1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hồi hộp phết, biết có thịt hay chỉ qua loa nước sáo.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Tại sao lại cắt ở đây???
      Tại sao lại cắt ở đây???
      Tại sao lại cắt ở đây???
      :032:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 65: Đêm tân hôn

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Mạnh Cảnh Xuân còn chưa kịp phản ứng, Thẩm nắm lấy tóc nàng, nhàng chậm rãi hôn từ sau gáy nàng men theo cột sống. Nàng đưa lưng về phía , đối mặt với động tác dịu dàng này, hô hấp cũng bị kiềm hãm.

      “A.” Nàng vô ý thức rụt rụt bờ vai, Thẩm cầm lấy cánh tay nàng, hỏi: “Sao?”

      “Hơi...... Ngứa." xong nàng lại cười ra tiếng, Thẩm thở dài hơi, hàm răng cắn chặt, nhìn lưng của nàng : “Vậy cắn cái được ?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng xoay người: " thể, thiếp cắn Tướng gia sao.” Nàng chuyển người lại mới phát mình nằm đối diện với Thẩm , trung y của nàng bị cởi hơn phân nửa, lúc này chỉ thừa lại bộ đồ lót bên trong, cánh tay và bờ vai thon gầy đều để hở nên hơi lạnh.

      Thẩm đột nhiên : "Mệt ngủ , muội lắm rồi. Ta vốn cũng muốn trêu nàng.”

      Mạnh Cảnh Xuân vốn nhụt chí, bây giờ lại nghe thấy như thế, lập tức khụt khịt mũi, duỗi tay qua vòng lấy cổ , hoàn toàn hề có chút do dự nào, dứt khoát dán môi lên, thân thể cũng dính gần vào hơn. Nàng hôn hề có trình tự quy tắc gì, Thẩm liền đè gáy nàng lại, hôn đáp trả.

      Đêm khuya, xung quanh cực kỳ yên tĩnh vắng vẻ, chỉ tiếng động xíu cũng khiến cho người nghe cảm thấy mặt đỏ tim đập. Mạnh Cảnh Xuân khẽ thở tiếng, bàn tay an phận trượt đến bụng , ấn lên nơi cứng rắn kia, đùa dai nhấn nhấn mấy cái. Thẩm bắt lấy tay nàng, trong giọng mang theo vài phần áp chế, hơi trầm khàn: "Đừng nhấn loạn."

      Mạnh Cảnh Xuân vì thở dốc mà mặt đỏ ửng, nhìn khuôn mặt Thẩm gần trong gang tấc, ấp a ấp úng : "Dù sao cũng thành thân...... Có, có cái gì mà thể nhấn chứ......" Nàng cảm giác được nhiệt năng bụng , tay vẫn bị dọa đến mức phải dời lên .

      Thẩm dán vào lỗ tai nàng, hơi thở nóng rực khiến tai Mạnh Cảnh Xuân cũng nóng theo, cảm giác man mát lúc trước biết biến đâu mất.

      Thẩm cắn vào vành tai xinh xắn no đủ của nàng, lại quay đầu sang nhìn vào mắt nàng, thần trí vẫn rất ràng: “Ừ...... Muốn ta đến vậy cơ à?”

      câu này của mà khuôn mặt của Mạnh Cảnh Xuân bị đốt cháy hoàn toàn, nhưng vẫn cố gắng kéo căng da mặt, : "Đúng vậy!"

      Khóe môi Thẩm hơi cong cong, khoác tay lên eo nàng, khẽ than thở hơi, giọng điệu hòa hoãn: " gấp, từ từ rồi đến.”

      Tim Mạnh Cảnh Xuân nhảy lên thình thịch, đột nhiên nuốt nước bọt, liếc nhìn cánh tay phủ eo mình, cảm giác hơi ấm nóng hổi, cổ họng căng cứng. Tuy tự xưng là từng xem đông cung đồ, cũng từng đọc qua tiểu thuyết diễm tình, theo lý phải biết được ít về chuyện nam nữ, nhưng khi đến phiên mình làm, dù chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, nhưng vẫn khẩn trương vô cùng.

      Mạnh Cảnh Xuân còn chưa kịp sắp xếp lại đống ý nghĩ tùm lum tà la của mình, Thẩm nhanh chóng xoay người nàng lại. Hình như rất cố chấp với lưng của nàng, cúi đầu cắn, tháo dây yếm cổ nàng ra, cực kỳ càn rỡ thắp lên ngọn lửa thân nàng. Tay cùng môi đến chỗ nào cũng đều khiến nàng tê dại run rẩy trận, Mạnh Cảnh Xuân rên rỉ thành tiếng, có phần khó nhịn, khát vọng trong lòng cọ cọ chui lên, thiêu đốt nàng đến mức hồ đồ, xương cốt cũng bị nuốt gọn.

      Ngoại trừ lý trí những cảm giác khác đều bị phóng đại đến cực hạn, càng bén nhạy hơn. Nàng khó chịu muốn rụt người ngồi dậy, lại bị đè xuống dưới thân, thể động đậy. Thẩm bỗng chốc lật người nàng lại, lúc này yếm của nàng bị cởi ra, hầu kết của Thẩm trượt lên trượt xuống, ngọn lửa bập bùng trong mắt, cúi người xuống hôn nàng. Mắt, chóp mũi, môi, cổ, vành tai, chỗ nào là có dấu ấn của . Mũi chân của Mạnh Cảnh Xuân chặn lại cẳng chân , thở hổn hển gấp gáp, có phần chột dạ, mập mờ : "Ngày mai lại, cái đó...... Được ...... Hơi khó...... chịu......”

      Thẩm thèm để ý gì đến nàng, đầu càng lúc càng xuống, từ xương quai xanh dời đến trước ngực nàng, bàn tay kia cũng rảnh rỗi, khẽ nhào khẽ nắn. Mạnh Cảnh Xuân khó chịu đến mức cong cả lưng lên, duỗi tay cố gắng chuyển bàn tay chỗ khác, rên lên tiếng, bàn tay nắm lấy cổ tay lại hoàn toàn có sức lực.

      Nàng mím chặt môi, vặn vẹo người dưới thân , muốn tránh khỏi cảm giác xa lạ này, tiếng kêu rên phát ra lại cảm thấy xấu hổ, đầu óc choáng váng nhão nhoét, biết giờ trong hoàn cảnh nào. Thẩm thấy nàng nhắm mắt khó nhịn, giọng khàn khàn , : "Đừng nhịn."

      thanh này cực kỳ mê hoặc, Mạnh Cảnh Xuân mở mắt ra nhìn , hô hấp gấp gáp, cả người nóng lên, rơi vào trạng thái ý loạn tình mê. ràng là nàng châm lửa, nhưng giờ lại cực kỳ có tiền đồ muốn lùi bước.

      Thẩm cũng khá hơn chút nào, tuy cố hết sức để áp chế, nhưng ngọn lửa trong mắt lại tăng lên, đáy mắt tối tăm, trán lưng thấm ra tầng mồ hôi mỏng.

      Mạnh Cảnh Xuân vẫn an phận vặn vẹo thân thể, ngâm nga thành tiếng, người cũng phủ tầng mồ hôi. Nàng hé mắt ra nhìn, chỉ thấy người trước mắt biến thành cái bóng mơ hồ.

      Tay Thẩm men theo eo nàng, đường trượt đến giữa đùi nàng, cách quần lót dò vào bên trong bắp đùi nàng. Mạnh Cảnh Xuân nhịn được mà khép hai chân lại, thân thể hơi cong lên, cánh tay khoác tấm lưng bóng loáng của cố gắng nắm bắt thứ gì đó, nhưng lại bắt được gì.

      Hai tay nàng đều vòng quanh người , gắt gao quấn lấy , bàn tay dán lên lưng , vòng tay khẩn cấp thu chặt lại, muốn kéo lại sát mình hơn. Chẳng biết tự lúc nào Thẩm cởi quần lót của nàng ra, nàng vừa mới chợt thấy lạnh, bàn tay ấm áp kia dán lên, từ bắp đùi chậm rãi hướng lên , khiến Mạnh Cảnh Xuân giọng rên thành tiếng.

      Cơ thể nàng mềm đến mức sắp hóa thành vũng nước, chỉ có thể để mặc cho Thẩm đùa giỡn đủ kiểu, hô hấp càng thêm dồn dập, cảm giác tê tê khắp người khiến nàng căn bản là có sức để nhúc nhích. Nàng hơi quay đầu , chật vật hổn hển thở từng ngụm khí lớn, ngay sau đó lại bị Thẩm nắm cằm ép nàng phải nhìn thẳng vào .

      Mái tóc đen của nàng rơi tán loạn cổ, dán làn da ẩm ướt, lại càng cảm thấy khô nóng hơn. tay Thẩm đỡ lấy eo nàng, nhàng bóp cái. Tiếng rên của Mạnh Cảnh Xuân còn chưa kịp phát ra, Thẩm cúi đầu xuống chặn lại môi nàng, đầu lưỡi trơn ướt cạy mở hàm răng khép chặt của nàng. Giữa môi lưỡi mát lạnh có hương rượu lượn lờ thoang thoảng, khiến người ta tránh khỏi mê say.

      Đầu óc nàng hỗn độn, khát vọng trong lòng bùng cháy, càng thêm ràng. Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ thấy trung y người Thẩm cũng được cởi sạch, hình như trong mắt vẫn còn chút thanh tỉnh, còn nàng hoàn toàn lâm vào trạng thái ý loạn tình mê.

      Tiếng rên rỉ nghèn nghẹn phát ra từ trong cổ họng nàng, nháy mắt tiếp theo môi nàng lại bị chặn lại. Cả người nàng trống rỗng, muốn cào , nhưng tay lại có chút sức lực nào. Thẩm hôn lên mí mắt nàng, tay trượt xuống, cực kỳ dè dặt thăm dò thử. Mạnh Cảnh Xuân bỗng gập chân lại, tiếng thở dốc càng thêm cấp bách.

      "Mạnh Cảnh Xuân ——" khàn giọng gọi tên nàng, đôi mắt tối đen thấy đáy, có lẽ cũng nhịn đến cực hạn.

      Lòng bàn tay của nhàng vuốt ve nàng, Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy như khát khô, trong mắt hoàn toàn hề có chút lý trí nào. Trong chớp mắt nàng nhìn , chợt cảm giác được thứ xa lạ xâm nhập vào, bàn tay vô lực rũ mép giường bỗng nhiên nắm chặt lấy tấm chăn, cằm hơi ngẩng lên, hàm răng cắn chặt, nhưng tiếng cũng để bật ra ngoài.

      Nàng hơi hít vào hơi, bàn tay khó khăn lắm mới có thể buông ra tấm chăn, ngay sau đó lại gắt gao vịn vào lưng Thẩm . Thẩm cũng đau, mà thấy nàng khó chịu như thế, trong lòng bỗng nhiên đau xót, sợ làm nàng bị thương.

      Mạnh Cảnh Xuân mở to mắt, nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc gần trong gang tấc, nới lỏng khớp hàm, thở dài vươn tay nâng mặt lên, hơi ngửa đầu hôn . Thân thể khẩn trương căng thẳng mới vừa rồi của nàng dần dần mềm lại, Thẩm dốc hết khả năng mình để an ủi nàng, bàn tay xoa người nàng, mềm giọng hỏi: “Có khá hơn được chút nào ......"

      Mạnh Cảnh Xuân hơi nâng thắt lưng lên, khẽ gật đầu.

      Thẩm thấy thế, đáy lòng càng đau, với cả đây là lần đầu của nàng, cũng dám vọng động, chỉ có thể chậm rãi an ủi nàng, tay ôm lấy gáy nàng, cúi đầu hôn, khẽ : "Nếu còn đau......"

      Mạnh Cảnh Xuân nhàng thở ra, lắc lắc đầu, tuy cảm giác đau đớn khó chịu ban đầu vẫn còn, nhưng cũng quá gay gắt. Thẩm kiên nhẫn chờ nàng thích ứng, nàng mới dần dần cảm thấy thoải mái hơn chút.

      Nàng nửa mê nửa tỉnh, khẽ rên rỉ, Thẩm liền đẩy nhanh hơn tốc độ, Mạnh Cảnh Xuân chợt có chút chịu nổi, cảm giác chua xót căng chật càng thêm ràng, khiến đầu óc nàng mơ màng.

      Mấy chuyện sau đó, hơn phân nửa là nàng nhớ được, ý thức mơ hồ hoảng hốt, Thẩm gì cũng nghe . Cảm giác áp lên người nàng cực kỳ chân , cùng với tiếng thở dốc của đôi bên, cuối cùng trái tim mới được lấp đầy.

      Nàng nâng tay lau lớp mồ hôi trán , Thẩm ôm chặt nàng hơn, môi dán lên trán nàng, giọng gọi tên nàng: "Mạnh Cảnh Xuân......"

      Mạnh Cảnh Xuân hơi hổn hển đáp lại : "A ......"

      Trong tiếng xưng hô này chứa ý trêu chọc nào, đây là xưng hô mà chỉ có người nhà mới dùng, mà bây giờ, nàng cũng trở thành người nhà của , dùng cách xưng hô thân mật ấy để gọi .

      Trong cuộc đời đơn tìm được người bạn đời, tri kỷ hết mực chăm sóc nàng, ngay cả phương diện tình dục cũng quan tâm đến cảm nhận của nàng, trong lòng nàng khỏi cảm thấy xúc động.

      Người mướt đẫm mồ hôi, ngọn lửa nóng rực hơi hơi thối lui, tiếng tim đập dần dần vang lên ràng trong đêm tối. Thẩm nghiêng người nằm bên mé ngoài, thấy tóc trán nàng ướt đẫm bết lại, liền duỗi tay vén mái tóc nàng sang bên, lại chỉnh chỉnh lại mấy sợi tóc tán loạn trán nàng, bấy giờ mới thở dài thỏa mãn ôm nàng vào lòng.

      Cả người Mạnh Cảnh Xuân chút sức lực nào, qua lúc lâu hô hấp mới hồi phục lại như bình thường, tay phải luồn qua bên dưới cánh tay , quấn lấy lưng .

      Ánh lửa bập bùng ngọn nến đỏ cao cao dần dần lụi tàn, giống như cũng trải qua đêm dài mệt mỏi. Mạnh Cảnh Xuân an tâm dán vào ngực , bây giờ khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, nghẹn giọng cảm thán: “Cơ thể Tướng gia tệ.”

      Thẩm vốn còn đau lòng nàng, lúc này lại bị câu của nàng làm cho bật cười.

      cúi đầu nhìn Mạnh Cảnh Xuân cuộn tròn trong ngực, dán môi lên trán nàng, giọng nhàng nhàn nhạt nhưng lại khiến người khác khỏi nóng mặt: “Sao, nàng còn muốn thử lần nữa à?”

      Tay Mạnh Cảnh Xuân phủ lưng hề báo trước mà hung hăng đập cái, Thẩm khỏi hít vào hơi toàn khí lạnh.

      Mạnh Cảnh Xuân giương mắt nhìn , ủy khuất : “Nếu thiếp mà bắt được ai rắc mấy thứ hoa quả này lên giường, thiếp......"

      Lời nàng còn chưa dứt bị Thẩm chặn môi lại, sau khi hôn hôn gặm gặm trận, mới mở miệng : “Chẳng lẽ nàng định giết người ta?”

      Mạnh Cảnh Xuân vẫn thấy ủy khuất: “Ô, thiếp vẫn nên tự nhặt ra rồi mới ngủ hơn, khó chịu quá......"

      Nhưng nàng vừa mới manh nha định đứng dậy, lập tức bị Thẩm ôm vào.

      Tiếng trống báo canh năm (khoảng 3h sáng) văng vẳng vang lên, chẳng mấy chốc trời sáng, người bên trong phòng mệt mỏi toàn thân. Thẩm liếc mắt nhìn nàng, mang theo chút lấy lòng, : “Trước tiên cứ ngủ thẳng đến sáng , được ?”

      Mạnh Cảnh Xuân “uhm” tiếng: "Nhưng ngày mai mệt lắm......" Đêm nay căn bản là ngủ, phải sao?

      "Buổi sáng tắm rửa cái rồi đổi phòng ngủ là được.”

      Mạnh Cảnh Xuân càng dán sát hơn vào trong ngực , mí mắt hơi khép lại: "Ngủ nướng như vậy có được ......"

      "Quản nhiều như vậy làm gì......"

      “Ừ......" Nàng mơ mơ hồ hồ đáp lại tiếng rồi ngủ thiếp .
      tieunai691993, Lim-0403, banhmikhet19 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 66: Lì xì

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Ngoài cửa sổ trời bắt đầu sáng, chim tước đậu nhánh cây hợp hoan trong sân, ríu rít kêu ầm ĩ.

      Mạnh Cảnh Xuân gác đùi lên chân Thẩm , trung y qua loa đắp lên, che khuất thân thể. vươn tay ra sờ sờ, thấy làn da lưng nàng lành lạnh ẩm ướt, lại dò thử lên , giữa mái tóc cũng ướt đẫm dính bết lại.

      định gọi nàng dậy, Mạnh Cảnh Xuân lại vùi đầu vào cổ , dán chặt hơn, có vẻ ngủ rất say sưa. Hơi thở ấm áp phun lên cổ khiến thấy ngưa ngứa, vừa định dè dặt chuyển nàng để ngồi dậy, Mạnh Cảnh Xuân lại nâng tay ôm lại, bàn tay nóng ẩm dán lên lưng , cực kỳ thỏa mãn hừ tiếng trong cổ.

      Thẩm khẽ thở dài, tay lại khoác lên eo nàng lần nữa, thèm quản xem bên ngoài là canh mấy, nhắm mắt ngủ tiếp.

      Cuối cùng Mạnh Cảnh Xuân bị muỗi chích làm tỉnh, nàng vô thức gãi gãi nốt muỗi đốt người, lại thấy cả người mình cứng đờ, liền ngồi bật dậy, mở mắt nhìn lên, Thẩm cũng vì động tác bất chợt này của nàng làm tỉnh.

      Thẩm vẫn nằm giường, lười nhác nhìn nàng. Mạnh Cảnh Xuân thoáng nhìn ra ngoài, thấy trời sáng choang, e là đến chính ngọ (12h trưa), lập tức hấp tấp khoác bộ trung y lên. Nàng luống cuống tay chân, vừa khoác trung y lên người, lại phát còn chưa mặc áo yếm, mà cũng biết quần lót bị ném đâu, liền quỳ giường tìm quanh bốn phía.

      Chỉ có mỗi bộ trung y rộng thùng thình khoác tạm người, mái tóc dài tán loạn rũ xuống, vất vả lắm nàng mới tìm thấy quần lót áo yếm dưới tấm chăn, mắt cá chân lại bị Thẩm bắt lấy. Nàng quay lại liếc cái, lại liếc sang mắt cá chân mình, ý bảo buông ra.

      Thẩm rất là ác ý gãi gãi lòng bàn chân nàng, Mạnh Cảnh Xuân so vai rụt cổ, trực tiếp nằm bò ra giường.

      Thẩm kéo nàng lại, lại vơ lấy tấm chăn đắp kín cho nàng, còn mình khoác áo ngồi dậy: “Chợp mắt thêm chút , ta gọi người mang nước ấm tới, rửa mặt xong rồi ra tiền sảnh.”

      Mạnh Cảnh Xuân chôn nửa đầu trong chăn, chỉ lộ ra hai mắt nhìn mặc quần áo. Thẩm đưa lưng về phía nàng, động tác thong dong từ tốn, tấm lưng kia quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn được nữa. Ừ, lần đầu tiên thấy bóng lưng này là bữa tiệc Quỳnh Lâm yến, nàng theo đằng sau , suy đoán thân phận của . Lúc ấy nghĩ, câu của có trọng lượng như thế, ít nhất cũng phải là quan tam phẩm, nhưng lại cảm thấy còn quá trẻ, thể nào thăng mau đến thế. Trong lòng còn từng nghĩ là con ông cháu cha, sau đó nghe ngóng mới biết là thừa tướng.

      Nàng ở Đại Lý tự, có bắn đại bác tám đời cũng tới Chính đường, hơn nữa phẩm hàm thấp kém, vốn tưởng đời này hoàn toàn cũng dính dáng gì đến nhau, vậy mà ông trời lại run rủi thế nào, nàng chuyển đến ở ngay bên cạnh . Mấy chuyện sau đó...... Nàng nhắm mắt lại nhanh chóng hồi tưởng qua lần, từ quan xá đến Tướng phủ, từ đơn thuần ở nhờ đến khi nàng biết ngọn nguồn chuyện năm xưa, rồi tình cảm biết gieo hạt từ khi nào, càng lúc càng sâu. Thấm thoát trôi qua, nhưng lại giống như đoạn đường rất dài.

      Con đường phía trước còn rất xa, nhưng giờ ngẫm lại cũng thấy gian nan. Có người cùng sánh vai bước , đây mới chỉ là khởi đầu.

      Thẩm ăn mặc chỉnh tề, bất chợt quay đầu nhìn nàng, giọng : “ nghĩ gì đấy?”

      Mạnh Cảnh Xuân dứt khoát chui hẳn đầu vào trong chăn, cười khanh khách lăn phát vào bên trong giường, lại bị hoa quả phía dưới cộm lên gây khó chịu.

      Thẩm vươn người tới, kéo Mạnh Cảnh Xuân quấn thành cái kén ra ngoài. Mạnh Cảnh Xuân vừa mới thò đầu ra, cúi đầu hôn lên trán nàng cái. Vì Mạnh Cảnh Xuân ở trong chăn lâu, bị ém khí, khỏi thở dốc, mặt cũng bị ngộp đến mức hơi ửng hồng. nhìn thẳng vào mắt nàng, Mạnh Cảnh Xuân cũng nhìn chằm chằm vào mắt , cảm thấy như sắp chết chìm trong đó.

      Thẩm lưu luyến buông nàng ra, hít sâu hơi rồi mới bước ra khỏi tân phòng.

      Mạnh Cảnh Xuân chỉ mới chợp mắt được khắc, có người đưa nước ấm tới, nhưng thấy Thẩm đâu. Nàng đợi tiểu tỳ kia khỏi, liền đem thùng nước nóng rót vào trong bồn tắm sau tấm bình phong, sau đó rót thêm nước lạnh vào, thử thử độ ấm rồi bắt đầu tắm rửa. Nước ấm khiến nàng thoải mái thở dài, cầm khăn lên tắm gội.

      Khi Thẩm trở về, nàng rửa mặt xong. Vì tìm thấy bộ quần áo nào thích hợp, nên từ trong tủ lấy ra bộ trung y của Thẩm mặc tạm, ngồi nhuyễn tháp sau tấm bình phong, dùng khăn lau tóc.

      Thẩm vòng qua bình phong bước vào, Mạnh Cảnh Xuân nghiêng đầu nhìn . Chỉ mới khoảng thời gian ngắn mà cũng tắm xong, thay sang bộ xiêm y sạch khác. tay Thẩm bưng khay, đó đặt bộ quần áo của nàng. đặt khay lên giường, lại cầm lấy cái khăn khô, đè lại đầu nàng, giúp nàng lau tóc.

      cúi đầu nhìn nàng, : “Lát nữa ra đằng trước thỉnh an kính trà, cần quá căng thẳng."

      “Ừ, căng thẳng.”

      “Vì hôm qua bọn họ giấu nàng cho nên hôm nay nàng mới dậy muộn, cho nên cũng cần cảm thấy ngại ngùng."

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, lại vùi đầu xuống. Thẩm lấy tay nâng đầu nàng lên, bàn tay bất chợt chuyển đến gáy nàng, xoa xoa xương cổ của nàng: “Đừng cúi xuống thế, cổ bị tật.” Xoa xoa lát lại hỏi: "Thoải mái ?"

      Mạnh Cảnh Xuân “ừ” tiếng đáp lại, cười hì hì nhìn .

      Thẩm mang vẻ mặt nghiêm túc lau khô tóc cho nàng, sau đó chải đầu cho nàng rồi mới cầm lấy bộ quần áo đặt khay, định thay cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân thấy cầm đồ lót trong tay, mặt ửng hồng lên chút, sắc mặt Thẩm lại hề thay đổi, cúi đầu tháo dây buộc trung y cho nàng trước, rồi thong thả mặc áo yếm cho nàng, tay vươn ra đằng sau thắt dây yếm lại.

      Tuy tay bận bịu, nhưng miệng cũng quên dặn dò: “Lúc nãy nghe Đổng Tiêu Dật cũng ở trong phủ, lát nữa nhớ phải kính trà nàng ấy.”

      Mạnh Cảnh Xuân : “ biết, Đổng phải ? Chẳng lẽ chàng cũng định gọi vậy luôn à?”

      Thẩm đổi sắc mặt, chỉ : “Chứ còn cách nào khác đâu. Nàng cũng nhận này rồi, ta gọi chẳng phải là có lễ nghĩa sao.” hơi dừng chút: "Hôm nay nhớ phải sửa miệng."

      Mạnh Cảnh Xuân : " biết."

      Khi chuyện, Thẩm khoác áo ngoài cho nàng, cẩn thận gấp cổ áo lại rồi vuốt vuốt vạt áo, đưa tay cầm lấy dây thắt lưng to bản, nhẫn nại bó lại cho nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân hít sâu hơi, khẽ nâng đầu nhìn vào mắt , cười làm lành : “À, hình như hơi chặt.”

      Thẩm lại cúi đầu nới lỏng nút thắt cho nàng, sau đó nâng tay vịn eo nàng, cụp mắt nhìn, trong đôi mắt có tia sáng di động: "Phu nhân." Giọng tuy , nhưng lại mang theo sức quyến rũ kỳ lạ, khiến Mạnh Cảnh Xuân nhịn được mà đỏ mặt.

      Mạnh Cảnh Xuân mặt dày mày dạn, trịnh trọng đáp lại : "Phu quân." Nhưng trước khi thanh chạm đất, nàng cười trận trước, dời tay , cười : “Oai phong của Tướng gia quá lớn, thiếp rất sợ, dám gọi thế đâu.”

      “Ngốc, cái này có gì mà khó chứ.” Thẩm thầm tiếng, lập tức xoay người lại: “ thôi.”

      Mạnh Cảnh Xuân đằng sau , ý cười mặt giảm. Từ tân phòng ở đông sương đến tiền sảnh, ánh mặt trời chiếu rọi vào hành lang, khiến lòng người cực kỳ ấm áp. Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ, cũng là ngày nắng đẹp thế này, Thẩm dẫn nàng du lịch, nàng bám theo sau mông , giẫm lên cái bóng của . Cuối cùng phát ra, cãi chày cãi cối bóng bị nàng làm cho vướng chân nên muốn trừng phạt nàng, thế là rượt nàng khắp cả ngọn đồi. Nàng chạy rất nhanh, cười khanh khách, làm tức đến dở khóc dở cười.

      Tiếng cười kia men theo giấc mơ, xuyên qua ký ức, ra trước mắt nàng, ràng chân như từng xảy ra. là...... quá tốt.

      Nàng còn đắm chìm trong hồi ức vô cùng tốt đẹp đó, Thẩm lại quay sang, chìa tay ra với nàng, ý bảo nàng đến.

      Nàng vội vàng chạy lên, cầm lấy tay , cùng sóng vai .

      Tiếng ve kêu râm ran giữa trưa hè như biết mệt, trong tiền sảnh truyền tới thanh cười, Mạnh Cảnh Xuân lập tức dựng thẳng lưng, nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Thẩm , bình tĩnh bước vào phòng.

      Tiếng cười bỗng chốc im bặt. Đổng Tiêu Dật đặt chén trà xuống, bộ dạng ung dung. Ánh mắt của Thẩm phu nhân rơi xuống mặt Mạnh Cảnh Xuân, Thẩm lão gia chỉ liếc mắt nhìn Thẩm cái rồi tiếp tục ăn đậu phộng của mình. Chỉ có Thẩm Đại Duyệt nắn nắn cuốn sách tay, ngồi bên cạnh Đổng Tiêu Dật, ánh mắt khẩn trương nhìn hai người bọn họ.

      Thẩm phu nhân phá vỡ trầm mặc trước, ho tiếng rồi chậm rãi : "Mặc kệ sớm hay muộn, cứ làm lễ trước rồi hẵng .”

      Vừa dứt lời, liền có tiểu tỳ bưng khay tới, đó bày mấy chén trà, trong trà thả táo đỏ với hạt sen, có ý chúc cho khởi đầu tốt. Tân lang tân nương trong thành Hoa Dương kính rượu cần dập đầu, tân nương tử cúi lưng kính trà là được, bà mối từng với Mạnh Cảnh Xuân điều này.

      Mạnh Cảnh Xuân dựa theo phép tắc hành lễ, kính trà cho Thẩm lão gia trước, Thẩm lão gia cực kỳ hài lòng cười cười, lấy ra bao lì xì từ dưới khay điểm tâm rồi đưa cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân đổi lại cách xưng hô: "Phụ thân." Ý cười trong mắt Thẩm lão gia lại nhiều hơn chút, rất là vui vẻ uống trà.

      Nàng lại kính trà cho Thẩm phu nhân, Thẩm phu nhân ôn hoà nhận lấy, uống trà rồi mới lấy bao lì xì từ trong tay áo ra, đưa cho nàng. Mạnh Cảnh Xuân gọi: “Mẹ.”

      Trước đó Thẩm phu nhân có nghe Thẩm kể về gia thế nhà nàng, bây giờ thấy bộ dáng nhu thuận của nàng, trong lòng cũng cảm thấy thương tiếc. Bà vươn tay ra nắm lấy tay nàng, định gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười cười rồi thôi.

      Lời đều mỏng manh hơn so với ý cười, mấy đứa có thể sống an khang hạnh phúc là tốt hơn bất cứ thứ gì khác rồi.

      Mạnh Cảnh Xuân hành lễ xong với bên này, còn thừa lại người. Vì Đổng Tiêu Dật là nuôi, trước đó nàng còn chưa kính trà, cho nên hôm nay cũng phải bổ sung. Thị nữ bưng khay đến trước mặt nàng, Mạnh Cảnh Xuân bưng chén trà lên, lúc này Thẩm cũng đến bên cạnh nàng.

      Đổng Tiêu Dật nhíu mày nhìn nhìn hai người, khóe môi chứa ý cười. Mạnh Cảnh Xuân đưa trà tới, nàng nhận lấy uống ngụm, ngay cả bao lì xì cũng đưa, ánh mắt liền chuyển sang Thẩm : “Bọn ta đều ăn trưa rồi, có phải các ngươi còn chưa ăn sáng? Xách cái bụng lép kẹp tới kính trà, ngươi sao, nhưng có phải cháu ta rất tủi thân hay ?”

      Sắc mặt Thẩm rất tốt, nghe thấy lời này cũng có ý gì là muốn trở mặt với nàng, chỉ đáp lại: “ lo lắng quá mức rồi, nếu thấy phu nhân của ta tủi thân ——" nhìn Mạnh Cảnh Xuân cái: “Hỏi nàng câu chứng thực rồi mới kết luận chẳng phải tốt hơn sao?”

      Đổng Tiêu Dật cười tiếng: "Ngươi còn chưa kính trà mà sửa miệng nhanh đến thế.”

      Vẻ mặt Thẩm nhàn nhạt, thong thả chậm rãi : “ nhớ lúc đón dâu hôm qua ta kính trà rồi sao?”

      Đổng Tiêu Dật bĩu môi: “Ừ, đúng.” Nàng liếc qua bao lì xì bàn trà: "Nhưng hôm qua quên đưa lì xì. Ngươi gấp gáp ôm tân nương tử như thế, ngay cả cái bao lì xì lớn như vậy mà cũng cần."

      Thẩm cười nhạt, mang bộ dạng như chẳng có gì quan trọng, cầm lấy chén trà khay, qua khom người dâng trà.

      Đổng Tiêu Dật hài lòng thoả dạ nhận lấy, ánh mắt lại nhìn chòng chọc tha, giọng đè lại, cực kỳ , cũng chỉ có Mạnh Cảnh Xuân đứng bên cạnh mới có thể loáng thoáng nghe thấy: "Ta biết tiếng này của ngươi phải kêu công. Nhưng biết làm sao bây giờ? Ta hoàn toàn muốn đến địa phương quỷ quái như kinh thành.”

      Sắc mặt Thẩm vẫn đổi, nhận lấy bao lì xì của nàng, lập tức xoay người, với Thẩm phu nhân cùng Thẩm lão gia ngồi chủ vị: “Lễ nghi hoàn thành, bọn con xin cáo từ trước.” Ngay sau đó lại ngả ngớn tiếp câu: “Đói chết rồi.” xong, liền nắm tay Mạnh Cảnh Xuân bước ra khỏi cửa. được đoạn, mang theo ý cười xoay người lại, nhét bao lì xì vào trong lòng Mạnh Cảnh Xuân: "Về nhớ cất đấy."
      tieunai691993, Lim-0403, banhmikhet18 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 67: Nhược điểm

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy bao lì xì kia, mở ra nhìn cái, thấy số tiền ngân phiếu lớn đến mức dọa người, vội vàng nhét ngân phiếu vào lại trong bao lì xì, đưa cho Thẩm : “Tướng gia vẫn nên giữ lại hơn...... Thiếp hay vứt bừa bãi lắm.”

      Thẩm lườm nàng cái, cũng cầm lấy: "Mất thôi, tán tài tích đức."

      "......" Mạnh Cảnh Xuân giật giật khóe miệng, lại cất bao lì xì vào. Hôm qua lăn lộn đến tận bình minh, lúc này bụng sớm lép kẹp, Mạnh Cảnh Xuân xoa xoa bụng, hỏi liệu có thể ăn . Thẩm ở phía trước : “Trong phủ có món gì ngon, bằng ra ngoài ăn thôi.”

      đói lắm rồi......"

      Thẩm bỗng nhiên quay đầu lại, chẳng biết giấu bọc bánh chà bông trong tay áo tự lúc nào, bây giờ lấy ra đưa cho nàng: “Ăn lót bụng ."

      Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy, lập tức mở ra ăn. Thẩm tiếp tục đằng trước, giọng nhàn nhạt: "Chú ý tướng ăn."

      Mạnh Cảnh Xuân phồng má, vừa ăn vừa theo lên xe ngựa.

      Lần này Thẩm quay về, còn chưa xem kỹ những thay đổi của thành Hoa Dương. Nhấc màn cửa sổ lên, ngắm cả đường, nhớ đến rất nhiều chuyện xưa. Những biến hóa trong đời người có thể có bao nhiêu loại khả năng, sống gần ba mươi năm mà còn thể biết . Nếu khi đó rời khỏi đất Sở, cuộc đời chắc bộ dáng khác. Mấy chuyện cơ duyên, kém dương sai, ai có thể .

      dẫn Mạnh Cảnh Xuân vào quán ăn, chưởng quầy kia nhận ra , vội vàng chào đón, : "Thiếu đông gia, vị khách mà ngài muốn mời đến rồi.”

      Ồ? Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, hóa ra là cửa hàng của Thẩm gia à? Nhưng mời khách...... là ý gì?

      Chưởng quầy dẫn bọn họ qua mấy cánh cửa, vào trong nhã gian. đường đến cuối nhã gian, rẽ vào khúc quanh ở hướng đông, chưởng quầy dừng chân lại, : "Chính là ở đây.”

      Từng bụi từng bụi me đất tụm lại dưới hành lang, là xinh đẹp. Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhìn, Thẩm lại dắt nàng vào trong nhã gian ở bên cạnh, chỉ cách nhã gian kia cánh cửa trượt, e là ngay cả tiếng chuyện bên kia cũng có thể nghe mồn .

      bàn bày đầy thức ăn, Thẩm giọng với nàng: “Hôm nay ta hẹn với người khác, sang bên kia ngồi lúc rồi lập tức trở về. Nàng ăn trước .”

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, nàng đói gần chết rồi, vừa ngồi xuống liền vùi đầu vào ăn.

      Nàng thấy Thẩm ra ngoài, bao lâu sau phòng bên cạnh liền có tiếng động vang lên.

      Thẩm sang phòng bên cạnh, vừa mới bước vào, người trong phòng liền cười: “Hôm qua ta đến dự tiệc cưới của ngươi, hôm nay xem như đãi bù cho ta sao?”

      Thẩm cười nhạt , thản nhiên ngồi xuống.

      Người này tên là Triệu Hướng Ngạn, là trọng thần đất Sở, chỉ mới hơn ba mươi tuổi, là bạn cùng trường của Thẩm ngày xưa.

      lại : “ giữa trưa mà lại sai người gọi ta tới, hiền đệ có việc gấp gì à?”

      " gấp." Thẩm chậm rãi rót chén trà đưa sang, "Ăn cơm trước ."

      Người bạn cùng trường này của nổi tiếng là liêm khiết, cực kỳ nghèo, quần áo thường ngày cũng chỉ do chính thê may, vô cùng mộc mạc, đến quán ăn càng là chuyện xưa nay có. Nhưng Thẩm , bạn tốt ngày xưa vừa mời đến, hai lời lập tức bỏ chén cơm xuống, chạy tới đây.

      Tiểu nhị sớm đưa thức ăn lên, thấy Thẩm ở đây, lại đưa thêm chén đũa. Nhưng Thẩm chỉ rót ly trà cho mình, hỏi: “Mấy năm qua sống tốt ?”

      Triệu Hướng Ngạn gặp cũng rất lâu rồi, biết đậu Tam nguyên, cũng biết ở kinh thành làm được đến chức Thừa tướng, lần này về lại cưới cháu bà con xa gì đó của Đổng Tiêu Dật làm phu nhân, có thể là thuận buồm xuôi gió, có chuyện gì phải tiếc nuối. Triệu Hướng Ngạn nhấp ngụm trà, trả lời: “Vẫn thế.”

      Thẩm chuyện, gắp thức ăn cho : “Thấy ngươi còn gầy hơn cả mười năm trước, làm lụng vất vả quá à?”

      Triệu Hướng Ngạn thở dài tiếng thể nghe : “Mấy ngày làm lụng vất vả chắc cũng sắp đến rồi.”

      Thẩm nhàn nhạt : "Xin chỉ giáo cho?"

      "Ngươi ở kinh thành, ở gần vị kia như vậy, sao có thể đoán ra được quyết định của cơ chứ?”

      Thẩm vẫn chưa trả lời trực tiếp, chỉ chậm rãi : "Đoán là chuyện, phải hay còn phải dựa vào vận khí, mọi việc thể chỉ dựa vào suy đoán."

      Triệu Hướng Ngạn cười nhạt: “Vị kia vừa , mọi việc đất Sở đều do Đổng Tiêu Dật giám sát xử lý. Tuy đến nay còn chưa xảy ra cố gì, mọi chuyện khá tốt, nhưng rốt cuộc đất Sở vẫn có chủ.”

      “Ừ.” Thẩm chỉ đáp tiếng, cũng có câu trả lời nào khác.

      Triệu Hướng Ngạn đặt chén trà xuống, nhìn , thở dài: “Với thủ đoạn của Đổng Tiêu Dật, cấp dưới quả thực là dám động đậy gì, nhưng rốt cuộc cũng phải là kế lâu dài. Huống chi...... Liệu Đổng Tiêu Dật vẫn ở lại đất Sở hay , đây cũng là vấn đề. biết có phải ý của vị kia là muốn Đổng Tiêu Dật đến kinh thành?”

      đến nước này là rất ràng. Hôm nay Thẩm ngươi tới tìm ta, chín phần mười là muốn hỏi về chuyện của Đổng Tiêu Dật, mà ta vui sướng tới đây dự tiệc như thế, cũng là vì muốn về chuyện này. Chi bằng làm toàn bộ luôn .

      Triệu Hướng Ngạn là trong số hiếm đại thần dám đàm luận về thân phận nữ nhi của Đổng Tiêu Dật ở đất Sở. Trước kia Đổng Tiêu Dật có Tương vương che chở, cho dù bên dưới có vài người nghi ngờ về giới tính của Đổng Tiêu Dật, nhưng đều dám .

      Thẩm dứt khoát trả lời ràng với : “Quả thực là Đổng đại nhân phải vào kinh, nhưng bản thân nàng chưa chắc tình nguyện.”

      Dường như Triệu Hướng Ngạn đoán được sơ sơ, : “Đương nhiên là vì nàng sống ở Sở quá tự tại, nếu phải vào kinh, chưa đến chuyện nàng còn trẻ, tư cách chưa đủ, mà chỉ với chuyện thân phận bất tiện của nàng, e là trong triều phải nổi cơn sóng gió. Dù sao đất Sở cũng xíu, tất cả đều nằm trong tầm khống chế, nhưng còn trong tay vị kia bây giờ là giang sơn thiên hạ, quả rất khó nắm giữ.”

      Thẩm nghe mấy lời này, cũng đoán được thái độ của : “Chắc Triệu huynh cho rằng giữ Đổng Tiêu Dật ở đất Sở tốt hơn?”

      Triệu Hướng Ngạn lại thở dài: “Giữ được lúc nào hay lúc đó, cũng phải là kế sách lâu dài.”

      Để Đổng Tiêu Dật ở lại đất Sở, tân hoàng động vào tấc đất nào của Sở. Nhưng chỉ cần Đổng Tiêu Dật vừa , đất Sở có chủ cũng có ai giám sát, e là chuyện phế bỏ đất phiên chuyển thành châu huyện xảy ra trong vài tháng ngắn ngủi.

      khi phế bỏ đất phiên chuyển thành châu huyện, đám bề tôi ban đầu của đất Sở này, ngoại trừ số vào kinh hoặc là bị phân công đến mấy địa phương khác, số còn lại chỉ có thể nhàn tản ở nhà, có chỗ để .

      Nếu đứng góc độ của đám văn thần đất Sở mà nhìn, giữ Đổng Tiêu Dật ở đất Sở, chắc chắn là lợi nhiều hơn hại.

      Đương nhiên Triệu Hướng Ngạn cũng nghĩ thế.

      Thẩm : "Quan hệ giữa Triệu huynh và Đổng Tiêu Dật cũng tính là tệ, có từng thăm dò ý tứ của nàng chưa?”

      Triệu Hướng Ngạn cười cười, lại có phần bất đắc dĩ: “Nàng muốn , đương nhiên là bởi vì bây giờ nàng sung sướng, chắc hẳn là thích dính líu gì với người bên ngoài. Người như Đổng Tiêu Dật sao có thể chú ý đến sống chết của kẻ khác chứ. Điểm này, chắc ngươi cũng biết.”

      Thẩm dứt khoát làm : “Tốt xấu gì nàng cũng ở bên cạnh vị kia ngần ấy năm, bỏ xuống dễ như vậy sao?”

      Mười năm nay Triệu Hướng Ngạn cũng coi như biết tỏng mấy chuyện giữa Đổng Tiêu Dật cùng tân hoàng, cười khổ : “Lời này quá giới hạn rồi.”

      Giọng hơn chút, tiếp tục với Thẩm : “ năm trước, Đổng Tiêu Dật sảy thai, hầu như ai biết chuyện này, giấu giếm rất kỹ. Chắc hẳn giữa hai người có hiểu lầm gì đó, mặc dù bên ngoài đối xử với nàng vẫn là tin sủng có thừa, bộ dạng như thể quân thần hòa thuận, nhưng trong lòng gần như là trở mặt rồi.”

      Thẩm chưa từng nghe thấy tin tức này, tuy kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: “Tuy là như vậy, nhưng bao nhiêu năm tình nghĩa vẫn còn đó, làm sao buông tay là buông tay ngay được.”

      Dù sao đường tình của Triệu Hướng Ngạn cũng dài hơn Thẩm , liền thở dài : “Cố gắng cũng chỉ mang đến mệt mỏi thôi. Người với người, quen nhau hiểu nhau đều do duyên phận. Duyên phận tới dễ, nhưng giữ duyên lại khó hơn nhiều. Hai vị kia cũng ngoại lệ, đường tình lại càng khó hơn so với người bình thường.”

      Thẩm gì.

      Triệu Hướng Ngạn đối mặt với bàn thức ăn ngon, cũng để ý đến chuyện ăn uống, chỉ : “Nếu lần này ngươi khuyên được Đổng Tiêu Dật vào kinh, đất sở liền tan thành cát bụi. Nếu khuyên được, đất Sở còn có thể cầm cự được lúc, nhưng kiểu gì phế bỏ đất phiên cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. ra, ngẫm lại hồi, thấy cũng đáng để cầm cự thêm nữa.”

      Thẩm : "Triệu huynh là trọng thần thể thiếu của Sở, mà thanh danh bên ngoài cũng tốt. Cho dù là ở Sở hay là ở mấy tòa thành khác, dân chúng cũng đều chờ mong quan phụ mẫu như Triệu huynh.” Lời này của xem như tận tình tận nghĩa. Cho dù đất Sở có tan, con đường làm quan của Triệu Hướng Ngạn cũng bởi vì chuyện này mà kết thúc. Có thể cấp có ý tưởng về hướng của mỗi người, chỉ còn đợi mở đập cho nước chảy.

      ra Triệu Hướng Ngạn cũng đoán được cách sắp xếp này, bây giờ nghe Thẩm thế, cũng thoáng an tâm hơn chút.

      Lúc này sớm qua thời điểm ăn trưa, Triệu Hướng Ngạn tới đây cũng phải vì bàn thức ăn này, thấy canh giờ còn sớm, liền với Thẩm : "Đổng Tiêu Dật cũng có nhược điểm. Cho dù nàng có thủ đoạn hơn nữa, cuối cùng vẫn là nữ nhân. Chuyện sảy thai năm trước, nếu ngươi muốn điều tra, có khi đào ra được chút gì đó.”

      Triệu Hướng Ngạn biết Thẩm là người thông minh, đến đây cũng tiếp tục nữa, đứng dậy cáo từ.

      Thẩm đưa ra cửa, đứng bên ngoài lát rồi mới quay lại tìm Mạnh Cảnh Xuân.

      Vừa rồi Mạnh Cảnh Xuân nghe ràng rành mạch toàn bộ mấy lời của phòng bên cạnh, nhưng lại giả vờ như hề biết gì, vẫn miệt mài ăn. Thẩm ngồi xuống đối diện nàng, kéo dĩa cá nướng tới, cắt cá thành từng khối cho nàng rồi lại đẩy về, còn mình tùy tiện gắp món ngồi ăn.

      ăn nhiều, chẳng mấy chốc gác đũa, thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn liều mạng ăn, liền duỗi tay qua xoa xoa đầu nàng: “Cứ ăn từ từ thôi, gấp."

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, tiếp tục ăn vài miếng rồi cũng đặt chén đũa xuống, mỹ mãn ợ cái, trực tiếp nằm bò ra bàn. Thẩm cầm khăn, duỗi tay qua lau miệng cho nàng, hỏi: “Thời tiết hôm nay rất tốt, buổi chiều có muốn đâu ?”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm : “Thiếp quen thuộc thành Hoa Dương, sao biết được nơi nào muốn ......"

      dạo vòng vòng cũng được.”

      " , thiếp muốn về ngủ.” Mạnh Cảnh Xuân ngáp cái.

      Thẩm thấy hình như nàng cũng có hứng thú mấy, liền hỏi nàng: "Vì ta mới vừa gặp khách nên mất hứng sao?"

      Mạnh Cảnh Xuân lắc đầu, rồi lại cười khẽ gật đầu: “Có thứ ngon phải ăn cùng nhau chứ. người ăn...... Ừ, chàng biết mà.”

      “Qua ba, bốn ngày nữa chúng ta khởi hành về kinh, thể kéo dài thêm nữa. Vị Triệu Hướng Ngạn đại nhân này rất bận, hôm nay còn ở thành Hoa Dương, nhưng đến mai có khi đến nông thôn tuần tra. Vừa vặn rảnh, cho nên mới sai người mời......"

      sao.” Nàng nghĩ nghĩ, Thẩm chắc cũng biết hai gian phòng này cách rất tệ, e là cũng định giấu nàng về chuyện Đổng Tiêu Dật, liền : “Nếu lời của Triệu Hướng Ngạn đại nhân đều là , vậy chàng muốn điều tra chuyện nàng ấy sẩy thai sao?”

      Trong lòng Thẩm dừng lại khắc, trả lời: " điều tra."

      Vừa rồi ý của Triệu Hướng Ngạn rất ràng, con đường mà chỉ, chính là truy xét ra nhược điểm của Đổng Tiêu Dật, uy hiếp nàng vào kinh. Nhưng dùng loại nhược điểm này để uy hiếp nữ nhân, làm được.
      tieunai691993, Lim-0403, banhmikhet18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :