1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Kiều hôm nay đầu thai không? - Hoài Tố (130/163)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Oanhoanh90

      Oanhoanh90 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      11
      Hóng quá bạn ơi
      Iris N thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 48: A Kiều, hôm nay làm dâu ?

      Bạn đoán xem.

      “Ê a, hoạ mi lang.”

      thanh này vừa vang lên lấn át hết những thanh của những người xung quanh.

      Tiếng đàn tiếng trống lập tức nhạt dần, bên tai quanh quẩn tiếng thở dài, màn thêu còn chưa được vén lên, trước mặt mọi người lờ mờ ra hình ảnh người con xinh đẹp yếu đuối, như thể giận mà lại tức giận, tựa như thở than mà lại than thở.

      Còn chưa kịp thể ý kiến của mình, thanh khiến bọn họ tê dại cả người.

      Tiền Nhị nghe như si như say, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm sân khấu hí kịch.

      Màn thêu vừa được vén lên, bóng phụ nữ yểu điệu ra, ta đưa lưng về phía những người xem kịch, cánh tay chống bên hông, tay còn lại cầm quạt, bước từng bước giật lùi tới giữa sân khấu, vòng eo mềm mại nghiêng sang bên, quạt ngọc che mặt, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt.

      Hàng mi, ánh mắt quyến rũ, váy vóc ngọc ngà, đầu cài trâm lấp lánh.

      Tiền Nhị vẫn cứ mê mẩn, đến cả A Kiều cũng cảm thấy thú vị, chưa từng xem kịch. Tuy nghe hiểu đài ê ê a a hát những gì nhưng ma nữ này quả là rất xinh đẹp.

      A Kiều xem say sưa, ma nữ kia quay người lại, tay áo lụa tung lên, che luôn nửa khuôn mặt còn lại, mới há miệng ra, còn chưa hát thành lời nghe thấy tiếng quát.

      “Nghiệp chướng!”

      Đạo trưởng từ nãy đến giờ mãi vẫn chưa xuất giơ kiếm đâm tới, ma nữ lắc mình biến hóa, váy lụa trâm hoa người biến mất, thay vào đó là trang phục đào võ, quạt thêu mẫu đơn biến thành ngọn thương bạc, mũi giày đế mỏng thêu hoa nâng lên, nhàng đá vào mũi thanh bảo kiếm.

      Ánh sáng bàng bạc lóe lên, đạo sĩ đâm vào hư .

      Ma nữ cười khúc khích, chơi xong chiêu này liền biến mất thấy bóng dáng đâu nữa.

      Sân khấu vẫn ở đó, tiếng đàn tiếng trống cũng còn, khách khứa xung quanh cứ như thể chẳng thấy gì, tiếp tục nâng chén chúc rượu, khoa tay múa chân, ăn uống reo hò.

      Tiền Nhị vẫn còn mê mẩn, vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hay! Hay lắm! Vai đào võ là phải có phong cách như thế chứ!”

      Đạo sĩ đánh chưởng khiến Tiền Nhị bừng tỉnh. Tiền Nhị chợt tỉnh cơn mơ, mồ hôi lạnh toát ra như tắm. Suýt chút nữa thôi gã giống như những người xem kịch này, vĩnh viễn ở lại ảo cảnh này làm khách.

      “Vô Lượng Thọ Phật.” [1] Tiền Nhị mau chóng làm quen với đạo sĩ này, rồi lại nhìn sang A Kiều, còn tưởng cũng ổn, ai ngờ A Kiều cắn hạt dưa, vừa bóc hạt vừa nhai.

      [1] A Di Đà Phật.

      Đạo sĩ nhíu mày chặt. Từ xa, ông ta nhìn thấy hai người A Kiều, Tiền Nhị, người cắn hạt dưa, người nghe hát kịch, còn tưởng rẳng bọn họ đều bị ma nữ mê hoặc nên mới rút kiếm giải cứu.

      “Đồ chỗ này ăn được, đừng có đụng vào.” Con bé này đúng là cũng có chút tài năng, chỉ có điều quá thiếu hiểu biết.

      Người khác ăn được nhưng A Kiều ăn được, vỗ vỗ tay, phủi sạch vụn hạt dưa tay mình, liếc nhìn đạo sĩ: “Vở kịch này có vẻ rất hay, nếu như ta mời tôi xem kịch, ăn tiệc, tôi cũng phải lễ phép chút chứ. Ông cứ ép buộc người ta phải rời như thế, có khi chẳng ăn thua gì đâu.”

      Lúc này Tiền Nhị mới lấy lại tinh thần, cũng tệ, hai nhóm người tới đây nhưng cũng nghe có ai mắc kẹt lại nơi này, gã nhìn xung quanh, thấy mấy người Từ Mậu Hoằng cũng đều trong đại sảnh tuy hơi ngơ ngác nhưng cho cùng vẫn bình yên vô .

      Đạo sĩ nhíu chặt mày, thấy hai kẻ còn hiểu được nghiêm trọng của vấn đề này dù sao vẫn còn khá hơn ba người uống rượu mừng trong đại sảnh kia, liền với bọn họ: “Mấy người theo tôi, đừng để con ma nữ này mê hoặc, chúng ta phải tìm đường ra ngoài.”

      Tiền Nhị là người yếu ớt, nghe ông ta có vẻ chắc chắn như thế liền coi ông ta như người mình, cung kính : “Đạo trưởng, theo ông chúng ta phải ra ngoài thế nào đây?”

      “Phải phá ảo cảnh.”

      Toàn bộ ảo cảnh này hợp thành với tòa nhà nhà họ Bạch, có chỗ nhìn như là cổng nhưng ra ngoài lại phải là cổng.

      Đạo sĩ vừa nghe thấy tiếng động ra, rút kiếm ra khỏi cổng, được mấy khúc đường núi, xoay người lại thấy tòa nhà nhà họ Bạch vẫn trong bóng đêm rừng núi như cũ, trước cửa treo hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm, con đường hẹp quanh co liên tục có người tới chúc mừng.

      Ai cũng ăn mặc màu sắc rực rỡ, có đủ hỉ nương, bà mối, đội ngũ khiêng kiệu hoa, bê đồ cưới nườm nượp, nhìn thấy đâu là điểm cuối cùng.

      Muốn ra ngoài hoặc là ngoan ngoãn chờ đến hừng đông, hoặc là phải nhanh chóng tìm được điểm trong ảo cảnh, đó chính là cửa ra mà bọn họ tìm kiếm.

      Tiền Nhị nghe chờ tới hừng đông cũng có thể bình yên liền vô cùng hèn nhát : “Thế hay là chúng ta chờ tới hừng đông ?”

      Đạo sĩ lắc đầu: “ về được đâu.” Ông ta cũng nghĩ có thể quay trở về phòng nhưng vừa trở về thấy khu nhà hoàn toàn thay đổi, thấy phòng của bọn họ đâu nữa.

      “Nếu cứ tìm bừa phòng để ngủ, đến lúc tỉnh là được rồi.” Tiền Nhị chính là kẻ lười nghĩ cách.

      A Kiều trợn trừng mắt: “Ngu ngốc! Ông làm sao mà biết được bản thân mình ngủ giường hay là ngủ trong mộ chứ?” sắp đặt phòng ở bị ma nữ thay đổi, ta vô cùng thông minh, chỉ cần thay đổi chút là đủ để vây khốn bọn họ.

      Đạo sĩ liếc nhìn sang A Kiều, cảm thấy tuy này chẳng biết trời cao đất rộng là gì nhưng lại rất thông minh liền gật đầu với : “Tôi cũng đoán như vậy, người hầu chết của nhà họ Bạch kia thân thể còn nhưng hồn phách còn nữa.” Sợ là vĩnh viễn ở lại ảo cảnh này.

      Thế này được, thế kia cũng xong. Giờ phút này, Tiền Nhị còn nghĩ tới 50 vạn kia nữa, sống sót là quan trọng nhất, hơn nữa Lão Tôn và hòa thượng kia còn chẳng thấy đâu, nhỡ đâu hai người này làm trò gì ngu ngốc, làm ma nữ tức giận, mọi người lại phải chịu xui xẻo theo.

      “Còn vị đại sư kia sao? Đạo trưởng có thấy đâu ?”

      Đạo sĩ lắc đầu, ông ta vòng quanh tòa nhà lượt nhưng cũng chẳng thấy đâu.

      A Kiều muốn theo đạo sĩ, định mình, gặp ma nữ kia, hỏi ta làm thế nào mới làm được ảo cảnh như thế này, biết cũng nên tìm nơi như vậy hay là chọn nơi trống rồi tự xây dựng.

      “Các người cứ , tôi mình.” A Kiều xong là luôn.

      Tiền Nhị phân vân, gã cũng chỉ có mạng sống, biết nên đặt cửa nào, đạo trưởng này vừa mới đấu với ma nữ, còn A Kiều mãi tới tận giờ cũng chỉ biết hết ăn lại uống, chẳng thể chút bản lĩnh nào.

      Trong lúc gã còn do dự, A Kiều rẽ ở khúc quanh hành lang, thấy đâu nữa.

      Đạo sĩ thấy dưới tình huống như vậy mà A Kiều còn thích làm gì làm, chỉ có thể mặc kệ , dẫn Tiền Nhị và ba người Từ Mậu Hoằng ra khỏi tiệc rượu.

      Phương Văn Kính và “người câm” hoàn toàn mất thần trí, chỉ còn Từ Mậu Hoằng vẫn còn hơi hơi tỉnh táo, đạo trường lấy ba tờ bùa, “Bốp bốp bốp” ba tiếng dán lên trán bọn họ.

      Từ Mậu Hoằng là người đầu tiên khôi phục thần trí, đạo sĩ bảo ông ta đừng bóc tờ bùa màu vàng ra. Tiền Nhị thấy đây là đồ tốt, lấy cũng phí, vội vàng : “Đạo trưởng cũng ban cho tôi tờ , để tôi bị con ma nữ này mê hoặc.”

      Đạo sĩ cho gã tờ , khi Tiền Nhị muốn lấy lòng người ta trong mấy người này, làm sao có ai dẻo miệng được như gã chứ.

      A Kiều bỏ được mấy người vướng chân vướng tay kia, cuối cùng có thể thi triển pháp thuật, phi thân nhảy lên mái nhà, to: “Ma đâu? Mau ra đây!” Hét lên xong, thấy ma nữ vẫn chưa chịu ra, tụ gió trong lòng bàn tay, “Còn ra là tôi lật mái nhà lên đấy.”

      Ma nữ vẫn xuất , A Kiều bực bội, vung tay bóc hàng ngói lên.

      Ma nữ nhanh chóng hình bên cạnh A Kiều, ta mặc đồ đỏ từ đầu đến chân, tà váy được thêu họa tiết mẫu đơn phú quý bằng chỉ vàng, đầu đội chiếc khăn voan đỏ thêu uyên ương nghịch nước.

      “Thế này mới phải chứ,” A Kiều , “ phí công nhiều như thế làm gì chứ? Tại sao đầu thai?”

      “Họa mi lang của tôi.” Ma nữ nhắc lại từng câu từng chữ, vừa hát vừa thở than.

      “Tất cả đàn ông đều đáng tin cậy. xem, thành ma nhiều năm như vậy rồi, làm quỷ tu cũng được, đầu thai cho tử tế cũng được, vì sao cứ nhất định phải hại người cơ chứ?” A Kiều hiểu, “Chỉ có làm việc tốt mới có thể đầu thai tốt được, biết chứ!”

      Ma nữ nhắc nhắc lại về họa mi lang của ta nữa, quay sang, dường như nhìn chằm chằm A Kiều từ dưới tấm khăn voan đỏ.”

      “Có được báu vật vô giá dễ, có được tình lang mới khó.” Tiếng của ma nữ rất hay, hơn nữa còn có nửa khuôn mặt quyến rũ thế kia, thảo nào lại được Bạch đại gia sủng ái.

      “Vậy và người đó có thể dắt tay nhau cầu Nại Hà cũng được mà, nắm tay qua cầu Nại Hà kiếp sau có thể thành vợ chồng.” A Kiều có ý tốt nên mới cho con ma ngu ngốc còn chưa tới U Minh này nghe. Chuyện này có bí quyết cả đấy, những con ma mới chết biết nên mới bỏ lỡ thôi.

      Ma nữ vươn tay ra. Từ đầu đến chân, chỗ nào ta cũng đẹp, bàn tay này thon dài trắng muốt như ngọc, móng tay được tô đỏ rực nhưng trong bóng đêm lại có vẻ nặng nề ma khí.

      Gió thổi tung góc khăn voan đỏ, ma nữ nhếch môi câu: “ đẹp đấy, người đàn ông của nhất định rất thích đúng .”

      A Kiều lắc đầu, câu : “ có rất nhiều phu nhân, chưa từng thực lòng thương tôi.”

      Ma nữ nghe xong ngẩn ra: “Họa mi lang, kẻ phụ lòng, toàn là những tên đáng chết.” ta đến cuối câu, thanh nức nở như khóc, A Kiều vốn buồn khổ, nghe thấy tiếng khóc của ta lại dường như quay lại cung Trường Môn, suýt nữa cũng khóc theo ta.

      A Kiều khịt khịt mũi, vẫn còn định phân tích cho ta: “ ở chỗ này giở trò cũng chẳng có tác dụng gì, những kẻ nhớ thương , dù là người hay là ma cũng ra lâu rồi, vì sao cứ nhất định phải bị trói chặt bởi nhân quả đời cơ chứ?”

      Ma nữ nghe như vậy ngẩn ra, mặt ta bị tấm khăn voan đỏ che lại, biết sắc mặt ra sao, A Kiều chỉ thấy ta cứng người, ngẩn ngơ lúc lâu. Đúng tại lúc A Kiều cho là thuyết phục được ta, giọng điệu của ma nữ bỗng dưng thay đổi: “ lừa tôi! Họa mi lang của tới tìm đúng ?”

      ta như vậy xong liền bật cười duyên dáng: “Bên ngoài ta có rất nhiều phu nhân nhưng bên trong này chỉ có thể có mình , giữ ta lại đây, tôi giúp hai người làm tiệc cưới được ?”

      Tiếng đàn tiếng trống vang lên ngập trời, ma nữ lại biến mất thấy tăm hơi.

      A Kiều nghĩ thầm con ma ngu ngốc này có phải là lú lẫn rồi , đào đâu ra họa mi lang nào cơ chứ?

      Hạng Vân Độc nhận được điện thoại của A Kiều liền nghe thấy về nhà, thế gọi thế nào cũng được, mặt mày nhíu chặt, nghĩ là này lại giận dỗi.

      Ở Giang Thành có người quen, có thể đâu được cơ chứ?

      Vốn hôm nay định làm thêm giờ vì có cuộc họp, với Tống Phương: “ xin phép hộ tôi, tôi phải ra ngoài chuyến.”

      Ở trường có ai, ở nhà cũng có ai, gọi điện cho Khương Mật, A Kiều cũng tới trường đại học tìm . lại quay về cục, bảo Tiểu Bàn kiểm tra camera theo dõi, căn bản cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức điều tra ra.

      Ở ngay cửa nhà, lên xe của Tiền Nhị.

      Tiều Bàn : “Đội trưởng Hạng, có cần gọi người ?”

      cần, tôi biết người này.” Cái gã Tiền Nhị này tham tiền nhưng háo sắc, mà cho dù có háo sắc chăng nữa gã cũng đánh lại A Kiều. Tra xét camera dọc đường , họ điều tra ra chiếc xe này đâu.

      Hạng Vân Độc lái xe tới đó. Lúc tới nơi, trời tối đen. Ở vùng nông thôn thường rất ít khi có camera theo dõi nhưng cũng may ngọn núi này có khu du lịch suối nước nóng mới xây, trong phạm vi của khu du lịch có camera theo dõi.

      theo con đường mà Tiền Nhị để tới nhà tổ của nhà họ Bạch.

      Hạng Vân Độc hai vòng khu đường núi này vẫn chẳng thấy tòa nhà nhà họ Bạch đâu cả. mở định vị, giọng nữ hướng dẫn cho biết tới gần điểm đến hai lần liền nhưng trước mắt ngoài vùng rừng núi u chẳng thấy cái gì.

      dừng xe lại ven đường, tắt đèn xe, dùng di động làm đèn pin chiếu sáng để bộ ên đường núi phía trước. bộ bao lâu, liền thấy con đường ra ở nơi khi nãy còn là rừng rậm.

      Hạng Vân Độc ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nửa màu vàng, nửa có màu đỏ nhàn nhạt của máu, trực giác mách bảo cho A Kiều ở phía màu đỏ.

      Hạng Vân Độc hề do dự, thẳng mạch vào trong. Mới được mấy bước, lại quay đầu nhìn, đường lại bị rừng rậm che lại, dường như có bàn tay đẩy về phía trước. bao lâu sau, bên tai có tiếng đàn tiếng trống truyền tới, hình như có người làm lễ cưới.

      Vừa nghĩ trong lòng như thế, trước mắt lên hình ảnh đội ngũ đưa dâu đưa qua, người nào cũng ăn mặc như trong phim truyền hình, nhìn vô cùng đông vui tấp nập, vừa thấy đưa tay lên chúc mừng: “Sao chú rể lại đứng ở đây thế này, mau lên ngựa chứ, dâu sốt ruột chờ đợi lắm rồi.”

      con đường khi nãy còn nhìn thấy điểm cuối tự dưng lại có tòa nhà lớn xuất , nhà cao cửa rộng, hai bên cửa treo đèn lồng đỏ thẫm. Trong bóng đêm, đèn lồng đỏ đến mức đau mắt, khiến toàn bộ con đường đều được phủ màu đỏ như máu.

      Mấy người chạy tới kéo , liên tục gọi là chú rể, Hạng Vân Độc cúi đầu nhìn xuống, thấy chẳng biết từ khi nào mà người xuất trang phục của chú rể, ngực đeo đóa hoa lụa màu đỏ, trước mặt còn có con ngựa cao lớn.

      Chứng nhận quỷ sai trong túi hơi nóng lên, cảnh báo cho . Mà dù có cảnh báo chăng nữa, cũng biết đây là giả.

      Ngay lập tức, kiệu hoa xuất trước mặt , màn kiệu được vén lên, bên trong có dâu ngồi , cánh tay trắng muốt như ngọc của vén tấm khăn voan đỏ thêu uyên ương nghịch nước lên, để lộ nửa khuôn mặt.

      Đôi mắt đen láy, bên má có lúm đồng tiền nho , mũi hơi hếch lên, đôi môi đào hơi chu ra: “ mau lên chứ.”


    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 49: A Kiều, hôm nay liên minh ?

      Liên minh chứ!

      Từ hình dáng đến thần thái điểm nào giống, giống nhất là cái điệu lên giọng ở cuối câu kia, dù có gì cũng giống như làm nũng kia.

      Nhưng Hạng Vân Độc hiểu rằng kẻ ngồi trong kiệu phải A Kiều.

      Nhưng có thể giống như thế có nghĩa là thứ ma quỷ quái kia từng gặp A Kiều, có khi còn bắt được , vậy nên dù biết đây là cái bẫy, vẫn xông vào.

      Mấy người đưa dâu cả nam lẫn nữ lao về phía Hạng Vân Độc, vây quanh ép lên ngựa.

      Ngoài ra còn có bảy tám đứa trẻ vòng quanh kiệu hoa, muốn nhìn lén dâu rồi lại quay sang Hạng Vân Độc mấy lời may mắn.

      “Chúc mừng chú rể mới.”

      “Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

      Nha hoàn lấy kẹo từ trong giỏ trúc ra vung lên, khiến cho mấy đứa trẻ tranh nhau, mọi người cười đùa vui vẻ, ai cũng vui đùa mãi dứt, mặt ai cũng tràn ngập niềm vui.

      Chứng nhận quỷ sai tạm thời trong túi Hạng Vân Độc nóng lên, dường như cảnh báo mau rời khỏi ảo cảnh. Hạng Vân Độc nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, nghe thấy tiếng côn trùng trong núi ngân lên nho .

      tập trung vào thanh này liền có thể cảm thấy thanh càng lúc càng vang, còn có thể ngửi thấy mùi hương thanh thanh của tùng trúc núi.

      Tiếng đàn tiếng trống bên tai càng lúc càng xuống, sau đó tắt hẳn, Hạng Vân Độc mở choàng mắt, tòa nhà nhà họ Bạch đột nhiên xuất cách đó xa nhưng đội người đón dâu càng lúc càng ngắn lại, lại nhìn thấy khoảng rừng núi kia.

      Trong đội người, đầu tiên là mấy đứa trẻ biến mất, sau đó là hỉ nương, bà mối, cuối cùng trước mắt chỉ còn chiếc kiệu hoa và A Kiều giả ngồi trong kiệu hoa.

      Nụ cười của ta chưa hề thay đổi, trong mắt còn ánh lên chút tò mò, tò mò cuối cùng liệu có “thành thân” với ta hay .

      Nếu như cứ tập trung vào chân kia có thể quay trở về vùng rừng núi nhưng Hạng Vân Độc mỉm cười, thả lỏng tinh thần, tập trung tiếng côn trùng kêu vang trong núi kia.

      Hạng Vân Độc lời, đôi chân dài vắt qua, xoay người lên ngựa.

      Tiếng chiêng trống ồn ào náo động lại quay lại bên tai, dâu trong kiệu hoa cong môi, cười “Hì” tiếng, đội lại voan đỏ, ngồi về trong kiệu.

      Vừa quay lại kiệu, “A Kiều” đổi sang khuôn mặt khác. Theo đong đưa của người khênh kiệu, voan đỏ bay lên, đầu tiên chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ và nửa khuôn mặt trắng như bạch ngọc, bỗng kiệu nghiêng ngả, khăn voan rơi xuống, lộ ra nửa khuôn mặt khác của ta.

      Da tróc thịt bong, đến tròng mắt cũng lồi ra. Trong chớp mắt, khăn voan lại bay lên, che khuôn mặt của ma nữ.

      Ngựa chạy được lát cũng tới trước cổng lớn, bà mối, hỉ nương đỡ dâu ra khỏi kiệu, nhét tấm vải lụa màu đỏ vào tay Hạng Vân Độc, bảo đưa dâu vào sảnh chào hỏi khách khứa.

      Hạng Vân Độc nhìn khách khứa xung quanh lượt tìm kiếm mà vẫn phát ra bóng dáng của A Kiều. biết bị thứ ma quỷ này nhốt vào nơi nào trong khu nhà này. Xem ra muốn tìm được A Kiều phải xử lý được ma nữ này trước.

      Hạng Vân Độc vô cùng phối hợp, bị đẩy vào tây sương phòng trong trêu chọc của mọi người.

      Trong sương phòng cũng rực rỡ đèn nến gấm hoa như thế, bàn tròn còn bày bàn tiệc có cả rượu và thức ăn, dâu ngồi giường khắc hoa. Chỉ chốc, khách khứa ra hết khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại người ma.

      dâu vẫn dùng giọng của A Kiều để chuyện như cũ: “ mau tới mở khăn voan lên , em gắp thức ăn cho .”

      Hạng Vân Độc mỉm cười ra tiếng. đến mép giường, cầm lấy đòn cân bằng vàng đặt bàn cưới, gạt cái, khăn lụa tung bay.

      Ma nữ ngồi ngay ngắn cong môi lên, dùng nửa khuôn mặt của A Kiều để hỏi : “Em như thế này, vẫn em à?”

      Hạng Vân Độc có chuẩn bị trong lòng từ trước, bị bất ngờ nhưng hề sợ hãi, đưa tay ra. Con mắt còn lại của ma nữ tràn ngập kinh ngạc, nửa khuôn mặt của ta là A Kiều, nửa bên kia bị bỏng hết, vậy mà Hạng Vân Độc vẫn hề xa lánh, mặt hề có chút biểu chán ghét nào.

      Lúc ma nữ còn ngẩn ngơ, xích sắt tay Hạng Vân Độc bay ra, quấn lấy cổ ta: “Nhưng phải ấy.”

      Nữ quỷ chớp mắt, bật cười duyên dáng. Lần này, ta dùng giọng của chính mình: “Tốt, tốt, tốt lắm, đúng là họa mi lang tốt.”

      ta mà giống như độc thoại, đầy ý bên trong. Vừa xong câu này, xích sắt cổ vỡ tan, ta lại bật cười, vuốt đầu ngón tay cổ Hạng Vân Độc: “ tốt lắm, ở lại làm chú rể .”

      Trong tay Hạng Vân Độc chỉ có cái xích sắt này, đó là do Hàn Cương đưa cho . Thấy xích sắt vỡ vụn, nhíu mày nhưng lại lập tức nhận ra đây chỉ là ảo thuật của ma nữ.

      Nhưng chỉ giây lát như vậy đủ để ma nữ trượt ra khỏi xích sắt như con cá trơn trượt, cười ha hả, cười xong lại : “ thế cũng tốt, đừng nhé, ở lại đây chờ dâu của .”

      ta bay ra ngoài cửa sổ. Ngay sau đó, cửa sổ đóng chặt lại, nến đỏ, đèn đỏ trong phòng đồng loạt tắt ngấm. Trong bóng tối, chỉ còn chiếc xích bắt ma trong tay Hạng Vân Độc phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

      Hạng Vân Độc biết những thứ ở đây đều là giả, nhắm mắt lại, mở rộng thần thức và cảm quan, mùi rượu và thức ăn ngon biến mất, ngửi thấy mùi hương nến.

      Lần theo mùi hương này, thẳng về phía trước, lúc sắp đụng phải tường gạch trước mặt lộ ra cánh cửa, Hạng Vân Độc ra bằng cánh cửa này, trước mắt bỗng sáng bừng lên.

      đứng giữa sảnh, hai bên đèn lồng trắng treo cao, đèn dán chữ đen, bày hai hàng ngựa giấy cờ giấy, trước bài vị có đốt nến cho nên mới ngửi thấy mùi nến.

      Hạng Vân Độc bước nửa bước ra khỏi ảo cảnh, lại định vào nhưng được. tìm khắp khu trước của tòa nhà nhưng thấy A Kiều đâu. đến khu phía sau, thấy trong phòng có ngọn đèn.

      Vừa đẩy cửa ra, bên trong chẳng có ai nhưng bếp lò có ấm trà, lửa vẫn còn nhưng nước còn chưa nóng.

      tìm thấy phòng A Kiều, phòng trải thảm lông, mặt đất la liệt đồ ăn vặt đóng gói, còn có chiếc ba lô của cũng ở trong phòng, vẫn còn trong ảo cảnh, chưa ra ngoài.

      Ma nữ ngồi cây ngoài cửa nhìn, ta cố ý mở cánh cửa, để Hạng Vân Độc tự ra ngoài rồi lại đóng cửa ảo cảnh lại, cho vào.

      Vốn ta rất hài lòng với Hạng Vân Độc, muốn giữ lại làm họa mi lang của ta, ngờ lại là quỷ sai.

      Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của chính mình, nghĩ đến khuôn mặt tựa hoa đào của A Kiều, ta vô cũng phẫn hận trong lòng. giữ được người con trai giữ người con lại vậy, lột tấm da xinh đẹp của nàng xuống, khoác lên người mình.

      ta chết nhiều năm như vậy rồi mà mãi đến giờ mới gặp được tấm da người hoàn mỹ như thế.

      A Kiều khắp tòa nhà tìm ma nữ, hết từ sảnh ngoài đến nhà trong. sân khấu, chiêng trống vẫn còn gõ vang nhưng người hát tuồng chẳng thấy đâu nữa, đứng ở chỗ cao, từ xa nhìn thấy đạo sĩ dẫn mấy người Tiền Nhị đâm lung tung như ruồi bọ đầu.

      Lúc là cầu thang, lúc lại như thể sườn núi, tới lui cũng chỉ vòng quanh, chỉ chốc mệt lả mồ hôi đầy đầu.

      Đạo sĩ còn khá, Tiền Nhị và hai người Phương Văn Kính đều mệt bở hơi tai, thở hổn hển. Trong trí nhớ của bọn họ, họ vừa mở tất cả những cánh cửa của tòa nhà này mà vẫn tìm thấy cổng ra.

      A Kiều vốn định trêu bọn họ phen nhưng vừa nhìn thấy bên ngoài cổng lớn khua chiêng gõ trống, chú rể đợi mãi chưa thấy đâu cuối cùng cũng xuất , cưỡi con ngựa cao lớn, đầu đổi mũ, mũ cắm hai đoạn lông công.

      tới cổng lớn, chú rể xuống ngựa, dắt dâu qua chậu than, gần lại, A Kiều mới nhận ra người kia ràng chính là Hạng Vân Độc!

      Ban đầu A Kiều vốn ngồi mái hiên xem trò vui, hai chân đu đưa, còn lấy chiếc kẹo que từ trong túi ra ăn, vừa thấy chú rể là Hạng Vân Độc, lập tức bật dậy.

      Sao Hạng Vân Độc lại tới đây?

      A Kiều định mượn lực nhảy từ mái hiên xuống nhưng nhảy thế nào nữa khoảng cách giữa và đám cưới kia vẫn thay đổi, ma nữ còn lặng lẽ vén khăn voan đỏ lên, lộ mặt ra cười nhạo A Kiều.

      Tiếng mềm mại “Họa mi lang” lại vang lên bên tai A Kiều lần nữa.

      Theo tiếng này, chiếc kẹo mút cũng đứt đôi, A Kiều tức giận hằm hè trong lòng: “ mới chết được mấy năm dám tranh người với tôi à!”

      Ma nữ cười khanh khách, khắp tòa nhà tràn ngập tiếng cười của ta. Trong tay ta là dải lụa đỏ. ta tự cầm bên, bên nối vào Hạng Vân Độc, cứ thế kéo Hạng Vân Độc vào phòng cưới như giật dây con rối gỗ.

      ta cố tình khiêu khích A Kiều, tự làm cho nóc nhà biến mất, khiến A Kiều có thể nhìn vào trong phòng, nhìn mở khăn voan của ta ra sao rồi họ cùng nhau uống rượu dùng bữa như thế nào.

      Ma nữ trang điểm, vẽ mặt vẽ mày, đồ cưới biến thành phục trang diễn kịch, hát cho “Hạng Vân Độc” nghe, “Hạng Vân Độc” ngồi bên giường rung đùi tán thưởng, điệu bộ chẳng khác gì Tiền Nhị khi nãy.

      A Kiều biết đó là giả, Hạng Vân Độc làm sao có thể ngu ngốc như vậy nhưng vẫn tức giận chịu được. Dám động vào nhà vàng của !

      Còn chẳng phải là phải phá tan ảo cảnh là được sao, đợi phá được ảo cảnh này, phải đánh con ma nữ này trận mới hả giận được. Thế mà khi nãy còn thấy thương xót cho ta!

      A Kiều nhàng nhảy xuống mặt đất, tới sảnh. Khi nãy còn thấy Tiền Nhị theo đạo sĩ, giờ thấy mình gã đứng đó, tựa vào lan can nghe hát kịch.

      sâu khấu ràng có ai nhưng Tiền Nhị lại vẫn bị tiếng nhạc chi phối, nghe đến nỗi mắt đỏ hoe, mũi khụt khịt, lấy tay áo lau nước mắt nước mũi. Thấy điệu bộ gã ngu ngốc như vậy, A Kiều bước tới tát gã cái: “Tỉnh lại !”

      Tiền Nhị bị cái đập này làm cho bừng tỉnh. Lúc này gã mới phát ra mình lại đứng trước sân khấu hí kịch: “Ôi bà ơi, đạo trưởng Tiền đâu rồi?” Đạo sĩ kia cũng họ Tiền nên bị Tiền Nhị nhận là người cùng họ, chỉ để tạo quan hệ với người ta mà còn muốn nhờ cậy đạo trưởng có thể giúp đỡ gã chút.

      ngờ tới thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào bà .

      A Kiều xì tiếng: “Ông còn chẳng biết làm sao tôi biết được, tôi tức rồi, tôi muốn đánh ta.” Tuy A Kiều chưa từng đánh nhau nhưng vẫn còn có Sở Phục cơ mà.

      “Hở?” Tiền Nhị đơ ra như gà gỗ, bà đúng là câu nào giật mình câu đấy, khiến gã sợ đến há hốc cả mồm.

      A Kiều cũng chẳng phải là bừa vậy thôi đâu, động tới nhà vàng của chính là động tới điểm căn bản trong việc đầu thai của , phải làm tới cùng mới được: “Ông xem kịch cả buổi rồi, rốt cuộc có biết ta có lai lịch gì ?”

      Đúng là Tiền Nhị hiểu chuyện này. Người này tuy tham tiền láu cá nhưng cũng có mấy phần thông minh, gã với A Kiều: “Bà cụ nhà họ Bạch làm tang lễ này là vợ cả, cũng chính là đại nãi nãi, còn cái kẻ… làm đám cưới này là nhị di nãi nãi, là vợ bé.”

      Vợ bé à? A Kiều chưa bao giờ nghe thấy từ này nhưng cách dùng từ này rất sinh động, thảo nào ta lắm trò như thế, còn biết chơi mấy trò ra gì.

      Tiền Nhị nghe khách trong bữa tiệc chuyện với nhau, nhị di nãi nãi là “Ngọc Đường Xuân” nổi tiếng ở kinh thành, được Bạch đại gia dùng vạn đồng đại dương để chuộc thân, lấy về làm bà hai.

      Bạch đại gia còn cố tình xây cho ta cái sân khấu hí kịch nho để ta hóa trang lên đài, hát cho mình ông ta nghe, hai người vô cùng thương nhau, nghe sáng nào cũng vậy, cửa sổ đối diện với khu nhà của Bạch đại nãi nãi bên tây sương phòng mở rộng, lão gia vẽ mày cho nhị di nãi nãi ngay trước cửa sổ này.

      Tiền Nhị xoa xoa cằm: “Ngọc Đường Xuân này có chỗ đứng như thế rồi, lấn át được cả vợ cả, sao đến chết vẫn ngừng lại chứ? Sao lại phải làm lễ cưới vào lễ tang của bà cụ nhà họ Bạch thế biết?”

      Nếu như đây là ảo cảnh của Ngọc Đường Xuân đương nhiên người gây ra chính là ta.

      A Kiều lườm Tiền Nhị cái: “Đồ ngốc, có thể lấy vợ bé có thể lấy cả trăm vợ bé, ta còn có thể đứng vào đâu cơ chứ.” Sau này thể nào chẳng có người mới.

      Tiền Nhị mau chóng nịnh bợ: “Có lý, bà có lý, đàn ông toàn loại chả ra gì.”

      Nếu như Ngọc Đường Xuân cố ý tạo ra ảo cảnh chắc chắn là để khiến Bạch đại nãi nãi tức giận, khiến ngày đẹp nhất của ta lặp lặp lại cho Bạch đại nãi nãi xem.

      A Kiều rất tức giận, tại sao mà vợ cả phải bị vợ bé bắt nạt cơ chứ, quyết định tìm bằng được Bạch đại nãi nãi, để hai con ma cùng đánh ma nữ kia trận.

      A Kiều nhàng sờ vào huyết ngọc, dùng thần thức gọi Sở Phục.

      Tiền Nhị nhìn thấy huyết ngọc tỏa ra ánh sáng đỏ, bên trong dường như có vật gì đó còn sống động đậy, nuốt khan cái, hóa ra miếng ngọc này của bà thực đặc biệt.

      Sở Phục dẹp bỏ mê chướng, đưa A Kiều tới thẳng phòng chứa củi.

      Tiền Nhị bám chặt phía sau A Kiều. Sợ nhỡ đâu bị bỏ lại lúc sau lại quay lại sân khấu kịch nghe hát. Gã lấy hai lá bùa, vo lại thành hai viên giấy nhét vào tai, còn nghe thấy tiếng nhạc tiếng trống nữa. Lúc này, gã mới yên tâm theo A Kiều.

      Phòng chứa củi vô cùng tồi tàn, bên trong chất đầy cỏ tranh củi gỗ, A Kiều đưa tay vung lên, cỏ tranh củi gỗ bị thổi bay, để lộ ra bộ quan tài rất lớn bên trong.

      quan tài dán tờ giấy trắng, đó có ghi tên của bà cụ nhà họ Bạch.

      Tang lễ của bà cụ nhà họ Bạch long trọng như thế, đến quan tài cũng dùng gỗ nam, Tiền Nhị từng dùng ánh mắt nhà nghề định giá quan tài kia, cái giá này có thể mua nhà ở Giang Thành.

      Cỗ quan tài này lại rách nát. Ngọc Đường Xuân khiến Bạch đại nãi nãi có chết cũng phải nằm gỗ mục.

      Tiền Nhị vừa nhìn thấy quan tài hận thể quỳ xuống. Cả đời này gã chưa từng nghĩ tới bản thân mình nhìn thấy quan tài vui như thế, gã còn tưởng rằng bọn họ trở về.

      với A Kiều: “Bà , có phải chúng ta tìm được xác chết là có thể trở về rồi ?”

      A Kiều chẳng thèm để ý tới gã chút nào, lập tức đẩy tấm che quan tài ra, ngó đầu vào bên trong, đôi mắt hạnh nhíu lại, đưa tay vỗ lên mặt bà cụ nhà họ Bạch: “Tỉnh dậy , đừng ngủ nữa! Vợ bé nhà bà sắp tạo phản kìa!”

      Tiền Nhị vốn cho rằng mình có nhìn thấy A Kiều làm gì cũng kinh ngạc, ngờ rằng mở quan tài lay xác chết, sợ tới mức chân mềm nhũn, quỳ gối xuống mặt đất đầy củi gỗ, run rẩy đứng dậy được.

      A Kiều ngó vào quan tài, thấy người nằm bên trong cũng chẳng phải bà cụ bảy tám chục tuổi nhà họ Bạch mà là Bạch đại nãi nãi độ trẻ trung. Bà ta nghe thấy tiếng của A Kiều, mở to mắt, xoay người ngồi dậy.

      người vẫn còn mặc áo liệm, dẫu màu sắc nhạt nhòa nhưng lại có vẻ xinh đẹp khác thường, vẻ ngoài của bà ta vẫn là của tuổi đôi mươi, giọng lại là của bà lão. Bà ta nheo mắt, quan sát vòng xung quanh phòng chứa củi rồi đứng dậy từ trong quan tài.

      Đêm ngày thứ bảy vốn là ngày bà cụ nhà họ Bạch hồi hồn về gặp người nhà, bà ta gặp người nhà xong Ty chờ luân hồi, ngờ lại bị Ngọc Đường Xuân lừa vào ảo cảnh, giữ hồn phách bà ta lại, cho bà ta .

      Bà cụ nhà họ Bạch hừ tiếng rồi cười: “Tạ Phinh Chi, lúc là người đấu lại tôi, làm ma còn định lật bàn hay sao?”

      Last edited: 2/12/20

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 50: A Kiều, hôm nay ngây thơ vô số tội ?

      Ngây thơ chứ!

      A Kiều trợn trừng mắt, vốn cho rằng bà cụ nhà họ Bạch là người vợ cả bị bắt nạt, còn định làm chỗ dựa cho bà ta, nhưng bà cụ nhà họ Bạch vừa lên tiếng, A Kiều lập tức nhớ tới bà ngoại [1].

      [1] Bà ngoại của A Kiều là Đậu hoàng hậu của Hán Văn Đế, có thể coi là nữ chính trị gia thời Hán, vừa kiếm soát hậu cung vừa có ảnh hưởng đến ba đời vua nhà Hán.

      A Kiều vừa co đầu rụt cổ, Tiền Nhị lập tức bước lên. Gã đến nhà họ Bạch, nhận tiền của nhà họ Bạch, người gã cần giúp là bà cụ nhà họ Bạch, Ngọc Đường Xuân là cái gì, nào nghe ai đâu.

      Tiền Nhị đưa tay ra, đỡ bà cụ nhà họ Bạch ra khỏi quan tài, với bà ta: “Bà là cụ… Bạch đại nãi nãi phải , chúng cháu được con cháu bà mời tới đây.”

      Tiền Nhị vốn định gọi bà ta là cụ Bạch nhưng tuy giọng của bà ta rất già nua, vẻ bề ngoài lại rất trẻ trung, thoạt nhìn cũng cùng lắm chỉ hơn hai mươi, chữ “cụ” này Tiền Nhị gọi nổi, gã trình bày: “Ban đêm ngôi nhà này được yên ổn, họ mời chúng cháu tới là để…”

      Bà cụ nhà họ Bạch phẩy tay: “Biết rồi.”

      Bà ta thẳng lưng, bước khỏi quan tài, ra phòng chứa củi, liên tục quan sát ảo cảnh mà Ngọc Đường Xuân làm ra.

      Bà cụ nhà họ Bạch sống đến chín mươi sáu tuổi. Bà ta vốn phải ở bên Mỹ nhưng lại muốn lá rụng về cội nên vẫn trở lại ngôi nhà nhà họ Bạch ở Giang Thành để vượt qua quãng thời gian cuối cùng, cũng trút hơi thở cuối cùng ở phòng chính trong ngôi nhà nhà họ Bạch này.

      Lúc ra , con cháu tụ họp, là người sống thọ và chết tại nhà

      Vốn dĩ qua đêm thứ bảy hồi hồn, tạm biệt con cháu xong, bà ta theo Đầu Trâu Mặt Ngựa về Địa Phủ, Ty vào luân hồi nhưng nhất thời cẩn thận, bị Ngọc Đường Xuân dùng chuyện cũ kéo vào ảo cảnh.

      ai biết tên của Ngọc Đường Xuân là gì, cái tên này vẫn là do Bạch đại gia đặt cho ta. Nghệ danh của ta là Ngọc Đường Xuân, trong đó có bộ Lan, đặt tên là Phinh Chi, có chữ Chi, ý ta là như lan như chi.

      Đây vốn dĩ là điều khiến ta đắc ý nhưng bị bà cụ nhà họ Bạch nghiến răng nghiến lợi gọi như thế, ta lập tức tức giận, toàn bộ nhà tổ nhà họ Bạch đều chấn động, từng tiếng vang lên như sắp phá rách màng nhĩ mọi người: “Mụ già kia, tôi muốn bà đời đời kiếp kiếp thể siêu sinh!”

      Bà cụ nhà họ Bạch lúc tới được sảnh chính, thấy trước mắt vẫn toàn đèn đỏ nến đỏ, bà ta biết là giả, bật cười tiếng: “Dựa vào ? Làm được chắc!”

      A Kiều thấy ảo cảnh này lại hơi dao động, lập tức hiểu ra: “Tôi biết rồi, chúng ta phá được ảo cảnh khiến cho ta tự lộ sơ hở, kích thích ta thêm nữa , bắt ta hình!”

      A Kiều suy nghĩ, điều vợ bé ngu ngốc kia liên tục lải nhải chính là “họa mi lang”, vì thế với bà cụ nhà họ Bạch: “ ta vẫn luôn đợi họa mi lang.”

      Nhắc tới họa mi lang, A Kiều nhớ tới Hạng Vân Độc. biết bị nhốt lại ở chỗ nào trong ngôi nhà này rồi. Bà cụ nhà họ Bạch kích thích ma nữ, nhân lúc ma nữ thể phân tâm để tìm Hạng Vân Độc.

      Bà cụ nhà họ Bạch nhìn về phía A Kiều, tỏ ra rất tôn trọng . Nếu chẳng phải A Kiều gọi bà ta từ trong quan tài tỉnh dậy, bà ta thực cho rằng mình nằm trong quan tài, im lặng chờ đợi người của Địa Phủ tới dẫn bà ta về Phủ, thế chẳng biết phải chờ đến năm nào tháng nào nữa.

      A Kiều tìm Hạng Vân Độc, Tiền Nhị lại bắt đầu do dự, vừa nãy còn bản thân mình chỉ có thôi nhưng nhìn thấy bà cụ nhà họ Bạch ở đây chẳng khác nào nhìn thấy cả đống vàng đụn bạc ra trước mắt mình, thế nào cũng nỡ .

      Nhưng A Kiều là người, bà cụ nhà họ Bạch là ma. A Kiều nhìn thấu luyến tiếc của Tiền Nhị, nhếch miệng cười với gã: “Làm sao mà ông biết chứ? cho cùng ông cũng chỉ là người thôi mà.”

      Đầu gối Tiền Nhị mềm nhũn cả ra, chẳng mấy chốc thấy A Kiều đâu nữa.

      Bà cụ nhà họ Bạch nhìn lượt khắp sảnh đường đầy khách khứa, biết Tạ Phinh Chi vẫn còn chìm đắm trong cái ngày khiến ta hãnh diện nhất trong cuộc đời mình bèn cười nhạo ta: “Họa mi lang của quên tiệt từ lâu rồi. Lúc cả nhà rời Thượng Hải Hongkong, tôi hỏi ông ta thế Phinh Chi có cùng chúng ta hay ? đoán ông ta gì?”

      Ngọc Đường Xuân bỗng nhiên hình, mặc bộ áo cưới đỏ thẫm, xuất trước mặt bà cụ nhà họ Bạch: “Bà mà có lòng tốt như vậy, còn nhắc tới tôi à?”

      Khách khứa trong sảnh biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại bà cụ nhà họ Bạch trong bộ áo liệm trắng giằng co với Ngọc Đường Xuân. Đột nhiên lại gặp kẻ thù cũ, bà ta vẫn chẳng hề sợ hãi, khe khẽ cười : “Ông ta hỏi tôi: Phinh Chi nào?”

      Ngọc Đường Xuân run lên bần bật, cất giọng the thé: “Bà lừa tôi! Bà lừa tôi!”

      “Lừa à? với tôi đều chết cả rồi, lừa để mà làm gì? Sau có thêm người tên là Kim Ngọc Nô, sau này nghe hát kịch còn thịnh hành nữa, ông ta bao minh tinh điện ảnh, xây nhà hai tầng kiểu phương Tây, mua xe hơi, có nha đầu, mụ tử để sai khiến, chẳng thiếu cái gì, còn vênh vang hơn nữa kia.”

      “Bà dối!” Ngọc Đường Xuân kéo tuột khăn voan đỏ của mình xuống, dùng con mắt nhìn thẳng kẻ thù.

      Lần này Tiền Nhị hoàn toàn mềm nhũn, quỳ gối mặt đất trải gạch xanh, đứng dậy nổi nữa.

      Bạch lão thái thái lạnh lùng liếc nhìn ta, tiếp: “Đến lúc ra nước ngoài, ông ta lại đổi khẩu vị, thích tóc đỏ tóc vàng, sau này sao, ông ta chết rồi.”

      Bà cụ nhà họ Bạch càng đến đoạn cuối, cảm xúc vui sướng càng che giấu nổi nữa. Bà ta dung túng cho chồng mình đắm chìm trong sắc đẹp, bào mòn sức khỏe, để ông ta xây hết nhà này đến nhà khác bên ngoài, chính là chờ tới lúc ông ta ốm đau liệt giường.

      A Kiều ra khỏi sảnh chính, bay lên mái hiên, nhìn thấy mấy người đạo sĩ và nhóm Lão Tôn, hòa thượng lòng vòng hai bên tòa nhà, mỗi nhóm bên. Ngọc Đường Xuân tách những người này ra rồi nhốt lại ở những chỗ khác nhau trong khu nhà, dùng mê hồn trận cản bước bọn họ, khiến bọn họ lòng vòng đến mức sợ hãi.

      Đầu tiên A Kiều dẫn đạo sĩ ra trước rồi mới đưa hòa thượng tới sảnh chính. Nhiều người như thế hẳn là có thể trấn áp con ma nữ kia chút rồi, còn phải tìm Hạng Vân Độc.

      Ngọc Đường Xuân sợ quỷ sai, lừa Hạng Vân Độc ra ngoài, để lòng vòng trong ngôi nhà của nhà họ Bạch, chỉ có điều thể bước vào ảo cảnh. khi vào, ta sợ chiếc xích bắt ma của nữa.

      Hạng Vân Độc mấy vòng xung quanh tòa nhà nhưng đến nửa con người cũng chẳng thấy đâu. Bóng đêm vẫn đen đặc như cũ, lại quay về khu trước của tòa nhà. Theo quan sát của , sắp xếp ở nơi này là giống với ảo cảnh nhất, muốn tìm được chỗ đột phá ở nơi này. Tìm kiếm trong sân, dưới chân bỗng vang lên tiếng động, chiếu đèn vào, thấy ra là miếng giấy gói kẹo bóng kính.

      Loại kẹo mút mà A Kiều thích ăn nhất chính là dùng loại giấy gói kẹo này, có thể ở ngay gần đây.

      Ngọc Đường Xuân bị mấy người bao vây tấn công, dao động của ảo cảnh càng lúc càng lớn, A Kiều nghe loáng thoáng thấy tiếng Hạng Vân Độc, tới trước mặt Hạng Vân Độc. Hai người ràng đối mặt với nhau nhưng lại nhìn thấy người kia.

      Hạng Vân Độc vươn tay, sờ soạng trong khí, khe khẽ gọi tên A Kiều.

      A Kiều cũng sờ soạng trong ảo cảnh, nhân lúc ảo cảnh vỡ tan, ló nửa người ra, vừa chui ra lao vào ngực Hạng Vân Độc, bị Hạng Vân Độc ôm vào lòng.

      A Kiều ngẩng đầu lên thấy đó là liền vô cùng kinh ngạc và vui mừng, lắc lư mấy cái: “Hạng Vân Độc, em tìm được rồi!” Nghĩ tới chuyện mình vừa trốn học vừa trốn nhà, thấy hơi chột dạ, mau chóng : “Em thấy làm chú rể, em lo chết được.”

      Hạng Vân Độc vốn định răn dạy mấy câu, chẳng chẳng rằng gì tự nhiên lại chạy tới nơi như thế này nhưng lại nghe như vậy, mặt mày xấu hổ, sợ nhìn thấy dâu kia chính là do ma nữ biến thành.

      Ảo cảnh phía sau liên tục dao động. tìm được cửa vào, phải hoàn thành chức trách của mình, bắt ma nữ về. vuốt đầu A Kiều rồi : “Em ở đây chờ tôi, đừng vào nữa.”

      A Kiều chớp mắt: “Nhỡ đâu lại làm chú rể sao?” Ban đầu Ngọc Đường Xuân thực tính toán như thế đấy, ôm được Hạng Vân Độc rồi nhất định chịu buông tay. Đây là nhà vàng của . Đừng ai mơ tưởng cướp được!

      Hạng Vân Độc gỡ ra được, gió đêm thổi qua khiến mặt nóng bừng, trước sảnh nhà họ Bạch im ắng tiếng người nhưng tim lại đập mạnh đến mức còn to hơn cả tiếng côn trùng kêu vang: “Em ngoan ngoãn chờ ở đây, nghe lời được ?”

      A Kiều nhắm mắt lại lắc đầu, bám chặt người chịu buông ra, ôm eo : “ được, được, được làm chú rể của người khác.”

      Tim Hạng Vân Độc nhảy mạnh lên, suýt nữa đồng ý với nhưng nuốt lại lời của mình vào trong họng: “Được rồi, thế chúng ta cùng vào.” vỗ lên tay , bảo mau buông ra.

      Thế này A Kiều vui rồi, thoải mái buông tay ra, Hạng Vân Độc lại vẫn cảm thấy eo mình vẫn còn cánh tay mềm mại của , vươn tay ra. Hai người nắm tay nhau vào ảo cảnh.

      Bên trong ảo cảnh, lều cưới sập, khách khứa tán loạn, sân khấu kịch còn tiếng đàn tiếng trống nữa, ánh đèn đỏ loang lổ, ánh trăng trong đêm xuyên thấu qua ảo cảnh chiếu vào trong.

      Ngọc Đường Xuân gào thét thảm thiết trong sảnh: “Nhiều người như thế bà đều có thể bao dung, vì sao lại cố tình phải hại tôi!”

      Mặt mày bà lão nhà họ Bạch vẫn luôn nghiêm nghị, mãi đến lúc này giữa đôi mày mới ra vẻ đau khổ, bà a lên tiếng, mỉm cười: “Xem ra, nhớ … Trăn Nhi của tôi.”

      Ngọc Đường Xuân bỗng nhiên nhớ tới cả nhà họ Bạch, thân mình khựng lại, còn lui ra sau nữa bước: “Chuyện đó… Đó là lúc đưa bệnh viện còn kịp nữa rồi.”

      còn kịp nữa rồi à?” Bà cụ nhà họ Bạch bước lên phía trước từng bước , ép Ngọc Đường Xuân tới cạnh cửa, “Vốn là đưa đến Thượng Hải xem tây y nhưng vì sao lại bị trì hoãn chứ?”

      Lúc ấy bà cụ nhà họ Bạch có thai sắp sinh, thể động đậy, chồng bà đưa con Thượng Hải xem tây y. Đến Thượng Hải, chồng bà lại có chuyện làm ăn đột suất phải Hongkong gấp, bèn giao chuyện này cho Ngọc Đường Xuân.

      Ngọc Đường Xuân còn bận mở tiệc, uống rượu, may sườn xám, xem phim, công ty bách hóa mua âu phục, giày da, trẻ con sốt có gì đâu, cùng lắm đắp chăn giữ ấm, toát mồ hôi là tốt rồi, ai ngờ bé lại yếu ớt như thế, chịu đựng được hai ngày, đến lúc đưa tới bệnh viện còn kịp nữa rồi.

      Bà cụ nhà họ Bạch thấy ta nên lời, khẽ gật đầu: “Xem ra cũng nghĩ ra rồi, cho , chuyện và sư huynh của là do tôi làm, tôi sai người liên tục đưa vàng bạc tiền tài cho sư huynh , phụ tình cũ, hối hận thôi, vẫn muốn nối lại duyên xưa, do đó ta mới quay lại tìm .”

      “Cũng chính là tôi nhân lúc các người hẹn họ, mời Bạch Bác Hàng tới, họa mi lang của à? Ai mới là họa mi lang của ?”

      “Ban đầu ông ta nhốt lại trong phòng chứa củi, để tự sinh tự diệt nhưng làm sao tôi có thể để chết thoải mái như thế được? Trăn Nhi của tôi sốt cao mà chết, con bé nhất định rất đau.”

      Sư huynh của Ngọc Đường Xuân thấy chuyện bại lộ bèn cầm vàng bạc đào tẩu, cuối cùng quay lại tìm sư muội của ta nữa. Còn Bạch Bác Hàm khám phá ra gian tình, sai mấy người hầu tra tấn Ngọc Đường Xuân ngày đêm, làm cho mặt ta bị bỏng.

      Ảo cảnh dần dần sụp đổ, thân hình bà cụ nhà họ Bạch dần dần già , tóc đen trở thành bạc trắng, lộ ra hình dạng lúc chết. khuôn mặt già cả có tĩnh lặng an tường: “Mấy người các người, tôi buông tha cho bất cứ kẻ nào hết.”

      Bạch Bác Hàm cũng chết hơn bốn mươi năm rồi. Con trai cả vừa mới có thể tiếp nhận công việc kinh doanh của gia tộc, ông ta chết, chết vừa đúng lúc. Nghĩ đến điệu bộ đau khổ khẩn cầu lúc Bạch Bác Hàm cắm ống thở, muốn xin bà rung chuông nhưng bà hề động đậy kia, bà cụ nhà họ Bạch cảm thấy mỹ mãn.

      Mãi cho đến cuối cùng, bệnh viện cũng cho rằng ông ta chết là vì bị nhiễm trùng sau phẫu thuật.

      Ngọc Đường Xuân vươn móng vuốt ma ra, ngón tay bỗng dài ra, hề giả làm dâu yếu ớt nữa, ta lao tới, bị đạo sĩ dùng kiếm chắn cái, Ngọc Đường Xuân cười khành khạch quái dị: “Ông vẫn tưởng rằng tôi sợ ông à?”

      Móng tay vạch lên, ánh sáng lạnh lẽo sắc lẽo, thanh kiếm kia của đạo sĩ bị ta dùng móng tay cắt đứt.

      Tiền Nhị vừa thấy vậy lập tức trở nên hèn nhát, chỉ muốn tìm chỗ nào đó mà trốn cho nhanh, vừa nhìn thấy đèn đỏ bên ngoài biến thành đèn trắng, biết là trở về thực, mau chóng chạy ra nhưng cố gắng thế nào cũng bị ma nữ đánh tới, đành phải quay về.

      “Vô lượng Phật vô lượng thọ, đạo trưởng còn cách nào khác ?” Vừa xong gã lại quay về phía Đại hòa thương, “Đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, Bồ Tát nào tới cứu con với?”

      Thanh kiếm của đạo trưởng gãy, chỉ có thể tay ra trận. Hòa thượng dùng Phật châu làm vũ khí nhưng móng tay của ma nữ đúng là có thể chặn đứng tấn công của bọn họ, cướp được Phật châu, ném thẳng vào đầu hòa thượng, khiến hòa thượng hôn mê bất tỉnh.

      Ngọc Đường Xuân còn quan tâm đến vẻ bề ngoài nữa, để lộ ra hình dạng khi chết của ta, quần áo cưới rách nát nhàu nhĩ, đầu tóc rối bù, móng tay toàn là máu đọng.

      “Rượu mời uống lại thích uống rượu phạt, đàn ông đều là hạng có tim gan, để tôi mổ ra xem thế nào.” Ngọc Đường Xuân vươn móng vuốt ra, bắt được kẻ vô dụng nhất trong mấy người là “người câm”, định bắt đầu từ ta, móng tay chạm vào máu lại dài ra hai tấc.

      cơn gió mạnh mẽ cuốn lên phía sau, đập thẳng vào lưng ta, đẩy ta ngã về phía trước mấy bước, suýt nữa hất tung “người câm” ra nhưng móng tay dài vẫn bấu chặt, xoay người lại bèn thấy Hạng Vân Độc và A Kiều đứng ở cạnh cửa.

      Ngọc Đường Xuân thấy hai bên mình đều là địch, còn có cả quỷ sai, biết dùng “người câm” dọa được bọn họ, thấy Hạng Vân Độc bảo vệ A Kiều sau người bèn vung tay ném “người câm” về phía Hạng Vân Độc.

      Hạng Vân Độc vung tay lên đỡ. Nhân khoảnh khắc này, ta lao về phía A Kiều, định lột da , khoác lên người mình.

      A Kiều ngã người về phía sau, quen với kỹ thuật này lắm rồi, còn điều chỉnh tư thế sao cho đẹp như nữ hiệp trong phim kiếm hiệp. lùi về sau, móng vuốt ma đụng tới được làn da của A Kiều nhưng lại kéo được huyết ngọc đeo cổ.

      Móng tay chạm vào huyết ngọc đâm thủng lỗ huyết ngọc, ánh sáng từ huyết ngọc tỏa ra rực rỡ đến mức cả phòng tràn ngập trong sắc đỏ, khiến cho mấy người hòa thượng, đạo sĩ mở mắt ra được.

      Đoạn móng tay của ma nữ vừa chạm vào huyết ngọc bị khí đen làm cho tan chảy. Thấy sương đen sắp bao phủ lên tay mình, ma nữ đành phải bỏ móng lấy người, biết A Kiều là người mà ta thể trêu vào bèn quay người định chạy trốn, nấp vào ảo cảnh trong ngôi nhà này. Miễn là ta ra ngoài những người này cũng chẳng thể tìm thấy ta.

      Nhưng ta vừa định lao ra cửa, cổ bị xích sắt cuốn lên, kéo tuột ta về phía sao, lôi qua cánh cửa khắc hoa. Chỉ trong nháy mắt, ma nữ ngã xuống đất. ta dùng ảo giác để lừa Hạng Vân Độc lần, dùng trò cũ cũng có tác dụng gì nữa. Biết mình chạy thoát nổi, ta chỉ vào bà cụ nhà họ Bạch: “Bà ta làm nhiều việc ác, sao bắt lấy bà ta chứ?”

      Bà cụ nhà họ Bạch đứng dậy, tự tới trước mặt Hạng Vân Độc, hành lễ theo kiểu cũ: “Xin nhờ quỷ sai đại nhân dẫn độ tôi .”

      Rồi bà ta với Ngọc Đường Xuân: “Bản thân tôi làm việc ác, tự tôi hiểu trong lòng.” Bà ta biết thể nào cũng có ngày ngày, những việc bà ta làm có thể giấu giếm được mọi người nhưng lại thể lừa gạt được lương tri, thề lừa gạt được trời đất. Bà ta muốn cầu xin Ty trừng phạt đôi nam nữ chó má này, lúc bà ta còn còn sống, bà ta muốn họ phải bồi thường.

      Hạng Vân Độc nhìn về phía A Kiều, rồi lại nhìn thấy đạo sĩ vẫn còn tỉnh táo trong sảnh, với A Kiều: “Em chờ tôi ở đây .”

      dùng xích sắt kéo Ngọc Đường Xuân, đưa ta vào khu nhà trong, bà cụ nhà họ Bạch cũng theo. Hạng Vân Độc mở Quỷ Môn Quan, đưa hai người bọn họ vào.

      Tiếng gào thét của ma quỷ trong cánh cửa khiến đạo sĩ bị chấn động, ngã xuống đất, cố gắng lắm mới mở mắt ra được. Ông ta thấy A Kiều vẫn bình tĩnh, lấy gì đó trong túi ra, nhét vào miệng, nhìn kỹ mới nhận ra đó là que kẹo.

      A Kiều vừa bóc kẹo mút vừa kiểm tra huyết ngọc của , dùng thần thức hỏi thăm Sở Phục: “Ngươi sao rồi?”

      Hồi lâu sau, trong huyết ngọc vẫn có ai trả lời, A Kiều nghĩ là Sở Phục bị thương, móng vuốt của ma nữ kia lại còn lợi hại như thế à? lặng lẽ đốt nén hương bồi bổ cho Sở Phục.

      Hạng Vân Độc quay lại liền nhìn thấy A Kiều biến thành bé ngoan nhất đời chỉ trong giây đồng hồ, ngoan hiền đứng đó, trong tay còn cầm cái kẹo mút, hỏi : “ ăn kẹo ?”

      Last edited: 3/12/20

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,272
      Chương 51: A Kiều, hôm nay nuôi gia đình ?

      Nuôi chứ!

      Ánh sáng nơi chân trời phá vỡ bóng đêm, ánh sáng rực rỡ lan tỏa nơi rừng núi.

      Ánh mặt trời đầu tiên hắt lên bức tường khắc mẫu đơn và nền gạch của tòa nhà nhà họ Bạch, tòa nhà lẳng lẳng đứng sừng sững giữa ánh sáng rạng rỡ ấy, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      A Kiều đứng dưới vầng sáng, cầm chiếc kẹo mút vị đào mà thích nhất, mỉm cười tươi rói, hy vọng có thể dùng que kẹo để giải quyết mọi việc. Hạng Vân Độc nhận kẹo của so đo chuyện vừa trốn học vừa trốn nhà nữa.

      Hạng Vân Độc nhìn , giấu ý cười nơi đáy mắt , trầm giọng : “Chúng ta về nhà rồi sau.”

      thể tạo thành thói quen cho , thể nuông chiều như vậy, lần này tha thứ cho , lần tới biết còn mình tới tận chỗ nào.

      A Kiều biết thế này là xong rồi, định tính sổ với đây mà. Dù sao cũng phải tính sổ, có đưa kẹo hay vẫn tính sổ như thế. Đây là cái kẹo mút cuối cùng rồi, vậy nên bèn nhét vào miệng mình, cắn rồm rộp.

      Phương đông sáng bạch, đám người trong sảnh ngả nghiêng đổ rạp, giấy nến vàng mã rơi đầy mặt đất. cho cùng là làm loạn linh đường nhà người ta, Hạng Vân Độc đỡ những thứ đó dậy. Lúc đỡ tới con ngựa giấy, nhìn kỹ hoa văn đó, nhận ra đây chính là con ngựa mà cưỡi tới nhà họ Bạch kia.

      A Kiều nhai kẹo que, cuối cùng cũng nhớ ra Tiền Nhị là tay sai của , mau chóng chạy vào trong sảnh, đá gã tỉnh lại: “Đứng dậy, đừng để bà đây mất mặt.”

      Tiền Nhị vẫn còn ôm gương bát quái của gã trong lòng. Gương bát quái bằng đồng thuần chất nứt ra rồi. Lúc tỉnh dậy, đầu tiên gã cảm khái vì mình sống sót sau tai nạn, sau đó lại bắt đầu xót cái gương mà gã phải chi rất nhiều tiền mới mua được này.

      Dùng tay áo chà chà xát xát hồi liền phát hoa văn như tơ nhện khắc đó lau được nữa, mặt gã đuỗn ra, chuyến này kiếm được tiền thôi, lại còn mất khá nhiều đồ, dù sao nữa cũng phải đòi bà hai nhà họ Bạch ít tiền phí hao tổn cho đống đồ này mới được.

      A Kiều quay sang lườm ông ta cái: “Cái gương bát quái này của ông vốn vô dụng, ông bị người ta lừa rồi.”

      Ngoài ra còn có Phật châu của hòa thượng và kiếm dài của đạo trưởng, toàn đồ vô dụng cả. Mấy thứ này mà đặt trước mặt Ngọc Đường Xuân còn chẳng được coi là pháp khí. Chỉ dựa vào mấy kẻ này mà cũng dám ra ngoài bắt ma à?

      Lá gan phải chỉ lớn bình thường thôi đâu.

      Tiền Nhị lập tức trợn tròn mắt, gã suốt ngày lừa người ta, thế mà cũng có lúc bị người ta lừa. Thứ này còn là do bạn gã bán cho gã chứ đâu? Nhưng nghĩ đến việc bản thân mình cũng bán cho người ta chiếc lư hương bằng đồng giả, cứ nghĩ thế xem như cũng là hòa.

      Nhưng gã lại thay đổi suy nghĩ, cái lư hương kia dù sao cũng làm ảnh hưởng tới mạng người, cái gương bát quái giả này mà làm sao là mất mạng như chơi, thế nào cũng phải đòi lại món nợ này.

      Đạo sĩ là người đầu tiên tỉnh lại. Ông ta chỉ biết rằng trước khi ông ta ngất xỉu, Hạng Vân Độc như thần binh từ trời giáng xuống, nếu ông ta và bé này, có khi còn cả mấy người kia nữa đều phải ở lại chỗ này.

      Đạo sĩ đứng dậy, cung kính với Hạng Vân Độc: “Tiền mỗ học nghệ tinh, khiến người chê cười rồi.”

      xong, chờ người nhà họ Bạch tới, ông ta sắp xếp đồ đạc chuẩn bị luôn.

      Bên ngoài, ánh sáng mặt trời chói chang. Thế Tiền Nhị sợ nữa. Gã chạy theo đạo sĩ Tiền gọi đạo trưởng, hỏi ông ta mở động tu luyện ở đâu, về sau có cơ hội qua cũng có thể tìm người quen.

      Đạo sĩ Tiền xua tay với gã, nheo mắt nhìn Hạng Vân Độc cái, thở dài : “Người tài muốn giấu mình đến cả những nơi đông đúc nhất vẫn có thể giấu được.” Ông ta rồi ra khỏi cửa chính tòa nhà nhà họ Bạch, luôn.

      Tiền Nhị đứng sững chốc bỗng bừng tỉnh, hiểu ra hóa ra người cứu bọn họ là đội trưởng Hạng!

      Gã vẫn chạy theo đạo trưởng Tiền xin địa chỉ liên lạc là để cho bạn gã biết thế nào gọi là đạo trưởng rồi còn trả được chiếc gương bát quái kia về. Quay lại, gã lo ngay ngáy chạy tới cạnh Hạng Vân Độc, xát tay lên quần áo hồi rồi lại nắm lấy tay Hạng Vân Độc: “Cảnh sát nhân dân à…”

      “Dừng, đừng có làm trò này với tôi.” giờ Hạng Vân Độc coi Tiền Nhị như phần tử phạm tội lừa bán thiếu nữ. lạnh lùng lườm Tiền Nhị cái, khiến Tiền Nhị run bần bật, “Tôi để yên việc này đâu.”

      Tiền Nhị lập tức dám lấy lòng gì nữa. Gã đánh thức Phương Văn Kính và Từ Mậu Hoằng, rồi đỡ vị đại sư ngất kia dậy, cuối cùng đếm lại lượt chẳng thấy Lão Tôn đâu cả.

      Lẽ nào Lão Tôn trở thành vật tế cho ma nữ rồi…

      Ánh mặt trời càng lúc càng chói chang, mấy người khắp khu nhà tìm Lão Tôn, mấy vòng mới phát Lão Tôn ngã rạp trước cây khô trong sân, bị mọi người đánh thức vẫn cứ u u mê mê.

      Mấy người họ hỏi đêm qua ông ta ở đâu, ông ta nhớ được gì, nhưng vẫn còn nhớ chuyện uống rượu nghe hát kịch.

      Nhân lúc trong sảnh có ai, A Kiều lại tới cạnh Hạng Vân Độc, quay sang thăm dò, đôi mắt tròn xoe nhìn Hạng Vân Độc chăm chăm: “ giận rồi à?”

      Hạng Vân Độc từng tự nhủ rằng mình thể tha thứ cho như thế được, nhưng bị quay sang nhìn như vậy, quai hàm lại siết chặt.

      “Đừng tức giận, được ?” A Kiểu đẩy đẩy , kéo tay , gãi trong lòng bàn tay . Hạng Vân Độc sợ buồn sợ nhột, nhưng lúc này lại thấy cảm giác tê tê buồn buồn từ lòng bàn tay thẳng vào tim.

      thể tiếp tục như vậy nữa.

      A Kiều thấy vẫn còn nghiêm mặt, cũng chẳng biết phải làm gì mới được, quyết định lúc về lại giả vờ đau đầu thêm lần nữa.

      Mọi người lục tục quay lại ngôi nhà lớn của nhà họ Bạch. Đầu tiên, người hầu tới, thấy cổng mở rộng, còn cho rằng những người này cũng giống với hai nhóm người lần trước, trời vừa sáng biến mất tăm mất tích, lúc vào trong mới nhận ra trong sảnh toàn người là người cảm thấy vô cùng mong đợi, có khi tòa nhà này ổn rồi, bị ma ám nữa.

      Bởi ban đêm, tòa nhà nhà họ Bạch bị ma ám đến mức đáng sợ, có mấy người hầu thẳng ra mình bị mời “uống rượu mừng”, bà hai nhà họ Bạch còn đứng cách cửa sổ chính mắt nhìn thấy nhưng mà tang lễ vẫn phải tiến hành ở nhà tổ, đây là di nguyện của mẹ, nên lần này mới phải mời hết nhóm người này tới nhóm người khác.

      Vừa vào cửa, ánh mắt bà ta dừng lại người Hạng Vân Độc và A Kiều. Tất cả những người còn lại đều trông có vẻ mệt mỏi uể oải. Dù sao làm sao có thể mệt mỏi uể oải cho nổi, kiễng chân cả đêm, đùi nhức mỏi, đều ngồi đó đứng dậy nổi.

      Bà hai nhà họ Bạch vẫn cứ muốn hỏi: “Xin hỏi, là vị đại nào siêu độ cho linh hồn bà cụ ạ?”

      Bọn họ đều tưởng rằng bà cụ nhà họ Bạch chết rồi mới khiến cho tòa nhà loạn lên, căn bản cũng chưa từng nghe nhà họ Bạch từng có bị nhị di nãi nãi làm nghề hát tuồng.

      Tiền Nhị giờ chỉ chăm chăm muốn nịnh nọt A Kiều và Hạng Vân Độc, sợ người khác cướp công bà của gã, lập tức lên tiếng: “Chuyện đêm qua cứ để tôi kể lại kỹ càng cho bà .”

      Những người xung quanh đúng là biết được như gã, gã kể hết từ đầu đến cuối chuyện A Kiều trấn áp được ma nữ sâu khấu kịch như thế nào, rồi lại tìm được quan tài của bà cụ nhà họ Bạch ra sao, rồi lại gọi bà cụ nhà họ Bạch dậy như thế nào.

      Ánh mặt trời hắt qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào trong phòng, chiếu lên câu đối trong sảnh nhà họ Bạch.

      “Hội đào hoa chi phương viên, tự thiên luân chi nhạc .” (Ý chỉ chuyện vui, con cháu đầy đàn, gia đình hạnh phúc)

      Bà hai nhà họ Bạch càng nghe càng xấu hổ, ngồi trước sảnh đường tràn ngập ánh sáng, sợ vẫn sợ nhưng ít nhất là vẫn có thể cầm lấy Phật châu cổ tay lần lần lại, đến lúc nghe được bí mật của nhà họ Bạch, sắc mặt bà ta thay đổi.

      Trong những người ngồi ở đây, chỉ có Hạng Vân Độc và A Kiều là nghe thấy những lời cuối cùng của bà cụ nhà họ Bạch, Tiền Nhị đương nhiên biết, đạo sĩ với gã. Nhưng Tiền Nhị rất khôn khéo, lướt qua chuyện ân oán giữa bà cụ nhà họ Bạch và Ngọc Đường Xuân, để lại mặt mũi cho nhà họ Bạch.

      Tiền Nhị hết lời bèn cung kính đẩy Hạng Vân Độc ra: “Vị… vị Hạng tiên sinh này là người hôm qua phá mê cục, cứu chúng tôi trong lúc hiểm nguy, cũng là người siêu độ cho linh hồn bà cụ.”

      Bà hai nhà họ Bạch nhìn Hạng Vân Độc. Nhìn bề ngoài, hề giống với mấy vị cao nhân đạo sĩ nhưng đứng đó, mặt lạnh lùng lại vô cùng có sức thuyết phục, ở đây cũng chẳng có ai phản đối, bà ta gật đầu: “Các vị đều vất vả lắm rồi, nếu như tòa nhà này xảy ra chuyện gì nữa những lời tôi ban đầu đều có giá trị cả.”

      Nhà họ Bạch giàu có nhưng cũng phải vung tiền như rác, mấy người làm được chuyện gì chỉ được chút tiền công tới đây chuyến.

      “Người câm” bị thương, sau lưng có vết móng tay, chọc thành cái lỗ, được hòa thượng đưa đến bệnh viện, phần của ta có thêm ít tiền thuốc men.

      Đến lượt Hạng Vân Độc và A Kiều, Hạng Vân Độc lắc đầu: “ cần, đây là chức trách của tôi.”

      Chỉ có mình A Kiều biết nhưng bà hai nhà họ Bạch thấy vậy lại càng lấy làm kính trọng, cung kính : “Chúng tôi vẫn cứ phải đưa, Hạng tiên sinh tới đây, đường xá xa xôi, dù sao cũng phải lấy chút tiền lại.”

      Hạng Vân Độc vẫn chịu nhận như trước, với bà ta: “Nỗi oán hận thứ nhất của Tạ Phinh Chi là sau khi chết được vào khu mộ của nhà họ Bạch, nỗi oán hận thứ hai là có ai nhặt xác, hồn phách của ta còn nữa, có muốn nghe theo tâm nguyện của ta để lập mồ hay là quyết định của các vị.”

      Bà cụ nhà họ Bạch là người có oán báo oán, có thù báo thù nên cũng phạm phải tội nghiệt. Lập mồ cho Tạ Phinh Chi, hoàn thành tâm nguyện cho ta, hóa giải oán hận cho ta cũng có thể khiến cho bà cụ nhà họ Bạch được giảm bớt chút trừng phạt ở chốn Ty.

      “Về phần bà cụ nhà họ Bạch, bà ấy hy vọng có thể được chôn bên cạnh con mình là Bạch Hoài Trăn, bảo các vị mau đưa bức họa tới bên cạnh linh vị của bà ấy.”

      Đây là những lời muốn cuối cùng của hai người họ trước khi vào Hoàng Tuyền, Hạng Vân Độc quan tâm giữa hai người phụ nữ này từng có những ân oán gì, lại toàn bộ cho bà hai nhà họ Bạch cách ràng.

      Trong đó có số việc mà bà cụ nhà họ Bạch lúc sinh thời căn dặn, mọi người đều biết mình còn có người chị cả, nhưng tới năm tuổi bị bệnh qua đời, mẹ họ luôn giữ ảnh chụp lúc người chị này còn , mỗi năm lại mời người tới vẽ tranh truyền thần, đặt bên cạnh ảnh gia đình.

      Lần này, bà cụ thấy mình sắp tới lúc nên nhờ người ta vẽ cả mình và con lên bức tranh, bảo người nhà phải dùng bức tranh này để thờ.

      Bà hai nhà họ Bạch gật đầu: “Bức tranh được mang tới đây rồi.”

      rồi, bà ta sai người hầu lấy bức tranh ra, đó là bức tranh truyền thần, vẽ rất tỉ mỉ, tinh xảo.

      Trong bức tranh, bà cụ nhà họ Bạch vẫn còn trẻ, Bạch Hoài Trăn mặc váy áo màu hồng thêu hoa cỏ, bươm bướm, chơi đùa bên cạnh mẹ mình. Màu sắc của bức tranh rất hài hòa, người trong tranh người hiền hòa, người hoạt bát, thể được tình thương dành cho con của bà cụ nhà họ Bạch.

      Bà hai nhà họ Bạch đưa bức tranh tới trước bài vị rồi đốt cho mẹ mình nén hương, với bà ta rằng di nguyện của bà ta được hoàn thành. Còn chuyện của vị nhị di nãi nãi kia của nhà họ Bạch phải bàn với người nhà.

      Bà hai nhà họ Bạch thấy Hạng Vân Độc có khả năng nên tăng tiền công cho nhưng thế nào Hạng Vân Độc cũng chịu nhận tiền, Tiền Nhị còn thấy tiếc rẻ thay cho , định nhờ A Kiều khuyên nhủ Hạng Vân Độc.

      tháng lương của đội trưởng Hạng được bao nhiêu chứ, nhà họ Bạch vừa chi tiền là con số này, bằng với tiền cậu ấy làm năm sáu năm cơ đấy, sao cứ chịu nhận tiền cơ chứ!” Tiền Nhị chỉ hận số tiền kia chẳng phải là đưa cho gã, dù phải của mình cũng thấy tiếc.

      A Kiều nắm ngay được điểm mấu chốt, hỏi: “Hạng Vân Độc nghèo lắm à?”

      Tiền Nhị nghĩ ngợi chút: “Dù sao cũng giàu, tôi thấy với chỗ tiền lương ít ỏi đó nếu muốn mua nhà ở Giang Thành cũng phải dùng đến hai ba mươi năm ấy.”

      A Kiều trợn tròn mắt, mặt kinh ngạc, hóa ra Hạng Vân Độc nghèo thế!

      Hạng Vân Độc nghèo thế mà còn chịu nhận tiền của bà hai nhà họ Bạch, chịu để lại cách thức liên lạc, lời từ biệt với bà hai nhà họ Bạch rồi đưa con người chuyên gây là A Kiều về nhà, định đường phải răn dạy hồi.

      Cậu chủ Bạch bước tới, cản A Kiều lại: “ Trần, chúng ta trao đổi cách thức liên lạc được ?”

      Ánh mắt Hạng Vân Độc dừng lại người cậu chủ Bạch rồi nhìn lượt, tô son trát phấn, chẳng có vẻ gì là người tốt, duỗi tay đặt lên vai A Kiều: “ được.”



      Cậu chủ Bạch vừa định liên quan gì đến , ánh mắt của bà hai nhà họ Bạch quét tới, ta lại nhìn Tiền Nhị, muốn biết cách thức liên lạc của A Kiều từ chỗ Tiền Nhị.

      Hạng Vân Độc nhàng lườm Tiền Nhị cái, Tiền Nhị vội vàng cúi đầu xuống, có cho bao nhiêu tiền gã cũng dám nữa.

      A Kiều chẳng có phản ứng gì, nắm chặt cánh tay Hạng Vân Độc, ngẩng đầu lên, tiếp tục lấy lòng: “Hạng Vân Độc, đừng sợ, em giàu lắm, về sau em nuôi nhé.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :