1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 14

      CHUYỆN CŨ





      Thương Dịch Chi dùng sức hất Từ Tĩnh ra, vẫn từng bước, từng bước hướng về phía A Mạch. A Mạch lúc này ngã ngồi dưới đất, thân mình cứ lùi dần, lùi dần, chợt cảm thấy sau lưng bị vật cứng chặn lại, hóa ra nàng lùi đến cột nhà. Phía sau còn đường lui, A Mạch cắn răng cái rồi vội vàng đứng lên, lưng dựa vẫn dựa vào cây cột, lạnh lùng nhìn Thương Dịch Chi, cố gắng khống chế điệu sao cho giọng trở nên đều đều: “Tướng quân, chẳng lẽ ngài nhất định vì giận chó đánh mèo mà giết A Mạch sao?”



      Ánh mắt Thương Dịch Chi vằn đỏ, trừng trừng phẫn nộ nhìn A Mạch, hô hấp dồn dập khiến ngực ta ngừng phập phồng lên xuống, dáng vẻ khác gì loài dã thú bị cung tên của thợ săn làm cho nổi giận.



      A Mạch ngay cả thở cũng dám, song vẫn bắt buộc bản thân giữ nguyên thái độ lạnh lùng cùng ta đối diện, thanh kiếm sắc nhọn kia vẫn chĩa vào người nàng, kiếm quang lóe sáng. Nàng biết, chỉ cần cổ tay nam nhân trước mặt này hơi động chút, thanh kiếm lợi hại kia hướng người nàng bổ tới. Nàng rất sợ, nhưng giờ ngoại trừ đứng ở trước mặt ta ra nàng cũng làm được gì khác.



      Hàn quang chợt lóe, thanh kiếm kia vẫn bổ tới. Đồng tử A Mạch co lại, phản chiếu trong đó là khuôn mặt xanh mét của nam tử trước mặt và thanh kiếm trong tay ta chém tới.



      Mũi kiếm lướt qua trước mặt nàng, tuy rằng đụng tới thân thể, nhưng kiếm khí bá đạo vẫn lướt qua làn da hai gò má. chút đau đớn, nhưng má trái của nàng đột nhiên lên tia đỏ cơ hồ nhìn , sau đó giọt máu rất chậm rãi chảy ra.



      “Cút! Cút! Tất cả đều cút hết cho ta!” Thương Dịch Chi lớn tiếng quát, xong liền thu kiếm xoay người, đến bên bản đồ quân treo tường, trượt mũi kiếm đến vị trí đô thành của Bắc Mạc, lạnh giọng : “Trần Khởi, ta giết được ngươi, thề làm người!”



      A Mạch vốn tới cửa, sau khi nghe được lời của Thương Dịch Chi, cả người liền lập tức cứng đờ, giống như đột nhiên bị rơi mất hồn phách, ánh mắt như tan rã, khuôn mặt trở nên trắng bệch.



      Thủ phủ thành Dự châu rất rối ren, các tướng lĩnh sắc mặt khẩn trương ra ra vào vào trong viện. A Mạch lẳng lặng đứng ở cửa viện, thừa lúc Từ Tĩnh qua bên cạnh, nàng liền kéo ông ta lại, hỏi: “Trần Khởi là ai?”



      Từ Tĩnh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời nàng: “Trần Khởi là đại nguyên soái của đại quân Bắc Mạc, lần này trận chiến tại Tĩnh Dương chính là do thao túng, , phải là toàn bộ hành động quân của quân Bắc Mạc lần này đều là kiệt tác của mới đúng.”



      ta rất lợi hại sao?”



      “Ba mươi vạn biên quân Tĩnh Dương, cả tòa thành trì có thâm niên mấy chục năm chỉ trong chốc lát bị hủy hoại, từ nay về sau, vó ngựa của lũ thát tử tiến công vùng Giang Bắc ta như vào chỗ người, ngươi xem có lợi hại hay ? Cùng là ba mươi vạn binh lực, chia làm ba nơi, hai lộ đại quân mạo hiểm xâm nhập sâu vào vùng Giang Bắc của ta, đánh nghi binh Thái Hưng, dẫn dụ biên quân của ta hồi cứu, sau đó lại ngàn dặm bôn tập viện quân Tĩnh Dương.” Từ Tĩnh nhàng vuốt râu, cảm thán : “Chiến thuật mạo hiểm này nhất định là sớm diễn tập từ rất lâu rồi, Tây lộ Bắc Mạc đại quân chỉ cần có điểm theo dự tính liền đem toàn bộ kế hoạch ban đầu hủy bỏ. Mà càng khiến cho người ta phải sợ hơn nữa, đó là căn cứ vào hồi báo của mật thám của chúng ta ở Bắc Mạc, tên Trần Khởi này lại chưa đến ba mươi tuổi, thiên tài như vậy, chỉ sợ có thể sánh vai cùng Tĩnh quốc công của Đại Hạ chúng ta hơn hai mươi năm về trước.”



      A Mạch nghe mà thân thể bất giác thể khống chế được, phát run lên, sợ tới mức nàng vội vàng dùng sức nắm chặt tay lại, toàn thân căng thẳng, song vẫn cố gắng tỏ vẻ vô đứng nghe.



      Từ Tĩnh sau khi được vài câu liền ngừng lại, híp đôi mắt tinh tường đánh giá A Mạch chút, hỏi: “Ngươi đáng lẽ phải rồi, còn ở đây hỏi thăm này nọ làm gì?”



      A Mạch khẽ nhếch khóe miệng cười cười, rồi lại lắc lắc đầu, để ý tới kinh ngạc của Từ Tĩnh, xoay người rời . người nàng còn mặc trang phục cận vệ của Thương Dịch Chi, cho nên lại trong thành cũng bị ai ngăn cản. Nàng cứ ngây ngốc như vậy tới đường cái trong thành Dự Châu, đường có rất nhiều người vội vàng qua lại. Dân chúng trong thành Dự Châu chỉ biết chiến đến gần, song biết ba mươi vạn tướng sĩ canh giữ biên giới của họ chết dưới vó ngựa của quân Bắc Mạc. Cho nên mặc dù cư dân trong thành đối với tin tức về chiến tranh có chút khủng hoảng, nhưng vẫn tiếp tục cuộc sống bình thường.



      Những gì Từ Tĩnh như vẫn còn vang vọng ở bên tai, nguyên soái Bắc Mạc ấy còn chưa đến ba mươi tuổi, mưu sâu kế hiểm kia chỉ có thể là của thiên tài quân , hẳn là ta rồi, Trần Khởi, cái tên này nàng cố quên , mà sao nó vẫn cứ xuất ở trước mắt nàng.



      Mật thám Nam Hạ quả quá vô dụng, A Mạch cười nhạo, ngay cả ta chính xác bao nhiêu tuổi cũng tra ra được, nàng nhớ rất , ta hơn nàng bảy tuổi, năm nay hai mươi sáu tuổi rồi.



      A Mạch đến bây giờ còn nhớ rất lần đầu tiên nhìn thấy Trần Khởi. Nàng có trí nhớ rất tốt, kể cả chuyện xảy ra từ lúc còn rất nàng đều có thể nhớ được, nhưng kiện nào mà nàng lại nhớ như chuyện này, giống như chỉ vừa xảy ra từ vài ngày trước, mỗi khi nhớ lại, cơ hồ ngay cả mỗi biểu của ta nàng vẫn có thể hình dung ra được.



      Nàng khi đó vừa tròn sáu tuổi, đúng là đứa trẻ khiến cho người người tránh xa, đến chó cũng phải kinh sợ, chuyện gì mà nàng dám làm. Có lần nàng khiến mẫu thân tức đến nghẹn thở, mẫu thân cầm roi trúc đánh vào mông nàng, sau đó oán hận uy hiếp: “Mạch Tuệ! Con nhớ kỹ cho ta, con là nữ hài tử! Lần sau nếu còn dám theo tiểu tử Ngưu gia, mẹ đánh gãy chân con!”



      Nàng cười hắc hắc, hướng về phía mẫu thân làm cái mặt quỷ, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài, nàng biết, mẫu thân đuổi kịp mình, hơn nữa chỉ cần mẫu thân ra khỏi cửa chuyển sang dáng vẻ vô cùng dịu dàng, hiền thục, bao giờ cầm gậy trúc đuổi theo nàng. Ai ngờ vừa chạy đến cổng, nàng liền đụng vào phụ thân vừa tới, phụ thân nhấc bổng nàng lên, giơ lên giữa trung cười : “A Mạch, tiểu nha đầu, hôn ba ba cái, có nhớ ba ba ?”



      Nàng vui mừng ôm lấy cổ phụ thân, lớn tiếng kêu: “Nhớ!”



      Phụ thân cười buông xuống nàng, lại bước qua ôm thê tử, sau đó trở lại cổng kéo thiếu niên vẫn lẳng lặng đứng ở đó cười : “Đây là Trần Khởi, về sau chính là thành viên trong nhà chúng ta.”



      Nàng tò mò nhìn cậu ta, đôi mắt tròn vo xoay chuyển.



      Phụ thân hỏi nàng: “Sau này đại ca ca chơi cùng con, được ?”



      Nàng trả lời phụ thân, chỉ nhìn cậu ta hỏi: “Ngươi có biết trèo cây ?”



      Thiếu niên chậm rãi gật gật đầu.



      Nàng lại hỏi: “Vậy ngươi có thể lội sông bắt cá ?”



      Thiếu niên vẫn gật đầu.



      Vì thế nàng bước đến trước mặt ta, ngửa đầu : “Vậy được rồi, sau này ta cho ngươi chơi cùng ta.”



      Nàng bằng giọng rất nghiêm trang, như của người lớn, khiến phụ thân cùng mẫu thân đều bật cười. Phụ thân kéo tay nàng thả vào trong tay của người thiếu niên nọ, ôn tồn : “Trần Khởi, từ giờ về sau, ta giao A Mạch cho con.”



      Sắc mặt của cậu thiếu niên đó có chút đỏ ửng, khóe môi khẽ mím lại, trịnh trọng gật đầu.



      Khi đó A Mạch hiểu được ý tứ của phụ thân, cho nên khi nghe lén mẫu thân và phụ thân Trần Khởi so với A Mạch hình như hơi lớn tuổi chút, nàng lập tức nhảy bổ lên giường la lên: “ lớn, lớn, Trần Khởi làm ca ca rất hợp!”



      Đúng vậy, cậu ta rất thích hợp, cậu ta vừa là người bạn, vừa là người bảo vệ tốt nhất của nàng.



      Bọn họ cùng sớm chiều bên nhau trong suốt tám năm, nàng từ đứa trẻ thành dậy , mà cậu ta từ thiếu niên ngây ngô biến thành thanh niên cao lớn tuấn. Đến khi đó, nàng mới dần dần hiểu được dụng ý ban đầu của cha mẹ. Khi nàng được mười ba tuổi, cậu ta trưởng thành, sau khi làm lễ trưởng thành xong, nàng kéo tay áo của cậu ta hỏi: “Ca, ngươi có thể cưới ta ?”



      Nàng có lấy chút e thẹn nào của người thiếu nữ, ngược lại, mặt cậu ta lại đỏ bừng, vội tránh tay nàng ra, vừa vừa thấp giọng than thở: “Đồ ngốc!”



      Khi nàng mười bốn tuổi, nàng liền kéo cậu ta ngồi dưới bóng cây hòe sau vườn, dùng bả vai huých vào cậu ta, hỏi: “Ca, sau này ngươi muốn cuộc sống như thế nào?”



      Ánh mắt cậu ta ôn nhu nhìn nàng, sau đó đưa mắt nhìn về phía chân trời xa xa, giọng : “ cây cầu nho , dòng nước êm đềm, và người đứng đợi ta”.



      Nàng cười ha hả, đợi cậu ta xong dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi cậu ta kêu lên: “Ngươi phải lại đến thư phòng của ba đọc trộm sách đó chứ?”



      Cậu ta cười khẽ, kéo tay nàng xuống, nhưng buông ra.



      Nàng ghé sát vào mặt cậu ta, nghiêm trang hỏi: “Ca, rốt cuộc khi nào ngươi mới cưới ta?”



      Cậu ta gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, khuôn mặt chậm rãi hạ thấp xuống. Nàng đột nhiên nhớ ra phụ thân thường xuyên cùng mẫu thân làm việc này, lập tức trở nên khẩn trương, hai mắt mở to, đột nhiên hỏi: “Ca, phải ngươi định hôn ta đấy chứ?”



      mặt cậu ta chợt lên sắc đỏ rất khả nghi, ngồi thẳng dậy, để tay lên trán nàng khẽ đẩy ra, bất đắc dĩ thấp giọng : “ ngốc mà!” Sau đó lại xoay người nhìn nàng, cắn cắn môi dưới, giọng : “A Mạch, về sau cho ngươi gọi ta là ca.”



      Nàng , nàng vẫn gọi cậu ta là ca tám năm nay, vì sao sau này được gọi nữa?



      Nhìn vẻ mặt hoang mang của nàng, cậu ta bất đắc dĩ, quay đầu nhìn nàng nữa, chỉ giọng : “Bảo ngươi đừng gọi đừng gọi, đồ ngốc!”



      Về sau, cậu ta đột nhiên rời , bảo chờ đến khi nàng mười lăm tuổi trở về cưới nàng. Nàng liền chờ, bọn họ chưa từng phải xa nhau lâu như vậy, nàng cả ngày theo sau mông mẫu thân, hỏi khi nào ta trở về, hỏi tại sao sinh nhật của nàng mãi đến, Trần Khởi ca ca chờ nàng mười lăm tuổi trở lại cưới nàng mà.



      Mẫu thân bị nàng suốt ngày quấn lấy, cả giận : “Mạch Tuệ! Khi nào con được hai mươi tuổi mẹ mới gả con ! Mới mười lăm tuổi mà con nghĩ mẹ cho con lập gia đình sao? Khi mẹ bằng tuổi con mà dám những lời này, bị bà ngoại đánh đến nhừ xương!”



      Bà ngoại? Nàng chưa từng gặp bà ngoại bao giờ, cho nên lời đe dọa này của mẫu thân chẳng có gì đáng sợ.



      Phụ thân nghe xong luôn mỉm cười, sau đó dùng khóe mắt liếc nhìn mẫu thân, thầm : “ lớn thể giữ trong nhà a –.”



      Sinh nhật mười lăm tuổi của nàng rốt cục cũng đến, ta thất hứa, ta trở lại, đồng thời cũng mang đến đám sát thủ.



      Cảnh tượng ngày đó nàng vĩnh viễn bao giờ quên, thậm chí trong suốt hai năm đầu, chỉ cần nàng nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy, đao quang kiếm ảnh, ánh lửa thấu trời, tiếng mẫu thân thê lương vang lên ngay bên tai: “A Mạch, chạy mau, chạy ra sau núi, con phải sống, nhất định phải sống!”……



      A Mạch nắm chặt tay, dùng sức cắn chặt răng, sợ rằng có lẽ mình phát điên lên mất, ngay con đường này. bốn năm qua , nhưng vì sao cảnh tượng đó vẫn còn hiển như vậy trong mắt nàng? Ngọn lửa rừng rực cháy, tiếng la hét của những láng giềng, thậm chí ngay cả mùi tanh của máu tươi trong khí cũng vẫn còn cảm nhận được, nàng biết, đó là máu chảy ra từ người của phụ thân.



      Nàng muốn quên, vì sao lại thể quên? Mẫu thân cần nàng báo thù, mẫu thân chỉ muốn nàng sống sót, oán hận mà sống, vui vẻ mà sống. Mẫu thân hạnh phúc của nàng mới là quan trọng nhất, nhưng nàng còn có thể hạnh phúc sao?



      Hạ thân chợt có dòng nước ấp chảy xuống, có chút nhớp nháp. Có kẽ là kỳ kinh nguyệt đến. Khi mười lăm tuổi nàng mới có kinh lần đầu, đó là trước sinh nhật hai ngày, mẫu thân lúc ấy còn cười, như thế nghĩa là nàng thực trưởng thành rồi. Nhưng từ sau biến cố ấy, kinh nguyệt của nàng rất thất thường, phải năm rưỡi mới xuất lần, hơn nữa lượng cũng rất ít, cơ bản chỉ ngày là hết. Nàng biết sao lại như vậy, song cảm thấy thế cũng tốt, nàng thường giả nam trang, có kinh nguyệt lại càng thêm thuận tiện.



      A Mạch dùng sức bấm mạnh vào lòng bàn tay, khiến cho ý thức thanh tỉnh lại chút, sờ người còn sót lại ít tiền, liền vào tiệm vải mua ít vải bông trắng, lại mua thêm bộ quần áo, rồi đến khách sạn. Trong thời buổi chiến loạn này, khách điếm rất ít khách, nàng lại thân mặc nhung trang, cho nên thái độ của chưởng quầy đối với nàng vô cùng niềm nở, rất nhanh đem những thứ linh tinh nàng cầu đến.



      A Mạch đóng cửa, rửa sạch hạ thân, sau đó bắt đầu dùng vải trắng đệm sát người.



      Ngày hôm sau, chờ kinh nguyệt hết, nàng lại gọi tiểu nhị đem nước ấm tới, còn có cơ hội tắm táp nàng còn cố hết sức giữ cho thân thể được sạch , ai biết bao lâu sau mới có được cơ hội nữa. Sau khi tắm xong, A Mạch thay áo lót cùng nội y rồi lại cẩn thận khoác quân trang lên, mở cửa bước ra ngoài.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 15

      TÒNG QUÂN



      Bên trong thủ phủ thành Dự Châu hỗn loạn, nguyên lai là tướng Thạch Đạt Xuân, thủ thành Dự Châu tự sát.

      Thạch Đạt Xuân cảm thấy vì mình phán đoán sai lầm nên mới dẫn đến thất bại của biên quân Tĩnh Dương, khiến cho ba mươi vạn nam nhi Đại Hạ tử trận. Ông ta ở trong thư phòng mở mắt trừng trừng, ngồi hết cả đêm, đến hừng đông liền dùng kiếm cứa đứt ngón tay để lại phong huyết thư, sau đó xõa tóc xuống che kín mặt, tỏ vẻ sau khi xuống cõi cũng còn mặt mũi nào gặp tổ tiên, rồi chĩa bội kiếm vào mình, tính lấy cái chết để tạ tội.

      Cũng là mệnh của Thạch Đạt Xuân chưa đến lúc tuyệt. Cân vệ canh giữ ngoài thư phòng đợi mãi thấy Thạch Đạt Xuân kêu người vào hầu, trong lòng có chút kỳ quái, nhịn được liếc mắt theo cửa sổ nhìn vào. Chỉ cái liếc mắt này thôi nhưng khiến cho tên cận vệ kia sợ tới mức hồn vía bay mất, quýnh lên, cũng nghĩ tới cái gì là mạo phạm hay mạo phạm, cước đá văng cửa thư phòng, xông đến bên người Thạch Đạt Xuân, cướp lấy thanh kiếm.

      Thanh kiếm tay Thạch Đạt Xuân muốn đâm xuống, bị tên cận vệ giữ lại, khiến ông ta đỏ mắt cả giận quát: “Buông tay!”

      Tên cận vệ kia nào dám buông tay, bên liều chết đoạt kiếm, bên vừa khóc vừa kêu lên: “Tướng quân! Tướng quân! Ngài thể a!”

      Tên cận vệ tay đoạt kiếm, lưỡi kiếm sắc bén lập tức cắt vào tay , dòng máu đỏ tươi theo thân kiếm chảy xuống, cùng máu bụng Thạch Đạt Xuân túa ra, hòa trộn với nhau, nhất thời diễm lệ vô cùng.

      Khi Thương Dịch Chi đến, tướng lãnh Dự Châu quỳ đầy bên trong thủ phủ. Thạch Đạt Xuân bị mấy tên thủ hạ gắt gao ôm lấy, bội kiếm trong tay cũng bị đoạt mất, lườm ánh mắt đỏ bừng, giận dữ hét: “Buông tay, các ngươi buông tay cho ta.”

      Những tướng lãnh này nào dám buông tay, mà càng ôm chặt ông ta hơn, vừa khóc vừa kêu lên: “Tướng quân, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, ngài nghĩ rộng chút a!” Những tướng lãnh quỳ mặt đất cũng đều khóc ầm lên, liên tục dập đầu.

      Thương Dịch Chi lạnh lùng tiến vào, dùng chân đá văng tên giáo úy quỳ gối ở cửa, lớn tiếng mắng: “Khóc cái con mẹ nó à mà khóc!”

      Trong phòng tiếng khóc chợt ngưng lại, chúng tướng lãnh nghe vậy đều quay đầu nhìn Thương Dịch Chi, ngay cả Thạch Đạt Xuân vẫn giãy dụa ngừng cũng ngừng lại, lẳng lặng nhìn về phía Thương Dịch Chi.

      Thương Dịch Chi nhìn Thạch Đạt Xuân đầu tóc rũ rượi như kẻ điên, tầm mắt chậm rãi đảo vòng quanh phòng, lạnh giọng : “Đều ra ngoài hết cho ta.”

      Mọi người trong phòng đều trở nên cứng đờ, có mấy kẻ tính tình có chút yếu đuối hoảng hốt muốn đứng dậy lui ra ngoài, nhưng đại bộ phận tướng lãnh đều là những kẻ tính tình cương trực, đám cứng đầu cứng cổ ngồi im nhúc nhích, có kẻ còn đưa mắt khiêu khích nhìn Thương Dịch Chi, thầm nghĩ đây là địa bàn của Dự Châu bọn ta, ngươi chẳng qua cũng chỉ là tướng quân thủ thành Thanh Châu, dựa vào cái gì mà tới nơi này ra lệnh, cho dù mẹ ngươi là công chúa thế nào? Lúc gia gia này bắt đầu cưỡi ngựa, cầm giáo, chỉ sợ ngươi vẫn là tiểu hài tử còn quấn tã? Tướng quân chúng ta muốn cùng tiểu bạch kiểm nhà ngươi chấp nhặt, ngươi lại còn được đằng chân lân đằng đầu mà lên mặt, quá khi dễ quân Dự Châu chúng ta rồi.

      Thương Dịch Chi cùng đại hán mặt đen kia đấu nhãn đến nửa ngày, tức giận cười lạnh. Thương Dịch Chi này là ai? Những người khác ở kinh thành sinh trước ta, nhiều nhất là cái gì? Chẳng phải là làm quan sao. Làm quan tối thiểu nhất phải biết là cái gì? Chẳng phải là mắt mày lại sao! Chỉ có thể nhìn thấu được từ trong lời của những người đó ba phần, còn lại chẳng phải là dựa vào những lời dèm pha sao. Lời dèm pha là cái gì? Nó phải là ánh mắt hay ý tứ gì, chẳng phải chính lời dèm pha chính là động tác dường như vô ý nhưng lại là cố ý hay sao?

      Từ khi lên ba tuổi, ta biết làm gì cũng phải nhìn sắc mặt phụ thân, gì cũng phải xem ánh mắt mẫu thân. Ánh mắt của hán tử mặt đen này còn kém cái tử bài viết mặt Thương Dịch Chi: ngươi chỉ là cái khố! Thương Dịch Chi này nhìn mà biết sao? Nực cười.

      Thương Dịch Chi tức giận cười lạnh hai tiếng, đại hán mặt đen kia nhìn thấy ánh mắt của ta mà bất giác ớn lạnh.

      Thạch Đạt Xuân tuy rằng muốn sống, nhưng lại muốn thuộc hạ của mình chết theo. Hán tử mặt đen biết lợi hại của vị thiếu gia Thương Dịch Chi này, nhưng có nghĩa là Thạch Đạt Xuân cũng biết. Thạch Đạt Xuân ổn định cảm xúc chút, trầm giọng với thuộc hạ quỳ ở trong phòng: “Các ngươi ra ngoài hết .”

      “Nhưng…”

      ra ngoài!” Thạch Đạt Xuân ngữ khí vô cùng nghiêm khắc, các tướng lãnh Dự Châu dám cãi lời ông ta, đành phải nhất nhất đứng lên, ra khỏi thư phòng, trước khi có người còn lo lắng, lén lút cầm bội kiếm của Thạch Đạt Xuân đem .

      Thạch Đạt Xuân khóe miệng nhịn được cười khổ.

      tức giận mặt Thương Dịch Chi lại ngoài ý muốn mà tiêu tán hết, chỉ thản nhiên nhìn, chờ trong phòng rốt cục còn ai, ta chợt khẽ nhếch miệng cười, đưa tay mân mê khóe môi, đứng trước án thư đọc huyết thư của Thạch Đạt Xuân. Sau đó cầm bức huyết thư tay hướng về phía Thạch Đạt Xuân, cười mà như cười hỏi: “ tờ giấy này đủ để tạ lỗi với tính mạng của ba mươi vạn tướng sĩ Đại Hạ ta?”

      Thạch Đạt Xuân sắc mặt trở nên bi thương, môi run rẩy, vẫn là thể nên lời.

      Thương Dịch Chi cười lạnh tiếng, lạnh giọng : “Việc đến nước này, ta cũng cùng ngươi nhiều lời, ta chỉ có ba câu, thứ nhất, ba mươi vạn biên quân Tĩnh Dương bị giết phải trách nhiệm của mình Thạch Đạt Xuân ngươi, đầu của ngươi lớn như vậy, cho nên cũng đội được cái mũ lớn như vậy đâu. Thứ hai, là quân nhân, chỉ có thể chết ở nơi, đó là sa trường, chứ phải ở trong thư phòng chó má! Thứ ba, nếu ngươi còn muốn chết, ta ngăn cản ngươi, nhưng ngươi phải đem đám người thân tín với ngươi giết sạch, sau đó đem quân Dự Châu an an ổn ổn giao cho ta!”

      xong, Thương Dịch Chi phất tay áo rời khỏi thư phòng, chỉ còn lại Thạch Đạt Xuân mình đứng đó.

      Khi A Mạch trở về thủ phủ cũng là lúc Thương Dịch Chi từ trong thư phòng của Thạch Đạt Xuân ra. Nàng từ xa nhận ra sắc mặt của Thương Dịch Chi rất tốt, theo bản năng liền vòng vào con đường bên cạnh tránh , ngờ được hai bước lại gặp Từ Tĩnh.

      Từ Tĩnh kinh ngạc hỏi: “A Mạch, sao ngươi lại quay lại?”

      A Mạch trong lòng kêu khổ, hướng về phía Từ Tĩnh đánh mắt cái, ý bảo ông ta lờ nàng , nhưng chậm mất rồi, vì Thương Dịch Chi nhận ra nàng, cũng dừng cước bộ, mắt sáng như ngọn đuốc nhìn lại.

      “Tướng quân.” Từ Tĩnh kêu lên.

      A Mạch cũng đành bất đắc dĩ quay người lại, cúi đầu, cụp mắt cực kỳ cung kính kêu tiếng: “Tướng quân”.

      Ánh mắt Thương Dịch Chi phát lạnh, lạnh giọng hỏi: “Ngươi phải rồi sao? Như thế nào lại quay trở lại?”

      A Mạch cuống quít hai đầu gối vội quỳ rạp xuống đất, cúi đầu : “Hôm qua A Mạch hồ đồ, thỉnh tướng quân thứ tội, thát tử xâm phạm đất nước ta, A Mạch thân là nam nhi Đại Hạ, có lẽ nào vì an nguy của bản thân mà chưa lâm trận lui bước, A Mạch suy nghĩ cẩn thận rồi, từ nay về sau dù sống hay chết cũng theo tướng quân, ngày chưa diệt được thát tử, A Mạch ngày rời quân doanh!”

      đoạn này chỉ có Thương Dịch Chi ngẩn người, mà ngay cả Từ Tĩnh cũng giật mình. Sau lúc lâu, Thương Dịch Chi đột nhiên cười ha hả bước đến trước mặt A Mạch, lạnh giọng hỏi: “Ngươi thực quyết định theo ta?”

      “Phải! A Mạch thề dù sống hay chết cũng theo tướng quân!” A Mạch lớn tiếng .

      Thương Dịch Chi đột nhiên nhấc chân đạp lên vai A cước, gạt nàng ngã lăn mặt đất, nhìn A Mạch, lạnh giọng hỏi:“Ngươi cho quân Thanh Châu ta là cái gì? Ngươi muốn tới tới, muốn sao?”

      A Mạch quật cường cùng đối diện, cắn răng :“ có, A Mạch hôm qua là nhất thời hồ đồ.”

      Thương Dịch Chi nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười, lui ra sau hai bước, khẽ phẩy bụi bẩn bám góc áo, khẽ cười : “Vậy tại ngươi muốn tòng quân?”

      A Mạch dùng sức gật đầu.

      “Được” Thương Dịch Chi , rồi phân phó cận vệ bên người: “Trương Sinh, ngươi dưa A Mạch xuống giao cho Lý phó tướng sắp xếp vào bộ binh doanh.”

      Từ Tĩnh sửng sốt, định mở miệng thay A Mạch vài lời, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt Thương Dịch Chi liền n lập tức đem lời lên đến đầu lưỡi ép xuống, hiển nhiên là tâm tình Thương Dịch Chi tại rất khó chịu.

      A Mạch vốn ở trong đội cận vệ của Thương Dịch Chi ít ngày, tại đột nhiên bị sắp xếp vào bộ binh doanh, hơn nữa chỉ là tên tiểu binh bình thường đến mức thể bình thường hơn, ràng là bị giáng chức, hơn nữa bộ binh vốn là binh chủng cực kỳ vất cả, chiến tranh liền kề ngay trước mắt, Thương Dịch Chi đem A Mạch sắp xếp vào bộ binh doanh, hiển nhiên là muốn cho nàng chịu chết.

      Dọc theo đường , ngay cả Trương Sinh cũng có chút đồng tình với A Mạch, ngược lại vẻ mặt A Mạch vẫn bình tĩnh, chỉ cúi đầu theo sau Trương Sinh.

      Bắt đầu từ vài ngày trước, Thương Dịch Chi ban quân lệnh chiêu mộ tân binh ở các thôn trấn quanh thành Dự Châu, nhiều ngày nay chiêu mộ được ít thanh tráng niên. Bình thường, nếu chiêu mộ tân binh, phải thu xếp tân binh trong doanh độc lập để huấn luyện, nhưng nay chiến khẩn cấp, cũng thể đem tân binh huấn luyện được, mà chỉ có thể sáp nhập cùng những binh lính cũ trải qua luyện tập.

      Lý phó tướng thấy tướng quân phái cận vệ đưa A Mạch sắp xếp ở bộ binh doanh, cũng nghĩ nhiều, liền đem A Mạch giao cho quan quân là thuộc hạ của mình, quan quân lại đem A Mạch giao cho thuộc hạ của . Kết quả là, A Mạch cứ như vậy bị phân xuống, rốt cục dừng lại ở Thanh Châu quân bộ binh doanh thứ bảy, doanh thứ tư, đội thứ tám, hộ thứ năm.

      A Mạch nhìn mấy con số thẻ quân tịch của mình, cúi đầu niệm tràng: “ bảy bốn tám, bảy bốn tám, mời ngươi tìm cái chết a”(1) A Mạch nhịn được hắc hắc cười hai tiếng, con sổ này, con mẹ nó, đúng là may mắn a!

      —————–

      Chú thích:

      (1) Nguyên văn: “Thanh nhất thất tứ bát” ( bảy bốn tám) và “Thỉnh nhĩ khứ tử ba” (mời ngươi tìm cái chết) phát gần giống nhau.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 16

      QUÂN DOANH







      Cùng được xắp sếp vào ngũ(1) thứ tám với A Mạch còn có gã tân binh tên là Trương Nhị Đản, vóc dáng so với A Mạch ước chừng thấp hơn cái đầu, cánh tay , cẳng chân , eo lưng cũng , có ở bên cạnh làm nền, A Mạch những có vẻ đơn bạc, ngược lại còn có điểm cao lớn khôi ngô.





      Ngũ trưởng của A Mạch là tráng hán(2) khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình cao, nhưng rất tráng kiện. A Mạch cùng Trương Nhị Đản đều bằng nửa thân hình của người ta. đưa ánh mắt liếc hai tân binh trước mặt, hung hăng phun nước bọt, mắng: “Mụ nội nó chứ, khí hậu Dự Châu sao lại có thể sản sinh ra cái loại người này? Như thế nào lại giống nhau đến thế!”





      vừa dứt lời, mấy lão binh(3) bên cạnh liền cười ầm lên, giống như muốn chế diễu A Mạch và Trương Nhị Đản.





      Vẻ mặt A Mạch thản nhiên, cúi đầu thờ ơ đứng đó. Trái lại, sắc mặt của Trương Nhị Đản lại đỏ bừng, muốn gì đó nhưng lại dám dây vào Ngũ trưởng, chỉ có thể thầm nắm chặt nắm đấm.





      Ngũ trưởng chắp tay sau lưng vòng quanh Trương Nhị Đản, khi đến phía sau liền giơ chân đá mạnh cái, Trương Nhị Đản loạng choạng, thân thể gầy yếu chao đảo nhưng ngã.





      Ngũ trưởng khẽ nhếch miệng, hướng về phía gã dùng hết sức đạp xuống. Lúc này, Trương Nhị Đản có thể chống đỡ được, lập tức quỳ rạp mặt đất.





      “Tuổi?” Ngũ trưởng hỏi.





      Trương Nhị Đản gắt gao cắn răng, : “Mười sáu.”





      Ngũ trưởng gật gật đầu, lại chuyển sang A Mạch. vừa nhắc chân lên, còn chưa kịp đạp A Mạch khụy gối quỳ thẳng xuống. Ngũ trưởng chân vẫn giơ cao, sửng sốt, quay đầu lại, hắc hắc nở nụ cười, : “Ngươi, tiểu tử này ra rất thức thời, tuổi?”





      “Mười chín.” A Mạch bình tĩnh trả lời.





      “Lão Đại, tiểu tử này, mẹ nó chứ, bộ dạng cũng là đẹp!” Trong đám lão binh có người đột nhiên kêu lên.





      Tầm mắt mọi người lập tức đều gom lại người A Mạch, ngay cả Trương Nhị Đản quỳ bên cạnh cũng quay đầu lại nhìn lén A Mạch. A Mạch sắc mặt có chút tái nhợt, nhịn được mà căng thẳng khóe miệng.





      Ngũ trưởng cũng cẩn thận đánh giá A Mạch, xem tiểu tử này da mặt non mịn, lông mày thanh tú, nhưng cong cong như của nữ tử, mà dài và thẳng như mày kiếm, ánh mắt rất sáng, hắc bạch phân minh, so với ánh mắt thiếu nữ có phần còn trong trẻo hơn, đáng tiếc là mũi quá cao, đủ thanh tú, nhưng hình dáng đôi môi phía dưới, con mẹ nó, quả là xinh đẹp, hơi cong lên, làm cho người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy trong lòng chộn rộn.





      Nếu bình thường, diện mạo A Mạch tuy rằng xinh đẹp tuyệt trần, nhưng thân thể của nàng lại cao, người khác nhìn cũng chỉ cho rằng chẳng qua là nàng có vẻ ngoài tuấn mỹ. Sau lại theo đội cận vệ của Thương Dịch Chi, nơi đó đều là những thiếu niên có diện mạo tuấn tú, thậm chí ngũ quan so với nàng còn tinh xảo hơn, cho nên có xen lẫn vào bên trong cũng có người nào sinh lòng nghi ngờ về giới tính của nàng. Nhưng hôm nay, nàng ở trong quân doanh thực , giữa đám hán tử thô bỉ, chỉ cần người thiếu chút đặc thù của giống đực, bị người khác xem thường, như vậy nàng có thể tiếp tục che dấu thân phận được hay sao?





      Trong đám lão binh có người cũng hùa theo: “Hắc, đúng thế! Da mặt cùng dáng vẻ như đàn bà.”





      A Mạch quay đầu lại nhìn, liền đứng lên, đến trước mặt người nọ, lạnh giọng : “Ngươi có gan lặp lại lần nữa!”





      Người nọ sửng sốt, tiếp theo liền ha ha cười hai tiếng, chỉ vào A Mạch, với người bên cạnh: “Xem xem, còn nóng tính nữa chứ, chỉ là bộ dáng này khiến cho người ta nhìn mà đau lòng.”





      A Mạch vung tay đấm thẳng vào mặt người nọ, người nọ bị A Mạch đánh sửng sốt, lui về sau vài bước, trừng ánh mắt dám tin nhìn A Mạch, thể tưởng tượng được A Mạch chỉ là tiểu binh mới nhập doanh mà lại dám đánh lão binh.





      “Ta , tiểu tử ngươi còn dám đánh –”





      Lời còn chưa dứt, A Mạch hung hăng cho thêm quyền vào bụng, khiến thân thể người nọ loạng choạng, A Mạch ngay sau đó dùng hai tay nắm lấy bả vai người nọ, thúc mạnh gối vào bụng, ngoan độc : “Ta đánh ngươi, miệng ngươi còn dám phun cứt, lão tử giết chết ngươi!”





      Người nọ bị A Mạch đánh bất ngờ, ngay cả đánh trả cũng kịp, bụng trúng gối của A Mạch, ngụm máu tươi liền phun ra. Bốn phía đều bị dọa đến sửng sốt, thể tưởng tượng được bộ dạng cao gầy của A Mạch, khi xuống tay lại độc địa như vậy, hai câu ra tay, mọi người nhất thời ngay cả can ngăn cũng quên mất, tất cả đều ngây ngốc, ngơ ngác nhìn huynh đệ của mình bị A Mạch đánh cho trận.





      Kỳ A Mạch cũng có công phu gì cao thâm, nàng bất quá là từ có theo phụ thân luyện chút chiêu thức quyền cước, mấy năm vừa rồi lại luôn bôn ba ở bên ngoài, người khí lực cũng ít, hơn nữa, mấy động tác này nàng rèn luyện từ lâu, sử dụng biết bao nhiêu lần, cho nên tương đối thuận tay. Song nàng cũng biết mình thể đánh thắng người này, chẳng qua là xuất kỳ bất ý, đổi lại nếu gặp phải người có khả năng phản ứng tốt nàng cũng thể lừa được .





      Bên cạnh có người phản ứng lại, vội vàng tiến lên kéo A Mạch ra. thể lường được tiểu binh vừa tới dám đánh lão binh, còn gì là thiên lý nữa? Có người kiềm chế cánh tay A Mạch. A Mạch mặc dù có khí lực, nhưng so với lão Đại vẫn còn kém ít, tránh khỏi bị bẻ quặt cánh tay ra sau lưng. Có người hướng về phía bụng A Mạch cho nàng mấy quyền, dùng sức rất nặng. Dù rất đau, nhưng A Mạch chỉ cắn chặt răng, rên tiếng nào.





      Người trước mặt cũng có chút bội phục: “Hảo tiểu tử. Cũng kiên cường đấy chứ!”





      Người bị đánh vừa rồi cũng tỉnh lại, đẩy đám người vọt lên, vươn tay cho A Mạch hai cái tát, mắng: “Cho ngươi! Dám đánh lão tử! Cho ngươi! Dám đánh lão tử!”





      A Mạch nương người về phía sau, đá mạnh về phía người nọ, mắng: “Cút! Có bản lĩnh cùng lão tử đấu , đám người khi dễ lão tử tính là hảo hán!”





      “Ha Ha! Ngươi còn dám phục?” Người nọ lại tiến lên tát cho A Mạch hai cái tát nữa.





      “Phì!” A Mạch nhổ nước miếng lẫn máu về phía người nọ, độc địa nhìn . Người nọ vốn định tát tiếp, nhưng chạm phải ánh mắt hung ác này của A Mạch, nhất thời dám xuống tay.





      Mọi người thấy A Mạch kiên cường như vậy, cũng có chút bội phục, cũng phải lại, vốn là người nọ A Mạch giống đàn bà trước mới thành ra như vậy, mặc dù trúng vài đòn của A Mạch, nhưng cũng vừa tát lại A Mạch mấy tát, xem như cũng bằng nhau. Vì vậy, người liền tiến lên bắt được tay người nọ hoà giải, cười : “Được rồi, Vương Thất, đánh cũng đánh rồi, đừng chấp nhặt nữa. Ngài ? Lão Đại?”





      Ngũ trưởng luôn đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn nhìn A Mạch, giờ quay đầu lại hướng về phía Vương Thất : “Đủ rồi! Ta thấy các ngươi đều chán sống cả rồi, con mẹ nó, chờ thát tử đến đây ta xem các ngươi còn tính mệnh mà đánh! Trong quân đánh lộn, con mẹ nó, đều nhịn đói hết cho ta rồi sau!”





      Người phía sau kiềm chế A Mạch thả tay ra, A Mạch trong lòng thầm thở phào nhõm, thầm nghĩ cửa thứ nhất này cuối cùng qua được, tuy rằng trúng mấy cái tát, nhưng từ nay về sau đám người này hoài nghi giới tính của nàng nữa. Nàng đưa tay sờ sờ hai má muốn tê cứng, khỏi muốn cười khổ, nhưng khóe miệng vừa nhếch lên chút, mặt lập tức cảm thấy rất đau, đành phải thu khóe miệng lại.





      Đến bữa chiều, A Mạch cùng Vương Thất quả nhiên bị bỏ đói, người khác đều ăn cơm, trong doanh trướng chỉ còn lại hai người bọn họ, Vương Thất vuốt bụng hướng về phía A Mạch mắng: “Mẹ kiếp, đều là tiểu tử ngươi hại ta chịu đói.”





      A Mạch lạnh lùng liếc Vương Thất cái, Vương Thất ngượng ngùng ngậm miệng.





      lát sau, những người khác ăn cơm đều trở lại, Trương Nhị Đản vụng trộm kéo kéo A Mạch, ý bảo A Mạch cùng ra ngoài. A Mạch mơ hồ nhíu nhíu chân mày, rồi cũng theo . đến nơi vắng người, Trương Nhị Đản lấy trong người ra cái bánh bao đưa cho A Mạch, giọng : “Cho ngươi, nhanh ăn .”





      A Mạch hỏi: “Ở đâu vậy?”





      Trương Nhị Đản ngượng ngùng cười cười, : “Ta vụng trộm lưu lại, mỗi người được hai cái, ta ăn hết.”





      A Mạch cảm tạ rồi nhận lấy cái bánh, nhưng ăn ngay, nghĩ nghĩ chút lại hướng về phía Trương Nhị Đản : “Ngươi gọi Vương Thất ra đây.”





      Trương Nhị Đản khó hiểu nhìn A Mạch, A Mạch muốn cười, nhưng vừa nhếch miệng lại thấy đau, lấy tay ôm mặt, thấp giọng : “Ngươi gọi lại đây , sau đó ngươi hiểu.”





      Trương Nhị Đản nghe lời gọi Vương Thất, Vương Thất trong lòng nghi hoặc theo ra, gặp A Mạch chờ ở nơi này, còn tưởng rằng A Mạch muốn báo thù, khỏi lui từng bước đề phòng nhìn A Mạch, hỏi: “Tiểu tử, phải ngươi lại muốn đánh nhau nữa đấy chứ?”





      A Mạch gì, chỉ đem bánh bao bẻ thành hai nửa, đưa cho Vương Thất nửa, : “Đây là của Nhị Đản để dành.”





      Vương Thất kinh ngạc nhận lấy nửa chiếc bánh bao, lại dám ăn, chần chờ nhìn A Mạch. A Mạch cười nhạo, cũng gì, cúi đầu cắn miếng, rất nhanh ăn hết nửa cái bánh, rồi ngẩng đầu lên với Trương Nhị Đản: “Chúng ta mau trở về , lát nữa Ngũ trưởng điểm danh lại thấy chúng ta.”





      Trương Nhị Đản gật gật đầu, theo A Mạch trở về, phía sau chỉ còn lại Vương Thất nhìn theo bóng dáng A Mạch, lại cúi đầu nhìn nhìn nửa cái bánh trong tay, chần chờ cắn miếng, than thở : “Tiểu tử này con mắt nhìn sai.”





      Nhắc tới Vương Thất, xem ra cũng phải người xấu, sau lần được chia nửa cái bánh bao hề tìm A Mạch gây phiền toái nữa. Ngược lại so với người khác càng chiếu cố A Mạch hơn chút. Giờ giải lao thao trường, đám lính đều ngồi xuống đất nghỉ ngơi, Vương Thất ngồi xuống bên cạnh A Mạch, dùng bả vai huých A Mạch cái, hỏi: “Này, tiểu tử nhà ngươi tại sao lại xuống tay ngoan độc như vậy?”





      A Mạch liếc mắt nhìn , thản nhiên : “Nếu ngươi còn dám ta giống đàn bà, ta tiếp tục đánh ngươi.”





      Vương Thất cười, : “Khen ngươi có khuôn mặt đẹp cũng được à?”





      A Mạch lạnh lùng nhìn , báo hại vội vàng khoát tay, : “Ta là được chứ gì? Xem ngươi kìa, tên tiểu tử này là keo kiệt! Ta còn ước gì người ta ta có khuôn mặt đẹp, như vậy mới nhanh mang con dâu về cho cha mẹ ta a.”





      A Mạch cười lạnh : “Để ta đây đến khen ngươi. Vương Thất, ngươi đúng là quốc sắc thiên hương, bế nguyệt tu hoa(4), vô cùng xinh đẹp, đúng là tiểu nương tử kiều mềm mại a!”





      Vương Thất trừng mắt nhìn A Mạch dở khóc dở cười, qua nửa ngày mới giơ tay gõ vào đầu A Mạch, cười : “Ta thua, tiểu tử ngươi cũng là thù dai!”





      Huấn luyện viên thổi kèn hiệu lệnh, mọi người lại vội vàng đứng dậy xếp thành hàng, huấn luyện viên cầm gậy xuyên qua trong đám người, nhìn ai thuận mắt liền cho mấy gậy, miệng hùng hùng hổ hổ: “Còn chuyên tâm luyện tập, con mẹ nó, đến khi ra chiến trường chờ địch nhân tới chém sao!”





      A Mạch vốn thông minh, lại rất dụng tâm tập luyện, học cũng cực nhanh, sau vài ngày công phu tiến bộ lớn, múa đại đao có đường nét, bắn tên cũng chính xác hơn rất nhiều. Mấy ngày nay, bộ binh doanh luôn được tăng cường huấn luyện cung tên cùng đao pháp, nhưng tiến hành thao luyện biến hóa trận pháp. A Mạch trong lòng có chút buồn bực, xem ra cấp muốn tử thủ thành Dự Châu rồi, nếu là dã chiến, thể để ý đến việc biến hóa hàng ngũ.





      Giờ nghỉ trưa, Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên tìm đến, nhìn thấy A Mạch có chút kinh ngạc, hỏi: “Mặt của ngươi làm sao vậy?”





      Mặt A Mạch vẫn chưa hết sưng, tại vẫn còn chút xanh tím, nay nghe Đường Thiệu Nghĩa hỏi, ngay cả Ngũ trưởng bên cạnh cũng nhịn được nhìn sang.





      A Mạch nhếch miệng cười mờ ám, đứng cách xa tầm mắt Đường Thiệu Nghĩa, thản nhiên : “Tự đánh phải mình.”





      Lời này vừa ra, riêng gì Vương Thất, ngay cả Ngũ trưởng đều nhịn được nhàng thở ra.





      Đường Thiệu Nghĩa cũng từ tiểu binh lên, tự nhiên biết A Mạch , bất quá thấy A Mạch muốn , cũng hỏi lại, chỉ hỏi: “Sao làm cận vệ có phải tốt hơn ?”





      A Mạch biết nên trả lời như thế nào, thể Thương tướng quân cần nàng, cố ý đưa nàng đến bộ binh doanh chịu tội? Nàng thản nhiên : “Ta cần làm thị vệ, ta muốn lập công, ta muốn làm tướng quân.”



      ———————-



      Chú thích:



      (1)ngũ: đon vị nhất trong bộ máy quân đội, gồm năm lính.

      (2)tráng hán: người đàn ông trung niên cường tráng

      (3)lão binh: binh lính cũ

      (4)bế nguyệt tu hoa: Khiến mặt trăng phải dấu mình, hoa phải xấu hổ.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 17

      BỘI KIẾM





      Đường Thiệu Nghĩa khẽ giật mình biến sắc, nhướn mày nhìn A Mạch, sau đó lại liếc mắt nhìn đám người đứng cách đấy xa, khẽ với A Mạch: “Về sau những lời này nên trước mặt người khác.”



      A Mạch hiểu được ý tứ của Đường Thiệu Nghĩa, biết mình vừa rồi năng quá mức bừa bãi, có chút ngượng ngùng cười cười, : “Ta biết rồi.”



      Đường Thiệu Nghĩa vỗ vai A Mạch, gật gật đầu, : “Làm việc nên cẩn thận vẫn hơn.”



      A Mạch có chút kỳ quái nhìn Đường Thiệu Nghĩa, cảm thấy ta như vậy giống với phong cách mọi ngày.



      Đường Thiệu Nghĩa bắt gặp ánh mắt của A Mạch có chút bất đắc dĩ cười cười, nhưng giải thích. Từ khi thành Hán Bảo bị phá, quân lính giữ thành đều bị tiêu diệt, ta gia nhập vào quân đội Thanh Châu của Thương Dịch Chi. Mặc dù được Thương Dịch Chi coi trọng, nhưng lại khiến cho ít lão tướng trong quân đội Thanh Châu ghen tị, hằng ngày cũng được thoải mái lắm, song cũng phải là hoàn toàn tốt, ít nhất khiến ta sửa được cái tình thẳng thắn, xốc nổi trước kia của mình, trở nên điềm đạm, trầm tĩnh ít.



      Đường Thiệu Nghĩa nhìn lướt qua giáo trường phía sau A Mạch rồi lại nhìn bộ dạng lấm lem bụi đất của nàng, nhịn được cười, hỏi: “Có chịu được cực khổ ?”



      có gì, so với khi chúng ta chạy nạn ở thành Hán Bảo còn thoải mái hơn rất nhiều.” A Mạch .



      Kỳ phải chịu đựng khổ cực chút cũng sao, khó nhất là làm thế nào để che dấu được giới tính của nàng. Buổi tối khi ngủ làm gì, bởi muốn giữ ấm nên nhiều người vẫn mặc nguyên quần áo mà ngủ nên thể phát ra khác biệt của nàng. Khó nhất là chuyện nhà xí, mỗi lần nàng đều phải chờ đến lúc khuya mới dám , hơn nữa lần nào cũng phải lo lắng đề phòng, ban ngày ngay cả chút nước cũng dám uống, khiến cho môi khô đến nứt nẻ.



      Mặc dù A Mạch vậy, song Đường Thiệu Nghĩa biết nàng dễ dàng gì. Trong quân, phần lớn hán tử đều là ỷ mạnh hiếp yếu, mà nàng lại có dáng vẻ của thư sinh tuấn tú, cho nên ít người trong thâm tâm nhất định là coi thường nàng. Đường Thiệu Nghĩa có tâm giúp nàng, chỉ có điều chính mình ở trong quân đội Thanh Châu cũng bị coi như kẻ ngoại lai, tâm có dư mà lực lại đủ.



      Giáo trường vang lên hiệu lệnh tập hợp, A Mạch quay đầu thoáng nhìn lại, : “Đường đại ca, ta phải trước.” xong liền vội vã chạy , vừa được nửa bước chân bị Đường Thiệu Nghĩa kéo lại. A Mạch khó hiểu quay đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa, thấy ta cúi đầu, sau đó tháo bội kiếm đeo bên hông xuống đưa cho mình, : “Thanh kiếm này ngươi cầm lấy .”



      Đây chính là thanh kiếm mà Đường Thiệu Nghĩa ở ngoài thành Hán Bảo từng giao cho A Mạch phòng thân. Sau khi vào Dự Châu, A Mạch trả lại cho Đường Thiệu Nghĩa, ngờ rằng hôm nay ta lại giao lại cho nàng. A Mạch vội vàng từ chối, : “ cần, ta được phát binh khí rồi.”



      Thần thái Đường Thiệu Nghĩa có chút mất tự nhiên, mặt lại làm ra bộ dạng kiên nhẫn, : “Cho ngươi mượn, thanh kiếm này vốn là tặng cho ngươi, đừng tỏ vẻ đàn bà như vậy!” xong liền khoác thanh kiếm lên lưng A Mạch, : “Chạy nhanh lên, chậm là lại bị phạt đấy.”



      Trong quân đội Nam Hạ đều thống nhất quy định, đó là bội kiếm chỉ từ cấp giáo úy trở lên mới được đeo. A Mạch có thanh kiếm này, chẳng những ở trong doanh bị binh lính khi dễ, mà sợ rằng ngay cả trưởng quan của nàng cũng phải nể mặt Đường Thiệu Nghĩa mà để mắt đến nàng. A Mạch hiểu được thâm ý của Đường Thiệu Nghĩa khi đưa bội kiếm cho mình, trong lòng khỏi có chút cảm động, lần đầu tiên thực lòng kêu tiếng: “Đại ca”.



      Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên lại có chút ngượng ngùng, cũng gì, chỉ hướng về phía A Mạch phất phất tay, rồi xoay người rời .



      Trở lại hàng ngũ, A Mạch đến chậm hơn mọi người, viên quan quản thao luyện cầm roi hùng hùng hổ hổ chạy lại, vung roi định quất về phía A Mạch, đúng lúc đó ánh mắt chạm vào thanh bội kiếm bên hông nàng, vì thế chiếc roi vung lên nửa đường lại hạ xuống, viên quan quân cẩn thận nhìn thoáng qua A Mạch, lại mắng nàng mấy câu, nhưng dùng roi đánh nàng nữa.



      Phía sau, các huynh đệ trong doanh thấy bội kiếm bên hông A Mạch, mặt đều vừa sợ lại vừa ham thích. Vương Thất, Trương Nhị Đản cùng đám người vốn thân cận với A Mạch đều tiến lại gần. Vương Thất dùng bả vai huých huých A Mạch, hâm mộ hỏi: “A Mạch, vị giáo úy đại nhân kia là gì của ngươi?”



      A Mạch nghĩ nghĩ chút rồi : “Là đại ca kết nghĩa.”



      Mọi người nghe thấy đều kinh ngạc. Vương Thất :“A Mạch, hóa ra ngươi có nghĩa huynh là giáo úy, vậy ngươi còn ở bộ binh doanh của chúng ta làm chi, sao trực tiếp làm cận vệ cho ta hoặc là làm kỵ binh cũng được, sao lại làm tiểu bộ binh? Cái này rất có tiền đồ a!”



      A Mạch thản nhiên cười cười, trả lời. Đám người Vương Thất thấy nàng gì, cũng dám hỏi lại. Nếu là ngày thường, bọn họ tất tiếp tục truy vấn, nhưng tại biết A Mạch là tiểu đệ kết nghĩa của giáo úy, hơn nữa giáo úy đó còn đem bội kiếm đưa cho nàng, có thể thấy được quan hệ của bọn họ rất sâu đậm, khiến trong lòng các binh lính hạ cấp này đối với A Mạch có chút nể sợ, dám tùy ý với nàng giống như ngày thường.



      A Mạch nhìn ra tâm tư bọn họ, nhưng lại cũng lộ vẻ gì. Đối với nàng mà như vậy cũng tốt, ít nhất có thể làm cho những người này cách xa nàng, khiến cho ngày tháng về sau của nàng cũng quá thoải mái hơn chút. Bất quá nghĩ đến vừa rồi Vương Thất bộ binh là có tiền đồ nhất, trong lòng nàng lại xuất chút sầu lo. Nàng tòng quân tuyệt đối phải vì chút quân lương, bổng lộc mà chủ yếu là vì thanh danh, địa vị, quân quyền, nàng nhất định phải phải đứng ngang tầm với Trần Khởi.



      Chỉ nhìn cách Thương Dịch Chi huấn luyện bộ binh là có thể đoán được ta quyết tử thủ Dự Châu. Như vậy điều gì chờ đợi nàng ở phía trước? Lại lần thủ thành chi chiến? , nàng cần cái đó. Nàng cần kỳ công. kỳ công có thể khiến nàng rất nhanh được thăng chức!



      Đêm xuống, A Mạch lại lần nữa mất ngủ, đầy ắp trong đầu là những suy nghĩ làm thế nào mới có thể lập được kì công. Nếu nàng bây giờ còn ở bên người Thương Dịch Chi, có lẽ còn có chút cơ hội, nhưng tại nàng ở bộ binh doanh, nàng phải làm như thế nào mới có thể từ vị trí tại leo lên cách nhanh nhất đây? Nàng có chút hâm mộ Từ Tĩnh, nhưng nếu để cho nàng vào vị trí của ông ta, nàng lại muốn, nàng muốn làm mưu sĩ đứng sau màn trướng, nàng nhất định phải ở chiến trường chém giết nhưng phải vì muốn trở thành danh tướng vang danh thời, mà nàng muốn ở chiến trường chất vấn Trần Khởi, vì cái gì…



      Trong doanh trướng mọi người đều ngủ say, chỉ có nàng vẫn còn thanh tỉnh. Nàng nghĩ, rốt cục trong cơ thể nàng máu thịt của phụ thân truyền lại chiếm thế thượng phong.



      Trong bóng tối, A Mạch từ giường nhàng đứng dậy, mỗi ngày cũng chỉ đến giờ này nàng mới có thể nhà vệ sinh. Ban ngày, để tránh phải vệ sinh cùng mọi người, nàng dám uống chút nước nào, chỉ đến tối mới dám uống chút, sau đó khi mọi người đều ngủ say vụng trộm .



      Hôm nay, nàng mang đao của mình mà là cầm bội kiếm của Đường Thiệu Nghĩa rồi nhàng ra ngoài doanh trướng. Nhà vệ sinh quân doanh đều là dựng tạm ở phía sau doanh trướng, chỉ dùng cành cây cao ngang người cắm xung quanh hố bùn, có cửa che, mùi hôi nồng nặc.



      A Mạch nín thở vào, vừa dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài, vừa nhanh chóng giải quyết vấn đề của mình. Đến khi nàng nhắc quần đứng lên, trong lòng nhịn được thở ra nhõm, may mắn là vào lúc nửa đêm nên người vệ sinh cũng nhiều. Nàng sửa sang lại quần áo rồi ra. Có lẽ là vì vừa giải quyết nhu cầu của bản thân xong nên có chút lơi lỏng, hay cũng có thể là vì đầu óc nàng vẫn còn mải cân nhắc chuyện vừa rồi, cho nên nàng chú ý tới người ở phía trước, đến khi đụng vào người đó rồi nàng mới bừng tỉnh lại.



      “Mẹ kiếp! có mắt à!” Người nọ mắng, giơ chân mạnh vào người A Mạch.



      A Mạch theo bản năng né qua, nương theo ánh trăng giương mắt nhìn nam nhân cao lớn thô kệch kia, nhận ra đây chính là gã đội trưởng. Nàng vội vàng cúi người tránh ở bên, dùng thanh kinh sợ : “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”



      Nam nhân kia đá trúng, lửa giận trong lòng lại càng lớn hơn, liền nhắc chân đạp tiếp.



      Lần này A Mạch tránh, cắn răng chịu cước. Người nọ là đội trưởng, lại cùng doanh nên nàng muốn đắc tội với , thà rằng chịu của cước còn hơn cùng tranh cãi.



      Nhưng cú đá này khí lực quá mạnh, lại đá vào bụng A Mạch, lập tức liền gạt nàng gạt ngã xuống đất, A Mạch nhịn được, cổ họng bật rên lên tiếng, lấy tay ôm bụng.



      Nam nhân kia vốn định đánh tiếp, nhưng vừa nghe thấy thanh này đột nhiên dừng lại.



      A Mạch có chút kinh hãi, sợ rằng thanh rên rỉ vừa rồi khiến ta phát ra sơ hở. Tuy rằng từ ba năm trước đây nàng uống thảo dược khiến cho tiếng so với nữ tử bình thường có thô hơn chút, nhưng dù sao cũng phải là giọng nam tử chân chính. Bình thường nếu nàng chú ý chút cũng có thể che dấu được, nhưng vừa rồi lại vô thức phát ra tiếng rên rỉ, sợ rằng đối phương dễ dàng phát ra.



      Nam nhân kia quả nhiên là vì thanh phát ra từ cổ họng A Mạch mà ngừng lại, tiếng kêu này khiến dục vọng trong lòng nổi lên. ta đánh giá A Mạch, phát người này ràng vẫn là thiếu niên, thân hình cao gầy mà ốm yếu, té ngã mặt đất như vậy khiến cho ta khỏi liên tưởng đến nữ nhân.



      Chỉ suy nghĩ như vậy khiến ta cảm thấy dưới bụng đột nhiên nóng lên, quên mất mình bao nhiêu lâu chưa tiếp xúc với nữ nhân. năm, hay là hai năm?



      A Mạch cũng nhận ra người này có chút bình thường, bên hạ giọng cáo biệt, bên cuống quít đứng lên, xoay người muốn chạy nhanh trở lại doanh trướng. Nhưng vừa xoay người nam nhân kia đột nhiên từ phía sau nắm lấy vả vai của nàng……



      Lục Cương là giáo úy bộ binh thất doanh của quân Thanh Châu. Khi ta bị cận vệ đánh thức dậy, tiểu binh vừa giết chết đội trưởng đội hai, ta đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức liền từ giường nhảy xuống, phẫn nộ hét lên: “Mẹ nó! Là ai làm? Đem vào đây cho ta. Mẹ nó! Ngay cả đội trưởng mà cũng dám giết. Phản rồi!”



      Đội trưởng đội hai của thất doanh được người khiêng vào, ta sớm chết, yết hầu bị cắt đứt, ngay cả cổ họng cũng chưa kịp kêu lên tiếng chết. Nếu phải lính tuần vừa đúng lúc ngang qua nghe thấy động tĩnh phía trước, chỉ sợ kẻ giết ta sớm chạy rồi.



      Lục Cương tức giận đến xanh cả mặt. Gã đội trưởng này là thủ hạ hung mãnh nhất của ta, từng mình giết chết năm sơn tặc, ngờ lại chết cách bất đắc kỳ tử tay tiểu binh như vậy.



      ta nhướn mày lên nhìn gã tiểu binh vừa bị binh lính áp giải vào trong doanh trướng, cảm thấy có chút quen mặt, đột nhiên nhớ tới chính là gã tiểu binh hôm nay trúng nửa roi của mình, người này tên là A Mạch, bộ dạng rất đẹp, ta chỉ nhìn lướt qua lần là nhớ .



      Lục Cương liếc mắt nhìn thanh bội kiếm dính máu, ta biết đây là của Đường giáo úy vừa tới gặp và tặng bội kiếm này cho A Mạch ngày hôm nay. Chính vì nể mặt Đường giáo úy mà ta bỏ qua cho A Mạch mấy roi.



      “Vì sao lại giết trưởng quan?” Lục Cương hỏi.



      A Mạch bị trói gô lại, quỳ mặt đất, người đầy vết máu, mặt bầm tím nhiều chỗ còn rớm máu. Có thể thấy được vừa rồi bị binh lính tuần tra đánh cho ít. Nàng ngẩng đầu nhìn, cảm giác kinh hoàng vừa rồi khi giết người bình phục lại, chỉ bình tĩnh : “Ta muốn giết , nhưng vì ta muốn ức hiếp vũ nhục ta, ta mới phản kháng, cẩn thận dụng kiếm đả thương .”



      Lục Cương lạnh lùng nhìn A Mạch, mặt tuy rằng bầm tím, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan tuấn tú, thậm chí có thể là xinh đẹp. ta lại liếc mắt nhìn thân hình A Mạch, biết nàng dối, nàng giống như thiếu niên, ở trong quân rất dễ bị xâm phạm. Nhưng mặc dù như vậy, chẳng lẽ nàng liền dám giết đội trưởng sao?



      Lục Cương cười lạnh, đá thanh kiếm của Đường Thiệu Nghĩa đến bên người A Mạch, lạnh giọng hỏi: “ phải ngươi cho rằng được Đường giáo úy cho ngươi thanh bội kiếm, là ngươi có thể tùy ý sát hại trưởng quan sao?”



      A Mạch nhìn thẳng vào thanh kiếm mặt đất, cũng trả lời, bởi vì nàng biết, bất luận nàng giải thích như thế nào, nàng cũng giết chết tên trưởng quan kia, ở trong quân đó là tội lớn. Mặc kệ lý do của nàng là gì cũng thể bảo đảm được tính mạng của nàng.



      Nàng vẫn chưa muốn chết, cho nên, nàng tại phải nghĩ ra biện pháp, biện pháp có thể giữ lại được tính mạng của nàng.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 18

      TẠM THÍCH ỨNG





      Lục Cương thấy A Mạch trầm mặc , lửa giận trong lòng càng tăng lên, soạt tiếng, bội kiếm rút ra đặt lên yết hầu A Mạch, cả giận quát: “ mau! Là kẻ nào tiếp tay khiến ngươi ngay cả trưởng quan cũng dám giết?”



      Mũi kiếm lạnh lẽo chạm vào cổ họng, trong mắt A Mạch lên tia ngoan cường, cắn chặt hàm răng, trầm giọng : “ sai, đại nhân, ta giết còn có nguyên nhân khác, bất quá việc này tình trọng đại, còn thỉnh đại nhân…” Nàng đến đây ngừng lại, ánh mắt đảo qua những người khác đứng trong doanh trướng.



      Lục Cương ngẩn ra, thể tưởng tượng được A Mạch lại như vậy.



      “Đại nhân, nên nghe …” Quan quân thủ hạ vội vàng kêu lên.



      Lục Cương đưa tay ra hiệu cho bọn họ yên lặng, chăm chú nhìn A Mạch.



      A Mạch biết tại là thời khắc mấu chốt, chuyện sinh tử của nàng tất cả đều nằm ngay trong tia ý niệm của Lục Cương. Vì thế liền khẽ mỉm cười, khiêu khích nhìn Lục Cương : “Đại nhân, tiểu nhân quả có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Thỉnh đại nhân cho những người này lui ra ngoài, đại nhân nếu vẫn yên tâm, vậy mời ngài trói tiểu nhân lại.”



      Lục Cương quả nhiên bị nàng khích tướng, cười lạnh hai tiếng : “Chẳng lẽ ta còn sợ ngươi sao?” xong liền phẩy tay đuổi hết mọi người ra ngoài, sau đó lại quay lại nhìn A Mạch, trầm hỏi: “, là ai sai ngươi giết ta? Đường Thiệu Nghĩa hôm nay tìm ngươi làm gì?”



      A Mạch thoáng sửng sốt, lập tức hiểu được hàm ý của Lục Cương, ta hiển nhiên là muốn dẫn dắt để khiến mình cắn lại Đường Thiệu Nghĩa. A Mạch trong lòng hừ lạnh, song mặt vẫn giữ nụ cười thong dong như trước, : “Đại nhân, tiểu nhân hiểu được giết người phải có lý do, bất quá việc này liên lụy rất lớn, nên phải thỉnh đại nhân mời quân sư Từ Tĩnh, ông ấy nhìn thấy tiểu nhân tự nhiên hiểu được căn nguyên trong đó.”



      Lục Cương nghe A Mạch đột nhiên đòi gặp Từ Tĩnh, bỗng thấy chột dạ, nhưng vẫn cười lạnh : “Từ tiên sinh là người như thế nào? Chỉ bằng tên tiểu binh bé như ngươi mà muốn gặp là gặp được sao? Ngươi thành khai ra, ai là người sai ngươi giết trưởng quan, nếu đừng trách ta hạ thủ vô tình.”



      A Mạch bình tĩnh nhìn Lục Cương, thản nhiên :“Đại nhân, có số việc biết chưa chắc là chuyện xấu, ngài có đúng ? Đại nhân mời Từ tiên sinh đến, hiểu được số việc.”



      Lục Cương lạnh lùng nhìn A Mạch, đột nhiên cười nhạo : “A Mạch, ngươi đừng tưởng rằng làm ra vẻ huyền bí như vậy là có thể lừa gạt được ta. ra, còn có đường sống, , ta lập tức kêu người lôi ngươi ra ngoài chém. Đừng tưởng rằng ngươi quen biết Đường Thiệu Nghĩa là có thể tránh được quân pháp.”



      A Mạch hỏi: “Đại nhân muốn biết?”



      Lục Cương lấy tay nhàng mà vuốt ve lưỡi kiếm, gật đầu : “Ít nhảm thôi, mau khai ra!”



      A Mạch cúi đầu trầm mặc lát, trước khi Lục Cương trở nên tức giận liền đột nhiên hỏi : “Đại nhân cũng biết tiểu nhân trước kia là thân vệ binh bên cạnh Thương tướng quân?”



      Lời này nằm trong dự kiến của Lục Cương khiến ta hơi kinh sợ, ánh mắt thâm trầm nhìn A Mạch.



      A Mạch thản nhiên cười cười, : “Có lẽ đại nhân ít hội kiến Thương tướng quân, nếu hẳn là gặp qua A Mạch. Nếu đại nhân tin có thể hỏi Lý phó tướng. A Mạch gia nhập bộ binh doanh cũng phải tự mình đến, mà là do Thương tướng quân phái người đưa A Mạch tới, rồi giao cho Lý phó tướng an bài.” A Mạch nhìn Lục Cương, cười mà như cười hỏi: “A Mạch mặc dù theo Thương tướng quân lâu, nhưng lại được Thương tướng quân ưu ái, đại nhân có biết tướng quân vì sao đột nhiên muốn đưa A Mạch tới đây ?”



      Lục Cương , chỉ trầm mặc nhìn A Mạch, suy nghĩ xoay loạn ở trong đầu.



      A Mạch vừa cười vừa : “Là vì A Mạch tùy hứng chọc giận tướng quân, cho nên tướng quân mới đem A Mạch đưa đến quân doanh để tu tâm dưỡng tính. dám dối gạt đại nhân, A Mạch tự biết mình diện mạo nhu, quá mức nữ khí, nếu phải vì vậy, tướng quân đối với A Mạch có vài phần mến, tối hôm nay người nọ cũng đột nhiên nổi lên tâm địa xấu xa muốn làm nhục A Mạch.”



      Nếu phải chuyện sinh tử liền kề trước mắt, A Mạch biên soạn ra những lời này, nàng biết rất , nếu để cho Thương Dịch Chi biết nàng ở đây giả mạo làm nam sủng của ta, chỉ sợ nàng chết càng khó coi hơn. Nhưng chuyện tới nước này, nàng cũng quản được nhiều như vậy.



      Lục Cương thể tin được nhìn A Mạch: “Ý của ngươi là…”



      “Đại nhân!” A Mạch cắt ngang lời, giọng : “Có số việc đại nhân hiểu được tốt rồi, nên toạc ra.” Nàng liếc mắt cái nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Cương, còn thêm: “A Mạch giết người, tự biết tội khó thoát, nhưng đại nhân có nghĩ tới nếu dùng quân pháp xử trí A Mạch như vậy, tướng quân thế nào hay ? Ngài ấy đưa ta tới nơi này chính là muốn ta tu tâm dưỡng tính, nhưng đại nhân lại để cho ta ở trong này bị người khác bắt nạt, sau đó lại dùng quân pháp chém đầu, tướng quân nghĩ như thế nào đây?”



      Lục Cương nghe vậy mặt đột nhiên biến sắc. Thương Dịch Chi chỉ thu nhận những thiếu niên tuấn tú làm cận vệ, đây là chuyện mà trong quân ai ai cũng biết. Nếu đúng như lời A Mạch , việc này đúng là phiền toái. Đội trưởng bị giết là chuyện mà mọi người ở đây ai cũng thấy, nếu giết nàng, mọi người bất bình, nếu giết nàng, Thương Dịch Chi nổi giận, vậy mình phải làm sao bây giờ?



      A Mạch thấy sắc mặt Lục Cương biến hóa, biết trong lòng ta bối rối, khốn quẫn, liền bồi thêm: “Vừa rồi A Mạch cậy nhờ đại nhân mời Từ tiên sinh, đó là muốn làm cho đại nhân lâm vào thế khó cả đôi đường. Việc này đại nhân biết chưa hẳn là chuyện tốt.”



      Lục Cương sắc mặt càng thêm u, tay nắm chặt bội kiếm, trong lòng thấy khó xử. ta nheo mắt nhìn A Mạch, càng nhìn càng thấy tiểu tử này có bộ dạng tuấn mỹ, tuy rằng mặt bị đánh đến bầm tím, song vẫn dấu được vẻ thanh tú, thiếu niên như vậy cũng có chút hương vị của nữ tử nhu nhược, khiến cho ít nam nhân nhìn mà nảy sinh tà ý.



      Giết cũng giết được, thả cũng thể thả được, đúng là cầm phải củ khoai nướng bỏng rẫy tay! Lục Cương trong lòng phiền não, nhất thời nhìn A Mạch mà thể có nổi chủ ý nào. Sau lúc lâu, Lục Cương đột nhiên cao giọng gọi: “Người đâu!”



      Ngoài trướng, thân vệ lên tiếng trả lời rồi tiến vào, Lục Cương liếc mắt nhìn A Mạch cái, phân phó: “Trước cứ áp giải tên này, chờ hừng đông tái thẩm.”



      Hai thân vệ lôi A Mạch ra ngoài, A Mạch suy nghĩ của Lục Cương là gì, sợ ta lại trực tiếp tìm Thương Dịch Chi, vội vàng hướng về phía ta : “Đại nhân, việc này nhất định phải thỉnh giáo Từ tiên sinh, ông ấy chắc chắn có biện pháp thỏa đáng.”



      Lục Cương thầm nghĩ ta cầu kiến Từ tiên sinh tôn kính, chẳng lẽ còn có thể tìm tướng quân, rằng cục cưng của ngài là phạm nhân trong tay ta, ngài xem nên làm thế nào sao? ta hướng về phía thân vệ phất phất tay ý bảo đem A Mạch dẫn , lại dặn: “ được đánh , trông coi cho cẩn thận.”



      A Mạch nghe thấy câu này, trong lòng thở ra nhõm, biết Lục Cương tin lời nàng , có lẽ khi trời rạng sáng là ta tìm Từ Tĩnh, tại nàng chỉ hy vọng Từ Tĩnh niệm tình cũ mà cứu nàng mạng.



      Sắc trời vừa sáng, Lục Cương kịp ăn điểm tâm vội tìm Từ Tĩnh.



      Từ Tĩnh cả đêm qua luôn ở trong quân trướng bàn luận chuyện quân , đến khi trời gần sáng mới nằm, mơ mơ màng màng, chợt nghe có người đến tìm. Vừa đứng dậy thấy đó là giáo úy trong quân đội Thanh Châu, mấy ngày trước có gặp qua lần, nhưng cũng thường qua lại. hiểu vừa mới sáng sớm ta tới đây làm gì? Từ Tĩnh trong thâm tâm vô cùng kinh ngạc, nhưng mặt cũng mảy may thể điều chi, chỉ hỏi: “ biết Lục giáo úy tìm lão phu có chuyện gì?”



      Lục Cương có chút khó xử, biết nên với ông ta như thế nào, tất nhiên thể trực tiếp hỏi rằng A Mạch có phải là nam sủng của Thương Dịch Chi hay được rồi. ta cân nhắc , cân nhắc lại, mới thận trọng hỏi: “ biết tiên sinh có biết A Mạch ?”



      Nghe ta hỏi như vậy, Từ Tĩnh mới nhớ đến A Mạch bị đưa đến bộ binh doanh, như vậy xem ra chính là thủ hạ của người này rồi. Từ Tĩnh vuốt râu gật gật đầu, : “Biết. A Mạch là thủ hạ của giáo úy sao? biết ta làm việc có tốt ?”



      Làm việc có tốt ? Cũng phải là tốt! Lục Cương thầm nghĩ, ta ngay cả đội trưởng còn dám giết, còn có thể làm tốt sao?



      Lục Cương khẽ chép miệng, : “A Mạch vừa mới giết chết đội trưởng của ti chức.”



      Từ Tĩnh cả kinh, bàn tay giật mạnh xuống mang theo mấy sợi râu, khỏi nhìn ta ra lời.



      Hai người giương mắt nhìn nhau, nhất thời đều trầm mặc.



      Lục Cương nhìn Từ Tĩnh, dùng ánh mắt hỏi: Làm sao bây giờ? ta có là tiểu cục cưng của tướng quân ? Ta muốn dùng quân pháp để xử trí , tướng quân có đau lòng hay ? Nếu lòng đau có giận chó đánh mèo mà trút hết lên đầu ta hay ? Nếu giết , bao nhiêu con mắt nhìn vào, sau này làm sao dùng được quân pháp đây?



      Từ Tĩnh nhìn Lục Cương cũng âu sầu thầm nghĩ: Nếu ngươi đến tìm ta, xem ra tên tiểu tử A Mạch kia cũng với ngươi rằng chúng ta có quan hệ sâu xa rồi. Chúng ta tốt xấu gì cũng chung đường đến đây, trong mắt người khác sớm cho rằng chúng ta cùng phe cánh, ta cứu , về sau người khác nghĩ ta thế nào? Ai da, A Mạch ơi A Mạch, ngươi giết cả đội trưởng quả là rất giỏi rồi! Giết tên tiểu binh hay giết tên đội trưởng cũng bị xử như nhau cả thôi!



      Trong lòng hai người tâm tư ngừng biến đổi.



      lát sau, Từ Tĩnh hồi phục lại tinh thần, thấp giọng hỏi Lục Cương: “Ngươi có cách nào xử trí A Mạch chưa?”



      Lục Cương hồi đáp: “Vẫn chưa, cho nên mới đặc biệt đến thỉnh giáo tiên sinh xem nên làm sao bây giờ?”



      Từ Tĩnh vuốt vuốt râu, : “Người này thể giết.”



      Lục Cương nhìn Từ Tĩnh, thầm nghĩ, ta đương nhiên biết là ta thể giết rồi.



      Từ Tĩnh lại nhìn lướt ra bên ngoài, thấp giọng : “Giáo úy có điều còn chưa biết, A Mạch từng là cận vệ bên người tướng quân, tướng quân đối với ta tình cảm vô cùng sâu đậm. Chỉ vì cẩn thận chọc giận tướng quân, cho nên mới bị đưa đến quân doanh. Nếu ngươi giết , tướng quân cho dù gì, nhưng chỉ sợ trong lòng đối có khúc mắc với giáo úy.”



      Lục Cương thầm nghĩ, ta sao lại biết kia chứ, tên tiểu tử kia cũng cả với ta rồi. Lục Cương hỏi: “Vậy ta liền đưa A Mạch đến đây cho tướng quân xử trí được ?”



      Từ Tĩnh : “Giáo úy hồ đồ rồi.”



      Lục Cương trừng mắt, nghi hoặc nhìn Từ Tĩnh, mình hồ đồ ở chỗ nào.



      Từ Tĩnh giả dối cười cười, thấp giọng : “Đây là tình của tướng quân, há có thể để cho người khác biết sao? Sau khi ngươi đưa A Mạch cho tướng quân, ngài ấy có thể xử lý như thế nào? Để chấp hành quân pháp ngài ấy chỉ có thể A Mạch ra chém, nhưng trong lòng ngài ấy cảm thấy như thế nào về nào giáo úy? Sau này, giáo úy còn có thể là thủ hạ làm việc dưới trướng của tướng quân được nữa hay ?”



      trán Lục Cương vã ra tầng mồ hôi lạnh, ta vội vàng hướng về phía Từ Tĩnh vái dài cái, gấp giọng hỏi: “Vậy phải làm thế nào bây giờ? Thỉnh tiên sinh dạy ta.”



      Từ Tĩnh vuốt râu, thong thả vài bước trong phòng, đột nhiên xoay người : “Chuyện này ngươi cần phải bẩm báo tướng quân, chỉ là tên đội trưởng mà thôi, cần phiền tướng quân xử lý. Ngươi trở về đem A Mạch đưa đến nơi xử quân pháp, ta cùng với tên đội trưởng kia cùng nhau trêu đùa, ngờ lỡ trớn ngộ thương đội trưởng.”



      “Nhưng ngay cả như vậy, chiếu theo quân pháp, A Mạch cũng vẫn bị xử tử!” Lục Cương .



      Từ Tĩnh bí hiểm nở nụ cười, : “Cái này cần giáo úy quan tâm, lão phu có biện pháp.”



      Lục Cương xoa xoa mồ hôi trán, lĩnh mệnh vội vã ra.



      Từ Tĩnh nhìn bóng dáng hấp tấp của Lục Cương, tự nhủ : “A Mạch ơi A Mạch, sống hay chết còn phải dựa vào chính bản thân ngươi a.”



      A Mạch bị Lục Cương đưa đến nơi xử quân pháp, vừa đến nơi còn chưa kịp thẩm tra lại bị Từ Tĩnh phái người đưa đến quỳ ở bên ngoài phòng nghị . Nàng hé mở tờ giấy trong tay mà Từ Tĩnh viết cho nàng, đó chỉ có chữ: “Bắc”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :