1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ai bảo chỉ hoàng tử mới là “chân mệnh thiên tử” – Mưa Bay (96 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 5: Tin tức lan truyền khắp Tử Cấm Thành

      Dịch giả: Yuetian

      Đến Nam thư phòng, Khang Hy sai người bê nước đến, Tâm Di rửa sạch mặt, đem mái tóc dài bóng mượt của mình cột vổng lên. Lúc này, Khang Hy mới nhìn khuôn mặt Tâm Di. đẹp nhưng toàn thân toát lên thứ sức sống đặc biệt mà những chốn thâm cung nội viện thể có.

      Đợi Khang Hy cho đám cung nữ, thái giám đứng hầu lui hết ra ngoài, Tâm Di mới mở lời: “Hoàng thượng, ngài muốn hỏi gì tiểu nữ?”

      Tuy trong lòng thầm khen ngợi thông minh của Tâm Di, Khang Hy vẫn nghiêm mặt, : “Nha đầu, lá gan nhà ngươi to đấy, dám đem điều cơ mật thế này ra, sợ trẫm chém đầu ngươi chắc?”

      Tâm Di cười : “Nếu muốn giết lúc nãy ngài giết rồi. Thực ra lúc đó tiểu nữ cũng rất sợ hãi, nhưng , cũng bị coi là nữ, thích khách đem chặt đầu nên đành liều phen, đánh cược vận may của mình, cũng đánh cược xem liệu hoàng thượng có phải là vị minh quân.”

      “Và ngươi thắng cược.”

      “Với hoàng thượng tiểu nữ đúng là thắng cược, nhưng tiểu nữ cũng biết tai họa từ miệng mình mà ra, e rằng mấy vị A Ca đó chịu tha cho tiểu nữ.” Tâm Di biết Khang Hy là lá bùa hộ thân duy nhất mình có, muốn sống yên ổn ở chốn thâm cung này, bảo hộ của Khang Hy được.

      “Nếu đến nhóc như ngươi trẫm cũng bảo vệ được còn làm vua nước làm gì chứ.” Khang Hy quả nhiên vậy.

      “Ai!” Tâm Di thở dài tiếng: “Hoàng thượng, tiểu nữ biết quá giai đoạn lịch sử này. Vì ngôi vua, bọn họ sẵn sàng chém giết lẫn nhau, kết bè kéo phái, trừ khử bất kỳ ai cản đường mình, thậm chí đến tình cảm ruột thịt cũng chẳng đáng xu. Tiểu nữ chỉ là nhóc bình thường, quyền thế cũng vô phương tự vệ, đối với bọn họ mà lại càng nhoi, yếu đuối, lợi dụng được lợi dụng, lợi dụng được …”

      “Bọn chúng đều là con trai ruột của trẫm, trẫm chưa già đến mức mắt mờ tai điếc, lẽ nào lại biết chúng nghĩ gì? Bọn chúng đừng có hòng mưu tính gì ở chỗ ngươi, vả lại…” Khang Hy cười… nham hiểm, “ngươi thông minh thế, bọn chúng cũng đừng mong ‘moi’ được gì từ ngươi.”

      “Hoàng thượng, từ đâu mà ngài biết tiểu nữ thông minh?”

      Khang Hy giơ tay dí dí vầng trán bướng bỉnh của Tâm Di: “Ngươi nghĩ trẫm lại biết ngươi ‘dĩ lùi vi tiến’ hay sao. Tiểu nha đầu, dám giở trò trước mặt trẫm.”

      “Uhhhh… hoàng thượng, ngài cố tình giả ngốc.” Tâm Di bắt đầu làm nũng.

      “Có những lúc giả ngốc nhìn càng , lúc nãy bọn chúng nghĩ gì đều viết hết mặt. Nhắc lại, là do trẫm mà ra cả. Thực ra trẫm cũng tin ngươi rồi, nhưng Dận Chân vẫn cứ mực chịu buông tha làm trẫm cũng khỏi hiếu kỳ.”

      “Cám ơn hoàng thượng.”

      “Cám ơn trẫm vì điều gì?” Khang Hy hiểu.

      “Cám ơn ngài tin tiểu nữ.”

      Khang Hy mỉm cười hiền từ nhìn Tâm Di: “ hiểu vì sao trẫm vừa gặp là thấy thích ngươi ngay, cứ thấy có cảm giác gì đó gần gũi, thân thiết, giống như xa cách rất lâu rồi đến hôm nay lại gặp lại vậy.”

      “Đây cũng là lý do vì sao ngài lật tẩy tiểu nữ, giết tiểu nữ, đúng ?” Tâm Di hỏi.

      Khang Hy gật đầu: “Vốn tranh cướp, đấu đá nhau mất còn, có ngươi tham gia vào nữa càng thêm ‘náo nhiệt’ cho coi.”

      “Hóa ra là muốn mình kiềm bớt cái đám ‘quý tử’ ấy, ai… ông già tội nghiệp, tốt thôi, coi như là báo đáp ơn chăm sóc cũng được!” Tâm Di nghĩ.

      “Nha đầu, trẫm lập nhầm người đấy chứ?” Cuối cùng hỏi đến vấn đề then chốt rồi đây.

      “Tuy hành có chút nham hiểm, độc ác nhưng biện pháp của người đó lại rất có hiệu quả, tạo lập nền tảng cho Càn Long thịnh thế sau này.” Tâm Di nghĩ lúc rồi trả lời, “Hoàng thượng lập người đó cũng vì muốn đảm bảo Đại Thanh ba đời phồn thịnh?!”

      sai, những việc của thời đại này đối với ngươi mà đều là lịch sử, gì có thể giấu nổi ngươi. Từ năm 8 tuổi lên ngôi đến nay, trải qua quá nhiều chuyện, cũng chẳng có nguyện vọng gì khác nữa, trẫm chỉ nhớ Chu Nguyên Chương từng : Tự cổ Hồ nhân vô bách niên chi vận (1), ngươi trẫm hay, Thanh triều được bao năm vận số?”

      “Từ 1616, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đến 1911, Phổ Nghi, trải qua tất cả 295 năm, kể Đa Nhĩ Cổn, tổng cộng có 12 vị hoàng đế.” Tâm Di học sử cũng tồi.

      “Ha… 295 năm? Tốt, tốt lắm, lâu hơn Minh triều.” Khang Hy hài lòng .

      Tâm Di chợt nghĩ đến chuyện, liền hỏi: “Hoàng thượng, tự cổ hoàng đế đều mong trường sinh bất lão, ngài…?”

      Khang Hy ngắt lời : “Gì mà ‘trường sinh bất lão’, ‘vạn thọ vô cương’ chứ? Đều lừa người hà! Ngươi từng thấy ai sống đến vạn tuổi bao giờ chưa? Có sinh ắt có tử, ngươi cũng rồi đấy thôi, trẫm là hoàng đế tại vị lâu nhất trong lịch sử, trẫm còn gì thỏa mãn nữa chứ? Biết vận số Đại Thanh, biết mình lập sai người là trẫm có thể an tâm gặp liệt tổ liệt tông rồi.”

      Tâm Di khỏi cảm than: “Khang Hy đúng là Khang Hy, quả nhiên giống các hoàng đế khác!”

      “Con bé này, miệng cứ như quết mật ấy!” Khang Hy cười mắng.

      “Tuyệt đối là lòng đấy ạ!” Tâm Di cách nghiêm túc. Thấy Khang Hy vẫn tiếp tục ‘ngắm’ mình từ xuống dưới, từ dưới lên , Tâm Di cũng chột dạ nhìn lại mình: quần áo chỉ… hơi bị bẩn chút, có gì khác lạ đâu nhỉ! Lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Hoàng thượng, tiểu nữ có gì phải hay sao ạ?”

      “Nhà ngươi nghèo lắm sao?” Khang Hy hỏi.

      Tâm Di càng thắc mắc đẫy: “Đâu có đâu! Hoàng thượng, sao tự dưng ngài lại hỏi vậy?”

      “Thế sao ngươi lại ăn mặc rách rới thế này? Đến ăn mày ở Đại Thanh triều chúng ta còn mặc tốt hơn ngươi.” Khang Hy chỉ vào chiếc quần đầy những lỗ thủng của Tâm Di: “Coi, toàn lỗ là lỗ!”

      Tâm Di cười khoái tỉ: “Hoàng thượng, đây là hàng hiệu đấy ạ! Nếu đổi ra thành ngân lượng, 100 cũng phải 50.”

      Khang Hy trợn tròn mắt: “Cái thứ quần áo hở tay lộ chân, toàn thân đầy lỗ là lỗ, rách để đâu cho hết này mà cũng đáng 100 lượng cơ á? Vật giá chỗ ngươi cũng quá ư là vô lý! Còn nữa, đầu tóc con phải chải sao cho đẹp, cho kiểu cách, sao trẫm cứ thấy tóc ngươi giống… giống… cái đuôi ngựa ấy vậy?”

      Tâm Di tinh nghịch mỉm cười với Khang Hy, cố tình lúc lắc cái… đuôi ngựa của mình.

      Trong lúc Khang Hy và Tâm Di ngồi trò chuyện ở Nam thư phòng Lý Đức Toàn chạy ngược chạy xuôi sắp xếp chỗ ở cho . Chỉ nguyên chỗ ở cũng đủ khiến ông này phải nghĩ nát óc. Tâm Di phải là cung nữ, đương nhiên thể ở cùng với đám cung nữ được, cũng phải là phi tần, nhưng dễ thấy là hoàng thượng rất thích , thường kiếm trò chuyện, thế nên cũng thể ở quá xa… nghĩ hoài nghĩ mãi đành đến chỗ trước kia các hoàng tử khi còn vị thành niên vẫn ở. Lý Đức Toàn chọn ngay chóc chỗ Dận Chân từng ở hồi . Đó là khu biệt lập, thanh tĩnh, cách Nam thư phòng, Càn Thanh Cung quá xa. Nghĩ đến đây, lại hấp tấp chạy về phía phủ Nội vụ.

      Nội vụ phủ tổng quản Ngô Bồi Tề là người tay ông này đề bạt lên, thấy Lý Đức Toàn đến, vội chạy lại hành lễ: “Lý tổng quản, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy? Hay chỗ Vạn Tuế Gia thiếu gì? Ai lại để ngài phải đích thân đến thế này, cứ cho dặn dò câu là được, lập tức đem qua ngay.” Vừa vừa sai tiểu thái giám rót trà.

      Lý Đức Toàn nhấp ngụm trà rồi : “Lần này ta đích thân được. Ngươi sai người quét dọn sạch nơi tứ gia ở ngày trước, rồi chuẩn bị đồ dùng giành cho nữ giới, quần áo, chăn nệm đều phải chọn loại tốt nhất đưa qua… Nhớ chọn thêm hai cung nữ, hai thái giám, phải biết hầu hạ đấy.”

      Ngô Bồi Tề hơi bối rối: “Đồ dùng giành cho nữ giới? Chủ nhân mới ạ?”

      Lý Đức Toàn liếc xéo tay này phát: “Ngươi nghĩ đâu vậy hả? hỏi Kính phòng coi bao lâu rồi chủ nhân lật qua thẻ bài (2)!”

      “Thế vị nương này là…?”

      nghe chuyện xảy ra ở Ngự hoa viên lúc nãy?”

      … có chuyện gì thế ạ?” Ngô Bồi Tề lắc đầu hỏi.

      Lý Đức Toàn cũng chẳng hơi đâu mà giải thích: “Mạng lưới tin tức của nhà ngươi chẳng nhanh nhạy chút nào, làm ăn kiểu gì thế? Ta rảnh ngồi đây kể chuyện với ngươi, tự mà nghe ngóng. Kỳ thực, ngươi chủ nhân mới cũng sai, theo ta, quá ba ngày, hoàng thượng phong ta tước hiệu gì đấy cho mà coi. Thôi, nhiều chuyện với ngươi nữa, ta còn phải dặn Ngự thiện phòng, tối nay Vạn Tuế Gia muốn dùng cơm cùng vị nương tên Tâm Di này!” xong lại lật đật chạy .

      Ngô Bồi Tề vội sai phái tiểu thái giám: “Nhanh, quét dọn cho sạch , nhân tiện nghe ngóng xem ban nãy Ngự hoa viên xảy ra chuyện gì, nhanh, nhanh lên!”

      15 phút sau, cuối cùng Ngô Bồi Tề cũng hiểu ra vấn đề. Muốn làm việc ở chốn hoàng cung bề ngoài huy hoàng, bên trong đen tối này, đầu óc phải nhạy bén. Ngô Bồi Tề leo lên đến chức Nội vụ phủ tổng quản, đương nhiên cũng đến nỗi ngu, lập tức tận tâm tận lực chọn lựa những thứ đồ tốt nhất, cố làm sao để lại ấn tượng tốt trước chủ nhân tương lai.

      Lại Lý Đức Toàn, từ Nội vụ phủ ra, qua Ngự thiện phòng, rồi vừa vừa nghĩ xem còn việc gì cần làm tiếp theo. Phận nô tài, việc chủ nhân giao phải làm cho tốt, việc chủ nhận chưa giao phải nghĩ ra trước mà làm cho tốt.

      Chứ , ông này vừa nghĩ đến chuyện rất ư quan trọng, thế là chặn tiểu cung nữ lại hỏi: “Có thấy Na Lan thống lãnh đâu ?”

      Mắt tiểu cung nữ lập tức sáng rực: “Có, có, có, vừa về phía Càn Thanh Cung, Lý công công, có cần nô tì cùng ngài ạ?”

      “Khỏi, ngươi phải làm gì làm , cứ nhắc đến Na Lan Đức Duật là chẳng còn nhớ gì hết! tài nào hiểu nổi đám con chúng bay!” Lý Đức Toàn quay người lại, hướng về phía Càn Thanh Cung thẳng tiến.

      Tại cửa vào Càn Thanh Cung, quả nhiên nhìn thấy Na Lan Đức Duật, Lý Đức Toàn vội lên trước bắt chuyện: “Thống lĩnh, Na Lan thống lĩnh.”

      Na Lan Đức Duật thấy Lý Đức Toàn gọi mình, liền hỏi: “Lý công công, tìm tại hạ có việc gì?”

      “Có, thống lĩnh có thể phái hai thuộc hạ cho tôi?” Lý Đức Toàn vào ngay vấn đề chính.

      Thấy mặt Na Lan Đức Duật lên toàn dấu hỏi, Lý Đức Toàn vội giải thích: “Ấy là để bảo vệ vị nương tên Tâm Di đó.”

      “À ra thế!” Na Lan tưởng đây là ý muốn của Khang Hy liền hỏi: “Cần thị vệ đẳng cấp nào?”

      Lần này đến lượt Lý tổng quản bối rối, đây vốn là do ông ta tự nghĩ ra, thế nên chỉ đành : “Vạn Tuế Gia .”

      Na Lan Đức Duật nghĩ lúc rồi : “Thế này vậy, cứ phái trước hai tứ đẳng thị vệ qua bển, nếu cần sau này đổi cũng được!”

      “Ai, thế cũng được!” Lý Đức Toàn ngớt tán thành: “Thống lãnh này, giờ chọn người chứ!”

      Na Lan Đức Duật chẳng có mấy thiện cảm với Tâm Di, thực lòng muốn vì này mà đích thân chọn người, bèn tìm lí do vừa phổ thông vừa dễ đuổi khéo người khác: “Tôi còn có việc phải làm, , công công cứ tự chọn vậy!”

      Lý Đức Toàn tinh tường cỡ nào, nhìn ngay ra Na Lan Đức Duật muốn , bèn : “ sao, việc vặt này tôi làm quen rồi, thống lãnh bận gì cứ .”

      “Thế đành phiền công công vậy!” Na Lan Đức Duật cũng chỉ mong có vậy.

      Tạm gác chuyện Lý Đức Toàn tuyển thị vệ qua bên, chúng ta cùng đem cái hậu cung này ra ‘buôn’ trước hẵng.

      Hậu cung là nơi ở của đám những kẻ (phi tần + cung nữ + thái giám) thừa thời gian thiếu việc làm đến cực điểm, dù chỉ là những việc bé tí tẹo như hạt vừng hạt đỗ, chẳng bao lâu cũng khiến cả hoàng cung đều biết, huống hồ gì hôm nay lại xảy ra việc lớn như vậy, tin này mà lan nhanh phải biết. Sai vào đâu được nữa, trời chưa tối, toàn bộ Tử Cấm Thành đều kháo nhau trời rơi xuống đến từ tương lai tên Tâm Di.

      Dư phi đương nhiên cũng ngoại lệ. Bả là phi tử cuối cùng Khang Hy ân ái, vẻ ngoài khoảng 36, 37 tuổi, sinh được khuôn mặt thông minh, tinh tường, tiếc là thân hình có chút phát phì, trước kia cũng khá được lòng Khang Hy. Chỉ là mấy năm gần đây Khang Hy tuổi tác cao, lại bận rộn việc triều chính, đám hoàng tử a ca phần công khai phần ngấm ngầm đấu đá tranh cướp ngôi vị càng khiến long thể Khang Hy yếu nhiều so với trước. Tuy nhiều năm gần nữ sắc nhưng thỉnh thoảng vẫn đến cung Dư phi uống tách trà, ngồi chuyện phiếm.

      Lẽ thường, người quá rảnh rỗi thường thích hóng chuyện thị phi, kháo chuyện nhà này luận chuyện nhà kia, hiếm lắm mới kiếm được tin tức hay ho thế này, bỏ qua sao được! Huống gì mới bắt đầu Tiểu Đường cũng báo cáo qua việc này rồi.

      Chứ , lúc này đây, Dư phi lại cùng đám cung nữ thân cận bàn luận xôn xao, khí có chiều hướng nóng lên…

      “Ai… các ngươi có nhìn thấy mặt mũi con ranh đó? Xinh ?” Dung mạo vẫn là điều Dư phi quan tâm nhất.

      “Nương nương, ta trông thế nào, Na Lan Đức Duật là người nhất. Lúc đó họ đứng đối diện với nhau mà lại!”Tiểu Đường .

      “Chi bằng gọi Na Lan Đức Duật đến hỏi thử xem!” Xảo Hồng đề nghị.

      “Muốn gặp cứ thẳng ra, cần gì phải kiếm cớ.” Dư phi làm gì biết tâm tư mấy nàng?

      Xảo Hồng là tì nữ Dư phi đem từ nhà mẹ đẻ qua, thân với Dư phi nhất nên năng nhiều khi chẳng kiêng dè gì hết: “Nương nương, chả nhẽ nương nương lại muốn gặp ?”

      “Hừ, nha đầu chết tiệt, ta cần gặp làm gì?” Dư phi làm ra vẻ tức giận .

      Tiểu Đường che miệng cười: “Nương nương, nô tì ra ngoài chút.” rồi chạy vụt .

      “Ê… đâu đấy?”

      “Nương nương, đây phải biết rồi còn hỏi!” Xảo Hồng trả lời thay Tiểu Đường.

      Tiểu Đường đâu? Người thông minh ắt hẳn đoán ra ngay. sai! nàng tìm Na Lan Đức Duật.

      Dư phi cực kỳ hâm mộ Na Lan Đức Duật, cứ rảnh ra là lại đến vườn thượng uyển lượn lờ, như vậy cơ hội gặp được Na Lan Đức Duật nhiều hơn người khác rất nhiều, gặp rồi lại kiếm cớ chuyện ngẫu vài câu, dù chỉ được có , hai câu cũng đủ để bả vui để đâu cho hết.

      Rốt cuộc hôm nay cũng chộp được cơ hội, có thể danh chính ngôn thuận bắt chuyện với Na Lan Đức Duật.

      lúc sau Tiểu Đường mới quay lại: “Nương nương, đến rồi đấy ạ.”

      “Thế người đâu?” Dư phi muốn nhảy cẫng lên.

      “Ở ngoài cửa.”

      “Sao gọi vào?” Dư phi trách.

      nội cung hậu viện, tiện vào, có việc gì, nương nương cứ cho dặn dò.” Tiểu Đường đáp.

      “Cũng được, để bổn cung đích thân mời vậy.” Để có thể gặp được Na Lan Đức Duật, thân phận địa vị gì Dư phi cũng vứt qua bên.

      Bước đến cửa cung, quả nhiên thấy Na Lan Đức Duật chắp tay sau lưng đứng đó.

      Nghe thấy tiếng bước chân, Na Lan Đức Duật bèn quay người lại, từ tốn hướng Dư phi hành lễ: “Yết kiến nương nương, hay nương nương cho gọi có chuyện gì?”

      “Chỉ là muốn hỏi ngươi vài việc…” Dư phi cười .

      “Xin nương nương cứ !”

      “Vào trong ngồi chuyện, đứng ở cửa hoài mệt!” Dư phi giơ tay kéo Na Lan Đức Duật.

      Na Lan Đức Duật vội lùi về sau bước: “Nương nương có chuyện gì cứ hỏi, vi thần trực, thể ở lại đây quá lâu.”

      “Cũng chẳng có gì, nghe trời rơi xuống , còn là người của vài trăm năm sau, có chuyện này?”

      “Là tự ta thế.” Na Lan Đức Duật sớm đoán biết Dư phi muốn hỏi chuyện này.

      “Trông thế nào? Có phải Vạn Tuế Gia rất thích ta?” Điều Dư phi muốn biết nhất vẫn là thái độ của Khang Hy.

      “Hồi bẩm nương nương, vi thần nhìn dung mạo ta, còn chuyện Vạn Tuế Gia có thích ta hay , nương nương nên hỏi vi thần.” Na Lan Đức Duật trả lời cách điềm tĩnh.

      phải ngươi đứng đối diện với ta hay sao? Sao lại nhìn chứ?” Dư phi vẫn chịu thôi.

      “Vi thần chỉ để ý quan sát cử chỉ hành động của ta, để tâm ta trông như thế nào! Nếu nương nương còn chuyện gì khác, vi thần xin được rút lui.” Na Lan Đức Duật thực còn chút nhẫn nại đứng đây chuyện tiếp với Dư phi, chỉ mong nhanh chóng thoát thân.

      Dư phi thấy chẳng hỏi thêm được gì khác, đành thôi.

      Na Lan Đức Duật rời lâu rồi mà Dư phi vẫn đứng bất động ở cửa cung.

      Xảo Hồng nhịn được, cất tiếng gọi: “Nương nương…”

      Dư phi thở dài tiếng, hỏi: “Trông ta xấu xí lắm sao?”

      “Đâu có, nương nương vô cùng xinh đẹp ấy chứ.”

      “Vậy vì sao bao giờ muốn thêm với ta câu?” Dư phi khẽ .

      “Nương nương là chủ, chỉ là nô tài, làm sao dám nhiều với nương nương chứ?” Xảo Hồng chỉ có thể an ủi như vậy.

      —————

      Chú thích:

      (1) Tự cổ Hồ nhân vô bách niên chi vận (từ xưa, người Hồ có trăm năm hưng thịnh); Hồ: thời cổ Trung Quốc gọi các dân tộc ở miền Bắc là Hồ, đồng thời cũng có ý chỉ ngoại tộc.

      (2) Thẻ bài (hay 牌子 ‘pai zi’): đây là thứ tượng trưng cho đám vợ lớn vợ bé của vua. Mỗi phi tần đều có cái, có ghi đầy đủ tên tuổi, chức tước… (làm bằng gỗ, ngọc hay cái gì đó, hình chữ nhật, lan man hơn chút nữa, khi mà chọn tố nữ mỗi ba năm lần ấy, mỗi thiếu nữ tham dự tuyển chọn cũng đều có thẻ bài, ghi tên họ, tuổi tác, con cái nhà ai, v.v…). Mỗi đêm trc khi nghỉ, thái giám Kính phòng thường dâng lên cái khay chất cái đống thẻ này để vua chọn…

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 6: Toan tính
      Dịch giả: Hikarichan

      Dư phi trở vào phòng, cảm giác như vừa mất mát điều gì đó: “Ta như các ngươi, còn trẻ, còn hy vọng. Ta cũng chẳng sinh được a ca, cách cách nào, chỉ có thể đơn thân chiếc bóng trong chốn thâm cung lạnh lẽo này sống nốt phần đời còn lại. Na Lan Đức Duật là chàng trai nam tính nhất ta từng gặp, khí khái nam tử hán, đại trượng phu… Với , ta cũng chẳng dám có suy nghĩ gì khác, bởi , ta là người của hoàng thượng, chỉ mong được gặp thường xuyên, chuyện trò với vài câu cũng đủ mãn nguyện.”

      “Nương nương, chuyện này có gì là khó, nương nương vẫn thường gặp đấy thôi!” Tiểu Đường tiếp lời.

      “Phải đấy, bọn nô tì cũng nhờ thế mà được gặp !” Xảo Hồng thêm.

      “Ta biết các ngươi đều thích , có điều, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. Các ngươi bao giờ thấy mỉm cười với nào chưa?” Dư phi quả là người từng trải.

      “Rốt cuộc thích người con như thế nào nhỉ?” Tiểu Đường băn khoăn.

      “Tiêu chuẩn của cao lắm, theo nô tì, muốn tiên nữ thiên giới kia.” Xảo Hồng chua ngoa.

      “Xảo Hồng tỷ, tỷ đúng là ăn được nho mới chê nho chua (1)!” Tiểu Đường trêu.

      “Xảo Hồng cũng sai! Nhắc đến tiên nữ, chốn cung cấm này quả có vị, chỉ có điều với tới.” Dư phi cũng góp vào.

      “Nương nương chỉ Uyển cách cách chứ gì?” Tiểu Đường đoán.

      “Còn ai vào đây nữa?!” Xảo Hồng khẳng định, “Cả hoàng cung chỉ có Uyển cách cách là người xinh đẹp nhất. Nô tì mà là đàn ông cũng thích ta cho coi.”

      “Nhưng nữa Uyển cách cách cũng là cách cách, dù Na Lan Đức Duật có thích ta cũng chẳng có hy vọng gì.” Giọng Tiểu Đường có chút tiếc nuối.

      “Các ngươi hết chưa?! Cứ nhắc đến Na Lan Đức Duật là quên hết mọi thứ. “Dư phi mắng, nhưng có thể nhận ra bà ta chẳng có vẻ gì khó chịu.

      xuất của Tâm Di khiến các cung các viện đều chấn động. Người ta bàn tán, phỏng đoán… mãi đến tận đêm khuya vẫn chưa kết thúc. Chớp mắt đến bữa ăn tối, là bữa tối chứ thực ra chính xác phải là bữa khuya mới đúng.

      Trong cung Thanh triều, ăn uống cũng có giờ giấc quy định. ngày có hai giờ ăn chính thức, tùy theo từng mùa mà có đôi chút khác biệt. Thường giờ thần(còn gọi ‘thìn’: 7h-9h) ăn sáng, giờ mùi (còn gọi ‘vị’: 13h-15h) ăn tối, những giờ khác nếu cần thiết cũng có thể truyền gọi. (2)

      Lúc Khang Hy thiết tiệc quần thần tính là bữa tối, cho nên đến bữa ăn vào buổi tối chính là “bữa khuya”.

      Lúc này đây Dư phi cũng dùng bữa ăn khuya, Xảo Hồng, Tiểu Đường hầu Dư phi dùng bữa, còn Tú Nhi đứng bên bưng tách trà dùng để súc miệng. Dư phi ăn được vài miếng bèn hạ đũa xuống hỏi: “Tiểu Đường, có Vạn Tuế Gia cùng con nhóc đó dùng cơm?”

      Tiểu Đường gật đầu đáp: “ sai, chính miệng hoàng thượng dặn dò Lí công công mà.”

      Dư phi nghĩ mãi mà vẫn hiểu: “Rốt cục lão già ấy muốn gì chứ?”

      “Suy nghĩ của Vạn Tuế Gia ai mà đoán được chứ!” Vẫn là Tiểu Đường đáp lời: “Nô tì chỉ nghe , nương đó chẳng có chút gia giáo, lại to gan lớn mật khác thường, dám cãi lại Ung vương gia.”

      “Quái lạ! Sao hoàng thượng lại muốn dùng cơm cùng đứa thiếu giáo dục như vậy nhỉ?” Dư phi thắc mắc, “Mặt khác, chẳng mấy người là sợ Dận Chân, nó dám đắc tội lão tứ, nếu phải là biết trời cao đất dày … nó quả phải có điểm hơn người!”

      “Nương nương, nha đầu đó chắc phải có bản lĩnh gì đó ! Hình như ta biết hoàng thượng lập ai làm người kế vị phải!” Tiểu Đường tiếp.

      Dư phi nhướng mày: “ thế? Nguồn tin đáng tin cậy chứ? Hoàng thượng định lập ai?”

      “Nô tì chẳng qua chỉ nghe đám cung nữ, thái giám hầu hạ ở Ngự hoa viên kể lại. Lúc đó hoàng thượng cũng rất sửng sốt, nhìn dáng vẻ hoàng thượng hình như cũng công nhận điều ta . Còn về phần lập ai…” Tiểu Đường lắc đầu, “ chẳng ai biết cả.”

      “Uh, như vậy nha đầu đó quả có thể lợi dụng được. Dùng nó đối phó lão tứ, lão bát được đấy.” Dư phi thầm toan tính.

      Xảo Hồng xen vào: “Nhưng nương nương, tứ gia, bát gia và những người khác đều biết chuyện này. Bọn họ nào phải kẻ ngốc! Bây giờ e rằng ai cũng muốn biết chư quân tương lai là ai.”

      Dư phi tán đồng: “Vậy phải xem ai dụ được con nhóc đó ra trước. Nữ giới giao thiệp với nữ giới tiện hơn nam giới bọn họ là cái chắc!” rồi đứng dậy bước về phía trước, Tú Nhi bưng trà theo sau, chẳng may dẫm phải đuôi váy của Dư phi khiến Dư phi loạng choạng, suýt nữa ngã sấp.

      “Nương nương cẩn thận!” Xảo Hồng vội đỡ lấy Dư phi.

      Dư phi đứng vững rồi, khỏi nổi giận, quay ngoắt người lại, giáng cho Tú Nhi cái tát mạnh.

      “Nương nương, nô tì cố ý!” Tú Nhi nén đau giải thích.

      “Còn dám cãi?!” Dư phi lại giơ tay định đánh tiếp.

      Tiểu Đường vội can ngăn: “Nương nương, hà tất so bì với bọn nô tì, khéo tức giận ảnh hưởng sức khỏe.” Vừa vừa cầm lấy tách trà trong tay Tú Nhi, quên đưa mắt ra hiệu: “Còn mau lui , ở đây tính chọc giận nương nương nữa hả?”

      Nhìn Tú Nhi nước mắt lưng tròng vội vàng rời , Dư phi vẫn chưa hết tức, càu nhàu trong miệng: “Thấy cái mặt nó là thấy khó chịu!”

      Cung cấm đêm thu chìm trong yên tĩnh. Ánh trăng như sợi như tơ, như mộng như ảo rót xuống, vương vãi mặt đất, cành lá và nóc mỗi cung điện. Đám côn trùng trong các góc nhà, bên chân tường rả rích hòa tấu dạ khúc, càng làm tăng thêm cái tĩnh lặng của đêm khuya.

      Tú Nhi chạy đến hành lang vắng, dựa người vào cột khẽ nức nở. Đây là thiếu nữ mới 16 tuổi với làn da trắng mịn mềm mại, đôi mắt to tròn đen lay láy và cánh mũi nhắn xinh xẻo hơi hếch lên ; tuy bị giày vò, hành hạ nhiều kể xiết song vẫn cách nào che lấp được dung mạo kiều của Tú Nhi. Tiếc thay trong đôi mắt to tròn ấy lại lộ ra vẻ bi thương, hoàn toàn thấy dấu vết của niềm vui sướng, hồn nhiên mà những thiếu nữ ở lứa tuổi này vẫn có. khóc, chợt thấy có ai đó vỗ vào vai mình cái khiến Tú Nhi giật thót mình, vội vàng lau nước mắt, quay đầu lại: “A, ra là Kỳ Thư tỷ tỷ!”

      “Có phải tỷ làm muội giật mình?” Kỳ Thư ân cần hỏi. Kỳ Thư là cung nữ có khuôn mặt trái xoan, thân hình nhắn, thường ngày vốn ít , quen Tú Nhi cũng chưa được bao lâu; lúc này, nhìn thấy bên má Tú Nhi sưng đỏ lên, hơi cau mày hỏi: “Muội sao thế? Lại bị chủ nhân đánh phải ?”

      Tú Nhi , chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

      Kỳ Thư lau nước mắt cho Tú Nhi, thở dài: “Ai, nô tài như chúng ta đều cái phận này cả!”

      “Tỷ định đâu vậy?” Tú Nhi khẽ hỏi.

      hầu hạ chủ nhân mới.”

      Tú Nhi khỏi thắc mắc: “Chủ nhân mới?”

      “Chính là vị nương từ trời rơi xuống ấy.”

      “À!” Tú Nhi gật đầu rồi lại cách lo lắng: “Muội nghe nương đó vô cùng thiếu gia giáo, chủ nhân như thế hẳn là khó hầu hạ lắm!”

      Kỳ Thư khẽ thở dài tiếng: “Biết làm sao được, có khó hầu hạ đến đâu vẫn cứ phải hầu! ta cùng hoàng thượng dùng bữa xong về ngay. Thôi, với muội nữa, tỷ phải qua bên đó đây, đến muộn là hỏng!”

      “Thế tỷ nhanh !” Tú Nhi rất muốn chuyện trò với Kỳ Thư thêm lúc nữa nhưng cũng biết nếu Kỳ Thư đến muộn hậu quả khôn lường.

      Kỳ Thư mới được vài bước lại quay đầu lại dặn dò: “Muội nên thận trọng chút, nếu tránh được cứ tránh xa Dư phi ra! Bà ta nhìn thấy muội tự nhiên có chỗ trút giận nữa.”

      Tú Nhi nghe xong, cúi mặt xuống: “Tú Nhi mệnh khổ!”

      “Phận nô tài, có ai là khổ! Tỷ cũng biết số phận mình sau này rồi ra sao nữa là!” Kỳ Thư cũng vô cùng hoang mang với tương lai của chính mình.

      tại năm khu nhà phía đông tây còn mấy a ca, cách cách ở cho nên nơi đó khỏi có phần vắng vẻ, lạnh lẽo, tăm tối vùng. Nhưng ở khu phía tây có cung điện vẫn còn sáng đèn – đó là nơi ở của Uyển Nhi.

      Uyển Nhi chính là thiên tiên mỹ nữ mà Dư phi nhắc đến. Tuy phải con đẻ nhưng có thể coi là có cùng huyết thống với Khang Hy. A mã của Uyển Nhi hai năm trước tử trận trong cuộc chiến đánh đuổi Chuẩn Cát Nhĩ xâm phạm Tây Tạng; ngạch nương, sau khi nhận được hung tin, bao lâu cũng vì đau khổ mà qua đời. Ngạch nương Uyển Nhi là con của em trai họ Khang Hy, tính ra Uyển Nhi cũng thuộc hàng cháu Khang Hy, thấy thân thế Uyển Nhi đáng thương như vậy bèn vời vào cung.

      Lúc này, cung nữ thân cận của Uyển Nhi hầu chủ nhân gỡ bỏ trang sức. Khuôn mặt Tiểu Thảo có thể coi là đoan trang, ít nhiều cũng có vài phần nhan sắc. Đám tiểu thái giám, thậm chí cả đám thị vệ, đều thích bắt chuyện với .

      hầu, chợt nghe Uyển Nhi dịu giọng hỏi: “Tiểu Thảo, nghe , hôm nay từ trời rơi xuống thiếu nữ, có chuyện này?”

      “Bẩm cách cách, đúng là có chuyện như vậy, giờ này e hoàng thượng dùng cơm cùng ta.”

      “Thế ấy cũng ở đây ư?”

      sai, khu nhà phía đông, chỗ trước đây tứ gia từng ở.”

      “Vậy à, bao giờ rảnh, chúng ta cùng qua thăm ấy!”

      Tiểu Thảo vội khuyên ngăn: “Cách cách đừng !”

      “Vì sao?” Uyển Nhi ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi.

      ta chỉ là tiểu nha đầu, vô giáo dục, thiếu phép tắc.”

      Uyển Nhi tỏ vẻ tin: “Nếu nho nhã hiền thục, vô phép vô tắc sao hoàng thượng lại thích ta chứ?”

      “Điều này phải hỏi hoàng thượng! Hơn nữa, cách cách thân phận cao quý, ngạch nương lại mang họ Ái Tân Giác La, đến thăm ta, hứ, phải tự hạ thấp thân phận mình hay sao?!” Tiểu Thảo làm ra vẻ khinh khỉnh, “Huống hồ ta chuyện với Ung vương gia, hết gào lại quát; với Na Lan thống lĩnh lại càng vô phép, mở miệng “ê”, ngậm miệng cũng “ê”. May cho ta là Na Lan thống lĩnh tốt tính, thèm để bụng. Đúng rồi, lúc được hoàng thượng ban thức ăn, ta ăn uống như kẻ sắp chết đói ấy, còn dùng tay bốc nữa chứ!”

      phải chứ?! Nếu như vậy sao hoàng thượng còn chịu đựng được. Các ngươi cũng là, nghe gió cứ cho là mưa, chuyện này đồn qua đồn lại còn được bao nhiêu!”

      “Cách cách, nô tì đấy, khoa trang chút nào!”

      “Ta vẫn tin, đợi hôm nào gặp rồi, nhìn tận mắt mới công nhận.” Uyển Nhi đến bên giường, ngồi xuống, như chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi: “Tiểu Thảo, em vừa … Na Lan thống lĩnh… làm sao?”

      Tiểu Thảo lém lỉnh bụm miệng cười: “Cách cách muốn biết gì ạ?”

      “Nha đầu dễ ghét, còn mau !” Uyển Nhi trách.

      “Nô tì chỉ biết Na Lan thống lĩnh và đó mặt đối mặt chuyện hồi, còn chuyện gì nô tì biết, hay là… cách cách tự hỏi vậy?!”

      “Sao ta lại phải hỏi? Ta và huynh ấy có quan hệ gì chứ!” Uyển Nhi chui vào nằm trong chăn.

      Tiểu Thảo là người hiểu nhất tâm tư của vị chủ nhân này – Ngày đầu tiên vào cung, tình cờ nhìn thấy Na Lan Đức Duật ở Ngự hoa viên, Uyển Nhi bèn đem lòng ái mộ. Kể từ đó trở , tâm tư lúc nào cũng đầy hình bóng chàng – liền : “Cách cách đừng ngượng nữa! Cách cách đối với Na Lan thống lĩnh thế nào, mọi người đều . Nô tì đoán ngay cả hoàng thượng cũng biết rồi.”

      Uyển Nhi kéo chăn lên trùm kín mặt: “Ôi trời, xấu hổ chết được!”

      Tiểu Thảo lật chăn ra: “Cách cách, chuyện này có gì chứ! Cách cách cũng đến tuổi hôn phối, hoàng thượng lại thương cách cách, cách cách nhắm thấy có dịp nào, với hoàng thượng, xin hoàng thượng đem cách cách gả cho thống lĩnh là được chứ gì!”

      “Em nhiều chuyện! Ta chỉ e “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”, nhỡ huynh ấy bằng lòng sao?”

      bằng lòng á?!” Tiểu Thảo bĩu môi, “Vậy thống lĩnh quả có mắt như mù! Chưa dung nhan cách cách khó ai sánh kịp mà chỉ “cầm kỳ thi họa” thôi, đến Trung Đường đại nhân còn phải khen nữa là. Thống lĩnh mà lấy được cách cách là phúc phận mấy đời mới tu được ấy chứ!”

      Uyển Nhi thở dài tiếng, ngồi dậy: “ thế nhưng huynh ấy gặp ta cũng chỉ hờ hững, lãnh đạm, luôn giữ lễ nghĩa quân thần. Ta cũng biết huynh ấy nghĩ thế nào nữa?!”

      “Trong cung vốn nhiều tai mắt, thống lĩnh lại là thần tử, dù có muốn chuyện nhiều với cách cách cũng dám. Cách cách thử tìm cơ hội dò hỏi thống lĩnh, như thế cũng có phần vững dạ hơn, rồi hẵng với hoàng thượng.” Chủ ý của Tiểu Thảo cũng chẳng ít.

      Uyển Nhi mỉm cười gật đầu rồi lại nằm xuống: “Mai dậy sớm chút, ta muốn đem khúc nhạc mới phổ dâng lên hoàng thượng!”

      Tiểu Thảo vừa hạ rèm giường xuống vừa : “Hoàng thượng chắc hẳn là vui lắm! Trong cung chẳng mấy ai được hoàng thượng sủng ái như cách cách cả đâu.”

      Trong lúc bọn họ ở đây ‘tâm tình’ ở Càn Thanh cung cũng chuyện trò vui vẻ kém. Khang Hy và Tâm Di dùng xong bữa, ngồi uống trà chuyện, còn Lý Đức Toàn đứng hầu bên cạnh.

      “Tâm Di, thức ăn hợp khẩu vị chứ?” Khang Hy ân cần hỏi.

      Tâm Di ngớt gật đầu: “Đồ ăn trong cung quả là ngon , có điều hơi nhiều quá, ăn hết lãng phí!”

      “Ở nơi này, ngươi là người đầu tiên với trẫm hai chữ ‘lãng phí’ đấy, người khác chỉ chê ít!”

      “Tiểu nữ rành vật giá ở đây cho lắm nhưng có thể ước lượng số bạc tiêu cho bữa ăn lúc nãy e chừng đủ để gia đình bình thường ăn tiêu hơn nửa năm trời.”

      Khang Hy nhìn Tâm Di đầy tán thưởng: “Ngươi ngoan lắm, có trái tim nhân ái, biết nghĩ đến bách tính.” rồi quay đầu hỏi Lý Đức Toàn: “Đến giờ nào rồi?”

      Tâm Di giơ tay nhìn đồng hồ: “9 rưỡi rồi!”

      Cùng lúc Lý Đức Toàn trả lời: “Bẩm vạn tuế, giờ hợi rồi ạ!”

      Khang Hy cười hỏi: “Chỗ các ngươi tính giờ theo kiểu này sao?”

      “Vâng, xem ra phải mất chút thời gian ghi nhớ khái niệm giờ giấc này đây!” Tâm Di thà.

      Khang Hy cười lớn: “Hahaha… nhập gia phải tùy tục mà lại! Lý Đức Toàn, dặn nhà ngươi tìm người hầu hạ Tâm Di sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”

      Lý Đức Toàn cung kính đáp: “Bẩm vạn tuế, đều sắp xếp đâu vào đấy. Cung nữ, thái giám đều chọn người nhanh nhẹn, linh lợi cả.”

      Khang Hy hài lòng gật đầu: “Tốt, tốt lắm! còn sớm nữa, ngươi đưa Tâm Di về nghỉ .”

      “Dạ!”

      “Vậy tiểu nữ xin lui trước, hoàng thượng cũng nên sớm nghỉ ngơi!” 9 rưỡi đối với người già mà có thể coi là muộn rồi nên Tâm Di cũng khỏi quan tâm Khang Hy.

      Nhìn theo Tâm Di cùng Lý Đức Toàn bước qua ngưỡng cửa, Khang Hy tự nhủ: “Tiểu nha đầu này, trẫm thích. Có nhóc ở đây hẳn náo nhiệt cho mà coi! Trẫm muốn xem xem nha đầu đại náo hoàng cung như thế nào!”

      —————

      Chú thích:

      (1) Chắc mọi người đều biết câu chuyện “Con cáo và chùm nho” nhỉ?!

      (2) Trung Quốc cổ phân ngày đêm thành 12 giờ, tức: tí, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất và hợi. Mỗi giờ ứng với hai tiếng đồng hồ. Giờ tí 23h-1h, giờ sửu 1h-3h, giờ dần 3h-5h, giờ mão 5h-7h, giờ thìn 7h-9h, giờ tị 9h-11h, giờ ngọ 11h-13h, giờ mùi 13h-15h, giờ thân 15h-17h, giờ dậu 17h-19h, giờ tuất 19h-21h và giờ hợi 21h-23h.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 7: Thanh triều cũng thịnh thần tượng
      Dịch giả: Yuetian

      Khu phía đông có cung điện đèn đuốc sáng trưng, đây là nơi tứ a ca của Khang Hy từng ở, nay thuộc về Tâm Di, biết đây có thể coi là kiểu “duyên phận” mà ông trời sắp đặt sẵn, khiến hai con người cổ kim này khởi đầu chuỗi những ân ân oán oán kể hết,

      Lúc này đây, có sáu người đứng ở gian ngoài, phần đông đều ngay ngắn, nghiêm túc chờ chủ nhân mới đến, duy chỉ có tiểu thái giám thân hình thấp bé lúc nhấc chân phải lúc động chân trái, chịu yên lấy phút.

      tiểu thái giám khác thân hình cao hơn, tuổi tác xem ra cũng lớn hơn, nhìn tiểu thái giám này nhổm lên nhổm xuống hoài, cuối cùng cũng nhịn được cất tiếng hỏi: “Làm cái khỉ gì thế?”

      “Thư giãn chớ còn gì nữa, có thế mà cũng hiểu! Đứng lâu như thế này rồi bộ huynh thấy mệt chắc?” Tiểu thái giám lại hỏi hai cung nữ đứng đối diện: “hai vị tỷ tỷ này, các tỷ mệt sao?”

      Cung nữ hơi cao hơn chút, mắt to tròn, trả lời: “Đương nhiên là mệt! Dù gì cũng đứng hơn giờ rồi còn gì (1). Nhưng chúng ta chỉ là nô tài, có mệt cũng phải cố mà chịu.”

      “Coi như bọn ta xui xẻo, bị điều đến hầu hạ vị nương dữ như chằn này!” Tiểu thái giám bắt đầu than phiền.

      “Sao biết nương ấy dữ như chằn vậy?” Người hỏi chính là Kỳ Thư.

      “Cả hoàng cung này đều biết, ta dám chỉ thẳng mặt Ung vương gia, các tỷ ấy dữ dữ?!”

      Cung nữ cao hơn le lưỡi: “Thế chúng ta sau này chắc còn thảm hơn quá?!”

      “Cho nên mới bọn chúng ta xui mà lại, người khác đều sợ, đùn qua đẩy lại, ai dám đến, ai bảo tôi tuổi nhất chi, mới bị tống đến đây chịu tội! Ai… còn các tỷ? Sao lại bị phái đến đây vậy?” Tiểu thái giám chí cha chí chách ‘tuôn’ ngang súng liên thanh.

      “Tôi vốn thuộc cung của hoàng thái hậu, từ 3 năm trước thái hậu qua đời vẫn tiếp tục trực ở đó, hôm nay Ngô công công đến bảo Vũ Hoa các thiếu người, phái tôi đến hầu.” Cung nữ cao hơn .

      “Còn tôi mới vào cung chưa lâu, trước đây ở cung của Mi tần.” Kỳ Thư tóm lược .

      “Tôi làm chân sai vặt ở Ngự thiện phòng, may hôm qua làm vỡ cái bát, hôm nay liền bị điều đến đây, số nó khổ!” Thái giám lớn tuổi hơn mặt mày ủ ê .

      “Đều giống nhau cả! Gặp phải chủ nhân nào rộng rãi, độ lượng, còn dễ sống chút, chứ như mấy người chúng ta sau này e… Chỉ nghĩ thôi cũng đủ hãi rồi!” Cung nữ cao hơn vẻ mặt buồn rầu.

      thấy hai thị vệ năng gì, thái giám thấp bé quay sang hỏi: “Hai vị đại ca, còn các huynh?”

      “Cấp bảo gì bọn này làm nấy thôi.” trong hai người trả lời.

      “Là Na Lan thống lĩnh phái các huynh đến phải ?” Kỳ Thư hỏi.

      đợi hai thị vệ đó kịp trả lời, tiểu thái giám lập tức xen vào: “ ganh với các huynh, ngày ngày được gặp Na Lan thống lĩnh.”

      “Ganh á? Ngươi cứ thử coi, đúng giờ Dần điểm danh diễn tập, ai mà dám đến muộn… hứ…!” Vẫn thị vệ đó đáp.

      Hai cung nữ cũng có chút hiếu kỳ: “Đến muộn sao?”

      “Chống đẩy 200 cái, sau đó chạy quanh Tử Cấm Thành ba vòng.”

      “Má tôi ơi, chạy những ba vòng, thế mệt chết người còn gì!” Thái giám thấp bé kêu lên.

      Thị vệ đó nhìn tiểu thái giám, tiếp: “Chưa hết đâu, chạy xong đứng tấn giờ đồng hồ.”

      như thế, so với các huynh, bọn tôi còn sướng hơn nhiều.” Thái giám lớn tuổi hơn chút cảm thán.

      “Thế cho nên, mới đứng có lúc thế này, đâu đáng ngươi phải kêu ầm lên chứ!” Thị vệ đó cười nhạo tiểu thái giám thấp bé.

      “Tôi làm sao so được với các huynh?” Tiểu thái giám thấp bé phản bác, rồi lại đột ngột hỏi: “Huynh bị phạt mấy lần rồi hả?”

      “Chẳng lần nào cả.”

      “Quỷ mới tin!” Thái giám thấp bé nghi ngờ.

      có là có. , tôi cũng mong bị thống lĩnh phạt – hai lần…”

      Kỳ Thư cảm thấy khó hiểu: “Vì sao chứ? Bị phạt vậy khổ chết được, huynh còn mong?”

      là muốn tiếp xúc ở cự li gần, mặt đối mặt với thống lĩnh, hai là phạt xong, thống lĩnh chỉ dẫn võ công cho, tính tính lại cũng chẳng thiệt!”

      “Đơn giản, huynh cứ đến muộn lần là được chứ gì!” Thái giám thấp bé xúi.

      Thị vệ ‘hứ’ tiếng: “Còn đợi dạy, tôi chưa thử chắc?”

      “Kết quả sao?” Bốn người kia hỏi.

      may hôm đó thống lĩnh đổi ca với phó thống lĩnh, mất công toi hành xác phen!”

      “Haha…” Thái giám thấp bé bỏ lỡ cơ hội cười nỗi đau của người khác.

      “Suỵt!” Thị vệ thứ hai ra hiệu cho mọi người im lặng, “Hình như có người đến.”

      Mọi người lập tức im lặng, quả nhiên, bên ngoài vọng lại tiếng chân bước nhốn nháo. lúc sau, nghe thấy tiếng người : “Đừng tiễn nữa, đến nơi rồi, Lý công công nên về thôi!”

      “Tâm Di nương, thế tôi quay về vậy, nghỉ ngơi sớm chút, có chuyện gì cứ việc sai phái đám cung nữ thái giám.” Mọi người đều nhận ra là giọng Lý Đức Toàn.

      “Được, tôi biết rồi, tối lửa tắt đèn thế này, đường về cẩn thận chút.” Tâm Di dặn dò.

      “Cảm ơn nương quan tâm, đường xá trong cung tôi quen rồi, ngại.”

      Tiếng chân bước xa dần, ngay sau đó mọi người nhìn thấy ăn mặc rách bươm như xơ mướp nhảy xổ vào.

      Tâm Di vừa bước vào, sáu người liền hành lễ: “Tham kiến nương.”

      Tâm Di nhìn bọn họ mỉm cười: “Khách sáo rồi, đừng đứng mãi thế, đến đây ngồi .” Vừa dứt lời, nhìn thấy ba lô của mình nằm bàn, lập tức xông đến, trút hết đồ đạc bên trong ra, bắt đầu xem xét từng món , “Di động, đây làm gì có sóng!” ‘bịch’ phát vứt thẳng vào trong ba lô, mở ví tiền ra, “Nhân dân tệ, thẻ tín dụng cũng vứt , đây dùng vàng với bạc!” Lại vứt vào ba lô, rồi mở hộp đựng đồ trang điểm ra, lục qua đảo lại, “Cái này còn dùng được nhưng phải tiết kiệm chút!” Nhìn thấy con dao Thụy Sĩ, “Ý, sao lại ở đây nhỉ, cũng tốt, để lại phòng thân!” Số còn lại là đống những lọ , “Vitamin C, Vitamin E, này dùng để kháng khuẩn tiêu viêm, này để hạ sốt… quái lạ, vừa đến đây, cảm cúm cũng khỏi rồi, số thuốc này… ai… cứ để đấy , nhỡ lại bệnh nữa, thảo dược trung y mình uống quen!” Lại nhìn thấy lọ nước hoa, “Rồi xong, Càn San vừa mới mua, còn hiệu CD nữa chứ! Thôi, cho mình cũng được, cùng lắm sau này quay về mua lọ khác trả !” Ngừng lại lúc, tự giễu mình, “Quay về? biết đời này kiếp này còn về được nữa! Ai!!!” Thở dài tiếng, đem tất cả đồ đạc nhét hết vào ba lô.

      Quay đầu lại, thấy sáu người vẫn còn đứng ngây ra đó bèn : “ phải kêu mấy người đến đây ngồi? Sao còn đứng đó?”

      Thấy Tâm Di hỏi đến, cung nữ cao hơn vội : “Chúng nô tì là do hoàng thượng phái đến hầu hạ nương, sao dám ngồi ngang hàng với nương!”

      “Đây có người ngoài.”

      “Chúng nô tì biết nương hảo tâm, nhưng quy tắc trong cung… nô tì dám phá!”

      Tâm Di khẽ gật đầu: “Hiểu rồi. Ai… mấy người tên gì?” Mấy người đó chịu ngồi, mình Tâm Di ngồi cũng tiện, đành đứng chuyện với bọn họ vậy.

      “Nô tì tên Mai Hương, còn đây là Kỳ Thư.” Lại là cung nữ đó trả lời.

      Tâm Di hơi cau mày, bụng nghĩ: “Tên gì ‘quê’ quá vậy!” Lại quay sang hỏi tiểu thái giám lớn tuổi hơn, “Còn ngươi?”

      “Nô tài tên gọi Tiểu Hạo Tử.”

      “Hao Tử? Ta còn Lao Shu (2) cơ!”

      Nghe xong, đám người còn lại đều che miệng… nhăn răng cười.

      Tâm Di lại hỏi tiểu thái giám thấp hơn: “Chắc ngươi gọi Tiểu Trùng Tử ấy chứ?”

      “Nô tài tên gọi Tiểu Trúc Tử.” Thái giám thấp bé trả lời.

      “Còn tạm chấp nhận được.” Tâm Di lại ‘tăm’ qua hai thị vệ, “Đến lượt các ngươi tự thông báo hộ khẩu.”

      Lý Đại Hổ!”

      “Lý Nhị Hổ!”

      em ruột?”

      Nhị Hổ chính là thị vệ chuyện ban nãy, nghe Tâm Di hỏi vậy liền trả lời: “Vâng, trai hơn thuộc hạ hai tuổi.”

      “Hỏi chút, các ngươi thực biết võ công?” Tâm Di muốn biết chết được.

      Đại Hổ gật đầu: “Biết!”

      “Thế điểm huyệt, khinh công biết biết?” Đối với mấy thứ này Tâm Di hiếu kỳ để đâu cho hết, thuộc dạng truyện chưởng, phim kiếm hiệp xem nhiều đến mức “tẩu hỏa nhập ma” ấy.

      “Biết chút chút.” Đại Hổ cũng khá khiêm nhường.

      Gãi đúng chỗ ngứa rồi: “Thế có thể biểu diễn ta xem ?”

      Hai em nhìn nhau, bụng nghĩ: “Vị nương này thích võ! Thảo nào lá gan ta to đến mức dám chỉ tay thẳng mặt Ung vương gia! Xem ra sau này bọn ta dễ thành đích ném phi tiêu của ta lắm!” Nghĩ là nghĩ vậy nhưng cũng dám làm trái ý Tâm Di.

      Thế là cả đám kéo nhau ra vườn, xem Đại Hổ, Nhị Hổ song đấu.

      Đại Hổ bắt đầu bằng thế song phong quán nhĩ của Thiếu Lâm tự, nắm đấm kèm tiếng gió rít, Nhị Hổ nghiêng người né, phản công bằng thế bát vân kiến nhật, tiếp đó giơ chân đá Đại Hổ… hai người đấu qua đấu lại náo nhiệt khôn tả, những người khác xem biểu diễn miễn phí, hào hứng say sưa để đâu cho hết.

      Tâm Di xem được lúc thấy mất hứng, đây chẳng đáng xách dép cho phim kiếm hiệp, liền hét: “Ngừng, ngừng lại! Các ngươi đánh qua đánh lại chán chết được! Ta muốn xem các ngươi biểu diễn khinh công, điểm huyệt. Đại Hổ, ngươi có thể bay lên cây ?”

      “Được!” Đại Hổ chỉ khẽ nhún người, chớp mắt cây.

      Tâm Di ngẩng đầu ngó nghiêng, vẫy tay gọi: “Xuống , xuống !” Đại Hổ lập tức nhảy xuống, Tâm Di lượn quanh Đại Hổ vòng, “Là , phải dùng dây thép kéo lên! Nhị Hổ, đến ngươi trổ tài rồi đấy!”

      Nhị Hổ câu nào, bước đến bên Tiểu Trúc Tử, giơ tay điểm vài huyệt người cậu này.

      Tiểu Trúc Tử tức khắc đứng im như khúc gỗ, Tâm Di đến gần khẽ đẩy Tiểu Trúc Tử cái, cậu này liền đổ về bên, Tiểu Hạo Tửvội vàng đỡ lấy.

      Tâm Di tức cười : “Giải huyệt !”

      Nhị Hổ bèn giải huyệt, Tiểu Trúc Tử thở hắt ra tiếng: “Má tôi ơi, đến cũng được!” Rồi quay qua Nhị Hổ, cách bực tức: “Nhị Hổ, sao lại lấy tôi làm vật thí nghiệm chứ?!”

      lấy ngươi lấy ai? Đây chỉ có ngươi nhất.”

      Tiểu Trúc Tử trề môi: “Người dễ bắt nạt chứ gì?” Vừa vừa lườm cho Nhị Hổ phát.

      Tâm Di vội an ủi Tiểu Trúc Tử: “Đừng để bụng, Nhị Hổ chỉ chọc ngươi chút thôi mà!” Tâm Di vừa mở lời, Tiểu Trúc Tử liền dám gì thêm. Vào đến phòng, Tâm Di lập tức nhằm Hổ huynh Hổ đệ ‘phát pháo’: “Các ngươi luyện võ được mấy năm rồi? Học võ khó khó? Ai dạy các ngươi? Hoàng cung có nhiều cao thủ ? Võ công hai người bọn ngươi trong cung xếp thứ mấy?”

      Tâm Di liền hơi hỏi chừng đó câu, Nhị Hổ cũng muốn trả lời hết, chỉ : “Làm gì đến lượt bọn thuộc hạ xếp hạng chứ, chỉ gọi là tạm chấp nhận được, nếu cao thủ, Tử Cấm Thành này võ công cao cường nhất phải kể đến Ngự tiền Thị vệ Thống lĩnh Na Lan Đức Duật.”

      Nghe đến cái tên này, Tâm Di nghiêng đầu ngẫm ngợi: “A… chính là kẻ dùng kiếm chỉ vào ta.”

      Đại Hổ vội tiếp: “Na Lan thống lĩnh còn là người đứng đầu ‘Kinh thành Tam đại Thần tượng’ nữa kìa.”

      Tâm Di bật thốt lên: “Thần tượng! Lại còn ‘Tam đại Thần tượng’?”

      “Đúng vậy! Bọn họ người nào người nấy võ công giỏi lại đẹp trai, hai người kia còn là hoàng thân quốc thích nữa! Thanh niên chốn kinh thành tôn sùng bọn họ để đâu cho hết, thậm chí, có mấy tiểu thư còn lén chạy đến trước cửa nhà họ chờ gặp mặt nữa kia.” Nhắc đến Na Lan Đức Duật là Đại Hổ nhiều chuyện hẳn lên.

      Tâm Di chịu nổi, bò lăn ra bàn cười phá lên: “Ngất cành quất, phải còn xin cả chữ ký chứ? Đừng có với ta các ngươi đều là fans của Na Lan Đức Duật nhé!”

      “‘Fans’ là cái gì?” Tiểu Trúc Tử hiểu, mấy người kia cũng đần thối mặt.

      “Là ‘người tôn sùng thần tượng’ á.” Tâm Di giải thích. Vừa dứt lời liền nhìn thấy sáu người bọn họ đồng loạt gật mạnh đầu.

      Tâm Di lại bò lăn bò toài ra cười, vừa cười vừa hỏi: “Các ngươi tôn sùng điểm nào?”

      Đại Hổ cướp lời: “Giỏi võ.”

      “Tứ chi phát triển, đầu óc ngu si.” Tâm Di phản bác.

      “Đẹp trai ngời ngời! Đám đàn bà con trong cung ai thích!” Tiểu Trúc Tử lại ‘moi’ ra lí do.

      “Thích vì cái gì? Vì đẹp trai ấy hả? Tiểu Trúc Tử ngươi cũng đâu có kém! ‘Trời cho cái vẻ thiên tài, để che giấu cái sơ sài bên trong’… ai mà biết được?! Lúc ở Ngự hoa viên ta lĩnh giáo rồi!”

      Đại Hổ giọng vui: “Tâm Di nương, nên thống lĩnh như thế!”

      Mai Hương thấy Đại Hổ ngang bướng với Tâm Di như vậy, vội từ đằng sau kéo áo Đại Hổ.

      may Đại Hổ chịu nể mặt: “Kéo tôi làm gì?”, rồi lại quay sang với Tâm Di: “Tâm Di nương, tôi biết tôi thế này đắc tội , nhưng dù có đắc tội tôi vẫn cứ phải . Na Lan thống lĩnh là người tôi sùng bái nhất! có thể thích nhưng cũng nên miệt thị huynh ấy!”

      Tâm Di nín cười, nhìn Đại Hổ hồi lâu, rồi hỏi cách nghiêm túc: “Có phải trong tim ngươi là người toàn thiện toàn mỹ?”

      Nhị Hổ đứng về phía mình: “Thống lĩnh, trong tim rất nhiều người, đều toàn thiện toàn mỹ!”

      đời này chẳng có ai là toàn thiện toàn mỹ cả, có điều, ta vẫn cần lời xin lỗi ngươi. Thành xin lỗi!” Tâm Di thành khẩn , “Xem ra tôn sùng thần tượng chỉ là quyền lợi riêng của người đại! Có người là vì tâm linh trống trải mới gửi gắm tình cảm vào thần tượng; người mù quáng chạy theo trào lưu; cũng có người, quả thực, tìm thấy từ thần tượng điều bản thân mình có… Các ngươi thuộc dạng nào? Thực ra, bọn họ cũng chỉ là con người, bình thường như bao người, đừng coi bọn họ như thần như thánh, cần thiết. Bây giờ ngươi sùng bái người ta, biết đâu chừng có ngày, ngươi lại thành thần tượng trong tim người khác.”

      Tiểu Trúc Tử dù gì cũng còn ít tuổi nên nghe hiểu: “Tâm Di nương khó hiểu quá !”

      Đại Hổ, Nhị Hổ nửa hiểu nửa .

      Tâm Di mỉm cười với Tiểu Trúc Tử: “Ngươi hẵng còn , từ từ hiểu. Đúng rồi, hoàng thượng sai các ngươi đến hầu ta, như thế nghĩa là sau này ngày nào chúng ta cũng ở cùng nhau, phải ?”

      Tiểu Trúc Tử đặc biệt lanh lợi, vội vàng : “Tâm Di nương, xem ra cũng khó hầu nhỉ!”

      Tâm Di rắp tâm dọa nạt con nít: “Khó lắm đấy, ta dữ vô cùng, nếu ngươi nghe lời, ta chỉ quát mắng thôi đâu, còn đánh ngươi nữa!”

      “Còn lâu ấy, Tâm Di nương nhất định là người tốt.” Tiểu Trúc Tử tuy ít tuổi nhưng vô cùng lanh lợi, biết Tâm Di chỉ dọa mình.

      Nhị Hổ nhìn quen cái kiểu Tiểu Trúc Tử lấy lòng người khác, buông câu: “Nịnh hót!”

      ——————–

      Chú thích:

      (1) Đề cập đến ở đây là cách tính giờ của Trung Quốc cổ, giờ bằng hai giờ đại.

      (2) Hao Tử nghĩa là “con chuột”, từ địa phương, cùng nghĩa với Lao Shu (老鼠).

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 8: Tâm Di Cách Cách
      Dịch giả: Yuetian

      Hóa ra tính khí Nhị Hổ cũng rất thẳng thắn, Tâm Di nhận ra được tính cách từng người qua cách ăn , nên cũng chỉ mỉm cười, hề để bụng. kéo Tiểu Trúc Tử lại gần, hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

      “14 rồi ạ!”

      Trong lòng Tâm Di bỗng dấy lên niềm thương cảm pha lẫn xót xa. Ở xã hội đại nơi từng sống, tuổi 14 vẫn chỉ là tuổi ăn tuổi chơi, vô lo vô nghĩ, được cha mẹ bảo bọc, thương . Nhưng đứa trẻ này sao? 1m50 còn chưa tới, thân hình gầy yếu như que củi, chẳng khác học sinh tiểu học lớp 5 lớp 6 là mấy (1).

      “Tiểu Trúc Tử, tuy biết trước kia ngươi sống ra sao nhưng ta có thể tưởng tượng ra được. A dua xu nịnh với các ngươi như cơm ngày ba bữa, là do hoàn cảnh sống bắt buộc, nhưng từ nay về sau, ngươi cần phải làm thế nữa. Ta và ngươi, và các ngươi, là bạn! Ta phải chủ nhân của các người! Ta chỉ là người chị! Chúng ta là gia đình!”

      Tiểu Trúc Tử dám tin vào tai mình, tròn mắt nhìn Tâm Di. Từ khi bước chân vào chốn cửa quyền vàng son này, có ai từng hòa nhã vui vẻ với nó câu? Thường ngày chỉ có người khua tay múa chân, hô qua gọi lại đối nó, cẩn thận chút, chửi rủa nhiếc mắng, nặng ư, bạt tai, dẫm đạp hiếm. Nghe thấy những lời dịu dàng và chân thành ấy, Tiểu Trúc Tử khỏi cảm động, khóe mắt chợt đỏ lên, rơm rớm nước, chỉ chực trào ra. Nó đưa mắt sang mấy người còn lại, có vẻ trong lòng họ cũng bối rối như nó, có ánh mắt cảm động, nhưng cũng thiếu cái nhìn hoài nghi.

      Tâm Di biết họ chẳng thể nào hoàn toàn tin lời của mình. cũng nghĩ bọn họ lập tức tin tưởng con người xa lạ, quan hệ giữa người với người chỉ có thời gian mới là câu trả lời đúng nhất… Tâm Di đưa tay lên nhìn đồng hồ: “10h hơn, muộn lắm rồi, mọi người về nghỉ !”

      nương, để bọn nô tì hầu nương nghỉ ngơi!” Mai Hương dám quên bổn phận của mình.

      Tâm Di khẽ lắc đầu: “ nghỉ ! Ta tự làm được rồi.”

      Mai Hương còn muốn thêm nhưng Tâm Di ngăn lại. Trước kiên quyết của Tâm Di, bọn họ đành phải cáo lui. Vừa bước ra khỏi hậu viện, 6 người bắt đầu bàn tán sôi nổi.

      “Chẳng phải mọi người ta rất hung dữ sao? Tôi thấy cũng tốt đấy chứ!” Kỳ Thư khai mào.

      “Đừng có vội mừng, ban đầu là thế, sau này chắc gì!” Nhị Hổ đa nghi chẳng kém gì Tào Tháo.

      “Tôi cũng thấy ấy được đấy chứ, ít nhất chịu hạ mình xin lỗi chúng ta, có mấy ai làm được như thế! Riêng câu xin lỗi ấy, tôi phục!” Đại Hổ phát biểu ý kiến.

      “Tiểu Trúc Tử đương nhiên chẳng cũng biết, nhất định cho ta là người tốt!” Mai Hương liếc Tiểu Trúc Tử có ý trêu chọc.

      Tiểu Trúc Tử vênh mặt đắc ý: “Ừ đấy, có sao ? Thấy ấy đối tôi tốt, mấy người ganh à?”

      “Bọn này còn lâu mới ganh, chỉ sợ mình Tiểu Hạo Tử ganh thôi!” Tiểu Hạo Tử cũng bị lôi vào cuộc.

      “Vớ vẩn, ấy tốt với Tiểu Trúc Tử, chả lẽ lại tệ với chúng ta? Tôi thấy ấy chẳng dữ chút nào, rất biết phải trái đúng sai.” Tiểu Hạo Tử thành trả lời.

      “Xem ra cuộc sống sau này của chúng ta dễ sợ như tưởng tượng!” Giọng Mai Hương ràng nhõm hơn nhiều.

      Bọn họ trò chuyện hồi rồi chia tay về phòng nghỉ ngơi. Phòng của sáu người đều ở trong khu này. Đáng lý ra thị vệ được ở bên cạnh nữ giới, chỉ được phép tuần tra trực gác xung quanh mấy cung điện lớn phía ngoài. Vì sao Đại Hổ, Nhị Hổ lại có ngoại lệ này? Nguyên nhân là ở Lý Đức Toàn, phải ông nắm quy định, thực tế là vì những điều Tâm Di ra hôm nay vô cùng hệ trọng, nhỡ xảy ra chuyện gì e Lý Đức Toàn có mấy cái đầu cũng gánh hết tội, cho nên ông này những giấu Tâm Di tự ra quyết định, còn ngầm nhắc nhở hai thị vệ rằng đây là lệnh của thống lĩnh, tuyệt đối được để Tâm Di xảy ra sơ sót gì. Chính vì lẽ đó hai huynh đệ này mới được phép ở lại đây.

      Bầu trời đêm, như tấm vải nhung mềm mại vắt giữa trung, hay mái tóc người thiếu nữ đương trải dài, được tinh tú điểm trang, hòa cùng ánh trăng dịu . Tâm Di lặng lẽ rời phòng, bước ra vườn, đắm mình trong thứ ánh sáng mờ ảo điểm xuyết qua muôn ngàn cây lá, ngẩng đầu lên là Ngân hà nơi vạn vì tinh tú tranh nhau tỏa sáng.

      dám tin là mình sống giữa thế kỷ XVIII, chân bước giang sơn Thanh triều. Vận mệnh đúng là kì quái! Đến giờ mình vẫn sao hiểu nổi… Đương yên đương lành đứng núi, tự dưng lại mất ý thức, tỉnh dậy … Càn San ở ngay bên cạnh mình, tại sao phải là ấy? Tại sao bọn mình cùng đến đây?”

      Ngẫm nghĩ hồi, tự nhiên cảm thấy gai gai lạnh, vội chạy vào phòng. Bàn ghế, giường tủ… bất kỳ đồ vật nào trong căn phòng này, đối với Tâm Di mà , đều hết sức xa lạ. Tâm Di quanh quẩn xem xét từ phòng trong ra phòng ngoài, rồi cởi giày leo lên giường ngồi.

      “Chẳng nhẽ đời này kiếp này mình phải sống quanh quẩn trong cung ư? Còn… Na Lan Đức Duật… người đầu tiên mình gặp ở chốn này… giống Tử Kiện cách lạ kì.” Hình ảnh Lâm Tử Kiện chợt trào dâng trong , cứ nghĩ đến là tim lại thắt lại, còn bên , nhưng cái cảm giác đơn mất mát vẫn còn đó, tưởng chừng nỗi nhớ thương này là mãi mãi… ôm chặt lấy bờ vai gầy, muốn khóc mà sao lệ cứ tuôn rơi.

      Sáng ngày hôm sau, sáu người, theo lệ thường, dậy từ rất sớm, chuẩn bị chờ Tâm Di thức giấc. Kỳ Thư rón rén vào phòng trong, thấy Tâm Di vẫn còn ngủ say, cũng dám kinh động, lập tức lui ra, khẽ khàng dọn dẹp phòng ngoài.

      Tiểu Trúc Tử đương cầm chổi quét dọn lá rụng ngoài vườn, chợt thấy nhóm thái giám cung nữ bước vào, cậu vội chạy lại hỏi: “Mấy người đến đây có việc gì?”

      “Chúng tôi đến hầu hạ Tâm Di cách cách.” thái giám trả lời.

      Tiểu Trúc Tử ngớ người ra: “Tâm Di nương được phong cách cách? Vậy mình là đại tổng quản ở đây rồi, he he!” Nghĩ đến đây, cậu ta lập tức ‘trưng’ ra bộ dạng đại – tổng – quản, với mấy người mới đến: “Uhm, các ngươi đều đến hầu cách cách hả?”

      Bọn họ dám chắc thân phận Tiểu Trúc Tử nên đáp lại cách khách khí: “Đúng vậy… bọn chúng tôi đều đến hầu cách cách!”

      đến đây rồi phải hiểu luật lệ! Có biết ta là ai ? Ta là Chu tổng quản ở đây.” Vừa mặt vừa vênh tới trời, tay chống hông, tay kia hơi đưa ra đầy uy quyền. Đám thái giám cung nữ thấy thế vội cười nịnh, đút lót: “Ra mắt Chu tổng quản… Chu tổng quản, đây có chút lễ mọn, xin tổng quản vui vẻ nhận cho… Chu tổng quản, sau này cũng mong ngài giúp đỡ nhiều…”

      Tiểu Trúc Tử chẳng chút khách sáo, đút bạc vào túi ngay tắp lự. Lúc này, mấy người còn lại nghe tiếng huyên náo trong vườn, liền từ phòng riêng bước ra xem thực hư thế nào.

      “Tiểu Trúc Tử, chuyện gì mà ồn thế? nương còn ngủ, các ngươi giọng được chút?” Kỳ Thư trách.

      “Tiểu Trúc Tử, bọn họ ở đâu ra vậy?” Mai Hương hỏi.

      Tiểu Trúc Tử mặt mày hưng phấn với mấy người kia: “Mọi người biết sao, chủ nhân chúng ta bây giờ là cách cách rồi.”

      “Ngươi nghe ai vậy?” Bọn họ đều tin.

      Tiểu Trúc Tử chỉ đám cung nữ thái giám: “Họ vừa được phái đến hầu hạ cách cách.”

      thái giám trong đám đó tiếp lời: “Vâng, đúng là như vậy. Buổi chầu sáng nay, hoàng thượng hạ chỉ tấn phong cách cách.”

      Tiểu Trúc Tử tự nhiên như… ruồi chỉ huy đám “trẻ” tội nghiệp: “Mấy người kia, lại đây! Cung nữ theo Mai tỷ tỷ và Kỳ tỷ tỷ, số còn lại theo ta, Chu đại tổng quản, cùng…” nhanh tay lôi Tiểu Hạo Tử lại gần, “vị này… phó tổng quản.”

      “Ra mắt phó tổng quản!” Đám “trẻ” tội nghiệp đồng thanh thi lễ.

      Nhị Hổ đần mặt: “Tiểu Trúc Tử, ngươi thành tổng quản từ lúc nào thế? Ai phong cho ngươi vậy?”

      “Đến trước được ăn cỗ, tôi cùng Tiểu Hạo Tử đến đây hôm qua, đương nhiên bọn tôi được làm lớn rồi, huống hồ cách cách cưng tôi như thế, tổng quản nơi đây tôi còn ai!?” Tiểu Trúc Tử rất biết cách tự đề cao bản thân.

      Ngó qua mấy người kia, Đại Hổ vẻ mặt – chịu – đựng – nổi, Nhị Hổ lườm… nguýt Tiểu Trúc Tử, hai Mai và Kỳ đưa mắt nhìn nhau, định chợt nghe ngoài cửa “kẹt” tiếng, tiếp đó là giọng Lý Đức Toàn: “Các ngươi làm gì đấy?”

      “Lý công công!” Mọi người cung kính chào.

      “Mai Hương, chắc cách cách vẫn chưa dậy nhỉ?” Lý Đức Toàn hỏi.

      “Cách cách vẫn an giấc! Công công, có phải cần nghênh tiếp thánh chỉ? Để nô tì đánh thức cách cách.”

      cần, cần! Ta chỉ đến báo tiếng, hoàng thượng chừng nào cách cách dậy đến Nam thư phòng chuyến, nhớ là được đánh thức cách cách đâu đấy.”

      “Dạ! Nô tì nhớ kỹ rồi!”

      “Uh!” Lý Đức Toàn chuyển lời đến nơi rồi bèn rời .

      Ông này vừa khỏi, lại đám người lũ lượt kéo đến chúc mừng, Đại Hổ, Nhị Hổ vội vàng ngăn lại ngoài cửa, cách cách vẫn chưa dậy, bảo họ chút nữa quay lại, nhưng đám người đó vẫn kiên quyết đứng chờ trước cửa.

      Ở phòng trong, Tâm Di mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê, chợt cảm thấy bên ngoài ồn ào láo nháo, bèn mở mắt ngồi dậy, lắng tai nghe, ngoài cửa quả huyên náo kinh khủng.

      “Hoàng cung mà cũng ồn thế này? Có để người khác ngủ thế!” Tâm Di càu nhàu, hất chăn nhảy khỏi giường, vén rèm nhìn ra ngoài.

      Bên ngoài, Mai Hương, Kỳ Thư đứng trước cửa, thò đầu vào sân nghiêng ngó.

      “Các ngươi nhìn gì vậy? Sao ngoài đó ồn ào thế?” Nghe tiếng, hai người vội quay lại, quỳ xuống trước mặt Tâm Di, “Nô tì thỉnh an cách cách”

      Tâm Di vỗ trán: “Hình như mình tỉnh rồi ấy nhỉ? Cách cách?! Ta á?”

      “Đúng vậy!” Mai Hương nhanh miệng đáp: “Buổi chầu sáng nay, Vạn Tuế Gia hạ chỉ, chủ nhân bây giờ là Tâm Di cách cách!”

      “Oh! Các người đứng dậy , đừng hơi tí lại quỳ, ta quen.”

      “Vâng!” cả hai cùng đứng lên.

      Tâm Di lại hỏi: “Hoàng thượng hạ chỉ ta cần nghênh tiếp à? Còn nữa, bên ngoài xảy ra chuyện gì, bốn người kia đều đứng ngoài đó làm gì thế?”

      “Vạn Tuế Gia biết cách cách nhất định chưa dậy nên chỉ phái Lý công công đến báo tiếng, truyền cách cách dậy rồi đến Nam thư phòng, hoàng thượng ở đó đợi cách cách. Ngoài kia là số tổng quản thái giám và ma ma có chút địa vị, còn nhóm triều thần quan chức, muốn đến mừng cách cách, đều bị Đại Hổ, Nhị Hổ ngăn ngoài cửa!” Kỳ Thư tóm tắt ngắn gọn việc xảy ra.

      “Cách cách, cách cách còn phải yết kiến hoàng thượng, mau mau rửa mặt, thay đồ!” Mai Hương nhắc.

      “Đúng đúng đúng! còn sớm nữa, nô tì hầu cách cách rửa mặt, chải đầu, để bọn Tiểu Hạo Tử truyền gọi bữa sáng tới. Cách cách muốn ăn gì ạ?”

      “Tùy, có gì ăn nấy, ta kén chọn. Đem bàn chải, kem đánh răng đây, tối qua chưa đánh răng lăn ra ngủ rồi!” Tâm Di vươn vai .

      Mai Hương, Kỳ Thư đưa mắt nhìn nhau, lên tiếng.

      Tâm Di thấy bọn họ đứng ngây như phỗng, mới chợt nhớ ra: “Ya, quên mất, ở đây có mấy thứ ấy. Ai, các người đánh răng bằng muối nhỉ?”

      “Vâng.” hai người đồng loạt gật đầu.

      Tâm Di chớp chớp mắt, giơ cờ trắng chịu thua: ”Đành vậy, nhập gia tùy tục, về thời cổ đại đành dùng tạm vậy.”

      Sau hồi rửa mặt, chải đầu, thay đồ, Tâm Di ngắm mình trong gương, dám tin vào mắt mình: “ ngờ mình mặc trang phục cổ cũng được đấy chứ.”

      “Người ta vẫn , người đẹp nhờ lụa. Cách cách hôm qua điểm trang, hôm nay tất phải hơn chứ!” Mai Hương khen.

      “Hoàng thượng nhất định nhận ra!” Kỳ Thư cũng góp lời.

      “Làm gì mà khoa trương thế! Được rồi, bữa sáng chuẩn bị xong chưa? Ăn xong ta còn phải yết kiến hoàng thượng.” Tâm Di giục.

      chuẩn bị xong lâu rồi ạ.” Kỳ Thư vừa vén mành cửa vừa lớn tiếng gọi: “Tiểu Hạo Tử, cách cách muốn dùng bữa.”

      Ra đến phòng ngoài, Tiểu Hạo Tử và Tiểu Trúc Tử thấy phục sức của Tâm Di, “ngơ” người luôn, Mai Hương vội : “Hai người các người còn đần mặt ra đấy? mau ra mắt cách cách.”

      “A, nô tài khấu kiến cách cách!” hai người như vừa tỉnh mộng, “Nô tài cứ ngỡ tiên nữ hạ phàm!” Tiểu Trúc Tử ngọt như mía lùi.

      “Huyên thuyên, ta đâu đẹp được thế!” Tâm Di cười .

      “So với hôm qua, cứ như người nào khác ấy!” Tiểu Hạo Tử cũng sán đến nịnh nọt.

      “Hôm qua trông ta xấu lắm hả?” Tâm Di hỏi.

      “Đâu có, hôm qua trang phục cách cách chỉ hơi bị bẩn tí xíu!” Kỳ Thư kéo ghế, mời Tâm Di ngồi xuống.

      Tiểu Trúc Tử lập tức bước lên chỉ vào điểm tâm bàn giới thiệu từng món : “Cách cách, đây là cháo hồng đậu, đồ lạnh có dưa chuột cung đình, dưa muối, củ cải dầm, quế hoa ca la thầu; điểm tâm có bánh hấp phượng vỹ, bánh hạt sen, bánh cuộn nhân đậu, sủi cảo tứ hỉ. Hôm nay vội vàng quá, cũng biết cách cách thích ăn gì, mời cách cách dùng tạm.” rồi chắp tay đứng qua bên.

      “Nhiều thế này còn gọi ‘dùng tạm’, đồ ăn trong cung quả chê vào đâu được!” Tâm Di cầm đũa gắp cái bánh hấp, cắn miếng, như chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi: “Còn các ngươi? ăn chưa? Chưa ngồi xuống cùng ăn luôn!”

      “Hồi bẩm cách cách, bọn nô tài ăn rồi, dù chưa ăn cũng được ngồi cùng bàn với cách cách.” Tiểu Hạo Tử trả lời.

      Tâm Di lúng búng: “Các người mà đứng nhìn ta ăn là ta thấy mất ngon liền hà!” nuốt nốt miếng bánh, vội vàng húp bát cháo, ăn thêm hai cái sủi cảo, còn bánh hạt sen, bánh cuộn nhân đậu mỗi loại cái, rồi : “Xong, ta gặp hoàng thượng đây! Nhưng mà ta biết đường, các ngươi ai chịu cùng ta?”

      “Nô tì cùng cách cách.” Mai Hương, Kỳ Thư đồng thanh.

      Tại Nam thư phòng, Tâm Di cùng Dận Chân, Dận Tự, Dận Đường luận bàn công việc, Tâm Di rón ra rón rén bước vào. Tại sao phải dùng “rón rén”? Ấy là vì Tâm Di thể “rón rén”, xỏ đôi “hài hoa” (2) này, chỉ có thể cẩn thận bước từng bước , mất cả tiếng đồng hồ mới đến được Nam thư phòng.

      Tâm Di vừa bước vào, khẽ phất khăn ra sau, hướng về phía Tâm Di hơi chùng gối hành lễ: “Hoàng thượng thánh an!”

      Khang Hy lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt Tâm Di, nhìn kỹ vòng từ xuống dưới mới gật đầu hài lòng, cười : “Uh, này mới ra dáng tiểu thư, thiếu nữ chứ! Coi coi, xinh hơn hôm qua nhiều!”

      “Hoàng thượng, tiểu nữ hôm qua trông tệ lắm sao?”

      “Đâu chỉ tệ, tệ hết chỗ ấy chứ!”

      “Hoàng thượng cứ trêu tiểu nữ, tiểu nữ chịu đâu!” Tâm Di được thể làm nũng.

      “Haha…” Khang Hy cười lớn: “Tâm Di, trẫm ban cho ngươi tước hiệu ‘cách cách’, ngươi biết rồi chứ?”

      “Tạ ơn hoàng thượng!”

      “Thế này từ nay về sau ai dám bắt nạt ngươi nữa!” Khang Hy liếc nhìn đám quý tử đầy ý.

      Tâm Di quay người bước đến bên Dận Chân, mỉm cười : “Ung vương gia! Hôm qua tiểu nữ vô ý đắc tội, mong ngài bỏ qua cho!”

      Dận Chân thấy giọng điệu của Tâm Di khác hẳn hôm qua, khỏi có chút ngạc nhiên. Thấy Tâm Di khách khí vậy, bản thân biểu gì cũng kỳ, lại mang tiếng bất nhã, nên cũng khách sáo đáp lại: “Cách cách gì lạ vậy, hôm qua tiểu vương cũng hơi quá, mong cách cách đừng giận mới phải”

      “Tiểu nữ đâu hẹp hòi thế!”

      “À, để tiểu vương giới thiệu với cách cách,” Dận Chân chỉ Dận Từ, Dận Đường, “Đây là hai em trai tiểu vương, Dận Chân, Dận Đường.”

      “Ra mắt Liêm vương gia!” Tâm Di với Dận Tự, rồi quay sang gật đầu chào Dận Đường, “Cửu A Ca!”

      “Cách cách có vẻ hiểu huynh đệ chúng tôi nhỉ!” Dận Tự .

      “Liêm vương gia quên tiểu nữ từ đâu đến?! Tiểu nữ đương nhiên biết từng việc ở nơi này.” Tâm Di đáp.

      “Được rồi, sau này các ngươi còn nhiều cơ hội chuyện trò. Bàn luận quốc cả buổi sáng, trẫm cũng mệt rồi, Tâm Di, dạo cùng trẫm lúc!” Khang Hy phất tay ra hiệu, ba vị a ca lập tức biết điều lùi qua bên, nhìn theo bóng Tâm Di tháp tùng Khang Hy rời .

      —————

      Chú thích:

      (1) Ở Trung quốc bậc tiểu học kéo dài 6 năm.

      (2) Hài hoa (花盆底 – hua pen di): loại giầy cao đặc biệt, đế bằng được các phi tần, cung nữ nhà Thanh sử dụng, thường thấy trong mấy phim cổ trang về thời đại này

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 9: Ai có tiền, ai có quyền, ai đắc sủng… người đó được “hâm mộ”
      Dịch giả: Yuetian

      Đường lối lại trong vườn được lát bằng những viên đá cuội đủ màu sắc, ghép thành hàng loạt bức tranh độc đáo: con người, hoa cỏ, cảnh vật, hí kịch, điển tích điển cố… Tâm Di cùng Khang Hy dạo bước trong vườn, ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường; Lý Đức Toàn, Mai Hương, Kỳ Thư cùng đám thái giám, cung nữ lũ lượt theo sau ở khoảng cách nhất định.

      “Tâm Di, tối qua ngủ ngon chứ?” được đoạn, Khang Hy lên tiếng.

      “Cũng được ạ! Nghĩ ngợi linh tinh hồi rồi cũng ngủ được.”

      Khang Hy khẽ vỗ tay Tâm Di: “Hãy coi nơi này là nhà của cháu! Trẫm biết sau này cháu gặp ít rắc rối, nhưng có trẫm ở đây, cháu cứ yên tâm, trẫm bảo vệ cháu.”

      “Tạ ơn hoàng thượng. phải ngài phái thị vệ đến bảo vệ cháu rồi sao?!”

      Khang Hy ngạc nhiên nhìn Tâm Di rồi dừng bước quát gọi: “Lý Đức Toàn!”

      “Có nô tài!” Nghe tiếng Khang Hy, Lý Đức Toàn lập tức bước đến, chắp tay đợi lệnh.

      “Ngươi phái bao nhiêu thị vệ đến chỗ Tâm Di?”

      Lý Đức Toàn vội vã quỳ xuống: “Nô tài biết tội! Nô tài nên tự quyết định!”

      “Hừ!” Khang Hy cách lạnh lùng: “Tự xem, ngươi phạm phải tội gì?”

      Tâm Di vừa nghe hiểu ngay: “À, ra phải hoàng thượng phái Đại Hổ, Nhị Hổ đến mà là Lý Đức Toàn. Ông ta cũng là có ý tốt!” Nghĩ đến đây, bèn kéo tay áo Khang Hy, : “Hoàng thượng, Lý công công làm thế cũng vì an toàn của cháu, ngài đừng truy cứu nữa, nhé?”

      Kỳ thực Khang Hy cũng định trừng phạt Lý Đức Toàn, ông biết Lý Đức Toàn vì nghĩ cho Tâm Di mới làm như vậy, bèn đưa tay ra hiệu: “Đứng lên , niệm tình ngươi hết lòng vì Tâm Di nên tha cho ngươi lần này.”

      “Tạ ơn hoàng thượng! Cảm tạ cách cách!” Lý Đức Toàn cảm kích nhìn Tâm Di, Tâm Di mỉm cười, khẽ lắc đầu.

      Đúng lúc đó có tiếng đàn du dương vọng đến. Lắng tai nghe hồi, Tâm Di cất tiếng hỏi: “Ai gảy đàn vậy nhỉ? Nghe hay quá!”

      Thấy Tâm Di có vẻ hiếu kỳ, Khang Hy bèn cười : “Muốn biết ? , chúng ta xem xem!”

      Bọn họ theo tiếng đàn bước đến bên đình Phù Bích ở phía bắc. Đây là ngôi đình vuông vắn, dựng mặt hồ, xung quanh, núi đá lấp ló giữa đám tùng, bách, trúc xanh tuơi, muôn phần thanh nhã.

      Trong đình thiếu nữ 17, 18 tuổi ngồi gảy đàn. Thiếu nữ ấy phải ai khác, chính là Uyển Nhi; Tiểu Thảo cùng mấy cung nga khác đứng hầu bên cạnh. Tiếng đàn thánh thót vang khắp vườn, khiến người nghe như mê như say. Nhạc dứt, Tâm Di vỗ tay khen: “Khúc nhạc này chỉ thiên giới mới có, nhân gian mấy khi được nghe!”

      Nghe lời khen, Uyển Nhi từ tốn đứng dậy, bước ra khỏi đình, hướng về phía Khang Hy hành lễ, dịu dàng : “Uyển Nhi khấu kiến hoàng thượng!” Đám cung nữ đứng đằng sau cũng vội làm theo.

      “Wa, đàn hay, đến giọng cũng hay nữa!” Tâm Di thầm khen, đưa mắt ngắm nhìn dung mạo Uyển Nhi, “Ya, đẹp, đẹp đến nỗi từ ngữ nào có thể hình dung hết được. Giờ mới biết thế nào là ‘da trắng như tuyết’. này mà đến thời đại đám ngọc nữ minh tinh gì gì ấy xách dép kịp. Mình mà làm quản lý của ta ấy hả, đảm bảo tiền vô như nước!” Tâm Di bắt đầu mơ tưởng.

      “Miễn lễ, miễn lễ!” Lời của Khang Hy cắt ngang daydream của Tâm Di, “Uyển Nhi, lại đây, trẫm giới thiệu với ngươi người!”

      Uyển Nhi nhìn sang Tâm Di: “Hoàng thượng, nếu Uyển Nhi đoán nhầm, vị tỷ tỷ này chắc hẳn là Tâm Di cách cách!”

      “Mình là Tâm Di. Chào bạn, Uyển Nhi!” Tâm Di chào hỏi cách tự nhiên.

      “Ha…” Khang Hy hết nhìn Tâm Di lại nhìn Uyển Nhi, “Các ngươi người dịu dàng nội tâm, người hoạt bát lanh lợi, tuyệt!”

      “Tối qua nghe chuyện tỷ tỷ từ trời rơi xuống, nghĩ biết đến bao giờ mới có cơ hội diện kiến thần tiên tỷ tỷ, nào ngờ hôm nay lại được gặp mặt.” Uyển Nhi khẽ .

      “Đâu nào, Uyển Nhi mới là thần tiên ấy chứ, xinh đẹp như tiên nữ vậy!” Tâm Di thực lòng khen ngợi.

      “Haha, được được, sau này các ngươi cũng nên gần gũi nhau!” Khang Hy thấy hai chuyện trò thân mật, rất mực hài lòng; lại : “Uyển Nhi, ngươi sức khỏe yếu, đừng đứng ngoài gió quá lâu. Tiểu Thảo, đưa cách cách về nghỉ.”

      “Vâng!” Tiểu Thảo đứng sau Uyển Nhi đáp lời.

      Nhìn theo bóng Uyển Nhi xa dần, Tâm Di khỏi thốt lên: “Đến dáng người cũng đẹp nữa!”

      “Uyển Nhi chỉ xinh đẹp mà còn tinh thông cầm kỳ thi họa! ta thuộc chính hoàng kỳ, tổ phụ và phụ thân đều hy sinh thân mình vì nước, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình ta.” Khang Hy với giọng tiếc thương.

      ấy cũng mang họ Ái Tân Giác La ư?” Tâm Di hỏi.

      “Ngạch nương Uyển Nhi mới mang họ Ái Tân Giác La, nhưng cũng có thể coi là bàng hệ, trẫm niệm tình thuộc cùng gia tộc nên cho vào ở trong cung. Uyển Nhi rất thông minh lại ngoan hiền, chỉ có điều sức khỏe hơi yếu, như cháu, lúc nào cũng tràn đầy sức sống.”

      “Cháu thường chạy bộ, tập aerobic… thân thể thường xuyên luyện tập mới khỏe mạnh được, cả ngày giam mình trong phòng, càng sợ nắng gió càng khỏe!”

      “Thiếu nữ chỗ cháu đều như vậy cả?” Khang Hy hỏi.

      “Ít nhất có chuyện cả ngày ở trong nhà bước chân ra ngoài! Hoàng thượng, cháu có thể ra ngoài cung chơi ?” Tâm Di đột nhiên cảm thấy nếu bản thân bị giam trong cung cấm ngày này qua ngày khác như Uyển Nhi sớm muộn cũng có ngày buồn mà chết cho coi.

      “Được, nhưng ra ngoài phải có nô tài cùng !” Khang Hy quay đầu nhìn Mai Hương, Kỳ Thư, “hai người các ngươi được, phải có thị vệ theo cùng. À, đợi lát nữa trẫm đưa cháu lệnh bài để tiện ra vào hoàng cung.”

      “Tạ ơn hoàng thượng!” Tâm Di ngẫm nghĩ hồi, lại : “Hoàng thượng, cháu còn thỉnh cầu nữa!”

      “Cháu còn muốn điều gì?” Khang Hy hòa nhã hỏi.

      “Cũng tính là thỉnh cầu gì đâu ạ. Chỉ là cháu muốn đổi tên của cung nữ, thái giám hầu hạ bên mình. Tên bọn họ quả thực hơi khó nghe.”

      “À! Trẫm cứ nghĩ là chuyện gì to tát. Bọn họ giao cho cháu rồi đương nhiên là nô tài của cháu, cháu muốn làm gì cũng được, cần phải trưng cầu ý kiến trẫm!”

      “Hoàng thượng, ngài tốt!” Tâm Di vui sướng ôm chồm lấy Khang Hy, hôn cái kêu lên má. Hành động này khỏi làm Lý Đức Toàn cùng đám cung nữ, thái giám tháp tùng sợ chết khiếp. Bọn họ chưa bao giờ thấy ai có hành vi thân thiết thế giữa thanh thiên bạch nhật, mà đối tượng lại là hoàng đế nữa chứ.

      Mọi người đều căng thẳng quan sát phản ứng của Khang Hy.

      Khang Hy cũng ngây ra mất lúc, với giọng được tự nhiên cho lắm: “Tâm Di, cách cám ơn của cháu hình như hơi… hơi bị… đặc biệt chút!”

      “Hoàng thượng, cháu chỉ làm thế với những ai thân thiết nhất, nếu hoàng thượng thích, sau này cháu làm thế nữa! Cháu cũng khấu đầu tạ ơn vậy!” Tâm Di vừa vừa ép bản thân quỳ xuống.

      Khang Hy vội giơ tay kéo Tâm Di: “Đừng khấu đầu! Số người khấu đầu trước mặt trẫm còn chưa đủ nhiều hay sao? Sau này cháu gặp trẫm cũng cần khấu đầu hay hành lễ. Đừng để quy định trong cung trói buộc cháu!” rồi thầm vào tai Tâm Di, “Trẫm rất thích cách tạ ơn đó của cháu, chỉ cần đừng làm thế trước mặt nhiều người là được.”

      “Vâng!” Tâm Di cũng ghé tai Khang Hy cười : “Đây là bí mật giữa hoàng thượng và cháu đấy!”

      Liền đó hai người hội tâm cười phá lên. Bọn Lý Đức Toàn biết vì sao hoàng đế và cách cách lại cười, nhưng dù gì mỉm cười luôn là điều tốt.

      Tháp tùng Khang Hy dạo vòng, đúng hơn là Khang Hy tháp tùng Tâm Di nhận biết đường. Tâm Di vốn mù đường có tiếng, phân biệt được đâu là đông tây nam bắc, đường lối lại trong cung nhìn đường nào cũng giống đường nào, cung điện cũng xêm xêm nhau, kết quả thay vì nhớ được đường nàng ta vòng qua vòng lại choáng váng đầu óc, nếu có Mai Hương và Kỳ Thư bên cạnh e tìm ra đường về.

      Để cho tiện, Khang Hy gọi nơi Tâm Di ở là “Di Uyển”. Lúc này đây, trong Di Uyển chen chúc những người và người, nhìn thoáng qua cũng đủ biết đám người này đợi ở đây khá lâu rồi. Tâm Di vừa bước chân vào, đám người đó liền quỳ xuống, đồng thanh hô: “Nô tài bái kiến Tâm Di cách cách!”

      “Đứng dậy cả !” Tâm Di phẩy tay ra hiệu.

      Mai Hương, Kỳ Thư theo gót Tâm Di vào phòng trong. đến cửa, thấy tổng quản phủ Nội vụ Ngô Bồi Tề thò đầu định gì đó với Tâm Di, Mai Hương vội giơ tay ngăn lại, may Tiểu Trúc Tử bắt gặp, đợi Tâm Di khuất rồi, cậu ta mới lên tiếng: “Ngô tổng quản để cách cách nghỉ chút, đợi lúc nữa cách cách rảnh, tôi báo cách cách giúp ông.”

      Nếu là thường ngày, Tiểu Trúc Tử nào dám lên giọng với Ngô Bồi Tề, nhưng nay khác xưa, từ lúc nghe tin Tâm Di được phong làm cách cách, Tiểu Trúc Tử biết là mình gặp may rồi, sau này bị đám thái giám lớn tuổi hơn đè đầu cưỡi cổ nữa. Quả nhiên, những kẻ tin tức nhanh nhạy, biết Di Uyển còn thiếu người, muốn xin vào hay tiến cử người khác vào, đều tích cực dút bạc vào tay cậu và Tiểu Hạo Tử, cả đám người trước đây hay bắt nạt cậu, hôm nay gặp mặt cũng khách khí để đâu cho hết, chỉ sợ đắc tội tổng quản thân tín của Tâm Di cách cách phiền. Mới buổi sáng, Tiểu Trúc Tử và Tiểu Hạo Tử thu hoạch được ít, đặc biệt là Tiểu Trúc Tử, ra dáng Di Uyển đại tổng quản, ngớt làm bộ, đến Ngô Bồi Tề cũng chẳng coi ra gì.

      Trong lòng Ngô Bồi Tề ấm ức phải biết, từ lúc dẫn nhóm tiểu thái giám đặt chân vào Di Uyển đến giờ, lĩnh giáo biết bao nhiêu ngạo khí từ Tiểu Trúc Tử. Tiểu Trúc Tử nhìn thấy Ngô tổng quản cũng da qian, chỉ chắp tay coi như chào hỏi, còn có thể làm chủ mọi chuyện, là đại tổng quản ở đây, bảo ông đứng đợi ở ngoài! Ngô Bồi Tề nghĩ Tiểu Trúc Tử bây giờ là người của Tâm Di cách cách, có ấm ức mấy cũng đành nhịn chứ biết sao.

      Chân xỏ hài hoa nên lúc bước vào phòng Tâm Di bị vấp vào ngạch cửa, Mai Hương vội đưa tay đỡ: “Cách cách cẩn thận.”

      “Căm hận” nhìn “thủ phạm”, Tâm Di : “Kêu người đến dỡ kẻo sớm muộn gì ta cũng mất mạng vì nó. À, còn đôi hài này nữa, lại bất tiện, có giầy gì khác ?”

      “Có có có, nô tì lấy ngay.” Kỳ Thư vội chạy vào phòng trong tìm.

      bao lâu giầy được mang đến, Tâm Di thay giầy, bước thử vài bước: “Ai ya, thoải mái hơn nhiều, phục mấy người các ngươi, xỏ đôi hài đó sao vẫn bước vững được thế?! Sau này nếu bắt buộc, ta quyết .”

      “Cách cách, kỳ thực nhiều cũng quen cả!” Mai Hương .

      “No, no, no!” Tâm Di vội đến nỗi ngoại ngữ cũng phun ra, xong mới biết lỡ miệng, lập tức đổi lại: “ , chết cũng !” Tâm Di , ai còn dám ép Tâm Di ?! việc này cũng dừng lại ở đây.

      Kỳ Thư rót trà dâng lên, Tâm Di vừa uống hớp chợt nhớ ra điều gì: “À, phải rồi, có chuyện này ta muốn trưng cầu ý kiến các ngươi, gọi bốn người bọn họ vào cả đây.”

      Kỳ Thư gọi bọn Tiểu Trúc Tử vào, vừa bước qua cửa, Tiểu Trúc Tử bèn hỏi: “Cách cách gọi chúng nô tài có việc gì ạ?”

      có gì, chỉ là muốn đổi tên các người.”

      Mai Hương : “Cách cách là chủ nhân, chúng nô tì là người hầu của cách cách, đừng đổi tên, đến sinh mệnh của chúng nô tì cũng là của cách cách.”

      “Ta cần mạng sống của các ngươi, ta chỉ muốn đổi tên thôi, tên các ngươi thường quá.” Tâm Di nhăn mặt nhìn bọn họ .

      “Mọi chuyện đều nghe cách cách!”

      “Tốt, ta sớm nghĩ ra rồi!” Tâm Di cười, “Mai Hương đổi thành Tiểu Mai Tử, Kỳ Thư thành Tiểu Cát Tử!”

      “Cách cách, còn bọn nô tài?” Tiểu Trúc Tử hỏi.

      “Ngươi cần, là !” Tâm Di chỉ vào Tiểu Hạo Tử, “Sao ta nghe cứ thấy giống như ‘chuột’ ấy, đổi thành Tiểu Lam Tử, tên bốn người các ngươi vừa hay đồng với mai, lan, trúc, cúc, thế mới đặc biệt chứ.” Tâm Di đắc ý bê tách trà lên uống thêm hớp, hỏi: “Bên ngoài là những ai thế?”

      Tiểu Trúc Tử liền đáp: “Hồi bẩm cách cách, đều là người hầu được phái đến cho cách cách, chủ yếu là làm việc vặt và giặt đồ.”

      “Còn có người muốn xin vào làm trong bếp.” Tiểu Lam Tử tiếp lời, “Nhà bếp đặc biệt thiết kế vì cách cách, cách cách muốn ăn gì bất cứ lúc nào cũng có thể sai bọn họ làm!”

      “Ngươi từ Ngự thiện phòng đến, chắc ít nhiều cũng biết nấu vài món!” Tâm Di vô cùng hứng thú với chuyện ăn uống.

      “Nô tài biết, ở đó nô tài chỉ rửa bát, nhặt rau… Đầu bếp cho phép bọn nô tài bước chân vào bếp vì sợ bọn nô tài học mất tài nghệ.” Tiểu Lam Tử thà hơn Tiểu Trúc Tử nhiều.

      “Ờ! Về sau những việc kiểu này các ngươi cứ tự quyết định, cần với ta.” Tâm Di chẳng hơi đâu quan tâm làm gì cho mệt.

      Tiểu Trúc Tử thấy Tâm Di có ý kiến gì, vừa vui mừng vừa đắc ý, Nhị Hổ hừ mũi xem thường: “Quả là thành Ngô đại tổng quản rồi.”

      Tâm Di liếc Tiểu Trúc Tử cái, chỉ cười cười , coi như ngầm thừa nhận, điều này càng khiến Tiểu Trúc Tử đắc ý đẫy. Thấy còn việc gì khác, Tiểu Trúc Tử mới với Tâm Di: “Nội vụ phủ tổng quản Ngô công công đợi ở ngoài lâu rồi, cách cách có muốn gặp ông ta ạ?”

      “Kêu ông ta vào đây.”

      lúc sau, Ngô Bồi Tề bước vào, thấy Tâm Di lập tức quỳ xuống: “Nô tài Ngô Bồi Tề thỉnh an cách cách.”

      Tâm Di vừa uống ngụm trà, chưa kịp nuốt phun thẳng ra ngoài, chỉ Ngô tổng quản bò lăn ra cười: “Ngươi tên gì cơ…”

      Ngô Bồi Tề hiểu Tâm Di cười gì, hỏi lại: “Cách cách, biết tên của nô tài có chỗ nào ổn ạ?”

      Tâm Di vừa cười vừa : “Ngươi đứng dậy . Sao cha mẹ ngươi lại đặt cho ngươi cái tên này?”

      “Cách cách, nô tài vẫn hiểu.” Ngô Bồi Tề đứng dậy hỏi.

      Tâm Di quay sang bảo bọn Tiểu Trúc Tử: “Các ngươi đọc tên Ngô công công xem.”

      Nghe Tâm Di thế, bọn họ liền đọc nhẩm lại, gần như ngay tức khắc, Tiểu Cát Tử bụm miệng cười, tiếp đó những người còn lại cũng cười thầm ngớt, mỗi mình Đại Hổ gãi đầu gãi tai, hỏi Nhị Hổ: “Là ý gì?”

      Nhị Hổ nhìn đại ca, chỉ cười đáp.

      “Tên ngốc!” Ngoài thở dài còn biết làm gì hơn, Tâm Di thấy Đại Hổ vẫn chưa hiểu ra, bèn hỏi: “Đại Hổ, tên của Ngô công công là gì?”

      “Là Ngô Bồi Tề!” Đại Hổ trả lời.

      “Đọc lại lần nữa.”

      “Ngô Bồi Tề!” Đại Hổ nhắc lại.

      “Đọc tiếp, đọc thêm vài lần nữa.” Tâm Di cảm thấy Đại Hổ quả thực dễ thương hết sức.

      “Ngô Bồi Tề…” Đại Hổ lập lập lại, cuối cùng, ta chợt hiểu ra: “À, vô phúc!”(Ngô Bồi Tề đồng với vô phúc).

      Lần này ai còn nhịn nổi nữa, Tiểu Mai Tử tay chống bàn, Tiểu Cát Tử bám lấy vai này, cùng cười phá lên; Tiểu Lam Tử ngồi thụp xuống, cười đến mức thẳng người lên nổi; Tiểu Trúc Tử và Nhị Hổ lôi kéo nhau, cười lăn cười bò; Đại Hổ vừa chỉ Ngô Bồi Tề vừa ngoác miệng ra cười; Ngô Bồi Tề thảm nhất, ngượng chín người còn phải đứng bên vờ cười theo.

      Tâm Di đợi bọn họ cười rồi mới an ủi “người bị hại”: “Ngô công công, đùa chút ấy mà, đừng để bụng.”

      Ngô Bồi Tề vội : “Cách cách đùa với nô tài là phúc của nô tài, nô tài cầu còn được ấy chứ. Nô tài vốn là kẻ vô phúc, nếu cách cách chịu để mắt đến là nô tài có phúc liền.”

      “Ngô công công biết ăn .” Tâm Di nhìn ra ngay Ngô Bồi Tề là người rất biết cách nịnh nọt.

      “Bọn tiểu nhân làm nô tài trong chốn cung cấm này, việc gì biết sao, quan trọng nhất: là biết ăn , hai là khấu đầu nhiều, như thế mới khiến chủ nhân vui, chủ nhân mà vui nô tài mới có thể sống yên ổn.” Thực ra những điều Ngô Bồi Tề đều là cả, trong cung, học được hai việc này làm sao có thể qua ngày!

      “Ta phải chủ nhân của ngươi, ngươi cần khấu đầu, mua vui cho ta.”

      “Cách cách đương nhiên là chủ nhân của nô tài, trước mặt Vạn Tuế Gia, còn ai sánh được với cách cách, câu của cách cách bằng chục câu, trăm câu của người khác ấy chứ.”

      “Được rồi, được rồi, nịnh nọt ít thôi, chuyện chính !” Tâm Di thừa biết họ Ngô này chỉ bợ đỡ mình.

      “Vâng, hoàng thượng sai nô tài giúp cách cách chuẩn bị số vật dụng hàng ngày, nô tài đích thân lựa chọn vài món, biết liệu có hợp ý cách cách ?”

      “Đem đến ta xem.” Tâm Di đung đưa hai chân, .

      Ngô Bồi Tề bước đến bên cửa, vọng ra: “Đem vào đây.” Liền đó, năm, sáu tiểu thái giám hai tay bê đủ loại vật phẩm, nối đuôi nhau bước vào.

      “Mời cách cách xem qua. Đây là son phấn thượng hảo hạng; số trâm cài và đồ trang sức này, người xem, tinh xảo biết mấy, vô cùng hợp với cách cách; số vải vóc này là hàng dệt Giang Nam đặc biệt tiến cống cách cách, nếu cách cách thích những hoa văn này, nô tài tháp tùng cách cách đến phủ Nội vụ chọn; còn có cả văn phòng tứ bảo, cũng là cống phẩm từ khắp nơi chuyển về, bút lông Hồ Châu, nghiên mực Đoan Khê……” Ngô Bồi Tề lần lượt giới thiệu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :