1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai bảo chỉ hoàng tử mới là “chân mệnh thiên tử” – Mưa Bay (96 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 35 : Thống lĩnh có thể trở thành phò mã

      Người dịch : Yuuri

      Khi trời tối, Đại Hổ, Nhị Hổ và Xiao Tru Zi, Tiểu Lam Tử quay về Di Uyển với dáng vẻ ũ rũ.

      Tiểu Mai Tử vừa thấy bọn họ, hỏi ngay : “Tìm được Cách Cách chưa?”

      Bọn họ đều im lặng , chỉ lắc lắc đầu.

      “Chúng tôi chết chắc rồi.” Tiểu Lam Tử .

      “Chết chết, đến dương gian tìm cách cách, lúc đó chúng ta vẫn ở cùng ấy.” Tiểu Trúc Tử quẹt nước mắt .

      Nhị Hổ mắt đỏ ngầu “Cách cách đáng thương, ngay cả thi thể cũng tìm thấy nữa.”

      Đại Hổ sụt sịt, “Cách cách, Đại Hổ vô dụng, Đại Hổ chẳng giúp gì được cho người.” khóc giống như là truyện bệnh vậy, thế là mấy người bọn họ khóc bù lu bù loa.

      Tiểu Trúc Tử vừa khóc vừa trách móc Mai, Cát hai người , “Hai người đúng là vô lương tâm mà, ngay cả giọt nước mắt cũng có.”

      Tiểu Mai Tử và Tiểu Cát Tử nhìn nhau, nín cười, , hai người họ có thể nín cười, nhưng Tú Nhi , lại bật khóc.

      Tâm Di từ trong từ bước ra, mắt cũng lấp lánh nước, : “Khóc cái gì mà khóc, ta vẫn chưa chết mà!”

      Mấy người bọn họ lập tức ngừng khóc, kêu to, Đại Hổ chạy lại , “Cách cách!”

      Tiểu Trúc Tử đột ngột chạy lại ôm lấy Tâm Di, càng khóc dữ hơn, “Cách cách, người chết, quá tốt rồi, thế là bọn tôi phải chết nữa rồi.”

      “Tiểu Trúc Tử, té ra cậu khóc phải vì cách cách, mà khóc vì mình cậu thôi!” Nhị Hổ chùi nước mắt, trách móc.

      “Ai chứ, làm sao biết tôi khóc phải vì cách cách?”

      “Được rồi, được rồi, nước mắt vẫn còn mặt, mà gấu ó nhau rồi.” Tâm Di lau nước mắt cho Tiểu Cát Tử .

      “Oh, hai người, hai người biết cách cách trở về, cố ý đùa chúng tôi, chả trách sao có nước mắt.” Tiểu Cát Tử bừng tỉnh chỉ hai người Mai, Cát

      ra, hại chúng tôi khóc quá trời luôn.”

      Tiểu Mai Tử : “ động não may mắn a, chúng tôi biết, Ung Vương gia giục Lý công công đến chờ mấy người, nếu cách cách trờ về, ngay cả Lý công công cũng bị liên lụy.”

      phải bảo các người đừng quay lại mà, sao chịu nghe?” Tiểu Cát Tử hỏi.
      Tiểu Trúc Tử lớn tiếng : “ thể để hai người chịu oan ức, chúng ta là người nhà mà!”

      “Tôi cảm động, vốn tưởng rằng ở nơi chỉ có đấu đá, nghi kỵ lẫn nhau, ngờ rằng cũng có tình nhỉ.” Tâm Di cảm động .

      “Lấy tình đổi tình, cách cách đối xử với chúng tôi như chị em trong nhà, chúng tôi cũng vì cách cách mà làm bất cứ việc gì.” Nhị Hổ ra lời trong lòng của mọi người.

      “Cảm ơn mọi người!” Tâm Di chịu được nước mắt tuôn rơi, “Vì cái tình này, chúng ta phải nên cạn ly sao?”.

      Tiểu Trúc Tử liền hưởng ứng : “Được đó, chúng ta có thể ăn mừng bữa rồi.”

      “Cậu chỉ biết có ăn.” Nhị Hổ bắt đầu xiên xỏ Tiểu Trúc Tử.

      Tiểu Trúc Tử càu nhàu : “Mọi người từ tối hôm qua tới giờ có ăn cái gì đâu, mà kỳ lạ , trước việc ngổn ngang vậy mà vẫn thấy đói.”

      Tiểu Lam Tử đột nhiên nghĩ ra điều gì, “Cách cách, người bị té có sao ?”

      “Tôi phải tiên nữ, đây lại là núi cao, thử té lần tôi coi thử coi có sao ?”

      “Cách cách phước lớn mạng lớn, có thần linh phù hộ.” Đại Hổ .

      “Thần linh hả có đâu, có người cứu có.” Nghĩ đến Nạp Lan Đức Duật, mặt Tâm Di thoáng nụ cười.

      “Là ai vậy?” Tiểu Trúc Tử ngạc nhiên.

      cho cậu biết.”

      Tiểu Trúc Tử giống như cục kẹo hồ lô bám lấy Tâm Di, “Cách cách, rốt cuộc là ai vậy, đừng thừa nước đục thả câu mà.”

      Đại Hổ : “Đúng đó, cho chúng tôi biết là ai, để chúng khấu đầu lạy tạ họ.”

      Tâm Di bị hỏi dồn riết, đành cho họ biết : “Thần tượng… của mọi người.”

      “Nạp Lan Đức Duật!” mọi người kinh ngạc kêu lên.

      Giọng của Nhị Hổ có vẻ là lạ , “Cách cách, vậy tối hôm qua cách cách ở cùng với ta à?”

      “Phải, tuyết rơi nhiều như thế, chúng tôi phải tìm hang núi mà tránh chứ!” xong, thấy bọn họ nhìn nhau nét mặt kỳ quái, sau đó cùng la lên : “Ờ há…”

      Tâm Di liền hiểu ra bọn họ là ý gì rồi, giơ tay ký đầu mỗi người, “ờ há cái gì mà ờ há? Trong cái đầu dưa chuột của các ngươi nghĩ gì hả?”

      “Cách cách, Nạp Lan Đức Duật có ý với đó.” Trong mọi người Tiểu Trúc Tử là đứa dám sợ lớn nhất.

      “Tiểu quỷ, nhà ngươi vậy là có ý gì?” Tâm Di cũng tức giận.

      “Cách cách, tôi hiểu rồi.”

      Tâm Di trợn mắt nhìn : “nhà ngươi hiểu cái gì, con mắt nào của ngươi thấy có ý với ta hả?”

      “Chúng tôi đều nhìn thấy hết á.” Bọn họ đồng thanh .

      “Các ngươi đoàn kết như vậy khi nào vậy ta?” Tâm Di lại họ.

      “Cách cách, thống lĩnh phải đối với người con nào cũng có biệu vậy, nhưng với …” Đại Hổ chưa hết câu Nhị Hổ liền : “Ánh mắt ngầm chứa chan tình cảm, ra …” thấy Tâm Di chống nạnh nhìn mình, Nhị Hổ liền im miệng.
      , tiếp chứ, sao nữa? có can đảm đem mấy lời này với thống lĩnh của các người .” Tâm Di giáo huấn Nhị Hổ xong, quay sang chỉ những người còn lại, “Còn các người nữa, kinh nghiệm phong phú về chuyện đương mười bảy mười tám lần, vậy làm chuyên gia tình , đợi Hoàng thượng khỏe lại ta tính sổ với các người.”

      Mọi người đợi Tâm Di rồi bắt đầu họp chợ, Tiểu Trúc Tử là đứa hăng hái nhất, “ái chà… các người xem, Nạp Lan Đức Duật trở thành phò mã của chúng ta chứ?”

      “Có khả năng lắm!” Tiểu Lam Tử .

      Đại Hổ lại nghĩ tới việc khác : “Oa, nếu thống lĩnh thành phò mã, chúng tôi có cơ hội cùng thống lĩnh học võ rồi.”

      Nhị Hổ cũng đồng tình, “Phải đó, phải đó, nếu thống lĩnh dạy chúng ta, chúng ta cách cách đừng để ý đến ta.”

      Tiểu Mai Tử tạt cho bọn họ gáo nước lạnh, “mấy huynh đắc ý nhỉ, cách cách có thích ta còn chưa biết nữa!”

      “Tôi thấy, tám phần là thích rồi.” Tiểu Cát Tử tự tin .

      “Lý do?” mọi người hỏi.

      “Tính tình của cách các người còn hiểu sao? Nếu vừa mắt, đá ta văng ra xa rồi, cũng thèm để ý đến ta đâu, nhưng mà lúc ở nhà hát về, tôi thấy Nạp Lan Đức Duật nắm tay cách, sau đó cách cách cũng tức giận, rồi sau đó bọn họ lại ở cùng nhau đêm trong hang núi, mặc dù là có gì, nhưng chắc là có gì!” ra Tiểu Cát Tử nghĩ đến chuyện này từ cái hôm ở Ung Vương phủ. ấy căn bản lúc đó có thể kết luận, người trong phòng hôm đó là Nạp Lan Đức Duật, nhưng ấy dám , cũng thể .

      “Vậy là cách cách vẫn thừa nhận.” Tiểu Lam Tử hiểu .

      “Cách chung quy vẫn là con a!” Tiểu Mai Tử .

      “Xem ra, ở Di Uyển sắp có hỷ rồi!” Đại Hổ gật đầu phấn khởi, ta để thay đổi bầu khí, bọn họ lại bắt đầu tụ lại thầm với nhau điều gì đó.

      Tiểu Cát Tử tham gia với bọn họ, trong lòng lâm râm ước cảm thấy việc này thuận lợi như thế.

      Lúc Tâm Di đến tẩm cung của Khang Hy, thấy Thái Y bắt mạch cho Khang Hy, đứng lại ở cửa lên tiếng.

      “Thế nào rồi?” Dận Chân hỏi.

      “Thuốc của cách cách đúng là thần kỳ, Hoàng thượng rồi, chỉ là còn thể vẫn còn yếu, sau đại bệnh, đây cũng là tượng bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được.” Thái y đáp.

      Nghe xong, Lí Đức Toàn kêu lên : “A Di Đà Phật, Tâm Di cách cách đúng là Bồ tát cứu mạng.” vừa hé mắt, thấy Tâm Di đứng ngay cửa, liền chạy đến, quỳ xuống : “Cách cách, nô tài xin khấu đầu lạy ta .”

      Tâm Di liền ngăn lại, “Lý công công, ông làm gì vậy, mau đứng lên!”

      Lí Đức Toàn khấu đầu lạy ba cái xong mới đứng dậy, “Cách cách chữa khỏi cho Vạn Tuế Gia, cái đầu của nô tài mới bị sứt mẻ gì.”

      “Học y vốn là để chữa bệnh mà, có gì phải cảm ơn, Hoàng Thượng khỏe chưa?” Vẫn là Tâm Di quan tâm tới bệnh của Khang Hy nhất.

      “Cách chữa bệnh của cách cách là tuyệt vời, thần khâm phục.” Bọn Thái y khâm phục Tâm Di chỉ có năm người thôi.

      “Lý công công, cho Hoàng Thượng uống nữa , cho chắc ăn.” Tâm Di ra hiệu cho Lí Đức Toàn lấy nước, sau đó với bọn thái y: “Các ông cần phải khâm phục tôi, hiệu quả của thuốc tây đến nhanh hơn thuốc đông y, nhưng về về điều dưỡng , đông y hơn hẳn tây y, việc còn lại giao cho các ông đó.”

      Khang Hy tỉnh lại, nghe tiếng bọn họ đối đáp, hỏi : “Là Tâm Di phải ?”

      Tâm Di liền đến trước giường Khang Hy, “Là cháu, Hoàng Thượng thấy khỏe chỗ nào?”

      “Trẫm khỏe nhiều rồi, chỉ là cả người như còn sức.”

      “Bệnh như kéo tơ, uống mấy thang thuốc bổ nữa, mấy ngày sau là có thể đánh chết hổ.” Bác sĩ thường với người nhà bệnh nhân như vậy.

      Khang Hy cười, “Lại ngạo Trẫm phải ? Nhưng mà, thuốc của cháu hay , nếu rãnh dạy lại bọn thái y.”

      “Vâng, thần nhất định thỉnh giáo Tâm Di cách cách.” Lời của các thái y rất nhã nhặn, nhưng Tâm Di lại có ý dạy bọn họ, phải ích kỷ gì, mà là ngại mấy vị thái y này, nên : “Đông – Tây y giống nhau, có những lý luận e rằng các ông khó mà tiếp nhận.”

      Lí Đức Toàn chen vào: “Vạn Tuế Gia, thuật chữa bệnh này nhất thời thể học được, gác lại chuyện này , sức khỏe của Hoàng Thượng mới là quan trọng nhất, Hoàng thượng có cảm thấy gì ?”

      “Ngươi nhắc ta cũng để ý, Trẫm thấy đói rồi.”

      Lí Đức Toàn vừa nghe vui mừng : “Lại bị cách cách đoán được rồi, Vạn Tuế Gia, cách cách kêu nô tài chuẩn bị cháo, nô tài lấy đây.”

      Bệnh của Khang Hy còn trở ngại gì lớn, mọi người đều thở phào, mấy vị A Ca cũng lần lượt rời Hoàng cung trở về phủ của mình. Dận Chân cũng về Ung Vương phủ, vừa bước vào cửa, có người báo, Tâm Di giam nữ nhi trong phủ, Dận Chân rất khó chịu, lại nghĩ đến việc tối hôm qua Tâm Di có trong hoàng cung, ông khẳng định việc Tâm Di mất tích ngày hôm qua với việc giam nữ nhi này có liên quan với nhau, nên đến phòng giam Hồng Dao.

      Hồng Dao thấy nam nhân lạ mặt bước vào phòng, nhảy ra dọa.

      Dận Chân quan sát Hồng Dao hồi, sau đó cằn nhằn rồi ngồi xuống, hỏi : “ tên gì? Tâm… Tâm Nhi tại sao lại nhốt ở đây?”

      “Ông là ai? Sao tôi phải trả lời ông!”

      “Ta là chủ nhân ở đây.”

      Hồng Dao lắp bắp : “Ung… Ung Vương Gia?”

      “Chính là ta!” Dận Chân nhìn thấy mặt Hồng Dao hoảng sợ, sắc mặt dịu lại, cố gắng nhàng, “Đừng sợ, Tâm Nhi làm khó , Bản Vương cũng làm khó !”
      Thấy Dận Chân có ác ý, Hồng Dao hơi yên tâm chút, kể lại tình, Dận Chân nghe xong, liên hệ với việc trước và sau, kết luận tối hôm qua Tâm Di ở cùng Nạp Lan Đức Duật, tim ông ta thình thịch cái, “Nạp Lan Đức Duật tên tiểu tử này quả là may mắn, bất ngờ , chẳng qua là muốn lấy Tâm Di làm thê tử, nhưng dễ dàng như vậy đâu, đừng chi Hoàng A Mã đồng ý, ta cũng đồng ý.”

      Hồng Dao thấy Dận Chân sau khi nghe xong, lời cũng , nét mặt biểu gì, nên sợ hãi : “Vương Gia, ông nhất thiết đừng làm khó Xin tỷ tỷ và Nạp Lan đại ca nha!”

      Dận Chân cười khà khà, “Thân còn khó giữ, mà còn nghĩ cho họ ư?” ngừng lại chút rồi tiếp : “Tâm Nhi là người thân của phúc tấn của bản Vương, xem Nạp Lan đại ca của có sánh đôi được ?”

      “Nhưng mà, nhưng mà tôi thấy Nạp Lan đại ca rất thích Xin tỷ tỷ! Vương gia, ông tác hợp cho họ nhé!”

      “Ha ha ……” Dận Chân nhịn được bật cười, “Hồng Dao tiểu thư à, cũng đẹp đấy!”

      Hồng Dao đỏ mặt, “Vương gia, ông cười gì thế?”

      Dận Chân cũng trả lời, chỉ câu “ tiếp tục ở đây !” mở cửa ra, làm cho Hồng Dao cảm thấy thất khó hiểu.

      Lại đến phủ của Nạp Lan, Nạp Lan Đức Duật ở trong phòng, ngồi trước bàn xoay ly trà trong tay, như có tâm , Nạp Lan Hồng bước vào, “Duật Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì? Hồng Dao làm sao?”

      Nạp Lan Hồng làm sao biết tình? Đương nhiên là Tiết Ngôn tìm ông rồi. Sau khi người đưa tin rồi, Tiết Ngôn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hợp lý, người của Ung Vương phủ vô duyên vô cớ mà tời tìm Thu Yến, nhất định là con nha đầu này gây ra chuyện gì rồi, bèn mau chóng đến Ung Vương phủ, nghe ngóng lúc, nhưng lính canh Vương gia chưa hồi phủ.

      Tiết Ngôn hết cách, bèn tìm đến Nạp Lan Hồng hôm nay xử lý việc giám sát ở nha môn, bèn tìm đến nha môn, đợi Nạp Lan Hồng xử lý việc xong, mới cùng về Nạp Lan phủ, về đến Nạp Lan phủ, quả nhiên gặp Sở Cầm và Thu Yến, sau khi truy hỏi mới biết được tình.

      Nghe phụ thân hỏi, Nạp Lan Đức Duật đặt ly xuống, đứng lên, nhạt nhẽo đáp : “A Mã, có việc gì lớn đâu, cha đứng lo lắng.”

      “Cha lo, lão Xue lo đó! Còn nữa, tối hôm qua con đâu?”

      “Con lên núi, tuyết rơi lớn quá, nên tìm hang núi qua đêm.”

      “Con có biết Hoàng Thượng bệnh ?” Nạp Lan Hồng hỏi?

      Nạp Lan Đức Duật chút cũng biết, “Hoàng Thượng bệnh ư? Mấy ngày nay phải con trực, nên vào.”

      “Bệnh , trong cung truyền tin ra, là sốt cao ngừng, e rằng…… ”

      Nạp Lan Đức Duật liền an ủi, “A Mã, trong cung người nghe gió người nghe mưa, ràng là hạt mè lại biến thành quả dưa.”

      “Cũng thể như vậy, Hoàng Thượng sắp bảy mươi rồi, tinh thần đầu óc mỗi năm kém , nếu long ngự thượng khách (câu này khó dịch quá, Duậtu ko hiểu long ngự thượng khách là gì nữa, mấy sis thông cảm nghen ^^), đám A Ca đó đấu đá nhau con mà chết cha sống sao nổi, đến lúc đó …… than ôi!” Nạp Lan Hồng lo âu, “Bất luận Hoàng Thượng lập ai, những người còn lại hiểu ra, Tứ gia, Bát gia, rồi còn Thập Tứ gia ở bên ngoài, sợ là ai cũng ngoan ngoãn tuân theo chiếu thư.”

      “A Mã, Hoàng Thượng là người thông minh, chẳng lẽ cân nhắc, cha đừng nghĩ nhiều như vậy.”

      “Này, con nhiều như vậy, là muốn cha quên việc quan trọng đó hả, mau gặp Xue Yan, Sở Cầm và Thu Yến, hai con nha đầu đó bị Tiết Ngôn giáo huấn.”

      “Việc này hoàn toàn do họ tự gây ra!” Nạp Lan Đức Duật vui khi theo cha ra cửa.
      Đến phòng khách, nhìn thấy Xue Yan, đảo mắt qua thấy Thu Yến nước mắt ràn rụa, rất ràng là bị mắng rồi. nhìn thấy Nạp Lan Đức Duật, Tiết Ngôn liền : “Hiền điệt, nha đầu hiểu chuyện, cháu hãy lượng thứ, tối nay việc cứu Hồng Dao hy vọng cháu giúp cho.”

      Nạp Lan Hồng cũng : “Có cần A Mã phái vài người giúp con ?”

      Nạp Lan Đức Duật lắc đầu : “ cần đâu ạ, con có thể làm được mà.”

      “Con và bọn họ cùng !” Tiết Ngôn đề nghị.

      Nạp Lan Đức Duật từ chối, “Cứ yên tâm, Xin tiểu thư là nữ nhi yếu đuối biết võ công, con nghĩ ấy ác ý đâu, chắc chỉ muốn cảnh cáo Thu Yến chút thôi, nếu như khởi binh kinh động mọi người, ngược lại còn làm hỏng việc.”

      người biết võ công bắt người biết võ công ư, ra làm người ta cười mất thôi!” Tiết Ngôn thấy là mất sĩ diện.

      “Duật Nhi, vị Xin tiểu thư này rốt cuộc lai lịch thế nào?” Nạp Lan Hồng hỏi con trai.

      “Thân thích của phúc tấn chính thất của Ung Vương gia.”

      “Trời ơi, các ngươi gặp rắc rối rồi!” Tiết Ngôn chỉ Thu Yến, “Trêu chọc người của Ung Vương phủ, ta thấy các ngươi chán sống rồi!”

      Buổi tối, Tâm Di rời hoàng cung, đến Ung Vương phủ, cũng đến gặp Dận Chân, mà thẳng đến nơi giam giữ Hồng Dao, bảo người điểm huyệt Hồng Dao, sau đó gọi cái kiệu, để Hồng Dao vào trong, tự mình cũng ngồi vào, rời Ung Vương phủ.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 36 : Hẻm Đậu Phụ
      edit: Yuuri

      Dận Chân sớm biết mọi hành động của Tâm Di, chờ sau khi Tâm Di mang Hồng Dao khỏi, ông ta mới cho người theo cùng.

      khó để chờ đến đúng giờ Hợi, Nạp Lan Đức Duật, Sở Cầm , Thu Yến đến địa điểm chỉ định.

      “Phải chỗ này ?” Sở Cầm quen thuộc đường trong kinh thành.

      “Đây là hẻm Đậu Phụ” Nạp Lan Đức Duật đáp.

      Trong hẻm có ngôi nhà , rách nát, cửa , Thu Yến chỉ ngôi nhà : “Ngôi nhà này trống , biết có ai trong đó ?”

      Nạp Lan Đức Duật đẩy cửa.

      Ba người bước vào cửa, vào trong nhà thấy Tâm Di ngồi cái cối xay lớn, đong đưa hai chân, thấy bọn họ vào đến cửa lên tiếng, “Đến rồi à!”

      Thu Yến liền hỏi, “Sư tỷ của tôi đâu?”

      Tâm Di chỉ chỉ vào góc phòng. Thu Yến quay đầu nhìn, Hồng Dao ngồi đất cử động được.

      Sở Cầm vừa thấy liền hiểu ngay, vội chạy đến giải huyệt cho Hồng Dao.

      Thu Yến hỏi Tâm Di : “ biết võ công mà, sao lại biết điểm huyệt?”

      “Sao lại hỏi câu ngốc thế?” Tâm Di phán câu dễ xa nhau, “Tôi biết có nghĩa là có ai biết, Thu Yến nương, sau này đừng có chơi cái trò theo dõi này nữa, chẳng vui chút nào.”

      Thu Yến cắn môi, đột nhiên kéo tay Nạp Lan Đức Duật, chỉ vào Tâm Di, “Ba tỷ muội chúng tôi bị ta bắt nạt, huynh cũng bỏ mặt sao.”

      “Buông tay ra!” Nạp Lan Đức Duật hất tay Thu Yến ra, ngờ bị ta kéo chặt.

      có mới nới cũ, vô lương tâm.”(2) Thu Yến cố tình ồn ào.

      edit: Yuuri

      Nạp Lan Đức Duật vừa tức giận vừa lo, “ bậy gì cái gì thế?” vừa với Thu Yến vừa quay sang với Tâm Di : “ đừng nghe ta .”

      Mọi người đều cho rằng Tâm Di tức giận, nổi cáu lên, nào ngờ xem như coi kịch tốn tiền còn vỗ tay, “Được được được, diễn hay lắm! Tiếp tục , Thu Yến nương, tiếp theo muốn gì, rằng hai người là thanh mai trúc mã tình cảm sâu đậm à, hay là trách ta chung thủy?”

      Lời này, làm Thu Yến nghẹn họng liền, dám ồn ào.

      Tâm Di bước đến cối xay, “Tôi có hứng thú chơi với , Hồng Dao muội muội, muội được rồi.”

      “Đứng lại, việc ràng mà muốn ư?” Thu Yến vẫn chưa chịu thôi.
      biết hỏi sư tỷ của hả?”

      Ngược lại Hồng Dao vẫn quan tâm đến Tâm Di, “Xin tỷ tỷ, chúng ta còn có cơ hội gặp nhau nữa ?”

      Tâm Di gật đầu cười, “Còn chứ, tùy duyên !, Tỷ phải rồi!”

      Đến lúc này Nạp Lan Đức Duật mới với Tâm Di, “Tối rồi, tôi đưa về.”

      Vừa xong, Dận Chân bước vào, phiền ngươi nhọc lòng, Nạp Lan thống lĩnh.”

      Tất cả mọi người đều sững sờ, Hồng Dao buột miệng : “Ung Vương gia!”

      Dận Chân hung dữ nhìn Nạp Lan Đức Duật, với Tâm Di, “Muộn thế này, mình đến đây làm gì, cũng đem theo người, nếu như xảy ra chuyện gì sao?”

      đâu.”

      làm sao biết , biết võ công, nếu có người cố ý đánh , há chẳng phải nguy hiểm sao.” Lời của Dận Chân có hàm ý khác.

      “Vương gia cả nghĩ quá.”

      Dận Chân nhìn Nạp Lan Đức Duật : “ phải bản Vương cả nghĩ, nhưng mà trước mắt ở đây có người rắp tâm.”

      Lời rất ràng, đợi Nạp Lan Đức Duật đáp, Thu Yến lên tiếng, “Ung Vương gia, ông ám chỉ ai đó?”

      Dận Chân lạnh mặt, “Bản vương đến lượt chõ mồm vào, Nạp Lan Đức Duật, ta là gì của ngươi vậy?”

      “Hồi Vương gia, ta là gì của tôi hết.” Nạp Lan Đức Duật nhìn ra là Dận Chân chĩa mũi dùi vào mình.

      “Tôi là cháu ngoại của Binh Bộ Thị Lang Xue Yan.”

      “Hừm, Tiết Ngôn dạy ngươi chuyện với Bổn Vương như vậy à?” mắt Dận Chân lộ hung quang.

      Tâm Di liền giảng hòa, “ ta còn , hiểu chuyện, Vương gia đừng để tâm, thôi, tôi về đây!” nhìn Nạp Lan Đức Duật cái, sải bước ra cửa.

      Dận Chân chẳng hề ra cửa, bước về phía trước, đến trước mặt Nạp Lan Đức Duật, “Ngươi phải tự hiểu, ngươi xứng với ấy.” xong, cũng sải bước ra cửa.

      Lời này quá tổn thương đến lòng tự trọng của người khác, nhưng người là Dận Chân, Nạp Lan Đức Duật có tức giận cỡ nào cũng phải kìm nén lại, tức quá đấm vào tường.
      Hồng Dao thấy bất nhẫn, “Nạp Lan đại ca, huynh đừng quá tức giận, Xin tỷ tỷ là họ hàng thân thích của phúc tấn Ung Vương gia, thân phận cao quý, cũng chả trách Vương gia như vậy.”

      Sở Cầm cũng , “Ung Vương gia phải là A Mã của Xin nương, quản sao được chuyện hôn của ấy, Nal Lan đại ca, đến lúc đó, huynh trực tiếp đến nhà cố ấy kết thông gia, chỉ cần A Mã và Ngạch Nương của Xin nương đồng ý, Ung Vương gia chịu cũng phải chịu.”

      “Chuyện này sao này hãy , Hồng Dao rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì?” Nạp Lan Đức Duật muốn nhắc đến chuyện vui.

      Hồng Dao kể lại việc cách đơn giản.

      Nghe xong, Nạp Lan Đức Duật hỏi : “ như vậy ấy sớm biết theo dõi ấy.”

      “Muội cũng nghĩ thế.” Hồng Dao có ấn tượng với Tâm Di rất tốt, “Xin tỷ tỷ có gạt muội, ngoài lính canh ra, những người khác đều để muội chịu oan ức, hầu hạ ăn uống, lúc đến đây, tỷ ấy kêu người điểm huyệt muội.”

      “Mới hơn ngày, mà muội luôn miệng gọi tỷ tỷ rồi.” Thu Yến chua chát .

      “Sư tỷ, có câu này muội tỷ đừng giận, luận về tài trí, chúng ta sánh nổi với tỷ ấy đâu, luận tấm lòng, tỷ ấy là người khoan dung độ lượng nhất mà muội gặp, vừa rồi tỷ như thế, cũng nằm trong dự đoán của tỷ ấy, tỷ ấy với muội, tỷ gì những gì và làm những gì. Ha ha, muội phục rồi, Nạp Lan đại ca huynh đúng là có mắt tinh đời.” lời Hồng Dao làm Thu Yến khó chịu, bĩu môi .

      “Được rồi, việc cũng qua rồi, chúng ta cũng về thôi, nếu , Xue bá bá lo lắng lắm.” Sở Cầm thấy việc kết thúc rồi, sợ người nhà lo lắng, liền thúc giục bọn họ về.
      Nạp Lan Đức Duật đột nhiên nghĩ ra điều gì, : “ nhắc tới Xue đại nhân tôi cũng quên mất, Thu Yến, về với Xue đại nhân, việc hôm nay nhất thiết đừng nảy sinh mâu thuẫn với Ung Vương gia, nên biết vừa mới đắc tội với ông ấy.”

      “Sợ gì chứ?” Thu Yến vẫn biết trời cao đất dày gì cả.

      Sở Cầm gõ Thu Yến cái, “Nạp Lan đại ca đúng, đó là Tứ A Ca, Ung Vương gia, chọc được.”

      “Biết rồi, thôi!” Thu Yến xong, trước ra cửa.

      Sở Cầm chịu được lắc đầu, “Hừ, Thu Yến này!”

      Lời của Nạp Lan Đức Duật, Tiết Ngôn nghe xong rồi, mấy ngày qua đều rất cẩn thận, cũng thấy Tứ A Ca có động tĩnh gì, cục đá lớn trong lòng cũng từ từ được nhấc ra.
      Vào ngày, lúc bãi triều, các thần quan lần lượt từ điện(3) ra, túm tụm ngoài cung hai ba người chuyện với nhau, Nạp Lan Hồng và Tiết Ngôn cũng vậy.

      “Xue huynh, đến kia ngồi với tôi , nhắc đến ba đứa nha đầu kia, gần đây, Duật Nhi dường như qua lại mật thiết với bọn nó, đây cũng là điều tốt!” Nạp Lan Hồng bận tâm đến chuyện này.

      Tiết Ngôn cười : “Đúng đó, nếu như chúng ta kết thông gia, thế tốt quá rồi!”

      , đụng mặt Tâm Di, hai người vội hành lễ : “Tham kiến cách cách!”

      “Chào hai vị đại nhân! Tôi vừa nghe hai vị muốn kết thông gia với nhau, đến lúc đó tôi cũng muốn đến uống rượu mừng.”

      Tiết Ngôn liền xua tay , “ có, chúng tôi chỉ là nếu có thể kết thành thông gia tốt quá rồi.”

      Tâm Di cười , “Thế tôi đợi vậy, đứng quên mời tôi đó.” xong, rời .

      Nạp Lan Hồng khen ngợi, “Người như Tâm Di cách cách tốt, gặp thần tử như chúng ta mà vẫn lễ phép, từ trước đến nay hề tỏ vẻ tự cao tự đại.” vừa quay đầu, liến thấy Dận Chân đứng kế bên hai người.

      Hai người liền chào , “Vương gia!”

      Mặt Dận Chân u ám, “Nạp Lan Hồng, con trai của ông cũng rãnh quá ha, có việc gì chạy đến phủ bản Vương, mà lại còn cửa chính chứ.”

      Nạp Lan Hồng lấy làm khó hiểu, “Có chuyện như vậy sao?”

      “Về với , đứng ỷ vào tướng mạo tú, lại có chút võ công, khắp nơi dụ dỗ con nhà lành.” Lời của Dận Chân làm Nạp Lan Hồng cảm thấy bối rối, rất hổ thẹn.

      Tiết Ngôn liền biện bạch cho bằng hữu, “Vương gia có hiểu lầm , Nạp Lan Đức Duật phải loại người này.”

      Ông ta cũng có chuyện, vừa ra bị Dận Chân chĩa mũi dùi qua, “Xue Yan, ông cũng vậy, về mà dạy bảo lại ba đứa nha đầu nhà ông , đừng có với Nạp Lan Đức Duật gây khắp nơi,” xong bỏ .

      “Đây, đây là gì vậy. Nạp Lan huynh, bọn chúng phải là có chuyện gì đắc tội với Ung Vương gia chứ?” Tiết Ngôn cũng choáng váng, ba tỷ muội đó có đem chuyện tranh cãi với Ung Vương gia với Xue Yan.

      Nạp Lan Hồng tức đến nên lời, “Đúng là nghịch tử, tôi về giáo huấn nó được mà.”

      Nạp Lan Hồng tức giận về phủ, liền cho người gọi Nạp Lan Đức Duật, Tiết Ngôn ở kế bên liên tục khuyên giải, nhưng Nạp Lan Hồng nào có nghe, tự cho là những lời trách mắng của Ung Vương gia cũng đáng gì, nhưng người bị trách là con trai của ông, lại còn dựa vào cái tiếng tăm khó nghe như vậy, bảo sao ông ta “lên máu”.

      Nghe phụ thân gọi, Nạp Lan Đức Duật liền tới phòng khách, “A Mã, tìm con có việc vì?”
      “Quỳ xuống cho ta.” Nạp Lan Hồng quát.

      Nạp Lan Đức Duật sững sờ, từ lúc mười tuổi đến giờ chưa hề bị cha trách mắng, chứ đừng chi là quỳ xuống, hôm nay vậy là sao, thấy cha tức giận, nhưng biết ngọn nguồn, chắc là có tình, nên ngoan ngoãn vén áo quỳ xuống, “A Mã, con biết làm sai chuyện gì?”

      “Ta hỏi con, con đến Ung Vương phủ làm gì?”

      “A Mã sao tự nhiên lại hỏi chuyện này.” trong lòng Nạp Lan Đức Duật tự hỏi, cảm nhận việc có chút tốt lành.

      “Có hay ?”

      “Dạ có.” Nạp Lan Đức Duật thành trả lời.

      cổng chính hay là leo tường?”

      Nạp Lan Đức Duật liền hiểu ngay, Ung Vương gia biết chuyện tối hôm đó, xem ra A Mã bị Ung Vương gia trách mắng rồi, nên mới tức giận như vậy, hiểu được đến đây, cũng đành thú nhận, “Leo rào.”

      Nạp Lan Hồng tức đến đập bàn liên tục.

      Sở Cầm liền khuyên can, “Nạp Lan huynh, việc còn chưa biết có đúng như lời Ung Vương gia .”

      phải như thế hay là còn như thế nào hả?” Nạp Lan Hồng mắng con trai, “Duật Nhi, con học võ công là để leo tường vào phủ Ung Vương gia làm điều bất chính hả?”
      “A Mã, con có vào phủ Ung Vương gia, nhưng tuyệt đối có làm điều gì bất chính. Con biết, hôm nay cha hỏi con chuyện này, nhất định là Ung Vương gia chuyện gì với cha, con thừa nhận, con đắc tội với ông ta, chỉ mình con, mà còn có ba tỷ muội Xue gia nữa.”

      Tiết Ngôn cũng sững sờ, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

      “A Mã, Con có thể đứng lên mà được ?” Nạp Lan Đức Duật muốn quỳ nữa.
      “Đứng lên !” Nạp Lan Hồng phải là biết lý lẽ, bản thân cũng hiểu con con trai của mình, tuy bướng bỉnh, nhưng phải là biết liêm sĩ.

      Ung Vương phủ, Dận Chân về tới nhà, bảo người pha trà ngon, sau đó ở trong thư phòng, suy nghĩ “Nạp Lan Hồng nhất định tìm Nạp Lan Đức Duật truy hỏi, thông minh như Nạp Lan Đức Duật đương nhiên hiểu ta biết việc xông vào phủ đệ của ta hôm đó, ta vạch trần, phải nghĩ cách đối phó ta.”

      Bưng ly trà lên, uống mấy ngụm, hương trà quyện trong miệng, “Tâm Di nha đầu đó xem ra hình như cũng thích Nạp Lan Đức Duật, ta rốt cuộc có nên tác thành cho ta ? Nếu như bọn họ bị chia cắt, e rằng hận ta cả đời, tuyệt đối được, ta còn muốn ta giúp ta, nếu như tác thành cho họ, phải dùng cách gì, để bọn họ ghi nhớ ta làm việc này là vì bọn họ? hơn nữa thể để người khác nhìn ra, thiệt là nhức đầu mà!”
      Ông ta để cái ly xuống, bước đến cửa sổ, mở cửa ra, trong nhà chuẩn bị đón tết, “Đón tết, tốt, tốt! Đây là cơ hội tốt!”

      thể Dận Chân suy nghĩ rất tỉ mỉ, khả năng quan sát tinh tường, ông ta bắt đầu hành động trước bước so với mấy vị A Ca khác, tuy ông ta đối với suy nghĩ của Tâm Di hoàn toàn mù tịt, nhưng nhìn thấy nhược điểm của Tâm Di.

      Ở Nạp Lan phủ, Nạp Lan Đức Duật vẫn , “Con và Tân nương có quen biết, con đến Ung Vương phủ tìm ấy, nhưng chúng con có làm chuyện gì bất chính, hôm qua, con và ấy đường, bị bọn Thu Yến nhìn thấy, bọn họ hiếu kỳ, nên bảo Hồng Dao theo dõi Xin nương, kết quả bị ấy bắt cóc, việc sau đó hai người đều biết rồi.”

      “Vậy sao Ung Vương gia lại biết chuyện này?”

      Nạp Lan Đức Duật lắc đầu, “Con cũng , cũng biết từ đâu mà có được tin tức, lại tìm đến đó, Thu Yến lại tranh cãi với ông ta, Ung Vương gia lúc đó sầm mặt lại, may mà Xin nương hòa giải, nên mới tức giận.”

      “Ôi trời, Thu Yến con nha đầu này, muốn ta thế nào đây, học chút võ công, cái gì cũng đều có trong mắt, đúng là biết trời cao đất dày mà.” Tiết Ngôn cũng bó tay với đứa cháu này.

      Nạp Lan Hồng khuyên, “Con mà, cũng phải có chút tính cách, sao đâu, chắc Ung Vương gia tính toán với đứa con đâu.” quay sang con trai : “Trái lại là con Duật Nhi, sau này có thể đừng tìm Xin nương đó nữa, chung quy ta cũng là họ hàng của Ung Vương gia, chúng ta trèo cao tới đâu.”

      “A Mã ………” Nạp Lan Đức Duật vừa tính mình thích Xin nương, bị cha ngắt lời, “Được rồi, đừng nữa, thiên hạ con tốt có đầy, ta tin, ngoài Xin nương ra có ai hợp với con.”

      Nạp Lan Đức Duật lên tiếng, quay đầu, nhìn ra cửa, “ có đâu, chỉ có ấy mới hợp với con thôi.”

      Chú thích:
      (1) Hẻm Xiao Dou Fu : hẻm Đậu Phụ (ở đâu đó của Trung Quốc)

      (2) Trích nguyên văn: 你有了新欢就不要旧爱了,好没良- có niềm vui mới cần tình cũ rồi. Nên Duậtu tạm dịch là có mới nới cũ,

      (3) Điện : chỉ chánh điện nơi vua cùng các quan thần thiết triều.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 37: Lớn lên lấy nàng
      edit: Yuuri
      Rất nhanh, tết đến rồi.

      Cung Đại Thanh thường lấy : “Nhất nguyên phục thủy vạn tương canh tàn, thánh triều thiên tử dữ dân đông nhạc” (1) làm quan điểm chính. Mỗi khi tết đến, Khanh Hy đều ở trong cung ngự bút viết số chữ “Phúc”. Chữ “Phúc” thứ nhất, thường là treo ngay chính điện Càn Thanh Cung, ngoài ra số chữ “Phúc” được dán khắp nơi trong ngự hoa viên, chữ “Phúc” khác thường được ban tặng cho 9 vị đại thần ở kinh thành và đại quan ở biên cương. Dùng câu đối để gói lại tình cảm vua và quân thần.

      Khang Hy ban chữ “Phúc”, dùng loại giấy làm từ lụa tơ tằm, dùng chu sa (2) làm màu nền, vẽ hoa văn rồng mây màu vàng kim. Được thiên tử ban cho chữ “Phúc”, các quan lại đều cho là rất vinh hạnh, đều coi như vật báu và giữ gìn cẩn thận.

      Tập tục Hoàng Đế Đại Thanh ban tặng chữ “Phúc”, ra khởi đầu từ Khang Hy, các Hoàng Đế đời sau đều noi theo ông, tôn kính gia pháp, đời đời tuân theo. Ung Chính (Ung Chính) và các Hoàng Đế Thanh Triều sau này mỗi khi ngự ban chữ “Phúc”, đều phải kính cẩn cầm cây bút mà Khang Hy dùng, viết ra chữ “Phúc”

      ra Khang Hy là vị hoàng đế Thanh Triều thứ hai, do thời gian tại vị của Hoàng Đế Thuận Trị trước đây rất ngắn, cho nên số quy tắc đón tết của Hoàng Gia Thanh Triều, chủ yếu là làm theo khởi đầu của Khang Hy.

      Hoàng Đế thường “phong bút”, “phong ấn” vào ngày 26 tháng chạp, cũng có thể là tự cho phép bản thân nghỉ ngơi, đến ngày đại điển (lễ lớn) mùng tháng giêng mới “khai bút”, “khai ấn” lại, các đại thần chuẩn bị “biểu” trước, “biểu” là tấu chương ca ngợi công đức của Hoàng Đế, sau đó dâng lên Hoàng Đế. Lúc này, Hoàng Đế thường thưởng túi “Như Ý” chuẩn bị trước, ban tặng con cháu bát kỳ, các cung nữ, thái giám bên cạnh, trong túi “Như Ý” thông thường có vàng như ý, bạc như ý, ngọc như ý, tiền bạc các loại.

      Ngoài ra còn các hoạt động quan trọng khác, như cúng tế, thiên, địa, cầu lúa gạo, thái miếu, xã tắc (3) trong đó cúng tế thiên địa, thái miếu và xã tắc làm đại lễ cúng tế, Hoàng Đế phải đích thân tham gia. Hoàng Đế nếu tham gia đại lễ, có thể bảo Hoàng Tử hoặc thân vương được ông ta coi trọng thay thế, vì vậy những người thường được Hoàng Đế tuyển chọn thay mặt cho lễ cúng tế, phản đoán xem người này có theo Hoàng đế .

      Các bậc vua chúa Thanh Triều thích lạnh sợ nóng, phần lớn thời gian trong năm đề ở lâm viên “Sướng Xuân Viên”, chỉ đến mùa xuân hàng năm, mới khởi giá về cung Thẩm Dương.

      Hoàng Đế đón tết cũng mới khách, phân thành hai loại là quốc yến và gia yến, quốc yến là tiệc mới các đại thần và vua các nước lân cận, còn gia yến là tiệc mà Hoàng Đế trong những kỳ chủ của Bát Kỳ (4) mời bảy vị kỳ chủ khác, đồng thời Hoàng Đế cũng dự yến tiệc của các Vương Tôn đại thần và kỳ chủ khác.

      Do sức khỏe của Khang Hy mấy năm nay suy yếu đần, nên chỉ ăn tết ở Bắc Kinh, Thẩm Dương, hơn nữa cũng dự yến tiệc của các đại thần.

      Đây là năm đầu tiên Tâm Di ăn tết ở Thanh Triều, vì phải là thành viên hoàng gia, nên cũng cần tham gia những hoạt động đó, tuy rất hứng thú với những hoạt động này, nhưng nghĩ đến những hoạt động này có khả năng có Nạp Lan Đức Duật, nên từ bỏ ý nghĩ này. Ở trong cung, Tâm Di cũng dám gặp Nạp Lan Đức Duật, may mà hoàng cung cũng lớn, nếu cố gắng tránh, xác suất chạm mặt là tương đối thấp. Đối với việc thăm hỏi bạn bè thân thuộc trong cung Tâm Di có hứng thú, ngoài việc chúc tết Khang Hy và mấy bà Quý Phi, chỉ có chuồn đến chỗ của Uyển Nhi, nhưng người đền chúc tết rất nhiều, Tâm Di đương nhiên cũng lì xì rất nhiều, nhưng so với nhận được, vẫn lời chán.

      Ăn tết bao giò cũng rất vui, đặc biệt là bọn Tiểu Trúc Tử, Tâm Di rất thương họ, nên cứ để bọn họ ăn uống thỏa thích, để Tiểu Trúc Tử mỗi ngày đều được vui như ăn tết.

      “Cách Cách, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi : xem kìa, Tiểu Trúc Tử lại bắt đầu đòi hỏi, ở trong lòng của Tiểu Trúc Tử, Tâm Di là người thân của nó, là tỷ tỷ của nó, tình cảm của nó dành cho Tâm Di hoàn toàn hơn cả tình cảm tỷ đệ rồi.

      “Ngươi ở trong cung mấy ngày nay chơi chưa chàn sao?”

      “ Hi hi trong cung chỉ có mấy loại hoa này thôi”

      “Được, các ngươi có ?” Tâm Di hỏi những người khác.

      Những người khác cũng muốn xem cảnh ăn tết của nhân gian, đương nhiên là đồng ý rồi, đặc biệt là Tú Nhi

      “Cách Cách, nô tì muốn thăm A Mã và Ngạch Nương của mình”

      “A Mã và Ngạch Nương của ở kinh thành à?” Xin Duật từ trước tới giờ chưa nghe Tú Nhi nhắc đến.

      “Uhm, nhà chúng tôi là nô bộc của Lian Vương Gia, vốn A Mã và Ngạch Nương chỉ hi vọng tôi ở trong cung có thể có vận may, họ cũng được thơm lây, có thể ngẩng mặt với nhà Bát gia, nhưng…”

      Tú Nhi tiếp, nhưng Tâm Di cũng hiểu, nô bọc cũng có nhiều loại, Nhà Tú Nhi chắc chắn là loại thấp nhất rồi, liền hứa, “Được, ngày mai chúng ta cùng đến nhà !”

      cần đâu, Cách Cách, nô tì tự về được rồi”

      “Ta để nở mày nở mặt về nhà lần, để A Mã và Ngạch Nương của biết là sống trong cung rất tốt”

      “Tú Nhi, ngưỡng mộ , có thể về thăm A Mã và Ngạch Nương rồi” Tiểu Mai Tử, Tiểu Mai Tử vây lấy Tú Nhi, ríu rít : “Chúng tôi may mắn như vậy”

      “Nhà của các người phải ở kinh thành sao, thế bó tay rồi” Đại Hổ ở bên cạnh .

      đến về nhà, Tâm Di cũng nhớ nhà, cất giọng than thở, “Ừ! Các ngươi xa mấy, chí ít cũng có thể nó nơi ở, có thể gặp mặt nhau, còn ta, ta gặp ai?”

      xong, bọn họ đều lên tiếng “ta mãi mãi quay về được” Tâm Di khẽ giọng, trong mắt như có màn sương.

      “Cách Cách, người vẫn còn có chúng tôi mà” Tiểu Cát Tử nhàng câu, “Vâng ạ, vâng ạ, Cách Cách, chúng tôi luôn ở cùng người” bảy tám cái miệng cùng .

      “Đừng ngốc thế, các ngươi tương lai mỗi người cuộc sống riêng, kẻ lấy chồng, người lấy vợ, làm sao mà ở cùng ta hoài được”

      “Nô tài được mà” Tiểu Trúc Tử giơ cao tay, “Cách Cách, nô tài ở mãi cùng người”

      Tâm Di kéo vai Tiểu Trúc Tử lại, “Tiểu tử ngốc, ta cũng muốn ngươi ở mãi cùng ta, tương lai ta sắp xếp cho ngươi và Tiểu Lam Tử rời khỏi hoàng cung, cho các ngươi cuộc sống của người bình thường”

      , Cách Cách, nô tài và Tiểu Trúc Tử muốn ở cùng với người”, Tiểu Lam Tử cũng muốn xa Tâm Di.

      “Được rồi, được rồi, năm mới mà, các ngươi chỉ toàn những lời vui” Nhị Hổ càng nghe càng vui, nên đổi đề tài, “Tú Nhi, ngày mai tính mắc gì vậy, phải trang điểm đẹp để về nhà đó”

      “Đúng đó, đúng đó, đến đây, Tú Nhi, ta có nhiều trang sức lắm, chọn ” Tâm Di kéo Tú Nhi vào trong phòng, vừa vừa : “Năm trước ta có tặng mấy bộ mới đó, lấy ra mà mặc , về nhà mấy ngày lận, có mà thay đổi. Mai Tử Jie Zi, hai người đến giúp ấy chọn

      “Cách Cách, người cho nô tỳ ở lại nhà ư?” Tú Nhi cực kỳ vui mừng.

      “Nếu như có những quy định, quy tắc này, mỗi ngày mỗi về ta cũng có ý kiến gì”, Vào trong phòng, Tâm Di mở hộp nữ trang ra, “tùy ý chọn

      Ngày thứ hai, Tú Nhi trang điểm, xinh đẹp ra trình diện trước mọi người, “Oai”, Tâm Di ngắm Tú Nhi vòng “Rất xinh! đẹp thua gì Uyển Nhi”

      Tú Nhi cười ruồi, “Cách Cách, nô tì làm sao có thể sánh với Uyển Cách Cách!”

      “Mỗi người vẻ! Sau này biết ai có phúc lấy được

      Mọi người vẫn chưa ra khỏi Di Uyển, Hoằng Lịch đến trước mặt mọi người, “ , Hoằng Lịch chúc tết !”

      “Cháu bây giờ mới đến chúc tết à! Hôm nay là ngày mất rồi?”

      “Hoằng Lịch cũng muốn đến chúc tết lắm, nhưng mỗi ngày đếu có khách đến đông như thế, thực có thời gian, thứ tội”

      “Có lòng là được rồi” Tâm Di với Tiểu Mai Tử, “ lấy đồ mà ta chuẩn bị ra!” Tiểu Mai Tử ứng tiếng vào phòng, mang ra 4 hộp lễ vật đưa Tâm Di.

      “Đây. chuẩn bị lâu rồi” Tâm Di đưa cho Hoằng Lịch lễ vật lớn nhất trong số bốn cái, “Đây là của A Mã cháu, ba cái còn lại là của cháu và Hong Shi, Hong Zhou, về A Mã cháu, đến chúc tết ông ấy được”

      “Dạ, cháu nhất định lại”

      “Cầm được ? Nếu được cho người cầm hộ cháu tới cửa cung, dù gì cũng phải ra ngoài”

      Đại Hổ Nhị Hổ liền đón lấy hộp lễ.

      “Cám ơn Cách Cách, muốn đâu vậy?”

      Tâm Di chỉ chỉ Tú Nhi, “ ấy muốn về nhà thăm A Mã Ngạch Nương của ấy, chúng tôi cũng cùng

      Hoằng Lịch liếc Tú Nhi cái, liền bị hấp dẫn liền, đứa trẻ 10 tuổi vẫn chưa hiểu chuyện giữa nam và nữ, tại nó chỉ biết trước mặt là người rất đẹp, mới nhìn thôi, mà dung nhan của Tú Nhi in trong đầu của Hoằng Lịch, cái nhìn này nhất định là tương lai vận mệnh của Tú Nhi rồi.

      “Ngươi tên gì?” Hoằng Lịch hỏi.

      “Hồi tiểu A Ca, nô tì tên Tú Nhi” Tuy Hoằng Lịch vần còn là đứa trẻ, nhưng chung quy cũng là A Ca, Tú Nhi thấy nó cứ nhìn chằm chằm mình, làm cho có phần dễ chịu.

      “Tú Nhi, tên cũng như người. Tú Nhi, ta lớn lên lấy ngươi”

      Vừa ra câu này, làm tất cả mọi người sửng sốt.

      “Hoằng Lịch” Tâm Di lên tiếng.

      Hoằng Lịch nhìn Tâm Di, cười tí tởn: “ , con đùa ấy mà”

      “Đây mà là lời của A Ca sao? Cháu mới bi lớn, chuyên tâm đọc sách, mà nghĩ đến chuyện lấy vợ”

      Tâm Di biết tương lai của vị Hoàng Đế Càn Long này rất phong lưu, nhưng cũng thể ngờ mới có mười tuổi mà Hoằng Lịch nghía Tú Nhi.

      Cũng chắng trách, Tú Nhi vốn xinh đẹp, bọn Tâm Di lại vừa dày công trang điểm cho Tú Nhi, bây giờ Tú Nhi có chỗ nào nhận ra là tiểu cung nữ chứ, ràng là dáng dấp của đại tiểu thư con nhà quan.

      Tâm Di trong lòng ngầm lo lắng, đành mang Dận Chân ra, “Câu này nếu A Mã cháu nghe được, xem ông ta làm sao phạt cháu”

      Hoằng Lịch rất sợ Dận Chân, liền xin Tâm Di tha thứ, “ , Hoằng Lịch biết sai rồi, đừng lại với A Mã của cháu”

      “Sau này được những lời như vậy, A Ca phải có dáng vẻ của A Ca, chuyện hôm nay bỏ , sau này nếu còn những lời như vậy, để A Mã cháu lột da cháu được”

      , Hoằng Lịch dám, đừng giận”

      “Được rồi, được rồi, cũng phải rồi, cháu cũng nên về

      “Hoằng Lịch cùng với ” Hoằng Lịch vừa nắm tay Tâm Di, vừa liếc mắt nhìn Tú Nhi.

      Tâm Di đều nhìn thấy hết hành động của nó, trong lòng nghĩ thầm, “Xem ra, ta phải sớm để Tú Nhi lấy chống. tại Hoằng Lịch còn , vẫn chưa hiểu chuyện, hai năm sau, lấy gì bảo đảm nó có ý gì với Tú Nhi! Phải nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ này của Hoằng Lịch”

      Chú thích:

      (1) – “Nhất nguyên phục thủy vạn tương canh thân, thánh triều thiên tử dữ dân đông nhạc”: đại khái là năm mới vạn vật đều đổi mới, vua và dân cùng vui.

      (2) – Chu sa hay thần sa, đan sa, xích đan, công sa là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabant của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ. Thành phần chính của nó là slfua thủy ngân (HgS)

      (3) – Xã tắc: Xã: là nền xã thờ thần đất. Tắc là nền tắc thờ Thần Nông.

      Ngày xưa, vua lập nước lấy dân làm trọng. Dân cần đất vua ban cấp đất đai cho dân và lập đền thờ tế lễ thần đất, chỗ tế Thần Đất gọi là Xã, để cầu cho dân chúng sống yên ổn. Dân cần các giống ngũ cốc, vua cho tìm các thứ giống ấy phát cho dân cày cấy trồng trọt và lập đền thờ tế lễ Thần Nông, chỗ tế Thần Nông gọi là tắc, để cầu cho dân chúng được mùa.

      Khi vị vua phế bỏ triều đại cũ, lập ra triều đại mới, vì vua ấy cho phá bỏ đền xã tắc cũ, và dựng lên đền xã tắc mới cho triều đại mới.

      Kinh lễ : Thiên tử thi tế Nam giao, tức là tế trời, còn các vua Chư Hầu tế Xã Tắc.

      Sách Hiếu Kinh: Nhiên hậu năng bảo kỳ xã tắc nhi hòa kỳ nhân dân. Nghĩa là: nên về sau mới giữ gìn được xã tắc và hòa cùng dân chúng.

      Ngày nay, từ ngữ Xã Tắc dùng để chỉ quốc gia.

      (4) – Bát Kỳ: Chính Hoàng Kỳ, Tương Trung Kỳ, Chính Hồng Kỳ, Tương Hồng Kỳ, Chính Lam Kỳ, Tương Lam Kỳ, Chính Bạch Kỳ, Tương Bạch Kỳ

      Thằng nhóc Hoằng Lịch kinh , mình nghe Càn Long rất bay bướm nhưng ngờ lại bắt đầu từ khi 10 tuổi. Mình bị sốc khi biết được điều này. Vậy mà trong các đời vua của nhà Thanh mình lại thích Càn Long nhất mới sợ. Phải xem xét lại mới được. hi hi hi….

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 38 : Tú Nhi về nhà
      edit: Yuuri
      Ở Bắc Kinh có người rằng, “Đông phú Tây quý, Nam bần Bắc tiện”, “Đông phú Tây quý” có thể giải thích thế này, lấy Tử Cấm Thành làm ranh giới, phía Tây gọi là “Tây thành”, trong đó nhiều nha môn, nhiều quan cai quản, đương nhiên trong đó cũng có nhiều quan, nên gọi là “Quý”.

      Ở các cấp bậc nghiêm ngặt của xã hội phong kiến, quan là tầng lớp bậc nhất, là người giàu có tiền của, nếu bạn trải qua các kỳ thi khoa cử, có cấp bậc, cũng thể qua lại với các quan lớn, vì thế các phú thương lớn cũng tập trung ở phía đông của Tử Cấm Thành, cũng thường được gọi là khu đông thành, nên gọi là “Phú”.

      “Nam bần Bắc tiện” là chỉ những lão bá tánh người Hán lánh nạn ở phía nam của bắc kinh thành. “Bắc tiện” nghe tên cũng đủ biết, lão bá tánh ở phía bắc địa vị đều thấp, chủ yếu là “Nô tài hoặc nô bộc” sống ở đây.

      Nô bộc là tộc người Mãn, chính là tên gọi tắt của nô bộc A Ha (A Cáp), đồng thời cũng là A Ha. Nô bộc tức là “Gia”, A Ha tức là nô lệ, tiếng Hán nghĩa là nô gia, nô lệ, nô bộc hoặc nô tài, bị giai cấp quý tộc thượng tầng người Mãn chiếm giữ tất cả, bị bức làm đủ loại việc nhà cho đến các công việc sản xuất nặng nhọc khác, ai được tự do. Nguồn gốc chủ yếu là từ tù binh của chiến tranh, tội phạm, những người bị phá sản mắc nợ và con cái của nô bộc v.v. Đến khi Thanh triều được thiết lập phạm vi toàn lãnh thổ, nô bộc cũng dựa vào công lao mà được hiển vinh, như Lý Wei (Lý Vệ), đối với chủ vẫn giữ nguyên thân phận nô tài.

      Đây là nét đặc trưng vốn có của tộc người Mãn Thanh triều, Thanh triều đối với Bắc kinh thành thường luôn coi trọng, vì liên quan đến quê nhà của họ, nên kiểm soát tương đối nghiêm ngặt. Người ở Bắc thành cũng phải người Mãn, cũng có nhiều người Hán bị quý tộc người Mãn chế, dần dần bán thân làm nô tài trong nhà người Mãn, có người có biểu tốt, đến nỗi đạt được “Sỹ kỳ”, trở thành kỳ nhân của người Mãn, nhưng dù sao thân phận nô tài, cũng vẫn là thân phận có địa vị thấp kém.

      Nhà của Tú Nhi ở phía Bắc, theo như Tú Nhi , trong gia đình ngoài song thân ra, còn có ca ca và tỷ tỷ, tỷ tỷ xuất giá rồi, nhà chồng cũng là nô tài, ca ca và tẩu tẩu (chị dâu) đều là người an phận hiền lành, biết lòn cúi nịnh nọt, đương nhiên cũng có việc gì tốt để ta làm. A Mã Ngạch Nương chỉ hy vọng Tú Nhi ở trong cung có chút thành tựu, tuy nhiên Tú Nhi từ lúc mười bốn tuổi tiến cung cho đến giờ vẫn có gì, trái lại còn chịu nhiều đau khổ, việc bị Duật phi ngược đãi người nhà của đều biết. Vốn dĩ, người được tiến cung, tốt hay xấu đều dựa vào vận may.

      Tú Nhi dẫn bọn Tâm Di về đến cửa nhà mình. Năm mới, mỗi nhà đều giống nhau, trước cửa có dán câu đối, chữ “Phúc”, mặt đất đầy xác pháo.

      Nhóm người của Tâm Di tuy có ngồi kiệu, nhưng người đông, khí thế cũng lớn, đến vùng đất “Bắc tiện” này, tỏ ra rất phô trương, đường , có người ở cửa khẩu xem thế nào.

      Nhìn thấy người nhà, Tú Nhi như con chim vui vẻ, thình thịch chạy vào cửa, “A Mã, Ngạch Nương, con về rồi!”

      Mọi người cũng cùng vào, là gian nhà tứ hợp viện (1) lớn lắm, nhà phía nam có 3 gian, trong sân lát những đường gạch màu xanh.

      Nghe tiếng Tú Nhi gọi, mọi người trong phòng đều vén màn cửa nhìn ra, thấy con , hai vợ chồng vừa lo vừa mừng.

      Mừng vì tết lớn, con cũng về nhà, cả nhà có thể đoàn viên, lo là vì con làm sao có thể ra khỏi hoàng cung, biết xảy ra chuyện gì.

      “Ngạch Nương!” Tú Nhi liền chui vào ngực mẹ, lệ rơi lã chã.

      Ca ca, tẩu tẩu, tỷ tỷ, tỷ phu ( rể) của Tú Nhi đều ở nhà, thoáng chốc vây lấy Tú Nhi, hỏi han, Tú Nhi cũng biết trả lời ai trước.

      Vẫn là A Mã Hằng Cát (Hằng Cát) của Tú Nhi phát bọn người Tâm Di đứng ở cửa, liền hỏi con , “Tú Nhi, đó là……”

      “A!” Tú Nhi liền chạy đến bên Tâm Di, “Cách cách, nô tì quên luôn người rồi!”

      Tâm Di cười, “ sao, thấy và người thân đoàn viên, chúng tôi cũng rất vui.”

      Tú Nhi liền giới thiệu Tâm Di với người thân, “A Mã, vị này là Tâm Di cách cách, con tại là ở bên cạnh cách cách, hầu hạ cách cách.”

      Tâm Di cách cách cái tên này đối với Hằng Cát mà là như sấm bên tai, chỉ nghe danh thôi, chưa thấy mặt, mà đối với thân phận như bọn họ vốn có cơ hội để gặp.

      Bây giờ thấy cục cưng bên cạnh đương kim Hoàng Thượng ở nhà mình, làm sao lo sợ cho được, nên cả nhà vội vàng quỳ xuống, “Nô tài thỉnh an Tâm Di cách cách! Chúc mừng năm mới cách cách!”

      Tâm Di biết mình khó mà nhận lễ của họ, bọn họ trái lại bất an, nên cũng bọn họ khấu đầu lạy, hành lễ xong mới , “Đứng dậy ! Tiểu Mai Tử, ban thưởng!”

      Bao lì xì được chuẩn bị từ trước, Tiểu Mai Tử được nghe qua gia đình Tú Nhi có những người nào, dựa vào đó mà chuẩn bị tiền thưởng giống nhau, mỗi người đều có phần.

      Ngoài bao lì xì ra, Tâm Di còn chuẩn bị quần áo, trà, thuốc, thực phẩm, v.v Những thứ này là làm cho người thân của Tú Nhi vui lòng chứ biết Đông Nam Tây Bắc gì hết, cách cách đích thân đến thăm, còn ban tặng nhiều quà như vậy, điều này vinh dự biết bao! lại khấu đầu lạy, tạ ban thưởng, xong rồi mới thôi.

      “A Mã, cha đứng để cách cách đứng bên ngoài hoài chứ!” Tú Nhi nhắc cha mình.

      “Đúng đúng đúng! Cách cách người đừng chê trách, nhà của nô tài, từ trước đến giờ chưa từng có nhân vật lớn đến, nên biết tiếp đãi như thế nào, mời cách cách vào trong ngồi!”

      Cả nhà để Tâm Di ở gian nhà phía Nam, Tú Nhi thành thạo bê cái lò lửa tay, “Cách cách, hơ cho ấm tay!”

      Ngạch Nương của Tú Nhi cũng vội pha trà ngon nhất cung kính dâng lên Tâm Di, còn có mứt trái cây v.v…, thấy bọn họ đều đứng bên tự nhiên, Tâm Di cảm thấy rất khó chịu, “Tú Nhi, bảo A Mã Ngạch Nương của ngồi xuống chuyện !”

      “Trước mặt cách cách nô tài nào dám ngồi, nô tài đứng chuyện tốt hơn! biết cách cách hôm nay đến có gì sai bảo ?” Hằng Cát đứng bên cạnh cung kính .

      có sai bảo gì hết, chỉ là năm mới đến, Tú Nhi nhớ nhà, nên cùng đến thăm thôi.”

      “Cách cách người thương xót Tú Nhi, là phúc phần của Tú Nhi! Tú Nhi hiểu chuyện, xin cách cách hãy tha tội.”

      “A Mã, cách cách đối xử với con rất tốt, người xem, quần áo trang sức người con toàn bộ đều là cách cách cho.” Tú Nhi xoay vòng trước mặt A Mã của .
      Thấy sắc mặt con hồng hào, thần sắc vui vẻ, người làm cha mẹ cũng yên tâm, lại thêm dáng vẻ Tâm Di rất hiền lành, mới từ từ thả lỏng chút, mới dám chuyện trò chuyện thường ngày với Tâm Di.

      Khách đến nhà Hằng Cát lại là Tâm Di cách cách đĩnh đĩnh đại danh (tức đại danh lẫy lừng), tin tức này liền truyền láng giềng xung quanh, truyền đến các tầng lớp , truyền đến tai Bát A Ca Dận Tự quá trưa rồi.

      “Cái gì? Ngươi Tâm Di cách cách đến nhà Hằng Cát ư?”

      “Thưa vâng, Vương gia, ra con Hằng Cát là Tú Nhi, tại hầu hạ bên cạnh Tâm Di cách cách!” đại quản gia hồi đáp Dận Tự .

      “Chuyện quan trọng như vậy lại có người với Bản vương, các ngươi làm gì thế hả?”

      “Nô tài cũng vừa mới biết tin!”

      “Nhanh, chuẩn bị ngựa, Bản vương phải đến nhà Hằng Cát.” Dận Tự , vội vã ra ngoài.

      Khẩn trương đến nhà Hằng Cát, nghe tiếng “Lian Vương gia đến!” càng làm cho Hằng Cát biết đường xoay xở, trong ngày có đến hai quý nhân đến, chẳng phải nhà mình sắp có vận may sao?”

      “Cách cách đâu?” Dận Tự thấy Hằng Cát liền hỏi.

      Tâm Di nghe thấy, nên bước ra cửa, “Vương gia, tôi ở đây?”

      “Ồ, Tâm Di cách cách, tiểu vương còn cho rằng bọn thuộc hạ mò, ra là .”

      “Tôi đưa Tú Nhi về nhà thăm A Mã Ngạch Nương của ấy, vả lại, tôi thích lung tung lắm, Vương gia cần tỏ ra quá kinh ngạc vậy đâu.”

      “Đúng đúng, cách cách đến nhà nô tài trong phủ của ta, vậy cũng hân hạnh được cách cách đến phủ của Tiểu vương!”

      Tâm Di liền hứa : “Được thôi, Vương gia về phủ trước , chút nữa tôi đến.”

      Dận Tự vô cùng vui sướng, “Vậy Tiểu vương về trước chuẩn bị!”

      “Vương gia, người đứng gọi mấy đệ đệ của ngài đến, nhiều người ồn ào lắm!” Tâm Di ra muốn gặp nhiều người.

      Dận Tự tưởng bở, còn cho rằng Tâm Di có điều gì muốn riêng với mình, trong lòng càng vui mừng, sướng rơn rời khỏi nhà Hằng Cát, về Vương phủ để chuẩn bị.
      Quay lại gian nhà phía Nam, Tâm Di cùng trò chuyện với bọn họ lúc, biết Tú Nhi ở lại đoàn viên với người nhà mấy ngày, làm cho vợ chồng Hằng Cát xúc động biết thế nào, chỉ biết khấu đầu lạy liên tục.

      Rời khỏi nhà Hằng Cát, mọi người đường, Tiểu Mai Tử hỏi: “Tiểu thư, người muốn đến phủ Bát Vương gia?”

      “Phải! hứa với ông ta, phải thôi, ta cũng muốn xem bọn họ ăn tết như thế nào.”

      “Tiểu thư, người sợ nguy hiểm sao?” Đại Hổ quan tâm hỏi.

      “Ngươi làm như ông ta ngốc lắm vậy, có việc toàn tìm cách giết ta sao? Mục tiêu của ổng là Tứ gia và Thập tứ gia, ta gần đây qua lại với Tứ A Ca khá thân, điều này tốt, khó trách người ta có ý kiến, cho nên ta nhất định phải đến Lian Vương phủ.”

      Nhị Hổ tán thành, “Tiểu thư suy nghĩ rất đúng, thể để người khác hiểu lầm được.”

      Mọi người vừa vừa , đến Xưởng Điện (2), mùi vị của các hàng quà bánh hấp dẫn Tiểu Trúc Tử, bánh tổ, bánh trôi, bánh ngọt hấp (được làm bằng gạo nếp có bọc lớp kẹo bên ngoài), cháo bột, xúc xích, tàu hũ, gan xào, v.v…, đặc sắc nhất là kẹo hồ lô dài hơn 3 thước, nó hầu như thành biểu tượng của Xưởng Điện.

      Tiểu Trúc Tử và Tiểu Lam Tử mỗi người tay cầm cái, vừa vừa ăn, chốc chốc lại nhìn những món đồ chơi, chong chóng, trống lục lạc, trục trái đất, xiếc khỉ, hình nhân, mặt nạ, cửu liên hoàn, rắn trúc, cảnh Tây Dương, ống pháo hoa, ám tiễn (mũi tên giấu trong tay áo), cung tên v.v…

      “Thích mua !” có câu này, Tiểu Trúc Tử và Tiểu Lam Tử liền dừng chân, chốc chốc tiểu thư thích cái này, tiểu thư mua cái kia, Tâm Di giống như là cưng chiều em trai của mình vậy, hễ họ muốn gì, đều đồng ý hết.

      “Tiểu thư, hôm nay là mùng tám, chúng ta Bạch Vân Quán !” Tiểu Cát Tử đề nghị.

      “Đúng đó đúng đó!” lời của đều được mọi người hưởng ứng, ngược lại Tâm Di lại hiểu, “Ngày mùng tám có gì đặc biệt? Tại sao phải nhất định Bạch Vân Quán?”

      Nhị Hổ tỉ mỉ giải thích cho Tâm Di, “Mùng tám là ngày tốt, mọi người đều cúng tế sao bản mệnh của mình, ngày mai mùng chín còn là ngày sinh của Ngọc Hoàng Đại Đế, cho nên ở đó rất là náo nhiệt.”

      “Ồ, Vậy phải đáng tiếc sao, thôi!” Tâm Di cũng là người thích náo nhiệt.

      “Vậy phủ Bát gia sao?” Tiểu Mai Tử hỏi.

      “Vội gì chứ, chơi trước rồi hãy !” Tâm Di quan tâm Dận Tự đợi mình thế nào, dẫn mọi người tiến về Bạch Vân Quán.

      Bạch Vân Quán là đình ông tổ của đạo giáo phái toàn chân, ngoài tình hình hội chùa (hội làng) phổ biến, còn có “sờ thạch hầu” và “đả kim tiền nhãn”, hai hoạt động này rất đặc sắc, trong quán có năm phù điêu thạch hầu, khách hành hương chỗ nào có bệnh, sờ chỗ đó của thạch hầu, bệnh được chữa khỏi, theo như trong phật giáo phía dưới bên phải của thạch hầu là linh nhất.

      Tâm Di đối với mấy chuyện này có hứng thú, cái hứng thú là “Đả kim tiền nhãn”, ra là lấy tiền ném tiền giả, trong quán có cây cầu đá tên “Oa phong kiều” (3), dưới cầu có nước, giữa vòm cầu có đạo sĩ ngồi nhắm mắt trầm ngâm, ở đầu ông, trước, sau treo tờ giấy cứng được tạo hình đồng tiền lớn, trong cái lỗ của đồng tiền treo cái chuông đồng, khách hành hương dùng tiền đồng ném vào trong lỗ chuông đồng, đây gọi là “Đả kim tiền nhãn”, nếu ném trúng chuông đồng, người này cả năm thuận lợi.

      Bọn họ mấy người cầm đồng tiền lớn, ngắm đúng chuông đồng mà né, Tiểu Trúc Tử là hăng say nhất, nhưng ném mười mấy cái rồi mà trúng, trái lại Tiểu Lam Tử vừa ném trúng, càng làm cho Tiểu Trúc Tử ghen tị, nó mất hy vọng, lại ném liên tục, cuối cùng cũng ném trúng cái, nó vui quá nhảy tưng tưng.

      May mắn nhất vẫn là Tâm Di, ném mười cái trúng sáu cái, những người khác cũng đều trúng mấy cái.

      Giữa lúc bọn họ chơi hăng say, có người ở phía sau Tâm Di lên tiếng, “Tiểu thư!” Tâm Di quay đầu lại, là tiếng của người đàn ông quen biết, dáng vẻ khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dáng người cao to, khoảng 1m8, tướng mạo khôi ngô, nhưng mà khuôn mặt có cảm giác mang nhiều thăng trầm của cuộc sống, y phục bình thường.

      gọi tôi?”

      “Tiểu thư có mất vật gì ?” người đàn ông hỏi.

      Nghe ta hỏi vậy, Tâm Di liền kiểm tra, thấy mất viên ngọc hồ điệp treo ở thắt lưng, đó là ngọc chỉ có núi Nam Dương loại hảo hạng, đây chính là cái ở trong rương trang sức lúc Bát A Ca mời tiệc tặng.

      “Ngọc hồ điệp của tôi mất rồi!”

      “Có phải cái này ?” người đàn ông giơ cánh tay của người đàn ông khác ra, trong tay là ngọc hồ điệp trong suốt màu hồng nhạt, “Lúc nãy chơi ném đồng tiền quá hăng say, trộm ngọc hồ điệp của .”

      Đại Hổ ở bên cạnh vừa nghe liền nổi giận, vung nắm đấm định đánh, bị Tâm Di cản lại, quan sát tên trộm hồi, thấy người này dáng vẻ thư sinh, quần áo cũ kỹ, nhưng rất sạch , nét mặt gầy gò vàng vọt, tóc khô queo, rất ràng, người này bị suy dinh dưỡng thuộc loại lâu năm, lại thấy vẻ mặt có vẻ hổ thẹn, giống loại trộm cắp , nên với người đàn ông cao to : “Vị đại ca này, hiểu lầm rồi, chúng tôi quen biết nhau, ta đùa với tôi ấy mà.”

      Lời này làm tất cả mọi người sững sờ, Tâm Di tiếp : “Tôi và ta đánh cược, nếu như ta trộm ngọc hồ điệp mà tôi phát , ta thắng tôi mười lượng bạc.” xong, quay đầu nhìn Tiểu Cát Tử , Tiểu Cát Tử liền lấy ra nguyên bảo (4)

      Tâm Di nhận lấy, đưa cho thư sinh, sau đó lấy ngọc hồ điệp trong tay , “ thắng rồi!”

      Thư sinh đỏ mặt, cầm lấy mười lượng bạc ấp úng, được lời gì, Tâm Di nhìn ta cười, “Năm mới rồi, về nhanh , người nhà đợi ở nhà đó!”

      Thư sinh rồi, người đàn ông cao to liền hỏi Tâm Di, “ ràng quen biết , tại sao lại bảo vệ như vậy?”

      có cảm thấy tên trộm ? ràng là thư sinh tinh thần sa sút, đường cùng còn cách nào khác mới nảy sinh hạ sách này, nếu tôi đưa tới quan phủ, cuộc đời coi như xong rồi, chừng ở nhà vẫn còn vợ con và cha mẹ, vậy người nhà phải làm sao?”
      Nghe Tâm Di như vậy, người đàn ông rất bất ngờ, “Tiểu thư tấm lòng là lương thiện, có thể vì người khác mà nghĩ như vậy, quả hiếm thấy, có việc gì rồi, vậy tại hạ cáo từ.” ta xoay người sắp bỏ .

      Tâm Di gọi lại, “Vị đại ca này, tên gì, tôi còn chưa cảm ơn nữa?”

      “Tại hạ họ Duật, chuyện , đáng phải cảm ơn.” xong, chắp tay chào Tâm Di, xoay người bỏ , rất nhanh hòa vào trong đám đông.

      ———————-

      Chú thích:

      (1) – Tứ hợp viện:

      Tứ hợp viện (THV) là hình thức cư trú của người Trung Quốc cụ thể người dân Bắc Kinh (BK). Tại sao gọi là THV, là vì cụm kiến trúc hình chứ nhật, tứ phía đông, nam, tây, bắc đều xây nhà, bốn hướng nhà đó vây lại, ở giữa là sân trời, hay chung cho có bốn hướng nhà.

      THV có thể chia làm 3 qui cách, lớn, vừa và .

      THV qui mô hướng bắc là gian nhà chính (gọi là chính phòng), có gian sáng, hai gian tối, hay hai gian sáng gian tối. Hướng đông hai gian trái, hướng nam có 3 gian phải, trong đó hướng đông có khoanh dùng là cửa cổng ra vào, cửa cổng ngôi lầu và lợp mái lượn. Trong sân có những đường lát gạch xanh dành cho lại và thông đến các gian ở. Những người Bắc Kinh chính gốc thường hai đời hay ba đời sống với nhau với i THV rất thích hợp. Thường bậc ở gian giữa, bấc dưới chia ra ở bên, nhà hướng nam thường làm phòng khách hay thư phòng.

      THV qui mô vừa thường là ba trấn, chính phòng 5 đến bẩy gian, kiến trúc chính phòng đồ sộ hơn và có hành lang nối liền, nhà hướng đông và tây 3 gian hoặc 5 gian. Theo hướng nam có bờ tường ngăn cách, hình thành hai sân trong và ngoài, giữa tường có cửa ra hình trăng tròn. Người Trung Quốc thường có câu “Đại môn bất xuất, nhị môn bất nhập”, nhị môn đó tức là bờ tường hướng nam này. chung sân ngoài rộng hơn sân trong, các gian nhà ở sân trong dành cho những người hầu, làm bếp ở. Mặt tiền của loại THV này thường 5 đến 7 gian, gian sát bên đông nhất thường làm cổng ra vào, phía tây là nhà để xe thời trước kia.

      THV qui mô lớn, chung cụm kiến trúc đều rất cao lớn nguy nga, trong đó là những kiến trúc nhà ở, đình đài, vườn hoa, hành lang, lối uốn lượn trong các kiến trúc, là loại kiến trúc cỡ lớn, phải ngườ ibình thường có thể ở được.

      THV được thiết kế xây cất và tạo hình theo thuyết phong thuỷ cổ đại của Trung Quốc, cửa lớn ra chung mở đúng đường tim của cụm kiến trúc, mà ở vị trí “Tốn” và vị trí “Càn” trong bát quái đồ. Cho nên, nếu nhà đó dấy bắc của phố hướng nam bắc, thường cửa mở ở góc đông nam, nếu dẫy nam mở cửa ở góc tây bắc. Trong vườn nhìn ra cửa cổng còn có kiến trúc dùng làm bình phong.

      THV Bắc kinh, các kiến trúc với nhau đều đặt với tỷ lệ thích hợp, mùa đông nắng chiếu vào giữa sân, cho nên chính phòng đông ấm hè mát.

      THV Bắc Kinh rất cầu kỳ ở bố cục của kiến trúc, kiểu dáng, bề thế, chú trọng truyền thống, khiến người ta có cảm giác yên tĩnh thoải mái. Người Bắc kinh, Tứ đại đồng đường hay Tam đại đồng đường đều ở ngay trong TVH. (nguồnhttp://www.sinoviet.com)

      (2) – Xưởng điện : nơi họp chợ ở Bắc Kinh đặc biệt là trong thời gian những kỳ nghỉ tết lịch.

      (3) – Nguyên bảo : đỉnh vàng hoặc bạc thời xưa đỉnh bạc thường nặng khoảng 50 lượng, đỉnh vàng thường nặng 5 hoặc 10 lượng.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 39: Đêm dạo chơi Liêm phủ Vương
      edit: Yuuri

      Từ Bạch Vân Quán bước ra, vừa quẹo qua khúc cua, gặp người thư sinh trong lúc đứng ở góc độ này, thấy Tâm Di, liền đến trước , xuống phủ quy phục, khấu đầu Lạy: “Tiểu thư, đa tạ Lúc này tiểu thư thủ hạ lưu tình, tiểu sinh Giang Tây Dương (Tưởng Tích Dương) kiếp này quên ân tình của tiểu thư. “

      “Nam nhi dưới đầu gối có vàng, nên quỳ trước tôi. Mau đứng Dậy !!”

      Giang Tây Dương đứng dậy, “Xin hỏi phương danh tiểu thư, ngày sau nếu như có ngày thoát khỏi cảnh khó khăn, nhất định báo đáp đại ân ngày hôm nay của tiểu thư.”

      “Tôi cần báo đáp gì hết, ngày sau nếu như có thoáng khỏi cảnh khó khăn, hãy nghĩ nhiều đến bạn Tánh là được rồi” xong, Tâm Di dẫn mọi người rời khỏi.

      Tâm Di tốt tự thấy làm việc mình, dù bất luận thế nào cũng ngờ đến, mấy năm sau, người từng báo đáp đại ân của vì chủ tử của ta, hoàn toàn quên những lời hôm nay.

      Chuyện này sau này hàng , tạm thời đề cập đến, tại Tâm Di Liêm phải đến Vương phủ.

      Cổng Vương phủ có năm gian, phía trước có cửa ngõ, phía có nóc nhà mà có cửa ra vào và cửa sổ gọi là “trào” (1), hành lang cao đến nền nhà. Mỗi gian cửa phủ đều có cửa hông, đều gọi là A Ti cửa, để cho người ta ra vào. Ngoài cửa phủ có sư tử đá, cột đèn, cọc buộc ngựa…

      Câu đối tết của toàn dân gian dùng để viết giấy đỏ lớn, Vương phủ và cung đình phải vậy, là dùng giấy trắng viết, sau đó dán từng giặt trang trí cố định lên mặt trước, kế tiếp dưới trái phải khảm trong đỏ ngoài xanh hai đường biên giấy rất hẹp, mà còn “ngoài những người trong hoàng tộc ra được tự ý dùng, ngoài ra so với dân gian vẫn giống nhau, chỉ treo câu đối tết, dùng hoành phi. (2)

      Vương phủ đón tết ngoài treo câu đối tết ra, còn treo môn thần. Cửa phủ, phụ cửa, cửa hông… cửa đều có tranh vẽ môn thần, vị mặt trắng, vị mặt đen, đều mặc thương giáp trụ cầm tay, đeo cung kiếm mang, uy vũ phi phẩm, thường gọi Tần Quỳnh và Kính Đức (3), loại tranh vẽ này trong dân gian cũng dùng, chỉ là kỹ thuật vẽ tinh tế hơn mà thôi.

      Dận Tự vừa hay Tâm Di đến, liền ra cửa đón, “Ây da, Tâm Di cách cách, cuối cùng cũng đến, tiểu vương còn cho rằng đến chứ!”

      “Sao có thể như vậy chứ, tôi đến là đến mà” Tâm Di. Cười trong vắt với Dận Tự.

      “Mau mời vào Chủ nhiệt tình như vậy, nô tài phía dưới tự nhiên cũng ân cần gấp bội, người người đều cung kính vạn phần, Tâm Di cùng tiểu đội! Đương nhiên cũng được đối đãi rất tốt, được sắp xếp tiếp đãi ở nơi khác.

      “Cách cách, lần trước vì muộn, chưa đưa cách cách tham quan phủ, hôm nay để tiểu vương dẫn cách cách xem, thế nào?”

      “Được thôi!” Tham quan Liêm Vương phủ, Tâm Di cũng muốn xem Liêm Vương phủ.

      Thông thường kết cấu của thân vương phủ đều như vậy, vào cửa phủ, Đông Tây hai bên mỗi bên đều có ba gian nhà lầu, ngoài ra vào trong là đại điện, thường gọi là Ngân An Điện, đại điện và cửa phủ đều dùng ngói lưu ly (4), mọi người ra vào phải vượt qua hành lang Đông Tây mà vào. Từ hành lang vào nhà là cửa thứ hai, còn gọi là Tiểu Điện. Cửa thứ hai mỗi bên có ba gian nhà, đứng đầu là thái giám và nơi ở của thái giám.

      Mặt phía Đông trong sân của cửa thứ hai có trụ dựng “Tổ Tông có thể Tử”, phía có đồ đựng, mỗi khi cúng tế, để thịt lợn và các thực phẩm khác ở trong đó. Cửa thứ hai ở ngay phía Bắc là Thần Điện, có năm gian, hai bên cũng có điện thờ phụ. Ở giữa góc đường Nam Bắc, có xây ngôi nhà Từ đường, còn gọi là Ảnh Đường.

      Cách phía Tây Vương phủ xa, có nơi Cát Tường (may mắn). những người phục vụ trong phủ, như phụ nữ lỗi lầm, tớ , thái giám bị sa thải, ông bệnh nguy hiểm đều được đưa đến chỗ Cát Tường, có thể ở nơi này đó dưỡng bệnh, nhưng được phép làm tang . Con và con trai của “Tiểu khẩu” (tức thê thiếp) chưa trưởng thành, đa phần ở Cát Tường phát tang.

      tại là năm mới, đường , phủ cửa, cửa hông, cửa phụ và Điện, ông là cửa, treo câu đối tết. Phần đương nhiên là cách màu mè của Cát tường, như “Đàn sắt và đàn ngọc, bách tử trì biên xuân mãn (5); gắn với lá ngọc cành vàng, cây vạn năm nhiều mây.”

      Sảnh Đường Hiên Quán (phòng khách lớn) cũng treo môn thần, so với dân gian giống. Thực ra hình vẽ môn thần, bên trái mặc màu đỏ, bên phải mặc màu xanh lục, cung bào ô sa (6) hình dáng quan văn, phía sau thần đều có đồng tử bê cái mâm, mâm có đủ các đồ vật may mắn. Có người bên trái là thần Phúc, bên phải là thần Lộc, còn gọi “Thăng quan tấn Lộc”.

      Trong hoa viên có hòn non bộ, hành lang uốn cong, đình đài, ao hồ hoa Cối cây, cuối cùng là Đường Hoàng (nhà chính của hoàng tộc) lộng lẫy. Sân gian rộng lớn, nhà tiếp giáp hành lang ngang xung quanh, rất có phong thái, mặt trong dùng gỗ lim ở giữa mộc cách (6), phòng tân hôn cong nhà, quanh co tứ hợp, cực kỳ tinh xảo.

      Bởi vì là đón tết, nên treo đủ loại đèn lồng, đèn treo điện trâu Sung, tường treo đèn tường, đèn treo trong phòng cung đình, hoa viên hiên quán, hành lang lại treo đèn lụa.

      vòng quanh vương phủ rộng lớn, cũng bao lâu, Dận Tự bên cạnh giới thiệu chán, Tâm Di lại nghe rất thú vị.

      Đặc biệt đến phần yến tiệc, Tâm Di nhập tiệc, làm là Gia yến, nên mấy vị phúc tấn phía phúc tấn đều đều ngồi cùng nhau, mọi người tùy ý chuyện cười , liên quan tới chính nhàng mà cũng thoải mái.

      Sau tiệc, vẫn còn hoạt động, là “Tế sao” trước kia , mùng tám là ngày tốt, tương truyền, buổi tối của ngày này, các sao hạ giới, châm đèn để tế, khởi nguồn từ thời nào, khó mà kiểm chứng.

      Tế sao nên dùng đèn, dùng nến thắp sáng mà dùng cái Trần (ly, chén)đồng chân cao, dầu thơm rót đầy, dùng giấy hoa màu đèn xe thành vàng “đèn hoa”, bỏ vào tran trong.

      Sau khi thắp đèn, ở trong sân thần điện, đặt hai bức họa Bát Tiên lên bàn cúng sao, đồ cúng năm là chén bánh nguyên tiêu. Phía trước đồ cúng, bày 108 Trần đồng , theo năm tuổi của Vương gia, cứ thêm tuổi thêm tran, nhiều tran đồng , thắp cùng lúc, sáng rực như có nhiều sao, rất là thú vị.

      Tâm Di và mọi người cùng tham gia “tế sao”, tế xong, đốt pháo, “chỉ đường sao may mắn”, ăn bánh nguyên tiêu.

      Tối hôm đó, Tâm Di Liêm ở lại Vương phủ, Khang biết tin này đầu tiên, rất nhanh chóng Dận Chân cũng biết, tiếp đến là Cửu A Ca, Thập A Ca đều biết.

      Sau khi Khang Hy biết vẻ mặt cổ quái cười cười, làm việc gì cũng xảy ra giống nhau, nên làm cái gì làm cái đó.

      Sau khi Cửu A Ca, Thập A Ca biết, trong lòng thầm mạng Dận Tự lời tiếc, Tâm Di đến nhà, ngay cả cũng báo tiếng thông báo.

      Dận Chân sau khi nghe tin lại càng vui, “Giới cho Dận Tự, ngươi cũng biết lôi kéo nhỉ, ta tin Tâm Di có thể cho ngươi cái gì.”

      Hồi này Bát A Ca cũng thông minh rồi, hỏi lại Tâm Di việc lập chiếu thư, mà là với về khó khăn của bản thân, khổ sở, bản thân mình gặp nhiều khó khăn, trách mình mệnh tốt.

      “Bát Gia, ngài là con của vua, dòng dõi Thiên Hoàng, Ngài ngài mệnh tốt, vậy còn ai nữa tốt mệnh.”

      “Con vua sao chứ, Hoàng A Mã có tới 35 người con trai, ta là đứa được ông hài lòng nhất.”

      “Vậy phải trách bản thân ngài, ngài làm sao có thể tin lời của Trương Minh Đắc Những lời đó Của thuật bọn? Sĩ giang hồ ngài cũng tin, nếu Hoàng A Mã ngài ngài cái gì, sau lưng các đại thần đều biết, thuê người mưu sát Dan Nhưng (7), và bọn loạn thần tặc tử kết thành vây cánh “Tâm Di cảm thấy lão Bát. trong chuyện làm trước đây ra là ngu ngốc.

      ra Ân Sĩ là trong những người con của Khang Hy khá tài hoa, chỉ là quá để lộ tài năng, mà tài năng này làm Khang Hy cảm thấy bất an, so với lão Bát, lão Tứ kín đáo hơn nhiều, Dận Chân trong lòng tuy có tìm cách tranh Gianh, nhưng cách làm của ông ta lộ ra như vậy, mà cố biểu lòng hiếu thuận của mình với Hoàng gia, thân mật với các huynh đệ, chăm chỉ với chức trách.

      Với những điểm , Bát A Ca thực bằng Tứ A Ca của ông ta, cho nên Dận Tự được hoàng vị là phải.

      “Ôi trời” Dận Tự thở hơn, “Vâng, Ta sau Này cũng hối hận rồi nhưng được, Hoàng A Mã đoạn tuyệt tình cha con với ta rồi!!”

      “Ngài cũng đừng nghĩ quá nhiều, Hoàng Thượng chỉ là nhất thời tức giận, sau này ngài làm cho Hoàng Thượng vui lòng là được rồi” mấy! Lời của Tâm Di chẳng qua là tùy tiện an ủi mà thôi, đối với những chuyện Dận Chân của cũng đồng tình, nghĩ đến sau này Dận Chân đối với ông ta như vậy, trong lòng buồn vẫn có chút, nên những câu hỏi sau này của ông ta cũng có hỏi có đáp, mượn việc thảo luận quốc trong lời ngầm chỉ bảo ông, tuy biết bản thân làm như thế nào nữa, thậm chí nếu thay đổi cũng nên để phát sinh việc .

      Tối hôm đó, hai người chuyện rất vui, đến Dận Tự cung chuẩn bị tiến, tuy bây giờ mới là năm, nhưng phải thỉnh Hoàng Thượng mà phải mỗi ngày mỗi , Dận Tự Dận Chân và cùng tiến về hoàng cung, đến trước cửa hoàng thành, gặp Dận Chân, Dận Đường và Thập A Ca.

      thập Ca là người đầu tiên giữ được bình tĩnh, “Cách cách tối hôm qua ở lại Liêm vương phủ có vui ? Ngủ có an toàn ?”

      “Tôi rất ổn, cảm ơn Thập A Ca quan tâm, tối qua chuyện với Bát gia cả đêm, mệt rồi, tôi xin phép vắng mặt trước!” Tâm Di ngáp cái, còn quan tâm đến những người khác, tự thẳng vào trong, bỏ lại mấy huynh đệ bọn họ ở đó.

      “Bát đệ, đệ làm sao mà mời được Tâm Di cách cách vậy Tết năm nay? ta nhà nào mà, sao lại ở trong phủ của đệ, xem ra, thể diện của đệ nhỉ cũng khá lớn.” Chân cười !

      “Ha ha” thấy! Mọi người đều quan tâm đến chuyện này, trong lòng Dận Tự thầm đắc ý, “Vâng, đệ cũng ngờ Tâm Di cách cách đến phủ của đệ, cầm chúng tôi được chuyện cả đêm, rất là hợp ý nhau, tuy cả đêm ngủ, nhưng cũng đáng giá! “ ràng là mời Tâm Di, bây giờ ngược lại thành Tâm Di chạy đến nhà .

      Mới người cũng tin, nhưng việc tối hôm đó ngủ đều tin, nhìn sắc mặt của Tâm Di có thể nhận ra, đích thực là dáng vẻ mệt mỏi, Dận Tự tuy ngáp liên tục như Tâm Di, nhưng cũng có thể nhận ra là thức cả đêm.

      Cả đêm ngủ, bọn họ những gì với nhau, suy đoán của mỗi người đều khác nhau, nhưng hỏi ra miệng, đành để im trong bụng, lời khách sáo vào trong.

      Chớp mắt là 15 tháng Giêng, trong cung đương nhiên cũng có hội đèn lồng (8-), Tâm Di cảm thấy phải đến tết nguyên tiêu của dân gian náo nhiệt mới thú vị, nên chưa đợi đến lúc trời tối, mấy người bọn họ liền lên phố.

      Màn đêm đến nhanh, mọi người giúp cụ già nắm tay trẻ em, bồng đến đầu phố, xem đèn màu, đoán đố đèn (9), náo nhiệt lạ thường. Mỗi cửa tiệm, đặc biệt là tiệm bánh ngọt, tiệm vải, cửa hiệu tơ lụa, đều tự treo các loại hoa đăng lớn , cao thấp, hình dáng kích cỡ giống nhau, mặt trước vẽ cảnh sơn thủy nhân vật(nhân vật trong tranh Trung Quốc), tranh hoa điệu, côn trùng, cá, truyền thuyết xưa kể lại, ngoài ra, còn có “Phúc tại nhãn tiền”, “Bình cát tường”… hoa văn cát tường tạo thành các hình dáng đèn lụa, những tươi đẹp, mà còn hình dáng đẹp sống động. Còn đối đèn treo nữa, phần thưởng đoán trúng là hoa quả tươi, quà vặt…

      Trong đó đoạn đường quy mô lớn nhất, Sầm uất nhất có cổng chào, bốn cổng chào phía Tây, Địa An môn, Cổ lầu, Chính Dương môn, Xưởng Điện.

      phố còn có các tiểu thương bán tạm thời “Đèn ngựa chạy”, “đèn may mắn”, “đèn lồng khí tử” dùng giấy có hình thú vật như chó, dê, thỏ… bán cho người mua, bọn con nít liên tiếp mua đèn lồng dạo chơi khắp nơi, đương nhiên Tiểu Trúc Tử và Tiểu Lam Tử cũng thuộc đám con nít đó.

      Chân trời trăng sáng, đèn rực rỡ phố, dưới cùng chiếu sáng, chiếu rọi lẫn nhau, rất thú vị. Cái gọi là “đèn được khắp nơi sáng rực đỏ cả phố, đàn sáo khen cúng tấu nhạc khắp nơi Cảnh đêm Và đẹp thanh bình. Lầu gác muôn nhà đều trong ánh sáng rực rỡ.

      Tâm Di đến đây dạo hội đèn lồng, Nạp Lan Đức Duật lẽ nào đến, lâu rồi gặp Tâm Di, đây gọi là tương tư hành hạ ta, ta nghĩ hôm nay có thể lại may mắn gặp được Tâm Di như lần trước, nên ở trong đám đông phải để xem đèn, tìm người mà là, chen tìm bóng dáng Tâm Di khắp nơi.

      Nhưng người xem đèn rất đông, ở đâu có thể tìm được chứ, dạo đến trước cửa hiệu tơ lụa, thấy đám đông đoán đố đèn, nên cũng dừng lại xem. Câu đố trong đó là “Cử án tề của tôi”, đoán tên cấp bậc quan lại.

      Nạp Lan Đức Duật cười, thầm, “đơn giản quá!” Vừa định , bên cạnh có người va vào , “Cử án tề là của tôi (quan) Thị Lang!”

      “Đúng!” Người trong cửa hiệu tơ lụa đáp.

      “Hạ đáo tam canh, đoán thuốc bắc, phải là Phục linh (10).” Vẫn người đó .

      “Phản ứng nhanh ” Nạp Lan Đức Duật thầm !

      “Ưu sầu ưu tư tác Lý São (11), đoán câu thơ thất ngôn đường, chao ôi, giống như là phải cả đời được chí nguyện chứ?”

      “Đúng đúng đúng Vị tiên sinh này, Ngài Tài giỏi!” Người! Làm thuê tiệm tơ lụa đưa bánh nguyên tiêu, “Tặng ngài, đây là phần thưởng.”

      Người kia cười ha hả nhận lấy, “Cảm ơn!”

      “Tiên sinh, ở đây vẫn còn cái, ngày đoán xem là nghĩa gì?”

      Mọi người nhìn theo ngón tay của người làm thuê tiệm tơ lụa, “Thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng đoán câu thơ Đường ngũ ngôn, người bên cạnh suy nghĩ.

      Người kia suy nghĩ đoán câu đế đèn này, Nạp Lan Đức Duật cũng suy nghĩ, lâu sau, cả hai người cùng đáp: “Tạo hóa chung thần tú.”

      Nạp Lan Đức Duật kiên nhẫn nhìn người kia lần nữa, người kia cũng nhìn , ánh mắt hai người chạm nhau, bọn họ đều nhận ra đối phương có võ công.

      “Xin hỏi, câu này giải nghĩa thế nào?” Có người trong đám đông hỏi.

      “Thơ vốn nghĩa là chỉ ra tất cả khí của cảnh đẹp sông núi, đều tập trung ở núi Thái Sơn, nên gọi là thần tú, nghĩa đặc biệt là tên của Thiền Sư Thần Tú, tạo hóa là dung hợp là ngộ đạo đạt đến cảnh giới siêu phẩm, khiển thân thành bồ đề, tâm như gương sáng” Nạp Lan Đức Duật giải thích…

      Người kia tiếp lời Nạp Lan Đức Duật: “Chung, nghĩa là theo nghĩa chuông, thành ra như vậy, vốn dĩ là khí của núi Thái Sơn nuôi dưỡng chuông linh tú, trở thành Thiền Sư Thần Tú ngộ đạo thành công, được thiền sư hướng vào mà trao tặng trái tim. “

      Na Đức Duật Lan gật đầu liên tục, “ sai, câu đố này những là câu đố đầy thú vị, lại có ý nghĩa nhà Phật vô hạn!”

      Người trong tiệm lại đưa cho hai người hộp bánh nguyên tiêu, sau khi bọn họ nhận lấy chen ra khỏi đám đông, Nạp Lan Đức Duật cười với người kia, “Huynh đài là văn võ song toàn Bái phục!!”

      “Huỳnh cũng phải sao” người kia cũng cười !, “Tiểu đệ Duật Su Thủy (Vũ Túc Thủy) biết đại danh của huynh đài là gì?”

      “Đệ tên Na nhà Thanh (Nạp Thành)!” Nạp Lan Đức Duật , đổi tên của mình, lược bỏ hai chữ phía sau, Lan sửa thành nhà Thanh nghĩa là núi xanh là xanh lam.

      , vị Vu Tiếu Tuyền kia cũng vậy, Nạp Lan Đức Duật có mơ cũng ngờ rằng, người đứng trước và xưng huynh đệ với , chính là người đối đầu mất còn với , Tổng hợp Đà hợp hợp hợp hợp hợp Chủ Thiên Địa Hội Vu Tiếu Tuyền, cũng là người hôm đó bắt tên trộm dùm Tâm Di.

      —————

      Chú thích:

      (1) Trào: nghĩa là lồng, chụp, đậy, khoác (áo khoát).

      (2) Hoành phi: Hoành phi là tấm bảng lớn đó có khắc chữ Hán, sơn phết đẹp, treo ngang giữa hai cây cột trong nhà.

      (3) Tần Quỳnh và Kính Đức: Hai vị tướng của vua Đường Đời Đường Thái Tông là uất và Tần Thúc Bảo Trì Kính Đức (Cung). Tương truyền vua Đường Thái Tông sau biến cố ở Huyền Vũ Môn, giết chết hai người để lên ngôi vua. Có đêm, nằm mộng thấy hai gương mặt máu me dữ tấn, đến đổi mạng, nhân đó sanh bệnh. Đêm nào cũng thấy ác mộng như vậy, bệnh tình ngày càng nguy ngập. Quan Thừa Tướng Ngụy Trưng tâu lên xin cho hai vị đại tướng là Tần Thúc Bảo và uất Trì Cung đứng canh gác ở cửa trước và cửa sau, khiển các hồn quỉ nhập dám xam. Quả nhiên bệnh vua Thuyên giảm dần. Nhưng thể bắt hai người canh gác mãi, có người đề nghị họa hình hai người treo ở cửa, thấy có kết quả. Dân gian biết chuyện, cũng bắt chước làm theo cách rộng rải.

      (4) Ngói lưu ly: là loại ngói được dùng cho các công trình kiến trúc cổ ở Việt Nam, Trung Quốc và số nước tại Đông Á và Đông Nam Á. Theo những tài liệu lịch sử, ngói lưu ly có nguồn gốc xuất xứ từ Trung Quốc Theo người đàn ông màu, ngói lưu ly có thể chia làm ba loại: hoàng lưu ly, thanh lưu ly, và bích lưu ly ; theo hình dạng và vị trí sử dụng, ngói lưu ly được đặt các tên sau: ngói ống, ngói , ngói dương, ngói câu đầu, ngói trích thủy, ngói liệt.

      (5) Bách tử trì biên xuân mãn: tạm thời chưa hiểu nghĩa.

      (6) Cung bào: áo dài mặc trong cung của các quan. Ô sa: loại tơ màu đen.

      (7) Dan Nhưng: Dan – đời sau, Nhưng – hạnh phúc.

      (8-) Hội đèn lồng: thường tổ chức vào rằm tháng Giêng.

      (9) Đố đèn: trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán lồng đèn, treo cây hoặc dán tường.

      (10) Phục linh: giống nấm sống nhờ ở gốc rễ cây thông, hình như quả bóng, da đen thịt trắng gọi là bạch linh, thứ đỏ gọi là xích linh dùng thuốc để làm.

      (11) Ưu sầu ưu tư tác Lý São: Lý São – tác phẩm thơ của Khuất Nguyên. Câu này tạm dịch nghĩa là ưu sầu suy tư thành nổi đau đớn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :