1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 318: Biểu muội giá lâm

      Tề Hoàn nhìn hai biểu nương nũng nịu trước mắt này, chỉ cảm thấy buồn cười thôi, trong lòng nhịn được đồng tình Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu lão phu nhân và Triệu phu nhân mẹ chồng con dâu quan hệ liên tục tốt, trước kia lão nhân gia cùng nàng dâu tranh con trai, thỉnh thoảng hướng trong phòng Triệu Bỉnh Đức nhét người, thủy chung đấu lại Triệu phu nhân, bây giờ là đến tranh cháu, cảm thấy Tề Hoàn là đồ đệ Triệu phu nhân, nhất định là đứng ở bên phía Triệu phu nhân, nàng thể để cho con trai cháu nội đều bị đoạt, cho nên ngừng nhét biểu nương nhà mẹ đẻ cho Triệu Ngôn Ngọc, cố gắng để Triệu Ngôn Ngọc và nàngđồng tâm.

      Từ lần trước Thiệu Tĩnh Trúc muốn vào thư phòng câu dẫn Triệu Ngôn Ngọc, bị Triệu Ngôn Ngọc ném ra ngoài,Triệu lão phu nhân lâu có cấp người cho Triệu Ngôn Ngọc, về sau, bọn họ Nam thành, bà càng can thiệp được, hôm nay Tề Hoàn có bầu, bà lại có cớ tặng nữ nhân cho Triệu Ngôn Ngọc.

      Hôm nay đến kinh đô là hai biểu nương thân thích nhà mẹ đẻ phương xa của Triệu lão phu nhân, người tên là Lưu Sở Phân, người tên là Lâm Hương, chừng mười lăm mười sáu tuổi, hai người đều mặt mày thanh tú, thể xưng đại mỹ nhân, nhìn cũng coi như là cảnh đẹp ý vui.

      Triệu lão phu nhân có đến kinh đô, lại kêu người đưa hai vị nương, là tới hầu hạ Triệu Ngôn Ngọc.

      Đây ràng chính là tiền trảm hậu tấu, buộc Triệu Ngôn Ngọc đáp ứng thu các nàng.

      Triệu phu nhân cùng hai biểu nương gặp mặt, ánh mắt cái ngầm hiểu lẫn nhau cho Tề Hoàn, liền rời trước.

      Tề Hoàn đành phải gọi người an bài nơi ở cho Lưu sở phân cùng Lâm Hương trước.

      "Thiếu phu nhân,thêm phiền toái cho ngài rồi." Lưu Sở Phân thi lễ, mềm mại yếu ớt với Tề Hoàn.

      "Ở xa tới là khách, Lưu nương cần phải khách khí, có thiếu cái gì, cứ việc với bọn nha hoàn." Tề Hoàn mỉm cười , đánh giá haibiểu nương này cái.

      Bộ dạng Lưu Sở Phân như tiểu thư, chuyện dịu dàng. Thoạt nhìn như có tính tình gì, còn Lâm Hươngkia ngoại trừ vừa rồi hành lễ với Triệu phu nhân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mặt luôn chút thay đổi. Ngay cả con mắt đều chưa từng nhìn qua Tề Hoàn, khẽ nâng cằm lên, bộ dạng giống như rất thanh cao.

      Hai người này và Thiệu Tĩnh Trúc rất khác biệt. Lão phu nhân phải là muốn tặng mỗi nương tính tình khác nhaucho Triệu Ngôn Ngọc ?

      "Hai vị biểu nương, bên này thỉnh." Trầm Hương khách khí . Mấu chốt các nàng phòng khách.

      "Biểu ca đâu?" Lâm Hương nhìn cũng nhìn Trầm Hương cái, hỏi Tề Hoàn.

      Bạch Hủy sau lưng Tề Hoàn trừng nàng "Thiếu gia còn chưa có trở lại, biểu nương cần vội vã như vậy muốn gặp thiếu gia."

      Lâm Hương khinh bỉ nhìn BạchHủy "Thiếu phu nhân quản giáongười làm như vậy?"

      Bạch Hủy bật cười "Biểu nương nôn nóng dũng cảm đến cửa làm thiếp thất, lẽ nào lại tốt hơn so với nha hoàn?"

      rất hay! trong lòng Tề Hoàn thầm khen. Lại trầm mặt quát lớn "Bạch Hủy, cho phép vô lễ! Biểu nương là khách."

      Đúng vậy, là khách, cho nên muốn khách khách khí khí đối đãi.

      Lâm Hương trừng Bạch Hủy cái, quay người theo Trầm Hương rời phòng khách.

      Bạch Hủy hướng phía bóng lưng của nàng cười khinh miệt tiếng, oán trách với Tề Hoàn "Lão phu nhân muốn thấy Thiếu phu nhân ngài trôi qua thanh tịnh, phải thêm ngườivào phòng thiếu gia, phu nhân đều để ý. Bà là lão gia nhưng lại nhọc lòng."

      Ánh mắt Tề Hoàn bén nhọn nhìn về phía nàng "Lời này cũng thể tùy tiện ở chỗ này ? Mau câm miệng."

      "Chính là cảm thấy ủy khuất thay ngài." Bạch Hủy thầm .

      "Ta ủy khuất cái gì, thiếu gia các ngươi thèm quan tâm các nàng, ủy khuất đều là tự chuốc phiền. Chờ thiếu gia các ngươi trở lại, với lão phu nhân đưa hồng tụ thiêm hương cho , ta Tề gia ở vài ngày." Tề Hoàn mỉm cười , từ từ về trong phòng.

      Bạch Hủy vội vàng theo"Thiếu phu nhân, phải người thiếu gia thu các nàng sao?"

      "Ta đây là làm cho người khác xem." Tề Hoàn cười .

      Ở phòng khách, hai vị biểu nương nghe Tề Hoàn về nhà mẹ đẻ, Lưu Sở Phân thở phào nhõm, về phần Lâm Hương lại cho là đúng với nha hoàn bên cạnh "Nàng ngược lại là người thấu hiểu, biết tránh ."

      Chạng vạng, Triệu Ngôn Ngọc vừa về, thấy Tề Hoàn ở nhà, kêu nha hoàn đến hỏi.

      Bạch Hủy chưa giải thích, có nha hoàn đến bẩm lời, hai vị biểu nương đến đây.

      "Biểu nương?" Triệu Ngôn Ngọc ngạc nhiên, phải là Thiệu Tĩnh Trúc kia chứ? Như thế nào còn dám tới.

      "Thiếu phu nhân , thiếu gia ngài ngại mời lão phu nhân đưa tới hồng tụ thiên hương, bảo ngài cần phải gấp gáp tìm nàng trở lại, chỉ để ý hưởng thụ tốt." Bạch Hủy lúc này mới đem nguyên thoại lời Tề Hoàn cho Triệu Ngôn Ngọc nghe.

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày, như vậy, tiểu sư muội có ý định thay giải quyết nương bề ngoài?

      đối với nha hoàn đến bẩm lời kia "Kêu hai vị biểu nương trở về, ta mệt mỏi, tiếp khách."

      Lão phu nhân muốn có cuộc sống thanh nhàn mấy ngày!

      Triệu Ngôn Ngọc đầy bụng vui đếnchỗ ở của Triệu phu nhân, thương lượng giải quyết như thế nào hai cái biểu nươngkia, rất muốn đem người ném văng ra giống như lần trước, bất quá, nếu thực làm như vậy, lão phu nhân đại khái muốn đích thân đến kinh đô khóc cho cả nhà bọn họ nhìn, chừng còn liên lụy A Hoàn.

      "Ý tứLão phu nhân là cảm thấy hai biểu nương này đến tuổi, có thể cho phép đưa người ta, mặc dù cấp cho ngươi... Bất quá, nương nhà nào nguyện ýlàm thiếp, ngươi liền hao chút tâm tư, gả các nàng ra ngoài ." Triệu phu nhân cười , đối với mẹ chồng chiêu số liên miên bất tận đều cảm thấy chán ngán.

      "Nếu nương có kinh nghiệm như vậy, các nàng đó liền giao cho ngài, con đón A Hoàn trở lại." Triệu Ngôn Ngọc lộ ra nụ cười tuấn mỹ, tâm tình sung sướng .

      Triệu phu nhân giận dữ hỏi "Ngươi muốn trốn đến Tề gia giống như vợ của ngươi?"

      "Đâu nào, con là trò chuyện với Tề lão thái gia, nương, vậy phiền toái ngài."

      "Tiểu tử thúi, lão nương mà ngươi cũng dám tính kế!"

      ...

      ...

      Làm nàng dâu Hoàng gia, truyền ra lời đồn như vậy với Dương Quân Nhu tự nhiên thể giống như những người khác để ý tới là nó có thể trôi qua, Hoàng Thượng chất vấn Tứ hoàng tử, Mộ Dung quý phi bị thái hậu dạy dỗ vài câu, cuối cùng, lửa giận của Tứ hoàng tử vàMộ Dung quý phi đều phát tiết người Dương Quân Nhu.

      có bằng chứng ràng, chỉ là gió vô nhà trống, Hoàng gia sao có thể mất mặt, nếu phải là tìm được Vương Tuấn này, Dương Quân Nhu chắc chắn bị hưu.

      Sau khi truyền ra lời đồn như vậy, dường như tất cả các nữ quyến nịnh nọt nàng trước kia đều tới cửa, nha hoàn trong phủ lại càng chạy đút lót Ngô Doanh, mỗi lần nhìn thấy tình cảnh như thế, Dương Quân Nhu giận đến có thể cắn nát răng ngọc.

      Cho nên, vào lúc Tô Loan tìm đến nàng, Dương Quân Nhu khó có nổi tia cảm động.

      "Xem ra tình cảnh ngươi rất kém cỏi." Tô Loan vừa vào cửa ngồi xuống, nhìn thấy sắc mặt Dương Quân Nhu tốt, lắc đầu ra.

      "Ngươi phải là đến chê cười thăm tađấy chứ?" Dương Quân Nhu tức giận hỏi.

      Tô Loan nhìn Bích Ngọc, với Dương Quân Nhu "Có mấy lời cho ngươi."

      Dương Quân Nhu bảoBích Ngọc ra ngoài coi chừng, trong phòng chỉ có hai người bọn họ "Ngươi muốn cái gì? Hôm nay ta với ngươi có thể hợp tác tới làm cái gì chuyện."

      "Ngươi biết Vương Tuấn là thế nào xuất tại trước mặt ngươi à?" Tô loan cười hỏi.

      Dương Quân Nhu sắc mặt biến hóa, thanh cứng ngắc "Ngươi cái gì, ta nghe ."

      "Ở trước mặt ta cần chống chế, Vương Tuấn là trai lơ ngươi nuôi trong trang, chuyện này ta sớm biết, bất quá, ta gần đây mới phát kiện." Tô loan cười xem mặt Dương Quân Nhu "Tề Hoàn từng tìm Vương Tuấn, lúc ngươi chưa từng thấy qua nam nhân này trước đó."

      "... Về sau tại đường Cát Tường liền chưa từng thấy qua Vương Tuấn, mặc dù thấy Tề Hoàn chạm mặt với , nhưng đường Cát Tường là địa phương nào, Tề Hoàn chỗ đó có thể làm gì chứ?"

      Tô loan nhìn xem Dương Quân Nhu cười đến vô cùng thích ý "Vương Tuấn kia bộ dạng rất giống Tề Chính Khuông đấy."

      Sắc mặt Dương Quân Nhu lúc trắng lúc xanh, nàng phải hoài nghi mục đích Vương Tuấn xuất ở trước mặt nàng, nàng cho người thăm dò qua, chỉ Vương Tuấn bị vị viên ngoại ở vùng khác thưởng thức, để chohắn vẽ phong cảnh khắp nơi trong kinh thành, Vương Tuấn cũng , chưa từng thấy qua là ai thuê , người nọ dĩ nhiên là Tề Hoàn?

      "Làm sao ngươi biết?" Dương Quân Nhu nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào trong thịt cũng cảm thấy đau, nàng chỉ cảm giác mình giống như đứng ở sợi dâytràn ngập nguy cơ, phía dưới là vực sâu vạn trượng, Tô Loan và Tề Hoàn cầm cây kéo, dễ dàng có thể khiến nàngtan xương nát thịt.

      "Sau khi nàng ta trở về, tacũng có buông lỏng, vẫn luôn cho người theo dõi..." Tô loan tự tiếu phi tiếu nhìn nàng "Ngươi thế nhưng chủ quan thành như vậy, càng nghĩ tới, người trong lòng ngươi lại là..."

      Đồng tử Dương Quân Nhu hơi co lại, khàn giọng "Câm miệng."

      Tô Loan nở nụ cười khanh khách "Ngươi tính kế nàng nhiều lần như vậy, lần nào nàng ta cũng gặp dữ hóa lành, kết quả nàng vừa ra tay, ngươi liền vạn kiếp bất phục, ngươi nhìn mình xem tại thành dạng gì, Tứ hoàng tử còn có thể lại tin tưởng ngươi sao?"

      "Ngươi hôm nay đặc biệt đến với ta những thứ này là có ý gì?" Dương Quân Nhu lạnh giọng hỏi, Tề Hoàn! Lại là cái đồ tiện nhân này! Nàng cho tới bây giờ có đem nàng để vào mắt, cho rằng nàng khẳng định đấu lại chính mình, nghĩ tới...

      Nàng tại hận thể đem Tề Hoàn bầm thây vạn đoạn!

      Tô Loan " có ý gì, chính là tới thăm ngươi chút trôi qua như thế nào."

      Dương Quân Nhu cười lạnh phản kích "Ngươi vẫn nên về nhà nhìn chằm chằm Ninh Triều Vân , nghe thời gian trước còn muốn sống cứu muội muội người ta."

      "Cái này cần ngươi lo lắng!" sắc mặt Tô Loan trầm xuống, lúc bắt đầu người trong lòng nàng cũng phải là Ninh Triều Vân, nhưng thành thê tử của , tự nhiên đối với có tình cảm, lại cố ý khi nàng thích , phát đối với Tề Hoàn nhớ mãi quên.

      Sao người trong lòng nàng trong mắt đều chỉ thấy Tề Hoàn?

      Dương Quân Nhu thể tiếp tục chán nản, nàng muốn lợi dụng Dương Quân Nhu đối phó Tề Hoàn, Vương Tuấn kia có phải Tề Hoàn tận lực an bài hay , nàng kỳ cũng lắm, nhưng Dương Quân Nhu cho rằng như thế là được.

      "ta mệt mỏi, tiễn." Dương Quân Nhu mặt lạnh, bưng trà tiễn khách.

      Tô Loan tuyệt tức giận, đứng lên "Nếu như ngươi cần giúp đỡ, có thể tìm ta."

      Dương Quân Nhu lạnh lùng liếc nàng cái.

      "Tề Hoàn hôm nay là phụ nữ có mang, nàng may mắn, ở Triệu gia thựcgiống như là bảo bối được che chở, mà ngươi..." Tô Loan lắc đầu, vẻ mặt đồng tình.

      "Ngươi so với ta khá hơn bao nhiêu." Dương Quân Nhu

      "Ít nhất, ta chưa cắm sừng cho Ninh Triều Vân." Tô Loan nở nụ cười.

      Dương Quân Nhu cố nén mới đưa tay ném chén trà bên cạnh qua "Cút!"

      Tô Loan cười rời .
      tart_trung, susu, Genki18 others thích bài này.

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 319: Ninh Triều Vân hoang mang

      Sau khi Triệu Ngôn Ngọc đến Tề gia, nghe Tề Hoàn ở chỗ Lục thị, liền đếnviện của Lão thái gia.

      Tề Chính Thanh vừa vặn ở đó, ông lâu ngồi xuống nâng cốc cười với Triệu Ngôn Ngọc, hôm nay nhìn thấy , cao hứng muốn uống rượu, lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Lão thái gia liền khó coi.

      "Uống rượu uống rượu, rượu hại thân, uống gì mà uống, uống trà!" Lão thái gia nổi giận, cầm lấy hai tách trà đặt ở trước mặt bọn họ.

      Triệu Ngôn Ngọc và Tề Chính Thanh liếc mắt nhìn nhau, ha ha cười ngồi xuống.

      Cuối cùng, Tề lão thái gia nhịn được, bức bọn họ được phép cho Tề Hoàn, sau đó đem rượu hoa đào chính mình len lén giấu ở dưới gầm giường lấy ra.

      Lúc trời sắp tối, Triệu Ngôn Ngọc mới rời , trở về tìm tiểu sư muội của .

      Trầm Hương canh giữ ở ngoài phòng, nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc đến, muốn xoay người bẩm báo cho Tề Hoàn, bị Triệu Ngôn Ngọc ngăn trở, tự mình lặng lẽ tiến vào trong phòng.

      mặc dù có ở Tề giaqua, nhưng đối với chỗ ở Tề Hoàn rất quen thuộc, năm đó lúc chưa thành thân, đêm đến dò xét khuê phòng nhiều lần, sớm quen cửa nẻo.

      Tề Hoàn nằm nghiêng giường nệm chợp mắt, khôngphát giác có người đến.

      "Ngủ ngon như vậy, chút cũng lo lắng tướng công mình bị những nữ nhân khác câu dẫn?" Triệu Ngôn Ngọc ngồi xuống
      bên cạnh giường êm, đưa tay vỗ trán nàng.

      Mí mắt Tề Hoàn hơi động chút, khóe miệng xinh đẹp cong lên cái, nhắm mắt lại "Hồng tụ thiêm hương*, có mỹ nhân làm bạn, chàng còn muốn như thế nào?"

      * Hồng Tụ Thiêm Hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, Hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”, Hồng tụ: về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ nhưng người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh )
      Triệu Ngôn Ngọc nhéo nhéo chóp mũi của nàng "Muốn tướng công của nàng giữ được trong sạch hả?"

      "Các nàng đó có đói bụng rồi tấn công như lang như hổ hay ?" Tề Hoàn mở mắt ra, cười khanh khách nhìn , con ngươi sáng ngời như vì sao.

      "Giao cho nương giải quyết." Triệu Ngôn Ngọc cúi đầu hôn nàng chút, vừa cười vừa .

      Tề Hoàn ôm cổ của ngồi dậy "Chàng nghĩ mấy ngày tới quay về ?"

      "Phụ xướng phu tùy." Triệu Ngôn Ngọc cười .

      Vợ chồng son hai người cứ ở lại Tề gia như vậy, hai vị biểu muộiTriệu gia ở vài ngày cũng thấy Triệu Ngôn Ngọc, hoài nghi là Tề Hoàn cố ý giữ ở lại Tề gia, để cho gặp mặt các nàng.

      Lưu Sở Phân mỗi ngày an lặng yên tĩnh ở trong khách phòng, biểu rất ung dung. Cũng giống như vội vã muốn gặp Triệu Ngôn Ngọc, ngược lại Lâm Hương đối với Tề Hoàn lại vô cùng hài lòng, nhận định là nàng để cho Triệu Ngôn Ngọc thấy các nàng, cố ý ở trước mặt Triệu phu nhân nhắc tới. Nàng nhìn lại, có người làm mẹ nào muốn con trai của mình nạp nhiều thiếp để khai chi tán diệp.

      Triệu phu nhân nghe Lâm Hương oán hận, cuối cùng chỉ cười "Hai vợ chồng bọn nó tình cảm tốt, tách ra ngày như cách năm, cũng có gì."

      Lâm Hương vốn muốn mượn tay Triệu phu nhân gõ Tề Hoàn, kết quả ngược lại bị tức ngã ngửa. cam lòng trở về nhà trong, mang theo nha hoàn của mình muốn ra ngoài chút.

      Các nàng Hộ Quốc tự.

      Bản thân Lâm Hương thanh cao kiêu ngạo, luôn cho là mình tài trí hơn người, bộ dáng cũng phải kém, chỉ là làm cho người khác thân cận được, cũng bởi vì giải đoán xâm thứ tự, cùng người ngoài cãi vã.

      "Các ngươi là nương nhà ai, đạo lý như vậy? Mọi việc đều thứ tự đến trước và sau..."

      Nha hoàn bên cạnh Lâm Hương là Triệu gia.

      Tô Loan vừa vào đại điện nghe vậy ngẩng đầu lên. Tầm mắt nhàn nhạt từ mặt Lâm Hương quét qua.

      "Kinh thành họ Triệu người còn nhiều mà, chẳng lẽ ngươi là người của tiểu Triệu đại nhân, mọi người đều biết. Tiểu Triệu đại nhân phu nhân là họ Tề." Có người trào phúng .

      " nương nhà ta chính là người của tiểu Triệu đại nhân, họ Tề tính cái gì, về sau nương chúng ta mới là tiểu Triệu đại nhân..." Có nhiều chủ tử liền có nhiều nha hoàn, nha hoàn bên cạnh Lâm Hương cũng là thấy .

      NgườiTriệu Ngôn Ngọc? Tô loan cười cười, về phía trước vài bước, ngừng lại, phân phó nha hoàn bên cạnh "Lát nữa kêu nàng kia đến đây."

      tất nhiên là Lâm Hương.

      ...

      ...

      Tảng sáng, thời điểm Tề Hoàn đứng dậy, Triệu Ngôn Ngọc ở trong phòng. Nàng kêu nha hoàn lấy nước tới rửa mặt, sau khi ăn sáng xong liền thỉnh an Lục thị, muốn chuyện nhà với Lục thị lát, rồi đến chỗ Tề lão thái gia.

      nghĩ tới hôm nay Tề lão thái gia cũng ở đây, đến chỗ Thái lão thái gia, chỉ có Tề Chính Thanh chào hỏi khách khứa.

      Thấy bộ dạng khách nhân kia. Tề Hoàn hơi ngẩn ra.

      "Triệu Thiếu phu nhân." Khách nhân kia nhìn thấy Tề Hoàn, ngược lại trước đứng dậy thi lễ.

      Tề Hoàn khẽ mỉm cười, vén áo thi lễ "Ninh thế tử, lâu gặp." rồi nhìn về phía Tề Chính Thanh " biết Tam thúc có khách người, quấy rầy các ngươi."

      " chút chuyện mà thôi, quấy rầy." Tề Chính Thanh nhìnNinh Triều Vân, vừa cười vừa "A Hoàn như thế nào lại rảnh rỗi tới nơi này? Chẳng lẽ ngửi thấy được mùi rượu rồi?"

      "Đến đưa thuốc cho tổ phụ đây." Tề Hoàn ra "Mùi rượu có ngửi thấy được, hương trà lại thực sai."

      mặt bàn ba chân co cái lò nấu nước, hương trà nhàn nhạt từ trong chén bay ra.

      "Ninh thế tử vừa mới tặng “Mao Tiêm”, nếu như ngươi thích, nên khách khí, bảo Ninh thế tử mang đếnnữa." Tề Chính Thanh cười to .

      trong mắt Ninh Triều Vân ánh lên vẻ nóng rực nhìn về phía Tề Hoàn "nếu Triệu Thiếu phu nhân ưa thích, lát nữa kêu người mang đến."

      "Ta đối với trà đạo tinh thông, cái gì trà hương vị uống đều sai biệt lắm, muốn lãng phí trà ngon của Ninh thế tử." Tề Hoàn cười .

      khuôn mặt tuấn tú ôn nhã của Ninh Triều Vân thoáng lên cái thất vọng.

      "Nếu tổ phụ có ở đây, vậy ta về trước, Tam thúc, quấy rầy ngài." Tề Hoàn giống như là thấy được thất vọng của Ninh Triều Vân, cười khanh khách cáo từ Tề Chính Thanh.

      "Tại hạ cũng nên cáo từ, Tề tam gia, chuyện ngài phó thác, tại hạ mau chóng làm thỏa đáng." Ninh Triều Vân chắp tay .

      Tề Chính Thanh vỗ vỗ bờ vai của " làm phiền ngươi."

      Tề Hoàn đành phải cùng Ninh Triều Vân trước sau ra cửa viện.

      "Ngươi..." Ninh Triều Vân ở Tề Hoàn bên trái, quay đầu chuyên chú nhìn gò mámỹ lệ xinh đẹp của nàng, lại thấy cái bụng phồng lên của nàng, trong lòng hồi khó chịu, "Ngươi có khỏe hay ?"

      Giọng ôn nhu, ánh mắt đốt sáng, phảng phất tưởng niệm Tề Hoàn hồi lâu.

      Tề Hoàn nhàng gật đầu "Đa tạ Ninh thế tử quan tâm, ta sống rất tốt."

      Lúc lời này, Tề Hoàn nhịn được vuốt bụng, nàng từng vì người nam nhân này mang thai hai đứa bé, đứa thứ nhất bị Tề Như cưỡng ép uống thuốc mất , chỉ thương tiếc an ủi nàng vài câu, cũng vì nàng làm chủ, có thể thấy được khi đó trong lòng , cũng là cảm thấy nàng nên mang thai trước Tề Như, thứ hai... đánh cho nàng chưởng, kêu nàng cút ra khỏi Ninh gia...

      Kia đều qua! khóe miệng Tề Hoàn khẽ nhếch, nàng tái diễn cuộc sống đau triệt nội tâm như vậy nữa.

      Thấy khóe miệng nàng lộ ra nụ cười ôn nhu như vậy, trong lòng Ninh Triều Vân hồi kích động, cười như vậy khiến phảng phất gặp qua lúc nào, quen thuộc như vậy làm cho cảm thấy đau lòng.

      "A Hoàn..." kìm lòng đặng mở miệng "Ta giống như gặp qua bộ dạng nàng mang thai."

      Tề Hoàn khiếp sợ nhìn về phía .

      Ninh Triều Vân cúi đầu xuống. Che giấu khổ sở trong mắt "Tại lâu trước kia, ta giống như ở trong mộng từng gặp, nàng cũng cười giống như tại đẹp mắt như vậy, đúng là... biết về sau tại sao phải khóc, hơn nữa còn oán hận ta. A Hoàn, Ta thường xuyên mơ tới nàng, mỗi lần nơi này đều rất đau rất khó chịu, ta dám ngủ."

      "Đây phải là mộng... Cảm giác rất ràng, nhưng kì lạ chỉ là mộng." thanh Ninh Triều Vân khàn khàn "Ta còn nhìn thấy khắp người nàng đều là máu nằm ở trong tuyết, ta cảm giác trong khắc kia mình cũng chết..."

      Tề Hoàn kinh ngạc nhìn xem , đời trước, nàng ở trong tuyết chết . thấy được?

      làm sao mơ tới những thứ này?

      "A Hoàn!" Ninh Triều Vân ngẩng đầu lên, lưu luyến si mê nhìn nàng "Nàng . Ta nên làm thế nào mới có thể hoàn toàn quên nàng?"

      Cho tới bây giờ chưa thấy qua Ninh Triều Vân như vậy, trong lòng Tề Hoàn chua xót, lại nhàn nhạt "Ninh thế tử suy nghĩ nhiều quá, ngày suy nghĩ chút đêm về mộng, mộng đều là giả tạo."

      Ninh Triều Vân cười khẽ "Đều là giả tạo, nhưng ta thực đau khổ."

      "Ninh thế tử, ta là phụ nhân của người khác." Tề Hoàn nhíu mày, sắc mặt hờ hững.

      "Ta lại đường đột." Ninh Triều Vân cười khổ. sâu thở dài hơi, quay đầu nhìn phía xa "Ta chỉ là nghĩ ra, ràng có trải qua chuyện tình, ta làm sao mơ tới, còn ràng như vậy... Nếu như con người có kiếp trước, kiếp này. chừng là đời trước ta thiếu nàng."

      Tề Hoàn "Có lẽ có."

      "A Hoàn..." Ninh Triều Vân hoang mang quay đầu lại.

      "Nhưng trọng yếu, Ninh thế tử, chỉ cần kiếp này hai bên đều thiếu nợ là được." Tề Hoàn .

      Nếu như lúc trước có bị lời đồn mê hoặc, nghe trong nhà an bài đính ước với nàng, kết quả hôm nay phải bất đồng? Ninh Triều Vân hối hận nghĩ tới. "Phải, Triệu Thiếu phu nhân, tại hạ thất thố."

      "Ninh thế tử, vậy ta tiễn." Tề Hoàn dừng bước lại, nhìn về phía cửa thuỳ hoa.

      Ninh Triều Vân chắp tay, bước chân phảng phất nặng ngàn cân rời .

      Tề Hoàn nhìn bóng lưng thon dài của càng lúc càng xa, phát đáy lòng mình mảnh bình tĩnh, đối với Ninh Triều Vân lại thấy oán cũng có hận, cảm giác gì cũng có.

      Nàng để xuống khúc mắc, đời trước có thể Ninh Triều Vân bị chính mình khốn trụ. Đây có tính là loại báo ứng hay ?

      Tề Hoàn thoải mái cười tiếng, từ từ trở về viện, Bạch Hủy mới từ Triệu gia trở về lập tức tiến lên đón "Thiếu phu nhân."

      "... Lưu nương cả ngày ở trong phòng, vị Lâm Hương kia lại xem mình giống như chủ tử, thay đổi biện pháp làm khó dễ nha hoàn trong nhà, còn ngầm vụng trộm phu nhân thiên vị ngài, cảm thấy là ngài cố ý cho các nàng gặp mặt thiếu gia." Bạch Hủy tức giận oán hận những việc ác Lâm Hương làm mấy ngày qua tại Triệu gia với Tề Hoàn.

      "Hỏi thăm gia cảnh của các nàng chưa?" Tề Hoàn hỏi.

      "Trong nhà Lưu Biểu nương tốt lắm, nghe còn thiếu khoản tiền rất lớn, phụ thân là tiên sinh dạy tư thục, phụ thân Lâm biểu nương kia là huyện lệnh, bất quá giống như gặp phải phiền toái gì đó, hừ, chỉ là cái huyện lệnh mà thôi, còn cho mình là thiên kim đại tiểu thư, cũng nghĩ, nơi kinh thành này tiện tay cái, cung có bó lớn đều là tiểu thư quan gia." Bạch Hủy .

      Tề Hoàn nhàng gõ đầu "Có sư phụ ở đây, nghĩ đến cho các nàng trở về là vấn đề."

      "Chỉ sợ lão phu nhân lại chưa từ bỏ ý định." Bạch Hủy .

      Xem ra lần trước tặng hai người nha hoàn cho Triệu lão thái gia vẫn thể khiến lão phu nhân sốt ruột...

      "Thiếu phu nhân." Trầm Hương vén rèm đến, mặt thần sắc quái dị "Tứ hoàng tử phi đến đây, bảo là muốn gặp ngài."

      Dương Quân Nhu muốn gặp nàng? Tề Hoàn nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc.
      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, susu, Genki12 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 320: chế giễu

      Dương Quân Nhu và mẹ con Lục thị sớm còn bất kỳ tình nghĩa gì đáng , hôm nay tới cửa tìm Tề Hoàn, có thể thấy được có chuyện xảy ra.

      Nghe nàng ta bị Tứ hoàng tử lạnh nhạt, cuộc sống trôi qua tốt bằng lúc trước, Tề Hoàn rất muốn nhìn chút bộ dạng chật vật của nàng, có Tứ hoàng tử ủng hộ, nàng còn có thể cao ngạo giống như trước kia sao?

      Tề Hoàn uống trà ở sảnh nhìn nàng.

      So vớihồi ở Hộ Quốc, Dương Quân Nhu tiều tụy tái nhợt ít, thoạt nhìn già ít nhất bốn năm tuổi.

      "Hôm nay Tứ hoàng tử phi sao thanh nhàn như vậy?" Thấy Dương Quân Nhu trôi qua tốt, tâm tình Tề Hoàn càng thêm vui vẻ, xem ra cuộc sống của nàng ở Tứ hoàng tử phủ thế nào tốt, Ngô Doanh cũng làm cho nàng ngột ngạt .

      mặt Dương Quân Nhu tối tăm, ánh mắt như hàn băng ngàn năm nhìn thẳng Tề Hoàn.

      Trong mắt hận so với bất cứ lúc nào đều muốn khắc sâu.

      "Xem ra ta đến lấy lòng ngươi." Dương Quân Nhu bình tĩnh .

      "Ngươi thoạt nhìn xác thực được tốt, mà ta nhìn thấy ngươi như vậy, tâm tình cũng rất tốt, ta lòng hi vọng ngươi qua được tốt, như vậy ta mới có thể trôi qua tốt." Tề Hoàn ngồi xuống, mỉm cười .

      Dương Quân Nhu lộ ra tia cười lạnh lùng mỉa mai yếu ớt, cầm lấy chén trà hớp ngụm trà, nhàn nhạt "Ta có ngày hôm nay phải là do ngươi ban tặng sao?"

      Thần sắc Tề Hoàn mơ hồ "Lời này thế là sao? Cho tới nay, người luôn muốn hại ta phải là ngươi sao?"

      "Bộ dạng ngươi giả bộ thực buồn nôn." Dương Quân Nhu .

      "Xem ra cuộc sống của ngươi thực dễ chịu, Tứ hoàng tử tin ngươi sao? Ngươi là mang bầu đấy." Tề Hoàn cười , thấy sắc mặt Dương Quân Nhu vừa đen vài phần, khỏi càng thêm khoan khoái.

      muốn xé xác con tiểu tiện nhân trước mắt này! Dương Quân Nhu đặt chén trà xuống, "Ngươi làmsaotìm ra Vương Tuấn này?"

      Rốt cục tiến vào chính đề.

      "Ai là Vương Tuấn?" Tề Hoàn hỏi.

      "Lúc này lại giả bộ nữathì có ý nghĩa, tình cảnh bây giờcủa ta, phải là ngươi muốn sao? Ta bị ngươi hại thành như vậy. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta cái gì cũng biết?" giọng Dương Quân Nhu căm hận .

      Nụ cười giả tạo mặt Tề Hoàn rốt cục nhàng thu lại, ánh mắt nhìn Dương Quân Nhu mỉa mai lạnh lùng "Bất quá là ngươi tới ta . Ngươi hại ta thành là ngươi bản lãnh đủ, ngươi bị thiết kế là ngươi vô năng, mọi người dựa vào bản riêng thôi."

      Dương Quân Nhu cười ."Chớ phải là ngươi muốn ta như vậy?"

      "Ta mong đợi ngươi phản kích, nếu như ngươi vẫn có năng lực đó." Tề Hoàn cười .

      "Biết là ngươi. Ta rốt cục an tâm." Dương Quân Nhu "Ngươi có thể hại ta đến đây, khiến cho người ta ngoài ý muốn, Tề Hoàn, cho tới nay, ta đều xem thường ngươi."

      Tề Hoàn lắc đầu "Là ngươi xem trọng chính mình."

      Dương Quân Nhu đứng lên. Dè dặt nâng cao cằm "Ngày sau mới biết, chúng ta nhìn xem."

      "Tiễn Tứ hoàng tử phi." Tề Hoàn mỉm cười, vịn tay của Bạch Hủy từ ghế đứng lên.

      "Sao dám làm phiền ngươi đưa tiễn, ngươi còn cần bảo vệ tốt bụng của mình, miễn cho có ngày còn." Dương Quân Nhu hừ lạnh, cũng quay đầu lại ra ngoài.

      Tề Hoàn cười cười, thấp giọng , "Bụng của ngươi mới phải cẩn thận chút."

      "Thiếu phu nhân, nàng đây là ý gì?" Bạch Hủy đứng sau lưng Tề Hoàn giọng hỏi.

      "Ta còn đánh giá thấp nàng. Nàng chết, chắc là từ bỏ ý đồ." Dương Quân Nhu như vậy càng khó đối phó hơn, biết nàng sẽlàm ra chuyện gì.

      Bạch Hủy "Bản thân nàng khó bảo toàn. Còn muốn hại người hay sao?"

      Tề Hoàn cười nhạt tiếng "Tóm lại, cẩn thận đề phòng nàng dù sao vẫn có sai."

      Triệu Ngôn Ngọc trở lại nghe Dương Quân Nhu đến tìm Tề Hoàn, liền dặn dò nha hoàn bên cạnh Tề Hoàn nhất định phải đề cao cảnh giác, đặc biệt là trường hợp có Dương Quân Nhu ở đây, càng thêm phải cẩn thận.

      ...

      ...

      Chẳng mấy chốc, đến sinh thần hoàng hậu nương nương, tiểu Tống hoàng hậu ở trong cung hoàn toàn thất sủng, phía sau nàng có Tống gia cùng thái tử, hai năm qua trôi qua ru rú trong nhà, vụ lục cung đều do Mộ Dung quý phi xử lý, sinh thần năm nay là do Hoàng Thượng cố ý dặn dò muốn ăn mừng, nếu , ai còn nhớ ngày sinh của bà.

      Hoàng đế bệ hạ chưa bao giờ làm chuyện vô dụng, nếu ông muốn ăn mừng sinh thần của tiểu Tống hoàng hậu, như vậydĩ nhiên có tính toán của ông, việc Tề Hoàncần làm là trình diện chúc mừng , chỉ cần vào cung ngang qua sân khấu là được.

      Dương Quân Nhu là Tứ hoàng tử phi, dĩ nhiên cũng phải tiến cung chúc mừng cho hoàng hậu.

      Thọ yến nằm tại ngự hoa viên, ít cáo phụ ở đây, cùng các cung tần phi chuyện, hoàng hậu mặt thay đổi ngồi ở chủ vị, ánh mắt ảm đạm vô quang, phảng phất đây là bữa tiệc quan hệ với mình, bà chỉ là người xem cuộc vui.

      Dương Quân Nhu và Ngô Doanh cùngđi theo sau lưng Mộ Dung quý phi, Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn Dương Quân Nhu cái, phát sắc mặt của nàng so với mấy ngày trước đây còn khó coi hơn.

      Vừa rồi Dương Quân Nhu mới bị Mộ Dung quý phi khiển trách trận.

      Nếu như phải là nàng bá chiếm vị trí chính phi, hôm nay là thể nào xuất tại nơi này.

      Dường như tại thời điểm Dương Quân Nhu xuất , rất nhiều người nhìn về phía ánh mắt của nàng đều trở nên khinh bỉ khinh thường, giống như trước như vậy nịnh nọt nịnh bợ.Mộ Dung quý phi dẫn nàng hành lễ với hoàng hậu.

      Tiểu Tống hoàng hậu liếc các nàng cái, sau đó dùng giọng điệu dạy dỗ với Dương Quân Nhu "... Làm hoàng tử phi nên kiểm điểm hành vi, ngươi là nàng dâu Hoàng gia, phải là dân chúng trong nhà bình thường, hành vi cử chỉ đều nên nghiêm cẩn, gây ra lời đồn như vậy, chẳng những Tứ hoàng tử theo mặt mũi, mà ngay cả mặt Mộ Dung quý phi cũng vẻ vang, ngươi phải nhớ kỹ lần dạy dỗ này."

      Khi nào dạy dỗ tốt, lại vào lúc này những lời đó? sắc mặt Mộ Dung quý phi giận đến đỏ lên, chỉ cảm thấy ánh mắt chung quanh như lửa muốn đem bà thiêu cháy.

      Bà hung hăng trừng Dương Quân Nhu "Hoàng hậu dạy phải."

      Dương Quân Nhu cúi đầu, cơ hồ muốn đem môi của mình cắn chảy máu.

      Chứng kiến vẻ mặt này của mộ Dung quý phi, tiểu Tống hoàng hậu có loại trả thù khoái cảm, bà mất Tống gia, nhà Mộ Dung chắc chắn lâu đâu, bà nhìn thấu người nam nhân kia, ông ta chắc chắn cho phép có bất kỳ người nào được uy hiếp đế vị.

      chờ xem bộ dạng khóc lóc của Mộ Dung quý phi.

      Dương Quân Nhu cùng Mộ Dung quý phi nhập tọa, mới vừa ngồi xuống, con mắt liền thẳng tắp nhìn về phía
      Tề Hoàn ở vị trí đối diện, đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị.

      Tề Hoàn khẽ nhíu mày, nàng cho rằng hôm nay Dương Quân Nhu xuất , nghĩ tới nàng thế nhưng cũng tới.

      Ngô Doanh dùng tay áo che miệng, khẽ với Dương Quân Nhu "Sớm cho ngươi nương nương thích ngươi xuất tại nơi này, hôm nay khá tốt, chẳng những bị mất mặt Tứ hoàng tử, ngay cả quý phi nương nương theo đều bị người giễu cợt."

      Dương Quân Nhu cười "Ngươi muốn nhân cơ hội làm náo động sao?"

      "Ta nào có danh tiếng lợi hại như ngươi, xem , xung quanh đây nơi nào mà nghe kiện kia của ngươi, đều nhìn chằm chằm ngươi." Ngô Doanh khẽ cười .

      Trong lòng Dương Quân Nhu vừa bực bội vừa đau khổ, nàng thành truyện cười cho cả kinh thành, mà hết thảy cái này đều là do Tề Hoàn ban tặng.

      "Hôm nay đến đây, chừng Tứ hoàng tử bị mọi người giễu cợt ở sau lưng, cũng biết Hoàng Thượng có cảm thấy trị gia nghiêm hay , đối với ..." Ngô Doanh .

      "Im miệng, có mấy lời ngươi vẫn ít hay hơn." Dương Quân Nhu lườm nàng cái.

      Ngô Doanh ngượng ngùng hừ tiếng.
      tart_trung, susu, Genki14 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 321: Rơi xuống nước sẩy thai

      Lúc bữa tiệc mới bắt đầu, thái hậu chỉ đến ra mặt, rồi trở về Thọ Khang cung.

      Mặc dù là sinh thần hoàng hậu, nhưng nhân vật chính lại phảng phất phải là bà, mọi người chỉ lo nịnh nọtMộ Dung quý phi, hoàng hậu ngồi mình ở chủ vị, có vẻ đơn khiến người ta cảm thấy lòng chua xót.

      Tề Hoàn và các quý phụ kia ở kinh đô cũng quen thuộc, cho nên nàng chỉ yên lặng ngồi, ngẫu nhiên khách khí cùng người bên cạnh vài câu, chỉ muốn nhanh kết thúc bữa tiệc nhàm chán này, lại phân tâm đề phòng biết Dương Quân Nhu làm ra chuyện gì.

      Bữa tiệc diễn ra được nửa, tiểu Tống hoàng hậu đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, sau khi bảo mọi người cứ tự tiện, khởi giá hồi cung, hoàng hậu vừa , danh tiếng Mộ Dung quý phi lập tức nổi lên ngừng, nụ cười mặt càng thêm đoan trang cao quý, bà mỉm cười liếc vị trí trống của tiểu Tống hoàng hậu cái, tâm tình tựa hồ rất tốt.

      Tề Hoàn cảm thấy có chút thú vị, chỉ mong ngóng có thể nhanh kết thúc.

      Nàng thấy có người chú ý mình, lặng lẽ đứng dậy, muốn tìm chỗ hít thở khí, ngồi quá lâu thực có chút mệt mỏi.

      Thấy Tề Hoàn rời tiệc, Dương Quân Nhu mực thầm quan sát nàng cũng đứng dậy theo.

      Trước kia Tề Hoàn thường xuyên đến ngự hoa viên tản bộ với Thái hậu, đối với nơi này coi như quen thuộc, nàng vào hồ sen bên cạnh đình nghỉ mát, mới vừa ngồi xuống chỉ thấy Dương Quân Nhu tới.

      "Triệu Thiếu phu nhân." Dương Quân Nhu lên đình nghỉ mát, ngồi xuống bên cạnh Tề Hoàn.

      "Tứ hoàng tử phi cũng rảnh rỗi tới đây ngắm cảnh sao?" Tề Hoàn biết Dương Quân Nhu xuất lúc này tại nơi này khẳng định phải là đến tán gẫu chuyện nhà, huống chi các nàng cũng còn cái giao tình kia.

      Nàng nhớ tới nữ nhân này lúc trước nở nụ cười rất quỷ dị.

      Dương Quân Nhu vuốt ve bụng "Chính là ra ngoài hít khí trời."

      Tề Hoàn thấy động tác này của nàng, đáy mắt thoáng lên cái lưu quang, nàng cười "Vậy ta cũng quấy rầy ngươi, ngươi ở đây nghỉ ngơi , ta về trước."

      "Đây là ngươi tới trước, cho dù muốn cũng là ta , chỉ là..." Dương Quân Nhu giữ chặt tay Tề Hoàn,thấp giọng "Ngươi hại ta thành như vậy, chẳng lẽ còn sợ ta làm gì ngươi hay sao?"

      "Đúng!" Tề Hoàn thừa nhận gật đầu "Chó nhà có tang đáng sợ nhất. Mà ngươi hôm nay so với chó nhà có tang càng đáng thương."

      Thế nhưng nàng ngay cả chó cũng bằng! Đáy mắt Dương Quân Nhu thoáng quẹt cái ngoan, lập tức biến mất, cười nhàng "Ta tính muốn báo thù, cũng chọn trong cung."

      Quỷ mới tin lời của nàng!

      Tề Hoàn muốn kéo tay của nàng ra "ta nghỉ đủ rồi, cần phải trở về."

      Dương Quân Nhu dùng sứckéo lại. Kéo Tề Hoàn gần vài bước "Ta biết ngươi lại nhát gan như vậy, ngay cả cùng ta chỗ cũng dám, như thế nào? Việc trái với lương tâm làm quá nhiều, sợ báo ứng sao?"

      "Nếu như có báo ứng, đó cũng là báo ứng người của ngươi." Tề Hoàn lạnh lùng , cẩn thận che chở bụng của mình.

      "Rất khẩn trương bụng của ngươi?" Dương Quân Nhu ra vẻ dử tợn cười "Ngươi mang thai,ta cũng vậy, qua nhiều năm như vậy, ta vất vả mới có hài tử. Vốn là ngàn vạn sủng ái, Tứ hoàng tử đối đãi như bảo bối, nếu như phải là ngươi, hôm nay tađang trải qua ngày lành tháng tốt, xem ta trôi qua tốt, ngươi liền khó chịu như vậy?"

      Tề Hoàn phát mình giãy ra tay của Dương Quân Nhu, nàng ta nắm quá chặt!

      "Ngươi phải cũng muốn ta chết sao? Sao ngươicó thế kêu người giết ta, mà để cho người khác tính kế ngươi?" Tề Hoàn , đến cuối cùng cũng thừa nhận Vương Tuấn là nàng an bài.

      Trong mắt Dương Quân Nhu lóe lên hận ý "Ta đến tột cùng là đắc tội ngươiở đâu. Từ lúc mới bắt đầu ngươi nhìn ta vừa mắt, thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, ngươi liền thích ta , vậy tại sao còn phải làm bộ thân cận vớita, Tề Hoàn, ta đến tột cùng thiếu ngươi cái gì? Nếu như phải là ngươi hãm hại ta trước,ta làm sao đối phó ngươi?"

      Tề Hoàn nhìn nhìn chung quanh, lúc này thế nhưng người nào, cung nữ nào qua nơi này "ta bất quá là bảo vệ trong sạch của cha ta, là chính ngươi liên tục buông ra."

      "Phụ thân ngươi nhiều nữ nhân như vậy, thêm người như ta như thế nào? Ngươi tại sao phải cố ý nhằm vào ta?" Dương Quân Nhu la hét hỏi.

      "Bởi vì ngươi là Dương Quân Nhu!" Tề Hoàn "ta và ngươi đều là phụ nữ có thai, giằng co như vậy, đối với tất cả mọi người tốt, thả ta ra!"

      Dương Quân Nhu nở nụ cười, lôi kéo tay Tề Hoàn đè chặt bụng của mình, tại bên tai nàng "Ngươi giữ bụng khá cẩn thận, ta đây liền..."

      "Ngươi muốn làm gì?" Tề Hoàn khẽ hí mắt, trong lòng hiểu lầm hành động của Dương Quân Nhu.

      "Cho dù ta sinh con ra, đứa này chưa chắc có thể mang vận may đến cho ta, còn bằng thừa dịp tại... Làm cho nó vì ta người mẹ này lót đường, báo thù..." Dương Quân Nhu lôi kéo Tề Hoàn đến đình nghỉ mát bên cạnh, phía dưới làđáy hồ sen trong suốt.

      Tề Hoàn lập tức cả kinh, tay kia nhanh chóng chế trụ tay Dương Quân Nhu "Ngươi điên rồi!"

      Dương Quân Nhu phảng phất sinh ra rất nhiều khí lực, gắt gao ấn tay Tề Hoàn tại người nàng "ta còn có thể càng điên khùng!"

      Các nàng tại đình nghỉ mát chuyện, nhưng có phát cách vài mét sau hòn non bộ bóng người đứng, đó là Ngô Doanh theo chân Dương Quân Nhu tới đây.

      Lúc này, cách đó xa truyền đến tiếng bước chân xột xoạt, mơ hồ còn có tiếng .

      Dương Quân Nhu cực nhanh cười chút, lập tức nụ cười mặt bị hoảng sợ thay thế, nàng hét ầm lên "Cứu mạng, cứu mạng a... Thả ta ra..."

      Tề Hoàn cảm giác mình bị nàng lôi kéo về phía hồ nước.

      Nàng nhấc chân đạp bắp chân Dương Quân Nhu chút, thừa dịp lúc nàng bị đau, nhanh chóng tránh thoát tay của mình.

      Tõm - -

      Dương Quân Nhu rơi vào trong nước, "Cứu... Cứu mạng..."

      Ngô Doanh nghĩ tới chính mình thấy màn như vậy, nàng biết Dương Quân Nhu và Tề Hoàn có thù cũ, nghĩ thế nhưng là thâm cừu đại hận như vậy, nàng mặc dù nghe lắm các nàng cái gì, nhưng có thể làm cho Dương Quân Nhu tình nguyện hy sinh hài tử cũng muốn vu hãm Tề Hoàn, xem ra hai người này cừu hận tuyệt đối phải bình thường.

      Đáng tiếc, nếu như Tề Hoàn cũng theo rơi vào hồ nước tốt rồi.

      hòn đá hạ hai con chim!

      Này ý niệm trong đầu chợt lóe lên, nàng kinh hoảng ra, chỉ vào Tề Hoàn kêu lên "Cứu mạng, giết người!"

      Nàng gần đây là theo Dương Quân Nhu thế nào hợp, nhưng có thể mượn lần này làm cho Tề Hoàn chịu tội, nàng tuyệt đối buông tha cơ hội này.

      ánh mắt sắc bén của Tề Hoàn quét về phía Ngô Doanh, vừa nhìn Dương Quân Nhu ở trong hồ nước hô cứu mạng, trong mắt lên nét cười lạnh.

      "Mau, mau cứu người!" ra là tiếng chuyện của Mộ Dung quý phi cùng vài nữ quyến của đại thần, nhìn thấy người rơi xuống nước là Dương Quân Nhu, vội vàng gọi cung nữ xuống nước cứu người.

      "Người đâu, đem Tề Hoàn bắt lại cho ta." Mộ Dung quý phi cả giận .

      Hai cung nữ đến bên cạnh Tề Hoàn, lại bởi vì ánh mắt lạnh thấu xương của nàng mà giật mình, dám đưa tay bắt nàng, bọn họ cố kỵ Triệu Ngôn Ngọc, tất cả mọi người biết Triệu Ngôn Ngọc là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng. Mà Tề Hoàn sâu hơn được thái hậu thích, ngược lại Dương Quân Nhu là sỉ nhục Hoàng gia...

      Tề Hoàn thẳng tắp sống lưng, lạnh lùng xem hết thảy trước mắt.

      Dương Quân Nhu rất nhanh được cứu lên, nàng ôm bụng lớn tiếng kêu đau. Làn váy đỏ hồng mảnh.

      "Nhanh gọi thái y." Mộ Dung quý phi vội vàng phân phó .

      Ngô Doanh hét hai cung nữ kia "Sao còn đem người bắt lại, Tề Hoàn tổn thương con nối dòng Hoàng gia,luận tội xử chém, các ngươi ngay cả lời của quý phi nương nương đều xem như gió thổi bên tai?"

      Tề Hoàn nhanh chậm, thanh lạnh nhạt mở miệng "Người phải là ta đẩy xuống."

      Mộ Dung quý phi lườm nàng cái" phải là ngươi, vì sao nàng lại hô cứu mạng." Ánh mắt sắc bénhướng về phía hai cung nữ "Còn bắt lại!"

      Dương Quân Nhu được đưa vào cung để cứu chữa.

      "Thái y chạy đến sợ là kịp, bằng ta thay nàng cứu chữa trước như thế nào?" Tề Hoàn đột nhiên mở miệng.

      Chuyện Tề Hoàn tinh thông y lý mọi người đều biết.

      "Sợ là ngươi muốn ra tay độc ác." Ngô Doanh .

      "Nhiều người như vậy nhìn ta, sao có thể ra tay? Nếu Tứ hoàng tử phi có mệnh hệ gì, ta nguyện chịu tội." Tề Hoàn mỉm cười , nàng quá ràng hôm nay Dương Quân Nhu làm trò là vì cái gì.

      Mộ Dung quý phi mặc dù thích Dương Quân Nhu, nhưng đứa trong bụng nàng có thể là cháu của nàng. Hôm nay nàng thấy ánh mắt Tề Hoàn, giống như nhìn người chết "Tốt. Để cho ngươi thử xem, nếu giữ được con của nàng, ngươi cũng cần sống."

      Tề Hoàn đáp tiếng.

      Mọi người tới cung điện Mộ Dung quý phi, Tứ hoàng tử nghe được tin tức, cũng vội vã chạy đến.

      Dương Quân Nhu sắc mặt trắng nhợt, nàng bắt lấy tay Tề Hoàn muốn thay nàng bắt mạch "Ngươi hại ta mất hài tử, có phải hay còn muốn hại tính mạng của ta."

      Tề Hoàn giật tay nàng ra, đặt tay lên mạch đập của nàng,trong chốc lát, mỉm cười mở miệng, từ từ từng câu từng chữ "Bất quá là có chút hàn khí, trước đó Tứ hoàng tử phi lại uống qua thuốc, tiểu nhật tử trong quỳ thủy có chút nhiều."

      "Ngươi cái gì?"

      Hỏi ra những lời này, ngoại trừ Dương Quân Nhu bên ngoài. Còn có Mộ Dung quý phi cùng Ngô Doanh.

      Dương Quân Nhu thanh đều biến điệu "Ngươi làm ta mất hài nhi, giờ lại lấy cớ như vậy, Tề Hoàn, ngươi..."

      "Cái gì hài nhi? Tứ hoàng tử phi khi nào có mạch hỉ? Đây ràng là quỳ thủy." Tề Hoàn đưa lưng về phía Mộ Dung quý phi, lộ ra nụ cười trào phúng với Dương Quân Nhu.

      Dương Quân Nhu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt đều biến thành màu đen.

      Cái phụ khoa thánh thủ kia có vấn đề!

      "Thái y đến đây." Có cung nữ tiến đến bẩm báo.

      Mộ Dung quý phi từ trong kinh ngạc tỉnh lại "Mau truyền." Con mắt trừng Tề Hoàn và Dương Quân Nhu cái.

      Tề Hoàn thích thú nhìn về phía Dương Quân Nhu cười tiếng, chứng kiến sắc mặt nàng ta càng ngày càng xám trắng, vui vẻ trong mắt càng tăng lên.

      Dương Quân Nhu cảm thấy lần này xong rồi, nàng thế nhưng bị Tề Hoàn tính kế đến nước này! Cái gì phụ khoa thánh thủ, đều là Tề Hoàn an bài, nàng căn bản có mang thai!

      Thái y nào biết mạch nước ngầm giữa Tề Hoàn và Dương Quân Nhu, vuốt râu bắt mạch, chẩn đoán bệnh kết quả cùng Tề Hoàn giống nhau như đúc.

      Mộ Dung quý phi đến
      bên cạnh giường dùng sức tát cho Dương Quân Nhu cái "Tiện nhân!"

      Ngô Doanh kinh ngạc, khóe miệng lên nụ cười nỗi đau của người khác, theo mộ Dung quý phi ra nội điện, nghênh tiếp thái hậu đến thăm hỏi.

      Sắc mặt Dương Quân Nhu xám trắng như chết, từ từ nghiêng đầu nhìn Tề Hoàn "Ngươi ác độc!"

      "Tự gây nghiệt." Tề Hoàn trả lại nàng câu.

      Thái hậu đến, câu đầu tiên chính là quan tâm hỏi Tề Hoàn "A Hoàn, ngươi sao chớ?"

      Tề Hoàn vội vàng khom gối hành lễ "Tạ ơn thái hậu nương nương, thần có việc gì."

      " là hoang đường, A Hoàn bụng to, chẳng lẽ bất chấp thân thể của mình tổn thương người khác?" Thái hậu nghiêm nghị nhìn về phía Dương Quân Nhu "Là có người nghĩ đục nước béo cò, che giấu chính mình có mang thai !"

      Dương Quân Nhu lệ rơi đầy mặt, bổ nhào ngã xuống giường ôm lấy đầu gối thái hậu "Thái hậu nương nương, thần thiếp oan uổng..."
      Last edited: 10/5/16
      tart_trung, susu, Genki17 others thích bài này.

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 322: Tứ hoàng tử có tình có nghĩa

      Quỳ thủy! Thế nào lại là quỳ thủy!

      Thái y ràng nói như hỉ mạch, nàng những ngày qua phản ứng cũng cùng giống như có thai, trong nhà tất cả mọi người nhìn ra được, vì cái gì hôm nay lại trở thành quỳ thủy?

      Nàng vừa rồi uống qua thuốc sẩy thai... Nàng hai tháng có quỳ thủy.

      Dương Quân Nhu nhớ tới cái phụ khoa thánh thủ kia, cho mình dùng thuốc, hình như là sau khi ăn thuốc của mới có quỳ thủy, nàng bị người tính kế.

      Lại là Tề Hoàn!

      Chính mình sơ suất quá, cho rằng Tề Hoàn lợi dụng Vương Tuấn hãm hại nàng, căn bản nghĩ qua Tề Hoàn ác như vậy còn lợi dụng cái gì phụ khoa thánh thủ.

      "Là nàng..." mặt Dương Quân Nhu bởi vì hận ý mà điên cuồng dữ tợn, nàng chỉ vào Tề Hoàn, kêu lên "Thái hậu nương nương, là Tề Hoàn hãm hại ta, là nàng làm cho người bỏ thuốc ta, cái phụ khoa thánh thủ kia, chính là ... Là Tề Hoàn phái để hãm hại ta."

      Thái hậu trách mắng " đượcnói bậy! A Hoàn oán cớ vì sao phải hãm hại ngươi, phụ khoa thánh thủ kia chẳng lẽ là nàng bảo ngươi tìm."

      Khi đó dường như toàn bộ kinh thành đều biết vị phụ khoa thánh thủ kia y thuật cao minh, là chính nàng cho người tìm đến, sắc mặt Dương Quân Nhu lúc trắng lúc xanh, đối với phụ khoa thánh thủ kia hận thấu xương.

      Tứ hoàng tử ở bên ngoài nghe chuyện Dương Quân Nhu hề mang bầu, khuôn mặt tức giận bước đến, chưa hành lễ với thái hậu, đạp cước vào ngực Dương Quân Nhu "Ngươi lại dám khi dễ bổn hoàng tử!"

      Dương Quân Nhu bị đạp thiếu chút nữa bay ra ngoài, khóe miệng thấmra tia máu, trong miệng đều là mùi máu tươi.

      "Thiếp khi dễ ngài như thế nào? Hôm đó Lý thái y đến bắt mạch, ngài cũng ở đấy." Dương Quân Nhu kêu lên, tại sao có thể trách nàng, Tứ hoàng tử chính mình cũng cảm thấy nàng có thai.

      "Lý thái y chỉ hình như có mà thôi, ngươi về sau phải tìm đại phu khác bắt mạch sao? Chẳng lẽ lại biết mình có mang thai ?" Tứ hoàng tử lớn tiếng hỏi, khuôn mặt nổi giận gân xanh nổi lên.

      Mỗi đại phu bắt mạch cho nàng đều nàng là có thai...

      Nhất định là phụ khoa thánh thủ kia cho nàng ăn thuốc có vấn đề.

      "Kêu nàng tìm phụ khoa thánh thủ kia đến. Nhất định có thể trả trong sạch cho thiếp." Dương Quân Nhu phun ra búng máu, trong mắt rưng rưng trừng Tề Hoàn.

      Tề Hoàn nhíu mày, ."ta biết cái gì phụ khoa thánh thủ."

      Sắc mặt Thái hậu rất khó coi, mắt bà lạnh lùng liếc nhìn Tứ hoàng tử "Ai gia còn ở lại chỗ này đây. Đức Cẩn, trong mắt ngươi còn cóai gia !"

      Vẻ giận dữtrên mặt Tứ hoàng tử thu lại,vội vàng hành lễ "Đức Cẩn dám, tổ mẫu, Tôn nhi là bị tiện nhân kia làm tức giận đến váng đầu, con nối dòng Hoàng gia há lại cho phép nàng dối lừa gạt."

      "Nàng là hoàng tử phi của ngươi!" Thái hậu lạnh lùng , ngụ ý, Dương Quân Nhu phạm sai lầm. Tứ hoàng tử là thoát khỏi liên quan.

      "Là Tôn nhi quản giáo tốt." giọng Tứ hoàng tử còn có giận, những năm gần đây vẫn luôn dè dặt dám phạm sai lầm, mắt thấy phụ hoàng và thái hậu đối với hết sức hài lòng, hết lần này tới lần khác tiện nhân Dương Quân Nhu kia gần đây càng ngừng làm cho bị phụ hoàng và thái hậu khiển trách, đem tâm huyết nhiều năm của đều uổng phí.

      Cắm sừng , còn lừa gạt mình có bầu... Làm cho thành trò cười cho đám huynh đệ.

      nhất định phải hưu cái đồ tiện nhân Dương Quân Nhu này!

      Thái hậu hừ tiếng "Mang về dưỡng thương tốt, nàng là vợ của ngươi, quản giáo như thế nào trong lòng của ngươi tự biết, thể diện Hoàng gia ném đủ rồi. chính nàng cẩn thận mất hài tử, muốn cho đại thần biết vợ của ngươi làm ra chuyện bực này, tương lai ngươi đặt chân vào triều như thế nào."

      Tứ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi đáp ứng, sẳng giọng trừng mắt nhìn Dương Quân Nhu cái.

      Thân thể Dương Quân Nhu run rẩy. Nàng cho tới bây giờ chưa từng tuyệt vọng như vậy, có ai hiểu hơn Tứ hoàng tử hơn so với nàng, sau khi trở về, cho dù bị hưu, cũng bị đánh cho gần chết.

      Ngô Doanh thấydường như có ai truy cứu chuyện Tề Hoàn đẩy Dương Quân Nhu xuống nước, nhịn được mở miệng "Tề Hoàn đẩy Tứ hoàng tử phi rơi xuống nước..."

      Thái hậu đợi nàng xong, nghiêng mặt nhìn sang, lộ ra cổ uy nghi khiếp người "Ngươi chính mắt thấy được là Tề Hoàn đẩy Tứ hoàng tử phi rơi xuống nước?"

      "...Vâng." Ngô Doanh cúi đầu xuống, dám nhìn thẳng vào thái hậu.

      "Hạnh nhi, ngươi thấy cái gì?" Thái hậu hỏi cung nữ bên cạnh.

      Cái gọi Hạnh nhi kia là cung nữ Thọ Khang cung, là cung nữ hầu hạ ở bên cạnh thái hậu, nàng cúi đầu cung kính trả lời "Bẩm thái hậu nương nương, nô tỳ nhìn thấy Tứ hoàng tử phi mạnh mẽ lôi kéo tay của Triệu Thiếu phu nhân, mặc dù nghe các nàng cái gì, nhưng mà trông thấy Tứ hoàng tử phi chịu buông tha Triệu Thiếu phu nhân, về sau còn muốn lôi kéo Triệu Thiếu phu nhân nhảy vào trong ao."

      Sắc mặt Ngô Doanh chợt biến, ra chỉ mình nàng chứng kiến.

      "Ngô thị, ngươi có phải hay nhìn lầm rồi?" Thái hậu hỏi.

      "Là thần thiếp... Nhìn lầm rồi." Ngô Doanh quỳ xuống, sắc mặt hoảng sợ.

      Thái hậu nhìn nhìn nàng, vừa nhìn về phía Dương Quân Nhu, thất vọng lắc đầu, đối với Mộ Dung quý phi "Nơi này giao cho ngươi."

      Mộ Dung quý phi kính cẩn nghe theo thi lễ "Vâng."

      Thái hậu mặc kệ việc vặt trong hậu cung rất lâu rồi, Dương Quân Nhu là nàng dâu Hoàng gia, hôm nay làm ra chuyện như vậy, là đức hạnhcó chút kém, theo lý mà , thái hậu nên gõ vài câu như vậy coi như xong, là vì xem trọng nhà Mộ Dung, mới để cho mộ Dung quý phi chính mình xử lý.

      Tề Hoàn theo thái hậu cùng nhau rời khỏi, từ đầu tới cuối, nàng đều là bộ dáng mắt xem mũi mũi nhìn tâm, tùy ý Dương Quân Nhu và Ngô Doanh trừng mắt nhìn nàng tạo thành hai cái lổ thủng vẫnkhông động tĩnh gì.

      Trong nháy mắt Dương Quân Nhu giữ chặt tay của nàng, Tề Hoàn đoán được nàng ta muốn làm cái gì, lúc ấy nàng thấy Ngô Doanh, nhưng có nhìn thấy cung nữ bên cạnh thái hậu, tự nhiên sợ chính mình bị hãm hại.

      Chỉ là, khiến chuyện Dương Quân Nhu giả mang thai bị vạch trần nhanh như vậy, có điểm đáng tiếc.

      Về phần Ngô Doanh kia, là muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi , khiến nàng ta thất vọng rồi.

      ...

      ...

      Dương Quân Nhu bị Tứ hoàng tử kêu người đưa về phủ Tứ hoàng tử, còn ở lại trong cung Mộ Dung quý phi, tức giận tới lui "Ta nhất định phải bỏ con tiện nhân kia!"

      Mộ Dung quý phi từ trong phẫn nộ bình tĩnh trở lại, sau khi bà ra hiệu Ngô Doanh lui ra với Tứ hoàng tử "Ngươi ngồi xuống trước, hôm nay tức giận có ích lợi gì."

      "Con lại bị nữ nhân đùa giỡn xoay quanh!" Tứ hoàng tử kêu lên.

      "Cho nên ngươi dự định khiến phụ hoàng ngươi đồng ý cho bỏ Dương Quân Nhu? Như vậy có thể nguôi giận, có thể vãn hồi mặt mũi?" Mộ Dung quý phi vẫn như cũ là bộ dáng đoan trang cao quý, giọng rất thong thả.

      Tứ hoàng tử thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên "Chẳng lẽ còn lưu nàng trong phủ?"

      Mộ Dung quý phi "Ngươi có nghĩ là làm cho Dương Uy trở thành trợ lực về sau của ngươi, ngươi cưới Dương Quân Nhu lâu như vậy, Dương Uy cũng chính thức cùng ngươi đồng tâm, ngươi bỏ Dương Quân Nhu, muốn kéo lại càng khó hơn, huống chi, lúc trước Dương Quân Nhu mới truyền ra lời đồn như vậy, ngươi hưu nàng, chẳng phải là chứng minh chính mình bị cắm sừng?"

      "Chẳng lẽ tiếp tục cho nàng làm Tứ hoàng tử phi, Dương Uy đứng về phíata?" Tứ hoàng tử .

      "Dương Quân Nhu làm ra chuyện như vậy, Dương gia so với chúng ta càng có mặt mũi, chuyện đến nước này, ngươi có bỏ Dương Quân Nhu, là cho Dương gia mặt mũi, Dương Uy niệm tình ngươi chuyện này." Mộ Dung quý phi .

      Tứ hoàng tử tỉnh táo lại, so với nghiệp lớn của , Dương Quân Nhu tính là cái gì, "Cho dù ta nguyện ý lưu nàng trong phủ, phụ hoàng chưa chắc đáp ứng."

      Hoàng Thượng làm sao giữ lại con dâu có đức hạnh như vậy.

      "Cho nên, ta muốn ngươi cầu xin phụ hoàng ngươi, đem cái sai của Dương Quân Nhu làm thành lỗi của mình, phụ hoàng ngươi vẫn luôn cảm thấy ngươi đủ nhân nghĩa, ngươi lợi dụng cơ hội lần này, làm cho phụ hoàng ngươi cảm thấy ngươi là người có tình nghĩa." Mộ Dung quý phi , Dương Quân Nhu có tư cách làm Tứ hoàng tử phi, nhưng Tứ hoàng tử cùng nàng phu thê nhiều năm như vậy, nhất định là có cảm tình, có thể vì nàng cầu tình với Hoàng Thượng, tự nhiên khiến Hoàng Thượng đối với lau mắt mà nhìn.

      Tứ hoàng tử nghe lời này, nửa ngày lên tiếng.

      Lúc này, có cung nữ tại bên ngoài bẩm lời, là hoàng hậu nương nương cho người đến hỏi thăm, nghe Tứ hoàng tử phi rơi xuống nước, có đáng ngại gì hay .

      Mộ Dung quý phi kêu cung nữ trở về báo lại, Tứ hoàng tử phi có đáng ngại, cho người đưa trở về.

      "Nếu Thái hậu có xử trí Dương Quân Nhu, chuyện này tự nhiên bà để ý nhiều, ta muốn ngươi tìm phụ hoàng ngươingay bây giờ, đem tất cả lỗi sai đềunhậnhếtvề mình." Mộ Dung quý phi quay đầu lại phân phó Tứ hoàng tử "Ta phải ngự hoa viên, miễn cho có người suy đoán lung tung."

      Tứ hoàng tử gật đầu , chỉ muốn sau khi trở về tìm Dương Quân Nhu tính sổ tốt.

      Dương Quân Nhu bị đuổi về phủ Tứ hoàng tử, nàng chưa từ bỏ ý định cho Bích Ngọc lại tìm nhiều đại phu, chẩn đoán bệnh kết quả cũng giống nhau, nàng có mang thai.

      Đại phu lúc rước nàng có thai bị Dương Quân Nhu cho người bắt hết.

      "... Có người sai sử ngươi hay ? ràng mang bầu lại gạt ta là hỉ mạch, , là ai sai sử ngươi?" Dương Quân Nhu căn bản cách nào tỉnh táo, nàng dữ tợn trừng mắt đại phu bị trói, la hét hỏi.

      "Thảo dân trước qua, mạch ngài rất kỳ quái, rất giống như mang bầu, mà lại hai tháng có quỳ thủy..." Kia đại phu giải thích "Thảo dân y thuật ngu dốt, Tứ hoàng tử phi thứ tội."

      "Vì sao ta uống thuốc sẩy thai lại thấy màu đỏ?" Dương Quân Nhu hỏi.

      Đại phu kia trầm tư lát, mới " biết Tứ hoàng tử phi trước dùng qua thuốc gì, thuốc kia nhất định là có thể ngăn chặn quỳ thủy, thuốc sẩy thai là thuốc nguy hiểm, dưới kích thích..."

      "Bích Ngọc, đem thuốc của phụ khoa thánh thủ kia lấy ra." Dương Quân Nhu đợi đại phu xong, lập tức kêu lên.

      Bích Ngọc lấy trước khi đến còn dư lại chai viên thuốc, đưa cho đại phu kia "Ngươi nhìn chút."

      Đại phu kia xem hơn nửa ngày, cuối cùng xấu hổ "Thảo dân cũng xem được gì."

      Dương Quân Nhu giận dữ "Phế vật."

      Đem kia đại phu đánh sau khi ra ngoài, Dương Quân Nhu tuyệt vọng ngồi ở giường, nàng nghĩ ra biện pháp gì có thể cứu mình.

      Bích Ngọc đau lòng nhìn xem nàng, "Tứ hoàng tử phi, bằng... Chúng ta tìm phu nhân , có lẽ bà có biện pháp giúp người."

      "Kể từ sau chuyện của Lục thị, bà cũng khôngtìmta, tìm bà có ích lợi gì?" Dương phu nhân kể từ khi biết Dương Quân Nhu có ý với Tề Chính Khuông, sau đó từng nghĩ muốn thương tổn Lục thị, tìm đến Dương Quân Nhu nữa, danh nghĩa tuy là mẹ con, nhưng thực tế quan hệ phai nhạt rất nhiều.

      "Vậy làm sao bây giờ đây? sau khi Tứ hoàng tử trở lại có thể làm gì ngài hay ?" Bích Ngọc hỏi.

      Dương Quân Nhu cười lạnh, vô lực nằm ở giường "Cho dù đúng tacó thể như thế nào, thái hậu và Hoàng Thượng cũng dungta tiếp tục làm nàng dâu Hoàng gia."

      Tề Hoàn, cái đồ tiện nhân này quả nhiên quá thấp đánh giá nàng!

      nghĩ tới, nàng thế nhưng bị Tề Hoàn hãm hại đến nước này, nàng hai bàn tay trắng!
      tart_trung, susu, Genki14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :