1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

A Knight In Shining Armor - Jude Deveraux ( 34c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      27.2

      Khi Nicholas bước thêm bước, lảo đảo, thế nên Dougless đỡ lấy vào vòng tay và dẫn ngồi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh . Quay người, Nicholas đặt đầu vào trong lòng .

      Kit cười phá lên. “Giờ còn hơn là cậu em trai mà biết.” ta nhìn lên khi người của mình quay trở lại từ khoảng rừng thưa.

      Dougless nhìn xuống Nicholas và vuốt ve những lọn tóc đen ướt đẫm mồ hôi của . Cuối cùng, sau lâu, đây chính là Nicholas của . Đây, lại lần nữa, là người đàn ông mà đánh mất.

      “Em lại trở nên mít ướt đấy ư?”

      Những lời của , thân thuộc đến nỗi tim như ngừng đạp. “Tại gió,” lầm bầm. “ gì hơn.” mỉm cười với . “Đưa tay cho em nào. Em muốn xem làm gì với nó rồi.”

      Đầy ngoan ngoãn, giơ cánh tay của mình lên, và dạ dày cuộn lên. Lớp bông băng ướt đẫm những máu và bàn tay phủ lớp máu khô, cũng như tay áo phía lớp bông băng.

      “Nó tệ đến nhường nào?” thầm.

      “Ta tin mình bị mất cánh tay. Lũ đỉa—”

      “Lũ đỉa!” Dougless . “ thể mất máu thêm được nữa.” Liếc lên, thấy rằng Kit giờ mặc xong quần áo, nhưng ta vẫn còn yếu nên cần phải có người đỡ được người của dìu ra ngựa.

      “Nicholas, dậy nào. Chúng ta phải quay lại để chăm sóc cánh tay đó,” Dougless .

      ,” . “Ta muốn hai chúng ta ở lại đây.”

      có cái nhìn đó trong mắt của mình, cái nhìn mềm mại, gợi cảm, mí mắt trĩu xuống đó hứa hẹn rằng khiến Dougless vui mừng rằng ở lại.

      ,” , thậm chí ngay cả khi cúi xuống để hôn .

      “Tiếng “” của phụ nữ khiến ta hài lòng rất nhiều.” Nicholas khẽ, cánh tay bị thương của dịch chuyển lên tóc .

      Môi họ gặp nhau.

      “Ô, , ,” Dougless cách nghiêm khắc. “Dậy! Em đấy, Nicholas, dậy . dỗ ngọt em để làm bất cứ việc gì muốn trong khi cánh tay bắt đầu bị hoại thư được đâu. Chúng ta trở về nhà và rửa sạch vết thương; sau đó chúng ta nhờ Honoria khâu nó lại với nhau.”

      “Honoria?”

      ấy có thể khâu tốt hơn bất cứ ai.”

      cau mày. “Cánh tay quả có khiến ta bị đau.” Chậm chạp, đầy miễn cưỡng, nâng đầu lên khỏi lòng , nhưng khi dịch chuyển ngang qua môi , đặt nụ hôn ngọt ngào, chóng vánh lên chúng.

      Họ chậm rãi cưỡi ngựa quay lại ngôi nhà của dòng họ Stafford, và khi họ tới nơi, Dougless cố gắng kéo thẳng xương sống cũng như áo quần của . Nhưng váy áo , rách tả tơi và đầy máu, cách nào sửa chữa được. Trong chuyến cưỡi ngựa đầy hoang dại, đánh mất chiếc mũ đính những viên ngọc trai xinh. Khi họ tới gần ngôi nhà, Dougless nhớ là chạy ngang qua Phu nhân Margaret mà chào hỏi gì, và cũng gần như là trước mặt bà, đá cánh cổng mở tung. Và giờ ở đây, trông như thể cái gì đó bị quẳng ra ngoài phố, cưỡi ngựa dạng chân, váy bị kéo cao lên đến tận bắp chân.

      “Em nghĩ em có thể đối diện được với mẹ ,” Dougless với Nicholas.

      tặng cho cái nhìn lúng túng, nhưng quay khi nghe thấy tiếng thét. trong những vệ sĩ cưỡi ngựa dẫn đầu và thế nên cái tin Kit gần như chết được đưa tới cho cả hộ gia đình. Phu nhân Margaret và tất cả những quý phụ vụ bà đợi để chào đón họ. Trước khung cảnh đó, Dougless nuốt xuống đầy sợ hãi. Liệu lần nữa lại bị tố cáo là dùng thuật phù thủy ?

      Ngay khi Kit xuống ngựa, Phu nhân Margaret siết chặt lấy người con trai cả vào với bà; sau đó quay sang Dougless.

      “Tôi xin bà thứ lỗi, phu nhân của tôi,” Dougless , “vì vẻ ngoài của tôi. Tôi—”

      Ôm lấy khuôn mặt của Dougless trong hai bàn tay mình, Phu nhân Margaret hôn cả hai bên má. “Đối với ta ngươi tuyệt đẹp,” bà , giọng bà chứa đầy lòng biết ơn.

      Dougless cảm thấy khuôn mặt trở nên hồng rực vì ngượng nghịu, nhưng cũng vì hài lòng nữa.

      Quay sang Nicholas, Phu nhân Margaret liếc qua cánh tay máu me đầm đìa của , sau đó hét, “Đỉa!”

      Trước những lời đó, Dougless chen người vào giữa mẹ và con trai. “Làm ơn, Phu nhân của tôi, tôi có thể chăm sóc cánh tay của ấy được ? Làm ơn,” thầm. “Honoria giúp tôi.”

      Phu nhân Margaret dường như bị giằng xé. “Ngươi có viên thuốc cho những vết cắt à?”

      , chỉ xà phòng, nước và chất tẩy trùng thôi. Làm ơn, để tôi chăm lo cho ấy.”

      Sau cái nhìn qua vai Dougless hướng về Nicholas, Phu nhân Margaret gật đầu.

      Ngay khi lên gác vào trong phòng ngủ của Nicholas, Dougless cho Honoria danh sách những thứ cần. “Xà phòng mạnh nhất, thô ráp nhất có, cái gì đó có chất kiềm ở trong, sau đó tôi muốn ấm nước được đun sôi, và tôi cần kim—những cái kim bằng bạc—chỉ lụa màu trắng, sáp ong, túi xách của tôi và vải lanh sạch nhất, trắng nhất trong ngôi nhà này.” Ba hầu lon ton chạy làm những gì ra lệnh.

      Khi ở lại mình với Nicholas, nhúng ướt cánh tay quấn băng của trong cái chảo đồng cán dài đổ đầy nước được đun sôi lấy từ cái ấm ở lò sưởi. ở trần từ eo trở lên, và dù Dougless có cố gắng làm việc hiệu quả hết sức có thể, có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của .

      “Kể cho ta chúng ta lần ở bên nhau như thế nào.”

      Dougless đổ thêm nhiều nước để đun sôi. “ đến với em ở thời đại của em.” Giờ sẵn sàng để lắng nghe, nhận thấy bản thân mình sẵn lòng để . Nicholas, người kết tội sử dụng thuật phù thủy chút quyền lực nào đối với , nhưng Nicholas này, người nhìn với đôi mắt lấp lánh, khiến những ngón chân cuộn lại.

      Khi quay trở lại với , thấy rằng máu khô được mềm khỏi lớp vải băng quấn. Chống cánh tay cái chảo, nhặt chiếc kéo may và bắt đầu cắt rời lớp bông băng bị đóng cặn bởi máu khô.

      “Chúng ta là tình nhân ư?” hỏi khẽ.

      Hơi thở Dougless hít vào chợt trở nên đau buốt. “Em thể làm được nếu giữ yên.”

      “Ta di chuyển, em di chuyển,” , sau đó theo dõi lúc lâu. “Chúng ta ở bên nhau có lâu ? Chúng ta nhau có nhiều ?”

      “Ôi, Nicholas,” và nhận thấy xấu hổ của mình khi những giọt nước lại lần nữa xuất ở mắt . “Mọi chuyện như thế. đến với em là có lý do. bị tố cáo vì tội mưu phản, và đến thời đại của em vì những giấy tờ của Phu nhân Margaret được tìn thấy. và em nghiên cứu để tìm ra ai là kẻ phản bội .”

      Chậm rãi, bắt đầu bóc từng mảng vải lanh ra khỏi cánh tay .

      “Chúng ta có tìm ra được ?”

      ,” khẽ.Chúng ta . Em tìm ra sau khi quay lại, sau khi ...” nhìn lên . “Sau khi bị hành hình.”

      Khuôn mặt Nicholas thay đổi, mất cái nhìn đầy nhục dục của nó. thể nào tiếp tục lắng nghe người phụ nữ đó nữa. ấy biết về những người hầu trong tủ áo khi và Arabella sờ soạng ở bàn. Và ấy biết về Kit nữa. Tim như gõ búa trong lồng ngực khi nghĩ gần mất Kit như thế nào. Nếu người đàn bà đó ở đấy, Kit chết rồi.

      Và nó có thể là lỗi của Nicholas, nghĩ. Lỗi của chính chứ phải của ai khác, bởi vì dối ta khi ta hỏi về cái tủ ở Bellwood. ta Kit chỉ cho Nicholas cái tủ tuần trước cái chết của ấy, nhưng Nicholas lắng nghe. chỉ nghe thấy ta về người đẹp trai của . ghen tuông của gần như phải trả giá bằng mạng sống của trai mình.

      Nicholas dựa lưng vào những cái gối. “Em còn biết chuyện gì nữa?”

      mở miệng định kể cho về Lettice, nhưng thể, vẫn chưa. Nó là quá sớm và vẫn chưa đủ tin tưởng . biết Lettice sâu đậm. muốn rời khỏi thế kỷ hai mươi—và Dougless— nhiều để trở về với người vợ dấu của . Nó cần nhiều thời gian hơn trước khi có được tin tưởng của đủ để có thể kể cho về Lettice dấu của . nghi ngờ gì, giờ phải là lúc đó.

      “Em kể cho mọi thứ sau,” , “nhưng giờ em phải xem cánh tay .”

      Dougless tiếp tục gỡ miếng bông băng ra khỏi vết thương của cho đến khi cuối cùng cũng nhìn thấy vết cắt sâu hoắm. chưa bao giờ giỏi với những vết thương đầy máu me hết, nhưng hàng năm dạy học ở trường tiểu học dạy nhìn những chiếc răng bị sứt, những vết thương máu và những cẳng chân bị gãy trong khi vẫn giữ nguyên trạng thái vui tươi vì lợi ích của lũ trẻ. biết vết thương của Nicholas cần bác sĩ, nhưng cũng biết rằng giờ là vị bác sĩ tốt nhất có thể kiếm được.

      Khi Honoria và những hầu quay lại với tất cả những thứ Dougless ra lệnh, cắt đặt công việc cho họ. Honoria cho phép những hầu hỏi han bất cứ điều gì Dougless bảo họ làm. Bốn người phụ nữ cởi tay áo ngoài của họ ra, sắn tay áo bằng vải lanh lên phía khuỷu tay; sau đó Dougless cầu họ kỳ cọ bàn tay và cánh tay của mình trong khi luộc kim và chỉ lụa.

      Loại thuốc làm giảm cơn đau duy nhất có trong túi xách của mình là thứ dùng để làm dịu những cơn đau dạ dày của . ước lượng tốt Valium ( loại thuốc giảm đau), nhưng có. đưa cho Nicholas hai viên và hi vọng chúng khiến lơ mơ ngủ.

      Chúng có tác dụng, và trong vòng vài phút, chìm vào giấc ngủ.

      Khi tất cả những dụng cụ đều được làm sạch hết mức có thể, Dougless phân công Honoria khâu cánh tay của Nicholas. Honoria tái nhợt , nhưng Dougless cứ khăng khăng bởi vì những mũi khâu của Honoria rất đẹp và chính xác.

      Dougless chắc chắn cụ thể là phải làm như thế nào, nhưng hướng dẫn Honoria khâu vết cắt dài và sâu ở cánh tay của Nicholas làm hai lớp. Những mũi khâu phía trong vết thương nằm nguyên trong cánh tay mãi mãi, nhưng cha Dougless tấm thép mỏng trong cẳng chân ông từ thời ông gia nhập quân ngũ, thế nên đoán Nicholas có thể sống với chút lụa trong cánh tay . Dougless cẩn thận giữ lớp da của Nicholas lại với nhau trong khi Honoria khâu nó.

      Khi vết thương của Nicholas được khâu lại vào với nhau, Dougless quấn cánh tay trong lớp vải lanh sạch. với những hầu muốn họ luộc những tấm vải lanh được sử dụng ngày hôm sau, và khi họ chạm vào những tấm vải lanh, tay họ phải rất sạch. Honoria ấy quan tâm tới chuyện đó.

      Cuối cùng, Dougless giải tán tất cả bọn họ; sau đó ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh lò sưởi và bắt đầu chờ đợi—và lo lắng. Nếu Nicholas lên cơn sốt chút penicillin nào hết, thuốc kháng sinh để uống, gì ngoại trừ vài viên aspirin. tự nhủ với bản thân rằng cần phải lo lắng vì biết tương lai của Nicholas, nhưng hôm nay thay đổi lịch sử. Nếu Kit chết, vậy có lẽ là Nicholas . Nếu quay trở lại thế kỷ hai mươi và tìm ra rằng Kit sống tới đầu bạc răng long nhưng em trai chết vì bị hoại thư bởi vết cắt ở cánh tay sao? Lịch sử, hay trong trường hợp này, tương lai, khác từ nay trở .

      Những giờ sau, Dougless ngủ gà gật ghế cánh cửa mở ra và Honoria bước vào. Trong cánh tay ta là chiếc váy nhung màu tía sẫm tuyệt đẹp, màu cà tím, với những tay áo rộng, trải vệt dài lông chồn ermine màu trắng mềm mại, chiếc đuôi màu đen xinh được khâu ở đoạn giữa.

      “Phu nhân Margaret gửi cái này đến cho chị,” Honoria thầm để làm phiền đến Nicholas. “Nó phải khâu lại cho vừa với chị, nhưng em nghĩ chị có thể muốn xem nó bây giờ.”

      Dougless chạm vào lớp nhung mềm mại. Nó giống như nhung sợi nhân tạo đại hay nhung sợi bông nặng nề, nhưng cái này như lụa và có ánh lấp lánh chỉ lụa mới có thể có. “Kit thế nào rồi?” Dougless thầm.

      ngủ. Ngài ấy có ai đó cố giết ngài ấy. Khi ngài ấy bơi ra phía , kẻ nào đó, hoặc có lẽ là hai kẻ, tới từ phía dưới nước, và kéo ngài ấy xuống.”

      Dougless nhìn . Trong bản báo cáo của Phu nhân Margaret tìm thấy trong bức tường, bà rằng bà tin rằng Kit bị ám sát, rằng việc chết đuối phải là tai nạn.

      “Nếu chị biết cách gọi hồn ngài ấy về từ cõi chết...” Honoria thầm.

      “Tôi gọi hồn ai sống lại hết,” Dougless sắc lẻm. “ có phép màu hay thuật phù thủy gì dính dáng tới cả.”

      Honoria tặng cho cái nhìn dữ dội. “Cánh tay chị còn đau nữa ư? Nó ổn rồi à?”

      “Giờ nó ổn rồi, chỉ là cơn đau ỉ thôi. Nó—” Ngắt giữa chừng, từ chối nhìn thẳng vào mắt Honoria. Phải, có phép màu can thiệp. Cảm giác đau đớn của khi cánh tay Nicholas bị cắt ít nhất là phép màu, nhưng Honoria cần được kể về chuyện đó.

      “Giờ chị nên nghỉ,” Honoria . “Và thay váy áo.”

      Dougless liếc nhìn Nicholas, vẫn ngủ say. “Tôi phải ở lại với ấy. Nếu ấy tỉnh dậy, tôi muốn ở đó. Tôi thể mạo hiểm để ấy bị sốt. có nghĩ Phu nhân Margaret phiền nếu tôi ở lại đây ?”

      Honoria mỉm cười. “Giờ nếu chị hỏi xin quản lý nửa số sản của dòng họ Stafford, tôi tin Phu nhân Margaret từ chối chị đâu.”

      Dougless mỉm cười lại. “Tôi chỉ muốn Nicholas an toàn thôi.”

      “Tôi mang cho chị chiếc áo choàng,” Honoria , sau đó rời khỏi phòng.

      giờ sau, Dougless thay chiếc váy rách bẩn thỉu của , cũng như cái áo nịt ngực bằng thép, và giờ ngồi trước lò sưởi ấm áp, mặc chiếc áo choàng bằng gấm thêu kim tuyến màu đỏ hồng ngọc tuyệt đẹp. Cứ vài phút lần đặt tay lên trán Nicholas. Nó ấm, nhưng thân nhiệt có vẻ gì bị tăng thêm vài độ.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 28





      Bóng tối trong căn phòng dài dần ra và Nicholas vẫn ngủ. hầu mang cho Dougless khay thức ăn, nhưng Nicholas vẫn tỉnh giấc. Khi màn đêm buông xuống, thắp những ngọn nến lên và nhìn xuống , ngủ bình yên giường, những lọn tóc đen thẫm của trông đầy tương phản với nước da tái nhợt. hàng giờ làm gì ngoại trừ theo dõi , nhưng khi nhận thấy bất cứ dấu hiệu nào của cơn sốt, bắt đầu thư giãn và nhìn quanh mình.

      Phòng của Nicholas được trang trí lộng lẫy, rất phù hợp với địa vị người con trai trong gia đình. mặt lò sưởi được đặt vài chiếc đĩa và những chiếc ly có chân được cẩn vàng và bạc ở đó, và Dougless mỉm cười khi nhìn vào chúng. dần dần hiểu Nicholas có ý gì khi giàu có của là ở trong căn nhà của mình. Vì đây có ngân hàng nào để cất giữ của cải của gia tộc lớn như nhà Stafford, tất cả những gì họ có đều được chuyển thành vàng, bạc và đồ trang sức, những thứ được làm thành những đồ vật tuyệt đẹp. Mỉm cười, chạm vào chiếc bình đựng nước và nghĩ rằng của cải của gia đình thú vị hơn rất nhiều nếu những chứng khoán, trái phiếu, kỳ phiếu và tín phiếu của họ chuyển thành những chiếc đĩa vàng.

      Bên cạnh lò sưởi là hàng dài những bức chân dung xíu hình ôvan, tất cả đều được vẽ bằng những màu sắc cực kỳ khéo léo. Hầu hết chúng là những người biết, nhưng trong số chúng chắc chắn phải là Phu nhân Margaret thời còn trẻ. Có những nét tương đồng với đôi mắt của Nicholas trong đôi mắt của bà. Có ông già, người có khuôn quai hàm giống của Nicholas. Cha ? băn khoăn. Có bức tiểu hoạ bằng sơn dầu của Kit. Và ở cuối dãy là Nicholas.

      lấy bức chân dung xuống khỏi tường, giữ và vuốt ve nó trong khoảnh khắc. Chuyện gì xảy ra với những bức chân dung này ở thế kỷ hai mươi? băn khoăn. Chúng được treo tường của bảo tàng nào đó với tấm biển “Khuyết danh” bên cạnh chúng ư?

      Vẫn cầm bức chân dung, bước vòng quanh căn phòng. Có ghế ngồi bọc đệm ở bên cạnh cửa sổ, và Dougless tới nó. biết phần nắp nhấc lên được và băn khoăn Nicholas cất giữ thứ gì bên trong nó. Liếc nhìn để chắc chắn là vẫn còn ngủ, đặt bức chân dung lên giá, sau đó nhấc chiếc ghế lên. Nó kêu kẽo kẹt nhưng quá ầm ĩ.

      Bên trong chiếc ghế là những cuộn giấy được buộc lại với sợi chỉ. lấy cuộn giấy, tháo dây buộc, sau đó trải nó ra bàn. Nó là bức vẽ phát thảo của ngôi nhà, và Dougless biết ngay lập tức rằng ngôi nhà đó là Lâu đài Thornwyck.

      “Ngươi tọc mạch gì đấy?” Nicholas hỏi từ giường, khiến Dougless nhảy dựng lên.

      tới chỗ và sờ lên trán . “ cảm thấy thế nào rồi?”

      “Ít khoẻ hơn nếu người đàn bà xâm chiếm những đồ đạc riêng tư của ta.”

      Dougless nghĩ nghe đúng y như cậu nhóc mà mẹ cậu nhìn vào trong chiếc hộp bí mật của cậu ta. nhặt những bản vẽ lên. “Ngoài em ra cho ai xem những cái này chưa?”

      “Ta cho em xem chúng,” khi nhào tới chộp lấy góc của tờ giấy, nhưng Dougless di chuyển ra chỗ khác. Đầy yếu ớt, nằm thẳng lưng dựa vào những cái gối.

      Dougless đặt bản vẽ xuống. “Đói ?” dùng môi múc súp từ chảo lò sưởi, thứ được nhóm lên để giữ cho súp được nóng, cho vào chiếc bát bằng bạc. Ngồi xuống bên cạnh Nicholas, bắt đầu bón cho ăn. Lúc đầu phản đối rằng có thể tự mình xúc được, nhưng như tất cả đàn ông, nhanh chóng điều chỉnh lại cho phù hợp với việc được cưng nựng.

      “Em nhìn rất lâu những bức vẽ?” hỏi giữa những thìa súp.

      “Em vừa mới mở có bản vẽ thôi. Khi nào lên kế hoạch bắt đầu toà nhà?”

      “Nó chỉ đơn giản là ngốc nghếch thôi. Kit —” ngắt ngang, sau đó mỉm cười.

      Dougless biết nghĩ gì, rằng gần với việc mất Kit ra sao.

      trai ta vẫn khoẻ chứ?” Nicholas hỏi.

      “Hoàn toàn khoẻ mạnh. Khoẻ hơn . ấy mất máu đủ để làm ngập con sông.” Khi dùng khăn ăn lau miệng , tóm lấy những ngón tay và hôn chúng.

      “Nếu ta sống, vậy là ta nợ em mạng sống của ta cũng như của trai ta. Ta có thể làm gì để đến đáp lại cho em?”

      em, Dougless gần như thốt ra. Đem lòng em lần nữa, chỉ như trước đây. Nhìn vào em với đôi mắt tràn ngập tình . Em ở lại thế kỷ mười sáu mãi mãi, nếu em. Em từ bỏ ô tô, nha sĩ và những căn phòng tắm đàng hoàng nếu lại em lần nữa. “Em muốn gì hết,” . “Em chỉ muốn cả hai người bọn đều khoẻ mạnh và để cho lịch sử đúng hướng.” đặt chiếc bát trống lên bàn. “ nên ngủ nữa. Vết thương cánh tay cần được liền lại.”

      “Ta ngủ nhiều như ta cần rồi. Ở lại và bày trò giải trí cho ta .”

      Dougless nhăn nhó. “Em hết trò giải trí rồi. Chẳng có trò chơi nào em từng chơi hay bài hát nào em từng nghe mà em chưa nạo vét ra khỏi trí nhớ mình hết. Em chỉ chơi ứng biến thôi.”

      Nicholas mỉm cười với . Đôi khi hiểu những từ ngữ của , nhưng gần như luôn luôn nắm được ý nghĩa của chúng.

      “Sao bày trò tiêu khiển cho em?” nhặt bức vẽ phác thảo của lên. “Sao kể cho em về cái này ?”

      ,” nhanh nhảu . “Bỏ chúng !” định ngồi dậy, nhưng Dougless đẩy nằm lại xuống những cái gối.

      “Nicholas, làm ơn đừng có làm rách vết khâu của . phải nằm yên. Và đừng có quắc mắt nhìn em thế! Em biết tất cả về tình kiến trúc của . Khi đến với em ở tương lai, bắt đầu xây dựng lâu đài Thornwyck rồi.” gần như phá lên cười trước vẻ mặt .

      “Làm sao em biết ta lập bản kế hoạch này cho Thornwyck?”

      “Em với rồi. Khi đến với em, nó là bốn năm kể từ bây giờ và xây dựng nó xong rồi. Chính xác là mới chỉ bắt đầu nó thôi. Nó chưa bao giờ được hoàn thành vì ... ...”

      “Bị hành hình,” , và lần đầu tiên nghĩ về những lời lẽ của . “Ta ước em với ta tất cả.”

      “Từ đầu?” Dougless hỏi. “Nó mất nhiều thời gian lắm.”

      “Giờ Kit an toàn, ta có thời gian.”

      Cho tới khi Lettice bắt đầu túm lấy , nghĩ. “Em ở trong nhà thờ ở Ashburton, và em khóc,” , “và—”

      “Tại sao em lại than khóc? Tại sao em lại ở Ashburton? Và em thể đứng và kể cho ta câu chuyện dài dằng dặc này đâu. , đừng ngồi đó. Lại đây.”

      vỗ vỗ xuống nửa giường trống bên cạnh mình.

      “Nicholas, em thể ở giường với .” Chỉ ý nghĩ được ở gần thôi cũng khiến tim đập nhanh hơn.

      Mở mắt mình ra, mỉm cười với . “Ta thấy ... giấc mơ về em. Em ở trong thứ kiểu như chiếc hộp màu trắng, nước đổ xuống người em, và em mặc quần áo gì hết.” nhìn từ đầu tới chân, như thể có thể nhìn xuyên qua cái áo choàng rộng thùng thình vậy. “Ta tin em luôn bẽn lẽn với ta như vậy.”

      ,” khàn đặc, nhớ lại ở trong ngăn tắm với , “chiếc hộp trắng” trong giấc mơ của . “ đêm chúng ta bẽn lẽn với nhau, và sáng hôm sau bị đem khỏi em. Giờ em sợ rằng nếu em chạm vào , em bị đem trở lại thời đại của mình, và em vẫn chưa thể được. Vẫn còn nhiều điều nữa em cần phải làm.”

      “Nhiều nữa?” hỏi. “Em biết những người khác bị chết? Mẹ ta? Kit vẫn chưa an toàn ư?”

      mỉm cười với . Nicholas của . Nicholas dấu của , người luôn nghĩ đến những người khác trước bản thân mình. “ là người bị nguy hiểm.”

      mỉm cười đầy nhõm. “Ta có thể tự chăm sóc bản thân mình.”

      có thể trong mắt lợn ấy! Nếu em ở đây, có thể bị mất cánh tay hay chết vì vết thương rồi. trong những gã ngu dốt gọi là thầy thuốc chỉ cần chạm vào vết cắt đó với bàn tay bẩn thỉu của ta và bùm! là người thiên cổ.” Tất nhiên điều đó xảy ra vào lần đầu tiên cắt vào cánh tay mình, nhưng...

      Nicholas chớp mắt với . “Em năng lạ kỳ. Đến đây, ngồi cạnh ta và kể cho ta tất cả.” Khi Dougless di chuyển, thở dài. “Thề với em danh dự của mình, ta chạm vào em.”

      “Được rồi,” . Thành , cảm thấy có thể tin tưởng nhiều hơn là có thể tin bản thân mình. Di chuyển tới phía bên kia của chiếc giường, trèo lên nó, vì nó cao đến gần cả thước so với sàn nhà, sau đó chìm vào tấm đệm bằng lông.

      “Sao em lại khóc trong nhà thờ?” hỏi khẽ.

      Nếu Dougless còn gì khác để về Nicholas, vẫn là thính giả tốt. còn hơn cả thính giả tốt, vì có thể kéo được từ những điều muốn kể cho nghe. Đến phút cuối, kể cho tất cả mọi thứ về Robert.

      “Em sống với kết hôn? Cha em giết lừa gạt em à?”

      “Ở thế kỷ hai mươi như thế. Phụ nữ có quyền tự do chọn lựa, và những người cha bảo con họ phải làm cái gì. Ở thời đại của em đàn ông và phụ nữ bình đẳng.”

      Nicholas khịt mũi. “Có vẻ như là đàn ông vẫn làm chủ, vì gã đàn ông đó vẫn có được tất cả mọi thứ muốn ở em, nhưng phải cưới em làm vợ. chia sẻ những điều tốt lành của với em hay ra lệnh cho con phải tôn trọng em. Và em em tự do chọn lựa điều này?”

      “Em... À, ừm... Nó phải theo kiểu nghĩ thế. Hầu hết thời gian, Robert rất tốt với em. ta và em vài khoảng thời gian tốt đẹp với nhau. Chỉ là khi Gloria ở quanh và nó khủng khiếp.”

      “Nếu người phụ nữ xinh đẹp tặng cho ta tất cả và đổi lại ta chỉ phải đưa cho ấy, em thế nào nhỉ, “ khoảng thời gian tốt đẹp”, ta cũng biết ơn lắm lắm. Tất cả phụ nữ ở thời đại của em đều biếu mình hời hợt thế ư?”

      “Nó phải là hời hợt. Chỉ là hiểu thôi. Gần như là tất cả mọi người sống thử với nhau trước khi họ kết hôn. Nó là để xem họ có tương thích với nhau . Và bên cạnh đó, em nghĩ Robert sắp sửa hỏi cưới em, nhưng thay vì thế, ta mua—” dừng lại. Nicholas khiến cảm thấy như thể nghĩ rất ít về bản thân. “ chỉ đơn giản là hiểu, thế thôi. Đàn ông và phụ nữ rất khác ở thế kỷ hai mươi.”

      “Hmmm. Ta hiểu. Phải. Phụ nữ còn muốn người đàn ông phải tôn trọng mình, họ muốn “ khoảng thời gian tốt đẹp.”

      “Tất nhiên là họ muốn được tôn trọng, nó chỉ là...” biết làm cách nào để giải thích việc sống chung với Robert cho người đàn ông ở thế kỷ mười sáu. Thực tế là bây giờ, sống ở thế giới của những người thời Elizabeth đệ nhất, có thể thấy rằng chung sống với người đàn ông khiến rẻ rúng . Tất nhiên kết hôn hề đảm bảo rằng người đàn ông đó tôn trọng , nhưng sao đứng lên trước Robert và , “Sao dám đối xử với tôi như thế?” hay, “, tôi trả nửa vé máy bay cho Gloria,” hay, “, tôi có quá nhiều thứ để làm hơn là lấy đồ giặt khô cho ?” Ngay lúc này thể nhớ tại sao lại để cho ta dẫm đạp lên như thế.

      có muốn nghe câu chuyện này hay là đây?” nhấm nhẳng.

      Mỉm cười, Nicholas nằm lại xuống chỗ mấy chiếc gối. “Ta muốn nghe tất cả chúng.”

      Sau khi vượt qua rất nhiều câu hỏi của về mối quan hệ của với Robert, có thể tiếp tục. kể về việc khóc bên ngôi mộ , về việc thình lình ở đó và về việc tin là ai. kể về việc bước ngay vào trước mũi xe buýt.

      được xa hơn sau đó vì Nicholas bắt đầu hỏi. Có vẻ như là hình ảnh của phương tiện giao thông hai bánh và muốn giải thích nó là cái gì. muốn biết xe buýt là cái gì. Khi gọi điện cho chị mình, muốn giải thích điện thoại hoạt động ra sao.

      Dougless thể miêu tả tất cả những gì muốn biết, thế nên xuống khỏi giường và lấy chiếc túi xách của . lôi ra ba cuốn tạp chí và bắt đầu tìm những bức ảnh.

      Ngay khi chỉ cho những cuốn tạp chí, chẳng có hi vọng gì với việc tiếp tục câu chuyện của . Người thời Elizabeth đệ nhất rằng, “Thàkhông sinh ra hơn là được dạy dỗ”, và Nicholas dường như là hình ảnh thu của cái quan niệm ấy. thể thoả mãn được với trí tò mò của mình, và đưa ra câu hỏi còn nhanh hơn Dougless có thể trả lời chúng.

      Khi thể tìm thấy những bức ảnh để chỉ cho xem, rút ra cuốn vở đóng gáy xoắn, những chiếc bút màu dạ, và bắt đầu vẽ. Những chiếc bút và giấy là nguyên nhân của nhiều câu hỏi nữa.

      Dougless bắt đầu cáu tiết vì thể tiếp tục với câu chuyện của mình, nhưng rồi nhận ra rằng giờ tin tưởng , có thời gian tương lai để kể cho nghe mọi thứ. “ biết đấy,” , “khi em nhìn thấy Lâu đài Thornwyck, ngọn tháp ở bên trái trông khác với những gì vẽ. Và những cửa sổ cong đâu rồi?”

      “Cửa sổ cong?"

      “Như thế này này.” Dougless bắt đầu nguệch ngoạch, nhưng giỏi việc vẽ vời những thứ thuộc kiến trúc lắm.

      Lăn nằm nghiêng lên, Nicholas lấy cây bút và vẽ bức phác hoạ tuyệt đẹp theo đúng luật xa gần của chiếc cửa sổ. “Cái này giống với những khung cửa sổ?”

      “Phải, chính xác. Chúng ở trong những căn phòng, và chúng ta có thể nhìn thấy khu vườn bên dưới. Nhà thờ ở ngay bên cạnh, và sách hướng dẫn du lịch từng có lối bằng gỗ từ nhà thờ tới ngôi nhà.”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      28.2


      Ngả ra sau, Nicholas bắt đầu phác hoạ. “Ta với bất cứ ai về những kế hoạch của mình, nhưng em rằng nó mới được xây dựng có nửa trước khi ta... trước khi ta bị...”

      “Vâng. Đúng vậy. Sau khi Kit chết và là bá tước, hoàn toàn có tự do để làm những gì muốn. Giờ em đoán rằng Kit còn sống, phải xin tán thành của ấy để xây dựng nơi này.”

      “Ta phải là bậc thầy xây dựng,” Nicholas , nhìn vào bản phác hoạ của mình. “Nếu Kit muốn ngôi nhà mới, ấy thuê ai đó.”

      Thuê ai đó? Tại sao? có thể làm mà. Đây là những bức vẽ tuyệt đẹp, và em thấy Lâu đài Thornwyck và tình cờ biết được nó cũng tuyệt đẹp.”

      “Trở thành thợ thủ công?” hỏi, bên lông mày nhướn lên cao đầy hợm hĩnh.

      “Nicholas,” đầy nghiêm khắc, “có rất nhiều thứ em thích về thế kỷ của , nhưng tầng lớp giai cấp và những luật lệ hạn chế cá nhân chi tiêu xa xỉ thuộc những phần mà em thích. Trong thế kỷ của em mọi người đều làm việc. xấu hổ khi “ngồi mát ăn bát vàng”. Ở quốc thậm chí ngay cả hoàng gia cũng làm việc. Công nương Diana khắp nơi thế giới để quyên tiền cho hết quỹ từ thiện này đến quỹ từ thiện khác. Và công chúa Royal, ừm, chỉ đọc lịch làm việc của ấy thôi em cũng mệt lử rồi. Hoàng tử Andrew chụp ảnh; Công chúa Michael viết sách. Thái tử Charles cố gắng giữ quốc khỏi bị trông như khu liên hợp văn phòng Dallas, và—”

      Nicholas cười lục khục. “Giờ cũng hiếm người thuộc hoàng gia làm việc đâu. Em nghĩ nữ hoàng mới dễ thương của chúng ta ăn ngồi rồi ư?”

      Bất thình lình Dougless nhớ lại rằng đọc được rằng trong những lý do Nicholas bị hành quyết là vì vài người nào đó lo ngại tằng có thể tới triều đình và quyến rũ Nữ hoàng Elizabeth trẻ tuổi. “Nicholas, nghĩ tới việc đến triều đình chứ, phải ? tính trở thành trong những cận thần của bà ấy đấy chứ?”

      trong những—” Nicholas hỏi, đầy kinh hãi. “Em biết gì về người phụ nữ là nữ hoàng này? vài người rằng Mary xứ Scotland mới là nữ hoàng và rằng dòng họ Stafford nên gia nhập lực lượng với những người khác để đưa bà ta lên ngai vàng.”

      “Đừng làm thế! Dù lầm bất cứ điều gì, đừng đặt tiền của vào bất cứ ai ngoại trừ Elizabeth.” Khi , Dougless băn khoăn liệu thay đổi lịch sử . Nếu dòng họ Stafford và tất cả tiền bạc của họ đều được đặt cho Mary tuỳ ý sử dụng, liệu bà ta có đoạt được ngai vàng ? Nếu Elizabeth phải là nữ hoàng, liệu có khi nào quốc thống trị quyền lực của cả thế giới? Nếu quốc thống trị quyền lực của cả thế giới và gửi những người khai hoang đến Mỹ, liệu người Mỹ có tiếng ? "Trời đất ơi,” dưới hơi thở của mình, bắt chước người em họ của .

      “Elizabeth cưới ai?” Nicholas hỏi. “Ai là người ấy đặt lên ngai vàng bên cạnh mình?”

      ai hết, và đừng có bắt đầu với em, vì chúng ta có cuộc tranh cãi này rồi. Elizabeth cưới ai cả, và bà ấy điều hành đất nước và rất nhiều thuộc địa thế giới cực kỳ xuất sắc. Giờ có định để em kể nốt câu truyện của chúng ta, hay tính tiếp tục với em về những điều xảy ra rằng nó xảy ra?”

      cười toe toét với . “Em tự do trao bản thân mình cho gã đàn ông và ta tới để cứu em. Phải, làm ơn tiếp tục .”

      “Đấy phải là điều chính xác diễn ra, nhưng...” Kéo dài giọng, nhìn . cứu . xuất trong nhà thờ đó, ánh mặt trời loé sáng áo giáp của , đem rời khỏi gã đàn ông , và chỉ cho tình trao-và-nhận . Với Nicholas có thể là bản thân mình. chưa bao giờ phải nghĩ về việc phải làm hài lòng; có vẻ như làm vui lòng cách tự nhiên. Khi lớn lên, cố nhiều để có thể hoàn hảo như các chị của . Nhưng dường như mọi giáo viên từng có, dạy tất cả chị của trong lớp của họ trước đây. Và khi so sánh, Dougless luôn là nỗi thất vọng. Dougless mơ mộng giữa ban ngày, những những chị chưa bao giờ làm thế. Dougless chẳng giỏi giang gì nhiều các môn thể thao, nhưng các chị xuất sắc. Các chị có đến hàng triệu bạn bè, nhưng Dougless luôn luôn bẽn lẽn chút và luôn luôn cảm thấy như kẻ ngoài cuộc.

      Cha mẹ chưa bao giờ so sánh với các chị của . Họ dường như chẳng bao giờ chú ý đến việc những chiếc cúp tennis, bóng chày, những tấm huy chương của cuộc thi đánh vần, và những dải huy chương hội chợ khoa học tất cả đều thuộc về những con lớn của họ. Dougless lần đoạt được dải huy chương màu vàng giải ba ở nhà thờ vì làm bánh táo ngon nhất, và cha tự hào treo nó bên cạnh những dải huy chương màu xanh và màu tía của các con khác của ông. Dải màu vàng trông kỳ cục, và Dougless, quá ngượng nghịu đến nỗi lấy nó xuống.

      Cả cuộc đời có vẻ như là Dougless đều muốn làm hài lòng mọi người, nhưng bằng cách nào đó, chưa bao giờ có thể. Cha cứ tiếp tục rằng bất cứ việc gì làm cũng đều OK với ông, nhưng Dougless chỉ phải đơn giản là nhìn tới những thành tích của các chị biết cần phải làm điều gì đó to tát. Robert nỗ lực để gây ấn tượng với gia đình . Có lẽ Robert, bác sĩ phẫu thuật xuất chúng, được coi là chiếc cúp to nhất trong tất cả.

      Nhưng Nicholas cứu , nghĩ. phải theo cái cách ám chỉ. cứu bởi vì đẩy Robert ra khỏi cửa. , cứu bằng cách tôn trọng , và nhờ có , Dougless bắt đầu nhìn bản thân qua con mắt của . Khi nghĩ về chuyện đó, Dougless hồ nghi rất nhiều rằng liệu các chị của có thể xoay xở với những gì xảy ra tốt như làm hay . Tất cả bọn họ đều có óc xét đoán và điềm tĩnh đến nỗi họ rất có thể gọi cảnh sát khi người đàn ông mặc áo giáp rằng ta đến từ thế kỷ mười sáu. ai trong số họ mềm lòng đủ để cảm thấy thông cảm cho người đàn ông điên rồ đáng thương.

      “Chuyện gì khiến em mỉm cười như thế?” Nicholas hỏi khẽ.

      “Em nghĩ về những chị của mình. Họ là những người hoàn hảo. tì vết ở họ, nhưng em vừa mới nhận ra rằng hoàn hảo đôi khi có thể hơi đơn. Có lẽ em có cố gắng làm hài lòng mọi người, nhưng em đoán có những thứ còn tệ hơn nữa. Có lẽ em chỉ nên tìm kiếm đúng người phù hợp để làm hài lòng mà thôi.”

      Nicholas hiển nhiên là bối rối vì điều này. cầm lấy tay và bắt đầu hôn vào lòng bàn tay. “Em khiến ta hài lòng rất nhiều.”

      giật tay mình ra. “Chúng ta thể... chạm vào nhau,” , lắp bắp.

      nhìn qua hàng lông mi của mình, giọng thấp xuống. “Nhưng chúng ta chạm, phải nào? Ta nhớ nhìn thấy em. Ta dường như biết được cảm giác chạm vào em.”

      “Phải,” Dougless thầm. “Chúng ta chạm nhau.” Họ mình giường, căn phòng tối om ngoại trừ quầng sáng màu vàng của ba cây nến.

      “Nếu chúng ta chạm, vậy chẳng thành vấn đề gì nếu chúng ta lại chạm trong cuộc đời này.” Bàn tay với ra, hướng về phía .

      ,” , mắt cầu khẩn. “Chúng ta thể. Em bị trở về thời đại của mình mất.”

      Nicholas di chuyển tới gần hơn, và thể hiểu tại sao dừng lại. Nhưng có thể cảm thấy khẩn nài trong . Chưa bao giờ trước đây tiếng “” của đàn bà dừng lại, vì sớm nhận ra rằng đàn bà có ý là . Nhưng lúc này, giường với người phụ nữ đáng khao khát nhất này, nhận thấy bản thân mình lắng nghe những lời của ấy.

      Dựa lưng lại vào những chiếc gối, thở dài. “Ta quá yếu để có thể hoàn thành nhiều như thế,” cách nặng nề.

      Dougless cười phá lên. “Chắc chắn rồi, và nếu tin là thế, em có vài mảnh đất ở Florida để bán cho .”

      Nicholas cười toe toét đến tận mang tai, hiểu ý của . “Vậy tới đây, ngồi gần xuống cạnh ta và kể cho ta nhiều nữa về thời đại của em và về những chuyện chúng ta làm ở đó.” giơ cánh tay bị thương của mình lên, và Dougless, ngược với óc xét đoán tốt hơn của mình, dịch tới gần .

      Kéo rất gần bên cạnh , quấn cánh tay phải mạnh mẽ của mình quanh . đẩy ra trong khoảnh khắc, sau đó thở dài và rúc vào vòm ngực trần của . “Chúng ta mua ít quần áo cho ,” , mỉm cười với ký ức đó. “Và tấn công người nhân viên bán hàng tội nghiệp vì giá tiền quá cao. Sau đó chúng ta tới tiệm trà. trà. Sau đó chúng ta tìm cho căn bed-and-breakfast.” dừng lại. “Đó là cái đêm tìm thấy em trong cơn mưa.”

      Nicholas chỉ nghe với nửa lỗ tai. vẫn chắc tin câu chuyện về quá khứ và tương lai của , nhưng chắc chắn cái cách cảm thấy trong vòng tay . Cơ thể ở bên cạnh cái gì đó nhớ rất .

      giải thích rằng dường như có khả năng “nghe” thấy . rằng chắc chắn nó hoạt động như thế nào, nhưng sử dụng nó ngày đầu tiên tới thế kỷ mười sáu. “gọi” trong cơn mưa, và đến với . quở trách thô lỗ của ngày hôm đó vì bắt phải cưỡi mông con ngựa. Sau đó, khi ở trong căn phòng tầng gác mái, lại “gọi” .

      Nicholas cần giải thích nhiều hơn về vấn dề này, vì có vẻ như luôn cảm thấy những gì cảm thấy. Lúc này, khi nằm trong vòng tay , đầu tựa ngực , có thể cảm nhận được thoải mái của , nhưng cũng cùng lúc đó cảm thấy hưng phấn tình dục của . chưa bao giờ muốn làm tình với phụ nữ nào nhiều như muốn làm tình với , nhưng có cái gì đó ngăn lại.

      kể về chuyến tới Bellwood và chỉ cho cánh cửa bí mật như thế nào.

      “Em tin sau đó,” . “ phải vì biết về cánh cửa, mà vì quá bị tổn thương vì thế giới nhớ đến bởi những hành động xấu của mình thay vì tất cả những gì tốt đẹp làm được. ai ở thế kỷ hai mươi biết chắc chắn rằng thiết kế Lâu đài Thornwyck. có gì để lại chứng minh rằng là người thiết kế.”

      “Ta phải là kẻ làm công ăn lương. Ta —”

      nhìn lên . “Em kể với rằng trong thế giới của chúng ta nó hoàn toàn khác. Tài năng được đánh giá cao.”

      nhìn xuống , khuôn mặt gần với , và đặt những ngón tay dưới cằm . Ngay cả chậm rãi đặt môi mình lên môi và hôn dịu dàng.

      Sau đó kéo ra, giật mình. Mắt nhắm lại và cơ thể mềm mại và yếu đuối dựa vào . có thể đoạt lấy , biết điều đó, nhưng vẫn có điều gì đó ngăn lại. Khi di chuyển tay mình khỏi cằm , nhận thấy nó run rẩy. cảm thấy như cậu nhóc với người đàn bà đầu tiên của mình. Ngoại trừ lần đầu tiên Nicholas ngủ với người đàn bà háo hức và đầy nhiệt tình, phải run rẩy như bây giờ.

      “Em là gì đối với ta?” thầm.

      “Em biết,” Dougless , giọng khàn lại. “Em nghĩ có lẽ chúng ta sinh ra là được ở bên nhau. Ngay cả khi chúng ta chào đời với bốn trăm năm cách biệt, chúng ta là dành cho nhau.”

      trượt tay mình xuống khuôn mặt , sau đó cổ , vai và cánh tay. “Cho dù ta vẫn chưa được làm tình với em ư? Ta thể lấy áo quần ra khỏi cơ thể em và hôn ngực em, hôn chân em, hôn—”

      “Nicholas, làm ơn,” , đẩy cánh tay ra. “Chuyện này đủ khó khăn rồi. Tất cả những gì em biết là khi chúng ta ở bên nhau trong thế kỷ hai mươi, sau khi chúng ta làm tình, biến mất. Em ôm trượt ngay ra khỏi cái ôm của em. Giờ em có lại , thế nên em muốn mất lần thứ hai. Chúng ta có thể dành thời gian ở cùng nhau, chúng ta có thể chuyện, và chúng ta có thể ở bên nhau theo mọi cách ngoại trừ về thể xác.” dừng lại. “Là thế, nếu muốn em ở lại với .”

      Khi Nicholas nhìn , cảm thấy nỗi đau cảm thấy trước ngăn cách giữa bọn họ, nhưng trong khoảnh khắc đó, muốn làm tình với hơn muốn hiểu bất cứ điều gì.

      Dougless thấy điều nghĩ, thế nên khi lao tới , lăn xuống khỏi giường. “ trong chúng ta phải giữ lấy sáng suốt. Em muốn nghỉ ngơi chút. Ngày mai chúng ta chuyện nữa.”

      “Ta muốn chuyện với em,” cách giận dỗi.

      Cười phá lên, Dougless nhớ tất cả những điều lần làm để cám dỗ , Giờ cần đến những đôi giày cao gót nữa! “Ngày mai, tình của em. Giờ em phải thôi. gần rạng sáng rồi, em phải gặp Lucy và—”

      “Lucy là ai?”

      “Tiểu thư Lucinda cái gì đó. mà Kit kết hôn.”

      Nicholas khịt mũi. “Cái tảng mỡ đó.”

      Cơn giận dữ của Dougless loé lên. “ xinh đẹp như người đàn bà kết hôn, phải ?”

      Nicholas mỉm cười. “Em trở nên ghen tuông rồi.”

      “Em nghen tuông, em—” quay . Ghen tuông bắt đầu miêu tả những gì cảm nhận về Lettice, nhưng gì. Nicholas làm ra là người đàn bà sắp kết hôn với, thế nên chắc chắn nghe bất cứ điều gì Dougless chống lại ta. “Em phải ,” cuối cùng . “Và em muốn ngủ.”

      “Ta ngủ nếu em ở lại cùng với ta.”

      “Dóc tổ,” , mỉm cười. dám lại đến gần lần nữa. mệt lử bởi những phấn khích của cả ngày và đêm ngủ rồi. Nâng túi xách của lên, bước tới cửa ra vào, nhìn cái cuối cùng tới vòm ngực trần của , làn da sẫm lại tương phản với màu trắng của những chiếc gối; sau đó vội vã, trước khi thay đổi quyết định của mình, rời khỏi phòng.

      Lucy đợi cạnh dòng suối, và sau khi Dougless tắm, họ diễn tập cho vở kịch vui của mình. Dougless đóng vai người gợi chuyện, gã bù nhìn hỏi các câu hỏi, thế nên Lucy nhận được tất cả những tràng cười.

      Vào lúc rạng đông, Dougless đường vào lại nhà, và Honoria đợi , giơ bộ váy áo bằng nhung màu tía lên.

      “Tôi nghĩ tôi có thể ngủ giác ngắn,” Dougless , ngáp dài.

      “Phu nhân Margaret và Đức ông Christopher đợi chị. Chị được thưởng công.”

      “Tôi muốn bất cứ phần thưởng nào hết. Tôi chỉ muốn giúp thôi.” Ngay cả khi điều đó, biết những lời của dối. muốn sống với Nicholas suốt phần còn lại của cuộc đời . Thế kỷ mười sáu, thế kỷ hai mươi, quan tâm là thế kỷ nào nếu có thể được ở bên .

      “Chị phải tới. Chị có thể xin bất cứ điều gì chị mong ước. ngôi nhà. khoản thu nhập. người chồng. —”

      “Nghĩ xem liệu họ có để tôi có Nicholas ?”

      “Ngài ấy được hứa hôn rồi,” Honoria khẽ.

      “Tôi biết điều đó quá . Chúng ta bắt đầu đóng yên cho tôi chứ?”

      Sau khi Dougless mặc xong áo váy, Honoria dẫn tới Phòng tiếp kiến, nơi Phu nhân Margaret và người con trai cả của bà chơi cờ.

      “Chà,” Kit khi Dougless bước vào; sau đó nâng tay lên và hôn nó. “Thiên thần hộ mệnh, người trả lại cho ta mạng sống của mình.”

      Mỉm cười, Dougless đỏ mặt.

      “Đến đây, ngồi xuống,” Phu nhân Margaret , chỉ vào chiếc ghế tựa. chiếc ghế tựa, phải chiếc ghế đẩu, thế nên Dougless biết nhận được vinh dự to lớn.

      Kit đứng cạnh chiếc ghế tựa của mẹ . “Ta muốn cảm ơn nàng vì sinh mạng của ta, và ta muốn tặng nàng món quà, nhưng ta biết nàng ước muốn điều gì. tên điều nàng muốn ở ta. Và nghĩ cao vào,” , mắt lấp lánh, “đối với ta sinh mạng của ta đáng giá rất nhiều.”

      “Tôi muốn điều gì hết,” Dougless . “ tặng cho tôi tử tế. cho tôi ăn, cho tôi mặc cách xa hoa nhất. Tôi còn muốn gì hơn nữa.” Ngoại trừ Nicholas, nghĩ. có thể bọc ấy lại và gửi ấy tới căn hộ của tôi ở Maine được ?

      “Thôi nào,” Kit , cười phá lên. “Phải có thứ gì nàng muốn chứ. Có lẽ là chiếc rương đầy châu báu. Ta có ngôi nhà ở Wales mà—”

      ngôi nhà,” Dougless . “Phải, ngôi nhà. Tôi muốn xây ngôi nhà ở Thornwyck, và Nicholas vẽ bản thiết kể cho nó.”

      “Con trai ta?” Phu nhân Margaret hỏi, đầy kinh hãi.

      “Phải, Nicholas. ấy vẽ vài bức phác hoạ cho ngôi nhà, và nó tuyệt đẹp. Nhưng ấy phải có Kit... ý tôi là, tài trợ của Đức ông Christopher.”

      “Và nàng sống trong ngôi nhà này?” Kit hỏi.

      “Ồ, . Ý tôi là, tôi muốn sở hữu nó. Tôi chỉ muốn Nicholas được phép thiết kế nó.”

      Cả Kit và Phu nhân Margaret đều nhìn trân trân. Dougless nhìn những người phụ nữ ở quanh họ, ngồi bên những khung thêu của mình. Họ đều thở hắt ra.

      Kit hồi phục lại trước tiên. “Nàng có điều ước của mình. Em trai ta nhận được ngôi nhà của nó.”

      “Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều.”

      ai trong phòng gì thêm, thế nên Dougless đứng dậy. “Tôi tin là tôi nợ Người trò chơi đóng vai nhân vật,” với Phu nhân Margaret.

      Phu nhân Margaret mỉm cười. “Ngươi còn phải làm việc cho những chi phí của ngươi nữa. Sinh mạng của con trai ta đa trả hết cho ngươi rồi. và làm bất cứ điều gì ngươi muốn .”

      Lúc đầu Dougless định phản đối rằng biết phải làm gì với bản thân mình, nhưng sau đó nhận thấy mình nghĩ ra được vài thứ. “Cảm ơn, Phu nhân của tôi,” , và khẽ nhún gối cúi chào trước khi rời khỏi căn phòng. Tự do, nghĩ, khi quay trở lại phòng ngủ của Honoria. còn phải bày trò giải trí cho mọi người. Đó là điều tốt, vì kho bài hát của xuống thấp tới những câu có vần của quảng cáo McDonald rồi.

      hầu của Honoria giúp Dougless cởi bộ váy áo mới của ra và cái áo nịt ngực (cái áo nịt ngực cũ của bắt đầu bị rỉ sét qua lớp phủ lụa của nó), và leo lên giường mỉm cười. ngăn cản Nicholas làm Arabella có bầu, và cứu Kit. Tất cả những gì còn lại là rũ bỏ Lettice. Nếu có thể làm được điều đó, thay đổi lịch sử. chìm vào giấc ngủ, mỉm cười.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 29





      Những gì tiếp theo, đối với Dougless, là tuần lễ hạnh phúc nhất trong cuộc đời . Mọi người trong gia đình Stafford đều hài lòng với , và có vẻ như là thể làm điều gì sai trái. nhận ra rằng điều đó nhạt trong vài ngày tới, thế nên lên kế hoạch tận hưởng trong khi nó còn kéo dài.

      dành mọi phút giây có thể với Nicholas. muốn biết mọi thứ về thế giới ở thế kỷ hai mươi của , và chẳng bao giờ chán việc đặt câu hỏi hết. khó mà tin được khi về xe ô tô, còn máy bay chẳng tin chút nào hết. xem xét tỉ mỉ mọi thứ trong túi sách của . Ở đáy túi là vài túi trà lá, và Dougless pha cho tách với sữa. Khi uống hớp đầu tiên, hôn kêu trong hài lòng bởi mùi vị của nó.

      Đáp lại việc kể cho nghe về thế kỷ hai mươi, kể cho về cuộc đời của . chỉ cho cách khiêu vũ, đưa săn bằng chim ưng ngày, rồi cười phá lên trước khi từ chối cho phép con chim dễ thương cánh tay bay để nó có thể giết con mồi của mình. chỉ cho chim ó butêo bằng những nét vẽ, con vật được cho ăn bất cứ thứ gì ngoại trừ bánh mì trắng hàng ngày trời để làm sạch những thứ bẩn thỉu trong diều của nó trước khi nó bị làm thịt và nấu lên.

      Họ tranh luận về giáo dục trong “tầng lớp thấp hơn”. Và điều đó dẫn tới cuộc cãi vã ầm ĩ về bình đẳng. Khi Nicholas với rằng nước Mỹ nghe có vẻ như bạo lực và đơn, Dougless ước gì kể với nhiều như thế.

      hỏi hàng trăm câu hỏi về tương lai gần của nước và đặc biệt về Nữ hoàng Elizabeth. Dougless cũng ước nhớ nhiều hơn về những gì cha kể cho để có thể kể lại cho Nicholas.

      dường như rất thích thú với ý tưởng du hành vượt biển và khám phá đất nước mới của .

      “Nhưng ở đây để kết hôn với Lettice. thể đâu hết nếu bị hành hình.”

      Như nhận ra, Nicholas hề lắng nghe khi về cuộc hành hình của . có niền tin tưởng của người đàn ông trẻ tuổi rằng thể bị đánh bại và rằng gì có thể làm tổn thương . “Ta thành lập đội quân để bảo vệ đất đai ở Wales của ta vì chúng phải đất đai của ta. Chúng là của Kit, và nếu ấy còn sống, vậy tương lai từng là của ta lần xảy ra.”

      biết tranh cãi với thế nào. Khi hỏi nghĩ kẻ nào cố để giết Kit, Nicholas chỉ đơn giản là nhún vai và nghi ngờ gì là vài tên lưu manh nào đó. Dougless vẫn thể quen với cái ý tưởng vùng đất có chính phủ liên bang và lực lượng cảnh sát. Giới quý tộc, bên cạnh việc có tất cả tiền bạc, có tất cả quyền lực. Họ phán quyết những cuộc tranh cãi, treo cổ mọi người khi họ muốn, và chỉ phải trả lời có mỗi nữ hoàng. Nếu người nông dân có gia tộc tốt bụng cai trị họ, họ may mắn, nhưng rất nhiều người may mắn như vậy.

      ngày Dougless cầu Nicholas đưa tham quan thị trấn. nhướng bên lông mày lên với và bảo rằng thích nó đâu, nhưng đồng ý đưa .

      đúng. bình yên và tương đối sạch trong nhà Stafford chuẩn bị cho bẩn thỉu của thị trấn thời trung cổ. Tám người của Nicholas hộ tống họ để bảo vệ họ khỏi những tên cướp đường. Khi họ cưỡi ngựa dọc theo con đường mòn lồi lõm, Dougless nhìn mọi cái bóng ở sau mọi cái cây. Bị tấn công bởi gã cướp đường táo bạo trong tiểu thuyết lãng mạn là chuyện, nhưng biết rằng, trong thực tế, những tên cướp đường rất nguy hiểm.

      Thị trấn bẩn thỉu hơn bất cứ thứ gì Dougless từng hình dung. Mọi người đổ rác thải của nhà bếp và những cái bô tiểu tiện ở ngay phố. nhìn thấy những người lớn, những người mà chắc chắn là chưa bao giờ tắm trong cuộc đời họ. Ở góc của cây cầu bắc qua con sông là những ngọn giáo dài với những cái đầu người thối rữa ở chúng.

      cố gắng nhìn tất cả chúng và chỉ thấy những điều tốt đẹp thôi. cố ghi nhớ những ngôi nhà trông như thế nào và đường phố trông ra sao. Nếu có quay trở lại thời đại của mình, muốn kể cho cha mình mọi thứ nhìn thấy. Nhưng có cố gắng đến thế nào, cũng bị ám ảnh bởi những thứ tồi tệ đễn nỗi đó là tất cả những gì có thể thấy. Những ngôi nhà sát nhau tới độ những người phụ nữ có thể chuyển đồ vật qua cửa sổ cho nhau. Con người hét, con vật rống, và ai đó đập búa vào miếng kim loại. Lũ trẻ bẩn thỉu, bệnh tật chạy theo họ, túm lấy chân họ và cầu xin. Người của Nicholas đá xua chúng , và Dougless, thay vì thương cảm, lại thấy bản thân mình chùn lại vì những cái đụng chạm của bọn chúng.

      Khi Nicholas quay sang và nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của , ra lệnh cho người của mình bắt đầu về nhà. Ngay khi họ trở ra lại bầu khí thoáng đãng, Dougless mới có thể thở.

      Khi Nicholas hô tạm nghỉ, chiếc khăn trải bàn được trải dưới tán cây nào đó và thức ăn được bày ra. Nicholas đưa cho chiếc ly có chân đầy rượu mạnh. Với bàn tay run rẩy, Dougless nhận lấy ly rượu và uống hơi sâu.

      “Thế giới của chúng ta giống thế giới của em,” Nicholas . Trong những ngày vừa rồi hỏi về mọi khía cạnh của của xã hội đại, và những câu hỏi của bao gồm cả việc tắm táp và ống dẫn nước thải.

      ,” , cố gắng nhớ lại thị trấn đó nhìn và bốc mùi như thế nào. Nước Mỹ có rất nhiều người vô gia cư, nhưng họ sống như những người này sống. Tất nhiên thấy vài người ăn mặc sang trọng trong thị trấn, nhưng hình ảnh của họ thể nào xua mùi hôi thối. “, thị trấn thời đại giống như thế.”

      duỗi dài bên cạnh trong khi uống ly rượu của mình. “Em vẫn ước ở lại tại thời đại của ta à?”

      nhìn , nhưng giữa họ là hình ảnh của những gì vừa nhìn thấy. Nếu ở lại với Nicholas, thị trấn đó phần của cuộc sống của . Bất cứ khi nào rời an toàn của ngôi nhà của dòng họ Stafford, nhìn thấy những cái đầu thối rữa những ngọn giáo và đường phố đầy với những thứ chứa trong những cái bô tiêu tiểu.

      “Phải,” , nhìn vào mắt . “Em ở lại nếu em có thể.”

      nâng tay lên và hôn nó.

      “Nhưng em bắt các bà đỡ phải rửa tay.”

      “Bà đỡ? À, vậy là em lên kế hoạch có con của ta?”

      Ý nghĩ sinh đứa trẻ mà bác sĩ và bệnh viện đàng hoàng khiến kinh khiếp, nhưng với điều đó. “Ít nhất là tá,” .

      Tay áo quá chặt để sắn lên nhưng có thể cảm thấy đôi môi nóng bỏng của xuyên qua lớp áo quần của . “Khi nào chúng ta bắt đầu tạo nên chúng? Ta thích có nhiều con hơn.”

      Mắt nhắm lại, đầu ngả ra sau. “Nhiều hơn?” Bất thình lình, có cái gì đó Nicholas quay trở lại với . đứa con trai. có con cái nhưng cũng từng có cậu con trai. Chính xác gì nhỉ?

      giật cánh tay mình ra khỏi . “Nicholas, có con trai ?”

      “Ừa, đứa còn ẵm ngửa. Nhưng em cần phải lo lắng, mẹ nó chết từ lâu rồi.”

      gắn sức tập trung. cậu con trai. Nicholas gì? Ta đứa con trai, nhưng nó bị ngã chết tuần sau khi trai ta bị chết đuối. “Chúng ta phải quay về,” .

      “Nhưng đầu tiên chúng ta phải ăn .”

      .” đứng dậy. “Chúng ta phải gặp con trai . nó chết tuần sau khi Kit bị chết đuối. Ngày mai tuần. Chúng ta phải tới chỗ nó ngay lập tức.”

      Nicholas hề do dự. để lại người để thu dọn chỗ thức ăn và đĩa, trong khi , những người đàn ông khác và Dougless lao trở lại ngôi nhà của dòng họ Stafford. Họ nhảy xuống ngựa trước cánh cổng trước. Nâng váy của mình lên, Dougless chạy theo sau Nicholas.

      dẫn tới trái nhà chưa bao giờ tới trước đây, sau đó xô cánh cửa mở tung. Điều Dougless thấy khiến kinh khiếp hơn tất thảy bất cứ điều gì từng nhìn thấy ở thế kỷ mười sáu. cậu bé, chỉ nhỉn hơn năm tuổi, bị quấn từ cổ tới chân trong bọc vải lanh chặt cứng—và bị treo cái móc ở tường. Cánh tay và chân bị kẹp chặt vào người y hệt như xác ướp. Nửa phía dưới đáy của cái bọc, nơi đứa bé vệ sinh, bẩn thỉu nhưng được thay. Phía dưới nó sàn nhà là cái xô bằng gỗ để hứng “thứ chất lỏng” bị tràn ra.

      Dougless thể di chuyển khi nhìn trừng trừng đầy kinh hãi vào đứa trẻ, kẻ mà đôi mắt nửa đóng nửa mở.

      “Đứa bé vẫn ổn,” Nicholas . “ có mối nguy hại nào xảy đến với nó.”

      có mối nguy hại nào?” Dougless dưới hơi thở của . Nếu đứa bé ở thế kỷ hai mươi bị đối xử như thế này, nó bị tước khỏi cha mẹ của nó, nhưng Nicholas đứa trẻ vẫn ổn. “Đưa nó xuống,” .

      “Xuống? Nhưng nó an toàn mà. Chắng có lý do nào để—”

      Dougless nhìn trừng trừng đầy giận dữ. “Đưa xuống!”

      Với cái nhìn đầy cam chịu, Nicholas túm lấy vai đứa bé, giữ nó cách xa sải tay để nó giọt xuống sàn nhà chứ phải vào người cha nó, quay sang Dougless. “Và ta làm gì với nó?”

      “Chúng ta tắm cho nó và cho nó ăn mặc đàng hoàng. Nó biết chưa? Biết chưa?”

      Nicholas trông có vẻ sửng sốt. “Làm sao mà ta biết được điều đó?”

      Dougless chớp mắt. Có nhiều khác biệt hơn chỉ là thời gian giữa hai thế giới. Nó khiến Dougless phải mất lúc, nhưng xô gỗ lớn được mang vào phòng và đổ đầy với nước nóng. Nicholas phàn nàn và chửi thề, nhưng tháo lớp vải bọc cậu con trai bốc mùi, bẩn thỉu của mình và thả nó rơi tõm xuống làn nước ấm. Đứa bé đáng thương bị bao phủ bởi chiếc tã sũng những thứ bẩn từ eo trở xuống. Dougless dùng chút xà phòng mềm quý báu của để tắm cho nó.

      lúc vú nuôi của đứa bé bước vào và cực kỳ khó chịu, rằng Dougless giết chết đứa bé. Lúc đầu Nicholas định can thiệp—có lẽ vì cũng đồng ý với bà vú nuôi, Dougless nghĩ—nhưng khi Dougless trừng mắt nhìn , lệnh cho người đàn bà đó rời .

      Nước ấm khiến cậu bé hoạt bát hơn, và Dougless đoán rằng cái bọc vải quá chặt khiến đứa bé choáng ngạt chút. điều đó với Nicholas.

      “Nó giữ cho chúng im lặng. Nới lỏng cái tã và bọn chúng khóc ầm ĩ.”

      “Hãy thử quấn trong cái bọc như thế xem, treo lên cái móc, và xem coi liệu thét lên như tên giết người khát máu .”

      đứa trẻ có nhận thức.” ràng là bối rối với những hành động và suy nghĩ của .

      “Giờ nó cũng có não rồi, bộ não mà nó đem đến Yale ấy.”

      “Yale?”

      “Đừng có bận tâm. Những cái ghim an toàn giờ được phát minh ra chưa?”

      Dougless phải ứng biến với những cái tã. Nicholas phản đối khi dùng cái ghim cài cổ áo bằng kim cương và cái bằng ngọc lục bảo để ghim những góc của chiếc tã bằng vải lanh của cậu bé. ước loại thuốc mỡ khử trùng có chứa oxit kẽm nào đó cho những vết mẩn ngứa của cậu bé.

      Khi cuối cùng đứa bé cũng sạch , khô ráo và bôi phấn rôm (nhờ có những mẫu hàng miễn phí của khách sạn nào đó từ túi xách của ), trao lại cậu bé cho cha nó. Nicholas trông đầy kinh khiếp và hoang mang cùng lúc, nhưng nhận lấy cậu bé, và sau vài khoảnh khắc thậm chí còn mỉm cười với nó. Đứa bé mỉm cười lại.

      “Tên của nó là gì?” Dougless hỏi.

      “James.”

      ẵm lấy cậu bé từ Nicholas. Nó đứa trẻ rất xinh rồi, với mái tóc đen của cha và đôi mắt xanh, và nó có đường chẻ xíu ở cằm. “Để xem liệu cháu biết chưa nào.” đặt cậu bé sàn nhà, và sau vài bước chân nghiêng ngả, cậu nhóc tới cánh tay mở rộng ra của Dougless.

      Nicholas ở lại cùng , theo dõi khi dành giờ để chơi với cậu nhóc. Và khi Dougless đặt cậu bé xuống cho giấc ngủ ban đêm, nhận ra nhiều điều nữa về chăm sóc trẻ thời Elizabeth đệ nhất. Cái cũi của James có lỗ thủng ở giữa, và đứa trẻ bị mắc kẹt vào buổi đêm, mông nó đút vào cái lỗ, và lần nữa cái xô được đặt ở dưới nó.

      Nicholas chỉ làm nhiều hơn là đảo mắt chút khi cầu rằng đứa trẻ phải được cho cái đệm đàng hoàng. Bà vú nuôi phàn nàn, và Dougless có thể thấy quan điểm của bà ta. Nếu đứa bé cái quần bằng cao su, sáng mai tấm đệm bị bẩn, và làm thế nào người có thể làm sạch lông ngỗng được kia chứ? giải quyết vấn đề bằng cách đặt tấm vải có phủ sáp, như là chất liệu để làm áo mưa, lên tấm đệm. Bà vú nuôi làm như Dougless bảo, nhưng bà ta cằn nhằn khi Dougless và Nicholas rời .

      Nicholas cười lục khục khi họ rời khỏi phòng. “Đến và ăn tối với ta,” . “Chúng ta ăn mừng lễ gột rửa của con trai ta.” Nắm lấy tay Dougless, nhét nó vào dưới cánh tay mình.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 30





      Nicholas dựa lưng vào chiếc ghế dài và theo dõi Dougless chơi với con trai . Mặt trời toả sáng, khí tràn ngập mùi của hoa hồng, tới mức Nicholas có thể , tất cả đều hoàn hảo trong thế giới này. ba ngày kể từ khi đem cậu bé xuống khỏi cái móc và ra khỏi cái tã quấn, và trong suốt ba ngày đó họ trải qua rất nhiều thời gian với nó. Nhưng khi đó cũng có rất nhiều người dành thời gian ở cùng họ. Nicholas ngạc nhiên khi khám phá ra rằng Dougless dính líu bản thân mình với nhà Stafford nhiều như thế nào chỉ trong quãng thời gian ngắn sống ở đây. Sáng sớm “diễn tập lại”, như gọi nó, với nàng nữ thừa kế báo ú, và hôm qua nàng nữ thừa kế trình diễn vở kịch lố bịch trong khi mặc những bộ áo quần của nông dân thậm chí còn lố bịch hơn. Họ hát bài hát về “Phiêu bạt phương xa, hát vang bài ca…” sau đó kể câu chuyện cười gần như là những lời báng bổ.

      Trong suốt vở kịch, Nicholas từ chối cười phá lên, vì biết làm việc này cho Kit. thậm chí còn với Nicholas thế. Phần còn lại của gia đình cười to ầm ĩ, nhưng Nicholas từ chối làm vậy.

      Sau đó, khi cho riêng mình, cười vào và kết tội vì ghen tuông. Ghen tuông? Nicholas Stafford ghen tuông? có thể có bất cứ người đàn bà nào muốn, vậy sao phải ghen tuông chứ? mỉm cười cách đầy hiểu biết đến nỗi, để dừng lại, phải kéo vào và hôn cho đến khi thể nhớ nổi tên mình nữa, khỏi cần đến việc nhớ tới người đàn ông khác.

      Giờ đây, dựa lưng vào bức tường trong vườn và nhìn tung quả bóng cho con trai , cảm thấy bình yên. Thế này là tình ư? băn khoăn. Là tình mà những người hát rong vẫn hát về ư? Làm sao mà có thể đem lòng người phụ nữ vẫn chưa đưa lên giường? lần nghĩ đem lòng Gigan lai, người làm những điều tuyệt diệu với cơ thể . Nhưng với nàng Dougless này tất cả những gì họ làm là chuyện trò—và cười đùa.

      giục giã nhiều về những bản vẽ phác hoạ tìm thấy trong khi chõ mũi vào những thứ của đến nỗi bắt đầu vẽ những bản vẽ mới. Kit với Nicholas rằng có thể xây lâu đài Thornwyck vào mùa xuân.

      Trong suốt những ngày họ dành thời gian ở bên nhau, và Dougless chuyện trò và hát cùng nhau, cưỡi ngựa và dạo. Và nhận thấy bản thân mình kể cho những điều về bản thân chưa bao giờ kể cho linh hồn nào khác.

      Hai ngày trước, hoạ sĩ vẽ chân dung tới hộ gia đình Stafford và Nicholas ủy nhiệm cho ông ta vẽ bức tiểu họa bằng sơn dầu của Dougless. Nó được hoàn thành sớm thôi.

      Nhìn lúc này, bắt đầu băn khoăn liệu có thể sống mà . Nhưng, cách thường xuyên, nhắc đến việc rời . về việc phải làm gì khi rồi. về tình trạng sạch cho đến khi còn chịu đựng nổi nữa, nhưng cứ tiếp tục sạch là vô cùng quan trọng.

      Khi rồi. thể chịu đựng được cái suy nghĩ được ở bên . Biết bao lần trong suốt cả ngày nhận thấy bản thân mình tự nhủ, ta phải với Dougless điều đó. rằng ở thời đại của , đàn ông và phụ nữ là cộng và họ chia những suy nghĩ, ý tưởng. biết ông chồng cuối cùng của mẹ thường hỏi ý kiến Phu nhân Margaret, nhưng thể nhớ được rằng cha dượng của , “Ngày của em thế nào?” như Dougless hỏi.

      Và còn có đứa trẻ nữa. Trẻ con là rắc rối, tất nhiên rồi, nhưng có những lúc thích thú với nụ cười của cậu nhóc. Cậu bé nhìn lên Nicholas như thể cha cậu là vị thần vậy. Hôm qua Nicholas cho cậu nhóc ngồi lên phía trước yên ngựa của và tiếng cười ré lên của đứa trẻ khiến Nicholas mỉm cười.

      Bất thình lình Dougless cười lớn trước điều gì đó đứa bé làm và đem Nicholas trở lại với tại. Ánh mặt trời chiếu sáng mái tóc của , nhưng rồi dường như ánh mặt trởi chỉ ló ra khi ở gần. muốn chạm vào , ôm , làm tình với , nhưng lời đe doạ biến mất giữ kéo vào giường mình. Ồ, hôn khi có thể và chạm vào mọi phần cơ thể có thể với đến. Họ rúc vào nhau mỗi buổi tối, mình trong góc yên tĩnh bị bỏ rơi nào đó, và ngắm lò sưởi hay những vì sao qua khung cửa sổ mở tung. chạm vào , ôm nhưng họ tiến xa hơn. Khả năng rời quá lớn để mạo hiểm.

      cậu bé tới bảo Nicholas rằng Phu nhân Margaret muốn gặp , thế nên, đầy miễn cưỡng, rời khỏi khu vườn và vào trong nhà.

      Mẹ đợi trong căn buồng riêng biệt cạnh phòng ngủ của bà.

      “Con với ấy chưa?” Phu nhân Margaret hỏi, khuôn mặt bà nghiêm nghị.

      Nicholas phải hỏi bà có ý gì. “, con vẫn chưa.”

      “Nicholas, chuyện này quá xa rồi. Ta khoan dung với người đàn bà đó vì ta cứu mạng Kit, nhưng cách cư xử của con… “ bà kéo dài giọng vì còn gì cần phải nhiều nữa.

      Nicholas tới chỗ cửa sổ, mở nó, và nhìn xuống khu vườn. vẫn có thể nhìn thấy Dougless phía dưới. “Con dành cả cuộc đời mình với người phụ nữ Montgomery đó.” khẽ.

      Phu nhân Margaret đóng sầm cánh cửa sổ lại và trừng mắt giận dữ với con trai mình. Bà có đôi mắt có thể xuyên qua người. “Con thể. Của hồi môn của Lettice Culpin nhận rồi và phần của trong số đó được dùng để mua cừu. Người đàn bà đó mang đất đai đến cùng với ta và tên tuổi danh giá. Con cái của con có liên hệ với ngai vàng. Con thể quẳng nó chì người đàn bà chẳng có gì hết.”

      ấy là tất cả đối với con.”

      Phu nhân Margaret trừng mắt nhìn . “ ta là gì hết. Hai ngày trước đây người đưa tin quay về từ Lanconia. Chẳng có vua Montgomery nào hết. ả Dougless Montgomery này gì hơn kẻ miệng lưỡi giảo hoạt—”

      “Đừng nữa,” Nicholas , chen ngang lời bà. “Con chưa bao giờ tin ấy có dòng máu hoàng gia, nhưng ấy trở nên có ý nghĩa với con hơn là dòng máu và tài sản.”

      Phu nhân Margaret rên lên tiếng. “Con nghĩ con là người đầu tiên biết ư? Khi ta còn là con , ta họ mình, thế nên ta từ chối kết hôn với cha con. Mẹ ta đánh ta cho đến khi ta bằng lòng.” Mắt bà hẹp lại chĩa vào Nicholas. “Và bà ấy đúng. Cha con cho ta hai đứa con sống đến tuổi trưởng thành, trong khi họ ta tiêu hết cả gia tài của ta vào chiếu bạc.”

      “Dougless có vẻ gì là tiêu hết cả gia tài của con vào chiếu bạc.”

      ta cũng làm gia tăng tài sản của con!” Phu nhân Margaret bình tĩnh lại. “Con đau đớn gì nào? Kit cưới đứa trẻ béo ú, trong khi con cưới trong những người đẹp nhất quốc. Lettice xinh đẹp hơn rất nhiều so với ả đàn bà Montgomery đó.”

      “Con quan tâm gì tới tiền bạc và xinh đẹp chứ? Lettice có trái tim bằng đá. ta cưới con, đứa con trai thứ, chỉ vì mối liên hệ của con với ngai vàng thôi. Cứ để ta tìm người khác, kẻ bỏ qua thiếu ấm áp của ta mà chỉ thấy hoàn hảo khuôn mặt ta thôi.”

      “Con muốn hủy bỏ thỏa thuận này? Con muốn phá vỡ hôn ước của mình?” Phu nhân Margaret đầy thất kinh.

      “Làm cách nào con có thể cưới người đàn bà khi người khác sở hữu trái tim con?”

      Phu nhân Margaret phát ra tiếng cười khụt khịt đầy nhạo báng. “Ta nuôi dạy con trở thành kẻ ngốc. Giữ lấy ả đàn bà Montgomery đó sau khi con kết hôn. Biến ta thành hầu của vợ con. Ta tin rằng Lettice phiền khi con tới với ta mỗi tối. Cho Lettice đứa con, sau đó tới chỗ ả đàn bà Montgomery của con. Đó là sắp xếp của người chồng thứ hai của ta và ta thấy phiền gì hết. Mặc dù ông ta có với người đàn bà đó ba đứa con và ta chỉ có , và đứa trẻ đó chết,” bà thêm vào cách đầy chua chát.

      Nicholas quay khỏi mẹ . “Con tin Dougless đồng ý với sắp đặt đó. Ở đất nước của ấy con tin có những điều như thế xảy ra.”

      “Đất nước của ta? Đất nước của ta ở đâu? Nó phải là Lanconia. ta lấy những trò chơi và kinh ngạc đó ở đâu? Những thứ dụng cụ kỳ lạ mang theo đến từ đâu? ta cộng cái máy. ta có những viên thuốc diệu kỳ. Phải chăng ta đến từ quỷ dữ? Con có muốn ăn nằm với đứa con của quỷ ?”

      ấy phải là phù thủy. ấy đến từ—” ngừng lại và nhìn mẹ . thể với bà về Dougless được. Dougless vài lưu ý rằng toàn bộ gia đình quý lúc này vì cứu Kit, nhưng điều đó sớm nhạt .

      Phu nhân Margaret trừng mắt lên với con trai bà. “Con có bán bản thân mình cho ta ? Con tin bất cứ câu chuyện gì ta kể cho con ư? Ả đàn bà đó là kẻ dối và…”

      Bà ngập ngừng. “ ta can dự quá nhiều. ta khiến con vẽ những ngôi nhà như kẻ làm công nuôi miệng. ta khiến con bé Kit sắp cưới ăn mặc như gã nông dân. ta đem lũ trẻ ra khỏi phòng trẻ. ta dạy người hầu và lũ trẻ đọc và viết—như thể điều đó là cần thiết ấy. ta—”

      “Nhưng mẹ khuyến khích tất cả những chuyện đó,” Nicholas đầy kinh ngạc. “Con là người ra sức cảnh bảo khi ấy đến. Mẹ uống viên thuốc mà ấy đưa.”

      “Uầy, đúng thế. Lúc đầu ta cũng bị kinh ngạc bởi ta. Ta cũng kinh ngạc lúc này nếu đứa con trai út của ta nghĩ nó ta.” Phu nhân Margaret dịu và đặt tay bà lên cánh tay Nicholas. “ Chúa, những đứa trẻ của con khi chúng trưởng thành nếu con phải, nhưng đừng trao tặng tình của con cho người đàn bà dối trá. ta muốn gì ở con chứ? ta muốn gì ở tất cả chúng ta? Nghe mẹ này, Nicholas, cẩn thận với ta. ta thay đổi quá nhiều thứ trong gia đình chúng ta. ta muốn cái gì đó.”

      ,” Nicholas khẽ. “ ấy muốn gì ngoại trừ giúp đỡ. ấy được gửi—”

      “Được gửi? ta được gửi tới đây bởi kẻ nào? Kẻ nào gửi ta? ta có thể đạt được điều gì?” Mắt Phu nhân Margaret mở lớn. “Kit có kẻ cố kéo chìm nó khi nó gần như chết đuối. ả Montgomery có sắp xếp để khiến Kit bị chết đuối , sau đó giả vời cứu nó? trò lừa như thế mang lại cho ta rất nhiều thứ trong gia đình chúng ta. Hoặc có lẽ ta muốn nó chết. Nếu Kit chết, con là bá tước và ta có con trong lòng bàn tay rồi.”

      , , ,” Nicholas . “Nhân phẩm của ấy như thế. ấy biết về Kit bởi vì con dối ấy về cánh cửa ở Bellwood.”

      Khuôn mặt tuyệt đẹp của Phu nhân Margaret lên vẻ bối rối trước những lời lẽ của . “Con biết gì về ta?”

      gì hết. Con biết điều gì xấu xa về ấy hết. Mẹ phải tin con, người phụ nữ đó chỉ muốn những điều tốt đẹp cho chúng ta thôi. ấy ý định quỷ quyệt nào hết.”

      “Vậy tại sao ta muốn ngăn cản đám cưới của con?”

      ấy ,” Nicholas , nhưng quay . Khi lần đầu tiên gặp Dougless, vài điều xúc phạm về Lettice, nhưng sau này gì hết. Nicholas nhận ra những lời lẽ của mẹ khiến nghi ngờ Dougless.

      Phu nhân Margaret di chuyển tới đứng trước mặt con trai bà. “Người đàn bà Montgomery đó có con ?” bà hỏi khẽ.

      “Có, ấy có,” trả lời.

      “Vậy ta muốn những gì tốt nhất cho con. Và Lettice Culpin là tốt nhất. Người đàn bà Montgomery đó phải thấy ta chẳng thể mang của hồi môn nào tới cho cuộc hôn nhân này hết. ta dối về việc có người bác là vua, thế nên ta nghi ngờ việc ta có bất cứ người họ hàng nào có thế lực. ta là cái thứ gì? Con của thương nhân ư?”

      “Cha ấy dạy học.”

      “À,” Phu nhân Margaret . “Cuối cùng cũng là . ta có thể đem lại cho dòng họ Stafford cái gì nào? ta chẳng có thứ gì hết.” bà đặt tay mình lên cánh tay Nicholas. “Ta cầu con từ bỏ ta. ta ở lại trong ngôi nhà này với con, hay với con và vợ con. Có con với người đàn bà đó. ta. Cứ tự do với ta.” Khuôn mặt bà lại trở nên nghiêm khắc. “Nhưng con thể biến ta thành vợ mình được. Con có hiểu mẹ ? Người nhà Stafford cưới con của gã thầy giáo nghèo kiết xác.”

      “Con hiểu rất , thưa mẹ,” Nicholas , mắt tối lại vì giận dữ. “Con, hơn tất thảy mọi người, cảm thấy gánh nặng tên tuổi của dòng họ bờ vai con. Con làm nghĩa vụ của mình và cưới ả Lettice xinh đẹp, máu lạnh đó.”

      “Tốt,” Phu nhân Margaret , sau đó giọng bà thấp xuống. “Ta ghét khi có chuyện gì xảy ra cho người đàn bà Montgomery đó lắm. Ta trở nên khá là thích ta rồi.”

      Nicholas nhìn trừng trừng vào mẹ lúc, sau đó quay và rời khỏi phòng. hùng hổ cách đầy giận dữ về phòng ngủ của mình, và ở đó, mình, dựa vào cánh cửa, nhắm mắt lại. Những lời lẽ của mẹ đủ ràng rồi: làm nghĩa vụ của con và kết hôn với Lettice Culpin hoặc là “chuyện gì đó” xảy ra với Dougless. Ngay cả khi nghĩ đến những lời lẽ đó, biết Dougless phản ứng ra sao với việc cưới người đàn bà khác. Dougless ở nguyên trong gia đình và đợi vợ của đâu.

      Mất Dougless và thu được Lettice, nghĩ. Đánh đổi đôi mắt đầy tình thương của Dougless với đôi mắt lạnh lùng, đầy tính toán của Lettice. Lần đầu tiên gặp Lettice, bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của ta. Mắt đen, tóc đen, đôi môi dày đỏ mọng. Nhưng Nicholas ở quanh đàn bà đẹp đủ để sớm có thể thấy phía dưới vẻ đẹp của ta. ta bước quanh nhà Stafford, mắt ta lướt những cái bình bằng vàng, kiểm tính chúng, tâm trí ta như cái cân, định lượng xem gia đình Stafford sở hữu bao nhiêu vàng, bao nhiêu bạc.

      Nicholas cố quyến rũ ả đàn bà đó, nhưng thất bại. thất bại phải bởi vì Lettice sẵn lòng, mà là vì ta hứng thú. Hôn Lettice như hôn bức tượng cẩm thạch có hơi ấm vậy.

      Nghĩa vụ, nghĩ. Nghĩa vụ của là cưới người đàn bà, kẻ có nhiều tiền hơn, kẻ có dòng máu quý tộc. “Dougless,” thầm, sau đó nhắm mắt lại.

      Tối nay phải với , nghĩ. Tối nay phải với Dougless về cuộc hôn nhân sắp diễn ra của . thể trì hoãn nó lâu hơn được nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :