1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (133/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 39: A Kiều, hôm nay mạnh lên ?

      Càng ngày càng mạnh.

      Khương Mật nhận lời cảm ơn của hai người họ, mỉm cười: "Đừng khách sáo."

      Bảo cái người tên Trần Ngưỡng Chính này có điểm nào khiến cảm thấy ổn cũng chỉ nhớ ra được cái này.

      Trần Ngưỡng Chính vẫn luôn là thầy giáo được quý trong trường, vẻ ngoài đẹp trai, con người lại tao nhã, còn trẻ như vậy nữa, rất thân thiện với sinh viên. Bởi có hứng thú với tâm lý học nên Khương Mật mới nghe khóa học kia.

      Tuy nhiên vào tiết học ấy, Trần Ngưỡng Chính đề cập tới PUA để lên rằng có tượng như vậy nhưng ta lại tỏ ra cực kỳ hứng thú, lúc về chuyện này còn thể ham thích và hưởng thụ quá mức.

      ta thao thao bất tuyệt, nhắc tới những trường hợp ở nước ngoài, đầu tiên là lấy được lòng tin của phái nữ, sau đó là khéo léo giăng bẫy, dẫn dắt lòng hiếu kỳ và nhu cầu khám phá của bọn họ, cuối cùng khiến họ bị mê hoặc.

      Trần Ngưỡng Chính mở đầu rất thú vị, cũng rất dễ hiểu. Tỷ như ban đầu PUA thực ra chỉ là nghệ thuật trò chuyện, dạy người ta phải chuyện như thế nào mới có thể gây ấn tượng với các , phối hợp trang phục ra sao, lấy lòng các thế nào.

      ta còn cười tủm tỉm chỉ vào mấy sinh viên nam: "Đến động vật còn lựa chọn những đối tượng đẹp đẽ và mạnh mẽ hơn chúng, gì là con người chứ? Các cậu ăn mặc thế này mà lên lớp của tôi là thế nào?"

      Mọi người cười vang. Sau đó Trần Ngưỡng Chính đưa ra vài ví dụ, phân tích sâu hơn rồi từ từ đề cập đến việc thao túng cảm xúc, rằng sau khi được đối phương tin tưởng hoàn toàn phải làm thế nào để tiêu diệt tự tin của đối phương.

      Ví dụ như với đẹp bạn thừa nhận giá trị của vẻ đẹp.

      Ví dụ như với thông minh bạn thừa nhận giá trị của trí tuệ.

      Phá hủy ưu thế mà bọn họ tin tưởng nhất, thừa nhận về giá trị bản thân của bọn họ giảm dần cho tới khi họ hoàn toàn đặt giá trị của mình xuống cấp thấp hơn bạn.

      Đây là bước khởi đầu của quá trình thuần hóa.

      Ban đầu còn có các sinh viên tham gia thảo luận, cảm thấy khá thú vị nhưng sau đó mọi người dần cảm thấy bất an.

      Khi Trần Ngưỡng Chính chú ý tới biểu cảm khuôn mặt của đám sinh viên, ta ngừng lại, giảng giải tiếp, ngược lại còn chuyển sang phê phán lý thuyết nầy, rằng thao túng tâm lý và cảm xúc là vô đạo đức nhưng đề tài thảo luận này cực kỳ thú vị, nếu ai cảm thấy hứng thú với chủ đề này có thể thảo luận riêng với ta sau giờ học.

      ta thậm chí còn đùa câu. Khương Mật còn nhớ câu đùa của ta, ta nó: "Thực ra ngay từ đầu, lý thuyết này chỉ hướng đến việc tăng EQ của nam giới, có tác dụng tích cực trong việc thoát khỏi tình trạng độc thân. Ai mà muốn thoát khỏi tình trạng độc thân có thể thảo luận với nhau chút xem sao."

      ta dường như còn tỏ ra rất nghiêm túc, chỉ chỉ vào mấy bạn học nam mang vẻ mặt háo hức, : "Tôi giám sát các cậu đấy, đừng có lệch hướng."

      Vì thế, khí kì quái vừa rồi lớp cũng tan nhanh chóng, mọi người lại thả lỏng, cười ồ lên, cảm thấy thầy Trần chỉ đam mê tâm lý học nên mới nghiên cứu về vấn đề này.

      Tiết học đó khiến Khương Mật khó chịu trong thời gian dài. chuyện với bạn mình về chuyện này, bạn lại cảm thấy suy diễn hơi quá: "Sao có thể thế được, chẳng phải thầy Trần là thầy ấy giám sát bọn họ sao, cậu nghĩ quá lên rồi."

      Nếu Khương Mật có cậu em trai làm nghề cảnh sát như Khương Thần, vẫn thường nghe Khương Thần kể về các loại vụ án, có thể cũng dễ tin người như thế, dù sao người kia cũng là thầy giáo được đông đảo học sinh mến, lại từng xuất bản sách tâm lý học.

      Sau khi cảm thấy thoải mái, rốt cuộc bao giờ đến lớp của Trần Ngưỡng Chính nữa.

      Hạng Vân Độc ghi chép hết những điều Khương Mật vào sổ tay. đặc biệt chú ý tới việc Trần Ngưỡng Chính có thể tổ chức nhóm để thảo luận về vấn đề này. hỏi: "Về sau có thông tin gì về cái nhóm thảo luận này ?"

      Khương Mật lắc đầu, biết về chuyện này lắm, cũng chủ động để ý, dường như nào tham gia vào nhóm chat này, chỉ có mấy sinh viên nam chuyện với nhau, trong đó có mấy người có thay đổi, biết chú ý tới vẻ bề ngoài của mình.

      Hạng Vân Độc ghi lại những điều này để lúc về bảo Tiểu Bàn theo dõi.

      Khương Mật thấy nghiêm túc như vậy, trầm ngâm chút rồi nỏi: "Xảy ra chuyên gì à?"

      Hạng Vân Độc vốn định chuyện này cho Khương Mật nhưng A Kiều được cho ăn nên mau mồm mau miệng hẳn, luôn: "Trường Trung học số 1 có chết, có liên quan đến ta."

      Hạng Vân Độc vỗ lên đầu A Kiều, lườm cái, hơi có vẻ trách cứ. A Kiều lè lưỡi, tiếp tục ăn bò né.

      "Vụ này còn chưa có chứng cứ xác thực nên hy vọng đừng ra ngoài."

      Khương Mật hơi sửng sốt, cảm thấy Trần Ngưỡng Chính cùng lắm chỉ là có gì đó ổn, ngờ lại nghiêm trọng tới vậy. gật đầu: "Vâng, nếu có manh mối gì, em với ."

      Hạng Vân Độc điều tra, Trần Ngưỡng Chính là người rất "trong sạch". Tất nhiên, ta có bất cứ tiền án tiền nào, đến cả vấn đề về nợ tín dụng cũng có.

      Cuộc sống của ta vẫn luôn rất suôn sẻ, có công việc đàng hoàng, trình độ học vấn cao, đẹp trai, nhận được nhiều thiện cảm từ phái nữ, ta còn chuẩn bị kết hôn, đối tượng kết hôn là con của doanh nhân địa phương nổi tiếng ở Giang Thành.

      Hạng Vân Độc điều tra được rằng bọn họ đặt khách sạn, thanh toán tiền đặt cọc, dự định sang năm cử hành hôn lễ hoành tráng. ta trở thành con rể của doanh nhân kia.

      Nếu tồn tại của Chu Mộng Khiết đe dọa tới địa vị xã hội mới mà ta sắp có được, vậy Chu Mộng Khiết chỉ đơn giản là tự sát như thế.

      Hạng Vân Độc tìm hiểu được kha khá, A Kiều cũng sắp ăn xong. lại cảm ơn Khương Mật lần nữa, định đưa A Kiều .

      A Kiều nỡ , Khương Mật cười: "Chị ở trường suốt, lần sau nếu em lại muốn đến chơi gọi điện thoại cho chị."

      Về điểm này, Hạng Vân Độc rất ủng hộ, thể cứ chơi mãi với mấy người bạn ma như thế được. Hôm nay, quan sát cả ngày, thấy người và ma cũng khác nhau, hẳn là nên tiếp xúc nhiều hơn với các khác. Khương Mật lớn hơn chút, vừa hay có thể chăm sóc cho .

      Hơn nữa, theo quan sát của Hạng Vân Độc, A Kiều thích học chút nào, cảm thấy học là việc quan trọng. Khương Mật sắp tốt nghiệp cao học. Ở bên Khương Mật nhiều hơn có khi tạo ảnh hưởng tích cực đến .

      Hạng Vân Độc xoa đầu A Kiều: "Đúng đấy, sau này em có thể chơi với chị Khương nhiều hơn."

      A Kiều chớp chớp mắt. Trước khi chết, chưa bao giờ tưởng tượng ra được có ngày làm bạn với kiếp sau của Vệ Tử Phu. Tuy vậy, vẫn cảm thấy khá hay ho.

      Hôm nay là thứ sáu, Hạng Vân Độc muốn đánh nhanh thắng nhanh, A Kiều con ma trẻ con kia có thể rời khỏi cơ thể mẹ, tay chân sắp mọc dài ra, cơ thể của Chu Mộng Khiết lại càng ngày càng mờ , cứ kéo dài mãi có lẽ còn phát sinh lắm vấn đề.

      Nhân lúc trong trường có học sinh, phải bắt con ma trẻ con đó ngay trong đêm.

      người ma tới trường Trung học số 1 Giang Thành, học sinh lục tục ra về nhưng trường Trung học số 1 Giang Thành có học sinh nội trú, khối lớp nào cũng có hoặc hai lớp gồm toàn bộ học sinh là học sinh nội trú. Những lớp học này dành riêng cho những học sinh giỏi ở vùng nông thôn lên học và những học sinh xa nhà.

      Học sinh thành phố về nhà vào thứ sáu nhưng những học sinh nông thôn vẫn ở lại.

      Những học sinh nội trú đó ăn xong bữa tối trở lại phòng học, cùng học tiết tự học buổi tối.

      Hạng Vân Độc muốn vào trong khuôn viên trường bắt con ma kia nhất định phải chờ đến sau khi học sinh nội trú trở về kí túc xá, trong khu dạy học còn người nào nữa.

      Ký túc xá ngăn cách với khu dạy học bởi nhà ăn, thư viện và sân thể dục lớn nên chỉ cần để con ma này chạy mất bọn họ hẳn thể nghe thấy tiếng động gì, mấu chốt nằm ở người bảo vệ chăm chú vào màn hình camera giám sát kia.

      A Kiều ngồi trong xe, đưa ra ý kiến: "Chúng ta trèo tường vào thôi, em nâng , ngã được đâu."

      Hạng Vân Độc nhịn được lại xoa đầu , hành động này đúng là càng ngày càng thuận tay. : "Cứ coi như trèo tường vào được vẫn có camera, ông ấy có thể nhìn thấy chúng ta."

      Chứng nhận quỷ sai thể giúp thân được.

      Lúc tới đây, Hạng Vân Độc còn nghĩ ra cách mua bình đồ uống, cho thuốc ngủ vào bên trong để bảo vệ ngủ giấc. ngờ cảnh sát nhân dân chính trực như mình lại có ngày dùng cách này để bắt ma.

      "Cần gì phiền phức như thế." A Kiều đưa tay ra sau lưng, giờ mạnh lắm rồi, chỉ cần thổi hơi là bọn họ ngất đến sáng luôn.

      Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ tự học buổi tối vang lên, A Kiều liền chạy tới phòng bảo vệ, gõ cửa kính: "Cháu quên cặp sách trong trường rồi."

      Người mở cửa sổ chính là Lão Lý, ông ta nhận ra A Kiều chính là bé nghĩ quẩn sân thượng ngày hôm đó, ông ta lải nhải mãi: "Sao đến cặp sách cũng quên thế hả? Thế làm bài tập thế nào được? Thầy giáo phạt cháu cho mà xem."

      Những chuyện như thế này phải chưa từng xảy ra nhưng mà muộn thế này rồi còn trở lại trường cũng hiếm thấy, có thể là có quá nhiều bài tập . xong, ông ta liền lấy chìa khóa, đưa A Kiều tới khu dạy học.

      A Kiều đưa tay ra sau lưng, ra hiệu cho Hạng Vân Độc, bảo ở lại đó chờ, chờ lừa được ông bảo vệ này đâu đó rồi mở cửa sắt cho vào.

      Trời tối đen, khu dạy học bóng người, đến cả bóng đèn cũng có. Lão Lý lải nhải suốt dọc đường, cầm chiếc đèn pin, chầm chậm leo lên cầu thang: "Mấy đứa trẻ các cháu ấy mà, có điều kiện mà chẳng biết trân trọng chút nào, hồi đó bọn bác muốn học còn chẳng được đâu đấy."

      Ông ta mấy câu, cảm thấy có gì đó ổn, sao tự dưng phía sau chẳng có tiếng động gì thế biết, cả cầu thang chỉ có tiếng bước chân của mình ông ta.

      Lão Lý quay đầu lại, phía sau bóng người, ông ta lại xuống tầng dưới tìm: " bé? Cháu đừng có chạy lung tung đấy." Tim ông ta đập thình thịch, đừng có mà lấy cớ chạy tới nhảy lầu đấy nhé.

      Vừa định xoay người lên tầng, lại nghe thấy tiếng cười khanh khách, Lão Lý thở dài: "Đừng chơi trốn tìm nữa, mau chóng lấy cặp sách rồi về nhà, học hành chăm chỉ vào."

      Tiếng cười kia lại vang lên, lần này giọng cười ở gần Lão Lý hơn nhiều, ở ngay góc cầu thang. Lão Lý định mắng bé này mấy câu, bỗng dừng lại, giọng cười này giống với giọng cười của , thậm chí còn giống đứa trẻ, đứa trẻ sơ sinh.

      Cả tòa nhà ở khu dạy học mà chỉ có ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pin của ông ta. Lão Lý tự nhận là bạo gan hơn Tiểu Vương, nếu cũng chẳng nhận ca trực ban đêm, ông ta quát lên: "Làm gì thế hả? Đừng có mà đùa dai!"

      Tiếng cười khanh khách của trẻ con càng lúc càng gần ông ta hơn, giờ đây ở ngay sau lưng ông ta.

      Tiếng cười ngây thơ này lại khiến Lão Lý dựng tóc gáy, đổ mồ hôi lạnh. Ông ta cầm đèn pin, từ từ xoay người lại, chùm sáng rọi về phía đó, phía sau trỗng rỗng, có gì cả.

      Ngay khi ông ta vừa thở phào nhõ cảm thấy mu bàn chân có thứ gì đó. Ánh đèn pin từ từ chiếu xuống, đứa bé sơ sinh đầu trọc lóc, đen xì xì bám vào cầu thang, đặt bàn tay tẹo lên mu bàn chân ông ta, cười khanh khách.

      Lão Lý trợn mắt ngất xỉu. Đầu ông ta vốn phải đập vào cầu thang nhưng lại được lực rất đỡ lấy, Chu Mộng Khiết đưa tay ra, nhàng đặt Lão Lý sang bên.

      Con ma trẻ con giận dữ!

      Chỉ oán niệm thôi còn đủ để nuôi được nó nữa. Nó càng lớn cũng phải ăn nhiều hơn, liền tìm mọi cách để kiếm đồ ăn. Lão Lý chính là đồ ăn tiếp theo của nó.

      Giờ nó có miệng rồi, có thể ăn máu thịt con người.

      Chu Mộng Khiết nhìn nó, đầy vẻ đau lòng, giang hai tay về phía nó, định bế nó lên.

      Con mà trẻ con lại há miệng rít lên với Chu Mộng Khiết. Nó cho là ấy cản trở việc tốt của mình.

      Nhưng nó đói lắm rồi, hơn nữa càng ngày càng nhanh đói, dường như nó ăn sữa chán rồi, cần phải ăn cơm. Nó ăn được máu thịt của Lão Lý, vô cùng tức giận với mẹ mình. Nó bò tới, lại chuẩn bị leo lên cổ Chu Mộng Khiết, hút ma lực của ấy.

      Theo bản năng, nó chỉ biết đòi hỏi nhưng nếu tiếp tục hút, Chu Mộng Khiết biến mất.

      Đúng lúc này, nó ngửi thấy mùi hương mê người.

      Nó đẩy mẹ mình ra, ban đầu còn bò mặt đấy bằng cả tay lẫn chân, bò được mấy bước liền đứng dậy, lạch bạch chạy tới, vừa chạy vừa phát ra tiếng cười ngây thơ chỉ có ở trẻ con.

      Hạng Vân Độc và A Kiều chờ nó rất lâu. Khu dạy học lớn thế này, lại có nhiều ngóc ngách để nó có thể nấp. Ngay từ đầu, bọn họ định hết từ phòng học này đến phòng học khác để tìm nó.

      A Kiều bảo Sở Phục thả sát khí ra, dùng mùi hương này để hấp dẫn nó, giăng bẫy, bắt ba ba trong rọ.

      Con ma trẻ con này có trí khôn, chỉ có bản năng. Nó ngửi được mùi thơm bèn chạy tới sảnh trung tâm của khu dạy học, định há miệng hút sát khí.

      Nhưng nó lại giữ được nhanh nhạy của những loài động vật , dừng lại trước cái bẫy mà Hạng Vân Độc giăng ra. Cái đầu to tới mức dị dạng của nó đập lung tung khắp nơi, y hệt mấy con chó con mèo đói đến phát rồ.

      Hạng Vân Độc nấp đằng sau chiếc cột, đưa mắt cho A Kiều, ra hiệu cho đừng cử động, lên mình.

      Nếu nó bị lừa chỉ có thể bắt ép thôi.

      Chu Mộng Khiết theo đứa trẻ, là là bay tới. Vào lúc Hạng Vân Độc chuẩn bị tinh thần phải đấu với cả hai cùng lúc, ấy biết đó là cái bẫy nhưng hề do dự, bước vào vòng tròn, giang hai tay ra, với con ma trẻ con: "Bé cưng, lại đây nào."

      Con ma trẻ con vẫn có gắn bó cách tự nhiên với mẹ mình, có phát ra tiếng kêu đầy vui mừng của đứa trẻ, lao vào vòng tròn, hút sát khí cách điên cuồng.

      Chu Mộng Khiết ôm lấy con mình. ấy nhìn về phía A Kiều đứng sau cây cột, : "Cảm ơn ."

      Chu Mộng Khiết vừa dứt lời tia sáng vàng mỏng manh bay về phía A Kiều. Lần này A Kiều nhìn thấy, nghi hoặc mở tay ra, ánh sáng vàng tan vào lòng bàn tay .

      Sợi xích sắt quay tròn, bao quanh hai mẹ con rồi bỗng nhiên siết chặt lại. Lúc này con ma trẻ con muốn lao ra ngoài chạy trốn nhưng lại bị Chu Mộng Khiết giữ chặt vào lồng ngực. Bị nó cắn vào người, ấy vẫn chịu buông tay.

      Con ma trẻ con khóc ré lên, tiếng khóc của trẻ làm để cả cửa kính trong đại sảnh cũng rung bần bật.

      Hạng Vân Độc kinh ngạc, thậm chí còn chưa kịp ra tay, Chu Mộng Khiết tự lấy mình làm mồi nhử. A Kiều biết đây là tâm nguyện của ấy nên ngay từ đầu nghĩ tới chuyện đối phó với Chu Mộng Khiết.

      Bọn họ tới bên cạnh Chu Mộng Khiết. A Kiều nhìn Chu Mộng Khiết, hỏi ấy: " còn nguyện vọng gì nữa ?"

      Con ma trẻ con bị khống chế, cuối cùng Chu Mộng Khiết có thể được: "Trần Ngưỡng Chính... ta... ta là ma quỷ đột lốt người!"

      A Kiều trợn trừng mắt, ma quỷ đồng ý!

      Editor: Truyện tới hồi gay cấn nên mình làm cũng nhanh hẳn.
      Last edited: 22/10/20

    2. phuong11

      phuong11 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      Hay quá bạn ơi, cảm ơn edit
      Iris N thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Đọc nh truyện thấy có người có hành vi ghê hơn cả ma quỷ...như kiểu của trần ngưỡng chính vậy.k những làm bé có con mà còn xúi bẩy hoặc sai khiến bé tự tử nữa

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 40: A Kiều, hôm nay đâm vào tim người khác ?

      Đâm.

      Hình bóng của Chu Mộng Khiết nhạt tới mức gần như trong suốt lại còn càng lúc càng nhạt hơn, chân ấy biến mất.

      ấy luôn bị con ma trẻ con coi là chất dinh dưỡng, vừa mới cứu Lão Lý bảo vệ, lại còn đưa con ma trẻ con vào bẫy, sức lực khó khăn lắm mới tích tụ được lại sắp cạn kiệt.

      Hạng Vân Độc là quỷ sai mới, còn biết chuyện gì xảy ra.

      A Kiều lại biết sức lực của ấy rất yếu, nếu tiếp tục mờ thể hình được nữa rồi biến mất hoàn toàn.

      nhanh chóng lấy nến thơm trong túi ra. Đó là "nến quý nhân" mà vẫn đề dành cho Sở Phục ăn, đốt cây cho Chu Mộng Khiết, để ấy từ từ hít khói nến.

      Thân hình mờ nhạt đến gần như trong suốt của Chu Mộng Khiết cuối cùng cũng được định hình, chân vẫn chưa "mọc" ra. ấy phải xuống địa phủ, vào luân hồi càng nhanh càng tốt, nếu hồn phi phách tán.

      "Cảm ơn ." Chu Mộng Khiết lòng biết ơn A Kiều, nếu gặp được ấy quyết định rồi, ấy biến mất.

      Ban đầu, con ma trẻ con rất yếu ớt, nó chỉ bé bằng nắm tay. Sau khi chết, Chu Mộng Khiết quanh quẩn ở nhà mà đến trường. Khi ấy ấy còn ôm hy vọng, muốn gặp lại Trần Ngưỡng Chính lần.

      trở thành ma, ấy vẫn muốn lời tạm biệt ta lần cuối, bảo ta đừng đau lòng, ấy tự nguyện trả giá tất thảy vì ta.

      Nhưng lại nhìn thấy bộ mặt mà từ trước đến nay Trần Ngưỡng Chính chưa bao giờ thể trước mặt .

      Hóa ra đối với nào ta cũng ôn hòa như thế, ta những điều giống hệt nhau với tất cả mọi , đầu tiên là làm bọn họ ỷ lại vào ta, tin tưởng ta rồi ngay vào lúc bọn họ nghĩ rằng mình được , được bảo vệ lại bắt đầu như gần như xa với bọn họ.

      Lúc này, các bắt đầu hoang mang, lo sợ mình mất tình này.

      Sau nhiều gần lặp lặp lại như thế, bọn họ hoàn toàn rơi vào cái bẫy mà Trần Ngưỡng Chính giăng ra. ta coi những đó là con chó, con mèo, coi bản thân mình như người thuần hóa động vật, sử dụng những phần thưởng và hình phạt tâm lý để khống chế bọn họ.

      Các tiêu chuẩn lần lượt bị phá vỡ từng bước .

      Chu Mộng Khiết ngờ bản thân mình nhìn thấy cảnh ấy. Thậm chí ta còn có rất nhiều group chat, nặc danh đăng tải những việc mà ta cầu những ấy làm, nhận được hoan nghênh nhiệt liện từ bạn bè trong nhóm.

      Chu Mộng Khiết đứng ngay sau ta, càng đọc càng có nhiều oán niệm. oán hận tới mức suýt nữa trở thành con lệ quỷ, muốn lấy mạng Trần Ngưỡng Chính!

      Nhưng con hút oán niệm của . Xét từ góc độ nào đó, nó cũng tinh lọc , giúp giữ được thần trí của "con người".

      Con ma trẻ con ngày lớn lên, ngày mạnh mẽ. Đây phải là lần đầu tiên nó dùng cách làm cầu thang khi nãy, trước đó nó làm mấy học sinh bị thương. Mọi người ai cũng tưởng bọn họ cẩn thận nên mới bị ngã, dù sao cũng bị thương nặng lắm.

      Nhưng Chu Mộng Khiết có thể cảm nhận được nó sắp giết người.

      Mấy hôm trước khi A Kiều tới, Chu Mộng Khiết hạ quyết tâm đưa nó tới trước văn phòng của chủ nhiệm Hách. Gương bát quái đúng là khiến nó bị thương nhưng ngăn cản được nó nữa.

      ấy lại sắp "biến mất" lần nữa nhưng lại chẳng còn cách nào.

      " ta bị trừng phạt như những gì ta xứng đáng phải nhận." Hạng Vân Độc .

      Mắt Chu Mộng Khiết rưng rưng, ấy với A Kiều, ấy có quyển nhật ký tình , cuốn nhật ký này ghi lại chi tiết từng chuyện trong quá trình mà ấy tự cho rằng mình và Trần Ngưỡng Chính nhau. Di động của ấy vẫn còn lưu tất cả những cuộc chuyện giữa hai người bọn họ.

      ấy giấu nhật ký , mẹ ấy hoàn toàn biết mật mã di động, ấy hết cho A Kiều, hy vọng những thứ đó có thể được sử dụng làm bằng chứng.

      Cuối cùng, Chu Mộng Khiết : "Tôi hy vọng mẹ tôi có thể kiên cường, dũng cảm hơn, đừng đau lòng vì tôi nữa, hãy thay tôi với mẹ câu con xin lỗi."

      Xích sắt trói ma, tội gông trong người.

      Hạng Vân Độc thầm gọi tên Hàn Cương.

      Hàn Cương lập tức xuất , ta ngờ Hạng Vân Độc có thể bắt được con ma trẻ con nhanh như thế. ta còn chưa đưa Hạng Vân Độc làm nhiệm vụ mà.

      "Giao cho đấy." Hạng Vân Độc giao Chu Mộng Khiết và con ma trẻ con cho Hàn Cương, Hàn Cương gật đầu, chỉ có quỷ sai chính thức mới có quyền mở cửa vào Hoàng Tuyền.

      A Kiều vẫy tay với Chu Mộng Khiết: "Trần Ngưỡng Chính nhất định sớm phải đền tội, cũng nhất định được đầu thai thành người tốt."

      Tuy là ma nhưng Chu Mộng Khiết vẫn quên làm việc thiện, khi nãy vừa mới cứu mạng Lão Lý, lại có tình tiết "tự thú", phán quan có thể xử lý cách khoan hồng.

      Cửa vào Hoàng Tuyền mở ra, gió lại rít ầm ầm, Hạng Vân Độc đứng trước mặt A Kiều chắn gió cho , cũng định che cho khỏi phải nghe tiếng khóc của ma quỷ từ trong cửa Hoàng Tuyền thổi ra.

      Nhưng A Kiều lại đẩy ra: " làm gì thế!" còn định lời tạm biệt cuối cùng với bạn ma mà, tiếng khóc của ma quỷ này nghe nhiều năm rồi, có nghe được cũng như .

      Cửa Hoàng Tuyền từ từ khép lại, Hạng Vân Độc nghĩ làm cách nào để tới nhà Chu Mộng Khiết, phía sau bỗng vang lên tiếng gầm giận dữ: "Các cậu làm gì thế hả?"

      xong rồi! Quên mất Lão Lý rồi! Ông ta tỉnh lại cầu thang, mơ mơ màng màng, đèn pin rơi ngay bên chân ông ta. Ông ta nhặt lên, xuống tầng, miệng còn làu bàu, đến sảnh lại nghe thấy tiếng người mới chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình.

      Hạng Vân Độc kéo A Kiều chạy luôn. A Kiều quen với địa hình của trường, hành lang bên trái nối thẳng ra sân thể dục, đưa Hạng Vân Độc ra từ cửa hông.

      Lão Lý vẫn đuổi theo phía sau, quyết bỏ cuộc. Ông ta nhận định đây là trò đùa dai, nhất định phải báo cáo với chủ nhiệm Hách. Đến thứ hai, ông ta giao video giám sát cho chủ nhiệm, để chủ nhiệm trừng phạt học sinh này nghiêm khắc.

      A Kiều kéo Hạng Vân Độc, thân thể bẫng như bay. Lão Lý ở ngay phía sau rồi, A Kiều quay sang ôm chặt Hạng Vân Độc, bay lên, cần lấy mượn lực bay qua tường.

      Trưa nay phải cố gắng lắm mới nhảy được qua tường, giờ có thể đưa người khác phóng qua.

      Lão Lý vòng vòng vẫn chẳng tìm thấy ai, quay về phòng bảo vệ xem camera giám sát, kiểm tra đoạn video sau tiết tự học buổi tối. Sau đó, cả người ông ta cứng đờ.

      Ông ta chỉ nhìn thấy mình ông ta vào khu dạy học, mình lên cầu thang, cuối cùng, màn hình nhấp nháy, Lão Lý ôm ngực, vội tắt phụt video. Ca trực đêm hôm nay có tiền cũng đáng.

      A Kiều nhàng đưa Hạng Vân Độc tiếp đất, tay vẫn ôm lấy eo , khuôn mặt bé tràn ngập vẻ đắc ý: "Thế nào, thấy em giỏi chưa!" biết nguyên nhân khiến mạnh lên.

      Theo suy đoán của A Kiều, tia sáng vàng xuất lúc Chu Mộng Khiết cảm ơn chính là công đức tu luyện được. Có công đức để mang đầu thai, nhất định có thể đầu thai làm người!

      Hạng Vân Độc bị thiếu nữ bé ôm vào lòng, khi nãy là tình huống khẩn cấp, làm gì nhưng đến giờ vẫn còn ôm, hơi xấu hổ, hắng giọng, vỗ lên đầu khen ngợi: "Giỏi lắm!"

      A Kiều gật đầu, buông tay ra rồi hỏi: "Bây giờ chúng ta tới nhà Chu Mộng Khiết à?"

      Có khi hôm nay còn có thể tích lũy thêm được phần công đức nữa ấy chứ!

      Nghĩ như vậy, A Kiều bấm đầu ngón tay tính nhẩm. Chắc chắn là tích lũy được mấy phần công đức rồi, vậy nên mới càng ngày càng mạnh.

      Hạng Vân Độc nhìn : "Muộn quá rồi, giờ hợp lý lắm, sáng mai sau." lại lại cả ngày trời, sợ A Kiều bị mệt.

      Thực ra mặt A Kiều chẳng thể chút mệt mỏi nào. rất vui vẻ điểm lại từng phần công đức mà mình tích cóp được. Về nhà, nằm giường, tiếp tục bấm ngón tay.

      Hàn Cương, bốn ma nữ bị Trương Phong giết chết, ngoài ra còn có ba con lệ quỷ trong gia đình nhà kia. Chuyện của gia đình ba người đó còn chưa giải quyết xong, tạm thời chưa tính vào đây. Thêm Chu Mộng Khiết là tổng cộng sáu phần công đức.

      Chỉ nghĩ đến thôi thấy vui rồi. năm này, chỉ có thể có được nhà vàng, hoàn thành tâm nguyện mà còn có thể tích lũy công đức, đầu thai cho tốt!

      A Kiều ôm con thỏ bông của mình, lăn qua lăn lại giường. Hạng Vân Độc nấu mì xong, đứng ở cửa nhìn thấy như vậy, dừng lại lúc rồi mới : "Mì chín rồi, xuống nhà ăn ."

      nấu nồi mì ăn liền, bỏ thêm nguyên liệu nấu lẩu như bò viên, nấm viên, ngoài ra còn có lạp xưởng, sủi cảo trứng, cuối cùng cho thêm hai hộp thịt hộp.

      "Hôm nay ăn đơn giản chút, ngày mai ăn đồ ngon sau."

      A Kiều chẳng chê bai gì, hút mì soàn soạt, trong lòng còn nghĩ đến công đức của . Thảo nào cổng chùa Thông Huyền lại có dòng chữ "Chư thiện thừa hành" (Việc thiện nào cũng nên làm) viết bằng sơn đỏ, Bồ Tát đúng .

      Hạng Vân Độc thấy thích ăn bò viên, gắp hết bò viên cho rồi hỏi: "Vui đến thế à?"

      "Đương nhiên là vui rồi." A Kiều gật đầu, cắn miếng bò viên, ăn vui vẻ.

      Hạng Vân Độc vốn muốn để tiếp xúc với những chuyện như thế này nhưng thực có khả năng tự bảo vệ mình, còn vui như thế. lại gắp cho A Kiều thêm viên nữa: "Thế mai em với tôi ."

      Buổi tối, Tiểu Bàn gọi điện cho Hạng Vân Độc. Quả nhiên, cậu ta tìm được nhóm PUA mà Trần Ngưỡng Chính tham gia, hơn nữa ta chỉ có nhóm, càng điều tra càng thấy nhiều.

      Tiểu Bàn hỏi: "Thằng cha này hôm nay còn khoe trong nhóm rằng gã sắp tổ chức tiệc đính hôn. Có mấy nhóm nữa phải là thành viên mới đăng nhập được. Có cần điều tra tiếp ạ?"

      Hạng Vân Độc quả quyết: "Điều tra chứ! Cậu cứ chuẩn bị thông tin trước , tôi dùng đến."

      "Cái thể loại gì thế này!" Tiểu Bàn qua điện thoại, "Em thấy mấy người trong nhóm này còn đề cập đến chuyện lừa đảo, số tiền còn rất lớn, nạn nhân đều là phụ nữ. Sao chẳng ai báo cảnh sát thế biết?"

      Nhổ củ cải là kéo cả bùn ra, tóm được tên Trần Ngưỡng Chính là kéo theo cả chuỗi, chẳng khác gì đào khoai lang.

      Tuy nhiên, xác minh thân phận cần có thời gian, cũng chẳng thể dựa vào mấy câu lịch sử trò chuyện để kết tội bọn họ được. Quan trọng nhất chính là phải tìm được nạn nhân.

      "Khiến cậu phải làm thêm giờ rồi, mấy hôm nữa tới chỗ tôi uống bia." tay Hạng Vân Độc cầm di động, tay còn lại đè cái đầu vừa ngóc lên của A Kiều xuống, "Em được uống."

      A Kiều "Xì" tiếng, có thể uống trộm.

      Sáng hôm sau, bọn tới trước cửa nhà Chu Mộng Khiết.

      Mẹ của Chu Mộng Khiết tên là Nghiêm Thu Bình, vốn là giáo viên dạy toán ở trường trung học trọng điểm, bà có thành tính giảng dạy xuất sắc, mở lớp học thêm cũng phải xếp số mới được vào. Nhưng kể từ khi con xảy ra chuyện với, bà từ chức, cũng chẳng dạy ở lớp học thêm nữa, cứ luôn ru rú ở nhà.

      Hồi còn trẻ, sau khi ly hôn, Nghiêm Thu Bình và con sống nương tựa lẫn nhau. Xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều thông cảm cho nỗi khổ của bà, nhà trường cũng tới khuyên bà mấy lần, hy vọng bà có thể vượt qua ám ảnh này, trở về trường dạy.

      Hạng Vân Độc đưa A Kiều tới đứng trước cửa nhà Chu Mộng Kiết, đợi hồi lâu vẫn ai ra mở cửa, tiếp tục gõ cửa.

      Nghiêm Thu Bình mở ô cửa sổ cửa ra, hỏi : "Có chuyện gì thế?"

      Hạng Vân Độc hỏi: "Chị là mẹ của Chu Mộng Khiết phải ?"

      Nghiêm Thu Bình khựng lại lúc, trả lời câu hỏi này. Từ cửa sổ, bà nhìn thấy A Kiều, bé cũng chạc tuổi con bà, bà , giọng khàn đặc: "Các người muốn làm gì?"

      Việc tiếp xúc với người nhà nạn nhân như thế này phải thế mạnh của Hạng Vân Độc nhưng phải thế mạnh cũng phải . chìa thẻ cảnh sát ra: "Như thế này, tôi muốn tìm hiểu chút về chuyện ở trường của Chu Mộng Khiết."

      Cửa vẫn được mở ra, Nghiêm Thu Bình nhìn Hạng Vân Độc chằm chằm, giọng điệu quả quyết: "Tôi chẳng có gì để hết."

      Bà mím môi chặt, muốn với Hạng Vân Độc lời nào, đưa tay ra chuẩn bị đóng ô cửa lại. Hạng Vân Độc nhanh tay nhanh mắt, dùng ngón tay chặn song sắt lại: "Tôi dùng tư cách cảnh sát mà dùng tư cách phụ huynh học sinh tới đây để tìm hiểu việc."

      Thái độ của Nghiêm Thu Bình khiến Hạng Vân Độc nghi ngờ. Lúc bà còn do dự, Hạng Vân Độc hạ thấp giọng: "Chị biết chuyện Chu Mộng Khiết mang thai rồi đúng ?"

      Nghiêm Thu Bình kinh hãi đến trắng bệch cả mặt. Bà luôn giữ bí mật này trong lòng. Bỗng nhiên lại bị người liên quan vạch trần, bà sốc đến nỗi nên lời.

      Cửa thang máy mở, có hàng xóm từ bên trong ra. Nghiêm Thu Bình sợ hàng xóm xung quanh xúm vào nhìn bèn kéo cửa, để Hạng Vân Độc và A Kiều vào.

      Lúc này Hạng Vân Độc mới nhìn dáng vẻ của bà. Theo hồ sơ, bà mới chỉ có bốn mươi mấy tuổi nhưng giờ tóc bạc hết nửa, mặt mày phờ phạc, bà hạ giọng hết mức hỏi Hạng Vân Độc: "Làm sao mà ... Làm sao mà ..."

      Run rẩy hồi lâu, hai chữ "biết được" vẫn chưa thoát ra khỏi miệng.

      A Kiều bĩu môi: "Chính bản thân ấy ."

      Mặt Nghiêm Thu Bình tái xám, mắt đỏ hoe, bà siết chặt tay: "Chuyện đáng xấu hổ... như thế mà nó cũng với cháu à?"

      Bà gần như kiệt sức, ngồi bệt xuống ghế sô pha.

      Lúc dọn dẹp lại di vật của con , Nghiêm Thu Bình phát ra cuốn nhật ký kia. Nó được giấu trong con gấu bông to mà lúc còn sống Chu Mộng Khiết thích ôm nhất.

      Con gấu này là món quà mà Trần Ngưỡng Chính tặng cho Chu Mộng Khiết.

      Con là niềm hy vọng của Nghiêm Thu Bình. Nhiều năm về trước, bà ly hôn với chồng vì chồng bà muốn có con trai. Bà thân mình nuôi nấng con , con lại xuất sắc như vậy. Mỗi tờ giấy khen mà Chu Mộng Khiết giành được giống như thể cái tát mà Nghiêm Thu Bình đập vào mặt người chồng cũ.

      Sau khi Chu Mộng Khiết bị bệnh trầm cảm, bà nghĩ lại biết có phải mình quá nghiêm khắc với con hay , kỳ vọng quá cao ở con bé, khiến con bà có áp lực quá lớn.

      Mãi đến ngày bà nhìn thấy cuốn nhật ký kia, trong đó ghi lại chi tiết chuyện con thầy của nó biết chừng nào, tình nguyện trả giá vì người thầy đó như thế nào, cuối cùng viết con bé có mang đứa con của thầy giáo.

      Nghiêm Thu Bình chịu nổi những cú sốc liên tiếp như vậy. Bà nhất định cho phép bất kì ai biết chuyện này.

      "Nếu chị biết như thế! phải báo cảnh sát!" Hạng Vân Độc chẳng mấy khi tỏ ra tức giận đến vậy. Nghiêm Thu Bình biết chuyện mà vẫn báo cảnh sát, lấy lại công bằng cho con .

      Nghiêm Thu Bình muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình và con , bà vẫn định báo cảnh sát, hơn nữa bà cũng biết thầy giáo kia là ai. Trong nhật ký, con bà đặt cho người thầy đó biệt danh, gọi là Gấu lớn thân .

      Hạng Vân Độc nghĩ ngợi rồi lấy di động ra. màn hình là tin tức mà tìm thấy về chuyện Trần Ngưỡng Chính sắp sửa đính hôn với con doanh nhân quê gốc ở Giang Thành, đến tiệc đính hôn cũng vô cùng hoành tráng, chính là vào ngày mai.

      Hạng Vân Độc : "Con của chị vốn dĩ cũng phải có cuộc sống tốt. bé đáng ra phải gặp được người bé thực lòng chứ phải người đùa bỡn với tình cảm của bé. Đáng ra bé cũng được mặc áo cưới. ràng là chị biết , chị có thể đưa hung thủ ra trước công lý."

      Lễ đính hôn của con doanh nhân này được tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất thành phố. Vườn hoa của khánh sạn được bao hoàn toàn để tổ chức tiệc ngoài trời nhân dịp mùa thu. Hoa tươi trắng tinh được kết thành cổng vòm, đôi vợ chồng này trao nhẫn đính hôn ở nơi trang trọng như thế.

      Nghiêm Thu Bình cắn răng nức nở.

      A Kiều Vẫn luôn yên lặng quan sát, cảm thấy dù lúc tức giận hay phân tích lý lẽ Hạng Vân Độc thoạt nhìn vẫn... khá là đẹp trai.

      Rút kẹo mút trong miệng ra, : "Chu Mộng Khiết bảo cháu với , mong rằng có thể dũng cảm kiên cường," rồi mím môi suy nghĩ chút, "Còn nữa, ấy xin lỗi ."

      Nghiêm Thu Bình gục người xuống, ôm ngực, cuối cùng khóc òa lên.
      Last edited: 23/10/20

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      @levuong yup. Vụ này làm tớ rùng cả mình. Công nhận những kẻ đáng sợ nhất truyện này toàn là con người thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :