1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 64: A Kiều hôm nay tích phúc ?

      Tích phúc!

      Xe dã ngoại tới gần cao nguyên Hàm Dương bỗng lại rẽ sang đường khác, miếu Thành Hoàng.

      Tiền Nhị ôm lá cờ khen thưởng của gã làu bàu lải nhải: “Tôi còn định cung Lưu Tiên khấn bái lần nữa, tôi làm được việc tốt như thế, có khi nhân duyên của tôi lại đến cũng nên.”

      Rồi lại xin quẻ, biết đâu tiên nương nương lại ban cho gã mối nhân duyên tốt đẹp sao.

      Hạng Vân Độc liếc nhìn gã: “Nếu ông định cầu nhân duyên cũng phải đến miếu Nguyệt Lão mà khấn vái chứ, thần linh chính thống cúng bái, cúng bái Địa Tiên để mà làm gì?”

      Tiền Nhị còn bế tắc nữa, cảm thấy vậy vô cùng có lý, người thực quản lý chuyện nhân duyên phải là Nguyệt Lão sao, vậy nên hẳn là phải cúng bái ngài ấy mới phải. Gã đập tay vào đùi đánh đét cái, vô cùng hối hận: “Đáng ra tôi nên quyên tiền dầu đèn cho Nguyệt Lão từ lâu rồi mới phải!”

      Lãng phí nguyên hai mươi năm, nếu như thành tâm cúng bái Nguyệt Lão, có khi con gã biết rồi biết chừng.

      Sau khi hối hận xong, Tiền Nhị lại bắt đầu nghi ngờ: “Đội trưởng Hạng, may mắn như thế có phải là do thường xuyên cúng bái cho Nguyệt Lão ?” Thế này có khi phải vừa sinh ra cúng bái mới có thể theo đuổi được người bạn như bà .

      Cái gã Tiền Nhị này vô cùng thực dụng, Bồ Tát nào hay, gã tin người đó, tiên kia tuy là linh nhưng vẫn chỉ cho gã quẻ xấu nhất, đương nhiên gã phải tìm chỗ khác đổi vận.

      Hạng Vân Độc trả lời Tiền Nhị nhưng lại vứt cho gã bao thuốc rồi lại quay về thùng xe.

      A Kiều vừa ăn đào vừa xem phim, cười ha ha nhìn những con ma đầu quay ngược, thân đứt đôi, mặt đầy máu trông rất ghê. Hạng Vân Độc với A Kiều: “Hôm nay chúng ta miếu Thành Hoàng trước , có việc.”

      “Có phải vì chuyện quỷ sai ở Tây Thị ?”

      A Kiều thấy gật đầu bèn “Vâng” tiếng, đồng ý. rất dễ tính, dù sao cũng phải , chỉ là muộn hơn thôi, gật đầu rồi tiếp tục xem phim.

      Lưu Tiên nương nương bảo với chuyện ma tu hành cũng có thể được niết bàn, A Kiều chưa với ai, đây là bí mật mà cả Liễu Vạn Thanh và Hồ Dao cũng được biết, chỉ có thể chia sẻ với Sở Phục.

      A Kiều muốn trở thành quỷ tu, đương nhiên Sở Phục rất vui. Đợt này nàng ta lúc nào cũng rầu rĩ u sầu, nếu A Kiều đầu thai nàng ta trở thành con ma đơn giữa trời đất này. Đợi kiếp sau của A Kiều chuyển thế cũng biết phải chờ bao nhiêu năm. Giờ A Kiều đổi ý, muốn trở thành quỷ tu, Sở Phục còn vui hơn cả chuyện bản thân mình tu luyện.

      “Vậy từ nay ta có thể ở bên nương nương cả ngàn năm vạn năm rồi.”

      A Kiều đồng ý với mong muốn to lớn này: “Đến khi đó chúng ta cùng dựng cái tiên cung, ta ở điện thờ chính, ngươi ở điện thờ phụ, luôn bên cạnh ta phải chia lìa.”

      Sở Phục vui mừng khôn xiết, để cả nhìn Hạng Vân Độc cũng thấy dễ chịu hơn nhiều, tuy nàng ta biết Hạng Vân Độc phải Lưu Triệt, giống như Cung Luật cũng phải Trương Thang nhưng nỗi thù hận trong lòng vẫn khó nguôi ngoai.

      Chỉ có điều A Kiều phải đòi nhà vàng nên mới thể ở lại bên cạnh “”, nếu như “ chẳng còn tác dụng gì, Sở Phục nghĩ ngay đến chuyện cổ vũ A Kiều rời khỏi “”: “Vậy chúng ta cũng cần nữa, tự tích lũy công đức là được.”

      A Kiều ngẩn ra, tự nhiên quay đầu nhìn về phía Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc để A Kiều tựa vào lồng ngực , bản thân tựa vào gối nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng cảm nhận được ánh mắt của A Kiều chiếu tới, bèn mở mắt ra, ý cười tràn đầy khuôn mặt, ánh mắt nhìn đầy vẻ dịu dàng: “Sao thế?”

      Hôm đó, lúc hôn , gọi là Kiều Kiều.

      Rất khẽ, nghẹt trong cổ họng, giống như mơ nhưng A Kiều nghe thấy.

      rất lâu, rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi A Kiều cũng quên rằng là bao lâu, trong dòng thời gian dài đằng đẵng, có ai gọi như thế nữa, cũng có người nào cho thứ tình cảm nồng nhiệt như vậy.

      Trong huyết ngọc, Sở Phục cảm nhận được chần chừ, dao động của A Kiều, ngọn lửa hơi bùng lên trong huyết ngọc, nàng ta : “Chẳng lẽ nương nương quên những năm tháng khổ sở ở cung Trường Môn rồi hay sao?”

      Mặt A Kiều biến sắc, mắt mờ , thực hiểu nổi, chỉ biết kiếp này Hạng Vân Độc rất tốt với .

      “Sao vậy?” Hạng Vân Độc đưa tay ra xoa đầu A Kiều, những sợi tóc dài mềm mại lướt lòng bàn tay , độ ấm lòng bàn tay xuyên thấu qua những sợi tóc truyền tới A Kiều.

      A Kiều vừa ngẩng đầu lên có thể thấy được chính mình trong đôi mắt tràn ngập ý cười của , trong lòng cảm thấy ấm áp.

      “Ta quên.” A Kiều với Sở Phục. Lưu Triệt chết rồi, món nợ kia đòi được nữa, cứ coi như Lưu Triệt muốn trả, cũng thèm nữa.

      Ngay sau đó, A Kiều mở rộng vòng tay, ôm lấy cánh tay Hạng Vân Độc, với cách nghiêm túc: “Hạng Vân Độc, nhất định phải tốt với em đấy, tốt.”

      Hạng Vân Độc cười, hiểu suy nghĩ của những nhưng có thể cảm nhận được bất an của . ôm chặt , hôn lên đỉnh đầu : “Được.”

      A Kiều chôn đầu vào ngực , nghe tiếng tim đập chậm rãi yên bình trong lồng ngực .

      Sở Phục thở dài tiếng, vào trong huyết ngọc, cuối cùng còn lườm Hạng Vân Độc cái, nếu dám phụ nương nương dù có bị tan thành mây khói, nàng ta cũng phải bẻ xương , nuốt thit .

      Xe được lái vào vội thành, miếu Thành Hoàng uy nghi, mái cong, cổng miếu năm tòa vô cùng đồ sộ.

      Ở đây hương khói nghi ngút, ánh sáng vàng phát ra rực rỡ. Trước khi vào, A Kiều vái thần tướng, thần tướng bốn phương nhìn liếc qua , dẫu có trợn mắt tức giận nhưng gây áp lực, nhàng để vào.

      A Kiều nhớ tới lần đầu tiên khi tới chùa Thông Huyền, áp lực từ thần tướng khiến thể thở nổi, khi đó người còn chưa có ánh sáng vàng của công đức.

      Đây là lần đầu tiên Hạng Vân Độc vào miếu thờ sau khi trở thành quỷ sai, càng càng chậm, những bức tượng gõ tượng đất trước mắt đều sống, ngay cả hai con sư tử sắt trước cửa cũng sống.

      Hai con sư tử trái phải giơ chân đưa đẩy quả bóng nhiều màu, mi lăn cho ta, ta lăn cho mi, lăn qua lăn lại chơi đùa vui vẻ.

      Nhìn từ xa, chúng giống hai con sư tử mà thực ra lại giống hai con mèo lớn, nhưng tới lúc Hạng Vân Độc qua, chúng nó bèn trợn đôi mắt to nhìn chằm chằm, thấy ánh sáng phát ra từ chứng nhận quỷ sai ngực mới cúi đầu liếm móng vuốt, lại tiếp tục chơi bóng.

      Hạng Vân Độc vào trong điện, đốt nén hương, đài là bức tượng đất sơn vàng, khoác áo choàng, trong hiền hòa lại có uy nghiêm.

      Hạng Vân Độc lấy chiếc túi vải của con quái kia ra, vẫn chưa từng mở chiếc túi này, bên trong là tàn hồi của cả nhà ba người mà vốn nên được quỷ sai ở Tây Thị đưa vào U Minh.

      Thần tướng trình chiếc túi này lên, phán quan gật đầu với Hạng Vân Độc. là quỷ sai ở Giang Thành, qua nơi này, phát vụ án bèn báo cho thần linh phụ trách khu vực này, thế là hết nghĩa vụ.

      Phán quan mặc áo quan, đội mũ ô sa, giọng xa xăm mờ mịt, tựa như rất xa cũng giống như quanh quẩn bên tai : “Cung Lưu Tiên phúc đức vang xa, cũng chẳng phải loại tinh hiểu lễ nghĩa, ngươi đừng nghi ngờ nhiều.”

      Vào giai đoạn loạn lạc, miếu Thành Hoàng ở nơi này từng đổi chỗ, tượng thần bị phá hủy để xây cửa hàng cửa hiệu, khi ấy nơi nào cũng thế cả, những thứ tà ám tồn tại khắp nơi, nghiệt hoành hành, vậy mà Địa Tiên được dân chúng cúng bái ở quê lại có thể ở đó mãi, tập hợp thành thế lực.

      Nhưng tới khi miếu Thành Hoàng được xây lại, Thành Hoàng trở vể, cung Lưu Tiên lập tức tới xin gặp, hằng năm còn cung phụng hương khói dầu đèn, sau nhiều năm như thế, dưới quản lý của ta, chưa từng có ma quỷ quái gây nhiễu loạn.

      Thành Hoàng quản lý mười mấy tỉnh Tây Bắc, cũng tỏ ra rộng lượng với những quỷ tu, tu đó.

      Nhưng nếu như quỷ sai bẩm báo, phán quan phải xử lý, ông ta với Hạng Vân Độc: “Ta phái người tới xem.”

      Về phần quỷ sai ở Tây Thị, phán quan bấm tay tính toán rồi nhíu mày chặt, ngay lập tức phái thần tướng gấp. cho cùng có chuyện gì xảy ra, phán quan lại với Hạng Vân Độc.

      Nếu như cung Lưu Tiên gần như tổ chức trong dân được chính phủ ủng hộ, phán quan cũng định nhiều nghĩa vụ của Hạng Vân Độc kết thúc, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi đó.

      tới cạnh cửa thấy hai con sư tử đồng chơi lăn bóng ban đầu giờ chỉ còn con, đơn chạy phòng quanh quả bóng, thi thoảng vồ lấy quả bóng, lăn mặt đất.

      A Kiều vẫn luôn nấp sau lưng Hạng Vân Độc, tuy có ánh sáng công đức nhưng vẫn là như cũ, có bản năng sợ hãi thần linh. Thấy Hạng Vân Độc dừng lại, bảo : “Thành Hoàng tuần du rồi, sư tử đồng bay ra ngoài, biết là định làm gì.”

      Đây là những điều nghe mấy con ma , dưới tay Thành Hoàng ngoài thần tưởng cũng có cả ma, họ tụ tập sau miếu thờ ca ngợi Thành Hoàng lão gia, A Kiều nghe thấy bọn họ chuyện với nhau.

      Hạng Vân Độc làm xong việc. Nếu cung lưu tiên là tổ chức trong dân được chính phủ chấp nhận, A Kiều muốn với vậy.

      Mọi người lại quay lại cung Lưu Tiên. Lần này Lưu Tiên nương nương hiển linh nữa, Hạng Vân Độc ngẩng đầu nhìn bức tượng, bức tượng kia vẫn nhúc nhích, dường như thần thức ở đây.

      Trong cung, khách hành hương liên tục nối tiếp nhau, ông từ mỉm cười với bọn họ, sắp tới sinh nhật của Lưu Tiên nương nương, ngày sinh nhật này, nương nương mà vui thỏa mãn tâm nguyện của mọi người.

      Tiền Nhị vừa nghe thấy tỉnh cả ngủ, gã đóng góp khoản tiền công đứng, ôm bình gieo quẻ lẩm bẩm, cuối cùng quẻ nhận được chẳng khác chút nào, đến chữ cũng khác.

      【 phượng quy Tần lâu, vân liễm Vu Sơn 】

      Gã vẫn cứ là người đàn ông chỉ có được quẻ xấu nhất và nhân duyên sương sớm.

      A Kiều quỳ đệm hương bồ, chắp tay lại, thành tâm lễ tạ rồi lại lẳng lặng đặt câu hỏi: “Tu công đức tích phúc có phải là có thể niết bàn thành tiên chăng?”

      đợi hồi lâu, bức tượng đài vẫn cứ là bức tượng gỗ xinh đẹp, A Kiều chờ mãi, cứ cho rằng Lưu Tiên cũng tuần du, bèn dâng nén hương lên. Dù có được đáp án hay , bắt đầu tích phúc nhiều hơn.

      Tuy Hạng Vân Độc thấy tượng thần hiển linh gì cả nhưng nhìn thấy con sư tử đồng chơi đùa trước miếu Thành Hoàng khi nãy, nó ngậm quả bóng kia, vứt cho hai con thú canh giữ trước cửa cung Lưu Tiên, bản chúng chơi cùng.

      Ở khu phía sau, Lưu Tiên lại vén mành vào bẩm báo lần nữa: “Thế mà bọn chúng còn đưa được cả sư tử bảo vệ Thành Hoàng tới.”

      Giọng của ta hề hiền dịu, đôi mày dựng ngược lên, khó khăn lắm cả hai người mới cùng tới đây, đúng là cơ hội tốt trời cho nhưng con sư tử đồng kia lại tự nhiên nổi thói ham chơi, nhất định chịu .

      Người sau mành nhắm nghiền đôi mắt, mãi lời nào, sau lúc lâu lại cười tiếng: “Đúng là cái kiếp sau này khiến ta thất vọng.”

      Lưu Tiên cau mày: “Cùng lắm chỉ là thứ súc sinh lông lá, chi bằng cứ giữ bọn chúng lại đây, vuột mất cơ hội này chẳng biết phải chờ tới khi nào!”

      Cao nguyên Hàm Dương mới là địa bàn của bọn họ, ra khỏi Tây Bắc là ngoài tầm với.

      được, dù chỉ là thứ súc sinh lông lá chăng nữa cũng vẫn là sư tử bảo vệ Thành Hoàng, chúng ta lên vất vả lên kế hoạch như thế nhất định thể thất bại trong gang tấc như thế được.”

      “Nhưng ả mới chỉ hoàn dương được thời gian ngắn mà ánh sáng công đức nhiều thế rồi, nếu kéo dài thêm thời gian nữa, khiến ả lớn mạnh sợ rằng… khó xử lý.”

      Người trong mành mở mắt ra, đôi mắt đẹp sáng long lanh như nước hồ xuân: “ vấn đề gì, ta đợi ngàn năm, sợ đợi thêm chút thời gian.”

      xong người nọ khép mắt lại: “Tạm thời rút , thể nào chẳng có ngày bọn chúng quay lại.”

      Lưu Tiên cảm thấy cam lòng, khó khăn lắm mới dẫn được tới đây, có hồn ma của Trần A Kiều, còn rút được hồn phách của Hạng Vân Độc, nương nương có thể sống lại.

      Nhưng con sư tử đồng kia lề mề mãi chịu , còn lăn lê mặt đất, Hạng Vân Độc coi nó như con mèo lớn, nhân lúc ai chú ý, đá vào quả bóng cái.

      Quả bóng đồng bay ra ngoài, sư tử dùng đầu húc lại, bóng lại lăn tới cạnh chân Hạng Vân Độc.

      Nó tiếp đất bằng bốn chân, lắc bờm cách uy phong lẫm liệt, đợi Hạng Vân Độc lại đá bóng về.

      Con sư tử đồng này tự nhiên lại bảo vệ bình an cho A Kiều và Hạng Vân Độc, nó chạy xung quanh xe, đua với xe xem ai chạy nhanh hơn, mãi đến khi xe được lái ra khỏi cao nguyên Hàm Dương, sư tử đồng mới bay về miếu Thành Hoàng.

      Tiền Nhị xin được quẻ tốt, thở vắn than dài, tài xế an ủi gã: “Chuyện này sao có thể là được, hơn nữa lập gia đình có cái hay của lập gia đình, đàn ông quan trọng nhất chính là tự do, nhìn ông thế này, hẳn có nhiều hồng nhan tri kỉ lắm.”

      Tiền Nhị nhớ lại những năm tháng huy hoàng trước đây, đắc ý hẳn, có lẽ trời định gã là con ngựa hoang, thiên hạ chính là thảo nguyên của gã, gã nhận được cờ thưởng và tiền thưởng, hôm nay gã mời khách, kéo tài xế cùng ăn tránh cho việc mình gã trở thành bóng đèn bàn ăn.

      Tài xế nhận điện thoại, con thúc giục ở đầu dây bên kia: “Bố bố, mau về nhà ăn cơm.”

      Tài xế ngượng ngùng mỉm cười với Tiền Nhị, Tiền Nhị xua tay: “ , ”, rồi còn lấy ý đồ ăn vặt của A Kiều, đưa cho ta: “Mai chúng tôi rồi, mang cái này về cho con ăn .”

      Tài xế rồi, Tiền Nhị quay lại nhìn cặp đôi “ em em” đằng sau, cảm thấy đau cả mắt. Gã đếm số tiền thưởng còn lại, phần lớn đem công đức, chỗ còn lại cũng chỉ đủ mời họ ăn ở quán ven đường.

      Trời sập tối, các xe bán đồ ăn được đẩy ra ngoài, Tiền Nhị vòng quanh hồi, tìm thấy nhà thoạt nhìn sạch nhất, đồ ăn cũng tươi ngon nhất.

      A Kiều vẫn chưa ăn ở quán ven đường chợ đêm bao giờ, ở đây các loại mùi hương cuốn vào nhau, ít sâu hơi, muốn nếm thử xem thế nào.

      Tiền Nhị lấy khăn giấy lau sạch bàn ghế lượt, mời Hạng Vân Độc và A Kiều ngồi xuống: “Lần này chúng ta cũng coi như là có họa cùng chịu, sau này là có phúc cùng hưởng.”

      Bản thân Hạng Vân Độc cảm thấy vấn đề gì, ăn quán ven đường cũng chẳng sao, nhưng lại sợ A Kiều quen, thấy nhìn xung quanh đầy vẻ tò mò, hỏi, “Em muốn ăn gì?”

      A Kiều chọn đậu xào bát bảo, bánh hấp mật ong, còn cả nước lựu tươi ép.

      Tiền Nhị thấy bà gọi đồ ăn, tỏ ra vô cùng hào phóng: “Thịt nướng mỗi loại suất, tôi mờ, đừng khách sáo!”

      Gã lôi chai rượu ra, gọi bảy tám món ăn, có chay có mặn có thịt nướng.

      Trước xe đồ ăn là đôi vợ chồng, người chồng xúc đồ ăn ra đĩa, người vợ thu tiền, bà ta bưng đồ ăn lên, người chồng dặn dò phía sau: “Nhìn cho vào, đừng nhận nhầm tiền đấy!”

      Người vợ kia cầm tiền Tiền Nhị đưa, soi dưới ánh đèn mờ mịt hồi lâu, Tiền Nhị nhíu mày: “Tiền này của tôi là tiền thưởng đấy! Vừa lấy ở cục cảnh sát về, còn có thể là giả chắc.”

      Người phụ nữ trung niên vừa thà vừa rụt rè, thấy Tiền Nhị bực tức gắt lên nên lời.

      Hạng Vân Độc dùng nước sôi tráng bát đũa cho A Kiều, mỉm cười: “ sao, làm buôn bán cứ cẩn thận chút là hơn.”

      Người đàn ông trung niên thấy bà xã khiến khách bực mình vội vàng tới, lúng túng : “Chúng tôi buôn bán , mấy ngày rồi lại nhận phải tiền giả.”

      Người phụ nữ thể tự biện minh cho mình: “Lúc tôi nhận tiền ràng là tiền , tôi xem kỹ mà.”

      Người đàn ông rất bực dọc, lườm vợ mình cái: “ phải do nhận nó tự chui vào được chắc.”

      Hạng Vân Độc thích thái độ người đàn ông đối xử với vợ mình như thế, nhưng biết người bán hàng rong cũng áp lực, : “Nếu như có tiền giả lưu thông thị trường phải mau chóng báo cảnh sát mới phải.”

      Nhiều ngày liên tục sử dụng tiền giả là vi phạm pháp luật, nếu người này tới thường xuyên cũng dễ bắt.

      Người đàn ông kia thở dài: “Làm gì có, là… là tiền của người chết, đen đủi.”

      phải tiền giả, là tiền phủ, ngân hàng địa phủ phát hành. Mấy ngày liên tục lỗ mất cả trăm tệ, tính ra thấy đau rồi, sao có thể nhìn nhầm giấy thành tiền mà nhận cơ chứ.

      Trước mặt khách, người đàn ông mắng vợ nữa, lôi vợ tới sau quán giúp đỡ.

      Tai A Kiều giật giật, biết có mấy con ma thường nhân lúc đêm khuya để trêu đùa, lấy tiền phủ làm tiền mua đồ, chỉ sợ là hai vợ chồng này gặp phải ma tham ăn rồi!

      Món xào nhanh chóng được đưa lên, hương vị rất ngon lành, mặn nhạt vừa phải, bánh hấp mật ong vừa ngọt vừa mềm. Ở đây nhiều quán như thế, quán này làm ăn tốt nhất, có rất nhiều khách quen.

      lúc lâu sau, có người phụ nữ tới mua mì xào, gọi ba suất, trong đó cho nhiều thịt và giá đỗ, rồi lấy tờ tiền chẵn trăm tệ mới nguyên ra, khẽ : “ cần trả lại.”

      Vợ chồng chủ quán đều cười, mì xào chẳng đáng bao nhiêu tiền, người phụ nữ này gần đây hôm nào cũng đến, lần nào cũng gọi ba suất mì xào, còn chi tiền hào phóng nữa chứ.

      Người phụ nữ xách mì xào, định , A Kiều giữ cổ tay ta lại: “Trêu chọc người khác như thế tốt đâu.”

      đưa tay chỉ vào tờ tiền chẵn trăm tệ kia, trong nhát mắt, tờ tiền biến thành tiền phủ, ma nữ này muốn thoát khỏi tay A Kiều, định để lộ mặt dọa bị Hạng Vân Độc đè vai lại. Quỷ sai ra tay, ma nữ dám động đậy, A Kiều thấy xem ra ta mới chết lâu bèn lấy tiền ra trả nợ cho ta.

      Mặt ma nữ lộ ra vẻ biết ơn, xách ba suất mì xào, muốn lại thôi.

      A Kiều hỏi ta: “ cần tôi giúp à?”

      Ma nữ gật đầu, xách ba suất mì xào, đưa A Kiều và Hạng Vân Độc về phía sau chợ đêm, khu nhà ở rách nát.

      ta tới trước cửa căn nhà, đưa tay gõ cửa, giấy dán quảng cáo cửa sổ hé ra, cửa sổ được mở ra từ bên trong, canh tay đen sì thò ra, nhận mì xào.

      A Kiều nhìn vào trong, trong phòng ánh đèn, mặt đất là ba đứa trẻ gầy trơ xương, ngồi xổm mặt đất chụm đầu vào nhau như mấy con chó ăn mì xào ngấu nghiến.

      A Kiều nhìn kỹ, bọn chúng phải muốn đứng dậy mà chân bị trói lại bằng xích sắt.

      Chúng ăn mấy miếng ăn sạch mì xào, vứt hộp xốp đựng đồ ăn ra ngoài cửa sổ rồi đóng cửa sổ lại.

      Ma nữ nhìn A Kiều trước, rồi lại nhìn Hạng Vân Độc, ta khe khẽ cầu xin: “Có thể cứu ba đứa trẻ này được .”

      Tô Đát Kỷ, Alice Huynh, hayley6 others thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 65: A Kiều, hôm nay trừng trị kẻ ác ?

      Trừng trị!

      Người ở khu này đa phần dọn , cả khu đều thuộc diện giải tỏa, đều phải phá hủy di dời, việc này tiến hành được nửa, mặt đất đầy gạch vỡ, đường rất khó .

      Hơn nữa điện nước cũng bị cắt để giục những kẻ còn ở ì ra đó chưa chịu mau chóng chuyển nhà.

      Mấy đứa trẻ này bị nhốt ở đây hơn nửa năm, biết mẹ bọn trẻ ở đâu, cha bọn trẻ cứ mấy ngày lại mang nồi cơm tới, ba đứa trẻ ăn uống tiêu tiểu đều chỉ trong gian phòng này.

      Mùi khai thối nồng nặc bị cánh cửa sổ chặn lại, mấy đứa trẻ cũng dám kêu cứu, rúc vào chỗ, chăm sóc cho nhau như những con thú , đứa lớn cho đứa ăn cơm uống nước.

      giờ trời mát nên còn đỡ, tầm tháng bảy tháng tám nóng bức mùi hôi thối càng đáng sợ, nhân lúc “bố” ở nhà, ba đứa trẻ lén mở cửa sổ cho thoáng, nằm cạnh nhau, thoạt nhìn giống như chết rồi.

      Ma nữ phát ra mấy đứa như thế. Sau khi chết, thần hồn ta phiêu đãng, lúc bay tới khu này nhìn thấy mấy đứa trẻ từ ngoài cửa sổ.

      Bọn trẻ rấ ngoan và nghe lời, chúng năn nỉ ma nữ dẫn chúng chạy trốn nhưng ma nữ căn bản phải người sống, vừa đến gần cục cảnh sát và người mặc cảnh phục thần hồn bị thiêu đốt, đến báo cảnh sát cũng chẳng nổi, gì đến việc đưa mấy đứa trẻ chạy trốn.

      Ma nữ đành phải ở lại bên cạnh trông mấy đứa trẻ, đêm nào cũng chuyện với chúng, đáng lẽ ra từ bảy tám ngày trước cha chúng phải tới đưa cơm nhưng ta tới.

      Ma nữ bèn khu hỏa táng ở nhà tang lễ, lợi dụng lúc người ta làm lễ hỏa táng, nhặt ít tiền phủ rồi nhân lúc trời tối để tới chợ đêm mua tạm chút thức ăn nước uống cho chúng.

      Lần nào cũng thế, ba đứa trẻ ăn xong vứt vỏ bọc ra ngoài cửa sổ, ta vừa gõ cửa sổ, bọn trẻ bèn mở cửa sổ ra.

      Nếu gặp được A Kiều và Hạng Vân Độc, ta thực biết làm thế nào để chăm sóc được mấy đứa trẻ này nữa.

      A Kiều nghe xong mắt nhòa lệ, khịt mũi, suýt nữa là khóc.

      Hạng Vân Độc đưa tay gõ lên kính cửa sổ: “Các bạn , chú là chú cảnh sát đây, các cháu mở cửa sổ ra được ?” biết mấy đứa trẻ này có bị thương hay .

      Ba đứa trẻ nghe thấy tiếng Hạng Vân Độc lại càng sợ hai, hoảng sợ rúc vào nhau, cố gắng náu mình trong góc tường, ai dám động đậy, ai dám lên tiếng.

      A Kiều bước tới, khẽ an ủi mấy đứa trẻ: “Đừng sợ, bọn chị là người tốt.” Và ma tốt.

      Giọng xa lạ khiến mấy đứa trẻ càng sợ hãi, chúng kiềm chế được run lên bần bật, trong phòng vọng ra tiếng xích sắt va vào nhau. Hạng Vân Độc lo mấy đứa trẻ tự làm mình bị thương, kéo A Kiều lùi ra sau bước, ra hiệu cho ma nữ lên chuyện.

      Ma nữ bay tới, ta : “Chị tìm được người tốt, họ giúp các em, đừng sợ.”

      Lời của ta có tác dụng hơn cả Hạng Vân Độc lẫn A Kiều, ba đứa trẻ trong phòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên “Chị ơi”, sau đó hé mở cửa sổ ra.

      Trong phòng chẳng khác gì bãi rác, đất trải đầy giấy báo và vải rách, mùi hôi thối nống nặc bay ra, Hạng Vân Độc bước ra xa chút gọi điện cho Hình Phỉ.

      Hình Phỉ còn phá án, nhận được điện thoại Hạng Vân Độc ngạc nhiên lắm: “Sao thế? Có chuyện gì à?”

      ta cố gắng để giọng điệu mình mềm mại chút nhưng lúc ra vẫn cứ là giọng điệu lúc làm việc, vừa vừa ảo não.

      “Tôi muốn báo cảnh sát.” Hạng Vân Độc sơ qua về địa chỉ và tình huống.

      A Kiều tới, biết gọi cho Hình Phỉ cũng ghen, tức giận siết chặt nắm tay : “Nhất định là bọn buôn người!” Đây là thứ xem được trong tin thời , bọn buôn người là xấu xa nhất.

      Hạng Vân Độc xoa đầu trấn an, bằng kinh nghiệm phá án của đây nhất định là bọn buôn người, tiếp với Hình Phỉ: “Cử mấy nữ cảnh sát tới đây, mấy đứa trẻ này cực kỳ sợ đàn ông.”

      Thường những việc phải tiếp cận trẻ con toàn là do nữ cảnh sát làm, phụ nữ dễ lấy được tín nhiệm của bọn trẻ hơn.

      Hình Phỉ dẫn người tới, ta hiểu ý Hạng Vân Độc, đưa cảnh sát thân thiện dễ gần nhất trong đội tới. Nhà cắt điện, bật được đèn, phải dùng đèn pin để soi.

      Mấy đứa trẻ sợ hãi rúc vào nhau, quay mặt vào tường, dù nữ cảnh sát có thuyết phục ra sao, bọn chúng cũng chịu quay lại. Hình Phỉ cử người mua đồ ăn vặt và sữa bò.

      Trong ánh sáng mờ mịt, ba đứa trẻ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, tuy người mặc quần áo mùa thu nhưng bẩn tới mức chẳng còn nhìn ra màu gì nữa.

      Thậm chí chúng còn biết cách kêu cứu, đứa lớn ôm đứa , rúc vào nhau run rấy, câu duy nhất chính là “Bố sắp giận rồi đây.”

      Đối với chúng, câu này dường như có ma lực, khiến chúng dám động đậy, dám lên tiếng.

      Mãi đến khi nữ cảnh sát kia thề thốt nhiều lần rằng bố tức giận, đứa lớn nhất trong ba đứa mới xoay người lại, bé ôm em trong lòng: “Em ốm rồi.”

      Có quá nhiều cảnh sát, ma nữ thể lại gần, A Kiều lặng lẽ xa đoạn, đốt cho ta ngọn nến: “Ăn , cũng đói rồi.”

      Chỉ có lúc ở khu hỏa táng ở nhà tang lễ, ma nữ mới có thể lén hít được hơi hương khói, hồn dã quỷ ai thờ cúng đều tới đó ăn vụng, ta yếu ớt, tranh được với những con ma khác.

      Ma nữ vô cùng biết ơn A Kiều. Để đoạt được tiền phủ, ta tranh được hương khói, yếu ớt lắm rồi.

      Hình Phỉ tìm hiểu tình huống xong, ra ngoài với Hạng Vân Độc: “Chúng tôi liên lạc với chủ căn nhà này, theo ta , ba đứa trẻ này là con ruột của ta.”

      Cảnh sát liên lạc với chủ nhà, hỏi ta có biết có ba đứa trẻ bị nhốt trong nhà , vậy mà chủ nhà thừa nhận luôn, ba đứa trẻ này là con ta, là ta để chúng sống ở đó.

      Cảnh sát gọi điện suýt nữa tức đến mức nên lời: “ biết khu này cắt điện cắt nước nửa năm sau mà còn để con mình lại đây?”

      Gọi ta tới, ta còn chịu, cảm thấy mình phạm pháp, căn bản sợ cảnh sát.

      Hình Phỉ hỏi: “Sao mà mấy người phát ra thế?”

      Hạng Vân Độc chỉ A Kiều: “ ấy phát ra đầu tiên.” Dù sao cũng thể ra là vì bắt được ma nữ dùng tiền phủ nên mới phát ra.

      Hình Phỉ cũng tin nhưng ta gật đầu: “Chúng tôi nhận vụ này, mấy người có việc có thể trước.”

      A Kiều lắc đầu, muốn theo, ma nữ thể tới gần hơn, ma nữ nhờ trông chừng ba đứa trẻ, thấy chúng bình an mới được.

      Xích sắt bị phá, ba đứa trẻ được đưa tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Ba đứa trẻ bị suy dinh dưỡng, chỗ bị xích sắt khóa có vết trầy da kết vảy, trong đó tình trạng của đứa nhất là nghiêm trọng nhất, bé ốm đau mấy ngày nay, ăn uống toàn phải dựa vào chị mớm cho.

      Ba đứa trẻ này là con do vợ trước để lại, gã đàn ông kia tái hôn, sau khi tái hôn lại có con, giờ gã ta ở với vợ sau và con mình ở căn nhà mới được mua bằng tiền đền bù giải tỏa.

      Còn ba đứa con của người vợ trước lại bị bỏ lại trong khu nhà giải tỏa, mấy hôm nay tới là bởi cả nhà du lịch, vừa mới về nhà.

      Hình Phỉ : “Vụ kiểu như thế này nhân đây tước quyền nuôi nấng luôn .” Đây là cách tốt nhất rồi.

      Trong ba đứa trẻ, đứa lớn nhất mới bảy tuổi, là con , bé khăng khăng với nữ cảnh sát: “Có chị tiên nữ tới mang đồ ăn cho bọn con.”

      Nữ cảnh sát rất có kinh nghiệm với loại vụ án này, khi bị ngược đãi, trẻ thường tưởng tượng ra có người tới bảo vệ bọn chúng, đặt toàn bộ hy vọng lên người này, có lẽ chị tiên nữ này chính là do bọn trẻ tưởng tượng ra.

      cũng dựa theo lời bọn trẻ, tiếp: “Vậy à, chị tiên nữ động viên các con phải ?”

      bé thấy có người đồng cảm bèn bắt đầu nhiều hơn với nữ cảnh sát, ví dụ như cha chúng rất dữ, hơi tí là lại tức giận, chúng thậm chí còn cảm thấy những ngày tháng chỉ có ba đứa sống trong căn nhà trống rỗng còn tốt hơn.

      “Như thế mẹ giận, bố cũng đánh bọn con.”

      Mẹ là mẹ kế của chúng, bố là cha ruột của chúng.

      Gã đàn ông kia tới tận bệnh viện rồi mà còn ngang ngược, ba đứa trẻ này ngứa đòn, ngày ngày bướng bỉnh nghịch ngợm, có chỗ cho chúng ở là tốt lắm rồi.

      Hạng Vân Độc nhìn gã đàn ông, ánh mắt lạnh như băng, nhìn tới độ gã đàn ông co đầu rụt cổ nhưng miệng vẫn lẩm bà lẩm bẩm, mấy đứa trẻ giả bệnh.

      Gặp phải loại người này, tuy phải là cướp của giết người cùng hung cực ác, nhưng lại khiến người ta vô cùng muốn đè ta xuống đất đánh cho trận.

      Hạng Vân Độc đưa tay ra đè vai gã lại, đến ma nữa ngang qua còn có chút lòng tốt, mang đồ ăn cho bọn trẻ, kẻ này trông cũng giống người đấy, nhưng lại có tính người.

      Gã đàn ông thấy vai mình nặng trĩu, cảm giác được ý nghĩa của ánh mắt Hạng Vân Độc, ta chỉ vào Hạng Vân Độc: “Tao cho mày biết, thái độ tốt chút, nếu bố kiện mày, khiến mày mặc được bộ quần áo này nữa đâu!”

      Hạng Vân Độc buông tay ra, xoay xoay bả vai, gã đàn ông này nghĩ rằng sợ, còn gân cổ lên chửi mắng: “ có bộ đồ chó má đấy mày chẳng là cái thá gì, mày còn tưởng…”

      Hạng Vân Độc siết chặt nắm tay, A Kiều đưa tay ra, nắm lấy tay , nháy mắt với .

      Hình Phỉ đứng ngay bên cạnh, vừa định bước tới can ngăn thấy ngọn lửa giận của Hạng Vân Độc được A Kiều xoa dịu, ta lên tiếng: “ cần phải thế.”

      cần để bị kỷ luật vì loại người này.

      A Kiều ghé vào bên tai Hạng Vân Độc, khóe miệng nhếch lên: “ cứ đợi đó, để em.”

      Gã đàn ông chắc mẩm cảnh sát biết làm gì với ta, dù sao bọn họ thể đánh ta được, đợi ở bệnh viện lát liền muốn ra ngoài WC, A Kiều theo ta.

      Gã đàn ông vừa ra khỏi WC thấy A Kiều chờ trước cửa. Sao ta lại sợ bé yếu ớt như thế được, A Kiều khe khẽ bật cười, với ta: “ là người chết rồi.”

      Gã đàn ông hơi choáng váng, mắt dần mờ .

      là người chết rồi.” A Kiều chỉ vào chữ “Nhà xác” cột chỉ đường: “Kia mới là chỗ nên đấy.”

      Bệnh viện nhiều người, cũng nhiều ma, chỗ này khắp nơi tràn ngập nỗi sợ hãi cái chết nhưng cũng tràn ngập niềm vui đón chờ cuộc sống mới.

      A Kiều đánh tiếng với ma lớn ma ở đây, mê hoặc, đám ma đó dẫn gã đàn ông này từng bước tới nhà xác.

      Hai mắt ta đờ đẫn, toàn bộ thanh bên ngoài đều bị ngăn cách, dường như có mấy nhân viên y tá khiêng ta , đưa ta qua cầu thang, hành lang, vào tòa nhà khác bằng cửa sau.

      Gã đàn ông tự qua hành lang bóng người, đẩy cửa nhà xác, mở tủ sắt, nằm vào đó.

      A Kiều chắp tay sau lưng, vô cùng đắc ý, mấy phim kinh dị xem cuối cùng cũng có tác dụng. Đợi đến lúc ta tỉnh lại trong nhà xác, thể nào cũng sợ chết khiếp.

      A Kiều quay người lại liền nhìn thấy bóng dáng của Hạng Vân Độc đứng cách đó xa, A Kiều còn tưởng thể nào cũng tức giận, lại sắp giảng đạo lý, ai ngờ Hạng Vân Độc lại vẫy tay với .

      A Kiều tới, Hạng Vân Độc mỉm cười: “Tránh camera theo dõi.”

      A Kiều nhếch khóe miệng, nở nụ cười, ôm cánh tay Hạng Vân Độc quay lại trước cửa phòng khám.

      Đứa trẻ nhất phải nằm viện, hai đứa lớn hơn được đưa về cục cảnh sát trước. Người của Hình Phỉ tìm lượt vẫn tìm thấy cha chúng, người trong số đó : “Thằng đốn mạt này có phải lại trốn mất rồi ? cho là trốn được chắc?”

      Mấy đứa trẻ bị chấn thương tâm lý, còn trầm trọng hơn chấn thương cơ thể, ràng chúng thể thích ứng với cuộc sống bình thường, chúng bị tên cặn bã kia cầm tù tới nửa năm trời.

      Thế nào cũng phải định tội ta mới được.

      Hình Phỉ nhìn thoáng qua Hạng Vân Độc và A Kiều, ta biết người nọ chưa ra khỏi bệnh viện: “Hẳn là vẫn còn trong viện, tìm xem.”

      Tìm khắp nơi thấy, cuối cùng kiểm tra camera theo dõi mới biết ta vào nhà xác.

      Lúc cảnh sát tới nơi, gã đàn ông bừng tỉnh, gã liên tục gõ cửa tủ sắt, lúc được lôi ra mới biết chỗ này là nhà xác, sợ tới mức đái ra quần.

      Cảnh sát còn nhìn thấy A Kiều trong camera theo dõi, A Kiều chớp mắt đầy vẻ vô tội: “Tôi thấy ta kì quái quá nên theo nhưng mà thấy trong đó có ai nên tôi sợ quá, lại quay lại.”

      Trong đó có hình ảnh A Kiều tản bộ trong sân vắng, từ từ theo người kia đến cửa nhà xác, nhưng ép người nọ vào, cũng động tay động chân, chẳng thể vì thế mà nghi ngờ được.

      Gã đàn ông kia tỉnh táo lại bèn liên tục kêu la, A Kiều lừa ta , lại còn chĩa mũi dùi về phía Hạng Vân Độc, vừa nhìn biết hai người là người , ta : “Tao kiện mày, mày đừng nghĩ đến chuyện được mặc bộ quần áo này nữa.”

      Sau đó ta lại kéo cảnh sát: “Tôi phải tìm lãnh đạo của các người, tôi phải kiện nó!”

      Hình Phỉ bật cười ha hả: “Vị cảnh sát này được cử từ nơi khác tới đây, thuộc quản lý của tổng cục Tây Thị.”

      Gã đàn ông vẫn chưa chịu thôi, kêu gào đòi nhất định phải kiện Hạng Vân Độc.

      A Kiều nhìn gã đàn ông, ánh mắt lạnh lẽo.

      vẫn muốn làm người chết tiếp à?”

      Trong những người ở đây, ngoại trừ ta, chẳng ai nghe thấy cả, bởi vậy ta lại càng giống như phát điên, chỉ vào A Kiều, rằng uy hiếp ta: “Các người đều nghe thấy rồi, các người đều nghe thấy đúng !”

      Chẳng ai nghe thấy, tất cả đồng loạt nhìn về phía ta.

      Cảnh sát : “Có phải kẻ này có vấn đề về tâm thần ?” Nếu là như thế tước quyền nuôi nấng còn dễ dàng hơn.

      Đuôi lông mày A Kiều hơi giật , hóa ra còn có cách này, bèn với ma nữ, nếu như cuối cùng gã đàn ông này còn nhận được trừng phạt xác đáng ta thi thoảng hù dọa ta chút.

      Ma nữ vốn là hồn dã quỷ, hít được ít nến quý nhân cũng khỏe mạnh hơn nhiều. ta nhìn ba đứa trẻ rồi gật đầu với A Kiều: “Cảm ơn .”

      A Kiều xua tay: “Đừng khách sáo.” nhoẻn miệng cười, ánh sáng vàng lại nhập vào cơ thể.

      Hóa ra trừng trị kẻ ác chút cũng là chuyện có công đức.

      Last edited: 2/2/21
      Tô Đát Kỷ, Alice Huynh, hayley6 others thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 66: A Kiều hôm nay hẹn hò ?

      Hẹn hò!

      Trương Tài Minh làm ầm ĩ ở cục cảnh sát tới nửa đêm, có báo cáo kiểm tra của ba đứa trẻ, ta nghe như thế cũng đoán ra được họ định kiện ta tội ngược đãi trẻ em, muốn tước đoạt quyền nuôi dưỡng của ta.

      Trương Tài Mình chẳng sợ hãi chút nào, kiện kiện , làm gì có người lớn nhà nào dạy dỗ con trẻ.

      Tới khi biết tội ngược đãi là phải ngồi tù, ta mới luống cuống, cảnh sát phổ biến pháp luật cho ta, nhưng nghe xong ta lại chẳng sợ nữa, khu nhà kia chẳng có ma nào, ai có thể làm chứng việc ta nhốt bọn trẻ ở đó cả nửa năm trời chứ?

      Cho dù có ma chăng nữa, ma có thể làm chứng sao?

      ta khăng khăng ta nhốt bọn trẻ ở đó là bởi bọn trẻ ở nhà nghịch ngợm, định dạy dỗ chúng nên mới nhốt chúng vào nhà cũ, dọa chúng chút thôi.

      Cảnh sát cũng tức đến bật cười: “Thế trong nhà kia có chăn, có nồi cơm, còn chỉ nhốt hai ngày thôi à?”

      Trương Tài Minh nhanh chóng bắt được lời này của cảnh sáy: “Đây là các đấy nhé, có cơm ăn, có chăn đắp, làm sao mà tính là ngược đãi được?”

      vừa mới du lịch ở Malaysia về, hồ sơ xuất nhập cảnh ghi lại hết đấy.”

      Trương Tài Minh lập tức thay đổi lời khai: “Đúng thế đúng thế, bởi tôi sắp nước ngoài du lịch, để ba đứa trẻ ở nhà mấy ngày, khóa bằng xích sắt kia phải là lo chúng chạy lung tung sao, vốn là tối hôm nay đón chúng về nhà.

      A Kiều tức điên.

      Nhốt ta trong nhà xác hồi mà ta vẫn chưa biết hối cải.

      Hình Phỉ tới thay thế cảnh sát trẻ, mặt ta lạnh như băng, Trương Tài Minh vừa nhìn biết người phụ nữ này thể trêu vào được, dám giở giọng điệu lươn lẹo nữa.

      Liếc tới liếc lui hồi, cuối cùng gã hỏi: “Tôi có thể đón ba đứa trẻ về chưa?”

      “Lúc còn chưa nhận định được rằng có phạm tội hay , ba đứa trẻ được giao cho người thân khác chăm sóc.”

      Hình Phỉ vậy, Trương Tài Minh dám phản bác câu nào, ỉu xìu xìu, trước khi còn chẳng thèm nhìn hai đứa trẻ ngồi trong phòng hội nghị xem phim hoạt hình, ăn đồ ăn vặt lần nào.

      Đứa con lớn bảy tuổi, hiểu biết nhiều hơn hai đứa em, cũng nhờ có bé chăm sóc hai đứa em sinh đôi mà ba đứa trẻ mới sống sót nổi hết nửa năm nay.

      Hai đứa trẻ còn lại còn , đứa nhất ở bệnh viện, có người trông, đứa lớn hơn ăn đồ ăn vặt, xem phim hoạt hình, cục cảnh sát sắp xếp người tư vấn tâm lý cho mấy đứa trẻ.

      Nữ cảnh sát lấy ra bút sáp màu sắc rực rỡ và giấy trắng, để bé cùng vẽ với chị mình. bé vẽ xong, nữ cảnh sát thở phào, vấn đề của đứa trẻ này khá hơn so với tưởng tượng của bọn họ nhiều.

      bé vẽ căn phòng, chính là căn phòng tối chúng bị nhốt nửa năm, nhà cắt điện cắt nước, đương nhiên có ánh đèn, nhưng bé vẽ cửa sổ lớn, bên ngoài cửa sổ là trăng sao sáng lấp lánh.

      tiên nữ mặc váy lụa ngồi mặt trăng, mỉm cười nhìn chúng.

      Bức vẽ của trẻ con đương nhiên vụng về ngây thơ nhưng quan trọng phải là kỹ thuật mà là bức họa này có hy vọng, ba đứa trẻ này đồng loạt nhận định chuyện chị tiên nữ cứu chúng.

      Chúng đều với nữ cảnh sát, hằng đêm có tiên nữ đứng trước cửa sổ bảo vệ chúng, chị tiên nữ còn đưa đồ ăn cho chúng.

      Lời của con trẻ khiến cả phòng toàn người lớn lặng người, bọn họ nghĩ rằng đây đều là tưởng tượng của bọn trẻ, tạo ra nhân vật hư cấu từ bản năng tự bảo vệ bản thân, nhưng cũng may là lại có nhân vật này.

      Trong bức tranh cuối cùng, bé cũng để mình và các em mặc váy lụa. Trong tưởng tượng của bé, chúng rời khỏi căn phòng tối kia, bay lên bầu trời.

      Chỉ có Hạng Vân Độc và A Kiều biết chúng , nhưng đó phải tiên nữ mà là ma nữ.

      “Có tìm được mẹ của mấy đứa trẻ ?” Hạng Vân Độc hỏi.

      “Mẹ của bọn trẻ gặp chuyện lúc sinh đôi hai bé này.” Chảy quá nhiều máu, cứu nổi, người chồng nhận tiền bồi thường của bệnh viện và tiền đền bù di dời nhà, sống rất thoải mái.

      Lấy vợ mới, còn sinh con trai.

      tìm ông bà ngoại, hy vọng bọn họ có thể đứng ra.” Hình Phỉ nhíu mày, “ ta còn từng tranh chấp với ông ngoại bà ngoại, thể mãnh liệt mong muốn nuôi dưỡng bọn trẻ.” giờ xem ra có vẻ là vì khoản tiền bồi thường.

      Hình Phỉ nhìn A Kiều ôm lấy cánh tay mình, yên lặng tức giận, “Nếu ấy phát ra, ba đứa trẻ này biết thế nào.”

      bé kia đến tuổi học, nhưng Trương Tài Minh căn bản cho học.

      A Kiều nghe xong toàn bộ việc, cảm thấy để Trương Tài Minh ở nhà xác thực là còn lắm.

      Hạng Vân Độc dõi theo ánh mắt Hình Phỉ, nhìn về phía A Kiều, thấy phồng mang trợn má tức giận, mỉm cười. Hình Phỉ nhìn thấy, cảm giác bản thân cứ nhìn chằm chằm bạn trai người khác như thế phải phép.

      ta cũng biết chuyện Trương Tài Minh tới nhà xác bình thường, nhìn dáng điệu của A Kiều có vẻ buông tha cho Trương Tài Minh như thế. ta lấy tài liệu ra, vẫy tay với A Kiều.

      “Đây là vợ trước của Trương Tài Minh, cũng chính là ảnh của mẹ mấy đứa trẻ này.”

      Đầu tiên A Kiều nghi hoặc, sau đó mắt lại sáng lên, nhìn về phía Hình Phỉ, Hình Phỉ lặng lẽ cất tài liệu . Tuy ta biết A Kiều dùng cách gì, nhưng cung cấp những gì ta có thể cung cấp rồi.

      Hạng Vân Độc vờ như thấy, A Kiều chuồn ra khỏi cổng tổng cục, tìm ma nữ vẫn tới lui bên ngoài.

      ta cũng phải mẹ của ba đứa trẻ, ta chỉ là linh hồn phiêu dạt ngang qua, mẹ của bọn trẻ có thể vào địa phủ đầu thai lâu rồi.

      A Kiều tả lại vẻ bề ngoài người vợ trước của Trương Tài Minh cho ta nghe.

      Ma nữ có vẻ còn khỏe mạnh hơn trước, A Kiều cứ tưởng rằng đó là nhờ hương nến nên lại lôi cây nến nữa ra, bật lửa: “ ta sợ ai cũng phải sợ vợ mình.”

      Vì sinh con, ấy chết bàn sinh, vậy mà người chồng lại ngược đại ba đứa con ấy.

      Trương Tài Minh từ cục cảnh sát ra, thấy A Kiều đứng trước cổng chính, quan sát hồi lâu rồi quay đầu luôn.

      Lúc ta ngang qua chỗ A Kiều, A Kiều tụ gió trong lòng bàn tay, đẩy ma nữ cái, giúp ta bám lên lưng Trương Tài Minh.

      Trương Tài Minh lắc lắc bả vai, cứ nghĩ rằng mình ngồi lâu ở cục cảnh sát nên bả vai mới cứng đờ như vậy.

      A Kiều cười hì hì nhìn ma nữ về nhà với Trương Tài Minh, trong mắt tràn ngập hứng thú, rất muốn xem trò vui, mũi chân di di lại mặt đất, định lặng lẽ theo sau.

      Vừa quay đầu lại thấy ngay Hạng Vân Độc đứng cách đó xa, nhìn , ánh mắt đầy vẻ dung túng nhưng cũng mặc kệ, ràng là nghe thấy hết nhưng lại lời, giống y như khi nãy ở bệnh viện, lại tiếp tục che chở cho A Kiều.

      Đùa cợt nhưng bị bắt quả tang, A Kiều lè lưỡi, bám lấy cánh tay Hạng Vân Độc: “Người này quá xấu rồi, đúng ?”

      chỉ muốn đùa cợt đâu, còn định lôi kéo quỷ sai cùng xem trò đùa ma quỷ này.

      Nhưng còn cách nào khác chứ?

      Hạng Vân Độc cười ra tiếng: “Em muốn xem à?”

      A Kiều gật đầu, chính là đạo diễn, đương nhiên muốn xem diễn viên do chính mình lựa chọn diễn tốt chứ.

      “Thế thôi.” theo xem, Hạng Vân Độc cũng yên tâm.

      A Kiều nhìn sâu vào Hạng Vân Độc, cảm thấy vô cùng hài lòng, đưa đầu ngón tay đặt lên miệng hôn cái, sau đó lại áp ngón tay lên môi Hạng Vân Độc.

      “Vâng” tiếng.

      Ánh mắt Hạng Vân Độc tối sầm lại, biết học được chiêu này từ chỗ nào.

      Trương Tài Minh về đến nhà, đập cửa thình thình, cao giọng gọi vợ ra mở cửa.

      vợ ra mở cửa, chưa năng gì lườm ta: “Ba con quỷ con kia lại làm loạn cái gì thế?”

      ta bế con trai trong lòng, khó khăn lắm mới dỗ cho nó ngủ được, lại bị Trương Tài Minh đánh thức. Ma nữ bám lưng Trương Tài Minh, nhìn chằm chằm người đàn bà kia, coi con mình như châu như ngọc, lại coi con người khác như heo chó.

      khí người ma nữ rất nặng, đứa trẻ kia vốn khóc lóc mè nheo nay lại càng khóc tợn, ma nữ nhìn khuôn mắt béo trắng của đứa trẻ, tới gần nó nữa.

      Trương Tài Minh tự đưa ma nữ vào nhà, vậy là ta có thể lại thoải mái trong nhà, khắp nơi trong nhà đều được bài trí vô cùng ấm cúng, xếp đầy ảnh đứa con, chính giữa bức tường còn có ảnh kết hôn của Trương Tài Minh và vợ mới.

      Trương Tài Minh bực dọc: “Lấy cơm cho ăn .”

      Người đàn bà lườm ta cái: “Tự làm , em còn phải dỗ con đây này.”

      Trương Tài Minh định cao giọng, ta cười lạnh: “Là ba đứa con trước của hại phải vào cục cảnh sát chứ phải em, nổi giận với em mà làm cái gì?”

      xong ta quay đầu luôn.

      Trương Tài Minh hơn bốn mươi, vợ mới chỉ hơn hai mươi tuổi, vẻ ngoài lại xinh đẹp, nếu phải hôm nay bực dọc, trước nay ta vẫn luôn dỗ dành vợ này, rồi lại nhìn sang đứa con trai trắng trẻo mập mạp, tức giận gì nổi nữa.

      Ma nữ vào phòng ngủ của Trương Tài Minh, đứa trẻ cuối cùng cũng hết khóc lóc, người đàn bà cũng muốn nhìn mặt Trương Tài Minh, đưa con vào phòng ngủ ngủ.

      Trương Tài Minh vừa ngả lưng lên giường ngủ say như chết.

      Gáy lạnh buốt, lạnh tới mức ta run lên, cảm giác như thể mình vẫn ngủ trong nhà xác vậy, ta đưa tay định kéo chăng mà quờ quạng mãi thấy đâu.

      Mơ mơ màng màng mở mắt, với người vợ nằm bên cạnh: “Lấy chăn cho .”

      Người vợ để ý đến ta, có vẻ như ngủ say, Trương Tài Minh đưa tay đẩy vợ mình, thấy người vợ mình cũng lạnh như băng, ta “Ai” tiếng: “Sao thế này, còn chưa đến tháng mười mà lạnh thế rồi.”

      Mái tóc dài của người vợ phủ xuống bên hông, Trương Tài Minh đẩy mấy cái mà ta vẫn chưa đáp lại, trong lòng đột nhiên nghĩ ra, ta vừa mới cắt tóc, uốn xoăn, làm sao tóc lại như thế được chứ?

      Cùng với nghi hoặc này, cả người ta lạnh toát, đầu giường hình như có nước, vừa ướt vừa tanh, Trương Tài Minh đưa tay quẹt cái, bàn tay ướt nhẹp, ta ngồi dậy nhìn bèn thấy khắp giường đỏ rực, người vợ bên cạnh thấm đẫm toàn máu.

      “Tiểu Lệ, tỉnh lại , sao lại thế này?” Trường Tài Minh đẩy đẩy vợ mình lần nữa.

      Người vợ vốn quay lưng về phía ta từ từ xoay người lại, ta quay lại vẫn cứ là mặt lưng, cả hai mặt đều bị tóc dài che kín, vươn cánh tay trắng xanh ra, vén tóc lên, để lộ đôi mắt trợn trừng.

      Cái miệng như lỗ máu phát ra lời dịu dàng: “Chồng ơi, con chúng ta đâu rồi?”

      Trương Tài Minh thét chói tai, bừng tỉnh từ trong giấc mộng, ta định mở cửa chạy ra ngoài nhưng cửa chẳng tài nào mở được, quay đầu nhìn lại thấy bản thân vẫn nằm giường.

      Người vợ trước của ta ngồi bên mép giường, mái tóc dài vẫn rủ xuống eo, ta vươn tay ra, móng tay biến thành màu đỏ rực, đưa tay về phía người nằm giường, từ từ móc tim ta ra, trái tim vẫn còn đập, máu tràn xuống đất, ta hỏi: “ còn có trái tim ?”

      A Kiều đứng ngoài cửa sổ xem say sưa, Trương Tài Minh càng sợ hãi bao nhiêu, lại càng vui vẻ bấy nhiêu, khe khẽ chuyện với Hạng Vân Độc: “Chỗ này có phải là chưa đủ đáng sợ ?”

      Hạng Vân Độc đứng bên cạnh , gió đêm nổi lên, bèn cởi áo khoác ra, khoác lên người A Kiều, thấy vui vẻ kích độc bèn nhắc nhở : “Đừng để cảm lạnh, như thế này là đủ rồi.”

      Nếu dọa tới mức gã đàn ông này điên ta còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật vì tội ngược đãi trẻ em nữa.

      A Kiều xua tay: “Yên tâm , em có chừng mực.”

      Cuối cùng Trương Tài Minh bị con ma dữ tợn đè xuống giường, sợ tới mức ngất , tiểu ướt sung cả giường.

      A Kiều “Di” tiếng, bịt mũi, vùi đầu vào người Hạng Vân Độc, ngửi mùi vị người . Hạng Vân Độc muốn vạch trần , cái mùi kia căn bản bốc ra tới tận đây, lợi dụng cơ hội làm nũng thôi.

      Ma nữ từ trong cửa sổ bay ra ngoài, ta vốn tính nhút nhát, nhàng với A Kiều: “Cảm ơn .”

      A Kiều lập tức nghiêm túc lại, hỏi ta: “ vẫn chưa tới lúc, định làm gì bây giờ?”

      Ma nữ nghĩ ngợi hồi, ta muốn ở bên cạnh ba đứa trẻ này, ta với A Kiều: “Mấy đứa trẻ rất thích tôi, tôi cũng rất thích chúng.” ta là linh hồn phiêu đãng, chẳng có gì vướng bận thế gian, chỉ có ba đứa trẻ ỷ lại vào ta, coi ta là chị tiên nữ.

      A Kiều chớp chớp mắt, nhìn kỹ ma nữ, hồn ma của ta giống với những hồn ma mà A Kiều từng gặp, ta khỏe mạnh phải nhờ hương nến mà là chút lòng tốt khiến ta từ từ trở nên mạnh mẽ.

      Hạng Vân Độc nhìn ma nữ: “Thời gian có thể ở bên cạnh ba đứa trẻ là có hạn, đợi đến lúc, được nán lại nhân gian.”

      Ma nữ khe khẽ đồng ý, ta bay về chỗ ba đứa trẻ ở, tiếp tục làm chị tiên nữ của chúng.

      Lúc Hạng Vân Độc và A Kiều trở về khách sạn, Tiền Nhị ở trong phòng. Gã bị bỏ rơi lại quán trong chợ đêm như thế, lúc tỉnh ra thấy hai vị lão đại chẳng còn ai.

      Mấy đôi trẻ ấy mà, đột nhiên tình cảm mãnh liệt nổi lên, cảm xúc tới kiềm chế được cũng là bình thường.

      Tiền Nhị rất thấu hiểu, gã còn đợi ở đại sảnh khách sạn hơn hai giờ liền, tính thử thời gian thế cũng được rồi, đội trưởng Hạng dù có khỏe mạnh cũng có phải là làm bằng sắt đâu.

      Tới lúc đó, gã mới quẹt thẻ vào phòng, vừa vào thấy trong phòng tối um, chẳng có ai hết, tự nhiên phí mất hai giờ của gã, hóa ra hai người này hẹn hò.

      Tiền Nhị cười hề hề: “ hẹn hò về rồi đấy.”

      Gã còn định bàn luận chút chuyện giữa đàn ông với nhau, tốt nhất là có thể xin ít kinh nghiệm, vẻ bề ngoài là bù đáp nổi rồi, nhưng nhất đình phải có kỹ xải gì khác mới có thể theo đuổi được bà chứ.

      cầu của Tiền Nhị cũng cao, chỉ là da trắng mặt xinh chân dài, tốt nhất là còn hiền lành ngoan ngoãn biết nấu ăn, nhưng nếu thể đạt được điều thứ hai có điều thứ nhất là đủ rồi.

      A Kiều thoải mái gật đầu, cười tủm tỉm nhìn về phía Hạng Vân Độc, cảm thấy lần hẹn hò này cũng tệ, giống y như xem bộ phim kinh dị mà làm đạo diễn.

      Trước mặt Tiền Nhị, Hạng Vân Độc chưa gì cả, sau khi về phòng bèn với A Kiều: “Đợi về đưa em công viên giải trí.”

      Hẹn hò sao có thể chứ như thế được, cứ coi như kiếp này Hạng Vân Độc chưa hẹn hò được mấy lần nhưng cũng biết con thích những thứ đó, hẳn là phải đưa ăn đồ ăn ngon, xem phim, mua sắm gì đó.

      A Kiều lại rất thích lần hẹn hò này, hỏi: “Hạng Vân Độc, sau này lúc bắt ma có thể đưa em cùng ?” Công đức của lại tăng.



      Bạn có sở thích đặc biệt phải làm sao?

      Hạng Vân Độc hỏi : “Em thích… hẹn hò như thế à?”

      Trước lúc thừa nhận đây là hẹn hò, Hạng Vân Độc căn bản nghĩ rằng đây là hẹn hò, lên kế hoạch, tới lúc được nghỉ phép, bọn họ có thể du lịch gần gần thôi cũng được, đưa mua sắm, ăn những đồ ngọt mà thích.

      Nhưng ngờ A Kiều lại coi việc này cũng là hẹn hò.

      “Vâng! Như thế thời gian chúng ta ở bên nhau lại càng nhiều hơn.” A Kiều biết công việc của rất bận rất bận, thế vừa hẹn hò được, lại còn tích công đức được.

      Ánh mắt Hạng Vân Độc dịu dàng hơn nữa, cúi đầu nhìn A Kiều, dùng ánh mắt hôn , xoa xoa đầu : “ buồn chán chứ?”

      Hạng Vân Độc phải muốn đương, người đàn ông trẻ trung, khỏe mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần. Từ lúc làm, phu nhân của đời lãnh đạo nào cũng thích thúc giục xem mắt, tuy có mấy kinh nghiệm hẹn hò nhưng kinh nghiệm xem mắt của còn nhiều lắm.

      Hồi đó cuối tuần nào cũng phải ra ngoài, gặp hết em họ xa của chị trong phòng hồ sơ, lại đến em vợ nhà đội trưởng, nhưng rất ít khi có thể ngồi ăn hết bữa cơm, luôn đột nhiên nhận được nhiệm vụ.

      Hạng Vân Độc ép người khác thông cảm cho , mà bận chẳng nghĩ được cái gì, đến thời gian để ăn và ngủ còn đủ, lấy đâu ra thời giờ mà nghĩ đến đương với hẹn hò lãng mạn chứ?

      Những đó luôn oán thán với người giới thiệu rằng trong lòng chỉ có công việc, nếu gửi tin nhắn cho mấy cuối tuần liền cũng chẳng để ý đến họ.

      Tới lúc vợ của cục trưởng Giang hỏi tới, Hạng Vân Độc mới nhớ ra, hình như là người từng xem mắt.

      buột miệng tốt ra câu là: “Là Hoàng … tầm 1m65, dáng người trung mình, cằm nhọn, má trái có nốt ruồi đúng ?”

      Vợ cục trưởng Giang nhìn Hạng Vân Độc, đây là chuyện về đối tượng xem mắt hay là miêu tả đặc điệm nhận dạng kẻ tình nghi đây? Cuối cùng những buổi xem mắt đó cũng chẳng đến đâu.

      Mãi tới khi gặp được Khương Mật, mới tới lần tiếp xúc thứ hai, thứ ba, hoàn toàn hiểu được tính chất công việc của Hạng Vân Độc, cũng vô cùng thông cảm cho , uống cà phê chỉ được nửa, xem phim cũng mới đến quảng cáo mở đầu, lần nào trước, Khương Mật cũng thể thấu hiểu và bao dung.

      Vậy nên mới nghĩ hai người bọn họ có thể thử lần.

      Khi đó hoàn toàn có hy vọng xa vời rằng thế giới này còn có như A Kiều, rằng cuộc đời cho trải nghiệm như thế.

      A Kiều lắc đầu: “Đương nhiên là buồn chán rồi!” Thú vị lắm mà, thích hẹn hò như vậy.

      A Kiều nằm tựa lên ngực Hạng Vân Độc, đến lúc gần ngủ, lại mở phim ra, xem phim kinh dị, khi nãy làm chưa tốt lắm, còn có rất nhiều thứ cần cải thiện.

      nâng lát rồi lại đưa máy tính bảng cho Hạng Vân Độc, nâng lâu quá, cánh tay mỏi nhừ, còn thể ăn đồ ăn vặt.

      Hạng Vân Độc giữ máy tính bảng cho , mở túi chocolate ra, bản thân ăn miếng rồi lại nhét miếng vào miệng bạn trai. Xem lát, A Kiều thất thần.

      hiểu rồi!

      Lưu Tiên nương nương cho điểm mấu chốt của việc quỷ tu thành thần.

      Ma nữ kia vốn chỉ là linh hồn phiêu lãng, sức lực yếu ớt, chỉ là tự nhiên qua, nghe thấy tiếng khóc khe khẽ của bọn trẻ, chút lòng tốt khiến ta ở lại bảo vệ mấy đứa trẻ này.

      ta trở nên mạnh mẽ phải nhờ hương nến, trước khi có hương nến, ta còn là linh hồn phiêu lãng nữa, ta mạnh lên là bởi có lòng tin.

      Từ sau khi mấy đứa trẻ cho rằng ta là “chị tiên nữ” có thể cứu vớt chúng, ta bắt đầu có thực thể, thậm chí có thể thi triển ảo thuật, biến tiền phủ thành tiền , lừa được đôi mắt của người bán hàng ở chợ đêm, mua được đồ ăn.

      Bởi ba đứa trẻ này tin tưởng chị tiên nữ có thể mang đồ ăn về nên ảo thuật của ta thành công hết lần này tới lần khác.

      Sau khi mấy đứa trẻ được “giải cứu”, chúng càng thêm tin tưởng sâu sắc vào chị tiên nữ, thậm chí còn kể cho người lớn về chị tiên nữ, truyền bá càng rộng niềm tin mãnh liệt lại càng làm ma nữ mạnh mẽ hơn, mạnh đến độ có thể hù dọa Trương Tài Minh.

      Thảo nào Lưu Tiên nương nương lại tạo được tiên cung lại còn đáp ứng lời cầu xin của những người tin tưởng mình, Lưu Tiên nương nương hấp thu sức mạnh của lòng tin này.

      A Kiều tự nhiên đờ ra, Hạng Vân Độc cứ tưởng còn hứng thú với bộ phim này, hỏi: “Muốn chuyển sang phim khác ?”

      A Kiều nhìn về phía , đôi mày nhíu lại giãn ra, áp tay lên mặt Hạng Vân Độc, hôn “chụt” cái lên mũi : “Em đúng là quá thông minh rồi!”

      Last edited: 5/2/21

    4. Lyn Nguyễn

      Lyn Nguyễn New Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      14
      Cái bà nương nương ở cùng Lưu tiên có khi nào là 1 bà phi tử nào đấy ngày xưa của Lưu Triệt ko nhỉ? mới ghét A Kiều đến thế. Mình còn rất thik Sở Phục nữa. Mong là ẻm ấy sau này đóng vai trò quan trọng j đó
      Trịnh Thị Ninh KiềuIris N thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Những bí mật về quá khứ của A Kiều bh mới bắt đầu mở ra thôi ^_^
      Trịnh Thị Ninh Kiều thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :