1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 115: A Kiều hôm nay đá xoay người ?

      Đá!

      Hạng Vân Độc lao vào trung tâm thương mại, A Kiều theo sát phía sau .

      Hàn Cương thở dài hơi. Tại thời khắc Hạng Vân Độc lao vào, chứng nhận quỷ sai của mấy quỷ sai được điều từ khu khác tới chi viện lập tức sáng lên nữa.

      Có hai quỷ sai đương nhiên là hiểu, bọn họ nhìn nhau, người trong đó , dùng giọng điệu như thể gặp phải điều gì đó xui xẻo: “Xem ra lại có hùng rồi.”

      Hàn Cương nghe thấy ràng nhưng ta trầm mặc .

      người khác thở dài: “Lại sắp phải làm việc vặt rồi.” xong hai người khỏi đó, chỉ để lại mặt đất đợt gió tanh, người ngang qua đồng loạt nhíu mày, có người còn bịt mũi lại, nhìn xung quanh xem mùi này từ chỗ nào bốc ra.

      Hạng Vân Độc vừa lao vào trung tâm thương mại mất phương hướng, nơi này thực quá lớn, đứng ở sảnh trung tâm quan sát kỹ. Họ chạy vào ầm ầm rồi đột nhiên lại đứng sững lại, những người vào trung tâm thương mại mua sắm, ăn uống, giải trí đều dùng ánh mắt kì quái để nhìn họ.

      Những người vào trung tâm thương mại xảy ra chuyện nhưng người đường lại có việc gì, thế nhất định là trung tâm thương mại này xảy ra cố.

      Nhưng thực đứng ở sảnh trung tâm để quan sát lại phát ra điều khác thường, người ùa vào từ bốn phương tám hướng nhưng phải mặt người nào cũng có tử khí. Với những người vào, tử khí mặt từ từ dày đặc hơn, còn những người xách túi mua hang ra, tử khí ban đầu mặt lại dần dần tiêu tán.

      Hạng Vân Độc nắm bắt được manh mối là phải có chuyện gì xảy ra mới có kết quả khác biệt như vậy.

      Đây là trung tâm thương mại rất lớn, riêng sảnh trung tâm có hai cái, trước sau, tổng cộng có tám tầng, ở giữa để rỗng hoàn toàn, bốn phía đều có thang máy, dòng người như nước chảy, căn bản thể tìm thấy điểm chung giữa bọn họ.

      A Kiều nắm lấy tay Hạng Vân Độc, nhắm mắt lại, thả thần thức ra, tạo thành tấm lưới, kéo rộng nhất có thể, giương ăng ten ra khắp mọi hướng, cẩn thận lắng nghe xem những người có tử khí nặng nhất kia gì.

      Nghe hồi, vẫn chưa tìm ra quy luật, có người đợi chút nữa ăn cái gì, có người lại mua thứ gì, có người chỉ chuyện phiếm.

      Thần thức A Kiều như đôi tay, túm lấy hết những người này, trước mắt liên tục truyền phát tin nhắn hình ảnh, mấy chục hình ảnh liên tục truyền đến, tập trung mục tiêu vào cậu bé.

      Cậu bé cầm trong tay món đồ chơi, miệng liên tục kể chuyện linh tinh, được vài câu lại ngẩng đầu hỏi mẹ: “Mẹ ơi, lúc nào phim bắt đầu ạ?”

      Mẹ cậu bé thuận miệng trả lời: “6 giờ rưỡi.”

      “Con muốn ăn bắp rang.”

      được, con ăn tối rồi.”

      Nắm được tin này, A Kiều lập tức tìm ra điểm giống nhau giữa bọn họ, những người này đều lên rạp chiếu phim ở tầng 8, xem phim.

      A Kiều mở mắt ra, kéo cánh tay Hạng Vân Độc: “Là rạp chiếu phim!”

      Tầng cao nhất của trung tâm thương mại có rạp chiếu phi. Gần Tết, có mấy bộ phim lớn thu hút rất nhiều người tới xem, lúc vào cổng trung tâm thương mại còn nhìn thấy áp phích quảng cáo.

      Hạng Vân Độc vịn tay vịn thang máy chạy thẳng lên , vào cửa rạp chiếu phim, dù từng nhìn thấy rất nhiều cảnh chết chóc cũng vẫn phải hít sâu hơi.

      Những người vào rạp chiếu phim ai cũng bị che kín bởi làn tử khí dày đặc, nhưng bọn họ vẫn hồn nhiên chưa biết gì, cầm Coca và bắp rang, túm năm tụm ba ngồi chuyện phiếm ở khu vực dừng chân của rạp chiếu phim.

      Hơn nửa là những người lớn đưa con xem, bảy tám đứa trẻ con nhìn chằm chằm trailer phim hoạt hình, kéo tay mẹ: “Con muốn xem phim này.”

      Thậm chí trong cửa hàng thịt nướng kiểu Nhật và tiệm café kiểu Hongkong bên cạnh rạp chiếu phim, mười người có tới năm sáu người có tử khí mặt.

      Tìm được địa điểm xảy ra cố rồi, nhưng cho cùng vẫn chưa biết cố là gì.

      Màn hình lớn của rạp chiếu phim chiếu các trailer tuyên truyền phim, xen vào giữa là mấy đoạn phim tuyên truyền phòng cháy, đây là chỗ mà ai tới chỗ này chơi cũng phải qua.

      Nhưng mà chẳng ai đọc kỹ cách nghiêm túc cả, những người vừa ngẩng đầu xem trailer, đến đoạn phát thông tin tuyên truyền liền cúi đầu xuống quẹt di động, nào có ai xem kỹ xem lối thoát hiểm của rạp chiếu phim nằm ở đâu.

      Hạng Vân Độc có dự cảm mãnh liệt, chuyện với nhân viên công tác của rạp chiếu phim, bảo họ kiểm tra lại các thiết bị an toàn phòng cháy.

      Nhân viên công tác ghi lại mã số thẻ cảnh sát của Hạng Vân Độc. ta hơi nghi ngờ biết người này có phải cảnh sát , giờ càng ngày càng lắm mưu, ta : “Cảnh sát Hạng, chúng tôi vượt qua kỳ kiểm tra phòng cháy cuối năm rồi.”

      Bọn họ đủ tiêu chuẩn, tất cả các bình chữa cháy đều còn hạn sử dụng.

      Hạng Vân Độc vẫn chưa tìm thấy điểm mấu chốt của cố lần này, chỉ có thể cầu nhân viên công tác tiến hành kiểm tra lầ nữa, tốt nhất là tiếp tục để mọi người vào.

      “Cảnh sát, cầu thế này chúng tôi thể đồng ý được.” Giám đốc ra chuyện.

      Dù là cảnh sát cũng phải làm theo luật chứ, thể miệng mà bảo bọn họ ngừng kinh doanh được, giờ chính là giai đoạn doanh thu phòng vé cao nhất, mười phòng chiếu, phòng nào ít nhất cũng đầy nửa, phim nào nóng kín cả phòng, ít ra cũng có năm sáu trăm người, bảo đuổi là đuổi luôn chắc?

      Hạng Vân Độc nhíu mày, cũng biết chuyện này thực tế, trừ phi… thực có cảnh báo cháy.

      Nghĩ đến đó, đổi ý, : “Thế cho tôi hai vé buổi chiếu phim gần nhất .”

      Giám đốc nhanh chóng đưa vé ra, cười với Hạng Vân Độc: “Cái này coi như tặng cảnh sát.”

      Hạng Vân Độc lấy trăm đồng ra, chịu nhận quà, kéo A Kiều vào.

      A Kiều rất vui, bọn họ xa rồi, giám đốc kia còn xấu Hạng Vân Độc với nhân viên: “Người này bị bệnh gì biết? ghi lại mã số thẻ cảnh sát chưa? Gọi điện cho cảnh sát hỏi câu xem có phải cảnh sát giả mạo .”

      A Kiều giậm châm cái, giám đốc bị sặc nước bọt, ho khan liên tục, thể tiếp được, đành phải vào văn phòng uống nước.

      Hạng Vân Độc chẳng thèm để ý xem ông ta gì chút nào, với A Kiều: “ kế hoạch.”

      Lúc còn thể biết được tai nạn xảy ra khi nào, chỉ có cách này thôi.

      Đập vỡ hộp bảo vệ của thiết bị phòng cháy, lấy bình chữa cháy ra, chuông báo động tự động vang lên, rạp chiếu phim phải sơ tán người xem, vậy năm sáu trăm người này được cứu rồi.

      A Kiều gật đầu đồng ý, hơn nữa còn tự xung phong: “Em làm! Em còn chưa thành niên!”

      Ít ra là tài liệu giả mà Liễu Vạn Thanh làm ra, vẫn còn chưa thành niên, vậy có thể coi như đây là trò đùa. Nếu Hạng Vân Độc tự làm chuyện này, nhất định bị xử phạt, có khi còn bị đuổi việc nữa ấy chứ.

      A Kiều suy nghĩ cho bạn trai, vốn tiền lương của ít vậy rồi, nếu còn bị đuổi việc nữa thực quá thảm.

      Hạng Vân Độc nhìn , đồ lừa đảo, ngày nào cũng lừa , mình thành niên rồi, đến thời khắc mấu chốt lại là trẻ vị thành niên, nhưng đồng ý: “Em phải cẩn thận đấy.”

      Chỗ này nơi nào cũng có camera theo dõi, tỷ lệ bị quay phải lớn, chỉ có thể để A Kiều làm mình, thể theo sát bên cạnh .

      A Kiều giơ nắm tay lên với Hạng Vân Độc: “Sống mái song hiệp, xuất phát!”

      xong chạy vụt , Hạng Vân Độc rất muốn với , tên này rất chán, lần sau đổi cái khác .

      còn chưa quay người , A Kiều chạy về, giữ chặt Hạng Vân Độc: “Chỗ đó có người.”

      Chỗ thiết bị phòng cháy có người đứng, A Kiều còn chưa tới, người kia lườm cái đầy cảnh giác.

      Đó là thanh niên đeo ba lô lớn, trong ba lô nhét gì đó, căng phồng cả lên, người gã có tử khí. Giữa đám người “sắp chết”, người này trông có vẻ bắt mắt đến dị thường.

      đám sương đen toát ra từ người gã đàn ông kia, giống như làn sương đen người Cận Dương, sắp ngưng tụ thành hình.

      Hạng Vân Độc qua bên người gã, khoảng cách ngắn lại, có thể ngửi thấy người gã này có mùi xăng nhàn nhạt.

      Phóng hỏa!

      Đây căn bản phải tai nạn ngẫu nhiên mà do người khác cố ý tạo thành. tìm được nguyên nhân, Hạng Vân Độc thở dài hơi.

      Người này đeo chiếc ba lô lớn như vậy, cả người đều đổ về phía trước, nhưng vào phòng chiếu phim ngay mà lại lại lại lối .

      quan sát địa hình, gã thậm chí còn tìm tới cửa ra.

      Gã càng quan sát, sương đen người lại càng đậm đặc hơn, khi nãy còn chưa ngưng tụ thành hình, chỉ trong khoảng thời gian chưa tới hai phút, đám sương đen kia bắt đầu có bóng dáng con người.

      chuẩn bị thực hành vi phạm tội.

      lối hầu như có người, ngay vào lúc người này định đẩy cửa vào phòng chiếu phim, Hạng Vân Độc lập tức giữ gã lại, đưa thẻ cảnh sát ra, hỏi gã: “Trong ba lô của có gì?”

      Gã đàn ông giả vờ tháo ba lô xuống, ném vào ngực Hạng Vân Độc, quay đầu chạy trốn, vừa chạy được vài bước bị A Kiều đá ngã lăn mặt đất, đau đến nỗi bò dậy nổi.

      Ngay sau đó, Hạng Vân Độc mở ba lô gã ra, bên trong tản ra mùi xăng nồng nặc, còn có cả mấy cái khóa sắt.

      Mấy người làm ồn như thế, nhân viên công tác mau chóng tơi nơi. người mấy người mới tới này có chút tử khí nào. Mãi đến giờ phút này Hạng Vân Độc cuối cùng mới yên tâm.

      Bọn họ chế gã kia, đưa gã tới văn phòng giám đốc rạp chiếu phim. Giám đốc rạp chiếu phim lập tức nhận ra kẻ này: “Nhiếp Bân!”

      Giám đốc nhìn hai bình xăng trong ba lô, còn có cả bùi nhùi tẩm đầy xăng, ông ta nhìn Nhiếp Bân đầy vẻ kinh hãi: “Cậu… Cậu định phóng hỏa?”

      Hạng Vân Độc chỉ vào khóa sắt trong ba lô: “ ta chuẩn bị khóa hai cửa lại rồi phóng hỏa.”

      Khắp sàn rạp chiếu phim đều trải thảm, cực kỳ dễ bắt lửa, khóa cửa lại rồi hắt xăng, dùng bùi nhùi nhóm lửa, người bên trong thể sống nổi, nhanh chóng bị khói hun, trong lúc khủng hoảng lại càng thể trốn thoát.

      Giám đốc kể, nửa năm trước Nhiếp Bân từng làm bảo vệ ở rạp chiếu phim, bởi thiếu trách nhiệp trong công việc nên bị đuổi việc, ngờ vậy mà gã lại quay về phóng hỏa trả thù.

      Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, cảnh sát ra ngoài làm việc chính là Khương Thần. Thấy Hạng Vân Độc, cậu ngạc nhiên hỏi: “ Hạng? Sao lại ở đây?”

      “Kiều Kiều bảo muốn xem phim, tôi với ấy, cảm thấy người này có gì đó ổn, vốn định kiểm tra ba lô của ta, ta vừa vứt ba lô là chạy ngay.”

      Mãi đến lúc này, giám đốc mới tin Hạng Vân Độc là cảnh sát , ông ta tò mò hỏi: “Vậy sao cảnh sát lại nghĩ đến chuyện kiểm tra công tác phòng cháy của chúng tôi được chứ?”

      Hạng Vân Độc ngừng lại chút rồi giải thích: “Gần đây đều tuyên truyền việc này, chú ý chút vẫn tốt hơn.”

      giả vờ như chỉ tình cờ bắt được tên phóng hỏa này.

      “Đây là vụ án lớn đấy!” Vụ này nếu để gã phóng hỏa thành công, thương vong nhiều vô cùng, dòng người tràn ra có thể dẫn đến tình trạng giẫm đạp lên nhau.

      Khương Thần vỗ vai A Kiều: “Kiều Kiều lập công rồi!”

      A Kiều nhíu mày: “Chỉ có Hạng Vân Độc là có thể gọi em thế thôi, được gọi như vậy.”

      Hạng Vân Độc xem video theo dõi, rất tự nhiên tiếp lời: “ ấy đúng đấy.”

      Khương Thần: …

      Cậu vừa cảm thấy quan hệ giữa hai người này có gì đó là lạ nhìn thấy trong video theo dõi, A Kiều thực cú đá xoay người, chỉ trong nháy mắt đá Nhiếp Bân ngã lăn ra đất, cân còn đạp lên vai gã, hai tay khoanh lại, tư thế cực ngầu.

      Khương Thần nuốt nước bọt. cậu còn nhớ lúc Trần Kiều vừa tới đây, kiều như thế, sao mà mới ở chung với đội trưởng Hạng bao lâu trở thành người đẹp đánh đấm rồi.

      Hạng, dạy đấy à?”

      “Ừ.”

      Khương Thần đột nhiên vui mừng: “Tố chất cơ thể của em được đấy nha, hay là đăng ký trường cảnh sát .”

      A Kiều gì. Lúc bọn họ ngồi lên xe cảnh sát khỏi đó, phim chiếu xong. mặt những người ra, tử khí tan. Hạng Vân Độc nhìn thoáng qua Hàn Cương, ta vẫn đợi bọn họ.

      Hàn Cương lắc đầu với , muốn lại thôi, cuối cùng với Hạng Vân Độc: “Đến tối tôi tới tìm cậu.”

      Last edited: 13/7/21
      hayley thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 116: Đội trưởng Hạng hôm nay mất chức ?

      Mất rồi.

      Video theo dõi cho thấy Nhiếp Bân có kế hoạch phóng hỏa rạp chiếu phim từ trước.

      Rạp chiếu phim này cũng chỉ có cửa ra, sau mỗi suất chiếu cách nhau khoảng dưới hai mươi phút. Thời điểm mà gã định phóng hỏa, đại khái là có bảy phòng chiếu có người xem phim.

      Máy quay còn quay được cảnh gã cẩn thận quan sát màn hình thông báo của rạp chiếu phim, đó có thông tin và các suất chiếu và phòng chiếu, còn dùng di động kiếm tra xem suất chiếu nào có nhiều người nhất.

      Cuối cùng gã mua hẳn vé góc trong phòng chiếu phim hot.

      Nhiếp Bân nhanh chóng thừa nhận gã chuẩn bị đợi phim chiếu được nửa thực kế hoạch của mình, đầu tiên dùng khóa sắt khóa cửa hai bên lại, sau đó phóng hỏa.

      “Đến hết buổi chiếu mới có nhân viên công tác tới.”

      Nhiếp Bân từng làm việc ở đây, gã biết về hình thức làm việc ở chỗ này, chỉ có lúc phim mở màn và kết thúc mới có người vào, chủ yếu là để thu lại kính 3D.

      Lúc phim chiếu đến quá nửa, những người đó đều nghỉ ngơi trong văn phòng, căn bản chẳng ai chú ý đến gã hết. Sau khi châm lửa, gã rời khỏi đó theo lối thoát hiểm.

      Nhiếp Bân ngồi trong thẩm vấn, mặt như chẳng có chuyện gì.

      Giang Manh hỏi gã: “ có biết trong rạp chiếu phim khi ấy có bao nhiêu người ?”

      Nhiếp Bân hơi kinh ngạc, gã ngờ Giang Manh hỏi loại câu hỏi này, gã trả lời: “Đại khái là khoảng bảy tám trăm người.”

      Bên ngoài tấm kính, Khương Thần chửi tục câu, gã biết là bên trong có nhiều người như vậy, nhưng gã vẫn lên kế hoạch tiến hành hành vi phạm tội.

      Đây vẫn là lần đầu tiên Giang Manh tiếp xúc với loại phạm nhân này, gần như sắp kiềm chế nổi kích động: “Tại sao lại làm như thế?”

      Nhiếp Bân nghĩ ngợi rồi đáp: “Vì muốn trả thù.”

      Gã quy kết mọi điều trắc trở của bản thân là do bị đuổi việc, bạn cũng chia tay với gã, đổi công việc, đổi địa chỉ, nghe ấy dứt khoát chuyển sang thành phố khác làm việc, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người ở Giang Thành. Nhiếp Bân tìm thế nào cũng tìm thấy ấy.

      Nhiếp Bân muốn trả thù ông giám đốc kia, suy nghĩ của gã rất đơn giản, nếu có chuyện xảy ra với rạp chiếu phim, giám đốc chắc chắn cũng mất chức, vốn gã định tới nhà giám đốc nhưng cuối cùng vẫn quyết định khiến ông ta mất việc.

      có nghĩ tới chuyện việc này dẫn đến cái chết của những người khác ?” Giang Manh hỏi tiếp.

      Nhiếp Bân trả lời, gã biết, nhưng gã quan tâm, dù sao những người này đâu có liên quan gì tới gã, gã chỉ muốn giải tỏa nỗi tức giận và cảm giác thất bại trong lòng.

      Nếu có Hạng Vân Độc phát ra gã, bắt được gã, mấy trăm người trong rạp chiếu phim này rất có thể bị hại.

      Cảnh sát bắt được tên tội phạm phóng hỏa, tin vụ cháy lớn bị ngăn chặn hoàn toàn nhanh chóng được đăng lên báo, có phóng viên thời muốn phỏng vấn Hạng Vân Độc, đẩy vụ này cho Cung Luật.

      Cung Luật nhìn : “Tự nhận phỏng vấn , đây là công của .”

      Ý là ta căn bản thèm tranh công với Hạng Vân Độc. Hạng Vân Độc đành phải lên sóng, phóng viên hỏi làm sao mà phát được, chỉ ra mấy điểm.

      Thứ nhất, kẻ tình nghi đeo chiếc ba lô lớn. Chuyện này rất bình thường. Thông thường mọi người xem phim lúc nhàn rỗi, đeo vật nặng như thế.

      Thứ hai, sau khi chú ý tới kẻ tình nghi, phát ra hành động của gã rất kì quái, liên tục qua lại xem xét lối trong rạp chiếu phim, lúc qua còn ngửi thấy mùi xăng nhàn nhạt phát ra từ người gã.

      Lúc tới định hỏi chuyện, gã quăng ba lô, định chạy trốn nhưng nhanh chóng bị khống chế.

      Tuy chương trình thời viết tắt tên của rạp chiếu phim nhưng rất nhiều người nhận ra, ở nơi họ xem phim chiều tối nay suýt nữa xảy ra vụ hỏa hoạn lớn.

      Cục trưởng Giang gọi riêng Hạng Vân Độc vào văn phòng, gật đầu với rồi lại với con : “Thấy chưa đấy, học tập nhiều chút.”

      Sau đó họ liền nhận được điện thoại của bà Giang, bà oán thán trong điện thoại: “Ban đầu chỉ có mình về nhà ăn cơm, giờ hay rồi, con cũng về nhà ăn cơm, sau này nó kết hôn, cả ba người đều về nhà ăn cơm phải !”

      Cục trưởng Giang gác điện thoại, bảo con về nhà ăn cơm, Giang Manh cực kỳ vui: “Bố về trước , con còn vụ án mà.”

      Cục trưởng Giang “A” tiếng, lời này vốn là lời ông ta thường hồi còn trẻ, ngờ giờ tới phiên con trả lại cho ông ta.

      Giang Manh vừa xong ra khỏi văn phòng. Trước khi vào, Hạng Vân Độc nghĩ tới Trần Tùng Lương, với cục trưởng Giang: “Chú Trần về rồi ạ, chú ấy khi nào có thời gian muốn hẹn chú và cục trưởng Vương cùng nhau ăn bữa cơm.”

      Sắc mặt cục trưởng Giang nhàn nhạt, hề có vẻ vui sướng khi nghe tin bạn cũ về nước, ông ta gật đầu: “Biết rồi, cháu bận làm gì làm tiếp .”

      Lúc Hạng Vân Độc đưa A Kiều về nhà, đêm khuya.

      Bụng A Kiều réo vang, vừa mới vận động, giờ rất đói.

      Bên đường có bán món kho, nước kho sôi lục bục, vừa mở nổi, mùi hương xông thẳng vào mũi người ta, A Kiều chọn chọn lựa lựa, tai lợn, thịt ba chỉ, đậu phụ, còn có cả chân gà kho, mỗi món mua túi.

      Hạng Vân Độc nhìn lúc rồi : “Cho thêm cân thịt thủ.” Hàn Cương thích ăn món này nhất.

      Sau hôm nay, có lẽ thể làm quỷ sai nữa, làm quỷ sai nữa biết khi nào A Kiều gặp nguy hiểm nhưng nếu để lựa chọn lần nữa, vẫn lao vào trung tâm thương mại.

      A Kiều biết tâm trạng Hạng Vân Độc tuột dốc, suốt dọc đường liên tục chuyện phiếm với , cú đá xoay người kia của lợi hại, đá cho nửa khuôn mặt Nhiếp Bân cũng sung lên, lúc Giang Manh ghi chép lời khai, nửa thời gian dùng để lắng nghe gã .

      Hạng Vân Độc xoa đầu . Về đến nhà, bày rượu và thịt lên bàn, lấy chứng nhận quỷ sai ra, lẩm bẩm tên Hàn Cương, Hàn Cương xuất trong phòng khách.

      “Gây rối cho rồi.”

      “Cậu gây rối còn ít sao?” Hàn Cương gắp miếng thịt thủ, ta nhìn Hạng Vân Độc, “Sau bình minh, cậu còn là quỷ sai nữa, chứng nhận quỷ sai mất hiệu lực.”

      Hàn Cương thấy hơi tiếc cho Hạng Vân Độc, đây vốn là cơ hội rất tốt, tích cóp phúc báo, chỉ là tạo phúc cho kiếp sau mà kiếp này cũng có thể hưởng thụ những lợi thế do phúc báo mang lại, ví dụ người nhà có sức khỏe tốt, ví dụ như bản thân cũng thuận lợi trong công việc.

      Đến cả Hàn Cương cũng bị giáng cấp theo, Hạng Vân Độc là người đề cử, từ quỷ sai tạm thời thăng lên quỷ sai cấp Ất, giờ mới chưa được mấy ngày mất chức.

      Hàn Cương uống ngụm rượu, nỡ cho vận mệnh của những người này vẫn thay đổi, những người ngồi trong phòng chiếu phim kia vẫn chết.

      Nhưng làm như thế cũng phải hoàn toàn vô nghĩa, những người vốn phải bị thương trong vụ này cũng thoát được lần.

      Hàn Cương uống mấy ngụm rượu nhận được nhiệm vụ nên phải . Mọi người đều giải quyết “ cố” lần này, Hàn Cương còn phải viết rất nhiều báo cáo, ta đứng dậy vỗ vai Hạng Vân Độc: “ vai thể gánh hai gánh, đặt gánh xuống cũng tốt.”

      xong, ta biến mất thấy tăm hơi.

      Hạng Vân Độc đứng dậy, trở về phòng mình. ra ban công, ngắm màn đêm trong trẻo mùa đông, đột nhiên rất muốn hút điếu thuốc, nhưng cai thuốc rồi.

      Sau hôm nay, biết cho cùng khi nào A Kiều gặp nguy hiểm nữa, thể bảo vệ như trước nữa.

      Đột nhiên có que chocolate chìa tới trước mặt , bản thân A Kiều cũng ngậm que, cho hạng Vân Độc que, mỉm cười: “Ăn !”

      làm thôi, có gì đây.” A Kiều đột nhiên nhảy lên, nhảy đến lan can, làm Hạng Vân Độc sợ tới mức vội vàng đưa tay kéo lại, cười hì hì ngồi xuống.

      “Em bảo này, lúc quỷ sai xuất đều có mùi tanh, ma cũng sợ, người cũng sợ, bạn trai em đẹp trai thế này, đừng làm quỷ sai nữa, làm cảnh sát vẫn tốt mà.”

      A Kiều mở di động ra, mở video thời cho xem, đây vẫn là do Trịnh An Ni gửi cho , nàng vừa nhìn nhận ra ngay người trong video là bạn trai A Kiều, vừa cảm thán đẹp trai quá vừa gửi cho A Kiều bằng vận tốc ánh sáng.

      MC thời chuyện lần này công lao của Hạng Vân Độc lớn nhường nào, nếu vụ phóng hỏa thành công gây ra thương vong thể tưởng tượng nổi, đến tổng cục cũng quyết định khen thưởng cho Hạng Vân Độc.

      Khen thưởng chắc chắn là phải có.

      Hạng Vân Độc vòng tay quanh eo A Kiều, nghe cái miệng của liên tục lải nhải, tâm trạng tốt hơn chút, đột nhiên cảm khái: “Nếu em phải là người tốt rồi.”

      A Kiều suýt nữa trượt xuống.

      Hạng Vân Độc cho rằng cố ý nghịch ngợm nhưng vẫn bế từ lan can uống, ôm vào lòng, hôn cái, trong lòng bổ sung nửa câu sau.

      Như thế phải chết.

      A Kiều chớp chớp mắt, hiểu ý Hạng Vân Độc, nhưng thấy cười, cũng cười theo.

      Hạng Vân Độc vỗ : “Sao còn chưa ngủ? muộn thế này rồi.”

      Vừa định đẩy trở về phòng, chứng nhận quỷ sai sáng lên, đầu ngón tay Hạng Vân Độc khựng lại, lấy chứng nhận quỷ sai ra, lần này vẫn là sáng đèn đỏ.

      Hạng Vân Độc hơi ngạc nhiên, đây là ngày cuối cùng làm quỷ sai, dù cũng chẳng sao, đợi đến bình minh, chứng nhận quỷ sai cũng tự động mất hiệu lực.

      Nhưng lập tức ra ngoài, khoác áo khoác, chạy tới chỗ xảy ra chuyện, A Kiều đuổi sát theo bước chân .

      Đích đến của bọn họ là tòa nhà lớn bị niêm phong lâu, nhiệm vụ của Hạng Vân Độc là đưa hồn ma bị nhốt trong tòa nhà xuống Hoàng Tuyền.

      Nơi này từng xảy ra vụ hỏa hoạn, mười năm qua, khi ấy Hạng Vân Độc vừa mới thành niên, cũng xem được tin này trong thời . Sau khi việc xảy ra, cả tòa nhà bị đổ bê tông niêm phong.

      Nghe gần tòa nhà này còn lập tấm bia, đó khắc tên họ những người gặp nạn do hỏa hoạn.

      A Kiều giữ chặt Hạng Vân Độc: “Đều là những vong hồn cũ.” Nơi này có thứ gì đó khiến người ta có cảm giác rất ổn, những con ma thể chạy ra ngoài đó bị hành hạ trong tòa nhà mười năm, oán khí cực lớn.

      Hôm nay đưa ngày mai có quỷ sai khác tiếp nhận, còn là nhiệm vụ của Hạng Vân Độc nữa.

      Hạng Vân Độc nhìn A Kiều: “Nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, có khi vẫn có thể tiếp tục làm quỷ sai ấy chứ.”

      Vậy có thể nhìn thấy tử khí, vậy là có thể bảo vệ .

      A Kiều vừa mới xấu quỷ sai đủ điều, nghe bạn trai vẫn muốn làm quỷ sai, lập tức lại nịnh bợ: “Bạn trai làm quỷ sai là đẹp trai nhất!”

      Hạng Vân Độc bật cười, ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn dày đặc ma khí. gần như chắc chắn đây là lần thử thách, thảo nào Hàn Cương lại cố tình câu kia, trước bình minh, phải đưa tất cả hồn ma bị nhốt lại ở đây .
      Last edited: 13/7/21
      hayley thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 117: Đội trưởng Hạng hôm nay vượt qua thử thách ?

      Bạn đoán xem!

      Nơi này từng là tòa nhà dân cư đông đúc nhưng bởi cải tạo sai quy định gây hỏa họa, lửa liếm cả vào giàn giáo bên ngoài, ngọn lửa theo giàn giáo, nhấn chìm cả tòa nhà.

      Sau trận hỏa hoạn, tòa này được dùng xi măng trát lại lần nữa, cửa và cửa sổ đều bị bịt kín, ràng là ở khu vực đông đúc, hai tòa nhà cao tầng bên cạnh có tới chín phần mười số căn hộ là có người ở, nhưng trước tòa nhà này vẫn hoang vu như cũ, giống như trở nên biệt lập.

      Tòa nhà này ở Giang Thành bắt đầu bị gọi là Nhà Ma, chỉ cần ngang qua đây, dù là ngày hè nóng bức cũng cảm thấy lạnh lẽo rợn cả người.

      Hạng Vân Độc giữ chặt chứng nhận quỷ sai, cất bước về phía trước, trước mắt lập tức ra biển lửa.

      Khói đen cuồn cuộn bốc ra từ bốn phía tòa nhà, dày đặc đến mức người ta thở nổi, người bên trong thể mở cửa sổ kêu cứu, khói đen lại theo khe hở cửa sổ chui vào trong phòng.

      Hạng Vân Độc dừng chân lại, có thể cảm nhận nỗi đau đớn do bị bỏng lửa của những người trong tòa nhà bị hỏa hoạn đó, tiếng khóc và tiếng rên rỉ tuyệt vọng văng vẳng bên tai , gần như địa ngục trần gian.

      ràng là có thể nhìn thấy đường sống nhưng lại thể nào chạm tới.

      Nhân viên chữa cháy hết người này đến người khác lao vào trong đám cháy, mật độ dân cư ở đây quá lớn, nhà lại quá cao, dùng vòi phun nước lên, cột nước cũng thể lên cao như thế, bọn họ cần phải vào cứu hộ.

      nhắm mắt lại, lại lên trước bước, chắc chắn những thứ này đều là giả, ngọn lửa bỗng nhiên bốc cao, liếm lên người , cũng cảm thấy đau.

      Hạng Vân Độc quay đầu lại với A Kiều: “Em ở đây chờ .”

      A Kiều đương nhiên chịu ở lại chờ đợi, muốn cùng, nhưng thể bước vào khu vực này.

      “Yên tâm , sao đâu.”

      xong liền vào trong. Cứ như thế, Hạng Vân Độc biến mất vào trong hư ngay trước mặt A Kiều.

      A Kiều lo lắng, đưa tay ra chạm vào ảo cảnh nhưng làm sao chạm vào được, dùng gió thổi vào, trận gió kia cũng chẳng thấy tăm hơi, đến đất cát tro bụi trước mặt cũng bay lên chút nào.

      Lúc lo lắng sốt ruột, Hàn Cương xuất .

      Hạng Vân Độc vượt qua thử thách đầu tiên.

      Thử thách đầu tiên là lúc chứng nhận quỷ sai sáng lên, có lựa chọn tới trường hay , nếu khi ấy từ bỏ, thế chứng nhận quỷ sai lập tức mất hiệu lực.

      Hàn Cương nhìn A Kiều: “Đừng thử nữa, chỉ có ma mới có thể vào, là người, đương nhiên là vào được.” có thể nhìn thấy người chết, nhưng vẫn là người.

      A Kiều cắn chặt môi, cách chính xác, người ra người, ma ra ma.

      Nơi này là tràng địa ngục, người chết quá nhiều, tình trạng chết quá thê thảm, oán khí quá nặng, làm phép siêu độ, còn dùng xi măng niêm phong tòa nhà, những oán khí đó liên tục sinh sôi trong tòa nhà.

      Ma bên trong lặp lặp lại thời khắc cuối cùng lúc còn sống.

      A Kiều năn nỉ: “Vậy mau vào trong giúp ấy !”

      Hàn Cương lắc đầu: “Tôi thể.” Đây là cơ hội cuối cùng, có thể nắm bắt được hay phải dựa vào bản thân Hạng Vân Độc.

      “Thế nếu như nhiệm vụ của ấy thất bại sao?” A Kiều hỏi, muốn bảo đảm Hạng Vân Độc sao.

      Hàn Cương ngẩng đầu ngắm mặt trăng phía chân trời, đêm nay trăng sáng trong, thời tiết tốt, tinh hoa của mặt trăng khiến sức mạnh của những con ma đó tăng mạnh, tại sao lại rơi đúng vào hôm nay cơ chứ.

      A Kiều tức điên, đến lúc này rồi mà Hàn Cương còn thần thần bí bí, dùng gió làm dây trói, biến thành dạng còng tay, buộc mình và Hàn Cương lại với nhau.

      Hàn Cương:…

      “Trước bình minh, nếu ấy vẫn chưa ra được, phải vào cứu ấy.” A Kiều lườm Hàn Cương cái, nếu ta chịu ném ta vào, vào được nhưng gió có thể thổi ta vào chứ!

      Hạng Vân Độc đứng trước tòa nhà, nhìn đồng hồ, đếm thầm phút, kim đồng hồ vẫn hoạt động. Sau phút, xác định được đồng hồ vẫn có tác dụng trong ảo cảnh này. giờ là 12 giờ đêm, cách bình minh còn hơn 5 tiếng.

      Trong ảo cảnh của Ngọc Đường Xuân, từng phân biệt được giả, lần này coi như xe đường quen, ảo cảnh có giống y như cũng vẫn là giả.

      khi cho rằng tất cả mọi thứ ở đây đề là giả, thế lửa và khói bụi ở đây cũng chẳng thể làm hại được,

      Hạng Vân Độc nhớ lại tin thời về nhân số thương vong, xác định tổng cộng có 27 người tử vong.

      Chuyện của mười năm trước đương nhiên là nhớ được nhưng ngay hôm nay bản tin tối nhắc tới lần.

      Nhiếp Bân phóng hỏa chưa thành, truyền thông lấy chuyện này ra so với trận hỏa hoạn mười năm trước, khuyên nhân dân thành phố chú ý đến an toàn phòng cháy hơn.

      Số người tử vong là 27 người, các tầng dưới gần như được cứu sống toàn bộ, những người thể chạy thoát đa phần là ở các tầng cao. Hạng Vân Độc theo nhân viên cứu hỏa, tới lối thoát hiểm, thuận tay đón luôn mấy con ma chết trong lối thoát hiểm.

      Bọn họ hơn nửa là là yếu, từ tầng xuống kiệt sức, tới đây bị khói bụi hun cho ngất xỉu, dậy nổi nữa.

      Càng lên , lửa cháy càng mãnh liệt. Hạng Vân Độc bị lửa và khói che khuất tầm nhìn, chỉ có thể dựa theo thanh mỏng manh tìm những con ma bị nhốt trong đám cháy.

      Đầu tiên đẩy cánh cửa ra, đây là phòng thuê chung, ở khe cửa nhét mấy chiếc khăn lông, bốn trẻ co cụm trong phòng tắm, thoạt nhìn đều mới hai mấy tuổi. Thấy Hạng Vân Độc, họ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Có phải là tới cứu chúng tôi ?”

      Bọn họ vẫn chưa biết mình chết, còn tưởng Hạng Vân Độc là người sống ở phòng bên cạnh.

      Hạng Vân Độc gật đầu: “Đúng, có lối thoát hiểm, theo tôi.”

      Mấy vui mừng chạy từ phòng tắm ra, theo sau Hạng Vân Độc, coi như niềm hy vọng sống, Hạng Vân Độc đằng trước, mở cánh cửa ra, với bọn họ: “Các trước .”

      Mấy hề nghi ngờ , lần lượt từng người qua cánh cửa kia, bên kia cánh cửa chính là Hoàng Tuyền.

      Hạng Vân Độc đóng cửa đánh sầm cái, đây là nhóm thứ hai đưa .

      Đây mới là tầng 10, mấy cực kỳ tin tưởng rằng mình được cứu nên Hạng Vân Độc vừa xuất , các dễ dàng tin ngay.

      Thực ra nếu các dũng cảm hơn chút, ngồi chờ cứu viện mà tự chiến đấu để sinh tồn, có khi vẫn còn cơ hội sống.

      Hạng Vân Độc nhẩm đếm, cộng them mấy , tổng cộng có mười lăm người.

      nửa giờ trôi qua, nếu đây là lần thử thách quá dễ, càng lên các tầng , lại càng khó đưa những con ma đó .

      Hạng Vân Độc tiếp tục bộ lên tầng, đến lúc lên tầng 12, nghe thấy từ bên cạnh cửa cầu thang truyền tới tiếng đồ chơi chạy điện, đứa bé trai ôm người máy Iron Man của mình, đứng từ tầng nhìn xuống Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc đứng yên, vươn tay với nó: “ thôi, chú đưa cháu ra ngoài.”

      Đứa bé trai mới năm sáu tuổi, mặt bị lửa thiêu cháy đen, ôm chặt người máy bị cháy mất nửa trong lòng, người có mùi khét lẹt, nó sợ sệt nhìn Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc vừa định đưa tay ra, đứa bé trai bị đôi tay kéo vào, đồ chơi người máy rơi xuống đất, cánh cửa vừa mở ra lại đóng lại.

      đưa tay nhặt lên, đẩy cửa cầu thang ra, tới hộ gia đình cạnh cửa. Khung cửa bịt thiêu đốt đến biến dạng, đạp văng cánh cửa ra, rảo bước vào đám cháy.

      Trong nhà nơi nào cũng có lửa, sàn nhà, sô pha, vách tường đỏ lòe, trong nhà cũng chỉ có chiếc giường là xung quanh có lửa.

      Hạng Vân Độc ngồi xổm xuống mép giường, vén ga giường lên, đối diện với khuôn mặt chết cháy.

      Con ma dưới gầm giường giơ bàn tay cháy đen định kéo Hạng Vân Độc vào gầm giường, đứa bé trai ở sau cơ thể cháy khô này vẫy tay với Hạng Vân Độc, bảo cũng trốn .

      Hạng Vân Độc đưa người máy ra: “Ra ngoài , bên ngoài an toàn rồi.”

      kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi con ma bị thiêu cháy đến mức khuôn mặt biến đổi hoàn toàn kia thử đưa tay ra thăm dò, cổ phát ra tiếng kêu “Hoắc hoắc”, giao đứa bé trai vào tay Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc đưa hai chị em này , rồi lại tìm thấy đôi vợ chồng già ở nhà bên cạnh. Họ ngồi sô pha, quần áo lúc còn sống đều bị lửa thiêu cháy đen, thi thể cũng bị thiêu đến độ còn ra hình người.

      Nhưng hai người vẫn duy trì phong thái đường hoàng, tay cầm tay, khom lưng gật đầu với Hạng Vân Độc: “Cậu trai trẻ, cảm ơn cháu nhé.”

      hai giờ qua mà mới đưa được nửa số ma ra khỏi đó.

      Bước chân Hạng Vân Độc hơi chậm lại, bắt đầu thở dốc, mồ hôi rịn ra bên thái dương, kiểm tra hết tầng này đến tầng khác xem có còn con ma nào ở lại . Đến tầng 17, vừa mở cửa ra thấy mười mấy con ma ngồi dựa vào tường.

      lần mà gặp được nhiều ma như thế, cầm dây trói ma về phía trước, đếm lượt, đủ 27 con ma rồi.

      Trong đó có con ma là nhân viên cứu hỏa, ta cố gắng hết sức để cổ vũ những con ma này: “Lửa bên ngoài vừa yếu xuống, tôi dỡ thang mây, mọi người có thể chạy thoát từ cửa sổ.”

      Nhưng chỗ này cao quá, giàn giáo lại bắt lửa, mọi người tới tầng thấp hơn mới có thể sống được, ta liên tục cổ vũ bọn họ: “Cố gắng chút nữa, cố gắng chút nữa là có thể được cứu trợ rồi.”

      Nhân viên cứu hỏa quay đầu lại, thấy Hạng Vân Độc, cuối cùng cũng có mội người có thể hoạt động rồi!

      Cả khuôn mặt ta ám khói đen xì, chỉ để lộ hàm răng trắng, lưng còn cõng cụ già, mặt cụ già cụ già đeo mặt nạ bảo hộ hô hấp của nhân viên cứu hỏa.

      “Người em, tới phụ chút nào.” Nhân viên cứu hỏa thở hồng hộc, ta đưa những người này tới đây, chịu đựng nổi từ lâu, nhưng ta thể từ bỏ ở đây được.

      tới bên cạnh nhân viên cứu hỏa, vỗ vai ta: “Vất vả rồi.”

      Trong khoảng thời gian ngắn mà mở cửa Hoàng Tuyền nhiều lần thù cực kỳ tiêu hao tinh lực.

      Nhưng vẫn tới bên cửa sổ, đẩy ra cánh cửa trước cửa sổ, khung cửa tỏa ra ánh sáng trắng, khiến cho những con ma mơ màng sắp ngủ này tỉnh táo hẳn lên, bọn họ tốp năm tốp ba bò dậy, nhưng lại dám vào trong cửa.

      Họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía nhân viên chữa cháy. Nhân viên chữa cháy ngẩn cả người, ta nhìn Hạng Vân Độc, dường như cuối cùng cũng hiểu ra rằng mình chết, Hạng Vân Độc : “ qua là an toàn rồi.”

      Nhân viên chữa cháy tươi cười, để lộ hàm răng trắng, cõng cụ già : “Mọi người theo sau tôi, đừng sợ hãi, đừng chen lấn, chúng ta được cứu rồi.”

      xong, ta là người thứ nhất vào bên trong cánh cửa, những con ma đó theo ta suốt cả chặng đường, cố gắng sống sốt, thấy ta vào cũng xếp hàng theo ta vào bên trong, mặt ai cũng mang nụ cười vui sướng.

      Con ma cuối cùng vào cửa, ánh sáng trắng cửa biến mất, từ từ đóng lại.

      Hạng Vân Độc dựa vào tường, ngồi xuống, 27 con ma, vừa đủ số lượng, cần nghỉ ngơi chút .

      A Kiều vẫn cứ chờ đợi bên ngoài. Từ bên ngoài nhìn vào, tòa nhà có gì thay đôi nhưng và Hàn Cương vẫn có thể thấy từng đoàn linh hồn bay từ bên trong ra, hết đợt này đến đợt khác, giống như ánh sáng đêm hè, A Kiều liên tục đếm, 24, 25, 26.

      Mãi có ánh sáng mới bay ra, giật “còng tay”, với Hàn Cương: “Có phải là đưa xong rồi ? Sao mà ấy vẫn chưa ra thế?”

      Hàn Cương cau mày, .

      Hạng Vân Độc đứng dậy, định xuống tầng, ra khỏi cửa lần thử thách này kết thúc.

      Nhưng vừa mới ra cầu thang ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng cao nhất, tất cả cầu thang đều có dấu vết lửa thiêu khói hun nhưng từ tầng 17 trở lên lại rất sạch , đến sơn tường cũng xước xát chút nào.

      Hạng Vân Độc cảm thấy có gì đó là lạ, xoay người lên , đẩy cửa tầng cao nhất ra.

      Chỗ này chẳng có khói lửa gì hết, vách tường sạch như mới, thang máy vẫn vận hành bình thường, có cánh cửa hơi mở ra, từ bên trong truyền ra mùi đồ ăn.

      Trong nháy mắt, Hạng Vân Độc nghĩ ra, nhân viên cứu hỏa tính những người gặp nạn ở hộ gia đình này, như thế thiếu con nhà.

      A Kiều đứng dưới chân tòa nhà, nhìn về nóc nhà phía xa, bục sôi ùng ục, vừa đói vừa lo, cắn móng tay chờ bình minh, cũng chỉ còn giờ nữa là tới bình minh rồi.

      A Kiều đói đến mức chịu nổi nữa, gọi đống đồ ăn, nhân viên giao đồ ăn nhìn thấy địa chỉ là tòa nhà được dùng xi măng niêm phong lâu. Cậu ta đứng đó, được, về cũng xong, đặt vội túi đồ ăn mặt đất, lái xe chạy biến.

      A Kiều dùng thần thức thấy được người giao đồi ăn nhưng còn chưa kịp ra ngoài lấy đồ ăn, người này chạy mất rồi!

      dùng gió làm tay, cuốn đồ ăn vào, nhân viên giao đồ ăn nhìn từ kính chiếu hậu thấy đồ ăn bay lên, sợ tới mức dám quay đầu lại nữa, lên diễn đàn cho mọi người, Nhà Ma bị ma ám !

      Con ma này chỉ biết đặt đồ ăn mà còn biết lên mạng chi trả!

      A Kiều vừa ăn đồ ăn vừa nhìn chằm chằm nóc nhà. Di động rung lên, lấy ra nhìn, là số lạ, nhấc máy thấy là giọng nữ: “Cứu tôi với, cứu tôi với!”

      A Kiều gào lên giận dữ vào trong điện thoại: “Bà đây bận!”

      “Cạch” cái, dập máy, mãi lúc sau mới nghĩ ra giọng này hơi quen quen.
      hayley thích bài này.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 118: Đội trưởng Hạng hôm nay thăng chức ?

      Thăng chức.

      Hạng Vân Độc tới chỗ cánh cửa kia, mùi đồ ăn truyền từ trong nhà ra càng đậm, đẩy cửa vào, đây là căn nhà được sắp xếp cực kỳ ấm áp.

      tường treo ảnh kết hôn của hai vợ chồng chủ nhà, dâu mặc váy trắng tinh, sau lưng có đôi cánh lơ lửng trung, người chồng quỳ mặt đất, dường như tỏ tình với thiên sứ.

      Trong nhà tràn ngập cây xanh, cửa sổ còn có trồng mấy cây hoa nguyệt quý đỏ, đóa hoa nở to, cửa kính thủy tinh còn dán chữ hỉ đỏ thẫm.

      Đồ trang trí trong nhà đều lên rằng đây là đôi vợ chồng mới cưới.

      chủ nhà bận rộn trong bếp, ta gần như biết Hạng Vân Độc vào, ta căn bản cũng nhìn thấy Hạng Vân Độc.

      Nơi này hề có dấu vết bị lửa thiêu, chẳng lẽ là ta phải chết do hỏa hoạn sao?

      “Chồng ơi? sắp về chưa? Em sắp nấu xong đồ ăn rồi.” chủ nhà đeo tạp dề, mở loa di động ra, từ trong truyền ra giọng đàn ông.

      sắp tới chân tòa nhà rồi. Nhà mình hết sữa rồi phải ? siêu thị mua mấy bình sữa.”

      “Vâng, chồng vất vả rồi.”

      “Vợ vất vả rồi.”

      Hôn cái ngọt ngào qua điện thoại xong, người phụ nữ cúp điện thoại, nhìn nồi súp bếp, vào phòng chuẩn bị thay bộ đồ đẹp.

      Cả mâm thức ăn này toàn ra đồ ăn mà ta tỉ mỉ chế biết, sắc hương vị, hình thức, mọi thứ đều ổn, phải thay cái váy, hưởng thụ bữa tiệc đầu tiên từ khi dọn vào nhà mới.

      Hạng Vân Độc ngừng bước, theo vào phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường, đồng hồ chỉ 11 giờ rưỡi trưa, cách lúc xảy ra hỏa hoạn mười mấy phút.

      đợi người phụ nữ kia ra bèn với ta: “Cháy rồi, mau thôi.”

      Người phụ nữ nghe thấy gì cả, ta mở tủ kính, lấy chiếc hộp từ bên trong ra, đây là đôi ly thủy tinh mà bạn bè tặng cho ta, là quà cưới của bọn họ, lấy ra để rót rượu vang đỏ.

      Trong nhà cái gì cũng mới, đây là lúc cuộc sống mới bắt đầu.

      Khóa cửa nhàng vang lên mấy tiếng, người phụ nữ mỉm cười, nhưng miệng vẫn oán thán: “ là, đến giờ vẫn biết mở cửa.”

      Tuy là oán thán nhưng giọng điệu lại ngọt ngào, ta nhàng tới bên cửa, định mở cửa bất ngờ làm chồng giật mình nhưng còn chưa tới nghe thấy tiếp lạch cạch của nắp nồi súp trong bếp vang lên.

      ta vừa mở cửa xong lại vội vàng vào nhà bếp, tắt bếp, mở nắm, nếm thử chút súp.

      Đây là súp nghêu kem tươi mà họ từng ăn trong lần gặp đầu tiên, chồng ta thích đồ Tây nhưng lại thích món súp béo ngậy này.

      Kẻ vào căn bản phải chồng người phụ nữ, Hạng Vân Độc vừa nhìn thấy gã đàn ông này tới trước mặt gã, dùng cơ thể ngăn gã lại. Đây phải người ảnh cưới.

      Nhưng người này xuyên qua người Hạng Vân Độc, gã lấy dao ra, giữ chặt cổ họng người phụ nữ: “Lấy tiền ra đây.”

      Mắt kẻ này đỏ ké, cơ thể run rẩy liên tục, biết là do sợ hãi hay là hưng phấn, gã lặp lại lần nữa: “Lấy tiền ra đây, tiền mặt.”

      Người phụ nữ ra sức giãy giụa, cổ họng ú ớ, ta trợn trừng mắt nhìn ra cửa, cánh cửa kia thậm chí còn chưa đóng lại, chồng ta sắp về tới nơi rồi, chỉ cần chồng ta quay về, ta được cứu.

      Nhưng chồng ta mãi vẫn chưa về, tên cướp tiện tay cầm bình hoa đập mạnh vào gáy ta cái, người phụ nữ ngã xuống đất, ngất , đầu có vết thương lớn, máu tươi chảy ra ào ạt.

      Hạng Vân Độc tận mắt người phụ nữ này ngã xuống trước mặt mình lại thể cứu được, chạm được vào ta.

      muốn cầm máu cho ta, muốn ngăn cản hành vi phạm tội, nhưng cả hai việc này đều thử nhưng làm được.

      Tên cướp cướp được tiền mặt và trang sức, lúc còn liếc mắt nhìn người phụ nữ cái rồi kéo cửa chạy ra ngoài. bảy tám phút trôi qua mà người chồng vẫn chưa về.

      lúc sau, căn nhà từ từ bén lửa, người phụ nữ bị đánh hôn mê nằm mặt đất, ta phải chết do hỏa hoạn, nguyên nhân căn bản là do vết thương trí mạng bị người ta đánh, dẫn đến hôn mê, dậy nổi.

      Có khi ta còn chưa kịp tỉnh hút phải khói bụi nên tử vong.

      Theo bản năng, Hạng Vân Độc muốn đuổi theo tên cướp. Kẻ này che mặt, muốn nhìn thấy gã, dù mười năm trôi qua miễn là gã còn sống phải bắt được gã!

      Nhưng còn chưa kịp ra ngoài, cửa đóng lại.

      Người phụ nữ vốn nằm mặt đất bỗng mở bừng mắt, ta nhìn Hạng Vân Độc: “Chồng ơi, đâu thế? Tại sao quay về?”

      Vừa chuyện ta bay lên, giống như trong ảnh cưới.

      Tóc dài tung bay, nửa người là máu, giọng của ta còn ngọt ngào: “Tại sao quay về?”

      Hạng Vân Độc ngẩng đầu nhìn ta, định giảng giải cho ta, nếu ta có thể khống chế ảo cảnh, thế ta có thần trí.

      xảy ra hỏa hoạn, siêu thị lớn gần đây nhất qua lại cũng phải mười lăm phút, lúc chồng quay về hẳn là bị đội chữa cháy cản lại ở bên ngoài.”

      Ma nữ quay sang nhìn , oán khí tích thành sương máu. ta nghe hiểu được những lời Hạng Vân Độc , ta dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào Hạng Vân Độc, ta biết khi nãy người đàn ông này cố gắng cứu ta.

      Nhưng có ích gì chứ? ta chết, mãi đến khi chết cũng chờ nổi chồng ta về.

      còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành ?” Hạng Vân Độc hỏi.

      Ma nữ thu oán khí về, ta lẩm bẩm ra tiếng: “Xảy ra hỏa hoạn, nên ấy quay về.”

      “Đúng thế, đội chữa cháy chắn cổng vào.”

      Nước mắt ma nữ rơi lã chã: “Vậy nên ấy quay về, ấy còn sống.”

      ta gục đầu xuống khóc lúc, nhà càng lúc càng nóng, Hạng Vân Độc vươn tay ra trước mặt ta: “ thôi, rời khỏi chỗ này.”

      Ma nữ gật gật đầu, ta lại biến về dáng vẻ khi nãy, yếu ớt ngã xuống đất: “Thế đưa tôi ra ngoài , ấy nhất định đợi tôi ngoài cổng, tôi muốn được nhìn ấy lần.”

      Hạng Vân Độc hơi cắn môi, cõng ta lên lưng. Thang máy dùng được, nhất định phải cầu thang xuống, vừa mới liên tục đưa mấy con ma kia lên đường, tinh lực còn chưa hồi phục, người phụ nữ lưng tuy rất nhưng xuống mấy tầng cũng vẫn cảm thấy mệt.

      Toàn bộ hành lang bị lửa thiêu đốt, tuy Hạng Vân Độc bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa nhưng người phụ nữ lưng lại chịu nổi lửa thiêu, cả quãng đường họ rất khó khăn.

      Ma nữ vốn yếu ớt tựa vào lưng Hạng Vân Độc, ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào lưng Hạng Vân Độc, mặt lại trở về bộ dạng oán hận trước đó, vươn móng vuốt đầy máu ra…

      còn nhớ đặc điểm nào của tên cướp ?”

      Móng vuốt ma khựng lại.

      “Gì cơ?”

      ta che mặt, tôi chỉ còn nhớ hai mắt và dáng người của ta, nhưng chỉ với những thứ đó rất khó bắt được người. còn nhớ gì , có thể với tôi.”

      Ma nữ dường lại. “Hổ khẩu của người này có vết sẹo cắt ngang.”

      Hạng Vân Độc cảm thấy mệt mỏi. dừng bước, thở hổn hển nhìn đồng hồ. Xuống ba tầng mới mất hai phút.

      Ma nữ vẫn còn nằm lưng , ta thúc giục: “Nhanh lên, lửa sắp cháy tới đâu rồi.”

      Hạng Vân Độc bước chậm lại, đột nhiên xoay người, dùng tay quăng ma nữ ra ngoài. Hẳn là ta phải bị ném lên tường hành lang nhưng ta lại từ từ hạ xuống sô pha.

      Vẫn là cái nhà này, vẫn là cảnh tượng này.

      Điểm khác biệt chỉ là ảnh cưới, người phụ nữ vẫn còn nguyên tổn hao gì, còn người đàn ông tươi cười xán lạn ảnh bị cào cho nát nhừ.

      Tất cả mọi thứ trong nhà chỉ còn lại cái, ly pha lê cũng chỉ còn chiếc đựng rượu vang đỏ.

      Hóa ra vẫn cứ lòng vòng trong phòng, bọn họ căn bản chưa ra khỏi cửa nhà.

      Ma nữ lại quay về điệu bộ oán hận, khóe miệng nhếch lên: “Bị phát rồi.”

      ta vốn định khiến kiệt sức, làm mất niềm tin. Chỉ cần phát ra là thế nào cũng ra khỏi tòa nhà này được, kẻ kiệt sức là thể nào cũng bỏ cuộc.

      Nhưng ngờ lại phát ra có gì đó ổn nhanh như thế, ma nữ bay lên, cả căn nhà biến thành biển lửa. Hạng Vân Độc đứng giữa phòng, lấy xích trói ma ra, còn nửa giờ nữa là trời sáng.

      phải đánh nhanh thắng nhanh.

      Ma nữ đưa tay ra đánh chưởng, ngọn lửa tiện đà nhảy về phía Hạng Vân Độc, liếm lên quần áo , vậy mà quần áo lại bị lửa thiêu thủng góc, thiêu đến mức da cũng đỏ bừng.

      Hạng Vân Độc lui ra sau bước, ngọn lửa của ma nữ có thể ảnh hưởng tới .

      Ma nữ điều khiển ngọn lửa bap vây Hạng Vân Độc, muốn thiêu chết ngay tại căn nhà này.

      Hạng Vân Độc giữ chặt chứng chỉ quỷ sai, trong nháy mắt bị bao bọc bởi vầng hào quang, ngọn lửa thể liếm vào người . Ma nữ đột nhiên kinh ngạc, ta ngờ Hạng Vân Độc có thể ngăn được tấn công của ngọn lửa.

      Ma nữ tăng sức tấn công, vầng hào quang vững vàng ngăn cách ngọn lửa nhưng Hạng Vân Độc có thể cảm giác được vầng hào quang mỏng dần, càng ngày càng cảm thấy nóng.

      Cúi đầu nhìn xuống, chứng nhận quỷ sai trong tay từ từ mất hiệu lực, nửa cuốn chứng nhận quỷ sai bị lửa thiêu, nửa còn lại cùng dần dần đen , sắp biến mất tới nơi rồi.

      Ma nữ làm cho cả căn nhà bốc cháy, định ép Hạng Vân Độc vào góc tường, đợi đến lúc vầng hào quang vỡ ra, bị thiêu chết, thi thể cháy đen, chẳng khác gì những con ma bị nhốt trong tòa nhà này.

      Hạng Vân Độc lập tức bỏ vầng hào quang ra, lao về phía trước, xích trói quỷ hoạt động theo suy nghĩ của , xuyên qua màn lửa lớn tới trước mặt ma nữ, trói chặt eo ma nữ, ném ma nữ lên tường.

      Lúc này làm đến cùng, đến lúc chứng nhận quỷ sai mất hiệu lực, đến cửa Hoàng Tuyền cũng mở ra được nữa.

      Ảnh cưới rơi từ tường xuống, ma nữ nổi giận điên cuồng, ngọn lửa biến thành hình con rắn, quấn hết vòng này đến vòng khác quanh đùi Hạng Vân Độc. Con rắn lửa vẫn muốn leo lên tiếp, Hạng Vân Độc siết chặt xích trói ma, mở của Hoàng Tuyền.

      Kéo ma nữ tới cạnh cửa, ma nữ bám chặt khung cửa, chịu đầu tai, hai mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh cưới kia đầy oán hận, oán khí lại tụ lại lần nữa, dường như sắp bò từ trong cánh cửa ra.

      Từng tấc da thịt, cơ bắp người Hạng Vân Độc đều bị ngọn lửa liếm phải, còn đủ sức để nhét ma nữ vào lần nữa.

      Bên trong cánh cửa đột nhiên có cánh tay vươn ra, đặt lên vai ma nữ: “ thôi, đừng lưu luyến nữa.”

      Cách làn sương đen, Hạng Vân Độc có thể nhìn thấy người nọ mặc quần áo màu cam. Đó là nhân viên cứu hỏa khi nãy, ta vẫn chưa , ta mỉm cười từ trong cánh cửa, với Hạng Vân Độc: “Phải đảm bảo người cuối cùng rời khỏi đám cháy.”

      ta vừa đặt tay lên vai ma nữ, con rắn lửa buông Hạng Vân Độc ra. Hạng Vân Độc dựa vào tường, có thể ngửi được mùi thịt nướng từ người mình. bật cười, cố gắng lắm mới giơ tay lên được, vẫy tay với nhân viên cứu hỏa kia.

      Từ trong tòa nhà, hai luồng sáng bay ra, trong đó luồng sáng có màu cam, sáng rực bắt mắt giữa nền trời dần trắng.

      Trước mặt A Kiều giờ toàn hộp , định ném Hàn Cương vào, ai ngờ Hàn Cương ngẩng đầu lên. Lúc thấy ánh sáng màu cam, ta bật cười.

      27, 28.

      Hạng Vân Độc từ trong tòa nha, vừa ra khỏi khu vực đó, chứng nhận quỷ sai từ giấy biết thành tấm thẻ bằng sắt, nằm gọn trong lòng bàn tay Hạng Vân Độc. Vết thương người cũng từ từ khép lại, những nơi bị ngọn lửa liếm phải tự nhiên mát lạnh, chỉ có quần áo người là vẫn thủng lỗ chỗ.

      A Kiều kinh hãi nhìn chằm chằm dáng vẻ rách rưới của Hạng Vân Độc, lại gần sờ chỗ này sờ chỗ kia, đây là đánh ma hay là sinh tồn nơi hoang dã thế này.

      Hàn Cương gật đầu: “Tôi biết là cậu làm được mà.”

      Lật tấm thẻ sắt lại, đó in chữ “Giáp”. Từ nay về sau, Hạng Vân Độc chính là quỷ sai cấp Giáp, thăng chức còn nhanh hơn Hàn Cương.

      Hàn Cương với , vẻ đương nhiên: “Đến lượt cậu viết báo cáo, ngày mai mọi người phải họp đấy.”

      Đây là lần đầu tiên Hạng Vân Độc tham gia hội nghị quỷ sai.

      Hạng Vân Độc cảm thấy chẳng còn chút sức lực nào, A Kiều nhanh chóng đỡ lấy , đôi mắt nhìn về phía Hạng Vân Độc sáng lấp lánh, bạn trai đến thăng chức cũng phải thăng chức cách ngầu lòi như vậy.

      Đúng lúc đó, điện thoại Hạng Vân Độc vang lên, bắt máy đưa lên nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng mỏng manh: “Cảnh sát, có thể đến đây chuyến ?”

      Là Chương Địch.

      “Có tình huống gì dị thường sao?” Hạng Vân Độc thở hổn hển hỏi.

      … Có…” Chương Địch ngơ ngơ ngác ngác.

      A Kiều vừa nghe thấy có phụ nữ gọi điện cho Hạng Vân Độc lập tức dỏng tai lên nghe. Lần này nghe ra rồi, giọng này và giọng khi nãy là .

      “Em cũng .” Hóa ra khi nãy là điện thoại cầu cứu của Chương Địch.

      Hạng Vân Độc xoa đầu A Kiều: “Được.” giờ thực còn sức đâu mà bắt ma thêm lần nữa.

      hayleybellchuong thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 119: A Kiều hôm nay bay xe ?

      Bay!

      Trời tờ mờ sáng, đèn đường đường vẫn sáng, cả đường chẳng có xe cộ gì.

      Nhà Ma ở phía sau, Hạng Vân Độc hẹn thời gian với Hàn Cương rồi chuẩn bị cùng với A Kiều, tới Kim Vực Thủy Loan xem chỗ Chương Địch xảy ra chuyện gì.

      Lần đầu tiên ta gọi điện thoại là để cầu cứu. Lần thứ hai gọi điện tới, giọng điệu tuy rằng sợ hãi nhưng hiển nhiên là tình cảnh của ta khá hơn nhiều.

      A Kiều xung phong nhận việc: “Để em lái xe cho!”

      muốn để Hạng Vân Độc ít nhất cũng ngủ được lúc, Hạng Vân Độc lắc đầu: “Em có bằng lái.”

      ngồi trong xe, cơ thể ràng cực kỳ buồn ngủ nhưng vẫn cứ muốn tự lái xe, nếu quần áo tơi tả thế này, có gọi xe tài xế cũng dám dừng lại.

      A Kiều để lại cho phần cơm nắm chà bông và sữa đậu nành, sữa đậu nành vẫn ấm, đến cả ống hút cũng cắm cho rồi, đưa tới bên miệng : “Yên tâm , em lái, em bay.”

      Lái xe có gì khó chứ, cũng xem Hạng Vân Độc nhiều lắm rồi, chẳng phải là giẫm tới giẫm , sau đó gạt tới gạt lui sao, tuy biết nhưng có thể nâng toàn bộ xe lên mà!

      Điều khiển gió làm cả chiếc xe bay lên, mặc dùng suy nghĩ để khống chế, muốn bay hướng nào bay hướng đấy.

      Hạng Vân Độc ngồi ghế phụ, ban đầu còn cố gắng ngủ, nhìn A Kiều ngồi ở vị trí điều khiến, tay nắm chặt vô lăng, trông rất ra dáng bay qua mất con đường.

      Đợi đến lúc A Kiều cảm thấy mình giỏi, quay sang đòi được khen, Hạng Vân Độc dựa vào lưng ghế, khoanh tay ngủ mất.

      A Kiều từ từ “lái xe”. Lúc đến Kim Vực Thủy Loan là hơn bảy giờ. Hạng Vân Độc ngờ mình chợp mắt chút gần hai tiếng.

      Xe dừng lại, liền mở bừng mắt: “Tới rồi à?”

      Nhà Ma cách nhà Chương Địch có hơn nửa tiếng ô tô, nhưng A Kiều muốn cho Hạng Vân Độc nghỉ ngơi nhiều lát, dù sao trời cũng sáng rồi.

      Hạng Vân Độc rất tự trách, chỉ biết ngủ, A Kiều cũng đợi cả đêm. sờ tay , cổ tay lạnh ngắt, chắc chắn là cũng chưa được nghỉ ngơi: “Mệt ?”

      A Kiều thực ra mệt lắm, nhưng thích Hạng Vân Độc sờ tay , xoa đầu . Khóe miệng cong lên, cười tươi, lắc đầu : “ mệt!”

      nào.” Hạng Vân Độc nhanh chóng hôn cái, môi hơi lạnh áp lên môi A Kiều.

      Phía sau chính là cây cầu lớn của Giang Thành, ánh mặt trời hắt xuống lòng sông, nước sông long lánh, đưa ngón tay vuốt ve môi A Kiều, sau này lại có thể bảo vệ rồi.

      Nụ cười này A Kiều chưa từng thấy bao giờ. ràng chỉ là nụ cười rất bình thường, bọn họ chẳng hôn sâu lại chẳng ôm nhau, nhưng lại cảm thấy tim mình dường như nhảy lên thình thịch.

      Nhiệt độ gò má tăng lên, trong lòng có cảm giác hạnh phúc khôn kể.

      nắm tay Hạng Vân Độc, tới cửa nhà Chương Địch.

      Người mở cửa vẫn cứ là trợ lý kia của ta, này chỉ mới gặp Hạng Vân Độc, chưa từng gặp A Kiều, chỉ liếc nhìn A Kiều cái để họ vào.

      Chương đâu rồi?” Hạng Vân Độc hỏi.

      Tiểu Diêu chỉ ra ban công: “ Chương vẫn cứ ở ban công, thế nào cũng chịu vào.”

      Chương Địch chỉ mặc chiếc váy ngủ, ngồi ban công. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp cửa kính chiếu vào, cứ như thể ta chỉ là ham phơi nắng.

      Tiểu Diêu đưa bọn họ ra ban công, này : “Cảnh sát Hạng tới ạ.”

      Chương Địch nửa tỉnh nửa mê, nghe lời A Kiều, đêm qua uống thuốc ngủ. Vốn ta rất khó ngủ, lúc khó khăn lắm mới ngủ được lại nghe thấy trong nhà có tiếng trẻ con.

      Ban ngày ta còn tưởng trẻ con tầng dưới làm ầm ĩ, nhưng lúc sau ta lại cảm thấy ổn, tiếng trẻ con chơi đùa ở ngay ngoài phòng khách.

      “Thịch thịch”

      “Thịch thịch bang”

      “Thịch thịch thịch thịch”

      Giống như đám trẻ để chân trần chạy tới chạy lui trong phòng khách, dùng thứ ngôn ngữ mà ta hiểu để ca hát.

      Chương Địch giật mình kinh hãi, tỉnh cả ngủ. ta vừa tỉnh ngủ, tiếng trẻ con ở phòng ngoài biết mất hoàn toàn, giống như bọn chúng đột nhiên dừng bước chân.

      Chương Địch dường như có thể cảm thấy chúng nhìn chằm chằm cửa phòng ta.

      Sau đó lại là đợt tiếng bước chân, chúng từ phòng khách vào, chúng nó đẩy cửa, bắt đầu vòng quanh giường, chơi tiếp “trò chơi” còn chưa kết thúc trong phòng khách.

      Từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên Chương Địch biết cái gì gọi là rét lạnh, ta cảm thấy máu như đông lại thành băng, cả người từ đầu đến chân tê buốt.

      Có động đậy cũng động đậy được.

      Mãi đến khi bóng đêm rút , mặt trời lộ ra từ tầng mây, mấy thứ này mới từ từ biến mất.

      Ký ức đáng sợ này vẫn ở trong đầu ta, thể nào vứt ra nổi. Suốt cả đêm ta cứ liên tục nghĩ, nhỡ chúng nó trèo lên giường gì sao?

      Cảm xúc của Chương Địch ổn đị trở lại. Ít ra là còn có Tiểu Diêu, trong nhà còn có người khác, ta cảm thấy được xoa dịu nhiều rồi.

      Nghe thấy Hạng Vân Độc tới, ta ngẩng đầu lên, các nữ minh tinh ai cũng cố gắng bảo vệ dung nhan, hy vọng có thể kéo dài kiếp sống màn ảnh của bản thân nhưng đêm nay khiến Chương Địch thoạt nhìn già mười tuổi.

      Sắc mặt ta tái xám, quầng mắt thâm đen, cả người đều mất ánh hào quang.

      A Kiều nhớ tới lời đồn nọ, nghe Chương Địch cực kỳ để ý đến tuổi của mình, cho cùng ta cũng còn trẻ nữa, vậy nên cứ đoạn thời gian ta lại bay Mỹ lần, làm cái gì mà mặt nạ bằng phân chim vàng để chống lão hóa.

      A Kiều cũng muốn biết Chương Địch có dùng phân chim vàng đắp lên mặt , cho cùng có tác dụng chống lão hóa : “Cái mặt nạ bằng phân chim vàng kia có tác dụng à?”

      Khóe miệng Chương Địch giật giật, ta : “ ngờ cảnh sát Hạng lại tới cùng Trần.”

      Khi nãy lúc ta gọi điện thoại, Hạng Vân Độc thở hổn hển, còn A Kiều lại tức giận như thế trong điện thoại, hóa ra là ta quấy rầy chuyện tốt của hai người.

      ta giả vờ như biết chuyện này, đứng dậy với Tiểu Diêu: “Chuẩn bị bữa sáng, giúp tôi sắp xếp hành lý, từ hôm nay trở tôi muốn ở khách sạn.”

      Tiểu Diêu hơi kinh ngạc, bọn họ chuyển đến đây chính là để né tránh truyền thông, chuyển đến khách sạn bị chụp ảnh, bị truyền thông viết lung tung hồi, cũng chỉ có hại cho Chương Địch mà thôi.

      Nhưng Tiểu Diêu gì, bắt đầu sửa soạn những việc đó.

      Lúc có người ở đây, cuối cùng Chương Địch cũng dám qua cửa phòng, ta dám ngồi ở phòng khách, tới nhà bếp, ngồi bên bàn ăn lấy di động ra.

      ta bật đoạn ghi lên.

      Chương Địch : “Phần mềm này vốn để ghi lại giấc ngủ của tôi.” ngờ lại có lúc có công dụng khác.

      Đầu tiên file ghi phát ra tiếng hít thở và tiếng loạt soạt, sau đó tiếng hít thở ngày càng dồn dập, điệu đột nhiên thay đổi, đâm vào màng nhĩ khiến người ta đau cả tai. A Kiều dùng ngón tay bịt chặt lỗ tai.

      Chương Địch hỏi: “Hai người có thể nghe thấy sao?”

      Khi nãy ta mới phát cho Tiểu Diêu nghe nhưng Tiểu Diêu nghe thấy gì, này chỉ ngơ ngác nhìn Chương Địch.

      Đó là lần đầu tiên Chương Địch kéo tay này, cực kỳ tha thiết hỏi: “ nghe thấy ?”

      Hành động bất ngờ này của Chương Địch khiến cho Tiểu Diêu cực kỳ căng thẳng, này nghiêm túc nghe hồi lâu, vẫn cứ lắc đầu: “Em thực nghe thấy gì mà.” này chỉ nghe thấy tiếng loạt soạt sau đó tần có vấn đề nên mới có thanh chói tai.

      Chương Địch chắc chắn mình hề ảo giác, ta thực nghe thấy tiếng chuyện trong đoạn ghi .

      Chương Địch nhìn biểu cảm mặt bọn họ, đôi mắt ta cuối cùng sáng lên: “Hai người nghe thấy được phải ?”

      A Kiều gật gật đầu, đương nhiên là nghe thấy được. chỉ nghe thấy, còn nhìn thấy. hỏi: “ từng làm phép à?”

      Cái giọng kia cứ luôn kêu gọi, nó đòi Chương Địch thứ này thứ kia, nhưng Chương Địch thỏa mãn nguyện vọng của nó.

      Chương Địch lắc đầu: “ hề.”

      A Kiều : “Nếu như dối, đưa thứ này được đâu.”

      Từ lúc bọn họ vào nhà đứa trẻ đứng ở đằng kia, người quàng vàng đeo ngọc, vừa nhìn biết là được thờ phụng rất tương tất. Nó rất hài lòng nhìn chằm chằm Hạng Vân Độc và A Kiều.

      A Kiều chỉ muốn xách đứa trẻ này tới đây, đánh cho trận nên thân.

      “Chắc chắn là !” Chương Địch khẳng định chắc nịch, ta thích tiêu tiền vào những thứ nhìn thấy được, giẫm lên người khác, nâng cao bản thân, những chuyện này người trong giới ai mà chẳng làm, nhưng hạ chú hại người ta chẳng tin bao giờ.

      xong, Chương Địch nhìn A Kiều: “Ý của là, nơi này thực có gì sao?”

      A Kiều gật đầu, ánh mắt chĩa thẳng vào góc trong nhà, Chương Địch nhìn theo ánh mắt A Kiều, sợ hãi đến nỗi thở hổn hển.

      Trần, có cách nào có thể… đưa ? Dùng bao nhiêu tiền cũng được!” Chương Địch thể nào ở trong cái nhà này thêm phút nào nữa, ta muốn chạy trốn nhanh, bảo Tiểu Diêu chuẩn bị bộ quần áo rồi ra khỏi nhà.

      Truyền thông có chụp ảnh sợ cái gì, mất mạng mới đáng sợ nhất.

      Tiểu Diêu vội vàng sửa soạn hai valise lớn, lên mạng đặt phòng cho Chương Địch rồi lái xe đưa ta khách sạn.

      Con ma kia vẫn cứ theo. đói đến mức mặt cũng tái xanh. lâu lắm rồi nó chưa được uống máu, mắt cứ nhìn đăm đăm vào cổ Chương Địch.

      Nó đói, cực kỳ đói.

      cần cho tôi tiền, xây hai trường tiểu học .” A Kiều cảm thấy ý kiến này của mình cực kỳ thông minh, Chương Địch là ngôi sao, ta quyên tiền xây trường học sức ảnh hưởng còn lớn hơn nữa.

      Nhưng muốn thực đưa nó vẫn còn hơi lằng nhằng. Nếu phải là do Chương Địch làm phải tìm ra người làm phép, vật làm phép, chuyện này A Kiều cần hỏi Sở Phục cũng biết, trước đây cung của từng bị lục soát tìm ra những thứ này.

      Chương Địch hơi ngẩn người ra, đúng là ta từng làm từ thiện nhiều lần, nhưng ta ngờ A Kiều lại cần tiền, vậy mà lại cầu ta xây hai trường tiểu học.

      A Kiều hợp tình hợp lý : “Hẳn là từng làm việc thiện nên nó mới mãi chưa thể hại chết .”

      Nhưng ánh sáng công đức người Chương Địch yếu rất nhiều, đợi đến lúc nó hoàn toàn tan , mục tiêu của con ma chính là cổ ta.

      Chương Địch nhớ ra đúng là mình từng quyên góp bàn ghế cho trường tiểu học núi, nhưng đó là bởi khi ấy ta gặp phải đủ loại scandal, tạm thời thể dứt ra được, làm từ thiện cũng là để thay đổi ấn tượng của công chúng đối với ta.

      Lúc nước nhà gặp thiên tai, ta quyên lúc cả trăm vạn bởi vì khi ấy ngôi sao nào cũng quyên tiền, với địa vị và thu nhập của ta, ta phải quyên nhiều là đúng. Địa vị cao mà quyên ít tiền thế nào cũng bị ra vào.

      Cơ hội quảng bá tốt như thế, làm sao ta bỏ qua được.

      Nhưng ngờ chính những thứ mà ta cho rằng tiêu tiền để mua danh tiếng ấy lại cứu ta.

      “Được! Tôi làm ngay!” Chương Địch gọi điện thoại cho người đại diện của ta, bảo người đại diện xử lý chuyện này, chỗ nào cũng được, cứ xây hai trường tiểu học .

      Tiểu Diêu nghe thấy vậy, phát biểu ý kiến gì cả. nàng cúi người thầm nhắn tin cho người đại diện.

      【 To chuyện rồi, trạng thái tinh thần của Chương có vấn đề. 】
      hayley, Alice Huynhbellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :