Chương 43: Uất ức
Edit - Beta: Tiểu Đông Tà
Huống chi, nàng cũng biết Tề Chính Khuông đến thành Cẩm Châu rốt cuộc là làm cái gì, giống như chỉ đơn giản là lôi kéo giao thiệp, biết cùng Nhữ Nam Hầu hợp mưu chuyện gì, nàng có chút bận tâm, nếu như lần này có thể thay đổi vận mệnh của mẫu thân và mình, Tề gia này thể bị Tề Chính Khuông làm liên lụy.
Nhưng nàng tại biện pháp gì cũng có, chỉ có thể từng bước tính từng bước.
Nếu như bên người nàng có mấy tin tưởng được, có thể năng lực làm việc tốt, nhưng chỉ có Trầm Hương cùng Ngân Hạnh. . . . . . Đều phải là người nàng có thể chân chính tin tưởng a.
Tâm phúc cũng phải là sớm chiều có thể có, Tề Hoàn cũng nóng nảy, mỗi ngày vẫn như cũ buổi sáng học đường, buổi chiều học châm cứu, những ngày sau này đơn giản và phong phú, nàng thích cuộc sống như thế.
Thời gian cực nhanh, đảo mắt gần đến cuối năm rồi.
Kể từ lần kia, Ngô Doanh đến học đường học, cũng hai tháng, cũng rất nhiều người đem kiện kia quên lãng, ấn tượng với Tề Hoàn cũng có thay đổi bao nhiêu, vẫn dám đến gần nàng, danh tiếng bên ngoài là ác nữ, mà Tề Hoàn vốn ưa người náo nhiệt, cho nên luôn độc lai độc vãng, tự nhiên khiến những người đó càng thêm cách nào hiểu nàng.
Nếu như phải là Tề Hoàn đến từ Tề gia kinh đô, chừng lúc này nhất định là bị người của học đường bài xích chèn ép, thế nào giống như hôm nay chỉ là dám đến gần nàng, nghị luận nàng mấy câu, đều chỉ bí mật giọng .
Chỉ có Liễu Đường vẫn đối đãi với Tề Hoàn như lúc ban đầu, nàng so với những người khác hiểu Tề Hoàn hơn, chuyện tình hôm đó nàng cũng chính mắt thấy, nhưng là ai tin tưởng lời giải thích của nàng, mà Tạ Thục Tĩnh biết tại sao, cũng còn đứng ra giải thích cho Tề Hoàn, liền khiến Tề Hoàn vẫn bị hiểu lầm.
Liễu Đường bởi vì nguyên nhân là chi nữ của bác sỹ thú y, vẫn bị những quan lại thế gia kia xem thường, thậm chí cùng nàng lui tới, vậy mà hôm nay Liễu Đường thường xuyên cùng ở chung chỗ với Tề Hoàn, lại bị là trèo cao, cho là cùng Tề Hoàn ở chung chỗ có thể có chỗ tốt gì, tình cảnh kém hơn so với Tề Hoàn, chỉ là thường cùng Tề Hoàn ở chung chỗ, ngược lại học được mấy phần lạnh nhạt thong dong.
Tề Hoàn cho là loại những ngày thanh thản này luôn tiếp tục, chỉ là, hiển nhiên có vài người cũng muốn cho nàng vừa lòng đẹp ý.
Thành Cẩm Châu quan lại thế gia thỉnh thoảng luôn có mấy trường tụ hội, Ngô Doanh sau khi yên lặng hai tháng, rốt cuộc xuất trước mặt mọi người, chỉ là trước kia tư thái cao ngạo tự phụ, lại mềm yếu mềm mại giống như đóa hoa Bạch Liên, giống như cực kỳ uất ức, làm cho người ta cũng nhịn được sinh lòng thương tiếc.
Lúc ấy các phu nhân lão thái thái đều nhìn Ngô Doanh lớn lên, cho nên nhìn thấy nàng như vậy, cũng rối rít hỏi nguyên nhân.
Ngô Doanh giơ khăn lên lau khóe mắt cái, giọng , "Con sao, , có việc gì."
"Thế nào có việc gì đây? Doanh nhi, ta nghe Xảo Xảo ngươi gần đây cũng học đường, là bởi vì chuyện lần trước?" Hứa phu nhân kéo tay Ngô Doanh hỏi.
"Đúng vậy a, tại sao học?"
Ngô Doanh sợ hãi , "Các vị phu nhân, liên quan đến chuyện lần trước, chính là. . . . . . chính là. . . . . ."
"Chẳng lẽ là sợ học đường lại bị vị Tề gia kia khi dễ?"
"Ai nha, ra là Tề tiểu thư kia lợi hại như vậy, ỷ là người của Tề gia, có thể khi dễ người như vậy nha, còn ép người ta dám học."
"Chuyện như vậy cũng thể cứ tính như vậy, ngày mai chúng ta cùng tìm Hàn phu nhân, chừng nữ nhi của chúng ta ở học đường đều bị nàng khi dễ."
" sai sai, phải tìm Hàn phu nhân chút mới phải"
". . . . . ."
Ngô Doanh cúi đầu, khóe miệng nâng lên tia mỉm cười đắc ý, hừ, Tề Hoàn, cho ngươi là Tề gia là có thể giẫm đầu Ngô Doanh ta, ta nhất định cho ngươi ở thành Cẩm Châu được.
Lục thị cùng Triệu phu nhân đều phải là người thích xã giao, cho nên biết những người kia ở bên ngoài hiểu lầm Tề Hoàn thế nào.
Tề Hoàn càng thêm biết gì cả, nàng mỗi ngày trừ cùng Nhiễm tiên sinh học thêu Quảng Đông, chính là đắm chìm trong sách y học, thế nào để ý tới người ta bố trí nàng thế nào.
Mắt thấy thư viện phải nghỉ, nàng suy nghĩ mấy ngày kế tiếp có thể chuyên tâm luyện tập châm cứu, Hàn phu nhân kêu nàng tới, đến chuyện của Ngô Doanh.
"A Hoàn, con cùng Ngô Doanh đều là đệ tử của ta, hai người các con tư chất rất tốt, nhưng cố tình có hiểu lầm, huyên náo tất cả mọi người vui, nhà các con trở thành thân gia, vốn như vậy cũng tiện, con đúng ?" Hàn phu nhân kêu Tề Hoàn ngồi vào đầu dưới, giọng bình thản cùng nàng chuyện của Ngô Doanh.
"Tiên sinh đúng lắm, đệ tử cũng muốn cùng Ngô Doanh tiếp tục có hiểu lầm." Tề Hoàn trong lòng nghi ngờ, Hàn phu nhân thế nào đột nhiên đến chuyện này, nhưng nghĩ tới chuyện ắt phải có nguyên nhân, chỉ sợ là Ngô Doanh lại dùng thủ đoạn gì.
"Như thế rất tốt, vậy. . . . . . Con có bằng lòng xin lỗi Ngô Doanh hay ?" Hàn phu nhân chần chờ chút, vẫn hỏi ra ngoài.
Tề Hoàn nhíu mày, cười nhạt hỏi, " biết đệ tử làm chuyện gì với Ngô Doanh mà cần nhận lỗi với nàng?"
"Dù sao cũng là con động thủ đánh nàng. . . . . ." Hàn phu nhân than tiếng, "Thôi, ta cũng biết chuyện này là lỗi của người nào trước, Ngô Doanh muốn con xin lỗi nàng, phải là muốn tranh chút thể diện, chuyện này hay là giao cho ta giải quyết thôi."
Ngô Doanh. . . . . . Tề Hoàn ở trong lòng cười lạnh, tiểu nương này xem ra đúng là chưa từ bỏ ý định a.
Sau khi rồi chỗ Hàn phu nhân, Tề Hoàn về đến nhà, lập tức cho Trầm Hương ra ngoài hỏi thăm gần đây Ngô Doanh đều ở đây làm cái gì, Trầm Hương hầu hạ Tạ Thục Tĩnh, đối với thành Cẩm Châu tương đối quen thuộc, biết nên từ chỗ nào dò thăm những tin đồn này.
Trầm Hương ra ngoài ước chừng canh giờ, sắc mặt giận dữ trở lại.
"Tiểu thư, nguyên lai là Ngô Doanh gần đây luôn ở trước mặt mọi người , nàng học, là sợ người. . . . . . Những người đó đều cho rằng người ép nàng dám học, hai ngày trước, nhiều phu nhân cùng tìm Hàn phu nhân, muốn Hàn phu nhân thay mình chủ trì công đạo. . . . . ." Trầm Hương đem những tin tức nghe được đầu đuôi gốc ngọn cho Tề Hoàn, trong lòng tức giận Ngô Doanh cách làm vô sỉ.
Tề Hoàn nghe, giận quá mà cười, " uất ức nàng muốn ở trước mặt người khác giả bộ đáng thương."
"Tiểu thư?" Trầm Hương nghi ngờ nhìn Tề Hoàn, biết nàng thế nào còn cười được.
"Chuyện này ta xử lý, ta phu nhân bên kia trước, kinh đô gởi thư rồi, ta xem chút." Tề Hoàn đem ly trà cầm trong tay nhàng để xuống, từ từ đứng lên, sửa sang lại tà áo, lúc này mới ra khỏi nhà.