1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 77: Khiến người ta mau già

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Sau khi Thẩm Đại Duyệt vào kinh đương nhiên có nghe ít chuyện về Nhị điện hạ. Nếu Trần Đình Phương là con trai duy nhất của Tả tướng, vậy là từng làm thư đồng cho hoàng tử. vậy, quan hệ giữa Trần Đình Phương và Nhị điện hạ rất tốt cũng phải là chuyện gì kỳ lạ. Nhị điện hạ qua đời, chắc hẳn đối với cũng là đả kích rất lớn, nản lòng thoái chí nên mới trốn vào cửa Phật.

      Nàng nghĩ thế, vừa có vẻ kinh ngạc, cũng cảm thấy thất vọng.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy phản ứng này của nàng, thầm nghĩ có lẽ mình nên biểu đạt ít vấn đề của mình, liền tiếp: “ xuất gia rồi, cuộc sống tại lại rất khá. Tẩu chỉ cảm thấy, cần thiết phải quấy rầy nữa. Muội nghĩ sao?”

      Thẩm Đại Duyệt nghe ra ý trong lời của Mạnh Cảnh Xuân, đơn giản là Mạnh Cảnh Xuân bảo nàng cần quá để tâm tới Trần Đình Phương, dù sao cũng là người cách xa khỏi hồng trần thế tục, tò mò về chỉ tăng thêm phiền phức cho thôi.

      “Muội chỉ là......" Thẩm Đại Duyệt nhất thời biết nên gì, vì thế chỉ tiếp: “Muội biết rồi.” miệng nàng thế, nhưng lại ngược lại, nàng càng thêm tò mò về Trần Đình Phương. Nàng nghĩ, ngẫu nhiên đến thăm cũng xem là quấy rầy, nếu Trần Đình Phương thấy phiền, nàng cũng muốn thường xuyên đến gặp .

      Mạnh Cảnh Xuân lại chỉ biết nàng nhu thuận, thấy nàng thế, cũng gì thêm nữa.

      Đúng vào lúc này, tiểu hòa thượng Viên Tuệ vội vàng từ trong chùa chạy ra, trong tay còn xách cái bao vải. ngẩng đầu nhìn nhìn Thẩm Đại Duyệt, toét miệng cười: "Sư thúc cho hai vị nữ thí chủ ít bánh hồng diệp mang về, ăn ngon lắm đấy.”

      xong liền đưa hộp thức ăn tới, Thẩm Đại Duyệt nhìn Mạnh Cảnh Xuân bên cạnh cái, Mạnh Cảnh Xuân : "Nhận .” Thẩm Đại Duyệt bấy giờ mới nhận lấy bọc vải đựng hộp thức ăn. Tiểu hòa thượng Viên Tuệ xoa xoa đầu, ngửa đầu nhìn Thẩm Đại Duyệt, : "Ta thấy nữ thí chủ rất có Phật duyên, nữ thí chủ có rảnh vào chùa nghe giảng kinh chút được ."

      Thẩm Đại Duyệt mấp máy môi, nhìn Mạnh Cảnh Xuân, lần này Mạnh Cảnh Xuân lại mở miệng.

      Cuối cùng nàng đành phải khách sáo : “Để xem sao. Gửi lời cám ơn đến sư thúc ngươi thay hai người bọn ta.”

      Tiểu hòa thượng Viên Tuệ vẫy vẫy tay với Thẩm Đại Duyệt, ra hiệu cho nàng cúi đầu. Thẩm Đại Duyệt hơi hơi cúi người, Viên Tuệ dùng tay che miệng tới gần bên tai nàng, giọng : "Rất nhiều nữ thí chủ thích sư thúc ta, nhưng những người đó đều là dung chi tục phấn, ít linh khí. Ta thấy nữ thí chủ nhìn rất tốt, mà hôm nay sư thúc ta còn đặc biệt đưa điểm tâm, đủ thấy sư thúc phải là đầu gỗ, nữ thí chủ đừng nản lòng."

      giọng xong, hài lòng đứng thẳng người lại, theo khuôn theo mẫu chắp tay thành chữ thập hành lễ: "A di đà Phật, hai vị thí chủ đường suôn sẻ.”

      Thẩm Đại Duyệt cũng đứng thẳng người lại, mỉm cười, ôm hộp thức ăn vào trong ngực, với Mạnh Cảnh Xuân: "Tẩu tẩu, chưa?”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi lo lắng, tiểu hòa thượng này chỉ hai ba câu lập tức khiến cho Thẩm Đại Duyệt vui vẻ, cũng biết cái gì. Chẳng lẽ nha đầu này đặt lòng mình người Trần Đình Phương? Nhưng Trần Đình Phương...... chính là người vô tâm mà.

      người còn sống sờ sờ như Thẩm Đại Duyệt, nếu thực động tâm, Mạnh Cảnh Xuân muốn ngăn cũng được.

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ đến đây, cảm thấy cứ để từ từ xem coi sao, cũng suy nghĩ nhiều tự tăng thêm phiền não cho mình, liền dẫn Thẩm Đại Duyệt về phủ.

      ——*——*——*——*——

      Ngày hôm đó, Đổng Tiêu Dật chính thức đến Chính đường, phải ứng phó với vài trường hợp tới bái phỏng, còn có rất nhiều chuyện đều muốn hiểu từng cái . Mọi công việc trong Chính đường đều do Thẩm làm chủ, nay lại có bộ phận phải chuyển giao từ từ cho Đổng Tiêu Dật.

      Thẩm giải thích cho nàng từng việc , hề ngại phiền, cực kỳ tỉ mỉ nghiêm túc.

      Nhưng lời của rơi vào tai Đổng Tiêu Dật lại có ít cảm xúc như là trút được gánh nặng. Đổng Tiêu Dật bỗng cắt ngang , hỏi: "Ngươi quyết định từ quan về quê à?”

      Thẩm cong khóe môi, khép sổ ghi chép trong tay lại, nhìn thẳng vào Đổng Tiêu Dật ngồi đối diện, : “Sao lại khẳng định như thế?”

      " biết." Đổng Tiêu Dật chợt nhìn cười cười, "Có cảm giác như ngươi chán nản với mấy chuyện trong triều rồi, bây giờ chỉ là cố gắng cầm cự hơi cuối, sau khi ta tới tiếp nhận, toàn thân ngươi đều thở phào nhõm. Hôm nay ngươi lảm nhảm đống như vậy, giống như muốn ngày mai gấp luôn ấy.”

      Thẩm nghe vậy, chỉ cười , cũng giải thích gì, mở cuốn sổ ghi chép ra lần nữa, cúi đầu khẽ : "Đổng đại nhân nghĩ nhiều."

      “Ta có nghĩ nhiều hay , trong lòng ngươi biết nhất.” Đổng Tiêu Dật thoáng hiểu được tâm tình của , uể oải chán nản nhưng lại cố gắng chống đỡ, biết ý nghĩa nằm ở nơi nào.

      khí chợt trầm lặng, Thẩm vội tiếp với nàng cho xong, chỉ lấy từ trong tráp ra con dấu, đưa cho nàng: “Con dấu này vốn do Trần tướng trông coi, bây giờ cũng giao cho Đổng đại nhân."

      Đổng Tiêu Dật nhận lấy, ngọc thạch lạnh buốt nằm trong tay, chỉ lát sau mang theo độ ấm cơ thể.

      Thẩm đứng dậy rót cho nàng chén trà: “Trà hơi lạnh, uống tạm .”

      Đổng Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn , đột nhiên : “Khát vọng thời niên thiếu của ngươi, trong ngần ấy năm làm quan thực được bao nhiêu?”

      Sắc mặt Thẩm bỗng chốc ngưng lại, im lặng lúc lâu rồi mới ngồi xuống, chỉ chậm rãi câu: “Được vài điều.”

      "Cũng đủ rồi." Đổng Tiêu Dật than , lưng dựa ra đằng sau, mặt lộ vẻ lười nhác: “Con người có thể hoàn thành được vài kiện như thế lúc còn sống, là vô cùng thành tựu, chừng còn được sử quan ghi chép lại vài dòng. Lúc học ngươi thông minh như thế, cố chấp đến mức dường như có chủ kiến của chính mình. Bây giờ nhìn ngươi thế này, cái gọi là chủ kiến lúc đó —— ‘Muốn rời khỏi đất Sở, muốn trở thành người khác với phụ thân’, ngược lại chỉ như ý nguyện đơn thuần mà thôi.”

      Thẩm quay đầu , nhìn đống tấu chương chồng chất như núi trong góc khuất, đôi mắt u, lại quay về, nhưng chỉ cười nhạt. Thời niên thiếu, cho rằng biện pháp tốt nhất để rời khỏi đất Sở chính là thi, cảm thấy phương pháp tốt nhất để thực lời nhiệt huyết đó chính là làm quan. Nhân khi đó, tạo nên quả hôm nay, bây giờ nghĩ lại, lại thấy căn bản thể nghiên cứu kiểm tra.

      "Quãng đời còn lại vẫn còn dài, có tính toán gì chưa?”

      Thẩm trả lời nàng, đưa ra hai cuốn sổ ghi chép khác trong tay: “Xem xong cái này trước rồi hẵng tiếp.”

      Đổng Tiêu Dật nhận lấy, khóe mắt liếc cái, bất chợt cảm thán: “Ngươi thoạt nhìn trẻ tuổi hơn ta.”

      Thẩm cũng nâng đầu: "Vốn trẻ hơn Đổng đại nhân.”

      Đổng Tiêu Dật cười cười: " tuổi mà thôi, cũng biết ngượng mà trẻ hơn ta......"

      “Thuộc hàng , hơn nữa sắp thành bà , vậy mà còn so đo trẻ hay trẻ à.” Thẩm rất hờ hững bâng quơ, nhưng chữ chữ lại lộ ra vẻ mọn.

      Nhưng chú ý của Đổng Tiêu Dật lại chỉ nằm từ “bà ”, phút chốc ngồi thẳng người lại, mặt là vẻ vui mừng: “Chẳng lẽ Mạnh Cảnh Xuân ?"

      Thẩm làm như lừa gạt được, : "Chỉ có thể là như thế.”

      Đổng Tiêu Dật nghe xong, chỉ : "Ngươi cẩn thận sấm to mưa ." Xong rồi liền mở sổ ghi chép trong tay ra.

      Trong phòng im ắng, Thẩm vội vàng giải quyết hết mọi chuyện trong tay, ngoài phòng sắc trời tối dần, định đốt đèn lên, khi ngẩng đầu lại thấy Đổng Tiêu Dật nằm gục xuống bàn mà ngủ.

      Thẩm đứng lên, lấy tấm chăn bông từ giường ở đằng sau, phủ lên người nàng, lại thấy canh giờ còn sớm, lập tức dọn đồ về.

      vừa đến hành lang, liền thấy tiểu lại cấp bách chạy về hướng này, tiểu lại kia nhìn thấy , vội khom người hành lễ, vẻ mặt khẩn trương, : "Hoàng thượng tới."

      Thẩm chợt cau mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua, : "Cải trang sao?"

      Tiểu lại kia gật gật đầu, ấp úng : “Triệu công công mới vừa , nếu Tướng gia ở cùng với Đổng đại nhân, mời Tướng gia về trước."

      Thẩm mím môi, : “Biết rồi, ta định ."

      Tiểu lại kia liền lui sang bên, nhường đường cho Thẩm trước.

      ——*——*——*——*——

      Lúc tân hoàng vào phòng, Đổng Tiêu Dật còn ngủ. Chăn bông người Đổng Tiêu Dật hơi trượt xuống, liền khẽ kéo lên cho nàng. Đổng Tiêu Dật bừng tỉnh, giương mắt nhìn , giọng khàn khàn vì mới tỉnh: “Sao bệ hạ lại tới đây......"

      ngồi xuống chỗ của Thẩm , nhìn đống ghi chép cùng tấu chương bàn, : "Ngủ ngon ?”

      Đổng Tiêu Dật cầm chén trà lên, nước lạnh rót vào cổ làm nàng tỉnh táo ít. Bếp lò trong phòng chưa được nhóm lên, nàng thấy hơi lạnh, liền quấn chặt chăn bông người, cúi đầu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      nghe vậy, cũng trả lời, đứng dậy nhóm bếp lò, xong rồi mới ngồi xuống : “Hôm nay rảnh rỗi, liền tới đây thăm nàng. Thời tiết chuyển lạnh, lát nữa đưa nàng về.”

      Đổng Tiêu Dật lại : " cần, ta vẫn còn vài thứ chưa xem xong.” Nàng dừng chút: "Thẩm khi nào?"

      từ sớm rồi.” vừa vừa tiện tay lật cuốn sổ ghi chép, “Trước khi còn đắp chăn bông cho nàng, rất là tri kỷ.”

      Đổng Tiêu Dật nghe giọng điệu chua loét của , cười nhạt: “Chẳng lẽ bệ hạ ăn giấm chua à?”

      "? Thôi . Bây giờ Bình bên Đại Lý tự kia chính là trời của , có cho cũng có cái gan này đâu.”

      Đổng Tiêu Dật nghe ra tâm tình của hôm nay rất tốt, cũng gì, day day hốc mắt rồi cúi đầu xem sổ ghi chép, đọc được lát lại : “Hôm qua ta nghe Tông Đình , Lễ bộ may gấp nữ quan phục theo các phẩm cấp, đây là do Thẩm đề nghị hay là ý của bệ hạ?”

      phải Mạnh Cảnh Xuân là cháu của nàng sao?”

      “Đúng vậy......"

      “Bây giờ cháu nàng cũng cần phải che giấu nữa, nàng nên vui mừng cho nàng ấy, cần gì phải xoắn xuýt xem là chủ ý của ai.”

      Đổng Tiêu Dật thở dài: "Đúng ha.”

      “Số mệnh nàng ta tốt, cả đường đều gặp quý nhân."

      Đổng Tiêu Dật im lặng lúc, thấy bên ngoài trời tối, khép sổ ghi chép lại, : "Hơi mệt rồi, thôi."

      Tân hoàng đứng lên, cùng với Đổng Tiêu Dật ra khỏi cửa Chính đường. Vì cải trang xuất cung, ngay cả xe ngựa cũng thu hút, Đổng Tiêu Dật lên xe liền dựa vào thành xe chợp mắt chút, đầu lại bị nhàng kéo qua. Đổng Tiêu Dật tựa đầu vào vai , thở ra hơi như trút được gánh nặng.

      đường đến quan xá, nhà bếp vắng vẻ lạnh tanh, Đổng Tiêu Dật bảo đói bụng, định ăn cơm, tân hoàng thấy xung quanh có ai, liền cùng nàng tìm chỗ trong góc ngồi xuống. Tiểu Lục trong nhà bếp thấy Đổng đại nhân tới, vội vàng tìm ít nguyên liệu nấu ăn còn thừa, Đổng Tiêu Dật lại chỉ cần chén cháo nóng là được.

      Trong lúc đợi cơm, Đổng Tiêu Dật mệt đến mức muốn nằm xuống ngủ giấc ngay lập tức. Nàng nâng tay ấn đường từ huyệt thái dương tới khóe mắt, lại nhìn nhìn tân hoàng, bất chợt , giọng khàn khàn: "Hữu Xuyên, ta già rồi."

      duỗi tay qua, ngón trỏ nhàng để lên khóe mắt của nàng, ấm áp khô ráo truyền tới từ lòng bàn tay làm cho Đổng Tiêu Dật càng cảm thấy buồn ngủ, nàng nghe được tiếng than của : “Chỉ là nếp nhăn mà thôi. Cho dù nàng có nếp nhăn đầy mặt, cũng vẫn là Đổng Tiêu Dật của trẫm.”

      Đổng Tiêu Dật cười , chuyển tay , nhìn vào mắt , : “Ta muốn đứa......"

      Nàng còn chưa kịp dứt lời, ngoài cửa bất chợt truyền tới tiếng : "Muộn vậy rồi mà Đổng đại nhân cũng tới ăn cơm à.”

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 78: từng bước

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đổng Tiêu Dật cần nâng đầu cũng đoán được người tới chính là Bạch Tồn Lâm. Tên thiếu căn cốt này đúng là chỗ nào cũng thấy, mà lại còn có thể tự dưng khiến người nổi cáu. Đổng Tiêu Dật thèm đếm xỉa gì tới , lại giống như bị chập mạch, cười ha ha chạy tới, trực tiếp ngồi đối diện nàng, chếch qua bên.

      Tân hoàng vốn đưa lưng ra bên ngoài, người thân thể dựa vào bóng lưng mà nhận biết. Lúc đầu Bạch Tồn Lâm thấy, chỉ cho rằng đây là bạn của Đổng Tiêu Dật, đến khi ngồi xuống định chào hỏi, vừa nhìn thấy mặt người đó, liền bị dọa đến nên lời.

      Tân hoàng cực kỳ độ lượng, rót chén trà cho , nhàn nhạt liếc mắt nhìn : "Bạch đại nhân?"

      Bạch Tồn Lâm run rẩy nhận lấy chén trà, cổ họng như bị hóc xương cá, muốn lại dám , nghẹn gần chết.

      Lúc này Tiểu Lục bưng cháo được hâm nóng lên, dọn thức ăn xong, với Đổng Tiêu Dật: “Mời Đổng đại nhân dùng." Sau đó lập tức xoay người , về phần Bạch Tồn Lâm muốn ăn gì, cũng thèm hỏi.

      Bạch Tồn Lâm đói bụng, nhưng lại ngại gọi Tiểu Lục quay lại, đành phải yên lặng uống cạn chén trà kia, lại yên lặng để xuống, quy quy củ củ : "Hạ quan...... Cáo lui."

      Tân hoàng lại : "Bạch đại nhân ăn cơm sao? Chẳng lẽ đến nhà bếp chỉ vì muốn gặp Đổng đại nhân? Chẳng lẽ —— rất thân thiết à?" Giọng nhàn nhạt, nhưng khi rơi vào tai Bạch Tồn Lâm lại thực là giọng điệu tra hỏi.

      Đổng Tiêu Dật hờ hững ăn cháo của mình, cũng ngẩng đầu lên, giống như hề có chút hứng thú nào với chuyện trước mắt.

      Bạch Tồn Lâm ấp a ấp úng, rốt cuộc lắp bắp câu: "Hạ quan...... , vi thần chỉ là thuận đường vào nhìn xem còn có gì để ăn hay , thấy hình như còn gì ăn nên mới ......"

      Đổng Tiêu Dật ngẩng đầu gọi tiếng: "Tiểu Lục."

      Tiểu Lục nghe tiếng chạy qua: "Đổng đại nhân có chuyện gì?"

      Đổng Tiêu Dật : “ phải lúc nãy mới còn ít cơm thừa sao? Hâm nóng rồi bưng lên , chắc vị Bạch đại nhân này đói lắm đấy.”

      Tiểu Lục cười đáp: "Vâng ạ."

      Thế là, cơm thừa canh cặn vốn định dùng để đút cho a miêu a cẩu, cứ thế mà bị hâm nóng lên rồi được bưng lên bàn. Bạch Tồn Lâm ngồi đưa lưng về phía bọn họ, đối mặt bàn cơm thừa canh cặn này mà trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

      càng ăn càng chịu nổi, Đổng Tiêu Dật lại ngồi phía sau , : "Bạch đại nhân tuyệt đối đừng lãng phí, tay nghề của Tiểu Lục có thể so với ngự trù, đồ thừa bị bỏ , là phung phí của trời."

      Bạch Tồn Lâm lại phải đè đầu ra ăn tiếp.

      Đổng Tiêu Dật uống xong chén cháo nóng, lập tức đứng dậy. Tân hoàng bên cạnh nàng, ra khỏi nhà bếp chung với nàng, hỏi: "Là Thẩm xúi giục nàng tới quan xá ở à?”

      Đổng Tiêu Dật nghiêng đầu nhìn , chỉ cười tiếng, cũng trả lời đúng hay .

      “Bạch Tồn Lâm kia là hàng xóm của nàng sao?”

      "Bệ hạ lật sổ ghi chép của Lại bộ hay là tự mình đoán thế?”

      “Ta cần phải lật sao?” Tân hoàng kéo nàng qua, "Nghe đánh giá cuối năm của Bạch đại nhân be bét lắm, trong khi làm việc lại tệ. Mấy báo cáo của đợt đánh giá, cuối cùng đều phải đưa đến Chính đường, có phải là Thẩm ra tay hay , chỉ cần nhìn là biết ngay. Bụng dạ hẹp hòi, luôn luôn ngầm trả thù người khác, chắc là Bạch đại nhân đắc tội với ít rồi. Nàng ở căn phòng mà Thẩm với Mạnh Cảnh Xuân ởtrước kia phải ? Vậy chắc Bạch đại nhân kia ởngay sát vách thôi......" mỉm cười: “Tính tình lỗ mãng thiếu tâm nhãn như thế, chắc là phá vỡ biết bao nhiêu chuyện tốt rồi?”

      Đổng Tiêu Dật lười đàm luận về Bạch Tồn Lâm râu ria tôm tép đó, cũng tiếp lời. Câu “muốn đứa con” mà nàng vừa định , còn chưa kịp hết, nhưng với bầu khí lúc này, nàng biết phải tiếp thế nào.

      Tân hoàng lại : “Hàng xóm của nàng là tên quỷ lanh chanh như vậy, ta được yên tâm. Về cung với ta .”

      Đổng Tiêu Dật nghe vậy, suy nghĩ hơi ngừng lại chút, lại cười lên: "Bệ hạ muốn tặng ta tòa cung điện à?”

      Tân hoàng nhìn nàng, : “Nàng ngủ giường của ta, ta ngủ dưới đất, được ?”

      Đổng Tiêu Dật ngửa đầu cười cười, vầng trăng sáng treo đỉnh đầu còn chưa tròn. Gần đến Trung thu rồi, mùi hoa quế thoang thoảng trong đêm đen, nàng : “Được thôi. Khi nào tâm tình của ta tốt, cho bệ hạ lên giường ngủ.” Thiên hạ có gì là toàn vẹn mười phần, ngay cả mặt trăng vào ngày mười lăm mười sáu, thoạt nhìn có vẻ tròn, thực ra cũng thực tròn. Chuyện đời cũng thế, muốn đòi hỏi vô tận cùng với trọn vẹn hoàn mỹ, chấp nhận được khuyết điểm nhặt nào, kỳ khó như lên trời.

      Vì thế, Đổng Tiêu Dật chỉ về phòng thu dọn vài món quần áo để thay đổi, lập tức theo Hoàng thượng lên xe ngựa tiến cung.

      ——*——*——*——*——

      Hôm Trung thu, trong triều được nghỉ hết. Mấy năm trước tiên đế còn mở tiệc chiêu đãi quần thần, năm nay lại chút ý tứ muốn mở tiệc cũng có, chỉ phát hộp bánh Trung thu cho mỗi người rồi thôi. Mọi người đều quen với thói tiết kiệm của tân hoàng, cũng chỉ về phủ sum họp với người nhà.

      ngày trước, Nghiêm Học Trung cùng với Thẩm Thời Linhđã Kinh Giao, trong phủ chỉ còn lại Thẩm , Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm Đại Duyệt.

      Mạnh Cảnh Xuân dậy sớm, làm ổ trong nhà bếp đợi bánh Trung thumới ra lò, đầu bếp cũng ngại dám nàng quá sốt ruột, chỉ tùy ý nàng. Thẩm rửa mặt xong tới nhà bếp, thấy nàng ngồi ghế, vừa uống nước vừa đợi, qua xoa xoa đầu nàng: “Sao lại thèm ăn đến thế? Hộp bánh Trung thu mới cầm về hôm qua ăn sạch rồi à?”

      Mạnh Cảnh Xuân lắc đầu: " phải, Đại Duyệt muốn ăn, thiếp đưa cho muội ấy hết rồi.”

      “Muội ấy đâu có ăn được nhiều như vậy.” Thẩm xong, lập tức quay ra ngoài, bắt được Ngưu quản gia: "Có gặp nhị tiểu thư ?"

      Ngưu quản gia trả lời: "Nhị tiểu thư đãđi ra ngoài từ sớm......"

      Thẩm chợt cau mày: “Muội ấy mình à?”

      "Vâng......" Ngưu quản gia giọng tiếp, "Vốn cũng biết, là gác cổng của Cù phủ ở góc đường . Chắc là nhị tiểu thư lén ......"

      Nha đầu này......

      " hỏi ràng phương hướng rồi tìm về cho ta.”

      Ngưu quản gia lập tức chạyvội .

      Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy tiếng bên ngoài, vội chạy ra hỏi: “Sao vậy?”

      "Sáng nay Đại Duyệt lén ra ngoài, cũng đâu, sai người tìm rồi.” Thẩm thở dài, thẳng về phòng ngủ, định thay quần áo tìm, ngờ Mạnh Cảnh Xuân lại bỗng nhiên gọi lại.

      Thẩm quay đầu lại, hỏi có chuyện gì.

      Mạnh Cảnh Xuân cắn cắn môi, lùi bước ra đằng sau: “Nếu thiếp ra, chàng được trách thiếp......"

      Sắc mặt Thẩm được tốt lắm, nhưng vẫn cố dịu giọng lại, : “ sao, nàng .”

      “Lần trước xin bùa bình an...... Đại Duyệt cũng muốn chung, kết quả đúng lúc gặp phải Trần Đình Phương. Nha đầu kia rất tò mò về Trần Đình Phương, lúc quay về cũng hỏi cái này hỏi cái kia, hơi giống như...... xuân tâm nhộn nhạo.” Nàng ấp a ấp úng , căng thẳng gãi gãi đầu, suy nghĩ cả buổi rồi tiếp: "Chẳng lẽ cầm bánh Trung thu Viên Giác tự tìm Trần Đình Phương......"

      Thẩm nghe xong, cũng tức giận, chỉ câu “Đúng là làm ẩu, bánh Trung thu kia cũng phải là bánh chay” rồi lập tức xoay người vội vàng về hướng phòng ngủ của Đại Duyệt. Mạnh Cảnh Xuân hấp tấp đuổi theo, hai người nhìn nhìn lượt quanh phòng, căn bản là thấy tung tích của hộp bánh Trung thu kia đâu, Mạnh Cảnh Xuân càng thêm chắc chắn về chuyện tiểu nha đầu mang bánh Trung thu đến Viên Giác tự.

      Nàng hít sâu hơi, Thẩm lại mím chặt môi, lập tức ra ngoài sai người chuẩn bị xe Viên Giác tự.

      Tuy Thẩm Đại Duyệt ra ngoài từ trước, nhưng rốt cuộc nàng chỉ bộ, còn chưa tới Viên Giác tự Thẩm đến trước. Xưa nay Thẩm chưa từng tới mấy nơi như vậy, hôm nay Trung thu, có nhiều người đến chùa, trong phòng khách toàn là người khấn Phật. tìm được vị hòa thượng, vừa mới hỏi Vô Tâm sư phụ ở đâu, liền có tiểu đầu trọc xông tới bên cạnh.

      Viên Tuệ nhìn nhìn , đánh giá phen rồi : “Hôm nay sư thúc gõ chuông rồi, thí chủ tìm sư thúc của ta có chuyện gì ?”

      Viên Tuệ vừa dứt lời, liền thấy Trần Đình Phương về hướng này. Trần Đình Phương thấy Thẩm , hơi cúi người chắp tay thành chữ thập hành lễ, : "Thí chủ có chuyện gì sao?"

      Đây là lần đầu tiên Thẩm gặp sau khi xuất gia. Thẩm chỉ : "Tới đây thắp hương, thuận đường đến gặp cố nhân lần.”

      Vẻ mặt Trần Đình Phương thản nhiên, chỉ : " uống chén trà ?”

      Thẩm lập tức đáp ứng, đến phòng phía sau uống trà. cũng đoán được Thẩm Đại Duyệt còn chưa tới, mới ngồi ở đây ôm cây đợi thỏ.

      Quả nhiên, khoảng nửa canh giờ sau, Viên Tuệ gõ cửa ở bên ngoài, : "Sư thúc, vị nữ thí chủ lần trước tới thăm người.” Thấy trong phòng có tiếng đáp lại, Viên Tuệ xoay người ngẩng đầu với Thẩm Đại Duyệt: “Hình như bạn bè từ hồi còn ở tục gia của sư thúc ta tới, bộ dạng tuấn tú lịch , nhưng nhìn rất dữ. E là sư thúc ta còn chào hỏi , nữ thí chủ muốn đến phòng bên cạnh ngồi chút ?”

      vừa xong câu này, cánh cửa bất ngờ bị kéo ra, Thẩm bước ra, nhìn Thẩm Đại Duyệt cái: “ về với huynh.”

      Thẩm Đại Duyệt hoảng hồn, hoàn toàn biết tình cảnh giờ là như thế nào, Trần Đình Phương cũng ra.

      Thẩm Đại Duyệt vội vàng giấu hộp bánh Trung thu ra đằng sau, Thẩm lại : "Đây là bánh Trung thu nhân mặn, muội cầm tới đây cũng thích hợp, về với huynh trước .”

      Dù sao Thẩm Đại Duyệt cũng còn tuổi, da mặt mỏng, bị Thẩm vạch trần vốn là ngại ngùng, đành phải thành theo về phủ. Nàng quay đầu lại nhìn Trần Đình Phương, đôi mắt như biết , cực kỳ đáng thương.

      Khi Thẩm về phủ là sau giờ Ngọ, bữa sáng bữa trưa đều chưa được ăn. Mạnh Cảnh Xuân thấy về, vội vàng tiến lên nghênh đón, bảo là thức ăn còn nóng, để hai người bọn họ nhanh chóng ăn cơm trước.

      Vốn dĩ hôm nay Thẩm định cho Mạnh Cảnh Xuân bất ngờ nho , ngờ bị chuyện của Thẩm Đại Duyệt vướng chân, đương nhiên tâm tình vừa buồn bực vừa cáu kỉnh.

      còn chưa ăn xong gác đũa xuống, Mạnh Cảnh Xuân ngồi đối diện cả kinh đến mức vội vàng ngồi ngay ngắn lại. Thẩm Đại Duyệt chỉ cúi đầu, ăn chậm, giọng như muỗi kêu: “Muội...... nên cầm bánh Trung thu của a huynh vào trong chùa......"

      “Đây phải là trọng điểm." Thẩm rất chậm, giọng cũng nhàn nhạt: “Muội đừng có lánh nặng tìm ."

      Miếng cơm mà Thẩm Đại Duyệt vừa mới ăn vào mắc kẹt ngay cổ họng, nàng nỗ lực nuốt xuống: "A huynh......"

      Thẩm khẽ thở dài: "Sắp tới Thời Linh về Sở, muội về cùng với nàng ấy .”

      Thẩm Đại Duyệt mím môi: "A huynh, muội......"

      Thẩm biết nàng muốn , nhưng thể trơ mắt nhìn nàng bị tổn thương rồi mới về quê cũ. nhìn Mạnh Cảnh Xuân mang vẻ mặt căng thẳng ngồi ở đối diện cái, lại quay sang nhìn Thẩm Đại Duyệt, cố gắng dịu giọng lại, khuyên: “ tới chuyện Trần Đình Phương xuất gia, cho dù bây giờ còn ở tục gia, muội cũng được phép quá thân thiết với . Hồi trước quan hệ của Trần Đình Phương với tẩu tẩu của muội cũng coi như tệ, nhưng sau đó lại vì Nhị điện hạ mà quyết định lợi dụng tẩu tẩu muội. Người như thế vốn chính là vô tâm, cái gọi là tình nghĩa trong mắt có thể đáng để nhắc tới. Vi huynh chỉ sợ tương lai muội phải đau lòng, nếu lời có hơi nặng, muội nghe rồi bỏ .”

      “Muội .” Thẩm Đại Duyệt ngẩng đầu nhìn , lấy hết can đảm, : "Lời mà a huynh vừa , cùng với lời khuyên lúc trước của tẩu tẩu, muội đều ghi nhớ hết. Nhưng người thể chỉ vì hai ba câu này mà có thể bao quát hoàn toàn. là người như thế nào, muội muốn tự mình tìm hiểu.”
      Lim-0403, banhmikhet, Phong Vũ Yên13 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Nha Tham ai cung cuc pham, thanks Nang
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 79: Kinh hỉ nho

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thẩm nghe vậy, vừa định mở miệng, Mạnh Cảnh Xuân ngồi đối diện lại lắc lắc đầu với , ra hiệu cần khuyên tiếp.

      Thẩm cầm đũa lên lần nữa, chỉ : "Ăn xong rồi đọc sách , sau này ra ngoài ít nhất cũng phải tiếng với người trong nhà, nhớ chưa?”

      Thẩm Đại Duyệt khẽ gật đầu.

      Đến khi ăn xong là giờ Mùi (13h – 15h), Thẩm Đại Duyệt đứng dậy cáo từ, Mạnh Cảnh Xuân dọn sơ chén đũa, cúi đầu nhìn thấy Thẩm vẫn cau mày như trước, nàng vươn tay xoa xoa lên giữa hai hàng lông mày của : “Tính tình Đại Duyệt cũng ngang bướng, có khi càng khuyên càng phản tác dụng. Chắc tiểu nha đầu bị đóng cửa tiễn khách vài lần biết khó mà lui thôi.”

      “Nếu được thế đương nhiên là tốt nhất.” mặt Thẩm vẫn có ý cười.

      "Tướng gia lo lắng Trần Đình Phương sao?" Mạnh Cảnh Xuân hơi híp mắt, cau mày : "Trần Đình Phương giống như người lưu tình mọi nơi, khi cần từ chối từ chối cực kỳ quyết đoán, chắc dây dưa với Đại Duyệt đâu. Nếu vẫn yên tâm, thiếp ngại tìm chuyện......"

      Thẩm tỏ thái độ gì, thở dài ngẩng đầu nhìn nàng : “Lòng người là thứ khó quản nhất, tuy ta là huynh trưởng của muội ấy, nhưng cho ngay cũng hoàn toàn hiểu muội ấy. Đợi Thời Linh về rồi bàn tiếp vậy.”

      Mạnh Cảnh Xuân gì, kéo dậy, : “Nghe hôm nay họp chợ, thiếp rất lâu ra ngoài dạo rồi. Nếu Tướng gia có rảnh dạo chung với thiếp .”

      Thẩm lại bày ra bộ dáng lười biếng, : “Giày vò từ sáng đến giờ, lúc này có hơi mệt. Ta muốn ngủ lát."

      Mạnh Cảnh Xuân : "Ừ, vậy ngủ . Thiếp cũng xem sách lát, để tối ra ngoài cũng sao.”

      Thẩm xoa xoa đầu nàng rồi lập tức xoay người về hướng phòng ngủ.

      Qua khoảng canh giờ rưỡi sau, Mạnh Cảnh Xuân thấy bên ngoài trời cũng sắp tối, liền ra khỏi thư phòng, đến phòng ngủ tìm Thẩm . Nhưng nàng tìm trong cả hai phòng ngủ cũng thấy bóng dáng Thẩm đâu. phải ngủ giấc à? Sao lại ở trong phòng? Nàng lại tìm tìm bốn phía, thậm chí cả nhà bếp cũng đến xem lượt, nhưng vẫn thấy bóng dáng đâu.

      Nàng vừa bước ra khỏi cửa phòng, thấy Ngưu quản gia vừa vặn ngang qua, liền tóm lấy Ngưu quản gia hỏi: “Có biết Tướng gia đâu ?”

      Ngưu quản gia cau mày, suy nghĩ rất lâu mới : "Tướng gia ở trong phủ sao?"

      “Ta vừa mới tìm xong, thấy.”

      Ngưu quản gia lại nghĩ nghĩ, cả buổi sau mới câu: "Chẳng lẽ...... Thục viên?"

      "Thục viên?" Mạnh Cảnh Xuân ràng sửng sốt.

      Ngưu quản gia thành đáp: “Vâng, gần đây mỗi lần Tướng gia rảnh là chạy qua Thục viên, cũng biết...... làm gì."

      Mạnh Cảnh Xuân hiểu gì, lập tức ra ngoài, chạy đến Thục viên.

      Từ năm ngoái, sau khi biết Thục viên bị Thẩm mua mất, nàng cũng đến đó nữa, sắp quên béng luôn căn nhà đó rồi. Bây giờ Thẩm lại chạy đến đó để làm gì vậy?

      Sắp đến hoàng hôn, hoa quế tỏa hương khắp đường. Băng qua khu chợ chiều nhốn nháo đông đúc, lúc Mạnh Cảnh Xuân chạy đến Thục viên thở hồng hộc. Cửa chính chỉ khép hờ, Mạnh Cảnh Xuân vừa thấy tình hình này, nghĩ Thẩm quả thực là tới đây. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, phát tấm biển vốn treo cửa còn nữa. Mạnh Cảnh Xuân khỏi cau mày, đẩy cửa lặng lẽ vào trong. Đứng trong căn nhà im ắng, nàng ngây ngẩn cả người.

      Thời gian như chảy ngược dòng, quay lại hơn mười năm trước. Bố cục trong nhà, vị trí hoa cỏ đều khớp với ký ức mơ hồ của nàng. Mạnh Cảnh Xuân nhất thời sững sờ, đứng ngoài sân cả nửa buổi, biết phải vào trong.

      Khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, nàng chậm rãi tiến lên, đường đến sảnh giữa, vừa vặn thấy Thẩm đứng cầu thang gỗ, giơ cao tấm biển bằng đồng viết hai chữ "Thục viên", muốn treo lên nóc.

      Hoàng hôn bao phủ cả căn nhà, mặt trăng từ từ nhô lên, gió đêm lướt qua vạt áo cùng mái tóc buông rũ xuống của Mạnh Cảnh Xuân. Nàng yên tĩnh đứng đó, Thẩm cũng tập trung treo tấm biển, cho đấn khi đặt tấm biển vào đúng vị trí, xoay người định xuống thang, mới phát Mạnh Cảnh Xuân đứng trong hành lang ngay sau lưng .

      Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên hoàn hồn, nâng tay vén sợi tóc rơi loạn ra sau tai, chỉ : “Thấy chàng ở trong phủ, lại nghe quản gia chàng đến đây, nên tìm tới......"

      Thẩm chỉ mặc bộ đồ bằng vải thô người, cả tay lẫn quần áo đều sạch , tuy coi là chật vật, nhưng tuyệt đối thể gọi là vẻ vang. Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên giết tới đây, mang theo vẻ mặt như chưa chuẩn bị tốt, : “Sao còn sớm vậy mà tới đây, Ngưu quản gia......"

      cuống quít thu thang gỗ lại, Mạnh Cảnh Xuân nhìn tấm biển treo giữa phòng, khẽ thở dài: “Tấm biển này do mẫu thân thiếp viết, vốn treo ở đây, sau đó biết ai lại chuyển nó ra ngoài cổng. Bây giờ vật về chỗ cũ......" Cổ họng nàng hơi nghẹn lại, tiếp nữa.

      Thẩm cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, gì. cũng chỉ dựa theo bố cục trong ký ức, sửa lại Thục viên lần nữa, tự mình làm hết, muốn cho Mạnh Cảnh Xuân kinh hỉ nho vào Trung thu, nhưng cuối cùng lại chưa kịp làm xong. Vốn định tối nay là có thể hoàn thành, ngờ nàng lại tự mình tới đây.

      Mạnh Cảnh Xuân gạt bỏ ưu tư vừa rồi của mình, nhìn quanh bốn phía, : “Sao Tướng gia còn nhớ hơn cả thiếp nữa?”

      Thẩm cất thang gỗ vào trong nhà, đưa lưng về nàng, : “Lúc ấy nàng còn .”

      “Nhưng cho cùng thiếp cũng ở ngần ấy năm, nhưng lại có rất nhiều cái thể nhớ được.” Mạnh Cảnh Xuân nhìn kỹ từng điểm , than .

      Thẩm bâng quơ giải thích cho nàng: “Bởi vì nàng ngốc chứ sao.”

      Mạnh Cảnh Xuân tiến lên hai bước, đứng trước mặt , hừ tiếng, : "Tướng gia lén lén lút lút sửa vườn này trở về nguyên dạng, lại còn khoác lên bộ đồ này, tự mình làm việc, có phải vì muốn được khen ngợi hay ? Nhưng nếu thiếp ngốc, có khen ngợi gì sất.”

      Tay Thẩm bẩn, đành lòng nâng tay nhéo nàng, ngoan cố nghểnh cổ lên, : “Ai vì muốn được khen ngợi mà làm nhiều chuyện như vậy chứ? Ta đâu phải là đần độn."

      “Ồ?”

      "Bây giờ tòa nhà kia cũng phải là nhà gì tốt nữa, Thời Linh với Nghiêm Học Trung đều có ý muốn ở lâu tại kinh thành, để bọn họ đỡ phải chuyển, chúng ta chuyển đến đây ở. Nàng thấy sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân chưa hề nghĩ đến chuyện này, ngờ Thẩm vụng trộm cân nhắc lâu như vậy, đúng là đa mưu túc trí.

      Thẩm bận cả buổi chiều, ngay cả nước cũng chưa được uống. vươn đôi tay bẩn thỉu ra: “Trong nhà bếp ở đằng sau có đun nước nóng, rót chén nước giùm ta .”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, ngay cả nhà bếp mà cũng dọn dẹp xong rồi? Nàng vội vàng chạy đến hậu viện, thấy bếp lò trong nhà bếp có ấm nước vừa mới sôi, lại nhìn dụng cụ pha trà ở bàn, sạch bóng, chút bụi bặm cũng có. Nàng dứt khoát cầm lấy chén trà, xách ấm nước đến sảnh giữa. Nước nàng rót nguội, nhưng nhìn bốn phía cũng thấy bóng dáng Thẩm đâu.

      Đợi thêm lát, chỉ thấy Thẩm cầm cuộn chiếu cói đến, trải ra trong hành lang trước sảnh giữa, lại chuyển cái bàn thấp trong phòng ra, : “Trời còn sớm nữa, muốn ăn gì?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng bưng chén chạy ra, đến trước mặt , kiễng chân lên: “Tướng gia mở miệng ra nào."

      Thẩm hơi cúi đầu uống trà, nhưng lại uống rất chậm, Mạnh Cảnh Xuân kiễng chân kiễng đến mệt, vậy mà còn chưa uống xong chén trà, nàng khỏi nâng tay lên: “Uống nhanh nhanh chút, đừng lề mề nữa mà, phải là khát sao......"

      Thẩm uống xong, định duỗi tay xoa xoa đầu nàng, nhưng tay quá bẩn nên đành phải từ bỏ. Mạnh Cảnh Xuân nhìn bộ quần áo vải thô người : “ có đồ thay à?”

      “Sao? Mặc thế này liền ghét bỏ ta à?"

      Mạnh Cảnh Xuân đặt cái chén lên bàn: “Mau quần áo để ở đâu .”

      Thẩm tự mình thẳng tới hậu viện, dừng lại trước gian phòng ngủ ở đông sương: “Quần áo người toàn bụi, vào xui lắm. Đồ thay để trong ngăn tủ, nàng lấy ra giùm ta.”

      Mạnh Cảnh Xuân lườm cái: “ lẽ định thay quần áo ngay giữa sân à?”

      Thẩm khoát tay bảo nàng nhanh: “Có gì quan trọng đâu, trong sân cũng có ai khác.”

      Mạnh Cảnh Xuân vào phòng ngủ, nhìn lên, thấy trong ngăn tủ để đầy quần áo, ngay cả giường cũng được trải chăn đệm đàng hoàng. Rốt cuộc là khi nào có chủ ý này vậy, chuẩn bị đầy đủ đến thế, giống như có thể dời đến đây ở ngay lập tức vậy.

      Nàng tìm cái áo khoác ngoài, ra ngoài, thấy Thẩm đứng dưới mái hiên chờ nàng. Mạnh Cảnh Xuân tới, cởi bỏ lớp áo ngoài bằng vải thô người ra, lại thấy tay bẩn, liền giúp mặc ngoại bào sạch vào, nắm lấy cổ tay , : “ rửa tay .”

      Thẩm đến bên cạnh giếng rửa tay, lại vào nhà bếp lấy vò rượu cũ mười năm ra, hỏi Mạnh Cảnh Xuân: “Có muốn uống chút rượu ?”

      Mạnh Cảnh Xuân đứng dựa cửa, cười: "Tướng gia còn giấu cái gì cứ mang ra hết .”

      Thẩm khó chịu mở chạn bếp ra: “Hồi chiều lúc tới đây, thuận đường mua ít thức ăn. Vốn định đến tối về phủ đón nàng, ngờ nàng lại tự mình chạy qua.”

      bày dĩa thức ăn cùng với chén sứ ra mâm, đưa cho Mạnh Cảnh Xuân, còn mình xách vò rượu mười năm cùng với hộp bánh Trung thu, đến sảnh giữa. Mặt trăng treo cao giữa trời, Mạnh Cảnh Xuân đặt mâm xuống, cởi giày ra, ngồi lên chiếu cói trước hiên: "May mà thời tiết hôm nay tốt, có thể ngồi bên ngoài ngắm trăng lúc.”

      Thẩm cũng ngồi xuống, rót hai chén rượu, đưa cho Mạnh Cảnh Xuân chén, than : “Đúng là chỉ có hai người vẫn thoải mái hơn.”

      Mạnh Cảnh Xuân cầm ly rượu lên, nhàng nhấp ngụm, ngửa đầu nhìn trời, trực tiếp nằm xuống: "Tướng gia như thế là do ở quan xá nuôi ra thói xấu, quái gở quen rồi.”

      “Thục viên tuy nhưng bên trong đều có đầy đủ, kỳ chỗ ở rất thích hợp.” Thẩm hơi mệt, nhấp ngụm rượu, bẻ nửa cái bánh Trung thu cho Mạnh Cảnh Xuân.

      Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy, lại ngồi dậy, vừa cúi đầu gặm bánh Trung thu vừa : “Thiếp cũng cảm thấy ở đây rất thoải mái!”

      “Tối nay về, dù sao đêm nay Thời Linh với Học Trung cũng về phủ.”

      Mạnh Cảnh Xuân ăn mà làm rơi vụn bánh ra đầy chiếu, Thẩm lườm nàng cái: “Nàng là bà lão à? Thiếu răng cửa hay sao mà tướng ăn lại khó nhìn dữ vậy.”

      Mạnh Cảnh Xuân vừa mới nuốt miếng bánh Trung thu cuối cùng xuống, căm giận liếc cái, lại lấy ra cái bánh Trung thu khác: “Đúng là keo kiệt, cho thiếp có nửa cái bánh. ràng lúc chàng bẻ bánh cho thiếp làm rơi vụn bánh ra, vậy mà giờ lại đổ lên đầu thiếp.”

      Thẩm bắt bẻ nàng, chỉ duỗi tay qua xoa xoa đầu nàng. Mạnh Cảnh Xuân né ra đằng sau, lúc đầu sắp đập vào đất, được Thẩm kịp thời bảo vệ. Mu bàn tay của Thẩm đập lên mặt đất, sau đó thân thể cũng nằm sấp xuống. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhắm ngay môi hôn lên, Thẩm thuận thế hôn ngược lại, hôn hôn gặm gặm như thế hồi, Mạnh Cảnh Xuân vội vàng né tránh, nhìn trời cười : “Vẫn còn ở bên ngoài đấy, Tướng gia đừng nghịch lửa.”

      Thẩm quay mặt nàng lại: “Ở ngoài sao? Dù sao cũng đâu có ai."

      Mạnh Cảnh Xuân vươn tay đè gáy lại, giọng oán giận: “Bây giờ Tướng gia chuyện càng lúc càng cần mặt mũi, học của ai vậy? Nghiêm Học Trung sao? Đôi khi tỷ phu chuyện với trưởng tỷ đúng là biết xấu hổ."

      “Sao lại so sánh ta với tên thê nô kia, có thể giống nhau sao......" Thẩm chuyển tay nàng , "Sợ cảm lạnh chúng ta về phòng là được.”

      DNG: Ai da, vậy mà cứ tưởng là 2 chị đánh dã chiến chứ.
      Lim-0403, banhmikhet, Phong Vũ Yên13 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 80: Vui tai vui mắt!!

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thẩm xong, Mạnh Cảnh Xuân lại muốn ngồi bên ngoài thêm lát, Thẩm có cách nào, đành phải ngồi tiếp với nàng trong hành lang. Khi chuyện, Mạnh Cảnh Xuân chợt nhắc tới cuốn sách mà phụ thân lưu lại trước kia.

      Sau khi nàng thi hương xong, lúc vào kinh thi là coi như hoàn toàn dọn khỏi nhà của cậu họ, rương sách hai bọc quần áo thường phục là toàn bộ gia sản của nàng. Di vật của mẫu thân ít đến đáng thương, quan trọng nhất cũng chỉ có cuốn sách của phụ thân, nặng trình trịch nằm trong rương sách, bây giờ nhớ lại, đúng là rất nặng.

      Thẩm khẽ nhấp ngụm rượu, hỏi nàng: “Nàng muốn nghiên cứu nó chút sao?” Nàng thường hay nhốt mình trong dược phòng, có khi ở trong đó cả nửa ngày ra, chắc là trong lòng cũng mơ hồ có ý nghĩ như thế.

      Mạnh Cảnh Xuân đặt chén rượu xuống, thở dài : " biết rốt cuộc phụ thân viết mấy thứ đó ra để làm gì, là hồ sơ giữ lại cho chính ông hay là định sau trăm tuổi truyền cho đời sau? Đọc nhiều năm như vậy mà vẫn thể hiểu thấu ý đồ của ông ấy.”

      Hơn ba mươi năm cuộc đời có hơn nửa là nghiên cứu y dược, làm biết mệt, dưới gối cũng chỉ có đứa con , thân thể thê tử lại tốt, còn cách nào sinh nở. Tương lai y thuật này muốn truyền cho ai, chắc ông ấy cũng từng cân nhắc, cho nên mới ghi chép lại, hy vọng ngày nào đó có thể truyền cho người có duyên sao?

      giờ Mạnh gia chỉ còn lại mình nàng, nếu cuốn sách cùng với phương thuốc truyền lại này cứ giấu trong phủ tích bụi, e là ngày nào đó biến mất mà hay. Nàng cũng từng nảy lên ý nghĩ định chỉnh sửa lại rồi mang in, nhưng trong lòng vẫn luôn băn khoăn, mỗi lần chỉ nghĩ đến rồi lại từ bỏ.

      Thẩm : “Lúc đó mẫu thân nàng cho phép nàng đọc cuốn sách đó, chắc là cũng để ý đến quy củ y thuật Mạnh gia truyền nữ. Nếu nàng băn khoăn, cứ chỉnh lý lại cuốn sách rồi đem in . Còn về phần phương thuốc bí truyền tiện truyền ra ngoài của Mạnh gia, cứ giữ lại cho mình thôi.”

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

      “Mấy ghi chú chẩn bệnh, nếu có chỗ nào nàng hiểu, cứ đến gặp Trương Chi Thanh nghiên cứu thảo luận, cần ngại ngùng.”

      Mạnh Cảnh Xuân tiếp tục gặm bánh Trung thu, : “ biết.”

      đêm này ở Thục viên, Mạnh Cảnh Xuân ngủ cực ngon, mơ giấc mơ rất dài, nhưng khi tỉnh lại cũng thấy buồn. Bình thường nếu nàng mơ thấy những chuyện trước kia luôn luôn buồn bực, bây giờ lại bình tĩnh nhiều lắm.

      Thẩm , ở Thục viên thiếu gì cả, bên Thẩm phủ cũng cần dọn sạch, nếu Mạnh Cảnh Xuân muốn chuyển dược phòng qua đây chọn ngày sai người chuyển sang là được.

      Hôm đó, vừa đúng lúc Thẩm Thời Linh ở trong phủ, thấy Mạnh Cảnh Xuân tới đây chuyển dược phòng , đến phút cuối cùng lại gọi Mạnh Cảnh Xuân tới, do dự cả buổi mới : " biết trong số mấy phương thuốc bí truyền của Mạnh gia, có cái nào giống như...... Tống Tử hoàn này nọ hay ?”

      Mạnh Cảnh Xuân nheo mắt, nhớ tới hồi trước ở Sở có nghe đến chuyện Thẩm Thời Linh khó có thai, cắn cắn môi : "Có cũng có, nhưng chưa có ai thử nghiệm cả, mà viên thuốc cũng phải chế ra cho tốt mới được. Huống chi phải thuốc này ăn vào là có hiệu quả ngay, còn cần phải chẩn đoán phân tích triệu chứng bệnh, đơn giản như thế.”

      Thẩm Thời Linh lại : " , nhưng thử chút sao biết được.”

      Nàng trực tiếp như vậy, khiến Mạnh Cảnh Xuân biết phải gì.

      Nhưng rốt cuộc Thẩm Thời Linh cũng tiếp tục truy hỏi nữa, Mạnh Cảnh Xuân liền cõng rương sách ra cửa.

      Thẩm Thời Linh hỏi câu này, Mạnh Cảnh Xuân cũng để trong lòng. Nếu có hôm nào rảnh rỗi, bằng chế vài viên thuốc, về phần có muốn để Thẩm Thời Linh thử hay sau.

      ——*——*——*——*——

      Đôi vợ chồng ở Thục viên được tháng, giờ là cuối thu đầu đông, hoa quế nở muộn cũng úa tàn, kinh thành càng ngày càng lạnh.

      Song, trong thời tiết lạnh đến mức ai muốn ra cửa này, triều đình lại sôi sùng sục vì tin tức về Thẩm . Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, giấc mộng xuân của bao nhiêu tiểu nương trong kinh thành rơi vỡ đầy đất.

      Tiểu lại Ngự Sử đài cau mày : "Nghe Hữu tướng dâng sớ cầu hôn vị Bình trong Đại Lý tự đó nha!"

      Tiểu lại Hình bộ chớp mắt : “Vậy là Hữu tướng quả là đoạn tụ sao? Ngang nhiên cầu hôn quan viên triều đình gì gì đó, chuyện này là quá kinh khủng à, tin này của ngươi có đúng hay thế? Ô khoan từ từ, khi nào triều ta có thể cưới nam nhân thế?”

      "Đần à.” Tiểu lại Ngự Sử đài chọt chọt trán đối phương, “Đại Lý tự Bình kia giống Đổng đại nhân, giống nhau đó!”

      Tiểu lại Hình bộ giật mình hiểu ra, há to miệng nhìn trân trối, lâu sau mới khép lại được: “Vậy Hoàng thượng thấy tấu chương này biết có tâm tình thế nào đây nữa? Cái này tốt...... Dù sao cũng thể chỉ cho phép quan đốt lửa mà cho dân chúng thắp đèn nha. Vậy cũng thể trách móc Hữu tướng cùng với Bình kia......"

      "Nghe Bình kia với Hữu tướng ngầm qua lại lâu rồi, từ khi ở quan xá cùng nhau là quyến rũ nhau rồi. Vậy mà giấu được đến tận bây giờ, thừa dịp thời cơ lúc này tốt đẹp mới chọc ra. Hữu tướng đúng là gian trá giảo hoạt, lòng đen sì sì luôn.”

      Tiểu lại Hình bộ "Chậc chậc" hai tiếng, lại : “Nhắc mới nhớ, Hữu tướng cũng lớn tuổi rồi, độc thân nhiều năm như thế biết thân thể có còn xài được hay nữa. Gian díu với nhau lâu vậy mà ngay cả đứa bé cũng tòi ra được.”

      Tiểu lại Ngự Sử đài vươn tay ra vỗ đầu : “ bậy gì vậy, đây là ở bên ngoài, lỡ có ai nghe thấy ngươi cứ ngồi mà đợi Hữu tướng tới lột da ngươi . ra tuổi Hữu tướng vẫn còn tốt chán, hơn nữa còn chưa chính thức thành hôn, cũng đâu thể nào để cho Bình kia vác cái bụng to qua lại trong Đại Lý tự được, khẳng định là cấm dục rồi.”

      "......" Mặt của tiểu lại Hình bộ đen thui, “Thế tức là sắp thành hôn à? Đây chuyện lớn trong kinh thành nha, đúng là vui tai vui mắt, rất được hoan nghên đó.”

      “Đúng đó, ngươi có biết tòa nhà hồi trước của Mạnh Viện phán ? Cái tòa nhà tên là Thục viên ấy, ở ngay bên cạnh tửu lâu, bảo là mua lại làm nhà mới."

      "Chậc chậc, bản lĩnh kim ốc tàng kiều của Hữu tướng đúng là quá lợi hại."

      "......"

      Đương nhiên cũng có người ôm bụng căm phẫn, vừa mắt cách làm hạ lưu này của Hữu tướng. Mạnh bình khi quân, Hữu tướng lại hùa theo dối gạt dưới, còn cấu kết với quan viên ở tầng thấp nhất, bây giờ lại rửa sạch bóng tội danh của mình dễ như trở bàn tay như thế, đúng là tay che trời, triều đình này có còn vương pháp gì hay ? Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể thầm to với nhau, thể công khai cho thiên hạ đều biết, oán hận cũng chỉ có thể ngầm trong lòng mà thôi. Bên này căm giận bất bình, bên kia lập tức có đồng nghiệp tới, vỗ vai : “Ôi dào, bằng thông cảm cho tên độc thân đáng thương bao nhiêu năm qua ngay cả tay nữ nhân cũng chưa được sờ qua , cần tự mình luẩn quẩn trong lòng, người ta cũng đâu có dễ dàng gì......"

      Thực đúng là có thiên lý.

      Chẳng những nhóm tiểu lại điên cuồng khua môi múa mép, ngay cả quan to trong triều cũng bàn tán xôn xao, nhưng khi mấy lời thảo luận này lên đến cao nhất, bỗng nhiên có nhóm người nhanh chóng nhận được tấm thiệp mời —— đỏ chót, do Thẩm tự tay viết, chính là thiệp cưới. Cái này chẳng khác nào công khai thừa nhận với mọi người rằng tất cả lời đồn đó đều là , mà Hoàng thượng cũng có ý trách móc gì. Thiên hạ thái bình, Thẩm ta chuẩn bị thành hôn, mọi người đều được biết.

      Tông Đình là người đầu tiên nhận được thiệp mời, lúc cầm lấy thong thả mà phấn chấn mở ra xem. Ôi, hôn lại được tổ chức ở Thục viên. Thục viên này phải là nhà cũ của Mạnh Cảnh Xuân à? Thẩm làm như thế phải là ở rể sao? Vui à nha.

      Đổng Tiêu Dật nhận được thiệp mời, lành lạnh cười ba tiếng, nhìn Thẩm : "Lại thành hôn à? Bên phía ta tuyệt đối cung cấp hai phần đồ cưới, trừ khi đưa hai phần sính lễ tới. Nghĩ lại cũng khá là phiền đấy.” Thẩm mím môi ngẫm nghĩ, biết nghe lời phải mà : “ giờ Đổng đại nhân quyền cao chức trọng, nếu ta đưa thêm phần nữa phải là hối lộ hay sao. Đôi bên vẫn nên giản lược bớt thôi.”

      Bên kia Mạnh Cảnh Xuân đưa thiệp mời cho Nghiêm Học Trung, Nghiêm mỗ vừa cầm đến tấm thiệp lại lập tức trả ngược lại, lạnh mặt : “ mình ta cầm lấy chẳng phải là phải chi ra hai phần tiền hay sao. Thời Linh cầm là được, bọn ta là nhà." Mạnh Cảnh Xuân chỉ đành phải ngượng ngùng cất thiệp cưới vào trong tay áo.

      Mà khi Từ Chính Đạt biết nàng là nữ nhân kinh hãi đến mức cằm suýt rơi xuống đất. Kết quả Mạnh Cảnh Xuân ở trong Đại Lý tự cả nửa ngày mà cũng thấy đưa thiệp mời cho ông ta.

      Đến đêm, Từ Chính Đạt dạo bước qua, Mạnh Cảnh Xuân thu dọn hồ sơ, nhìn thấy ông, nàng hỏi: "Từ đại nhân có chuyện gì à?"

      Từ Chính Đạt : "Cái này, có phải là ngươi quên đưa ta thứ gì rồi hay ?"

      Mạnh Cảnh Xuân : "Đâu có đâu, hồ sơ vụ án nên giao ta đều giao ra hết rồi mà."

      Từ Chính Đạt nghe vậy, đen mặt tiếp: "Tướng gia thành hôn mời ta sao?"

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng lục tìm trong tay áo, lôi ra được thiệp cưới nhăn nhúm, : "Chỉ còn lại thiệp của Nghiêm đại nhân thôi."

      Từ Chính Đạt giật lấy: " cần đưa ta, ta góp phần tiền."

      Mạnh Cảnh Xuân nhất thời ngây người, dáng vẻ lòng muốn nịnh bợ này của Từ Chính Đạt vẫn là lần đầu tiên nàng được thấy, nàng cúi đầu tiếp tục chỉnh lý hồ sơ, cũng thèm để ý ông ấy nữa.

      Về phần mấy đồng liêu trong Đại Lý tự, khi nghe đến chuyện này cũng dám đến hỏi nàng cái này cái kia, vẫn chỉ trưng ra khuôn mặt tươi tắn đón chào, vờ như chả có chuyện gì xảy ra, mọi việc vẫn giống như ngày thường.

      Tới gần ngày kết hôn, Mạnh Cảnh Xuân xin phép nghỉ mấy ngày, cùng với Thẩm đến Kinh Giao tảo mộ phụ thân. Lúc qua cầu Kiến Sơn, nhớ đến vài chuyện vào khoảng thời gian này năm ngoái, trong lòng vẫn có ít xúc động.

      Thẩm vái mộ của cha vợ, đứng yên lặng rất lâu. Mạnh Cảnh Xuân chợt hỏi : “Trước kia chàng từng tới đây à? Sao thấy có vẻ như chàng rất quen thuộc đoạn đường này?”

      Thẩm mở miệng. Sao mà dám tới đây chứ, lần nào cũng chỉ tới rừng tùng kia là ngừng, ngần ấy năm trôi qua nhưng chưa bao giờ dám chân chính đứng trước ngôi mộ này.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy trả lời, liền ngồi xổm xuống, cầm lấy giỏ trúc đựng giấy tiền vàng bạc, đốt trước mộ. Thẩm hoá vàng cho Mạnh Viện phán cùng nàng, ngàn vạn cảm xúc đan xen trong lòng. ngẩng đầu nhìn Mạnh Cảnh Xuân, vẻ mặt nàng rất tập trung, hề có suy nghĩ lung tung nào.

      Cuối cùng, nàng duỗi tay ra, khẽ vuốt ve bia mộ, thở dài : "Nghe vốn là thể lập bia, sau đó có người bổ sung cho.” Hai mắt nàng chăm chú nhìn thẳng vào Thẩm : “Có phải là Tướng gia bổ sung ? Chữ bia chắc cũng do Tướng gia viết?”

      Tay nàng lướt đến chỗ cuối cùng viết tên người lập bia, đó lại viết tên trước kia của nàng. Nàng thở dài : “Chắc là Tướng gia biết rồi, Quán La chỉ là nhũ danh của thiếp, sao có thể viết bia chứ? Chuyện nghiêm túc như vậy.”

      Thẩm nghe mấy lời này của nàng, suy sụp áy náy ban đầu cũng giảm bớt chút. lại cầm ít giấy tiền lên đốt, trận gió thổi qua, bị tro bụi làm sặc, ho khan từng trận. Mạnh Cảnh Xuân duỗi tay qua, dốc sức vỗ thuận theo lưng . Chờ đến khi dịu lại, nàng mới ngẩng đầu nhìn giấy bụi bị gió thổi bay lơ lửng trong trung, giọng thở dài: “Mẫu thân thiếp , nếu tro bụi này bị gió cuốn bay , chính là do người chết thu hết ý nghĩ của mình rồi. Chắc là phụ thân cũng mang ý nghĩ cùng với giấy vàng này......"

      Nàng lại quay đầu sang phía Thẩm , nhìn đôi mắt bị hun đỏ hoe của , nhàng mỉm cười: "Tướng gia cần ngại ngùng đâu, cho phụ thân , chàng cưới ta, với lại chàng đối xử tốt với ta mới đúng.”

      Thẩm ấn đầu nàng xuống, nhìn bia mộ kia, trong lòng yên lặng cầu nguyện phen.

      Mạnh Cảnh Xuân đứng thẳng dậy, xách cái giỏ trống rỗng lên, với Thẩm : "Trời tối rồi, về nhà thôi."
      SiAm, Lim-0403, banhmikhet13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :