1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 60(2)




      Từ Tĩnh cố gắng kéo căng da mặt tạo thành nụ cười, : “ dạo xong rồi.” xong lại nhìn nhìn Trương Nhị Đản mặt đỏ tía tai vì chạy gấp, trốn phía sau A Mạch, hỏi:“Trương Sĩ Cường, ngươi tới cùng đại nhân của ngươi sao?”





      đổi tên thành Trương Sĩ Cường, Trương Nhị Đản có chút ngại ngùng cười cười, gật đầu : “Vâng.”





      Từ Tĩnh gật đầu, vuốt chòm râu dê hỏi Trương Sĩ Cường: “Thấy cái tên mới của ngươi thế nào?”





      “Dạ,” Trương Sĩ Cường gãi gãi đầu, hướng về phía Từ Tĩnh đột nhiên cúi đầu : “Đa tạ quân sư ban tên.”





      cần đa tạ, cần đa tạ.” Từ Tĩnh hắc hắc cười.





      A Mạch thấy Từ Tĩnh cố ý tự khoa trương chính mình, hiểu được rằng ông ta muốn lảng sang chuyện khác, vội vàng bước sang bên cạnh nửa bước chắn ở trước mặt Trương Sĩ Cường, hướng về phía Từ Tĩnh cười : “Tiên sinh, mấy ngày gặp, khiến cho A Mạch rất nhớ mong.”





      Từ Tĩnh ngẩn ra, vội vàng : “Đừng, ngươi tốt nhất vẫn là đừng nên nhớ đến lão phu, nếu ngươi nhớ, lão phu tốt xấu gì còn có thể thong dong chút. Lần trước ngươi nhớ đến lão phu, lão phu liền mất hai trăm tân binh, thế mà mới qua vài ngày, ngươi lại muốn nhớ đến lão phu rồi?”





      A Mạch hắc hắc mà cười, Từ Tĩnh liếc mắt xem thường, hỏi: “Hôm nay sao lại sớm vậy? Đặc biệt đến để thăm lão phu sao?”





      A Mạch cười : “Tiên sinh chi lạ vậy, ta mang theo ít tân binh chạy bộ buổi sáng, chạy hồi liền từ đại doanh đến đây, đúng lúc nhớ đến tiên sinh, nên lại đây để thăm ngài”





      Từ Tĩnh nghe A Mạch thế, liền bĩu môi, trào lộng : “A Mạch ngươi mà lại có thể chạy mấy chục dặm đường núi, rồi lại còn cẩn thận mà chạy cả đến đây, lão phu bội phục.”





      A Mạch như thể có nghe ra trào lộng trong cách của Từ Tĩnh, vẫn nghiêm trang : “Cũng may là bản doanh ở gần đại doanh, bất quá chỉ mấy chục dặm đường, A Mạch sao có thể thường xuyên lại đây vấn an tiên sinh!”





      Từ Tĩnh nghĩ tới A Mạch còn có thể theo ông ta để những lời này, cũng thể bội phục bản lĩnh giả ngu của A Mạch, khỏi động lưỡi chút, nhìn A Mạch hỏi: “Ta A Mạch, chính ngươi vỗ ngực mà ngẫm lại xem, lão phu đối với doanh lý của ngươi chẳng phải là rất chiếu cố rồi hay ? Lần chiêu mộ tân binh này, chẳng lẽ phải bổ sung cho doanh lý của ngươi nhiều nhất hay sao?”





      “Nhưng mà –”





      Từ Tĩnh cắt ngang lời A Mạch : “Trận chiến lần trước, doanh lý ngươi tổn thất cũng nhiều nhất, nhưng lão phu cũng bổ sung thiếu cho ngươi người còn gì? Trước sau chẳng phải cũng đều bổ sung thêm biên chế cho ngươi sao? Chúng ta quen biết lâu, lão phu thiên vị cho ngươi chẳng lẽ còn ít? Quân Giang Bắc chúng ta từ xuống dưới hai mươi mấy doanh, ngươi phải để cho lão phu còn có chỗ ăn với người khác nữa chứ!”





      “Nhưng…” A Mạch thấy Từ Tĩnh nhìn mình chằm chằm, thanh chậm rãi thấp xuống, giọng :“Bổ sung ít người, nhưng binh khí trang bị cho tân binh lại đủ, nhiều tân binh như thế, nhưng phần lớn chỉ có mộc côn (gậy gỗ) trong tay. Khác gì hòa thượng Thiếu Lâm tự.”





      Thanh của nàng càng lúc càng , đến cuối cùng hầu như còn nghe thấy thanh , Từ Tĩnh nghe mấy tiếng cuối cùng nàng là gì, theo bản năng liền hỏi lại: “Ngươi cái gì?”





      A Mạch ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh liếc mắt cái, lại cúi đầu giọng thầm: “Binh lính của ta phải là hòa thượng Thiếu Lâm tự.”





      Từ Tĩnh bị A Mạch làm cho nghẹn họng liền sửng sốt nhìn nàng đến nửa ngày vẫn thể ra lời, cuối cùng đành bất đắc dĩ : “A Mạch ơi A Mạch, ta hết cách rồi, chuyện trang bị cho tân binh ngươi muốn quản gặp nguyên soái .”





      A Mạch thấy Từ Tĩnh đến như thế, biết nếu muốn lấy vài thứ từ chỗ ông ta ra thực tại dễ dàng gì, trong lòng mặc dù đối với việc gặp Thương Dịch Chi có chút e ngại, nhưng lại hiểu được rằng nếu muốn có thêm trang bị cấp cho doanh lý của mình, cũng chỉ có cách là tìm Thương Dịch Chi . Nghĩ vậy, A Mạch cười cười, hướng về phía Từ Tĩnh cười : “Tiên sinh vẫn luôn quan tâm đến A Mạch, A Mạch trong lòng đều hiểu rất . Nhưng đại bộ phận tân binh trong doanh lý cũng chưa được trang bị binh khí phù hợp, A Mạch trở về cũng có cách nào chuyện cùng các huynh đệ, nếu tiên sinh như vậy, ta đây phải tìm nguyên soái, bất quá vẫn cần tiên sinh tốt , hai câu.”





      Từ Tĩnh gật gật đầu, đáp: “Ngươi , lão phu nhất định đỡ cho ngươi, chỉ cần nguyên soái lên tiếng, lão phu ở trước mặt người khác cũng tốt vài câu.”





      A Mạch cùng Từ Tĩnh cáo từ, dẫn Trương Sĩ Cường về hướng đại doanh, khi qua tiểu thị vệ bên người Từ Tĩnh, tiểu thị vệ vội vàng lcung kính chào tiếng “Mạch tướng quân”, A Mạch cười cười, cũng chuyện, trong lòng cân nhắc khi gặp Thương Dịch Chi nên như thế nào để về tay.





      Từ Tĩnh ở sườn núi đứng nhìn bóng dáng A Mạch dần dần , lúc này mới chắp tay sau lưng bộ xuống, khi đến bên người tiểu thị vệ, thấy ta vẫn nhìn về hướng A Mạch rời đến ngẩn người. Từ Tĩnh hừ tiếng, tiểu thị vệ lúc này mới giống như bừng tỉnh, vội vàng theo sau Từ Tĩnh.





      “Mạch tướng quân có phải có khuôn mặt rất đẹp hay ?” Từ Tĩnh giống như vô tình thuận miệng hỏi.





      “Phải, đẹp .” Tiểu thị vệ vô tâm hồi đáp, thấy Từ Tĩnh ở phía trước đột nhiên dừng lại quay người nhìn ta, mặt lập tức đỏ bừng, ra lời.





      Từ Tĩnh đột nhiên nở nụ cười, : “Sợ cái gì? Khuôn mặt của Mạch tướng quân rất đẹp là chuyện mà toàn quân đều biết, cũng phải chỉ mình ngươi như vậy.”





      Tiểu thị vệ tâm tư đơn giản, thấy Từ Tĩnh như thế, lá gan dần dần cũng lớn lên, có chút hưng phấn mà : “Tiên sinh, Mạch tướng quân quả nhìn rất đẹp, vừa rồi lúc ta qua bên cạnh nhìn ta nở nụ cười, khuôn mặt hồng hồng, chẳng khác gì đóa hoa đào, phải, so với hoa đào có lẽ còn đẹp hơn!”





      Từ Tĩnh sửng sốt, chậm rãi cười, lắc lắc đầu, như thể có lát thất thần, nhưng sắc mặt lập tức liền lạnh xuống, nhìn chằm chằm tiểu thị vệ mà nghiêm sắc mặt : “Những lời hỗn hào vừa rồi ngươi với lão phu cũng xem như thôi, nhưng nếu để cho người khác nghe được, sợ là ngươi sống được lâu, ngươi có biết Mạch tướng quân có ngoại hiệu là gì ?”





      Tiểu thị vệ thấy Từ Tĩnh đột nhiên thay đổi sắc mặt, hoảng sợ, chằm chằm nhìn Từ Tĩnh. Từ Tĩnh chậm rãi : “Ngọc diện Diêm La, trong trận chiến tại Dã Lang Câu, Mạch tướng quân người, đao chém chết hai mươi ba thát tử, thát tử Bắc Mạc nghe thấy sợ vỡ mật, ta tính tình mặc dù rất tốt, nhưng hận nhất là nghe người khác ta có khuôn mặt xinh đẹp, về sau những lời này nếu để cho ta nghe được, lão phu chắc bảo đảm được cho cái đầu của ngươi, nên về sau được như vậy nữa.”





      Tiểu thị vệ bị giọng trầm của Từ Tĩnh làm cho sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lắp bắp đáp: “Về… về sau, cũng dám nữa.”





      Từ Tĩnh yên lặng quay người lại xuống dưới triền núi, trong lòng biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng chậm rãi cong lên.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 61

      XUẤT PHÁT [ thượng ]







      Lại A Mạch mang theo Trương Sĩ Cường về phía quân doanh, bởi vì số lần nàng đến đại doanh khá nhiều, nên ngay cả tên lính giữ cửa cũng quen mặt, nhìn thấy A Mạch đến gần, sớm có người chạy lại chào hỏi. A Mạch bình thường vốn đối xử rất ôn hòa với người khác, lúc này cũng nhất nhất chào hỏi lại, rồi mới mang theo Trương Sĩ Cường đến đại doanh của Thương Dịch Chi. đến ngoài trướng, thấy có thị vệ gác ở bên ngoài, A Mạch liền tiến lên hỏi xem nguyên soái có ở trong trướng hay . Thị vệ kia vội vàng hành quân lễ với A Mạch rồi trả lời rằng Thương Dịch Chi ở trong đại trướng, về phần đâu ta cũng .





      Nghe thị vệ trả lời như thế, A Mạch lại có cảm giác nhàng mà thở ra, hiểu vì sao, nàng tựa hồ luôn có chút sợ gặp Thương Dịch Chi. tại thấy Thương Dịch Chi ở trong trướng, trong lòng ngược lại cảm thấy rất thoải mái, bước được vài bước liền phân phó Trương Sĩ Cường nhanh chóng chạy ra ngoài doanh lấy vật gì đó, rồi đem đến chỗ Trương thị vệ tìm nàng.





      Trương Sĩ Cường lập tức chạy , A Mạch nhìn cho đến khi còn thấy thân ảnh của ta nữa, lúc này mới cười khẽ lắc đầu, thong thả về hướng doanh trướng của Trương Sinh. đến ngoài trướng của Trương Sinh, ngờ lại thấy thị vệ của Thương Dịch Chi canh giữ ở cửa, A Mạch khỏi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là muốn lánh mặt, nhưng thị vệ kia nhìn thấy nàng, liền lên tiếng chào: “Mạch tướng quân.”





      A Mạch bất đắc dĩ, vội vàng đưa tay về phía thị vệ kia ý bảo chớ có lên tiếng, sau đó lại nhếch miệng cười gượng, hạ giọng hỏi: “Có nguyên soái ở bên trong ?”





      Thị vệ kia mặc dù Mạch tướng quân vì sao lại phải chuyện cẩn thận như vậy, nhưng vẫn tự chủ được mà nghe theo nàng, cẩn thận khẽ gật đầu, giọng hỏi: “Ngài đến đây để tìm nguyên soái phải ? Để tiểu nhân vào thông báo cho ngài?”





      A Mạch vội vàng lắc đầu:“ cần, ta chờ cho đến khi nguyên soái ra.” xong muốn xoay người tránh , ai ngờ mành trướng lập tức có người vén lên, sau đó liền thấy thân ảnh thon dài cao ngất xuất ở cửa, đúng là thống soái quân Giang Bắc, Thương Dịch Chi. A Mạch trong lòng kêu khổ, nhưng mặt lại cung kính mỉm cười, hai tay ôm quyền : “Mạt tướng tham kiến nguyên soái.”





      Thương Dịch Chi gật đầu, tùy ý hỏi: “Đến thăm Trương Sinh à?”





      A Mạch làm sao dám là đến thăm Trương Sinh, vào đại doanh đâu có đạo lý đến gặp chủ soái trước lại lén tới thăm đạo hữu, vì thế chút suy tư liền trả lời: “Mạt tướng tới đại trướng gặp được nguyên soái, thấy có người nguyên soái đến đây, liền tới tìm.”





      Người như Thương Dịch Chi lẽ nào lại nhìn thấu được tâm tư của A Mạch, nghe nàng như vậy cũng muốn vạch trần, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, vừa ra ngoài, vừa tùy ý hỏi: “Lần này đến đại doanh là có chuyện gì?”





      A Mạch vội vàng theo, hơi có chút thẹn thùng đáp: “Vẫn là vì chuyện trang bị cho tân binh trong doanh lý của mạt tướng, trước đến khôi giáp, mà ngay cả binh khí phù hợp cho ba trăm tân binh cũng có, trước mắt chỉ có thể cho bọn họ mỗi người cây mộc côn để dùng, nhưng trong doanh lý của mạt tướng lại có người nào tinh thông mộc côn để huấn luyện, hơn nữa về sau này, cho dù có sử dụng côn pháp thành thục, chỉ sợ đến khi ra trận giết địch…”





      Giọng của A Mạch dần dần xuống, Thương Dịch Chi đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu yên lặng nhìn nàng. thanh trong miệng A Mạch cứ dần dần, cuối cùng những tiếng cuối cũng tiêu thất, chỉ cúi đầu dám thêm gì nữa.





      Thương Dịch Chi thở dài, : “A Mạch, ta có tâm tư đùa giỡn.”





      A Mạch trong lòng cả kinh, vội vàng : “Mạt tướng dám!”





      Thương Dịch Chi thản nhiên cười cười, xoay người lại tiếp, vừa vừa : “Ta chỉ có thể cho ngươi hai trăm trường đao, năm mươi bộ khôi giáp, những cái khác, ta có, nhưng cũng thể đều cho thất doanh của ngươi được.”





      Nghe những thứ mà Thương Dịch Chi hứa cấp cho thất doanh, trong lòng A Mạch thập phần thỏa mãn, chỉ sợ Thương Dịch Chi đổi ý, liền nhanh chóng chạy lên phía trước ta hành quân lễ, cao giọng : “Mạt tướng đa tạ nguyên soái.”





      Thấy bộ dáng của nàng như thế, Thương Dịch Chi cơ hồ bật cười, chậm rãi lắc lắc đầu. A Mạch làm như thấy, dám rườm rà thêm mà lùi về phía sau ta nửa bước, thành thành theo. Hai người được đoạn, trong lòng A Mạch thầm tính toán xem nên làm thế nào để có thể nhanh chóng đem được những thứ này về doanh lý mới có thể yên tâm được, chợt nghe Thương Dịch Chi giọng hỏi: “Ở doanh lý có… vất vả lắm ?”





      Lời vừa ra khỏi miệng, Thương Dịch Chi phát ra ngữ khí của mình ổn, đợi A Mạch trả lời liền chuyển người nhanh về phía trước. A Mạch khẽ giật mình, lo lắng biết có nên trả lời hay , thấy Trương Sĩ Cường cắp hai con thỏ hoang thở hồng hộc từ phía trước chạy tới, trong lòng nàng thầm kêu khổ, nhất thời quên mất câu hỏi vừa rồi của Thương Dịch Chi.





      Trương Sĩ Cường cũng nhìn thấy Thương Dịch Chi cùng A Mạch sóng vai đến, có lẽ là vì ở cùng A Mạch lâu, ngôn ngữ cùng hành động đều chịu ảnh hưởng của nàng, nên theo bản năng liền muốn xoay người bỏ chạy, nhưng khi trong lòng vừa xuất ý nghĩ này, phản ứng tiếp theo là lại thấy ổn, vì thế liền tiếp tục chạy chậm lại, đến trước mặt Thương Dịch hành quân lễ: “Tiểu nhân tham kiến nguyên soái.”





      Thương Dịch Chi nhìn nhìn ta, lại liếc mắt nhìn thứ ta cầm trong tay. A Mạch sợ Trương Sĩ Cường quá mức thà mắc phải sai lầm, đợi Thương Dịch Chi mở miệng trước: “Đây là mấy món ăn thôn quê, mạt tướng đưa lại cho nguyên soái nếm thử.”





      Thương Dịch Chi hiểu chỉ cười cười, trước cho Trương Sĩ Cường đứng lên, rồi lúc này mới với A Mạch: “Những thứ này chỗ ta thiếu, hay là đưa đến chỗ của Trương Sinh .”





      A Mạch ra vẻ khó xử: “Cái này…”





      Thương Dịch Chi cố ý trêu đùa : “Tâm ý ta lĩnh, cứ đưa cho Trương Sinh , là sau khi ngươi đưa cho ta hai con thỏ, ta cho ngươi hai trăm trường đao, truyền ra ngoài người ta còn tưởng rằng ta nơi này có thể dùng thỏ đổi lấy binh khí, tất cả đều mang thỏ đến chỗ ta để đổi lấy vũ khí trang bị làm sao bây giờ? Con thỏ tuy ngon, nhưng lại thể đổi được nhiều binh khí cho ngươi đến vậy.”





      đến thế này, A Mạch cũng thể tiếp tục kiên trì, dù sao con thỏ này vốn là định đưa đến cho Trương Sinh, hơn nữa trong lòng nàng tính toán điều gì Thương Dịch Chi cũng sớm nhìn ra, nếu mọi người đều nguyện ý giả bộ hồ đồ, như vậy chẳng phải là rất tốt hay sao.





      Trương Sĩ Cường vừa rồi nghe A Mạch đột nhiên hai con thỏ này muốn tặng cho Thương Dịch Chi, vốn trong lòng cảm thấy mâu thuẫn, giờ thấy Thương Dịch Chi phân phó như vậy, liền cáo lỗi cùng Thương Dịch Chi, rồi nhanh chóng mang theo hai con thỏ chạy về hướng doanh trướng của Trương Sinh.





      Thương Dịch Chi vẫn còn nhìn theo hai con thỏ hoang giãy dụa trong tay Trương Sĩ Cường, trong đầu đột nhiên nghĩ đến trước kia nghe qua chuyện đàm tiếu trong doanh lý, rằng A Mạch đuổi bắt thỏ so với tế cẩu còn nhanh hơn, nhịn được đột nhiên bật cười thành tiếng. Bên cạnh, A Mạch bị tiếng cười đó làm cho hồ đồ, có chút khó hiểu nhìn về phía Thương Dịch Chi. Thương Dịch Chi ho hai tiếng để che lấp, rồi nghiêm mặt sang chuyện khác: “Hai ngày trước ta nhận được ý chỉ trong triều, muốn đại quân báo cáo danh sách các tướng lãnh lập được quân công, vậy phải báo cáo tên của ngươi thế nào trong văn thư tới.”





      A Mạch sửng sốt, lại nghe Thương Dịch Chi hỏi tiếp: “A Mạch, tên của ngươi rốt cuộc là gì? Mạch A Mạch, cái tên này cũng muốn báo danh cho triều đình, nhưng đây là chuyện liên quan đến cả đời ngươi.”





      A Mạch ngẩng đầu, thấy chút ý cười nào lúc vừa rồi còn đọng lại mặt của Thương Dịch Chi, trong mắt ánh lên tia nhìn sắc bén, giống như muốn nhìn đến tận sâu trong tâm can của mình. Nàng cúi đầu suy nghĩ lát, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Thương Dịch Chi, trầm giọng : “ dám dối gạt nguyên soái, A Mạch chỉ là nhũ danh, mạt tướng vốn tên gọi là Mạch Tuệ!”





      Thương Dịch Chi yên lặng nhìn A Mạch, thấy tầm mắt nàng chút trốn tránh, rốt cục : “Tốt lắm, vậy báo tên này .”





      A Mạch gật đầu, lại nghe thấy Thương Dịch Chi thản nhiên : “Ngươi còn có việc gì ? Nếu phải theo ta, vừa rồi Trương Sinh có nhắc đến ngươi, ngươi thăm ta .”





      “Vậy còn binh khí cùng khôi giáp –”





      Thương Dịch Chi khẽ cười: “Hai ngày nữa ta cho người đưa đến cho ngươi.”





      A Mạch vội vàng : “ cần, cần, mạt tướng cho người cử tân binh chờ ở ngoài doanh đến lấy, lát nữa tự đem về là được rồi.”





      Thấy nàng vội vàng như thế, Thương Dịch Chi có chút dở khóc dở cười, đành : “Tốt lắm, ngươi trước thăm Trương Sinh , lát nữa đến đại trướng lấy thư tay của ta, rồi đến gặp quan quân nhu.” xong đợi A Mạch trả lời, ta liền lập tức về phía trước.





      A Mạch chờ Thương Dịch Chi khuất, lúc này mới quay lại doanh trướng của Trương Sinh, Trương Sĩ Cường vẫn còn ở bên trong cùng ta chuyện. Trương Sinh thấy A Mạch đến, cười : “Ta sao, ngươi cần đến thăm ta, , ngươi tại là thiên tướng, sao có thể tới thăm ta được.”





      “Trương đại ca còn khách khí vậy sao.” A Mạch , tiến lên xem xét vết thương ở chân Trương Sinh, Trương Sinh vội vàng né tránh: “ đáng ngại, quân y vài ngày nữa là có thể được rồi.”





      A Mạch trầm mặc chút, vẫn nhịn được hỏi: “Có thể giữ lại…”





      Trương Sinh cười cắt lời của nàng, vui đùa : “ việc gì, nhiều lắm là hơi thọt chân chút, lúc đứng cũng nhận ra được, vừa rồi nguyên soái còn giáo huấn ta, về sau khi tiếp cận với người khác cứ cưỡi ngựa, đừng bước xuống là được, mặc cho nương nhà ai cũng đều thể nhìn ra.”





      A Mạch cố gắng mỉm cười, trong lòng hiểu được nếu thọt chân, đừng là làm quan thị vệ cho Thương Dịch Chi, chỉ sợ là có xuống quân doanh cũng khó, giờ thấy ta cười thoải mái như vậy, trong lòng A Mạch càng cảm thấy khó chịu, chỉ vài câu liền tìm cớ ra.





      A Mạch vốn định tới đại trướng của Thương Dịch Chi lấy thư tay phân phối quân bị, ai ngờ còn chưa đến nơi, liền gặp thị vệ vừa rồi theo Thương Dịch mang thư tay đến cho nàng, đồng thời truyền đạt lại rằng nguyên soái có việc, là Mạch tướng quân cứ lĩnh quân bị trực tiếp hồi doanh, cần đến đại trướng chào từ biệt. A Mạch mặc dù mình vì sao lại khiến cho Thương Dịch Chi đợi để gặp mặt, nhưng bớt được việc như vậy, ngược lại càng đúng với tâm ý của nàng, liền hướng về phía thị vệ biểu đạt cảm kích của cấp dưới đối với nguyên soái, thuận tiện còn khen ngợi thị vệ kia vài câu, sau đó cho Trương Sĩ Cường ra đại doanh gọi người, rồi chạy vội đến chỗ quân nhu.





      Quân nhu quan đối với việc A Mạch năm lần bảy lượt đến đây cầu này nọ cũng rất để ý nhưng thể trách, đọc qua thư tay của Thương Dịch Chi, liền nhanh chóng cấp cho A Mạch hai trăm trường đao cùng năm mươi bộ khôi giáp. Khi mọi việc đều xong xuôi, mặt trời lên cao quá đỉnh đầu. Trương Sĩ Cường vụng trộm đẩy khẽ A Mạch, ý bảo đến trưa rồi, cơm canh phải làm sao bây giờ? A Mạch ngẩng đầu nhìn mặt trời, rồi lại quét mắt nhìn quan quân nhu, thấy người ta có ý lưu mình lại ăn cơm, cũng thể mặt dày ở lại được, liền phân phó đại đội đem quân bị ra ngoài doanh.





      Ra khỏi đại doanh, A Mạch lần nữa an bài chút, những người có thể trạng tráng kiện mang khôi giáp, thể trạng gầy yếu hơn mang trường đao, chính nàng cũng cõng bộ khôi giáp ở người, sau đó tập hợp hai trăm người lại. Những người này bị nàng lôi dậy từ lúc tinh mơ, chạy mấy chục dặm đường núi, tới bây giờ đều chưa ăn cơm, trong bụng sớm réo ầm ĩ, A Mạch nghe mà cũng có chút dở khóc dở cười. Nghĩ chút, rồi đứng trước đội ngũ, nắm chặt khôi giáp lưng, lớn tiếng hỏi: “Các ngươi có đói bụng ?”





      Lời này vừa hỏi ra, tất cả mọi người đều sửng sốt chút, sau đó đều cùng kêu lên đói bụng. A Mạch lại nở nụ cười, : “ dối! Bụng các ngươi kêu so với trống còn to hơn, vậy mà còn đói? Đói làm sao? dấu gì các ngươi, bản tướng quân ta cũng đói bụng! Bụng kêu so với các ngươi cũng hề hơn.”





      Mọi người cười vang, A Mạch lại : “Bất quá, đói cũng sao, ta có cách, mọi người xem!”





      Những binh lính này phần lớn đều mới nhập ngũ, nghe nàng như vậy đều thấy kỳ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ tướng quân có tiên pháp, có thể làm cho đoàn người đói bụng thành đói? Đoàn người đều căng mắt nhìn A Mạch, chỉ thấy nàng hai tay cầm lấy đai lưng, vừa cởi ra vừa : “Trước tháo đai lưng ra, sau đó… bắt đầu… dùng sức!” Nàng xong, hai tay dùng sức đem đai lưng siết lại: “Từ từ, rồi nhanh chút siết chặt lại, thế là thấy đói nữa.”





      Mọi người đều ngẩn ra, sau đó cùng kêu lên rồi cười ha hả, ngay cả Trương Sĩ Cường mặt cũng nghẹn đỏ, dùng sức trừng mắt, mím chặt khóe miệng, mới cười ra tiếng. Duy chỉ có A Mạch là nghiêm túc, mặt mang theo chút ý cười nào. Mọi người cũng dần dần phát ra, cảm thấy có chút thích hợp, tiếng cười liền chậm rãi ngừng lại.





      “Buồn cười sao?” A Mạch bình tĩnh hỏi.





      Mọi người dám lên tiếng, A Mạch lại chậm rãi : “Cái này đáng phải chê cười, các ngươi nhịn mấy bữa cơm rồi? Tính đến buổi trưa bất quá mới chỉ là hai bữa, cái đói này là gì? Còn những tướng sĩ của thất doanh khi dẫn đại quân Bắc Mạc từ núi Tây Trạch vào dãy Ô Lan, từng mấy ngày liền ăn chút cơm nào, có đói bụng ? Mới đầu còn cảm thấy đói, về sau ngay cả đói cũng cảm thấy, làm sao bây giờ? Nhưng ngoại trừ việc thắt chặt lưng quần của mình lại đều có biện pháp nào khác!” Thanh của nàng càng lúc càng cao, đến cuối cùng cơ hồ như hét lên. Cả đội ngũ là mảnh yên tĩnh, mặt mọi người còn vẻ tươi cười nữa, thay vào đó là ánh mắt buồn rầu. Trương Sĩ Cường biết nghĩ tới cái gì, trong mắt cũng rơm rớm.





      A Mạch dừng lại chút, sau đó đứng thẳng người, hô lớn: “Toàn thể các huynh đệ! Thắt chặt đai lưng cho ta! Còn đói bụng ?”





      đói bụng!” Mọi người cùng đồng thanh hô to, thanh chấn động vùng.





      A Mạch gật gật đầu: “Chúng ta có thể trễ bữa cơm trưa, nhưng thể trễ bữa cơm chiều, toàn thể các huynh đệ, cùng ta chạy bộ hồi doanh!”

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 62

      XUẤT PHÁT [ hạ ]





      Đường núi vốn gập ghềnh khó , mọi người lại đều mang theo vật nặng, bộ còn dễ, gì là chạy bộ về doanh, nhưng biết phải làm sao! Tục ngữ có câu “Đường xa mới biết nặng ”, bộ thiết giáp cõng lưng, khi mới bắt đầu cũng cảm thấy nặng lắm, nhưng càng , lại càng cảm thấy nặng trĩu. A Mạch tuy có khả năng chịu đựng tốt, bước chân so với những nam tử bình thường tuy nhanh, nhưng dù thế nào chăng nữa, suy cho cùng nàng cũng chỉ là thân nhi nữ mà thôi, so với những hán tử cao lớn thô kệch này vẫn còn kém nhiều lắm. Mới được nửa đường, thể lực của nàng dần dần hết chống đỡ nổi, sắc mặt từ hồng chuyển thành trắng, khớp hàm tự chủ được mà nghiến chặt lại.



      Trương Sĩ Cường vẫn theo phía sau A Mạch, thấy bước chân của nàng dần chậm lại, liền nhận ra nàng phải cố hết sức. Sống bên cạnh A Mạch từ đó tới nay, ta hiểu tính tình của nàng, biết nếu trực tiếp khuyên nàng dừng lại nghỉ ngơi hoặc là giảm bớt gánh nặng của nàng, nàng nhất định đồng ý, vì thế liền cố ý chậm lại vài bước, đến bên cạnh viên đội trưởng phía sau, đánh mắt cái cho ta rồi lại đưa mắt nhìn về phía A Mạch. Viên đội trưởng kia cũng là người cơ trí, thấy vậy liền hiểu được ý của Trương Sĩ Cường, bèn chạy vài bước đến bên cạnh A Mạch, thở hổn hển : “Đại nhân, các huynh đệ đều mệt mỏi rồi, hay là là chúng ta nghỉ lát.”



      A Mạch nghe vậy, quay đầu nhìn lướt qua đội ngũ, rồi dừng lại gật gật đầu. Viên đội trưởng kia mừng rỡ, liền lệnh cho đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ. Mệnh lệnh vừa ban ra, mọi người liền cởi gánh nặng người xuống ngồi nghỉ, còn có ít người ngay cả gánh nặng lưng cũng lười buồn cởi, chỉ đặt mông ngã phịch luôn xuống đất.



      A Mạch mệt đến nỗi ra lời, cố gắng bộ đến góc xa xa, tìm gò đất cao rồi ngả lưng xuống, lúc này mới dám há miệng để thở, nhưng cũng dám thở hổn hển thành tiếng. Bất chợt, phía sau có tiếng động truyền đến, nàng lại thầm ngồi thẳng lưng dậy, lúc này mới quay đầu nhìn lại, ra Trương Sĩ Cường từ phía sau lên. A Mạch khỏi nhàng thở ra, vươn tay kéo ta lại, sau đó lại vỗ vỗ mặt đất bên cạnh, ý bảo ta ngồi xuống.



      Trương Sĩ Cường khẽ nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh A Mạch, thấy A Mạch lại cúi đầu để ý tới mình, cũng dám gì, chỉ sờ soạn lấy cái gì đó trong chiếc túi mang theo bên người, rồi nhàng tiếng động đưa cho A Mạch.



      A Mạch khẽ giật mình, nàng cũng giống như các binh lính khác, đều nhịn đói liên tiếp hai bữa cơm, trong bụng sớm trống rỗng, giờ nhìn thấy chiếc bánh lương khô, trong đầu còn chưa kịp phản ứng gì, nước miếng trong miệng tự động tiết ra.



      Trương Sĩ Cường thấy A Mạch sau lúc lâu mà vẫn gì, còn tưởng nàng trách mình tự ý tàng trữ lương khô, mặt liền có chút chột dạ, hơi xấu hổ giải thích: “ lấy nhiều đâu, là… ta tiết kiệm được từ tối hôm qua, cho nên… cho nên tính là biệt… biệt đãi đại nhân…”



      A Mạch mỉm cười, đưa tay nhận lấy chiếc bánh trong tay ta, bẻ thành hai nửa, đưa cho Trương Sĩ Cường nửa, còn lại đưa lên miệng cắn, lúc này mới thấp giọng cười : “Có tự ý tàng trữ cũng sao” Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy có ai lại đây, lại hắc hắc cười : “Làm người mà, cần phải quá cứng nhắc như vậy, khi cần linh hoạt phải nên linh hoạt.”



      Trương Sĩ Cường nghe A Mạch có chút phóng đại liền đỏ mặt, cắn miếng bánh tay rồi cũng hắc hắc ngây ngô cười. A Mạch ăn hết miếng bánh, cẩn thận nhặt hết những mảnh vụn rơi vạt áo, nhất nhất đều nhặt lên ăn, lúc đó mới thuận miệng hỏi Trương Sĩ Cường: “Sao ngươi luôn để lại lương khô thế? Suất ăn mỗi người trong doanh lý cũng nhiều như vậy a.”



      Sắc mặt Trương Sĩ Cường liền trở nên ảm đạm, trầm mặc lát mới thấp giọng trả lời: “Khi ta còn từng trải qua nạn đói, năm đó người chết đói ít, ta vẫn nhớ kỹ lời của mẫu thân, rằng khi có cái để ăn phải biết tiết kiệm, như thế đến lúc thiếu thốn mới sợ, cho dù ăn đủ no nhưng vẫn còn hơn là chết đói.”



      A Mạch nghe xong, lúc lâu sau cũng biết nên cái gì cho tốt, chỉ cảm thấy mùi vị miếng lương khô vừa rồi có chút khó chịu, nàng liền đứng lên, đưa tay vỗ vỗ lên vai Trương Sĩ Cường, mấp máy nửa ngày mới ra được câu: “Rất có đạo lý.”



      Khi A Mạch dẫn mọi người về đến doanh trại sắc trời tối đen, trong doanh, quan quân nhu Lý Thiếu Hướng đứng ở cửa doanh loanh quanh lại, thấy đám người A Mạch trở về từ phía xa xa, lúc này mới dừng bước, ngay cả nửa bước chân nghênh đón cũng bước tới. Chờ đến khi thấy đoàn người sau lưng cõng cái gì, Lý Thiếu Hướng liền lập tức cao hứng, miệng tròn vo, thiếu chút nữa cười thành tiếng, nhưng khóe miệng mới nhếch được nửa, lại thấy được đại nhân nhà mình khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, vẻ tuấn tú mọi ngày còn thấy đâu nữa, vì thế khóe miệng lại vội vã thu về, chỉ có ánh mắt vẫn mê man như lúc ban đầu.



      “Trong doanh còn để lại cơm canh ?” A Mạch hỏi.



      Lý Thiếu Hướng bên tiếp lấy khôi giáp sau lưng A Mạch, bên liên thanh đáp: “Có, có, có, cơm canh đều chuẩn bị xong hết rồi, còn có cả món ăn mặn nữa!”



      Mọi người vừa nghe thấy, nhịn được đều hoan hô ầm lên, nhất tề nhìn về phía A Mạch, chỉ còn chờ nàng hạ lệnh ăn cơm. A Mạch thấy thế cũng cười, phân phó Lý Thiếu Hướng đem lúc binh khí, khôi giáp kiểm kê ràng, xem có hư hao mất mát gì , sau đó liền nhanh chóng dẫn đoàn người ăn cơm.



      Chờ A Mạch dùng xong cơm chiều, Lý Thiếu Hướng cũng kiểm kê xong, liền đến báo cáo lại với A Mạch. A Mạch tùy ý hỏi vài câu liên quan đến tình hình trong doanh lý, Lý Thiếu Hướng đều đáp lại rành mạch, xong rồi lại đến chuyện thao luyện quân trường: “Đại nhân nên bẩm báo lên nguyên soái cử giáo đầu giỏi đến đây tốt hơn.”



      A Mạch nghe vậy chỉ ngẩng đầu nhìn Lý Thiếu Hướng gì, Lý Thiếu Hướng bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, đành phải cười gượng. A Mạch lúc này mới chuyển tầm mắt, thản nhiên : “Muốn ngươi tự mình , những thứ quân bị này là do ta mặt dày đến gặp nguyên soái xin về, khuôn mặt của đại nhân nhà ngươi hết chỗ để dùng rồi, còn chỗ nào thừa ra để dùng tiếp nữa đâu.”



      Lý Thiếu Hướng bị A Mạch cho mấy câu nghẹn họng, chỉ biết hắc hắc cười gượng, : “Chuyện kia chúng ta từ từ sau vậy, nếu ta tìm trong doanh lý của mình, chọn ra vài người thành thạo thương, bổng, đao, tên để huấn luyện cho tân binh.”



      A Mạch cũng gật đầu, nàng kỳ hiểu rất rằng doanh lý giờ thiếu giáo đầu giỏi, nhưng sau trận chiến tại núi Tây Trạch, những cựu binh trong doanh lý chết đến bảy, tám phần, tại phần lớn đều là tân binh mới chiêu mộ, để tìm ra người có võ nghệ tinh thông, vẫn dễ hơn làm. Thầm nghĩ việc này cũng chỉ có thể tạm thời để lại rồi tính sau. Nhưng đúng là ông trời có mắt, ngay sau khi Lý Thiếu Hướng ra việc này lâu, ông trời liền đưa đến cho bọn họ giáo đầu, chính là phó doanh thất lạc trong trận chiến ở Tây Trạch, giáo úy Hắc Diện!



      ai nghĩ là Hắc Diện vẫn còn sống, lúc gặp lại thực vô cùng kích động, tất cả đều vây quanh Hắc Diện, chín người mười miệng, cười huyên náo. Hắc Diện so với trước đây gầy ít, da mặt lại càng đen hơn, hóa ra ngày ấy ta ở lại phía sau ngăn trở thát tử, người cũng biết bị chém bao nhiêu lưỡi đao, trúng bao nhiêu mũi tên, rốt cục ngất , chờ đến khi tỉnh lại chiến trường sớm còn người, người săn cõng ta về nhà, dưỡng thương ước chừng được hơn tháng có thể lại được, liền tìm đường sâu vào dãy Ô Lan tìm quân Giang Bắc, cuối cùng cũng tìm được đại doanh, Thương Dịch Chi để ta lại đại doanh mấy ngày, sau đó cho ta quay lại thất doanh.



      Mọi người nghe xong đều thổn thức thôi, khỏi nghĩ tới thảm cảnh chết trận của Lục Cương cùng đội hai của Dương Mặc. Trong lòng A Mạch lại vô cùng phức tạp, trước mắt càng ngừng lên hình ảnh cuối cùng của Dương Mặc là khuôn mặt tươi cười vô cùng sáng lạng, trong lúc nhất thời, ngay cả cần phải gì cũng quên mất. Mãi đến khi Lý Thiếu Hướng huých vào tay, A Mạch mới bừng tỉnh.



      Hắc Diện tiến đến chào A Mạch, A Mạch an ủi ta vài câu, trong lòng đối với chuyện Hắc Diện trở về vừa mừng lại vừa lo, mừng vì Hắc Diện là viên mãnh tướng khó tìm, vị giáo đầu cho doanh lý cuối cùng cũng tìm được, lo là vì Hắc Diện vốn để nàng vào trong mắt, giờ nàng lại trở thành người lãnh đạo trực tiếp của ta, khó tránh khỏi ta phục. Ai ngờ lần này A Mạch lo lắng chỉ là thừa, cũng biết Hắc Diện được Thương Dịch Chi công đạo điều gì, tóm lại Hắc Diện đối với an bài của A Mạch chẳng những chống đối, mà lại phối hợp cách hiếm thấy, điều này khiến cho A Mạch khỏi nhàng mà thở ra.



      Cứ như vậy, tân binh cùng trang bị được bổ sung tương đối đầy đủ, hơn nữa lại có chiến , ngày tháng qua mau, mắt thấy thời tiết ngày càng ấm lên, quân Giang Bắc bắt đầu đón mùa hè đầu tiên dãy núi Ô Lan.



      Bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, khi binh lính thao luyện, quần áo mặc cũng càng ngày càng ít , sau khi Hắc Diện làm giáo đầu, toàn giáo trường đều là những hán tử cởi trần, chỉ trừ người – chính là chủ tướng thất doanh A Mạch. A Mạch mỗi ngày đều quân trang ăn mặc chỉnh tề, ngay cả bộ nhuyễn giáp bên ngoài cũng chưa từng cởi ra. Ban đầu, vài tên thuộc hạ thân cận còn ngầm khoa trương rằng đại nhân nhà mình là vị tướng quân nho nhã, thể giống như những hán tử thô lỗ kia được, nhưng khi mọi người đều nóng đến độ rát lưng, trong ánh mắt mọi người, hình ảnh đó của đại nhân nhà mình khó tránh khỏi có chút quái dị.



      Nên khó trách thỉnh thoảng lại có vài câu bàn ra tán vào, đúng lúc đội trưởng đội bốn Vương Thất nghe được, Vương Thất hắc hắc cười hai tiếng, rồi đưa mắt nhìn ra bốn phía, thấy chủ tướng A Mạch cũng ở gần đấy, lúc này mới cười : “Đó là vì da dẻ của đại nhân chúng ta quá non, lại trắng, rất nam tính, ta chẳng lẽ biết xấu hổ mà lại để lộ ra bên ngoài a!”



      Mọi người cười vang, có người cười : “Như vậy chẳng phải càng trắng hơn sao? bằng giống chúng ta, cởi hết ra phơi nắng hai ngày, tự nhiên liền đen như nhọ nồi ngay.”



      Vương Thất : “Hồ đồ, đại nhân với chúng ta đâu có giống nhau, ngươi nhìn khuôn mặt ta xem, quanh năm phơi nắng như vậy mà có thấy đen đâu, còn chẳng phải rất giống tiểu bạch kiểm sao!”



      Có người cố ý kích Vương Thất: “Vương Thất, ngươi lại bừa rồi, cái gì mà ngươi thấy qua người đại nhân, ngươi chẳng qua cũng chỉ là nghe lời đồn thổi như chúng ta mà thôi.”



      Vương Thất nghe ta vậy, mặt liền có chút khó chịu, trừng lớn mắt : “Sao lại chưa thấy qua? gạt các ngươi, nhớ ngày đó chúng ta cùng Mạch đại nhân còn ngủ chung chỗ, tin ngươi hỏi đại nhân xem có phải ta đúng là người từ ngũ thứ tám, đội bốn của ta ! Chẳng lẽ lại chưa nghe qua hay sao? Ta còn cùng Mạch đại nhân đánh nhau trận nữa đấy.”



      Tất cả mọi người biết chuyện như vậy sao có thể tìm đại nhân nhà mình để xác minh được, có người vừa cười vừa hỏi Vương Thất: “Vậy ngươi cùng đại nhân đánh nhau, ai thắng?”



      Vương Thất nét mặt nhăn nhó đỏ bừng, hắc hắc cười : “Đại nhân xuống tay cũng độc ác, thực độc ác.”



      Mọi người lại cười vang, có người vốn chín chắn liền khuyên nhủ: “Chúng ta cũng nên bàn tán nữa kẻo lại lọt vào tai đại nhân lại thành chuyện thị phi.”



      Có mấy người lên tiếng phải, trong đó người còn thấp giọng : “Đại nhân chúng ta nhìn tính tình rất tốt, nhưng quản lý quân kỷ lại rất nghiêm, mấy ngày trước có Ngũ trưởng, vẫn theo ngài ấy từ núi Tây Trạch đến đây, đại nhân chỉ câu trảm liền cho lôi ra chém, ta bây giờ vẫn còn nhớ vẻ mặt của đại nhân lúc ấy, lạnh tựa băng, chỉ hỏi tên tiểu tử kia có nhớ điều thứ chín trong quân pháp là gì , tiểu tử kia trả lời là nhớ , đại nhân cũng nhiều lời, liền cho người lôi ra ngoài chém.”



      Đám người nghe xong đều dám cười nữa, có người thấp giọng thầm: “Điều thứ chín quân pháp là: đến bất kỳ đâu, làm nhục người dân, như cưỡng bức phụ nữ, cho dù giữ chức vị gì trong quân, nếu vi phạm đều lập tức chém đầu. Có công sao? Tiểu tử kia tự làm tự chịu, đâu thể trách được ai.”



      Mọi người nghe xong bất giác đều gật đầu.



      Vào tháng bảy, thời tiết càng thêm nóng bức, có binh lính chịu nổi, liền thừa dịp trời tối vụng trộm ra sông tắm rửa, A Mạch biết được, cũng trách mắng gì, chỉ nhắm mắt, mở mắt. Sau lại theo đề nghị của Lý Thiếu Hướng mà định ra quân lệnh, mỗi ngày sau khi thao luyện xong, các đội trưởng được phép mang theo binh lính ra sông tắm mát độ nửa canh giờ, nhưng phải chú ý an toàn, được để phát sinh tai nạn sông nước.



      Mệnh lệnh này vừa ban ra, toàn doanh liền hoan hô nhiệt liệt, vì vậy khi hết buổi luyện tập thao trường liền nhất tề vọt tới bờ sông. A Mạch đứng ở xa nhìn lại, thấy vậy liền chạy vội về doanh trướng, ngày thứ hai kia liền thêm vào quân lệnh kia câu: Chú ý quân dung, được cởi hết, đề phòng bị dân chúng phụ cận nhìn đến, rất bất nhã.



      Kỳ nếu đến chuyện nóng, A Mạch cảm thấy nóng nực vô cùng, nhưng có nóng đến mấy nàng cũng dám theo mọi người xuống sông. Có lúc chịu nổi, liền xắn ống quần và tay áo lên vớt nước đứng rửa mặt. Song vẫn có những binh lính tuân theo quân lệnh mà cởi hết quần áo trước khi nhảy xuống sông. A Mạch cảm thấy vất vả, nên ngay cả mép nước cũng dám đứng gần, khi có thuộc hạ hỏi, chỉ trước đây có lần suýt chết đuối, nên giờ rất sợ, dám xuống sông.



      Người khác biết tại sao, nhưng Trương Sĩ Cường lại hiểu rất nỗi khổ cực của A Mạch, song cũng chẳng có biện pháp gì, điều duy nhất có thể làm chính là ban đêm xách mấy thùng nước đưa vào vào trong trướng của A Mạch, tốt xấu gì cũng có thể giúp nàng tắm rửa chút. Lúc mới đầu, A Mạch còn dùng nước do Trương Nhị Đản mang đến, về sau lại cho ta làm thế nữa, mà mỗi ngày đều đợi đến lúc nửa đêm liền mình tuần doanh, đến lúc hừng đông mới trở về, luôn mang theo dáng vẻ thần thanh khí sảng. Trong lòng Trương Sĩ Cường cảm thấy vô cùng kỳ quái, liền lấy làm lưu tâm. Hôm đó, chờ đến lúc A Mạch tuần doanh liền lén lút theo sau, thấy nàng sau khi tuần bốn phía quanh doanh lý, liền hướng về phía sau núi mà .



      Tuy là đêm khuya, nhưng bầu trời vẫn có ánh trăng chiếu xuống, cũng có thể thấy đường núi, Trương Sĩ Cường theo phía sau A Mạch, cách xa lắm, bao lâu liền đến lưng chừng núi. Phía trước có tiếng nước chảy ào ào truyền đến. Ban ngày, Trương Sĩ Cường từng đến nơi này, biết rằng ở vách núi phía trước có thác nước đổ xuống đầm.



      Thân ảnh của A Mạch chuyển qua vách núi, Trương Sĩ Cường nghĩ nhiều liền theo, vừa di chuyển qua khối đá, liền cảm thấy trước mặt cỗ hàn khí bức đến, khiến ta sợ tới mức thân thể nhất thời cứng đờ lại, khi cúi đầu xuống nhìn thấy trước người mình là lưỡi đao.



      “Là ngươi?” A Mạch ngạc nhiên hỏi, thu hồi đao lại, cười :“Ngươi theo ta làm gì?”



      Trương Sĩ Cường lúc này mới phục hồi tinh thần, đáp: “Ta sợ đại nhân mình gặp nguy hiểm.”



      A Mạch cười cười, tra đao vào vỏ, : “ có việc gì mà ngươi lại theo ta như vậy, nếu bị ta ngộ thương làm sao?”



      Trương Sĩ Cường liền có chút ngượng ngùng, giải thích : “Ta, ta có ý khác, chỉ là… chỉ là…”



      A Mạch thấy thế, liền cười : “Được rồi, nếu đến đây, đứng bên này chờ ta.” xong, nàng liền xoay người lên phía trước, đến khối đá lớn bên đầm nước mới dừng lại, quay người với Trương Sĩ Cường: “Ta xuống tắm, ngươi ở lại đây đợi, giúp ta để ý những người khác chút.”



      Trương Sĩ Cường ngờ A Mạch đêm khuya tới đây là vì muốn tắm rửa, nghe nàng thế quẫn bách đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp : “Ta, ta, ta lên vách núi bên kia canh giữ người khác.” xong, đợi A Mạch trả lời liền xoay người chạy như bay sang bên kia thạch bích. A Mạch cười cười, rồi đưa tay cởi nhuyễn giáp cùng quân trang xuống, chỉ còn lại chiếc áo che ngực cùng quần đùi, “Ào” tiếng nhảy vào trong nước.



      Trương Sĩ Cường còn chưa chạy đến chỗ thạch bích, chợt nghe thấy tiếng A Mạch rơi xuống nước ở phía sau, bước chân liền dừng lại, mặt khỏi càng đỏ hơn, ta vội vàng lên trước vài bước, lúc này mới ngừng lại, đưa lưng về phía đầm nước, thẳng tắp đứng. Đợi hồi, ta bỗng nhiên nhớ lại lúc ban ngày thấy đầm nước này sâu thấy đáy, trong lòng khỏi cả kinh, sợ A Mạch lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền khẽ gọi câu: “Đại nhân!”



      Nửa ngày vẫn nghe được hồi , chỉ có tiếng thác nước ào ào vọng tới từ phía xa xa, Trương Sĩ Cường lại lớn tiếng gọi vài câu, vẫn nghe thấy tiếng A Mạch trả lời, khỏi có chút nóng vội, dám kiêng dè nữa, liền xoay người chạy đến bên tảng đá kia, khi đến nơi chỉ thấy quần áo của A Mạch cởi ra để ở tảng đá, bề mặt của đầm nước bên cạnh sớm tĩnh lặng. Trương Sĩ Cường vô cùng hoảng sợ, vội hướng về phía đầm nước gọi to: “Đại nhân”, về sau lại gọi thành “Ngũ trưởng” Trong thanh chứa tiếng khóc. Mắt thấy chút động tĩnh cũng có, ta muốn nhảy xuống đầm, bỗng thấy trong đầm nước trồi lên người.



      A Mạch vuốt nước mặt, hỏi: “Làm sao vậy?”



      Trương Sĩ Cường thấy A Mạch bình yên vô , nhịn được mà vừa khóc vừa cười, sau lúc lâu mới ra lời, trong thanh còn vẫn mang theo tiếng rấm rứt, : “Ta thấy đại nhân nửa ngày hề có động tĩnh, còn tưởng rằng người bị chết đuối.”



      A Mạch thấy ta vừa khóc vừa cười, nhịn được phì cười, mắng: “Ngốc tiểu tử, vừa rồi ta lặn xuống dưới thác nước kia, nghe được tiếng ngươi gọi. Đại nhân nhà người từ lớn lên bên cạnh con sông lớn, cái đầm như thế này làm sao mà chết đuối được, ngươi đúng là nhát gan.”



      Trương Sĩ Cường cũng ngây ngô cười theo, bỗng nhìn thấy A Mạch nửa kín nửa hở trong nước, sợ tới mức xoay mạnh người vội. A Mạch mặc dù để ý lắm, nhưng cũng muốn làm cho Trương Sĩ Cường quẫn bách, liền lén lút từ trong nước lên, lấy bộ quân trang nhuyễn giáp mặc vào, lúc này mới hỏi Trương Sĩ Cường: “Ta còn muốn lên đỉnh núi, ngươi theo ta cùng chứ?”



      Trương Sĩ Cường đỏ mặt gật đầu, A Mạch cười cười, liền mang ta theo. Hai người lên đến đỉnh, phương Đông muốn có chút ánh sáng lấp ló. A Mạch vươn người đón gió, nhìn về dãy núi xa xa, cười với Trương Sĩ Cường: “Trương Sĩ Cường, ngươi xem phong cảnh trong dãy núi Ô Lan của chúng ta có đẹp ?”



      Trương Sĩ Cường đưa mắt nhìn, thấy mây sớm uốn lượn những đỉnh núi trùng điệp của tạo hóa, khỏi gật gật đầu. ta quay lại nhìn về phía A Mạch, thấy nàng dáng người gầy yếu, tóc vẫn còn ướt nước, lại nghĩ đến những vất cả của nàng trong quân doanh, đến mỗi ngày luôn phải lo lắng đề phòng, chỉ riêng việc mỗi đêm vì muốn tắm rửa mà phải đến tận nơi thâm sơn cùng cốc này, phải nữ tử bình thường nào cũng có thể chịu được, nhịn được liền hỏi: “Đại nhân, vì sao ngươi cứ nhất định phải ở trong quân doanh?”



      A Mạch khẽ giật mình, lát sau mới quay đầu chậm rãi đáp: “Vì muốn có được vinh hoa phú quý!”



      “Đạt được vinh hoa phú quý?” Trương Sĩ Cường mê hoặc.



      A Mạch quay người , giang tay đón gió, nhắm mắt lại, ngửa đầu lớn tiếng cười : “Phải, vì muốn có vinh hoa phú quý!”



      Trong làn gió núi, góc áo A Mạch tung bay, mặt trời dần nhô lên ở phương Đông xa xôi, trong phút chốc, vạn đạo kim quang tràn tới thân thể của nàng. Hình ảnh đó rơi vào trong mắt Trương Sĩ Cường, khác gì tiên nhân cưỡi gió mà , ta sửng sốt nhìn, khỏi ngây người.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 63

      BỘ MẶT





      A Mạch nhắm mắt đứng đó lúc lâu, đợi cho tình cảm trong lòng bình lặng trở lại, sau đó mới quay người, đúng lúc nhìn thấy Trương Sĩ Cường có chút thất thần nhìn mình, trong lòng nàng hơi kinh hãi, song cũng để lộ ra mặt, vẫn thản nhiên như có chuyện gì xảy ra, cười : “ thôi, xuống núi nào.”



      A Mạch xong liền tự mình xuống trước, Trương Sĩ Cường lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng lên tiếng đuổi theo phía sau.



      Khi hai người trở lại quân doanh đúng vào lúc tập thể dục buổi sáng, Hắc Diện mang theo binh lính ra thao trường luyện tập, thấy A Mạch, từ xa khẽ gật đầu xem như chào hỏi. A Mạch cũng để ý, hơi gật đầu đáp lại, sau đó liền đưa tầm mắt về phía giáo trường, yên lặng nhìn chăm chú vào đám binh lính ướt đẫm mồ hôi. Sau trận chiến tại núi Tây Trạch, thất doanh tổn thất trầm trọng, mười phần có đến bảy, tám phần hy sinh, số binh lính có này phần lớn là mới chiêu mộ sau trận chiến đó, bộ phận là từ các châu, huyện của vùng Giang Bắc, số còn lại là từ các gia đình nông gia trong dãy Ô Lan.



      Tất cả đều mang bầu nhiệt huyết của nam nhi Nam Hạ, cái bọn họ giờ vẫn còn thiếu chính là kinh nghiệm chiến đấu mà thôi, trong lòng A Mạch khỏi thầm suy tính.



      Thấy A Mạch nhìn chăm chú vào giáo trường hồi lâu mà gì, phía sau, Trương Sĩ Cường cũng dám quấy rầy, mãi đến khi thấy quan quân nhu Lý Thiếu Hướng từ đằng xa đến, lúc này mới giọng thông báo lại với A Mạch.



      A Mạch nghe vậy liền quay lại, quả nhiên thấy Lý Thiếu Hướng nhanh chậm tới, lúc đến gần mới : “Sớm a, đại nhân.”



      Chỉ nhìn thần sắc của Lý Thiếu Hướng, A Mạch cũng biết ta tìm đến mình là có chuyện gì, đơn giản là lại muốn đề nghị mình đại doanh để xin cái này cái nọ, vì thế tầm mắt lại lần nữa nhìn về phía giáo trường, chỉ tùy ý gật đầu : “Sớm.”



      Lý Thiếu Hướng vừa cười :“ là trùng hợp, đại nhân, đến đây lại gặp được ngài.”



      A Mạch thầm nghĩ ta mỗi buổi sáng đều đến đây xem binh lính thao luyện, ngươi chẳng lẽ lại biết? Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mặt lại vẫn bất động thanh sắc, nhàng gật đầu : “Trùng hợp .”



      Thấy A Mạch cả hai lần đều có kiểu phản ứng này, mặt Lý Thiếu Hướng cuối cùng có chút nhịn được, xấu hổ xoa xoa tay, cũng học dáng vẻ của A Mạch, đưa tầm mắt hướng tới giáo trường quan sát đám binh lính.



      Sau lúc lâu A Mạch mới quay lại, nhìn Lý Thiếu Hướng tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Như vậy vẫn còn chưa thấy tự tại sao?”



      Lý Thiếu Hướng nghe vậy, gật đầu phải mà lắc đầu cũng phải, đành hắc hắc cười trừ.



      A Mạch thêm: “Đại nhân nhà ngươi mỗi lần đại doanh xin xỏ về cơ bản đều nhận được loại đãi ngộ giống như thế này, ngươi tại cũng biết tư vị đó như thế nào rồi chứ?”



      Lý Thiếu Hướng bị A Mạch nhìn thấu tâm tư, lại càng biết xấu hổ, vẫn ngoác rộng miệng ra mà cười, : “Vẫn là đại nhân lợi hại, cái miệng của ty chức còn chưa kịp mở ra đại nhân biết ty chức định gì rồi. Đại nhân cũng đừng trách ta, ai bảo ta cứ phải làm chức trách như bà quản gia chứ, bằng việc gì ta cứ phải đến tìm ngài đòi của như thế!”



      A Mạch cười cười đáp, Lý Thiếu Hướng thấy A Mạch cũng lộ vẻ bực bội, lại thử : “Hơn nữa, công đôi ba việc, đại nhân thường xuyên chạy đến đại doanh, chưa chắc tốt, huống chi với khuôn mặt của đại nhân, chưa đến Từ tiên sinh nơi đó đối với đại nhân giống như với người khác, mà ngay cả nguyên soái…”



      Lý Thiếu Hướng thấy A Mạch liếc nhìn mình, vội vàng ngừng lại, chỉ nhìn A Mạch hắc hắc cười. A Mạch đưa mắt đánh giá Lý Thiếu Hướng từ đầu đến chân vài lần, lúc này mới thản nhiên : “Còn nhớ Lục đại nhân từng rằng ngươi là người trung hậu, có khẩu khiếu, mỗi khi tham dự hội nghị quân đều rất ít khi mở miệng, nhưng nay xem ra Lục đại nhân nhìn lầm ngươi rồi, ta thấy cái lưỡi của ngươi ra muốn uốn thế nào cũng có thể uốn được.”



      Lý Thiếu Hướng biết A Mạch mỉa, cười : “Đó là khi ty chức còn làm đội trưởng, lúc bàn binh pháp, ty chức đúng là biết cái gì, tại là quản lý đời sống hằng ngày của các huynh đệ, ty chức khó tránh khỏi nhiều hơn chút, bà quản gia ơi bà quản gia, phải là bà mẹ mà chỉ là bà vú già mà thôi!”



      A Mạch thấy tinh thần Lý Thiếu Hướng phấn chấn gì, chỉ hắc hắc cười lạnh hai tiếng, cả giận : “Lý Thiếu Hướng, , ngươi ngay cho ta, đừng coi ta như con đỉa, nếu ta , muốn xin xỏ này nọ chính ngươi tự mình , ta da mặt mỏng, sớm bị đâm thủng rồi, biết ?” A Mạch xong liền phất tay áo bước , ngay cả thao luyện cũng nhìn, Trương Sĩ Cường vội vàng theo theo, để lại Lý Thiếu Hướng đứng đó lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, giọng thầm: “Đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ …”



      A Mạch mặc dù muốn lại phải gặp Thương Dịch Chi, nhưng đáng tiếc, thế thường là được như người ta mong muốn. Đầu tháng tám, Thương Dịch Chi ban quân lệnh cho toàn quân Giang Bắc, lệnh cho chủ tướng các doanh trước Trung thu phải tập hợp đầy đủ tại đại doanh.



      Thất doanh của A Mạch ở gần đại doanh quân Giang Bắc nhất, tin tức thu được cũng sớm nhất. Khi quân lệnh đến, A Mạch liền triệu tập những quan quân chủ chốt của doanh lý, thương thảo về khả năng và kinh nghiệm thực chiến của các tân binh. Sau chiến dịch Ô Lan, quân Giang Bắc và quân Bắc Mạc mặc dù phát sinh trận đại chiến nào, nhưng những trận chiến với quy mô thỉnh thoảng lại xảy ra, hai bên đều có thắng có bại, nhưng nhìn chung vẫn là quân Giang Bắc chiếm được tiện nghi nhiều hơn, nhất là kỵ binh do Đường Thiệu Nghĩa thống lĩnh, luôn khiến cho người Bắc Mạt phải đau đầu. Mà thất doanh của A Mạch lại trú gần đại doanh quân Giang Bắc quá, nên vẫn có chiến gì, người sáng suốt đều nhận ra đây là do Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh cố ý để cho thất doanh nghỉ ngơi lấy lại sức. Trong lòng A Mạch tự nhiên cũng hiểu được hảo ý của bọn họ, nhưng đồng thời cũng nhận thấy điều đó đối với thất doanh chưa hẳn là chuyện tốt, bởi vì chỉ có trải qua rèn luyện chiến trường mới khiến cho những tân binh này trở thành những quân nhân chân chính.



      Lính liên lạc đem quân lệnh đưa đến cho A Mạch, A Mạch quân lệnh trong tay mà khỏi khẽ nhíu mày, Thương Dịch Chi ban quân lệnh này để làm chi, chẳng lẽ ta bây giờ lại có tâm tư tề tựu mọi người cùng nhau đón tết Trung thu?



      Quân lệnh truyền vòng tới các quan quân, mặt mọi người cũng khỏi để lộ ra chút buồn bực, nhất tề nhìn về phía A Mạch. A Mạch sớm trở lại bình thản, mặt mang theo nụ cười ôn hòa, hỏi lính liên lạc: “ biết vì sao nguyên soái lần này lại triệu tập mọi người?”



      Tên lính liên lạc kia cũng là người cơ trí, thấy A Mạch hỏi, cân nhắc chút rồi vội vàng đáp: “Tiểu nhân cũng , chỉ nghe triều đình có chiếu chỉ ban xuống.”



      Lời vừa ra, mọi người trong trướng đều khỏi lộ vẻ mặt vui mừng, từ sau chiến dịch Ô Lan, Thương Dịch Chi liền gửi danh sách các tướng sĩ có công cho triều đình, này hơn nửa năm, cuối cùng cũng có tin tức, trong lòng mọi người khó tránh khỏi đều có chút phấn khích. Nhưng A Mạch nhìn lại có chút bất vi sở động, chỉ cho người đưa tên lính liên lạc kia xuống chiêu đãi.



      Khi tên lính liên lạc kia ra ngoài, trong trướng lại tĩnh lặng khác thường, A Mạch nhìn quét qua vòng, thấy mặt mọi người đều là sắc mặt vui mừng khó nén nhưng lại làm ra vẻ quan tâm, trong lòng khỏi cười thầm, muốn mở miệng chuyện, thấy Vương Thất đột nhiên đứng lên : “Đừng thấy chúng ta gần đây đánh thát tử, đánh được vài tên đâu thể so với việc thất doanh chúng ta nhọc nhằn suốt hơn ngàn hơn dặm dẫn thát tử vào sâu trong dãy Ô Lan, đại nhân chính là lập công đầu, thể nở mày nở mặt. Cho nên lần này đại nhân cũng thể giống như lần trước chỉ mang theo thân binh là Trương Sĩ Cường khiến người khác xem . Lúc này gì gì cũng phải phô trương chút, cũng phải khiến cho các doanh khác nhìn thấy quân uy của thất doanh chúng ta.”



      Mọi người nghe vậy vội vàng hưởng ứng, lại ngươi lời, ta câu, thảo luận xem nên làm như thế nào để thể quân uy, chẳng qua tới lui cũng chỉ là tiên y nộ mã(1), binh hùng tướng mạnh mà thôi. Vương Thất cùng mấy quan quân càng càng hưng phấn, chỉ có quan quân nhu Lý Thiếu Hướng vẫn trầm mặc, chớp chớp đôi mắt ti hí, biết cân nhắc cái gì.



      A Mạch mỉm cười , chỉ lẳng lặng ngồi nghe, đợi tất cả mọi người đều xong, lúc này mới gật đầu : “Mọi người đều có lý, nhưng thất doanh chúng ta trong trận chiến tại núi Tây Trạch tổn thất quá nặng, tuy rằng chúng ta được bổ sung ít, nhưng vẫn còn thiếu thốn rất nhiều, lại chúng ta lại là bộ binh doanh, cả doanh lý tổng cộng cũng chỉ có mấy thớt ngựa, thể so với kỵ binh của Đường tướng quân…”



      Mới đến đây, Lý Thiếu Hướng vốn trầm mặc đột nhiên lên tiếng: “Cái này xin đại nhân cứ yên tâm, ngựa cứ để ty chức lo, đại nhân chỉ cần định ra số người cùng, đến lúc đó ty chức nhất định chuẩn bị những con ngựa tốt nhất đến cho đại nhân.”



      A Mạch thập phần ngoài ý muốn, thể ngờ được người luôn luôn keo kiệt như Lý Thiếu Hướng lại có thể ra những lời này, trong doanh thiếu ngựa, chỉ có mấy thớt ngựa để cho đội trinh sát của A Mạch dùng, còn lại đến nửa con cũng phân phối cho các quan quân trong doanh, để nêu gương, ngay cả A Mạch cũng thường xuyên cưỡi ngựa, vậy mà lúc này Lý Thiếu Hướng lại mở miệng đáp ứng trang bị ngựa để đại doanh, điều này đúng là ngoài sức tưởng tượng của A Mạch.



      “Hay là thôi , cũng thể thuyên chuyển ngựa của đội trinh sát được, đây là quy định của doanh lý rồi, hơn nữa nơi đây cách đại doanh xa, vượt núi nửa ngày cũng đến, nếu cưỡi ngựa phải đường lớn, ngược lại thành ra lại phải đường vòng.” A Mạch .



      ! Phải cưỡi ngựa!” Lý Thiếu Hướng lại bướng bỉnh : “Điều này liên quan đến thể diện của thất doanh chúng ta, vấn đề về ngựa cần đại nhân phải lo, cứ giao cho ty chức, tuyệt đối trưng dụng ngựa của đội trinh sát.”



      Thấy Lý Thiếu Hướng chắc như đinh đóng cột, trong lòng A Mạch vừa nghi hoặc, vừa cảm thấy kỳ quái, nếu Lý Thiếu Hướng trưng dụng ngựa của đội trinh sát, lấy đâu ra chiến mã.



      Ngày mười bốn tháng tám, A Mạch lệnh cho Hắc Diện ở lại canh giữ đại doanh, còn mình mang theo thân binh Trương Sĩ Cường cùng Vương Thất và số quan quân đến đại doanh. Mấy người đều mặc áo giáp mới, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng chiến mã của Lý Thiếu Hướng đâu, đến mấy canh giờ sau, mọi người chờ đến độ phát hoả, Lý Thiếu Hướng mới phái người đến rằng ngựa chuẩn bị xong, mời các vị đại nhân đến trước sân quân doanh. Lý Thiếu Hướng ra vẻ thần bí như thế, khiến cho nghi vấn trong lòng A Mạch càng lớn hơn nữa. Mấy người vào sân quân doanh, quả nhiên thấy Lý Thiếu Hướng dắt mấy thớt ngựa chờ ở nơi đó, nhưng vừa thấy mấy thớt ngựa kia, mọi người đều nhất thời sửng sốt.



      Vương Thất vây quanh mấy thớt ngựa, ai nấy nhìn đều biến sắc, nhịn được lớn tiếng kêu lên: “Ta nhổ vào, lão Lý, thê này mà ngươi cũng gọi là chiến mã được à? Con này, cả con kia nữa, đều trọc lông lốc sợi lông người, như thế này làm sao có thể ra ngoài gặp người khác?” Vương Thất lần đầu tiên đến đại doanh, vốn là lòng hưng phấn, lại ngờ rằng chiến mã mà Lý Thiếu Hướng vỗ ngực cam đoan lại có bộ dáng này, nhất thời lòng tràn đầy chờ mong bỗng chốc biến thành hừng hực lửa giận.



      Nhìn mấy con ngựa hoặc già hoặc gầy, trong lòng A Mạch cũng hờn giận, thấy Lý Thiếu Hướng vẫn còn cười hì hì nhìn mình, nhịn được cười lạnh : “Đây là thứ ngươi chuẩn bị để đem lại thể diện cho thất doanh chúng ta?”



      Lý Thiếu Hướng hắc hắc cười : “Vẫn cưỡi được, vẫn cưỡi được.”



      A Mạch lạnh lùng liếc mắt nhìn ta, đột nhiên phân phó Trương Sĩ Cường : “Cởi giáp!”



      Trương Sĩ Cường ngẩn ra, thuận miệng hỏi: “Đại nhân, cởi giáp làm gì, phải còn phải đại doanh sao?”



      Ánh mắt A Mạch lại nhìn về phía Lý Thiếu Hướng, hắc hắc cười lạnh : “ cởi giáp sao xứng với chiến mã của Lý đại nhân? Nếu chẳng may làm xây xước mấy con chiến mã này khiến Lý đại nhân đau lòng!”



      ——————–



      Chú thích:

      1- Tiên y nộ mã: quần áo đẹp, ngựa tốt.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 64

      BẠN CŨ





      Thấy A Mạch mang theo sắc mặt giận dữ, Lý Thiếu Hướng như thể lại sợ hãi, bất luận mọi người châm chọc, móc thế nào cũng chỉ đứng bên cười làm lành. Cứ như vậy, chẳng khác gì dùng nắm đấm thép đấm vào bị bông mềm nhũn, khiến mọi người muốn phát tiết oán khí mà phát tiết được. Như vậy chứng tỏ Lý Thiếu Hướng từ lâu đoán trước được phản ứng của mọi người, cho nên mới đem giấu kỹ mấy con ngựa này , để đến phút cuối cùng mới dám lộ ra. tại, mọi người đều mặc áo giáp người, lại vội phải , muốn cưỡi cũng thể, cũng thể mặc áo giáp mấy chục cân người mà trèo đèo lội suối, nếu cứ như vậy, cho dù bị mệt mà chết, lúc đến đại doanh cũng bị người ta cười đến chết.



      Việc đến nước này, A Mạch cũng có chút bái phục Lý Thiếu Hướng, thấy bọn Vương Thất vẫn còn oán giận, liền lạnh giọng : “Đủ rồi! Đều lên ngựa hết , đừng phụ mảnh tâm ý của Lý đại nhân!”



      Lý Thiếu Hướng vội vàng dắt con ngựa cường tráng nhất đến trước mặt A Mạch lấy lòng, A Mạch hừ lạnh tiếng, nhận lấy dây cương, xoay người lên ngựa, những người khác mặc dù tình nguyện, cũng đành ôm bụng tức mà lên ngựa. Lý Thiếu Hướng giả như mắt điếc tai ngơ, cười ha ha nhìn mọi người rời , cho đến khi nhìn thấy bóng dáng người nào nữa, lúc này mới xoay người phân phó tiểu binh: “Mau lên, lấy mấy người nữa làm thêm chuồng ngựa mới.”



      “Chuồng ngựa?” Tiểu binh ngạc nhiên : “Mạch đại nhân lần này có thể đem chiến mã từ đại doanh về sao? Đại doanh cũng đâu có dư thừa chiến mã?”



      Lý Thiếu Hướng đắc ý cười, : “Lần này cần Mạch đại nhân cầu, tự nhiên có người đưa chiến mã tốt nhất đến cho đại nhân chúng ta!” ta thấy tên tiểu binh kia vẫn đầu vẻ kinh ngạc, vừa cười vừa mắng: “Được rồi, đừng hỏi nữa, cứ chờ biết.”



      Tên tiểu binh mang theo vẻ mặt nghi vấn bước , chưa được hai bước lại nhịn được mà quay đầu hỏi: “Chuồng ngựa làm lớn hay ?”



      Lý Thiếu Hướng nghĩ nghĩ chút, rồi hắc hắc cười : “Cứ làm lớn chút, thế nào cũng phải đủ chỗ cho mười con, hai mươi con .”



      Lại về A Mạch cùng bọn Vương Thất, cưỡi những chiến mã do Lý Thiếu Hướng “tỉ mỉ” chuẩn bị, mắt thấy mặt trời ngả về tây mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng đại doanh đâu. Mọi người ai nấy đều đói cồn cào, ngay cả Vương Thất vốn hùng hùng hổ hổ oán giận suốt dọc đường, đến bây giờ cũng buồn nửa lời.



      Mấy con ngựa chậm rãi lắc lư bước lạo xạo đá, bỗng nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Đám người A Mạch quay đầu nhìn lại, thấy hơn mười thớt ngựa từ xa chạy như bay đến, trong nháy mắt sắp phi đến trước mắt. Mọi người tự giác đều tránh sang hai bên đường, vừa lúc hơn mười thớt ngựa phi qua, bên tai chỉ nghe tiếng vó ngựa dồn dập vang lên như sấm, vó ngựa nện xuống khiến bụi đất tung lên mù mịt, ngay cả bóng người cưỡi lưng ngựa cũng thể nhìn .



      Mười mấy kỵ binh này có được thanh thế như vậy, khiến mọi người khỏi chấn động, sửng sốt.



      A Mạch thầm buồn bực, sao người ngựa của doanh khác sao lại có thể đàng hoàng đến vậy, chợt thấy người cầm đầu trong đám kỵ sĩ ấy bỗng kéo mạnh dây cương dừng lại ở cách đó xa, những kỵ sĩ phía sau ta cũng đều nhất tề ghìm ngựa dừng lại theo. Người nọ quay lại nhìn về phía A Mạch, lát sau mới gọi lớn: “A Mạch?”



      A Mạch nghe thấy tiếng chợt giật mình, chỉ thấy người nọ quay ngựa chạy lại, cười ha hả nhìn mình kêu lớn: “A Mạch.”



      “Đường đại ca!” A Mạch vừa mừng vừa sợ, ngờ tới người đó lại là Đường Thiệu Nghĩa.



      Đường Thiệu Nghĩa mặc chiến bào, mang khôi giáp, khuôn mặt ngăm đen khó dấu được vẻ khí phách, nhìn A Mạch cười : “Vừa rồi khi qua khẽ liếc mắt cái cảm thấy giống ngươi, ngờ quả nhiên là ngươi .”



      A Mạch cười : “Đường đại ca còn có thể liếc mắt cái, còn ta vừa rồi lúc huynh qua, ngay cả bóng người của huynh ta cũng chưa kịp thấy.”



      Đường Thiệu Nghĩa nghe vậy nhếch miệng cười cười, giải thích: “Nhìn sắc trời còn sớm nữa, cho nên phải chạy nhanh chút.”



      Đám người Trương Sĩ Cường, Vương Thất là sớm nhận ra Đường Thiệu Nghĩa, lại biết nghe ở đâu rằng ta chính là chủ tướng kỵ binh của quân Giang Bắc, nên cũng đều tiến đến chào hỏi. Đường Thiệu Nghĩa nhất nhất đáp lễ, lại hướng về phía Trương Sĩ Cường cười : “Trương Nhị Đản đây sao? cao lên ít.”



      Trương Sĩ Cường ngượng ngùng cười cười, A Mạch cười : “ ta đổi tên rồi, gọi là Trương Sĩ Cường, tại là đội trưởng đội thân binh của ta.”



      “Trương Sĩ Cường, hay, tên rất hay.” Đường Thiệu Nghĩa khen, lại quay đầu hướng về phía A Mạch : “Phía trước còn có người quen của ngươi, ngươi có đoán được là ai .”



      A Mạch ngạc nhiên hỏi: “Là ai?” xong liền giục ngựa bước đến gần mấy kỵ sĩ phía trước, thấy người trong đó cũng giục ngựa ra, khi đến gần A Mạch mỉm cười gọi: “Mạch tướng quân.”



      “Trương đại ca! Ngươi sao lại…”



      Trương Sinh biết A Mạch muốn hỏi điều gì, chỉ cười : “Ta tại là thủ hạ của Đường tướng quân, gã giáo úy kỵ binh, thể ngờ được phải ?”



      A Mạch lắc đầu, trong trận chiến tại núi Ô Lan, Trương Sinh vì cứu A Mạch mà bị Thường Ngọc Thanh hất ngã xuống ngựa, trong lúc hỗn loạn lại bị chiến mã dẫm gãy xương đùi, về sau thương thế mặc dù lành lại nhưng lại trở thành người bị thọt chân, A Mạch sợ rằng ta vì thế mà có lẽ phải rời khỏi quân ngũ, nhưng thể ngờ được rằng Đường Thiệu Nghĩa lại nhìn đến Trương Sinh.



      “Là ta tự mình cầu nguyên soái phái đến làm thủ hạ của Đường tướng quân, may mắn là Đường tướng quân chê ta bị thọt.”



      “May mắn ghét bỏ ấy à?” Đường Thiệu Nghĩa cười : “Nếu thế làm sao có thể cầu được viên dũng tướng như vậy, nay thảo nguyên làm gì có ai biết trong quân của ta có Trương lang thần dũng cớ chứ? Nam nhân hận ta đến chết, nữ nhân lại hâm mộ ta đến chết.”



      Mọi người ồ lên cười, Trương Sinh chỉ mỉm cười , đợi tất cả mọi người cười xong mới nhắc nhở Đường Thiệu Nghĩa: “Tướng quân, giờ còn sớm nữa, ta thấy chi bằng ngài cùng Mạch tướng quân vừa vừa chuyện .”



      Đường Thiệu Nghĩa gật đầu, A Mạch cũng vội vàng phải. Đường Thiệu Nghĩa thả lỏng dây cương song song với A Mạch, Trương Sinh cố ý lùi lại phía sau mấy bước, cùng đám người Vương Thất chuyện phiếm.



      A Mạch và Đường Thiệu Nghĩa sau khi chia tay từ trận chiến tại núi Ô Lan vẫn chưa từng gặp lại. Sau đó, A Mạch được Thương Dịch Chi lưu lại gần đại doanh để nghỉ ngơi lấy lại sức, mà Đường Thiệu Nghĩa dẫn kỵ binh chiến đấu tại thảo nguyên Tây Hồ và ở khu vực sông Bình Nguyên. Thấm thoát nửa năm trôi qua, biết bao chuyện động trời xảy ra, những quân Giang Bắc trở thành thanh chủy thủ sắc bén treo lơ lửng bên thắt lưng đại quân Bắc Mạc của Trần Khởi, mà lưỡi dao sắc bén đó lại còn vươn ra cả khu vực Tây Hồ. Bởi vì Thường Ngọc Thanh khi đánh lén biên quân Tĩnh Dương từng mượn đường qua phía đông của Tây Hồ, nên giờ đây cho Đường Thiệu Nghĩa cái cớ để trả thù. ta thường phái quân cướp bóc của các bộ lạc ở Tây Hồ, đợi đến khi Tây Hồ tập kết xong quân đội của các bộ lạc Đường Thiệu Nghĩa lại cho quân ngang qua dãy núi Ô Lan đến phía Bắc, ngoài dự đoán mọi người, đánh lén những phân bộ của quân Bắc Mạc. Chiến lược này nhìn có chút vô lại nhưng lại đem đến cho Đường Thiệu Nghĩa lượng tài vật và chiến mã rất lớn, nên ban đầu kỵ binh vốn chỉ chưa đầy ba ngàn nhân số, nay rất nhanh lớn mạnh lên thành gần vạn người, trở thành đội quân chủ lực của quân Giang Bắc.



      A Mạch cùng Đường Thiệu Nghĩa vừa vừa chuyện, vì ngựa của A Mạch thể chạy nhanh nên Đường Thiệu Nghĩa cũng chỉ có thể lỏng dây cương chạy chầm chậm bên cạnh, mãi đến khi trời tối, mọi người mới đến được đại doanh quân Giang Bắc. Quân sĩ phụ trách đón tiếp đưa mọi người tiến đến đại doanh, A Mạch phân phó thủ hạ theo mọi người ăn cơm và nghỉ ngơi, còn mình lại cùng Đường Thiệu Nghĩa đến gặp nguyên soái quân Giang Bắc, Thương Dịch Chi.



      Hai người mới vừa đến bên ngoài tiểu viện của Thương Dịch Chi, Thương Dịch Chi nhận được tin liền ra cửa viện đón. A Mạch vừa thấy vẻ ôn hòa tươi cười mặt Thương Dịch Chi, liền biết ta phải tới đón mình, vì thế liền tự giác chậm lại nửa bước lui lại phía sau Đường Thiệu Nghĩa. Kết quả quả nhiên ra ngoài dự đoán của nàng, Thương Dịch Chi thấy Đường Thiệu Nghĩa quì gối hành lễ, vội vàng bước lên trước giơ hai tay, tươi cười nâng Đường Thiệu Nghĩa lên, mà nàng bên này cũng quỳ xuống mà chỉ đổi lấy câu “Miễn lễ” thuận miệng của Thương Dịch Chi.



      A Mạch hiểu rất tại phân lượng của mình đương nhiên thể so với Đường Thiệu Nghĩa, cho nên trong lòng cũng hề để ý, ngẩng đầu thấy Từ Tĩnh cũng bước ra khỏi cửa viên, híp mắt đôi mắt , vừa cười vừa nhìn mình, nên cũng thành thực địa hướng về phía ông ta hành quân lễ.



      Từ Tĩnh cười hỏi A Mạch : “Việc huấn luyện tân binh của ngươi thế nào rồi?”



      A Mạch đáp: “Hắc Diện ở dạy bọn họ kĩ thuật bắn cung tên.”



      Từ Tĩnh gật gật đầu, cố ý kéo dài thanh : “A, ra là thế, khó trách mấy tháng nay thấy ngươi mang theo tân binh chạy bộ, chẳng còn thấy ngươi đến đại doanh, khiến lão phu ngược lại có chút quen.”



      A Mạch biết Từ Tĩnh là cố ý giễu cợt, chỉ ngượng ngùng cười, cũng trả lời.



      Từ Tĩnh lại cao thấp đánh giá nàng, thuận miệng cười : “Có vẻ béo tốt lên ít, có thể thấy được thất doanh các ngươi sống tệ a.”



      Nét tươi cười mặt A Mạch trở nên cứng đờ, khỏi lộ ra chút xấu hổ.



      Thương Dịch Chi cùng Đường Thiệu Nghĩa ở phía trước, nghe vậy cũng quay đầu nhìn A Mạch, khi tầm mắt lướt qua trước ngực A Mạch, biểu tình khẽ sợ run lên, ánh mắt xẹt qua như tia chớp. A Mạch theo tầm mắt của ta cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt chợt ửng hồng lên, theo bản năng, gục cằm xuống ngực.



      Có lẽ nửa năm gần đây, cuộc sống so với trước kia an nhàn hơn rất nhiều, nên cơ thể vốn mấy nữ tính của nàng, trong nửa năm qua, bỗng nhiên phát triển lên trông thấy, tuy rằng trong lòng A Mạch rất sốt ruột nhưng chút biện pháp cũng có, chỉ có thể dùng vải cuốn ngực càng ngày càng chặt hơn, nhưng mặc dù như vậy, ngực của nàng cũng còn là vùng bằng phẳng giống như trước kia. Nếu như A Mạch là hán tử có dáng người tráng kiện, cho dù có bộ ngực như vậy người khác cũng cảm thấy thế nào, nhưng nàng lại có dáng người cao gầy, dáng người như vậy mà lại có cơ ngực “phát đạt” như vậy thực khiến người ta thể chú ý. Vì để cho bộ ngực có vẻ “phát đạt” đột ngột như vậy, A Mạch chẳng còn cách nào khác đành phải dùng vải quấn quanh thắt lưng, như vậy ít nhất khi thoạt nhìn khiến cho người ta cảm thấy nàng có chút tráng kiện, mà chỉ là có cơ ngực phát triển.



      Thương Dịch Chi mặt đổi sắc, đưa tầm mắt nơi khác rồi lại quay đầu tiếp tục hỏi Đường Thiệu Nghĩa số chuyện quân tình, mặt A Mạch lại vẫn có chút được tự nhiên, khỏi cáu giận lão thất phu Từ Tĩnh cố ý khiến nàng khó xử. Kỳ A Mạch lần này lại trách lầm Từ Tĩnh, Từ Tĩnh nhân tuy rằng đa mưu túc trí, từ lâu mặc dù biết A Mạch là nữ tử, nhưng lần này đúng là chỉ nghĩ rằng A Mạch béo lên chút ít, ngoài ra hề có suy nghĩ gì khác. Nhưng Thương Dịch Chi lại như vậy, ngày đó ở tại kinh thành từng nổi danh là công tử phong lưu, ánh mắt vô cùng sắc bén, chỉ liếc mắt cái liền nhìn ra manh mối.



      Từ Tĩnh lại biết trong lời của mình có vấn đề, nên vẫn tiếp tục: “Chẳng qua những ngày tháng an nhàn này của ngươi cũng sắp hết rồi.”



      A Mạch thấy Từ Tĩnh rốt cục chuyển đề tài, vội vàng hỏi: “Xin tiên sinh chỉ giáo cho.”



      Từ Tĩnh cười : “Thất doanh các ngươi nghĩ dưỡng ước chừng cũng được nửa năm rồi, cũng nên ra ngoài luyện tập lần.” Ông ta thấy A Mạch lộ vẻ khó hiểu, liền cười ra vẻ thần bí, liếc mắt cái nhìn về phía Thương Dịch Chi ở phía trước, hạ giọng : “Ngươi cứ chờ xem, lúc này nguyên soái đối với thất doanh các ngươi sớm có an bài.”



      A Mạch lại hỏi tiếp, nhưng Từ Tĩnh lại chịu lộ ra cái gì, nàng đành phải nhịn nghi vấn trong lòng xuống, theo sau Từ Tĩnh tiến vào trong phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :