1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Tốc độ edit của nàng ghê , ta đag bon chen đọc convert mà như bị nàng dí theo gần sát vậy. Hahahaha
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 53: Tự rước họa vào thân

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân còn chưa kịp phản ứng, Thẩm cúi đầu vào phòng, lời nằm vật ra giường. Mạnh Cảnh Xuân thấy hôm nay tham ngủ như thế, nghĩ chắc là cũng mệt chết rồi, vì thế hỏi nhiều nữa, đóng cửa kỹ càng rồi lết lết qua, bò vào giường trong, an phận ngủ tiếp.

      Lần này Thẩm ngủ rất sâu, đến khi ngoài trời bắt đầu sáng mới tỉnh lại. mơ mơ hồ hồ mở to mắt, cúi đầu nhìn thấy cổ áo của mình bị kéo mở, dây buộc bên eo phải cũng bị tháo ra, Mạnh Cảnh Xuân vùi đầu trước ngực , hai bàn tay lại còn vói vào trong áo .

      Nàng cọ cọ đầu, hoàn toàn hề hay biết tướng ngủ của mình xấu cỡ nào.

      Thẩm hít sâu hơi, động cũng dám động, đành phải nhắm mắt ngủ tiếp. Mạnh Cảnh Xuân cử động cái, tóc liền phất phơ qua ngực , khiến thấy ngưa ngứa.

      Hầu kết của Thẩm động đậy, tay Mạnh Cảnh Xuân lại tiếp tục vói vói vào trong, bàn tay phủ ở lưng , lại còn điềm nhiên như mà gãi gãi. Thẩm mở mắt cúi đầu nhìn, bộ quần áo trung y của nàng vẫn còn rất đàng hoàng, nhưng chăn mền đá bay toàn bộ rồi. Ngại lạnh, lại còn vô tự thông mà dán vào , xem là lò sưởi à?!

      Chóp mũi xinh xắn của Mạnh Cảnh Xuân cọ cọ vào trong lồng ngực , có thể cảm nhận được hơi thở nhè kia, ấm áp khiến người ta ngưa ngứa. Hô hấp của Thẩm có phần thông, chút mơ hồ lúc mới tỉnh bay biến sạch, lúc này quả thực muốn phát điên. chậm rãi giơ tay lên, nắm lấy cổ áo nàng, cực kỳ hồn nhiên muốn tách nàng ra khỏi người . Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại ngày tệ hơn, nâng chân gác lên người , khẽ hừ tiếng nhắm mắt ngủ tiếp.

      Thẩm bị nàng ép đến mức thể động đậy, trong lòng căm giận, ngủ kiểu này mà cũng ngủ cho được à? Rốt cuộc là làm sao dưỡng ra được cái thói quen xấu này thế? Còn càng kiêng nể gì hơn cả trước kia, sau này nhất định phải uốn nắn cái tướng ngủ thối hoắc này của nàng cho tốt!

      vừa mới thầm oán xong, Mạnh Cảnh Xuân lại lẩm bẩm tiếng: “Nóng quá.”

      Ngoài cửa sổ hơi sáng, bây giờ gần tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng dần. Thẩm liếc mắt nhìn cửa sổ cái, chắc là do thời tiết tốt.

      lại nâng tay muốn chuyển nàng vào giường trong, Mạnh Cảnh Xuân lại đột nhiên mở mắt ra, chậm rãi chớp hai cái, bộ dạng đúng kiểu chưa tỉnh ngủ. Nàng lười nhác ngáp cái, trong miệng hàm hàm hồ hồ phát ra thanh , biết là lẩm bẩm gì.

      Hình như nàng còn chưa biết tình trạng giờ, tay gãi gãi lung tung đằng sau lưng , thấy có phần đúng, ngẩng đầu nhìn lên, lại đụng phải tầm mắt của Thẩm . Nàng hơi tỉnh ngủ, vội vàng rút tay trở về, soàn soạt lăn vòng vào bên trong giường, dán vào tường như con thằn lằn, giả chết.

      Thẩm hít hơi, Mạnh Cảnh Xuân dán vào tường giành trước : "Ta cố ý!"

      Thẩm liếc nhìn nàng cái, mấp máy môi, kìm nén nửa ngày mới : “Có phải nàng tới nguyệt rồi hay ?”

      "A?" Mạnh Cảnh Xuân vội vàng lật người lại, liếc cái, thấy vết máu lấm tấm khăn trải giường, lập tức kéo chăn mền qua, cực kỳ lừa mình dối người mà che đậy vết máu kia. Nàng thoáng chốc đỏ mặt, hoàn toàn thốt nên lời.

      Thẩm thản nhiên ngồi dậy, vuốt vuốt cổ áo, thoang thả cột lại sợi dây bên eo phải, nhìn nàng : " nương mà lại chẳng chịu mảy may để ý gì đến mấy chuyện này, nàng xem......"

      Mạnh Cảnh Xuân nắm chặt chăn mền, bĩu môi, phục phản bác lại: “Ngày này cũng phải là đến chính xác sai lầm tí ti gì, sớm mấy ngày muộn mấy ngày là chuyện vô cùng bình thường!” Nàng xoa xoa bụng, lúc này mới phát thấy hơi hơi đau.

      Thẩm thấy nàng nhíu mày, : " thoải mái đừng đến nha môn."

      Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ trang nghiêm : “Dạo này bận lắm, phải , cấp bới móc ta.”

      Thẩm cười lạnh tiếng trong lòng, hôm nay Nghiêm Học Trung còn dậy nổi à? Liền : “Nàng đánh giá quá cao cấp của nàng rồi. Chẳng qua chỉ vắng ngày thôi, sao đâu.”

      Mạnh Cảnh Xuân cười cười, bình luận gì, lại kéo tấm chăn bông qua, quấn lấy nửa người dưới của mình, dịch dịch ra bên ngoài giường, định kéo lấy mảnh vải quấn ngực treo cái giá ở đầu giường, miệng còn thầm: "Tướng gia nhanh nhanh ra ngoài , ta muốn mặc quần áo."

      Nhưng Thẩm đứng chặn ở phía ngoài giường, tay nàng đủ dài, duỗi tay mấy lần liên tiếp mà với tới. Thẩm hơi hơi nghiêng đầu, vươn tay cầm lấy mảnh vải quấn ngực kia, nhưng chỉ nắm trong tay chứ đưa cho nàng: “Hôm nay nàng cũng đâu có ra ngoài, quấn cái thứ này làm chi đâu?”

      Mạnh Cảnh Xuân đỏ mặt muốn cướp lấy mảnh vải quấn ngực: " ra ngoài cũng phải......"

      Thẩm nghiêng đầu liếc nhìn mảnh vải kia cái, nhìu mày : “Quấn thứ này nhiều tốt đâu?”

      Mạnh Cảnh Xuân cắn môi, vươn tay chộp được mảnh vải, căm giận : “ liên quan đến Tướng gia.”

      Thẩm buông tay, Mạnh Cảnh Xuân kéo kéo mảnh vải về phía mình, mặt đỏ như sắp ra máu: "Tướng gia nắm chặt lấy nó làm chi vậy! Mau trả lại cho ta!”

      Thẩm nhìn nhìn dáng vẻ lúc này của nàng, tóc rũ rượi lọt hết vào trong cổ áo, vậy mà nàng cũng ngại ngứa. Ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa tay qua, ngón tay xuyên qua mái tóc nàng, lòng bàn tay dán lên cổ nàng, lại dời lên , ngón cái chạm vào đến vành tai nàng, ngón trỏ cũng lập tức phủ lên đó, nhàng vân vê, cảm giác cực kỳ mềm mại, lại còn man mát, muốn dừng tay.

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân đỏ bừng, lỗ tai cũng nóng lên, trong miệng trong cổ họng đều thấy khô khan, buông tay, mảnh vải quấn ngực lại quay về trong tay Thẩm . Thẩm nắm chặt lấy mảnh vải, cúi đầu khẽ ngửi, đến khi ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Cảnh Xuân thấy nàng ngốc lăng. Mặt nàng đỏ rực ngồi ngây ra đó, đến khi nàng lấy lại tinh thần, chồm lên cướp nửa người liền rơi vào khoảng , nằm bẹp đùi Thẩm .

      Thẩm đỡ lấy cánh tay nàng để nàng ngồi dậy, nhàn nhạt liếc qua, lại thuận theo cổ áo thấy được khe rãnh mờ nhạt giữa bầu ngực trắng nõn kia. Ơ, chẳng lẽ bên trong mặc gì hết, thậm chí cả cái yếm cũng có à?

      Hô hấp của hơi nặng nề, nhưng vẫn duy trì thể diện cùng với phong thái chính nhân quân tử, cũng động tay động chân gì với nàng nữa.

      Nhưng mà Mạnh Cảnh Xuân lóng nga lóng ngóng lại mấy quan tâm về chuyện này, nàng vừa ngồi thẳng dậy, liền duỗi thẳng chân ra đạp cước, túm tóc mình ra sau đầu, biết biến từ đâu ra sợi dây cột tóc, buộc chặt tóc lại. Cần cổ trắng nõn lộ ra, Thẩm nhìn thấy mà có phần miệng đắng lưỡi khô, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng càng thêm suồng sã đưa tay qua, đặt lên vạt áo trước của nàng, nhanh chóng đẩy cổ áo ra, vươn ngón tay vào trong, nhàng vuốt ve.

      Cả người Mạnh Cảnh Xuân đều khô nóng, mặt đỏ đến đỏ hơn được nữa, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, mà lại hoàn toàn biết là phải đẩy ra.

      Thẩm cũng dừng tay, ngược lại còn sáp tới gần, kéo nàng nằm xuống, lập tức xoay người áp ở phía , khẽ ngửi mùi mộc hương thoang thoảng sau tai nàng rồi dán môi lên, mút vành tai nàng, sau đó lại chuyển qua hôn môi nàng. Đôi môi nàng lành lạnh mềm mại, khiến người ta nỡ dời .

      Mạnh Cảnh Xuân cảm giác được có bàn tay phủ ngực nàng, nóng rực như muốn thiêu cháy nàng. Nàng chỉ có thể nghèn nghẹn hừ tiếng, tim đập nhanh hiếm thấy, đầu ngón tay tê dại, trong bụng có dòng nước ấm hướng xuống dưới, hô hấp dồn dập.

      Chẳng biết Thẩm tháo dây cột ở eo phải nàng từ lúc nào, bàn tay khác dò vào bên trong, dừng lại bụng nàng, cái bụng trơn nhẵn truyền đến cảm giác mềm mại lạnh lẽo. Bàn tay to của phủ đó, nâng mắt hỏi nàng: "Ấm ? Có thấy khá hơn chút nào ?” biết mỗi khi nguyệt của nàng đến, mặc kệ có nghiêm trọng hay , bụng cũng phải đau cả ngày, cũng biết làm như thế này nàng có thể cảm thấy thoải mái hơn được chút nào hay .

      Mạnh Cảnh Xuân trả lời, lúc này nàng rất khó chịu. Nàng nâng cánh tay lên, ống tay áo rộng rãi tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn. Nàng vòng tay qua cổ , khiến Thẩm lại càng thêm khó nhịn. thầm hít hơi, nỗ lực ổn định lại tinh thần. Mạnh Cảnh Xuân lại cực kỳ bất chấp mà nâng tay khác lên, dò vào bên trong cổ áo , bàn tay nóng ẩm dán lên lưng .

      Thẩm ngầm thở ra hơi, đáy mắt tối sầm, cố gắng áp chế đủ mọi suy nghĩ lung tung xà bèng trong đầu, bàn tay phủ trước ngực nàng lại như say mê cảm giác mềm mại kia, tài nào dời được. Bộ trung y của Mạnh Cảnh Xuân bị mở ra, Thẩm vùi đầu xuống, nhàng hôn lên trước ngực nàng. Mạnh Cảnh Xuân hừ tiếng trong cổ, khó chịu đến mức thân thể cong lên.

      Trong mắt Thẩm có ngọn lửa tí tách cháy, cũng khẽ thở hơi, ngẩng đầu nhìn hàng lông mi run run của nàng, nhìn bộ dáng có vẻ như rất khó chịu, đoán được là nàng cũng động tình. chuyển tay ra khỏi người nàng, Mạnh Cảnh Xuân lại quấn lấy, lật người áp xuống dưới.

      Tóc nàng bị Thẩm kéo xõa ra lần nữa, quần áo trong hơi mở ra, sợi tóc rũ trước ngực rất là......

      Hầu kết Thẩm chuyển động, nhắm mắt lại, cố gắng nhìn nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân vùi đầu vào cổ , học bộ dáng của , hôn lên vành tai , cổ , cuối cùng dừng lại ở chỗ xương quai xanh, khẽ nâng đầu liếc cái, lại hạ xuống, mở miệng liền cắn ngụm lên đó. Sau đó nàng lập tức mở vạt áo ra, đường hôn đến trước ngực , chần chờ chút, ngậm lấy.

      Nàng tỉnh táo lại, giống như cảm thấy cái này chơi vui, vươn tay nhéo nhéo vân vê, nằm bò người Thẩm cười cười, tiếng thầm phát ra từ trong cổ họng: “A, A ......"

      Nha đầu lóng nga lóng ngóng ngốc nghếch khờ dại này, vậy mà lại học nhanh như thế!

      Cả người Thẩm đều hoàn toàn cứng ngắc, nàng trêu thế này, giống như là món đồ chơi gì thú vị lắm, trong khi hôm nay lại đụng vào nàng được!

      hít sâu hơi, nỗ lực muốn bình phục lại tâm trạng của mình, Mạnh Cảnh Xuân lại hơi hơi chu miệng, duỗi tay chạm vào bụng : “Ồ, nơi này của Tướng gia cứng thế. Bình thường cũng đâu thấy Tướng gia lao động tay chân gì, sao lại có thể luyện ra cơ bắp được hay vậy......"

      Nàng đùa dai hết sờ lại mò, tay hơi trượt trượt xuống dưới. Đáy mắt Thẩm đen kịt, vội vàng vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng.

      Nàng tò mò nâng mắt nhìn , hỏi cực kỳ vô tội: "Tướng gia làm gì vậy?”

      Hầu kết Thẩm trượt lên trượt xuống, hàm răng cắn chặt, lại ngại ngùng dám mở miệng thẳng, bỗng chốc đứng dậy đẩy nàng ra. Mạnh Cảnh Xuân bị thình lình trở mặt như thế, giật nảy mình, rướn tay kéo góc áo , giọng : "Tướng gia đến nỗi nào chứ, ta đùa......" Nàng cúi đầu lẩm bẩm oán hận: “Vả lại, chẳng lẽ chỉ có Tướng gia mới được phóng hỏa, cho ta đốt đèn sao......"

      Hai người trêu chọc nhau trận như vậy, bên ngoài trời sáng choang. Thẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn góc áo bị nàng túm chặt, dục vọng trong lòng làm sau cũng áp chế được. lại nghiêng đầu liếc nhìn nàng cái, sắp bị bức đến phát điên.

      Tự rước họa vào thân cùng lắm cũng chỉ như thế này. nhịn rồi lại nhịn, khuôn mặt đen thui, xoay người , cúi đầu xỏ giày rồi cấp tốc đứng lên, đưa lưng về phía Mạnh Cảnh Xuân.

      Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi, mặt nàng vẫn đỏ bừng bừng, cúi đầu nhìn quần áo của mình, vội vàng khép lại, buộc dây đàng hoàng. Vừa rồi cứ như bị ma ám, đúng là bẽ mặt mà. Nàng chôn đầu như con đà điểu , giọng hỏi Thẩm : "Tướng gia muốn ăn sáng à?”

      Thẩm cũng thèm quay đầu lại, buồn bực : “Trời khô hanh, giải nhiệt.”

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 54: Đại điển

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Mạnh Cảnh Xuân đợi Thẩm ra cửa, liền nhanh chóng thay bộ đồ sạch ăn sáng.

      Nghiêm Học Trung và Thẩm Thời Linh bắt đầu ăn, Mạnh Cảnh Xuân nhìn cái, cúi đầu vào, chào hỏi có phần yếu ớt. Thẩm Thời Linh nhàn nhạt lườm nàng cái, lại cười : "Mạnh đại nhân dậy sớm nha.”

      Câu này của Thẩm Thời Linh chặn họng Mạnh Cảnh Xuân, khiến nàng biết phải gì. Ngưu quản gia đứng ở bên cực kỳ thông cảm nhìn Mạnh Cảnh Xuân cái.

      Thẩm Thời Linh lại hơi nghiêng đầu với Ngưu quản gia: “Xem xem đại nhân của các ngươi dậy chưa, bữa sáng sắp nguội cả rồi.”

      Ngưu quản gia như trút được gánh nặng, thở phào nhõm, nhanh chóng nhấc chân .

      Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu từ từ ăn cháo.

      Qua lúc sau, Thẩm mới khoan thai đến chậm. Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng liếc mắt nhìn , mặt bỗng nhiên lại đỏ hồng, hận thể ôm chén ra ngoài hành lang ăn.

      Thẩm Thời Linh mở miệng với Thẩm : “Nhìn dáng vẻ của ngươi, có vẻ như ngủ rất ngon.”

      Thẩm cầm khối điểm tâm lên, thong thả trả lời: “Làm sao thấy được?"

      "Sắc mặt rất tốt chứ sao.” Thẩm Thời Linh ăn xong rồi nên có rất nhiều thời gian để trêu chọc người khác.

      Thẩm thèm đếm xỉa đến mấy lời trêu chọc của nàng, chỉ liếc qua Nghiêm Học Trung ngồi chếch bên ở đối diện: “Sắc mặt Nghiêm đại nhân ngược lại nhìn có vẻ tốt, ngủ ngon à?”

      mặt Nghiêm Học Trung có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng ngại Thẩm Thời Linh ở đây, hé răng trả lời Thẩm tiếng nào.

      Thẩm lại : “Ta về phủ có vài ngày, sáng nay quan sát phen, thấy tòa nhà này ta sắp nhận ra nữa rồi. có cần mang đống hoa đến trong phủ như thế ? Bây giờ còn trong thời gian để tang, làm như vậy thích hợp lắm."

      Nghiêm Học Trung ngồi bên nhàn nhạt : “Hoa cỏ này đều rất mộc mạc, nếu có người đề cập đến chuyện này khỏi quá rảnh rỗi rồi.”

      Tốt cho cặp vợ hát chồng khen hay.

      Thẩm cúi đầu tiếp tục ăn cháo, Thẩm Thời Linh lại biết từ đâu lấy ra phong thư, thong dong mở ra, vừa đọc vừa : “Chữ của mẫu thân, chắc ngươi cũng rất lâu chưa thấy?”

      Thìa trong tay Thẩm hơi ngừng lại chút, Thẩm Thời Linh liếc nhìn cái: "Đáng tiếc, bức thư nhà này phải viết cho ngươi."

      Nàng đọc đọc rồi tiếp: “Nha đầu Đại Duyệt kia vừa mới làm lễ cài trâm tháng trước, trở thành đại nương rồi. Nhắc mới nhớ, lúc ngươi vừa mới rời nhà, tiểu nha đầu đó ngày nào cũng đều hỏi ta, a huynh đâu rồi. Ta lười với nàng, nàng liền khóc sướt mướt. Tiểu hài tử có cách nào khuyên bảo kiểu đó, nhiều khi rất phiền mà. Giờ khác rồi, ngoan ngoãn khéo léo, tính tình ôn hòa, trổ mã nhìn là xinh đẹp, cũng biết sau này tiểu tử thối nhà ai chiếm được món hời này đây nữa.”

      Thẩm chợt cảm thấy buồn lòng.

      Lúc rời khỏi nhà, Thẩm Đại Duyệt chẳng qua cũng chỉ mới có ba, bốn tuổi. Thân thể nho , chạy nhanh, lúc đó cực kỳ thích bám theo mông , bước là cố hết sức. Lúc nhận ra, bước chân chậm lại, Thẩm Đại Duyệt liền nhanh chóng đuổi theo, ôm lấy đùi của , cười khanh khách: "Bắt được rồi.”

      Mà những khi cau mày, Thẩm Đại Duyệt luôn duỗi ra bàn tay nhắn ấm áp mềm mại xoa xoa lông mày : “Vì sao a huynh cười? A huynh vui à?"

      Giọng mềm đó, vẫn còn nhớ ràng rành mạch. Nhưng lúc này, nếu gặp lại Thẩm Đại Duyệt, lại sợ rằng khó mà nhận ra tiểu muội muội này nữa.

      Thẩm buông đũa, lời nào. Mạnh Cảnh Xuân ngồi bên cạnh nhìn , cũng biết nên gì mới tốt.

      Thẩm Thời Linh đọc thư xong, cũng nhiều, tiện tay giao cho Ngưu quản gia: “Đốt giùm ta.”

      Ngưu quản gia cầm thư bước ra ngoài, cũng vội vã xa. Đợi Thẩm ăn xong ra, ông đưa thư tới. Thẩm định nhận lấy, nhưng tay vừa đưa ra nửa ngừng lại ở giữa trung, lâu sau mới bất đắc dĩ câu: "Thôi ."

      Ngưu quản gia bấy giờ mới thu bức thư lại, xoay người .

      ******

      Mấy ngày sau, Thẩm vẫn bận rộn như trước, cực ít về phủ.

      Hai mươi ba tháng năm, ngày đưa tang linh cữu của tiên hoàng. Quan tài được nâng ra ngoài cung, người cầm cờ tuốt ở đằng trước, nhìn qua chỉ thấy đám người mặc đồ tang trắng cùng với giấy vàng mã bay đầy trời, phía sau là đội ngũ của quan lại cùng với dòng họ, trùng trùng điệp điệp, đường đến Đông Sơn.

      Tiên hoàng nhập mộ, thời hạn để tang chấm dứt, cũng có nghĩa là trong triều sắp đón chào khởi đầu mới.

      Hôm đưa linh cữu, văn võ bá quan đều mệt đến ngất ngư, ai về đến phủ cũng nghỉ sớm. Thẩm quay lại Chính đường, xử lý nốt vài chuyện cuối cùng.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy mãi vẫn chưa về, cũng đoán được là bận. Nàng nghĩ nghĩ, xách hộp đồ ăn từ trong phủ đến Chính đường.

      Tiểu lại Chính đường nhận ra nàng, trực tiếp cho nàng vào trong.

      Mạnh Cảnh Xuân tay trái cầm hộp văn kiện, tay phải xách hộp đựng thức ăn, vòng qua dãy hành lang mờ mờ yên ắng của Chính đường, dừng lại trước cánh cửa, đặt mấy thứ trong tay xuống, gõ gõ cửa.

      Người bên trong đáp lại nàng: “Vào .” Giọng điệu quan lại, hề có chút độ ấm nào.

      Mạnh Cảnh Xuân đẩy cửa bước vào, gương mặt đầy vẻ uể oải của Thẩm lên chút kinh hỉ. Mạnh Cảnh Xuân cài then kỹ lưỡng, xách đồ qua đặt ghế, bày dĩa cơm với đồ ăn ra.

      Nàng thầm: “Thức ăn ở Chính đường quá kém.” Nàng còn nhớ bữa cơm mà nàng ăn ở Chính đường vào thời điểm cuối đông đầu xuân, tuy lúc đó cảm thấy cơm nóng hôi hổi, cực kỳ hưởng thụ, nhưng ngẫm lại thấy vẫn quá mức đơn giản.

      Thẩm chỉ khẽ đáp lại tiếng.

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi ghế ở bên cạnh , nghiêng người nhìn ăn, hỏi: "Ngày mai chính là đại điển đăng cơ, Tướng gia vì chuyện này nên mới thức đêm làm việc à?”

      Thẩm ngẩng đầu liếc nhìn nàng cái, cho câu trả lời khẳng định.

      Mạnh Cảnh Xuân lồng hai tay vào với nhau, chần chờ rất lâu rồi : "Nghe , lúc Tương vương ở đất Sở có thi hành chế độ cho nữ học, biết......"

      Thẩm nghe vậy, buông đũa xuống: “Nàng suy nghĩ về chuyện này à?”

      “Ta chỉ là...... tùy tiện suy nghĩ chút."

      “Đất Sở chẳng qua chỉ là nơi bé tí hin, lão thần bảo thủ cũng rất ít, nên mới có thể dễ dàng thi hành. Nhưng còn muốn cả nước đều thi hành cho nữ học, rào cản chồng chất, phải là chuyện dễ.” dừng chút, “Người vừa mới lên ngôi cũng chọn làm loại chuyện vừa phí sức vừa thu được kết quả tốt gì như thế.”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi hối hận vì đề cập đến chuyện này, giọng : "Ta biết rồi......"

      Thẩm thâm ý nhìn nàng: “Nhưng cũng phải là hoàn toàn thể."

      Trong mắt Mạnh Cảnh Xuân lên chút ánh sáng.

      Thẩm lại hỏi nàng: “Dạo gần đây nàng có bận ?”

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

      "Nghiêm Học Trung cũng chịu gánh vác công việc giống Từ Chính Đạt à?”

      Mạnh Cảnh Xuân lại lắc đầu: "Nghiêm đại nhân làm việc luôn cố gắng đạt tới mức chu đáo kỹ càng, chút sai sót nào, cho nên khi làm việc phải nghiêm túc hơn chút.”

      Thẩm gì.

      Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu cầm hộp văn kiện dưới đất lên, nàng vẫn còn tấu chương báo cáo vụ án chưa viết, vốn định ở trong phủ thức đêm viết cho xong, nhưng nàng chạy tới đây đưa cơm, nghĩ là ở cùng với Thẩm nhiều chút cũng tốt. Nàng mở quyển tấu chương trống trơn ra, cầm lấy cây bút từ giá bút của Thẩm , sắp xếp lại suy nghĩ rồi nhúng mực cầm bút viết lên.

      Thẩm ăn xong, chỉ giữ lại hai đĩa điểm tâm ở bàn, cất đống bát đĩa ăn sạch vào trong hộp.

      phải xem xem bố trí của Lễ bộ cho đại điển có còn sơ hở chỗ nào , từ các quan bái lạy, thông báo thiên địa dân chúng, cho đến chiếu thư mà Tư lễ thái giám tuyên đọc, toàn bộ đều phải xem qua lượt. Nếu có bất cứ chỗ nào ổn, cho dù là nửa đêm cũng phải lập tức đến Lễ bộ thảo luận lại.

      Mạnh Cảnh Xuân viết viết, tay bất giác duỗi qua cầm lấy khối điểm tâm nhét vào trong miệng. Thẩm liếc qua tấu chương của nàng, thấy lít nhít chi chít mấy chục hàng, vẻ mặt chuyên chú giống như hề ý thức được mình ăn gì.

      Ánh nến hơi tối, liền cầm cây kéo bên cạnh lên, gạt gạt bấc đèn, vùi đầu tiếp tục làm việc của mình.

      Đêm khuya, ngoài phòng côn trùng kêu ra rả lúc to lúc , còn trong phòng chỉ có tiếng lật giấy sột soạt. Có đoạn Mạnh Cảnh Xuân biết phải viết thế nào, liền cắn cán bút vắt óc suy nghĩ. Nàng chợt quay qua nhìn Thẩm , Thẩm cảm giác được ánh mắt của nàng, cũng nghiêng đầu nhìn nàng.

      Hai người cứ thế nhìn nhau lát, Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên cúi đầu, cầm bút viết tiếp.

      Cuối cùng, Thẩm khép lại phần ghi chép về lễ nghi các quan bái lạy, thông báo thiên địa dân chúng kia, trong lòng có chút yên.

      Vua nào triều thần nấy, vị “lão” thần như đây, ngày mai phải cùng với bá quan nghênh đón vị tân chủ hiền minh đến Thái Cực điện, từ nay về sau bắt đầu trang sử mới.

      thở ra hơi dài, Mạnh Cảnh Xuân dừng bút nhìn , : “Tướng gia xong việc rồi à? Ta còn......"

      Còn chưa xong, Thẩm nghiêng người qua ôm chặt lấy nàng. Trong tay Mạnh Cảnh Xuân còn nắm cây bút, cực kỳ cố gắng để mực vẩy lên quần áo , : "Tướng gia đây là......"

      Thẩm cũng lời nào, nhưng trong lòng lại như được lấp đầy.

      Có người cùng chia sẻ vào thời khắc quan trọng, mới cảm thấy đơn. Những ngày tháng lẻ loi mình, buồn vui cũng chỉ gặm nhấm mình, cứ để nó trôi theo dòng đời hết .

      buông Mạnh Cảnh Xuân ra, tuy mặt có vẻ mệt mỏi, nhưng lại có ý cười.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy dáng vẻ này của , hơi thất thần. Trong cuộc đời của mỗi người, có bao nhiêu thời khắc như thế này đâu? Viết xong bài văn tự nhận là khá hài lòng, muốn có người cùng đọc rồi luận bàn; bất chợt ăn được món ngon hiếm có, quay đầu muốn tìm người cùng hưởng thụ mỹ vị này; ngắm cảnh non sông bao la hùng vĩ, cảm xúc khó nén, hy vọng có người đến bên cạnh mình cùng tung tăng nhảy múa...... Thậm chí nàng còn nhớ tới, có đêm khuya, nàng tới thung lũng, mặt trăng treo cao, nhìn thấy ánh trăng lăn tăn lan tỏa, nghĩ đến bên cạnh ai, cảm hấy đặc biệt độc.

      Nàng hiếm khi để bản thân mình lâm vào trong những ưu tư như thế, bây giờ hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy may mắn. Chính vì từng trả qua những ưu tư đó, mới càng cảm nhận được ấm áp viên mãn vào thời khắc này. Nàng hèn mọn tưởng tượng bộ dáng sau khi đổi về nữ trang của mình, thậm chí còn hèn mọn tưởng tượng về chuyện cưới gả, hèn mọn tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn......

      Tất cả những điều này, năm trước nàng chưa từng nghĩ đến.

      Tiếng chuông trống bên ngoài vang lên, sắp bình minh. Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cuống quít thu dọn hộp văn kiện, cầm lấy hộp đựng thức ăn, bảo là mình phải về nhà thay quần áo, rồi chạy biến mất.

      Thẩm nhìn cánh cửa khép lại kia cả buổi trời, do dự chút rồi cúi người rút từ trong hộc bàn ra cuốn tấu chương.

      Tấu chương này là để xin thi hành chế độ cho nữ học, hai tháng trước viết xong, nhưng vẫn cứ lần lữa, mãi mà trình lên.

      Sắc trời bên ngoài dần dần sáng , hít sâu hơi, đứng lên, từ phía sau phòng lôi ra bộ bào phục mới tinh tươm, chậm rãi thay từng cái từng cái , rồi về hướng Lễ bộ.

      Đám quan viên Lễ bộ đều tề tựu đông đủ chờ nghe sai phái, đầu tiên do Khiển quan tối cao cúng bái, thông báo cho thiên địa tổ tiên, sau đó về hướng Phụng Thiên môn.

      Đến thời điểm, chuông trống kêu lên, Lễ quan dẫn đầu bách quan theo đường Ngự đến Phụng Thiên môn, hai vị phụ tướng đứng đầu vào Thái Cực điện trước, bách quan bấy giờ mới theo thứ tự bước vào trong điện, văn phía đông, võ phía tây, cả hai bên đều quỳ xuống, còn những quan lẻ tẻ chỉ có thể quỳ quảng trường ngoài điện.

      Mặt trời lên cao ba sào, Mạnh Cảnh Xuân quỳ bên ngoài, mồ hôi ướt đẫm sau lưng. Nàng thể ngẩng đầu, mà cho dù có ngẩng đầu cũng thể nào nhìn thấy ràng bên trong điện.

      Thẩm đứng ở bên phải dưới ghế rồng, ngoại trừ Lễ quan cùng với Tư lễ thái giám ở gần tân hoàng nhất.

      là cuối tháng năm, bào phục dày nặng người khiến người ta oi bức khó chịu, tân hoàng mặc thân long bào màu vàng sáng, cực kỳ chói mắt. Trong lòng Thẩm lại vô cớ sinh ra chút bất an.
      Last edited: 22/12/15

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 55: Khai sáng

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lễ quan đứng bên cạnh tân hoàng cầm cái khay, khay là chiếu thư lên ngôi. Thẩm nhanh chóng liếc mắt nhìn , thấy tay phải của run run, vẻ mặt khẩn trương, nhịn được mà cau mày.

      Chiếu theo lễ chế, lúc này Tư lễ thái giám phải nhận lấy chiếu thư trong tay Lễ quan, tuyên đọc trước công chúng, nhưng Lễ quan này lại hề có chút động tĩnh gì. Sau đó, hình như khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, nghiêng người đưa cái khay đựng chiếu thư qua, nhưng tay phải của lại bất thình lình rời khỏi khay. Thẩm luôn nhìn chòng chọc , lúc này thấy trong tay áo phải của có giấu con dao ngắn sắc bén, vội hô lên: "Hộ giá!"

      Tư lễ thái giám bị dọa gần chết, tân hoàng nhanh chóng phản ứng kịp, ai ngờ đầu mũi dao sắc bén đâm thẳng về phía . Tân hoàng cấp tốc tránh , đầu mũi dao xẹt qua, xé rách ray áo long bào. Lễ quan lúc này như tên rời cung, đuổi theo muốn đâm, Thẩm thoáng chốc lên đến bậc thang, hung hãn túm lấy quan bào của Lễ quan kia, kéo té xuống đất. Thị vệ nhanh chóng đuổi tới, Lễ quan kia gấp đến đỏ mắt, giơ dao găm lên đâm ngược về hướng Thẩm .

      Tuy Thẩm né cực nhanh, nhưng cánh tay phải vẫn bị đâm trúng, quan bào mới tinh thoáng chốc bị rách ra đường dài ba tấc.

      Lúc này trong điện khá là hoảng loạn, thị vệ khống chế Lễ quan kia, chờ tân hoàng xử trí. Tân hoàng chỉ lạnh lùng mở miệng: "Trước tạm giải vào thiên lao, mấy thị vệ soát người hôm nay cũng giam lại đợi thẩm vấn. Nghiêm Học Trung —— "

      “Có vi thần.”

      "Đại Lý tự cấp tốc tra ra người nào sai khiến và những ai có liên quan đến vụ này. Mai chóng tra rồi báo lên, được kéo dài."

      "Vi thần tuân mệnh."

      Tân hoàng nhìn lướt qua quần thần dưới điện, nét mặt lộ vẻ suy tư nhìn thấu, vươn tay ra kéo Tư lễ thái giám lên, thanh trầm thấp: “Tuyên đọc chiếu thư cho xong .”

      Tư lễ thái giám run rẩy nhặt chiếu thư từ mặt đất lên, khẩn trương nuốt nước bọt, từ từ mở chiếu thư ra, lấy lại bình tĩnh rồi mới nhấn từng chữ, rành mạch tuyên đọc chiếu thư.

      Khi tiết cuối cùng vừa rơi xuống, văn võ bá quan quỳ bên dưới liền đồng thanh hô to: "Ngô hoàng vạn tuế!". Tiểu lại quỳ ngoài điện cũng theo đó hô to “Ngô hoàng vạn tuế”.

      Mạnh Cảnh Xuân quỳ bên ngoài, vừa rồi thấy thị vệ gấp gáp chạy vọt vào bên trong, hiển nhiên là xảy ra cố gì đó. Dù chưa gây ra hoảng loạn quá lớn, nhưng trong buổi đại điển này, thị vệ mang binh khí làm sao có thể vào điện được cơ chứ?

      Nàng bất giác cảm thấy lo lắng, cho đến khi buổi lễ kết thúc, quần thần cung tiễn tân hoàng rời khỏi điện, nàng mới đứng lên. Theo lễ chế, sau khi đăng cơ đáng lẽ phải tổ chức tiệc rượu với quần thần, nhưng vì tân hoàng tiết kiệm, nên đại điển đến đây cũng kết thúc.

      Tiểu lại dần dần tản , Mạnh Cảnh Xuân vẫn đứng tại chỗ muốn chờ Thẩm chút, nhưng khi nhìn lại, thấy bên trong điện đều vắng tanh, mà nàng thấy bóng dáng Thẩm đâu cả. Viên ngoại lang bên Lễ bộ thấy nàng còn đứng ngo ngoe ở đó, liền hỏi: "Mạnh đại nhân còn chưa à?"

      Mạnh Cảnh Xuân đáp: “ ngay đây.” Nàng dừng chút, lại hỏi: " biết vừa rồi xảy ra chuyện gì......"

      “À.” Lễ bộ viên ngoại lang đoán được bên ngoài điện hẳn là biết bên trong xảy ra chuyện gì, liền giọng , "Vừa rồi Đinh Lễ quan phạm thượng, mang dao găm đến điện, có ý muốn ám sát, bị thị vệ khống chế rồi. Chuyện xảy ra đột ngột, giải quyết cũng nhanh, cho nên gây ảnh hưởng gì đến việc tuyên đọc chiếu thư trong buổi đại điển cả.”

      Mạnh Cảnh Xuân kinh hãi, rồi lại gật gật đầu, định phía sau có người gọi nàng.

      Nàng nhìn lại, thấy Nghiêm Học Trung lạnh mặt tới. Nghiêm Học Trung đến bên cạnh nàng, dừng chân, : “Chuyện Lễ quan ám sát trong buổi đại điển hôm nay phải mau chóng cho ra kết quả, Đinh Lễ quan cùng với mấy thị vệ soát người ở cửa cung hôm nay đều bị giải rồi. Bây giờ ngươi với ta đến thiên lao chuyến.”

      Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy hành động làm việc là quá nhanh rồi, nàng còn chưa kịp phản ứng, Nghiêm Học Trung nhấc chân .

      Mạnh Cảnh Xuân khẩn cấp đuổi kịp, vội hỏi: “ biết...... Thẩm tướng đâu......"

      Mặt Nghiêm Học Trung vẫn lạnh lẽo như cũ: “Bị thương."

      Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, tim chợt thắt lại. Nghiêm Học Trung nghiêng đầu lườm nàng cái: “ nguy hại đến tính mạng, cánh tay bị rách đường, cần quá om sòm.”

      Rách đường?! Dài bao nhiêu? Chảy bao nhiêu máu? Mạnh Cảnh Xuân hận thể lập tức chạy xem Thẩm bị thương thế nào.

      Nghiêm Học Trung dội ngay chậu nước lạnh lên đầu nàng: “Ngươi gặp được đâu, Thẩm đại nhân theo bệ hạ rồi.”

      Mạnh Cảnh Xuân lo lắng trăm bề, nhưng chỉ có thể thành thành theo Nghiêm Học Trung đến thiên lao thẩm vấn.

      ******

      Bên kia, Trương Chi Thanh vội vàng chạy tới, chỉ thấy cánh tay phải của Thẩm bị cắt đường, cởi quan bào ra, ống tay áo màu trắng bên trong bị máu nhuộm thành mảng đỏ tươi, sờ lên ướt ướt dính dính, miệng vết thương vẫn còn đổ máu. Do bị dao đâm vào, lại rạch xuống hơn tấc, nên vết thương rất sâu.

      Thân là y quan mà còn phải thầm hít vào hơi, còn Thẩm trầm mắt, mặt hoàn toàn tí biểu cảm gì, để mặc Trương Chi Thanh đắp thuốc băng bó. Trương Chi Thanh thấy như thế, còn nghi ngờ biết có phải biết đau hay .

      Tân hoàng đứng nhìn bên, : “Thẩm đại nhân bị thương về phủ nghỉ ngơi , đợi thương thế tốt lên rồi mới về triều cũng sao.”

      Sắc mặt Thẩm vẫn thản nhiên như trước: “Tạ ơn bệ hạ."

      Tân hoàng nhíu mày liếc cái: "Ngươi có công cứu giá, trẫm còn chưa thưởng gì cho ngươi, cảm ơn gì chứ?”

      Thẩm liếc nhìn Trương Chi Thanh cái, Trương Chi Thanh rất là biết điều mở miệng : “Thương thế của Thẩm đại nhân chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được, đừng làm việc gì nặng hay động đến chân tay, tránh cho miệng vết thương bị nứt."

      Tân hoàng liền : "Làm phiền Trương thái y rồi, lui ra .”

      Trương Chi Thanh hành lễ cáo lui, xách hòm thuốc cúi đầu ra ngoài.

      Thẩm bấy giờ mới mở miệng : "Thần có chuyện muốn .”

      " .”

      Thẩm duỗi tay ra, nhấc quan bào đất lên, từ trong tay áo lấy ra quyển tấu chương dâng lên.

      Tân hoàng nhận lấy tấu chương, lướt nhanh, hơi cong khóe miệng, sắc mặt nhàn nhạt: “Thi hành chế độ cho nữ học?”

      “Tuy thần dám tùy tiện thăm dò ý đồ của bệ hạ khi thi hành chế độ cho nữ học ở đất Sở, nhưng nếu đất Sở thi hành chế độ này thu được lợi nhiều hơn hại, vậy tại sao thể thi hành toàn thiên hạ?” ngồi đối diện với thiên tử, giọng điệu giống như là trao đổi.

      Tân hoàng nhìn , lại nhìn cuốn tấu chương kia: “Văn chương ngươi viết vẫn còn tốt lắm. Mấy lý do kể tấu chương này, thoạt nhìn có vẻ đường hoàng, nhưng sao trẫm có thể biết ngươi là vì ham muốn cá nhân cơ chứ?"

      Sắc mặt Thẩm trầm tĩnh: "Cho dù cuốn tấu chương này thần viết vì có ham muốn cá nhân, nhưng bệ hạ sớm muộn gì cũng thi hành chế độ cho nữ học thôi.”

      "Thẩm à.” Tân hoàng bỗng nhiên gọi thẳng tên , tiếng cũng nhàn nhạt, “Có vài chuyện, ngươi là hạ thần, thể nhìn thấy ràng được đâu.”

      "Thần vượt quyền ——" Thẩm hơi ngừng chút, “Nhưng chẳng lẽ bệ hạ định bỏ trống vị trí hoàng hậu luôn sao?”

      Tân hoàng : "Trẫm có thể tạm thời lập hậu, đợi cho người kia chịu ló mặt ra mới thôi.”

      Thẩm : "Thần cũng có thể chặn họng đám quần thần trong triều cho bệ hạ, tuyệt đối xuất người nào thúc giục bệ hạ lập hậu, cho đến khi —— ham muốn cá nhân cá nhân của thần được thực .”

      Bàn luận điều kiện đến trình độ này, Thẩm phải đạt hạng nhất. Tân hoàng chợt phì cười, giống như quay về thời niên thiếu, cùng ngồi thương lượng đưa ra điều kiện với nhau, là ngây thơ.

      Tân hoàng liếc xéo cái: "Mạnh Cảnh Xuân tốt vậy à?”

      Thẩm đột nhiên thở phào nhõm trong lòng, đoán là bệ hạ biết chuyện này, quả nhiên là biết.

      mặt Thẩm có ý cười nhè : “Trong lòng thần, nàng tốt như vậy.”

      Hiển nhiên là tân hoàng từng tra xét lai lịch của Mạnh Cảnh Xuân, còn biết vụ án hơn mười năm trước có liên quan đến Thẩm . Nhân quả đời là......

      đến đây, Thẩm đứng dậy, cúi người nhặt quan bào dính máu đất lên, định cáo lui, tân hoàng lại gọi : “Việc của ngươi còn chưa xong đâu, nếu có ý nghĩ muốn thoái tạm thời thu lại .”

      Thẩm đưa lưng về phía , ngay cả đầu cũng quay lại, chỉ hơi nghẹn giọng, : “Đương nhiên là thần biết, thần chỉ là muốn cưới phu nhân. Tuy bệ hạ có hoàng hậu nhưng tốt xấu gì cũng còn có mỹ nữ, thần có."

      Tân hoàng cười nhạt, chỉ : “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt .”

      Thẩm bấy giờ mới ra ngoài, tay đóng cửa lại, vết thương cánh tay phải đau nhức khó nhịn, nhưng trong lòng lại cực kỳ thoải mái.

      theo đường Ngự ra cửa cung, thời tiết tốt đến mức nhìn như .

      ******

      Thẩm ở trong phủ nghỉ ngơi vài ngày, lên triều, để ý chính , quanh quẩn trong nhà nghỉ ngơi nhàn tĩnh, đọc sách đùa chim, chẳng khác gì tên ăn chơi trác táng. Ngược lại Mạnh Cảnh Xuân lại vì vụ án Đinh Lễ quan mà bận rộn, suốt ngày sớm về trễ.

      Hôm đó Đinh Lễ quan có thể mang theo dao găm vào điện, hiển nhiên là trốn được thị vệ kiểm tra, nhưng vặn hỏi liên lục lại vẫn tìm ra kẻ nào khả nghi trong số mấy thị vệ soát người. Đinh Lễ quan ở trong ngục cố gắng tự sát mấy lần, đều bị lính canh ngục kịp thời ngăn chặn, gặng hỏi ông ta ông ta vẫn cứ vịt chết còn cứng mỏ, làm cách nào cũng chịu hé răng.

      Mạnh Cảnh Xuân suy nghĩ, bình thường danh tiếng quan hệ của Đinh Lễ quan ở Lễ bộ đều rất tốt, nếu bảo là có động cơ gì đó, cũng chỉ có ——

      Hoặc Đinh Lễ quan là dư đảng của phế Thái tử, hoặc là bị quản chế bởi dư đảng của phế Thái tử, cho nên mới gây nên náo loạn trong đại điển đăng cơ. Động cơ này rất dễ thúc đẩy, mà có lẽ tân hoàng còn có dụng ý khác.

      Nếu muốn mạng của Đinh Lễ quan cực kỳ dễ, ông ta gây ra chuyện này, bị khép vào tội đại nghịch bất đạo, có thể trực tiếp xử tử. Nhưng tân hoàng lại chỉ giải ông đến thiên lao, cho chết, ràng là muốn lôi người sai khiến sau lưng ông, cùng với đám dư đảng ngầm của phế Thái tử chưa moi ra hết.

      Hôm ấy, Mạnh Cảnh Xuân mang theo Hình bộ tiểu lại đến phủ của Đinh Lễ quan chuyến. Trong phủ của ông căn bản có ai, nghe là đêm trước ngày cử hành đại điển lặng lẽ tản ra chạy trốn rồi, khi tới bắt người chỉ còn vườn nhà trống, hiển nhiên là mưu tính lâu. Mạnh Cảnh Xuân từ trong phủ vắng vẻ ra, vẻ mặt có phần buồn bực. Ngay lúc này lại bỗng có cụ già mày dài tóc bạc chống gậy về hướng nàng.

      Cụ già nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân, : "Đại nhân tới tra án sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội gật đầu bảo đúng.

      Cụ già : “Hộ gia đình này chết liên tiếp hai người vào ngày hai mươi mốt, hai mươi hai tháng năm đấy.”

      Mạnh Cảnh Xuân cau mày.

      Cụ già kia tiếp: “Chuyện này rất kỳ lạ, nhất định là bị người khác hại chết rồi. Đinh đại nhân này có tổng cộng bốn người con trai, chết liên tiếp hai đứa, có thể bình thường cho được à?” Nếu lời của cụ già là , hai đứa con trai này bị kẻ khác hại chết, vậy chẳng lẽ là cảnh cáo uy hiếp sao? Nếu chịu ám sát, giết nốt hai đứa con còn lại của ông ta?

      Mạnh Cảnh Xuân muốn hỏi hơn, nhưng cụ già kia lại thêm gì nữa, chống gậy tập tễnh bước .

      Khi nàng về phủ, trời tối muộn. Bụng nàng đói meo, vì vụ án mà có chút phiền lòng. Dù sớm về trễ như vậy, nhưng Nghiêm Học Trung vẫn trách nàng chây lười, nàng làm việc quá chậm.

      Mạnh Cảnh Xuân vừa mới vào nhà bếp, liền thấy Thẩm ngồi im nhúc nhích ở đó, trông chả khác gì pho tượng Phật.

      “Muộn vậy rồi mà Tướng gia còn ngồi đây làm chi......" Nàng vừa vừa mở nắp nồi tìm thức ăn.

      Thẩm lạnh lùng : "Đợi ăn cơm."

      “Ờ.” Nàng bưng thức ăn còn ấm áp từ giá hâm nóng xuống, bê đến trước mặt Thẩm , chuyển cái thìa cho : “Tướng gia dùng thìa tay trái được chứ?”

      được.”

      Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu và miếng cơm vào miệng trước để lót lót bụng, bấy giờ mới lấy đũa gắp thức ăn, đưa tới miệng Thẩm .

      Sắc mặt Thẩm lại tốt, quay đầu : "Đói đến mức còn khẩu vị gì nữa.”

      Mạnh Cảnh Xuân liền rút đũa về, ăn luôn miếng thức ăn đó, : “ đâu, đồ ăn rất ngon, cực kỳ kích thích khẩu vị. Tốt xấu gì Tướng gia cũng ăn miếng , ăn đói."

      Thẩm hơi tức trong lòng, bị kiểu chuyện như chả có gì quan trọng của nàng làm cho nghẹn lời, càng thêm khó chịu, giọng điệu vẫn đốp chát như cũ: " ăn."

      “Ờ, vậy ta ăn trước vậy.” Mạnh Cảnh Xuân đói đến hoa mắt, vùi đầu say sưa ăn ngon lành.

      Thẩm mất hứng.

      Hình như Mạnh Cảnh Xuân phát ra cái gì đó, ngẩng đầu lên: "Tướng gia vẫn nên ăn chút , đừng có bày tỏ thái độ nữa.”

      Nàng duỗi đầu ngón tay qua: “Móc ngoéo, ngày mai ta nhất định về sớm hơn hôm nay.”

      Thẩm nhíu mày nhìn nàng vươn ngón út ra, lại hơi quay mặt , giọng hờ hững: “Hôm qua nàng lời này rồi, ta tin nàng nữa.”

      “Vậy phải thế nào mới tin đây?” Mạnh Cảnh Xuân rụt tay về, mặt như quả mướp đắng, cực kỳ bó tay.

      Thẩm thấy nàng như vậy, mặt bỗng nhiên nổi lên ý cười, lại biến mất trong tíc tắc, để cho nàng nhìn thấy, vẫn bày ra vẻ mặt bất mãn, : “Thái độ của nàng đúng.”

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 56: Lâu về (thượng)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân niệm tình là bệnh nhân, cho nên cũng nhân nhượng, giọng điệu hết sức nhàng: “Vậy thái độ thế nào mới hợp với ý của Tướng gia......"

      “Đút ta ăn cơm trước."

      "Ồ, phải Tướng gia đói vì quá đói rồi à?" Mạnh Cảnh Xuânnói rồi cúi đầu và thêm miếng cơm vào miệng, "Với cả lúc nãy ta đút cơm cho Tướng gia, Tướng gia còn thèm quay đầu qua, tuyên bố là muốn ăn đấy."

      Thẩm như giận dỗi: “Lúc nãy nàng qua loa như thế, ta nuốt trôi được à?”

      Mạnh Cảnh Xuân : “Vậy để ta ăn xong rồi đút cho Tướng gia.” Nàng xong lại tiếp tục vùi đầu ăn, ăn cực kỳ nhanh.

      Thẩm nhìn nổi, cau mày : "Ăn từ từ thôi."

      Nàng cấp tốc ăn xong, gác đũa xuống: "Ta sợ Tướng gia đói chết nên mới phải ăn nhanh như thế.” Nàng vừa vừa đứng dậy, kéo ghế dựa đến bên cạnh , ngồi xuống, múc muỗng canh, cực kỳ khuôn phép đưa tới bờ môi : "Tướng gia ăn canh trước .”

      Thẩm rất hưởng thụ uống ngụm canh, lại hơi ghét bỏ : “Hơi mặn.”

      Mạnh Cảnh Xuân liền cầm chén cơm lên, múc đưa tới: "Tướng gia ăn miếng cơm."

      Thẩm ăn xong, vẫn có phần hài lòng: "Hơi khô."

      Mạnh Cảnh Xuân lại rót cho chén nước.

      Thẩm bỗng nhiên : "Sợ ta đói chết mà nàng còn về muộn thế à?”

      Mạnh Cảnh Xuân cũng oán hận, chỉ : “Chưa làm xong việc nên cũng có lòng dạ nào về nhà. Mà Tướng gia tìm người khác đút cơm được à? muốn đói chết kiểu gì cũng có biện pháp."

      Thẩm bị nàng nghẹn lời, nhất thời biết phải mở miệng thế nào mới tốt, quay đầu sang chỗ khác: "Ta thích."

      bao giờ nàng thấy Thẩm lộ ra toàn bộ hỉ nộ ái ố mặt như thế này đâu, cảm thấy bất thường, lập tức duỗi tay qua, sờ lên trán , lại sờ sờ trán mình, : “Đâu có nóng đâu ta.”

      Thẩm vẫn quay đầu sang hướng khác, thèm nhìn nàng, lát sau lập tức đánh trống lảnh: “Haiz...... biết nàng có chê ta già nữa.”

      “Hở?” Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, sững sờ chút. Già? Hình như nàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Huống chi năm nay cũng chỉ mới hai mươi tám, diện mạo vóc dáng đều còn rất trẻ, sao có thể sinh ra ý nghĩ lo được lo mất như thế......

      Mạnh Cảnh Xuân cắn môi, vươn cả hai tay ra, quay mặt sang đây: “Tuy Tướng gia lớn tuổi......"

      Nàng còn chưa dứt lời, Thẩm hơi méo miệng : "Quả nhiên là chê ta già.”

      "Nhưng mà!" Mạnh Cảnh Xuân nhìn chằm chằm tha, “Bây giờ Tướng gia khác gì đứa con nít, ta còn chê Tướng gia hiểu chuyện đây!”

      Thẩm bỗng nhiên nâng lên cánh tay trái vẫn buông thõng dưới bàn nãy giờ, vói qua bóp bóp mặt nàng: “Ủy khuất nàng rồi.”

      Giọng mềm lập tức đập vào trái tim bé của Mạnh Cảnh Xuân, nàng hơi hơi quay đầu, ho tiếng: "Xem ra hôm nay Tướng gia quả là bị sốt rồi, phải uống thuốc thôi.”

      sốt.” Thẩm nhìn nàng, : “Khiến nàng bận đến mức này, lại còn danh phận theo ta, ủy khuất nàng rồi.”

      Mạnh Cảnh Xuân nhất thời biết đáp lại thế nào, lâu sau mới : " quan trọng."

      "Tiểu lừa đảo."

      Mạnh Cảnh Xuân rụt tay về, phồng má, chịu phục : “ phải mà.”

      Thẩm thân bỗng nhiên nghiêng người ra đằng trước, trực tiếp dựa vào nàng. Mạnh Cảnh Xuân ngồi thẳng người, mặc cho dựa, nâng tay vỗ lên lưng . Ừ, muốn cứ ôm mãi thế này, nếu như thời tiết quá nóng.

      Thẩm khẽ ngửi mùi mộc hương thoang thoảng mái tóc nàng, trong lòng càng cảm thấy buồn bã. Mạnh Cảnh Xuân lại mở miệng : “Hôm nay ta chạy lòng vòng bên ngoài suốt ngày, cả người đầy mồ hôi, Tướng gia đừng chê thối.”

      Thẩm vẫn dựa vào, nhúc nhích, lát sau mới : “Nơi xa nhất mà nàng từng tới là nơi nào?”

      Mạnh Cảnh Xuân trả lời ngay lập tức: "Giang Châu.”

      “Nếu mang nàng đến nơi càng xa hơn, nàng có muốn ?”

      “Chỗ nào?” Mạnh Cảnh Xuân hỏi xong, lập tức nghĩ chút rồi hỏi tiếp: "Đất Sở?"

      Thẩm trầm mặc chút rồi mới đáp lại tiếng.

      Mạnh Cảnh Xuân thầm hít hơi: "Tướng gia muốn về nhà sao?"

      “Ừ......” Hình như Thẩm phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, tiếp: “Mà ta muốn dẫn nàng cùng về xem chút.”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ cũng tốt, chỉ là...... lúc này ngay được sao? Từ đây đến đất Sở, về ít nhất cũng phải hơn tháng, nếu muốn ở lại thời gian, vậy thể ít hơn hai tháng. Mà lúc này đâu phải là thời điểm có thể thoát thân......

      Nàng cân nhắc, Thẩm thong thả mở miệng : " cần lo lắng đủ thời gian. Ta bị thương, tạm thời lên triều, còn chuyện bên phía nàng, ta vừa mới với Nghiêm Học Trung rồi, xin nghỉ hai tháng cũng sao.”

      Mạnh Cảnh Xuân oán thầm, Nghiêm Học Trung người này sao có thể như thế? mặt trách nàng lười biếng, mặt khác lại thoải mái đồng ý cho nàng nghỉ phép, trở mặt cũng quá nhanh ?!

      "Chỉ là ——" Thẩm ngồi thẳng người lên, nhìn vào mắt nàng, : “Nếu thế phải cực gấp, rất khổ cực."

      Mạnh Cảnh Xuân nhoẻn miệng cười: “Có sao đâu, kinh thành buồn chán, hiếm khi được xa như vậy, mừng còn kịp, chẳng lẽ còn sợ tẹo khổ cực đường à?”

      Thẩm vỗ lên vai nàng: “ nghỉ sớm . Nàng chỉ cần chuyển giao công việc trong Đại Lý tự, ta chuẩn bị tốt những chuyện còn lại. Hai ngày sau xuất phát.”

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu mạnh.

      Đương nhiên nàng biết, làm đến mức độ này tức là thế nào, mà e là bây giờ cả Nghiêm Học Trung Thẩm Thời Linh đều biết rành mạch chuyện của bọn họ rồi. Chỉ có mình nàng ngây thơ, tưởng che mắt được đám người mà thôi.

      Quay về đất Sở cùng với Thẩm , là để giải nút thắt trong lòng . Còn đối với nàng mà , điều này có nghĩa là bắt đầu hành trình mới.

      ******

      Nghiêm Học Trung đích thân tiếp nhận vụ án của Đinh Lễ quan, vài vụ án linh linh lẻ tẻ tay Mạnh Cảnh Xuân cơ bản cũng xong, nàng chỉ với đồng liêu là trong nhà xảy ra vài chuyện đột xuất, phải về gấp. Triều đại này vốn coi trọng đạo hiếu, đồng liêu vừa nghe thấy nàng thế, tưởng là cha mẹ nàng xảy ra chuyện gì, cũng hỏi nhiều nữa.

      Nàng xử lý xong mọi việc tay, Thẩm cũng chuẩn bị ổn thỏa.

      Đêm trước hôm xuất phát, Mạnh Cảnh Xuân lại bỗng nhiên bị Thẩm Thời Linh gọi qua.

      Thẩm Thời Linh gặp riêng nàng trong phòng ngủ, cũng quanh co lòng vòng, thẳng: “Vết thương của A rất sâu, khó lắm mới tốt lên được, đường đừng để cho quá mệt mỏi.”

      “Ơ?” Mạnh Cảnh Xuân hơi sững sờ, ngay sau đó phản ứng kịp, lại đột nhiên nhớ đến vài chuyện quá hay ho, mặt nhất thời đỏ lên, vội : " ."

      Thẩm Thời Linh cười cười, nhưng ý cười lại nháy mắt biến mất. Nàng tiếp: “Quan hệ giữa cha ta với A rất tế nhị, qua nhiều năm như thế, bây giờ gặp lại chưa chắc ầm ĩ, nhưng cũng thể quá tự nhiên, ngươi khuyên nhiều ít cũng tốt."

      Mạnh Cảnh Xuân lấy hết dũng khí hỏi: " biết năm đó vì sao Tướng gia rời khỏi nhà......"

      Thẩm Thời Linh đáp lời: “ ra lý do rất đơn giản. Trước kia cha ta buôn bán, nhưng phải là làm ăn chính đánh gì. Từ A được học, là người có cốt khí, đương nhiên cảm thấy nhục nhã, trong cơn tức giận liền bỏ nhà ra . nhiều năm như vậy rồi, nhưng cũng chưa từng hỏi đến mấy chuyện trong nhà. Dù sao năm đó đậu Tam Nguyên, vinh quanh vô hạn, cũng liên quan gì đến người trong nhà nữa, hầu như cắt đứt liên lạc. Phụ thân ta rất bướng bỉnh, người khác có đưa ra quyết định ngốc nghếch gì cũng nhất định khuyên lấy câu. A cố chấp, mà da mặt cũng quá mỏng, đừng thấy bây giờ ra vẻ như bình tĩnh gợn sóng như thế, ra vẫn rất dễ ngượng như xưa. Bây giờ khó khăn lắm mới có dũng khí về nhà chuyến, công lao của ngươi thể bỏ qua.”

      Nàng dừng chút: “Nhắc tới chuyện này, còn phải cảm ơn ngươi.”

      Mạnh Cảnh Xuân vội khoát tay : " dám dám...... Ta đâu có làm gì đâu......"

      Thẩm Thời Linh cười nhạt: "Ngươi cần ngại ngùng với ta. Bộ dạng bạc tình trước kia của A , ta đều biết cả. Nhưng kể từ khi gặp ngươi, như thay đổi thành người khác vậy. Mẫu thân ta luôn lo lắng đơn suốt đời, nếu lần này thấy ngươi về cùng , nhất định là vui đến mức ngủ được."

      Mạnh Cảnh Xuân mím môi, bị nàng thế lại càng ngại ngùng hơn.

      Giọng điệu Thẩm Thời Linh chậm dần: “Mẫu thân ta rất thích ăn hộp điểm tâm tám loại của Phù Dung lâu, khi A còn chưa rời nhà, rất hay mua cho bà ăn. Sau khi A bỏ , mẫu thân cũng ăn nữa, sợ đau lòng.”

      Đương nhiên Mạnh Cảnh Xuân nghe ra ý tứ trong câu của nàng, giọng đáp: “Đến lúc đó ta mua."

      Thẩm Thời Linh rất hài lòng với phản ứng của nàng, tiếp: "Về phần nha đầu Đại Duyệt kia...... Văn chương của ngươi tốt như vậy, hiển nhiên là đọc rất nhiều sách. Nha đầu kia là đồ ngốc, ngươi chuyện với nàng phải tới nơi tới chốn. Chỉ là rất nhiều năm Đại Duyệt gặp A , tuy quấn suốt ngày như hồi bé, nhưng chắc cũng làm phiền rất nhiều. Ngươi khoan dung chút.”

      Mạnh Cảnh Xuân chỉ lo gật đầu.

      Thẩm Thời Linh đứng dậy, nhìn nàng : “Ngươi thể cứ mãi mặc đồ nam trang như thế này. Vác bộ dáng này gặp mẫu thân ta, bà ấy chắc chắn bị dọa."

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đứng lên theo.

      Thẩm Thời Linh cầm cái khay tới, nhanh chóng đánh giá nàng phen: "Ước lượng kích thước của ngươi chút. Trước đó có may cho ngươi hai bộ, tuy được xem là sang quý, nhưng cũng khá xinh xắn. Ngươi thử chút .”

      mười mấy năm Mạnh Cảnh Xuân mặc nữ trang, nàng nhìn thoáng qua hai bộ quần áo khay, hít sâu hơi rồi vươn tay nhận lấy.

      “Thay ở đây luôn , sao đâu.” Thẩm Thời Linh rồi về phía bàn trang điểm, “Nghe A , hơn mười năm nay ngươi mặc nữ trang, chắc cũng chỉ biết cột tóc đơn giản, hôm nay ta dạy ngươi chút.”

      Thẩm Thời Linh như vậy ngược lại làm cho Mạnh Cảnh Xuân có phần được sủng ái mà lo sợ. Nàng vụng về thay sang nữ trang, soi soi gương, lại thấy hơi khó chịu. Thẩm Thời Linh liếc nhìn nàng cái, cười : “Nhìn khá vừa người. Mặc mùa này có thể hơi nóng, nhưng đất Sở nóng như kinh thành, mặc bộ này vừa vặn.”

      Tay áo hơi bó, cổ áo thấp thấp lộ ra đoạn vải lót trắng ngần bên trong, thắt lưng bó chặt, càng lộ vòng eo nhắn.

      Nàng ngồi trước bàn trang điểm, Thẩm Thời Linh tay chân nhanh nhẹn chải đầu rồi búi cho nàng kiểu tóc phổ biến của thiếu nữ chưa chồng. Nàng hỏi: “Học được chưa?”

      Hình như Mạnh Cảnh Xuân hề hoài nghi năng lực tiếp thu của mình, tự cảm thấy lĩnh ngộ được, liền khẽ gật đầu. Thẩm Thời Linh nhìn khuôn mặt của nàng, : "Mộc mạc quá. Nhưng màu da ngươi trắng, cần đánh thêm phấn nữa, nếu ngược lại rất thô tục.” Thẩm Thời Linh xong, liền vẽ lông mày cho nàng, đánh lên ít phấn hồng, lại mở hộp sứ đựng son ra, dính lấy ít rồi thoa lên môi Mạnh Cảnh Xuân.

      Mạnh Cảnh Xuân để mặc cho nàng làm, cuối cùng Thẩm Thời Linh : “Thế này là được rồi, mẫu thân ta rất thích cho mà xem. Đứng lên cho ta nhìn chút.”

      Mạnh Cảnh Xuân rất là biết điều đứng lên.

      Thẩm Thời Linh nhìn ngực nàng: “Đừng là ngươi vẫn quấn vải bó đấy?”

      Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc đỏ mặt.

      Thẩm Thời Linh thở dài: “Thứ này vẫn nên quấn ít chút tốt hơn.”

      Mạnh Cảnh Xuân vội đáp lại. Thẩm Thời Linh nhìn thoáng qua bên ngoài: "Canh giờ còn sớm, về nghỉ ngơi , sáng mai là phải rồi.” Nàng lại nhìn cái khay bàn, : “Bộ kia ta bảo hạ nhân xếp vào trong bao đồ của ngươi là được.”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi hơi cúi đầu, giọng mềm mại câu "cảm ơn trưởng tỷ" rồi rất biết điều mà cáo từ.

      Nàng đến ngoài cửa, đứng dưới mái hiên lát. Đèn lồng đong đưa theo gió đêm, cái bóng đất cũng động đậy. Ửng hồng mặt nàng tan , nhớ đến vào lời Thẩm Thời Linh vừa , trong lòng mơ hồ cảm thấy áp lực.

      Nàng nghe thấy tiếng bước chân, liền khẽ xoay người lại. Thẩm về hướng này, nhìn thấy Mạnh Cảnh Xuân đứng dưới mái hiên, mượn ánh đèn nhìn lớp trang điểm nhè mặt nàng cùng với bộ nữ trang lộ eo thon, lập tức ngây người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :