1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 356: Tử trận

      Nửa tháng trước, Tề Chính Thanh cùng hai phó tướng thương nghị đối phó quân địch như thế nào, hôm nay thành trì bọn họ đóng quân gọi là Xích Cươngthành, dễ thủ khó công, đại quân Đông Hồ so với bọn họ tưởng tượng càng thêm hung mãnh, càng thể trước khi có mưu tính.

      Bọn họ lúc mới bắt đầu, cũng bởi vì khinh địch thiếu chút nữa ăn thiệt thòi của Đông Hồ.

      "Thám tử của chúng ta mới vừa báo, lương thảo vận chuyển đến địch quân được nửa đường, nếu như chúng ta có thể cắt đứt lương thực bọn họ, lại tiến công, phần thắng lớn hơn nhiều." Lời này là trong những phó tướng của Tề Chính Thanh , phó tướng này họ Hồ.

      "Ngươi xác định bọn họ Hồ Lô cống?" Tề Chính Thanh hỏi.

      Hồ phó tướng khẳng định gật đầu "Tin tức có sai."

      phó tướng khác họ Phí "Binh sĩ vận chuyển lương thảo tất nhiên đều là tinh nhuệ, chỉ sợ dễ dàng đối phó."

      Trải qua những ngày qua đối chiến, bọn họ biết đối phương đều là đám sợ chết, mà lại phi thường hung ác mọi rợ, vóc người cao lớn, so với binh sĩ Đại Chu cường tráng ít, đáng sợ nhất là, chủ soái bọn họ còn phi thường có mưu lược, cũng phải là chỉ biết đánh.

      "Ta mang binh phục kích, ngươi lưu ở trong doanh bảo vệ Xích Cương thành." Tề Chính Thanh chỉ trầm ngâm chốc lát, ra với Hồ phó tướng.

      Hai người phó tướng này đều là tâm phúc Tề Chính Thanh, từ năm năm trước bắt đầu vẫn theo , cho nên phi thường tín nhiệm bọn họ, nhưng phục kích vận chuyển lương thảo Đông Hồ quân phải chuyện đùa, là chỉ cho phép thành công cho phép thất bại, nhất định phải tự mình mới yên tâm.

      "Tướng quân, để cho thuộc hạ ." Phí phó tướng lập tức ra.

      "Hai người các ngươi đều ở lại chỗ này." Tề Chính Thanh .

      Tề Chính Thanh mang theo năm trăm tinh binh tại đêm khuya lặng lẽ rời quân doanh, lưu lại hai phó tướng ở chỗ này thủ thành.

      Tề Chính Thanh rời ngày hôm sau nửa đêm, đại quân Đông Hồ đột nhiên phát khởi thế công.

      "Đây là có chuyện gì? Đông Hồ này vốn định theo chúng ta cứng đối cứng rồi?" Phí phó tướng đứng ở tường thành, sắc mặt trầm lãnh nhìn đám người cách đó xa hắc áp áp cùng cây đuốc.Hồ phó tướng mặt thay đổi nhìn những cây đuốc kia càng ngày càng gần, mặt đất cũng có thể cảm nhận được khẽ chấn động.

      "Phí phó tướng, thức ăn hôm nay có vấn đề, tất cả mọi người còn khí lực cầm đao kiếm." Có binh lính vội vàng chạy tới hồi báo, cả Xích Cương thành ngoại trừ binh sĩ tường thành đêm nay toàn thân mềm mại vô lực, mất dĩ vãng dũng.

      Phí phó tướng kinh hãi."Chuyện gì xảy ra? Doanh traichúng ta trong có nội gián?"

      quay đầu nhìn về phía Hồ phó tướng, thấy thần sắc thay đổi, khỏi càng thêm khiếp sợ "Lão Hồ. Ngươi..."

      "Tháp Tang đáp ứng ta, chỉ cần có thể điều Tề Chính Thanh , liền cho phép ta làm Đại tướng quân của Đông Hồ bọn họ." Hồ phó tướng ra.

      Phí phó tướng xanh tròn mắt "Ngươi... có vận chuyển lương thảo, là kế điệu hổ ly sơn của ngươi, ngươi muốn hãm hại tướng quân? Lão Hồ, ngươi điên rồi."

      Hồ phó tướng ra."Bình định nghịch tặc chúng ta cũng có công, chỉ có trở thành Đại tướng quân, ta cam lòng."

      "Ngươi tên khốn kiếp này!" Phí phó tướng vung quả đấm đánh về phía Hồ phó tướng.

      tường thành binh sĩ lại phảng phất có thấy như vậy màn, bọn họ mắt nhìn thẳng nhìn xem phương xa.

      Trong lòng Phí phó tướng nhất thời trầm xuống, xem ra sớm tính kế tốt, phẫn nộ trừng mắt Hồ Chí Bằng bị đánh cho khóe miệng chảy máu "Tướng quân xem ngươi như huynh đệ, ngươi thế nhưng bán đứng !"

      Đáy mắt Hồ phó tướng thoáng lên cái thần sắc khác thường. lau khóe miệng tia máu "Lão Phí, ta cũng muốn như vậy."

      Phí phó tướng còn muốn điều gì. Lồng ngực của lại bị thanh mâu dài xuyên thẳng qua...

      Đại quân Đông Hồ nguy cấp.

      ...

      ...

      Tề Chính Thanh mang theo năm trăm tinh binh xuất phát, còn chưa tới Hồ Lô cống, binh sĩ ra roi thúc ngựa chạy đến, người binh lính kia toàn thân là máu, lại biết là máu của hay là máu người ngoài "Tướng quân, tướng quân, Hồ phó tướng làm phản, Xích Cương thànhthất thủ..."

      "sao Hồ phó tướng lại làm phản? Có phải là quỷ kế quân địch hay ?" Có người vừa nghe lời binh lính này , lập tức lại hỏi.

      Người binh lính kia hấp hối. Ngã vào cánh tay Tề Chính Thanh "Tướng quân, Hồ phó tướng giết Phí phó tướng, ngươi phải cẩn thận..." Lời còn chưa hết, liền tắt thở.

      sắc mặt Tề Chính Thanh bỗng nhiên đại biến, lão Hồ sao có thể phản bội ?

      Trong thành rốt cuộc đại xảy ra chuyện gì?

      "Trở về thành!" Tề Chính Thanh lập tức hạ lệnh. Nếu như Hồ Chí Bằng làm phản, tin tức quân địch vận chuyển lương thảo kia chỉ sợ phải .

      "Tướng quân, Hồ phó tướng có phải là bị hãm hại hay ?" Có binh lính hỏi.

      thần sắc Tề Chính Thanh trầm trọng, nhìn tiểu binh chết ở trong ngực , nhìn mưa tên sau lưng của kia ràng thuộc về quân đội Đại Chu nên có, cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi tới lão Hồ cùng lão Phí, bọn họ đều là từ rất nhiều năm trước bắt đầu theo , tín nhiệm bọn họ giống như huynh đệ, như thế nào cũng tin tưởng bọn họ người trong đó phản bội .

      "Trở về!" Tề Chính Thanh hạ lệnh.

      chuẩn bị mang theo năm trăm tinh binh trở về thành, lúc bọn họ quay về đường cũ bụi đất cuồn cuộn, đại quân Đông Hồ đại kỳ dẫn vào mọi người mi mắt.

      "Là người Đông Hồ, tướng quân, làm sao bây giờ?"

      "Cái gì làm sao bây giờ, cùng con mẹ nó liều mạng."Đại hán khôi ngô bên cạnh Tề Chính Thanh kêu lên, là tả tiên phong, gọi Hồng Đại Sơn.

      "Đối phương tối thiểu cũng có mấy ngàn người, chúng ta chỉ có năm trăm, chỉ sợ phải đối thủ, thể cứng đối cứng." binh sĩ trước thị sát tình hình quân địch trở về .

      Sắc mặt Tề Chính Thanh trầm ngưng, đôi mắt thâm u lưu chuyển ai cũng nhìn ra quang mang, quay đầu lại nhìn Hồ Lô cống cái, trầm giọng hạ lệnh "Lui vào Hồ Lô cống."

      Mang binh phía trước chính là vương tử Tháp Tang của Đông Hồ.

      Hồ Lô cống là nơi dễ thủ khó công, Tề Chính Thanh cho mọi người lui vào sâu trong lòng đất, chống cự lại năm nghìn binh lính của Tháp Tang.

      Tề Chính Thanh là tướng tài, nên mới được hoàng đế Đại Chu trọng dụng, mới có thể bảo vệ Xích Cương thànhlà nơi trọng yếu nhất Nam Cương bị đại quân Tháp Tang phá thành, nếu như có Tề Chính Thanh, người Đông Hồ sớm chiếm đoạt phía nam Đại Chu.

      Năm nghìn đấu với năm trăm, Tề Chính Thanh kêu Hồng Đại Sơn nửa đêm lặng lẽ lẻn tìm viện binh, mình ở nơi này đối kháng với Tháp Tang.

      Tháp Tang nghĩ tới Tề Chính Thanh ngoan cường hơn so với tưởng tượng, thế nhưng ba ngày đánh bại được năm trăm binh lính Đại Chu này, hôm nay hận Tề Chính Thanh nhanh chết, nếu có Tề Chính Thanh, Đại Chu triều tướng tài nào có thể làm đại tướng tài.

      Cái Phó Kỳ Hựu kia sai, nhưng phải canh giữ ở Dương Thành.

      Hồng Đại Sơn được Tề Chính Thanh che chở chạy ra khỏi Hồ Lô cống, Xích Cương thành bị đại quân Đông Hồ chiếm lấy, chỉ có thể Dong Thành gần đây xin giúp đỡ.

      Đến Dong Thành, mới biết được ra Tề Chính Thanh cùng mấy trăm người bọn họ bị trở thành quân phản loạn, tìmtri phủ đại nhân, muốn giải thích rằng bọn họ là bị hãm hại, lại thiếu chút nữa bị coi thành loạn đảng bắt hết.

      có người chịu tin tưởng , tất cả mọi người coi Tề Chính Thanh là nghịch tặc.

      Cả dân chúng Dong Thành đều chửi bới Tề Chính Thanh, mắng tư thông với địch bán nước, hại chết dân chúng Xích Cương thành, Hồng Đại Sơn nghe đượcngôn ngữ mắng ác độc thiếu chút nữa muốn giết người.

      Tri phủ đại nhân Dong Thành tin lời của , phải tìm Tổng binh, Tổng binh nơi này cũng như , đều từng theoTề Chính Thanh, hẳn là tin tưởng tính tình tướng quân.

      Nhưng lúc nghe Hoàng Thượng hạ lệnh chặt đứt lương thảo của bọn họ, Hồng Đại Sơn thiếu chút nữa khóc lên.

      hùng dễ dàng rơi lệ, Hồng Đại Sơn nghĩ đến tướng quân của lúc này sinh tử chưa biết tại Hồ Lô cốngchiến đấu vì Đại Chu, mà con dân Đại Chu lại vứt bỏ , trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ ủy khuất.

      Hồng Đại Sơn bị coi là phản tặc bắt hết, mặc kệ giải thích thế nào cũng ai tin tưởng .

      Tại lúc tuyệt vọng, Tổng binh Dong Thành cứu ra.

      "Đại Sơn, phải chúng ta muốn xuất binh, kể từ sau khi Xích Cương thànhbị phá, tin tức tướng quân tư thông với địch phản quốc truyền ra, Hoàng Thượng hạ lệnh đóng chặt cửa thành…Hoàng Thượng hoài nghi tướng quân, chúng ta sao dám xuất binh." Tổng binh họ La kia thấp giọng giải thích với Hồng Đại Sơn.

      Hồng Đại Sơn giận đỏ tròng mắt, trong lòng nghĩ tới ai cũng có thể hoài nghi tướng quân, chỉ có Hoàng Thượng được.

      Tướng quân trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng là quá ràng, Hoàng Thượng tại sao có thể bằng mấy câu nhất định tướng quân tư thông với địch phản quốc?

      "Hồ Chí Bằng đâu?" Cái tên khốn kiếp phản bội tướng quân!

      "Chết trận." La tổng binh trả lời "Trước khi chết ở cửa thành hô to câu..."

      Hồ Chí Bằngkia phải là cấu kết người Đông Hồ sao? Như thế nào còn chết trận, Hồng Đại Sơn cấp bách hỏi "Hô câu gì?"

      "Tướng quân phản quốc..." La tổng binh bất đắc dĩ .

      Hồng Đại Sơn nổi giận "Tên khốn kiếp kia! Phán mẹ nó phản quốc, là bán đứng tướng quân, là dẫn đại quân Đông Hồ vào thành."

      La tổng binhngăn cản bùng nổ"Ngươi nhanh , Hoàng Thượng ngày chưa hạ lệnh, chúng ta chút cũng thể động."

      lại, đều là bị lời đồn đãi ảnh hưởng, tất cả mọi người cho rằng Hoàng Thượng kiêng kỵ Tề gia, chuẩn bị chèn ép hai nhà Tề Triệu, cho nên dù hiểu Tề Chính Thanh phản quốc hay cũng dám xuất binh tương trợ.

      Hồng Đại Sơn lau lệ mặt, phẫn nộ lên lưng ngựa, giục ngựa rời .

      La tổng binh nhìn bóng lưng của than tiếng, trở về thành đếntri phủ.

      "Đại nhân, chúng ta xuất binh viện trợ Tề Chính Thanh sao?" La tổng binh hỏi tri phủ Dong Thành Trương đại nhân "Kinh đô bên kia truyền đến tin tức, chừng tướng quân là bị hãm hại."

      Trương tri phủ " sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất Tề Chính Thanh là phản tặc, chúng ta chẳng phải là dẫn sói vào nhà."

      "Nhưng là..."

      "Nếu như Hoàng Thượng cho là có thể tin, cũng do dự vận chuyển lương thảo, càng đến bây giờ còn chưa cókết luận chính xác." Trương tri phủ .

      Đúng vậy, Xích Cương thành bị phá mấy ngày, nếu như Hoàng Thượng tin tưởng Tề Chính Thanh, đến bây giờ cái gì cũng làm.

      Hồng Đại Sơn trở vềHồ Lô cống, lại phát nơi này sớm cònbóng dáng đại quân Đông Hồ, chỉ có khắp nơi đều là thi thể binh lính Đại Chu, quân kỳ ngã lệch ở bên, máu chảy thành sông.

      quỳ rạp xuống đất tìm kiếm Tề Chính Thanh, vừa gào khóc "Tướng quân, tướng quân!"

      có thi thể Tề Chính Thanh! biết nên may mắn còn tiếp tục khóc lớn.

      "Đại Sơn." gò núi Hồ Lô cống, xuất vài thân ảnh toàn thân nhuốm máu.

      Tin tức Tề Chính Thanh mang binh tại Hồ Lô cống tử trận truyền về kinh đô, Tề lão thái gia lúc đó câu cá, nghe vậy, tay ông cầm lấy cái móc câu cá kịch liệt run rẩy.

      Lục Chi Bên cạnh vừa nhìn, lo lắng kêu lên "Lão thái gia!"

      Thân thể Tề lão thái gia nghiêng sang bên cạnh cái, co quắp mất ý thức.
      tart_trung, susu, quỳnhpinky7 others thích bài này.

    2. Yoolirm Park

      Yoolirm Park Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      56
      H mới đọc xong lại từ đầu đến chương này đây
      Đầu tiên cảm ơn b edit tiếp truyện này. Từ lúc biết b edit tiếp truyện này mình vui lắm. Nhưng lâu ko đọc nên nội dung ko còn nhỡ nên lại lục lại đọc từ đầu.Vừa đọc vừa tránh sếp bắt gặp nên h mới xong và com cám ơn b đây. Đọc lại mà càng thấy điên ông bố của A hoàn, là đàn ông mà ko có chính kiến j cả, chỉ thích nghe nịnh nọt, như thế lại thấy thương mẹ con A hoàn. may mà a hoàn trọng sinh nên còn giúp đc mẹ mình và chính mình cũng tìm được 1 người mình như Triệu ngôn ngọc
      Còn đọc xong chương này lại thương Tề chính thanh, dốc hết cả tuổi trẻ, sức lực phụ tá trung thành cho hoàng thượng mà h trog lúc hoạn nạn này bị cấp dưới phản bội, hoàng thượng-ng mà mình luôn trung thành phục vụ ko tin tưởng. Cầu mong có người cứu đc và minh oan cho ông
      B ơi,b edit hay lắm, cố gắng b nhá :5::5::5::5::5:

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 357: Xuất chinh

      Chuyện Tề lão thái gia té xỉu rất nhanh truyền tới tai Tề Hoàn, nàng còn chưa kịp hỏi nhiều, lập tức đến Tề gia.

      Tề Chính Khuông và bọn người Lục thị thủ ở trong phòng, ngự y ở bên trong bắt mạch cho Tề lão thái gia, Tề Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc lo lắng đến "Nương, tổ phụ như thế nào?"

      Lục thị cầm tay Tề Hoàn "Lão thái gia nghe tin tức Tam thúc con, nhất thời thể tiếp nhận liền..."

      Tề Hoàn "Con xem chút."

      Thân thể Lão thái gia vẫn luôn do nàng điều dưỡng, nàng rất ràng thân thể của ông, tin tức Tam thúc tử trận xác thực quá kinh hoàng rồi, Lão thái gia khẳng định là nhất thời cách nào tiếp nhận... Chỉ hi vọng đừng trúng gió mới tốt.

      Tề Hoàn vào bên cạnh giường, chứng kiến khóe miệng Tề lão thái gia sai lệch, trong lòng ngưng lại, cổ ngôn ngữ bi thương cách nào tập kích đến "Tổ phụ..."

      Bắt mạch cho Tề lão thái gia chính là Lý ngự y, lúc trước thấy Tề Hoàn từng thi châm trị trúng gió cho thái hậu, nhìn thấy nàng ở đây, liền tránh khỏi vị trí "Tiểu Triệu phu nhân, vậy ngươi đến thi châm ."

      có già mồm khiêm tốn vài câu, Tề Hoàn hai lời bảo Bạch Hủy cầm hòm thuốc tới cho nàng.

      Ước chừng qua nửa canh giờ, Tề lão thái gia mới tỉnh lại, chỉ là lời ràng, tròng mắt ông chuyển động nhìn mọi người trong phòng cái, cuối cùng tầm mắt dừng ở mặt Tề Hoàn, khó khăn há hốc mồm, nước miếng từ khóe miệng của ông chảy ra.

      Trong lòng Tề Hoàn hồi bi thương.

      "Tổ phụ, người phải bảo trọng thân thể." Tề Hoàn nghẹn ngào .

      Trong tay Tề Chính Khuông cầm quải trượng, chống đỡ tới, với Tề lão thái gia "Phụ thân, Tam đệ phúc lớn mạng lớn, chừng có việc gì đâu, người đừng lo lắng."

      Tề lão thái gia nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc "Con dâng tấu thỉnh Hoàng Thượng cho phép con Nam Cương chuyến, ngài yên tâm, mặc kệ sống hay chết, con cũng mang Tam thúc về."

      Tề lão thái gia khẽ gật đầu với Triệu Ngôn Ngọc cái. Mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Trong hoàng cung,Hoàng đế nhận được tin tức Tề Chính Thanh tử trận tại Hồ Lô cống, sau đó mình ngồi rất lâu tại ngự thư phòng.Đối với , Tề Chính Thanh bất đồng với những người khác. Vào rất nhiều năm trước, và Tề Chính Thanh vừa là quân thần vừa làbằng hữu, tình cảm phải người bình thường có thể so sánh, nghĩ tới liền chết như vậy.

      nên lời cảm giác trong lòng là gì.

      Lục hoàng tử ở bên ngoài cầu kiến.

      Hoàng đế lau mặt cái, cho Lục hoàng tử vào.

      "Phụ hoàng." Lục hoàng tử mặc xiêm y màu xanh đậm ống tay áo cổ áo đều có thêu tường vânđi đến, dừng lại ở trước thư án, cung kính thi lễ cái.

      "Chuyện gì?" Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nhi tử tương tự mình là cái. mặt cười nhạt.

      Khuôn mặt trầm ổn đoan nghiêm của Lục hoàng tử căng thẳng, thanh trầm thấp "Phụ hoàng, ngài đáp ứng thỉnh cầu của Triệu Ngôn Ngọc rồi?"

      "Như thế nào? Con có ý kiến khác?" Hoàng đế khiêu mi hỏi.

      Sau khi tin tức Tề Chính Thanh tử trận truyền tới kinh đô, Triệu Ngôn Ngọc lập tứcxinđến Nam Cương, Tề Chính Thanh mang binh sĩ cũng phải toàn quân bị diệt, hai mươi vạn đại quân cũng còn mười lăm vạn, chỉ là rắn mất đầu. Cần cái chủ soái mang binh xuất chinh.

      Triệu Ngôn Ngọc thỉnh chiến, phải là làm quân sư, mà là làm chủ soái.

      Lục hoàng tử nhíu mày. Vẻ mặt giống như hoàng đế "Triệu Ngôn Ngọc là quan văn."

      "Mặc dù là quan văn, nhưng võ công của bất phàm, mà lại quen thuộc binh pháp Tôn Tử, cũng phải là thư sinh trói gà chặt." Hoàng đế .

      "Phụ hoàng..." Lục hoàng tử vẫn như cũ cảm thấy đồng ý "Lý luận suông cùng chiến trường chân chínhkhác biệt, để nhi thần xuất chinh ."

      Hoàng đế sâu nhìn cái "Đức Thừa, Triệu Ngôn Ngọc người này sâu thấy đáy, cũng ai biết đến tột cùng có bao nhiêu khả năng. bằng thừa dịp cơ hội lần này, con nhìn lại chút người này, tương laicó cái gì trợ giúp cho giang sơn của con."

      Từ lúc Triệu Ngôn Ngọc trúng trạng nguyên, hoàng đế chính miệng qua người này là rường cột nước nhà.

      Rường cột nước nhà... Triệu Ngôn Ngọc có khả năng thừa tướng, chẳng lẽ còn có phong độ của đại tướng?

      Vậy người này đáng sợ nhiều lắm?

      Lục hoàng tử trầm mặc , Triệu Ngôn Ngọc là nhân tài. sớm ràng, chỉ là nghĩ qua lần này lại tự thỉnh cầu ra chinh phạt.

      Nếu dám thỉnh chiến, liền chứng minh có năng lực dụng binh.

      tựa hồ hiểu Triệu Ngôn Ngọc còn quá ít.

      "Tề lão thái gia bởi vì Tề Chính Thanh mà ngã bệnh, ngươi thay mặt trẫm đến vấn an ông." Hoàng đế lại mở miệng ra.

      Tề lão thái gia từng là lão sư hoàng đế.

      "Trẫm mặt mũi nào thấy ông."

      ...

      ...

      Từ Tề gia trở về, Tề Hoàn mới lôi kéo tay Triệu Ngôn Ngọc hỏi "Chàng tự mình thỉnh Nam Cương là thế nào?"

      Triệu Ngôn Ngọc cười " đích thân đánh cho Tháp Tang tìm nương, trong tim ta thoải mái."

      "Chàng đây là tự thỉnh ra chinh phạt, mà phải tìm Tam thúc." Tề Hoàn thấp giọng , nàng muốn Triệu Ngôn Ngọc đichiến trường, nhưng hôm nay hiềm nghi Tam thúc phản quốc chưa ràng, nàng lại hy vọng có thể Nam Cương chuyến, tự mình hiểu rốt cuộc chuyện gì phát sinh.

      "Tiểu sư muội, nàng tin Tam thúc phản quốc sao?" hai tay Triệu Ngôn Ngọc đặt ở bờ vai Tề Hoàn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng.

      Tề Hoàn nhíu mày "Tự nhiên là tin, Tam thúc nhất định bị hãm hại."

      "Nếu có nội ứng, người Đông Hồ như thế nào vào thành? Sao dẫn dụ Tam thúc tới Hồ Lô cống, Tam thúc phải là người hồ đồ, có thể dẫn dụngười Hồ Lô cống, tất nhiên làngười bên cạnh ngài." đến đây, sắc mặt Triệu Ngôn Ngọc càng thêm lạnh lùng "Phó tướng bên cạnh Tam thúc đều là người theo ngài nhiều năm, nếu bọn họ phản bội Tam thúc, thực thể nào, nếu là... Kia..."

      Tề Hoàn hoảng sợ "Chàng hoài nghi gì?"

      Triệu Ngôn Ngọc trấn an tâm tình của nàng, tận lực làm cho ánh mắt của mình thoạt nhìn nhàng chút ít "Kỳ ta dám khẳng định, tóm lại, hết thảy đợi ta Nam Cương giải ràng sau lại ."

      "Hoàng Thượng đồng ý thỉnh cầu của chàng sao?" Tề Hoàn lại hỏi.

      "Người đồng ý." Triệu Ngôn Ngọc .

      ngoài dự đoán của Triệu Ngôn Ngọc, hoàng đế quả nhiên đồng ý thỉnh chiến, hơn nữa hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, Tề Chính Thanh phản quốc lúc này còn có nghi ngờ, được làm tin, muốn điều tra kỹ mới có thể định luận.

      Nếu như Tề Chính Thanh phản quốc, đó chính là tội danh liên luỵ cửu tộc.

      Cùng Triệu Ngôn Ngọc xuất binh đánh Nam Cương, còn có Ninh Triều Vân.

      Còn ba ngày nữa xuất phát, mỗi ngày Tề Hoàn đều tận lực khiến mình cần có vẻ quá lo lắng, ngoại trừ trở về Tề gia châm cứu cho Lão thái gia, nàng đều tự mình thu thập hành trang cho Triệu Ngôn Ngọc, vốn định tự mình làm đế giày quần áo cho , nhưng thời gian cấp bách, căn bản còn kịp, chỉ có thể ra ngoài tiệm may chọn lựa.

      Nam Cương mùa đông mặc dù có tuyết rơi, nhưng ướt lạnh tận xương, so với mùa đông phương bắc càng làm cho mọi người cảm thấy khó chịu.

      Ngày tiễn Triệu Ngôn Ngọc ra khỏi thành, nụ cười Tề Hoàn màng danh lợi, có ly biệt thương cảm, có cảm giác đau thương, nàng kiên định tin tưởng Triệu Ngôn Ngọc và Tam thúc nhất định có thể bình an trở về.

      Lục hoàng tử càng dùng thân phận thái tử tự mình đến an ủi tướng sĩ phải xuất chinh.

      Đông Hồ là họa lớn trong lòng Đại Chu, vô luận là hoàng đế hay dân chúng bình thường, đều ý thức được nước Đông Hồ còn là nước trước kia cúi đầu xưng thần với Đại Chu, hôm nay nước Đông Hồ trở thành uy hiếp.

      Đặc biệt là Tề Chính Thanh có phản quốc hay , sinh tử , là nghi hoặc trong lòng rất nhiều người.

      "Chàng yên tâm , cần phải lo trong nhà, chàng bình an trở lại, chúng ta cũng tốt." Tề Hoàn lôi kéo tay Triệu Ngôn Ngọc giọng , nếu phải có người ngoài ở tại, nàng rất muốn ôm chặt lấy .

      Triệu Ngôn Ngọc cũng để ý chung quanh có người nào, dùng sức ôm chặt nàng "Chờ ta trở lại."

      "Chuẩn bị cho chàng thuốc thường dùng khi hộp màu đỏ, còn có giầy cùng xiêm y màu đen đều ở trong rương..." Thao thao bất tuyệt, giống như có nhiều chuyện chưa xong.

      "Ta biết , ta biết ." Triệu Ngôn Ngọc gật đầu, biết nàng lúc này nhìn vẫn bình tĩnh, kỳ trong lòng rất bất an.

      Đúng vậy, Tề Hoàn rất bất an, nàng luôn cảm thấy lần ly biệtnày, cực kỳ lâu.

      Nàng dự cảm nhất định chuẩn, nàng lo lắng có cái gì ngoài ý muốn.

      "Chàng còn phải mang Bảo Nhi cưỡi ngựa leo cây." thanh Tề Hoàn rốt cục nhịn được nghẹn ngào.

      Triệu Ngôn Ngọc hôn chút ánh mắt của nàng "Ta biết , ta biết ."

      Tề Hoàn muốn khóc lớn "Chàng tên khốn kiếp này!"

      "Tin tưởng ta." Triệu Ngôn Ngọc đau lòng .

      Ninh Triều Vân cách bọn họ xa thấy màn như vậy, ánh mắt u ám.

      Ninh Triều Vân đứng bên cạnh Tô Loan, ánh mắt của nàng từ mất mát mặt của Ninh Triều Vân chuyển qua Tề Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc bên kia, dùng sức cắn môi dưới, đáy lòng thầm hận.

      Lục hoàng tử ho tiếng, giống như Ninh Triều Vân, chứng kiến Tề Hoàn đối với Triệu Ngôn Ngọc lưu luyến như vậy, cảm thấy ảm đạm, bất quá rất nhanh đem cảm giác này cưỡng chế .

      Biết là thời điểm lên đường, Tề Hoàn buông tay Triệu Ngôn Ngọc ra, khóe mắt hơi ẩm thối lui đến bên cạnh xe ngựa.

      Lục hoàng tử mời rượu Triệu Ngôn Ngọc và Ninh Triều Vân, cầu chúc bọn họ đại thắng trở về.

      Triệu Ngôn Ngọc uống rượu xong, phi thân lên ngựa, có nhìn Tề Hoàn cái, mang binh ly khai kinh đô.

      Tề Hoàn nhìn bóng lưng Triệu Ngôn Ngọc, lúc này nàng như thế nào cũng nghĩ ra hai người bọn họ lần nữa gặp nhau nhiều trắc trở như vậy.

      ...

      ...

      Hồ Lô cống, nơi nào đó dưới sườn núi.

      "... như vậy, lão Hồ thực bội phản ta." Được thuộc hạ cưỡng bách cứu , tìm được đường sống trong chỗ chết Tề Chính Thanh khắp người cát bụi cùng máu tươi, nhìn Hồng Đại Sơn quỳ xuống ở trước mặt "Lão Phí chết?"

      "Tướng quân, chúng ta giết bằng được." Hồng Đại Sơn quát.

      "Như thế nào giết bằng được? đâu giết? Chúng ta chỉ còn lại mười người!" tướng sĩ bị thương bên cạnh Tề Chính Thanh ra.

      Tên còn lại cả giận "Chẳng lẽ chúng ta cứ bị hãm hại thành phản tặc như vậy?"

      "Là người Đông Hồ thiết kế, có thể coi đâycũng là chiêu bọn họ." Có người kêu lên.

      Tề Chính Thanh ra hiệu mọi người đợi chút, đừng sốt ruột, lại lần nữa nhìn về phía Hồng Đại Sơn "Ngươi , tri phủ Dong Thành chịu xuất binh, là vì Hoàng Thượng cũng nhận định chúng ta tư thông với địch phản quốc rồi?"

      Hồng Đại Sơn nắm chặt quả đấm, câu đều nên lời.

      "Đứng lên." Tề Chính Thanh đột nhiên quát lên "Người khác tin tưởng chúng ta cần gấp gáp, chúng ta tin tưởng mình là được."

      "Tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?" Có người hỏi.

      Hồng Đại Sơn "Tướng quân, chúng ta trở vềXích Cương thành, chính là chết trận sa trường, còn tốt hơn so với bị coi là nghịch tặc."

      "Đúng!"

      "Giết chết Đông Hồ mẹ nó."

      Tề Chính Thanh chỉ thở dài hơi, trầm giọng "Chỉ chúng ta!"

      Bọn họ chỉ có thể chờ, chờ tin tưởng người kia đến.
      tart_trung, susu, Tôm Thỏ8 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      xong ... chưa yên ổn dc bao lâu xảy ra chuyện rồi, như vậy hoàng thượng quả nhiên sợ công cao chấn chủ rồi, vô tình nhất đế vương, câu này ko sai mà, chắc Triệu ngôn Ngọc chuyến này có chuyện ko hay rồi, trực giác nữ nhân rất đúng ấy. đừng có cẩu huyết như kiểu bi thương mất trí nhớ cái dc nữ nhân nào đó cứu ... quên Tề Hoàn .... như vậy là chém chết tác giả luôn. hy vọng Tề chính Thanh đợi dc Triệu ngôn Ngọc cứu giá. haizzzz. ngóng chương mới a.
      hirariYoolirm Park thích bài này.

    5. Yoolirm Park

      Yoolirm Park Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      56
      haizz, cầu mong ko có chuyện gì dữ đối vs triệu ngôn ngọc và mong ngọc ca mau chóng cứu đc tề chính thanh để minh oan cho ông

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :