1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CUỐN THỨ 6


      [​IMG]


      TÍCH HÙNG THÀNH BẠI CHUYỂN ĐẦU

      (Từ xưa, hùng thành hay bại đều quay đầu lại)



      CHƯƠNG 131



      Edit & Beta: mẹ Cún





      Tháng giêng, có người báo hàng tướng Nam Hạ Thạch Đạt Xuân ngấm ngầm thông đồng với quân Giang Bắc, Trần Khởi, đại nguyên soái chinh nam Bắc Mạc liền cho người đến Dự Châu bắt Thạch Đạt Xuân tới hỏi tội, ai ngờ Thạch Đạt Xuân lại chém chết tướng Liễu Lai, mang theo gia quyến cùng thuộc hạ cũ chạy ra khỏi Dự Châu. Trần Khởi nhận được tin báo vô cùng tức giận, liền lệnh cho Khương Thành Dực lĩnh quân truy sát. Chư tướng Bắc Mạc nghe xong đều vô cùng kinh sợ, thể ngờ rằng Thạch Đạt Xuân thực lại ngấm ngầm thông đồng với quân Giang Bắc, còn dám giết chết tướng lĩnh Bắc Mạc, mang theo tàn binh Nam Hạ chạy ra khỏi Dự Châu!











      Thôi Diễn mới mang binh bình định Ích Châu quay về, ở chỗ cậu mình là Chu Chí Nhẫn nghe được tin tức này khỏi tức giận mà vung chân lên đá cái, kêu lên: “Thường đại ca sớm Thạch Đạt Xuân phải tâm quy hàng nhưng Trần Khởi lại cứ muốn che chở cho ông ta, còn cái gì mà muốn để cho người Nam Hạ nhìn xem. Giờ sao? những làm hại tướng lĩnh của chúng ta mà còn trốn đến tận Thanh Châu. Ta đợi xem Trần Khởi còn mặt mũi nào nữa !”

















      Chu Chí Nhẫn bị thái độ này của Thôi Diễn làm cho cơn tức giận bất ngờ bùng lên, quát lớn: “Ngươi chớ có ăn càn rỡ! Tục danh của Đại nguyên soái mà ngươi cũng có thể tùy tiện gọi như vậy hay sao!”











      Thôi Diễn bị mắng phục, gân cổ cãi cố: “Ta nhìn ta vừa mắt!”











      Chu Chí Nhẫn tức giận đến nỗi thể nên lời, cảm thấy cháu trai ngoại của mình quả đúng là cái đồ củi mục, dốt đặc cán mai, chẳng biết cái gì cả! Vì thế nên cũng chẳng buồn giải thích những tình trong đó, chỉ nghiêm mặt lớn tiếng quát: “Đại nguyên soái và Thường gia tranh đấu, ngươi đừng có dính líu vào! Ta hôm nay với ngươi việc này, chính là muốn để cho ngươi tự biết cân nhắc!”





      Thôi Diễn thấy cậu nổi giận, lúc này mới thành ngậm miệng lại, đáp: “Ta biết.”





      Chu Chí Nhẫn lại hỏi: “Trong phòng ngươi có phải còn có tỳ nữ do Thạch Đạt Xuân đưa đến ?”





      Trong lòng Thôi Diễn chấn động, hỏi ngược lại: “Nàng cũng là mật thám của quân Giang Bắc sao?”





      Chu Chí Nhẫn thấy phản ứng của ta như thế, trong lòng nhất thời lại thấy tức giận, trừng mắt : “Mặc kệ có phải hay phải, tóm lại, nàng ta là người Nam Hạ, lại có quan hệ với Thạch Đạt Xuân, ngươi giữ nàng ta lại làm cái gì?”





      Thôi Diễn trầm mặc lúc lâu rồi mới ấp úng “Ừm” tiếng.





      Chu Chí Nhẫn nghĩ chẳng qua cũng chỉ là tỳ nữ nên cũng để ở trong lòng, lại nghe Thôi Diễn ưng thuận, nên cũng tiếp. Chu Chí Nhẫn giữ Thôi Diễn ở lại ăn cơm chiều, sau đó cùng ta chuyện quân vụ, mãi đến buổi chiều mới thả Thôi Diễn về.





      Đợi đến khi Thôi Diễn trở lại trong phủ của mình đêm khuya, Từ Tú Nhi vẫn còn đứng đợi dưới mái hiên, thấy ta trở về im lặng tiến đến đón, đem lò sưởi trong lòng nhét vào tay ta, rồi kiễng mũi chân thay ta cởi áo khoác người.





      biết vì sao, trong lòng Thôi Diễn đột nhiên có chút phiền não, đưa tay đẩy Từ Tú Nhi ra, tự mình vén rèm thẳng vào phòng. Từ Tú Nhi hơi giật mình, cúi đầu do dự chút, rồi ôm áo khoác của Thôi Diễn cúi đầu vào theo.





      Chuyện Thạch Đạt Xuân bỏ trốn truyền đến Thanh Phong Trại khi tết Nguyên Tiêu(1) vừa trôi qua. Sáng sớm ngày hôm đó, Tức Vinh Nương cho người đến nhà kho tìm vải vóc, định may cho Đường Thiệu Nghĩa chiếc áo choàng mới. lúc khâu vá, thấy Triệu Tứ vội vã chạy từ bên ngoài vào, kêu lên: “Đại đương gia, Đại đương gia, dưới núi có người!”





      “Người nào?” Tức Vinh Nương hỏi.





      Triệu Tứ đáp: “Là tên lính, hôn mê rồi.”





      Tức Vinh Nương nghe xong trong lòng cả kinh, vội theo Triệu Tứ đến phía trước nhìn, chỉ thấy bốn, năm tên tiểu lâu la nâng nam tử người đầy máu đến. người nam tử đó có rất nhiều vết thương do đao, kiếm gây nên, thần trí sớm còn tỉnh táo, miệng mơ hồ kêu lên : “Đường tướng quân”.





      Tức Vinh Nương quay đầu hỏi Triệu Tứ: “ ta còn gì nữa ?”





      Triệu Tứ lắc đầu: “Vừa đến cổng sơn trại gục xuống, hỏi cái gì cũng , chỉ nhớ tên của Đường nhị đương gia.”





      Tức Vinh Nương thấy vậy cũng biết phải làm thế nào, Đường Thiệu Nghĩa vẫn lĩnh kỵ binh quân Giang Bắc ở Điện Tử Lương, cách sơn trại đến năm, sáu mươi dặm, người này cũng biết vì sao lại đến đây, nếu gọi Đường Thiệu Nghĩa là Đường tướng quân, vậy hẳn là người trong quân đội, lúc suy nghĩ nam tử kia lại gọi cái tên khác, thanh của ta rất mơ hồ, Tức Vinh Nương cố sức nghe đến nửa ngày, mới luận ra cái tên đó là “Thạch tướng quân”.





      Tức Vinh Nương khỏi nhíu mày, hỏi Triệu Tứ: “Thạch tướng quân là ai?”





      Triệu Tứ nào biết được cái gì là Thạch tướng quân với Thổ tướng quân(2) là thần thánh phương nào đành lắc đầu : “ biết.”





      Tức Vinh Nương tức giận liếc xéo Triệu Tứ cái, suy nghĩ chút rồi : “Nếu như vậy, chúng ta đừng chậm trễ nữa, ngươi cưỡi ngựa đưa tin gấp cho Đường đại ca .”





      Triệu Tứ nghe xong vội vàng truyền tin cho Đường Thiệu Nghĩa, Tức Vinh Nương gọi người nâng nam tử kia tìm thầy thuốc trong sơn trại để chữa trị. Trời chưa tối, Đường Thiệu Nghĩa từ Điện Tử Lương trở về. Nam tử kia vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa, lập tức liền từ giường bò dậy, gục ở trước mặt Đường Thiệu Nghĩa, gấp giọng kêu lên: “Đường tướng quân, mau cứu Thạch tướng quân!”





      Đường Thiệu Nghĩa nhận ra người này là phó tướng Đỗ Tái Hưng, thủ hạ của Thạch Đạt Xuân, năm đó theo Thạch Đạt Xuân hàng Bắc Mạc, lại hiểu ta vì sao lại đột nhiên tìm tới nơi này. Đường Thiệu Nghĩa vội vàng đỡ Đỗ Tái Hưng đứng lên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”





      Đỗ Tái Hưng liền thuật lại đầu đuôi câu chuyện Trần Khời phát ra Thạch Đạt Xuân ngấm ngầm thông đồng với quân Giang Bắc, Thạch Đạt Xuân còn cách nào khác, đành phải mang theo gia quyến cùng thuộc hạ cũ chạy ra khỏi Dự Châu, xong lại quỳ xuống trước mặt Đường Thiệu Nghĩa, năn nỉ: “Đường tướng quân, cầu ngài cứu Thạch tướng quân , chúng ta vốn dẫn theo hơn hai nghìn người ra khỏi Dự Châu, nhưng khi đến Túc Dương tổn thất mất quá nửa, Thạch tướng quân đành phải cố thủ ở Túc Dương. Mạt tướng liều chết chạy ra ngoài để cầu cứu viện, cầu Đường tướng quân hãy nể tình Thạch tướng quân vì nước mà phải chịu nhẫn nhục nhiều năm, xin hãy cứu Thạch tướng quân !”





      Đường Thiệu Nghĩa dùng sức nâng Đỗ Tái Hưng đậy, dìu ta ngồi xuống giường, trầm giọng hỏi: “Thạch tướng quân giờ ở Túc Dương?”





      Đỗ Tái Hưng gật đầu : “ ở Túc Dương, nhưng lương thảo và quân giới trong thành đều đủ, Thạch tướng quân còn cố thủ được mấy ngày nữa đâu!”





      Đường Thiệu Nghĩa nhíu mày trầm mặc , giống như suy tính gì đó, lát sau lại hỏi: “Trần Khởi phái ai đến truy sát?”





      “Khương Thành Dực.” Đỗ Tái Hưng đáp, ta cẩn thận nhìn thoáng qua thần sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa, lại tiếp tục : “Khi mạt tướng vừa ra khỏi Túc Dương vốn định Thanh Châu tìm Mạch soái cầu cứu, nhưng đường , Khương Thành Dực phái rất nhiều người chặn giết mạt tướng, mạt tướng đành phải bỏ Thanh Châu mà đến tìm tướng quân.”





      Đường Thiệu Nghĩa trầm ngâm lúc lâu sau mới trả lời Đỗ Tái Hưng: “Ngươi đường xa vất vả, người lại mang theo nhiều thương tích, trước cứ ngủ giấc , ta suốt đêm tìm Mạch soái thương lượng, nghĩ cách cứu viện Thạch tướng quân.”





      “Đường tướng quân!” mặt Đỗ Tái Hưng lập vẻ lo lắng, lập tức đưa tay kéo lấy Đường Thiệu Nghĩa, vội la lên: “Mong ngài nhanh cứu viện Thạch tướng quân, thành Túc Dương rất , ngài ấy cố thủ trong đó được mấy ngày nữa đâu!”





      Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, thầm đưa mắt cho Ngụy Quân đứng cạnh đó, Ngụy Quân liền lên đỡ lấy Đỗ Tái Hưng, rất nhanh điểm vào huyệt ngủ người ta. Đỗ Tái Hưng lập tức rơi vào hôn mê, Đường Thiệu Nghĩa cúi người quan sát những vết thương người ta, gọi thầy thuốc vào hỏi thương thế của Đỗ Tái Hưng.





      Thầy thuốc đáp: “ người có ba vết tên bắn, rất nhiều vết đao chém, xem vết thương giống như bị loan đao của thát tử gây nên, trừ mũi tên suýt nữa chạm đến phổi là nguy hiểm ra, những vết thương khác đều chỉ là thương tích bên ngoài, dưỡng thương mấy ngày còn gì đáng ngại.”





      Đường Thiệu Nghĩa để thầy thuốc lưu lại bên cạnh Đỗ Tái Hưng, tự mình dẫn Ngụy Quân từ trong phòng ra. Ngụy Quân hỏi: “Nhị đương gia, ngài muốn luôn trong đêm nay sao? Đường núi ban đêm rất khó .”





      Đường Thiệu Nghĩa còn chưa trả lời, Tức Vinh Nương vẫn canh giữ ngoài cửa nghe được, vội vàng tiến đến hỏi: “ đâu?”





      Đường Thiệu Nghĩa lại lắc đầu, trả lời Ngụy Quân: “Nếu lại Ký Châu, nhanh nhất cũng mất bốn, năm ngày, kịp.”





      Ngụy Quân nghe Đường Thiệu Nghĩa như vậy, liền : “Nếu chúng ta quay về Điện Tử Lương , tính tân binh, chỉ riêng kỵ binh trong trại của chúng ta và kỵ binh của Trương thống lĩnh cũng có khoảng năm ngàn, hành quân chớp nhoáng trong mấy ngày là đến Túc Dương.”





      Đường Thiệu Nghĩa nghe xong gì, trong lòng cũng có suy tính.





      Thạch Đạt Xuân quả là làm việc cho quân Giang Bắc, chuyện này ta biết được từ chỗ A Mạch, khi ta ở Dự Châu vốn được Thạch Đạt Xuân chiếu cố, đối với người này có chút cảm kích, sau lại nghe Thạch Đạt Xuân vì nước mà cam tâm tình nguyện vứt bỏ cả thanh danh của bản thân, trong lòng đối với ông ta lại càng thêm kính nể. Nếu những lời Đỗ Tái Hưng là thực ta nhất định phải mang binh cứu, nhưng Túc Dương cách nơi này đến hơn ngàn dặm, mặc dù mang kỵ binh cấp tốc cứu viện cũng cần phải mất đến năm, sáu ngày trời mới đến nơi, nhưng lúc đó lấy sức lực của đoàn người ngựa kiệt sức vì hành quân xa để chống lại tinh binh của Khương Thành Dực thắng bại khó liệu. Hơn nữa, nếu như đây chính là cái bẫy do Trần Khởi bố trí, vậy





      Đường Thiệu Nghĩa cau mày, nhất thời cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Việc này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng tình thế lại quá khẩn cấp, khiến cho người ta kịp điều tra.





      Tức Vinh Nương cùng Ngụy Quân nhìn nhau, thấy Đường Thiệu Nghĩa ngưng thần trầm tư, cũng dám lên tiếng quấy rầy, chỉ yên lặng theo sau Đường Thiệu Nghĩa. lâu sau, ba người đến nghị đường, Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên hỏi Tức Vinh Nương : “Trong trại có thể lấy ra bao nhiêu cao thủ?”





      Tức Vinh Nương bị hỏi ngẩn ra, suy nghĩ lát rồi mới đáp: “ tại trong trại cũng có việc gì, rút ra khoảng trăm tám mươi người cũng sao.”





      Vẻ mặt Đường Thiệu Nghĩa ngưng trọng, nhìn Tức Vinh Nương, nghiêm mặt : “Đại đương gia, việc này còn phải cùng ngươi và mọi người thương lượng chút mới được.” Đường Thiệu Nghĩa xong, liền đem quyết định của mình ra, ra ta vốn muốn dùng kỵ binh quân Giang Bắc cứu viện Thạch Đạt Xuân, mà chỉ mang ít cao thủ trong trại tiếp ứng.





      “Tình huống ở Túc Dương chưa thế nào, giờ mới chỉ nghe mình Đỗ Tái Hưng , nếu tùy tiện lãnh binh cứu, quả quá mức mạo hiểm.” Đường Thiệu Nghĩa biết Tức Vinh Nương và Ngụy Quân đều hiểu binh pháp, lại tỉ mỉ giải thích: “Nếu đúng như lời Đỗ Tái Hưng , giờ Thạch Đạt Xuân bị vây ở Túc Dương, trong tay ông ta chỉ có ít binh mã, việc giết địch được nhiều hay ít quan trọng, mà chúng ta chỉ cần tìm cách kéo dài thời gian, ngăn chặn binh mã thát tử, giúp ông ta có thể trốn thoát, rồi đợi quân Giang Bắc ở Thanh Châu đến tiếp ứng. Thát tử kiêng kỵ, lại càng dám tùy tiện truy kích, Thạch Đạt Xuân liền an toàn tới Thanh Châu.”





      Tức Vinh Nương nghe vẫn chưa hiểu, nhưng Ngụy Quân nghe lại hiểu được, bởi ta từng theo Đường Thiệu Nghĩa tham gia trận chiến ở Thanh Châu, biết về lợi hại của thiết kỵ thát tử, khỏi nghi hoặc : “ dùng kỵ binh, chỉ trăm tám mươi người trong trại của chúng ta, tuy công phu của mọi người hề kém, nhưng làm sao ngăn được hàng ngàn hàng vạn kỵ binh thát tử?”





      Đường Thiệu Nghĩa mỉm cười, đáp: “Bởi vì chúng ta ít người, làm việc trái lại thuận tiện hơn. Chúng ta đối đầu trực diện với thát tử, mà nghĩ cách cắt đứt nguồn lương thảo và nước uống của bọn chúng, hoặc giết chủ tướng của chúng khiến đại quân của chúng tự loạn.”





      Tức Vinh Nương và Ngụy Quân nghe xong, mặt lập tức đều ra nét cười có chút tự đắc, nếu luận về hành quân đánh giặc, bọn họ là người trong giang hồ, so ra kém Đường Thiệu Nghĩa là người vốn xuất thân binh nghiệp, lại là tướng quân dưới trướng của A Mạch, nhưng nếu đến đầu độc, phóng hỏa, ám sát, đúng là so với những binh lính chỉ biết múa đao vung thương kia bọn họ giỏi hơn rất nhiều. Tức Vinh Nương nhịn được, nóng lòng muốn được thử sức, liền : “Đường đại ca, ta triệu tập người, huynh , khi nào chúng ta xuất phát?”





      xong liền xoay người triệu tập thủ hạ, Đường Thiệu Nghĩa vội giữ nàng lại, nghiêm mặt : “Đại đương gia, ngươi nghe ta hết .”





      Tức Vinh Nương quay đầu lại, mặt mày rạng rỡ hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đường đại ca, còn chuyện gì nữa?”





      Đường Thiệu Nghĩa lại buông tay ra, đáy mắt Tức Vinh Nương lập tức lên tia mất mát.





      Đường Thiệu Nghĩa trầm giọng : “Có mấy lời này phải giải thích với đại đương gia, đại đương gia cũng nên với các huynh đệ, lần này Túc Dương, bất kể là thành hay bại đều vô cùng nguy hiểm. Thạch Đạt Xuân chính là quân nhân trong quân Giang Bắc, mặc dù có giao tình với ta, nhưng lại có quan hệ gì với các huynh đệ trong sơn trại, cho nên hay phải hoàn toàn do mọi người tự nguyện.”





      Tức Vinh Nương khẽ cắn môi, liếc nhìn Đường Thiệu, giọng hỏi: “Vậy Đường đại ca cứu Thạch Đạt Xuân nữa sao?”





      Đường Thiệu Nghĩa nghiêm mặt, đáp: “Ta tất nhiên là phải , chưa đến việc ông ấy từng vì nước mà nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm, là tướng quân đức cao vọng trọng, mà chỉ riêng chuyện ông ấy từng có ơn thu nhận và giúp đỡ với ta cũng đủ để ta thể thấy chết mà cứu rồi.”





      Tức Vinh Nương : “Chỉ bằng lời này của Đường đại ca đáng giá để chúng ta cùng huynh cứu ông ấy rồi.”





      xong, liền xoay người triệu tập các cao thủ trong sơn trại. Đường Thiệu Nghĩa cũng là người mạnh mẽ, phóng khoáng, thấy nàng như thế cũng thêm nữa, trước đề bút viết phong thư gọi người gấp rút cưỡi ngựa đưa tin cho A Mạch, lại cho Ngụy Quân giải huyệt ngủ cho Đỗ Tái Hưng, khi Đỗ Tái Hưng tỉnh dậy liền hỏi: “Ngươi có thể chịu đựng được ? Nếu có thể chịu đựng được, sáng sớm ngày mai liền cùng ta tới Túc Dương.”





      Đỗ Tái Hưng nghe xong nhất thời mừng rỡ, gấp giọng : “Kể cả ngay bây giờ, mạt tướng cũng có thể được!”





      Đường Thiệu Nghĩa đè bờ vai của ta xuống, trấn an : “Ngày mai , sáng sớm ngày mai xuất phát.”



      ———————



      Chú thích:

      1- Tết Nguyên Tiêu: rằm tháng Giêng

      2- Thạch tướng quân, Thổ tướng quân: Thạch nghĩa là đá, Thổ nghĩa là đất.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 132


      Hì, xin chào cả nhà. Từ hôm nay mình thay chị Mẹ Cún edit và post nốt quyển 6 của AMTQ trong thời gian Mẹ Cún nằm ổ chuẩn bị cho “cún em” ra đời. Mình thể chèn thêm link ở phần mục lục được nên mong các bạn tìm đọc truyện tại phần chuyên mục nhé. ^^.

      Mình đếm bắt đầu từ chương này đến khi hết quyển 6 còn khoảng 22 chương nữa mà mình 2 tay 2 súng nên tốc độ có lẽ nhanh bằng chị Mẹ Cún trước đây mong mọi người thông cảm. Bản dịch của mình có nhiều thiếu sót rất mong nhận được góp ý của mọi người.

      Truyện mình post cũng số nhận dạng riêng như đầu chương chuyên có lời lảm nhảm của editor và thêm hình ảnh cũng như tên truyện để trong dấu [...]. Nguyên tắc của mình là xin các bạn vui lòng mang truyện đâu khi chưa có đồng ý của editor (có lẽ hơi cứng nhắc nhưng xin hãy tôn trọng ý kiến của mình và mình nghĩ chị mẹ Cún cũng muốn như vậy).

      Đôi lời muốn , cảm ơn mọi người đọc!

      P/s: Mẹ cún ới ời em có cái tính mỗi chương truyện đều ngồi lảm nhảm ít trước khi cho mọi người vào đề. Có gì chị thông cảm cho em nha. hehe. Chúc chị và cún em mẹ tròn con vuông.

      Edit: Minh Nguyệt

      Sáng sớm hôm sau, Đường Thiệu Nghĩa liền dẫn theo chín mươi hai cao thủ nổi danh của Thanh Phong Trại gấp rút đến Túc Dương. Đại đương gia Tức Vinh Nương vốn cũng muốn cùng, nhưng lại bị Đường Thiệu Nghĩa dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Tức Vinh Nương tuy rằng trong lòng tình nguyện, nhưng cuối cùng dám trái ý Đường Thiệu Nghĩa, đành phải nghe lời ở lại Thanh Phong Trại, cực kì đành lòng nhìn Đường Thiệu Nghĩa dẫn người .

      Phủ Nguyên Soái ở Ký Châu, thời điểm A Mạch nhận được thư của Đường Thiệu Nghĩa là hai ngày sau đó, Đường Thiệu Nghĩa đem nguyên nhân và kết quả tình, lo nghĩ cùng quyết định của mình viết rất rành mạch, đồng thời trong thư muốn A Mạch lệnh cho quân tây Thanh Châu tiếp ứng ta cùng với Thạch Đạt Xuân, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tất cả những lời Đỗ Tái Hưng đều là , mà ý của ta là ta có năng lực đem toàn bộ người của Thạch Đạt Xuân cứu ra.

      Sau khi xem thư A Mạch vừa gấp vừa giận, giận đến mức “Ba” tiếng vỗ lên bàn, cả giận : “Làm càn!”

      Từ Tĩnh kinh ngạc nhìn A Mạch, lấy thư ra xem lại, kịp nhịn cũng thất thanh : “Ai nha, Đường Thiệu Nghĩa này!”

      Sắc mặt A Mạch càng khó coi hơn, Từ Tĩnh thấy nàng như thế, đành phải khuyên nhủ: “Cũng may cậu ta vẫn chưa dẫn theo kỵ binh tới, chỉ bằng những người trong võ lâm này, cho dù trúng kế cũng có thể thoát thân.”

      A Mạch lại lạc quan như vậy, hai người Trần Khởi cùng Đường Thiệu Nghĩa này nàng đều hiểu rất , Trấn Khởi người này tâm tư cực sâu sắc, nếu như bố trí cạm bẫy này dụ Đường Thiệu Nghĩa vào, tất nhiên còn có những chuẩn bị khác, cho dù được toại nguyện trừ bỏ kỵ binh quân Giang Bắc, sợ là cũng muốn trừ bỏ chính Đường Thiệu Nghĩa trước. Mà Đường Thiệu Nghĩa kia lại từ bỏ cái bộ dạng trung hiếu nhân nghĩa, biết phía trước có thể là hố bẫy mà cũng dám liều lấy tính mạng nhảy vào, sợ khi sai lầm rồi lại làm hại đến tính mạng Thạch Đạt Xuân.

      A Mạch càng nghĩ càng giận, sau đó tức giận kêu lên: “ ta thích tỏ ra mình là hùng kêu ta mình ! Dù thế nào cũng cho phép mang kỵ binh của ta !”

      Từ Tĩnh ít khi thấy A Mạch khống chế được cảm xúc như thế, trong lòng tuy biết việc này có chút nghiêm trọng, nhưng mà vẫn nhịn được cười, : “Ngươi cũng đừng vội, việc này có phải là bẫy hay còn chưa kết luận, lại Đường Thiệu Nghĩa người cũng , người tại ở đây gấp gáp như vậy, có thể làm gì được đây?”

      Mấy câu đó của Từ Tĩnh từ từ chuyển đến, cơn tức giận của A Mạch nhất thời tan biến, vô lực ngã xuống ghế thái sư, chậm rãi : “Quả là, tại sốt ruột cũng thể đưa ta trở về.”

      Từ Tĩnh còn thêm: “Chúng ta cứ chờ hai ngày trước, nếu Thạch Đạt Xuân thoát ra khỏi Dự Châu, Dự Châu chắc chắn có tin tức truyền đến.”

      A Mạch trầm mặc . Nhưng trong lòng suy nghĩ việc này tám chín phần là kế của Trần Khởi, nếu quả thân phận của Thạch Đạt Xuân bại lộ, Trần Khởi làm sao để cho dễ dàng rời khỏi Dự Châu, Dự Châu chính là hành dinh của đại quân Bắc Mạc! Nhưng mà lời Từ Tĩnh cũng có đạo lý. Chuyện tới bây giờ sốt ruột cũng có cách nào khác, chỉ có tỉnh táo suy nghĩ đối sách mới phải. Ý nghĩ của A Mạch dần dần tỉnh táo lại, gọi thân binh tiến vào, phân phó: “Trước tiên sai người Điện Tử Lương kêu Trương Sinh lĩnh kỵ binh thẳng tới Thanh Châu chờ lệnh, sau đó mời ba vị phó soái lại đây, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

      Thân binh kia vâng lệnh ra ngoài, Từ Tĩnh hỏi A Mạch: “ ngươi muốn Thanh Châu?”

      A Mạch gật đầu : “ Trước tiên cứ theo như việc Đường Thiệu Nghĩa lo liệu, lệnh cho Thanh Châu chuẩn bị tốt tiếp ứng cho Thạch Đạt Xuân.”

      Từ Tĩnh nghĩ lát, : “Ta cùng Thanh Châu với ngươi.”

      A Mạch Biết Từ Tĩnh sợ mình hành động theo cảm tính mới đòi theo, liền gật đầu đáp ứng.

      Trong chốc lát, đám người Tiêu Dực cùng Mạc Hải đều đến đủ cả, A Mạch cho bọn họ sơ lược chuyện của Thạch Đạt Xuân, lệnh cho ba người bọn họ tiếp quản việc quân ở Ký Châu, Chính mình trước mang binh đến Thanh Châu tiếp ứng.

      Tiêu Dực nghe xong rất khiếp sợ, kinh ngạc : “Thạch Đạt Xuân đúng là cơ sở ngầm của quân Giang Bắc ta ở tại Dự Châu?”

      A Mạch gật đầu: “Thạch tướng quân gan góc dũng cảm, toàn tâm vì nước, tính toán đến thanh danh cá nhân được mất ở lại Dự Châu giao thiệp cùng Thát tử, nay thân phận bại lộ, chúng ta bất kể như thế nào cũng phải trước cứu viện, quyết thể làm Thạch tướng quân đau lòng.”

      Mạc Hải cảm xúc khỏi có chút kích động, vốn xuất thân là tướng lãnh ở Dự Châu, từng làm tướng dưới tay Thạch Đạt Xuân, tình cảm đối với Thạch Đạt Xuân tự nhiên cũng khác người khác, bây giờ nghe A Mạch như vậy, lập tức bày tỏ thái độ : “Nguyên soái, để cho ta dẫn người tiếp ứng Thạch tướng quân.”

      A Mạch lắc đầu, chỉ : “Ta tự mình , các ngươi chính là phải bảo vệ tốt Ký Châu.”

      Đám người Tiêu Dực cùng Mạc Hải đều đồng ý, A Mạch tiễn ba người họ ra ngoài, lại bảo người kêu Hắc Diện tới, dặn chuyện tập luyện trong quân.

      Chờ lúc sau khi Trương Sĩ Cường dẫn theo thợ thủ công Trịnh Lam vào Thái Hành Sơn, ra nghiên cứu chế tạo món hỏa khí, A Mạch tự mình xem, sau khi thử nghiệm rất vừa lòng, hỏa súng này tầm bắn chừng hai trăm sải chân, rất nhanh có thể đuổi kịp tầm bắn của cường cung.

      A Mạch phân phó cho Hắc Diện: “ Trước tiên ngươi từ trong doanh trại lựa chọn ra năm trăm binh sĩ, bí mật đưa tới chỗ Trương Sĩ Cường, lệnh cho tiến hành thí nghiệm trước, cẩn thận đừng để lộ ra ngoài.”

      Việc trong quân an bài thỏa đáng, sáng sớm ngày thứ hai, A Mạch chỉ dẫn theo Từ Tĩnh cùng Lâm Mẫn Thận và mấy thân vệ tới Thanh Châu. Hai vùng Thanh Ký cách xa nhau hơn ba trăm dặm, đường A Mạch giục ngựa chạy mau, đến mỗi dịch trạm liền đổi ngựa mới, như vậy cuối cùng tới ban đêm cũng đến được thành Thanh Châu.

      A Mạch tuy là nữ tử, mấy năm qua có thể đông tây chinh chiến, thể lực so với nam tử bình thường còn mạnh hơn rất nhiều. Mà Lâm Mẫn Thận có nội công hộ thể, tất nhiên để ý đến chuyện coi như là vất vả này. Còn lại mấy thân vệ cũng đều là nam tử cường tráng, cảm thấy gì, chỉ riêng Từ Tĩnh là khổ, tuổi của ông ấy so với những người khác lớn hơn ít, ngày thường đâu đều ngồi xe la, chưa bao giờ bị khốn khổ như vậy! mấy dịch trạm đầu tiên thay ngựa còn có thể tự mình lên xuống ngựa, đợi đến mấy dịch trạm sau, ông ta cần phải có người khác giúp đỡ.

      Đợi đến bên ngoài cửa thành Thanh Châu, bọn người A Mạch xuống ngựa, chỉ có Từ Tĩnh ngồi ngựa bất động. Mấy thân vệ kia tất nhiên là biết tại sao lại như thế, cần đợi A Mạch phân phó liền đồng loạt nâng Từ Tĩnh, Từ Tĩnh cũng ngồi ở ngựa kêu lớn: “ cử động được, cử động được, nên nâng , khiêng xuống !”

      Thủ vệ giữ cửa thành nhìn thấy khỏi ngạc nhiên, đám người Lâm Mẫn Thận nghe thấy cùng dở khóc dở cười, A Mạch đành phải phân phó tiểu binh thủ vệ tìm cái kiệu . Tiểu binh kia vội vàng chạy trước lâu sau thống lĩnh quân bộ binh Giang Bắc, thủ thành Thanh Châu Hạ Ngôn Chiêu mang theo chiếc kiệu từ trong phủ bước nhanh ra, hướng A Mạch chào theo nghi thức quân đội, kêu lớn: “Nguyên Soái.”

      A Mạch nhiều lời, chỉ hướng về phía gật gật đầu, liền xoay người chỉ huy mấy thân vệ kia đem Từ Tĩnh cẩn thận lập tức khiêng xuống đỡ vào trong kiệu, vào trong thành.

      Hạ Ngôn Chiêu theo bên cạnh A Mạch, thấp giọng hỏi: “Nguyên soái, xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại tới đây?”

      A Mạch đáp, đợi vào trong phòng mới hỏi Hạ Ngôn Chiêu: “Thát tử bên kia có động tĩnh gì ?”

      Hạ Ngôn Chiêu chỉ tưởng là hỏi tình huống bên kia của Vũ An, trả lời: “Phó Duyệt luôn triển khai quân ở Vũ An, gần đây trái lại thực yên lành có động tĩnh gì.”

      A Mạch lại hỏi: “Dự Châu có tin tức gì ?”

      Hạ Ngôn Chiêu thấy hơi bất ngờ, đáp: “ có.”

      A Mạch hơi gật đầu, đem chuyện Đường Thiệu Nghĩa kiên quyết dẫn người Túc Dương cứu viện qua cho Hạ Ngôn Chiêu, lại phân phó phái thám báo đến Túc Dương thám thính tin tức, đồng thời lập tức điều chỉnh binh mã, chuẩn bị ngày mai tới phía Tây tiếp ứng Đường Thiệu Nghĩa. Hạ Ngôn Chiêu vội lĩnh mệnh lệnh rời khỏi, A Mạch lại thăm Từ Tĩnh. Giữa đùi Từ Tĩnh mài đến nát bét, mới vừa bôi thuốc qua nằm lỳ ở giường co rút như bị nhiễm lạnh, hoàn toàn có bình tĩnh như ngày xưa, trong miệng chửi bậy: “Đường Thiệu Nghĩa này lỗ mãng chẳng khác gì bọn cướp, đợi cậu ta trở về, lão phu nhất định buông tha! Ai nha ——” .

      A Mạch thản nhiên cười cười, dọn sạch băng gạc ở giường ngồi xuống, : “Tiên sinh, bên phía Dự Châu cũng có tin tức.”

      Từ Tĩnh nghe xong quay đầu lại, lấy tay mân mê chòm râu trầm ngâm lát, : “ Chờ thêm chút , tính thời gian, nếu có tin tức gì cũng phải trong hai ngày tới.”

      A Mạch cũng trầm mặc , sau lúc lâu ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tĩnh, : “Ta lệnh cho Hạ Ngôn Chiêu lui xuống chuẩn bị, khi Trương Sinh mang kỵ binh tiến vào, liền dẫn binh về phía Tây.”

      Từ Tĩnh nghe vậy ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía A Mạch.

      Sắc mặt A Mạch bình tĩnh, thản nhiên : “Đường Thiệu Nghĩa ở nơi đó thể đợi ta thêm chút nào nữa, coi như ta có trúng kế của Trần Khởi, ta cũng thể cứu.” Nàng thể cứu Đường Thiệu Nghĩa, cũng giống như Đường Thiệu Nghĩa thể cứu Thạch Đạt Xuân, tuy rằng biết ra chính là trúng kế. A Mạch khỏi cười khổ, nếu luận về đoán biết lòng người, bọn họ phải là đối thủ của Trần Khởi.

      Từ Tĩnh yên lặng nhìn A Mạch lúc lâu, lạnh giọng : “Nếu ngươi cứ ra như vậy, so ra còn bằng Đường Thiệu Nghĩa!”

      Trong đáy mắt A Mạch cực nhanh lên tia kinh ngạc, trầm giọng hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh xin chỉ giáo cho?”

      Từ Tĩnh : “Mặc dù Đường Thiệu Nghĩa là người lỗ mãng còn biết thể tùy ý điều động kỵ binh vào nguy hiểm, ngươi thân là Thống soái quân Giang Bắc, lại tình hình của địch muốn dẫn binh của ta tiến đến, ta lại hỏi ngươi. Quân Giang Bắc chính là quân của mình A Mạch nhà ngươi? Tính mạng của tướng sĩ so với Đường Thiệu Nghĩa lại bị coi rẻ như vậy?”

      A Mạch bị Từ Tĩnh hỏi mặt vẻ xấu hổ, á khẩu tả lời được.

      Từ Tĩnh sắc mặt hơi trở lại bình thường, : “Kế sách nay, chỉ có thể phái người phía tây hỏi thăm, lấy bất biến ứng vạn biến!” (Lấy bĩnh tĩnh ứng phó với ngàn vạn biến động)

      A Mạch trầm ngâm lát, từ từ lắc đầu : “Tiên sinh, phương pháp này mặc dù ổn thỏa, nhưng lại quá bảo thủ, bằng vây Ngụy cứu Triệu(*).”

      (*): Cái này là 1 kế trong binh pháp Tôn Tẫn, khá dài dòng nên mọi người ai muốn hiểu GG search nha ^^

      Từ Tĩnh nghe xong trong lòng chợt động, hỏi: “Đánh Vũ An?”

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 133


      mặt A Mạch lên vẻ kiên nghị, trầm giọng : “ phải Vũ An, mà là vòng qua Túc Dương, đánh lén phía sau Bình Nhiêu, chặt đứt đừng lui của Khương Thành Dực!”

      Trong lòng Từ Tĩnh nhanh chóng tính toán, đánh lén Bình Nhiêu tuy rằng mạo hiểm, nhưng dù sao so với Túc Dương biết tình hình gì liều lĩnh nhảy vào vẫn tốt hơn. Từ Tĩnh thỏa hiệp : “Cũng tốt, ngươi kêu Hạ Ngôn Chiêu mang ít binh lính qua hướng tây nghênh đón, nhớ mang theo nhiều cờ quạt để phô trương thanh thế, thầm đem quân tinh nhuệ điều hướng Bình Nhiêu, mặc kệ tình huống của Đường Thiệu Nghĩa nơi đó như thế nào, ngươi chỉ tức tấn công rồi rút chạy bảo toàn lực lượng, cần hiếu chiến.”

      Mỗi câu A mạch đều gật đầu chấp thuận, : “Tiên sinh lập tức ở lại Thanh Châu trấn thủ , đề phòng Vũ An Phó Duyệt lại có động tĩnh khác thường.”

      Từ Tĩnh cắt ngang A Mạch liếc mắt cái, tức giận : “Nếu ngươi sai người nâng ta lên theo ngươi !”

      A Mạch khỏi nở nụ cười, đứng dậy hướng về phía Từ Tĩnh vái cháo lần cuối: “A Mạch tạ ơn tiên sinh.”

      Hôm sau, Trương Sinh mang theo kỵ binh Điện Tử Lương đến Thanh Châu, A Mạch lại theo Hạ Ngôn Chiêu điều động ra năm nghìn quân tinh nhuệ từ những thủ quân coi giữu Thanh Châu, để cho chủ soái thừa lúc ban đêm dẫn quân rời khỏi Thanh Châu. Mới vừa vòng qua Vũ An, bên phía Dự Châu lập tức truyền tin đến, bởi vì chuyện Thạch Đạt Xuân ngầm thông tin với quân Giang Bắc bị bại lộ, xác thực là mang theo đông đảo gia quyến trốn ra khỏi Dự Châu.

      Trương Sinh cùng Hạ Ngôn Chiêu nghe xong trong lòng đều thả lỏng, như thế xem ra giống như là bẫy mà Thát tử bổ trí. Nhưng trong lòng A Mạch vẫn có điểm bất an khó hiểu, khi chia quân ra còn dặn Hạ Ngôn Chiêu: “ Đường Thiệu Nghĩa xuất phát trước chúng ta bốn năm ngày, lúc này sợ đến Túc Dương, bất luận thành hay bại đều có tin tức truyền ra, lần này ngươi Túc Dương, nhất định phải phái thêm thám báo tìm hiểu, cố gắng đừng trúng phục kích của Thát tử, khi nhận thấy tình thế ổn, cần miễn cưỡng, cũng cần bận tâm đến đám người Thạch Đạt Xuân và Đường Thiệu Nghĩa, trước tiên gấp rút chính mình chạy ngay tức !”

      Hạ Ngôn Chiêu nghe thấy trong lòng cảm động, hành lễ : “Nguyên soái yên tâm.”

      A Mạch gật đầu, dẫn theo Lâm Mẫn Thận, thân vệ và bốn nghìn kỵ binh cùng Trương Sinh chuyển qua hướng tây nam, muốn đường phía nam vòng qua phía sau Khương Thành Dực, tập kích bất ngờ Bình Nhiêu. Bởi vì đều là kỵ binh, đám người A Mạch tốc độ cực nhanh, lại đề phòng để lộ tin tức, đặc biệt phái người chặn giết thám báo của Thát tử, đúng là thần biết quỷ hay tới Bình Nhiêu phía sau Khương Thành Dực.

      Hạ Sơ năm Bình Nguyên ngày hai mươi sáu tháng giêng, A Mạch dẫn kỵ binh vòng đường nam tới phía tây nam thành Bình Nhiêu, chọn phía sau núi nấp. Trước tiên cho thám báo tìm hiểu hồi báo tiểu thánh Bình Nhiêu có kỵ binh Thát tử, trộn lẫn với đại quân bộ binh tiến vào chiến giữ, số lượng , nhưng tính ra cũng phải có mấy vạn người. Khóe miệng A Mạch luôn cứng ngắc cuối cùng khe khẽ cong lên, lộ ra ý cười khinh thường. Quả nhiên là Trần Khởi bố trí đại cục này, dùng Thạc Đạt Xuân dẫn Đường Thiệu Nghĩa đễn, sau đó khiến cho quân Giang Bắc của nàng thể về phía tây…

      Chính là, Trần Khởi thể tượng tượng được, hôm nay nàng lập tức muốn phá bố cục của từ nơi này!

      Trương Sinh khó nén được trong lòng khẩn trương cùng kích động, thanh vốn kín đáo lại mang theo run rẩy, : “Nguyên soái, chúng ta phải nhân lúc ban đêm đánh lén sao?”

      Khóe môi A Mạch nhếch lên ý cười lãnh đạm, lắc đầu : “ cần đánh lén ban đêm, chúng ta phải đợi đến sáng sớm ngày mai.”

      Trương Sinh khẽ giật mình, ngay lập tức hiểu được dụng ý của A Mạch. Sáng sớm Thát tử còn ngủ, ở vào lúc mỏi mệt nhất, đột nhiên bị đánh lén quy mô lớn, chuyện hoảng loạn có thể hơi nghĩ cũng biết! Mà mình có thể lợi dụng trời sáng sớm thăm dò tình huống của Thát tử, lựa chọn chiến thuật hữu hiệu nhất để tiêu diệt quân địch.

      Sắc trời tối, A Mạch muốn có ánh lửa thu hút chú ý của Thát tử, cho nên chỉ dựa vào ánh trăng mặt đất vẽ sơ lược bản đồ vùng phụ cận Bình Nhiêu cho Trương Sinh cùng vài tướng lãnh, vừa bố trí : “Chúng ta cùng binh lực Thát tử khác xa nhau, nếu như đánh bừa hao tổn quá lớn, chúng ta sớm hay muộn cũng bị tiêu hao mệt mỏi hết, bằng lùa Thát tử về ranh giới phía nam, phía nam thành Bình Nhiêu đó là Nhiêu Thủy, sông rộng nước sâu. Năm nay thời tiết ấm hơn so với năm trước, ta phái người Nhiêu Thủy xem qua, tại lớp băng sông cực mỏng, chắc chắn chịu được đại đội nhân mã dẫm lên…”

      Trương Sinh cùng vài tướng lãnh ghe thấy trong mắt như tỏa sáng, mọi người phải chưa từng tham gia trận đánh quá lớn, tuy nhiên nó thể so sánh với lần này, dùng bốn nghìn kỵ binh tiến đánh mấy vạn binh mã Thát tử, nhưng lại cần phải tiêu diệt toàn bộ Thát tử!

      đêm này, đối với chư tướng quân Giang Bắc mà nhất định là đêm ngủ. Mà trong quân doanh Bắc Mạc ở Bình Nhiêu, bọn lính ngủ thấy hương vị rất ngọt ngào, bọn chúng ngàn vạn lần cũng thể tưởng ttượng được, đây có thể đêm cuối cùng của rất nhiều người trong bọn chúng.

      Sáng sớm ngày hai mươi bảy, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, trong quân doanh Bắc Mạc vẫn còn là mảnh tĩnh lặng, kỵ binh quân Giang Bắc đột nhiên từ phía Tây đến, binh lính chia làm hai đường giống hai lưỡi dao sắc bén đâm vào đại doanh Bắc Mạc. đạo kỵ binh do A Mạch tự chỉ huy chỉ tuy tìm lều lớn trong quân Bắc Mạc mà đánh, đạo khác lao tới hướng đại doanh quân Bắc Mạc chém giết, sau đó mấy lần chia ra đem quân Bắc Mạc chia ra làm rối loạn thành long trời lở đất. Quân Bắc Mạc ngu muội thể kịp lúc tổ chức chỉ huy hiệu quả, giống như con ruồi đầu đập loạn xung quanh, lúc này trúng tâm kế của A Mạch.

      A Mạch dùng kỵ binh đuổi theo dẫn dụ, đem quân Bắc Mạc dẫn về phía nam sông Nhiêu Thủy, ở bờ sông Nhiêu Thủy quân kỵ binh Giang Bắc triển khai tấn công, giết hơn hai vạn quân Bắc Mạc. Quân Bắc Mạc rơi vào đường cùng buộc lòng phải rút lui theo hướng bờ nam Nhiêu Thủy, nhưng tầng băng ở Nhiêu Thủy cực mỏng, đội ngũ rất nhanh làm cho mặt băng bị phá vỡ tan, vô số binh lính rơi xuống nước, chết chìm ở trong dòng Nhiêu Thủy lạnh như băng.

      Cuộc chiến ở Bình Nhiêu cuối cùng nghiêng về bên, nhưng kỵ binh quân Giang Bắc lực lượng ít ỏi, A Mạch dám hiếu chiến, ở bên bờ Nhiêu Thủy sau khi tiến hành tiêu diệt quân Bắc Mạc liền nhanh chóng rút lui về phía đông, lập tức rất nhanh biến mất còn thấy tăm hơi bóng dáng.

      Tin chiến báo (tin chiến trận báo về) truyền về Dự Châu, toàn bộ quân Bắc Mạc cao cấp đều bị khiếp sợ. trận chiến ở Bình Nhiêu, Bắc Mạc tổn thất tới năm vạn nhân mã, trong đó bị quân Giang Bắc giết hơn hai vạn người, còn lại ba vạn là người của mình chìm vào Nhiêu Thủy lạnh cóng chen chúc dẫm đạp lên nhau mà chết. Vốn là phục binh bố trí tiêu diệt quân Giang Bắc, lại bị quân Giang Bắc đánh lén, tổn thất hơn nửa.

      Sau khi Trần Khởi đọc tin chiến báo, nhốt mình ở trong phòng yên lặng suy nghĩ tròn ngày, đến tận khi trời tối đen mới từ bên trong mở cửa phòng ra. Chu Chí Nhẫn đứng ở ngoài cửa đợi nửa ngày, thấy Trần Khởi mở cửa ra cũng lặng im ngẩng đầu nhìn , Chu Chí Nhẫn do dự chút, mời trầm giọng : “Nguyên soái, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh.”

      Trần Khởi thản nhiên cười cười, khuôn mặt tuấn tú khó dấu vẻ ủ rũ, : “Ta biết, chính là do ta coi thường chuyện này, quá mức xem thường… Mạch Tuệ.”

      Hai chữ “Mạch Tuệ” này ra cực kì khó khăn, sau khi ra lại tự chủ được cười tự giễu, trải qua rất nhiều chuyện, sao còn có thể nghĩ rằng nàng vẫn là A Mạch tâm tư đơn thuần kia, sao lại có thể quên nàng vốn là tướng môn hổ nữ (ý con nhà binh), ngày kia nàng giương cánh vút tận trời cao.

      Tất cả mọi người dám tiếp, lặng im trong chốc lát mới nghe có tướng lãnh hỏi: “Mặc dù Bình Nhiêu thua trận, nhưng Đường Thiệu Nghĩa lại rơi vào trong tay chúng ta, phải giết hay là ——” .

      “Áp giải về Dự Châu.” Trần Khởi tiếp: “Người này cón có tác dụng, tạm thời giết được. Kêu Thành Dực trở về , quân Giang Bắc sau khi thắng trận tất co cụm lại trở về Thanh Châu, tiếp tục ở lại cũng vô ích.”

      Trần Khởi đoán sai, A Mạch chỉ mang theo kỵ binh lui về phía đông rất nhanh, ngay cả Hạ Ngôn Chiêu đem quân cũng bởi vì nghe được tin tức của Thanh Phong Trại, nên nửa đường liền quay trở về, ngay cả bên chỗ Túc Dương cũng chưa tới. Cứ như vậy, Hạ Ngôn Chiêu so với kỵ binh của A Mạch ngược lại còn đến Thanh Châu sớm hơn.

      A Mạch mang theo kỵ binh vào thành, thấy trong đám người ra đón cũng có thân ảnh của Đường Thiệu Nghĩa, trong lòng khỏi trầm xuống, quả nhiên liền nghe Hạ ngôn Chiêu bẩm báo nới là nửa đường gặp Ngụy Quân của Thanh Phong Trại, biết được Đường Thiệu Nghĩa trúng kế bị bắt, Ngụy Quân nhờ vào võ nghệ cao cường thoát ra được từ trong đại quân Thát tử, phụng mệnh Đường Thiệu Nghĩa đến gặp quân Giang Bắc báo tin, bao vây Túc Dương chính là gian kế của Trần Khởi, Thạch Đạt Xuân căn bản có ở trong thành!

      A Mạch nét mặt tĩnh lặng, chỉ nhàng gật đầu: “Ta biết.”

      Từ Tĩnh bên cạnh nhìn thấy trong lòng có chút bất an, biết A Mạch là người cực kì thu liễm cảm xúc vào bên trong, ngoại trừ giả bộ làm cho người khác xem, nàng rất ít khi ở trước mặt người khác để lộ ra cảm xúc trong lòng. Chỉ có lần trước vừa mới đọc thư của Đường Thiệu Nghĩa nhất thời nóng lòng mới khống chế được tĩnh tình bỗng nhiên phát ra. Mà lần này, khi xác định Đường Thiệu Nghĩa bị bắt, sống chết khó đoán, ngược lại nàng lại bình tĩnh như vậy…

      Đợi cho chúng tướng tản , Từ Tĩnh giương mắt nhìn A Mạch, : “ giờ xem ra, phải Thạch Đạt Xuân phản bội mà bị sát hại.”

      A Mạch nghĩ nghĩ, : “Chắc phải là phản bội, nếu Đỗ Tái Hưng tìm Đường Thiệu Nghĩa đề cập đến chữ chuyện của Lưu Minh, đó mới là chỗ chí mạng của Đường Thiệu Nghĩa.”

      Từ Tĩnh biết theo lời A Mạch Lưu Minh chính là con của nguyên thủ thành Hán Bảo Lưu Cạnh gửi gắm ủy thác cho Đường Thiệu Nghĩa, đó mới là chỗ chí mạng của Đường Thiệu Nghĩa. Từ Tĩnh đồng ý gật đầu, lại hỏi A Mạch: “Ngươi muốn như thế nào?”

      A Mạch cũng thản nhiên cười, đáp: “Bất kể như thế nào, đều phải trước tiên ngủ giấc cho tốt rồi sau.”

      xong liền chào Từ Tĩnh, xoay người trở về trong viện của chính mình.

      Nhất thời Từ Tĩnh có chút trợn tròn mắt, chuẩn bị bụng lí do để giải thích nhưng mà ngay cả cơ hội để cũng có! Từ Tĩnh nghĩ tới nghĩ lui vẫn còn có chút yên lòng, ngày hôm sau lại tìm A Mạch, A Mạch cũng vắng. Hỏi thân binh trong viện, là Nguyên soái sáng sớm ra khỏi thành tảo mộ Vương Thất tướng quân. Từ Tĩnh nghe vậy ngạc nhiên chút, lại hỏi Nguyên soái mang theo những ai cùng, thân binh đáp: “Chỉ dẫn theo người là Mục Bạch.”

      Từ Tĩnh thêm, chỉ im lặng xoay người trở về, chờ cho đến chỗ người, lúc này mới vỗ mạnh đùi, kêu lên vô cùng đau xót: “Ai nha! Lâm Mẫn Thận này! Lại bị A Mạch lừa rồi!”

      Đến tận sau giờ ngọ, A Mạch mới mang theo Lâm Mẫn Thận từ ngoài thành tảo mộ trở về, Từ Tĩnh nghe tin, phải người tìm Lâm Mẫn Thận, gặp mặt thẳng vào vấn đề hỏi: “Nàng gọi ngươi cùng làm gì?”

      Lâm Mẫn Thận ngữ khí bình thản đáp: “ cứu Đường Thiệu Nghĩa.”

      Từ Tĩnh chớp chớp con mắt : “Ngươi đồng ý rồi?”

      Lâm Mẫn Thận thầm nghĩ ta có thể đồng ý được sao? Nàng cầm lấy đuôi sam của ta trong tay, đều cũng hiểu là uy hiếp ta, sau đó lại người giang hồ để ý nhất là “Nghĩa khí” chặn đường lui của ta, ta có thể làm sao? Lâm Mẫn Thận bất đắc dĩ cười cười, đáp: “Nguyên soái với ta lí do làm ta xúc động, ta chỉ có thể đồng ý.”

      Tữ Tĩnh tiếc như rèn sắt thành thép lắc đầu, thở dài: “Làm bậy, làm bậy! Công phu của ngươi cao tới đâu, mà có thể đem Đường Thiệu Nghĩa từ trong thiên quân vạn mã cứu ra.”

      phải ta cứu người.” Lâm Mẫn Thận .

      Từ Tĩnh có chút ngạc nhiên, hỏi: “ cứu người?”

      Lâm Mẫn Thận cười đáp: “Nguyên soái , Trần Khởi bắt Đường Thiệu Nghĩa giết, chính là cón có ý khác, trông giữ cũng chắc chắn vô cùng chặt chẽ, cứu người dễ, bằng dứt khoát vào trong quân thát tử bắt lấy người quyền cao chức trọng, đem đổi lấy Đường Thiệu Nghĩa về là được!”

      Từ Tĩnh vuốt chòm râu trần ngâm , trong lòng chỉ cân nhắc đến lời của Lâm Mẫn Thận, lúc lâu sau mới hỏi lại: “Có thể xem muốn bắt ai?”

      “Phó Duyệt!” Ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh của A Mạch, rèm xốc lên, A Mạch từ bên ngoài tiến vào, nhìn Từ Tĩnh : “”Phó Duyệt ở ngay Vũ An, cách chúng ta gần nhất, đây là thứ nhất. Thứ hai, Trần Khởi muốn liên hợp với Phó gia chèn ép Thường Thôi Đẳng tướng môn, Phó Duyệt đối với Trần Khởi mà vô cùng quan trọng, thể cứu!”

      Từ Tĩnh nhìn A Mạch chằm chằm, trong đôi mắt hình như có tinh quang lóe ra, hỏi: “Ngươi quyết tâm phải cứu Đường Thiệu Nghĩa?”

      A Mạch cúi đầu im lặng lát, : “Bản thân bước vào quân Giang Bắc, từ gã tiểu binh đến thành nguyên soái quân Giang Bắc bây giờ, người bên cạnh cũng chết ít nhiều, Ngũ Trường, Lục Cương, Dương Mặc… Sau này lại tiếp đến Trương phó tướng, Lão Hoàng, Vương Thất, người bên cạnh ta có thể được gọi là huynh đệ, xấp xỉ đều chết sạch, chết hết. Trước đây rất lâu, ta chỉ cảm thấy quân nhân chẳng qua là thanh đao thôi, giết hay giết đều là tự mình quyết định được, cho nên ta hận thát tử. Khi đó Đường Thiệu Nghĩa liền với ta, ta sở dĩ còn hận thát tử, bởi vì thời gian ta nhập ngũ ngắn ngủi, các huynh đệ của ta cũng đều vui vẻ ở bên cạnh ta, tự nhiên phát ra, đến khi những người này dần dần bỏ lại ta mà , cả đám đều chết ở trong tay Thát tử ta lập tức còn cho rằng quân nhân chúng ta chính là thanh đao.”

      A Mạch giương mắt đón nhận tầm mắt của Từ Tĩnh, thanh bình tĩnh : “Tiên sinh, mấy năm qua này, ta mới hiểu được lời của , ta chẳng qua cũng chỉ là người bình thường, có thứ bỏ ra, có thứ bỏ xuống được! Ta muốn cuối cùng chỉ còn lại mình, ngồi trước nấm mộ của bọn họ uống rượu, ra ít lời đau khổ khi say.”

      Từ Tĩnh nghe xong lặng im , Lâm Mẫn Thận càng nghe càng lộ vẻ xúc động, lập tức bày tỏ thái độ : “Chảng qua chỉ là bắt Phó Duyệt lại đây, rất dễ dàng, ta là được!”

      Từ Tĩnh thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Mẫn Thân cái, cũng từ từ : “Bắt Phó Duyệt tới dễ dàng, chỉ sợ là ngươi đem bắt tới cũng đổi về được Đường Thiệu Nghĩa.”

      Hai người A Mạch cùng Lâm Mẫn Thận đều kinh ngạc, A Mạch nhịn được hỏi: “Xin tiên sinh chỉ giáo cho?”

      Từ Tĩnh đáp: “Phó Duyệt mặc dù quan trọng, nhưng lại sánh bằng Đường Thiệu Nghĩa, sánh bằng Thanh, Ký hai châu, sánh bằng dã tâm của Trần Khởi, cho nên, các ngươi bắt cũng vô dụng, Trần Khởi nhất định có thể nghĩ ra phương pháp đắc tội Phó gia, đồng thời lại thả Đường Thiệu Nghĩa!”

      Đây cũng chính là lo lắng trong lòng A Mạch, nàng nhìn Tữ Tĩnh cái, thấy theo thói quen vuốt chỏm râu của mình, trong lòng buông lỏng, cuối cùng cười hướng Từ Tĩnh vái lạy, : “Xin tiên sinh hãy dạy ta.”

      Từ Tĩnh vừa thấy mặt A mạch nhìn như rất thành khẩn nhưng thực ra tươi cười gian trá, vốn tức giận hừ lạnh tiếng, lúc này mới tiếp tục : “Thượng Kinh truyền đến tin tức, tiểu hoàng đế Thát tử muốn đem công chúa đưa đến Dự Châu cùng thành thân với Trần Khởi, đội hộ tống hôn lễ sợ là cũng rời khỏi Thượng Kinh, các ngươi bắt Phó Duyệt kia, bằng bắt công chúa này, Trần Khởi buông tha cho ai cũng buông tha công chúa này! Hơn nữa, cho dù là Trần Khởi giết Đường Thiệu Nghĩa tế cờ, vẫn chưa trút hết hận, cũng nghĩ để ở Túc Dương, chỉ có thể kêu Khương Thành Dực đưa về Dự Châu.”

      Ánh mắt Từ Tĩnh lúc này có hình dạng vừa hẹp vừa , cúng biết tại sao, Lâm Mẫn Thận đột nhiên cảm thấy có loại ánh mắt của hồ ly, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Từ Tĩnh lát, mới đột nhiên vỗ tay hoan hô trầm trồ khen ngợi : “Hay! Từ tiên sinh quả nhiên có diệu kế!”

      bên A Mạch lại hạ mi xuống im lặng .

      Chuyện Trữ Quốc trưởng công chúa Bắc Mạc muốn đưa gả đến Dự Châu nàng từng nghe tình báo đến, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy ngực khó chịu, cũng thấy nhiều cảm giác khác, dù sao Trần Khởi sớm phải là Trần Khởi ca ca ở dưới cây hòe kia, mà A Mạch cũng còn là nha đầu ngốc nghĩ chuyện quan trọng nhất đời là được gả cho Trần Khởi ca ca nữa.

      Có thể dù vậy, nàng nghĩ muốn dính dáng đến việc Trần Khởi kết hôn , mặc kệ Trần Khởi cưới chính là Bắc Mạc công chúa, hay là thích nữ nhân khác, việc đó cùng với A Mạch nàng còn bất cứ quan hệ nào. Còn nếu bắt công chúa, vậy nghĩa là nàng thể lại cùng đối mặt với Trần Khởi.

      Từ Tĩnh cùng Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch mãi vẫn có thái độ gì, khỏi đều có chút kinh ngạc, hai người liếc mắt nhìn nhau, lại dám hỏi.

      A Mạch giương mắt nhìn về phía Từ Tĩnh, : “Thế cục Giang bắc luôn ổn, tiểu hoàng đế Thát tử nếu dám đem Trữ Quốc trưởng công chúa đưa đến Dự Châu thành hôn cũng Trần Khởi, tất nhiên phái đại quân theo hộ vệ, bắt nàng ta sợ là rất khó.”

      Nếu Từ Tĩnh có thể đưa ra chủ ý “bắt cóc công chúa” này, trong lòng đem những việc này lo lắng chu đáo, nghe vậy : “ Nếu bắt cóc người ở đường, việc này tất nhiên là thể, nhưng mà khi ở Dự Châu, cướp công chúa yểu điệu như vậy, so với bắt cóc Phó Duyệt kia cần cách thức hành động nhiều lắm. Hơn nữa…” Tữ Tĩnh vuốt râu khẽ cười cười, : “Làm điều người khác nghĩ tới, mới có thể có lợi thế bất ngờ.”

      “Tiên sinh muốn lợi dụng lúc hỗn loạn trong hôn lễ của Trần Khởi?” A Mạch hỏi.

      Từ Tĩnh cười mà , chỉ thấy khóe miệng cười nhìn A Mạch. A Mạch lại hạ mi mắt xuống, ngón tay gõ nhe bàn. Nàng như vậy Lâm Mẫn Thận thấy qua vài lần, nhìn như bình thản vô cùng, nhưng đều là mỗi khi trong nội tâm nàng đều có chuyện rất khó lựa chọn mới có bộ dáng như thế. Lâm Mẫn Thận thấy vậy khỏi cũng nín thở chăm chú, nhìn chằm chằm chuyển mắt vào A Mạch, chờ quyết định của nàng.

      “Tiên sinh.” Cuối cùng A Mạch cũng ngẩng đầu lên, : “Nếu Dự Châu, ta phải cùng .”

      được!” Từ Tĩnh lập tức thay đổi sắc mặt, phản đối : “Ngươi là thống soái quân Giang Bắc, có thể nào đưa thân tới nơi nguy hiểm! Ngươi quyết thể Dự Châu.”

      Lời vừa ra, thần sắc mặt Lâm Mẫn Thận lập tức cỏ vẻ khác lạ, Từ Tĩnh ở đó cũng thấy, nhận ra lời này hình như thể như vậy, vội giải thích : “Ngươi giống với Mục Bạch, võ công của cao cường, cho dù cướp người xong cũng có thể đào thoát, mà ngươi ngay cả tự bảo vệ mình cũng được, theo trái lại liên lụy đến .”

      mặt Lâm Mẫn Thận tựa tiếu phi tiếu, nhưng trong lòng thầm lão hồ ly này ràng là sợ A Mạch gặp nguy hiểm, nghĩ muốn để ta mình! Nghĩ vậy, Lâm Mẫn Thận liền cười : “Từ tiên sinh rất đúng.”

      Từ Tĩnh cười khan hai tiếng.

      Lâm Mẫn Thận lại : “Nhưng mà nguyên soái tâm kế rất nhiều, đa mưu túc trí, phải người thường so sánh được, nếu nguyên soái có thể cùng tới Dự Chau, kế hay cứu Đường Thiệu Nghĩa ra lại tăng thêm mấy phần thành công.”

      Từ Tĩnh tức giận tới mức hướng về phía Lâm Mẫn Thận trừng mắt, Lâm Mẫn Thận ra vẻ nhìn mà thấy, chỉ nhìn A Mạch, chờ câu trả lời của nàng.

      A Mạch thấy vậy cũng khỏi khẽ cong khóe miệng, : “Nếu là người khác cũng xem như, nhưng là Trần Khởi, ngươi cho dù có bắt được công chúa kia, cũng chưa chắc có thể chạy thoát khỏi Dự Châu.”

      Từ Tĩnh đướng nhiên muốn A Mạch Dự Châu, nghe xong muốn khuyên nữa, bên ngoài có thân binh đến bảm báo đại đương gia Thanh Phong Trại tới. A Mạch hơi giật mình, lúc này mới phân phó thân binh đưa Tức Vinh Nương tới phòng khách đợi.

      Tức Vinh Nương mặc thân hồng y như trước, cũng là cách ăn mặc trang phục như cũ, ánh mắt nhíu lại, ngồi ở ghế, thấy A Mạch tiến vào lập tức đứng dậy nhìn hướng A Mạch, noi: “Trong trại có tin tức tin cậy, thát tử đem Đường đại ca áp giải tới Dự Châu, khi nào Mạch nguyên soái xuất binh cứu?”

      A Mạch ngồi xuống trước, lại duỗi tay ý bào Tức Vinh Nương cũng ngồi xuống, lúc này mới mở miệng hỏi: “ biết thương thế của Ngụy giáo đầu thế nào? Có nghiêm trọng ?” Ngụy Quân theo Đường Thiệu Nghĩa cứu người, dù chưa bị Bắc Mạc bắt lấy, nhưng cũng bị thương trở về.

      Thấy A Mạch để ý tới vấn đề của mình, ngược lại hỏi thăm Ngụy Quân, Tức Vinh Nương có chút khó hiểu, nhưng mà vẫn nhẫn nại tính tình đáp: “ chỉ bị thương ngoài da, có trở ngại.”

      A Mạch hơi hơi gật đầu, nhanh chậm hỏi han: “Tức đại đương gia, ngày ấy Đường Thiệu Nghĩa dẫn theo bao nhiêu người trong trại ? Bao nhiêu người trở về?”

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 134



      “Khi có chín mươi hai người, mười bảy người trở về.” Tức Vinh Nương lạnh giọng đáp, dừng lại, lại nhịn được hỏi A Mạch đến cùng: “Mạch nguyên soái chuẩn bị bao giờ xuất binh? Đến lúc đó Thanh Phong Trại của ta cùng xuất binh.”

      A Mạch vẫn đáp như trước, ngược lại lại hỏi: “Trong trại còn có bao nhiêu cao thủ giống như Ngụy giáo đầu?”

      Tức Vinh Nương đáp: “Còn có hai ba người, lúc ấy bởi vì có việc nên ở trong trại, Đường đại ca lại vội vàng rời , nên chờ bọn họ.”

      A Mạch nhàng “Nha” lên tiếng, để cho Tức Vinh Nương mở miệng lại nhanh chóng hỏi tiếp: “Những người chạy thoát từ trong quân Bắc Mạc ra trong mười bảy người đó còn có mấy người dùng được?”

      Tức Vinh Nương thấy A Mạch luôn tránh vào vấn đề chính, cố nén tình cảm trong lòng kiên nhẫn lại, đè nén tính tình đáp: “Ngoại trừ bốn người trọng thương, còn lại đều dùng được.”

      A Mạch lại khẽ gật đầu, sau lúc lâu cũng gì, biết cân nhắc những gì.

      Tức Vinh Nương bình tĩnh đợi được nữa, lửa giận trong lòng luôn đè nén cũng bốc cháy ngùn ngụt, nhịn được đứng bật khỏi ghế, giận dữ : “Nếu ngươi muốn cứu Đường đại ca cứ thẳng ra! Chúng ta tự mình cứu!”

      A Mạch vẫn đáp lại, cơn tức giận của Tức Vinh Nương ràng lên tới đỉnh điểm, xoay người rời . Người còn chưa tới cửa, bất ngờ nghe thấy tiếng A Mạch từ phía sau nhanh chậm : “Ngươi vẫn muốn cứu Đường Thiệu Nghĩa sao?”

      Tức Vinh Nương bước chậm chút, chốc lát sau mới dừng lại quay đầu, ánh mắt hoài nghi nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi có ý gì?”

      A Mạch đáp: “Nêu ngươi còn muốn cứu Đường Thiệu Nghĩa, tốt nhất đừng có .”

      Tức Vinh Nương có chút do dự, nhưng vẫn cố đè nén tính tình xoay người trở lại, nhìn A Mạch hỏi: “Rốt cuộc Nguyên soái muốn khi nào xuất binh? Mười tám trại ở Thái Hành chúng ta đều chuẩn bị nhân mã xong, chỉ còn chờ Nguyên soái ra lệnh tiếng liền có thể đánh tới Dự Châu.”

      A Mạch cũng cười cười, : “ cứu Đường Thiệu Nghĩa thể huy động đại quân.”

      Đầu tiên sắc mặt Tức Vinh Nương sửng sốt, lập tức đuôi lông mày giương lên, trong mắt muốn phát hỏa, lại nghe thấy A Mạch cười khẽ : “ Trước tiên Tức đại đương gia đừng tức giận, mà hãy nghe ta cho hết lời.”

      Tức Vinh Nương hít hơi sâu, thản nhiên : “Nguyên soái có lời gì xin cứ , Vinh Nương rửa tai lắng nghe.”

      A Mạch nghiêm mặt : “Dự Châu cách xa ngàn dặm, chính là đại hành dinh của quân Thát tử, tinh binh trong ngoài thành dưới mười vạn, cho dù dẫn toàn bộ quân Giang Bắc tới cũng chưa chắc là đối thủ, huống chi Thát tử còn có lợi hơn khi quân đội chúng ta mệt mỏi. Cho nên, đại quân điều động được, chỉ có cách phái cao thủ lén vào Dự Châu, chờ cơ hội cứu Đường Thiệu Nghĩa ra.”

      Tức Vinh Nương thân là đại đương gia Thanh Phong Trại, đối với quân cũng biết chút ít, hiểu được những điều A Mạch đều là , nhưng mà trong lòng vẫn cam lòng, vừa nghi ngờ A Mạch chịu điều động đại quân là sợ tổn thất binh lực, bởi vậy lập tức cũng trả lời, chỉ liếc xéo mắt đánh giá A Mạch.

      A Mạch thấy thế liền thẳng: “Lần này Dự Châu, ta cùng. Tức đại đương gia cũng trở về cân nhắc chút, nếu đồng ý cùng ta tới Dự Châu, ba ngày sau liền dẫn cao thủ trong Trại đứng ở ngoài thành chờ ta.”

      Tức Vinh Nương vừa nghe A Mạch cùng Dự Châu có chút bất ngờ, ngờ vực vô căn cứ trong lòng cũng giảm hơn nửa, nghĩ nghĩ đáp: “Tốt lắm, ta cũng cần phải trở về thương lượng với huynh đệ trong trại chút, xin cáo từ trước.”

      A Mạch cười cười, thân binh bên ngoài tiến vào đưa Tức Vinh Nương ra ngoài.

      Đợi tới sáng sớm ngày thứ ba, Tức Vinh Nương liền cho người đưa tin tới, bọn họ đợi ở ngoài thành Thanh Châu. Lúc này A Mạch chỉ đem công việc trong quân đội đều sắp đặt ổn thỏa, lại thêm với mấy người Từ Tĩnh, Trương Sinh cùng Hạ Ngôn Chiêu, nếu nàng thể trở về, quân Giang Bắc liền do Trương Sinh chỉ huy, Hạ Ngôn Chiêu phụ giúp.

      Lâm Mẫn Thận thấy vậy, khỏi giỡn: “Ngươi làm như lo hậu cho mình vậy, nhìn xem tâm ta cũng hoảng theo.”

      Lời còn chưa dứt, đám người Trương Sinh cùng Hạ Ngôn chiêu đều hung hăng liếc mắt nhìn cái, Lâm Mẫn Thận đành phải vội vàng thêm: “Ta chưa gì, cái gì ta cùng đều chưa .”

      Từ Tĩnh thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Mẫn Thận cái, nhìn A Mạch : “Ta khuyên ngươi từ bỏ chủ ý được, cũng muốn nhiều, ngươi chỉ cần nhớ mình vẫn là Nguyên soái quân Giang Bắc, người gánh vác an nguy của toàn quân là được!”

      A Mạch nghe vậy bỗng nhiên có chút áy náy, tránh khỏi tầm mắt của Từ Tĩnh, cúi đầu hướng Từ Tĩnh vái chào: “Tạ ơn tiên sinh dạy bảo.”

      Từ Tĩnh lắc đầu thở dài tiếng, thêm gì nữa.

      Hai người A Mạch cũng Lâm Mẫn Thận bỏ quân trang xuống, đổi thành cách ăn mặc của nhân sĩ giang hồ bình thường, đánh ngựa ra khỏi thành Thanh Châu. Ra khỏi thành bao xa, liền thấy đám người Tức Vinh Nương chờ ở ven đường. Trừ bỏ Ngụy Quân người còn có vết thương, ngoài ra có Triệu Tứ luôn theo bên người Tức Vinh Nương, vẫn còn hai người khác A Mạch chưa bao giờ gặp qua.

      Tức Vinh Nương thấy A Mạch chỉ dẫn theo mình Lâm Mẫn Thận tới, trong lòng liền có chút vui, chỉ hướng về phía A Mạch lạnh nhạt tiếng: “Nguyên soái.” Nhưng ra Ngụy Quân nghĩ nếu Đường Thiệu Nghĩa coi trọng A Mạch tất nhiên có đạo lý của , liền chủ động mở miệng đem hai người lạ mặt mạch giới thiệu cho A Mạch, lại cung kính hỏi A Mạch: “Nguyên soái, chúng ta hành động như thế nào?”

      A Mạch cười cười, : “Hành động còn phải dựa vào thời cơ, nhưng mà hai chữ nguyên soái cũng thể gọi được, các người kêu ta là Hàn Mại .”

      Mọi người đống ý, lị sắp xếp thương lượng qua loa chút đường, lập tức tới Dự Châu.

      Dự Châu cách Thanh Châu khoảng hai ngàn dặm, khoảng cách cũng xấp xỉ giữa Thái Hưng và Thanh Châu, chẳng qua là về phía nam, là về phía bắc. đám người A Mạch gấp ngày đêm, ở trung tuần tháng hai liền tới Dự Châu. Mọi người cũng chưa vội vàng vào thành, mà trú tại nhà nông ở ngoài thành, cho Ngụy Quân lén vào trong thành Dự Châu tìm hiểu tình thế chút.

      Đến tận buổi trưa ngày thứ hai Ngụy Quân mới từ bên trong thành ra, hướng mọi người giải thích: “Sáng sớm hôm nay vốn tới cửa thành, lại vấp phải Thường Ngọc Thanh dẫn quân trở về, cửa thành đợi đến đúng Ngọ mới cho .”

      Ánh mắt A Mạch lóe lên chút, lại hỏi: “Tình hình trong thành như thế nào?”

      Ngụy Quân đáp: “Từ đầu tháng hai Khương Thành Dực liền dẫn theo đám người Thạch tướng quân từ Túc Dương trở về, cũng đề cập đến chuyện của Đường nhị đương gia. Sáu ngày trước, Thát tử đem Thạch tướng quân cùng bộ hạ chém đầu thị chúng, thi thể bị treo cửa thành ba ngày mới hạ xuống, được dân chúng trong thành trộm đưa ra khỏi thành an táng.”

      A Mạch nghe xong, vầng trán liền toát ra tầng sương lạnh, trầm mặc lát mới khàn giọng : “Có tin tức của gia quyến Thạch tướng quân hay ?”

      Ngụy Quân đáp: “Nghe đều bị giam trong đại lao, là muốn áp giải đến Thượng Kinh.”

      Tức Vinh Nương ở bên cạnh ngạc nhiên : “ phải bọn Thạch tướng quân hề ở Túc Dương sao? Sao tất cả lại bị Khương Thành Dực bắt trở về đây?”

      A Mạch cân nhắc chút liền hiểu được huyền cơ trong đó, cười lạnh : “Lúc trước người chạy ra khỏi Dự Châu ngoại trừ người là Đỗ Tái Hưng ra, chỉ sợ còn lại đều là giả, Thạch tướng quân luôn bị giam giữ ở bên trong thành Dự Châu, cơ bản là rời khỏi thành Dự Châu!”

      Tức Vinh Nương sững sờ chút, nhất thời hiểu được từ đầu tới cuối Túc Dương kia chỉ là cái bẫy mà thôi, nhịn được mắng: “Thát tử là ngoan độc giảo hoạt!”

      Ngụy Quân còn thêm: “Bằng hữu của ta kia là người mua bán lương thực, giao thiệp khá rộng, ta nhờ để ý hỏi thăm tung tích của Đường nhị đương gia. còn ở phía Tây thành có cái tiểu viện vắng lặng có thể để chúng ta trú tại đó, nếu chúng ta muốn vào thành, nghĩ cách sắp xếp đội buôn tiện thể đem chúng ta vào trong thành.”

      A Mạch liếc mắt nhìn Lâm Mẫn Thận cái, thấy cụp mi suy nghĩ tỏ vẻ gì, liền gật đầu : “Có thể như vậy là tốt nhất, nhưng mà mấy người chúng ta cùng nhau gây cho người khác để ý, bằng phân làm hai nhóm, chia ra vào thành.”

      Hai người Ngụy Quân cùng Tức Vinh Nương nhìn nhau, : “Cũng tốt, vậy mấy người bọn ta cùng theo đội buôn vào trong thành, trước tiên đoàn người chúng ta trà trộn vào trong thành rồi tính toán tiếp.”

      Thấy Ngụy Quân thông minh như thế, A Mạch khỏi cười cười, lại cùng hẹn sẵn phương thức liên lạc sau khi vào thành, liền dẫn Lâm Mẫn Thận cùng mọi người cáo từ nhà nông kia ra ngoài, hướng thẳng đến thành Dự Châu. Lâm Mẫn Thận theo sát sau lưng nàng, thấy nàng im lặng thẳng về hướng cửa thành, cuối cùng nhịn được, đuổi theo lên trước vài bước, hỏi: “Ngươi tính nên làm như thế nào để vào thành?”

      A Mạch lập tức thẳng người, đầu cũng quay lại, chỉ thản nhiên đáp: “ vào từ cửa Nam.”

      Lâm Mẫn Thận im lặng hồi, lại hỏi: “Ta hỏi vào cửa thành như thế nào?”

      A Mạch đáp: “Cưỡi ngựa vào.”

      Hai người lại dọc theo đường lớn về phía trước đoạn, mắt thấy cửa thành ngay trước mặt, Lâm Mẫn Thận thúc ngựa tiến lên ngắn phía trước ngựa A Mạch, hỏi tới cùng: “Ngươi liền khẳng định chúng ta có cách vào trong thành?”

      A Mạch thản nhiên đáp: “Lâm gia các người cùng Bắc Mạc làm ít chuyện đầu mày cuối mắt, thế nào lại ngay cả cái thành Dự Châu cũng vào được?”

      Lâm Mẫn Thận yên lặng nhìn A Mạch lúc lâu, thở dài, cho tay vào trong lòng rút ra tấm lệnh bài ném đến cho A Mạch, bất đắc dĩ : “Đây là lệnh bài có thể ra vào Thượng Kinh, qua cửa thành cần lên tiếng, chỉ cần hơi bày nó ra là được.”

      A Mạch tiếp nhận lệnh bài, cười lật xem lần, lại chưa đem nó treo ở người, chỉ thuận tay cất vào trong lòng.

      Cửa thành Dự Châu rất nhiều thủ binh, kiểm soát người đường so với trước đây cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nhưng mà dù vậy, A Mạch và Lâm Mẫn Thận vẫn thoải mái qua cửa thành. Đợi đến khi qua cửa thành, mới từ đường cái quẹo vào ngõ tắt , Lâm Mẫn Thận liền hướng về phía A Mạch vươn tay ra: “Trả lại cho ta .”

      A Mạch cười nhạo tiếng, thẳng thắn đem lệnh bài kia ném lại cho Lâm Mẫn Thận. Lâm Mẫn Thận bất giác có chút ngạc nhiên, chỉ nghĩ A Mạch giữ lại lệnh bài kia, nghĩ tới cứ trả lại cho như vậy.

      A Mạch hỏi: “Trọ ở đâu?”

      Lúc này Lâm Mẫn Thận mới phục hồi lại tinh thần, bất đắc dĩ : “Cuối cùng ta cũng hiểu được vì cái gì ngươi lừa gạt để ta cùng ngươi đến đây, thôi, ta tìm chỗ trọ cho ngươi.”

      Hai người khắp phố lớn ngõ ở Dự Châu, ước chừng đến nửa canh giờ, mới tới được cái viện ở phía sau tòa nhà lớn, Lâm Mẫn Thận chỉ vào cửa viện nhìn chớp mắt, hướng A Mạch cười : “Ở tạm nơi này .”

      A Mạch tiện thể liếc mắt qua cái cửa viện kia cái, quay đầu lẳng lặng nhìn tòa nhà đối diện ngây ra, nhìn trong chốc lát, đột nhiên nhàng nở nụ cười.

      Lâm Mẫn Thận ở bên nhìn thấy A Mạch đột nhiên bật cười, nhịn được thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

      A Mạch quay đầu lại nhìn , ánh mắt sáng ngời, : “Chỗ này ta từng tới qua, bốn năm trước ta tới đây.”

      Kia vẫn là Thịnh Nguyên năm thứ hai, chẳng qua nàng chỉ là ngũ trưởng nho trong quân Giang Bắc, được Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh phái Dự Châu, nghĩ tới vừa mới vào thành liền gặp Thường Ngọc Thanh, những bị nhận ra thân phận, còn bị dùng tên bắn bị thương… Khi đó cũng thấy tương lai mơ hồ sống chết khó lường, nhưng chưa từng cảm thấy sợ hãi. Chẳng qua mấy năm ngắn ngủi trôi qua, chẳng những thân phận nàng thay đổi, ngay cả tâm tình so với trước kia cũng khác rất nhiều.

      A Mạch khỏi tự cười giễu cợt, giờ phút này nàng, lại cảm thấy sợ…

      Lâm Mẫn Thận giật mình, thản nhiên cười : “Tòa nhà bên kia tại là nơi ở của Thường Ngọc Thanh, chuyện gì trước kia cũng là quá khứ. phải có câu gọi là dưới đèn màu đen (*) sao? Đừng nhìn tòa nhà của ta đây lớn, thời điểm trước kia mua cũng tốn rất nhiều tiền!”

      (*): ý cái bóng ở phía dưới cây đèn màu đen, cũng như con người ta tiếp xúc với những vật, việc xung quanh nhưng hiểu biết hết được.

      Lâm Mẫn Thận vừa , vừa xuống ngựa tiến đến gõ cửa viện.

      lát sau, cửa viện kia mở ra, vị lão bộc ở bên trong nhô đầu ra, mắt nhìn Lâm Mẫn Thận cùng A Mạch, ồm ồm hỏi: “Làm sao?”

      Lâm Mẫn Thận đáp, chỉ cười hì hì nhìn về phía , lão bộc kia cẩn thận đánh giá Lâm Mẫn Thận lát, lúc này mới nhận ra , kinh hỉ : “Thiếu gia!”

      Lâm Mẫn Thận hơi hơi gật đầu, hai con ngựa đều giao cho lão bộc kia, còn mình dẫn A Mạch vào trong viện. Từ bên ngoài nhìn vào viện này mặc dù rất tầm thường, nhưng vào bên trong cũng được sắp xếp làm mấy khu. Lâm Mẫn Thận trực tiếp đưa A Mạch đến tận sân trong cùng, vừa vừa thấp giọng giải thích: “Tòa nhà này được mua hai năm trước khi cùng Bắc Mạc nghị hòa, ta thân mình tiến vào Thường gia thương thảo, gia phụ lo lắng, liền sai người mua tòa nhà ở bên cạnh phủ của Thường Ngọc Thanh, để đề phòng người ở Thường gia trở mặt ta cũng có chỗ náu an toàn.”

      A Mạch khỏi nghĩ đến mùa thu năm Thịnh Nguyên thứ ba chuyện ở Thúy Sơn trước tiên gặp Lâm Mẫn Thận sau đó lại gặp Thường Ngọc Thanh. Khi đó Thương Dịch Chi hình như cũng biết Lâm gia cùng Thường gia lén thông đồng để thúc đẩy hai nước nghị hòa. Bâo giờ nghe Lâm Mẫn Thận nhắc tới chuyện này, trong lòng A Mạch khẽ động, quay đầu tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn , cố ý dò: “Hai nhà các ngươi lá gan , khi đó quân Giang Bắc chúng ta cùng Thát tử chiến đấu sống chết, các ngươi lại thầm làm việc như thế, nếu để cho người biết được, sợ là thể nào cũng tha cho các ngươi.”

      Lâm Mẫn Thận dẫn A Mạch vào trong nhà, cười : “Chẳng qua chúng ta chỉ thay người làm việc, phía sau Thường gia chẳng những có thái hậu Thát Tử ủng hộ, ngay cả Trần Khởi cũng ngầm đồng ý, mà Lâm gia chúng ta chẳng qua cũng chỉ vâng theo ý của Trưởng công chúa mà thôi.”

      A Mạch tiếp: “Nhưng mà ngươi đừng quên sau này chủ nhân của mình phải là trưởng công chúa kia, nếu vẫn cứ bị gạt tiếp thôi, ngày sau khi biết quân Giang Bắc vất vả xây dựng gần như bị hủy trong tay các ngươi…” A Mạch xong khẽ cười, thêm gì nữa.

      Lâm Mẫn Thận nghe xong im lặng, lúc ấy cùng liên lạc với Thường gia tuy là được trưởng công chúa gợi ý cho, nhưng có khả năng Thương Dịch Chi chẳng hay biết gì. A Mạch thấy vẻ mặt Lâm Mẫn Thận như thế, trong lòng có thể khẳng định Thương Dịch Chi cũng hề biết trưởng công chúa thầm điểu khiển việc nghị hòa, cười cười, : “Ta tặng ngươi lời khuyên chân thành, dù cho sau này Lâm gia ngươi có Hoàng hậu, cũng chỉ cầu phú quý chớ có hỏi đến quyền thế.”

      Lâm Mẫn Thận càng trầm mặc, lúc lâu sau vẫn gì.

      Trong tòa nhà bên cạnh, Thôi Diễn cùng Thường Ngọc Thanh ngồi đối diện cách nhau cái bàn rượu, cũng cúi đầu im lặng lúc lâu sau mới đột nhiên hỏi: “Đại ca, ngươi xem nữ nhân Nam Man có phải đều mặt vẻ sau lưng vẻ ?”

      Thường Ngọc Thanh biết tại sao Thôi Diễn đột nhiên hỏi những lời này, trong lòng đột nhiên lên thân ảnh của người nọ, trố mắt trong chốc lát mới nhìn về phía Thôi Diễn, thản nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”

      Thôi Diễn do dự chút, đáp: “Từ Tú Nhi lén trốn .”

      Thường Ngọc Thanh khẽ nhíu mày: “Chính là tỳ nữ Thạch Đạt Xuân đưa cho ngươi kia? Ngươi còn giữ nàng ta ở lại bên người sao?”

      Thôi Diễn gật đầu, ấp úng : “Sau khi Thạch Đạt Xuân bại lộ, cậu kêu ta đem nàng xử lý , ta nỡ tàn nhẫn hạ quyết tâm, vốn định lén đưa nàng đến Thượng Kinh, nghĩ tới vậy mà nàng vẫn lén trốn ” Thôi Diễn giương mắt nhìn về phía Thường Ngọc Thanh, hỏi: “Đại ca, nàng cũng là mật thám của quân Giang Bắc?”

      Thường Ngọc Thanh nhất thời bị Thôi Diễn hỏi khó, suy nghĩ mới thản nhiên : “Đúng hay phải làm thế nào đây? Dù sao người cũng rồi.”

      Thôi Diễn ngẫm lại cũng quả đúng thế, đột nhiên cảm giác tình cảm của chính mình vướng mắc vào loại tình cảm nữ nhi này quá mức nhàm chán, liền chuyển đề tài hỏi: “Đại ca, ngươi vừa trở về, ta lại phải theu cậu xuát chinh bình định, chúng ta tụ họp chỉ sợ là lại được mấy ngày.”

      Thường Ngọc Thanh nghe cả Chu Chí Nhẫn cũng phải xuất chinh, trong lòng bất ngờ có chút ngạc nhiên, trước mắt thế cục Giang Bắc dần dần ổn định, cần phải để Chu Chí Nhẫn già như vậy rồi còn xuất ? Thường Ngọc Thanh hỏi: “Chu lão tướng quân muốn bình định ở đâu?”

      Thôi Diễn lắc lắc đầu: “Ta cũng biết lắm, cậu chỉ rò rỉ ra cho ta chút chuyện, ai biết con thiêu thân Trần Khởi kia lại xảy ra chuyện gì nữa!” ngừng chút, nâng mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, có chút bí mật hỏi han: “Đại ca, ngươi cũng biết chuyện Đường Thiệu Nghĩa bị Khương Thành Dực bắt?”

      Thường Ngọc Thanh gật gật đầu, mặc dù luôn ở bên ngoài dẹp yên, nhưng mà tin tức chuyện Thạch Đạt Xuân chạy trốn huyên náo đến như vậy, hơn nữa Khương Thành Dực đột nhiên binh bại ở Bình Nhiêu, liên hệ trước sau tự nhiên đoán được Trần Khởi vốn định dùng Thạch Đạt Xuân làm mồi câu dẫn dụ quân Giang Bắc mắc câu, nghĩ tới cuối cùng tổn thất mấy vạn đại quân lại chỉ bắt được tên Đường Thiệu Nghĩa trở về.

      Thôi Diễn còn thêm: “Lúc ấy chúng ta chỉ nghe Trần Khởi kêu Khương Thành Dực mang người trở về, ai ngờ sau khi Khương Thành Dực mang người trở về lại thấy có động tĩnh gì, Đường Thiệu Nghĩa kia cũng biết bị giam giữ ở nơi nào.”

      Thường Ngọc Thanh nghe vậy khẽ cười: “Bắt được Đường Thiệu Nghĩa phải là dễ dàng, Trần Khởi đương nhiên muốn giữ bảo bối đó, hơn nữa giữ lại Đường Thiệu Nghĩa tất nhiên còn có nước cờ phía sau, cứ chờ xem .”

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 135



      Thôi Diễn khịt mũi khinh thường : “Trần Khởi chính là giở trò làm rối loạn, nếu là ta trực tiếp đem Đường Thiệu Nghĩa chém tế cờ, sau đó phái đại quân trực tiếp áp tới Thanh Châu, chúng ta lấy sức khuynh quốc tấn công Thanh Châu của nàng ta, cho dù Mạch Tuệ kia tiếp tục giảo hoạt, có thể làm gì? nghe ai qua có thể lấy trứng chọi với đá đâu!”

      Thường Ngọc Thanh nghe vậy ngẩn ra, suy nghĩ cũng bật cười, tuy rằng tâm tư Thôi Diễn đơn giản, lại câu toạc ra mất chốt thắng lợi của chiến tranh, thực lực hai bên vốn là mấu chốt quyết định, cái này riêng gì đánh giá lực lượng quân của hai bên, lại càng là thực lực của hai nước đấu sức. Mà Trần Khởi, A Mạch, chỉ sợ cả chính bản thân , lại coi trọng quá nhiều tác dụng của mưu kế binh pháp trong chiến tranh, vắt hết óc nghĩ lấy ít thằng nhiều, lấy bất ngờ giành thắng lợi, lại xem lời Thôi Diễn , nghĩ tới có lẽ đó chính là phương pháp thích hợp nhất.

      Lúc này, A Mạch dừng lại ở Dự Châu hai ngày, cũng khỏi tràn đầy xúc cảm. Dự Châu bây giờ, cùng với Dự Châu năm Thịnh Nguyên thứ hai khác nhau quá lớn.

      “Chỉ nhìn vào binh lực Dự Châu trước mắt, nếu phải bị nghĩa quân các nơi hãm chân, chúng ta sợ là sớm mất Thanh Châu.” A Mạch mặc trường sam mới màu xanh nhạt, dùng đũa để ý khuấy động đĩa lạc, thấp giọng : “Xét đến cùng đánh giặc chỉ là bốn chữ “sức mạnh quốc gia”, mà lúc này chúng ta so sánh với bọn họ, kém nhiều lắm. chỉ chúng ta, cho dù tính cả phía nam, sợ cũng phải là địch thủ.”

      Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, trong quán rượu rất ít khách, lầu hai chỉ có bàn của A Mạch. Lâm Mẫn Thận nhìn xuyên qua màn trúc cửa sổ lướt bên ngoài phố, trông miệng liền nhịn được : “Nghe ngươi như vậy, chúng ta còn đánh đấm cái gì? Dù sao như thế nào cũng đánh lại.”

      A Mạch : “Sai! Quyết định chiến tranh thắng bại ở mấy điều kiện: hoàn cảnh chiến trường, trang bị vũ khí, sĩ khí quân đội, tiếp tế hậu cần, tình báo chiến trường.v.v…, chúng ta cũng còn chiếm lấy phân nửa, huống chi ngoại trừ lực lượng, còn có điều tuy rằng mắt nhìn thấy tay sờ được,mà ai cũng dám quan trọng, chính là vận khí! Cũng như theo lời người đời : Cho dù bại là ở thực lực, nhưng thắng lợi cũng dựa vào trời ban tặng cho.”

      Lâm Mẫn Thận nghe xong chỉ cảm thấy nhức đầu, suy nghĩ nửa ngày mới lắc đầu thở dài: “Quả nhiên ta phải nhân tài dẫn binh.”

      A Mạch thản nhiên cười.

      Phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân thùng thùng, Lâm Mẫn Thận cùng A Mạch đều quay đầu nhìn về phía lối lên cầu thang, chỉ thấy hai người Ngụy Quân cùng Tức Vinh Nương đội mũ che mặt được tiểu nhị dẫn từ dưới lầu lên. Ngụy Quân giương mắt quét khắp gian phòng nhìn thấy A Mạch, phất tay bảo tiểu nhị lui ra, bên Tức Vinh Nương thẳng đến bên cạnh A Mạch ngồi xuống, đem mũ che mặt tháo xuống đặt bừa ở bên cạnh bàn, có chút lạnh nhạt hỏi: “Đợi lâu?”

      A Mạch lắc đầu cười : “ sao cả.”

      Ngụy quân theo sau Tức Vinh Nương cũng ngồi xuống, há miệng ra định , lại đem tiếng xưng hô đưa tới bên miệng sửa lại: “Hàn thiếu hiệp, đường chúng ta gặp phải Thát tử, nên đến chậm.”

      “Có gặp gì phiền toái?” A Mạch hỏi.

      Ngụy Quân lắc lắc đầu, lại gì thêm. A Mạch thấy muốn nhiều lời, nên cũng nhắc lại việc này, lại hỏi: “Tình hình chỗ các ngươi nơi đó thế nào?”

      Sắc mặt Tức Vinh Nương có chút tốt, Ngụy Quân lại gì, chỉ cảnh giác liếc xuống dưới lầu cái. Lâm Mẫn Thận thấy vậy liền cười : “ có việc gì, nơi này là của người nhà mở ra.”

      Ngụy Quân nghe vậy hiểu gật gật đầu, ngữ khí có chút nặng nề: “Trong đại lao trong thành cũng có người nào giống Đường Nhị đương gia, thủ vệ cũng giống trước đây, thấy tăng cường, đêm qua ta còn cải trang đặc biệt dò xét, có Đường Nhị đương gia. ra gia quyến Thạch tướng quân đều ở trong lao, chỉ có điều lại nhìn thấy đứa bé bốn năm tuổi, ta sợ đánh rắn động cỏ bọn thủ vệ, cho nên dám tiến lên nhìn kỹ.”

      Lâm Mẫn Thận nghe xong liền : “Ta cũng qua phủ Nguyên soái, quân doanh ngoài thành, cũng đều thấy người đó.”

      Trong lòng Tức Vinh Nương lại càng lo lắng, nhịn được vội la lên: “Người ở chỗ này có chỗ kia cũng thấy, chẳng lẽ bọn chúng còn có thể đem Đường đại ca đâu khác?”

      Lâm Mẫn Thận cùng Ngụy Quân đều nhìn về phía A Mạch, A Mạch lại khẽ nhíu mày, mím môi . Tức Vinh Nương thấy ba người bọn họ đều lời nào, lập tức tức giận: “Dù sao công chúa Thát tử cũng tới rồi, nếu tìm thấy Đường đại ca, chúng ta liền dứt khoát tính cướp thẳng công chúa , buộc Trần Khởi tự mình đem Đường đại ca giao ra! Dù sao trước đây cũng nghĩ như thế là tốt nhất.”

      A Mạch nghe vậy cười khổ, cho dù là cướp công chúa đổi lấy Đường Thiệu Nghĩa, nhưng trước đó cũng nên biết chính xác chỗ Đường Thiệu Nghĩa bị giam giữ mới tốt. Lại lúc trước mặc dù dự định là bắt cóc công chúa, nhưng mà sau khi đến Dự Châu nàng mới phát ra việc này dễ làm khó, nếu như có thể động tới công chúa mà cứu được Đường Thiệu Nghĩa ra mới là tốt nhất! A Mạch : “Công chúa thát tử thể so với người khác, bên người chắc chắn có rất nhiều cao thủ hộ vệ, chúng ta có người ở trong giúp đỡ, rất khó tiền gần đến công chúa kia.”

      Tức Vinh Nương nghe xong trố mắt, thể tin được : “ phải rằng Trần Khởi chưa xây phủ công chúa cho công chúa Thát tử, chỉ thành thân ở trong phủ nguyên soái sao? Phủ nguyên soái kia Ngụy Quân cũng từng thăm dò qua, tuy rằng thủ vệ nghiêm ngặt hơn so với đại lao Dự Châu, nhưng cũng phải là vào được. Đến khi đó mấy người chúng ta phân công nhau hành động, Thát tử được cái này mất cái khác, chúng ta có thể thừa cơ mà bình tĩnh làm được.”

      Đối với loại người tác phong nhìn tình thế chỉ liều mạng điên cuồng như Tức Vinh nương, A Mạch chẳng gì, thầm nghĩ nếu làm như vậy, cho dù bắt cóc được công chúa, đám người chúng ta cũng bị Trần Khởi tiêu diệt mất bảy tám phần, còn đem cái gì tới cứu Đường Thiệu Nghĩa? Huống chi Đường Thiệu Nghĩa bị bắt, thân thể tuyệt đối còn khỏe mạnh dẻo dai, chẳng may cứu được người thân trọng thương hôn mê bất tỉnh, còn có ai có sức khỏe để đưa ra khỏi thành Dự Châu?

      Tức Vinh Nương thấy A Mạch vẫn ngồi lâu lên tiếng, chỉ nghĩ rằng nàng sợ, liếc nàng cái ánh mắt rất khinh thường, công kích : “Sao? Sợ?”

      A Mạch bình tĩnh nhìn Tức Vinh Nương, thản nhiên gật gật đầu: “ sai, sợ chết, nhưng lại sợ cho dù chết, cũng cứu được Đường đại ca của ngươi ra.”

      Lời vừa ra, lông mày Tức Vinh Nương hơi nhíu lại, đột nhiên muốn phát hỏa. Ngụy Quân ngồi bên vội vươn tay đè nàng xuống, quay đầu nhìn A Mạch : “Ngài có thể có biện pháp gì khác?”

      A Mạch , ngược lại như có suy nghĩ gì cứ nhìn Tức Vinh Nương, ánh mắt chăm chú. Thấy nàng như thế, hai người Lâm Mẫn Thận cùng Ngụy Quân trong lòng đột nhiên kinh ngạc, Tức Vinh Nương cũng bị nàng nhìn cho vừa thẹn vừa giận, vỗ mạnh bàn phát, đứng bật dậy, mắng: “Mạch ——“

      Lời chưa thốt ra, Lâm Mẫn Thận ngồi bên cạnh Tức Vinh Nương bỗng nhiên ra tay điểm về phía huyệt đạo của nàng, tay được nửa đường, gặp Ngụy Quân ngồi đối diện xuất chưởng ngăn cản, vừa dò vừa chặn, vừa lật vừa dính, hai gười đều dùng đủ các thủ pháp cẩm nã thủ thượng thừa. Chiêu thức của Lâm Mẫn Thận nhanh chóng huyền ảo, mà Ngụy Quân lại trầm ổn mạnh mẽ, trong chớp mắt hai người dùng qua mấy chiêu.

      Tức Vinh Nương bất ngờ gặp đột biến nhất thời cả kinh ngây dại, cũng quên phải mắng A Mạch tiếp, chỉ ngây ngốc đứng ở đó nhìn hai người so chiêu. Cũng là A Mạch lên tiếng quát bảo Ngụy Quân cùng Lâm mẫn Thận dừng lại, sau đó giương mắt nhìn về phía Tức Vinh Nương, thản nhiên : “Tức đại đương gia, vì cứu Đường Thiệu Nghĩa, ngươi có thể trả bất cứ giá nào?”

      Tức Vinh Nương phục hồi lại tinh thần, đuôi lông mày giương lên, cao giọng đáp: “Nếu ta đến Dự Châu này, nghĩ tới chuyện sống chết!”

      A Mạch im lặng đánh giá Tức Vinh Nương lát, thản nhiên nở nụ cười, : “Tốt lắm, ta có biện pháp có thể bắt cóc công chúa Thát tử, đổi Đường Thiệu Nghĩa về, ngươi có đồng ý nghe ta ?”

      Tức Vinh Nương trao đổi ánh mắt với Ngụy Quân, nghi ngờ hỏi: “Ngươi có biện pháp gì?”

      A Mạch trầm giọng đáp: “Bốn người chúng ta trong ngày Trần Khởi thành thân lén vào trong phủ , ta cùng ngươi nghĩ cách thu hút chú ý của ám vệ bên người công chúa Thát tử, Mục Bạch cùng Ngụy giáo đầu thừa cơ bắt cóc công chúa thát tử.” A Mạch xong nhìn về phía Ngụy Quân: “Ngươi bảo đám người Triệu Tứ, tất cả đều ở ngoài thành chờ đợi, để tiếp ứng, khi chúng ta cứu người, phải lập tức chạy trốn.”

      Ngụy Quân thoáng chần chừ, hướng A mạch : “Nếu chỉ hai người ta và Mục Bạch, thừa dịp náo loạn lén vào phủ Nguyên soái hành trái lại dễ dàng hơn đó, nhưng mà nếu mang theo ngài cùng Tức Đại đương gia, sợ là…”

      Ngụy Quân đem lời hết, suy nghĩ băn khoăn cũng rất ràng, vì thân thủ của A Mạch cùng Tức Vinh Nương kia, mang theo chỉ thêm rắc rối, Lâm Mẫn Thận bên cũng gật gật đầu.

      A Mạch còn chưa lộ ra vẻ gì, khuôn mặt của Tức Vinh Nương trương lên ửng đỏ, muốn nổi nóng liền nghe A Mạch thản nhiên với Ngụy Quân: “Nếu chỉ với hai người các ngươi, ai thu hút chú ý của ám vệ Thát tử?”

      Ngụy Quân suy nghĩ, : “ bằng ta mang theo đám người Triệu Tứ đến phủ Nguyên soái, dựa theo phân công của ngài mà hành động, ngài cũng Tức đại đương gia ở ngoài thành tiếp ứng.”

      Ngụy Quân có lo lắng của , Vào phủ Nguyên soái bắt cóc công chúa là chuyện phần sống chín phần chết, thân phận của A Mạch và Tức Vinh Nương phải tầm thường, lại là hai người võ công kém cỏi nhất trong cả nhóm, cho dù là người nào xảy ra chuyện, bọn có cứu được Đường Thiệu Nghĩa trở về Thanh Châu, cũng cách nào ăn với mọi người.

      A Mạch hiểu được ra Ngụy Quân có ý tốt, : “Các ngươi ra tay bừa chỉ làm cho Thát tử phòng bị thêm chặt chẽ, khi có thích khách xuất , tất nhiên thát tử bảo hộ chủ nhân nhất, cho nên, chỉ bằng các ngươi, được.” Nàng cười liếc mắt nhìn Tức Vinh Nương cái, tiếp: “Nhưng nếu mà nữ nhân đột nhiên xuất gây rối, ngược lại làm giảm bớt canh gác của Thát tử.”

      Đám người Ngụy Quân vẫn hiểu , nhưng mà A Mạch lại muốn đến cùng, chỉ : “Đến lúc đó ta Tức Đại đương gia phải hành động như thế nào, khi Mục Bạch đến bắt cóc công chúa thát tử, chúng ta lập tức có thể bình an vô rời khỏi Dự Châu.”

      Tức Vinh Nương nửa tin nửa ngờ nhìn A Mạch.

      A Mạch nhướng mày hỏi: “Làm sao thế? Sợ?”

      Tức Vinh Nương lập tức nhấc cằm lên, thách thức : “Thanh Phong Trại chúng ta tới đây, biết cái chữ “Sợ” kia viết như thế nào!”

      A Mạch cười cười, ôn hòa : “ nét chữ tâm thêm chữ bạch mà thôi.”

      Tức Vinh Nương mắt trái hạnh trợn tròn, chưa kịp phản ứng, Lâm Mẫn Thận ngồi bên cười sặc sụa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :