1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 358: Xuất

      "Kính thiếu gia, người xem nhóm hàng này nên bán giá bao nhiêu tiền?" Đại mạc đường, khói bụi cuồn cuộn, rừng rực dương quang thiêu đốt cả vùng đất, bí mật mang theo hạt cát gió lớn thổi trúng da người da làm đau, sa mạc mênh mông, đội thương nhân che kín khuôn mặt phải chỉ còn lại con mắt ngừng ở ven đường nghỉ ngơi.

      Vài con lạc đà lười biếng nằm sấp ở bên thở hổn hển, bên cạnh lạc đà, có mười mấy hài tử sợ hãi, những hài tử này thoạt nhìn ước chừng mười hai mười ba tuổi, nữ có nam có, bọn họ mờ mịt mà sợ hãi nhìn những người uống nước kia, hiểu bản thân chỉ là ở đường tới, tại sao lại bị mang tới địa phương quỷ quái này.

      Thiếu niên gọi Kính thiếu gia thoạt nhìn so với bọn họ lớn hơn bao nhiêu, quay đầu lại lạnh lùng quét bọn họ cái, với nam tử nịnh nọt kia "Quá khứ bán giá bao nhiêu bây giờ vẫn là giá bấy nhiêu."

      Thiếu niên này hình thể có vẻ
      hơi thon gầy, dung mạo tuấn tú, phải là người khác, bắt đầu từ kinh đô trốn ra được lại gặp bọn buôn người Tề Kính.

      thiếu chút nữa là thành trong những bạch heo kia.

      Bạch heo là ám ngữ của chuyến này, chính là lừa gạt hài tử.

      Hôm đó tuyệt vọng đến cực điểm, liều chết muốn bị bán , nghĩ lạiđược đầu mục Chu gia của bọn buôn người thưởng thức, về sau còn nhận làm con nuôi, đây là lần đầu tiên chính mình ra cửa buôn bán, thủ hạ Chu gia có những người phục , cũng có vài người muốn nịnh nọt , thấy ràng tường tận.

      "Kính thiếu gia, ngài“thân kiều nhục quý”, lần này mua bán ở đại mạc ngài vất vả rồi, ngài cần phải tiếng với Chu gia, đem chút mua bán thoải mái giữ lại cho người." Trung niên nam tử tựa vào gốc cây khô héo khác hơi châm chọc , con mắt cũng thèm nhìn Tề Kính.

      Tề Kính liếc cái, đáp lời của , chỉ nhạt thanh với mọi người "Nghỉ ngơi đủ rồi lên đường ."

      Người nọ nhếch miệng, cũng tiếp.

      Bọn họ lại nửa ngày, cuối cùng xuyên qua đại mạc, vào Thổ Phiên.

      Tại khách sạn nghỉ ngơi đêm, sáng ngày thứ hai bọn họ mang theo những bạch heo kia đến chợ bán đấu giá. Thổ Phiên mặc dù cách Trung Nguyên rất xa, nhưng mà rất giàu có, đều ở sa mạc cướp giết thương nhân hoạt động.

      Chu gia bọn họ thường xuyên bắtbạch heo bán cho Thổ Phiên quyền quý làm nô lệ.

      Tề Kính mắt lạnh nhìn những hài tử kia sau khi được rửa sạch , từng bước từng bước bị mang đến lôi đài bán đấu giá. Nam tử bị mua làm hạ nhân sai sử, nữ tử trở thành công cụ ấm giường, đối mặt với ánh mắt cầu cứucủa những người bị bán đài kia, có thể làm như thấy, tương đối lạnh lùng.

      tiểu nương thoạt nhìn vẫn chưa tới chín tuổi bị mang lên đài, nương kia bộ dạng thanh tú động lòng người, sau khi lớn lên nhất định là đại mỹ nhân.

      Người ở dưới đài lớn tiếng kêu lên. Cuối cùng, tiểu nương này bị lão nhân thoạt nhìn rất bỉ ổi mang .

      nương kia biết sao tầm mắt hướngvề vị trí Tề Kính nhìn lại, khóc lớn kêu cứu nàng.

      Tề Kính nhắm mắt lại, cảm thấy thở được, đẩy đám người ra, hờ hững ra ngoài, ném tiếng khóc nương kia ra phía sau.

      tại đầu đường xa lạ khắp nơi mục đích, nghĩ thầm nếu phụ thân và Lục thị biết bộ dáng hôm nay như vậy. biết nghĩ như thế nào, Lục thị kia nhất định cao hứng , biến thành như vậy. Bà nhất định cao hứng.

      Nhưng thể để tỷ tỷ biết, nàng muốn chứng kiến làm loại chuyện này.

      "Cứu mạng!" thanh thê lương vang lên.

      Tề Kính hờ hững tiếp tục tới, coi như nghe thấy, chỉ là vài bước, đột nhiên xoay người, là Hán ngữ... phải là người Thổ Phiên?

      quay đầu lại, chứng kiến nữ nhân quần áo rách rưới lảo đảo từ hạng chạy ra.

      Nữ nhân này nhìn rất quen mắt! Tề Kính nhíu mày nhìn nàng.

      Cái kia tay cầm lấy tà áo nữ nhân sắc mặt vàng như nến, nàng chạy ra ngõ , lớn tiếng kêu cứu mạng, chứng kiến cách đó xa có bộ dạng rất tuấn tú nam nhân ở quan sát nàng. Nàng lập tức kêu lên "Đại gia, cứu ta, ta cái gì cũng nguyện ý làm."

      Là Tứ hoàng tử phi! Tề Kính khiếp sợ trừng mắt nàng, nhận ra, nữ nhân này gọi Dương Quân Nhu.

      Tứ hoàng tử phi, sao nàng lại ở chỗ này?

      Đúng vậy, nữ nhân này chính là bị bán cho Thổ Phiên, cuối cùng chỉ có thể bán mình duy trì sinh hoạt Dương Quân Nhu.

      " điếm thúi, ngươi còn dám chạy!" Trong hẻm chạy ra cái vóc người khôi ngô nam nhân, phát bắt được Dương Quân Nhu "Dám trộm bạc lão tử, chán sống."

      Dương Quân Nhu bị đánh lảo đảo chút, ngã xuống trước mặt Tề Kính, nàng che lấy nửa bên mặt gò má sưng đỏ, xin giúp đỡ nhìn Tề Kính, kinh hoảng sợ hãi khiến nàng căn bản nhận ra thiếu niên trước mắt này là ai.

      "Dừng tay." Tề Kính mở miệng, hét ngừng nam nhân còn muốn đánh Dương Quân Nhu.

      Nam nhân kia bỉ ổi cười nhìn Tề Kính "Tiểu tử, ngươi vừa ý điếm thúi này , liền hàng này sắc ngươi cũng nguyện ý?"

      "Nàng trộm ngươi bao nhiêu bạc, ta thay nàng trả." Tề Kính .

      Cái này chỉ có thể tìm Dương Quân Nhu thư giải dục vọng nam nhân kỳ chỉ là tạp công, gặp Tề Kính quần áo giống như là đại gia đình người, biết mình đắc tội được, sau khi cầm bạc của Tề Kính đưa, hùng hùng hổ hổ bỏ .

      Dương Quân Nhu thở phào nhõm, nàng ngẩng đầu đáng thương nhìn về phía Tề Kính.

      "Tứ hoàng tử phi." Dương Quân Nhu cho rằng đời này cũng khó có khả năng nghe được xưng hô ở bên tai vang lên, nàng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Tề Kính.

      "Quả nhiên là ngươi." Tề Kính .

      Người này thoạt nhìn có vài phần quen mắt...

      "Ta gọi Tề Kính." .

      Tề Kính? Họ Tề? Nàng nghĩ tới, là đại nhi tử của Tề Chính Khuông, đệ đệ Tề Hoàn! Ánh mắt Dương Quân Nhu trở nên oán độc, nàng đứng lên, xoay người chạy .

      "Đứng lại!"

      ...

      ...

      Triệu Ngôn Ngọc bọn họ ra khỏi kinh đô, nửa tháng sau, tới Dong Thành.

      "Ngươi , Tề tướng quân trước đây từng cử Trương Thủ đến cầu cứu, kết quả các ngươi lại chịu xuất binh cứu giúp, tùy ý bọn họ tại Hồ Lô cống bị người Đông Hồ giết chết?" Triệu Ngôn Ngọc mặt thay đổi nhìn La tổng binh, nghe Hồng Đại Sơn từng tới cầu xin giúp đỡ, trong lòng nén được lửa giậnbừng bừng.

      La tổng binh áy náy cúi đầu xuống "Lúc ấy cho rằng tướng quân phản quốc..."

      " nhảm!" Triệu Ngôn Ngọc rống tiếng "Nếu như Tề tướng quân phản quốc, tại sao lại ở Hồ Lô cống? Chờ các ngươi bắt , còn cho Hồng Đại Sơn xin giúp đỡ cái gì?"

      Nếu như Tề Chính Thanh bởi vì việc này tử trận, Triệu Ngôn Ngọc ở trong lòng thề, nhất định phải cho Tổng binh cùng tri phủ Dong Thành này chôn cùng.

      La tổng binh bị chửi ngóc đầu lên được.

      Ninh Triều Vân ở bên cạnh khuyên nhủ "Lúc ấy Hoàng Thượng chưa hạ chỉ... Khó tránh trong lòng còn nghi vấn."

      Triệu Ngôn Ngọc cũng thèm nhìn cái, cất bước ra ngoài.

      "Tiểu Triệu đại nhân, ngươi muốn đâu?" Ninh Triều Vân ngăn cản Triệu Ngôn Ngọc, nhíu mày nhìn .

      "Hồ Lô cống." Triệu Ngôn Ngọc lạnh lùng .

      Ninh Triều Vân "Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng Tề Chính Thanh rốt cuộc có từng phản quốc ai cũng , có phải cần điều tra ràng trước hay ?"

      Triệu Ngôn Ngọc cười lạnh "Còn cần điều tra sao?"

      La tổng binh vội mở miệng "Hồng Đại Sơn tướng quân là bị Hồ Chí Bằng hãm hại, Hồ Chí Bằng giết Phí phó tướng, dẫn quân Đông Hồ vào thành."

      "Hồng Đại Sơn là người Tề Chính Thanh, cái gì chẳng lẽ tin tưởng cái đó." Ninh Triều Vân hỏi.

      La tổng binh tức cười gì.

      "Tề tướng quân có phản quốc hay , tìm được là biết." Triệu Ngôn Ngọc ra.

      "Ngươi xác định chết?" Ninh Triều Vân hỏi.

      "Đúng vậy." Triệu Ngôn Ngọc gật đầu, tin tưởng nghi ngờ.

      Ninh Triều Vân sâu nhìn cái, lên tiếng ra lần nữa "Nếu như còn sống, chẳng lẽ cái gì ngươi tin tưởng cái đó."

      "Chỉ cần Tề tướng quân phản quốc, ta tin phản quốc, cái gì, ta tin tưởng cái đó!" con mắt Triệu Ngôn Ngọc lạnh lẽo nhìn thẳng Ninh Triều Vân, như chém đinh chặt sắt.

      Kẻ điên! Trong lòng Ninh Triều Vân thầm mắng tiếng.

      Triệu Ngôn Ngọc muốn thêm với , nhanh chóng quân doanh, chọn con tuấn mã, cùng phó tướng của mìnhdặn dòvài câu, lên ngựa đến thẳng Hồ Lô cống.

      Tề Chính Thanh bọn họ vừa rồi dưới sườn núi Hồ Lô cống đào tốt bốn trăm tám mươi phần mộ, chôn binh sĩ cuối cùng bị người Đông Hồ chém giết ở chỗ này, hai mươi người bọn họ vất vả mới sống sót, ai cũng cảm thấy may mắn, ai cũng cảm thấy cao hứng, bọn họ chỉ có lửa giận cùng bi phẫn, hận thể nghiền xương người Đông Hồ thành tro, càng muốnquay về hỏi chút, vì cái gì có ai tin tưởng bọn họ, vì cái gì có ai tới cứu binh?

      "Tướng quân, lâu như vậy, có ai tới tìm chúng ta." Hồng Đại Sơn khàn giọng , bọn họ chẳng ai ngờ rằng, qua lâu như vậy, thậm chí ngay cả binh sĩ Đại Chu đều chưa từng xuất ở Hồ Lô cống, cho dù phải là đến tìm người sống, ít nhất cũng có thể đến nhặt xác .

      Mặc cho những tướng sĩ kia vì Đại Chu trả giá ngã bệnh phơi thây ở chỗ này.

      Mặt mũi Tề Chính Thanh đều là râu ria, đôi môi bởi vì thiếu nước mà khô nứt, bộ dáng thoạt nhìn phi thường tiều tụy, ánh mắt còn phảng phất toát ra hai bó lửa "Chờ chút."

      " có ai tin tưởng chúng ta." biết ai khóc hét to tiếng.

      "Chờ chút." thanh Tề Chính Thanh trầm xuống, ngay cả cũng xác định đến tột cùng có thể chờ hay .

      Tất cả mọi người tuyệt vọng, bọn họ thậm chí muốn dứt khoát như những thứ kia tin tưởng bọn họ người mong muốn, phản quốc thôi.

      Hồng Đại Sơn rống to "Chúng ta còn chờ cái gì, tướng quân, bằng chúng ta liều mạng, chúng ta giết bằng được."

      "Tướng quân, Đại Chu quan tâm chúng ta, chúng ta còn cầu xin cái gì?"

      "Tướng quân..."

      "Tướng quân!"

      Lộc cộc lộc cộc lộc cộc - -

      Xa xa truyền đến thanh quen thuộc, con mắt Tề Chính Thanh khẽ nâng, con mắt sắc bình tĩnh.

      Tất cả mọi người đứng lên, con mắt nhìn chằm chằm phương hướng bụi đất tung bay.

      thiếu niên mặc màu xiêm y màu xám tro ra trong tầm mắt bọn , chỉ có người...

      Tề Chính Thanh liếc cái nhận ra người kia là ai, khóe miệng của giương cao cười khổ, chỉ có Triệu Ngôn Ngọc đến tìm bọn họ, lên hoàng đế vẫn đủ tín nhiệm .

      phải, bởi vì họ Tề, cho nên Hoàng Thượng mới tin ?

      Hoặc là những nguyên nhân khác? căn bản dám nhớ lại nữa.

      Triệu Ngôn Ngọc tới trước mặt bọn họ, nhảy xuống lưng ngựa cực nhanh, bước đến trước mặt Tề Chính Thanh, kích động hô "Tướng quân! Tam thúc, ngươi còn sống."

      Tề Chính Thanh cười tiếng, ánh mắt đột nhiên rơi lệ "Tề Chính Thanh ta tại sao có thể ôm tội danh phản quốc tìm chết."
      tart_trung, susu, A fang9 others thích bài này.

    2. Yoolirm Park

      Yoolirm Park Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      56
      tìm được rồi may quá. nhưng tề kính lại cứu dương quân nhu kia, ko biết có làm cái j hại tới a hoàn ko đây, lo quá

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      rồi ... tại sao người tốt mau chết mà người xấu sống dai thế kia? con dương quân nhu sống dai như đỉa đói ấy nhỉ? còn dc Tề Kính cứu, ko biết 2 người có làm dc nên sóng gió gì ko nhỉ? Giải oan dc sao? căn bản ông hoàng đế ko tin tưởng vào Tề gia ấy mà, nhiều khi còn chèn ép Triệu Ngôn Ngọc cũng nên. ko tin người mà còn muốn người móc tim móc phổi ra phò tá cho con mình làm vua, lý nào lại như vậy! hừ. :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      A fang thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 359: Sĩ khí

      "Hoàng thượng hạ chỉ điều tra ràng?" sau khi Tề Chính Thanh nghe Triệu Ngôn Ngọc ý tứ hoàng thượng, trầm mặc rất lâu, cuối cùng mới câu như vậy.

      Triệu Ngôn Ngọc biết tại sao Tề Chính Thanh lâu như vậy lời nào, bởi vì thể tưởng được Hoàng Thượng ràng tin .

      "Tam thúc, chúng ta trở về ." Triệu Ngôn Ngọc "Chúng ta cùng nhau đem Xích Cương thành đánh trở về."

      "Hồ Chí Bằng chết?" Tề Chính Thanh hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc gật đầu "Phá thành ngày đó chết trận."

      " bán đứng chúng ta, chính mình lại chết trận." Tề Chính Thanh từng chữ từng câu hỏi "Nếu bán đứng chúng ta, vì sao còn bị người Đông Hồ giết chết?"

      "Nếu như phải là bán đứng tướng quân, còn ai biết chúng ta ở Hồ Lô cống?" Hồng Đại Sơn kìm nén bực bội hỏi.

      Đúng vậy, Hồng Đại Sơn nghĩ ra, rất nhiều người đều nghĩ ra, Hồ Chí Bằng đến tột cùng giở trò quỷ gì, phải là bán đứng tướng quân đầu nhập vào nước Đông Hồ sao? Sao còn chết trận?

      "Ngươi bây giờ là chủ soái?" Tề Chính Thanh nhìn Triệu Ngôn Ngọc, con mắt thâm u nhìn ra suy nghĩ gì.

      "Vâng." Triệu Ngôn Ngọc trả lời.

      Bàn tay Tề Chính Thanh khẽ đặt ở bả vai "Chọn năm trăm tinh binh cho ta mượn."

      Triệu Ngôn Ngọc muốn đáp ứng, Tề Chính Thanh lại lắc đầu " được... Cho ta mượn chẳng khác gì là muốn bán mạng, ngươi lại hỏi, ai nguyện ý tin tưởng ta..."

      Ước chừng đoán được Tề Chính Thanh muốn năm trăm tinh binh làm gì, Triệu Ngôn Ngọc có ngăn trở , chỉ thấp giọng "Trước khi ta tới, Lão thái gia bảo ta câu với ngài."

      Tề Chính Thanh nhìn .

      "Tề gia danh tiếng cùng tôn nghiêm của ngươi, đều phải tự tay tìm trở về." Triệu Ngôn Ngọc , "Có năm nghìn tướng sĩ lúc trước đều là người Lão thái gia..."

      "Ta biết rồi." Tề Chính Thanh trầm mặc lâu mới gật đầu .

      Cuối cùng, Tề Chính Thanh vẫn trở về với Triệu Ngôn Ngọc, mang theo đám người Hồng Đại Sơn nhìn qua phương hướng Xích Cương thành mà .

      Triệu Ngôn Ngọc trở lại Dong Thành, đem năm nghìn tướng sĩ tự nguyện theo Tề Chính Thanh ra.

      Ninh Triều Vân nghe vậy chạy đến tìm "Ngươi đây là muốn làm gì? Có phải tìm được Tề Chính Thanh rồi hay ?"

      "Đúng." Triệu Ngôn Ngọc xem năm nghìn tướng sĩ trước mặt, trả lời Ninh Triều Vân câu xong, trầm giọng với những người này. "Các ngươi tin tưởng Tề tướng quân phản quốc sao?"

      " tin!" Năm ngàn người ai cũng do dự lớn tiếng trả lời, thanh vang dội, vang vọng tứ phương.

      Ninh Triều Vân bị khí thế kia kinh hãi, Triệu Ngôn Ngọc đến tột cùng muốn làm cái gì?

      "Ta cũng tin." Triệu Ngôn Ngọc . "Người Đông Hồ chẳng những hãm hại Tề tướng quân, còn giết dân chúng Đại Chu chúng ta, xâm chiếm lãnh thổ Đại Chu chúng ta, báo thù này, có thể nào cam tâm."

      " báo thù này, như thế nào được xưng tụng nam tử hán!" biết ai hét lớn tiếng. Những người khác theo
      hét lên.

      Triệu Ngôn Ngọc nghiêm túc xem bọn họ, trong lòng lại rất hài lòng. Cần sĩ khí như vậy, mới có thể đối phó với đại quân Đông Hồ hung hãn.

      Ninh Triều Vân bị sĩ khí thuần chính này chấn động lòng dạ thấy đau.

      Triệu Ngôn Ngọc dặn dò những tướng sĩ này hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, sau đó trở về doanh trướng của mình.

      "Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì? Ngươi nghĩ mang theo năm nghìn binh lính này cho Tề Chính Thanh? Hay là muốn mang bọn họ đánh Xích Cương thành? Năm ngàn người như thế nào đánh với mấy vạn ngườiTháp Tang?" Ninh Triều Vân theo sau lưng Triệu Ngôn Ngọc, lòng tràn đầy nghi ngờ truy vấn.

      "Ta muốn mang binh đánh Tháp Tang." Triệu Ngôn Ngọc nhạt .

      "Vậy ngươi đây là..."

      "Cổ vũ sĩ khí, cổ vũ người yếu lòng cách nào đánh với người Đông Hồ." Triệu Ngôn Ngọc .

      Ninh Triều Vân phải ngu ngốc, Triệu Ngôn Ngọc ra ngoài hai ngày, sau khi trở về chỉra năm ngàn người, khẳng định phải chỉ vì cổ vũ sĩ khí đơn giản như vậy.

      "Triệu Ngôn Ngọc. Đừng quên ngươi bây giờ là chủ soái." Ninh Triều Vân nhắc nhở.

      "Chẳng lẽ ngươi cũng tin tưởng Tề tướng quân phản quốc, ngươi thấy kỳ quái, ai tư thông với địch phản quốc phản bội phải uất ức như vậy?" Triệu Ngôn Ngọc quay đầu lại nhìn thẳng Ninh Triều Vân. Lạnh giọng hỏi.

      Ninh Triều Vân tự nhiên tin Tề Chính Thanh phản quốc, nhưng là người Hoàng Thượng tín nhiệm nhất.

      "Vậy ngươi muốn làm cái gì?" Đây mới là chuyện Ninh Triều Vân quan tâm nhất.

      Triệu Ngôn Ngọc nhìn cái "Ngươi có thể làm cái gì cũng biết sao?"

      "Triệu Ngôn Ngọc, năm ngàn người... phải đơn giản như vậy, ngươi đừng quên, kinh đô còn có ai đợi ngươi, ngươi làm cho nàng thương tâm." Ninh Triều Vân nghĩ đến Tề Hoàn lúc trước khi Triệu Ngôn Ngọc cố làm ra vẻ mặtkiên cường như vậy, trong lòng cảm thấy đau lòng thay nàng, hắnghen ghét Triệu Ngôn Ngọc, nhưng muốn Triệu Ngôn Ngọc có cái gì ngoài ý muốn. Bởi muốn nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Tề Hoàn.

      biết vì cái gì, giống như cảm giác mình thiếu nàng, chính là muốn thấy nàng mất hứng.

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày, thấy Ninh Triều Vân quan tâm tiểu sư muội của như vậy, chỉ cười nhạt tiếng "Đa tạ quan tâm. Mạng của ta phải dễ dàng bị lấy như vậy."

      ...

      ...

      Từ sau khi Triệu Ngôn Ngọc rời kinh đô, Tề Hoàn đem tất cả tâm tư đặt vào việc điều dưỡng thân thể Tề lão thái gia.

      Tề lão thái gia lần này trúng gió phải chuyện đùa, nửa người dưới hoàn toàn nhúc nhích được, hôm sau Tề Hoàn châm cứu lần cũng thấy hiệu quả, chính nàng cảm thấy rất thương cảm, càng thêm dụng tâm muốn chữa lành bệnh Lão thái gia, mặc dù nàng cũng biết bệnh này căn bản cách nào trị hết.

      "Mỗi ngày bị kim châm đến độ toàn thân thành cái sàng." Tề lão thái gia có thể phát ra thanh, mặc dù ràng, nhưng miễn cưỡng cũng nghe được.

      Ông cảm thấy phiền chán khi luôn bị mấy cây ngân châm châm ở người.

      Tề Hoàn cười " như vậy sao có thể tốt đây."

      "Được hay đều sao cả, đừng phí công phí sức." thanh Tề lão thái gia hàm hồ .

      "Tổ phụ, ngài sợ bị Thái quốc cữu chê cười sao." Tề Hoàn cầm thuốctừ trong tay Lục Chi qua, từng miếng từng miếng đút Lão thái gia.

      Tề lão thái gia ghét nhìn thuốc trong tay nàng, nghe được bị Thái thái quốc cữu chê cười, ông trầm mặt " hôm nay lại nữa rồi?"

      Tề Hoàn " phải là ngày ngày đều đến sao, ngài ngoan ngoãn uống thuốc."

      Mới vừa xong, nghe đến trận cười vang dội ở bên ngoài truyền đến "Lão nhân, ngươi vô dụng, ăn thuốc mà tôn nữ còn phải dụ dỗ."

      "Lăn tới đây." Tề lão thái gia lớn tiếng kêu lên, chỉ là chuyện lớn tiếng, thanh có vẻ càng thêm ràng lắm, căn bản nghe hiểu ông rống cái gì.

      "Ta thảnh thơi lăn tới đây." Khuôn mặt tươi cười của Thái quốc cữu ôn hòa sảng lãng xuất ở cạnh cửa, ông cười híp mắt đến, ngồi xuống ở bên ghế bành "Ngươi phải mau khỏe, nếu ai cùng ta câu cá đánh cờ."

      Cũng chỉ có Thái quốc cữu tương giao nhiều năm lão hữu này mới biết được Tề lão thái gia đến tột cùng cái gì.

      Tề lão thái gia giận dỗi đem thuốc uống hớp.

      Tề Hoàn mím môi cười tiếng, đứng dậy thi lễ cho Thái quốc cữu cái "Thái quốc cữu mỗi ngày đều đến giám sát tổ phụ uống thuốc, quả nhiên hiệu quả rất tốt."

      Thái thái quốc cữu cười to "Ngươi muốn như vậy, lão đầu tử này ngày mai khẳng định nhìn thấy ta chịu uống thuốc ."

      Tề lão thái gia hồi a a mắng to, bất quá có người biết ông cái gì.

      "Vậy ta xuống trước." Tề Hoàn quấy rầy hai người, Lão ngoan đồng đấu võ mồm, cười lui ra ngoài.

      Nàngsai Bạch Hủy thu thập hòm thuốc xong, sau đó chính phòng, muốn tìm Lục thị trò chuyện, tại ngoài cửa viện gặp được Tề Chính Khuông phải ra khỏi cửa, nàng sợ run lên thi lễ.

      Tề Chính Khuông trước trúng gió, mặc dù tốt, nhưng có chân đường vẫn linh hoạt, cần có quải trượng, gặp Tề Hoàn đến chữa bệnh cho Lão thái gia, khỏi cảm thấy tức giận "Trước ta cũng trúng gió, ngươi sao tận tâm tận lực chữa trị ta như vậy?"

      "Phụ thân lúc ấy phải sợ ta hạ độc ngài sao?" Tề Hoàn hàm cười hỏi.

      Tề Chính Khuông hơi chậm lại, hồi tưởng tính tình lúc ấy của mình, đại khái cũng muốn để Tề Hoàn châm cứu cho .

      "Lão thái gia thân thể như thế nào?" Tề Chính Khuông cứng ngắc vòng vo cái đề tài.

      " tốt lên chút." Tề Hoàn ôn thuận trả lời, sau khi Tề Chính Khuông từ thôn trang trở về, tính tình cải biến rất nhiều, hôm nay mỗi ngày cơ hồ đều ra khỏi cửa, ở trong thư phòng đọc sách luyện thư pháp, ra khiến Lục thị và Tề Hoàn có chút thay đổi cách nhìn.

      Tề Chính Khuông phát mình cùng cái dòng chính nữ này giống như có lời gì dễ , ứng phó vài câu sau, để cho Tề Hoàn vào tìm Lục thị.

      "Phụ thân cẩn thận." Tề Hoàn khẽ mỉm cười, vào cửa viện.

      Nhìn bóng lưng nữ nhi, Tề Chính Khuông đột nhiên cảm giác được chính mình tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng hiểu nàng.

      Trong thoáng chốc, nhớ tới rất nhiều năm trước A Hoàn luôn chạy đến thư phòng tìm , còn ôm nàng lên đầu gối mình tự tay dạy nàng viết chữ.

      Khi nào bắt đầu, và A Hoàn trở nên như cừu nhân rồi?

      Mà Tề lão thái gia và Thái quốc cữu sau khi Tề Hoàn rời khỏi phòng, hai người đều thu hồi tâm tình cãi vả.

      Thái quốc cữu lại ngồi đến giường mộc, nhìn Tề lão thái gia bộ dạng khẽ thở dài hơi,

      "Ngươi làm gì khổ thế chứ, nhiều năm như vậy đều động dùng quan hệ trước kia, hôm nay mới có cái tâm tư này, sợ..."

      Tề lão thái gia thấp giọng "Ta thể nhìn Chính Thanh bị ủy khuất tìm chết như thế."

      Nghe được câu này, Thái quốc cữu nhất thời im lặng.

      "Thân thể hoàng thượng càng ngày càng xong." Tề lão thái gia đột nhiên ra.

      Thái quốc cữu ngẩng đầu nhìn "Hoàng Thượng còn trẻ."

      Trẻ tuổi, lại biết mình sống được lâu, mới là tối giày vò.

      "Tứ đại gia tộc mất hai." Thái quốc cữu ra, Đại Chu vốn có bốn gia tộc vượt qua trăm năm, Tống gia cùng Mộ Dung gia, Tề gia cùng Trần gia, hôm nay chỉ còn lại hai gia tộc.

      Mà Tề gia mười mấy năm trước bắt đầu mặt ngoài nhìn xem như suy tàn, thế hệ này con thê tử cả chỉ có tam huynh đệ Tề Chính Khuông bọn họ, Tề Chính Khuông khó thành châu báu, lão Nhị chớ chi là, gỗ mục thể đẽo, duy nhất có tiền đồ chỉ có Tề Chính Thanh.

      Tề Chính Thanh có khả năng thừa kế y bát Tề lão thái gia nhất, trở thành Đại tướng quân.

      Hết lần này tới lần khác vào lúc đó trở thành tặc phản quốc, cái này sao có thể khiến Tề lão thái gia tiếp nhận? Ông đem tất cả hi vọng Tề gia đều đặtlên người nhi tử út.

      "Có mấy lời... nên lời, thể ." Tề lão thái gia .

      "Ngươi hoài nghi người muốn Chính Thanh chết phải là người Đông Hồ." Thái quốc cữu thay ông ra.

      Tề lão thái gia mí mắt híp lại, đôi mắt cơ trí lộ ra chỉ có Thái quốc cữu mới nhìn ra được thất vọng cùng bất đắc dĩ.

      "Triệu Ngôn Ngọc đến Dong Thành, người trẻ tuổi này bất đồng với chúng ta." Thái quốc cữu .

      Chỉ có thể nghĩ như vậy, chính là biết hôm nay tình huống Dong Thành như thế nào, Chính Thanh có tử trận hay , nếu như còn sống...
      tart_trung, susu, A fang6 others thích bài này.

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 360: Đoạt thành

      Triệu Ngôn Ngọc mang theo năm nghìn tướng sĩ đến Hồ Lô cống hội hợp với Tề Chính Thanh.

      Chứng kiến nhiều người như vậy nguyện ý vào sinh ra tử cùng mình, trong lòng Tề Chính Thanh dâng lên cổ chí khí hào hùng, nhìn mọi người chung quanh cái "Hôm nay theo Tề Chính Thanh ta cùng nhau xuất chiến, đều là huynh đệ của ta, đại thắng về sau, Tề mỗ nhất định quên ân tình các vị, nếu có bất hạnh... Cha mẹ của các ngươi là cha mẹ của ta, huynh đệ của các ngươi là huynh đệ của ta, nếu ta chết, nhất định báo đáp nhà các ngươi cả đời lo, nếu như ta chết , Tề gia thay thế ta chiếu cố các ngươi, Tề mỗ lúc này trước bái tạ các vị."

      "Tướng quân, xua đuổi người Đông Hồ ra đất Đại Chu Quốc ta, là trách nhiệm mỗi người chúng ta, chúng ta phải vì tướng quân, là vì Đại Chu." biết ai rống lớn tiếng.

      "Thất phu hữu trách*!" Tên còn lại theo quát.

      "Thất phu hữu trách, thất phu hữu trách!" Ngẩng cao sĩ khí tại Hồ Lô cống vang dội.

      * Câu đầy đủ là “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” nghĩa là: nước nhà lúc hưng thịnh hay lúc suy vong, người dân thường cũng phải có trách nhiệm lo lắng.

      Trong lòng Tề Chính Thanh chấn động, thấp giọng câu "Đa tạ mọi người."

      Triệu Ngôn Ngọc bị sĩ khí rộng lớn như vậy lây nhiễm, nếu rung động đến tâm can hùng khí khái gì hơn cái này.

      "Ngươi cần cùng chúng ta." Tề Chính Thanh quay đầu với Triệu Ngôn Ngọc.

      "Tam thúc, người muốnbỏ lại ta để bản thân có thểlàm hùng, người yên tâm, ta đoạt danh tiếng của người." Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười .

      Tề Chính Thanh nghiêm túc nhìn "Lần này xuất chiến, cửu tử nhất sinh, chẳng lẽ ngươi sợ A Hoàn thủ tiết."

      Xuất chinh trước cát lợi như vậy, đơn giản là hi vọng theo , Triệu Ngôn Ngọc cười cười "Tam thúc yên tâm, mạng của ta thực cứng."

      "Triệu Ngôn Ngọc!" Tề Chính Thanh hét lớn tiếng.

      "Tam thúc, ta tự tiện điều binh cho ngươi là tử tội, ngươi còn cho ta mộtcơ hội lập công?" Triệu Ngôn Ngọc bình tĩnh .

      Tề Chính Thanh ngẩn ra, thiếu chút nữa quên mất, Triệu Ngôn Ngọc đem năm nghìn binh lính này giao cho còn chưa chính danh , là tử tội "Lần ... Lành ít dữ nhiều."

      "Tam thúc, ngươi cũng giống tin người như vậy." Triệu Ngôn Ngọc cười "Để cho ta . Tam thúc, ta cũng vậy muốn chính tay đâm người Đông Hồ..."

      Tề Chính Thanh cách nào thuyết phục Triệu Ngôn Ngọc, chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ bờ vai của , hết thảy ở đây tận .

      Mà lúc này tại Xích Cương thànhkhi đại tướng Đông Hồ nghe Tề Chính Thanh mang năm nghìn tinh binh trước đây. Khinh thường cười to, thẳng đến năm ngàn người giết năm ngàn người.

      Đại tướng Đông Hồ này tên Tất Lỗ, là cánh tay trái đắc lực của Tháp Tang, thời điểm Tháp Tang ở đây, cả Xích Cương thành đều chịu khống chế của .

      Tề Chính Thanh là bại tướng dưới tay, Triệu Ngôn Ngọc bất quá là thư sinh tay trói gà chặt, hoàn toàn đem hai người bọn họ để vào mắt. Hơn nữa năm ngàn người, đại quân Đông Hồ bọn họ tại Xích Cương thành cũng chỉ vạn.

      Lúc này, Tề Chính Thanh và Triệu Ngôn Ngọc mang binh vào năm dặm Xích Cương thành.Tiếng trống trận thanh rung trời, sĩ khí ngẩng cao thuần chính.

      "Tướng quân, vì cái gì tập kích ban đêm?" Hồng Đại Sơn buồn bực hỏi, bọn họ những người này nếu là cùng tinh binhTất Lỗ cứng đối cứng, chưa chắc có thể đánh thắng.

      Tề Chính Thanh "Chúng ta muốn quang minh chính đại đoạt lại tôn nghiêm."

      Tất lỗ cưỡi Quận mã cao lớn xuất ở ngoài cửa thành. Phía sau là vạn đại quân Đông Hồ.

      "Khiến cái phế vật Đại Chu này cúttrở về , thổ địa Đại Chu là của chúng ta, vàng bạc châu báu Đại Chu cũng là của chúng ta. nữ nhân Đại Chu còn có thể là của chúng ta."Tất Lỗ giơ cao đại đao, cười đến càn rỡ.

      Tề Chính Thanh đưa kích trong tay giơ lên cao, Hồng Đại Sơn dùng sức vung quân kỳ.

      "Giết!"

      "Giết!"

      Tất lỗ coi Tề Chính Thanh là đối thủ, đối với cuộc chiến này khẳng định thua, nghĩ tới nhanh chóng chặt đầu Tề Chính Thanh và Triệu Ngôn Ngọc xuống, sau đó trở về thành tiếp tục hưởng dụng thức ăn và nữ nhân của dân chúng Đại Chu.

      Tề Chính Thanh cùng binh lính của liều tính mạng muốn trong cuộc chiến này đoạt lại tôn nghiêm.

      Vì tôn nghiêm Đại Chu, xông lên.

      Hai quân đao kiếm đụng nhau, tiếng giết nổi lên bốn phía, mã tận tê minh.

      Hồng Đại Sơn đâm trường mâu trong tay vào lồng ngực đối thủ, thanh trường mâu đâm thấu thịt xương vang lên ràng.

      Tề Chính Thanh chặt xuống đầu của địch nhân. Máu tươi văng đầy cả người.

      Tất lỗ bị sát ý của bọn Tề Chính Thanh làm kinh hãi.

      Người đại tướng Đông Hồ này nhìn những binh lính Đại Chu chỗ bày ra sát ý cùng sĩ khí, lại tự chủ được sinh ra cảm giác khiếp đảm.

      chiến trường, kiêng kỵ nhất chính là khinh địch.

      Đầy đất máu tươi, nhiễm đỏ cả nửa vùng đất, vạn đại quân Đông Hồ đảo mắt chỉ còn lại mấy ngàn.

      Tất lỗ nhìn bả vai bên phải trúng tên vẫn dùng tay trái chém binh lính Đại Chu, rốt cục tỉnh lại.

      ra lệnh tiếng, cung thủ ở phía sau xếp hàng lập tức tiến lên.

      Có thể địch nhân và người nhà cũng giao chiến cùng chỗ, phát tiễn mà , binh lính của mình cũng trúng tên.

      "Lui về."Tất Lỗ hạ lệnh.

      mang theo binh lính lui về Xích Cương thành, đóng chặt cửa thành.

      Tề Chính Thanh bọn họ vào dưới tường thành.

      "Xích Cương thành dễ thủ khó công, muốn cường công vào, chỉ có thể tìm điểm đột phá." Tề Chính Thanh với Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc ngẩng đầu nhìn Tất Lỗ chỉ huy binh lính đứng ở tường thành nâng cung tiễn, xếp hợp lý Chính Thanh "Chỉ cần chém , Xích Cương thành là vấn đề."

      Tề Chính Thanh trầm mặt nhìn nhìn cung thủ tường thành "Công thành!"

      "Bắn tên!" Tất Lỗ đồng thời hạ lệnh.

      binh sĩ sau lưng Tề Chính Thanh chỉnh tề đem tấm ngăn cản trước mặt , từng bước từng bước tiến gần về phía trước.

      Tất lỗ bắt đầucảm thấy sợ hãi với mấy binh lính Đại Chu này.

      "Cầm tên đến." Tề Chính Thanh .

      cầm cung tiễn hàn thiết nặng trăm cân trong tay thuộc hạ qua, hướng về phía Tất Lỗ, dây cung mãn, tên bắn.

      Tất lỗ kinh hãi, kéo tên lính quèn bên cạnh qua chặn lại mũi tên nhọn, còn chưa kịp phản ứng, mũi tên thứ hai tới trước mắt .

      Phập - - -

      mũi tên bằng hàn thiếtxuyên qua mi tâm của , buông tên lính trong tay kia ra, thân thể khôi ngô khuynh đảo về phía trước, từ tường thành cao ngã xuống.

      Dưới thành tường, cửa thành được mở ra.

      Tề Chính Thanh trường kích vung lên, toàn quân vào thành.

      Người Đông Hồ mất chủ soái bắt đầu tán loạn.

      Hơn tháng qua, những đại quân Đông Hồ trú đóng ở Xích Cương thành mỗi ngày chỉ lo hưởng dụng mỹ nhân mỹ thực, sĩ khí sớm tán loạn, cho dù có hơn vạn người như thế nào, sao ngăn cản được ý muốn đoạt lại tôn nghiêm của binh lính Đại Chu?

      vạn binh Đông Hồ, chết trận bốn ngàn, tù binh ba nghìn, ba nghìn khác buông đao mà chạy.

      Tề Chính Thanh chặt xuốngđầu Tất Lỗ, từng bước từng bước lên tường thành Xích Cương thành, Triệu Ngôn Ngọc trầm mặc ở phía sau .

      Tề Chính Thanh lên tường thành giơ lênđầu Tất Lỗ, đối với trong thành biết còn dư lại bao nhiêu. Hôm nay đều trốn ở trong phòng gặp người dân chúng rống to "Ta Tề Chính Thanh phải là tặc phản quốc, ta phản quốc!"

      Vút - -

      Thanh mũi tên nhọn phá vỡ khí biết ở địa phương nào vang lên.

      Ánh mắt Triệu Ngôn Ngọc khẽ biến, dùng sức đẩy Tề Chính Thanh ra. Cuối cùng lại chậm bước.

      Bả vai bên phải của Tề Chính Thanh bị mũi tên xuyên qua, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đầy chiến bào.

      ...

      ...

      "Cái gì?" Tại ngự thư phòng hoàng đế nghe được tin tức Lục hoàng tử hồi bẩm Nam Cương đại quân, khiếp sợ ngẩng đầu "Triệu Ngôn Ngọc tự mình điều binh cho Tề Chính Thanh?"

      Lục hoàng tử đem tấu chương Ninh Triều Vân đưa cho Lôi công công "Vâng, đây là tin tức Ninh Triều Vân báo về, biết lúc này là tình hìnhgì."

      Hoàng đế thân thể yếu dần. Liền cho Lục hoàng tử đọc thay tấu chương, xử lý quốc , gặp được tình huống đặc biệt mới đích thân xử lý.

      "Tề Chính Thanh còn sống." Hoàng đế thở dài, biết là may mắn hay là thất vọng.

      Lục hoàng tử nhìn về phía hoàng đế "Phụ hoàng, Tề Chính Thanh có phản quốc ."

      " phản nước, hơn nữa đoạt lại Xích Cương thành." Hoàng đế ra, đối với Tề Chính Thanh. so với ai kháccũng giải trừ.

      "Triệu Ngôn Ngọc nhất định cũng nghĩ như vậy." Lục hoàng tử .

      Hoàng đế trầm trọng gật đầu, hạ thấp con mắt biết suy nghĩ gì, Lục hoàng tử thấy vậy tiếp tục mở miệng.

      Mặc kệ Triệu Ngôn Ngọc nghĩ thế nào, tự mình điều động binh mã là tử tội, cho dù có mấy ngàn lý do, quân pháp như núi, làm chủ soái hiểu luậtmà vẫn phạm luật.

      Hoàng Thượng xử trí như thế nào? Lục hoàng tử lo lắng nghĩ tới.

      Qua hai ngày, hoàng đế còn chưa quyết định muốn xử trí Triệu Ngôn Ngọc như thế nào, Nam Cương truyền về tin tức.

      Tề Chính Thanh mang năm nghìn quân binh giết bốn ngàn địch, bắt làm nô lệ ba nghìn, cũng chém giếtnhất danh đại tướng Tất Lỗcủa Đông Hồ đoạt lại Xích Cương thành. Đem phán đoán phản quốc hoàn toàn vỡ nát.

      Chỉ là, khắc cuối cùng vẫn bị người Đông Hồ lẻn núp trong bóng tối ám toán, hôm nay sinh tử chưa biết.

      Hoàng đế biết được tin tức này, nhíu mi trầm tư hồi lâu, cuối cùng mới hạ chỉ cho thái tử tự mình Nam Cương chuyến, lý do là an ủi tướng sĩ biên cương. Đồng thời mang hai ngự y trị thương cho Tề Chính Thanh.

      Lục hoàng tử lĩnh chỉ, trước mắt cho người chuẩn bị.

      Tin tức truyền tới trong tai Tề lão thái gia, chỉ là ông biết còn ràng hơn so với hoàng đế chút, ông kêu Tề Hoàn qua, với nàng "Tam thúc ngươi phản quốc, nhưng gia phạm phải lại là tử tội."

      Sắc mặt Tề Hoàn trắng nhợt, nàng biết Lão thái gia chỉ là những điều này.

      "Xích Cương thành đoạt lại, bọn họ thắng, có lẽ có thể lấy công chuộc tội." Tề lão thái gia xong cố hết sức, trạng thái tinh thần ông sai, thần trí cũng rất thanh tỉnh, nhưng lời đủ ràng "Tam thúc ngươi bị thương, là trúng độc..."

      "Cái gì?" sắc mặt Tề Hoàn càng thêm trắng bệch "Làm sao ?"

      Tề lão thái gia tiếp tục "Ngươi chuyến Dong Thành, Tam thúc ngươi là ở chỗ đó chữa bệnh, phải là mỗi người đều có thể tin tưởng."

      "Tổ phụ, ngài hoài nghi có người muốn hại chết Tam thúc?" Tề Hoàn hỏi.

      "Ngươi tiện thể thay ta nhắn cho ." Tề lão thái gia trả lời vấn đề Tề Hoàn, mà là cho nàng đến gần chút.

      Tề Hoàn nghe Lão thái gia thấp giọng những lời kia, đáy mắt dần dần lộ ra kinh ngạc cùng lo lắng.

      "... Ngươi ." Sau khi xong, Lão thái gia mệt mỏi nhắm mắt lại, cho Tề Hoàn trở về.

      Tề Hoàn muốn lại thôi nhìn Lão thái gia cái, rốt cuộc vẫn là cái gì cũng chưa , trở lại Triệu gia, nàng tìm Triệu phu nhân, đem chuyện tình nàng muốn Nam Cương cho nàng.

      "Là vì Tam thúc con và Ngôn Ngọc sao?" Triệu phu nhân hỏi.

      "Tam thúc trúng độc." Tề Hoàn giọng "Tổ phụ cảm thấy con tự mình càng yên tâm."

      Triệu phu nhân gật đầu "Bảo Nhi hôm nay cũng nhận người, ta thay con trông nom, con yên tâm , chỉ là mọi nhất định phải coi chừng."

      "Tổ phụ cho hải thúc theo giúp con." Tề Hoàn ra.

      "Vậy là tốt rồi." Triệu phu nhân gật đầu "Mặc dù biết Tam thúc con trúng độc gì, nhưng con cứ tận lực mang theo giải độc, bên kia cũng có tiệm thuốc Quan gia."

      Tề Hoàn đáp ứng tiếng.
      tart_trung, susu, A fang7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :