1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 42: Hai mạng

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đứng ngoài nhà khá lâu, cuối cùng cũng thấy lạnh. Quế Phát cắn áo choàng của Mạnh Cảnh Xuân, hình như muốn kéo nàng khỏi đó. Thẩm thả lỏng cánh tay, buông nàng ra, cười : "Về thôi."

      Ngưu quản gia thấy bọn họ về tới, vội vàng gọi Quế Phát qua, : "Đại nhân về gấp như thế, chắc là còn chưa kịp ăn cơm chiều. Nhà bếp vừa mới nấu ít thức ăn, đại nhân có muốn ăn ít ?”

      " cần."

      Mạnh Cảnh Xuân mím môi nhìn , tuy biết buổi tối ăn ít, nhưng bây giờ thoạt nhìn càng gầy hơn, đói bụng sao mà ngủ được?

      Thẩm thấy ánh mắt nàng đưa tới đây, liền sửa lời: “Ăn ít vậy.”

      Mạnh Cảnh Xuân cười cười, theo ra sau nhà.

      Thẩm ăn cơm tối, nàng ngồi bên chống cằm nhìn ăn. Thẩm bị nàng nhìn, có chút ngại ngùng, để chén xuống : "Nàng đói à?”

      “Ta ăn bánh trôi ở bên ngoài rồi, Tướng gia cứ ăn từ từ , ăn nhiều chút." Nàng vậy, rồi lại nhìn chòng chọc.

      Thẩm bật cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

      Qua lát, nàng lại : “Hồi trước khi Tướng gia ở quan xá, cũng nhận than kính lộ liễu trắng trợn như thế à?”

      "Ta nhận.” Thẩm ăn xong, cầm khăn lau miệng, nắm lấy tay nàng kéo qua, chuỗi vòng kia treo cổ tay nàng là rất xinh đẹp, giống như là mang từ rất lâu rồi. tiếp: “Hồi trước, cứ đến tết, là ta đến ngoại ô ở, hai là dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách. Nhưng cũng chỉ vô ích, mấy người đó đến chỗ ta gửi tiết kiệm, người trong Bảo Phong mỗi đợt tết đến viết tờ danh sách, ai tới tặng bao nhiêu than kính đều ghi lại hết.”

      "......" Mạnh Cảnh Xuân ngờ Bảo Phong làm việc lại chặt chẽ cẩn mật như thế, đúng là thể khinh thường. Nàng cẩn thận dè dặt : "Nhưng tính sơ qua, than kính hàng năm cộng thêm lương bổng của Tướng gia, cho dù ăn uống, cũng tích được đến số tiền trong sổ sách kia......"

      Thẩm giương mắt nhìn nàng, khóe môi cười nhạt: "Sợ ta phạm phải chuyện gì à?”

      " có......"

      Thẩm lại khẽ thở dài cái: “Khoản tiền kia có nguồn gốc từ nơi khác nữa, sau này...... với nàng.”

      Mạnh Cảnh Xuân vốn còn muốn hỏi , vì sao trước giờ về quê, nhưng lời đến bờ môi lại miễn cưỡng nuốt xuống.

      Thẩm canh giờ còn sớm, bảo nàng ngủ nhanh , còn mình thẳng đến thư phòng. Mạnh Cảnh Xuân biết còn có chuyện muốn làm, chỉ đứng ở bên ngoài lát, rồi trở lại phòng ngủ bên đông sương mình.

      Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Mạnh Cảnh Xuân bị tiếng chó sủa bên ngoài đánh thức, nghĩ đến hôm nay Thẩm phải vào cung báo cáo, nàng liền khoác áo bông lên, xỏ giày chạy ra ngoài. Thẩm ra đến cửa, Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng bám theo, Thẩm quay lại liếc nhìn nàng cái: "Nàng muốn ra ngoài à?"

      Mạnh Cảnh Xuân mặt dày mày dạn leo lên xe ngựa, thèm bất kỳ câu nào, chui vào góc ôm lò sưởi ngủ tiếp.

      Mười bảy tháng giêng tháo đèn, sau đó các nha môn mới bắt đầu làm việc, hôm nay tất nhiên là nàng cần đến Đại Lý tự, vội vội vàng vàng chạy tới làm ổ ngủ tiếp ở đây, chỉ vì đưa đoạn đường, là khiến người ta phải dở khóc dở cười.

      Nàng rửa mặt, quần áo cũng mặc lộn xộn lung tung. Thẩm ngồi sang bên cạnh, duỗi tay vuốt vuốt vạt áo của nàng, kéo tấm chăn bông qua, đắp kín cho nàng.

      Đợt này công tác Sở Châu, có khá nhiều thư chưa đọc tích lại, liền đọc xe. xem lát, vừa mới mở đến phong thư của Châu mục Sâm Châu Đinh Hiếu Sinh, nghiêng đầu nhìn thấy người bên cạnh ngủ ngon đến thế, cũng bất chợt thấy buồn ngủ, liền để thư xuống, kéo đầu Mạnh Cảnh Xuân qua, tựa vào vai mình, nhắm mắt ngủ lát.

      Đến ngoài cửa cung, xe ngựa vừa ngừng, Thẩm mở to mắt quay đầu sang nhìn nàng. Hình như Mạnh Cảnh Xuân cũng phát ra xe ngựa dừng lại, nhấc đầu ra khỏi vai , nâng tay dụi dụi mắt, cũng chưa mở to, chỉ mơ hồ : “Ừ, Tướng gia tốt."

      Vừa mới xong, còn chưa kịp mở mắt, Thẩm liền cười nâng mặt nàng lên, tiến lại gần hôn lên môi nàng.

      Trong mũi Mạnh Cảnh Xuân tràn ngập hơi thở nhàng khoan khoái buổi sớm mai, nhất thời tỉnh hẳn, trợn to mắt nhìn khuôn mặt tươi tắn gần trong gang tấc của Thẩm . Thẩm buông nàng ra, cười : "Nếu còn buồn ngủ cứ về ngủ tiếp . Hôm nay bảo đầu bếp chuẩn bị ít nhân sủi cảo, khi về ăn sủi cảo bù lại cho hôm giao thừa.”

      Mạnh Cảnh Xuân gắng sức gật gật đầu, Thẩm liền quay lưng xuống xe. Đợi vào cửa cung, xe ngựa quay đầu về phủ, Mạnh Cảnh Xuân đẩy rèm che cửa sổ ra, nắng mai mát lạnh từ ngoài chiếu vào, thời tiết hiếm khi nào tốt như vậy.

      Thời gian đoạn đường này ngắn, nàng tỉnh ngủ rồi, cảm thấy thú vị, muốn tìm chút chuyện để làm. Nàng biết Thẩm thường để ít sách trong xe, nhưng khi nghiêng người lại thấy xấp thư mà Thẩm để trong góc.

      Nàng thấy bức thư của Đinh Hiếu Sinh đặt ở cùng, bị mở ra, trong lòng do dự lâu, tay duỗi qua lại rụt trở về, cuối cùng vẫn cầm lấy bức thư, quyết tâm làm chuyện thẹn với lòng mình, ngừng thở lấy ra lá thư bên trong.

      Quả đúng như lời của Đinh Hiếu Sinh, trong thư viết đều là hướng của nữ quyến của Hàn Chí Thanh, mặt sau là vài chuyện nhặt đáng kể liên quan đến vụ án, toàn là những nội dung nàng chưa từng thấy trong hồ sơ lúc trước. Nàng để ý lắm, nhanh chóng lật trở lại mặt trước, trong thư kia viết, tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh bị người mang đến kinh thành, người mang nàng là người trong triều đình.

      Mạnh Cảnh Xuân hơi cau mày.

      Lúc đó, khi nàng dò xét động cơ thả người của Nhị điện hạ, từng nghĩ có phải vì nhìn trúng tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh nên mới làm ra loại chuyện này hay . Về phần thả toàn bộ nữ quyến, có thể là vì tránh tai mắt của người khác, mượn gió bẻ măng dẫn người ; cũng có thể là bởi vì thả người nào đó, bị người khác phát rồi bị ép làm giao dịch, mới thả toàn bộ.

      Nhưng đó chỉ là phán đoán, có chứng cứ xác thực, mà lúc ấy nàng lại có cách nào đến Sâm Châu để điều tra tỉ mỉ được, đành phải bỏ mặc. Thẩm đặc biệt sai Đinh Châu mục điều tra thêm về chuyện này, chẳng lẽ là có phát gì sao?

      Nàng cắn môi vắt óc suy nghĩ, nếu như có người trong triều đình mang tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh , vậy tại nương này ở đâu? Chẳng lẽ bị kim ốc tàng kiều (1)?

      (1) Kim ốc tàng kiều: Ý là ‘nhà vàng giấu người đẹp’. Câu này bắt nguồn từ Trần A Kiều và Hán Vũ đế Lưu Triệt. lần, Lưu Triệt được mẹ nuôi, tức Quán Đào công chúa, ôm vào lòng rồi hỏi: ‘Con có muốn lấy vợ ?’. ‘Có’, Lưu Triệt đáp lại. Công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: ‘Muốn người nào?’ Lưu Triệt đều nguầy nguậy lắc đầu, tỏ ý ưng. Quản Đào công chúa lại chỉ tay về phía con mình, tức Trần A Kiều, rồi hỏi: ‘Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng?’ Lưu Triệt nhoẻn miệng cười đáp: ‘Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con cho đúc nhà vàng để cho nàng ở.’

      Nàng mơ hồ cảm thấy, nương này chính là đầu mối, nếu có thể tìm ra tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh, chừng có thể dễ dàng giải quyết rất nhiều vấn đề. Nhưng tìm từ đâu, căn bản lại có manh mối. Nàng thở dài, để thư về lại chỗ cũ, lòng nặng hơn chút.

      Đây là vụ án đầu tiên mà nàng điều tra, lại bởi vì giải quyết được gì mà trở thành tâm bệnh.

      Nàng về đến phủ, thay quan bào, chỉnh trang lại cho ngay ngắn rồi đến Đại Lý tự. Nha môn bóng người, trong phòng lưu trữ có tiểu lại trực đêm, hình như vừa tỉnh ngủ, thấy nàng vội vội vàng vàng tới, mặt vẫn còn hơi mê man lờ đờ, chưa kịp mở miệng hỏi thấy Mạnh Cảnh Xuân cầm đèn bước vào trong.

      Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng tìm toàn bộ hồ sơ về vụ Hàn Chí Thanh, lật ra xem lại tình tiết vụ án, cuối cùng tìm ra được chỗ. Trong hồ sơ có nhắc tới, tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh vừa tròn mười tám, tướng mạo đẹp khôn tả, lại vì chân trái có sáu ngón mà chậm chạp chưa thể hứa gả cho ai. Trước đây nàng chỉ để ý đến chuyện nàng ấy xinh đẹp đến cực điểm, ngay cả điểm đặc trưng quan trọng như vậy cũng bị xem , cẩn thận chút nào.

      Nhưng chân có sáu ngón lại dễ tìm giống như mặt có bớt, dù sao cũng mang giày, thể lộ ra cho người khác nhìn được.

      Nàng tra ra được đến manh mối này, lại đứt. Mạnh Cảnh Xuân có phần thất vọng gấp lại hồ sơ kia, trả về chỗ cũ, đứng bên cạnh giá hồ sơ lát. Vụ án kết thúc, cho dù nàng có đa nghi hơn nữa, cũng thể lật lại bản án để điều tra, đống hồ sơ này cũng chỉ có thể được cất trong phòng lưu trữ, làm bạn với bụi, còn được gặp lại ánh mặt trời.

      Cũng giống như…… vụ án của phụ thân.

      Nàng nản lòng thoái chí bước ra khỏi phòng lưu trữ. Tiểu lại kia thấy nàng vội vội vàng vàng chạy tới, thất vọng đầy mặt về, cảm thấy vô cùng quái đản, còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ, vẫn nằm mơ.

      Khi Mạnh Cảnh Xuân về đến phủ, là buổi chiều. Nàng đến nhà bếp ăn qua loa vài thứ, bỗng nhiên nhớ đến ban sáng Thẩm bảo nàng kêu đầu bếp chuẩn bị ít nhân sủi cảo, lập tức chuyển lời cho đầu bếp.

      Buổi chiều nàng có chuyện gì để làm, bèn dọn dẹp thư phòng cho Thẩm , lôi ra được bức thư nhăn nhúm từ trong đống giấy lộn. Tên người nhận bị tô đen, nội dung cũng bị gạch bỏ lung tung, tựa như viết cả buổi cũng viết được bức thư đúng ý. Mạnh Cảnh Xuân nhìn thấy được câu đề “Gửi mẹ”, thầm nghĩ chẳng lẽ là thư Thẩm định viết gửi cho mẫu thân ?

      Đúng là kỳ lạ, thư nhà mà bị bôi xóa thành như vậy, lại còn bị quẳng vào trong mớ giấy lộn, rốt cuộc cân nhắc gì chứ?

      Nút thắt trong lòng Mạnh Cảnh Xuân chưa được giải, giờ lại có thêm cái, là buồn bực mà.

      Tới sập tối, nàng thấy Thẩm mãi vẫn chưa về, cảm thấy lạ, chẳng qua chỉ báo cáo kết quả thôi, sao lại lâu đến thế chứ? Nàng nghĩ nhiều, chỉ tự mình gói sủi cảo trước. Đầu bếp đứng nhìn bên, có phần nhìn được, hỏi dò: "Mạnh đại nhân có cần tiểu nhân giúp ?”

      Mạnh Cảnh Xuân nhìn mấy cái sủi cảo mình tự gói, quả thực là thể chịu nổi,liền rất là biết điều tránh ra, cười : “Vẫn nên để ngươi gói thôi.”

      Đầu bếp hiểu trong lòng, vừa làm vừa chỉ nàng cách gói thế nào cho đẹp. Mạnh Cảnh Xuân nghiêm túc học, cũng tiến bộ rất nhanh. Thấm thoắt gói được gần trăm cái, bụng nàng đói meo mà Thẩm vẫn chưa về.

      Nàng gục xuống bàn kiên nhẫn đợi, đợi đến khi nắng tắt hẳn, đêm dần dần sâu, nhưng vẫn thấy người về.

      Nàng lo lắng đứng lên, tới lui, sợ có chuyện gì xảy ra. Nhưng cuối cùng, nàng đợi được Thẩm , trong phủ lại chào đón vị khách mời mà đến ——

      Trần Đình Phương.

      đoạn thời gian dài gặp Trần Đình Phương, nàng vốn núp ở hậu viện, cũng ra tiền sảnh tiếp khách, nhưng Trần Đình Phương lại thẳng với Ngưu quản gia, ta biết Mạnh Cảnh Xuân ở nơi này, ngươi cần giấu giếm giùm nàng, hôm nay ta nhất định phải gặp nàng lần.

      Nàng biết trước giờ tin tức của Trần Đình Phương vẫn rất nhanh nhạy, mà lần này mình trốn cũng trốn được, chỉ đành phải tới tiền sảnh.

      mặt Trần Đình Phương hề còn vẻ nhàn nhã như ngày xưa, môi mỏng mím chặt. Mạnh Cảnh Xuân chưa từng thấy bộ dạng này của , ngẩn người, ngồi xuống : " biết là...... có chuyện gì?"

      Giọng lại cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt như có thể nhìn thấu toàn bộ: “Thẩm chưa về à?”

      “Đúng vậy……”

      “E là bị giữ lại rồi, giờ cha đệ cũng trong cung. Theo đệ được biết, cách đây lâu Ngụy Minh Tiên cũng bị triệu vào cung."

      Mạnh Cảnh Xuân bất giác nắm chặt tay lại: “Sao lại thế?”

      "Đêm qua trong cung có chuyện.” dừng chút, "Thái tử phi còn.”

      Mạnh Cảnh Xuân kinh hoảng: “ còn tức là sao......"

      Trần Đình Phương lời ít ý nhiều: "Qua đời."

      Mạnh Cảnh Xuân hoảng hốt, thầm nghĩ chẳng lẽ là vì khó sinh mà qua đời? Nhưng hình như còn chưa tới lúc lâm bồn......

      Trần Đình Phương lại tiếp: "Bị người lỡ tay bóp chết, xác hai mạng."

      Bóp chết?!

      Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ kinh hãi, nhưng vẫn quên hỏi: “Nhưng như vậy có liên quan gì với Tướng gia đâu?”

      Trần Đình Phương nhìn nàng chăm chú, nhanh chậm : "Lúc trước chọn Thái tử phi, Thẩm tướng ra sức tiến cử thiên kim Ngụy phủ. Nhưng thiên kim này là hay giả, bây giờ cũng thể được. Ly miêu còn có thể tráo Thái tử, nương chưa từng bước chân ra khỏi khuê phòng, bị thay xà đổi cột, cũng phải là việc khó."

      Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên nhớ đến lần nghe lén ở hậu hoa viên Trần phủ hôm đó.

      —— Thái tử phi có phải là thiên kim Ngụy phủ hay , chẳng lẽ trong lòng điện hạ lại hay sao?

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 43: Quan hệ huyết thống

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Mạnh Cảnh Xuân nhớ đến câu kia, hoảng hốt trong lòng, nhưng nàng lại : "Hiền đệ câu này huynh nghe hiểu. Chuyện tuyển chọn Thái tử phi trọng đại như thế, nhất định phải chặt chẽ tầng tầng, sao hạng người đục nước béo cò có thể trà trộn vào được? Huống chi, nếu Thái tử phi phải là thiên kim Ngụy phủ, vậy đó là ai? Hiền đệ thay xà đổi cột, lùi bước mà , lúc đó kiệu kia được nâng từ trong Ngụy phủ ra ngoài, nếu quả là đổi người, chẳng lẽ Ngụy đại nhân lại biết hay sao? Nếu Ngụy đại nhân tráo đổi thiên kim nhà mình, có ích gì với ông ta đâu chứ?”

      “Để người làm việc cho mình, chung thoát khỏi hai cách là cưỡng bức hoặc dụ dỗ. Nếu có lợi ích gì để dụ dỗ, vậy chỉ còn lại cưỡng bức." Giọng điệu Trần Đình Phương vẫn nhàng êm dịu, "Ngụy đại nhân là người của Thái tử từ lâu, nhất định là có nhược điểm nằm trong tay Thái tử. Nếu nhược điểm này đủ để làm cho Ngụy phủ long trời lở đất, vậy tất nhiên Ngụy đại nhân phải cân nhắc mà làm việc.”

      Mạnh Cảnh Xuân thấy luôn né tránh trả lời, lại chậm chạp vào chủ đề chính, bèn hỏi thẳng: “Xem ra hiền đệ có vẻ biết rất . Thế, trễ như vậy mà còn đến tìm huynh là vì sao?”

      "Vì đệ thể lộ diện được. Tấm rèm bí mật này, chỉ có thể để huynh đến vén.”

      “Huynh có tài đức gì chứ? Chuyện mà hiền đệ làm được, sao huynh có thể làm được đây. là đánh giá cao huynh rồi.”

      "Nghĩ nghĩ lại, chuyện này chỉ có huynh ra mặt là thích hợp nhất. ra cũng chẳng khó khăn gì. Lúc huynh xử lý vụ án Hàn Chí Thanh, lật xem qua toàn bộ hồ sơ vụ án, biết có chú ý đến chuyện tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh có sáu ngón chân hay ?"

      Lông mày Mạnh Cảnh Xuân chợt nhăn lại, lòng khỏi căng thẳng, hôm nay nàng lật lại hồ sơ mới phát ra chi tiết này, sao Trần Đình Phương lại biết được mồn như thế? Mà tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh có liên quan gì đến chuyện này chứ?

      Nàng hiểu gì, chỉ đáp lại: “Đúng thế.”

      Trần Đình Phương vẫn cực kỳ ung dung: “ khéo là, vị Thái tử phi vừa mới qua đời này, cũng có sáu ngón chân.” ngừng lại: "Chân trái."

      Mạnh Cảnh Xuân lập tức hiểu được mọi thứ, nhưng lại : "Hiền đệ vậy là có ý gì?!”

      “Đệ đến thế rồi, huynh cũng ngu ngốc, cần gì phải giả bộ bày ra dáng vẻ ngớ ngẩn như vậy.” Trần Đình Phương hơi mím môi, tiếp: “Hôm nay đệ đến là để xin huynh giúp đỡ, có lẽ là điệu bộ đúng, nhưng hy vọng huynh có thể nhanh chóng vén bức rèm bí mật này lên, kịp nữa.”

      Chẳng lẽ muốn nàng tra ra được dấu vết của tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh sao, nương kia bị tráo thành thiên kim Ngụy phủ đưa vào cung, trở thành Thái tử phi sao? Quá hoang đường rồi! Thậm chí nàng còn nghĩ ra, sao chuyện như thế lại có thể xảy ra nữa.

      Trần Đình Phương thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, cũng định giấu nàng quá nhiều, : “Khi Nhị điện hạ giám sát vụ án Hàn Chí Thanh, vì thương tiếc tiểu nữ nhi của bọn họ, liền quyết định lén thả nàng, nhưng bị Ngụy đại nhân phát . Ngụy đại nhân khuyên, bằng thả toàn bộ nữ quyến của Hàn phủ, vậy có ai dán mắt vào mỗi mình tiểu nữ nhi của Hàn phủ. Nếu Nhị điện hạ muốn đem nàng ta về kinh thành, cũng phải là thể. Nhị điện hạ nghe theo, ngờ vừa hồi kinh tấu chương tới tấp dâng lên cho Hoàng thượng. Nhị điện hạ cho rằng chuyện này quan trọng gì, nên cũng phản bác nhiều. Sau đó vụ án này chuyển qua cho Đại Lý tự, Từ Chính Đạt lại sợ đầu sợ đuôi, lo lắng đắc tội Thái tử, quẳng vụ này cho huynh. May mà ở điện huynh hùng hồn trận như thế, dựa vào thời gian mà kể lại lần, thậm chí còn chụp cái mũ cho Ngụy Minh Tiên, Ngụy Minh Tiên làm giao dịch với Hàn Chí Thanh, lấy lời khai cùng tự sát để đổi lấy bình an cho nữ quyến. Tuy huynh rất ràng mạch lạc, cũng được Tam Pháp ty tiếp thu để kết án, nhưng chung quy vẫn phải là chính bản thân chuyện đó.”

      Những câu đều là những ngờ vực lúc trước của Mạnh Cảnh Xuân, nhưng vì có chứng cớ mà Mạnh Cảnh Xuân dám kết luận bừa, lúc ấy chỉ cả gan cân nhắc về những khả năng có thể xảy ra nhất. Tuy lời của Trần Đình Phương lúc này cũng chính xác là về bản thân chuyện đó, nhưng nàng vẫn cảm nhận được, trong những mưu kế hoàng gia, có cái gì gọi là quan hệ huyết thống.

      Ngụy Minh Tiên thuộc đảng của Thái tử, khuyên Nhị điện hạ lén thả toàn bộ nữ quyến, chẳng qua chỉ là đào cái hố cho Nhị điện hạ nhảy, chờ đến khi cam tâm tình nguyện nhảy vào, lập tức bị cắn ngược lại cái. Còn Nhị điện hạ làm việc như thế, là rất lỗ mãng, có tâm cơ. Người như vậy mà có thể lớn lên giữa những tranh đấu ngừng trong hoàng thất, đúng là kỳ tích khó có thể tưởng tượng.

      Nàng vẫn cau mày như cũ, nhìn thoáng qua Trần Đình Phương : “Vụ án này có liên quan gì đến Thái tử phi?”

      "Lúc ấy Nhị điện hạ về kinh gấp, tiện mang theo tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh, liền nhờ Ngụy đại nhân đem nàng về kinh thành, dàn xếp cho nàng ở ngoại ô trước. Bởi vậy, mặc dù sau khi Nhị điện hạ về kinh, bị người ta vạch tội, trong lòng ngài vẫn cảm kích Ngụy đại nhân, dù sao cứu mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cũng nhận ra mình làm sai. qua lại rất nhiều với tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh, hình như tình cảm cũng khá tốt, lại bị Thái tử biết được. Khi đó vừa vặn tuyển chọn Thái tử phi, Thái tử nhờ Thẩm tướng tiến cử thiên kim Ngụy phủ, mà lúc ấy, Nhị điện hạ lại phát tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh còn ở căn nhà nơi ngoại ô nữa, tìm khắp kinh thành cũng tìm ra nàng.”

      Mạnh Cảnh Xuân thở hốc kinh ngạc: “Cho nên tiểu nữ nhi kia thay thế thiên kim Ngụy phủ sao? Vậy chẳng lẽ tại thiên kim Ngụy phủ chân chính còn ở trong phủ?"

      "Theo đệ được biết, vị thiên kim chân chính kia, ngay đêm trước hôm tuyển chọn tự sát."

      Mạnh Cảnh Xuân kinh hãi : "Vì sao?"

      Trần Đình Phương chậm rãi trả lời: "Chưa cưới có thai."

      Mạnh Cảnh Xuân lại hít vào ngụm khí lạnh, nàng lấy lại bình tĩnh: "Cho nên Ngụy đại nhân liền mạo hiểm để tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh tới thay thế sao?”

      " phải Ngụy đại nhân mạo hiểm, mà là do Thái tử bức bách đến bước đó.” Trần Đình Phương than , “Tuy là Thái tử cao quý, nhưng từ được sủng ái, muốn có cái gì cũng phải tự mình tranh. Toàn bộ mọi sủng ái của Hoàng thượng đối với con nối dòng đều dành cho Nhị điện hạ, từ , Nhị điện hạ muốn gì được nấy, ngoài trăng trời ra, hầu như là có gì muốn mà được. Cho nên bây giờ mới có tâm cơ biết tính kế như thế, luôn luôn bị người ta lừa.”

      “Sao lại như thế......"

      “Vậy phải lội ngược dòng về lại mười năm trước. Lúc đó mẹ ruột của Nhị điện hạ là Nguyên phi nương nương được sủng đến cực điểm, có người sinh lòng đố kỵ liền hạ độc, khiến thần chí Nguyên phi , lâu sau đó liền qua đời."

      Mạnh Cảnh Xuân nghe nhắc tới vụ án kia, lòng bị tắc nghẹn, vội hít sâu hơi.

      "Nhưng Hoàng thượng lại thể xử lý người hạ độc, nên đối xử càng thêm lạnh nhạt với họ, Thái tử cũng vì thế mà bị ghẻ lạnh. Hoàng thượng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn với Nhị điện hạ, nên hoàn toàn sủng ái săn sóc...... Bây giờ chẳng qua là diễn lại chuyện năm đó. Thái tử càng ngày càng lớn, có dã tâm muốn khống chế triều chính, bắt nạt Nhị điện hạ như thế phải lần đầu. Hoàng thượng dần dần quản được, hơn nữa lại càng thất vọng về Nhị điện hạ, nên cũng còn bảo vệ như trước kia.” hơi dừng chút: “Lần này tuyển chọn Thái tử phi, để nữ nhân mà Nhị điện hạ nhắm trúng đến Đông cung, có thể làm cho Nhị điện hạ tức điên. Huống chi tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh là tuyệt sắc, lại còn có thể khống chế Ngụy đại nhân chặt hơn, chẳng bị thiệt thòi gì.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe kể xong, sắp tiêu hóa nổi nữa, thở dài hơi, : "Chẳng lẽ, Thái tử sợ việc bại lộ sao......"

      Trần Đình Phương cười lạnh: "Sợ việc bại lộ? Nếu thân phận của Thái tử phi bị vạch trần, Thái tử có thể chỉ thẳng ra là Ngụy đại nhân có lòng muốn làm loạn, còn ngược lại chính là người bị hại, thoát sạch sành sanh.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe mà lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi lạnh, khỏi cả gan suy đoán: "Chẳng lẽ...... Người lỡ tay bóp chết Thái tử phi, là Nhị điện hạ sao?"

      Trần Đình Phương đáp: “Đúng vậy.”

      " vì cái gì?!" Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ tuy Nhị điện hạ hề có tâm cơ cũng biết tranh đoạt, nhưng trước giờ luôn có lòng nhân hậu, sao có thể gây ra chuyện như thế?

      "Say rượu lỡ tay.” Giọng Trần Đình Phương vẫn hết sức bình tĩnh, "Nếu người mà huynh thích ngả bài với huynh, trước đó quan hệ với huynh tốt như vậy, chẳng qua chỉ là lợi dụng huynh, chưa từng có cái gì gọi là lòng, vậy huynh thế nào?”

      Sắc mặt Mạnh Cảnh Xuân cực kém, môi mím lại chặt chẽ.

      Trần Đình Phương than : "Đệ cũng chưa từng đoán rằng tình đến bước này. Cuộc đời này của đệ được định trước là rất ngắn, cho nên cầu mong gì nhiều. Nhị điện hạ lớn lên cùng với đệ, tuy có quan hệ huyết thống, nhưng cũng là người mà đệ muốn bảo vệ. Thậm chí có lúc đệ rất lo lắng, khi Thái tử lên ngôi, Nhị điện hạ có thể bị đuổi tận giết tuyệt, e là muốn sống cũng sống nổi. Tính kế rất dễ, bảo sao người ta có thể yên tâm cho được.”

      Mạnh Cảnh Xuân còn biết phải gì cho tốt, chợt lấy lại tinh thần, hỏi: “Vậy vì sao nếu huynh nhanh chóng vạch trần chuyện này kịp nữa?”

      Trần Đình Phương như đoán được nàng hỏi câu này, liền : “Kiểu gì Ngụy đại nhân cũng trốn thoát được trách nhiệm, nếu chúng ta vạch trần chuyện này trước, Ngụy đại nhân có thể là bị Thái tử bức bách đến nước này, vì muốn tính kế Nhị điện hạ nên mới làm ra loại chuyện này. Đến lúc đó, mũi nhọn chỉa về hướng Thái tử. Nhưng nếu bên phía Thái tử tố cáo trước, lập tức biến thành người bị hại, mọi lỗi lầm đổ lên Ngụy đại nhân cùng Nhị điện hạ."

      Mạnh Cảnh Xuân bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ : “Huynh chẳng qua chỉ là tiểu lại mà thôi, tự bảo vệ mình còn kịp, sao lại phải dấn thân vào đây?”

      Trần Đình Phương nhìn nàng : “Thứ nhất, đây chính là chức trách của huynh, huynh từng tiếp nhận vụ án Hàn Chí Thanh, vả lại cũng kết án, tức là những điều mà huynh suy đoán là có lý, huynh cần phải chịu trách nhiệm. Nếu bị Thái tử lật tẩy, e là huynh cũng trốn khỏi chuyện bị truy cứu, chằng thà bây giờ huynh tự mình . Thứ hai, huynh phải ràng thân thế của mình hơn bất cứ ai, vì sao phụ thân của huynh lại bị tống giam, vì sao huynh còn tuổi phải chịu nỗi khổ sống trôi giạt, nguyên nhân cuối cùng đều là do đấu đá trong hậu cung. tới đây, huynh với mẹ ruột Thái tử cũng có thù riêng."

      Mạnh Cảnh Xuân hoàn toàn ngờ đến lại có thể biết thân thế mình đến vậy, là kinh ngạc đến tột bậc, nhất thời líu lưỡi, biết phải mở miệng trả lời thế nào. Nếu biết thân thế của nàng, vậy tất nhiên cũng biết nàng là nữ, càng biết quan hệ sâu xa giữa nàng và Thẩm !

      Trần Đình Phương đứng dậy: “Tuy Thẩm tướng tiến cử thiên kim Ngụy phủ, cũng coi như có dính chân vào trong chuyện này, nhưng chắc tìm được cách tự bảo vệ mình thôi, cho nên ngươi cũng cần băn khoăn chuyện này.”

      "Ngươi......"

      Khóe môi Trần Đình Phương hơi nhếch lên, liếc nhìn nàng cái, cuối cùng : "Tuy ngươi với Thẩm tướng lưỡng tình tương duyệt là rất khó có được, nhưng địa vị tại của hai người, là thân phận bất tiện, hai là rất nhiều trở ngại. tên tiểu lại như ngươi sao, nhưng thân phận Thẩm tướng lại cho phép làm sai chuyện gì. Bên ngoài có vô số ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào tòa nhà này, ngươi nhất thiết đừng tưởng rằng có ai dò xét. Mộng đẹp, đừng nên mơ lâu, ngươi cũng nên tỉnh lại .”

      Mạnh Cảnh Xuân như bị xối chậu nước lạnh vào đầu, lòng lạnh đến mức cứng ngắc.

      Đúng lúc này, Ngưu quản gia vội vàng chạy tới, gõ gõ cửa, : "Mạnh đại nhân, Tướng gia nhờ người đưa thư về.”

      Trần Đình Phương hơi híp mắt, Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng qua mở cửa, cúi đầu nhận lấy bức thư, tay hơi run rẩy vội vàng mở phong thư ra, từ bên trong rút ra mảnh giấy .

      đó hề có chữ gì, chỉ tiện tay vẽ cái sủi cảo.

      Mạnh Cảnh Xuân hít sâu hơi, vì vừa rồi quá căng thẳng mà tay lại hơi run lên. Đây là lúc nào rồi? Mà Tướng gia vẫn còn nhớ đến sủi cảo......
      tieunai691993, Linh Di, Lim-040322 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 44: Bụi về với bụi

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Trần Đình Phương qua, liếc mảnh giấy kia cái, hơi cau mày nhưng chỉ : “Nếu ngươi muốn dâng bản tấu chương này lên cứ coi như hôm nay ta chưa từng gì, ta nghĩ biện pháp khác.”

      Mạnh Cảnh Xuân trầm mặc , vụ án này đúng là thuộc về chức trách của nàng, đồng thời cũng là tâm bệnh của nàng, nhưng cứ bị tùy tiện cuốn vào như thế này, nàng còn chưa có cái dũng khí đó.

      Trần Đình Phương lại liếc nhìn nàng thêm cái nữa, cuối cùng mím chặt môi rồi vội vàng rời .

      Đợi sau khi , Mạnh Cảnh Xuân lấy lại bình tĩnh, cất thư của Thẩm vào trong tay áo, vội hỏi Ngưu quản gia mấy bức thư mà sáng nay Thẩm để trong xe ngựa giờ ở đâu. Ngưu quản gia trả lời là cất vào thư phòng, nàng liền vội vàng sang thư phòng, tìm bức thư của Đinh Hiếu Sinh, cất vào trong ngực, lại vội vàng gọi Ngưu quản gia, bảo là phải ra ngoài chuyến, sau đó chui đầu vào trong xe ngựa về hướng Đại Lý tự.

      Nàng chắc chắn Thẩm biết về chuyện thay xà đổi cột trước khi tuyển chọn Thái tử phi, bí mật sai Đinh Hiếu Sinh điều tra những chuyện tiếp theo của án Hàn Chí Thanh. Nàng đoán, có lẽ vào ngày chúc thọ của Trần Uẩn, Thẩm nghe lén ở hậu viện Trần phủ cùng với nàng, sau đó nổi lên nghi ngờ, mới đặc biệt điều tra. Có thể là tra ra ít manh mối, nên mới bảo Đinh Hiếu Sinh tìm hiểu, chỉ vì muốn xác nhận lại mà thôi.

      Thẩm ở trong triều nhiều năm, phần thận trọng này, cuối cùng nàng cũng thể sánh bằng.

      Nàng đến Đại Lý tự vào đêm khuya, tiểu lại trực đêm ngủ. Phí sức gõ cửa lúc lâu mới có tiểu lại khoác áo ngoài ra mở cửa cho nàng. Tiểu lại kia gặp nàng sáng nay, chợt tỉnh lại hỏi: “Sao Mạnh bình lại đến đây nữa?”

      Nàng : "Sáng nay tới, cẩn thận làm rớt đồ bên trong, đột nhiên nhớ ra nên đến lấy.”

      Khi tiểu lại kia vẫn còn ngáp, nàng cầm nến chân bước vào phòng lưu trữ, lấy hồ sơ vụ Hàn Chí Thanh xuống, từ bên trong lấy ra những ghi chép liên quan đến nữ quyến của Hàn Chí Thanh, nhanh chóng để vào trong ngực, vuốt phẳng vạt áo phía trước rồi ung dung ra, bỏ nến xuống bên.

      Tiểu lại kia hỏi: "Mạnh bình tìm thấy ?”

      Mạnh Cảnh Xuân nâng cổ tay, lộ ra vòng tay đỏ: “Tìm thấy, vì đây là tín vật rất quan trọng nên muộn như vậy mà vẫn đến quấy rầy, ngại quá.”

      Tiểu lại kia lại ngáp cái, : “ sao sao, Mạnh bình đường cẩn thận."

      Mạnh Cảnh Xuân lập tức thẳng xuống bậc thang quay đầu lại, xe ngựa đậu bên ngoài, nàng chui vào, hít sâu hơi. Dù sao nữa, tấu chương này là phải viết. Còn Nhị điện hạ cùng Thái tử ra sao, nàng muốn chú ý đến, mấy loại chuyện đấu đá thế này, tiểu lại như nàng, ngay cả tư cách chọn phe cũng có nữa là.

      Tối nay Trần Đình Phương vội tới vội , Mạnh Cảnh Xuân chưa hề thấy dáng vẻ này của , tuy bề ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh thong dong, nhưng nét buồn rầu mặt lên, đây là chuyện cực lớn.

      Nàng về phủ viết tấu chương cả đêm, để ý kỹ càng, đắn đo cân nhắc tìm từ, chỉ sợ viết sai. Thẩm đêm về, trời sắp sáng, Mạnh Cảnh Xuân mơ màng lảo đảo đứng lên, cất tấu chương vào trong tay áo, đến nha môn.

      là mười bảy tháng giêng, hôm nay nên vào triều vào triều, nên đến nha môn họa mão họa mão, lẽ ra mọi thứ nên trở lại quỹ đạo như trước tết. Nhưng khi Mạnh Cảnh Xuân đến Đại Lý tự, lại thấy Từ Chính Đạt vác khuôn mặt xám xịt đến nha môn, liền đoán được hôm nay thượng triều.

      Đám đồng liêu chẳng qua cũng chỉ bái chào nhau, vài câu chúc phúc, hình như có ai biết được những chuyện xảy ra trong cung.

      Mạnh Cảnh Xuân hàn huyên vài câu với đồng liêu, lại có phần ngồi yên. Thẩm suốt đêm về, biết bây giờ ở Chính đường hay vẫn ở trong cung, cũng biết chuyện này rốt cuộc tiến triển đến đâu, có phải Trần Đình Phương thực làm chuyện gì đó hay . Trong cung chậm chạp có động tĩnh truyền ra, sóng êm gió lặng như thế này, lại giống như đám mây đen u ám nặng trĩu, báo trước cơn mưa to.

      Khi nàng lo lắng yên, trong cung có người tới, triệu nàng tiến cung gấp.

      Mạnh Cảnh Xuân hít sâu hơi, chắc là Trần Đình Phương làm gì đó, thể nào trực tiếp gọi nàng qua như vậy. Từ Đại Lý tự đến trong cung chẳng qua chỉ mất thời gian hai nén nhang, Mạnh Cảnh Xuân lại cảm thấy dài dằng dặc.

      Nội thị đưa nàng trực tiếp đến ngự thư phòng, Thẩm , Ngụy Minh Tiên, Trần Đình Phương cùng Thái tử đều ở đây, lại thấy Nhị điện hạ.

      Mạnh Cảnh Xuân dám ngẩng đầu, vừa vào phòng liền lập tức quỳ xuống, cũng lên tiếng, chỉ nghe Hoàng thượng : "Trần Hàn lâm , ngươi vẫn luôn thầm điều tra vụ án Hàn Chí Thanh, có chuyện này sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân đành phải quyết tâm, bình tĩnh : “Bẩm bệ hạ, quả thực là có chuyện này.”

      "Tam Pháp ty kết án, ngươi lại còn tự ý tra?” Trong giọng mơ hồ nén giận.

      Mạnh Cảnh Xuân nghe, nắm chặt tay thành quyền dưới ống tay áo.

      Nàng đánh bạo : “Vi thần thiết nghĩ, tuy vụ án Hàn Chí Thanh kết thúc, nhưng quá mức vội vàng, vẫn có đầy rẫy điểm đáng ngờ. Vi thần từng viết trong tấu chương trình lên, lập chí muốn tra vụ này, biết bệ hạ có còn nhớ hay .”

      "Tra lâu như vậy, có tra được gì ?”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm hít hơi: “Theo như lời của Châu mục Sâm Châu Đinh Hiếu Sinh, nữ quyến Hàn phủ được thả lúc đó, đa số đều nhờ vả họ hàng xa hoặc là về nhà mẹ đẻ, nhưng trong đó lại có người bị đưa đến kinh thành, hơn nữa còn có người sắp xếp chỗ ở cho người này ở ngoại ô.”

      “Người nào?”

      Mạnh Cảnh Xuân : “Là tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh……”

      Nàng thấy Hoàng thượng cũng hỏi thêm gì, liền lập tức tiếp: "Lúc ấy trong hồ sơ có ghi, vị tiểu nữ nhi này có dung nhan tuyệt đẹp, chân trái lại có sáu ngón chân, thần nhớ rất ràng. Mà...... phố gần đây cũng có lời đồn đãi, bảo là chân trái của Thái tử phi đương triều cũng có sáu ngón chân. Vi thần cả gan xin Ngụy đại nhân chứng thực, có phải lệnh tiểu thư quả thực có sáu ngón chân hay ? Hay đây chẳng qua chỉ là lời đồi đãi?”

      Ngụy Minh Tiên quỳ bên, hề lên tiếng.

      Mạnh Cảnh Xuân quay đầu sang hỏi: "Chẳng lẽ Ngụy đại nhân lại biết chân của lệnh tiểu thư có bao nhiêu ngón hay sao?”

      Nàng hơi hung hăng hùng hổ, Ngụy Minh Tiên chuyện, Thái tử lại đáp lời: "Láo xược, hỏi ngươi vụ án Hàn Chí Thanh, lại kéo đến người Thái tử phi!”

      Mặt nàng đổi sắc, : "Vi thần chỉ là cảm thấy quá khéo, hơn nữa lời đồn rất giống , thể khiến người ta sinh nghi.”

      Thẩm bên : "Mạnh bình , hôm qua Thái tử phi vừa mới qua đời, vào lúc này há có thể những lời quá giới hạn như thế?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội vàng nằm rạp xuống, kinh hoảng : "Vi thần sợ hãi! sợ hãi! biết......"

      mặt Trần Đình Phương có biểu cảm gì, nhìn Mạnh Cảnh Xuân diễn kịch, lâu sau mới mở miệng : "Thẩm đại nhân, lời đồn đãi này cũng phải chỉ có mình Mạnh bình nghe được, những lời vừa rồi của nàng cũng phải là vô căn cứ. Hạ quan mới nãy cũng qua, thân phận của Thái tử phi rất đáng nghi, nếu quả là có người cố ý dùng tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh đến thay thế thiên kim của Ngụy đại nhân để vào cung, đây chính là tội lớn, thể điều tra cẩn thận.”

      Thẩm lại : "Chỉ dựa vào mấy lời đồn đãi nhảm nhí phố cùng với suy đoán này, liền hoài nghi như vậy, đối với người qua đời là rất tôn trọng."

      Giọng điệu Trần Đình Phương có phần hăm dọa: "Thẩm đại nhân lời này, nghe như tin chắc là Thái tử phi trong sạch vậy. Nếu muốn gạt bỏ mối hoài nghi này, khám nghiệm tử thi chẳng phải là được rồi sao? Chuyện sáu ngón chân mà Mạnh bình vừa mới nhắc tới, xét nghiệm lần, nếu cả hai chân của Thái tử phi đều có năm ngón, đương nhiên là cần thanh minh cũng vẫn trong sạch.”

      Thái tử hung hăng quở trách: “Sao có thể để cho ngươi càn quấy!”

      Trần Đình Phương gằn giọng : “Nếu Thái tử điện hạ cảm thấy khám nghiệm tử thi chính là càn quấy, vậy cần khám nghiệm tử thi nữa. Cung nữ hầu hạ bên người Thái tử phi, nhất định phải biết chuyện sáu ngón chân là hay giả, gọi tới hỏi phen là được!”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe giọng điệu này, thầm nghĩ đây giống như giằng co cả đêm, ngược lại như là vừa mới tập hợp đông đủ, bắt đầu tranh chấp lâu. Vậy chẳng lẽ lời của Trần Đình Phương trước đó, Thẩm bị giữ lại cùng với Ngụy Minh Tiên vội vàng vào cung này nọ, chỉ là lừa nàng?

      Tối hôm qua nàng thậm chí còn lo sợ có người cố ý hủy chứng cứ chính là đống hồ sơ ghi chép chuyện sáu ngón chân kia, nên phải lén lút cầm ra, xem ra là nàng lo lắng suông rồi. E là hôm nay Trần Đình Phương đầu bới móc, gọi nàng đến đây cũng chỉ là để về chuyện sáu ngón chân mà thôi. Đương nhiên nàng thể dâng tấu, cũng thể trình chứng cứ lên , vừa nhìn biết là trước đó có chuẩn bị, như vậy ngược lại lớn chuyện.

      Khi khí rơi vào thế giằng co, Ngụy Minh Tiên lại chợt cúi rạp người xuống, : "Vi thần phạm tội khi quân, dù có chết muôn lần cũng đền nổi.”

      "Ngươi có tội gì?"

      Mạnh Cảnh Xuân nghe giọng lạnh lẽo rét buốt của Hoàng thượng, trong lòng tránh khỏi rơi lộp bộp.

      Ngụy Minh Tiên : “Tiểu nữ nhi của vi thần vì chưa cưới có thai nên tự sát vào đêm ngay trước ngày tuyển chọn, Thái tử điện hạ hiếp bức vi thần lấy tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh thay thế tiểu nữ tham gia tuyển chọn, gần năm nay vi thần xấu hổ khó ngủ, tự biết làm loạn triều cương, xin bệ hạ......"

      Ông còn chưa hết lời, xấp tấu chương ngự án bị quét xuống, trong đó có hai cuốn vừa vặn nện vào đầu Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân bị dọa đến gần như ngừng thở, nhịn xuống cơn đau, im re dám nhúc nhích. Ngụy Minh Tiên quỳ bên cạnh như nhớ đến đứa con chết của mình, trong lòng đau thương khôn xiết, lập tức nước mắt đầm đìa.

      "Đồ vô liêm sỉ!”

      Thái tử quỳ xuống, : "Phụ hoàng minh giám, nhi thần hoàn toàn biết gì về chuyện này.”

      "Hoàn toàn biết gì?” Trần Đình Phương chợt thản nhiên cười lên, "Nhị điện hạ Sâm Châu phá án, Ngụy đại nhân hộ tống, trong đó thả bao nhiêu người, khi nào thả, đương nhiên Ngụy đại nhân là người ràng nhất. Nhưng sau khi về kinh lại làm ra vẻ như hoàn toàn biết gì, đổ toàn bộ chuyện này lên người Nhị điện hạ, còn mình thoát sạch sành sanh. Tất nhiên hạ quan tin Ngụy đại nhân có lý do gì để làm ra loại chuyện này, về phần rốt cuộc là do ai sai khiến, trong lòng Ngụy đại nhân hiểu hơn ai hết. Nếu bây giờ người sai khiến lại thề son sắt, bảo là mình hoàn toàn biết gì cả, vở kịch này có phải diễn quá gượng rồi hay ?”

      Ngay sau đó nhìn sang Mạnh Cảnh Xuân, : “Mạnh bình , ngươi có tra ra được gì khác trong vụ án Hàn Chí Thanh hay ? Chẳng lẽ chỉ vỏn vẹn có chuyện sáu ngón chân này thôi?”

      "Vi thần......" Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân xoay chuyển rất nhanh, nàng vừa định mở miệng , Nhị điện hạ thả tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh trước, sau đó bị Ngụy Minh Tiên dẫn dụ mới thả những người khác, nhưng bị Thẩm cắt ngang.

      Thẩm thong thả : “Hôm nay Trần Hàn lâm bày ra dáng vẻ như thông hiểu mọi việc, vậy còn tìm tiểu lại bát phẩm của Đại Lý tự đến làm nền làm chi? Luận về tin tức nhanh nhạy, ai có thể sánh bằng phần của Trần Hàn lâm chứ?”

      Trần Đình Phương cười lạnh, nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân quỳ rạp , cuối cùng chuyển về phía Hoàng thượng, giọng cũng dịu : “Chắc Nhị điện hạ say rượu tỉnh, sao bệ hạ mời Nhị điện hạ tới đối chất? Nếu Nhị điện hạ cùng Thái tử phi có quan hệ thầm kín, vậy Thái tử phi kia rốt cuộc có thân phận thế nào, trước khi nàng biến thành Thái tử phi có dính dáng gì với Nhị điện hạ, chẳng lẽ Nhị điện hạ còn biết hay sao?”

      khí trong phòng nhất thời lạnh buốt, mọi người đều nín thở đợi Hoàng thượng quyết định, cuối cùng ông mở miệng : “Bảo đến đây.”

      Triệu công công đứng bên lập tức khom người lui ra, vội vội vàng vàng rời khỏi ngự thư phòng.

      Trong khí giằng co này, Mạnh Cảnh Xuân bị dọa đến mức sau lưng mướt mồ hôi lạnh. Hành vi cá chết lưới rách của Trần Đình Phương hôm nay, có ý tứ như được ăn cả ngã về , chỉ cần qua hôm nay chứ màng đến bình an của quãng đời sau này.

      Nhưng nén nhang trôi qua, Triệu công công lại vội vàng chạy tới, ngã xuống đất, đau thương thảm thiết : "Nhị điện hạ uống thuốc, tại …… qua đời!”

      Mạnh Cảnh Xuân chỉ thấy khí hoàn toàn ngưng trệ, ngay sau đó lại thêm đống tấu chương, kể cả giá bút nghiên mực cũng đều bị quét xuống đất.

      Giọng Hoàng thượng tức đến phát run, ngón tay chỉ Thái tử, lại nhất thời ra lời.

      Trần Đình Phương căn bản như ngờ đến, cho dù nỗ lực cố gắng chống đỡ, cũng nôn ra búng máu.

      "Ngươi làm ra những chuyện như vậy!” Trong giọng lộ ra đau thương cùng với phẫn nộ bị áp chế, "Ngươi lộng quyền kết đảng, trẫm cũng chỉ mở mắt nhắm mắt. Nhưng đệ đệ kia của ngươi, trời sinh đần độn, hề có lòng dạ gì, ngươi lại hết lần này tới lần khác vây vào trong cảnh khốn cùng, giết hại em, bức tới hoàn cảnh như thế này, quả thực là nhẫn tâm y như mẫu hậu ngươi!”

      Hoàng thượng nhất thời thở gấp, tay chống lên ngự án, toàn thân đều phát run, nhưđã hạ quyết tâm: “Người đâu...... Bắt đứa con bất hiếu này, giam vào thiên lao. Truyền ý chỉ của trẫm, ngay hôm nay...... phế bỏ Thái tử."
      tieunai691993, Linh Di, Lim-040321 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Gay cấn quá, Cám ơn Nàng Nhược Giai
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Lâu đọc bộ nào nhàng như này rồi
      Thanks nàng nhé :)
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :