1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 45: Bông tuyết

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân thậm chí lắm, mình xuất cung thế nào, Thẩm vội vàng tống nàng lên xe ngựa xuất cung, chỉ nhìn nàng cái, kịp dù chỉ câu, lập tức buông rèm xe xuống, hấp tấp quay ngược trở về.

      Nhị điện hạ qua đời, Thái tử bị bắt giam, Hoàng thượng gần như bạc đầu chỉ trong đêm.

      Đêm khuya mà Mạnh Cảnh Xuân vẫn dây dưa trong thiên lao. Từ Chính Đạt kiên trì thẩm vấn Ngụy Minh Tiên, Mạnh Cảnh Xuân đứng ở bên, cầm quyển sổ trắng ghi chép lời khai. Từ Chính Đạt khá là dông dài, mãi mà hỏi vào vấn đề chính, Mạnh Cảnh Xuân lại tiện gì, chỉ dựa vào mà ghi chép, đứng lâu mỏi chân vô cùng.

      Ngụy Minh Tiên rất ít khi mở miệng, xuất thân từ Hình bộ, thẩm tra qua nhiều vụ án, bây giờ thành tù nhân, đương nhiên biết cách tránh nặng tìm hơn bất cứ ai. Từ Chính Đạt hiểu rất mình có bao nhiêu cân lượng, tự biết mình đứng trước mặt Ngụy Minh Tiên chỉ như mèo gặp hổ, chút cáu kỉnh cũng có. Hỏi cả buổi trời, cuối cùng liếm liếm làn môi khô ráp rồi từ bỏ.

      Ông gọi Mạnh Cảnh Xuân sang bên, : “Xương cốt tên Ngụy Minh Tiên này cứng rắn khó gặm, nhưng thể thoát khỏi tội chết. Chẳng thà chiếu theo mà soạn ra bản cung khai, bàn luận điều kiện buộc đồng ý là được.”

      Mạnh Cảnh Xuân gập cuốn sổ lại, nghe ông như thế, mặt lạnh lẽo rét buốt: “Chiếu theo soạn ra bản cung khai là sao, hạ quan lắm.”

      Từ Chính Đạt thầm nghĩ tiểu tử này hiểu mà còn giả bộ hồ đồ, đúng là càng nhân nhượng càng được đà lấn tới. Ông có chút mất hứng : “ soạn được tờ khai cho bản án này ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện về nghỉ.”

      Mạnh Cảnh Xuân tỉnh rụi, ôm sổ ghi chép đứng bên. Từ Chính Đạt làm việc qua loa vội vàng khiến lòng người lạnh lẽo. Thậm chí nàng có thể thấy được cảnh Chu Dự Ninh vội vàng kết án rồi báo cho Thẩm biết kết quả. Tờ khai mà Thẩm gắn kèm vào trong tập hồ sơ kia cũng là bịa đặt ra kiểu giống vậy sao......

      Tuy vụ án này của Ngụy Minh Tiên khác với án kia, Ngụy Minh Tiên đúng là kẻ có tội, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại muốn viết ngoáy ra tờ cung rồi ép người ta đóng dấu như thế.

      Từ Chính Đạt vừa đói vừa khát, liền ra ngoài, Mạnh Cảnh Xuân đứng tại chỗ lát. Đêm càng sâu hơn, trong ngục ẩm ướt lạnh lẽo, rét đến mức nàng cảm giác xương mình đau buốt. Xem ra Từ Chính Đạt định quay lại đây, nàng lại thể rời khỏi. Ngụy Minh Tiên bị áp giải về lần nữa, nàng cầm chiếc ghế đẩu để trong hành lang u ám, ôm bút mực cùng với sổ ghi chép ngồi xuống, nhìn Ngụy Minh Tiên qua song sắt, : “Vãn bối muốn hỏi Ngụy đại nhân vài chuyện, Ngụy đại nhân có thể cho vãn bối biết hay ?”

      Giọng điệu nàng hòa hoãn, mang theo ý tứ muốn thương lượng. Ngụy Minh Tiên nhàn nhạt liếc nhìn nàng cái, lại ừ hử gì, mái tóc hoa râm dưới ánh nến khô héo như cỏ mùa đông.

      Giằng co hồi, Ngụy Minh Tiên khàn giọng mở miệng : “Kiểu gì ta cũng phải chết, ngươi viết xong tờ cung, lần lượt dùng hình, còn sợ ta đồng ý à? Đêm khuya thế này, cần gì phải tiêu phí ở đây.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, lại cảm thấy có chút xúc động. Thiết án vương của Hình bộ, đến lúc cuối cùng lại ra câu như thế, đám hậu bối nghe được mà lạnh tâm.

      Ngay cả kẻ mới gia nhập được thời gian ngắn như nàng cũng biết, lời khai chính là mấu chốt trong hồ sơ, nào phải trò đùa.

      "Vãn bối biết, Ngụy đại nhân cẩn thận cả đời, giải quyết cho bao nhiêu người oan ức, vô số án sai, cũng từng chỉnh sửa bộ luật, nhóm hậu sinh đều xem ngài như tấm gương sáng. Thanh danh đời khó có được, Ngụy đại nhân lòng muốn biện minh vài câu sao?”

      có gì hay để biện minh......" Trong mắt Ngụy Minh Tiên tràn đầy vẻ mỏi mệt, ảm đạm : “Người ở nơi này, khi nảy lòng tham, rất khó mà rằng mình trong sạch.”

      Mắt Mạnh Cảnh Xuân u buồn bã, nếu nàng có thể trở lại hơn mười năm trước, người ở bên trong là phụ thân của nàng, ông trả lời mình thế nào? Là những lời tờ cung khai kẹp trong hồ sơ kia sao? Nàng tin là phải.

      Nàng lấy lại tinh thần, cười khổ, cúi đầu mở cuốn sổ ghi chép ra, trải đầu gối, cầm bút viết từng việc lên . Khoảng hai nén nhang trôi qua, nàng đưa cuốn sổ cùng với bút và nghiên mực đến gần song sắt, lại đứng dậy lấy mực đỏ đóng dấu, nhàng đặt mặt đất.

      Ngụy Minh Tiên chắc chắn rằng mình chết, trong lòng nhất định có điều hối hận, nhưng vẫn thương tiếc cho thể diện của mình. Thái độ giậu đổ bìm leo của Từ Chính Đạt mới vừa rồi, kiểu gì cũng vẫn khiến cho lòng người thoải mái. Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ lại, ông bị đẩy đến hoàn cảnh này, e là cũng đếm xỉa tới mấy câu hỏi được đặt ra, để cho ông tự mình viết, cũng biết là có được .

      Nàng làm xong mấy việc này, liền thong thả bước ra ngoài. Ngụy Minh Tiên nghiêng đầu thoáng nhìn qua cuốn sổ cùng với mực đóng dấu đất, khóe môi nở nụ cười lạnh tự giễu. Ai mà ngờ được, mình xử án nhiều năm như vậy, trước giờ đều chỉ cầm sổ tay thẩm vấn người khác, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.

      Mạnh Cảnh Xuân ra ngoài thở dốc hơi. Trời u lạnh lẽo, nàng cũng thấy đói bụng. Ngục tốt canh cửa lẳng lặng đứng, ánh đèn lồng mờ ảo ảm đạm. Với tình hình bây giờ, biết rồi đến đâu. Tuy hôm nay vẫn có buổi chầu, nhưng e là tấu chương ở Chính đường cùng với ngự án xếp thành núi. Tin tức phế Thái tử vừa truyền ra, trong triều lập tức bùng nổ. Cuộc đấu, dường như chỉ mới bắt đầu.

      muộn như vậy rồi, chẳng biết Thẩm có thời gian rảnh mà ăn bữa cơm tối . Dạ dày vốn yếu, nhịn đói được.

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi đợi trong thiên lao cho đến khi ngục tốt thay ca, chỉ nằm bàn thẩm án nghỉ ngơi lát, khi tỉnh lại cả người đau nhức, cổ lại càng đau, e là bị nhiễm lạnh.

      Nàng chân tay đến phòng giam của Ngụy Minh Tiên, thấy sổ ghi chép vẫn ở nguyên chỗ cũ, mực trong nghiên khô cứng hoàn toàn. Quả nhiên là nàng quá ngây thơ, Ngụy Minh Tiên cũng muốn , làm sao có thể cầm bút viết đây.

      Nàng cúi người định lấy lại cuốn sổ ghi chép, Ngụy Minh Tiên nhắm mắt ngồi đó bỗng nhiên mở miệng. Nàng giật mình ngẩng đầu, Ngụy Minh Tiên nhìn nàng : “Lúc đó ngươi ở điện hùng hổ doạ người, chụp cho ta cái mũ lớn như thế, là toan tính gì?”

      Mạnh Cảnh Xuân sửng sốt, nghĩ chút rồi trả lời: "Vãn bối cũng biết......"

      “Còn bây giờ?” Ngụy Minh Tiên chậm rãi hỏi.

      Mạnh Cảnh Xuân cũng hiểu. Lúc đó, nàng dựa vào trí thông minh nhoi của mình mà đoán bừa, thậm chí cho rằng về mặt khí thế có thể áp đảo đối phương, chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ bằng hết sức mình. Còn về bản thân vụ án, hay kể cả người liên quan đến vụ án, đối với nàng mà , đều chỉ tồn tại qua những trang hồ sơ lạnh băng.

      Sau đó, nàng tiếp nhận thêm vài vụ án, nhìn thấy vài chuyện bất đắc dĩ, biết được cái gì gọi là hung tàn máu lạnh, càng nghĩ nhiều, càng nhận thấy có chỗ khó mà . Chu Dự Ninh từng giảng cho nàng quan hệ giữa luật pháp và tình cảm, và cả những thế lực thể chống lại nằm ngoài luật và tình. Nàng bất chợt quay đầu lại, lại phát mình xa như vậy.

      Nhưng nàng biết muốn nơi nào, trong lòng vẫn tồn tại nỗi cam lòng như trước. May mà nhiệt huyết chưa hao hết, có vẻ như vẫn còn chống đỡ được.

      Ngụy Minh Tiên thấy nàng thất thần, hỏi thêm nữa, chỉ : “ nghỉ .”

      Mạnh Cảnh Xuân đứng thẳng, vẫn để sổ ghi chép ở chỗ đó, lui về sau bước chân rồi chậm rãi xoay người ra ngoài.

      Trời dần sáng, tính ra hôm nay chính là ngày khâm liệm Nhị điện hạ. Từ hôm nàng gặp Trần Đình Phương ở ngự thư phòng, cũng chưa từng nghe thấy bất kỳ tin tức gì về . Cơ thể yếu ớt như thế, cố gắng chống đỡ mà cuối cùng lại nôn ra máu, Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy đáng thay cho .

      bảo vệ người kia như bảo vệ chim non, sốt ruột thay người đó, sầu lo thay người đó, nhưng người ta lại là kẻ tim phổi. uổng cho trí thông minh của , tính toán tường tận khắp nơi, nhưng về điểm này lại cố chấp đến phát điên, cuối cùng nỗi khổ này cũng chỉ có mình mình nhấm nháp, người kia có biết tí gì đâu.

      Nàng lấy lại tinh thần, định trở về, chợt có tiểu lại đột nhiên gọi nàng. Tiểu lại kia lặng lẽ đưa cho nàng gói giấy dầu, : "Tướng gia đưa."

      Nàng nhận lấy gói giấy, tiểu lại kia liền vội vàng xoay người rời . Mở gói giấy ra, bên trong chẳng qua là ít điểm tâm bình thường, phía dưới có tờ giấy gấp lại, lời ít ý nhiều —— “Đừng quên ngủ, Thẩm.”

      Đáy lòng giá lạnh của Mạnh Cảnh Xuân trong thời gian qua, vì tờ giấy này mà ấm hơn ít. Nàng cầm khối bánh ngọt nhét vào trong miệng, hung hăng cắn cái, lại cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng trong lòng lại ấm áp.

      Ngày khâm liệm Nhị điện hạ, Hoàng thượng bệnh dậy nổi. Quan tài lẻ loi trơ trọi được chuyển ra ngoài cung, an táng ở hoàng lăng Đông Sơn. Dưới ngồi bút của sử quan, chẳng qua cũng chỉ là câu vô cùng đơn giản mà thôi.

      Khi Thẩm vội vàng chạy từ Chính đường tới ngự thư phòng, vừa vặn gặp Trương Chi Thanh đeo hòm thuốc ra. Trương Chi Thanh giọng với : “Khá hơn chút.”

      "Trần tướng cũng ở đây?”

      Trương Chi Thanh gật gật đầu, thêm gì nữa, cúi đầu vội vàng rời .

      Trần Uẩn ở trong ngự thư phòng rất lâu, Hoàng thượng cố gắng chống đỡ tinh thần hỏi ông: “Thằng Đình Phương kia bây giờ thế nào rồi?”

      Câu này đâm vào lòng Trần Uẩn nhát khiến tim gan ông đều đau đớn. Ông có con muộn, đứa con này quả rất thông minh, đáng tiếc là quá cố chấp, thân thể lại yếu ớt, là phúc mỏng mệnh bạc. Lần này bị trọng thương, biết đến bao giờ mới khỏe được. Quân vương hỏi ông như thế, ông chỉ có thể : “Y quan xem qua, có gì đáng ngại, chỉ cần đưỡng từ từ.”

      Hoàng thượng che miệng ho trận, Thẩm bước vào phòng.

      Hoàng thượng cật lực nhịn cơn ho xuống, cau mày khàn khàn : “Những người đó vẫn còn quỳ ngoài Thái Cực điện à?”

      Thẩm trả lời: "Vâng."

      Tấu chương khuyên can đừng phế bỏ Thái tử xếp thành núi, giờ lại còn trầm trọng hơn, bắt đầu tụ tập quỳ thẳng ngoài Thái Cực điện chịu đứng dậy. Hoàng thượng thầm nắm chặt quyền, lửa nóng trong lòng mơ hồ bốc lên, trong cổ có mùi máu tanh mằn mặn. Biết là có thủ đoạn đặc biệt để lung lạc khống chế lòng người, nhưng chưa từng nghĩ tới —— đến mức này!

      Ông cưỡng chế cỗ huyết khí dâng trào lên, cầm quyển chiếu thư ở bên trái, đưa cho Thẩm .

      Trong lòng Thẩm hiểu , khom người nhận. Đúng lúc này, Hoàng thượng thể áp chế ngụm máu trong cổ nữa, giấy bạch tuyên trước mặt nhất thời nhuộm màu đỏ tươi, cổ tay áo màu tím đậm của Thẩm cũng bị bắn lên vài chấm máu .

      đứng thẳng, liếc nhanh qua Trần Uẩn. Trần Uẩn mở cửa, vội bảo nội thị đứng ngoài ngự thư phòng lập tức mời y quan trở về, sau đó quay đầu lại, với Thẩm : "Ngươi .”

      Thẩm chỉ gật đầu rồi cất chiếu thư vào sâu trong tay áo, men theo đường hành lang vắng vẻ hiu quạnh, đến trước Thái Cực điện.

      Văn thần võ tướng quỳ đầy trăm bậc cầu thang ngoài Thái Cực điện. Triệu công công sốt ruột đến độ sắp phát điên, thấy Thẩm tới, rốt cuộc cũng thở phào nhõm.

      Thẩm dừng lại bước chân, vẻ mặt tẻ nhạt như hề có chuyện gì xảy ra. mở miệng : "Hoàng thượng khẩu dụ, triệu Tương vương vào kinh gấp.”

      Triệu công công nghe vậy, hướng về phía dưới quần thần, cao giọng thuật lại: "Hoàng thượng khẩu dụ, triệu Tương vương vào kinh gấp......"

      Thẩm khép hờ mắt, gió cuốn vạt áo tung bay, ngược lại nhìn có phần thê lương.

      Thời tiết trầm khô hanh, khiến người ta vô cùng tỉnh táo, kinh thành nghênh đón trân tuyết bất ngờ.

      Bông tuyết bay như hoa liễu tháng ba.
      tieunai691993, Linh Di, Lim-040321 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 46: bản lãnh

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân biết tin Tương vương được triệu gấp vào kinh từ miệng những đồng liêu trong Đại Lý tự. Nàng cầm bản cung khai được chỉnh lý tốt về Đại Lý tự, các đồng liêu tán dóc câu được câu mất, khí rất là nặng nề. Trời gần sụp tối, nàng nán lại trong nha môn lúc, các đồng liêu lục tục về.

      biết Từ Chính Đạt đâu, nàng bèn cất tờ khai của Ngụy Minh Tiên vào trong ngăn tủ, khóa lại, quyết định trở về ngủ giấc. Quần áo người rất lâu chưa thay, hình như nàng cũng rất lâu chưa được ăn đồ nóng. Nhưng nàng vừa mới đến ngoài cửa, liền thấy chiếc xe ngựa chạy về hướng bên này. Xe ngựa nhìn khá lạ mắt, nàng dừng lại bước chân, xe ngựa kia cũng ngừng.

      tiểu lại từ trong xe bước xuống, hỏi nàng: “Có phải là Mạnh đại nhân?"

      Nàng hiểu gì, trả lời: “Phải.”

      Tiểu lại kia cho nàng xem thẻ bài của mình, : “Tiểu nhân từ Chính đường tới. Lúc trước Thẩm đại nhân có dặn, nếu vụ án Ngụy Minh Tiên thẩm tra ra được kết quả gì, liền mời đại nhân cầm tờ khai qua đó chuyến."

      Mạnh Cảnh Xuân hơi cau mày, : “Chờ chút, ta quay lại lấy.”

      Nàng có phần buồn bực, đáng lẽ tại Thẩm phải bận vô cùng, sao lại muốn xem tờ khai của Ngụy Minh Tiên?

      Khi nàng cầm theo tờ khai đến Chính đường, tiểu lại kia dẫn nàng vào trong, nhưng thấy bóng dáng Thẩm đâu. Tiểu lại : “Lát nữa Thẩm đại nhân tới. Trời còn sớm, Mạnh đại nhân ngại ăn ít trước .” bàn bày món mặn món canh, tuy đơn giản nhưng ít ra cũng còn nóng. Mạnh Cảnh Xuân đợi tiểu lại rời khỏi rồi cầm bát cơm lên, vùi đầu ăn.

      Ăn xong, đặt chén đũa xuống, hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Thẩm vào phòng. Ngoài phòng rất lạnh, vừa bước vào như đem cả tuyết lạnh bên ngoài vào theo. Tuy áo khoác của có đọng ít tuyết, nhưng vẫn chỉnh tề sạch . Mấy hôm nay bận rộn đến vậy, nhưng vẫn còn tồn tại thể diện cơ bản, Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhìn xiêm y của mình, ngược lại cảm thấy mình chán nản chật vật.

      Hình như nàng gặp được đoạn thời gian, bỗng dưng biết nên mở miệng thế nào, vẻ mặt hơi trống rỗng hoang mang. Thẩm qua, cúi người, đưa tay ra khẽ xoa xoa mặt nàng: “ nhận ra ta à?”

      Mạnh Cảnh Xuân chợt lấy lại tinh thần, lập tức lấy tờ khai ra đưa cho . Thẩm chỉ lật lật, xem sơ qua rồi đưa cho nàng: “Xưa nay Ngụy Minh Tiên vẫn luôn cố chấp, thẩm tra lần này lại ký tên dễ dàng như thế, nàng tốn bao nhiêu thời gian ở thiên lao vậy?” lại ghé sát vào chút, ngửi ngửi: “Quần áo đều thối cả rồi.”

      "A?" Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đứng lên, nâng tay ngửi tay áo mình chút, quả là ngửi được mùi chua chua. Nàng hơi ngượng ngùng, định lùi về sau bước, Thẩm lại ôm nàng qua, than : “Ta chê nàng.”

      Thẩm đặt cằm lên vai nàng, trọng lượng hơi đè lên người nàng: "Cho ta dựa vào lúc.” Hôm nay vẫn chưa về phủ được, nhưng lại muốn ở cùng nàng chút.

      lúc sau, Mạnh Cảnh Xuân hỏi: "Mới vừa từ đâu tới vậy?” Bộ dáng mệt mỏi phong trần của , giống như vừa từ vùng ngoại ô về.

      Vẻ mặt Thẩm hơi ngưng lại, : “ chuyến ra ngoài thành, có vài chuyện cuối phải xử lý.”

      ra là có chủ trương của , Mạnh Cảnh Xuân cũng hỏi nhiều, quay đầu nhìn thoáng qua đống tấu chương như hòn núi bàn, chắc đa số đều là khuyên Hoàng thượng đừng phế Thái tử, liền : “Ta nghe ...... Tương vương phải vào kinh?"

      “E là cũng phải nửa tháng nữa.” Thẩm buông nàng ra, kéo cái ghế dựa cho nàng: "Ngồi ."

      Phụ vương của Tương vương là huynh trưởng của Hoàng thượng. Năm đó, vì cơ thể yếu ớt mà vị con trưởng của hoàng thất này cam nguyện buông tha cho việc kế thừa đế vị, tự xin phong vương, đến đất Sở ở biên thùy, sống tại đất phong được hơn mười năm qua đời. Tương vương là con trai duy nhất của ông, kế vị từ khi còn niên thiếu, chỉ trong vòng mười mấy năm ngắn ngủi biến đất Sở ở nơi biên thùy cằn cỗi hỗn loạn thành giàu có an khang, lại buôn bán qua lại hòa bình với nước láng giềng, ít động tới binh khí, có thể là công lao rệt.

      Tương vương có tiếng là thông minh sáng suốt, bụng tri thức, lại còn thận trọng chu đáo, có lòng bác ái, học rộng biết nhiều, biện luận chính ít ai bì kịp. Người có đức hạnh tài ba mọi mặt được mọi người tung hê như thế, chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi.

      Đất Sở là đất phong duy nhất của phiên vương còn tồn tại, mặc dù Tương vương được khen ngợi như thế, nhưng ở trong triều lại vẫn có người nhớ mãi quên chuyện tước bỏ đất phong, nhiều lần dâng sớ tâu lên Hoàng thượng, lại bị Hoàng thượng bác bỏ từng cái .

      Bây giờ Thái tử bị phế, dưới gối Hoàng thượng còn con nối dõi để tiếp nhận vị trí Thái tử. Lúc này cho triệu Tương vương vào kinh, ý đồ rành rành. Lời đồn đãi nổi lên bốn phía trong triều, bây giờ Hoàng thượng cực kỳ yếu ớt, chỉ ráng chống đỡ đến thời khắc khi Tương vương vào kinh, giao giang sơn cho .

      Dư đảng của Thái tử nhao nhao dâng sớ, chỉ , cho phiên vương vào kinh là hợp quy củ, mong Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra, lại bị câu của Tả tướng Trần Uẩn bác bỏ hết: "Thái tổ dạy: Con có đức, truyền ngôi cho huynh đệ; huynh đệ có, truyền ngôi cho cháu họ; có cháu họ, truyền ngôi cho người có đức hạnh tài năng."

      thẳng đến mức này, ràng có ý là chuyện phế Thái tử còn có khả năng xoay chuyển, Hoàng thượng lập Tương vương làm tân Thái tử, thể nghi ngờ.

      Mạnh Cảnh Xuân cũng đề cập đến mấy chuyện râu ria này nữa, nàng mệt chịu nổi, liền dứt khoát ghé vào bàn ngủ. Tuyết tung bay ngoài phòng, mùa đông vẫn chậm chạp chịu rời . Thẩm thấy nàng cúi đầu ngủ, bất giác thấy an tâm ít. Những ứng phó cùng với bôn ba mấy ngày vừa qua cuối cùng cũng kết thúc, có thể thở ra hơi.

      đứng dậy tới bếp lò, thêm vào hai cục than, hơ hơ tay cho ấm rồi mới đứng dậy, cẩn thận bế Mạnh Cảnh Xuân đặt lên giường ở đằng sau, đắp kín chăn cho nàng.

      Đến gần canh năm, Mạnh Cảnh Xuân tỉnh, xoa xoa mắt nhìn xung quanh, mới biết đây là Chính đường. Cái giường này khá hẹp, chỉ đủ cho người nằm, bình thường để Thẩm nghỉ đêm, bố trí khá đơn sơ, chăn mền người cũng dày lắm, biết vì sao phải cần cù chịu khổ đến tận nước này. Nàng dè dặt đứng dậy, rón ra rón rén ra đằng trước, thấy ngọn đèn mờ mờ tỏa sáng, Thẩm nằm gục bàn mà ngủ, trong tay vẫn còn cầm bút, dưới ngòi bút có nét mực khô.

      Nàng vừa đưa tay qua, định rút cây bút trong tay ra, Thẩm lại bất chợt tỉnh dậy.

      Mạnh Cảnh Xuân vô thức lùi về sau chút, thấy vẻ mặt vừa tỉnh, còn có chút mơ hồ, thoạt nhìn hơi ngơ ngác ngốc nghếch. Vốn dĩ nên mở miệng chững chạc đàng hoàng với , ‘sao lại ngủ ở đây, bị cảm lạnh’, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại nhịn được mà bật cười ha hả.

      Thẩm chợt tỉnh táo hẳn, nhìn nhìn nàng, lạnh mặt : “Mặc áo ngoài vào, sợ bị đông lạnh à.”

      Ý cười mặt Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc biến mất, cúi gằm đầu ra đằng sau khoác áo ngoài vào, lại ra phía trước, lúc này mới phản ứng kịp: “Ơ…… Là Tướng gia cởi ngoại bào cho ta à?”

      Thẩm thu dọn mấy đồ vật bàn, cũng ngẩng đầu lên, buồn bực : “ thể ngủ thoải mái.”

      Hình như hơi cáu kỉnh, Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên cảm thấy, đáng lẽ lúc nãy nên cười, nhưng nàng chưa hề thấy bộ dáng này của Thẩm , hiếm có như thế, cười cái có sao? mọn!

      Thẩm nâng tay day day huyệt thái dương: “Trời sắp sáng.”

      Mạnh Cảnh Xuân nhịn xuống oán thầm, cúi đầu vuốt phẳng cổ áo: “Ta cầm tờ khai về Đại Lý tự, hôm nay xin nghỉ, về nhà nghỉ ngơi.”

      “Ừ.” Thẩm đứng lên, “ đường cẩn thận.”

      Khi Mạnh Cảnh Xuân ra khỏi Chính đường, trời còn chưa sáng, tiểu lại trực đêm vẫn còn lim dim mắt, nàng cúi đầu vội vội vàng vàng rời , xuôi theo Ngự phố vắng lặng ra ngoài. Tuyết đọng con đường đá phiến, vừa bước lên liền bị thụt xuống, giày ướt sạch. Nàng đường, lại hay biết mà đến cửa Trần phủ. Nàng đứng ở cửa lát, cuối cùng vào. Với tính tình của Trần Đình Phương, e là lúc này cũng muốn gặp nàng. biết thân thể yếu ớt kia của có gắng gượng qua được lần này .

      *****

      Khoảng tháng trôi qua, mọi người trong triều vẫn còn ôm tâm tư, Tương vương lặng yên tiếng động vào kinh. Chuyện này vẫn chưa rêu rao ra ngoài, ngoại trừ vài vị quan trọng biết hành trình của Tương vương, những người còn lại hề hay biết gì.

      Đợi đến khi tất cả mọi người đều biết đến chuyện này, Tương vương ở trong cung rất nhiều ngày. Từ sau khi kế vị, Tương vương chưa từng đến kinh thành, lần này vào kinh, theo chỉ có lão thần Nhung Bân cùng với cận thần trẻ tuổi Nghiêm Học Trung ở đất phong.

      Năm đó khi Nhung Bân hộ tống lão Tương vương đến đất phong, chỉ mới hai mươi bảy tuổi, thủ đoạn ngoan lệ khiến kẻ khác nghe thấy mà sợ mất mật, đánh trận chưa từng thất bại, cực kỳ coi ai ra gì. Bây giờ lớn tuổi mà vẫn như xưa, nhìn ai cũng thuận mắt, chỉ đặc biệt tâm phục khẩu phục Tương vương, nghiễm nhiên làm người hầu trung thành.

      Còn cận thần Nghiêm Học Trung càng truyền kỳ hơn, thời niên thiếu đến thư viện học, vì khi tranh luận sử dụng từ ngữ quá cay nghiệt, tiên sinh thể chấp nhận, bị thôi học; lại đến thư viện khác, tiếp tục bị thôi học; lại trăn trở tha hương xin được học, nhưng cũng vẫn như cũ, được bao lâu liền bị thôi học. Sau đó, xung quanh đều biết đến Nghiêm Học Trung, còn thư viện nào dám thu. Nhưng người này lại cực kỳ thông minh, cái gì cũng chỉ nhìn lần là đủ, tuổi tuy còn nhưng rất kiêu ngạo, cuối cùng trở thành phụ tá của Tương vương, ở đất Sở hơn mười năm, trở thành trọng thần đất Sở, ở rể, phu nhân cực có tiền cũng cực có thủ đoạn.

      Kinh thành ảm đạm nhiều ngày, bây giờ vì Tương vương vào kinh mà náo nhiệt. Đề tài của mấy chuyện ngoài phố càng thêm phong phú, có khi Mạnh Cảnh Xuân trực đêm ở nha môn rồi về phủ, khi ăn điểm tâm buổi sáng đường cũng có thể nghe người ta đến mức nước miếng văng tứ tung.

      Nhưng Thẩm càng bận hơn, ba đến năm ngày mới về phủ lần, chỉ cần nằm xuống là ngủ, ngay cả bữa cơm cũng ăn rất vội vàng.

      Sáng sớm hôm đó, Mạnh Cảnh Xuân ăn mặc chỉnh tề, ngồi trong nhà bếp gặm cái bánh. Thẩm dậy muộn hơn nàng, vội vàng đến nhà bếp, muốn chén cháo, cũng cần biết có bị bỏng miệng hay , cấp tốc uống xong, lập tức đứng dậy xoa xoa đầu Mạnh Cảnh Xuân rồi xoay người rời .

      Mạnh Cảnh Xuân phồng má chu mỏ nhìn ra ngoài cửa. câu mà cũng keo kiệt với nàng? Xoa xoa cái đầu là tưởng xong rồi à? Nàng quay đầu lại, buồn bực gặm bánh tiếp.

      Nhưng nàng vừa mới gặm được miếng, Thẩm lại lội ngược trở lại, thấy đầu bếp vừa vặn đưa lưng về phía bọn họ nhào bột, cấp tốc cúi người lại gần. Mạnh Cảnh Xuân ngây người, Thẩm hôn xong thản nhiên đứng thẳng dậy, nhàn nhạt : “Ngày nghỉ đừng có lung tung ra ngoài, ở trong nhà xem xem chút, coi như bồi dưỡng tính khí.”

      Đầu bếp quay đầu nhìn thoáng qua, lại yên lặng quay lại tiếp tục nhào bột.

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân lập tức đỏ bừng.

      Đợi Thẩm rồi, nàng liền thành thành đến thư phòng tìm quyển sách để đọc. Đến sập tối, gã sai vặt vội vàng tới gõ cửa thư phòng, bảo là có khách tới, mà Ngưu quản gia lại đúng lúc ở trong phủ, mời nàng ra ứng phó chút.

      Mạnh Cảnh Xuân từng vài lần đóng giả làm quản gia trong phủ, mà giờ cũng có người biết nàng ở trong phủ của Thẩm , ra gặp khách cũng sao. Lại , trước đó có đợt, biết tại sao mà thường có người hỏi nàng, có phải nàng mượn quan hệ của Tông Đình để ở tại Tướng phủ hay , nàng nhất thời líu lưỡi, cũng gì thêm, rất nhiều người liền ngầm thừa nhận chuyện đó, cũng chưa phát ra chỗ kỳ lạ nào.

      Nàng thay quần áo ra đằng trước nhà, thấy người tới hờ hững ngồi ở đó, Mạnh Cảnh Xuân chỉ nhìn cái, liền hốt hoảng vội vàng cúi đầu, : "Tướng gia ở trong phủ, biết quý khách tiến đến có phải vì có việc gấp hay ? Nếu có việc gấp, ngại để lại danh thiếp, tiểu nhân giao cho Tướng gia."

      Người kia đứng lên, nhìn nàng cái, cười nhạt, : “Quản gia trong phủ trẻ tuổi như vậy sao? Thẩm là......"

      Nhưng còn chưa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng ngựa hí. Thẩm xuống xe ngựa, bước nhanh vào trong. Lúc nãy ở bên ngoài thấy Nghiêm Học Trung, liền đoán được là có chuyện gì. Hôm nay lại đúng lúc Mạnh Cảnh Xuân nghỉ ở nhà, có khi bây giờ gặp người kia, biết có thất lễ gì .

      Cửa tiền sảnh mở toang, Thẩm thấy tình hình trong phòng, vội vàng làm tư thế vái lạy, người kia lại sớm muộn xoay người, vươn đôi tay vững vàng nâng khuỷu tay của , cười nhạt: “ vững, đừng để ngã.”
      tieunai691993, Linh Di, Lim-040319 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 47: Thông báo?

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân ở phía sau nhìn mà sửng sốt, bộ dáng vừa rồi của Thẩm là suýt ngã sao? Cái này...... quá gượng rồi.

      Thẩm đứng thẳng lên, cũng chưa mở miệng. Sắc mặt người kia nhàn nhạt, : “Thuận đường tạt qua, vốn tưởng là muộn thế này ngươi ở trong phủ, ngờ ngươi lại chăm chỉ đến vậy, bận đến tận lúc này mới về. Có chuyện muốn tìm ngươi nhờ chút, nếu trong phủ tiện ra ngoài .”

      Thẩm thấy Tương vương cải trang ra ngoài như vậy, cũng vạch trần, chỉ đáp lại tiếng.

      nhanh chóng nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân, Mạnh Cảnh Xuân như hiểu được chút, trong lòng đánh trống thùng thùng.

      Người kia vững vàng nhàng bước ra ngoài, Thẩm cũng theo ra cùng, Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới thở ra hơi.

      Khi Thẩm về phủ là đêm khuya, tóm được Mạnh Cảnh Xuân ở trong nhà bếp, : “ có chuyện gì nàng làm tổ ở đây làm chi?”

      Mặt Mạnh Cảnh Xuân xám xịt, quẳng củ khoai lang tồn trữ trong mùa đông vào trong lò, nướng nướng rồi xoa xoa cái mũi, lại quét tro lên đó: “Ta cảm giác như ta gặp xui.”

      Thẩm lườm nàng cái, đến chạn bếp tìm đồ ăn, nhưng chỉ tìm được chén canh cá lạnh ngắt cùng với nửa chén cơm. lấy chén ra, : “Sao nàng lại gặp xui?”

      Mạnh Cảnh Xuân buồn bực : “Lúc sau, ta lén lút theo ra, thấy Nghiêm Học Trung, vậy chắc khách quý hôm nay...... chính là Tương vương?"

      Thẩm tránh nặng tìm , mở nắp nồi, nước bên trong sắp sôi, cầm cái giá hâm đồ ăn thả vào, đặt cơm và canh cá còn thừa lên cái giá, nhàng bâng quơ hỏi: “Nàng nhận ra Nghiêm Học Trung à?”

      “À, từng tới Đại Lý tự chuyến.” Mạnh Cảnh Xuân còn nghe , Nghiêm Học Trung xuất thân từ cai ngục, ngôn từ cay nghiệt, châm thấy máu, cực kỳ lợi hại. Tuy giờ thu liễm rất nhiều, nhưng ngày đó Từ Chính Đạt đứng trong hành lang, chỉ chuyện với Nghiêm Học Trung chưa được nửa nén nhang mà sắc mặt trắng bệch, hết sức khó coi.

      Mạnh Cảnh Xuân nghe đồng liêu truyền tai nhau, là chức Đại Lý tự khanh để trống thời gian dài như vậy, nếu Tương vương lên ngôi, e là Nghiêm Học Trung lấp chỗ trống đó.

      Nếu lời đồn này là , Đại Lý tự biến đổi lớn. Từ Chính Đạt thích qua loa có lệ, nếu có cấp mặt sắt máu lạnh, Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy cũng rất tốt. Chẳng qua...... Đầu mình tính là đặc biệt nhanh nhạy, liệu có bị ghét bỏ ?

      Nàng nghĩ nghĩ hồi, lại quên béng mất chuyện Tương vương hôm nay. Thẩm : "Vì hôm nay Tương vương tới đây mà nàng liền cảm thấy mình gặp xui?"

      "Đúng vậy.” Mạnh Cảnh Xuân rầu rĩ đáp, "Hôm nay giả mạo làm quản gia trong phủ, lỡ sau này bị nhận ra, ta liền thấy ta là xui."

      Thẩm cười nhạt, đậy nắp nồi, đứng tựa vào bếp lò: “Ta còn chưa cảm thấy mình gặp xui, làm gì tới lượt nàng.”

      Mạnh Cảnh Xuân ló đầu ra, nhìn Thẩm đứng cạnh bếp lò: “Chẳng lẽ Tướng gia ra ngoài, chưa ăn cơm mà về sao?”

      Thẩm cau mày: “Bởi vì vị kia quá keo kiệt, chỉ chuyện ăn cơm."

      Mạnh Cảnh Xuân đen mặt, bản thân mình keo kiệt, lại còn biết ngượng mà người khác. Nàng rụt đầu về, lật lật khoai nước trong lò, buồn bực : “Vậy Tướng gia mời được à?”

      "Tương vương có ý tứ đó, Nghiêm Học Trung chịu chi tiền, ta mạnh mẽ ló đầu ra làm chi đâu?” hơi dừng lại chút, " bằng về nhà uống canh cá."

      Mạnh Cảnh Xuân lại xoa xoa mũi: "Nghiêm Học Trung rất giàu sao?”

      “Cứ xem là vậy .” Thẩm bất chợt thở dài, "Phu nhân rất hào phóng, cho rất nhiều tiền tiêu vặt."

      "À, phu nhân rất giàu sao?” Lời đồn là thực?

      "Đúng vậy.”

      “Ờ......" Mạnh Cảnh Xuân kéo dài cuối, “Chẳng lẽ, Tướng gia hâm mộ Nghiêm Học Trung?"

      "Ta hâm mộ làm cái gì?"

      Mạnh Cảnh Xuân phồng má : “Vì phu nhân cho rất nhiều tiền tiêu vặt chứ sao.”

      Thẩm lườm nàng cái: “Ta cần phu nhân cho tiền tiêu vặt.” rồi mở nắp nồi ra, cầm lấy miếng lót, bưng canh cá và cơm được hâm nóng ra, tiếp: “Nàng lĩnh lương hai tháng này chưa? Năm nay được nhiều hơn lượng à?”

      Mạnh Cảnh Xuân hừ tiếng, thèm đếm xỉa gì tới , dồn hết lực chú ý vào củ khoai nướng trong lò, lật tới lật lui, bên ngoài cháy đen thui, cũng biết bên trong chín chưa. Nàng lại lật lật, đợi đến khi củi trong lò cháy rụi mới đào củ khoai ra. Nàng trực tiếp duỗi tay ra cầm, bị bỏng đến nhe răng trợn mắt, chùi chùi cái tay đen sì.

      Nàng tìm cuộn vải bao lại, chịu nóng cầm đến bàn, mở bao vải ra, thổi thổi củ khoai. Thẩm ngồi đối diện nàng bắt đầu ăn cơm, thấy nàng thổi hồi, duỗi tay sang cầm cả miếng vải lẫn củ khoai qua, cực kỳ gọn gàng lột bỏ lớp vỏ cháy đen.

      Thẩm lột được đến nửa, Mạnh Cảnh Xuân đưa tay sang, cúi đầu cắn ngụm.

      “Ơ?”

      Thẩm cầm củ khoai nướng tỏa khói tứ phía, giương mắt nhìn nàng, giọng cực kỳ bình thản: "Chẳng lẽ phải cho ta ăn?"

      "Ta......" Mạnh Cảnh Xuân nuốt ngụm nước bọt.

      Thẩm cúi đầu nhìn vài miếng cơm ít ỏi trong bát, lại nhìn chén canh cá, : “Nàng cảm thấy chừa lại tẹo như vậy, ta có thể ăn no à?”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi mím môi, rất là hào phóng : "Ngươi ăn .”

      Thẩm liền cúi đầu chậm rãi ăn tiếp. Mạnh Cảnh Xuân rướn cổ nhìn củ khoai bốc khói, lại bổ sung câu: "Rất nóng, ngươi...... Ngươi đừng ăn nhanh như vậy.”

      Thẩm : "Ta là vì muốn tốt cho nàng." Ăn chậm quá cho nàng thèm chết sao?

      Mạnh Cảnh Xuân dời mắt , đứng lên : "Ta về trước......"

      " ngồi cùng với ta, đợi ta ăn xong à?"

      Mạnh Cảnh Xuân bất mãn : "Tướng gia đâuphải là con nít.”

      "Ta chính là con nít, nàng ngồi xuống ."

      Mạnh Cảnh Xuân quay đầu: "!" xong liền tỏ vẻ như muốn ngay.

      Thẩm lại đột nhiên đưa tay ra, kẹp lấy cổ áo nàng, “Nàng .” Xong rồi quần áo bị xé rách này nọ cũng phải do nha.

      Mạnh Cảnh Xuân cau mày cụp mắt xuống nhìn: “Tướng gia đúng là đạo lý.”

      “Ta chính là thích đạo lý." Thẩm vừa vừa uống nốt chén canh cá, xong rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng, mặt dần dần lên ý cười, nhưng rất nhạt: “Hôm nay ta thực rất hâm mộ Nghiêm Học Trung."

      Mạnh Cảnh Xuân chu mỏ: “Vậy Tướng gia tìm phu nhân có tiền là được.”

      "Ta cũng phải hâm mộ vì phu nhân có tiền." Thẩm ngừng lại chút, "Ta hâm mộ vì —— có phu nhân."

      Mạnh Cảnh Xuân quay mặt : “Vậy Tướng gia tìm ......"

      Thẩm đứng lên, cách cái bàn, hơi nghiêng người về phía trước, môi dán vào tai nàng, ấm giọng : "Nàng làm phu nhân của ta phải được rồi sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân nhất thời đỏ mặt, vội la lên: "Tướng gia bậy cái gì thế?"

      Đương nhiên là nàng muốn gả cho , nhưng với tình hình b ây giờ, nàng giả nam lại trong nha môn như thế, cho dù nàng từ quan làm nữa, nhưng nếu Thẩm còn ở trong triều, nàng thể công khai gả cho .

      Mà sao Thẩm có thể từ quan làm nữa chứ? Mạnh Cảnh Xuân thấy được khát vọng của , nàng biết người có gánh nặng, thể buông liền buông. như thế giống như là chuyện có thể làm, dù cho còn nhiều mong chờ đối với triều đình này, nhưng người vẫn còn có trách nhiệm, bây giờ chưa thể .

      Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Cảnh Xuân lại có ít buồn bã.

      Thẩm thấy phản ứng này của nàng, cũng đoán được con nhóc này nghĩ ra đến tầng đó. Đến khi nào...... mới có thể sống với lòng mình?

      Mạnh Cảnh Xuân quay đầu lại, tầm mắt chạm nhau, mấp máy môi, : “Ta có lòng tham, gấp.”

      Hầu kết Thẩm khẽ động, buông tay, chỉ nhàn nhạt đáp lại tiếng: “Ừ.”

      Mạnh Cảnh Xuân hít sâu hơi, nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền mơ hồ lên hai bên má. ràng là khuôn mặt vô cùng mộc mạc, nhưng lại...... làm cho người ta khó quên.

      ******

      Tương vương giám sát vụ án phế Thái tử kết đảng mưu hại Nhị điện hạ, nghe trước đó Bình của Đại Lý tự rất thuận lợi lập bản cung khai của Ngụy Minh Tiên, liền sai người đến Đại Lý tự tìm Mạnh Cảnh Xuân, bảo nàng ghé qua chuyến.

      Mạnh Cảnh Xuân vỗ vỗ mặt, nàng thầm nghĩ, hình như hôm đó Tương vương cũng chỉ nhìn lướt qua cái, chắc đến mức nhớ được, huống chi nàng chỉ là giả làm quản gia mà thôi, phải nhân vật trọng yếu gì, cần phải căng. Nàng trấn an mình như thế, nhưng vẫn thấp thỏm.

      Khi gặp mặt, nàng cúi đầu hành lễ với Tương vương. Tương vương liếc nàng cái, chỉ : " nay người trong Đại Lý tự đều có tinh thần như vậy à? Mệt mỏi vì quá bận, hay là chê lương ít?”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi hơi nâng đầu, đứng thẳng người.

      Tương vương thấy khuôn mặt này, cũng câu dư thừa nào, chỉ tự ý cầm hồ sơ ở bên cạnh lên, lấy ra tờ cung khai kia, hỏi vài chuyện.

      Mạnh Cảnh Xuân thở phào nhõm trong lòng, vui mừng vì tạm thời chưa bị nhận ra. Vì thế nàng thành thành kể lại chuyện mình lấy được tờ cung khai này như thế nào. Tương vương nghe, cũng gì, chờ nàng kể xong toàn bộ, mới quăng câu đánh giá đơn giản: “Vốn chỉ là gặp may."

      Mạnh Cảnh Xuân đen mặt.

      Tương vương lại nhàn nhạt bồi thêm câu: “Gặp may cũng là loại bản lĩnh.”

      Mạnh Cảnh Xuân nhịn được oán thầm, việc gì mà phải chia ra như thế, lèo phải là được rồi à?

      đặt lại hồ sơ lên bàn: “ còn chuyện gì nữa.”

      Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới như trút được gánh nặng, hành lễ cáo lui.

      Nhưng nàng vừa mới đến bên ngoài, liền nhìn thấy Thẩm tới. Thẩm chào hỏi nàng, nàng cũng rất biết điều cúi đầu nhanh.

      Gần đây Hoàng thượng long thể bất an, hỏi chính , mấy ngày vừa qua ủy thác toàn quyền cho Tương vương xử lý. Gặp chuyện gì quan trọng, Thẩm cũng phải chuyển tấu chương liên quan lên cho Tương vương phê chuẩn.

      Sau khi vào phòng, kiêu ngạo siểm nịnh hành lễ, hai tay dâng tấu chương lên. Tương vương nhận lấy, cũng lật ra, chỉ im lặng nhìn , câu cũng .

      Thẩm : “Nếu điện hạ còn chuyện gì quan trọng, vi thần xin cáo lui.”

      Tương vương đặt tấu chương lên bàn, giọng nhàn nhạt chậm rãi: “Để Đại Lý tự Bình làm quản gia trong phủ của ngươi ——" hơi hơi nâng mắt: "Ngươi là có bản lĩnh nha."

      Thẩm bình tĩnh kiên định, chậm rãi trả lời : "Mạnh bình cùng Tông Đình có chút quan hệ, trước khi Tông Đình rời kinh từng thương lượng với thần cho ở trong phủ của thần thời gian, cuối cùng hay biết ở đến tận bây giờ. Mà Mạnh bình muốn ăn chùa uống chùa ở chùa, nên khi nhàn rỗi liền giúp đỡ làm ít chuyện."

      Tương vương cười nhạt: "Xem ra Đại Lý tự khá là rảnh rỗi, vẫn còn kiêm được chứ quản gia trong Tướng phủ.”

      Thẩm tránh nặng tìm : "Hơn năm nay Đại Lý tự có người đứng đầu, chung quy cũng phải là biện pháp.”

      “Ngươi thấy thế nào?”

      "Nghiêm đại nhân xuất thân giám ngục, rèn luyện ở biên thùy vài năm nay, đủ để đảm nhiệm chức vị này.”

      "Rất tốt. Chẳng qua ——" Tương vương liếc cái, "Thẩm tướng cứ cử hiền bất tị thân (1) như thế, để cho người ngoài biết là tốt đâu.”

      (1) Cử hiền bất tị thân: Khi tiến cử nhân tài cho đất nước, chẳng nghĩ đến việc người đó với mình là có quan hệ gì, chỉ cần người đó giúp ích được cho quốc gia.

      Thẩm ung dung : “Cử hiền bất tị thân mới tận tâm.”

      Tương vương cười cười: "Nghe Thẩm Thời Linh sắp đến kinh thành. ngừng lại: "Rất nhiều năm gặp rồi đúng ?”
      tieunai691993, Linh Di, Lim-040320 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 48: Thời Linh

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Lúc trước chuyện nhất định đáp lời, nhưng bây giờ nhắc đến Thẩm Thời Linh, Thẩm lại im thin thít.

      Tương vương thấy phản ứng này của , chỉ : “ còn chuyện gì nữa, .”

      Thẩm ra ngoài, đứng trong hành lang lúc.

      Nhớ tới, từ khi rời nhà khoảng hơn mười năm trước đến giờ, chưa từng gặp lại muội muội này.

      Khi đó Tương vương tự mình chấp chính lâu, cho rằng nữ nhân vừa có tài vừa có đức càng có lợi cho việc khai hóa dân phong, liền thi hành chế độ cho nữ học ở đất Sở. Thẩm Thời Linh cảm thấy chơi vui, cũng bất chấp con mắt của người khác, xin cha mẹ cho vào trường nữ nhìn xem chút. Lúc đó trường nữ cách nơi Thẩm học con hẻm, Thẩm Thời Linh liền dậy sớm mỗi ngày, đến trường cùng với Thẩm .

      Hàng ngày Thẩm đưa nàng đến trường nữ, sau đó lại quay về thư viện của mình. Bởi vì nàng lề mề mà kéo dài mất canh giờ, đến thư viện trễ, bị tiên sinh trách phạt. Bình thường Thẩm cũng đếm xỉa gì đến nàng, tiểu nha đầu chịu ngoan ngoãn ở nhà, có chuyện gì lại chạy ra ngoài chơi, khi đó Thẩm chỉ thấy nàng phiền phức chịu nổi.

      Sau đó, vì vài chuyện mà giận dữ rời nhà, do tuổi còn , nên cũng nhớ nhung người nhà gì cả, cho rằng mình có thể sống mình. Sau này, càng ngày càng lớn, nhìn thấy nhiều chuyện đời, muốn nhấc bút lên viết phong thư về nhà, lại biết mở miệng từ đâu. Khi còn trẻ, sức lực dồi dào, làm ra vài chuyện hồ đồ, bây giờ xem ra, lúc đó thực thương tổn đến rất nhiều người. Cho dù bây giờ muốn bắt tay giảng hoà, nhưng lại cảm thấy còn mặt mũi nào nữa.

      Thẩm Thời Linh sắp vào kinh, có nghĩa là bọn thế nào cũng phải gặp lại. Mở miệng thế nào? Hỏi cái gì? đều có ý tưởng gì cả. Về muội muội này, chỉ biết chuyện của hơn mười năm trước, sau này nghe nàng buôn bán rất lớn, mà thủ đoạn lại lợi hại, mơ hồ còn giống với Thẩm Thời Linh trong ký ức của nữa.

      ******

      Lại qua khoảng hơn nửa tháng, hôm ấy Mạnh Cảnh Xuân trở về từ nha môn. Thời tiết ấm dần, nàng mua miếng bánh xốp đường về nhà, cà lơ phất phơ vừa vừa gặm, bước vào trong phủ.

      Bấy giờ hoàng hôn, nàng hô tiếng Ngưu quản gia, cũng chỉ có Quế Phát vẫy đuôi quầy quậy, cực kỳ hứng thú chạy tới, cắn áo choàng của nàng. Nàng ném miếng bánh còn thừa lại cho Quế Phát, vỗ vỗ mảnh vụn tay, tiếp tục vào trong.

      Nàng thấy tiền sảnh sáng đèn, biết là có chuyện gì, liền lặng lẽ qua liếc mắt cái. Bên trong có nữ nhân ngồi uống trà, chỉ nhìn nghiêng cũng biết chính là mỹ nhân, cách ăn mặc giống người trong kinh thành, cổ tay áo bó lại, thoạt nhìn rất là già giặn hoạt bát, có vẻ như là trang phục của đất Sở.

      Mạnh Cảnh Xuân ngẩn người, đây là lần đầu có khách nữ đến phủ của Tướng gia phải ?

      Nàng định rụt đầu về, nương kia lại bất chợt nghiêng đầu sang nhìn nàng. Mạnh Cảnh Xuân ngẩn ra, nương kia mở miệng : "Có chuyện gì?"

      "A? , có chuyện gì." Mạnh Cảnh Xuân đứng thẳng người, vỗ nếp nhăn quan bào. Nàng vội vàng nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc Ngưu quản gia đâu rồi? Khách còn ngồi đây uống trà, mà ngay cả người đón khách cũng thấy.

      Mạnh Cảnh Xuân thầm, Ngưu quản gia vội vội vàng vàng chạy tới, dừng lại bước chân, đứng trước cửa thở hồng hộc, hít sâu hơi, vuốt vuốt y phục, lại khôi phục bộ dáng ung dung trầm tĩnh thường ngày, nhìn Mạnh Cảnh Xuân, : “Mạnh đại nhân."

      Mạnh Cảnh Xuân khẽ lên tiếng đáp lại, ông nhấc áo rảo bước tiến vào tiền sảnh, vái chào với vị khách nữ kia, : “Trước khi Tướng gia rời phủ có , e là hôm nay phải muộn chút mới về được, nếu quý khách ghét bỏ, ở trong phủ ăn bữa tối rồi hẵng ?”

      nương kia đặt chén trà xuống, lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân đứng nơi cửa, với Ngưu quản gia: “Hình như ngoài cửa có người khách khác, quản gia đón tiếp sao?”

      “Cái này......" Ngưu quản gia , “Mạnh đại nhân phải là khách."

      “Ừ?” Nữ nhân hơi nhướng mắt, thích thú nhìn Mạnh Cảnh Xuân.

      Mạnh Cảnh Xuân : "Ta, ta sống ở đây.”

      "Ngươi ở đây?” Giọng điệu nương kia nhàn nhạt, khuôn mặt nhìn quen mắt khó tả, “Chẳng lẽ đây phải là Tướng phủ à?”

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ cả buổi trời cũng biết phải đáp lại thế nào. Nàng ở trong phủ này lâu như vậy, bây giờ đứng ở trước cửa lại cảm thấy có vài phần tiến thoái lưỡng nan.

      Ngưu quản gia vội giải vây: “Mạnh đại nhân là thân thích của Hộ bộ Tông Thượng thư tiền nhiệm, bây giờ Tông Thượng thư nhậm chức ở nơi khác, Mạnh đại nhân có chỗ để , liền dời qua đây ở tạm.”

      mặt kia hề có chút ý cười nào, nhìn nhìn nàng rồi đứng dậy.

      Ngưu quản gia vội vàng thêm lần nữa: “Trời tối rồi, quý khách ăn bữa tối ở trong phủ rồi hẵng .”

      "Cũng tốt." Nữ nhân kia : “Làm phiền quản gia dẫn đường.”

      Ngưu quản gia vội vàng dẫn nàng ra ngoài. Mạnh Cảnh Xuân bám theo ở sau cùng, có phần hiểu tình hình. Nhìn thái độ của Ngưu quản gia, hình như vị khách này là khách ‘quý’, e là lai lịch .

      Ngưu quản gia dẫn nương kia vào phòng ăn bên cạnh nhà bếp, sau đó hấp tấp ra ngoài bảo nhà bếp mang thức ăn lên. Mạnh Cảnh Xuân ngăn ông lại, giọng hỏi: " biết vị khách tới hôm nay...... là ai vậy?"

      Ngưu quản gia lại : " lắm."

      Mạnh Cảnh Xuân hơi kinh hoảng: “ ? Vậy Ngưu quản gia nhiệt tình như vậy......"

      Ngưu quản gia : “Trong phủ chưa từng có khách nữ tới, vị khách hôm nay chắc hẳn là rất quan trọng, e là thể qua loa. Chờ nàng ấy ăn xong cơm tối, chắc Tướng gia cũng về."

      Mí mắt Mạnh Cảnh Xuân giật giật. Khách nữ rất quan trọng với Thẩm ? Nhìn tuổi nữ nhân này có vẻ kém Thẩm bao nhiêu, mà từ trang phục cũng nhìn ra có phải là phụ nữ có chồng hay . Nếu rất quan trọng, vậy chẳng lẽ......

      Nàng cắn cắn môi, bụng lại đói chịu thấu, định ghé qua nhà bếp tùy tiện ăn chút gì đó lót bụng, ngờ Ngưu quản gia lại tiếp: "Vừa rồi vị khách nữ kia hỏi, sao Mạnh đại nhân ăn cùng, ý của đại nhân là......"

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, dù sao cũng đói, ăn cùng cũng có sao đâu?

      Nàng nghĩ thế, liền qua đẩy cửa ra.

      Nữ nhân kia liếc nhìn nàng cái, : “Để cửa mở .” Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, cũng đóng cửa lại, ngồi ở góc khuất bên bàn ăn, có vẻ rất là câu nệ.

      " biết Mạnh đại nhân làm ở nha môn nào, rất quen thuộc với A nhà ta sao?”

      A...... A ......

      Mạnh Cảnh Xuân nghe mà mờ mịt cả đầu, chỉ có thể trả lời: “Ở Đại Lý tự. Cùng với Tướng gia...... khá quen thuộc."

      “Ồ, xem ta hỏi gì kìa." Đôi mắt nữ nhân kia mang ý cười, “Đều ở dưới cùng mái hiên, sao quen thuộc cho được."

      Mạnh Cảnh Xuân biết gì mới tốt, kéo dài cuối đáp lại: "Ừ......"

      Nàng kia lại chậm rãi : “Tính cách A trước kia được tốt, biết bây giờ có thay đổi gì . Cái tính cách tệ hại của , chỉ cần có chuyện gì nhìn vừa mắt, dù cho có bàn ăn cơm, cũng quăng đũa giận dữ rời , thât đúng là…… tí tẹo cảm tình thể diện cũng đều giữ lại cho người khác. Nếu cái tính cách thúi hoắc này vẫn như cũ, e là Mạnh đại nhân ở chung rất khó khăn?”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi líu lưỡi, nàng đoán ra lai lịch của vị khách nữ này. Nàng ta kể lại lịch sử đen tối của Thẩm , có vẻ như vô cùng thân thiết. Nàng cúi đầu uống ngụm nước, vội vàng trả lời: “ khó, tính cách Tướng gia bây giờ...... tốt.”

      Hình như nữ nhân kia hơi xúc động, cười nhạt ra tiếng: “ , cái tính đụng phải tường quay đầu của A , ta còn tưởng là cả đời này đều sửa được. ngờ nha......"

      Mạnh Cảnh Xuân nghe nàng ấy như vậy, trong lòng vẫn còn làu bàu, chẳng lẽ vị khách nữ này là thanh mai trúc mã của Thẩm , bây giờ tìm tới cửa?

      Gió đêm lành lạnh, Mạnh Cảnh Xuân lại cảm thấy có phần khô nóng. Mắt thấy sắc trời càng ngày càng đen, thức ăn đều bày lên bàn, trong lòng nàng thầm hỏi sao giờ này mà Thẩm vẫn chưa về. Đợi đến khi về, nhất định phải hỏi ràng mới được.

      nương kia thoang thả ăn cơm, dáng vẻ nhàn nhã, rất là thỏa đáng, khi ăn cơm tuyệt đối mở miệng chuyện. Mạnh Cảnh Xuân cũng ngồi bên chậm rãi ăn, trước đó còn đói meo râu, bây giờ lại tự dưng còn khẩu vị gì.

      Mạnh Cảnh Xuân giương mắt nhìn lén nàng kia, mặt mũi nương này trắng ngần, đánh phấn vẽ mày, ngược lại càng có vẻ thanh lệ, vẻ đẹp có phần trầm tĩnh. Đáy lòng nàng thầm than tiếng, mình so với nàng ấy, là kém xa. Cả ngày đều mặc bộ quan bào lỏng lỏng lẻo lẻo này, có tinh thần, lúc nào cũng như là chưa tỉnh ngủ, biết trong lòng Thẩm có từng ghét bỏ nàng hay chưa.

      Nàng suy nghĩ, chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Giọng của Ngưu quản gia vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Khi nàng lấy lại tinh thần Thẩm đứng trước cửa phòng ăn.

      chỉ đứng đó chứ vào, Mạnh Cảnh Xuân thấy vẻ mặt bất thường của , trong lòng chợt lộp bộp chút.

      Thẩm đè giọng, : "Thẩm Thời Linh, ngươi ra đây.”

      câu này dọa Mạnh Cảnh Xuân đến mức nàng đứng bật dậy, nữ nhân kia ngược lại vẫn ung dung ngồi nơi đó.

      Thẩm nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân, giọng dịu xuống, với nàng: “Nàng ăn tiếp .”

      Thẩm Thời Linh gác đũa, giọng điệu thong thả: “ biết bao nhiêu lần rồi, ngươi đừng có gọi tên của ta. Mười hai năm nay, trí nhớ của ngươi cũng tăng thêm được chút nào, phải ?”

      Mặt Thẩm nghiêm túc, : “Ra đây chuyện.”

      Thẩm Thời Linh cắn răng, giống như chỉ cần chọc cái nữa là phát tác.

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn ra nguyên do, tình hình trước mắt vượt xa khỏi dự tính của nàng. Cái này, chẳng lẽ là có thù oán gì à......

      Thẩm Thời Linh giận dữ đứng lên, cuộn tay áo, đến cửa, đứng ngay trước mặt Thẩm . Tuy thấp hơn cái đầu, nhưng khí thế hề thua kém .

      Thẩm cúi đầu, mượn ánh đèn lồng mờ mờ dưới mái hiên nhìn nàng. Hơn mười năm trôi qua, hình như muội ấy cũng cao hơn bao nhiêu, còn vóc dáng của mình lại biến đổi ít, dáng dấp của cả hai đều còn giống như thời trẻ, trải qua gọt rửa của năm tháng, mặt ra dấu vết của thời gian.

      Nhưng chỉ cần liếc mắt cái là vẫn nhận ra được, đây chính là điều kỳ diệu của quan hệ huyết thống, dù chia cách bao nhiêu năm như vậy, nhưng vẫn nằm im bất động trong lòng mình.

      Vốn dĩ Thẩm có nỗi niềm xấu hổ, cho dù là với cha mẹ ở phương xa, hay là với muội muội đứng ở trước mắt.

      vừa than tiếng, Thẩm Thời Linh đột nhiên duỗi tay níu chặt lấy vạt áo trước của . Còn chưa đợi Thẩm phản ứng lại, Thẩm Thời Linh trực tiếp vung nắm đấm lên mặt .

      Hình như vẫn chưa hết giận, Thẩm Thời Linh cắn răng, lập tức đổi sang tay kia, lại vung thêm quyền về phía mặt còn lại.

      Nàng thở ra hơi, buông tay ra, chỉ vào Thẩm : “Ngươi nhớ cho ta, hai quyền này là ta đánh thay cha mẹ.” Nàng vẫn thở phì phì như trước, nhấc chân đạp thêm cái, bắp chân của Thẩm bị nàng đá đến phát đau.

      “Cú cuối cùng này ngươi cũng phải nhớ cho , Thẩm Thời Linh ta trước giờ đều là trưởng tỷ của ngươi, đừng có ở bên ngoài rêu rao ta là muội muội của ngươi.” Nàng chỉ chỉ Thẩm , hai ta còn chưa xong đâu.”

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 49: Nóng tính?

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Mạnh Cảnh Xuân đứng bên nhìn mà ngây người, nàng bao giờ thấy Thẩm bị ai đánh đâu? Vừa rồi thấy Thẩm Thời Linh xuống tay rất nặng, mà Thẩm lại chỉ nhịn thốt ra tiếng nào, đủ thấy Thẩm chột dạ. Thẩm Thời Linh lại còn vừa mới , nàng ta là trưởng tỷ của Thẩm , Mạnh Cảnh Xuân càng thêm cả kinh.

      Hóa ra Thẩm còn có trưởng tỷ......

      Cơn giận của Thẩm Thời Linh tạm thời biến mất, trở về ngồi lên ghế, cầm đũa gõ gõ : “Đồ ăn trong phủ ngươi là cái thứ gì thế này? Tốt xấu gì ta cũng tới lần đầu, ngươi chỉ dùng mấy thứ này để chiêu đãi ta?”

      Thẩm nhịn đau đứng đó, câu nào.

      Mạnh Cảnh Xuân đứng bên, lúc này cẩn thận dè dặt xen vào: “Chắc là quản gia biết là trưởng tỷ đến thăm, cho nên chưa có sắp xếp gì đặc biệt......"

      Thẩm Thời Linh giương mắt nhìn nàng, tuy mặt có vẻ dễ gần, nhưng tiếng “trưởng tỷ” này, thể nghi ngờ là lọt vào tai Thẩm Thời Linh. Thẩm Thời Linh rất vừa lòng, lại nhìn Thẩm : “Hôm nay ta ở tạm đây ngày, ngươi cho người dọn dẹp gian phòng ngủ .”

      Thẩm nhiều lời, chỉ : " biết."

      Ánh sáng khá mờ, nên Mạnh Cảnh Xuân cũng nhìn ra mặt Thẩm có bị sưng hay . Thẩm ra ngoài căn dặn Ngưu quản gia, xong rồi buồn bực cúi đầu về hướng tây. Mạnh Cảnh Xuân nhìn thoáng qua Thẩm Thời Linh ngồi trong phòng, lại nhìn ra ngoài cửa rồi vội vàng ra, bám sát sau lưng Thẩm .

      Đợi hai người xa, Thẩm Thời Linh vẫn ngồi trong phòng. Cả phòng tối tăm, gió lạnh luồn vào. Hôm nay được gặp, Thẩm thay đổi rất nhiều, thiếu niên ngây thơ nóng đầu năm đó, biết chết ở nơi nào.

      Mà bên kia, Thẩm về tới phòng, định đóng cửa, Mạnh Cảnh Xuân thừa dịp cửa còn chưa đóng, nhanh chóng chen vào. Thẩm cúi đầu nhìn nàng, hơi cau mày: “Nàng làm gì vậy?”

      " biết." Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu, mắt chớp chớp nhìn Thẩm .

      Thẩm cũng dứt khoát mặc kệ nàng, đóng chặt cửa lại. mở ngăn tủ, lấy ra bình thuốc, ngồi lên giường , chỉ chỉ bình thuốc đặt bàn, với Mạnh Cảnh Xuân: “Bôi thuốc giùm ta.”

      Mạnh Cảnh Xuân vẫn chỉ đứng đó, nhìn Thẩm ngồi giường, chắp tay sau lưng, vẻ mặt nhàn nhã, : “Tướng gia đâu có bị gãy tay.”

      Thẩm bị câu này của nàng chặn họng, nhất thời biết đáp lại thế nào, cuối cùng mới nhịn cục tức xuống, hỏi nàng: “Vậy nàng theo vào làm chi?”

      " biết." Mạnh Cảnh Xuân vẫn câu như thế, vẻ mặt thong dong.

      Thẩm nhịn lời nào, cởi giày cởi tất, xắn ống quần lên, gập chân lại bôi thuốc. Mạnh Cảnh Xuân rướn cổ nhìn, nhưng ánh đèn quá mờ, căn bản thấy rốt cuộc có bị bầm hay .

      Thẩm chợt giương mắt nhìn nàng, : "Tò mò à?"

      Mạnh Cảnh Xuân ha ha cười gượng hai tiếng, vội khoát tay : “ tò mò, tò mò.” Trong lòng thầm —— hừ, ngươi có tỷ tỷ mà chưa từng cho ta biết! Chuyện nhà ta ngươi biết mồn , trong khi chuyện nhà ngươi nửa chữ cũng thèm với ta. Làm hại hôm nay ta gặp Thẩm Thời Linh, còn tưởng rằng đó là thanh mai trúc mã lung tung xà bèng gì đó của ngươi, uổng công lo lắng cả buổi!

      Trưởng tỷ là có khí phách, Thẩm xứng đáng bị đánh!

      Trong lòng Mạnh Cảnh Xuân nhịn được mà cảm thấy kính nể Thẩm Thời Linh, nhanh chóng đưa ra đánh giá: xuống tay hung ác chuẩn nhanh, đúng là nữ trung hào kiệt.

      Nàng suy nghĩ, Thẩm lại : “ mặt ta nhìn thấy được, bôi thuốc giùm ta.”

      Mạnh Cảnh Xuân : " phải là có gương sao?"

      “Gương ở đâu?”

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn quanh phòng, quả chẳng có mảnh gương nào, vậy mà hồi trước lại phát ra. Mạnh Cảnh Xuân đứng chuyện đau thắt lưng: “Đâu phải là Tướng gia mua nổi cái gương, đừng có tiết kiệm món tiền này, có ý nghĩa gì cả.”

      Có khi nào nàng được chuyện kiểu này với Thẩm đâu? Hôm nay mà cảm thấy hết sức hả giận. Ai bảo giấu nàng lâu như vậy?!

      Thẩm thấy thái độ này của nàng, vẫn đứng đắn như trước: “Hôm nay ăn gì vậy? Giúp tăng thêm nóng tính à?”

      mặt Mạnh Cảnh Xuân vẫn là sợ tí nào: “Ừ, ăn thuốc nổ."

      Thẩm mím môi, : “Vậy lấy bình thuốc cho ta chắc có vấn đề gì chứ?” lại cúi đầu nhìn chân mình tháo giày cởi tất.

      Mạnh Cảnh Xuân liếc cái, : “Cũng được, Tướng gia muốn lọ nào?” Nàng rồi đến trước ngăn tủ, nhìn đống chai chai lọ lọ, biết lấy cái nào.

      “Bình sứ trắng bên trong cùng ấy.”

      Mạnh Cảnh Xuân cầm cái bình lên, qua đưa , lại bị Thẩm túm chặt áo.

      Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu: "Tướng gia buông tay!"

      Giọng Thẩm lại cực kỳ thong thả: “Bôi thuốc giùm ta rồi ta buông tay.”

      Mạnh Cảnh Xuân thử tách tay ra, lại phát cơ bản là có kết quả, vì thế đành thành thành bôi thuốc cho . Bên má chỉ bị sưng đỏ chút, đủ thấy sức lực của Thẩm Thời Linh cũng đáng kể, sấm to mưa , Mạnh Cảnh Xuân lại thấy có phần đáng tiếc. Người có thể khiến Thẩm phải nếm mùi đau khổ, trước mắt e là chỉ có mỗi Thẩm Thời Linh, nhưng Thẩm Thời Linh lại được việc gì cả, sức lực đủ để làm bị thương.

      Hình như Thẩm có thể nghe thấy tiếng thầm trong lòng nàng: "Ta bị người khác đánh chết, nàng liền vui vẻ?”

      Mạnh Cảnh Xuân vừa cẩn thận bôi thuốc, vừa cực kỳ lý trí đáp: “Nào có, nếu Tướng gia chết, ta lại phải chuyển về quan xá. Từ tiết kiệm biến thành xa xỉ dễ, nhưng xa xỉ mà phải trở về cuộc sống tằn tiện khó lắm, thể như vậy được.”

      Thẩm nhíu mày: "Chỉ vì lý do đó thôi?”

      còn vì gì nữa?” Mạnh Cảnh Xuân đến tim phổi, "Tướng gia đâu phải là người gì của ta, ngoại trừ nhớ ăn nhớ ở, ta còn có thể nhớ cái gì?"

      Thẩm nắm chặt áo nàng hơn, hừ tiếng: "Lặp lại lần nữa thử xem."

      "Tướng gia đâu phải là người gì của ta......" Tay cầm bình thuốc của nàng đột nhiên cứng đờ, ánh mắt chạm vào mắt , mới phát mình dựa vào gần đến vậy.

      Chẳng qua chỉ là cái chớp mắt, nàng liền bị đè lên giường, thậm chí chuyện này xảy ra thế nào nàng cũng biết.

      Thẩm cúi đầu hôn lên mặt nàng, cọ cọ khiến nàng ngưa ngứa, Mạnh Cảnh Xuân vậy mà lại cười thành tiếng.

      " được cười." Hôm nay Thẩm vừa thẹn vừa tức, cuối cùng lại còn bị nàng đến quấy rối nổi nóng, trị chút đúng là coi trời bằng vung rồi.

      Mạnh Cảnh Xuân bị đè như vậy, cười sằng sặc: "A, A ......"

      Đáy mắt Thẩm tối sầm, hình như mất hứng hỏi: “Sao nàng biết?!”

      Mạnh Cảnh Xuân chỉ lo cười, cuối cùng cũng đủ sức trả lời: " biết thôi!"

      Đương nhiên Thẩm đoán được là do nha đầu Thẩm Thời Linh kia , quả nhiên là biết lớn ! vẫn đen mặt hỏi Mạnh Cảnh Xuân: “Muội ấy còn gì với nàng nữa?”

      Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ hứng thú mà cười: “Uhm...... Rất nhiều......"

      Thẩm hận thể lao ra đập nha đầu kia chút.

      Mạnh Cảnh Xuân cười càng thêm vui vẻ, hoàn toàn chú ý đến đáy lòng khó chịu cùng phẫn nộ của Thẩm . Thẩm ngắm khuôn mặt của nàng, vì vừa rồi cười sặc sụa nên hơi ửng đỏ, lại vì bị đè dưới thân mà có phần thở dốc, nhất thời bớt giận ít, lần nữa cúi đầu hôn lên.

      Mạnh Cảnh Xuân bị chặn miệng, muốn cười cũng cười ra được. Thẩm hôn hồi, nàng ngược lại trở nên an phận. Mội dời khỏi nàng, hai người nhìn nhau trầm mặc. Mạnh Cảnh Xuân hơi quay mặt , ho tiếng: "Tướng gia rất nặng." Thẩm thèm đếm xỉa, tay trái nắm cằm nàng, môi dời đến chóp mũi nàng hôn lên, lại dần dần xuống, hôn lên cổ nàng. Mạnh Cảnh Xuân thấy ngứa, lại bật cười hì hì.

      Tay Thẩm vốn nắm cằm nàng, chuyển lên che mắt nàng: "Lại cười!"

      xong, môi lại áp xuống, lúc nặng lúc mút mút. Mạnh Cảnh Xuân hơi khó chịu hừ tiếng, nâng tay bắt lấy cổ tay : “Đau.”

      Nàng cố sức dời bàn tay của Thẩm che mắt nàng, hơi tức giận nhìn .

      Thẩm cực kỳ nghi ngờ liếc nhìn nàng cái: “Đau à?”

      "Đương nhiên......" Mạnh Cảnh Xuân xong, mặt hơi đỏ lên, vội vàng hít hơi, , “Ta phải , Tướng gia nghỉ sớm .”

      Thẩm xoay người nằm ra bên ngoài, im lặng gì, cũng cho nàng .

      khí bỗng nhiên có phần nặng nề. Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, hỏi: “Vị khách hôm nay là trưởng tỷ của Tướng gia à?" Tính nết thoạt nhìn khác rất xa.

      Thẩm cau mày: "Là muội muội."

      “Ơ?”

      Thẩm : “Đừng nghe muội ấy bậy, hôm đó ràng ta ra đời trước.”

      Mạnh Cảnh Xuân phản ứng lại: “Chẳng lẽ là...... long phượng thai?" Lại tiếp: "Ai trước ai sau, bà mụ biết sao, vậy mà cũng phải tranh à?”

      Thẩm để ý nàng.

      Mạnh Cảnh Xuân thở dài hơi: “Tướng gia về nhà nhiều năm rồi phải ? Hôm nay thấy trưởng tỷ......" Nàng nhìn thoáng qua ánh mắt Thẩm , vội vàng bổ sung: “Tuổi của nàng ấy cũng lớn bằng Tướng gia, ta phải gọi là tỷ tỷ. Nhìn thái độ của tỷ ấy hình như là nhiều năm gặp Tướng gia, bây giờ đặc biệt tìm tới, phải là Tướng gia nên ôn chuyện với tỷ ấy chút sao? Bỏ khách lại, mình chạy tới phòng ngủ, e là được tốt lắm?”

      Tuy Thẩm gì, nhưng trong lòng cũng xoay chuyển trăm ngàn lần. nghiêng người, duỗi tay ôm nàng. Mạnh Cảnh Xuân lại : “Hình như ta còn chưa tháo giày......"

      Thẩm nhăn mày, vốn định nhịn xuống, kết quả chịu nổi, đành phải đứng dậy tháo giày nàng ra, quẳng xuống đất.

      vừa nằm xuống, Mạnh Cảnh Xuân liền vùi đầu tới. Tiểu nha đầu đưa tay xoa xoa lên tim , giọng : “Khi mẫu thân ta còn sống, ta luôn chê bà ấy quá nghiêm khắc với ta, có khi còn giận dỗi chuyện với bà. Thân thể bà luôn được khỏe, nên đặt nặng chuyện sống chết, là, chỉ sợ có buổi sáng nào đó đột nhiên tỉnh lại nữa, nên sống càng buồn tẻ. Lúc đó ta cảm thấy bà quá tiêu cực, nhưng cuối cùng bà lại báo trước tiếng nào. Hôm đó ta ở thư viện, mấy ngày trước đó cũng bởi vì chuyện nhặt mà chuyện với bà, còn chưa kịp lời tạm biệt, bà .”

      Nàng hơi ngừng lại, dán sát lên người hơn, nghe tiếng tim đập của : “Rất lâu sau ta mới hiểu ràng được chuyện này. Lúc ấy đọc đến đoạn ‘Hồn ở trong cơ thể, giống như ngọn lửa cháy cây nến...... có nến, lửa cũng thể cháy trong trung’, mới biết được, cái gì cũng còn. Lúc đó, đợi khi tỉnh lại mới khóc lớn trận, rất hối hận vì sao trước kia còn chê bà quá nghiêm khắc với ta, oán hận bà tính toán chi li những chuyện nhặt. Sau đó ta nghĩ, nếu thời gian quay ngược trở lại, ta chắc chắn đối xử với bà tốt. Nhưng rốt cuộc cũng thể. Trước kia trong sách , cha mẹ còn sống, được xa, nếu quá xa, có thể bỏ qua rất nhiều thời khắc quan trọng. Người nhà bệnh thể ở bên cạnh, lúc buồn đau có ai an ủi, lúc vui vẻ thể cùng nhau ăn mừng......"

      Nàng hít sâu hơi: “ ra lúc nãy ta nghe trưởng tỷ , phụ mẫu của Tướng gia đều khoẻ mạnh, ta rất là hâm mộ. Nếu giống như mẫu thân ta , chúng ta đều biết mình còn sống được bao lâu, cũng biết đối phương có thể sống được đến ngày nào, vậy càng nên trân trọng những người còn ở trước mắt. Chuyện quá khứ đều qua cả rồi, chúng ta cũng sống vì hôm qua, việc gì phải luẩn quẩn trong lòng.”

      người liên hệ với người nhà hơn mười năm, đối với Mạnh Cảnh Xuân mà , là thể tưởng tượng nổi. Nàng đoán là Thẩm có nút thắt trong lòng, lại nhớ đến bức thư bị tô xóa đến nát bét trong thư phòng, cảm thấy, nếu bước qua được cái hố này tốt rồi.

      Thẩm gì, nhịp tim từ tốn chậm rãi, Mạnh Cảnh Xuân nghe hồi lại hề hay biết mà ngủ thiếp .

      Đến khi nến bàn cháy hết, Thẩm mới nhàng xoa xoa đầu nàng, như là độc thoại: “Đúng là nên về thăm.”

      Mạnh Cảnh Xuân chui vào lòng cọ cọ.

      **********

      Canh năm, Mạnh Cảnh Xuân bị tiếng trống canh đánh thức, vô thức chuyển tay , vỗ vỗ , khàn giọng : "Tướng gia dậy à? Muộn rồi.”

      Thẩm lại quấn chăn mền, nằm ỳ giường, tức giận : " , có mặt mũi gặp người.”

      Mạnh Cảnh Xuân nâng mặt lên nhìn: “Ta thấy cũng đâu đến nỗi.”

      Thẩm kéo chăn trùm lên đầu.

      Mạnh Cảnh Xuân đoán nhất định là cố ý đóng kịch muốn để cho Thẩm Thời Linh xem, giả bộ bệnh, còn là hảo hán sao! Nghĩ vậy, cũng thèm để ý đến nữa, vội vàng xuống giường đút chân vào giày rồi mở cửa ra ngoài.

      Nhưng nàng vừa mới ra cửa, được vài bước, liền thấy Thẩm Thời Linh đứng trong hành lang ung dung thong thả nhìn nàng.

      A? Dậy sớm vậy!

      Thẩm Thời Linh thong thả : “Mạnh đại nhân, chào buổi sáng.”

      “Chào buổi sáng......" Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, cố gắng diễn trò cho qua chuyện, ngờ Thẩm Thời Linh lại : “ phải Mạnh đại nhân ở đông sương à? Sao bây giờ lại ở nơi này?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội : "Ta dậy sớm, có chuyện gì làm liền vòng vòng trong phủ.”

      “À.” Thẩm Thời Linh cười nhạt, "Sáng sớm chút cũng tốt, nhưng Mạnh đại nhân chưa xỏ giày đàng hoàng, vậy mà cũng thoải mái sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân nuốt nước miếng, vội vàng xỏ lại giày, : "Ta còn có chuyện, ăn sáng trước.” Lập tức chạy tóe khói.

      Thẩm Thời Linh thông minh như vậy, đương nhiên là nhìn thấu trò lừa bịp cùa nàng. Mạnh Cảnh Xuân tự biết là để lại ấn tượng xấu với vị trưởng tỷ này, khỏi than thở tiếng, quá xui, hung hăng gặm bánh bao trong tay, cực kỳ phiền muộn ra cửa.

      Nàng như có mắt, vừa thấy chiếc xe ngựa ngoài cửa liền giẫm lên ghế định chui vào xe, đột nhiên thấy rèm vén lên, gương mặt quen thuộc liền xuất ngay trước mắt. Nàng sửng sốt, vội nhảy xuống khỏi ghế , lấy lại bình tĩnh, : "Nghiêm đại nhân...... Chào, chào buổi sáng.”

      Nghiêm Học Trung liếc nhìn nàng, cũng hỏi nàng sao lại ở đây, chỉ trưng ra khuôn mặt nhạt nhẽo, : “Thẩm Thời Linh có ở trong phủ ?”

      "A?" Mạnh Cảnh Xuân còn biết được chuyện này rốt cuộc là sao nữa.
      Last edited: 8/1/16
      tieunai691993, Linh Di, Lim-040320 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :