1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 94: A Kiều hôm nay giải đáp bí ?

      Giải đáp chứ!

      Đáng lẽ ra lúc này Tô Bội Như phải ở phủ Trạng Nguyên, nghe radio chương trình phát thanh tin đại thắng với các bạn học của ấy mới phải, sao lại tới đây làm dâu của Ngô đại thiếu gia rồi?

      A Kiều còn định tiếp tục thăm dò xem sao, Hạng Vân Độc bế lên: “Đây hẳn là ảo cảnh do Tô Bội Như tạo ra.”

      Nếu là như thế, vậy ấy lợi hại hơn Ngọc Đường Xuân nhiều, Ngọc Đường Xuân chỉ có thể khống chế nhà tổ nhà họ Bạch, còn Tô Bội Như chỉ có thể khống chế toàn bộ thị trấn mà còn có thể giấu mấy người Khương Mật, Tùng Tĩnh nữa.

      Tô Bội Như trốn thành công, còn chưa kịp thay quần áo, nha hoàn, bà vú vào, mang đồ ăn lên cho bọn họ, thấy Ngô đại thiếu gia thả người , nha hoàn còn kinh ngạc kêu lên tiếng.

      Nha hoàn bị bà tử đưa ra ngoài dạy dỗ trận: “ được kêu thét trong phòng thiếu gia, sau này ngươi đừng làm việc trong phòng thiếu gia nữa, cứ ở trong sân vẩy nước quét nhà .

      Tô Bội Như lại rúc vào góc giường, nhân lúc người khác chú ý, giấu con dao của Ngô đại thiếu gia vào bộ đồ cưới, cũng biết, như thế này căn bản là trốn thoát nổi nữa.

      Ngô đại thiếu gia vẫn cứ nằm giường, nhìn thấy hành động của Tô Bội Như, nhưng hề hé răng, ngược lại còn mỉm cười.

      Toàn bộ bàn tiệc được đặt lên giường, nha hoàn Tiểu Đào muốn ở lại hầu hạ thiếu gia dùng bữa, Ngô thiếu gia lắc đầu, bảo ta ra ngoài.

      Tiểu Đào liếc nhìn Tô Bội Như đầy vẻ ghen ghét rồi lui ra ngoài.

      ăn .” Ngô thiếu gia hơi ngẩng đầu, chỉ đồ ăn bàn, “Cũng phải hai ba ngày rồi chưa ăn đúng ?”

      Ban đầu, Tô Bội Như là chịu ăn, sau đó lại là dám ăn, sợ đồ ăn bị bỏ thuốc, giống như loại mà bọn họ dùng lúc trói về đây, nếu ngày nào cũng ăn phải loại thuốc này bỏ trốn được nữa.

      Lần nào đồ ăn được đưa tới, cũng giả vờ ăn màn thầu, thực ra đều đè bẹp giấu .

      Tô Bội Như nhìn chiếc bàn đầy thức ăn, đói đến mức sôi cả bụng, nhưng vẫn cứ động đũa. Ngô thiếu gia lại mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt chẳng mấy khi có sức sống như thế: “Đừng sợ, đây là để chúng ta cùng ăn với nhau.”

      Cứ coi như là có ý đồ gì với cái thân thể rách nát này của , làm sao chịu nổi chút dược tính nào.

      Nghe vậy, Tô Bội Như cũng phục hồi tinh thần, đói lắm rồi, đầu tiên tự múc cho mình bát canh cá, trong bụng ấm lên, sắc mặt cuối cùng cũng hồng hào hơn, mới dám chuyện với Ngô thiếu gia: “ thực chịu thả tôi sao?”

      “Đúng thế.” Ngô thiếu gia nghĩ ngợi rồi với , “Tôi nên xem các .”

      nên xem những học sinh đó, nên nảy lòng hâm mộ. Nếu như có sức khỏe, cũng có thể ra ngoài học, cũng có thể đọc những thứ bọn họ đọc, nghe những thứ bọn họ nghe, trong số bọn họ, chứ phải bị nhốt trong ngôi nhà này, cả người tản ra loại cảm giác gần đất xa trời, bước chân vào quan tài, mở mắt trừng trừng mà nhìn sinh mệnh trôi từng chút .

      Ngày đầu tiên những học sinh đó vào thị trấn giống như đàn chim bay đến ngôi mộ cổ yên tĩnh có sinh khí, Ngô thiếu gia ngồi trong kiệu, nghe thấy bọn họ bàn luận chuyện học tập, bàn luận chuyện thời , bàn luận về Côn Minh. Tất cả những thứ họ ra đều là những gì mong ước.

      Vậy mà ông nội lại cảm thấy muốn lấy học sinh nữ làm vợ.

      “Vậy căn bản là thích tôi, căn bản là định cưới tôi đúng ?” Tô Bội Như vui hẳn lên.

      “Ừ, tôi định cưới .”

      Ngô thiếu gia thấy cười, ngửi được hương thơm người , ngửi thấy mùi phấn son, loại hương nồng nặc ấy khiến ho khan nên tất cả nha hoàn bà tử hầu hạ trong nhà đều được dùng hương, nhưng người lại có mùi hương rất thơm, giống như mùi quả cây tùng.

      “Thế với ông nội thả tôi ra !” Tôi Bộ Như nghĩ tới các bạn học ở phía nam thị trấn, bọn họ nhất định là tìm đến phát điên lên rồi, Ngô giáo thụ gặp nạn, bọn họ thể chần chừ thêm nữa.

      ăn thua.” Ngô thiếu gia cười tự giễu, Ngô lão thái gia thích được các trẻ hầu hạ nên cho rằng cháu trai cũng giống mình.

      Ông nội cho rằng nên có, phải có.

      “Tôi thể đào tẩu mình được.” Tô Bội Như cắn môi, “Tôi muốn cùng các bạn học của tôi.”

      Thậm chí còn nảy ra ý tưởng: “ có thể Côn Minh với chúng tôi mà, cũng có thể học với chúng tôi nữa.”

      Ngô thiếu gia nhìn , thấy ngây thơ như thể lại nở nụ cười, hôm nay cười nhiều hơn cả năm cộng lại, Ngô thiếu gia lắc đầu: “Tôi bảo A Đại đưa trước, đợi đến khi ra khỏi thị trấn với bạn học của sau. trước rồi để bọn họ giả vờ như tìm được , đành phải rời thị trấn.”

      Tuy Tô Bội Như có chút tiếc nuối rằng Ngô thiếu gia thể cùng với bọn họ, vẫn nghe lời Ngô thiếu gia.

      Sợ các bạn học của tin, Ngô thiếu gia còn bảo Tô Bội Như viết phong thư, trong thư cho bạn học của , lên thành phố, chờ bọn họ ở cạnh ga tàu.

      kéo ngăn kéo ra .” Ngô thiếu gia ho khan mấy tiếng, bảo với .

      Trong ngăn kéo có ngân phiếu và đồng đại dương, Tô Bội Như nhất định thế nào cũng chịu nhận, Ngô thiếu gia cười: “Cả đời này của tôi, nếu như có thể cống hiến chút nào để tạo ra thế giới mới, chỉ sợ cũng chỉ có thế này thôi.”

      Tô Bội Như đến bên giá sách, thấy giữa Tứ thư Ngũ kinh còn kẹp rất nhiều sách, có loại bọn họ thường hay đọc, cũng có loại mà bọn họ tôn sùng, quay người lại nhìn thoáng qua Ngô thiếu gia.

      Ánh mắt Ngô thiếu gia vẫn luôn dõi theo , thấy nhìn về phía này lại quay đầu , nghe thấy Tô Bội Như : “Có lẽ, có lẽ Côn Minh sức khỏe của tốt hơn sao? Tôi nghe ở Hongkong, Thượng Hải đều có các bác sĩ Tây y giỏi.”

      “Tôi khám rồi, bác sĩ Tây y phải phẫu thuật.” Ngô lão thái gia sao có thể cho phép người nước ngoài dùng dao người cháu trai quý báu của ông ta được, ông ta đuổi đại phu nước ngoài .

      Tô Bội Như lấy hết ngân phiếu ra: “Từng này chẳng lẽ còn đủ để chữa bệnh cho sao? Đợi khỏi bệnh rồi viết thư về cũng được, đích thân quay về cũng được.”

      “Ra khỏi thị trấn này, chẳng còn gì có thể làm vướng chân được nữa.”

      Đôi mắt đen đặc của Ngô thiếu gia dường như đột nhiên phát sáng, nhìn Tô Bội Như chớp mắt, nhìn lâu đến mức mặt đỏ lên, gượng gạo, “Sao thế? Tôi đúng à?”

      Ngô thiếu gia cười to mấy tiếng rồi lại hạ thấp giọng : “, rất đúng.”

      Dù có chết, cũng muốn chết ở chỗ này, dù chỉ còn lại chút sinh mệnh, nếu có thể được nhìn xem bên ngoài thị trấn là như thế nào, cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

      Đám nha hoàn, bà tử đứng canh ngoài cửa, vừa nghe thấy tiếng cười của đại thiếu gia liền lập tức báo tin vui cho Ngô lão thái gia: “Thiếu nãi nãi rất ngoan ngoãn, thiếu gia còn cười nữa, thiếu gia chưa từng vui vẻ như thế bao giờ.”

      Bà tử lẩm bẩm trong lòng, rồi mà, đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Ngô bọn họ, đấy là chưa thấy nhà họ Ngô hoành tráng thế nào thôi, lúc ấy đòi sống đòi chết, giờ vừa mặc đồ cưới vào chẳng phải ngoan ngoãn hay sao.

      Người vừa tốt tính và đẹp mã như thiếu gia dù có bệnh tật chăng nữa muốn cưới kiểu người gì mà chẳng được, nếu chẳng phải là vì thiếu gia thích làm gì đến lượt học sinh nghèo như ta.

      “Lão gia cứ chờ thiếu gia khai chi tán diệp cho nhà họ Ngô thôi, năm sau được bế chắt trai, tứ đại đồng đường.”

      Ngô lão thái gia nghe vậy liền cười, ông ta già rồi, tóc bạc da mồi, khép lại vạt áo choàng bằng lụa, đôi thiếu nữ song sinh tầm mười bốn mười lăm tuổi đỡ ông ta. Làn da bọn họ nõn nà sáng bóng, còn đôi tay lốm đốm đồi mồi của Ngô lão thái gia đặt lên làn da trắng muốt mơn mởn của thiếu nữ, trông chẳng khác gì khúc gỗ mục ruỗng.

      Ông ta vừa lòng mỉm cười, cảm thấy lễ cưới này đúng là quá tốt: “Chỉ cần Thừa Nghiệp vui là được.”

      Tuy rằng phải tốn nhiều công sức, nhưng chỉ cần cháu trai thích, đám cưới này đáng giá rồi.

      Ngoài cửa bắt đầu ầm ĩ, quản gia nhanh chóng vào bẩm báo: “Chẳng biết đám học sinh kia hỏi thăm được từ đâu mà trong phủ nhà chúng ta có học sinh nữ lạc, làm ầm lên đòi người.”

      Hạng Vân Độc và A Kiều náu mình nóc nhà, hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy kì quái.

      Đám học sinh kia ỷ mình đông người, phóng mạch vào nhà trong, nhưng người hầu kẻ hạ nhà họ Ngô còn nhiều hơn, bao vây bọn họ. Người dẫn đầu chính là Hoàng Khai Vũ, ta vô cùng kích động, đòi Ngô lão thái gia giao người ra.

      Ngô lão thái gia cũng chẳng thèm gặp bọn họ, bảo quản gia đuổi bọn họ .

      Quản gia cố kéo da mặt mỉm cười: “Có người mất thích, chẳng phải cả thị trấn giúp các cậu tìm rồi sao? Nhà nào cũng cầm đèn lồng tìm khắp thị trấn, núi cũng tìm rồi, dưới sông cũng mò rồi, có khi người của các cậu tự bỏ cũng nên. Các cậu làm ầm ĩ thế này còn chẳng bằng mau chóng Côn Minh , lão thái gia giúp đỡ rồi, để thiếu đồng nào đâu.”

      “Ngô giáo thụ gặp chuyện, chúng tôi là người cùng họ, các cậu là học sinh của Ngô giáo thụ, lão thái gia cũng nể tình lắm rồi. Nếu như là đám cưới nhà người khác mà các cậu đến phá thế này dù có kéo ra ngoài đánh chết, người trong thị trấn chắc là cũng chẳng gì đâu.”

      Trước mềm sau cứng, nhưng mấy người học sinh vẫn rất cứng rắn: “ ràng là các người cầu hôn được bèn bắt người ta ! Nếu mời dâu ra đây cho chúng tôi nhìn lần, xem cho cùng có phải Tô Bội Như hay .”

      Quản gia bật cười lớn: “Đám học sinh các người có phải đọc nhiều sách của người nước ngoài quá nên quên hết cả lễ nghĩa liêm sỉ mà tổ tông dạy rồi ? Nhìn dâu à? Là ngứa đòn tới đây có!”

      Ra hiệu cái, tôi tớ trong sân đồng loạt lao lên, bao vây cả đám học sinh lại, nắm đấm của mười mấy người đập xuống người những học sinh đó, bọn họ căn bản có sức đánh trả.

      Họ bị đánh trận rồi ném ra ngoài từ cửa hông.

      Ai cũng bị thương cả, quản gia đừng từ trong cổng, từ cao nhìn xuống bọn họ, chữ hỉ đèn lồng đỏ hắt bóng vào mặt ông ta: “Biết điều chút, mau , đừng có biết trời cao đất dày.”

      Dứt lời, ông ta đóng cổng lại.

      Mấy người học sinh đỡ nhau dậy, Hoàng Khai Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa: “ được, chúng ta nhất định phải cứu Tô Bội Như ra!”

      Hạng Vân Độc siết tay A Kiều. Hôm nay bọn họ còn nghe học sinh ở phủ Trạng Nguyên Ngô giáo thụ gửi điện báo, mua vé xe lửa.

      Vậy mà giờ lại nghe ông gặp nạn.

      chỉ thời gian của toàn bộ thị trấn lùi lại phía sau mà phía nam và phía bắc thị trấn cũng ở trong cùng khoảng thời gian.

      Ngô giáo thụ thể quay về thị trấn nên những học sinh này liền như dê con lọt vào bầy sói. Khi ấy nhà họ Ngô mới dám bắt cóc Tô Bội Như, ép phải lấy Ngô thiếu gia.

      Bát quái đảo ngược, Ngô Trấn trở thành thị trấn dương, trong đó phần của thị trấn lại chia thành hai ảo cảnh.

      Tô Bội Như là điểm mấu chốt liên kết dương.

      thôi, chúng ta xem ở bên kia Tô Bội Như còn ở đó .”

      A Kiều ngơ ngơ ngác ngác, trở lại phủ Trạng Nguyên ở phía bắc thị trấn với Hạng Vân Độc. Dọc đường , hỏi : “ cho cùng Ngô thiếu gia có thích Tô Bội Như ?”

      Hạng Vân Độc bật cười, trong tình huống chưa tìm được manh mối thế này mà còn suy nghĩ chuyện đó, Hạng Vân Độc xoa đầu : “Chẳng phải là ta thừa nhận rồi sao?”

      Ngô thiếu gia chỉ trả lời câu hỏi thứ hai của Tô Bội Như, đúng là định cưới , nhưng lại thực thích .

      Bọn họ tới trước cổng phủ Trạng Nguyên, A Kiều vẫn nghĩ ngợi: “Nếu thích ấy sao lại ra chứ? Ví dụ, em thích , em hề che giấu chút nào.”

      Nếu phải là ở trong ảo cảnh, Hạng Vân Độc ôm ngay nhưng họ vừa đẩy cửa ra thấy trong phủ Trạng Nguyên vẫn là cảnh tượng lúc bọn họ khỏi đó, đám học sinh nghe đài, đọc báo.

      Tô Bội Như đứng ngay cạnh cổng, dường như biết bản thân mình làm dâu ở đầu bên kia thị trấn, nghe thấy lời thổ lộ của A Kiều, che miệng cười: “Hai người tìm được người nhà chưa?”

      Editor: Thích vụ dân quốc này lắm mà edit hơi kì kì, xưng hô cứ lung tung vì giai đoạn đó cổ ra cổ, kim ra kim nên thường với bên phủ Trạng Nguyên mình để đại hơn chút (dù đại hẳn, ví dụ để Ngô giáo thụ chứ phải là giáo sư Ngô), bên từ đường họ Ngô cổ hơn chút. Theo mọi người đây là ảo cảnh của ai?
      Last edited: 26/5/21

    2. Lyn Nguyễn

      Lyn Nguyễn New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      14
      Có khi nào là ảo cảnh của 2 người ko nhỉ? 1 bên của Tô Bội Như, 1 bên của cậu thiếu gia
      Iris N thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 95: A Kiều hôm nay kích động ?

      Kích động!

      Sắc mặt Tô Bội Như vẫn như bình thường, còn hỏi họ có đói : “Chúng tôi để phần cơm cho hai người đấy.”

      Hạng Vân Độc kéo tay A Kiều, sợ ăn , lắc đầu : “Vẫn chưa tìm thấy nhưng mà dâu của nhà họ Ngô ở phía nam thị trấn phải người chúng tôi muốn tìm.”

      Tô Bội Như có phản ứng gì khác lạ, thậm chí còn gật đầu, vui mừng : “Nếu phải tốt quá rồi.”

      Hạng Vân Độc lại hỏi tiếp: “Bao giờ Ngô giáo thụ mới về?”

      Tô Bội Như trả lời: “Ngô giáo thụ vừa mới xong, đợi mua được vé xe lửa, chúng tôi luôn.”

      Vé xe lửa giờ đắt quá, đắt còn khó mua, các học sinh nam có thể lực tốt, xe ô tô rồi bộ đến Côn Minh, học sinh nữ và thầy giáo yếu hơn, bằng xe lửa.

      Hạng Vân Độc lại quay sang hỏi các học sinh nam, có người Ngô giáo thụ mới được ngày, có người Ngô giáo thụ được hai ba ngày rồi, bọn họ còn chưa biết Ngô giáo thụ gặp nạn.

      Những học sinh này vẫn luôn lặp lặp lại cuộc sống trước ngày Ngô giáo thụ gặp nạn, tất cả đều an bình nhàng.

      Phía bên Ngô thiếu gia, thời gian được đẩy nhanh hơn nhưng vẫn có liên hệ với phía bắc thị trấn, ví dụ như nhà họ Ngô có thể đưa kẹo cưới tới phủ Trạng Nguyên.

      Con ma kia mãi vẫn chưa xuất , chẳng lẽ muốn để bọn họ xem xem rốt cuộc năm đó ở thị trấn này xảy ra chuyện gì hay sao?

      “Chúng ta nhà họ Ngô .”

      Nhà họ Ngô vừa rồi còn tràn ngập khí vui mừng im ắng, còn đèn lồng, chẳng còn khách khứa, người cả thị trấn đều ùa vào từ đường nhà họ Ngô.

      Từ đường xây rất cao, tấm biển treo tấm bát quái bằng gỗ. Đây là lần đầu tiên A Kiều vào đây, vừa vào thấy tấm bát quái bằng gỗ kia liên tục chiếc sáng rực rỡ đến mức dám tiếp, co người lại phía sau Hạng Vân Độc.

      Đàn ông đứng cả trong từ đường, phụ nữ tụ tập bên ngoài từ đường, giơ đuốc thắp đèn.

      Mấy người khiêng cái túi bằng vải bố vào từ đường, tháo dây thừng túi ra, trong túi là Tô Bội Như bị nhét khăn vào miệng, tay cũng bị trói chặt.

      Đầu tóc rối bù, miệng chỉ phát ra tiếng ô ô, ban đầu tuy bị bắt cóc nhưng người nhà họ Ngô rất hòa nhã với , vẫn chưa từng trải qua tình huống này bao giờ.

      Cứ như thế, nằm bò ra đất.

      Ngô lão thái gia ngồi trong sảnh, hai bên là những người có vai vế trong nhà họ Ngô, tuổi của cả đám người này cộng lại có khi lên đến mấy trăm tuổi, họ cứ ngồi đó, đưa cặp mắt u nhìn về phíacô.

      Ngô lão thái gia chống gậy xuống đất, đôi mắt từ từ mở ra, nhìn Tô Bội Như ngã bò mặt đất, trừng mắt hung dữ: “Ngươi gả tới nhà họ Ngô, đáng phải an phận thủ thường, ngoan ngoãn nghe lời, thế mà còn dám liên lạc với người ngoài để trốn sao?”

      Trong tay Ngô lão thái gia giữ sẵn phong thư, ném vào mặt Tô Bội Như, mở to mắt ra nhìn, lá thư này là do viết cho Hoàng Khai Vũ, đáng ra là phải được Ngô thiếu gia giao cho Hoàng Khai Vũ.

      lừa ! muốn thả !

      “Nhét vào lồng heo! Nhét vào lồng heo! Nhét vào lồng heo!”

      Những lời này biết bắt đầu từ miệng ai, càng càng vang, càng kêu càng vang, trong từ đường, ngoài từ đường, thậm chí cả những người khác trong trấn cũng cao giọng gào lên những lời này.

      A Kiều kiềm chế nổi, rúc vào lòng Hạng Vân Độc, nhìn những kẻ điên cuồng cổ vũ kia, khẽ hỏi: “Bọn họ… có phải điên hết rồi ?”

      Biểu cảm khuôn mặt lẫn lời đều giống nhau như đúng, mấy trăm cặp mắt đều dồn vào Tô Bội Như bị ép quỳ xuống trước từ đường, những người này hoàn toàn màng tới mong muốn của bản thân Tô Bội Như, định tội cho , đòi giết để bảo vệ nề nếp gia phong của nhà họ Ngô.

      Hạng Vân Độc càng chờ càng nôn nóng, liên tục đưa mắt vào đám người tìm kiếm nhân vật mấu chốt kia.

      Đột nhiên phát ra người, người này chạy ngược lại với đám người, chạy mạch ra khỏi từ đường, vào phía trong khu nhà nhà họ Ngô, thoạt nhìn là quay về báo tin.

      Tôi Bội Như bị trói chặt, từ đầu tới cuối vẫn bị bịt miệng, họ để thanh minh câu nào, sắp bị người khác khiêng lên vứt xuống giếng rồi mà Ngô thiếu gia vẫn chưa tới cứu .

      Chờ mãi chờ mãi, Ngô thiếu gia vẫn hề xuất .

      Tô Bội Như bị người khác khiêng tới trước ngôi đình cổ trong thị trấn, trong đình có chiếc giếng, đó có khắc hai chữ lớn “Khiết tuyền” (giếng trong sạch).

      Mấy người đàn ông to khỏe trói chặt hai chân Tô Bội Như lại, chẳng khác gì con gà con vịt, họ xé rách quần áo , lột hết đồ người xuống, có mấy kẻ còn thò tay vào váy , sờ soạng vào người .

      Đằng nào chẳng là ả đàn bà lăng loàn, sờ cứ sờ.

      Tô Bội Như giãy giụa kịch liệt, người đàn ông trong đó : “Học sinh nữ ở thành phố có khác, da mềm .”

      người với người bên cạnh: “Mày trước , nhanh lên cái.” Bọn họ định xé váy áo Tô Bội Như, làm nhục ngay cạnh miệng giếng.

      Mấy bà tử kia hừ tiếng, cực kỳ khó chịu với bọn họ, nhưng lại chẳng ai giúp Tô Bội Như để phải chịu nhục trước khi chết.

      Đôi mắt Tô Bội Như nhìn chằm nhằm những bà tử kia, họ cũng là phụ nữ mà, miệng bị bịt chặt nhưng mắt trợn trừng trừng, nước mắt kiềm chế nổi, chảy ra từ hốc mắt.

      A Kiều cắn móng tay, sắp kiềm chế được nữa rồi!

      bà tử trong số họ cuối cùng lên tiếng: “Mấy người các ngươi làm gì đó! Đây là thiếu nãi nãi đấy!”

      Tô Bội Như còn tưởng bản thân mình có đường sống, có thể thoát khỏi vận mệnh bi thảm này, nhưng sau đó bà tử kia lại tiếp: “Cởi cho cẩn thận vào, cái váy này đáng giá mấy đồng đại dương cơ đấy.”

      A Kiều giận dữ, thể chờ con ma kia xuất nữa, tạo ra cơn gió mạnh, cuốn mấy gã đàn ông kia lên, hất văng ra đường, ấn đầu bọn chúng xuống khiến bọn chúng liên tục đập đầu vào thành giếng.

      Mấy bà tử định ăn cắp đồ kia tru lên, A Kiều tha cho bất cứ kẻ nào, dùng gió cuốn cành cây, liên tục quật vào tay và miệng của bọn họ, khi nãy chính là những kẻ này vu oan cho Tô Bội Như lén qua lại với đàn ông khác.

      Những kẻ này ban đầu còn kêu gào đòi giết người, giờ cả đám quỳ rạp xuống đất, bà già trong đó liên tục dập đầu trước giếng: “Bồ Tát Giếng Thần thứ lỗi, Bồ Tát Giếng Thần thứ lỗi.”

      Đáng ra những người đàn bà biết giữ trinh tiết như thế phải nhét vào sọt tre dìm xuống sông nhưng người ở Ngô Trấn còn phải dựa vào con sông này để đánh cá, còn phải lên thuyền ra ngoài bán lụa và trà. Sau tai nạn sông, họ đưa những người phụ nữ bị xử quyết từ từ đường ra cái giếng này.

      Bọn họ vội vã muốn có được gì đó từ người Tô Bội Như, còn chưa thắp hương khấn vái “Giếng Thần”.

      A Kiều tức giận đến mức nhảy bật lên, hai tay vung lên như chỉ huy dàn nhạc, từ đá đến gỗ dưới đất đều bay lên đập bôm bốp vào người những kẻ kia: “Giếng thần cái gì chứ, là bà của các người đây!”

      Mấy học sinh chỉ muốn học thôi! Ngô thiếu gia chỉ muốn chữa bệnh thôi! Vì sao những kẻ này chịu chứ!

      A Kiều tức giận đến mức đỏ cả mắt, sống mũi cũng cay.

      Đèn đuốc rơi lộp bộp xuống đất, những kẻ đó vắt chân lên cổ mà chạy, A Kiều bèn cởi dây thừng ra.

      Cả người Tô Bội Như như đờ ra, vạt áo mở toang, miệng vẫn lẩm bẩm: “ ấy lừa tôi.”

      A Kiều giúp sửa sang lại quần áo, hỏi : “ có sao ?”

      Ngoài việc lặp lặp lại câu vừa rồi, Tô Bội Như gì cả, vừa mới bị nhục nhã như vậy, vòng qua trước Quỷ Môn Quan lần, cả người run rẩy.

      A Kiều cảm thấy thực quá đáng thương, ôm vào lòng, liên tục vỗ lên lưng . Tô Bội Như cúi đầu, lại rùng mình cái, Hạng Vân Độc cởi áo khoác của mình ra, A Kiều mặc áo khoác vào cho .

      Hạng Vân Độc thở dài, chỉ mới khi nãy thôi, người Tô Bội Như toát ra làn khói đen nhàn nhạt, suýt nữa phát cuồng, nhưng A Kiều ra tay ngăn chặn, khiến lại có hy vọng sống, làn khói đen nhàn nhạt kia lại biến mất.

      Hạng Vân Độc đành lòng nhìn trẻ. Từ phía xa, đèn đuốc lại rồng rắn về phía này, : “Chúng ta mau chạy , có người tới đây.”

      Những người trong trấn kia quay lại, bọn họ gọi nhiều người tới hơn, đèn đuốc tạo thành dòng sáng trục đường giữa trấn, thoạt nhìn biết đâu là điểm cuối, A Kiều nâng Tô Bội Như dậy, cùng Hạng Vân Độc đỡ chạy ra khỏi thị trấn.

      Nhưng còn chưa được mấy bước, rừng cây bên ngoài thị trấn chẳng thấy tăm hơi, sương mù quá dày. A Kiều nhớ tới đèn lồng giấy trong ba lô nhưng lại cắn môi, biết nên đưa ma ra khỏi ảo cảnh.

      “Làm sao bây giờ? Chúng ta ra được!” A Kiều giả vờ, trong ảo cảnh toàn là ma quỷ, nhưng ra khỏi ảo cảnh, ngoài kia toàn là người sống, cứ coi như những người trong Ngô Trấn trước kia đều đáng bị trừng phạt , nhưng những người sống ở đó bây giờ lại hề liên quan.

      Hạng Vân Độc căn bản biết chuyện A Kiều lấy trộm đèn lồng, còn tưởng rằng biết cách ra ngoài , dạo vòng quanh thị trấn.

      Vậy mà Tô Bội Như lại chịu thả bọn họ : “Hai người để tôi lại đây, ra ngoài , tôi còn có việc chưa làm.”

      A Kiều biết vì sao Tô Bội Như lại lợi hại như thế. can thiệp của bọn họ, Tô Bội Như bị đẩy xuống giếng, cái “Khiết Tuyền” này dìm biết bao nhiêu oan hồn của phụ nữ.

      Giếng có thể gom góp khí. Tô Bội Như bò từ chiếc giếng này ra, trả thù người trong trấn.

      A Kiều vội vàng bảo : “Cơ mà Ngô thiếu gia muốn cứu đấy!”

      nghe thấy ba chữ Ngô thiếu gia sao, vừa nghe thấy ba chữ này, làn sương đen nhàn nhạt lại tỏa ra từ người , như thể tự nhiên nhớ ra.

      Từ dáng vẻ thê thảm khi nãy, biến hóa, sương đen lượn lờ trong người, mắt trắng dã, tóc dài quết đất, váy lụa người cũng bị tẩm ướt màu máu. Lúc , máu chảy xuống tong tỏng, biết là lệ máu trong giếng hay lệ máu của chính .

      Hạng Vân Độc thấy sắp phát cuồng nhưng lại thể nào cảm thấy thương cảm cho : “ ta phản bội .”

      Hạng Vân Độc suy nghĩ nhiều về tình cảm như A Kiều, chỉ suy đoán theo lẽ thường. Ngô thiếu gia nhất thiết phải làm như thế, có thể cho Tô Bội Như hy vọng, có thể vươn tay ra, thế vẫn chỉ có thể ở lại nhà họ Ngô mà thôi.

      hoàn toàn cần phải làm ầm ĩ lên như thế để giết người, cứ coi như thực muốn Tô Bội Như chết, chỉ cần cử động đầu lưỡi là được.

      Tô Bội Như bật cười sầu thảm, lao người tới bên cạnh giếng, lúc còn liếc nhìn A Kiều và Hạng Vân Độc, cảnh cáo họ phải nhanh chóng ra khỏi đây, muốn giết cả cái trấn này.

      Hạng Vân Độc : “Chúng ta tìm Ngô Thừa Nghiệp .”

      Bọn họ tìm thấy Ngô Thừa Nghiệp trong từ đường, người vừa mới cắm đầu cắm cổ chạy báo tin ban nãy chính là người thường cõng Ngô thiếu gia dạo khắp nơi trong trấn, A Đại. Đó là người duy nhất trong nhà họ Ngô chỉ nghe lệnh của mình .

      vốn định để A Đại đưa Tô Bội Như .

      Nhưng bọn họ đến muộn, từ đường chẳng còn bóng người từ bao giờ, Ngô thiếu gia nằm rạp lưng A Đại, gần như thể nhấc người lên nổi nữa, cứ câu lại ho khan hồi. hỏi: “A Đại, ấy đâu rồi?”

      A Đại thông minh lắm, chỉ được cái khỏe mạnh. Gã cảm thấy cổ nong nóng, có thứ gì chảy từ cổ xuống, tanh tanh, ấm ấm.

      A Đại lắc đầu, khó khăn lắm mới cõng được thiếu gia ra ngoài, tính cứu người, cơ mà chẳng thấy người đâu, A Đại ngơ ngác hỏi thiếu gia: “Hay là, hay là ra giếng rồi.”

      Ngô thiếu gia phun ra búng máu tươi, mũi chân run run, A Đại hiểu ý . Chân trái cử động là rẽ trái, chân phải cử động là rẽ phải, từ A Đại cõng thiếu gia dọc con đường chính của trấn này.

      Nhưng Ngô thiếu gia có ý này, bảo A Đại nâng lên, khiến có thể đưa tay tháo tấm bát quái bằng gỗ tấm biển kia. Vừa tháo tấm bát quái xuống, Tô Bội Như phi người lao vào.

      Ngô thiếu gia nhìn , ho ra búng máu, mỉm cười với : “ tới rồi.”
      Last edited: 26/5/21
      Alice Huynh, hayleycỏ28 thích bài này.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      @Lyn Nguyễn Lúc đầu tớ cũng nghĩ giống nàng đấy.
      Đôi này đúng motif điển hình thời dân quốc, nạn nhân của mâu thuẫn giữa cái cũ và cái mới, chỉ có chữ "thảm".
      Last edited: 26/5/21
      Alice Huynh thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 96: A Kiều hôm nay lấy trang bị ?

      Lấy chứ!

      Từ khi thị trấn này mới được xây dựng, tấm bát quái bằng gỗ kia được treo tấm biển từ đường nhà họ Ngô, bảo vệ người dân trong cả thị trấn, có 500 năm lịch sử, giờ đây bị Ngô thiếu gia siết chặt trong tay, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

      Ánh sáng này ép Tô Bội Như lùi lại mấy bước, chỉ dựa vào phẫn hận, lao tới đây, đôi mắt trắng dã toàn lòng trắng nhìn chằm chằm Ngô thiếu gia, căn bản nhận ra .

      Ngô thiếu gia bảo A Đại đặt mình xuống đất, với A Đại: “Cậu chạy trốn ra ngoài thị trấn .”

      A Đại lắc đầu liên tục: “Con , con rồi ai cõng thiếu gia?”

      Ngô thiếu gia ho mấy tiếng, bật cười: “Ta cầu cậu cõng nữa, sau này ta có thể tự được rồi.”

      A Đại vẫn chịu, Ngô thiếu gia bèn giả vờ tức giận: “A Đại, giờ đến lời ta cậu cũng nghe sao?”

      A Đại chỉ nghe lời mình thiếu gia, từ đến lớn là như thế. Từ khi sinh ra, gã là đứa trẻ bị bỏ rơi, đầu óc lại thông minh, ai cũng bảo gã là thằng ngốc, làm việc trong nhà Ngô lão thái gia kiếm miếng ăn.

      Cho A Đại miếng ăn là việc thiện mà Ngô lão thái gia làm rồi, nếu chẳng phải là thiếu gia thích gã, chủ động chơi với gã, có khi A Đại bị đuổi , chết đói từ lâu rồi.

      Thằng ngốc biết suy tính lòng vòng, ai đối xử tốt với gã gã nghe lời người ấy.

      nhìn thấy ma nữ, chỉ biết phải nghe lời thiếu gia. Thiếu gia muốn gã chạy trốn khỏi thị trấn, gã chạy ra ngoài từ đường theo đường cửa ngách , chạy mạch ra ngoài thị trấn.

      Sau đó gã ngồi xổm ở đó, mở to hai mắt ra nhìn về phía thị trấn.

      Ngô thiếu gia nhẩm đếm trong lòng. A Đại cõng cũng có thể chạy mạch nghỉ ra ngoài thị trấn, giờ gã chạy mình, đếm tới trăm hẳn là cũng ra khỏi thị trấn rồi.

      run rẩy giơ tấm bát quái bằng gỗ mà bốn năm trăm năm vẫn còn chứa sức mạnh kia lên. Năm đó lúc tổ tông để lại nó, hẳn là nghĩ tới có ngày con cháu nhà họ Ngô tạo nên nhiều oan nghiệt như thế.

      “Bang” tiếng, tấm bát quái gỗ bị Ngô thiếu gia vứt xuống đất, vỡ thành làm đôi.

      búng máu trào ra từ ngực . Ngay khi tấm bát quái vỡ ra, Tô Bội Như xông vào, móng tay dường như sắp cắp vào ngực .

      Ngô thiếu gia khép mắt lại, chuyện này lặp lặp lại cả trăm ngàn lần nhưng vẫn chẳng thể nào khiến oán hận của tiêu tan hoàn toàn, ngờ lần này lại bị người khác ngăn chặn.

      A Kiều nắm lấy tay Tô Bội Như, nghiêm túc với Tô Bội Như: “ ta hại .”

      Ngô thiếu gia nhìn bọn họ, hơi kinh ngạc. Ảo cảnh là do khống chế, biết có người sống vào nhưng lại định hại bọn họ, tuy Tô Bội Như phát cuồng nhưng nếu phải người nhà họ Ngô, giết.

      Họ chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi đến khi trời tối, ra khỏi thị trấn là được, nhưng ngờ bọn họ lại đứng trước Tô Bội Như, ngăn chặn .

      ta lừa !” A Kiều có thế nào Tô Bội Như cũng nghe. Bị A Kiều ngăn cản, vung tay lên, suýt nữa cào rách mặt A Kiều. Lần này A Kiều bực rồi.

      dùng gió trói chặt tay Tô Bội Như lại, khiến tạm thời giết người được.

      Rồi với Ngô thiếu gia: “ làm như thế căn bản được!”

      Ma mà oán hận thể đầu thai luân hồi, Ngô thiếu gia muốn giúp tiêu tán hết oán thù, lấy lại diện mạo vốn có.

      Ngô thiếu gia che miệng lại, tiếp tục lặp lại những thứ từng xảy ra trong quá khứ mà đứng dậy, bay tới trước mặt A Kiều, hỏi : “Thế làm thế nào mới được?”

      A Kiều khựng lại, từng gặp rất nhiều ma oán hận dưới địa phủ, oán khí rất khó tan, ngàn năm vạn năm tích lũy lại, trở thành sương mù mây đen mãi tiêu tán nổi ở U Minh dưới Hoàng Tuyền.

      Đến Hoàng Tuyền cũng cũng chẳng thể xóa tan oán hận của bọn họ, những con ma oán hận đó phải chờ đến khi kẻ thù chết hoặc chờ đến lúc mối thù lớn được báo xong, nhưng Tô Bội Như báo thù cả trăm ngàn lần, làm sao mà có thể xua tan nỗi oán hận của ấy được đây?

      ấy muốn được nhìn thấy .” Hạng Vân Độc quả quyết.

      từng gặp được rất nhiều nạn nhân và người nhà nạn nhân, thứ bọn họ muốn chính là , cho dù có thê thảm đến thế nào chăng nữa.

      cũng được thôi, có điều trước mặt ấy, những người đó căn bản xứng đáng được tồn tại!” Ngay cả cũng xứng đáng được tồn tại!

      Ngô thiếu gia biến thành hình ma, vốn trông rất ốm yếu nhưng sau khi chết lại ngược lại, có ma lực mạnh mẽ, trơ mắt nhìn bi kịch xảy ra lại chẳng thể nào ngăn cản.

      Những gì A Kiều và Hạng Vân Độc chỉ nhìn thấy trong ảo cảnh chỉ là đoạn . Trong thực, Tô Bội Như bị ép gả cho Ngô thiếu gia. Trong đêm tân hôn, hai người lên kế hoạch chạy trốn nhưng tìm mãi vẫn có cơ hội.

      Tô Bội Như bị bắt cóc ép gả tới đây nên đâu cũng có nha hoàn bà tử để mắt canh trừng, theo dõi .

      Ngô thiếu gia tuy là thiếu gia nhưng lại bệnh tật liên miên, chẳng thể nào nhúng tay vào chuyện trong gia tộc, người hầu kẻ hạ cung kính với căn bản là sợ Ngô lão thái gia mà thôi.

      Lão thái gia muốn làm đám cưới để xung hỉ cho . Do Tô Bội Như ở đây, sức khỏe Ngô thiếu gia đúng là từ từ tốt lên , Ngô lão thái gia còn cảm thấy đám cưới này làm là đúng, nếu cháu trai có thể khá lên là có thể sinh chắt trai cho nhà học Ngô, khai chi tán diệp.

      Bọn họ giả vờ như viên phòng. Tô Bội Như xấu hổ đỏ mặt lấy máu bôi lên khăn trắng, cuối cùng cũng lừa được bà tử mà ngày nào dọn dẹp giường chiếu cho bọn họ cũng phải lật hết chỗ này đến chỗ kia.

      cũng giả vờ toàn tâm toàn ý thích Ngô thiếu gia, hai vợ chồng cực kỳ thương nhau.

      Trong khu nhà rộng lớn này, ngoại trừ Ngô thiếu gia, Tô Bội Như chẳng tin ai cả, và Ngô thiếu gia như hình với bóng, người ngoài nhìn vào thấy họ là đôi vợ chồng trẻ gắn bó keo sơn.

      Ngô lão thái gia cực kỳ vừa lòng, nha hoàn bà tử cũng cảm thấy là lẽ đương nhiên, gả được vào gia đình có gia thế như nhà họ Ngô, thiếu gia còn đối xử tốt với như vậy, còn hài lòng cái nỗi gì chứ?

      Cuối cùng Ngô lão thái gia cũng đồng ý để Tô Bội Như đưa Ngô thiếu gia thành phố xem phim, chỉ cần cháu trai vui là được.

      Bọn họ tìm được cơ hội rồi, xem phim chính là kế hoạch mà bọn họ suy tính, đến lúc đó thẳng đến ga xe lửa, nhảy lên tàu Côn Minh, chỉ cần lên được xe lửa có thể bỏ lại toàn bộ những thứ liên quan đến ngôi nhà cũ ở Ngô Trấn kia.

      Ngô thiếu gia cười : “Đến lúc đó cần búi kiểu đầu của phụ nữ có chồng nữa, tết tóc đẹp hơn nhiều.”

      Nghe thế, mặt Tô Bội như đỏ bừng, hai người ngủ chung giường ba mươi mấy đêm, trong lòng cũng chẳng phải là hề rung động.

      Tô Bội Như còn viết bức thư cho các bạn học ở phủ Trạng Nguyên, bảo họ đừng nấn ná nữa, mau chóng thôi, chạy trốn trước rồi.

      Tiểu Đào ăn trộm bức thư kia, đưa cho Ngô lão thái gia. Ngô lão thái gia hề phản ứng, đương nhiên là ông ta cho rằng cháu trai mình bị mê hoặc. Cái đám học sinh đó ấy à, ở thành phố có thể biểu tình, đến chính phủ cũng sợ bọn họ, nhưng vào Ngô Trấn này rồi bọn họ đừng mong có thể lật trời lên được.

      Tô Bội Như gả vào nhà họ Ngô, đó là ân huệ to lớn mà nhà họ Ngô cho , vậy mà lại dám lừa con nối dõi của nhà họ Ngô cùng trốn ra ngoài.

      Tiểu Đào đổi thuốc của Ngô thiếu gia thành thuốc an thần, chờ Ngô thiếu gia ngủ say, Ngô lão thái gia lôi Tô Bội Như ra xử quyết.

      Các học sinh khác nghe thấy động tĩnh bèn chạy tới, lập tức xảy ra xung đột, mấy học sinh bị đánh đến trọng thương, kịp trị liệu. Ngô lão thái gia sợ những học sinh này làm ầm ĩ lên tận huyện bèn bao vây phủ Trạng Nguyên.

      Ngô thiếu gia được A Đại cõng chạy tới từ đường, nhưng đến quá muộn, Tô Bội Như chết.

      biết lấy sức lực từ đâu ra, đập rơi cả tấm biển “Thi lễ gia truyền” trước từ đường nhà họ Ngô, tấm bát quái gỗ rơi xuống, Tô Bội Như liền quay về.

      Người nhà họ Ngô chạy thoát được, còn người dân trong thị trấn đa phần chết trong chiến tranh.

      chỉ có Tô Bội Như trở thành ma, chấp niệm của Ngô thiếu gia cũng thể tiêu tan, tấm bát quái vỡ trong tay vậy mà có thể xoay chuyển dương, tránh được việc bị quỷ sai bắt , giữ hết linh hồn của dân trong thị trấn lại đây, viễn viễn ở lại ảo cảnh.

      Để đền bù, tạo ra hai ảo cảnh. Trọng ảo cảnh, Tô Bội Như vĩnh viễn tràn ngập hy vọng, sắp được học, đền đáp Tổ quốc với các bạn học của mình rồi.

      Còn trong ảo cảnh này, hết lần này đến lần khác, để Tô Bội Như báo thù rửa hận, hy vọng có ngày có thể xua tan oán hận.

      “Nhưng mà có tác dụng gì.” Ngô thiếu gia nhìn Tô Bội Như, “ có tác dụng gì.”

      A Kiều bực bội: “ đúng là đồ ngốc! Trong lòng ấy thích đấy!”

      Nếu phải là bởi thích cũng oán hận sâu sắc đến thế, thứ ấy oán hận chính là bị phản bội.

      Mặt mày Ngô thiếu gia ngơ ngác, con ma ốm, bản thân tự hiểu, dù có ra ngoài chăng nữa cũng chẳng sống được bao lâu, thích cái gì cơ chứ?

      hại chết , nếu chẳng phải là bảo A Đại đưa nhìn Tô Bội Như căn bản bị bắt cóc về thành thân với .

      ấy… thích tôi sao?” Hồn ma của Ngô thiếu gia lẩm bẩm thành tiếng.

      Tô Bội Như bị gió trói lại bỗng dung biến mất. Nỗi lòng của bị lộ rồi, chạy trốn. Trong ảo cảnh của Ngô thiếu gia, Tô Bội Như luôn được tự do, muốn làm gì cũng được.



      Hóa ra Tô Bội Như là con ma thẹn thùng.

      “Vậy để ấy nhìn thấy !” A Kiều vỗ lên vai Ngô thiếu gia, “Cố lên!”

      Ngô thiếu gia lấy tấm bát quái ra, dang hai tay, tấm bát quá gỗ chia làm hai nửa, mặt dương thay đổi nhưng mặt lại từ từ biến hóa, sắc trời dần sáng, mây mù lui , từ đường nhà họ Ngô lại quay trở về dáng vẻ trước đây.

      Ngô thiếu gia nhìn Hạng Vân Độc và A Kiều, nhờ họ: “Hai người có thể đưa ấy tới xem lần ?”



      Vậy mà cũng là con ma thẹn thùng.

      Được rồi, A Kiều làm ma tốt cũng phải làm đến cùng, dù sao cũng chẳng thể để Hạng Vân Độc kéo Tô Bội Như chạy tới chạy lui như thế được, bật dậy, hỏi: “Đâu mới ấy?”

      “Ở trong đám học sinh.” dùng tấm bát quái, tách hồn phách ra, phong ấn toàn bộ những thứ tốt đẹp kia lại.

      A Kiều lập tức tìm Tô Bội Như ở phủ Trạng Nguyên, hai ảo cảnh hợp lại thành , che miệng Tô Bội Như lại, xem dâu lần nữa.

      Lúc Tô Bội Như nhìn thấy mình chính là dâu, suýt nữa kêu ra tiếng.

      May mà A Kiều che miệng lại, với : “Đây là những thứ sắp trải qua.”

      Tô Bội Như ngơ ngác, ngờ lại có cùng cảm nhận với “chính mình” trong phòng, dần dần cũng cảm thấy mình cũng thích Ngô thiếu gia.

      Đến lúc Tô Bội Như sắp xếp đồ đạc chuẩn bị vào thành phố “xem phim”, Tiểu Đào trộm lá thư kia, giao cho Ngô lão thái gia, rồi lại đổi thuốc của Ngô thiếu gia, cả người Tô Bội Như run lên. Xem đến đoạn này, cuối cùng cũng bừng tỉnh, tìm “chính mình”, hai Tô Bội Như bỗng hòa vào làm .

      Áo lam, chây váy đen, tóc tết hai bên.

      cúi đầu hồi lâu mới ngẩng đầu : “ xuất .”

      biết ở đây.

      Trong nháy mắt, Ngô thiếu gia xuất trước mặt , hai con ma nhìn nhau, im lặng gì.

      A Kiều huýnh Hạng Vân Độc: “Bọn họ định làm gì nhỉ?” Thế này cho cùng là định đương hay là đầu thai đây?”

      Dù sao A Kiều vẫn phải làm con ma tốt bụng, cười tủm tỉm với bọn họ: “Hai người nắm tay qua cầu Nại Hà , kiếp sau nhất định là vợ chồng ân ái.”

      Tô Bội Như nhìn A Kiều, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, suýt nữa kéo cả người sống vào trận, muốn thoát khỏi ảo cảnh này, muốn tiếp tục khiến người đời sau của nhà họ Ngô phải trả giá đắt.

      “Cảm ơn .” Tô Bội Như với A Kiều.

      Ngô thiếu gia đứng trước mặt , cúi đầu, dường như chỉ cần nhìn cái thôi là làm đau .

      Tô Bội Như đưa tay ra với , Ngô thiếu gia vội vàng lui lại phía sau bước nhưng bị Tô Bội Như nắm được: “Đồ nhát gan.”

      rồi, rơi lệ, cái đồ nhát gan này, thà để giết hết lần này đến lần khác cũng dám chuyện với .

      Hai giọt nước mắt ma ngưng tụ thành hai hạt ngọc trắng, Tô Bội Như cầm hai giọt nước mắt trong tay, đưa cho A Kiều: “Đây là quà cảm ơn.”

      Hai giọt nước mắt bóng loáng, phát sáng. A Kiều ở U Minh lâu như thế, từng nhìn thấy ma khóc rất nhiều lần nhưng chưa từng nhìn thấy nước mắt ma tinh khiết đến thế bao giờ, đưa tay nhận lấy.

      Ngô thiếu gia cũng lấy tấm bát quái vỡ của ra: “Cái này giờ chẳng có ích gì với tôi nữa, cũng tặng cho .”

      Hạng Vân Độc nhìn Ngô thiếu gia, bảo : “Tôi mở Quỷ Môn Quan, đưa hai người vào U Minh.”

      Còn tất cả ma trong thị trấn nữa, cũng phải đưa bọn họ tới nơi mà họ phải , nhận hình phạt mà họ đáng phải nhận.

      Sau khi chết, Ngô thiếu gia và Tô Bội Như đều phạm tội, kẻ giết người, kẻ giữ hồn, hai người nhìn nhau cười. Ngô thiếu gia gật đầu mỉm cười với Hạng Vân Độc: “Vậy cảm ơn rất nhiều.”

      Hạng Vân Độc mở Quỷ Môn Quan, tất cả những linh hồn bị giam lại trong thị trấn này lần lượt xếp hàng vào. Cuối cùng đến lượt Ngô thiếu gia và Tô Bội Như. Hai người nắm tay, chuẩn bị vào Quỷ Môn Quan.

      A Kiều đột nhiên ngăn họ lại: “Thế còn Khương Mật, Tùng Tĩnh sao?”

      Ngô thiếu gia nhìn A Kiều đầy vẻ nghi hoặc: “ vào ảo cảnh này chỉ có hai người sống là hai người thôi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :