1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 30: A Kiều, hôm nay muốn được khen ?

      Muốn chứ!

      A Kiều ăn no nên buồn ngủ, xô gà cho gia đình thứ hai còn chưa kịp về, tựa vào cạnh giường ngủ mất.

      Ngủ rồi mà mặt vẫn hướng về phía Hạng Vân Độc, hàng mi dài cong vút, chóp mũi hơi hếch lên, miệng và cằm giấu vào dưới cánh tay.

      Tuy giờ là mùa hè nhưng Tống Phương vẫn khoác lên người chiếc chăn mỏng để ngủ cho ngon.

      Hạng Vân Độc vừa mở mắt nhìn thấy A Kiều, duỗi tay ra định chạm vào , còn chưa chạm được, Khương Thần lao tới: " Hạng, tỉnh rồi, có thấy khó chịu chỗ nào ?"

      Hạng Vân Độc bị thương, phải nằm viện đêm. Đó đúng là chuyện chưa từng có trước đây.

      Hạng Vân Độc lập tức đưa mắt ra hiệu cho Khương Thần, ý rất ràng, bảo cậu đừng đánh thức A Kiều. Khương Thần kéo chiếc ghế ngồi bên giường bệnh, lại lần nữa những lời vừa với Tống Phương cho Hạng Vân Độc nghe.

      " nghe thấy cái giọng điệu của Lão Giang thôi, lần này chắc chắn Cung Luật ăn đủ rồi, có khi vừa ra viện lại là đội trưởng ấy chứ." Khương Thần vui rạo rực, cậu cảm thấy chuyện đến nước này Cung Luật làm sao mà trụ lại nổi.

      Hạng Vân Độc chỉ về phía ấm nước. Khương Thần mau chóng rót cho cốc nước. uống hơi cạn sạch, đặt cốc xuống mới liếc nhìn thằng nhãi ngốc nghếch Khương Thần kia cái.

      Tổng cục điều Cung Luật tới đây đương nhiên điều người dễ dàng thế được. Lão Giang nổi giận như vậy, đầu tiên là bởi lần này ông ta gánh nổi trách nhiệm, nhỡ đâu Trương Phong chạy thoát sao?

      Vừa mới bắt được người, bao nhiêu phương tiện thông tin đại chúng đều đưa tin, các phân cục khác còn ghen tỵ đỏ cả mắt kia kìa, kết quả là còn chưa kịp được tuyên dương để cho kẻ nọ đào tẩu, hơn nữa lại còn náo loạn như thế, nếu để lộ ra ngoài tạo ra ảnh hưởng vô cùng xấu đến xã hội.

      Thứ hai ông ta cũng muốn thể cho mấy người tổng cục biết đừng tưởng cầm củ cà rốt là có thể làm ông tay chạy vòng quay cối xay như con lừa, ông ta phải biết tức giận, huồng hồ trong tay ông ta còn có những người có năng lực.

      Cũng chỉ có thằng ngốc Khương Thần này tin , cho là Lão Giang trút giận thay cho Hạng Vân Độc.

      Dù có giải thích cũng giải thích nổi, dứt khoát đuổi cậu : "Nào, mua cho tôi ít đồ ăn , đói sắp chết đến nơi."

      Khương Thần mau chóng chạy hỏi y tá xem Hạng Vân Độc có cần kiêng khem gì .

      Hạng Vân Độc vừa đuổi được Khương Thần , ánh mắt dừng lại người A Kiều. Mái tóc dài của được vén sang bên, lộ ra vùng cổ trắng nõn và sợi dây đỏ mỏng manh cổ.

      Miếng huyết ngọc đầy uy lực nằm chính sợi dây đỏ này.

      Hạng Vân Độc vốn dĩ định hỏi, ai mà chẳng có ít bí mật, nếu muốn cũng cố tìm hiểu nhưng giờ thể hỏi cho cùng là ai.

      A Kiều lại nằm mơ. Trong giấc mơ, ngôi nhà vàng của bắt đầu sụp xuống, gạch rơi lộp độp đầy ra đất, chẳng mấy chốc phủ lên cả người , vô cùng lo lắng nhưng ngôi nhà vẫn sập mất nửa, sợ đến mức bừng tỉnh.

      "Nhà vàng!" A Kiều tỉnh mộng, vừa mở mắt ra thấy "nhà vàng sống" nhìn .

      "Sao thế? Mơ thấy ác mộng à?" Hạng Vân Độc nghe lẩm bẩm cái gì, cho là sợ nên mới mơ thấy ác mộng.

      A Kiều lắc đầu, Sở Phục bây giờ mạnh lắm rồi, dù có mấy "Trương Phong" chăng nữa, cũng sợ hãi chút nào.

      Nhân dịp Khương Thần ở đây, Hạng Vân Độc chuyện quan trọng trước: "Phải làm sao với hồn phách trong cơ thể Trương Phong bây giờ? Còn có cách nào để tìm được Hàn Cương ?"

      lần về này của Hàn Cương phải mất bao lâu? Tốc độ dòng chảy thời gian ở dương gian và phủ có giống nhau ?

      A Kiều nhìn , đầy vẻ tự tin: " yên tâm , hồn phách nào bị áp giải xuống Hoàng Tuyền, vào ty cũng phải ra tòa, tới trước mặt phán quan chứng minh thân phận của chính mình. giờ chắc chắn Hàn Cương biết ta bắt nhầm ma rồi, có khi đưa đổi lại rồi cũng nên."

      Con ma nào cũng phải tới Nghiệp Kính Đài, soi cái rồi còn gì biết nữa? Huống hồ sau đó còn có Thập Điện Diêm La, Ty bảy mươi lăm, xác minh hết lần này đến lần khác, Trương Phong trốn thoát nổi, Vương Hạo cũng trốn thoát nổi.

      Bọn họ chỉ cần đảm bảo trong thời gian đó, thân thể Trương Phong chết là được.

      Sở Phục nhét hồn của Vương Hạo vào trong thân thể của Trương Phong, khiến gã thể bỏ thân thể của Trương Phong lại rồi đào tẩu, đợi Hàn Cương về, đổi chỗ hai linh hồn là có thể về báo cáo, lỡ việc bên nào cả.

      A Kiều cảm thấy ý tưởng này của mình vô cùng thông minh. hất cằm lên chờ Hạng Vân Độc khen mình nhưng Hạng Vân Độc mãi gì, thể nào bĩu môi.

      Hạng Vân Độc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, xinh đẹp đến mức giống người . Những từ như "Hoàng Tuyền", " ty", "phán quan" từ miệng thốt ra chẳng khác gì chuyện ăn cơm uống nước hằng ngày.

      "Chỉ... chỉ đơn giản thế thôi à?"

      A Kiều nhàng gật đầu, nhìn Hạng Vân Độc đầy vẻ khó hiểu, dương gian và ty đều có luật pháp, nếu như bắt sai chỉ cần người kia chưa hết dương thọ cũng phải thả về.

      "Thế hôm nay, ở nhà..." Hạng Vân Độc từ từ lên tiếng, định hỏi xem vì sao lại hiểu biết ràng, cặn kẽ về thế giới bên kia như thế, hỏi xem cho cùng hôm nay ở nhà ra lệnh cho ai.

      A Kiều cứng người, đưa hai hay lên đỡ đầu, nhắm mắt lại: "A, em đau đầu quá."

      ...

      Hạng Vân Độc nên lời còn A Kiều vừa kêu gào đau đầu xong nhấc chăn lên, chui đầu vào trong đó, tựa đầu vào cánh tay của Hạng Vân Độc, mái tóc dài mềm mượt cọ lên tay .

      Hạng Vân Độc thở dài: "Được rồi, tôi hỏi em nữa." Thấy vẫn chui đầu vào chăn chịu ra, nở nụ cười, dùng cánh tay xoa đầu , " hỏi đấy, em ra đây ."

      Lúc này A Kiều mới chui từ trong chăn ra, cười tủm tỉm nhìn Hạng Vân Độc, đầy vẻ hài lòng.

      Khương Thần mua đồ ăn về, đến cửa phòng định vào thấy người lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh như băng, mười dặm gió xuân thổi cũng tan là Hạng Vân Độc vắt tay lên trán cười. Cậu sững sờ mất lúc rồi mới vào: "Cơm về rồi đây."

      Cậu mua suất cơm thịt băm xào trứng gà, Hạng Vân Độc có thể dùng tay cầm thìa trộn lên ăn.

      Khương Thần còn phải về cục cảnh sát. Nghe nền tảng livestream chịu cung cấp thông tin liên hệ của chủ weibo, nhất định phải có cầu từ cục cảnh sát ở thủ đô, cậu "A" lên tiếng: " phải đòi có cầu từ đơn vị cảnh sát đầu ngành sao? Được thôi, thế để đơn vị cảnh sát đầu ngành cầu, cái loại chủ tài khoản này thể nào trừng trị được."

      Tống Phương cũng muốn ở lại chăm sóc cho Hạng Vân Độc. Hạng Vân Độc hơi ngại, dù sao quen ở mình nên từ chối mấy câu, A Kiều phụ họa: "Đúng vậy, chị về , trong bụng chị còn có em bé nữa mà."

      Vừa vừa nhìn lướt qua con ma may mắn kia cách đầy hâm mộ.

      Bản thân Tống Phương cũng mới biết mình mang thai, chị còn chưa với đội để xin dừng nhiệm vụ tuyến đầu. cho cùng với chị giờ, nhiệm vụ tuyến đầu có nhiều điểm phù hợp, vừa ảnh hưởng tới công việc, lại còn có lợi cho em bé.

      Mặt chị hơi đỏ lên: "Sao mà em... Đúng là em mà." Chị cho là A Kiều quan sát ra được, cũng tỉ mỉ thận trọng y như Hạng Vân Độc, hai em quả là rất giống nhau.

      Hạng Vân Độc liếc nhìn A Kiều cái, tiếp lời: "Về sau đừng làm nhiệm vụ tuyến đầu nữa, đổi vị trí khác, tôi giúp với người trong đội."

      Buổi tối có A Kiều ở đây. Phòng bệnh này là phòng người do Lão Giang cố ý sắp xếp, có bàn có TV. Hạng Vân Độc ăn cơm, uống thuốc xong, y tá tới kiểm tra lại cho lần, liền thiếp .

      A Kiều ngồi ghế xem TV. Ban đêm, TV chiếu lại phim võ hiệp dài tập cũ. xem say sưa bỗng chợt nghĩ nếu như thuật khống chế gió của lại mạnh hơn chút nữa có phải cũng có thể nâng cả người mình lên, giống như những người trong phim này, bay lên ngọn cây, nóc nhà, oai phải biết.

      xem mê mẩn, màn hình TV bỗng trở nên mờ mịt, mắt A Kiều lóe lên, mấy con ma nữ lên trước mặt .

      quan sát bọn họ lúc. Trong số họ, có ba ma nữ mặc áo liệm sạch đàng hoàng, chỉ có con ma ăn mặc rách rưới tả tơi, mặt đùi đầy vết thương.

      Mấy con ma nữ này có ác ý, đó là những người bị Trương Phong hại chết, vốn phải ở dưới ty chờ Trương Phong chết mới được minh oan, bắt đầu cuộc sống mới, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà hồn Trương Phong lại bị Hàn Cương kéo vào chốn U Minh.

      Có được cơ hội như thế làm sao mà bỏ qua được. Trước mặt phán quan, bọn họ điểm lại những hành vi phạm tội của Trương Phong, đợi đến khi hết dương thọ, Trương Phong bị kéo thẳng đến mười tám tầng địa ngục để chịu hình phạt tra tấn.

      Từ nay, mấy ma nữ này phải chờ đợi nữa, tâm nguyện được hoàn thành, như thế có thể đầu thai luôn.

      Lần này họ chủ động tới là để cảm ơn A Kiều.

      A Kiều cũng xem tin tức, tin tức TV Trương Phong giết hại ba , tìm thấy thi thể nhưng giờ lại có tận bốn ma nữ tới đây, nhìn về phía ma nữ mặc váy áo tả tơi.

      Ma nữ kia : "Bố mẹ tôi vẫn tìm tôi, xin nhờ giúp bọn họ tìm được thi thể của tôi. Hỏa táng, tâm nguyện của tôi cũng được hoàn thành."

      tới tận đây rồi, tình trạng lại đáng thương như thế, A Kiều đồng ý với : "Vậy cho tôi địa điểm ở đâu để tôi nghĩ cách."

      Ma nữ lại lắc đầu: "Gã ta giết tôi nhưng biết vứt xác ở chỗ nào, tôi chỉ nhớ đó là sườn núi, lần nào trời mưa tôi cũng rất lạnh."

      có địa điểm chính xác nhưng lại có tên họ và tên thành phố, A Kiều ghi lại cẩn thận, chờ Hạng Vân Độc tỉnh với , để lấy lại công bằng cho ma nữ, dù sao cũng là cảnh sát.

      Ba ma nữ kia quay về ty, riêng ma nữ này lại chần chừ mãi . A Kiều : "Tôi đồng ý với rồi nhất định giúp, mau về thôi."

      Ma nữ lắc đầu: "Còn có người nữa, tôi nhất định thể để yên được."

      cãi nhau với bạn trai. Bạn trai đuổi xuống xe. Đó là đoạn đường hẻo lánh, thậm chí còn nhớ nổi tên, men theo lề đường bị Trương Phong bắt.

      Trương Phong tra tấn ba ngày. Trong ba ngày này, vẫn luôn hy vọng bạn trai của tìm , tìm thấy báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát có thể vẫn còn hy vọng được cứu.

      Nhưng cuối cùng chẳng ai tới cả.

      Thậm chí tới khi phát ra mất tích, để trốn tránh trách nhiệm, bạn trai còn thừa nhận vào thời gian đó bọn họ ở cùng nhau, hơn nữa còn ra đoạn đường kia nên thi thể của mãi vẫn chưa được tìm thấy.

      chết cũng cam lòng, giờ Trương Phong phải vào tù nhưng thể tha cho người còn lại kia được.

      Ma nữ cuối cùng này được phán quan cho phép về dương gian, theo tên đàn ông kia, mãi cho tới khi hết dương thọ, bị bắt về U Minh mới thôi. Những tháng ngày còn lại, đừng mong ngủ yên được ngày.

      Hạng Vân Độc bị tiếng chuyện đánh thức nhưng lại mở mắt ra quấy rầy A Kiều. Chờ bọn họ hết, mới mở mắt: " như thế có đến bốn nạn nhân."

      Bởi còn người vẫn chưa được tìm thấy nên thể biết có liên hệ gì với vụ án của Trương Phong hay .

      A Kiều gật đầu: " ấy cũng biết ấy ở đâu, liệu có cách gì ?"

      Nếu linh hồn của Trương Phong có thể quay trở lại cơ thể và tỉnh táo lại có thể sử dụng số biện pháp thẩm vấn nghi phạm để hỏi ra toàn bộ về quá trình phạm tội của gã.

      Vốn dĩ biết có nạn nhân thứ tư, nhưng giờ biết, Hạng Vân Độc để yên như thế. Thậm chí có thể là lúc đánh nhau nghe Trương Phong nhắc đến người thứ tư. Tóm lại làm thế nào cũng phải bóc trần được vụ này.

      gọi điện thoại cho Khương Thần: "Cậu về tới cục chưa? Tôi vừa nhớ ra chuyện, lúc đánh nhau, Trương Phong gì đó về người thứ tư, hẳn còn có nạn nhân mà trước đó chưa tìm ra được, cậu về hỏi lại cho kỹ càng, xem có thể tìm thêm chứng cứ phạm tội hay ."

      Khương Thần nhanh chóng chạy về cục cảnh sát, báo cáo chuyện này lên , xem Trương Phong có còn giả điên hay . Dù gã có giả điên thế nào chăng nữa cũng phải bị đưa ra công lý.

      Ánh đèn màu trắng vừa lóe lên, A Kiều lập tức đứng bên cạnh Hạng Vân Độc, ngửi thấy mùi máu người lệ quỷ.

      Cứ tưởng là lại có biến cố gì nữa, ngờ là Lão Hàn lại xuất trong phòng. Lúc này con ma bị khóa trong xích sắt của ta là người chồng hóa thành lệ quỷ kia. Thấy hai người cảnh giác cao độ, ta bật cười: " sao."

      Nhân lúc trời tối, ta đổi hồn hai người kia với nhau, giờ trong thân thể của Trương Phong chính là Trương Phong .

      Lệ quỷ phải dẫn về nhưng vụ án vẫn chưa có manh mối, ta cố ý tới đây gặp Hạng Vân Độc.

      Lão Hàn lấy quyển sổ bìa đen chữ vàng ra, đó có dòng chữ "Chứng nhận quỷ sai tạm thời". Hàn Cương cười tủm tỉm : "Dưới đó biết chuyện lần này, định mời cậu làm quỷ sai tạm thời, trợ giúp việc phá án."

      Đây là chuyện tốt, gần như là trăm năm khó gặp, làm việc này tích lũy được công đức.

      Chuyện dùng nhân viên ngoài biên chế của Thiên Đình, Địa Phủ có từ xưa, tỷ như Ngụy Chinh xử trảm Long Vương, Bao Công ban ngày xử người dương, ban đêm phán người . Những người sống làm việc cho Địa Phủ toàn là những người mang mệnh cách quý nhân.

      Người như Hạng Vân Độc hoàn toàn thích hợp.

      A Kiều nhìn cuốn sổ chứng nhận quỷ sai tạm thời, ôm chặt cánh tay Hạng Vân Độc: " được được, được đồng ý."
      Last edited: 16/10/20

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 31: A Kiều, hôm nay trốn học ?

      Trốn chứ!

      Hạng Vân Độc nhìn về phía A Kiều, hỏi : "Vì sao được đồng ý?"

      A Kiều cứng đờ người, đưa mắt nhìn Hạng Vân Độc, nên lời, đương nhiên là bởi sợ tiếp xúc với nhiều việc ở Địa Phủ quá, biết có Ty Giải Mộng, hiểu được thân phận của .

      khi biết nhà vàng dùng để làm gì, dù có cho cũng linh nghiệm nữa. còn muốn ở dương gian tròn năm cơ mà, ăn hết những gì cần ăn, chơi hết những gì cần chơi rồi đầu thai mà còn gì hối tiếc nữa.

      Hàn Cương cho rằng lo lắng cho an toàn của Hạng Vân Độc, cười tươi an ủi : "Yên tâm , tuy là làm quỷ sai tạm thời nhưng cũng có pháp khí như những quỷ sai khác, ma quỷ quái bình thường thể đến gần, chỉ có điều công việc bận rộn hơn chút."

      Cơ hội này là do Hàn Cương lấy về cho Hạng Vân Độc. Làm quỷ sai tạm thời là việc tốt có thể tích lũy được công đức. Hạng Vân Độc sinh ra có mệnh cách quý nhân, nếu tích lũy thêm công đức quý lại càng quý hơn, còn may mắn hơn giờ rất nhiều.

      Hạng Vân Độc nghe Lão Hàn xong, bật cười: "Thế là trợ lý cảnh sát rồi."

      như thế kể ra cũng sai, tính chất công việc ra cũng chẳng khác nhau là mấy. Sau khi quỷ sai trước từ chức, trợ lý của ta cũng làm nữa, Lão Hàn thể tự tuyển trợ lý cho mình.

      Cả Giang Thành rộng lớn mà chỉ có mình ta làm quỷ sai, quá bận rộn.

      Ngoại trừ những nhiệm vụ hằng ngày, cứ lúc nào dưới kia cầu tuần tra đột suất, ta lại càng làm hết việc, những chuyện tốt như thế này đương nhiên thể để cho nước phù sa chảy ra ruộng ngoài được.

      A Kiều lắp bắp mãi nên lời, Hạng Vân Độc với Lão Hàn: "Thế này , để em cân nhắc , sau này em làm sao mới tìm được bây giờ?"

      Đúng là cần phải cân nhắc , cần tìm hiểu nhiều hơn, còn phải xem có thể làm được "công việc" này hay . Ngoài ra còn có mấy lời muốn hỏi trước mặt Lão Hàn, mấy hay nghĩ ngợi, biết lần này là vì sao đây.

      "Lần sau cần phải tới tận nhà gõ cửa, cậu cứ ở nhà lẩm nhẩm tên mấy lần là nghe thấy ngay." Lão Hàn dứt lời, nắm chặt xích sắt trong tay, mở cửa Hoàng Tuyền rồi kéo lệ quỷ vào bên trong.

      Lão Hàn rồi, Hạng Vân Độc mới nhìn A Kiều, thấy vẫn nhíu mày, cắn môi, mặt đầy vẻ khó xử. hỏi : "Em xem, tại sao được đồng ý?"

      A Kiều biết phải sao, đánh dối: "Quá nguy hiểm, lệ quỷ hung dữ lắm."

      Hạng Vân Độc biết dối nhưng vạch trần . nghĩ ngợi rồi : "Cứ như bây giờ chẳng lẽ nguy hiểm sao?"

      Để lựa chọn vạn lần vạn lần vẫn phải đối diện với hiểm nguy, dù biết hay biết cũng thế thôi.

      A Kiều biết đúng, còn nằm giường bệnh kia kìa nhưng vẫn rầu rĩ vui. Ngày mai nhất định phải tới tìm Liễu Vạn Thanh. Nhỡ đâu nhà vàng của thực khó mà giữ nổi, Liễu Vạn Thanh còn phải nghĩ cách chứ!

      tức giận chịu chuyện với Hạng Vân Độc. Hạng Vân Độc dỗ dành hồi lâu cũng chẳng thể khiến vui lên được, thế nên cũng hết cách, từ trước đến giờ dỗ dành nào bao giờ đâu.

      "Thế này , đợi đến khi vụ án của Trương Phong kết thúc, tôi đưa em công viên giải trí được ?" Chọn ngày làm, công viên ít người, đưa chơi hết những gì đáng chơi.

      A Kiều nghe thế còn tức giận hơn, lần trước bảo đưa công viên giải trí, hai việc khác nhau mà chỉ dùng cái công viên giải trí mà muốn qua mặt hay sao.

      A Kiều tức giận đến mức nằm lên ghế sô pha, quay lưng về phía Hạng Vân Độc, chẳng với câu nào.

      cứ cho rằng hôm sau giận nữa, kết quả là người ta dậy học từ sáng sớm, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn cái nào. Hạng Vân Độc dặn dò với theo mấy câu, thấy ra khỏi cửa phòng bệnh, bản thân cũng treo cánh tay quay về cục cảnh sát.

      Thấy vẫn còn sớm, nhân tiện mua đồ ăn sáng cho mọi người. Hôm qua xảy ra việc lớn như thế, nhất định đa số mọi người còn tăng ca. Có khi sau khi mọi việc xong xuôi, tuyên dương và phê bình tới cùng lúc.

      Cũng may mà tin tức còn chưa bị lộ ra ngoài, nếu như người ngoài biết chuyện tội phạm bị truy nã lại đào tẩu lần nữa hẳn đợt khủng hoảng.

      Khương Thần ngâm mình trong phòng thẩm vấn cả đêm. Câu cầm chiếc cốc ra ngoài, định pha cà phê, ngáp dài cái thấy Hạng Vân Độc: " Hạng, sao lại tới đây, sao nghỉ thêm mấy ngày nữa?"

      Hạng Vân Độc đưa đồ ăn sáng mang tới cho cậu: "Tôi yên tâm, tới đây xem thế nào. Sao rồi? Có tiến triển gì ?"

      Khương Thần lắc đầu, đầu tiên Trương Phong giả ngây giả dại, cứ như biết , chịu trả lời bất cứ câu hỏi nào, sau đó lại như mới bừng tỉnh cơn mơ, vừa khóc vừa cười, mãi tới tận giờ mới được như bình thường.

      Nếu chẳng phải qua thời gian dài như thế, mọi người nghĩ là gã vừa hít ma túy.

      "Đến giờ vẫn chưa chịu khai à?"

      "Cung Luật đích thân thẩm vấn kia kìa, ta bảo mọi người phân tích con đường chạy trốn của Trương Phong." Khương Thần vừa vừa chỉ lên bàng trắng, đó có vẽ những địa điểm mà Trương Phong từng đặt chân tới. "Lần theo con đường này, căn cứ theo thông tin về những vụ mất tích mà cảnh sát địa phương nhận được gần đây, mọi người thẩm tra đối chiếu rồi."

      Tiêu chí lựa chọn nạn nhân đầu tiên là phụ nữ trẻ, sau đó căn cứ vào các đặc điểm của ba nạn nhân kia, họ tìm ra vài người tương tự nhưng vẫn chưa thể loại trừ khả năng là nạn nhân có trong danh sách, có thể là do chưa có ai báo cảnh sát nên dù thế nào cũng phải cạy miệng Trương Phong bằng được.

      Nghe tới đó, Hạng Vân Độc cũng thẳng, bảo Khương Thần chia đồ ăn sáng cho mọi người. tới đọc hồ sơ mấy vụ án được gửi tới, rút hồ sơ của nạn nhân thứ tư ra, chỉ vào đó rồi : "Tôi thấy người này giống với ba nạn nhân trước nhất."

      Khương Thần lại ngáp cái nữa, gật đầu: "Được ạ, chút nữa em đưa hồ sơ vụ án vào trong, tập trung vào điểm mấu chốt này."

      Bên nền tảng livestream Internet cũng trả lời, ban đầu họ còn vòng vèo trốn tránh, chịu cung cấp thông tin liên hệ, giờ có chuyện lớn xảy ra, đơn vị cảnh sát đầu ngành mới chuyện thẳng với người quản lý bên nền tảng này.

      Kẻ này cũng biết sợ, đòi hỏi bên nào phải ra công văn, ngoan ngoãn trình thông tin liên hệ của chủ weibo lên.

      Từ sáng sớm Khương Thần liên lạc, bảo bọn họ tới, mấy người đó còn cho cậu là kẻ lừa đảo. Mãi đến khi cậu liên hệ với trường học, bọn họ mới biết phen này mình gặp rắc rối , đường tới đây.

      "Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, tự tìm đường chết mà."

      Hai cậu sinh viên tới căn nhà xảy ra án mạng làm livestream tới cục cảnh sát mới biết hôm đó bọn họ suýt nữa mất mạng, ngoan ngoãn ngồi đó, phối hợp với cảnh sát, cung cấp lời khai.

      người trong số đó còn hỏi: "Bọn em có thể đưa chuyện này lên mạng ?" Vụ việc này rất có tính thời , như thế sau khi hết hạn block bọn bọ đưa lên có thêm rất nhiều fan đấy, mấy cái livestream vớ vẩn khác làm sao so sánh với loại trải nghiệm này được cơ chứ.

      Khương Thần trừng mắt lườm bọn họ: " được!"

      Hai người nọ nhìn nhau, chuyện như thế này làm sao có thể đem ra khoe, ít nhất cũng phải đưa lên vòng bạn bè mới được.

      Như thể nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, Khương Thần đặt bút xuống, nhìn bọn họ chằm chằm rồi : "Chuyện hai người các cậu phá hỏng trường vụ án còn chưa truy cứu đâu đấy."

      Lúc này hai người mới thành , tiếp tục ngoan ngoãn cung cấp lời khai để cảnh sát ghi chép lại, thảo nào hôm đó họ lại nghe thấy nhiều thanh kỳ quái đến vậy, cả hai đều sợ gần chết.

      Người can đảm hơn chút bị người nhát gan kìm chân lại. Nếu như hôm đó hai người bọn họ nhất quyết phải tìm hiểu tới cùng, kiểm tra từng phòng trong căn nhà xảy ra án mạng đó có khi phải ở lại đó rồi.

      Khương Thần càng nghe càng cảm thấy hai người này hết chỗ : "Có chuyện như thế xảy ra, tại sao báo cảnh sát?"

      Kết quả là hai người này năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Như thế chẳng phải là ma ám sao ạ? Tuy hai bọn em tới tìm cảnh sát nhưng mà thắp hương rồi." Cũng coi như báo với cơ quan có liên quan.

      Vốn cho rằng thắp hương thiêng , vừa thắp xong đau đầu, cũng mơ thấy ác mộng nữa, ngủ rất ngon là đằng khác.

      Khương Thần càng còn gì để , phê bình giáo dục hồi rồi phất tay bảo hai người họ ra về: " , về sau có việc gì đừng có làm mấy việc chả ra đâu vào đâu này nữa. Học hành cho chăm chỉ vào!"

      đến cuối, cậu gần như quát lên nhưng hai người này vẫn chẳng nghe vào, cứ như chẳng hiểu gì. Nhìn điệu bộ của họ, sau lần này, bọn họ vẫn còn tiếp tục "tìm đường chết" nữa.

      Hạng Vân Độc cầm hồ sơ vụ án tới phòng thẩm vấn, viết tờ giấy , đó ghi tên họ và vài đặc điểm nổi bật của nạn nhân thứ tư, nhờ người mang tờ giấy vào phòng.

      Cách lớp kính, có thể nhìn thấy tất cả mọi hành động của Cung Luật. Cung Luật nhận tờ giấy, vừa mở ra xem nhận ra đây là chữ của Hạng Vân Độc.

      Rồng bay phượng múa, nét bút dường như sắp xuyên qua tờ giấy.

      ta thể biểu cảm gì khuôn mặt, gập tờ giấy lại, vẫn tiếp tục thẩm vấn Trương Phong theo trình tự ban đầu. Biết Trương Phong dễ dàng chịu gánh mạng người thứ tư lưng, ta sử dụng biện pháp vu hồi [1], lặp lặp lại các câu hỏi về vấn đề.

      [1] Đây là chiến thuật quân , tấn công đối phương từ nhiều hướng. Chiến thuật này sử dụng /nhiều cánh quân được tách ra từ quân chủ lực để vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng địch.

      ta cũng có đủ kiên nhẫn, nhắc nhắc lại, đào sâu về từng nạn nhân, và chi tiết về việc họ bị hại như thế nào.

      Trương Phong bị lệ quỷ bám vào người. Tuy gã quên những gì mình trải qua lúc bị bám vào, cũng chẳng nhớ được những gì gặp phải khi bị đưa xuống Hoàng Tuyền nhưng đầu óc vô cùng mệt mỏi, choáng váng vì hàng loạt câu hỏi của ta.

      Cung Luật lại hề để gã được thư giãn giây nào, dùng đèn chiếu vào mắt, ép gã phải ngẩng đầu lên, bắt nhắc nhắc lại những chi tiết phạm tội của mình, nắm bắt mọi sơ hở để liên tục ép hỏi.

      Lúc tinh thần Trương Phong suy sụp, ta đột nhiên hỏi gã: "Nhậm Hiểu Thần sao? vứt xác nạn nhân ở Thanh Thành chỗ nào rồi?"

      "Trong khe núi cạnh đường quốc lộ ở Vương Gia Cương." Trương Phong dứt lời, lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, mãi đến khi cảnh sát ghi chép lời khai bên cạnh dừng lại, Trương Phong mới ý thức được mình vừa gì.

      Khai rồi.

      Hạng Vân Độc vẫn luôn chờ đợi giờ phút này, mãi đến lúc Trương Phong khai ra, mới thở phào nhõm.

      Cung Luật nắm chặt tờ giấy kia trong lòng bàn tay, tiếp tục tra hỏi chi tiết. Đồng thời, ta cũng bảo cấp dưới báo cho cảnh sát Thanh Thành tới khu vực lân cận quốc lộ Vương Gia Cương tìm thi thể nạn nhân.

      Hạng Vân Độc vừa xong việc nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp: "Phụ huynh của Trần Kiều phải ạ? Chào . Hôm nay Trần Kiều tới trường phải ? Có phải em ấy vẫn còn mệt ? Nếu em ấy được khỏe đợi đến lúc học bổ sung giấy xin phép sau cũng được."

      Trịnh An Ni xin nghỉ tuần, hôm nay Trần Kiều lại học, chủ nhiệm lớp nghĩ ngợi hồi lâu, cho rằng vẫn cứ nên gọi điện hỏi câu, cho dù xin nghỉ cũng phải có giấy xin phép.

      Hạng Vân Độc "À" tiếng, lấp liếm cho : "Vâng, bé hơi mệt, nhất định bổ sung giấy xin phép sau."

      Tới lúc gác máy, mới nhíu mày. Chạy đâu rồi? bỏ nhà chứ?

      Hạng Vân Độc cắm tay vào túi quần. Nếu dỗ vậy?

      vẫy tay, gọi Tiểu Chu và Bàn Tử đến, hỏi bọn họ: "Hai người các cậu có biết cách nào để dỗ con ?"

      Tiểu Chu và Bàn Tử nhìn nhau, Hạng Vân Độc lại xua tay, chẳng hiểu sao lại hỏi hai người này nữa biết. Nghĩ ngợi chút, liền gọi điện thoại cho A Kiều, điện thoại thông thông nhưng đầu dây bên kia căn bản ai nhấc máy.

      Bởi vậy, quyết định nhắn tin, cân nhắc hồi lâu vẫn cứ xóa tin nhắn hỏi vì sao hôm nay học , nhỡ đâu biết chủ nhiệm lớp gọi điện thoại tới lại tức giận hơn làm sao bây giờ.

      Hạng Vân Độc suy nghĩ hồi lâu mới nhắn tin nhắn, hỏi hôm nay học thế nào, chờ tự ra, cuối cùng tin nhắn chẳng khác gì đá chìm đáy biển, căn bản trả lời .

      Cứ lúc Hạng Vân Động lại giở di động ra xem lần, A Kiều vẫn trả lời. Tiểu Chu và Bàn Tử thầm bàn tán: "Có phải đội trưởng Hạng làm Khương Mật tức giận rồi nhỉ?" Theo suy nghĩ của họ, Hạng Vân Độc hẳn là đương với Khương Mật.

      "Lúc có vụ án lớn cũng chẳng thấy đội trưởng Hạng lo lắng như thế bao giờ, đúng là vào là khác ngay." Bàn Tử kết luận.

      Lúc này, A Kiều đeo ba lô với số tiền khổng lồ tới hai vạn đồng, đứng trước cửa Văn phòng giải mộng, cửa có treo tấm biển ghi "Toàn thể nhân viên công ty tiến hành đào tạo nghiệp vụ. Mọi thắc mắc xin liên hệ đường dây nóng 400888000".
      Last edited: 22/10/20
      Alice Huynh, hayley, nhudao7 others thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 32: A Kiều, hôm nay xem phim ?

      chứ!

      A Kiều tới chi nhánh nhân gian của Ty Giải Mộng để bảo Liễu Vạn Thanh và Hồ Dao mau nghĩ cách.

      Dọc đường , nhìn thấy rất nhiều người đeo cặp sách vội vàng học. Thấy quầng mắt bọn họ thâm xì, đầy vẻ thiếu ngủ, là con ma, A Kiều lại được trải nghiệm niềm vui trốn học.

      mua ly trà sữa rồi mua suất gà popcorn, lại còn cửa hàng tiện lợi vơ vét mớ snack khoai tây và chocolate. lững thững đường cái, tự lên kế hoạch trong đầu, nếu như thực được lại đổi kiếp sau khác vậy, dù sao nữa Lưu Triệt có nhiều kiếp sau như thế, thể nào cũng tìm được người thích hợp thôi.

      Thực ra cũng tiếc, hơi thích Hạng Vân Độc.

      A Kiều hút ngụm trà sữa, bắt chiếc taxi rồi tới Văn phòng giải mộng.

      gọi cho Liễu Vạn Thanh và Hồ Dao nhưng đều chẳng có tín hiệu. đành phải đích thân tới tận chi nhánh nhân gian của Ty Giải Mộng nằm trong tòa nhà sắp bị phá bỏ ở khu cũ của thành phố, thậm chí còn chẳng có biển.

      cửa kính hướng ra đường có dán mấy chữ lớn "Văn phòng giải mộng" bằng đề can dạ quang.

      vừa lên tầng nhìn thấy tấm biển treo trước cửa, A Kiều lấy di động ra, lần này điện thoại kết nối được , đầu bên kia có giọng nữ dịu dàng vang lên.

      "Văn phòng giải mộng sẵn sàng phục vụ quý khách. Chúng tôi có những kỹ năng giải mông đặc biệt để biến ước mơ của quý khách thành . Nếu quý khách có những giấc mơ cũ hơn mười năm, xin ấn số . Nếu quý khách có người thân báo mộng, xin ấn số hai..."

      A Kiều dập máy, lấy cành liễu mà Liễu Vạn Thanh đưa cho ra, vừa định bẻ gãy, cửa văn phòng mở ra, xoẹt cái, Liễu Vạn Thanh xuất trước mặt .

      Quần áo ra xộc xệch, nhìn rất luộm thuộng, mái tóc luôn được chải chuốt gọn gàng giờ lại hơi lộn xộn. ta tức giận với A Kiều: "Vào !"

      xong, ta xoay người vào cửa luôn.

      A Kiều theo ta vào. Căn phòng trông giống lớp học, tường treo tấm bảng đen lớn, trong phòng có vài bộ bàn ghế với đủ loại tinh lớn ngồi.

      Liễu Vạn Thanh vẫn còn chưa nguôi giận, ta quát vào mặt con tinh gấu đen đứng trước bảng giải mãi xong bài toán: "Cậu mà còn tính được nữa tôi đưa cậu về vườn bách thú giẫm bóng cao su đấy!"

      tinh gấu đen rơm rớm nước mắt, ôm quyển vở bài tập, dám lời nào. Trở về chỗ ngồi, cậu ta mới nức nở: "Để tôi về vườn bách thú cũng được." Giẫm bóng cao su làm sau khó bằng học viết chữ làm toán cơ chứ.

      Hồ Dao nhìn thấy A Kiều bèn tới, cười gượng gạo, chẳng thèm giấu đuôi và tai nữa, hỏi : "Sao lại tới đây? Chúng tôi... đào tạo nghiệp vụ."

      là đào tạo nghiệp vụ chẳng thà là xóa nạn mù chữ cho tinh còn đúng hơn.

      Ty Giải Mộng vừa mới được thành lập, đây là lần đầu tiên làm báo cáo tổng kết kinh doanh sáu tháng. Báo cáo được nộp lên bản nào cũng kì dị, mỗi bản kì dị kiểu khác nhau, chỉ có rất ít người có thể viết được chữ Hán, còn về cơ bản là chẳng ai biết tính toán gì cả.

      Báo cáo tổng kết sáu tháng sai be sai bét. Liễu Vạn Thanh nhận được đống báo cáo này, kiếm tra đối chiếu từng cái , tức giận đến mức phải tiến hành đào tào cơ bản cho nhân viên.

      Mọi người thông qua đủ loại quan hệ khác nhau mới được nhét vào đây, giờ bị Liễu Vạn Thanh mắng chửi, tới nửa bỏ việc.

      Hồ Dao coi như thằng chột làm vua xứ mù. Lúc ở Thanh Khâu ít ra cũng được trưởng lão trong tộc dạy học chữ của loài người và toán học cơ bản, viết báo cáo vẫn đủ đạt tiêu chuẩn, giống tinh gấu đen kia, cậu ta ấn hàng loạt dấu chân vào báo cáo, bị lôi ra phê bình dạy dỗ.

      Về mặt giao tiếp, giới dần dần được bằng nhân giới, thậm chí họ còn chẳng liên hệ với nhau, tuy có thể biến thành hình người nhưng vẫn phải học tiếng và chữ viết của con người, phải sinh ra biết.

      Gấu có ngôn ngữ của gấu, hồ ly có ngôn ngữ của hồ ly, chẳng ai hiểu ai, vậy nên cần phải xóa mù chữ càng đàng hoàng.

      giờ nhân lực chủ yếu ở Ty Giải Mộng vẫn là ma, lúc còn sống là người nên đương nhiên hiểu chuyện con người, tiếp nhận công việc hầu như gặp phải khó khăn gì nhưng căn bản chẳng có bao nhiêu ma tình nguyện chết dí ở Ty Giải Mộng, bọn họ ai chẳng muốn đầu thai.

      Cả Ty Giải Mộng chỉ có mỗi người có thể giao tiếp với thế giới bên ngoài là Liễu Vạn Thanh. ta là tinh ngàn năm, từng có liên hệ sâu rộng với con người, biết những mười mấy loại ngôn ngữ khác nhau.

      Hồ Dao từng thấy ta chuyện với mấy con ma nước ngoài, nghe mà hiểu gì, chẳng khác gì nghe tiếng chim.

      A Kiều ngờ làm tinh rồi mà còn phải học hành, nhìn chằm chằm sang đó nữa: "Hàn Cương bảo Hạng Vân Độc làm quỷ sai tạm thời, nhỡ đâu ta biết thân phận của tôi phải làm sao?"

      lo lắng suốt cả đêm.

      Hồ Dao cười: "Chỉ cần tự chẳng ai cho ta được đâu."

      Đây là điều khoản bảo mật được thêm vào hợp đồng. xong, tiếng: "Hơn nữa quỷ sai bé làm gì có quyền hạn tra xét chứ, cứ yên tâm ."

      Luân Hồi là nhánh của Thiên Đạo, cả Ty Giải Mộng cũng chỉ có mình cục trưởng mới có thể xin được gương luân hồi, đến nhân viên như còn thể nhìn trộm gương luân hồi. Quỷ sai cùng lắm chỉ là nhân viên cấp thấp của địa phủ, càng thể chạm vào.

      bục giảng, Liễu Vạn Thanh nổi giận phen. Biết Hồ Dao giải thích ràng cho A Kiều, ta đến trước mặt A Kiều, trở lại với giọng điệu lãnh đạm trước đây, chỉ vào cành liễu trong tay : "Cành liễu trong bình của Quan cũng có cùng cội nguồn với ta, nương nương sử dụng cẩn thận chút, đừng bẻ gãy nó chỉ vì mấy chuyện cỏn con."

      A Kiều cất lại cành liễu vào túi: "Thế mọi người cứ làm việc , tôi đây." Biết kể cả Hạng Vân Độc có lên làm quỷ sai cũng biết được bí mật của , yên tâm rồi.

      Liễu Vạn Thanh định bỗng lại đứng yên quan sát kỹ A Kiều, chẳng biết từ khi nào người lại có thêm mấy phần công đức nữa.

      Đạo hạnh của Hồ Dao còn nông, nhìn nhưng cũng cảm thấy A Kiều khác với trước kia, còn tưởng quay lại dương gian lâu ngày nên giống con người hơn. Hồ Dao hỏi Liễu Vạn Thanh: "Giờ mới được mười ngày, đợi hết kỳ hạn năm, liệu ấy có hoàn toàn giống con người nhỉ?"

      Liễu Vạn Thanh nhướn mày, lườm cái: "Bảo in thông báo tuyển người, phát chưa đấy?"

      Hồ Dao so đầu rụt cổ: "Tuyển người à?"

      Liễu Vạn Thanh hít hơi: "Tuyển!"

      Nhất định phải tuyển dụng! Tuyển xong người, ký hợp đồng rồi để người này chịu trách nhiệm xóa mù chữ cho đống tinh này, thời gian còn lại làm ở bộ phận chăm sóc khách hàng, lương cao chút cũng chẳng sao, miễn là tuyển được người.

      A Kiều ra khỏi cổng chính của Văn phòng giải mộng, nhận điện thoại của Hạng Vân Độc. đợi Hạng Vân Độc hỏi, với : "Em đồng ý để làm quỷ sai."

      Hạng Vân Độc: ...

      A Kiều lại tiếp: "Dù sao em cũng càng ngày càng mạnh, có con ma nào có thể làm hại nữa."

      Khi nãy Hạng Vân Độc còn rất tức giận vì liên lạc được với , nghe xong cũng tức giận nổi nữa, hỏi : "Em ở đâu? Tôi tới tìm em."

      A Kiều ngồi ngồi xích đu trong vườn hoa bên đường, ngậm kẹo mút chờ Hạng Vân Độc tới đón. Ăn chiếc vị dưa vàng, chiếc vị đào, lúc ăn tới chiếc vị nho, Hạng Vân Độc tới.

      Đầu tiên tin tốt cho A Kiều: "Tìm thấy thi thể của Nhậm Hiểu Thần rồi, họ cũng báo cho người nhà của ấy để xử lý hậu ."

      Cảnh sát Thanh Thành vừa nghe vụ án mất tích này có liên quan đến vụ án Trương Phong bèn lập tức triển khai hành động. Chuyện bạn trai của nạn nhân đuổi ấy xuống xe, sau đó lại cung cấp manh mối cũng lộ ra ngoài.

      Tuy rằng pháp luật chẳng thể xét xử nhưng dư luận xã hội lên án .

      A Kiều ngậm kẹo mút, kẹo mút dính môi , đến giọng cũng trở nên ngọt ngào: "Chẳng sao đâu, đằng nào ngày nào ấy cũng bám vào mép giường người kia, cả đời này đừng nghĩ tới chuyện ngủ ngon nữa."

      Hạng Vân Độc nhiều lần tiếp lúc với những vụ án kiểu này. Cảnh sát cứ nhắc nhở nhắc nhở lại nhưng vẫn luôn có những người chẳng quan tâm đến an toàn của người khác.

      Bọn họ thể dự đoán được lúc nào có vụ án xảy ra, chỉ có thể lấy những vụ án xảy ra làm ví dụ để đề nghị mọi người cảnh giác nhưng vẫn chẳng có tác dụng.

      A Kiều ngồi đu đưa xích đu, Hạng Vân Độc ngồi xuống xích đu bên cạnh. hỏi vì sao lại đổi ý, dù sao hôm nay cũng trốn học rồi, quyết định đưa chơi luôn.

      "Em muốn xem phim ?" đường tới đây, thấy gần đó có rạp chiếu phim, biết có thích , "Xem phim xong chúng ta ăn thịt xiên nhé?"

      A Kiều chưa xem phim bao giờ, cũng chưa từng ăn thịt xiên, rất vui.

      Hạng Vân Độc treo cánh tay đưa A Kiều vào rạp chiếu phim. Vào giờ này, ai làm vẫn phải làm, ai học vẫn phải học.

      Rạp chiếu phim vắng vẻ, chỉ có hai khách hàng là bọn họ, mua hai tấm vé là có thể bao cả phòng chiếu.

      A Kiều biết xem phim là gì cả. Hạng Vân Độc vốn còn tưởng rằng thích phim bom tấn cả Âu Mỹ, tận hưởng hiệu ứng hình ảnh, nhưng A Kiều lại dừng lại trước tấm poster của phim về tình giữa con người và quái.

      Hồ ly trong poster có đôi tai cáo lông xù, trong ngăn tủ bên cạnh còn bán mấy đôi tai bằng nhung giống vậy, A Kiều cũng muốn mua, từ lâu thấy đôi tai của Hồ Dao rất đẹp.

      "Em muốn xem phim này." Hồ ly này rất xinh đẹp, muốn xem phim này, "Còn cả đôi tai nữa."

      Hạng Vân Độc chi tiền mua đôi tai, A Kiều lập tức kẹp lên mái tóc.

      vốn vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài đen bóng buông xuống ngang hông, áo sơ mi và váy xếp ly đồng phục tôn lên vòng eo thanh mảnh, giờ lại đeo đôi tai hồ ly, mắt chớp chớp, cũng khá giống nàng tiên hồ ly bé.

      Hạng Vân Độc ngại ngùng, xem phim tình cảm với bé mặc đồng phục lại còn đeo tai hồ ly thế này, ngay cả ánh mắt người bán vé dành cho cũng có gì đó ổn.

      Lúc mua Coca và bắp rang bơ, A Kiều lại tranh trả tiền. mua bắp rang size lớn nhất, hai cốc Coca lớn. Ôm phần bắp rang bơ còn lớn hơn cả đầu mình trong tay, hít mùi bơ mà mê mẩn.

      Lắc lắc người ra hiệu cho Hạng Vân Độc lấy tiền từ cặp sách của ra, bảo: "Em mời!"

      Người bán bắp rang bơ là sinh viên tới rạp chiếu phim làm thêm. Cậu ta nhìn Hạng Vân Độc đầy vẻ khâm phục. Người em đỉnh ! Có bạn xinh đẹp như vậy lại còn cần phải chi tiền mời.

      Đương nhiên Hạng Vân Độc để chi tiền . Trong ánh mắt phức tạp của nhân viên soát vé, đưa A Kiều vào phòng chiếu phim.

      Căn bản vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ, phòng chiếu phim chỉ có hai người là , vừa mở màn, mắt díp lại, chỉ lát sau thiếp .

      A Kiều xem say sưa, con hồ ly tinh và con người nhau. Lúc còn ở Hoàng Tuyền, được nghe về những chuyện như thế này nhiều rồi, đây còn chẳng phải là tiền bối trong tộc của Hồ Dao hay sao, ấy vẫn cứ đợi người cầu Nại Hà mãi.

      Nhưng mà con người và tinh khác nhau, họ chẳng thể cùng qua bất cứ chiếc cầu nào cả.

      A Kiều xem lúc rồi lại nhìn sang Hạng Vân Độc, cảm thấy nam chính trong phim này đẹp bằng Hạng Vân Độc.

      lẳng lặng đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào chóp mũi Hạng Vân Độc. tốt hơn Lưu Triệt nhiều, rất hài lòng vì cho nhà vàng.

      Xem phim xong, hai người cũng được ăn thịt xiên, Khương Mật gọi điện từ bệnh viện. nghe Khương Thần kể chuyện, chủ động đưa cơm tới mà phòng bệnh lại có ai.

      "Bọn em xem phim!" A Kiều vẫn đeo hai chiếc tai hồ ly nho , vui vẻ với Khương Mật, "Cũng hay lắm!"

      Khương Mật nhìn Hạng Vân Độc, thấy trong mắt tràn ngập ý cười, tựa như ánh mặt trời lúc chín giờ sáng. bị thương nặng như thế, treo cánh tay mà vẫn muốn xem phim với A Kiều.

      A Kiều kể chuyện xong, mở hộp thủy tinh, lấy hộp sữa tươi chiên giòn ra, ăn ngon lành. học mà xem phim đúng là thích quá thể.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 33: A Kiều, hôm nay tìm bạn ?

      Tìm thấy rồi!

      A Kiều cắm đầu vào đống đồ ăn Khương Mật mang đến, Khương mật bảo : "Còn có hộp sữa chua nữa cũng là làm riêng cho em đấy." Bên trong có thả hoa quả khô và yến mạch, chính là loại mà A Kiều thích ăn.

      Trong phòng có con ma chỉ biết ăn, hai con người lâm vào cảnh trầm mặc ngượng ngùng. Khương Mật cười lên tiếng trước: "Là A Thần bảo em tới xem thế nào, nó yên tâm về ."

      Xem ra khá ổn, treo cánh tay mà vẫn có thể ra ngoài xem phim.

      Hạng Vân Độc thấy hơi ngại, tốt bụng như thế khiến khó xử. Lần trước gần như trắng ra hết cả rồi nhưng vẫn chịu từ bỏ, con hay xấu hổ, dù sao cũng thể lại lần nữa.

      "Cậu ấy cứ lo bò trắng răng, chẳng thà nhân lúc này có nhiều vụ án để làm mấy việc thực chất, tích lũy thêm kinh nghiệm làm nhiệm vụ tuyến đầu mới có lợi cho tương lai của cậu ấy sau này." Hạng Vân Độc cố tìm gì đó để , cũng nhìn Khương Mật, ánh mắt vẫn tập trung ở chỗ A Kiều.

      A Kiều cặm cụi tìm hộp sữa chua của . cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy hai chiếc tai hồ ly nhấp nhô theo động tác của . Hạng Vân Độc thấy vậy mỉm cười, khóe miệng cong lên.

      A Kiền ăn miếng sữa tươi chiên giòn, hàm răng trắng cắn lên miếng sữa tươi chiên giòn xốp. cảm nhận được yên ắng trong phòng, nhìn xung quang lượt, thấy hai người kia đều lời nào, đưa miếng cho Hạng Vân Độc: " muốn ăn ?"

      Hạng Vân Độc lắc đầu: "Em ăn , khi nãy chẳng phải ăn bắp rang no sao."

      Đương nhiên ăn bắp rang bơ no được rồi, thứ này ngửi thơm, ăn vèo lúc hết, bụng A Kiều giờ lại rỗng . Tuy vậy, cùng với việc cảm thấy bụng trống rỗng, cũng cảm thấy cơ thể mình có năng lượng.

      Khương Mật cảm thấy ở lại đây tiếp cũng tiện lắm. Trước kia chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ, giống như thể Hạng Vân Độc đột nhiên trở nên thể tiếp cận, hai người bọn họ từng xích lại gần nhau nhưng giờ dường như bức tường vô hình xuất giữa hai người.

      Hơn nữa ở mặt tường bên kia, Hạng Vân Độc ở bên A Kiều.

      quyết định từ bỏ.

      Nếu quyết định cũng chẳng cần lưu luyến làm gì, cười rồi : "Em về đây, mẹ em còn ở nhà mà, mẹ em rất lo lắng cho A Thần, em phải về với bà."

      Mẹ Khương nghe con trai bị thương, khóc hết nước mắt. Bà phải là người mẹ ích kỷ nhưng bà cũng nỡ để con trai bị thương đổ máu.

      Sáng sớm hôm nay bà làm cả mâm thức ăn nào là gan lợn, nào là cá quả. Khương Thần bận đến mức chẳng có thời gian về nhà ăn cơm, cuối cùng vẫn cứ là Khương Mật đem đồ ăn cho cậu.

      Mẹ Khương biết con sắp mang đồ ăn cho Hạng Vân Độc, chủ động chạy tới xem ăn mặc thế nào, vừa lòng gật đầu. Tuy đây là con bà nhưng bà cũng phải khen xinh đẹp.

      Hôm nay Khương Mật mặc chiếc váy trắng, tóc cũng hơi uốn, để lộ vầng trán mịn màng, cổ tay chính là chiếc vòng mà Hạng Vân Độc tặng cho .

      Nhưng mãi tới khi ra khỏi phòng bệnh, Hạng Vân Đọc vẫn chưa nhận ra.

      hành lang, Khương Mật tháo vòng tay ra, đặt vào trong túi xách. Đoạn tình cảm này của kết thúc mà chẳng ai hay.

      Hạng Vân Độc nhận ra thay đổi của . tiễn ra tận cửa phòng bệnh mới quay đầu nhìn lại, A Kiều ăn hết sạch sữa tươi chiên giòn, bắt đầu ăn sang hộp sữa chua hoa quả.

      "Ngày mai có phải là nên học rồi ? phải em còn muốn gặp bạn em à?" Hạng Vân Độc nghĩ ngợi hồi lâu mới tìm ra lý do. còn , hẳn là nên tiếp xúc nhiều với những thứ mà những tuổi này nên tiếp xúc, cho dù là bắt đầu từ người bạn ma của chăng nữa.

      "À đấy!" A Kiều quên mất, mấy ngày nay trong đầu toàn là những chuyện liên quan tới lệ quỷ và Trương Phong, quên béng ma nữ ngoan hiền trong nhà vệ sinh kia rồi.

      Hạng Vân Độc làm thủ tục xuất viện. Ngày hôm sau, hai người bọn họ ai phải làm làm, ai phải học học.

      Hạng Vân Độc đưa A Kiều tới tận cổng trường. Vờ như biết trong cặp sách của để sách mà là gói tiền vàng, cười : "Học hành cho tốt nhé, tối nay chúng ta ăn thịt xiên."

      A Kiều vẫy tay, lao thẳng vào cổng trường, vội vã tìm người bạn ma của mình.

      Mới sáng sớm, nhà vệ sinh cạnh phòng thí nghiệm sinh vật ở tầng đương nhiên chẳng có ai. A Kiều rẽ vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa nhà vệ sinh lại, gõ gõ tấm gương: " đâu rồi?"

      Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy bạn kia đâu cả, A Kiều vòng khắp nhà vệ sinh, ma nữ mặc đồng phục còn ở đó nữa, ấy yếu như thế, có thể chạy đâu được nhỉ?

      Chẳng lẽ ấy lại chạy lung tung ra ngoài, bị gương bát quái chặn lại rồi.

      A Kiều cảm thấy mình phụ lòng bạn mới, để ấy đói bụng chờ mấy ngày liên. Bởi vậy chẳng thèm lên lớp nữa, tới lui khắp trường học tìm bạn mới của mình.

      leo lên sân thượng, đẩy chiếc cửa bị khóa chặt dẫn ra ngoài sân. Trước khi mười con ma kịp nhảy xuống khỏi tòa nhà lần nữa, ngăn bọn họ lại: "Đợi lát nữa rồi nhảy, mấy người có thấy ma nữ trong nhà vệ sinh đâu ?"

      Mười con ma này có thể được coi là những con ma nhàm chán, bởi dương thọ chưa hết chết vì tự sát cho nên vẫn luôn nhảy lầu hết lần này đến lần khác, đợi đến lúc mới có thể bị quỷ sai kéo .

      Ngày nào bọn họ cũng xếp hàng sân thượng, lúc xếp thành hình chữ nhân (人), lúc xếp thành hình zích zắc. Bỗng nhiên bị chen ngang, mặt mấy con ma đờ ra, cả đám quay đầu lại nhìn thẳng A Kiều.

      Lúc còn sống, về cơ bản ngày nào họ cũng chỉ cắm đầu vào học, chết rồi trông lại càng đỡ đần, nếu như khôn ngoan ra cũng chẳng nhảy lầu.

      Có hai con ma lúc nhảy lầu rơi trúng vào núi giả trong vườn hoa, khiến đầu bị đập bẹp, nửa mặt phẳng lì, chỉ còn con mắt, quay sang nhìn về phía A Kiều.

      A Kiều xì tiếng, lúc làm người tinh khôn, đến lúc làm ma cũng ngớ ngẩn thế này, lại khoa tay múa chân lúc: "Cái con ma cũng chết vì nhảy lầu như mấy người ấy, trốn trong nhà vệ sinh, tóc dài, rất xinh đẹp, biết ?"

      Mười con ma bao gồm hai nữ tám nam đồng loạt lắc đầu, đến động tác cũng đều nhau. Ban đầu A Kiều còn nghĩ bọn họ định biết, kết quả là bọn họ đồng thanh, vừa lắc đầu vừa : " ấy phải chết vì nhảy lầu đâu."

      chết vì nhảy lầu à?

      A Kiều nhíu mày: "Thế vì sao đầu ấy cũng bẹp như thế nhỉ?" Máu me be bét, đến mắt cũng rơi ra khỏi hốc mắt.

      Nhưng mấy con ma ngốc nghếch này nhảy lầu rồi trở nên ngớ ngẩn từ lâu, hỏi cả buổi mà chẳng được chút tin tức nào có tác dụng, đương nhiên là ngoại trừ câu rằng ấy chết vì nhảy lầu.

      A Kiều thở dài, chẳng biết làm gì với đám ma ngốc này, đành lôi hương nến tiền giấy trong cặp sách ra. Bọn họ đói bụng lâu thế rồi, thế nào cũng phải ăn gì đó.

      Ai ngờ vừa mới ngồi xổm xuống, định lấy vàng tiền, bàn tay xuất từ phía sau.

      A Kiều ngã quỵ về phía trước nhưng lại bị bàn tay này nắm chặt: "Bạn học ! Đừng nghĩ quẩn đấy!"

      Lão Lý là bảo vệ ở trường Trung học số , ngày nào cũng mở cổng đón học sinh vào trường. Đợi học sinh vào lớp hết, ông ta ngồi trong phòng bảo vệ nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, sân thượng của Hồng Lâu là nơi mà chủ nhiệm giáo dục nhắc ông ta phải lưu lý.

      Vừa nhìn thấy có người lên đó, khua tay múa chân, chuyện với khí, ông ta nghĩ người này phát rồ, lập tức trèo lên ngay. Thấy A Kiều ngồi xổm xuống, cứ tưởng rằng định nhảy lầu, Lão Lý sợ hãi đến mức nhảy dựng lên, túm chặt lấy .

      "Cháu còn , sao mà phải nghĩ quẩn thế chứ, năm nay thi đỗ năm sau lại thi." Lão Lý thở hổn hể, may mà túm được, giờ mới là tuần đầu tiên sau khi khai giảng, nếu như có người nhảy lầu ông ta mất việc chắc rồi.

      Túm chặt lúc mới phát ra học sinh nữ này lại xinh đẹp như vậy, Lão Lý lại càng liến thoắng: "Cháu xinh đẹp thế này, thi học viện điện ảnh cũng được mà, làm ngôi sao tốt hơn à? Mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào chẳng có trạng nguyên, phải sao?"

      Vừa khuyên ông ta vừa nghĩ trẻ con bây giờ đúng là mong manh dễ vỡ quá, có mấy việc cỏn con nghĩ đến việc sử dụng phương thức cực đoan này để kết thúc sinh mệnh của chính mình.

      "Cháu ..." A Kiều chưa xong bị Lão Lý ngắt lời.

      Ông ta : " phải chuyện học là thất tình chứ gì, cháu còn bé, đương mà làm gì cơ chứ? Đám nam sinh đại học ấy à, chất lượng hơn đám học sinh cấp ba này nhiều. Trường chúng ta có bao nhiêu nam sinh cơ chứ? Đại học có bao nhiều nào? Bạn học à, cần phải nhìn xa trông rộng chút."

      Lão Lý trèo lên sân thượng, đồng thời cũng báo cho chủ nhiệm giáo dục. Ông ta vừa xong những lời này, chủ nhiệm giáo dục cũng lên tới đó. Chủ nhiệm giáo dục cũng thở hổn hển, khi nãy còn vừa loa phóng thanh, vừa nghe có chuyện vội vàng chạy ra khỏi phòng phát thanh.

      Cái cửa sắt yên lành, khóa kia làm sao tự dưng lại đứt ra cơ chứ?

      Chủ nhiệm giáo dục cũng cho rằng A Kiều muốn tự sát. Trong tình huống như thế này nhất định thể cứng rắn, chủ nhiệm giáo dục cố gắng tỏ ra ôn hòa: "Thế nào rồi? Bạn Trần Kiều, có phải ở lớp có chuyện gì ? Bất hòa với bạn cùng lớp à? Em có thể tới tìm tôi, chuyện gì cũng có thể giải quyết được thôi mà."

      Giọng điệu của chủ nhiệm giáo dục lúc này hoàn toàn giống với giọng điệu nghiêm khắc loa phóng thanh khi nãy, cố gắng hết sức để tỏ ra mềm mại ôn hòa, đặt bên cạnh gương mặt gầy gò nghiêm khắc kia thực hợp cho lắm.

      A Kiều giải thích: "Em định nhảy lầu mà, chết vì nhảy lầu trông xấu lắm."

      ...

      vừa dứt lời, mười con ma nhảy lầu kia đều quay đầu lại, mặt mày xám xịt. Họ yên lặng nhìn với vẻ mặt máu me. A Kiều trừng mắt nhìn họ. Chẳng lẽ phải à? Xấu chết được.

      Lời này ra thôi, vừa ra trái tim của chủ nhiệm Hách đập thình thịch. bé này hóa ra thực muốn chết, có thể là nghĩ đến rồi nhưng vẫn còn do dự.

      Chủ nhiệm Hách túm chặt cánh tay A Kiều: "Em có chuyện gì có thể với , chuyện gì cũng được hết." Vừa chủ nhiệm Hách vừa kéo A Kiều về phía cửa sắt, bảo Lão Lý khóa lại cửa lần nữa, dẫn A Kiều vào văn phòng.

      Hai hôm trước, lúc A Kiều vào văn phòng, còn bị gương bát quái làm cho chói mắt chút nhưng giờ ánh sáng từ gương bát quái dường như trở nên nhạt rất nhiều, chẳng ảnh hưởng gì đến hết, chiếu lên người còn thấy ấm áp.

      A Kiều nhìn lên gương bát quái, vẻ mặt kì quái. Phía bên kia, chủ nhiệm Hách lấy đồ uống ra: "Em muốn uống gì ? Sữa chocolate được ?"

      Văn phòng của chủ nhiệm Hách có cái tủ lạnh, trong đó chứa đồ uống và đồ ăn vặt. Mắt A Kiều sáng rỡ.

      Chủ nhiệm Hách thấy có hứng thú, nhanh chóng lấy mấy loại ra đặt trước mặt : " ăn sáng chưa? Để bảo nhà ăn mang ít bánh bao sữa đậu nành sang đây được ?"

      Trường Trung học số 1 có học sinh nội trú, nhà ăn phục vụ ngày ba bữa, giờ mà bảo bọn họ mang qua đây A Kiều vẫn có đồ nóng để ăn.

      Chủ nhiệm Hách nhấc máy bàn lên, gọi điện cho nhà ăn, đồng thời cũng quan sát A Kiều, thấy cảm xúc của dần ổn định trở lại nhưng cũng dám chủ quan. bé nhảy lầu trước kia cũng thế này, lúc về trường lấy đồ, cảm xúc cũng rất ổn định.

      ấy ấy định chữa bệnh cho tốt, đến lúc chữa xong lại tham gia thi đại học.

      Chủ nhiệm Hách vô cùng vui mừng, tặng cho ấy cuốn sách, còn tự tay viết mấy chữ lên đó, "Đè sóng cưỡi gió hẳn có lúc, giong thẳng buồm mây vượt biển khơi." [1] Lúc nhận sách, ấy cũng rất vui vẻ nhưng ngoảnh ngoảnh lại ấy nhảy lầu, cuốn sách kia rơi bên cạnh ấy, máu ướt đẫm cả hai hàng chữ kia.

      [1] Trích "Hành lộ nan kỳ 1" của Lý Bạch, bản dịch của Hoàng Tạo, lấy từ thivien.net.
      Chủ nhiệm Hách vẫn luôn cảm thấy phải chi lúc ấy mình để ý hơn chút, tinh tế hơn chút, đứa trẻ kia nhảy lầu.

      Chủ nhiệm Hách bảo nhà ăn mang đồ ăn tới rồi với A Kiều: "Hôm nay thầy Trần ở trường, đợi ăn xong chúng ta gặp thầy ấy được ?"

      A Kiều có đồ ăn, lại phải lên lớp, gật đầu đồng ý. Hôm qua nhìn thấy điệu bộ của Liễu Vạn Thanh mới biết Hồ Dao lừa , học chẳng vui chút nào.

      Thấy chịu hợp tác như thế, Hách chủ nhiệm thở phào, đưa A Kiều tới văn phòng đặc biệt.

      Bầu khí trong văn phòng này khác biệt với tất cả những văn phòng khác trong trường. Tường được sơn màu vàng ấm, từ rèm cửa đến sô pha đều có màu sắc ấm áp, kệ sách còn có mấy cuốn tạp chí tiểu thuyết.

      Trong phòng còn có chiếc giường, thoạt nhìn có vẻ rất thoải mái, có thể ngăn cách bằng rèm xung quanh.

      Chủ nhiệm Hách đưa A Kiều vào. Bên trong chẳng có có ai, chủ nhiệm Hách : "Chúng ta chờ chút, có thể là thầy Trần toilet rồi."

      A Kiều hút sữa chocolate, gật đầu.

      Cửa bị đẩy ra, người đàn ông chạc tuổi Hạng Vân Độc vào. Nhưng khác với Hạng Vân Độc, người này mảnh khảnh, mặc chiếc áo sơ mi màu lam, đeo cặp kính viền vàng, lúc cười trông đầy vẻ ôn tồn lễ độ, gật đầu với chủ nhiệm Hách rồi lại nhìn về phía A Kiều.

      Chủ nhiệm Hách tới cạnh cửa, cho ta về tình huống của A Kiều, thầy Trần liếc mắt về phía A Kiều, khẽ với chủ nhiệm Hách: "Hiểu rồi, cứ giao cho tôi ."

      Cuối cùng cũng yên tâm, chủ nhiệm Hách ra khỏi văn phòng, gọi điện thoại cho Hạng Vân Độc ngay hành lang: "Phụ huynh của Trần Kiều phải ạ? Gần đây cảm xúc của bé có ổn định ? Có chỗ nào ổn ? Nếu có chỗ nào khác lạ gia đình và nhà trường phải giải tỏa kịp thời cho bé."

      A Kiều đưa mắt nhìn xung quanh, tiếng đó cách lớp cửa, lớp tường, tuy rất khẽ nhưng làm sao có thể thoát khỏi tai được, thính lực của càng ngày càng nhạy bén so với trước kia.

      Lực chú ý của A Kiều vẫn luôn đổ dồn vào thầy Trần, thầy Trần dường như quen với việc các bạn học nữ luôn chú ý ta như thế, ta cười rồi hỏi A Kiều: "Em muốn uống trà sữa ?"

      Chỗ ta có máy pha cà phê loại mới nhất, lấy viên nén trong hộp ra, pha ly trà sữa kiểu , đặt lên chiếc đĩa sứ tinh xả, đĩa còn đặt thêm hai chiếc bánh quy.

      ta vươn tay đưa cho A Kiều: "Em muốn chuyện , nếu muốn , ở chỗ tôi có thể đọc sách, xem phim truyền hình, điện ảnh, em muốn làm gì cũng được."

      ta thậm chí còn đưa cho A Kiều chiếc máy tính bảng.

      A Kiều vươn tay nhận lấy, vẫn nhìn chằm chằm về phía ta như cũ, thầy Trần mỉm cười đầy vẻ ôn hoa: "Sao thế? Em có chuyện gì muốn kể với tôi à?"

      ta ngồi sô pha, cách A Kiều đoạn, tỏ vẻ kiên nhẫn lắng nghe.

      A Kiều chớp chớp mắt, gì để nhưng tìm thấy bạn mình rồi, ma nữ tóc dài mặc đồng phục đứng ngay đằng sau thầy Trần, nhìn ta chăm chú.
      Last edited: 15/10/20

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 34: A Kiều, hôm nay cắt đứt tình bạn ?

      Sắp rồi!

      Dù cái người gọi là thầy Trần này có chuyện hay là mỉm cười, ma nữ tóc dài mặc đồng phục vẫn cứ đứng bên cạnh, yên lặng nhìn ta.

      A Kiều chớp chớp mắt với ấy, dùng thần thức với ấy rằng mang đồ ăn tới cho ấy rồi, ở ngay trong cặp sách thôi, đợi chút nữa cho ấy được ăn ngon rồi lại hỏi ấy xem tại sao ấy ở trong nhà vệ sinh nữa.

      Nhưng ma nữ mặc đồng phục để ý tới , ấy vẫn chỉ chăm chú nhìn thầy Trần, trong mắt toát ra nỗi niềm đau thương vô hạn.

      Trong lúc A Kiều nhìn bạn ma của mình, Trần Ngưỡng Chính lại nhìn A Kiều.

      ta bình tĩnh quan sát học sinh mới tới này, quá xinh đẹp, hơn nữa loại xinh đẹp của lại quá có tính công kích, loại tính công kích này hề phân biệt giới tính, dù là nam hay nữ đều bị ảnh hưởng bởi sắc đẹp của .

      Trần Ngưỡng Chính muốn thử giao tiếp với thiếu nữ này, ta mỉm cười hỏi : "Em là học sinh mới chuyển trường tới đúng ? Ban đầu em học ở đâu thế?"

      A Kiều chỉ đưa mắt liếc ta cái nhưng vẫn lời nào.

      Trần Ngưỡng Chính cười: "Em muốn trả lời cũng được, cứ ở đây làm việc mà em muốn làm ." ta càng tỏ ra kiên nhẫn với A Kiều ma nữ mặc đồng phục càng thể đau lòng.

      người chẳng lời nào, người lại quá nhiều, A Kiều bắt đầu thấy bực mình, lấy đồ ăn vặt ra, bật máy tính bảng, tìm bộ phim điện ảnh mà thích nhất rồi bắt đầu xem.

      Trần Ngưỡng Chính đứng dậy, trở lại bàn làm việc, bật máy tính làm việc.

      Bởi quá nhiều vụ nhảy lầu xảy ra nên trường Trung học số 1 vô cùng chú ý đến sức khỏe tâm lý của học sinh, mời hẳn Trần Ngưỡng Chính đến trường học cố vấn tâm lý.

      Hằng tháng nhà trường còn tổ chức buổi tọa đàm đặc biệt về sức khỏe. Học sinh có thể tự do tham gia vào nhóm tư vấn tâm lý vào thứ sáu hằng tuần. Nếu cảm thấy có quá nhiều áp lực tâm lý, văn phòng này lúc nào cũng mở cửa chào đón học sinh vào thứ ba và thứ năm.

      cửa còn có hộp thư để học sinh có thể viết hết những điều muốn trong thư, nhét vào hộp thư, cần ghi họ tên, tên lớp, chỉ cần kể chuyện của mình là được.

      Chủ nhiệm Hách nỗ lực hết sức để quảng bá khái niệm này trong khuôn viên trường học, hy vọng mọi người có thể đối diện với những điều này cách tích cực, vừa cố gắng để đạt được thành tích tốt nhưng cũng vừa tự điều chỉnh.

      Hôm nay là thứ năm, Trần Ngưỡng Chính vừa mới mở hộp thư, bên trong có rất nhiều thư. Ngăn kéo dưới bàn làm việc của ta dùng để đựng những lá thư này.

      Tuy hộp thư này vốn là dùng để học sinh dốc bầu tâm nhưng do Trần Ngưỡng Chính ở độ tuổi này, lại có vẻ bề ngoài như thế nên được đông đảo nữ sinh mến, lần nào mở hộp thư cũng nhận được mấy phong thư tình.

      Trần Ngưỡng Chính lấy những phong thư trang trí hoa văn từ trong đống thư ra. ta đọc những bức thư này cuối cùng, đầu tiên phải xem những phong thư xin giúp đỡ kia . định mở ra, ta bỗng nghe thấy tiếng thở hổn hển.

      Trần Ngưỡng Chính ngẩng đầu. Lúc làm việc, ta vẫn luôn quan sát A Kiều, này hoàn toàn khác với những người tới đây xin giúp đỡ.

      Bọn họ luôn ngại ngùng, giỏi ăn , ở trong môi trường này cả buổi mới có thể lấy lại bình tĩnh, bắt đầu thư giãn.

      Nhưng Trần Kiều gần như bắt đầu làm việc của riêng ngay lập tức, ngồi sô pha, ôm túi snack khoai tây, uống sữa chocolate, xem phim say sưa.

      Máy tính bảng chợt vang lên tiếng thở hổn hển rất lớn.

      Trần Ngưỡng Chính mở thư cũng phải dừng tay lại. ta liếc mắt nhìn A Kiều cái, gỡ kính xuống, day day mi tâm, tới bên cạnh A Kiều. ta cho rằng Trần Kiều xem loại phim kia. Những đứa trẻ có vấn đề về tâm lý luôn dùng đủ các cách khác nhau để khiến người lớn chú ý.

      Thế xem ra khi nãy trèo lên sân thượng cũng phải muốn nhảy lầu mà là muốn gây chú ý. Loại tình huống như vậy rất ít xuất ở độ tuổi này, đặc biệt là Trần Kiều có bề ngoài thế kia, còn thiếu chú ý sao?

      Trần Ngưỡng Chính chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh , tán gẫu chút về chuyện này nhưng vừa ngồi xuống, mỉm cười định lên tiếng, ta đột nhiên nhìn thấy gương mặt ma quái lên màn hình.

      A Kiều xem vui vẻ, xem hết tất cả các bộ phim trong nước rồi, bắt đầu xem phim nước ngoài, nữ chính chui vào trong chăn thở hổn hển, cứ tưởng rằng rốt cuộc tránh thoát khỏi cuộc tấn công của ma quỷ, rón rén vén chăn lên, tạo thành lỗ hổng để nhìn ra ngoài, con ma ghé đầu vào lỗ hổng này nhìn ta chằm chằm.

      thanh Trần Ngưỡng Chính vừa mới nghe thấy là tiếng thở hổn hển của nữ chính trong phim lúc chui vào trong chăn.

      A Kiều bực bội liếc nhìn ta, miệng xì tiếng: "Đừng quấy rầy tôi xem phim, đến đoạn hay." xong lấy miếng snack khoai tây nhai răng rắc.

      Trần Ngưỡng Chính gì, mỉm cười với , hỏi : "Em muốn uống trà sữa nữa ?"

      A Kiều vừa lòng, gật đầu đầy vẻ kiêu ngạo, cảm thấy người này tuy dong dài nhưng ít nhất vẫn rất biết điều, hơn nữa loại trà sữa này cũng khá ngon.

      Trần Ngưỡng Chính lại pha cho ly trà sữa nữa, tiếp tục để xem phim, cũng thuyết phục về lớp học, quay lại bàn làm việc, đọc thư của học sinh.

      A Kiều ở trong phòng tư vấn tâm lý tới tận giữa trưa. Nhìn thấy đồng hồ treo tường điểm 11 giờ, nhà ăn sắp có cơm rồi, đặt máy tính bảng xuống, đứng dậy: "Tôi ăn đây."

      Trần Ngưỡng Chính đọc xong thư, lúc ấy ngồi đọc sách, trong phòng mở nhạc piano êm ái, nghe thế liền gật đầu: " , buổi chiều tôi vẫn ở đây, nếu em vẫn muốn học có thể tới đây tiếp."

      Đương nhiên A Kiều muốn học, học chán chết được, gật đầu, buổi chiều còn định tới uống thêm ly trà sữa nữa.

      vừa , Trần Ngưỡng Chính liền gọi điện cho chủ nhiệm Hách. Trong điện thoại, ta về tình huống của A Kiều: "Đúng thế, đứa trẻ chịu giao tiếp, thế nào cũng chịu chuyện với tôi, nhưng bé vẫn chịu làm mấy thứ mình thích, tôi hy vọng có thể sử dụng phương thức khiến bé cảm thấy thoải mái để khơi gợi khát vọng sống của bé."

      A Kiều ra ngoài nhưng vẫn nghe được sót chữ nào.

      vốn cho rằng ra ngoài ma nữ mặc đồng phục cũng ra theo, nhưng ấy vẫn ở lại cái văn phòng kia. A Kiều cảm thấy lòng tốt của mình bị coi thường, cũng nóng giận, thẳng tới nhà ăn ăn trưa.

      Trong nhà ăn, gặp Trịnh An Ni.

      Hôm nay là ngày đầu tiên Trịnh An Ni quay lại học. Khi nãy nàng vừa mới bị gọi vào văn phòng của chủ nhiệm giáo dục. Chủ nhiệm Hách đích thân nghe nàng đọc bản kiểm điểm. Trịnh An Ni ngoan ngoãn đọc xong, chủ nhiệm Hách với nàng: "Chuyện trước kia có chứng cứ nhưng đừng tưởng rằng thầy giáo có cách xử lý loại hành vi này của các ."

      Lớp số mười rất khó quản lý, nửa số học sinh đều được gia đình dọn sẵn con đường tương lai cho rồi, có người chưa lên tới năm thứ ba ra nước ngoài, cái "Khẩn Chú" [1] mang tên thi đại học này kìm kẹp nổi đám hòa thượng niệm kinh nước ngoài như bọn họ.

      [1] Bài chú Đường Tăng đọc để khép chặt vòng Kim đầu Tôn Ngộ .

      Trịnh An Ni nghe chủ nhiệm Hách răn dạy cả buổi sáng, vừa ra khỏi văn phòng thấy sắp đến giờ ăn, quyết định quay về lớp học, đến nhà ăn trước, ngờ tới nơi lại gặp ngay Trần Kiều.

      Trịnh An Ni còn nổi bật như trước kia nữa. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, chuyện nàng bị học sinh mới chuyển tới dọa cho phát khóc truyền khắp diễn đàn của trường học. Cuối tuần đó, Thẩm Lệ Na lại cố ý mở tiệc sinh nhật, mời tất cả mọi người nhưng lại mời nàng, còn : "Sức khỏe bạn ấy tốt, nếu như có vấn đề gì ở nhà mình mình sao mà chịu trách nhiệm cho nổi."

      Trịnh An Ni tức giận đến nỗi bảo với đám bạn thân của mình ai mà dám nàng cắt đứt tình bạn với người ấy nhưng sau khi bị nàng gọi điện quấy rầy mấy tối liền, mấy bạn thân cũng bắt đầu bằng mặt bằng lòng với nàng.

      nàng hoàn toàn tin rằng hôm đó bản thân mình bị hoa mắt nhưng nàng cũng dám dây vào Trần Kiều lần nữa, cố gắng né tránh , lấy suất cơm, hận thể cách xa A Kiều cả trăm mét.

      Trong mấy ngày xin nghỉ, Trịnh An Ni tới chùa Thông Huyền, bái Bồ Tát, còn xin tấm Phật bài, cổ còn đeo miếng ngọc hình Đức Phật mà mẹ Trịnh xin được từ Hongkong, cảm giác can đảm hơn ít nhiều nhưng nàng vừa nhìn thấy Trần Kiều co rúm cả lại.

      Con bé này quá đáng sợ.

      Ở trường, Trịnh An Ni thậm chí còn chẳng dám uống nước, nhà vệ sinh nữ nào cũng có cấu tạo giống hệt nhau, giờ nàng dám vào nhà vệ sinh, nếu nhất định phải vệ sinh phải gọi mấy người bạn cùng.

      Cái nữ sinh chuyển trường bị bọn họ dọa năm ngoái tên là gì nhỉ? Trịnh An Ni còn nhớ tên ấy nữa, nhưng ấy cũng bị bọn họ nhốt trong nhà vệ sinh, ném điện thoại ra ngoài cửa. ấy may mắn, bị nhốt cả đêm, ngày hôm sau mới có người phát ra.

      Lần này tuy chỉ có mấy phút ngắn ngủi nhưng Trịnh An Ni cảm nhận được nỗi sợ hãi của kia.

      nàng trốn tránh A Kiều nhưng A Kiều lại là con ma thù dài. còn nhớ chuyện Trịnh An Ni gọi điện mách tội để chủ nhiệm lớp mời Hạng Vân Độc tới trường. tới cạnh Trịnh An Ni.

      Trịnh An Ni nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên. Trong lòng, nàng nhận định A Kiều là quái vật, tay nắm chặt miếng ngọc hình Đức Phật mà mẹ cho: "... định làm gì?"

      A Kiều nhìn nàng chằm chằm: " mách lẻo đúng ?"

      Trịnh An Ni nắm chặt miếng ngọc trong tay, nàng dám trả lời, thầm mặc niệm chuông mau rung lên chứ, khi nhà ăn nhiều người Trần Kiều cũng dám làm gì.

      "Tôi ấy mà, ghét nhất là cái loại mách lẻo sau lưng người khác." A Kiều đạp chân lên ghế nhựa trắng của nhà ăn, quàng tay lên vai Trịnh An Ni, ra lời thoại tiêu chuẩn của mấy bất lương.

      học được những thứ này trong phim, bộ phim ma học đường, mấy bất lương dọa nạt người khác như thế đấy.

      còn ghé sát vào Trịnh An Ni, vỗ lên mặt nàng: "Ngoan ngoãn chút nghe , nếu còn dám mách lẻo, có tin tôi bảo ma tới trốn dưới gầm giường ?"

      Trịnh An Ni trào nước mắt, co rụt vai lại nhưng lại lặng lẽ lấy Phật bài ra, chiếu thẳng về phía A Kiều.

      A Kiều cảm thấy người hơi tê tê, cúi đầu xuống mới thấy, Phật bài phát sáng. Nếu như ánh sáng này chiếu vào ma nữ mặc đồng phục có thể khiến ấy bị thương nặng nhưng đối với A Kiều, chỉ cảm thấy tê tê tẹo thôi.

      đưa tay cầm Phật bài kia lên, lại còn đung đưa nó trước mắt Trịnh An Ni mấy cái, vênh mặt lên với nàng: "Cái này à, vô dụng thôi." xong ném lại nó vào lòng bàn tay của Trịnh An Ni.

      Trịnh An Ni chạy nhanh như thỏ, vừa chạy vừa sợ đến run cả người. Xem ra nàng này cũng can đảm cho lắm, xem lần sau nàng có dám mách lẻo hay .

      A Kiều đặt khay đồ ăn xuống, bắt đầu ăn. lúc sau, có mấy nam sinh ngồi xuống xung quanh , có hai người còn thầm với nhau, muốn xin số điện thoại của A Kiều.

      Nhà ăn ở trường Trung học số 1 rất tốt, mỗi ngày cung cấp ba loại phần ăn khác nhau, còn chuẩn bị hoa quả cho học sinh, có thể thanh toán tiền ăn bằng thẻ, hơn nữa cũng quy định rằng mỗi học sinh chỉ có thể ăn suất.

      Hôm nay ba loại phần ăn lần lượt là sườn lợn kho hành, đùi gà kho tàu và thịt tẩm bột chiên.

      Món nào A Kiều cũng muốn nếm thử. ăn hết suất lại quẹt thẻ lấy thêm suất nữa, lúc lấy đến suất thứ ba, bàn toàn nam sinh đều nuốt nổi nữa, trơ mắt ra nhìn ăn hết phần sườn lợn kho hành.

      Nam sinh ngồi bên cạnh rón rén hỏi: "Cậu... ăn no chưa?"

      Thế này cứ như bọn họ xem livestream của thánh ăn mạng vậy. xinh đẹp cỡ này ngờ lại ăn giỏi như thế.

      A Kiều lấy chiếc khăn giấy trong túi ra, chấm chấm khóe miệng: "No sáu phần." còn muốn chừa bụng lại chút, Hạng Vân Độc bảo tối nay đưa ăn thịt xiên.

      Bởi thế mấy nam sinh định xin số điện thoại của bị sức ăn nữ tráng sĩ của dọa cho sợ gần chết, ai dám mở miệng nữa.

      Tiếng chuông báo hiệu giờ học buổi chiều vang lên, A Kiều lại quay về phòng tư vấn tâm lý. Trước đó, còn tới quầy bán đồ ăn vặt của trường học mua mớ, cắm ống hút vào lon Coca, ngồi xuống sô pha, coi nơi này chẳng khác gì nhà mình, bật bộ phim kinh dị khác.

      Ma nữ mặc đồng phục vẫn ở trong văn phòng, nhưng A Kiều muốn để ý đến ấy nữa, bản thân ấy muốn được giúp đỡ có thể làm gì chứ? Từ trước đến nay A Kiều chưa bao giờ là con ma thích xen vào chuyện của người khác.

      A Kiều ở trong phòng tư vấn tâm lý, người ma ngồi đó cả buổi chiều. Đến lúc tan học, Trần Ngưỡng Chính còn chưa kịp lên tiếng, tự thu dọn đồ đạc ra về. Lúc tới cửa, quay đầu lại hỏi ta: "Mai tôi có thể đến nữa ?"

      Chiều nay lại uống hai ly trà sữa, ăn hết túi đồ ăn vặt to, ngày mai còn định mang chăn theo, nếu ngủ được ngủ lúc, hoàn toàn coi nơi này như phòng nghỉ cao cấp.

      Trần Ngưỡng Chính vẫn tỏ ra ôn hòa như trước, với , giọng trầm ấm: "Thời gian mở cửa của phòng tư vấn tâm lý là thứ ba và thứ năm. Thứ ba em có thể quay lại. Về phía chủ nhiệm Hách, tôi thông báo với ấy."

      A Kiều liếc mắt nhìn bạn ma của mình lần cuối. Nếu ấy ra đây, A Kiều nhất quyết cắt đứt tình bạn với ấy.

      Hình như ma nữ mặc đồng phục cũng cảm nhận được cảm xúc trong mắt A Kiều. Vẫn mang khuôn mặt đau khổ, ấy bay ra từ đằng sau Trần Ngưỡng Chính, để lộ cả người.

      ấy vốn thân trong gương, lại vẫn nấp phía sau Trần Ngưỡng Chính. Đây là lần đầu tiên A Kiều nhìn thấy cả người ấy.

      ấy mặc chiếc váy ngắn xếp ly đồng phục giống A Kiều, ngoại trừ đầu bị đập bẹp, nửa người dưới cũng bê bết máu, đôi chân thon dài đẹp đẽ, còn có thứ gì đó toàn máu là máu.

      Thứ kia ngẩng "đầu" lên, nhìn qua giống như đứa trẻ con mới thành hình, người nó còn tản ra oán niệm vô cùng mạnh mẽ.

      Trần Ngưỡng Chính thấy A Kiều mãi vẫn chưa , cho là có chuyện gì muốn với ta nhưng lại ngại, ta tươi cười nhưng lại nhanh chóng che giấu. ta chưa bao giờ gặp được nào xinh đẹp như .

      Bởi vậy, ta xé mảnh giấy nhớ, viết số điện thoại của mình lên đó, mỉm cười nhét vào tay A Kiều: "Nếu em có chuyện gì muốn giãi bày có thể liên lạc với tôi. Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, đứng truyền ra ngoài đấy nhé."

      Trần Ngưỡng Chính tươi cười, thậm chí còn định giơ tay lên xoa đầu A Kiều. ta biết con ma trẻ con kia quay về phía ta há cái miệng còn chưa mọc răng, mấy máy, dường như gọi ta là "Ba".

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :