1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

After The Night - Linda Howard ( 20c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 3
      "Tối qua ba về nhà".
      Gương mặt Monica đau khổ trong khi đứng nơi cửa sổ phòng ăn. Gray tiếp tục ăn bữa sáng của , chẳng có gì làm mất ngon cả. Vậy ra đó là lý do Monica dậy sớm sáng nay vì thường chưa chịu bò ra khỏi giường sau 10 giờ. định làm gì, thức chờ đến khi Guy về? thở dài tự hỏi biết Monica muốn xử sao với giờ giấc thất thường của Guy: bắt nhịn đói ngủ? thể nhớ lúc nào Guy có phụ nữ bên cạnh, dù Renee Devlin chắc chắn ở với ông bền bỉ hơn các bà khác.
      Mẹ , Noelle chẳng buồn quan tâm xem Guy đâu vào buổi tối, miễn là với bà và đơn giản là vờ coi các quan hệ lăng nhăng của chồng bà tồn tại. Vì Noelle quan tâm, Gray cũng quan tâm. Mọi việc khác nếu Noelle đau khổ nhưng chuyện này hề có. phải vì bà Guy, Gray nghĩ bà có, theo kiểu của bà. Nhưng bà cực kỳ ghét chuyện vợ chồng, ghét bị đụng chạm, dù là những đụng chạm vô ý và bình thường. Chuyện Guy có bồ là giải pháp tốt nhất có thể có. Ông xử tệ với Noelle dù ông chẳng buồn che dấu các mối quan hệ của ông, vị thế là vợ ông của Noelle luôn an toàn. Giải pháp này có vẻ phong kiến, và Gray biết thích chuyện này chút nào khi kết hôn nhưng cả hai người đều bằng lòng với nó.
      Nhưng Monica nhận thấy điều đó. bảo vệ Noelle cách tận tình và gắn bó với bà theo kiểu Gray bao giờ có thể làm, tưởng tượng Noelle bị nhục nhã và tổn thương bởi các mối quan hệ của Guy. Nhưng Monica cũng rất thương Guy, và những lúc Guy quan tâm đến , vui mừng gì bằng. luôn tưởng tượng trong đầu gia đình là như thế nào: gắn bó, thương, luôn nâng đỡ nhau, bố mẹ tha thiết nhau, và Monica cố gắng hết sức để làm cho gia đình của giống như bức tranh đó.
      "Mẹ biết ?" bình thản hỏi, và kềm lại hỏi Monica có thực nghĩ là Noelle phiền nếu bà biết chuyện đó . Đôi khi thấy tội nghiệp Monica, nhưng thương muốn cố tình làm đau lòng.
      Monica lắc đầu. "Mẹ chưa dậy."
      "Vậy lo gì? Lúc mẹ dậy ba về và mẹ nghĩ là ba mới đâu ra ngoài lúc sáng thôi."
      "Nhưng ba với bà ta!" Monica xoay lại đối diện , đôi mắt đen long lanh. "Mụ Devlin đó."
      "Em biết điều đó. Ba có thể chơi bài nguyên đêm mà." Guy rất thích chơi bài nhưng Gray tin ông vắng mặt suốt đêm để bài bạc. Nếu biết ba , mà rất hiểu ông, nhiều khả năng Guy qua đêm với Renee hoặc với người phụ nữ nào đó thu hút được ông. Renee khờ nếu bà tin Guy chung thủy với bà hơn chung thủy với vợ.
      " nghĩ vậy hả?" Monica hỏi, vẻ mong muốn điều đó xảy ra hơn các điều khác.
      Gray nhún vai. "Có thể mà." Gần bằng với khả năng ngôi sao rơi vào nhà hôm nay, nhưng phải là thể. uống cạn li cà phê rồi đẩy ghế đứng lên. "Khi nào ba về, ba lên Baton Rouge để coi cái bất động sản mà ba với bàn. Trễ nhất là 3 giờ về tới nhà." Bởi vì dáng vẻ đơn của , đưa tay choàng qua vai và ôm lấy . biết vì sao mà Monica có được cương quyết và tự tin như các thành viên khác trong họ. Thậm chí Noelle, dù thực là người họ Rouillard, còn biết bà muốn gì và làm cách nào có được điều bà muốn. Monica luôn có vẻ bất lực trước tính cách mạnh mẽ của các thành viên khác trong gia đình.
      vùi đầu vào vai lúc như thường làm khi còn và vừa chạy đến báo biết có chuyện xảy ra mà ba giải quyết được. Dù chỉ lớn hơn 2 tuổi nhưng luôn bảo vệ và biết từ lúc còn có sức mạnh ý chí như .
      "Em phải làm gì nếu ba với mụ lẳng lơ đó?" hỏi, giọng nghẹn ngào nơi vai .
      Gray cố kềm để mất kiên nhẫn, nhưng ít nhiều nó cũng thể trong giọng của . "Em phải làm gì hết. Đó phải là chuyện của em."
      rụt lại, vẻ tổn thương, và nhìn trách móc. "Sao có thể vậy? Em lo cho ba!"
      " biết thế." cố giọng. "Nhưng nó chỉ phí thời gian thôi, và ba cám ơn em đâu."
      " luôn bênh ba, vì cũng giống như ba thôi!" Nước mắt từ từ lăn tròn , và quay . "Em cá cái bất động sản ở Baton Rouge có hai chân và ngực bự. Thế chúc vui vẻ!"
      "Tất nhiên rồi," châm biếm. coi số bất động sản, sau đó lại là chuyện khác. thanh niên trẻ trung, cường tráng, với những ham muốn tình dục mạnh mẽ hề giảm từ lúc dậy . Lúc nào nó cũng ỉ trong , cảm giác khát khao. May mắn là có thể hấp dẫn phụ nữ để có thể giảm bớt thèm khát này, và buồn cười là tài sản của gia đình cũng giúp nhiều trong những cuộc chinh phục tình ái.
      quan tâm lý do phụ nữ tìm đến , vì thích và ham muốn cơ thể hay vì ấy thích tài khoản ngân hàng của nhà Rouillard. Lý do gì cũng được, cái cần là cơ thể ấm áp mềm mại nằm dưới , đón nhận những đam mê của và tạm thời giúp thỏa mãn. chưa ai cả, nhưng sex và mọi thứ về sex: mùi hương, cảm giác, thanh. Giây phút thích nhất của là lúc bắt đầu xâm nhập vào cơ thể của người phụ nữ và cảm thấy cơ thể còn chút e ngại nhưng cuối cùng cũng chấp nhận - cảm giác được đón nhận vào vòng ôm nóng ấm, ẩm ướt, khít rịt. Tuyệt, cảm giác đó tuyệt. luôn cực kỳ cẩn thận với chuyện tránh mang thai ngoài ý muốn, luôn dùng bao cao su dù người bạn tình có dùng thuốc ngừa thai, bởi vì phụ nữ thường dối về chuyện này và người đàn ông khôn ngoan bao giờ chơi trò may rủi với chuyện này.
      biết chắc nhưng nghĩ Monica vẫn còn là con . Dù giàu tình cảm hơn Noelle, vẫn bị ảnh hưởng bởi mẹ ít nhiều, chút gì đó lạnh lùng xa cách khiến đàn ông dám đến gần. phối hợp kỳ cục của ba và mẹ, lạnh lùng của mẹ nhưng có tính cương quyết của bà, có tình cảm giống ba nhưng có đam mê xác thịt như ông. Trái lại, Gray có đam mê như ba và tính cương quyết, tự chủ của mẹ. thích sex nhiều nhưng là nô lệ của cái đó như Guy. biết khi nào nên như thế nào. Tạ ơn Trời, cũng có hiểu biết tốt hơn ba khi chọn phụ nữ.
      kéo lọn tóc sẫm màu của Monica. " gọi chú Alex để coi chú biết ba đâu ." Alexander Chelette, luật sư ở Prescott, là bạn thân nhất của ba.
      Môi run run nhưng vẫn cố mỉm cười qua làn nước mắt. "Chú tìm thấy ba, và khuyên ba về nhà."
      Gray cười khẩy. hiểu sao Monica có thể sống đến 20 tuổi mà vẫn học hiểu gì về đàn ông.
      " chắc chuyện đó đâu, nhưng có thể chú có thể khuyên được em."
      vẫn định với Monica là Guy chơi bài, dù cho Alex biết số điện thoại của khách sạn mà Guy thuê qua đêm.
      vô phòng làm việc mà Guy thường dùng làm nơi giải quyết vô số vấn đề tài chính của nhà Rouillard, và cũng là nơi Gray học để giải quyết chúng. Gray thích thú với phức tạp của ngành kinh doanh và tài chính, nhiều đến nỗi bỏ qua cơ hội chơi bóng chuyên nghiệp để lao vào thế giới kinh doanh. Mà nó cũng chẳng phải là hi sinh quá lớn cho , biết chơi giỏi để trở thành chuyên nghiệp nhưng có tố chất của ngôi sao. Nếu cống hiến cuộc đời cho thể thao, có thể chơi dưới 8 năm, nếu may mắn bị chấn thương, và có được mức lương kha khá. Cuối cùng khi phải chọn lựa, dù thích chơi bóng nhiều nhưng vẫn mê kinh doanh nhiều hơn. Trò chơi này có thể chơi lâu hơn chơi bóng và kiếm nhiều tiền hơn và cũng vẫn đầy tính ăn thua.
      Dù Guy có thể gần nổ mũi tự hào nếu con trai ông thành cầu thủ chuyên nghiệp, Gray nghĩ ông phần nào nhõm tinh thần vì Gray chọn quay về nhà. Vài tháng sau khi Gray tốt nghiệp ĐH, Guy hân hoan nhồi vào đầu những kiến thức kinh doanh mà có sách vở nào có thể cung cấp được.
      Gray đưa tay vuốt mặt gỗ bóng loáng của cái bàn lớn. tấm ảnh cỡ 8x10 của Noelle nằm ở góc, vây quanh là các tấm hình hơn của chính và của Monica ở các độ tuổi khác nhau, như nữ hoàng và các phụ tùng. Hầu hết mọi người nghĩ là như người mẹ với các con chung quanh và gối, nhưng Noelle có chút tình mẫu tử nào. Ánh bình minh tỏa sáng lên tấm ảnh, làm nổi bật những chi tiết thường ít ai để ý, và Gray dừng lại ngắm khuôn mặt mẹ .
      Bà là phụ nữ đẹp, hoàn toàn khác với vẻ đẹp của Renee Devlin. Renee giống như mặt trời, nóng bỏng, sáng lòa, trong khi Noelle giống mặt trăng, lạnh lùng, xa vắng. Bà có mái tóc sẫm màu dày, mượt và bới theo kiểu rất thanh lịch, và đôi mắt xanh tuyệt đẹp mà chẳng người con nào thừa hưởng được. Bà phải là người Pháp lai Creola nhưng là người Mỹ bình thường, vài người trong xứ tự hỏi có phải Guy Rouillard cưới người ở tầng lớp thấp hơn . Nhưng bà tỏ ra cao quý như nữ hoàng, hơn hẳn những người sinh ra là Creola nên những nghi ngờ này mau chóng trôi vào quên lãng. Điều duy nhất gợi nhớ chính là tên của , Grayson, là họ của bà, nhưng vì nó được làm gọn lại thành Gray từ lâu nên hầu hết mọi người đều nghĩ là tên này được chọn vì nó gần giống tên ba .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      3.2

      Cuốn lịch hẹn của Guy để mở bàn. Gray tựa hông vào bàn, với lấy cái điện thoại và đưa mắt dò theo các cuộc hẹn được liệt kê trong ngày. Guy có cuộc hẹn với người tên William Grady, chủ ngân hàng lúc 10 giờ. Và lần đầu tiên từ sáng đến giờ, Gray cảm thấy có chút lo âu. Dù chuyện gì nữa, Guy bao giờ để phụ nữ làm cản trở việc kinh doanh, và ông bao giờ họp mà cạo râu hay thay quần áo.
      nhanh lẹ bấm số của Alex, thư ký của ông trả lời ngay sau hồi chuông đầu tiên. "Phòng luật sư Chelette và Anderson,"
      "Chào Andrea. Alex tới chưa?"
      "Rồi," bà trả lời với vẻ hài hước khi nhận ngay ra giọng trầm ấm mượt như nhung lẫn với ai được của Gray. "Cậu biết ông ấy mà. Chỉ có cơn động đất mới có thể giữ ông ấy khỏi đến đây đúng 9 giờ thôi. Giữ máy để tôi liên hệ với ông ấy."
      nghe tiếng click báo cuộc gọi của để ở chế độ chờ, nhưng biết Andrea, bà gọi Alex qua tổng đài đâu. đến chơi ở văn phòng của Alex thường xuyên, lúc cũng như lớn, để biết những lúc bà dùng tổng đài là khi có khách lạ trong văn phòng. Còn bình thường, bà chỉ quay ghế sang và cao giọng gọi vì cửa phòng Alex ngày sau lưng bà.
      Gray mỉm cười khi nhớ lại Guy phá ra cười khi ông kể chuyện Alex cố làm Andrea xử chuyên nghiệp hơn, xứng đáng với tính chất văn phòng luật. Tội nghiệp Alex hiền lành thế nào với bà thư ký của mình. Bị sửa lưng, bà trở nên lạnh lùng đến nỗi cả văn phòng như hóa đá. Thay vì gọi "Alex" như mọi khi, bà gọi "ngài Chelette" mỗi khi chuyện với ông, luôn dùng tổng đài để liên hệ ông, và những cuộc trò chuyện thân mật biến mất. Mỗi khi Alex dừng tại bàn để trò chuyện, bà đứng lên vào toilet. Những chi tiết nho bà thường quan tâm như phần việc hằng ngày, giúp gánh Alex rất nhiều, giờ bà để cho Alex lo. Ông thấy ông phải làm sớm hơn và về trễ hơn trong khi Andrea bỗng có lịch làm việc cực đúng giờ. ai có thể thay thế bà, thư ký luật sư dễ tìm ở Prescott. Sau 2 tuần, Alex đành hạ mình đầu hàng và Andrea lại tiếp tục gọi vọng qua cửa văn phòng như trước.
      tiếng click nữa vang lên khi Alex bắt máy. Giọng chậm rãi hiền lành của Alex vang lên. "Chào cháu Gray. Hôm nay dậy sớm hả cháu."
      " sớm lắm đâu chú." luôn luôn thức sớm hơn Guy nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ cha nào con nấy. "Cháu định Baton Rouge để coi số bất động sản. Chú này, chú có biết ba cháu ở đâu ?"
      Đầu dây bên kia im lặng chút. ", chú biết." thoáng im lặng nặng nề. "Có chuyện gì à?"
      "Ba về nhà tối qua, mà ông có hẹn với Bill Grady lúc 10 giờ."
      "Chết ," Alex nhưng giọng ông có vẻ hơi lo lắng. "Trời ạ, chú nghĩ - mẹ kiếp!"
      "Chú Alex," giong Gray gọn và khô như thép, vọng qua đường điện thoại. "Chuyện gì diễn ra vậy?"
      "Chú thề với cháu, Gray à, chú nghĩ ông ấy làm chuyện đó," Alex đau khổ . "Có thể ông ấy làm vậy đâu. Chắc ông ấy ngủ quên thôi."
      "Làm chuyện gì?"
      "Ông ấy có tới chuyện đó vài lần nhưng chỉ khi ông uống rượu thôi. Chú thề là chú nghĩ ông nghiêm túc khi vậy. Trời ạ, sao ông ấy có thể làm thế?"
      Cái điện thoại trong tay Gray khẽ phát ra những tiếng răng rắc. "Nghiêm túc về chuyện gì?"
      "Về chuyện rời bỏ mẹ cháu." Có thể nghe thấy tiếng Alex khó khăn nuốt nước bọt qua đường dây. "Và bỏ với Renee Devlin."
      nhàng, Gray bỏ ống nghe xuống. đứng lặng vài giây, nhìn xuống cái điện thoại. thể nào - Guy thể làm vậy, phải ? Tại sao bỏ với Renee khi ông có thể ngủ với bà ở đây bất cứ lúc nào ông muốn? Alex sai rồi. Guy bao giờ bỏ con cái mình hay công việc làm ăn, nhưng ông vui mừng khi Gray từ chối làm cầu thủ chuyên nghiệp, và đào tạo khẩn cấp về việc quản lý mọi thứ.
      Trong vài phút Gray tê người với cảm giác tin được, nhưng là người thực tế nên những giây phút đó tồn tại lâu. Cảm giác tê tái đó biến mất, cơn giận khủng khiếp ùa về. di chuyển như con rắn bắt đầu tấn công, giật cái điện thoại và ném nó qua cửa sổ, các mảnh kính vỡ tung tóe giục các bước chân hối hả chạy về phía phòng làm việc.
      Mọi người đều ngủ nướng trừ Faith và Scottie. rời túp lều ngay khi vừa cho em ăn sáng xong, để đưa em ra khe suối chỗ nước cạn để chơi tát nước và bắt cá nhảy. Em chẳng bao giờ bắt được nhưng em rất thích trò này. Buổi sáng hôm nay đẹp, ánh mặt trời nghiêng nghiêng dát vàng các cành cây và nhảy múa mặt nước. Mùi khí tươi mát và trong trẻo, ngập tràn các màu sắc tươi tắn và tinh khiết, xua tan mùi chua khó chịu của bia rượu vương vấn nơi mũi , mùi từ 4 người để ngủ nướng tại nhà cho hết cơn say sưa tối hôm trước.
      Hi vọng Scottie giữ quần áo của em được khô như mong mặt trời mọc phía Tây. Vì thế, vừa đến suối là cởi áo và quần của em, để em nhào xuống nước chơi với mỗi chiếc tã người. mang thêm cái tã khác để dành mặc cho em khi họ ra về. cẩn thận treo quần áo của em lên thân cây rồi bước xuống suối để lội trong lúc canh chừng em. Nếu có con rắn bơi qua, em cũng chẳng hiểu để sợ. cũng sợ nhưng cũng đề phòng.
      để em chơi khoảng vài giờ rồi bế em lên khỏi suối trong khi em giãy giụa phản đối suốt. "Em thể ở dưới nước hoài," giải thích. "Coi, tay chân em nhăn nheo hết rồi nè, giống như 1 quả đào khô." ngồi nền đất thay tã rồi mặc đồ vô cho em. Vì em ngừng loay hoay tìm cách chạy xuống nước lại nên làm chuyện này vất vả.
      "Mình coi sóc ," . "Em có thấy con sóc nào ?"
      Bị đánh lạc hướng, em lập tức nhìn lên cây, mắt em mở tròn vì hứng khởi khi tìm kiếm sóc các nhánh cây. Faith nắm bàn tay bụ bẫm của em và chậm rãi dắt em bộ xuyên rừng, chọn con đường về nhà dài nhất. Có thể khi họ về tới nhà, Renee quay về.
      Dù mẹ trước đây từng suốt đêm nhưng lần nào bà làm như vậy, cũng cảm thấy lo lắng. ra nhưng lúc nào cũng sợ rằng có đêm Renee bỏ quay trở lại. Faith biết thực tế phũ phàng là nếu Renee gặp 1 người đàn ông nào có chút tiền và hứa hẹn cung cấp cho bà những thứ tốt đẹp, bà bỏ hề nuối tiếc. Mà điều duy nhất giữ bà ở lại Prescott là Guy Rouillard và những gì ông cung cấp cho bà. Nếu Guy bỏ bà, bà cũng chẳng lưu luyến gì mà ở đây lâu hơn khoảng thời gian đủ cho bà đóng gói đồ đạc.
      Scottie để ý thấy được 2 chú sóc, 1 nhảy qua nhảy lại cây còn 1 leo lên cây khác, vì thế em vui vẻ theo Faith. Tuy nhiên, khi vừa nhìn thấy túp lều, em nhận ra họ về nhà và bắt đầu làm những thanh hậm hực bằng lòng và ì người ra, cố giằng tay khỏi tay .
      "Scottie, thôi nào," Faith , cố kéo em ra khỏi rừng lên con đường đất bụi bặm dẫn về nhà. "Chị thể chơi với em bây giờ được, chị phải dọn dẹp. Nhưng chị hứa chơi xe với em khi chị-"
      nghe thấy tiếng động cơ xe trầm trầm đằng sau, ngày càng hơn khi xe đến gần, và ý nghĩ đầu tiên đầy vui mừng là mẹ về. Nhưng phải là chiếc xe hơi màu đỏ đắt tiền của Renee đánh góc vào nhà . Nó là 1 chiếc Corvette mui trần màu đen, được mua để thay cho chiếc màu bạc Gray lái từ hồi trung học. Faith chết sững đường, quên hết Scottie hay Renee khi tim ngừng đập 1 thoáng rồi bắt đầu thình thịch dữ dội trong lồng ngực với sức mạnh làm muốn xỉu. Gray ghé vào đây!
      quá sửng sốt với niềm hạnh phúc ùa đến nên gần như quên mất chuyện kéo Scottie khỏi đường để đứng né trong bụi cỏ. Gray, tim hát vang. Đầu gối run rẩy và cơn run rẩy lan dần lên cơ thể mảnh mai của với ý nghĩ được thực chuyện với , dù chỉ là câu chào ấp úng.
      Mắt dán chặt vào , thu lấy từng chi tiết khi ngày càng lái xe đến gần hơn. Dù ngồi sau tay lái và thể thấy được nhiều, nghĩ có vẻ gầy hơn lúc còn chơi bóng và tóc cũng dài hơn. Mắt vẫn thay đổi, vẫn đầy cám dỗ và mê hoặc. Chúng lướt qua khi chiếc Corvette chạy ngang qua chỗ và Scottie đứng và gật đầu cộc lốc.
      Scottie rục rịch và giật tay em lại vì em bị quyến rũ bởi chiếc xe xinh đẹp. Em rất thích xe của Renee, và Faith luôn phải canh chừng và giữ em tránh xa chiếc xe vì Renee nổi điên nếu em rờ vào nó và để lại dấu tay.
      "Được rồi," Faith thào, vẫn còn choáng ngợp. "Mình coi xe đẹp ." Họ bước đường và theo dấu xe Corvette, lúc này dừng trước cửa lều. Gray trượt ra khỏi chỗ ngồi sau tay lái và tung đôi chân dài nhảy qua cửa ra khỏi xe như nó là chiếc xe của con nít. Nhảy 2 bước lên bậc thềm, giằng mạnh cánh cửa mở ra và bước vô nhà.
      ấy gõ cửa, Faith nghĩ. Có chuyện gì rồi. ấy gõ cửa.
      tăng tốc, kéo Scottie nhanh hơn nên đôi chân ngắn của em bị hụt và em ré lên phản đối. nghĩ đến tim của em và cơn sợ hãi nhói lên trong . dừng lại gấp, mau lẹ cúi xuống bế em lên. "Chị xin lỗi em. Chị cố ý bắt em chạy." Lưng đau nhức vì sức nặng của em nhưng phớt lờ nó và vội về nhà. Những viên đá lăn tròn dưới đôi chân trần của cách vô thức, những đám mây bụi tung lên với từng bước . Sức nặng của Scottie như làm chậm hơn, như trì hoãn về tới nhà được. Tai ù ù, cảm giác hoảng loạn ùa đến trong tim làm muốn nghẹt thở.
      nghe tiếng gầm từ xa mà nhận ra là giọng của ba, đan xen với giọng trầm hùng như tiếng sấm của Gray. Hổn hển, bước vội đôi chân gầy đường và cuối cùng cũng về đến nhà. Cánh cửa lưới kêu cót két khi mở mạnh nó ra để ào vào nhà, rồi dừng gấp và đứng chớp mắt cho quen với khung cảnh tối tăm trong nhà. Những tiếng la hét chửi rủa ra đâu vào đâu vang lên chung quanh , làm cảm thấy như bị kẹt trong 1 cơn ác mộng.
      hớp vội vài hớp khí và để Scottie tụt xuống sàn. Bị những tiếng la hét làm hoảng sợ, em ôm chặt lấy chân và vùi mặt vào đó.
      Khi mắt quen với u trong nhà, và tiếng ù ù trong tai giảm , những tiếng la hét bắt đầu có nghĩa, và ước là chúng cứ tiếp tục khó hiểu như trước.
      Gray lôi Amos khỏi giường và kéo ông vô bếp. Amos la hét và chửi thề, nắm lấy khung cửa để trì hoãn sức kéo của Gray. Nhưng ông thể đấu nổi với người đàn ông trẻ trung hơn và lại trong cơn giận dữ, nên chỉ có thể loạng choạng lấy thăng bằng khi Gray đẩy ông vô đứng giữa bếp.
      "Renee đâu?" Gray quát, tướng đầy đe dọa làm Amos co rúm lại.
      Đôi mắt đầy ghèn của Amos lướt nhanh qua căn bếp như tìm vợ ông. " có ở đây," ông ấp úng.
      "Tôi có thể thấy bà ta có ở đây, đồ ngốc! Tôi muốn biết bà ta ở đâu!"
      Amos lắc lư đôi chân trần và bỗng ợ lớn. Ông để ngực trần, quần vẫn gài khóa. Mái tóc chải lởm chởm chỉa đủ mọi hướng, râu ria cạo, mắt đỏ ngầu và hơi thở hôi hám mùi rượu. Tương phản với ông là Gray, đứng cao hơn hẳn, nguyên 1.93 mét cơ bắp săn chắc, mái tóc đen chải gọn về sau, chiếc áo sơ-mi trắng tinh với chiếc quần tây ôm khít.
      "Cậu có quyền xô đẩy tôi vòng vòng như vậy, tôi cần biết ba cậu là ai," Amos phàn nàn. Dù vậy, ông co rúm lại mỗi khi Gray cử động.
      Russ và Nicky cũng ra khỏi phòng của họ nhưng tỏ vẻ gì là hậu thuẫn cho ba. Đối diện với Gray nóng giận phải là việc họ thường làm, bắt nạt kẻ có thể gây rắc rối cho họ phải là kiểu của họ.
      "Ông có biết Renee ở đâu ?" Gray hỏi lại, giọng lạnh lùng.
      Amos nhún vai. "Có lẽ ra ngoài rồi," ông ấp úng, sưng sỉa.
      "Khi nào?"
      "Ý cậu khi nào nghĩa là sao? Tôi ngủ. Làm quái nào tôi biết bà ta khi nào?"
      "Tối qua bà ta có về nhà ?"
      "Đương nhiên rồi! Mẹ nó, cậu muốn gì?"
      Amos hét lên, giọng nhừa nhựa cho thấy lượng cồn vẫn còn nhiều trong máu ông.
      "Tôi là mụ vợ lẳng lơ của ông bỏ !" Gray hét lại, gương mặt đầy giận dữ, gáy gồng lên.
      cơn hoảng sợ ập đến Faith, mắt mờ . "," kêu lên hoảng hốt.
      Gray nghe thấy quay phắt lại. Đôi mắt đen của ánh lên giận dữ khi nhìn . "Ít ra trông tỉnh táo hơn. biết Renee ở đâu ? Tối qua bà ta có về ?"
      Thẫn thờ, Faith lắc đầu. thảm họa đen tối lờ mờ ra trước , và mũi bỗng ngửi thấy mùi vàng cay nồng, mùi chua của sợ hãi... của chính .
      Môi cong lên, khoe hàm răng trắng khi gầm gừ. "Tôi cũng nghĩ vậy. Bà ta bỏ với ba tôi."
      Faith lại lắc đầu, và dường như thể dừng lại. . Từ này vang ong ong trong đầu .Trời ơi, , xin đừng.
      "Cậu dối!" Amos hét lên, lảo đảo đến cái bàn khập khiễng và ngồi phịch xuống 1 cái ghế. "Renee bỏ tôi và bọn trẻ. ta tôi. Thằng bố đàng điếm của cậu với con mới mà ông ta -"
      Gray nhào tới như con rắn tấn công. Nắm đấm của bay vào cằm Amos, những đốt tay đập mạnh vào xương và cả Amos với cái ghế đổ nhào ra sàn. Cái ghế nát thành từng miếng gỗ vụn dưới ông.
      Với tiếng la sợ hãi, Scottie vùi mặt sâu hơn vào hông Faith. quá sững sờ để nhớ ra chuyện trấn an em nên em bắt đầu khóc.
      Amos quờ quạng bò dậy, rồi lảo đảo ra sau bàn để cái bàn ở giữa ông và Gray. "Sao cậu đánh tôi?" ông rên rỉ, tay ôm cằm. "Tôi có làm gì cậu đâu. Chuyện ba cậu với Renee làm đâu phải lỗi tại tôi!"
      "La hét gì ở đây vậy?" giọng Jodie đầy khêu gợi, chị thường dùng giọng này khi muốn thu hút đàn ông. Faith nhìn ra chỗ cửa phòng của và Jodie, mắt mở lớn đầy kinh hoàng. Jodie đứng dựa cửa, mái tóc cà-rốt chải được hất ra sau đôi vai trần của chị. Chi mặc độc cái quần lót bằng ren màu đỏ, tay yểu điệu giữ chiếc áo 2 dây cùng màu hờ hững nửa khoe, nửa che ngực chị. Chị chớp mắt với Gray vẻ ngây thơ cách giả tạo làm Faith muốn rúm người lại.
      Vẻ mặt Gray cau lại đầy khinh bỉ khi liếc chị, miệng hơi cong lên rồi cố tình quay lưng lại với chị.
      "Tôi muốn các người biến mất khỏi đây trước khi đêm xuống," với Amos, giọng đanh thép. "Các người làm ô uế đất của chúng tôi, và tôi mệt mỏi với ô nhiễm của các người."
      "?" giọng Amos vỡ ra. "Thằng khốn khinh người kia, mày thể bắt tụi tao . Có luật-"
      "Ông có trả tiền thuê," Gray , môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo. "Luật trục xuất dành cho kẻ xâm nhập trái phép. Cút ." quay lưng và tiến về phía cửa.
      "Khoan," Amos kêu lên. Ánh mắt hoảng hốt của ông lướt khắp phòng như tìm phương giải cứu. Ông liếm môi. "Đừng vội. Có thể... có thể họ chỉ du lịch ngắn ngày, họ về mà. Đúng rồi, Renee về mà, ấy đâu có lý do gì mà bỏ ."
      Gray cười khô khan, ánh mắt khinh bỉ của lướt quanh căn phòng, để ý bài trí nghèo nàn của túp lều. Ai đó, có lẽ là con út, cố gắng giữ cho nó sạch nhưng điều đó giống như cản nước triều dâng lên vậy. Amos và 2 thằng con trai, bản sao của ba nó, sưng sỉa ngó . con lớn vẫn đứng dựa cửa, cố gắng khoe hết bộ ngực của ta với làm rớt miếng vải gọi là áo đó. Thằng bị bịnh Down bám chặt đôi chân con út và gào khóc. vẫn đứng như hóa đá, nhìn chằm chằm với đôi mắt xanh mở to, vô hồn. Mái tóc đỏ sẫm của lòa xòa vai và đôi chân trần lấm lem.
      Đứng gần nên Faith có thể đọc thấy vẻ mặt của , và tâm hồn co rúm lại khi ánh mắt lướt quanh túp lều và những người cư ngụ trong nó, cuối cùng dừng lại nơi . đánh giá cuộc đời , gia đình , bản thân và thấy nó vô giá trị.
      " có lý do gì để bỏ ?" cười khẩy. "Trời ạ, tôi có thể là bà ta có lý do gì để quay lại!"
      Trong im lặng sau đó, bước vòng qua Faith và đẩy cánh cửa lưới mở ra. Nó đập mạnh vào tường rồi đóng sầm lại. Máy chiếc Corvette gầm lên và giây sau, Gray mất. Faith đứng hóa đá giữa căn bếp, với Scottie vẫn bám lấy chân khóc lóc. Đầu óc mụ mẫm. biết cần làm cái gì đó, nhưng là cái gì? Gray là họ phải rời , và phũ phàng của nó làm chết trân. ? Họ đâu? thể bắt đầu óc làm việc. Tất cả những gì có thể làm là giơ tay lên vuốt tóc Scottie, đôi tay nặng như chì, và " sao đâu, ổn mà," dù biết đó chỉ là lời dối. Mẹ bỏ và mọi bao giờ ổn lại nữa.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 4
      Gray cố gắng lái gần 1 cây số trước khi tay run đến nỗi phải dừng xe lại. dựa đầu vào tay lái xe và nhắm mắt, cố cưỡng lại cơn hoảng hốt ập tới. Trời, phải làm gì đây? chưa từng bị sợ như vầy bao giờ.
      Nỗi đau và bối rối tràn ngập trong , và muốn như đứa con nít chạy đến vùi mặt vào lòng mẹ, gần giống như thằng nhóc nhà Devlin giấu mặt sau đôi chân khẳng khiu của chị nó. Nhưng thể chạy đến với Noelle, ngay cả lúc còn là con nít, bà quay lưng với đôi tay cố bám víu, và học biết để chạy đến với ba để được trấn an. Dù Noelle có cảm xúc, cũng thể chạy đến bà để được nâng đỡ, vì bà tìm đến cho việc đó. Chăm sóc mẹ và em là trách nhiệm bây giờ của .
      Tại sao Guy lại làm như vậy? Sao ông có thể bỏ được? vắng mặt của ba , phản bội của ông làm Gray cảm thấy như tim bị ai giằng xé. Guy luôn có Renee, bà đề nghị gì với ông để có thể dụ ông quay lưng với con cái, nghiệp, tổ tiên? Gray luôn gần gũi với ba , lớn lên trong tình thương của ông, luôn có được nâng đỡ, ủng hộ của ông như cội tùng vững chắc cho , nhưng tất cả tình , diện đầy an ủi của ông biến mất, và cùng với nó là nền tảng cuộc sống của . Gray thấy lo lắng. mới 22 tuổi, các vấn đề lờ mờ ra trước mắt khổng lồ như núi tảng. Noelle và Monica vẫn chưa biết chuyện, bằng cách nào đó, phải tìm can đảm để với họ. phải là chỗ dựa cho họ, và phải gạt nỗi đau riêng của qua để tập trung lo chuyện kinh doanh của gia đình, họ mất hết. Trường hợp này giống như trường hợp Guy qua đời, vì nếu vậy, Gray là người thừa kế cổ phần, tiền bạc và quyền điều hành của ông. Nhưng bây giờ, Guy vẫn quản lý mọi thứ và ông biến mất. Sản nghiệp họ Rouillard sụp đổ, các nhà đầu tư và ban hội đồng quản trị nhân cơ hội mà giành lấy quyền lực. Gray phải tranh đấu như điên mới có thể may lắm giữ được nửa những gì bây giờ họ có.
      , Monica và Noelle cũng có tài sản của riêng họ nhưng nó nhiều. Guy đào tạo Gray khẩn cấp để biết tất cả mọi việc nhưng vẫn chưa trao quyền cho , trừ khi ông để lại thư từ ủy nhiệm cho Gray. hi vọng mong manh lóe lên. Bất kỳ giấy tờ gì, nếu có, ở trong phòng làm việc của Guy.
      Nếu , phải gọi Alex để nhờ ông giúp lên kế hoạch. Alex là người thông minh, luật sư tài giỏi, ông có thể có những văn phòng mang nhiều lợi tức hơn cho ông ở các vùng khác nhưng ông có tiền do gia đình yểm trợ nên ông cần phải rời Prescott. Ông lo các vấn đề kinh doanh với Guy, và cũng là bạn tốt nhất của Guy nên ông biết nhiều hoặc nhiều hơn Gray về các tình huống như vậy.
      Trời biết, Gray ảo não nghĩ, cần tất cả những giúp đỡ có thể có được. Nếu có thư ủy nhiệm, may lắm có thể giữ được cái nhà che mưa cho cả gia đình.
      Khi ngẩng đầu khỏi tay lái xe, Gray lấy lại được bình tĩnh, nỗi đau được đẩy sâu xuống đáy tim và ý chí quyết đoán trỗi dậy. Thề với Trời, mẹ và em đau khổ vì chuyện này đủ rồi, thà bị đày còn hơn để họ bị mất nhà cửa.
      vô số xe và lái , để lại những dư của tuổi thanh niên con đường đất mờ bụi.
      Đầu tiên, lái xe đến văn phòng của Alex ở Prescott. cần phải hành động nhanh để cứu vãn mọi thứ. Andrea mỉm cười khi bước vào, phụ nữ thường hay làm như vậy khi thấy . Gương mặt tròn hiền hậu của bà hơi ửng đỏ. Bà 45 tuổi, đủ lớn tuổi để làm mẹ , nhưng tuổi có ý nghĩa với phản ứng bản năng của nữ giới khi thấy diện đầy nam tính của .
      Gray tự động mỉm cười đáp lại, nhưng đầu óc đầy những kế hoạch hình thành nhanh. "Có ai trong đó với Alex ? Tôi cần gặp ông ấy."
      ", ông ấy có 1 mình. Cậu vào ."
      Gray bước ngang bàn của bà vào phòng Alex, đóng chặt cửa lại sau lưng . Alex nhìn lên từ núi tài liệu trật tự bàn ông rồi đứng ngay dậy. Gương mặt điển trai của ông căng thẳng. "Cậu có tìm thấy ông ấy chưa?"
      Gray lắc đầu. "Renee Devlin cũng bỏ luôn."
      "Ôi Trời." Alex ngồi sụp xuống ghế và nhắm mắt lại, tay ông day day sống mũi. "Tôi thể tin được. Tôi nghĩ ông ấy nghiêm túc . Trời ạ, sao ông ấy lại vậy? Ông ấy..." Alex ngừng lại và mở mắt ra, vẻ hơi bối rối.
      "...sẵn lăng nhăng với bà ta," Gray nốt câu cách thẳng thừng. bước ra phía cửa sổ và đứng cho tay vào túi quần, nhìn xuống con đường phía dưới. Prescott là thị trấn , chỉ khoảng 15 nghìn dân nhưng giao thông hôm nay hoạt động tấp nập quanh quảng trường tòa thị chính. Mọi người sớm nghe chuyện Guy Rouillard bỏ vợ con để trốn với mụ lẳng lơ nhà Devlin.
      "Mẹ cháu biết chưa?" Giọng Alex căng thẳng.
      Gray lắc đầu. "Chưa. Cháu cho mẹ và Monica biết khi về đến nhà." Cảm giác ngạc nhiên, đau đớn ban đầu biến mất, để lại trong ý chí kiên cường đến tàn nhẫn và cảm giác lạnh lùng như đứng từ xa nhìn chính gặp chuyện rắc rối này. xa vắng thể trong giọng của , nghe bình thản và đều đặn. "Ba có để thư ủy nhiệm lại cho chú ?"
      Cho đến lúc đó, ràng Alex chỉ nghĩ đến những tác động cá nhân của hành động của Guy. Bây giờ, những rắc rối về pháp luật bắt đầu mở ra, mắt ông mở lớn đầy kinh hoàng. "Chết tiệt." Ông buột miệng chửi thề. ", ông ấy để gì cả. Nếu ông ấy để thư từ gì, tôi biết ông ấy nghiêm túc với ý định đó và ngăn cản ông ấy rồi."
      "Có thể có lá thư ở bàn làm việc ở nhà. Ba có thể gọi trong 1 vài ngày tới. Nếu thế có vấn đề gì về khía cạnh tài chính. Nhưng nếu có thư nào hay ba gọi... cháu thể chờ. Cháu phải thanh lý mọi thứ càng nhiều càng tốt trong lúc còn có thể, trước khi tin này lan ra và giá cổ phiếu tụt dốc."
      "Ông ấy gọi," Alex cách yếu ớt. "Ông ấy phải làm như vậy. Ông ấy thể bỏ những trách nhiệm tài chính dễ như vậy được. Liên quan đến cả 1 sản nghiệp mà!"
      Gray nhún vai, mặt cẩn thận để lộ cảm xúc nào. "Ba bỏ gia đình rồi. Cháu thể hi vọng nghiệp có ý nghĩa với ông ấy hơn là gia đình." ngừng lại. "Cháu nghĩ ba quay lại hay gọi về. Cháu nghĩ ba có ý định từ bỏ mọi thứ và bao giờ quay lại. Ba cố dạy cháu càng nhiều càng tốt và bây giờ cháu hiểu tại sao. Nếu ba có ý định quản lý mọi thứ, ba làm như vậy."
      "Nếu vậy có thư ủy nhiệm chứ." Alex khăng khăng. "Guy là người kinh doanh khôn ngoan nên phải lo chuyện đó thôi."
      "Có thể, nhưng cháu còn phải lo cho mẹ và Monica. Cháu thể chờ. Cháu phải thanh lý từ bây giờ và thu lại tiền càng nhiều càng tốt để cháu có vốn mà xây dựng lại từ đầu. Nếu làm như thế, và ba có thư ủy nhiệm, chúng cháu chẳng còn cái gáo mà ăn xin nữa."
      Alex nuốt nước miếng, nhưng ông gật đầu. "Được. Chú bắt đầu làm những gì chú có thể làm để bảo vệ vị trí hợp pháp của cháu nhưng chú phải với cháu điều này, trừ khi Guy liên hệ hoặc có thư ủy nhiệm, mọi thứ là đống hỗn loạn. Mọi thứ bị ràng buộc trừ khi Noelle li dị ba cháu và tòa chia đôi tài sản, nhưng chuyện đó cũng cần nhiều thời gian."
      "Cháu phải lên kế hoạch cho trường hợp xấu nhất," Gray , "cháu về nhà và tìm lá thư đó, nhưng đừng chờ đến khi chú nghe tin từ cháu mới bắt đầu phần của chú. Nếu có thư, cháu gọi mấy tay buôn cổ phiếu để bắt đầu bán dần. Cách này hay cách khác, cháu báo chú ngay. Giữ kín mọi việc chờ điện thoại của cháu."
      Alex đứng dậy. "Thậm chí chú cho Andrea biết chuyện nữa kìa." Ông luồn tay vào tóc, dấu chỉ chứng tỏ ông rất lo lắng vì ông phải là người hay có biểu lo sợ. Đôi mắt xám của ông đầy đau khổ. "Chú rất tiếc Gray à. Chú cảm thấy như đây là lỗi của chú vậy. Lẽ ra chú nên làm gì đó."
      Gray lắc đầu. "Đừng tự trách bản thân. Như chú , ai nghĩ ba nghiêm túc với ý định đó. , người đáng trách chỉ có ba và bà Renee Devlin." cười . "Cháu tưởng tượng nổi bà ta có gì hay để khiến ba bỏ rơi gia đình như vậy, nhưng ràng là bà ta hay mà." ngừng lại, vẻ như chìm vào suy nghĩ đau thương của chính , rồi lắc đầu bước ra cửa. "Nếu tìm thấy gì, cháu gọi."
      Sau khi rời khỏi, Alex ngồi phịch xuống ghế, cử động của ông nặng nề và yếu đuối. Ông vừa kịp giữ vẻ bình thản khi Andrea bước vô, đầy vẻ tò mò. "Có chuyện gì với Gray vậy?"
      " gì quan trọng. Chỉ là 1 vấn đề cá nhân cậu ấy muốn bàn với tôi."
      Bà thất vọng vì ông tiết lộ với bà. "Tôi giúp được gì ?"
      ". Mọi thứ ổn thôi." Ông thở dài, và day day mắt. "Sao chị ăn trưa rồi mua giúp tôi miếng sandwich hay cái gì đó. Tôi chờ điện thoại nên thể bỏ được."
      "Được. muốn mua gì?"
      Ông xua tay. "Gì cũng được. Chị biết tôi thích gì mà. Làm tôi ngạc nhiên ."
      Bà loay hoay ngoài chỗ làm việc của bà: tắt máy vi tính, cất các đĩa mềm , rồi cầm ví ra ngoài. Sau khi bà rồi, Alex chờ vài phút trước khi ra khóa cửa. Rồi ông ngồi xuống ghế của bà mở máy vi tính lên và nhanh lẹ đánh máy. "Mẹ kiếp, Guy," ông thầm, " là thằng chó đẻ”.
      Gray đậu chiếc Corvette trước bậc tam cấp dẫn vô cánh cửa đôi của tòa nhà, dù Noelle hay nhăn nhó khi làm vậy và thích xe của nhà phải được đậu cẩn thận và khuất mắt ở ga-ra sau tòa nhà. Đằng trước là để dành cho khách, và để ai biết ai ở nhà qua việc nhìn xe đậu trước cửa. Vì thế, ai phải bắt buộc thừa nhận là có ở nhà để phải miễn cưỡng đón khách mời. Vài cách nghĩ của Noelle còn mang vẻ phong kiến thời nữ hoàng Victoria, thường chiều ý bà nhưng hôm nay có nhiều thứ quan trọng hơn để lo và vội.
      nhảy lên bậc thềm trong 2 bước và đẩy cửa mở ra. Monica có lẽ ngó ra từ cửa sổ phòng ngủ của , vì vội vã chạy xuống, vẻ lo lắng làm mặt nhăn nhó. "Ba vẫn chưa về!" rít lên, liếc về phía phòng ăn nơi Noelle đủng đỉnh ăn bữa sáng muộn. "Sao đập bể cửa sổ phòng làm việc của ba rồi biến nhanh ra ngoài như mèo bị đốt đuôi vậy? Và tại sao lại đậu trước cửa? Mẹ thích vậy mà."
      Gray trả lời, nhanh nhẹn bước vô phòng làm việc của Guy, tiếng bước chân êm êm mặt thảm. Monica vội chạy theo , và ào vô phòng làm việc khi bắt đầu tìm kiếm từng giấy tờ bàn làm việc của Guy.
      "Em tin chú Alex về chuyện ba đánh bài," , môi hơi run. "Gọi chú ấy lại Gray và bắt chú ấy ba ở đâu."
      "Chờ 1 chút," Gray , thèm nhìn lên . có giấy tờ nào bàn là thư ủy nhiệm cả. bắt đầu mở các ngăn kéo.
      "Gray!" Giọng hơi cao và gay gắt. "Chắc chắn việc tìm ba quan trọng hơn việc lục đồ của ba chứ."
      ngừng lại, hít hơi sâu và đứng thẳng dậy. "Monica, cưng à, ngồi qua đây và im lặng nào," với giọng trìu mến nhưng nghiêm nghị. " phải tìm tờ giấy quan trọng mà có lẽ ba để ở đây. chuyện với em trong vài phút nữa."
      mở miệng định thêm gì đó nhưng nhìn thay đổi ý định. Im lặng, vẻ hơi sửng sốt lộ ra mặt nhưng vẫn ngồi xuống và Gray tiếp tục việc tìm kiếm.
      5 phút sau, ngồi xuống vẻ cay đẳng, thất bại. có thư nào cả. Chuyện khó hiểu. Tại sao Guy bỏ công ra dạy mọi thứ nhưng lại bỏ để lại thư ủy nhiệm. Như Alex , Guy quá thông minh để lo chuyện đó. Nếu ông định ở lại để tự quản lý, tại sao lại bỏ công đào tạo gấp rút như vậy? Có lẽ ông định trao hết quyền cho Gray nhưng cuối cùng lại đổi ý. Chỉ còn cách giải thích đó thôi. Trong trường hợp đó, họ có tin từ ông trễ nhất là trong vài ngày tới bởi vì các vấn đề kinh doanh của ông quá phức tạp để có thể chờ lâu hơn thế.
      Nhưng, như với Alex, thể cho rằng mọi việc được dàn xếp ổn thỏa. thể tưởng tượng Guy lo cho việc kinh doanh, nhưng cho đến sáng nay cũng đâu tưởng tượng ông có thể bỏ rơi họ vì Renee Devlin. Việc thể xảy ra cũng xảy ra rồi, sao có thể mù quáng tin vào ba thêm nữa? Trách nhiệm của đối với mẹ và em oằn nặng vai . thể đánh bạc với an nguy của họ được.
      với tay lấy điện thoại nhưng nó còn ở đó. Lờ mờ nhớ ra quăng nó lúc sớm, và liếc nhìn cái cửa sổ nay được đóng gỗ che lại để chờ làm kính mới. đứng lên ra chỗ hành lang lấy cái điện thoại cái bàn nằm ở chân cầu thang. Monica theo , vẫn im lặng nhưng tỏ vẻ bất bình với ngăn cấm của .
      gọi Alex trước, Alex bắt điện thoại ngay hồi chuông đầu tiên. " có thư," Gray ngắn gọn. "Chú xem tìm luật sư giỏi cho cháu, và làm bất cứ việc gì để củng cố vị trí của cháu." Luật sư giỏi có thể là hiệu quả lắm nhưng có lẽ có thể nhờ được vài nhân vật quan trọng.
      "Chú bắt đầu rồi," Alex lặng lẽ .
      Kế đó Gray gọi người lo mua bán cổ phiếu của . hướng dẫn ngắn gọn và chi tiết. Nếu chuyện tồi tệ nhất xảy ra, muốn gom lại tất cả bằng tiền mặt.
      Bây giờ là phần khó khăn nhất. Monica nhìn chằm chằm, đôi mắt đen mở lớn đầy hoảng hốt. "Có chuyện gì rồi, phải ?" hỏi.
      tự động viên bản thân rồi nắm tay Monica. " tìm mẹ chuyện nào." .

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      4.2

      định hỏi thêm gì đó nhưng lắc đầu. " chỉ có thể chuyện này 1 lần thôi," , giọng vỡ ra.
      Noelle thưởng thức tách trà cuối trong khi đọc mục xã luận của tờ báo New Orleans. Prescott có tờ tuần báo , trong đó thường đề cập về bà, nhưng tờ New Orleans mới đáng để chú ý. Tên bà thường xuyên được đề cập tờ này khiến nhiều người ở cộng đồng ở đây ganh tị. Bà diện đồ màu trắng, màu bà ưa thích nhất, mái tóc đen mượt kéo ra sau thành búi theo kiểu Pháp sang trọng. Bà trang điểm nhưng hoàn hảo, trang sức ít nhưng đắt tiền. có gì là hợm hĩnh se sua ở Noelle, 1 cái nơ, hay ren hay màu mè, chỉ sạch và cổ điển. Thậm chí móng tay bà cũng sơn, chỉ bôi nước làm sáng móng.
      Bà nhìn lên khi Gray và Monica bước vô phòng ăn, ánh mắt khẽ liếc bàn tay họ nắm chặt lấy nhau. Bà có ý kiến, vì như vậy là thể quan tâm, và do đó có thể mời gọi để ý của hai em. "Chào con, Gray," bà đón với giọng hoàn hảo. Noelle có thể cực kỳ ghét người nhưng người đó bao giờ biết qua giọng của bà, nó bao giờ thể trìu mến, ấm áp, giận dữ hay bất cứ cảm xúc nào. Chuyện biểu cảm xúc quá ư tầm thường và Noelle bao giờ để bản thân bà bị hạ xuống tiêu chuẩn thấp kém đó. "Mẹ gọi thêm trà chứ?"
      ", cám ơn mẹ. Con cần chuyện với mẹ và Monica, chuyện lớn xảy ra." cảm thấy tay Monica run rẩy trong tay nên khẽ bóp tay trấn an.
      Noelle bỏ tờ báo xuống. "Chúng ta có nên tìm chỗ kín đáo hơn ?" bà hỏi, ngại là trong các người làm nghe lóm được chuyện riêng tư họ bàn.
      " cần đâu." Gray kéo ghế cho Monica, rồi đứng sau với tay đặt vai . Noelle thấy khó chịu và bối rối vì những cử chỉ này, nhưng nỗi đau Monica còn sâu sắc hơn nhiều. "Con biết cách nào để làm chuyện này dễ chịu hơn. Ba để thư từ hay bất cứ cái gì giống vậy nhưng dường như ba bỏ với Renee Devlin. Cả hai biến mất."
      Bàn tay thon thả của Noelle run rẩy trước ngực bà. Monica ngồi lặng như tượng, hơi thở.
      "Mẹ chắc chắn ông ấy đem theo hạng đàn bà như vậy công tác với ông." Noelle với vững tin, bình thản. "Nghĩ xem chuyện đó coi sao được."
      "Mẹ -" Gray ngưng lại, cố kìm vẻ bất nhẫn. "Ba công tác. Ba và Renee Devlin bỏ với nhau. Ông ấy quay về nữa."
      Monica nấc lên và đưa hai tay bịt miệng lại để ngăn tiếng khóc. Mặt Noelle mất hết chút màu sắc còn sót lại, nhưng cử chỉ của bà chừng mực khi bà để tách trà vào đúng tâm của cái đĩa. "Mẹ chắc con lầm rồi, con ạ. Ba con bao giờ muốn mang tiếng vì -"
      "Trời ạ, thôi mẹ!" Gray gắt, mất bình tĩnh. "Ba quan tâm cái con khỉ gì đến tiếng tăm của ông đâu. Nó quan trọng với mẹ thôi, còn ba đâu!"
      "Grayson, cần phải ăn thô tục thế."
      nghiến răng lại. Đúng là tiêu biểu mà, mẹ luôn phớt lờ điều mẹ thấy vui để tập trung vào những chuyện vặt vãnh. "Ba bỏ rồi," , cố tình nhấn mạnh lời . "Ba bỏ mẹ vì Renee. Họ bỏ với nhau, và ba quay về nữa. Chưa ai biết cả nhưng có lẽ cả xứ hay chuyện này vào sáng mai thôi."
      Mắt bà mở lớn khi nghe câu cuối, và sợ hãi tràn ngập trong mắt bà khi nghĩ đến những nhục nhã đến cho người ở địa vị của bà. "," bà thào, "ông ấy thể xử vậy với mẹ."
      "Ba xử vậy đó. Ba bỏ rồi."
      Thẫn thờ, bà đứng lên, lắc đầu vẻ tin. "Ông ấy... ông ấy bỏ ư?" bà hỏi với giọng yếu ớt. "Ông ấy bỏ mẹ vì thứ... đó..." thể hết câu, bà nhanh khỏi phòng, gần như là chạy trốn.
      Ngay khi Noelle vừa khỏi, ngay khi bà còn ở đó để khó chịu với những biểu cảm xúc, Monica rũ ra bàn và vùi mặt vào tay. Những tiếng nức nở phát ra từ cổ họng và người run lên. Giận mẹ gần bằng với giận ba, Gray quì xuống cạnh em và vòng tay ôm .
      "Chuyện khó khăn nhiều," , "nhưng chúng ta vượt qua thôi. Vài ngày tới bận lắm, để giải quyết công việc, nhưng luôn ở đây nếu em cần ." thể cho biết cơn thảm họa tài chính chờ đợi họ. " biết em đau lắm nhưng chúng ta ổn lại thôi."
      "Em ghét ông ấy," Monica thổn thức, giọng nghẹn ngào. "Ông ấy bỏ chúng ta vì... mụ điếm đó, em bao giờ muốn gặp lại ông ấy!" Thình lình, đẩy ra, xô cái ghế đổ ra sàn và đứng lên. vẫn khóc khi chạy khỏi phòng ăn, và nghe những tiếng nấc đau lòng vang vọng suốt đoạn đường lên lầu. vài giây sau, tiếng cửa phòng đóng sầm vang vang khắp tòa nhà.
      Gray cũng muốn vùi mặt vào tay. muốn đấm cái gì đó, mặt của ba càng tốt. muốn hét to lên. Hoàn cảnh bây giờ tệ rồi, tại sao Noelle lại phải làm nó tệ hơn chỉ vì lo lắng rằng bạn bà nghĩ gì? Tại sao bà thể dù chỉ 1 lần là chỗ dựa cho con ? Bà thấy Monica cần bà như thế nào ư? Nhưng trước đây bà chưa bao giờ vì họ, lẽ nào bây giờ bà lại làm thế. như Guy, ít nhất Noelle thay đổi.
      cần 1 li rượu, loại mạnh. rời phòng ăn vô phòng làm việc tìm chai Scotch mà Guy luôn giữ trong tủ rượu sau bàn làm việc của ông. Oriane, người giúp việc lâu năm của nhà , ngang phòng để lên lầu với 1 đống khăn tắm tay, bà nhìn tò mò. Rồi những phỏng đoán của Oriane, với chồng bà Garron, người chuyên chăm sóc vườn và Delfina, bà đầu bếp sôi nổi đây. Họ nên được thông báo, đương nhiên rồi, nhưng thể lập lại chuyện này thêm 1 lần nữa. Có lẽ sau khi uống xong li Scotch.
      mở tủ lấy chai rượu ra, và đổ ít chất lỏng màu hổ phách vào cái ly thủy tinh. Mùi vị cay nồng của nó làm tê đầu lưỡi khi uống ngụm đầu tiên, rồi ngửa cổ uống cạn li chỉ với cử động nâng ly nhanh gọn. cần say, cần mùi vị. vừa rót thêm li thứ hai tiếng rú xé gian vang lên lầu, tiếp theo là tiếng Oriane gào tên dứt.
      Monica.Ngay khi vừa nghe tiếng hét của Oriane, Gray biết. Nỗi sợ hãi dâng nghẹn trong lồng ngực khi nhào khỏi phòng làm việc và nhảy 3 bậc 1, đôi chân khỏe mạnh thoăn thoắt chạy lên. Oriane chạy ào ra phía , mắt mở lớn kinh hoàng. " cắt mạch máu, tệ lắm! Trời ơi, trời ơi, máu khắp mọi nơi..."
      Gray đẩy bà ra chạy vô phòng Monica. ở trong giường nhưng cửa phòng tắm để mở, nhào tới, chỉ để chết trân nơi ngưỡng cửa.
      Monica tự trang trí phòng ngủ và phòng tắm với màu hồng và ngọc trai nhìn khá nữ tính. Thường thường, nó làm Gray nhớ đến kẹo bông gòn, nhưng bây giờ, những miếng gạch hồng sàn nhà tắm được phủ lên lớp màu đỏ. Monica ngồi bình thản nắp chiếc bồn cầu màu hồng, đôi mắt lớn của mở vô hồn khi nhìn ra cửa sổ. Tay xếp gọn trong lòng. Máu từ những vết cứa sâu tạo ra nơi 2 cổ tay thấm đẫm ngực và bụng , chảy xuống chân thành vũng sàn nhà.
      "Em xin lỗi vì làm náo loạn," với giọng thào xa vắng nghe lạnh người. "Em nghĩ Oriane đêm khăn sạch lên."
      "Chúa ơi," rên lên, và chộp lấy đống khăn Oriane làm rớt. quì xuống 1 chân cạnh Monica và chụp lấy tay trái của . "Khỉ , Monica, phải đánh em sưng đít lên thôi!" quấn 1 khăn quanh cổ tay rồi buộc thêm 1 cái khác chặt quanh nó.
      "Mặc kệ em ," thào, cố giật tay ra, nhưng yếu cách đáng lo ngại.
      "Im !" nạt, nắm lấy cổ tay phải và quấn lấy nó y như tay trái. "Mẹ kiếp, sao em có thể ngốc nghếch như vậy?" Chuyện này, cùng với những chuyện xảy ra trong ngày làm muốn hết chịu nổi. Nỗi sợ cùng cơn giận trộn lẫn với nhau và dâng lên trong ngực khiến muốn nghẹn thở. "Em có bao giờ nghĩ về người khác ngoài em chưa? Em có bao giờ nghĩ có thể cần giúp đỡ của em, và mọi chuyện xảy ra cũng làm mọi người đau khổ giống như em chưa?" gằn lời giữa hai hàm răng nghiến chặt và ôm bổng dậy, rồi chạy, ngang qua Noelle, người chỉ đứng sững nơi hành lang với vẻ ngơ ngác gương mặt trắng bệch, xuống lầu, ngang qua Oriane và Delfina đứng ôm nhau nơi chân thang.
      "Gọi phòng khám và báo Bs Bogarde biết chúng tôi đường tới,” ra lệnh trong lúc bế Monica ra cửa trước và xuống bậc tam cấp nơi đậu chiếc Corvette.
      "Em làm dính máu ra xe ," Monica yếu đuối phản đối.
      " bảo em im mà," gắt. "Đừng trừ khi em có gì đáng để ." Có lẽ nên tỏ vẻ thông cảm hơn với người vừa cố tự tử, nhưng đây là em , và thể để em lãng phí cuộc đời của em như vậy. rất giận, cơn giận mà cố hết sức để kiềm chế. Dường như cuộc đời lao thẳng xuống địa ngục trong vài giờ vừa qua, và chán ngấy việc những người thương luôn làm những trò ngu ngốc.
      buồn mở cửa xe, chỉ nghiêng người vô và đặt vô ghế rồi nhảy qua để vô ngồi sau tay lái. đề máy, vô số và tiếng bánh xe nghiến đường khi chạy hết ga. Monica gục đầu yếu ớt lên cửa xe, mắt nhắm nghiền. liếc đầy lo lắng, nhưng dám phí thời gian để dừng lại. trắng bệch, môi hơi tím. Máu thấm ướt mấy cái khăn, màu đỏ tương phản và nổi nền màu trắng. nhìn thấy các vết cắt, chúng phải là những đường cứa nông, do sợ hãi và muốn gây chú ý hơn là thực muốn tự tử. , Monica thực muốn chết. Em có thể chết vì ba cưỡng lại nổi mà phải đeo đuổi con điếm Devlin tóc đỏ.
      chạy đoạn đường 25 cây số chỉ trong vòng 10 phút. Bãi đậu xe kín nhưng dừng ở cửa sau của tòa nhà gạch 2 tầng và nhấn còi, rồi nhảy khỏi xe và bế Monica lên. hoàn toàn lả , đầu gục gặc nơi vai và những giọt nước mắt nóng bỏng dâng lên trong mắt .
      Cánh cửa mở ra và Bs. Bogarde chạy ra, theo sau là 2 nữ y tá. "Đưa ấy vô phòng đầu tiên bên phải," ông và Gray quay ngang để đưa vô cửa. Sadie Lee Fanchier, nữ y tá trưởng, giữ cửa phòng khám mở để bế Monica vô, rồi đặt lên bàn, chiếc bàn phủ khăn kêu cót két dưới sức nặng của .
      Sadie Lee quấn miếng đo áp huyết quanh cánh tay Monica trong lúc BS. Bogarde gỡ bỏ những miếng khăn lông sơ cứu của Gray. Nhanh chóng bà bóp ống đo rồi nghe qua ống tai nghe áp nơi phía trong của cùi chỏ của Monica. "75/40"
      "Bắt đầu truyền dịch," Bs. Bogarde ra lệnh. "Glu-". Người nữ y tá kia, Kitty, làm theo lệnh của bs.
      Bs. Bogarde canh chừng cổ tay Monica trong lúc ông làm việc. " ấy cần tiếp máu," ông . "Nhanh. Chúng ta phải đưa ấy đến bịnh viện ởBaton Rouge, vì tôi thể truyền máu ở đây. ấy cần chuyên viên huyết học để may lại các mạch máu nữa. Tôi có thể giữ ấy ổn định nhưng làm hơn thế được Gray à."
      Kitty treo bịch glu- trong suốt lên cây truyền dịch và gọn gàng đẩy mũi kim vào tay Monica. "Chúng ta có đủ thời gian để gọi xe cứu thương đến đây," người bác sĩ tiếp. "Chúng ta tự đưa ấy , bằng xe của tôi. lái được chứ?" ông hỏi Gray, nhìn với ánh mắt sắc bén.
      "Được." Câu trả lời ràng và chút cảm xúc.
      Bs. Bogarde cuốn chặt cổ tay Monica. "Được, cái đó làm cầm máu. Kitty, tôi cần vài cái chăn. Trải 1 cái trong ghế sau của xe tôi và đắp 1 cái lên Monica. Gray, bế ấy lên và cẩn thận bịch truyền dịch. Sadie Lee, gọi bịnh viện báo chúng tôi tới và gọi cảnh sát trưởng để họ dẹp đường."
      nhàng Gray bế em lên. Bs. Bogarde cầm bịch glu- trong 1 tay, tay kia cầm túi thuốc và bước ngang hàng với Gray khi bế Monica ra chiếc xe Chrysler 4 cửa của bác sĩ. Vị bác sĩ leo lên trước rồi giúp Gray cẩn thận đưa Monica vô băng sau. Ông treo bịch glu- lên 1 cái móc áo treo nơi cửa sổ và quì sàn xe.
      "Đừng dằn xóc chúng tôi," ông hướng dẫn khi Gray chen thân hình cao lớn của dưới tay lái xe, Bs Bogarde chỉ cao khoảng 1.65 mét nên cái ghế được kéo gần vô tay lái đến nỗi ngực Gray chạm tay lái. Nhưng thể đẩy ghế lùi ra sau vì Bs Bogarde quì sàn xe. "Giữ tốc độ ổn định và chúng ta đến kịp. Bật đèn cứu thương lên."
      Gray thích lái xe phụ từ phía sau nhưng gì. Theo lệnh, rời phòng khám với tốc độ từ tốn hơn khi đến, dù bản năng của gào thét kêu nhấn hết ga. Chỉ vì ý nghĩ là chiếc xe rộng rãi này được chế tạo vì thoải mái hơn vì chạy tốt các loại đường và có thể quẹo cua nếu chạy hết ga như cách chạy chiếc Corvette nên chạy với 1 tốc độ dễ chịu.
      "Chuyện xảy ra thế nào?" Bs. Bogarde hỏi.
      Gray liếc ông qua kính chiếu hậu. Vị bác sĩ là người nhắn, hoạt bát với đôi mắt xanh tinh . Dù mang tên đó, nhưng ông phải là người Creole hay Cajun, ông khoảng 55 với mái tóc bạch kim, Gray biết ông suốt cả cuộc đời . Noelle bao giờ khám ở chỗ ông, thích các bác sĩ thành phố ở New Orleans hơn, nhưng mọi người trong nhà đều khám ở chỗ ông dù chỉ là 1 vết trầy trẻ con hay cảm cúm hay gãy tay như Gray bị vào đợt tập huấn mùa xuân lúc mới 15 tuổi.
      Gray muốn hết với ông, muốn giữ việc im ắng thêm lúc để người buôn cổ phiếu của có thời gian để bán và Alex lo xong các hồ sơ pháp lý, nhưng biết thể hoàn toàn che giấu chuyện này. đành chuyện chính yếu nhất cho bác sĩ nghe, chuyện mà có ảnh hưởng nhất. "Ba Mẹ li thân. Monica..." ngập ngừng.
      Bs Bogarde thở dài. "Tôi hiểu rồi." Mọi người trong xứ đều biết Monica thương ba thế nào.
      Gray tập trung lái xe. Bộ giảm xóc của chiếc Chrysler giúp giảm độ gập ghềnh của con đường và tiếng bánh xe đường êm ái. Cảm giác thực cảm thấy hồi sớm giờ quay trở lại. Mặt trời hừng hực qua cửa sổ, thiêu đốt chân qua lớp quần jean, và những hàng thông cao vù vù lướt qua. Bầu trời cao tím thẫm. Nó là giữa hè và mọi thứ quen thuộc như chính gương mặt . Đó chính là chuyện lạ. Sao mọi thứ có thể y như cũ khi mà thế giới của hôm nay sụp đổ?
      Đằng sau , Bs Bogarde kiểm tra mạch và áp huyết của Monica lần nữa. "Gray," ông nhàng. "Tốt nhất cậu nên tăng tốc."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5
      Mãi đến 10:30 tối hôm đó Gray và Bs Bogarde mới rời bịnh viện ở Baton Rouge. Mắt Gray cay xè vì mỏi mệt và người như tê sau ngày đầy biến cố và chấn động tinh thần. Monica cuối cùng cũng ổn định và trải qua cuộc phẫu thuật, ngủ cách bình yên dưới tác dụng của thuốc mê. Tim ngừng đập ngay khi vừa tới bịnh viện nhưng đội cấp cứu kích tim đập lại ngay lập tức. được truyền 4 unit máu trước khi phẫu thuật và thêm 2 unit máu nữa trong lúc phẫu thuật. Vị bác sĩ tiến hành giải phẫu tin là có tổn thương vĩnh viễn nào nơi cổ tay phải của nhưng cổ tay trái có vài cơ bị tổn hại nghiêm trọng và có thể hồi phục hoàn toàn khả năng cử động ở cổ tay trái.
      Nhưng điều quan trọng đối với Gray là sống. hơi tỉnh khi được chuyển từ phòng hồi sức sang phòng bịnh riêng đặt cho , và lừ đừ thào "Em xin lỗi, Gray ạ" khi thấy . biết ý xin lỗi vì cố tử tự, hay xin lỗi vì thành công, hay xin lỗi vì làm lo lắng. chọn để tin vào khả năng đầu tiên vì thể đương đầu với ý nghĩ thử lại lần nữa.
      "Để tôi lái," Bs Bogarde , với lên để vỗ vào vai . "Nhìn tệ quá."
      "Tôi cảm thấy rất tệ," Gray làu bàu. "Tôi cần 1 tách cà phê."
      cảm thấy mừng là đồng ý để bác sĩ lái xe. Đầu óc trống rỗng, an toàn chút nào nếu để lái, hơn nữa, đó là xe của bác sĩ. Đầu gối đụng tới cằm nhưng ít nhất cũng còn chỗ để thở.
      "Tôi có thể lo vụ đó. Có 1 tiệm Mc Donald ở cách đây vài dãy nhà."
      Gray cuộn người lại và leo vào xe, và tạ ơn Trời vì cái phần dashboard (phần trong xe hơi nơi có đồng hồ, radio, đồng hồ đo tốc độ, xăng...) có bọc đệm. Nếu , chân bị tím bầm rồi.
      15 phút sau, với ly giấy đầy cà phê bốc khói trong tay, ngắm đèn đường khu Baton Rouge lướt qua xe. Trong những ngày tháng hạnh phúc nhất của đời , có vài năm trải qua ở đây, ở trường ĐH Louisiana. khám phá khắp mọi nơi trong thành phố, thanh niên phóng túng, đầy sức sống, thích tán tỉnh phụ nữ luôn săn tìm các trò giải trí, và có rất nhiều trò để giải trí ở đây. ai biết cách ăn chơi hơn người Cajun và Baton Rouge đầy những người Cajun sành điệu. 4 năm của ở đây giống như buổi vũ hội vậy.
      Thời gian chưa phải là lâu kể từ lúc quyết định quay về nhà luôn, chỉ vài tháng thôi, nhưng cảm thấy như là cả cuộc đời vậy. Ngày hôm nay như 1 cơn ác mộng tồi tệ kết thúc và nó vĩnh viễn làm mất người thanh niên đầy tinh thần phấn khởi đó, để lại đường phân cách rệt giữa hai nửa cuộc đời . Gray từ từ lớn lên và trưởng thành như bao người khác, nhưng hôm nay, trách nhiệm làm người nặng nề bỗng được thảy lên vai . Và vai đủ rộng để gánh vác hết trách nhiệm nên gồng mình lên để làm những gì cần phải làm. Nếu người đàn ông vừa mới trải qua cơn họa lớn và sống sót trở nên tàn nhẫn và thẳng tay hơn người đàn ông là sáng nay thức dậy giường, coi như nó là cái giá của tồn tại và bằng lòng trả giá đó.
      Còn nhiều vấn đề chờ ở nhà. Thường gặp hoàn cảnh như vầy, các bà mẹ luôn túc trực bên cạnh con mình, trừ khi bị lấy xẻng xúc chỗ khác, nhưng Noelle phải thế. thậm chí thể liên hệ với bà qua điện thoại. Thay vào đó, chuyện với Oriane, và bà ấy báo biết là Bà Noelle nhốt mình trong phòng chịu ra ngoài. Theo lời dặn, Oriane truyền lời lại cho mẹ rằng Monica ổn thôi, bằng cách hét qua lỗ khóa cửa.
      Ít nhất phải lo là mẹ tự tử giống Monica. quá hiểu bà, người luôn chỉ biết lo cho bản thân như bà bao giờ làm chuyện có hại cho bản thân.
      Dù có ly cà phê, vẫn chợp mắt được 1 lúc đường về nhà, và chỉ thức dậy khi Bs Bogarde dừng xe ở cửa hông của phòng khám. quên đóng mui chiếc Corvette vì có quá nhiều chuyện quan trọng để lo nên bây giờ sương đọng đầy ghế. bị ướt quần khi lái về nhà nhưng mừng vì điều đó. Có thể nó giúp tỉnh táo.
      "Cậu nghĩ có ngủ được tối nay ?" Bs Bogarde hỏi. "Tôi có thể cho cậu ít thuốc nếu cậu thấy cần."
      Gray cười khô khan. "Vấn đề của tôi là cố thức đến khi về được tới nhà."
      "Vậy cậu nên ngủ lại đây."
      "Cám ơn bác sĩ, nhưng nếu bịnh viện cần họ gọi về nhà cho tôi." (thời này - 1995 chưa có phổ biến đt di động)
      "Được. Lái xe cẩn thận đó."
      "Tôi biết." Gray nhảy vào xe và trượt vô chỗ ngồi. Đúng, ràng là ướt quần. Hơi nước lạnh làm rùng mình.
      vẫn để mui xe mở, để khí tạt vào mặt. Đêm trong lành và ngọt ngào, tươi mát hơn khi có mặt trời thiêu đốt. Khi xa dần Prescott, bóng tối vùng đồng quê ôm lấy , an ủi và bảo vệ.
      Nhưng vùng ánh sáng đèn làm náo động bóng đêm - quán rượu địa phương của Jimmy Jo, vẫn tưng bừng. Bãi đậu xe vẫn đầy xe hơi và xe tải đậu, bảng đèn hiệu vẫn nhấp nháy chữ chào mừng và tường vẫn rung lên bởi tiếng nhạc ồn ào. Khi Gray lái đến gần, chiếc Corvette nhàng lướt qua màn đêm, chiếc xe tải bẩn thỉu, xập xệ ào ra khỏi bãi xe ngay trước lối chạy, tiếng bánh xe rít đường khi chiếc xe tải cố bám lấy đường.
      Gray đạp mạnh thắng, chiếc Corvette dừng gấp lại. Chiếc xe tải trượt qua bên đường, suýt lật nhưng trụ lại được. Ánh đèn xe của phản chiếu những người ngồi trong chiếc xe tải rú lên cười ầm ĩ và 1 người ngồi ở băng ghế hành khách vẫy vẫy chai bia trong tay và nghiêng người ra gào cái gì đó với Gray.
      Gray sững người. thể hiểu được gào cái gì nhưng chuyện đó thành vấn đề. Chuyện khiến quan tâm là người ngồi trong xe là Russ và Nicky, và họ cùng hướng với , hướng về đất của nhà Rouillard.
      Lũ khốn kiếp chưa chịu dọn . Chúng vẫn ở đất của .
      Cơn giận từ từ dâng lên. Cảm giác băng giá nhưng mạnh mẽ như cuồng phong. Dửng dưng cách kỳ lạ, cảm nhận nó, bắt đầu từ chân và lan dần như biến đổi từng tế bào trong . Nó lan đến bụng , và các cơ bắp cuộn lại, rồi lan đến ngực và dần dâng cao đến khi bùng nổ trong đầu , để lại cảm giác nhõm, xóa tan cơn mệt mỏi và mù mờ trong , để đầu óc lại hoạt động cách lạnh lùng, nghiêm ngặt như cả bộ máy vừa được tăng tốc.
      quay đầu chiếc Corvette lại phía Prescott. Cảnh sát trưởng Deese vui khi bị đánh thức vào giờ này nhưng Gray là người họ Rouillard, và ông ta làm như cầu. Mẹ kiếp, có thể ông ta còn vui sướng thực nó. Tống cổ đám Devlin làm giảm tỉ lệ tội phạm ở xứ này nửa.
      Nguyên ngày hôm đó Faith luôn cảm thấy lo âu, căng thẳng. muốn bịnh với cảm giác thảm họa rình rập và thể ăn gì. Scottie như cảm được tâm trạng của nên rên rỉ và sợ hãi suốt, liên tục đeo lấy chân và cản trở khi làm việc nhà như cái máy.
      Sáng nay, sau khi Gray bỏ , Faith ngơ ngẩn bắt đầu thu dọn nhưng Amos táng vào đầu và la hét là đừng có ngốc nghếch. Renee có thể bỏ vài ngày nhưng quay lại và ông già Rouillard để thằng trẻ con chó đẻ đó đuổi họ .
      đau khổ, Faith vẫn tự hỏi sao ba lại gọi Guy là ông già khi ông ấy trẻ hơn ba 1 tuổi.
      Sau đó, Amos lái xe tìm rượu. Ngay khi ông vừa mất, Jodie nhào vào phòng ngủ của ông bà và bắt đầu lục lọi tủ của Renee.
      Faith theo chị, nhìn chị cách khó hiểu khi thấy chị quẳng đồ bừa bãi giường. "Chị làm gì vậy?"
      "Mẹ đâu cần mấy đồ này nữa," Jodie vui vẻ trả lời. "Guy mua mọi thứ mới cho mẹ. Mày nghĩ tại sao mẹ đem chúng à? Nhưng tao cần chúng. Mẹ chẳng bao giờ để tao mượn đồ của bà hết." Câu cuối được với vẻ cay đắng. Chị giơ chiếc đầm màu vàng có viền bóng ở cổ. Chiếc áo trông tuyệt vời khi Renee mặc nó và làm nổi bật mái tóc đỏ của bà, nhưng với Jodie, nó tương phản cách xấu xí với mái tóc cà rốt của chị. "Tuần trước tao có hẹn với Lane Foster và muốn mượn cái áo này nhưng bà cho," vẻ trách móc. "Tao phải mặc cái áo đầm xanh cũ mà ấy từng thấy tao mặc trước đó."
      "Đừng lấy quần áo của mẹ," Faith phản đối, mắt ứa lệ.
      Jodie nhìn bực bội. "Sao ? Mẹ có cần nữa đâu."
      "Ba mẹ quay lại mà."
      Jodie phá ra cười. "Ba chẳng biết cái quái gì hết. Gray đúng. Làm quái gì mẹ phải quay lại? , dù cho Guy có sợ mà quay lại với cục đá lạnh ông ta cưới, mẹ moi ông ta đủ để sống thoải mái thời gian dài."
      "Vậy chúng ta phải rời thôi," Faith , dòng nước mắt mặn đắng lăn tròn và đọng lại nơi khóe miệng. "Chúng ta nên thu dọn đồ."
      Jodie vỗ vai . "Em nè, em quá ngây thơ thôi. Gray giận điên, nhưng muốn hay , ta cũng chẳng làm gì đâu. ta chỉ cho hả giận thôi. Chị nghĩ chị đến gặp ta, có thể dụ ta làm thỏa thuận với chị giống như ba ta với mẹ thỏa thuận." Chị liếm môi, vẻ khao khát ra mặt chị. "Chị luôn muốn biết coi cái đó của ta có lớn như chị nghe ."
      Faith quay phắt , ghen tị chen vào nỗi đau khổ của . Jodie đủ sáng suốt để hiểu rằng quả cầu tuyết còn có nhiều cơ hội để bị tan chảy vào ngày hè tháng 7 khi nằm ở đường xích đạo hơn là chị có cơ hội thu hút Gray, nhưng ôi, ghen với can đảm để thử sức của chị. cố tưởng tượng phải cảm thấy mạnh mẽ thế nào để đủ tự tin đến với người đàn ông và chắc chắn là hấp dẫn được ta. Dù Gray có từ chối Jodie, chị cũng chẳng thấy kém tự tin, vì có quá nhiều đàn ông con trai theo đuổi chị. Chuyện đó chỉ làm cho Gray trở thành thử thách hấp dẫn hơn thôi.
      Nhưng Faith nhìn thấy khinh bỉ lạnh lùng trong mắt sáng nay khi nhìn chung quanh túp lều và những người cư ngụ trong đó, cảm giác xấu hổ làm hồn héo hắt. muốn "Em phải như thế," muốn nhìn với vẻ ngưỡng mộ. Nhưng như thế, trong suy nghĩ của , vì sống trong "vũng bùn" này.
      Ngâm nga vui vẻ, Jodie lấy những quần áo màu sắc rực rỡ và diêm dúa của Renee về phòng của hai chị em để thử và khâu lại phần ngực vì ngực của Renee lớn hơn.
      nghẹn ngào kềm chế tiếng khóc, nắm tay Scottie và đưa em ra ngoài chơi. ngồi xuống 1 gốc cây và úp mặt vào tay trong khi em chơi xe đất. Thường em có thể vui vẻ chơi trò này cả ngày nhưng hôm nay, sau khoảng 1 tiếng, em chạy đến chỗ cuộn người lại nơi chân và ngủ. vuốt tóc em, lo lắng khi thấy môi em hơi tím.
      ngồi gốc cây và khẽ đu đưa người. Đau khổ dâng đầy trong mắt và nhìn trân trân vào khoảng . Mẹ bỏ , Scottie yếu dần. thể em còn sống được bao lâu nữa nhưng Faith đoán lâu hơn 1 năm. Dù mọi thứ rất tồi tệ, ít nhất cũng có cảm giác an toàn vì ngày nào cũng như ngày ấy và có thể lường được mọi chuyện. Bây giờ mọi thứ tan tành, nên thấy hoảng sợ. học quán xuyến mọi thứ theo khả năng của , biết đối xử với ba và các thế nào, nhưng còn gì đúng theo kế hoạch và thấy mình bất lực. ghét cảm giác này, ghét nó sâu sắc đến nỗi lòng đau thắt lại.
      Mẹ tệ quá, nghĩ cách nổi loạn. nữa Gray Rouillard. Họ chỉ biết nghĩ đến bản thân họ chứ nghĩ đến gia đình họ hay những đau thương họ để lại cho người khác.
      lâu rồi thấy mình là trẻ con, trách nhiệm được dồn lên đôi vai gầy của từ khi còn rất , tạo cho vẻ trưởng thành chững chạc trái ngược với số tuổi của , nhưng lúc này thấy mình còn quá. còn quá trẻ để có thể làmgì. thể đưa Scottie , vì quá trẻ để làm việc và lo lắng cho cả hai chị em. quá trẻ để tự lập, theo luật quy định. thấy bất lực, cuộc sống của hoàn toàn bị khống chế bởi ý thích bất chợt của những người lớn chung quanh .
      thậm chí thể bỏ thể bỏ rơi Scottie. ai muốn chăm sóc em và em yếu đuối như trẻ sơ sinh. phải ở lại.
      ngồi đó gốc cây khi buổi trưa trôi dần, quá đau khổ để vào nhà và làm công việc hằng ngày của . cảm thấy như ở đoạn đầu đài, chờ lưỡi dao của đao phủ rơi xuống và khi đêm buông xuống, căng thẳng càng tăng dần và lan rộng cho đến khi các giác quan của như bị phơi bày và đau buốt, cho đến khi muốn hét lên phá vỡ gian tĩnh lặng. Scottie dậy sau giấc ngủ trưa và chơi gần chân như sợ phải rời xa .
      Nhưng đêm buông mà lưỡi dao vẫn chưa hạ xuống. Scottie đói và lôi kéo vào nhà. Miễn cưỡng Faith đứng dậy và đưa em vô trong khi Russ và Nicky bắt đầu ra ngoài quậy phá như họ vẫn làm mỗi tối. Jodie diện chiếc áo đầm vàng chị lấy và cũng bỏ luôn.
      Có lẽ Jodie đúng, Faith nghĩ. Có lẽ Gray chỉ muốn xả tức chứ có ý đó. Có lẽ Guy liên hệ với gia đình ông trong ngày và làm dịu tình huống. Ông cũng có thể đổi ý định bỏ , và phủ nhận là Renee với ông. Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
      Nhưng dù có gì nữa, vẫn hi vọng Renee quay lại. Và có Renee, dù Guy có quay về với gia đình của ông, cũng chẳng có lý do gì buộc ông để họ ở lại trong túp lều. Dù nó chẳng là gì, nó cũng là mái nhà che nắng che mưa và nó miễn phí. , có gì để hi vọng hết, phải thực tế thôi. Cách này hay cách khác, phải ngay bây giờ cũng sớm thôi, họ phải rời khỏi đây. Nhưng nếu lầm ba, ông chẳng chịu cho đến khi ông bị cưỡng chế. Ông vắt kiệt những giờ phút miễn phí ông có được từ gia đình Rouillard.
      đút cho Scottie ăn rồi tắm cho em, và đưa em ngủ. Hai đêm liên tục, may mắn có được chút riêng tư trong an bình và vội vàng tắm, mặc chiếc áo đầm ngủ quen thuộc, nhưng khi lấy cuốn sách quý ra, thể tập trung đọc nó được. Cảnh tượng sáng nay với Gray ngừng diễn lại trong đầu , như phim máy chiếu tinh thần liên tục chạy. Mỗi khi nhớ đến ánh mắt khinh bỉ của , niềm đau lan tỏa khắp ngực đến khi thể thở nổi. lăn sang vùi mặt vào gối cố nén khóc. biết bao nhưng căm ghét là người họ Devlin.
      thiếp , mệt mỏi bởi đêm trước yên giấc, và những khổ đau của ngày hôm nay. Luôn là người ngủ tỉnh, và cảnh giác như con mèo, giật mình dậy và lập tức kiểm tra xem những ai về lại nhà. Ba về trước. Ông say như mọi khi, và uống sớm hơn mọi khi nhưng hôm nay, lần đầu tiên ông gào lên đòi bữa tối mà ông chẳng bao giờ ăn. Faith lắng nghe ông di chuyển, vấp té rồi bổ nhào vào phòng ông. Vài giây sau tiếng ngáy ồn ào quen thuộc vang lên.
      Jodie về nhà khoảng 11 giờ, sưng sỉa, bực bội. Buổi tối của chị có lẽ suôn sẻ như chị tính, Faith nghĩ, nhưng nằm yên lặng đệm của hỏi gì. Jodie cởi bỏ chiếc áo đầm vàng, vo lại và ném vào 1 góc. Rồi chị vùng vằng vô giường quay lưng lại phía .
      Đêm nay ai cũng về sớm. Các cũng quay về lâu sau đó, cười đùa ầm ĩ làm Scottie thức dậy như mọi khi. Faith trỗi dậy, và mọi sớm yên tĩnh trở lại.
      Tất cả về nhà, trừ mẹ. Faith thầm khóc, lau nước mắt bằng tấm khăn trải giường mỏng và sớm ngủ thiếp lần nữa.
      tiếng đổ ầm ĩ làm bật dậy, mơ hồ và hoảng sợ. ánh đèn sáng chiếu thẳng vào mắt làm thấy gì và bàn tay mạnh bạo lôi khỏi đệm. Faith hét lên và cố giằng ra khỏi bàn tay nắm chặt và làm đau cánh tay , nhưng ai đó giữ kéo giật đứng dậy như đứa trẻ con và lôi ra khỏi lều. Cùng với tiếng hét kinh hoàng của , nghe thấy tiếng Scottie hét lên, tiếng ba và các chửi thề và la lối, tiếng Jodie khóc nức nở.
      vòng cung những ánh đèn chói lòa được tạo thành nơi cái sân đất trước nhà và Faith có ấn tượng lờ mờ là có rất nhiều người tới lui. Người đàn ông nắm giữ đá bật tung cánh cửa lưới và đẩy ra ngoài. vấp phải bậc thang và té sấp mặt xuống nền đất, chiếc áo ngủ tốc cao đùi . Đá sỏi cào trầy xước đầu gối và lòng bàn tay và cào vết đau buốt trán .
      "Nè," ai đó "Giữ đứa bé". Scottie bị thô bạo ném ra chỗ . Em la hét rất kích động, đôi mắt xanh tròn hoảng sợ, vô hồn. Faith lồm cồm ngồi dậy, kéo áo xuống che chân rồi ôm em vào lòng.
      Đồ đạc bay ào ào, vỡ tung và rơi rào rào chung quanh . thấy Amos cố đeo bám lấy khung cửa cái khi hai người đàn ông trong bộ đồng phục nâu lôi ông ra ngoài. Cảnh sát, nghĩ, thẫn thờ. Cảnh sát làm gì ở đây, trừ khi ba hay các bị bắt quả tang trộm cắp gì đó? Trong lúc ngó, 1 cảnh sát dùng đèn pin đập vào những ngón tay của Amos, ông kêu lớn và thả khung cửa ra, và họ ném ông ra sân.
      cái ghế bay vù ra khỏi cửa, và Faith né qua 1 bên. Nó rơi trúng ngay chỗ vừa đứng và nát vụn. Nửa bò, với tay Scottie vòng qua cổ và ghì xuống, cố tiến về chỗ xe tải ba đậu để làm chỗ che chở, rồi ngồi thu mình sau cái bánh xe trước.
      Bất ngờ, chỉ biết nhìn khung cảnh trước mắt, cố hiểu chuyện gì diễn ra. Đồ đạc bị ném qua cửa sổ, quần áo, nồi niêu, chén dĩa bay ào ào. Những chén dĩa bằng nhựa kêu rào rào khi chúng rơi xuống. ngăn gồm các dao nĩa bị đổ qua cửa sổ, ánh thép rỉ rẻ tiền sáng loáng dưới ánh đèn của các xe cảnh sát.
      "Dọn hết ra," nghe 1 giọng trầm cất lên. "Tôi muốn có gì bỏ sót bên trong."
      Gray! Việc nhận được ra tiếng dấu đó làm như hóa đá khi ngồi xổm sân với Scottie ôm chặt tìm che chở nơi . nhìn thấy ngay lập tức, dáng cao lớn, mạnh mẽ đứng khoanh tay gần viên cảnh sát trưởng.
      "Cậu có quyền làm vầy với tụi tôi!" Amos oang oang, cố túm lấy cánh tay Gray. Gray vẩy ông ra như ông là con chó phiền phức. "Cậu thể ném chúng tôi ra ngoài giữa nửa đêm như vậy! Còn con cái của tôi, đứa con út tật nguyền đáng thuơng của tôi? Cậu có cảm xúc tí nào sao, đối xử với đứa con nít yếu đuối như thế?"
      "Tôi bảo các người dọn trước khi đêm xuống, và tôi nhất định như vậy." Gray gắt. "Gom lấy đồ gì các người muốn đem theo vì trong 30 phút nửa tôi cho đốt hết những gì còn sót lại."
      "Quần áo của tôi!" Jodie hét lên, nhảy ra từ nơi chị núp giữa 2 chiếc xe. Chị bắt đầu chạy vòng vòng giữa đám hỗn độn để nhặt quần áo rồi lại ném chúng khi chúng là của người khác, còn đồ của chị chị khoác lên vai.
      Faith vùng vẫy cố đứng lên trong khi Scottie vẫn đeo lấy . Tuyệt vọng cho sức mạnh. Đồ đạc của họ có lẽ là rác rưởi với Gray nhưng nó là tất cả những gì họ có. xoay sở gỡ được tay Scottie lỏng chút, đủ để cúi xuống và ôm đầy tay đống quần áo thảy vô xe tải của Amos. biết đồ nào là của ai nhưng điều đó thành vấn đề. cứu được càng nhiều càng tốt.
      Scottie bám chặt lấy chân như bị dán dính, quyết tâm đeo bám. Bị em cản trở, Faith chụp tay Amos và lắc. "Đừng đứng đó nữa!" kêu lên khẩn thiết. "Giúp con đem đồ của mình ra xe !"
      Ông đẩy ra, làm té lăn. "Đừng có bảo tao phải làm gì, con chó cái ngu ngốc!"
      bật dậy, thậm chí cảm thấy những vết bầm hay trầy xước vừa mới nhận thêm, bị cấp bách làm quên hết. Các còn xỉn hơn Amos, cứ lảo đảo xung quanh chửi thề. Các cảnh sát dọn hết đồ ra và giờ đứng vây quanh coi cảnh tượng diễn ra trước mắt họ.
      "Jodie, giúp em!" nắm lấy Jodie khi chị lướt ngang qua, khóc lóc vì tìm thấy đồ của chị. "Chụp lấy cái nào cũng được, càng nhanh càng tốt. Chúng ta phân loại nó sau. Ôm hết đống quần áo và với cách đó, chị biết đồ của chị ở trong đó." Nó là lý do thuyết phục duy nhất có thể nghĩ ra để mong Jodie hợp sức với .
      Hai bắt đầu chạy vòng quanh sân nhanh, tập trung mọi thứ họ thấy. Faith làm việc cật lực hơn bao giờ hết, thân hình mảnh khảnh của cúi xuống, lướt ngang, di chuyển quá nhanh đến nỗi Scottie thể theo kịp. Em theo , khóc khan cả cổ, bàn tay mủm mĩm bé với lấy khi đến gần trong tầm tay em.
      Đầu óc mụ mẫm. để nghĩ gì, thể nghĩ. di chuyển như cái máy, cắt tay với mảnh tô bể mà vẫn nhận ra. 1 người cảnh sát thấy thế nên trầm giọng bảo "Nè, cháu , cháu chảy máu kìa" và buộc chiếc khăn tay của ông quanh tay . cảm ơn ông mà biết mình gì.
      quá ngây thơ, quá bàng hoàng để nhận ra những ánh đèn xe rọi xuyên qua chiếc áo đầm ngủ bằng vải mỏng của thế nào, phản chiếu thân hình trẻ trung, đôi chân thon dài, đôi gò ngực duyên dáng của ra sao. cúi xuống rồi đứng lên, từng vị trí thay nhau làm nổi bật những phần khác nhau của cơ thể , khi kéo chiếc áo căng ra nơi phần ngực khoe đôi đầu vú , khi ôm sát lấy đôi mông tròn lẳn của . chỉ mới 14 tuổi, nhưng dưới ánh đèn, với mái tóc dài xõa vai mềm mại như ngọn lửa đêm, và bóng tối đôi khi che mất vài góc cạnh của gương mặt thanh tú làm đôi mắt thêm thăm thẳm, có biểu nào của lứa tuổi của nữa.
      Nhưng cái biểu ràng chính là giống nhau kỳ lạ giữa và Renee Devlin, người phụ nữ mà chỉ cần bước ngang phòng là cánh đàn ông cảm thấy hứng tình lên ngay. Vẻ gợi cảm của Renee đầy sức sống và nóng bỏng, mời gọi như bảng tín hiệu đối với bản năng đàn ông. Khi những người đàn ông ở đây nhìn Faith, họ thấy nhưng là thấy mẹ của .
      Gray đứng yên lặng xem mọi chuyện diễn ra. Cơn giận vẫn còn đó, vẫn băng giá và thiêu đốt, hề phai . khinh bỉ ngập tràn trong khi ông bố và hai thằng cứ lảo đảo vòng vòng, chửi thề và ra những lời dọa nạt ghê người. Vì cảnh sát trưởng và các cảnh sát khác còn ở đó, họ chẳng thể làm gì ngoài cho sướng miệng nên Gray cũng chẳng thèm để ý. Amos suýt nữa bị ăn đòn khi ông đẩy con út té, nắm tay của Gray co lại nhưng bật đứng lên, tỏ vẻ bị đau đớn gì nên kềm lại.
      Hai chạy vòng quanh, can đảm thu gọn tất cả những gì cần thiết, còn cánh đàn ông Devlin trút bực bội ngu xuẩn hèn hạ của họ lên các , giật đồ khỏi tay họ và ném xuống đất, la lớn rằng chẳng ai ném họ ra khỏi nhà họ, đừng phí thời gian lượm đồ vì họ đâu hết, mẹ nó. con lớn, Jodie, năn nỉ họ nhưng những câu huênh hoang say xỉn của họ làm chìm tiếng kêu xin vô vọng của .
      con chẳng phí thời gian để lý lẽ với họ, chỉ yên lặng tới lui thu dọn dù cho thằng bé cứ đeo dính lấy . Dù hề muốn, Gray thấy ánh mắt liên tục tìm kiếm bóng dáng , và bản thân kềm được mà bị mê hoặc bởi thân hình con duyên dáng của dưới chiếc áo đầm trong suốt. im lặng của thu hút chú ý về phía và khi liếc nhanh vòng, để ý thấy các cảnh sát ở đó cũng đều ngắm nhìn .
      Nơi chững chạc kỳ lạ, và ánh đèn huyền ảo tạo cho cảm giác lạ lùng là nhìn vào Renee chứ phải con của bà ta. Mụ lẳng lơ đó lấy mất ba của , làm mẹ thu mình vào chiếc vỏ ốc của bà và suýt nữa làm em mất mạng, và bà ta lại diện nơi đây, quyến rũ đàn ông qua cơ thể con bà ta.
      Jodie có thân hình nảy nở hơn nhưng ta ồn ào và rẻ tiền. Mái tóc dài đỏ sẫm của Faith xõa ngang bờ vai trắng mịn như ngọc trai để trần với chỉ sợi 2 dây áo , nhìn lớn hơn tuổi thực của biết, và như thực, mà là thân của mẹ lặng lẽ di chuyển trong đêm, mỗi cử động như điệu múa gợi tình.
      Trời, tốt hơn ba được chút nào. Cho ngửi mùi nàng Devlin là hứng lên, sẵn sàng như con hươu chúa hoang dã trong mùa động đực. Hôm nay Monica suýt chết vì Renee Devlin mà lại ở đây ngắm nhìn con của Renee với cái đó cương cứng trong quần.
      bước về phía , tay ôm 1 đống quần áo. , phải về phía mà là về phía chiếc xe tải đằng sau lưng . Đôi mắt mèo xanh khẽ liếc , ánh mắt thăm thẳm đầy bí hiểm. Mạch đập mạnh, cái liếc mắt của phá vỡ những cố gắng kiềm chế cơn giận của . Những chuyện xảy ra trong cả ngày hôm nay tích tụ và đè nặng lên , với mong muốn người họ Devlin cũng bị đau khổ như chịu đau khổ, mắng như tát nước vào mặt .
      " là đồ rác rưởi," với giọng khô khan khi bước tới ngang chỗ . dừng lại, chết trân tại chỗ, với thằng bé vẫn đeo dính . nhìn Gray, chỉ nhìn thẳng trước mặt và vẻ tinh khiết của gương mặt làm Gray thêm nổi điên. "Cả nhà các người là thứ cặn bã. Mẹ mụ điếm và ba tên nát rượu. Cút khỏi xứ này và đừng bao giờ trở lại."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :