1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 26: A Kiều, hôm nay ra oai ?

      Ra oai chứ!

      Người sợ người xấu, ma sợ ma xấu.

      Lúc còn ở Phong Đô, A Kiều là con ma tốt tuân thủ luật lệ, lúc tới nhân gian, cũng toàn gặp các bạn ma lịch tử tế, lòng muốn đầu thai.

      Nào gặp phải cảnh tượng như thế này bao giờ!

      Oán khí của ba con lệ quỷ còn chưa tan hết bị nhốt lại trong thời gian dài, vừa thoát ra ngoài gặp cảnh đổ máu, bị mùi máu kích thích nên phát cuồng, mất hết thần chí, chỉ còn bản năng cắn nuốt máu thịt.

      Hạng Vân Độc biết nhưng A Kiều nhìn là hiểu cả ba con ma nhà này đều chảy nước dãi ròng ròng, coi bọn họ như mấy miếng thịt thơm, định cắn xé và Hạng Vân Độc rồi ăn tươi nuốt sống.

      Phật châu cổ tay Hạng Vân Độc tản ra vầng sáng vàng lấp lánh nhưng trong đám sương máu này, ánh sáng ấy cũng trở nên ảm đạm, thoạt nhìn có thể chỉ cố gắng ngăn cản được lúc nữa thôi.

      Nhưng ba con ma này bị Bồ Tát bằng gỗ của chùa Thông Huyền giam giữ nhiều năm như vậy, gặp phải Phật châu cùng nguồn gốc nên vô cùng sợ hãi, giờ còn dám bước tới ngay, chỉ đến gần từng bước , cổ họng phát ra tiếng khò khè.

      con ma như A Kiều còn sợ chết khiếp mà con người như Hạng Vân Độc lại giang hai tay ra, bàn tay bảo vệ A Kiều, liên tục quan sát tình hình trong phòng, cố gắng nhanh chóng nghĩ cách.

      Những thứ này đánh thế nào cũng đánh chết được, đầu tiên phải đuổi trước . Tình hình trong phòng giờ là Trương Phong ngất tựa vào tường, chẳng làm ăn gì được nữa; ba con ma con giữ cửa, hai con chuẩn bị tấn công, có thể là phối hợp với nhau rất ăn ý; còn bên bọn họ đến vũ khí cũng có... chỉ có chuỗi Phật châu.

      Mấy con ma bố trí tấn công phòng thủ đâu ra đấy nhưng vẫn còn lỗ hổng, gần cửa sổ có con ma nào phòng thủ cả, chúng chỉ chăm chăm bao vây và A Kiều. Hạng Vân Độc đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, thấy dưới bức rèm đầy bụi lộ ra chút ánh sáng.

      Bọn chúng sợ thứ ánh sáng kia.

      Chỗ này là tầng 18, tầng cao nhất, lấy sáng rất tốt, chỉ cần kéo bức rèm kia ra, ánh sáng có thể rọi vào ngay.

      Hạng Vân Độc thầm với A Kiều: "Nghĩ cách đập vỡ cửa sổ."

      Trong phòng vẫn còn có nhiều đồ đạc vương vãi khắp nơi, chỉ cần tới được chỗ cửa sổ, đập vỡ để ánh sáng rọi vào có thể đẩy lùi mấy con ma này, bọn họ cũng có thể tạm thời an toàn.

      A Kiều lập tức hiểu được ý tưởng của Hạng Vân Độc, buông cánh tay ôm lấy eo ra.

      Pháp thuật của A Kiều tốt lắm, cũng từng cố gắng tập luyện nhưng luyện mãi vẫn chẳng ăn thua gì. Tuy vậy, có loạt pháp thuật làm khá tốt.

      Mạnh Bà sinh ra có thể chế ngự được gió, đa phần những pháp thuật nàng dạy cho mấy người Lan Nha cũng là thuật khống chế gió, Lan Nha dạy lại cho A Kiều. A Kiều luyện tập nhiều nên cũng quen tay, nếu muốn cuốn cả bức rèm lên hơi khó nhưng cuốn góc lên vẫn làm được.

      Ai ngờ bọn họ vừa di chuyển về hướng cửa sổ, ma nam phát ra. Lệ quỷ vốn sợ hãi ánh sáng mặt trời, nhất là vào lúc giữa trưa.

      Ý tưởng này của Hạng Vân Độc khiến ba con ma tức giận, đến con ma trẻ con cũng thèm giữ cửa nữa, dùng cả tay lân chân bò tới cạnh cha mẹ, nhe hàm răng hút máu người ra, định cắn vào cánh tay Hạng Vân Độc miếng.

      Lòng bàn tay Hạng Vân Độc nóng lên, bọn chúng càng tức giận càng có nghĩa là biện pháp này có hiệu quả, nhưng hiên giờ có đồng đội, A Kiều còn nhấc nổi chiếc ghế dựa để đập vỡ cửa sổ, thể để hấp dẫn chú ý của ba con ma kia được.

      nghĩ cách, trong phòng bỗng nhiên nổi lên trận gió lớn, toàn bộ bức rèm đều bị cuốn lên, ánh mặt trời rọi vào, ba con ma trong phòng bị gió thổi đến mức mở mắt ra nổi.

      khi thân thể của ma quỷ gặp phải ánh mặt trời chẳng khác gì bị nướng lửa, con ma trẻ con còn định lao vào cắn tay Hạng Vân Độc, bị duỗi tay đẩy ra nên trở thành mục tiêu đầu tiên bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào. Nó ré lên tiếng, ngã nhào, chui xuống dưới sô pha.

      Ma nữ thương con sốt ruột nhưng cũng dám tiến lại gần. Trận gió này thổi mãi ngừng, thậm chí còn cuốn bay cả đồ đạc trong nhà.

      A Kiều chuyển động đôi tay. Với đợt gió này, cũng bị bản thân mình dọa cho sợ ngây người, mạnh thế này từ bao giờ thế biết? Lúc còn ở dưới Hoàng Tuyền, dù Lan Nha có dạy bao nhiêu lần chăng nữa, cùng lắm cũng chỉ có thể thổi bay được chén trà.

      Hạng Vân Độc biết cơn gió này từ đâu tới, nhưng nhân cơ hội nhảy lên, nương theo sức gió, cầm chiếc ghế dựa sắp bay lên quăng vào cửa sổ, cửa kính vỡ ra, ghế dựa bay từ tầng cao nhất rơi xuống vườn hoa dưới chân tòa nhà số 8.

      A Kiều thả lỏng tay, luồng gió trong tay dần dần tan nhưng ánh mặt trời xuyên qua cửa kính vỡ vụn, chiếu rọi vào trong phòng, nửa căn phòng sáng bừng lên, nửa còn lại vẫn tối.

      A Kiều và Hạng Vân Độc đứng dưới ánh sáng mặt trời, con ma trẻ con trốn tiệt, hai con ma nam nữ kia lùi về chỗ có bóng râm. Hành động của hai người họ khiến hai con lệ quỷ hoàn toàn tức giận, chúng càng thể thả bọn họ cách dễ dàng như thế được.

      Ma nam khôi phục được ít thần chí, biết thể chạm vào ánh sáng mặt trời, đôi mắt như hai lỗ máu của gã nhìn chằm chằm vào Trương Phong nằm thẳng đơ mặt đất, thân hình chuyển động rất nhanh, bám vào người Trương Phong.

      Chỉ trong chốc lát, Trương Phong tỉnh lại, mở mắt. Như con rối gỗ bị ai đó giật dây, gã lắc lư đứng dậy, hai cánh tay giãy giụa mấy cái, đến còng tay cũng bị giựt đứt.

      Biểu cảm khuôn mặt gã giống người cũng chẳng giống ma, nghiêng ngả lảo đảo xông tới.

      Tuy con ma này bám được vào người con người nhưng lại quên mất cảm giác làm người từ lâu. Dù chiếm được thân thể của Trương Phong, gã vẫn dùng răng lao tới cắn xé Hạng Vân Độc, Hạng Vân Độc vung nắm nấm lên, gã cắn ngay vào chuỗi Phật châu.

      Phật châu lóe lên ánh sáng vàng chói lọi. Lúc A Kiều còn cho rằng mấy hạt châu này có thể đánh tan được lệ quỷ, chuỗi Phật châu đứt phựt, hạt châu rơi hết xuống đất, có mấy hạt vừa rơi xuống đất vỡ tan ra thành bột phấn.

      Mất chuỗi Phật châu mà chỉ khiến Trương gãy mấy cái răng.

      Vốn con ma kia phải là thực thể, Hạng Vân Độc đánh được gã, nhưng giờ gã bám lên người Trương Phong, Hạng Vân Độc chẳng còn gì phải ngại nữa, liên tục vung nắm đấm lên, "Trương Phong" liên tục lùi về sau.

      Nhưng gã giống như cương thi có ý thức, biết đau đớn gì nên nhất quyết bỏ cuộc, dù bị đánh bao nhiêu lần cũng lại tiếp tục lao về phía trước.

      Hơn nữa, gã càng lúc càng biết cách điều khiển thân thể của Trương Phong, trở nên linh hoạt. Bởi vậy, gã còn đáng sợ hơn trước rất nhiều, thậm chí còn "học được" cách sử dụng công cụ lần nữa.

      "Trương Phong" nhặt con dao bên góc tường lên, chém tới, mục tiêu lần này là A Kiều.

      Chết cũng chết rồi mà còn bắt nạt kẻ yếu nữa à?

      Hạng Vân Độc lập tức ôm lấy A Kiều, kéo vào ngực để bảo vệ, cánh tay phải xuất vết máu. Bọn họ lại lui tới cạnh cửa sổ. ôm chặt vào lòng, : "Tôi dẫn dắt chú ý của bọn chúng, em có thể chạy ra ngoài cửa ?"

      Chỉ cần chạy ra ngoài cửa là được, chặn cửa lại, mình ngăn cản hai con ma này để trốn trước.

      Bọn họ thể cứ ở cạnh cửa sổ mãi thế này được, mặt trời cũng có lúc phải xuống núi.

      A Kiều nhìn , : "Để em làm cho, em có thể đánh được bọn chúng."

      Dưới tình huống như vậy mà Hạng Vân Độc vẫn có thể bật cười, khóe mắt toàn vết máu. Nụ cười này khiến trái tim A Kiều như nhảy lên, : "Đừng nghịch."

      Chân tay mảnh khảnh thế này, còn chịu nổi miếng cắn của con ma trẻ con kia đâu. ôm siết vào ngực, quay lưng về phía mặt trời, cho bước lên.

      Nhưng A Kiều vẫn hít sâu hơi, lại giơ hai tay lên, cột lốc xoáy nho hình thành trong lòng bàn tay . A Kiều liếc nhìn Hạng Vân Độc, giờ còn chưa biết phải giải thích với thế nào, cứ chạy thoát, giữ được mạng sống rồi sau.

      Hạng Vân Độc nhìn gió lốc tụ lại trong tay người thiếu nữ mảnh mai, còn tạo thành sợi dây trói, trói chặt lấy ma nữ.

      Ma nam thấy vợ mình bị trói, nỗi oán hận bùng lên, điều khiển thân thể Trương Phong lao về phía trước, mũi dao hướng thẳng về cổ A Kiều.

      Cuối cùng A Kiều cũng biết tại sao tự dưng mình lại mạnh như vậy, cổ tay bó tóc của Mạnh Bà. Lúc Lan Nha tặng cho cái này, nàng ta chưa nó có tác dụng gì nhưng giờ biết rồi.

      Sức gió còn thổi văng con ma trẻ con trốn dưới ghế sô pha, kéo nó từ dưới ghế ra ngoài.

      đợt gió Hoàng Tuyền cuốn chặt lấy hai con ma.

      Chỉ có Trương Phong là làm gì được, ma nam mới hút được mấy ngụm máu mạnh như vậy rồi. Thấy vợ và con trai bị bắt, gã phát ra những tiếng gầm rú phải của người từ trong cổ họng, dùng dao cắt vào tay Trương Phong, miệng dính chặt vào vết thương, liên tục hút máu.

      Ánh sáng đỏ trong đôi mắt lóe lên.

      " thể để gã chết được!" Hạng Vân Độc và A Kiều đồng thanh.

      Suy nghĩ của Hạng Vân Độc là Trương Phong thể chết ở đây được, gã cần phải đền tội, chịu trừng phạt của pháp luật, phải cho người nhà của ba bị gã giết hại câu trả lời thích đáng.

      Suy nghĩ của A Kiều là nơi này là chốn đại sát đại hung, chết ở đây chắc chắn biến thành lệ quỷ. Chỉ con ma nữ với con ma trẻ con thôi mà cố gắng hết sức mới xử lý được, giờ mà thêm con nữa bọn họ càng đánh lại nổi, thế nào cũng phải giữ được mạng sống cho Trương Phong.

      Hạng Vân Độc kịp kinh ngạc. Đồng đội tự dưng mạnh hẳn lên dù sao cũng là chuyện tốt. giật toàn bộ bức rèm xuống, ném xuống chân tòa nhà.

      Hóa ra mặt tường này của phòng khách lại toàn là cửa kính, ánh nắng vàng rực rỡ ùa vào trong phòng.

      Ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên người ba con lệ quỷ nhưng cũng chiếu vào người A Kiều, người nhũn ra. Mấy vòng dây trói ma mà vừa vòng khi nãy dần dần lỏng ra, con ma trẻ con thoát khỏi dây trói, dùng răng gặm dây, cứu mẹ của nó.

      A Kiều đổ người về phía sau, ngã vào ngực Hạng Vân Độc.

      Hai con ma kia biết khó, dám ở lại nữa, thân trốn.

      Chỉ còn "Trương Phong" vẫn ở đó, gã còn định lao lên nhưng có thể là vào đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng còi cảnh sát, Trương Phong là tội phạm bỏ trốn, từ trong tiềm thức sợ cái này, cơ thể đột nhiên nghe theo khống chế của gã nữa.

      Thời gian dần dần trôi tới đúng mười hai giờ trưa, ánh sáng càng lúc càng mạnh, gã thoát khỏi cơ thể của Trương Phong, Trương Phong nhũn ra ngã thẳng xuống đất.

      Hạng Vân Độc chỉ biết bắt người chứ biết bắt ma. dùng cánh tay bị thương ôm lấy A Kiều, cánh tay bị thương gọi điện thoại cho Khương Thần. Chỉ sau tiếng chuông, Khương Thần bắt máy.

      "Số 45 đường Linh Đốn, tòa nhà số 8, nhà 1084, bắt được Trương Phong."

      Toàn bộ lực lượng của cả đội lao tới tòa nhà số 8, Hạng Vân Độc ngồi dựa vào tường, nhìn đống hỗn độn trong phòng, định hút điếu thuốc cho thư giãn.

      Ngậm thuốc vào miệng, định châm lửa, mới nhớ tới bật lửa vẫn còn xe, nhưng dù sao ngậm như thế trong lòng cũng thấy thoải mái chút, cúi dẫu xuống mới thấy người mình toàn bụi và máu.

      Nhìn sang A Kiều, người như thể hề có trọng lượng, ngoan ngoãn dựa vào cánh tay , khuôn mặt trắng như tuyết cũng bị dính mấy giọt máu.

      đưa tay định lau cho nhưng lại quên mất tay mình toàn bụi, để lại dấu tay chiếc cằm trắng như bạch ngọc của A Kiều.

      ...

      Khương Thần là người đầu tiên lao vào, cảnh sát khu vực này cũng nhận được tin báo rằng tầng có người liên tục ném đồ đạc xuống, công ty bất động sản phái mấy người bảo vệ chặn ở cửa ra vào, cư dân của khu nhà cũng dám vào.

      Cảnh sát được phái tới vừa mới tới trước cửa khu nhà, đột nhiên thấy nhiều đồng đội cũng xuất như thế, hơi sững sờ. Khương Thần nhìn thấy xe của Hạng Vân Độc ở gần khu nhà này.

      Khi nãy cửa chính bị lệ quỷ khép chặt, nhưng ba con ma này trốn nên lực giữ của cũng giảm rất nhiều. Khương Thần mặc cảnh phục, xô mấy cái cửa bật ra.

      Đúng lúc này, Trương Phong tỉnh lại, bật lên định trốn ra ngoài, mũi dao vạch đường cánh tay Khương Thần nhưng lại bị Khương Thần đấm cho ngã xuống đất, mấy cảnh sát khác xông tới đèn gã xuống.

      Sau đó bọn họ nhìn thấy căn phòng bị đảo lộn, cửa sổ cũng bị đập vỡ, gió hun hút thổi vào nhà, Hạng Vân Độc ngồi dựa vào tường bên cạnh cửa sổ, người toàn máu, Trần Kiều nằm ngất xỉu trong ngực. Khương Thần bất chấp việc mình bị thương, lao tới định dìu : "Đội trưởng Hạng!"

      Mấy người cảnh sát nghĩ đội trưởng Hạng làm gì đến nỗi hạ gục nổi tên tội phạm, dù sao trường cũng làm gì có súng, cuối cùng nhìn thấy còng tay tay Trương Phong bị giật đứt, sức lực này quả thực đúng là người khổng lồ xanh rồi đấy.

      Mặt mày Cung Luật sầm sì, cả đội bọn họ bị Trương Phong lừa, chạy lung tung khắp thành phố, cuối cùng lại để Hạng Vân Độc ăn may.

      trường vụ án mạng bị phá hủy gần hết. Lục soát phòng ngủ, họ tìm thấy mấy loại quần áo và túi xách của nhân viên giao đồ ăn nhanh, thảo nào Trương Phong ra ra vào vào cũng có ai nghi ngờ gì. Gã mặc đồ này lại thường ra vào khu nhà ban đêm nên gây chú ý.

      Vết thương của Hạng Vân Độc cũng vẫn còn , người Trương Phong lại có rất nhiều vết thương năng, cánh tay còn có dấu răng , vết thương còn rất mới, da thịt bị cắn nát. Cung Luật quan sát vết thương lúc, rồi lại nhìn Hạng Vân Độc, định hỏi , đòi giải thích.

      Nhưng mấy người trong đội xúm lại quanh , bản thân Khương Thần cũng bị thương nhưng vẫn muốn đỡ Hạng Vân Độc xuống tầng, Hạng Vân Độc xua tay: "Tôi sao, gọi người tới xem ấy thế nào."

      A Kiều ngất xỉu người , giờ vẫn chưa tỉnh lại.

      Trương Phong hôn mê, bị hai cảnh sát kèm hai bên, áp giải gã xuống tầng, đưa lên xe. Lúc ngang qua Hạng Vân Độc, gã bỗng mở bừng mắt, con ngươi có chút ánh sáng đỏ ánh lên, rồi nhanh chóng khép mắt lại.
      Last edited: 29/9/20

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 27: A Kiều, hôm nay cảm động ?

      ấy biết đâu.

      A Kiều tỉnh lại trong lòng chị nữ cảnh sát mềm mại.

      người có vết thương nhưng hơi thở lại quá mỏng manh. Khi nãy nữ cảnh sát kiểm tra cho , tìm thấy vết thương nào, sợ bị đập đầu vào đâu, đường đưa bệnh viện. Thấy tỉnh, nữ cảnh sát thở phào nhõm.

      "Đừng sợ, người xấu bị bắt rồi." Nữ cảnh sát nhàng vỗ về , thấy xinh đẹp, lại còn là em của Hạng Vân Độc, xoa đầu nỏi, "Em muốn uống nước ? Ăn ít chocolate nhé?"

      A Kiều khẽ gật đầu, cảm thấy vô cùng mỏi mệt, hoàn toàn kiệt sức.

      Nữ cảnh sát bóc chocolate cho , A Kiều hé miệng cắn miếng , đột nhiên nhớ tới Hạng Vân Độc, vội vàng hỏi: "Hạng Vân Độc đâu ạ?"

      "Đừng lo lắng, đội trưởng Hạng sao, ấy ở trong chiếc xe phía trước, nhờ chị chăm sóc cho em, chúng ta cùng bệnh viện."

      Nữ cảnh sát an ủi A Kiều, trong lòng lại cực kỳ bất mãn với đội trưởng Cung, đội trưởng Hạng bắt được tội phạm bị truy nã, còn bị thương, thế mà ta lại còn muốn hỏi han chi tiết đường tới bệnh viện. Có vấn đề gì thể để về đội rồi hỏi hay sao?

      Nữ cảnh sát để A Kiều dựa vào lòng mình, an ủi : "Em sợ lắm đúng ?"

      A Kiều khẽ gật đầu, có cảm giác muốn rời xa nữ cảnh sát này. người chị có mùi hương rất thơm rất thơm, khiến vừa ngửi ... rất muốn đầu thai.

      A Kiều cúi đầu nhìn bụng nữ cảnh sát, chỗ đó giờ vẫn rất phẳng nhưng lại có con ma may mắn đầu thai tới rồi.

      Nữ cảnh sát thấy có vấn đề gì, có lẽ chỉ là sợ hãi, bảo nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời ngừng chuyện với A Kiều để nhớ tới những chuyện vừa xảy ra nữa.

      bé còn như vậy lại vừa phải đối diện trực tiếp với tội phạm giết người, tốt nhất là đưa về cục làm ít liệu pháp tâm lý.

      Nữ cảnh sát năng , A Kiều nhắm mắt lại, tuy dần dần lấy lại sức nhưng vẫn nằm bò người chị, trong lòng vô cùng ghen tỵ với con ma may mắn có thể đầu thai thành con chị.

      Tới bệnh viện, A Kiều nhanh chóng nhảy xuống xe, bám chặt phía sau Hạng Vân Độc, chịu rời bước nào. Nhà vàng của bị đập hỏng cánh tay rồi, thể bị thương nữa.

      Quần áo của Hạng Vân Độc rách nát, người va đập bầm tím, cánh tay còn có vết máu rất dài nhưng A Kiều ngoại trừ quần áo bị dính ít máu, còn lại có vấn đề gì.

      Vừa rồi A Kiều còn xót nhà vàng của , lúc nhìn thấy Hạng Vân Độc thế này, cắn môi, đột nhiên có cảm giác kì quái mãnh liệt đổ vào lòng, đắng ra đắng, ngọt ra ngọt.

      Lúc bác sĩ tiêm cho Hạng Vân Độc, đầu tiên A Kiều che hai mắt mình lại dám nhìn, sau đó lại bịt kín đôi mắt Hạng Vân Độc, cách nghiêm túc: " nhìn thấy sợ hãi."

      Khi nãy ở xe, tâm trạng Hạng Vân Độc rất tệ. có rất nhiều thắc mắc về A Kiều. Tỷ như tại sao có thể khống chế gió?

      Thấy dỗ dành mình như thế, lại bật cười, an ủi : " sao, đây là vết thương thôi, tôi lúc nào cũng may mắn."

      Lưỡi dao kia sắc ngọt, vết thương rất sâu nhưng thực ra lại tổn thương xương cốt, chỉ mất hơn nhiều máu thôi, coi như cũng là bị thương ngoài da.

      A Kiều nhìn , lén đo đạc chút, cái vết kia còn dài hơn cả cánh tay , chảy nhiều máu như thế, vậy mà còn là vết thương , cái cảm giác khó nên lời khi nãy ngày càng ràng hơn.

      y tá trẻ nghe bọn họ chuyện, cầm khay y tế mỉm cười, y tá trưởng trừng mắt lườm : " được cười, nhìn cho kỹ xem phải khâu miệng vết thương như thế nào đây này."

      Thực ra Hạng Vân Độc đúng là dối để an ủi A Kiều. Gần như trời sinh may mắn hơn người bình thường chút. phải chưa từng trải qua những vụ án lớn và nghiêm trọng nhưng may mắn đến đáng ngạc nhiên, từ trước đến nay chưa từng bị thương nặng, có lần viên đạn còn sượt qua đầu nhưng cuối cùng lại chẳng có việc gì.

      A Kiều xoay quanh Hạng Vân Độc, làm hết việc này đến việc kia, chốc chốc lại hỏi xem có muốn uống nước , đói bụng chưa, nữ cảnh sát ngồi bên cạnh cũng bật cười: "Tốt với trai chưa kìa."

      Nếu như phải A Kiều còn mặc đồng phục học sinh người quả thực chị nghĩ bạn của Hạng Vân Độc.

      Khương Thần cũng phải băng bó, đúng lúc này Khương Mật lại gọi điện cho em trai, biết cậu bị thương, thèm lên lớp nữa, vội vàng tới bệnh viện thăm cậu. Khương Thần can: "Chỉ bị thương mà, chị, chị đừng tới."

      kịp ngăn cản, Khương Mật tới thăm em trai, lại nghe Hạng Vân Độc chiến đấu mình mà cũng bắt được tội phạm bị truy nã lẩn trốn, còn bị thương, lại vội vàng tới thăm Hạng Vân Độc.

      Vừa tới thấy Hạng Vân Độc ngồi ghế, chuẩn bị được tiêm hạ sốt, A Kiều chớp mắt nhìn , mặt đầy vẻ lo lắng sốt ruột.

      Hạng Vân Độc thấy như thế bật cười, vỗ lên đỉnh đầu : "Được rồi, tôi sao mà." Ở đây nhiều người quá, đợi về đến nhà hỏi về những việc đó sau.

      A Kiều buồn bã thở dài, đưa tay sờ lên lớp băng gạc tay , bị nặng thế này, bao giờ mới hồi phục lại được đây.

      Khương Mật đứng cách đó xa, nhưng trong mắt Hạng Vân Độc, ngoại trừ A Kiều, chẳng còn ai khác. Chân như bị dính chặt vào sàn nhà, thể động đậy.

      Hóa ra còn có thể lừa mình dối người, lừa mình rằng tuy Hạng Vân Độc nhận lời nhưng trong lòng thích ai khác cả nhưng giờ biết, phải thích ai mà là chính vẫn chưa phát ra mà thôi.

      Nhưng chuyện xảy ra như thế nào được chứ? Thời gian ràng là quá ngắn.

      Khương Mật trở về chỗ em trai, hỏi cậu: "Muốn uống gì , chị mua cho."

      Khương Thần nhìn về hướng Hạng Vân Độc, "Chị, chị thăm Hạng à?"

      "Trông cũng có vẻ nghiêm trọng, khi nãy nguy hiểm lắm à?"

      Khương Thần lập tức thở dài: "Đừng nữa, gã phạm nhân vừa nãy đại khái là bị người khổng lồ xanh nhập vào người, tay giật đứt cả còng tay, vốn là Hạng khống chế được gã rồi cơ, chả hiểu sao tự dưng lên cơn điên."

      Ngoại trừ chữa trị cho Trương Phong, họ còn phải thử máu cho xem khi nãy có dùng ma túy hay .

      Kẻ này quá giảo hoạt, ai mẹ nó có thể nghĩ tới chuyện gã trốn trong căn nhà từng xảy ra án mạng cơ chứ, nếu phải lần này Hạng đột nhiên tới xem xét trường vụ án cũ trốn thoát được rồi.

      Khương Thần cười hì hì, cái bản mặt của Cung Luật tái xám rồi, vốn định ép Hạng Vân Độc ngồi yên trong cục, chẳng làm ăn được gì, ngờ bỗng nhiên lại lập công.

      Ai mà biết số Hạng lại đỏ như thế, lại còn có chuyện tội phạm bị truy nã từ trời rơi xuống.

      Tuyệt nhất là hồ sơ vụ án cũ đó chính là do Cung Luật đẩy cho Hạng Vân Độc, vốn dĩ định dùng những vụ án cũ đó để hầm chết , kết quả tự nhiên lại tặng công lớn cho .

      "Lần này ấy mà, kể cả Lão Giang có muốn khiêm tốn cũng thể khen Hạng của em được đâu!" Báo cáo lần này dù có muốn viết hay cũng được. Đây là lần thể tuyệt vời, cục trưởng Giang còn lâu mới bỏ qua cơ hội này, người được tổng cục điều tới cũng chẳng thể nào so sánh được với người được ông ta tay đề bạt là Hạng Vân Độc.

      Khương Mật nghe em trai , đôi mắt kiềm chế được lại nhìn về phía A Kiều, thấy váy đồng phục của dính máu liền hỏi" Trần Kiều cũng ở trường à?"

      Cung Luật cũng vừa mới hỏi chuyện này xong, cứ như thể cố tình bắt lỗi Hạng Vân Độc, đưa người có phận vào trường phạm tội, suýt nữa làm quần chúng liên quan bị thương.

      Tất cả mọi người dùng ánh mắt thể tin nổi nhìn Cung Luật, bắt được con cá lớn như thế mà việc đầu tiên ta làm lại chất vấn tại sao lưới rách, cơ mà lưới rách đâu. Bản thân Hạng bị thương, đổ nhiều máu như thế mà vẫn bảo vệ Trần Kiều tới tận chân răng.

      Khương Mật cảm thấy hụt hẫng trong lòng, Khương Thần cũng phát ra chị mình thất thần. Lúc này cậu mới dừng lại, hỏi: "Chị, chị làm sao thế?"

      " sao, chị lo cho em thôi."

      Khương Thần cười: "Em bị thương tí tẹo ấy mà, chị cứ thăm Hạng ."

      Khương Mật ngẩng đầu lên thấy Hạng Vân Độc ngồi mình, A Kiều ở cạnh , bèn qua hỏi: "Thế nào rồi? sao chứ?"

      "Vừa nãy em nhìn thấy Trần Kiều, bé đâu rồi?" Sao lại để ngồi mình ở đây.

      " ấy... mua đồ ăn rồi." Sau khi xác định được Hạng Vân Độc sao, A Kiều ầm ĩ kêu đói bụng, đến giờ mới chỉ ăn bữa sáng, đói lả từ lâu, lại còn bị hoảng sợ, rất cần an ủi của đồ ăn ngon.

      "Khương Thần sao rồi?" Hạng Vân Độc cảm thấy hơi gượng gạo, biết phải gì với Khương Mật.

      "Nó bị thương hơn . bị thương thế này mấy ngày đổi thuốc lần? Bác sĩ có phải kiêng khem gì ?" Khương Mật vẫn thể quan tâm tới , nhà họ Hạng tuy có Trần Kiều nhưng bản thân ấy cũng cần người khác chăm sóc, đương nhiên biết cách chăm sóc cho người khác.

      Hạng Vân Độc còn chưa trả lời, A Kiều quay lại, xách trong tay túi đồ ăn. mua suất cháo cho Hạng Vân Độc, suất cho bản thân mình, cháo táo đỏ bí đỏ, dù còn ở trong hộp nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngọt, ngửi thôi cũng thấy ngon rồi.

      Vừa nhìn thấy Khương Mật, mắt sáng rỡ cả lên.

      Mấy cái bánh quy đợt trước Khương Mật làm ăn rất ngon, vị bơ và vị chocolate. Căn bản chưa kịp chờ đến giờ nghỉ của ngày đầu tiên học, ăn hết sạch ngay buổi tối ngày hôm đó, chia cho Hạng Vân Độc cái nào.

      Khương Mật hiểu lầm ánh mắt sáng rực của A Kiều, cho là A Kiều thích nên lúc nhìn thấy mới vui mừng như vậy.

      Vậy mà khi nãy lại có suy nghĩ thế kia, cảm thấy áy náy với A Kiều, : "Thế này , dù sao Khương Thần cũng bị thương, hôm qua em nấu hơi nhiều canh, mang cho hai người luôn nhé."

      Rồi riêng với A Kiều: "Mai em ở nhà ? Chị làm cho em mấy cái bánh sữa tươi chiên giòn."

      Hạng Vân Độc còn chưa đồng ý, A Kiều gật đầu lia lịa. Bản thân gật đầu đồng ý xong còn kéo tay áo Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc bị kéo cũng bực tức, đành phải đồng ý. Cung Luật lần này kể ra cũng khá hào phóng, cho nghỉ hẳn tuần, đại khái là nhìn nhiều cũng thấy bực mình. Nhâp dịp này có thể ở nhà dưỡng thương, cũng muốn suy nghĩ xem rốt cuộc phải xử lý căn nhà xảy ra án mạng kia ra sao.

      Liệu ba con ma trong đó có thể chạy ra ngoài hại người hay ?

      Ban đầu Hạng Vân Độc chỉ cần lo tỷ suất phạm tội của con người, giờ còn phải lo cả mấy con ma, chuyện này hơi khó giải quyết, dù sao cũng thể lại tới chùa Thông Huyền mời người làm phép, đặt tượng Phật khác ở đó.

      Hơn nữa ra chuyện này ai tin chứ?

      Hạng Vân Độc bị thương ở tay, lái xe được, gọi xe về nhà. A Kiều vẫn nghĩ tới bánh sữa tươi chiên giòn ngày mai, ngoan ngoãn ngồi ôm ba lô.

      Về tới nhà, mở TV lên, phần tin tức toàn là tin về tên tội phạm bị truy nã Trương Phong sa lưới ở Giang Thành. Các đài truyền thông, các trang web lớn đều tích cực đưa tin. Cục trưởng Giang đích thân gọi điện cho Hạng Vân Độc.

      "Làm tốt lắm! Biết phấn đấu!" Cục trưởng Giang cũng chỉ biết thể niềm vui của mình bằng hai câu này. Vào thời điểm mấu chố này lại bắt được tội phạm quan trọng bị truy nã, chạy trốn đến nhiều thành phố khác nhau, thế là làm rạng rỡ cho phân cục, cho ông ta nở mày nở mặt.

      Có thành tích lớn như vậy, về sau Cung Luật có muốn chèn ép Hạng Vân Độc cũng chẳng được.

      A Kiều ngồi bên sô pha ăn cháo, hôm nay bị hoảng sợ, ngờ cuối cùng bó tóc Mạnh Bà kia lại cứu , còn phải đốt thêm cho chỗ Lan Nha nhiều tiền giấy!

      Cánh tay phải của Hạng Vân Độc bị thương, dùng tay trái ăn cháo tiện lắm. Hôm nay A Kiều cực kỳ tình nguyện đối xử tốt với , bưng bát cháo lên, đút cho từng thìa từng thìa .

      " cần cầu kì như thế." Hạng Vân Độc muốn làm phiền , lấy thìa khuấy mấy lần cho cháo nguội bớt rồi cầm bát tu luôn, vừa đọc tin báo vừa nghĩ cách.

      Tuy Trương Phong bị bắt nhưng vụ án giết cả nhà kia còn chưa phá được, ba con lệ quỷ vẫn còn núp trong tòa nhà số 8. ngày nào đó, biết chừng chúng ra ngoài được, thể để mặc như thế.

      A Kiều xé túi chocolate ăn sạch mới hết sợ, nhìn những cảnh sát mặc cảnh phục TV, tự nhiên lại nhớ tới Hàn Cương.

      Người phạm tội gọi cảnh sát, ma phạm tội phải tìm quỷ sai, Hàn Cương mới nhậm chức, thể nào cũng phải làm gì đó oách mới được, cứ kéo ba con lệ quỷ về địa ngục là xong!

      A Kiều ngậm viên chocolate nhân mềm trong miệng, nhai xong chocolate, hắng giọng chuẩn bị ra cách của mình.

      Hạng Vân Độc nhìn : "Em muốn chuyện chút về những gì xảy ra hôm nay ?"

      cảm thấy mình hẳn là nên tư vấn tâm lý cho A Kiều, vẫn luôn rất có cảm tình với ma, có thể là do những con ma gặp được từ đến lớn đều rất hiền hòa nên hôm nay ở căn nhà xảy ra án mạng kia mới sợ hãi như thế.

      Hạng Vân Độc biết A Kiều có nhiều tìm cảm với loại "sinh vật" gọi là ma kia hơn với con người nhiều, cảm thấy mình có nghĩa vụ giải thích với chút, dù là dương thế hay thế nguyên tắc của thế giới này vẫn giống nhau.

      Có người tốt có người xấu, có ma tốt cũng có ma xấu.

      chuyện này với xong, hỏi xem trận gió kia là thế nào.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 28: A Kiều, hôm nay mời khách ?

      Mời chứ!

      A Kiều vừa thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạng Vân Độc biết định gì, nhân lúc còn chưa bắt đầu, cũng tỏ ra nghiêm túc: "Chúng ta tìm Hàn Cương ! Ba con ma kia nhất định còn xuất ."

      Giờ còn gì phải thắc mắc xem bọn chúng liệu có còn hại người hay nữa. Lệ quỷ gặp được máu tươi kiềm chế nổi bản tính, nhất định tiếp tục hại người, giờ trời còn chưa tối, đến tối còn nguy hiểm nữa.

      Cũng may ba con lệ quỷ đó phát cuồng trong tòa nhà số 8, có biện pháp đặc biệt thể ra khỏi tòa nhà.

      "Tìm... Hàn Cương á?" Hạng Vân Độc nhìn , giờ A Kiều mới nhớ ra hình như quên kể cho Hạng Vân Độc về chuyện Hàn Cương được lên làm quỷ sai.

      chớp mắt nhìn Hạng Vân Độc, thầm: "Bởi khi còn sống Hàn Cương làm nhiều việc tốt nên được địa phủ đặc cách đề bạt lên làm quỷ sai ở Giang Thành."

      ...

      Hạng Vân Độc chấp nhận tồn tại của thế giới mới, nhưng mà cái thế giới mới này vẫn liên tục làm thay đổi thế giới quan của .

      hơi khép mắt lại, vốn tưởng rằng A Kiều chỉ có đôi mắt nhìn thấu dương, nhưng giờ lại cảm thấy đơn giản như thế.

      "Vậy chúng ta tìm Lão Hàn thế nào bây giờ?" Hạng Vân Độc lắm. Có phải Lão Hàn cũng giống như những siêu hùng trong phim điện ảnh, gọi tiếng xuất luôn ?

      ra A Kiều cũng biết cái này, chưa từng giao tiếp với quỷ sai dương gian bao giờ, nghĩ ngợi rồi : "Tới nhà ta."

      "Căn hộ của Lão Hàn cho thuê rồi." Đó chính là căn nhà ở khu tập thể kia, Quan Tú Mai quyết định cho thuê căn hộ, tiền thuê được giữ lại rồi sau này để lại cho Quan Hiểu.

      Quan Tú Mai còn : "Tiền này để dành cho Hiểu Hiểu vào đại học rồi dùng, coi như Lão Hàn chu cấp sinh hoạt phí cho con bé."

      Căn hộ có người khác vào ở, Lão Hàn làm sao ở đó được nữa.

      A Kiều thở dài thườn thượt, nhìn Hạng Vân Độc: "Đương nhiên là phải tới mộ tìm ta rồi."

      Nhà là chỗ người sống, mộ là nơi ma ở, đương nhiên là phải tới mộ ta, châm ít hương, đốt ít tiền giấy, cẩn thận hơn nữa đem cả ít rượu thịt, dù sao cũng là tới nhà người ta chơi.

      Lão Hàn được chôn ở nghĩa trang ở ngoại ô thành phố, giờ luôn cũng hơi gấp nhưng chuyện này thể trì hoãn. Hạng Vân Độc đứng dậy ngay lập tức, ra đầu ngõ mua hai cân thịt thủ lợn, bình rượu trắng.

      còn cầm theo ít hương nến và tiền vàng, may mà từ ngày A Kiều tới nhà ở, nhà chưa bao giờ thiếu mấy thứ này.

      A Kiều lặng lẽ thở phào hơi, thực vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào đâu. nắm chặt miếng huyết ngọc trước ngực, liên tục gọi tên Sở Phục nhưng Sở Phục vẫn nằm trong huyết ngọc, hề nhúc nhích.

      Trời về chiều mà còn phải đường xa như thế, tài xế muốn lắm: "Chỗ đấy cũng vắng vẻ, nếu tôi chờ cậu, dù sao cậu cũng khó mà gọi được xe."

      Chiều chẳng sao, nhưng chiều về mà phải chạy xe quãng đường xa như thế cũng ảnh hưởng tới việc làm ăn của người ta.

      "Được." Hạng Vân Độc đồng ý luôn, vốn chỗ đó cũng khó bắt xe .

      Giờ này phải ngày lễ ngày Tết gì mà lại tới nghĩa trang, nhất định là nhà có người mới mất. Suốt dọc đường , tài xế giữ im lặng, đưa bọn họ tới nơi liền xuống xe hút thuốc.

      Nghĩ trang của Lão Hàn do Quan Tú Mai lựa chọn, xa cũng xa nhưng được cái yên tĩnh thanh bình, khoảng cách giữa các mộ với nhau cũng xa, có nhiều cây xanh, còn có con sông chảy qua, giá cũng thấp, coi như là căn nhà tốt cho người .

      Trời bắt đầu tối, tài xế chờ ngoài cửa nghĩa trang, bên trong im phăng phắc, Hạng Vân Độc với A Kiều: "Đừng sợ, chúng ta có hai người rồi."

      A Kiều liếc mắt nhìn cái, cái gì mà hai người chứ, cả nghĩa trang chỉ có người là thôi.

      Trong mắt Hạng Vân Độc, nghĩa trang này vô cùng yên tĩnh nhưng trong mắt A Kiều, cả nghĩa trang ầm ĩ, có người già, có trẻ , còn có cả chó mèo, chẳng khác gì khu nhà bình thường, bọn họ ở đó với nhau, cùng sống cuộc sống bình yên.

      Ban đầu A Kiều cũng chẳng có cảm giác gì nhưng nhìn thấy những tấm bia mộ kia, nghĩ đến chuyện biết mình được chôn ở đâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy thẫn thờ.

      Ai cũng có chốn về, chỉ có mình có, trước mộ cũng căn bản chẳng có ai thắp hương. Lưu Triệt chôn ở đó chính là để đẩy xa, đương nhiên cúng bái gì.

      Hay là tìm xem mộ mình ở đâu rồi tự đốt ít tiền giấy cho mình nhỉ?

      Bia mộ Hàn Cương được đặt ở chỗ rộng rãi, đúng là Quan Tú Mai tìm cho ta chỗ ở tốt, trước mộ ta có hai bình hoa bằng đá, trái phải, trong bình còn cắm hoa tươi.

      A Kiều dùng mũi hít hơi, bó hoa có mùi thuộc về Quan Hiểu. Hóa ra đây là hoa con ta mang tới, thảo nào phải liên tục được bổ sung ngưng lộ đới châu để giữ hoa được tươi tốt, nhất định là Hàn Cương cho vào.

      Hạng Vân Độc lấy bát đũa dùng lần ra, đặt thịt thủ lợn lên, đổ hai chén rượu trắng rồi lại châm điếu thuốc. Điếu thuốc kia vẫn giống như lần trước, cháy được phần ba là tắt.

      Hạng Vân Độc biết Lão Hàn ở đây nhưng biết phải với ta thế nào, nghĩ ngợi rồi ngồi xuống nền đất.

      "Nhà số 45 đường Linh Đốn, tòa nhà số 8, căn hộ số 1804 có ba người bị hại, sau đó biến thành lệ quỷ." Từ trước đến nay Hạng Vân Độc chưa bao giờ chuyện với Lão Hàn về những vụ án kiểu này, cũng biết cho cùng Lão Hàn có nghe thấy, nhìn thấy .

      Thuốc lá vừa mới được châm lên, Lão Hàn xuất , ta trồi từ dưới mộ lên, nhìn thấy thịt thủ lợn và rượu trắng, nụ cười ra khuôn mặt gầy gầy. Nghe Hạng Vân Độc thế, ta nhíu mày.

      A Kiều nhìn Lão Hàn, rất hùng hồn: " là quỷ sai ở Giang Thành, trong thành phố có lệ quỷ hại người, có thể bỏ mặc như thế sao? Đến đêm nay thể nào cũng có chuyện!"

      Hạng Vân Độc vốn chỉ có thể nhìn thấy A Kiều chuyện với khí. Sau đó trước mắt bỗng tối sầm lại, rồi lại sáng bừng lên, thấy Lão Hàn ngồi trước mặt mình, gật đầu với : " kỹ xem nào."

      Cái câu kỹ càng xem nào này giống y hệt như những lần họ thảo luận về vụ án trước đây.

      Hạng Vân Độc giải thích lại lượt từ đầu đến cuối việc, Lão Hàn cau mày, ba con ma bị tượng Phật trấn áp mà lại có thể đập vỡ áp chế, còn có thể hóa hình trước mặt con người, chúng là những con ma cực kì mạnh mẽ, đáng sợ.

      "Giờ luôn thôi, việc này trì hoãn được." Hàn Cương , liếc nhìn A Kiều cái. Đến tận bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra được A Kiều rốt cuộc là kiểu người gì nhưng ta biết miếng huyết ngọc trước ngực giam giữ con ma rất ghê gớm.

      ", có làm được đó?" A Kiều nhăn nhó, hơi lo lắng. Hàn Cương mới lên làm quỷ sai được có mấy ngày, trong khi mấy con ma kia hóa thành lệ quỷ được nhiều năm rồi, sợ Hàn Cương đánh lại được chúng nó.

      Hàn Cương nhìn vẫn cứ hiền lành như trước nhưng ta lại xách bộ xích sắt từ đằng sau ra, A Kiều vừa nhìn thấy lùi lại phía sau bước.

      Chỉ cần là ma chẳng ai xa lạ gì với bộ xích sắt này, xích sắt này kéo biết bao nhiêu vong hồn về cõi U Minh, đó dính đầy cam lòng, hối hận và đau đớn của ngàn vạn vong hồn, lệ quỷ bình thường thoát khỏi nó được.

      A Kiều nhìn thấy xích sắt, trái tim của con ma trong thể nào đập thình thịch, co vào sau lưng Hạng Vân Độc chút.

      Hạng Vân Độc hỏi Hàn Cương: " có cần giúp đỡ ?" chọi ba, Hạng Vân Độc còn chắc là có thắng được hay , Lão Hàn nghỉ làm rồi, chuyển sang làm quỷ sai, cũng chẳng biết có đánh thắng được cả nhà ba người kia nữa.

      Hàn Cương cũng nhăn nhó, ta : "Vừa mới họp xong, cơ bản là phải cắt giảm nhân , mọi người đều bận cả rồi." Cấp còn mở cuộc họp, nghiên cứu xem có nên thuê thêm số nhân viên ngoài biên chế để giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt này hay ...

      ...

      Chết rồi đời vẫn cứ là đời, giống như Hàn Cương bây giờ, ta phải xử lý đống hỗn độn mà quỷ sai trước đó để lại.

      Trời sắp tối đến nơi, người hai ma ra khỏi nghĩa trang. Pháp thuật Hàn Cương thi triển người Hạng Vân Độc vẫn chưa tan. Giờ mới thấy hóa ra nghĩa trang tưởng như yên tĩnh này lại đông đúc ầm ĩ y như cái công viên giải trí. liếc nhìn A Kiều, hóa ra trong mắt thế giới trông như thế này.

      cảm khái trong lòng, A Kiều kiễng chân ghé vào tai , khẽ thầm: "Đừng có trả lời bừa, nếu họ theo về nhà đó." Nếu trả lời có nghĩa là đồng ý, họ sợ ánh sáng vàng người nữa.

      Hạng Vân Độc nhìn điệu bộ nghiêm túc của , nén cười: "Được."

      Tài xế chạy thẳng tới số 45 đường Linh Đốn. Toàn bộ tầng 18 của tòa nhà số 8 bị niêm phong. Cư dân nghe hóa ra tội phạm bị truy nã lại trốn trong khu nhà, thậm chí còn nấp tới mười mấy ngày trong đó, xúm lại vây quanh công ty bất độc sản, nhất định phải có được câu trả lời thích đáng.

      Cậu thanh niên môi giới nhà đất cung cấp tin tình báo cho Hạng Vân Độc đứng giữa đám đông phát danh thiếp, khuyến khích mọi người chuyển nhà, chuyển sang khu nhà khác an toàn hơn.

      Trời tối hẳn, tòa nhà số 8 lại chẳng có mấy hộ sáng đèn.

      Các gia đình khác vội vàng chỗ khác trốn, vụ án giết cả nhà là chuyện của mấy năm trước rồi, tội phạm bị truy nã mới khiến họ sợ hãi, có nhà tới nhà họ hàng ở, có nhà thẳng khách sạn.

      Ba người tới trước cửa cầu thang lên tầng 18. Hàn Cương nhìn thần giữ cửa đứng trước cửa, tuy rằng mép giấy cong lên nhưng vẫn có vấn đề gì, thần giữ cửa hai bên vẫn giữ vững vị trí công tác, lệ quỷ vẫn ở bên trong, chưa chạy thoát được.

      Nghĩ tới chuyện ban ngày thấy rùng cả mình nhưng đứng lại trước cánh cổng này, Hạng Vân Độc vẫn quyết định vào, A Kiều sợ hãi, liên tục xua tay, chắn trước mặt : " được! được vào!"

      bị thương rồi, nhất định thể mạo hiểm lần nữa được.

      Hạng Vân Độc giơ cánh tay bị thương, vỗ lên đầu A Kiều: " sao đâu." thể để Hàn Cương vào đó mình, làm việc này lần rồi, làm lần nữa cũng chẳng vấn đề gì.

      A Kiều tức tối nhưng làm gì được, đành phải theo , vuốt lên bó tóc Mạnh Bà cổ tay. Sở Phục là đồ tồi, đợi giải quyết xong chuyện này, thế nào cũng phải mắng cho nàng ta trận!

      Họ lại vào căn hộ số 1804.

      Hàn Cương vào trước. Vừa vào phòng, ta vừa rung bộ xích sắt trong tay lên, căn nhà u kinh dị ban ngày, nơi từng xảy ra án mạng, lúc này chẳng khác gì căn nhà bình thường.

      A Kiều ngưng tụ luồng gió lốc trong tay, chuẩn bị đợi ba con ma kia xuất ra tay trước.

      Ai mà ngờ được đối mặt với Hạng Vân Độc và A Kiều, ba con ma còn vô cùng kiêu ngạo mạnh mẽ, vậy mà vừa thấy xích sắt lập tức co cụm lại thành đám đen xì, hai cái bóng đen hơn chút xúm lại quanh cái bóng đen lớn nhất.

      Hàn Cương rung xích sắt lên. ta còn chưa kịp xưng tên, ba bóng đen kia tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, tự chui vào xích, Hàn Cương cuốn xích lại, với Hạng Vân Độc: " áp giải bọn họ về phục mệnh."

      Đơn giản thế thôi à? Dễ dàng vậy sao?

      Hạng Vân Độc hơi kinh ngạc, mấy con ma mạnh mẽ ghê gớm khi nãy vừa thấy quỷ sai cúi đầu nhận tội. Tuy vậy cũng quên tại sao những kẻ này lại biến thành ma, : "Thế vụ án giết cả nhà này cứ phá được như thế sao?"

      Người chết rồi biến thành ma, chịu trừng phát ở phủ, nhưng đó là chuyện ở phủ. vẫn luôn muốn bắt được hung thủ để hung thủ phải trả giá đắt cho hành vi phạm tội của mình ở dương gian.

      Hàn Cương vui mừng nhìn . Hạng Vân Độc là học trò của ta nhưng chẳng bao lâu vượt qua cả thầy, ta luôn tự hào về người học trò này. giờ xem ra xứng đáng với tự hào của ta.

      "Hoàng Tuyền có đạo lý của Hoàng Tuyền, luật pháp ty có ngoại lệ, ba con lệ quỷ này phải bị trừng phạt về hành vi sau khi chết của mình. Tuy vậy lúc còn sống bọn chúng bị hại, cũng phải đòi công bằng." Lão Hàn gật đầu với Hạng Vân Độc, "Cậu yên tâm , còn tới tìm cậu."

      rồi ta lấy thẻ quỷ sai trong túi ra, mở cửa Hoàng Tuyền.

      Cửa vừa mở ra, gió Hoàng Tuyền thổi qua, A Kiều hơi co người lại, ngọn gió quen thuộc này khiến cả người lạnh ngắt, Hàn Cương kéo ba con ma vào trong đó.

      Lúc cánh cửa đóng lại, dù chỉ trong thời gian ngắn như chớp mắt, Hạng Vân Độc nghe thấy tiếng ma quỷ khóc lóc ở Hoàng Tuyền. Hóa ra sau khi con người chết thực có Hoàng Tuyền.

      A Kiều thấy cửa đóng lại mới dám ôm tim ra từ phía sau Hạng Vân Độc, rất sợ trận gió Hoàng Tuyền này lại kéo về.

      Lúc vẫn còn sợ hãi, Hạng Vân Độc xoa đầu : "Nào, ăn."

      A Kiều lập tức nhớ ra giờ con ma giàu có rồi, phải mời Hạng Vân Độc ăn bữa mới được, vỗ vào túi tiền, với Hạng Vân Độc, đầy vẻ kiêu hãnh: "Hôm nay em mời ăn cơm, muốn ăn gì cũng được!"

      Cuối cùng họ ra đầu ngõ ăn cơm thịt vịt, đó cũng là tiệm bán hoành thánh súp vịt lần trước. Thịt ức vịt mềm mại được xắt mỏng, xếp lên bát cơm, đồ ăn kèm vẫn là lòng vịt xào giá đỗ.

      Hạng Vân Độc còn gọi thêm hai phần thịt vịt, rồi mua cốc dâu kem phô mai lớn cho A Kiều, đó là trà dâu tây thêm kem phô mai bên , cũng biết gì sao mấy lại thích món này đến vậy, phải đợi rất lâu.

      A Kiều cắm đầu vào ăn như thể muốn úp mặt vào bát tới nơi. Hạng Vân Độc nhìn ăn. Tay tiện lắm nên chỉ trộn thịt vịt mềm xương với cơm, ăn lèo là no.

      Bữa ăn này rất tiết kiệm, hai người ăn rất nhiều đồ ăn mà chưa mất đến trăm đồng, A Kiều rút tờ tiền màu đỏ ra, hào phóng trả tiền rồi với Hạng Vân Độc: "Em có tiền rồi, sau này em mời ăn cơm."

      Hạng Vân Độc nhìn cười, đầy vẻ nuông chiều. biết A Kiều muốn nhiều. Nếu muốn hỏi, coi như bình thường.

      A Kiều ăn uống no nê, vừa về nhà vừa tắm mình trong ánh trăng. Tâm trạng rất tốt, thậm chí còn đóng gói ít thịt vịt mang về cho Hắc Tử ăn thêm. nhảy nhót tung tăng ở phía trước, Hạng Vân Độc chậm rãi phía sau.

      Di động trong túi bỗng reo lên, nhận điện: "Alo?"

      Giọng của Khương Thần phát ra: "Đội trưởng Hạng! Trương Phong chạy thoát rồi!"

      Trương Phong bị thương nặng nhưng lại vô cùng nguy hiểm, hai chân hai tay bị còng giường bệnh, vậy mà có thể kéo đứt cả xích sắt, đánh gục người cảnh sát trông giữ ở đó rồi trốn thoát khỏi bệnh viện.

      Hạng Vân Độc có linh cảm trong lòng, bỗng nhiên ngẩng đầu lên. A Kiều ngâm nga bài hát, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà. đột nhiên bị kéo vào trong cửa, Hạng Vân Độc sải bước tới, dùng cánh tay bị thương chặn cửa lại.

      Bên trong cánh cửa, "Trương Phong" quay sang nhìn Hạng Vân Độc nhếch môi cười.
      Last edited: 5/10/20

    4. phuong11

      phuong11 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      Thể loại truyện mới lạ, rất hay. Thanks
      Iris N thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 29: A Kiều, hôm nay khóc ?

      .

      "Trương Phong" giữ chặt cửa, cửa sắt kẹp vào cánh tay bị thương của Hạng Vân Độc, vết thương vừa được khâu lại lập tức nứt toác, máu thấm ra ướt sũng cả băng gạc.

      "Trương Phong" ngửi được mùi máu lại càng kích động, mặt gã lại lộ ra loại biểu cảm người ra người ma chẳng ra ma.

      Hạng Vân Độc cắn chặt răng, cố nén đau, A Kiều còn ở bên trong, nhất định thể để cửa đóng lại được!

      Giọng đứt quãng của Khương Thần vẫn vọng ra từ chiếc điện thoại di động rơi mặt đất: " Hạng... Mọi người tuần tra ở khắp các bến xe, ga tàu, Lão Giang sắp tức phát điên rồi... Hạng?"

      Hạng Vân Độc tiếng nào, cắn chặt răng, sợ mình mà mở miệng sức lực cũng theo đó thoát ra hết.

      dùng hết tất cả sức lực nhưng hoàn toàn thể chống chọi được với "Trương Phong", đành phải hy sinh cánh tay kẹp ở cửa mới giữ cho cửa khép lại được, "Trương Phong" khỏe tới mức giống người.

      Khương Thần phát có gì đó ổn, lập tức gác máy, huy động người đến nhà Hạng Vân Độc. Trương Phong chạy trốn khỏi thành phố mà là trả thù!

      Hạng Vân Độc biết có A Kiều có bị thương rồi hay , chẳng phát ra chút thanh nào, Khương Thần tới rồi nhưng vẫn sợ kịp, có lẽ bị thương rồi cũng nên.

      Cánh tay bị thương đau tới mức mất cảm giác, băng gạc ướt sũng, máu chảy đầy mặt đất.

      "Trương Phong" nhe răng cười với Hạng Vân Độc, càng kẹp chặt cửa, máu chảy càng nhiều, gã há miệng ra, lộ ra vẻ thèm thuồng, từ từ ngoác miệng, dùng tư thế giống người lao tới.

      Gã thè lưỡi liếm lên lớp băng gạc, mặt lập tức lộ ra vẻ say mê. Gã thậm chí còn ngẩng đầu lên nhìn Hạng Vân Độc, ánh mắt tựa như nhìn miếng thịt.

      Hạng Vân Độc biết gã định làm gì nhưng lùi bước, cũng động đậy, trơ mắt nhìn "Trương Phong" há miệng, vẹo cổ, hàm răng sắp cắm phập vào thịt tới nơi.

      Chính vào thời khắc cổ và cơ thể gã thả lỏng, chuẩn bị hưởng thụ miếng thịt này, Hạng Vân Độc đạp cửa, cửa đập thẳng vào người "Trương Phong".

      "Trương Phong" rất khỏe nhưng cơ thể lại mềm oặt, bị Hạng Vân Độc đá mạnh cửa vào người, làm đổ bàn trà. Tuy vậy gã lại lảo đảo đứng dậy như thể căn bản có cảm giác đau.

      Trạng thái này từng xuất ở căn nhà xảy ra án mạng vào ban ngày, Hạng Vân Độc gào to tên gã: "Vương Hạo!"

      Người chồng trong vụ án giết cả nhà ở căn nhà số 1804, số 45 đường Linh Đốn.

      Thế mà "Trương Phong" lại khựng lại , gã ngơ ngơ ngác ngác đứng đó, có phản ứng với cái tên này, kẻ bị Lão Hàn bắt mới là Trương Phong !

      "Fuck." Hạng Vân Độc chửi tục câu, đỡ cánh tay mình vào phòng khách, A Kiều dựa vào cạnh tường, mệt lả nhưng con lệ quỷ bám vào người kia vẫn chưa làm bị thương, vẫn bình an vô .

      Hạng Vân Độc thở phào nhõm, dùng cánh tay lành lặn đỡ : "Em còn sức ? được ?" Phải để trốn trước.

      Đúng lúc này, mảnh huyết ngọc mà A Kiều luôn đeo cổ dần dần biến sắc. Ban đầu vốn là miếng bạch ngọc vân đỏ, nhưng giờ đỏ rực cả lên, chẳng khác gì miếng hồng ngọc, tỏa ra ánh sáng chói lọi.

      Ánh sáng kia làm con lệ quỷ bám lên người Trương Phong phải lùi lại mấy bước.

      Huyết ngọc dường như có ý thức của chính mình, còn thoát ra khỏi sợi dây đỏ đeo cổ, bay lên trung. Tuy đây chỉ là mảnh đá nhưng Hạng Vân Độc lại cảm thấy nó hình như có mạng sống, giờ phút này hết sức tức giận.

      huyết ngọc có cấm chế nhưng cấm chế kia là được làm tổn thương đến con người, Trương Phong là kẻ nửa người nửa ma, Vương Hạo còn là lệ quỷ nên động tác của Sở Phục chẳng bị ngăn cản chút nào.

      Dường như "Trương Phong" bị bàn tay vô hình túm chặt, người như bị đóng đinh tường, tứ chi thi thoảng lại lúc lắc, cứ như thể gã phải là con người, chỉ là cục bột mềm nhũn.

      Tiếp theo đó, Hạng Vân Độc nhìn thấy cánh tay vô hình kia kéo thẳng linh hồn của Vương Hạo ra khỏi cơ thể của Trương Phong.

      Trương Phong mềm oặt rơi xuống đất, cánh tay kia cũng quan tâm tới cơ thể đó nữa, trái phải kéo hồn phách của Vương Hạo ra, muốn xé gã làm đôi.

      Sở Phục giận dữ. Nàng ta vốn là Vu tộc, có thể giao tiếp với quỷ thần. Sau khi chết thảm, oán niệm vẫn chưa tan, phải chịu tra tấn giày vò ngày đêm ở cõi U Minh. Lên dương thế, thần hồn của nàng ta được miếng ngọc cổ và cành liễu trấn an, Sở Phục dần tìm lại được thần thức, bắt đầu tu luyện lại được thuật pháp khi còn sống.

      Cùng lắm là nàng ta mới ngồi thiền có lúc thôi mà cái thứ bỉ ổi này lại dám động tới nương nương.

      Huyết ngọc sáng lòa, linh hồn Vương Hạo phát ra tiếng rít đau đớn. Khi nãy gã bám vào người Trương Phong, vô cùng hung tợn, điên cuồng lao vào định cắn nuốt máu thịt của Hạng Vân Độc, giờ phút này lại chẳng khác gì con kiến bị dí dưới ngón tay.

      Chỉ cần nhàng đè xuống thôi là có thể nghiến nát gã đến mức hồn phi phách tán.

      A Kiều thấy Sở Phục nổi trận lôi đình, định xé nát hồn phách gã mới lớn tiếng ngăn cản: "Đừng giết gã!"

      Sở Phục tập tức nghe lệnh, buông lỏng đôi tay sắp xé rách hồn phách của Vương Hạo ra: "Nương nương định xử trí ra sao? Hay là xé nó thành từng mảnh rồi ném ra ngoài?"

      Cái thứ này nàng ta cũng thấy tanh hôi, thèm ăn, chi bằng ném cho hồn dã quỷ.

      A Kiều vừa tới U Minh vào thành Phong Đô, những con ma từng gặp toàn là ma bình thường nhưng Sở Phục phiêu dạt khắp nơi, từng nhìn thấy nhiều hình phạt dã man. Nàng ta lại xuất thân từ Vu tộc cổ xưa, có rất nhiều cách để tra tấn từ người đến linh hồn.

      Vì chuyện hôm nay, A Kiều có thể để nàng ta làm như thế nhưng giờ chưa thể giết gã được, nhìn thấy ràng hồn phách trong cơ thể Trương Phong phải là Trương Phong mà là con lệ quỷ kia, Hàn Cương bắt sai hồn rồi! Áp tải hồn Trương Phong về địa phủ rồi!

      Còn con lệ quỷ này lại nhân dịp Trương Phong bị đánh ngất mặt đất, thần hồn mờ mịt để chiếm lấy thân thể của Trương Phong. Nếu chẳng phải gã tới đây tìm Hạng Vân Độc biết còn có chuyện gì xảy ra nữa.

      Hai con ma mẹ con nhà kia ắt cũng biết chuyện nên mới hóa thành hai luồng sương đen, nhìn có vẻ như níu lấy chồng, cha mình vào cõi U Minh nhưng thực ra là ép buộc gã để cho hồn của lệ quỷ có thể ở trong cơ thể của Trương Phong cách lâu dài.

      "Ai da!" A Kiều nôn nóng, hỏi Hạng Vân Độc, "Thế phải làm sao đây? Hàn Cương bắt nhầm ma rồi!"

      Lúc này mới thấy gần như nửa người của Hạng Vân Độc ướt sũng máu, môi tái nhợt. Tố chất cơ thể của có tốt thế nào chăng nữa, đánh với người thua nhưng đánh hai trận với ma thể lực cũng bị rút cạn, chỉ còn có thể cố gắng chống đỡ chờ mọi người tới đảm bảo A Kiều được an toàn.

      A Kiều giang tay ôm lấy , để dựa vào người mình. Từ trước đến nay chưa bao giờ thấy ai chảy nhiều máu như thế. Nếu Hạng Vân Độc mà chết phải làm thế nào bây giờ.

      "Hạng Vân Độc, đừng chết!"

      Mắt cay xè, cảm thấy muốn khóc nhưng nước mắt lại chảy ra được.

      Cung Luật dẫn cả đội xông vào, phá cửa ra thấy Trương Phong ngã sõng sượt mặt đất, từ cửa đến phòng khách toàn vết máu, Hạng Vân Độc gục bên cạnh tường, quần áo ướt sũng máu.

      Họ vội vàng gọi xe cứu thương. A Kiều chịu rời bước, cùng lên xe cứu thương tới bệnh viện.

      Cả hai lần, Hạng Vân Độc đều bắt được người này, cục trưởng Giang của phân cục tới thăm , ngay ở phòng bệnh tức giận lườm đám cấp dưới lượt. Có mỗi tên phạm nhân còn để chạy thoát, trả thù cảnh sát!

      Lão Giang tức giận đến độ mắng từng người . Biết Hạng Vân Độc có người thân nào khác ở trong nước, đứng bên cạnh là em , ông ta ân cần vỗ A Kiều: "Đừng lo, trai cháu sao đâu."

      bé này chắc rất sợ hãi, cần phải để nữ cảnh sát ở lại với rồi bảo người khác mua đồ ăn đồ uống gì đó mang tới, ông ta bảo nữ cảnh sát: "Tống Phương, chăm sóc bé này chút."

      Nữ cảnh sát này chính là người ở bên cạnh A Kiều lúc chiều, chị vuốt tóc A Kiều: "Đừng sợ, em cần gì cứ với chị, nếu chút nữa em về nhà với chị, chị ngủ cùng em."

      A Kiều lắc đầu, tuy người chị có mùi hương rất dễ chịu nhưng A Kiều vẫn chịu rời khỏi Hạng Vân Độc nửa bước, nhất định phải chờ tỉnh lại, khuyên thế nào cũng chịu .

      Tống Phương biết hai em họ thân thiết, lần này đội trưởng Hạng bị thương nặng như thế mà còn cố hết sức bảo vệ cho em , A Kiều còn chẳng bị xước xát gì, đành để lại phòng bệnh: "Em muốn ăn gì ? Chị mua."

      Đúng là A Kiều đói , chưa có thứ cảm giác đói như thế này bao giờ: "Em đói lắm, ăn gì cũng được hết."

      còn chưa dứt lời, Khương Thần vào, cậu mua cả xô gà cho gia đình. Mùi gà rán vừa bay tới, A Kiều nhìn cậu chằm chằm, cậu đưa cả xô cho A Kiều: "Ăn , thiếu bảo ."

      Vụ Trương Phong còn chưa được xử lý xong nhưng Khương Thần lo cho Hạng Vân Độc và A Kiều nên chạy tới bệnh viện thăm họ, với Tống Phương: "Thế mà gã này còn giả điên chứ, lần này mặc kệ gã điên hay điên vờ, mẹ nó cho ăn súng hết."

      Cậu tức điên người nhưng ngay sau đó lại vui vẻ: "Chị biết đâu, lần này Lão Giang cũng chẳng thèm nể mặt tổng cục nữa, gọi điện thoại thẳng cho cục trưởng Vương, bảo người mà ông ta phái tới làm được việc, vốn ở đâu về đó ."

      rồi cậu bật ngón cái: "Lão Giang đúng là thế này này!"

      Tống Phương thấy ở đây có người trông rồi bèn mua cho A Kiều bộ quần áo khác để thay, quần áo người toàn máu với bụi, còn phải mua thêm chiếc khăn để rửa mặt.

      Hạng Vân Độc còn phải nằm viện, phải mua mấy đồ dùng hằng ngày nữa. bảo Khương Thần: "Em ở đây, chị quay lại ngay."

      "Được mà, cứ để em." Khương Thần đồng ý luôn. Thấy A Kiều gì, cậu bắt đầu tìm chuyện để với , cậu đoán lần này bé chắc sợ lắm, có ai phải đối mặt với tội phạm giết người hai lần trong ngày mà sợ hãi cơ chứ.

      "Lần này chắc chắn gã chạy thoát được đâu, cục tăng cường cảnh giác."

      A Kiều liếc nhìn Khương Thần cái, đương nhiên là chạy thoát được rồi. Nếu gã chạy thoát Sở Phục biết ngay.

      Loáng cái, ăn sạch cả cánh gà lẫn đùi gà. đói đến mức ăn cả xô vẫn thấy chưa đủ no. Khương Thần thấy ăn ngon miệng nên gửi tin nhắn cho Tống Phương để lúc về chị mua thêm xô cho gia đình nữa.

      Giờ cậu lại cảm thấy thiếu nữ này gan dạ, bèn hỏi , "Ơ, em sợ à?"

      A Kiều thèm để ý tới cậu, chỉ nhìn chằm chằm Hạng Vân Độc, đếm từng giọt nước trong ống truyền dịch của , cứ như thể hề nghe thấy tiếng Khương Thần chuyện, chẳng đáp lại câu nào.

      dùng thần thức chuyện với Sở Phục, nếu linh hồn ở trong thân thể thân thể cùng lắm chịu đựng được tới canh ba (23h đêm - 1h sáng) là chết rồi, kể cả có đưa Trương Phong về gã cũng chẳng sống nổi.

      Bởi vậy, A Kiều bảo Sở Phục giữ chặt hồn phách của con lệ quỷ kia, cứ nhét nó vào lại trong cơ thể Trương Phong trước , để duy trì sống cho cơ thể Trương Phong.

      Chờ Hạng Vân Độc tỉnh hoặc chờ Hàn Cương tới tìm họ nghĩ cách đổi chỗ cho phồn phách của hai kẻ này, kẻ nào cần bị phạt ở đâu phạt ở chỗ đó.

      Trong miếng ngọc, Sở Phục xin lỗi A Kiều rối rít, kể với về chuyện nàng ta có thể tĩnh tâm tu luyện pháp thuật. Ban đầu A Kiều tức giận lắm nhưng sau đó lại vui mừng, nếu vậy có nghĩa là Sở Phục có thể làm quỷ tu, cần về U Minh, chịu nỗi khổ thể luân hồi nữa.

      A Kiều kể cho Sở Phục nghe chuyện pháp thuật khống chế gió của mình đột nhiên mạnh lên gấp mấy lần, cổ tay nhắn trắng như tuyết của bó tóc Mạnh Bà mà chỉ mình có thể nhìn thấy: " ngờ bó tóc Mạnh Bà này lại có sức mạnh đến thế."

      Vừa rồi ràng là "Trương Phong" giữ chặt cổ tay , A Kiều kêu lên sợ hãi, bó tóc Mạnh Bà tay lập tức thể sức mạnh, khiến "Trương Phong" thể thả tay ra, sau đó gã mới chuyển sang đối phó với Hạng Vân Độc.

      Chỉ có điều A Kiều giờ yếu ớt mảnh mai, thể khống chế nổi sức mạnh bộc phát lần này. Nếu như mạnh mẽ hơn chút, tóc Mạnh Bà nhất định càng có thể bộc lộ sức mạnh lớn hơn nữa.

      vươn cổ tay trắng muốt mảnh khảnh của mình ra, nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn, vậy mới có thể bảo vệ cho nhà vàng được!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :