1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai bảo chỉ hoàng tử mới là “chân mệnh thiên tử” – Mưa Bay (96 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 40: Vu Tiếu Tuyền
      edit: Yuuri

      Điều kì diệu thế gian chính là như vậy, hai người đối đầu sống chết với nhau, như là cố tình sắp đặt vậy tán thưởng tài năng của dối phương. Nạp Lan Đức Duật ở trong kinh thành có thể xưng hùng xưng bá, có đối thủ mà Vu Tiếu Tuyền ở trong giang hồ cũng là lừng lẫy có tiếng, được gọi là “Phách sơn thân chưởng” (1), cả hai đều chỉ nghe danh đối phương thôi, chứ từ trước giờ chưa gặp mặt.

      “Vu huynh, ở đây đông người quá, chúng ta tìm chỗ khác chuyện !”

      “Đệ cũng có ý này, nghe thịt bò dăm tương của Phúc Thuận Trai rất nổi tiếng, chúng ta đến chỗ đó !”

      “Được!” Nạp Lan Đức Duật ở kinh thành, rành đường, nên trước dẫn đường cho Vu Tiếu Tuyền.

      Phúc Nhuận Trai ở trong cửa ngõ bao quanh bởi hàng rào lớn, nơi đó tập hợp rất nhiều quán ăn bình dân, ngoài món thịt dăm tương ra Phúc Nhuận Trai còn có loạt các món ăn khác, mùi thơm dậy cả con phố.

      Hai người vào quán. trong quán buôn bán náo nhiệt, đúng lúc có người ăn xong nhường chỗ ngồi, bọn họ liền ngồi xuống, gọi hai cân thịt bò, hũ rượu , lấy bánh nguyên tiêu lúc nãy trúng thưởng đưa cho nhà bếp nấu, sau đó vừa ăn vừa trò chuyện.

      Bắt đầu câu chuyện từ thịt bò dầm tương, rồi các món ăn ngon, từ các món ăn ngon đến các nơi phong tình, sau đó lại đến các môn phái vỗ công, vừa ăn vừa chuyện, rất hợp ý, biết thời gian trôi qua bao lâu, rượu cũng uống hết rồi, Nạp Lan Nhật Duật vừa quay người gọi tiểu nhị mang thêm rượu, nhìn thấy Tâm Di ngang qua cửa sổ, liền ngưng uống rượu, với Vu Tiếu Tuyền: “Vu huynh, đệ vừa nhìn thấy người quen, ngại quá, đệ xin phép trước!”

      sao, huynh mau . Đệ trả tiền cho.” Vu Tiếu Tuyền cười .

      “Lần sau đệ mời!” Nạp Lan Đức Duật vừa vừa vội vàng bước ra ngoài.

      Ra khỏi tiệm, đuổi theo hướng Tâm Di ra khỏi ngõ hẻm, biển người mênh mông, thấy bóng Tâm Di đâu cả, thở dài thườn thượt, vừa tính quay lại ngõ hẻm, chợt nghĩ lại, có thể đến Ung vương phủ đợi Tâm Di về, bèn quay đầu về hướng Ung vương phủ.

      Nạp Lan Đức Duật gặp được Tâm Di, Vu Tiếu Tuyền lại gặp được, ta ở “Hoa Phán” gặp được Tâm Di.

      “Hoa Phán” là dùng đất nhào nặn thành tượng phá Quan Lớn, bên trong là cái lò, bên trong lò xếp than, đốt lửa kén, Phán Quan bị nung đến khi toàn thân đỏ rực, ngọn lửa từ trong thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) của Phán Quan phun tỏa ra, cực kì đẹp, hấp dẫn nhiều người dân vây xem.

      Tâm Di từ trước giờ chưa thấy bao giờ, thấy rất mới lạ, xem đến say sưa, những người khác cũng xem rất hăng say, Vu Tiếu Tuyền cũng ở trong đám đông xem chút náo nhiệt, vừa tính bỏ , thoáng thấy Tâm Di, Tam Di cũng nhìn thấy , vẫy vây tay, cười với .

      Vu Tiếu Tuyền chen đám đông vào: “Tiểu thư! Chúng ta lại gặp nhau!”

      “Vâng, Vu đại ca!” Ấn tượng của Tâm Di với rất tốt.

      “Khó được tiểu thư vẫn có thể nhớ tôi!”

      “Ha ha, trí nhơ của tôi tốt lắm!” Tâm Di cười , “Tôi họ Tâm!”

      “Ồ, Tâm nương!” Vu Tiếu Tuyền chỉ “Hoa Phán” , “đây là hoạt động đặc biệt của kinh thanh ư?”

      Tâm Di nghĩ nghĩ, “Chắc vậy, tôi vẫn chưa hết những nơi khác, Vu đại ca phải người Bắc Kinh?”

      Vu Tiếu Tuyền gật gật đầu, “Phải, tôi phải, tôi đến thăm người thân.”

      “Thế tốt rồi, cảm thụ chút hương vị của kinh thành!”

      Hai người vừa xem “Hoa Phán” vừa chuyện, xem được lúc, Tâm Di chẳng còn hứng thú để xem nữa, bèn quay đầu hỏi người cùng: “Còn muốn đâu nữa ?”

      nữa, phải về thôi!” Tiểu Mai Tử .

      “Phải, còn sớm nữa, Tâm nương nên về nhà sớm mới phải.” Vu Tiếu Tuyền đồng tình , “ nương ở đâu, nếu thuận đường tôi tiễn đoạn.”

      cần đâu, cần đâu.” Tâm Di liền từ chối.

      Vu Tiếu Tuyền miễn cưỡng, cười : “Thế cũng được, tôi xin cáo từ trước! Hẹn ngày gặp lại!”

      Cáo biệt Vu Tiếu Tuyền, Tâm Di cùng mọi người về phía hoàng cung. qua mấy con đường, là Hiền Lương tự (chùa), đột nhiên Nhị Hổ kéo Tâm Di, “Tiểu thư, nấp !”

      Bọn họ tuy biết nguyên do nhưng cũng nấp sau tường, nhàng thò đầu ra chỉ nhìn thấy xe ngựa dừng lại trước cửa tự, có mấy người trong tự ra, chuyển cái gì đó lên xe ngựa. Nhìn quần áo có thể nhìn ra, thể hòa thượng.

      “Hình như có chuyện lạ!” Tâm Di thấp giọng , bên có người trả lời, Tâm Di cũng thấy lạ, mọi người đều xem mà!

      lát sau có người từ phía sau, “Xem gì vậy?”

      “Đừng có lớn tiếng như vậy!” Tâm Di quay đầu lại, vẫy vẫy tay phía sau, “Để bọn họ phát hay đâu!” vừa xong câu này, cảm thấy ổn, giọng phải của Đại Hổ, Nhị Hổ, mà khí cũng phải, phía sau hình như có rất nhiều người, liền từ từ quay người lại, thấy đứng trước mặt có đến mười người, trong đó có người là Vu đại ca lúc nãy, ngoài ra, những người cùng đều bị điểm huyệt, toàn thân cử động, miệng thể .

      Tâm Di hít hơi khí lạnh, “…”

      nhìn thấy cái nên thấy rồi!” Vu Tiếu Tuyền mặt chút nụ cười .

      ngờ ngươi là bọn trộm đạo!” Tâm Di cũng đếm xỉa đến, “Những thứ này là của ngươi trộm hay cướp vậy?”

      Nghe Tâm Di vậy, Vu Tiếu Tuyền cười, “Tâm nương, cái gọi là trộm đạo cũng phải biết chứ!”

      Tâm Di nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa, lại nhìn Vu Tiếu Tuyền, “Vậy muốn thế nào?”

      ?” Vu Tiếu Tuyền hỏi ngược lại, “ muốn tôi đối với thế nào?”

      qua thời khắc nguy cấp, Tâm Di lấy lại bình tĩnh, nhận ra Vu Tiếu Tuyền có ý muốn giết bọn , bèn cố ý , “Giết chúng tôi là cách tốt nhất, đầu xuôi đuôi lọt.”

      Câu này làm Vu Tiếu Tuyền ngây người, ánh mắt thâm thúy nhìn Tâm Di, “ sợ chết sao?”

      “Sợ, rất sợ! Nhưng là trộm có đạo nghĩa, nghĩ đến những thứ đó cũng là lấy từ bọn tham quan ô lại, như thế loạn sát người vô tội, nếu như hôm nay giết chúng tôi, còn có thể xưng hiệp đạo sao?”

      “Người con này đặc biệt!” môi Vu Tiếu Tuyền nở nụ cười, với Tâm Di, “ cũng biết quá nhỉ, muốn tôi giết các người cũng được, ở lại đây, cho đến khi chúng tôi chuyển đồ hết.”

      “Được, tôi ở lại! Thả bọn họ !”

      “Các người đều phải ở lại!” thấy Tâm Di nhíu mày, Vu Tiếu Tuyền thêm, “ có tư cách ra điều kiện với tôi, tôi thể để làm hỏng đại của chúng tôi được.” xong giơ tay điểm huyệt Tâm Di, vác lên, “Thiệt thòi cho rồi!”

      Những người có liên quan bị vác vào trong tự, sáu người cùng Tâm Di bị giam giữ riêng biệt.

      Vu Tiếu Tuyền thả xuống, giải huyệt, “”Chúng ta chuyện nhé!”

      Tâm Di ngồi lên ghế, “ cái gì? Tôi là tù nhân của , muốn gì cứ thẳng ra.”

      “Tôi muốn gì hết, đợi bọn họ làm xong việc, tôi thả !”

      là thủ lĩnh của bọn họ hả?” Tâm Di nhận ra, cố ý hỏi.

      Vu Tiếu Tuyền cũng che giấu, gật đầu, “Đúng!”

      “Các người trộm nhiều thứ thế, để làm gì vậy, phân phát cho bá tánh hay là làm của riêng?”

      hỏi nhiều quá đấy!”

      Vốn dĩ Tâm Di chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nhưng cách trả lời của Vu Tiếu Tuyền làm Tâm Di có suy nghĩ, cảm thấy người này phải bọn trơ trại thổ phỉ, bọn họ dường như rất thần bí.

      nghĩ gì vậy?” Vu Tiếu Tuyền thấy Tâm Di lên tiếng, dáng vẻ suy tư trầm ngâm, cảm thấy có chút kỳ lạ.

      “Phản Thanh Phục Minh!” trong đầu Tâm Di chợt lóe nên bốn chữ này, bấ giác giật mình, ngước mắt nhìn Vu Tiếu Tuyền, “Chả trách ta tang thương như vậy!”

      gì sao?”

      Tâm Di lắc đầu, “ muốn , tôi đợi thả tôi.”

      Vu Tiếu Tuyền cười, “ sao chút cũng sợ? Nếu là người khác, e rằng ngất xỉu rồi!”

      “Bởi vì tôi phải người khác!” Tâm Di nhìn thẳng Vu Tiếu Tuyền, kiêu hãnh trả lời, “Tôi muốn nhiều lời vô ích với , bảo mấy huynh đệ của làm nhanh nhanh lên, tôi còn phải về nhà ngủ nữa!”

      lại còn dùng khẩu khí ra lệnh cho tôi ư?” Vu Tiếu Tuyền càng lúc càng thấy người con trước mặt rất thú vị.

      Tâm Di cũng thèm quan tâm đến ta, xếp mấy cái ghế dài lại, sau đó nằm lên, “Toi mệt rồi, khi nào mấy huynh đệ lề mề của xong gọi tôi!” xong, khép mắt lại, giả vờ ngủ.

      Hành động này của làm Vu Tiếu Tuyền thể ngờ tới. Tâm Di ngủ rồi, ta còn có thể ở đây sao? Đành mở cửa, bước ra ngoài. ta vừa , Tâm Di liền mở mắt, “Còn cho rằng là người tốt nữa, ra… chẳng qua ta cũng hại người! Ây da, bọn họ làm ơn nhanh dùm, ta lại muốn chơi trò mất tích đâu.”

      Tâm Di lấy đồng hồ trong túi ra xem, qua 12 giờ rồi, “Ngày mai lại bị Khang Hy mắng rồi!”

      ở đây còn cách nào mà đợi, Nạp Lan Đức Duật cũng kiên trì đợi, đợi rất lâu, cùng thấy Tâm Di về.

      biết ấy có vào cửa khác !”

      lúc tính lên phía trước hỏi lính canh, cửa lớn chợt mở ra, chính là Dận Chân ra, Dận Chân làm sao biết mà vậy, còn phải Nạp Lan Đức Duật. Lính canh báo lại, Nạp Lan Đức Duật qua lại trước cổng khá lâu rồi, Dận Chân nghe xong cũng gì, chỉ bảo lính canh báo cáo thường xuyên.

      Nhưng đến nửa đêm, lính canh vẫn đến báo Nạp Lan Đức Duật còn ở ngoài cổng, Dận Chân làm ngơ được rồi, đứng dậy ra ngoài, thấy Dận Chân ra cửa, Nạp Lan Đức Duật cũng choáng váng, ngờ Dận Chân ra.

      “Nạp Lan Đức Duật, ngươi qua lại ngoài phủ của bổn vương lâu rồi, rốt cuộc là muốn gì hả?”

      “Vương gia, xin hỏi, Tâm nương về chưa vậy?”

      Dận Chân hơi cười, “Ngươi muốn gặp ấy?”

      “Ơ…” Nạp Lan Đức Duật biết nên thế nào.

      “Ha ha, về . Đừng ở đây lãng phí thời gian nữa!”

      “Vương gia, ấy phải vẫn chưa về sao, muốn thế này mà ấy vẫn chưa về, Vương gia lo lắng sao?”

      “Ngươi ở đâu nhìn thấy ấy?”

      Câu hỏi này, Nạp Lan Đức Duật nghe ra, là thừ nhận Tâm Di vẫn chưa bề, liền trả lời, “ở cửa ngõ .”

      Dận Chân lo lắng như Nạp Lan Đức Duật, hôm nay là tết nguyên tiêu, Tâm Di chơi muộn chút cũng có thể lý giải được, huống hồ bên cạnh nhất định có sáu người kia, nên ông ta tỏ ra lo lắng.

      Thấy Dận Chân gì, Nạp Lan Đức Duật nén được. “Vương gia, ngài phái người tìm sao?”

      cần, ngươi yên tâm về !”

      “Vương gia…” Nạp Lan Đức Duật còn định thềm nữa như Dận Chân quay người, bước lên thềm, lúc bước vào cửa. ông ta quay người lại, “Nạp Lan Đức Duật, nếu như ngươi cứ đứng ỳ ở đây, đừng trách sao bổn vương khách khí.” xong, ông ta vào phủ. Thấy cửa phủ từ từ đóng lại. cũng biết làm sao đành quay người bỏ .

      Nhắc lại Tâm Di nằm tới nằm lui, mơ mơ màng màng ngủ quên, xin trước luôn, tướng ngủ của rất xấu, này , cái cựa mình, té cái rầm xuống đất, đúng lúc Vu Tiếu Tuyền bước vào nhìn thấy, nhịn được bật cười thành tiếng, “Ha ha… Tâm nương, làm gì vậy?

      Tam Di lúng túng bò dậy, phủi phủi, “Biết còn hỏi!”

      Vu Tiếu Tuyền nén cười, “Được rồi, có thể được rồi!”

      ? Tang vật của các người đều chuyển hết rồi hả?”

      thấy hay thích quan tâm việc đâu sao?” Vu Tiếu Tuyền lạnh lùng , “Thói quen này tốt đâu!”

      “Lòng hiếu kỳ ai lại có!” Tâm Di cũng muốn vạch trần ra, liền ra cửa, “Vậy tôi đây, tự bảo trọng nhiều nhiều nha!”

      “Tâm nương, đừng có cố gắng báo quan, bọn họ đến đây cũng phát ra cái gì cũng tìm được gì đâu.”

      Tâm Di quay đầu lại, “Có có đàm nha môn ngu ngốc mới tin các người để lại những dấu vết gì. tôi ngốc vậy đâu! Yên chí lớn , tối trước giờ qua lại với bọn ngu ngốc!”

      Ra đến phía ngoài, nhìn thấy bọn Đại Hổ đợi, liền gọi bọn họ, “Chúng ta thôi!”

      Bọn họ rồi, Vu Tiếu Tuyền vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên trời, trăng tròn như cái đĩa, ta nhìn như vậy ai biết ta bỏ lúc nào.

      —————

      Chú thích:

      (1) Phách sơn thần chưởng: nghĩa là tay thần phá núi.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 41: Nửa đêm gặp mặt
      Về chuyện này, lưu lại trong lòng Tâm Di ấn tượng rất sâu đậm, nghiêm khắc nhắc nhở sáu người còn lại, được chuyện này với bất kỳ ai. Mọi người cũng biết lợi hại trong chuyện này, nên đều tuyệt hé môi, nếu như mọi người có họp chợ, cũng nhắc đến chuyện này.

      Ăn tết xong, rất nhanh là mùa xuân rồi.

      Từ sau tết nguyên tiêu, Tâm Di ngay cả lên phố cũng rất ít, sợ phải gặp Nạp Lan Đức Duật, sợ mình ta, thậm chí hoài nghi mình ta rồi. Hơn nữa, vẫn sợ gặp Vu Tiếu Tuyền, người này khiến cho cảm thấy có chút bất an, nhưng bất an ở đâu, bản thân Tâm Di cũng ra được.

      Đêm nay, Tâm Di thoái thác mệt rồi, lên giường sớm, thực ra chẳng muốn ngủ, ôm chăn dựa vào thành giường ngây người ra, con chó Nhật nhảy hai ba cái lên giường, kêu hai tiếng ẳng ẳng.

      “Xuỵt, đừng ồn để mọi người ngủ. Chó à, ngươi xem bây giờ ấy làm gì? Gần đây ta hầu như nhớ nhiều đến Tử Kiện, ấy xuất trong giấc mộng của ta ngày càng ít, ta đột nhiên rất muốn gặp ấy, a, ta muốn gặp ấy, vẫn là nhớ… Tử Kiện?” trong lòng Tâm Di rất mâu thuẫn, có cách nào xác định tình cảm của mình.

      Càng nghĩ trong đầu càng rối tung, đột nhiên có ý định liều lĩnh, tìm Nạp Lan Đức Duật. chạy đến nơi ở của chàng đệ Hổ Tử, chỉ có Đại Hổ ở đó, Nhị Hổ biết chạy đâu.

      Tâm Di thấy Đại Hổ ngủ rồi, dùng sức lay dậy, Đại Hổ mở mắt thấy Tâm Di, giật mình, “Cách cách, người, người sao lại đến đây, nơi ở của bọn thuộc hạ giống như ổ chó vậy, xứng với cách cách người!”

      “Ngươi dậy , đưa ta ra ngoài chuyến!” Tâm Di .

      “Ra ngoài? Cách cách, bây giờ cửa cung khóa rồi, cho phép đặc biệt của Hoàng Thượng, ai cũng đều thể ra ngoài.”

      “Phí lời, ta đương nhiên biết, như vậy đến tìm ngươi làm gì? Mau mặc áo vào, ta ở bên ngoài đợi ngươi, tiếng chút, đừng kinh động mọi người!”

      Rất nhanh, Đại Hổ bước ra, bọn họ chính đại quang minh vòng qua tường của cung điện, ra đến bên ngoài, đương nhiên có thị vệ tuần tra ban đêm, nhưng mọi người đều biết vị cách cách này có lúc làm ra những chuyện kỳ quái, nên thấy muộn như vậy còn ra ngoài, cũng lấy làm lạ.

      Bọn họ đến chỗ tường hẻo lánh nhất, Tâm Di chỉ lên phía , Đại Hổ : “Cách cách, cao quá, tôi nhảy qua được!”

      “Cứ thử xem! thử làm sao mà biết!”

      Đại Hổ nhún người nhảy lên, chỉ lên được hai phần ba, thử lại cũng được, lúc đáp xuống, dáng vẻ rất xấu hổ.

      Tâm Di cười : “Bỏ , ta có biện pháp phòng hờ rồi, bắt chước trộm được, vậy công khai ra ngoài vậy.”

      “Làm sao mà công khai?”

      !” Tâm Di dẫn Đại Hổ đến cổng chính, với thị vệ canh cổng: “Mở cổng, ta cần ra ngoai làm chút việc!”

      “Ấy chết, cách cách, trong cung có qui định, khóa cổng rồi thể ra ngoài.” Thị vệ khách khí .

      “Quy định là chết, người là sống, sớm nhất là hơn canh giờ, ta trở về.” Tâm Di .

      “Cách cách, nếu để người ra ngoài, bị Hoàng Thượng biết được, đầu của bọn nô tài giữ được đâu, xem như Hoàng Thượng biết, để thống lĩnh biết được, bọn nô tài cũng gặp tai ương, cách cách, người hãy thông cảm cho bọn nô tài !”

      “Trong mắt các ngươi chỉ có Hoàng Thượng và thống lĩnh, sợ đắc tội với ta sao? phải thường ngày ta đối đãi với các ngươi quá khách khí sao?”

      “Cách cách thường ngày rất chiếu cố đến bọn nô tài.”

      “Biết được tốt!” Tâm Di lấy ra tờ ngân phiếu, “Đem chia , khóa miệng lại dùm!”

      Thị vệ nhìn chữ số tờ ngân phiếu, bất giác cổ họng nuốt nước miếng cái ực.

      Tâm Di thấy hết, cười , “Chia ra cũng đến hơn năm bổng lộc của ngươi đấy! Ta ghi nhớ mấy người các ngươi, hôm nay để ta ra ngoài, tháng sau, mấy người các ngươi cần làm lính canh cổng thành nữa!”

      Câu này có tác dụng hơn tờ ngân phiếu, bọn thị vệ liền nhận ngân phiếu, đưa Tâm Di đến bên cửa, mở khe hở, “Thiệt thòi cho cách cách rồi!”

      “Sau canh giờ ta cũng vào ở đây!”

      “Vâng vâng, vẫn là bọn nô tài mở cửa cho người!”

      Ra khỏi cung, Đại Hổ giơ ngón tay cái lên: “Cách cách, người cao tay !”

      “Chuyện , điều này còn chưa chắc đâu! Khẩn trương lên, nhanh nhanh về, ta cũng muốn để bọn họ gặp rắc rối!”

      “Chúng ta phải đâu?” Đại Hổ giờ mới hỏi.

      “Nhà thủ lĩnh các ngươi.”

      Đại Hổ hít hơi, “Cách cách, bây giờ hơn nửa đêm rồi, để người khác biết sao có thể được chứ.”

      “Ngươi , ai biết đâu!”

      Bọn họ vội vàng đến bên ngoài phủ Nạp Lan, thấy mấy nhánh cây đại thụ mọc ra ngoài tường, Tâm Di chỉ chỉ , “Lần này vấn đề gì chứ? Giúp ta lên cây nào!”

      Đại Hổ giữ chặt Tâm Di nhún người đưa Tâm Di lên cây.

      “Ngươi ở bên ngoài đợi ta.” Tâm Di xong, từ cây từ từ leo xuống sân.

      Vào trong sân, Tâm Di tìm kiếm phương hướng, “Ây da, ta ở phòng nào chứ?” thấy có phòng sáng đèn, liền nhón chân cẩn thận lại gần, nhàng chọc thủng giấy cửa sổ nhìn vào, “Là ông cụ, chắc cha của ta.”

      tiếp tục nhón chân nhè rời , xuyên qua hành lang gấp khúc, có phòng cũng sáng đèn, liền lại, chú ý dưới chân, cẩn thận giẫm phải chậu hoa.

      Tâm Di ngăn được ôi tiếng, liền biết hay rồi, lập tức nấp sau hòn non bộ.

      Quả nhiên, cửa phòng mở, Nạp Lan Đức Duật nước ra, sau khi lướt nhìn vòng mắt dừng lại ở hòn non bộ, thấp giọng : “Ta đếm đến ba, ngươi tốt nhất tự ra , còn …”

      Tâm Di từ phía sau hòn non bộ ló đầu ra, : “ cần đếm.”

      Nạp Lan Đức Duật nhìn là ai, tiếp: “Lá gan nhỉ, nhà Nạp Lan mà ngươi cũng dám xông vào!”

      Tâm Di từ phía sau hòn non bộ ra, “Người khác dám, nhưng ta dám.”

      Nạp Lan Đức Duật lúc này mới nhìn là ai, kinh ngạc, “Nàng, sao lại là nàng? Nàng làm sao vào được?”

      “Leo tường!”

      Nạp Lan Đức Duật vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kéo đến bên cạnh, nhìn khắp tứ phía hỏi: “Có ai nhìn thấy nàng ?”

      Tâm Di lắc đầu.

      Nạp Lan Đức Duật nhanh chóng dẫn Tâm Di về phòng mình, đóng cửa : “Tiểu thư, lá gan của nàng cũng lớn nhỉ, vẫn còn tốt đó chưa bị Hoàng A Mã ta phát .”

      “Thôi Oanh Oanh có thể Tây Sương tìm Trương Quân Thụy (1), ta vì cái gì mà thể tới gặp chàng.”

      Tâm Di quan tâm nữa, biết tối nay mình ra, sợ là cả đêm ngủ được.

      “Người Mãn chúng tôi tuy nhiều lễ giáo như người Hán, nhưng vạn nhất bị người khác biết được, tổn hại đến danh dự của nàng. Nếu bị Ung Vương Gia biết, vậy càng được rồi!” Nạp Lan Đức Duật nhìn Tâm Di, trong lòng có chút lo lắng, sợ mình gặp phiền phức gì, nếu để Tâm Di bị xử phạt, hủy danh tiếng của Tâm Di hay.

      “Tâm vô tà niệm, như hòa thượng và ni có ngồi chung băng ghế cũng hề gì, Ung Vương Gia đó chàng cần lo lắng, ông ta biết đâu.”

      “Có có ai phát ra nàng ?”

      có.”

      “Đến đây nào, ngồi xuống chuyện!” Nạp Lan Đức Duật đỡ Tâm Di ngồi xuống, vừa tính ra nỗi tương tư chất chứa trong lòng, nghe có tiếng gõ cửa, “Duật nhi!”

      Nạp Lan Đức Duật hoảng hốt, hạ thấp giọng, “A Mã của ta.”

      Nạp Lan Hoằng vẫn còn gõ cửa, “Duật nhi, con ngủ chưa?”

      “A… con vừa mới nằm.” Nạp Lan Đức Duật vừa trả lời, vừa đẩy Tâm Di lên giường dùng chăn trùm lại, sau đó buông màn xuống, tiếp đến tay chân luống cuồng cởi áo ngoài ra, ổn định tinh thần rồi mới ra mở cửa.

      Nạp Lan Hoằng bước vào phòng hỏi: “Duật nhi, cha sao giống như nghe thấy con chuyện với ai.”

      , có ạ, con vừa mới ngủ vẫn chưa đến nỗi mớ đâu!” Nạp Lan Đức Duật liền phủ nhận.

      Nạp Lan Hoằng rất tin con trai, để ý cười cười : “Có lẽ cha nghe nhầm. Ờ, người già mà, nghĩ ngợi lung tung ngủ được, đến chuyện với con.”

      “Được ạ, A Mã, cha ngồi .” Nạp Lan Đức Duật có thể được mà!

      Vì cho rằng Nạp Lan Hoằng ngồi xuống mấy câu câu , nào ngờ sau khi ông ngồi xuống, mắt nhìn lên giường : “Này, Duật nhi, hay là chúng ta nằm lên giường , ấm hơn.”

      “A…” Nạp Lan Đức Duật ngờ rằng cha có ý nghĩ này, trong lòng thầm kêu khổ, “Nằm lên giường chuyện, vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này!” len lén liếc về phía giường : “Kìa, A Mã, ở giường con chưa được hai câu ngủ rồi, hay là ngồi vậy!”

      “Ngủ ngủ, ít khi hai phụ tử chúng ta ngủ chung.” Nạp Lan Hoằng xong đứng dậy về phía giường.

      “Tiêu rồi!” Nạp Lan Đức Duật vội nhanh lên phía trước, “A Mã, cha ngồi , để con trải giường.”

      Nạp Lan Đức Duật vừa chậm rãi trải giường, vừa nghĩ cách, Tâm Di lại cứ ngoan ngoãn, thò đầu ra khỏi chăn, Nạp Lan Đức Duật liền trùm lại.

      Tâm Di lại kéo ra, tỏ ý mình ngạt chết mất, Nạp Lan Đức Duật mặt khổ sở, miệng méo xẹo, Tâm Di dẩu môi, chui đầu vào chăn.

      “Duật nhi, xong chưa, con trải giường sao lâu vậy!” Nạp Lan Hoằng đợi được lúc hết kiên nhẫn.

      “Được rồi, được rồi!” Nạp Lan Đức Duật lén dùng sức, chỉ nghe tiếng “lộp cộp” , chân giường nứt ra, theo sau, cố dùng hết sức ngồi lên, vừa ngồi lên giường, nghiêng liền.

      Tâm Di ở trong chăn đâu biết giường đột ngột nghêng, suýt chút nữa ngã rồi, cũng may được Nạp Lan Đức Duật ngăn lại.

      Nạp Lan Đức Duật đứng dậy nhìn kiệt tác do mình làm ra, với Nạp Lan Hoằng: “A Mã, giường của con cũ rồi, ngày mai đổi cho con cái khác nha, đêm nay con đến chỗ cha ngủ chung.”

      Nạp Lan Hoằng vừa bực vừa buồn cười, “Ngủ giường phải thí võ với người khác, cần dùng sức như vậy, ngày mai, cha phải tìm người chuyện hôn cho con, tránh con khỏi dùng quá nhiều sinh lực, tối hôm nay con ngủ tạm !” vừa vừa lắc đầu ra cửa.

      “A Mã, lẽ nào muốn con hôm nay trải chiếu đất ngủ sao?”

      “Có gì mà được chứ?” Nạp Lan Hoằng cũng quay đầu lại.

      Nạp Lan Đức Duật thấy cha rồi, liền đóng cửa, thở phào nhõm, Tâm Di liền kéo chăn ra nhảy xuống giường trách, “Ngạt chết ta rồi, chàng cũng đánh tiếng, ra suýt chút nữa ngã rồi.”

      “Làm sao mà đánh tiếng? Ta dùng cách này, A Mã nhất định phát ra nàng thể, giờ tốt rồi, ta tối nay làm sao mà ngủ?” Nạp Lan Đức Duật nhìn giường của mình.

      Tâm Di cứ nhếch miệng cười: “Ngủ tạm !”

      “Nàng còn cười, đều tại nàng cả.”

      Tâm Di cười : “Ta dường như chỉ đem lại phiền phức cho chàng.”

      “Ta cũng muốn giúp nàng giải quyết phiền phức mà.” Nạp Lan Đức Duật xong ôm Tâm Di vào lòng.

      “Ung Vương Gia có gây phiền phức cho chàng ?” Tâm Di quan tâm hỏi.

      “Rồi, ông ta với A Mã của ta, ta dụ dỗ con nhà lành.” Nạp Lan Đức Duật cười khổ sở trả lời, “A Mã của ta nghe xong rất tức giận, bảo ta sau này đừng gặp nàng nữa.”

      “Ông ta sao có thể chàng như vậy.” Tâm Di rất hài lòng cách làm của Dận Chân, suy nghĩ rồi lại hỏi: “Chàng có đồng ý ?”

      Nạp Lan Đức Duật lắc đầu, “Ta sao có thể gặp nàng được, sao có thể gặp nàng, nhìn thấy nàng, ta cũng biết ngày thàng trôi qua như thế nào nữa?”

      “Qua rất nhanh, Tiết gia phải có ba nương sao?”

      “Ta và họ có gì hết.” Nạp Lan Đức Duật liền giải thích.

      Tâm Di cười, “Biết rồi, đùa với chàng thôi, nếu ta tin chàng, hôm nay còn đến gặp sao?”

      “Ta chỉ cần mình nàng là đủ rồi, tuyệt đối có người thứ hai.”

      Tâm Di ngượng ngùng cúi thấp đầu, “Cái gì mà người với hai người chứ, chỉ lung tung.”

      “Hôm tết nguyên tiêu, ta nhìn thấy nàng, nhưng trong nháy mắt lại tìm thấy nàng, sau đó ta đền cổng Ung Vương phủ đợi nàng, kết quả lại bị Ung Vương gia mắng trận.”

      “Chàng sau này đừng đến tìm ta, bị Vương gia nhìn thấy hay.”

      “Nhưng ta muốn gặp nàng.” Nạp Lan Đức Duật ra khó chịu được nỗi khổ tương tư.

      Tâm Di suy nghĩ rồi : “Nhu vầy , chúng ta gặp nhau vào ngày mùng 5, 15, 25, được ?”

      ? hứa rồi được đến đó.”

      “Bảo đảm đến mà! Chàng chọn nơi !”

      “Đào Nhiên Tự! Ở đó yên tĩnh.”

      “Được!” Tâm Di đồng ý, tiếp theo lại : “ còn sớm nữa, ta phải về rồi, ta là lén trốn ra ngoài, bị người khác phát sợ là phiền phức cho bọn họ.”

      Nạp Lan Đức Duật vẫn nỡ buông tay, “Ở lại chút nữa ”, hai người dựa vào nhau, nhưng mỗi người mỗi tâm .

      Trong lòng Tâm Di lo lắng và sợ hãi, Khang Hy sớm muộn gì cũng ra , còn về Ung Chính, sách sử ghi lại rất ràng, mình cũng qua lại với ông ta, ngày sau e rằng sống dễ chịu như bây giờ, ở Thanh triều, ngoài Nạp Lan Đức Duật ra, còn người nào có thể nương tựa. “Nạp Lan, đừng trách ta giấu chàng, ta sợ, nếu chàng biết thân phận của ta, chàng còn ta nữa , nếu Khang Hy biết chuyện của chúng ta, ta sợ tính mạng chàng khó giữ nổi! Ta mất Tử Kiện rồi, muốn lại mất thêm chàng!”

      Nạp Lan Đức Duật ôm Tâm Di vào lòng, nghĩ đến sau này có thể quang minh chính đại sống cùng với Tâm Di, muốn lần cầu thân với Tâm Di, ôm người đẹp trong lòng, lại muốn để ấy rời , biết là mình càng lúc càng xiết Tâm Di chặt hơn, hai tay vuốt tóc , lưng , hơi thở cũng dần dần trở nên gấp gáp, Tâm Di cũng cảm thấy sinh lý của Nạp Lan Đức Duật thay đổi, liền đẩy ra, nhưng đẩy được, ngẩng đầu lên nhìn , chỉ thấy trong mắt tình cảm nồng nàn, thấy Tâm Di ngẩng đầu, Nạp Lan Đức Duật liền hôn lên môi , cướp đoạt đôi môi thơm của , nụ hôn dài ngây ngất càng làm Nạp Lan Đức Duật nỡ buông tay ra, “Đừng !”

      được!” Tâm Di liền từ chối, “Nạp Lan, nếu hôm nay ta ở lại, sau này những bị chàng xem thường, mà còn bị mọi người xem thường, chàng cũng gặp họa sát thân, nếu chàng nghĩ cho tương lai chúng ta sau này, đừng bảo ta ở lại.”

      như vậy, Nạp Lan Đức Duật dù có nỡ cũng phải thả tay ra, “Nàng cho ta biết, nhà nàng ở đâu, ta muốn đến nhà nàng cầu hôn.”

      “Chàng biết nhà ta ở Ung Vương phủ mà.”

      “Vậy còn A Mã Ngạch Nương của nàng?”

      “Ta từ mất họ rồi.” những lời này của Tâm Di là có gạt Nạp Lan Đức Duật.

      như vậy, ta nhất định phải qua ải của Ung Vương gia rồi?”

      Đến bước này, Tâm Di chỉ có thể gật đầu, trong lòng càng có nỗi khổ khôn xiết, “Chàng phải qua ải của Khang Hy! Chàng hoàn toàn qua được rồi!”

      “Được, ta chọn ngày đến Ung Vương gia chuyện này.”

      ! Chàng tùy tiện như vậy quá mạo hiểm, để ta trước thăm dò tin tức.” an ủi Nạp Lan Đức Duật, cũng là an ủi chính mình, “Ta thuyết phục ông ấy hiểu.” xong, hôn lên má Nạp Lan Đức Duật, “Tình cảm hai người phải là lâu dài, phải ở sớm tối bên nhau.”

      Nạp Lan Đức Duật ôm mạnh, “Ta tiễn nàng!”

      Vẫn là leo tường ra ngoài, nhưng lần này dễ hơn nhiều, Đại Hổ ở bên ngoài đợi rất lo lắng, thấy Tâm Di ra, mới yên tâm.

      Nạp Lan Đức Duật nhìn Đại Hổ, : “ đường cẩn thận!” nhìn Tâm Di lần nữa, rồi phi thân vào.

      Tâm Di ngẩn ngơ nhìn bức tường, giống như muốn nhìn thấu bức tường, trong lòng hiểu mình và Nạp Lan Đức Duật chỉ cách nhau bức tường, trong lòng chợt dâng lên dự cảm hay.

      —————

      Chú thích:

      (1) Tây sương ký (truyện ký mái Tây), còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương kí, truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây, là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông (1295-1307), miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 42: Bán đấu giá cứu trợ thiên tai
      Edit: Yuuri

      Đào Nhiên Đình là Khang Hy năm 34 khi Công Bộ Lang Trung Giang Tảo phụng mệnh đến giám sát Hắc Dao Xưởng tạo nên, lấy thơ của Bạch Cư Dị (1) “Canh đãi cúc hoàng gia nhưỡng thục, dữ quân nhất túy đào nhiên” lấy hai chữ “Đào Nhiên” trong câu làm tên. Cây trong vườn xanh tươi, hoa cỏ sum xuê, lầu các chênh vênh(gập ghềnh), đình đài thấp thoáng, cảnh sắc hợp lòng người.

      Hẹn hò chuyện này thời cổ đại cũng có, chỉ là táo bạo như thời đại mà thôi.

      Nạp Lan Đức Duật đếm đầu ngón tay đến ngày mùng năm, từ sớm ở Đào Nhiên Đình, sốt ruột chờ đợi hơn canh giờ, mới thấy Tâm Di.

      “Nàng cuối cùng đến rồi! Ta đợi rất lâu!”

      Tâm Di ngước mặt nhìn trời, “Bây giờ là giờ Tỵ (2), đúng giờ mà, chàng tới sớm lắm hả?”

      “Ta đến lúc giờ Thìn (3)!”

      “Ha ha!” Tâm Di nhịn được cười, “Sớm quá, sau này đừng đến sớm như vậy!”

      “Ta sốt ruột mà, muốn đến sớm chút gặp nàng!”

      “Sớm quá em ra được!” Tâm Di áy náy .

      Nạp Lan Đức Duật nhìn phía sau Tâm Di, có mấy người cùng, “Bọn họ đâu?” mấy người đó rất biết điều tự chới hết rồi, còn cần Nạp Lan Đức Duật hỏi sao.

      dạo nha!” Nạp Lan Đức Duật nắm bàn tay mềm như nhung của Tâm Di, hai người chầm chậm dạo bước.

      Mây nhạt gió trong lành, ánh mặt trời ấm áp, chim hót hoa thơm, mùa xuân là đẹp nhất, trong mắt những người mùa xuân càng xinh đẹp. Nhưng cái đẹp này dài lâu.

      Thông thường, Tâm Di cách ba đến năm ngày phải đến chỗ Khang Hy trò chuyện, hôm nay cũng vậy, rón rén vào phòng sưởi ấm Càn Thanh Cung, thấy Khang Hy nhắm mắt nằm phản dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

      Tâm Di phất tay, cung nữ thái giám trong phòng đều lui ra.

      “Là Tâm Di phải ?” Khang Hy cảm nhận được, vẫn nhắm mắt hỏi.

      “Hoàng Thượng, người lại khỏe sao?” Tâm Di quan tâm.

      Khang Hy mở mắt ngẩng đầu lên, thở dài, “Trẫm là khỏe, khỏe ở trong lòng.”

      Tâm Di đấm lưng cho Khang Hy, “Sao vậy, Hoàng Thượng, con có thể giúp gì được ?”

      Khang Hy cười cười, “Trẫm biết con thông minh, nhưng dù con có thông minh nữa cũng biến ra tiền được!”

      “Hoàng Thượng thiếu tiền dùng à?” Tâm Di rót ly trà, đưa Khang Hy.

      Khang Hy uống ngụm : “Thiếu, thiếu rất nhiều.”

      “Hoàng Thượng, theo lý mà , con nên hỏi chuyện quốc gia đại , nhưng Hoàng Thượng đối với con rất tốt, con cũng nên vì Hoàng Thượng mà san chút ưu phiền! Chuyện lớn làm nổi nhưng chuyện có thể!”

      Khang Hy cảm thấy rất vui : “Con có lòng, Trẫm rất vui rồi!” Ngừng chút tiếp: “Trẫm uổng công sinh nhiều con như vậy, chẳng có đứa nào có thể thay Trẫm san ưu phiền cả, Ôi! Mỗi năm mỗi tu sửa Hoàng Hà, Hoàng Hà mỗi năm đều vỡ đê, quốc khố lấy đâu ra nhiều tiền để cứu trợ, Trẫm hao tổn tâm trí biết bao!”

      “Hoàng Thượng, cần bao nhiêu ngân lượng ạ? Tâm Di đối với tiền bạc có chút khái niệm gì, đến Thanh triều càng bận tâm lo nghĩ đến tiền bạc.

      “100 vạn lượng, con có ?”

      Tâm Di lắc lắc đầu, “Con có, nhưng con nghĩ cách gom góp.”

      “Gom góp? Làm sao mà gom góp, con đừng với Trẫm, con nghĩ cách lấy của văn võ đại thần trong triều nha, bọn họ nhận bỗng lộc là để nuôi gia đình sống qua ngày, huống hồ chi như muối bỏ biển vậy, giải quyết được vấn đề.”

      Tâm Di suy nghĩ, “Con mới thèm những bổng lộc đó của các đại thần, những bổng lộc đó làm được gì, Hoàng Thượng người chờ xem , con dám nhất định có thể có 100 vạn lượng, nhưng hẵn là nghĩ nhiều hơn so với Hoàng Thượng người, con bây giờ gom góp tiền đây.” xong, chạy nhanh ra ngoài cửa.

      Về đến Di Uyển, Tâm Di liền bày bút mực ra, viết thiệp mời cái gì đó.

      Mọi người đều xem hiểu, bọn họ cho đến bây giờ vẫn chưa từng thấy Tâm Di cầm bút viết, hôm nay là sao vậy?

      Tiểu Cát Tử mở miệng hỏi trước: “Cách cách, người viết thiệp nhiều như vậy, định làm gì vậy?”

      “Vay tiền!” Tâm Di bật ra hai chữ.

      Tiểu Mai Tử mài mực : “Cách cách, người thiếu tiền dùng Hoàng Thượng tiếng được sao.”

      “Là Hoàng Thượng thiếu tiền dùng.” Tâm Di chỉ chăm chú viết, cũng ngẩng đầu lên.

      “Hoàng Thượng cũng thiếu tiền dùng ư?” Tiểu Trúc Tử khó hiểu .

      “Ngươi cho rằng Hoàng Thượng là đại phú ông sao, Hoàng Thượng vì tiền mà lo rầu sao?” Tâm Di liếc Tiểu Trúc Tử cái, lại cúi đầu tiếp tục công việc của .

      “Cách cách, vay tiền phải trả! Người lấy cái gì để trả?” Tiểu Mai Tử có chút lo lắng .

      cần trả, đến lúc đó bọn họ đều cam tâm tình nguyện móc tiền ra.” Tâm Di cười .

      “Đúng đó, cách cách chúng ta có khi nào làm ăn lỗ vốn đâu!” đối với Tâm Di, Tiểu Trúc Tử trước giờ đều tiếc lời ca ngợi.

      “Cách cách, người tính làm sao để vay tiền?” Tiểu Cát Tử lại hỏi.

      “Đừng nôn nóng, đợi ta viết xong rồi cho các ngươi biết!”

      Xi cuối cùng cũng gác bút xuống, gọi: “Tiểu Trúc Tử, Tiểu Lam Tử!”

      “Có nô tài!” Tiểu Trúc Tử, Tiểu Lam Tử liền đáp.

      Tâm Di đưa thiệp mời cho họ, “Đem đến các phủ, các thương gia, các chùa miếu lớn, Ung Vương phủ ngày mai ở Lưu Ly Xưởng tiến hành hội đấu giá cứu trợ thiên tai.”

      Lưu Ly Xưởng của Bắc Kinh nằm ngoài cửa đông, lúc đầu gọi là Hải Vương Thôn, khi Nguyên triều xây dựng Đại Đô thành, bên trong Lưu Ly Xưởng thiết kế chuyên nung tạo ra màu sắc của ngói lưu ly. Khi Minh triều xây Ngoại La Thành, Lưu Ly Xưởng bị ngăn ở bên trong thành, đường phố ở dây dần dần có qui mô hơn, có số quan lại lui về ở thường mang theo số lượng lớn sách vở và đồ cổ đến đây định cư, đồng thời còn thu hút những người vào kinh thi cử có nhu cầu mượn sách vở hoặc thích đồ cổ, người Mãn sau khi du nhập thiết lập Thanh triều, sản xuất lưu ly ở Lưu Ly Xưởng dần dần vắng lặng, nhưng ở đây vẫn còn là nơi tiểu thương tập trung qua lại, những văn nhân học giả nổi tiếng người Hán bị thu hút bởi văn hóa, khí của Lưu Ly Xưởng nên chọn ở đây.

      Lúc đó tiệm sách, tiệm đồ cổ ở Lưu Ly Xưởng san sát nối tiếp nhau, đâu đâu cũng thấy rực rỡ, Tùng Quân Các, Nhị Dậu Đường, Văn Quang Lầu, Tụy Văn Trai, Hòa Sơn Phòng, Bác Cổ Trai (4)… nghiễm nhiên trở thành trung tâm văn hóa của kinh thành, là nơi rất nhiều văn nhân nho sĩ tụ hợp.

      Thiếp mời của Tâm Di nhanh chóng được gởi tới các phủ các thương gia, Dận Chân sau khi nhận thiệp khó hiểu suốt cả buổi trời, người phát thiệp lấy danh nghĩa Ung Vương phủ, kết quả thiệp mời vẫn đưa đến Ung Vương phủ, chuyện này rốt cuộc là cái gì nhỉ! Chữ viết tay rối rắm thiệp càng dám khen tặng, thận trọng suy nghĩ, đoán là Tâm Di gây nên, nhưng làm sao cũng nghĩ ra phát thiệp này rốt cuộc là muốn làm trò gì.

      Người nghĩ ra đâu chỉ có mình ông ta, ngày hôm sau, lca1c đại thần lúc chờ thiết triều cũng bàn tán xôn xao, làm cho bọn họ ngay cả lúc thượng triều tâm cũng để đâu đâu đó. Hiếu kỳ, vừa bãi triều bọn họ liền thẳng tới Lưu Ly Xưởng, khỏi phải , Tiết Ngôn và Nạp Lan Hoằng cũng muốn đến xem náo nhiệt.

      “Nạp Lan huynh, chúng ta bộ hay là cưỡi ngựa .”

      Nạp Lan Hoằng chút nghĩ ngợi liền : “Người ở nhật định rất đông, chúng ta hay là bộ !”

      Hai người , bỗng nhiên nghe có tiếng người gọi: “Nạp Lan Hoằng, Tiết Ngôn!”

      Hai người xoay đầu lại, thấy Dận Chân, liền đứng lại, “Vương gia!”

      “Hai người các ngươi mang theo nhân mã Hà Nam cứu tế, lập tức xuất phát.” Dận Chân dặn dò.

      Nạp Lan Hoằng ngẩn người, “Vương gia, đây phải là việc của Binh Bộ à!”

      Dận Chân biểu lộ gì mà trả lời: “Người bên đó đủ, hai ngươi cũng rãnh rỗi, hãy chuyến !”

      Ung Vương gia căn dặn, hai người đành tuân lệnh, “Vâng!” hai người thất vọng mang vẻ mặt tiếc rẻ bỏ .

      Hai người vừa , Dận Chân liền mỉm cười, “Hai người các ngươi nếu hội đấu giá, vậy càng thể che dấu liền rồi! Tâm Di, phải làm sao cảm ơn ta đây?” Ông ta đắc ý xoay người, cũng về hướng Lưu Ly Xưởng.

      Tại khu đất trống bên cạnh Lưu Ly Xưởng, dựng cái đài, đài có kéo băng biểu ngữ dài, đó viết “Đại hội đấu giá cứu trợ thiên tai.” Rất nhiều người dân vây quanh dưới đài, chỉ trỏ. Có vài thân vương, A Ca, các đại thần cũng đứng ở dưới đài trông ngóng.

      “Lão Tứ muốn làm gì vậy?” Bát A Ca Dận Tự hiểu Tứ A Ca của ông ta làm trò gì nữa, lúc nãy triều có cơ hội giữ lại hỏi.

      biết, là nhiều thủ đoạn nhất.” Cửu A Ca Dận Đường tuy hài lòng, nhưng thấy náo nhiệt vẫn muốn đến coi, ngó nghiêng hồi, thấy kiệu của Dận Chân vừa đến, liền : “Này, Lão Tứ đến rồi, lại hỏi xem.”

      Bọn họ chen đến bên cạnh Dận Chân.

      “Tứ Ca!” Dận Tự lên tiếng chào, ở mức độ lễ nghi luôn luôn có khiếm khuyết.

      Dận Chân cũng khách sáo chào lại: “Bát đệ, Cửu đệ, Thập đê, các đệ cũng đến à!”

      “Tứ ca, hôm nay việc này là ý gì vậy?” Dận Tự chỉ cái đài trống.

      Dận Chân : “Huynh cũng biết.”

      phải huynh phát thiệp mời sao?” Dận Đường khó hiểu hỏi.

      phải huynh.”

      “Vậy là ai? Ai dám mạo danh huynh?”

      , thấy Tâm Di nhảy lên đài.

      Dận Chân chỉ Tâm Di, “Quả nhiên là trò của vị Tâm đại tiểu thư này, các đệ hãy nhớ, ta muốn để người khác biết thân phận của ta, chỉ với người khác họ Tâm, đừng lộ ra, nếu như chọc giận ta, thế nào cũng bị Hoàng A Mã mắng cho trận, huynh căn dặn những người khác rồi.”

      Mọi người đều biết Tâm Di thích đùa, nên cũng thắc mắc tại sao phải đổi họ Tâm. Chỉ thấy Tâm Di đài chắp tay, thẳng vào vấn đề: “Kính thưa các ông bà, chú thím, các huynh đệ tỷ muội, chắc hẳn mọi người đều biết việc Hoàng Hà gặp họa, hôm nay tiểu nữ ở đây tiến hành đại hội đấu giá cứu trợ thiên tai, hy vọng mọi người ra tay giúp đỡ, giúp những người bị thiên tai.”

      Dưới đài có người hỏi lớn: “Chúng tôi tại sao phải giúp họ?”

      “Nếu những người đó là người thân của các vị, họ hàng và bạn thân, các vị có giúp ?” Tâm Di hỏi lại.

      “Có!” đây là lẽ thường tình.

      “Vậy nghĩ ngược lại, nếu ngài gặp khó khăn, có mong muốn người khác đến giúp ngài ?” Tâm Di lại tiếp tục hỏi.

      “Muốn!” những người dân giống như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi của giáo viên vậy, chỉnh tề đáp.

      “Tôi tin các vị đều có lòng thương người, hãy đặt các vị vào hoàn cảnh của họ, các vị nhất định muốn nhìn thấy họ trôi dạt khắp nơi, ăn xin đầu đường xó chợ. Để có thể giúp họ xây dựng lại nhà cửa, nên mời mọi người có tiền quyên tiền, có vật quyên vật, đồng xu chê ít, cái áo chê mỏng, cân gạo cũng là tấm lòng.” những từ khuôn sáo này Tâm Di đều dùng bản nháp, ở xã hội đại, nghe vậy vẫn còn ít đấy!

      Có người đưa ra câu hỏi: “Vậy chúng tôi làm sao tin dùng tiền của chúng tôi giúp đỡ nạn dân?”

      “Các vị có thể tin tôi, nhưng phải tin Ung Vương gia và Liêm Vương gia chứ, có họ làm chứng.” Tâm Di nhìn Dận Chân và Dận Tự, “Hai vị Vương gia, có thể bằng lòng làm chứng ?”

      Dận Chân đương nhiên là nhận lời: “Phải, bổn Vương bằng lòng bảo đảm tiền và vật phẩm thu được lần này đều dùng cứu trợ.”

      Dận Tự há chịu để chuyện nở mặt nở mày này cho mình Dận Chân, liền : “Đúng, tiểu Vương cũng bằng lòng làm chứng, hơn nữa, tiểu Vương mở đầu trước, quyên tặng 1000 lượng.” xong, lấy ngân phiếu ra bỏ vào thùng quyên góp.

      “Đa tạ Liêm Vương gia hào phóng giúp đỡ! Tôi thay mặt cho người dân vùng thiên tai cảm ơn Liêm Vương gia.” Tiếp theo Tâm Di lại với đám đông: “Các vị hương thân phụ lão, ở đây còn đấu giá vài bức tranh chữ cổ, mọi người vừa có thể tặng chút tấm lòng lại có thể có vật phẩm quý hiếm có, hà cớ gì mà làm chứ? Bây giờ đấu giá bắt đầu!”

      ở đây bán đấu giá, ở Ngự Thư Phòng Khang Hy khó hiểu, bãi triều rồi, càng nghĩ càng hợp lý, liền hỏi Lý Đức Toàn: “Hôm nay làm sao đó, đám triều đều để tâm đâu đâu đó, sau đó còn rì rầm như họp chợ vậy.”

      Lý Đức Toàn cười trả lời, “Vạn Tuế Gia, người vẫn chưa biết à?”

      “Biết cái gì?”

      “Hôm nay Tứ Gia tiến hành đại hội đấu giá cứu trợ thiên tai, nô tài đoán các đại thần đều vội muốn xem náo nhiệt!”

      “Dận Chân?” Khang Hy đầy hoài nghi hỏi, “Nó biết làm việc này sao? Việc này Tâm Di làm còn tin được!” vừa nhắc tới Tâm Di, ông liền nhớ lại, “Chắc chắn là Tâm Di, nha đầu này hôm còn vì Trẫm gom góp tiền, ra nó dùng cách này!” Khang Hy liền tỏ vẻ thích thú, “Trò mới, Trẫm cũng muốn xem xem.”

      Lý Đức Toàn liền thay đổi y phục cho Khang Hy, cũng gọi người, thẳng ra trước hoàng cung, được nửa đường, gặp Uyển Nhi tản bộ mình ở Ngự Hoa Viên.

      Nhìn thấy Khang Hy, Uyển Nhi liền hành lễ, “Tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng đâu vậy?”

      “Ra ngoài cung xem trò vui mới, có muốn ?” Khang Hy hỏi.

      Nghe xuất cung, Uyển Nhi rất vui liền đáp, “Được ạ! Hoàng Thượng, có cần gọi thị vệ ?”

      Khang Hy liền xua tay, “ cần cần, nhiều người phiền phức lắm, phải nhanh lên, Trẫm muốn có đám người theo.”

      “Vâng!” Uyển Nhi liền cùng Khang Hy.

      đài đấu giá, Đại Hổ Nhị Hổ mở ra cuộn tranh.

      Dưới đài liền có người nhận ra: “A! của Cố Khải Cho (5) «Lạc Thần Phú»!”

      “Vị công tử này rất tinh mắt, nhìn dáng vẻ công tử biết là tài cao bát đẩu, tin chắc sau này nhất định phong quan bái tướng, quang tông diệu tổ.” tâng bốc của Tâm Di cần tiền.

      Lời hay ai lại thích nghe, người đó thích chí cười khép miệng, cười : “Đa tạ lời may mắn của tiểu thư, xin hỏi «Lạc Thần Phú» giá bao nhiêu?”

      “Giá khởi điểm là 5000 lượng, mức độ tăng giá là 500 lượng.” giá này mắc.

      Lập tức có người giơ tay, “6000 lượng!”

      “Vị đại ca này rất khí phách! Có ai trả cao hơn 6000 lượng ?” Tâm Di hỏi to.

      “6500 lượng… 8000 lượng… 1 vạn lượng…!”

      “Wa, có người ra giá 1 vạn lượng, còn ai giá cao hơn ?” Tâm Di thấy giá rất cao rồi, “1 vạn lượng lần , 1 vạn lượng lần 2…”

      “Hai vạn lượng!” có người trả giá cao hơn.

      —————

      Chú thích:

      (1) Bạch Cư Dị (772-846): tự là Lạc Thiên, hiệu là Hương Sơn cư sĩ là nhà thơ Trung Quốc nổi tiếng thời nhà Đường.

      (2) Giờ Tỵ: từ 9h đến 11h sáng.

      (3) Giờ Thìn: từ 7h đến 9h sáng.

      (4) Bác cổ trai: vẽ bác cổ lấy đồ cổ làm đề tài.

      (5) Cố Khải Chi: Đại danh họa Cố Khải Chi. Cố Khải Chi vẽ tác phẩm Lạc thần phú đồ cũng với bút pháp tinh diệu, dựa theo bài phú Lạc thần nổi tiếng của Tào Thực viết về mối tình tưởng và đầy huyền hoặc đối với Lạc thần Mật Phi. Tào Thực, trong tranh của Cố Khải Chi đơn giữa đám người hầu như say, như tỉnh, ngây ngất nhìn về phía Mật Phi. Còn hình dáng Mật Phi huyền hoặc như ảo ảnh giữa khói mây, sông, núi

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 43 : Phân tranh đấu giá
      Edit: Yuuri

      Tâm Di nhìn về hướng người kêu giá, người này tuổi chừng 26 – 27, khuôn mặt hơi vuông, trong mắt thấy vẻ mặt vênh váo hung hăng, đầu đội cái nón có nạm viên ngọc bích, bím tóc dài đến hông, bên hông đeo cái túi gấm màu vàng, còn có viên ngọc bội bằng cẩm thạch Lang Nha (1), khí phách phi thường.

      “Ha ha! Lại là tuấn tú, tuấn tú Đại Thanh triều còn phải để mắt, ngược lại cũng so sánh được với Nạp Lan Đức Duật.” Tâm Di nhìn cái túi bên hông , “Ê, dám dùng màu vàng, xem ra cũng là dòng dõi hoàng thất!”

      Nghĩ đến đây, cười khanh khách : “Có người ra giá hai vạn lượng, còn ai giá cao hơn ?” có người lên tiếng, phải ra giá nổi, mà đa số mọi người đều nhận ra người này, nên dám tranh với ta.

      “Hai vạn lượng lần 1, hai vạn lượng lần 2, hai vạn lượng lần 3! Được “Lạc Thần Phú»thuộc về vị công tử này, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?” Tâm Di hỏi.

      “Tại hạ Kỳ Duệ, tham kiến Tâm nương!”

      “Ô, ra là Kỳ Duệ bối lạc, thất kính thất kính!” Tâm Di nghĩ, “Chả trách đẹp trai như vậy, ra là 1 trong tam đại thần tượng, ba người mình đều gặp qua rồi, luận tướng mạo, ba người mỗi người vẻ, luận khí phách, Kỳ Duệ mang dáng vẻ kiêu ngạo của hoàng thất, Phất Dực có chút lỗ mảng, là kém cõi nhất, ha ha, tốt nhất đương nhiên là Nạp Lan Đức Duật, chín chắn kiên định, thành thục lại kiêu kiêu ngạo!”

      suy nghĩ, bên cạnh có người xen vào: “Kỳ bối lạc là cây bút lớn!”

      Kỳ Duệ ngoái đầu nhìn, cười : “Phất Dực, ngươi đến chậm bước rồi, «Lạc Thần Phú» thuộc về ta rồi.”

      sao, tôi quyên tặng trước 5 ngàn lượng, sau đó đấu giá cái khác.” Phất Dực hành lễ với Tâm Di, “Tâm tiểu thư, đây là ngân phiếu 5 ngàn lượng, xin nhận cho!”

      Tâm Di – Phất Dực xem ra cũng có quen biết, nên cười : “Phất Dực, hôm nay ngươi sao hào phóng vậy, bên kia có thùng quyên góp, bỏ vào đó !”

      Phất Dực sau khi bỏ tờ ngân phiếu vào : “Hôm qua nhận được thiệp mời, tại hạ còn nghĩ là ai có lòng nhân như vậy, ra là Tâm tiểu thư, Tâm tiểu thư vận động, tại hạ đâu có thể đến cổ vũ chứ?”

      “Phất Dực, ngươi dai vậy buồn nôn sao!” Kỳ Duệ đứng bên cạnh thấy họ nó chuyện rất thân thiện, cảm thấy vui, hỏi: “Ngươi và Tâm tiểu thư quen biết nhau?”

      “Phải, những quen biết, mà còn rất thân, tin ngài hỏi Tâm tiểu thư .” Phất Dực cố ý thêu dệt.

      Tâm Di cũng thuận theo lời của Phất Dực, “Đúng đó, rất thân.” Vừa liếc mắt, thấy Nguyên Thái trốn sau người Phất Dực, liền bắt lại, “Nguyên Thái, đừng trốn, còn ngươi sao?”

      “Có có có, tôi chuẩn bị sẵn rồi, 1 ngàn lượng!” Nguyên Thái vội lấy tiền.

      Tâm Di hài lòng, “Chỉ 1 ngàn lượng, ngươi thể chơi với mấy con chim, còn ít hơn mấy lần tửu lầu!”

      “Vậy tôi tăng thêm, 3 ngàn lượng thế nào?” Nguyên Thái vội tăng lên thêm 2 ngàn lượng.

      Tâm Di quả thực là còn bắt nạt, cứ cố tình : “Vẫn còn ít, ở lại đừng có , đợi chút ta mời cơm.”

      dám dám, nào dám để mời cơm!” Nguyên Thái kiếp này là xui xẻo nhất, chính là dám chọc tới Tâm Di.

      Tâm Di đương nhiên là khách sáo, có mới là mời Nguyên Thái dùng cơm! Liền cười cười , “Được, chúng ta tiếp tục, tiếp theo đến bức của Lục Cơ «Bình Phục Thiếp» (3), giá khởi điểm cũng là 5 ngàn lượng.”

      Vừa xong, Phất Dực liền ra giá, “Tôi ra 6 ngàn lượng!”

      “Khoe giàu hả, nhà các ngươi có tiền, ta trả 1 vạn lượng.” Kỳ Duệ vì Phất Dực quen biết Tâm Di trước, trong lòng vui nên đọ sức với .

      vạn rưỡi!” Phất Dực cũng sợ Kỳ Duệ.

      “Hai vạn!”

      “Ba vạn!”

      Vừa mới bắt đầu vẫn là hơn 5 ngàn, bây giờ là hơn 1 vạn rồi! Tâm Di cũng hô, nhoài người lên bàn xem giá cuối cùng của bọn họ, “Các người đều có tiền, được thôi, tranh cãi càng nhiều giá càng cao, tiền thu được cũng càng nhiều.” có vẻ xem trò vui phải trả tiền.

      “Năm vạn!” sau khi Phất Dực kêu ra giá này, Dận Tự kéo áo Kỳ Duệ, : “Đừng đấu tiền với , ngươi đấu lại đâu.”

      Kỳ Duệ lần này tăng thêm, : “Phất Dực, lần này ta nhường ngươi, «Bình Phúc Thiếp» là của ngươi.”

      Phất Dực dường như cũng thấy giọng điệu thắng thua lần này quá gay gắt, lúc nãy Kỳ Duệ chỉ trả 1 vạn lượng mua được «Lạc Thần Phú», bản thân ra giá nhiều như vậy, trong lòng có chút bất bình, nên : “Ngài hình như vẫn chưa quyên tiền!”

      “Yên tâm , ta keo kiệt vậy đâu!” Kỳ Duệ ném vào trong thùng tờ ngân phiếu, lại chỉ Tâm Di, với Phất Dực: “Hừ! Ngươi cho rằng dùng tiền là có thể lấy lòng ấy sao?”

      Phất Dực liền phủ nhận, “Tôi phải lấy lòng ấy, tôi là vì cứu trợ thiên tai.”

      Bọn họ tranh chấp làm cho Nạp Lan Đức Duật trong đám đông cảm thấy hoài nghi, “ ấy rốt cuộc có thân phận gì, tại sao Kỳ Duệ Phất Dực lấy lòng ấy, lấy lòng ấy vì cái gì?” nhưng ta cũng nghĩ ngợi nhiều, chú ý tới bán đấu giá lại, đây chính là thất sách của Nạp Lan Đức Duật, nếu ta suy nghĩ nhiều hơn, phân tích chút, tức có thể đoán ra thân phận của Tâm Di, nhưng cũng may mà ta nghĩ ngợi nhiều, bằng , hai người đều phải ôm hận rồi.

      “Cách cứu trợ thiên tai này của ấy rất hay, ra ấy ngoài thông minh, nghịch ngợm đáng ra, còn lương thiện có lòng thương người như vậy.” Nạp Lan Đức Duật lại càng hiểu thêm Tâm Di nhiều hơn.

      Kỳ Duệ bực bội biết trút giận vào đâu, liếc mắt thấy Nạp Lan Đức Duật, bắt đầu gây với , “Ô, ta được biết đây là ai đây, ra là con trai của Nạp Lan Hồng! Nạp Lan công tử, danh hiệu của ngươi sếp trước cả hai chúng tôi, vậy ngươi quyên tặng bao nhiêu vậy?”

      Thấy Kỳ Duệ chĩa mũi dùi vào mình, Nạp Lan Đức Duật tránh né : “Tôi thể bì được hào phóng của hai vị, trăm lượng.”

      Phất Dực cũng là vừa mắt với Nạp Lan Đức Duật, huống hồ Nguyên Thái chuyện ở Tửu lầu với , nên liền liền liên kết với Kỳ Duệ, “Ôi chao, tôi Nạp Lan Đức Duật, ngươi quá keo kiệt đó!”

      Nạp Lan Đức Duật khách sáo đáp lại, “Tôi có tổ phụ làm thân vương, cũng có tỷ tỷ làm quý phi, trăm lượng là bổng lộc của tôi bỏ ra.”

      Ý của lời ai nghe đều hiểu hết, Kỳ Duệ lại càng vui, “Như thế cũng quá ít! Ta tin ngươi có tiền!” mục đích của Kỳ Duệ là làm bẽ mặt Nạp Lan Đức Duật, nhưng dù sao cũng là xuất thân hoàng gia, lời cũng biết nặng .

      Phất Dực giống vậy, lời rất khó nghe, “Ngươi có tiền cần vội, có biết bao nhiêu tỷ tỷ muội muội muốn giành được nụ cười của ngươi, ngươi ngại bán vài cái là có tiền à!”

      Lời ràng là có ý sỉ nhục, Nạp Lan Đức Duật tức khắc tức giận ngút trời, có điều ở đây có biết bao vương công đại thần và người dân, nên nén giận, chỉ coi như nghe thấy gì.

      có thể nhịn, nhưng Đại Hổ Nhị Hổ đài nhịn được, xông đến Phất Dực mắng, “Phất Dực, ngươi đừng có hiếp người quá đáng, ngươi chẳng qua ỷ vào tỷ tỷ ngươi mà thôi, có tỷ tỷ ngươi, ngươi đánh rắm cũng được, tiền quyên tặng của Nạp Lan Đức Duật là tiền sạch , giống như mấy người, quyên nhiều như thế cũng phải tiền của tự mấy người, toàn là cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân!”

      Phất Dực chưa từng bị người khác mắng qua, lập tức mắng lại, “Bọn nô tài hai ngươi lại dám mắng ta, thế nào ta cũng là quốc cữu gia, hai ngươi thích mạnh mẽ ra mặt, được thôi, đến đây, đừng ta nể mặt chủ tử hai ngươi! Hôm nay ta phải thay mặt chủ tử giáo huấn bọn nô tài hai ngươi!”

      “Khá lắm quốc cữu gia, ngài muốn giáo huấn họ thế nào?” Phất Dực sỉ nhục Nạp Lan Đức Duật, Tâm Di nổi nóng sao, bây giờ lại thấy muốn giáo huấn Đại Hổ Nhị Hổ, nên lạnh lùng : “Người của tôi tôi tự biết dạy bảo, cần ngài nhúng tay vào. Ngài phải cho rằng hoàng phi tỷ tỷ của ngài cái gì cũng đều che đậy cho ngài chứ?”

      phải phải!” thấy Tâm Di mặt lạnh lại, Phất Dực vội nhượng bộ, “Tôi chỉ là tùy tiện mà thôi!”

      Dận Chân, Dận Tự bên cạnh thấy bọn họ đấu nhau, trong lòng thầm vui, vì bọn họ đều rất ghét Dư Phi. “Phất Dực, ngươi càng càng coi được, ai biết nhà ngươi có tiền, có tiền là có thể coi ai ra gì sao?” Dận Tự vì Tâm Di bênh vực.

      Dận Chân cũng bảo vệ Tâm Di, “Phất Dực, nếu ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ ( bậy), đừng trách bổn vương nể mặt tỷ tỷ ngươi.”

      Phất Dực như nghe sấm, nhưng có mưa, bị Tâm Di như vậy, lại thêm hai vị Vương gia cũng lên tiếng, lập tức dám ở lại, im im liếc Nạp Lan Đức Duật cái, : “ trăm lượng cũng bỏ ra, đồ keo kiệt!”

      Dận Chân cũng lườm lườm Nạp Lan Đức Duật, “Phất Dực ngươi ai ngươi muốn đắc tội, lại đắc tội với Nạp Lan Đức Duật, nha đầu đó chịu để yên cho ngươi sao?” chỉ thấy ánh mắt Nạp Lan Đức Duật luôn nhìn Tâm Di, bất giác nghĩ thầm, “Muốn ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện cũng được, nhưng mà ngươi phải trả chi phí.”

      suy nghĩ, lại nghe Tâm Di , “Phất Dực, ai cũng đều biết nhà ngươi có tiền, nhưng quyên tặng bao nhiêu là tùy tấm lòng của mỗi người, phải để đấu giàu nghèo, nếu lòng thành tâm vì bá tánh vùng thiên tai, dù chỉ quyên tặng đồng xu cũng công đức vô lượng.”

      “A di đà phật! Lời của nữ thí chủ rất hay, lão nạp xem rất lâu rồi, lão nạp đại diện cho Quang Lộc Tự quyên tặng 1000 lượng.” vị phương trượng giả dạng hòa thượng khỏi đám người với Tâm Di.

      “A di đà phật, đa tạ đại sư!” Tâm Di cười mím chi cọp nhận ngân phiếu.

      “Lúc này, Nạp Lan Đức Duật cũng bước đến trước đài, “Tại hạ quả thực có nhiều ngân lượng, chỉ đành… mượn bút mực tiểu thư dùng.”

      Đại Hổ Nhị Hổ liền mang giấy và bút mực ra, Nạp Lan Đức Duật vẩy mực viết chữ “Ái ()”, “Tại hạ kém cỏi, nếu vị nào thích, tùy ý ra giá!” Nạp Lan Đức Duật có gì đáng kể .

      Tâm Di cũng muốn dành lại sĩ diện cho Nạp Lan Đức Duật, to cổ động: “Sao có thể tùy ý ra giá, giá khởi điểm 1 trăm lượng, ai muốn có nào, đây có thể là bức vẽ đẹp đầu tiên của tam đại thần tượng kinh thành, độc nhất bưc này, nhất định đừng bỏ lỡ!”

      Bạn còn chưa , quảng cáo của rất có hiệu ứng lớn, đám đông dưới đài nhao nhao hưởng ứng, “Tôi ra 3 trăm lượng, tôi ra 6 trăm lượng, tôi ra 1 ngàn…”

      Tâm Di cầm búa gõ mạnh cái, “Yên lặng yên lặng, từng người .”

      “Tôi ra 5 ngàn lượng!” giọng ngọt ngào bên tai mọi người vang lên.

      Ánh mắt mọi người đều chiếu vào hướng tiếng , “Oa, qua xinh đẹp… đúng đó, tiên nữ…”

      Tâm Di cũng nhìn qua, phải ai khác, chính là Uyển Nhi, bên cạnh là Khang Hy, Lý Đức Toàn mặc thường phục.

      “Bọn họ sao cũng đến đây? Vậy càng náo nhiệt rồi!” Tâm Di thầm nghĩ.

      Đâu chỉ mình nghĩ như vậy, Vương gia, A Ca và các đại thần đều cảm thấy bất ngờ, nhưng thấy Lý Đức Toàn đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, hiểu ý ngay, biết Khang Hy muốn bộc lộ thân phận, cũng rất phối hợp, làm như nhận ra.

      Nạp Lan Đức Duật dám lười nhác, liền chen qua, , “Hoàng Thượng, ngài sao cũng đến đây?”

      “Chuyện náo nhiệt như vậy, Hoàng lão gia ta sao có thể đến!” Khang Hy lớn.

      Tâm Di thấy tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn Uyển Nhi, ngay cả Nạp Lan Đức Duật cũng chạy qua, trong đầu hơi có chút ghen tỵ, “Xinh đẹp luôn được nhiều hoan nghênh, mình nếu có Uyển Nhi xinh đẹp như vậy, đừng 1 trăm vạn, nhiều hơn cũng được, đâu giống như bây giờ, cổ động cả buổi trời, vẫn chưa che hết đáy thùng!”

      Nghĩ nghĩ lại, nhưng mình là người chủ trì toàn cục mà, thể lên tiếng, bèn : “Vị nương này ra 5 ngàn lượng, có ai ra cao hơn ấy ?”

      Mọi người đều nhìn Uyển Nhi, ai lên tiếng, “5 ngàn lượng lần 1, 5 ngàn lượng lần 2, 5 ngàn lượng lần 3, thỏa thuận xong!” Tâm Di gõ búa.

      Uyển Nhi dời gót sen, lên phía trước nhận chữ, quay về đám đông, đứng bên cạnh Nạp Lan Đức Duật.

      Người dân lại bàn tán: “Hai người họ rất xứng đôi… đúng đó đúng đó, trai tài sắc, quả là trời sinh đôi…” những lời khen ngợi tán thưởng ngớt.

      Uyển Nhi nghe thấy, ngượng ngùng liếc nhìn Nạp Lan Đức Duật, mỉm cười, điều này khiến nhìn càng xinh đẹp.

      Nạp Lan Đức Duật ngay cả chút biểu cảm cũng có, nhìn cũng nhìn Uyển Nhi, là ta nghe thấy sao? Đương nhiên phải, ta lại điếc, vậy nguyên nhân là gì? mặt, ta phải phụ trách an toàn của Khang Hy, mặt khác, Uyển Nhi xinh đẹp nhưng chỉ là dung mạo xinh đẹp mà thôi, dung mạo Tâm Di tuy hơi kém chút, nhưng người toát lên sức sống, nhìn kỹ Uyển Nhi có, vẻ đẹp của Tâm Di là do tính cách, phong thái và hành động tạo thành, đây chính là cái đẹp toàn diện, nên ta đương nhiên vì Uyển Nhi mà động lòng, đây gọi là Tây Thi trong mắt người .

      Lúc này, Tâm Di nhìn thấy trong đám đông ba tỷ muội Tiết gia chen vào, liền thấp giọng thầm: “Ôi trời! Lại muốn kiếm chuyện nữa rồi.”

      Quả nhiên, Tiết Ngôn chen lên phía trước, : “Tâm nương, tôi cũng đến quyên tiền cứu trợ, có hoan nghênh ?”

      Tâm Di cười cười, “Tiền của dễ lấy được nhỉ?”

      “Tâm nương quả nhiên thông minh!”

      “Có sao vậy.” Tâm Di cũng vui.

      “Sảng khoái!” Tiết Ngôn thẳng, “Cũng có gì là khó, tôi có 3 đề bài muốn Tâm nương giải, đề thứ nhất, 1 ngàn lượng, đề thứ hai, 3 ngàn lượng, đề thứ ba, 5 ngàn lượng.”

      Tâm Di đồng ý, “Được!”

      “Nếu trả lời được sao?”

      “Chỗ có 9 ngàn lượng, tôi đưa gấp đôi.”

      Tiết Ngôn bật ngón tay cái lên, “Có câu này của , tôi giới thiệu với người bạn này.”

      “Ra đề !”

      Tiết Ngôn xoay người nhường đường, giáo sĩ nước ngoài bước ra.

      Tâm Di buột miệng , “Được thôi, lại còn mời lão ngoại đến nữa.”

      Giáo sĩ nước ngoài đoán chừng cũng là lần đầu tiên nghe được cách gọi này, nên dùng câu tiếng Trung Quốc cứng nhắc hỏi: “Cái gì lão ngoại?”

      “Ông khá lớn tuổi, gọi là lão, ông đến từ bên ngoài nước Đại Thanh triều của chúng tôi, gọi là ngoại, kết hợp lại gọi là lão ngoại.” Tâm Di giải thích.

      Mọi người đều cười.

      Giáo sĩ nước ngoài cũng lơ đễnh, hướng Tâm Di khom người cong lưng xuống, “Tâm tiểu thư, chào , tôi tên Bao Lý Tư.”

      “Cái gì, Bao Nhĩ Tử (bao ông chết)!” Nguyên Thái đột nhiên câu như vậy.

      Mọi người lại cười to trận.

      Tâm Di cũng cười, với Bao Lý Tư: “Hello, MistNhi Boris. He said this in joke. Please don’t mind.” (Chào ông, Bao Lý Tư tiên sinh, ta đùa thôi, xin đừng để ý đến.)

      Bao Lý Tư ngớ người ra, “ cũng biết ngôn ngữ của nước chúng tôi à?”

      Đừng Bao Lý Tư bất ngờ, tất cả mọi người đều bất ngờ, chung quy thời đó người biết tiếng rất ít, Hồng Dao nhìn Tâm Di bằng ánh mắt sùng bái, “Tâm tỷ tỷ, tỷ lợi hại!”

      Nạp Lan Đức Duật lãnh giáo Tâm Di khác với mọi người, “ ấy ngay cả tiếng nước ngoài cũng biết, còn biết những cái khác nữa ?”

      Tâm Di cười cười, “Ở đây tiếng Trung Quốc , mọi người đều nghe hiểu.”

      —————

      Chú thích:

      (1) Lang Nha: tên núi ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.

      (2) Lục Cơ (261 – 303), tự là Sĩ Hằng, người Ngô Quận (nay là Tô Châu – Giang Tô). Từng nhận chức Bình Nguyên nội sử, nên được gọi là Lục Bình Nguyên.

      Sau khi mất do “Bát Vương Chi Loạn”, bị chu di tam tộc. Ông là “nhân tài hiếm hoi, văn chương đứng nhất nhì thời đó” (Tấn Thư – Lục Cơ truyền), cùng với em trai là Lục Vân trở thành nhà văn học nổi tiếng thời Tây Tấn. Thực ra Lục Cơ còn là thư pháp gia kiệt xuất, “Bình Phục Thiếp” của ông đích thực là bút tích thư pháp của danh nhân sớm nhất thời cổ đại.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 44: Đề khó
      Edit: Yuuri

      “Được, vậy mời Xin tiểu thư nghe đề thứ nhất!” Bao Lý Tư nhanh cũng chậm mà , “Nghe ngày 3 tháng 3 năm 333 công nguyên có người cấu tứ ra đề kỳ lạ. Ông ta dùng 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9 chín con số này tạo thành biểu thức số học phép trừ, Tâm tiểu thư mời xem.”

      Thu Yến mở ra tờ giấy, đưa ra cho mọi người xem.

      ?????

      ????

      33333

      Bao Lý Tư tiếp tục : “Để đáp số tập hợp thành 33333, người đó tốn mất thời gian nửa đời người! Ông ta ai có thể đoán ra số trừ và số bị trừ là bao nhiêu, quả là người phi phàm, còn đề có đáp án thứ hai! Tâm tiểu thư, giải được ?”

      Tâm Di hơi suy nghĩ chút, : “Chỉ cần xác định được chữ số ở vị trí đầu tiên của số bị trừ, khó tìm ra đáp án.” xong, lấy bút trong tay Đại Hổ, điền lên giấy dãy số 41286 – 7953 = 33333. Còn cách giải thứ hai cũng vậy có thể liên tưởng ra!” lại viết ra biểu thức khác 41268 – 7935 = 33333, “Xong rồi!”

      Mọi người kinh ngạc, “Oa, thông minh, nhanh như vậy tính ra rồi.”

      Khang Hy gật đầu liên tục.

      “Được, tôi nuốt lời.” Thu Yến lấy ra tờ ngân phiếu 1 ngàn lượng ném vào thùng quyên góp.

      Bao Lý Tư lại bắt đầu đề thứ hai, chỉ thấy ông ta lấy ra 1 trái táo, “Tôi ở đây có trái táo.”

      Tâm Di, Nạp Lan Đức Duật cùng lúc suy nghĩ, “Sao lại là trái táo?” Tâm Di nhìn Nạp Lan Đức Duật, Nạp Lan Đức Duật đúng lúc cũng nhìn Tâm Di, hai người hiểu ý mỉm cười. Dận Chân luôn luôn để ý bọn họ, ông ta để ý từng chi tiết bé này.

      “Tôi có cái tài, gọt vỏ táo, từ đầu cuống thẳng đến đầu khác, vỏ táo liền nhau đứt, rất khéo rất đẹp.” Bao Lý Tư tiếp tục .

      Tâm Di sợ ông ta cũng muốn mình làm như vậy, liền trước, “Tôi có cái tài này.”

      Bao Lý Tư cười xua tay , “Tôi phải muốn Xin tiểu thư gọt vỏ táo, nhưng muốn hỏi nếu sau khi gọt xong 1 dây táo trải lên bàn, như vậy vỏ táo này ra hình dáng nào?”

      Tâm Di nhíu mày, “Câu hỏi này trị giá 3 ngàn lượng, các người có tiền?”

      “Tâm tiểu thư cho rằng rất dễ sao? Câu hỏi của tôi nay chưa có ai trả lời đúng.” Bao Lý Tư .

      “Đó là do bình thường có ai chú ý đến chi tiết này, hai đầu của vỏ táo là hình xoắn ốc, nhưng ở giữa vẫn phải có đoạn thẳng, nhưng do chuyển hướng giống nhau của hai đầu xoắn ốc, nên có hình “Như ý”. Chính là giống hình dạng ngọc như ý đặt trong nhà của chúng tôi.” Tâm Di hùng hồn .

      Dận Chân vì muốn chứng thực lời của Tâm Di, nên với Bao Lý Tư: “Vị lão ngoại này, sao ông gọt ra để mọi người xem.”

      “Đúng đó… đúng đó…” Mọi người phụ họa theo.

      Thế là Bao Lý Tư lấy dao ra bắt đầu gọt vỏ, mọi người ngóng cổ xem.

      Khang Hy cũng Lý Đức Toàn: “Câu hỏi vỏ táo này chưa chú ý qua.”

      “Vâng ạ!” Lý Đức Toàn cũng theo, “Lão gia, người xem vị Tâm nương này đúng ?”

      biết nữa! Chúng ta chờ xem !”

      Thu Yến lấy ra miếng gỗ, chờ Bao Lý Tư gọt xong vỏ táo, sau khi mang vỏ táo trải ra miếng gỗ, mọi người lại bàn tán, “Ôi, đúng … chính là hình Như Ý… đúng đó đúng đó.”

      “Ba ngàn lượng!” Dận Chân cười .

      Thu Yến lấy ra 3 tờ ngân phiếu, nhét vào thùng quyên góp sau đó lại với Tâm Di: “Đề cuối cùng là 5 ngàn lượng, nếu giải ra, có thể đền 1 vạn lượng.”

      Tâm Di bình thản ứng đối, mảy may sợ hãi, “Ra đề !”

      Thu Yến lấy ra 3 cái bình lớn đều nhau đặt lên đài.

      Bao Lý Tư chỉ cái bình lớn nhất, “Dung lượng bình này là 8 lít, bên trong chứa đầy rượu.”

      Sau đó chỉ cái bình , “Cái này 3 lít, là bình .” Tiếp sau đó lại chỉ cái bình cỡ vừa, “Cái này 5 lít, cũng là bình , Tâm tiểu thư, xin hỏi làm sao rót được rượu phân thành 2 bình 4 lít?”

      Tâm Di mỉm cười, thầm, “Đây cũng có thể kiếm 5 ngàn lượng, hì hì, tiền của Thanh triều dễ kiếm! Đề mục này đưa cho học sinh tiểu học 5 – 6 tuổi chỗ chúng ta đều có thể giải ra.” Nên với Thu Yến: “Thu Yến nương, chuẩn bị ngân phiếu !”

      trả lời trước .”

      Tâm Di bắt đầu chỉ huy, “Tiểu Trúc Tử, lấy cái bình để lên bàn, để mọi người đều xem được , sau đó ta ngươi làm.”

      “Vâng!” Tiểu Trúc Tử theo lời mà làm.

      “Trước tiên rượu trong bình lớn rót đầy qua bình 3 lít.” Tiểu Trúc Tử rót cẩn thận nghiêm túc. “Sau đó rượu trong bình lại rót vào bình cỡ vừa 5 lít. Rất tốt, lại dùng rượu trong bình lớn rót đầy bình , vẫn dùng rượu trong bình lại rót vào bình cỡ vừa.”

      Tiểu Trúc Tử rót xong, hỏi: “Thế rượu còn lại trong bình làm thế nào?”

      “Đừng vội, bây giờ trong bình còn 1 lít rượu, Tiểu Trúc Tử, ngươi lại rót rượu trong bình cỡ vừa về lại bình lớn 8 lít.” Tâm Di tiếp tục chỉ huy.

      “Đây là làm gì vậy, rót tới rót lui?” Phất Dực vẫn chưa hiểu.

      “Ngươi bị làm cho say rồi.” Thập A Ca cũng hồ đồ.

      “Bây giờ 1 lít còn lại trong bình rót vào bình cỡ vừa.”

      Tâm Di xong câu này, Khang Hy gật đầu : “Chính là thế này!”

      “Sau đó rượu trong bình rót vào bình cỡ vừa 5 lít, được rồi, bây giờ bình lớn 8 lít và bình cỡ vừa 5 lít mỗi bình đều có 4 lít rượu.”

      Nạp Lan Đức Duật vỗ tay đầu tiên, mọi người cũng vỗ tay theo.

      Dận Chân cười to, “Ha ha, 5 ngàn lượng!”

      Đến lúc này, Thu Yến cũng phải bái phục, “Tâm tỷ tỷ, muội phục tỷ rồi, 3 đề này, muội suy nghĩ cả buổi tối đều nghĩ ra.” lấy ngân phiếu ra, bỏ vào thùng quyên góp.

      Bao Lý Tư cũng liên tục khen ngợi, “Bái phục! Bái phục! ngờ mấy đề khó này đều bị giải ra hết, rất giỏi!”

      Tâm Di khiêm tốn : “ giỏi gì, Đại Thanh quốc nhân tài đông đúc, tôi chỉ là giọt nước trong biển cả mà thôi.” ở trước mặt người nước ngoài tránh , nhưng làm Khang Hy rất vui, vẻ tươi cười luôn mặt ông.

      “Tâm tiểu thư vì bá tánh vùng thiên tai mà nhọc lòng như vậy, tôi cũng đến biểu thị chút lòng thành.” Bao Lý Tư quay đầu với Sở Cầm, Hồng Dao, “Lấy cái rương tôi chuẩn bị lại đây!”

      Sở Cầm chen ra khỏi đám đông, mọi người đều vói đầu nhìn. Rất nhanh, đem lại cái rương hình vuông khoảng 2 thước, Hồng Dao mở ra, vàng đầy rương.

      Tâm Di lại tràng tiếng , “Oh, MistNhi Boris, Thank you, thank you vNhiy much!”

      “Được… ngay cả vị lão ngoại này cũng bày tỏ, lão phu cũng thể trơ mắt đứng nhìn!” Khang Hy lần nữa khuấy động khí, lấy ngân phiếu ra, “ nhiều, 5 trăm lượng.” sau khi ông đem tiền bỏ vào thùng quyên góp, nháy mắt với Tâm Di.

      “Đa tạ Hoàng lão gia cổ vũ!” Tâm Di biết mục đích của Khang Hy, cười .

      “Hoàng A Mã ràng cũng đến góp vui.” Dận Tự với mấy huynh đệ: “Được rồi, người đến lúc này, muốn đến xem náo nhiệt, xuất tiền được!”

      Quả nhiên, nghe Khang Hy : “Ta các vị ở đây, đừng chỉ nhìn thôi, làm quan được cấp dưới biếu tặng lấy ít ra , làm buôn bán ít lợi nhuận lấy phần lời, giúp người chính là gốc của niềm vui mà.”

      “Đúng đúng đúng, giúp người chính là gốc của niềm vui mà, bao nhiêu cũng là tấm lòng, tích ít thành nhiều (nghĩa gốc tích cát thành tháp), tôi cũng xuất 5 trăm lượng.” Dận Chân theo vào đầu tiên, nhưng dám vượt quá Khang Hy, xuất ngân lương bằng nhau.

      Hoàng Thượng mở miệng, các quần thần ai dám trơ mắt nhìn, nên người 2 trăm, người 3 trăm, nhao nhao bỏ vào thùng quyên góp, các đại thần trong triều mở đầu, những bá tánh cũng làm theo, tiền cắc, bạc vụn, ngân phiếu trong thùng quyên góp từ từ nhiều lên. Đội ngũ quyên tiền cứu trợ xếp thành hàng dài, còn có người đem gạo, bột mì, quần áo vật dụng hàng ngày… đến.

      Tâm Di, Nạp Lan Đức Duật, Thu Yến, Sở Cầm, Hồng Dao và Mai, Lam,Trúc, Cát, Đại Hổ, Nhị Hổ cùng giúp thu xếp phân loại, làm rất hăng say.

      Chỉ trong mấy ngày mà tiền, vật dụng thu được vượt qua dự tính của mọi người.

      Để những vật phẩm bị người khác tham ô, tạm thời đều để ở Di Uyển.

      Đáng lẽ vì chuyện cứu trợ thiên tai, Khang Hy rất tổn hao tâm trí, bây giờ, ông có thể nhấc tảng đá lớn trong lòng xuống rồi, mấy ngày nay, Nam Thư Phòng thường có tiếng cười của Khang Hy, “Ha ha… Tâm Di, con giỏi lắm, nghĩ ra cách gom tiền này, được con gom nhiều như vậy!” Khang Hy khen ngợi Tâm Di.

      “May mà Hoàng Thượng đến cổ vũ, nếu , con rách da miệng cũng được bao nhiêu người đến quyên góp, vẫn là lời kêu gọi có trọng lượng của Hoàng Thượng!” đây chính là Tâm Di biết làm người, chiếm công lao về phần mình.

      “Đáng tiếc là chỉ quyên góp trong kinh thành, nếu là nhiều nơi càng nhiều tiền hơn.” Tâm Di tiếp tục .

      Khang Hy rất hài lòng, “Rất tốt rồi, con vì Trẫm giải quyết phần rất lớn rồi.”

      “Có thể vì Hoàng Thượng san sẻ ưu phiền, Tâm Di rất bằng lòng! Nhưng mà, đây có bị coi là can thiệp triều chính ?”

      “Ai dám con can thiệp triều chính, người nào dám , Trẫm kêu quyên góp, để xem còn có thể gom được nhiều vậy !” tâm tình của Khang Hy lên đến cực điểm, tiếp: “Trẫm phải thưởng con cái gì đây?”

      “Con thiếu thứ gì hết!” Tâm Di ? “Đúng vậy, con thiếu thứ gì, lại thể làm quan, A Ca, Trẫm nghĩ ra con thiếu cái gì rồi, đúng rồi, con bao nhiêu tuổi?”

      “Hoàng Thượng, con cần.” Tâm Di vừa nghe biết Khang Hy muốn gì rồi, vội từ chối.

      Quả nhiên, Khang Hy : “ lớn lấy chồng, lần trước Duật Phi có đề cập với Trẫm, Phất Dực rất thích con, muốn lấy con, Trẫm cho rằng hợp, bác bỏ , ngược lại là Kỳ Duệ, Trẫm thấy cũng tệ.”

      “Hoàng Thượng, con cần mà!” Tâm Di dám đề cập Nạp Lan Đức Duật với ông, đành cần.

      “Tâm Di, Trẫm già rồi, Trẫm muốn lúc mình còn sống thấy con có nơi nương tựa suốt đời!” Khang Hy thương .

      Tâm Di cũng biết đây là lòng tốt của Khang Hy, biết làm sao đành miễn cưỡng kéo dài trước, “Hoàng Thượng, người để con suy nghĩ nha, có được , qua thời gian rồi hẳn trả lời người.”

      “Vậy con cứ suy nghĩ ! Nhưng đừng nghĩ lâu quá đó!”

      Tâm Di than thầm, “Người cho rằng con muốn gì, con muốn nghĩ gì làm sao mà với người!”

      Ngay lúc này, Dận Chân bước vào.

      Tâm Di liền : “Hoàng Thượng, hai người bàn chuyện quốc , con cáo lui trước!” xong, rời khỏi Nam Thư Phòng.

      Dận Chân vấn an Khang Hy, sau đó hỏi A Mã, gọi nhi thần đến biết có chuyện gì?”

      “Còn phải chuyện cứu trợ, của cải vật dụng của các bá tánh đều chất đống ở Di Uyển, chỗ đó cũng lớn, con nhanh chóng xử lý việc này .”

      “Vâng, nhi thần lập tức xử lý.” Dận Chân ngập ngừng : “Hoàng A Mã, nhi thần còn việc khác muốn trao đổi với Hoàng A Mã.”

      !”

      “Là việc liên quan đến hôn của Tâm Di cách cách, ấy cũng còn , nên có nơi dừng chân.”

      Khang Hy gật đầu, “Lúc nãy Trẫm có chuyện này với nó, nó phải suy nghĩ. Dận Chân, con , Qi Rui thế nào? Trẫm thấy cũng hợp.”

      Dận Chân vừa nghe, chọn người này cũng phải người mình muốn cần, nhưng ông ta dám nhắc đến Nạp Lan Đức Duật, đành uyển chuyển : “Hoàng A Mã, việc này vẫn là nên để cách cách tự quyết định, có lẽ, ấy có người tốt hơn sao?”

      “Người tốt hơn? Ai vậy?” Khang Hy hình như nghe ra điều gì.

      Dận Chân vội che giấu, “Nhi thần chỉ là suy đoán, Hoàng A Mã, cha hãy để cho cách cách suy nghĩ, đợi qua thời gian tìm cơ hội thích hợp nhắc lại với ấy, con mà, hay xấu hổ.”

      “Con đúng, việc này gác lại, con cố gắng xử lý tốt việc cứu trợ !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :