1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 52

      GIẢ







      Thôi Diễn nhịn được hỏi: “Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?”





      Thường Ngọc Thanh đến bên cạnh bàn cầm lấy tấm bản đồ địa hình quan sát rồi : “Chúng ta nên nóng nảy, truyền lệnh xuống dưới, tìm chỗ hạ trại, trước mắt cần xâm nhập vào trong núi.”





      Thôi Diễn ra ngoài phân phó bộ đội tìm nơi hạ trại, Khương Thành Dực giương mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, : “Bản đồ tay chúng ta gần như là đồ bỏ , cần phải phái thám tử thăm dò địa hình rồi vẽ lại tấm bản đồ mới, bằng chúng ta chẳng khác gì người mù.”





      Thường Ngọc Thanh gật gật đầu, : “Ngươi an bài , phái ít người thăm dò, rồi mau chóng đem bản đồ địa hình mới đến đây.”





      Khương Thành Dực đồng ý tiếng, rồi ra ngoài an bài công việc, đến cửa đại trướng lại dừng lại, có chút lo lắng quay người nhìn Thường Ngọc Thanh, do dự chút rồi hỏi: “Tướng quân, nguyên soái cho Chu tướng quân đánh hạ thành Thái Hưng còn chúng ta tiêu diệt quân Giang Bắc, xem tình thế trước mắt, thời gian liệu……”





      Thường Ngọc Thanh ngẩng đầu cười cười, hỏi ngược lại: “Thành Dực cảm thấy Chu tướng quân khi nào có thể hạ được thành Thái Hưng?”





      Khương Thành Dực khẽ run lên, bắt đầu cân nhắc xem Chu Chí Nhẫn tấn công thành Thái Hưng cụ thể cần bao nhiêu thời gian, đợi ta trả lời, lại nghe Thường Ngọc Thanh cười : “Ta đoán trong vòng từ hai đến ba năm, Chu tướng quân vẫn chưa hạ được thành Thái Hưng.”





      Thấy Khương Thành Dực lộ vẻ khó hiểu, Thường Ngọc Thanh khóe miệng khẽ nhếch lên, giải thích: “Thái Hưng là thành lớn nhất ở vùng Giang Bắc của Nam Hạ, thành cao hào sâu, điều này Thành Dực tận mắt thấy qua, chuyện đó sau hãy . Chỉ riêng việc thành Thái Hưng phía Nam dựa vào sông Uyển, sợ là Chu tướng quân ngày khó lòng luyện được thủy quân để cắt đứt đường thủy của Thái Hưng, cho nên thành Thái Hưng thể bị đánh hạ trong sớm chiều được.”





      “Thủy quân?”





      sai, có thủy quân, khi Chu tướng quân công thành lo lắng sau lưng thụ địch, tuy binh lực Giang Nam của Nam Hạ đều bị giữ chân ở Vân Tây, nhưng ai có thể cam đoan bọn họ điều động đến sông Uyển mà cứu Thái Hưng?” Thường Ngọc Thanh dừng chút, rồi tiếp: “Hơn nữa, thủ thành Thái Hưng là Vạn Lương, nếu có thể điều động ta tới Thái Hưng, ta đâu thể là loại người tầm thường. Công thành giống như vây thành, chỉ cần ta tự nguyện xông ra đối đầu nơi trận tuyến, nhất thời thành Thái Hưng sao có thể bị đánh hạ được.”





      Khương Thành Dực nghe ta có chút sững sờ, mấy vấn đề này ta phải chưa từng nghĩ tới, chẳng qua là chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa giống như Thường Ngọc Thanh, huống chi bọn họ năm trước chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn tấn công vây hãm biên quan Tĩnh Dương, mất người nào mà thu được thành Dự Châu, hành trình tiến đánh Nam Hạ là rất thuận lợi, thế cho nên ta nghĩ đánh hạ thành Thái Hưng cũng là chuyện vô cùng đơn giản.





      Nhưng tại nghe Thường Ngọc Thanh vậy, việc tấn công thành Thái Hưng phải là dễ dàng, mà hơn nữa lại vô cùng phiền toái. Đáng tiếc, tính Thường Ngọc Thanh thích tỉ mỉ, ta chỉ cười cười, trêu đùa: “Khó có dịp mà Thành Dực và A Diễn lại có chung ý tưởng nhỉ, cho rằng lĩnh hai vạn tinh binh là có thể phá tan cửa thành Thái Hưng, dùng mười vạn thiết kỵ có thể quét ngang Giang Bắc?”





      mặt Khương Thành Dực có chút thẹn thùng, khom mình hành lễ : “Đa tạ tướng quân chỉ điểm, Thành Dực thụ giáo.”





      Thường Ngọc Thanh khẽ nhướn mày, trong mắt lên tia giảo hoạt, khẽ cười : “Cho nên chúng ta cần sốt ruột, tiêu diệt nhất định phải tiêu diệt, nhưng cứ chậm rãi mà tiêu diệt là được rồi.”





      Khương Thành Dực ra khỏi trướng, trong đầu vẫn còn những nghi vấn về thành Thái Hưng, nếu thành Thái Hưng kiên cố như thế, vì sao lúc trước khi hai lộ đại quân vây khốn Thái Hưng, triều đình Nam Hạ lại thất kinh như thế, liền lập tức điều biên quân Tĩnh Dương hồi cứu Thái Hưng, nếu phải như vậy, biên quân Tĩnh Dương đâu thể dễ dàng bị đánh hạ? Những người trong triều đình Nam Hạ làm ăn cái kiểu gì biết? Sao có thể hạ quân lệnh điên cuồng như thế?





      lúc ta cảm thấy hồ đồ, vừa lúc chạm mặt Thôi Diễn an bài quân lính hạ trại trở về, Thôi Diễn phen giữ chặt ta, hưng phấn mà chỉ vào đỉnh núi xa xa : “Lão Khương, ngươi nhìn kìa!”





      Khương Thành Dực nhìn theo hướng Thôi Diễn chỉ, ta nhận ra ngọn núi đó, ở bản đồ từng thể hiệu, tên là Ủng Thúy Sơn. gian núi được bao phủ bởi khu rừng rộng lớn, biết vì sao mà bốn mùa trong năm đều xanh biếc, chính vì vậy mà có tên là Ủng Thúy(1).





      Thôi Diễn ở bên cạnh : “Ngươi nhìn kỹ xem, bên trong khu rừng kia nhất định có người.”





      Khương Thành Dực nheo mắt nhìn, quả nhiên thấy phía bên kia rừng hình như có chim chóc thỉnh thoảng bị hoảng sợ mà bay lên, lượn vòng vòng quanh cánh rừng. “Là phục binh?” Khương Thành Dực hỏi theo bản năng.





      Thôi Diễn đắc ý cười cười, : “Bọn mọi rợ Nam Hạ định mai phục ở bên kia, lẽ là muốn đợi đến đêm tập kích chúng ta sao, hắc hắc, cuối cùng cũng có cái để chơi đùa rồi. Chờ trời tối ta liền dẫn người lẳng lặng qua đó, đùa giỡn với chúng phen.”





      Khương Thành Dực lớn tuổi hơn, nên dù sao cũng chín chắn hơn chút, : “Đường núi ngựa chạy kiệt sức, nhìn gần, nhưng thực ra cũng cách nơi này ít nhất phải mấy canh giờ đường, ngươi đừng hành động lung tung, hỏi qua tướng quân trước rồi sau.”





      Thôi Diễn mặc dù gật gật đầu, nhưng biểu tình mặt lại cho là đúng, ánh mắt vẫn rời khỏi Ủng Thúy Sơn. Thôi Diễn sai, trong núi Ủng Thúy quả nhiên là có người.





      A Mạch dùng sức đạp chân lên thân cây, ngẩng đầu nhìn chim chóc cây hoảng sợ bay , sau đó tiếp tục xoay người đạp vào thân cây khác. Ở bên kia, Vương Thất cũng dẫn người tiến lại, cợt nhả hỏi: “A Mạch đại nhân, chúng ta làm loạn đến khi nào?”





      A Mạch nhìn ta cái, nhịn được cười mắng: “Cái rắm! Đừng gọi ta là A Mạch đại nhân, hoặc là A Mạch, hoặc là đại nhân, sao đến đây lại thành A Mạch đại nhân!”





      Vương Thất hắc hắc cười gượng hai tiếng, cẩn thận liếc mắt nhìn binh lính bên cạnh, ghé sát vào A Mạch thấp giọng hỏi: “A Mạch, ngươi chúng ta ở đây đạp cây có tác dụng sao? Thát tử có mắc mưu ?”





      A Mạch có chút cà nhắc, rướn người lên định nhìn ra xa, nhưng khu rừng này rất rập rạp, che khuất tầm của nàng, lại che khuất cả doanh trại của Bắc Mạc sườn núi xa xa.





      “Ai mà biết được,” A Mạch thấp giọng đáp,“Nếu đại nhân cho chúng ta làm như vậy, tất nhiên là có cái lý của ta, việc này lại mất sức, cũng nên thử làm để dẫn dắt thát tử đến nơi mà huynh đệ ta bố trí sẵn” Nàng liếc mắt nhìn người vừa được thăng làm Ngũ trưởng, Vương Thất, lại dùng sức đạp lên mấy thân cây bên cạnh, thấp giọng cười : “Coi như là luyện quyền cước.”





      Vương Thất theo “Ừ” tiếng, xoay người cười hì hì luyện chân.





      Sau khi Thường Ngọc Thanh tiến vào dãy Ô Lan, Lục Cương liền đưa thất doanh từ núi Tây Trạch vào bên trong khu vực núi rừng rập rạp này. Hôm nay, A Mạch dựa theo phân phó của ta, dẫn người lại đây giả có phục binh. Có phục binh, tất nhiên phải có dấu hiệu, binh pháp Tôn Tử viết: Nơi nào có chim bay tán loạn, là nơi có phục binh.





      A Mạch thầm nghĩ Lục Cương đúng là hổ xuất thân binh nghiệp, binh pháp thuộc làu làu, chỉ có điều là sử dụng binh pháp theo cách như vậy, e rằng quá cứng nhắc. Nếu làm xiếc loại này có thể lừa được Thường Ngọc Thanh, quá bằng coi Thường Ngọc Thanh chẳng khác gì mớ rau cải.





      Bất quá, nếu trưởng quan phân phó phải làm như vậy, nàng tất nhiên thể phản đối, nghĩ dù sao cũng chẳng có hại gì, cùng lắm chỉ uổng phí chút khí lực mà thôi, cho nên, A Mạch nhận được quân lệnh của Lục Cương, liền vui vẻ tới đây. Hơn nữa, A Mạch vốn cũng muốn nhân thể luyện tập cho binh lính của mình, có thể chạy bộ, luyện cước lực, luôn luôn là chuyện tốt.





      Vì có A Mạch làm “Tấm gương cho binh sĩ”, nên các binh sĩ đội bốn của thất doanh quân Giang Bắc đồng tâm hiệp lực làm công tác “Đạp cây” với khí thế ngất trời. chỉ binh lính trong đội lý, mà ngay cả thân binh của A Mạch cũng . Bởi vì khi được thăng lên làm Đội trưởng, A Mạch cũng danh chính ngôn thuận có thân binh, ngoại trừ mấy thân binh do Lý Thiếu Hướng lưu lại, A Mạch chỉ dẫn theo Trương Nhị Đản đến đây, chẳng qua nàng thích sai sử thân binh, cho dù có việc phần lớn phân phó Trương Nhị Đản làm. Cứ như vậy, thân binh của nàng cơ bản là có việc gì làm, thấy vậy, A Mạch liền đem đội thân binh vốn chỉ có nhiệm vụ là phục vụ riêng mình đổi thành ngũ cảnh vệ thông tin phục vụ cả đội, tuy rằng vẫn là biên chế thân binh, nhưng quá trình sử dụng lại có cải biến lớn.





      Rất lâu về sau này, khi mọi người nhắc tới ngũ cảnh vệ thông tin của Mạch soái, cũng khỏi liên hệ với doanh cảnh vệ thông tin của Tĩnh quốc công, mọi người đều cho rằng Mạch soái khi vẫn còn là đội trưởng nho rất có phong thái của Tĩnh quốc công. Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này, tạm thời đề cập tới.





      A Mạch lại đạp thân cây khác, cảm thấy cố hết sức, liền ngồi xuống đất. Trương Nhị Đản thấy A Mạch ngồi xuống, vội vàng đem bầu nước đến cho A Mạch, rồi ngồi xổm bên quan sát. A Mạch nhận lấy bầu nước uống mấy ngụm, thấy Trương Nhị Đản còn ngồi bên cạnh nhìn mình chăm chú, cố ý đanh mặt lại, đem bầu nước trả lại cho ta, hỏi: “Nhị Đản, ngươi chúng ta tham gia vào quân ngũ cái gì là quan trọng nhất?”





      Trương Nhị Đản bị hỏi liền sửng sốt, cân nhắc lát, rồi vỗ vỗ đại đao bên hông, trả lời: “Đại đao! Tham gia quân ngũ nếu có đao, gọi quân nhân nữa!”





      A Mạch mím miệng, gật gật đầu: “ cũng sai, nhưng cũng chưa phải là cái quan trọng nhất.”





      Trương Nhị Đản mê hoặc, nhịn được hỏi: “Vậy cái gì là quan trọng nhất?”





      A Mạch nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ lên hai chân của mình, cười : “Tất nhiên là hai cái chân.”





      Ngũ quan Trương Nhị Đản trông khác gì khối thuốc tễ(2), khuôn mặt ngăm đen tràn đầy vẻ hoang mang: “Vì sao?”





      A Mạch trừng mắt nhìn, nghiêm trang : “Thắng, chúng ta dùng nó để truy đuổi thát tử, đuổi kịp mới có khả năng giết địch; thua, thát tử đuổi chúng ta chạy, chúng ta chỉ có chạy nhanh mới có khả năng bảo toàn tính mạng. Ngươi xem có phải hai chân của chúng ta là cái quan trọng nhất hay ?”





      Trương Nhị Đản nghe nàng giảng giải ngẩn ra, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện dù đơn giản đến đâu theo miệng nàng đều thành đạo lý, vì thế ánh mắt nhìn A Mạch khỏi lại tăng thêm hai phần kính nể, nhịn được cũng hỏi nàng câu mà Vương Thất từng hỏi: “Ngũ trưởng, ngươi thát tử bị chúng ta dẫn dụ đến đây sao?”





      Lúc này, A Mạch gì, chỉ khẽ cười, nhàng mà lắc đầu.





      !” trong quân trướng Bắc Mạc, Thường Ngọc Thanh nhìn lướt đỉnh núi Ủng Thúy Sơn xa xa, quay lại đầu phân phó Thôi Diễn : “Ngươi thành thành tăng mạnh phòng ngừa trong doanh, tăng cường ngoại tham3 cùng ngoại phụ4, bọn mọi rợ Nam Hạ thích nhào lộn cứ để cho chúng nhào lộn, ngoại trừ bộ phận phụ trách cảnh giới, còn lại mọi người cứ việc ngủ cho ngon giấc.”





      “Bọn mọi rợ Nam Hạ đêm nay mà tập kích phải làm thế nào?” Thôi Diễn hỏi.





      “Đội quân cảnh giới để làm gì?” Thường Ngọc Thanh hỏi, ta cười khẽ liếc nhìn Thôi Diễn: “Bất quá ta đoán bọn mọi rợ Nam Hạ tối nay đến đánh lén đâu, bọn họ còn biết nấp ở nơi nào chờ chúng ta tập kích trong đêm nay mà!”–





      —————————-

      Chú thích:

      1- Ủng Thúy: tươi tốt, xanh tươi

      2- Thuốc tễ: là thuốc Bắc thành hoàn, có màu đen.

      3- Ngoại tham: Bố trí người canh gác bốn phía quanh doanh trong phạm vi 10 dặm, đề phòng cảnh giác, phòng ngừa có biến phải lập tức báo tin (chú thích của tác giả);

      4- Ngoại phụ: Bố trí 3 đến 5 người 1 tổ, ban đêm “cho quân trước hoặc nấp hai bên sườn, cứ 3 đến 5 dặm lại bố trí tổ ở những nơi hiểm yếu” mang theo trống trận, chỉ phụ trách việc quan sát tình hình địch quân, mà còn nhận biết khi có địch “xâm phạm đại doanh”, có nhiệm vụ “khua trống lớn”, dùng để kích động tâm lý chiến đấu. (chú thích của tác giả)

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 53

      LỘNG KẾ







      Thôi Diễn vẫn nửa tin nửa ngờ, Thường Ngọc Thanh thêm nữa, xoay người trở về đại trướng. Lúc này, Khương Thành Dực nhoài người ra bàn, tiến hành tham chiếu, sửa chữa, chỉnh lý lại bản đồ sa bàn địa hình, thấy Thường Ngọc Thanh từ bên ngoài tiến vào, khỏi ngẩng đầu hỏi: “ cần phái người xem sao, tướng quân?”





      Thường Ngọc Thanh , đến trước sa bàn, nhìn dấu hiệu Ủng Thúy Sơn sa bàn đến ngây người. Sa bàn này là do Tĩnh quốc công Nam Hạ sáng chế ra và sử dụng đầu tiên, tiếp đó được lưu truyền trong chiến tranh, tướng lãnh các quốc gia liếc mắt cái liền nhìn ra tác dụng kỳ diệu của nó, sau liền được tướng lãnh bốn nước sử dụng rộng rãi.





      “Ở trong này.” Thường Ngọc Thanh đưa ngón tay thon dài dọc theo chân núi Ủng Thúy Sơn, đến vùng lân cận của hang núi dừng lại chỉ xuống dưới, : “Phục binh hẳn là ở trong này.”





      Khương Thành Dực đưa mắt nhìn theo vị trí mà Thường Ngọc Thanh chỉ, lại ngẩng đầu nhìn Thường Ngọc Thanh, đuôi lông mày tự giác mà nhíu lại.





      Thường Ngọc Thanh nở nụ cười, để ý đến kinh ngạc của Khương Thành Dực, xoay người đến án thư liền ngồi xuống, tiện tay cầm quyển sách lật ra xem. Khương Thành Dực cảm thấy kỳ quái, đột nhiên nghe thấy Thường Ngọc Thanh giống như tùy ý hỏi: “Thành Dực cảm thấy chúng ta nên hay nên tung cái lưới lớn về phía bọn chúng?”





      Khương Thành Dực mím môi cân nhắc lát, : “Quân ta quen thuộc địa hình nơi này, hơn nữa đường núi vừa lại có nhiều cải biến, nên đánh đêm đối với chúng ta ràng là rất bất lợi.”





      Thường Ngọc Thanh rời mắt khỏi quyển sách, chỉ nhàng gật đầu: “ sai, vậy cứ để cho bọn mọi rợ Nam Hạ ngồi xổm cả đêm trước rồi sau.”





      Khương Thành Dực ừm tiếng, đợi lát thấy Thường Ngọc Thanh phân phó gì, lại cúi đầu nhìn sa bàn nghĩ ngợi.





      Thường Ngọc Thanh yên lặng đọc sách, khóe miệng đột nhiên lại khẽ mỉm cười, gọi thân binh kêu Thôi Diễn tiến vào, phân phó : “Đêm nay ngươi cần phải tuần trong doanh, cứ ngủ cho ngon giấc, giờ dần ngày mai đến đây gặp ta.”





      Thôi Diễn nghe Thường Ngọc Thanh hiểu ra làm sao, nhịn được gãi gãi đầu, hỏi: “Đại ca, chuyện gì vậy?”





      Thường Ngọc Thanh trầm giọng, lạnh lùng nghiêm mặt : “ nên hỏi nhiều như vậy, bảo ngươi đến cứ đến là được rồi.”





      Thôi Diễn thấy khuôn mặt ta lộ vẻ hờn giận, nên dám hỏi nhiều, chỉ dùng khóe mắt lướt sang nhìn Khương Thành Dực, thấy ta cũng lộ vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thường Ngọc Thanh, nhất thời trong lòng có chút cân bằng trở lại, thầm nghĩ, hóa ra chỉ mình ta thấy hồ đồ.





      Đuổi Thôi Diễn , Thường Ngọc Thanh lại cho người các doanh truyền lệnh, phân phó giờ dần sáng mai nấu cơm, sau khi ăn cơm xong các doanh chuẩn bị đợi lệnh. Khương Thành Dực lại càng thấy khó hiểu, biết ta định làm gì, nếu cứ chậm rãi tiêu diệt, vội xuất chinh, vậy việc gì phải nấu cơm sớm như vậy?





      chỉ riêng Khương Thành Dực cảm thấy khó hiểu, mà ngày cả quan doanh thứ bẩy của quân Giang Bắc trong sơn cốc tại Ủng Thúy Sơn cũng có chút hồ đồ, vì sao thấy thát tử có phản ứng gì vậy nhỉ? thế nào cũng phải phái người đến đây xem xét mới phải chứ, sao trời tối rồi, mà ngay cả bóng dáng người cũng chẳng thấy đâu?





      Hắc Diện sớm còn kiên nhẫn, vài lần muốn mang binh tập kích quân Bắc Mạc ngay trong đêm đó, nhưng đều bị Lục Cương kiên quyết ngăn lại, đành phải thở phì phì ngồi cỏ, trừng mắt đôi trâu đầy khó chịu.





      Chờ suốt đêm, nhiều người trở nên nóng nảy, sốt ruột, có vài người khóe miệng mỉm cười như thể tính kế gì đó, lại có người dựa vào thân cây đại thụ ngủ say sưa, ví dụ như… A Mạch.





      Vẫn đợi tiếp cho sang đến ngày thứ hai, khi mặt trời lên cao quá nửa người, đám người Lục Cương lúc này rốt cục mới hết hy vọng, mang theo cái bụng đói lép kẹp réo ùng ục từ trong sơn cốc ra. A Mạch chờ ở chân núi Ủng Thúy Sơn, thấy Lục Cương dẫn đội ngũ đến, liền gọi người mang đồ ăn chuẩn bị bày lên bàn.





      Lục Cương oán hận cắn miếng bánh, vừa nuốt được hai miếng đột nhiên dừng lại, hỏi A Mạch: “Ngươi xem thát tử có ý gì? Lúc trời tờ mờ sáng, trinh sát hồi báo là trong doanh thát tử bắt đầu nấu cơm từ giờ dần, nhưng lão tử đợi bọn chúng đến sáng bảnh mắt mà vẫn thấy có động tĩnh gì, lại thấy bọn họ nhổ trại, đây là thát tử định đùa giỡn kiểu gì vậy? có việc gì sao sớm thế ăn cơm?”





      Cặp lông mày thanh tú của A Mạch hơi cau lại, thấp giọng lặp lại lời Lục Cương vừa : “Giờ dần nấu cơm, cũng thấy nhổ trại?”





      Lục Cương gật gật đầu, nhìn chằm chằm A Mạch có chút chờ mong.





      A Mạch mặt mày càng nhăn hơn, ngón trỏ của bàn tay phải vô thức khẽ gõ lên đầu gối, đột nhiên giương mắt hỏi Lục Cương: “Trinh sát hồi báo lần gần đây nhất là khi nào?”





      “Giờ Thìn canh ba.” Lục Cương hồi đáp.





      A Mạch ngửa mặt nghiêm trang nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây, ước lượng thời gian: “ tại qua buổi trưa, như vậy đại nhân quá hai cái canh giờ nhận được hồi báo của trinh sát.” Nàng đột nhiên biến sắc: “Đại nhân chưa nhận được hồi báo của trinh sát sao?”





      Trong lòng Lục Cương cũng cả kinh, liền gọi sĩ quan phụ trách việc này đứng cách đó xa chạy đến, vừa hỏi mới biết được còn có mấy tổ trinh sát vẫn chưa trở về, theo lý thuyết phải có trinh sát liên tục hồi báo về tình hình quân doanh Bắc Mạc, nhưng biết vì sao, những tổ thám báp này như biến mất giữa trung. Lục Cương nghe xong sắc mặt đại biến, lập tức đứng bật dậy chạy , ta mặc dù thô lỗ, nhưng dù sao cũng cầm quân nhiều năm, biết khi tuyến trinh sát bị cắt đứt, chắc chắn là do đụng phải thát tử.





      “Đại nhân!” A Mạch ở phía sau ta thấp giọng gọi tiếng, trầm giọng : “Đường núi khó , nhất định trì hoãn được khoảng thời gian, đại nhân cần phải phát hỏa.” A Mạch xong, ánh mắt lại nhàng mà liếc nhìn bốn phía xung quanh. Lục Cương lập tức liền hiểu được, đè nén tâm lý khủng hoảng lúc đầu, ngồi xuống khôi phục lại vẻ bình tĩnh như có việc gì xảy ra, hạ giọng hỏi A Mạch: “Ngươi xem nên làm như thế nào bây giờ?”





      A Mạch suy nghĩ chút, : “Thát tử biết Ủng Thúy Sơn có biểu khác thường, thể có phản ứng.”





      Lục Cương gật gật đầu: “ sai, trinh sát biến mất rất có khả năng là bị thát tử bắt được, thát tử có lẽ biết kế sách của chúng ta rồi.”





      A Mạch thầm nghĩ phải là có lẽ, mà là chắc chắn biết rồi. Cứ giả làm phục binh như vậy, Thường Ngọc Thanh sao có thể mắc mưu! Song lúc này phải lúc ra những chuyện như thế này, nên nàng chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Nơi này thể ở lâu.”





      Nàng vừa dứt lời Lục Cương lập tức đứng lên, lại bị A Mạch kéo lại: “A Mạch cảm thấy đại nhân trước hết cần phải ổn định quân tâm, thát tử người đông thế mạnh, chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh xấu, ngàn vạn lần thể để rối loạn trận tuyến.” Lục Cương cúi đầu liếc mắt nhìn A Mạch, gật đầu.





      Lập tức, Lục Cương phân phó thuộc hạ tập hợp đội ngũ, A Mạch theo phía sau. Lục Cương cùng mấy quan quân thương nghị lát, liền quyết định đưa đội ngũ theo hướng Sơn Nam, tính theo cánh tả của quân Bắc Mạc để tìm kiếm cơ hội. A Mạch thêm nữa, mang binh lính trước. Bởi vì phần lớn quân sĩ ngồi canh gác ở trong sơn cốc suốt đêm, còn chưa kịp nghỉ ngơi, cả đoàn quân nhất thời đều có chút biểu hiển mỏi mệt, ngược lại, đội bốn của A Mạch cả đêm qua đều được nghỉ ngơi nên sức lực đều được hồi phục.





      Đoàn quân theo hướng Nam qua hai đỉnh núi, mới vừa đến chỗ có địa thế thoáng đãng, bằng phẳng, Lục Cương ngay lập tức hạ lệnh cho quân sĩ dừng lại nghỉ ngơi, đột nhiên thấy quân kỳ Bắc Mạc dựng thẳng lên sườn núi phía trước, trong đám cỏ cỏ hoang cao đến thắt lưng nhất tề xoàn xoạt lên hàng ngàn quân Bắc Mạc, đám người Lục Cương nhất thời chết sững lại.





      Từ giữa hàng ngũ Bắc Mạc tách ra hai bên, viên tiểu tướng mặc hắc bào, cùng lắm chỉ mười bảy, mười tám tuổi, tay cầm trường đao, thân hình cao ngất ngồi chiến mã, từ từ chậm rãi tiến lên phía trước trận.





      ———— phân cách tuyến ———-







      Lúc này A Mạch ở giữa đội hình hành quân, xa xa nhìn đến phía trước đột nhiên thấy xuất toàn mũ giáp của quân Bắc Mạc, khỏi cả kinh, lại nhìn thấy viên tiểu tướng Bắc Mạc đứng trước trận, trong lòng lại rùng mình. Là Thôi Diễn! Đó là Thôi Diễn! Tuy rằng ở thành Dự Châu chỉ gặp qua vài lần, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt cái liền nhận ra người đó chính là Thôi Diễn.





      Thôi Diễn chỉ là cháu ngoại của danh tướng Bắc Mạc Chu Chí Nhẫn, lại là tiểu công tử của quốc công Bắc Mạc, chỉ riêng về xuất thân của ta thôi, cũng đủ khiến cho Thường Ngọc Thanh tuyệt đối thể để cho ta dễ dàng mạo hiểm. Nếu ta có thể xuất ở nơi này, vậy Thường Ngọc Thanh chắc chắn tính toán chu toàn hết cả rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng A Mạch khỏi cảm thấy vô cùng hoảng sợ.





      Phía trước, Lục Cương vội vàng điều binh bày trận, nhưng Thôi Diễn làm sao lại cho ta thời gian mà bày trận, liền lập tức vung tay lên, binh lính Bắc Mạc liền tràn tới. Nhất thời, tiếng kêu rung động trời đất vang lên, quân Bắc Mạc xung phong xông tới, bên này quân Giang Bắc hốt hoảng ứng chiến, chỉ vừa tiếp chiến rơi vào thế hạ phong.





      Người ngựa hai bên lao vào nhau hỗn chiến, đao tên bốn phía, máu thịt như mưa. Lục Cương vung kiếm chém ngã tên lính Bắc Mạc vừa vọt tới trước mặt, gầm lên trong cổ họng quát thân binh đứng bên cạnh: “Con mẹ nó, đứng bảo hộ xung quanh lão tử làm gì? Lão tử cần các ngươi phải bảo vệ! Đội ba chắn phía trước, còn lại kêu Hắc Diện rút lui lên núi!”





      Có thân binh quay lại truyền lệnh, những thân binh còn lại vẫn bảo hộ xung quanh Lục Cương. Hắc Diện làm sao đồng ý rút lui, vung đại đao che phía trước, mình cùng năm sáu binh lính Bắc Mạc quấn lấy nhau, mặc dù dũng mãnh, nhưng cũng rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.





      Cảnh tượng như vậy đập vào trong mắt A Mạch có chút quen thuộc, dường như giống với chiến trường tại Dã Lang Câu. A Mạch cắn răng dẫn người xung phong liều chết xông lên trước trận, đem Lục Cương từ trong vòng vây của binh lính Bắc Mạc đoạt ra. Thân binh bên người Lục Cương chết quá nửa, chính ta cũng chém giết đến đỏ quạch cả mắt rồi, nhìn thấy A Mạch tức giận mắng: “Hỗn đản, con mẹ nó, ngươi phải là đội bốn đội sao? Cho các ngươi rút lui lên núi trước!”





      A Mạch nâng đao ngăn trước mặt, thuận thế chém binh lính Bắc Mạc vừa nhào tới, cũng để ý tới mắng chửi đầy tức giận của Lục Cương, chỉ hướng về phía Vương Thất hô lớn: “Mang đại nhân !”. Vương Thất gật đầu, phất tay gọi hai binh sĩ bảo hộ Lục Cương. Đám người A Mạch lùi từng bước , khi ngang qua đội trưởng đội hai, Dương Mặc, liền thay ta cản được đao chém tới, nàng liền la lớn: “Mang theo người rút lui lên núi!”





      Mặt và cổ Dương Mặc đầy máu, ánh mắt vằn đỏ lớn tiếng mắng: “Cút! Tiểu bạch kiểm nhà ngươi sợ chết tự mình cút , lão tử là đội trưởng đội hai, đại nhân phân phó nhất định phải che chắn ở nơi này!”





      Bên Bắc Mạc, binh lính càng đánh càng dũng mãnh, càng lúc càng tràn sang nhiều hơn, tạo thành thế bao vây đối với quân Giang Bắc, Trương Nhị Đản vẫn theo bên cạnh A Mạch, lúc này lại bị binh lính Bắc Mạc vây ở bên. Ngược lại, Dương Mặc cùng A Mạch cũng bị bảy, tám binh lính Bắc Mạc vây cùng chỗ, khiến cho hai người thể lưng tựa lưng vào nhau để hỗ trợ chém giết địch binh bốn phía.





      “Con mẹ nó, trước mắt hết hy vọng rồi!” A Mạch nhịn được mắng: “Người phía sau rút lui hết! Các ngươi có tiếp tục ở nơi này cũng chỉ chết uổng phí mà thôi!”





      Dương Mặc lại chém ngã địch binh, trong lòng sinh ra loại tâm lý hào hùng, cười ha ha : “Đồ tiểu bạch kiểm như ngươi biết cái gì, đại trượng phu có thể chết trận sa trường, đó là vinh quang!”





      “Vinh quang cái rắm!” A Mạch tức giận mắng, cánh tay của nàng đau nhức, tốc độ vung đao ràng chậm lại, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị thát tử vây chết ở chỗ này, nàng cắn răng bổ đao về phía trước tạo thành khoảng trống trong vòng vây, hướng về phía Dương Mặc kêu lên: “Ngươi nếu còn muốn báo thù cho trưởng quan thành ma kia theo ta, đừng bỏ tính mạng lại nơi này!” xong cũng chờ Dương Mặc trả lời, gọi Trương Nhị Đản tiếng, xung phong dẫn đầu xông ra theo khoảng trống, liều chết mà qua.





      Dương Mặc sửng sốt, cắn chặt răng, theo sau A Mạch chém giết chạy ra ngoài. Ba người rất nhanh liền hợp thành với quân Giang Bắc. Khi rút lui lên núi thoải mái hơn rất nhiều, may là binh lính Bắc Mạc cũng đuổi cùng giết tận, xem ra chỉ muốn nhử quân Giang Bắc.





      người A Mạch dính đầy máu, may là chỉ có vết thương cánh tay song cũng sâu, nàng cố băng bó, chỉ mang người đuổi theo đại quân rút lui lên núi. Mãi đến khi vượt qua đỉnh núi, tiếng hò hét phía sau mới dần dần biến mất.





      Lục Cương thu thập tàn quân chờ ở nơi đó, đội ngũ tổn hại gần nửa, đến bây giờ cũng chỉ còn lại khoảng bảy, tám trăm người, bộ dạng lúc này đây vô cùng thê thảm. Lục Cương thấy A Mạch cùng ba, bốn chục người trở về, sắc mặt càng thêm trầm, vung kiếm chém mạnh nhát mặt đất phát tiết, rồi quay người vung quyền đấm liên tiếp lên thân cây. Quan quân bên cạnh vội vàng tiến lên khuyên can, những thứ đại loại như “núi xanh còn đó, sợ gì có củi đun”. Chỉ riêng A Mạch tiến đến gần, chỉ đứng ở bên nhìn những hành động của ta bằng ánh mắt lạnh lùng, sau lại quay người nhìn đỉnh núi phía sau đến ngây ngốc.





      Sắc trời dần tối, đỉnh núi bên kia vô cùng tĩnh lặng, hoàn toàn thể tưởng tượng được rằng nơi đó vừa diễn ra trận chiến đẫm máu, mấy trăm tính mạng con người để lại nơi đó. Đội bốn của A Mạch cũng chết ít, Vương Thất tới, đau đớn ngây người thấp giọng với A Mạch, rằng trong ngũ cũng có huynh đệ hy sinh.





      Trong lòng A Mạch đột nhiên nảy sinh cỗ bi thương khôn kể, phải chỉ vì huynh đệ kia chết , mà phần nhiều là vì những người trong thất doanh. Chỉ dùng quân số của doanh, sao có thể đối đầu với đại quân của Thường Ngọc Thanh, hơn nữa đó đâu chỉ là Thôi Diễn, mà đó là kỳ tài quân Bắc Mạc, “Sát tướng” vang danh bốn nước, Thường Ngọc Thanh!





      có chỉ huy, có điều hành, có trù tính cùng an bài…… Nhóm người bọn họ chẳng qua là nhóm quân Giang Bắc bị Thương Dịch Chi vứt bỏ, bị Từ Tĩnh dùng để làm mồi dẫn dụ quân Bắc Mạc mà thôi.





      Bên kia có quan quân đề nghị Lục Cương rút lui trở về, phía trước có phục binh, nên cũng chỉ có thể rút lui trở về mà thôi. A Mạch trấn định lại tinh thần, đến bên cạnh Lục Cương thấp giọng : “Đại nhân, có thể ra đây chuyện chút được ?”





      Lục Cương nghi hoặc nhìn A Mạch, nhưng vẫn theo nàng rời đám người bước vài bước.





      A Mạch thấp giọng hỏi: “Đại nhân muốn rút lui trở về sao?”





      Lục Cương gật đầu.





      A Mạch trầm giọng : “Chúng ta thể quay về! Phục binh truy đuổi, điều đó chứng tỏ rằng Thường Ngọc Thanh còn có chiêu tiếp theo chờ chúng ta, tên tướng quân của thát tử vừa rồi tên là Thôi Diễn, có thân phận tôn quý, Thường Ngọc Thanh nếu dám để cho ta đến ngăn đón chúng ta, có khả năng lừa chúng ta sau khi lọt vào phục kích quay trở về, chuyện vừa rồi sợ rằng chỉ là hư chiêu mà thôi, điều đáng sợ hơn còn ở bên kia chờ chúng ta.”





      Ánh mắt Lục Cương nhìn A Mạch chằm chằm, hỏi: “Ngươi có thể chắc chắn?”





      A Mạch cười khổ chút, lắc lắc đầu, : “ thể, bởi vì đối phương là Thường Ngọc Thanh, ta thể chắc chắn.”





      Lục Cương trầm mặc lát, hỏi: “Vậy ngươi chúng ta bước tiếp theo nên làm như thế nào?”





      A Mạch yên lặng nhìn Lục Cương lát, đột nhiên : “Đại nhân, có lời này A Mạch chỉ lần ở đây, đại nhân nếu có thể nghe được hãy để lọt vào tai, nếu thể, coi như A Mạch chưa từng qua những lời này.”





      Lục Cương : “Có cái gì cần ngươi cứ thẳng ra.”





      A Mạch hít sâu hơi, : “Khi chúng ta từ quân bộ trở về, quân sư từng cho đại nhân cẩm nang diệu kế, chỉ là binh bất yếm trá, đại nhân từng nghĩ tới quân sư cấp cho doanh của ngài cẩm nàng này là sai lầm ?” Thấy Lục Cương trầm mặc , A Mạch lại tiếp: “Ta nghĩ đại nhân cũng đoán được tuyệt thể có chuyện như vậy. Nếu hơn hai mươi doanh của quân Giang Bắc chúng ta đều sẵn sàng ứng chiến, trận này cũng cần đánh, mà chờ thát tử tới rồi tiến hành thu thập bọn chúng là tốt rồi, tướng quân và quân sư tuyệt đối phạm phải sai lầm như thế.”





      Sắc mặt Lục Cương rốt cục thay đổi, A Mạch cười cười, : “Đại nhân, ra chúng ta là mồi câu, mồi câu mà tướng quân cùng quân sư vứt cho thát tử, ràng là mồi câu, mà lại cứ quay cuồng giãy dụa, bởi vì tự bản thân mình hề biết, cho nên mới càng thêm chân , cho nên mới có thể dẫn dụ thát tử mắc câu. hướng Bắc, cái chờ chúng ta tất nhiên cũng là phục binh của Thường Ngọc Thanh, cho nên chúng ta chỉ có thể tiếp tục hướng Nam. Thôi Diễn thấy chúng ta đào tẩu, tất nhiên thiếu đề phòng chuẩn bị, tại trời tối, chỉ cần chúng ta tắt đuốc, lẳng lặng tiếng động đánh vào phía sau của ta, có thể đâm cho ta thương chí tử.”





      Lục Cương tán thành gật đầu: “ sai.”





      A Mạch đưa mắt nhìn đội ngũ có chút tán loạn đứng cách đó xa, lại quay lại nhìn Lục Cương, hỏi: “Nhưng, đại nhân, sau đó sao? Xét binh lực của chúng ta tại đương nhiên có khả năng giết sạch đội quân của Thôi Diễn, trước sau đều là thát tử Bắc Mạc, di chuyển qua khe núi kia chúng ta cũng chỉ còn lại hai lựa chọn, hoặc là hướng đông, hoặc là hướng tây, hướng đông là quân doanh của đại quân Bắc Mạc, nhìn như tử địa nhưng ra lại chính là sinh lộ, chỉ cần có thể thừa dịp bóng đêm, thần biết quỷ hay mà qua, chúng ta có thể thoát khỏi; mà theo hướng tây sâu vào dãy núi Ô Lan……”





      A Mạch đến đây đột nhiên ngừng lại, nhìn Lục Cương mà nhàng nở nụ cười.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 54

      QUÂN NHÂN







      Lục Cương ngốc, mặc dù A Mạch chưa xong, nhưng ta cũng hiểu được ý tứ trong lời của nàng. Theo hướng Tây, là sâu vào trong dãy núi Ô Lan, cũng là hướng mà tướng quân cùng quân sư muỗn dẫn dụ thát tử đến. ta quay đầu nhìn về phía nhóm binh lính xa xa, hoặc ngồi, hoặc nằm, trong mắt dần dần phủ kín tầng bi tráng, con đường bị đuổi giết đó, số binh sĩ này còn có thể sống sót được bao nhiêu? Lục Cương quay đầu nhìn A Mạch, kiên định : “Chúng ta hướng Tây!”





      “Đại nhân!” A Mạch kinh hãi kêu lên thất thanh, mặt rốt cuộc dấu được kinh ngạc.





      khuôn mặt thô ráp của Lục Cương lộ ra chút ý cười, ràng từng chữ: “A Mạch, chúng ta là quân nhân.”





      “Nhưng…”





      có nhưng!” Lục Cương cắt ngang lời A Mạch, : “Chỉ cần là quân nhân, lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng hy sinh thân mình vì đất nước, quân Giang Bắc chúng ta vào dãy Ô Lan này là vì cái gì? Chúng ta chiến đấu phải vì tướng quân hay quân sư, mà chúng ta chiến đấu vì Đại Hạ! Là quân nhân, phải bảo vệ quốc gia, bổn phận của quân nhân là chết trận nơi sa trường, đó là vinh quang!”





      Trong mắt ta chợt lên loại ánh sáng huy hoàng rạng rỡ, là kiên nghị thay thế cho bi tráng, ánh sáng hào hùng từ trong mắt tỏa ra. Trong bóng đêm, thân ảnh cao lớn của ta cứ như vậy sừng sững lên trước mắt A Mạch, khiến tất cả mọi chữ “nhưng” trong miệng nàng đều bị đè ép xuống.





      Lục Cương nhìn A Mạch chằm chằm, trong thanh bị nén lại lộ ra vẻ nghiêm khắc trước nay chưa từng có: “A Mạch, ngươi rất thông minh, nếu ngươi còn muốn chạy, ta ngăn cản ngươi, nhưng nếu ngươi làm dao động lòng quân, đừng trách ta hạ thủ vô tình.”





      A Mạch lẳng lặng đối diện cùng ta lát, mím chặt môi, nặng nề gật đầu, trầm giọng : “A Mạch hiểu rồi, A Mạch nguyện ý theo đại nhân!”





      Lục Cương nở nụ cười, xoay người nhanh đến chỗ đội ngũ. A Mạch sửng sốt lát, rồi cũng sát theo bên.





      Trong trận chiến vừa rồi, trong doanh phó doanh cùng hai đội trưởng hy sinh, Lục Cương dự tính tạm thời đem binh lính của hai đội đó sáp nhập vào đội của A Mạch, sau đó thông báo cho binh lính biết tin tức do thám tử hồi báo, đó là ở phía Bắc, thát tử chờ trong sơn cốc phục kích bọn họ, cho nên chỉ có về phía Nam mà quay mũi thương giết thát tử.





      Trương Nhị Đản băng bó qua vết thương cánh tay A Mạch, vẻ mặt ta có chút tự trách, cảm thấy mình bảo vệ tốt cho A Mạch cho nên mới để cho nàng bị thương. A Mạch cười, khuyên ta vài câu, sau đó làm giống như những binh lính bên cạnh, cắt vạt áo quấn quanh miệng. Bộ đội lần nữa tập hợp lại, tắt hết đuốc, rồi trong bóng đêm, hơn bảy trăm binh lính của thất doanh yên lặng tiếng động hướng về ngọn núi kia sờ soạng mà .





      Vừa qua đỉnh núi, liền nhìn thấy ánh đuốc phía xa xa, chính là chân núi diễn ra trận chiến chiều nay, xem ra chiến trường vừa được quét tước xong. Tốc độ di chuyển của quân Bắc Mạc có chút chậm, binh lính bị thương đều ở phía sau, còn có ít binh lính khiêng chiến hữu hy sinh. Thôi Diễn cưỡi ngựa phía trước, hiển nhiên đối với tình hình chiến đấu hôm nay cũng quá vẹn tâm toàn ý, Thường Ngọc Thanh ra nghiêm lệnh cho ta được truy kích, mệnh lệnh này khiến cho ta cảm thấy có chút buồn bực, nếu phải như vậy, ta có thể chắc chắn tiêu diệt hết bọn mọi rợ Nam Hạ.





      Quân Giang Bắc tới rất nhanh, cơ hồ chút động tĩnh cũng có, theo hai phía tả, hữu đồng thời đánh tới, giống như quỷ núi đột nhiên xuất trong bóng đêm, khiến Thôi Diễn trở tay kịp. Lục Cương kéo miếng vải che miệng xuống, lớn tiếng kêu to xung phong rồi liều chết xông lên. Trong cùng ngày, quân sĩ hai bên lần nữa lại lao vào nhau hỗn chiến. Đám người Lục Cương chém giết màng sống chết, khiến quân Bắc Mạc tự giác thối lui về phía sau, Thôi Diễn nóng nảy, chỉ huy đội ngũ bảo vệ thương binh ở bên trong, rồi tự mình mang theo đội tiên phong lần nữa xông lên.





      A Mạch thấy đối phương thương vong cũng rất lớn, liền đến bên cạnh Lục Cương nhắc nhở: “Đại nhân! Nên rút thôi!”





      Lục Cương dựa theo ước định trước đó, phát ra hiệu lệnh lệnh cho quân Giang Bắc rút lui về phía Tây, nhưng Thôi Diễn sao có thể từ bỏ ý đồ, liền lệnh cho quân Bắc Mạc đuổi sát theo. Lục Cương nhìn thấy Thôi Diễn, trong mắt lên sắc tàn nhẫn, phân phó A Mạch đưa đội ngũ trước, tự mình dẫn người đón đường định giết Thôi Diễn. A Mạch chỉ cảm thấy da đầu căng thẳng, ngay lập tức hiểu được suy tính của Lục Cương, vội vàng quay đầu hô lớn: “Đại nhân! nên!”





      Thôi Diễn nghe thấy tiếng nàng sửng sốt, tầm mắt nương theo thanh nhìn qua, trong bóng đêm cũng thể thấy A Mạch, chỉ nhìn thấy Lục Cương như hung thần ác sát xông đến chém giết. ta cười lạnh tiếng, những tránh, ngược lại còn thúc ngựa lên đón đỡ, vung trường đao bổ xuống đỉnh đầu của Lục Cương. Lục Cương giơ kiếm đỡ, đao kiếm chạm vào nhau khiến tia lửa văng khắp nơi, Lục Cương chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, bội kiếm trong tay suýt nữa rơi xuống, lực cánh tay của thiếu niên kia mạnh mẽ như thế này vượt xa dự kiến của Lục Cương.





      Đao thứ hai lại bổ xuống, Lục Cương vội vàng đón đỡ, chặn trường đao của Thôi Diễn lại. Còn chưa kịp phản kích, đao thứ ba lại đến, lần này phải bổ, mà là chém, Lục Cương lắc mình tránh né, nhưng đao phong vẫn vạch đường máu phun ra trước ngực, nếu phải phía trước ngực còn tầng áo giáp, đao này e là chém ta thành hai mảnh.





      Nhìn nam nhân trước mặt trong mắt toát ra vẻ kinh hãi, trong lòng Thôi Diễn khỏi có chút đắc ý, ta giơ trường đao lên, muốn đao lấy tính mạng người này, đột nhiên cảm thấy hẫng cái, thân thể tự chủ được ngã về phía trước. Ngày lập tức, ta vội vàng nhảy lên, rơi xuống bên.





      A Mạch né người tránh chiến mã ầm ầm đổ xuống, cướp được Lục Cương chao đảo sắp ngã, gấp giọng gọi Trương Nhị Đản: “Mau, đem đại nhân !” xong đẩy Lục Cương vào lòng Trương Nhị Đản, xoay người chắn trước bọn họ. Khóe mắt chợt thấy Trương Nhị Đản có phản ứng gì, A Mạch liền lớn tiếng quát: “ mau!”





      Trương Nhị Đản bấy giờ mới mang Lục Cương gần như hôn mê đưa .





      Thôi Diễn nhận ra A Mạch vô cùng sửng sốt, ngạc nhiên : “Là ngươi?”





      A Mạch nắm chặt đao trong tay, nhìn chằm chằm vào Thôi Diễn, trầm giọng : “ sai, là ta!” Nàng biết rất , nàng đánh lại Thôi Diễn, nhưng hiểu có phải là do nhiệt huyết dâng trào khiến cho suy nghĩ trở nên mê muội hay , nhưng nàng cứ nắm chặt thanh đao chắn phía trước Thôi Diễn, phía sau là sinh tử của Lục Cương, nàng thể lui, cũng chỗ thối lui.





      Thôi Diễn trước kinh ngạc, sau cả cười, : “ đúng là chẳng uổng công! Bắt ngươi trở về, đại ca nhất định rất cao hứng.”





      A Mạch lạnh lùng : “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay cái !”





      Thôi Diễn hừ lạnh tiếng, vung trường đao lên, hướng thẳng về phía A Mạch. A Mạch cắn răng nghênh đón, hai người nhất thời lao vào hỗn chiến. Luận về đao pháp, Thôi Diễn từ được luyện tập, mà A Mạch cũng là thay đổi giữa chừng, mới được tập trong thời gian ngắn. Luận về lực cánh tay, ta là nam tử nàng là nữ tử, tất nhiên thể so bằng. Chỉ qua vài hiệp, tay A Mạch cơ hồ cầm được chuôi đao. May là Thôi Diễn chủ tâm muốn bắt A Mạch, cho nên cũng hạ sát chiêu, chính là muốn đợi A Mạch hao hết khí lực mà bắt sống nàng.





      Mắt thấy binh lính Bắc Mạc đuổi theo càng ngày càng nhiều, A Mạch biết khi bị vây ở đây còn hy vọng đào thoát, vì thế liền vội vàng tung hư chiêu, bức Thôi Diễn tránh ra hai bước, rồi xoay người bỏ chạy. Thôi Diễn sao có thể thả nàng , liền đuổi theo vài bước ngăn được A Mạch.





      Lại Trương Nhị Đản cõng Lục Cương về phía trước được đoạn, đúng lúc gặp được binh sĩ Giang Bắc quay lại tiếp ứng, liền đem Lục Cương giao cho bọn họ, rồi xoay người lại vọt trở về cứu A Mạch, khi đuổi tới nơi vừa lúc nhìn thấy Thôi Diễn quấn lấy A Mạch, đao pháp của A Mạch còn ra chiêu thức gì nữa rồi, trường đao của Thôi Diễn vài lần xẹt qua góc áo của A Mạch, hung hiểm vô cùng.





      Trương Nhị Đản quát to tiếng, vung đao chém tới, nhưng ta làm sao có thể là đối thủ của Thôi Diễn. Thôi Diễn đúng là muốn ra tay hạ sát A Mạch vì muốn bắt sống, song ta lại có ý nghĩ rằng ngay cả Trương Nhị Đản cũng phải bắt sống, chỉ thấy đao phong của Thôi Diễn vừa chuyển, khí thế, lực đạo bỗng tăng lên bội phần. A Mạch rốt cuộc cầm nổi đao, loảng xoảng tiếng, thanh đao liền rơi xuống đất, chỉ đành mở to hai mắt nhìn đao của Thôi Diễn bổ xuống. Thôi Diễn cũng là nhất thời lỡ tay, bản thân ta nghĩ rằng nhất định phải lấy tính mạng của A Mạch, nhưng lúc này dù muốn cũng thể thu đao lại được, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn A Mạch chết dưới lưỡi đao của mình.





      Trương Nhị Đản quát to tiếng, từ bên cạnh nhảy lên, bổ nhào vào trước người A Mạch. Đao phong từ phía sau Trương Nhị Đản xẹt qua lưng, đầu của ta ngửa mạnh ra sau, thân thể giống như cánh cung cong lên, tiếng kêu trầm đục tắc nghẹn trong cổ họng, ngón tay đặt vai A Mạch như cắm sâu vào trong bắp thịt của nàng. đợi A Mạch kịp phản ứng, Trương Nhị Đản đẩy mạnh nàng ra, xoay người hướng về phía Thôi Diễn đánh tiếp, gắt gao ôm lấy Thôi Diễn vốn cũng có chút kinh ngốc, quát: “Ngũ trưởng, chạy mau!”





      A Mạch cảm thấy lý trí của mình rời khỏi đầu óc, nàng chỉ biết là bản thân mình thể chạy, thể bỏ lại Trương Nhị Đản mình. Thôi Diễn đẩy mấy cái vẫn thể thoát khỏi Trương Nhị Đản, tức giận đến nỗi ném trường đao, rút loan đao bên hông, hướng về phía Trương Nhị Đản đâm xuống. Cánh tay chỉ vừa nâng lên nửa bị A Mạch nhào đến ôm chặt lấy, ba người lập tức ngã quỵ mặt đất. Trương Nhị Đản vẫn gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng Thôi Diễn, A Mạch cắn lên cánh tay của Thôi Diễn, trong lúc nhất thời chiêu số gì cũng có.





      Thôi Diễn vừa tức vừa vội, ngay cả ý niệm muốn bắt sống A Mạch trong đầu cũng đều quên hết, thầm nghĩ cần phải thoát khỏi lối đánh nhau như thể lưu manh này. ta đem A Mạch để vào trong mắt, chỉ cảm thấy nàng chẳng qua chỉ là thiếu nữ, đâu có được bao nhiêu khí lực, cho nên quyết tâm phải thoát khỏi Trương Nhị Đản trước. ta vừa lấy tay đẩy mạnh được cánh tay Trương Nhị Đản ra, đem ta hất sang bên, còn chưa kịp ngồi dậy, thấy trong tay A Mạch cầm thanh chủy thủ hình dạng cổ quái hướng về phía ta vung tới. Thôi Diễn theo bản năng ngửa người tránh né, nhưng yết hầu vẫn cảm thấy lạnh, ta trong lòng cả kinh, nhấc chân đạp A Mạch ra ngoài.





      A Mạch gắng nhịn cơn đau nhức xuống bụng, cuống quít đứng lên, đưa mắt liếc nhìn thấy tên lính Bắc Mạc đến trước mặt, liền cố bổ thêm dao nữa vào người Thôi Diễn, mà vội vàng kéo Trương Nhị Đản bỏ chạy. Binh lính Bắc Mạc cũng đuổi theo A Mạch, chỉ kinh hoảng vây quanh Thôi Diễn.





      A Mạch lôi kéo Trương Nhị Đản chạy đoạn, Trương Nhị Đản dưới chân mềm nhũn, người lập tức ngã quỵ. A Mạch cúi đầu nhìn lại, thấy sau lưng ta là lỗ hổng lớn, rất sâu, máu thịt lộ ra, máu sớm ướt sũng toàn bộ phía sau lưng.





      “Ngũ trưởng, ngươi…… đừng quản ta nữa, chạy mau !”





      A Mạch gì, liền để Trương Nhị Đản nằm lên lưng, chống tay xuống đất mạnh mẽ đứng lên, tiếp tục chạy về phía trước. Trương Nhị Đản giãy dụa yếu ớt, ý đồ muốn từ lưng nàng trườn xuống: “Ta thể…… sống được, Ngũ trưởng…… Ngươi…… Buông ta ra.”





      A Mạch chặn tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, hung tợn : “Câm miệng!”





      Trương Nhị Đản còn khí lực để giãy dụa, vô lực ngả đầu lên vai A Mạch, đứt quãng : “Như vậy…… chúng ta ai cũng…… chạy thoát…… buông ta ra,…… đuổi theo đoàn người……”





      Đường núi dần dần trở nên dốc đứng, chân A Mạch cũng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã quỵ mặt đất, cuống quít lấy tay chống đỡ mới miễn cưỡng ổn định được thân thể, nàng cắn răng để thân thể Trương Nhị Đản hướng lên , rồi nằm úp sấp bò lên phía trước.





      “Ngươi…… nếu để ta xuống…… ta liền…… cắn lưỡi……”





      “Ngươi cắn !” A Mạch khàn khàn cổ họng , “Ngươi có chết ta cũng cõng thi thể ngươi trở về .”





      Trương Nhị Đản gần đến mức hôn mê, rốt cục lặng . Cổ A Mạch có chút ẩm ướt, nàng nữa, chỉ cắn chặt môi, từng bước lên phía trước. Đội ngũ ở ngay phía trước, nàng biết, nàng nhất định có thể đuổi kịp.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 55

      ĐỒNG CHÍ







      A Mạch cõng Trương Nhị Đản lưng theo đường núi được đoạn, bóng đêm càng lúc càng trở nên dày đặc, trước sau đều nghe thấy chút thanh nào, ngay cả Trương Nhị Đản lưng cũng yên lặng. Ý nghĩ của A Mạch dần dần bình tĩnh lại, những nỗi khủng hoảng lại từ trong lòng mà tràn ngập ra cách nào ngăn được. đến đoạn tương đối bằng phẳng, A Mạch tìm tảng đá đặt Trương Nhị Đản xuống, đưa tay lên mũi tìm hơi thở của ta, cảm nhận được hô hấp của ta rất mỏng manh, trong nháy mắt, nàng chỉ muốn khóc.





      Nhưng tại thể khóc. Bóng đêm dày đặc, mà nàng lại dám đốt đuốc, nên thể thấy thương thế lưng Trương Nhị Đản, đưa tay sờ vào chỉ thấy toàn là máu dấp dính, ướt sũng. thể để cho máu tiếp tục chảy như vậy được, trong lòng A Mạch hiểu rất , nhưng tìm đâu ra vật gì có thể băng bó vết thương. Trong lòng A Mạch càng lúc càng hoảng, chính trong lúc tay chân hốt hoảng đột nhiên chợt nghĩ tới thứ, sau đó bối rối cởi bỏ áo giáp của mình, tháo từng vòng, từng vòng của tấm vải bó ngực xuống, lại lần sờ đến miệng vết thương lưng Trương Nhị Đản, đem kim sang dược của hai người đều đổ hết lên miệng vết thương, rồi tay giữ, tay đem mảnh vải quấn quanh vết thương.





      Như thể cảm nhận được đau đớn, trong cơn hôn mê, Trương Nhị Đản thống khổ rên rỉ tiếng. tiếng rên này lọt vào trong tai A Mạch khích lệ nàng rất nhiều, ít nhất là ta vẫn còn sống, vẫn còn sống. Nàng sửa sang lại áo giáp của mình, lần nữa cõng Trương Nhị Đản lưng, dùng cả tay lẫn chân bò về phía trước. Nhưng chưa được xa, lại nghe thấy có tiếng người ở phía sau truyền đến, A Mạch trong lòng cả kinh, sợ là người Bắc Mạt ở phía sau đuổi theo, vội vàng cõng Trương Nhị Đản trốn ra sau tảng đá, trong lúc bối rối chỉ cảm thấy dưới chân trượt cái, tay của nàng theo bản năng túm lấy được nắm cỏ hoang bên cạnh, Trương Nhị Đản lưng lập tức tuột xuống.





      A Mạch nóng nảy, cuống quít đem Trương Nhị Đản kéo sang bên, nhưng sức lực của nàng sớm hao hết, làm sao còn có thể cử động nổi. Mấy người phía sau đến gần trước mặt, liền nghe thấy tiếng động từ chỗ nấp của A Mạch, liền cầm đao xộc tới.





      biết bắt đầu từ khi nào, bóng đêm đột nhiên còn tối đen nữa, bầu trời phía đông mơ hồ hắt lên chút ánh sáng, A Mạch nhìn ngược về phía ánh sáng, là phục trang của quân Giang Bắc, trong lòng nhất thời nhõm, đặt mông ngồi phịch xuống đất. Nàng thở hổn hển hơi, vừa định ngẩng đầu chuyện, nhưng khi nhìn khuôn mặt mấy người trước mặt, trong phút chốc, tâm trí lại trở nên nặng nề. Những người vừa đến đúng là quân Giang Bắc, nhưng lại là những người mà A Mạch muốn gặp nhất trong lúc này – Dương Mặc, nàng từng giết trưởng quan của ta, kẻ vốn là đội trưởng đội hai trước kia, hôm nay rơi vào tay ta, sợ là dữ nhiều lành ít.





      Dương Mặc nhìn thấy A Mạch, khỏi tiến lên hai bước, thấy nàng ngồi dưới đất, tay còn nắm chặt cánh tay của sĩ binh.





      A Mạch cười khổ chút, khàn khàn giọng : “Nếu rơi vào trong tay ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi, nhưng xem như ta từng giúp ngươi chắn đao, ngươi có thể hay giúp ta đem người này theo, tốt xấu gì cũng coi như là tình đồng chí huynh đệ.”





      Dương Mặc gì, khuôn mặt lạnh lùng nhìn nhìn A Mạch, rồi ngồi xổm xuống đỡ lấy Trương Nhị Đản, nhìn lướt qua vết thương lưng ta, sau đó ngoắc tay gọi hai tên lính phía sau lên, lạnh giọng phân phó: “Các ngươi thay phiên nhau cõng, chạy nhanh , thát tử còn đuổi theo phía sau.”





      Hai tên lính đem Trương Nhị Đản kéo lên, trong đó người cõng, người ở phía sau giúp đỡ, chạy lên phía trước. Chỉ còn lại A Mạch và Dương Mặc, Dương Mặc cầm đao, lạnh lùng nhìn A Mạch.





      A Mạch chưa bao giờ chủ động đưa sinh mệnh của mình cho người khác nắm giữ, nàng thấy phía trước chỉ còn lại mình Dương Mặc, mặt mặc dù bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại thầm tính toán làm thế nào để khiến cho ta xuất kỳ bất ý(1). A Mạch nhìn Dương Mặc, thản nhiên : “Ngươi vì Tiêu lão đại báo thù là việc nên làm, ta oán ngươi.” A Mạch miệng chậm rãi , tay thầm lần xuống giày, nơi giấu thanh chủy thủ của phụ thân.





      thôi!” Dương Mặc đột nhiên , xoay người sang chỗ khác rồi lên phía trước.





      A Mạch sửng sốt, thể ngờ được ta lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Nhưng tại phải lúc để cho nàng cảm khái, nàng vội vàng đứng lên, khập khiễng lên phía trước đuổi theo. Dương Mặc chậm rãi được đoạn, thấy A Mạch vẫn đuổi kịp, nhịn được quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nhìn thấy nàng cơ hồ cả tay lẫn chân cùng sử dụng để lên phía trước.





      “Sao lại thế này?”





      A Mạch thấy Dương Mặc đột nhiên quay trở lại, liền cuống quít đứng lên, : “ việc gì, chỉ mệt chút thôi, chậm rãi hồi là tốt rồi.”





      Dương Mặc nhíu mày, cúi người kéo chân trái của A Mạch ra nhìn, chỉ thấy mắt cá chân sớm sưng to, tấy đỏ: “Bị thế này từ khi nào?” Dương Mặc hỏi.





      A Mạch lắc lắc đầu, nàng cũng biết, lúc cõng Trương Nhị Đản lưng, tâm trí nàng rất bối rối, khi té ngã, chỉ cảm thấy đau, nhưng cuối cùng là từ khi nào bắt đầu đau nàng lại chú ý tới. Thấy Dương Mặc vẫn còn nâng chân của nàng, mặt A Mạch có chút được tự nhiên, vội vàng đem chân thu trở về, : “ sao đâu, xương cốt cũng việc gì, nhanh , lát nữa là thát tử đuổi đến đấy.”





      Dương Mặc buông lỏng tay ra, xoay người lại ngồi xổm xuống ở trước người A Mạch, lạnh giọng : “Lên !”





      “A?” A Mạch sửng sốt, nhất thời phản ứng kịp, hiểu nổi Dương Mặc làm vậy có nghĩa là gì.





      Dương Mặc thô giọng mắng: “Con mẹ nó, bảo ngươi lên lên liền ! Ngươi thay ta chắn đao, ta cõng ngươi chuyến, chúng ta coi như thanh toán xong, ai cũng nợ ai! Có cơ hội ta vẫn giết ngươi thay Tiêu lão đại báo thù!”





      cần! cần đâu!” A Mạch cuống quít xua tay : “Ta tìm cái gậy chống là được rồi!” Thấy Dương Mặc quay đầu lại lạnh lùng nhìn mình, nàng trong lòng hoảng hốt, nhịn được lui về phía sau từng bước, mắt cá chân tê rần, thiếu chút nữa lại ngã quỵ mặt đất.





      Dương Mặc rằng, tiến lên cầm lấy cánh tay A Mạch kéo ra phía trước nhắc tới, đồng thời xoay người, lập tức đem nàng cõng lên lưng ta. Khi hai thân thể chạm vào nhau, kề sát cùng chỗ, hai người đồng thời đều cứng đờ.





      Tấm vải A Mạch vẫn dùng vải để bó ngực cởi xuống băng bó vết thương cho Trương Nhị Đản, tuy rằng tại vẫn là đầu mùa xuân, áo mặc người vẫn còn dày, tuy rằng bên ngoài còn có thêm tấm nhuyễn giáp, tuy rằng bộ ngực của nàng cũng đầy đặn, tuy rằng…… Nhưng dù sao nàng cũng là thiếu nữ, thiếu nữ độ tuổi đôi mươi, mềm mại trước ngực dù thế nào cũng thể giống với nam tử.





      Thân thể Dương Mặc cũng cứng lại, dường như tất cả máu người đều dồn hết lưng, khiến cho cảm giác nơi đó càng thêm mẫn cảm. A Mạch nhắm chặt mắt, sắc mặt trắng bệch, ý niệm đầu tiên xuất trong đầu chính là phải giết Dương Mặc diệt khẩu, nếu phải hai cổ tay đều bị Dương Mặc chộp lấy kéo ra trước, nàng hẳn là đưa xuống dưới giày sờ đến thanh chủy thủ.





      Dương Mặc sau khoảng khắc sững sờ đó, lại gì, chỉ xốc thân thể A Mạch lên lưng, sau đó nhanh về phía trước. Trong lúc nhất thời, người thông minh như A Mạch cũng thể chạm thấu đến tâm tư của nam nhân này. ta phát ra rồi sao? Vì sao lại hề phản ứng lại như thế?





      Dương Mặc dưới chân bước như bay, lúc sau liền đuổi kịp hai binh lính cõng Trương Nhị Đản, phía trước có thể mơ hồ nhìn thấy đội ngũ. Trước khi tiến đến nhập vào đội ngũ, Dương Mặc đột nhiên thấp giọng hỏi: “Tiêu lão đại cũng vì như vậy mà bị giết, đúng ?”





      A Mạch biết nên như thế nào trả lời, lát sau mới thấp giọng trả lời: “ ta muốn làm nhục ta.”





      Dương Mặc thêm gì nữa.





      Sắc trời sáng, mặt trời nhô ra từ sau núi, soi vẻ chật vật người binh lính. trận này, lại tổn thất hơn hai trăm người nữa, có thể chạy được tới đây chỉ còn lại đến năm trăm nhân mạng. Lục Cương được binh lính đỡ ngồi dưới đất, nhìn thấy A Mạch sau lưng Dương Mặc lại gần rất mừng rỡ.





      Dương Mặc thả A Mạch xuống, lời nào ngồi xuống bên, A Mạch nâng cái chân bị thương đến bên cạnh Lục Cương, kêu lên tiếng: “Đại nhân.”





      Sắc mặt Lục Cương trắng xám, ta bị Thôi Diễn chém đao vào ngực, xem ra còn chống đỡ được bao lâu nữa. “A Mạch, thất doanh giao lại cho ngươi!” Lục Cương đột nhiên ra câu.





      A Mạch nghĩ rằng ta lại an bài như vậy, muốn từ chối, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Lục Cương, câu từ chối này chưa lên đến miệng phải nuốt lại, đành phải nặng nề mà gật đầu. Lục Cương nở nụ cười, thêm gì nữa với A Mạch, chỉ bàn giao công đạo với số quan quân may mắn còn sống sót, rằng từ hôm nay trở A Mạch chính là người đứng đầu của thất doanh, mọi người đều trầm mặc, cũng có ai đứng ra phản đối. Lục Cương công đạo xong quân vụ liền cho những người khác lui xuống trước, ta còn có chuyện muốn cùng A Mạch. Mấy quan quân đều do Lục Cương tay dìu dắt, quỳ xuống, hướng về phía Lục Cương nặng nề mà dập đầu cái, sau đó liền đỏ mắt thối lui.





      A Mạch tiến lên đỡ lấy thân thể Lục Cương, giọng : “Đại nhân, ngài nghỉ lát , trước mắt, thát tử chưa đuổi kịp đâu.”





      Lục Cương nhếch miệng, có chút khó khăn : “Ta sợ chết, nếu tòng quân sớm muộn gì cũng có ngày này.”





      Đôi mắt A Mạch có chút cay cay, : “Đại nhân yên tâm , A Mạch nhất định dẫn thát tử dẫn tới trước mặt tướng quân.”





      Lục Cương nở nụ cười: “Ta biết, ta sớm biết tiểu tử ngươi có đầu óc, A Mạch, dù sao ta cũng phải chết, nên muốn mấy câu này dù biết ngươi thích nghe, lúc này cũng đừng oán tướng quân, ta phải nhằm vào ngươi hay ta, ai bảo chúng ta lại trấn giữ ở núi Tây Trạch! Đừng giận dỗi tướng quân nữa, trong lòng ta có ngươi, ta nhìn thấy điều ấy.”





      “Đại nhân!” A Mạch dở khóc dở cười, thể tưởng được ta còn có thể ra được những lời này, cũng biết vì sao, trong lòng trào dâng lên cảm giác chua xót đến khôn cùng: “A Mạch lừa ngài, A Mạch phải là nam sủng của tướng quân, lúc ấy như vậy chỉ là vì để bảo toàn tính mệnh.”





      Lục Cương ngẩn người, trong giọng để lộ ra vẻ mê hoặc: “Nhưng ngay cả quân sư……”





      “Đại nhân!” A Mạch cắt ngang lời Lục Cương, đột nhiên cảm thấy lúc này ta chuyện so với vừa rồi bàn giao công đạo quân vụ có trôi chảy hơn, tuyệt giống như bộ dạng của người hấp hối: “Ngài nghỉ , ta an bài chút chuyện phía dưới.”





      A Mạch xong liền gọi thân binh tới trông nom Lục Cương, rồi chống trường thương sang bên kia xem thương thế của Trương Nhị Đản. Nàng tưởng rằng Lục Cương tạm thời có chuyện gì, lại quên rằng đời này có loại tượng gọi là hồi quang phản chiếu, ngực trúng đao như vậy, đâu thể nào có chuyện gì được. đợi đến lúc nàng đến gần Trương Nhị Đản, thân binh bên cạnh Lục Cương khóc to gọi “ Đại nhân”, A Mạch lập tức cứng người lại, sau đó chậm rãi xoay người, thấy mọi người vây quanh Lục Cương, lúc này khuôn mặt chỉ còn là mảnh tĩnh mịch xám trắng, hai mắt nhắm chặt, bao giờ có thể giống như bà mẹ già quan tâm đến chuyện của nàng cùng Thương Dịch Chi nữa……





      “Cõng di thể đại nhân, chúng ta mau rút sâu vào trong núi.” Giọng của A Mạch bình tĩnh đến kỳ cục, lời mang theo chút sinh khí.





      Vương Thất cõng Trương Nhị Đản lưng, nhìn thấy bộ dạng của A Mạch, muốn cho người trong ngũ lại cõng nàng, A Mạch dùng trường thương chống thân thể, lạnh lùng : “ cần.”





      Dương Mặc từ bên cạnh tới, lời nào, đem trường thương trong tay nàng để sang bên, túm lấy cổ tay nàng rồi lại cõng nàng lên lưng: “ về phía Tây.” ta .





      Đúng vậy, về hướng Tây, bọn họ phải theo hướng Tây, dẫn thát tử vào sâu trong dãy núi Ô Lan, lọt vào bên trong vòng vây của quân Giang Bắc.



      ———————-

      Chú thích:

      1- Xuất kỳ bất ý: bất thình lình, thừa lúc người ta ngờ, làm cho kịp đối phó

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 56

      DƯƠNG MẶC







      Thôi Diễn được người nâng lên đưa đến trước mặt Thường Ngọc Thanh, vết thương cổ ta bị băng vải quấn dày, muốn ra lời. Sắc mặt Thường Ngọc Thanh xanh mét, đôi môi trắng bệch mím chặt, cơ hồ sắp biến thành đường thẳng. bên thân binh khóc nức nở : “Thôi tướng quân đột nhiên cưỡi ngựa vọt lên phía trước, khi bọn thuộc hạ đuổi tới nơi tướng quân bị thương, ngựa cũng bị bọn mọi rợ Nam Hạ chém đứt chân ngã xuống…”





      Thôi Diễn đưa mắt nhìn chằm chằm Thường Ngọc Thanh, trong cổ họng phát ra thanh ú ớ, cố gắng nâng tay lên, Thường Ngọc Thanh nắm lấy tay ta, giọng : “Đừng nóng vội, đại ca nhất định để cho ngươi xảy ra chuyện.”





      Thôi Diễn lại dùng sức rút tay ra khỏi bàn tay của Thường Ngọc Thanh, ở trong lòng bàn tay ta bắt đầu viết, tay Thôi Diễn còn dính máu, nên trong lòng bàn tay Thường Ngọc Thanh cũng lưu lại vết máu, chữ mới viết được nửa, Thôi Diễn cuối cùng cũng chống đỡ được nữa, liền ngất .





      Thường Ngọc Thanh cúi đầu nhìn chữ mà Thôi Diễn viết trong lòng bàn tay mình, rồi dùng sức nắm chặt lại thành quyền. Đó là chữ “Nữ”, bên cạnh chỉ vừa mới viết được nửa nét ngang, liền đứt đoạn ở trong lòng bàn tay ta.





      Khương Thành Dực thấy vẻ mặt của Thường Ngọc Thanh như thế, lường trước rằng Thường Ngọc Thanh phái đại quân truy kích tàn quân Giang Bắc chạy trốn về phía Tây, ta do dự chút rồi vẫn khuyên nhủ: “Tướng quân, thỉnh ngài bình tĩnh chút, chúng ta thể trúng bẫy của bọn mọi rợ Nam Hạ.”





      Thường Ngọc Thanh quay đầu lại lạnh lùng nhìn ta, lạnh giọng : “Chuyện tới nước này, chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?” Thôi Diễn bị thương, sinh tử khó liệu, nếu cứ như vậy mà nhìn quân Giang Bắc trốn sâu vào trong núi, Trần Khởi như thế nào, Chu Chí Nhẫn cùng Thôi gia như thế nào, triều đình như thế nào? Khóe miệng Thường Ngọc Thanh tràn ra tia cười lãnh khốc: “Thương Dịch Chi, ta muốn nhìn ngươi có thể làm ra được bao nhiêu cái bẫy, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đem ai nuốt vào trong bụng!”





      A Mạch mấy ngày này tốt lắm, cũng thể oán nàng, nếu đổi lại là bất kỳ ai bị kẻ khác cầm đao đuổi theo ngay sau mông đều thể chạy. Hai ngàn quân giờ chỉ còn chưa đầy năm trăm nhân mạng, chưa tính đến Thường Ngọc Thanh nhổ trại đại quân, thực lực hai bên ngay từ ban đầu vốn có cách nào có thể so cho bằng rồi, A Mạch tại ngoại trừ việc lo lắng cho binh lính trong đội ngũ của mình, còn lo lắng đến cái miệng của Thương Dịch Chi, biết khẩu vị của ta có thực đủ lớn để có thể miếng nuốt hết toàn bộ đại quân của Thường Ngọc Thanh hay .





      A Mạch khỏi có chút hối hận vì giết Thôi Diễn, nếu Thôi Diễn chết, có lẽ Thường Ngọc Thanh cũng nổi điên lên như vậy.





      Lý Thiếu Hướng hỏi A Mạch: “Hôm nay có tiếp tục làm thêm bếp nữa ?”





      “Thêm!” A Mạch : “Hôm nay làm tăng thêm doanh.”





      Vì muốn mê hoặc quân Bắc Mạc, A Mạch bắt đầu phân phó binh lính tăng cường việc đào hố làm bếp, hư hư , như thể dẫn doanh gồm hai ngàn quân tiên phong tiến sâu vào trong dãy núi Ô Lan. Khi mới bắt đầu, đừng đến tăng bếp, Lý Thiếu Hướng vừa nghe nàng nhất định phải làm bếp phản đối, chúng ta chạy trốn ngay cả nồi còn chẳng có, cần gì đến bếp! A Mạch cũng giải thích, chỉ lệnh cho ta làm bếp, ban đầu chưa đến doanh, đến bây giờ nhanh chóng tăng lên thành ba doanh, khiến cho Lý Thiếu Hướng chút vui vẻ cũng có.





      Nhìn Lý Thiếu Hướng cúi đầu bước , Dương Mặc tới ngồi xuống, trầm mặc lát đột nhiên hỏi: “Muốn dẫn thát tử tới đây sao?”





      A Mạch giương mắt nhìn thần thái mỏi mệt của Dương Mặc, nhàng mà lắc lắc đầu, có chút đùa cợt : “Ta cũng biết, Thương tướng quân cùng quân sư thần cơ diệu toán, ai biết bọn họ mai phục ở nơi nào.”





      Dương Mặc nhìn nhóm binh lính ở phía xa xa đều mỏi mệt đến thể chịu nổi, sắc mặt trầm xuống: “Mọi người còn chịu nổi nữa rồi, hơn nữa… lương khô cũng sắp hết.”





      “Tóm lại là còn có thể xa được nữa” A Mạch đưa tầm mắt phóng đến dãy núi xa xa, cười khổ chút rồi : “Nhưng cũng đừng đánh giá chúng ta cao quá, có thể dẫn thát tử được tới nơi này, chúng ta coi như tận lực rồi.” xong nàng đứng lên, vỗ vỗ cỏ dại bám quần áo, đứng dậy qua bên kia xem Trương Nhị Đản, được hai bước lại quay lại nhìn Dương Mặc : “Mấy ngày nay đa tạ ngươi, ta nợ ngươi ân tình này.”





      Dương Mặc lại : “Vậy cứ nhớ kỹ , nhưng ngươi cũng nhanh bình phục đấy, chỉ qua hai, ba ngày có thể khỏi được như vậy, khiến ta phải ngạc nhiên.”





      A Mạch chỉ thản nhiên cười cười, gì, xoay người rời . Mắt cá chân của nàng gần khỏi rồi, tuy rằng đường vẫn còn có chút trở ngại, nhưng còn thấy quá vướng bận nữa. Đối với Dương Mặc, nàng cảm kích được, mấy ngày hôm trước vẫn là ta cõng nàng lưng mà , mang người dưới trăm cân(1) lưng, mà lại là đường núi, vất vả thế nào có thể nghĩ được, tuy rằng Dương Mặc ngoài miệng chưa từng gì, nhưng mỗi khi đội ngũ nghỉ ngơi, nàng đều nhận thấy chân ta kìm được mà run lên. A Mạch hiểu , nàng nợ ta ân tình này.





      Trương Nhị Đản còn sống, điều này khiến cho A Mạch cảm thấy rất vui mừng, càng khiến cho nàng cảm thấy xúc động hơn nữa là trong suốt mấy ngày qua, bất kể là rơi vào tình thế nguy cấp đến thế nào, huynh đệ trong ngũ cũng chưa từng muốn bỏ ta lại. Trương Nhị Đản bị thương ở lưng, cho nên vẫn nằm úp sấp để nghỉ ngơi, thấy A Mạch lại gần, liền ngóc cổ muốn nâng người ngồi dậy, lại bị A Mạch ấn xuống: “Như vậy là tốt rồi!”





      Trương Nhị Đản ngượng ngùng cười cười, giọng gọi: “Ngũ trưởng.”





      A Mạch thuận miệng ừ tiếng, đưa tay sờ lên trán ta, phát còn quá nóng nữa, nhịn được mà trêu ghẹo: “Ngươi so với ta còn giống con dán hơn đấy, ta phục ngươi rồi.”





      “Con dán?” Trương Nhị Đản khó hiểu.





      A Mạch nhếch miệng cười cười, tiếp nữa.





      Vương Thất lại gần : “Tiểu tử này đúng mệnh tốt, lang trung mà gặp bệnh nhân như ngươi, e rằng đều bỏ chạy hết!” Rồi ta lại quay đầu hỏi A Mạch: “Đại nhân, có phải chúng ta bỏ thát tử cách xa đoạn rồi phải ?”





      A Mạch gật đầu: “Bỏ quãng xa rồi.”





      Lời nàng vừa ra, binh lính bốn phía kìm được cũng lộ chút tươi cười, chạy suốt ngày đêm, nghe tin xác thực này khiến cho người ta nhịn được mà nhàng thở ra. A Mạch cũng cho là như vậy, thần kinh vốn khẩn trương cũng có chút lơi lỏng.





      Biết được thát tử cách khoảng xa, hơn nữa đoàn người đều quá mức mỏi mệt, kế tiếp, tốc độ hành quân khỏi có chút chậm lại, A Mạch bắt đầu cũng quá lưu tâm, nhưng khi đội ngũ được khoảng chín dặm, tin tức như sét đánh giữa trời quang nổ ra ngay đỉnh đầu A Mạch, binh lính đến chỗ cao chạy xuống dưới, vẻ mặt kích động bẩm báo với A Mạch, rằng phía sau đột nhiên lại phát thấy có cờ xí của thát tử.





      A Mạch trong lòng giật mình, phát giác ra nàng vẫn là có chút xem Thường Ngọc Thanh.





      Mọi người thể gì, loại tin tức này làm cho người ta hít thở thông, nỗi khủng hoảng tràn ngập khắp đội ngũ.





      “Nếu cứ như vậy xuống, chúng ta những dẫn dụ được thát tử, ngược lại bị thát tử truy đuổi đến chết.” Trong hội nghị lâm thời, đội trưởng đội sáu .





      A Mạch trầm ngâm gì, ngón tay lại theo bản năng gõ gõ lên đầu gối, , nàng tại cũng có chút kinh hoảng, tuy rằng nàng có năng khiếu quân trời cho, tuy rằng nàng từ khi còn bé được nghe qua những tri thức về hành quân đánh giặc, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là nữ tử mới tòng quân chưa được nửa năm, sao có thể so với chiến tướng như Thường Ngọc Thanh, ngay từ ở tại quân doanh cùng lăn lộn chiến trường.





      “Bằng chúng ta liều mạng với thát tử tại đây !” quan quân khí phách .





      được,” Dương Mặc đột nhiên lạnh lùng mở miệng, “Tất cả chúng ta mà ở lại chẳng khác gì tự sát.”





      “Vậy phải làm sao bây giờ?”





      A Mạch đột nhiên quét mắt nhìn mấy vị quan quân, trầm giọng : “Ta mang theo trăm người lưu lại, chặn thát tử ở Sư Hổ Khẩu, Dương đội trưởng đưa những người còn lại về phía trước, tiếp tục theo hướng Tây khoảng hai trăm dặm, nếu vẫn tìm được đại doanh, liền cho mọi người tản ra, vào núi rừng!”





      Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn A Mạch, lúc lâu ra lời. Ở lại Sư Hổ Khẩu chặn thát tử, chính là chịu chết, cho dù Sư Hổ Khẩu cũng có địa thế hiểm trở, nhưng trăm người có thể chặn thát tử được bao lâu?





      A Mạch đợi mọi người đáp lại, dứt khoát đứng lên: “Ta triệu tập các huynh đệ tự nguyện ở lại, các ngươi mau chóng tổ chức cho đại đội về phía trước.”





      “Việc này thể dựa vào tự nguyện!” Dương Mặc đột nhiên ở phía sau nàng lạnh giọng .





      A Mạch chậm rãi xoay người nhìn Dương Mặc, Dương Mặc tránh né, cùng nàng đối diện.





      “Dương đội trưởng có cao kiến gì?” A Mạch thản nhiên hỏi.





      Dương Mặc cười nhạo tiếng, quăng nhánh cây trong tay, :“Ngươi tại là quan doanh, có lý nào lại để cho ngươi ở lại ngăn thát tử, ta ở lại, cần trăm người, chỉ cần đội hai của ta, ta muốn để cho thát tử biết cái gọi là ‘nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai’(2).”





      A Mạch lẳng lặng nhìn Dương Mặc lát, : “Được.”





      Dương Mặc đột nhiên nở nụ cười, đến trước mặt A Mạch : “Ta còn có việc muốn cùng đại nhân thương lượng chút, có thể cùng ta quá bộ vài bước rồi vừa vừa chuyện được ?” xong, đợi A Mạch đáp ứng liền xoay người bước , hướng ra sau khối đá lớn. A Mạch do dự chút, rồi cũng theo, ai ngờ Dương Mặc vẫn cứ lên đằng trước nàng, thẳng đến khi tránh được tầm mắt của mọi người mới dừng lại, quay người chờ A Mạch.





      A Mạch tới, hỏi: “Dương đội trưởng có chuyện gì .”





      Dương Mặc lời nào, đột nhiên cầm hai cánh tay của nàng, mạnh mẽ khóa chặt tảng đá, thân thủ gắt gao đè lên nàng. A Mạch trong lòng cả kinh, muốn giãy dụa, nhưng cánh tay lại bị ta khóa chặt mất rồi, ta dùng thân thể ép chặt nàng lên khối đá, bàn tay nắm lấy hai cổ tay của nàng kéo lên đỉnh đầu, rồi cúi đầu dùng sức áp lên miệng của nàng.





      A Mạch cảm thấy vô cùng tủi thẹn, thể ngờ được ta gọi mình đến chỗ kín này để thực loại hành vi bỉ ổi này, thể kêu cứu, nàng đành phải nâng chân lên dùng sức đánh vào hạ thân ta, ai ngờ ta sớm có chuẩn bị, liền dùng chân chen vào giữa hai chân của nàng, nàng nhấc chân lên, ngược lại, lại càng khiến cho thân thể hai người ép tới càng nhanh. ta quả thực phải là hôn, mà là dùng sức quá mức hút lấy đôi môi của nàng, dùng lưỡi mạnh mẽ tách hàm răng của nàng ra. Đồng thời, bàn tay khác luồn theo góc áo của nàng, hướng lên , dùng sức xoa bóp bầu ngực mềm mại của nàng……





      A Mạch nghĩ tới lại bị vũ nhục như vậy ở nơi này, căm hận muốn đem người trước mặt mà thiên đao vạn quả(3). Lưỡi ta tham lam lách vào trong miệng của nàng, nàng chống cự nữa, thầm nghĩ thừa dịp ta chưa chuẩn bị lập tức cắn ta đứt lưỡi, ai ngờ nàng vừa mở miệng ra, còn chưa kịp cắn, Dương Mặc đột nhiên từ người nàng rời , lập tức giải phóng chân tay bị giam cầm của nàng, lui về phía sau hai bước, thở hổn hển nhìn nàng.





      A Mạch lập tức rút đao bên hông ra, tức giận để cổ Dương Mặc. Lại ngờ rằng Dương Mặc trầm giọng : “ tại có chết cũng đáng tiếc!”





      A Mạch ngẩn ra, thở ra hơi trừng mắt nhìn Dương Mặc.





      Dương Mặc đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, hạ giọng : “Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, ngươi về sau chính là con dâu của Dương gia, nếu ngươi còn có cơ hội sinh con, đừng quên cho đứa mang họ Dương, cho Dương gia chúng ta giọt máu truyền lại hương khói!”





      Dương Mặc xong, lấy tay đẩy lưỡi đao của A Mạch ra, xoay người bước . A Mạch đứng đó lúc lâu, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, sau đó chợt nghe thấy Dương Mặc cao giọng gọi: “Huynh đệ đội hai tập hợp cho ta! Chúng ta ở Sư Hổ Khẩu cho thát tử biết thế nào là nam nhân Nam Hạ!”





      A Mạch sửa sang lại quần áo, bình ổn lại hô hấp, sau đó cũng nhanh chóng quay trở lại đội ngũ, tập hợp binh lính tiếp tục về phía trước. Dương Mặc cùng đội hai của ta ở lại, chuẩn bị quay về phía sau, tại Sư Hổ Khẩu chặn đường thát tử. A Mạch mím chặt môi, tự nhắc mình được quay đầu lại, được mấy chục bước, đột nhiên nghe thấy Dương Mặc lớn tiếng gọi tên của nàng ở phía sau. Nàng sợ run lên, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy ta ở phía sau khối đá cười đến sáng lạn, hướng về phía nàng ngoắc ngoắc tay, sau đó cười lớn kêu lên: “A Mạch! Đừng quên, phải chiếu cố tốt cho nương tử của ta!”





      Nàng chưa bao giờ thấy ta cười sáng lạn như vậy, trước mắt A Mạch đột nhiên có chút sương mù, nàng dùng hết khí lực toàn thân gật đầu, sau đó quay người nhanh về phía trước.

      ——————————

      Chú thích:

      1- Theo đơn vị đo lường cổ của Trung Quốc, 1 cân = 0,5kg, 100 cân = 50kg

      2- Nhất phu đương quan vạn phu mạc khai: chỉ cần người đứng trấn ở quan ải cũng khiến cho ngàn vạn người thể qua.

      3- Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết toàn thây

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :