1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

A Mạch tòng quân - Tiên Chanh (153c + PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 47

      TÚI BẢO BỐI







      A Mạch càng thêm cẩn thận, chỉ dùng tay để bới đất, cuối cùng lôi lên chiếc túi rất lớn. Do bị chôn rất lâu trong đất nên màu sắc của chiếc túi có chút phai nhạt, nhưng vải dệt biết được chế tạo từ chất liệu gì mà rất chắc chắn và trơn mịn, chôn trong đất hơn ba mươi năm, mà lại hề có chút dấu hiệu hư hỏng nào. Chiếc túi này có hình dạng rất kỳ quái, diện tích bên trong túi rất lớn, hơn nữa bên ngoài lại có những túi căng phồng, giống bất kỳ chiếc túi nào khác. Đây cũng phải điều lạ nhất, mà kỳ quái ở chỗ chiếc túi to như vậy nhưng lại hề có dây buộc ở miệng túi, dây đeo có, song bất quá lại bị vật gì đó phải ngọc, cũng chẳng phải sắt giữ lại, xem ra căn bản phải dùng để mở túi.





      Chiếc túi cổ quái như vậy, nếu có rơi vào tay người bình thường sợ là cũng biết mở ra ở đâu, cuối cùng cũng chỉ biết cắt chiếc túi ra cho xong việc. Đáng tiếc, A Mạch lại phải là người bình thường, chiếc túi mà người khác thấy cổ quái này là do phụ thân nàng lưu lại. Nàng trước kia mặc dù chưa từng chính mắt nhìn thấy, nhưng được nghe cũng nhiều, cho nên, nàng biết nên làm như thế nào để mở chiếc túi vô cùng cổ quái này.





      Trong túi có rất nhiều thứ linh tinh, trăm hình vạn trạng vô cùng kỳ quái, nhiều thứ A Mạch cũng biết dùng như thế nào, chỉ biết đó là những thứ mà cha mẹ mang theo từ gian khác đến đây. Nàng cẩn thận lật từng thứ, cuối cùng tìm thấy bản bút ký trước kia từng nhìn thấy, trang giấy có chút ố vàng, mở ra, nét bút quen thuộc của phụ thân lên từng trang giấy.





      A Mạch cảm thấy mắt lại có chút cay cay, vội vàng lấy tay dụi dụi, rồi đem cuốn bút ký nhét vào trong lòng, sau đó lại lần tìm trong túi xem còn có vật gì mang dấu ấn của phụ thân nữa hay , cuối cùng tìm được thanh chủy thủ có hình dáng rất lạ, cũng lại bỏ vào trong lòng, lúc này mới sửa sang lại chiếc túi rồi lần nữa chôn lại dưới gốc cây. Trương Nhị Đản vẫn ngồi chờ nàng ngoài bìa rừng, A Mạch dám ở lâu, vội vàng xóa hết dấu vết, nhàng chạm vầng trán vào thân cây cổ thụ, đứng yên lát, sau đó nghiến răng cái, liền xoay người rời .





      Ngoài rừng, Trương Nhị Đản chờ có chút nóng lòng, lâu thấy A Mạch ra, sợ nàng gặp điều gì nguy hiểm, muốn vào tìm, nhưng lại xấu hổ, tới lúc gấp rút biết nên làm như thế nào cho phải, thấy A Mạch từ trong rừng ra. Trương Nhị Đản đỏ mặt chạy tới đón, cũng muốn hỏi câu sao lâu thế, nhưng chỉ có thể há miệng thở dốc rồi nuốt câu hỏi đó xuống họng.





      A Mạch nắm nắm tuyết lên xoa xoa tay, ngượng ngùng cười cười, : “Nghỉ đủ chưa? Nghỉ xong rồi chúng ta thôi, từ nơi này theo hướng đông bắc, chúng ta theo đường mòn, quá vài ngày nữa là có thể trở về doanh trại.”





      Trương Nhị Đản thấy mắt A Mạch có chút đỏ lên, như thể vừa khóc xong, cảm thấy có chút kỳ quái, muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống được. ta nghe A Mạch như thế, cũng gì, chỉ gật gật đầu liền cầm bọc hành lý lên, lại đem túi hành lý người A Mạch đỡ xuống, khoác lên lưng mình, yên lặng xoay người lên phía trước.





      A Mạch sửng sốt, cau mày, từ phía sau đánh mạnh vào người Trương Nhị Đản, lập tức khiến thân thể gầy yếu của ta bổ nhào xuống đất, khóa chặt hai tay ta ra sau lưng.





      Trương Nhị Đản cả kinh, khó hiểu quay đầu nhìn A Mạch: “Ngũ trưởng?”





      A Mạch dùng đầu gối chặn lên thân thể của ta, tay rút đao kề sát vào cổ ta, ngoan độc : “Trương Nhị Đản, ngươi nhớ kỹ cho ta, ta là Ngũ trưởng của ngươi, về sau có thể còn là đội trưởng của ngươi, tướng quân của ngươi, ngươi có thể xem ta là huynh đệ, nhưng ngươi thể coi ta là nữ nhân, tại thể, sau này tuyệt đối cũng thể!”





      mặt Trương Nhị Đản quẫn bách đến mức đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Ta có, Ngũ trưởng, ta có!”





      A Mạch cười lạnh: “Tốt nhất là có, bằng ngay tại nơi này ta giết ngươi diệt khẩu, ngươi đừng cho là ta dám giết ngươi.”





      Trương Nhị Đản giật mình, tính tình quật cường lập tức cũng bùng lên, cả giận : “Ngươi muốn giết cứ giết, ngươi cho là ta sợ chết sao? Ta, Trương Nhị Đản, nếu ngươi là Ngũ trưởng của ta, ngươi vĩnh viễn là Ngũ trưởng của ta. Nếu như chịu tin cứ giết!”





      A Mạch nhìn Trương Nhị Đản lúc lâu, sau lại đột nhiên cười xì tiếng, rồi buông tay, đặt mông ngã ngồi mặt đất nhìn Trương Nhị Đản nở nụ cười. Trương Nhị Đản bị nàng bỡn cợt đến mức hồ đồ, từ mặt đất đứng lên, phủi chút tuyết đọng người, thở phì phì nhìn A Mạch.





      A Mạch cười xong, thấy vẻ mặt Trương Nhị Đản vẫn còn đầy giận dữ trừng mắt nhìn mình, hướng về phía ta vươn tay lên, cười : “Kéo ta đứng lên.”





      Trương Nhị Đản sửng sốt, trong lòng tuy rằng vẫn còn giận, song vẫn vươn tay kéo A Mạch lên, A Mạch nhân thể dùng bả vai huých vào vai chàng ta, cười : “Hảo huynh đệ, ta chỉ sợ ngươi trong lúc vô tình mà đối xử với ta như nữ nhân, nếu thân phận của ta bị tiết lộ ở trong quân, ta cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi.”





      “Ta để ngươi chết!” Trương Nhị Đản thở phì phì .





      A Mạch cười lắc lắc đầu, vươn tay đỡ lấy hành lý của mình vai Trương Nhị Đản xuống khoác lại lên lưng, : “Chỉ sợ ngươi cẩn thận mà để lộ ra, nếu phải coi ta là nữ nhân, vừa rồi sao ngươi lại muốn mang hành lý giùm ta?”





      “Ta…” Trương Nhị Đản nghẹn giọng, đỏ mặt, vừa rồi ta theo bản năng mang giúp hành lý cho A Mạch, kỳ vì trong lòng thấy nàng là nữ tử, nên muốn giúp nàng mang vác đồ nặng.





      A Mạch tự giễu cười cười: “Về sau cần phải như vậy, ta còn coi mình là nữ nhân, ngươi lại càng được.” Nàng xoay người, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trương Nhị Đản, nghiêm sắc mặt : “Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, may là nơi này có người nào nên tính. Nhưng nếu ở trong quân, ngươi nếu lại có lần nữa như thế, mặc dù là vì hảo tâm, ta cũng giết ngươi diệt khẩu, Nhị Đản, ngươi nhớ cho kỹ. Mặc kệ là nhẫn tâm hay , ta đều xuống tay chút do dự, giống như đối với hai thị vệ Bắc Mạc ngày ấy ở thành Dự Châu vậy.”





      Trương Nhị Đản nhìn A Mạch, yên lặng gật đầu, nữa.





      Hai người thẳng hướng đông bắc mà , được mấy ngày, lương khô ăn hết, đành phải săn mấy con thú ngủ đông trong rừng ăn cho đỡ đói. A Mạch ra định tìm hang gấu để nếm qua món tay gấu, nhưng vừa nhìn thấy thân thể gầy yếu của Trương Nhị Đản liền lập tức từ bỏ ý định. Đường mòn trong núi vốn khó , hơn nữa càng về phía bắc, lớp tuyết đọng dưới chân lại càng dày, hai người vô cùng chật vật, bước ngã bước, đợi cho đến khi vào được phạm vi thế lực của quân Giang Bắc là ngày mười ba tháng giêng, cách tết Nguyên Tiêu(1) hai ngày.





      Binh lính tuần tra quân Giang Bắc phát ra hai người trong tuyết, dáng vẻ chật vật đến nỗi sắp chịu nổi, nghe A Mạch là cận vệ của Thương Dịch Chi, ra ngoài thi hành nhiệm vụ bị lạc đường, liền vội đem tin tức báo cho Thương Dịch Chi đỉnh Vân Nhiễu Sơn. Vân Nhiễu Sơn rất nhanh có hồi đáp, lúc A Mạch cùng Trương Nhị Đản vẫn còn ngồi trong ngôi nhà gỗ của đội tuần tra ôm bát canh nóng để uống cho ấm người, người được phái từ Vân Nhiễu Sơn đến đón tiếp bọn họ cũng đến ngoài phòng.





      Bức mành vừa bẩn lại vừa cứng của ngôi nhà gỗ kia đột nhiên bị vén lên, thân hình quân nhân cao lớn bước nhanh vào. A Mạch cầm chén canh nóng uống, vừa buông xuống liền nhìn đến người vừa bước vào cửa, lập tức cũng ngây ngẩn cả người.





      “A Mạch!” Người quân nhân kêu lên, thanh khàn khàn đầy kích động.





      A Mạch hai tay còn cầm chiếc bát, kinh ngạc kêu lên: “Đường đại ca?”





      Đường Thiệu Nghĩa vội vàng tiến lên vài bước kéo A Mạch đứng lên, thấy nàng gầy ít, nhịn được, hốc mắt bỗng chốc đỏ ngầu, dùng sức nắm chặt bả vai A Mạch, thấp giọng : “Gầy quá!”





      Vết thương do trúng tên vai A Mạch vẫn chưa khỏi hẳn, bị ta nắm chặt như vậy có chút đau, nhưng nàng cũng muốn cho ta biết, vì thế chỉ khẽ nhếch miệng, cười : “Chỉ bị đói mấy bữa, ăn vào là sao.”





      Đường Thiệu Nghĩa khẽ cười, nhưng trong mắt vẫn lên tia đau xót. A Mạch cảm thấy có chút được tự nhiên, cố ý lái sang chuyện khác, hỏi: “Đại ca, huynh phải ở thảo nguyên Tây Hồ sao? Sao lại đột nhiên trở về?”





      Bàn tay to lớn của Đường Thiệu Nghĩa rốt cục rời khỏi vai A Mạch, cười : “Tất nhiên là trở về để đón năm mới, thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đại ca ở lại Tây Hồ được đón năm mới sao?”





      “Ha ha, A Mạch, ngươi chắc còn chưa biết, Đường tướng quân lần này mang về rất nhiều hàng Tết cho mọi người.” Trương Sinh biết tiến vào từ khi nào, đứng ở phía sau, vẻ mặt tươi cười : “Đáng tiếc ngươi trở về chậm chút, những thứ ngon các huynh đệ đều ăn cả rồi.”





      A Mạch cùng Trương Sinh làm động tác chào hỏi, sau đó lại cao hứng nhìn Đường Thiệu Nghĩa, kinh hỉ hỏi: “Đại ca, ngươi được thăng làm tướng quân rồi à?”





      Đường Thiệu Nghĩa cười ngại ngùng: “Bây giờ vẫn chưa phải, là Thương tướng quân báo triều đình đề nghị thăng cấp cho ta.”





      “Đường tướng quân lần này lập công lớn cho quân Giang Bắc, trong mắt chúng ta đều thấy rất xứng đáng!” Trương Sinh nghiêm sắc mặt , sau đó lại nhìn A Mạch : “A Mạch, tướng quân cùng quân sư ở Vân Nhiễu Sơn chờ ngươi, nếu có thể, chúng ta hãy mau trở về .”





      A Mạch gật đầu, xoay người gọi Trương Nhị Đản vẫn câu nệ đứng bên cạnh, theo Đường Thiệu Nghĩa và Trương Sinh cùng tiến lên Vân Nhiễu Sơn. đường , A Mạch mới biết chuyện Đường Thiệu Nghĩa ở Dự Châu cướp đồ khao quân của Bắc Mạc, nàng mơ hồ nhíu mày, chút nghi ngờ trong lòng dần dần sáng tỏ, khỏi đối với Thương Dịch Chi bội phục vài phần.





      Đến Vân Nhiễu Sơn, mọi người xuống ngựa vào quân doanh, A Mạch thấy trong doanh thắp ít đèn lồng, tạo ra chút hương vị của năm mới, che lấp ít vẻ xơ xác tiêu điều trong quân doanh. Trương Sinh giải thích vì sắp đến tết Nguyên Tiêu, tướng quân các huynh đệ trong quân đều chịu vất vả cả năm rồi, nay đều tụ họp ở đây, nhất định phải đón cái Tết tốt. A Mạch trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ Đường Thiệu Nghĩa cướp đồ khao quân của Bắc Mạc đem về, sợ là triều đình Bắc Mạc hẳn muốn nổi điên lên rồi, Trần Khởi tất nhiên để ý đến thời tiết nữa mà điều quân vào núi để “diệt phỉ”, ngược lại Thương Dịch Chi lại còn có tâm tư đón tết Nguyên Tiêu, hiểu ta định như thế nào.





      A Mạch áp chế nghi vấn trong lòng, chỉ theo Trương Sinh đến gặp Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh, đến cửa, Đường Thiệu Nghĩa lại dừng lại, tướng quân triệu kiến ta, ta ở bên ngoài chờ A Mạch là tốt rồi. A Mạch lúc này mới biết hóa ra là Đường Thiệu Nghĩa tự ý đón mình, chứ phải là tuân theo quân lệnh của Thương Dịch Chi.





      A Mạch thấy vậy, liền : “Đại ca về nghỉ trước , lát nữa ta gặp tướng quân xong tìm đại ca.”





      Đường Thiệu Nghĩa suy nghĩ rồi chút gật đầu, : “Ta về trước, lát nữa ngươi đến doanh trại kỵ binh tìm ta, ta có cái này cho ngươi.”





      Đường Thiệu Nghĩa xong xoay người trở về doanh trại kỵ binh ở Vân Nhiễu Sơn, Trương Sinh đưa A Mạch vào trong tiểu viện của Thương Dịch Chi, đến ngoài phòng liền cao giọng thông báo thay cho A Mạch: “Tướng quân, A Mạch đến rồi.”





      “Vào .” Thanh của Thương Dịch Chi từ trong phòng truyền ra.


      —————————

      Chú thích:

      1- Tết Nguyên Tiêu: rằm tháng Giêng.

      2- Chủy thủ: dao găm

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 48

      HỒ LY







      A Mạch dừng lại chút, bình tĩnh trấn định lại tinh thần, xốc rèm cửa tiến vào bên trong. Tuy là nhà ngói, lại xoay về hướng bắc, nhưng ánh sáng trong phòng so với bên ngoài vẫn ảm đạm hơn rất nhiều, mắt A Mạch phải mất lúc mới thích ứng được mà nhìn cảnh vật bên trong, song cũng thấy thân ảnh của Thương Dịch Chi đâu, buồn bực chợt nghe thấy giọng từ trong buồng truyền ra: “Vào trong buồng này .”





      A Mạch lên tiếng, xoay người bước vào buồng trong, đập vào mắt là hình ảnh Thương Dịch Chi và Từ Tĩnh ngồi xếp bằng giường đất đánh cờ. A Mạch ngây ngẩn cả người, có thế nào cũng nghĩ tới bắt gặp cảnh tượng như vậy. Nàng biết ở vùng nông thôn phương Bắc nhiều nhà tôn đất cao lên làm giường, nhưng cũng chỉ giới hạn trong những gia đình nghèo khổ, còn lại phần lớn những gia đình giàu sang, phú quý vẫn dùng giường gỗ. Từ Tĩnh vốn là thư sinh keo kiệt thôi cũng chẳng làm gì, nhưng Thương Dịch Chi từ là quý nhân sinh trưởng trong chốn phú quý, A Mạch ngờ Thương công tử phong lưu tuấn nhã cũng biến thành ông chủ bình dân xếp bằng ngồi giường đất.





      “Phải là chiếc giường đất này rất hay, đông ấm hạ lạnh, ta sớm khuyên tướng quân đổi giường gỗ thành giường đất, lúc trước ngài ấy còn chịu, tại thế nào, biết giường đất rất hữu diệu rồi chứ?” Từ Tĩnh cười , quay đầu nhìn thoáng qua A Mạch, nhiệt tình tiếp đón: “A Mạch, đừng đứng nghệt mặt ở đấy, đến đây ngồi .”





      A Mạch nhất thời có chút xấu hổ, chẳng lẽ nàng lại cởi giày để ngồi lên giường đất hay sao! Lão thất phu Từ Tĩnh này lại còn bày ra vẻ mặt thân thiện, như thể chiếc giường đất này là của nhà ông ta vậy.





      Thương Dịch Chi khẽ duỗi chân, giương mắt nhìn A Mạch, thản nhiên : “Tiên sinh cho ngươi lên ngồi cứ lên ngồi , ở trong quân có nhiều quy củ như vậy.”





      A Mạch do dự chút, rồi cung kính : “Đa tạ tướng quân và tiên sinh, A Mạch đứng ở bên dưới là được rồi.”





      Thương Dịch Chi liếc mắt nhìn nàng cái, nữa, nhưng Từ Tĩnh lại vuốt vuốt râu, cười : “Tùy ngươi. A Mạch, ngươi có biết chơi cờ ? Đến đây chơi với tướng quân ván, lão phu thể bồi tiếp ngài ấy được nữa rồi, căn bản lão phu phải là đối thủ của tướng quân a.”





      “A Mạch ngu dốt, biết chơi cờ.” A Mạch lại đáp.





      Từ Tĩnh vừa nghe thấy vậy khe khẽ lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc a!”





      Thương Dịch Chi nghe vậy chỉ cười cười, nhàng hạ quân cờ xuống giữa bàn cờ, đột nhiên hỏi A Mạch : “Lần này Dự Châu thế nào?”





      A Mạch thấy bọn họ cuối cùng hỏi đến vấn đề này, liền hồi phục lại tinh thần, đem những lời thầm nhẩm tính qua vô số lần mà trả lời: “Hồi bẩm tướng quân, A Mạch ngày hai mươi mốt tháng chạp năm trước tiến vào thành Dự Châu, sau khi vào thành, còn chưa kịp liên hệ với Thạch tướng quân bị Thường Ngọc Thanh bắt được, A Mạch dối, xưng là thích khách do triều đình thuê ám sát Thạch tướng quân, vì Thạch tướng quân phản quốc theo địch. Thường Ngọc Thanh giả dối đa nghi, lấy cớ cho A Mạch ám sát Trần Khởi để chứng minh thân phận, rồi thầm lại phái người giám thị A Mạch, muốn bắt tận quả tang khi A Mạch liên hệ với Thạch tướng quân. A Mạch vốn thấy việc liên hệ với Thạch tướng quân là vô vọng, chỉ cầu nhân cơ hội này để có thể giết chết Trần Khởi cũng tốt. Ai ngờ cơ duyên xảo hợp lại gặp được người cùng chạy ra khỏi thành Hán Bảo là Từ Tú Nhi, nàng tại là thị nữ trong thành phủ, theo hầu Thạch phu nhân. Nhân tiện Thường Ngọc Thanh sai người ngầm giám thị, A Mạch liền cố ý đánh Từ Tú Nhi bất tỉnh, đổi lấy quần áo của nàng rồi trà trộn vào thành phủ, giả ý ám sát Trần Khởi, cũng thầm dặn Từ Tú Nhi đem tin tức về mật thám của quân ta ở trong thành hồi báo với Thạch tướng quân.”





      A Mạch xong liền chờ Thương Dịch Chi và Từ Tĩnh đáp lại, chợt nghe Từ Tĩnh hỏi: “Thạch tướng quân từng liên hệ với mật thám của quân ta?.”





      liên hệ, nếu phải Thạch tướng quân hậu thuẫn, A Mạch thể chạy ra khỏi thành Dự Châu.” A Mạch đáp.





      Thương Dịch Chi lại hỏi A Mạch: “ như vậy, ngươi quả thực gặp được Trần Khởi?”





      A Mạch cứng người chút, sau đó chân sau quỳ rạp xuống phía trước giường đất : “Thỉnh tướng quân trách phạt A Mạch, A Mạch nhất thời ham sống sợ chết, tuy là đến được bên ngoài phòng của Trần Khởi, nhưng lại dám chém ta.”





      khí trong phòng trở nên yên tĩnh, Thương Dịch Chi cúi đầu nhìn A Mạch , nhưng Từ Tĩnh lại nở nụ cười, ngữ khí nhàng : “Vốn là cho ngươi liên hệ với Thạch tướng quân, cũng phải cho ngươi ám sát Trần Khởi, nên như vậy coi là có tội, ngài đúng , tướng quân?”





      Thương Dịch Chi gật gật đầu, thản nhiên : “Đứng lên , từ trong thành Dự Châu mà tìm được đường sống trong chỗ chết vất vả cho ngươi rồi, nên chỉ có tưởng thưởng chứ có trách phạt.”





      Gánh nặng trong lòng A Mạch nhàng trút xuống, dập đầu tạ ơn, lúc này mới đứng dậy, nhưng vẫn do dự thêm: “Nhưng lần này A Mạch Dự Châu lại thể nắm được hướng của quân Bắc Mạc, ngay cả Thạch tướng quân cũng chưa hề gặp mặt được lần.”





      Thương Dịch Chi gì, chỉ đưa mắt nhìn Từ Tĩnh, Từ Tĩnh vuốt râu cười : “ việc gì, Thạch tướng quân phái người liên hệ với chúng ta, chưởng quầy bán đồ trang sức đem tin tức đưa đến đây, quân Bắc Mạc chia binh làm hai đường, Thường Ngọc Thanh lĩnh quân đến tấn công chúng ta, Chu Chí Nhẫn lĩnh quân tấn công thành Thái Hưng .”





      Vẻ mặt A Mạch bày ra vẻ kiểu như à hóa ra là như thế, Thương Dịch Chi nhìn mà nhịn được khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó lại nhanh chóng ổn định lại nét mặt, với A Mạch: “Ngươi xuống nghỉ ngơi , thăng ngươi làm đội trưởng, lập tức đến bộ binh doanh của Lục Cương.”





      A Mạch lại lần nữa tạ ơn Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh, lúc này mới ra ngoài. Thương Dịch Chi nhìn bàn cờ đến thất thần, Từ Tĩnh liếc mắt nhìn ta, thấp giọng cười : “ kỳ tài như vậy, nếu như chết ở thành Dự Châu, tướng quân có tiếc hận ?”





      Thương Dịch Chi thản nhiên cười cười, khẽ lắc đầu : “ người như vậy chết cách dễ dàng được, còn nếu chết ở Dự Châu, cũng đáng giá để ta phải tiếc hận.”





      Từ Tĩnh khẽ chép miệng, lại hỏi: “Tướng quân vẫn còn hoài nghi cùng Trần Khởi có quan hệ gì sao?”





      Thương Dịch Chi nghĩ nghĩ lát, rồi đáp: “Có quan hệ hay cũng quan trọng, người có thể dùng ta đương nhiên dám dùng.”





      Từ Tĩnh hiểu , chỉ cười cười, thêm nữa.





      A Mạch từ trong phòng ra, người thân đầy mồ hôi lạnh. Trương Sinh dẫn theo Trương Nhị Đản đứng chờ ở cửa viện, A Mạch cùng Trương Sinh chào hỏi nhau câu rồi dẫn theo Trương Nhị Đản tìm Đường Thiệu Nghĩa. Khi hai người đến chỗ có người, A Mạch rốt cục nhịn được, oán hận dẵm mạnh lên đống tuyết, thấp giọng mắng: “Hồ ly thối, đám sai lão tử làm bia ngắm! Lão hồ ly, tin tức ngươi đều thu được còn hỏi ta liên hệ được với chả liên hệ được! Tưởng lão tử là đồ ngu ngốc để cho ngươi đùa giỡn sao!”





      Trương Nhị Đản sợ hãi nhìn A Mạch, vội vàng kéo ống tay áo nàng, nén giọng kêu lên: “Ngũ trưởng, Ngũ trưởng!”





      A Mạch lúc này mới dừng lại, cảm thấy cơn tức nghẹn trong ngực cuối cùng cũng phát tiết được chút, liền hướng về phía Trương Nhị Đản hắc hắc cười hai tiếng, trấn an ta : “ có gì, chúng ta tìm Đường tướng quân .”





      Khi hai người tìm đến chỗ của Đường Thiệu Nghĩa, Đường Thiệu Nghĩa sớm chờ ở đó, thấy A Mạch tiến vào, bên phân phó người bày cơm canh, bên lấy thanh đao tường xuống đưa cho A Mạch, : “Đây là ta để lại cho ngươi, dùng thử xem có thuận tay hay .”





      A Mạch tiếp nhận thanh đao, thấy vỏ đao đơn giản cũng chỗ nào đặc biệt, nhưng vừa kéo đao ra liền nhận thấy cảm giác mát lạnh nhè theo đao phong tản ra, thấm vào gân cốt. A Mạch vung đao múa thử vài động tác, trong phong lập tức thấy phát ra từng trận, từng trận đao phong.





      “Đao tốt!” A Mạch nhịn được khen: “Đại ca sao lại có được vật này?”





      Đường Thiệu Nghĩa nở nụ cười, : “Là của lũ thát tử, ta xem thấy rất tốt, liền xin tướng quân ban cho. Vừa vặn ngươi lại dùng đao, dùng rất thích hợp.”





      A Mạch vừa nghe như vậy cũng khách khí với Đường Thiệu Nghĩa, liền hướng Đường Thiệu Nghĩa cười : “Vậy xin đa tạ đại ca !”





      Thân binh từ bên ngoài đem cơm canh đến bày bàn, A Mạch vừa thấy có thịt, có đồ ăn vô cùng phong phú, nước bọt trong miệng liền tứa ra, đợi Đường Thiệu Nghĩa phân phó liền hào hứng chạy đến ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy chiếc bánh bao nóng hổi đưa lên miệng cắn miếng to, cất giọng còn ràng do ngậm đầy bánh mà gọi Trương Nhị Đản: “Nhị Đản, mau lại đây ăn.”





      Trương Nhị Đản nào dám cứ như vậy qua, vẫn co quắp đứng ở bên, vẻ mặt đỏ bừng.





      Đường Thiệu Nghĩa cười cười, từ phía sau vỗ lên vai Trương Nhị Đản cái, kéo ta đến phía bên kia bàn, cười : “Nhăn nhó cái gì! Chúng ta cũng phải là đại nương, huynh đệ cùng chỗ cần chú ý nhiều như vậy.”





      Trương Nhị Đản lúc này mới dám lên, ngồi vào bên cạnh bàn còn câu: “Đa tạ tướng quân”, rồi mới bắt đầu đứng bên bàn ăn lấy ăn để. Hai người bọn họ hơn mười ngày chưa từng được ăn qua chút cơm nóng, lúc ở lán trại của đội tuần tra Giang Bắc cũng chỉ là uống bát canh nóng, A Mạch còn thiếu chút nữa nhai cả bát của người ta, tại trước mặt là bàn đồ ăn nóng hầm hập, hai người mấy lần thiếu chút nữa nuốt cả lưỡi. Hai người ngấu nghiến hồi, rồi mới ngẩng mặt nhìn nhau, thấy mặt Trương Nhị Đản đầy mỡ, A Mạch khẽ vuốt vuốt yết hầu, cố ý lạnh mặt giáo huấn: “Nhìn ngươi kìa, thể diện của ta đều bị ngươi làm mất hết cả rồi! khỏi khiến cho Đường tướng quân chê cười!”





      Trương Nhị Đản bị nàng giáo huấn sửng sốt, cái chân gà cầm trong tay thả xuống cũng xong, ăn cũng phải, ngượng ngùng nhìn A Mạch, mặt lập tức đỏ lên. Nhưng Đường Thiệu Nghĩa cũng quá để vào mắt, cười : “Đừng nghe Ngũ trưởng của ngươi, ta chọc ngươi đấy!” xong liền rút cái khăn mặt đưa cho A Mạch: “Còn có mặt mũi chê người ta sao, lau khô mặt mình rồi hãy !”





      A Mạch nhịn nổi, bật cười xì tiếng. Trương Nhị Đản có chút ủy khuất nhìn nàng, nàng lấy tay lau miệng, thuận tay liền cầm lấy khăn ném cho ta, cười : “Lau , đừng khiến cho Đường đại ca chê cười chúng ta.”





      Đường Thiệu Nghĩa nhìn Trương Nhị Đản, hỏi: “Ngươi tên là gì?”





      Trương Nhị Đản nghe ta hỏi, vội vàng đứng lên, thẳng người, lớn tiếng đáp: “Hồi bẩm Đường tướng quân, tiểu nhân tên gọi là Trương Nhị Đản.”





      “Ôi dào ơi, đừng phun, đừng phun, ngươi làm thế người khác còn ăn thế nào được!” A Mạch vươn tay che đồ ăn trước mặt. Đường Thiệu Nghĩa nở nụ cười, ấn Trương Nhị Đản trở lại chỗ ngồi, cười : “Ngươi ăn , nơi này có tướng quân, chỉ có huynh đệ, ngươi cũng gọi ta là đại ca giống như A Mạch là tốt rồi.”





      Trong cuộc đời Trương Nhị Đản, đây là lần đầu tiên được người cấp bậc tướng quân đối đãi như vậy, vẻ mặt kích động đỏ bừng, ngồi thẳng đơ, như thể sợ Đường Thiệu Nghĩa cho rằng ta đủ uy vũ. A Mạch cười nhạo tiếng, liếc mắt nhìn Trương Nhị Đản, cầm lấy cái chân gà trước mặt ta, cười : “Ngươi ăn để cho ta.”





      Nàng định đưa cái chân gà lên miệng tay bỗng bị kéo lại, Đường Thiệu Nghĩa giữ lấy cổ tay nàng, : “Đừng ăn, ngươi bị đói lâu, thể ăn nhiều ngay lúc được.” A Mạch rụt cổ tay lại, bất đắc dĩ buông cái chân gà xuống, nghiêm sắc mặt : “Cái chân gà này phải lưu lại cho ta, nó là của ta rồi, ai cũng đừng hòng động đến.”





      Đường Thiệu Nghĩa nhất thời dở khóc dở cười, cũng đánh phải đáp ứng, lại bảo thân binh bên ngoài tiến vào thu thập bàn ăn, lúc này mới đứng dậy với A Mạch: “Ngươi cùng Nhị Đản trước tiên ở lại nơi này nghỉ ngơi, lúc nữa quân bộ có hội nghị, ta phải trước, buổi tối ta đến tìm ngươi ôn chuyện.”





      A Mạch gật đầu, nhìn Đường Thiệu Nghĩa rời , sau đó tự đến giường đất rũ chăn ra chuẩn bị ngủ. Thấy A Mạch ở trong phòng của Đường Thiệu Nghĩa tùy tiện như vậy, Trương Nhị Đản có chút sốt ruột, theo sau nàng thấp giọng kêu lên: “Ngũ trưởng, Ngũ trưởng, chúng ta sao có thể ngủ lại ở đây được!”





      A Mạch tức giận : “Nếu ngươi ngủ có thể đứng bên mà nhìn, ta ngủ, lão tử mệt sắp chết rồi.” xong liền trùm chăn qua đầu. Trương Nhị Đản thấy nàng như thế, đứng trước giường đất quay quay lại vài vòng, lúc này mới bất đắc dĩ dựa lưng vào giường đất ngồi xuống, được lát mí mắt cũng díu lại, ta cố gắng cưỡng lại cơn buồn ngủ, giường bỗng có chiếc chăn ném tới, rồi nghe thấy A Mạch thản nhiên : “Buồn ngủ cứ ngủ , ngươi sao lại nhiều chuyện như vậy!”

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 49

      TIỆC RƯỢU





      A Mạch cùng Trương Nhị Đản ngủ biết trời đất là gì, mãi đến khi trời tối, Đường Thiệu Nghĩa phải cho thân binh đến gọi mới tỉnh lại. Thân binh truyền lời của Thương tướng quân lưu các quan quân của các doanh ở lại dùng bữa cơm chiều, cố ý phân phó ta trở về kêu A Mạch cùng . A Mạch vừa ngủ dậy, ý thức vẫn còn có chút mơ hồ, đoán ra Thương Dịch Chi lại định làm gì, nhất thời kịp nghĩ nhiều liền theo thân binh. Khi đến nơi, A Mạch mới kinh ngạc phát cái gọi là cơm chiều kỳ chính là bữa tiệc đốt lửa trại mùa đông rất lớn. Trong sân bày biện mấy bàn tiệc rượu, giữa sân là đống lửa lớn, phía xiên con dê, mùi thịt nướng theo gió xông tới. A Mạch theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt dừng lại ở con dê lát, sau đó mới quay lại, bắt gặp Từ Tĩnh cười tủm tỉm, lim dim đôi mắt , cảm giác thèm ăn lập tức biến mất.





      Tại các bàn tiệc có rất đông người ngồi, ở vị trí bàn tiệc chính giữa, ngoại trừ Thương Dịch Chi, Từ Tĩnh cùng vài vị quan quân thuộc cấp và Đường Thiệu Nghĩa, còn lại là các gương mặt mà A Mạch quen biết, có lẽ là quan quân trong các doanh của quân Giang Bắc đều đến đây. A Mạch khỏi có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Thương Dịch Chi tổ chức đại hội toàn quân?





      Từ Tĩnh hướng về phía A Mạch vẫy vẫy tay, A Mạch biết vị trí ông ta ngồi có chỗ cho mình, nên chỉ tiến lên phía trước chào hỏi Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh. Thương Dịch Chi tiện thể liếc mắt nhìn A Mạch cái, rồi lại quay đầu cùng quan quân bên cạnh thấp giọng cái gì đó. Từ Tĩnh vuốt râu cười cười, khẽ với A Mạch: “Cứ tùy tiện tìm chỗ ngồi , hôm nay đến đây đều là chủ tướng trong các quân doanh, ngươi thể biết hết được.”





      Mặc dù nghe Từ Tĩnh như vậy, nhưng trong lòng A Mạch cũng hiểu những người ngồi đây ít nhất cũng phải từ cấp bậc giáo úy trở lên, còn nàng nhiều lắm cũng chỉ vừa mới được thăng lên chức đội trưởng, đâu có tư cách gì mà tùy tiện tìm đại chỗ ngồi? Vì thế liền khom lưng cung kính : “Đa tạ hảo ý của tiên sinh, A Mạch đứng hầu hạ ở bên là tốt rồi.”





      Từ Tĩnh dùng khóe mắt liếc nàng cái, giọng cười nhạo : “Cho ngươi ngồi ngươi cứ ngồi , đứng đó làm gì. Gọi ngươi đến phải để cho ngươi đứng hầu hạ .”





      Ông ta có lòng, nhưng lại khiến A Mạch nhất thời khó xử, biết mình nên chạy đâu ngồi cho tốt, cân nhắc lát vẫn là khó xử trả lời: “Tiên sinh, vẫn là để cho A Mạch đứng , như vậy còn tự tại chút.”





      Bên cạnh, Thương Dịch Chi như vô tình nhìn qua nàng cái, thản nhiên : “Đừng đứng ở đây, tìm quan doanh của ngươi .”





      A Mạch nghe vậy ngẩn ra, theo ánh mắt Thương Dịch Chi nhìn lại, quả nhiên thấy Lục Cương ngồi ở bàn bên tay phải, nghếch đầu nhìn sang bên này, thấy A Mạch nhìn ta, liền vội vàng đưa tay lên vẫy vẫy A Mạch, ý bảo nàng qua bên đó. Trong lòng A Mạch như reo lên, chưa bao giờ thấy Lục Cương lại thuận mắt như lúc này, lập tức muốn chạy ngay qua bàn của Lục Cương, ai ngờ vừa nhấc chân lên chợt nghe thấy Từ Tĩnh thấp giọng ho tiếng. A Mạch lập tức dừng chân lại, vội vàng quay người, cúi đầu hướng về phía Thương Dịch Chi thấp giọng câu: “Đa tạ tướng quân.”





      Thương Dịch Chi để ý đến nàng, nghiêng người chuyện với viên tướng ngồi bên cạnh. A Mạch thu lại ánh mắt, sau đó lại hướng về phía Từ Tĩnh : “Đa tạ tiên sinh”, rồi lúc này mới đến bên bàn của Lục Cương.





      Lục Cương vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh bảo A Mạch ngồi xuống, rồi đưa tay vỗ lên vai A Mạch, thấp giọng cười : “Hảo tiểu tử, tốt lắm, khỏi khiến cho người trong thất doanh chúng ta phải kính nể, lệnh khen ngợi của tướng quân xuống đến thất doanh rồi, khi trở về ta cho người mang đồ quân nhu đến chỗ của ngươi.”





      A Mạch nén chịu đau vai, cười : “Đa tạ đại nhân đề bạt, sau này A Mạch vẫn còn phải dựa vào đại nhân rất nhiều, thỉnh đại nhân chiếu cố đến A Mạch.”





      Lục Cương sảng khoái đáp ứng : “ thành vấn đề, ta bắt đầu cảm thấy tiểu tử ngươi rất có khí phách, vừa nhìn thấy có cốt cách của con mèo ngoan*……”





      A Mạch cúi đầu nghe, biểu tình mặt càng ngày càng cổ quái, cũng may phía sau Thương Dịch Chi đứng lên bắt đầu lời khai tiệc, mọi người nhất thời yên lặng, Lục Cương dám tiếp, rốt cục ngừng lại.





      Đối với tài ăn của Thương Dịch Chi, A Mạch vẫn vô cùng bội phục, nhớ ngày đó sau chiến dịch Dã Lang Câu, sau khi Dự Châu đột nhiên rơi vào trong tay Bắc Mạc, ba vạn quân vốn hoang mang vì bị chặt đứt đường lui, Thương Dịch Chi lập tức cho dựng khán đài, bằng khả năng diễn thuyết của mình chẳng những ổn định tình thế, còn lừa dối gần vạn quân Dự Châu đem nhiệt huyết hướng tới thành Dự Châu, rồi sau đó liên quân Thanh Dự tây tiến vào dãy núi Ô Lan.





      Quả nhiên, Thương Dịch Chi vừa xong, các quân quan ngồi đều phấn khởi đứng lên, cùng giơ cao bát rượu, cùng Thương Dịch Chi hô lớn “Uống!” Sau đó đồng loạt dốc rượu đổ vào trong bụng.





      A Mạch tất nhiên là dám làm theo, mặc dù cũng theo đoàn người cùng nhau thể phen khí thế hào hùng, nhưng sau đó lại ngồi xuống bắt đầu ăn thịt nướng. Ai ngờ vừa cắn được miếng, Lục Cương đứng bên cạnh liền quay sang gọi nàng uống rượu. A Mạch vừa nhìn Lục Cương, vừa thầm nghĩ, ca ca à, sao ngươi uống cho choáng váng luôn , tốt xấu gì ta cũng là tiểu đệ thủ hạ của ngươi, ngươi nếu nhất định muốn uống rượu uống với người khác là được rồi, sao lại đấu tranh nội bộ trước như vậy.





      “A Mạch, đến đây mau, uống rượu! Huynh đệ ta chưa cùng nhau uống rượu bao giờ, hôm nay cũng phải uống cho tận hứng. Ca ca kính ngươi ly trước.” Lục Cương giơ bát rượu hướng về phía A Mạch cười .





      A Mạch thấy vậy, cảm thấy với ta cũng chẳng có nghĩa lý gì, đành phải nâng bát rượu lên ngang mặt, : “Lục đại nhân sao lại vậy, theo lý A Mạch nên kính đại nhân trước mới phải, bát rượu này A Mạch xin được kính đại nhân, đa tạ đại nhân chiếu cố đến A Mạch.”





      bàn rượu có đại nhân hay tiểu nhân nào hết, lão Lục so với ngươi lớn hơn mấy tuổi, nếu ngại gọi tiếng ca ca .” Lục Cương cười , xong ngụm uống cạn bát rượu.





      A Mạch bất đắc dĩ cũng phải làm theo, Lục Cương đưa bàn tay to lớn chụp đến lưng của nàng, ha ha cười : “Tiểu lão đệ sảng khoái như vậy, ca ca ta rất thích.”





      bàn rượu ăn uống vô cùng linh đình náo nhiệt, bởi vì tất cả những người ngồi đây đều là hán tử thô lỗ trong quân, nên uống rượu nhất định phải hào sảng, mặc kệ là có thể uống hay thể uống, là nam nhân đều phải uống rượu bằng bát. Vốn A Mạch còn muốn giấu diếm, nhưng biết là ai lại ra câu Ngọc Diện La Sát, khiến mọi người lúc đó mới biết thiếu niên ít này hóa ra lại chính là nhân vật truyền kỳ, tiếng tăm lừng lẫy trong quân, nhất thời đều đến mời rượu A Mạch. A Mạch thầm kêu khổ, biết trong trường hợp này thể quả quyết cự tuyệt, đành phải nhất nhất uống hết, chỉ cầu uống cho xong vòng này rồi thôi, ai ngờ nàng quá xem nhiệt tình của nam nhân khi uống rượu, sau khi uống xong vòng, các quan quân lại đến bàn mời rượu. Tuy rằng A Mạch có chút tửu lượng, nhưng làm gì có ai chịu nổi phương thức uống rượu này, người khác uống như vậy cũng thôi, chẳng tính làm gì, nhưng nàng nào dám ở nơi này uống rượu!





      Bên kia Đường Thiệu Nghĩa là bị chuốc say, bước có chút lảo đảo, bưng bát rượu đến bàn của A Mạch, hướng về phía Lục Cương : “Lục giáo úy, bát rượu này là… là ta kính ngươi, đa tạ ngươi… ngươi chiếu cố cho A Mạch, A Mạch cùng ta ra khỏi thành Hán Bảo, là huynh đệ tốt của ta, về sau còn… còn phải nhờ ngươi chiếu cố cho nhiều hơn nữa, bát rượu này ta kính ngươi!” Đường Thiệu Nghĩa uống cạn rượu trong bát, rồi dốc ngược cái bát cho Lục Cương xem.





      Lục Cương vội vàng đứng lên : “Đường tướng quân quá lời, trước kia Lục mỗ có chỗ còn thất lễ với ngài, nay dùng bát rượu này để bồi tội.” xong cũng bưng bát rượu lên uống.





      A Mạch nhìn hai hán tử say rượu mà dở khóc dở cười, nhất thời ngay cả việc giả say cũng quên mất.





      Đường Thiệu Nghĩa cùng Lục Cương uống xong rồi, lại cầm vò rượu rót đầy bát, sau đó khoác tay lên vai Mạch : “A Mạch, huynh đệ ta có thể ở cùng nhau là duyên phận, ta…”





      “Đại ca, uống!” A Mạch sợ ta trong lúc say rượu, biết có thể ra những lời gì, vội vàng dùng bát rượu của mình chạm vào bát rượu trong tay ta, Đường Thiệu Nghĩa quả nhiên quên mất mình định gì, cũng hô to tiếng: “Uống!”





      A Mạch uống non nửa, sau đó nhắm mắt gục xuống, nằm úp sấp mặt bàn giả say, dù sao bàn tiệc uống ít, nàng có ngã xuống cũng chẳng ai nghi ngờ.





      Lục Cương uống xong đứng ở bên cười ha ha, chỉ vào A Mạch : “Tiểu tử này được rồi, nhìn xem, vừa uống gục ngay tại bàn, đúng là được rồi.”





      Đường Thiệu Nghĩa trừng đôi mắt lờ đờ vì uống say, chính bản thân mình đứng cũng vững, thấy A Mạch ngã xuống còn vội vàng đưa tay túm lấy nàng, kết quả A Mạch túm được, nhưng ta lại ngã ngồi mặt đất. Những quan quân bên cạnh còn tỉnh đều cười ha hả, Đường Thiệu Nghĩa cũng hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, sau đó loạng choạng đứng lên, lại kéo vai A Mạch: “Huynh đệ, đừng nằm ngủ đất như thế, để đại ca đưa ngươi trở về.”





      A Mạch giả say rượu vốn vô cùng chật vật, nghe thấy Đường Thiệu Nghĩa đưa nàng về, trong lòng thở phào nhõm, chỉ cầu hai người nhanh nhanh ra khỏi tầm mắt của mọi người, nàng liền cần phải giả say nữa. Nghĩ như vậy, nàng liền giả bộ say túy lúy, để mặc cho Đường Thiệu Nghĩa kề vai sát cánh tha nàng ra bên ngoài. Ai ngờ vừa mới được vài bước, phía sau áo lại đột nhiên bị người kéo lại.





      Thanh lạnh lùng của Thương Dịch Chi từ phía sau truyền tới: “ uống được còn uống thành ra cái dạng này! Trương Sinh, ngươi đưa Đường tướng quân về trước, ta còn có chuyện muốn hỏi A Mạch.”





      A Mạch trong lòng cả kinh, biết Thương Dịch Chi có phải nhìn thấu cái gì hay . Nhưng chuyện tới nước này, nàng quyết thể thừa nhận là mình giả say, đành phải tiếp tục giả bộ. Nghe Trương Sinh ở bên cạnh lên tiếng, sau đó đỡ lấy Đường Thiệu Nghĩa mang . A Mạch dưới chân giả như mềm nhũn, thân thể lảo đảo về phía trước hai bước, mượn cơ hội rời khỏi khống chế của Thương Dịch Chi, ai ngờ ta rất nhanh tay túm lấy áo A Mạch, rồi tay nâng bả vai giúp nàng sang bên cạnh hai bước, để A Mạch ngồi dựa vào tường.





      A Mạch khỏi nhàng thở ra, người xuất ra tầng mồ hôi lạnh, may quá, may quá, ta nếu ngồi xuống ôm lấy nàng, có nghĩa là coi nàng là nữ nhân.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 50

      DIỆU KẾ







      A Mạch tại làm gì cũng rất khó khăn, động dám động, dám , vốn định giả vờ lè nhè mấy câu của kẻ say, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại biết phải cái gì cho tốt, hơn nữa lại sợ bị Thương Dịch Chi nhìn ra sơ hở. Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười gằn rất , như thể là vì quá giận dữ mà phát ra tiếng cười, bị thanh ồn ào xa xa át , nghe có chút lắm.





      Rồi có tiếng bước chân từ cửa viện truyền đến, đến gần A Mạch dừng lại, A Mạch cảm thấy người vừa tới tựa hồ cúi người xuống đánh giá nàng chút, sau đó liền nghe thấy Từ Tĩnh cố ý đè thấp thanh : “Thế này…… là uống quá nhiều?”





      Thương Dịch Chi câu nào, chỉ lạnh lùng nghiêm mặt gật đầu.





      Từ Tĩnh thấp giọng : “Ủa! Uống thành ra thế này, chẳng lẽ sợ gặp phải chuyện gì may sao!”





      Tiếng cười gằn quen thuộc kia lại truyền tới, A Mạch lần này rốt cục khẳng định thanh vừa rồi phải là hư ảo, liền cân nhắc xem mình rốt cuộc chọc giận Thương Dịch Chi chỗ nào? Cái này gọi là tiếng cười gì? Bất mãn? Bốc hỏa? Dù thế nào cũng vẫn là vì giận dữ mà cười?





      Thương Dịch Chi trả lời câu hỏi của Từ Tĩnh mà lại giọng hỏi: “Tiên sinh, bên trong thế nào ?”





      Từ Tĩnh đáp: “Đều uống rất nhiều rồi, ta phân phó người đưa những người say xuống nghỉ ngơi trước, cũng an bài người chiếu cố tới bọn họ.” Thấy Thương Dịch Chi vẫn cau mày nhìn A Mạch, Từ Tĩnh lại mỉm cười : “Bên trong còn có ít người chờ tướng quân quay lại uống rượu, tướng quân cũng thể để cho bọn họ là ngài lẻn trốn , vẫn nên quay lại là hơn, A Mạch cứ để ta xử lý.”





      Thương Dịch Chi khẽ mím môi nheo mắt nhìn A Mạch, sau đó đôi mày chau lại từ từ giãn ra, mặt rốt cuộc lộ ra ý cười vân đạm phong khinh, với Từ Tĩnh: “Ta thấy cũng cần phải trông nom làm gì, cứ để cho đóng băng ở đây, tự nhiên tỉnh rượu.”





      Từ Tĩnh mỉm cười , chờ thân ảnh Thương Dịch Chi khuất sau cửa viện rồi mới quay người lại nhìn A Mạch, miệng chậc chậc mấy tiếng, đột nhiên hạ giọng : “A Mạch ơi A Mạch, ngươi nếu chịu tỉnh, lão phu cũng đành phải đem ngươi đưa đến phòng của tướng quân chờ tỉnh rượu thôi.”





      A Mạch cả kinh giật bắn cả người, lập tức mở mắt, có chút thất kinh nhìn Từ Tĩnh.





      Sắc mặt Từ Tĩnh đột nhiên trở nên lạnh lùng, thấp giọng khiển trách: “Lão phu quý tài văn chương của ngươi, mới cho ngươi đến tận đây, nhưng A Mạch à, ngươi làm cho lão phu quá thất vọng rồi, dùng mánh lới cũng phải phân biệt từng trường hợp cho đúng mực, cẩn thận kẻo thông minh quá lại bị thông minh hại! Nếu vừa rồi người đến đây phải lão phu, ngươi làm thế nào? Ngươi cho là tướng quân phải làm như thế nào?”





      Trong lòng A Mạch mặc dù thấy ủy khuất, nhưng vẫn cúi thấp đầu : “Tiên sinh, A Mạch biết sai rồi.”





      Từ Tĩnh hừ lạnh tiếng, phất tay áo bỏ . A Mạch đứng ở đó, nhất thời tâm trí rối loạn, chỉ căn cứ theo tình cảnh vừa rồi, sợ là cả Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh đều khám phá ra thân phận của nàng, hai người chẳng những vạch trần, ngược lại còn cố tình che lấp cho nàng, điều này khiến cho A Mạch cảm thấy vô cùng mê hoặc.





      A Mạch cười khổ lắc đầu, ít nhiều có chút hoa mắt, may mà nàng từ lớn lên bên cạnh mẫu thân làm nghề nấu rượu, vừa rồi mặc dù uống ít, nhưng như vậy cùng lắm cũng chỉ khiến cho nàng cảm thấy đầu óc hơi choáng váng mà thôi. Lại nhớ tới những lời Từ Tĩnh vừa , nàng khỏi cũng có chút nghĩ mà sợ, tự trách mình có chút tự cho bản thân là thông minh.





      Trở lại nơi của Đường Thiệu Nghĩa. Đường Thiệu Nghĩa nằm giường đất vù vù ngủ say biết gì, Trương Nhị Đản vẫn còn thắp đèn chờ nàng, thấy A Mạch trở về liền vội vàng hỏi: “Ngũ trưởng, ngươi sao chứ.”





      A Mạch cười cách mệt mỏi, : “Ta có thể có chuyện gì, mau ngủ , ngày mai chúng ta sợ là còn phải trở về núi Tây Trạch, về sau e là khó có cơ hội được ngủ giấc yên lành.”





      Giường đất rộng thênh thang, A Mạch thấy Đường Thiệu Nghĩa nắm áp sát vào đầu giường đặt gần lò sưởi mà ngủ, liền leo lên đầu giường khác, tung chăn bông ra để ngủ, quay đầu lại thấy Trương Nhị Đản còn ngây ngốc đứng trước giường đất, khỏi hỏi: “Sao còn chưa ngủ? Đứng ngây ngốc ở đó làm gì?”





      Mặt Trương Nhị Đản đột nhiên đỏ hồng, theo bản năng liếc liếc mắt về phía đầu giường gần lò sưởi mà Đường Thiệu Nghĩa nằm, vội vàng ôm chăn giường đất : “Ta nằm dưới đất.”





      A Mạch ngạc nhiên : “ giữa mùa đông, ngươi có giường ấm mà nằm, nằm đất làm gì?”





      Trương Nhị Đản ôm chăn nghẹn ngào ra lời, chỉ thận trọng đứng mặt đất, A Mạch trong lòng lại kỳ quái, muốn hỏi lại, chỉ thấy Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên trở mình, trong lúc ngủ mơ thầm lầm nhẩm hai tiếng “A Mạch”, sau đó lại ôm chặt lấy chăn vào lòng.





      Hai người đều sửng sốt, Trương Nhị Đản khỏi ngơ ngác nhìn về phía A Mạch, A Mạch chỉ cảm thấy mặt nóng lên, khác gì bị lửa đốt, thấy Trương Nhị Đản dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, cắn răng oán hận : “Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy người khác mơ sao? Sao còn lên giường mà ngủ !”





      Sáng sớm ngày thứ hai, khi Đường Thiệu Nghĩa tỉnh lại A Mạch cùng Trương Nhị Đản thu thập xong chuẩn bị rời , A Mạch thấy ta tỉnh lại, cười : “Đại ca, ta cùng Nhị Đản nhận được lệnh của Lục đại nhân, phải lập tức quay trở về núi Tây Trạch, sợ là thể ở lại cùng đại ca ôn chuyện được. Huynh đệ chúng ta từ biệt ở đây, đại ca nhớ bảo trọng, A Mạch chờ nghe tin tức đại ca kiến công lập nghiệp.”





      Bởi vì say rượu, đầu Đường Thiệu Nghĩa vẫn còn có chút nằng nặng, lại là sáng sớm vừa mới tỉnh dậy, cho nên chỉ chống nửa thân mình ngồi dậy, đưa ánh mắt mê ly nhìn A Mạch, như là chút cũng nghe hiểu lời A Mạch . A Mạch khỏi cười cười, hướng về phía Đường Thiệu Nghĩa chắp tay, : “Đại ca, sau này còn gặp lại!”





      xong liền mang theo Trương Nhị Đản ra cửa, chờ Đường Thiệu Nghĩa phản ứng lại, nàng ra đến cửa phòng, Đường Thiệu Nghĩa vung chân từ giường đất nhảy xuống, bước vài bước đuổi tới cửa, lớn tiếng kêu lên: “A Mạch!”





      A Mạch nghe tiếng dừng lại, quay người nhìn về phía Đường Thiệu Nghĩa, Đường Thiệu Nghĩa yên lặng nhìn nàng lát, chậm rãi cong khóe miệng lên, hô lớn: “Nhớ bảo trọng!”





      A Mạch gật đầu.





      Đến chỗ của Lục Cương, ta gặp Từ Tĩnh vẫn chưa trở về, A Mạch cùng Trương Nhị Đản đợi hồi, lúc này mới thấy Lục Cương từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy A Mạch chờ ở đó liền : “Quân sư , ngươi cùng ta quay trở về Tây Trạch, cần phải gặp tướng quân nữa.”





      A Mạch lên tiếng, rồi theo Lục Cương cùng nhau trở về núi Tây Trạch. Thường Ngọc Thanh lĩnh năm vạn binh đến ngoài dãy núi Ô Lan, Thương Dịch Chi triệu tập quan doanh toàn quân đến họp, đoán chừng chính là an bài chiến lược ứng phó. A Mạch tuy rằng tham gia hội nghị, nhưng theo cách mà Thương Dịch Chi để cho Đường Thiệu Nghĩa cố ý khiêu khích quân Bắc Mạc đến, nàng đoán Thương Dịch Chi muốn chờ quân Bắc Mạc tự chui vào bẫy. Mà khu vực trấn giữ của Lục Cương lại là núi Tây Trạch nằm ở phía đông của dãy núi Ô Lan, nếu đúng là quân Bắc Mạc đến tấn công như , núi Tây Trạch ở vào vị trí đứng mũi chịu sào. A Mạch nghĩ Từ Tĩnh tất phân phó với Lục Cương, tám chín phần mười là để cho Lục Cương chỉ được thua chứ cần thắng, dẫn dụ quân Bắc Mạc tiến sâu vào trong.





      Dọc đường , Lục Cương hình như có tâm , giống như lo lắng vấn đề gì đó thâm sâu ảo diệu, ngay cả nửa câu cũng buồn . A Mạch thấy ta như thế cũng nhiều, chỉ yên lặng theo. Mấy người trèo đèo lội suối, khi đến khu vực đường núi tương đối dễ , Lục Cương đột nhiên gọi A Mạch lên, giống như tùy ý hỏi: “Thát tử đến tấn công, núi Tây Trạch của chúng ta phải đứng mũi chịu sào, ngươi trận này nên đánh như thế nào tốt?”





      A Mạch vụng trộm liếc mắt nhìn ta, : “Đại nhân, A Mạch tài sơ học thiển, dám lung tung.”





      Lục Cương lại :“ sao, nơi này có người ngoài, huynh đệ chúng ta chỉ tùy tiện trao đổi vài câu mà thôi.”





      A Mạch cân nhắc chút, trầm giọng : “Lần này thát tử có mấy vạn người, chúng ta khó có thể ngăn cản bọn chúng ở bên ngoài núi Tây Trạch, kể cả các huynh đệ có tử chiến chăng nữa, e là cũng ngăn được đại quân thát tử. Nhưng đánh mà chạy, lại sợ……” A Mạch dừng lại chút, thấy Lục Cương nhìn nàng chăm chú, tiếp nữa mà hỏi ngược lại: “ biết tướng quân cùng quân sư có an bài gì ?”





      Lục Cương thở dài, lấy tờ giấy trong lòng ra đưa cho A Mạch, vô cùng hoang mang : “Đây là cẩm nang diệu kế quân sư cho ta, cứ chiếu theo trong này mà làm là được, ta cân nhắc nửa ngày mà vẫn hiểu là thế nào.”





      A Mạch nhận lấy tờ giấy, mở ra, chỉ thấy đó viết năm chữ: “Binh giả, quỷ đạo dã”(1). Trong lòng A Mạch thầm mắng Từ Tĩnh cố ý giả quỷ lộng thần, nhưng ngoài miệng lại cố ý hỏi: “Là binh pháp Tôn Tử? Mặt sau hình như là vẫn còn.”





      Lục Cương có chút buồn bực tiếp: “Phải, sai, mặt sau là ‘Có khả năng nhưng lại thể dùng, gần mà xa, xa mà gần. Khi tấn công chống đỡ sắc nhọn, rối loạn mà vẫn phòng thủ, mà vẫn che dấu kín, mạnh mẽ mà lẩn trốn, giận dữ mà quấy nhiễu, hèn kém mà kiêu ngạo, dật mà mò bắt, thân cận mà xa cách, tấn công mà chuẩn bị trước, xuất kỳ bất ý(2). Thắng lợi của nhà binh, chuyện k hông thể hết’ Những lời này tất nhiên là rất đúng, đánh trận nào cũng đều có thể dùng, nhưng thế này mà gọi là cẩm nang diệu kế sao? A Mạch, ngươi xem quân sư có ý gì? Chúng ta phải làm như thế nào?”





      A Mạch nhất thời cũng trở nên trầm mặc, trong đầu lên đoạn bút ký của phụ thân, xem tình thế của quân Giang Bắc giờ, chính là chuyện mà phụ thân từng đề cập qua: quân vào núi, biết chiến pháp kia có thể tham khảo chút được hay ? A Mạch cân nhắc tìm lời để diễn đạt, rồi trầm giọng : “Trước kia khi A Mạch còn hầu hạ bên cạnh tướng quân, từng nghe quân sư và tướng quân qua loại chiến pháp tương tự, có lẽ cùng với cẩm nang diệu kế mà quân sư cấp cho chúng ta có chung ý.”





      Lục Cương hỏi :“Chiến pháp gì?”





      A Mạch đáp: “Giặc xuất ta nhập, giặc nhập ta xuất, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, che dấu thực lực.”





      Lục Cương có chút mê hoặc nhìn A Mạch, hỏi: “Xin chỉ giáo cho?”





      A Mạch nhìn Lục Cương, có chút chần chờ : “Theo A Mạch cân nhắc, ý của quân sư biết có phải là chúng ta — đánh thắng được đánh, đánh được bỏ chạy hay ?”





      Lục Cương sửng sốt, cùng A Mạch mắt to trừng mắt , hai người trong lòng đều đều xoay chuyển vài ý niệm trong đầu.





      A Mạch vội vàng lại bổ sung thêm: “Cũng phải là chạy lung tung, mà chúng ta chạy khiến cho thát tử đuổi kịp, để cho bọn chúng truy đuổi tới lui, cuối cùng lừa cho đàn dê con này mệt đến chết!”





      Lục Cương chăm chú nhìn A Mạch khắc, chậm rãi đưa ngón tay cái về phía nàng, cất lời khen tự đáy lòng: “A Mạch, hảo tiểu tử, được lắm!”





      A Mạch ngượng ngùng cười cười, : “Đại nhân đừng cười chê A Mạch, ràng là đại nhân sớm nghĩ đến rồi, còn cố tình muốn kiểm tra A Mạch.”





      Lục Cương khẽ giật mình, sau đó cười ha hả vỗ vỗ vào vai A Mạch, : “Người trẻ tuổi nên rèn luyện nhiều, cũng phải chuyện xấu.”





      A Mạch thi lễ, tạ ơn : “A Mạch cảm tạ đại nhân dạy bảo.”





      “Ừ.” Lục Cương gật gật đầu, mặt hơi có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại thập phần hưởng thụ, thầm nghĩ tiểu tử A Mạch này quả thực rất thông minh.





      Mấy người tiếp tục , lúc này phiền muộn trong lòng Lục Cương tan hết, chỉ cân nhắc khi thát tử đến nên đánh và chạy như thế nào. Phía sau, A Mạch cũng cân nhắc, nàng có chút hiểu, Thương Dịch Chi nếu muốn giăng cái thòng lọng lớn, phải để cho Lục Cương thả cho quân Bắc Mạc tiến vào mới đúng, nhưng Từ Tĩnh vì sao còn cho ta cái gọi là cẩm nang diệu kế như vậy?

      ————————-

      Chú thích:

      1- Binh giả, quỷ đạo dã: ý binh lính là người thường, nhưng khi ra tay lại quỷ quyệt khác gì quỷ.

      2- Xuất kỳ bất ý:bất thình lình, thừa lúc người ta ngờ, làm cho kịp đối phó. Đoạn in nghiêng này mẹ Cún hiểu nên chuyển ngữ sát nghĩa được, vì vậy đọc hơi khó hiểu.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      Chương 51

      TƯ OÁN







      Về đến núi Tây Trạch, phó quan doanh Hắc Diện cho binh lính thao luyện, nhìn thấy Lục Cương dẫn A Mạch trở về, mặt đầu tiên là lên tia kinh ngạc, rồi ngay lập tức biến thành vẻ khinh bỉ buồn che dấu. A Mạch thầm buồn bực, nàng cùng vị Hắc đại gia này thù oán, chẳng lẽ chỉ vì chút việc cỏn con kia mà ta vẫn ghi hận trong lòng sao? Dáng người ta cao lớn thô kệch, mà sao tầm nhìn so với lỗ kim lại còn hơn như thế. A Mạch giương mắt nhìn biểu của Hắc Diện, thầm nghĩ khuôn mặt đen đủi này thích hợp để biểu diễn kỹ thuật khinh bỉ như vậy, thoạt nhìn thực khó coi.





      Lục Cương triệu tập các đội trưởng lại, tuyên bố lệnh khen thưởng của quân bộ đối với A Mạch, điều Lý Thiếu Hướng vốn là đội trưởng đội bốn sang bộ phận quân nhu, rồi sắp xếp A Mạch giữ chức đội trưởng đội bốn thay ta. Lý Thiếu Hướng vốn tính tình chậm chạp, lúc này lại trở nên vô cùng nhanh nhẹn, vui vẻ lên tiếng nhận lệnh. Lục Cương lại phân phó A Mạch trở về lựa chọn Ngũ trưởng cho mình, chờ sáng mai khi toàn doanh tập thể dục buổi sáng tuyên bố.





      Từ doanh bộ ra, có mấy quan quân vây quanh A Mạch chúc mừng, cười đùa đòi A Mạch phải mời cơm thiết đãi, A Mạch vội vàng cười đáp ứng. Bên cạnh, quan quân lại đột nhiên cười gằn tiếng, dương : “Thế mới làm người khi trưởng thành nhất định phải tuấn tú đẹp đẽ mới tốt, vừa chạy lên quân bộ cái, khi trở về được thăng quan, sớm biết thế này huynh đệ chúng ta cần gì phải liều sống liều chết cơ chứ. Rảnh rỗi chẳng có việc gì làm cứ chịu khó chạy vài lần lên quân bộ, lúc đó cái gì mà chẳng có!”





      Tất cả mọi người đều sững lại, mấy quan quân đều lời nào, các loại ánh mắt lập tức đều rơi người A Mạch. A Mạch nhếch khóe miệng, thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía viên quan quân vừa kia, trầm giọng hỏi: “Dương đại nhân vậy là có ý gì?”





      ta cùng mấy viên đội trưởng nhìn nhau, mặt cùng lộ ra ý cười đầy ái muội. Dương Mặc cười nhạo tiếng : “Nên là ý gì chính là ý đó, thế nào? Mạch đội trưởng chột dạ sao?”





      Lời này vừa ra, ràng là muốn kiếm cớ đánh nhau. Bình thường, hẳn sớm có người đứng ra khuyên giải, nhưng hôm nay, mọi người tựa hồ đều bảo nhau yên lặng, khuôn mặt của vài người thậm chí còn thể vẻ muốn xem kịch vui. Trong lòng A Mạch hiểu, nàng được thăng chức quá nhanh, khiến cho các quân quan này đố kỵ mà bài xích, từ tiểu binh được thăng lên làm Ngũ trưởng còn là do lập chiến công vì chém được nhiều thát tử, nhưng lúc này đây, lệnh khen ngợi của quân bộ chỉ hàm hồ là nàng chấp hành nhiệm vụ lập công lớn, lại chuyện nàng Dự Châu như thế nào.





      A Mạch yên lặng nhìn Dương Mặc, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Dương Mặc mới đầu còn cười lạnh giương mắt cùng nàng đối diện, nhưng về sau cũng tự giác mà tránh ánh mắt của A Mạch. A Mạch lạnh lùng quét mắt nhìn quan quân bốn phía vòng, thản nhiên :“A Mạch chột dạ, quân công của A Mạch là do A Mạch liều chết đổi lấy, có lẽ thời gian A Mạch nhập doanh so với chư vị đại nhân ở đây còn rất ngắn ngủi, nhưng A Mạch dám mình giết thát tử hề kém so với các vị.” Nàng lại đưa ánh mắt chiếu lên người Dương Mặc: “Dương đại nhân vì sao thấy A Mạch vừa mắt, trong lòng mọi người đều biết , chẳng qua A Mạch muốn khuyên đại nhân câu, về sau đừng dùng lối nỉ non của đàn bà này đối với ta, nếu thấy vừa mắt cứ dùng đao là được, cần phải xì xào thậm thụt, nhưng nếu muốn đánh nhau thứ lỗi ta rảnh, còn nếu muốn liều mạng, A Mạch ta lúc nào cũng sẵn sàng phụng bồi.”





      xong, A Mạch rút bội đao đánh “Soạt” tiếng, hung hăng cắm mạnh xuống, mũi đao cắm phập mặt đất, chuôi đao run lên bần bật.





      Dương Mặc trước kinh hãi sau giận dữ, liền rút đao tiến lên, mấy quan quân bên cạnh thấy thế vội vàng ôm ghì lấy ta kéo lại, người quát: “Dương Mặc, đừng gây rối.”





      A Mạch cười lạnh tiếng, rút thanh đao lên, vừa bước lên bước cánh tay bị Lý Thiếu Hướng dùng sức kéo lại, Lý Thiếu Hướng kéo A Mạch tránh ra vài bước, tận tình khuyên nhủ: “A Mạch, đủ rồi, trăm ngàn lần nên gây chuyện, đao thương có mắt, cùng là đồng đội sao có thể vì chuyện mà vung đao liều mạng với nhau được, Lục đại nhân mà biết chuyện mọi người đều bị phạt đấy!”





      vung đao ư? Nếu vậy các ngươi can ngăn sao? Trong lòng A Mạch cười lạnh, nếu nàng rút đao với tư thế liều mạng, đoán chừng những quan quân này chỉ biết đứng ở bên cạnh mà hứng trí tưng bừng xem náo nhiệt, sau đó nhìn nàng bị Dương Mặc bị đánh cho trận tơi bời. Trong lòng A Mạch hiểu, nếu cùng nam nhân thân hình cao lớn lực lưỡng đánh nhau, những thể thắng được mà e rằng ngay cả thân phận có lẽ cũng bị tiết lộ.





      Bên kia, Dương Mặc cũng bị mọi người kéo ra xa, nhưng vẫn mơ hồ truyền tới thanh mắng chửi tức giận của ta: “Các ngươi buông ra, để ta làm thịt tên tiểu tử kia, con mẹ nó chứ, nó lại còn dám khiêu khích lão tử à, lão tử giết chết nó được, các ngươi nếu còn là huynh đệ phải thả ta ra, ta phải thay Tiêu lão đại báo thù!”





      Tiêu lão đại, chính là tên đội trưởng bị nàng cắt đứt yết hầu, A Mạch nhớ rất , nàng đưa mắt lạnh lùng nhìn Dương Mặc bị mọi người kéo xa, tra bội đao vào vỏ, xoay người hướng về phía Lý Thiếu Hướng vái chào cảm tạ : “Đa tạ Lý đại nhân dạy bảo.”





      Lý Thiếu Hướng vội vàng khoát tay áo dám nhận, bọn họ là đồng cấp, đảm đương nổi đại lễ như thế của A Mạch, A Mạch lại nghiêm sắc mặt : “Đây phải đội trưởng A Mạch tạ ơn đại nhân, mà là thủ hạ A Mạch tạ ơn ngài, A Mạch tạ ơn đại nhân nhiều ngày qua quan tâm.”





      Lúc này Lý Thiếu Hướng khách khí nữa, chỉ cười cười, đưa A Mạch quay lại trong đội, để nàng trước xử lý số chuyện trong ngũ. A Mạch trở lại ngũ, bọn Vương Thất vẫn còn trêu đùa Trương Nhị Đản. Thấy A Mạch trở về, lập tức bỏ mặc Trương Nhị Đản, xoay qua vây quanh lấy A Mạch.





      Trương Nhị Đản khỏi nhàng thở ra, lau mồ hôi trán, mặc dù ta dựa theo phân phó của A Mạch mà trả lời qua loa với các huynh đệ, nhưng mười người, mỗi người miệng khiến miệng lưỡi của ta phải gắng hết sức mới ứng phó nổi. ta liếc mắt nhìn A Mạch bị mọi người vây quanh, thầm nghĩ Ngũ trưởng vẫn là Ngũ trưởng, ngay cả chuyện cũng rất có khí thế, chỉ mấy câu vô cùng đơn giản dã giải quyết hết thắc mắc của mọi người.





      Dùng xong bữa cơm chiều, A Mạch lén gọi Trương Nhị Đản ra ngoài, yên lặng nhìn ta lát, đột nhiên thấp giọng : “Nhị Đản, lần này ngươi theo ta vào sinh ra tử, công lao và khổ lao đều rất lớn, ta cũng nên thăng chức cho ngươi lên làm Ngũ trưởng……”





      “Ngũ trưởng!” Trương Nhị Đản đột nhiên cắt ngang lời A Mạch, : “Ta, ta muốn làm Ngũ trưởng.”





      A Mạch nhìn ta trầm mặc lát, miệng thản nhiên mỉm cười, : “Ta cũng muốn, tuổi ngươi còn quá , sợ là thể thu phục được mọi người.”





      Trương Nhị Đản cố lấy dũng khí giương mắt nhìn thẳng vào A Mạch: “Ngũ trưởng, ngươi yên tâm, đây là ngươi có ý tốt với ta, ta đều hiểu được.”





      A Mạch cười cười, đặt tay lên bả vai gầy yếu của Trương Nhị Đản, hỏi: “Làm thân binh cho ta , thế nào?”





      Trong mắt Trương Nhị Đản lên tia kinh hỉ, có chút kích động hỏi A Mạch: “ ? Ngũ trưởng?”





      A Mạch cười gật đầu: “Về sau gọi là Ngũ trưởng nữa, mà gọi là đội trưởng đại nhân, thôi, gọi Vương Thất đến đây cho ta.”





      Ngày thứ hai, khi toàn doanh tập thể dục buổi sáng, Lục Cương tuyên bố lệnh điều động đối với Lý Thiếu Hướng và A Mạch, đồng thời lại đến chủ đề, đó là đồng đội trong quân ngũ phải cùng nhau tương thân tương ái, đoàn kết gắn bó, cùng nhau giết giặc, cũng có nghĩa là, chuyện A Mạch và Dương Mặc hôm qua thiếu chút nữa động đao đến tai ta rồi.





      “Các huynh đệ, Lục Cương ta là người thô lỗ, chỉ biết , thát tử tiến đến dãy núi Ô Lan, trạm đầu tiên chính là núi Tây Trạch của chúng ta, tại chúng còn cách núi Tây Trạch cùng lắm chỉ hơn trăm dặm mà thôi, mắt thấy giặc sắp xông vào tới cửa, mặc kệ các ngươi trong lúc này còn có ân oán cá nhân gì, mụ nội nó, cũng đều phải bỏ hết cho lão tử, nếu muốn chém giết, chém đầu thát tử cho ta, chém tên bớt tên. Con mẹ nó, còn ai mà chĩa đao vào huynh đệ nhà mình, đừng trách Lục Cương ta khách khí!”





      Tan buổi tập thể dục, Lục Cương lại gọi A Mạch và Dương Mặc đến, cũng gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người. Đợi lúc lâu sau, vẫn là A Mạch xoay người về phía Dương Mặc thi lễ trước, : “Dương đại nhân, hôm qua là A Mạch lỗ mãng.”





      Dương Mặc hừ lạnh tiếng, trước mặt Lục Cương đành đứng đối diện với A Mạch chắp tay xóa bỏ chuyện cũ.





      Lục Cương mắng: “Con mẹ nó, đều là huynh đệ trong cùng doanh, thát tử còn chưa đánh, các ngươi đánh trước rồi” xong giơ chân đạp cho A Mạch và Dương Mặc mỗi người cước, quát: “Đều cút hết mẹ cho ta, trở về chuẩn bị cho tốt, chờ lúc đánh xong thát tử, nếu các ngươi đều còn sống, lão tử lại cho các ngươi tư oán!”





      Lời này vừa , tất cả mọi người có chút trầm mặc, A Mạch cùng Dương Mặc nhìn nhau, Dương Mặc hừ lạnh tiếng ngoảnh mặt , A Mạch chỉ cười, khẽ lắc đầu. Mắt thấy năm vạn đại quân của Thường Ngọc Thanh tiến đến dãy núi Ô Lan, bọn họ chính là đội tiên phong phải đánh trận chiến đầu tiên, biết còn mấy người trong bọn họ còn sống sót.





      Đầu năm Thịnh Nguyên thứ ba theo Nam nông lịch, Bắc Mạc đại tướng Thường Ngọc Thanh lĩnh quân tiến vào dãy núi Ô Lan tiến hành bao vây tiễu trừ quân Giang Bắc. Phong cách hành quân của Thường Ngọc Thanh vô cùng thần tốc và mãnh liệt, trước sau chỉ mất hơn hai tháng, năm vạn đại quân tiến vào dãy núi Ô Lan.





      Núi Tây Trạch, chính là cửa ngõ đầu tiên của quân Giang Bắc ở dãy núi Ô Lan, cứ như vậy dần dần ra trước mắt năm vạn đại quân Bắc Mạc. Mà lúc này, núi Tây Trạch, thất doanh của quân Giang Bắc sớm là doanh trống rỗng, nếu như phải đó còn lưu lại dấu vết của đội quân nhân mã, rất khó mà tưởng tượng nổi nơi này từng là nơi đóng quân của quân Giang Bắc.





      Khi đội quân tiên phong của Bắc Mạc hồi báo tình hình, Thôi Diễn, thủ hạ của Thường Ngọc Thanh nhịn được mắng: “Mụ nội nó, trận này còn đánh thế nào được nữa, bọn mọi rợ Nam Hạ này chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, chúng ta cũng nên nhanh chóng vào núi mà tiêu diệt bọn chúng cho bằng hết .”





      Thường Ngọc Thanh quan tâm đến lời của ta, chỉ đối chiếu bản đồ và hỏi quan quân trẻ tuổi đứng bên cạnh: “Thế nào?”





      Nhắc tới quan quân trẻ tuổi này phải là ai khác, mà chính là người cùng hợp tác với Thường Ngọc Thanh, phó tướng Khương Thành Dực. Sau trận chiến tại thành Hán Bảo, Thường Ngọc Thanh lĩnh tám vạn kỵ binh tiến theo phía Bắc thẳng tiến đến Tĩnh Dương, còn ta dẫn “Tây lộ đại quân” chỉ còn cái xác đến Thái Hưng hợp nhất cùng đại quân của Chu Chí Nhẫn, về sau vẫn ở dưới trướng của Chu Chí Nhẫn. Lần này, Thôi Diễn làm loạn lên nhất định đòi phải được cùng Thường Ngọc Thanh đến Ô Lan tiêu diệt phỉ quân, Trần Khởi liền thuận tay điều Khương Thành Dực làm phó tướng. Thường Ngọc Thanh tuy biết ta là người của Trần Khởi, nhưng vì Khương Thành Dực quả cũng có chút bản lĩnh, nên cũng cự tuyệt an bài của Trần Khởi.





      Khương Thành Dực nghe Thường Ngọc Thanh hỏi, nhìn tấm bản đồ địa hình đặt bàn, ngẩng đầu đáp: “Theo quan sát mới nhất của chúng ta mà , tấm bản đồ này còn phù hợp nữa, thứ nhất là vì bản đồ địa hình mà bộ binh cung cấp quá cũ, lại sơ sài, trải qua thời gian địa thế ở đây có chút thay đổi; thứ hai, từ kết quả thực địa có thể thấy, số đường núi bị quân Giang Bắc cố ý cải tạo lại, cho nên nếu chúng ta tiếp tục hành quân theo những con đường vẽ bản đồ này còn thông suốt nữa.”





      Thường Ngọc Thanh cười lạnh tiếng, : “Thương Dịch Chi tiến vào dãy núi Ô Lan từ tháng mười , cho tới bây giờ cùng lắm mới chỉ đầu tháng tư, thế nhưng ngay cả đường lối lại núi cũng đều sửa lại, có thể thấy được người này nhân tài.”

      —————-

      Chú thích:

      1- Mình chú thích lại đề phòng số bạn nhớ nhé.

      Cơ cấu quân đội trong truyện này như sau: ngũ – đội – doanh – bộ

      Cấp bậc quân đội theo thứ tự: binh – ngũ trưởng – đội trưởng – giáo úy – tướng quân – nguyên soái.

      2- Khương Thành Dực: ở mấy chương đầu, mẹ Cún dịch tên người này là Khương Thành Cánh, nay sửa lại cho chính xác.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :