1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 81

      TÀI BẮN CUNG





      Thân binh mang tới cây cung lớn giao cho Vệ Hưng, mọi người đều biết Vệ Hưng vốn xuất thân là điện tiền thị vệ(1), thân thủ nhất định bất phàm, thấy ta cầm cung liền biết rằng ta nhất định muốn bắn thát tử lập uy, nhất thời đều trở nên yên lặng, chỉ muốn nhìn xem đại tướng quân Giang Bắc mới nhậm chức rốt cuộc có năng lực gì.



      Vệ Hưng cài tên vào dây cung, tên chưa rời khỏi dây cung, Thường Ngọc Thanh ở phía đối diện tựa hồ cảm nhận được liền quay lại, nhìn về phía thuyền của Vệ Hưng, trong lòng mọi người đều cả kinh. Chỉ có khóe miệng của Vệ Hưng là lộ ra tia cười lạnh, nâng cánh tay cầm cung lên, mũi tên bật ra, bay thẳng về phía Thường Ngọc Thanh.



      Mũi tên xé gió lao , tiếng rít sắc nhọn, lướt trong trung vẽ thành đường cong duyên dáng, sau khi lướt qua cao điểm mà thanh thế vẫn hề giảm bớt, sức mạnh như sấm sét nhằm thẳng về phía thuyền xích mã của Thường Ngọc Thanh, chỉ lát đến trước mặt ta.



      Dưới chân Thường Ngọc Thanh vẫn bất động, khẽ nghiêng người, mũi tên kia bay sát sàn sạt qua vai ta, cắm phật vào thân thuyền, lún sâu vào trong gỗ. Mấy tên lính sớm bị dọa cho sợ đến ngây người, đợi đến khi lấy lại được phản ứng, vội vàng cầm thuẫn(2) chắn phía trước Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua vai, lớp áo ở đó bị mũi tên cắt qua, ta dùng tay đẩy mấy tên lính phía trước ra, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Vệ Hưng.



      mặt Vệ Hưng vẫn bất động thanh sắc, chỉ lấy tên trong túi ra lắp vào dây cung, rồi giương lên tiếp tục bắn, cứ như vậy liên tiếp mấy mũi tên vọt ra, đều nhắm thẳng về phía Thường Ngọc Thanh.



      Dưới chân Thường Ngọc Thanh giống như mọc rễ, chỉ có thân mình nghiêng , hoặc tránh hoặc né, mấy mũi tên đều bay sát qua người, cắm vào bốn phía thân thuyền.



      thuyền, mọi người đều thấy hoảng sợ, chưa đến độ chuẩn xác của Vệ Hưng, chỉ riêng lực cánh tay của ta cũng đủ để khiến mọi người phải kinh hãi. A Mạch nhịn được quay lại liếc nhìn Vệ Hưng, thấy sắc mặt ta vẫn như thường, trong lòng thầm bội phục, thầm nghĩ đời này quả khó có được tay cung có lực đạo mạnh đến vậy, trước kia nàng chỉ biết đến tài bắn cung xuất thần nhập hóa của Thương Dịch Chi, ngờ Vệ Hưng cũng có bản lĩnh như thế, tuy luận về chuẩn xác còn kém Thương Dịch Chi chút, nhưng về lực cánh tay, sợ là Thương Dịch Chi cũng theo kịp.



      Vệ Hưng bắn liên hoàn mấy mũi tên, rồi tiện tay ném cây cung cho thân binh bên cạnh. Tất cả các tướng sĩ đều là trố mắt nhìn, nhất thời cũng biết nên phản ứng như thế nào. Nếu trầm trồ khen ngợi, đại tướng quân nhà mình mặc dù bắn nhiều như vậy, nhưng đến mũi tên cũng chẳng trúng. Nếu khen, lực cánh tay của đại tướng quân quả lại rất kinh người, ở khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể bắn trúng thuyền, chỉ riêng điều này thôi đúng là hiếm thấy rồi. Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi đến ngây ngốc, chỉ có Lâm Mẫn Thận đột nhiên lớn tiếng hô lên tiếng “Hay!” Tiếp đó, lại cao giọng reo lên: “Đại tướng quân đúng là thần lực! Bọn thát tử nhất định là kinh sợ tới mức choáng váng rồi, ngay cả chân muốn cử động cũng thể cử động nổi!”



      Mọi người nhất thời gì, đều nhìn Lâm Mẫn Thận chằm chằm. A Mạch thấy vẻ mặt ta hưng phấn như thế cũng cảm thấy vô lực, thầm nghĩ như thế đâu phải là sợ tới mức dám động đậy, ràng là Thường Ngọc Thanh cố ý tỏ vẻ khinh thị Vệ Hưng mà!



      Vệ Hưng khẽ cười cười, cũng lời nào. Mọi người cũng biết phải gì, khí nhất thời có chút trầm lắng. Lâm Mẫn Thận vẫn biết gì, đột nhiên lại chỉ vào thuyền xích mã mà kêu lên: “Vỡ rồi, thuyền vỡ rồi!”



      Mọi người sửng sốt, đều quay lại nhìn, thấy chiến thuyền xích mã quả nhiên như vừa bị người ta dùng quả chùy khổng lồ đập trúng, đột nhiên từ từ vỡ ra từng mảnh, đúng vị trí mà Thường Ngọc Thanh đứng. A Mạch có phản ứng đầu tiên, khi quay lại nhìn Vệ Hưng, trong ánh mắt mang theo chút hoảng sợ, ra mấy mũi tên này của Vệ Hưng vốn định bắn trúng Thường Ngọc Thanh, mà là muốn bắn chìm cái thuyền kia! Chỉ mấy mũi tên, thế mà có thể bắn chìm thuyền, nếu phải chính mắt nhìn thấy nàng thể nào tin được!



      thuyền xích mã, Thường Ngọc Thanh cũng cả kinh, ngờ mấy mũi tên này lại chứa nội lực mạnh đến như thế, có thể khiến cho chiếc thuyền gỗ rách tả tơi. ta từ luyện võ, bắn cung, cưỡi ngựa thành thạo, nhưng chưa từng tập nội gia khí công, nay gặp người tướng mạo xấu xí lại có bản lĩnh này, cũng khỏi thu lại tâm lý khinh thị lúc ban đầu. Bên cạnh sớm chiếc thuyền xích mã khác chạy đến cứu viện, Thường Ngọc Thanh thừa dịp thuyền chưa chìm mà nhảy sang, lại chỉ huy mọi người vớt những quân sĩ bị rơi xuống nước lên, lúc này mới lên đầu thuyền nhìn về phía Vệ Hưng.



      Vệ Hưng thấy mấy chiến thuyền xích mã lùi mà vẫn tiến tới, cũng nhận ra Thường Ngọc Thanh là kẻ gan dạ sáng suốt khác thường, liền hỏi Liễu Thành: “Ngươi có biết người này là ai ?”



      Liễu Thành nhìn người nọ, bất kể là xem thân thủ hay là thái độ của quân sĩ chung quanh, cũng thấy đây phải là tên lính bình thường, nhưng cũng giống Nghiêm Phi, thống lĩnh thuỷ quân Bắc Mạc, đành phải trả lời: “Thống lĩnh thuỷ quân Bắc Mạc là Nghiêm Phi hơn bốn mươi tuổi rồi nên người này hiển nhiên phải, mạt tướng chưa từng nghe trong thủy quân của thát tử có nhân vật lợi hại như vậy.”



      Trong khi mọi người chuyện, thuyền của Thường Ngọc Thanh tiến lại gần, ở khoảng cách khoảng hơn trăm bước dừng lại, Thường Ngọc Thanh nghiêng người thấp giọng vài câu với tên lính bên cạnh. Đám người Vệ Hưng cảm thấy kỳ quái, chợt nghe tên lính kia kêu lớn: “Dùng ám tiễn đả thương người khác tính là hùng, nếu có can đảm xuống sông cùng tướng quân chúng ta tranh tài trận.”



      Lời này vừa ra, đông đảo quần chúng Nam Hạ thuyền đều vô cùng phẫn nộ, lập tức liền có người xin Vệ Hưng cho giết chết Thường Ngọc Thanh, nhất định thể thả cho lũ thát tử càn rỡ này chạy mất. Bởi vì thuyền của hai bên chỉ cách nhau hơn trăm bước, nên đôi bên đều có thể thấy đối phương. Thường Ngọc Thanh thấy người Nam Hạ nhao nhao ồn ào như thế, nhịn được mặt lên nét cười rất tươi, khoanh tay đứng ở đầu thuyền lẳng lặng nhìn.



      A Mạch đột nhiên thấp giọng : “Người đó là Thường Ngọc Thanh!”



      Mọi người đều ngẩn ra, nhất tề nhìn về phía A Mạch.



      A Mạch thấy trong mắt Vệ Hưng lộ ra vẻ nghi hoặc, trầm giọng giải thích: “Trong chiến dịch tại núi Ô Lan, người này từng dẫn quân truy đuổi thất doanh của ta hơn ngàn dặm, khi ở Bình Gia Ao, mạt tướng cũng từng đối trận với ta.”



      Nghe A Mạch như vậy, Trương phó tướng liền quay đầu lại nhìn kỹ, cũng kêu lên: “ sai, chính là tên thát tử kia, lúc ấy trong trận chiến tại Bình Gia Ao, ta cũng từng gặp qua thát tử này, chẳng phải chính là ta sao!”



      Vốn A Mạch vừa người đó là Thường Ngọc Thanh, chúng tướng thuyền trở nên yên ắng, tại lại nghe Trương phó tướng xác định như vậy, mọi người lại càng im bặt, còn dáng vẻ vừa rồi của đám người nghiến răng, nghiến lợi hận thể lập tức ra tay giết giặc nữa. Ngẫm lại, cũng chẳng ai là đồ ngốc, nếu người đứng ở đầu thuyền kia chỉ là viên tướng bình thường của thát tử, mọi người còn có thể liều lĩnh xông lên mà kiếm chút thanh danh. Nhưng đây là ai, đây là Thường Ngọc Thanh nha, Sát tướng danh chấn thiên hạ Thường Ngọc Thanh đó nha, nếu mình nhảy xuống đấu với ta, còn giữ được mạng sống mà quay trở về là may mắn lắm rồi, còn vọng tưởng đến cái gì là thanh danh nữa!



      Vì thế, mọi người rất thức thời mà đều trở nên trầm mặc.



      Sắc mặt Vệ Hưng vẫn thản nhiên, chỉ nhìn A Mạch, hỏi: “Mạch tướng quân có dám xuống nước cùng Thường Ngọc Thanh đấu trận ?”



      A Mạch khẽ giật mình, lập tức thản nhiên cười, đáp: “Đơn đả độc đấu(3), mạt tướng phải đối thủ của .”



      Vệ Hưng nghe A Mạch trả lời như thế, những giận, trái lại còn bật cười vì thành của nàng.



      Lâm Mẫn Thận đột nhiên ở bên cạnh tiếp lời: “Chẳng gì đến chuyện cùng gã thát tử này đơn đả độc đấu, mà ngay cả động thủ với tất cả bọn chúng ta cũng có thể, cứ lấy tánh mạng thát tử trước rồi sau!”



      Lời này vừa ra, chúng tướng đều tích cực hưởng ứng, thậm chí còn la hét lấy cung tên bắn cho lũ thát tử này biến hết thành nhím.



      A Mạch quay đầu lại, thấy Lâm Mẫn Thận biết từ khi nào đứng ở bên cạnh nàng.



      Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch nhìn mình, liến lấy lòng nàng mà tiếp: “Ai bảo ta vô công rồi nghề diễu võ giương oai trước mặt chúng ta, trời lạnh thấu xương thế này mà còn nhảy xuống sông bơi, như thế chẳng phải muốn tìm đến cái chết là gì! Ngươi có phải hay ? Mạch tướng quân.”



      A Mạch nghe vậy trong lòng vừa động, lại đưa mắt nhìn Thường Ngọc Thanh đứng ở đầu thuyền, đến bên cạnh Vệ Hưng thấp giọng : “Đại tướng quân, mạt tướng cảm thấy việc này rất kỳ quái, cẩn thận thát tử có trá.”



      Vệ Hưng có thể làm đến thủ lĩnh cấm quân, tất nhiên cũng phải là nhân vật tầm thường, nghe A Mạch cảnh tỉnh, trong lòng nhất thời cũng thanh tỉnh, quay đầu với Liễu Thành vài câu, nghe xong, sắc mặt của Liễu Thành khẽ biến, ngẩng đầu lên nhìn Vệ Hưng, rồi kịp cáo lui liền xoay người rời . Chỉ lát sau, đài chỉ huy bắt đầu phất cờ hiệu, đội tàu rất nhanh chóng biến hóa đội hình, ngay cả các cung thủ thuyền cũng đều vào vị trí, bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.



      Bên kia, thuyền xích mã, tên lính vừa kêu réo lúc nãy thấy vậy, liền thấp giọng hỏi Thường Ngọc Thanh: “Tướng quân, xem ra bọn mọi rợ Nam Hạ có phòng bị, chúng ta làm sao bây giờ? Tấn công hay tấn công?”



      Lúc này, từ giữa đám người, Thường Ngọc Thanh mới nhận ra A Mạch trong thân khôi giáp, thấy nàng ở thuyền, trong lòng ta khỏi cảm thấy nao nao, nghe tên lính này hỏi, liền hơi hơi mím môi lại, cân nhắc lát rồi phân phó: “Cho tất cả các thuyền đều lui về phía sau, chiến hạm của bọn mọi rợ Nam Hạ vốn thắng thế so với bên ta, tại lại có chuẩn bị, những việc mà phần thắng quá ít chúng ta làm.”



      Tên lính kia cúi đầu tuân lệnh tiếng, dùng tay ra hiệu cho những thuyền khác, mấy chiến thuyền xích mã lập tức tản ra chung quanh, thầm biến hóa vị trí, rồi chậm rãi lui về phía sau.



      Vệ Hưng tuy rằng hiểu thuỷ chiến, nhưng nhìn thấy mấy chiến thuyền xích mã Bắc Mạc đột nhiên vô cớ thay đổi vị trí, liền đoán là bọn chúng nhận được chỉ huy, nhịn được : “Thát tử quả nhiên có trá.”



      A Mạch trầm mặc gì, chỉ yên lặng lùi lại vào trong đám người. Lâm Mẫn Thận vẫn lẵng nhẵng bám theo sau, vẻ mặt nịnh hót khen: “Nếu phải Mạch tướng quân tâm tư linh hoạt, chúng ta thế nào cũng trúng phải gian kế của thát tử! Mạch tướng quân quả nhiên là…”



      “Lâm tham quân quá khen!” A Mạch ngắt lời Lâm Mẫn Thận, lạnh lùng liếc xéo ta cái, hướng về phía Vệ Hưng ôm quyền : “Là đại tướng quân quả cảm, Liễu tướng quân luyện binh có kỉ cương, thế nên mới khiến cho gian kế của thát tử khó thành.”



      Vệ Hưng làm điện tiền thị vệ nhiều năm, những kiểu đối thoại này nghe nhiều, thấy A Mạch thức thời như thế, chỉ mỉm cười .



      Ai ngờ Lâm Mẫn Thận kia lại thức thời, thấy A Mạch khiêm tốn, nhịn được há miệng định tiếp, thình lình nghe thấy có người kêu lên: “Thát tử muốn bỏ chạy!”



      A Mạch ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy thuyền của Thường Ngọc Thanh rất nhanh thối lui về phía sau.



      Thường Ngọc Thanh đứng ở đầu thuyền, cao giọng cười : “Nam Hạ quả nhiên toàn là loại nhát gan, cả đám người mà ai dám cùng ta đấu trận, khi như vậy, ta cũng miễn cưỡng ép buộc các ngươi, bất quá, có lễ vật cũng là thất lễ, vừa rồi nhận của các ngươi mấy mũi tên, nay ta liền trả lại.” xong, liền đưa tay nhận lấy cung tên trong tay của quân sĩ bên cạnh, giương cung hướng về phía Vệ Hưng mà bắn.



      Thân hình Vệ Hưng vẫn bất động, dùng tay bắt lấy mũi tên vừa bay tới. Từng mũi tên Thường Ngọc Thanh bắn ra đều nhất tề bay thẳng về phía Vệ Hưng, tất cả đều rời những chỗ hiểm người ta. Vệ Hưng vung hai tay lên, giống như bắt ám khí, nhất nhất bắt lấy. Tên của Thường Ngọc Thanh bắn ra nhanh vô cùng, Vệ Hưng tiếp lấy lại càng tuyệt luân, trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều nhìn đến ngây người.



      Thường Ngọc Thanh khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười, đột nhiên bắn mũi tên về bên trái của Vệ Hưng, Vệ Hưng sợ ta đả thương người khác, thân hình nhoáng cái bay về phía trái bắt lấy mũi tên, ai ngờ mũi tên tiếp theo của Thường Ngọc Thanh lại đột ngột đổi hướng, nhắm sang bên phải, bay thẳng về hướng A Mạch.



      Trong lòng Vệ Hưng cả kinh, muốn quay lại cứu nhưng còn kịp nữa.



      ——————————



      Chú thích:

      1- Điện tiền thị vệ: Thị vệ bảo vệ cung điện

      2- Thuẫn: lá chắn

      3- Đơn đả độc đấu: đánh tay đôi

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 82

      TRỞ VỀ





      thuyền, chư tướng đều choáng váng, thấy Thường Ngọc Thanh đột nhiên chuyển hướng bắn về phía mình, trong lúc nhất thời đều kịp phản ứng, tất cả đều sững sờ bất động. Chỉ có A Mạch vốn cũng nhìn Thường Ngọc Thanh chằm chằm, nhìn thấy mũi tên này đột nhiên chuyển hướng về phía mình, ra cũng đến mức ra ngoài dự liệu, đồng tử khẽ thu hẹp lại, trong đầu chỉ lên suy nghĩ: Tránh hay là bắt?



      do dự, mũi tên đến trước mặt, A Mạch khẽ nghiêng người, đưa tay ra định bắt lấy mũi tên, nhưng tay còn chưa kịp chạm đến thân mũi tên, đột nhiên nghe thấy tiếng hét “A” thảm thiết ở phía sau, ngay lập tức có lực rất mạnh tống thẳng vào lưng nàng, A Mạch nhất thời mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước, nhưng lại đúng đường của mũi tên. Trong nháy mắt, trong đầu A Mạch chỉ lóe ra câu: Lâm Mẫn Thận, con bà ngươi!



      “Ầm” tiếng, A Mạch bị Lâm Mẫn Thận xô phải, ngã gục xuống mặt sàn. Nàng đau đến nỗi trong cổ họng bật ra tiếng “hự”, xương cốt cả người như vỡ nát, ngay cả cũng thể thốt nên lời.



      “Mạch tướng quân!”



      “Lâm tham quân!”



      Chung quanh có người kêu lên sợ hãi, mọi người lúc này mới từ trong khiếp sợ mà bừng tỉnh lại, vội vàng cầm kiếm tiến lên chắn phía trước. Trương phó tướng cúi xuống vội hỏi: “Lâm tham quân, Mạch tướng quân, các ngươi có sao ?”



      A Mạch còn chưa trả lời, bỗng nghe thấy mạn thuyền có người kêu lên: “Thát tử trúng tên rồi! Đại tướng quân bắn trúng Thường Ngọc Thanh!”



      Trương phó tướng lập tức hỏi han A Mạch tiếp nữa, vội vàng đứng dậy nhìn ra giữa sông, quả nhiên thấy trong trận mưa tên, chiến thuyền xích mã của Thường Ngọc Thanh lùi rất nhanh về phía Giang Bắc, binh lính thuyền dùng thuẫn chắn ở đầu thuyền, Thường Ngọc Thanh vốn đứng ở mũi thuyền nay còn thấy thân ảnh.



      Tướng sĩ vọng lâu hoan hô ầm ĩ, Trương phó tướng cực kỳ hưng phấn mà quay người lại, muốn hai câu cùng A Mạch, lại thấy bóng dáng A Mạch đâu, cúi đầu xuống thấy A Mạch cùng Lâm Mẫn Thận vẫn còn nằm sàn thuyền, ta lúc này mới nhớ ra hai người còn chưa biết sống chết thế nào, vội vàng tìm vết máu, kêu lên: “Các ngươi ai bị thương? Bị thương ở chỗ nào?”



      Lâm Mẫn Thận nhắm chặt hai mắt, miệng vẫn kêu “A a” thảm thiết.



      A Mạch nhịn đau, quay đầu nhìn Lâm Mẫn Thận, lạnh giọng hỏi: “Lâm tham quân có thể đứng dậy được ?”



      Lâm Mẫn Thận lúc này mới mở mắt ra, bắt đầu cử động thân thể, liếc mắt cái nhìn A Mạch bị mình nằm đè lên, run rẩy trong cổ họng hỏi: “Mạch tướng quân, ta muốn chết?”



      A Mạch cười nhạo tiếng buồn tiếp lời, chỉ dùng sức cử động thân thể, hất Lâm Mẫn Thận nằm lưng xuống, rồi nhặt mũi tên gắn lông vũ lên, mũi tên đó nào chạm đến người của Lâm Mẫn Thận, lúc này mới yên lặng đứng dậy.



      Trương phó tướng trước giật mình sau bật cười, thấy A Mạch đứng dậy khó khăn, liền đưa tay kéo nàng, ha ha cười : “Vận khí của tiểu tử ngươi đúng là quá tốt, nếu phải bị Lâm tham quân va phải, ngươi kiểu gì cũng bị mũi tên của Thường Ngọc Thanh xuyên qua tim!”



      A Mạch nghe vậy tựa tiếu phi tiếu, cúi đầu nhìn xuống trước ngực mình, mảnh giáp bảo vệ ngực bị lõm vết rất sâu, mũi tên gắn lông vụ kia trúng phải tấm giáp này, nếu Lâm Mẫn Thận va vào nàng sớm hơn lát, quả nàng bị nó bắn xuyên qua tim.



      Lâm Mẫn Thận cũng lồm cồm đứng dậy, Trương phó tướng tiện tay vỗ mạnh vào vai ta cái, giữ cho ta khỏi lảo đảo, vừa cười vừa trêu: “Lâm tham quân vất vả rồi, trở về nên bắt Mạch tướng quân mời ngươi bữa ra trò, nếu có ngươi, ta hôm nay chắc là xong rồi! Bất quá ngươi cứu người cứu người, đường đường là nam tử hán, ngươi kêu la thảm thiết cái gì? Làm huynh đệ chúng ta sợ tới mức tưởng rằng mũi tên kia bắn trúng ngươi rồi chứ.”



      Lâm Mẫn Thận cười gượng hai tiếng, đáp: “Thấy mũi tên bắn thẳng vào Mạch tướng quân, nên ta nhất thời có chút vội vã, khiến cho Trương tướng quân chê cười!”



      Mọi người nghe xong đều bật cười, Lâm Mẫn Thận cũng là thấy phiền, chỉ nhìn trộm A Mạch.



      A Mạch lần này lại trốn tránh, cân nhắc cẩn thận chút, mặt mang theo ý cười, ôm quyền tạ ơn Lâm Mẫn Thận: “Đa tạ ơn cứu mạng của Lâm tham quân!”



      Thấy A Mạch sảng khoái như thế, Lâm Mẫn Thận nghệt cả mặt, hơi thở dường như nghẹn lại, chỉ ngây ngô cười với A Mạch: “Chỉ là đúng lúc thôi, là đúng lúc thôi!”



      Bên kia, Vệ Hưng thu cung lại, bị mọi người vây quanh, nhìn thấy Lâm Mẫn Thận vẫn còn sống, mới thở phào hơi nhõm, lúc này mới quay lại thân thiết hỏi A Mạch: “Có bị thương ?”



      A Mạch vội vàng khom người đáp: “Mạt tướng sao, đa tạ đại tướng quân quan tâm.”



      Vệ Hưng lại nhìn về phía Lâm Mẫn Thận, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mẫn Thận hắc hắc cười hai tiếng, đĩnh đạc : “ việc gì, việc gì, chỉ bị ngã thôi.”



      Thấy Lâm Mẫn Thận lỗ mãng như thế, Vệ Hưng tuy có ý muốn giáo huấn ta vài câu, nhưng lại khó trước mặt mọi người, nên chỉ thản nhiên gật gật đầu, : “Về sau ngàn vạn lần được làm như vậy!”



      Liễu Thành, thống lĩnh thuỷ quân Phụ Bình từ mạn dưới vội vã chạy lên, đến trước mặt Vệ Hưng bẩm báo: “Thuyền xích mã của thát tử lui về hướng Giang Bắc, quân ta có truy kích hay , thỉnh đại tướng quân cho chỉ thị.”



      Vệ Hưng biết mình đường nhậm chức, lại thạo thuỷ quân, lần này đuổi theo nếu toàn thắng tốt, song vạn nhất nếu trúng gian kế của thát tử, sợ là được bằng mất. ta cẩn thận cân nhắc lát, rồi trầm giọng : “Thường Ngọc Thanh trúng tên sinh tử khó liệu, cũng chỉ còn lại mấy chiến thuyền xích mã mà thôi, cần đuổi theo, tiếp tục .”



      Trong lòng Liễu Thành kỳ sớm có tính toán, đến xin chỉ thị của Vệ Hưng chẳng qua là tôn trọng thân phận đại tướng quân của ta, thấy Vệ Hưng như thế chẳng khác gì gãi đúng chỗ ngứa, liền lĩnh mệnh xuống phân phó cấp dưới tăng nhanh tốc độ, mau chóng thoát ly khỏi phạm vi khống chế của thuỷ quân Bắc Mạc.



      Hạm đội đường ngược lại chiều nước chảy, đường thủy qua thành Thái Hưng tuy hơi khó , nhưng cần tiếp tục phải lo lắng thuỷ quân Bắc Mạc quấy rầy nữa, tốc độ vì thế còn nhanh hơn trước. Kể từ đó, việc lại của mọi người giữa các thuyền cũng trở nên bất tiện, Vệ Hưng liền miễn cho buổi họp vào mỗi sáng sớm, chư tướng đều mừng thầm, chỉ có Lâm Mẫn Thận là cam tâm, mấy lần muốn sang thuyền tìm A Mạch, đều bị Vệ Hưng giáo huấn.



      Ngày hai mươi bảy tháng mười, thuyền tới Nghi Thủy, tả phó tướng quân Giang Bắc, kỵ lang tướng quân Đường Thiệu Nghĩa dẫn năm ngàn kỵ binh sớm chờ ở đây lâu. Liễu Thành hoàn thành nhiệm vụ hộ vệ, mang theo hạm đội chào từ biệt đại tướng quân Vệ Hưng mà . Đường Thiệu Nghĩa nghênh đón Vệ Hưng lên bờ, chờ đến khi Đường Thiệu Nghĩa bái lễ xong, Vệ Hưng mới đưa tay làm bộ đỡ dậy, ôn hoà : “Đường tướng quân vất vả rồi.”



      Đường Thiệu Nghĩa mặc dù mặc trọng giáp, nhưng động tác lại vẫn nhanh nhẹn như thường, kiêu ngạo siểm nịnh đáp: “Đây là chức trách của ty chức, dám là vất vả.”



      Vệ Hưng cười cười , chư tướng thấy tình hình như vậy, biết Vệ Hưng cố ý, cũng thể thái độ gì, chỉ yên lặng đứng sau lưng Vệ Hưng. Nhưng Trương phó tướng lại là người thô lỗ, có nhiều tâm tư, nhìn thấy Đường Thiệu Nghĩa chỉ cảm thấy thân thiết, đợi Vệ Hưng gì liền tới trước mặt Đường Thiệu Nghĩa, hai tay nắm chặt bả vai Đường Thiệu Nghĩa, lớn tiếng cười : “Tướng quân được lắm! mồi lửa thiêu rụi lương thảo của thát tử, khiến cho huynh đệ chúng ta thỏa chí.”



      Đường Thiệu Nghĩa chỉ cười cười, tầm mắt lướt qua vai Trương phó tướng quét về phía sau ta, dừng lại chút người A Mạch, ý cười mặt càng đậm. A Mạch gặp lại Đường Thiệu Nghĩa trong lòng cũng vui mừng, khóe miệng nhịn được khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa cũng mang theo ý cười. Tinh thần Đường Thiệu Nghĩa chợt hốt hoảng, dám nhìn lâu vào nụ cười của A Mạch, dấu dấu diếm diếm đưa mắt nơi khác, xoay người mời đại tướng quân Vệ Hưng lên ngựa.



      Thân vệ dắt ngựa đến, Vệ Hưng lên ngựa, theo Đường Thiệu Nghĩa tiến vào địa phận của dãy núi Ô Lan. A Mạch ở phía sau cũng xoay người lên ngựa, chưa được bao xa, Lâm Mẫn Thận thúc ngựa chạy đến, thừa dịp bốn phía có người chú ý, hắc hắc cười : “Mấy ngày gặp Mạch tướng quân, thực nhớ vô cùng!”



      A Mạch tiếp lời, chỉ nhếch môi cười nhạt cho xong việc.



      Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch lộ vẻ bực bội, lá gan càng lớn, lại đưa tay kéo lấy dây cương trong tay A Mạch, thấp giọng : “Hảo huynh đệ, ngươi cười với ta cái nào!”



      A Mạch vô cùng tức giận, song mặt cũng để lộ điều gì, chỉ giật lại dây cương từ trong tay Lâm Mẫn Thận, hỏi ta: “Lâm tham quân từng đến núi Ô Lan chưa?”



      Ánh mắt Lâm Mẫn Thận vẫn dán vào khuôn mặt của A Mạch, lắc đầu : “Chưa từng.”



      A Mạch thản nhiên nở nụ cười, cố ý cho ngựa cách xa mọi người, đưa mắt nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp phía trước, rồi quay đầu chuyện phiếm với Lâm Mẫn Thận: “Mọi người đều cảnh núi sông ngoại thành Thịnh Đô nổi danh khắp thiên hạ, lại biết rằng sâu trong dãy Ô Lan ở vùng Giang Bắc này khắp nơi đều có cảnh đẹp, lần này tham quân đến đây, nhất định phải thăm thú thưởng ngoạn mới được.”



      Lâm Mẫn Thận vội vàng gật đầu: “, tất nhiên là rồi! Nhưng có người làm bạn, thưởng ngoạn mình thực chẳng có gì thú vị!”



      A Mạch sảng khoái cười : “Đợi đại quân hạ trại, tham quân tự cứ đến tìm tại hạ, các khác dám , nhưng đưa tham quân xem phong cảnh núi non ở đây tất nhiên ta có thể làm được.”



      Lâm Mẫn Thận nghe xong vô cùng mừng rỡ, lập tức hỏi lại: “Lời này là sao?”



      A Mạch cười : “Tất nhiên.”



      Nàng xong lại liếc nhìn Lâm Mẫn Thận cái, miệng khẽ cười cười, rồi thúc ngựa phi lên phía trước, để lại Lâm Mẫn Thận sững sờ đứng nguyên chỗ cũ, nhìn theo bóng dáng nàng đến xuất thần. A Mạch phi ngựa chạy xa, lại thấy Đường Thiệu Nghĩa ngồi ngựa chờ ở phía trước, A Mạch hai chân kẹp bụng ngựa, kêu lên: “Đại ca!”



      Đường Thiệu Nghĩa mỉm cười nhìn A Mạch, gật gật đầu.



      A Mạch ngạc nhiên : “Đại ca ở bên cạnh đại tướng quân sao?”



      Đường Thiệu Nghĩa quay đầu ngựa cùng song song với A Mạch, thản nhiên đáp: “Đại tướng quân có Trương phó tướng rồi, cần ta phải cùng.”



      A Mạch hôm nay cũng nhìn thấy thái độ của Vệ Hưng đối với Đường Thiệu Nghĩa, nghĩ ngợi chút rồi : “Đại ca lần này lập công lớn, tất cả tướng sĩ trong quân đều tin phục, đại tướng quân e là đối với đại ca cảm thấy bất an, cho nên mới…”



      Đường Thiệu Nghĩa cười cười, ngắt lời A Mạch : “Sống lâu mới biết lòng người(1)!”



      A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa thế cũng cười, : “Đại ca có thể nghĩ như thế là tốt rồi!”



      Đường Thiệu Nghĩa liếc mắt nhìn A Mạch cái, lại nhanh chóng đưa mắt , quay đầu nhìn về nơi khác.



      A Mạch gọi ta mấy tiếng mà vẫn thấy ta phản ứng gì, trong lòng kinh ngạc, theo ánh mắt ta nhìn qua, thấy cũng có vật gì đặc biệt, lập tức hỏi: “Đại ca, huynh nhìn cái gì vậy?”



      Đường Thiệu Nghĩa lúc này mới quay lại, cười cười, hỏi A Mạch: “Ngươi lần này Thịnh Đô, thấy nơi đó thế nào?”



      A Mạch trả lời vô cùng ràng: “ thích.”



      Đường Thiệu Nghĩa ngạc nhiên hỏi: “ thích? Thịnh Đô chẳng phải là nơi phồn hoa đô hội sao? Ngoại thành lại có Thúy Sơn, Thanh Hồ, là nơi quần tụ những cảnh đẹp thanh tú của nước ta mà.”



      A Mạch nghĩ nghĩ chút rồi : “Thịnh Đô quả là chốn phồn hoa, phong cảnh của Thúy Sơn, Thanh Hồ đúng là rất đẹp, nhưng sao có thể sánh bằng hùng vĩ kỳ bí trong núi Ô Lan của chúng ta!”



      Đường Thiệu Nghĩa gật đầu : “Đúng vậy, những nơi giàu sang phú quý phù hợp với những người lính như chúng ta.”



      A Mạch cười cười, đột nhiên hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, ngươi lần này đánh lén đại doanh lương thảo của thát tử, thiêu sạch lương thảo của Chu Chí Nhẫn, có phải là lại muốn dụ thát tử đến đánh quân Giang Bắc chúng ta nữa ?”



      Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc lát, rồi đáp: “Đây là nguyên nhân thứ nhất.”



      “Thứ nhất?” A Mạch hỏi.



      sai, ngoại trừ chuyện muốn dụ thát tử quay lại Ô Lan, đốt lương thảo của Chu Chí Nhẫn cũng là muốn giải vây cho thành Thái Hưng, có lương thảo, đại quân của Chu Chí Nhẫn tất thể vây thành Thái Hưng lâu được.”



      A Mạch cẩn thận cân nhắc, rồi : “Nhưng thát tử chỉ truy đuổi đại ca đến Bổng Chùy Câu, mà tiến vào Ô Lan, hơn nữa… lần này khi thuyền ngang qua thành Thái Hưng, thủy quân của Chu Chí Nhẫn vẫn thao luyện như bình thường, tựa hồ như hề bị ảnh hưởng.”



      “Lần này thát tử dễ bị ta chọc giận, hiển nhiên là có mưu khác, nay chúng ta cũng chỉ có thể dự kiến trước tiên cơ để hành động. Nhưng…” Đường Thiệu Nghĩa bỗng trở nên trầm mặc, sau lúc lâu mới thấp giọng : “Trước khi ra trận đại quân lại thay soái, biết còn có những thay đổi gì.”



      A Mạch mím môi, đột nhiên : “Ta ở Thịnh Đô gặp Thường Ngọc Thanh.”



      ——————————-



      Chú thích:

      1- Sống lâu mới biết lòng người: nguyên văn “Nhật cửu tự kiến nhân tâm”

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 83

      DANH KIẾM





      Đường Thiệu Nghĩa ngẩn ra, nhìn về phía A Mạch, kinh ngạc : “Ở Thịnh Đô?”



      A Mạch gật đầu: “Phải, ở Thúy Sơn, hơn nữa dường như còn có quan hệ với ai đó ở trong triều, mặt cấm quân tìm bắt ta, nhưng cũng chính người của cấm quân đến cứu ta .”



      Đường Thiệu Nghĩa nghe xong, chợt biến sắc mặt, giận dữ : “Chúng ta ở Giang Bắc liều mạng cùng thát tử, trong triều lại có người câu kết với chúng làm bậy, là đáng hận.”



      A Mạch chỉ trầm mặc, bởi nàng cũng biết Thường Ngọc Thanh vì sao lại xuất ở Thịnh Đô, và tại sao lại được cấm quân cứu. Có thể thấy được kẻ có khả năng an bài cấm quân cứu ta, thân phận của cũng hề đơn giản. Nhưng trong triều ai là người cấu kết với sát tướng Bắc Mạc, người từng giết chết mười lăm vạn biên quân Nam Hạ? A Mạch , lại còn cả tiểu thư Lâm gia cho nàng uống thuốc mê kia nữa, nàng ta có quan hệ hòa hợp với cả Thương Dịch Chi lẫn Nhị hoàng tử Tề Mẫn, rồi đến Thịnh Hoa trưởng công chúa chưa bao giờ lộ diện nhưng lại tạo cho người ta cảm giác chỗ nào là có mặt bà ta… Thịnh Đô chẳng khác gì dòng nước sâu dò thấy đáy.



      Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch lâu lên tiếng, nhịn được liền gọi: “A Mạch?”



      A Mạch lúc này mới phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, sao vậy?”



      Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch vừa rồi thất thần, nhưng lại gì, chỉ hỏi: “Vừa rồi nghe người ta khi thuyền qua thành Thái Hưng, đại tướng quân bắn chết Thường Ngọc Thanh, có đúng là Thường Ngọc Thanh ?”



      “Đúng là ta, đại tướng quân quả là có bắn trúng, nhưng có chết hay biết, chỉ cảm thấy Thường Ngọc Thanh nếu có thể chết dễ dàng như vậy cũng phải là Thường Ngọc Thanh.” A Mạch dừng lại chút, lại hỏi: “ phải Thường gia lãnh binh đông tiến hay sao? biết lần này Thường Ngọc Thanh vì sao vẫn còn đủng đỉnh ở đây.”



      Đường Thiệu Nghĩa đáp: “Nghe tiểu hoàng đế thát tử ngại ta tiêu diệt mười lăm vạn biên quân, sát khí quá nặng, cho nên trước mắt mới cho ta hưởng chút nhàn hạ như vậy.”



      A Mạch nghe xong bật cười : “Ngại Thường Ngọc Thanh sát khí quá nặng? Tiểu hoàng đế thát tử này hài hước , nếu như phải ta nhất định muốn xâm chiếm Nam Hạ, Thường Ngọc Thanh sao có cơ hội tiêu diệt biên quân của ta? Từ xưa danh tướng như danh kiếm, kiếm vung lên là để đâm chém, giết người. Tự thân nỗi oán hận phải là thanh kiếm, nhưng ra nỗi oán hận còn sắc bén hơn cả lưỡi kiếm, nếu như lúc trước nghĩ đến chuyện giết người, dùng lửa đốt cháy cây gậy gỗ chẳng phải là được sao, sao còn muốn dùng đến bảo kiếm! Những lời này mà ta cũng ra được đúng là vô sỉ đến cực điểm, khiến cho kỹ nữ cũng phải lập đền thờ!”



      Đường Thiệu Nghĩa nghe A Mạch vậy nhất thời ngẩn ra, lẳng lặng suy nghĩ lát, sau mới hỏi: “ như thế, Thường Ngọc Thanh sai sao?”



      A Mạch nghĩ nghĩ, đáp: “ ta hạ lệnh đồ thành là sai, nhưng nếu đem tất cả những cái chết của người Nam Hạ chúng ta đổ hết lên đầu ta cũng đúng.”



      Sắc mặt Đường Thiệu Nghĩa hơi trầm xuống, hỏi: “Chẳng lẽ giết dân chúng Giang Bắc của ta, làm nhục phụ nữ của chúng ta phải là do binh lính của Thường Ngọc Thanh hay sao?”



      A Mạch quay đầu yên lặng nhìn Đường Thiệu Nghĩa lát, đột nhiên hỏi: “Đại ca, nếu như có ngày ta chết chiến trường, huynh báo thù cho ta chứ?”



      Đường Thiệu Nghĩa khẽ biến sắc mặt, lập tức trách mắng: “Xàm ngôn, sao có thể tự nguyền rủa mình như vậy!”



      A Mạch cười, vẫn hỏi: “Đại ca đừng vội, huynh xem có báo thù cho ta ?”



      Đường Thiệu Nghĩa tức giận buồn , cũng thèm để ý tới A Mạch. A Mạch cũng bỏ qua, cười hì hì nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, tiếp tục truy vấn: “Đại ca mau, báo thù hay báo thù?”



      Đường Thiệu Nghĩa rất là tức giận, lại xoay sang nàng, đành trầm giọng đáp: “Tất nhiên là phải báo thù, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta nhất định tha cho lũ thát tử!”



      A Mạch cười, lại hỏi: “Vậy đại ca tìm ai để báo thù?”



      Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía A Mạch: “Tất nhiên là tìm thát tử!”



      A Mạch lại cười : “ đời này thát tử có đến hàng trăm hàng ngàn người, huynh tìm tên thát tử nào? Kẻ giết ta chăng? Nhưng sợ là chính ta cũng chết ở chiến trường rồi, huynh tìm ai? Cấp của ta? Là Thường Ngọc Thanh? Chu Chí Nhẫn, Trần Khởi, hay là tiểu hoàng đế của thát tử?”



      Đường Thiệu Nghĩa bị A Mạch hỏi nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ kinh ngạc nhìn A Mạch, ra lời.



      A Mạch chỉ cười, rồi nghiêm sắc mặt : “Đại ca, huynh đệ chúng ta đều là quân nhân, thát tử chết tay chúng ta cũng vô số, bọn họ cũng có cha mẹ huynh muội, biết có bao nhiêu người vì đau xót mà muốn tìm chúng ta báo thù. Ngươi giết ta, ta giết , tất cả vốn là mớ bòng bong rối rắm, huynh phải đâu để báo thù?” A Mạch ngừng lại, cân nhắc chút rồi thêm: “ cho cùng, người lính, chẳng qua chỉ biết cầm đao mà thôi, nếu có dã tâm tham lam của bề , thanh đao đó đâu thể nào vô cớ đả thương người?”



      Đường Thiệu Nghĩa im lặng, cúi đầu nhìn con ngựa mình cưỡi, sau lúc lâu mới giọng hỏi: “A Mạch, ngươi tòng quân hơn năm, trong quân có người huynh đệ tốt nào ?”



      A Mạch cười : “Trong quân có đại ca a!”



      Đường Thiệu Nghĩa nghe xong khỏi mỉm cười, nhưng vẫn hỏi: “Những người khác sao? Có ai tính tình hợp với ngươi ? Hoặc có ai thân cận ?”



      A Mạch nghĩ ngợi lát, đáp: “Trương Sĩ Cường có thể coi là người , còn có Trương Sinh, Vương Thất, Lý Thiếu Hướng nữa, Từ tiên sinh tuy có chút giảo hoạt, nhưng đối với ta cũng tệ.”



      “Bọn họ đều còn sống?” Đường Thiệu Nghĩa lại hỏi.



      A Mạch ngẩn ra, Đường Thiệu Nghĩa vì sao lại hỏi thế, nghi hoặc nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, đáp: “Tất nhiên đều còn sống.”



      Đường Thiệu Nghĩa chua sót cười, : “Thời gian ngươi tòng quân chưa lâu, tất cả bọn họ đều vẫn còn vui vẻ ở bên cạnh ngươi, ngươi đương nhiên cảm thấy thế nào, nhưng khi họ cứ từng người bỏ ngươi mà , khi tất cả đều chết ở trong tay thát tử, ngươi còn cho rằng những người lính như chúng ta chỉ biết cầm đao nữa.” Đường Thiệu Nghĩa ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, giọng : “Đợi khi ngươi ở trong quân ngũ được thời gian dài, ngươi liền biết, chúng ta cũng chỉ là những con người bình thường, có máu có thịt, có có hận, cũng có những thứ thể buông tay!”



      A Mạch kinh ngạc nhìn Đường Thiệu Nghĩa, nhất thời ra lời.



      Đường Thiệu Nghĩa quay lại nhìn A Mạch, thêm: “Cho nên, về sau chớ những thứ linh tinh như Thường Ngọc Thanh sai, người khác nghe thấy khó tránh khỏi nảy sinh mầm tai vạ.”



      A Mạch cúi đầu , chỉ yên lặng ngồi ngựa, lát sau mới đột nhiên hỏi Đường Thiệu Nghĩa câu đầu đuôi: “Đại ca, phải chăng trong lòng thát tử cũng cảm thấy như chúng ta?”



      Đường Thiệu Nghĩa ngẫm lại, gật đầu : “Đương nhiên là giống nhau.”



      A Mạch lại cúi đầu xuống, hơi nhăn mặt lại, biết suy nghĩ cái gì.



      Đường Thiệu Nghĩa cũng , chỉ yên lặng bên cạnh. Hai người nhất thời đều chuyện, người trước người sau, giữa tĩnh lặng của núi rừng, chỉ có thanh của chiến mã nện vó mặt đất, quấy nhiễu tinh thần của A Mạch khiến nàng cảm thấy rối loạn. Lời của Đường Thiệu Nghĩa hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của nàng, nhưng lại hề sai, chẳng lẽ phải người khác sai, mà chính là nàng sao?



      A Mạch mải suy nghĩ nên để ý đến tiếng vó ngựa của Lâm Mẫn Thận đuổi theo ở phía sau, khi thấy A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa cưỡi ngựa song song phía trước, động tác liền ngừng lại, cân nhắc chút rồi khẽ quất roi vào lưng ngựa, vừa cười vừa đuổi theo, lớn: “Đường tướng quân, Mạch tướng quân, đợi tại hạ chút!”



      Đường Thiệu Nghĩa nghe tiếng liền quay đầu, A Mạch cũng nhíu mày căng thẳng.



      Lâm Mẫn Thận đến trước mặt, ôm quyền hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa cười : “Tại hạ là Lâm Mẫn Thận, tham quân dưới trướng đại tướng quân, ngưỡng mộ Đường tướng quân lâu, hôm nay được gặp, là tam sinh hữu hạnh(1).”



      Đường Thiệu Nghĩa cười cười, cũng đáp lễ lại, hàn huyên : “Nguyên lai là Lâm tham quân, ngưỡng mộ lâu, ngưỡng mộ lâu.”



      Lâm Mẫn Thận lúc này mới cười và lên tiếng chào A Mạch, lại quay đầu hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đường tướng quân và Mạch tướng quân là chỗ quen biết sao?”



      Đường Thiệu Nghĩa chưa kịp trả lời, A Mạch giành trước: “Tham quân hỏi gì mà lạ thế, Đường tướng quân cùng ta đều ở trong quân Giang Bắc, nếu như quen biết nhau, chẳng phải khiến người khác chê cười sao?”



      Lâm Mẫn Thận bị A Mạch móc câu, cũng cảm thấy khó chịu, ngược lại vội vàng cười : “Ta có ý khác, chỉ thuận miệng hỏi thôi, ngươi chớ để bụng.” xong lại nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, có vẻ hơi có chút ngượng ngùng.



      Đường Thiệu Nghĩa thấy vẻ mặt ta như thế, trong lòng cảm thấy hơi quái dị, bất quá vẫn giải thích: “Năm trước đúng lúc thát tử xâm phạm biên giới phía nam, ta cùng với Mạch tướng quân đều ở trong thành Hán Bảo, sau khi thành bị phá lại cùng nhau vất vả Dự Châu đầu quân nhập dưới trướng của Thương nguyên soái, về sau lại tiến vào dãy Ô Lan trở thành quân Giang Bắc, cho nên cũng coi như là có quen biết.”



      Lâm Mẫn Thận giật mình : “Ồ, ra là thế, ta nhìn từ phía sau, thấy hai vị tướng quân so với người khác có vẻ rất thân thiết, ra là còn có nguyên nhân này.”



      A Mạch đột nhiên ngắt lời : “Lâm tham quân chớ như thế, tất cả mọi người trong quân Giang Bắc ta đều thân thiết với nhau, đều là huynh đệ đồng sinh cộng tử, ai là có phân biệt!”



      Ánh mắt Lâm Mẫn Thận nóng rực nhìn chằm chằm vào A Mạch, hỏi: “Ta đây cũng gia nhập vào quân Giang Bắc, Mạch tướng quân có thể cũng đối đãi với ta giống như với Đường tướng quân được ?”



      Đường Thiệu Nghĩa nghe xong trong lòng càng cảm thấy vui, ánh mắt hơi trầm xuống nhìn về phía trước ngựa, thầm nghĩ người năng, hành động quá mức lỗ mãng, đâu giống với tác phong của quân nhân. Lại nghe A Mạch cười : “Tại hạ đối với Lâm tham quân cùng Đường tướng quân đâu thể như nhau được.”



      Lâm Mẫn Thận khẽ giật mình, còn chưa kịp mở miệng, lại nghe A Mạch tiếp: “Đường tướng quân là tả phó tướng quân Giang Bắc, thân phận này ta và ngươi đâu thể sánh được? Lâm tham quân lời này đúng là lú lẫn rồi, cũng may Đường tướng quân rộng lượng cùng ngươi so đo, nhưng nếu rơi vào tai người khác hay đâu.”



      Lâm Mẫn Thận nghe A Mạch như thế, vội vàng hướng Đường Thiệu Nghĩa nhận lỗi: “Đường tướng quân thứ tội, mạt tướng suy nghĩ, mong Đường tướng quân đừng trách.”



      Đường Thiệu Nghĩa thản nhiên cười cười, : “ sao, cùng sống trong môi trường quân ngũ, nên quá chú ý như vậy.”



      , phía trước lại có quân sĩ phi ngựa đến, dừng lại trước mặt ba người, hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa Hành hành quân lễ, rồi mới quay sang Lâm Mẫn Thận truyền quân lệnh: “Đại tướng quân tìm tham quân, mời tham quân mau chút.”



      Lâm Mẫn Thận quay lại hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa ôm quyền cáo lui, tầm mắt lại tha thẩn dạo vài vòng người A Mạch, lúc sắp còn quên quay đầu lại dặn dò A Mạch: “Mạch tướng quân, trăm ngàn lần chớ quên ước định với tại hạ!”



      A Mạch cười cười, đáp: “Đương nhiên là nhớ .”



      Lâm Mẫn Thận lại nhìn Đường Thiệu Nghĩa mỉm cười, rồi lúc này mới thúc ngựa rời .



      Đường Thiệu Nghĩa nhíu mày, quay sang nhìn A Mạch, hỏi: “Ước định gì?”



      A Mạch đáp, lại hỏi Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca cảm thấy người này như thế nào?”



      Đường Thiệu Nghĩa nghĩ nghĩ rồi đáp: “Ăn có vẻ tùy tiện, nhìn như thể là người có tâm tư đơn giản, nhưng chẳng qua đấy là cố tình tỏ ra thế.”



      ———————–



      Chú thích:

      1- Tam sinh hữu hạnh: Hạnh phúc ba sinh. Nghĩa là nay được hạnh phúc là vì tu được ba kiếp rồi.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 84

      HỒI DOANH





      A Mạch nghe ta như thế, cảm thấy ngoài dự liệu của mình liền liếc mắt nhìn Đường Thiệu Nghĩa cái, cười : “Đại ca cũng cảm thấy như vậy sao? Vậy mà ta cứ nghĩ đại ca là người trung hậu, nhất định thấy ta là người tốt!”



      Đường Thiệu Nghĩa cười cười, vẫn gì.



      A Mạch nhìn bóng dáng Lâm Mẫn Thận xa dần, đột nhiên : “Người này là con trai độc nhất của Lâm tể tướng.”



      Đường Thiệu Nghĩa sửng sốt, ngạc nhiên : “ ta là con trai độc nhất của Lâm tể tướng?”



      A Mạch gật đầu, cười lạnh: “Nếu như Lâm tể tướng thực sinh ra đứa con như vậy, sợ là dám đưa đến chỗ của quân Giang Bắc chúng ta.”



      Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc lát, lại hỏi: “Ngươi cùng ta ước hẹn cái gì?”



      “Hẹn sau khi hạ trại đưa ta thưởng ngoạn cảnh đẹp núi,” A Mạch đáp: “Từ lần đầu gặp ta ở Thúy Sơn, ta liên tục khi dễ ta, ở thuyền lại thiếu chút nữa khiến ta mất mạng, ta đâu thể dễ dàng tha cho ! Mặc kệ ta là ngu hay giả vờ ngu, ta cứ cho ta trận cho hả giận rồi sau!”



      Đường Thiệu Nghĩa nghe xong lại giận đến tái mặt, giáo huấn: “ thể tự ý làm bậy, người cứ tránh xa ta là được, trêu chọc ta làm cái gì!”



      A Mạch cúi đầu , chỉ tiện tay nghịch nghịch cái roi ngựa. Đường Thiệu Nghĩa thấy nàng như thế, sợ nàng chịu nghe theo, lại lớn tiếng : “Vệ Hưng vừa mới đến, ngươi đánh tham quân dưới trướng của ông ta, chẳng phải là nể mặt ông ta sao, hơn nữa ngươi nhìn ra người này quá nửa là giả ngu, sao lại khuyến khích ta, chỉ cần thầm phòng bị ta là được rồi. Ngươi muốn đánh ta để xả hận, nếu như phải đối thủ của ta, chẳng phải tự mình chịu thiệt sao.”



      A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa dùng lời lẽ sắc sảo, nghiêm khắc, đành phải lên tiếng: “Ta biết rồi”. Nhưng trong lòng lại nghĩ chính bởi vì ta giả ngu, nên mới càng phải nắm lấy cơ hội này thu thập ta chút, làm cho ta có nỗi khổ mà nên lời, bằng về sau khi ta còn giả ngu nữa, e là còn cơ hội.



      A Mạch trả lời mà chút cam tâm tình nguyện, Đường Thiệu Nghĩa sao lại nhận ra, vì thế lại kêu lên: “A Mạch!”



      A Mạch ngẩng đầu nhìn Đường Thiệu Nghĩa mỉm cười vô cùng sáng lạn, đáp: “Đại ca, ta biết.”



      Đường Thiệu Nghĩa nhìn A Mạch lúc lâu, cuối cùng đành thở dài, bất đắc dĩ : “ ta chọc ngươi, ta nghĩ cách khiến ngươi hả giận, nhưng ngươi thể tự mình gây chuyện được!”



      A Mạch mừng rỡ, đưa mắt liếc nhìn bốn phía, đột nhiên thúc ngựa tiến sát lại gần, lập tức nhoài người ghé sát vào Đường Thiệu Nghĩa thấp giọng : “Đại ca, chờ đến tối chúng ta lén dùng bao tải chụp ta lại, đánh cho ta trận bầm dập mặt mũi, thế nào?”



      Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên bị A Mạch ghé sát lại cả kinh, trong mắt chỉ nhìn thấy làn da nhẵn nhụi bóng loáng mặt A Mạch, đừng đến râu, mà ngay cả lỗ chân lông cũng đến mức thể nhận ra, nhất thời nhìn đến ngây người, về phần A Mạch gì đều hoàn toàn lọt vào tai.



      A Mạch vẫn hồn nhiên biết, xong kế hoạch trong lòng, sau lúc lâu mà vẫn thấy Đường Thiệu Nghĩa trả lời, lúc này mới kinh ngạc gọi: “Đại ca?”



      Đường Thiệu Nghĩa lập tức bừng tỉnh, bỗng cảm thấy mặt nóng rực như bị lửa đốt, vội vàng đưa mắt nhìn ra nơi khác, trách mắng: “Làm loạn!”



      A Mạch ngẩn ra, biết vì sao Đường Thiệu Nghĩa lại đột nhiên trở mặt, thấy ta lời mà cứ thế mình thúc ngựa phi lên trước, chỉ nghĩa là ta phát hỏa, vội vàng đuổi theo cẩn thận : “Đại ca, ta sai rồi, ta tìm ta gây phiền toái nữa.”



      Đường Thiệu Nghĩa nghe A Mạch như thế, mặt càng cảm thấy nóng bừng bừng, lại biết phải giải thích thế nào, đành tiếp tục im lặng. A Mạch thấy ta như thế, trong lòng càng cảm thấy lạ, biết mình gì đắc tội với ta, ràng vừa rồi còn vui vẻ như thế, giờ lại như người thiếu niên bị bỡn cợt mà trở nên tức giận vậy.



      Kỳ cũng thể trách A Mạch được, nếu trước kia Đường Thiệu Nghĩa có biểu như thế, A Mạch có lẽ còn nghĩ theo chiều hướng nam nữ khác biệt, nhưng lúc đó dù Đường Thiệu Nghĩa phải quá trắng trẻo, song trong lòng nếu có ý niệm gì, tốt xấu gì còn có thể nhìn vào bộ dạng mặt đỏ tai hồng mà suy đoán, nhưng thời gian vừa rồi, Đường Thiệu Nghĩa hầu như cả ngày ngồi lưng ngựa, khuôn mặt sớm bị mặt trời nhuộm đen lại, ta mặc dù cảm thấy nóng mặt, nhưng khi lọt vào mắt A Mạch, chỉ thấy khuôn mặt ngăm đen của ta chẳng có chút thay đổi nào, nên nàng lại hiểu theo nghĩa khác.



      Hai người đều trở nên im lặng, chuyện đương nhiên nhanh hơn, chỉ trong chốc lát nhìn thấy đội quân người ngựa ở phía trước. Đường Thiệu Nghĩa lúc này mới kéo dây cương, quay đầu nhìn A Mạch vẫn theo phía sau.



      A Mạch thấy ta quay đầu, vội : “Đại ca, ngươi trước , ta chờ lúc rồi mới theo sau.”



      Đường Thiệu Nghĩa thấy mình còn chưa mở miệng mà A Mạch đoán được tâm tư của mình rồi, trong lòng khỏi cảm thấy ấm áp, giọng cũng trở nên dịu dàng, giọng : “Ngươi trước , ta sau.”



      A Mạch biết ta có ý tốt, sảng khoái : “Cũng tốt, ta trước, đại ca sau cũng nhanh lên chút.”



      Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, A Mạch nhìn ta cười cười, rồi vung roi giục ngựa đuổi theo đại đội phía trước mặt. Đường Thiệu Nghĩa yên lặng nhìn theo, chờ đến khi thân ảnh của A Mạch hòa vào đám người ở phía xa xa, lúc này mới giục ngựa tiến lên.



      Đến đêm, Vệ Hưng đưa đại doanh trú trong hang núi, Đường Thiệu Nghĩa lĩnh năm ngàn kỵ binh đóng quân ở ngoài cốc. Lại sợ A Mạch vẫn muốn tìm Lâm Mẫn Thận gây phiền toái, Đường Thiệu Nghĩa liền xin Vệ Hưng phái A Mạch cùng mấy tướng lĩnh Giang Bắc lĩnh quân cảnh giới, làm nhiệm vụ tuần tra. A Mạch tuy cam lòng, nhưng vì đáp ứng với Đường Thiệu Nghĩa rồi nên cũng thể làm khác . Cũng may, Lâm Mẫn Thận biết vì chuyện gì mà lại bị đại tướng quân Vệ Hưng răn dạy, nên liên tiếp trong mấy ngày, đều tiếp tục trêu chọc A Mạch, khiến cho A Mạch cũng được yên tĩnh rất nhiều.



      Đại quân qua Trạch Bình, Liễu Khê tiến vào núi Ô Lan, khi tới đại doanh quân Giang Bắc là đầu tháng mười . Vùng Giang Bắc vốn giá rét, lúc này gió lạnh thấu xương chẳng khác gì lưỡi đao cắt vào da thịt, A Mạch cùng chư tướng quân Giang Bắc chịu qua mùa đông trong núi Ô Lan nên thấy thế nào, nhưng lại khổ cho Lâm Mẫn Thận cùng những người mới đến. Tuy mỗi người đều mặc áo giáp, bên trong áo giáp lại là áo đơn, nhưng mỗi khi gió thổi qua lại thấy cái lạnh dường như vẫn xuyên thấu vào tận da thịt, ngay cả hai hàm răng cũng kìm được mà va vào nhau lập cập.



      Lưu Thủ nguyên là phó tướng quân Giang Bắc, nay cùng hữu phó tướng quân Giang Bắc, Phiêu Kị tướng quân Lý Trạch suất lĩnh chủ tướng các doanh ra khỏi đại doanh ba mươi dặm nghênh đón đại tướng quân. Vệ Hưng cùng mọi người còn chưa kịp tiến vào đại doanh, bầu trời đột nhiên mưa tuyết rơi xuống, những bông tuyết đầu mùa núi Ô Lan phiêu diêu trong gió rồi chậm rãi rơi xuống đất.



      Trong phòng nghị của đại doanh, Vệ Hưng, người mới nhậm chứ đại tướng quân Giang Bắc ngồi giữa, Đường Thiệu Nghĩa cùng Lý Trạch ngồi hai bên, các chư tướng theo theo thứ bậc mà ngồi bên dưới. A Mạch thân là chủ tướng bộ binh thất doanh, tuy cũng có chỗ ngồi, nhưng lại ở gần cuối, cách đám người Vệ Hưng khá xa, cũng may Vệ Hưng vốn xuất thân từ quân nhân, vóc người mặc dù cao lớn, nhưng giọng rất sung mãn, A Mạch tuy ngồi xa nhưng vẫn nghe rất .



      Vệ Hưng mới đến, đối với tình hình của đại quân cũng hiểu nhiều lắm, cho nên cũng chỉ vài vấn đề chung chung, bề ngoài có vẻ như A Mạch lắng nghe, nhưng ra trong đầu có chút thất thần, nàng băn khoăn hiểu vì sao chẳng thấy thân ảnh của quân sư Từ Tĩnh đâu. Đợi đến khi buổi họp chấm dứt, Đường Thiệu Nghĩa cùng Lý Trạch đưa Vệ Hưng về chỗ ở nghỉ ngơi, A Mạch vẫn thấy Từ Tĩnh, thầm nghĩ lão thất phu này dường như có chút bừa bãi, chẳng lẽ lại biết rằng Vệ Hưng khác với Thương Dịch Chi sao.



      A Mạch theo mọi người ra ngoài, mới ra đến cửa nghe thấy phía sau có người gọi Mạch tướng quân, A Mạch dừng bước quay đầu lại, thấy Trương Sinh từ phía sau chậm rãi tới, nhịn được mà vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ : “Trương đại ca, ngươi ở đây sao? Sao vừa rồi ở trong phòng nghị lại nhìn thấy?”



      Trương Sinh cười cười, : “Ngươi chỉ chuyên tâm lắng nghe, đâu thể nhìn thấy ta.”



      A Mạch thẹn đỏ mặt, thấy chung quanh có người, mới thấp giọng : “Trương đại ca chớ chê cười ta, ta vừa rồi có chút thất thần.”



      Trương Sinh nghe xong cười ha ha, : “Ta nghĩ ngươi nghe đại tướng quân chuyện đến nhập thần, hóa ra phải là nhập thần, mà là thất thần.”



      A Mạch càng cảm thấy ngượng ngùng, Trương Sinh thấy nàng như thế, liền cố nén cười, chuyển sang đề tài khác hỏi: “Ngươi định đâu thế?”



      A Mạch đáp: “Đại tướng quân phân phó ta về doanh chờ, ta nghĩ là cũng nên nhanh chóng trở về, nhưng mới được lát, trong lòng vẫn cảm thấy lưu luyến, muốn đến đại doanh, đến gặp Từ tiên sinh sợ là ông ấy để bụng, liền nghĩ đến thăm Từ tiên sinh lát, sau đó trở về.”



      Trương Sinh nghe xong ngạc nhiên : “Ngươi biết sao? Tiên sinh còn ở đại doanh nữa.”



      A Mạch nghe xong sửng sốt, hỏi: “ ở đại doanh? Vậy đâu?”



      Trương Sinh lắc đầu : “Cái này ta cũng biết, Từ tiên sinh vốn nhập quân tịch, nghe thấy trong quân đổi soái, đợi đại tướng quân đến liền trước.”



      A Mạch nhất thời có chút trố mắt, ngàn vạn lần thể ngờ được Từ Tĩnh rời khỏi quân Giang Bắc. Từ Tĩnh tuy là quân sư, song thực tế chẳng qua chỉ là phụ tá của Thương Dịch Chi mà thôi, giờ chẳng đến Vệ Hưng có đến mấy tham quân(1) bên cạnh, mà riêng chuyện Từ Tĩnh có quan hệ tâm phúc với Thương Dịch Chi cũng đủ để Vệ Hưng dám tùy ý dùng ông ta. Bỏ như vậy, chưa hẳn tốt, A Mạch thầm nghĩ. Mặc dù biết thế, nhưng cứ nghĩ đến việc lão đầu tử với bộ dạng lúc nào cũng thích đưa tay lên vuốt râu từ nay về sau còn ở trong quân nữa, trong lòng A Mạch khó tránh khỏi tiếc nuối.



      Trương Sinh biết A Mạch cùng Từ Tĩnh có quan hệ rất tốt, thấy nàng hồi lâu , sợ nàng thương tâm, liền khuyên nhủ: “ người như Từ tiên sinh nhất định phải là vật trong ao, sau này có lúc gặp lại, chớ nên nghĩ nhiều.”



      A Mạch thản nhiên cười, : “Cũng đúng, lão đầu tử đó tất nhiên cam tâm tình nguyện chịu cảnh tịch, chỉ có điều Giang Bắc bây giờ loạn như vậy, biết ông ta thân mình liệu có an toàn hay .”



      Trương Sinh khuyên giải: “Từ tiên sinh túc trí đa mưu, chắc có chuyện gì xảy ra đâu.”



      A Mạch yên lặng gật đầu, lại nhìn xem sắc trời, hỏi Trương Sinh: “Trương đại ca, các ngươi ở đại doanh bao lâu?”



      Trương Sinh đáp: “Có lẽ là thời gian nữa.”



      A Mạch : “Vậy là tốt rồi, giờ cũng còn sớm nữa, ta về doanh trước, đợi xử lý công việc trong doanh xong, lại đến cùng Trương đại ca ôn chuyện.”



      Trương Sinh cảm thấy có chút kỳ lạ liền hỏi: “Ngươi đến gặp Đường tướng quân chào câu sao?”



      A Mạch do dự chút, cười : “Ngươi thay ta chuyển lời cáo từ đến Đường tướng quân là được, dù sao cũng ở cách xa nhau, qua vài ngày ta lại đến, nếu các ngươi rảnh rỗi, cũng có thể đến doanh tìm ta, ta chắc chắn chiêu đãi tốt!”



      Trương Sinh cười : “Tốt lắm, đến lúc đó chớ keo kiệt là được.”



      A Mạch cười rồi cùng Trương Sinh cáo biệt, Trương Sinh đưa nàng ra doanh, thấy nàng chỉ độc có thân mình, lại hỏi nàng có cần người hộ tống hay , A Mạch xoay người lên ngựa, quay lại nhìn Trương Sinh cười : “Ta vừa đoạt được con ngựa tốt của Đường tướng quân, lại phải vượt núi quay về, sao phải cần người đưa!”



      xong chắp tay lời từ biệt Trương Sinh, rồi vung roi giục ngựa mà .



      Trương Sinh ở phía sau nhịn được vẫn cười : “Đâu chỉ có thớt ngựa!”



      A Mạch nơi đó cũng xa rồi, kỵ sĩ tuyệt trần.





      ————————–



      Chú thích:

      1- Tham quân: cố vấn quân

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 85

      THỂ DIỆN





      Thất doanh cách đại doanh quân quân Giang Bắc chỉ vài đỉnh núi, cỗ ngựa của Đường Thiệu Nghĩa cho nàng vốn là con ngựa tốt, hơn nữa A Mạch lại thúc ngựa phóng như điên, trời chưa tối về đến quân doanh. A Mạch xuống ngựa từ ngoài cổng quân doanh, binh sĩ gác cổng thấy là nàng, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến đến định thay A Mạch dắt ngựa. A Mạch cười xua tay, mình dắt ngựa vào trong doanh, cách giáo trường quãng xa nghe thấy giọng của Lý Thiếu Hướng, thanh như hét ra lửa: “Cẩn thận chút! Cái đồ vương bát đản(1), ngươi đấy, ngươi nhàng chút! Ta ngươi nhàng chút!”



      Trong lòng A Mạch buồn bực, dắt ngựa chuyển qua hướng đó, thấy quang cảnh giáo trường vô cùng náo nhiệt, mấy chục chiến mã ở mặt đất hoặc chạy hoặc đứng, Lý Thiếu Hướng ở bên cạnh chỉ vào kỵ sĩ cách đó xa lớn tiếng mắng: “Ngươi nhìn gì ta? Mắng ngươi, ngươi vui cái nỗi gì? Ngươi còn dám đánh ngựa của ta, xem ta có dám đánh ngươi !”



      Vương Thất cưỡi chiến mã có vóc dàng như thần tuấn từ xa tiến lại, nhìn thấy Lý Thiếu Hướng vẫn đứng bên cạnh giáo trường nhắc tới nhắc lui ngừng, nhịn được mắng: “Ta nhổ vào, lão Lý ngươi có khép cái miệng phiền toái của ngươi lại cho yên tĩnh chút được , ngươi hù dọa gì ai! Cưỡi ngựa mà luyện làm sao mà cưỡi được? Con mẹ nó, chúng ta đây là thám báo, thám báo đấy! Ngươi có hiểu ? Chứ phải là bọn công tử cưỡi ngựa xem hoa, chạy nhanh để làm mồi cho địch à?”



      Lý Thiếu Hướng vốn đầy bụng hỏa, nghe xong mấy lời này của Vương Thất lửa giận bốc lên đến cực độ, xoa xoa thắt lưng chửi: “Cút mẹ ngươi ! Còn làm thám báo cái nỗi gì, nhìn con ngựa của người xem giờ có khác gì con khỉ ! Ngươi phải biết ta khó khăn đến thế nào mới có được số chiến mã này chứ, nếu phải ta đánh liều tính kế mượn thể diện của đại nhân chúng ta, ngươi cho là Đường tướng quân có thể cho chúng ta ngần đấy chiến mã chắc? Thế mà ngươi lại dung túng cho tân binh gây họa, nếu khiến ngựa bị thương làm sao bây giờ? Ngươi định ăn thua với ta chắc!”



      Vương Thất lập tức cúi người, cười với Lý Thiếu Hướng: “Bị thương bị thương, ngươi lại xin Đường tướng quân chứ sao, với thể diện của đại nhân chúng ta, tiếp tục xin Đường đại nhân tám mươi hay trăm thớt nữa có vấn đề gì!”



      “Thể diện của ta lớn như vậy!” A Mạch đột nhiên sắt giọng .



      Vương Thất cùng Lý Thiếu Hướng đều sửng sốt, hai người nhất tề quay đầu lại, thấy A Mạch dắt ngựa đứng bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú sắc lạnh. Lý Thiếu Hướng sửng sốt lúc mới kịp phản ứng lại, vội vàng hạ tay xuống, nhìn A Mạch nở nụ cười lấy lòng: “Đại nhân, ngài trở về rồi sao, sao cho người đưa tin trước để thuộc hạ cho người đón.”



      Vương Thất cũng phi ngựa chạy vội đến, xoay người nhảy xuống, hét lên: “Đúng là, sao lại về có mình?”



      A Mạch hừ lạnh tiếng, buồn để ý tới hai người, ném dây cương vào lòng Lý Thiếu Hướng rồi xoay người thẳng.



      Lý Thiếu Hướng nhìn theo bóng dáng A Mạch, thào hỏi Vương Thất: “Ngươi xem đại nhân chúng ta vừa rồi nghe được bao nhiêu?”



      Vương Thất chu môi : “Chắc là nghe hết cả rồi.”



      Lý Thiếu Hướng thấp giọng thở dài: “Xong rồi, thê là chọc giận đại nhân rồi, ngươi xem có phải ta quá oan uổng , tìm Đường tướng quân cũng đâu phải chủ ý của ta.”



      Vương Thất liếc mắt nhìn Lý Thiếu Hướng, hơi có chút xem thường, : “Được rồi, ngươi trong sạch!”



      A Mạch bình tĩnh về doanh trướng, chưa tới cửa, thấy Trương Sỹ Cường bưng chậu nước từ trong trướng vội vàng ra, lao thẳng về phía A Mạch, may mà A Mạch phản ứng nhanh chóng, lắc mình cái đồng thời đẩy Trương Sỹ Cường sang hướng khác, Trương Sỹ Cường lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ, chậu nước văng ra tung tóe, người A Mạch cũng bị ướt ít.



      “Trương Nhị Đản! Ngươi làm cái quái gì thế?!” A Mạch quát.



      Trương Sỹ Cường thấy là A Mạch, nhất thời vừa mừng vừa sợ, cũng nhặt chậu nước lên, chỉ lắp bắp : “Đại… đại nhân, ngài về?!”



      A Mạch gật đầu, cúi nhìn những vệt nước bắn lên người, lại liếc mắt nhìn cái chậu, nhíu mày hỏi: “Ngươi vừa bê cái gì?”



      Trương Sỹ Cường ngượng ngùng sờ sờ gáy, thành đáp: “Nước rửa chân.”



      “Nước rửa chân?” A Mạch trợn mắt, muốn hỏi lại, lại nghe trong trướng truyền đến thanh sắc nhọn: “Trương Sỹ Cường, ngươi còn chưa đổ xong nước sao? Mau lấy khăn lau chân cho lão phu.”



      A Mạch hồ nghi đưa mắt nhìn Trương Sỹ Cường, rồi xoay người vén màn trướng tiến vào trong trướng, thấy Từ Tĩnh mê mẩn xem quyển sách cầm trong tay, hai chân vẫn giơ lên, nghe thấy tiếng vén rèm, còn tưởng là Trương Sỹ Cường trở lại, ánh mắt vẫn rời khỏi cuốn sách, liền nâng chân lên, : “Nhanh lên, lau khô cho lão phu , chân lão phu lạnh cóng lại rồi!”



      A Mạch gì, chỉ cầm khăn lại gần, ngồi xổm xuống rồi lẳng lặng lau khô chân cho Từ Tĩnh, đợi đến khi hai chân đều được lau khô, lúc này mới giọng hỏi: “Tiên sinh sao lại ở trong doanh của ta?”



      Từ Tĩnh kinh hãi nhảy dựng lên, quyển sách tay thiếu chút nữa hất văng ra ngoài, ngẩng đầu thấy A Mạch vẫn còn ngồi xổm cạnh giường, vội vàng thu chân về, cả kinh : “Ngươi, tiểu tử này, về khi nào vậy? Định hù chết lão phu chắc!”



      A Mạch cười cười, đứng dậy, cởi áo khoác người xuống, đáp: “Hôm nay vừa về đến đại doanh, lưu lại đó mà vội trở về luôn.”



      Trương Sỹ Cường tiếp lấy áo khoác từ trong tay A Mạch, lại giúp nàng bỏ áo giáp người xuống. Từ Tĩnh xỏ giày bước xuống giường, quanh A Mạch hai vòng, quan sát đánh giá phen, vui tươi hớn hở : “Xem ra ngươi rất hợp với thủy thổ Thịnh Đô, chỉ chuyến trở về liền trổ mã ra ít.”



      A Mạch cười cách bất đắc dĩ: “Tiên sinh chớ cười ta.”



      Trương Sỹ Cường lại từ bên ngoài bưng nước vào cho A Mạch rửa mặt, A Mạch lúc nãy vừa bị té nước bẩn vào người, nay lại thấy vẫn là cái chậu ấy, dùng tay vốc nước lên mà cách nào dám đưa lên mặt.



      Từ Tĩnh là loại người nào, sao lại nhìn ra lý do vì sao A Mạch dám rửa mặt, liền hắc hắc cười : “Trong trướng của ngươi chỉ có chậu này thôi, lão phu dùng khách khí đâu, nhưng ngươi yên tâm, lão phu ít khi dùng để rửa chân lắm, phần lớn là dùng để rửa mặt.”



      Tay A Mạch run lên, nước trong tay cơ hồ đều chảy hết xuống, rửa mặt nổi nữa, thầm nghĩ như thế có gì khác với việc ngươi ngày nào cũng rửa chân đâu! Trương Sỹ Cường thấy A Mạch vẫn trố mắt nhìn, vội vàng buông thêm câu: “Đại nhân, ta rửa lại chậu rất cẩn thận rồi.”



      A Mạch dở khóc dở cười, đành làm bộ như có chuyện gì mà hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh còn chưa vì sao lại ở trong doanh của ta, vừa rồi ở đại doanh chỉ nghe Trương Sinh ngài rồi, cũng biết đâu.”



      Từ Tĩnh theo thói quen đưa tay vuốt mấy sợi râu cằm, đáp: “Ta đúng là rồi, nhưng thời thế loạn lạc, ta chỉ là lão già trói gà chặt biết chạy đâu, nên chỉ có thể đến đây nương tựa chất nhi(2) của ta mà thôi!”



      A Mạch sửng sốt, lập tức liền nghĩ tới trước đây, khi hai người chạy tới Thanh Châu, bị thám báo của Thương Dịch Chi bắt, lúc ấy thương lượng với Từ Tĩnh giả làm chú cháu, mà hai người bọn họ khi ấy, kẻ là tú tài vừa mới xuất sơn, kẻ là vô danh tiểu tốt, đừng giả làm chú cháu, mà có giả làm cha con cũng ai gì, nhưng nay thân phận bọn họ khác xưa rất xa, nếu bảo là chú cháu, thế này ràng là lừa người mà thôi!



      Thấy Từ Tĩnh dương dương tự đắc, A Mạch hơi có chút bất đắc dĩ hỏi: “Tiên sinh, ngài họ Từ, ta họ Mạch, ngươi thấy có chú cháu nào có họ khác nhau như thế sao?”



      Từ Tĩnh bị hỏi ngẩn ra, quay đầu nhìn A Mạch.



      A Mạch vô tội nhìn ông ta, khóe miệng trễ xuống.



      Từ Tĩnh vuốt râu cân nhắc nửa ngày, lại quay đầu thử hỏi: “Nếu là cháu rể vậy?”



      A Mạch vẻ mặt bình tĩnh nhìn Từ Tĩnh, hỏi: “Nhưng ngài có chất nữ(3) để gả cho ta sao?”



      Từ Tĩnh nơi đó còn chưa tiếp lời, Trương Sỹ Cường bật cười thành tiếng. Từ Tĩnh nheo mắt nhìn Trương Sỹ Cường, rồi quay đầu trầm giọng với A Mạch: “Cứ coi như là có !”



      Chỉ câu “Cứ coi như là có !” của Từ Tĩnh, A Mạch lập tức từ người đàn ông độc thân liền thăng cấp thành người có vợ, những tướng lĩnh trong doanh khi nghe được tin tức này từ Trương Sỹ Cường, mặt ai nấy cũng ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ khó trách Mạch đại nhân ngay từ ban đầu được quân sư Từ Tĩnh coi trọng như thế, ra người ta là thân thích a! A Mạch sao lại nhìn tâm tư của mọi người, nhưng để Từ Tĩnh có thể danh chính ngôn thuận ở lại trong doanh, cũng đành phải chấp thuận.



      Sau ba tháng, A Mạch quay về doanh, công việc trong doanh đều tiến triển tốt, huấn luyện quân do Hắc Diện đảm nhận tiến hành đâu vào đấy, mảng hậu cần quân tư cũng được Lý Thiếu Hướng lo liệu chu toàn, thậm chí ngay cả chiến mã vốn luôn thiếu giờ số lượng cũng tăng lên đáng kể.



      A Mạch nhìn những chiến mã béo tốt này mà thở dài, chỉ cần buồn nghĩ đến chúng nữa trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng cứ nghĩ đến số ngựa này đều do Lý Thiếu Hướng mượn thể diện của mình chạy đến xin Đường Thiệu Nghĩa, nàng lập tức lại thấy bực mình. Vì thế, Lý Thiếu Hướng liền đến gặp A Mạch để giải thích, đơn giản là cái gì mà hề trực tiếp xin, chẳng qua chỉ vô tình nhắc tới trong lúc chuyện phiếm, còn số chiến mã này thực ra đều do Đường tướng quân phái người chủ động đưa đến… Có điều, ta cứ thêm câu, mặt A Mạch lại đen thêm phần. Đến cuối cùng, Lý Thiếu Hướng cực kỳ có nghĩa khí mà đổ hết trách nhiệm cho người khác, tất cả đều là chủ ý của Từ tiên sinh, thấy Đường tướng quân bảo cũng là do Từ tiên sinh trước câu rồi.



      A Mạch đen mặt rời , Lý Thiếu Hướng khỏi thở phào nhõm, vui vẻ lại tìm Từ Tĩnh thương thảo diệu kế, xem nên làm như thế nào để có thể tiếp tục đem thêm ít ngựa nữa trở về. A Mạch vô cùng giận dữ, lại bị buổi chuyện của Từ Tĩnh dập tắt lửa giận.



      Từ Tĩnh cực kỳ vô sỉ : “Những thứ thể diện này nọ cần lãng phí, hơn nữa,” Ông ta vuốt râu, lại nhanh chậm : “Chỉ có trang bị tốt cho đội thám báo bây giờ, năm sau ngươi mới có cái mà dùng.”



      A Mạch nghe vậy ngẩn ra, theo bản năng hỏi: “Sang năm có phải có chiến ?”



      Từ Tĩnh thần bí cười cười, nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”



      A Mạch cân nhắc lát, đáp: “Vệ Hưng mới đến, lúc này núi lại có tuyết rơi, năm nay chắc chắn có động thái gì, nhưng sang năm sợ là bố trí, nhưng lần trước Đường tướng quân đốt cháy hết lương thảo của Chu Chí Nhẫn mà cũng thể dụ thát tử tây tiến, vậy còn cách nào khác hay sao?”



      Từ Tĩnh cười cười, : “Ngươi cũng biết tính tình của Vệ Hưng?”



      A Mạch lắc đầu : “ biết, ở thuyền gặp qua vài lần, nhìn như người có chút tâm cơ, song ở ngoài thành Thái Hưng ta từng cùng Thường Ngọc Thanh so tài cao thấp trong tiễn pháp, cũng là nhất thời muốn tranh khí phách quá mức.”



      Từ Tĩnh cười : “Ngươi nhìn ra điểm ấy, ngươi nghĩ ta còn có thể tình nguyện nằm ở núi Ô Lan này mà chờ thát tử vào sao?”



      A Mạch giật mình : “Chẳng lẽ ta muốn ra khỏi núi Ô Lan?”



      Từ Tĩnh vuốt râu : “Cứ chờ xem, cùng lắm là sang đến năm sau có tin tức.”



      —————————-



      Chú thích:



      1- Vương bát đản: thằng khốn nạn.

      Vương bát đản – là câu chửi thường được dùng trong dân gian. thực tế vốn là do đọc chệch từ “vong bát đoan” – 忘八端. Thời cổ “bát đoan” gồm có “hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, khiên, sỉ”, “bát đoan” này là cái gốc làm người, quên “bát đoan” tức là quên cái căn bản để làm người, người quên “bát đoan” bị mắng là “vong bát đoan”. Có lẽ là do “Vương bát đản” càng thông tục dễ hiểu hơn so với “vong bát đoan”, sau này, câu tục ngữ “vong bát đoan” biến thành “Vương bát đản”.

      2- Chất nhi: cháu trai

      3- Chất nữ: cháu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :