1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

A Loving Scoundrel - Johanna Lindsey (52c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 35
      Ngôi nhà thành phố của gia đình Bascomb tương đối , nhưng rốt cuộc Ngài Bascomb và người vợ đáng của ông ta cũng hiếm khi đến London, và nhiều người trong giới thượng lưu ngày nay đồng ý rằng giữ ngôi nhà với đầy đủ người làm mà ràng là phí phạm nhân lực. Dĩ nhiên họ thừa nhận rằng đó là phí phạm tiền bạc. Đó chỉ đơn thuần là thêm ưu điểm khi giữ lại ngôi nhà thành phố. Xu hướng mới nghiêng về việc thuê căn hộ được trang bị nội thất đầy đủ nếu chuyến đến London cầu, hoặc đơn giản là ở lại những khách sạn sang trọng nếu chuyến chỉ trong thời gian ngắn.

      Bascomb có lợi tức kinh doanh tại thành phố, đó có lẽ là lý do khiến ông ta giữ lại ngôi nhà thành phố này. Và họ sử dụng nó rất tốt cho ra mắt của con . Và mặc dù căn nhà , nó được trang bị rất sang trọng với vài món đồ nội thất và nghệ thuật có giá trị. Rốt cuộc nhà Bascomb cũng tương đối giàu có, chỉ tiết kiệm cách khôn ngoan mà thôi.

      James Malory thực chuyến viếng thăm vào buổi sáng hôm sau. gửi thông báo từ hôm trước là đến, vậy nên thấy việc phải đợi, và tại chiếu nghỉ , tương đối thú vị - trong chốc.

      Albert có ở nhà. Người quản gia cho James biết, sau khi thông báo với ông chủ của ông ta là James đến, rằng Albert rất bận, vậy nên James có thể muốn quay lại vào thời điểm thích hợp hơn. James chỉ đơn giản gửi người quản gia trở lại với tin nhắn rằng rời .

      "Ông ta có vẻ mất lịch , ngài có nghĩ thế ?" Andrew hỏi khi hai mươi phút trôi qua.

      "Có lẽ chỉ đơn giản là dấu hiệu rằng toàn bộ việc này khiến ông ta rối loạn," Drew gợi ý.

      "Ta nghi ngờ ông ta rối loạn," James đáp với chút khó chịu. "Đủ để vội vã đến Haverston và đặt vấn đề trước mặt trai Jason của ta."

      "Vậy có thể ông ta cho rằng việc được thu xếp và chỉ phí thời gian để bàn luận thêm." Andrew gợi ý. "Điều lại càng khiến ông ta bất lịch hơn. Ít ra ông ta cũng nên thế với chúng ta."

      "Jason có thể cho ông ta cái ấn tượng rằng vấn đề được dàn xếp," James tán thành. "Nhưng ta rất nghi ngờ điều đó. Jason rất giỏi trong việc với người khác điều ta muốn nghe, nhưng thực tế lại gì với ta cả."

      Drew cười khùng khục. "Ước gì tôi biết cách làm được như thế."

      "Với tinh tế, cậu bé thân mến, rất nhiều tinh tế," James đáp. "Và cậu cũng biết cách rồi mà, cậu vừa mới áp dụng cách xuất sắc với phụ nữ đấy thôi."

      "À, ra là kiểu tinh tế đó." Drew cười nhăn nhở.

      Năm phút sau, kiên nhẫn của James cạn dần và với ba chàng thanh niên , " theo ta, nhưng đợi bên ngoài cho đến khi ta gọi."

      Người quản gia, đứng gác ngoài cửa phòng làm việc của chủ nhân, nghĩ đến việc ngăn cho James vào. Đó chỉ là ý nghĩ ngắn ngủi. khi nhìn James ràng, ông ta quyết định mở cửa và thông báo có mặt của .

      Alber đọc số tài liệu tại bàn, ông ta liếc lên và thở dài khi nhìn thấy James bước vào phòng. "Giờ thực phải là thời điểm thích hợp."

      "Tôi cũng được thông báo như vậy, tuy rằng tôi nghi ngờ rằng có bất cứ lúc nào là thuận tiện cho việc này, chủ đề khó chịu. Nhưng xem xét việc mang việc này đến với thành viên đúng trong nhà Malory, tôi dành thời gian để thảo luận, cũng thế chứ?"

      Bất kể hiểu thế nào đấy cũng phải là câu hỏi. Albert hiểu và để tập tài liệu sang bên. James chưa gặp ông ta bao giờ trước đó. Ông ta trông khá nổi bật, mái tóc nâu sẫm với những mảng sáng màu hai bên thái dương gợi ý rằng chúng sớm ngả xám. James ngạc nhiên rằng tóc ông ta vẫn chưa bạc với con như Emily.

      " có gì để thảo luận thêm ở đây cả, ngoài ngày tổ chức hôn lễ," Albert khăng khăng. "Có phải đến để cho chúng tôi thời điểm cụ thể?"

      James trả lời. kéo trong những chiếc ghế quanh bàn của Albert sang bên để có tầm nhìn tốt khi vở kịch bắt đầu. Đó là chiếc ghế thoải mái, điều tốt. có cảm giác chuyến thăm này kết thúc sớm.

      im lặng làm người đàn ông lớn tuổi yên, đủ để khiến ông ta buột miêng, "Giờ nhìn này, tôi biết danh tiếng của ngài và tôi từ chối để bị bắt nạt."

      James nhướng bên chân mày. "Nào, ông bạn. lấy đâu ra cái ý tưởng là tôi bắt nạt? Tôi làm ngơ hoặc tôi - tốt, việc đó xảy ra, tôi cam đoan."

      Hai má Albert đỏ rần. "Vậy vào việc chính , Malory. Ngài làm gì ở đây?"

      "À, vì điều kỳ lạ về những lời đồn đại. Chúng có xu hướng là gây cười, gây kinh ngạc, gây giận dữ, tùy thuộc vào cách nhìn nhận và mức độ liên quan của mỗi người."

      "Tôi thừa nhận có những tin đồn rất đáng xấu hổ. Kẻ nào lan truyền những tin đồn đó nên bị bắn bỏ. Nhưng may là chúng lại là ."

      "Tôi xin lỗi phải khác . may mắn rằng chúng chút nào."

      "Vậy là con trai ngài định thoái thác trách nhiệm của cậu ta? Thế là hèn nhát-"

      " rút lại lời phỉ báng đó, Bascomb, " James cắt ngang, "Tôi có xu hướng coi đó là xúc phạm đến cá nhân mình."

      Câu đó dù được với giọng nhàng nhất cũng khiến Bascomb xanh mặt, nhưng rồi lại chuyển thành đỏ. "Chúng ta đến cháu của ngài, cũng như của tôi vậy."

      "Nếu đó là cháu tôi, có thể chắc chắn là có cuộc chuyện này."

      " tự nó phơi bày ra trước ánh sáng," Albert cách tự tin.

      "Thực tế đúng như vậy, nhưng đó phải là mong đợi, và nó ra trước khi quá muộn. Vậy nên tôi mang đến cho vài khác để mà nhấm nháp."

      "Đây có phải là điểm mà ngài dọa dẫm và hứa hẹn là giết tôi ?" Albert hỏi.

      James phá ra cười, phải vì câu hỏi mà vì nó được thốt ra cách đầy phẫn nộ. "Tôi biết nghe được những gì về tôi, Bascomb, nhưng chắc chắn chúng chỉ đúng có nửa thôi. Tôi cam đoan điều đó với . biết đấy, tin đồn thổi phồng mà."

      "Tôi nghi ngờ," Albert lẩm bẩm.

      "Phù hợp với . Nhưng như tôi lúc trước, vì những lời đồn tại lan truyền, trong số chúng về việc Jeremy kết hôn với con , căn nhà của tôi trong tuần này bị vây hãm bởi hai kẻ trắng trợn trong số những con thiêu thân ngưỡng mộ con ông. Họ biết Jeremy giờ có nhà riêng, nghĩ rằng tìm được thằng bé ở chỗ tôi. Và có người thứ ba, nhưng ta sống cùng tôi, may. Họ hàng nhà vợ tôi. khó để rũ bỏ."

      tiếng ho phía ngoài cánh cửa nhưng, nhưng Albert có vẻ như nhận thấy. "Và?" ông ta hỏi với cái nhíu mày.

      "À, thử tưởng tượng ngạc nhiên của tôi khi họ lần lượt khăng khăng rằng họ có đầy đủ quyền để kết hôn với con hơn Jeremy, vì họ có được con bé trước."

      "Có được con bé? ám chỉ điều gì vậy?"

      James lại nhướng bên mày. "Tôi có còn phải sử dụng đến những từ ngữ thông tục , Bascomb?"

      Người đàn ông nóng mặt vì giận dữ, đứng dậy, và ngả người tới trước, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch. "Nếu ngài nghĩ ngài có thể đưa ra những lời bóng gió mà có bằng chứng, Ngài Malory-"

      "Và bằng chứng của đâu?"

      Albert lại đỏ mặt, nhưng lần này bởi vì James chọc trúng trọng điểm. James dành khoảng thời gian để ngấm vào Albert, rằng tất cả những gì ông ta biết được đều là qua câu chuyện mà con ông ta lan truyền.

      Rồi James , "Tôi gợi ý nên gọi con xuống đây và xem ta có gì để tự biện hộ cho mình. là, tôi nài nỉ đấy."

      "Ngài nài nỉ? về chủ đề này với ở tuổi của nó là thể nghĩ đến-"

      "Vớ vẩn. Chủ đề là ta, được sáng tạo ra bởi hớ hênh có chủ đích của ta. Chẳng nhẽ thực nghĩ có thể bắt ép con trai tôi kết hôn với ta mà nghe câu chuyện từ chính miệng ta sao? Tôi có mang theo bằng chứng đây, tất cả ba quý ông khẳng định biết con ông - rất tường tận."

      "Và ngài mang con trai ngài cùng? Tại sao ? Nếu Emily bị bắt buộc trở thành chủ đề cho xấu hổ này tôi cũng muốn nghe những gì con trai ngài ."

      "Nó chỉ đơn giản với rằng nó hầu như hề biết con bé. Vậy nghe nó thế có ích gì? là người đưa ra cầu, Bascomb, phải gia đình tôi. nên nhớ lấy điều đó."

      cách cứng nhắc, Albert bước đến cánh cửa để ra lệnh cho người hầu gọi Emily. Khi nhìn thấy ba người lạ ở đó, ông ta cụt ngủn, "Vào , tôi nghe những gì các trước khi con tôi xuống đây."

      Bộ ba tuôn vào trong phòng. Chỉ mình Drew là yên vị thoải mái chiếc ghế còn lại bên cạnh chiếc bàn. Andrew đứng yên lặng ở bên, trong khi người thứ ba di chuyển đến bên trong những khung cửa sổ để có nhiều ánh sáng hơn. Diễn viên luôn luôn lo lắng về vấn đề ánh sáng.

      Andrew tỏ ra căng thẳng, chỉ hơi bồn chồn. James ngạc nhiên khi biết cậu ta vẫn muốn cho mình. đáng nhẽ nên chúc cậu ta may mắn, nhưng nếu cậu ta có được con bé láo như thần đó mới là may mắn.

      Người diễn viên, William Shakes - James luôn cảm thấy thú vị mỗi khi nhắc đến cái nghệ danh này - háo hức được diễn xuất. ta coi đây như dịp để kiểm nghiệm khả năng diễn xuất ở cấp độ cá nhân hơn.Tuy nhiên người nhà Bascomb có thể xem ta diễn kịch và nhận ra ta là diễn viên. Đó là lý do tại sao ta định dối về nhân thân của mình.

      Với việc sử dụng chàng diễn viên này, chuyện này bị đẩy đến giới hạn. tiểu thư quý tộc như Emily Bascomb mà giao du với hạng người dưới giai cấp của ta là xuống cấp. Nhưng rồi chính Emily Bascomb tự bôi nhọ danh tiếng của ta đến mức thể cứu vãn nổi, vậy vết nhơ nữa cũng có đáng gì.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 36
      "Trước khi hai quý ngài trẻ đây kể câu truyện của họ, ngài Bascomb," Andrew mở màn vở diễn, "cho phép tôi cam đoan với ngài rằng tôi ngưỡng mộ Emily và rất vui mừng được kết hôn với ấy với ủng hộ của ngài."

      "Và ngài là ai?" Albert hỏi.

      Andrew liệt kê ra danh sách những tước hiệu và mối quan hệ. Albert bị ấn tượng. Ngay cả James cũng ấn tượng vì ngay chính cũng chưa từng nghe hết.

      Albert thừa nhận khi Andrew xong, "Tôi biết cha cậu. người tốt."

      "Nào nào," William bắt đầu vai diễn của mình với giọng điệu bất mãn. "Tất cả những tước hiệu đó thay đổi rằng đứa bé có thể là của tôi. Ngài có thể thấy tôi phù hợp với con ngài, thưa ngài, nhưng tôi cam đoan với ngài là ấy thấy tôi hoàn toàn phù hợp."

      "Và là ai?"

      "William Shake, rất hân hạnh được phục vụ ngài. Tôi là diễn viên, thưa ngài, và là diễn viên rất cừ. trong những vở diễn vừa qua của tôi thành công rực rỡ đến mức, thực tế, tôi được mời tới dự buổi vũ hội vài tuần trước đây, và đó là nơi tôi gặp Emily. Chúng tôi vô cùng ăn ý, tôi ngại ra điều đó. Và chúng tôi tìm được căn phòng trống ở gác để, tôi chắc là tôi cần phải vào chi tiết nữa."

      Giờ Albert chỉ xấu hổ, ông ta giận dữ cách hoàn toàn dễ hiểu. "Con tôi giao du với diễn viên? Hoàn toàn vô lý!"

      William phót lờ cơn giận dữ, chỉ khẽ nhún vai và nhấn mạnh, "Lúc đó, trong mắt ấy, tôi là tất cả. ấy quyết tâm làm quen với tôi và khiến ngày hôm đó của tôi trở nên rất tuyệt vời, cho phép tôi thêm," ta với cái nháy mắt xỏ lá. "thậm chí tôi cưới ấy, nếu như đưa bé là của tôi. Nếu phải thế tôi cũng chưa hề muốn kết hôn. Dĩ nhiên là ngạo mạn khi cho rằng ngài chấp nhận tôi vào gia đình ngài. Tôi biết có vài quý ngài cho rằng tôi hoàn toàn xứng đáng.

      "Ít nhất cũng hiểu tại sao thậm chí nên có mặt ở đây," Andrew , trừng mắt với William. " ấy bao giờ đồng ý kết hôn với . Cha ấy từ ấy nếu ấy chỉ mới nghĩ đến việc đó."

      "Nhưng nếu đứa trẻ là con tôi," William cãi lại. " thể chỉ đơn giản lờ đó."

      "Ai trong chúng ta là cha của đứa trẻ đều liên quan ở đây, vì có thể bao giờ được phơi bày," Andrew nhất quyết.

      "Sao lại thế?"

      "Đứa bé có thể hoàn toàn giống mẹ. Nhưng tôi sẵn sằng cưới ấy và nuôi đứa trẻ, bất kể nó có phải là con tôi hay ."

      " là quá cao thượng, ngay cả đối với quý ngài cao thượng," William mỉa mai.

      " chút nào," Andrew phản đối. "Tôi chỉ đơn giản muốn có ấy làm vợ."

      Tuyên bố của Andrew có tác dụng xoa dịu đối với Albert. Người đàn ông lớn tuổi lấy lại được phần nào điềm tĩnh, khi giờ đây những lựa chọn nghe còn hoàn toàn đáng ghê tởm nữa. Nhưng rồi ông ta liếc thấy Drew, ngồi đó hoàn toàn thư giãn và thậm chí cười nhăn nhở, và ông ta lại cứng người lại.

      "Ngài thấy tất cả những chuyện ngày thú vị phải ?" Albert hỏi Drew.

      "Tất cả những chuyện này?" Drew , lắc đầu. " hoàn toàn. Kể từ khi hai bạn đây nhảy vào họng nhau vì họ phát ra Emily thích cả hai, đúng là tôi có thấy đôi chút hài hước trong đó."

      "Và còn là ai?"

      "Drew Anderson. Tôi nghĩ rằng Emily nhận ra tôi là thành viên trong gia đình Jeremy khi ấy hướng đôi mắt đẹp nhường ấy về phía tôi. nhiều người biết rằng em tôi kết hôn với cha của Jeremy. Rốt cuộc chúng tôi là người Mỹ, và là thuyền trưởng, các em trai của tôi và tôi, nên chúng tôi thường xuyên đến London. Tôi mới chỉ cập cảng vài ngày trước khi gặp Emily, vì vậy tôi chưa được nghe những lời đồn, rằng ấy và Jeremy-"

      " thẳng vào vấn đề , chàng trai."

      "Dĩ nhiên rồi. Tôi rất nhiều, và tôi phải loại người từ chối nàng xinh đẹp khi chủ ý của ấy quá ràng. Tôi hưởng thụ niềm vui nơi nào tôi có thể tìm được, ngài hiểu cho. , và có thể luôn luôn ."

      "Tôi cho rằng cũng chuẩn bị thừa nhận đứa trẻ?" Albert hỏi

      "Quỷ sứ, !"

      Albert cau mày. "Vậy làm gì ở đây?"

      "Tôi ở đây bởi vì tuy rằng tôi chưa thực làm tình với nhưng cũng chỉ thiếu chút xíu nữa thôi. Chúng tôi dạo trong vườn tại buổi tiệc mà em tôi lôi tôi đến và tìm được chỗ rất kín đáo. Thêm vài phút nữa thôi là tôi bị buộc phải thừa nhận đứa trẻ có thể là của mình. Nhưng chúng tôi bị cắt ngang ngay khi tôi sắp... dù sao nữa, chúng tôi mặc quần áo nhanh và quay lại bữa tiệc. ấy hứa là gặp tôi sau để kết thúc những gì chúng tôi bắt đầu. Tôi có mặt tại chỗ hẹn, nhưng Emily , tôi đợi ở đó cả tiếng đồng hồ," Drew thêm vào với chút bất mãn. "Đúng ra ây cũng đáng thời gian chờ đợi đấy. Và ngày hôm sau tôi nghe rằng ấy mang đứa con của Jeremy. Tôi ghét phải điều này, Bascomb, nhưng tôi nghi ngờ việc ấy có thai, với cái cách mà ấy quăng mình vào những người đàn ông xung quanh."

      Khuôn mặt Albert lại đỏ bừng vì giận dữ khi Drew kết thúc. James cũng thể trách ông ta. bao giờ thẳng toẹt ra như thế, bất kể đó có phải là hay . Thẳng thừng đến mức thô lỗ như vậy đúng là đặc trưng của người Mỹ.

      Và đó là khi Emily Bascomb bước vào phòng. ta bước vào với nụ cười, cho rằng chỉ có bố mình ở đó. đặc biệt xinh đẹp. quá tệ vì ta bị nuông chiều tới mức tin rằng có thể có được bất cứ thứ gì mình muốn - bằng mọi giá.

      Nụ cười biến mất khi ta nhìn thấy cơn giận dữ của cha mình. Nhưng khi nhận thấy James ở đó, ánh cảnh giác ngắn ngủi lóe lên trong mắt ta trước khi ta lấy lại được cái nhìn bí hiểm. James thầm thở dài. Việc này có thể dễ dàng như nghĩ, nếu ta có thể che giấu cảm xúc dễ dàng như vậy.

      "Con biết là chúng ta có khách, thưa cha."

      "Chúng ta . Dù thế nào ta cũng gọi những quý ông đây là khách."

      Nhận xét đó khiến Andrew đỏ mặt, và Emily nhìn thấy. ta hẳn phải quyết định đóng vai tiểu thư thanh lịch trong lúc đó, bởi vì ta với cậu ta, "Ngài Whittleby, rất vui được gặp lại ngài."

      "Tôi mới là người được hân hạnh, tiểu thư thân mến," Andrew đáp lại với cái nhìn ngưỡng mộ và trịnh trọng cúi đầu, khiến tặng cậu ta nụ cười rạng rỡ.

      "Vậy là con biết ta?" Albert hỏi.

      Emily cau mày vì giọng gay găt của cha ta. "Vâng, dĩ nhiên rồi. Chúng con được giới thiệu với nhau tuần trước tại buổi dạ hội, và lần nữa cách đây vài tối. Con dám chắc là ấy còn nhớ con," ta thêm vào cách e thẹn.

      "Ồ ta có nhớ con," Albert với giọng điệu xúc phạm. "Và muốn cưới con, cảm ơn Chúa."

      "Con rất lấy làm sửng sốt," ta bắt đầu, sau đó trở nên hết sức im lặng khi phần còn lại câu của cha ta ngấm dần. "Cha có ý gì khi 'Cảm ơn Chúa'?"

      Andrew là người nhanh miệng trả lời trước, "Dù ở đây xảy ra bất cứ chuyện gì, Emily, xin tiểu thư hãy tin chắc rằng được cưới tiểu thư là niềm vinh dự của tôi."

      " lần nữa tôi rất lấy làm sửng sốt, thưa ngài, nhưng-"

      "Con có quá nhiều 'nhưng' đấy, Emily," cha ta xen vào gay gắt. "Jeremy muốn kết hôn với con và thậm chí còn phủ nhận từng chạm vào con."

      ta thở dài. Hơi quá cường điệu chút, theo ý kiến của James. Vẻ chán năn quá lộ liễu.

      "Con với cha là ta phủ nhận mà. ta là tên trác táng." Và rồi ta quay sang James với cái nhìn như cú vọ, cứ như ta vừa mới nhận ra ở đó, "Ôi, cháu xin lỗi, Ngài Malory. Nhưng mà tất cả mọi người đều biết Jeremy thừa hưởng những thói quen đó từ đâu."

      Lời nhận xét làm James phá ra cười. ta bắt đầu ở thế phòng thủ rồi đây. ta phải là đồ đần độn mới nhận thấy có gì đó đúng với kế hoạch của mình, dựa vào giận dữ ràng của người cha.

      "Đúng vậy, ta rất tự hào về thằng bé, đặc biệt về việc nó láo."

      "Đối với ngài, có thể," ta mỉa mai. "Nhưng ta dối về chuyện của chúng tôi-"

      "Đủ rồi, Emily," Albert cắt ngang. "Con có biết những quý ông có mặt ở đây hay ?"

      Lưng ta lại cứng lại. James có cảm giác ta quen với việc phải hứng chịu cơn giận dữ của người cha, và điều đó làm ta bất an nhiều nhất. ta hầu như biết phải xử lý tình huống như thế nào, ít nhất, với diện của những người khác.

      ta liếc nhìn quanh, thừa nhận, "Con biết hầu hết bọn họ, vâng."

      "Cả người Mỹ này nữa?", cha ta muốn xác nhận chắc chắn.

      "À, vâng, con có nhớ là gặp ta. khó để quên người cao như thế."

      "Và đẹp trai," Drew thêm vào vơi nụ cười xỏ lá và nháy mắt với ta.

      " là xấu hổ, thưa ngài, đừng quá tự mãn về bản thân như vậy," ta đáp lại đúng kiểu ve vãn tán tỉnh.

      "Và người này?" Albert hỏi, chỉ vào William.

      ", con tin từng gặp ta trước đây," Emily nhàng.

      William làm bộ tịch giận dữ. "Hay ho nhỉ," ta cách ghê tởm. " tốt đẹp và hợp thời trang khi ve vãn tôi, miễn là cha biết chút nào, đúng ? Và giờ sắp sửa phủ nhận mọi chuyện?"

      "Phủ nhận cái gì? Tôi biết ? Còn có điều gì khác nữa để phủ nhận?"

      "Chúa tôi, nhớ chút nào sao? có hơi say chút ở buổi dã hội đó, nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghe rằng người phụ nữ có thể chẳng nhớ chút nào về việc như chúng ta làm. Hay là ngủ với quá nhiều người đến nỗi thể nhớ hết?"

      Emily thở hào hển vì giận dữ, mặt ta đỏ bừng. William làm hơi quá. Những từ ngữ thô tục chắc chắn gây ra xúc phạm, bất kể đó có phải là hay , vì thế phản ứng của Emily thể phán đoán chỉ dựa ám chỉ trong lời tuyên bố vừa rồi.

      ta chuyển hướng giận dữ vì bị xúc phạm sang người cha. "Đây có phải là lí do khiến cha bực tức? người xa lạ đến đây và với cha những lời dối báng bổ nhất và cha tin ta! Và con chưa từng say rượu bao giờ - à, có lần vào sinh nhật của mẹ hồi năm ngoái, và cha cũng biết là lần đấy có người đàn ông nào ở đó."

      "Thói quen uống rượu của em phải là chủ đề ở đây, em ," Drew đổ thêm dầu vào lửa. "Tôi ở đây để thừa nhận đứa trẻ em mang là của mình, tuy rằng em phải đồng ý rằng chỉ còn thiếu chút xíu nữa thôi."

      ta quay phắt người lại với hơi thở hào hển nữa về phía Drew. "Lạy Chúa, cả nữa sao? Chuyện gì thế này, mưu được dựng nên bởi những người nhà Malory chăng?" Và rồi ta quay lại phía người cha, thái độ như sắp nổ tung. "Cha, con xin thề là họ dối!"

      "Cả ba người bọn họ?" Alber giọng mệt mỏi khi ông ta ngồi xuống phía sau chiếc bàn. "Nếu là , hoặc thậm chí hai người ta có thể nghi ngờ, nhưng cả ba?"

      Emily liếc về phía Andrew, gửi cho ta cái nhìn đau đớn. "Chắc chắn phải cả nữa chứ?"

      Andrew nao núng trước thất vọng lộ liễu của ta. Rất có thể ta chịu thua và thú nhận tất cả. Sau cùng vẫn thực lòng muốn cưới Emily. Và vì ta biết dối, phải qua địa ngục để làm hòa với nếu được toại nguyện và nếu Albert đồng ý giao Emily cho . Tuy nhiên, phải nhớ rằng màn kịch nho này chính là những gì ta sắp đặt dành cho Jeremy, rằng họ chỉ đơn giản mang trả lại ta những lời dối do chính ta bắt đầu, cho nên ta có quyền gì để thù hận cả.

      "Mối quan tâm chính của tôi là đứa trẻ," Andrew với ta. "Nó có thể là người thừa kế của tôi."

      "Chúng ta đều biết nó phải của !" ta gắt gỏng. "Vậy nên hãy chấm dứt trò vô nghĩa này ."

      "Chúng ta biết gì về điều đó cả. Tôi hiểu tiểu thư cần phải phủ nhận. Nhưng đừng quên rằng tôi vẫn muốn cưới tiểu thư. Tôi sẵn sàng nuôi đứa trẻ, bất kể đó có phải con tôi hay , và sẵn sàng bỏ qua cho-" ta ngừng lại để liếc về phía những người khác- "những hành động vô ý khác của tiểu thư."

      lần nữa mặt Emily đỏ bừng, nhưng chút xấu hổ nào còn lưu lại, chỉ còn giận dữ đơn thuần, và ta hướng nó về phía người cha. "Cha bắt con chịu đựng những buộc tội kinh khủng này, cái nào trong số chúng có chút nào cả. Chẳng nhẽ cha thấy họ làm gì ở đây à? Đây hoàn toàn là ở kịch, mưu được dàn dựng bởi Ngài Malory đây, con nghi ngờ, chỉ để giải thoát cho con trai ông ta khỏi-"

      "Đủ rồi!" Albert quát. "Đừng bắt ta phải thêm xấu hổ vì , tiểu thư, hơn những gì ta cảm thấy nữa."

      Đó chắc chắn là đòn đau. ta phải hít vào sâu trước khi , "Vậy là cha tin bọn họ thay vì tin con?"

      ta ép ra được vài giọt nước mắt lăn xuống và trông hoàn toàn thất bại. Thái độ của Drew dao động. có rất ít kinh nghiệm với nước mắt phụ nữ. Andrew quay mặt để giảm bớt ảnh hưởng. William đảo mắt, nhận ra người bạn diễn.

      May thay, Albert hiểu con ông ta rất và cả những thủ đoạn của ta. "Ta biết con có khả nang dối, Emily. Đó là thói quen xấu con học được khi lớn lên. Và ta biết con rất giỏi trong việc đó. Ta chỉ bao giờ dám mơ con có thể dối về những việc mang lại hậu quả khôn lường như thế này."

      ta cứng người. Cơn giận dữ quay trở lại nhanh đến mức ràng nó chưa hề mất , mà chỉ đơn giản được giấu để dành cho khoảnh khắc đóng vai bi kịch của ta. Lần này Emily chọn hướng giận dữ vào James, quyết định rằng là người chịu trách nhiệm phá hoại kế hoạch của ta.

      "Tôi biết ngài là chủ mưu, ngài Malory. Nhưng ngài suy nghĩ kỹ, phải ?" ta cách cay độc. "Tôi thể hình dung làm thế nào ngài có thể biện hộ, nếu tôi có thể chứng minh tất cả bọn họ đều dối."

      James nhướng bên mày đầy nhạo báng. "Và làm thế nào, tiểu thư thân mến, nếu chỉ là lời của chống lại họ, ba chọi - , bốn chọi mới đúng, vì Jeremy cũng công nhận là kẻ dối?"

      "Jeremy đáng bị nguyền rủa, tôi có thể chứng minh bởi vì tôi vẫn còn là -"

      ta nhận ra mình vừa định gì và im bặt, nhưng James nhảy ngay vào khởi đầu ta vừa đưa ra. " trinh nữ?"

      James đứng dậy. Emily lùi lại bước, nhận ra cách muộn màng ta vừa mới đấu khẩu với ai. Nhưng James còn hứng thú với nữa. ta làm chính xác những gì hy vọng ở ta.

      "Lời xin lỗi của tôi, ngài Bascomb, rằng cuộc viếng thăm này là cần thiết," James .

      Albert gật đầu cứng nhắc với thái độ tự thanh minh. Ông ta cảm thấy hổ thẹn về toàn bộ việc, khi giờ đây ông ta nhận ra con mình xa đến thế nào để gài bẫy người chồng.

      "Tiện đây," James thêm, "trong trường hợp vẫn chưa nhận ra, con là người sáng tác ra những tin đồn và lan truyền chúng. Tôi cầu bắn ta, nhưng tôi cầu vài dạy dỗ quản lý. ta thể loanh quanh và quyết định tương lại của người khác theo ý thích được. Gia đình tôi còn liên quan đến gia đình nữa. Hay quan tâm để việc đó được duy trì. Các cậu trước," với những người đồng hành.

      Drew và William lập tức ra khỏi phòng. Andrew nhúc nhích. "Xin ngài cứ trước. Tôi tin là ngài Bascomb và tôi vẫn còn nhiều thứ cần thảo luận. Sau rốt danh tiếng của Emily cũng cần được cứu vãn."

      "Tôi tự cứu vãn danh dự của mình, cảm ơn ngài rất nhiều," Emily gằn giọng, và ra khỏi căn phòng.

      James nhướng bên mày với Andrew. Nụ cười nhận lại rằng Andrew vẫn ở lại. Cậu chàng hẳn phải mới vẫn còn muốn sau khi chứng kiến màn kịch dối trá và tính khí của ta.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 37
      Trong ngôi nhà thành phố của Jeremy, sáng đó Danny lau dọn gác lúc những tiếng la hét và quát tháo bắt đầu. Ban đầu nghĩ đó là trận ẩu đả xảy ra ngoài phố, đựa những thanh - người la hét cổ vũ, người la hét sợ hãi. Khi nhận ra những tiếng ồn đó vọng lên từ ngay phía dưới, vội vàng tuôn xuống nhà xem chuyện gì diễn ra.

      Tiếng động từ vụ giằng co vang ra từ nhà bếp. Claire ở đó và cầm lăm lăm tay cái bình, như thể đó là vũ khí của ta vậy. Calton ở đó, cây chổi giơ cao quá vai. Danny có thể đoán rằng hai người bọn họ vụ xích mích tương đối nghiêm trọng, ngoại trừ việc bọn họ đứng đối mặt nhau. Bà Appleton cũng ở đó, nhưng chỉ nêm nếm vài loại gia vị thêm vào món hầm bà chuẩn bị cho bữa trưa, lờ ồn ào náo động diễn ra.

      Carlton cúi gập người, nhòm vào trong gầm tủ đựng thức ăn. Đôi mắt của Claire đảo điên cuồng khắp căn phòng, tìm kiếm cái gì đó.

      "Có chuyện gì vậy?" Danny hỏi, tự hỏi liệu mình cũng có nên kiếm lấy thứ vũ khí.

      " con chuột cống lọt vào trong này," Claire . "Tôi bắt gặp nó trong phòng chứa đồ. Nó chạy vào đây."

      " con chuột cống? Trong khu này á?" Danny đầy nghi hoặc.

      " phải là chưa từng xảy ra đâu, cháu ," bà Appleton với cái liếc qua vai. "Chúng đến chỗ nào có thức ăn, và chúng ta có căn nhà đầy thực phẩm."

      "Và mùi từ món ăn bà nấu dụ dỗ cả những con chuột ngoài bến cảng," Artie, người quản gia, vui vẻ khi ông ta đên phía sau Danny.

      Lời nhận xét làm bà bếp đỏ mặt. Danny còn mải kinh ngạc về hành động đó Claire lại hét lên, "Kia kìa! Nó ở dưới cái chậu rửa kìa."

      Carlton nhảy về phía đó và thọc cây chổi và gầm cái chậu rửa để lùa con chuột ra. Hành động đó có hiệu quả. Con vật gặm nhấm lao đến chỗ trú gần nhất, cái bếp gang lớn mà bà Appleton đứng phía trước. Bà ta vẫn nhúc nhích, chỉ tiếp tục quấy món hầm, việc khiến Carlton gặp khó khắn, những đến nỗi thể, thọc cây chổi vào gầm bếp.

      "Dừng lại," Danny , nhưng lúc này ai nghe cả.

      Claire la hét và cảnh cáo Carlton được trượt lần nữa - ta đánh trượt cú khi con vật gặm nhấm lao vào gầm bếp. Artie cười tương đối ồn ào vì lóng ngóng của hầu.

      Danny bắt đầu cảnh báo lần nữa, nhưng cái gầm bếp nằm sát mặt đất đủ để con vật gặm nhấm cảm thấy an toàn trong đó, nhất là khi cây chổi quất vun vút về phía đó. Lần này nó chạy ra ngoài. Carlton đứng thẳng lên và giơ cây chổi quá đầu cho cú vụt ra trò, và Danny lao thẳng vào Carlton, khiến cả hai ngã vật xuống sàn.

      " hụt con chuột rồi, Danny," Artie cười hinh hích.

      " nhắm vào nó," Danny càu nhàu, ngồi ngực Carlton, giữ ta nằm đủ yên để nghe .
      "Nó là con thú cảnh của tôi," với người hầu làm bộ mặt nghi hoặc. "Thử giết nó lần nữa xem và tôi đuổi theo với cây chổi này cho mà xem. Tôi là làm đấy."

      ta nhìn lên với đôi mắt mở to hết cỡ, kinh ngạc vì ngồi ngực ta nhiều hơn là vì nuôi con chuột làm cảnh. " biết nó là của ," Carlton biện hộ.

      gật đầu, chấp nhận lý do đó, chuẩn bị xuống khỏi người ta khi Jeremy bước vào, chắc hẳn cũng bị những tiếng ồn thu hút chú ý, và , " bị sa thải, Carlton."

      Danny liếc về phía khung cửa để nhìn thấy Jeremy cười. thực tế, thái độ của thể hết sức nghiêm túc. "Vì sao ta bị sa thải?"

      "Vì xâm phạm chủ quyền."

      Đó là cách dùng từ lạ lùng, nhưng hiểu muốn ám chỉ điều gì. Carlton cũng hiểu, vì ta gục đầu trở lại xuống sàn nhà với tiếng rên.

      Danny tặc lưỡi với Jeremy. " ta . Tôi xô ta ngã ngửa vì ta có giết con vật nuôi của tôi."

      "Vậy ta cũng bị sa thải vì lý do đó nữa," Jeremy .

      Carlton lại rên lên. " bị sa thải đâu, bạn, vậy nên đừng có rên rỉ nữa," Danny quát khi đứng dậy. cũng quên lườm Artie cái, người cười đến lăn lộn.

      " nuôi con chuột cống làm cảnh hả, Danny?" Claire cuối cùng cũng đến gần để hỏi.

      Và giờ Jeremy , "Ôi, Chúa ơi, con chuột cống hả? Carlton, bị sa thải nữa."

      Từ "chuột cống" làm cho Danny phát cáu, "Nó phải chuột cống, mà là chuột nhà."

      "Danny, con này to khổng lồ!" Claire phản đối, "Nó thể là chuột nhà được."

      "Nó chỉ hơi mập mạp chút thôi. Tất cả chỉ vì tôi cho nó ăn hơi quá tay. Nhưng nó phải chuột cống."

      "Thế có biết khác nhau giữa chuột nhà và chuột cống ?" Claire hỏi.

      Sau lúc suy nghĩ Danny buộc phải thừa nhận, "Có lẽ là . Nhưng nó vẫn là con vật nuôi của tôi, dù là chuột gì nữa." cúi xuống để cái túi to chiếc tạp dề mở ra sát mặt sàn. "Lại đây, Twich."

      nhìn thấy lần này con chuột trốn ở đâu nên phải lúc sau mới nhìn thấy nó thò đầu ra từ dưới thùng bột nhào. cần phải gọi lần nữa. Ngay khi thấy nhìn thẳng vào mình, con chuột nháo nhào băng qua sàn nhà và chui thẳng vào trong túi.

      "Chết tiệt tôi ," Artie . "Đúng, nó ràng là vật nuôi của ấy."

      "Tôi biết chuột cống cũng có thể bị thuần hóa đấy," Claire thêm vào cách kinh ngạc.

      "Chuột nhà," Danny lẩm bẩm.

      Claire cười khúc khích. Đó là thanh phong phú mà hầu như tất cả bọn họ đều chưa từng được nghe trước đó.

      Giòa cả ba người đàn ông đều nhìn chằm chằm vào Claire. Jeremy nhướng bên chân mày dò hòi. " làm gì với bản thân thế, ? trông - mềm mại hơn."

      "Giờ ấy trông như mỹ nhân ý, phải ?" Carlton thêm vào. ta có thể nghĩ vậy, hoặc cũng có thể đó chỉ đơn giản là nỗ lực nhằm xoa dịu cơn ghen của Jeremy.

      Tuy nhiên Claire hề đỏ mặt, có lẽ vì ta hề tin lời ta. Nhưng ta toét miệng và bảo Carlton, "Đừng có nhồi vào đầu tôi những lời bóng bẩy vô nghĩa."

      thay đổi ở Claire quả sững sờ, nhưng rồi tự tin bản thân nó vốn chính là điều đáng kinh ngạc. Đối với Claire, nó làm dịu tất cả những góc cạnh thô ráp, cho phép ta tán tỉnh và trêu ghẹo mà coi những điều đó là nghiệm trọng. ta cũng còn lom khom nữa, và ta quả có bộ ngực đánh nể, chỗ đầu tiên mà Carlton để mắt đến sáng nay khi ta nhìn thấy Claire "mới". Mái tóc còn lòa xòa che hết khuôn mặt, mặc trong những bộ áo váy đẹp nhất vốn bị chôn vùi tận dưới đáy tủ quần áo, chỉ những thay đổi đơn giản đó cũng đủ làm bề ngoài của ta thay đổi hẳn, đến mức hầu như thể nhận ra.

      Nhưng tự tin mới là điểm đánh dấu cho cuộc lột xác này. Nó mang lại nụ cười mỉm, tiếng cười giòn tan, hai thứ làm thay đổi toàn bộ ấn tượng về Claire và thể ra những nét xinh đẹp của ta. Claire dĩ nhiên thể được coi là mỹ nhân, có hơi mũm mĩm chút, nhưng dù thế, giờ đây ta vẫn là đáng và chắc chắn gặp khó khăn gì trong việc hấp dẫn đàn ông.

      Danny chính là người mở được cái vỏ cứng của Claire, và rất tự hào về chiến công đó. Tối qua họ dành hàng tiếng đồng hồ trong phòng , rồi phòng Claire, chuyện và cười đùa trong khi làm việc để thay đổi vẻ ngoài của Claire. Giữa hai người họ hình thành mối ràng buộc. Danny cảm thấy giờ đây mình người bạn thân và nhận ra mình thiếu thốn bầu bạn đến thế bào kể từ khi rời nhà. người nào đó để bàn luận những vấn đề quan trọng. người nào đó để chia sẻ thành công và thất bại.

      "Hai đứa trẻ các nên trở lại với công việc thôi," bà Appleton , ý thức được ràng người chủ nhà vẫn ở đó. "Các có thể chơi đùa với con vật nuôi chủ Danny vào lúc khác."

      Danny đảo mắt và về phòng mình để đặt Twich lại trong chiếc hộp của nó. Nó hẳn làm quen với khung cảnh mới nên mới khám phá xa hơn khỏi căn phòng của , nó vốn là con vật nhút nhát.

      ngờ đến việc Jeremy theo khi tất cả mọi người đều nhìn. định chuyện sau với về cơn ghen bột phát vừa rồi. tệ khi khiến cho mọi người đều nhận thất ràng là người của . phải vì tất cả mọi người đều chưa đoán ra - à, có thể bà Appleton - nhưng gần như thẳng với Carlton, "Bỏ tay ra khỏi ấy, ấy là của tôi."

      Lúc đó nó khiến cảm thấy bực bội, nhưng nhớ lại, cảm thấy sung sướng nhiều hơn vì chiếm hữu mà Jeremy thể . Có thể quan tâm đến nhiều hơn những gì chứa bên dưới bản tính thích nhục dục thường ngày của . Nhưng rồi, có thể ghen vì tất cả những người đàn bà của .

      may, khả năng thứ hai có lẽ là cao hơn. Phần lớn đàn ông đều nổi nóng khi người đàn ông khác tán tỉnh công khai người đàn bà mà ta mang lên giường. là con ngốc khi suy diễn hành động nhiều hơn bản chất của nó, đó chỉ đơn thuần là bản năng đàn ông.

      "Em có thêm con thú cưng nào trong này đấy chứ? Rắn? Nhện? Vài con chuột cống nữa?"

      Danny xuay người lại để thấy Jeremy đứng dựa vào khung cửa để mở của phòng , tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo. Vậy là theo . Và thế quá tệ.

      Để trả lời câu hỏi của , khịt mũi. "Nó phải cuột cống, chỉ là con chuột nhà rất béo thôi."

      "Nếu em thế, em ."

      "Và nó là tên chết nhát."

      " tin rằng mọi con chuột cống đều chết nhát khi những thứ to gấp trăm lần chúng huơ cán chổi về phía chúng."

      cười toét miêng. "Có lẽ đúng."

      rời khỏi cánh cửa. Danny thở hổn hển. Tư thế thư giãn vừa rồi của là để đánh lạc hướng. Giờ nhìn thấy sức nóng trong mắt , mãnh liệt. có cảm giác vẫn chưa phục hồi lại từ cơn ghen vừa bùng nổ. Và lực ép khi hai bàn tay ôm lấy đầu ngay trước khi hôn cung cấp thêm bằng chứng cho suy đoán đó.

      làm đau , chút nào. Những suy nghĩ của bị đam mê của bao trùm, lưỡi quét mạnh bạo trong miệng , tay di chuyển xuống dưới, nâng lên để có thể cảm thấy kích thích căng cứng của . tấn công của gần như làm sợ, nhưng cũng làm sung sướng, biết rằng muốn nhiều đến thế. Nó làm bùng lên trong bạo dạn kém, khiến đặt bàn tay ôm chặt sau mái tóc đen của trong khi tay kia trượt xuống lưng, vừa vặn chạm tới đường cong mông để ép vào sát hơn.

      Với tiếng rên đầy khoái cảm, lật váy lên, và bằng cách nào đó luồn tay được vào trong quần lót, uốn theo đường cong của cho đến khi chạm tới ấm áp ẩm ướt của . Ôi, Chúa ơi, những ngón tay của ấn vào trong , lần nữa, lần nữa, ra và vào, cổ tay nép sát trong khe giữa hai mông , phần bị kích thích căng cứng của ép chặt vào từ phía trước. Những luồng khoái cảm bao trùm Danny đến mức kêu lên và đạt cực khoái chỉ sau đó vài giây. Nếu Jeremy ôm giữ sát vào ngã sụp xuống chân rồi.

      Miệng trượt qua má đến tai , lưỡi luồn vào trong đó trước khi , " muốn mớm pho mát cho em giường. Chú chuột của em cũng được mời luôn. muốn tưới champagne ngực trần của em và liếm cho đến khi trong hai chúng ta say. muốn bọc em trong những loại lụa thượng hạng và đồ nữ trang xinh đẹp. muốn ở bên em nhiều hơn nữa, Danny." ngửa người ra sau, và sở hữu ở đó trong mắt . "Hãy làm tình nhân của . hứa em phải hối hận đâu."

      Trong giây phút đó thể suy nghĩ gì được nên định trả lời về vấn đề quan trọng đến thế. Nhưng cũng định cầu rời , mặc cho mọi người đều biết theo vào đây. Bản thân cũng bị thiêu đốt...

      "Có lẽ muốn đóng cửa lại," gợi ý với giọng khàn khàn.

      quay người làm theo lời , chỉ để thấy Artie vừa xuất . "Bố cậu ở đây, và cả chú cậu. biết liệu họ có mang tin tốt lành cho cậu nữa. Họ nhảy vào họng nhau như mọi khi nên khó mà được họ mang đến tin tốt hay tin xấu."

      Jeremy thở dài, phải vì nhận xét của Artie mà bởi vì đóng cửa đủ nhanh trước những kẻ xâm nhập. Tiếng thở dài của Danny thậm chí còn nghe hơn. cần phải ngồi xuống. cần bồn tắm đầy nước lạnh.

      Jeremy để ý đến những cảm xúc đó của khi , " với , Danny. Em có thể trực tiếp nghe kết quả kế hoạch của em."

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 38
      "Và làm thế nào mà cậu có thể giúp đỡ?" James hỏi em trai khi Jeremy và Danny bước vào phòng khách. "Cậu là người kết hôn, hay là cậu ở trong cái ổ chó lâu đến mức quên mất thực tế đó rồi?"

      "Đấy phải ổ chó," Anthony đáp lại. "Và em chưa bao giờ quên là em kết hôn với người phụ nữ đẹp nhất từng tồn tại."

      " thể đồng ý được, cậu em già," James bình phẩm. "George xinh đẹp hơn nhiều."

      "George là người Mỹ," Anthony trả đũa, như thể điều đó được tính đến.

      James thở dài. "Cậu biết chứ, có vài thứ nên được bỏ qua."

      "Hơn nữa," - Anthony quay trở lại với chủ đề mà họ cãi vã - " bỏ qua cái điểm chính yếu chết tiệt như vẫn thường làm. cố tình hả?"

      "Tôi á? Cố ý làm phiền cậu á? Cậu lấy cái ý tưởng ấy ở đâu ra thế hả?"

      Anthony huýt sáo đầy chế nhạo. "Như em , em gợi ý tham gia vào vở diễn, vì, như thông minh chỉ ra rằng, việc đó chẳng giúp được gì. Điều mà em muốn là em có thể được hỏi ý kiến trước khi buổi diễn khai màn."

      "Tại sao?"

      "Bởi vì thằng nhóc là cháu em. Bởi vì em được biết đến với những khoảng khắc tỏa sáng của thiên tài và có thể có những ý kiến đóng góp xuất sắc để giải quyết vấn đề."

      James đảo mắt. "Nếu bọn tôi vẫn còn lúng túng chưa biết nên hành động thế nào, cậu có lẽ được hỏi ý kiến - có thể. Nhưng bọn tôi kế hoạch tuyệt hảo, vậy nên chẳng cần phải tham khảo thêm những ý kiến khác làm gì nữa. Và thiên tài cái mông ý," James thêm vào, ăn miếng trả miếng.

      Jeremy quyết định đây là cơ hội tốt để xem vào giữa cuộc cãi vặt điển hình giữa hai người họ: "Thất bại cách tuyệt hảo, con hy vọng thế."

      James liếc nhìn con trai và thậm chí còn mỉm cười. "Thực ra , nhóc. Cực kì êm thấm."

      "Bất chấp rằng ta được hỏi ý kiến," Anthony lẩm bẩm.

      "Vậy là Emily thú nhận ta dối ngay trừ đầu?" Jeremy hỏi cha .

      "Còn hơn thế ý chứ, ta thú nhận ta vẫn còn là trinh nữ. Lỡ lời thôi, nhưng dĩ nhiên đấy cũng chính là điều chúng ta hi vọng. Nhưng mọi việc cũng suýt nữa hỏng bét vì ta cũng buộc tội chúng ta vào hùa với nhau chống lại ta để giúp gỡ mi ra. ta biết chính xác đấy là thât, nhưng ít ra cha ta , và chúng ta gieo thành công cái mầm nghi ngờ trong đầu ông ta về thiếu đạo đức của ta trước khi ta có mặt để phủ nhận. Chúng ta còn có thêm lợi thế rằng ông bố vốn nhận thức được xu hướng dối của con , vì ta làm thế ngay từ ."

      "Con thể tin rằng mọi chuyện lại suôn sẻ thế," Jeremy mỉm cười nhõm.

      "Có thể được như vậy," James buộc phải thừa nhận. "Ta nghĩ thằng bạn Andy của mi chính là yếu tố quyết định."

      "Như thế nào?"

      "Nếu thằng nhóc bảo đảm với cha ngay từ đầu rằng nó vẫn muốn cưới ta Bascomb có thể dễ dàng quay sang nghi ngờ ta. Và nếu cha ta đứng về phía ta, Emily có thể mất bình tĩnh mà lỡ lời."

      "Ngay cả khi là ba chọi ."

      "Thậm chí có thế là mười chọi . Ngay khi ta quảng con bài "vào hùa" lên bàn, màn kịch đứng trước bước ngoặt mới. Nhưng chênh lệch được tính đến, và đó là khi việc tuột khỏi tầm tay ta. Vậy nên ba chọi là đủ. Và chúng ta biết là nên cám ơn ai rồi đấy."

      Danny bắt đầu đỏ mặt ngay lập tức khi ba cặp mắt cùng hướng về phía . vẫn rộn lên sung sướng vì ý kiến của mình có hiệu quả, vì Jeremy phải kết hôn với người muốn. vui mừng vì như vậy vẫn còn là người đàn ông độc thân mà có thể hưởng thụ thêm thời gian nữa. Nhưng ghét bị trở thành trung tâm của chú ý như thế này, nó làm phát ngượng.

      "Chẳng có gì to tát mà," lẩm bẩm.

      "," Jeremy thào bên tai .

      dẫm lên chân . " ."

      Jeremy với cha . "Thực ra con định mua tặng ấy con mèo con để thể lòng biết ơn."

      "Mi gọi đó là món quà tử tế à?" Anthony huýt sáo chế giễu, quay sang phía trai để thêm, " dạy thằng nhóc cái gì vậy?"

      " " - Jeremy cau mày suy ngẫm, thay đổi chủ ý - "mèo ưa chuột phải ? Con nghĩ là con cún con hơn."

      Danny lại dẫm lên chân , lần này mạnh hơn nhiều, rất nhiều. "Sao dám kể với họ về con thú cưng của em?" rit lên với .

      Nhưng James muốn biết, "Chuột liên quan gì ở đây? Và lần này thằng em trai ta đúng đấy. món đồ trang sức xinh đẹp món quà cám ơn thích đáng hơn, phải vậy ? Với ta điều đó luôn luôn đúng."

      "Em nghe nhầm đấy chứ?" Anthony nhảy ngay vào câu nhận xét của James. " vừa bảo là em đúng á?"

      "Chỉ phân nửa thôi," James lẩm nhẩm.

      Nhưng Jeremy giải thích, sau khi dịch ra xa khỏi Danny để bảo vệ hai bàn chân, " ấy ném trả lại con đồ nữ trang. nàng nhận quà đâu."

      "Ra là thế." James , nhìn Danny chăm chú. Rồi với Jeremy, "Đó cũng là lý do con bé vẫn còn mặc tạp dề, đúng ?"

      xấu hổ đâm vào Danny như những mũi kim trước lời nhận xét đó và đáp lại cách kích động, " lựa chọn là do tôi. Đừng cố gán cho tôi cái mác nhân tình. Tôi bao giờ chấp nhận. Tôi mắc nợ ai cả và tôi hưởng thụ niềm vui với những điều kiện của riêng mình."

      "Đấy, đấy!" Anthony reo lên. "Chúa nhân từ, tôi mong có nhiều phụ nữ nghĩ được như thế. Họ , biết đấy. Nghĩ lại , chỉ có đàn ông mới có những suy nghĩ đó."

      Màu đỏ quay lại rệt má, Danny giơ hai tay lên trời trong phẫn nộ và tuôn ra khỏi phòng, gầm gừ, "Những tên nhà giàu khốn kiếp."

      "Chết tiệt tôi , định xúc phạm bé," Anthony .

      "Chú đâu," Jeremy đáp. " ấy chỉ thích bị nhắc nhở rằng mình dành mười lăm năm qua sống và nghĩ như thằng con trai."

      "Vậy là lần này James chơi xỏ ta?" Anthony hỏi đầy hiếu kì. "Con bé thực tà trộn như thằng nhóc gần suốt cuộc đời?"

      "Đó là lựa chọn của ấy. Nó giúp ấy tránh khỏi số phận làm điếm, con đoán thế."

      "À, ra là thế." Anthony gật gù. " bé khôn ngoan. Nhưng đối phó với con bé khó khăn như quỷ, nếu nó có cách nghĩ giống mi."

      Jeremy phá ra cười. "Chú biết đến nửa đâu, chú Tony."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 39
      Trêu chọc Danny thỉnh thoảng cũng có hại cho sức khỏe của nên Jeremy quyết định chờ đến chiều trước khi tiếp cận lần nữa. Hơn nữa, nó cho thời gian để kiếm món quà mà khó mà từ chối được. cũng lên kế hoạch để họ được ở mình cùng nhau, và khoảng thời gian trong ngày cũng đóng vai trò trong đó.

      Thế nên tới tận muộn ngày hôm đó mới kiếm và tìm thấy thay vải trải giường trong trong những phòng ngủ dành cho khách. Lạy chúa, ở gần với chiếc giường ở ngay trong tầm với là khó khăn, vô cùng khó khăn. Lần chết tiệt nào cũng vậy, đều bị nỗi ham muốn nóng bỏng chảy bắn xuyên qua người. Dĩ nhiên, chiếc giường có ở đó trong tầm với hay thành vấn đề. Danny đơn giản là luôn ảnh hưởng đến theo cách đó bất kể là họ ở đâu.

      đứng nơi ngưỡng cửa và hắng giọng để thu hút chú ý của . liếc lên nhìn và cau mày. ràng là vẫn còn bực mình với đem mối quan hệ của họ ra bàn tán trước mặt những người họ hangfh của , có thể chuẩn bị sẵn màn la rầy trách mắng dành cho , nhưng bất kể điều gì định cũng đều bị lãng quên khi ánh mắt bắt gặp vật cầm tay - mỗi tay.

      "Ôi, ," khi tiến đến và nhấc chú mèo con trắng-như-tuyết khỏi bàn tay trái của .

      "Em giữ nó đâu," khi đưa chú mèo con lên má dụi dụi.

      " nghĩ em " là tất cả những gì Jeremy , và cố gắng để cười.

      Với ánh mắt nơi chú chó con tay phải , tiếp tục, "Em cũng giữ nó đâu," trong khi đưa tay ra lấy chú cún khỏi tay .

      "Dĩ nhiên là ," Jeremy tán thành.

      lại chiếc giường để đặt cả hai con vật xuống đó. Chúng hít ngửi nhau lúc, rồi chú cún con cuộn tròn thành quả bóng và ngủ, trong khi chú mèo con ngồi cạnh đó và bắt đầu liếm láp chiếc móng vuốt. Chúng gần như bằng nhau về kích cỡ, có lẽ quá vài tuần tuổi.

      " nghe chúng sống rất hòa thuận nếu lớn lên cùng nhau," Jeremy , đến đứng phía sau để quan sát hai sinh vật xíu.

      " nghĩ vậy à?"

      "Cả với chuột cũng vậy."

      rên lên và than phiền, " là mọt kẻ xấu xa, Jeremy Malory."

      "Cám ơn em. rất nỗ lực đấy."

      liếc ngược lại . "Sao thể chỉ rằng mua chúng cho chính mình?"

      "Nhưng làm thế mà!"

      "Rất tốt, vậy phiền nếu em giúp chăm sóc chúng chứ?"

      " phiền chút nào đâu, cưng ơi."

      mỉm cười với và ngồi xuống giường để kéo chú mào con vào lòng và vỗ về nó. "Chúng đáng , phải ."

      Những ngày gần đây, điều duy nhất thấy đáng . Nhắc đến chuyện đó, thậm chí khoong liếc mắt nhìn bất kì người phụ nữa nào khác kể từ khi để mắt đến Danny. Nhưng để duy trì khí nhõm, vì vẫn còn kế hoạch khác để trình bày với , nên chỉ đơn giản gật đầu.

      "Mặc dù rất thích được để em phục sức lộng lẫy cho đêm trong thành phố," đề cập các bình thường, " nhận thấy là chúng ta cần người kèm, mà việc này nằm trong kế hoạch. Vậy nên quyết định làm chuyến picnic."

      "Giờ quá giờ ăn trưa rồi, nếu để ý."

      "Nhưng vẫn chưa quá giờ ăn tối mà, đúng ? Và ai bảo là picnic chỉ dành cho bữa trưa? nghĩ đến bữa tối sớm ngoài trời bên cạnh chiếc hồ rất đẹp với hương hoa tràn ngập trong khí. Giờ hãy với đó phải là các tuyệt hảo để ăn mừng xem nào? Và em đúng là còn nợ cuộc ăn mừng đấy. Em -tay lôi lên từ đáy địa ngục đen tối. Vậy tại sao em lại coi đó là là lý do để ăn mừng, có đấy, và hoàn toàn muốn được làm việc đó với em. Thế nên chuyến picnic nghe thế nào?"

      "Nghe rất tuyệt, đấy. Em chưa bao giờ picnic cả. Có cái hồ trong thành phố à?"

      " nghĩ đến địa điểm riêng tư hơn chút, nơi chúng ta bị làm phiền bởi những người nhận ra . Và biết chỗ khá tuyệt ngay bên ngoài London, xa chút nào. cầu xe ngựa sẵn sàng rồi, và bà Appleton đồng ý để mắt đến "lũ trẻ" ở trong bếp cho đến khi em trở về. Bà ấy cũng chuẩn bị giỏ đồ ăn rồi. Vậy nên lấy áo khoác của em và chúng ta lên đường."

      rời căn phòng trước khi kịp nghĩ ra vài lý do tại sao nên cùng . Và ba mươi phút sau họ bở lại London phía sau. chỉ dối chút vì quãng đường mà họ . Chiếc hồ mà nghĩ đến nằm gần quán trọ cách London hơn giờ xe. Cha thường nghỉ đêm ở đó đường trở về từ Haverston nếu James khởi hành muộn. Và có quán trọ gần đó là điểm then chốt trong kế hoạch của Jeremy, vì hi vọng dành cả đêm ở đó với .

      Nhưng thực chú ý đến quãng thời gian họ dành để đến đó, vì chưa bao giờ ngồi ở chỗ bên cạnh người lái xe trước đây nên mải ngắm nhìn khung cảnh bị giới hạn. cũng duy trì mạch đối thoại nhàng, kể cho nghe phải xuống tận địa ngục và quay trở lại thế nào để kiếm cho hai con thú cảnh, khi mà thực tế con mèo con là từ thùng rác trong nhà Reggie, và con chó con là từ thùng rác trong nhà Kelsey, hai người đề cập đến chúng với khi họ cùng mua sắm đồ nội thất

      Chiếc hồ thực quang cảnh ngoạn mục vào thời gian này trong năm, những bông hoa với vô vàn màu sắc khác nhau điểm trang cho cảnh vật quanh hồ, vài chú vịt trôi nổi mặt nước, trong số đó với đàn ba chú vịt con theo sau. Và bà Appleton thể vượt trội khả năng với khoảng thời gian được báo trước ít ỏi: đồ ăn phong phú và ngon tuyệt,còn có cả vài chai rượu vang nữa.

      Họ ăn, họ cười, họ thậm chí còn có vài cuộc đối thoại có ý nghĩa. Bất chấp ý muốn duy trì tâm trạng thảnh thơi nhõm của Jeremy, mục tiêu bằng cách nào đó được nhắc đến, và Danny trở nên nghiêm túc khi thừa nhận, "Em mục tiêu nhiều năm trước đây, tuy rằng ra nó là thực tế, vì em có cách nào có thể đạt được mục tiêu đó."

      "Cái gì vậy?"

      nằm tấm vải họ trải ở bờ hồ, đầu gối đùi . Trong bàn tay là cành hoa cúc dại mà mân mê cách lười nhác, ly rượu vang trong tay còn lại.

      "Em muốn đưa những đứa đến môi trường sống ổn định hơn."

      "Những đứa trẻ sống cùng em hả?" hỏi, những ngón tay lơ đãng chải qua những lọn tóc .

      "Vâng. Em cảm nhận cách chua chát thiếu giáo dục của mình, vậy nên em nghĩ những đứa trẻ khác cũng cảm thấy thế. Em muốn mang lại điều đó cho chúng, cho chúng nguồn cung cấp thực phẩm ổn định nữa, để chúng còn phải ăn cắp nữa."

      "Nghe như em muốn xây dựng trại mồ côi đích thực cho chúng."

      Những ngón tay di chuyển xuống má , và rồi đến trái tai và đến cổ, những động chạm của vẫn còn nhàng lơ đãng. Tuy vậy, nhận thấy rùng mình và đánh rơi cành hoa cúc dại mà biết. Và phải mất lúc mới trả lời được.

      "À, lúc đó em còn quá để nhận ra điều đó. Đó chỉ là mục tiêu mà em có trong hay hai năm gì đó," kết thúc với cái nhún vai.

      Jeremy hơi lưỡng lự khi đưa ra lời đề nghĩ, nhưng vẫn làm. "Liệu em có để hoàn thành mục tiêu đó cho em ?"

      nhíu mày. "Ý tài trợ hả?"

      "Cũng tương tự thế."

      "Đó món quà, đúng ? Với yếu tố "hàm ơn" là to. , đó phải mục tiêu của . Nó là của em, nhưng ngay cả bây giờ, em vẫn chưa biết làm thế nào em có thể hoàn thành nó, phải với đồng lương của hầu."

      ho và , " có thể tăng lương cho em."

      cười trước luận điệu của . " nếu định tăng lương cho tất cả mọi người, làm thế đâu. luồn được món quà cho em rồi. Em cho qua lần này, nhưng đừng làm vậy lần nữa đấy."

      với lấy bàn tay để của , nâng lên miệng để có thể nhấm những ngón tay .

      "Em làm cho mọi việc khó khắn như quỷ ý, cưng ạ. Em thấy đấy, thôi thúc bao trùm là phải tặng đồ cho em." đưa ngón tay vào miệng và mút nó trong lúc. " biết tại sao. Chưa bao giờ bị kéo vào thôi thúc nào như thế trước đây." cắn mặt trong ngón tay thứ hai của "Và nó có hơi làm nản lòng - , nghĩ lại , rất là nản lòng."

      Giờ nhìn lên , có chút hụt hơi, " làm gì có loại cảm giác đó."

      "Và làm sao em biết được, khi có lẽ em chưa bao giờ từng cảm nhận thôi thúc như thế trước đây?"

      "Thực tế là có," thú nhận. "Bất cứ khi nào em nhìn thấy thứ gì mà em thích, em luôn nghĩ, có lẽ Lucy cũng thích nó. Dĩ nhiên, đấy là vì em quan tâm đến chị ấy. Chị ấy như người mẹ, người chị, và là người bạn thân nhất của em. Vậy điều mà cố với em theo cái cách kì cục của những người giầu có các quan tâm đến em phải ?"

      "Ôi, Chúa nhân từ, nếu đến giờ mà em vẫn chưa nhận ra, nghĩ bóp cổ em mất. Hay tốt hơn là..."

      kéo dậy cho đến khi nằm cánh tay và hạ thấp miệng xuống với , nếm sâu, tường tận, với thôi thúc đầy đam mê mà thể kiểm soát được. được nếm náp , được chạm vào , cảm thấy run rẩy trong tay như lúc này đây. bắt đầu cởi cúc chiếc áo sơ mi của , nhưng khéo léo và kiên nhẫn rời bỏ , và thay vào đó khum tay ôm lấy bộ ngực qua lần vải. đưa tay lên ôm lấy cổ . Hành động đó thiêu đốt nhiều hơn, nhưng tiếng rên của ...

      Sử dụng đến tất cả ý chí mà có, Jeremy dứt miệng ra khỏi miệng . "Mẹ kiếp! Nếu hứa hẹn của chiếc giường thoải mái trong quán trọ gần đây làm tình với em ngay tại đây bãi cỏ rồi. nghĩ đến lúc chúng ta rời khỏi đây rồi, cưng, thực đấy."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :