1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      đâu ở quanh cái khu vực cổ đại này cũng thấy Diệp Nhược Giai. Mức phủ sóng của ghê quá
      JupiterGalileoDiệp Nhược Giai thích bài này.

    2. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Cốt truyện nu9 giả nam quen thuộc, nhưng truyện ko bị theo lối mòn xưa, nhàng, vui vẻ. Văn phong của nàng @Diệp Nhược Giai rất chau chuốt, mượt mà, đọc cảm thấy thiệt mĩ mãn quá ik :yoyo14:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      @midnight Mình thích đọc truyện cổ đại nên chuyên trị truyện cổ đại mà :th_18: với cả thời gian này rảnh nên siêng năng cày bừa, mốt hết rảnh rồi thấy mặt tớ nữa đâu :th_46:

      @phuongvutyty Hô hô thanks bạn nhiều lắm, thấy được khen mà cứ sướng hết cả người :th_8: Mình thấy truyện này khá được, tình tiết có gì nổi trội nhưng đọc cứ thấy nhàng dễ thương kiểu gì ấy. Mình vừa đọc vừa edit nên ko biết phần sau thế nào, hy vọng là ko tệ

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 51: Triều đình

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thẩm nghe thấy nàng đe dọa như thế, cười ấm áp, xoay người , : “Được đó, vậy ta đợi nàng đến bóp chết ta."

      Mạnh Cảnh Xuân đằng sau, duỗi ngón tay chọc chọc vào lưng : "Tướng gia đừng có coi thường ta, ta được làm được, có bản lĩnh cứ thử .”

      Thẩm đột nhiên xoay người lại, Mạnh Cảnh Xuân va thẳng vào trong ngực . Mượn ánh đèn lồng, nghiêng đầu nhìn vết hồng hồng cổ Mạnh Cảnh Xuân, ngón tay chạm vào đó: “ đến phòng ta , tìm bình thuốc bôi lên.”

      Ngón tay ấm áp, Mạnh Cảnh Xuân thấy ngưa ngứa, liền : "Ta có." xong lại tách ra khỏi tay , nghĩ nghĩ , "Ta thấy gian phòng kế bên nhà bếp vẫn để trống, ta luôn muốn có phòng thuốc, làm ít thuốc mỡ hay viên thuốc gì gì đó, biết có sử dụng phòng đó được ?”

      Thẩm nghĩ là nàng muốn bỏ phí nghề gia truyền, cũng hỏi nhiều, chỉ : “Tùy nàng.”

      Mạnh Cảnh Xuân khẽ gật đầu, Thẩm xoay người lại, tiếp.

      được lát, Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên hỏi: "Gần đây trong triều thấy có động tĩnh gì, dự tính làm gì sao?” Ngụy Minh Tiên và phế Thái tử đều bị nhốt trong ngục, nhưng vẫn chưa đưa ra kết luận hay quyết định gì. Chuyện này kéo rất nhiều ngày, biết rốt cuộc định xử lý thế nào.

      Huống chi nàng còn ghe , từ sau khi Nhị điện hạ qua đời, Trần Đình Phương cũng đến Hàn Lâm viện nữa. Nàng dám đến Trần phủ thăm , mà trong triều cũng có ai nhắc đến chuyện này. Thậm chí ngay cả chuyện lớn như Tương vương vào kinh mà trong triều vẫn cứ sóng êm gió lặng. Yên ả thế này, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác rất bất thường.

      Thẩm cũng trực tiếp trả lời nàng, chỉ : “Có cũng có, nhưng gây thương tổn gì đến gốc rễ.”

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

      Nàng còn nhớ đống tấu chương xếp thành núi trong Chính đường, lúc đó dư đảng của Thái tử nhao nhao dâng sớ khuyên can Hoàng thượng đừng phế Thái tử. Nếu tương lai, đại quyền rơi vào trong tay Tương vương, vậy số phận của đám người này rồi về đâu?

      Loại chuyện kéo bè kết phái này, xưa nay luôn là tối kỵ trong triều. người vinh, cả đám cùng vinh; người tổn hại, cả đám cùng tổn hại. Liên quan với nhau như thế, thể chỉ lo cho thân mình. Tương vương kế vị, rào cản phải là tầng tầng lớp lớp. Nếu thực muốn ngồi lên đế vị này, vậy trong triều khó tránh khỏi trận thanh trừ.

      Mạnh Cảnh Xuân chỉ sợ Hoàng thượng hoặc Tương vương để Thẩm làm loại chuyện thanh tẩy triều đình này. Trần Uẩn tuổi tác cao, hơn nữa chuyện của Trần Đình Phương là đả kích to lớn với ông, trong vòng đêm già ít, thậm chí bây giờ cũng thường đến Chính đường nữa. Vì thế, chuyện này rất có thể giao cho Thẩm .

      Nàng nghĩ nghĩ lại, cứ cảm thấy có chút bất an.

      Thẩm như nhìn thấu suy nghĩ của nàng qua câu hỏi kia, trấn an nàng trước: “Khờ, ta còn lo nàng lo gì chứ?”

      Mạnh Cảnh Xuân độp lại: "Ta lo hồi nào, chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.”

      Thẩm cười cười, cũng để ý nàng nữa, chỉ tiếp tục về phía trước.

      ************

      Nhưng sau khi Mạnh Cảnh Xuân hỏi câu này, còn chưa qua được mấy ngày, chuyện mà nàng luôn lo lắng, cuộc thanh tẩy lớn trong triều được bắt đầu mà hề báo trước. Lục bộ Thượng Thư bị giáng liền ba bậc, Ngự sử đại phu về hưu, đệ đệ của Tống hoàng hậu Xa kỵ tướng quân bị bãi bỏ binh quyền, cháu của bà bị điều thẳng đến Sở Châu, quan quản lý mười hai vệ cấm quân phòng thủ kinh thành bị đổi hơn phân nửa, ngay cả ấn triện của Đông cung cũng bị thu hồi lại hết.

      Nhân thay đổi liên tiếp khiến cho lòng người hoang mang, nhất là ngoại thích.

      Tuy bảo là Hoàng thượng còn để ý chính , nhưng từng đạo sắc lệnh được ấn dấu hẳn hoi vẫn được phát ra từ trong cung , chẳng mảy may báo trước. Mấy lời đồn về chuyện Hoàng thượng có còn khỏe mạnh hay càng truyền càng lệch lạc. Thậm chí vị quan can gián từng nghi ngờ chất vấn phải chăng mấy chiếu thư sắc lệnh này là ý của Hoàng thượng bệ hạ, mũi nhọn lập tức hướng về phía Thẩm .

      Ai ai cũng biết, Thẩm là cận thần của Hoàng thượng, mấy sắc lệnh này đều do Thẩm mang ra, Hoàng thượng mãi mà lộ diện, là rất khó để khiến người khác tin phục. Lại có người tung tin, hồi trước Thẩm và Tương vương từng có quan hệ cá nhân, em rể Nghiêm Học Trung giờ cũng là tâm phúc của Tương vương. Vậy lúc Hoàng thượng bị bệnh, khẩu dụ “Triệu Tương vương về kinh gấp” mà Thẩm truyền có khả năng là do Thẩm liên thủ với Tương vương, cùng diễn tuồng kịch.

      Mắt thấy sắp bị gán cho tội danh mưu nghịch, Thẩm lại bất chợt trở nên nhàn nhã —— ngày nào cũng ở trong phủ trêu vẹt đọc sách, thậm chí còn thèm đến Chính đường.

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn bộ dạng này của , mặt tin tưởng luôn biết đúng mực, mặc khác lại lo lắng chỉ cần hơi sơ suất tí là phải chuốc lấy tai hoạ.

      Còn Thẩm Thời Linh lòng muốn làm mai cho Thẩm cũng được làm được. ngày kia, thấy Thẩm đúng lúc ở trong phủ, nàng quả kêu bà mối tới. Bà mối kia rất có tiếng trong kinh thành, nghe đâu cứ ghép đôi nào là thành đôi đó, khí thế còn vượt qua cả Nguyệt lão.

      Hôm đó, Mạnh Cảnh Xuân cũng vừa vặn được nghỉ, ở trong dược phòng chơi với dược liệu Ngưu quản gia tới gõ cửa, giọng với nàng: "Mạnh đại nhân, hôm nay bà mối tới, bây giờ ở nhà trước kìa.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, vội vàng đặt cái cân trong tay xuống, khóa cửa lại rồi hấp tấp tới tiền sảnh.

      Khi Mạnh Cảnh Xuân bước vào, bà mối kia bày đống tranh ra, giới thiệu điều kiện gia thế, diện mạo nhân phẩm của từng người cho Thẩm Thời Linh.

      Bà mối ngại mệt, tràng giang đại hải lúc, còn Thẩm ngồi ở bên, im thin thít.

      Cuối cùng, Thẩm Thời Linh chỉ hỏi câu: “Có sinh con dưỡng cái được ?”

      Bà mối kia sửng sốt, : “ nương này nhìn đầy đặn như vậy, chính là người có thể sinh nở được.”

      Thẩm Thời Linh có vẻ vừa ý lắm: “Quá đầy đặn đô con rồi, đẹp.”

      Bà mối lại nhìn Thẩm , nhớ đến mấy lời đồn đãi của người trong nghề, liền cảm thấy càng được tự tin về công việc lần này. Tuy Thẩm Thời Linh ra giá cho bà mối cực kỳ cao, nhưng lỡ như nương người ta gả tới đây, cuộc sống được hài hòa, cuối cùng hòa ly, vậy chẳng phải là đập bể bảng hiệu của mình rồi à?

      Thẩm quay đầu liếc nhìn Mạnh Cảnh Xuân cái, duỗi ngón tay ra, chỉ đất, : “Đưa bức tranh kia cho ta nhìn xem."

      Bà mối hết sức vui vẻ, thực có người mà Tướng gia mặt lạnh này để mắt tới sao? Nghĩ vậy, bà mối liền vội vàng nhặt bức tranh đất lên, cực kỳ dè dặt đưa tới.

      Thẩm nhàn nhạt liếc qua, : "Rất đẹp, biết năm nay bao nhiêu?"

      Bà mối đáp: " được mười tám."

      tuổi xuân à nha.” Thẩm thận trọng tỉ mỉ nhìn bức tranh kia, lại thoáng nhìn qua Thẩm Thời Linh,"Ngươi gấp gáp tìm người cho ta như thế, vậy hỏi chút bát tự nhà này xem có hợp nhau ?"

      Bà mối nghe vậy, mừng rỡ trong lòng.

      Mạnh Cảnh Xuân đứng ở đằng sau thầm vươn tay, gập hai ngón tay lại lưng , hung hăng cấu nhéo phen.

      Thẩm Thời Linh lại : "Đưa cho ta xem thử."

      Thẩm liền đưa bức tranh kia sang.

      Thẩm Thời Linh chỉ liếc qua, : "Ánh mắt quá tệ, thế này mà bảo là xinh đẹp?"

      Mạnh Cảnh Xuân thầm gật đầu, hết sức tán đồng.

      Bà mối thầm than, gia đình này có ánh mắt giống nhau, là quá khó hầu hạ. Khi yên lặng đợi xem thế nào, lại nghe thấy Thẩm Thời Linh : "Ta xem cả rồi, mấy người này được. Lần sau ngươi nhớ hỏi thăm nghe ngóng xem có nương nào thông minh chút, được quá lùn, được quá đầy đặn, quá gầy hay có phúc tướng cũng được.” Nàng đột nhiên ngừng lại chút, ánh mắt chuyển về phía Mạnh Cảnh Xuân, : "Vóc người cao cỡ vị công tử kia, béo hơn chút, mặt cũng có má lúm đồng tiền là tốt nhất."

      Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, mặt chợt đen thui.

      Bà mối lập tức dời mắt về hướng Mạnh Cảnh Xuân, xem xét kỹ lưỡng phen, : “Lão thân nhớ.”

      Thẩm Thời Linh lại tiếp lời: “Vị công tử này cũng chưa đón dâu, ngươi nhìn xem có ai thích hợp hay ?”

      Bà mối cân nhắc, tiểu công tử này trắng trẻo thanh tú, khung xương mảnh mai, vóc dáng cũng vừa phải, nếu hát tuồng có khi còn trở thành diễn viên ưu tú ấy chứ. Bà kéo suy nghĩ của mình về, nhìn Mạnh Cảnh Xuân : " biết tiểu công tử thích người thế nào?”

      Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ thong thả trả lời: “Dạo này quả thực muốn tìm hiền thê, bà mối chịu giúp ta, rất tốt."

      Thẩm quay lại liếc nàng cái, Mạnh Cảnh Xuân dương dương tự đắc ngẩng đầu cười cười.

      Bà mối lại lải nhải đống, sau đó thu dọn đống tranh đất, vội vàng cáo từ.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy bà mối , còn gì thú vị, định chuồn về dược phòng tiếp tục nghiên cứu mấy ghi chú cùng với đơn thuốc của phụ thân thời trẻ. Nhưng nàng vừa mới đến chỗ rẽ, liền bị Thẩm kéo lại.

      Đợi đến khi nàng đứng vững rồi, Thẩm mới nhàn nhạt : “Nàng định cưới phu nhân về để thờ à?”

      Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu: "Ai là thờ, trong khuê phòng có rất nhiều niềm vui. Cưới nương còn tuổi thanh xuân, mỗi ngày......"

      Thẩm trực tiếp nâng tay đập vào đầu nàng phát, Mạnh Cảnh Xuân lấy tay che lại: "Ta thực, Tướng gia hiểu đâu!"

      "Ta hiểu?"

      Mạnh Cảnh Xuân cười như tên đểu: "Chao ôi, chỉ có thể trách Tướng gia tìm hiểu về đông cung đồ quá ít mà thôi.” Nàng cấp tốc xong, đợi Thẩm phản ứng lại, liền chạy viu như gió.

      Thẩm đuổi theo hai bước: "Nàng quay lại cho ta!"

      Mạnh Cảnh Xuân cũng thèm đếm xỉa gì tới , hơi chạy đến dược phòng, cài then, nhốt mình ở bên trong cười ha hả ngừng.

      Chẳng qua lần này đùa hơi bị lớn, nàng cũng sợ Thẩm oánh nàng, liền làm ổ trong đó ra. Thẩm hết cách với nàng, chỉ có thể tiếng với nàng ngoài cửa: “Nàng ra đây , ta trách nàng."

      Thẩm vài lần, lúc lâu sau, nàng thấy ngoài cửa im ắng còn tiếng động gì nữa, bấy giờ mới xoa xoa cái bụng rỗng tuếch mò ăn cơm. Nàng còn rất cảnh giác ngó nghiêng tứ phía, sợ Thẩm bỗng nhiên từ trong xó xỉnh nào vọt ra tóm nàng, nhưng nàng chỉ thấy Ngưu quản gia đen mặt vội vàng tới.

      Nàng gọi Ngưu quản gia lại, hỏi: "Tướng gia đâu, có thấy ?”

      Ngưu quản gia trả lời: "Mới có người trong cung đến, Tướng gia vội vã tiến cung rồi.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, trong lòng bỗng dưng trĩu nặng. Nàng đến phòng ăn, ngồi đối diện với Thẩm Thời Linh, thấy chỗ của Nghiêm Học Trung cũng bỏ trống, liền đoán được là có chuyện xảy ra, nhất thời cảm thấy còn muốn ăn cơm tối nữa.

      Thẩm Thời Linh vẫn chuyện lúc ăn cơm, Mạnh Cảnh Xuân thừa dịp nàng ấy còn chưa ăn xong, cáo từ về phòng trước.

      Thẩm cả đêm về, Mạnh Cảnh Xuân lăn qua lộn lại ngủ được, cứ cảm thấy xảy ra chuyện gì đó hệ trọng, nhưng nàng lại đoán ra thế cục trong triều, chỉ có thể thầm cầu nguyện.

      Hôm sau, mới sáng sớm nàng dậy, vội vàng đến nha môn, hy vọng có thể nghe được ít tin tức. Nhưng đồng liêu lại im như thóc, câu tán gẫu cũng có, ai làm chuyện nấy, giống như hề xảy ra chuyện gì.

      Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy có chỗ nào đó đúng, bỗng nhiên giật mình nhớ ra, hôm nay Từ Chính Đạt thẳng đến nha môn!

      Chẳng lẽ là vào chầu rồi? Nhưng từ khi Hoàng thượng bị bệnh, buổi chầu cũng ngừng rồi mà?

      *******

      ra suy đoán này của Mạnh Cảnh Xuân sai. Vào buổi sáng ấm áp của mấy ngày đầu xuân này, Hoàng thượng thay triều phục, được Triệu công công dìu đỡ, ở Thái Cực điện đợi triều thần từ rất sớm.

      phải triều thần đợi Hoàng thượng giá lâm, mà là thiên tử mở cửa đợi triều thần.

      Điều này cực kỳ hợp lễ chế hợp quy củ, nhưng chỉ cần ông ngồi ghế rồng, liền có thể chặn lại hàng loạt lời của triều thần dưới điện.

      Hiển nhiên, Hoàng thượng có phần cố gắng chống đỡ. Triệu công công tiếp nhận lấy từng đạo chiếu lệnh, tuyên đọc từng cái .

      —— Biếm phế Thái tử thành bình dân, sửa lập Tương vương làm Thái tử, Tả tướng Trần Uẩn vẫn làm Thái tử thái phó, phong Hữu tướng Thẩm làm Thái tử thiếu phó, phong Nhung Bân làm Phiêu kỵ đại tướng quân, Phù Thanh làm Phụ quốc đại tướng quân kiêm thống lĩnh mười hai vệ quân......

      Chiếu lệnh từng cái được tuyên đọc hoàn tất, dưới diện toàn bộ quỳ rạp xuống, Dù là phong thưởng hay giáng chức, cũng đều phải tạ ơn.

      Tương vương quỳ ở hàng đầu tiên, mặt lộ ra biểu cảm gì.

      Lão hoàng đế cúi đầu nhìn thoáng qua, mệt mỏi giăng đầy trong mắt, giọng khản đặc xíu, câu: "Bãi triều thôi."

      Triệu công công thẳng lưng, cao giọng tuyên bố cho triều thần: "Bãi triều......"

      Triều thần hô: "Cung tiễn bệ hạ......" Tiếng còn chưa vang vọng lại, lão hoàng đế đứng dậy, thân mình cong gập về hướng hành lang phía nam. Trong hành lang dài dằng dặc hề có chút gió nào, lão hoàng đế nâng tay che miệng, cố gắng che lại tiếng ho khan, trong cổ cực kỳ tanh ngấy.

      Tiếng bước chân tiếng trò chuyện dần dần vang lên ngoài điện, vị lão nhân này cũng còn nghe thấy.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 52: Kẹo mạch nha

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Mùng sáu tháng tư, Hoàng thượng về trời, cả nước để tang.

      Mười sáu tháng tư, tân đế đăng cơ. Mấy hạng mục công việc cho lễ đại điển đều được chuẩn bị thỏa đáng, Lễ bộ Thượng thư mới nhậm chức dâng sớ thỉnh tân đế lên ngôi, Tương vương lại tiên hoàng còn trong tang kỳ, cho nên đại điển đăng cơ bị dời lại vào hai mươi bốn tháng năm.

      Tuy là như vậy, Thẩm vẫn bận đến có thời gian về phủ, ăn uống nghỉ ngơi đều ở tại Chính đường, mà cũng chỉ có thể ngủ rất ít. Thi thoảng Mạnh Cảnh Xuân lại mang cơm canh đến cho , nhưng ngay cả mặt của cũng được gặp.

      Hôm ấy, khi nàng đưa cơm canh cho Thẩm , nghe thấy hai tiểu lại có chuyện gì làm ngồi tán dóc.

      tiểu lại : “Ngươi có biết Trần Hàn lâm ?"

      “Trạng nguyên năm ngoái ấy à?”

      “Chính . Từ khi trong cung xảy ra chuyện đó, liền bệnh dậy nổi, cứ nằm trong phủ, hề bước chân ra ngoài. Hôm qua ta nghe , vị Trần Hàn lâm xuất gia rồi.”

      “Vậy chắc Tả tướng phải nóng ruột đến điên mất......"

      Tiểu lại kia lại làm động tác suỵt, "Ngươi thấy dạo này Tả tướng đến Chính đường nữa à?”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe mà ngẩn người, vậy mà lại muốn trốn vào cửa Phật ——

      Trong lòng buông bỏ sao?

      Nàng đứng dưới mái hiên suy nghĩ mà sửng sốt, khó khăn lắm mới có thể lấy lại tinh thần đưa cơm canh, ngờ vẫn gặp được Thẩm . Tâm tình nàng tốt, vốn dĩ gặp được Thẩm nên cứ lo lắng biết có ăn ngon ngủ yên hay , bây giờ lại còn nghe thấy chuyện của Trần Đình Phương, càng cảm thấy đời người đúng là ngừng thay đổi.

      Nàng vội vàng rời khỏi Chính đường, thấy hơi nhức đầu, quyết định trở về nghỉ. Nhưng khi nàng ngang qua Công bộ, chợt có người gọi giật nàng lại.

      Mạnh Cảnh Xuân quay đầu, thấy Bạch Tồn Lâm đuổi tới. Cũng rất lâu rồi nàng gặp Bạch Tồn Lâm, có vẻ ổn trọng hơn chút, nhưng nhìn bộ dạng vẫn cứ theo khuôn phép gì như thế.

      Bạch Tồn Lâm gãi gãi ót, : "Mạnh hiền đệ có biết Trần hiền đệ...... sắp sửa xuất gia ?”

      "Sắp sửa?"

      Bạch Tồn Lâm gật gật đầu: " muốn đến Viên Giác tự, xuất gia theo Huyền Tuệ phương trượng. Huyền Tuệ tuổi tác cao, vốn thu đồ đệ nữa đâu đấy. Tuy nhân duyên này rất khó có được, phải ai cũng có thể cầu, nhưng người như mà xuất gia hơi......"

      nốt nửa câu còn lại, nhưng Mạnh Cảnh Xuân vẫn có thể đoán được ý đáng tiếc trong đó. Nàng chỉ : “Nhân duyên gặp gỡ của đời người, thể nào chính xác được. Có thể Bạch huynh thấy đáng tiếc, nhưng trong lòng Trần hiền đệ còn gì vướng bận, đối với , phải là chuyện tốt hay sao?”

      Bạch Tồn Lâm lại : “ giờ còn ở trong nhà, nghe mai là phải rồi. Chúng ta tốt xấu gì cũng từng cùng chung khoa thi, chào tiếng sao? Xem như là thăm bệnh cũng được. Ta mình rất ngại, bình thường Mạnh hiền đệ có quan hệ tốt với như vậy, cùng nhau .”

      Mạnh Cảnh Xuân cân nhắc lát, cắn cắn môi. Nàng còn nhớ lần cuối gặp Trần Đình Phương, bộ dáng hùng hổ doạ người của như thay đổi hoàn toàn vậy. Nhưng ra, trong ván cờ này, suy cho cùng mới chính là người cực kỳ muốn thua nhất, cố chấp nhất, cũng được vừa lòng nhất.

      Cuối cùng, Mạnh Cảnh Xuân cũng đồng ý thăm Trần Đình Phương, hoàn toàn vì đáng thương . Tuy trước kia nàng thường hay nhảm trước mặt , nhưng từ lúc bắt đầu nàng thấy được, Trần Đình Phương hề xấu, huống chi, , Trần Đình Phương cũng là người đầu tiên nguyện ý dẫn dắt nàng kể từ khi nàng đặt chân đến kinh thành.

      Từng cùng khoa, từng quen nhau, bây giờ muốn rũ bỏ thế tục hồng trần, làm bạn với thanh đăng cổ phật, nàng đến chào tạm biệt cũng là lẽ phải.

      Từ sau khi Bạch Tồn Lâm thất bại trong cuộc khảo sát cuối năm, cũng bất giác xa cách với Mạnh Cảnh Xuân. Lúc này hai người cùng nhau, lại thấy lúng túng, cả đoạn đường đều câu tán gẫu nào.

      Hai người đến Trần phủ, trước đó Mạnh Cảnh Xuân còn lo Trần Đình Phương muốn gặp khách, nhưng sau khi gã sai vặt vào bẩm báo, lại trực tiếp dẫn bọn họ đến hậu viện.

      Nắng xuân chiếu xuống, có người cầm quyển sách, lười nhác ngồi ngược nắng dưới hàng liễu xanh um, thanh thản như thuộc về nơi trần thế.

      Bạch Tồn Lâm khẽ gọi tiếng, Trần Đình Phương nghe thấy, nâng đầu.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy, tuy ốm hơn lúc trước, nhưng sắc mặt có vẻ khá hơn, dáng vẻ vẫn nhàn nhạt lười biếng như xưa, lại có thêm phần tranh với đời, tự do thoải mái như áng mây trôi.

      Nàng gì, Bạch Tồn Lâm hỏi: “Hiền đệ có khỏe ?”

      " phiền huynh lo lắng rồi.” Trần Đình Phương ung dung , “Ngồi .”

      Bạch Tồn Lâm nhìn ngây người, nghe vậy mới cuống quít kéo Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống ghế dưới tán liễu.

      Ba người câu có câu tán dóc, cuối cùng Bạch Tồn Lâm cảm thấy lúng túng, nghĩ là còn gì để nữa, chỉ qua quýt bỏ lại câu "Hiền đệ bảo trọng, ngu huynh xin cáo từ" rồi đứng dậy, đưa mắt ra hiệu cho Mạnh Cảnh Xuân, ý là nên thôi.

      ra Mạnh Cảnh Xuân còn có chuyện muốn với , nhưng lại tiện mở miệng dưới tình hình này, chỉ đành từ bỏ, đứng dậy theo.

      Nhưng Trần Đình Phương lại chậm rãi : "Mạnh huynh có thể nán lại chút hay ?”

      Bạch Tồn Lâm nghe vậy, rất biết điều xin cáo từ trước.

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi xuống lần nữa, : “Có chuyện gì sao?”

      Hình như Trần Đình Phương nhớ đến những chuyện xa xưa, lại có chút thấy đáng tiếc: “Khoảng thời gian này năm trước, lúc chúng ta diễu hành phố Ngự, ngươi có còn nhớ mùi hoa khi đó ?”

      Mạnh Cảnh Xuân nỗ lực nhớ lại, nhưng tất cả chỉ là mảnh mơ hồ: “ có ấn tượng.”

      ra cũng chỉ mới năm thôi......" cười nhạt, than “Chuyện đời biến hóa nhanh.”

      Mạnh Cảnh Xuân gì.

      “Hôm ta đến Thẩm phủ tìm ngươi những lời đó, bây giờ nghĩ lại, quả là gây nghiệt. ra, cần gì phải cuốn ngươi vào chứ, chuyện này đều được sắp xếp hết cả rồi, ta chỉ là chết lòng......" dừng chút, nhìn hướng Mạnh Cảnh Xuân, "Ngươi, có thể quên ?"

      Mạnh Cảnh Xuân vội khoát tay : "Ta là kẻ rất cẩu thả, chả nhớ được gì.”

      Trần Đình Phương biết nàng trấn an mình, chỉ cười nhạt, cũng tiếp về chuyện này nữa.

      Mạnh Cảnh Xuân lại hỏi dò: “ biết nút thắt trong lòng hiền đệ, tháo gỡ được chưa?”

      Trần Đình Phương trực tiếp trả lời nàng, chỉ chậm rãi : "Kinh thành có loại kẹo mạch nha mà hồi bé ta đặc biệt thích ăn. Có lần ta từ Quốc Tử Giám trở về, sắp đến cửa phủ rồi, nhưng lại bởi vì nhớ đến kẹo mạch nha kia, liền quay ngược trở lại để mua. Khi đó, ta mua được kẹo vào tay, cực kỳ vui vẻ, để ý đường nên bị trượt chân, ngã cú đau điếng. Kẹo mạch nha cũng từ trong bọc giấy bung ra, vung vãi đầy đất.”

      “Sau đó sao?”

      “Mùa hè, quần áo mặc cũng mỏng, nên khuỷu tay đầu gối đều bị trầy xước cả.” cười nhạt tiếp, “Đống kẹo mạch nha cũng bị bẩn hết, nhưng ta lại nhịn đau đứng lên, nhặt lại toàn bộ kẹo mạch nha, cất vào trong bọc giấy lần nữa, lấy từng viên ra lau sạch rồi ăn. Cuối cùng ăn nửa tháng trời mới hết.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe, bó tay than tiếng: “Mua thêm bọc được à?”

      Trong ý cười của Trần Đình Phương mang theo ít cay đắng: “Nhưng đó là kẹo mạch nha mà ta vừa mới mua được vào tay...... Lúc đó ta nghĩ, nếu phải vì đống kẹo mạch nha này, ta cũng bị ngã thành như thế. Trực tiếp vứt bỏ, ta thấy tiếc. Nhưng cứ lau sạch từng viên rồi ăn như thế, ta lại cảm thấy cực kỳ ủy khuất."

      Mạnh Cảnh Xuân trầm mặc .

      Trần Đình Phương thở ra hơi: “Sau đó lại phát ra, trong đời người có rất nhiều chuyện cũng là như thế. Có khi cảm thấy rất đau, muốn buông tay, nhưng dù sao cũng bị đau rồi, nếu buông tay, biến thành hai bàn tay trắng, cảm thấy cam lòng. Mà cắn răng tiếp tục chống đỡ, lại khó tránh khỏi có phần ủy khuất."

      Nghe như vậy, Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng nghĩ lại vài chuyện, cũng cảm thấy đồng cảm. Nhưng nàng lại : "Nhưng...... Cuối cùng ngươi cũng ăn được kẹo mạch nha. Cho dù có ủy khuất có buồn có đau đớn, nhưng cuối cùng cũng —— ăn được mà.”

      Trần Đình Phương hơi giật mình, cười yếu ớt tự giễu, quay đầu lại nhìn thoáng qua nhành liễu mảnh mai rũ xuống mặt nước, lâu sau mới thở dài: "Đúng vậy, chuyện cầu được đời này nhiều vô số kể, nhưng rốt cuộc ta vẫn còn có thể ăn được kẹo mạch nha."

      Gió nhàng lướt qua, mái tóc buông xõa của phất phới, Mạnh Cảnh Xuân nhìn mà có chút ngây người. Thiếu niên mười tám tuổi, lòng sâu đến mức này, dường như hiểu mọi việc, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

      “Ngày mai hiền đệ vào chùa sao?”

      Trần Đình Phương nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”

      Mạnh Cảnh Xuân ngây người nhìn mái tóc của lần nữa.

      Trần Đình Phương yếu ớt cười: "Lòng ta tĩnh lặng mà.” dần dần thu lại ý cười, đăm chiêu nhìn con chim tước rũ lông dưới gốc cây hợp hoan cách đó xa: "Thế vô thường, phải biết quý trọng người trước mắt.”

      Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây trôi lững lờ, thời tiết hôm nay đúng là rất đẹp. Nàng hít sâu hơi, trả lời: "Ta biết."

      DNG: Thích cái cách suy nghĩ của chị Mạnh. Ngta thường chỉ nhìn vào những ủy khuất của mình khi phải ăn kẹo mạch nha dính bụi. Nhưng dù gì cũng ăn dc, nếm dc vị ngọt ngào của nó, phải sao?

      *******

      Lần đầu tiên Thẩm về phủ trong vòng nửa tháng qua, chỉ vội vội vàng vàng tắm qua cái, liền mệt mỏi nằm ngủ, ngay cả cơm chiều cũng ăn.

      Mạnh Cảnh Xuân bưng khay, đứng ngoài cửa phòng lúc, rốt cuộc cũng gõ cửa quấy rầy , im lặng về.

      Thẩm Thời Linh đứng xa xa nhìn, cau mày. Ở lâu trong Thẩm phủ, đương nhiên có rất nhiều chuyện có thể đoán ra đầu mối, sao nàng lại biết giữa Thẩm với Mạnh Cảnh Xuân tồn tại loại tình cảm thể cơ chứ. Đôi này nếu muốn quang minh chính đại sống cùng với nhau, có thể là rào cản vô số. Với tình hình trước mắt này, khi nào Thẩm gia mới có người kế tục được đây?

      Ngay từ đầu Thẩm Thời Linh đồng ý để Thẩm làm quan, xem , bây giờ mệt mỏi đến thế này, nửa chết nửa sống, về đến nhà mà ngay cả nửa câu cũng nổi. Mạnh Cảnh Xuân cũng là, đứng bên ngoài lâu lắc lâu lơ, cuối cùng lại đẩy cửa vào trong ân cần hỏi han phen. Đâu phải vợ chồng già đâu, hai tên trẻ tuổi sức lực dồi dào mà lại ở chung như thế, có ý gì vậy?

      Đêm dần dần sâu, Mạnh Cảnh Xuân thổi tắt đèn, nằm giường kéo tấm chăn mỏng lên, suy nghĩ vài chuyện, mãi mà có cách nào ngủ được.

      Xung quanh an tĩnh đến phát điên, nàng trằn trọc lúc lâu, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài hành lang.

      Bước chân kia ngừng trước cửa phòng nàng, nàng sửng sốt, cuống quít ngồi dậy, hỏi: "Ai vậy?"

      Giọng cực kỳ uể oải của Thẩm vang lên: "Ta."

      Giọng hơi nghẹn, Mạnh Cảnh Xuân biết rốt cuộc tới đây vì chuyện gì, liền vội vàng xuống giường mở cửa.

      Chỉ thấy mặc bộ trung y lỏng lẻo mỏng manh người, tóc rũ rượi, mặt đầy mệt mỏi.

      Mạnh Cảnh Xuân thấy bộ dạng này của , hỏi: “Tướng gia sao vậy? phải ngủ sao?"

      Thẩm giọng khàn khàn: "Cho ta mượn nửa cái giường ngủ lát."

      “Gì cơ?” Mạnh Cảnh Xuân tình huống tại cho lắm, “ phải Tướng gia...... ngủ ngon giấc sao?"

      gương mặt nửa tỉnh nửa mê của Thẩm lại nổi lên chút kiên nhẫn, trong giọng mang theo ý oán hận: “Phòng kế bên...... là quá ồn."

      "A?" Mạnh Cảnh Xuân suy nghĩ, phòng kế bên phải là phòng của Thẩm Thời Linh cùng Nghiêm Học Trung sao......

      Quá, quá ồn?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :