1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 35: A Kiều, hôm nay cắt đứt tình bạn ?

      bạn bè gì nữa.
      A Kiều quay đầu , né tránh bàn tay đưa tới của Trần Ngưỡng Chính, đưa mắt nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng.

      Trần Ngưỡng Chính cũng tức giận, đưa tay về. Với loại con này, cần phải kiên nhẫn nhiều hơn nữa, từ từ mở cánh cửa nội tâm của ấy, sau đó ấy cởi mở mọi thứ về mình cho bạn.

      ta cực kỳ thích tận hưởng loại cảm giác này.

      Di động A Kiều vang lên, nhận điện thoại, tiếng Hạng Vân Độc truyền ra từ ống nghe, hỏi : "Tan học chưa? Tôi chờ em ở cổng trường."

      Giọng đàn ông vừa vọng ra, Trần Ngưỡng Chính nhướn mày. Nhìn A Kiều ngoan ngoãn trả lời, giọng điệu rất mềm mại, tựa như biến thành người khác, nụ cười mặt ta tắt ngấm.

      Trần Ngưỡng Chính cảm thấy bản thân là nhà thám hiểm, ta thích nhất là những vùng đất nguyên sơ chưa được khai phá, đỉnh núi cheo leo chưa từng có ai trèo lên cũng tốt, đồng tuyết lạnh lẽo cũng tốt, miễn là chưa có ai đặt chân đến, ta sẵn sàng cống hiến thời gian và sức lực của mình.

      Nhưng chỉ cần có ai khác cắm cờ lên đó, ta cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, hứng thú của ta giảm rất nhiều.

      Vậy nên mục tiêu của ta vẫn luôn là những chịu áp lực học tập lớn, có mâu thuẫn với bố mẹ. ta lọc những gặp rắc rối trong tình ra, thèm để mắt đến, con bây giờ đều trưởng thành sớm quá.

      ta vẫn thích ăn những loại quả còn chưa chín hẳn, vẫn còn hơi non xanh.

      Trần ngưỡng chính nhìn dáng người yểu điệu hấp dẫn của A Kiều, ngọn lửa trong lòng những bị dập tắt mà còn bùng cháy lên, này quá xinh đẹp. Lúc phóng tầm mắt nhìn ra xa, trông chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật.

      ta muốn có được tác phẩm nghệ thuật này vĩnh viễn, khắc tên họ mình người .

      A Kiều có thể thấy ác niệm của Trần Ngưỡng Chính cuồn cuộn toát ra từ đáy lòng. giận dữ, lật tay lên, định dạy cho cái kẻ mặt người dạ thú này bài học.

      Vừa có suy nghĩ này, A Kiều cảm thấy bàn tay mình đau đớn như bị kim đâm, ánh lửa ma trơi trong lòng bàn tay bỗng dưng biến mất.

      Phù hoàn dương trong người tỏa ra vầng sáng vàng. Đây là lời cảnh cáo dành cho , trong năm hoàn dương này, được có ý định làm tổn thương người sống.

      Đồng thời, con ma trẻ con kia cũng hiểu được ý đồ của A Kiều. Tuy nó chỉ là khối máu thịt nhưng nó biết phát ra thanh đe dọa A Kiều, thế mà nó còn bảo vệ "ba" nó.

      Khuôn mặt ma nữ mặc đồng phục vẫn tràn ngập nỗi đau lòng như cũ, ấy nhìn A Kiều nhưng thể lên tiếng nổi, chỉ lắc đầu với .

      Việc này khiến A Kiều tức điên! muốn trút giận cho bạn ma thế mà ấy lại chẳng cảm kích chút nào. liếc nhìn ma nữ mặc đồng phục cái rồi quay đầu luôn, để cho nhà ba người bọn họ ở đó mà tình thương mến thương !

      Vẫn còn chưa đến giờ tan học, Hạng Vân Độc chờ trước cổng trường.

      bị thương, cánh tay tiện lắm, vụ án Trương Phong lại ràng, tiến hành các bước tiếp theo, vụ án giết cả nhà vẫn chưa có đầu mối mới, trong cục tạm thời cần đến . Hơn nữa, lại còn nhận được điện thoại của chủ nhiệm Hách.

      Qua điện thoại, chủ nhiệm Hách uyển chuyển đề cập những chuyện xảy ra, sợ A Kiều có ý định tự tử. Hạng Vân Độc vừa nghe lên sân thượng biết là có thể tìm người bạn ma của mình.

      Chỉ còn tay để cầm điện thoại, nghe chủ nhiệm Hách phân tích thiệt hơn tới hơn nửa tiếng đồng hồ, đầu cũng ong lên, sau khi nghe xong còn phải cảm ơn chủ nhiệm Hách, cảm ơn giáo quan tâm đến Trần Kiều, về sau nhất định tiếp tục hợp tác với nhà trường.

      Khương Thần cầm cốc cười ha hả, cậu hỏi: "Cảm giác làm người giám hộ thế nào?"

      Hạng Vân Độc trừng mắt lườm cậu cái, Khương Thần tiếp: "Người nhà của bé Trần Kiều này cũng kì quái , cứ quan tâm đến ấy thế à?" bé xinh đẹp như thế mà cứ quăng qua bên, chẳng để ý gì sao? Hơn thế nữa ở nước ngoài, tự dưng lại về nước học cái gì cơ chứ?"

      Hạng Vân Độc biết điểm đặc thù của A Kiều nên có nghi vấn giống như Khương Thần, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đón A Kiều. Tới cửa, lại bị Khương Thần kéo lại.

      Cậu biết phải thế nào. Tối qua cậu về nhà, thấy chị mình ăn mặc đẹp đẽ, ra ngoài hẹn hò. Chị cậu vốn thiếu người theo đuổi, nếu phải bởi Hạng Vân Độc chắc chắn có chuyện mãi đương gì như vậy.

      Chẳng phải Hạng và chị cậu từng uống cà phê, ăn với nhau à? Sinh nhật chị cậu, còn từng tặng chiếc vòng tay pha lê. Sao tự nhiên chị cậu lại hẹn hò với người khác rồi?

      Hạng Vân Độc thấy cậu ấp a ấp úng như thế, nhìn cậu hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì thẳng ."

      Dù sao cũng phải hỏi cho , Khương Thần : "Hình như hôm qua chị em hẹn hò."

      Hạng Vân Độc nghe xong mỉm cười, gật đầu: "Thế tốt rồi, lúc nào cậu cũng như bà mẹ già, lo này lo kia, rảnh rỗi nghiên cứu hồ sơ vụ án , tôi và Cung Luật mỗi người am hiểu mặt khác nhau, cậu chịu khó học hỏi nhiều vào."

      Khương Thần nhìn theo Hạng Vân Độc ra khỏi đó, thở dài, cứ tưởng là thành rể rồi, ai ngờ cánh mà bay.

      Hạng Vân Độc đứng chờ ở cổng trường lúc A Kiều mới ra ngoài. Học sinh xung quanh đều lặng lẽ nhìn , thầm bàn tán về .

      Thành tích đáng tự hào người ăn ba suất cơm của A Kiều được bạn học nam cùng bàn chụp lại, đăng diễn đàn của trường, tiêu đề là "Hoa hậu giảng đường hóa ra lại ăn giỏi như thế."

      tuần sau ngày khai giảng, tổng cộng A Kiều chỉ tới có ba ngày nhưng dựa vào mấy tấm ảnh chụp lén, thành công đá bay hoa hậu giảng đường trước khỏi vị trí này, trở thành nữ thần mới ở trường Trung học số .

      Chủ đề được đăng lên buổi trưa giờ vẫn đứng đầu diễn đàn của trường, nhìn nữ thần ăn ngon lành như thế, đúng là có chút giả tạo nào.

      A Kiều vẫn chưa biết mình nổi tiếng, cũng quan tâm người khác bàn tán về thế nào, bây giờ! Ngay lúc này! Ngay lúc này! Chỉ ăn đồ ăn ngon mới có thể nguôi giận được.

      A Kiều bực tức tới cạnh Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc cúi xuống hỏi : "Sao em lại khó chịu thế này?"

      "Bọn em cắt đứt tình bạn rồi." Ở chỗ này còn bạn bè gì nữa.

      A Kiều có thể cảm nhận được oán niệm của linh hồn bào thai kia cách cực kỳ ràng.

      Khó khăn lắm nó mới có thể trở thành người, đầu thai thành công rồi nhưng cuối cùng lại trở thành thai chết trong bụng, có cơ hội vào nhân thế, cũng chẳng có ai siêu độ cho nó. cam lòng, nó nhất quyết ôm lấy chân mẹ mình, chịu .

      cam lòng này lại chạm đúng vào nỗi lòng của A Kiều, khiến nhớ tới quá khứ xa xăm, khi còn sống, muốn có con mà cầu mãi được, quay quắt khổ sở.

      Hạng Vân Độc nhìn khuôn mặt buồn bã của , cũng chẳng hỏi vì sao lại cắt đứt tình bạn. Những trẻ có tâm của những trẻ, khác những người khác nhưng vẫn cứ là trẻ: "Nào, ăn thịt xiên."

      Trong tiệm thịt xiên Thành Đô, Hạng Vân Độc bị thương nên được ăn cay, được uống rượu, chỉ gọi đồ uống rồi chỉ vào dãy kệ, : "Muốn ăn gì tự ra lấy ."

      Quả nhiên, A Kiều vui hẳn lên, cầm cái khay, lấy rất nhiều thứ vào khay, thịt bò, lòng vịt, da gà, xương sụn, thịt ba chỉ, tim gà, chứ cái nào thấy có vẻ ngon là lấy luôn.

      Chỉ trong chốc lát, khay đầy ụ. Ông chủ theo phía sau , thấy hề có ý định dừng lại, đưa thêm cho cái khay nữa, lấy đầy khay thứ hai, ông chủ nhàng nhắc nhở: "Có vẻ đủ ăn rồi nhỉ?"

      Ông ta sợ A Kiều lấy nhiều như thế, lát nữa lại ăn hết, bèn theo A Kiều tới tận bàn ăn.

      A Kiều nhìn thấy Hạng Vân Độc mới chợt nhớ ra: "Ai nha, quên lấy cho rồi." toàn lấy những thứ muốn ăn.

      Ông chủ liếc nhìn dáng người thanh mảnh của A Kiều rồi lại nhìn sang Hạng Vân Độc, thầm nhắc nhở câu: "Chỗ chúng tôi là tự phục vụ, phải buffet."

      Hạng Vân Độc cười: "Tôi biết, thêm hai ly trà đá nữa ." đúng là nên đưa ăn buffet .

      Nồi uyên ương có hai nửa, sôi sùng sục, A Kiều còn gọi hai bát thạch lạnh, ăn hết đống thịt xiên mới cảm thấy trong lòng dễ chịu phần nào. quyết định cắt đứt với bạn ma, bao giờ quan tâm đến ấy nữa.

      Hạng Vân Độc thấy đôi mày nhíu chặt của giãn ra, biết vui bèn với : "Hai ngày này tôi nghỉ phép, cuối tuần tôi đưa em công viên giải trí."

      đưa rồi cứ sắp xếp luôn vào cuối tuần này cho vui.

      "Bạn bè ấy, làm bạn được làm bạn, được cũng đừng ép buộc bản thân, em tìm thấy người bạn phù hợp với mình thôi." Hạng Vân Độc cầm cốc trà đá lên. quyết định muốn với , "Tôi định tối nay tìm Lão Hàn."

      nghĩ rồi, đồng ý làm cái chức quỷ sai này.

      Bố của Hạng Vân Độc là cảnh sát, hi sinh vì nhiệm vụ. Từ muốn làm cảnh sát, cảm thấy cảnh sát nào cũng là hùng, chẳng khác gì thần binh từ trời giáng xuống, có thể bắt được hết tất cả kẻ xấu đời.

      Lúc còn , thích nhất là chờ bố tan tầm trở về nhà, cởi mũ đội lên đầu , cùng chơi trò cảnh sát bắt người xấu.

      Càng lớn lên, càng hiểu rằng đó chỉ là ước mơ của con trẻ. thế giới này vẫn còn có rất nhiều góc khuất mà ánh sáng chưa chiếu tới được, bọn họ vẫn luôn có những lúc chẳng thể làm được gì.

      Lão Hàn biết suy nghĩ này của nên mới tìm tới .

      A Kiều ăn lạp xưởng , cây lạp xưởng bé xíu xiên que tre, cho vào nồi đun đến khi mỡ trắng biến thành trong suốt, vớt ra là có thể ăn ngay, ăn hết cây này tới cây khác.

      ăn say sưa nên phải mất lúc mới hiểu ý Hạng Vân Độc. với định nhận chức vụ quỷ sai.

      A Kiều vẫn bận cầm đồ ăn trong ta, đành phải gật đầu: "Em biết rồi."

      ...

      Hạng Vân Độc nghẹn lời chút, lần trước Hàn Cương tới, kích động đến mức bỏ nhà đến nơi, thế mà sao lần này lại tiếp nhận dễ dàng như vậy nhỉ?

      "Em có ý kiến gì ? Chúng ta có thể chuyện với nhau." giống những người khác, mắt có thể nhìn thấu dương, Hạng Vân Độc muốn hỏi ý kiến .

      A Kiều cắn que xiên, suy nghĩ lát rồi lắc đầu : " có."

      Việc của quỷ sai thực ra là kéo những con ma cần đầu thai quay về địa phủ. Những con ma tỉnh táo đều nóng lóng muốn đầu thai, chỉ mong vào luân hồi cho nhanh để phải chịu nỗi khổ thế nữa; những con ma ngây thơ biết mình chết, quỷ sai dẫn đường là được; nếu như có lệ quỷ Hàn Cương cũng để quỷ sai tạm thời Hạng Vân Độc tự xử lý, lo lắng gì cả.

      Hơn nữa, còn có cơ mà.

      A Kiều xòe bàn tay ra xem. cảm thấy mình khác rất nhiều so với lúc mới hoàn dương. Giữa trưa hôm nay, mặt trời chói chang như thế, bộ trong sân thể dục mà chẳng thấy buồn ngủ tẹo nào.

      A Kiểu cảm thấy mạnh lên rồi.

      Hạng Vân Độc biết mà nghĩ gì đều thể hết lên mặt, vui là thèm chuyện với ngay. Tthấy vui vẻ chấp nhận chuyện này như vậy, mới yên tâm. Lúc về nhà nhà mua ít thịt thủ lợn, lạc rang và rượu trắng.

      A Kiều về phòng thắp nến cho Sở Phục, Hạng Vân Độc bày rượu và thức ăn trong phòng khách, lẩm nhẩm tên Hàn Cương, Hàn Cương xuất chiếc ghế đối diện .

      Hắc Tử kêu "Meo" tiếng rồi nhảy tới chỗ Hàn Cương, vòng vòng lại bên người ta, muốn cọ cọ vào người ta. Hàn Cương đưa tay ra, gãi cằm cho Hắc Tử, vừa gãi vừa ngẩng đầu hỏi: "Nghĩ kỹ rồi à?"

      "Nghĩ kỹ rồi ạ." Hạng Vân Độc rót chén rượu đầy, lấy đôi đũa cho Hàn Cương. nhìn ta cầm chén lên ngửi hơi rượu dùng đũa kẹp từng hạt lạc đưa vào miệng, thấy ta ràng là ăn nhưng thức ăn bàn vẫn còn nguyên như chưa ai động vào.

      ", có gặp bố em ở dưới đó ?" Hạng Vân Độc đặt câu hỏi mà vẫn luôn muốn hỏi Hàn Cương.

      Hàn Cương dừng lại lát, biết là hỏi, ta lắc đầu: " gặp mới là tốt." gặp được nghĩa là vào luân hồi rồi.

      Hạng Vân Độc cầm chén lên, uống hơi hết sạch rượu trong chén.

      Hàn Cương lấy cuốn chứng nhận quỷ sai tạm thời kia ra, đưa nó cho Hạng Vân Độc. Hạng Vân Độc đưa tay ra nhận, mở ra liền thấy chỉ có hai hàng chữ đơn giản:

      Chứng nhận quỷ sai tạm thời.

      Tên họ: ——

      Cột này vốn để trống nhưng Hạng Vân Độc có thể nhìn thấy chiếc ngòi bút vàng viết từng nét từng nét trong tên lên chứng nhận quỷ sai. Sau khi nét cuối cùng được hoàn thành, cuốn sổ phát ra vầng ánh sáng, hòa vào cơ thể .

      Hàn Cương với : " giờ cậu cũng có đôi mắt có nhìn thấu dương, chứng nhận quỷ sai cho cậu biết từng nhiệm vụ cụ thể là gì."

      Hạng Vân Độc vẫn chưa biết nhiệm vụ mà Hàn Cương nghĩa là gì, cảm thấy hơi hoa mắt, trung xuất mấy chữ màu cam sáng rực "Giang Thành, trường Trung học số 1, linh hồn bào thai."

      Hàn Cương nhìn thấy nhiệm vụ của Hạng Vân Đôc, ta hỏi: "Màu gì thế?"

      "Màu cam."

      Hàn Cương khựng lại chút, ta ngờ nhiệm vụ đầu tiên của Hạng Vân Độc lại có độ khó cao như thế.

      Chứng nhận quỷ sai căn cứ vào năng lực của từng quỷ sai để điều chỉnh độ khó của nhiệm vụ. như thế, chứng nhận quỷ sai công nhận năng lực của Hạng Vân Độc. Hàn Cương mỉm cười, vỗ lên vai Hạng Vân Độc: "Làm cho tốt nhé."
      Last edited: 21/10/20

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 36: A Kiều, hôm nay hòa giải ?

      Thôi được.

      Lão Hàn rất bận, đưa chứng nhận quỷ sai xong phải về làm việc, trước khi còn với Hạng Vân Độc: "Cậu đừng sốt ruột vì việc phá án vội, đầu tiên cứ tự suy nghĩ trước . Khi nào quen, tôi dẫn cậu làm."

      ...

      "Giang Thành, trường Trung học số 1" là địa điểm, "linh hồn bào thai" là hồn phách phải đưa , nhưng cho cùng linh hồn bào thai là cái gì?

      Dường như ngay sau khi tự đặt câu hỏi này, trong lòng chợt nảy sinh ý nghĩ: Linh hồn bào thai là những con ma đầu thai thành công, bởi có cơ thể con người nên có hình dạng bình thường, ở giai đoạn ý thức hỗn loạn, chưa hình thành khái niệm thiện ác, hoàn toàn bị chấp niệm điều khiển.

      Trung học số 1 là trường học. Tại sao trong trường học lại có linh hồn bào thai chứ?

      Hạng Vân Độc định hỏi A Kiều chút xem có từng nhìn thấy linh hồn bào thai này hay hoặc ở trường có thấy chuyện gì kì quái hay . lên tầng, gõ cửa phòng A Kiều.

      A Kiều mới tắm xong, tự đắp mặt nạ cho mình, từng xem trong máy tính bảng. Nhớ ra trong valise có mấy hộp, mở ra rồi đắp lên. Nghe thấy tiếng gõ cửa, chân trần ra mở.

      Hạng Vân Độc giật cả mình.

      A Kiều bắt chước ngôi sao nữ trong quảng cáo, vỗ lên mặt mình, làm mặt nạ dán chặt vào da hơn, giọng lúng búng rất dễ thương: "Sao thế?" Vừa vừa nhấc chân nhảy lên giường.

      mặc áo ngủ hình con thỏ, tóc dài buộc lại phía sau, trán còn đeo băng đô hình tai thỏ.

      Máy tính bảng giường phát ra giọng nữ: "Dưỡng da ban đêm quan trọng nhất là phải giữ ẩm, mỗi ngày đắt chiếc mặt nạ khiến bạn vĩnh viễn mười tám tuổi, giờ mình giới thiệu chút về quy trình dưỡng da hằng ngày của mình."

      Từ khi A Kiều biết cách dùng máy tính bảng, học được đủ thứ. xem livestream của beauty blogger. Trong mấy ngày ngắn ngủi, biết phải thoa mỹ phẩm dưỡng da, để chống lão hóa quan trọng nhất chính là phải tránh nắng!

      A Kiều vô cùng đồng tình, dù là người hay là ma, đều phải khuất phục trước sức mạnh của mặt trời.

      Hạng Vân Độc thấy lo lắng cho sắc đẹp, hoàn toàn giống như bình thường bèn lắc đầu: " sao."

      A Kiều quay sang chỗ khác, tiếp tục dưỡng da, beauty blogger với tất cả những ngồi trước màn hình: "Nhất định phải ăn ít đồ ngọt, cơ thể chúng ta ăn đường tự nhiên là đủ rồi, đừng dùng đường qua chế biến, mọc mụn và lão hóa."

      Tuy A Kiều nghe hiểu lắm nhưng vẫn xem rất nghiêm túc. Beauty blogger lại với mọi người đường qua chế biến chính là những thứ đại loại như kẹo, bánh kem, toàn là những thứ các thích ăn.

      Hạng Vân Độc nhìn A Kiều ôm tai thỏ, lắc đầu cách nghiêm túc, tỏ ra rằng được ăn bánh kem bản thân làm được. bật cười thành tiếng, ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho .

      Quên , nên ít tiếp xúc với những việc như thế thôi.

      Ngày hôm sau, Hạng Vân Độc vừa ngủ dậy cảm thấy vô cùng sung sức, thậm chí cánh tay bị thương cũng đâu nữa, đáng lẽ ra hôm nay phải thay băng mới.

      vào phòng tắm, tháo băng gạc ra, thấy miệng vết thương đóng vảy, chỗ bị thương khép miệng hoàn toàn, đến vết khâu cũng chẳng thấy đâu nữa.

      Đứng đối diện với gương, đưa tay sờ lên lớp vảy đỏ sẫm, vừa xoa xoa chút, lớp vảy bong ra, lọ ra lớp da mới. Nếu phải vẫn để lại vết sẹo thể nhìn ra được mới mấy hôm trước thôi vừa bị thương nặng.

      thay đổi này là do chứng nhận quỷ sai mang lại cho .

      Hạng Vân Độc định tháo hẳn băng gạc ra nhưng nghĩ ngợi lúc lại cuốn lại. Nếu như tháo hẳn băng gạc rồi cứ về cục cảnh sát như vậy, thế chẳng phải là thành Wolverine rồi sao?

      vẫn còn suy nghĩ về chuyện linh hồn bào thai, quyết định hôm nay đưa A Kiều học, lấy cớ vòng trong trường Trung học số 1 để xem có phát ra gì .

      A Kiều vừa vừa ngáp, đêm qua thức trắng đêm xem phim, hôm nay căn bản muốn dậy, muốn trốn học.

      người ma đứng chờ thang máy, gặp được bà cụ nhà bên cạnh, Hạng Vân Độc gật đầu chào hỏi bà, bà lão cười tủm tỉm: " làm đấy à?"

      Hạng Vân Độc lên tiếng trả lời xong mới nhớ ra bà cụ này qua đời từ năm ngoái. Bởi bà sống rất thọ rồi mới qua đời, tính là việc vui, người nhà còn mở tiệc mời hàng xóm ăn.

      Cửa thang máy kêu tiếng "Tinh" rồi mở ra, A Kiều ngáp cái, cắm đầu cắm cổ vào, bà cụ cũng theo, Hạng Vân Độc đứng đờ ra nhúc nhích: "Cụ..."

      Bà cụ mỉm cười: "Tôi về tặng quà cho cháu trai." Bà cụ xách trong tay chiếc giỏ em bé, "Vợ chồng trẻ lấy nhau mấy năm, cũng nên có con rồi."

      A Kiều ở trong thang máy lại ngáp cái nữa: "Nhanh lên nào, em muốn uống sữa đậu nành."

      Thang máy xuống dưới tầng, tiếng chuông vang lên, bà lão kia biến mất thấy tăm hơi.

      Lúc này A Kiều mới vỗ vai Hạng Vân Độc: "Nhạt chút là ma, có thực thể mới là người."

      Trước mắt Hạng Vân Độc giờ đây là thế giới hoàn toàn mới, có thể nhìn thấy người, cũng có thể nhìn thấy ma.

      Sáng sớm, trẻ con tụ tập thành từng nhóm cùng nhau tới trường, trong đó có đứa trẻ có người ông phía sau dặn dò: " học ngoan nhé, qua đường phải nhìn đèn, đừng chơi game."

      chuyện với cháu trai, chiếc xe đạp xuyên qua người ông ấy.

      trí thức mới chuyển đến tòa nhà bên cạnh vội vã làm, bên cạnh ấy có con chó lông vàng rất lớn, vẫy đuôi ngậm bóng, tiễn tới tận đầu ngõ, đưa chân, đặt quả bóng trước mặt, chờ chủ nhân làm về.

      Mấy đứa trẻ con giẫm lên người con chó kia.

      Hạng Vân Độc nhìn thế giới hoàn toàn mới này, dừng lại, nhất thời nên lời. A Kiều đứng bên cạnh , chọc chọc cánh tay : "Nhanh lên nào, em muốn ăn xíu mại trứng muối."

      Tiệm bán xíu mại trứng muối rất đắt hàng, nếu mua sớm là hết ngay.

      Hạng Vân Độc dần bình tĩnh lại, thảo nào Hàn Cương bảo muốn để làm quen chút trước . Hạng Vân Độc mua đồ ăn sáng rồi đưa A Kiều học, lấy cớ gặp chủ nhiệm Hách lần để vòng trong trường xem có phát .

      Chủ nhiệm Hách cũng muốn chuyện tử tế với Hạng Vân Độc lần. Hôm qua thầy Trần dùng cả ngày để phân tích cho bạn Trần Kiều nhưng bé thực muốn mở lòng, nhất quyết chịu giao tiếp với người khác.

      Chủ nhiệm Hách còn gọi chủ nhiệm lớp số 10 là giáo Vương tới, giáo Vương trong lớp Trần Kiều chủ động tiếp xúc với bất cứ bạn học nào, bé lúc nào cũng mình, chưa bao giờ ở lại phòng học sau giờ học.

      Chủ nhiệm Hách vô cùng lo lắng về trạng thái tinh thần của bé, ngờ sáng sớm Hạng Vân Độc tới, chủ nhiệm Hách cảm thấy người giám hộ này vẫn rất có trách nhiệm nên bắt đầu chuyện với Hạng Vân Độc.

      Hôm nay phòng tư vấn tâm lý mở cửa, A Kiều có chỗ nào để "nghỉ phép", đành phải ngủ bù trong phòng học.

      Tiết tự học buổi sáng phải đọc bài nhưng lớp trưởng dám gọi dậy. Trịnh An Ni còn đổi chỗ ngồi, nàng ngồi ở góc lớp xa Trần Kiều nhất.

      Hôm nay A Kiều có tâm trạng quan tâm đến người, cũng chẳng có tâm trạng quan tâm đến ma, đặt đầu xuống bàn học, nhắm mắt lại thiếp .

      Nhưng vừa ngủ được lát nghe thấy tiếng gõ "cốc cốc cốc" lên cửa kính, ma nữ mặc đồng phục mà A Kiều đơn phương cắt đứt tình bạn đứng ngoài cửa sổ, con mắt còn nguyên vẹn của ấy nhìn A Kiều chằm chằm.

      A Kiều quay mặt sang chỗ khác.

      "Cốc cốc cốc."

      "Cốc cốc cốc."

      ấy đứng ngoài cửa sổ, liên tục gõ kính. A Kiều bức bối ngẩng đầu lên, thấy ấy bay lơ lở, giận dỗi hồi rồi cuối cùng cũng đứng dậy, tới nhà vệ sinh nữ.

      Lớp trưởng quản lý giờ tự học buổi sáng, thấy A Kiều định ra ngoài. Để giữ gìn cái uy của lớp trưởng, cậu ta gọi lại: "Trần Kiều, cậu làm gì đấy?"

      A Kiều liếc nhìn vóc dáng thấp bé của cậu ta, hất cằm: " nhà vệ sinh."

      Khí thế của lớp trưởng lập tức yếu hẳn , chẳng lẽ cậu ta còn có thể theo vào tận nhà vệ sinh nữ hay sao: "Vậy cậu... Vậy cậu ."

      Trịnh An Ni vừa nghe thấy mấy chữ nhà vệ sinh kẹp chặt chân lại. Đáng lẽ hôm nay nàng nên uống sữa, giờ lại muốn vào nhà vệ sinh mà dám vào.

      "Tìm tôi làm gì!" A Kiều khoanh tay, tức giận hỏi ma nữ mặc đồng phục.

      Ma nữ mặc đồng phục dùng hơi nước viết ba chữ "Giúp tôi với" lên tấm gương trong nhà vệ sinh, A Kiều nhíu mày, còn chưa kịp hỏi ấy, ấy co người chạy vào trong gương.

      Những chữ viết bằng hơi nước chẳng mấy chốc tan biến, chẳng để lại dấu vết gì, bóng đen chui vào tấm kính, A Kiều dụi mắt, thấy đó ràng là con ma trẻ con kia. gõ gương: " ra đây !"

      Ma nữ mặc đồng phục xuất trong gương, con ma trẻ con hôm qua còn bám đùi ấy, hôm nay ôm lấy cổ ấy, nhìn đầy vẻ lưu luyến.

      Dù A Kiều có hỏi thế nào chăng nữa, ấy vẫn hề lên tiếng, chỉ có đôi mắt hơi ngước lên, nhìn chằm chằm chỗ ấy vừa viết chữ.

      A Kiều bối rối. Giúp ấy gì cơ? Giúp ấy như thế nào? Ít nhất cũng phải cho thêm tí manh mối chứ!

      Hạng Vân Độc chuyện với chủ nhiệm Hách xong, đưa ra cầu muốn xem A Kiều ở trong lớp như thế nào, chủ nhiệm Hách dẫn tới lớp số 10 năm thứ hai nhưng từ cửa sổ vẫn lại chẳng thấy bóng dáng A Kiều.

      Chủ nhiệm Hách định bảo Lão Lý bảo vệ kiểm tra camera theo dõi, A Kiều tự quay lại. hành lang im ắng, lớp nào cũng trong giờ tự học, chỉ có mình cầm ly Coca, biết lẩm bẩm điều gì.

      A Kiều nhìn thấy Hạng Vân Độc, "A" tiếng, ống hút trong miệng cũng rời ra, bị bắt quả tang trốn học rồi.
      Last edited: 20/10/20

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 37: A Kiều, hôm nay báo án ?

      Báo rồi!

      A Kiều tay cầm ly Coca, tay xách túi đồ ăn vặt đủng đỉnh bộ hành lang.

      Hạng Vân Độc nhìn chủ nhiệm Hách. Chủ nhiệm Hách nhìn Hạng Vân Độc. Có phụ huynh ở đây, chủ nhiệm Hách cũng tiện lên tiếng trước, ai ngờ Hạng Vân Độc chỉ hắng giọng rồi bảo A Kiều: "Vào lớp học ."

      ...

      Dưới ánh nhìn chăm chú của chủ nhiệm Hách, A Kiều vào lớp học.

      hoàn toàn hiểu thầy giáo giảng cái gì, tiết này là tiết toán. Nhân lúc còn sớm, lúc học sinh còn tương đối tỉnh táo, thầy dạy toán đứng trước bảng đen viết viết vẽ vẽ.

      A Kiều hỏi Sở Phục trong huyết ngọc: "Ngươi có biết đó viết gì ?"

      Sở Phục thành trả lời : "Nương nương, cái này còn khó đọc hơn khế văn nhiều." Nàng ta là vu chúc (phù thủy), toàn sử dụng khế văn để làm phép, sách giáo khoa ngữ văn ra còn có mấy bức giáp cốt văn, Sở Phục có thể hiểu được. [1]

      [1] Khế văn là chữ viết mai rùa, giáp cốt văn là chữ viết xương.

      Bởi vậy, A Kiều ngồi lúc rồi lại bắt đầu ngủ bù, còn lấy tấm chăn từ trong cặp sách ra, chăn mềm như bông, cọ cọ mặt vào đó chút rồi thoải mái nằm úp mặt xuống bàn.

      Chủ nhiệm Hách và Hạng Vân Độc vẫn chưa , ở bên ngoài phòng học nhìn vào thấy A Kiều vừa vào lớp chưa đến phút tựa người lên bàn học, thậm chí còn chuẩn bị kỹ càng cho giấc ngủ.

      Ngăn bàn đựng đầy snack khoai tây vị phô mai, gục đầu xuống, để lộ miệng ra, thi thoảng lại nhét miếng vào miệng.

      ...

      Hạng Vân Độc đành phải ra đòn phủ đầu: "Khi nào về tôi chuyện với bé, có lẽ là bởi chương trình học khác với những gì học ở nước ngoài nên bé có cảm giác thất bại, lại còn kết bạn được với ai."

      Chủ nhiệm Hách chỉ có thể chấp nhận cách giải thích này, nở nụ cười đầy thấu hiểu, tiễn Hạng Vân Độc ra ngoài cổng trường.

      Thầy dạy toán từng được chủ nhiệm giáo dục dặn dò, tất cả các thầy giáo của lớp số 10 đều biết học sinh nữ ngồi bên cửa sổ ở dãy cuối cùng có trạng thái tâm lý ổn định, tốt nhất là nên kích thích bé.

      Bởi vậy thầy dạy toán căn bản nhìn về hướng đó. Tất cả những bạn học cho rằng thầy giáo sắp nổi trận lôi đình, chuẩn bị xem kịch vui đều bị sốc, liên tục bàn tán group chat của lớp.

      Gia đình bạn học tên Trần Kiều này nhất định phải quyên rất nhiều tiền.

      Lúc mọi người còn bàn tán, Trịnh An Ni chẳng dám ho he câu nào. nàng lặn mất tăn trong group chat của lớp từ lâu, nàng dám bàn tán câu nào về chuyện liên quan đến Trần Kiều, đến cả chủ đề nổi bật nhất diễn đàn trường học cũng chẳng dám đọc.

      nàng trêu vào A Kiều nhưng vừa hết giờ học, A Kiều tới tìm nàng.

      khoác tay lên cổ Trịnh An Ni, "Nào, chúng ta tâm ."

      Trịnh An Ni đưa mắt về phía hai người bạn thân như thể cầu cứu nhưng lại thấy bọn họ chuyện với Thẩm Lệ Na về bộ sưu tập hình mèo mới ra của nhãn hiệu lớn nào đó, căn bản ai để ý tới cầu cứu của nàng, đành phải so vai rụt cổ ra ngoài với A Kiều.

      Thực ra A Kiều ngủ, nghĩ về chuyện tại sao ma nữ mặc đồng phục lại muốn giúp, hỏi ấy, ấy cũng mở miệng, đám ma tầng cao nhất kia lại là lũ ngốc, có tác dụng gì, hỏi cũng như , thà hỏi Trịnh An Ni chút còn hơn.

      A Kiều ngậm kẹo mút, ngồi bên vườn hoa. Trịnh An Ni dám ngồi, nàng đứng đó, rụt cổ, nơm nớp lo sợ hỏi : "Có, có chuyện gì à?"

      Ở đây người qua kẻ lại, nàng gần như nhìn chằm chằm vào từng học sinh qua nhưng chẳng có ai muốn giúp nàng.

      lần nữa, Trịnh An Ni cảm nhận được lúc nàng bắt nạt người khác, nạn nhân thấy bất lực như thế nào.

      A Kiều nghĩ ngợi rồi hỏi nàng: "Ma nữ trong nhà vệ sinh kia ấy, biết tên ấy là gì ?"

      Trịnh An Ni òa lên khóc, nước mắt tuôn rơi, nàng nghĩ rằng A Kiều vẫn hù dọa nàng nhưng lại dám .

      " khóc cái gì thế?" A Kiều ngạc nhiên, chẳng phải nàng này biết trong nhà vệ sinh nữ có ma nữ sao. nghĩ lát rồi lấy nắm kẹo mút ra, chọn lấy chiếc vị cam mà thích nhất, đưa cho Trịnh An Ni, đầy vẻ hào phóng, "Thôi, ăn này."

      Trịnh An Ni nhận chiếc kẹo, lúc nãy vẫn chưa hiểu A Kiều định làm gì nhưng bảo ăn, Trịnh An Ni đưa những ngón tay run rẩy ra bóc kẹo, do dự nhưng vẫn nhét chiếc kẹo vào miệng.

      "Học sinh nữ nhảy lầu, chết cách đây lâu ấy! Tên ấy là gì?" A Kiều thấy nàng ăn kẹo, lại hỏi tiếp.

      Trịnh An Ni ngậm kẹo, lại muốn khóc. Lần này nàng kìm nén được nước mắt nữa, hóa ra trong trường thực có ma nữ, những lời đồn kinh dị trong trường căn bản phải là giả.

      A Kiều bực bội, giữ chặt lấy nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình: " sợ cái gì? giúp tôi tra ra tên ấy, tôi gây chuyện với nữa, nếu tôi bảo ấy đứng ở đầu giường đấy."

      Trịnh An Ni vội vàng nuốt nước mắt vào trong: "Học sinh nào cũng có bảng tên, đó có tên mà."

      Bên cạnh huy hiệu của trường, mỗi học sinh lại có bảng tên tiêng, lúc vào cổng còn bị kiểm tra về tác phong và kỷ luật, những học sinh đeo bảng lên bị ghi tên, lúc điểm danh buổi sáng bị phê bình.

      "Vớ vẩn! Nếu ấy có bảng tên tôi còn hỏi làm gì." Tuy ấy mặc đồng phục nhưng đó lại đeo bảng tên. Nếu biết được tên của ấy còn có thể hỏi Hạng Vân Độc chút nhưng giờ chẳng có thông tin gì cả.

      Đương nhiên là ngoại trừ việc ấy cầu cứu A Kiều, "Giúp tôi với".

      Lúc này Trịnh An Ni biết A Kiều thực có thể nhìn thấy ma. cách khác, thế giới này thực có ma. Môi nàng trắng bệch ra, run rẩy: "Trong thư viện có kỷ yếu của trường, đó có tên họ và ảnh của học sinh."

      A Kiều đứng dậy phủi váy: " thôi."

      Trịnh An Ni cứ tưởng cung cấp xong thông tin là xong, ai ngờ A Kiều còn muốn nàng dẫn đường, Trịnh An Ni dám năng gì, đưa tới thư viện của trường học.

      Thư viện của trường Trung học số 1 cũng có cả trăm năm lịch sử, ban đầu chỉ là mấy phòng thư viện , sau này xây hẳn thư viện hai tầng. Trịnh An Ni chạy theo làm cu li cho A Kiều, hỏi nhân viên quản lý sách báo xem kỷ yếu của trường ở chỗ nào rồi đưa A Kiều tìm.

      Kỷ yếu hằng năm của trường Trung học số chiếm cả giá trong thư viện, cứ tìm thế này chẳng biết đến bao giờ, A Kiều nghĩ ngợi rồi bảo: "Lấy kỷ yếu năm trước và năm trước nữa ra đây."

      Ma nữ mặc đồng phục hẳn là năm nay ấy thi đại học, vậy có nghĩa là ấy mới chết chưa được bao lâu.

      Trịnh An Ni ngoan ngoãn nghe lời.

      A Kiều xem từng trang , Trịnh An Ni lật trang cho . xem hết tờ, Trịnh An Ni lại giúp lật trang, cả cuộc đời này nàng chưa bao giờ phục vụ người khác như thế.

      Đọc hết cả hai quyển mà vẫn chưa tìm thấy ma nữ mặc đồng phục, A Kiều tức giận: "Có phải lừa tôi ?"

      Trịnh An Ni vội vàng lắc đầu, nàng vắt óc suy nghĩ: " mà, có thể là... có thể là ấy chưa tốt nghiệp, kỷ yếu đều được chụp trước khi tốt nghiệp."

      Thế là xong rồi, A Kiều rất tức giận. lại lấy cây kẹo mút khác ra, hết vị cam rồi nên đành đưa cho Trịnh An Ni chiếc vị nho, muốn giữ lại vị đào cho mình. dùng đầu có que của chiếc kẹo chọc vào Trịnh An Ni: " mau nhớ lại xem nào."

      Đến lúc học Trịnh An Ni cũng chưa từng nghiêm túc như thế này, nàng siết chặt tay suy nghĩ hồi lâu: "Tin tức! tin tức có thể đưa tin." nàng lấy di động ra, tìm từ khóa trường Trung học số 1 và tử vong.

      Cuối cùng tìm được người , đó là nữ học sinh, năm ngoái học năm thứ hai nhưng bởi áp lực học tập quá nặng nề nên mắc bệnh trầm cảm, tự sát bằng cách nhảy từ cửa sổ tầng mười lăm xuống rồi chết.

      Nhưng tin tức có tên đầy đủ, chỉ có họ, ấy họ Chu.

      Trịnh An Ni bị A Kiều chọc lần, nàng từ bị động chuyển sang chủ động nghĩ cách, phát huy toàn bộ năng động của mình, nàng : "Lên diễn đàn trường tìm xem sao, thể nào cũng tìm thấy tên ấy."

      nàng đăng nhập diễn đàn của trường, tìm hai chữ nhảy lầu nhưng lại bị chặn, rồi lại tìm bệnh trầm cảm. Lần này được, nàng tìm những chủ đề được đăng trong vòng hai ngày tính theo ngày tin tức được đưa lên, chuyển hết trang này đến trang khác mới tìm được họ tên của nhảy lầu kia.

      ấy tên là Chu Mộng Khiết.

      Sau đó, Trịnh An Ni lại tìm hiểu tiếp, tìm thấy ảnh của Chu Mộng Khiết. ấy có khá nhiều ảnh. ấy học hành rất tốt, phần lớn đều là ảnh lên bục diễn thuyết, sau khi vào trường còn lấy được học bổng hai năm liên tục, còn là nòng cốt của câu lạc bộ cờ vây của trường, từng làm đại diện cho trường để thi đấu.

      Vừa mở ảnh ra, A Kiều xem xong nhận ra đây đúng là ấy, đầu vẫn chưa bị đập bẹp, ảnh là điệu bộ nhã nhặn thẹn thùng, hơi cúi đầu xuống, dám nhìn thẳng vào ống kính.

      "Đúng rồi, đúng là ấy." A Kiều quả quyết.

      A Kiều ngờ Trịnh An Ni lại hữu dụng như thế, đúng là phải để nhìn bằng con mắt khác. Tuy nàng này hơi nhát gan nhưng vẫn rất làm được việc. vỗ vai Trịnh An Ni, giọng điệu như thể làm ơn làm phước: " khá đấy, sau này theo tôi ."

      Rất có điệu bộ của đại tỷ chuyên bắt nạt ở trường.

      Lúc Trịnh An Ni nghe thấy câu "Đúng là ấy" muốn khóc lắm rồi, nàng vô cùng mong muốn từ chối nhưng lại thể chấp nhận.

      A Kiều hỏi nàng tiếp: "Thế cái người tên Trần Ngưỡng Chính kia sao, là người thế nào?"

      Mặc dù trong lòng Trịnh An Ni vẫn muốn từ chối nhưng cơ thể lại rất thành , lập tức hết những thông tin mình biết cho A Kiều: " ta là cố vấn tâm lý mà nhà trường chủ động mời tới, bình thường dạy ở trường đại học, chỉ có thứ ba và thứ năm là tới trường chúng ta nửa ngày. Nữ sinh trường chúng ta kéo nhau tới trường đại học tìm ta, lần nào ta cũng mời bọn họ ăn."

      Nhóm bạn của Trịnh An Ni đương nhiên thể bỏ qua trò vui này. Trước kia nàng từng kéo hai bạn thân, ăn mặc xinh đẹp qua chỗ Trần Ngưỡng Chính nhưng sau lần tiếp xúc, nàng có cảm giác tốt về Trần Ngưỡng Chính.

      Những có gia đình giàu có, vẻ ngoài xinh đẹp, đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người như Trịnh An Ni rất nhạy bén với hàm ý trong ánh mắt của nam giới. Bộ mặt ôn tồn lễ độ của Trần Ngưỡng Chính chỉ có thể lừa được những ngu ngốc đó thôi.

      "Tôi cảm thấy dù sao người này cũng tốt như mọi người đánh giá." Trịnh An Ni nghĩ ngợi, cố gắng đè ngượng ngùng xuống rồi , Trần Ngưỡng Chính vẫn cứ luôn nhìn lén chân nàng.

      ta che giấu rất tốt nhưng cũng vẫn bị Trịnh An Ni phát . nàng rất thích người khác nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ nhưng loại ánh mắt này lại khiến nàng phản cảm mộ cách bản năng.

      Sau này, Trịnh An Ni cũng chẳng tới phòng tư vấn tâm ký nữa. Lúc gặp được nàng trong trường, Trần Ngưỡng Chính còn chủ động trò chuyện với nàng nhưng lần nào Trịnh An Ni cũng tỏ ra vô cùng lãnh đạm, cũng rất coi thường những vây quanh Trần Ngưỡng Chính.

      "Hình như là năm ngoái phải, ta xin nghỉ năm, là bận viết luận văn, nên tới trường, học kỳ này vừa bắt đầu mới quay lại." Trịnh An Ni kìm nén nổi lòng hiếu kỳ, bắt đầu buôn chuyện với A Kiều, "Vụ cái Chu Mộng Khiết này nhảy lầu có phải có liên quan đến ta hay ?"

      A Kiều nhìn Trịnh An Ni chằm chằm tới mức Trịnh An Ni cúi gập đầu xuống, lắp bắp hỏi: "Sao... Sao thế?"

      A Kiều khịt mũi tiếng: " ngờ còn có đầu óc như thế đấy."

      Trịnh An Ni nhận ra nghe xong lời này, bản thân nàng còn thấy hơi tự hào.

      A Kiều tìm được thứ muốn tìm, quyết định ra khỏi thư viện. Trịnh An Ni ngăn lại, nhăn nhó: "Vào giờ học rồi, bên ngoài có camera giám sát đó."

      A Kiều lại sợ bị giám sát, : "Thế ở đây , vừa lúc chơi với mấy người bên kia luôn." Có mấy học sinh và nhân viên quản lý xuyên qua các kệ sách.

      Trịnh An Ni lạnh cứng người, từ bàn chân đến tận đỉnh đầu. Cả tầng này chỉ có hai người là nàng với A Kiều thôi mà. Bởi vậy, nàng cũng chẳng quan tâm tới giám sát hay giám sát nữa, theo A Kiều ra khỏi thư viện.

      Tiết này là tiết tiếng , giáo lớn tuổi dạy tiếng rất nghiêm khắc, Trịnh An Ni đành phải tìm cớ phòng y tế, mình đến tháng, đau bụng.

      Nhân viên trong phòng y tế gặp phải những học sinh như Trịnh An Ni nhiều lần thành quen, thấy mặt nàng vẫn bình thường, cảm thấy chẳng cần lãng phí thuốc giảm đau, bảo nàng tự pha cho mình cốc nước gừng đường đỏ: "Uống , uống xong về lớp học."

      A Kiều rẽ vào nhà vệ sinh ở tầng , gõ kính: "Chu Mộng Khiết, mau ra ."

      Ma nữ mặc đồng phục lập tức xuất , ấy nhìn A kiều, mắt ầng ậng nước, thậm chí còn hơi run run vì xúc động nhưng ấy vẫn tiếng nào.

      Con ma trẻ con đằng sau ấy ban đầu vốn là cục màu đen, có hình người, vậy mà giờ nó còn vươn bàn tay đập bộp cái lên mặt kính.

      dấu tay trẻ con đen tuyền ra mặt kính, con ma trẻ con phát ra thanh đe dọa A Kiều.

      A Kiều chẳng sợ hãi chút nào, con ma thế này làm gì được chứ, cũng đưa tay, cách tấm gương đập đánh bốp cái vào con ma , răn dạy nó: "Con còn tâm nguyện gì chưa thành cũng đừng quấy rầy mẹ con nữa, hai mẹ con đầu thai cho tử tế ."

      Đầu thai mới là chuyện đúng đắn mà những con ma như bọn họ nên làm. Sao mà con ma này mãi hiểu thế biết?

      Lúc này con ma trẻ con càng tức giận, nó siết chặt lấy cổ của ma nữ mặc đồng phục, há ngoác miệng, thậm chí còn phát ra tiếng khóc của trẻ con, "Oa oa" ầm ĩ, làm A Kiều ong hết cả tai.

      Nó làm A Kiều bực mình. Trẻ con hư phải đánh, ma trẻ con hư cũng phải đánh!

      lấy huyết ngọc từ trong áo đồng phục ra, miếng huyết ngọc này càng ngày càng sáng, trông giống miếng bạch ngọc nữa mà giống miếng hồng ngọc nóng rực, dừng như có vầng sáng đỏ tỏa ra xung quanh.

      Sở Phục biết A Kiều muốn nàng ta dạy cho con ma hiểu biết này bài học, nàng ta thả sát khí ra nhưng con ma kia lại hề sợ hãi, lại còn cười khanh khách. Nó há to miệng, điên cuồng nuốt lấy sát khí, lại trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

      Ma nữ mặc đồng phục trong gương lắc đầu quầy quậy, rơi lệ nhưng ấy vẫn nên lời.

      "Dừng lại." A Kiều nhanh chóng ra lệnh cho Sở Phục dừng tấn công, hiểu ra con ma này dùng ác niệm và oán niệm làm đồ ăn.

      Hôm qua nó vừa mới nhìn thấy ba nó. Do gặp được A Kiều, suốt ngày, ác niệm cuồn cuộn tỏa ra từ trong lòng Trần Ngưỡng Chính đều bị con ma trẻ con này ăn hết nên chỉ mới ngày, nó lớn hẳn lên, ngũ quan mặt hơn hẳn, chẳng mấy chốc chân tay cũng phát triển hoàn chỉnh.

      Ác niệm đến từ người cha nuôi dưỡng nó, làm nó lớn lên, mạnh mẽ hơn. Có lẽ nếu Trần Ngưỡng Chính lại đến thêm vài bữa nữa, nó biết cũng nên.

      Đuổi ma phải là việc mà con ma bình thường như A Kiều hay con lệ quỷ như Sở Phục có thể làm.

      Sở Phục nghĩ ngợi rồi : "Nương nương, hay là để ta ăn nó ."

      Thế mà con quỷ trẻ con này còn có thể ăn tươi nuốt sống cả ác niệm, nàng ta nhìn cũng thấy hơi thèm ăn. Ăn cái này, nàng ta nhất định tăng cường công pháp, còn mạnh hơn bây giờ.

      A Kiều đưa tay đập lên huyết ngọc: " được! Nó xấu xí như thế! Ngươi được ăn mấy thứ xấu xí, phải tích lũy công đức cho tốt, làm quỷ tu!"

      A Kiều nghĩ ngợi rồi lấy di động ra, gọi điện thoại cho Hạng Vân Độc: "Chú cảnh sát ơi, cháu muốn báo án."
      Last edited: 22/10/20

    4. Oanhoanh90

      Oanhoanh90 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Hóng. Hay quá
      Iris N thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 38: A Kiều, hôm nay trèo tường ?

      Trèo thôi!

      Hạng Vân Độc nhận điện thoại, vừa nghe thấy mấy chữ "chú cảnh sát" bật cười: "Em lại học được từ chỗ nào thế?"

      Bắt đầu từ khi A Kiều biết cách dùng máy tính bảng lên mang, thi thoảng lại ra mấy từ mới, có nhiều từ mà đến Hạng Vân Độc còn chưa nghe bao giờ.

      A Kiều cho sáu chữ: "Chu Mộng Khiết, Trần Ngưỡng Chính."

      tóm tắt qua chút về chuyện hận tình thù của bạn ma, Hạng Vân Độc cười nữa, nghiêm túc lắng nghe .

      "Em thấy cái chết của Chu Mộng Khiết đơn giản như thế, nhất định có liên quan đến Trần Ngưỡng Chính. Hôm qua trong phòng tư vấn tâm lý, lúc ta nhìn em, cả người ta bị làn sương đen bao phủ."

      Nụ cười mặt Hạng Vân Độc hoàn toàn biến mất, biết cái gì gọi là ác niệm.

      dùng ít thời gian để làm quen với thế giới mới trong mắt mình. Với những người bình thường phố, tỷ lệ thiện và ác người họ là tương đương, thi thoảng có ác niệm nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng có thiện niệm xuất .

      Tới khi vào cục cảnh sát khác hẳn, những tội phạm bị bắt vào đó phạm tội càng linh hồn càng sạch .

      Hạng Vân Độc ghi nhớ hai cái tên này, với A Kiều: "Tôi điều tra, em phải cách xa người này ra, tự bảo vệ mình cho tốt, chăm chỉ học hành." Tuy biết có khả năng tự bảo vệ mình nhưng vẫn là bé, thể yên tâm để đối mặt với người như vậy mình.

      A Kiều thuận miệng đáp cho có lệ, trợn trừng mắt, nếu Trần Ngưỡng Chính còn định làm gì ta đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi.

      Hạng Vân Độc gác điện thoại bắt đầu kiểm tra thông tin về Chu Mộng Khiết. Nếu con ma trẻ con mà A Kiều nhìn thấy chính là linh hồn bào thai mà phải bắt lần này đúng tình cờ nắm được manh mối.

      Con ma trẻ con trong gương nhìn A Kiều chằm chằm. A Kiều báo cảnh sát, dập máy rồi chuẩn bị tiếp tục khuyên bảo nó: "Địa phủ cũng phải có những trường hợp như con, lần may lại đầu thai lần nữa. Biết đâu Ty bảy mươi lăm thấy con chưa kịp làm người trở thành thai chết trong bụng cho con điểm đến khác tốt hơn sao?"

      Đối với những hồn ma chưa thể đầu thai, về cơ bản chỉ có khả năng, đó chính là vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành ở dương thế nên vẫn lưu luyến, khó mà nổi.

      Những suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển trong đầu A Kiều, Chu Mộng Khiết chính là như thế, nếu xin giúp đỡ có thể ấy muốn A Kiều hoàn thành tâm nguyện cho ấy. Còn con ma nghe lời kia cũng kéo về đánh cho trận vào mông.

      Ma nữ mặc đồng phục nghe A Kiều báo án, nước mắt chảy ròng ròng. Chấp niệm của ấy phải là thể thi đại học, chấp niệm của ấy là ai biết những chuyện mà Trần Ngưỡng Chính làm với ấy. ấy hy vọng Trần Ngưỡng Chính phải chịu trừng phạt.

      Hôm qua A Kiều định dạy cho Trần Ngưỡng Chính bài học, nhưng vừa có ý nghĩ này bị phù hoàn dương chặn lại.

      Hạng Vân Độc là cảnh sát lại còn là quỷ sai, xử lý được cả chuyện dương gian lẫn phủ, đương nhiên báo án cũng phải báo với .

      Con ma trẻ con chưa phân biệt được thiện ác, nó chỉ hành động theo bản năng và chấp niệm. Biết A Kiều làm việc gì đó bất lợi cho mình, nó ngừng khóc, trừng mắt lên nhìn A Kiều chằm chằm.

      A Kiều "xì" tiếng, nó xấu quá mất, thảo nào mạng gọi thế là "cay mắt", Kiều đưa tay che mắt lại.

      Đúng lúc này, con ma trẻ con bay ra khỏi gương, tay chân nó còn chưa hoàn chỉnh, lao ra như quả bóng, tấn công A Kiều, há to miệng định cắn xé máu thịt .

      A Kiều vốn định đích thân ra tay, nhưng nếu sát khí mà Sở Phục phóng ra có tác dụng phải tự tay dạy dỗ con ma này mới được. tiện tay bẻ gãy chiếc chổi lau nhà trong nhà vệ sinh, tích tụ sức mạnh của mình nửa thanh gậy gỗ, vung gậy đánh tới, con ma trẻ con kêu la oai oái.

      A Kiều vốn lo bạn ma của đau lòng, dù sao cũng là con ấy nhưng ma nữ mặc đồng phục trong gương thấy thế lại thở phào nhõm, mặt lộ ra vẻ vui mừng.

      Con ma trẻ con tụ hình lâu lắm rồi. Trong trường này, chỗ nào cũng có ác niệm để nuôi nó lớn. Trong đó mấy người như Trịnh An Ni, Thẩm Lệ Na thể kể công.

      Oán niệm sinh ra bởi tham lam, ghen tỵ và ham muốn chính là đồ ăn ngon nhất với nó. Nó dùng ma nữ mặc đồng phục làm chất dinh dưỡng cho mình, lúc mang thai nó phải nuôi nó bằng máu và chất dinh dưỡng, đến lúc chết cũng thoát được.

      Cây gậy của A Kiều làm nó đau, khiến nó biết rằng A Kiều rất mạnh, giờ lại tới gần trưa, là lúc ma lực của nó yết ớt nhất. Vừa bị đánh cái, nó lập tức chui vào trong gương.

      Con ma trẻ con vươn hai cánh tay bé, bíu chặt lấy ma nữ mặc đồng phục. Nó ôm mẹ nó, mút chặt lấy cổ ấy như bú sữa, theo bản năng, nó muốn hút oán niệm để chữa trị vết thương.

      Nhưng thân thể ma nữ mặt đồng phục cũng dần trở nên trong suốt, ấy chẳng còn bao nhiêu sức lực để nuôi con ma trẻ con này nữa.

      Hai con ma cùng biến mất trong gương, A Kiều nhíu mày, nếu tiếp tục thế này Chu Mộng Khiết bị hút khô mất thôi. gõ lên mặt gương nhưng thấy gì nữa.

      Trịnh An Ni vừa ra khỏi phòng y tế gặp ngay A Kiều, trái tim vừa mới được buông lỏng của nàng lại đập thình thịch: " lại... lại muốn làm gì nữa?"

      A Kiều nhếch khóe miệng mỉm cười: "Tôi muốn trốn học."

      Mặt Trịnh An Ni nhăn nhó, cản A Kiều: "Cổng trường cũng có camera giám sát, ra được đâu."

      Bắt đầu từ năm trước, camera bắt đầu được đặt khắp nơi trong trường, cửa ra vào nào cũng có camera, ngoài ra còn có bảo vệ nữa chứ, làm sao mà trốn học được, mấy người bảo vệ có thể liên hệ trực tiếp với chủ nhiệm giáo dục.

      A Kiều liếc nhìn nàng cái: "Nhát gan."

      Trịnh An Ni cảm thấy đúng là mình ngày càng nhát gan . Từ sau khi biết đời này thực có ma, nàng cảm giác như thể cả thể xác lẫn tinh thần của mình bị gột rửa lần, dám bắt nạt người khác nữa.

      A Kiều tiếp tục ra lệnh: "Tìm thử xem nhà Chu Mộng Khiết ở đâu ."

      ấy chết ở nhà, những hồn ma bên đấy thể nào cũng biết được chuyện gì đó, chắc chắn phải ma chỗ nào cũng cũng đờ đẫn, ngu ngốc như mười người em sân thượng kia.

      Trịnh An Ni tìm cả buổi cũng tìm được địa chỉ nhưng nàng lại tìm được ít thông tin kia, vẫn là mấy bài đăng diễn đàn kia. Sau khi Chu Mộng Khiết nhảy lầu, chủ nhiệm và đại diện học sinh của lớp cũng từng tới thăm mẹ của Chu Mộng Khiết.

      Bình thường, lúc có chuyện gì xảy ra với học sinh, nhà trường luôn phải chịu trách nhiệm. Với những trường hợp học sinh nhảy từ nóc Hồng Lâu xuống, nhà trường đều phải đền tiền. Chu Mộng Khiết mắc bệnh trầm cảm vì áp lực học tập quá nặng, nếu như mẹ Chu làm ầm lên cũng được đền tiền.

      Nhưng mà mẹ Chu lại làm ầm lên, bà ta thậm chí còn tới trường mà là sau khi bàn bạc, nhà trường cảm thấy Chu gia biết phân phải trái, mình mẹ Chu phải ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy con nên người, nhà trường cảm thấy phía họ cũng phải bày tỏ lòng thành, trích ra số tiền coi như là phí mai táng.

      Nhưng đến cả số tiền này mẹ Chu cũng cần, bà ta chịu nhận đồng cắc. Mất con duy nhất khiến bà ta vô cùng đau lòng.

      Trịnh Ni vừa lướt các bài đăng vừa thêm câu: "Nghe mẹ ấy là giáo viên cao cấp, chỉ dạy thêm ở nhà cho người ta thôi kiếm được rất nhiều tiền rồi." Có lẽ bởi vậy bà ta mới thông cảm cho nhà trường.

      Trịnh An Ni bĩu môi. Nếu điều tra về Chu Mộng Khiết, bèn lôi tất cả những bài đăng trước đây ra đọc, trong đó còn lần nào Chu Mộng Khiết cũng có thể đạt điểm cao là do mẹ ấy phụ đạo.

      ấy tham gia cuộc thi toán học, được giải nhì, bạn học trong lớp ấy còn chế giễu ấy, bảo mẹ ấy là giáo viên cao cấp nổi tiếng thế mà ấy chỉ lấy được có giải nhì.

      Trịnh An Ni lật hết trang này đến trang khác, dường như đứng từ góc độ khác nhìn vào hành động của chính mình, cảm thấy những người rách việc. Bỗng nhiên lật tới cái gì, nàng kích động, kéo cánh tay A Kiều, giật giật: "Xem này! Bằng chứng đây nhé!"

      A Kiều lườm nàng, có vẻ vui, Trịnh An Ni rụt tay lại, cúi đầu, chỉ vào tấm ảnh rồi : "Đây là ảnh Chu Mộng Khiết tới phòng tư vấn tâm lý, bị người khác chụp lại được."

      Bọn họ ấy bị tâm thần, những lời bàn tán ấy như những lưỡi dao cứa vào tim . Chu Mộng Khiết vốn nhút nhát hướng nội, gần như đặt toàn bộ thời gian vào việc học hành, khiến ấy có bạn bè giống như những khác, lúc ở lớp lúc nào cũng lủi thủi mình.

      Bóc tách hết những tình tiết này, Trịnh An Ni cũng đoán rằng cái chết của Chu Mộng Khiết thể có liên quan đến Trần Ngưỡng Chính, cảm giác mình đại diện cho phe chính nghĩa.

      " ấy chịu nổi những áp lực đó, phải tư vấn tâm lý nhưng lại bị Trần Ngưỡng Chính lừa." Trịnh An Ni cảm thấy mình tìm ra . xong, nàng thấy A Kiều mím môi lại im bặt.

      "Thế cái tên Trần Ngưỡng Chính kia dạy trường nào?" tìm được nhà Chu Mộng Khiết điều tra Trần Ngưỡng Chính trước vậy.

      Cái này Trịnh An Ni biết, nàng còn rồi cơ, nàng viết địa chỉ ra, đưa cho A Kiều.

      A Kiều coi Trịnh An Ni như cấp dưới của mình, dưới tay đại tỷ nào chẳng có mấy đứa đàn em, cho Trịnh An Ni số điện thoại của mình: "Nếu nhìn thấy Trần Ngưỡng Chính tới trường, phải lập tức báo cho tôi biết."

      Trịnh An Ni cảm thấy việc này quả thực rất kích thích. nàng theo A Kiều nhưng lại dám ngang hàng với , chỉ dám đằng sau. Thấy tới cạnh tường, nàng há hốc miệng: ", định trèo tường à?"

      Bức tường này cao ít nhất là hai mét, có ngẩng cổ lên nhìn cũng còn thấy mỏi , hai người các chẳng có công cụ gì, làm sao nhảy qua được.

      nàng vừa dứt lời thấy A Kiều ngậm kẹo mút vào miệng, chạy lấy đà đoạn ngắn, cả người bay lên , chân đạp vào tường cái rồi nhảy ra ngoài.

      ...

      Trịnh An Ni cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn ra, suýt nữa quỳ rạp xuống, nhìn chằm chằm bức tường, cảm thấy đây hoàn toàn phải là độ cao mà người có thể nhảy qua. Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp lại vang lên, nàng quay về phòng học.

      Hai bạn thân tới hỏi nàng: "Sao khi nãy cậu lên lớp thế? Trần Kiều cũng tới. Hai người có chuyện gì chứ? Nhắn tin cậu cũng trả lời."

      Trịnh An Ni liếc mắt nhìn hai người bạn thân cái. Bình thường, có chuyện gì nàng cũng kể cho bọn họ nhưng giờ khác, nàng bối rối. Chẳng lẽ Trần Kiều chính là loại thám tử tâm linh đó sao?

      A Kiều tiếp đất cách vững vàng. Đây là lần đầu tiên thử làm thế này. Hóa ra có thể mượn sức gió để bay lên nhưng cũng chỉ đến độ cao như vậy thôi. Nếu như tiếp tục gia tăng sức mạnh biết có thể bay từ tầng cao nhất xuống được ?

      A Kiều rất hài lòng với việc mình càng ngày càng mạnh lên. vuốt ve bó tóc Mạnh Bà cổ tay, quyết định quay về lại đốt thêm hai túi tiền giấy nữa cho Lan Nha, lần này đốt cả quần áo, trang sức cho nàng ấy luôn.

      A Kiều bắt xe, tới chỗ Trần Ngưỡng Chính.

      Vừa bước chân xuống xe, gặp ngay Hạng Vân Độc ở cổng trường.

      "A", A Kiều dừng bước, rút kẹo mút trong miệng ra. Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay bị Hạng Vân Độc bắt quả tang.

      A Kiều quay lưng, giả vờ như chưa phát ra. Hạng Vân Độc nhìn thấy từ trước, vừa mới dặn dò học hành chăm chỉ, trốn học rồi. trốn học lại còn quay lưng nữa à?

      tức đến mức bật cười, vẫy tay với A Kiều: "Em lại đây."

      Nghe giọng điệu của , A Kiều biết tức giận, cười hì hì, tới cạnh : "Em cảm thấy ma ở chỗ này thể nào cũng biết chút manh mối gì đó."

      cố lấy lòng Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc cắn câu, hỏi : "Sao mà em ra đây được?"

      "Trèo tường thôi." A Kiều như thể đó là chuyện đương nhiên. Trong phim, trốn học toàn là trèo tường, phải thế à?

      Hạng Vân Độc cảm thấy hơi đau đầu, đúng là thể để cho xem những bộ phim cũ của Hongkong đó nữa. Hôm qua vừa xem bộ phim, ma nữ trong đó lúc còn sống liên tục giảm béo, cả đời được ăn bữa no nào, kết quả là bị dọa kiếp sau phải đầu thai đến Ethiopia. Thế là ma nữ ám vào người ăn điên cuồng hồi, no đến ợ cả lên.

      A Kiều xem xong sợ quá, hơn nửa đêm rồi mà còn gọi Hạng Vân Độc dậy, đặt đống đồ nướng BBQ về nhà.

      Cứ để tiếp tục xem học làm sao được nữa.

      A Kiều chớp mắt: "Nghe có rất nhiều học sinh nữ tới tìm Trần Ngưỡng Chính, chừng em có thể giúp đỡ sao?"

      Hạng Vân Độc nhìn , cảm thấy ngứa răng: "Về sau cho em xem mấy cái phim kinh dị, phim trinh thám gì gì kia nữa."

      Đây là đại học Giang Thành, nơi Trần Ngưỡng Chính giảng dạy, cũng chính là trường của Khương Mật. Hạng Vân Độc nghĩ ngợi chút rồi liên lạc với Khương Mật, hỏi xem bình thường Trần Ngưỡng Chính ở trường thế nào.

      Còn A Kiều, là tới đây điều tra vụ án cho bạn ma nhưng vừa vào trường, bị nhà ăn hấp dẫn, ngửi thấy mùi thơm về phía đó, bị Hạng Vân Độc giữ chặt: " được lung tung."

      Lúc nhận được tin nhắn rồi ra, Khương Mật thấy A Kiều xị mặt ra. Vừa nhìn thấy , A Kiều như gặp được người nhà, lao tới : "Em đói!"

      Vì thế hai người ma vào nhà ăn, Khương Mật quẹt thẻ mời A Kiều ăn bò né. Hạng Vân Độc chẳng biết làm thế nào với , với Khương Mật: " ngại quá."

      Khương Mật mỉm cười. rút tờ giấy ăn đưa cho A Kiều, trả lời câu hỏi của Hạng Vân Độc: "Thầy Trần à? Em từng học khóa học tâm lý của thầy ấy. Danh tiếng của thầy ấy trong trường cũng khá tốt, bài giảng cũng rất chi tiết. Bởi thầy ấy cho điểm dễ nên có rất nhiều người chọn học môn của thầy ấy."

      Nhưng có việc, Khương Mật cảm thấy thoải mái lắm. nghĩ lúc rồi với Hạng Vân Độc: " lần, trong giờ học thầy ấy giảng về PUA [1], trong đó tới việc cổ vũ tự sát, thuần dưỡng vật nuôi và thao túng tâm lý và cảm xúc."

      [1] PUA: Pick-up artists, dịch ra là những bậc thầy/nghệ sĩ tán tỉnh, những kẻ tự phong là huấn luyện viên hẹn hò, tán tỉnh. Họ tạo thành những cộng đồng Internet, mục đích là dạy cho nhau những cách vận dụng tâm lý học để chinh phục, thao túng phụ nữ.

      Khi đó thái độ của Trần Ngưỡng Chính khiến cho Khương Mật cực kỳ khó chịu. Tiết học học hôm ấy, đại đa số bạn học nữ đều cảm thấy thoải mái nhưng sau giờ học lại có nam sinh chủ động tới thảo luận về những vấn đề đó với ta, nghe bọn họ còn có nhóm thảo luận.

      Hạng Vân Độc nhíu mày: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn ."

      A Kiều cúi đầu xuống chảo bò né cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc: "Cảm ơn chị."
      Last edited: 22/10/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :