1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

A Knight In Shining Armor - Jude Deveraux ( 34c )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 18



      "Uống cái này ,” ai đó .

      Dougless túm lấy bàn tay giữ chiếc cốc nơi miệng . “Nicholas,” , nụ cười nơi môi . Mắt vụt mở bừng và ngồi dậy. nằm chiếc ghế dài trong nhà thờ, chỉ cách ngôi mộ có vài bước chân. quăng chân xuống bên ghế, đặt chân xuống sàn nhà, nhưng cảm thấy quá chóng mặt để có thể bước .

      “Con cảm thấy đỡ hơn chưa?”

      quay lại để thấy cha xứ, khuôn mặt nhân hậu của ông đầy vẻ quan tâm, cốc nước trong tay ông.

      “Nicholas đâu rồi?” thầm.

      “Ta nhìn thấy bất cứ ai khác cả. Ta có thể gọi điện cho ai đó hộ con ? Ta nghe thấy… con kêu thất thanh,” ông , biết rằng nó phải là tiếng kêu thất thanh. Chỉ nhớ lại thanh đó cũng khiến lông tóc cơ thể ông dựng đứng hết cả lên. “Khi ta tới đây, con nằn sàn nhà. Ta có thể gọi cho ai đó cho con được ?” ông hỏi lần nữa.

      đôi chân yếu ớt, Dougless tiến đến chỗ ngôi mộ. Chậm rãi, ký ức trở lại với , nhưng vẫn thể tin được điều đó. nhìn vào cha xứ. “Cha thấy ấy rời , phải ?” hỏi, giọng khàn đặc. Cổ họng rát buốt.

      “Ta thấy ai rời hết. Ta chỉ thấy con cầu nguyện thôi. Ngày nay còn nhiều người cầu nguyện… mãnh liệt như thế nữa.”

      nhìn lại ngôi mộ. muốn chạm vào nó, biết lớp đá cẩm thạch lạnh ngắt, giống Nicholas tí nào. “Ý của cha là cha thấy bọn con cầu nguyện,” sửa lại.

      “Chỉ con thôi.” Cha xứ .

      Chậm rãi, Dougless quay lại nhìn ông. “Nicholas và con cầu nguyện cùng nhau. Cha vào và nhìn thấy bọn con. Cha nhìn thấy ấy mấy ngày nay rồi.”

      Ông cha xứ nhìn đầy buồn bã. “Ta đưa con gặp bác sĩ.”

      dịch ra khỏi bàn tay vươn ra của ông. “Nicholas. Người đàn ông cầu nguyện ở đây mỗi buổi sáng và chiều kể từ bốn ngày trước ấy. ấy là người mặc bộ áo giáp thời Elizabeth đệ nhất đó. Nhớ chưa? ấy gần như là thẳng vào đầu xe buýt ấy.”

      “Hơn tuần trước ta trông thấy con gần như bước thẳng vào đầu chiếc xe buýt mini. Sau đó con hỏi ta năm nay là năm nào.”

      “Con…?” Dougless hỏi. “Nhưng đó là Nicholas. Cha với con tuần vừa rồi cha ngạc nhiên đến thế nào trước sùng đạo của ấy. Con đợi ấy bên ngoài trong khi ấy cầu nguyện. Cha nhớ chưa?” Giọng trở nên đầy thôi thúc khi bước về phía ông. “Nhớ chưa? Nicholas! Cha vẫy tay với bọn con khi bọn con xe đạp.”

      Ông cha xứ lùi lại khỏi . “Ta thấy con xe đạp nhưng thấy người đàn ông nào hết.”

      …” Dougless thầm, sau đó bước lùi khỏi ông, mắt mở to đầy kinh khiếp.

      Quay người, chạy ra khỏi nhà thờ, qua khu nghĩa địa, xuống ba con phố, sau đó rẽ phải, và vào trong khách sạn. Lờ tịt lời chào của người phụ nữ ở bàn lễ tân, chạy lên gác.

      “Nicholas,” hét lên khi nhìn quanh căn phòng trống rỗng. Cửa phòng tắm đóng, và chạy lại đó, đẩy nó mở tung ra. quay lại phòng, nhưng dừng lại ngay nơi ngưỡng cửa, sau đó nhìn lại vào trong phòng tắm. nhìn trừng trừng vào cái kệ phía dưới tấm gương. Những đồ dùng vệ sinh cá nhân của vẫn còn đó, nhưng của biến mất. chạm vào cái kệ nửa trống . dao cạo, kem cạo râu, nước thơm sau khi cạo râu. Trong ngăn tắm, dầu gội đầu của cũng biến mất.

      Trong phòng của họ, giật cánh cửa tủ quần áo mở tung. Quần áo của Nicholas biến mất. Chỉ còn lại mỗi đồ của treo ở đó, vali và túi du lịch của ở phía dưới sàn nhà. bàn trang điểm, tất và khăn tay của cũng thất lạc.

      ,” thầm, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường. Mọi chuyện đều có ý rằng Nicholas , nhưng phải quần áo của , phải những thứ tặng cho . Trong khoảnh khắc đặt tay lên trái tim mình, sau đó giật mở áo sơ mi của . Chiếc trâm cài, chiếc trâm cài tuyệt đẹp bằng vàng với viên ngọc trai gắn vào đó, biến mất.

      Dougless cố nghĩ gì sau đó. xé tung căn phòng ra làm đôi, tìm kiếm thứ gì đó, bất cứ thứ gì, của bị bỏ lại đằng sau. Chiếc nhẫn ngọc lục bảo tặng cũng biến mất, mảnh giấy nhắn để lại dưới cánh của của biến mất. mở những cuốn vở của mình ra. Nicholas viết vào trong đó bằng thứ chữ viết tay kỳ quái của , nhưng giờ đây những trang giấy trống .

      “Nghĩ, Dougless, nghĩ ,” . Phải có vài dấu vết nào đó của bị bỏ lại. Trong tủ áo là những cuốn sách họ mua; Nicholas viết tên vào bên trong chúng. Giờ đây chúng trống .

      có thứ gì, có thứ gì về . thậm chí còn tìm những áo quần của mình xem có sợi tóc màu sẫm nào . Sạch bong.

      Khi thấy chiếc áo ngủ bằng lụa màu đỏ của mình, chiếc áo mà Nicholas xé ra khỏi cơ thể và giờ đây trông thấy nó liền mảnh, điều đó khiến trở nên giận dữ. “!” , răng nghiến chặt. “Người thể đem ấy khỏi con hoàn toàn như vậy. Người thể!”

      Mọi người, nghĩ. Ngay cả nếu có những bằng chứng vật chất về , còn có rất, rất là nhiều người, những người nhớ . Chỉ vì ông cha xứ già lẩm cẩm nhớ có nghĩa là những người khác cũng .

      Tóm lấy túi xách của mình, rời khỏi khách sạn.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 19



      Dougless mở cánh cửa phòng khách sạn cách chậm chạp, khiếp hãi trước căn phòng trống . Cơ thể kiệt quệ, nhưng may, tâm trí vẫn làm việc.

      ngồi thành giường, sau đó mệt mỏi quay người và nằm xuống. muộn rồi và dạ dày trống rỗng, nhưng còn cân nhắc đến chuyện ăn uống. Mắt mở lớn, cảm thấy chai sạn, khô cạn, khi nhìn trừng trừng lên phía dưới của chiếc màn trướng của giường.

      ai nhớ Nicholas.

      Ông chủ hiệu tiền xu đồng xu thời trung cổ nào hết và ông ta nhớ là nhìn thấy Nicholas. Ông ta nhớ mang máng được rằng Dougless tới cửa hiệu của ông để xem lướt qua. Ông ta nhớ kiểm tra quần áo của Nicholas, và ông ta ông ta chưa bao giờ nhìn thấy cái áo giá bằng vàng và bạc nào ở bên ngoài viện bảo tàng hết. Người nhân viên ở cửa hàng quần áo chẳng nhớ Nicholas rút kiếm chĩa vào ông ta. Người thủ thư Dougless ghi tên vào xem sách nhưng luôn luôn chỉ có mình. Nha sĩ ông ta chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào có những đường gờ ở răng và quai hàm bị rạn hết. Ông ta cũng có phim chụp X-quang nào của Nicholas Stafford. ai ở quán rượu hay ở tiệm trà nhớ . Tất cả bọn họ đều nhớ rằng Dougless đến mình. Cửa hàng thuê xe đạp cho xem giấy biên nhận, cái vật cho thấy rằng chỉ thuê có mỗi chiếc xe thôi. Bà chủ căn bed-and-breakfast ngọt ngào của họ nhớ Nicholas, và bà ta ai chơi chiếc piano của bà kể từ khi người chồng của bà mất.

      Như người phụ nữ bị ám ảnh, Dougless tới bất cứ nơi nào và Nicholas từng tới và hỏi bất cứ ai có thể nhìn thấy . hỏi những khách du lịch trong tiệm trà, người qua đường phố, những nhân viên trong cửa hàng.

      có gì, có gì, có gì hết.

      Mệt mỏi, tê dại với những nhận thức ban đầu về những gì xảy ra, quay trở về khách sạn và giờ nằm giường. dám ngủ. Đêm qua tỉnh khỏi giấc mơ rằng đánh mất Nicholas. Nicholas nâng niu trong vòng tay , dịu dàng cười với , và bảo rằng mơ, rằng ở bên mãi ở bên .

      Đêm qua, đêm qua, nghĩ. chạm vào , và hôm nay biến mất. Còn hơn cả biến mất. Thân thể , áo quần của , thậm chí là cả ký ức của những người khác về cũng biến mất.

      Và đó là lỗi của . ở lại lâu chừng nào họ làm tình, nhưng khi chạm vào , bị đem . Cũng chẳng giúp được gì khi biết rằng đúng. đến với vì tình , phải vì để sửa sai thành đúng. ở lại cho khi tìm ra kẻ phản bội , nhưng trượt khỏi vòng tay ngay khi thú nhận .

      siết chặt cánh tay mình quanh ngực. , thể đảo ngược lại được cũng như cái chết vậy. Chỉ là có được an ủi từ những người khác, những người nhớ quý .

      Khi điện thoại chiếc bàn cạnh giường reo, lúc đầu nghe thấy nó. Vào hồi chuông thứ năm, lờ mờ, nhấc máy. “Alô?”

      “Dougless,” giọng Robert , nghiêm nghị và giận dữ. “Em qua khỏi cơn kích động của mình chưa?”

      cảm thấy quá tê dại, quá trống rỗng để chiến đấu. “ muốn gì?”

      “Cái vòng tay, tất nhiên rồi. Nếu em quá quấn quýt với -chàng-đẹp-mã để tìm thấy nó.”

      “Cái gì?” Dougless , chậm chạp lúc đầu, sau đó, “Cái gì! có thấy ấy? có thấy Nicholas? Tất nhiên là thấy rồi. ấy đẩy ra khỏi cửa mà.”

      “Dougless, em mất trí đấy à? ai từng đẩy ra khỏi bất cứ cái cửa nào hết, và họ tốt hơn hết cũng đừng nên thử làm thế.” ta thở dài. “Giờ em khiến hành động như bị điên ấy. muốn cái vòng tay đó.”

      “Phải, tất nhiên rồi,” nhanh chóng , “nhưng có ý gì khi ám chỉ tới ‘-chàng-đẹp-mã’?”

      có thời gian để nhắc lại mỗi—”

      “Robert,” Dougless bình thản , “hoặc là cho tôi biết, hoặc là tôi giật nước xả cái vòng tay đó xuống bồn cầu đấy, và tôi tin là đóng bảo hiểm cho nó đâu.”

      khoảng lặng ở đầu dây bên kia. “Tôi đúng khi rời bỏ . điên rồi. ngạc nhiên gì chuyện gia đình để cho có tiền cho tới khi ba mươi lăm. Tôi thể kiên nhẫn chịu đựng lâu đến thế được nữa.”

      “Giờ tôi đường tới phòng tắm đấy.”

      “Thôi được rồi! Nhưng khó mà nhớ được gì tối hôm đó. kích động. gì đó về việc phải giúp gã nào đó viết lại lịch sử. Đó là tất cả những gì tôi nhớ.”

      “Viết lại lịch sử,” Dougless dưới hơi thở của mình. Phải, đó là những gì Nicholas muốn làm trong thế kỷ này: Thay đổi lịch sử.

      “Dougless! Dougless!” Robert hét lên, nhưng đặt điện thoại xuống.

      Khi Nicholas tới với , phải đối mặt với cuộc hành quyết. Nhưng những gì họ tìm ra cứu ra khỏi nó. Tóm lấy cái túi du lịch đeo vai luôn mang theo từ tủ quần áo, nhét vào vài bộ quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân vào đó. Khi đóng ngăn kéo, liếc vào trong gương và đặt tay lên cổ họng mình. Bị chặt đầu. Ngày nay, nghĩ, người ta được đọc về nó, rằng ai đó bước lên cái bục và người khác giáng xuống với họ với cái rìu. Nhưng ta biết nó có nghĩa là gì.

      “Chúng mình cứu khỏi điều đó,” thầm.

      Ngay sau khi gói đồ xong, ngồi xuống ghế và đợi trời sáng. Sáng mai tới nhà của Nicholas và nghe xem họ thay đổi lịch sử như thế nào. Có lẽ nghe được rằng Nicholas sống tới khi trở thành ông già và hoàn thành được những thứ vĩ đại giúp cảm thấy tốt hơn. dựa lưng vào chiếc ghế và nhìn trừng trừng vào chiếc giường. dám nhắm mắt lại vì sợ rằng mơ.


      Dougless chuyến tàu đầu tiên rời khỏi Ashburtonand tới Bellwood trước khi họ mở cửa. ngồi bên ngoài bãi cỏ và đợi họ mở cửa—và cố gắng nghĩ gì.

      Khi cánh cổng được mở ra, mua vé chuyến tham quan đầu tiên. vài nỗi khốn khổ bắt đầu rời bỏ khi nghĩ tên tuổi của Nicholas có ý nghĩa đối với đến nhường nào. ghét bị trở thành trò cười, và giờ đây sắp sửa có được an ủi khi nghe thay đổi lịch sử ra sao.

      Người hướng dẫn viên cũng là cùng người phụ nữ dẫn và Nicholas lần đầu tiên, và Dougless mỉm cười trước ký ức Nicholas hết đóng rồi lại mở cánh cửa thoát hiểm.

      Dougless chú ý gì nhiều tới phần đầu tiên của chuyến tham quan hay lắng nghe người hướng dẫn viên. chỉ nhìn những bức tường và đồ đạc, tự hỏi phần nào của bản thiết kế Nicholas góp phần tạo nên.

      “Và giờ chúng ta tới căn phòng nổi tiếng nhất,” người hướng dẫn viên , và có cùng cái điệu cười mỉa mai xíu trong giọng ta như trước đây.

      Giờ người hướng dẫn viên có đầy đủ chú ý của Dougless, nhưng có gì đó trong tông giọng của ta khiến Dougless sao hiểu nổi. phải giờ người hướng dẫn viên nên tôn trọng hơn sao?

      “Đây là phòng ngủ riêng của Đức ông Nicholas Stafford, và lịch , ông được biết đến như kẻ ăn chơi trác táng.”

      Đám đông tiến lên phía trước, háo hức muốn được nghe về vị bá tước nổi danh xấu xa, nhưng Dougless đứng nguyên tại chỗ của . Mọi thứ đáng lẽ ra phải thay đổi chứ. Khi Nicholas quay trở lại, có ý thay đổi lịch sử. Dougless lần rằng lịch sử thể nào thay đổi được. Liệu đúng cách tồi tệ kinh khủng vậy ?

      Với vài câu “xin lỗi” đầy kiên quyết, Dougless chen lên trước đám đông. Người hướng dẫn viên kể từng từ từng từ như nó như thế lần đầu tiên vậy. ta về duyên dáng đầy tàn phá của Nicholas với các quý , và ta lại kể câu chuyện kinh khủng về Arabella và cái bàn.

      Dougless cảm thấy như thể muốn bịt tay vào tai. Giữa việc người ở Ashburton nhớ gì về Nicholas và giờ lịch sử vẫn y nguyên, nó gần như khiến nghi ngờ liệu bất cứ điều gì nhớ từng xảy ra hay . có điên , như Robert ? Khi điên cuồng hỏi những người ở Ashburton liệu họ có thấy Nicholas , họ nhìn như thể bị mất trí vậy.

      “Alas,” người hướng dẫn viên , “Nick duyên dáng, đáng thương bị hành hình vì tội mưu phản vào ngày mùngchín tháng chín năm 1564. Giờ , nếu các bạn bước qua đây, chúng ta thấy phòng khách phía nam.”

      Đầu Dougless bắn lên. Hành hình? , Nicholas tìm thấy chết, phủ phục lá thư viết cho mẹ .

      Dougless tiến đến người hướng dẫn viên, người kinh khỉnh nhìn xuống Dougless. "Chà, kẻ chuyên mở cửa,” ta .

      “Tôi mở cửa, Ni…” khự lại. Giải thích cũng có ích gì khi người phụ nữ này nhớ , phải Nicholas, mở và đóng cánh cửa thoát hiểm. “ bảo rằng Đức ông Nicholas Stafford bị hành hình. Còn tôi lại nghe nóiba ngày trước cuộc hành hình, ông bị tìm thấy chết, phủ phục lá thư ông viết dở cho mẹ mình.”

      “Ông ấy ,” người phụ nữ đầy dứt khoát. “ông bị kết án tử hình, và bản án được thực theo đúng thời hạn. Giờ , nếu thứ lỗi, tôi còn có đoàn tham quan để hướng dẫn.”

      Dougless đứng nguyên tại nơi đứng trong khoảnh khắc, nhìn trân trân vào bức chân dung của Nicholas treo lò sưởi. Bị hành hình? Bị chặt đầu? Có cái gì đó vô cùng, cực kỳ sai trái.

      Quay người, bắt đầu rời , nhưng đường ra dừng lại trước cánh cửa với tấm biển MIỄN VÀO gắn nó.Phía sau cánh cửa đó, xuống vài hành lang, là căn phòng chứa chiếc tủ bí mật và bên trong nó là chiếc hộp bằng ngà. Liệu có thể tìm thấy căn phòng và cánh cửa ngăn tủ? đặt tay lên tay nắm cửa.

      “Nếu tôi là tôi làm thế,” ai đó đằng sau .

      Dougless quay lại để thấy trong những người hướng dẫn viên, cái nhìn thân thiện khuôn mặt ta.

      “Vài ngày trước đây vài du khách vào đó. Chúng tôi phải thêm khoá và hệ thống báo động vào cửa kể từ đó.”

      “Ồ,” Dougless lẩm bẩm. “Tôi nghĩ đó là nhà vệ sinh.” Quay , ra khỏi ngôi nhà, người hướng dẫn viên phía bên ngoài cau có vì lần nữa lại ra ngoài qua cửa vào.

      tới quầy bán đồ lưu niệm và hỏi mua bất cứ thứ gì họ có về Nicholas Stafford.

      “Có chút về ông ấy trong sách hướng dẫn du lịch nhưng có ở đâu khác nữa. Ông ấy sống đủ lâu để hoàn thành nhiều,” người nhân viên thu ngân .

      hỏi họ nhận được những tấm bưu ảnh chân dung của chưa, nhưng họ vẫn chưa. Dougless mua cuốn sách hướng dẫn du lịch, sau đó ra ngoài tới khu vườn. Tìm thấy chỗ và Nicholas từng ngồi xuống dùng trà, cái ngày như ở thiên đường đó, khi tặng chiếc trâm cài, bắt đầu đọc.

      Trong cuốn sách dày, tuyệt đẹp, đầy tranh ảnh minh hoạ, Nicholas được đánh giá chỉ bằng bức ảnh ngắn và đó là về đàn bà và thành lập đội quân chống lại nữ hoàng như thế nào và bị hành hình vì nó .

      Dougless dựa lưng vào thân cây. Ngay cả biết tên của kẻ phản bội cũng giúp ích gì. Nicholas vẫn thể thuyết phục nữ hoàng về vô tội của . Và thậm chí còn thể phá hủy cuốn nhật ký được viết bởi gã thư ký thó bẩn thỉu, kẻ bôi nhọ tên tuổi Nicholas trong ngừng ấy năm. Và dường như là ai nghi ngờ có tội của Nicholas. Cuốn sách hướng dẫn miêu tả ngắn gọn như là là nó thế, vẽ nên bức chân dung của Nicholas như kẻ có quan hệ với nhiều phụ nữ, đầy quyền lực và điên điên. Và nhóm khách du lịch cười rúc rích khi họ được kể về cuộc hành hình của Nicholas.

      Dougless nhắm mắt lại và nghĩ về Nicholas ngọt ngào, tuyệt đẹp và đầy kiêu hãnh của bước lên những bậc thang để tới bục hành hình rộng. Liệu nó có giống như trong những bộ phim, với người đàn ông đầy cơ bắp mặc đồ da màu đen cầm cái rìu trông gớm ghiếc?

      Mắt vụt mở bừng ra. thể nghĩ về chuyện đó. thể nghĩ về cái đầu tuyệt đẹp của Nicholas lăn lông lốc qua sàn gỗ.

      đứng dậy, nhặt chiếc túi du lịch nặng chịch của , và bộ hai dặm tới nhà ga xe lửa, nơi mua vé tàu tới Thornwyck. Có lẽ ở đó, trong thư viện, trong bộ tuyển tập sách về gia đình Stafford của họ, tìm thấy vài câu trả lời.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      19.2

      Người thủ thư ở Thornwyck chào đón trở lại, và khi trả lời câu hỏi của Dougless, rằng ta chưa bao giờ nhìn thấy Dougless với người đàn ông nào cả. Đầy chán nản, Dougless tới chỗ để những cuốn sách về dòng họ Stafford và bắt đầu đọc. Mỗi và mọi cuốn sách đều về cuộc hành hình của Nicholas. Chúng còn kể về việc chết trước cuộc hành hình và nghi ngờ về việc bị đầu độc. Và mỗi cuốn sách đều có thái độ khinh thị đối với Nicholas như nó vốn thế trước đây. Vị bá tước nổi danh xấu xa. Kẻ cặn bã của xã hội. Người đàn ông có mọi thứ và quăng hết tất cả .

      Người thủ thư đến và với thư viện sắp đóng cửa, thế nên Dougless đóng cuốn sách cuối cùng và đứng dậy. cảm thấy choáng váng và quay cuồng, phải túm lấy chiếc bàn.

      khỏe chứ?” người thủ thư hỏi.

      Dougless nhìn người phụ nữ. Người đàn ông vừa bị chặt đầu. , còn xa mới khỏe. “Vâng, tôi ổn,” Dougless lầu bầu. “Tôi chỉ mệt và có lẽ là đói chút thôi.” mỉm cười yếu ớt với người phụ nữ, sau đó ra ngoài.

      Dougless đứng trước thư viện lát. biết nên thuê căn phòng ở đâu đó, và nên ăn chút gì đó, nhưng nó dường như thành vấn đề. Lặp , lặp lại, rồi lại lặp lại, tiếp tục nhìn thấy Nicholas leo lên những bậc thang tới gặp gã đao phủ. Liệu tay có bị trói sau lưng ? Liệu có vị cha xứ nào với ? , 1564 là sau khi Henry VIII xóa bỏ nhà thờ Công giáo. Ai ở đó với ?

      ngồi xuống băng ghế sắt và vùi đầu vào hai bàn tay. tới với , và rời khỏi . Vì cái gì? quay trở lại với đoạn đầu đài và cái rìu đẫm máu.

      “Dougless? Là đấy à?”

      nhìn lên để thấy Lee Nolman đứng phía .

      “Tôi nghĩ đó là . ai khác có mái tóc màu đó. Tôi nghĩ rời khỏi thị trấn.”

      Khi đứng dậy, lảo đảo dựa vào băng ghế.

      sao chứ? trông kinh khủng lắm.”

      “Chỉ mệt chút thôi.”

      nhìn gần hơn, nhìn vào hai quầng thâm dưới mắt và vẻ xám xịt của nước da . “Và đói nữa, tôi đoán thế.” Nắm lấy tay đầy kiên quyết trong tay ta, ta quàng túi xách của qua vai. “Có quán rượu ở chỗ góc đó. ăn cái gì đó nào.”

      Dougless để ta dẫn xuống phố. quan tâm gì đến những chuyện xảy ra với ?

      Bên trong quán rượu, ta hộ tống tới bàn và gọi hai cốc bia và vài món ăn. hớp bia và nó lên thẳng tới đầu , và Dougless nhân ra rằng ăn uống gì kể từ hôm qua, khi ăn sáng với Nicholas—và họ làm tình sàn nhà.

      “Vậy là làm gì kể từ khi rời Thornwyck tuần trước?” Lee hỏi.

      “Nicholas và tôi tới Ashburton,” , theo dõi ta.

      ta là người gặp à?”

      “Phải,” thầm. “Còn sao?”

      ta mỉm cười theo cách cách của lũ mèo vùng Cheshire, cứ như thể ta biết cái gì đó cự kỳ quan trọng vậy. “Cái ngày sau khi rời , Đức ông Harewood sửa lại bức tường trong phòng của Phu nhân Margaret Stafford, và đoán xem chúng tôi tìm thấy gì nào?”

      “Chuột,” Dougless , quan tâm tới bất cứ điều gì hết.

      Lee vươn người qua bàn cách đầy bí . “ chiếc hộp sắt , và trong đó là câu chuyện của Phu nhân Margaret về tại sao Đức ông Nicholas bị hành hình. Tôi cho biết, Dougless, những gì ở trong cái hộp đó thiết lập nên danh tiếng của tôi mãi mãi. Nó kiểu như giải đáp được bí sát nhân bốn trăm năm tuổi vậy.”

      Phải mất lúc những lời lẽ của ta mới có thể xuyên thủng được khổ đau của Dougless. “Kể cho tôi ,” thầm.

      Lee dựa vào lưng ghế. “Ồ, , được. dỗ ngọt được tên của Robert Sydney ra khỏi tôi, nhưng phải câu chuyện này. Nếu muốn biết cả câu chuyện, phải đợi khi cuốn sách xuất bản thôi.”

      Dougless định , nhưng hầu bàn xuất với thức ăn của bọn họ. nhìn chiếc bánh nướng nhân ngọt hình ngôi nhà tranh của mình, nhưng khi và Lee lại ở mình lần nữa, vươn ngang qua chiếc bàn về phía ta. Với mãnh liệt Lee chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt bất cứ con người nào trước đây, Dougless khẽ, “Tôi biết liệu có biết về gia đình tôi hay , nhưng nhà Montgomery là trong những gia đình giàu nhất thế giới. Vào sinh nhật thứ ba mươi lăm của mình, tôi thừa kế hàng triệu đô la. Nếu cho tôi biết Phu nhân Margaret viết những gì, tôi ký chuyển nhượng triệu đô cho ngay tại giây phút này.”

      Lee quá choáng váng để có thể . biết gì về giàu có của gia đình ta, nhưng tin ta. ai có cái nhìn khuôn mặt mà ta có lại có thể dối được. biết ta muốn những thông tin này—nhìn xem ta quấy rầy để có được cái tên của Robert Sydney như thế nào—nhưng muốn hỏi ta tại sao. Nếu ta sẵn lòng để nghị triệu cho câu chuyện, và nếu gia đình ta có nhiều tiền bạc và quyền lực như ta , vậy nó giống như có ông thần đèn đề nghị cho bạn điều ước vậy.

      “Tôi muốn ghế tại khoa lịch sử của trường thuộc Ivy League[38],” lặng lẽ .

      “Xong,” Dougless trả lời, nghe như thể người bán đấu giá vậy. tặng chái nhà hoặc toà nhà cho trường đại học nếu phải làm.

      “Được rồi,” Lee , “ngồi lại và ăn . Nó là câu chuyện vĩ đại. Tôi có thể có khả năng bán nó để dựng thành phim. Câu chuyện bắt đầu hàng năm trước khi Nick già đáng thương bị hành hình. Ông ta—”

      “Nicholas,” Dougless . “ ấy thích bị gọi là Nick.”

      “Chắc chắn rồi, ok, vậy Nicholas. Chuyện tôi chưa từng đọc thấy ở bất kỳ cuốn sách nào—tôi đoán nhà sử học nào nghĩ nó quan trọng—là ít người biết đến việc dòng họ Stafford từng có quyền kế thừa ngai vị thông qua Henry VI. Họ nối dõi trực tiếp từ nhánh nam, trong khi Nữ hoàng Elizabeth bị coi là con hoang bởi số người, hơn nữabà lại là phụ nữ, thế nên thích hợp để trị vì. Chắc biết là trong những năm đó ngai vàng của bà ấy là vững chắc?”

      Dougless gật đầu.

      “Nếu những nhà sử học quên mất rằng dòng họ Stafford có quan hệ với nhà vua, có kẻ hề. Người đàn bà đó tên là Lettice Culpin.”

      “Vợ của Nicholas?”

      quả là am hiểu về lịch sử,” Lee . “Phải, Lettice tuyệt đẹp. Dường như là gia đình ta cũng có vài mối liên hệ để thừa ngai vàng nước , có điều nó còn mờ mịt hơn cả của dòng họ Stafford. Phu nhân Margaret tin rằng Lettice là người đàn bà trẻ tuổi cực kỳ tham vọng. Kế hoạch của ta là cưới người họ Stafford, sinh người thừa kế, và đặt đứa trẻ đó lên ngai vàng.”

      Dougless cân nhắc điều này. “Nhưng sao lại là Nicholas? Sao phải là trai của ấy? Dường như ta muốn cưới người là bá tước.”

      Lee mỉm cười. “Tôi phải luôn chuẩn bị sẵn sàng với , đúng ? phải kể cho tôi học được về dòng họ Stafford nhiều đến thế ở đâu. Người trai cả… à…”

      “Christopher.”

      “Phải, Christopher đính hôn với nữ thừa kế rất giàu có người Pháp, người tình cờ mới chỉ có mười hai tuổi. Tôi đoán ta thích có tiền từ nàng nữ thừa kế hơn là có Lettice, bất kể ta có xinh đẹp đến nhường nào chăng nữa.”

      “Nhưng Kit chết và Nicholas trở thành bá tước,” Dougless khẽ.

      “Phu nhân Margaret bóng gió rằng cái chết của người con trai cả của bà có thể phải là tai nạn. ta chết đuối, nhưng Phu nhân Margaret ta là tay bơi cừ. Dù sao nữa, bà ấy bao giờ biết chắc được, bà ấy chỉ đoán thôi.”

      “Vậy là Lettice cưới người trở thành bá tước.”

      “Phải,” Lee , “nhưng mọi việc theo cách Lettice hoạch định. Dường như Nicholas hứng thú trong việc khiến bản thân mình tiến xa hơn ở triều đình, hay trong việc thông đồng và tìm ai đó chống lưng cho ta nếu ta thử giành giật ngai vàng. Nicholas hầu như chỉ thích thú với đàn bà.”

      “Và học thuật,” Dougless bắn lại ta. “ ấy uỷ quyền cho những nhà sư sao chép những cuốn sách. ấy thiết kế Lâu đài Thornwyck. ấy —” dừng lại.

      Mắt Lee to tướng. “Nó là . Phu nhân Margaret viết lại tất cả những chuyện đó, nhưng làm sao mà biết được?”

      thành vấn đề. Chuyện gì xảy ra sau khi Nicholas cưới… ta?”

      nghe như thể ghen ấy. Được rồi, được rồi. Sau khi họ cưới—và Lettice dường như nhanh chóng nhận ra Nicholas làm theo những gì ta muốn— ta bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm cách nào đó để rũ bỏ ta.”

      “Như ta làm với Christopher.”

      “Chuyện đó chưa bao giờ được chứng minh. Nó có thể chỉ là rủi ro may mắn—ít ra là với Lettice. Phu nhân Margaret thú nhận là hầu hết chuyện này đều là suy đoán, nhưng sau khi Lettice cưới Nicholas, ta vài tai nạn chỉ thoát trong đường tơ kẽ tóc. Bàn đạp ở yên ngựa bị đứt, —”

      “Và ấy bị cắt vào bắp chân,” Dougless thầm, “khi ấy ngã khỏi con ngựa.”

      “Tôi biết ta bị thương ở đâu, Phu nhân Margaret hề . Dougless, chắc sao chứ?”

      nhìn trân trân vào ta.

      “Dù sao nữa, Nicholas chứng tỏ khó bị giết hơn là Christopher, thế nên Lettice bắt đầu tìm kiếm ai đó trợ giúp ta.”

      “Và ta tìm thấy Robert Sydney.”

      Lee mỉm cười. “Tôi chắc chắn là rất giỏi với những tiểu thuyết trinh thám, luôn luôn tìm ra được phần kết.

      “Phải, Lettice tìm thấy Robert Sydney. ta là chồng của Arabella Harewood, và ta chắc phải khá điên cuồng về việc cả nước cười nhạo về Stafford và vợ ta ở bàn. Để khiến việc tệ hơn, chín tháng sau, Arabella tặng cho ta cậu con trai tóc đen.”

      “Và đứa trẻ lẫn Arabella đều chết.”

      “Đúng. Phu nhân Margaret nghĩ Sydney nhúng tay vào những cái chết này.”

      Dougless hít hơi. “Vậy là Lettice và Robert Sydney trù tính khiến Nicholas bị tố cáo và hành hình vì tội mưu phản.”

      “Phải, Phu nhân Margaret nghĩ Lettice chỉ đợi cơ hội gán cho Nicholas cái gì đó, thế nên khi Stafford bắt đầu thu thập người để bảo vệ những sản ở Welsh của ta, ta thông báo cho Sydney, kẻ cưỡi ngựa tới long cả móng tới chỗ nữ hoàng. Theo cách đó, dễ hiểu khi Elizabeth tin Sydney. Chỉ vài tháng trước Nữ hoàng Mary xứ Scotland công khai bản thân bà ta là Nữ hoàng của quốc cũng như của Scotland, và đây, bá tước Thornwyck thành lập đội quân. Elizabeth nhanh chóng tống Stafford vào vòng xiềng xích, rồi có phiên toà giả dối với chứng cứ “bí mật”, sau đó chặt phăng đầu của Stafford.”

      Dougless nhăn mặt. “Vậy là Lettice và Robert Sydney được tự do.”

      Lee mỉm cười. “Kiểu kiểu thế. ra, những gì xảy ra sau cuộc hành hình của Stafford là trong những trò mỉa mai vĩ đại của cuộc đời. Dường như Lettice, kẻ sắp đặt mọi thứ cẩn thận, cân nhắc tới tham vọng của Robert Sydney. Phu nhân Margaret nghĩ Lettice định cưới công tước quốc nào đó, người là họ của Elizabeth và bắt đầu lại từ đầu lần nữa, nhưng Sydney có kế hoạch khác. ta đe doạ kể cho Nữ hoàng mọi chuyện nếu Lettice cưới ta. ta muốn đặt con mình lên ngai vàng.”

      “Tống tiền,” Dougless thầm.

      “Phải. Tống tiền. Tôi với nó giống như bộ phim. Hoặc cuốn sách bán chạy nhất. Có lẽ tôi nên tiểu thuyết hoá chuyện này. Dù sao chăng nữa, ta bị ép phải cưới Sydney.” Lee cười khụt khịt. “Điều mỉa mai của cả câu chuyện này là Lettice cằn cỗi. ta chưa bao giờ thụ thai được lần nào hết, chứ đừng đến bị sảy thai. Vậy là ta gửi ông chồng thứ nhất của mình lên đoạn đầu đài bởi vì điều ta muốn cho đứa trẻ ta lên kế hoạch để có; sau đó ta thể có được đứa con nào. thể tin được, phải ?”

      “Phải,” Dougless qua cổ họng nghẹt đặc lại. “ thể tin được.” dừng lại. “Thế còn về Phu nhân Margaret?”

      “Cả Lettice lẫn Sydney đều có ý tưởng gì về việc bà già đó biết những chuyện họ làm. nghi ngờ gì họ giết bà ta nếu họ biết, nhưng bà ấy là bà già khôn ngoan và giữ mồm bà ta ngậm lại. Có lẽ bà ấy nhận ra bà ấy thể chứng minh được điều gì. Nữ hoàng tịch thu tất cả những gì bà ấy sở hữu, thế nên Sydney bước lên và đề nghị bà ta chọn lựa giữa nông dân khố rách áo ôm hay cưới ông bố vợ cũ của ta, Đức ông Harewood. Tất nhiên Sydney có động cơ kín đáo. Vì ta có ba đứa con vẫn còn sống với Arabella, cuộc hôn nhân của Phu nhân Margaret khiến họ phần nào cũng có quan hệ họ hàng. Nó phải là mối quan hệ nhiều nhặn gì xét bởi chuẩn mực của chúng ta ngày nay, nhưng trở về khi đó nó đủ để Nữ hoàng Elizabeth cho Sydney hai trong những sản của dòng họ Stafford.”

      ta nhấp ngụm bia. “Sau khi Phu nhân Margaret cưới Harewood, bà viết mọi thứ ra, cho chúng vào trong cái rương kim loại, nhờ người đầy tớ già trung thành đập phần tường ra, và dấu chiếc hộp vào trong đó. Nhưng ý nghĩ nảy ra sau rốt, bà đặt những lá thư của mình vào trong cái rương và cũng dấu chúng . Sau đó bức tường được bịt kín lại.”

      ta dừng lại. “ là tốt khi bà ấy làm điều đó. Theo bức thư được tìm thấy được viết bởi người bạn của bà, hai tuần sau đó Phu nhân Margaret được tìm thấy, chết ở cuối chân cầu thang, cổ bị gãy. Tôi đoán là sau khi Ông và Bà Sydney có được hai sản của dòng họ Stafford, họ có tất cả những gì họ cần từ bà ấy.”

      Dougless dựa vào lưng băng ghế dài của và im lặng lát. “Chuyện gì xảy ra với họ? Với… Lettice và Robert Sydney?” khó có thể chịu đựng được việc những cái tên đó.

      “Mục rữa ở địa ngục, tôi tưởng tượng. Nhưng , tôi biết. Tôi biết rằng vì họ có đứa con nào, những sản của họ bị chuyển vào tay đứa cháu trai của ta, gã con hoang thó chơi bời phóng đãng. Chỉ thế hệ, kẻ lập dị đó xoay xở để làm phá sản hết những sản của dòng họ Sydney. Cần nhiều thời gian hơn để nghiên cứu chính xác những gì xảy ra với Lettice và chồng ta. Các nhà sử học hứng thú với họ gì nhiều.” ta mỉm cười. “Cho tới giờ là thế. Lịch sử thay đổi sau khi tôi viết cuốn sách của mình.”

      “Thay đổi lịch sử,” Dougless thầm. Đó là những gì Nicholas muốn làm, nhưng tất cả những gì họ xoay xở được là khiến cuộc hành hình của xảy ra. “Tôi phải rồi,” đột ngột .

      ở đâu? Tôi đưa về đó.”

      “Tôi chưa đặt phòng ở đâu hết.” Đầu ngẩng lên. “Nhưng tôi định ở lại tại lâu đài Thornwyck.”

      “Ừa, phải tất cả chúng ta đều thế sao? phải đặt chỗ trước cả năm trời mới mong vào được chỗ đó. Đợi chút, đừng trông buồn rầu thế chứ. Tôi gọi điện.” ta bước và vài phút sau quay lại, cười nhăn nhở tới tận mang tai. “ đúng là con quỷ may mắn. Họ vừa có phòng hủy, thế nên bây giờ có thể nhận phòng. Tôi đưa tới đó.”

      ,” Dougless . “Tôi cần được ở mình. Cảm ơn vì bữa tối, và cảm ơn vì kể cho tôi. Và tôi xem có được ghế của mình tại trường Ivy League.” chìa tay ra để bắt tay với ta, sau đó quay và rời khỏi quán rượu.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 20






      Tại Thornwyck ai nhớ Nicholas. Dougless xem lại phần ký nhận phòng của khách, và ở chỗ Nicholas ký trong cuốn sổ, chữ viết tay hề thân quen viết “ Dougless Montgomery.” Bơ phờ, đặt chiếc túi du lịch của mình trong căn phòng đơn, sau đó ra ngoài để ngắm những phần chưa được hoàn thành của lâu đài. Lần này, nó cũng chưa được hoàn tất vì Nicholas bị hành hình.

      Khi nhìn những bức tường mái, nhìn đến những dây leo thả xuống từ chúng, nhớ lại mọi từ ngữ về những gì Nicholas kể cho về kế hoạch của cho nơi này. Trung tâm của học vấn, . Nhưng tất cả những kế hoạch của trở thành con số .

      Khi rời khỏi ngày hôm qua, liệu có quay lại phòng giam của mình ? băn khoăn. Liệu có quay lại thời điểm khi viết thư cho mẹ và cố tìm ra kẻ phản bội ? làm những gì trong ba ngày trước cuộc hành hình đó? ai lắng nghe khi với họ về những lời dối trá của Robert Sydney ư?

      Mệt mỏi, dựa lưng vào tường. kể cho ai về Robert Sydney? Lettice? Liệu vợ dễ thương của có đến thăm ? Liệu có kể cho ta nghe những gì biết và cầu ta giúp đỡ ?

      mỉa mai, Dougless nghĩ. Lee tất cả chuyện này mỉa mai. Điều mỉa mai là Nicholas chết bởi vì là người tốt. từ chối dính líu đến cuộc mưu phản với vợ , thậm chí từ chối cân nhắc đến việc đó—và vì thế mà chết. phải cái chết nhanh chóng, đầy danh dự, mà là cái chết tầm thường, bị đem ra trước công chúng để nhạo báng . mất sinh mạng của , danh dự của , tên tuổi của , những sản của tôn trọng của những thế hệ mai sau, tất cả chỉ vì từ chối thông đồng với ả đàn bà điên cuồng vì quyền lực.

      là sai trái!” Dougless to. “Những gì xảy ra là sai trái.”

      Chậm chạp, về khách sạn, và mặc dù trong tâm trạng mụ mẫm, tắm, mặc áo ngủ vào, sau đó ngủ. nằm thức lúc lâu, giận dữ cho phép ngủ. mỉa mai, nghĩ. Mưu phản. Phản bội. Tống tiền. Những từ ngữ đổ nhào trong đầu .

      Lúc rạng đông ngủ chập chờn, và khi tỉnh dậy, cảm thấy tệ hơn lúc trước khi ngủ. Cảm thấy như hàng nghìn cân nặng nề và già nua, thay quần áo và xuống gác để ăn bữa sáng.

      Nicholas được cho cơ hội thứ hai, và hỏi xin , Dougless, giúp đỡ, nhưng làm thất vọng. ghen tuông với Arabella nhiều đến nỗi đánh mất mục đích tại sao họ lại ở tại Harewood. Khi đáng lẽ ra phải tìm kiếm thông tin, lại lo lắng về việc liệu Nicholas và Arabella có sờ xoạng nhau . Ừ , giờ ai có thể sờ xoạng Nicholas được nữa— trong thế kỷ hai mươi cũng như trong thế kỷ mười sáu.

      ăn, trả phòng, bộ tới nhà ga xe lửa và mua vé về Ashburton. Đâu đó trong suốt chuyến xe lửa, thất bại của thôi quấy rầy nữa và bắt đầu tự hỏi bản thân mình giờ có thể làm gì. Việc xuất bản cuốn sách của Lee có giúp rửa sạch tên tuổi của Nicholas ? Có lẽ nếu tình nguyện phục vụ như thư ký của ta và giúp ta trong việc nghiên cứu, có thể bằng cách nào đó đền bù cho việc thất bại trong việc giúp đỡ Nicholas khi ở tại thế kỷ hai mươi.

      ngả đầu vào cửa sổ tầu hoả. Nếu có thể làm lại chuyện đó lần nữa, ghen tuông và lãng phí khoảng thời gian quý báu được ở cùng nhau của họ. Khi ở tại Goshawk Hall, sao hỏi Lee liệu có bất cứ bí mật bị dấu kín nào đằng sau bức tường nữa ? Sao nhìn? Sao xé toạc bức tường đó xuống với tay ?!! Sao

      Khi khung cảnh của Ashburton xuất bên ngoài cửa sổ, xuống tàu. Khi bước , nhận ra rằng chẳng thể làm gì được nữa. Khoảng thời gian có thể giúp đỡ là quá khứ rồi. Lee có thể tự mình viết cuốn sách của ta và chắc chắn ta làm tốt nó. Robert có con của ta, thế nên ta cần Dougless. Nicholas là người cần , nhưng khiến thất vọng.

      có gì cho làm nữa ngoại trừ về nhà.

      Rời khỏi nhà ga, bắt đầu về phía khách sạn. có thể gọi tới hãng hàng và xem xem liệu có thể bắt được chuyến bay về nhà ngay lập tức hay . Có lẽ nếu quay trở lại với những khung cảnh bao quanh thân thuộc, có thể bắt đầu tha thứ cho bản thân mình.

      Khi bước , ngang qua nhà thờ có chứa ngôi mộ của Nicholas và chân dường như quay về phía cánh cổng bởi ý chí của riêng nó. Bên trong nhà thờ trống , ánh nắng mặt trời chiếu thành dải xuống qua khung cửa sổ kính màu, dịu dàng chạm vào ngôi mộ của Nicholas. Đá cẩm thạch trắng nhạt trông lạnh lẽo và chết chóc.

      Chậm rãi, Dougless bước về phía ngôi mộ. Có lẽ nếu cầu nguyện, Nicholas quay trở lại. Có lẽ nếu cầu xin Chúa, Người để Nicholas quay trở lại với . Chỉ cần nếu được nhìn trong năm phút, nghĩ. Đó là tất cả những gì cần để kể cho Nicholas về mụ vợ bội bạc của .

      Nhưng khi chạm vào gò má cẩm thạch lạnh băng, biết nó có tác dụng. Những gì xảy ra là những chuyện cả thế kỷ mới xảy ra có lần. được cho cơ hội để cứu cuộc đời của người đàn ông và thất bại.

      “Nicholas,” thầm, và lần đầu tiên kể từ khi , những giọt nước dâng lên trong mắt . Những giọt nước mắt nóng hổi, mờ đặc làm nhoè tầm nhìn của .

      “Em lại mít ướt nữa rồi,” , gần như là mỉm cười. “Em rất xin lỗi vì làm thất vọng, Nicholas dấu của em. Dường như em chẳng thể khá khẩm được về bất cứ khoản nào cả. Nhưng trước đây em chưa bao giờ khiến ai đó chết vì những thiếu sót của mình hết.”

      “Ôi, Chúa ơi,” thầm, sau đó quay lại để ngồi lên gờ của ngôi mộ. “Làm sao em có thể sống được với máu của dính tay em?”

      mở khoá kéo chiếc túi vẫn đeo vai và lục lọi bên trong nó để tìm khăn giấy. kéo ra túi du lịch mềm, sau đó lấy ra chiếc khăn giấy. Khi xì mũi, thấy mẩu giấy rơi ra từ túi khăn giấy xuống sàn nhà. Cúi xuống, nhặt lên và nhìn vào nó.

      Đó là mảnh giấy nhắn Nicholas viết và trượt vào dưới cánh cửa phòng .

      “Mảnh giấy nhắn,” , đứng thẳng lên. Nó là mảnh giấy nhắn được viết bởi chính tay của Nicholas! Nó là cái gì đó chạm vào, cái gì đó là… là bằng chứng, nghĩ.

      “Ôi, Nicholas,” , và sau đó nước mắt bắt đầu tuôn trào, những giọt nước mắt , những giọt nước mắt, sâu sâu của nỗi buồn đau. Chân khuỵ xuống phía dưới chầm chậm trượt xuống sàn nhà bằng đá, mảnh giấy nhắn áp vào má . “Em xin lỗi, Nicholas,” khóc. “Rất, rất xin lỗi vì em làm thất vọng.”

      dựa trán vào ngôi mộ cẩm thạch lạnh băng, cả cơ thể cuộn lại thành hình vòng cung. “Lạy Chúa nhân từ,” thầm, “làm ơn giúp con tha thứ cho bản thân mình.”

      Dougless, trong cơn sầu khổ của , nhận thức được cái cách tia sáng vào qua lớp kính màu và chạm vào tóc . Khung cửa sổ khắc họa thiên thần quỳ gối cầu nguyện, và tia sáng xuyên qua vòng hào quang của thiên thần chạm vào mái tóc của Dougless, và khi đám mây di chuyển, ánh mặt trời chạm vào bàn tay bằng cẩm thạch của Nicholas.

      “Làm ơn,” Dougless thầm, “làm ơn.”

      Vào khoảnh khắc đó Dougless nghe thấy tiếng cười. phải bất cứ tiếng cười nào, mà là tiếng cười của Nicholas.

      “Nicholas?” thầm, sau đó ngẩng đầu lên, chớp mắt để làm tầm nhìn của mình. ai trong nhà thờ.

      Lúng túng, nhỏm dậy. “Nicholas?” to hơn, sau đó đột ngột quay lại khi nghe thấy tiếng cười đó lần nữa, lần này ở đằng sau . vươn tay ra, nhưng có ai, có cái gì, ở đó.

      “Phải,” , đứng thẳng lên, sau đó to hơn, “Phải.” ngửa mặt về phía ánh mặt trời và thiên thần khung cửa sổ. Khép mắt lại, cúi đầu lại. “Phải,” thầm.

      Bất thình lình, Dougless cảm thấy như thể ai đó đấm vào bụng . Cơn đau như nhân đôi lên, ngã nhào xuống đầu gối sàn đá. Khi cố gắng đứng dậy, cảm thấy choáng váng và như thể sắp sửa nôn ra. phải tới phòng vệ sinh, nghĩ. thể làm bẩn nhà thờ được.

      Nhưng khi cố gắng di chuyển, gì xảy ra hết. Cứ như thể cơ thể còn vâng lời não bộ của nữa. “Nicholas,” thầm, sau đó với tay về phía ngôi mộ của , nhưng khoảnh khắc tiếp theo mọi thứ chỉ còn toàn màu đen và ngã gục xuống sàn nhà.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 21





      Khi tỉnh dậy, cảm thấy choáng váng và yếu ớt và chắc chắn được là mình ở đâu. mở mắt ra và thấy bầu trời xanh phía đầu và cái cây lá um tùm ở gần bên.

      “Giờ là gì đây?” thầm. lang thang ra khỏi nhà thờ ư? Nhưng hình ảnh của bầu trời và cái cây khiến bình tĩnh. Lần đầu tiên trong những ngày này cảm thấy điên rồ.

      nhắm mắt lại lần nữa. yếu đến nỗi muốn ở yên tại nơi ở và đánh giấc. tìm hiểu xem ở đâu sau.

      Khi bắt đầu mơ màng, lờ mờ nhận thức thấy tiếng khúc khích đầy nữ tính ở gần đó. Trẻ con, nghĩ. Lũ trẻ chơi đùa.

      Nhưng trước tiếng cười đáp trả đầy nam tính, mắt mở tung. “Nicholas?” Chậm chạp, vẫn còn cảm thấy định hướng được, ngồi dậy và nhìn quanh. ngồi thảm cỏ phía dưới tán cây trong phần của đồng quê nước xinh đẹp. Quay quanh, cố gắng xác định phương hướng. rời khỏi nhà thờ lúc nào?

      Dougless thôi quay nữa khi nhìn thấy người đàn ông cánh đồng. Ông ta còn ở xa và khó có thể nhận ra được, nhưng ông ta hình như mặc thứ kiểu như áo choàng ngắn màu nâu và ông ta cày ruộng với con bò đực. Dougless chớp mắt, nhưng ảo ảnh đó vẫn thay đổi. Nông thôn quốc đích thực là nông thôn.

      Phía sau tiếng khúc khích của người phụ nữ lại vang lên. “Ngài Nicholas,” người phụ nữ theo cái cách đầy mơ màng.

      Dougless nghĩ ngợi gì về những gì làm; chỉ đơn giản là phản xạ. Nhảy lên đôi chân của mình, lao vào bụi rậm đằng sau và xô bản thân mình qua chúng.

      mặt đất, lăn tròn là Nicholas. Nicholas của . Áo sơ mi của cởi ra nửa, và cánh tay khoẻ mạnh của đanh ở quanh mũm mĩm, người có bộ váy áo trông kỳ lạ cũng tuột ra đến nửa.

      “Nicholas,” Dougless to, “Sao có thể? Sao có thể làm thế với tôi?” Nước mắt lại dâng lên. “Tôi điên lên vì lo lắng cho , và ở đây với… với này… Ôi, Nicholas, sao có thể?” lấy ra cái khăn giấy từ trong túi và xì mũi ầm ĩ.

      mặt đất, Nicholas và thôi chuyển động. , với cử chỉ sợ hãi, hấp tấp buộc lại phần phía trước váy của ta, lăn ra từ phía dưới Nicholas, sau đó chạy trốn qua hàng rào.

      Nicholas, cái quắc mắt khuôn mặt đẹp trai của , quay qua, chống người khuỷu tay, và nhìn lên Dougless. “Ngươi thế là có ý gì?” ra lệnh.

      Cơn giận dữ đầy bột phát đầu tiên của Dougless rời bỏ . Trong khoảnh khắc đứng nhìn trân trân xuống . Nicholas ở đây với . Ở đây!

      lao lên , hai cánh tay quấn quanh cổ khi bắt đầu hôn mặt . Cánh tay quấn quanh người khi họ ngã lại xuống nền đất.

      “Nicholas, đúng là . Là . Ôi, , là khủng khiếp sau khi bỏ . ai nhớ hết. ai nhớ chúng ta ở cùng nhau.” hôn cổ . “ để râu lại, nhưng thế cũng ổn thôi, em khá là thích nó.”

      hôn cổ . Tay thân trước váy , và áo cánh của dễ dàng tách ra khi môi di chuyển xuống dưới cổ họng .

      “Nicholas, em có rất nhiều điều muốn với . Em gặp Lee sau khi , và ta kể cho em tất cả về Lettice và Robert Sydney… và… Ôi, thế tuyệt, rất tuyệt.”

      !” đột ngột , sau đó đẩy ra khoảng sải tay. “Chúng ta được làm thế này. có nhớ chuyện xảy ra lần trước, phải ? Chúng ta phải chuyện. Em có rất nhiều thứ để kể cho . có biết sau cùng vẫn bị hành hình ?”

      Nicholas thôi cố kéo vào lại trong vòng tay . “Ta? Bị hành hình? Lạy Chúa, tiểu thư, vì tội gì?”

      “Vì mưu phản, tất nhiên rồi, vì thành lập đội quân. Vì—Nicholas, phải cũng bị mất trí nhớ đấy chứ. Em có đủ những chứng mất trí nhớ em nhận được gần đây rồi. Nghe em này. Em biết ở lại bao lâu trước khi quay lại. Vợ sắp đặt tất cả mọi việc. Em biết ta, nhưng ta chỉ cưới có quan hệ họ hàng với Nữ hoàng Elizabeth—hay đó là cha của nữ hoàng nhỉ? Thế nào cũng được, Lettice muốn biến khỏi bức tranh vì đóng kịch cùng với ta và đưa con ta lên ngai vàng. Tất nhiên ta thể có bất cứ đứa con nào, nhưng ta biết điều đó.”

      dừng lại. “Sao lại nhìn em như thế? định đâu đấy?”

      “Ta về nhà mình, tránh xa khỏi kiểu đổi trắng thay đen của ngươi[39].” đứng dậy, sau đó bắt đầu nhét áo sơ mi vào chiếc quần soóc quả bóng của mình.

      Dougless cùng nhỏm dậy. “Đổi trắng thay đen. Em biết cái đó. Nicholas, đợi , thể .”

      quay lại đối diện với . “Nếu ngươi muốn kết thúc cái ngươi bắt đầu”— hất đầu về phía nền đất—“ta ở lại và ta trả công cho ngươi hậu hĩnh, nhưng ta thể kéo dài cái cách chuyện lầm lạc này nữa.”

      Dougless đứng đó, chớp mắt nhìn , cố gắng hiểu gì. “Trả công cho em?” thầm. “Nicholas, chuyện gì xảy ra với thế? hành động cứ như thể chưa bao giờ nhìn thấy em trước đây ấy.”

      “Vâng, tiểu thư, ta chưa từng,” , sau đó quay lưng lại với và rời khỏi khoảng rừng thưa.

      Dougless quá choáng váng để có thể di chuyển. Chưa từng nhìn thấy trước đây? cái gì vậy? chen qua những bụi rậm. Nicholas mặc bộ quần áo khác thường nhất. Chiếc áo vét tông bằng sa tanh đen của dường như được trang trí với…

      “Chúng là kim cương à?” thở hắt ra.

      Mắt Nicholas hẹp lại hướng vào . “Ta đối xử tốt đẹp với bọn trộm đâu.”

      “Em định cướp của ; chỉ là em chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ ai đính kim cương lên quần áo trước đây thôi.” Bước lùi lại, nhìn vào , nhìn vào nhận thấy rằng hoàn toàn khác. phải chỉ là áo quần hay lại để râu ria, nhưng nghiêm túc biến mất khỏi khuôn mặt . Đây là Nicholas, nhưng bằng cách nào đó dường như trẻ hơn.

      Sao hàm râu của có thể mọc lại nhanh như thế?

      “Nicholas?” hỏi. “ ở nhà lần cuối khi nào, phải lần đầu tiên đến gặp em, mà là lần này, năm nay là năm nào?”

      Nicholas quăng chiếc áo choàng tay ngắn bằng sa tanh đen được gắn lông chồn ermine[40]lên vai, và từ sau bụi cây dắt ra con ngựa, con vật trông hoang dã như con ngựa thuê Sugar vậy. Dễ dàng, nhảy tót lên bộ yên trông to như yên cương của dân cao bồi Mỹ, nhưng nó có thanh gỗ thẳng đứng ở ngay phía trước và sau chỗ ngồi. “Khi lần cuối ta ở nhà vào sáng nay, là năm 1560 tính theo lịch Thiên Chúa của chúng ta. Giờ ngươi, phù thủy, biến khỏi tầm mắt của ta.”

      Dougless phải bước lùi vào bụi cây để khỏi bị ngựa của dẫm vào. “Nicholas, đợi !” gọi, nhưng mất.

      thể tin nổi, Dougless nhìn trân trân theo sau cho đến khi hơn cái chấm ở cuối chân trời; sau đó ngồi xuống tảng đá to, đầu gục vào tay. Giờ sao đây? nghĩ. phải bắt đầu lại tất cả và giải thích cho lại lần nữa về thế kỷ hai mươi ư? Lần cuối cùng nhìn thấy , đến từ năm 1564, nhưng lần này là bốn năm sớm hơn. Những gì xảy ra vẫn chưa xảy ra.

      Đầu ngẩng lên. Tất nhiên rồi! Chuyện là thế. Khi tìm ra về Robert Sydney, ở trong tù—hoặc trong cái gì đó thời trung cổ tương đương như thế—và thể làm gì nhiều để tự cứu lấy bản thân mình. Nhưng lần này tới sớm hơn bốn năm. Giờ là lúc để ngăn chặn những gì là nguyên nhân cuộc hành hình của .

      Cảm thấy vui vẻ hơn rất rất nhiều, đứng dậy. phải tìm trước khi làm chuyện gì đó ngu ngốc, như là bước ra trước mũi xe buýt lần nữa. Nhặt chiếc túi du lịch nặng trịch của mình từ mắt đất lên, quàng nó qua vai, sau đó bắt đầu theo hướng Nicholas .

      Đường xá tệ hơn từng nhìn thấy: đầy ổ gà, đất đá lổn nhổn, hẹp và cỏ dại mọc đầy. Những con đường ở nông thôn nước Mỹ tệ thế này, và chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ cái gì giống thế này trước kia ở hết.

      bước vào lề đường khi nghe thấy tiếng của phương tiện giao thông vòng qua khúc cua. con lừa trông đầy mệt mỏi kéo chiếc xe bò có hai bánh xe to làm bằng gỗ. Bên cạnh chiếc xe bò là người đàn ông bộ, mặc chiếc quần soóc trông cứ như thể nó được làm từ bao tải dứa vậy. Chân ông ta, để trần từ giữa bắp chân trở xuống, có những vết phồng to tướng đau đớn chúng. Dougless nhìn trân trân vào ông ta, miệng há ra đầy kinh ngạc, và người đàn ông quay qua, thở hắt ra với theo cùng cách đó. Khuôn mặt ông ta trông như da thuộc, và khi ông ta mở miệng, Dougless có thể nhìn thấy những chiếc răng bị mục rữa. Ông ta nhìn từ đầu tới chân, mắt ông ta dính chặt lấy đôi chân bít tất dài của ; sau đó ông ta liếc mắt đầy dâm dật với , cười ngoác tới tận mang tai và phô ra hết bộ răng đầy ghê tởm.

      Nhanh chóng, Dougless quay người và bắt đầu mau lẹ bước . Con đường trở nên tệ hơn, những cái ổ gà sâu hơn, và phân chuồng ở khắp mọi nơi. “Ngày nay quốc dùng phân chuồng để lấp đầy mấy cái ổ gà chắc?” lầm bầm.

      đỉnh của ngọn đồi dừng lại và nhìn xuống. Phía dưới là ba ngôi nhà xinh, những chỗ trú xíu lợp mái tranh và những khoảng đất trống ở phía trước chúng nơi mà lũ gà vịt và lũ trẻ bới đất kiếm mồi. người phụ nữ mặc chiếc váy dài bước ra khỏi cửa của chiếc lều và đổ cái với vại tròn bên cạnh cửa.

      Dougless nhìn trân trân xuống dưới đồi. Có lẽ có thể hỏi đường người phụ nữ đó. Nhưng khi tới gần ngôi nhà, chậm lại. có thể ngửi được nơi này. Động vật, con người, thức ăn thối rữa, những đống phân chuồng, tất cả chúng bốc mùi nồng nặc. Dougless bịt tay lên mũi và thở qua miệng. là! nghĩ, chính phủ nước nên làm gì đó về nơi này. Con người thể sống như thế được.

      tới ngôi nhà đầu tiên, cố gắng giữ cho giày được sạch nhưng thành công cho lắm. đứa bé, khoảng ba tuổi, mặc chiếc áo ngủ bẩn thỉu, người nhìn lên . Sinh vật tội nghiệp đó trông như thể nó chưa được tắm cả năm rồi ấy, và nó chắc chắn mặc tã rồi. Dougless thề rằng khi làm xong mọi chuyện với Nicholas phàn nàn về nơi này với chính phủ quốc. Nó như trò may rủi với sức khoẻ vậy.

      “Xin lỗi,” gọi với vào trong phần phía trong tối thui của ngôi nhà. Dường như bên trong cũng chẳng ngửi mùi khá gì hơn bên ngoài. “Xin chào? Có ai ở nhà ?”

      ai trả lời, nhưng Dougless cảm thấy như thể bị theo dõi. Khi quay người lại, thấy ba người phụ nữ và hai đứa trẻ ở đằng sau . Những người phụ nữ cũng chẳng sạch gì hơn đứa bé mà nhìn thấy, những bộ váy dài của họ phủ lớp ngoài với thức ăn và chắng biết là cái gì nữa.

      Dougless cố gắng mỉm cười. “Xin lỗi, nhưng tôi tìm nhà thờ Ashburton. Có vẻ như tôi bị lạc đường rồi.”

      Những người phụ nữ , nhưng người bước tới trước Dougless. khó để tiếp tục mỉm cười, vì cái mùi sực nức cơ thể ta.

      có biết đường tới Ashburton ?” Dougless lặp lại.

      Người phụ nữ chỉ bước vòng quanh Dougless, nhìn trừng trừng vào , vào áo quần , tóc , khuôn mặt .

      phường đầu óc có vấn đề,” Dougless lầm bầm. Sống bẩn sống thỉu như họ, họ có khả năng được sáng sủa cho lắm. bước ra xa khỏi người đàn bà bốc mùi và kéo mở khoá của chiếc túi du lịch của . Người đàn bà nhảy lùi lại phía sau trước thanh đó. Dougless lôi ra tấm bản đồ phía nam nước và nhìn vào đó, nhưng nó chẳng giúp được gì vì biết mình ở đâu, thế nên thể tìm ra làm thế nào để đến được nơi định đến.

      hạ thấp tấm bản đồ xuống khi nhận ra trong những người đàn bà ở rất gần, đầu ta gần như cho cả vào trong túi của Dougless. “Xin thứ lỗi,” sắc lẻm. Đầu của người đàn bà đó phủ đầy vải vóc đóng bánh bởi bụi đất và dầu mỡ.

      Người đàn bà đó nhảy ra xa nhưng trước khi ta giật lấy chiếc kính râm của Dougless ra khỏi túi của . ta chạy lại với những người phụ nữ khác, và ba bọn họ kiểm tra cái mắt kính.

      “Thế này là quá nhiều rồi.” Dougless hiên ngang về phía những người đàn bà, chân bị trượt bởi cái gì đó, nhưng nhìn xuống. “Tôi có thể lấy lại nó được ?”

      Những người đàn bà nhìn với khuôn mặt rắn đanh lại. người trong số họ có những cái sẹo rỗ hoa sâu cổ, và ta dấu cái kính phía sau lưng mình.

      Dougless chống tay vào sườn. “Xin các vui lòng trả lại tài sản của tôi?”

      “Ngươi cút ,” người đàn bà , và Dougless nhìn thấy ba cái răng hàm bị thiếu và hai cái khác ở hàm dưới bị rữa nát.

      Khi đó bắt đầu hiểu ra. nhìn ngôi nhà phía trước , nhìn vào đống củi được chất phía bên ngoài, và nhìn thấy những dây hành được treo rủ xuống từ mái nhà. Đất bẩn, cái xe bò, những người chưa bao giờ biết đến tồn tại của nha sĩ.

      “Ai là nữ hoàng của các ?” thầm.

      “Elizabeth,” người đàn bà bằng giọng kỳ lạ.

      “Đúng,” Dougless thầm, “và ai là mẹ của bà ấy?”

      “Phù thủy Anne Bullen.”

      Giờ những người đàn bà vây quanh , nhưng Dougless quá choáng váng để có thể chú ý. Nicholas rằng sáng nay là năm 1560; sau đó cưỡi ngựa phóng bộ yên cương trông buồn cười. có vẻ gì là bị mất phương hướng hay chắc chắn đâu. hành động như là trong lần đầu tiên tới thế kỷ hai mươi. Thay vào đó, hành động như thể ở ngay tại nhà.

      “Oái!” Dougless , vì trong những người đàn bà kéo tóc .

      “Ngươi là phủ thủy?” người đàn bà hỏi, đứng rất gần với Dougless.

      Bất thình lình, Dougless đầy sợ hãi. Cười vào người đàn ông trong thể kỷ hai mươi khi ta gọi ai đó là phù thủy là chuyện, nhưng ở thế kỷ mười sáu người ta bị thiêu chết chỉ vì là phù thủy.

      “Tất nhiên tôi phải là phù thủy rồi,” Dougless , lùi lại, nhưng có người đàn bà ở phía sau .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :