1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 58: Lâu về (hạ)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau lại vội vàng : “Vậy à? Thế mời đến đâu?”

      Thẩm cúi đầu tiếp tục đọc tấu chương: “ mời về triều chứ sao. Trần tướng chắc cũng sắp về hưu rồi, đương nhiên bệ hạ muốn nhân thời cơ này mà đổi thành người của mình.”

      Mạnh Cảnh Xuân kinh ngạc: “Nhưng sao nữ nhân lại có thể...... ?"

      Thẩm giương mắt nhìn nàng: “Danh thần Đổng Tiêu Dật của đất Sở, nàng biết à?”

      Mạnh Cảnh Xuân lắc lắc đầu.

      Thẩm khỏi nhớ đến vài chuyện xưa, nhưng giọng điệu vẫn nhàng hờ hững: “Người ngoài chỉ biết Đổng Tiêu Dật là sủng thần, nhưng có mấy ai biết được, Đổng Tiêu Dật là nữ nhân."

      “Gì cơ?” Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, cảm thấy hoàn toàn thể tưởng tượng nổi.

      Thẩm thấy vẻ mặt này của nàng, : “Nàng có thể giả nam xuất đầu lộ diện làm quan ở kinh thành, vậy mà lại ngạc nhiên về chuyện Đổng Tiêu Dật giả nam làm quan? Năm Đổng Tiêu Dật ra làm quan, nàng mới có vài tuổi...... Để ta tính xem.” ngừng lại, cực kỳ thâm ý “ồ” tiếng: “Nàng mới có sáu tuổi, vẫn còn thò lò mũi xanh kìa.”

      chuyện mà còn khoa tay múa chân chút, cụp mắt nhìn xuống sàn xe, : “Chắc cao tầm này, như hạt đậu , còn chưa nhận biết được mấy chữ.”

      Mạnh Cảnh Xuân phồng má, dứt khoát dựa vào thành xe: “Vậy, vị Đổng đại nhân này năm nay được bao nhiêu tuổi rồi?”

      Thẩm trả lời: "Hai mươi chín."

      "Mới...... Hai mươi chín?" Vậy tính ra Đổng Tiêu Dật làm quan từ năm mười lăm tuổi! Quả đúng là lợi hại! Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng phản ứng kịp, : “Chắc khi đó Tướng gia vẫn còn ở đất Sở?”

      “Ừ, còn ."

      Mạnh Cảnh Xuân dò hỏi: “Vậy Tướng gia biết Đổng Tiêu Dật à?”

      “Biết.” Thẩm đặt tấu chương qua bên, bổ sung: “Hồi trước còn trao đổi thư từ nữa cơ.”

      “Nhìn xinh ?”

      "Rất đẹp."

      Mạnh Cảnh Xuân cười cười: "Tướng gia thích à?”

      Thẩm thoáng chốc ngồi thẳng người lên: “Ta điên hay sao mà thích nàng ấy?”

      Mạnh Cảnh Xuân híp mắt nhìn : “Vẻ mặt vừa rồi của Tướng gia ràng là có chuyện xưa......"

      Thẩm vội khoát tay: " có chuyện gì hết, nàng đừng nghĩ lung tung."

      Vẻ mặt Mạnh Cảnh Xuân bình tĩnh, nghĩ nghĩ lại : “Hồi trước tân hoàng thi hành chế độ cho nữ học ở đất Sở, chính là để Đổng đại nhân có thể danh chính ngôn thuận ra làm quan à? Đầu tiên là nữ nhân có thể học, sau đó là nữ nhân có thể làm quan, như vậy Đổng đại nhân liền có thể lấy thân phận nữ nhân của mình tiếp tục hành tẩu trong triều...... Nếu nghĩ theo hướng đó, có vẻ như hồi trước tân hoàng đột nhiên thi hành chế độ này ở đất Sở là có nguyên do cả.”

      Thẩm lại với nàng: “Mấy chuyện này nghĩ chút trong lòng là được, đừng có ra miệng.”

      trả lời nàng như vậy, Mạnh Cảnh Xuân lại càng thêm tin tưởng về mối liên hệ này. Xem ra tân hoàng với vị Đổng Tiêu Dật đại nhân đó có rất nhiều chuyện xưa à nha.

      Nếu tân hoàng thực có ý muốn để Đổng Tiêu Dật thay thế vị trí của Trần tướng, hy vọng nàng ấy lấy thân phận nữ nhân mình đảm đương phía, như vậy cả nước thi hành chế độ cho nữ học chính là chuyện phải làm, nữ nhân làm quan cũng danh chính ngôn thuận. Nếu cứ như vậy, phải chính mình cũng được vô cớ lây dính hào quang à?

      Đương nhiên là Thẩm biết những tính toán trong lòng nàng, lườm nàng cái : “Nàng còn muốn ôm lương bổng vài chục lượng bạc đó làm quan thêm mấy năm à?”

      Mạnh Cảnh Xuân trả lời: “Ruồi bọ có cũng là thịt, vài chục lượng cũng là tiền chứ bộ. Tướng gia thế, cứ như là tiền ít đáng làm ấy. Còn nữa, thành tích xét duyệt năm ngoái của ta tệ, có khi năm nay lại được thăng thêm bậc cũng nên.”

      Thẩm ho tiếng, cầm lấy tấu chương lần nữa: “Hồ đồ y như Đổng Tiêu Dật thế này cũng tốt. Nếu nàng kéo thêm mấy năm, sinh con khó lắm.”

      Mạnh Cảnh Xuân đen mặt, quyết định thèm đếm xỉa gì tới nữa.

      ——*——*——*——*——

      Khi hai người tiến vào địa phận Hồ Châu, Giám sát ngự sử trong kinh còn chưa tới, nhưng Châu mục Hồ Châu Liêu Hâm trốn mất rồi.

      Cũng biết là người nào làm lộ tin tức, để Liêu Hâm biết chuyện này. Liêu Hâm vừa nhận được tin cấp muốn xử lý lão, liền thu dọn hành lý cả đêm, lén lút chuồn mất, chỉ mang theo hai trai cùng với vài tên nô bộc, toàn bộ những người còn lại trong nhà đều hay biết gì.

      ngày trước, hơn mười di nương biết được chuyện này, thương lượng phen, chia nhau mấy thứ đáng giá trong nhà rồi cũng ôm đồ chạy trốn.

      Vì thế, khi Thẩm tới nơi, trong phủ Liêu Hâm hầu như còn ai. Nha môn Hồ Châu lại vô cùng chỉnh tề, cho dù Liêu Hâm có ở đó hay cũng như nhau cả, đủ thấy bình thường Liêu Hâm toàn mặc kệ công việc trong nha môn.

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn tình hình trước mắt, tự biết tạm thời thể , đứng bên : "Đánh cỏ động rắn, bây giờ rắn chạy rồi. Tướng gia có từng tính trước chuyện này ?”

      Thẩm lại bày ra dáng vẻ như chẳng hề gì: “Rắn chạy kệ rắn, để tên quan của Ngự Sử đài tới thu dọn tàn cuộc là được.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe mà cằm sắp rơi xuống đất. Đây là Thẩm luôn luôn thận trọng đấy à?

      Theo lý luận của Thẩm , cả thiên hạ này đều là đất của vua, Liêu Hâm có muốn chạy cũng chạy thoát. Lão vừa chạy, ngược lại càng thêm khẳng định được tội danh, đến khi bắt được càng dễ thẩm tra. Huống chi từ đầu Thẩm coi trọng chuyện này, mà thời gian đường có hạn, phải mau mau dắt theo Mạnh Cảnh Xuân về đất Sở.

      Nhưng Mạnh Cảnh Xuân gặp được vụ án khỏi ngứa tay, huống chi lại còn là vụ án dễ lập công như vậy. Thẩm thấy bộ dáng này của nàng, vội vàng bóp chết suy nghĩ vừa mới manh nha nổi lên của nàng từ trong trứng nước: “Bây giờ nàng về quê thăm người thân, đường đến Giang Châu đâu có ngang qua Hồ Châu. Nếu nàng chen chân vào vụ án này —— đến khi người khác hỏi sao nàng lại chạy đến Hồ Châu, nàng trả lời thế nào?”

      Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới bừng tỉnh, lý do mình xin nghỉ là vì trong nhà có chuyện...... Cho nên tại nàng có mặt ở Hồ Châu là danh bất chính ngôn bất thuận, càng cần phải đến chuyện tra án.

      Thẩm vất cả mới khuyên nàng từ bỏ được, định khởi hành rời khỏi đây, vị Giám sát ngự sử kia lại khoan thai tới.

      Khi vị Giám sát ngự sử tên gọi Thái Hằng này xuất , quan bào rách bươm, người có thương tích, tuy rằng vẫn cố gắng giữ thể diện, nhưng là nhìn cứ như vừa từ trong tù trốn ra.

      Khó khăn lắm mới tìm thấy Thẩm trong dịch quán, cảm giác như chộp được cọng rơm cứu mạng.

      Thẩm nhìn bộ dạng này của , hỏi: "Thái đại nhân bị gì vậy?”

      Thái Hằng khóc lóc kể lể: "Hạ quan vừa mới đến địa phận Hồ Châu, liền bị kẻ xấu bắt , nhất định là Liêu Hâm sai người làm. Hạ quan vất vả lắm mới có thể trốn thoát, nhưng lại nghe Liêu Hâm bỏ trốn rồi, cái này phải để cho Hình bộ dán thông báo lùng bắt lão mới được. Hạ quan...... Hạ quan vẫn nên về kinh trước hơn.”

      Lời này của sai, nghi phạm cũng chạy mất rồi, Giám sát ngự sử trói gà chặt như , có nán lại ở đây cũng chả để làm gì. Thẩm thấy bộ dạng chật vật sợ hãi này của Thái Hằng, thầm nghĩ Giám sát ngự sử có dũng khí như thế, biết làm sao qua được mấy đợt xét duyệt kia nữa. quen thuộc với Thái Hằng, nên mặc dù vụ án Liêu Hâm gây ra truyện tiếu lâm lớn như thế, cũng lười quản, chỉ : “Ngươi dâng tấu chương lên trước, xong rồi thu dọn về kinh .”

      Thái Hằng do dự nửa ngày, đáng thương tội nghiệp với Thẩm : “Thẩm đại nhân, hạ quan còn lộ phí, biết...... Có thể......"

      Thẩm vội , cũng muốn nhảm nhiều với , cực kỳ hào phóng đưa mười lượng bạc: " cần trả lại."

      Thái Hằng nâng tay lau lau giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt, nhận bạc, : “Đại nhân đường vẫn nên cẩn thận chút tốt hơn. Tai mắt của Liêu Hâm ở Hồ Châu đông vô cùng tận, tuy Liêu Hâm trở thành tội phạm bị truy nã, nhưng dư đảng vẫn còn, thể bảo đảm được là xảy ra chuyện gì.”

      Đương nhiên Thẩm hiểu , lời này phải đùa giỡn, chỉ : " biết." Sau đó liền bảo tiểu lại dịch quán sắp xếp gian phòng cho Thái Hằng.

      ——*——*——*——*——

      Sắc trời còn sớm, Thẩm muốn kéo dài hành trình, liền gọi Mạnh Cảnh Xuân dậy, thu dọn đồ đạc rồi lên đường. Mạnh Cảnh Xuân ngủ đến hồ đồ, đương nhiên biết Thái Hằng tới, lại càng biết về những chuyện xảy ra, vừa leo lên xe liền ngủ tiếp.

      Cả đoạn đường tiếp theo có trạm dịch khách điếm gì, đành phải đường cả đêm. Ban ngày Mạnh Cảnh Xuân ngủ rất nhiều, đến đêm ngủ được nữa. Bây giờ là giữa hè, Hồ Châu buổi tối lại khá lạnh, Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống, nhàng đẩy ra góc rèm xe, gió đêm luồn vào, cực kỳ thư thái, nhưng dã ngoại ở đây hơi u.

      Nàng vội vàng kéo rèm xe lại ngay ngắn, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lọc cọc bên ngoài, mà hình như phải chỉ có mỗi xe của bọn họ. Nàng vẫn cực kỳ bình tĩnh ngồi đó, nghe được khoảng hơn nửa canh giờ, càng nghe càng sợ hãi, do dự nửa buổi, cuối cùng lay tỉnh Thẩm : "Tướng gia, có phải có người bám theo chúng ta hay ?”

      Thẩm liếc nhìn nàng cái, cảnh giác dựng tai lên nghe ngóng thanh bên ngoài, quả là có hai chiếc xe. Đêm hôm khuya khoắt mà bị chiếc xe bám theo, đúng là có hơi dọa người. nhớ đến dư đảng của Liêu Hâm mà Thái Hằng , đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy vẻ mặt Thẩm ngưng trọng, trong lòng càng lo lắng hơn, giọng : "Tướng gia, lỡ như bị kẻ xấu......"

      Thẩm vội vàng che miệng nàng lại, giọng trách mắng: " gì xui xẻo vậy? Sau này được nữa.”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gật đầu.

      Thẩm ước tính canh giờ, khoảng qua hơn canh giờ nữa là trời sáng, mà lúc đó xe cũng ra khỏi địa phận Hồ Châu. liền cực kỳ thong dong tiếp tục nằm xuống ngủ, Mạnh Cảnh Xuân thấy dáng vẻ bình tĩnh của , : "Tướng gia sợ sao?"

      "Sợ?" Thẩm nghiêng người qua nhìn nàng, “Nếu ông trời muốn người chết, có trốn thế nào cũng phải chết. Ta biết công phu, nơi này có đường , lại có ai làm cứu tinh. Cho dù thực gặp phải kẻ xấu, cũng chỉ có thể tự cầu phúc mà thôi.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Nhưng nàng ngủ được, liền tiếp tục đốt đèn, vô cùng nhàm chán mà ngồi đọc sách.

      Khó khăn lắm mới trải qua được đêm dài dằng dặc này, đến địa phận Kinh Châu, Thẩm vén rèm liếc ra đằng sau nhìn cái, làm gì còn thấy bóng dáng chiếc xe kia nữa. đúng là sợ bóng sợ gió.

      Khi xe ngựa chạy đến dịch quán Kinh Châu, mặt trời treo cao đỉnh đầu. Mạnh Cảnh Xuân mệt kinh khủng, lập tức leo lên giường ngủ bù.

      Thẩm đến dịch quán, thay bộ quần áo rồi ra cửa.

      Kinh Châu gặp hạn hán ngày hè, rất lâu đổ mưa, dân lưu lạc chạy tán loạn khắp nơi, cực kỳ yên ổn. Thẩm đường, cuối cùng đến bờ ruộng nhìn cái. Vô số thửa ruộng nối tiếp nhau, nhưng đều là đất vàng khô cằn, hạt thóc cũng có. thở dài, lại quay ngược về trong thành, đến nha môn Kinh Châu.

      Châu mục Kinh Châu từng gặp Thẩm khi vào kinh báo cáo công tác, bây giờ thấy Thẩm cải trang đến tận đây, giật nảy mình.

      Thẩm hỏi tình hình hạn hán ở Kinh Châu, Châu mục Kinh Châu đáp cực kỳ qua loa. Thẩm lại hỏi lương thực cứu giúp thiên tai có đến hay chưa, Châu mục Kinh Châu vội vàng gật đầu.

      mặt Thẩm hề có ý cười: “Vậy vì sao ta chỉ thấy dân lưu lạc mà thấy lều phát cháo nào? Hay là Châu mục đại nhân dựng lều cháo cứu tế ở cái hốc bò tó nào, dân lưu lạc tìm ra?"

      "Còn, còn chưa kịp dựng.”

      "Kinh Châu ba năm hạn hán lần, triều đình đổ xuống bao nhiêu bạc cho ngươi khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi? Sáng nay ta đến ruộng lúa xem chuyến, là nhìn ra tiền để xây dựng thuỷ lợi chảy đâu rồi.” Tuy như vậy, nhưng vẫn khống chế giọng điệu của mình, tuy có ý chất vấn, lại hề hùng hổ dọa người.

      Nhưng lúc này sau lưng Châu mục Kinh Châu ướt đẫm mồ hôi lạnh. Thẩm có nhiều thời gian, cũng muốn thừa lời với , cuối cùng chỉ quẳng lại câu: “Bệ hạ đến từ đất Sở, Kinh Châu lại gần đất Sở, ngài ấy biết Kinh Châu thế nào, chắc trong lòng ngươi cũng hiểu. Đừng để Ngự sử dâng sớ vạch tội lên , lúc đó chỉ là mấy câu hỏi đơn giản như ta hôm nay đâu.”

      Châu mục Kinh Châu liên tục đáp lại: “Đa tạ Thẩm đại nhân chỉ điểm, hạ quan ràng, hạ quan ràng."

      "Lời suông là vô dụng, khi dân lưu lạc đến mấy châu khác, cho dù Ngự Sử đài vạch tội ngươi, mấy châu lân cận Kinh Châu cũng vạch tội ngươi bất cứ lúc nào.”

      Châu mục Kinh Châu còn cúi người dạ vâng, Thẩm nhấc chân bỏ . Trước kia tiên hoàng chỉ ở trong kinh thành, mấy lão thần xuất thân từ quan địa phương chỉ nhắm mắt mở mắt, còn những địa phương xa xôi trong triều căn bản là thể trông coi được. Mặt ngoài là cảnh tượng tráng lệ, thiên hạ thái bình, dân chúng giàu có, nhưng chỉ cần xé lớp da này ra, phát có rất nhiều chuyện cần phải làm.

      Tân hoàng có khát vọng có hùng tâm là chuyện tốt, muốn làm vị minh quân lưu danh thiên cổ, vậy phải đổi lại bằng nỗ lực hết sức mình. Để Thẩm vòng quan sát như cưỡi ngựa xem hoa thế này cũng chỉ là vô dụng, cần phải cấp bách chỉnh đốn tác phong của đám quan lại, tẩy sạch cơ chế bên trong, lúc cần thay máu cũng thể nể tình. Tân hoàng cải cách, biết cuối cùng biến thành thế nào.

      Khi Thẩm rời khỏi nha môn Kinh Châu là xế chiều, đến khi về tới dịch quán cả bầu trời được bao phủ bởi ánh tà dương.

      Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại ở trong dịch quán.

      tìm khắp nơi, lại hỏi tiểu lại dịch quán: “Có thấy vị tiểu thư đồng kia đâu ?”

      Vì để thuận tiện, ở bên ngoài Mạnh Cảnh Xuân giả làm thư đồng của , đường lừa gạt vô số người.

      Tiểu lại đáp: “Hình như là ra ngoài từ giữa trưa rồi, cũng đâu làm gì.”

      Thẩm cảm thấy bất an trong lòng, giữa trưa ra ngoài mà sao giờ còn chưa về? Nếu đói bụng tìm đồ ăn cũng đến mức kéo dài đến lúc này chứ?

      Đợi thêm nửa canh giờ, sắc trời càng tối hơn, vẫn thấy bóng dáng Mạnh Cảnh Xuân đâu. Thẩm khỏi cảm thấy hoảng sợ, lo lắng nàng xảy ra chuyện gì, hỏi tiểu lại kia: “Ngươi có biết thư đồng hướng nào ?”

      Tiểu lại chỉ chỉ hướng bắc, lại chỉ chỉ hướng nam, cuối cùng : “Ừ, chắc là hướng nam.”

      Thẩm lại hỏi: “Ở hướng nam đa số làm gì?”

      Tiểu lại mấp máy môi, trả lời: “Nhắc tới mới nhớ, hướng nam hình như thái bình đâu. Đợt này dân lưu lạc nhiều. hạ quan thấy tiểu thư đồng kia mặc đồ đàng hoàng chỉnh tề, vật liệu may mặc cũng cực tốt, trước khi còn vui tươi hớn hở giấu túi tiền vào tay áo rồi mới ra ngoài. lẽ......" hít hơi: “Chắc là đâu? Ở hướng nam kia......"

      còn chưa cảm khái xong, Thẩm xoay người vội vàng ra ngoài.
      Lim-0403, banhmikhet, JupiterGalileo15 others thích bài này.

    2. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Đẩy nhanh tiến độ để hoàn ah . Cố lên nhé
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 59: Chín cây cầu

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thẩm vội vàng chạy mạch về hướng nam, thẳng đến nam thành. sắp vào đêm, gió bắt đầu chuyển lạnh, dân lưu lạc vác cái bụng lép kẹp, kết bè kết đội lảo đảo phố. Cửa hàng hai bên đường đóng cửa từ lâu, chỉ có vài nhà ít ỏi treo đèn lồng ngoài cửa, nên cả con đường thoạt nhìn cực kỳ u tĩnh mịch.

      càng về phía trước càng gấp gáp, Mạnh Cảnh Xuân lạ nước lạ cái, lại là kẻ mù đường, chỉ cần đến ngã ba đường, ngay cả dịch quán cũng tìm ra. Nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy đúng, Mạnh Cảnh Xuân phải câm điếc, đầu óc cũng phải ngu ngốc, cho dù có nhầm đường, hỏi câu là về được, đến mức giờ này mà vẫn còn lang thang bên ngoài.

      Nghĩ tới đây, càng thêm lo lắng, mấy vòng quanh nam thành, nhưng lại hề có manh mối gì, cảm giác như mò kim đáy bể. đến cùng, cả người đầy mồ hôi, cổ họng đôi mắt đều sắp bốc khói, cứ tìm thế này chẳng khác nào tìm đồ giữa đêm khuya đen kịt, hề có thu hoạch gì.

      ngờ cũng có ngày tìm người mà lại tìm kiểu gì cũng thấy như thế này, lòng nóng như lửa đốt, tay chân luống cuống, sợ nàng xảy ra chuyện, sợ thể gặp lại nàng. quay đầu lại tìm lần nữa, cảm giác sốt ruột tuyệt vọng ngừng lớn dần, tăng dần, sắp bức điên .

      Bất chợt nhìn thấy người ra từ cửa ngõ, thân hình cực giống Mạnh Cảnh Xuân. vội vàng đuổi theo, người kia quay lại nhìn cái, vội vàng tránh ra. Người đường càng lúc càng thưa thớt, Thẩm quả thực sốt ruột đến điên rồi, vội vàng chạy về dịch quán, thậm chí còn định đến nha môn mượn người. Cuối cùng lại thấy Mạnh Cảnh Xuân đứng dưới đèn lồng trước cửa nôn nóng nhìn xung quanh, hình như chờ .

      Bước chân dừng chút, lại như bừng tỉnh, ba bước thành hai bước nhanh chóng chạy tới, cũng bất chấp gì khác, ôm trọn Mạnh Cảnh Xuân vào trong ngực. Mạnh Cảnh Xuân thậm chí có thể ngửi được mùi mồ hôi người , cực kỳ áy náy giọng : "Ta về muộn...... Ta sai rồi."

      Trái tim căng chặt của Thẩm cuối cùng cũng được thả lỏng, nhưng lại lập tức cảm thấy có phần chịu thấu. buông nàng ra, đánh giá tỉ mỉ từ đầu đến chân phen, nhắm mắt thầm hít vào hơi, nỗ lực xoa dịu tâm trạng của mình, cuối cùng chỉ câu: “Về…… là tốt rồi.”

      Buổi chiều, khi Mạnh Cảnh Xuân tỉnh dậy cảm thấy vô cùng đói, kết quả tìm cả buổi cũng thấy cửa hàng nào mở cửa. Sau đó tự cảm thấy mình hơi sốt, cổ họng đau cực kỳ, giống như bị cảm nóng, liền đến hướng bắc tìm y quán bốc thuốc. ngờ gần đây rất nhiều người dân Kinh Châu đều đến mấy châu huyện lân cận tìm thân thích nương tựa, nàng tìm nửa ngày cũng thấy hiệu thuốc nào mở cửa.

      Mắt thấy sắc trời còn sớm, nàng đành phải mơ màng về. Nhưng nàng vừa mới trở lại dịch quán, nghe tiểu lại dịch quán , Thẩm ra ngoài, đến nam thành tìm nàng rồi.

      Nàng sợ tìm ngược lại để lỡ nữa, lại nghĩ nếu tìm thấy mình, chắc cũng lập tức quay về, ngờ cuối cùng lại chờ đến tận hai canh giờ. Thấy ánh trăng treo cao, tiếng chuông vang lên mà vẫn chưa trở lại, nhất định là cuống cuồng tìm nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, lại cảm thấy khổ sở. Nhìn bộ dáng bôn ba mỏi mệt của , nàng chợt cảm thấy có rất nhiều chuyện căn bản là dám nghĩ đến. Ở kinh thành mà còn có thể gặp nguy hiểm đường về nhà, huống chi ở nơi lạ nước lạ cái rành đường sá như thế. Thiên hạ rộng lớn, việc đời rối ren, nhân tố cùng lực lượng có thể tách hai người ra nhiều đến mức đếm xuể. Nếu nay, bên cạnh có ai khác thế nào? Mạnh Cảnh Xuân nghĩ cũng dám nghĩ.

      Thẩm thở dài hơi, với nàng: “Vào trong thôi, thấy tinh thần nàng có vẻ được tốt.”

      Hôm nay tìm nàng, mình đơn độc đối mặt với nhân gian to lớn này, cảm giác được sâu sắc thế nào gọi là bất lực, may mà —— nàng sao.

      ——*——*——*——*——

      Mạnh Cảnh Xuân bị cảm vài ngày, đường lại thể nghỉ ngơi cho tốt, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng. Thẩm nhìn mà chịu nổi, mấy ngày nữa liền có thể đến đất Sở, gấp lắm, chi bằng dưỡng cho khỏe trước rồi hẵng tiếp.

      Mạnh Cảnh Xuân vịt chết còn cứng mỏ, dứt khoát chịu, ôm bao đồ chui vào xe ngựa, bảo là ngủ nhiều chút là ổn. Thẩm hết cách với nàng, đành phải tiếp tục lên đường. Dọc đường nàng ăn ít, lại còn bị ốm, thế là cả người gầy vòng, Thẩm nhìn thấy mà đau hết cả lòng.

      Vả lại, gần tới quê cũ, lòng có phần sợ hãi. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mùi vị này cũng chỉ có thể yên lặng nuốt vào bụng.

      Hôm đó sắc trời u, Mạnh Cảnh Xuân thay nữ trang ở dịch quán rồi mới ra ngoài. Gió thổi vào người mang theo ít cảm giác man mát, lúc này nàng mới hiểu vì sao Thẩm Thời Linh nhắc tới mùa hè đất Sở quá nóng, mặc bộ quần áo này vừa vặn.

      Thẩm cũng dậy sớm, thấy nàng đứng trong hành lang, dừng lại bước chân.

      Mạnh Cảnh Xuân hỏi: “Nghe đâu sắp đến nhà rồi phải ?"

      Thẩm gì, chỉ khẽ gật đầu.

      Mạnh Cảnh Xuân lại hỏi: "Còn phải bao lâu nữa?”

      Thẩm trả lời: “Còn phải qua chín cây cầu, qua hết là tới." ngừng lại chút: “Nàng khỏe hơn chưa? Nếu bộ phải thêm khoảng nửa ngày nữa, biết nàng có chịu nổi hay .”

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân lộ ra ý cười: “Đương nhiên là chịu nổi. Ta khỏe hoàn toàn rồi, hôm qua còn ăn quá chừng, khẩu vị cũng quay lại.”

      Thẩm cười , xoay người phân phó xa phu đưa hành lý vào trong thành trước, lại quay sang với Mạnh Cảnh Xuân: "Chúng ta thôi.”

      Mạnh Cảnh Xuân mơ hồ có thể đoán được suy nghĩ của khi khăng khăng muốn bộ. Dù cho nỗi nhớ nhà tựa như mũi tên, nhưng chặng đường cuối cùng này lại gánh vác tấm lòng của kẻ xa quê giận dữ bỏ nhà hơn mười năm. Hối hận, thương tiếc cùng tưởng niệm trong đó, giống như chỉ có bước từng bước kiên định về nhà như thế, mới còn cảm thấy cuộc gặp mặt nơi cuối con đường kia quá hư vô.

      Như lời Thẩm , từ dịch quán vào trong thành, quả phải qua cây cầu chín khúc. Mạnh Cảnh Xuân , cảm giác như đường vòng. Vì sao cứ phải qua cầu chứ? Nàng có phần buồn bực.

      Khi ra cửa thề thốt là thể lực của mình hoàn toàn có vấn đề, nhưng mới gần hai canh giờ, nàng mệt đến thở nổi.

      Thẩm thấy nàng như vậy, cũng nhiều lời, trực tiếp ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên vai mình, định cõng nàng . Mạnh Cảnh Xuân cũng khách khí, xách bọc lập tức leo lên lưng . Nàng vốn nặng, đường lại ốm chút, Thẩm : "Về nhà ăn nhiều cho béo lên chút."

      Mạnh Cảnh Xuân lắc đầu: " được, béo mặc bộ này đẹp nữa.”

      Thẩm trả lời cực kỳ hào phóng: “May bộ khác là được.”

      Mạnh Cảnh Xuân : "Ta rất cần cù tiết kiệm." xong, nàng rất là nhàm chán mà khẽ vân vê tai : “Tướng gia có mệt ?"

      Thẩm oán hận: “Tay đừng có lộn xộn thế, bao đồ cứ đung đưa qua lại, hoa mắt lắm.”

      cõng Mạnh Cảnh Xuân đoạn đường, lại băng qua cây cầu nữa, đến khi sắp vào thành, Mạnh Cảnh Xuân sống chết muốn xuống đất, tự mình tiếp. Thẩm cãi lại nàng, chỉ có thể thả nàng xuống, Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng sáp lại gần, rất là ân cần lau mồ hôi bên thái dương , nở nụ cười tươi roi rói, hỏi: "Tướng gia biết Phù Dung lâu ở đâu ?”

      "Phù Dung lâu?" Thẩm sửng sốt, ít chuyện xưa bỗng nhiên ùa vào trong đầu, vội hỏi nàng: “Sao nàng biết trong thành này có Phù Dung lâu?"

      Ý cười mặt Mạnh Cảnh Xuân giảm, nghiêng đầu : “Chỉ cần muốn biết, kiểu gì cũng có cách biết.” Nàng lại : "Ta muốn mua ít điểm tâm, dù gì cũng thể nào tay tới được.”

      Thẩm nhìn khuôn mặt tươi tắn của nàng lại có chút hốt hoảng. biết nàng ngu ngốc, rất nhiều thời điểm cũng được cho là thông suốt, nhưng ngờ nàng lại thận trọng như thế.

      chợt lúng túng quay mặt , làm bộ làm tịch, : “Năm mà ta , Phù Dung lâu hình như nằm phố bắc. Cũng biết qua nhiều năm như vậy có dời đâu hay .”

      “Ồ, chuyện đó quan trọng.” Mạnh Cảnh Xuân thấy bên cạnh có sạp bán giấy, lập tức qua, cười dịu dàng hỏi người ta: “Cụ à, cụ có biết liệu Phù Dung lâu bán điểm tâm có còn ở phố bắc hay ?”

      Ông lão nghe nàng hỏi như thế, cho rằng nàng là người xa quê lâu về, liền cười trả lời: " có dời đâu hết, còn ở đó, còn ở đó.”

      Mạnh Cảnh Xuân chắp tay thi lễ cảm ơn, bước chân nhàng đến bên cạnh Thẩm , túm lấy cánh tay kéo về hướng bắc: “Người ta có chuyển đâu hết. Tướng gia xem, đời này có rất nhiều thứ, cho dù qua hơn mười năm nhưng cũng thay đổi."

      Cho dù chàng hơn mười năm, nhưng Phù Dung lâu vẫn còn ở đó, tình cảm gia đình cũng thế, cũng thay đổi. Cho nên —— chàng cần gì phải xấu hổ ngại ngùng.

      Mạnh Cảnh Xuân túm Thẩm đến Phù Dung lâu mua hộp điểm tâm tám loại. Hộp này dài hẹp, chia làm tám ngăn, mỗi ngăn đựng loại điểm tâm, ngụ ý viên mãn. Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ hài lòng ôm hộp điểm tâm như ôm bảo bối, theo Thẩm vào phủ.

      Khi đến đầu đường, Thẩm chợt dừng lại bước chân, thầm hít hơi. Mạnh Cảnh Xuân liếc cái, lại nhìn cửa chính xa ở đằng trước, hơi sững sờ chút.

      Thẩm trạch ngụ tại phía đông nam trong đô thành Hoa Dương của đất Sở, Thẩm gia lại là nhà giàu nhất Hoa Dương, đương nhiên nhà ở cực kỳ hào hoa xa xỉ. Đừng là Thẩm , Mạnh Cảnh Xuân lúc này thấy tòa nhà này cũng có phần lùi bước.

      Nàng hề thích mấy hộ quyền quý nhà cao cửa rộng như thế, cứ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. gần đến hoàng hôn, đúng vào lúc gia đinh canh cửa thay ca, Thẩm nắm lấy bàn tay của Mạnh Cảnh Xuân, : “Làm sao bây giờ? thích cũng phải gặp."

      Mạnh Cảnh Xuân liền thành thành theo , tay cẩn thận ôm hộp điểm tâm.

      Người gác cổng thấy có khách tới, cực kỳ khách khí hữu lễ hỏi bọn có bái thiếp hay .

      Thẩm tháo khối ngọc bội từ người xuống, ung dung đưa tới: “Cầm lấy, đưa cho phu nhân."

      Gia đinh kia là tên có đầu óc, nhận lấy ngọc bội còn đứng ngây người ra lát, sau đó mới lấy lại tinh thần, lập tức ba chân bốn cẳng chạy vào trong. Có gia đinh khác tiếp đón mời bọn họ uống trà ngoài cổng, Mạnh Cảnh Xuân khách khí nhận lấy chén trà, rướn cổ ngó vào trong, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì trong đó.

      Nàng lại nghiêng đầu nhìn Thẩm cái, chỉ thấy hầu kết của khẽ chuyển động, tuy uống trà nhưng hoàn toàn hề tập trung, liền có thể đoán được vài phần tâm tình của lúc này. Nàng vươn tay qua, nắm lấy tay , định an ủi vài câu gia đinh gác cửa mới vừa rồi lại vọt ra, bộ dáng hết sức gấp gáp, vội vàng hành lễ với Thẩm , : “Tiểu nhân có mắt tròng, biết là thiếu gia trở về. Phu nhân ở trong Phật đường, mời thiếu gia qua đó.”

      Mạnh Cảnh Xuân nuốt nước bọt, cảm thấy hơi khẩn trương. Thẩm đứng dậy, theo gia đinh dẫn đường, thong dong về hướng Phật đường trong phủ.

      qua hơn mười năm, trong nhà thay đổi rất nhiều, thậm chí thể nhận biết đường được nữa.

      Đến trước Phật đường, thấy cửa đóng im lìm, Mạnh Cảnh Xuân do dự biết có nên tiến lên gõ cửa hay , thấy Thẩm bộp phát quỳ xuống trước cửa.

      Nàng đứng ở bên nhìn, giật mình kinh hoàng, gia đinh kia cũng sửng sốt.

      “Thẩm bất hiếu về.”

      Trong phòng có phản ứng gì.

      “Nếu mẫu thân muốn gặp con......"

      Câu của còn chưa dứt, cửa chậm rãi mở ra. Thẩm phu nhân đứng ngay cửa, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh: “Sao? gặp con, con lại muốn nữa sao?”

      Thẩm quỳ rạp xuống, trán chạm vào nền gạch lạnh như băng, câu cũng .

      “Đứng lên , đừng làm bộ nữa.” Thẩm phu nhân hơi quay đầu , mở miệng : “Nghe con ở kinh thành mạch leo đến chức thừa tướng, bản lĩnh diễn trò hư tình giả ý đương nhiên tệ.”

      Bà chợt thấy Mạnh Cảnh Xuân ôm hộp điểm tâm ngu ngơ đứng bên, hơi kinh ngạc hỏi Thẩm : “Con thành thân rồi?”

      Thẩm trả lời: "Dạ vẫn chưa."

      Thẩm phu nhân nhanh chóng đánh giá Mạnh Cảnh Xuân phen, thèm đếm xỉa đến Thẩm quỳ rạp đất, hỏi Mạnh Cảnh Xuân: "Ngươi tên gì?”

      Mạnh Cảnh Xuân bất chợt hoàn hồn, trong lúc nhất thời năng hơi lộn xộn: "Mạnh, Mạnh Cảnh Xuân ạ."

      “Người ở đâu?”

      Mạnh Cảnh Xuân ổn định lại tinh thần: "Dạ người kinh thành, ở Giang Châu hơn mười năm."

      "Chưa thành hôn trèo đèo lội suối theo đến tận đất Sở này cơ à?” Thẩm phu nhân than tiếng, “Thằng nhóc này cho ngươi lợi ích gì mà ngươi lại lòng với như thế. Xưa nay luôn vô tình, ngươi như vậy rất mệt."

      Bà vẫy vẫy tay, ý bảo Mạnh Cảnh Xuân qua.

      Mạnh Cảnh Xuân đoán ra được ý đồ của bà, liền thành thành ôm hộp điểm tâm qua đó, theo bà vào trong phòng.

      Thẩm phu nhân quay lại liếc nhìn Thẩm quỳ mặt đất cái rồi đóng chặt cửa lại.

      Mạnh Cảnh Xuân khẩn trương đến mức mồ hôi đổ đầy lòng bàn tay, hai tay nâng hộp điểm tâm đưa tới.

      Thẩm phu nhân nhìn thấy hộp điểm tâm tám loại kia, cho dù giả vờ như sao cả, nhưng trong lòng lại bất chợt chua xót. Bà kiềm chế tâm trạng, chỉ : “Để xuống .”

      Mạnh Cảnh Xuân liền im lặng để hộp điểm tâm lên bàn.

      Thẩm phu nhân hoàn hồn, đánh giá nàng từ xuống dưới phen, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Phụ mẫu ngươi biết ngươi theo tới đây ?”

      Mạnh Cảnh Xuân lén cắn cắn môi, giọng càng hơn: “Gia phụ gia mẫu...... cònạ.”

      Thẩm phu nhân bất chợt khẽ thở dài cái, trong khoảnh khắc biết nên gì mới tốt. Trong bức thư Thẩm Thời Linh gửi về chỉ Thẩm mang nữ nhân về nhà, chẳng hề lộ ra tin tức nào khác.

      Thẩm phu nhân thấy nàng là người biết lễ nghi, thầm nghĩ vài việc nhặt khác cũng đáng kể, sau này từ từ hỏi tiếp là được. Bà cũng dọa nạt nàng nữa, lộ ra vẻ mặt ôn hoà hỏi nàng: “ bộ về à?”

      Mạnh Cảnh Xuân rất biết điều gật gật đầu.

      Bà lại hỏi: " rất lâu phải ? Có mệt ?”

      Mạnh Cảnh Xuân dám ngẩng đầu nhìn bà, cúi đầu giọng trả lời: "Sáng sớm bắt đầu từ dịch quán, chỉ mất hơn nửa ngày, cũng tàm tạm ạ."

      Thẩm phu nhân chỉ tính tính chút, liền hỏi: “Đừng dẫn ngươi đường vòng, qua chín cây cầu mới vào thành đấy?"

      Mạnh Cảnh Xuân liên tục ngừng gật gật đầu.

      Thẩm phu nhân đột nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua cánh cửa kia, thầm nghĩ thằng nhóc Thẩm này quả là càng lúc càng có bản lĩnh.

      “Thành Hoa Dương ở đất Sở có tập tục, biết ngươi có từng nghe qua chưa.” Thẩm phu nhân bất chợt dừng chút.

      “Gì cơ ạ?”
      tieunai691993, Lim-0403, banhmikhet18 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 60: Nhà mẹ đẻ

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Phản ứng này của Mạnh Cảnh Xuân rơi vào trong mắt Thẩm phu nhân lại cực kỳ đáng .

      Thẩm phu nhân : “ dâu chú rể cùng nhau hết chín cây cầu ở thành Hoa Dương, ngụ ý trường trường cửu cửu đến khi bạc đầu, dù cho về sau muốn hòa ly cũng được. Ngươi biết mô tê gì mà u mê hồ đồ qua chín câu cầu này với , sợ tương lai hối hận sao? Khi mới tí tuổi đầu cực kỳ tuyệt tình bỏ nhà , hơn mười năm nay ngay cả bức thư nhà cũng gửi.”

      Thẩm phu nhân ám chỉ bảo là Thẩm vô tình, lời này vừa nghe có vẻ như khuyên Mạnh Cảnh Xuân quay đầu là bờ.

      Nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn nghe ra ý thăm dò trong lời của bà, nàng lập tức : “ sao ạ. Vãn bối tuyệt đối hòa ly với Thẩm đại nhân, nếu ngày chàng muốn hòa ly......" Nàng bất chợt ngừng lại. Nàng vốn định , được thôi, nếu có ngày Thẩm cần nàng nữa, nàng liền răng rắc bóp chết . Nhưng ngẫm lại, ở trước mặt Thẩm phu nhân mà mấy lời này thái độ có vẻ hơi dữ dội quá mức, liền ngậm miệng kịp thời.

      Nàng : “Chắc đến nỗi đó đâu ạ.”

      Thẩm phu nhân cười , qua mở hội điểm tâm tám món kia ra, đứng đưa lưng về phía nàng, tiếng cũng cực kỳ thờ ơ như có gì quan trọng: “Nếu có ngày dám trở mặt, ngươi cứ bóp chết là được.”

      Mạnh Cảnh Xuân vừa nghe còn bị dọa cho giật nảy mình, chẳng lẽ Thẩm phu nhân có thể đọc hiểu ý nghĩ của nàng sao? Lại còn ra ngoài những lời này.

      Thẩm phu nhân lại : “Nhà mẹ đẻ của ngươi còn thân thích nào khác ?”

      Mạnh Cảnh Xuân do dự cả buổi rồi mới trả lời: “ có ạ.” Khi nàng rời khỏi Giang Châu, cậu họ xa với nàng là cần quay về nữa, cũng lấy quyển sách của phụ thân nàng, bảo là ân tình mấy năm nay tính toán xong, nàng cần trở lại Giang Châu tìm bọn họ. Lúc nàng mới tới kinh thành còn viết ít thư gửi về Giang Châu cho cậu, nhưng cho tới bây giờ đều là đá chìm đáy biển, hề có tin tức gì. Sau này cũng dần dần thư từ gì nữa, cuối cùng qua năm lại cắt đứt giao tình.

      Thẩm phu nhân đậy hộp điểm tâm lại: “Vậy ai giúp ngươi chuẩn bị đồ xuất giá đây?”

      Mạnh Cảnh Xuân hề biết về mấy chuyện cưới gả này, huống chi tập tục của mỗi địa phương lại còn khác nhau. Nàng bị hỏi thế, chỉ biết đứng ngẩn ngơ.

      Thẩm phu nhân ôn hoà nhìn nàng : “Còn chưa cưới gả mà qua chín cây cầu rồi, vậy phải nắm chặt thời gian mới đúng. Hai mươi sáu tháng này là ngày tốt, làm đám cưới sớm sớm thôi.”

      Nhanh, nhanh như vậy á?!

      Mạnh Cảnh Xuân còn tưởng là ít nhất cũng phải đợi đến khi mình danh chính ngôn thuận khôi phục thân phận nữ nhi mới được cơ!

      Thẩm phu nhân thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi với thằng nhóc kia về đất Sở phải vì thành hôn à?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội khoát tay : “ phải là ý này ạ, chỉ là vãn bối thấy hơi...... đột nhiên thôi.”

      “Đừng lo.” Thẩm phu nhân cực kỳ thong dong, cười cười : “Cũng đừng ngại gì hết, tuy nhà mẹ đẻ của ngươi còn thân thích nào, nhưng bên này nghĩ cách lo liệu giùm ngươi cũng sao cả.”

      Mạnh Cảnh Xuân nhất thời biết nên gì mới tốt.

      Thẩm phu nhân lại mở cửa ra, thấy Thẩm vẫn quỳ trước cửa, : “ cần diễn nữa, đừng có mong nhìn thấy ta nước mắt nước mũi đầy mặt. Vào đây .”

      Bà lại bất chợt nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: “Có biết hôm nay Đại Duyệt đâu rồi ?”

      Gia đinh trả lời: “Giữa trưa nhị tiểu thư đến phủ của Đổng đại nhân xin giảng bài, trước khi còn dặn phải chuẩn bị cơm chiều thịnh soạn chút, là muốn mời Đổng đại nhân qua phủ dùng cơm chiều."

      Thẩm phu nhân thấy trời sập tối, : “Chắc cũng sắp về rồi.” Rồi lại lập tức với gia đinh kia: “Bảo Tống quản sắp xếp gian phòng cho Mạnh tiểu thư ở tây sương.” Bà nghiêng đầu với Mạnh Cảnh Xuân: “ cất hành lý trước , thu dọn chút rồi chuẩn bị ăn cơm.”

      Mạnh Cảnh Xuân lên tiếng đáp lại rồi cúi đầu . theo gia đinh kia đoạn, nàng mới quay đầu lại nhìn cánh cửa kia cái, thấy Thẩm theo Thẩm phu nhân vào phòng. Nhiều năm chưa gặp, dù cho trong lòng chứa đủ các loại cảm xúc hỗn tạp, nhưng cũng có những lời bất tận thể hết.

      ——*——*——*——*——

      Tống quản nghe người gác cổng bảo Thẩm về, vui sướng đến mức nước mắt đầy mặt. Năm Thẩm rời nhà, tóc ông vẫn còn đen nhánh, giờ đều hoa râm. Thời gian khiến người ta già , ông sợ đời này ông chờ được thiếu gia về, ngờ thiếu gia chỉ về phủ, lại còn dắt theo con dâu. Đây quả ngày đại hỉ!

      Mấy năm nay, cứ cách vài ngày ông lại đến thu xếp phòng của thiếu gia lần, giống như thiếu gia vẫn còn trong phủ.

      Ông vừa gặp Mạnh Cảnh Xuân, liền dẫn nàng đến phòng ngủ của Thẩm ở đông sương, ngờ gia đinh bên cạnh Mạnh Cảnh Xuân lại : “Phu nhân bảo là sắp xếp gian phòng ở tây sương cho vị Mạnh tiểu thư này……”

      Tống quản sửng sốt, ồ, phải vợ à?

      Mạnh Cảnh Xuân thấy ông kinh ngạc đến thế, giọng giải thích: “Vẫn còn...... chưa thành hôn."

      mặt Tống quản hơi lên vẻ thất vọng, ông lập tức xoay người dẫn nàng đến tây sương.

      Mạnh Cảnh Xuân vào phòng dành cho khách ở tây sương của Thẩm phủ, đặt hành lý xuống, khẽ thở ra hơi. Tống quản với nàng: “Lão gia nhà ta hôm nay có vài chuyện, ở trong thành Hoa Dương, biết lúc nào mới về được. Nhị tiểu thư ra ngoài đến giờ vẫn còn chưa về, lão phu nhân Mạnh tiểu thư vừa mới gặp rồi. Người trong phủ nhiều, biết Mạnh tiểu thư còn gì muốn hỏi ?”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi lúng túng, : " có......"

      Tống quản nghĩ nàng ngại ngùng, cũng nhiều lời nữa, chỉ : “Đợi lát nữa bên kia dọn cơm, có tiểu tỳ tới đây báo cho Mạnh tiểu thư. Mạnh tiểu thư nghỉ ngơi trước, nếu có thiếu gì cứ với hạ nhân là được.”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng gật đầu.

      Đợi Tống quản ra ngoài rồi, nàng mới leo lên tấm chiếu trải giường, nằm vật ra, vươn người giãn gân giãn cốt chút rồi ngây người nhìn màn giường.

      Nàng vốn mệt mỏi, vừa nằm xuống là lập tức ngủ. Tỳ nữ đứng ngoài cửa gõ lâu lắc lâu lơ, nàng mới giật mình ngồi dậy, xoa xoa mặt, leo xuống giường soi gương chút, xác nhận có vấn đề gì lớn mới mở cửa theo nàng kia đến phòng ăn.

      Thẩm phủ cực rộng, muốn ăn cơm tối cũng phải rất lâu.

      Nàng vừa vừa nghĩ, cũng biết Thẩm với Thẩm phu nhân chuyện thế nào rồi. Đối mặt với những chuyện sắp tới, trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút lo sợ.

      ngờ khi nàng đến nơi, thấy mọi người ngồi chờ nàng.

      Chủ vị để trống, chắc là vị trí của Thẩm lão gia, bên cạnh là Thẩm phu nhân, còn vị tiểu nương ngồi bên cạnh Thẩm phu nhân hẳn là Thẩm Đại Duyệt. Về phần người ngồi bên cạnh Đại Duyệt, Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là Đổng Tiêu Dật Đổng đại nhân?

      Theo như Thẩm , năm nay nàng ấy hai mươi chín tuổi, nhưng nhìn cũng chỉ như hai mươi tư, hai mươi lăm, mặc nam trang, rất là ung dung điềm tĩnh.

      Ngồi đối diện Đại Duyệt là Thẩm , chỗ ngồi bên cạnh Thẩm còn để trống, Mạnh Cảnh Xuân bèn cúi đầu qua ngồi xuống. Thẩm phu nhân thong thả cầm đũa lên, gắp ít thức ăn bỏ vào chén nàng, cười dịu dàng : “Chắc là đói chết rồi phải ? Ăn thôi."

      Thẩm liếc nhìn chén nàng cái, im thin thít lấy lời, tự mình cầm đũa gắp đồ ăn, lại bị Thẩm phu nhân đánh phát rụt về.

      Thẩm phu nhân trừng mắt nhìn : “Ai kêu con ăn? Đâu phải là làm cho con ăn đâu.”

      Thẩm liền yên lặng xới cơm, cũng ừ hử gì, cúi đầu ăn cơm trắng.

      Thẩm Đại Duyệt ngồi đối diện thấy huynh trưởng về, tuy trong lòng cực kỳ hưng phấn nhảy nhót, nhưng vẫn cố gắng khắc chế. Nàng mím môi, mặt lên ý cười nhàn nhạt, thực đúng với khuôn mẫu của tiểu thư khuê các. Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhìn nàng cái, lại có thể nhận ra ý cười nhàn nhạt bị kiềm chế kia ngọt ngào cỡ nào.

      Thẩm Đại Duyệt gắp đũa thức ăn vào trong chén cơm trắng của Thẩm , giọng trong suốt: “A huynh ăn .”

      Thẩm phu nhân thấy tình hình này, thoáng nhìn qua nữ nhi bên cạnh mình, sủng nịch : “Trong nhà này cũng chỉ có mình con là chiều chuộng .”

      Thẩm Đại Duyệt mím môi cười cười, hết sức ung dung thong thả, nhìn nhìn Mạnh Cảnh Xuân lại : "Mạnh tỉ tỉ muốn thành thân với a huynh của muội à?”

      “Uhm.” Mạnh Cảnh Xuân hơi ngại ngùng trả lời, “Đúng vậy......"

      Câu trả lời này của nàng cứ như là tình nguyện, Thẩm lập tức cướp lời: “ phải vừa rồi với muội là hai mươi sáu tháng này thành thân à? Sao muội lại hỏi nàng nữa?”

      Thẩm Đại Duyệt vẫn cười ngọt ngào, nhìn Mạnh Cảnh Xuân cái, : “Lúc nãy chỉ là lời phía của a huynh thôi, sao muội biết được liệu Mạnh tỷ tỷ có nghĩ thế hay ?”

      Khí thế của Thẩm cũng thua kém: “Huynh làm chủ là được.”

      Lời vừa dứt, Đổng Tiêu Dật ngồi đối diện vẫn luôn trầm mặc nãy giờ, bỗng nhiên mở miệng : “ ngờ ngươi ra ngoài rèn luyện hơn mười năm, khi về lại có bộ dạng này, còn bằng hồi trước nữa.”

      Lần này Thẩm còn phải mời nàng kinh thành, thể mở miệng trực tiếp phản bác nàng như khi xưa, chỉ đành phải nhịn xuống, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

      Tuy giọng điệu của Đổng Tiêu Dật nhàn nhạt, nhưng lại hoàn toàn thèm giữ chút thể diện nào cho : “Tuy trước kia ngoan cố bảo thủ nhưng ít ra cũng còn được chút đạo lý, đôi khi còn sẵn lòng nhận thua. Nhưng giọng điệu lúc này, cùng với thói hồ đồ ngang bướng bá đạo, chỉ chăm chăm vào ý kiến của mình, có khác gì lão thất phu hay ?”

      Thẩm ngẩng đầu, liếc nhìn nàng cái, vẫn hé răng.

      Đổng Tiêu Dật chợt có hứng thú trêu chọc, cười nhàn nhạt, làm ra vẻ như có vô số những suy nghĩ ùa tới, kể: “Ta đột nhiên nhớ tới chuyện xưa. Khi đó đầu ai kia vẫn còn để chỏm, biết có phải còn từng đánh nhau với đương kim thánh thượng trận hay ?"

      Đương nhiên Mạnh Cảnh Xuân biết ai kia trong lời Đổng Tiêu Dật chính là Thẩm , nàng nghe cái liền sửng sốt, Thẩm từng đánh nhau với tân hoàng?!

      Đổng Tiêu Dật cong ngón tay gõ vào mặt bàn cái, làm như giật mình : “A, hình như nguyên nhân là tranh luận ai đó khác rốt cuộc là nam hay nữ? Nếu muốn ta , người khác là nam hay nữ cũng có liên quan quái gì tới ngươi đâu, lại còn vì chuyện như vậy mà đánh nhau. đúng là ngốc thấu trời. Huống chi......" Nàng đột nhiên liếc Thẩm cái: “Ánh mắt của ngươi sao kém cỏi dữ vậy, bị đần à?”

      Thẩm thể nhịn được nữa: "Đổng Tiêu Dật —— "

      “Muốn ta im miệng sao?” Đổng Tiêu Dật tựa người ra sau, giọng vẫn cực kỳ vững vàng: “Biết làm sao đây? Chuyện dọa người của ngươi nhiều đếm xuể, có kể hai ngày hai đêm cũng kể hết. Mạnh tiểu thư, ngươi muốn nghe ?”

      Mạnh Cảnh Xuân gật mạnh đầu.

      Thẩm sắp giận dữ bỏ bữa ăn đến nơi rồi, Thẩm phu nhân vỗ bàn cái: “Con ngồi đàng hoàng cho mẹ.” Dừng chút, lại : “Tối nay có vài chuyện chính phải xử lý chút.”

      Thẩm cũng có hứng thú gì: “Ngày mai hẵng .”

      "Ngày mai ?" Thẩm phu nhân khẽ nhíu mày, “Con muốn cưới vợ à?"

      Thẩm bị bà làm cho nghẹn họng, chỉ có thể quay về bàn ngồi lần nữa.

      Thẩm phu nhân hơi cau mày, trịnh trọng mở miệng: “Nhà mẹ đẻ của Mạnh tiểu thư ai ở đây, lẻ loi trơ trọi mình ổn rồi, với cả có ai thành hôn như vậy đâu? Đâu phải là con dâu nuôi từ bé."

      Thẩm Đại Duyệt ngồi bên phụ họa: “Đúng vậy, sính thư, lễ thư, còn phải mời người làm mai, vấn cát, văn định rồi lại phải nạp chinh...... Nếu có nhà mẹ đẻ, vậy chẳng lẽ mấy lễ nghi này đều bỏ hết hay sao?”

      Thẩm ngại phiền phức, cau mày giọng : “Chọn ngàytrải giường tân hôn với mở tiệc rượu phải là được rồi à?”

      Thẩm Đại Duyệt kinh ngạc nhìn : “Sao a huynh có thể tổ chức qua loa cho Mạnh tỷ tỷ như thế......"

      “Thiếu nhà mẹ đẻ à?” Vốn chỉ định xem kịch vui, Đổng Tiêu Dật đột nhiên mở miệng, "Mạnh tiểu thư ít tuổi, năm nay ta sắp ba mươi, cũng gần như là trưởng bối của ngươi rồi? Nếu ngươi chê, vậy ta phụ trách làm nhà mẹ đẻ của ngươi là được. Ngươi có muốn nhận thêm hay ?"

      Thẩm đứng bật dậy.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Chuyện tình của hoàng đế cũng có vẻ giựt gân....
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :