1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai bảo chỉ hoàng tử mới là “chân mệnh thiên tử” – Mưa Bay (96 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 10: Tam tỷ muội
      Dịch giả: Yuetian


      hào hứng ngoài cửa chợt vọng lại tiếng gọi: “Có ai trong nhà ?”

      “Như là Lý công công!” Tâm Di .

      Tiểu Trúc Tử lập tức chạy ra đón.

      Theo sau Lý Đức Toàn còn có hai tiểu thái giám, vừa bước vào cửa ông này liền hướng về phía Tâm Di hành lễ: “Nô tài yết kiến cách cách!”

      “Lý công công khách sáo rồi, có chuyện gì vậy?” Tâm Di hỏi.

      “Hoàng thượng sai nô tài đến đưa cách cách ít tiền tiêu vặt.” Lý Đức Toàn rồi ra hiệu tiểu thái giám cùng đặt hai chiếc rương lên bàn.

      Tiểu Trúc Tử và Tiểu Lam Tử vội đến mở nắp rương: rương vàng và rương bạc nguyên bảo được xếp ngay ngắn, đều tăm tắp.

      Lý Đức Toàn lại đưa ra chiếc lệnh bài: “Cách cách, đây là lệnh bài hoàng thượng hứa với cách cách.”

      “Có thứ này là có thể tùy ý ra vào hoàng cung phải ?” Tâm Di có vẻ khoái lệnh bài hơn tiền nhiều.

      “Đúng vậy! Cầm lệnh bài có thể tùy ý ra vào, nhưng đến tối sau khi khóa cửa cung được.” Lý Đức Toàn .

      bao lâu đến lệnh bài ta cũng chẳng cần, nhẵn mặt rồi mà, haha…” Tâm Di vừa nhận lệnh bài vừa nghĩ thầm trong bụng, liếc thấy đám thái giám dán mắt vào số vàng bạc đựng trong rương, chợt nảy ra ý… nhặt đỉnh nguyên bảo bằng vàng lên ước lượng nặng rồi dúi vào tay Lý Đức Toàn: “Lý công công vất vả rồi! Sau này còn nhờ công công nhiều!”

      Lý Đức Toàn cũng chẳng khách khí, mỉm cười nhận lấy: “Tạ ơn cách cách!”

      Tâm Di quên Ngô Bồi Tề, cũng dúi cho ông này đỉnh vàng: “Ngô công công, đừng chê ít nhé!”

      “Aiya, cách cách gì lạ vậy, nô tài nào dám chê ít!” Họ Ngô cười tít, “Cách cách, sau này có việc gì cứ phái người đến tìm nô tài, nô tài nhất định làm đâu ra đấy.”

      “Là công công đấy nhé, tương lai còn nhờ vả công công nhiều!” Tâm Di thừa biết có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.

      Đám tiểu thái giám cùng tuy được vàng nhưng Tâm Di cũng thưởng cho mỗi người đính bạc, khiến bọn họ cười sướng đến mức quên cả khép miệng lại.

      Vừa ra khỏi Di Uyển, bọn họ bắt đầu bàn tán sôi nổi.

      Thái giám có chức có quyền như Ngô Bồi Tề thường ngày được dúi ít hồng bao, huống hồ quản lý Nội vụ phủ, tiền tấn cũng tiền tạ qua tay, nhưng lúc này đây Ngô công công vẫn nén nổi cảm thán: “Lý công công, vị cách cách từ trời rơi xuống này quả khác người, thưởng là thưởng hẳn đỉnh vàng.”

      “Ta theo hầu Vạn Tuế Gia mấy chục năm rồi, chưa từng thấy ai được sủng ái như Tâm Di cách cách. Từ hôm qua đến giờ, trong đầu Vạn Tuế Gia chỉ có mình cách cách, cả buổi tối cứ nhắc nhắc lại: Nào là ở có quen ? Có nhớ nhà ? Nào là nô tài có chịu nghe lời ? Chẳng thế mà buổi chầu sáng nay liền phong tặng tước hiệu cách cách. Xem ra về sau bọn ta còn phải chạy đến đây nhiều!” Lý Đức Toàn từ tốn .

      “Phải đấy, phải đấy, ai cũng nhìn ra Vạn Tuế Gia rất thích Tâm Di cách cách! Vị chủ nhân này quả là hơn hẳn các cách cách khác, theo tiểu nhân, đến Uyển cách cách cũng được chiều như thế.”

      Lý Đức Toàn vội ngăn: “Những lời này ngươi với ta còn được, tuyệt đối được truyền đến tai người khác. Dù Uyển cách cách để bụng người bên cạnh cách cách chưa chắc bỏ qua.”

      “Vâng, vâng, ở trong cung lâu rồi việc gì cũng nhìn thấu suốt cả, ngài cứ yên tâm, câu này hai người chúng ta rồi coi như gió thổi qua tai.”

      Đám tiểu thái giám tay cầm bạc phía sau hai người cũng đương tranh nhau : “Tâm Di cách cách hào phóng!… Tôi vào cung lâu vậy, lần đầu được thưởng nhiều thế này!… Phải đấy, giống chủ nhân khác, đừng thưởng nhiều thế này, có người đến chút bạc vụn cũng chẳng được ấy chứ… Bọn họ sao bì được với Tâm Di cách cách, tuy đều là chủ nhân nhưng khác nhau trời vực kìa!”

      Ai! Đây chính là hoàng cung, ai có tiền, ai có quyền, ai đắc sủng, người đó được hâm mộ!

      Ngô Bồi Tề nghe tiểu thái giám thảo luận, quay đầu lại giáo huấn: “Coi các ngươi mừng đến thế kia à, hầu hạ cho tốt vị chủ nhân này, các ngươi đều có phần. Cả mấy vị trong phòng của cách cách nữa, tuyệt đối được đắc tội, bọn họ bây giờ cũng là bồ tát, phải thờ hết!”

      Lý Đức Toàn cười với Ngô Bồi Tề: “Ngươi tưởng bọn chúng đều là đồ ngốc biết nhìn chắc? Vào trong chốn cung cấm này, dù có ngốc cũng phải thông minh ra, nếu sao sống được chứ!”

      Tạm để Tâm Di qua bên, chúng ta cũng đừng quên chàng Na Lan “đẹp chai” – Hôm nay, Na Lan Đức Duật có phiên trực, sáng sớm thức dậy, luyện công xong, chàng định ra ngoài dạo vòng đụng ngay phụ thân Na Lan Hoằng về nhà sau buổi chầu sáng.

      Na Lan Hoằng vừa thấy mặt con trai liền : “Duật nhi biết , buổi chầu sáng nay, hoàng thượng tấn phong hôm qua làm cách cách.”

      “Sao, hoàng thượng già nên lẫn rồi chắc?” Na Lan Đức Duật buột miệng thốt lên.

      Na Lan Hoằng mắng ngay: “Ai, Duật nhi, sao lại những lời đại nghịch bất đạo đó chứ!”

      Na Lan Đức Duật theo phụ thân vào phòng, ngồi xuống tiếp: “ phải con đại nghịch bất đạo, đó nhân phẩm có, dung mạo cũng , lời cử chỉ thô tục vô lễ, nếu hoàng thượng già lẩm cẩm sao lại phong ta làm cách cách?! Cứ nhìn Uyển cách cách mà xem, khác nhau trời vực.”

      Na Lan Hoằng trêu: “E trong mắt con, ngoài Uyển cách cách ra, chắc chẳng còn ai khác?”

      Na Lan Đức Duật liếc nhìn phụ thân, vặn lại: “A mã vậy là ý gì?”

      “Con trai, con với a mã, có phải con thích Uyển cách cách ?”

      Na Lan Đức Duật đáp ngay cần nghĩ ngợi: “ hề!”

      “Có gì phải giấu a mã chứ? Tuy quân thần cách biệt nhưng nếu con thích Uyển cách cách, a mã bất luận thế nào cũng nghĩ cách giúp con đạt thành ước nguyện.”

      “Làm sao đạt thành ước nguyện? A mã định cầu tứ gia hay bát gia? A mã, ai mà chẳng cái đẹp, con thừa nhận, đúng là con rất ngưỡng mộ Uyển cách cách: xinh đẹp, dịu dàng lại có tài… nhưng cũng chỉ ở mức độ ngưỡng mộ mà thôi, có ý gì khác, con hoàn toàn tơ tưởng gì đến ấy.“ Đây chính là chỗ thông minh của Na Lan tuấn tú – thịt thiên nga phải ai cũng ăn được.

      “Nhưng ta nghe trong cung đồn, hình như Uyển cách cách rất có cảm tình với con.” Na Lan Hoằng vẫn bỏ qua.

      Na Lan Đức Duật điềm tĩnh trả lời: “Đó là việc của ấy, liên quan gì đến con.”

      Con trai chịu thừa nhận làm phụ thân cũng đành bất lực: “Tốt thôi… Uyển cách cách liên quan gì đến con, thế ta hỏi chuyện khác liên quan đến con vậy – Rốt cuộc là con định cưới thế nào hả?”

      Từ lúc Na Lan Hoằng nhắc đến Uyển cách cách, Na Lan Đức Duật biết ngay là thể nào phụ thân cũng hỏi đến hôn của mình, quả sai, bèn : “A mã, sao người cứ nhắc đến chuyện này vậy?”

      “Con còn chưa lấy vợ về ngày nào ta cũng nhắc!” Na Lan Hoằng tài nào hiểu nổi, “Kinh thành bao nhiêu , nào lọt được vào mắt con chắc?”

      Na Lan Đức Duật lặng lẽ bịt tai lại, Na Lan Hoằng thấy “nghịch tử” tâm trí để tận đâu đâu bèn vui ra mặt: “Duật nhi, ta chuyện với con, con có nghe thế?”

      Na Lan Đức Duật làm bộ bất lực: “A mã, con nghe rồi, nhưng nguời ta thường : duyên số chưa đến cũng đừng miễn cưỡng. Duyên phận còn chưa tới mà, chừng nào nên đến chừng đó đến thôi.”

      “Con có kiên nhẫn đợi duyên phận, còn ta . Ngày mai ta tìm người làm mối… … bây giờ ngay.” Na Lan Hoằng rồi đứng dậy bước về phía cửa.

      “A mã, a mã…”

      Na Lan Hoằng nghe thấy nhưng bỏ ngoài tai, thèm quay đầu lại lấy cái, thẳng ra cửa.

      Na Lan Đức Duật ngồi đần ra hồi mới giật mình nhận ra: “Ngu mới đợi ở đây! Muốn kiếm người làm mối? Còn lâu mới có cửa! Chuồn ngay!” xong liền vù khỏi nhà.

      Thực ra Na Lan Hoằng cũng chỉ vậy thôi, ông chẳng còn mặt mũi nào tìm bà mai nữa. Từ sau khi Na Lan Đức Duật thành niên, ông bắt đầu bận tâm lo nghĩ đến hôn của con trai, bà mai bà mối khắp kinh thành đều từng tìm đến Na Lan phủ, nhưng kết quả bị Na Lan Đức Duật đuổi mai mối cũng tức chết bỏ . Mối bận tâm này kéo dài mười mấy năm nay! Nhìn đám thanh niên cùng tuổi con mình con ẵm con bế sinh ra cả đàn rồi, còn bản thân, đến con dâu cũng chưa biết ở phương trời nào.

      Na Lan Hoằng dạo vòng phố xá, tình cờ vòng đến trước cửa nhà ông bạn thân Binh bộ Thị lang Tiết Ngôn. Tiết Ngôn là người Hán, đáng lý ra, khó có thể “cặp kè” được với Na Lan Hoằng là người Mãn, ít nhất cũng thể thân thiết đến như vậy, nhưng hai người lại đặc biệt hợp ý nhau nên cũng chẳng để tâm người Mãn – tôi người Hán làm gì.

      Na Lan Hoằng chẳng cần đợi gia nhân thông báo liền thẳng vào bên trong, quen đường thuộc lối đến đại sảnh, vừa lớn tiếng gọi tên chữ của Tiết Ngôn vừa bước qua cửa: “Văn Hầu!” Bên trong đại sảnh nào có bóng Tiết Ngôn, chỉ thấy ba thiếu nữ lạ mặt ngồi trò chuyện, Na Lan Hoằng ngượng đến mức biết nên vào hay nên ra nữa.

      Ba vốn chuyện trò sôi nổi, thấy Na Lan Hoằng bước vào cũng chẳng tỏ vẻ hoảng hốt. trông có vẻ ít tuổi nhất đứng dậy hỏi: “Xin hỏi ngài là ai, đến tìm cữu cữu (1) có chuyện gì?”

      “Cữu cữu! Lẽ nào cháu chính là Thu Yến?” Na Lan Hoằng nghe cách xưng hô liền biết ngay thiếu nữ này là ai. Trước đây Tiết Ngôn từng kể mình còn có cháu tên Thu Yến, học võ xa nhà.

      Thu Yến mỉm cười: “Cháu cũng biết rồi, bác nhất định là Na Lan bá bá!”

      “Quả là bé thông minh!” Na Lan Hoằng thầm khen, khỏi đưa mắt quan sát kỹ hơn: Thu Yến tầm 16, 17 tuổi, khuôn mặt tròn trịa, nhắn tuy vẫn còn nét ngây thơ nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tinh , nhìn là biết nha đầu chẳng dễ bắt nạt.

      quan sát chợt sau lưng vọng lại tiếng chân bước, Na Lan Hoằng mới nghe biết Tiết Ngôn đến, vội quay người chào hỏi ông bạn thân: “Văn Hầu, tôi mời tự đến!”

      “Quen rồi!” Tiết Ngôn vỗ vai Na Lan Hoằng, “Để tôi giới thiệu với huynh!”

      Thấy Tiết Ngôn xuất , hai còn lại cũng đứng dậy.

      Trước khi Tiết Ngôn kịp giới thiệu Na Lan Hoằng chỉ vào Thu Yến : “Tôi biết tiểu thư Thu Yến rồi!”

      “Haha, cũng tốt! Vậy để tôi giới thiệu với huynh hai người kia.” Tiết Ngôn mời Na Lan Hoằng ngồi. hai người ngồi xuống, ba bèn đứng ở bên cạnh, Tiết Ngôn ra hiệu bọn họ mới dám ngồi xuống.

      Tiết Ngôn tiếp tục đề tài ban nãy, chỉ hai còn lại : “Đây là hai sư tỷ của Thu Yến.”

      “Đây là đại sư tỷ Sở Cầm!” Thu Yến chỉ vào thiếu nữ ngồi bên tay trái. Na Lan Hoằng quan sát hồi: này mặt mày thanh tú, dáng vẻ điềm tĩnh chín chắn, tuổi tác vào khoảng hai mấy đổ lại. Na Lan Hoằng gật đầu khen thầm trong bụng: “Quả có phong thái đại sư tỷ!”

      Lại nhìn sang thiếu nữ bên tay phải Thu Yến, thuộc dạng dễ thương, trông có vẻ sấp xỉ tuổi Thu Yến, nghe giới thiệu mới biết này tên Hồng Dao, là nhị sư tỷ.

      Nhìn ba , Na Lan Hoằng bắt đầu suy tính, bất kỳ ai trong số họ làm con dâu mình đều hay, vừa xinh đẹp lại biết võ công, nhìn thế nào cũng đều sánh được với Duật nhi, tin tiểu tử thối còn có gì để bới lông tìm vết, chọn ngược chọn xuôi.

      Xem ra Na Lan Hoằng cũng giỏi toan tính đấy chứ! Bụng nghĩ miệng bèn ngay với Tiết Ngôn: “Văn Hầu, tôi muốn nhờ huynh việc!”

      Tiết Ngôn ngây người hỏi: “Na Lan huynh gặp phải khó khăn gì ư?”

      “Khó khăn của tôi huynh còn biết sao?!” Na Lan Hoằng có vẻ được tự nhiên, “Còn gì ngoài chuyện Duật nhi nữa chứ!”

      “À! Tôi hiểu rồi!” Tiết Ngôn nhìn sang ba , cười : “Thu Yến, Sở Cầm, Hồng Dao, các cháu học võ lâu thế rồi có muốn tìm người thử tài nghệ ?”

      “Đương nhiên là có!” Thu Yến vốn háo thắng, đáp ngay.

      Tiết Ngôn chỉ Na Lan Hoằng: “Công tử nhà Na Lan bá bá chính là Đại nội đệ nhất cao thủ Na Lan Đức Duật. Sao, có hứng thú?”

      “Ồ?! Sớm nghe đồn Na Lan Đức Duật võ công cao cường, hôm nay có cơ hội tốt thế này, ba muội tỷ bọn cháu quả có ý muốn thọ giáo.” Lòng hiếu thắng trong Sở Cầm cũng bị khơi dậy. Điều này cũng khó trách, bệnh chung của người luyện võ mà lại.

      “Chi bằng bây giờ mọi người cùng đến Na Lan phủ, Duật nhi vừa hay ở nhà, đám thanh niên các cháu có thể so tài với nhau.”

      “Hay quá, hay quá!” Thu Yến lập tức đứng dậy, thiếu điều muốn chạy đến Na Lan phủ ngay.

      Hồng Dao khẽ kéo áo sư muội: “Sao muội vẫn sửa được cái tính hấp ta hấp tấp?! Để Na Lan bá bá ngồi chơi thêm lúc nữa nào!”

      Thấy Thu Yến nôn nóng như vậy, Tiết Ngôn và Na Lan Hoằng cùng phá lên cười, hai người đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười hội ý. Bọn họ trò chuyện thêm hồi nữa mới cùng nhau đến Na Lan phủ.

      Đến nơi thấy bóng dáng Na Lan Đức Duật, gọi gia nhân lên hỏi cũng ai biết công tử đâu, mọi người đành ngồi đợi ở đại sảnh, khắc có người chuẩn bị trà nước điểm tâm.

      Đợi mãi đến lúc mặt trời sắp lặn mới thấy Na Lan Đức Duật mò về, vừa bước vào cửa được gia nô báo cho biết có khách chờ ở đại sảnh, là ba thiếu nữ, lão gia dặn về nhà phải đến đó ngay.

      Na Lan Đức Duật mới nghe thấy phiền, nhưng dám trái lời phụ thân, đành miễn cưỡng gặp, tới đâu tới. Đặt chân vào đại sảnh liền thấy phụ thân trò chuyện với Tiết Ngôn, ngoài ra còn có ba thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở đó, Na Lan Đức Duật lầm bầm trong bụng: “ phải chứ, a mã tìm chừng này người về !” Nhìn lướt qua ba người, lập tức biết ngay võ công đều thuộc dạng khá, “Ờ, giờ tìm cả người biết võ công cơ đấy, phục a mã !”

      Nghĩ là nghĩ vậy, lễ nghi vẫn thể thiếu, Na Lan tuấn tú bèn bước lên trước hành lễ: “A mã! Tiết đại nhân!”

      Na Lan Hoằng thấy con trai về vội : “Duật nhi, mau đến làm quen với ba tiểu thư!”

      Na Lan Đức Duật ngao ngán nhìn phụ thân, miễn cưỡng ra mặt, nhưng vẫn lịch hướng về phía ba chắp tay: “Na Lan Đức Duật xin chào ba tiểu thư!”

      ——————–

      Chú thích:

      (1) Cữu cữu: cậu/chú, em của mẹ.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 11: Tỉ võ chiêu thân

      Dịch giả: Yuetian + Hikarichan

      Ba tỉ muội thấy Na Lan Đức Duật hướng về phía mình thi lễ, đương nhiên thể đáp lại, từ lúc Na Lan Đức Duật bước qua cửa, ánh mắt họ rời lấy phút. Quanh năm ở sư môn học võ, ít có cơ hội gặp được người khác giới, có chăng cũng đều là lớp trưởng bối vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị cứng nhắc, tuy cũng có sư huynh đệ đồng môn xun xoe săn đón đấy nhưng hầu hết bọn họ nếu phải hạng thô lậu, võ biền, thiếu lãng mạn đến đáng thương cũng là con nít ranh mặt búng ra sữa, tính tình ấu trĩ; khôi ngô và nam tính như Na Lan Đức Duật đây căn bản có; nên trong lòng ba đều ngầm ái mộ, tuy vậy cả ba đều là phận nữ, dù mến tới đâu cũng thể biểu lộ, chỉ dám ngầm đưa đẩy qua ánh mắt.

      Liền đó ba người đồng loạt đứng lên, hướng về Na Lan tuấn tú oanh vàng thỏ thẻ: “Na Lan công tử!”

      “Na Lan hiền điệt, để ta giới thiệu với cháu…” Tiết Ngôn vừa vừa chỉ vào từng người, “Đây là cháu ngoại nhất của ta tên Thu Yến, bên cạnh là nhị vị sư tỷ Sở Cầm và Hồng Dao, cả ba đều luyện võ, công phu tồi đâu!”

      Na Lan Đức Duật chỉ khẽ gật đầu lấy lệ, rằng. Thái độ này của Na Lan khiến ba rất vui, đặc biệt là Thu Yến. Vốn có cữu cữu làm quan trong triều nên Thu Yến được đồng môn cưng chiều hết mực, thêm vào đó dung mạo cũng xinh đẹp hơn hai sư tỷ nên thường được thể sai phái sư huynh đệ làm này làm kia, mà đám sư huynh sư đệ đó cũng nhất nhất nghe theo. Đúng là “nhất tiếu khuynh thành”! Vốn nghĩ Na Lan Đức Duật như người khác, tuy đến mức công khai săn đón trước mặt mọi người ít nhất cũng để ý đến , ngờ đâu từ đầu đến cuối Na Lan chẳng thèm liếc mắt nhìn tới lần, thử hỏi sao khiến Thu Yến phát cáu chứ!

      Na Lan Hoằng thấy chàng lạnh nhạt vậy liền quay sang đỡ cho chàng cũng là mở đường để “đám trẻ” giao lưu với nhau: “Duật nhi, sao gì thế?! Con là chủ, họ là khách, con nên tròn vai trò chủ nhà, tỏ lòng mến khách, trò chuyện với họ mới phải. Các con đều là người luyện võ, hẳn là phải có tiếng chung chứ!”

      “Bọn họ và con phải đồng môn, lấy đâu ra tiếng chung.” Na Lan Đức Duật trả lời cách lạnh nhạt.

      “Hiền điệt à! Cháu dù sao cũng lớn rồi, a mã cháu lúc nào cũng bận tâm lo nghĩ về chuyện hôn nhân đại của cháu, cháu nên thấu hiểu và cảm thông cho tấm lòng của a mã mới phải. Sư tỷ muội họ tuy phải quốc sắc thiên hương nhưng cũng đâu có thua kém ai, lẽ nào đều lọt được vào mắt cháu?” Tiết Ngôn thừa biết Na Lan Đức Duật ngán tận cổ vì bị “khủng bố” bởi những cuộc mai mối diễn ra chẳng khác gì cơm bữa này nên mỗi lần gặp phái nữ, 10 lần như , đều trưng bô dạng lãnh đạm khó gần này ra nên đành phải thẳng.

      Tiết Ngôn như vậy rồi Na Lan Đức Duật cũng chẳng vòng vo: “Các vị tiểu thư, có lẽ Tiết đại nhân vì quá ưu ái nên tiếc lời khen ngợi tại hạ trước mặt các vị. Kỳ thực tại hạ chả được giỏi giang, xuất chúng như lời họ , hoa quyền tú cước chỉ hay ở cái mã ngoài mà thôi. Chức tước vốn chẳng cao, tính tình chẳng cần các vị cũng biết, lại biết xu nịnh hay lấy lòng thượng cấp, nghĩ gì nấy ít khi nín nhịn suy xét hậu quả. Các tiểu thư đều xuất thân danh môn, chắc hẳn cũng bằng lòng gả cho gã vừa thô lỗ vừa có tiền đồ, tại hạ càng dám làm lỡ hạnh phúc cả đời của các vị, mong các vị chọn người khác hơn!” xong đứng dậy cúi mình thi lễ với Na Lan Hoằng và Tiết Ngôn, “Thứ lỗi Duật nhi thể tiếp chuyện cùng a mã và bá bá!”, rồi cứ thế quay người về phía cửa.

      Nghe những lời đó, Thu Yến tức giận đứng phắt dậy, mắng: “Na Lan Đức Duật, ngươi quá tự cao tự đại rồi đấy, đừng ỷ mình võ công cao cường coi người khác ra gì.”

      Na Lan Đức Duật quay đầu lại, liếc mắt nhìn Thu Yến tuyệt nhiên chút khách khí: “Đúng là tôi coi mấy người ra gì đấy.”

      Na Lan Hoằng lúc này thể im lặng được nữa, đập bàn đánh “rầm” cái để gia uy: “Duật nhi, chuyện kiểu gì thế!”

      “Na Lan Đức Duật, ngươi có dám đấu với tỷ muội bọn ta ?” Thu Yến thách thức.

      Na Lan Đức Duật vẫn giữ thái độ lạnh lùng dửng dưng: “ hứng!”

      Thu Yến ngờ Na Lan Đức Duật từ chối tỉ võ cùng mình bèn khích: “Ngươi sợ thua chứ gì?”

      Na Lan Đức Duật làm gì biết trong lòng tiểu nha đầu nghĩ gì, nhưng quả tình muốn tham gia vào trò chơi ấu trĩ này: “Khỏi cần khích! Người luyện võ trước nhất phải biết giữ “tâm” tĩnh lặng. Xét khí thế, nhắm câu ban nãy thua trước rồi.”

      “Dài dòng, cuối cùng ngươi vẫn chỉ là con rùa rụt cổ.” Thu Yến quyết chịu bỏ qua.

      Nếu phải nể Tiết Ngôn là bạn thân của a mã Na Lan Đức Duật sớm phất tay thẳng, hơi đâu đứng đây đôi co với ta, nhưng gặp phải hung hăng như vậy, nếu gật đầu đồng ý cũng chẳng được yên thân: “Nếu tiểu thư khăng khăng đòi đấu tại hạ đành bỏ chút thời gian “đấu” với tiểu thư vậy.”

      Sở Cầm cũng nén nhịn khá lâu rồi, nhưng là đại sư tỷ, thể bắt chước tính khí tùy tiện của Thu Yến, mãi đến lúc Na Lan Đức Duật nhận lời thách đấu, mới lên tiếng: “Na Lan công tử, nếu công tử thua tính sao?”

      Tiết Ngôn nhận thấy cơ hội “nắm thóp” Na Lan Đức Duật liền xen vào, để cho chàng kịp mở miệng: “Hiền điệt, nếu cháu thua cưới cả ba người bọn họ.”

      Na Lan Hoằng tiếp luôn: “Ý này hay đấy!”

      Ba lập tức đỏ mặt e thẹn.

      Na Lan Đức Duật nhịn được cau mày, ánh mắt trách móc hướng về phía phụ thân, nhưng trước mặt người ngoài cũng tiện gì.

      Na Lan Hoằng thấy Na Lan Đức Duật đáp còn tưởng quý tử ngầm thừa nhận, vui sướng để đâu cho hết, thiếu nước cười ngoác đến mang tai, hí hửng chủ trì đại cuộc: “Cứ quyết định vậy ! Nơi này hơi chật, chúng ta ra ngoài vườn .” Chưa dứt lời thấy ông nhanh nhảu lạ thường, chưa chi sắp ra khỏi cửa, những người khác cũng nhanh chóng đứng dậy theo gót Na Lan Hoằng.

      Na Lan Đức Duật theo sau bọn họ, quên câu: “Đừng tưởng dễ!”

      Mọi người ra ngoài sân đứng chờ lúc mới thấy Na Lan Đức Duật chậm rãi bước đến, ba tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng ấm ức.

      Na Lan Đức Duật đến nơi cũng thèm thủ thế gì sất, chỉ hướng về ba đưa tay ra hiệu: “Mời!”

      Thái độ này quả động chạm đến ba tỉ muội, để Na Lan Đức Duật kịp rụt tay về, cả ba lập tức xuất chiêu, hợp tác rất ăn ý: đẩy, đánh, chẻ, quét… hết sức dồn dập và đồng nhất. Na Lan Đức Duật hề biến sắc, điềm tĩnh dùng bộ pháp lướt qua lại giữa các khe hở của ba người như con thoi, tiếp đòn trả đòn trăm phần chuẩn xác. Ba thấy đánh hoài nắm được phần thắng bèn vây Na Lan Đức Duật vào giữa, cùng lúc xuất chưởng tấn công, Na Lan Đức Duật nhún mình bay vút lên, dùng khinh công bật qua đầu bọn họ, thoát khỏi vòng vây.

      “Chơi chán chưa?” Giọng vẫn mang điệu đều đều lạnh nhạt như chưa bao giờ thay đổi.

      Tiểu Hồng Dao dễ thương cong môi đáp trả: “Hình như vẫn chưa thắng bọn tôi.”

      Thu Yến mỉm cười đắc ý hỏi Na Lan Hoằng: “Na Lan đại nhân, nếu thắng phải chăng có thể coi là thua?”

      Na Lan Hoằng vội vã gật đầu: “Có thể coi là như vậy.” Ông cũng chỉ mong con trai mình thua thôi!

      Na Lan Đức Duật bất mãn nhìn phụ thân: “Có thể coi là như vậy?! Ba người họ mà cũng đòi thắng con á? Dù có ba người nữa cũng đừng hòng thắng nổi.” rồi ném chiếc trâm về phía Sở Cầm, trâm ghim thẳng vào búi tóc lệch li khiến Sở Cầm giật thót mình, hai người kia cũng bất giác đưa tay lên đầu kiểm tra.

      Na Lan Đức Duật xòe tay phải ra: “Của Hồng Dao tiểu thư là khuyên tai.”

      Hồng Dao hết sờ tai lại nhìn vật nằm trong tay Na Lan Đức Duật, quả là khuyên tai của mình , liền đỏ mặt bước đến nhận về.

      Sở Cầm và Hồng Dao hẹn cùng nhìn sang Thu Yến, cố nhiên là để xem tiểu muội mất mát thứ gì vào tay Na Lan.

      “Khuyên tai của muội còn đây, cả trâm cài và các thứ khác cũng thế.” Sau hồi kiểm tra lại Thu Yến trả lời.

      Na Lan Đức Duật bước lên trước, giơ tay trái ra, thoáng cái vẫy tay đầy bất ngờ và khéo léo tựa như trò ảo thuật, biến ra chuỗi trân châu: “Vật này của phải ?” rồi hơi nghiêng tay, chuỗi trân châu chầm chậm tuột khỏi các ngón tay dài mảnh khảnh, Sở Cầm đứng cạnh đó vội đỡ lấy.

      Thu Yến như thể tin vào mắt mình: “Đây…” nhìn hai vị sư tỷ, khuôn mặt bọn họ cũng đỏ bừng vì ngượng.

      Nhìn lướt qua ba thiếu nữ, Na Lan Đức Duật cách nghiêm túc: “A mã, Tiết đại nhân và cả ba vị tiểu thư đây, mong các vị nghe kỹ những lời này! phải Na Lan Đức Duật quá tự cao, coi người khác ra gì mà vì Na Lan sớm có tiêu chuẩn riêng. Hôn thê của Na Lan phải là người thông minh, tốt bụng, biết thấu hiểu và cảm thông, có cá tính nhưng kiêu căng, ngang ngược. Xinh đẹp và biết võ công hay quan trọng, điều quan trọng là ấy và Na Lan hiểu nhau, lòng thương nhau.”

      Nghe những lời có phần lạ lùng đó, Tiết Ngôn lắc đầu liên tục: “Na Lan huynh, điều kiện của lệnh lang mới nghe có vẻ hà khắc nhưng thực tế những thiếu nữ phù hợp điều kiện này quá là ít ỏi! Nếu lệnh lang vẫn nhất quyết kiên trì , Na Lan huynh, e rằng đời này kiếp này huynh cũng đừng mong thấy con dâu bước chân qua ngưỡng cửa.”

      “Duật nhi, lẽ nào con thể hạ thấp điều kiện xuống chút?” Na Lan Hoằng hỏi cách bất lực, chỉ mong cố gắng vớt vát được phần nào.

      Na Lan Đức Duật khẽ lắc đầu: “A mã, hôn nhân là chuyện đại cả đời, con muốn mình suốt đời hạnh phúc. A mã con bất hiếu cũng được, ích kỷ cũng xong, tóm lại, nếu gặp được người con nào khiến con động lòng, con quyết thành thân.”

      Na Lan tuấn tú thẳng ra đến vậy mọi người cũng đành thôi chứ biết sao. Na Lan Hoằng và Tiết Ngôn lui đến thư phòng chuyện, còn Na Lan Đức Duật được “vinh dự” dẫn ba vị tiểu thư dạo quanh vườn. Đây chẳng qua cũng chỉ là cho tận nghĩa vụ chủ nhà, hơn nữa, hỏi ba câu may ra chàng trả lời được câu, chỉ khi nào Sở Cầm hỏi những vấn đề liên quan đến võ công Na Lan mới chịu nhiều hơn chút.

      Tuổi tác của Sở Cầm còn , sau khi nghe những lời ban nãy Na Lan Đức Duật , liền loại bỏ những mộng tưởng thực tế ra khỏi đầu óc; về phần Hồng Dao, con người khá thuần khiết, suy nghĩ cũng đơn giản tính toán, cảm thấy mình chẳng có hy vọng, lập tức buông tay, chút vấn vương lưu luyến; chỉ có Thu Yến tính khí trẻ con là vẫn chịu phục, thi thoảng lại gây chuyện với Na Lan, cố tình chọc tức , ngờ đâu Na Lan Đức Duật thừa biết trò mèo này của , căn bản thèm để tâm, thành ra ít chuyện với nhất.

      Cũng vì thế mà Thu Yến tức muốn phát hỏa, trong lòng hậm hực mãi thôi, dùng bữa ở nhà Na Lan xong về đến Xue phủ vẫn cảm thấy vui. Sở Cầm bèn lựa lời khuyên giải tiểu muội nóng tính, Thu Yến ngoài có vẻ nghe theo nhưng trong lòng vẫn ngấm ngầm toan tính, tìm cơ hội phục thù Na Lan.

      Thu Yến đương vui, tại hoàng cung, Di Uyển cũng có người phải khổ não! Khổ não chắc chắn phải Tâm Di mà là sáu “cái đuôi” quen thuộc của . Cả ngày hôm nay Tâm Di hào phóng đến độ khó có thể tưởng tượng, ngoài đám thái giám cung nữ mới đến Di Uyển được thưởng hồng bao ra, bất cứ ai đến đưa đồ hay báo tin, chuyển lời đều được thưởng tuốt. Gieo nhân nào gặt quả ấy, có điều việc tốt lành chưa thấy đâu, chỉ biết khi Tiểu Mai Tử kiểm lại số tiền tiêu vặt mà Khang Hy vừa ban tặng, phát bị Tâm Di vung tay “thưởng” hết nửa, khiến nàng tiếc đứt ruột.

      Tối đến, Tiểu Mai Tử nén được xót xa trước mức độ vung tay hết trán của Tâm Di bèn mở lời khuyên: “Cách cách, có ban thưởng cũng cần phải ban thưởng nhiều đến thế, cách cách… hào phóng quá.”

      “Phải đấy!” Đại Hổ cũng “tiện tay góp gió”.

      “Thời gian còn dài, sau này cách cách nên suy xét, liệu việc mà ban thưởng.”

      Tâm Di thấy vẻ mặt tiếc tiền đứt ruột mấy người bọn họ, nhịn được cười, : “Các ngươi đúng là nông cạn, bộ nghĩ ta thấy tiền nhiều quá nên phải cố gắng ném bớt qua cửa sổ? Ta làm thế là có mục đích cả đấy! Hôm nay ta mới được phong làm cách cách, cố nhiên phải thưởng đủ, mà thưởng phải thưởng hào phóng mới thôi. Có thế mới lưu lại ấn tượng sâu sắc trong đầu bọn họ, để về sau có muốn làm việc gì cũng tiện hơn nhiều. Cho các ngươi ví dụ nhé : mùa đông sắp tới rồi, lỡ ta muốn có thêm bộ chăn bông đắp, đến nội vụ phủ hỏi, vừa hay cách cách khác cũng cần bộ, theo các ngươi Nội vụ phủ làm thế nào?”

      Tiểu Cát Tử đáp ngay: “Nhờ chuyện hồi sáng, kiểu gì bọn họ cũng tính đưa cách cách trước.”

      Tâm Di bật tay đánh tách cái đầy tán thưởng: “Thông minh! Bọn họ những đưa cho ta trước mà chắn chắn là bộ tốt nhất. Nếu chẳng may chỉ còn lại bộ, bọn họ nhất định để cho ta. Ở hoàng cung, kim tiền cũng tựa như thánh chỉ, có điều so với thánh chỉ có khi được việc hơn. Các ngươi ở trong cung cũng khá lâu rồi, đạo lý này chẳng nhẽ lại hiểu? Ở đây, nếu đắc tội với hoàng thượng ngươi còn có cơ may được tha thứ, đắc tội với đám công công quản ư? Đừng hòng.” Tâm Di nhìn sang Tiểu Trúc Tử – tất nhiên là có chủ ý, tiếp: “Tiểu Trúc Tử, lấy ngươi làm ví dụ nhé, hôm nay ngươi ‘vét’ được bao nhiêu hả? Đừng bảo ta là ngươi chê tiền!”

      Tiểu Trúc Tử bị Tâm Di lật tẩy, ngượng chín mặt: “Sao cách cách biết hay vậy?”

      “Ha… giờ ta đắc sủng, ngươi lại là Di Uyển – Chu đại tổng quản, muốn xin vào làm ở Di Uyển hay muốn mượn lời ta, vài câu tốt lành trước mặt hoàng thượng, cũng phải xét xem có qua được cửa các ngươi

      Nghe những lời đó của Tâm Di, Nhị Hổ bật thốt lên: “Cách cách, sao cách cách có thể nhìn thấu tâm can người khác đến vậy?”

      “Dưới mảnh trời này, hoàng cung là nơi thế lực nhất và cũng thiếu tình người nhất. Khi đắc sủng, có quyền có thế, người đến nhờ vả, bợ đỡ nhiều đến mức chen bung cửa. Thất sủng ư? bọn họ lập tức đạp ngươi xuống đất, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Ta vốn phải là người thích toan tính, nhưng xem ra vào chốn thâm cung này,thân bất do kỷ, nhiều việc thể do mình làm chủ, thấu được người ta há có thể an thân!”

      “Cách cách của chúng ta quả hơn người, đúng là thiên ngoại cao nhân (1), theo hầu cách cách, bọn nộ tài chắc chắn bị thiệt.” Tiểu Trúc Tử thấy Tâm Di đả động đến chuyện cậu ta ăn của đút nữa, trong lòng vừa cảm thấy nhõm là lại bắt đầu bép xép.

      theo ta chưa chắc phải là phúc. Tuy bây giờ ta là hồng nhân (2) trước mặt Khang Hy nhưng thể bảo đảm cũng là hồng nhân trước mặt vị hoàng đế kế nhiệm.” Tâm Di rồi cốc cho Tiểu Trúc Tử cái vang: “Đừng có đem tên ta vét tiền người khác nữa, vừa hai phải thôi. Còn nữa, sau này các ngươi cũng đừng tự xưng nô tài, nô tì này nọ, Di Uyển có nô tài, phân địa vị cao quý hay thấp hèn, mọi người đều bình đẳng.”

      “Cách cách, thế được, nhỡ lọt vào tai người khác chúng tôi đến bay đầu.” Tiểu Lam Tử nhát chết.

      “Có gì là được chứ, ta và hoàng thượng cũng xưng hô thoải mái, kiêng kỵ gì đâu.”

      Tiểu Mai Tử vốn là người thà trung hậu liền giải thích: “Thân phận cách cách khác chúng nô tài!”

      “Đều do mẹ sinh cha dưỡng cả, có ai sinh ra là nô tài?!” Tâm Di cũng hiểu cho cái khó của bọn họ nên bổ sung câu để làm dịu khí, “Thế này , khi có người ngoài các ngươi cứ tuân thủ quy định của các ngươi, lúc có mình ta vứt đống quy định nhảm nhí này , sau này đừng để ta nghe thấy mấy từ đó nữa!”

      “Vâng!” Sáu người họ tất nhiên là rất vừa lòng, vui vẻ đáp.

      “Cách cách, hoàng thượng ban lệnh bài là để cách cách tiện ra vào hoàng cung đúng ?” Tiểu Trúc Tử mà mở miệng nhất nhất là phải có toan tính.

      “Ngươi muốn ta dẫn ngươi theo chứ gì?” mấy câu dò hỏi của Tiểu Trúc Tử làm sao lọt qua mắt Tâm Di chứ!

      “Heihei… có gì giấu nổi cách cách!” Tiểu Trúc Tử cười gượng chữa thẹn.

      “Yên tâm , cả sáu người các ngươi ta đều dẫn theo hết!” Tâm Di vừa dứt lời Tiểu Trúc Tử lộ ngay đuôi chồn, nhảy cẫng lên như thể bắt được vàng : “Hay quá, có thể ra ngoài cung chơi rồi!” Tuy vững vàng cẩn trọng hơn Tiểu Trúc Tử nhưng Tiểu Lam Tử cũng kìm được vung tay đấm phát vào… khí, đến Tiểu Mai Tử và Tiểu Cát Tử mặt hoa tươi rói, phải biết rằng ra ngoài cung đối với bọn họ quả là bắc thang lên trời.

      “Thế… chừng nào chúng ta ra ngoài cung ạ?” Tiểu Trúc Tử chẳng buồn khách khí, là đợi nổi rồi.

      “Đợi có người đưa thiệp mời đến ! Chừng nào đưa đến chừng đó .” Tâm Di có vẻ thủng thẳng lạ thường.

      “Ai! Ra ngoài cung cũng cần người mời sao?” Đại Hổ đần mặt ra, hiểu gì.

      “Ngươi tin? Ta với ngươi chờ xem, hôm nay có thiệp mời ngày mai nhất định có, mà chỉ phần thôi đâu.” Tâm Di chắc như đinh đóng cột.

      “Phải chăng là các vị vương gia?” Nhị Hổ nhân thể tập làm thầy bói.

      —————

      Chú thích:

      (1) Thiên ngoại cao nhân: “tài ba hơn người”.

      (2) Hồng nhân: Người được sủng ái.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 12: Thiệp mời chất cao như núi
      Dịch giả: Yuetian

      Có thể Nhị Hổ suy nghĩ rất chu toàn, nhìn ra được cảnh ngộ tại của Tâm Di.

      Tâm Di quay sang Nhị Hổ, giơ ngón cái tỏ ý khen ngợi. Thấy thế Nhị Hổ lập tức lo lắng : “Nếu vậy, cách cách chẳng phải ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm ư!”

      “Cho tiền bọn họ cũng dám! Thứ nhất, hoàng thượng đương tại vị, họ có cái gan đó. Thứ hai, phe này ngấm ngầm đề phòng phe kia, họ càng nghi kị ta càng an toàn. Huống hồ, phải vẫn còn hai ngươi bảo vệ ta sao!”

      “Cách cách, bọn thuộc hạ võ công cũng chỉ là hạng tầm thường, nhỡ thực xảy ra biến cố chỉ sợ lực bất tòng tâm. Nếu đủ năng lực bảo vệ cách cách, e chỉ có mình thống lĩnh!” Nhị Hổ .

      sai, võ công của thống lĩnh quả vô cùng lợi hại!” Chỉ cần chủ đề là Na Lan Đức Duật Đại Hổ tức khắc trở nên phấn khích, gương mặt tràn đầy vẻ tự hào.

      “Ai! Cứ nhắc đến là ngươi như uống phải thuốc kích thích ấy!” Tâm Di lắc đầu bó tay, “Mà thành thân chưa?”

      “Vẫn chưa, thống lĩnh đối xử lạnh nhạt với mọi ! Nhưng càng như thế lại càng có nhiều người ái mộ thống lĩnh.” Nhị Hổ thành “khai” hết.

      “Này gọi là ‘vờ thanh cao’!” Tâm Di nhận xét. Nhưng câu tiếp theo mới khiến cả bọn tròn xoe mắt: “Để ta làm mai cho thống lĩnh các ngươi!”

      “Làm mai?!”

      “Việc gì phải mắt tròn mắt dẹt lên thế?! Ta làm mai đảm bảo xứng đôi vừa lứa, môn đăng hộ đối. Mà đối tượng cũng chẳng phải ai xa lạ…!”

      “Cách cách, chắc người đó phải là chính cách cách đấy chứ?” Nhị Hổ thận trọng hỏi.

      “Xí, ngươi nghĩ đâu vậy? Sao lại là ta?! Là UYỂN CÁCH CÁCH!” Tâm Di trịnh trọng tuyên bố.

      Sáu “cái đuôi” hẹn cùng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng cổ quái.

      “Sao thế? lẽ hai người họ… có gì rồi?” Tâm Di mặt mày háo hức đúng kiểu… dân “buôn”.

      “Cả hoàng cung đều biết Uyển cách cách thích Na Lan Đức Duật!” Cuối cùng Tiểu Mai Tử cũng lên tiếng.

      “Vậy là rượu mừng chắc chắn vào tay ta rồi!” Tâm Di lại bắt đầu mơ hão: “Đợi đấy, hôm nào ta tìm cơ hội với hoàng thượng!”

      “Cách cách đừng !” Tiểu Cát Tử vội ngăn.

      “Có vấn đề gì ư?” Tâm Di lập tức nhận ra có gì đó ổn.

      “Cách cách biết đấy thôi, trước ngày hôm qua, Uyển cách cách là người được hoàng thượng mến nhất. Hoàng thượng thường đến chỗ ta nghe đàn, thi thoảng còn vời ta đánh cờ, trò chuyện… Nhưng nay đến đàn hoàng thượng cũng chẳng buồn nghe, nhìn ra Vạn Tuế Gia bây giờ cưng cách cách nhất chỉ có người mù! Nếu cách cách làm mai, người hiểu lý cho cách cách có hảo ý, kẻ hẹp hòi há lại chẳng nghĩ…” Tiểu Cát Tử ngập ngừng.

      Tâm Di vừa nghịch tóc vừa ỉu xìu xìu đáp: “Hiểu rồi! Ta vốn dĩ định kết bạn với ấy, bây giờ xem ra được chứ gì?”

      “Dù cách cách có muốn, người ta chưa chắc sẵn lòng!” Tiểu Mai Tử cũng khuyên.

      “Hoàng thượng Uyển cách cách là người thấu tình đạt lý lại tinh thông cầm kỳ thư họa, ta nghĩ ấy chắc hẹp hòi thế đâu!” Tâm Di vẫn kiên trì.

      “Tiểu Mai Tử và Tiểu Cát Tử có lý, phải ban nãy cách cách cũng : ‘hoàng cung là nơi thiếu tình người nhất’ đấy thôi!” Nhị Hổ cũng góp lời.

      “Chính vì thiếu tình người ta mới càng mong có bạn. Con người sao có thể sống thiếu bạn bè?! Các người và ta là bạn được Uyển cách cách cũng có thể! Kết bạn quý ở cái tâm, can hệ gì đến địa vị, giàu nghèo.” Tâm Di ngưng lát rồi tiếp, “Ta biết các ngươi nhất thời khó mà chấp nhận được quan niệm của ta, nhưng ta vẫn muốn thử, người khác nghĩ gì mặc họ, ta quan tâm!”

      Bọn họ ở Di Uyển bàn luận về Uyển Nhi; ở bên này Uyển Nhi cũng nghĩ đến Tâm Di.

      “Cách cách nghĩ gì vậy? Từ lúc ở Ngự hoa viên về đến giờ cách cách cứ thần người ra!” Cung nữ thân cận của Uyển Nhi – Tiểu Thảo – nhịn được lên tiếng phá vỡ im lặng.

      “Cũng chẳng có gì, ta nghĩ đến Tâm Di cách cách.”

      ta có gì đáng để cách cách phải nghĩ chứ! Con bé vô giáo dục biết từ đâu chui ra, tự dưng được phong làm cách cách. Đúng là chuyện lạ năm nào cũng có…” Tiểu Thảo hoàn toàn chẳng coi Tâm Di ra gì.

      “Tiểu Thảo, sao ngươi lại vậy?!” Uyển Nhi hiểu.

      “Vốn là thế mà! Người là cách cách chính hiệu, có huyết thống hoàng tộc, có học vấn lại biết lý lẽ, cầm kỳ thư họa ai sánh được với cách cách? ta ấy hả – chỉ có ăn là giỏi! Nô tì nghe kể, ta ăn sống nuốt tươi chẳng khác gì ngạ quỷ đầu thai ấy, hứ, đúng là loại vô giáo dục mà!” Tiểu Thảo bất mãn ra mặt.

      “Có câu tam sao thất bản, các ngươi càng đồn càng sai ! Nếu ta quả có gia giáo, sao hoàng thượng thích ta được? Ta lại thấy Tâm Di cách cách tính khí tự nhiên, năng hoạt bát, gò bó. Đây chính là điều ta sánh kịp.” Uyển Nhi mỉm cười dịu dàng .

      “Cách cách để bụng?”

      “Để bụng chuyện gì?” Uyển Nhi hiểu điều Tiểu Thảo ám chỉ.

      ta cướp vị trí của cách cách trong lòng hoàng thượng! Ngày trước nếu thấy cách cách đánh đàn thể nào hoàng thượng cũng lưu lại lắng nghe, vậy mà hôm nay hoàng thượng lại sai nô tì đưa cách cách về phòng. Chẳng phải quá ràng là cách cách thất sủng sao?!” Tiểu Thảo bất bình thay cho chủ nhân.

      “Ngươi nghĩ linh tinh gì vậy? Chẳng lẽ hoàng thượng thể làm việc khác, cứ phải nghe ta đánh đàn mới là quý ta sao!” Rốt cuộc Uyển Nhi; cũng hiểu ý Tiểu Thảo, “Ta thấy là ngươi cảm thấy mình bị thất sủng mới đúng, hôm nay đám thái giám, cung nữ đó chẳng ai thèm đến tìm ngươi nên ngươi vui chứ gì? Bọn họ đều chạy đến Di Uyển kiếm Mai Hương và Kỳ Thư, đây mới chính là điều khiến ngươi bất mãn.”

      phải thế đâu, cách cách, nô tì chỉ bất bình thay cho cách cách thôi!” Tiểu Thảo cố giấu đuôi cáo.

      “Đủ rồi, ngươi cần phải nữa, ngờ lòng dạ ngươi hẹp hòi đến vậy!” Uyển Nhi; ngắt lời Tiểu Thảo, “Dù gì ấy cũng là cách cách do hoàng thượng đích thân tấn phong, là chủ nhân của ngươi!”

      “Dạ, nô tì biết rồi!” Tiểu Thảo cúi gằm đầu đáp, vẻ hậm hực vẫn chưa tan.

      Lúc này, ngoài Uyển Nhi ra, còn có mấy vị hoàng tử cũng “nhớ” đến Tâm Di. Bằng chứng là bát a ca Dận Tự, cửu a ca Dận Đường và thập a ca tụ tập trong thư phòng Liêm vương phủ!

      “Sao gì thế? Muốn cứ ra!” Dận Tự hỏi.

      “Đệ tài nào hiểu nổi, lão già uống nhầm thuốc hay sao mà lại phong nha đầu đó làm cách cách, ta có điểm nào giống cách cách chứ!” Thập a ca phát pháo đầu tiên, giọng điệu vô cùng bất mãn.

      Sau khi nhấp vài ngụm trà, Dận Đường mới đặt tách xuống, đưa ra ý kiến: “Ông muốn phong ai phong, việc này chúng ta cần quản làm gì, lúc này điều đệ phân vân chính là những lời nha đầu đó liệu có đáng tin, có ta biết nội dung di chiếu hay ?”

      “Chắc chắn là , nếu sao hoàng a mã lại tin ta.” Thập a ca chẳng thèm suy nghĩ vọt luôn ra đáp án.

      Nhưng Dận Tự lại nghĩ như vậy: “Khó , lúc đó đâu ai nghe thấy ta gì với hoàng a mã, biết đâu hoàng a mã và ta thông đồng với nhau, diễn kịch cho chúng ta xem.”

      “Đệ thấy có khả năng này, có diễn cũng được đến thế, vẻ mặt kinh hoàng của hoàng a mã lúc đó giống cố tình biểu lộ ra chút nào.” Thập a ca phân tích.

      Dận Đường ngẫm ngợi hồi mới : “Đừng ngồi chỗ đoán bừa nữa, đằng nào ta cũng ở trong cung thời gian, hôm nào tìm cớ mời ta dùng cơm, đến lúc đó tha hồ dụ ta ra.”

      “Thế có gì khó, nha đầu ranh hiểu gì chuyện đời! Ngọc ngà, trang sức, phấn son, nào thích chứ, ta muốn thứ gì chúng ta tặng ta thứ đó, lời ngon tiếng ngọt lấy lòng ta, ta vui gì mà chả khai tuốt.” Thập a ca vô cùng tự tin.

      “Đệ nghĩ ra bộ lão tứ nghĩ ra chắc?! Mà đâu chỉ mình lão tứ, cái đám ‘gió chiều nào che chiều ấy’ e cũng sớm có ý tiếp cận nha đầu này rồi, chỉ vì chúng ta chưa có động tĩnh gì nên bọn họ mới dám vượt mặt. Hừ, lão già phong ta làm cách cách chính là để cảnh cáo chúng ta đấy!” Xem ra cửu a ca có đầu óc hơn thập a ca nhiều.

      “Sợ gì chứ, Tâm Di cách cách mới chân ướt chân ráo đến đây, chúng ta nhiệt tình mời ta đến dùng cơm, tỏ chút lòng mến khách, phải rất bình thường hay sao?” Bát a ca còn lâu mới để tâm.

      Dận Đường mỉm cười hưởng ứng: “Đúng, rất bình thường!”

      Thập a ca vốn hấp tấp, lập tức hỏi ngay: “Vậy chừng nào chúng ta mời?”

      “Phải nhanh, tiên hạ thủ vi cường (1), tuyệt đối được để lão tứ chiếm ưu thế.” Dận Tự đáp.

      Dận Đường nhắc nhở trai: “Huynh chỉ nhớ mỗi lão tứ, đừng quên trong cung còn người nữa đấy! Bà ta mới là kẻ có ưu thế nhất!”

      Dận Tự khinh khỉnh: “Dư phi? Hừ, bà ta làm được gì, bà ta mà moi được thông tin từ miệng nha đầu đó huynh là con bả!”

      Nghe thế, Dận Đường liền hắt cho ông gáo nước lạnh: “Chưa chắc đâu, phụ nữ với nhau thường dễ chuyện hơn.”

      Dận Tự phẩy tay: “Đừng bận tâm đến bà ta làm gì, mục tiêu của chúng ta là Tâm Di cách cách, bất luận hoàng a mã lập ai, chúng ta đều cần sớm có chuẩn bị.” Bát a ca trước nay vẫn phòng Dận Chân như phòng trộm ấy!

      Bọn họ tính sai, cùng lúc tại Ung vương phủ, Dận Chân cũng đương nghĩ đến chuyện này. Vừa về đến phủ là Dận Chân liền tự giam mình trong thư phòng, tỉ mỉ suy ngẫm từng lời Tâm Di . Dận Chân thà tin những lời đó là còn hơn bỏ sót bất kỳ khả năng nào.

      Tâm Di đoán trúng phóc, hôm sau, mới sáng ra có thiếp mời đưa đến tận cửa, mà chỉ tấm.

      “Wa, cách cách quả là liệu như thần!” Tiểu Trúc Tử phục Tâm Di sát đất.

      “Tối nay là bát a ca, trưa mai là tam a ca, buổi tối là Lại bộ Thương thư.” Tâm Di vừa xếp thiệp mời theo ngày tháng vừa ngoác miệng cười sung sướng: “Haha, mấy ngày liền cần phải nấu cơm, ngày nào cũng có thể ăn ngoài.”

      “Cách cách, lại có thiệp mời nữa này!” Tiểu Lam Tử tay cầm mấy tấm thiệp bước vào.

      Nhị Hổ nhận lấy xem lướt qua lượt: “Ý, Thái y viện cũng tham gia, cả Hữu đô Ngự sử của Giám sát viện nữa. Cách cách, xem ra quan chức cả kinh thành đều đưa thiệp mời đến…”

      Số lượng thiệp mời nhiều ngoài dự kiến khiến Tâm Di khỏi choáng váng, kê cằm lên mép bàn, miệng nàng ngớt than vãn: “ chịu đâu, nhiều thế này từng nhà từng nhà đến đời nào mới xong!”

      Tâm Di vùi đầu vào núi thiệp lật qua đảo lại hồi, phát có thiệp mời của tứ a ca Dận Chân: “Lão tứ chưa có động tĩnh gì cơ à! Heihei, quả cao hơn người khác bậc! ta chỉ muốn trò chuyện với ta, còn người khác ấy hả, đến ăn là được rồi!” Nghĩ đến đây bèn quay sang với bọn Tiểu Trúc Tử: “Kệ, chúng ta cứ lần lượt từng nhà!”

      “Cách cách, có mấy nhà e chẳng dễ ăn chút nào!” Nhị Hổ tinh ý nhất trong số sáu người, nhìn ra ngay dụng tâm của bọn họ.

      “Ngươi sợ là Hồng Môn yến (2) chứ gì?”

      “Hồng Môn yến chưa đến nỗi nhưng cũng cần thận trọng!” Nhị Hổ lo lắng cho an nguy của Tâm Di.

      “Chẳng việc gì phải sợ! Giờ ta là cách cách, lại được hoàng thượng đứng đằng sau đỡ lưng, bọn họ muốn làm gì ta phải cân nhắc kỹ. Hơn nữa, ta đâu cũng báo trước với hoàng thượng tiếng, nếu xảy ra chuyện ở nhà nào, bọn họ thoát được trách nhiệm chắc? vì gì khác cũng phải tính xem liệu có bị người khác ‘nắm đuôi’ hay , bọn họ kiêng kị, kìm hãm nhau vậy nên ta rất an toàn. Yên tâm , bọn họ những dám đụng đến sợi tóc của ta mà còn bảo vệ ta cẩn thận ấy chứ.”

      “Thuộc hạ cũng bảo vệ cách cách!” Đại Hổ vỗ ngực tuyên bố rất hoành tráng.

      Tiểu Trúc Tử lập tức phản bác: “Cho xin, võ công hạng xoàng mà cũng đòi bảo vệ cách cách! Hứ! Theo tôi ấy à, phải do Na Lan thống lĩnh bảo vệ cách cách mới đúng.”

      Nhắc đến Na Lan Đức Duật, Tâm Di lại lục lọi núi thiệp lần nữa: “Na Lan phủ có đưa thiếp đến ? Nếu có xếp bọn họ lên đầu.” Lật tìm hồi kết quả.

      Nhị Hổ cười : “Chắc Na Lan thống lĩnh đưa thiệp mời đến đâu, tính khí thống lĩnh hơi bị kiêu!”

      kiêu chắc gì cha kiêu, nhưng có đứa con ‘vênh’ thế này xem ra nhà họ đưa thiệp đến . Cậy có chút võ công, ngoại hình đến nỗi nào, lại thạo ‘làm cao’, mắt mọc đỉnh đầu như , hahaha, ‘ế’ đáng đời!”

      Tối đó, Tâm Di ăn vận chỉnh tề, dẫn theo sáu “cái đuôi” xuất cung.

      Liêm vương phủ đương nhiên sớm chuẩn bị đâu ra đấy, sớm có người thông báo lúc nào cách cách rời cung, nhẩm tính cũng gần đến giờ rồi, Dận Tự, Dận Đường và thập a ca bèn ra cửa phủ đón đợi. bao lâu, chiếc kiệu nhắn phủ bạt vàng từ từ khiêng đến, Mai, Lan, Trúc, Cúc, Đại Hổ, Nhị Hổ tháp tùng hai bên, kiệu vừa đến trước cửa bèn dừng lại, Tiểu Cát Tử khẽ vén màn che, Tâm Di mặc Hán phục từ trong kiệu bước ra. Ba huynh đệ vội bước xuống bậc cấp đón “nhân vật chính”.

      Đến nơi, Dận Tự lập tức rào đón: “Tâm Di cách cách để huynh đệ chúng tôi đợi lâu quá đấy!”

      “Chao, cả ba đều có mặt cơ à!” Tâm Di đáp, coi như chào hỏi luôn.

      “Hai người bọn họ cứ nhất quyết đến góp vui!” Dận Tự .

      Tâm Di cũng chẳng để tâm: “Cũng tốt, Tâm Di khỏi phải chạy từng nhà.”

      “Cách cách nhận được nhiều thiếp mời lắm sao?” Dận Tự muốn biết động tĩnh bên Dận Chân chết được.

      “Vâng, nhiều lắm, xem ra Tâm Di bận rộn thời gian đây! Như ngày mai chẳng hạn, buổi trưa là tam a ca, tối là…” Tâm Di quay đầu hỏi Nhị Hổ, “Ai nhỉ?”

      “Để nô tài kiểm lại.” Nhị Hổ bắt đầu lục tìm danh sách.

      “Thôi, đừng tìm nữa,” Tâm Di thừa biết bát a ca muốn hỏi gì, bèn thẳng thắn trả lời: “Tứ ca nhà vương gia đưa thiệp đến.”

      “Ồ, vậy sao?” Cho tiền Dận Tự cũng tin, theo suy đoán, Dận Chân thể quan tâm đến chuyện này.

      “Bát ca, chúng ta đừng đứng ở cửa mãi thế, vào trong nhà chuyện tiếp!” Cửu a ca Dận Đường đề nghị.

      Thế là bọn họ bèn mời Tâm Di vào dự yến, Mai, Lan, Trúc, Cúc, và Đại Hổ, Nhị Hổ tự khắc có người chiêu đãi. Huynh đệ nhà “hổ” vốn định theo sát Tâm Di nhưng bị ngăn lại, : phủ bát vương gia như nhà mình vậy, cần bảo vệ làm gì, khiến Dận Tự ức chết được nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, dám ho he.

      Bọn họ vừa hàn huyên vừa bước vào phòng khách, “Mời cách cách thượng tọa!” Dận Tự khách sáo .

      “Nào đến lượt Tâm Di, bát gia là chủ, Tâm Di là khách, sao dám chiếm vị trí chủ nhà chứ!” Tâm Di cũng khách khí.

      ngại, ngại! Mời cách cách!” Dận Tự vẫn kiên trì.

      “Mời bát gia hơn!”

      “Mời cách cách!”

      Mời qua mời lại hồi chẳng chút tiến triển, Tâm Di nén được thầm rủa: ”Vờ khách sáo! Thích khách sáo nhường ngươi khách sáo mình, ta thừa thời gian chơi với ngươi.” Nghĩ xong bèn lên tiếng: “Bát gia đến vậy nếu Tâm Di còn kiên trì lại thành ra câu nệ!” rồi thản nhiên ngồi vào ghế chủ nhà.

      Ba huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, cũng lần lượt ngồi xuống.

      —————-

      Chú thích:

      (1) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thắng.

      (2) Hồng Môn yến: điển tích Hạng Vũ mời Lưu Bang ăn tiệc ở Hồng Môn nhưng ngầm cho người chuẩn bị ra tay hạ sát.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 13: Dự yến bát vương phủ
      Dịch giả: Yuetian

      Tuy rằng có mục đích nhưng vì mượn danh nghĩa mời cơm, đương nhiên thể thẳng vào vấn đề ngay nên mọi người mới ngồi chuyện phiếm vài câu trước .

      “Cách cách ở trong cung quen chưa?” Dận Tự hỏi.

      “Cũng được! Đến cũng đến rồi, từ từ thích nghi thôi!” Tâm Di đói meo, đợi bọn họ mất công mời, tự động gắp miếng thịt hươu cho vào miệng. Ăn trước đành, nàng còn quên nhắc ba huynh đệ, làm như đây là nhà mình vậy: “Ai, sao mọi người ăn, động tay nào, đừng khách sáo! Uhm, mùi vị tồi!”

      Dận Đường biết nên khóc hay cười, rốt cuộc ai mời ai chứ: “Cách cách, đây phải là Di Uyển của cách cách đâu đấy, lẽ nào cách cách sợ thức ăn có vấn đề?!”

      Tâm Di chẳng hề để tâm: ”Có vấn đề gì chứ, nếu Tâm Di xảy ra chuyện gì ở bát vương phủ, hoàng thượng liệu có tha cho các ngài? Chắc các ngài chẳng ngốc đến mức đó đâu nhỉ!” rồi lại gắp miếng nữa.

      Ba huynh đệ thực khâm phục dạ dày và lá gan của Tâm Di, thấy Tâm Di tự nhiên thế cũng lần lượt nâng cốc, động đũa. Trò chuyện hồi, ba người đưa mắt ra hiệu cho nhau, Dận Tự lại lên tiếng.

      “Phải rồi, Tâm Di, huynh đệ chúng tôi có chuẩn bị vài món quà nho tặng cách cách, coi như là quà gặp mặt!” Dứt lời Dận Tự khẽ vỗ tay, gia nô liền bưng hai chiếc rương vào trước, rồi lại khiêng thêm chiếc rương to vào.

      “Là gì thế?” Tâm Di tò mò hỏi, quả thực rất hiếu kỳ.

      “Mời cách cách xem!” Dận Tự đích thân mở nắp rương.

      “Waaaaa!” Ánh sáng lấp lánh chói lóa của châu báu ngọc ngà khiến Tâm Di nén được bật thốt lên.

      Nhìn Tâm Di lật qua đảo lại đống châu bảo đó, Dận Tự mỉm cười tự đắc hỏi, “Cách cách thích chứ?”

      “Đương nhiên, ai thích thứ này chứ! Đẹp ghê! Tất cả đều tặng Tâm Di?”

      “Chút quà mọn ấy mà!” Dận Đường đáp.

      Tâm Di đeo chuỗi trân châu lên cổ: “Đẹp ?”

      “Đẹp lắm!”

      “Đa tạ ba vị a ca!” Tâm Di lòng cảm ơn bọn họ, phen này lại có thể phung phí thời gian rồi.

      “Đây mới là quà của tôi.” Dận Đường mở rương lớn ra.

      Trong rương là loạt những cuộn giấy xếp ngay ngắn. Dận Đường nhặt lấy cuộn trong số đó, giở ra, bên vẽ hình mỹ nữ tay cầm quạt, mé trái chếch lên chút đề thơ: “Thu lai hoàn phiến hợp thâu tàng, hà giai nhân trọng cảm thương, thỉnh bả thế tình tường tế khán, đại đô thùy bất trục viêm lương.”

      “Đây là của Đường Bá Hổ ()!” Tâm Di tuy rành tranh nhưng Đường Bá Hổ đến nỗi biết.

      “Cách cách quả có con mắt tinh đời!” Dận Đường khen.

      “Còn gì nữa?” Tâm Di giở cuộn giấy khác ra, đó là bức Hành thư.

      “Cách cách có biết đây là bút tích của ai?” Dận Đường ngầm thử Tâm Di.

      “Tâm Di mấy hiểu thư họa, cửu a ca thử tên bức thư pháp này, biết đâu Tâm Di lại biết.” Tâm Di xưa nay vốn thẳng thắn, biết nhận biết.

      “Thục Tố Thiệp!” (2) Dận Đường ra cái tên.

      “Nghe rất quen, đây chắc hẳn là Hành thư, nổi tiếng cũng chỉ có vài bức, lẽ nào là bút tích của Mi phi?” Tâm Di đoán.

      “Chính xác!” Dận Đường cuộn tranh chữ lại, cất vào trong rương.

      “Để cửu a ca phải tốn kém rồi!”

      “Tại hạ thực biết nên tặng cách cách thứ gì, đành đem số thư họa này ra làm bận mắt cách cách! cách cách có thích nữa.”

      “Đây đều là kiệt tác của các danh gia, có tiền chưa chắc mua được, cửu a ca tiếc tặng Tâm Di?”

      Dận Đường chẳng chút tiếc rẻ: “Có gì phải tiếc chứ, tại hạ treo tường để ngắm, cách cách treo tường cũng là ngắm, khác nhau chỗ nào nào!”

      “Cửu a ca, ngờ ngài lại phóng khoáng như thế!”

      Thập a ca cũng vội bày tỏ lòng thành: “Cách cách, thứ hay thứ tốt đều bị bọn họ tặng hết rồi, tôi đành tặng cách cách vật này vậy.” Túi rơm thập (3) móc ra tờ giấy, đưa cho Tâm Di.

      Tâm Di cầm lấy, mở ra xem: “A, khế ruộng đất! Lẽ nào thập a ca định tặng hẳn Tâm Di tòa nhà?! Tâm Di có dùng đến đâu!”

      dùng đến cho thuê, xung quanh còn có ngàn mẫu ruộng loại tốt, đều thuộc quyền sở hữu của cách cách.”

      “Thập a ca tặng cả nhà cả đất cho Tâm Di thế thập a ca thiệt sao?!”

      Dận Hề phẩy tay: “Ngàn mẫu đất có là gì.”

      Ai tặng gì Tâm Di đều nhận tuốt, chút khách sáo nhét khế đất vào túi đeo ở thắt lưng: “Tâm Di mà từ chối thành ra thất kính với thập a ca, thôi để Tâm Di làm địa chủ lần cho biết, haha!”

      “Nào nào, chúng ta vừa ăn vừa chuyện.” Dận Tự nhiệt tình gắp thức ăn mời Tâm Di, “Cách cách thử nếm món ‘long phụng nhu tình’ (4) này xem!”

      Tâm Di khách khí, đưa lên miệng từ từ thưởng thức: “Ngon, tên cũng hay nữa, cụ thể là gì vậy?”

      “Bên này là cá quế, kia là thịt ức gà, cá phải lột da lóc xương, ức gà bỏ da lọc gân, đều chia thành sợi dài tấc hẹp năm phân.”

      Tâm Di nghe đến đây ngớt lắc đầu: “Phiền phức thế cơ à, vương gia mà chắc Tâm Di cũng chỉ nhận ra ở giữa là mầm đậu, thế đâu là long, đâu là phụng?”

      Dận Tự cười lớn: “Haha, cách cách phải là phụng sao? Còn long ấy à… phụ thuộc vào lời của cách cách!”

      “Rồi, bắt đầu rồi đây!” Tâm Di biết lòng kiên nhẫn của bọn họ cuối cùng cũng bị mài mòn, bèn tập trung tinh thần chuẩn bị ứng phó, “’long’ có hai cách hiểu, cách thứ nhất cố nhiên chỉ hoàng thượng.”

      Dận Đường vội tiếp: “Còn cách thứ hai?”

      “Cách hiểu thứ hai… nếu bát vương gia Tâm Di là phụng người kết đôi với Tâm Di đương nhiên là long rồi, chỉ có điều, người đó vẫn chưa xuất !”

      Dận Tự lập tức ỉu xìu: “’long’ mà cách cách là nghĩa này ư, thế khó gì, cháu đích tôn của Hòa thân vương – Kỳ Duệ – văn võ toàn tài, vừa hay có thể sánh đôi với cách cách.”

      “Người bát gia giới thiệu nhất định là có quan hệ tốt với ngài.” Tâm Di sớm moi từ miệng Nhị Hổ thông tin đầy đủ về mạng lưới quan hệ của đám hoàng thân quốc thích, nhưng vẫn cố tình giả bộ biết.

      Dận Tự cũng thẳng: “ giấu cách cách, Hòa thân vương và ba huynh đệ chúng tôi quả thực quan hệ rất mực thân thiết.”

      Tâm Di cười nhạt: “Bộ các người sợ mang tiếng kéo bè kết đảng? Nhớ trước kia, lúc hoàng a mã các người lần đầu phế thái tử, phải bát gia từng bị ‘gán’ cho cái tội này sao?”

      Nghe Tâm Di vậy, Dận Đường khỏi kinh hoàng, việc này tuy cách nay cũng khá lâu rồi, nhưng bất luận là năm đó hay bây giờ, cũng ai dám trắng ra như vậy, thế nên thận trọng hỏi, “Đến chuyện này cách cách cũng biết!”

      Tâm Di liếc nhìn Dận Đường: “Hình như cửu a ca tin Tâm Di phải, nếu vậy bữa nay hà tất mời Tâm Di đến?”

      Dận Đường vội xua tay biện bạch: ”Đâu có… Tại hạ đương nhiên tin lời cách cách, thế… liệu cách cách có thể chỉ bảo cho huynh đệ chúng tôi ít nhiều?”

      “Chỉ bảo gì cơ?” Tâm Di bắt đầu vờ ngây thơ.

      Dận Tự thấy vậy, thầm nhủ: “ ta hiểu hay giả vờ hiểu!”

      Tính cách thập a ca thuộc loại thẳng ruột ngựa, thấy hai ông cứ vòng vo ám chỉ hoài, quả thực hết chịu đựng nổi, bèn : “Cách cách, hôm nay mời cách cách đến đây là muốn cách cách câu thôi!”

      “Mỗi thập a ca thẳng thắn!” Tâm Di nhìn vẻ mặt kiên quyết có phần nóng vội của Dận Hề, cười thầm trong bụng, “Có gì nấy!”

      Thập a ca quay đầu nhìn sang lão bát, lão cửu, thấy bọn họ khẽ gật đầu tỏ ý đồng tình, tiếp: “Cách cách, những lời cách cách khi ở Ngự hoa viên là ?”

      “Cuối cùng cũng chịu thẳng vào vấn đề, cũng tốt, đỡ phải quanh co phiền phức!” Tâm Di nghĩ thầm, “Có điều… muốn biết đáp án?! Quên !” Nhìn thẳng vào ba huynh đệ, hỏi vặn lại, “Các vị nghĩ sao?”

      “Chẳng… chẳng phải là bọn tôi đoán ra sao! Nên mới phải mời cách cách .” Đây là tiếng lòng của Dận Tự, ngang vàng ròng ấy!

      “Lập ai làm người kế vị quan hệ đến tương lai đất nước, hoàng a mã của các vị là minh quân thời, tuyệt đối lập nhầm người đâu.”

      “Thế… người đó là ai?” Dận Đường hạ thấp giọng.

      Hai người kia vểnh tai lên hết cỡ có thể, chỉ sợ nghe lọt mất chữ nào.

      Tự cổ chí kim, vì vương vị, em, cha con, chú cháu tàn sát lẫn nhau nhiều kể xiết, ràng, quyền lực quá mê hoặc lòng người! Và nay, cuộc tranh quyền cướp ngôi cửu long đoạt đích cũng bày ra trước mắt mọi người, ai biết, người hay.

      Tâm Di cố nhiên biết kết quả, nhưng thể : “Cửu a ca… ” Tâm Di gọi Dận Đường.

      Ngờ đâu lại khiến Dận Đường hiểu lầm, khuôn mặt đỏ ửng vì hưng phấn, cặp mắt lóe sáng: ”Là tôi ư?”

      Dận Tự cũng hiểu lầm luôn, cứ nghĩ hoàng đế tương lai phải là tứ ca hoặc thập tứ đệ, đây là hai người có khả năng kế thừa ngôi vị nhất trong mắt công chúng và cũng là đối thủ lớn nhất của bản thân, nhưng Tâm Di lại thốt lên ba chữ “cửu a ca”, Dận Tự thực thể ngờ nổi. Liếc nhìn Dận Đường, vẻ mặt “bát ca” u như bầu trời sắp bão, trong lòng đố kỵ để đâu cho hết. Đừng Dận Tự kinh ngạc, đến thập a ca cũng tin: “Có nhầm đấy, là cửu ca ?”

      “Sao, bộ cửu ca của đệ tồi lắm hả?” Dận Đường hơi bị… bất mãn.

      “Chúc mừng cửu đệ!” Tuy nét mặt Dận Tự mấy vui vẻ nhưng miệng vẫn cứ ngọt như đường.

      Tâm Di nhìn hành vi cử chỉ của ba người là biết bọn họ nghe hết vội đoán, mà “đoán già, đoán non, chẳng qua… đoán trật”, cách nào nhịn nổi, bật cười thành tiếng: “Cửu a ca, Tâm Di ngài là hoàng đế tương lai hồi nào?”

      phải vừa nãy…”

      “Tâm Di chỉ gọi cửu a ca thôi, cửu a ca có cần kích động đến thế?!”

      Dận Đường tức khắc như quả bóng xì hơi, mặt mày ủ ê.

      Nghe câu này của Tâm Di, các vị a ca nhà ta mới biết Tâm Di còn chưa hết, thế là lão thập bèn thở phào, “bình” cho câu: “Làm đệ cứ tưởng… Sao là cửu ca được chứ, đệ thấy bát ca có khả năng hơn!”

      Tâm Di nghía Dận Tự, Dận Đường: “Làm hoàng đế có gì hay mà các người cam lòng đấu đá nhau như gà chọi thế!”

      “Chúng tôi đều là con trai hoàng a mã, chỉ cần là con vua, ai lại muốn kế thừa ngôi vị.” Dận Tự .

      “Rốt cuộc bát gia cũng công nhận, đều là con vua, vậy người kế vị ắt cũng là con vua, các người hà tất phải hỏi nhiều?”

      “Cách cách cũng như .” Mãi đến lúc này Dận Tự mới phát Tâm Di dễ lừa như bọn họ vẫn tưởng.

      thế đúng là sai nhưng…” Dận Tự chưa dứt câu bị Tâm Di cắt ngang, “Nhưng đó phải là đáp án các người mong muốn chứ gì! Liêm vương gia, tôi biết tất cả các người đều muốn cái tên nhưng… vương gia nghĩ tôi có thể cho bất kỳ ai trong số các người biết cái tên đó chắc? Vương gia cho rằng chỉ cần ban cho Tâm Di chút ân huệ là có được thứ mình muốn?! Hoàng a mã của các vị nghĩ vậy đâu.”

      Dận Tự nhìn Tâm Di hồi lâu mới thở dài, : “Rốt cuộc ta cũng hiểu tại sao hoàng a mã lại sủng ái và tin tưởng cách cách đến vậy, cách cách giống bất kỳ nào đất Thanh triều.”

      “Liêm vương gia quá khen! Tâm Di dùng đủ rồi, cũng đến lúc nên cáo từ, về muộn e hoàng thượng yên tâm.” Tâm Di thực muốn ở lại thêm phút nào nữa, bê Khang Hy ra làm khiên.

      Quả nhiên lập tức nhận được câu hỏi của Dận Tự: “Hoàng thượng biết cách cách đến bát vương phủ?”

      “Đương nhiên biết, Tâm Di muốn hoàng thượng lo nên đâu cũng báo trước tiếng!”

      Câu này phát huy hiệu quả ngay lập tức, bằng chứng là Dận Tự… “ vậy huynh đệ chúng tôi cũng tiện giữ cách cách, nhỡ đâu hoàng thượng lại nghĩ bọn tôi bắt cóc cách cách!”

      Tâm Di thầm nghĩ: “Này cũng gọi là hài hước?! Chẳng buồn cười chút nào! Nếu ta bê ông già các ngươi ra, chắc gì các ngươi dễ dàng thả ta về cung thế này!” Nghĩ là nghĩ vậy, miệng vẫn cười mím chi cọp: “Bát gia hóm hỉnh, cảm ơn ngài về bữa tiệc và quà tặng, lúc nào rảnh chúng ta lại trò chuyện tiếp!”

      “Được, được!” Cho dù được Dận Tự cũng phải được thôi!



      Tâm Di đến Liêm vương phủ dự yến, Khang Hy ở trong cung thấp thỏm yên, tuy vẫn phê duyệt tấu chương như thường lệ nhưng tư tưởng tài nào tập trung được, chốc chốc lại hỏi giờ Lý Đức Toàn.

      Lý Đức Toàn cũng biết Khang Hy lo lắng điều gì, khuyên rất nhiều lần rồi nhưng mấy hiệu quả, đến giờ tuất (5) Khang Hy chịu hết nổi sai Lý Đức Toàn cầm lệnh bài dẫn theo vài chục thị vệ đến Liêm vương phủ đón Tâm Di về. Lý Đức Toàn vội vàng lĩnh chỉ dẫn người ngay.

      Lúc Dận Tự, Dận Đường, Dận Hề tiễn Tâm Di ra cửa Lý Đức Toàn cũng vừa đến nơi. Lý Đức Toàn nhìn thấy Tâm Di mới thở phào nhõm, vội cất tiếng gọi: “Cách cách!”

      xuất của Lý Đức Toàn khiến mọi người khỏi ngơ ngác. Dận Tự liếc thấy họ Li dẫn nhiều thị vệ đến vậy lập tức cáu tiết, quát: “Lý Đức Toàn, ngươi dẫn thị vệ đến Liêm vương phủ có chuyện gì?”

      Lý Đức Toàn có lệnh bài trong tay còn lâu mới sợ, trả lời chút khách khí: “Vương gia, Vạn tuế gia đặc phái nô tài đến đón cách cách hồi cung, ngài xem!” rồi giơ lệnh bài ra.

      Dận Tự, Dận Đường, Dận Hề vừa thấy lệnh bài liền cúi người thi lễ: “Hoàng thượng thánh an!”

      Đây là luật lệ của Thanh cung, hễ có lời truyền hoặc chỉ thị từ hoàng đế, thân là hoàng tử và thần tử đều phải lên tiếng cung nghênh. Trong tay Lý Đức Toàn có lệnh bài của Khang Hy, bọn họ cố nhiên phải hành lễ.

      Lý Đức Toàn cũng dựa theo quy tắc đáp lại: “Thánh cung an!”

      Tâm Di đứng bên cạnh quan sát toàn bộ diễn biến, trong lòng vô cùng cảm kích.

      Lý Đức Toàn trả lời ba vị a ca xong quay sang với Tâm Di: “Cách cách, chúng ta về cung thôi!”

      Tâm Di tỏ ý tán đồng, ngoảnh đầu chào bọn Dận Tự: “Ba vị xin dừng bước, Tâm Di có Lý công công và thị vệ cùng, các vị cứ yên tâm.”

      “Đương nhiên, đương nhiên! Vậy huynh đệ bọn tôi tiễn cách cách nữa.” Dận Tự mỉm cười có phần thiếu tự nhiên.

      Tiểu Cát Tử vén rèm kiệu mời Tâm Di ngồi vào trong.

      Lý Đức Toàn tuy phụng mệnh Khang Hy nhưng vẫn quên lễ tiết, hướng về phía “bát gia đảng” (6) hành lễ: “Nô tài xin phép được cáo từ! Khởi kiệu!”

      Kiệu phu khiêng kiệu trước, những người còn lại theo sau, hướng về hoàng cung thẳng tiến, ba huynh đệ đứng ở cửa phủ dõi theo bóng đoàn người khuất vào màn đêm.

      “Lão già sai hẳn Lý Đức Toàn đến đón, ràng là tin chúng ta mà!” Dận Tự cách tức tối.

      “Lão già tin đâu chỉ mỗi mình chúng ta!” Dận Đường tiếp.

      “Mất oan bao nhiêu lễ vật!” Thập a ca xót của.

      “Tiền là chuyện , huynh lo là lo tứ ca kìa!” Bát a ca luôn canh cánh động tĩnh phe Dận Chân.

      —————

      Chú thích:

      () Đường Bá Hổ: Đường Dần (1470-1523), hoạ gia kiệt xuất đời Minh, tự Tử Uý, hiệu Bá Hổ và Lục Như Cư Sĩ, chủ Đào hoa am.

      Các tác phẩm hoạ của ông gồm có:

      “Thu phong hoàn phiến đồ” là bức tranh tiêu biểu trong nhóm tranh nhân vật của Đường Bá Hổ. Tranh vẽ mỹ nữ tay cầm quạt lụa, ánh mắt như dõi nhìn về nơi nào đó, nét mặt lộ vẻ âu sầu u uất, lặng lẽ đứng trong gió thu. Góc tranh đề thơ:

      “Thu lai hoàn phiến hợp thâu tàng, hà giai nhân trọng cảm thương, thỉnh bả thế tình tường tế khán, đại đô thùy bất trục viêm lương”

      Có thể “Thu phong hoàn phiến đồ” là tiếng thở dài của Đường Bá Hổ – có tài năng hoài bão nhưng gặp thời cộng thói đời ghẻ lạnh.

      (2) Thục Tố Thiệp: Tác phẩm thư pháp theo thể Hành Thư của nhà thư hoạ nổi tiếng Mễ Phất (Mi Fei; 1051 – 1107) trong tứ gia đời Tống: Tô – Hoàng – Mễ – Sái (Tô Thức, Hoàng Đình Kiên, Mễ Phất, Sái Tương).

      “Thục tố thiệp” còn gọi “Nghĩ Cổ Thi Thiệp”, dùng mực nước viết loại lụa nổi tiếng của Tứ Xuyên thời Bắc Tống tên gọi “thục tố”, dọc 29.7 cm, ngang 284.3 cm, bút pháp thuộc Hành thư. Bức thư pháp này đc Mễ Phất viết vào năm 1088 khi ông 38 tuổi, tổng cộng gồm 8 bài thơ riêng biệt do ông tự sáng tác, viết thành 71 hàng và 658 chữ.

      (3) Túi rơm thập/bao cỏ thập: trong số các hoàng tử “nổi tiếng” của Khang Hy, thập a ca là người tính khí nỏng nảy, hấp tấp, làm việc thiếu suy nghĩ, kém thông minh nhất…nên đc “vinh dự” phong cho “danh hiệu” này.

      (4) Long Phụng Nhu Tình: Là trong 108 món ăn thuộc “Mãn Hán Toàn Tịch”. Nguyên liệu chính của món ăn này là cá quế và thịt ức gà, phụ thêm có mầm đậu.

      (5) Giờ Tuất: khoảng 7h-9h tối

      (6) Bát gia đảng: phe bát a ca, thành viên gồm có: Dận Tự (8-), Dận Đường (9), Dận Hề (10) và Dận Đề (14)

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 14: Tất cả vì di chiếu


      Dịch giả: Hikarichan

      Dận Tự để mắt đến Dận Chân, Dận Chân cũng chẳng dám quên đáp lễ, lúc này, tứ vương gia còn đương tĩnh tâm trong thư phòng, tiện tay lật qua lật lại lọ thuốc ngửi, đợi chờ tin tức.

      Long Khoa Đa vội vội vàng vàng bước qua cửa, cúi đầu thi lễ: “Vương gia!”

      Dận Chân buồn đả động, chỉ ngẩng lên nhìn Long Khoa Đa.

      “Lý Đức Toàn đích thân dẫn thị vệ đến Liêm vương phủ đón cách cách về cung.” Long Khoa Đa báo cáo.

      Dận Chân khẽ nhếch miệng cười: “Ta có sai đâu, hoàng thượng quả là yên tâm, toàn lũ tay chân trước đầu óc, thích ngồi mâm !”

      “Vương gia minh! Vậy… chừng nào đến lượt chúng ta… ra tay?”

      Dận Chân quả là bản lĩnh hơn người, tới giờ vẫn ung dung: “ phải vội, cứ từ từ hẵng, có dịp lên núi mà xem hổ đánh nhau, tội gì!”, rồi như chợt nhớ ra điều gì, an tâm liền hỏi lại “Còn người trong cung? Bà ta có động tĩnh gì ?”

      “Tạm thời chưa có gì!”

      đời này gì đáng sợ bằng tân địa đàn bà. Trông chừng cẩn thận đấy!”

      “Vâng, thuộc hạ sớm phái người đến chỗ bà ta rồi.” Long Khoa Đa thừa hiểu Dận Chân ám chỉ ai.

      Long Khoa Đa rồi Dận Chân mới lộ ra nụ cười đắc ý, thể nào đêm nay mấy ông em cũng thắc thỏm như ngồi đống lửa cho mà xem. Kỳ thực Dận Chân cũng muốn biết người kế vị là ai lắm chứ nhưng Dận Chân thừa hiểu cá tính của phụ vương, nóng vội chỉ tổ thành đích ngắm cho a mã “để mắt”, nhất định bị canh kỹ. Quả nhiên trúng phóc, dù vui mừng vì bản thân xử khôn ngoan, Dận Chân cũng khỏi toát mồ hôi lạnh, việc này khiến tứ vương gia khỏi nhắc nhở mình về cách hành xử trước mặt Khang Hy, sai li đủđi nghìn dặm.

      Cổ nhân có câu, việc tốt chẳng ai hay chuyện xấu truyền ngàn dặm. Mới có đêm, toàn thể văn võ bá quan đều biết Khang Hy sai Lý Đức Toàn dẫn thị vệ đến Liêm vương phủ đón Tâm Di cách cách hồi cung, nghi ngờ gì đây đích thực là biển cấm mà Khang Hy khéo léo chưng ra, vừa chỉ tầm quan trọng của Tâm Di trong lòng Khang Hy vừa là lời cảnh cáo: Mời cơm được nhưng đừng toan tính chuyện gì ám muội, bức vách còn có tai!

      Cũng vì lẽ đó mà buổi chầu sáng nay văn võ quần thần đều ghé tai nhau xì xầm bàn tán, mãi đến khi nhìn thấy Dận Tự bước vào mới chịu im.

      Dận Chân thấy bọn Dận Tự đến, cố tình bước lại hỏi thăm: “Ba đệ hôm qua ngủ ngon chứ, tiệc tùng tốn kém ít nhỉ?”

      Nhìn nụ cười giả tạo của Dận Chân, Dận Tự chỉ muốn táng cho ông quả giữa mặt, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cố nặn nụ cười : “Đa tạ tứ ca quan tâm, nào có tốn kém gì đâu, bữa cơm gia đình ấy mà, hôm nào tiện,mời tứ ca quá bộ sang chơi.”

      “Phiền bát đệ rồi!” Dận Chân cũng vờ khách sáo.

      Huynh đệ đương trò chuyện “thân mật” chợt có thái giám đến truyền chỉ: “Hôm nay hoàng thượng cảm thấy được khỏe nên thiết triều, có việc gì cần bẩm dâng lệnh bài lên đợi triệu kiến!”. Thế nên ai có việc bèn về nhà… ôm vợ con, ai có chuyện cần tấu đưa lệnh bài đợi truyền gọi.

      Quốc gia đại tạm gác sang bên, chúng ta cùng về người đàn bà bí hiểm mà Dận Chân từng đề cập đến!

      Dư phi khác đám phi tần chốn thâm cung, người ta dù tò mò muốn chết mấy chuyện kế vị này nọ, cũng chỉ là lén lút dò la hóng đôi ba câu chuyện, nào dám có quan hệ mật thiết với vị vương gia nào, mỗi mình bà ta công khai đứng về phía thập tứ vì nhà Dư phi từng chịu ơn thập tứ a ca, tiếc rằng thập tứ a ca được phong danh hiệu “Đại tướng quân vương” rời kinh mãi đến nay chẳng thấy quay về. Dư phi biết làm gì hơn đành cầu trời khấn phật thầm mong Khang Hy lập thập tứ, có như thế gia đình họ mới có thể tiếp tục vinh quang, thể diện hơn người.

      Tâm Di biết trữ quân là ai, Dư phi đương nhiên thể bỏ qua, rất muốn moi tin từ miệng nàng, biết tin các vị vương gia thiết tiệc khoản đãi Tâm Di, bản thân cũng thể kém cạnh, bèn phái Tiểu Đường đến Di Uyển nghe ngóng, đợi hồi lâu mới thấy Tiểu Đường hấp ta hấp tấp chạy về, vội vàng hỏi: “Sao? Tâm Di cách cách sao?”

      Tiểu Đường lắc đầu quầy quậy: “Nô tì chưa thấy cách cách mày ngang mũi dọc ra sao bị người của cách cách chặn lại, bọn họ gần đây thiệp mời nhận được chất đống, nương nương muốn mời cách cách phải gửi thiệp trước để cách cách còn sắp xếp thời gian, có điều đợi đến lượt e cũng phải , hai tháng nữa cơ!”

      Dư phi nghe xong lập tức nhảy tanh tách như thượng đồng: “, hai tháng nữa còn làm ăn gì nữa, tứ gia, bát gia sớm biết hết đầu đuôi rồi.” Vừa phẫn nộ vừa cam lòng, Dư phi ngồi cái phịch xuống ghế, “Bất luận thế nào cũng phải trước bọn họ bước, dụ Tâm Di cách cách tiết lộ nội dung di chiếu.”

      “E dễ, nô tì nghe hôm qua bát gia bày tiệc mời Tâm Di cách cách rồi.” Mạng lưới thông tin của Xảo Hồng quả nhanh nhạy, “Kết quả, vạn tuế gia phái Lý công công đem thị vệ đón cách cách hồi cung.”

      “Xem ra muốn dò la tin tức dễ chút nào!” Dư phi nghĩ mà lo.

      “Chi bằng nương nương đến thẳng Di Uyển, vờ thăm hỏi trò chuyện, dụ ngon dỗ ngọt. Đường đường chính chính như vậy còn ai dám gì!” Tiểu Đường “hiến kế”.

      Dư phi vỗ bàn đánh đốp cái: “Đúng, ta tin ta tránh mãi được, , chúng ta ngay bây giờ.”

      Tiểu Đường ngăn Dư phi lại, nhắc: “Nương nương định tay ư? Ít ra cũng phải chuẩn bị quà chứ!”

      “Ừ nhỉ…!” Dư phi chợt nhớ ra, “Việc này khó, kêu em ta chuẩn bị phần quà hậu hĩnh là được chứ gì! Tiểu Đường, ngươi chạy qua nhà ta chuyến, thông báo Phất Dực giúp ta chuẩn bị phần hậu lễ nhanh nhất có thể.”

      Nhận được sai bảo của chị, Phất Dực lập tức làm theo, nhân lúc rảnh rỗi Dư phi với Khang Hy rằng mình rất nhớ em trai, được Khang Hy gật đầu cho phép, Phất Dực liền vào cung thăm chị. Lâu gặp, chị em họ nhìn nhau vui mừng khôn xiết, Dư phi nhiệt tình nắm tay Phất Dực, quan sát vòng.

      “Sao lâu nay đến thăm tỷ, đừng lông bông mãi, để hôm nào tỷ xin hoàng thượng xem có chức quan gì còn trống xếp đệ vào.”

      Phất Dực chẳng buồn để tâm: “Mấy thứ quan chức đó được bao nhiêu bổng lộc, nhà chúng ta thiếu gì tiền, cần gì quan tước chứ.”

      Dư phi lập tức ra tay “giáo dục tư tưởng”: “Chúng ta đương nhiên thiếu mấy đồng tiền đó, nhưng đệ phải biết, nếu đệ có chỗ đứng quan trường, quan có thể giúp thương, thương lại giúp quan thăng tiến, quan thương liên kết ai còn dám coi thường chúng ta, thế lực của tỷ trong hậu cung càng vững, lần này tỷ bảo đệ chuẩn bị quà là để đắp đường cho đệ đấy.”

      “Tỷ nghĩ số quà này có thể cậy miệng Tâm Di cách cách? Đừng tưởng đệ ở ngoài biết chuyện trong cung, giờ ai mà chả muốn nhắm vào ta!”

      “Thế nên tỷ càng phải tìm cách biết trước nội tình. Thập tứ gia ở xa kinh thành, mọi chuyện đành dựa vào chúng ta vậy, dù lão già lập ai tỷ cũng quyết đứng về phía thập tứ gia, thăm dò tin tức giúp ngài có chuẩn bị. Thứ nữa chính là vì đệ, hoàng thượng cưng chiều Tâm Di cách cách hết mực, nhờ ta hộ với hoàng thượng là nhất, người khác làm sao sánh kịp.” Dư phi tính toán kĩ, quả thẹn là người cả bát gia đảng lẫn tứ vương gia đều có ý đề phòng…

      Phất Dực chỉ biết gật đầu: “Cũng được, nếu tỷ thấy số lễ vật này đủ đệ mua nữa, đằng nào tiền nhà chúng ta cũng có thừa.”

      Có quà trong tay, Dư phi vội vàng đến Di Uyển, chỉ thiếu điều mọc cánh mà bay sang,ai ngờ đến nơi chỉ nhìn thấy mấy tên thái giám sai vặt, hỏi ra mới biết Tâm Di lại dự yến, Dư phi biết làm gì hơn đành để quà lại, tiu ngỉu quay về tẩm cung.

      Mấy ngày sau dò la biết Tâm Di ở Di Uyển, Dư phi lập tức chạy qua, vừa vào thấy Tâm Di dẫn theo mấy người cũng vừa bước đến cửa.

      Mọi người vội hành lễ, chỉ mình Tâm Di đứng trơ ra đó, chẳng thèm động tay động chân lấy cái, lạnh nhạt hỏi Dư phi: “Nương nương đến có việc gì thế?”

      “Chẳng có việc gì đâu, chỉ là cách cách đến lâu vậy rồi mà ta chưa có dịp qua thăm hỏi cách cách, thất lễ quá!” Dư phi vờ khách sáo.

      Tâm Di biết đương yên đương lành phải tự dưng Dư phi đến tìm mình, lễ vật trước đó giờ vẫn còn lù lù trong phòng kìa, lần “thăm viếng” này chắc hẳn liên quan đến di chiếu, bèn đáp lại cách lãnh đạm: “ dám.”

      Dư phi thấy Tâm Di mấy nhiệt tình, vội : “Tiểu Đường, mau dâng lễ vật lên!”

      Tiểu Đường đưa lễ vật ra. Tiểu Mai Tử liền nhận lấy, mang vào trong phòng.

      “Hôm nay ta đến là muốn thăm hỏi, chuyện trò với cách cách, xem cách cách còn thiếu gì …” Dư phi cứ tưởng tặng quà xong là Tâm Di tiếp mình, ngờ vẫn phải đứng trong vườn, bèn chủ động mở lời: “Cách cách, chi bằng chúng ta vào trong nhà chuyện!”

      ngại quá, Tâm Di vội ra ngoài, hôm nay Hộ bộ Thị lang mời cơm, nếu nương nương muốn mời Tâm Di, phiền nương nương gửi thiệp đến trước, Tâm Di còn sắp xếp thời gian. Mong nương nương thứ lỗi! Mai Lan Trúc Cúc, Đại Hổ, Nhị Hổ, chúng ta , đừng để người ta phải đợi.” rồi dẫn đầu đoàn người rời , bỏ mặc Dư phi đứng đó.

      Dư phi ngây người nhìn theo bóng Tâm Di. Ha! Lễ vật nhận cũng nhận rồi, lại bỏ ta lại đây là ý gì chứ?!

      Cùng lúc đó, Na Lan phủ cũng cân nhắc việc mời tiệc Tâm Di. Na Lan Hoằng vốn muốn mời, ý mười mươi nhưng bị Na Lan Đức Duật phản đối kịch liệt, lý do: các vị a ca mời ta vì muốn biết nội dung di chiếu, quan lại trong triều mời đương nhiên đều có mục đích riêng, chúng ta chẳng có chuyện gì cần nhờ vả ta nên cần quái gì phải mời.

      Tuy Na Lan Hoằng thấy con trai cũng có lý, nhưng người khác đều mời mỗi nhà mình là , sợ Tâm Di phật ý lại nghĩ này nghĩ nọ. Cha con tranh luận đương đến hồi gay cấn Tiết Ngôn đến. Ông này tìm bạn già Na Lan cũng chính vì chuyện đó, đương nhiên còn có ba chị em.

      Thu Yến làm cái đuôi theo sau.

      Na Lan Đức Duật thấy Sở Cầm và Hồng Dao còn chấp nhận được, độc mỗi Thu Yến là tuyệt đối muốn dính dáng, tính kiêu kỳ ngạo mạn của vị tiểu thư này thực khiến đau đầu nhưng giờ có muốn lỉnh cũng chẳng kịp.

      “Na Lan huynh, huynh mau giúp tôi quyết định !” Tiết Ngôn vừa vào oang oang.

      “Văn Hầu, tôi cũng muốn huynh cho ý kiến đây!”

      Nghe Na Lan Hoằng vậy, Tiết Ngôn liền hỏi: “Huynh có việc gì? phải là chuyện mời Tâm Di cách cách đấy chứ?”

      sai!”

      “A mã, Tiết đại nhân, con nghĩ chúng ta cần thiết phải theo đuôi người khác, chẳng khác nào tự làm xấu mặt mình, hoàng thượng cũng vì chúng ta có mời ta hay mà phân biệt đối xử.” Ngừng lại lúc, Na Lan Đức Duật tiếp: “Dù ai là hoàng đế, chúng ta cứ tận tâm tận lực với công việc của mình là được.”

      “Na Lan công tử có lý!” Sở Cầm tán đồng.

      “Mời có sao, đằng nào người ta cũng đều mời cả.” Đây là ý kiến của Thu Yến.

      “Muốn mời mọi người mà mời, đến lúc đó con tiếp đâu đấy! con chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về ta, bảo con theo sau những lời ta thích nghe, nằm mơ!” Na Lan Đức Duật xong đứng dậy bỏ ra ngoài.

      Na Lan Hoằng cau mày: “Duật nhi, con thể ở lại tiếp sư tỷ muội Thu Yến lúc chắc.”

      “A mã, Đỗ Thành Á bệnh ba ngày nay, con trực thế cậu ta ba ngày, mệt chết được, giờ con chỉ muốn ngủ giấc!” phải Na Lan Đức Duật kiếm cớ, quả thực cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tuy võ công của Na Lan ít ai sánh kịp nhưng phải mình đồng da sắt, đòi ép mình tiếp chuyện ba vị tiểu thư này, lúc này e còn khó hơn hái sao trời.

      Tâm Di ngày ngày dự yến, cứ là có quà đem về, lần nào Tâm Di cũng cứ tạm để đấy hẵng, chừng nào rảnh rỗi xếp sau, bọn Tiểu Trúc Tử chẳng dám tự ý động vào thành ra trong phòng đâu đâu cũng thấy hộp to hộp chất đống.

      Cuối cùng tối nay cũng có tiệc tùng gì, Tâm Di mới định sắp xếp lại, nếu còn để mặc đó e đến chỗ ngủ cũng thành vấn đề, trách chỉ trách bản thân, trước nay quen thói tiện đâu quăng đấy, thói xấu này theo Tâm Di đến tận Thanh triều. Dọn dẹp hồi Tâm Di bắt đầu cảm thấy đầu óc quay mòng mòng, đành kêu “đàn em” vào giúp.

      Sáu người đầu tắt mặt tối, tay chân muốn loạn cào cào lao vào phân loại đủ thứ quà cáp, cứ được lúc là Tiểu Mai Tử cất tiếng hỏi: “Cách cách, những thứ này cất đâu ạ?”… lúc sau, Tiểu Cát Tử lại : “Cách cách, trong tủ hết chỗ để rồi.”

      Tâm Di ngồi nhìn bọn họ chạy qua chạy lại xếp xếp dọn dọn, nhìn thôi cũng đủ chóng mặt: “Thôi, ngừng, ngừng lại cả , đừng dọn nữa.” Tâm Di ngăn bọn họ lại.

      Sáu người dừng tay, hiểu Tâm Di định làm gì.

      “Sao thế cách cách?” Tiểu Cát Tử hỏi.

      “Ngoài những thứ hoàng thượng ban tặng và số tranh chữ này, cả thứ này, này nữa…” Tâm Di chỉ vào mấy chiếc rương , “Còn lại các ngươi thích gì cứ lấy tự nhiên.”

      “Cách cách, đây đều là quà của các vị nương nương, phúc tấn và vương công đại thần tặng cách cách.” Tiểu Mai Tử .

      tặng ta rồi là của ta, ta muốn làm gì chả được, đừng khách sáo, thích gì cứ lấy.” Tâm Di buồn để tâm…

      Tiểu Trúc Tử nhảy cẫng lên vì vui sướng: “Cách cách, có thể lấy được?”

      “Ta được là được, ta ra Ngự hoa viên dạo vòng, các ngươi từ từ lựa, đừng tranh nhau sứt đầu mẻ trán là được.” rồi Tâm Di mở cửa ra ngoài.

      Tâm Di sợ có mặt mình ở đó bọn họ ngại dám lấy. Vừa bước đến cửa sân nghe thấy trong phòng vọng ra chuỗi tiếng “binh binh bốp bốp” và tiếng người la hét như có bạo động.

      Tâm Di lắc đầu, đưa tay bịt tai,chân dừng bước,vừa vừa tự nhủ: “ phải đánh nhau vỡ đầu chứ! Nếu thế là tội lỗi của mình hết.”

      Sau hai tiếng đồng hồ lượn Ngự hoa viên, về đến phòng, mắt Tâm Di thiếu nước rớt khỏi tròng.

      Phòng bừa như bãi rác thôi đề cập nhiều làm gì, hướng ống kính vào sáu “chiến sĩ”: mắt phải của Nhị Hổ và mắt trái của Tiểu Trúc Tử đều thâm tím, khác mắt gấu trúc là mấy; mũi Tiểu Lam Tử sưng vù; bím tóc của Đại Hổ bị giật tung, rối nùi; hai còn lại cũng chẳng thoát khỏi… số phận đưa đẩy, Tiểu Mai Tử biết mất đâu chiếc hài, ống tay áo của Tiểu Cát Tử bị kéo rách.

      Tâm Di nhìn bọn họ hồi mới lên tiếng: “ dặn các ngươi đừng tranh giành nhau rồi, coi coi, người nào người nấy trông có ra gì, xem ngày mai các ngươi làm sao chường mặt ra ngoài?!”

      Tiểu Trúc Tử ra vẻ tủi thân,đáp: “Huynh đệ bọn họ họp lại bắt nạt nô tài.”

      Tiểu Trúc Tử ít tuổi nhất, thường ngày hay bám riết lấy Tâm Di, hỏi này hỏi nọ, bản thân Tâm Di cũng thích lém lỉnh, tinh ranh của cậu nhóc này, coi Tiểu Trúc Tử như em trai, hết lòng bênh vực… thế nên quay sang trách huynh đệ nhà Hổ, “Hai ngươi cũng là, Tiểu Trúc Tử nhất, nhường nhịn chút có sao!”

      “May mà , chứ lớn tí nữa chắc huynh đệ thuộc hạ đánh lại, theo thuộc hạ, Tiểu Trúc Tử nên gọi là Tiểu Hổ Tử mới đúng, biết cắn cả người ta, cách cách xem!” Đại Hổ vừa vừa giơ tay trái ra, cánh tay hằn vết răng.

      “Tiểu Trúc Tử, sao ngươi cắn Đại Hổ?” Tâm Di quay đầu hỏi Tiểu Trúc Tử.

      nắm tóc nô tài.”

      Đại Hổ đáp trả ngay: “Nó đánh em thuộc hạ.”

      “Nhị Hổ cướp đồ của nô tài trước.” Tiểu Trúc Tử còn lâu mới chịu!

      Tâm Di bắt đầu bực mình: “ cướp gì của ngươi?”

      chiếc bát bạc.”

      “Thuộc hạ cầm lên trước.” Nhị Hổ cũng chịu thiệt.

      “Các ngươi đợi đây!” Tâm Di quay người vào phòng trong, chẳng ai biết làm gì, vài phút sau Tâm Di cầm tấm gương bước ra, tấm gương này mang theo từ thế kỷ XXI, Tâm Di chìa gương cho Nhị Hổ, hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì?”

      Nhị Hổ nhìn vào gương, : “Thấy bản thân mình.”

      Tâm Di lại đưa gương cho Tiểu Trúc Tử xem: “Còn ngươi?”

      Tiểu Trúc Tử nhìn lướt qua, trả lời: “Thấy bản thân mình.”

      “Tốt, đợi chút!” Tâm Di dùng con dao cào lớp thủy ngân đằng sau gương, cào sạch rồi mới đưa gương cho Nhị Hổ, “Nhìn lại xem, giờ ngươi thấy gì?”

      Lúc này gương trở thành tấm kính, Nhị Hổ cầm lấy, nhìn vào “gương” đáp: “Thấy trai, Tiểu Lam Tử, Tiểu Trúc Tử, Tiểu Mai Tử, Tiểu Cát Tử và cả cách cách nữa.”

      “Trong tay ngươi bây giờ còn là ‘gương’ mà là ‘kính’, điểm khác biệt giữa gương và kính là lớp bạc mỏng bôi ở mặt sau, nhưng chính chút bạc ít ỏi này lại khiến các ngươi chỉ nhìn thấy bản thân mình, nhìn thấy người khác.”

      Nghe Tâm Di vậy, sáu người đều lặng thinh, cúi gằm đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :