1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 111

      KHÍCH TƯỚNG









      “Đưa trở về!” A Mạch bỗng , “đea đến Võ An cho Thường Ngọc Thanh để ta bỏ tiền ra chuộc, nếu chịu giết chết con ngựa này ngay ngoài thành Võ An.”







      Lý Thiếu Hướng và Vương Thất đều sửng sốt, ngay cả con Dạ Chiếu Bạch kia dường như nghe cũng hiểu được lời A Mạch, liền há mồm trợn mắt, ngẩng đầu hí vang, dãy dụa muốn giật đứt dây cương mà chạy. Lý Thiếu Hướng vẫn có chút do dự muốn, Vương Thất vỗ tay trầm trồ khen ngợi : “Đúng! Kêu Thường Ngọc Thanh lấy tiền ra chuộc, chúng ta vừa kiếm được bạc lại vừa khiến ta mất mặt, công đôi việc.”







      “Còn có thể thăm dò tình hình quân địch ở Võ An.” A Mạch cười cười, lại dặn dò: “Gọi người cưỡi khoái mã , cần thiết quay trở lại.”







      Vương Thất vội vàng gật đầu nhận lệnh, quay về tuyển chọn số người thông minh, linh hoạt từ đội thám báo, dặn dò cứ làm như thế, như thế, lại cho bọn họ cưỡi ngựa hàng đôi, đem theo con Dạ Chiếu Bạch phi thẳng đến thành Võ An.







      Thành Võ An cách Thanh Châu chưa đến hai trăm dặm về phía tây bắc, ra roi thúc ngựa chỉ ngày là đến. Mấy thám báo vốn được Vương Thất dặn dò, đường cũng hề vội vã, đến dòng suối cạn cách Võ An ba mươi dặm liền cố ý dừng lại nghỉ ngơi, đợi sáng sớm ngày hôm sau, trước cho ngựa ăn uống no nê, để lại hai cánh quân cưỡi chiến mã chờ trong rừng cây cạnh dòng suối, những người khác lúc này vừa cưỡi tuấn mã, vừa dắt Dạ Chiếu Bạch về phía thành Võ An.







      Trong thành Võ An, Thường Ngọc Tông nghe thấy tiểu giáo gác cổng thành bẩm báo, vội vàng lên vọng lâu cổng thành xem, chỉ thấy phía ngoài cổng thành, ngoài tầm tên bắn quả thực có mấy kỵ binh Nam Hạ, ở giữa nổi bật lên thần tuấn chiến mã màu trắng béo tốt, cường tráng, đúng là con Dạ Chiếu Bạch mà Thường Ngọc Thanh vẫn cưỡi. Thường Ngọc Tông quay đầu hỏi giáo úy bên cạnh: “Bọn chúng đòi đổi lấy cái gì?”







      “Năm ngàn lượng bạc trắng” Giáo úy kia đáp. Trong lòng Thường Ngọc Tông bỗng mừng thầm, nhưng trong người lại mang theo nhiều bạc như vậy, chắc là bọn thuộc hạ cũng thế. Viên giáo úy kia sau khi do dự lại tiếp: “ cần bạc trắng, chỉ cần ngân phiếu, nếu có ngân phiếu của Nam Hạ ngân phiếu Bắc Mạc của chúng ta cũng được.”







      Thường Ngọc Tông sửng sốt, đợi đến khi phản ứng được liền tức giận mắng: “Bọn mọi rợ Nam Hạ đáng hận!”







      Viên giáo úy kia lén nhìn sắc mặt Thường Ngọc Tông, cẩn thận hỏi: “Tướng quân, chúng ta làm làm thế nào bây giờ?”







      Theo như Thường Ngọc Thanh vẫn , Thường Ngọc Tông mặc dù tuổi chưa nhiều, nhưng làm việc lại ít khi lỗ mãng, ràng giờ phút này trong lòng rất tức giận, nhưng vẫn có ý định làm việc sơ xuất, liền dặn dò viên giáo úy: “Trước cố gắng kéo dài thời gian, rồi mau phái người bẩm báo đại tướng quân.”







      Viên giáo úy nghe xong khẽ gật đầu, phái người với kỵ sĩ Nam Hạ dưới thành rằng phải gom góp ngân lượng, rồi thầm phái người cưỡi khoái mã thông báo với đại tướng quân Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Tông ở tường thành chờ đường huynh, kết quả là chưa đợi được Thường Ngọc Thanh, nhưng lại chờ được thúc phụ Thường Tu An đến.







      Thường Tu An người chưa lên đến thành nhưng nghe thấy tiếng: “Để ta xem xem, để ta xem xem, có đúng là con Dạ Chiếu Bạch của Lão Thất ?”







      Thường Ngọc Tông nghe thấy liền kinh ngạc quay người lại, chỉ thấy Thường Tu An bước từng bước đến lỗ châu mai, híp mắt quan sát cẩn thận, rồi kêu lên thành tiếng: “Ô! Đúng là con Dạ Chiếu Bạch của Lão Thất, sao lại rơi vào tay bọn mọi rợ Nam Hạ được nhỉ?”







      Thường Ngọc Tông trả lời, chỉ nhìn lướt qua vẻ mặt bất đắc dĩ của tên lính liên lạc theo sau Thường Tu An, liền hỏi Thường Tu An: “Sao tam thúc lại đến đây?”







      Thường Tu An vừa nhìn vừa đáp: “Lão Thất đôn đốc việc chế tạo khí giới công thành, việc thế này đáng phải tìm ta.” Ông ta xong lại quay người nhìn Thường Ngọc Tông, dùng giọng trưởng bối giáo huấn: “ phải ta ngươi a, Lão Thập Nhất, ngươi chuyện gì cũng tốt, chỉ có điều là làm việc quá cẩn thận, có mỗi việc cỏn con này mà ngươi cũng phải hỏi Lão Thất sao?”







      Thường Ngọc Tông thầm nghĩ đây chính là chuyện liên quan đến Mạch Tuệ, ta có thể cẩn thận sao? Ta cũng vì lần cẩn thận, kết quả liền bị Mạch Tuệ tiêu diệt mất ba vạn tinh kỵ binh… Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mặt cũng dám tỏ vẻ bất kính, chỉ cúi đầu cụp mắt : “Tam thúc dạy phải lắm.”







      Thường Tu An cười ha hả, dùng tay vỗ vỗ vai Thường Ngọc Tông, ghé sát vào tai : “Mấy tên mọi rợ Nam Hạ này đường xa từ Thanh Châu mà đến, chắc chắn là người, ngựa đều kiệt sức, ngươi trước cứ dùng ngân phiếu đổi lấy Dạ Chiếu Bạch về, sau lại phái người truy kích, bọn chúng chỉ có vài tên, còn có thể chạy được sao?”







      Thường Ngọc Tông có chút do dự, hỏi: “Làm như vậy có được hay … Cái này… có chút…?”







      Thường Tu An trừng mắt: “Có chút cái gì mà có chút? Ngươi chẳng lẽ muốn chuyện tín nghĩa với bọn mọi rợ Nam Hạ này hay sao, lúc bọn chúng lột áo giáp của những tướng sĩ chết trận của chúng ta đến chuyện tín nghĩa hay ? Hơn nữa, mấy tên mọi rợ Nam Hạ dưới thành này chừng đến để tìm hiểu động tĩnh của chúng ta, sao có thể thả cho chúng còn sống mà trở về được!”







      Trong lòng Thường Ngọc Tông vẫn cảm thấy có chút gì đó yên tâm, chần chờ chút rồi hỏi: “Mấy tên mọi rợ Nam Hạ này cũng chỉ đứng ở dưới thành có thể tìm hiểu được tin tức gì ở trong thành chúng ta được? Đừng trúng kế dụ địch của chúng!”







      Thường Tu An kiên nhẫn khoát tay áo, trực tiếp căn dặn tiểu giáo canh giữ cổng thành: “Chuẩn bị ngân phiếu theo cầu của chúng, chờ hai bên giao dịch xong, khi Dạ Chiếu Bạch về đến tay, lập tức giết chết mấy tên mọi rợ đó .”







      Tên tiểu giáo lại liếc trộm Thường Ngọc Tông, thấy ta cũng có ý ngăn cản, lúc này mới ôm quyền : “Tuân lệnh!” Khi tên tiểu giáo vừa xoay người bước , Thường Tu An lại cao giọng gọi ta, vẫy vẫy tay ý bảo tiểu giáo quay lại, thấp giọng : “Tốt nhất là bắt sống để chúng ta thẩm vấn tình hình của chúng ở Thanh Châu.”







      Ngoài thành, kỵ binh quân Giang Bắc vốn sớm cầu trong thành chỉ được phái ra người cầm ngân phiếu, bộ ra đổi ngựa, chỉ cần nhiều hơn người, bọn họ lập tức giết chết Dạ Chiếu Bạch. Chính vì thế, tiểu giáo Bắc Mạc đặc phái tên lính can đảm mình ra khỏi thành, còn mình tự lĩnh đội kỵ binh nấp sau cửa thành, chỉ đợi tên lính kia đổi bạc lấy Dạ Chiếu Bạch xong, ta liền dẫn người xông ra, nhất định phải bắt sống mấy tên kỵ binh quân Giang Bắc.







      Ban đầu, mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi, tên lính Bắc Mạc kia đưa mắt kiểm tra Dạ Chiếu Bạch, thấy toàn thân cũng có thương tích gì, lúc này mới lấy ngân phiếu năm vạn lượng giao cho kỵ binh quân Giang Bắc rồi cầm lấy dây cương của Dạ Chiếu Bạch. Vốn ta trước khi ra khỏi thành được dặn rằng Dạ Chiếu Bạch bao giờ để người khác cưỡi, cho nên cũng lên ngựa, chỉ dắt Dạ Chiếu Bạch thong thả về phía cổng thành. Mới được nửa đường, cổng thành đột nhiên mở rộng, đại đội kỵ binh từ trong thành phóng ngựa lao ra, phi như bay về hướng mấy tên kỵ binh quân Giang Bắc.







      Lại mấy tên kỵ binh quân Giang Bắc sau khi cầm được ngân phiếu liền quay ngựa , chưa được xa lắm liền nghe thấy phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập như sấm động, khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đội kỵ binh Bắc Mạc tay vung loan đao từ trong thành vọt ra rất nhanh, bụi đất theo vó ngựa cuộn lên, miệng hét rất lớn, thanh thế bức người.







      mau!” Tên kỵ binh cầm đầu quân Giang Bắc gấp giọng quát, hai chân dùng sức kẹp bụng ngựa rồi giục ngựa phi nước đại, còn mình lưng ngựa xoay người giương cung, ngắm thẳng vào con Dạ Chiếu Bạch chưa đến cổng thành mà bắn. Những tên kỵ binh bên cạnh cũng rất nhanh xoay người lại lắp cung tên mà bắn.







      Tên lính Bắc Mạc vừa rồi thấy cổng thành mở rộng, liền nắm lấy Dạ Chiếu Bạch mà chạy như bay, may mà con Dạ Chiếu Bạch này cũng rất biết phối hợp chạy theo. Mắt thấy lọt vào bên trong vòng bảo vệ của kỵ binh quân mình, ai ngờ Dạ Chiếu Bạch lại đột nhiên giở chứng, chẳng những hề chạy theo ta, mà còn đột nhiên kéo ta sang hướng khác mà phóng . Tên lính kia trong lòng rất khẩn trương, lại dám buông dây cương, thiếu chút nữa bị Dạ Chiếu Bạch kéo ngã, vừa lảo đảo mấy bước lại nghe thấy tiếng gào thét thất thanh của người bên cạnh, mũi tên lướt sát qua bên cạnh ta. Tên lính ngẩn người, người bỗng toát mồ hôi lạnh.







      Mấy kỵ binh quân Giang Bắc chỉ bắn mũi tên rồi quất ngựa chạy , ngựa mà bọn họ cưỡi vốn đều là tuấn mã do Vương Thất cố ý chọn trong quân Giang Bắc, hơn nữa lại sớm có đề phòng, cho nên kỵ binh quân Bắc Mạc phía sau mặc dù cố hết sức đuổi theo nhưng vẫn bị rớt lại khoảng tầm tên bay. Hai bên cứ như vậy mà chạy thẳng đến ba mươi dặm, đến lúc này thể lực kỵ binh quân Giang Bắc lộ vẻ thể chống đỡ nổi, tốc độ dần dần chậm lại. Phía sau, giáo úy chỉ huy đội quân truy kích Bắc Mạc trong lòng mừng rỡ, biết rằng ngựa của mình tuy cũng bắt đầu mỏi mệt, nhưng vẫn còn tốt hơn so với đối phương, chỉ cần tiếp tục kiên trì lát nữa thôi nhất định có thể bắt sống được bọn mọi rợ Nam Hạ. Nhưng ta lại biết rằng ở phía trước, phía sau khe núi, có dòng suối cạn, ở hai bên rừng cây của con đường núi, hai cánh kỵ binh quân Giang Bắc chuẩn bị sẵn cung tên cưỡi chiến mã đứng chờ…







      Thường Tu An và Thường Ngọc Tông ở tường thành cũng có chút nghi hoặc, Dạ Chiếu Bạch và tên lính kia an toàn trở về thành, nhưng đợi rất lâu mà thấy đội kỵ binh quay lại. Hai người nhìn nhau, đều thấy trong mắt người kia lộ ra tia nhìn chột dạ.







      Thường Tu An lẩm bẩm như thể tự an ủi mình: “Chúng ta nghe thấy động tĩnh gì, chắc phải là bọn chúng dùng kế dụ binh, nhưng hiểu bọn chúng đuổi mấy thằng nhãi kia đến tận đâu vậy?”







      Thường Ngọc Tông suy nghĩ rồi hỏi Thường Tu An: “Tam thúc, có nên báo cho Thất ca tiếng ?” lời của ta thốt ra lại sợ Thường Tu An suy nghĩ nhiều, vội vàng thêm: “Nếu Thất ca biết tìm được Dạ Chiếu Bạch chắc chắn rất cao hứng.”







      Lần này Thường Tu An phản đối, Thường Ngọc Tông vội vàng gọi người dắt Dạ Chiếu Bạch đến phía thành bắc, chỗ chế tạo quân giới tìm Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh quan sát thợ thủ công thí nghiệm máy bắn đá vừa mới chế tạo ra. Đây là loại vũ khí công thành rất lợi hại, có thể bắn đá vào quân địch tường thành hoặc bắn vào trong thành, gây sát thương rất lớn cho quân giữ thành. Nhưng Thường Ngọc Thanh vẫn chưa cảm thấy hài lòng đối với cái máy bắn đá do thợ thủ công vừa mới làm ra, ngay như trong thí nghiệm vừa rồi, tầm bắn của máy bắn đá này còn chưa đến năm mươi trượng, trong khi quân giữ thành Thanh Châu lại có thể dùng ưu thế của tháp cao cùng công mặt thành mà thoải mái bắn tên tới khoảng cách này. Nếu thể tăng tầm bắn của máy bắn đá rất khó tạo thành lực sát thương đối với quân lính và công phòng ngự tường thành.







      Người đời đều biết Thường Ngọc Thanh nổi tiếng nhờ kỵ binh, lại thấy ta xuất thân từ tướng môn vọng tộc, ngày thường làm việc cuồng ngạo kiềm chế, rất khó tưởng tượng được là ta lại tới những nơi như chỗ chế tạo quân giới này, lại càng thể ngờ rằng ta lại vô cùng kiên nhẫn thảo luận cùng thợ thủ công về cách làm thế nào để kéo dài tầm bắn cho máy bắn đá.







      Dạ Chiếu Bạch từ phía xa nhìn thấy Thường Ngọc Thanh, liền hí dài tiếng, giật dây cương ra khỏi tay tên lính mà chạy thẳng đến chỗ Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh kinh ngạc xoay người, thấy Dạ Chiếu Bạch chạy đến bên cạnh dùng cổ cọ vào người ta, nhất thời cảm thấy vô cùng mừng rỡ, vừa lấy tay vuốt ve bờm của Dạ Chiếu Bạch, vừa hỏi tên lính chạy theo phía sau: “Sao lại thế này? Tìm được ở đâu thế?”







      Tên lính kia đem tình đầu đuôi kể lại, Thường Ngọc Thanh càng nghe, sắc mặt càng lạnh, sau khi nghe xong, mặt phủ tầng sương lạnh buốt, dùng tay ấn lên người Dạ Chiếu Bạch cái, thân thể nhàng bay lên rồi rơi xuống yên ngựa, giật dây cương phi như bay.







      Phía vọng lâu tướng thành, Thường Tu An nhìn thấy Thường Ngọc Thanh cưỡi ngựa chạy vội từ trong thành ra, trong lòng bất giác có chút yên, nhất thời dám xuống giáp mặt Thường Ngọc Thanh, chỉ bắt Thường Ngọc Tông xuống nghênh đón Thường Ngọc Thanh. Ai ngờ Thường Ngọc Thanh lại xuống ngựa, chỉ quát lớn với Thường Ngọc Tông vừa từ tường thành xuống nghênh đón: “Mở cửa thành!”







      Thường Ngọc Tông vội vàng tiến lên vài bước, kéo con ngựa Thường Ngọc Thanh cưỡi, khuyên nhủ: “Thất ca, huynh bình tĩnh chút, đừng tiếp tục trúng kế khích tướng của bọn mọi rợ Nam Hạ nữa.”







      Thường Ngọc Thanh biết phái kỵ binh đuổi theo giết quân Giang Bắc phải chủ ý của Thường Ngọc Tông, nhưng Thường Tu An dù sao cũng là trưởng bối, ta thể nặng lời được, nên chỉ có thể phát hỏa với Thường Ngọc Tông: “Ngươi cũng biết đó là kế khích tướng của bọn mọi rợ Nam Hạ sao? Vậy sao ngươi còn phái đội kỵ binh đuổi theo giết bọn họ?”







      Kỵ binh Bắc Mạc xây dựng theo biên chế trăm người thành đội, ngàn người thành đoàn, đội kỵ binh đó ước chừng có trăm kỵ binh. Kỳ cho dù muốn bắt sống mấy tên kỵ binh quân Giang Bắc cũng đáng phải dùng nhiều kỵ binh như vậy, nhưng Thường Tu An phái nhiều người như vậy chỉ để giết chết mấy tên kỵ binh quân Giang Bắc ràng là có ý bỡn cợt.







      Thường Ngọc Tông bị Thường Ngọc Thanh răn dạy nên lời, lại nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm dậy, quay đầu nhìn lại, thấy phía sau Thường Ngọc Thanh có đại đội kỵ binh chạy đến. Trong lòng Thường Ngọc Tông càng gấp, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên phía tường thành, hy vọng Thường Tu An có thể xuống dưới khuyên Thường Ngọc Thanh, ai ngờ Thường Tu An sợ tới mức ngay cả đầu cũng dám lộ ra. Thường Ngọc Tông bất đắc dĩ đành phải giữ chặt lấy đầu Dạ Chiếu Bạch, gấp giọng khuyên nhủ: “Thất ca, Thất ca, nếu huynh cứ như vậy mà xông ra ngoài, chẳng phải là đúng ý của bọn mọi rợ Nam Hạ hay sao! Ngàn vạn lần thể được!”







      Thường Ngọc Thanh cười lạnh : “Nếu ta , mới là đúng ý của bọn mọi rợ Nam Hạ! Nhân số đội nhiều cũng ít, vừa hợp với khẩu vị của bọn chúng! Nếu còn chậm thêm chút nữa, e rằng đến người cũng chẳng cứu nổi! Buông tay!” Thường Ngọc Thanh gầm lên tiếng, vung mũi thương vào bàn tay giữ dây cương của Thường Ngọc Tông. Thường Ngọc Tông sợ hãi vội vàng buông tay, dám tiếp tục ngăn cản, đành phải bảo quân sĩ mở cổng thành.







      Cổng thành Võ An lần nữa lại mở rộng, đại tướng quân Thường Ngọc Thanh tự mình thân chinh mang theo ngàn kỵ binh cứu đội kỵ binh lúc trước ra khỏi thành truy bắt mấy tên kỵ binh quân Giang Bắc. đường đuổi theo đến hơn trăm dặm, đến rạng sáng ngày thứ hai mới đuổi kịp đội kỵ binh quân Bắc Mạc. Mà lúc này, đội kỵ binh bị kỵ binh quân Giang Bắc tầng tầng lớp lớp vây quanh, khốn khổ chống đỡ.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 112

      GIẰNG CO





      A Mạch lập tức đến chỗ sườn dốc cao thoai thoải, yên lặng chăm chú nhìn cảnh chém giết chiến trường. Lâm Mẫn Thận đứng bên cạnh mắt thấy cảnh chém giết náo nhiệt phía dưới, khỏi cũng có chút nóng lòng muốn thử xem sao, như thể cảm nhận được tâm tình của ta, con ngựa ta cưỡi cũng an phận mà gõ móng liên hồi xuống đất. A Mạch quay sang nhìn, đợi Lâm Mẫn Thận kịp mở miệng liền thản nhiên : “ giờ thân phận của ngươi là thân vệ, nhiệm vụ chính là bảo vệ an toàn cho ta.”



      Lâm Mẫn Thận nghe vậy, cảm xúc nhất thời xẹp xuống, cúi đầu tiếng “Phải”. A Mạch tiếp tục để ý tới ta, quay lại tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu bên dưới. Nàng đoán Thường Ngọc Thanh thèm làm khó vài tên lính Giang Bắc tới đòi chuộc ngựa nên phái binh truy đuổi theo, chỉ vì chịu được ầm ĩ, huyên náo của Vương Thất nên mới dựa vào ý tưởng cho kỵ binh thao luyện chiến thuật phục kích mà mai phục ở đây, ngờ lại có truy binh đuổi theo mà lại còn đến hẳn đội kỵ binh Bắc Mạc.



      Mắt thấy đội kỵ binh Bắc Mạc càng ngày càng ít, A Mạch nghĩ miếng thịt béo này đúng là từ trời rơi xuống, bất chợt nghe thám báo báo tin rằng từ phía thành Võ An lại xuất đại đội kỵ binh quân Bắc Mạc. A Mạch khỏi hơi nhíu mày lại, cân nhắc chút rồi lệnh cho Trương Sĩ Cường dùng cờ ra tín hiệu truyền lệnh thu binh, toàn bộ kỵ binh liền nhanh chóng lui về thành.



      Giờ phút này, bên cạnh tên giáo úy Bắc Mạc phụng mệnh truy kích chỉ còn lại chừng hơn chục người, ta vốn định bất chấp sống chết, điều chỉnh đội hình để liều chết xông ra lần cuối, ai ngờ kỵ binh quân Giang Bắc vây quanh bốn phía lại đột nhiên rút lui. Viên giáo úy này còn chưa biết đại đội kỵ binh của Thường Ngọc Thanh chỉ còn cách đó vài dặm, nên cho là quân Giang Bắc lại có gian kế gì đó, nhất thời dám tùy ý manh động.



      Kỵ binh quân Giang Bắc lần nữa bày lại đội hình, ngay ngắn thần tốc rút lui về phía Thanh Châu. Thường Ngọc Thanh đến chậm bước, dẫn quân đuổi tới dưới thành Thanh Châu, trơ mắt nhìn kỵ binh quân Giang Bắc đâu vào đấy lui vào trong thành, sau đó lại chút hoang mang thu hồi cầu treo bắc qua sông đào bảo vệ thành. Sắc mặt Thường Ngọc Thanh xanh mét, mình mang theo mấy kỵ binh phi ngựa như bay tới trước cầu treo, đưa mắt lạnh lùng nhìn về phía vọng lâu cổng thành Thanh Châu. Quả nhiên, chỉ lúc sau, A Mạch thân giáp trụ chỉnh tề xuất phía vọng lâu. Hai người sau khi chia tay nhau ở phía tây thành Thái Hưng chưa từng gặp lại, giờ phút này người thành, kẻ dưới thành từ xa xa nhìn lại, cảm xúc trong lòng đều phức tạp đến vô cùng.



      Trương Sinh, thống lĩnh kỵ binh quân Giang Bắc thấp giọng hỏi A Mạc: “Đại nhân, mấy kỵ binh thát tử bắt được nên xử lý như thế nào?”



      A Mạch khuôn mặt kiên nghị, trầm giọng : “Treo lên cổng thành, giết chết để cổ động sĩ khí!”



      Trương Sinh nghe xong nhất thời có chút trợn tròn mắt, Vương Thất liền : “Ta đến đây, cho các ngươi nhìn ta!” xong liền chỉ huy binh sĩ đem mấy kỵ binh Bắc Mạc bị thương té ngựa trói lại chặt, sau đó treo ngược lên trước cổng thành, rồi hướng về phía Thường Ngọc Thanh đứng ở dưới thành mà kêu lớn: “Thường tướng quân, ngài vừa dùng năm ngàn lượng bạc chuộc lại ngựa, lúc này lấy thêm chút bạc nữa đến chuộc người ! Chúng ta buôn bán lớn chút, mỗi người ngàn lượng, ngài thấy thế nào?”



      Thường Ngọc Thanh giận dữ mà cười, đừng người ta mang theo nhiều ngân phiếu như vậy, mà kể cả có mang theo, nếu cứ như thế lấy bạc ra mà chuộc người về, ngày sau tất trở thành chuyện cười cho cả bốn nước!



      Vương Thất thấy bên dưới thành Thường Ngọc Thanh lên tiếng trả lời, liền dùng đao đặt lên phía sợi dây thừng treo ngược tù binh Bắc Mạc, lại hướng về phía dưới thành hô: “Ngài nên quyết định nhanh lên a, nếu có tiền đến chuộc người, chúng ta cũng chẳng cần cố mua cố bán làm gì, ta chặt đứt mấy sợi dây thừng này, cũng giúp cho họ được thoải mái, ngài có đúng ? Cảm giác bị treo ngược lên thế này có lẽ cũng chẳng dễ chịu gì.”



      Thường Ngọc Thanh khỏi cười lạnh, cất giọng uy hiếp : “Ngươi dám giết người, ta dùng trăm tính mạng quân Giang Bắc của ngươi để đền mạng.”



      Lời còn chưa dứt, tường thành, A Mạch đột nhiên rút bội đao, vung tay chém đứt sợi dây thừng, tên lính Bắc Mạc bị treo chân vào sợi dây thừng nhất thời kêu lên sợ hãi rồi rơi thẳng xuống, gần như ngay lập tức tiếng hét đó lập tức im bặt.



      Tường thành cao mấy chục trượng, rơi xuống tất nhiên là tan xương nát thịt.



      Mọi người nhất thời đều bị này cảnh tượng này làm cho chấn động, tường thành đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Thanh A Mạch ở vọng lâu trở nên vang dội: “Quân Bắc Mạc của ngươi giết chết ngàn ngàn, hàng vạn dân chúng Giang Bắc ta! Chỉ vài người này đâu đủ để đền mạng!”



      Dây thừng lại được nâng lên, lưỡi đao sắc bén hạ xuống, hơn mười tù binh Bắc Mạc bị thương lần lượt từ cổng thành rơi xuống, mỗi thanh va đập nặng nề đều truyền thẳng vào tai Thường Ngọc Thanh, khiến hai mắt ta dường như có thể phun ra lửa. ta nghiến chặt khớp hàm, ngẩng cao đầu, trợn mắt nhìn lên tường thành.



      Phía tường thành A Mạch lại khẽ cười. Ánh nắng mùa thu sạch , nhàng, khoan khoái từ bầu trời trút xuống, đọng lại đầu và người nàng, chiếu lên tua mũ bay phấp phới vô cùng diễm lệ, càng khiến cho nụ cười tươi của nàng trở nên sáng lạn đến vô cùng. Cuối cùng, nàng từ nữ mật thám nhát gan, sợ chết, bước liêu xiêu, lảo đảo ở thành Dự Châu lột xác thành vị tướng quân tàn nhẫn, sắt đá, A Mạch cuối cùng trở thành Mạch Tuệ…



      Thường Ngọc Thanh cuối cùng nâng thương chỉ về hướng A Mạch, lạnh giọng : “Mạch Tuệ, ta nhất định san bằng Thanh Châu của ngươi!”



      Nụ cười mặt A Mạch càng thêm chói mắt, giọng trả lời Thường Ngọc Thanh: “Được, ta chờ ngươi!”



      Thường Ngọc Thanh quay ngựa lui trở về phía trước đại quân, trường thương trong tay thu về sát ngang người, phía sau, kỵ binh bắt đầu biến hóa trận hình, dường như quyết chiến cùng quân Giang Bắc ở dưới thành. tường thành, quân Giang Bắc lập tức cũng chuyển sang trạng thái chiến đấu. Trương Sinh thấy kỵ binh của Thường Ngọc Thanh cùng lắm cũng chỉ hơn ngàn người, trong lòng vừa động, liền tiến lên thấp giọng hỏi A Mạch: “Thường Ngọc Thanh cũng quá khinh xuất, dám mang theo chỉ ngần ấy người đến đây, nếu chúng ta lén phái kỵ binh chặn hậu đường lui của ta, nhất định …”



      A Mạch khẽ lắc đầu: “Ngươi quá coi thường ta rồi.”



      Trương Sinh thấy khó hiểu, còn chưa kịp hỏi, vừa lúc có thân binh từ trong thành chạy đến mang theo lời nhắn của Từ Tĩnh: được nóng vội ra khỏi thành nghênh chiến! A Mạch cười cười, xoay người dặn dò tên thân binh kia quay về trả lời với Từ Tĩnh rằng ông ta cứ yên tâm, trong lòng nàng đều hiểu .



      Dưới thành, quân Bắc Mạc mạo hiểm xông vào màn mưa tên mà cướp lại những thi thể của mấy tên lính đồng đội bị rơi xuống, sau đó lớn giọng khiêu chiến. Đám người Vương Thất chịu nổi kích động, nghe được vài câu liền la hét đòi ra khỏi thành giết giặc, lại bị A Mạch lạnh giọng quát, chỉ truyền lệnh: “Mặc kệ bọn họ khiêu chiến thế nào cũng được để ý, chỉ cần tiến vào trong tầm bắn lập tức bắn tên.”



      Chỉ chiêu này liền điều trị được quân Bắc Mạc, chiến thuật mắng chửi thay đổi cả mấy lần mà cũng thể mắng cho cổng thành Thanh Châu động đậy, còn có kẻ mắng kích động đến nỗi tiến lại quá gần tường thành, kết quả là loạt mũi tên nhọn từ tường thành bắn xuống, nếu phải chân tay nhanh nhẹn mà lẩn thoát thể nào cũng bị tên nhọn gim tua tủa đầy người như lông nhím.



      Thường Ngọc Thanh thấy A Mạch lâu ứng chiến, trong lòng tuy cam lòng nhưng cũng chẳng có cách nào, để bản thân hả giận liền giương cung bắn rơi quân kỳ Giang Bắc vọng lâu thành Thanh Châu, rồi hạ lệnh cho kỵ binh rút lui. Đại đội kỵ binh Bắc Mạc chậm rãi rút về phía sau, lần này hành quân thần tốc suốt đêm rồi lại vô công quay về, sĩ khí binh lính đều giảm sút, đội hình hành quân bắt đầu có chút tán loạn.



      Vương Thất ở tường thành nhìn thấy vậy liền dậm chân, trong lòng cảm thấy tiếc hận cơ hội lần này khó mà có được, nếu có thể thừa dịp sĩ khí quân địch giảm sút mà phái binh ra khỏi thành truy kích, chắc chắn có khả năng thắng trận lớn. Trương Sinh thấy A Mạch vẫn nhìn ra ngoài thành trầm mặc gì, liền đưa tay giật giật áo choàng của Vương Thất. Vương Thất khó hiểu nhìn Trương Sinh, thấy ta hướng về phía mình khẽ lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía A Mạch.



      A Mạch lại đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn Vương Thất : “ nhất định là ngươi đúng, Thường Ngọc Thanh cũng có tiếp ứng ở phía sau, chẳng qua cũng chỉ hơn ngàn kỵ binh, ra chúng ta cũng có thể nuốt trôi được, cứ thả ta như vậy cũng đáng tiếc.”



      A Mạch vậy, Vương Thất nhất thời có chút nghẹn họng nhìn trân trối, ngược lại phải làm thế nào.



      Trương Sinh hỏi A Mạch : “Đại nhân, ngươi Thường Ngọc Thanh lần này trở về có lập tức mang đại quân đến tấn công ?”



      A Mạch suy nghĩ rồi lắc đầu : “Nếu là ta, ta làm vậy.”



      Trương Sinh và Vương Thất đều cảm thấy khó hiểu, nhưng A Mạch muốn giải thích, chỉ thản nhiên cười cười, xoay người vào trong thành. Vương Thất nghi hoặc nhìn bóng dáng A Mạch càng lúc càng xa, khỏi lên tiếng hỏi Trương Sinh: “Trương thống lĩnh, ngươi Thường Ngọc Thanh còn chờ cái gì?”



      Cũng vấn đề này, Thường Ngọc Tông mang theo đại quân đuổi theo phía sau cũng hỏi. Sau khi Thường Ngọc Thanh giận dữ mang binh ra khỏi thành, Thường Ngọc Tông sợ ta xảy ra sơ xuất liền tập kết đại quân đuổi theo phía sau, khi còn cách Thanh Châu năm mươi dặm về phía tây gặp Thường Ngọc Thanh quay về từ thành Thanh Châu. Thường Ngọc Tông nhìn thấy thi thể của mấy chục binh lính tử vong khỏi cũng trở nên giận dữ, liền lập tức muốn dẫn quân tấn công Thanh Châu. Thường Ngọc Thanh lại cho phép, chỉ lệnh cho đại quân quay về Võ An. Thường Ngọc Tông nghe xong hiểu chút nào, liền truy hỏi: “Thất ca! Chúng ta đợi ở Võ An hơn tháng rồi, vì sao vẫn tấn công Thanh Châu? Huynh rốt cuộc đợi cái gì?”



      “Thời cơ.” Thường Ngọc Thanh thản nhiên đáp.



      Thường Ngọc Tông khó hiểu nhìn đường huynh: “Vẫn đợi thời cơ nữa hay sao? Nhưng nếu tiếp tục đợi nữa, quân Giang Bắc đứng vững chân ở thành Thanh Châu rồi!”



      Thường Ngọc Thanh lại trả lời vấn đề này, mà có chút đăm chiêu hỏi: “Ngươi Thanh Châu và Ký Châu có thể có quan hệ như thế nào?”



      Thường Ngọc Tông bị hỏi sửng sốt, Thường Ngọc Thanh cười cười, chuyển hướng đề tài lại tiếp: “Trong thành Thanh Châu có khoảng năm vạn bộ binh, năm ngàn kỵ binh, chúng ta lại chỉ có ba vạn khinh kị binh, vạn bộ binh, nếu muốn cắt đứt tuyến tiếp viện cho Thanh Châu rất dễ, nhưng nếu muốn công phá Thanh Châu cơ hồ hầu như thể.”



      Thường Ngọc Tông theo kịp tư duy của Thường Ngọc Thanh, theo bản năng liền hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”



      Thường Ngọc Thanh bật cười, tiếp: “Có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể khiến cho quân Giang Bắc ra khỏi thành cùng chúng ta giao chiến mà thôi.”



      Làm tướng lĩnh kỵ binh, Thường Ngọc Tông tất nhiên biết nếu có thể khiến cho bộ binh quân Giang Bắc phải ra ngoài tác chiến với kỵ binh Bắc Mạc là tốt nhất, nhưng Mạch Tuệ, tướng quân quân Giang Bắc lại phải là đồ ngốc, trái lại còn là kẻ vô cùng giảo hoạt, sao có thể cứ ngoan ngoãn mà ra khỏi thành? Trong lòng Thường Ngọc Tông nghi nghi hoặc hoặc, lại nghe Thường Ngọc Thanh kiên nhẫn : “Thanh Châu thể so với Thái Hưng, thành Thái Hưng vốn có lương, chỉ cần quyết tâm tử thủ thủ đến vài năm cũng phải việc khó, mà lương thảo trong thành Thanh Châu trước kia lại chủ yếu là do Ký Châu cung cấp.”



      Thường Ngọc Tông cũng dần dần hiểu ra: “Thất ca, huynh muốn chờ Thanh Châu hết lương thảo rồi mới tấn công sao? Khiến cho bọn họ ra khỏi thành?”



      Thường Ngọc Thanh lắc đầu : “ cần hết lương thảo, chỉ cần đợi đến sang năm lúc gặt lúa mạch là được, quân Giang Bắc vì muốn bảo vệ an toàn cho khu vực sản xuất lương thực bắt buộc phải giao chiến với chúng ta.”



      Thường Ngọc Tông khỏi nhíu mày: “Như thế chẳng phải là chúng ta còn phải đợi đến mấy tháng nữa sao?”



      Thường Ngọc Thanh nhìn Thường Ngọc Tông, đột nhiên : “ ra còn có cách nữa, cần phải phiền toái như thế.”



      Thường Ngọc Tông trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi: “Cách gì?”



      Khóe môi Thường Ngọc Thanh khẽ cong lên, cười : “Lùa dân chúng mọi rợ Nam Hạ công thành.”



      Thường Ngọc Tông giật mình, lập tức liền hiểu ngay, do dự : “E là Trần Khởi đồng ý, ta vốn là người mua danh chuộc tiếng, Thất ca chỉ tàn sát thành Hán Bảo bé mà còn chọc cho ta lên án này nọ, nếu lần này lại dùng dân chúng mọi rợ Nam Hạ công thành, biết ở trước mặt hoàng thượng ta còn gièm pha những gì. Chỉ vì thành Thanh Châu mà hủy hoại danh dự và tiền đồ của Thất ca, đáng.”



      Thường Ngọc Thanh cũng là cười nhạo : “Thân là võ tướng lại còn muốn chuyện danh dự buồn cười! Chỉ có điều lần này ta muốn dùng dân chúng công thành phải vì sợ Trần Khởi, mà vì ta muốn làm cho nàng Mạch Tuệ thua tâm phục khẩu phục!”

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 113

      MÊ MAN





      Trong thành Thanh Châu, từ lúc A Mạch từ tường thành xuống vẫn có chút trầm mặc ít lời. Trở lại trong thành thủ, tả phó tướng quân Tiết Vũ Ký Châu xin lương thảo, chỉ có hữu phó tướng quân Mạc Hải còn ở lại phòng nghị chờ A Mạch phụng mệnh. Trước đó, ta nghe từ miệng thân binh biết được tình hình tường thành, trong lòng rất cao hứng, nghe A Mạch trở về liền đem theo niềm vui rạo rực ra cửa đón nàng, ngờ lại thấy khuôn mặt A Mạch chẳng có đến nửa phần vui sướng. Trong lòng Mạc Hải thấy lạ, nhịn được lén giữ Trương Sĩ Cường sau A Mạch hỏi: “Đại nhân làm sao vậy?”



      Trương Sĩ Cường thầm lắc lắc đầu. A Mạch đối với động tác này của Mạc Hải và Trương Sĩ Cường coi như thấy, chỉ đơn giản dặn dò vắn tắt mấy việc quân vụ trọng yếu rồi giải tán quân nghị, sau đó mình ngồi trong phòng nghị ngẩn cả người. Trương Sĩ Cường nhận ra tâm tình của nàng có chút bất thường, liền mượn cớ lấy nước rồi ra khỏi phòng nghị , lén phái thân binh mời Từ Tĩnh đến, còn tự mình lại canh giữ ở ngoài cửa.



      lát sau, Từ Tĩnh chắp tay sau lưng, bước chân thư thả, vội cũng chậm từ xa đến. Trương Sĩ Cường nhìn thấy, vội vàng tiến lên đón Từ Tĩnh, giọng : “Tiên sinh mau qua xem , ta thấy đại nhân có chút khác thường.”



      Từ Tĩnh lại vẫn vội, vừa bị Trương Sĩ Cường lôi kéo, vừa vuốt râu thầm: “ vội, vội, với tính tình đại nhân nhà ngươi, giữ chuyện gì luẩn quẩn trong lòng đâu.”



      Nhưng Trương Sĩ Cường cảm thấy thế, ta theo A Mạch hơn hai năm, nhưng chưa bao giờ thấy A Mạch có diện mạo như thế. Trương Sĩ Cường cầm tay Từ Tĩnh kéo đến cửa, rồi thay ông ta kéo rèm, hướng vào trong phòng bẩm báo: “Đại nhân, Từ tiên sinh đến.”



      A Mạch nghe vậy liền ngẩng đầu, thấy Từ Tĩnh từ bên ngoài tiến vào, liền đứng dậy, cung kính gọi: “Từ tiên sinh.”



      Từ Tĩnh gật gật đầu, tùy ý ngồi đối diện với A Mạch, nghiêng đầu quan sát A Mạch, đột nhiên hỏi: “Nguyên nhân là vì mấy tù binh Bắc Mạc kia phải ?”



      A Mạch khẽ giật mình, lập tức hiểu ý của Từ Tĩnh, cũng vội trả lời ngay câu hỏi của ta, mà quay đầu sai Trương Sĩ Cường: “ pha cho tiên sinh chén trà.”



      Trương Sĩ Cường thưa “Vâng”, rồi lui ra ngoài.



      A Mạch lúc này mới lại nhìn về phía Từ Tĩnh, cân nhắc chút rồi : “ phải.”



      “A?” Từ Tĩnh khỏi kỳ quái, mở to hai mắt nhìn nàng rồi hỏi: “Vậy vì chuyện gì?”



      A Mạch đáp: “Tiên sinh cũng biết, bản thân mình tòng quân giết ít người, vì giết thêm vài tù nhân mà biến thành người khác. Chỉ là khi từ tường thành xuống, ta đột nhiên nghĩ tới cách đối phó với việc Thường Ngọc Thanh dùng dân chúng công thành.”



      Từ Tĩnh cảm thấy hứng thú, nhướn mày hỏi: “Biện pháp gì?”



      A Mạch thong dong đáp: “Chính là trước hóa trang thành thát tử tản ra lẫn với dân chúng ngoài thành, sau đó xuất binh ra khỏi thành ép xông trận, khiến cho dân chúng phải quay về, ta lại dùng kỵ binh vòng ra sau lưng địch đánh lén… Cuối cùng, sau trận chiến lại làm lễ tế dân chúng, giả bộ cắt tóc hoặc tự trừng phạt mình, nhân tiện kích động lòng căm thù thát tử của mọi người dâng cao, rồi quay lại trắng trợn khen thưởng bách tính…”



      Từ Tĩnh nghe rất chăm chú, vuốt râu khẽ gật đầu: “ sai, cách này quả sai.”



      “Đúng vậy, ta cũng hiểu là cách này sai. Chỉ đột nhiên lại muốn biết điều, đó là từ khi nào ta bắt đầu thèm để ý đến tính mạng của người khác như thế? Khi chém đứt sợi dây thừng kia chút do dự, khi nghĩ cách phá kế lùa dân công thành cũng chút bận tâm đến sống chết của dân chúng bị ép quay về. Tiên sinh, ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi,” A Mạch ngẩng đầu lên nhìn Từ Tĩnh, trong con ngươi trong suốt hoàn toàn là kiên định như mọi ngày, mà lộ ra chút mờ mịt: “Ta từ khi nào biến thành kẻ như thế này? Về sau ta có thể còn biến thành dạng gì? Có thành kẻ mà để đạt được mục đích từ bất kỳ thủ đoạn nào ?”



      Từ Tĩnh bị A Mạch hỏi nghẹn lời, im lặng lát rồi mới trầm giọng hỏi: “A Mạch, mục đích mà ngươi nhất định muốn đạt được là gì?”



      Nhất định phải đạt được mục đích gì? Mục đích này xoay chuyển hàng trăm ngàn lần trong đầu A Mạch, A Mạch liền thốt lên: “Bảo vệ vinh quang của phụ thân, đuổi thát tử, khôi phục non sông.”



      Từ Tĩnh nghe xong, chậm rãi lắc đầu: “Mục đích này sợ là thể chống đỡ cho ngươi đến cuối cùng.”



      Trong lòng A Mạch khó hiểu, khỏi hỏi lại: “Vì sao?”



      Từ Tĩnh lại chỉ cười cười, : “Loại chuyện này người khác thể giúp được, chỉ có thể chờ ngươi sau này tự mình nghĩ thông suốt thôi, vả lại trước cứ như vậy mà tiến lên phía trước , chờ khi gặp được lối rẽ, tự mình biết phải về hướng nào.”



      A Mạch là người thông minh, chỉ vừa nghe Từ Tĩnh trả lời liền biết ông ta tiếp, hơn nữa, giờ phút này trong lòng mặc dù vẫn còn nhiều điều chưa , nhưng so với vừa rồi khá hơn rất nhiều, lập tức liền đứng dậy chính thức vái vái cám tạ Từ Tĩnh: “A Mạch đa tạ tiên sinh chỉ điểm bến mê.”



      Từ Tĩnh ngồi ngay ngắn, chút khách khí nhận lễ của A Mạch, sau đó mới đột nhiên nhớ đến Trương Sĩ Cường liền kêu lên: “Trương Sĩ Cường đâu? ta đâu pha trà cho lão phu vậy? Chẳng lẽ giờ mới nhóm lửa đun nước?”



      A Mạch cười cười, tới trước cửa cao giọng gọi Trương Sĩ Cường, lời còn chưa dứt, Trương Sĩ Cường liền đem theo bình trà mới từ ngoài cửa tiến vào, mặt mang theo nụ cười lấy lòng, cười ha ha với Từ Tĩnh : “Tiên sinh, ngài thử thưởng thức loại trà này xem thế nào, Lý Thiếu Hướng vơ vét được từ hộ phú thương ở Thái Hưng đấy, vẫn cất giấu cho ai uống, hôm nay mới đồng ý để cho ta đem đến đây.”



      Trương Sĩ Cường dùng nước nóng rót vào chén trà đưa cho Từ Tĩnh, cẩn thận nâng đến trước mặt Từ Tĩnh. Từ Tĩnh thuận tay tiếp nhận, thổi thổi rồi uống ngụm, giương mắt lên liền bắt gặp Trương Sĩ Cường vẫn dùng cặp mắt tha thiết quan sát mình, thuận miệng khen: “Khà, sai, đúng là loại dùng để ngâm vào nước sôi.” Thấy mặt Trương Sĩ Cường khó nén khỏi thất vọng, nhịn được cười nhạo tiếng : “Thành Thái Hưng bị thát tử vây khốn hai năm, trong thành làm gì có cái gọi là trà ngon? Có thứ ngâm vào nước để uống là tốt rồi.”



      Trương Sĩ Cường tức giận : “Lý Thiếu Hướng đúng là cái đồ lừa đảo, còn gạt ta là loại trà tốt nhất, cái gì mà ‘Minh Tiền, Minh Hậu’, nghe xong ta còn cảm thấy loạn cả đầu!”



      Lời này vừa ra, ngay cả A Mạch cũng nhịn nhịn được mà bật cười. Sắc giận mặt Trương Sĩ Cường càng đậm, quyết tìm Lý Thiếu Hướng để tính sổ. A Mạch vội gọi ta dừng lại, khuyên nhủ: “Tính tình Lý Thiếu Hướng hay giấu diếm nọ kia, ngươi thấy ta có cái gì là giấu ? Cũng chưa chắc cố ý gạt ngươi đâu.”



      Từ Tĩnh đâu có phẩm trà, liền tiếp: “ ta đúng là lừa ngươi, trà này đúng là Minh Tiền, chẳng qua biết là năm Minh Tiền nào.”



      A Mạch nhịn cười, cúi đầu uống ngụm trà, rồi buông chén xuống, nghiêm sắc mặt hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh, ngươi Tiếu Dực có cho Tiết Vũ lương thảo ?”



      Trương Sĩ Cường thấy A Mạch cùng Từ Tĩnh bàn chuyện quân , cần phân phó liền nhàng lui ra ngoài, thuận tay khép cửa phòng lại.



      Từ Tĩnh cũng thu hồi vẻ mặt trêu đùa vừa rồi, cụp mắt suy nghĩ lát, chậm rãi lắc đầu : “Ta thấy Tiếu Dực chưa chắc nể mặt cháu ngoại là Tiết Vũ đâu.”



      A Mạch : “Nhưng Thương soái đáp ứng giúp ta nắm bắt lấy Ký Châu.”



      Từ Tĩnh cười nhạt, : “Phụ thân của Thương soái là Thương Duy vừa nắm được binh quyền ở Vân Tây, giờ chính là thời khắc quan trọng, tuyệt thể khiến hoàng đế nảy sinh lòng nghi ngờ. Nếu ngươi là Thương soái, bên là Giang Nam – nửa giang sơn, bên là góc Giang Bắc, ngươi chọn cái nào?”



      Đó là vấn đề căn bản cần phải lựa chọn, Thương Dịch Chi khi nguyện ý đến làm sứ thần nghị hòa tính bỏ rơi Giang Bắc rồi, chẳng qua nhất thời nghe A Mạch liền động tâm, lúc đó mới đặt việc làm tổn hại lợi ích lớn của mình lên làm điều kiện tiên quyết mà để nàng đông tiến Thanh Châu thuận lợi. A Mạch sau lúc im lặng mới hỏi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ? Lương thảo trong thành chỉ miễn cưỡng chống đỡ được đến vụ gặt lúa mạch sang năm, chỉ có điều giờ Thường Ngọc Thanh có thể áp chế tức giận mà tạm thời chưa công thành, e là cũng muốn đợi cho đến lúc đó.”



      Từ Tĩnh khẽ gật đầu, vuốt râu : “ sai, nếu trong thành hết lương, thành Thanh Châu dù khó công cũng thể thủ được.”



      Điều khiến A Mạch lo lắng cũng chính là chuyện này, hai quân đối đầu, khó nhất phải là thể biết được bước tiếp theo địch nhân hành động ra sao, mà là ngươi ràng có thể đoán được ý đồ của ta nhưng lại thể nghĩ ra đối sách ứng phó. Từ Tĩnh và A Mạch nhất thời đều gì, A Mạch suy nghĩ lát cũng nghĩ ra được cách gì, liền đứng dậy : “Trước cứ như vậy , dù sao đợi cho đến vụ gặt sang năm vẫn còn non nửa năm nữa, trong thời gian đó có lẽ có chuyển biến gì đó biết chừng. Hơn nữa, Tiết Vũ tốt xấu gì cũng là cháu ngoại của Tiếu Dực, với mối quan hệ này, Tiếu Dực có lẽ cũng chưa đến nỗi chẳng biết xấu hổ mà để cho Tiết Vũ về tay , ít nhiều gì chắc cũng cho ít.”



      xong, liền gọi Trương Sĩ Cường vào giúp mình cởi áo giáp, sau đó vừa cười vừa nhìn về phía Từ Tĩnh, : “Cũng còn sớm nữa, ta cùng tiên sinh ăn cơm trước , hôm nay Lý Thiếu Hướng ở ngoài thành kiếm được mấy món ăn thôn quê, là muốn làm cho tiên sinh nhắm rượu.”



      Từ Tĩnh nghe vậy chỉ vuốt râu cười, cũng chối từ. Vật tư trong thành vốn có hạn, A Mạch nêu gương tốt nên ăn uống giống như binh lính, vì vậy các chư tướng cũng đều dùng thực phẩm thô ráp. Từ Tĩnh đến sau, A Mạch lo lắng cho sức khỏe của ông ta nên cố ý lệnh cho Lý Thiếu Hướng ngày ba bữa đều phải dùng lương thực tinh chế để chế biến đồ ăn cho Từ Tĩnh, mọi ngày, thức ăn mặn cũng phải những thứ thông thường.



      A Mạch sai Trương Sĩ Cường xuống phòng bếp hỏi đồ ăn, còn mình lại cùng Từ Tĩnh chuyện phiếm về phong thổ ở hai châu Thanh, Ký. lát sau, hai người tới mấy món ăn dân dã nổi tiếng ở núi Thái Hành, ngoài phòng bỗng có mùi thơm ngào ngạt bay tới, khiến hai người đều dừng câu chuyện, nhất tề quay đầu nhìn về phía cửa.



      Rèm cửa bị Trương Sĩ Cường kéo cao lên, Lý Thiếu Hướng bên hông mặc tạp dề bằng vải thô, bưng cái nồi sắt lớn bước nhanh vào, miệng còn liên thanh kêu lên: “Mau tránh ra chút, mau tránh ra chút, nóng lắm!”



      Nhìn thấy đường đường quan quân nhu quân Giang Bắc lại hạ mình làm đầu bếp, A Mạch cùng Từ Tĩnh bất giác đều có chút trố mắt, trong đầu hẹn mà cùng lên câu: Chồn chúc tết gà, tất có hảo tâm.



      Lý Thiếu Hướng đem nồi sắt đặt lên bàn, nóng hôi hổi, lập tức liền chiếm mất quá nửa diện tích mặt bàn. Lý Thiếu Hướng hết nghiêng đầu sang trái lại sang phải, vừa lòng ngắm nghía cái nồi phen, quay đầu thấy A Mạch và Từ Tĩnh đều vẫn ngồi ngây ra đó, vội vàng nhét vào tay mỗi người đôi đũa, sau đó rảnh rang bắt chuyện: “Đại nhân, Từ tiên sinh, đừng khách khí a, nếm thử , đây chính là bí quyết gia truyền của Lý gia chúng ta đấy.”



      A Mạch nhìn vẻ mặt mong đợi của Lý Thiếu Hướng, tiện từ chối ý tốt của ta, đành mời Từ Tĩnh hạ đũa trước, lúc này mới đưa đũa gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng tinh tế nếm thử, đợi nàng kịp nuốt trôi miếng thịt, quả nhiên nghe thấy Lý Thiếu Hướng mở miệng : “Đại nhân, ta có việc muốn cùng đại nhân thương lượng.”



      Trong lòng A Mạch vốn vẫn đề phòng Lý Thiếu Hướng, nghe ta mở miệng, nhịn được mà toàn thân phát run, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Từ Tĩnh lẳng lặng ăn cơm, bất động thanh sắc hỏi Lý Thiếu Hướng: “Chuyện gì?”

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 114

      MƯU ĐỒ





      Lý Thiếu Hướng ghé mông ngồi xuống ghế, nở nụ cười lấy lòng : “Chuyện là như vầy, Thái Hành Sơn có ít lợn rừng, dê núi và các loại thú hoang khác, dù sao giờ tạm thời cũng chưa đánh trận, binh lính của doanh trại cung nỏ cũng nhàn rỗi, theo ta thấy bằng cho họ lên núi săn thú, giờ lại đúng thời điểm thú rừng rất béo và mập mạp…”



      A Mạch nghe nhưng gì, thầm nghĩ hay , ta chỉ vừa mới ăn của ngươi miếng thịt, trong khi cách nơi này hơn hai trăm dặm còn có đại quân của Thường Ngọc Thanh nhòm ngó, ngươi nghĩ đến chuyện đem binh lính mấy doanh cung nỏ của ta kéo ra ngoài giúp ngươi săn thú. Nếu ta ăn hết cả nồi thịt này, có phải là ngươi đòi toàn bộ binh lính quân Giang Bắc của ta lên núi Thái Hành kiếm lương thực cho ngươi ?



      Lý Thiếu Hướng thấy A Mạch có gì phản ứng gì, trong lòng cũng dần dần cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn chịu từ bỏ ý định, xoa xoa hai tay vào nhau tiếp tục du thuyết(1): “Những tấm bia chết giáo trường đâu thể so được với những tấm bia sống trong núi, thứ nhất, đại nhân có thể cải thiện bữa ăn cho mọi người, thứ hai nếu săn được nhiều thú hoang còn có thể sấy khô để làm lương thực dự trữ, làm thực phẩm cho lễ mừng năm mới cũng rất tốt.”



      A Mạch nhíu mày ngắt lời Lý Thiếu Hướng: “Ngươi có ý tốt nhưng cách này thể làm được. Thát tử ở Võ An đối với chúng ta như hổ rình mồi, cách nơi này cùng lắm chỉ hơn hai trăm dặm, thiết kỵ chỉ cần ngày đêm là có thể phi ngựa đến đây, sao có thể đem các doanh cung nỏ phái lên núi săn thú được! Hơn nữa, ta tính đem các doanh cung nỏ sát nhập vào bộ binh doanh, nên lại càng thể điều động riêng bọn họ ra ngoài được.”



      Lý Thiếu Hướng bị A Mạch vậy có chút ngượng ngùng, xoa xoa tay ra lời. A Mạch muốn ta sượng mặt, suy nghĩ lát lại thêm: “Nhưng quả binh lính thao luyện cũng rất vất vả, cũng nên thường xuyên cải thiện bữa ăn cho họ. Như vậy , ta gọi Vương Thất trước lấy những người già yếu trong bộ binh ra cho ngươi dùng.”



      Lý Thiếu Hướng thầm nghĩ ‘ngươi cho ta đám người già yếu, bọn họ còn có khả năng lên núi săn thú ư!’ Song ta cũng là người khéo đưa đẩy, mặc dù trong lòng vui cũng biểu lộ ra mặt, chỉ nhìn A Mạch cười gượng hai tiếng.



      A Mạch biết Lý Thiếu Hướng vui, lập tức cười cười, còn thêm: “Ngươi đừng xem thường đám người này, cho dù thể săn thú cho ngươi, cũng có thể giúp ngươi nuôi gà nuôi lợn cũng rất tốt. Trước kia ta từng nghe có người qua vài cách nuôi gà rất hay, đó là đem gà mái chia ra nuôi nhốt trong những lồng sắt , mỗi ngày đều cho nó ăn nhưng cho vận động nhiều, nó lớn rất nhanh, con gà con chỉ cần hơn tháng là thành gà lớn, thịt cũng rất nhiều.”



      ra Lý Thiếu Hướng chưa từng nghe thấy cách nuôi gà nào như thế này, cũng biết có thể nuôi con gà con trong vòng hơn tháng là có thể thành gà lớn hay , nhưng ta vừa nghe A Mạch đến mỗi ngày chỉ cho gà ăn mà cho nó vận động, mặt lập tức xuất nụ cười rất tươi, đôi mắt mí chỉ lộ ra khe hở hẹp nhìn A Mạch cười mà gì.



      A Mạch nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười tươi này có chút quái dị.



      Từ Tĩnh ngồi đối diện vốn vẫn yên lặng ăn cơm, đột nhiên ngẩng đầu lên với A Mạch: “Cách này ra rất hay, chỉ có điều lương thực cho người ăn còn ngươi bảo ta kiếm đâu ra lương thực cho gà ăn?”



      Nàng chẳng qua là nhân lúc nghe Lý Thiếu Hướng đến chuyện săn thú, mới nhớ đến trước kia mẫu thân từng thuận miệng qua cách nuôi gà như vậy, giờ bị Từ Tĩnh hỏi, khỏi có chút ngượng ngùng. Nụ cười mặt Lý Thiếu Hướng lại càng tươi hơn, còn tự tay cầm đũa gắp cái chân thỏ hoang thả vào trong bát của Từ Tĩnh mời mọc: “Từ tiên sinh, ngài nếm thử cái này , xem hương vị thế nào?”



      A Mạch nhìn mà bực mình, nhưng cũng thêm nữa, chỉ bảo: “ chuyện này nữa, chờ Tiết Vũ về xem tình hình thế nào rồi sau.”



      xong, cũng khách khí mà thò đũa vào nồi gắp miếng thịt gà lớn bỏ vào bát.



      Mùng sáu tháng mười , Tiết Vũ từ Ký Châu tay trở về. Nghe Tiếu Dực vốn cho ta mấy xe lương thực, Tiếu phu nhân còn cho thê tử của cháu trai ngoại xe son phấn và tơ lụa, nhưng Tiết Vũ lấy bất cứ thứ gì, xoay người trở về Thanh Châu.



      Trong lòng A Mạch sớm đoán được điều này, lựa lời an ủi Tiết Vũ vài câu, rồi bảo ta về trước nghỉ ngơi, nhưng Lý Thiếu Hướng lại vô cùng tiếc nuối hơn chục cái xe kia, cứ nhắc mãi rằng: “Con ruồi tuy nhưng cũng là thịt a, còn hơn là chẳng có gì a.”



      Đối với việc này, Vương Thất vốn tán thành với cách xử của Tiết Vũ, giờ nghe Lý Thiếu Hướng thế khỏi liếc xéo ta cái, cả giận : “Ngươi sợ ăn thịt ruồi bọ mắc ói sao!”



      Lý Thiếu Hướng xoa xoa hai tay, bất đắc dĩ : “Ngươi mà thấy tình trạng của đám lính mới biết nỗi khó xử của ta.”



      Vì chuyện lương thảo mà lo lắng chỉ có mình Lý Thiếu Hướng mà còn có chủ tướng A Mạch của quân Giang Bắc. Tuy sớm cùng Từ Tĩnh nhận định rằng Tiếu Dực khó có khả năng cho lương thực, nhưng trong lòng dù sao vẫn có chút hy vọng, giờ chút hy vọng ấy tan thành mây khói, ngay cả A Mạch cũng khó tránh khỏi có chút sa sút tinh thần. Nhưng trước mặt Tiết Vũ và chư tướng quân Giang Bắc, nàng dám mảy may biểu lộ, chỉ khi ở trước mặt Từ Tĩnh mới dám để lộ ra vẻ mặt đau khổ.



      Từ Tĩnh vẫn uống loại trà Long Tĩnh biết từ năm Minh Tiền thứ bao nhiêu mà Trương Sĩ Cường lấy được từ chỗ của Lý Thiếu Hướng, thần thái có chút khoan thai, hoàn toàn thấy khẩn trương lo lắng, chỉ cười : “Ngươi lo cái gì? Chẳng phải trước khi Tiết Vũ ngươi dặn dò ta cách đối phó với Tiếu Dực rất rồi hay sao? Quân Giang Bắc ở Thanh Châu trụ nổi nữa, chỉ có thể mang theo dân chúng đến tìm ông ta để nương tựa thôi!”



      A Mạch cười khổ : “Đó chẳng qua chỉ để dọa Tiếu Dực mà thôi, chẳng lẽ có thể thực đến chỗ ông ta để tìm nơi nương tựa sao? Ông ta cũng đâu để bị chúng ta uy hiếp.”



      Trong mắt Từ Tĩnh chợt lóe tinh quang, nghiêm trang : “Sao lại là dọa? Trong thành của ngươi hết lương, chạy về hướng đông chạy đâu? Chẳng lẽ lại ra khỏi thành quyết chiến cùng Thường Ngọc Thanh? Thế chẳng phải chính là rơi vào quỷ kế của Thường Ngọc Thanh là gì!”



      A Mạch nhận ra trong lời của Từ Tĩnh còn có ý khác, khỏi khẽ nghiêng người về trước nhìn Từ Tĩnh chằm chằm, hỏi: “Tiên sinh có kế sách đối phó với Thường Ngọc Thanh chăng?”



      Từ Tĩnh vuốt râu khẽ cười hỏi: “Cái này còn phải xem ngươi có bỏ được thành Thanh Châu hay .”



      A Mạch hơi hơi mím môi, sau khi thoáng cân nhắc liền với Từ Tĩnh: “Xin tiên sinh chỉ giáo cho.”



      Từ Tĩnh lại hỏi A Mạch: “Nhưng ngươi có dám bỏ Thanh Châu mà ?”



      A Mạch yên lặng nhìn Từ Tĩnh lát, phút chốc nở nụ cười, đáp: “Đánh lại, bỏ thành đào tẩu chẳng qua cũng là chuyện thường tình của nhà binh. Việc này ta phải là kẻ đầu tiên, cũng phải là kẻ cuối cùng làm vậy, tiên sinh có phải ?”



      Từ Tĩnh nghe vậy vỗ tay cười to: “ sai, nếu đánh lại, cũng chỉ có thể bỏ chạy, dù sao thành là vật chết, người mới là vật sống!”



      A Mạch đợi Từ Tĩnh ngưng cười, lại trầm giọng hỏi: “Tiếp đó sao?”



      “Vào vụ gặt lúa mạch, trước khi Thường Ngọc Thanh đến tấn công, quân ta mượn cớ thát tử tàn sát thành mà gây rối loạn lòng dân trong thành, lưu chút tinh binh che dấu trong dân chúng, sau đó bỏ ngỏ việc phòng thủ thành Thanh Châu,” Từ Tĩnh đưa tay di chuyển đến trạm kế tiếp sa bàn, chỉ vào địa hình sa bàn : “Mai phục hai vạn tinh binh tại bờ sông Tử Nha phía bắc thành Thanh Châu, còn lại tại khe núi Phi Long. Nếu Thường Ngọc Thanh vào thành, nhanh chóng vây thành, bộ binh phối hợp với loạn dân toàn lực công thành, tiến hành chiến đấu đường phố, kỵ binh phân tán ở phía tây và phía nam thành, hai phía đánh du kích cắt đứt đường lui của Thường Ngọc Thanh, trận chiến này chắc thắng. Nếu Thường Ngọc Thanh trú quân ngoài thành chịu vào…”



      A Mạch nhanh chóng tính toán trong đâu, theo bản năng lại hỏi tiếp: “Chúng ta làm như thế nào?”



      Từ Tĩnh nheo mắt, trầm giọng : “Chúng ta cũng để ý tới loạn dân trong thành, cho năm vạn đại quân nấp trong khe núi phía đông thành cấp tốc rút rui về phía sau, dụ Thường Ngọc Thanh lọt vào khe núi Phi Long, hai vạn tinh binh mai phục bên bờ sông Tử Nha đánh tới, trận này thắng , nhưng cũng phải chém được hơn vạn địch; Thát tử thất bại mà bỏ chạy,“Năm vạn đại quân” giữ vững, nhưng hai vạn tinh binh đủ sức vây kín nên để trống phía tây nam, khiến cho địch phá vòng vây chạy về phía đó, lại dùng kỵ binh chặn đánh ở phía tây nam, tất đại thắng.”



      A Mạch nghe xong trầm mặc gì, chỉ dùng ngón tay gõ khẽ lên sa bàn nhìn đến thất thần. Từ Tĩnh biết nàng tất có chủ kiến, cho nên cũng lên tiếng quấy rầy, chỉ ngồi xuống bên bàn lẳng lặng uống trà. A Mạch yên lặng nhìn lát, lông mày khi nhăn lại, khi giãn ra, mọi cách tính kế đều nhất nhất xoay chuyển, cân nhắc trong đầu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh : “Nếu người khác dẫn quân tốt, nhưng nếu là Thường Ngọc Thanh e là dễ dàng rơi vào bẫy như thế.”



      Từ Tĩnh khẽ cười : “Nếu ta vẫn án binh bất động, kỵ binh bên ta thừa dịp đêm xuống mà xông đến doanh trại, từng bước vây sát, trận chiến này vẫn thắng.”



      A Mạch chậm rãi lắc đầu: “ phải ở đây, mà là ở đây.” Nàng đưa tay chỉ vào khe núi Phi Long, : “Với tính cách của Thường Ngọc Thanh, ta dễ gì bị chúng ta dụ dỗ xâm nhập sâu vào khe núi Phi Long, mà trước khi chúng ta lui vào trong khe núi Phi Long phái kỵ binh vòng lại đây cắt đứt đường lui của quân ta, khi đó, trái lại là quân ta hai mặt thụ địch.”



      Từ Tĩnh khỏi gật đầu, đưa mắt thận trọng nhìn sa bàn, lại ngưng thần suy nghĩ.



      A Mạch lại tiếp: “Còn nữa, theo binh pháp, khi bộ binh cùng thiết kỵ thát tử đối trận rất ít khi giành được thắng lợi, điều đó rất dễ khiến quân sĩ của ta nảy sinh tâm lý sợ hãi, khi còn giữ thế phòng thủ sao, nhưng khi chuyển sang thế tấn công lại thành họa lớn.”



      Từ Tĩnh vuốt râu gật đầu, rất tán thành với ý kiến của A Mạch, nhưng nếu muốn tìm bộ binh áp chế trực diện thiết kỵ của thát tử lại vô cùng khó khăn. Nam Hạ thiếu chiến mã, căn bản thể lập thành lực lượng lớn để có thể cùng thiết kỵ thát tử đối đầu trực diện. Mà trận địa bộ binh nếu bị kỵ binh đánh sâu vào rất dễ mất trận, cho nên về cơ bản là thể cùng kỵ binh dã chiến, nhất định phải dựa vào công phòng ngự hoặc là thành trì để cùng kỵ binh đối kháng.



      A Mạch suy nghĩ lát, : “Trừ phi ở thành đông chúng ta chỉ dụ binh mà còn có thể có cùng Thường Ngọc Thanh trực tiếp ganh đua thực lực!” đến đây, luồng suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu A Mạch, nàng đưa mắt nhìn Từ Tĩnh, ngữ khí đột nhiên thay đổi, đè nén tia hưng phấn hỏi: “Tiên sinh, nếu đánh cược, chúng ta có thể đánh cược lớn hơn chút được ?”



      Từ Tĩnh nghe xong khẽ rùng mình, hỏi: “Đánh cược như thế nào?”



      A Mạch đáp: “Ta từng xem qua đâu đó loại chiến pháp, ra có thể khắc chế kỵ binh thát tử, chỉ có điều chưa từng nghe qua có người sử dụng bao giờ, lần này chúng ta thử nghiệm lần xem sao. Nếu thắng, quân Giang Bắc thuận thế đông tiến, chiếm cứ Ký, Lỗ, lập uy tứ quốc, ở Giang Bắc cùng thát tử phân tranh.”



      Đôi mắt của Từ Tĩnh chớp chớp, hỏi: “Nếu bại sao?”



      A Mạch cười cười: “Nếu bại, chúng ta rút rui vào khe núi Phi Long cũng chưa muộn.”



      chiến pháp mới, biết uy lực lớn đến đâu, nhưng nếu chưa từng được thực nghiệm qua chiến đấu, kết quả cuối cùng vẫn rất khó liệu. Trong lòng Từ Tĩnh có chút nghi ngờ, trầm ngâm lát sau mới hỏi: “Chiến pháp gì?”



      ————————-



      Chú thích:



      1- du thuyết: thời xưa gọi các chính khách đến các nước khác thuyết khách là du thuyết, dựa vào tài ăn của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 115

      LỄ VẬT MỪNG NĂM MỚI



      A Mạch lúc này vẫn dấu nút thắt quan trọng, cười : “Tiên sinh, là chiến pháp gì tạm thời ta vội, ta chỉ cần hai ngàn kỵ binh, vạn bộ binh. Còn lại vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm. Nếu ta thất bại, trốn vào khe núi Phi Long, chừng còn có thể dụ được Thường Ngọc Thanh truy kích đến đó.”



      Từ Tĩnh: “Cánh quân mới này do ai thống lĩnh?”



      Trong đầu A Mạch thoáng lên người, lập tức đáp: “Hắc Diện!”



      Hắc Diện, sau chính biến ở thành Thái Hưng, A Mạch dẫn quân tiến về Thanh Châu, lệnh cho ta trở về núi Ô Lan hộ tống Từ Tĩnh đến đây. Khi ta đến quân Giang Bắc điều chỉnh xong, vẫn chưa bố trí ta thực giữ chức vụ gì, bởi vậy, mặc dù Hắc Diện vẫn có tên trong hàng ngũ tướng lĩnh, nhưng thực tế lại rất nhàn rỗi.



      Cách ngày sau, A Mạch liền cho gọi Hắc Diện đến, sau khi cùng ta mật đàm nửa ngày lại cho gọi thống lĩnh kỵ binh Trương Sinh đến, thương lượng với ta lấy hai ngàn kỵ binh giao cho Hắc Diện chỉ huy. Kỵ binh của Trương Sinh vốn chưa đến năm ngàn, trước đó vài ngày lại vừa xuất ít binh lính già yếu đưa về bộ binh doanh, giờ trong tay tổng cộng cũng chỉ có bốn ngàn, A Mạch vừa hé miệng lại muốn lấy hai ngàn, mặt Trương Sinh bất giác vẻ ngạc nhiên. Chẳng qua Trương Sinh vốn vô cùng tin phục A Mạch, hơn nữa, kỵ binh vốn do Đường Thiệu Nghĩa kiến lập nên, ta có thể tiếp nhận vị trí này hoàn toàn dựa vào tín nhiệm của A Mạch, cho nên cũng chỉ thoáng chần chờ trong giây lát, rồi sảng khoái đáp: “Được!”



      Trương Sinh đáp ứng rồi, những chuyện còn lại dễ hơn rất nhiều.



      Thủ hạ bộ binh doanh của Vương Thất và cung nỏ doanh vừa sáp nhập xong, A Mạch lại lấy từ trong doanh trại của ta vạn binh lính tráng kiện giao cho Hắc Diện. Vương Thất giống với Trương Sinh, ta và A Mạch chung ngũ lên, tình cảm thể so với những người bình thường khác, chuyện cùng A Mạch cũng tùy ý hơn rất nhiều. Thấy A Mạch muốn lấy binh lính tráng kiện từ bộ binh doanh của mình để thành lập cánh quân mới, khỏi quấn lấy A Mạch hỏi cánh quân mới này để thực chiến pháp mới nào. Ai ngờ A Mạch cũng lộ điều gì, chỉ bảo sau này thấy rồi biết. Nghe xong, Vương Thất càng cảm thấy thâm tâm ngứa ngáy khó chịu, tuy nhiên, đối với chuyện thành lập cánh quân mới này so với Hắc Diện còn tích cực hơn, chỉ trong vòng hai ngày đem người giao cho Hắc Diện.



      Có người, lại có trang bị, cánh quân mới chỉ còn đợi sắp xếp, phối hợp với sàng nỏ(1), tường thành Thanh Châu vốn đủ, phải cho thợ thủ công chỗ quân giới chế tạo thêm, việc này hơi mất thời gian, tổn hao công sức, và cũng khó làm. Thứ cần dùng nữa là vài chiếc xe, A Mạch nhốt mình trong phòng nửa ngày, phỏng theo trí nhớ, cuối cùng vẽ xong bản vẽ, giao cho Lý Thiếu Hướng, lệnh cho ta căn cứ theo bức vẽ chế tạo gấp.



      Lý Thiếu Hướng nghe sơ qua liền muốn đến chỗ quân giới đẩy nhanh tốc độ chế tạo xe ngựa ngay lập tức, còn là muốn Ký Châu vận lương, nên liên mồm đáp ứng, nhưng khi nhìn đến bản vẽ mô phỏng của A Mạch kêu lên: “Đại nhân, xe này của ngài thể dùng được, vừa nhìn là biết ngài phải xuất thân từ gia đình nông dân. Ta mặc dù phải là thợ mộc, nhưng xem qua cũng biết bản vẽ này là để chế tạo xe ngựa…”



      A Mạch dở khóc dở cười, vội vàng cắt ngang lời Lý Thiếu Hướng, chỉ phân phó : “Cái khác ngươi cần phải xen vào, chỉ cần tìm thợ mộc đến căn cứ theo bản vẽ này làm mẫu chiếc xe đem trước đến cho ta xem rồi sau!”



      Lý Thiếu Hướng vẫn tỏ vẻ tình nguyện, muốn cùng A Mạch bàn luận tiếp. A Mạch sợ ta quấy rầy, đành phải lừa ta: “Xe này mặc dù phải dùng để vận lương, nhưng nhờ có nó chúng ta có được ít lương thực, ngươi cứ yên tâm!”



      Lúc này Lý Thiếu Hướng mới càu nhà càu nhàu bước , lại tìm trong quân khoảng trăm binh lính trước đây từng làm thợ mộc đến hỗ trợ, lúc này mới gấp rút trong vòng tháng giao ra ba trăm chiếc xe thiên tương(2). Cái gọi là xe thiên tương, kỳ chính là cỗ xe có cả tác dụng tấn công và phòng thủ, chế tạo thành cỗ chiến xa có những tấm bình phong bảo vệ, song khi kết hợp cùng với ngựa tạo thành loại chướng ngại vật, hợp thành doanh xe để ngừa địch đánh bất ngờ. Từ những tấm bình phong bảo vệ này có những ô cửa sổ ở giữa, sàng nỏ được bắn ra từ đó, tấn công theo kiểu “Vừa đánh vừa tiến lên”. Loại xe này từ mấy trăm năm trước có người dùng rồi, chẳng qua khi chế tạo A Mạch có thay đổi chút, có tám tấm bình phong có thể gấp lại, chiều dài tổng cộng là mười lăm thước, bình thường chúng được đặt ở càng xe, khi tác chiến đánh trận mở ra dựng ở bên bánh xe như cái hòm lớn, cho nên gọi là “Xe thiên tương”.



      Tuy có chiến xa, sàng nỏ theo bộ lại thể chế tạo gấp theo được. A Mạch biết Lý Thiếu Hướng cố hết sức cho nên trách móc ta, chỉ đem những chiến xa này giao cho Hắc Diện, lệnh cho ta dùng những cỗ xe trống đó cho cánh quân mới thao luyện trước.



      Cánh quân mới có giáo trường riêng, bốn ngàn bộ binh bắt đầu thao luyện, trải qua tháng huấn luyện đặc biệt, giờ diện mão bắt đầu lộ . Trận địa của bọn họ rất khác so với trước kia, tất cả tạo thành đội, đứng đầu là đội trưởng, thứ hai là người tay cầm trường bài (3), tay cầm khiên mây, trường bài để che chắn trường thương, loan đao của địch, khiên mây(4) làm bằng chất liệu có cài giáo, đao, cầm trường bài và khiên mây chủ yếu để yểm hộ cho đội quân phía sau tiến lên, khiên mây ngoại trừ yểm hộ còn phủ phục trước vó ngựa địch. Hai người tiếp theo cầm lang tiển(5), lợi dụng lưỡi dao sắc bén phía trước của lang tiển mà ám sát địch nhân, dùng khiên tăng cường yểm hộ đồng thời tay kia dùng trường thương tấn công. Tiếp đó là bốn người tay cầm trường thương, trái phải hai người, chủ yếu khiêu khích khiến cho quân địch xuống ngựa, tiếp theo là sử dụng đoản đao và vũ khí ngắn tấn công vào bên sườn và bên hông của địch, tiến sát lên chém giết địch nhân.



      Sáu ngàn bộ binh được phân phối giữ ba trăm cỗ chiến xa. Hai mươi bộ binh phụ trách chiến xa, trong đó mười người trực tiếp lệ thuộc vào chiến xa, nhiệm vụ là bắn sàng nỏ, mười người còn lại tạo thành “Tiểu đội sát thủ”, tay cầm khiên mây, đinh ba cùng đơn đao cán dài(6) nghênh địch. Khoảng cách giữa tiểu đội sát thủ và chiến xa duy trì trong vòng hai mươi lăm thước, nếu bọn họ tiến lên, chiến xa cũng theo đó mà được đẩy lên phía trước.



      Vì sàng nỏ thể chế tạo gấp được, nên mấy trăm cỗ chiến xa đành buộc đá lớn vào để luyện tập, sau đó binh lính đẩy chiến xa chạy khắp giáo trường…



      Vẫn cùng cảnh tượng, nhưng khi rơi vào trong mắt những người khác nhau lại này sinh ra ra những ý nghĩ khác nhau:



      Ánh mắt Từ Tĩnh khi nhìn cảnh này dường như tỏa sáng, ban đầu, ông ta vốn tưởng rằng A Mạch chỉ muốn dùng xa trận đối kháng với kỵ binh, muốn khuyên nhủ A Mạch đừng cố chấp mà tự làm khó cho mình, cách đó thể thủ thắng được đâu, giờ nhìn thấy cảnh tượng này, tay tự chủ được mà đưa lên giữ chặt chòm râu cằm.



      Vương Thất nhìn những binh lính cường tráng đó mà cũng thấy vô cùng tự hào, hổ là lấy từ trong doanh trại của ta ra, các ngươi đâu thể vạm vỡ bằng những tiểu tử này được?



      Quan quân nhu Lý Thiếu Hướng nhìn thấy màn này mà càng thêm đau lòng, đám ăn uống như bị mất cắp, thế mà lại chỉ để làm mấy cái việc đẩy đá, có sức lực như vậy làm cái gì khác mà chả tốt, lãng phí quá a.



      Mỗi người tâm tư, cứ thế mà ngày trôi qua rất nhanh, cái tết đầu tiên của quân Giang Bắc ở Thanh Châu đến. Nhưng khí vui mừng của năm mới chạm được chút nào lên khuôn mặt của Lý Thiếu Hướng, ngược lại, lại khắc sâu lên đó thêm vài phần sầu khổ, cửa ải cuối năm, cửa ải cuối năm a, lễ mừng năm mới chính là cửa ải cuối năm của người nghèo a. Cái khác tạm thời , chỉ trước mắt có bột cũng chẳng có thịt, lấy cái gì cho mọi người đón năm mới đây? Lý Thiếu Hướng giương mắt nhìn lên bầu trời tối tăm, hận thể khiến những thứ trút từ trời xuống phải là tuyết, mà là bột mỳ a.



      Có lẽ nỗi lòng ai oán của Lý Thiếu Hướng thấu lên tận trời xanh, cho nên vào ngày hai mươi tám tháng chạp, ngoài thành Thanh Châu đột nhiên có người đưa tới cho quân Giang Bắc mấy chục xe toàn đồ ăn ngon của nơi thôn dã. Áp giải đoàn xe là hơn ba mươi hán tử tráng kiện, đầu tiên họ cho xe ngựa dừng lại ở phía xa xa, rồi duy nhất người tới dưới thành, hướng về phía tường thành cao giọng hô: “Có vị cố nhân tặng Mạch tướng quân chút quà năm mới, thỉnh quân gia buông cầu treo cho chúng ta đem những lễ vật này vào thành.”



      Binh lính thủ thành nào dám tùy ý buông cầu treo, nghe vậy liền vội vàng xin chỉ thị của trưởng quan. Hôm nay, phụ trách bảo vệ thành là Hữu phó tướng quân Mạc Hải, nhận được tin liền lên thành để xem, chỉ thấy xa xa dưới thành đoàn xe ngựa đứng chờ, xe nào xe nấy chất đầy hàng hóa, ước chừng phải đến ba, bốn mươi cỗ xe. Hán tử đứng dưới thành nhìn thấy vị tướng quân mặc mũ giáp lên, biết là người chịu trách nhiệm ở đây, liền cao giọng : “Ta được vị cố nhân của Mạch tướng quân ủy thác đến đây giao tín vật, phiền vị tướng quân này giao cho Mạch tướng quân, ngài ấy nhìn thấy nhận ra.”



      xong vung tay lên, bọc liền bay thẳng lên vọng lâu của tòa thành, rơi vào trong lòng Mạc Hải. Con sông đào bảo vệ thành ước chừng rộng vài chục trượng, lại thêm độ cao của tường thành, thế mà người nọ chỉ tiện tay ném cái, vật nọ liền bay tới trước người Mạc Hải, đủ thấy lực cánh tay của ta mạnh đến mức khiến người ta phải phát sợ. Mạc Hải trong lòng thất kinh, nhận được cái bọc kia liền mở ra, thấy trong đó là tấm huy hiệu của quân Nam Hạ bằng đồng, khắc cấp bậc giáo úy. Mạc Hải nhất thời đoán ra đây là tín vật của người nào, liền vội vàng gọi người cầm bọc bằng vải bố tìm, đưa cho A Mạch.



      A Mạch giáo trường chỉ đạo Hắc Diện huấn luyện cánh quân mới, Lý Thiếu Hướng vẫn như trước, bám theo bên cạnh nàng lải nhải việc quân nhu. A Mạch nghe mà phát phiền, mấy lần muốn phất tay đuổi Lý Thiếu Hướng . Thủ binh tường đến đưa cái bọc bằng vải bố cho nàng, là ngoài thành có người tặng nàng lễ vật mừng năm mới, đặc biệt giao tín vật này cho nàng. A Mạch kinh ngạc, đợi khi nhìn tấm huy hiệu giáo úy trong bao vải kia, đầu tiên là ngẩn người, tiếp đó là vui mừng khôn xiết, kịp dặn dò Hắc Diện tiếng, liền xoay người vội ra khỏi giáo trường.



      Lý Thiếu Hướng đứng ở phía sau nhìn cảm thấy rất lạ, lại nhớ đến mấy chữ “Lễ vật năm mới” mà tên lính kia vừa , liền vội vàng lặng lẽ theo, thấy sải chân của A Mạch dài, dường như nhịn được mà muốn chạy .



      Mạc Hải vẫn chờ vọng lâu của cổng thành, thấy A Mạch nhanh như vậy tới, bất giác có chút kinh ngạc, vội vàng chạy lại đón, kêu lên: “Đại nhân.”



      A Mạch tùy ý khẽ gật đầu, rồi hướng bước chân đến lỗ châu mai hỏi Mạc Hải: “Người đó đâu?” Vừa hỏi xong đến bên cạnh lỗ châu mai rồi, A Mạch cúi xuống nhìn, nhất thời có chút trố mắt, chỉ thấy bên kia con sông đào bảo vệ thành có mấy chục cỗ xe chở hàng im lìm đứng đó, nhưng bóng người cũng thấy đâu.



      Mạc Hải đáp: “Người đó những thứ cần đưa đưa đến đây rồi, nên ta về trước.”



      A Mạch khẽ giật mình, lúc này mới ừ tiếng.



      Mạc Hải lại hỏi: “Đại nhân, những xe ngựa này làm sao bây giờ?”



      Đoàn xe ngựa kia có khoảng ba, bốn mươi chiếc, phía đều phủ cỏ, tất cả các xe đều được xếp đầy, từ thành nhìn xuống biết bên trong là cái gì, nếu có dấu người bên trong cũng thể nhận ra được. Nghe Mạc Hải hỏi, A Mạch liền mỉm cười, quay đầu lại : “Tặng lễ vật năm mới cho chúng ta cứ thu lại là được, đúng lúc Lý Thiếu Hướng cả ngày ngừng nhắc tới nhắc lui là lấy đâu ra đồ mừng năm!”



      Nàng xong, Mạc Hải còn chưa kịp gì, Lý Thiếu Hướng vừa mới thò mặt lên tường thành cũng vô cùng lanh lẹ lên tiếng, xoay người, chân ngừng bước mà luôn xuống dưới thành. A Mạch vội gọi ta lại dặn dò: “Gọi người dắt la, ngựa đến, kiểm kê cho ràng rồi kéo hết xe vào thành.”



      Lý Thiếu Hướng quay lại nhếch miệng cười : “Còn dắt la, ngựa làm gì, dù sao những người của lão Hắc hằng ngày đều luyện đẩy xe ngựa đấy thôi, ta gọi bọn họ đến đây là được rồi.”



      A Mạch khỏi bật cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tấm huy hiệu bằng đồng nắm chặt trong tay hồi lâu mang theo nhiệt độ cơ thể của nàng, A Mạch cúi đầu nhìn kỹ lát, cẩn thận thu vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn tầng mây bị ép nặng trĩu. Gió Bắc nổi lên, cuốn theo nhiều bông tuyết rơi xuống, trong khí phảng phất có mùi thuốc pháo. Thịnh Nguyên năm thứ năm, cuối cùng trận tuyết lớn xuất .


      —————————–



      Chú thích:

      1- Sàng nỏ:

      [​IMG]


      2- Xe thiên tương: thiên nghĩa là lệch 1 bên; tương nghĩa là cái hộp. Đọc phần miều tả hình dáng chiếc xe này trong truyện các bạn hiểu tên của nó.



      3- Trường bài


      [​IMG]



      4- Khiên mây

      [​IMG]


      5- Lang tiển


      [​IMG]



      6- Đơn đao cán dài (hay trường đao)

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :