1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 50: Làm mai

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Nghiêm Học Trung thấy vẻ mặt mờ mịt của nàng, tự biết là có hỏi cũng ra được gì, trực tiếp thẳng vào phủ. Ngưu quản gia định ra ngoài, lại thấy có khách tới, vội vàng tiến lên nghênh đón.

      Mạnh Cảnh Xuân đứng ngẩn người bên ngoài, vì còn sớm nên cũng kịp suy nghĩ cẩn thận, vội vàng chạy đến nha môn. Nàng vừa vào đến nha môn, liền có đồng liêu với nàng, Đại Lý tự khanh chắc chắn là Nghiêm Học Trung rồi, ngày lành hết, sau này phải khổ.

      Trong đầu Mạnh Cảnh Xuân chợt lên gương mặt khổ qua cười của Nghiêm Học Trung, trong lòng lộp bộp tiếng, túm lấy vị đồng liêu kia, hỏi: “Lần trước ngươi , phu nhân của Nghiêm Học Trung họ gì?”

      Đồng nghiệp kia nghĩ chút: "Họ Thẩm...... Hình như phu nhân kia giàu nhất đất Sở, có giao tình rất sâu với tầng lớp thượng lưu.”

      Mạnh Cảnh Xuân: "......"

      Đồng liêu kia thấy nàng sững sờ được câu nào, cảm thấy có chút buồn cười: "Mạnh bình , ngươi sao chứ?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội lấy lại tinh thần, khoát tay : “ sao sao, lúc nãy hơi vội.”

      Nhớ đến sáng nay Nghiêm Học Trung tới phủ tìm Thẩm Thời Linh, nàng khỏi rùng mình cái. Nếu sau này Thẩm Thời Linh thường xuyên tới phủ, vậy e là cũng thường xuyên phải gặp Nghiêm Học Trung. Vừa tưởng tượng như vậy, liền cảm thấy tương lai trong phủ được an lành. Vốn nàng ở phủ của Tướng gia sướng đến mức còn kiêng nể gì, bây giờ lại phải học cách thu liễm.

      Đợi chút! Đồng liêu kia vừa mới gì? Giàu nhất đất Sở?! Nàng phục hồi tinh thần, giật cả mình, của cải của Thẩm gia lại nhiều đến mức ấy cơ à? Vậy chẳng phảicha mẹ Thẩm ...... rất lợi hại sao.

      Nghĩ đến đây, Mạnh Cảnh Xuân bất giác thấy buồn phiền, càng cảm thấy tương lại được an lành.

      Đến buổi chiều, nàng mang hồ sơ qua Ngự Sử đài, quay lại Đại Lý tự, vốn định thu dọn chút rồi về, ngờ nàng vùi đầu thu dọn, đồng liêu lại : “Ngươi muốn à? Cùng nhau .”

      Nàng thích kết bạn với người khác, nhưng lại ngại từ chối, liền khóa ngăn tủ cùng đồng liêu kia ra ngoài. Vừa đến cửa chợt thấy bóng dáng của Nghiêm Học Trung, đồng liêu kia cũng thấy, liền thầm nho với nàng: “ phải chứ, hôm nay Nghiêm đại nhân tới rồi à?”

      Mạnh Cảnh Xuân đáp, vờ như nhìn thấy, tiếp tục về phía trước. Nhưng Nghiêm Học Trung lại thấy nàng, lạnh nhạt mở miệng: "Mạnh bình ."

      Mạnh Cảnh Xuân bất chợt cảm thấy lưng mình lạnh ngắt, đồng liêu bên cạnh nghe tiếng cũng dừng chân. Nghiêm Học Trung thong thả tới: "Mạnh bình muốn về Tướng phủ à? cùng .”

      Đồng liêu đứng bên cạnh kinh ngạc, Mạnh Cảnh Xuân bắt đầu qua lại với Nghiêm Học Trung từ khi nào vậy?

      Mạnh Cảnh Xuân tiến thoái lưỡng nan, cúi đầu : "Mời Nghiêm đại nhân trước.”

      Nghiêm Học Trung ở đằng trước, khi đến cửa nha môn, leo lên chiếc xe ngựa. Mạnh Cảnh Xuân do dự phen, nhìn thoáng qua đồng liêu kia, bất chấp khó khăn leo lên theo.

      Từ khi lên xe, Mạnh Cảnh Xuân câu nào, Nghiêm Học Trung cũng bắt chuyện, khí trong xe cực kỳ nặng nề. Khó khăn lắm xe ngựa mới đến trước cửa Tướng phủ, Mạnh Cảnh Xuân thầm hít hơi, khom lưng vội vàng xuống xe.

      Nghiêm Học Trung ở phía sau, cũng vào phủ.

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn quanh tứ phía, thấy có gì đó được thích hợp. Trời ơi, trước giờ Tướng phủ chưa từng thắp nhiều đèn lồng như vậy, là phô trương......

      Ngưu quản gia vội vàng chạy tới, Mạnh Cảnh Xuân nán lại, theo Nghiêm Học Trung, cực giọng hỏi Ngưu quản gia, đây là có chuyện gì.

      Ngưu quản gia đè thấp giọng : “Vị khách hôm qua muốn ở lâu trong phủ, sáng hôm nay dạo qua vòng trong phủ, nơi nào cũng chỉ điểm phen, là vắng vẻ như thế sao được, tương lai còn muốn mua thêm vài thứ, còn định thuê thêm vài người.” Ông ngó ngó đèn lồng giăng đầy khắp nơi: “Đèn lồng này cũng là vị kia bảo đốt hết lên.”

      Bước chân Mạnh Cảnh Xuân nhanh hơn chút, ma xui quỷ khiến quay đầu lại liếc nhìn Nghiêm Học Trung cái, lặng lẽ hỏi Ngưu quản gia: "Đừng là vị sau lưng cũng muốn ở lâu trong phủ đấy?”

      Ngưu quản gia nhíu mày, giọng oán hận: "Còn phải sao, khổ muốn chết."

      “Khổ gì cơ?”

      Ngưu quản gia bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếng đến thể hơn: “Mạnh đại nhân cũng biết, xưa nay Tướng gia luôn tiết kiệm......"

      Mạnh Cảnh Xuân thấy dáng vẻ này của Ngưu quản gia, ráng nhịn cười, an ủi ông: “Đừng lo, theo ta thấy, Tướng gia rất nghe lời vị kia.” Nàng nghĩ nghĩ, sáng nay phải Thẩm muốn ra ngoài sao, chẳng lẽ ở trong phủ? Liền thăm hỏi: “Hôm nay Tướng gia có ra ngoài ?”

      "Buổi sáng đến Công bộ, đến giờ còn chưa thấy về.” Ngưu quản gia tiếp, "Nếu Mạnh đại nhân thấy tiện gặp vị kia mình, vậy về phòng trước , đợi Tướng gia trở về đến gọi ngài ăn cơm."

      Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy đây quả là kế sách tốt nhất, thẳng mạch đến phòng mình ở đông suong.

      ***********

      Thẩm vừa mới hồi phủ liền cau mày, Ngưu quản gia lần lượt kể lại đầu đuôi tình cho nghe, đợi xử trí. Nhưng Thẩm lại bình luận gì về chuyện này, chỉ : " gọi Mạnh Cảnh Xuân tới đây ăn cơm."

      Thẩm Thời Linh cùng Nghiêm Học Trung ngồi trong phòng ăn, Thẩm vào, tự ý ngồi đối diện Thẩm Thời Linh, nhìn bàn thức ăn đầy ú ụ, nhịn nhịn gì.

      Qua lát, Mạnh Cảnh Xuân đẩy cửa vào, thấy tình hình bên trong phòng, nhất thời mất sạch khẩu vị.

      Nàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm , hai tay buông thõng, dám để lên bàn. Thẩm Thời Linh : "Hôm nay kịp thuê đầu bếp mới, nghe Đắc Nguyệt Lâu ở kinh thành nấu tệ, liền gọi vài món mang tới, ăn thôi, đừng ghét bỏ.”

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn thức ăn bàn, đây cũng được gọi là “vài món” sao?

      Nghiêm Học Trung cực kỳ tự nhiên cầm lấy cái chén trước mặt Thẩm Thời Linh, múc chén canh cho nàng trước: “Còn ấm, phu nhân uống trước .”

      Mạnh Cảnh Xuân thấy mà cằm đều sắp rơi xuống rất. Nghiêm Học Trung mỉm cười thế này nhìn rất dọa người, lại còn thành thạo hầu hạ người khác nữa chứ.

      Thẩm Thời Linh lại lạnh băng : "Thiếp uống cái này, đưa cho người nào cần bồi bổ .”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi rướn cổ xem đó là canh gì, Thẩm Thời Linh lại : “Lộc tiên hầm canh gà, Mạnh đại nhân muốn uống ?"

      Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, sững sờ chút, vội khoát tay : " uống uống, ta ăn ít đồ thanh đạm là được.” Nàng uống loại bổ thận tráng dương này làm chi? chảy máu mũi đó.

      Thẩm Thời Linh nhìn Thẩm : “Ồ, ngươi cũng uống?"

      Thẩm đen mặt, cầm đũa lên, khó chịu : "Muốn uống tự uống .”

      Thẩm Thời Linh liền đưa chén cho Nghiêm Học Trung: “Bọn họ đều uống, chàng có hời rồi.”

      Nghiêm Học Trung nhận lấy chén, uống sạch hơi.

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng học theo Thẩm , vùi đầu ăn cơm.

      Thẩm Thời Linh liếc nhìn nàng cái, lại : "Mạnh đại nhân, trời này mà cũng có muỗi à? cổ có vết đỏ lớn như vậy, biết có cần phải bôi thuốc lên đây.”

      Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ quẫn bách, nhớ đến tối hôm qua bị Thẩm hôn hôn gặm gặm, sáng nay cũng để ý soi gương! Lúc này chỉ hận cổ áo đủ cao!

      Thẩm Thời Linh cười nhạt, bấy giờ mới thong dong cầm đũa lên ăn cơm. Trong lúc nàng ăn cơm chuyện, Mạnh Cảnh Xuân thở ra hơi, liều mạng cấp tốc ăn cho xong rồi còn cuốn xéo khỏi đây.

      Thẩm liếc nhìn nàng cái: "Đừng ăn nhanh quá, coi chừng sặc.”

      Mạnh Cảnh Xuân gật đầu liên tục ngừng, nhưng ánh mắt lại muốn ‘Ngươi cũng mau mau ăn .”

      Kết quả ràng cho thấy, Thẩm Thời Linh cao hơn bậc. Thẩm Thời Linh ăn được nửa no rồi, buông bát đũa xuống, với ba người còn ăn: “ giờ Học Trung ở dịch quán, ta tiện dọn qua đó ở. Dù sao trong phủ còn trống như vậy, ta ở đây đoạn thời gian. Thẩm , ngươi có ý kiến gì ?”

      Thẩm cũng đặt chén xuống: “Ngươi cứ vào ở là được.”

      "Đầu tiên phải cho , ta thích ở nơi nghèo kiết hủ lậu, chỗ này của ngươi quá nghèo nàn, đợt này ta phải cân nhắc xem nên sửa thế nào.”

      Thẩm ráng nhịn cục tức: “Tùy ngươi.”

      "Rất tốt." Thẩm Thời Linh hơi ngừng lại, "Học Trung cũng chuyển tới, chúng ta ở trong gian phòng bên tây sương, ảnh hưởng gì đến ngươi chứ?”

      Thẩm : "Ngươi làm ra động tĩnh gì quá lớn có ảnh hưởng gì.”

      Thẩm Thời Linh cười tiếng ngắn ngủi, cũng gì. lát sau, nàng lại tiếp: “Trước khi rời khỏi nhà, mẫu thân bảo ta mang theo ít giày của con nít, đều là may trong lúc rảnh rỗi cả. Vốn định tặng cho mấy đứa nhà ngươi, ngờ ngươi già vậy rồi mà vẫn còn vườn phòng trống, càng khỏi đến chuyện con cái. Ta buồn bực, ngươi là quá phong lưu, hay căn bản là có hứng thú với nữ nhân?”

      Sắc mặt Thẩm đột nhiên tệ : “Lời này nên lung tung."

      Vẻ mặt Thẩm Thời Linh nhàn nhã, làm như hoàn toàn chú ý bên cạnh còn có Mạnh Cảnh Xuân cùng Nghiêm Học Trung, : "Quả thực ta lung tung. Cho nên, lần này ta ở kinh thành cũng có chuyện gì làm, vậy xem xét tuyển chọn phu nhân tốt cho ngươi. Tiểu thư khuê các hay là con nhà bình thường đều sao cả, bộ dạng xinh xắn, lớn tuổi, có thể sinh con dưỡng cái là được, ngươi thấy thế nào?”

      Thẩm vẫn nhịn, chỉ : “Chuyện này cần ngươi phải quan tâm.”

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi nghe bên mà sững sờ.

      "Ta quan tâm ai quan tâm? Nếu ngươi khiến Thẩm gia phải tuyệt hậu ta tự tay bóp chết ngươi."

      Nghiêm Học Trung đưa chén trà sang: "Phu nhân bớt giận."

      Thẩm bị nàng như vậy, mất sạch cả thể diện, lại vẫn khắc chế giọng mình, : “Hôm nay dừng ở đây, lần tới đừng đem mấy chuyện này ra bàn cơm, có quy củ."

      xong liền phẩy tay áo rời bàn, câu chào hỏi cũng . Mạnh Cảnh Xuân vội vàng buông đũa xuống, lẹt đẹt bám theo sau.

      Nàng vừa đằng sau vừa khuyên nhủ: "Tướng gia bớt giận."

      “Ta bớt giận thế nào được?” Thẩm cũng quay lại, “Mấy lời muội ấy vừa là gì chứ, biết lớn .”

      Mạnh Cảnh Xuân dừng chân, thở dài : "Tướng gia quá keo kiệt, nhìn vừa mắt người khoe của. Sau đó, là nghe lọt tai mấy lời vui đùa. Ta cho rằng trưởng tỷ có lý, trong ba điều bất hiếu có con là lớn nhất, tỷ ấy sầu lo vì chàng là rất bình thường, chàng lại còn chịu cảm kích."

      Thẩm nghe vậy xoay người lại, nhìn nhìn nàng: "Ta cảm kích sao? Ngược lại nàng có vẻ nghe rất chăm chú à nha.”

      Mạnh Cảnh Xuân mang vẻ mặt vô tội: "Đó là đương nhiên. Trưởng tỷ nghĩ ta là nam nhân, mà lại thân thiết với Tướng gia như vậy, nhất định là tưởng Tướng gia đoạn tụ rồi, thậm chí có khi còn oán hận ta. Lần này muốn tìm cho Tướng gia nương trắng nõn có thể sinh con dưỡng cái để thành thân, ý nghĩ này rất hợp lý.”

      "Ta tìm người thành thân, nàng vui như vậy sao?”

      "Đương nhiên vui.” Vẻ mặt Mạnh Cảnh Xuân thản nhiên, “Sao Tướng gia có thể thành thân với người khác được cơ chứ? Nếu Tướng gia thành thân với người khác, ta cũng học trưởng tỷ ——" Nàng cười, vươn hai bàn tay ra làm tư thế, tiếp: “Hừ, bóp chết Tướng gia."

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Co Co Diep Giai la hi vong co truyen doc deu deu, thanks cac Co editor
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. YuYing

      YuYing Member

      Bài viết:
      27
      Được thích:
      30
      Chỗ chương 12 hay 13 có đoạn đưa thuốc trị mất ngủ ấy nàng
      Hạt táo chua theo mình là vị thuốc Toan táo nhân, thuộc nhóm an thần
      Cả Phục thần nữa, viết hoa chữ cái đầu luôn.
      Mình học Y học cổ truyền, nên có 1 góp ý nho này.
      Cảm ơn editer nha
      Truyện hay lắm!!!❤️❤️❤️❤️❤️❤️
      JupiterGalileo, xiu lão gia, hoài3 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      @YuYing He he thanks nàng nhiều nha, mình sửa lại :037:
      YuYing thích bài này.

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Ahihi Thẩm Thời Linh này rất có cá tính nha, mình thích
      Với cả Mạnh tỷ gan cũng rất to, "bóp chết tướng gia", biết ai bóp chết ai đây :th_82:
      Nguyễn^_^AnDiệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :