1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

A Tử ở Bạch Đà Sơn - Puffs hồng trà cà phê (C17 - DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17:

      "Gian tế sao chứ? Ta cũng muốn ở đây! Chẳng phải là ngươi chỉ cần tên gian tế là ta đây có chút quan hệ nào với Âu Dương công tử nhà ngươi là được rồi sao?"

      "Nàng..." Âu Dương Khắc muốn lại thôi, nhíu chặt mày nhìn đôi mắt như khiêu khích , trái lại, mặt lại xuất nụ cười thong dong thường ngày: " có chút quan hệ nào? Câu như thế này, sao ta có thể cam lòng ra chứ?"

      Câu này nửa nửa giả, phối hợp với vẻ mặt bất cần của , nghe thế nào cũng giống như trêu đùa.

      "Âu Dương công tử." A Tử kề sát vào bên tai , nhàng : "Mỗi ngày ngươi đều câu này với những nữ nhân khác nhau, cảm thấy rất buồn nôn sao?"

      Âu Dương Khắc cười cười, thổi khí bên tai A Tử: "Còn có lời càng buồn nôn hơn, nàng có muốn nghe ?"

      A Tử bị thổi đến mức căm tức, nâng tay muốn đánh nhưng lại bị cản lại.

      Âu Dương Khắc nắm cổ tay nàng: "Vừa nãy ta hơi , lần sau lớn hơn, đừng nóng giận, được ?"

      A Tử tránh khỏi tay của , tức giận : " cho phép ngươi chuyện với ta như vậy!"

      Âu Dương Khắc nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, nhịn cười : "Ta biết rồi, sau này bao giờ nặng lời với nàng nữa."

      "Ta phải đến chuyện này."

      "Vậy nàng chuyện gì?"

      "Ta là ... Ta là ..." Gương mặt A Tử ngày càng đỏ rực: "Ngươi chuyện được ở gần ta như vậy!"

      Âu Dương Khắc ngoan ngoãn lùi về sau hai bước, vẫn cười nhàng nhìn nàng: "Được, vậy cách xa chút."

      "Còn nữa... Giọng ... Giọng đừng có kì quái khiến người ta nổi da gà như vậy!"

      Âu Dương Khắc giả vờ trần tư: "Chuyện này... Nổi da gà? Sao có thể?"

      "Còn nữa, ở trước mặt ta thu cái bộ dạng chuyện với những nữ nhân khác lại cho ta." Đỏ ửng gương mặt của ATử cuối cùng cũng rút .

      "Đó là đương nhiên. Các nàng đều sánh bằng đầu ngón tay của nàng. Sao ta có thể đánh đồng các nàng ấy với nàng chứ?"

      " sao?" A Tử cười nhạo tiếng: "Vậy vị Hoàng nương mà ngươi đuổi theo suốt tối sao?"

      "Nàng ấy? Đương nhiên là cũng sánh bằng đầu ngón tay của nàng."

      "Tốt lắm, ngày mai ta tìm vị Hoàng nương kia, lời này của ngươi cho nàng ấy biết." A Tử xong, cười khẽ ra ngoài, đến lúc đến cửa quay đầu lại, : "Liên quan đến vấn đề gian tế, sau này ở trong vương phủ ta chú ý hơn."

      Âu Dương Khắc nhớ tới vị 'Hoàng nương mà đuổi theo suốt tối' kia, khóe miệng khỏi cong lên. Nàng ấy giống nàng, mà lại giống nàng.

      Đêm khuya, Âu Dương Khắc đứng ở cửa lúc sau đó đóng cửa lại, gọi người hầu muốn cây đèn, chậm rãi cầm đèn đến gian nhà đèn đuốc sáng rực kia.

      "Vương gia, còn chưa ngủ sao?"

      Đôi mắt của Hoàng Nhan Hồng Liệt nhìn về phía cửa, cười nhạt tiếng, lập tức đặt ly rượu trong tay xuống: "Âu Dương công tử, hôm nay tâm tình bản vương tốt, có việc gì sáng mai rồi ."

      Công tử áo trắng cầm đèn đứng ở cửa cười nhạt tiếng: "Tại hạ cả gan muốn uống vài ly rượu với Vương gia, biết có đượ ?"

      "Nếu như vậy, Âu Dương công tử vào ."

      Sau khi Âu Dương Khắc ngồi xuống, rót ly rượu nhưng chưa uống, mở miệng ra liền đâm thẳng vào tâm bệnh của Hoàng Nhan Hồng Liệt: "Tại hạ cho rằng Vương phi bỏ là tâm ý quyết, nhưng Tiểu vương gia chưa chắc là cam tâm tình nguyện."

      Hoàng Nhan Hồng Liệt ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra tia sáng nhưng nhanh chóng ảm đạm . "Khang nhi nó luôn luôn nghe lời mẫu thân nó nhất, cho dù nó cam tâm tình nguyện cũng rời khỏi mẫu thân mà trở về bên cạnh ta."

      Âu Dương Khắc cười : "Vậy nếu như Vương phi mất sao?"

      Hoàng Nhan Hồng Liệt nhìn thẳng vào Âu Dương Khắc, sau đó bỗng nhiên lật tung bàn, rút bội kiếm chỉ vào Âu Dương Khắc: "Ngươi dám bảo bản vương giết Tích Nhược?!"

      Âu Dương Khắc rũ mặt, khiêm tốn : "Người chết ra , người sống hồi tưởng. Vương gia cần gì phải cố chấp vì nữ nhân mà mình nhất định có được."

      "Nhất định có được..." Hoàng Nhan Khang rút kiếm lại, thất vọng than thở: "Ngươi rất đúng, mười tám năm, thứ bản vương bảo vệ chỉ là giấc mộng mãi mãi có được."

      "Nếu như có được, vậy dùng tính mạng của nàng để Vương gia sử dụng có gì là thể?"

      Hoàng Nhan Hồng Liệt lại nhìn Âu Dương Khắc, ánh mắt có hơi lạnh lẽo: "Âu Dương công tử xem, làm thế nào để bản vương sử dụng?"

      "Vương gia cần tự mình động thủ giết Vương phi, đến lúc đó Tiểu vương gia còn mẫu thân, nếu như Vương gia kịp thời đến cứu viện lúc Tiểu vương gia gặp nguy nan đương nhiên Vương gia là người duy nhất mà có thể dựa vào đời này."

      Hoàng Nhan Hồng Liệt chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài tiếng: "Coi như ta có được Tích Nhược nhưng cũng nỡ để nàng chết . Âu Dương công tử, người rất thông minh, nhưng trong Vương phủ này, thông minh quá cũng phải chuyện tốt."

      "Nếu vậy, tại hạ cáo từ."

      "Âu Dương công tử." Hoàng Nhan Hồng Liệt đứng dậy gọi Âu Dương Khắc: "Câu vừa rồi của bản vương chỉ muốn nhắc nhở công tử, trong Vương phủ này, khắp nơi đều dấu sát cơ, mọi chuyện đều phải cẩn trọng. Còn có chuyện muốn thỉnh cầu công tử làm."

      Âu Dương Khắc cúi đầu chắp tay vái lạy: "Tại hạ nhớ . Xin hỏi Vương gia có gì dặn dò?"

      "Bản vương muốn mời công tử làm người thuyết phục."

      "Thuyết phục Vương phi và Tiểu Vương gia trở về sao? Tại hạ cũng nắm chắc tuyệt đối."

      "Ngươi cũng lần này Khang nhi rời phải là cam tâm tình nguyện. Ta nghĩ bằng vào tầm nhìn và thông minh của Âu Dương công tử, cho dù Tích Nhược chết cũng có thể khuyên con ta trở về. Xin công tử cứ làm hết sức, cho dù tay trắn trở về, bản vương cũng trách công tử."

      "Vậy được, sáng mai tại hạ khởi hàng."

      Âu Dương trở lại phòng của mình, khỏi nở nụ cười tự giễu.

      Tuy bây giờ mình phải người dưới của Vương phủ, những chuyện như thế này đúng là mình nên quản. Là mình quá nóng vội muốn có được lòng tín nhiệm của Hoàng Nhan Hồng Liệt
      [​IMG]

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :