1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 57 (1)

      BỎ QUA







      Trong trận chiến tại Sư Hổ Khẩu, đội thứ hai của thất doanh quân Giang Bắc lưu lại ngăn trở quân địch, trong nửa ngày giết được ba trăm quân địch, sáu mươi bảy tráng sĩ trong đội hy sinh oanh liệt, đội trưởng Dương Mặc người chịu bảy vết thương, bị chém đứt cánh tay, dựa vào vách núi mà chết, đến lúc chết đao cũng vẫn chưa từng rời khỏi tay.




      [ Thịnh Nguyên ký ]






      biết là ai bắt đầu xướng giọng cất lên khúc hát hành khúc trước, mọi người lần lượt đều hát theo, A Mạch cũng muốn cất giọng hát, nhưng lại phát cổ họng mình khản đặc hát ra lời.





      “Khi vùng đứng lên cần chi manh áo? Lúc chết , quê cha đất tổ chính là tấm áo bào của chúng ta. Vương khởi binh, đấng mày râu ta cầm qua, mâu(1). Sợ chi phải liều chết với kẻ thù.





      Khi vùng đứng lên cần chi manh áo? Sợ gì hy sinh. Vương khởi binh, đấng mày râu ta cầm mâu, kích(2). Và cùng nhau chung chiến hào.





      Khi vùng đứng lên cần chi manh áo? Coi cái chết tựa lông hồng. Vương khởi binh, đấng mày râu ta thành người lính mang mình bộ áo giáp. Cùng nhau bước .





      ……





      Hình ảnh cuối cùng của Dương Mặc đọng lại trong trí nhớ A Mạch là nụ cười sáng lạng khuôn mặt ta, ánh mắt cũng như tủm tỉm, cái miệng cười rộng, cái cằm vuông vắn đầy râu lởm chởm như gốc rạ…… A Mạch biết, nàng bao giờ còn phải lo lắng ta tiết lộ thân phận của nàng nữa, cũng phải tính kế làm cách nào để giết ta diệt khẩu. Nhưng… vì sao tận sâu trong đáy lòng lại cảm thấy quặn đau thế này?





      sâu vào trong núi được hai ngày, lương thực trong quân hết, về sau, mọi người dùng rau dại ăn cho đỡ đói, may mà giờ là đầu xuân, ít cây cỏ sau mùa đông giá rét đâm chồi nảy lộc. Bôn ba trốn chạy cả quãng đường dài, đến giờ phút này, thể lực của mọi người cơ hồ đều cạn kiệt, thường trong lúc đường, có người đột nhiên ngã xuống, từ đó về sau cũng ai còn thấy ta đứng lên nữa. Những người còn sống lặng lẽ đào cái hố, sau đó an táng cho đồng đội. Hố rất nông, chỉ vừa đủ để chôn thi thể, có thời gian mà đắp thành ngôi mộ, mà cũng chẳng còn sức nữa.





      Người còn sống vẫn phải tiếp tục sống, phải tiếp tục về phía trước.





      A Mạch lấy trong người ra chiếc bánh còn sót lại, dùng tay bóp vụn rồi nhét vào miệng Trương Nhị Đản, Trương Nhị Đản kiên quyết cắn chặt môi lại, thế nào cũng chịu há miệng ra ăn.





      “Nghe lời , Nhị Đản.” A Mạch khàn giọng .





      Trương Nhị Đản lại liều mạng lắc lắc đầu, cuối cùng nhếch môi lên khóc lớn : “Ngũ trưởng, các ngươi bỏ ta lại , ta chỉ làm vướng chân các ngươi thôi, các ngươi bỏ lại ta ! Ta cầu xin các ngươi.” ta quỳ rạp mặt đất, quỳ dậy nổi, chỉ cử động cánh tay chút, đập trán mạnh xuống: “Ta cầu xin ngươi, Ngũ trưởng, ta muốn tiếp tục liên lụy các ngươi……”





      A Mạch vươn tay khẽ ấn lên trán ta: “Ngốc tiểu tử, giờ mà làm thế, chẳng phải uổng phí công sức của các huynh đệ đến giờ hay sao?”





      Vương Thất từ phía trước cầm con thỏ chạy đến, mặt mày hớn hở với A Mạch: “A Mạch, ngươi nhìn xem, nếu so về tên pháp, ngươi tuyệt đối bằng ta được.” ta quay đầu lại nhìn Trương Nhị Đản vẫn còn nằm đất khóc ô ô, đến ngồi xổm xuống bên cạnh ta, nhịn được liền mắng: “Con mẹ nó, lại mắc phải bệnh cũ, khóc, khóc, khóc! Tốt xấu gì cũng đều là hán tử, sao lúc nào cũng chỉ biết mỗi việc khóc thút thít như đàn bà vậy.”





      Vương Thất cắt cổ con thỏ, thuận tay đưa tới trước mặt A Mạch, A Mạch cũng chối từ, kéo tay ta lại, áp miệng lên đó, nhắm mắt, uống mấy ngụm lớn, tinh huyết của thỏ hóa thành luồng nhiệt ấm áp chảy vào trong bụng. Trong bụng ràng là trống rỗng, nhưng vẫn nén được cảm giác ghê tởm dâng lên, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, lúc lâu sau mới bình ổn được hô hấp mà đè ép cảm giác nhộn nhạo xuống. Sau đó giương mắt hỏi Vương Thất: “Bắt được mấy con?”





      “Được bảy, tám con, nhưng đều rất gầy, cũng chẳng thấm vào đâu.” Vương Thất trả lời, ta lại nhếch miệng nở nụ cười, : “Con mẹ nó, đúng là quái , lũ súc sinh ngọn núi này hình như đều biết huynh đệ chúng ta đói đến phát điên rồi, nên đến con thú lớn cũng chẳng thấy, các huynh đệ định bắt hổ hay sói rừng, kết quả ngay cả cái lông cũng chẳng thấy.”





      “Bắt lấy mấy con thú rồi chia xuống cho mọi người.” A Mạch phân phó , trầm mặc lát rồi thêm: “Chờ đến hang núi tại Bình Gia Ao, nếu vẫn thấy tung tích của đại quân, chúng ta tiếp tục về phía Tây nữa.”





      Bình Gia Ao, là bình nguyên hẹp nằm sâu trong dãy núi Ô Lan trùng điệp, nếu muốn làm trận phục kích quy mô lớn, trong phạm vi vài trăm dặm này thể chọn được nơi nào phù hợp hơn, A Mạch biết, Thương Dịch Chi biết, mà có lẽ trong lòng Thường Ngọc Thanh cũng biết.





      Chỉ vừa dẫn bộ đội tiến vào cốc khẩu, quân thám báo Giang Bắc mà mọi người trông ngóng đến mòn con mắt rốt cục cũng phóng ngựa như bay tới, A Mạch đứng ở phía trước đội ngũ, kìm được mà theo bản năng đưa tay lên dụi mắt, sợ rằng đây chỉ là ảo giác. Nàng còn nhớ mẫu thân từng kể tích xưa, rằng trong lòng mỗi người con đều có người hùng, giữa ngàn vạn ánh mắt của người khác, mang mình bộ giáp vàng, cưỡi mây đạp gió, xuất cứu nàng thoát khỏi cảnh nguy khốn… Trong giờ phút này, A Mạch lại cảm thấy người hùng này cần phải thân mang giáp vàng, cần phải cưỡi mây đạp gió, ta chỉ cần mặc thân quân trang của quân Giang Bắc, sau đó cưỡi ngựa lại đây, như vậy là đủ rồi.





      “Những người vừa tới có phải là quân thất doanh Giang Bắc ?” Thám báo kia ngồi mình ngựa, cao giọng hỏi.





      A Mạch lên từng bước, đáp: “Phải.”





      Thám báo kia nhìn nàng cái, rồi lại đưa tầm mắt lướt qua người mọi người, cao giọng hỏi: “Giáo úy doanh quan Lục Cương ở đâu?”





      A Mạch ngẩng đầu nhìn ta, gì, chỉ phất tay xuống dưới, phía sau, thân binh mang di thể của Lục Cương từ trong hàng ngũ ra, đứng nghiêm bên cạnh A Mạch. Người thám báo kia sửng sốt, rồi vội vàng nhảy xuống ngựa, trầm mặc hướng về phía di thể của Lục Cương làm động tác quân lễ, sau đó chuyển hướng về phía A Mạch : “Tướng quân có lệnh, mọi người nhanh chóng vào sơn cốc, ở Bình Gia Ao đợi lệnh!”





      “Ty chức tuân lệnh!” A Mạch đáp từng chữ .





      Thám báo thêm gì nữa, xoay người lên ngựa, tiếp tục phi .





      Nam Hạ, tháng ba năm Thịnh Nguyên thứ ba, thất doanh Giang Bắc dẫn đại quân Bắc Mạc của Thường Ngọc Thanh tới ngoài sơn cốc Bình Gia Ao, được đến đây, ngàn bốn trăm hai mươi bảy người của thất doanh, giờ chỉ còn ba trăm chín mươi hai người. Vừa mới được tám ngày, vội vàng điều đến ngũ doanh của bộ binh quân Giang Bắc, sau khi tập kích doanh đội tiên phong của Bắc Mạc, ngũ doanh thất bại, tàn quân lui về Bình Gia Ao.





      A Mạch ở quân trướng của đại quân Giang Bắc, lại nhìn thấy Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh, cảm giác như trôi qua mấy đời rồi, Thương Dịch Chi thân cẩm bào nhóm, vẫn tuấn dật như xưa, mà Từ Tĩnh, chòm râu dê cằm dường như dài hơn chút.





      Thương Dịch Chi từ chỗ ngồi đứng dậy, yên lặng đánh giá A Mạch, lâu vẫn gì. Nhưng cuối cùng, Từ Tĩnh lại phá vỡ thế trầm mặc này, khẽ mỉm cười : “A Mạch, vất vả cho ngươi.”





      A Mạch hạ tầm mắt xuống, cung kính : “ vất vả đâu, đó là bổn phận của ty chức.”





      Ánh mắt Thương Dịch Chi buồn bã, xoay người đến trước bản đồ địa hình, hỏi: “Thất doanh theo đường nào?”





      A Mạch đến bên cạnh Thương Dịch Chi, nhìn bản đồ lát, sau đó vươn tay chỉ dọc theo con đường những ngày trước qua. Ánh mắt Thương Dịch Chi lại đột nhiên có chút hoảng hốt, tầm mắt đặt bản đồ, mà tự chủ được đuổi theo tay nàng. Tay nàng vốn thon dài, nhắn, tại cơ hồ gầy trơ cả xương, mang theo những đường nứt nẻ kết thành vảy máu, hoàn toàn còn nhận ra đó là bàn tay trắng nõn thon dài khi xưa.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 57 (2)



      “…… Tướng quân?” A Mạch khẽ gọi.





      Thương Dịch Chi giật mình bừng tỉnh, trong nháy mắt khôi phục lại vẻ tự nhiên, ta quay lại nhìn A Mạch, gật gật đầu, : “ biết, ngươi cũng vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi trước .”





      Ánh mắt A Mạch trong trẻo, hướng về phía Thương Dịch Chi hành quân lễ, sau đó ra khỏi đại trướng, mới vừa xa, đột nhiên nghe thấy Từ Tĩnh ở phía sau gọi tên của nàng, nàng quay đầu lại, thấy Từ Tĩnh từ trong đại trướng đuổi tới.





      Từ Tĩnh vuốt râu ta thán: “Ôi, A Mạch, ngươi xem lão phu phải với ngươi thế nào cho tốt đây?”





      A Mạch mặt chút sợ hãi, thản nhiên hỏi: “Xin quân sư chỉ giáo cho?”





      “Mười ngày hành quân hơn ngàn hai trăm dặm, là ngoài dự kiến của lão phu, ngươi có thể dẫn quân chủ lực của Thường Ngọc Thanh tới đây là rất hợp với tâm ý của lão phu, nhưng chỉ có điều……”





      Từ Tĩnh ngập ngừng tiếp, thấy A Mạch chỉ giương mắt lẳng lặng nhìn mình, cũng chẳng tiếp lời, ông ta hơi có chút xấu hổ, cười : “Nhưng có điều ngươi tới hơi nhanh, suýt chút nữa tốt cho sắp đặt của lão phu.”





      “Là A Mạch làm cho quân sư thất vọng rồi.” A Mạch bình tĩnh .





      Từ Tĩnh biết A Mạch tức giận ở trong lòng, cũng cùng nàng so đo, chỉ cười cười, trấn an : “ phải là thất vọng, mà là rất kinh ngạc, lão phu vốn còn định phái thêm bốn doanh binh lực nữa dẫn dụ thát tử, ai ngờ chưa phải dùng tới bọn họ, mà chỉ mình thất doanh các ngươi đem được mấy vạn đại quân của Thường Ngọc Thanh tới đây, điều này ngay cả lão phu cũng ngờ đến, có cảm giác như tiểu tử ngươi quả thực dắt mũi được thát tử Bắc Mạc vậy, ngươi làm thế nào mà khiến bọn họ đuổi đến tận đây?”





      A Mạch : “Là A Mạch gặp may thôi.”





      Từ Tĩnh chậm rãi lắc đầu, hỏi: “Ngươi làm thế nào mà trêu chọc được Thường Ngọc Thanh ?”





      A Mạch cười khổ chút, trả lời: “Ta giết Thôi Diễn.”





      Từ Tĩnh trợn mắt, kinh ngạc nhìn A Mạch: “Thôi Diễn của Thôi gia, cháu của Phụ quốc công Bắc Mạc?”





      A Mạch trầm mặc nhìn Từ Tĩnh, Từ Tĩnh gật đầu, lẩm bẩm: “Chẳng trách nào, chẳng trách nào” Ông ta đột nhiên mắt sáng như đuốc nhìn về phía A Mạch: “Lão phu còn có chuyện , A Mạch sao lại biết phải đưa thát tử dẫn tới Bình Gia Ao?”





      A Mạch khóe miệng khẽ cong lên, lộ ra nét cười châm chọc, trả lời: “A Mạch làm sao có thể đoán được tướng quân cùng quân sư mai phục ở nơi này, chỉ là A Mạch muốn đến nơi thích hợp để mai phục, trùng hợp làm sao lại gặp được đại quân ở đây, A Mạch dẫn người chỉ lo chạy trối chết đường, chẳng lẽ quân sư cũng nhận ra sao?”





      Từ Tĩnh nhất thời nghẹn họng, khẽ nhếch miệng nhìn A Mạch, sau lúc lâu, rốt cục nở nụ cười thản nhiên, lơ đễnh : “Trước ngươi cứ xuống nghỉ ngơi , ta cho quân nhu an bài chỗ cho các ngươi rồi, chờ tướng quân quay lại phân nhiệm vụ tiếp theo cho các ngươi.”





      A Mạch cười cười, xoay người rời . A Mạch đoán rằng Từ Tĩnh tuy là như vậy, song chẳng lẽ lại biết xấu hổ mà giao tiếp nhiệm vụ cho thất doanh của nàng hay sao, toàn bộ thất doanh bị đánh cho tàn phế, hơn ba trăm con người nửa sống nửa chết, còn có thể làm được cái gì? Nhưng ngờ mới chỉ qua hai ngày, Từ Tĩnh lại tìm A Mạch , dùng thần sắc có lỗi gọi A Mạch ra lĩnh quân lệnh.





      “Mời quân sư cứ phân phó.” A Mạch , nàng tự nhắc mình thể để lộ cảm xúc ra bên ngoài, nhưng khóe miệng lại nhịn được mà cười lạnh.





      Từ Tĩnh thần sắc ngưng trọng, : “Ta cũng biết như vậy là rất có lỗi với ngươi, nhưng Thường Ngọc Thanh chỉ ở bên ngoài cốc khẩu mà chịu xâm nhập, trong tình trạng này, chúng ta phải khiến ta tiến vào đây.”





      “Nên lại để cho thất doanh chúng ta lại chịu chết? Có phải ngàn bốn trăm hai mươi bảy nhân mạng của thất doanh chưa chết hết, quân sư cảm thấy cam lòng hay ?” A Mạch cười lạnh .





      Từ Tĩnh trầm mặc, : “Ta biết ngươi trong lòng oán hận, nhưng là đây là vì đại cục”





      “Đại cục?” Ngữ khí A Mạch trở nên chua ngoa: “Vì đại cục nên thất doanh của chúng ta phải chịu chết hay sao? Mạng chúng ta đáng tiền, nên chỉ xứng đáng để làm bia ngắm sao? Nên tướng quân liền vứt bỏ thất doanh của chúng ta sao?”





      “A Mạch!” Từ Tĩnh đột nhiên lớn tiếng quát: “ được hỗn! Các ngươi làm bia ngắm, vậy tướng quân sao? Ngài ấy phải cũng dùng chính mình làm bia ngắm hay sao! Ngươi ở nơi này đợi hai ngày, nơi này trú bao nhiêu binh lực chẳng lẽ ngươi nhìn ra? Quân chủ lực căn bản là ở đây, nhưng tướng quân lại ở đây, cái này lên điều gì? Chính ngài ấy ở lại để làm mồi dụ, chúng ta đánh cược, đánh cược rằng Thường Ngọc Thanh mạo hiểm tiến vào nhằm nuốt trửng luôn đại doanh quân Giang Bắc! Đánh bạc ta cho dù biết nơi này có trá, cũng chịu từ bỏ ý định tiêu diệt tướng quân ở trong đầu!”





      A Mạch ra lời, cương ngạnh lát rồi : “… Nhưng thất doanh của ta có muốn cũng cách nào có thể đánh tiếp được nữa, bây giờ những người còn sống cũng là nửa sống nửa chết, chịu dày vò những ngày qua, họ còn ra hình người nữa rồi.”





      Từ Tĩnh thở dài, ngữ khí chậm lại: “ cần thất doanh của ngươi, ta xuất ra năm trăm người ở doanh khác cho ngươi dùng, chỉ cần ngươi ra đánh là được, chỉ là……”





      “Ta hiểu rồi!” A Mạch tiếp lời , nàng hít sâu hơi, : “Ta cốc khẩu khiêu chiến.”





      Từ Tĩnh trầm mặc lát, giọng : “Đây là chủ ý của ta, tướng quân ban đầu vốn đồng ý .”





      Ban đầu, A Mạch cười khổ, chỉ là ban đầu mà thôi, cuối cùng cũng vẫn là đồng ý .





      Từ Tĩnh xoay người rời , lúc gần lại liếc mắt nhìn A Mạch: “Ngươi bảo trọng! Đợi khi trở lại, ta tiến cử ngươi thăng lên làm giáo úy!”





      A Mạch nở nụ cười, : “A Mạch đa tạ quân sư.”



      ———–

      Chú thích:

      1,2- Mâu, qua, kích: tên các loại vũ khí cổ

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 58

      GIƯƠNG CUNG







      Thường Ngọc Thanh đường đuổi sát A Mạch đến đây, sau khi đẩy ngũ doanh của quân Giang Bắc vào Bình Gia Ao, lại nóng vội muốn tiến vào, mà chỉ trú binh ngoài cốc khẩu, thèm để ý chút nào đến khiêu khích của quân Giang Bắc…





      Sáng sớm ngày hôm đó, phó tướng liền đến báo rằng lại có tướng địch khiêu chiến, Thường Ngọc Thanh buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh giọng : “ phải để ý tới chúng.”





      Đợi lát thấy phó tướng trả lời, Thường Ngọc Thanh lúc này mới giương mắt lên nhìn, thấy phó tướng lộ vẻ chần chờ : “Tướng quân, là quân thất doanh Giang Bắc.”





      Ánh mắt Thường Ngọc Thanh trở nên lạnh lẽo, cười lạnh : “Thương Dịch Chi đúng là từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, còn dám dùng cả thất doanh đến để khiêu chiến. Bản tướng muốn mau ra xem thất doanh còn lấy cái gì ra để khiêu chiến!”





      Thường Ngọc Thanh mặc giáp trụ chỉnh tề ra khỏi đại trướng, trước trận, sớm có mấy ngàn tướng sĩ Bắc Mạc dàn trận sẵn sàng đón địch, đối diện cách đó xa chính là quân Giang Bắc tiến đến khiêu chiến, nhân số nhiều lắm, nhìn trái nhìn phải cùng lắm cũng chỉ khoảng vài trăm người. Thường Ngọc Thanh cười lạnh tiếng, xoay người muốn rời , lại bị phó tướng gọi lại: “Tướng quân, người xem!”





      Thường Ngọc Thanh xoay người nheo mắt nhìn lại, thấy trong quân Giang Bắc đột nhiên dựng lên lá cờ, bên chữ “Mạch”, đón gió bay phấp phới. Trong lòng Thường Ngọc Thanh vừa động, mơ hồ có chút hiểu được nửa chữ kia có nghĩa là gì. Ngày đó, trước khi Thôi Diễn hôn mê từng viết trong tay ta chữ “Nữ”, nhưng lại chưa viết xong, lúc ấy Thường Ngọc Thanh chỉ nghĩ là trong quân có gian tế, giờ đột nhiên hiểu được ra chữ Thôi Diễn muốn viết là chữ “Nàng”!





      “Chuẩn bị ngựa!” Thường Ngọc Thanh lạnh giọng .





      Phó tướng có chút ngây ngốc, vừa rồi tướng quân còn cần để ý tới khiêu khích của quân Giang Bắc, nhưng chớp mắt cái sao lại muốn tự mình ra trận? Thị vệ đem khiên và dắt con Dạ Chiếu Bạch lại cho Thường Ngọc Thanh cưỡi, Thường Ngọc Thanh xoay người lên ngựa, tay cầm trường thương lên trước trận, xa xa nhìn lại thấy dưới lá cờ quả nhiên là viên chiến tướng Giang Bắc giáp trụ chỉnh tề, bên ngoài bộ giáp phục màu đen là chiếc áo choàng màu đỏ tươi, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc.





      Quả là nàng!





      Thường Ngọc Thanh vạn vạn lần thể tưởng tượng được nữ mật thám trong thành Dự Châu xuất trong quân Giang Bắc, mà lại còn nhanh chóng biến hóa thành quan doanh của thất doanh Giang Bắc. ta ban đầu còn kinh ngạc khi thấy với thân thủ của Thôi Diễn, sao lại để người khác đả thương đến yết hầu, tại nhìn thấy A Mạch, lập tức toàn hiểu ra, e rằng cũng giống như hai thân vệ của mình trước kia, là vì hề phòng bị nên mới để cho A Mạch đả thương như vậy. Khóe miệng Thường Ngọc Thanh khẽ nhếch lên, mặt xuất nụ cười lạnh, trong lòng cũng vô cùng giận dữ.





      Khi A Mạch thấy viên tướng từ trong trận của quân Bắc Mạc ra là Thường Ngọc Thanh, sợ hãi lập tức dâng lên từ tận đáy lòng, nhưng lúc này có lý nào lại rút lui, đành phải thúc ngựa tiến lên hai bước, kêu lớn: “Gọi Thôi Diễn ra đây nhận lấy cái chết!”





      Lời này vừa ra, sắc mặt Thường Ngọc Thanh trở nên xanh mét, trán nổi gân xanh, tức giận đến nỗi thể nên lời, tức ngồi thẳng lưng ngựa, xoay ngang thương, chằm chằm nhìn A Mạch, đột nhiên ngửa mặt cười ha hả.





      Thành , A Mạch thầm nghĩ, cần gì phải cần dùng đến năm trăm dũng sĩ phía sau nàng, chỉ cần mình A Mạch là đủ rồi, lạnh nhạt đánh giá bộ dạng muốn ăn sống nuốt tươi nàng của Thường Ngọc Thanh bây giờ, nàng có chút cảm giác khó tả.





      Thường Ngọc Thanh lên ngựa xuất trận, dựa theo lẽ thường, chiến tướng bên khiêu chiến nên vui vẻ thúc ngựa ra nghênh đón mới phải, vì Thường Ngọc Thanh là chủ tướng của đại quân Bắc Mạc, là danh tướng danh chấn tứ quốc, ta xuất trận đó chính là xem trọng đối thủ, trong mắt người quân nhân, bất luận là sống hay chết, đây cũng là loại vinh quang!





      Nhưng với A Mạch, nàng lại tuyệt muốn cái loại gọi là vinh quang này, càng có ý nghĩ chán sống, cho nên thấy Thường Ngọc Thanh giơ thương xuất trận, nàng liền chẳng buồn quan tâm đến cái gì gọi là ngọc thụ lâm phong, hơn nữa so với người khác lại có động tác thập phần tổn hại đến hình tượng: tay phải vung lên, cho những quân lính phía sau nhất tề xung trận…





      Tướng sĩ Bắc Mạc bên kia thấy tướng lĩnh địch quân có bộ dạng vô sỉ đến như thế, bất giác có chút ngây ngốc, đến lúc bị phó tướng rống lên hò hét mới giật mình vọt lên, người ngựa hai bên tức xoắn lại với nhau.





      Thường Ngọc Thanh thét dài tiếng, trường thương vung lên, hàn quang lóe lên như chớp, ngân quang lóng lánh. Chém. Gạt. Ngăn. Đón. Đâm. Đẩy… Cơ hồ mỗi thương xuống là lại lấy được mạng người, nhằm thẳng phía A Mạch mà tiến đến!





      A Mạch nhìn mà kinh hồn táng đảm, ngay cả phản ứng cũng có. Trương Sinh vẫn theo bên người nàng dùng sống đao vỗ lên con ngựa nàng cưỡi, la lớn: “ mau!” A Mạch phục hồi lại tinh thần, liền quay ngựa phi như điên. Trương Sinh lại phóng ngựa nhảy ra, hướng về phía Thường Ngọc Thanh nghênh đón.





      Thường Ngọc Thanh cười lạnh tiếng, trường thương như tiềm long xuất thủy(1), thẳng hướng đến mặt Trương Sinh. Trương Sinh kinh hãi, vội vàng nghiêng đầu tránh , đồng thời vung trường đao lên, vừa sát đến mũi thương. Thường Ngọc Thanh muốn cùng ta dây dưa, mũi thương thuận thế hất Trương Sinh rơi xuống ngựa, tiếp tục đuổi theo A Mạch.





      Nhưng chỉ qua khắc thời gian, A Mạch phóng ngựa khá xa, mắt nhìn thấy phía trước là đại quân Giang Bắc. Song trong quân bỗng xuất lá cờ hiệu, lệnh cho A Mạch lãnh binh chuyển hướng sang cánh khác, được đánh sâu vào binh trận của bên ta. A Mạch thầm mắng tiếng, quay ngựa dừng lại.





      Mặt trời quá trưa. Cung thủ trong trận đứng lên, giương cung nhắm vào truy binh Bắc Mạc phía xa xa.





      Thường Ngọc Thanh xông lên trước nhất, thấy thế liền ghìm mạnh cương ngựa, Dạ Chiếu Bạch hí tiếng dài, cả người dựng đứng lên, Thường Ngọc Thanh thuận thế bỏ trường thương xuống, tay với lấy cung, lắp vào mũi tên lông vũ, kéo căng dây cung, nhằm thẳng A Mạch bắn tới……





      Như cảm nhận thấy có điều bình thường, A Mạch lưng ngựa theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy phía sau cách đó xa, Thường Ngọc Thanh vừa phi ngựa vừa giương cung, mũi tên nhằm thẳng nàng mà bay đến. Trong nháy mắt, trong đầu A Mạch thoáng lên vô số hình ảnh, nhớ lại ngày đó tại tường thành Hán Bảo, Thường Ngọc Thanh vừa cười với người bên cạnh vừa bắn về phía mình, suýt nữa đem nàng đóng đinh vào tường thành. Trong thành Dự Châu, ta tùy ý lấy mũi tên phi về phía mình khiến nàng thiếu chút nữa thủng cả vai. Mà nay ta lại vận hết toàn lực, uy lực đương nhiên thể tầm thường, bất quá trong nháy mắt trong lúc đó, mũi tên kia như tia sét lao đến trước mặt. Hai tròng mắt A Mạch căng ra, trong đầu hình như tối lại, khiến huyết quản toàn thân như đông cứng, muốn tránh né, nhưng cơ thể lại nghe theo sai bảo của nàng.





      Xong rồi! A Mạch thầm nghĩ, cái mạng của mình xem ra để lại trong tay người này rồi.





      Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, lại đột nhiên nghe thấy bên cạnh thanh xé gió sắc nhọn truyền đến, A Mạch kịp phản ứng, mũi tên kề sát bên tóc mai của nàng bay đến, “chát” tiếng, trong trung tựa hồ như có tiếng sấm vang lên, trong nháy mắt, mũi tên kia cùng với mũi tên của Thường Ngọc Thanh chạm vào nhau giữa trung, trong nháy mắt, hoa lửa văng khắp nơi, hai mũi tên nhất thời đều vỡ vụn.





      việc xảy ra đột ngột, Thường Ngọc Thanh cũng khỏi ngẩn ra, nhưng ngay lập tức, khóe miệng lại lên tia cười lạnh, xoay tay lại, lấy từ bao đựng tên cả mấy mũi tên, cũng buồn nhắm bắn, chỉ nhanh chóng lắp từng mũi bắn , động tác của ta nhanh vô cùng, chỉ trong chốc lát bắn ra hơn mười mũi tên, từng mũi từng mũi rời khỏi A Mạch.





      Lúc này A Mạch còn rảnh để nhìn Thường Ngọc Thanh dùng liên xạ tiễn(2) để truy mệnh nàng, khi hai mũi tên vừa mới đụng vào nhau vỡ nát phía sau nàng, nàng quay người lại kề sát lưng ngựa, hề để ý tới Thường Ngọc Thanh ở phía sau, chỉ giục ngựa chạy như điên, nàng hiểu rất , chỉ cần sớm bước nào quay trở lại trong trận của quân Giang Bắc, nàng liền sớm có thêm phần an toàn bước ấy.





      Nhưng đúng lúc nàng phi ngựa quay trở lại doanh, thình lình nghe thấy những binh sĩ trước trận đột nhiên phát ra trận kinh hô, chỉ thấy từ bên trong đội ngũ, Thương Dịch Chi giục ngựa mà ra, xoay tay lại lấy ra hơn mười mũi tên, xòe trong tay, xếp thành hình quạt, nâng cung, cài tên, khiến cây cung được lắp đầy tên như hình trăng tròn, rồi buông tay, những mũi tên tựa như sao băng thẳng hướng A Mạch phóng tới.





      Cúi đầu, tiếp tục cúi đầu. A Mạch lựa chọn, chỉ có thể ép thân thể xuống càng thấp hơn nữa, cơ hồ dán lên lưng ngựa. Chỉ nghe thấy những tiếng vun vút xé gió đỉnh đầu, cùng với những tiếng va chạm chát chúa vang lên, ngay sau đó, trận mưa gỗ vụn rơi xuống, ập vào đầu, vào mặt nàng, đau rát.





      Tiếng hoan hô, reo hò trong quân tuôn ra chấn động trời đất, ngựa A Mạch vọt về trước trận, chạy đến trước ngựa của Thương Dịch Chi, Thương Dịch Chi tiện tay khẽ kéo dây cương, tránh khỏi đường của A Mạch.





      Khi vọt tới trước trận của cung thủ, A Mạch mới kéo cương cho ngựa dừng lại, nhưng con ngựa lại thể dừng được, trong tình thế cấp bách, nàng đành kéo mạnh dây cương, con ngựa dựng đứng lên, hai vó trước hất cao, cơ hồ muốn đem nàng ném xuống. Sau lúc lâu, A Mạch mới khống chế được ngựa dừng lại. Bởi vì vừa trải qua cái chết trong đường tơ kẽ tóc, lúc này, mặt nàng còn chút máu, thái dương và hai má chỗ nào cũng đỏ bừng bừng, càng lộ vẻ hồn bay phách lạc. Tuy mới từ quỷ môn quan(3) trở về, nhưng A Mạch cũng dám chậm trễ, quay ngựa lại đứng cách Thương Dịch Chi xa, nhìn lại Thường Ngọc Thanh ở phía đối diện.





      Thấy tình hình như vậy, Thường Ngọc Thanh cười lạnh, vứt cung, cầm thương, mũi thương chỉ thẳng về phía Thương Dịch Chi. Chỉ nghe tiếng trống trận chợt vang lên, binh sĩ Nam Hạ liền buông mâu, qua xuống, khiến mặt đất phát ra thanh rung chuyển.





      Bên này, Thương Dịch Chi mặt đổi sắc, chỉ phất tay cho cung thủ phía sau tiến lên trước, quân lệnh vừa phát ra, tiếng hô hưởng ứng đồng thanh vang lên, chỉ thấy ngàn vạn mũi tên như đạn lạc bay ra vùn vụt, hướng thẳng về phía quân địch phía trước, che lấp cả mặt trời.





      vồng mưa tên bay đến, trong quân Bắc Mạc có vô số binh lính ngã xuống, Thường Ngọc Thanh mình thương vũ động bốn phương, tám hướng, nhưng chẳng những lùi bước, ngược lại còn phóng ngựa hướng thẳng về phía quân Giang Bắc vọt đến. Vừa thấy chủ tướng dũng như thế, quân sĩ Bắc Mạc khí thế bừng bừng, hét lớn rồi xông lên, đánh thắng về phía quân Giang Bắc.





      Cung thủ quân Giang Bắc sau mấy lượt tên, liền lùi ra sau, nhường chỗ cho bộ binh tiến lên phía trước, mấy viên mãnh tướng từ trong quân hướng về phía quân Giang Bắc vọt lên.





      Có thân vệ tiến lên định che chắn cho Thương Dịch Chi lui về sau trận, ngờ Thương Dịch Chi lại đưa tay ngăn bọn họ lại. ta lại lắp tên, kéo dây cung căng đến hết mức, nhưng ngón tay lại chậm rãi buông ra.





      Xa xa, ở trong đám người chém giết, Thường Ngọc Thanh đột nhiên hướng bên này nhìn sang, mắt sáng như đuốc, nhìn đến Thương Dịch Chi dừng lại, khóe miệng nhàng cong lên, nhếch nụ cười châm chọc.





      Thương Dịch Chi cũng nở nụ cười, chậm rãi hạ cung xuống.





      “Ra tín hiệu cho Đường Thiệu Nghĩa từ phía sau đánh sâu vào đại doanh quân Bắc Mạc.” Thương Dịch Chi phân phó viên quan truyền lệnh bên cạnh.





      Cùng lúc đó, trong quân Bắc Mạc, gã quan quân phóng ngựa chạy vội tới bên cạnh Thường Ngọc Thanh, báo cáo rằng phía sau đại doanh xuất kỵ binh Giang Bắc. Thường Ngọc Thanh cười lạnh tiếng, : “Tới vừa đúng lúc, ta chỉ sợ bọn họ đến mà thôi.”





      Phía xa ngoài cốc, Đường Thiệu Nghĩa lẳng lặng ngồi nhìn dãy núi phía trước, thấy từ đỉnh núi xuất cột khói báo động, rốt cục chậm rãi giơ cao thanh bội kiếm.





      Mà xa hơn ở trong rừng, Khương Thành Cánh mang theo năm ngàn kỵ binh Bắc Mạc lẳng lặng đứng chờ…

      —————————–

      Chú thích:

      1- Tiềm long xuất thủy: con rồng vốn thân nay bay ra khỏi mặt nước.

      2- Liên cung tiễn: thủ pháp bắn tên liên tiếp.

      3- Quỷ môn quan: Ở phía Nam xã Chi Lăng tỉnh Lạng Sơn, địa thế hiểm trở, có núi hình như đầu quỷ, do đó mà mệnh danh là Quỷ Môn quan. Cổ thi có câu: Quỷ Môn quan! Quỷ Môn quan! Thập nhân khứ, nhất nhân hoàn (Quỷ Môn quan! Quỷ Môn quan! Mười người ra , chỉ người trở về.) Hiểu nôm na Quỷ Môn quan là cõi chết.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 58

      GIƯƠNG CUNG







      Thường Ngọc Thanh đường đuổi sát A Mạch đến đây, sau khi đẩy ngũ doanh của quân Giang Bắc vào Bình Gia Ao, lại nóng vội muốn tiến vào, mà chỉ trú binh ngoài cốc khẩu, thèm để ý chút nào đến khiêu khích của quân Giang Bắc…





      Sáng sớm ngày hôm đó, phó tướng liền đến báo rằng lại có tướng địch khiêu chiến, Thường Ngọc Thanh buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh giọng : “ phải để ý tới chúng.”





      Đợi lát thấy phó tướng trả lời, Thường Ngọc Thanh lúc này mới giương mắt lên nhìn, thấy phó tướng lộ vẻ chần chờ : “Tướng quân, là quân thất doanh Giang Bắc.”





      Ánh mắt Thường Ngọc Thanh trở nên lạnh lẽo, cười lạnh : “Thương Dịch Chi đúng là từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, còn dám dùng cả thất doanh đến để khiêu chiến. Bản tướng muốn mau ra xem thất doanh còn lấy cái gì ra để khiêu chiến!”





      Thường Ngọc Thanh mặc giáp trụ chỉnh tề ra khỏi đại trướng, trước trận, sớm có mấy ngàn tướng sĩ Bắc Mạc dàn trận sẵn sàng đón địch, đối diện cách đó xa chính là quân Giang Bắc tiến đến khiêu chiến, nhân số nhiều lắm, nhìn trái nhìn phải cùng lắm cũng chỉ khoảng vài trăm người. Thường Ngọc Thanh cười lạnh tiếng, xoay người muốn rời , lại bị phó tướng gọi lại: “Tướng quân, người xem!”





      Thường Ngọc Thanh xoay người nheo mắt nhìn lại, thấy trong quân Giang Bắc đột nhiên dựng lên lá cờ, bên chữ “Mạch”, đón gió bay phấp phới. Trong lòng Thường Ngọc Thanh vừa động, mơ hồ có chút hiểu được nửa chữ kia có nghĩa là gì. Ngày đó, trước khi Thôi Diễn hôn mê từng viết trong tay ta chữ “Nữ”, nhưng lại chưa viết xong, lúc ấy Thường Ngọc Thanh chỉ nghĩ là trong quân có gian tế, giờ đột nhiên hiểu được ra chữ Thôi Diễn muốn viết là chữ “Nàng”!





      “Chuẩn bị ngựa!” Thường Ngọc Thanh lạnh giọng .





      Phó tướng có chút ngây ngốc, vừa rồi tướng quân còn cần để ý tới khiêu khích của quân Giang Bắc, nhưng chớp mắt cái sao lại muốn tự mình ra trận? Thị vệ đem khiên và dắt con Dạ Chiếu Bạch lại cho Thường Ngọc Thanh cưỡi, Thường Ngọc Thanh xoay người lên ngựa, tay cầm trường thương lên trước trận, xa xa nhìn lại thấy dưới lá cờ quả nhiên là viên chiến tướng Giang Bắc giáp trụ chỉnh tề, bên ngoài bộ giáp phục màu đen là chiếc áo choàng màu đỏ tươi, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc.





      Quả là nàng!





      Thường Ngọc Thanh vạn vạn lần thể tưởng tượng được nữ mật thám trong thành Dự Châu xuất trong quân Giang Bắc, mà lại còn nhanh chóng biến hóa thành quan doanh của thất doanh Giang Bắc. ta ban đầu còn kinh ngạc khi thấy với thân thủ của Thôi Diễn, sao lại để người khác đả thương đến yết hầu, tại nhìn thấy A Mạch, lập tức toàn hiểu ra, e rằng cũng giống như hai thân vệ của mình trước kia, là vì hề phòng bị nên mới để cho A Mạch đả thương như vậy. Khóe miệng Thường Ngọc Thanh khẽ nhếch lên, mặt xuất nụ cười lạnh, trong lòng cũng vô cùng giận dữ.





      Khi A Mạch thấy viên tướng từ trong trận của quân Bắc Mạc ra là Thường Ngọc Thanh, sợ hãi lập tức dâng lên từ tận đáy lòng, nhưng lúc này có lý nào lại rút lui, đành phải thúc ngựa tiến lên hai bước, kêu lớn: “Gọi Thôi Diễn ra đây nhận lấy cái chết!”





      Lời này vừa ra, sắc mặt Thường Ngọc Thanh trở nên xanh mét, trán nổi gân xanh, tức giận đến nỗi thể nên lời, tức ngồi thẳng lưng ngựa, xoay ngang thương, chằm chằm nhìn A Mạch, đột nhiên ngửa mặt cười ha hả.





      Thành , A Mạch thầm nghĩ, cần gì phải cần dùng đến năm trăm dũng sĩ phía sau nàng, chỉ cần mình A Mạch là đủ rồi, lạnh nhạt đánh giá bộ dạng muốn ăn sống nuốt tươi nàng của Thường Ngọc Thanh bây giờ, nàng có chút cảm giác khó tả.





      Thường Ngọc Thanh lên ngựa xuất trận, dựa theo lẽ thường, chiến tướng bên khiêu chiến nên vui vẻ thúc ngựa ra nghênh đón mới phải, vì Thường Ngọc Thanh là chủ tướng của đại quân Bắc Mạc, là danh tướng danh chấn tứ quốc, ta xuất trận đó chính là xem trọng đối thủ, trong mắt người quân nhân, bất luận là sống hay chết, đây cũng là loại vinh quang!





      Nhưng với A Mạch, nàng lại tuyệt muốn cái loại gọi là vinh quang này, càng có ý nghĩ chán sống, cho nên thấy Thường Ngọc Thanh giơ thương xuất trận, nàng liền chẳng buồn quan tâm đến cái gì gọi là ngọc thụ lâm phong, hơn nữa so với người khác lại có động tác thập phần tổn hại đến hình tượng: tay phải vung lên, cho những quân lính phía sau nhất tề xung trận…





      Tướng sĩ Bắc Mạc bên kia thấy tướng lĩnh địch quân có bộ dạng vô sỉ đến như thế, bất giác có chút ngây ngốc, đến lúc bị phó tướng rống lên hò hét mới giật mình vọt lên, người ngựa hai bên tức xoắn lại với nhau.





      Thường Ngọc Thanh thét dài tiếng, trường thương vung lên, hàn quang lóe lên như chớp, ngân quang lóng lánh. Chém. Gạt. Ngăn. Đón. Đâm. Đẩy… Cơ hồ mỗi thương xuống là lại lấy được mạng người, nhằm thẳng phía A Mạch mà tiến đến!





      A Mạch nhìn mà kinh hồn táng đảm, ngay cả phản ứng cũng có. Trương Sinh vẫn theo bên người nàng dùng sống đao vỗ lên con ngựa nàng cưỡi, la lớn: “ mau!” A Mạch phục hồi lại tinh thần, liền quay ngựa phi như điên. Trương Sinh lại phóng ngựa nhảy ra, hướng về phía Thường Ngọc Thanh nghênh đón.





      Thường Ngọc Thanh cười lạnh tiếng, trường thương như tiềm long xuất thủy(1), thẳng hướng đến mặt Trương Sinh. Trương Sinh kinh hãi, vội vàng nghiêng đầu tránh , đồng thời vung trường đao lên, vừa sát đến mũi thương. Thường Ngọc Thanh muốn cùng ta dây dưa, mũi thương thuận thế hất Trương Sinh rơi xuống ngựa, tiếp tục đuổi theo A Mạch.





      Nhưng chỉ qua khắc thời gian, A Mạch phóng ngựa khá xa, mắt nhìn thấy phía trước là đại quân Giang Bắc. Song trong quân bỗng xuất lá cờ hiệu, lệnh cho A Mạch lãnh binh chuyển hướng sang cánh khác, được đánh sâu vào binh trận của bên ta. A Mạch thầm mắng tiếng, quay ngựa dừng lại.





      Mặt trời quá trưa. Cung thủ trong trận đứng lên, giương cung nhắm vào truy binh Bắc Mạc phía xa xa.





      Thường Ngọc Thanh xông lên trước nhất, thấy thế liền ghìm mạnh cương ngựa, Dạ Chiếu Bạch hí tiếng dài, cả người dựng đứng lên, Thường Ngọc Thanh thuận thế bỏ trường thương xuống, tay với lấy cung, lắp vào mũi tên lông vũ, kéo căng dây cung, nhằm thẳng A Mạch bắn tới……





      Như cảm nhận thấy có điều bình thường, A Mạch lưng ngựa theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy phía sau cách đó xa, Thường Ngọc Thanh vừa phi ngựa vừa giương cung, mũi tên nhằm thẳng nàng mà bay đến. Trong nháy mắt, trong đầu A Mạch thoáng lên vô số hình ảnh, nhớ lại ngày đó tại tường thành Hán Bảo, Thường Ngọc Thanh vừa cười với người bên cạnh vừa bắn về phía mình, suýt nữa đem nàng đóng đinh vào tường thành. Trong thành Dự Châu, ta tùy ý lấy mũi tên phi về phía mình khiến nàng thiếu chút nữa thủng cả vai. Mà nay ta lại vận hết toàn lực, uy lực đương nhiên thể tầm thường, bất quá trong nháy mắt trong lúc đó, mũi tên kia như tia sét lao đến trước mặt. Hai tròng mắt A Mạch căng ra, trong đầu hình như tối lại, khiến huyết quản toàn thân như đông cứng, muốn tránh né, nhưng cơ thể lại nghe theo sai bảo của nàng.





      Xong rồi! A Mạch thầm nghĩ, cái mạng của mình xem ra để lại trong tay người này rồi.





      Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, lại đột nhiên nghe thấy bên cạnh thanh xé gió sắc nhọn truyền đến, A Mạch kịp phản ứng, mũi tên kề sát bên tóc mai của nàng bay đến, “chát” tiếng, trong trung tựa hồ như có tiếng sấm vang lên, trong nháy mắt, mũi tên kia cùng với mũi tên của Thường Ngọc Thanh chạm vào nhau giữa trung, trong nháy mắt, hoa lửa văng khắp nơi, hai mũi tên nhất thời đều vỡ vụn.





      việc xảy ra đột ngột, Thường Ngọc Thanh cũng khỏi ngẩn ra, nhưng ngay lập tức, khóe miệng lại lên tia cười lạnh, xoay tay lại, lấy từ bao đựng tên cả mấy mũi tên, cũng buồn nhắm bắn, chỉ nhanh chóng lắp từng mũi bắn , động tác của ta nhanh vô cùng, chỉ trong chốc lát bắn ra hơn mười mũi tên, từng mũi từng mũi rời khỏi A Mạch.





      Lúc này A Mạch còn rảnh để nhìn Thường Ngọc Thanh dùng liên xạ tiễn(2) để truy mệnh nàng, khi hai mũi tên vừa mới đụng vào nhau vỡ nát phía sau nàng, nàng quay người lại kề sát lưng ngựa, hề để ý tới Thường Ngọc Thanh ở phía sau, chỉ giục ngựa chạy như điên, nàng hiểu rất , chỉ cần sớm bước nào quay trở lại trong trận của quân Giang Bắc, nàng liền sớm có thêm phần an toàn bước ấy.





      Nhưng đúng lúc nàng phi ngựa quay trở lại doanh, thình lình nghe thấy những binh sĩ trước trận đột nhiên phát ra trận kinh hô, chỉ thấy từ bên trong đội ngũ, Thương Dịch Chi giục ngựa mà ra, xoay tay lại lấy ra hơn mười mũi tên, xòe trong tay, xếp thành hình quạt, nâng cung, cài tên, khiến cây cung được lắp đầy tên như hình trăng tròn, rồi buông tay, những mũi tên tựa như sao băng thẳng hướng A Mạch phóng tới.





      Cúi đầu, tiếp tục cúi đầu. A Mạch lựa chọn, chỉ có thể ép thân thể xuống càng thấp hơn nữa, cơ hồ dán lên lưng ngựa. Chỉ nghe thấy những tiếng vun vút xé gió đỉnh đầu, cùng với những tiếng va chạm chát chúa vang lên, ngay sau đó, trận mưa gỗ vụn rơi xuống, ập vào đầu, vào mặt nàng, đau rát.





      Tiếng hoan hô, reo hò trong quân tuôn ra chấn động trời đất, ngựa A Mạch vọt về trước trận, chạy đến trước ngựa của Thương Dịch Chi, Thương Dịch Chi tiện tay khẽ kéo dây cương, tránh khỏi đường của A Mạch.





      Khi vọt tới trước trận của cung thủ, A Mạch mới kéo cương cho ngựa dừng lại, nhưng con ngựa lại thể dừng được, trong tình thế cấp bách, nàng đành kéo mạnh dây cương, con ngựa dựng đứng lên, hai vó trước hất cao, cơ hồ muốn đem nàng ném xuống. Sau lúc lâu, A Mạch mới khống chế được ngựa dừng lại. Bởi vì vừa trải qua cái chết trong đường tơ kẽ tóc, lúc này, mặt nàng còn chút máu, thái dương và hai má chỗ nào cũng đỏ bừng bừng, càng lộ vẻ hồn bay phách lạc. Tuy mới từ quỷ môn quan(3) trở về, nhưng A Mạch cũng dám chậm trễ, quay ngựa lại đứng cách Thương Dịch Chi xa, nhìn lại Thường Ngọc Thanh ở phía đối diện.





      Thấy tình hình như vậy, Thường Ngọc Thanh cười lạnh, vứt cung, cầm thương, mũi thương chỉ thẳng về phía Thương Dịch Chi. Chỉ nghe tiếng trống trận chợt vang lên, binh sĩ Nam Hạ liền buông mâu, qua xuống, khiến mặt đất phát ra thanh rung chuyển.





      Bên này, Thương Dịch Chi mặt đổi sắc, chỉ phất tay cho cung thủ phía sau tiến lên trước, quân lệnh vừa phát ra, tiếng hô hưởng ứng đồng thanh vang lên, chỉ thấy ngàn vạn mũi tên như đạn lạc bay ra vùn vụt, hướng thẳng về phía quân địch phía trước, che lấp cả mặt trời.





      vồng mưa tên bay đến, trong quân Bắc Mạc có vô số binh lính ngã xuống, Thường Ngọc Thanh mình thương vũ động bốn phương, tám hướng, nhưng chẳng những lùi bước, ngược lại còn phóng ngựa hướng thẳng về phía quân Giang Bắc vọt đến. Vừa thấy chủ tướng dũng như thế, quân sĩ Bắc Mạc khí thế bừng bừng, hét lớn rồi xông lên, đánh thắng về phía quân Giang Bắc.





      Cung thủ quân Giang Bắc sau mấy lượt tên, liền lùi ra sau, nhường chỗ cho bộ binh tiến lên phía trước, mấy viên mãnh tướng từ trong quân hướng về phía quân Giang Bắc vọt lên.





      Có thân vệ tiến lên định che chắn cho Thương Dịch Chi lui về sau trận, ngờ Thương Dịch Chi lại đưa tay ngăn bọn họ lại. ta lại lắp tên, kéo dây cung căng đến hết mức, nhưng ngón tay lại chậm rãi buông ra.





      Xa xa, ở trong đám người chém giết, Thường Ngọc Thanh đột nhiên hướng bên này nhìn sang, mắt sáng như đuốc, nhìn đến Thương Dịch Chi dừng lại, khóe miệng nhàng cong lên, nhếch nụ cười châm chọc.





      Thương Dịch Chi cũng nở nụ cười, chậm rãi hạ cung xuống.





      “Ra tín hiệu cho Đường Thiệu Nghĩa từ phía sau đánh sâu vào đại doanh quân Bắc Mạc.” Thương Dịch Chi phân phó viên quan truyền lệnh bên cạnh.





      Cùng lúc đó, trong quân Bắc Mạc, gã quan quân phóng ngựa chạy vội tới bên cạnh Thường Ngọc Thanh, báo cáo rằng phía sau đại doanh xuất kỵ binh Giang Bắc. Thường Ngọc Thanh cười lạnh tiếng, : “Tới vừa đúng lúc, ta chỉ sợ bọn họ đến mà thôi.”





      Phía xa ngoài cốc, Đường Thiệu Nghĩa lẳng lặng ngồi nhìn dãy núi phía trước, thấy từ đỉnh núi xuất cột khói báo động, rốt cục chậm rãi giơ cao thanh bội kiếm.





      Mà xa hơn ở trong rừng, Khương Thành Cánh mang theo năm ngàn kỵ binh Bắc Mạc lẳng lặng đứng chờ…

      —————————–

      Chú thích:

      1- Tiềm long xuất thủy: con rồng vốn thân nay bay ra khỏi mặt nước.

      2- Liên cung tiễn: thủ pháp bắn tên liên tiếp.

      3- Quỷ môn quan: Ở phía Nam xã Chi Lăng tỉnh Lạng Sơn, địa thế hiểm trở, có núi hình như đầu quỷ, do đó mà mệnh danh là Quỷ Môn quan. Cổ thi có câu: Quỷ Môn quan! Quỷ Môn quan! Thập nhân khứ, nhất nhân hoàn (Quỷ Môn quan! Quỷ Môn quan! Mười người ra , chỉ người trở về.) Hiểu nôm na Quỷ Môn quan là cõi chết.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      QUYỂN THỨ BA


      [​IMG]


      Thả phóng ca đạp thanh xuân chính hảo (Cứ cất cao giọng hát mà bước qua tuổi thanh xuân)




      Chương 60

      THÂN CHINH







      Bắc Mạc, năm Thiên Hạnh thứ tám, tiểu hoàng đế Bắc Mạc để ý đến phản đối của triều thần, tự mình dẫn hai mươi vạn quân ngự giá thân chinh. Đại quân từ kinh đô đường thẳng hướng về phía Nam, khi tới cửa khẩu Tĩnh Dương quan lại bị lão tướng trấn giữ quan ải Tiêu Thận cản lại.





      Tiêu Thận là lão tướng cùng thời với Chu Chí Nhẫn nhưng thành danh sớm hơn, khi Trần Khởi từ Tĩnh Dương, Nam Hạ Dự Châu để người này ở lại trấn giữ biên quan Tĩnh Dương. Nay nghe hoàng đế nhất quyết dẫn đại quân vào quan ải chinh Nam, lão tướng quân gần đến tuổi thất tuần, thân trọng giáp quỳ trước quan ải, dù chết cũng chịu phụng chiếu mở quan ải cho đại quân qua. Mặc kệ tiểu hoàng đế phái người đến truyền ý chỉ thế nào, ông ta vẫn chỉ luôn trả lời rằng: “Thiên tử thân chinh, tình quan hệ đến xã tắc, trừ phi là vạn bất đắc dĩ hoặc là nắm chắc phần thắng trong tay, mà nay quan nội tình thế ràng, thắng bại khó liệu, thiên tử sao có thể dấn thân vào chốn hiểm nguy? Nếu Hoàng thượng nhất quyết nhập quan, thỉnh tam quân cứ đạp lên thi thể lão thần mà qua, nếu , thần còn mặt mũi nào gặp tiên đế dưới chốn cửu tuyền!”





      Tiểu hoàng đế vạn vạn lần ngờ rằng mình xuất quân từ kinh đô, khi đến Tĩnh Dương lại bị cản lại, tức giận đến nỗi mắng Tiêu Thận là lão thất phu. Tiêu Thận đáng chết, nhưng lại thể giết, dù sao tiểu hoàng đế cũng phải là kẻ ngốc, từ lập chí phải trở thành minh quân như Nghiêu, Thuấn, nên những chuyện sát hại trung thần lương tướng đương nhiên thể làm. Nhưng giết, khẩu khí này lại khó có thể nuốt xuống, chẳng lẽ nếu lão già này cứ quỳ mãi ở đấy, quan ải Tĩnh Dương này rốt cuộc thể qua được hay sao? Chưa biết phải làm thế nào, bên cạnh có người câu khiến tiểu hoàng đế thức tỉnh: Có thể qua được Tĩnh Dương quan này hay , mấu chốt chính là ở đại nguyên soái chinh Nam Trần Khởi!





      Trong thành Dự Châu, Trần Khởi nhận được mật báo của tâm phúc, biết được Tiêu Thận quỳ ở quan ải cản trở thánh giá, kêu lên thất thanh: “Tiêu Thận hại ta rồi!”





      Trong phòng cũng người khác, chỉ có tâm phúc của Trần Khởi là phó tướng Khương Thành Dực đứng ở bên, nghe vậy nhịn được hỏi: “Tiêu Thận ngăn trở thánh giá có quan hệ gì đến nguyên soái đâu?”





      lát sau đó, khi cảm xúc của Trần Khởi bình tĩnh trở lại, liền cầm mật báo trong tay tiến đến gần ngọn nến rồi châm đốt, sau đó mới thản nhiên : “Tiêu Thận là do ta ra lệnh cho trấn giữ ở Tĩnh Dương quan, nay ông ta ngăn thánh giá ở quan ngoại, người đời là do ta bày mưu đặt kế. Ông ta lại rằng tướng ở ngoài xa trường chỉ nghe quân lệnh theo thánh mệnh, trong lòng Hoàng Thượng nghĩ ta như thế nào?”





      Nghe Trần Khởi , Khương Thành Dực cũng khỏi biến sắc mặt, chần chờ chút lại khuyên giải: “Ứng phó với Hoàng thượng ở nơi đó chắc cũng có vấn đề gì đâu. Nhớ ngày trước Hoàng thượng tận lực sắp xếp cho chúng ta, đem nửa binh lực giao vào tay nguyên soái, có thể thấy được là ngài đối với nguyên soái vô cùng tín nhiệm.”





      “Nếu như tin ta cần gì phải ngự giá thân chinh? Tĩnh Dương sớm bị phá, cửa ngõ vào Nam Hạ được mở ra, thiết kỵ của ta rong ruổi khắp vùng Giang Bắc. Thành Thái Hưng là vật trong bàn tay, đánh hạ nó hay chỉ là chuyện sớm muộn, có gì khác đâu. Nếu như nhất định phải đánh xuống Giang Nam, giờ phút này thời cơ lại chưa tới, Hoàng Thượng lúc này thân chinh, có thể làm chuyện gì?” mặt Trần Khởi lên nụ cười khổ, dừng lại chút rồi thở dài : “Hoàng Thượng chẳng qua là muốn mượn cơ hội này kiến lập hệ thống quân công mới mà thôi.”





      Khương Thành Dực nghe Trần Khởi mà cái hiểu cái , há miệng muốn hỏi, nhưng lại biết hỏi từ đâu. Trần Khởi thấy mặt ta vẫn mang vẻ khó hiểu, thở dài tiếng, lại giải thích : “Lần này chẳng qua Hoàng thượng muốn mượn cớ thân chinh để tạo thế cân bằng giữa các phe phái mâu thuẫn trong quân, rồi từ đó tái lập lại thế cân bằng giữa các phe phái trong triều, để tránh xảy ra trường hợp tướng lãnh cá biệt kiêu ngạo kể công, công cao lấn át cả chủ. tin ngươi cứ chờ xem, lần này hộ giá đến đây tất ít lão tướng danh môn. Người khác chưa đến, chỉ sợ Thường gia cũng phái người đến đây.”





      Khương Thành Dực lại khó hiểu hỏi: “ có Thường Ngọc Thanh rồi, lúc này Thường gia hà cớ gì còn phải phái thêm người khác nữa?”





      Trần Khởi cười nhạo tiếng, : “Việc này càng cho thấy Hoàng Thượng muốn có người lập công cao lấn át cả chủ, sau khi Thường Ngọc Thanh nổi danh là ‘Sát tướng’, cái tên này chỉ sợ cũng khiến Hoàng Thượng vui. Tâm tư của Hoàng Thượng, chúng ta đoán được, chẳng lẽ nhóm lão hồ ly của Thường gia lại đoán được? Thường Ngọc Thanh lần này vừa thất bại ở Ô Lan, nhưng ra lại chính là Tái ông mất ngựa(1), vừa hay tạo cho mấy lão hồ ly này cái cớ, nhân cơ hội rút ta về, thay bằng người mới chưa hề lập được quân công, rồi lại tiếp tục lập quân công, cuối cùng cũng vẫn là người của Thường gia, nhưng lại cần phải lo lắng Thường Ngọc Thanh trở thành mũi nhọn quá sắc dẫn tới nghi kỵ của Hoàng Thượng. Chờ thêm thời gian nữa, khi Thường Ngọc Thanh còn quá nổi bật, lúc ấy muốn tái nhậm chức, Thường gia chỉ cần đứng sau lưng đẩy phen là có thể được. Đây cũng là bọn họ bảo hộ cho con cháu của tướng môn có cả trăm năm truyền thống của mình.”





      “Chúng ta sao?” Khương Thành Dực nhịn được hỏi.





      Trần Khởi cười cười, giọng :“Chúng ta được, nền tảng của chúng ta quá bé, đứng vững được chúng ta phải lui xuống.” ta trầm mặc lát, khi ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy vẻ kiên nghị, cao giọng : “Chuẩn bị hai ngàn kỵ binh, theo ta tiến đến Tĩnh Dương nghênh đón thánh giá nhập quan!”





      Tháng tư về, hoa đào nở rộ khắp triền núi.





      Mấy ngày này, Từ Tĩnh thanh nhàn hiếm thấy, sau khi nửa vòng quân doanh, lại chắp tay sau lưng chậm rãi ra bên ngoài, khi đến trước triền núi, thấy sườn dốc thoai thoải có vài cây đào núi bắt đầu khai hoa rất đẹp, Từ Tĩnh nhất thời cao hứng đến đây, vô tình đến dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn cành hoa đào đến nhập thần.





      Tiểu thị vệ vẫn theo phía sau tưởng ông ta muốn ngắt mấy cành đào đem về cắm ở trong phòng, vội vàng tiến lên ân cần hỏi: “Tiên sinh, ngài xem cành này thế nào, ta cắt xuống cho ngài nhé.”





      Từ Tĩnh nghe vậy sửng sốt, chút thi hứng vừa mới nổi lên bị tiểu thị vệ dùng từ “Cắt” làm cho đứt vỡ tan tành, khỏi vuốt râu liếc mắt nhìn tiểu thị vệ, tức giận mắng câu: “Phàm phu!”





      Tiểu thị vệ bị Từ Tĩnh mắng chẳng hiểu gì, muốn hỏi lại, thấy Từ Tĩnh đột nhiên biến sắc mặt.





      “Hỏng rồi! Gió thu(2) lại tới nữa rồi!” Từ Tĩnh thấp giọng thầm, vừa vừa chạy lại nấp sau tán đào, nhưng thân cây đào núi kia chỉ bằng cái bát , lại thời kỳ nở hoa, sao có thể che lấp người được? Từ Tĩnh vòng qua cây đào được nửa vòng, cũng phát nơi này thể trốn, đành phải uốn mình như con mèo men theo sườn núi trốn , mới được vài bước, chợt nghe thấy tiếng A Mạch từ phía xa xa truyền tới:“Tiên sinh!”





      Từ Tĩnh giả bộ như nghe thấy, dưới chân ngược lại bước nhanh thêm chút nữa, nhưng ông ta sao nhanh được bằng A Mạch, chỉ trong chốc lát, thanh của A Mạch ở ngay sau lưng: “Tiên sinh, tiên sinh!”





      Từ Tĩnh bất đắc dĩ đành phải ngừng lại, quay người dựa vào gốc đào thở hồng hộc nhìn về phía A Mạch.





      Sắc mặt của A Mạch so với lần gặp trước có chút hồng nhuận, bởi vì chạy gấp, trán rịn mồ hôi, chỉ mỉm cười nhìn Từ Tĩnh, cười hỏi: “Tiên sinh là cao hứng, ở đây thưởng thức hoa đào sao?”



      —————

      Chú thích:

      1- Tái ông mất ngựa: Nghĩa đen: Tái ông thất mã là ông già ở vùng biên giới mất ngựa. Nghĩa bóng: họa, phúc xoay vần, khó biết trước được.

      Thành ngữ này xuất phát từ điển tích sau:” ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi con ngựa. hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.

      Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh : – Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.

      Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.

      Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão trước đây.

      Ông lão có vẻ gì vui mừng, : – Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy dẫn đến tai họa cho tôi.

      Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy . Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.

      Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, ngờ con ngựa tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.

      Ông lão thản nhiên : – Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.

      năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn lính, được sống sót ở gia đình.”

      Sau khi kể câu chuyện , sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. biến đổi ấy thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.

      Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.

      Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa đến; khi gặp điều họa cũng nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.

      2- Gió thu: Mùa thu là mùa bắt đầu của tàn lụi của thiên nhiên. Ở đây ám chỉ xuất của A Mạch khác gì xuất của gió thu giữa khung cảnh mùa xuân tươi đẹp mà Từ Tĩnh thưởng ngoạn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :