1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 116

      ĐẠI CHIẾN (THƯỢNG)





      Vì năm nay lập xuân(1) rơi vào năm sau, cho nên mùa xuân rất lạnh, đợi đến khi thời tiết chuyển sang ấm áp đến giữa tháng hai. A Mạch trang bị xong sàng nỏ cho cánh quân mới, binh lính luyện tập dần tiến đến giai đoạn đạt chuẩn. Phần lớn kỵ binh trong cánh quân mới cũng đều đề nghị A Mạch thay bằng loại vũ khí mới tương tự như lang nha bổng, loại vũ khi này càng dùng càng cảm thấy đơn giản, thuận tay, lại có thể tự mình gia công thay đổi, ví dụ như có thể tăng thêm đinh sắt ở phía đầu mút và bẻ cong lại, bổng nện xuống khi thuận thế thu về có thể giật ngã đối phương từ ngựa xuống, là tuyệt diệu thể tả xiết!



      Việc huấn luyện cánh quân mới tiến triển vô cùng thuận lợi, các doanh trại khác thao luyện cũng rất khắc khổ, tình hình trong thành rất tốt, chỉ ngoại trừ Lý Thiếu Hướng vì chuyện lương thảo mà phát hỏa, còn lại chư tướng quân Giang Bắc đều quản lý công việc của mình gọn gàng trật tự.



      Cùng lúc đó, đại quân Bắc Mạc yên ổn trú quân tại thành Võ An, bộ tộc Thường gia cả già lẫn trẻ gồm ba gã đàn ông trải qua năm ở thành Võ An. Lương thảo của Thanh Châu so với ở đây chẳng khác gì như lấy trứng chọi đá, bởi lương thảo của đại quân Bắc Mạc ở thành Võ An rất dư dả, đại nguyên soái chinh nam Trần Khởi chẳng những cấp lương thảo đầy đủ mà còn đặc biệt phái Tuyên uy tướng quân Phó Duyệt áp tải lương thảo, vật tư đến đây.



      đến Phó Duyệt, các chư tướng quân Giang Bắc đều cảm thấy có chút xa lạ, Vương Thất – quản lý đội thám báo liền giải thích: “Chính là ca ca của Phó Hướng, kẻ bị chúng ta bắn chết trong chiến dịch tại Dã Lang Câu vào năm Thịnh Nguyên thứ hai đó.”



      Chư tướng quân Giang Bắc khỏi đồng thanh “À” lên tiếng, đuôi kéo ra rất dài, tất cả đều cùng biểu cảm. Tiết Vũ vốn ở lại thành Thanh Châu, đối với trận chiến tại Dã Lang Câu cũng biết nhiều lắm, liền hỏi: “Chính là kẻ cùng với Thường Ngọc Thanh ở Bắc Mạc xưng là ‘Tướng môn song tú’ Phó Hướng?”



      Mạc Hải khinh thường cười nhạo tiếng: “Song tú ấy à, thích việc lớn hám công to, khinh xuất liều lĩnh, chỉ vừa mới giao chiến cùng quân Giang Bắc chúng ta bị bắn chết.”



      A Mạch cân nhắc lát liền hỏi Vương Thất: “Vì sao Trần Khởi lại phái người này đến đây? Chỉ áp giải lương thảo hay là ở lại Võ An? Về phương diện này có tin tức gì ?”



      Vương Thất lắc đầu: “ có tin tức gì, chỉ biết lương thảo do Phó Duyệt áp tải đến.”



      Từ Tĩnh vẫn im lặng đột nhiên cười : “Nếu là vì tranh chấp của các phe cánh trong quân Bắc Mạc, xem ra đây là Trần Khởi muốn mượn sức Phó gia và Thôi gia để chống đỡ thôi.”



      A Mạch yên lặng gì, như thể có điều phải cân nhắc.



      Trương Sinh nhìn Từ Tĩnh, lại nhìn A Mạch, hỏi: “Đại nhân, ngài muốn cướp lương thảo sao?”



      A Mạch nghe vậy khôi phục lại vẻ bình tĩnh, liếc mắt thấy Lý Thiếu Hướng dùng đôi mắt chờ mong nhìn nàng, liền lắc đầu với Trương Sinh: “ thể được, kỵ binh của chúng ta lực lượng quá mỏng, thát tử lại sớm có phòng bị, chỉ mất công, lại khiến kỵ binh bị tổn thất mà thôi.”



      Từ Tĩnh cũng gật đầu : “ sai.”



      Trong thành Võ An, mấy người của Thường gia thương nghị việc Phó Duyệt vận tải lương thảo đến đây.



      Thường Tu An đối việc này vô cùng tức giận : “Thường gia ta lãnh binh đông tiến, còn phái Phó gia tới làm gì, ràng là cố ý muốn quấy rối đây mà, nếu phải vì tên Phó Hướng, chúng ta đâu chịu thất bại ở Dã Lang Câu! Hơn nữa Phó gia có bản lĩnh gì, phải chỉ dựa vào việc là thân thích với Thái Hậu hay sao?”



      “Tam thúc!” Thường Ngọc Tông ngắt lời Thường Tu An, quay lại nhìn đường huynh Thường Ngọc Thanh, hỏi: “Thất ca, hay Trần Khởi ngại tốc độ đông tiến của chúng ta quá chậm? Chúng ta đường đánh từ Dự Châu đánh tới Thanh Châu, tất cả cũng hạ được hơn mười thành trì, tuy là bị vướng chân ở Thanh Châu, nhưng cũng chẳng hề rảnh rỗ, sao ta lại như thế?”



      giận dữ như Thường Tu An hay nghi hoặc như Thường Ngọc Tông, sắc mặt của Thường Ngọc Thanh vẫn bình thản, khóe miệng còn dẫn theo nét cười mỉa mai, nghe vậy : “Nguyên nhân là vì Thường gia chúng ta lập được quá nhiều quân công, nên ta mới kêu Phó Duyệt đến đây để chia bớt phần của chén canh này, vừa đoạt quân công của Thường gia ta, lại cho Phó gia thể diện, công đôi việc như vậy, cớ gì mà lại làm!”



      Thường Tu An tức giận : “Chờ Phó Duyệt đến đây, chúng ta liền lập ta, xem làm thế nào phát động được binh mã!”



      Thường Ngọc Thanh cũng cười, : “Nếu tam thúc làm thế lại càng đúng tâm ý của Trần Khởi, những chúng ta đắc tội với Phó gia mà còn khiến cho Hoàng Thượng tức giận, nếu Hoàng Thượng có khúc mắc, chúng ta dù có lập nhiều quân công hơn nữa cũng có ích gì?”



      Thường Ngọc Tông nhịn được hỏi: “Vậy phải làm sao?”



      Thường Ngọc Thanh khẽ cười : “ khi Phó Duyệt đến đây phải dùng ta, hơn nữa, những dùng mà còn phải trọng dụng!”



      Bước vào ba tháng, lượng thóc lúa trong kho lương thảo của Thanh Châu càng ngày càng ít, nhưng ngoài ý muốn, Lý Thiếu Hướng lại vô cùng bình tĩnh. A Mạch càng ngày càng trở nên trầm mặc, theo tin tức thám báo từ Võ An đưa về, đại quân Thường Ngọc Thanh có hành động, trận chiến thể tránh khỏi cuối cùng cũng tới.



      Thử thách, đây chính là thử thách đối với cánh quân mới, cũng là thử thách đối với tồn vong sinh tử của quân Giang Bắc.



      Ngày mười hai tháng ba, đại quân Bắc Mạc ra khỏi thành Võ An tiến thẳng đến uy hiếp Thanh Châu.



      Trương Sinh, thống lĩnh kỵ binh quân Giang Bắc, nhân cơ hội này mang hai ngàn kỵ binh đánh lén đại doanh lương thảo của Bắc Mạc, nào ngờ Thường Ngọc Thanh sớm có phòng bị, lưu lại cho Thường Tu An ba ngàn kỵ binh và ngàn bộ binh bảo vệ lương thảo. Quân của Trương Sinh rơi vào tình thế bất lợi nên tổn thất lớn, liền dẫn kỵ binh quân Giang Bắc rút lui về phía nam thành Thanh Châu.



      Ngày mười bảy tháng ba, thiết kỵ Bắc Mạc đến phía tây thành Thanh Châu. Trong thành Thanh Châu còn đủ lương thảo, nên năm vạn đại quân Giang Bắc bỏ thành Thanh Châu, rút lui về khe núi Phi Long theo hướng đông. Cùng với đó, dân chúng trong thành sợ quân Bắc Mạc tàn sát mà biến thành loạn dân, mang theo lương thực và đồ quý giá bỏ chạy tứ phía, cửa thành Thanh Châu mở rộng, trong thành là cảnh hỗn loạn.



      Thường Ngọc Tông đề nghị đưa quân Bắc Mạc vào thành bình định loạn dân, nhân cơ hội chiếm cứ thành Thanh Châu. Thường Ngọc Thanh chỉ cười lạnh, chẳng những tiến vào thành Thanh Châu, mà ngược lại, vượt qua thành Thanh Châu, sau đó rút ra ba ngàn thiết kỵ giao cho tiên phong Phó Duyệt chỉ huy, xuyên qua khe núi Phi Long cắt đứt đường lui của quân Giang Bắc, còn đại quân chủ lực từng bước áp sát theo quân Giang Bắc, khiến toàn bộ đại quân Giang Bắc kịp lui vào trong khe núi Phi Long mà bị chặn lại ở vùng đất bằng bẳng ở khe núi Khẩu Bắc



      Sau gần nửa năm xa cách, A Mạch và Thường Ngọc Thanh cuối cùng lại thể tránh khỏi thế đối địch.



      giống với địa thế trật hẹp trong khe núi Phi Long, khe núi Khẩu Bắc chính là phần chân núi Thái Hành kéo dài về hướng tây, hình thành nên vùng đất bằng phẳng, đúng là địa hình vô cùng thích hợp cho kỵ binh tác chiến. Kỵ binh quân Giang Bắc yểm hộ cho bộ binh lui về hướng đông, thấy đại quân Bắc Mạc đuổi tới nơi vội vàng bày trận nghênh địch. Nhưng số lượng kỵ binh quân Giang Bắc vốn nhiều lắm, Trương Sinh lại mang nửa tập kích đại doanh lương thảo của Bắc Mạc, cho nên ở đây cũng chỉ còn lại hai ngàn, so với con số hai vạn thiết kỵ Bắc Mạc có chút đáng thương.



      Hai ngàn đối đầu với hai vạn, lại ở vùng đất bằng phẳng, thắng bại cơ hồ .



      Kỵ binh Bắc Mạc đều có chút thể kiềm chế được, song đại tướng quân Thường Ngọc Thanh lại vẫn như trước hạ lệnh xung phong. ta vốn luôn tìm cơ hội được sớm cùng quân Giang Bắc dã chiến, giờ khi chặn được quân Giang Bắc ở nơi này, ta lại bắt đầu cảm thấy có chút do dự. Thường Ngọc Thanh rất hiểu A Mạch, nàng thể là người dễ dàng khoanh tay chịu chết. Quả nhiên, kỵ binh quân Giang Bắc sau khi bày trận liền rất nhanh rút lui, lộ ra ba trăm cỗ chiến xa nấp ở phía sau.



      Thường Ngọc Thanh rốt cục mỉm cười, ra là muốn dùng xa trận chống lại kỵ binh. Dựa vào chiến xa vững chắc để cản trở kỵ binh đánh sâu vào trận địa, duy trì hoàn chỉnh mặt trận phe mình. Đồng thời, vì chiến xa phân bố dày đặc trong trận, gian trong khe núi rất chật hẹp, khúc khuỷu, kỵ binh rất khó có thể xen kẽ thần tốc, hành động chắc chắn bị hạn chế rất lớn… Thế nhưng, tuy xa trận có chút ưu thế đối với kỵ binh, lại khó có thể chống lại tấn công linh hoạt của bộ binh, đồng thời lại có nhược điểm trí mạng, đó là e sợ hỏa công, lại thêm xa trận lấy việc phòng thủ là chính, về cơ bản rất bất lợi cho việc chủ động xuất kích cũng như tấn công tác chiến.



      A Mạch, ngươi khiến cho ta có chút thất vọng rồi. Thường Ngọc Thanh khẽ cong khóe môi cười, dặn dò Thường Ngọc Tông: “Chuẩn bị hỏa tiễn và cỏ khô để đốt xe.”



      Thường Ngọc Tông cũng là người thông thạo binh thư, tất nhiên biết Thường Ngọc Thanh muốn dùng hỏa công để đối phó xa trận, liền vội vàng sai người bố trí hỏa tiễn cùng cỏ khô. Phía bên kia, mấy trăm cỗ chiến xa của quân Giang Bắc nhanh chóng áp sát vào mô hình trận địa, hơn nữa, dàn trận cũng chẳng theo đội hình thông thường, như mô hình trận địa hình bán nguyệt, hình vuông phân bố theo chiều dọc, mà là trước sau lần lượt thay đổi xếp thành mấy hàng, sau đó tiến rất nhanh về phía quân Bắc Mạc.



      Quân Bắc Mạc nhìn mà bất giác có chút hồ đồ, xa trận đều lấy phòng ngự làm chủ, chưa bao giờ thấy chiến xa lại được đẩy như điên lên phía trước như thế này! Quân Giang Bắc muốn làm gì vậy? Mắt thấy khoảng cách giữa hai quân càng lúc càng gần, Thường Ngọc Thanh mặc dù nhất thời hiểu A Mạch rốt cuộc giở trò bịp bợm gì, song cũng thể để chiến xa của địch quân đánh sâu vào trận địa của quân mình, liền bình tĩnh hạ lệnh cho kỵ binh phía trước tấn công quân Giang Bắc.



      Mà chiến xa của quân Giang Bắc khi vọt tới chỉ còn cách kỵ binh quân Bắc Mạc khoảng hai trăm trượng liền đột ngột dừng lại, những tấm chăn thô phủ chiến xa rốt cục bị hất ra, để lộ những cỗ sàng nỏ được cố định bên … Tầm bắn của cung tên thể so với sàng nỏ, loại vũ khí này do vài binh lính kéo trục cơ quan mà bắn nỏ, tầm bắn có thể đạt tới ba trăm bước. Thiết kỵ Bắc Mạc vừa mới xung phong, tên nỏ của quân Giang Bắc xé gió bay tới.



      Dùng gỗ làm thân, đuôi gắn lông vũ, nếu gọi là tên, chi bằng gọi là ngọn thương gắn lông vũ còn chính xác hơn, hầu như mỗi ngọn thương rơi xuống đều khiến cho kỵ binh cả người lẫn ngựa đều ngã lăn mặt đất, thậm chí có ngọn thương còn đâm xuyên qua cả mấy kỵ binh. Đại quân Bắc Mạc đột nhiên bị tấn công liền trở nên hồ đồ, đội kỵ binh xung phong này lập tức chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thậm chí ngay cả đại đội kỵ binh chưa xung phong ở phía sau cũng trong phạm vi công kích của tên nỏ. Mỗi loạt tên nỏ hạ xuống, lại có loạt thiết kỵ Bắc Mạc ngã nhào, trận địa kỵ binh trở thành tấm bia ngắm tốt cho cánh quân mới của quân Giang Bắc.



      Lúc này, ngàn vạn lần còn cách để lùi về phía sau. Thường Ngọc Thanh lấy lại phản ứng, lạnh giọng hạ lệnh cho cánh trái đánh sâu vào trận địa cánh phải của địch quân, chư quân còn lại tiếp tục đánh sâu vào trận địa của quân Giang Bắc.



      Thường Ngọc Thanh suy nghĩ rất ràng, sàng nỏ của quân Giang Bắc tuy lợi hại, cùng lắm cũng chỉ có ba trăm cái, chỉ cần có thể chạy vọt vào trong trận địa của quân Giang Bắc, đại quân Bắc Mạc liền xoay chuyển thế cục. Mà kỵ binh khi tấn công vào trận địa của bộ binh, nhằm vào cánh phải của đối phương là có lợi nhất. Bởi vì thế trận trường thương mặc dù có thể khắc chế kỵ binh, nhưng trận địa biến hóa linh hoạt, nếu kỵ binh đối phương đột nhiên thay đổi phương hướng tấn công, tốc độ đối phương sử dụng thuẫn và binh khí cũng chậm chạp lại. Cho nên, trong rất nhiều hướng trận của kỵ binh, quan trọng nhất chính là đối diện với tấm thuẫn.



      Mà mọi người đều biết, cách dùng đao thuẫn thông thường đều là tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm đao. Phòng ngự cánh trái vì vậy rất thuận tiện, chỉ cần nhàng di động cánh tay trái là có thể hướng tấm thuẫn về phía kỵ binh, che chắn cho bản thân. Nhưng nếu đối phương đánh sâu vào cánh phải, đao thuẫn thế nào cũng thể đổi chỗ cho nhau được, khi như vậy, đao thuẫn thể bảo vệ mình mà phơi bày phía sau lưng cho đối phương, khi trong tay đối phương còn dư thừa kỵ binh, hậu quả dám tưởng tượng.



      thể , là tướng lãnh kỵ binh, Thường Ngọc Thanh chỉ huy vô cùng xuất sắc, đáng tiếc, mọi chuyện đời thường hay thay đổi. Chiến xa quân Giang Bắc sau khi bắn ra loạt tên nỏ cuối cùng, những binh lính điều khiển xe lập tức đẩy xe rút sang hai cánh. Hắc Diện mọi ngày huấn luyện quân hà khắc rốt cục cũng thấy được hiệu quả, những cỗ xe được đẩy rất nhanh, chỉ trong chớp mắt dùng xe bày thành trận địa bảo vệ binh lính ở hai cánh, tiếp tục bắn tên nỏ. Đồng thời, kỵ binh quân Giang Bắc vẫn chờ ở phía sau trận liền phóng ngựa vọt ra.



      Hai cánh là sàng nỏ bắn tên dày đặc, phủ đầu là lang nha bổng giáng xuống bốn bề, thiết kỵ Bắc Mạc chưa bao giờ gặp phải kiểu tấn công như thế này, đội hình nhanh chóng rối loạn. Nhưng thiết kỵ Bắc Mạc có thể xưng bá thiên hạ, chắc chắn phải có chỗ hơn người, hơn nữa, kỵ binh quân Giang Bắc mặc dù dũng mãnh lại cũng ham chiến, chỉ đột phá vào trong trận địa của kỵ binh Bắc Mạc phen rồi ngay lập tức rút , cho nên, kỵ binh Bắc Mạc mặc dù tổn thất ít, lại vẫn vọt được tới trước trận địa của bộ binh quân Giang Bắc.



      Nhưng, bọn họ cũng rất nhanh liền phát ra rằng phe mình tuy vọt tới trận địa của bộ binh quân Giang Bắc, lại bị chiến xa ngăn cản.



      biết từ khi nào chiến xa của quân Giang Bắc lại từ hai cánh đẩy trở lại, những tấm bình phong vốn vẫn đặt ở càng xe được mở ra, dựng ở bên bánh xe thành chiếc hộp lớn, mấy trăm cỗ chiến xa có thể sóng vai nối liền nhau, xếp thành trận địa vòng tròn ngăn kỵ binh Bắc Mạc ở bên ngoài.



      Hàng trăm mũi tên nỏ trong xa trận đồng loạt bắn ra, kỵ binh Bắc Mạc lại trở thành bia ngắm.







      ——————————



      Chú thích:

      1- Tiết lập xuân: Tiết Lập xuân là khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Theo quy ước, tiết lập xuân là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 4 hay 5 tháng 2 (dương lịch) khi kết thúc tiết đại hàn và kết thúc vào khoảng ngày 18 hay 19 tháng 2 trong lịch Gregory theo các múi giờ Đông Á khi tiết vũ thủy bắt đầu.

      Ngày lập xuân được coi là ngày bắt đầu mùa xuân ở Việt Nam, Trung Quốc và số nước khác gần khu vực xích đạo ở Bắc bán cầu Trái Đất.

      Hàng năm chỉ có 1 tiết Lập xuân kéo dài khoảng 2 tuần là hết. Tiết Lập xuân thường vào cuối năm cũ đến đầu năm mới (năm lịch).

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 117

      ĐẠI CHIẾN (HẠ)





      Sắc mặt Bắc Mạc đại tướng quân Thường Ngọc Thanh xanh mét nhưng vẫn trấn định như trước, mặc dù xa trận có thể ngăn cản kỵ binh, nhưng đối với bộ binh lại thể. Thường Ngọc Thanh quả quyết ra mệnh lệnh cho kỵ binh xuống ngựa, ý đồ lấy bộ binh tấn công, phá vỡ xa trận của quân Giang Bắc. Đồng thời, phái người phi ngựa truyền lệnh cho tiên phong Bắc Mạc Phó Duyệt chặn ở khe núi Phi Long từ phía sau tấn công vào trận địa của quân Giang Bắc.



      Kỵ binh Bắc Mạc biến thành bộ binh, song rất nhanh có người liền kinh hãi phát ra những tấm bình phong của xa trận lại có thể cử động được hai cánh ra trước sau, giống như cánh cửa, cho phép bộ binh có thể ra vào. đợi cho “Bộ binh” Bắc Mạc kịp cao hứng, những “Tiểu ban sát thủ” vẫn giấu sau xa trận của quân Giang Bắc đột nhiên theo cánh cửa nhảy vọt ra. ra người ta dùng cánh cửa kia để che dấu người cùng nhà…



      Sau khi vô số “Bộ binh” Bắc Mạc hy sinh, quân Bắc Mạc cuối cùng cũng vượt qua kỵ binh, phá tan phòng tuyến “Sát thủ”, tới trước trận địa của bộ binh quân Giang Bắc, nhưng chuyện khiến cho người ta phiền muộn đến hộc máu lại xảy ra, trận địa bộ binh hàng ngũ vốn rất chỉnh tề lại bắt đầu phân tán, lúc hợp thành chẳng có bao nhiêu tiểu đội, nhưng giờ lại bung ra đón đánh tấn công của kỵ binh Bắc Mạc.



      Kỵ binh Bắc Mạc trong lòng rất buồn bực, sao bỗng nhiên lại thay đổi thế này? Sao lại xòe ra thành thế trận hình sao?



      Thế trận hình sao, phân hợp bất thường, nghe thấy tiếng trống tụ, nghe thấy tiếng chuông tan. Khi kỵ binh tới tiếng chuông vang lên, quân chia làm hơn mười cụm; tùy theo kỵ binh mà tách ra, nghe theo tiếng trống mà tụ lại. trắng ra chính là khi kỵ binh vọt tới trực tiếp đối đầu, chỉ cố hết sức tránh , khi kỵ binh chuyển hướng hoặc giảm tốc độ, bộ binh lại quây lại, tạo thành thể hỗn độn giữa địch và ta.



      ra đấu pháp này rất vô lại, mang dáng dấp của bọn lưu manh đường phố, cùng ngươi khác chạm trán chính diện mà là lũ lượt ùa lên, điểm chú trọng chính là trong địch có ta, trong ta có địch. ngươi cứ đánh , dù sao mọi người đều lẫn lộn cùng chỗ, chừng khi đao, tên xuất ra kẻ phải nhận lấy có khi lại chính là người cùng nhà với ngươi, nhưng nếu ngươi đánh, lại càng tốt, đao, tên của địch quân nhất định chiếu cố tốt đến ngươi.



      Bởi vì sợ ngộ thương người cùng nhà, nên kỵ binh dám tự do rong ruổi, vì thế mà lực tấn công cũng giảm mạnh, hơn nữa, nếu cứ như vậy, đừng là kỵ binh bị đánh bại mà ngay cả chạy cũng thể chạy thoát. Tuy là vậy, nhưng để vận dụng được trận thế này lại rất khó.



      Đầu tiên, làm lưu manh cũng là cần phải có dũng khí rất lớn! Vậy đây chính là lưu manh sao, à, phải, đây chính là những bộ binh sợ chết, bằng trái phải bốn bề đều có kỵ binh của địch, dám chắc sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, chỉ cần bộ binh chạy trốn, kỵ binh liền đuổi theo chém giết, dễ dàng chẳng khác gì cắt lúa mạch.



      Thư hai, sức chiến đấu của từng binh sĩ bộ binh và tiểu đội nhất định phải mạnh mẽ, ưu việt hơn đối phương, bởi vì bộ binh nếu phối hợp chặt chẽ, nếu sức chiến đấu của bản thân mình còn mạnh, chính là từ tìm cái chết, ví dụ như từng dùng qua thế trận này là Bắc phủ và Nhạc gia, đây đều là những thế hệ tinh binh hiếm thấy.



      Nhưng ngay cả như vậy, cái gọi là “Trận địa như hình sao, huyết chiến trở về”, khi được sử dụng, có nghĩa là trận huyết chiến vô cùng khốc liệt sắp bắt đầu.



      Nhưng kỵ binh Bắc Mạc vẫn chưa thấy sợ hãi, chảy trong cơ thể họ là bầu máu nóng thiện chiến nên bọn họ sợ huyết chiến, bọn họ chỉ sợ đám mọi rợ Nam Hạ yếu đuối dám ứng chiến. Vì thế, kỵ binh Bắc Mạc chỉ nở nụ cười, tay vung loan đao tiếp tục tiến về phía trước. Đáng tiếc, bọn họ rất nhanh liền phát mình lại sai lầm rồi.



      Những tiểu đội khoảng hơn mười người được phân tán ra của quân Giang Bắc rất kỳ quái, vũ khí lại có đủ loại dài ngắn khác nhau. Phía trước là những tấm thuẫn yểm hộ cho đội ngũ phía trước, tay cầm khiên mây phủ phục xuống đất, chuyên dùng để cản trở vó ngựa của địch nhân, phía sau có hai binh sĩ tay cầm lang tiển dài hơn trượng, tay cầm thuẫn yểm hộ cùng trường thương tiến lên tấn công. Tiếp theo là bốn binh sĩ tay cầm trường thương, mỗi bên hai người, chia nhau cầm thuẫn cùng lang tiển phối hợp chặt chẽ hai bên trái phải phía trước, tiếp sau đó còn sử dụng đoản đao và binh khí ngắn để ngừa địch nhân vòng lại tấn công.



      Loại trận pháp này, dùng việc phân công tác chiến của các binh lính trong tiểu đội để bù lại nhược điểm của từng binh sĩ khi giao chiến.



      Điều khủng khiếp nhất còn ở phía sau, theo tiết tấu trống trận mà quân Giang Bắc biến hóa, vốn dĩ mỗi tiểu đội có mười người nhưng giờ lại bắt đầu chia ra, trở thành hai người, ba người hàng ngũ hơn…



      Trận tuy , nhưng lực sát thương lại vẫn khủng khiếp như trước!



      Trải qua trăm đắng nghìn cay, tốc độ của kỵ binh cùng ưu thế xung lượng sớm biến mất hầu như còn, loan đao chém xuống lập tức bị thuẫn chặn lại, người ngồi ngựa còn chưa kịp phản ứng, sau tấm thuẫn lại đột nhiên xuất trường thương đâm tới, lập tức đẩy kỵ sĩ rơi xuống, ngay sau đó, biết cương đao lại từ đâu xuất … Mất mạng, ra lại là chuyện đơn giản như vậy.



      Thường Ngọc Tông chém giết khiến trong mắt biến thành mảnh màu đỏ tươi, lại vẫn ngăn được tình thế thảm bại. Cánh quân của Phó Duyệt tấn công quân Giang Bắc giờ này vẫn chưa thấy động tĩnh. Trương Sinh cùng hai ngàn kỵ binh, thần biết quỷ hay, đột nhiên lại xuất phía sau đại quân Bắc Mạc, ba vạn thiết kỵ Bắc Mạc cuối cùng cũng bắt đầu tan rã.



      trận kéo dài đến tận khi trời chạng vạng, chiến trường quang cảnh bừa bãi, hỗn độn. Có chiến xa của quân Giang Bắc trúng hỏa tiễn Bắc Mạc bốc cháy, khói đen đạc quánh bay lên đến tận trời. Nhưng càng nhiều hơn nữa là thi thể của kỵ binh Bắc Mạc, máu của người và của ngựa hòa lẫn vào nhau, khiến mặt đất vừa mới xanh tươi trở lại sau mùa đông lại bị nhuộm thành màu hồng nhợt nhạt.



      Thường Ngọc Thanh đem theo tàn quân Bắc Mạc rút lui đến miếu Trình gia cách phía nam thành Thanh Châu mấy chục dặm mới dừng lại, khi truyền lệnh chỉnh đốn lại các bộ phận mới phát tiên phong Thường Ngọc Tông vẫn chưa theo kịp. Những tướng lãnh bên cạnh Thường Ngọc Thanh ít người xuất thân từ Thường phủ, đều thân thuộc với Thường Ngọc Tông, thấy vậy, trong mắt khỏi đều có chút đỏ lên, bọn họ hướng về phía Thường Ngọc Thanh năn nỉ: “Đại tướng quân, chúng ta quay lại cứu Thập Nhất Lang !”



      Thường Ngọc Thanh sắc mặt lạnh lùng, khóe môi khắc nghiệt chút huyết sắc, im lặng nhìn mọi người lát, lạnh giọng hạ lệnh cho phó tướng Phùng Nghĩa: “Chỉnh đốn lại tàn quân, tạm thời nghỉ ngơi hồi phục, đợi sáng sớm ngày mai đánh lén đại doanh quân Giang Bắc.”



      Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, ngay lập tức có tướng sĩ truy vấn: “Vậy còn Thập Nhất Lang làm sao bây giờ?”



      Thường Ngọc Thanh lạnh lùng đưa mắt nhìn người nọ, để ý đến, tiếp tục căn dặn Phùng Nghĩa: “Quân Giang Bắc nhất định muốn thu dọn chiến trường, tối nay chắc chắn thể quay về thành Thanh Châu, nên hạ trại ở ngoài khe núi Phi Long. Bọn họ vừa mới thắng trận khó tránh khỏi nảy sinh kiêu ngạo, bảo vệ doanh trại quá nghiêm ngặt. Lát nữa ngươi dẫn quân ra vẻ chạy về phía tây, vượt qua núi Thúy Bình lấy ra ngàn quân tinh nhuệ dấu tại đó, còn lại vẫn tiếp tục chạy về phía tây. ngàn quân tinh nhuệ này đợi đến giờ sửu xuất binh, vòng trở lại phía đông nam doanh trại của đại quân Giang Bắc thừa dịp đêm tối tập kích doanh trại…”



      Phó tướng Phùng Nghĩa thấy Thường Ngọc Thanh giao nhiệm vụ ràng như thế, trong lòng vừa sợ vừa nghi, khỏi lên tiếng hỏi: “Đại tướng quân! Ngài đây là?”



      Thường Ngọc Thanh như trước nghiêm mặt, trầm giọng hỏi: “Ngươi nghe hiểu được sao?”



      Phùng Nghĩa đành phải gật đầu: “Mạt tướng hiểu, chỉ có điều…”



      chỉ có điều gì hết!” Thường Ngọc Thanh lạnh giọng cắt ngang lời Phùng Nghĩa, cầm trường thương sải bước đến bên Dạ Chiếu Bạch, lại xoay người dặn ta: “Ta quay lại cứu Ngọc Tông, nếu thành công về phía tây bắc, thay ngươi thu hút chú ý của quân Giang Bắc. Phó Duyệt vẫn có hồi , sợ là dữ nhiều lành ít. Nếu ngươi tập kích doanh trại thất bại, cần tiếp tục suy tính nhiều, lập tức dẫn đại quân lui về Võ An, phòng thủ vững chắc đợi viện quân! Nhớ kỹ, nhất thiết được tấn công thành Thanh Châu!”



      Thường Ngọc Thanh xong liền giục ngựa muốn , Phùng Nghĩa bước lên phía trước đưa hai tay ra ngăn trước ngựa của Thường Ngọc Thanh, gấp giọng khuyên nhủ: “Đại tướng quân! Ngài thể , ta cứu Thập Nhất Lang, ngài là chỉ huy cao nhất của đại quân, có ngài lòng quân bất ổn, ngài tuyệt đối thể đưa mình vào chỗ hiểm!”



      Thường Ngọc Thanh lạnh lùng : “Nếu ta , Mạch Tuệ sao có thể tin đại quân Bắc Mạc của ta tan tác trốn về hướng tây?” xong lạnh giọng quát tiếng: “Tránh ra!”



      Phùng Nghĩa nhúc nhích chút nào, Thường Ngọc Thanh cười lạnh tiếng, giục ngựa lui về phía sau vài bước, đột nhiên phi về phía trước, Dạ Chiếu Bạch vươn người nhảy lên, bay vọt qua đầu Phùng Nghĩa, nhanh như chớp phi về hướng bắc. Thân vệ của Thường Ngọc Thanh sợ lạc mất ta, đều vội vàng lên ngựa đuổi sát theo phía sau, hàng mấy chục kỵ mã nhằm thẳng về phía khe núi Phi Long.



      Trước khe núi Phi Long, quan quân nhu quân Giang Bắc Lý Thiếu Hướng vốn mai danh tích trong suốt thời gian diễn ra trận chiến rốt cuộc lại bắt đầu trở nên sinh động, còn may mắn còn tồn tại chiến mã, loan đao sắc bén của quân Bắc Mạc… Sắc trời bắt đầu tối, ánh mắt Lý Thiếu Hướng lại như thể tỏa ra ánh kim quang, vung hai cánh tay chỉ huy binh lính doanh trại quân nhu thu nhặt chiến lợi phẩm chiến trường, la hét đến khàn cả giọng, nước miếng văng khắp nơi.



      Trong quân Giang Bắc có quy định, sau khi kết thúc trận đánh, kỵ binh cùng bộ binh chủ lực phải nhanh chóng chỉnh đốn lại hàng ngũ để ngừa địch quân tấn công trở lại, việc thu dọn chiến trường do binh lính của doanh trại quân nhu phụ trách. Vì trận đánh hôm nay thắng rất oanh liệt, thiết kỵ Bắc Mạc lại được trang bị tốt nhất trong đại quân Bắc Mạc, cho nên Lý Thiếu Hướng nhất thời cảm thấy nhân số trong doanh mình đủ dùng.



      Lý Thiếu Hướng suy nghĩ, rồi nhấc chân chạy tới doanh trại bộ binh ở sườn tây chiến trường, tìm thống lĩnh bộ binh Vương Thất, thẳng vào vấn đề: “Ngươi cho ta mượn doanh để dùng, ta muốn thu gom chiến mã bị chết của thát tử đem về, dùng da ngựa làm ủng cho các ngươi.”



      Vương Thất chịu cho mượn người, từ chối : “Giày ủng chỉ dùng cho kỵ binh, bộ binh doanh của ta cần cái này, ngươi tìm Trương Sinh mà mượn người.”



      Lý Thiếu Hướng chịu từ bỏ hy vọng, híp mắt nháy nháy vài cái rồi lại du thuyết: “Ngươi chẳng phải còn có đội thám báo nữa sao? Cũng phải dùng mà!”



      Vương Thất nghe xong bất giác có chút động tâm, nghĩ nghĩ lát liền đồng ý, kêu viên tướng thủ hạ đem theo doanh thắp đuốc theo Lý Thiếu Hướng thu dọn chiến trường. Khi A Mạch mang theo Lâm Mẫn Thận, Trương Sĩ Cường phi ngựa từ xa tới, bộ binh doanh vừa mới bị Lý Thiếu Hướng lần nữa mang về đến chiến trường. A Mạch thấy vẫn có binh lính chủ lực của bộ binh doanh ở lại chiến trường bất giác có chút kinh ngạc, quay đầu phân phó thân binh bên cạnh đến hỏi xem xảy ra chuyện gì, lát sau, Lý Thiếu Hướng cùng thân binh kia trở lại, đến trước ngựa A Mạch cười hì hì : “Là ta mượn binh từ chỗ Vương Thất, hôm nay thát tử bỏ lại ít đồ tốt, nếu lấy rất đáng tiếc!”



      A Mạch nghe xong tức giận đến nỗi mày kiếm dựng ngược, cố gắng nén nỗi tức giận lại trong lòng, lại lệnh cho thân binh truyền Vương Thất đến. Sau lúc lâu, Vương Thất cưỡi ngựa đến, từ xa kêu lên rất lớn: “Đại nhân, có chuyện gì vậy?”



      A Mạch mặt trầm, giục ngựa tiến lên vung tay quất cho Vương Thất roi. đến Vương Thất nhất thời bị A Mạch đánh mà hóa ngây ngốc, ngay cả mọi người bên cạnh A Mạch cũng có chút sửng sốt. A Mạch mặc dù là chủ tướng quân Giang Bắc, nhưng đối nhân xử thế vẫn rất hiền hoà lễ độ, chưa bao giờ thấy nàng tức giận đến như thế, chứ đừng là vung roi với tướng lĩnh cao cấp trong quân.



      A Mạch cả giận : “ giờ là lúc nào! Ngươi tăng cường bảo vệ doanh trại, lại gọi người đến thu dọn chiến trường, ngươi chán sống rồi chắc?”

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 118

      SINH MỆNH





      Vương Thất cúi đầu im lặng, mặt Lý Thiếu Hướng có chút ngượng ngùng, ta biết A Mạch vì nể mình từng làm đội trưởng của nàng, bận tâm đến thể diện của ta nên mới trút cơn giận lên đầu Vương Thất. Lý Thiếu Hướng do dự chút rồi : “Đại nhân, là lỗi của mạt tướng.”



      A Mạch lạnh lùng liếc xéo ta cái rồi tiếp: “Ta chưa đến ngươi, ngươi chỉ biết nghĩ đến những thứ vật dụng linh tinh! Nhưng nếu đến tính mạng cũng còn những thứ vớ vẩn ấy còn dùng làm cái rắm gì!”



      Lý Thiếu Hướng liên tục gật đầu vâng dạ, Vương Thất vẫn buồn bực gì, hiển nhiên trong lòng có chút phục. Lí Thiếu Hướng vội vàng kéo Vương Thất rồi với A Mạch: “Chúng ta về tăng cường phòng thủ doanh trại.”



      A Mạch liếc Vương Thất cái, lạnh giọng : “ với Hắc Diện dùng xe bảo vệ doanh, tăng cường ngoại tham(1) và ngoại phụ(2), đề phòng thát tử tập kích doanh trại!”



      Vương Thất rầu rĩ đáp lại rồi xoay người định , bỗng cách đó xa, đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của binh sĩ trong doanh. Đám người A Mạch nghe vậy đều quay lại nhìn, chỉ thấy trong ánh lửa bập bùng, mấy binh sĩ quân Giang Bắc tay cầm thương đều nhất tề nhằm thẳng vào thứ gì đó, có tên lính quay đầu về phía Vương Thất hô: “Vương tướng quân! Bên này có con cá lớn!”



      Vương Thất nhìn A Mạch, rồi xoay người bước nhanh về hướng đó, khi đến gần mới nhìn bọn lính dùng thương chĩa vào thát tử bị thương ngã xuống đất. Chỉ thấy người tên thát tử này có rất nhiều vết thương, áo giáp đầy máu, chân vặn vẹo theo góc rất quái dị, dường như bị gãy. Vương Thất cầm đuốc từ tay tên lính bên cạnh thận trọng soi, thấy người này cùng lắm chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt có chút sạm lại, mặt mày vốn trong sáng nhưng lúc này vì căm giận mà có chút khó coi, cau mày quắc mắt nhìn mình trừng trừng… Trông có chút quen mắt, dường như rất giống với dáng vẻ của Thường Ngọc Thanh ngày ấy ở dưới thành Thanh Châu cưỡi ngựa, cầm thương ngang người.



      Trong lòng Vương Thất đột nhiên bừng tỉnh, nhất thời vừa mừng vừa sợ, nhịn được lớn tiếng kêu lên: “Đại nhân! Chúng ta đúng tóm được con cá lớn!” Vương Thất quay về phía A Mạch hưng phấn kêu lên: “Đại nhân, ngài mau tới đây xem! Là Thường Ngọc Thanh, Thường Ngọc Thanh! Chúng ta bắt được Thường Ngọc Thanh!”



      Bên kia, A Mạch nghe thấy vậy sửng sốt, bên này, tên thát tử kia nhổ mạnh búng máu về hướng Vương Thất, khàn giọng mắng: “Hừ! Đồ tiểu nhân ngạo mạn mơ tưởng hão huyền, đại tướng quân của chúng ta sao có thể rơi vào tay lũ trộm cắp các ngươi! Sớm muộn gì ngài ấy cũng tiêu diệt sạch các ngươi, đem lũ người bọn ngươi treo hết lên công thành Thanh Châu!”



      Binh sĩ quân Giang Bắc thấy vậy liền nâng trường thương lên định đâm xuống, lại bị Vương Thất đưa tay ngăn lại. Vương Thất chút hoang mang lau vết bẩn thấm góc áo, lúc này mới giương mắt nhìn về phía thát tử kia, nhấc chân đá vào vết thương chân ta, dữ tợn mắng: “Xem ai treo ai lên cửa thành trước, lát nữa lão tử liền đem ngươi đưa treo lên đó!”



      “Vương Thất! Dừng lại!” A Mạch giục ngựa đến ngăn Vương Thất, cúi đầu nhìn về phía người nọ, thấy mặt mũi ta quả nhiên có vài phần tương tự với Thường Ngọc Thanh. A Mạch lại đưa mắt nhìn áo giáp được chế tạo bằng thép rất tinh xảo người ta, sau đó : “ ta phải là Thường Ngọc Thanh, chắc là Thường Ngọc Tông.”



      “Thường Ngọc Tông?” Vương Thất sửng sốt, quét mắt nhìn người nọ, quay đầu lại hỏi A Mạch: “Chính là Thường Ngọc Tông bị chúng ta tiêu diệt ba vạn tinh kỵ binh ở Bạch Cốt Hạp?”



      A Mạch gật đầu.



      Vương Thất khỏi vừa cười vừa : “Khó trách nhìn lại thấy quen mắt đến vậy, hóa ra là người quen cũ .” xong, liền ngồi xổm xuống bên cạnh, cười hỏi Thường Ngọc Tông: “Này? Ngươi từng thất bại trong tay chúng ta lần rồi, sao lại nhanh quên nhau thế?”



      Mọi người trong quân Giang Bắc nghe xong đều cười ầm lên, Thường Ngọc Tông tức giận đến đỏ bừng sắc mặt, lớn tiếng kêu lên: “Muốn giết giết , đừng làm mấy cái trò như đàn bà ấy nữa!”



      ta gào thét như vậy lại càng khiến cho quân Giang Bắc cười lớn hơn, ngay cả khóe miệng A Mạch cũng khỏi lộ ra ý cười, dặn dò Vương Thất: “Tìm thầy lang khám cho ta, cẩn thận chút, đừng giết chết.”



      “Ta biết.” Vương Thất sảng khoái đáp, cười hì hì quay đầu nhìn A Mạch, nhanh chóng quên mất chuyện bị quất roi vừa rồi.



      Có tên lính liên lạc chạy lại bẩm báo A Mạch tình hình chiến đấu chỗ Mạc Hải. Trước trận đánh, tiên phong Bắc Mạc Phó Duyệt dẫn theo ba ngàn kỵ binh đón đánh, chặn đường rút lui của quân Giang Bắc ở hướng đông, ngờ A Mạch sớm có chuẩn bị, lệnh cho Hữu phó tướng quân Mạc Hải phục kích ở đó, vừa đúng lúc đối đầu với Phó Duyệt. Phó Duyệt bị mất tiên cơ liền rơi vào tình thế bất lợi đành phải mang binh chạy về hướng bắc. Mạc Hải đem quân đuổi theo đến bờ sông Tử Nha, Phó Duyệt sau khi vượt sông liền chạy dọc theo bờ sông theo hướng tây, Mạc Hải mặt đuổi theo đến bờ bên kia, mặt phái người quay về báo cáo với A Mạch.



      A Mạch cân nhắc lát, lệnh cho tên lính liên lạc kia trước với Mạc Hải theo dõi chặt chẽ động tĩnh của Phó Duyệt, còn tự mình xoay người tìm Từ Tĩnh. A Mạch vừa giục ngựa chưa xa, chợt nghe thấy tiếng trống cảnh báo từ xa xa truyền đến, tiếng trống dồn dập vừa mới vang lên liền im bặt, hiển nhiên là người đánh trống bị giết người diệt khẩu.



      Lúc này, là ai quay lại?



      Trong bóng đêm, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dòn dập từ xa truyền đến, cho đến khi tiếng kinh hô dừng lại. A Mạch vẫn chưa phản ứng gì, Lâm Mẫn Thận giục ngựa lên phía trước vài bước chắn trước ngựa của A Mạch. Cùng với tiếng vang của binh khí va chạm vào nhau, chiến mã màu trắng từ trong bóng đêm phi hết tốc lực đến, phía kỵ sĩ mặc áo giáp đen, tay cầm trường thương, đúng là đại tướng quân Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh!



      ra Thường Ngọc Thanh vẫn tìm thấy Thường Ngọc Tông, liền hướng về phía ánh lửa chạy vội tới, đường xông tới biết dùng thương đâm biết bao nhiêu binh sĩ quân Giang Bắc tiến lên ngăn, lớn tiếng gọi: “Thập Nhất Lang! Thập Nhất Lang!”



      Bên này, Vương Thất nâng Thường Ngọc Tông bị thương nặng định , nhìn thấy tình cảnh này nhất thời ngây ngẩn cả người. Thường Ngọc Tông nghe thấy có người gọi mình, liền vật lộn ngồi dậy, hướng về phía Thường Ngọc Thanh hô: “Thất ca! Ta ở đây!”



      Thường Ngọc Thanh nghe tiếng gọi vọng lại, khi thấy đó là Thường Ngọc Tông, trong lòng khỏi mừng rỡ, liền thúc ngựa chạy vọt về hướng Thường Ngọc Tông. Thường Ngọc Tông thấy vậy bỗng nhiên chống lại, phen đẩy tên lính bên cạnh kiềm chế ta ra, kéo cái chân bị thương chân lê về phía Thường Ngọc Thanh., Vương Thất trố mắt ra nhìn lập tức bừng tỉnh, chút nghĩ ngợi, liền vung đao chém về phía Thường Ngọc Tông, đại đao vừa lúc chém trúng lưng Thường Ngọc Tông, tiếng “Thất ca” trong miệng Thường Ngọc Tông còn chưa kịp kêu lên, thân thể đổ nhào xuống. Lúc này, Thường Ngọc Thanh phóng ngựa đến gần Thường Ngọc Tông, mắt thấy cảnh ấy, hai con ngươi thu lại, sát khí bùng lên, quát tiếng chói tai, trường thương trong tay như du long xuất đầu, đâm thẳng vào ngựa Vương Thất.



      A Mạch nhìn thấy từ xa, trong lòng cứng lại, thất thanh kêu lên: “Vương Thất! Chạy mau!”



      Vương Thất theo bản năng vung đao lên đỡ, nhưng trường đao trong tay còn chưa thu được về đến trước ngực, cảm thấy mũi thương lạnh buốt xuyên qua lớp áo giáp, đâm thấu qua ngực. Vương Thất nhất thời sửng sốt, có chút tin, cúi đầu nhìn trường thương trước ngực, dường như ta cảm thấy đau, chẳng lẽ đây là thân thể của mình sao?



      Thường Ngọc Thanh rút mạnh trường thương, thân thể Vương Thất khỏi cũng theo lực đó mà bước về trước bước, máu vọt ra.



      “Vương Thất!” A Mạch lớn tiếng hô, màng đến bất cứ cái gì, phóng ngựa vọt .



      Thân vệ sợ nàng xảy ra sơ xuất, vội vàng quất ngựa đuổi theo. Ngựa của Lâm Mẫn Thận còn chưa tới, người từ yên ngựa bay lên, lướt lên trước A Mạch, trường kiếm trong tay biến hóa liên tục thành mấy chiêu thức nhằm thẳng vào những chỗ yếu hại người Thường Ngọc Thanh.



      Thường Ngọc Thanh lập tức xoay lưng lại, múa trường thương nhất nhất hóa giải từng chiêu kiếm, rồi dùng trường thương đẩy Lâm Mẫn Thận lui từng bước, nhân đó cúi người nhắc Thường Ngọc Tông lên, lại vung thương ra bốn phía ngăn chặn tấn công quân Giang Bắc rồi phóng ngựa phá vòng vây chạy về hướng tây bắc.



      Chư tướng quân Giang Bắc phân ra ít người đuổi theo Thường Ngọc Thanh, còn lại vội vàng xuống ngựa chạy đến bên cạnh Vương Thất. A Mạch sớm ngã nhào xuống, đỡ Vương Thất lên, lấy tay giữ chặt miệng vết thương ngực ta, quay đầu khàn giọng quát: “ gọi thầy lang, nhanh gọi thầy lang!”



      Bên cạnh có người lên tiếng đáp lời, Lâm Mẫn Thận chạy lại, đề khí vận chỉ, điểm vội mấy đại huyệt người Vương Thất. A Mạch đưa mắt mong mỏi nhìn Lâm Mẫn Thận, Lâm Mẫn Thận khẽ lắc đầu. thương của Thường Ngọc Thanh đâm xuyên qua ngực, vết thương lại là chỗ yếu hại, sao có thể cầm máu được?



      Vương Thất lúc này mới cảm thấy đau đớn từ vết thương, run rẩy hỏi A Mạch: “Đại nhân, ta chết đúng ?”



      bậy!” A Mạch phẫn nộ quát,“Chết cái rắm! Đâu có ai chưa từng bị trúng qua vài đao.”



      Vương Thất nhìn chung quanh vòng, thấy mặt mọi người đều khó nén khỏi nét bi phẫn, trong lòng ta liền hiểu, đưa mắt nhìn A Mạch, run giọng : “A Mạch, ta có vài điều muốn với ngươi.”



      A Mạch cố gắng kiềm chế cảm giác tắc nghẹn trong cổ họng, mắng: “Sao lại nhiều lời vô nghĩa như vậy, ngươi cố gắng nghỉ lát , thầy lang đến bây giờ, cầm máu cho ngươi ổn thôi.”



      Lâm Mẫn Thận đứng dậy, cùng mọi người yên lặng tránh sang bên.



      Vương Thất cố gắng chịu đựng cơn đau ngực : “A Mạch, huynh đệ trong ngũ chúng ta có thể có được ngày hôm nay, khỏi nhờ vào hào quang của ngươi.”



      A Mạch mắng: “Bậy bạ!”



      Vương Thất để ý tới lời lẽ thô lỗ của A Mạch, chỉ tiếp tục : “Nhưng các huynh đệ cũng chưa từng bỏ mặc ngươi, các huynh đệ sợ bị người khác mắng là người làm quan cả họ được nhờ, cho nên mỗi lần đánh giặc đều liều mạng… Các huynh đệ… chưa từng bỏ mặc ngươi.”



      A Mạch cố gắng nhẫn nhịn nỗi bi thống trong lòng, cứng cỏi đáp: “Những điều này ta đều biết.”



      Sắc mặt Vương Thất trắng bệch, dần dần chuyển sang tái nhợt. Hơi thở của ta yếu dần, lại bắt đầu ho khan, miệng ói ra ngụm máu lớn, lúc này mới khàn khàn giọng trong cổ họng, gắng gượng : “A Mạch, khi ngươi còn ở trong ngũ từng , nếu ai chết trước, cha mẹ của người đó chính là cha mẹ của tất cả mọi người.”



      A Mạch cố sức gật đầu: “Ta vẫn nhớ!”



      Vương Thất cố mỉm cười, hơi thỏ yếu ớt, cố gắng : “Ngũ trưởng là người Võ An, trong nhà có mẹ già, mỗi tháng chỉ cần vài lượng bạc là đủ… Lão Hoàng là cẩm quan nhân, cha mẹ có huynh đệ chăm sóc, nương tử còn phải nuôi khuê nữ, ta từng nếu nương tử muốn thêm bước nữa tùy nàng… Nếu nguyện ý ở vậy… nuôi nấng mẹ con nàng đến khi trăm tuổi.”



      Cổ họng A Mạch nghẹn lại thể nên lời, chỉ có thể gắng sức gật đầu.



      “Ta là người trong gia trang của Thuận Bình Vương, trong nhà chỉ có ta là người con duy nhất, cha ta sợ ta ra bên ngoài bị người khác bắt nạt, cho nên đặt tên ta là Vương Thất, kẻ khác biết, còn tưởng rằng phía ta có rất nhiều huynh đệ, dám bắt nạt ta…” Thanh ngừng lại, Vương Thất thở hổn hển hồi, miễn cưỡng lấy từ trong ngực tấm huy hiệu tướng quân bằng đồng, run rẩy đặt vào tay A Mạch, thêm: “Ta vẫn chịu đổi tên, sợ cha mẹ ta biết ta làm tướng quân, bọn họ chỉ biết gọi nhi tử là Vương Thất…”



      Thanh của Vương Thất càng lúc càng , khoảng cách giữa các từ càng lúc càng dài hơn. “A Mạch,” Vương Thất chuyển hướng nhìn A Mạch, ánh mắt bắt đầu mất thần khí, thanh tiếng được tiếng mất, thể nghe , A Mạch ghé tai sát vào miệng ta, mơ hồ nghe thấy: “Ngươi… dùm với bọn họ cho ta… Vương Thất được làm tướng quân, Vương Thất…”



      Môi Vương Thất mấp máy mấy lần, cuối cùng thở dài hơi, hoàn toàn tiếng động, đầu chậm rãi nghiêng sang bên rồi đổ xuống, nặng trĩu cánh tay A Mạch, rất nặng, rất nặng…



      Người này, khi nàng mới vào quân doanh từng đánh nhau với nàng trận, sau đó cùng nàng bị phạt nhịn đói, vụng trộm chia nhau cùng ăn chiếc bánh bao. Người này, cùng nàng chinh chiến ngàn dặm của dãy Ô Lan, ràng đói đến lỏng cả thắt lưng, mà vẫn cười hì hì đem con thỏ vừa mới săn được ném cho nàng trước. Người này, ở trong quân luôn gọi thẳng nàng là A Mạch, chọc nàng phát cáu, nhưng chiến trường lại vung đao bảo vệ nàng. Người này, vừa mới điềm nhiên như khi bị trúng của nàng roi…



      Trong lồng ngực của A Mạch trào lên làn hơi nóng sôi trào, xông thẳng đến hốc mắt, hình như có gì đó từ trong mắt tràn ra, lăn xuống hai má.



      Trương Sĩ Cường đứng bên cạnh ngừng lấy mu bàn tay lau nước mắt, khàn khàn cổ họng gọi A Mạch: “Ngũ trưởng, Vương Thất…… ta chết rồi……”



      A Mạch hung tợn quay đầu trừng mắt nhìn ta, lớn tiếng quát: “Khóc! Khóc cái gì! phải là chết hay sao? Ai mà phải chết?”



      ——————



      Chú thích:



      1- Ngoại tham: Bố trí người canh gác bốn phía quanh doanh trong phạm vi 10 dặm, đề phòng cảnh giác, phòng ngừa có biến phải lập tức báo tin (chú thích của tác giả);



      2- Ngoại phụ: Bố trí 3 đến 5 người 1 tổ, ban đêm “cho quân trước hoặc nấp hai bên sườn, cứ 3 đến 5 dặm lại bố trí tổ ở những nơi hiểm yếu” mang theo trống trận, chỉ phụ trách việc quan sát tình hình địch quân, mà còn nhận biết khi có địch “xâm phạm đại doanh”, có nhiệm vụ “khua trống lớn”, dùng để kích động tâm lý chiến đấu. (chú thích của tác giả)

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 119

      TẬP KÍCH BAN ĐÊM



      Edit: Bui Thanh Sơn

      Beta: Mẹ Cún



      Trương Sĩ Cường kinh ngạc nhìn A Mạch, nên lời. Thầy lang vội vã theo thân binh chạy tới, nhìn thấy biểu của mọi người, trong lòng cả kinh, vội ngồi xổm xuống, đưa tay sờ vào cổ Vương Thất, nhưng mạch còn đập nữa, nơi đó sớm có hơi lạnh, tiếng động.







      A Mạch nhàng đặt Vương Thất nằm xuống mặt đất rồi đứng lên, gạt nước mắt mặt, lạnh giọng phân phó Trương Sĩ Cường: “Đưa Vương Thất về Thanh Châu, truyền lệnh cho Hạ Ngôn Chiêu tạm thời tiếp nhận bộ binh doanh.”







      Hạ Ngôn Chiêu vốn xuất thân từ quân Dự Châu, sau khi theo Thương Dịch Chi tiến vào núi Ô Lan từng làm giáo úy doanh thứ ba của quân Giang Bắc, là tướng quân của bộ binh quân Giang Bắc, giờ đến Thanh Châu là người kế nhiệm chức vụ phó thống lĩnh bộ binh doanh.







      Từ Tĩnh ở trong trướng, nghe tin Vương Thất gặp chuyện may vô cùng thảng thốt, ngồi lặng . Từ Tĩnh thấy A Mạch từ bên ngoài tiến vào, mặt mày lạnh lùng, trừ đôi mắt ửng đỏ, còn vẻ ngoài vẫn có gì thay đổi, trong lòng càng thêm lo lắng, vội đứng lên, buột miệng gọi: “A Mạch…”







      “Tiên sinh,” A Mạch ngắt lời Từ Tĩnh, luôn: “Phó Duyệt chạy về hướng tây bắc, Mạc Hải đưa quân đuổi theo. Tàn quân của Thường Ngọc Thanh tuy từ phía nam chuyển sang phía tây, nhưng vừa rồi Thường Ngọc Thanh lại mang theo mười mấy thân vệ về phía tây bắc, biết trước đó ước định với Phó Duyệt hay , hay chỉ là trùng hợp.”







      Từ Tĩnh thoáng trầm ngâm, : “Tuy Thường Ngọc Thanh vừa thất bại, nhưng thể khinh thường, nhất là bọn Phó Duyệt, tiếng là mấy ngàn kỵ binh chạy trốn, nhưng gân cốt vẫn chưa hề bị tổn thương, nếu chúng thừa dịp đêm xuống mà quay lại đánh úp rất nguy hiểm.”







      A Mạch gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy nên kêu Mạc Hải truy sát Phó Duyệt nữa.”







      chuyện Trương Sinh đem binh truy kích Thường Ngọc Thanh quay về, : “Thường Ngọc Thanh mang theo Thường Ngọc Tông cùng mấy thân vệ vượt qua sông Tử Nha, hợp quân cùng kỵ binh của Phó Duyệt, nhưng mấy người đuổi theo đám thân vệ của Thường Ngọc Thanh lại ai còn giữ được mạng sống.”



      Trương Sinh biết trong chuyện này Từ Tĩnh chắc chắn có dự liệu rồi nên cảm thấy lo lắng, chỉ sợ A Mạch vì cái chết của Vương Thất mà nhất thời mất bình tĩnh, vẫn cố chấp truy kích Thường Ngọc Thanh đến cùng, như thế ngược lại có thể trúng kế của ta. Ai ngờ sắc mặt A Mạch vẫn bình tĩnh, suy nghĩ lát rồi : “Kêu Mạc Hải phải cẩn thận, phái thám báo thăm dò bờ sông phía trước, chớ để trúng phục binh của Thường Ngọc Thanh.” A Mạch quay đầu lại nhìn Từ Tĩnh, lên tiếng dò hỏi: “Ngài ? Tiên sinh.”







      Từ Tĩnh cân nhắc lát rồi : “Kêu Mạc Hải dùng binh sĩ của doanh, cầm nhiều đuốc, giả như đại quân tiếp tục truy kích theo hướng tây, còn lại tìm nơi ổn thỏa lặng lẽ dừng lại, đề phòng Thường Ngọc Thanh thừa dịp đêm đến tập kích doanh trại.”







      A Mạch cũng hiểu được này kế rất tốt, liền cho lính liên lạc nhanh chóng truyền tin cho Mạc Hải. Trương Sinh thấy A Mạch và Từ Tĩnh còn có chuyện muốn , nên vội vàng tìm cớ lánh .







      A Mạch quay lại nhìn Từ Tĩnh, : “Tiên sinh, trận đối địch với Thường Ngọc Thanh chúng ta thoát hiểm, giờ còn Tiêu Dực ở Ký Châu, bằng ta thuận thế lấy luôn.”







      Từ Tĩnh khẽ vuốt chòm râu, : “Ngươi có tính toán gì ?”







      A Mạch thấy động tác quen thuộc này của Từ Tĩnh, liền biết ông ta có dự kiến trước, nên chỉ thản nhiên cười: “ ra ta vẫn chưa có dự tính gì, nhưng e là tiên sinh có diệu kế.”







      Từ Tĩnh nghe A Mạch như thế cũng tiếp tục làm ra vẻ huyễn hoặc nữa, cười cười : “Ngươi cho ta vạn binh, ta thay ngươi Ký Châu chuyến.”







      A Mạch có chút nghi hoặc, hỏi: “Tiên sinh đây là…?”







      Từ Tĩnh cười : “Nếu luận về dùng binh đánh giặc, lão phu bằng ngươi, nhưng nếu luận về uốn ba tấc lưỡi, lão phu tự tin là hơn ngươi bậc.”



      Đối với mồm mép của Từ Tĩnh, A Mạch vốn vẫn bội phục. Lúc mới đến Thanh Châu gặp Thương Dịch Chi, nàng cùng lắm mới chỉ thay đổi xiêm y, vậy mà khi quay lại Thương Dịch Chi tôn Từ Tĩnh lên làm thượng khách. Còn khi ở Dự Châu, chỉ nhờ vào phong thư, Từ Tĩnh có thể khiến cho Thạch Đạt Xuân vứt bỏ cả danh dự bản thân mà theo địch làm nội ứng… A Mạch khỏi mỉm cười, hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh muốn lễ trước binh sau với Tiêu Dực? vạn binh hơi ít, ta cấp cho tiên sinh hai vạn nhé.”











      Từ Tĩnh vuốt râu, lắc đầu : “ cần, cần, Ký Châu thể cường đoạt, chỉ có thể dùng trí.”



      A Mạch nghe xong càng cảm thấy hứng thú, liền hỏi: “Tiên sinh dùng trí như thế nào?”







      Từ Tĩnh trả lời: “Ta muốn tặng lễ vật cho Tiêu Dực!”







      “Tặng lễ vật?” A Mạch ngạc nhiên .



      Từ Tĩnh cười ha ha, đáp: “ sai, đúng là tặng lễ, hơn nữa chỉ tặng, mà còn phải là lễ vật hậu hĩ, chỉ cần phần hậu lễ này treo người của Tiêu Dực ta khiến ông ta còn hơi sức đâu mà tiếp tục cứng đầu nữa!”







      Từ lâu, triều đình Nam Hạ đối với vùng Giang Bắc là có lòng mà có sức. Tuy Tiêu Dực là thuộc hạ của Thương Duy lão tướng quân, nhưng ai đo được lòng người. giờ Thương Dịch Chi lại thầm tiếm quyền vào thời điểm nguy cấp, vào lúc mấu chốt này cần phải khiến cho Ký Châu bày tỏ quan điểm của mình. khi Tiếu Dực quay lưng bán đứng việc này cho hoàng đế, Thương Dịch Chi dù có lòng cũng đành phó mặc, ta phải là người vì con rận mà đốt cả tấm áo da.







      Kể từ đó, Tiêu Dực giữ chặt Ký Châu, chỉ ung dung chờ xem hoàng quyền ở Giang Nam rơi vào tay ai. Nếu rơi vào tay Thương Dịch Chi, Tiếu Dực đương nhiên ngoan ngoãn nghe theo sếp đặt của Thương Dịch Chi, nhưng nếu quyền lực vẫn do hoàng đế nắm chặt trong tay, Tiếu Dực trở thành mối họa lớn sau lưng quân Giang Bắc.







      Nay trong thành, Tiếu Dực ngồi vững chắc, thảnh thơi, cũng thực bình tĩnh.



      giờ, điều mà Từ Tĩnh muốn làm chính là túm lấy ông ta, để cho ông ta ngồi yên ổn trong thành, mà phải lựa chọn bên để theo. Có Thương Dịch Chi ngấm ngầm kéo xuống, Tiếu Dực thể nhảy được sang phía bên kia!







      A Mạch cân nhắc chút liền hiểu được ý tứ của Từ Tĩnh, lập tức : “Được, ta cho Mạc Hải cùng tiên sinh tặng lễ vật.”







      Từ Tĩnh gật đầu tán thưởng, do dự lát, sau lại khuyên A Mạch: “Là chiến tướng, chết sa trường là chuyện bình thường, chớ nên vì thế mà bị kích động, rối loạn tinh thần. Thường Ngọc Thanh sớm thành danh từ khi còn trẻ, quả tướng tài. Đối đãi với người này, được vội, được nóng, thể hoảng, thể loạn. vội tránh được liều lĩnh, nóng nảy tránh bị khích tướng, hoảng hốt ổn định được đại quân, loạn củng cố được trận địa. Chỉ có như thế, ngươi mới có thể khắc được ta, ngăn được ta, thắng được ta.”



      Lần này, A Mạch dám ngắt lời Từ Tĩnh, chăm chú lắng nghe, đợi Từ Tĩnh xong mới ngước mắt nhìn ông ta, mỉm cười : “A Mạch hiểu rồi, đa tạ tiên sinh chỉ bảo.”



      Nụ cười của A Mạch rất điềm đạm, ôn hòa, Từ Tĩnh thấy vậy cũng nhàng thở dài, vui buồn giận hờn lên mặt bất quá cũng hơn được thế này! Từ Tĩnh suy nghĩ lát rồi tiếp tục khuyên can nữa.







      A Mạch từ chỗ Từ Tĩnh ra, Lâm Mẫn Thận cùng Trương Sĩ Cường vẫn chờ bên ngoài. A Mạch biết Lâm Mẫn Thận võ công cao cường, tai thính mắt tinh, vừa rồi, những lời mình và Từ Tĩnh tất nhiên thể dấu được ta, cũng chẳng e ngại mà hỏi thẳng: “Ngươi nghĩ tối nay Thường Ngọc Thanh có đánh úp doanh trại ?”



      Lâm Mẫn Thận ngẩn ra, đáp: “Ta biết.”







      A Mạch cũng cười : “Thường Ngọc Thanh người này tất chướng mắt với quân của Mạc Hải, nên nếu muốn đánh úp doanh trại chắc chắn đánh thẳng vào đại doanh của chúng ta.” Nàng xong, xoay người phân phó Trương Sĩ Cường: “Ngươi thông báo với Hắc Diện, Trương Sinh và Hạ Ngôn Chiêu, gọi mấy người đến trướng của ta ngay.”







      Đám người Trương Sinh và Hắc Diện rất nhanh liền đến trướng của A Mạch. A Mạch nhìn sa bàn trước mặt đến xuất thần, nghe thấy có tiếng người tiến vào cũng ngẩng đầu lên, chỉ vẫy bọn họ đến bên cạnh sa bàn, chỉ vào cột mốc sa bàn : “Đại quân chủ lực của Thường Ngọc Thanh đại bại, chạy tán loạn qua núi Thúy Bình, đủ gây họa. Nhưng mấy ngàn kỵ binh trong tay Phó Duyệt chỉ gặp tổn thất , từ từ tiến theo bờ tây sông Tử Nha, thành tai hoạ ngầm. giờ Thường Ngọc Thanh lại hợp cùng Phó Duyệt, người này vốn giỏi tập kích ban đêm, lại có mấy ngàn tinh kỵ binh trong tay, sợ là chịu ngồi yên.”







      Hắc Diện đáp: “Vậy đem chiến xa tăng cường phòng thủ phía tây bắc được ?”



      A Mạch ngẩng đầu nhìn ta, khẽ lắc đầu: “ đủ, mấy trăm cỗ chiến xa kia đủ để áp chế ta.” Nàng lại cúi đầu quan sát kỹ sa bàn, lát sau liền chỉ vào hai con đường : “Nếu Thường Ngọc Thanh đến, tất theo hai lối này, Hạ Ngôn Chiêu, ngươi chia binh làm hai hướng phục ở hai địa điểm này, nhanh lên.”







      Hạ Ngôn Chiêu ôm quyền lĩnh mệnh, xoay người rời khỏi đại trướng sếp đặt binh mã. A Mạch lại hỏi Trương Sinh: “Chỗ ngươi còn bao nhiêu kỵ binh?”











      “Hơn ngàn bảy trăm người.” Trương Sinh đáp.







      A Mạch suy nghĩ, : “Trước đem kỵ binh của cánh quân mới giao cho ngươi chỉ huy, hạ trại ở phía nam đợi lệnh, người được cởi giáp, ngựa phải luôn sẵn sàng!”







      Màn đêm buông xuống, đại doanh quân Giang Bắc thay đổi tuyến phòng ngự. Đầu tiên, Hắc Diện đem chiến xa tăng cường phòng ngự phía tây bắc, tiếp đó, hai cánh quân bộ binh chủ lực vô thanh vô tức rời khỏi đại doanh về hướng tây bắc. Còn Trương Sinh lĩnh kỵ binh về phía tây nam, cách đại doanh mười dặm, sẵn sàng đón địch.











      Quân Giang Bắc chuẩn bị rất tốt việc đề phòng Thường Ngọc Thanh tập kích về đêm, chỉ có điều việc phán đoán phương hướng Thường Ngọc Thanh đánh lén lại có sai lệch…











      Đầu giờ dần, bên ngoài đại doanh quân Giang Bắc đột nhiên truyền đến tiếng trống cảnh báo.







      A Mạch thân giáp trụ chỉnh tề, chỉ tựa vào bên giường chợp mắt, nghe tiếng trống lập tức bừng tỉnh, nghiêng tai lắng nghe, phát tiếng trống truyền đến từ phía đông nam. A Mạch rùng mình, vội ngồi dậy, lấy bội đao chạy ra ngoài.







      Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, binh lính các doanh có phản ứng. Lâm Mẫn Thận, Trương Sĩ Cường cũng từ trong trướng của mình chạy tới, nhìn thấy A Mạch ra, Lâm Mẫn Thận khỏi hỏi: “Thanh là từ phía đông nam, xảy ra chuyện gì rồi?”



      A Mạch để ý tới câu hỏi của Lâm Mẫn Thận, mà quay lại trầm giọng phân phó Trương Sĩ Cường: “Lệnh cho Hắc Diện vẫn phòng thủ chặt ở phía tây bắc như trước, tránh trúng kế dương đông kích tây của Thường Ngọc Thanh. Đồng thời truyền lệnh cho Trương Sinh, đưa quân chạy tới phía đông nam quan sát kỹ, bảo đảm an toàn cho đại doanh .”



      Trương Sĩ Cường lĩnh mệnh mà . lát sau, Từ Tĩnh cũng chạy đến, lại có khoái mã thám báo chạy về bẩm báo với A Mạch: “Phía đông nam đại doanh phát có đại đội kỵ binh của thát tử giao chiến với đội binh mã trông rất tạp nham, các phía còn lại thấy xuất của quân địch.”



      Mọi người nghe xong đều sửng sốt, ngay cả A Mạch cũng khỏi cảm thất kỳ quái, vội hỏi thám báo: “Binh mã nào?”







      Thám báo đáp: “Cũng lắm, hình như là người của chúng ta, nhưng cách ăn mặc lại thống nhất, binh khí cũng phải loại được chế tạo theo hình thức trong quân.”







      A Mạch chần chờ hỏi Từ Tĩnh: “ phải là binh mã Ký Châu của Tiếu Dực giả trang đấy chứ?”



      Từ Tĩnh chậm rãi lắc đầu: “ thể.”







      A Mạch hơi hơi mím môi, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh trong đầu. Kỵ binh Bắc Mạc từ phía đông nam đến, hiển nhiên là muốn tập kích doanh trại, đột nhiên lại xuất đội binh mã ngăn cản bọn họ… Rốt cuộc đội binh mã này là địch hay là bạn? Liệu đây có phải thủ thuật che mắt của Thường Ngọc Thanh, cố ý khiến cho quân Giang Bắc phải xuất quân nghênh chiến ?







      A Mạch quay đầu lại dặn dò thám báo: “ với Trương Sinh, trước mắt cần tham chiến, chỉ cần chiếm cứ địa hình có lợi theo dõi từ xa, chớ trúng kế dụ binh của thát tử!”







      Thám báo vâng lệnh liền giục ngựa rời .







      A Mạch trong lúc vô tình quét nhìn mọi người, thấy ngoại trừ Từ Tĩnh vẫn mặc thường phục, còn lại, tất cả mọi người đều giáp trụ chỉnh tề, đều dáng vẻ như lâm đại địch. A Mạch khỏi mỉm cười, với Từ Tĩnh: “Tiên sinh, chi bằng chúng ta về trướng đợi tin, ngài thấy thế nào?”







      Từ Tĩnh cười cười theo A Mạch vào đại trướng. Mọi người cùng ở trong trướng đợi tin tức, thỉnh thoảng lại có thám báo quay về báo diễn biến ở chiến trường đông nam, ngoài những tin như: “Trương tướng quân chiếm được địa hình có lợi, đưa đại quân Giang Bắc dấu ở đó”,“Kỵ binh thát tử rơi vào thế bại trận” ,vv…







      Mọi người lại chờ lát, bên ngoài, sắc trời bắt đầu tờ mờ sáng, lại có thám báo vào trướng hồi báo tình hình chiến trận: “Trương tướng quân đem binh sát nhập hỗn chiến, truy kích kỵ binh thát tử.”







      A Mạch nhíu mày, thầm nghĩ lần này Trương Sinh có chút xúc động, nếu chiến cục kia là bố trí của Thường Ngọc Thanh, sợ là Trương Sinh bị thiệt thòi. A Mạch suy nghĩ lát bèn thương lượng với Từ Tĩnh: “Tiên sinh, ngài ở đây trấn giữ đại dianh, ta dẫn người xem thế nào.”











      Từ Tĩnh vuốt râu, gật đầu, A Mạch liền điểm chút binh mã ra khỏi doanh trại. Vừa mới ra khỏi doanh trại xa, phía trước thấy khoái mã của thám báo hồi báo là Trương Sinh đại thắng, đích thân mang binh quay về. Chờ lát, quả nhiên thấy Trương Sinh mang theo đại đội doanh kỵ trở về, cùng còn có người nào đấy.




      Trương Sinh và người mặc áo xanh đen, trước hàng quân sóng vai mà . Từ xa trông thấy A Mạch đón vội lớn tiếng cười : “Đại nhân, người xem là ai đến đây!”



      A Mạch nghe vậy liền nhìn phía sau Trương Sinh, nhất thời bất giác giật mình.


      Chỉ thấy người nọ dáng người chính trực, khuôn mặt cương nghị, ánh mắt sáng ngời, thấy A Mạch nhìn mình cũng hề kích động, khi đến gần mới nhìn A Mạch cười cười, khẽ gọi: “A Mạch!”



      A Mạch phục hồi lại tinh thần, biết vì sao trong mắt đột nhiên lại cảm thấy có chút nóng lên, gắng gượng nở nụ cười, kêu lên: “Đại ca.”

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 120

      CỐ NHÂN


      Edit: hein Nguyen

      Beta: Mẹ Cún




      Trương Sinh đứng bên cạnh cười giải thích: “Đến lúc trời sắp sáng mới nhận ra là Đường tướng quân, lúc này mới vội đến hỗ trợ, ai ngờ vẫn chậm bước, kỵ binh thát tử đều bị Đường tướng quân dẫn người chia ra rồi vây đánh, ta chỉ phải đứng bên cạnh xem náo nhiệt mà thôi.”







      Đường Thiệu Nghĩa cũng cười : “May mà có Trương Sinh, bằng ta nhất định để ít thát tử trốn thoát, dùng bộ binh chống lại kỵ binh mặc dù thắng cũng phải chịu tổn thất ít nhiều.”







      chuyện, phía sau xuất con ngựa chạy như bay tới, lập tức hán tử cường tráng chừng ngoài ba mươi tuổi, coi như thấy đám người A Mạch và Trương Sinh, mà hướng thẳng về phía Đường Thiệu Nghĩa bẩm báo: “Đường nhị gia, kiểm kê xong nhân số của thát tử, cả sống và chết tất cả vừa tròn chín trăm tám mươi hai người.”







      tiểu đoàn kỵ binh thát tử có nghìn người, đây hẳn là tiểu đoàn.”Đường Thiệu Nghĩa gật đầu , lại phân phó hán tử kia: “Ngươi giao hết tù binh thát tử cho quân Giang Bắc, sau đó đưa mọi người ra khỏi đại doanh quân Giang Bắc hạ trại chỉnh đốn, rồi phái người trở lại báo tin bình an cho Đại đương gia.”







      Hán tử kia lên tiếng tuân mệnh rồi giục ngựa mà .







      Trương Sinh muốn cố tình tránh để A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa có gian chuyện, vô thức liếc mắt cái nhìn Đường Thiệu Nghĩa, lại nhìn về phía A Mạch hỏi: “Đại nhân, ta xem xét chút.”







      A Mạch suy nghĩ rồi : “Cũng được, mọi người đều vất vả cả đêm rồi, ngươi xem xét, xử lý hoàn tất công việc sau trận đánh, rồi cho kỵ binh về đại doanh nghỉ ngơi, hồi phục.”







      Trương Sinh lĩnh mệnh, chắp tay cáo từ Đường Thiệu Nghĩa, quay ngựa về phía đại đội kỵ binh.







      A Mạch ghìm dây cương, cho ngựa chạy chầm chậm cùng Đường Thiệu Nghĩa, khi ngang qua Lâm Mẫn Thận, Đường Thiệu Nghĩa thấy có chút quen mặt, khỏi đưa mắt nhìn mấy lần, trong đáy mắt lóe lên tia nghi hoặc.







      A Mạch thấy vậy, liền dặn dò Lâm Mẫn Thận: “Mục Bạch, người về doanh trước báo tin cho Từ tiên sinh, …”







      “Đại nhân.”Lâm Mẫn Thận cắt lời A Mạch, tựa cười tựa liếc nhìn Đường Thiệu Nghĩa, sau đó chậm rãi kéo hai góc áo bào, vê thành hai cục nhét vào tai, lúc này mới thêm: “Ngài vừa cái gì? Hôm nay gió lớn quá, ta nghe .”







      A Mạch nhướn mày, khẽ biến sắc, lại bị Đường Thiệu Nghĩa bên cạnh ngăn lại, cười khuyên nhủ: “ nghe được thôi vậy.”







      Lâm Mẫn Thận tiếp: “Đúng vậy, đúng vậy, gì cũng nghe được.”







      Đường Thiệu Nghĩa có chút dở khóc dở cười, lại nghe thấy Lâm Mẫn Thận nghiêm túc nhìn A Mạch : “Ta là thân vệ của đại nhân, đương nhiên là muốn để đại nhân ở vị trí an toàn, bảo vệ đại nhân cũng chính là bảo vệ tiền đồ của ta, mong đại nhân lượng thứ.”







      A Mạch mấp máy miệng, cuối cùng lại gì. Bên cạnh, Đường Thiệu Nghĩa cười cười, thèm để ý, giục ngựa lên phía trước. A Mạch hung hăng trừng mắt liếc Lâm Mẫn Thận cái, hai chân khẽ kẹp bụng ngựa đuổi theo. Hai người yên lặng lát, lúc này A Mạch mới làm ra vẻ tùy ý hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, huynh từ nơi nào… lạc bước đến đây?”







      Đường Thiệu Nghĩa liếc mắt nhìn A Mạch cái, khóe miệng hơi cong lên, cười hỏi: “Ý ngươi muốn hỏi là ta từ đâu đến phải ?”







      A Mạch nghe vậy có chút ngượng ngùng, nhếch miệng cuời cười.







      Đường Thiệu Nghĩa : “Lần đó nghe ngươi núi Vân Vụ phía tây Thanh Châu có nhóm thổ phỉ, ta hỏi rất nhiều người nhưng cũng tìm được núi Vân Vụ, nhưng ra lại có núi Đôi Vân, ta lên đó rồi, nhưng cũng tìm được bọn thổ phỉ như ngươi .”Đường Thiệu Nghĩa dừng lại, liếc mắt nhìn A Mạch, lại cười, tiếp: “Về sau hỏi dân bản xứ mới biết được hang ổ bọn cường đạo đều ở Nam Thái Hành, nên cứ nhằm thẳng hướng Nam Thái Hành mà …”







      Lúc đó, ta cứ tưởng A Mạch trí nhớ kém, đâu biết cái gọi là núi Vân Vụ chẳng qua là do A Mạch thuận miệng bịa ra mà thôi.







      Nam Thái Hành vốn nổi tiếng là hang ổ cường đạo, sau khi thát tử tấn công chiếm đóng Tĩnh Dương, Giang Bắc lại rơi vào chiến loạn, dân chúng lầm than, vì thế Nam Thái Hành lại càng nhiều thổ phỉ. Ở đây nổi danh với mười tám đầu lĩnh thổ phỉ, trong đó lớn nhất là đầu lĩnh mà trong tay có hơn ngàn quân, tự xưng là “Chiêm sơn vương”, vốn có dự tính thu phục tất cả thổ phỉ ở Nam Thái Hành, sau đó thừa dịp loạn thế giành giật vùng Trung Nguyên, cũng có chút thành tích.







      Đường Thiệu Nghĩa tiến vào Nam Thái Hành, đúng lúc “Chiêm Sơn Vương” hừng hực khí thế tiến hành nghiệp chinh phạt, mười tám sơn trại có mười ba trại bị đánh hạ, chỉ còn lại Tức gia ở Thanh Phong Trại cùng với mấy sơn trại khốn khổ chống đỡ. Đường Thiệu Nghĩa suy nghĩ, thấy nên loại bỏ “Chiêm Sơn Vương”vội, mà mình đến Thanh Phong Trại. Ban đầu chỉ lặng lẽ ai biết đến, về sau, khi “Chiêm Sơn Vương”lại tấn công Thanh Phong Trại, Đường Thiệu Nghĩa chiến thắng như dự tính, chỉ dùng hơn chục người liền đánh lui mấy trăm thổ phỉ của “Chiêm Sơn Vương”, chém đầu Chiêm Sơn Vương, mang đến trước mặt Tức Phong, Đại đương gia của Thanh Phong Trại…







      Ngữ điệu Đường Thiệu Nghĩa trầm ổn, chậm rãi đem chuyện cũ của mình từ năm trước kể lại mà như thể kể chuyện của người khác. A Mạch nghe những lời bình thản của ta mà nhất thời cảm thấy trong lòng chấn động. Thời gian chưa đến năm, từ người mới đến thành Nhị đương gia của Thanh Phong Trại, trại thổ phỉ lớn nhất Nam Thái Hành, trong quá trình đó có thể tưởng tượng được có biết bao nhiêu gian khổ và hiểm nguy.







      Đường Thiệu Nghĩa tiếp: “Về sau đem hơn mười sơn trại tại Nam Thái Hành tập hợp lại, nhưng trước đó Tức Phong bị nội thương, cố chịu đựng đến lúc sức tàn lực kiệt, trước khi lâm chung liền đem sơn trại giao phó cho ta. Ta cũng với ông ta rằng ta vào rừng làm cướp là vì muốn chiêu binh mãi mã chống lại thát tử. Tức Phong tuy lỗ mãng nhưng cũng xứng với hai chữ hảo hán, chẳng những tán thành cho ta mang theo sơn trại chống lại thát tử, còn đem ngân lượng tích cóp được trong nhiều năm của Thanh Phong Trại giao cả lại cho ta nuôi quân, còn phong ta làm Nhị đương gia của Thanh Phong Trại. Vài ngày trước, ta nghe đại quân thát tử tấn công Thanh Châu, liền muốn đến giúp ngươi tay, gấp rút đuổi theo nhưng cũng thể tới kịp trận đại chiến hôm qua, song cũng ngờ lại gặp được đội kỵ binh của thát tử đến tập kích doanh trại.”







      A Mạch vẫn trầm mặc, trong lòng suy nghĩ nếu Tức Phong đem trại Thanh Phong Trại giao phó cho Đường Thiệu Nghĩa, sao Đường Thiệu Nghĩa vẫn chỉ là Nhị đương gia? Thế Đại vương gia là ai? A Mạch hơi mím môi, nhưng vẫn hỏi tình trong đó.







      Đường Thiệu Nghĩa chuyện nhiều, kể xong những chuyện này cũng biết phải gì, hai người nhất thời khỏi đều có chút trầm mặc. Đội thân vệ đều rớt lại phía sau đoạn, phía trước chỉ có hai người, đột nhiên trở nên yên lặng như vậy khiến bầu khí liền có chút xấu hổ. Cổng doanh trại ra trước mặt, A Mạch vẫn cúi đầu im lặng, cuối cùng ngẩng lên nhìn Đường Thiệu Nghĩa hỏi: “Đại ca còn giận ta ? Ta…”







      A Mạch mở miệng nhưng lại được.







      Đường Thiệu Nghĩa im lặng trong chốc lát, thần thái bình tĩnh đáp: “A Mạch, ngươi làm tốt hơn ta rất nhiều.”







      A Mạch khẽ giật mình, lập tức liền nở nụ cười nhõm, nàng thúc ngựa vượt lên trước vài bước, sau đó giơ roi chỉ vào đại doanh quân Giang Bắc nhấp nhô nối liền nhau phía trước, cười : “Đại ca xem, đây chính là quân Giang Bắc trong tay ta, Thường Ngọc Thanh tuy rằng có mấy vạn kỵ binh tinh nhuệ, há có thể làm khó dễ được ta sao?”







      Đường Thiệu Nghĩa khẽ mỉm cười, đón tia nắng ban mai nhìn về phía A Mạch, cánh tay nàng nâng lên vững vàng, thắt lưng ngồi thẳng tắp, ánh mắt lộ ra thần sắc kiêu hãnh, ngay cả giọng cũng toát lên hào hứng và tiêu sái: “Ta, trước có Thanh Châu cản mũi thát tử, sau có Ký Châu làm hậu thuẫn, còn phải e ngại thát tử sao? Chỉ cần vài năm nữa, ta có thể đuổi thát tử ra khỏi Tĩnh Dương, thu hồi lại Giang Bắc.”







      Mọi người ở trong doanh trại nhận được tin, sớm chờ ở ngoài cổng doanh trại, thấy Phiêu Kị tướng quân, Tả phó tướng quân Giang Bắc ngày nào cuối cùng lại vào rừng làm cướp, khỏi đều có chút ca thán, cùng Đường Thiệu Nghĩa hàn huyên vài câu, sau đó cùng ta và A Mạch vào lều chủ soái.







      Trong lều, Đường Thiệu Nghĩa cung kính hướng Từ Tĩnh hành lễ mà chào: “Từ tiên sinh.”







      Từ Tĩnh mỉm quan sát Đường Thiệu Nghĩa lát, lúc này mới : “Đường tướng quân, lâu gặp.”







      Về phía các tướng lĩnh, A Mạch đơn giản chuyện Đường Thiệu Nghĩa mang binh đến viện trợ, đúng lúc gặp kỵ binh thát tử tập kích, mọi người nghe xong ai cũng đều than lên tiếng ‘nguy hiểm’, ai nghĩ Thường Ngọc Thanh lại hề động tĩnh gì ở hướng Tây Bắc, mà kỵ binh thát tử lại đến từ phía Đông Nam. lúc sau, Trương Sinh hoàn tất việc bàn giao đội ngũ cho Thanh Phong Trại liền trở về phục mệnh. Lý Thiếu Hướng nghe toàn bộ doanh kỵ binh thát tử bị tiêu diệt, liền có chút đợi được, ánh mắt hăng hái hướng về phía màn trướng lay động trong gió. A Mạch sao lại nhìn thấy tâm tư của ta, liền cho tất cả mọi người ra ngoài, chỉ lưu lại ta ở trong trướng.







      Trong lòng Lý Thiếu Hướng vô cùng sốt ruột, nhưng Đường Thiệu Nghĩa ở trong trướng nên cũng dám , thể làm gì khác hơn đành đưa mắt làm ám thị cho A Mạch rằng: ‘Nếu muộn bước, trang bị kỵ binh thát tử đều rơi tay thổ phỉ Thanh Phong Trại a.’







      A Mạch làm như thấy ám thị của Lý Thiếu Hướng. Về sau, Lý Thiếu Hướng ràng cũng hết hy vọng, cúi đầu nghe A Mạch cùng Từ Tĩnh thương lượng làm cách nào để “tặng lễ”cho Tiếu Dực ở Ký Châu. Đúng lúc đó, Phó tướng quân Giang Bắc Mạc Hải cho người đưa tin tới, đêm qua kỵ binh của Phó Duyệt quả nhiên chia binh lực thầm vượt sông Tử Nha đánh lén quân ta, may mà phần lớn quân ta hạ trại đóng quân từ trước, chỉ có bộ binh doanh truy kích phía trước bị thát tử lầm tưởng là quân chủ lực Giang Bắc, lọt vào ổ phục kích nên bị tổn thất nghiêm trọng. Kỵ binh thát tử đồng loạt rời khỏi, sáng nay rất nhanh về hướng Tây, giờ xin chỉ thị của A Mạch có tiếp tục truy đuổi nữa hay .







      A Mạch dặn dò tên lính liên lạc: “ với Mạc Hải cần để ý tới thát tử, chỉnh đốn binh mã xong quay về.” xong quay đầu hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, ta cho Mạc Hải đưa ngài đến Ký Châu, được chứ?”







      Từ Tĩnh vuốt vuốt râu, gật đầu : “Được.”







      A Mạch lại quay lại phân phó Lý Thiếu Hướng: “Ngươi đem tất cả chiến mã của thát tử bắt được hôm qua giao cho Mạc Hải làm lễ vật tặng cho Tiếu Dực.”







      Lý Thiếu Hướng nghe vậy liền giãy nảy lên: “Như vậy sao được, chúng ta rất thiếu chiến mã! Sao có thể tặng cho Tiếu Dực? Hơn nữa…”







      “Ngươi nuôi được sao?”A Mạch đột nhiên hỏi, cắt lời Lý Thiếu Hướng.







      “Hả?”Lý Thiếu Hướng sửng sốt, giương miệng muốn trả lời, A Mạch lại lặp lại lần nữa: “Ta hỏi ngươi giờ lấy gì để nuôi chiến mã?”







      Lý Thiếu Hướng lập tức ủ rũ nhìn xuống, nheo mắt chớp chớp mấy cái, tuy nhìn A Mạch nên lời, nhưng ràng là cam lòng.







      A Mạch cùng Từ Tĩnh nhìn nhau, cùng nở nụ cười, với Lý Thiếu Hướng: “Ngươi yên tâm, ngươi đem tặng bao nhiêu chiến mã, Tiếu Dực cũng phải hoàn lại thiếu cho ngươi, ngoài ra cũng thiếu phần lương thực của ngươi.”







      Lý Thiếu Hướng hồ đồ, nghi hoặc nhìn A Mạch, lại nhìn Từ Tĩnh. Từ Tĩnh liếc mắt xem thường, tức giận : “Được rồi! Nhất định khiến ngươi ăn hết!”







      Từ Tĩnh mang Lý Thiếu Hướng ra ngoài chuẩn bị Ký Châu, trong trướng chỉ còn lại A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa. A Mạch trầm mặc trong chốc lát, rồi hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa : “Đại ca….” Nàng còn chưa dứt lời Đường Thiệu Nghĩa cắt ngang: “Ta về Thanh Phong Trại.” A Mạch có chút im lặng, sau đó lập tức lại cười sảng khoái : “Được! Ta đưa đại ca ra khỏi doanh trại.”







      Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch, môi mấp máy mấy lần, muốn lại thôi, cuối cùng cũng là gì.







      mình A Mạch đưa Đường Thiệu Nghĩa ra khỏi doanh trại, đường, hai người đều trầm mặc gì, mãi đến lúc sắp chia tay mới nghe Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên lên tiếng gọi nàng: “A Mạch.”







      A Mạch nghe vậy ngẩng đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa nhàn nhạt cười, hỏi: “Đại ca, chuyện gì?”







      Đường Thiệu Nghĩa cũng nhìn A Mạch, đưa tầm mắt chuyển hướng nhìn dãy lều trại dựng tạm của đội ngũ Thanh Phong Trại phía xa xa, chậm rãi : “Bọn họ đều quen tự do, sống phân tán, từ xưa đối với quan binh vốn có nhiều khúc mắc, giờ chưa thích hợp để nhập vào trong quân.”







      Trong lòng A Mạch vừa thấy áy náy lại vừa cảm động, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết gì cho phải, cúi đầu trầm mặc lúc mới : “Đại ca, có số việc ta làm, thêm nữa cũng là vô dụng, chỉ có câu có thể với đại ca, A Mạch chắc chắc đuổi thát tử ra khỏi Tĩnh Dương.”







      mặt Đường Thiệu Nghĩa lộ ra nụ cười ôn hòa, hiền hậu, quay lại nhìn A Mạch, đưa cánh tay phải về phía nàng, A Mạch hơi mím môi, có chút ngập ngừng đưa tay ra nắm lấy bàn tay của ta. Đầu ngón tay của Đường Thiệu Nghĩa hơi run rẩy, nắm chặt lấy bàn tay của A Mạch, thấp giọng hỏi: “A Mạch, ngươi còn nhớ câu ở ngoài thành Thái Hưng chứ?”







      A Mạch giật mình, gật đầu: “Nhớ , ta , chúng ta nhất định phải còn sống.”







      Đường Thiệu Nghĩa nở nụ cười: “Tốt lắm, chúng ta nhất định phải còn sống!”







      ta dùng sức nắm chặt bàn tay A Mạch, tầm mắt nhìn thẳng mặt A Mạch mấy lần mới chậm rãi buông lỏng tay ra, hướng về phía A Mạch cười sáng lạn, sau đó quay người, giục ngựa tiến lên phía trước, phi thẳng ra hơn mười trượng mới nhàng ghìm dây cương, cũng xoay người lại nhìn A Mạch, chỉ đơn giản là dừng lại, rồi sau đó liền giục ngựa phóng về phía trước.







      Đội quân Mạc Hải về, A Mạch lệnh cho ta trực tiếp lĩnh vạn binh cùng Từ Tĩnh đến Ký Châu, số còn lại do nàng đưa về Thanh Châu.







      Trong thành Thanh Châu sớm nghe được tin chiến thắng của quân Giang Bắc, Tả phó tướng quân Giang Bắc Tiết Vũ náu trong thành, trước mang binh khống chế bốn cửa thành Thanh Châu, ổn định tình hình trong thành, sau mở cửa thành nghênh đón A Mạch.







      trận này mặc dù binh lực quân Giang Bắc có chút tổn hại, song lại đánh tan được mấy vạn kỵ binh trang bị đầy đủ của Thường Ngọc Thanh, có thể là đại thắng, sĩ khí toàn quân dưới đều lên cao. Đồng thời, do trong thành Tiết Vũ phái người tán thưởng quân Giang Bắc khắp nơi, đó là quân Giang Bắc vì sợ dân chúng trong thành phải chịu thương vong mà cố ý đem chiến trường dời ra ngoài thành, vì thế nên những hoang mang, áp lực nhiều ngày qua của dân chúng thành Thanh Châu đối với quân Giang Bắc nhất thời đều chuyển thành nhiệt tình. Mấy vạn bách tính reo hò khắp các nẻo đường chào đón đại quân Giang Bắc vào thành, khiến cho chư tướng quân Giang Bắc quả thực được phen thỏa chí làm hùng đến phát nghiện, khỏi mặt mỗi người đều tăng thêm vài phần hưng phấn cùng kích động.







      Chỉ có khuôn mặt A Mạch vẫn như thường ngày, bình thản, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thậm chí ngay cả khi khóe miệng hơi cong lên nhưng trong đáy mắt vẫn thấy tia vui sướng. Cùng lắm mới chỉ qua hai, ba ngày chiến tranh, trong thành Thanh Châu đổ nát ít, cửa hàng hai bên ngã tư đường đều bị người dân phá hỏng trong lúc hỗn loạn, có mấy cửa hàng bên trong bị loạn dân đánh cướp hết sạch. Mặc dù vậy, dân chúng trong thành đối với quân Giang Bắc vẫn là cảm động đến rơi nước mắt, bởi vì quân Giang Bắc bảo vệ thành Thanh Châu, giúp bọn họ tránh được tàn phá của chiến tranh, tránh được cảnh thát tử cướp bóc, tránh được nỗi khổ lang bạt đầu đường, xó chợ… Cái bọn họ cần chẳng qua chỉ là cầu cho có cơm ăn, có áo mặc, có nhà ở!







      Trong đám người quỳ sát bên đường ấy, có đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi, lén ngẩng đầu tò mò quan sát đội quân uy vũ, oai phong, trong mắt tràn đầy sùng bái cùng kính sợ… Tầm mắt A Mạch chậm rãi đảo qua ngã tư hai bên đường, cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp, những bách tính quỳ sát mặt đất cảm động đến rơi nước mắt này có biết rằng khi nàng đưa binh ra khỏi thành Thanh Châu, kỳ là muốn bỏ lại thành Thanh Châu, muốn…bỏ rơi bọn họ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :