1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

A Loving Scoundrel - Johanna Lindsey (52c)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5
      Khóa vào để đợi... cái gì?

      Danny mất nốt chút màu sắc còn lại hai má. Người đàn ông tin chút nào vào câu chuyện của họ hay ông ta chỉ đơn giản thận trọng?

      hi vọng ông ta chỉ thận trọng. Sau cùng, họ cũng vẫn là những người lạ cho đến khi ông chủ của ông ta xác minh điều ngược lại. Nhưng nếu ông ta định đứng ngoài đó và canh chừng cửa phòng họ suốt đêm, cái mớ bòng bong này chỉ có thể càng trở nên rối rắm mà thôi.

      quay lại Malory và nhìn thấy quan sát cách hiếu kì, bên lông mày nhướng lên dò hỏi. vội đến chỗ để thầm, "Ông ta khóa chúng ta trong này."

      "Chết tiệt," rên .

      "Hiểu vấn đề đấy, bạn. Nên hãy cắm cái đầu vào gối và bắt đầu ngáy , và ồn ào vào. Ông ta cần phải nghĩ chúng ta ngủ mới chịu quay trở lại giường."

      rồi, đợi xem có tuân theo hay , quay trở lại cánh cửa và nằm xuống để có thể nhìn qua khe cửa. Thế là , có đôi giày ở bên kia cánh cửa. Người gia nhân vẫn đứng đó, hiển nhiên là cố lắng nghe qua cánh cửa.

      Khi nghe thấy tiếng ngáy nào nổi lên, quay lại và liếc về phía Malory. đảo mắt nhìn lên trần nhà, đôi môi cong lên đầy bất mãn, như thể việc vừa gợi ý quá thấp kém đối với . Và anhkhông thẳng đến chiếc giường mà di chuyển đến bên cửa sổ, để xem thoát ra theo lối đó khó khăn thế nào. chắc phải quyết định đó phải là phương án vì thở dài và quay lại ngồi giường, thả phịch người lên đó đúng hơn, và thử vài tiếng ngáy khác nhau cho đến khi tìm ra thanh làm thỏa mãn và bắt đầu gây ra rất nhiều tiếng ồn với thanh đó.

      Danny suýt cười toe toét. nhìn quá cáu kỉnh để làm việc đơn giản như ngáy. Quá tệ. Họ bị khóa trong căn phòng ngủ lầu nếu ta theo vào căn nhà. có thể thoát ra khỏi đây chút khó khăn, thay vì phải nằm sàn nhà hi vọng tay người hầu đa nghi trở nên mệt mỏi và quay về giường.

      Ông ta chẳng có vẻ gì là làm thế. việc dường như sắp sửa trở thành ông ta đứng "canh gác" ngoài đó cả đêm. hầu như nghe thấy tiếng cánh cửa nhà tù đóng sập vào mặt và cảm giác buồn nôn bắt đầu dâng lên trong bụng.

      Tuyệt vọng tràn ngập trong lòng, đến bên cửa sổ để tự mình xem xét. Cái thở dài của Malory là chính xác. Đó phải lối thoát dễ dàng, nếu cuộn dây thừng. cái cây nào gần đó để nhảy xuống, gờ của bất cứ cái gì để bám vào khi leo xuống.

      Họ có thể xé tấm trải giường để làm dây. nghĩ ra điều này nếu hai tên nhà giàu làm thế trước đó, nhưng cái nhìn qua căn phòng giúp tìm thấy vật nào đủ nặng để làm cái neo có thể chịu được trọng lượng của Malory. Trọng lượng của có thể, nhưng . Chiếc giường có thể dùng được, nhưng nó chỉ dành cho người và có khung bằng gỗ dễ gãy. Đằng nào chắc chắn họ cũng gây ra quá nhiều tiếng động khi cố gắng kéo nó đến cạnh cửa sổ.

      Khi cuối cùng chợt nhận ra rằng người gia nhân có thể chờ họ tắt đèn, Danny có thể tự đá cho mình cái. "Ông chủ" say rượu của có thể quan tâm đến ánh đèn, nhưng tại sao người đánh xe "tỉnh táo" muốn để đèn sáng khi ngủ, trừ khi hề định ngủ? hi vọng đó là điều mà tay quản gia nghĩ, và là thế, khoảng mười phút sau khi đèn tắt, ông ta rời hành lang và quay xuống dưới nhà.

      Trong suốt khoảng thời gian đó, Malory thử nhiều kiểu ngáy khác nhau điều đó có thể khiến Danny lăn ra cười nếu thuyết phục bản thân rằng họ có thể kẹt ở đây cả đêm. Tay quản gia ràng là tin tưởng họ, nếu ông ta đứng ngoài cửa phòng lâu đến thế. Nhưng việc có thể tồi tệ hơn. Ông ta có thể đánh thức ông chủ của ông ta dậy, họ có thể kiểm tra xem liệu có bị mất gì , và lời dối nào có thể giải thích về những cái túi của đầy châu báu của Heddings.

      rời khỏi cánh của và với tên nhà giàu, "Ông ta cuối cùng cũng rồi. Chúng ta cho ông ta vài phút để trở lại giường."

      "Rồi sao nữa?"

      "Rồi tôi mở cái khóa kia và chúng ta rời khỏi nơi chết tiệt này."

      "Cậu biết cách mở khóa?"

      khịt mũi. "Dĩ nhiên tôi biết, và tôi có mang theo dụng cụ riêng."

      lấy từ trong mũ ra chiếc kim to và đến bên cánh của. Dễ như ăn bánh. Cửa phòng ngủ luôn như vậy.

      Chỉ sau vài giây , " nào. Và chúng ta ra bằng cửa chính. Vì họ biết chúng ta ở đây, để cửa khóa cũng chẳng sao."

      chờ xem theo hay . Ngay lúc ở ngoài, chạy mạch và nhìn lại hay dừng lại lần nào cho đến khi tới con đường. Chỉ khi đó mới dừng lại, hầu như chỉ để lấy lại hơi thở và xác định vị trí. Mất lúc để có thể nhìn ra chiếc đèn cỗ xe ngựa xuyên qua những tán lá rậm rạp. Malory bắt kịp sau đó.

      cầm cánh tay để dẫn nốt quãng đường còn lại đến cỗ xe. cố hất ra nhưng nỗ lực đó chỉ dẫn đến việc quàng cánh tay quanh vai . hiển nhiên tin trao lại mớ châu báu khi giờ đây họ an toàn ra khỏi nhà Heddings.

      còn mối đe dọa từ tay quản gia cầm súng bên cạnh, thể chịu được việc ở gần Malory thế này. từng để tay quành qua vai mình lúc trước khi họ lên cầu thang trong nhà Heddings và cảm thấy gì ngoài nỗi sợ hãi của chính mình. việc lúc này giống khi đó chút nào. Giờ đây cảm thấy chiều dài của áp vào bên mình, cái đùi cơ bắp của , hông và bộ ngực rắn chắc của , cảm thấy vừa vặn hoàn hảo thế nào dưới cánh tay , cảm thấy sức nóng tỏa ra từ - hay đó chính là sức nóng của ? vừa nhớ ra đẹp trai khủng khiếp thế nào, cho dù thể nhìn thấy khuôn mặt trong bóng tối của rừng cây. nhớ lại đôi mắt xanh gợi tình đó di chuyển người trong cỗ xe, như thể có thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của .

      Nếu dừng lại ngay sau đó và ngay tại đó và quay lại phía , nhão ra như cháo với bất cứ điều gì có trong đầu. dừng lại. Trái tim bắt đầu đập rộn rã đến mức nó dội lại trong tai . chuẩn bị làm việc đó, hạ thấp môi xuống gần môi . Nụ hôn đầu tiên của , và từ người đàn ông đẹp trai nhất từng gặp. Nó tuyệt vời. biết điều đó và nín thở, run rẩy trong hưởng ứng.

      đẩy vào trong cỗ xe. Họ chỉ dừng lại để có thể mở cửa xe.

      Thất vọng hơn muốn chấp nhận, Danny ngồi trở lại ghế cách cáu giận, rồi liếc về phía Malory khi khi chiếm chỗ ngồi đối diện . Hơn nửa cái liếc mắt đó là bởi vì những gì vừa xảy ra, hay có thể xảy ra - toàn bộ là trong tâm trí , tất nhiên. Nhưng điều đó ngăn cảm thấy cáu kỉnh. Tuy nhiên Malory biết điều đó. quy thái độ của cho chủ đề mà đến.

      "Đó là điều ngu ngốc nhất tôi từng thấy," với ." có nhận ra là việc bị tóm hoàn toàn là lỗi của ! Nếu định đột nhập vào căn nhà đó, có thể tự mình trộm mấy chiếc nhẫn! Vậy cần đến tôi làm gì, hả?"

      " xảy ra việc gì vậy?" Percy hỏi, nhưng bị lờ .

      "Cậu lâu hơn cần thiết," Malory chỉ ra cách bướng bỉnh. "Nếu tôi vào đó."

      "Tôi thậm chí chưa đến mười phút!"

      "Nếu vậy đó là mười phút đặc biệt dài. Tất cả bây giờ còn quan trọng nữa."

      " có thể khiến chúng ta bị giết! Tôi gọi việc đó là quan trọng đâu, bạn."

      " xảy ra việc gì vậy?" Percy hỏi lại.

      " có gì bạn trẻ đây thể xử lý thành thạo," Malory thừa nhận. Rồi với Danny, như thể ta vừa mới thổi phồng tự hào của với lời khen thông thường đó, ta thêm, "Hãy xem kiếm được gì để xem liệu những rắc rối đó có đáng hay ?"

      "Cho xe chạy trước ," cầu, dịu đôi chút vì vừa thừa nhận cứu mạng . "Chúng ta chưa thể an toàn cho đến khi xa khỏi đây."

      "Đúng đấy," Percy đồng ý, và gõ lên nóc xe, báo hiệu cho người lái xe trở lại thành phố. "Bây giờ, làm ơn đừng bắt tôi ngồi lửa thêm nữa."

      Miễn là phải Ngài Malory cầu, Danny thấy có lí do gì để từ chối bạn . bắt đầu vét hết các túi áo ra chỗ ngồi bên cạnh, cả cuộn tiền, rồi hốt cả đống chất sang chỗ ngồi ở giữa hai tên nhà giàu. Thậm chí còn lộn trái các túi cho họ thấy giữ lại thứ gì.

      Percy ngay lập tức vồ lấy chiếc nhẫn trông rất cổ với tiếng cảm thán "Chúa nhân từ, đây rồi!" chàng đưa chiếc nhẫn cổ lên môi hôn, rồi với vồ vập đến bất bình thường, đeo nó trở lại ngón tay nơi nó hình như thuộc về. " thể cám ơn cậu đủ nhiều, cậu bé thân mến! Cậu có-" cảm kích của chàng bị cắt ngang khi ánh mắt ta gặp đống châu báu lần nữa. "Ôi Chúa tôi, kia là cái còn lại!" ta kêu lên, và bới đống châu báu rộng ra để nhặt chiếc nhẫn thứ hai lên.

      "Cậu có lòng biết ơn của chúng tôi nhóc," Ngài Malory kết thúc hộ ý nghĩ của Percy.

      "Lòng biết ơn vĩnh viễn," Percy thêm vào, mỉm cười với Danny.

      "Tôi xa thế đâu," Malory cãi lại.

      " cho cậu nghe ý, ông tướng. Cậu phải người che giấu vụ này khỏi mẹ cậu."

      "Tớ có mẹ."

      "Vậy khỏi George."

      "Cậu thắng điểm," Malory nhìn nhận với nụ cười toe toét.

      "George?" Danny hỏi

      "Mẹ kế của tôi."

      "Tên là George?" thở hổn hển.

      Khi Quý ngài trẻ tuổi cười vang, đôi mắt màu coban của ta sáng lấp lánh.

      "Thực là Georgina, nhưng cha tôi cắt ngắn chỉ để đối chọi lại. Thói quen của ông ấy, cậu biết à."

      biết và muốn biết. hoàn thành việc họ cầu - nài nỉ - làm. Và thành công, vì vậy có chuyện làm lại lần nữa. chỉ muốn về nhà bây giờ và đối mặt với Dagger - để xem có còn có mái nhà nữa hay .

      Nhớ đến điều đó làm biểu của trở nên u ám. Họ nhận ra. Họ còn liếc nhìn xuống đống châu báu.

      Percy vỗ chiếc mặt dây chuyền lớn hình ovan viền ngọc lục bảo và kim cương. "Trông quen quen, đúng ?" chàng với bạn.

      "Đúng vậy. Tớ ngưỡng mộ bộ ngực của Quý Katherine hơn khi nó trang trí đó."

      " nghĩ ta là kẻ bài bạc, thậm chí tham gia cái gì tương tự thế."

      " ta . Nghe đâu nó bị trộm mấy tháng trước khi ta nghỉ ở Scotland."

      "Cậu giễu tớ hả bạn già?"

      Malory cau mày. ", và chiếc vòng tay này trông cũng quen lắm. Tớ thề là chị họ Diana của tớ đeo nó Giáng Sinh vừa rồi. nhớ chị ấy có nhắc đến việc nó bị trộm , nhưng tớ biết chị ấy đánh bạc."

      "Ồ, tớ thấy rồi, cậu cho rằng Ngài Heddings là tên trộm?"

      "Trông có vẻ như thế, phải ?"

      "Nhưng đó là tin giật gân đấy. Cậu có biết tớ cố lờ cảm giác tội lỗi thế nào trong suốt phi vụ bất chính này ?"

      Malory bắt gặp đôi mắt đảo tròn của Danny vì lời nhấn mạnh đó. có thể rất cố gắng kiềm chế để cười nhăn nhở với . Tuy nhiên Percy vẫn chưa xong, và câu hỏi cuối cùng của chàng làm Quý ông trẻ tỉnh lại ngay

      "Nhưng cậu định làm gì với việc đó?"

      "Chúng ta chẳng thể làm gì mà tự tố cáo chính mình và bạn trẻ đây cả."

      "Thế đó, quá tệ. Ghét nhìn những tên trộm nhởn nhơ mà phải trả giá cho..."

      Percy gặp cái quắc mắt nhọn hoắt của Danny và ho khan. "Trừ bạn đồng hành thời, dĩ nhiên rồi."

      "Đừng quên bản thân các ," Danny châm chọc. "Trộm đống châu báu kia phải chủ ý của tôi."

      "Hoàn toàn đúng," Percy với cái đỏ mặt.

      Nhưng Ngài Malory lưu ý với khó chịu, ", ý kiến của cậu là vét sạch túi của chúng tôi, nên cậu cần phải chỉ tay ở đây."

      Sức nóng từ những cái đỏ mặt cảm thấy cùng lúc thậm chí đủ để đốt cháy lò sưởi trong xe. Danny ghét bị gậy ông đập lưng ông, thực ghét. Nhưng trong hoàn cảnh này, là lính mới trong trò chơi đối đáp. rất nhanh, Ngài Malory này, và đa nghi, nếu theo vào trong căn nhà để đảm bảo thực công việc được giao. Sắc sảo, và cũng thông minh nữa. hề nghi ngờ việc đến đây là ý kiến của ,

      Quá tệ vì phải người có nửa số dây thần kinh như bạn ta. có thể từng gọi như thế trước đây trong đầu, nhưng biết điều đó đúng. Nếu là người như thế, có thể giải thoát khỏi mình dính dáng vào việc này. vẫn hoàn toàn có thể - nếu đẹp trai khủng khiếp như thế. Nhưng gặp rắc rối kết hợp hai ý nghĩ ấy khi hướng đôi mắt xanh coban về phía . Lý trí và khôn ngoan của lập tức kéo nhau mất, để lại cho ngờ nghệch đến tuyệt vọng.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 6
      Chuyến về lại thành phố có vẻ như kéo dài hơn rất nhiều so với chuyến đến nhà Heddings. Danny có chiếc đồng hồ nào, nhưng ngạc nhiên khi chẳng bao lâu nữa mặt trời nhô lên. cảm thấy mệt, ra là kiệt sức, bởi tất cả những cảm xúc mà quen trải qua. bắt đầu đói bụng nữa. Và vẫn còn rất nhiều thứ phải đối phó khi cuối cùng cũng về đến nhà.

      Thực ra, hi vọng Dagger ngủ để cũng có thể làm giấc. dễ hơn nhiều để giải thích, hay dối trong trường hợp này, với trí óc sáng suốt rối tung lên vì kiệt quệ.

      Percy lại ngủ, chàng khôn ngoan. Danny ước có thể làm điều tương tự, nhưng với Ngài Malory còn tỉnh như sáo, dám. phải vì nghĩ có thể làm gì trong lúc ngủ. chỉ là cần phải luôn cảnh giác để tìm cơ hội chạy thoát khi đến khu vực nhận ra.

      nghi ngờ họ để , khi giờ đây hoàn thành việc họ muốn, nhưng nghi ngờ họ đưa trở lại nơi tìm thấy . Tại sao họ phải đường khác, vào lúc muộn thế này? Và thả xuống tại đầu kia thành phố của họ đồng nghĩa với việc bị lạc cách vô vọng và mất thêm hàng giờ nữa để tìm đường về nhà. có thể lớn lên ở London, nhưng đây là thành phố lớn và chỉ quen thuộc với cái khu vực hẹp của mình.

      biết ngay cái giây phút ánh mắt trở lại người . Liếc nhìn xác nhận điều đó. có vài ý nghĩ trong đầu. Cái cách nhìn quá suy tư.

      "Tiện thể, cậu để lại đôi giầy ở đâu vậy?"

      Câu hỏi làm ngạc nhiên. Nó phải là thứ chờ đợi được nghe, căn cứ vào cái cau mày trầm ngâm của . Và thực ra, ngạc nhiên nhắc đến nó sớm hơn, khi mà để qua cả cánh rừng chỉ với đôi tất. Và trói hai cổ chân lại trước đó. chắc phải bị mù mới nhận ra mang giày như bình thường.

      "Đây là giầy của tôi," đáp, và giơ bàn chân lên để có thể thấy cái đế da mềm dưới đáy đôi tất len .

      "Thiên tài."

      hơi đỏ mặt, nhưng chỉ bởi vì cũng khá tự hào với đôi giày đầy chất ứng biến linh hoạt của mình. tự làm chúng. đôi giày bình thường, vì chạy quanh với cái nhìn có vẻ như đôi tất thu hút quá nhiều lời xì xầm vào ban ngày. Đôi này chỉ dùng khi làm việc.

      " ngại nếu tôi xem xét gần hơn chứ?" hỏi

      nhanh chóng đút hai bàn chân vào lại dưới gầm ghế, càng xa khỏi càng tốt và tặng cái nhìn trừng trừng chống đối. chỉ nhún vai.

      Rồi làm ngạc nhiên khi thêm, "Cậu tinh quái hơn tôi nghĩ rất nhiều. Đấy đúng là cả câu chuyện cổ tích cậu kể trong tình trạng quẫn bách lúc đó. Ngài Carryway?" Ngay khi thế, cười khùng khục.

      Danny chỉ nhún vai. "Nó phù hợp."

      "Tôi cho là vậy," tán thành, nhưng hiếu kì của vẫn còn đó. "Cậu có thường xuyên bị tóm và phải bịa chuyện để thoát ra ?"

      ". Chưa bao giờ bị tóm trước đây - chưa lần nào - cho đến tối nay. Hai lần trong đêm, và cả hai đều vì ."

      ho . Nhưng tránh buộc tội lung tung nữa, thay vào đó ra ý nghĩ thực trong đầu

      vỗ lên chiếc vòng cổ và vòng tay ghế ngồi bên cạnh mà hai người bọn bàn đến trước đó và , "Cậu có vui lòng đem hai thứ này trả lại cho chủ nhân thực của chúng được , nặc danh, tất nhiên rồi." hắng giọng và trông ràng thoải mái khi thêm vào, "Cậu phiền chứ, bạn trẻ?"

      "Tạ sao tôi lại phiền?"

      "Vì số châu báu này là của cậu."

      khụt khịt. vừa mới quyết định muốn món nào trong số đó cả. Hình ảnh bị bắt và bị treo cổ vẫn còn quá mới trong tâm trí . Nhưng biết số trang sức này bị trộm hai lần càng khiến việc này trở nên liều lĩnh hơn nên .

      "Tống khứ những thứ như thế này sau khi chúng bị trộm lần đầu tiên là chuyện, chỉ là vấn đề nhanh tay thôi. Nhung cố gắng xử lý đồ ăn trộm mà vốn là đồ ăn trộm giống là cầu bị tóm ý. vài trong số chúng, phải tất cả, được tìm kiếm. Tôi thà ném chúng ra ngoài cửa sổ còn hơn chạm vào chúng lần nữa."

      lắc đầu. "Việc đó có tác dụng đâu. Cậu được hứa vận may trong-"

      "Bỏ qua chuyện đó , bạn. Nếu tôi muốn bất cứ thứ gì từ , được biết."

      Ôi, Chúa ơi, ánh mắt bất ngờ lại chuyển thành gợi tình, làm ý nghĩ của nóng lên, làm ruột gan nhão ra thành cháo. Nếu thêm gì nữa, cũng chỉ là những tiếng lắp bắp hoàn toàn vô nghĩa. Làm cách nào có thể làm thế chỉ bằng cái nhìn? Và điều gì khiến biểu của thay đổi như vậy? Việc nhắc đến từ "muốn"? Điều đó có nghĩa là biết là phụ nữ, nhưng thể biết. ai biết. Và thể phỏng đoán. thậm chí còn biết cách cư xử như người phụ nữ chút nào nữa, đóng vai đàn ông quá lâu, và cũng phạm sai lầm nào để tố cáo chính mình.

      thả xuống khỏi cái móc treo bằng cách làm dịu tia nhìn chằm chằm đầy nhục dục của mình. Có phải đó là lúng túng vừa để lộ ra? nhặt cuộn tiền lên, lướt nhanh ngón tay qua nó, và ném nó lên chỗ ngồi của .

      "Chưa đầy trăm bảng, nhưng tôi cho rằng nó giúp được thời gian."

      Tại sao khiến nó nghe như họ vẫn chưa xong việc với nhau? "Thế là nhiều hơn tôi từng nhìn thấy lần, hoặc hai, hoặc ba," nhanh chóng quả quyết . "Với tôi thế là ổn rồi."

      chỉ cười. quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt mở to khi nhìn thấy mặt kia của London.

      nhận ra bất cứ cái gì, nhưng vẫn , giọng có phần tuyệt vọng, " có thể để tôi xuống đây, bạn. Tôi có thể tự-"

      " đời nào, nhóc. Tôi đưa cậu về tận cửa và giải thích tất cả những gì cần thiết, để giúp cậu thoát khỏi những rắc rối mà cậu nhắc đến. Chúng ta chỉ ghé qua để Percy xuống trước. lâu đâu."

      Và sau đó còn lại mình với và ánh mắt chết tiệt như muốn lột trần của ? đời nào.

      "Tôi phóng đại đấy thôi," dối. "Số tiền này bù lại khoảng thời gian tôi mất tích."

      "Tôi nài nỉ đấy," , bị lời dối của làm dao động. " ngủ được nếu tôi nghĩ vụ việc rắc rối này để lại hậu quả cho cậu."

      "Cứ làm như tôi quan tâm có ngủ được hay ý." đốp lại cách xấc xược. "Ý tưởng giúp đỡ của chính là mồ chôn của tôi, vậy nên đừng giúp tôi thêm nữa. Tôi còn gặp rắc rối nhiều hơn nếu tôi chỉ cho chỗ các bạn tôi sống. Thức dậy trong con hẻm sau khi bị đánh gần chết còn may mắn hơn."

      "Cậu trông chờ bị đánh vì-"

      " phải tôi," cắt ngang cách mỉa mai.

      cười khùng khục. "Thôi được, tôi có thể hình dung ra. Nhưng tôi cùng cậu về đến quán rượu. Điều ít nhất tôi có thể làm."

      nghĩ vừa lòng chỉ với thế khi tiến xa đến mức đó nên có lựa chọn nào khác ngoài việc , "."

      "Tôi xin phép, cậu bé thân mến."

      Danny mở miệng định gầm gừ câu gì đó thô tục, nhưng vì nó chẳng mang lại điều gì, quyết định để dành hơi sức cho những gì sắp đến.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 7
      Danny phải đợi cho đến khi tên nhà giàu rời mắt khỏi mới dám di chuyển. Khi rốt cuộc cũng làm thế, phí chút suy nghĩ nào, ngay lập tức lao tới cửa xe, nhảy ra ngoài, và chạy dọc xuống con phố.

      Quá dễ dàng, y như dự tính, chỉ trừ chuyện tính toán sai việc mình phải cúi thấp bao nhiêu để chui ra khỏi cỗ xe. phải hành khách thường xuyên những cỗ xe ngựa, chưa bao giờ cỗ xe sang trọng như của , tính đến chiều cao hơn-trung-bình của mình khi nhảy qua cửa xe. may mắn vì chỉ làm rơi chiếc mũ và va đầu đến bất tỉnh.

      nhớ chiếc mũ. rất thích chiếc mũ đó, thắng được nó trong vụ đánh nhau dưới phố năm ngoái. Nó mang lại cho vầng "hào quang" mà ưa thích, hiển nhiên vì nó chứa niềm kiêu hãnh nữ tính của . Nhưng giờ mất nó, để lại sàn cỗ xe của tên nhà giàu, và đó ngày đáng tiếc trước khi đâm đầu vào Quý ngài trẻ tuổi đó lần nữa để lấy lại chiếc mũ.

      hề giảm guồng chân, cần nếu chưa mệt đến đứt hơi. Nhưng thêm dãy phố nữa và cho là mình nên dừng lại trước khi kiệt sức. bắt đầu chạy chậm lại, và cuối cùng nghe thấy tiếng ai đó chạy phía sau. cái liếc nhìn lại và bắn về phía trước với tốc độ nhanh nhất.

      đơn giản là thể tin được. Tên nhà giàu chết tiệt đuổi theo ! Và phải chỉ đoạn ngắn. nên bỏ cuộc sau dãy phố đầu tiên, nhưng vẫn tiếp tục.

      Nó chả có ý nghĩa gì cả, vì họ xong việc với nhau rồi. làm điều họ muốn và họ đưa trở lại London. Cái lí do quỷ quái nào khiến ta chệch đường chỉ để đưa về gần nhà hơn trong khi hề muốn ta tiến xa thêm chút nào nữa?

      Ba dãy phố nữa và ta vẫn chưa dừng lại! Giờ mệt đứt hơi. Chân ta dài hơn. ta dần dần bắt kịp . gần như dừng lại và bỏ cuộc, nhưng rẽ qua góc phố và nhìn thấy chiếc xe ngựa cho thuê vừa trờ tới. Trong vài giây khi ở ngoài tầm mắt của Malory, thụp xuống phía dưới cỗ xe, tóm lấy khung xe và nâng cơ thể lên khỏi mặt đất , đồng thời móc bàn chân vào đó để giữ cơ thể bám vào khung xe sát nhất có thể, và đợi cho đến khi nhìn thấy bàn chân chạy qua.

      Áp sát vào gầm cỗ xe, khuất khỏi tầm nhìn của Malory. vẫn tiếp tục chạy, giờ theo hướng ngược lại với , điều đó cho phép hạ mình trở lại xuống mặt đất khi cỗ xe ngựa cho thuê rẽ vào góc phố khác.

      vẫn còn mệt lả, tim vẫn đập thình thịch, thậm chí càng thêm đói cồn cào, và gần như ngã vật ra vì kệt sức. Nếu nghĩ việc trở nên tồi tệ hơn rất nhiều nếu trì hoãn về nhà, tìm ngõ hẻm kín đáo sạch nào đó, cuộn lại trong đó và ngủ đến hết ngày.

      bị lạc, dĩ nhiên, trong khu vực của thành phố mà chưa bao giờ đến trước đây. Và thu hút quá nhiều chú ý. có chiếc mũ để che màu bạch kim của mái tóc, những lọn tóc của như những ngọn đèn hiệu, đặc biệt trong tương phản với chiếc áo choàng nhung màu xanh lục sẫm của . thu hút chú ý bất cứ nơi nào qua, khiến cảm thấy khó chịu hơn là bản thân quan tâm để mà chấp nhận.

      Mất tiếng trước khi Danny tìm thấy dấu hiệu đường mà nhận ra để có thể chấm dứt việc cứ loanh quanh và bắt đầu đúng hướng từ chỗ đó. Mất thêm gần tiếng rưỡi nữa cho đến khi rốt cuộc cũng về đến nhà bằng những bước chân mỏi mệt, kiệt quệ và cáu giận.

      vẫn còn cảm giác có ai đó theo dõi mình. biết chắc như quỷ là bỏ Malory lại phía sau nên đó phải là . Nhưng bất cứ khi nào khi liếc mắt nhìn lại sau lưng, chỉ nhìn thấy những con người lo công việc của họ. Có quá nhiều ngõ hẻm hai bên đường nên bất kì người nào có ý định theo dõi có thể chui vào đó và chỉ thò đầu ra để giữ trong tầm nhìn. Cuối cùng Danny kết luận rằng mình bị làm mê muội, rằng kiệt sức và những tưởng tượng cường điệu của đánh lừa .

      lo lắng. Đó ràng là lý do chính khiến hay giật mình và tưởng tượng ra nhiều thứ. Càng về đến gần nhà, nó càng trở nên tệ hơn, vì chắc liệu mình còn có mái nhà sau ngày hôm nay.

      Tyrus Dyer thể tin vào mắt mình. Hoặc là gã mất trí, bởi gã biết người phụ nữ thể quay ngược thời gian chừng ấy năm để trẻ lại, hoặc gã nhìn thấy người con đáng lẽ là chết. Đó phải là người này hoặc người kia, và gã thà nghĩ mình mất trí, nên hiển nhiên chết. Và ta lớn lên trông giống hệt mẹ mình.

      Tyrus là kẻ được thuê để giết đó - ta và cha ta. Xử lý người đàn ông phải là vấn đề. Đứa bé đáng lẽ còn dễ dàng hơn. Nhưng con nhóc có mụ vú muôi bảo vệ nó, và mụ đàn bà đó chiến đấu như nữ thần báo tử. Tuy gã chắc chắn mình gây ra cho mụ ta những vết thương chí mạng, mụ ta thậm chí vẫn còn có thể đánh gục gã bằng chính cây gậy của gã! Gã bất tỉnh lâu, chỉ vừa đủ để mụ vú nuôi mang đứa bé ra khỏi căn nhà và giấu nó đâu đó.

      Khi gã thể tìm ra mụ, gã nghĩ mụ chui xuống cái hố ở đâu đó để chết, và thân thể mụ bao giờ được tìm thấy. Điều đó làm ông chủ của gã hài lòng. Vụ này liên quan đến tiền, rất nhiều tiền, và ông ta rất tức giận vì thiếu năng lực của Tyrus, chẳng những từ chối trả tiền cho gã, ông ta còn cố bắn gã. Nhưng Tyrus thấy điều gì đến và tránh được viên đạn và chạy trốn.

      Tyrus tức giận với bản thân gã nhiều năm sau đó. Gã chỉ hoàn thành có nửa công việc. Nhưng sau đó vận may của gã trở nên thối hoắc, cứ như cái công việc dang dở kia nguyền rủa gã. Bất kể việc gì, giờ gã cũng đều làm hỏng. Và hậu quả là gã bị đuổi nhiều lần đến nỗi chẳng buồn đếm nữa.

      Nhưng xui xẻo của gã xuất . Nó còn là ảo ảnh nữa. Nó hữu. Và gã vừa được trao phương tiện để thực vút bỏ nó . Gã phải động não chút. Gã muốn vội vàng và làm rối tung lên như lần trước. Nhưng gã biết sống ở đâu. Trốn trong khu ổ chuột chừng ấy năm, ai mà ngờ được chứ! Gã trở lại...

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 8
      Hi vọng Dagger vẫn chưa thức dậy là quá nhiều. Mặt trời mọc được lúc. Và ta ngồi bên chiếc bàn trong bếp, uống cốc trà Nan pha cho. Sáu trong số những đứa trẻ ở trong phòng sinh hoạt chính, kể đến hai đứa vẫn còn ngủ. Chúng đều quan sát Dagger trừng trừng nhìn Danny qua khung cửa mở vào bếp và bắt đầu rời căn nhà.

      Danny bước vào bếp và ngồi phịch xuống cái ghế đối diện Dagger.

      ta là người đàn ông có vẻ ngoài giản dị, nhưng cái sẹo dài cằm và cái khác ngắn hơn dưới con mắt trái làm ta trông bần tiện. Mái tóc dài màu nâu của ta rối bù, đôi mắt đỏ ngầu. Lúc này ta trông phờ phạc. ra, ta trông mệt mỏi chả kém gì . đoán ta hề ngủ chút nào, rằng ta thức đợi về nhà. phải vì ta lo lắng cho . , khi trở về đúng giờ, ta hẳn nhận ra cho ta cái lí do ta tìm kiếm để thoát khỏi . ta ngu ngốc. có thể quanh co nếu ta ngu ngốc.

      quá mệt để dối về chuyện xảy ra. lỡ lời nếu cố gắng. Tuy nhiên trước khi ta kịp tiếng nào, lấy ra cuộn tiền và ném nó lên chiếc bàn ở giữa họ. ai trong số họ từng mang về số tiền lớn như vậy. trăm bảng là cả gia tài đối với họ. hi vọng nó đem đến khác biệt. . ta hầu như liếc đến cuộn tiền. Và nhận ra quá muộn rằng nó làm trông như sẵn sàng phá luật.

      " nghe tôi chứ, Dagger?" hỏi. "Tôi lựa chọn nào khác tối qua."

      "Tao biết mày bị tóm, nhưng tao cũng biết mày bị đưa đến nhà tù."

      "Đó vẫn là cái bẫy. Họ muốn tên trộm để ăn trộm cho họ."

      "Mày biết tốt hơn mà, vậy tại sao mày từ chối?"

      "Tại sao nghĩ rằng tôi bị lôi ra khỏi đó trong khi bị trói?" chống đối.

      "Nhưng mày bị trói mãi, đúng ?" ta với cái liếc mắt nhọn hoắt tới cuộn tiền bàn. "Mày có thể trốn thoát sớm hơn."

      Điều đó đúng. giải thích cách mệt mỏi, "Và làm tôi mắc kẹt ở nông thôn mà biết bao giờ mới có thể tìm được đường về nhà."

      "Mày ra khỏi London!"

      chùn bước trước tiếng hét. "Đó là lí do tôi cố gắng trốn thoát sớm hơn. Tôi chưa bao giờ ra khỏi London trước đây. ràng mất cả tuần để về nhà. Nhưng họ hứa đưa tôi về ngay khi tôi trộm của ngài đó cho họ."

      " Quý Ngài!" tiếng hét này thậm chí còn to hơn lần trước. "Tao cho rằng cũng chính trong ngôi nhà chết tiệt của ngài ấy luôn?"

      có thể dối về điểm này. Sau cùng, đó là luật lệ số . Nhưng biết, từ những câu hỏi ta đưa ra, rằng câu trả lời của mang lại khác biệt nào.

      "Gói gém đồ đạc của mày và biến . Mày vi phạm luật lệ cuối cùng mà mày nên vi phạm."

      Danny hề nhúc nhích. biết nghe câu đó, bất kể nữa, cũng phải nghe câu đó. Nhưng vẫn chưa chuẩn bị cho cơn đau thắt lại trong lồng ngực hay cảm giác nghẹn ứ dâng lên nơi cổ họng. Dagger là "gia đình" của trong mười lăm năm. Và rằng ta muốn ra là cái làm đau đớn nhất.

      khóc. phải là người phụ nữ để có thể làm thế. còn là đứa trẻ để mà làm thế. người đàn ông nên khóc, thể khóc. Nhưng đấy phải là việc có thể kiềm chế, nên nhanh chóng lập bập rời xa cái bàn để Dagger thể nhận ra đôi mắt rưng rưng của mình.

      thẳng đến chỗ tấm đệm của mình sàn phòng sinh hoạt chính. Nó là của . cuộn nó lại và mang theo, dù hình dung ra trải nó ra ở đâu tiếp theo. Túi quần áo của ở cạnh đó, phải chiếc túi to. Bộ quần áo mặc là bộ đồ thích của nên mặc nó hàng ngày, thay bằng bộ đồ duy nhất khác chỉ khi nào giặt nó. Con thú cảnh của ở trong cái hộp của nó. nhét nó vào trong túi để tiện mang theo.

      Hai đứa trẻ lúc nãy vẫn còn ngủ giờ thức dậy, ngồi đệm của chúng và công khai khóc. dừng lại bên chúng và ôm mỗi đứa chặt. Thông thường cố động viên chúng, nhưng vẫn chưa từ nào có thể thoát ra khỏi cổ họng nghẹn đắng của , nên thử.

      Mở cửa, Danny thấy đám trẻ còn lại xếp hàng ngoài đó, hầu hết cũng khóc. Chúng nghe qua cánh cửa, biết chúng bao giờ gặp lại nữa. Điều này làm trái tim tan vỡ. là vị hùng của chúng lâu nhất. Chúng chắc chắn theo nêu cầu. Nhưng thể làm điều đó với Dagger, bất chấp ta đối xử tàn nhẫn với thế nào. Chúng là tất cả những gì ta có. dứt ra khỏi đám trẻ và xuống phố.

      nực cười, muốn ra từ nhiều năm trước, để tìm công việc tử tế, để bao giờ phải trộm cắp nữa. Dagger chỉ bắt nhận ra giấc mơ đó sớm hơn nghĩ thôi. ước ngày nào đó cảm thấy biết ơn ta về điều đó, và nỗi đau này kéo dài.

      Nhắc nhở bản thân rằng có những mục tiêu muốn đạt được giúp giảm nỗi đau. muốn ra trong tốt đẹp, để có thể quay lại thăm, để giúp đỡ những đứa trẻ khác cũng tìm được công việc tử tế.

      "Danny!"

      quay phắt lại và thở hào hển, nhìn Dagger sải những bước chân kiên quyết xuống phố về phía . Nỗi đau tan biến ngay lập tức. biết mà, sâu thẳm bên trong, rằng ta thẻ làm thế với . Tất cả ta muốn chỉ là dọa , để tái phạm và làm gương cho những đứa trẻ khác.

      ta đến gần nhìn thấy thái độ của ta hề hòa hoãn chút nào. Tia hi vọng ngắn ngủi của tắt phụt. ta vẫn còn giận dữ. thực tế, chưa bao giờ thấy ta giận dữ đến thế trước đây.

      "Mày muốn biết tại sao phải Danny?" ta rít lên với . "Mày quá xinh đẹp đối với thằng con trai. Tao nhận ra rằng tao thèm muốn mày, và điều đó làm tao kinh tởm chính bản thân mình đến mức đôi khi thể suy nghĩ gì được. Nhưng tao thà giết mày trước khi động vào mày nên lựa chọn tốt nhất là thoát khỏi mày, đúng ? Mày sống tốt. Tao nghi ngờ điều đó. Tao dạy mày rất tốt. Nhưng mày phải làm ăn ở đâu đó khác. Giờ trước khi tao đổi ý và chúng ta kết thúc với ân hận."

      có thể với ta ngay rằng ta cần phải ghê tởm bản thân ta vì thèm muốn . Rốt cuộc cũng là . Nhưng thú nhận đó chắc chắn mang đến cơn thịnh nộ dữ dội mà chưa từng thấy, bởi vì cố tình lừa dối họ trong suốt những năm qua. Và hơn nữa, ta vừa thú nhận ta thèm muốn . Nếu ta biết thực là phụ nữ, ta muốn giường thời gian, sau đó chắc chắn tống làm điếm - hoặc cả hai. Và tại sao che giấu giới tính của mình mười lăm năm qua nếu phải để tránh cái số phận đó?

      quay và bước tiếp trước khi kịp điều gì đó làm hối hận - và chạm trán Lucy ngay khúc quanh tiếp theo.

      "Em ở đâu vậy, Danny? Chị tìm khắp- có chuyện gì thế?"

      Nó là mở khóa cho . Nước mắt bắt đầu lăn má. có thể kiềm chế, quay để chúng tràn ra, nếu gặp Lucy. Bất cứ ai ngoài Lucy thân , chị , mẹ , người bạn duy nhất của ...

      " ta làm thế, đúng ?" Lucy đoán ra tức . "Đá em ?" Với cái gật đầu của Danny, thêm, "Nào, bé , đừng coi nó là bi kịch. Đây là cơ hội của em, em biết mà, để làm điều gì đó có ý nghĩa với cuộc đời em. Em về việc tìm người chồng, nuôi những đứa con và dạy dỗ chúng cẩn thận. Đó là những thứ em muốn, nhưng em thể có được nếu vẫn tiếp tục ở lại đây."

      "Em biết", Danny đáp, khó khăn lắm từ ngữ mới trôi qua cổ họng nghẹn lại của .

      "Vậy nhanh lên." Ngay cả khi thế, nước mắt cũng bắt đầu ngân ngấn mắt Lucy. quay lưng lại Danny, như thể nó giúp che giấu những cảm xúc tuôn ra trong .

      "Em gửi tin cho chị, ngay khi nào em ổn đinh," Danny hứa.

      "Em nên. Chị lo lắng đến phát ốm mất cho tới khi nghe tin em. Giờ . Hôm nay là ngày tốt với em, bé . Em phải tin như vậy."

      Danny cố, thực , để bám lấy ý nghĩ lạc quan đó, nhưng thể. vội vàng qua Lucy. Lần tạm biệt này quá sức đau đớn hơn có thể hình dung. Nhưng bàn tay người phụ nữ kia nắm lấy vai , làm ngừng lại trong phút cuối cùng.

      "Hãy là chính mình, bé Danny," Lucy thầm qua làn nước mắt khi vòng tay ôm Danny chặt. "Thời điểm này rốt cuộc cũng đến. Hãy là chính mình, và mọi chuyện tốt đẹp với em thôi."

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 9
      "Tôi có bưu phẩm cần chuyển cho Ngài Malory. Liệu bà có tình cờ biết tôi có thể tìm ngài ấy ở đâu ?"

      "Nghe rằng có gia đình Malory sống quảng trường Grosvenor."

      "Và quảng trường ấy ở đâu?"

      "Cậu mới lên thành phố hả nhóc?"

      "Điều đó ràng đến thế à?"

      tiếng cười khúc khích. "Cậu thấy quảng trường Grosvenor ở phía Bắc chỗ này. dọc xuống phố, rồi rẽ phải, và cứ thẳng theo đường đó cho đến khi tới khu nhà của những người giàu."

      địa chỉ có lẽ có ích, nhưng rồi cũng có thể . Danny cần tấm bản đồ cho việc này nhưng biết phải kiếm ở đâu ra và cũng biết cách xem bản đồ. địa chỉ chỉ có ích nếu đủ tiền thuê chiếc xe ngựa, nhưng lại có.

      bị quẳng ra ngoài môi trường của mình đến mức cảm thấy còn tệ hơn cả thảm hại. cũng thấm thía sâu sắc bất lợi của việc thiếu học vấn. Đáng lẽ giờ bỏ cuộc nếu phải bị cơn giận dữ thôi thúc.

      tìm được căn hẻm sạch , yên tĩnh để ngủ qua ngày, nhưng thực ngủ lâu như thế. Cơn đói đánh thức dạy sớm hơn muốn rất nhiều, và cơn đau đầu cũng góp tay vào tình thế tuyệt vọng của .

      cần phải nhanh chóng kiếm công việc. Nếu phải cầu viện đến trộm cắp để kiếm ăn cũng tệ chẳng kém gì trước đây. Đây là cơ hội để tự cải thiện bản thân, phải để trượt trở lại vào vũng bùn và những thói quen cũ. Nhưng điều đó dễ dàng chút nào. biết, vì từng thử trước đây.

      Lucy từng che giấu cho vắng mặt của mỗi lần Danny ra ngoài để tìm công việc tử tế. Khó khăn vẫn luôn nằm ở ngoại hình, và thiếu hụt kiến thức ở mức căn bản nhất của . Để xin công việc dành cho đàn ông mà cầu biết đọc và biết viết lại cầu sức lực, cái mà thể đào đâu ra được. Để tìm công việc dành cho phụ nữ trước hết cần quần áo của phụ nữ, mà lại hề có. Và đối với bất kỳ công việc nào có thể xoay sở được, cần mái nhà đầu và vài đồng trong túi để tồn tại đến khi nhận tháng lương đầu tiên.

      nghĩ có giải pháp cho mặt của vấn đề. Công việc làm hầu thường kèm với căn phòng và được nuôi ăn hàng tháng, đó là công việc lý tưởng cho những ai bắt đầu hoàn toàn trắng tay. mượn trong những bộ váy của Lucy cho cuộc phỏng vấn và hoảng sợ khi được nhận - chỉ trong vòng vỏn vẹn có hai giờ. Người quản gia nhận vào làm, và chỉ bởi vì ta thích thú vẻ bề ngoài của . Tuy nhiên ngay khi gặp gia chủ, bị đuổi. Họ là gia đình trung lưu cố gắng leo lên những nấc thang xã hội, điều đó có nghĩa họ chỉ muốn những người hầu ở tầng lớp khá hơn, ít nhất ai năng như lũ đầu đường xó chợ hoặc trong như mấy con điếm. Kinh nghiệm đó làm Danny quá thất vọng và nản chí đến nỗi ngừng tìm kiếm công việc đứng đắn trong thời gian dài. Rồi đến khi bắt đầu tìm kiếm trở lại, đơn giản là thiếu may mắn. Nhớ lại rất nhiều lần thất bại làm bực tức. thực tế, tìm việc cách thường xuyên, có lẽ bốn hoặc năm lần năm. chưa bao giờ làm nó hàng ngày vì thực sẵn sàng để ra ngoài mình. mình. Nhưng giờ có lựa chọn nào nữa và cũng có nhiều thời gian xa xỉ cho nó. cần kiếm công việc ngay tức , ngay ngày hôm nay. Và cần phải kiếm ít thức ăn thậm chí còn sớm hơn. Chửi rủa mình là đứa ngốc vì giữ lại ít nhất là vài đồng trong đống tiền Malory đưa cho , thay vì đưa cả cuộn cho Dagger, cũng thể giúp no bụng.

      thích ở mình. Đó là điều nhận ra đầu tiên, nhưng biết như thế. lớn lên với nhà đầy trẻ con xung quanh. muốn có lại nó, nhưng muốn những đứa trẻ của riêng mình, để có thể góp phần nuôi dạy chúng cách tử tế. Và như vậy, cần người chồng, người tốt, người có công việc đứng đắn. Đó là mục tiêu của trong thời gian dài, chỉ chưa bao giờ có thể nghiêm túc về việc đó trong khi vẫn sống cuộc sống của cậu con trai.

      Tuy nhiên, định kiếm người chồng ở ngay góc phố tiếp theo. Và thức ăn là cần thiết, cũng có nghĩa là trước hết cần việc làm. Sau đó có thể bắt đầu tìm kiếm người chồng để bắt đầu xây dựng gia đình.

      gặp may với phần thức ăn. tìm thấy chiếc nhẫn trong đống của cải bí mật của Heddings lọt qua cái lỗ trong túi áo choàng xuống đường viền phía dưới. thể bán nó cách bình thường, vì nó rất có thể là đồ vật ăn cắp được tìm kiếm. Nhưng nhớ lại, Jane từng bán chiếc nhẫn để mua thức ăn nhiều năm về trước.

      nghĩ đến Jane từ nhiều năm nay. Kể từ khi những cơn ác mộng chấm dứt. chắc vì sao chúng đến nữa. Chúng quấy nhiễu từ tận cùng trong ký ức của - đó là khoảng thời gian ngắn ở cùng Jane. Và chúng thường xuyên giống nhau, đầy máu và những tiếng la hét, cho đến khi chiếc gậy giáng xuống đầu để chấm dứt nó.

      giấc mơ rất hiếm khi gặp lại hết sức đẹp đẽ và để lại cho cảm giác ấm áp và dễ chịu. Đó là giấc mơ về người phụ nữ trẻ mà chưa từng gặp, nhưng có mái tóc bạch kim giống , tuy được búi theo trong những kiểu cầu kỳ mà chỉ nhìn thấy ở những quý . người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc thanh lịch, giống như thiên thần dạo cánh đồng hoa. Lucy cho rằng thiên thần trong giấc mơ đến để gọi Danny vì đáng ra phải chết nhiều năm trước nhưng vẫn sống sót. Dĩ nhiên đó là do Lucy giàu trí tưởng tượng. Nhưng Danny thậm chí còn giàu trí tưởng tượng hơn, cho rằng quý xinh đẹp đó chính là mình, điều hằng khao khát. Giấc mơ đem đến cho hi vọng.

      Bây giờ cần đến hi vọng, và nhiều. Chiếc nhẫn mang lại cho chưa được đồng tiến giấy. Rất đáng thất vọng, nhưng đó là điều tốt nhất có thể kiếm được từ người hoàn toàn xa lạ chỉ vì ta trông có khả năng cho vụ trao đổi khá khẩm.

      Tình trạng khó khăn của nay hoàn toàn là lỗi của quý ngài trẻ tuổi đó. Nếu cao tay đến thế, nếu chấp nhận từ chối của và thay vào đó tìm cho mình người bị doạ dẫm để làm những gì ta muốn, phải lo lắng về việc phải tìm bữa ăn tiếp theo ở đâu.

      nợ ta tốt nhất nên trả hết, hoặc cho ngài Heddings biết đống châu báu ăn trộm bí mật của ông ta biến đâu mất. Dù sao, thực xa đến thế, nhưng Malory hiểu ý.

      kết thúc bữa ăn mua trong nhà hàng tươm tất và cảm ơn người phục vụ vì thức ăn và vì những chỉ dẫn của ta. nhìn thấy ta cau mày. Nếu có cũng nhận ra đó là vì biết mà để cho ta vài đồng tiền boa. phớt lờ đôi khi là điều tốt, hoặc là.

      Trong trường hợp này, người phục vụ khó chịu đến mức thể để tiếp tục phót lờ. ta theo ra ngoài và hét vào mặt , "Đồ mạt hạng! Đấy là sau khi tao chỉ dẫn cho mày, mà ra tao việc gì phải làm như thế!"

      Danny quay phắt người lại, nhận ra ta la hét với mình, tuy rằng thể hình dung tại sao. " cái gì đấy hả? Tôi trả cho bữa ăn chết tiệt đó rồi mà."

      "Chỉ chứng tỏ mày ngu ngốc đến thế nào! Mày nghĩ tao phục vụ miễn phí à? Đáng lẽ tao nên cho cái loại như mày bước qua cửa."

      Loại như ? Những từ đó làm má đỏ bừng vì giận dữ. chọn nhà hàng đầu tiên qua, thực để ý rằng nó nắm trong khu buôn bán giàu có với những con người ăn mặc chải chuốt khắp mọi nơi. đám đông tụ tập lại bởi tiếng hét của người bồi bàn. Và nghe những tiếng xì xào giận dữ khác.

      " tên trộm, nghi ngờ gì."

      "Tốt nhất nên kiểm tra túi của các ông bà nếu hành nghề ở đây hôm nay."

      "Tốt hơn là kiểm tra túi của ."

      "Tất cả những gì tôi cần là thức ăn," Danny nhanh với người bồi bàn. "và tôi trả tiền. chỉ cần ra, nếu tôi chưa trả đủ. cần phải lăng mạ tôi."

      Người đàn ông trông như thể ta nhận ra mình phản ứng thái quá. Nhưng ở đây có quá nhiều khách hàng thường xuyên của ta nên ta thể nhún nhường và xin lỗi.

      "Ra khỏi đây và đừng quay lại nữa," ta cảnh cáo. "Đây là khu vực đàng hoàng. Quay trở lại khu ổ chuột của mày ."


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :