1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 71

      CÔNG TỬ





      Đợi Tề Mẫn cùng Thương Dịch Chi hàn huyên lát rồi mọi người cùng lên ngựa vào thành, A Mạch lúc này mới chính thức đặt chân lần đầu tiên vào Thịnh Đô.



      Trong thành, dân chúng nghe vị tướng quân Giang Bắc trẻ tuổi đánh bại thát tử hồi kinh, đều tụ tập ở hai bên ngã tư đường xem náo nhiệt, thấy chẳng những vị tướng quân dẫn đầu có tướng mạo tuấn uy vũ phi phàm, mà ngay cả thị vệ phía sau cũng đều là tiên y nộ mã, thanh xuân tươi trẻ, đều khỏi chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ. Lại thiếu những nương hoài xuân dùng khăn gấm xấu hổ che mặt, e ngại đưa mắt liếc nhìn, cho đến khi cả đại đội đều qua, vẫn đưa mắt nhìn theo đến xuất thần.



      Bên đường, theo mẫu thân chọn mua tạp hoá nhìn theo chăm chú, đến mức mẫu thân phải gọi nàng mấy tiếng nàng mới giật mình quay đầu lại. Dáng vẻ mất hồn vạt vía của nàng khiến mẫu thân tức giận đến nỗi lớn tiếng quát lớn, khiến người ngoài cũng phải bật cười, nam trung niên dáng người mập mạp mỉm cười, rất có thiện ý : “Chớ mắng nàng ấy, chẳng đến tiểu nha đầu như nàng, mà ngay cả đại nương ngươi, nếu có thể trẻ hơn vài tuổi, sợ là cũng nhìn theo đến ngây người.”



      Tất cả mọi người đều bật cười, ngay cả thiếu phụ vừa rồi còn nổi giận đùng đùng cũng cười. Nam trung niên kia còn thêm: “Các ngươi có biết tiểu tướng quân này là ai ?” Thấy mọi người bốn phía đều lắc đầu, mặt ta có chút đắc ý, : “ ta chính là cháu trai ngoại của đương kim thiên tử, con trai độc nhất của trưởng công chúa Thịnh Hoa, tiểu Hầu gia Định Nam Hầu phủ, họ Thương tên Dịch Chi, đứng đầu trong danh sách công tử phong lưu đa tình ở Thịnh Đô của chúng ta!”



      Mọi người nghe thấy các danh hiệu của vị tướng quân trẻ tuổi này liền khỏi kinh hô thành tiếng, sắc mặt nam trung niên kia càng tỏ vẻ khẳng định hơn: “ tin các ngươi hỏi thăm xem trong khắp thành Thịnh Đô này có tiểu thư nhà nào mà muốn được gả cho tiểu Hầu gia,” ta mỉm cười đưa mắt nhìn vừa rồi, lại trêu chọc nàng: “Tiểu nương nhìn cũng thuận mắt. chừng sau này còn có thể gả vào Định Nam Hầu phủ cũng nên.”



      kia vốn nghe đến xuất thần, thấy ta đến mình, lập tức xấu hổ mặt đỏ bừng, dậm chân bước .



      hán tử bên cạnh lại hừ lạnh tiếng, : “Đừng vội si mộng mộng tưởng!”



      Tất cả mọi người hỏi vì sao, hán tử liếc nam nhân to béo vừa chuyện, lạnh lùng : “Công tử hào môn này nhìn đa tình như vậy, nhưng kỳ cũng lại là người vô tình nhất, ngươi khiến cho tiểu nương đem hết tình ý kí thác người ta, cuối cùng lại là hại nàng mà thôi.”



      Kỳ , nam nhân to béo kia vốn chỉ cho vui, ngờ hán tử này lại lạnh mặt phản bác như thế, mặt có chút phục, liền bật lại: “Ngươi làm sao mà biết được tiểu Hầu gia này là người vô tình?”



      Hán tử kia cười lạnh tiếng xoay người bỏ , ai ngờ nam nhân to béo lại kéo ta lại chịu buông ra, ta thấy thể thoát khỏi, nhịn được quay đầu lại cười lạnh, hỏi nam nhân to béo: “Ngươi cũng biết Lâm tể tướng đương triều có vị tiểu thư chứ?”



      Nam nhân to béo hiển nhiên cũng nghe qua, đáp: “Tất nhiên là biết, đó là tài nữ đứng đầu của Thịnh Đô ta, nghe phải chỉ có tính tình hiền lương mà còn xinh đẹp như hoa.”



      Hán tử kia lại hỏi: “So với vị tiểu nương vừa rồi như thế nào?”



      Nam nhân to béo đáp: “Tất nhiên tiểu nương ấy thể sánh bằng rồi.”



      Hán tử kia cười lạnh, : “ tiểu thư con nhà tướng gia tài mạo song toàn như vậy, mà tiểu Hầu gia còn thấy chướng mắt, vậy tiểu nương kia nếu si tâm mộng tưởng có hơn gì?”



      Nam nhân to béo nghe ta thế liền nở nụ cười, : “Việc nam nữ vốn là duyên trời định, thành với tiểu thư tướng gia tài mạo song toàn, chẳng lẽ người khác lại thể ái mộ tiểu Hầu gia nữa hay sao? Vị lão ca này chuyện chẳng có đạo lý gì cả, thiên hạ này có bao nhiêu nữ tử tài sắc hơn người tiểu Hầu gia đều phải coi trọng bấy nhiêu sao, chỉ có chuyện này sao có thể tiểu Hầu gia là người vô tình được?”



      Bên cạnh cũng có người đệm theo, hán tử kia nghe xong cười lạnh gì. Đột nhiên lại nghe có người : “Hán tử này đừng vội bậy, tiểu thư Lâm tướng gia vốn lòng hướng Phật, vẫn tu hành tại gia ở trong miếu của Lâm phủ!”



      Hán tử kia nghe xong lại giận dữ : “Còn chẳng phải vì vị tiểu Hầu gia ‘Đa tình’ đó sao! Nếu phải vì ta, Lâm tiểu thư sao lại phải xuất gia!”



      Mọi người nghe ta thế đều trở nên phấn khích, hán tử kia cũng chẳng muốn nhiều lời. Nam nhân to béo cười cười, cố ý kích ta: “Thương tiểu Hầu gia tuổi trẻ tuấn, tiểu thư Lâm gia mỹ mạo hiền thục, lại Định Nam hầu vốn là võ tướng tôn sư, Lâm tể tướng lại đứng đầu bách quan, nếu hai nhà này kết làm thông gia, đó chính là chuyện tốt đến cỡ nào trong thiên hạ, nên nhất định là người này vớ vẫn rồi”



      Mọi người đứng nghe xung quanh phải, hán tử kia lại cả giận: “Sao lại bảo ta vớ vẩn?”



      Nam nhân to béo cười : “Vậy ngươi lấy gì làm bằng mà tiểu thư Lâm gia vì tiểu Hầu gia nên mới xuất gia? Ngươi làm sao mà biết được? Ta thấy nhất định là ngươi bịa chuyện lừa gạt mọi người.”



      Hán tử kia quả nhiên mắc mưu, phát hỏa : “ mẫu ta làm trong Lâm phủ, nên tất nhiên là ta biết.”



      Nam nhân to béo vội vàng hỏi: “Tiểu thư Lâm gia sao lại vì tiểu Hầu gia mà xuất gia?”



      Hán tử thở dài tiếng, : “ đến chuyện này cũng là mối nghiệt duyên, hai năm trước, Tiểu thư Lâm gia Thúy Sơn cầu phúc cho cha mẹ, vừa mới du ngoạn ra sau núi gặp tiểu Hầu gia, Tiểu thư Lâm gia xinh đẹp như thế nào, tiểu Hầu gia nhìn thấy tất nhiên tìm mọi cách để tiếp cận, dùng hoa ngôn xảo ngữ khiến Lâm tiểu thư sinh lòng ái mộ. Hại tiểu thư Lâm gia sau khi hồi phủ liền nảy sinh mối tương tư, tướng gia phu nhân về sau biết được, lại đành lòng nhìn thấy nhi nữ của mình chịu nỗi khổ tương tư, tuy rằng nghe về danh tiếng đào hoa của tiểu Hầu gia, lại vẫn nhờ người đến Hầu phủ cầu hôn, các ngươi đoán xem như thế nào?”



      Mọi người vội vàng hỏi: “Như thế nào?”



      “Tiểu Hầu gia đồng ý à?” Nam nhân to béo hỏi.



      Hán tử kia cả giận: “ ta nếu chỉ đồng ý thôi tốt, đằng này tiểu Hầu gia lúc ấy lại mê luyến nữ tử thanh lâu, sớm đem tiểu thư Lâm gia ném lên tít chín tầng mây rồi, nghe có người đến thay Tiểu thư Lâm gia cầu hôn, lập tức liền hỏi: ‘Tiểu thư Lâm gia? Tiểu thư Lâm gia nào nhỉ?’ Bà mối kia liền nhắc cho ta nhớ chính là tiểu thư mà ta kết giao khi ngao du ở Thúy Sơn, tiểu Hầu gia suy nghĩ nửa ngày mới khinh thường : ‘À, ra là nàng ta, nữ nhân xấu xí đó mà cũng muốn gả vào Định Nam Hầu phủ của ta sao?’ bà mối trở về gặp tướng gia phu nhân thưa lại câu chuyện, ngờ tiểu thư ở ngoài cửa nghe được. Lâm tiểu thư chính là thiên chi kiêu nữ, tính tình lại cương liệt, sao có thể chịu được nỗi nhục này, liền quyết chí xuất gia.”



      Mọi người nghe xong đều thở dài, nam nhân to béo kia : “Những lời này thực ra phải là giả, ta có thân thích làm quan ở trong triều, là Lâm tướng gia cùng Thương lão Hầu gia vốn hợp, vậy có lẽ chính là bởi vì việc này.” ta thở dài hai tiếng lại hỏi: “Bất quá tiểu Hầu gia cũng nên, đồng ý chuyện hôn nhân với người ta cũng nên khiến người ta phải oán trách như vậy, cũng nên hạ thấp tiểu thư nhà người ta, chẳng lẽ Định Nam Hầu gia cũng dung túng cho ta làm loạn vậy sao?”



      Hán tử tiếp: “ dung túng biết làm thế nào? Lão Hầu gia nghe vốn cũng rất tức giận, thấy ta lại mê luyến thanh lâu nữ tử như vậy, lần đó giận dữ đến nỗi muốn đánh chết tiểu Hầu gia, nhưng vị tiểu Hầu gia này lại chính là căn mệnh của trưởng công chúa, vì vậy trưởng công chúa bằng mọi cách ngăn trở lão Hầu gia nhưng cũng thể, cuối cùng cũng đành đem con tới Thanh Châu cho xong việc.”



      Trong đám đông có người thở dài: “Thế mới đúng là con hư tại mẹ, tính tình của tiểu Hầu gia như thế chỉ sợ cũng là do trưởng công chúa dung túng mà thành.”



      “Nghe trưởng công chúa cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, chỉ sinh được duy nhất đứa con này, tất nhiên là ra sức nuông chiều rồi.” Có người tiếp.



      Lúc này, có kẻ khẽ : “Chưa chắc trưởng công chúa là mẫu thân của tiểu Hầu gia đâu.”



      Mọi người nghe xong đều cả kinh, khỏi nhìn về phía người nọ, người nọ cẩn thận đảo mắt nhìn bốn phía, rồi lại thần bí : “Cái này chắc các ngươi cũng biết? Có tin đồn rằng trưởng công chúa thân thể yếu đuối thể sinh con, nhưng lại chịu để cho Định Nam hầu nạp tiểu thiếp, liền nghĩ ra biện pháp là để cho thị nữ thay mình sinh con, chờ khi thị nữ kia hoài thai liền đưa tới thôn trang ở ngoại thành vụng trộm nuôi dưỡng, trưởng công chúa ở nơi này cũng giả mang thai, đợi cho đến khi gần ngày sinh tháng đẻ cũng trở về thôn trang kia, sau khi sinh tiểu Hầu gia, ai còn thấy bóng dáng thị nữ kia đâu nữa.”



      Mọi người nghe vậy đều líu lưỡi, ngay cả nam nhân mập mạp vừa rồi vốn rất nỏ chuyện giờ cũng kinh hãi, vội vàng : “Đừng luận chuyện hoàng gia, đừng luận chuyện hoàng gia.” Mọi người vội vàng gật đầu phải, cũng dám tán chuyện góp vui mà đều tản .



      Lại về A Mạch, sau khi theo Thương Dịch Chi vào hoàng thành, Thương Dịch Chi tiến cung diện thánh, A Mạch cùng thị vệ chờ ở bên ngoài, đợi đến hai, ba canh giờ sau mới thấy Thương Dịch Chi mình từ trong cung ra. mặt Thương Dịch Chi vui buồn, chỉ ra lệnh: “Hồi phủ.”



      Đoàn người lúc này mới hướng về phía Định Nam Hầu phủ mà , khi về đến nơi quá giờ ngọ, cửa chính của Định Nam Hầu phủ mở rộng, quản gia trong phủ dẫn phần lớn gia nhân chờ ở cửa, thấy đám người Thương Dịch Chi trở về, vội vàng lên đón tiếp. Thương Dịch Chi nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho gã sai vặt, quay đầu hỏi quản gia: “Quý Thuận, mẫu thân đại nhân đâu?”



      Lão quản gia vội vàng đáp: “Trưởng công chúa ở Lạc Hà Hiên chờ tiểu Hầu gia.”



      Thương Dịch Chi nghe xong liền nhanh vào trong phủ, để A Mạch cùng bọn thị vệ ở bên ngoài. A Mạch lúc này cảm thấy rất đói rồi, thấy Thương Dịch Chi như thế, thầm nghĩ người này đúng là đồ tồi. oán thầm trong bụng, thấy viên quản gia cười : “Chư vị tiểu ca cũng đều vất vả, theo ta vào trong nghỉ ngơi.”



      A Mạch thầm nghĩ nghỉ hay nghỉ quan trọng, mấu chốt là nhanh nhanh đem đồ ăn đến lấp đầy cái bụng rỗng mới là chuyện quan trọng. Trong lòng A Mạch mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mặt lại vẫn cười : “Làm phiền lão bá.”



      Quản gia dẫn mọi người vào phủ, sắp xếp mọi người đến tiền trạch ăn cơm, đợi mọi người ăn uống xong, sắc trời cũng tối. A Mạch ngồi tán gẫu cùng mấy thị vệ, trong lòng lại lo lắng biết buổi tối an bài như thế nào. Thương Dịch Chi từ lúc vào phủ thấy lộ diện, xem ra chiếu cố đến nàng, trong viện tuy ít phòng, nhưng lại nhiều đến mức có thể sắp sếp mỗi người phòng, buổi tối ngủ như thế nào đúng là vấn đề lớn. Khi mới vào binh doanh, nàng cũng từng mình ngủ chung giường với binh lính khác, nhưng đó là trong lúc chiến , mọi người đều mặc nguyên quần áo mà ngủ, còn tại nếu cởi bớt áo ra mà ngủ quả khó có thể giải thích.



      Đúng lúc A Mạch phiền lòng, thấy vị quản gia từ ngoài phòng đến, hỏi: “Vị nào là Mạch tiểu ca?”



      A Mạch đứng dậy đáp: “Tại hạ là A Mạch.”



      Quản gia liền cười : “Tiểu Hầu gia cho ta đến đây mời Mạch tiểu ca.”



      A Mạch nghe vậy liền đứng dậy theo quản gia ra ngoài, vị quản gia kia hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, đưa A Mạch đến tiểu viện vắng vẻ yên tĩnh, vừa vén rèm dẫn nàng vào nhà, vừa giải thích: “Nơi này là thư phòng của tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia phân phó là để Mạch tiểu ca ở lại nơi này nghỉ ngơi.”

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 72

      CHUYỆN CŨ





      A Mạch lúc này mới tinh tế đánh giá cách thiết kế và bày biện trong phòng, thấy chủ nhân của nó quả nhiên là người tinh xảo, khắp nơi trong gian phòng đều lộ ra vẻ lịch tao nhã, dường như so với những nơi khác có khác biệt rất lớn.



      Viên quản gia thấy tầm mắt của A Mạch chuyển tới giá sách tường, vừa cười vừa : “Tiểu Hầu gia dặn lại rằng, sách trong phòng này tiểu ca cứ xem tự nhiên, cần phải câu thúc.”



      Ồ! Từ lúc nào mình lại được nể mặt như vậy nhỉ! biết lần này Thương Dịch Chi lại có chuyện gì muốn mình làm nữa đây, A Mạch nghĩ vậy liền khách khí nữa, chỉ khẽ gật đầu. Viên quản gia lại dẫn nàng đến trước gian phòng bên trong, : “Tiểu ca cũng vất vả, mệt nhọc ngày rồi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho sớm, ban đêm có thị nữ trực ở ngoài phòng, có việc có thể gọi các nàng ấy.”



      Viên quản gia mỉm cười lui ra, A Mạch nhìn vào bên trong, thấy sau bình phong là làn hơi nước mơ hồ tỏa ra hơi ấm, lại gần quả nhiên thấy bồn nước nóng được chuẩn bị sẵn. A Mạch nhịn được liền lấy tay thử khỏa , nước vừa đủ độ ấm, nàng thể nhớ là bao lâu rồi mình chưa được tắm trong làn nước ấm như vậy, bồn nước ấm bày ra trước mặt quả thực có sức quyến rũ .



      Tắm tắm, A Mạch thầm nghĩ, nếu đoán được tâm tư của Thương Dịch Chi, đoán nữa, trước cứ hưởng thụ rồi tính sau. Nàng nhanh chóng cởi bỏ y phục rồi bước vào bồn tắm, khi toàn bộ thân thể đều chìm vào trong làn nước, mới khẽ thốt ra hơi thở dài mỹ mãn.



      Ngoài thư phòng, viên quản gia vội vàng rời , qua hành lang tối bên cạnh sân trước, đến nơi sâu nhất sau Hầu phủ, rồi dừng lại trước căn phòng, đứng ở ngoài cửa thấp giọng bẩm báo: “Hồi bẩm tiểu Hầu gia, tất cả đều an bài thỏa đáng.”



      Trong phòng, Thương Dịch Chi vẫn thân nhung trang thẳng tắp quỳ gối trước tấm bài vị, thản nhiên : “Biết rồi, ngươi xuống .”



      Viên quản gia thoáng do dự, cuối cùng vẫn nhịn được : “Tiểu Hầu gia, trưởng công chúa cũng là vì ngài, ngài…”



      “Quý Thuận,” Thương Dịch Chi ngắt lời quản gia, : “Ta biết rồi, ngươi xuống nghỉ ngơi .”



      “Nhưng…” Quý Thuận vừa muốn tiếp, lại đột nhiên ngừng lại, cúi đầu khép tay đứng ở bên, kính cẩn thưa: “Trưởng công chúa.”



      Thương Dịch Chi nghe vậy khỏi mím môi, thân thể theo bản năng quỳ càng thẳng.



      Cửa phòng chậm rãi đẩy ra, Thịnh Hoa trưởng công chúa xuất ở cửa, thoạt nhìn có vẻ là nữ nhân yếu đuối, mặt mày tinh tế, diện mạo hẳn là quá đẹp, nhưng có đường nét nào là lộ ra vẻ dịu dàng.



      Thương Dịch Chi vẫn chưa quay lại, chỉ khẽ câu: “Mẫu thân”.



      Thịnh Hoa trưởng công chúa chậm rãi tiến vào trong phòng, đứng trước mặt Thương Dịch Chi, lẳng lặng nhìn ta lát, lúc này mới giọng hỏi: “ nghĩ thông suốt chưa?”



      Thương Dịch Chi đưa mắt nhìn lên, trong ánh mắt để lộ ra vẻ quật cường ngày thường khó gặp, đáp: “Dịch Chi sai.”



      “Chát!” tiếng, khuôn mặt của Thương Dịch Chi bị tát lệch sang bên, đến khi quay lại, gò má mấy dấu tay nhợt nhạt. thể tưởng tượng được vị trưởng công chúa nhìn có vẻ vô cùng yếu đuối này lại có thể ra tay tàn nhẫn đến như thế.



      nghĩ thông suốt chưa?” thanh của Thịnh Hoa trưởng công chúa vẫn mềm ôn hòa như trước, như thể cái tát vừa rồi vốn liên quan gì đến nàng.



      quật cường trong mắt Thương Dịch Chi càng sâu hơn, vẫn trả lời: “Dịch Chi sai.”



      Lại tiếng “Chát” nữa, Thịnh Hoa trưởng công chúa : “Còn sai! Ta đưa ngươi Thanh Châu là để cho ngươi giấu tài, chứ phải để cho ngươi bộc lộ tài năng, ra vẻ hùng !”



      Khóe miệng Thương Dịch Chi rớm máu, nhưng vẫn thẳng lưng đáp: “Nhi thần sai! Nhi thần là con cháu Tề gia, nhi thần thể trơ mắt nhìn lãnh thổ của Nam Hạ ta bị thát tử chiếm đóng, nhìn con dân Nam Hạ ta bị thát tử giết chết, nhi thần thể…”



      “Ngươi phải có thể!” Trưởng công chúa lạnh giọng , “Nếu ngươi ngay cả điều này cũng thể chịu được, ngươi cũng thể giành lại giang sơn này, mà nên yên ổn ở lại Định Nam Hầu phủ làm tiểu Hầu gia phong lưu, sống trong phú quý đến chết!”



      Thương Dịch Chi mím môi , chỉ quỳ thẳng tắp. Thấy dạng vẻ của ta như thế, trưởng công chúa rốt cục còn giữ được thần sắc ôn nhu mặt nữa, cả giận : “Ngươi cũng biết nhương ngoại nhu, tiên an nội (1) sao? tại giang sơn phải của ngươi, mà là của thúc phụ ngươi, Tề Cảnh, kẻ ngồi trong hoàng thành, kẻ giết cha sát huynh, cho dù ngươi đuổi hết thát tử, cho dù ngươi đánh đuổi được quân Bắc Mạc qua Tĩnh Dương quan, thế sao nào? Chẳng qua là mất mạng nhanh hơn mà thôi!”



      Thương Dịch Chi lại nghiêm nghị : “Nếu như chỉ còn lại nửa giang sơn, tranh giành cũng chẳng ích gì!”



      Trưởng công chúa tức giận đến cực độ, lại vung tay về phía Thương Dịch Chi, nhưng khi bàn tay đến trước mặt ta lại dừng lại, nàng lặng im lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng biết thế sao? Nhưng nửa giang sơn đánh mất còn có thể đoạt lại được, còn tính mạng khi đánh mất, cái gì cũng thể lấy lại được. Ngươi có hiểu ? Cái nguy hiểm nhất vốn phải là kẻ địch ở trước mặt, mà là người thân ở phía sau ngươi.” Nàng dừng lại, quay đầu nhìn về phía hương án bài vị, khẽ thở dài tiếng: “Nơi này riêng ngươi là con cháu của Tề gia, mà cả ta cũng vậy, ai trong Tề gia nguyện ý nhìn giang sơn Nam Hạ bị thát tử chiếm đóng, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải còn sống, chỉ có còn sống, mới có khả năng đoạt lại giang sơn từ trong tay thát tử, mới có khả năng đem bài vị của phụ thân ngươi mà quang minh chính đại dặt vào trong miếu của tổ tông, chứ phải… lén lút đặt ở nơi này.”



      Thương Dịch Chi yên lặng nhìn chăm chú vào tấm bài vị kia lâu, quật cường mặt rốt cục cũng mềm , khấu đầu vái lậy sâu, rồi chậm rãi : “Dịch Chi biết sai rồi.”



      Trưởng công chúa thấy ta như thế, thản nhiên : “Nếu biết sai rồi đứng lên .”



      Thương Dịch Chi chậm rãi đứng dậy, trưởng công chúa nhìn ta lát, rồi thêm: “Tắc Nhu ở Thúy Sơn, nếu trở lại, hãy thăm nàng .”



      Thương Dịch Chi gì, chỉ khẽ gật đầu.



      Trưởng công chúa lại hỏi: “Ngươi cũng đưa nương kia về đây sao?”



      “Vâng.” Thương Dịch Chi đáp.



      “Ngươi hoài nghi nàng cùng Tĩnh quốc công Hàn Hoài Thành có quan hệ sao?”



      “Xem tuổi tác hình như là hậu thế của Hàn Hoài Thành.”



      “Hàn Hoài Thành……” Trưởng công chúa khẽ mỉm cười, giống như nhớ lại chuyện gì đó từ rất nhiều năm về trước, nàng giọng : “Ta cũng chỉ gặp qua vợ chồng bọn họ vài lần, có thể nhận ra được hay rất khó , nhưng vợ chồng bọn họ đều là những người rất thú vị.”



      —————————————



      A Mạch vốn nghĩ rằng mình ngủ được giấc rất dài, nhưng khi nàng mở mắt ra lại phát sắc trời bên ngoài vẫn tối đen như trước, ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu đó là nên ngủ trong thư phòng của Thương Dịch Chi, thế nhưng chiếc giường mềm mại cùng áo ngủ bằng gấm thế này mà ngủ đến hừng đông, là rất đáng tiếc.



      Nàng lại nằm xuống thêm lát nữa rồi mới từ giường đứng dậy, vừa mặc xong quần áo chợt nghe thấy bên ngoài phòng có thị nữ giọng hỏi: “Công tử thức dậy chưa? Để tiểu nữ vào hầu công tử rửa mặt chải đầu?”



      A Mạch cả kinh, ngờ thị nữ vẫn chờ ở ngoài phòng như thế, xem tình hình như vậy hiển nhiên là bọn họ sớm nhận được lệnh rồi, nên luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng, chờ nàng mặc quần áo xong rồi mới lên tiếng hỏi. Lại nghe thấy bọn họ gọi mình là công tử, trong lòng A Mạch càng cảm thấy buồn cười, hắng giọng mấy cái rồi mới đáp: “Vào .”



      Thị nữ liền bưng chậu rửa mặt và khăn tiến vào, cần A Mạch phân phó liền tiến lên hầu hạ A Mạch rửa mặt chải đầu. A Mạch làm sao hưởng thụ nổi loại đãi ngộ như vậy, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh2, đến khi thị nữ đều lui hết ra ngoài, nàng mới hồi phục lại tinh thần, trong lòng lập tức lại dấy lên nỗi ngờ vực vô căn cứ, biết Thương Dịch Chi này rốt cuộc là muốn làm cái gì, vốn định tìm Thương Dịch Chi, nhưng nghĩ nghĩ lại liền nhịn xuống, thầm nghĩ trước hết cứ chờ thêm , lấy bất biến ứng vạn biến là tốt nhất.



      Ai ngờ chờ đợi này lên đến vài ngày!



      Bởi mấy ngày sau đó cũng thấy Thương Dịch Chi lộ diện, phải vào cung dự yến tiệc cũng là tương kiến bạn cũ, tóm lại là ở trong phủ. A Mạch thấy thế, liền cười với viên quản gia: “Nếu là như vậy, để ta quay trở lại với đội thị vệ là tốt rồi, ta vốn là thân vệ của nguyên soái, sao có thể độc chiếm thư phòng của nguyên soái được, về sau các huynh đệ khác nghĩ ta như thế nào?”



      Viên quản gia ôn hòa cũng lạnh nhạt mà trả lời: “Tiểu Hầu gia công đạo rằng Mạch tiểu ca khác với bọn họ nên cứ an tâm nghỉ lại đây, nếu bọn hạ nhân hầu hạ tốt, cứ với ta, ta thay tiểu ca xử trí bọn họ.”



      A Mạch thầm nghĩ đây phải là hầu hạ tốt, mà là bởi vì bọn họ hầu hạ quá tốt, cho nên trong lòng nàng mới càng bứt rứt yên, nàng liền trái lo phải nghĩ, chẳng lẽ Thương Dịch Chi kia giam lỏng nàng ở đây là vì trót làm thâm hụt tiền nên quay sang buôn người.



      Viên quản gia thấy A Mạch lộ vẻ thoải mái, liền thêm: “Nếu tiểu ca thấy nhàm chán, ta cho người đưa tiểu ca ra ngoài dạo, Thịnh Đô của chúng ta có tiếng là nơi phồn hoa náo nhiệt, cũng ít chỗ có thể du ngoạn.”



      A Mạch nghe vậy cũng thấy động lòng, cho phép mình ra khỏi phủ như vậy, xem ra cũng phải là muốn giam lỏng, chẳng lẽ gần đây lương tâm của Thương Dịch Chi thức tỉnh, cảm thấy phạt nàng hai trăm roi quả quá tàn nhẫn, nên giờ muốn bù đắp lại cho nàng? Nhưng bù đắp này cũng quá lớn đó nha. Nàng gật đầu, cười : “Vậy làm phiền lão bá.”



      Viên quản gia sao biết tâm tư A Mạch lại vòng vo như thế, chỉ dặn rằng: “Tiểu ca xuất môn thể mặc quân phục được, để ta cho người đưa quần áo khác lại cho tiểu ca.”



      A Mạch cười cảm ơn, viên quản gia liền , lát sau có người đưa quần áo đến, ngoài quần áo còn có đầy đủ cả mũ, giày và túi bạc . A Mạch khỏi tán dương tiếng, nghĩ viên quản gia này làm việc rất chu đáo. Xem ra mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo, ngay cả vật bất ly thân với các công tử là cây quạt cũng có, A Mạch nhất thời dở khóc dở cười, giờ cuối mùa thu, mà vẫn còn phải cầm quạt trong tay để ra vẻ phong lưu sao?



      Thịnh Đô là kinh thành cổ, ngoài thành, Thanh Hồ trong như gương, trong thành, buôn bán phát đạt, hiệu buôn phồn hoa. Nhưng so với Thái Hưng ở Giang Bắc có bất đồng, bởi Thịnh Đô vốn hạn chế phường hội buôn bán, mà chỉ cho phép thị dân mở cửa hàng ở ven đô, cho nên nét phồn hoa và phong cảnh tự nhiên giống với nơi khác. A Mạch loanh quanh trong thành mấy ngày, chẳng qua cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, quả nhiên đây đúng là nơi phồn hoa đô hội như lời Từ Tĩnh . Lại nghe người ta danh thắng ngoài thành lại càng nhiều cảnh đẹp, nhất là Phúc Duyên Tự núi Thúy Sơn, chẳng những hương khói quanh năm, mà mỗi lần đến ngày rằm lại có hội chùa vô cùng náo nhiệt, A Mạch liền cao hứng muốn đến đó du ngoạn phen.



      Vừa mới sáng sớm, A Mạch mình theo cửa ngách ra khỏi Hầu phủ, thuê ngựa ra khỏi thành. Phúc Duyên Tự tọa lạc núi Thúy Sơn, có ba, bốn trăm năm lịch sử, là nơi để cho thiện nam tín nữ bái phật cầu duyên. Chẳng qua A Mạch phải thiện nam cũng chẳng là tín nữ, đối với Bồ Tát có gì muốn cầu xin, đến nơi này chẳng qua cũng chỉ muốn xem phong cảnh náo nhiệt mà thôi.



      Ngoài cửa miếu có gánh xiếc ảo thuật biểu diễn, A Mạch thấy hay hay, liền dừng chân lại xem, đợi đến đoạn phấn khích cũng khỏi vỗ tay tán thưởng. Đúng lúc xem vui vẻ, lại cảm thấy ánh mắt của người bên cạnh hình như dán chặt người mình, khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh. Trong lòng A Mạch cảnh giác, làm bộ như vô tình quay lại, nhưng tìm được ánh mắt đó, đến khi quay đầu lại vừa vặn bắt gặp trong đám người đứng đối diện có vị công tử dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.



      Bản thân người nọ hề cố kỵ chút nào mà cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của A Mạch, thấy A Mạch phát ra vẫn hề né tránh, trái lại còn nhướn mày ra vẻ phong lưu mà cười với nàng.



      A Mạch cảm thấy chán ghét đến cực điểm, nhưng cũng muốn sinh chuyện thị phi, liền thừa dịp đông người liền lén lút lui ra, bước nhanh về hướng khác, lẩn vào trong đám đông. Cứ như vậy mà xuyên qua mấy chỗ náo nhiệt, A Mạch mới bỏ rơi được vị công tử kia. A Mạch thầm nghĩ vị công tử kia thể có ánh mắt đủ sức gây nên nỗi sợ hãi vừa rồi, chỉ biết ánh mắt khiến cho người ta phát lạnh ấy là ở đâu ra. Thâm tâm nàng khỏi cảnh giác, dám trở về thành, liền lẳng lặng theo đường mòn ra sau núi, thầm nghĩ trước cứ trốn rồi sau.



      Ai ngờ chưa xa được bao nhiêu, liền nghe thấy phía sau có người gọi: “Tiểu huynh đệ phía trước, xin dừng bước!”



      —————————



      Chú thích:



      1- Nhương ngoại nhu, tiên an nội: đại ý là phải giữ đối sách mềm dẻo trong đối ngoại và giữ ổn định trong đối nội



      2- Thụ sủng nhược kinh: được mến mà sợ hãi

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 73

      CHẠY



      A Mạch làm như để ý tới, mà ngược lại, bước chân lại càng nhanh hơn chút nữa, người nọ những đuổi sát phía sau nàng, lại còn cao giọng gọi: “Tiểu huynh đệ, xin dừng bước.”



      Bên cạnh, có người để ý đến, A Mạch đành phải dừng lại, quay người nhìn bốn phía, lúc này mới nhìn về phía công tử loè loẹt kia mà hỏi: “Các hạ gọi ta?”



      Vị công tử kia ba bước, chạy hai bước đến trước mặt A Mạch, đứng thở hồng hộc : “Đúng vậy.”



      A Mạch hỏi: “Các hạ gọi ta có chuyện gì?”



      Vị công tử kia bình ổn lại hô hấp, liền mở chiết phiến trong tay đánh “Soạt” tiếng, làm bộ phe phẩy rồi mới cười đáp: “Tiểu huynh đệ nhanh , khiến cho tại hạ đuổi theo vất vả.”



      Khi chiếc quạt của ta vừa mở ra, A Mạch liền ngửi thấy mùi hương xộc đến, chỉ cái phe phẩy, trận gió hương thơm lập tức ập vào mặt, mùi hương nồng đến nỗi thiếu chút làm nàng nghẹn thở, nhất thời ngay cả cũng nổi.



      Vị công tử kia nào biết rằng A Mạch bị mùi hương của ta khiến cho thể mở miệng, lại tưởng là A Mạch bị phong tư của mình mê hoặc, liền ra vẻ tiêu sái mà cười : “Vừa rồi thấy tiểu huynh đệ thập phần quen thuộc, hình như là từng gặp qua.”



      “Ta biết các hạ.” A Mạch ràng, rồi quay người muốn . Người nọ thấy A Mạch phất tay áo bước , trong lòng khẩn trương, cuối cùng còn để ý đến cái gì là văn nhã hay văn nhã, vội vàng kéo tay áo của A Mạch. A Mạch giận đến tái mặt nhìn người nọ: “Các hạ muốn làm gì?”



      Người nọ lại chắn trước người A Mạch, có chút vô lại : “Tiểu huynh đệ du sơn mình chẳng phải rất thú vị sao, chi bằng chúng ta kết bạn mà , được ?”



      A Mạch thấy người này dây dưa như thế, khỏi nhíu mày, tròng mắt nàng vừa chuyển, lại bỗng nhướn mày cười : “Được, nhưng ta thích ở nơi huyên náo như thế này, muốn đến sau núi du ngoạn cho yên tĩnh, ngươi có cùng ta ?”



      Người nọ thấy nụ cười của A Mạch tươi rói như nắng xuân, cả người lập tức trở nên mềm nhũn, thầm nghĩ mỹ nhân quả rất nhiệt tình, nên đâu còn lo lắng này nọ nữa, chỉ còn biết gật đầu : “ chứ, chứ.”



      Hai người liền kết bạn ra sau núi, người nọ dọc đường lải nhải ngớt, nếu phải khen tướng mạo của A Mạch cũng là khoe mình là con nhà quyền thế, A Mạch mỉm cười , chỉ lẳng lặng dẫn người này theo đường mòn đến nơi hẻo lánh. ta thấy A Mạch chỉ cười mà , càng về sau càng to gan lớn mật, muốn động chân động tay, ai ngờ A Mạch cũng giận, chỉ dùng chiết phiến ngăn bàn tay ta muốn đặt lên vai nàng lại, xoay người đứng đối với mà cười : “Ngươi nhắm mắt lại trước .”



      Người nọ nghe vậy vội vàng nghe lời nhắm mắt lại, miệng hỏi: “Hảo huynh đệ, ngươi muốn ta… ai ui!” Người nọ vội vàng ôm lấy bộ hạ mà cúi gập người, A Mạch lại nhấc chân lên, vừa đánh vừa mắng: “Ta cho ngươi làm hảo huynh đệ này, đồ cẩu tặc mắt mù!”



      ……



      Đến hơn nửa ngày sau, A Mạch mới từ con đường mòn quay trở lại, vừa vừa dùng tay sửa sang lại quần áo của mình, miệng cũng tự chủ mà khe khẽ ngâm nga khúc hát.



      ra, mấy loại bạo hành này, bất kể là thế nào, khi ra tay cũng đều rất sảng khoái.



      Tâm lý thoải mái, bước chân liền cảm thấy vô cùng nhàng. Lúc này, A Mạch lại muốn quay trở lại Phúc Duyên Tự, muốn tìm xe ngựa để thuê, chợt thấy đám đông đột nhiên xôn xao, đội binh lính mặc trang phục cấm vệ vừa vung roi quất vào mọi người, vừa lớn tiếng quát mắng: “Ngồi xuống, tất cả đều ngồi hết xuống.”



      Ngày thường, dân chúng đâu từng gặp qua tình cảnh như thế này, thế nên nhất thời tiếng khóc, tiếng la vang lên khắp nơi đường. A Mạch thấy tình thế như thế, vội vàng ôm đầu theo đám người ven đường ngồi xổm xuống, vụng trộm giương mắt quan sát đám binh lính, thấy bọn họ thỉnh thoảng lại kéo ai đó từ trong đám người lôi ra rồi trói gô lại, trong lòng khỏi kinh ngạc, biết những người này phạm vào tội gì mà phải huy động cả cấm vệ quân, liền chú tâm nhìn kỹ lại, trong lòng càng kinh sợ, chỉ thấy những kẻ bị kéo ra đều là những nam thanh niên mặc trang phục hoặc xanh đậm hoặc xanh nhạt.



      A Mạch khỏi cúi đầu nhìn lướt qua quần áo người mình, sau đó cúi thấp người, chậm rãi lui về phía sau đám đông, chờ đến khi lẩn ra sau đám người rồi, lúc này mới vùng dậy chạy ra sau núi. Chẳng lẽ người vừa rồi đúng là cháu trai của quý phi sao? A Mạch thầm nghĩ, vừa rồi mình đánh ta, có lẽ giờ này vẫn còn nằm ở ven rừng, cấm quân đâu thể đến nhanh như vậy được nhỉ? A Mạch càng nghĩ càng thấy thích hợp, dưới chân cũng chạy chậm lại, xem ra lần này phải vì mình mà đến, nàng khỏi bật cười, thầm nghĩ mình đúng là giống như chim sợ cành cong.



      A Mạch suy nghĩ, lại thình lình nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cấm vệ quân phát ra nàng, liền quát lớn: “Đứng lại, được nhúc nhích.” Trong đó, binh sĩ đưa mắt nhìn A Mạch, rồi lại đối chiếu với bức họa, kêu lên: “Áo xanh, da trắng, có râu, khuôn mặt tuấn tú, đúng rồi, chính là người này!”



      A Mạch nghe xong, trong lòng kinh hãi, liền nhanh chóng nhấc chân bỏ chạy. Trải qua nhiều năm sống lưu lạc khiến cho A Mạch nuôi dưỡng thành thói quen, đó là hễ cứ có người đuổi là chạy, mặc dù những người này vì sao lại đuổi bắt nàng, cứ chạy trước rồi sau. Nàng lại quên rằng thân phận của mình lúc này sớm khác xưa, vốn dĩ cần phải chạy, mà khi chạy, lại thành ra hỏng chuyện.



      Càng chạy về phía sau núi, đường càng gập ghềnh khó , chẳng những thoát khỏi truy binh phía sau, mà ngược lại bọn họ càng lúc càng kéo đến đông hơn, bên người thỉnh thoảng lại có mũi tên bay sát qua, xem ra truy binh cũng nhất thiết phải lưu lại tính mạng của nàng. Trong lòng A Mạch khỏi cuống lên, mắt thấy phía trước xuất khối đá lớn, tầm nhìn đột nhiên mở rộng, A Mạch lại thầm kêu tiếng tốt, phía trước đột nhiên xuất triền núi rất cao, đường núi đến đây là hết.



      A Mạch dừng cước bộ, thấy trước mặt là sườn dốc rất sâu, trong đầu nhanh chóng tính toán rằng nếu cứ lăn xuống có lẽ còn kiếm được vài cơ may sống sót. Mắt thấy truy binh sắp đuổi tới nơi, nhưng dù cho A Mạch nghiến chặt răng vẫn dám mạo hiểm nhảy xuống. Nàng đảo mắt nhìn quanh, liền nhanh chóng cởi bỏ áo dài người, phủ lên tảng đá, rồi đẩy xuống dốc núi, còn bản thân nhảy vào giữa đám cỏ rậm bên khối đá. A Mạch vốn định mạo hiểm trốn trong bụi cỏ, nào ngờ cả thân thể lại rơi vào hư , cả người xuyên qua đám cỏ mà rơi xuống càng lúc càng sâu, nàng theo bản năng đưa tay vung loạn ra xung quanh, nhưng vách núi trơn nhẵn, lại có rêu mọc, nên đâu thể nắm được cái gì, cho đến khi ngã xuống, nàng cuối cùng cũng chỉ nắm được hai nắm rêu xanh.



      đến đây đúng là tạo hóa thần kỳ, kề sát khối đá này lại dấu khe núi hẹp, ngày thường bị khối đá và cỏ cây che lấp, trừ phi gạt cỏ dại ra để tìm, nếu đúng là dễ phát .



      A Mạch nhàng cử động tay chân, may mắn nơi này cũng quá sâu, nên chân tay cũng thương tổn gì. Nàng dám cử động mạnh, chỉ dựa vào vách đá chậm rãi đứng dậy, nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên , quả nhiên truy binh đến, liền mơ hồ nghe được có người mắng: “Con mẹ nó, thế nào lại cũng lăn xuống đấy chứ? Tưởng mình là thần tiên chắc, rơi xuống vách núi mà chết sao!”



      A Mạch thầm cảm thấy kỳ quái, người nọ sao lại dùng chữ “cũng”, chẳng lẽ ngoài nàng ra còn có người khác nữa sao? Lại nghe có người lớn: “Kiểm tra hết xung quanh cho ta, đừng để cho tiểu tử kia trá tử.” A Mạch sợ tới mức vội vàng nín thở, chỉ ngửa đầu nhìn lên , thấy thỉnh thoảng có mũi thương dài xuất ở khe đá, vung loạn phía khối đá. Cũng may, khe đá này quá hẹp, lại giấu dưới bụi cỏ, tên lính này dường như nghĩ rằng chỉ trong bụi cỏ mới có người lẩn trốn, nên chỉ lấy trường thương đâm loạn hồi bên , mà phát ra kề sát khối đá còn có huyền cơ khác.



      Cứ như vậy lát, thanh bên dần dần lại, A Mạch khỏi nhàng thở ra, quay đầu lại muốn đánh giá hoàn cảnh nơi này, đột nhiên phát bên cạnh thoáng có tiếng gió động qua, nàng trong lòng kinh hãi, theo bản năng vung chân lên, người nọ nghiêng người tránh thoát, thân ảnh nhoáng nắm được yết hầu của A Mạch.



      Bị người nọ nắm lấy yết hầu, A Mạch nhất thời dám cử động, chỉ giương mắt nhìn khuôn mặt của người đó, nhưng vừa rồi do nàng vẫn ngẩng đầu nhìn lên chỗ sáng phía , nên lúc này mắt vẫn chưa kịp thích ứng với bóng tối bên dưới, mãi lúc lâu sau, khuôn mặt người này mới từ từ lên trước mắt nàng, thể nào thốt nên lời, A Mạch chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi đến cùng cực, nếu như phải cổ họng nàng bị ta chế ngự, sợ là lúc này nàng dùng hết sức bình sinh mà nhảy dựng lên!



      Áo xanh, da trắng, có râu, khuôn mặt tuấn tú……



      ra vốn phải là nàng, mà là !



      Thường Ngọc Thanh cũng ngờ A Mạch từ trời giáng xuống, hôm nay ta ở Phúc Duyên Tự nhìn thấy nàng, chẳng qua lúc ấy vì e ngại rất nhiều nguyên nhân nên thể xuất thủ, sau hành tung bại lộ lại bị đuổi giết, ai ngờ ông trời có mắt, đem người này đưa đến trước mặt mình.



      Ông trời đúng là đui mù, A Mạch thầm nghĩ. Đưa chuột đến miệng mèo, quả đúng là tự tìm tử lộ!



      Yên lặng, chỉ có thể yên lặng, giết thân vệ của ta, đả thương huynh đệ của ta, nàng biết phải gì mới có thể làm cho vị sát thần trước mặt này tha cho mình, nếu cũng vô nghĩa, chi bằng ngậm miệng lại tốt hơn. Thanh chủy thủ vẫn còn dấu ở trong giày, nếu như muốn lấy, hoặc là xoay người, hoặc là nhấc chân, xem ra trước mắt cả hai cách này đều làm được.



      Thường Ngọc Thanh thấy A Mạch tiếng nào, nhịn được châm chọc : “Trước kia phải nhanh mồm nhanh miệng lắm hay sao?”



      A Mạch vẫn gì.



      Ánh mắt Thường Ngọc Thanh trở nên lạnh lẽo, lực tay càng lớn hơn: “Chủ tướng Mạch Tuệ của thất doanh quân Giang Bắc, ngươi thể ngờ được chết ở chỗ này phải ?”



      “Nếu ta chết, vậy ngươi cũng chờ chết ở chỗ này !” A Mạch đột nhiên .



      Thường Ngọc Thanh lỏng tay chút, lại đột nhiên nở nụ cười, hỏi: “Ngươi cho là ta thể ra khỏi đây được sao?”



      A Mạch bình tĩnh đáp: “Nơi này cách phía ba trượng có thừa, Thường tướng quân lại bị thương tay, nếu như dựa vào sức của mình tướng quân, sợ là ra được.”



      Thường Ngọc Thanh đáp lời, chỉ lẳng lặng quan sát A Mạch, sau đó hừ lạnh tiếng, chậm rãi buông bàn tay nắm lấy cổ A Mạch ra.



      Trái tim vốn đập thình thịch trong ngực A Mạch lúc này mới bình phục lại chút, nàng thấy cánh tay trái của Thường Ngọc Thanh vẫn bất động, liền đoán cánh tay này của ta có thương tích, ngờ quả nhiên là đoán đúng. A Mạch thấy Thường Ngọc Thanh buông tay ra, lúc này mới ngã ngồi mặt đất, há miệng thở hổn hển.



      Thường Ngọc Thanh lui ra phía sau, nhìn A Mạch cười lạnh gì.



      A Mạch cũng nhìn ta, chỉ dùng tay ôm gối ngồi dưới đất, thấp giọng thở dài: “ đúng là dạo vòng qua Quỷ Môn Quan…” nửa lại đột nhiên vùng dậy, hàn quang trong tay chợt lóe, hướng thẳng về phía Thường Ngọc Thanh.



      Thường Ngọc Thanh cười lạnh tiếng, cũng sớm có phòng bị, nghiêng đầu né khỏi thanh chủy thủ lao đến, tay phải cầm cổ tay A Mạch, thuận thế đẩy cả người A Mạch áp chế lên vách đá, tiến lên dùng vai khống chế lưng A Mạch, quát: “Buông tay!”



      A Mạch chỉ cảm thấy cổ tay chợt đau nhức, thanh chủy thủ trong tay thể cầm được nữa, keng tiếng rơi mặt đất.



      Thường Ngọc Thanh cười lạnh : “Sớm biết là thể tin được ngươi mà!”

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 74

      CHỦY THỦ





      ta buông cổ tay A Mạch ra, dùng mũi chân hất cái, thanh chủy thủ kia liền rơi vào tay ta.“Hình dạng thanh chủy thủ này đúng là hiếm thấy, cũng rất sắc bén.” Thường Ngọc Thanh nhịn được khen.



      Cổ tay A Mạch bị trật khớp, nàng cũng nguyện ý bị yếu thế trước mặt Thường Ngọc Thanh, chỉ nắm chặt cổ tay, cắn răng gì. Thường Ngọc Thanh thấy trán nàng toát mồ hôi, mà cổ họng vẫn tiếng rên, trong lòng bất giác có chút bội phục quật cường của nữ nhân này. Vết thương cánh tay trái ta lại chảy máu, nhất thời để ý tới A Mạch nữa, lui ra phía sau vài bước rồi ngồi xuống, tay cởi áo đơn, bắt đầu xử lý vết thương cánh tay trái. ta bị vết thương này khi bị cấm vệ quân đuổi giết, bởi sợ vết máu làm bại lộ hành tung, cho nên băng vội lại, giờ cởi ra, máu lại theo vết thương chảy xuống. Thường Ngọc Thanh lấy kim sang dược đổ lên, lại xé tấm áo đơn thành băng vải băng vết thương lại, khi ngẩng đầu lên thấy A Mạch vẫn nắm cổ tay dựa vào vách đá, mi mắt cụp xuống biết suy nghĩ cái gì.



      Thường Ngọc Thanh đứng dậy đánh giá bốn phía xung quanh, phía khe đá này tuy hẹp, nhưng gian phía dưới lại rộng rãi, chỉ có khoảng trống này là lộ ra chút ánh sáng, còn hai bên sơn động đều tối như mực, biết thông tới đâu. Khối đá này mặt thẳng đứng lại mọc đầy rêu xanh, thể lên được, mà mặt kia lại càng khỏi , bề mặt lõm vào trong, nếu muốn lên lại càng si tâm vọng tưởng. Thường Ngọc Thanh tính toán độ cao, ước chừng bằng chiều cao của ba người cộng lại, nhưng nếu như hai người phối hợp, muốn ra ngoài ra cũng phải quá khó.



      “Ngươi đưa chủy thủ cho ta,” A Mạch đột nhiên : “Ta cam đoan lừa ngươi nữa.”



      Thường Ngọc Thanh đưa mắt liếc xéo A Mạch cách tà nghễ, ánh mắt có chút trào phúng, như thể hỏi nàng sao lại đưa ra cầu ngây thơ như vậy. A Mạch lại nhìn thẳng vào mắt ta, thản nhiên : “Hoặc là đem chủy thủ trả cho ta, hoặc là cứ cho ta dao ngay tại đây.”



      Thường Ngọc Thanh thấy A Mạch quyết liệt như thế, liền giơ thanh chủy thủ kia lên ngắm ngía, chút để ý hỏi: “Thứ này quan trọng với ngươi như vậy sao?”



      “Trừ phi ta chết, ngươi có thể lấy nó từ thi thể của ta.” A Mạch đáp.



      Thường Ngọc Thanh khẽ giật mình, lại nở nụ cười, bên tiếp tục đùa nghịch thanh chủy thủ trong tay, bên lại nhìn A Mạch cách có hảo ý, cố ý trêu đùa : “Trả lại cho ngươi cũng được, nếu ngươi cởi quần áo ra ta liền trả thanh chủy thủ này lại cho ngươi.”



      A Mạch vốn cởi thanh sam(1) phủ lên tảng đá lăn xuống dốc núi, tại người chỉ còn tấm áo trong màu trắng, nghe ta thế, hai lời, đưa tay lên cởi áo. Thường Ngọc Thanh lúc đầu chỉ mỉm cười nhìn, nhưng đến khi A Mạch để lộ tấm vải quấn ngực bên trong ra ta cười nổi nữa. A Mạch cởi áo trong xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, thấy ta tỏ thái độ gì lại cúi đầu cởi tiếp tấm vải quấn ngực.



      Thường Ngọc Thanh đột nhiên lạnh giọng quát: “Đủ rồi!” rồi vung tay ném thanh chủy thủ qua chỗ nàng.



      A Mạch vội vàng dùng tay đón lấy, dắt trở lại trong giày.



      Thường Ngọc Thanh khinh thường : “Cho dù ngươi có chủy thủ trong tay cũng làm gì được ta?”



      A Mạch , chỉ cúi đầu mặc lại quần áo. Nhưng tay của nàng bị trật khớp, nếu chỉ cởi áo sao nhưng để mặc lại dễ, mặc dù dùng tới răng để giữ, nhưng vẫn thể khép lại vạt áo trước ngực.



      Thường Ngọc Thanh thấy vậy, rốt cục nhịn được mà mỉa mai: “Cởi ra nhanh mà sao mặc vào lại nhanh như lúc cởi thế, ngươi…”



      A Mạch ngẩng phắt đầu nhìn ta, trong đôi mắt ngập lệ gần như tóe lửa. Thường Ngọc Thanh sửng sốt nhìn, chợt nghe thấy A Mạch giận dữ : “Ta có lòng tự trọng, ta biết liêm sỉ, chẳng phải đó là điều mà ngươi muốn hay sao? Ta có lòng tự trọng đấy, ta biết liêm sỉ đấy, tự trọng có đem lại cơm ăn cho ta , liêm sỉ có bảo vệ được tính mạng cho ta , tự tôn liêm sỉ của các ngươi quan trọng như thế, nhưng với ta chúng chẳng đáng giá xu!”



      Thường Ngọc Thanh sửng sốt lúc lâu, sau đó trầm mặc đến bên cạnh A Mạch, trước ánh mắt đề phòng của nàng nhìn ta chăm chú, tay trái của ta chậm rãi nâng cánh tay phải bất động của nàng lên, rồi dùng tay phải của mình cầm lấy bàn tay bị trật khớp của A Mạch, giật mạnh cái, chỉ nghe thấy thanh khô khốc vang lên, cổ tay bị trật khớp của A Mạch khôi phục lại vị trí.



      A Mạch còn chưa hết kinh ngạc, chợt nghe Thường Ngọc Thanh : “Bàn tay này trong vòng tháng được dùng sức.” ta thấy A Mạch vẫn kinh ngạc nhìn mình, khỏi cười : “Ngươi cần cảm kích ta, sa trường mà thấy mặt, chỉ có thể là ngươi chết ta sống.”



      A Mạch hừ lạnh tiếng, cả giận : “Ta vì sao phải cảm kích ngươi, bàn tay ta bị trật khớp như vậy chẳng phải là do ngươi ban tặng hay sao.”



      Thường Ngọc Thanh nhếch miệng định phản bác rồi lại thôi, chỉ : “Ta đâu cần phải đấu võ mồm với nữ nhân như ngươi.” xong lại thăm dò tìm đường ra khỏi cốc.“Ngươi lại đây.” Thường Ngọc Thanh gọi A Mạch.



      A Mạch nghe vậy liền liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, rồi chậm rãi qua.



      “Ngươi kiệu ta lên rồi ta quay lại kéo ngươi lên.” Thường Ngọc Thanh .



      A Mạch ngửa đầu nhìn lên , : “Nơi này thể lên được, có kiệu ngươi ngươi cũng thể lên được.” Nàng thấy Thường Ngọc Thanh hơi nhíu mày kiếm lại, liền tiếp: “Tay phải của ta thể dùng sức, tay trái của ngươi lại bị thương, cho dù ta có kiệu ngươi lên, ngươi cũng thể lên được.”



      Thường Ngọc Thanh nhìn A Mạch, lại đột nhiên nhướn mày, cười hỏi: “Ngươi sợ ta sau khi lên được rồi thất tín chịu kéo ngươi lên?”



      A Mạch nghe vậy liền nhếch miệng, trào lộng : “Tướng quân cả nghĩ rồi, tại ở gần tướng quân với ta khác gì kề sát địa ngục, ta chỉ ước có thể mau chóng tiễn bước ngươi , ta lên được hay có gì phải ngại. Lên rồi tính mạng cũng vẫn ở trong tay ngươi, còn bằng tự mình đợi ở đây có khi lại tốt, chừng còn có thể lưu lại cái mạng.”



      Thường Ngọc Thanh ngờ A Mạch lấy lí do như vậy để thoái thác, nhất thời giận run người, lúc lâu sau mới : “Ngươi ở đây chống chọi được bao lâu, bị giam trong này chết đói cũng chết khát.”



      A Mạch lại cười khẩy : “Thường tướng quân cần làm ta sợ, nếu như nơi này chỉ có mình ta, sợ là chẳng chết đói mà cũng chẳng chết khát.”



      “Tại sao?”



      A Mạch liếc mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, đáp: “Chúng ta đều dùng cách thức giống nhau để lừa cấm vệ quân, bọn họ cũng phải là đồ ngốc, đợi cho đến khi xuống dốc núi tìm liền biết cái lăn xuống chỉ là tảng đá, tất nhiên quay lại tìm tiếp, đến lúc đó nếu như hai người chúng ta đều ở đây, sợ là đều phải mất mạng, mà nếu chỉ có mình ta, ta lại có thể kêu cứu.”



      Thường Ngọc Thanh cảm thấy kì quái, hỏi: “Ngươi dám kêu cứu, vì sao vừa rồi còn muốn trốn?”



      A Mạch đỏ mặt, nàng làm sao dám là vì mình nhát gan, thấy có người đuổi liền chạy. Thường Ngọc Thanh thấy phản ứng của A Mạch như thế, khỏi cười ha hả, tiếp: “Là vì ngươi biết người bọn họ muốn tìm là ta, còn tưởng là bắt ngươi, cho nên mới hoảng sợ mà nhảy xuống nơi này.”



      A Mạch để ý đến bỡn cợt của Thường Ngọc Thanh, đột nhiên : “Còn cách có thể rời khỏi đây, chỉ là biết tướng quân……”



      “Chỉ là biết tướng quân ta có tin ngươi hay ,” Thường Ngọc Thanh tiếp lời : “Nếu ngươi cái cách đơn giản đó là muốn ta kiệu ngươi lên trước, ta có thể là ta làm được, nhưng làm, vì ta tin ngươi!”



      A Mạch cười cười: “Vậy có cách nào khác là chờ chết.”



      Thường Ngọc Thanh nhìn A Mạch , hai người giằng co, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng người truyền đến, Thường Ngọc Thanh vội đưa tay kiềm chế cổ nàng, thấp giọng : “ được lên tiếng!”



      Chỉ nghe thấy bên ngoài có người quát: “Tìm cẩn thận lại cho ta, cho dù có diệt hết cỏ ở đây cũng phải tìm!”



      Thường Ngọc Thanh cùng A Mạch đều cả kinh, hai người hẹn mà cùng chậm rãi lùi sâu vào trong khe đá, vừa vào chỗ tối, chợt nghe thấy đỉnh đầu có tiếng động, chỗ cỏ dại che lấp miệng khe đá bị trường thương đẩy ra, có người kêu lên: “Bộ đầu, bên này hình như có cái khe.”



      Mấy trường thương liền xuất ở miệng khe đá, có người thử khua xuống dưới, kêu lên: “Xem ra khá sâu, tặc nhân có lẽ trốn ở bên dưới”.



      Thường Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn, ghé miệng sát bên tai A Mạch thấp giọng : “ vào trong.”



      A Mạch quay đầu nhìn thoáng qua, bên trong tối đen như mực thể nhìn thấy gì, nhịn được thấp giọng hỏi: “Nếu thông làm sao bây giờ?”



      Thường Ngọc Thanh hắc hắc cười hai tiếng, : “Vậy đổ cho vận khí của chúng ta , nếu có thể thông đến nơi khác, ngươi và ta cùng tìm được đường sống, nếu thông, ta chỉ có thể để ngươi chết cùng ta, tránh cho ta đường xuống hoàng tuyền khỏi cảm thấy tịch mịch.”



      Phía , binh lính gọi người đốt đuốc, Thường Ngọc Thanh thấy thể tiếp tục chần chờ hơn nữa, chỉ cười, khẽ vào tai A Mạch: “Đem thanh chủy thủ của ngươi đưa cho ta trước, ta cũng dám cam đoan rằng đợi lát nữa đến nơi tối lửa tắt đèn, ngươi tranh thủ ban cho ta dao.”



      “Ta giữ lời.” A Mạch .



      Thường Ngọc Thanh thấp giọng cười : “Lời của ngươi ta dám tin tưởng.” xong liền ngồi xổm xuống, lần tay vào trong giày của A Mạch lấy thanh chủy thủ ra, khống chế A Mạch lùi sâu vào trong sơn động.



      Càng sâu vào trong, ánh sáng càng yếu, về sau, đến xòe bàn tay ra trước mặt cũng thể nhìn thấy ngón, Thường Ngọc Thanh cũng tiện tiếp tục khống chế A Mạch, nên buông nàng ra, dùng bàn tay phải nắm lấy bàn tay trái của A Mạch, thấp giọng cười : “May là chúng ta bị thương cùng bên tay, bằng dắt tay nhau đúng là chuyện phiền toái.”



      A Mạch phản kháng, rất nhu thuận để mặc Thường Ngọc Thanh cầm tay kéo . Trong động tối đen, chỉ có thể lần tay vào vách đá mà , hai người nắm tay nhau cùng bước, giống đôi tình nhân nhau cuồng nhiệt. Càng sâu vào trong, dưới chân càng khó vững. Thường Ngọc Thanh ở phía trước thỉnh thoảng lại nhắc nhở A Mạch chú ý đá vụn dưới chân, mặc dù như vậy, A Mạch vẫn là bị vấp ngã, thiếu chút nữa kéo Thường Ngọc Thanh té lăn mặt đất.



      Thường Ngọc Thanh kéo A Mạch đứng lên, A Mạch đau đến nỗi hít hà, xuýt xoa lúc, rồi mới : “ thôi.” Ai ngờ Thường Ngọc Thanh cũng cử động, yên lặng lát rồi đột nhiên : “Mạch Tuệ, bỏ hòn đá trong tay ngươi xuống.”



      A Mạch trong lòng cả kinh, miệng lại ngây ngốc hỏi: “Hòn đá nào?”



      Thường Ngọc Thanh gì, trong bóng tối, ràng biết ta thể nhìn thấy mình, song A Mạch tựa hồ vẫn cảm thấy ánh mắt dọa người của Thường Ngọc Thanh, liền cười cười, vui vẻ vứt hòn đá trong tay xuống đất, cười hỏi: “Sao ngươi biết trong tay ta có hòn đá? Ta vừa rồi diễn suất có gì đúng sao?”



      Thường Ngọc Thanh cười nhạo tiếng, : “Ngươi diễn rất thực, bằng ta cũng kéo ngươi đứng lên, nhưng ngươi dù thế nào cũng là nữ nhân, làm gì có nữ nhân nào sau khi té ngã đứng lên lại phủi đất cát bám người? Ngươi phủi, tất nhiên là vì trong tay cầm cái gì đó.” ta dừng lại chút, bàn tay nắm lấy tay A Mạch càng tăng thêm lực đạo, lại cười khẩy : “Mạch Tuệ, ta khuyên ngươi vẫn nên ít nhiễu động tâm tư thôi, ngươi cho là có đá trong tay có thể làm gì được ta sao? Vẫn nên thành tốt hơn, nhất thời chọc giận ta, ngược lại có trò hay cho ngươi xem.”



      A Mạch nghe vậy trầm mặc lát, sau mới bình tĩnh : “Thành sao? ra được cũng chết, mà ra ngoài rồi cũng phải chết trong tay ngươi mà thôi.”



      Thường Ngọc Thanh nhất thời sửng sốt, hồi lâu sau mới : “Nếu chúng ta có thể sống mà ra ngoài, ta đáp ứng là thả ngươi .”



      sao?” A Mạch vội hỏi.



      Thường Ngọc Thanh đáp: “Ta có thể đáp ứng ngươi, tất nhiên là , ngươi cho ta là loại nữ nhân như ngươi sao?”



      A Mạch cười : “Ngươi phải loại nữ nhân như ta tất nhiên là tốt rồi.”



      Thường Ngọc Thanh chỉ hừ lạnh tiếng, quay lại kéo A Mạch tiếp tục sờ soạng về phía trước, được đoạn đột nhiên : “Ngươi cũng là chủ tướng trong quân Giang Bắc, nếu ta muốn giết ngươi là ở chiến trường.”



      A Mạch nghe ta như vậy ngược lại cảm thấy yên lòng, thuận tay ném nốt hòn đá còn lại vừa lén nhặt lúc trước , cười : “Như vậy tốt.”



      Thường Ngọc Thanh nghe được thanh hòn đá rơi xuống đất, lúc này mới hiểu rằng hóa ra vừa rồi A Mạch nhặt hai chứ phải hòn đá, khỏi có chút nổi giận: “Ngươi, nữ nhân này……” ta nhất thời cũng biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung về A Mạch, chỉ cười lạnh hai tiếng : “Tay ngươi ra cũng hề , bị thương rồi còn dám như thế, về sau có thế nào ráng chịu.”



      A Mạch nghe vậy cũng cùng ta đấu võ mồm. Hai người nhất thời đều yên lặng, chỉ tiếp tục sờ soạng về phía trước, biết được bao lâu, mà bốn phía vẫn tối đen như mực, hang đá kia dường như có điểm cuối. Trong lòng A Mạch dần dần có chút lo lắng, rốt cục chịu nổi áp lực, liền mở miệng phá vỡ yên tĩnh: “Ngươi có phát ra ? Chúng ta hình như vẫn sâu vào lòng đất.”



      Thường Ngọc Thanh sớm quên mất là A Mạch nhìn thấy mình, theo bản năng khẽ gật đầu. ta thấy A Mạch gì, nghĩ là nàng sợ, khỏi nhếch miệng cười, cố ý dọa A Mạch: “Có lẽ đây là đường xuống chốn địa ngục Hoàng Tuyền.”



      A Mạch nhịn được châm biếm: “Nhưng ra lại rất thích hợp để loại người như ngươi !”



      Thường Ngọc Thanh cũng giận, ngược lại cười ha ha hai tiếng, : “Sớm muộn gì cũng tránh được phải xuống hoàng tuyền, giờ bên người lại có mỹ nhân làm bạn, ra cũng tệ.”



      A Mạch buồn để ý đến ta, được lát rồi lại đột nhiên : “Thạch động này có thông ra ngoài, trong này ràng có dòng khí lưu động, nên phía trước chắc chắn có cửa ra.”



      Quả nhiên, tiếp đoạn nữa, phía trước còn tối đen, mà mơ hồ lộ ra chút ánh sáng. Tiếp tục , tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy lối ra, nhưng đầu cũng phải là vách đá nữa mà lộ ra khoảng , chẳng qua là cách mặt đất ước chừng ngàn thước có thừa.



      “Thế này đúng là còn khó hơn lên trời.” A Mạch ngửa đầu nhìn gian phía vách núi lộ ra chút tinh quang, khỏi thở dài.

      ——————

      Chú thích:

      1- Thanh sam: áo đơn màu xanh.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 75

      KỸ NĂNG BƠI





      Có thể nhìn thấy bầu trời, trong lòng hai người đều cảm thấy nhõm, Thường Ngọc Thanh lại cười :“Có lẽ bên ngoài chính là cảnh thế ngoại đào nguyên(1).”



      A Mạch lại : “Là cái gì cũng được, chỉ cần có thể tìm được cái ăn.”



      Lời này là đại sát phong cảnh, chẳng qua Thường Ngọc Thanh cũng thể phản bác, chính ta cũng hai bữa liên tiếp chưa ăn cơm, lại mò mẫm từ lúc nửa đêm, tại cũng cảm thấy đói khát vô cùng. ta kéo cánh tay A Mạch, : “Vậy nhanh thôi.”



      Có hy vọng phía trước, bước chân hai người cũng trở nên nhõm, ông trời cũng mở lòng thương, khiến hai người mơ hồ nhìn thấy cửa ra phía trước. mặt Thường Ngọc Thanh khỏi lộ ra chút ý cười thoải mái, dắt A Mạch chạy nhanh hơn, nhưng khi chạy đến lối ra cũng là lúc giật mình đứng sững lại, ngay cả bàn tay vẫn nắm lấy tay A Mạch cũng hề buông lỏng ra.



      Con đường này đâu phải dẫn đến cảnh thế ngoại đào nguyên! Sườn núi tả hữu hai bên đều là vách đá thẳng đứng cao ngàn thước, trước mặt, dòng sông lớn cuồn cuộn chảy xuôi, hóa ra tạo hóa chỉ tạo ra cái khe hẹp mà thôi.



      A Mạch đưa mắt nhìn chung quanh, bên kia sông tuy cũng là sườn dốc, nhưng cao đến nỗi thể qua được như vách đá bên này, liền : “Có lẽ đây là sông Thanh Thủy?”



      Thanh Thủy, là sông lớn nhất của vùng Giang Nam, chảy từ Thúy Sơn vào Thanh Hồ, sông Hộ Thành của Thịnh Đô chính là lấy nguồn nước từ nơi này.



      Thường Ngọc Thanh liếc nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi biết bơi ?”



      “Biết bơi?” A Mạch tìm khối đá sạch ngồi xuống, lắc đầu : “Ta biết.”



      Thường Ngọc Thanh nhìn con sông lớn đến xuất thần, lại nghe A Mạch : “Bây giờ ra ngoài rồi, ngươi đem chủy thủ trả cho ta .”



      Thường Ngọc Thanh quay đầu nhìn A Mạch, lại đột nhiên nở nụ cười, : “ được, nơi này nếu thể qua, chúng ta phải quay lại, nên chưa thể đưa chủy thủ cho ngươi được.”



      A Mạch ngước mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, rồi lại cúi đầu tựa cằm vào đầu gối, : “Quay lại? Quay lại để chui đầu vào lưới sao? Mà ta cũng còn sức để quay lại nữa. Muốn ngươi tự mình , ta .”



      Thường Ngọc Thanh ngồi xổm trước mặt A Mạch, hỏi: “Vậy ngươi ở lại đây chẳng phải cũng chờ chết hay sao?”



      “Chờ vận khí , có lẽ có con thuyền nào đó qua, đến lúc đó chỉ cần ta lớn tiếng kêu cứu là được.”



      “Vạn nhất có thuyền qua đây sao?” Thường Ngọc Thanh lại hỏi.



      A Mạch ngẩng đầu cười, đáp: “Vậy như ngươi , ngồi chờ chết vậy.”



      Thường Ngọc Thanh nheo mắt nhìn A Mạch khắc, chậm rãi : “A Mạch, ngươi biết bơi.”



      A Mạch cũng nhìn thẳng vào mắt Thường Ngọc Thanh, đáp: “ sai, ta biết bơi, chẳng những biết, mà còn bơi rất giỏi. Thế sao nào? Ngươi đồng ý thả ta , nhưng liệu có tin rằng ta mang ngươi qua sông ?”



      Hai người đều im lặng, lúc lâu sau, khóe môi Thường Ngọc Thanh nhàng cong lên, cười : “Ta tin ngươi.”



      Câu trả lời này lại ngoài dự kiến của A Mạch, nàng lại nhìn Thường Ngọc Thanh lát, nhàng gật đầu : “Tốt lắm, ta mang ngươi qua, nhưng nếu ngươi vẫn muốn giữ cổ của ta ta thể mang ngươi được.”



      Thường Ngọc Thanh cười, đứng dậy, đến cạnh mặt nước nhìn, quay đầu hỏi A Mạch: “Vậy ngươi làm thế nào để đưa ta qua sông?”



      “Bơi qua!” A Mạch tức giận đáp, nàng đứng dậy, quan sát dòng sông lát, sau đó vừa cởi áo, vừa phân phó Thường Ngọc Thanh: “Cởi quần áo ra.”



      Thường Ngọc Thanh sửng sốt, kinh ngạc nhìn A Mạch, mắt thấy nàng cởi áo trong xong, lại bỏ giày, cởi quần dài, ngay cả dải vải trắng bên hông cũng cởi ra, chỉ còn lại mảnh vải quấn ngực cùng thân quần đùi. A Mạch lâu nghe thấy động tĩnh của Thường Ngọc Thanh, liền quay lại nhìn, thấy ta vẫn kinh ngạc đứng đó nhìn mình, khỏi có chút nổi giận, lạnh giọng : “Ta phải nghiện cởi quần áo, quần áo này khi vào nước liền nặng cả ngàn cân, tay phải của ta lại thể dùng lực, nếu ngươi vẫn mặc quần áo ta thể vừa bơi vừa mang ngươi qua.”



      Thường Ngọc Thanh phục hồi tinh thần lại, mặt có chút xấu hổ, lại vẫn nhìn A Mạch từ xuống dưới, cười : “Dáng người của ngươi so với năm trước tốt hơn rất nhiều.”



      A Mạch nghe ta ra những lời vô sỉ như thế, tức giận đến cực độ, lại cố gắng nén lại, quay thèm để ý tới Thường Ngọc Thanh, bắt đầu khởi động tay chân, lát sau, chợt nghe thấy Thường Ngọc Thanh ở phía sau nàng cười hỏi: “Cái này có cần cởi ra ?”



      A Mạch quay đầu liếc ta cái, thấy ta ngoại trừ quần áo người cởi ra, còn tay vẫn cầm lưng quần đùi nhìn mình cười. “Tùy ngươi.” A Mạch đáp, lại xoay người cầm dây lưng đến trước mặt Thường Ngọc Thanh : “Ta phải trói hai tay của ngươi lại.”



      Thường Ngọc Thanh cười càng tươi hơn, hỏi: “Trói tay làm gì?”



      A Mạch đáp: “Nếu ta trói tay ngươi lại, chẳng phải bị ngươi kéo cho chết chìm dưới đáy sông sao?”



      “Ta hoảng sợ.” Thường Ngọc Thanh .



      A Mạch cười cợt, : “Người biết bơi khi xuống nước thể cảm thấy hoảng sợ, ngươi chưa nghe qua câu chết đuối vớ được cọng rơm sao? Người sắp chết đuối ngay cả cọng rơm còn gắt gao bám lấy, huống chi ta lại là con người. Nếu ngươi muốn trói tay lại cũng được, vậy ngươi xuống nước trước , chờ đến khi ngươi bất tỉnh rồi ta xuống kéo ngươi bơi qua, nếu để ngươi cùng xuống nước khi vẫn còn tỉnh táo khác nào đánh mất tính mạng vào tay ngươi.”



      Thường Ngọc Thanh cũng lắc đầu, nhướn mày cười : “Nếu ngươi trói ta, chẳng phải là ta cũng tặng tính mạng của mình cho ngươi sao? Ta tin ngươi có thể đưa ta qua sông, ngươi cũng phải tin ta hoảng sợ.”



      A Mạch thấy Thường Ngọc Thanh cũng có lý, nên cũng tiếp tục ép buộc ta nữa, chỉ : “Nhưng ngươi phải nhớ là khi qua bên kia sông, ngươi phải trả chủy thủ lại cho ta, chúng ta đường ai nấy .”



      “Được.” Thường Ngọc Thanh sảng khoái đáp.



      A Mạch liếc mắt nhìn thanh chủy thủ trong tay Thường Ngọc Thanh, lại thêm: “Ngươi vẫn nên đem chủy thủ giắt ở người , ta sợ lát nữa xuống nước ngươi bị kích động mà buông nó ra, làm rơi xuống đáy sông rồi ta mò nổi.”



      Thường Ngọc Thanh theo lời đem chủy thủ giắt ở bên sườn. A Mạch nhảy xuống nước trước, là cuối thu, lại là lúc bình minh, nhiệt độ trong nước lạnh thấu xương, A Mạch lấy tay vớt nước xoa lên cánh tay, quay lại thấy Thường Ngọc Thanh vẫn đứng cạnh vách đá chịu xuống, liền cười : “Nếu ngươi dám nhảy, cứ lần theo vách đá mà xuống.”



      Thường Ngọc Thanh nghe vậy cười cười, để ý tới khích bác của A Mạch, liền theo vách đá bước xuống nước, tay vịn vào vách đá, tay chìa về phía A Mạch.



      A Mạch cũng bật cười, hỏi: “Ngươi phải cho là ta dùng tay kéo ngươi qua sông đấy chứ?”



      Thường Ngọc Thanh nhướn mày: “Vậy làm thế nào?”



      A Mạch tránh cánh tay của Thường Ngọc Thanh, bơi tới phía sau ta, dùng cánh tay choàng qua cổ ta. Thường Ngọc Thanh chỉ cảm thấy thân thể mềm mại, ấm áp áp sát phía sau, tâm thần đều rung động, lại nghe A Mạch cười : “Phải làm như thế này, ngươi thả lỏng toàn thân, ngửa mặt rồi ngả người xuống, cần sợ hãi, ta để cho miệng và mũi ngươi lộ ra mặt nước.”



      A Mạch thấy Thường Ngọc Thanh chỉ nghe cách kinh ngạc nhưng lại có phản ứng gì, có khi ta lại chịu tin mình, liền hừ lạnh tiếng, : “Nếu ta mang ngươi qua sông giữ lời, nếu như ngươi chịu tin ta, cho sớm, cũng đỡ phải dầm mình trong nước lạnh.”



      mặt Thường Ngọc Thanh có chút nóng lên, may là A Mạch ở phía sau nhìn được, nghe A Mạch như thế, liền đưa tay giữ lấy tay A Mạch: “Nghe lời ngươi đó.”



      “Ngươi giữ tay ta làm gì?” A Mạch hỏi.



      Thường Ngọc Thanh lại khẽ cười : “Nếu ta giữ, đến giữa sông ngươi lại buông ta ra làm sao ta tìm được ngươi?”



      A Mạch cười nhạo tiếng, hề cùng ta so đo này nọ, chỉ dặn: “Ngươi phải nhớ , lát nữa bất luận có hoảng sợ đến thế nào cũng được ôm ta, nếu chúng ta đều bị chìm.” xong, dùng sức đạp mạnh chân vào vách đá, mang theo Thường Ngọc Thanh trượt vào trong nước.



      Miệng Thường Ngọc Thanh tuy hoảng hốt, nhưng khi rời tay khỏi vách đá, trong lòng nhất thời cuống lên, tuy ta khi ngồi lưng ngựa là chiến tướng vô địch, nhưng khi xuống nước chân tay bỗng đều trở nên lóng ngóng, bốn phía đều thể sờ nắm thấy vật gì, việc duy nhất có thể làm chính là gắt gao nắm chặt lấy cánh tay A Mạch.



      “Ngươi thả lỏng chút!” A Mạch quát: “Ngươi bóp mạnh thêm chút nữa ta gãy tay mất!”



      Tứ chi Thường Ngọc Thanh vẫn cứng ngắc như trước, vội cắn chặt môi, cố gắng tự áp chế ý muốn đưa tay bám vào thân thể A Mạch, thoáng buông lỏng tay ra chút. Khóe miệng A Mạch bắt đầu xuất nụ cười trào lộng, theo dòng nước đưa Thường Ngọc Thanh đến giữa sông.



      “Thường Ngọc Thanh, ngươi liên tiếp đùa giỡn ta, khi nhục ta, có từng nghĩ đến có ngày hôm nay ?” A Mạch đột nhiên tiến sát đến bên tai Thường Ngọc Thanh .



      Trong lòng Thường Ngọc Thanh cả kinh, A Mạch dùng sức hất mạnh bàn tay nắm lấy cánh tay của mình ra, nước sông lạnh như băng lập tức từ bốn phương tám hướng ào tới, nhất tề hướng thẳng vào miệng, vào mũi ta. Thường Ngọc Thanh muốn bám lại vào A Mạch, nhưng thân thể A Mạch lại linh hoạt như cá, chỉ chuyển động phía sau ta, khiến cho ta thể nào chạm tới.



      A Mạch thản nhiên bơi bên cạnh, nhìn Thường Ngọc Thanh giãy dụa trong nước, mãi cho đến khi ta còn giãy dụa nữa, thân thể thẳng tắp chìm vào trong nước, lúc này mới từ phía sau bơi qua, nâng đầu ta lên khỏi mặt nước, cười : “Đường đường là sát tướng Bắc Mạc, nếu như chết đuối ở giữa sông, để cho người đời biết được thế nào nhỉ?”



      Thường Ngọc Thanh hai mắt nhắm nghiền, môi tím tái, dường như ngất . A Mạch thấy ta phản ứng lại, nhịn được đưa tay dò xét chút hơi thở của ta, quả nhiên là còn hô hấp, nàng dám tiếp tục đùa giỡn, vội vàng nắm tóc, kéo Thường Ngọc Thanh bơi sang bờ bên kia.



      Sông Thanh Thủy rất rộng, A Mạch lâu ăn cơm, tay lại kéo Thường Ngọc Thanh, nên chỉ bơi được bằng tay, vì vậy đương nhiên là phải cố hết sức, đợi đến khi gần tới bờ cũng sắp kiệt sức, may mà lúc này mũi chân chạm được tới đáy sông, nàng liền đứng thẳng dậy, kéo Thường Ngọc Thanh hướng vào trong bờ. Vừa được hai bước, A Mạch đột nhiên phát phía sau có gì đó thích hợp, vội vàng buông tay, nhưng lại chậm mất bước, Thường Ngọc Thanh đẩy nàng ngã gục vào trong nước.



      Nếu như ở giữa sông, Thường Ngọc Thanh tất nhiên thể làm gì được A Mạch, nhưng nay chân ta đứng vững rồi vị trí vịt cạn nhường lại cho A Mạch.



      “Ngươi lừa ta!” A Mạch kêu lên, vừa kêu lên được câu, thân thể bị Thường Ngọc Thanh ấn vào trong nước, đành phải vội vàng nín thở.



      “Là ngươi khiến cho ta phải lừa ngươi!” Thường Ngọc Thanh lạnh lùng , lại đem đầu A Mạch ấn vào trong nước, vừa rồi ta bị nàng bỏ mặc giữa sông mà phải uống no nước, giờ có gì cũng muốn phải trả thù. A Mạch thấy thể nổi mặt lên khỏi nước, liền dồn sức túm Thường Ngọc Thanh hướng vào trong nước, nhưng sức lực của nàng so với Thường Ngọc Thanh vốn bằng, lại bơi nửa ngày trong nước, dù có dùng cả tay lẫn chân cũng thể đẩy ngã được Thường Ngọc Thanh. A Mạch chỉ lo xoay xở để đánh Thường Ngọc Thanh, lại quên rằng người hai người lúc này đều thiếu quần áo, những thứ người sau khi sũng nước còn có tác dụng che chắn được bao nhiêu, nàng phát ra điều ấy, nhưng Thường Ngọc Thanh vốn nam tử tráng kiện, đâu thể nào chịu được loại ma sát như vậy. Vốn ban đầu là cuộc đấu tranh ngươi chết ta sống, dần dần Thường Ngọc Thanh lại sinh ra chút tư vị mất hồn.



      A Mạch bị ngạt thở, cố gắng giãy dụa ngoi lên khỏi mặt nước để thở, thấy lúc này Thường Ngọc Thanh cũng tiếp tục ấn nàng vào trong nước, trong lòng bất giác kinh ngạc, còn nghi hoặc, Thường Ngọc Thanh áp mặt xuống hôn nàng. A Mạch vốn ở trong nước bị thiếu dưỡng khí, nhất thời bị ta hôn có chút ngây ngốc, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, nổi giận ra sức giãy dụa. Nhưng cử động còn tốt, khi thân thể càng quằn quại giãy dụa, Thường Ngọc Thanh lại càng hôn nàng cuồng nhiệt hơn, cánh tay lại đem A Mạch từ trong nước nâng lên, gắt gao ghì chặt vào người mình.



      ——————-

      Chú thích:

      1- Thế ngoại đào nguyên: cảnh đào nguyên nơi trần th
      ế

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :