1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

A Loving Scoundrel - Johanna Lindsey (52c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 20
      Vận may của Trus Dyer trở nên khá khẩm hơn. suy nghĩ về nó khá nhiều, trong vài ngày, và đến quyết định nếu lần này thực giết con nhãi thực được trả công. thèm khát việc được trả công. Lôi kéo vận may quay trở lại với mới là phần thưởng đáng giá hơn. Nhưng lí luận, nếu đằng nào cũng giết con nhãi, tội gì lấy tiền công cho việc đó.

      Ví thế đến tìm Quý ông, người muốn con nhãi phải chết. vẫn còn nhớ nơi ông ta sống. chắc mình nhớ đúng, vì mới chỉ đến đó hai lần trước đây. Nhưng nhận ra ngôi nhà. Và Quý ông đó có ở nhà.

      Đó là chỗ mà vận may của hăn cải thiện, vì tên người hầu lắm lời, người để vào nhà, kể với rằng giờ ông chủ của gã sống ở nông thôn và hiếm khi đến London, có lẽ hai lần trong năm. Việc ông ta vừa đến đây vài ngày trước đó cho chuyến ngắn vì công việc làm ăn khiến Tyrus hoài nghi liệu có thể may mắn đến vậy. thực tế, đúng ra sáng nay Quý ông trở lại vùng quê. Thêm ngày đắn đo nữa và Tyrus hoàn toàn lỡ cơ hội gặp ông ta.

      Dĩ nhiên, ông ta có thể muốn gặp Tyrus khi nghe tên . Vụ hợp tác của họ trước đó kết thúc cách tệ hại, sau cùng, bởi thất bại của Tyrus. Ông ta thậm chí có thể cố gắng giết lần nữa. Nhưng Tyrus lí luận rằng vụ nổ súng đó được châm ngòi bởi giận dữ, và Quý ông đó có đến mười lăm năm để bình tĩnh lại.

      Tuy nhiên, cũng bị bắt phải đợi suốt gần ba tiếng. Cố ý, nghi ngờ gì nữa. Nhưng bỏ , nếu đó là việc quý ông đó hi vọng làm. định đòi khoản tiền lớn để hoàn tất nốt công việc mà được thuê làm nhiều năm trước đó. chút chờ đợi cũng đáng thôi.

      gần nửa đêm khi tên người hầu đến đưa gặp ông chủ của gã. Ông ta ở trong nơi giống như văn phòng ở khu vực phía sau của ngôi nhà, ngồi sau cái bàn. Đứng hai bên ông ta là hai gã đàn ông trông như những tay côn đồ đường phố. Lòng bàn tay Tyrus bắt đầu rịn mồ hôi.

      Giờ đây phải tự hỏi liệu tự lửa phỉnh chính mình hay . Có thể việc Quý ông đó ở nhà hề là may mắn như từng nghĩ. Có phải ông ta đợi hai tay côn đồ này tới để giết ?

      Trước khi quý ông đó kịp ra mệnh lệnh trục xuất , vĩnh viễn, Tyrus tuôn ra, "Tôi tới đây nếu nghĩ ngài muốn nghe những gì tôi ."

      "Ngồi xuống, ông Dyer.?

      Tyrus thở ra nhõm và cười cách tự mãn khi ngồi xuống bên kia chiếc bàn. Hai tên côn đồ, tuy mắt vẫn dán chặt vào , mặt vô cảm. "Ngài vẫn nhớ tôi, phải ?"

      " may là có, ít nhất là tên . Tôi phải thừa nhận là tôi thể nhận ra . Bề ngoài của thay đổi cách hoàn toàn, phải vậy ?"

      Môi Tyrus cong lên cách khó chịu. Ông ta nhắc đến mái tóc của , dĩ nhiên rồi. Bốn mươi hai tuổi, mặt nếp nhăn nào, vậy mà tóc hoàn toàn ngả bạc vài năm trước. Trong khi tên nhà giàu hầu như thay đổi chút nào. Ông ta phải gần năm mươi rồi, nhưng nhìn trẻ hơn thế nhiều.

      "Gánh nặng gia đình," Tyrus dối. "Ngài vẫn mạnh chứ, thưa Ngài?"

      "Rất tốt - phải nhờ đâu."

      Tyrus chắc có nên cảm thấy nhõm khi nghe điều đó. Nếu tên nhà giàu còn muốn rũ bỏ con nhãi cách ghê gớm, ông ta trả tiền cho việc giết nó nữa. Nhưng nếu hầu bao của ông ta tại căng đầy, ông ta có thể trả nhiều hơn số tiền Tyrus định đòi, để hoàn tất công việc.

      " muộn rồi," Quý ông đó cách mệt mỏi. "Vào đề , ông Dyer."

      Tyrus gật đầu. "Tôi tìm ra , người trốn thoát. ta vẫn còn sống."

      "Vâng, tôi biết."

      Hi vọng của Tyrus xẹp xuống. "Ngài biết?"

      "Có vụ lộn xộn phố mấy ngày trước gần ngân hàng của tôi. Tôi ở gần đó đủ để thấy việc gì xảy ra. Hầu như thể tin vào mắt mình khi nhận ra là nguyên nhân gây ra nó."

      "Tôi hiểu ý Ngài. Tôi cũng nghi ngờ chính đôi mắt của mình."

      "Tôi hầu như quên mất ta. Tôi đáng nhẽ nên công bố ta chết trong suốt những năm qua khi ta hề xuất , nhưng tôi bị - thuyết phục - rằng đó phải ý kiến hay."

      "Ngài theo ta?"

      "Dĩ nhiên tôi , nhưng tôi mất dấu ta sau vài dãy phố."

      "Tôi . Tôi biết chỗ ta sống."

      Quý ông đó ngồi ngả người ra sau ghế, thể rằng ông ra hề hứng thú với chủ đề này. Ông ta đột ngột chồm về phía trước, khiến hi vọng của Tyrus lại vút lên.

      "Ở đâu?"

      Tyrus cười khùng khục. "Ngài nghĩ là tôi cung cấp thông tin đó miễn phí đấy chứ?"

      Quý ông đó ngồi ngay ngắn lại, ra hiệu cho hai tên cận vệ, những kẻ ngay lập tức di chuyển vòng qua chiếc bàn. Tyrus gần như đá đổ chiếc ghế trong cơn vội vàng để đứng lên. suýt ngã, nhưng lấy lại thăng bằng và đứng dậy với khẩu súng tay. Hai tên côn đồ dừng phắt lại khi vung vẩy khẩu súng giữa chúng. Chúng còn vô cảm nữa, mà trông rất tức giận.

      cách căng thẳng, Tyrus ra điều kiện, "Nếu Ngài muốn ta chết, tôi làm việc đó và Ngài trả tôi gấp hai đôi số ngài hứa lần trước, nửa bây giờ và nửa khi tôi cho ngài biết chỗ của cái xác. Tôi phó mặc cho ngài lần này đâu, thưa quý ngài."

      Ông ta cười. " xu nếu có kết quả. chứng minh thiếu khả năng của mình, ông Dyer. có tiền công của , nhưng chỉ khi thành công lần này."

      Tyrus vui mừng thỏa thuận như vậy. Aye, vận may của chắc chắn đươc cải thiện.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 21
      Bà Appleton vui sướng về thành công của bữa tiệc đầu tiên của bà ấy đến mức rót cho mình ly rượu để ăn mừng - và cũng rót cho Danny và Claire mỗi người ly. Claire từ chối. ta vẫn rửa bát đĩa. Nhưng Danny chỉ còn phải kiểm tra phòng ăn và phòng khách lần nữa, để bảo đảm chúng trở lại ngăn nắp gọn gàng trước khi nghỉ, nên uống hơi hết ly rượu.

      Bà bếp lắc đầu cách phê phán với Danny. "Đấy ràng là phí phạm mà ta hi vọng chứng kiến lần nữa. Cháu vẫn thường uống như thế à? Hay cháu chỉ biết rằng thứ rượu ngon thế này là dành để nhâm nhi?"

      Danny đỏ mặt - ừ , nhiều. Nhưng tiếc nuối vì uống ly rượu nhanh như vậy, kịp thưởng thức vị ngon của nó. quen với loại rượu rẻ tiền, phải thứ rượu với mùi vị đậm đà này.

      "Vậy cháu có thể nếm thử lần nữa ? Cháu bỏ lỡ lần đầu rồi."

      Bà Appleton cười. "Được, ta nghĩ cháu xứng đáng. Cháu làm tốt tối nay, rất tốt. làm rơi hoặc vỡ thứ gì. Đặc điểm của hầu tốt là, ta bao giờ bị để ý. Dĩ nhiên, cháu thể đạt được mục tiêu đó với vẻ ngoài thế kia, nhưng cháu vẫn có thể trở thành hầu tốt nhất nếu cháu cố gắng."

      "Và có gì đúng với vẻ ngoài của cháu? Bà Robertson chọn lựa những trang phục này, bà biết đấy."

      "Chúa chúc phúc cháu, cháu , cháu phải biết cháu xinhh đẹp đến dường nào chứ. Khuôn mặt cháu luôn lôi kéo chú ý. Việc đó đơn giản là thể tránh khỏi. Nhưng cho đến khi nào cháu vẫn hoàn thành tốt công việc của mình, khuyết điểm đó được khắc phục thôi. Giờ . Cháu đáng được nghỉ ngơi và buổi sáng đến nhanh lắm đấy."

      Danny rời nhà bếp với nụ cười toe toét khuôn mặt. Ngoài người nhà còn ai coi gương mặt xinh đẹp là khuyết điểm?

      Người khách cuối cùng rời khỏi được lúc nên Danny có thể thu dọn chén đĩa trong phòng ăn trong yên bình. trông đợi gặp người nào trong đó khi quay lại để kiểm tra lần cuối, nhưng Jeremy ở chỗ chiếc bàn, chai rượu cổ thon trước mặt và ly rượu hết nửa trong tay. trông vui vẻ chút nào. trông tương đối khổ sở và thậm chí hề để ý rằng vừa bước vào phòng.

      Danny bị giằng xé giữa việc muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra với và lùi trở ra khỏi phòng trước khi nhận thấy . chọn phương án khôn ngoan hơn và quay người để rời .

      " muốn tham gia cùng tôi à?"

      "."

      "Quá thẳng thừng," tặc lưỡi. " nên thẳng thừng như vậy với người đàn ông trong trạng thái chán nản, em biết đấy. Bất cứ lý do nào, cho dù là vô lý nhất, cũng là đủ."

      Danny cố gắng tập trung để có thể trả lời cách tử tế, nhưng số rượu uống khiến việc này trở nên quá khó khăn. "Vậy là muốn nhận được lời dối?"

      nghĩ ngợi lúc, rồi , "À, , tôi cho là . Những lý do được coi là lời dối. Chúng được coi là lời láo trơ trẽn lịch ."

      " say phải , Malory?"

      nháy mắt với , rồi lảo đảo đứng lên trong điệu bộ như bị xúc phạm. "Dĩ nhiên . Chưa từng say lần nào trong đời."

      Danny khụt khịt. "Đấy là điều tất cả mọi người đều . Vậy lý do của là gi, hả? Bữa tiệc của rất thành công. đáng nhẽ phải vui mừng chứ phải tự nhận chìm mình trong ly rượu."

      "Đáng lẽ ra vui mừng nếu biết ít nhất ba người trong gia đình tôi, có thể bốn, và tôi biết chính xác lầ ai, thẳng tới gặp cha tôi và đổ đầy tai ông ấy rằng tôi thất bại cách thảm hại ngay trong lần đầu tên điều hành tài sản của mình."

      " tổ chức bữa tiệc cừ khôi và nghĩ mình thất bại? Aye, say quắc cần câu rồi."

      Jeremy uống nốt chỗ rượu, đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, và thừa nhận, " phải về bữa tiệc, thân mến. Đó là Percy và cái miệng rộng ngoác chết tiệt của ta. Và nếu em biết cha tôi, em muốn khiến ông bực mình với em đâu."

      " gia đình tuyệt vời. Ngay cả tôi cũng có thể nhận ra. Cha thể tệ hơn họ được."

      phá ra cười. đợi, Nhưng ràng đó là câu trả lời của .

      lắc đầu với . " làm giấc cho tỉnh rượu , bạn."

      cau mày trong giây lát. "Tôi nên, ngoại trừ việc hình nhu tôi thể rự tìm ra giường của mình."

      "Hả?"

      "Tôi cố, đấy. Nhưng tôi cứ tìm thấy những chiếc giường phải của mình. Tôi nhận ra giường của mình, em biết mà. Vậy nên có cách nào khác ngoài việc quay trở lại đây và kiếm chiếc ghế thay vào đó."

      Danny đảo tròn mắt, tiến về phía , nắm lấy cánh tay , và kéo ra khỏi căn phòng về phía cầu thang. Tuy nhiên trở nên nặng hơn khi bắt đầu lên cầu thang. liếc nhìn lại để thấy nhăn nhó.

      " nghĩ tôi có thể lên lầu lần nữa được," thổ lộ. " nếu giúp đỡ."

      "Thế nghĩ tôi làm gì, hả?"

      "Nhưng nếu vì lý do nào đó em bỏ , tôi có thể mất thăng bằng. Dĩ nhiên là cái cổ bị gãy khiến cha tôi dễ dàng hơn với tôi."

      Danny bắt đầu cảm thấy buồn cười. Khi Jeremy Malory uống say, rất thú vị. Và vô hại.

      Những cái liếc mắt gợi tình thường tước hết chống cự của còn nữa. căng thẳng mà luôn cảm thấy mỗi khi ở gần hoàn toàn biến mất. thậm chí ngại chạm vào lúc này.

      "Vậy là muốn ngủ ghế?"

      "Khi tôi có chiếc giường hoản hảo ở gác?" cách phẫn nộ. ", có lẽ nếu em để tôi bám vào em, được chứ?"

      Đôi mắt tím của nheo lại hoài nghi. "Bám vào cái gì?"

      "Vai em, dĩ nhiên rồi. Em nghĩ tôi đến cái quỷ gì chứ?"

      hơi đỏ mặt, ôm lấy eo , và kéo cánh tay qua vai . "Thế này có khá hơn ?"

      "Rất nhiều."

      Họ lên gác mà xảy ra tai nạn nào. Cơ thể dựa vào hơi nặng chút, nhưng bất chấp khung người mảnh mai, đủ khỏe để đỡ . thả ra khi họ lên đến hành lang gác, thậm chí còn có vẻ như hướng dẫn dọc theo nó. quyết định rằng đưa vào phòng nhanh hơn nếu gì và chỉ đơn giản là mang vào đó. Nhưng vẫn buông ra khi đến phòng và hiển nhiên là muốn giúp đỡ của cho đến tận chỗ chiếc giường.

      hoài nghi của Danny quay lại, đặc biệt khi lóng ngóng ngay bên cạnh chiếc giường và ngã lên đó, kéo theo với . Việc kết thúc bên dưới giúp giải thoát bản thân cách nhanh chóng. Thân thể như chết của Jeremy quá nặng với . vẫn xô đẩy để tống ra khỏi người , nhưng đều là những nỗ lực vô ích.

      " tốt nhât là nên lăn ra ngủ, bạn," càu nhàu. "Để tôi dậy nếu -"

      "Nằm yên nào," la rầy với tiếng rên. "Tôi nghĩ tôi sắp nôn."

      Danny trở nên hoàn toàn bất động. Trong giây lát quên mất là say. cảm thấy tồi tệ - vì hoài nghi của mình - trong khoảng năm giây. quay đầu về phía trong khi , hơi ngẩng lên, và đặt môi ngay bên môi .

      Danny quay đầu . chuẩn bị cho lợi ích của nghi ngờ, rằng cố ý làm thế. Nhưng môi giờ lướt qua cổ, gửi cơn rùng mình đến tận xương sống , và nghe thấy, "Em phải biết rằng muốn em. chưa bao giờ giả vờ về điều đó. Những khoái lạc tuyệt vời chờ đợi chúng ta, cưng. Đừng chống lại nó nữa."

      Trước khi đầu hàng - cách tuyệt vọng, vì những từ ngữ của ảnh hưởng khiến trở nên yếu ớt - quay đầu lại để cho biết có thể làm gì với lời mời gọi khoái lạc của và bị tóm lần nữa. cố gắng kháng cự, thực cố, nhưng tất cả những gì có thể làm là quên hết mọi lý do tại sao nên hôn . luôn luôn tự hỏi nó thế nào. Lucy kể với về những nụ hôn ủy mị, những nụ hôn ướt át, những nụ hôn say xỉn, và những nụ hôn thực , những trường hợp hiếm có khi nụ hôn có thể khích thích những thôi thúc tình dục của .

      Danny biết điều cuối cùng xảy ra với . thậm chĩ còn biết tại sao. Đây là Malory, sau rốt, và bị hấp dẫn bởi nhiều hơn với bất kì người đàn ông nào trước đây. Và có thể say, nhưng điều đó thể được tìm thấy trong nụ hôn của , chút nào. thực tế, ngạc nhiên chút xíu nào nếu nụ hôn đầu tiên này của là nụ hôn tuyệt nhất mà nhận được, và bao giờ tìm thấy người nào mạnh mẽ và gợi tình như thế này.

      nên chấm dứt ngay việc làm, trước khi thưởng thức được mùi vị của . Nó đầu độc mãi mãi, hoàn toàn chắc chắn, vì làm thế nào bất kì người đàn ông nào có thể so sánh được với người tuyệt vời nhất, và được hưởng thụ người tuyệt vời nhất. Nhưng chấm dứt nó là điều cuối cùng muốn làm trong lúc này. đơn giản thể tập hợp đủ sức mạnh ý chí để làm thế, khi tất cả những giác quan của bị kích thích cách hết sức thành thạo, khi tất cả những gì muốn lúc này là quấn tay quanh người bao giờ buông ra.

      suy nghĩ kì lạ là nếu đây là cách hôn khi say, Chúa giúp khi say.

      "Chúa ơi, em ngon quá!"

      cũng nghĩ nhu vậy. Môi mềm mại như nhung. Hay cũng có thể vì môi mềm mại và kết hợp khi hai đôi môi gặp nhau tạo nên tan chảy tuyệt vời đến hoàn hảo. Hơi thở của hề có mùi rượu, có hương vị dễ làm người khác say đúng hơn. Mùi vị của tuyệt lạ lùng, bên ngoài khả năng miêu tả của . Và cảm nhận những thứ khác nữa ngoài nụ hôn, những cảm xúc sung sướng, tất cả đều mới mẻ với , tất cả đều thích thú cao độ.

      chân của trượt vào giữa hai chân . Áp lực tại đó tinh tế vì chân chịu nằm yên, chuyển động chân về phía hông bằng những cử động gợi tình nhất. Và kéo vào sát, ôm vào như thể vẫn chưa áp thân mình đủ sát vào , tay đỡ sau lưng , tay kia ôm dưới mông, ép sát hơn nữa vào đùi . Sức nóng cuộn xoáy điên cuồng tại đó, sắp sửa nổ tung...

      "Quỷ thần ơi, Jeremy," Drew phàn nàn từ phía ngoài hành lang, giọng điệu của cũng cáu kỉnh như tù ngữ. "Ít ra cậu cũng phải đóng cánh cửa chết tiệt này lại chứ."

      Cửa phòng Drew đóng sập lại sau đó. Và Danny gặp khó khăn nào để rời khỏi chiếc giường. Lần này chỉ đẩy, co những ngón tay thành nắm đấm và tống mạnh vào tai Jeremy. hét lên và nhanh chóng rời khỏi người .

      phóng xuống khỏi giường và buồn nhìn lại, chỉ rít lên đường ra cửa, " nhận được giúp đỡ nào của tôi lần sau khi say đâu, bạn. có thể ngủ ngay cái sàn nhà chết dẫm."

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 22
      Sáng hôm sau, khi Danny ở lưng chừng cầu thang đường xuống dọn dẹp mấy căn phòng dưới nhà vì còn gì để dọn dẹp gác cho đến khi hai tên sâu ngủ nướng thức dậy, ngoài cửa chính vang lên tiếng gõ cửa. Carlton ở quanh đó để trả lời. biết ta rời nhà sáng nay với bà Robertson để giúp mấy việc vặt, và có vẻ như họ chưa về. vẫn ra cửa ngay lập tức. Trong tâm trạng giờ, phải người đón khách nhã nhặn.

      tức giận với Jeremy về những gì xảy ra tối qua. Những kẻ say rượu, rốt cuộc, vẫn luôn làm những việc ngu ngốc trong trạng thái đó. Nhưng tức giận với chình mình. có lý do nào để bào chữa cho những gì để xảy ra. có thể nghĩ đến rất nhiều cách để dứt mình ra lập tức khỏi nụ hôn tối qua, nhưng sử dụng chúng chỉ đơn giản vì thực muốn thế. Và đó là điều làm tức giận. tính đến chuyện có nhiều hiểu biết hơn. tính đến chuyện biết nụ hôn đó dẫn đến đâu. có chuyện gì được tính đến ngoài những khoái cảm mà Jeremy Malory có thể mang lại.

      Claire xuất để mở cửa. Và những tiếng gõ trở nên to hơn, thể sốt ruột của người gõ cửa.

      Với tiếng thở dài bực bội, Danny kéo cánh cửa mở ra và gắt, "Bọn họ đều ngủ. Quay lại sau ."

      "Xin lỗi?" người đàn ông với giọng châm biếm hàm ý rằng ông ta làm việc như thế.

      Lòng bàn tay Danny bắt đầu rịn mồ hôi. Người đàn ông to lớn đứng đó ngưỡng cửa ràng là người đáng ngại nhất từng gặp.

      Ông ta to lớn, rắn chắc, với đôi cánh tay vạm vỡ, bộ ngực đặc biệt rộng và cơ bắp săn chắc, nhưng cao hơn là mấy, có lẽ chỉ khoảng 6 feet. (khoảng 1m82, trời, thế là cao lắm rồi, nhỉ) Đâu đó giữa khoảng bốn mươi và năm mươi tuổi, phỏng đoán. Và thể chắc ông ta có phải nhà quý tộc hay . Khung người của ông ta thể rằng có, nhưng ông ta ăn mặc quá bình thường: ca vát. cái áo sơ mi trắng vải gai mịn mở cổ, áo khóac đen, quần bằng da, và đôi bốt cưỡi ngựa màu đen. Tuy nhiên, mái tóc vàng của ông ta quá dài để là thành viên của giới quý tộc, những kẻ vẫn tự hào về khiếu thẩm mĩ của họ. Mái tóc dài đến mức buông xuống vai ông ta với những lọn dày, mang lại cho ông ta dáng vẻ của tên cướp biển. Biểu của ông ta, mặt khác, lên ràng rằng ông ta phải là người có thể bị cho qua. Ông ta có mùi đặc biệt nguy hiểm, đó có lẽ chính là điều khiến Danny đột ngột trở nên căng thẳng. chưa bao giờ phải đối mặt với người nào tỏa ra thứ khí chất như thế, giây nào nghi ngờ rằng ông ta có thể hoàn toàn khoan nhượng nếu bị khiêu khích - và nguy hiểm chết người.

      định đóng sập cửa vào mặt ông ta và khóa lại. có lẽ cũng nên làm vậy nếu ông ta xông thẳng qua vào trong sảnh, nơi giờ đây ông ta đứng với hai tay khoanh trước ngực.

      co rúm người lại vì nghĩ đến việc phải ngăn ông ta lại. "Họ vẫn còn ngủ. Ngài muốn gặp ai trong hai người họ?"

      "Jeremy."

      "Tôi nghi ngờ ta tỉnh dậy ngay lúc này. Tối qua ta say quắc cần câu và vẫn ngủ mê mệt."

      bên chân mày vàng óng nhướng cao. "Hoàn toàn rắc rưởi. Jeremy say sượu? Đó là điều thể. Nó có ý chí mạnh mẽ từ hồi còn bú sữa. Thằng nhóc chắc chắn thể uống quá chén. Ta đảm bảo với . Vậy nên lên đánh thức nó và bảo nó bê cái mông của nó xuống đây."

      Danny chạy lên cầu thang, quên nhấc váy và lảo đảo chút, nâng váy lên cao, và ngừng chạy khi ở ngoài tầm nhìn. chạy để đến chỗ Jeremy, mà chỉ để tránh xa khỏi người đàn ông kia. Nhưng khi gác, sau cái thở dài nhõm, những gì ông ta vừa mới ngầm dần.

      Malory có khả năng say rượu? Vậy là tất cả việc ngu ngốc tối qua đều chỉ mà mưu mẹo nhằm mang lên gác và vào giường của ? Tên khốn chết tiệt! Sao ta dám lừa ?

      gõ cửa phòng , quá giận dữ cho việc đó. xăm xăm xông vào và thấy giường, tỉnh như sáo, chỉ nằm đó, trông hoàn toàn vênh váo và tự mãn. Tuy vậy, cũng ngạc nhiên bởi đột nhập báo trước của , và ngồi dậy. Thái độ của trở nên cảnh giác khi nhận thấy biểu của .

      dừng ngay trước mặt , hai tay chống bên hông, và hét lên, " là đồ khốn kiếp! mà còn dùng mánh khóe để thò tay vào trong váy tôi lần nữa là tôi bóp cổ đấy. Tôi thèm quan tâm là tôi bị đuổi việc vì làm thế đâu!"

      "Mánh khóe nào cơ?"

      "Say rượu. Tối qua hề say. thể uống say!"

      cười nhăn nhở. "Tôi thế mà, phải . ràng nhớ là có ."

      "Và rằng thể tự tìm thấy cái giường chết dẫm của ? có nhớ là cũng thế hay ?"

      cười khùng khục. "Danny, cưng, em cũng phải để cho người đàn ông vài lựa chọn chứ. Vậy là tôi tuyệt vọng đến mức lợi dụng cái kết luận mà em rút ra. vài bịa đặt nho , nhưng chúng hoàn toàn xứng đáng để cuối cùng được nếm thử em."

      " á?" gầm gừ ngay trước khi nắm đấm của trúng má .

      dự đoán tránh được. từng làm việc đó rất dễ dàng trước đây. dự đoán những khớp ngón tay của mình giờ nhức nhối. Nhưng đó là nhức nhối đầy thỏa mãn.

      " có còn nghĩ thế ?" hỏi cách vênh váo. "Và đó là tha thứ dễ dàng cho đấy, bạn. Từ giờ hãy giữ những cái hôn của cho chính mình !"

      xông ra khỏi căn phòng và đâm sầm vào bức tường gạch. Ừ , cái gì đó giống như vậy. Người đàn ông nguy hiểm bỏ lại sảnh vào lên gác, hiển nhiên là kiên nhẫn của ông ta cạn kiệt.

      " , nhóc. Ta tiếp tục từ chỗ kết thúc, có thể tin tưởng vào điều đó."

      Câu đó nghe hết sức đáng ngại. Malory chuẩn bị nhận được chỉ con mắt bầm tím, đánh cuộc. có gì xứng đáng hơn cho tên phóng đãng khốn kiếp.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 23
      Jeremy ngã trở lại giường với tiếng rên, nhận ra giọng ngoài cửa. nghĩ có được hoặc hai ngày trước khi cha trở lại thành phố. Nhưng nghi ngờ gì là George lôi James trở về ngay khi nghe tin tàu của trai cập cảng. Và từ những gì James vừa , Jeremy hoàn toàn đúng khi nghĩ rằng những người họ hàng của quá quan tâm về cách cư xử của đến mức thể ra. Hoặc là lưu ý của Percy đến tai James, hoặc cha được nghe rằng ngủ với hầu gác. Có thể cả hai. Tuy thắc mắc làm thế quái nào mà chúng đến tai James nhanh thế.

      "Trốn sau con mắt bầm tím hả, thằng chó con?"

      Jeremy ngồi dậy và chỉ vào má của mình. "Cha nhìn xem. Nắm đấm của ấy đậu xuống đây này, nhưng mắt con đúng là hơi đau chút, cha nghĩ nó có trở nên bầm tím ?"

      "Điều ta nghĩ," cha "là mi mất trí rồi, vướng vào nàng tung ra những cú đấm thay vì những cái tát."

      Jeremy cười nhăn nhở. "Cha nghĩ như thế chút nào. Cha nhìn thấy ấy rồi. Cha biết chính xác tại sao con lại vướng vào ấy, bất kể ấy tung vào con cái gì."

      "Ngoài chủ đề," James , nhưng vẫn đến bên cạnh chiếc giường, giữ lấy cằm Jeremy để nâng khuôn mặt lên theo góc khác, và kiểm tra vết bầm sưng lên cách nhanh chóng gò má .

      " phải là vết bầm lớn đâu, nhưng có thể mi có đủ vết bầm ở đó để ngăn con của của Albert Bascomb lại, để ta chụp mũ ai đó khác."

      Jeremy lùi lại và than vãn. "Quỷ , cha thậm chí nghe về ta?"

      James di chuyển thân hình to lớn đến trong hai chiếc ghế nhồi đầy gối trong phòng và tự giúp mình thoải mái. "Để ta kể cho mi nghe về buổi sáng của ta nhé, chàng trai thân mến. Ta về đến nhà vào giữa buổi sáng, trong vui sướng của George, chỉ để thấy nhóc Eddie làm cháy lỗ tấm thảm trong phòng làm việc của ta bởi sốt ruột vì muốn gặp ta. Ba mươi phút sau vị huynh trưởng tuôn ra khỏi đó, thỏa mãn với câu trả lời của ta, dĩ nhiên."

      "Tự nhiên thôi." Jeremy nhăn nhở.

      Cha là độc nhất trong dòng họ Malory, luôn luôn như vậy, theo con đường riêng của mình và phá vỡ các quy tắc theo sở thích, con cừu đen trong gia đình. James từng bị các em trai từ trong suốt hơn mười năm khi theo con đường làm hải tặc các đại dương. Giờ đây tuy trở lại với gia đình, James vẫn tiếp tục đạp lên các quy tắc chuẩn mực.

      James đơn giản là thích khác biệt. Ngay cả đến những cái tên cũng trở nên khác biệt đối với . Phần lớn gia đình gọi Regina là "Reggie", nhưng James khăng khăng gọi là "Regan", trong bực tức của tất cả các em trai. Ngay đến con của , Jacqueline, cũng gọi là Jack, trong khó chịu của các chú bác của bé.

      "Rồi Tony đến với lời tiên đoán là những người làm của mi sớm bị bỏ rơi con thuyền vì mi lên giường với trong số họ," James tiếp tục.

      "Con nghĩ đáng nhẽ ít nhất chú ấy cũng hiểu," Jeremy .

      "À, nó tương đối thú vị đối với phần lớn câu chuyện. Em trai ta tiếp nhận vai trò làm cha khá tốt nên giờ đây cũng suy nghĩ như người cha, mi biết đấy."

      "Có nghĩa là chú ấy hoàn toàn quên mất thế nào là còn trẻ và bị xiềng xích?"

      "Chính xác."

      "Nhưng cha -"

      "Chúng ta đến đó, thằng chó con," James cắt ngang. "Và rồi Regan, con mèo con thân , bước vào trước khi Tony kết thúc và bắt đầu thêm chủ đề mới, cho chính xác là Quý Bascomb, vào cái danh sách tiếp tục phình ra của những vẫn đề đáng lo ngại."

      "Làm thế quái nào mà chị ấy biết được về nàng đó? Con chỉ nhắc đến với Drew và Percy - đừng để tâm. Percy và cái mồm rộng ngoác chết tiệt của ."

      " ra , nhà Bascomb tự mình lan truyền tin đồn rằng ta kết hôn với mi cuối năm nay. Nhưng theo Regan, con bé nghe thấy ta với người bạn rằng ta có được mi - cách này hay cách khác."

      "Cách này hay cách khác?" Jeremy cau mày. "Và câu chết tiệt đó nghĩa là gì?"

      "Chính xác cái mi nghĩ. Luôn luôn có vài trái thối trong rổ táo, những kẻ sẵn sàng dối và thao túng để đạt được những gì chúng muốn. Mi có theo đuổi con bé đó ?"

      " ta mới ra mắt mùa đầu tiên. Con tránh bọn họ như tránh bệnh dịch."

      "Ta cũng nghĩ vậy. Ta khuyên mi nên giữ khoảng cách với ta, khoảng cách xa, tuy rằng có thể nó chẳng giúp được mấy. Những lời đồn đại bịa đặt kết án đàn ông cũng dễ dàng như ."

      "Con có thể tránh khỏi những giao tiếp xã hội thời gian, cho đến khi ta để mắt đến ai đó khác. Những kẻ săn chồng trẻ tuổi có tiếng về kiên nhẫn, họ có vẻ như nghĩ rằng phải kết hôn ngay mùa ra mắt đầu tiên, khiến họ thực có mấy thời gian để thực hành những mưu mẹo của họ. Và giờ khi George trở lại thành phố, ấy lôi trai theo đến những dịp vui với cả đàn những mới ra mắt đó."

      "Cắn lưỡi mi , thằng chó con. Thế có nghĩa là ta cũng bị lôi theo họ."

      Jeremy cười khùng khục. Nếu có thứ gì cha ưa nhất, đó chính là cơn lốc của xã hội London.

      "May mắn thay, Drew thích những kiểu giải trí tương tự như của con, những nơi ấy có thể được đảm bảo nàng cho đêm. ấy cáo lỗi với George như ấy vẫn làm."

      "An toàn hơn là để ấy được như ý vài lần. vợ quý của ta luôn luôn thế, mi biết đấy. Nhưng cần bận tâm, ta có sẵn lí do để tham gia với vợ và rể của ta rồi. Giờ-" tạm ngừng kéo dài đủ để Jeremy rên lên bên trong, biết trước điều gì sắp đến. "Việc quái gì khiến mi lao vào tận trong lòng đám tội phạm của thành phố hả?"

      "Con ," Jeremy vội vàng trấn an cha . ", chỉ ngoài rìa thôi, nhưng vì lý do rất chính đáng."

      nhanh chóng giải thích rắc rối mà Percy vướng phải và tình nguyện giúp đỡ như thế nào.

      Khi kết thúc, James cười nhăn nhở. "Trộm lại cặp nhẫn, hả? cho rằng ta cũng nghĩ đến cách đó."

      ", cha mời Heddings lên võ đài cho hai hiệp đấu."

      James nhún vai. "Đó là giải pháp tốt mà, mi biết đấy. Tuy nhiên ta nghĩ mình thích rằng Heddings có vài đồ trang sức của Diana. Trộm của cháu ta cũng như trộm của ta vậy, chết tiệt ta nếu phải vậy."

      "Vậy đó, chúng con vét sạch của , hay đúng hơn, tên trộm của chúng con. Con hoàn lại tất cả những món con nhận ra cho chủ nhân thực của chúng và gửi tất cả phần còn lại cho vị quan tòa gần nhất. Hi vọng ông ta có thể tìm ra cái gì là của ai và hoàn trả chúng."

      " muốn dùng chúng để tố cáo Heddings à?"

      " thể làm thế mà thừa nhận tìm thấy chúng trong nhà khi ăn trộm của ."

      James ho. "Rất đúng. Ta cho rằng họ cầu bằng chứng về nơi những đồ trang sức đó được tìm thấy. Rồi, có lẽ thấy kẽ hở trong hành động của mình và ngừng trộm thêm nữa, khi giờ biết có ai đó để mắt đến mình."

      "Nhưng ta làm thế. chỉ đơn giản cho rằng bị trộm bởi tên trộm thông thường và việc đó dẫn đến đâu cả. Rất có khả năng nghĩ rằng tên trộm có thể nhận ra món đồ nào trong đó, hay thậm chí biết mình trộm đồ bị ăn trộm."

      James thở dài. "Ta nghĩ tốt nhất là ta nên giết quách , để đảm bảo trộm của ai trong gia đình nữa."

      Giờ đến lượt Jeremy ho. "Cha thực cần can thiệp vào. Con định để mắt đến . Con tìm ra những nơi thường lai vãng và cũng thường xuyên đến đó. Con biết chắc ăn trộm bằng cách nào, nhưng con dự định tóm tại trận. Sau đó có vấn đề gì với việc tố cáo nữa."

      James yên lặng trong lúc. Câu tiếp theo của cho thấy cho qua chuyện này trong lúc này. "Nhân đây, làm thế nào mi thuê được em của tên trộm nếu quay trở lại cái ổ cướp đó?"

      Jeremy ước gì có thể dối với cha lần, thực , nhưng chưa bao giờ làm thế và cũng định bắt đầu lúc này. " hầu mới của con là tên trộm. Và con phải đến tìm ấy lần nữa, ấy đến tìm con, vì con chịu trách nhiệm về việc ấy bị tống cổ ra khỏi băng của ấy."

      James nhướng bên chân mày. "Ta đoán là tên bạn thân Percy của mi biết chuyện đó."

      ". ấy giả trang làm đàn ông, ràng làm thế gần suốt cuộc đời. Percy chưa bao giờ nhìn thấy được người phụ nữ bên trong ấy nên khi chàng nhìn thấy ấy tối qua, cậu ta liền kết luận đó là trai song sinh của ấy mà cậu ta gặp trước đó."

      "Ta hiểu rồi. Chết tiệt - , ta hiểu. Mi vừa thuê tên trộm thông thường vào làm trong nhà?"

      Jeremy chùn lại trước lên giọng đó. "Chẳng có gì là thông thường ở này cả. Cha thực nhìn vào khuôn mặt ấy chưa? ấy có khung người đẹp đến nỗi có thể làm công chúa! ấy năng như tên bụi đời, nhưng tất nhiên thôi, vì đó là nơi ấy lớn lên. ấy mồ côi, biết chút gì về việc ấy đến từ đâu hay được sinh ra với tên gì. Nhưng ấy muốn cải thiện bản thân. Con nghi ngờ ấy có thể, bởi vì ấy thông minh như người điều khiển thú. Cách năng của ấy thậm chí khá hơn rất nhiều chỉ sau vài ngày ở đây. ấy đuổi theo con chỉ vì ấy đổ lỗi cho con khiến ấy còn nhà nữa."

      "Đó là lỗi của mi?"

      "Hiển nhiên. Chính xác là con cho ấy lựa chọn nào về việc theo bọn con đêm đó. Cái băng móc túi của ấy có những luật lệ phải tuân theo, và ấy kết thúc phá vỡ vài trong số đó bằng cách giúp bọn con."

      "Vậy là mi thuê con bé vì cảm thấy mi nợ nó?"

      "Dĩ nhiên ," Jeremy , và với cái đỏ mặt thêm vào, "Con thuê ta vì ta cho con lựa chọn nào khác. Co ấy dọa đến gặp Heddings và kế tất cả với ."

      James cau mày. "Để ta lại cho đúng nhé. Thay vì tống tiền mi để đổi lấy im lặng, con nhóc cầu mi cho nó công việc? Ta nhớ mi bảo nó thông minh cơ mà?"

      " ấy đúng là thế. công việc tốt là phần trong kế hoạch cải thiện bản thân của ấy."

      "Tiền có thể làm việc đó," James chỉ ra khô khan.

      "Con biết. Quỷ quái là ấy lại chọn cách ấy. Nhưng rồi con bắt đầu nghĩ đấy chỉ là trò bịp."

      "Có thể. Nếu con nhóc thông minh như mi , vậy nó phải biết tố cáo với Heddings cũng là tự chỉ điểm chính mình."

      "Chính xác. Nhưng ấy thực công việc của người hầu khá tốt. nghĩ ấy , nhưng ấy làm thế, và hơn nữa, con vẫn định mang ấy lên giường."

      "Vậy thế quái nào mà mi làm rồi để con bé con đường của nó?"

      "Vì con nghi ngờ lần là đủ, và, thôi được, ấy hứng thú với những khoái cảm."

      "Chúa nhân từ, đừng với ta tên trộm và là kẻ đe dọa lại giữ gìn cho hôn nhân nhé!"

      ", ấy chỉ muốn dính dáng đến con thôi."

      James đảo mắt. " lời tuyên bố kì quái. Ta chắc chắn mi tin rằng từng tuyên bố như thế, nhưng mi khiến ai tin được đâu."

      "Đó là thất. Chỉ là con vẫn chưa tìm ra tại sao thôi."

      "Mi từng nghĩ đến việc hỏi con bé chưa?"

      "Làm thế là đặt lên bàn quá nhiều quân bài, đúng ?"

      James khịt mũi. "Với việc tại sao con bé làm mi bị sốc, ta là mi quăng cả cỗ bài lên bàn rồi. Hỏi con bé, đối phó với nó, mang con bé lên giường, rồi để con bé rời khỏi ngôi nhà. Bên cạnh đó còn việc con bé có thể trộm của mi mà mi biết nếu giữ con bé ở đây đủ lâu-"

      " ấy từ bỏ trộm cắp rồi."

      "Chắc chắn rồi," James đáp khô khan.

      ", tình, ấy là ghét việc ấy, và nghĩ đến đó, có thể đấy là lý do ấy đòi tiền của con. ấy coi nó như trộm cắp."

      "Coi như thế, bố trí con bé ở đâu đó nếu mi muốn vui chơi với nó thời gian, nhưng đưa nó ra khỏi đám người làm. Mi cũng có thể để con bé lại đây nếu bắt buộc, nhưng hãy làm cho đúng cách. Giữ con bé làm người hầu và mang nó lên giường cùng lúc tạo ra căn nhà vui vẻ gì đâu."

      "Đấy là suy nghĩ của cha hay những gì cha được thầm vào tai sáng nay?"

      James cười khùng khục, "Nhà Malory thầm những lời phàn nàn, nhóc con. Nhưng mi đúng đấy, với ta chẳng ảnh hưởng gì nếu mi làm cả nhà đảo lộn lên bởi những tranh cãi. Điều ta phản đối là bị các huynh trưởng càm ràm về những chuyện đó, đặc biệt là Jason. Vậy nên hãy làm hài lòng cả gia đình rằng mi dẫm đạp lên những quy tắc và điều hành căn nhà cách hoàn hảo, rồi họ đến mách với Jason, và ta phải nghe thêm bài diễn văn nào của ấy nữa."

      Jeremy thở dài. "Reggie là người duy nhất thường xuyên ghé qua. Con tự hỏi liệu có thể cấm cửa chị ấy. Cha có nghĩ tay quản gia có thể đương đầu được với chị ấy và giữ chị ấy ở ngoài ?

      James phá ra cười. " có cơ hội đâu, cơ hội nào mi thực muốn. Con bé cưng đó luôn cân bằng giữa thao túng và mai mối, và luôn với những ý định tốt đẹp nhất, và nó vẫn thường chọc ngay đúng vấn đề. Chết tiệt là nó phải cưới tên vô duyên như Eden."

      Jeremy nhăn nhở cười. Dạo này quan hệ giữa cha và Nicolas Eden khá tốt, cho đến khi nào James vẫn chiến thắng những cuộc chọc ngoáy bằng lời của bọn họ, và James thường chiến thắng. Hai người đó quay lại như cái thời trước đó biển. Jeremy bị thương trong trận hải chiến giữa hai người đàn ông, đó là lý do James từ bỏ làm cướp biển. Nick lái tàu rời bị vết sẹo nào và hếch mũi về phía họ, điều người ta làm với James Malory.

      James cuối cùng cũng săn bằng tỉ số, đập cho Nick trận ra trò - ngay trước đám cưới của của với Reggie, khiến suýt chút nữa lỡ nó. Đến lượt Nick tống James vào tù vì vụ đó, việc sau cùng lại xoay ra là cơ hội tốt nhất, để James có thể sắp xếp cái chết của thuyền trưởng hải tặc Hawke, cái tên mà James được biết đến biển, khi trốn thoát, cho phép quay trở lại London mãi mãi.

      "Nhắc đến quản gia," James khi đứng dậy để rời , "mi có muốn mượn người của ta ?"

      "Quỷ ." Jeremy sung sướng nhăn nhở. "Con vẫn chờ cha gợi ý đấy."

      "Mượn, thằng chó con, phải giữ luôn, nên mi vẫn cần kiếm người cố định. ra là Artie gợi ý. Vì và Henry chia sẻ công việc ở nhà ta, thực có đủ việc cho cả hai tên đó."

      "Vậy con nhận được ai?"

      James cười lăn. "Cả hai. dĩ nhiên. Hai tên đó thay phiên nhau ở đây cũng như ở nhà. Hai tên chó biển già đó chia sẻ công việc quá lâu rồi, ta nghi ngờ chúng nghĩ đó là cách thông thường của công việc."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 24
      Hai từ "là" cùng lúc nghĩa là phải giúp với ngữ pháp của . (chỗ này Danny dùng "were" thay vì phải dùng "was", nhưng mình biết dịch ra thế nào, cả nhà thông cảm nhé.)

      "Was thay vì were."

      "Hả?"

      "Em dùng từ were hai lần. Chính xác phải là -"

      ngắt lời cách bực tức, "Tôi biết tôi đủ điều kiện làm người hầu trong căn nhà đẹp đẽ thế này. Bà Robertson cố giúp đỡ, nhưng bà ấy dễ bị xao nhãng và chuyển sang về chủ đề khác."

      "Tôi dạy em."

      Vì vài lý do mà nhận được cái cau mày. "Dạy tôi cái gì?"

      cười khùng khục vì đầu óc nghi ngờ thái quá của . "Bất cứ thứ gì em thích, thân , nhưng tôi nhắc đến cách năng của em. Nó có thể được sửa lại cho đúng, em biết đấy. Chính tôi cũng từng phải làm thế. Điều đó làm em ngạc nhiên à? Ố, thấy rồi, em tin tôi."

      "Vậy từng thế nào?" hỏi, giọng chế giễu. "Giống tôi?"

      " hẳn." nhăn nhở. "Nhưng cũng gần giống."

      khụt khịt. ràng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. "Vật khi còn cũng ăn trộm? Lớn lên giữa những tên trộm?"

      "Tôi lớn lên trong quán rượu bến cảng, Danny, và nếu em còn khụt khịt nữa, tôi sang đó và bóp mũi em đấy. Đó là nơi mẹ tôi làm việc trong nhiều năm, nơi tôi ở sau khi bà mất. Tôi là đứa con hoang, em biết đấy," thêm vào vui vẻ.

      " đùa đấy chứ?"

      " chút nào. Và uốn lưỡi để phát "u" , em ."

      đỏ mặt, những chỉ chút thôi. "Vậy cha nhận từ khi nào?"

      "Tôi được mười sáu tuổi khi ông ấy tìm thấy tôi, hay đúng hơn, tôi tìm thấy cha. Cha biết tồn tại của tôi."

      "Vậy làm thế nào biết ông ấy là ai?"

      "Bởi vì mẹ tôi say mê cha đến mức kể về ông ít nhất mỗi ngày lần và miêu tả cha hoàn hảo đến nỗi tôi nhận ra ngay khi nhìn thấy ông. Làm cha ngạc nhiên đến ngã ngửa, dĩ nhiên, khi tôi bảo tôi là con trai ông."

      "Và ông ấy tin ?"

      cười khùng khục. "À, cũng có đôi lúc nghi ngờ, rất nghi ngờ là đằng khác, phải về việc tôi có máu mủ với cha , mà là liệu tôi có thực là con của cha. Cha biết tôi có máu mủ với ông, thể nhầm lẫn được, khi tôi nhìn giống hệt em trai Tony của cha. Nhưng sau khi tôi kể với cha về mẹ, cha thực nhớ ra mẹ, và khoảng thời gian họ ở bên nhau."

      "Vậy điều muốn là, phải tên nhà giàu cho đến khi mười sáu tuổi?" hỏi cách ngờ vực.

      "Quả vậy."

      "Nhưng cư xử hoàn hảo đến mức quái quỷ."

      cười. "Tất cả là nhờ học tập đấy, thân . Tất cả chứng minh luận điểm của tôi rồi, đúng ?"

      "Rằng tôi có thể học để được như ?"

      "Chính xác."

      "Tôi từng," thừa nhận.

      "Hả?"

      Giờ đến lượt cười. thanh đó tuyệt vời đến nỗi khiến Jeremy nín thở. Và treo dây lâu, thêm, " như ."

      " chứ?"

      " vài lần nó trở lại với tôi cách tự nhiên, nhưng thường tôi phải nghĩ trước, và khi tôi căng thẳng hoặc giận dữ, tôi thậm chí quên cả phải cố gắng. Cái thời mà tôi năng tử tế từ quá lâu rồi khiến nó giờ đây còn quen thuộc với tôi nữa."

      "Chắc rồi, em là bà lão, tôi biết."

      mỉm cười nhưng thêm, khiến trí tò mò của tăng vượt qua giới hạn. "Vậy là phải em sinh ra trong khu ổ chuột?"

      nhún vai. "Tôi biết tôi được sinh ra ở đâu. Tôi bị mất trí nhớ khi còn rất . Lucy tìm thấy tôi, như tôi , và mang tôi cùng về nhà. Lúc đó chị ấy cũng lớn hơn mười hai tuổi. khó để nhớ lại từ lâu thế, nhưng tôi nhớ chị ấy bảo tôi quá tử tế, rằng tôi hòa nhập được nếu giống như chị ấy, vậy nên chị ấy sửa lại - có lẽ cũng giống làm bây giờ," Danny kết thúc với nụ cười.

      "Em ở đâu khi ấy tìm thấy em?"

      "Trong con hẻm."

      "Em có nhớ làm thế nào em đến được đó ?"

      "Chắc rồi. Jane mang tôi đến đó. Nhưng ấy chết, cùng cái ngày Lucy tìm thấy tôi."

      " Jane là ai? Mẹ em à?"

      " ấy bảo phải, ấy là vú nuôi của tôi. ấy ở cùng tôi sau vụ đổ máu, tôi nghĩ ấy cứu tôi ra khỏi đó."

      Jeremy đột ngột chồm về phía trước, kêu lên, "Lạy Chúa, vụ đổ máu gì cơ?"

      Danny cau mày. "Phần kí ức đó của tôi rệt, và tôi nhớ gì trước thời điểm đó. Tôi có cục sưng tồi tệ ở sau đầu. Lucy nó đủ tệ để lại vết sẹo. Tôi chưa bao giờ tự nhìn thấy nó."

      "Vậy là em nhớ chút gì về cha mẹ em?"

      ". Tuy nhiên tôi có những giấc mơ. trong chúng rất đẹp, về Quý xinh đẹp. ấy rất xinh và ăn mặc rất đẹp, như thiên thần. Tôi kể với Lucy, và chị ấy cho rằng đó là thiên thần, rằng tôi mơ thấy tôi phải chết và thiên thần tìm kiếm thôi."

      "Was," chữa lại gần như tự động. " ấy có trông giống em , thiên thần ý?"

      Danny chớp mắt. "Làm sao biết? Tôi chưa bao giờ kể với Lucy điều đó. Nhưng ấy đúng là có phần giống tôi, ít nhất là khuôn mặt. Và mái tóc ấy màu bạch kim, nhưng vấn lên rất dễ thương. Nhưng ấy già, hề."

      "Đó có thể là mẹ em, Danny."

      khụt khịt. "Chắc thế rồi. ấy ăn mặc quá đẹp để là mẹ tôi. Trong chuyện này tôi nghĩ, đúng hơn đó là người mà tôi muốn trở thành."

      nghĩ ngợi chút, rồi thừa nhận, "Có thể". cười toe toét. "Và cũng phải mục tiêu vô lý. Tôi tự hỏi em trông như thế nào trong bộ váy lụa và mái tóc búi thành búi thanh tú - Chúa ơi, đừng để tâm. Tôi có thể hình dung ra, và em có tôi bò ra sàn hôn bàn chân em và hứa hẹn cho em cả thế giới."

      cười. Và lần nữa, nín thở. Đôi mắt tím lấp lánh khi cười. Toàn bộ khuôn mặt thay đổi, sáng rực lên, khiến càng trở nên tuyệt đẹp hơn thường khi, và nghĩ điều đó có thể, vốn luôn đẹp đến mức làm đau đớn.

      "Khái niệm đó đủ làm thôi hoảng sợ rồi, vậy em còn cười cái gì nữa?" hỏi với vẻ nghiêm nghị giả tạo.

      "Vì khi ngu ngốc, hết sức ngu ngốc, bạn. Hôn bàn chân tôi, hả? Tôi cần tháo ủng ra trước chứ?"

      nhấp nháy mắt, nhìn xuống chân . "Trời, chết tiệt tôi , em vẫn ủng. Phải chăng bà Robertson quên mất mục đó trong tủ quần áo mới của em? Em nên có vài đôi giày thoải mái để trong nhà, em . Sau rốt, công việc của em đòi hỏi em phải đứng gần như cả ngày. Tuy nhiên, nhắc đến chuyện đó, tôi thích hơn rất nhiều nếu em nằm ngửa cả ngày. Có muốn đổi việc ?"

      " có chuyện chết tiệt đó đâu." lại khụt khịt trở lại.

      nhướng bên chân mày. "Em thậm chí tò mò xem công việc đó kèm theo những gì?"
      Jeremy tìm thấy Danny trong phòng khách, phủi bụi chiếc bàn, làm làm lại, chìm sâu trong suy nghĩ đến mức nghe thấy bước vào. tự hỏi liệu nghĩ về . tự hỏi liệu có còn giận dữ. tự hỏi liệu có tặng thêm con mắt bầm tím nếu quay lại và hôn lần nữa.

      Thay vào đó ho để lôi kéo chú ý của . giật mình quay lại và có vẻ ngạc nhiên hơn cần thiết khi nhìn thấy .

      Câu hỏi của để lộ lý do. " vẫn còn sống?"

      nghiềm ngẫm câu hỏi đó trong lúc. "Tắt thở vì con mắt bầm tím? , tôi nghĩ từng nghe đến trường hợp đó bao giờ."

      "Chẳng liên quan đến những gì tôi làm," lẩm bẩm. "Và mắt bầm tím."

      "Chưa," chữa lại cách vui vẻ, khiến cau mày với . cười khùng khục. "Tốt thôi, tôi bỏ cuộc. ra , . Tại sao em lại dự đoán hấp hối của tôi?"

      "Người khách của ," gần như thào trong căng thẳng. "Tôi trốn trong bếp cho đến khi ông ta cuối cùng cũng rời khỏi. Dọa tôi sợ chết khiếp, đấy. Dễ dàng để ông ta cắt họng chớp mắt lấy cái. có mấy người nguy hiểm chết người đến thế, nhưng ông ta có cái khí chất đó, nếu hiểu ý tôi. Và ông ta nổi điên với ."

      Jeremy bắt đầu cười ngặt nghẽo. Danny lại trừng mắt nhìn . "Có gì đáng cười chứ, hả?" hỏi đầy phẫn nộ.

      "Em về cha tôi đấy, thân ."

      "Chắc rồi," chế giễu. " khập khiễng. Ông ta trông giống chút nào."

      ", nhưng ông ấy là cha tôi, James Malory, Tử tước Ryding, người lớn tuổi thứ tư trong các em nhà Malory, cựu phóng đãng, cựu cướp-à, đừng bận tâm, nhưng giờ ông ấy là người chồng tận tụy, và cha của bốn đứa con với đứa còn trong bụng mẹ."

      Cuối cùng cũng tin , thậm chí còn thương hại, " tội nghiệp. Tôi ghét phải có người cha đáng sợ đến vậy."

      nhăn nhở. "Ông ấy , đấy, ừ , , khi biết ông."

      hừ tiếng. " là ông ta ra từng mảnh như tôi thấy ông ta dọa dẫm - hơn cả tiếc nuối, nếu hỏi tôi."

      Dễ dàng thấy là cơn giận của trở lại. Jeremy ho. "Chúng ta hãy chuyện, Danny."

      "Hãy ."

      "Em vẫn chưa nhận ra rằng em cần chiều lòng ông chủ của em mọi lúc sao?"

      " có chuyện chết tiệt đó đâu khi mà ông chủ của tôi là con hươu đực dâm đãng chỉ hứng thú với việc chui vào dưới váy tôi."

      "Quỷ bắt việc đó , em phải làm gì đó với cái thói thẳng toẹt này của em chứ."

      "Tại sao?"

      "Bởi vì-"

      ngừng lại. đúng. Đấy là trong những thứ khiến trở nên duy nhất và muốn thay đổi chút nào. Hơn nữa lúc này theo đuổi cho phép của , và nhận được nếu bắt đầu thoái thác quanh co như hầu hết phụ nữ vẫn làm khi họ bị hỏi những câu hỏi thẳng thắn. Và dự định hỏi vài câu như thế.

      "Vậy là chị em, phải ?"

      Hi vọng của Jeremy vút lên. đợi trả lời câu hỏi của , và hiếu kì của biểu tuyệt vời của việc có hững thú với nhiều hơn là làm ra vẻ.

      "Hai em trai sinh đôi và em , thực ," kể với . "Và tất cả đều còn rất ."

      "Tại sao họ có mặt ở bữa tiệc? Hay tại sao cha cũng đến?"

      "Họ vẫn ở thăm bác Jason của tôi ở vùng nông thôn. Bác ấy là người đứng đầu gia đình và thường đến thành phố. Vậy nên nếu chúng tôi muốn gặp bác ấy, chúng tôi đến điền trang của gia đình ở Haverston. Nhưng đằng nào những đứa trẻ còn như vậy thường được phép tham dự những buổi họp mặt của người lớn."

      "Ngay cả khi chỉ là buổi họp mặt của những người trong gia đình?" hỏi

      Jeremy cười nhăn nhở. "Chúng tôi từng thử. Có quá nhiều trẻ con trong gia đình giờ. Nó gần như bãi chiến trường khi tất cả bọn nhóc tụ tập lại."

      cười khúc khích mất lúc. "Tôi cũng từng tham gia vài lần."

      " ? Trong cái băng của em cũng có nhiều trẻ con thế à?"

      "Hầu như tất cả đều là trẻ con, và tất cả đều mồ côi giống tôi. Dagger cung cấp chỗ ở và thức ăn và dạy chúng tôi kiếm sống."

      "Ý em là trộm cắp."

      "Cái đó nữa."

      " ta là thủ lĩnh được bầu chọn của bọn em, tôi đoán là thế? Người đá em ?"

      gật đầu cụt ngủn và quay , tiếp tục công việc quét bụi - với thái độ như báo thù. đề tài khó nhằn, ràng. Có lẽ vụ bị tống cổ ra khỏi băng vẫn còn quá mới để muốn bàn luận về nó. ngạc nhiện là nhiều đến vậy, khi mà trước đây vẫn từ chối câu nào về những chuyện đó.

      "Ngồi xuống , Danny," gợi ý cách dễ chịu. "Có vài thứ tôi muốn hỏi em. Tốt hơn là nên hỏi trong thoải mái."

      ra dấu về phía chiếc sofa. nhìn chăm chăm vào nó lúc rồi lắc đầu. " được phải phép, đúng ? ngồi , tôi đứng ở đây là tốt rồi."

      "Những gì tôi sắp hỏi em tương đối - riêng tư. đấy, ngồi xuống là thích hợp nhất."

      "Để có thể ngồi cạnh tôi và thử những mánh khóe của lần nữa? Tôi biết rồi, bạn. Tốt hơn nên bỏ cuộc ."

      " có cơ hội đâu, cưng"

      chủ định trước, nhưng ánh mắt Jeremy trở nên hết sức gợi tình khiến Danny thở hổn hển và vội vàng nhìn chỗ khác. thậm chí bắt đầu quạt bằng cây phất trần, hiển nhiên nhận ra mình làm vậy. Khi nhận ra, bật ra thanh , gần như tiếng rên.

      Và Jeremy bị mắc trong tình huống khó xử. có nên lợi dụng việc bị kích thích hay tiếp tục kế hoạch để tìm hiểu về nhiều hơn? Mặc dù nó ngược lại bản năng của , buộc phải chọn giải pháp sau. Đơn giản là muốn ở nhiều hơn là thỏa mãn nhất thời. Và e rằng ngay cả khi chịu đầu hàng, sau đó coi là lợi dụng thời cơ và trở nên hết sức tức giận với , khi đó, bỏ việc và ra .

      Lát sau, , gần như vẫn còn hụt hơi, "Tôi ngồi xuống. Nhưng ngồi chỗ khác."

      Jeremy nhăn nhở cười. Tiến bộ, ràng là tiến bộ. Nhưng khi di chuyển đến ngồi chiếc sofa, ngồi ở đầu cách xa nhất. thở dài và chuyển sang ngồi chiếc sofa đối diện với .

      "Việc này mất nhiều thời gian chứ?" hỏi, có vẻ như khó chịu vì chấp nhận tham gia. "Tôi còn nhiều việc phải làm."

      "Nó có thể, nhưng có lẽ đâu. Và đừng lo lắng về công việc khi tôi ở cùng em. Nếu em hoàn thành công việc hôm nay, tôi nhận trách nhiệm về mình."

      "Vậy muốn biết những gì?"

      "Hãy bắt đầu với tuổi của em?"

      "Tôi nghĩ nhắc đến nó rồi."

      "Mười lăm, phải ?"

      " ra là mười. Chỉ hơi cao so với tuổi."

      phá ra cười. chia sẻ hài hước đó với nên cố gắng kết thúc nhanh chóng và hỏi, "Vậy em mồ côi từ khi lên mấy? Hai hay ba?"

      "Tôi đoán bốn hoặc năm, thậm chí có thể gần sáu."

      "Vậy là em khoảng hai mươi, có thể hai mốt?"

      gật đầu. Tuy khá cộc cằn. vẫn thư giãn và chắc làm thế nào để thay đổi nó khi chính là nguyên nhân khiến căng thẳng. hi vọng cởi mở và quên rằng nên ở đâu khác hơn là trong cuộc đối thoại với .

      thử cách khác. "Có phải Dagger là người dạy em trộm cắp?"

      "Đó là Lucy. Chị ấy là người tìm thấy tôi và mang tôi vào băng."

      "Là thằng con trai trong mười lăm năm nghĩa là tôi biết các nghĩ gì." đứng dậy đột ngột khi và thêm vào đường xăm xăm ra khỏi phòng, "Giữ nó trong đầu, bạn, trước khi xúc phạm tôi thêm nữa."

      "Chờ - tôi -"

      Jeremy bỏ cuộc. rồi. Quỷ tha ma bắt, vừa mắc phải sai lầm chết tiệt gì chứ? Ngay lúc trước thôi ấy vừa cười vui vẻ.

      thở dài, rồi nụ cười nhăn nhở chầm chậm nở môi. Cuộc chuyện của họ có thể kết thúc cách rất chua cay, nhưng mặt khác tiến được bước dài. khiến thư giãn chút với , và khiến cười. Bước tiếp theo đùa, trêu chọc, và thêm nhiều tiếng cười nữa. Rồi có thể tiến đến lấy cắp vài nụ hôn cách chính thức - nhưng, có lẽ nên chờ đến khi mấy vết bầm tím khỏi. Sau cùng, cũng là người phụ nữ sử dụng những cú đấm thay vì những cái tát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :