1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 24

      CÔNG PHÒNG (1)




      Cánh tay A Mạch mềm nhũn vô lực, chống đỡ được lát lại ngã xuống, cái gáy nện “Phịch” tiếng lên sàn thùng xe, đau điếng, nhờ đó lại khiến cho thần trí của nàng đột nhiên tỉnh táo lại. Thương Dịch Chi, Thương Dịch Chi nhìn nàng! ta nhìn cái gì? A Mạch trong lòng căng thẳng, theo bản năng vụt đưa tay lên sờ ngực áo của mình, vẫn nguyên vẹn, tổn hao gì, nàng nhắm mắt lại, hít hơi sâu, rồi mới vịn thùng xe ngồi dậy, cẩn thận nhìn Thương Dịch Chi, : “Tướng quân, đùi A Mạch có thương tích, cách nào hành lễ với ngài được.”





      Thương Dịch Chi vẫn nghiêm mặt, lạnh lùng đánh giá A Mạch, A Mạch lo lắng đề phòng, đợi hơn nửa ngày mới nghe được ta hừ lạnh tiếng : “Tóc tai bù xù, còn ra cái bộ dạng gì nữa!” xong liền thả màn xe xuống, xoay người mà .





      A Mạch ngây người, vươn tay sờ sờ tóc, hóa ra búi tóc đỉnh đầu sớm tuột ra từ lúc nào, tóc còn dính vết máu, từng sợi, từng sợi xõa tung, phân tán xuống dưới, tràn xuống quá vai. Nàng trong lòng hoảng hốt. Bởi vì sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, nàng vẫn dám để tóc dài, vài năm trước thậm chí còn có lần cạo đầu bóng lưỡng. Sau khi xảy ra chiến loạn tại thành Hán Bảo, nàng mặc dù tiếp tục cắt tóc, nhưng cũng chưa từng buông xõa xuống trước mặt người khác. Cũng biết búi tóc bị tuột xuống khi nào, chỉ nhớ là trước khi lên xe, ràng vẫn còn được búi đỉnh đầu. A Mạch sờ soạn lung tung trong xe, quả nhiên tìm thấy sợi dây buộc, cuống quít túm tóc, buộc chặt lại lần nữa.





      Màn xe đột nhiên lại bị vén lên, lộ ra khuôn mặt gầy gò của Từ Tĩnh, ông ta nheo cặp mắt đánh giá A Mạch, sau đó cười hắc hắc, : “A Mạch ơi A Mạch, ta sớm với ngươi là cùng ngồi chung xe la với ta, ngươi còn cố tình chịu, lúc này thế nào? Vẫn là phải ngồi xe la của ta mà sao?”





      Dứt lời liền vén màn bước lên xe, miệng kêu lên: “Tránh ra chút, thu chân của ngươi lại để lão phu còn vào.”





      A Mạch nghe vậy liền dùng tay di chuyển cái chân bị thương sang bên, nhường khoảng trống lớn cho Từ Tĩnh bước vào, rồi ngồi dựa vào thành xe.





      ngờ Từ Tĩnh lại đột nhiên dừng lại, nhăn mũi ngửi ngửi, sắc mặt biến hóa vô cùng cổ quái, sau đó liền quyệt mông lui ra ngoài, bịp mũi kêu lên: “A Mạch, ngươi đúng là muốn làm lão phu chết ngạt, mau lên, nhanh gội sạch đầu của ngươi, quần áo người cũng đều ném hết cho ta!”





      A Mạch sửng sốt, nâng nâng cánh tay lên mũi ngửi, sau đó lại nghe thấy Từ Tĩnh ở ngoài xe gọi thân binh: “Nhanh lên, cho thùng nước đến đây để gội đầu, còn nữa, đệm giường xe cũng bỏ , đem cái khác đến đây!”





      Thân binh tuân lệnh đáp ứng, lát sau liền bưng chậu nước đến trước xe, với Từ Tĩnh: “Tiên sinh, người giữ quân nhu trong lần hành quân này mang theo đệm giường, Thương tướng quân biết chuyện, vội cởi áo choàng của mình đưa cho ta, trước cứ đưa cho tiên sinh dùng làm đệm giường, chờ gặp thôn xóm nào đường tìm mua cho tiên sinh sau.”





      “Ừ!” Từ Tĩnh cũng khách khí, tiếp nhận áo choàng, rũ rũ mấy cái, xem chừng cũng rất dày, liền gật gật đầu, hướng vào trong xe : “A Mạch, mau ra gội đầu cho sạch .”





      Vừa dứt lời, A Mạch từ trong xe nhô đầu ra, dùng hai tay bàn nhấc cái chân bị thương ra ngoài. Thân binh kia thấy thế liên bưng nước tiến đến, : “Mạch đại ca, ngươi đừng xuống nữa, để ta bưng nước cho ngươi, ngươi cứ cúi đầu xuống mà gội.”





      A Mạch nhìn ta cười cười, quay đầu lại, thấy Từ Tĩnh nhìn mình chằm chằm, cũng gì, chỉ cởi nhuyễn giáp đầy máu người ra, ném xuống đất, lại duỗi tay cởi quần áo bên ngoài, thấy áo kép bên trong cũng lấm tấm vết máu, A Mạch cau mày, hơi do dự chút liền đưa tay cởi áo. Thân binh kia thấy vậy, có chút khó xử : “Mọi ngươi ai mang quần áo theo, hay là Mạch đại ca đừng thay áo kép nữa, chịu khó chút vậy.”





      A Mạch ngừng tay, ngẩng đầu hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, như vậy có được ? Nếu ngài đưa áo choàng của tướng quân cho ta mượn dùng tạm, ta tốt xấu gì cũng thể ở trước mặt tiên sinh mà hở mông ra được.”





      Thân binh kia nghe vậy liền cười xì tiếng, thấy A Mạch cùng Từ Tĩnh ai cười, hiểu là có chuyện gì, vội vàng ngừng lại, cúi đầu dám lên tiếng.





      Tầm mắt Từ Tĩnh dạo qua vòng mặt A Mạch, có chút kiên nhẫn : “Quên , quên , đem quần áo bẩn bên ngoài ném là được.”





      A Mạch cúi đầu, khóe miệng mơ hồ khẽ giật giật, chút hoang mang, cài cổ áo kép lại, rồi nhúng đầu vào chậu nước mà thân binh kia vừa mang lại, lúc này mới cởi dây buộc tóc ra. bắt đầu vào đông, tiết trời lạnh, da đầu A Mạch vừa chạm vào nước, nàng liền rùng mình cái. Thân binh trước mặt vội vàng : “ là xin lỗi, quả thực ta tìm được nước ấm.”





      sao.” A Mạch cúi đầu , lấy tay chả xát đầu, rửa sạch vết máu mặt, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, vuốt tóc cho nước chảy hết, rồi ngay khi tóc vẫn còn rối dùng dây buộc lại đầu, sau đó quay người nhìn về phía Từ Tĩnh đứng bên cạnh.





      Từ Tĩnh nheo mắt, khoát tay áo : “Được rồi, mau vào thôi, nhìn ngươi khác gì con gà rơi xuống nước lạnh vậy.” xong, lại biết lấy từ đâu ra chiếc khăn mặt ném cho A Mạch: “Lau khô tóc của ngươi , để cho họ thay đệm giường trước rồi sau.”





      A Mạch nhận lấy chiếc khăn, trùm lên đỉnh đầu, che khuất cả mặt, chậm rãi lau, hồi lâu sau mới kéo khăn xuống, hướng về phía Từ Tĩnh cười : “Tiên sinh, ngài hảo tâm tìm giúp ta cái quần , ta chỉ có chân là được mặc quần, bằng ta ở trước mặt ngài cũng là thất lễ .”





      Chòm râu của Từ Tĩnh run lên bần bật, tức giận : “Tối lửa tắt đèn thế này, lão phu biết đâu tìm quần cho ngươi? Ngươi tự xem lại bản thân mình .” xong liền lên xe ngồi cạnh A Mạch, lại thúc giục A Mạch: “Mau lên, phải rồi, ngươi mau vào xe .”





      A Mạch sửng sốt, song vẫn nghe lời vào trong xe. Trong xe có ngọn đèn , Từ Tĩnh đem chiếc áo choàng của Thương Dịch Chi trải thành đệm giường ở trong xe, ngồi ở phía dựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần. A Mạch lại gắng chịu đau, đặt cái chân bị thương xuống, lộ ra bắp chân sạch , giữ ý ngồi ở góc, hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, chúng ta đâu? Chiến trường dọn dẹp xong rồi sao?”





      Từ Tĩnh liếc nhìn A Mạch cái rồi nhắm mắt lại, dương : “ đâu? Chúng ta tất nhiên là phải về Dự Châu chứ còn đâu, Trần Khởi dẫn bại binh lui về Tĩnh Dương. Thế nào? Ngươi còn dám đuổi theo tới tận Tĩnh Dương sao? Ngươi mê man ngày đêm, chiến trường sớm thu dọn xong rồi.”





      A Mạch nghe ông ta như vậy có chút trầm mặc, cúi đầu biết suy nghĩ cái gì. Hóa ra khi nàng ngã xuống mê man ngày đêm, lúc này tỉnh lại là buổi tối ngày hôm sau, Thương Dịch Chi chẳng những dọn dẹp xong chiến trường, mà còn dựng cả bia mộ cho các tướng sĩ Nam Hạ tử trận sườn núi Ô Lan.





      Từ Tĩnh thấy A Mạch trầm mặc, nhịn được lại mở mắt ra có chút tò mò hỏi: “A Mạch, ngày hôm qua vì sao ngươi cứ nhất định phải liều chết xông về phía chủ soái Bắc Mạc? Ngươi muốn làm gì?”





      A Mạch nghe vậy hơi giật mình, lập tức liền cười : “Câu hỏi này của tiên sinh kỳ quái, tất nhiên là A Mạch muốn giết chết chủ soái Trần Khởi của lũ thát tử rồi.”





      Từ Tĩnh vuốt râu , trong đôi mắt xuất nhiều ánh tinh quang, khiến A Mạch khi chạm phải ánh mắt đó trong lòng có chút run sợ, đến lúc đó ông ta mới thu hồi ánh mắt lại, thản nhiên “A?” tiếng.





      A Mạch thấy ông ta như vậy, gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười : “Ta biết thể lừa được tiên sinh, ta xin , tiên sinh chẳng lẽ còn biết lá gan của ta, lúc nào ta chẳng muốn tránh đao thương, tướng quân sai ta truyền tin, ta đến nửa đường thấy Đường giáo úy hành động rồi, liền muốn nhanh chóng quay trở lại, ai ngờ vừa kéo cương ngựa, biết mỗi mũi tên từ đâu bắn đến khiến ngựa của ta hoảng sợ lồng lên, mang theo ta hướng về phía soái kỳ của thát tử lao tới, ta cũng có cách nào khác, lại dám nhảy xuống, lúc ấy sợ tới mức thiếu chút nữa vãi tiểu ra quần, sau lại có thát tử ngăn đón ta, khiến ta nóng mắt mà quên cả sợ hãi .”





      Từ Tĩnh cũng gì, A Mạch cũng biết ông ta có tin vào lý do bào chữa này hay , nhưng tại đâm lao phải theo lao, đành cười gượng hai tiếng, có chút ngượng ngùng : “Tiên sinh, việc này ngài đừng cho người khác được , nếu để người khác biết được ta vì lý do này, nhất định cười chê ta đến chết mất. Mặc kệ thế nào, tốt xấu gì ta cũng giết được vài tên thát tử, cũng bị thương, có công lao cũng có khổ lao, phải ?”





      Từ Tĩnh hắc hắc cười lạnh hai tiếng, bày tỏ ý kiến gì, lại dựa vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần.





      đường vào ban đêm cũng thuận tiện, may là quân đội Nam Hạ cũng chỉ muốn rời khỏi Dã Lang Câu, tìm nơi cắm trại tránh gió, cho nên về hướng nam quãng quá xa liền dừng lại, tìm nơi mà kỵ binh khó lòng đánh lén để cắm trại nghỉ ngơi. Đây cũng là chủ ý của Từ Tĩnh, bị kỵ binh Bắc Mạc tập kích đại doanh trong đêm lần là quá đủ rồi, tuy rằng Trần Khởi bại trận lui binh, nhưng cũng tuyệt đối thể khinh thường.





      Dọc theo đường , Từ Tĩnh đều chuyện gì, A Mạch cũng dám lên tiếng, chỉ nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Tháng mười , nhiệt độ ban đêm ngoài trời xuống rất thấp, người nàng lại chỉ mặc chiếc áo kép, ống quần lại chỉ còn có bên, tuy trong xe tránh được gió, nhưng cả người A Mạch muốn đông thành đá, nhất là cái chân bị thương kia, tựa hồ như tê liệt đến mất cả cảm giác. Khi xe dừng lại, Từ Tĩnh theo lệ thường, xuống xe làm vài động tác, chỉ còn lại mình A Mạch xe, nàng vội vàng lấy áo choàng của Thương Dịch Chi trùm lên người.





      lát sau, thùng xe trầm xuống, có người vén màn xe lên, A Mạch tưởng là Từ Tĩnh trở lại, sợ tới mức vội vàng đem áo choàng trải phẳng lại, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thấy đó là Đường Thiệu Nghĩa.





      “Có tốt hơn chút nào ?” Đường Thiệu Nghĩa hỏi.





      A Mạch gật gật đầu, đột nhiên kéo cái chân bị thương kia lên, loạng choạng quỳ xuống trong xe, cúi đầu tạ lễ với Đường Thiệu Nghĩa: “A Mạch cảm tạ ơn cứu mạng của đại ca.”





      Đường Thiệu Nghĩa sợ tới mức sửng sốt, vội đỡ A Mạch lên, cả giận : “A Mạch, chúng ta là huynh đệ sinh tử có nhau, mà ngươi lại ra những câu như thế này sao?”





      A Mạch cười cười, lại ngồi xuống trong xe, cẩn thận đụng phải bên chân bị thương, may là sớm bị lạnh đến tê rồi, nếu rất đau. Đường Thiệu Nghĩa lại phát thấy có điểm thích hợp, đưa ngọn đèn đến soi A Mạch, gắt gao nhíu mày lại, : “Tại sao lại ăn mặc đạm bạc như vậy? Quân phục của ngươi đâu?”





      A Mạch thấp cúi đầu, giọng : “Đều bị máu làm vấy bẩn, ném rồi.”





      “Vớ vẩn!” Đường Thiệu Nghĩa mắng, vội vàng cởi áo choàng ra khoác lên người A Mạch, : “Đánh giặc có thể dính máu sao? Nếu tất cả đều như ngươi, mọi người đều để mông trần mà trở về chắc!”





      A Mạch bật cười, đem áo choàng trả lại cho Đường Thiệu Nghĩa, : “Đại ca, ta ở trong xe lạnh lắm, ngươi vẫn nên mặc vào, ban đêm bên ngoài lạnh lắm.”





      Vết thương chân của nàng lại lộ ra, Đường Thiệu Nghĩa vội đưa mắt tránh , : “Vết thương của ngươi cần giữ ấm, ta sao.”





      A Mạch thấy gương mặt của Đường Thiệu Nghĩa có chút ửng đỏ, trầm mặc chút rồi đột nhiên hỏi: “Đại ca, bộ dạng của ta có phải rất giống đàn bà ?”





      Đường Thiệu Nghĩa bị nàng hỏi như vậy liền cả kinh, như là đột nhiên bị người ta trúng tâm , mặt mũi đỏ tía tai nhìn nàng.



      ————————–

      Chú thích:



      1- Công phòng: tấn công và phòng thủ. Trong chương này, những người xung quanh dù vô tình hay cố ý đều tấn công vào phòng tuyến giả nam trang của A Mạch. Còn A Mạch luôn tìm cách để tự bảo vệ phòng tuyến này của mình.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 25

      THƯ HÙNG(1)





      A Mạch cắn cắn môi dưới, tiếp: “Chính vì vậy mà khi ở doanh (2) ta phải chịu khi dễ của bọn họ, bọn họ đều ta như đàn bà. Dáng người gầy yếu thôi làm gì, nhưng ông trời lại cho ta khuôn mặt như vậy, ngay cả lông tơ cũng ngắn. Có người còn bức ta cởi ra cho bọn họ xem, ý muốn coi ta rốt cuộc có phải là nam nhân hay ……”





      xong, thanh A Mạch có chút run run, như thể chuyện này xảy ra và phát sinh thân thể của nàng. Nàng sợ phải diễn kịch, bởi vì từ vài năm trước, nàng diễn kịch biết bao nhiêu lần vì sinh tồn của bản thân, cho nên những lời này ra vô cùng trôi chảy, trong lời tựa hồ còn mang theo nỗi uất nghẹn cùng huyết lệ.





      Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa từ hồng chuyển thành trắng, rồi từ tái chuyển thành xanh mét: “Đừng nữa! A Mạch.” ta đỡ lấy bả vai run nhè của A Mạch, nửa ngày ra lời, chỉ mím chặt môi, đưa sắc mặt tái xanh nhìn A Mạch.





      “Đại ca!” A Mạch đưa đôi mắt đỏ hồng nhìn Đường Thiệu Nghĩa, sau đó di chuyển ánh mắt, dùng sức nuốt nước miếng, thanh nghèn nghẹn trong cổ họng, : “Ta thực hận chính mình, vì sao lớn lên lại có hình dáng như thế này, khiến người khác luôn muốn khi nhục ta. ta sau này làm sao cưới vợ a, nương ấy rất ghét ta vì ta mang bộ dạng nữ tính, có đủ nam tính. Còn nữa, đại ca…” A Mạch lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đường Thiệu Nghĩa, vẻ mặt khẩn trương hỏi: “Ta mười chín tuổi, đến sợi râu cũng có, nếu ta mãi mà vẫn mọc râu phải làm sao bây giờ, chẳng phải giống như thái giám trong cung sao?”





      Nghe nàng như vậy, Đường Thiệu Nghĩa sắc mặt dịu xuống, dùng quyền đấm lên bả vai nàng, cười : “Tiểu tử ngốc, có việc gì làm nên ngồi suy nghĩ lung tung phải , sợ dâu sao? Ngươi vốn có tài! Chờ thêm vài tuổi nữa, thân thể trở nên cường tráng, lúc đó xem ai còn dám ngươi giống nữ nhân? Tướng mạo của ngươi như vậy, hơn nữa vóc dáng cũng thấp, về sau thêm chút cơ bắp, kỳ thực lại vô cùng tuấn uy vũ, khiến các bà mối kéo đến phá vỡ cả cửa nhà ấy chứ. Yên tâm , tiểu tử ngốc, ngươi nhất định dâu của mình!”





      A Mạch ngượng ngùng cười cười, hỏi: “ ?”





      Đường Thiệu Nghĩa cũng cười, bất quá lại trả lời, ta dùng sức nắm lấy bả vai A Mạch: “Được rồi, dưỡng thương cho tốt nhé, ta phải rồi.” Đường Thiệu Nghĩa cầm áo choàng của ta ném lên người A Mạch, rồi nhảy xuống xe, được hai bước lại quay lại đến trước màn xe : “Ngươi chờ chút, ta nghĩ cách kiếm chiếc quần cho ngươi, chớ để chân trần trước mặt Từ tiên sinh.”





      A Mạch gật đầu cười khẽ, Đường Thiệu Nghĩa cũng tự chủ được mà nhíu nhíu khóe miệng, nhìn A Mạch tươi cười có chút xuất thần, sau đó cố gắng phục hồi tinh thần nhảy xuống xe, quay đầu vội vã, mãi cho đến khi cách xe la rất xa rồi mới dừng lại, đứng ở nơi đó giật mình, đột nhiên liền cho mình bạt tai, thanh đanh gọn, trong bóng đêm truyền rất xa, Đường Thiệu Nghĩa sợ tới mức cả kinh, nhìn ra xung quanh chút, cũng thấy có người chú ý, lúc này mới cúi đầu tự mắng mình hai câu, rồi nhanh về phía doanh trại.





      Trong màn đêm, có vị tướng quân dẫn lính tuần tra doanh trại, trong lúc giơ đuốc, bóng in doanh trướng nhìn như thể du long(3). Đêm khuya tĩnh lặng tiếng động, thỉnh thoảng ngẫu nhiên phát ra hai thanh ma sát của khôi giáp.





      Bình thường, mỗi khi Từ Tĩnh xuống xe để hoạt động tay chân, phần lớn đều là xung quanh xe la vung vẩy cho đỡ mỏi. Nhưng hôm nay phạm vi hoạt động của ông ta lại rộng hơn chút, đầu tiên là đến doanh trướng của Thương Dịch Chi, thấy Thương Dịch Chi có ở đó, ông ta chỉ hỏi thị vệ giữ cửa câu là Trương Sinh chạy đâu, liền có người rằng Trương Sinh cùng tướng quân tuần doanh. Từ Tĩnh gật gật đầu, lại chắp tay sau lưng bộ trở về. Thị vệ kia thấy ông ta ngay cả đuốc cũng mang theo, liền rất ân cần muốn lấy cho ông ta cây. Từ Tĩnh lắc lắc đầu cự tuyệt, bí hiểm giơ ngón tay chỉ chỉ lên trời. Thị vệ kia có chút hồ đồ, theo hướng ông ta vừa chỉ nhìn lên bầu trời đêm, sau đó dùng vẻ mặt hiểu nhìn Từ Tĩnh.





      Từ Tĩnh nhếch khóe miệng cười cười, vuốt râu, lắc lắc đầu, cũng quan tâm đến thị vệ kia nữa, xoay người bỏ . Song ông ta quay trở về xe la, mà về phía ngọn núi phía trước đoạn, quả nhiên gặp Thương Dịch Chi cùng Trương Sinh từ phía trước lại.





      “Tiên sinh? Sao ngài lại tới đây?” Thương Dịch Chi có chút kỳ quái. ta từ đại doanh đến trạm gác trước núi, ngờ tới ở chỗ này lại gặp Từ Tĩnh, hiểu Từ Tĩnh sao xe la nghỉ ngơi, quá nửa đêm rồi còn đến đây làm gì.





      Từ Tĩnh liếc mắt nhìn Trương Sinh cầm đuốc đứng bên cạnh Thương Dịch Chi, khẽ nhấp miệng, cười : “Ban đêm ngủ được, ra ngoài ngắm trăng, biết tướng quân có nhã hứng ngắm trăng cùng ta ?”





      Hôm nay chính là ngày mùng năm, trăng trời có hình dạng gì. Hơn nữa, nơi này là vùng hoang vu, lại là đầu mùa đông, vạn vật đều tiêu điều xơ xác, cho dù có là đêm trăng tròn chăng nữa cũng chẳng có gì đáng để thưởng ngoạn, huống chi đêm nay chỉ có vầng trăng non vừa mới nhú?





      Bất quá, ngắm trăng cần gì phải tròn hay khuyết.





      Ánh mắt Thương Dịch Chi chợt lóe lên, cười cười, phất tay cho Trương Sinh lui, rồi với Từ Tĩnh: “Nếu tiên sinh mời, Dịch Chi cũng chỉ có thể đón nhận. biết tiên sinh muốn đâu để ngắm trăng đây.”





      Từ Tĩnh nhìn chung quanh, rồi chỉ vào triền núi phía sau quân doanh: “Nơi đó được ?”





      Thương Dịch Chi gật đầu, hai người tìm nơi bằng phẳng triền núi rồi chậm rãi . Đêm nay mặc dù vầng trăng sáng, nhưng bầu trời đầy sao cũng rất sáng lạn. Tinh quang lấp lánh, khiến gian bao bọc lấy triền núi còn là màu đen dày đặc nữa mà sẫm màu xanh lam, giống như chiếc màn nhung phủ xuống triền núi. Tính tú chiếu những tia sáng nhàn nhạt, lan tỏa xuống dưới, ban phát cho gian mênh mông của dãy núi hoang dã tấm lụa mỏng mịn màng, khiến mọi thứ đều trở nên mờ mờ, mông lung trong đêm.





      Trương Sinh cầm cây đuốc xa xa ở phía sau, Thương Dịch Chi hướng gò đất phía trước chậm rãi tới, thần thái nhàn nhã mà thản nhiên, căn bản hỏi Từ Tĩnh vì sao lại mời ta ngắm trăng. Đường núi mặc dù gập ghềnh nhưng ban đêm cũng dễ , Từ Tĩnh lại thể so với Thương Dịch Chi, mới chỉ đến giữa sườn núi thở hổn hển. Thương Dịch Chi ngừng lại, nhìn Từ Tĩnh cười ha hả. Từ Tĩnh lấy tay chống đầu gối, lắc lắc đầu, thở dài: “ được nữa, già rồi, già rồi.”





      Thương Dịch Chi an ủi ông ta, chỉ tìm chỗ bằng phẳng, nhổ ít cỏ khô xung quanh trải mặt đất, rồi ngồi xuống, khi đó mới ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh cười : “Tiên sinh đến đây ngồi , ngắm trăng nhất thiết cứ phải lên đến đỉnh núi, ta thấy ở triền núi này cũng được.”





      Từ Tĩnh cười cười, đến bên cạnh ta ngồi xuống. Hai người nhìn bầu trời đêm nhất thời gì, hồi lâu sau, Từ Tĩnh mới đột nhiên cười : “Ta biết tướng quân suy nghĩ điều gì.”





      Quay đầu lại, chỉ thấy Thương Dịch Chi có chút kinh ngạc nhìn mình, Từ Tĩnh vuốt râu, nheo mắt, nghiêm trang : “Tướng quân nghĩ, cảnh đêm đẹp mê người như vậy, nếu có thêm giai nhân bên cạnh nữa tốt biết bao nhiêu, thế mới đúng là hiệp cốt nhu tình(4)! Vì sao kẻ ngồi cùng mình lại là lão già? Đáng tiếc, đáng tiếc a!”





      Thương Dịch Chi giật mình, sửng sốt nhìn Từ Tĩnh lát, đột nhiên bật cười thành tiếng, sau đó, tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng chống đỡ được mà cười té lăn ra mặt đất. ta ngửa mặt, nằm triền núi, cười to : “Người hiểu ta cũng chỉ có tiên sinh mà thôi.”





      Từ Tĩnh cười, chỉ lẳng lặng nhìn Thương Dịch Chi.





      Tiếng cười của Thương Dịch Chi cũng dần dần ngừng lại, đưa mắt nhìn bầu trời đêm, đột nhiên hỏi: “Tiên sinh thấy thế nào?”





      “Thấy cái gì?” Từ Tĩnh cố ý hỏi lại.





      Thương Dịch Chi khẽ nhếch khóe miệng cười cười, giọng hỏi: “Vì sao tiên sinh lại tìm ta?”





      “Trong lòng tướng quân có nghi vấn, trong lòng Từ Tĩnh cũng có nghi vấn.” Từ Tĩnh đáp.





      Thương Dịch Chi hỏi: “Trong lòng ta có nghi vấn gì?”





      Từ Tĩnh đáp: “Song thố bàng địa tẩu, an năng biện thư hùng.” (Hai con thỏ cùng chạy mặt đất, khó có thể biết được con nào là đực, con nào là cái)(5)





      Thương Dịch Chi trả lời Từ Tĩnh, mà lại hỏi tiếp: “Vậy trong lòng tiên sinh có nghi vấn gì?”





      biết tướng quân đối với nghi vấn của chính mình như thế nào!”





      Thương Dịch Chi trầm mặc lát, thản nhiên :“Là thư hay là hùng với ta có quan hệ gì đâu?”





      Từ Tĩnh cười :“Tướng quân có thể nghĩ như vậy, ta an tâm rồi.”





      Thương Dịch Chi quay đầu nhìn Từ Tĩnh, thoải mái cười : “Mặc dù như vậy, song trong lòng vẫn có chút tò mò, dù sao dáng vẻ của hùng tương tự như thư có chút quái dị, tiên sinh thấy thế nào?”





      Từ Tĩnh nheo nheo mắt, : “Có năng lực từ trong hang sói ra mặc kệ khi trưởng thành nó có bộ dáng gì nữa, đều chỉ có thể là hùng, nếu là thư, làm sao còn sống đến bây giờ.”





      Thương Dịch Chi gì, chỉ nhàng xoa cằm.





      Từ Tĩnh cười : “Tướng quân chỉ cần thuần dưỡng con thỏ này tốt chút, ta thấy ngày kia nó chắc chắn lớn mạnh và trở thành mãnh hổ.”





      Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh hai người nhìn nhau cùng cười to. Tiếng cười sang sảng làm kinh động mấy con vật kiếm ăn đêm cách đó xa, chúng giơ móng vuốt dò xét, đồng loạt nhìn về phía bên này. Cùng lúc đó, Trương Sinh cầm đuốc đứng cách đó quãng, nghe thấy tiếng cười cũng có chút nghi hoặc, biết tướng quân nhà mình cùng Từ tiên sinh bàn luận chuyện gì mà lại có thể cười thoải mái đến như vậy.





      Sáng sớm ngày thứ hai, trước khi nhổ trại, Đường Thiệu Nghĩa sai người đưa cho A Mạch cái giáp khố. A Mạch kinh hỉ vạn phần, lật lật nó trong tay, nhìn có vẻ mới nhưng vẫn còn rất tốt, so vào người hơi dài nhưng cũng thành vấn đề, chỉ cần xắn lên chút là tốt rồi.





      Từ Tĩnh rửa mặt từ bên ngoài trở về, liếc mắt nhìn giáp khố trong tay A Mạch, hỏi: “Ai cấp?”





      A Mạch cao hứng : “Là Đường đại ca cho người đưa tới đây, tố quá, cuối cùng cũng cần phải mặc cái quần chỉ có ống nữa rồi.”





      “Đường Thiệu Nghĩa?” Từ Tĩnh nhướn mày hỏi.





      A Mạch gật gật đầu, đặt cái quần ở bên, định đợi sau khi quân y đến thay thuốc cho vết thương của nàng rồi mới mặc cái quần này vào. Từ Tĩnh nhếch miệng cười cười, châm chọc : “Quan hệ của các ngươi tốt , thành mật thiết giao tình rồi cơ đấy.”





      A Mạch ngẩn ra, khó hiểu nhìn Từ Tĩnh. Từ Tĩnh chớp chớp đôi mắt giải thích: “Vật tư trong quân vốn rất thiếu thốn, quân trang của binh lính bình thường chỉ được cấp giáp khố, từ chức quan giáo úy trở lên ngoài giáp khố còn có thêm chiếc đan khố, loại thứ nhất để giữ ấm, loại thứ hai để đẹp mắt. Lần này xuất chinh, binh lính trong quân được mang dư thừa vật gì cả, cho nên mỗi binh lính cũng chỉ có bộ quân trang. Trong vòng mấy chục dặm xung quanh đây thôn trang nào, hơn nữa kiểu dáng này lại là của quân đội, ngươi giáp khố này ở đâu ra, có đến tám chín phần mười là Đường Thiệu Nghĩa cởi giáp khố người ra cho ngươi, nếu ngươi tin, có thể mà tìm hiểu, nhất định là chỉ còn lại cái đan khố.”





      tại là đầu mùa đông, hành quân dã ngoại, lại ngồi lưng ngựa, chỉ mặc cái đan khố, huống chi ngay cả áo choàng Đường Thiệu Nghĩa cũng đều để lại cho nàng, gió lạnh thổi đến, cảm giác nhất định là vô cùng khổ sở. A Mạch nhất thời trầm mặc, cân nhắc chút liền gọi người đem áo choàng của Đường Thiệu Nghĩa về, rằng trong xe cần phải mặc áo choàng, nên đưa cho ta dùng.





      Quân y đến đổi thuốc cho A Mạch, khi cởi bỏ lớp vải băng bó, thấy miệng vết thương của nàng khép lại rất nhanh. Bị ngoại thương như vậy mà phát sốt là rất may mắn rồi, thể tưởng tượng được là chỉ trong thời gian có hai ngày ngắn ngủi thế mà kết vảy. Ánh mắt quân y nhìn A Mạch tràn đầy ngạc nhiên cùng quái dị, nếu cứ theo tốc độ này, chỉ vài ngày nữa A Mạch có thể hoạt động mà gặp mấy khó khăn.





      A Mạch vừa mừng vừa sợ, Từ Tĩnh lại rất bình thản, ánh mắt mải miết nhìn A Mạch mang theo chút thâm ý.





      Tốc độ trở về của đại quân gần đây thỉnh thoảng có chậm lại, may là trước đó có thu được lương thảo của quân Bắc Mạc, cho nên mặc dù được tiếp tế lương thực, nhưng chuyện ăn uống của đại quân cũng thành vấn đề. A Mạch ở trong xe của Từ Tĩnh nghỉ ngơi vài ngày, cái chân bị thương bình phục được hơn phân nửa, ngồi xe đường cũng đến nỗi buồn tẻ lắm, Từ Tĩnh tuy rằng khó hầu hạ, nhưng đối đãi với nàng cũng tồi, những vấn đề quân mà nàng hỏi, ông ta đều nhất nhất giải đáp.





      Nhưng về sau Từ Tĩnh có chút kiên nhẫn, A Mạch cảm thấy ông ta như đợi cái gì đó sắp xảy ra, tâm trạng có chút nôn nóng.





      (Mấy hôm nay mẹ Cún hơi mệt nên tốc độ hơi chậm, mong các nàng thông cảm nha)





      ————————

      Chú thích:


      1- Thư hùng: thư là con cái, giống cái, phụ nữ; Hùng là con đực, giống đực, đàn ông.



      2- Doanh: doanh có 500 quân.



      3- Du long: con rồng dạo chơi



      4- Hiệp cốt nhu tình: hiệp cốt: cốt cách của hiệp sĩ; nhu tình: tình cảm mềm mại, dịu dàng (của người thiếu nữ)



      5- “Song thố bàng địa tẩu, an năng biện thư hùng”: xuất phát từ điển tích sau:

      Nhạc Phủ (quan đời Hán chuyên sưu tập thơ ca dân gian và nhạc, đời sau gọi những thể thơ và tác phẩm làm theo loại này cũng là nhạc phủ) thi tập: Mộc Lan thi: “Hùng thố cước phác sóc, thư thố nhãn mê ly/ Song thố bàng địa tẩu, an năng biện ngã thị hùng thư”. Nguyên ý chỉ nhận ra trống mái. Hậu nhân dùng để hình dung tình rắc rối phức tạp, thể phân biệt.

      (nghe đồn) căn cứ vào thơ có thể phân biệt thỏ đực và cái.

      Thỏ đực luôn thích đập chân phình phịch, thỏ cái luôn lim dim mắt, để cho bọn chúng chạy mặt đất với nhau, làm sao phân biệt được bạn nào trai bạn nào ?

      Phương pháp: Nhấc tai thỏ lên, nếu là bạn là trai, chân đập phịch phịch, nếu bạn là ngoan ngoãn hơn nhiều, nhưng mắt chớp liên tục.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @mouse bạn ơi, kiểm tra lại ảnh minh hạ nha, hình như nó bị died r. ^^

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 26
      LÊN CHỨC

      Hai ngày sau, vết thương chân A Mạch tốt lên rất nhiều, nên muốn tiếp tục ngồi xe với Từ Tĩnh nữa. Chiến mã của nàng sớm chết ở Dã Lang Câu, trong quân lại thừa con chiến mã nào để cấp cho nàng, nếu xuống xe cũng chỉ có thể bộ cùng binh lính. Hai ngày nay, tâm tình Từ Tĩnh ràng là tốt, nghe A Mạch muốn xuống xe, liền đảo cặp mắt trắng dã, dương : “A Mạch, ngươi đáng lẽ phải hiểu rồi mới đúng chứ, ngồi xe la tốt như thế lại chịu ngồi, khi lại luyện chân? Cẩn thận miệng vết thương của ngươi mà vỡ toác ra, lúc đó hay cho ngươi rồi.”
      lâu rồi ông ta sử dụng động tác trợn mắt như thế này với nàng, nay lại làm như vậy khiến A Mạch khỏi cảm thấy có chút thân thiết, giống như khi hai người cùng đến Thanh Châu, khi ấy, Từ Tĩnh luôn trợn mắt lên, rồi dùng ngữ điệu dương chuyện với nàng.
      A Mạch cười cười, đột nhiên đưa tay vỗ vỗ vào vai Từ Tĩnh, sau đó để ý đến kinh ngạc của ông ta liền nhảy xuống xe. Nàng quyết định trước khi Thương Dịch Chi cho người tới đưa tin, dù sao nàng cũng là thân vệ của ta, tại thương thế bình phục tương đối tốt rồi, tất nhiên là phải đến chỗ chủ soái tiếng. Giờ quá trưa, đại quân dừng lại, các binh lính ở các doanh nấu cơm, đường , A Mạch đến đâu cũng thấy có binh lính đứng dậy cung kính hướng về phía nàng hành lễ. A Mạch trong lòng kinh ngạc, song cũng hỏi mọi người vì sao lại hành lễ với nàng, chỉ áp chế nghi vấn trong lòng, giữ sắc mặt bình tĩnh, nhất nhất gật đầu đáp lễ.
      Trương Sinh cùng hai thân vệ nhóm lửa nấu cơm, thấy A Mạch đến rất cao hứng, đưa củi lửa cho thân vệ đứng bên cạnh, tiến lên chào hỏi, nhưng ngoài há miệng thở dốc ra biết nên xưng hô với A Mạch như thế nào. Nếu vẫn gọi là A Mạch dĩ nhiên là thích hợp, nhưng nếu gọi là A Mạch biết gọi là gì bây giờ? A Mạch tại chưa được thăng quan, thể xưng hô là “Đại nhân” được. Hay gọi là Mạch đại ca? Cũng được, người này ràng ít tuổi hơn mình. Miệng Trương Sinh hết đóng lại mở, có chút mất tự nhiên cười : “A Mạch, sao ngươi lại đến đây, cái chân bị thương khỏi chưa?”
      còn đáng ngại nữa.” A Mạch , quay đầu nhìn lướt qua bốn phía.
      Trương Sinh nhìn thần sắc A Mạch, biết nàng tìm Thương Dịch Chi, liền cười : “Ngươi tìm tướng quân? Ngài phía trước xem xét chút, lúc nữa trở lại, ngươi chờ lát .”
      A Mạch ngượng ngùng cười cười, rồi khẽ gật đầu, thấy Trương Sinh lại bước qua nấu cơm, liền theo ngồi xổm xuống bên cạnh bếp, tùy ý : “Trương đại ca, ta giúp ngươi nhóm lửa.” ngờ Trương Sinh lại vội vàng xua tay : “Cũng dám xưng là đại ca, nếu ngươi ngại, gọi ta là lão Trương là tốt rồi.”
      A Mạch liên tưởng đến tình cảnh dọc theo đường , liền dừng động tác lại, ngẩng đầu vô tội nhìn Trương Sinh, hỏi: “Sao Trương đại ca lại chuyện như vậy? Trong lòng A Mạch thực .”
      Trương Sinh nghe A Mạch như vậy, tiếp lời nàng, chỉ liếc liếc mắt nhìn bốn phía, rồi giọng hỏi: “A Mạch, ngày ấy tại Dã Lang Câu ngươi thực chém được nhiều thát tử như vậy à?”
      “Bao nhiêu?” A Mạch khó hiểu.
      “Trong quân đồn rằng ngày đó ngươi chém tổng cộng được hai mươi ba tên thát tử, đều truyền khắp nơi rồi, tại ngươi chính là hùng hảo hán trong quân đội của chúng ta, cho dù là ai chăng nữa, khi nghe xong chuyện này đều phải giơ ngón tay cái lên bái phục. Ngay cả biệt danh cho ngươi cũng có, là “Ngọc diện Diêm La”, nghe là gặp người giết người, gặp phật giết phật.”
      A Mạch nghe mà choáng váng, nhất thời thể gì, chỉ ngơ ngác cầm khúc củi trong tay mà quên cả việc cần phải cho thêm vào bếp. Nàng chẳng qua chỉ là ở xe của Từ Tĩnh nghỉ ngơi vài ngày, ngờ chính mình trở thành nhân vật hùng trong quân đội Nam Hạ. Chém hai mươi ba tên giặc? Tuy rằng nàng cũng nhớ mình rốt cuộc giết bao nhiêu lính Bắc Mạc, nhưng tuyệt đối thể đến con số hai mươi ba. Hai mươi ba ư? Vậy mà họ cũng dám dựng thành truyện, lại còn sửa sang đánh bóng lại nữa chứ. Bọn họ nghĩ người Bắc Mạt là cái gì? Rau cải trắng sao? Dễ chém như vậy sao? Còn nữa, sao nhất định phải gọi là “Ngọc diện Diêm La”? Diêm La Diêm La, sao còn thêm hai chữ “ngọc diện” vào làm chi nữa? Nghe thế nào cũng giống nhân vật càn quấy trong chuyện xưa mà mẫu thân kể cho nàng lúc bé vậy?
      “Này?” Trương Sinh thấy A Mạch ngồi im nửa ngày nhúc nhích, nhịn được liền gọi nàng tiếng. A Mạch lúc này mới bừng tỉnh, hướng về phía Trương Sinh miễn cưỡng cười cười: “Trương đại ca, dám gạt ngươi, ta có chém chết vài tên thát tử nhưng tính kiểu gì cũng được hai mươi ba tên đâu.”
      “Hử!!!” Trương Sinh thấy A Mạch thế nhưng lại đem tình hình thực tế cho ta biết, chứng tỏ coi ta là huynh đệ tốt, trong lòng thấy cảm động, lập tức thực lòng vì A Mạch mà tính toán, chạy nhanh tới ngăn A Mạch lại, hạ giọng :“A Mạch, ngươi cũng là, những lời như vậy đâu thể tùy tiện mà ra như vậy được, đây chính là cơ hội để cho ngươi nổi danh, chỉ có kẻ ngốc mới tự mình toạc ra như thế.”
      Thần sắc A Mạch có chút do dự, xem ra là vẫn còn muốn cùng Trương Sinh tranh cãi vài câu, vừa mới vươn cổ lên định , lại thấy Trương Sinh tiếp: “Cho dù sau này có người hỏi, ngươi chỉ cần cười mà gì là được, thừa nhận cũng phủ nhận, đến lúc đó cho dù thế nào cũng can hệ gì đến ngươi.”
      Thấy Trương Sinh mực có ý tốt, A Mạch cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Thầm nghĩ, ta đối với con số hai mươi ba này cũng có ý kiến gì, ta chỉ có ý kiến đối với cái danh hiệu “Ngọc diện la sát” mà thôi. Đúng lúc nàng cúi đầu cân nhắc, đột nhiên nghe thấy tiếng của Thương Dịch Chi ở sau lưng: “Trương Sinh, cơm chín chưa? Mau đem lên .”
      Trương Sinh lên tiếng, vội vàng đem đồ ăn trong nồi ra. Thương Dịch Chi ăn uống rất đơn giản, cũng chỉ là bánh bao như những binh lính khác, duy nhất là có thêm đĩa dưa muối . A Mạch theo Trương Sinh đứng lên, quay người hướng về phía Thương Dịch Chi hành lễ : “Tướng quân.”
      “A Mạch?” Thương Dịch Chi dùng thần sắc bình thản nhìn lướt qua nàng cái, lấy nước do thị vệ mang lại rửa tay, rất tùy ý hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”
      tốt lắm rồi.” A Mạch khom lưng .
      Thương Dịch Chi lại hỏi: “Nghe ngươi chém chết hai mươi ba tên thát tử?”
      A Mạch nhất thời biết nên trả lời như thế nào, đến lúc định với ta chợt nghe thấy Thương Dịch Chi tiếp: “Trong quân pháp của Đại Hạ có quy định: Phàm là binh sĩ, giết được năm kẻ địch, thăng lên chức ngũ trưởng; nếu giết được hai mươi kẻ địch thăng làm đội trưởng, ban thưởng bốn tước cấp. Ngươi lại là thân binh của ta, theo lý mà nên lên tới chức đội trưởng ban thưởng cấp.” Thương Dịch Chi dừng lại chút, lại tiếp: “Song ngươi cũng tuân theo quân lệnh chiến trường, theo luật nên chém, nhưng lần này quân ta chiến thắng, thưởng phạt cần phân minh, thấy ngươi lập công lớn nên có thể giết, nhưng thể phạt, cho nên trước hết ban thưởng thêm cấp, chỉ phong làm Ngũ trưởng, thế nào? Có oán hận gì ?”
      A Mạch sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, nghe Thương Dịch Chi hỏi, vội vàng cẩn thận trả lời: “A Mạch hề có nửa câu oán hận. Đa tạ tướng quân giết.”
      Thương Dịch Chi thấy A Mạch khẩn trương, khóe miệng run run, : “Vậy là tốt rồi, Lục Cương thiếu vị trí Ngũ trưởng, ngươi tìm để bổ sung vào chỗ thiếu . Làm việc cho tốt.”
      A Mạch luôn mồm đồng ý, thấy Thương Dịch Chi bắt đầu cúi đầu ăn cơm, để ý đên nàng nữa, vội cáo từ lui xuống, định rằng về với Từ Tĩnh tiếng, sau đó gặp Lục Cương báo danh. Nàng đoán ra tâm tư của Thương Dịch Chi, biết ta vì sao phải làm ra cái chuyện nửa minh bạch, nửa mờ ám này với nàng. Việc tới nước này cũng chỉ có thể từng bước xem từng bước vậy, chỉ là vừa mới nghĩ đến việc trở về bộ binh doanh, A Mạch liền có chút co đầu rụt cổ, may là lần này phải lại làm tên tiểu binh ở tầng lớp dưới cùng nữa, Ngũ trưởng tuy là chức quan thấp nhất trong quân, nhưng tốt xấu gì cũng là chữ “Quan”, vì thế nhất định thể làm hỏng chuyện như lần trước được.
      Còn chưa đến cỗ xe của Từ Tĩnh, A Mạch chợt nghe thấy thanh xôn xao phía trước, chỉ thấy gã kỵ binh từ xa cưỡi ngựa phi đến, để ý ở trong đại doanh, vẫn thẳng tay ra roi giục ngựa, phi thẳng đến doanh trướng của Thương Dịch Chi. A Mạch chau mày lại, cưỡi ngựa trong doanh trại là phạm vào quân pháp, biết xảy ra chuyện gì khiến cho tên kia kỵ binh kia nóng vội như thế.
      Từ Tĩnh ăn cơm ở bên ngoài xe cũng nhìn thấy tên kỵ binh kia phóng ngựa chạy qua, ông ta đứng dậy ngẩn người, thần sắc mặt thay đổi liên tục, đột nhiên đánh rơi chiếc bánh bao trong tay xuống đất, bước nhanh về hướng doanh trại của Thương Dịch Chi.
      Đúng lúc A Mạch trở về, vừa vặn đụng phải Từ Tĩnh. “Tiên sinh!” A Mạch kêu lên.
      Từ Tĩnh làm sao còn có tâm tư mà quan tâm đến nàng, tùy tiện xua tay cái rồi quay đầu rời . A Mạch ngẩn người nhìn về hướng Từ Tĩnh bước vội tới, tựa hồ cảm thấy có chỗ nào đó thích hợp. Tuy rằng vừa rồi Từ Tĩnh rất vội vàng, nhưng nàng lại thấy mặt ông ta lộ ra tia kinh hoàng nào, ngược lại là trong ánh mắt lóe tinh quang, như là chuyện mà mình đợi từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng xảy ra.
      A Mạch tự cười giễu cợt, nàng tại chỉ là gã quan có địa vị thấp nhất, đại trong quân làm sao đến lượt nàng tham gia nghị luận? Hay là cái gì cần làm cứ làm thôi. Nàng cười lắc lắc đầu, với thị vệ bên người Từ Tĩnh vài câu để nhắn lại cho Từ Tĩnh rồi đến bộ binh doanh báo danh.
      Lục Cương thấy A Mạch lại quay trở lại, thần sắc mặt phức tạp đến cực điểm, ta thể hiểu được, tiểu tử này vì sao lại đến ngụ tại bộ binh doanh của mình? phải là cục cưng của tướng quân sao? phải vừa mới lập công lớn sao? phải được gọi là “Ngọc diện la sát” sao? Từ những điều đó mà , đáng lẽ nên đến chỗ của Lục Cương mới đúng, mà lại chỉ là tên Ngũ trưởng nho , thế này ta biết đối đãi như thế nào đây? Như với Ngũ trưởng bình thường ư, nhưng tuyệt đối bình thường. Như với thiếu gia ư? Nhưng cũng phải xuất thân từ nhà quyền quý.
      A Mạch cười như cười nhìn Lục Cương, thấy mọi cảm xúc mê hoặc cùng khó xử đều lên mặt ta, liền cung kính cười : “Lục đại nhân, A Mạch đến gặp ngài để báo danh.”

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 27
      HUYNH ĐỆ

      Lục Cương có chút ngớ người gật đầu: “Ờ, qua đây.” Ngẩn ngơ lúc rồi ta mới có phản ứng tiếp, khó xử nhìn A Mạch, dò hỏi: “Tâm tình tướng quân lại tốt à?”
      Lục Cương thêm chữ “lại”, bởi lần trước vì tâm tình Thương Dịch Chi tốt nên đem A Mạch nhét vào trong doanh của ta, vì thế khiến tiểu binh A Mạch gây họa làm mất của ta gã đội trưởng thiện chiến, dũng mãnh. Nay Thương Dịch Chi lại thăng A Mạch làm ngũ trưởng rồi đưa đến nơi này, biết người này lại gây họa gì đây? Trong lòng Lục Cương thấy là hồ đồ, người này đánh giặc dũng mãnh, làm việc cẩn thận, rốt cuộc vì sao mà đắc tội với tướng quân? Ngũ trưởng chỉ là chức quan tép riu, đến tất cả quân đội Đại Hạ, mà chỉ riêng quân Thanh Châu của bọn họ thôi, cũng có tới hàng ngàn ngũ trưởng rồi, chẳng lẽ chủ tướng Thương Dịch Chi lại nhàn rỗi đến thế sao?
      Tổng hợp tất cả các yếu tố lại, kiểu gì Lục Cương cũng tin là A Mạch muốn dừng chân trong doanh của ta, cuối cùng chỉ có thể quy kết là tên tiểu tử này lại chọc cho tướng quân mất hứng, cho nên lại bị lưu đày. Cũng biết lần này lưu đày trong thời gian bao lâu. Lục Cương muốn để A Mạch vào trong doanh của mình, vạn nhất nếu lại gây chuyện, giết cũng được mà phạt cũng xong, đến lúc ấy chả lẽ lại phải mời đến cha của sao? Lục Cương nghĩ hay là để A Mạch ở bên cạnh mình. Nhưng A Mạch lại là vệ binh bên cạnh tướng quân, tại nếu cũng để cho A Mạch làm thân binh của mình, vậy trong lòng tướng quân nghĩ như thế nào? Có nghĩ khác về ta ?
      Lục Cương nhìn A Mạch, tâm tư xoay chuyển đến cả trăm ngàn lần, mà mọi cách đều khiến ta khó xử. Vốn ta cũng là viên mãnh tướng chốn sa trường, khi đối mặt với hàng ngàn, hàng vạn thát tử cũng chưa hề sợ hãi, nhưng nhìn thấy người thiếu niên có vóc dáng gầy yếu, khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt lại thực làm khó ta.
      A Mạch thấy tâm tư Lục Cương lay động, lại thấy hai hàng lông mi thô dày mặt ta nhíu chặt lại, thoáng cân nhắc chút rồi : “Chuyện của tướng quân, A Mạch dám vọng ngôn. Lần này tướng quân để A Mạch đến quân doanh của đại nhân, có lẽ là muốn để cho A Mạch có cơ hội được tôi luyện chút. Thỉnh đại nhân cần khó xử, cái gì nên làm ngay bây giờ cứ lập tức làm thôi.”
      Lục Cương chép miệng, suy nghĩ vòng vo chút, rốt cục hạ quyết tâm, quay lại với A Mạch: “Ta giữ ngươi ở lại bên người tiện, hay là như vậy , A Mạch, ngươi vẫn nên xuống ở trong doanh trại vậy, vẫn là đội bốn trước đây nhé, dù sao đội trưởng ở đó ngươi cũng biết rồi, vào ngũ thứ tám, ngũ trưởng này vốn chết trận tại Dã Lang Câu, ngươi thay thế ta.”
      A Mạch nghe thấy hán tử tráng kiện kia chết ở Dã Lang Câu mặt có chút ửng đỏ, trong lòng khỏi rầu rĩ, mím môi gật đầu : “Hết thảy đều nghe theo phân phó của đại nhân.”
      Lục Cương thấy A Mạch cũng phản đối, liền gọi người dẫn A Mạch xuống doanh trại. Đưa A Mạch thiếu niên chừng mười lăm tuổi, nghe nàng chính là Ngọc diện la sát, dọc đường vừa sùng bái, lại vừa sợ hãi trộm ngắm A Mạch. A Mạch bị cậu ta dùng ánh mắt như vậy nhìn mình có chút được tự nhiên, khó khăn mới đến được chỗ của đội trưởng đội bốn, khỏi nhàng thở ra.
      Đội trưởng này họ Lý, biết nhiều chuyện như Lục Cương, nhưng con người lại có chút tâm kế, biết A Mạch từng cùng đội trưởng đội hai xảy ra tranh chấp, thậm chí còn giết người, kết quả cũng chỉ bị đánh hai mươi quân côn, có thể thấy được tiểu tử này nhất định có chút lai lịch, cho nên bây giờ thấy A Mạch đột nhiên đến làm ngũ trưởng dưới quyền của mình, ta cũng hỏi nhiều, chỉ dẫn A Mạch đến ngũ thứ tám.
      Trong chiến dịch tại Dã Lang Câu, mặc dù tiêu diệt được hơn hai vạn tên lính Bắc Mạc, nhưng bọn họ cũng phải trả giá gần vạn quân nhân, trong đó bộ binh tổn thất nghiêm trọng nhất, đại đa số bộ binh doanh đều trở nên xơ xác, doanh thứ bảy của Lục Cương được coi như là còn khá nguyên vẹn, mặc dù vậy, trong ngũ thứ tám của A Mạch cũng có ba người để lại tính mạng tại Dã Lang Câu, nên tại chỉ còn lại có bảy người.
      Đám người Vương Thất thấy đội trưởng đưa Ngũ trưởng mới là A Mạch đến, vừa mừng vừa sợ nhìn nàng. Đội trưởng chỉ đơn giản vài câu rồi rời , bọn Vương Thất lập tức vây quanh xung quanh nàng, Vương Thất kinh ngạc hét lên: “A Mạch, sao ngươi lại quay về bộ binh doanh? Làm cận vệ của tướng quân rất uy phong mà, nếu là ta, kể cả là đội trưởng cũng thèm đổi a!”
      Có người vụng trộm kéo tay áo Vương Thất, ý muốn bảo ta chuyện phải chú ý chút, , A Mạch tại cũng là Ngũ trưởng, chính là cấp của bọn họ rồi. Vương Thất hất tay người nọ ra, tức giận kêu lên: “Kéo cái gì mà kéo? A Mạch cũng phải là người ngoài. Đây là huynh đệ của ta.”
      A Mạch thấy thế chỉ cười cười, với người vừa kéo áo của Vương Thất: “Lưu đại ca, sao, chúng ta đều là huynh đệ nhà, về sau cần phải khách khí như vậy.”
      Người bị A Mạch gọi là Lưu đại ca có chút ngượng ngùng gật gật đầu. Vương Thất đắc ý cười, lại cùng A Mạch : “Chúng ta đều nghe về tích của ngươi, huynh đệ chúng ta đều cao hứng thay cho ngươi, ra ngoài đều ngươi trước kia ở trong ngũ cùng ngủ bên cạnh ta. A Mạch, ngươi đúng thực là con trâu, nhận ra ngươi, tiểu tử này lại có thể ngoan cường như vậy, chém hai mươi ba tên thát tử, ta nhớ lại, liền cảm thấy trước kia bị ngươi đánh cũng đáng.”
      A Mạch nhớ lời Trương Sinh dặn, chỉ cười mà , lẳng lặng nghe Vương Thất và vài người nữa cùng cao hứng thảo luận vô cùng phấn chấn, vài người khi đến trận chiến tại Dã Lang Câu, hai vạn bộ binh bày trận ứng chiến với hai vạn kỵ binh Bắc Mạc nổi tiếng thiên hạ vô song, giờ nhớ lại mà chân vẫn còn run.
      A Mạch nghe vậy chợt nhớ tới vị Ngũ trưởng tiền nhiệm, liền thấp giọng hỏi: “Ngũ trưởng, …… như thế nào mà……”
      Nhắc tới Ngũ trưởng, mặt mọi người đều lên nét bi thương, trầm mặc. Trương Nhị Đản vừa rồi vốn gì, giờ đôi mắt đỏ hồng, nghẹn giọng : “Ngũ trưởng…… là vì cứu ta nên mới……” đến đây, cổ họng liền nghẹn lại thể được nữa, chỉ cúi đầu lau lau hốc mắt.
      “Nhị Đản! Con mẹ nó, khóc có ích gì!” Vương Thất tát cho Trương Nhị Đản tát, thở phì phì mắng: “Ngươi biết Ngũ trưởng vì ai mà chết, vậy mà cũng chịu phấn đấu chút, con mẹ nó, về sau chém chết vài tên thát tử, thay Ngũ trưởng báo thù, con mẹ nó, thế mà chỉ biết khóc. Ta thấy tốt nhất đừng gọi ngươi là Nhị Đản mà gọi là Nhuyễn Đản !” (Nhuyễn: ẻo lả)
      Có người ở bên cạnh giải thích với A Mạch, Ngũ trưởng vốn việc gì, về sau khi truy kích thát tử Bắc Mạc, bởi vì Nhị Đản là tân binh, nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy chiến trường sợ tới mức choáng váng, trong lúc kích động vấp phải thi thể, lúc ấy chân mềm nhũn đến mức thể đứng dậy được. Ngũ trưởng muốn bỏ lại quân lính của mình, liền chạy lại kéo , vừa chém thát tử trước mặt, lại trúng đao của thát tử sau lưng…… Lúc ấy Trương Nhị Đản vẫn ngồi phịch ở mặt đất, nếu ta có thể đứng lên, nếu ta có thể bảo vệ phía sau lưng cho Ngũ trưởng, Ngũ trưởng chết.
      Người nọ liếc mắt Trương Nhị Đản, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, giọng : “Ngũ trưởng trước khi nhắm mắt , cần làm khó Trương Nhị Đản, ta vẫn còn ít tuổi, chưa thấy cảnh giết người bao giờ, chờ sau này khác.”
      Trương Nhị Đản cũng cãi lại, gắt gao cắn môi, quật cường ngẩng đầu lên, mặc cho Vương Thất đánh chửi, chỉ dùng tay áo hung hăng lau nước mắt.
      A Mạch thể ngờ được rằng người ngũ trưởng từng dùng roi ra oai phủ đầu bọn họ lại là hán tử như vậy, trong lòng cũng khỏi dâng lên cỗ kính nể, nàng tiến lên vài bước, gạt Vương Thất ra, dùng hai tay nắm lấy bả vai Trương Nhị Đản, kiên định : “Mạng của ngươi là do Ngũ trưởng dùng mạng mình đổi lại, sống sót là tốt rồi, Ngũ trưởng trời có linh thiêng, giúp chúng ta báo thù cho ông ấy!” Nàng nhìn mọi người chung quanh chút, lớn tiếng : “Chúng ta đều được sống sót, nên phải giết nhiều thát tử để báo thù cho những huynh đệ chết của chúng ta, báo thù cho dân chúng Đại Hạ của chúng ta!”
      Mấy câu này khiên mọi người đều dâng trào cảm xúc, vẻ mặt kích động nhìn A Mạch.
      A Mạch giơ cao cánh tay lên, gằn từng tiếng : “Ta, A Mạch, nguyện từ nay về sau cùng các vị huynh đệ đồng sinh cộng tử, vinh nhục có nhau, nếu các vị huynh đệ tin tưởng A Mạch ta, xin mời đưa tay ra đây. Từ hôm nay trở , chúng ta chính là huynh đệ khác họ. Ta, A Mạch, nguyện dùng tánh mạng của mình đổi lấy tính mạng của huynh đệ, sa trường đao kiếm có mắt, mặc kệ ai là người trước bước, người nhà của người đó chính là người nhà của các huynh đệ chúng ta, cha mẹ người đó chính là cha mẹ của huynh đệ chúng ta!”
      xong, nàng đưa ánh mắt kiên nghị nhìn mọi người, có người hoài nghi, nhưng phần lớn là dâng trào nhiệt huyết hào hùng của nam nhi! Vương Thất là người đầu tiên vươn tay nắm lấy cánh tay của A Mạch, sau đó liền có cánh tay thứ hai, cánh tay thứ ba……
      Cuối cùng chỉ còn lại Trương Nhị Đản, tất cả mọi người nhìn về phía cậu ta, Vương Thất trợn trừng mắt, A Mạch liền nhìn về phía cậu ta cổ vũ, cậu ta cắn cắn môi dưới, kìm nén giọt lệ trong mắt, vươn tay lên, há mồm : “Ta, ta –” rồi lại nổi nữa, nước mắt vẫn chảy xuống dưới.
      A Mạch đẩy vào gáy cậu ta, cười : “ đúng là tiểu hài tử!”
      Mọi người cười ầm lên, khiến Trương Nhị Đản còn xấu hổ nữa cũng cười, cười đến nỗi mặt cũng hồng lên, nhưng nước mắt lại cố tình biết nghe lời, từng giọt lăn xuống.
      A Mạch lại hỏi về gia cảnh của Ngũ trưởng, biết được Ngũ trưởng là người Thanh Châu, hơn ba mươi tuổi, vẫn còn chưa đón dâu, trong nhà chỉ có mẹ già, chỉ trông vào chút quân lương của Ngũ trưởng mà sống qua ngày. A Mạch cũng khỏi cảm thấy đau xót, cùng mọi người thương lượng, sau này, mẫu thân của Ngũ trưởng do mọi người cùng phụng dưỡng, về sau tất cả đều là như thế, vạn nhất nếu ai bất hạnh mà hy sinh, người nhà của ta cũng đều do tất cả mọi người phụng dưỡng.
      Mọi người bàn bạc đến nửa ngày, sớm qua thời gian nghỉ ngơi, nhưng vẫn thấy trong quân đánh trống tập hợp, khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, A Mạch trong lòng lại mơ hồ đoán được chút gì đó, nhưng biết là cái gì, liền cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ mệnh lệnh.
      Quả nhiên ngoài dự đoán của A Mạch, trong quân đúng là có đại xảy ra.
      Đầu tháng mười , trong khi Thương Dịch Chi đưa binh hành quân theo hướng bắc đồng thời, danh tướng Bắc Mạc Chu Chí Nhẫn vây thành Thái hưng cũng có hành động, ông ta bỏ Thái Hưng mà chuyển sang vây Dự Châu. Kỵ binh Bắc Mạc dùng tốc độ chớp nhoáng nhanh chóng khống chế được giao thông bốn phía của thành Dự Châu, người đưa tin ở Dự Châu phá vây nhiều lần rồi, biết chết bao nhiêu người mới lọt qua được vòng vây của kỵ binh Bắc Mạc, rồi cấp tốc truyền tin cho Thương Dịch Chi.
      Thành Dự Châu sớm nguy cấp, nếu Dự Châu mất, như vậy hơn ba vạn quân trong tay Thương Dịch Chi còn nơi mà trở về. Hóa ra người Bắc Mạc sớm nghĩ đến thành Dự Châu, tại Thương Dịch Chi lại dẫn quân ra bên ngoài, người Bắc Mạt thừa dịp mà vào. Giờ nghĩ lại, ý đồ chân chính của Trần Khởi rốt cuộc vẫn là cái mồi nhử, Thương Dịch Chi có chút nên lời.
      Sắc mặt Thương Dịch Chi thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm tên lính truyền tin, quên cả việc cho người dẫn ta nghỉ ngơi.
      ———————————-
      Cuối năm Thịnh Nguyên thứ hai, trong chiến dịch Dã Lang Câu, Mạch soái mới vung đường kiếm lên, chém chết hai mươi ba tên giặc, được thăng làm Ngũ trưởng, nhập vào bộ binh thứ bảy, ngũ thứ tám của quân Thanh Châu. Trải qua trận chiến tại Dã Lang Câu, bảy tráng sĩ trong ngũ thứ tám đều vô cùng nể phục Mạch soái. Sau trận chiến, Mạch soái cùng bảy tráng sĩ dũng giết địch kết nghĩa huynh đệ, tình nghĩa thâm hậu vô cùng. Về sau, khi Thành tổ bình định được thiên hạ, bảy tráng sĩ chỉ còn lại hai người. Người đời kính trọng, tôn là “Thất lực sĩ”.
      —-[ Truyện về thất lực sĩ thời Thịnh Nguyên ] ——–

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :