1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 313: Ra tay độc ác

      Tề Như sợ chết, cho nên sau khi Tề Hoàn làm cho nàng chết, ngược lại nàng cười
      càng thêm sung sướng, chỉ câu "Ngươi làm hại ta sống bằng chết, ngại gì đem ta giết chết đây? Ta muốn có thể chết, ta còn phải cảm kích ngươi."

      Đúng là, nàng thể nào ở chỗ này làm gì Tề Như, sao có thể để cho nữ nhi gả ra ngoài chết ở nhà mẹ đẻ đây?

      Tề Hoàn mỉm cười thu tay lại "Ngươi nhắc nhở ta, chết rất dễ dàng lại tiện nghi ngươi."

      Chưa đợi Tề Như tiếp, Tề Hoàn xoay người ra cửa, Tề Chính Khuông muốn nàng chữa bệnh cho ông sao, vậy trị , khi nào tốt, liền phải do ông.

      Sau khi rời , Tề Hoàn tìm Tề lão thái gia, tổ tôn hai người ở trong phòng hơn nửa ngày, sau đó, Tề lão thái gia làm chủ, chuyển Tề Chính Khuông đến thôn trang ở vùng ngoại thành, là ở đóyên tĩnh thanh nhã, vô cùng nhất thích hợp điều dưỡng thân thể.

      Tề Chính Khuông muốn rời , nhưng cuối cùng vẫn thể làm cho Lão thái gia thay đổi chủ ý, ngày hôm sau liền bị đưa .

      Làm nữ nhi, Tề Hoàn tự nhiên thể quá ngỗ ngược ý tứ của Tề Chính Khuông, cho nên đích thânbào chế thuốc cho ông, chỉ mỗi ngày đúng hạn dùng, đối với thân thể vô cùng hữu ích, trong lòng Tề Chính Khuông suy nghĩ, đợi thân thể ông tốt lên sau lại có Tứ hoàng tử làm chỗ dựacho mình, ông nhất định phải khiến tất cả mọi người lau mắt mà nhìn ông, muốn khôi phục cuộc sống phong quang trước kia.

      Về phần rốt cuộc khi nào ông có thể hoạt động tự nhiên, kia cũng thể biết được.

      Tề Hoàn cũng còn đuổi Tề Như rời , do Lục thị nuôi ăn ngon chỗ ở tốt, nàng ta muốn nơi nào để cho nàng .

      Đảo mắt, đến năm mới.

      Chân bị thương của Tề Như khỏi rất nhiều, bị Tề lão thái gia giáo huấn cho trận, thu liễm ít, thường xuyên cùng Ngô Doanh tìm Dương Quân Nhu, lại ngầm vụng trộm giựt dây Uông thị trở về từ nhà mẹ đẻ tạo quan hệ tốt với Dương Quân Nhu, về sau Uông thị bị Nhị lão gia hung hăng mắng trận.

      Giữ Tề Như ở lại Tề gia là gieo tai họa.

      Chỉ có Tề Hoàn và Tề lão thái gia ràng nhất, nếu để cho Hoàng Thượng hiểu lầm bọn họ cùng Tứ hoàng tử lại quá gần gây hậu quả nghiêm trọng vô cùng, nhưng Tề Như biết, nàng chỉ cho rằng do Tề gia hung ác đắc tội với Tứ hoàng tử cùng Mộ Dung gia. Nếu như Tề Chính Khuông giống như con chó đầu nhập vào Tứ hoàng tử, nhất định bị nhục nhã.

      Nàng chính là muốn nhìn người Tề gia bị nhục nhã.

      Đối phó Tề Như này, phải là vài lời có thể làm cho nàng thay đổi chủ ý, phương pháp tốt nhất chính là khiến nàng có chân cũng được. Có miệng cũng thể .

      Tề Hoàn đối với muội muội này có tình cảm, nàng cũng phải là người nương tay nhân từ gì, nên thời điểm ra tay độc ác, thể do dự.

      Thời gian nhoáng cái đến lễ mừng năm mới, từ lâu tới nay như vậy, Tề Hoàn vẫn luôn chạm mặt với Ngô Doanh, cũng phải là tận lực tránh ra. Mà là mỗi lần đều đúng lúc bỏ lỡ.

      Nghe Ngô Doanh chẳng những lại gần với Dương Quân Nhu, ngay cả trong nội cung Mộ Dung quý phi đều thập phần thích nàng.

      Hai ngày đầu năm, là tập tục nữ nhi về nhà mẹ đẻ, sáng sớm ngày nọ, Tề Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc liền tới Tề gia, Tề Hoàn bụng hơi lộ , eo thon cũng rộng chút, sắc mặt nhuận như ngọc.

      Vừa vặn gặp được Tề Như và Ngô Doanh muốn ra ngoài.

      Tề Như vạch mặt với Tề Hoàn. Hai người gặp mặt tự nhiên là có chuyện gì để , ngược lại Ngô Doanh kia, lại chủ động tiến lên chào hỏi.

      "A Hoàn." người Ngô Doanh mặc áo gấm Tô Châu in hình ánh trăng. Bên dưới là chiếc váy dài xếp nếp được tô điểm bằng những bông hoa chìm, như đứng ở đầu xuân muôn hoa nở rộ trong hoa viên, có vẻ duyên dáng kiều, tư sắc động lòng người, nàng mỉm cười tới, ánh mắt chân thành thân thiết nhìn Tề Hoàn " lâu gặp, gần đây tốt ? Muốn cùng ngươi gặp mặt ôn chuyện, liên tục có cơ hội, hôm nay cuối cùng có thể gặp được."

      Năm đó ở Cẩm Châu thành. Thời điểm Tề Hoàn nhìn thấy Ngô Doanh lần đầu tiên, chỉ cảm thấy nương này chẳng những nhìn cao giẫm thấp, còn lớn lối điêu ngoa, rất khó chung đụng, ở trước mặt mọi người, nàng từng tát.Ngô Doanh cái. Hai người quả thực như nước với lửa, mặc kệ Tề Hoàn nghĩ như thế nào, cũng khó mà tin được Ngô Doanh quên chưởng thù hận năm đó, lại đối với nàng thân mật như tỷ muội.

      Vô cớ nịnh nọt, hẳn là khác thường.

      "Ngô nương, lâu gặp." Nàng khách khí trả lời, trái với thân mật của Ngô Doanh, Tề Hoàn có vẻ lãnh đạm rất nhiều.

      Ngô Doanh về phía trước vài bước, thân mật khoác tayTề Hoàn "Chúng ta nhiều năm gặp mặt, thực nên tìm thời gian ngồi xuống chuyện." , con mắt xấu hổ liếc về phía Triệu Ngôn Ngọc sau lưng Tề Hoàn "Triệu công tử cũng là cố nhân đây."

      Triệu Ngôn Ngọc lãnh đạm đáp lễ, khẽ gật đầu ra hiệu với Tề Hoàn, trước chúc tết Tề lão thái gia.

      Phảng phất tựa nhưkhông biết Ngô Doanh, càng khỏi là giống cố nhân để ôn chuyện.

      Nhìn bóng lưng cao ngất của Triệu Ngôn Ngọc, Ngô Doanh cắn cắn môi, cố nặn ra tia cười tiếp tục chuyện với Tề Hoàn "A Hoàn, chúng ta muốn hoa đào vườn, ngươi dạo với chúng ta lát được ?"

      Tề Hoàn mỉm cười trả lời " được, ta còn phải chúc tết mẫu thân."

      Ngô Doanh "Vậy ngày khác ta lại tìm ngươi."

      "Vậy ta đến chỗ tổ phụ trước." tốt cũng tốt, Tề Hoàn cười cùng các nàng tách ra.

      Tề Như lôi kéo Ngô Doanh ra khỏi cửa thuỳ hoa, lên xe ngựa mới "Cần gì giả vờ giả vịt với nàng ta, chỉ cầnMộ Dung quý phi giúp ngươi tứ hôn, như thế nào cũng có thể làm cái bình thê, cần phải xem sắc mặt nàng."

      Nụ cười ôn nhu mặt Ngô Doanh còn, chỉ còn lại cái ngoan "Ngươi biết cái gì, nàng là thái hậu tứ hôn, quý phi nương nương cho dù đau lòng ta muốn tứ hôn cho ta, còn phải được thái hậu đồng ý, nếu , chính là để cho ta làm thiếp cũng được."

      "Nếu Triệu Ngôn Ngọc muốn nạp thiếp, nàng có thể thế nào?" Tề Như hừ lạnh.

      Thanh đối thoại của hai người theo xe ngựa xa dần, dần phiêu tán ở trong gió.

      Các nàng là cùng vườn hoa đào với Dương Quân Nhu, lúc trở lại, Ngô Doanh lên xe ngựa Dương Quân Nhu Tứ hoàng tử phủ, Tề Như trở về Tề gia, đường qua sườn núi, con ngựa đột nhiên chấn kinh, ngay cả xe ngựa cũngngã xuống, vất vả đem người cứu trở lại.

      Toàn thân Tề Như vết thương chồng chất, đau nhức đến cơ hồ hít thở thông, cũng kiên quyết để cho Tề Hoàn thay nàng chữa trị, chờ hơn nửa ngày, cuối cùng trong khí vui mừng của ngày lễ tìm được đại phu.

      Đại phu này am hiểu chữa trị tiểu nhi, lại am hiểu nối xương.

      Do hai chân Tề Như đều bị gẫy, sau khi đại phu kia nối xương băng bó cho nàng, nàng đau đến bất tỉnh.

      Bởi vì băng bó được tốt, mỗi ngày Tề Như đều đau đến hét khàn cả giọng, kết quả bị thương cổ họng, chuyện khàn khàn, sau đó uống vài đơn thuốc, đến thanh trong miệng cũng phát ra.

      Đây là sau, tạm thời nhắc tới.

      ...

      ...

      Dương Quân Nhu gần đây tâm tình rất tốt.

      Kể từ khi thỉnh được phụ khoa thánh thủ kia chữa trị cho nàng, nàng cảm giác sắc mặt của mình hồng nhuận ít, vốn là thời điểm tiểu nhật tử đến cảm giác bụng dưới luôn đau cũng biến mất, kể từ đó, càng thêm tin tưởng phụ khoa thánh thủ có thể giúp nàng mang thai hài tử.

      Nàng vừa tích cực uống thuốc, lại vừa bỏ được Vương Tuấn, ba ngày hai bữa liền muốn đến trong trang tìm hắnnghỉ ngơi.

      Vài tháng như vậy trôi qua, ngoại trừ Bích Ngọc bên người nàng, cũng có ái phát giác nàng thường xuyên xuất phủ làm gì, mà ngay cả Tứ hoàng tử kia cũng phát giác mình bị cắm sừng.

      Như thế lại qua tháng.

      Tháng hai gió xuân giống như kéo qua, khắp nơi mảnh sinh cơ bừng bừng, cây xanh hoa hồng, nhìn người tâm tình đều tốt hơn nhiều.

      Ngày hôm đó, Dương Quân Nhu mới vừa hầu hạ Tứ hoàng tử đứng dậy, lúc hai người chuẩn bị ăn sáng, chợt cảm thấy hồi buồn nôn, che ngực nôn khan vài tiếng, Tứ hoàng tử thấy thế nhíu mày.

      "Thân thể nếu thoải mái, cũng đừng có tiến cung, ở nhà nghỉ ngơi ." Tứ hoàng tử lạnh mặt , đối với Dương Quân Nhu, tình cảm nhiều lắm, đơn giản chỉ là lôi kéo Dương gia sau lưng nàng.

      Dương Quân Nhu uống ngụm trà xanh, nuốt xuống trong miệng khó chịu "Thiếp phải cảm thấy thoải mái, chính là..." Mới vừa xong, lại nôn khan vài cái.

      Bích Ngọc trong lòng kinh hãi, bật thốt ra, "Tứ hoàng tử phi chẳng lẽ là có?"

      Xem phản ứng này, ràng là có bầu, thế nhưng hài tử là của ai? Tứ hoàng tử hay là Vương Tuấn? Bích Ngọc chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh từ sống lưng rỉ ra.

      Tứ hoàng tử nghe Bích Ngọc nhắc nhở như vậy, gương mặt tuấn tú vốn lạnh lùng lập tức như gió xuân hóa tuyết lộ ra nụ cười mừng rỡ "Nàng có?"

      Dương Quân Nhu vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng dám khẳng định "Thiếp cũng biết."

      "Nhanh thỉnh Lý thái y đến!" Tứ hoàng tử lập tức phân phó.

      Khônglâu sau, Lý thái y bị vội vàng mời đến, cẩn thận bắt mạch cho Dương Quân Nhu, nhíu mày xám tro lại, mạch này cực kỳ quái dị, hình như là hỉ mạch, lại giống như phải là...

      "Lý thái y, như thế nào? Có phải có tin vui hay ?" Tứ hoàng tử cấp bách hỏi, mặc dù có con trai lẫn con , nhưng đều là thứ xuất, nếu như Dương Quân Nhu có, đó chính là hài tử con vợ cả của .

      "Này... Ngày giờ còn sớm, thể xác định, bất quá, rất giống là hỉ mạch." Lý thái y .

      Rất giống là hỉ mạch, nghe vào trong tai Tứ hoàng tử cùng Dương Quân Nhu, cũng là hỉ mạch.

      Dương Quân Nhu đạt được ước muốn, trong lòng vui mừng phi thường, chỉ muốn hậu tạ tốt vị phụ khoa thánh thủ kia.

      Nào biết dù nàng tìm kiếm thế nào, cũng tìm được phụ khoa thánh thủ, nghĩ đến hẳn là rời kinh thành, nơi khác làm nghề y.

      Vui mừng vài ngày sau, Bích Ngọc rốt cục nhịn được nhắc nhở, đứa này chưa chắc là của Tứ hoàng tử.

      Giống như đạo sét đánh xuống, Dương Quân Nhu lập tức thanh tỉnh!

      Vương Tuấn! Nếu để cho Tứ hoàng tử biết nàng nuôi gã trai lơ Vương Tuấn này, nhất định đích thân giết nàng, còn có con của nàng, mặc kệ đứa này là của ai đều phải là thế tử của Tứ hoàng tử, tuyệt đối có thân phận kia của .

      thể để cho Vương Tuấn ở lại kinh thành... , chỉ có người chết mới cái gì cũng biết .

      Dù cho Vương Tuấn bộ dạng giống Tề Chính Khuông cũng thua kém địa vị trọng yếu của nàng, nàng muốn địa vị vững chắc tại Tứ hoàng tử phủ nhất định phải sinh hạ đứa bé này, hơn nữa bảo đảm tuyệt đối có bất kỳ người trở ngại nàng.

      "Bích Ngọc, lưu được !" Dương Quân Nhu thấp giọng .

      "Vâng, nô tỳ hiểu." Bích Ngọc trong lòng rùng mình, nghĩ thầm Tứ hoàng tử phi quả nhiên biết quan trọng nhất là cái gì.

      " cần phải lưu lại bất kỳ dấu vết nào." Dương Quân Nhu phân phó "Những người trong trang kia cũng được giữ lại."

      Nàng cúi đầu, vỗ bụng "Ngươi cần phải lộ diện, giao cho những người giang hồ kia giải quyết."

      Bích Ngọc đáp ứng, "Tần Hoài lâu kia ..."

      "Thế cần lo lắng, có người để ý nơi nào." Dương Quân Nhu .

      LúcVương Tuấn ở trong trang sống mơ mơ màng màng, tưởng tượng thấy cuộc sống vinh hoa phú quý về sau, lại biết có sát thủ từ từ đến gần , chuẩn bị đao thăm hỏi tính mạng của .
      tart_trung, susu, Genki14 others thích bài này.

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 314: Lời đồn

      Từ mùng hai đầu năm tại Tề gia, sau khi cùng Ngô Doanh gặp nhau, Ngô Doanh liền thường tìm cơ hội đến Triệu gia ôn chuyện với Tề Hoàn, nếu ôn chuyện, bất quá là kể ít đề tài biên giới, chuyện xưa của hai người bọn họ căn bản nhắc qua, khi lên đó chính là cừu nhân.

      Tề Hoàn tin Ngô Doanh quên mất cái tát kia, chẳng những có đánh trả, còn bị Nhữ Nam hầu cấm túc tại trong trang, loại chuyện như vậy, nàng cần phải đem chính mình hận mới đúng, thân thiết nịnh nọt như vậy, đơn giản là vì Triệu Ngôn Ngọc.

      Ngô Doanh là ái mộ Triệu Ngôn Ngọc, thời điểm từ lúc ở Cẩm Châu thành, Tề Hoàn biết, chỉ là hôm nay Triệu Ngôn Ngọc cưới nàng, Ngô Doanh còn có cái gì tưởng niệm? phải là muốn vào cửa làm thiếp?

      Như vậy tại trước mặt nàng thân mật, bộ dáng nguyện ý cúi đầu nằm sấp, là muốn nàng gật đầu đồng ý sao?

      Trong lòng Tề Hoàn cảm thấy buồn cười, mỗi lần Ngô Doanh đến thăm, thái độ nàng đều thập phần lãnh đạm, có nhiều lần còn lấy cớ thân thể khó chịu gặp nàng ta, thế nhưng hiểu sao người ta chút nào phát giác, vẫn như cũ ba ngày hai bữa lại đến.

      Hôm nay, Tề Hoàn có thai mau năm tháng, có thể ăn có thể uống như cũ, chỉ là người lộ vẻ dễ dàng mệt mỏi, thi thoảng còn phải ứng phó nương đối với trượng phu nhìn chằm chằm như vậy, nàng cảm thấy càng mệt mỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc phát tiểu thê tử của gần đây luôn dùng ánh mắt rất quỷ dị theo dõi , rốt cục bắt đầu cảm thấy đúng lắm.

      "Tiểu sư muội, nữ nhi của ta có phải hay quá nghịch ngợm, khiến nàng nghỉ ngơi tốt, sắc mặt thoạt nhìn dường như hồng nhuận lắm." Khó có khi cần ra ngoài, Triệu Ngôn Ngọc cùng Tề Hoàn tản bộ ở trong đình viện, cảm giác được người bên cạnh có điểm trầm mặc ít , liền vừa cười vừa .

      Tề Hoàn lấy lại tinh thần, đem thân ảnh Ngô Doanh ném ra khỏi đầu, mỉm cười vuốt bụng "Thiếp gần đây đều to hơn vòng, làm sao thấy sắc mặt hồng nhuận, đều sắp bị chàng và nương nuôi giống như heo."

      Bàn tay Triệu Ngôn Ngọc đặt lên bụng của nàng, vẻ mặt kìm được lộ vẻ kiêu ngạo "Như thế mới tốt, về sau nữ nhi cũng trắng trẻo mập mạp."

      "Trong lòng chàng cũng chỉ có nữ nhi!" Tề Hoàn giận cái."Liền như vậy chắc chắc thiếp mang thai là nữ nhi?"

      "Vận khí ta luôn tốt, nhất định là nữ nhi." cúi đầu hôn chút lên gò má của nàng, thanh êm dịu trầm thấp, lời hàm súc dễ nghe "Nữ nhi là nàng sinh ta mới thích, đừng ghen với nữ nhi, ngoan ngoãn."

      Tề Hoàn gò má ửng đỏ, làm bộ đẩy "Ai ghen."

      Triệu Ngôn Ngọc thấy tiểu sư muội sau khi có mang thai càng lộvẻ ôn nhu xinh đẹp, trong lòng rung động hồi, nhịn được cúi đầu hôn môi mềm đỏ mọng của nàng.

      may là để cho bọn nha hoàn theo! Tề Hoàn xấu hổ vỗ vào lồng ngực của . giọng kêu lên " ở bên ngoài đây."

      "Nếu như là ở trong phòng, có phải dù thế nào cũng theo ta hay ?" thanh Triệu Ngôn Ngọc khàn khàn, cầm lấy khuôn mặt như ngọc của nàng giọng hỏi.

      Trong mấy tháng này, mỗi lúc trời tối đều kiên trì muốn ôm nàng chìm vào giấc ngủ, nhiều lần nàng đều cảm giác được thân thể nóng rực, là nhịn được đủ lâu rồi.

      Tề Hoàn hơi thở gấp gáp "Sư phụ . Ba tháng đầu được..."

      Triệu Ngôn Ngọc thầm "Cũng năm tháng."

      Ở bên ngoài đình viện thảo luận chuyện phòng the, địa điểm thực thích hợp. Tề Hoàn đỏ mặt để ý tới nữa, ngược lại Triệu Ngôn Ngọc nhìn thấy nàng xấu hổ như vậy, nụ cười mặt càng thêm sáng lạn.

      "Thiếu phu nhân, Ngô nương lại tới nữa rồi." Bạch Hủy cúi đầu tới truyền lời, kỳ Ngô Doanh tới hồi lâu, chỉ là nàng nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc cùng Tề Hoàn hai người ngọt ngào mập mờ mặt dán mặt chuyện, thẹn thùng quấy rầy mà thôi.

      Tề Hoàn tựa tiếu phi tiếu liếc Triệu Ngôn Ngọc "Ngô nương ái mộ chàng lâu, đến thăm nhiều lần cũng thể gặp chàng, hôm nay cuối cùng đạt được ước muốn. Chàng có muốn gặp nàng hay ?"

      Sắc mặt Triệu Ngôn Ngọc trầm xuống, nhớ tới hôm qua Hoàng Thượng với chuyện.

      Hôm qua ở trong ngự thư phòng, hoàng đế bệ hạ hiếm khi cùng lẩm bẩm việc nhà, lại hỏi chuyện giữa phu thê bọn họ, hỏi với A Hoàn gần đây như thế nào, sau khi biết giữa phu thê bọn họ có chuyện gì. Còn Mộ Dung quý phi muốn đưa người cho , là nàng kia ái mộ mấy năm, nguyện ý làm tiểu thiếp hầu hạ A Hoàn, hỏi ý kiến như thế nào?

      Triệu Ngôn Ngọc vội vã mình có ý định nạp thiếp, đời này của chỉ có mình A Hoàn là thê tử

      Hoàng Thượng rất hài lòng gật đầu, thay cự tuyệt Mộ Dung quý phi.

      Ngô Doanh chính là biết thể thông qua Mộ Dung quý phi đạt thành tâm nguyện, liền từ Tề Hoàn ra tay, chỉ là đều qua lâu như vậy, vẫn như cũ có gì tiến triển.

      "Nàng hôm qua mới đến, hôm nay chắc nghe được chàng ở nhà, cho nên mới vội vã chạy tới." Tề Hoàn cười .

      Triệu Ngôn Ngọc với Bạch Hủy "Trở về cho nàng, hôm nay Thiếu phu nhân tiếp khách."

      Tề Hoàn che miệng cười "Nàng cũng dễ dàng hết hy vọng."

      "Mộ Dung quý phi thích nàng như vậy, sao để cho Tứ hoàng tử thu nàng!" Triệu Ngôn Ngọc tức giận .

      "Ngày mai ta tiến cung ." Tề Hoàn cười , Ngô Doanh muốn tìm Mộ Dung quý phi thay nàng ta làm chủ, nàng phải tìm Thái hậu nương nương giúp tay.

      Triệu Ngôn Ngọc nhìn Tề Hoàn con mắt sắc tràn trề vui vẻ.tự mình đem Ngô Doanh cấp cho Tứ hoàng tử làm trắc phi, cuối cùng Tề Hoàn cần lại bị quấy rầy, Ngô Doanh lại cam tâm, cũng dám cãi ý chỉ thái hậu, chỉ là nàng tại trước mặt Tề Hoàn hề cúi phục nằm sấp, khôi phục lại bản tính, sau khi đến Triệu gia chửi bới Tề Hoàn trận, vẫnphải gả cho Tứ hoàng tử.

      Đối mặt Ngô Doanh điêu ngoa đanh đá, ngược lại Tề Hoàn cảm thấy được tự nhiên, đây mới là tiếng người Ngô Doanh nên .


      ...

      ...

      Vương Tuấn cầm trong tay bánh bao thịt, liếc nhìn chung quanh, đây là tiểu thôn trang phòng đất, hôm đó lúc sống mơ mơ màng màng, đột nhiên có nam tử cầm kiếm muốn giết , trong lúc chỉ mành treo chuông đó, được người áo đen khác cứu, sau liền đem an trí ở chỗ này, cho biết thể tùy tiện ra ngoài, nếu tính mạng khó bảo toàn.

      Người nọ là Tứ hoàng tử phi muốn giết .

      Điều này sao có thể! Nữ nhân kia hai ngày trước mới cùng giường triền miên làm sao phái người tới giết ? Nàng ràng rất mê luyến !

      Vương Tuấn tin, nhiều lần muốn chạy hỏi ràng, đúng là căn bản ra được, phía ngoài cửa bị khóa lại.

      náo loạn mấy lần, rốt cục cái người cứu kia đáp ứng thả .

      Sau khi rời khỏi cái thôn kia trang, vào Tần Hoài lâu muốn hỏi thăm tin tức Dương Quân Nhu, lại nghe nàng có bầu.

      Đứa bé kia là của ai? Vương Tuấn kinh ngạc nghĩ tới.

      Chẳng lẽ Dương Quân Nhu muốn giết ?

      "Nếu như ngươi muốn chết, cũng đừng có ở nơi này ăn uống bất kỳ thứ gì." Đột nhiên, phía sau có người mở miệng.

      Vương Tuấn khiếp sợ quay đầu lại, phát là người cứu ngày đó, cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, dường như gặp phải rắn độc trí mạng vội vàng buông tay.

      Rượu rơi vãi mặt đất, màu sắc quỷ dị, ràng có độc.

      "Độc phụ kia muốn giết ta!" Vương Tuấn vừa sợ vừa giận đứng lên "Ta tìm nàng tính sổ!"

      Kim thạch sau dịch dung cười lạnh tiếng "Chỉ bằng ngươi? Còn chưa đến Tứ hoàng tử phủ chết đến thể chết lại."

      "Nàng vì sao phải giết ta?" Vương Tuấn như kiến bò chảo nóng, cũng ngồi yên nữa.

      "Ngươi nỗ lực làm bụng nhà đại nhân như vậy, nàng đương nhiên muốn giết ngươi, giết ngươi, nàng sinh ra con trai chính là thế tử, giết ngươi, chẳng lẽ cho con trai kêu ngươi là cha?" Kim Thạch hỏi.

      Vương Tuấn nắm chặt quả đấm, bất quá chỉ là thư sinh, ở đâu có thể cùng đường đường là hoàng tử phi đấu "Ta... Ta cho Tứ hoàng tử?"

      Kim Thạchgiống như xem thường nhìn "Tứ hoàng tử chẳng lẽ giữ lại nam nhân cắm sừng ?"

      Bất kể xem thế nào, đều chỉ còn đường chết, Vương Tuấn phẫn nộ mặt đỏ lên "Lão tử chính là chết cũng thể tiện nghi độc phụ kia."

      "Ngươi muốn như thế nào?" Kim Thạch hỏi.

      Vương Tuấn nhìn về phía "Ngươi là ai? Tại sao lại cứu ta?"

      "Cũng như ngươi, nghĩ muốn đối phó độc phụ kia." Kim Thạch .

      Vương Tuấn bừng tỉnh đại ngộ " ra là ngươi giống ta, đều bị độc phụ kia lừa gạt thân thể, chẳng lẽ ngươi trước kia cũng là trai lơ của nàng?"

      Kim Thạch thiếu chút nữa đao chém tới, ai là trai lơ! Tên khốn kiếp mới là trai lơ!

      "Đúng là ta muốn như thế nào tin tưởng ngươi?" Vương Tuấn .

      "Lúc này rời trước rồi sau." Kim thạch nắm cổ áo Vương Tuấn, đem nhàng mang ra khỏi Tần Hoài lâu, lại tới đến đất trong phòng.

      Bì bõm - -

      Cửa đất phòng mở ra, cuối cùng Kim Thạch biến mất hai ngày nay bị Vương Tuấn trông, vội vàng bỏ lại bánh bao thịt trong tay, thực lôi kéo ống tay áo Kim Thạch "Như thế nào? Ta khi nào có thể rời ?"

      "Trước đem lời đồn tản ra ngoài, đợi Tứ hoàng tử sinh nghi, độc phụ kia tự nhiên thể tổn thương ngươi, đến lúc đó ta cho ngươi khoản bạc, ngươi rời khỏi kinh thành đến nơi khác sống ." Kim thạch .

      "Chỉ cần có thể giữ lại mạng cho ta, nơi nào đều được." ngủ đúng là nữ nhân Tứ hoàng tử, có thể nhặt về cái mạng dễ dàng.

      Kim thạch mặt thay đổi hỏi "Tản lời đồn cũng phải có bằng chứng ràng, làm sao ngươi biết hài tử của nữ nhân kia là của mình."

      Vương Tuấn vẻ mặt bỉ ổi cười hắc hắc "Chẳng lẽ ban đêm ngươi cùng nàng làm việc, biết mông bên trái nàng có cái bớt màu đỏ?"

      "Hình dáng gì?" Kim thạch lạnh giọng hỏi.

      "Hình tròn, giống như tiền đồng." Vương Tuấn "Ha ha, lão tử cùng Tứ hoàng tử cũng coi như em cột chèo."

      Kim Thạch nhìn cái, lập tức đồng tình Tứ hoàng tử, sao có thể cùng người như vậy thành em cột chèo.

      "Nữ nhân kia khi lão tử ngủ liền nghĩ giết người diệt khẩu, lão tử tuyệt đối làm cho nàng như nguyện, bất quá, như vậy con trai lão tử thể trở thành thế tử..." Vương Tuấn thô tục mắng, hoàn toàn chút nhã nhặn nho nhã của người đọc sách.

      đến mấy ngày, cả kinh thành đều đồn đãi Tứ hoàng tử bị cắm sừng, đứa trong bụng Dương Quân Nhu phải của , mà là người trông nom sổ sáchtrong Tần Hoài lầu.

      Lời đồn càng diễn càng sâu, thậm chí ngay cả chuyện Dương Quân Nhu cất giấu Vương Tuấn tại trong trang cũng bị đào lên, chỉ là nô bộc hiểu tình hình trong trang đều bị giết, cố gắng cố gắng, ai có thể làm chứng.

      Cuối cùng, sau khi truyền ra bớt người Dương Quân Nhu, Tứ hoàng tử rốt cục nhịn được, cảm giác mũ đầu mình giống như đổi sang màu xanh.

      Dương Quân Nhu giết Vương Tuấn thành, ngược lại bị truyền ra như vậy, quả thực hận đến muốn cắn bể răng ngọc, thầm hận chính mình lúc trước bởi vì cao hứng mà có kế hoạch chi tiết, thế nhưng thể đem Vương Tuấn giết .

      "Dương Quân Nhu! Cút ra đây cho ta!" Mới từ bên ngoài trở về Tứ hoàng tử rống kêu, mấy ngày nay bị các đại thần trong triều châm chọc chế giễu, cho tới bây giờ chưa từng chịu qua nỗi nhục lớn như vậy, tự nhiên dễ dàng buông tha Dương Quân Nhu.
      tart_trung, susu, Genki16 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 315: Mọi người tức giận

      Dương Quân Nhu rất hối hận!

      Ngày đó nên vội vàng kêuBích Ngọc tìm người giết Vương Tuấn, cũng phải là nàng bỏ được, mà là cần phải chọn cái thời cơ tốt hơn, thần biết quỷ hay đem diệt khẩu, hôm nay giết thành, ngược lại bị liên lụy, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn lại lời đồn, cách khác, Tứ hoàng tử chắc chắn buông tha .

      Người nam nhân kia thô bạo đa nghi, cho dù hài tử là của , nghe những lời này, cũng nhất định hoài nghi nàng.

      Nếu như Vương Tuấn bị tìm được rồi...

      Hậu quả tưởng tượng nổi!

      "Dương Quân Nhu, cút ra đây cho ta!" từ bên ngoài thanh Tứ hoàng tử nổi giận truyền đến.

      Trong lòng Dương Quân Nhu giật mình, vội vàng chạy ra ngoài, chưa mở miệng, Tứ hoàng tử tát nàng cáikhiến hai mắt đầy sao.

      "Tiện nhân, ngươi cho ta cắm sừng! Nam nhân kia là ai? Ở nơi nào?" Tứ hoàng tử đợi Dương Quân Nhu kịp phản ứng, đưa tay nắm cổ áo của nàng, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ trừng mắt nàng.

      "Cái gì nam nhân? Đó đều là người ngoài hưu vượn." Dương Quân Nhu bụm mặt, trong miệng đều là mùi vị tanh ngọt.

      " hưu vượn biết nơi đó người của ngươi có bớt sao?" Tứ hoàng tử giận dữ hỏi.

      Trong lòng Dương Quân Nhu hận chết Vương Tuấn, nhất định là cố ý truyền ra "Thiếp muốn với người, truyền ra những lời này là nha hoàn thời gian trước làm sai chuyện bị thiếpđánh, nàng hầu hạ thiếp tắm rửa, tự nhiên biết nơi đó người thiếp có bớt, bị thiếp đánh xong trong lòng còn oán niệm, lúc này mới cố ý ở bên ngoài chửi bới thiếp như vậy, người sao có thể dễ dàng tin đồn đãi bên ngoài, thiếp nào dám làm chuyện có lỗi với người."

      Tứ hoàng tử hí mắt xem nàng "Nha hoàn kia ở nơi nào?"

      "Nàng biết được chuyện bại lộ, nhảy xuống giếng tự sát, người có thể hỏi lão nương nàng, bọn họ biết." Dương Quân Nhu .

      chẳng lẽ là người nha hoàn kia ở bên ngoài hưu vượn? Tứ hoàng tử nhíu mày, Dương Quân Nhu nên cắm sừng mới tốt, huống chi dõi mắt cả kinh đô, có mấy người có thể so sánh với ?

      Dương Quân Nhu thấy vẻ mặt buông lỏng, lập tức che mặt khẽ nấc."Nha hoàn kia vốn là muốn câu dẫn người, bị thiếp biết rồi mới phạt nàng, hôm nay thiếp có bầu, nàng ghen ghét oán hận thiếp. Lúc này mới ở bên ngoài truyền ra những lời này, thiếp với người phu thê nhiều năm như vậy, người thế nhưng tin tưởng ngoại nhân mà tin thiếp."

      Tứ hoàng tử lạnh lùng nhìn nàng cái "Câm miệng! người nha hoàn còn chưa đến mức làm cả kinh đô ai cũng biết ngươi cho ta cắm sừng, chuyện này ta tra ràng, nếu như ngươi làm cái gì chuyện xấu xa, hừ. Ngươi biết có kết cục gì."

      "Thiếp ngay ngồi thẳng, người cứ thăm dò!" trong lòng Dương Quân Nhu giật mình, nhưng vẫn mạnh miệng trả lời.

      Vương Tuấn phải chết! Tuyệt đối thể để cho bị Tứ hoàng tử tìm được!

      Tứ hoàng tử hừ tiếng, cảnh cáo nàng trong khoảng thời gian này cho phép ra cửa, sau đó hất tay rời .

      Dương Quân Nhu mồ hôi đầy người ngã ngồi dưới đất.

      Bích Ngọc vội vàng tiến đến đỡ nàng dậy "Tứ hoàng tử phi, ngài có sao chứ?"

      " liên lạc với lâu chủPhong Mãn lâu, bất luận thế nào cũng phải giết . Đều phải giết Vương Tuấn!" Dương Quân Nhu nghiến răng nghiến lợi , so với địa vị của nàng, giết nam nhân từng ôn nhu với nàng. Căn bản tính là gì.

      "Phong Mãn lâu chưa chắc chấp nhận việc buôn bán của chúng ta." Bích Ngọcnói, lần trước Dương Quân Nhu muốn sát thủ Phong Mãn lâu ám sát Tề Hoàn, về sau biết Triệu Ngôn Ngọc trả thù Phong Mãn lâu như thế nào, làm lâu chủ Phong Mãn lâu dám nhận thêm việc buôn bán của bọn họ.

      Dương Quân Nhu "Bọn họ chỉ là dám ra tay với Triệu Ngôn Ngọc mà thôi, hôm nay muốn bọn họ giết bất quá là cái phế vật, sợ cái gì!"

      "Nô tỳ liên lạc." Bích Ngọc "Đúng rồi, Tứ hoàng tử sinh nghi, nên làm thế nào cho phải?"

      "Người biết cũng mở miệng được. Chỉ cần Vương Tuấn chết, cái gì cũng thể tra ra." Dương Quân Nhu , khuôn mặt xinh đẹp lộ ra tia lạnh lẽo thần sắc ác độc.

      Bích Ngọcvâng tiếng.

      Vương Tuấn tại đất phòng ngây người nửa tháng, mỗi ngày ngoại trừ Kim Thạch sau khi dịch dung ai cũng thấy, cũng biết bên ngoài là tình hình gì, chỉ nghe Kim Thạch cả kinh đô đều đồn đãi Dương Quân Nhu cho Tứ hoàng tử cắm sừng. Tứ hoàng tử tìm gian phu kia, nếu như bị Tứ hoàng tử tìm được rồi, là phải chết thể nghi ngờ.

      "Vị đại gia này, ngài rốt cuộc khi nào cho ta bạc để ta rời ? ta cần tiếp tục đợi, độc phụ kia là kết cục gì ta cũng cần biết, ngài để cho tanhanh chóng rời khỏi kinh đô ." Vương Tuấn rất sợ bị Tứ hoàng tử tìm được, xin Kim Thạch để cho rời .

      Kim thạch trở về báo Tề Hoàn, Tề Hoàn cũng cảm thấy Tứ hoàng tử nếu khắp nơi tìm , vạn nhất bị tìm được dính líu đến mình tốt, liền bảoKim Thạch cho Vương Tuấn khoản bạc, đưa rời kinh đô.

      Lời đồn xâm nhập lòng người, cho dù có bằng chứng ràng, trong lòng Tứ hoàng tử có vướng mắc, về sau đối với Dương Quân Nhu khẳng định tín nhiệm như trước kia, chỉ cần hơi phạm chút sai lầm, cuộc sống Dương Quân Nhu tại Tứ hoàng tử phủ nhất định rất khổ sở.

      Tề Hoàn muốn chính là Dương Quân Nhu vượt qua cuộc sống mà sống bằng chết này.

      ...

      ...

      Kim thạch hộ tống Vương Tuấn rời khỏi kinh đô, Vương Tuấn này đa nghi sợ hãi kim thạch nửa đường hãm hại , liền ở đường tìm cớ thoát khỏiKim Thạch, thân mình từ đường đào tẩu.

      Chưa tới hai ngày nữa, Kim Thạch trong rừng cây tìm được thi thể Vương Tuấn.

      Chuyện này Kim Thạch cho Tề Hoàn, là Triệu Ngôn Ngọc cố ý dặn dò , tin tức này tốt nên cũng cần để cho Tề Hoàn biết, miễn ảnh hưởng tới tâm tình của nàng.

      Vương Tuấn chết, Tứ hoàng tử tự nhiên tìm được gian phu, Dương Quân Nhu cuối cùng tránh được kiếp, thế nhưng cuộc sống của nàng trong Tứ hoàng tử phủ lại có dễ dàng như trước kia.

      Tứ hoàng tử sắp sửa cưới trắc phi, trắc phi này là nàng gián tiếp tặng cho trượng phu của mình.

      Vốn là muốn mượn Ngô Doanh chán ghétTề Hoàn, làm phu thê bọn họ bất hoà, nghĩ tới cuối cùng lại hại chính mình, làm cho tiểu tiện nhân Ngô Doanh này thành Tứ hoàng tử trắc phi.

      Nghe là Tề Hoàn góp ý kiếnvới thái hậu, thái hậu mới có thể tứ hôn cho Tứ hoàng tử.

      Vì cái gì nàng lần nào cũng thể thắng Tề Hoàn?

      Trong lòng Dương Quân Nhu tức giận, hận thể đem Tề Hoàn bầm thây vạn đoạn.

      ...

      ...

      Ngô Doanh đại khái nằm mơ đều nghĩ chính mình trở thành Tứ hoàng tử trắc phi.

      Nàng sâu Triệu Ngôn Ngọc, từ nhiều năm trước nhìn thấy lần đầu tiên liền thích, nàng từng cho là mình có cơ hội lấy , dõi mắt cả Cẩm Châu thành, chỉ có nàng là xứng đôi với .

      Hết lần này tới lần khác xuất cái Tề Hoàn.

      Triệu Ngôn Ngọc tại sao phải thích cái nữ nhân dối trá làm ra vẻ kia, ràng phải là người thiện tâm gì, lại lừa Triệu Ngôn Ngọc đối với nàng che chở trăm bề, mà ngay cả Triệu phu nhân cũng cực sủng ái nàng.

      Tất cả của Tề Hoàn tại Triệu gia bây giờvốn thuộc về nàng, nàng mới là người gả cho Triệu Ngôn Ngọc, nếu như phải Tề Hoàn có thái hậu tứ hôn, cuộc sống bây giờ của nàng có thểcó thể tốt đẹp?

      Tiếp xúc gần như thế, nàng vẫn cách nào hết hy vọng muốn gả cho Triệu Ngôn Ngọc, cho dù ở trước mặt Tề Hoàn quỳ phục nằm sấp, nàng cũng nguyện ý.

      Vì để Tề Hoàn tiếp nhận nàng, để cho Triệu Ngôn Ngọc thích nàng, nàng khắc chế tính cách của mình, tìm mọi cách nịnh nọt Tề Hoàn, chỉ hi vọng nàng ta có thể cho mình vào cửa.

      Kết quả sao? Tiện nhân kia thế nhưng cầu thái hậu tứ hôn cho nàng! Còn trợn mắt dối, rằng nàng thích Tứ hoàng tử, nếu làm sao thân với Dương Quân Nhu như vậy.

      Căn bản chính là nàng dối! Nàng thích Triệu Ngôn Ngọc tâm tư biểu ràng như vậy, thậm chí còn từng lộ ra cho nàng thấy, nguyện ý trước mặt nàng quỳ phục nằm sấp, Tề Hoàn lại vẫn tính kế nàng
      như vậy, nàng làm sao có thể thích Tứ hoàng tử thô bạo tàn khốc kia! Đúng là ý chỉ thái hậu nàng dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn, đem răng cắn nát cũng phải nuốt vào trong bụng gả cho Tứ hoàng tử.

      Nàng vốn là nghĩ tới mình và Dương Quân Nhu cũng xem là tốt, có thể thời điểm ngày đầu tiên kính trà, Dương Quân Nhu thế nhưng trở mặt, giống như trước hai người dắt tay dạo vườn hoa đào là chính nàng ta nghĩ ra, chẳng những ở trước mặt những người khác lời khó nghe với nàng, còn hung hăng chèn ép nàng, cảnh cáo nàng được phép ở trong phủ gây sóng gió.

      Giống như ai cũng đều coi nàng như quả hồng mềm mà nắn bóp.

      Trong lòng Ngô Doanh ôm hận, nàng bị Tề Hoàn hại thành như vậy, muốn bị Dương Quân Nhu làm cho ngay cả ở trong phủ cũng cách nào sống qua ngày, dù sao bây giờ chung quanh đều là đồn đãi Dương Quân Nhu hồng hạnh xuất tường, chỉ cần nàng ở trước mặt Tứ hoàng tử đưa ra mị nhãn dược, làm sao Dương Quân Nhu có thể đấu với nàng?

      Nàng muốn trở thành nữ nhân được sủng ái nhất trong Tứ hoàng tử phủ, nàng muốn đem tất cả ủy khuất của mình tra lại cho nàng ta về sau càng ủy khuất!

      Trong phủ Tứ hoàng tử lục đục với nhau
      ảnh hưởng gì với Tề Hoàn, kể từ khi bảo Kim Thạch đưa Vương Tuấn rời khỏi kinh đô, nàng liền hề hỏi thăm chuyện tình bên ngoài, chuyên tâm ở nhà dưỡng thai, ngẫu nhiên đến thăm hỏi hai chân bị phế bỏ của Tề Như chút, hoặc là theo Tề lão thái gia trò chuyện, cuộc sống trôi qua thanh nhàn thích ý.

      có ai còn đề cập đến tên Tề Chính Khuông bị đưa đến trong trang, Tề Chính Thanh sau khi trở về, cũng tán thành làm như vậy, đều cảm thấy lưu Tề Chính Khuông tại kinh đô chỉ gây chuyện mà thôi.

      Lục thị bị Tề Chính Khuông hô to gọi với mình, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, đối với tiểu thúc đến nay còn chưa thành thân, nàng rất tích cực muốn tìm cho thê tử hiền lương thục đức, còn cùng Lão thái gia thương lượng, có phải hay nên tìm ngày, cho Tề Chính Thanh xem mắt, cũng thể luôn độc thân như vậy.

      Hù dọa Tề Chính Thanh dám về nhà, rất sợ gặp được Lục thị bị nàng bắt xem mắt.

      Cuộc sống như vậy chính là Tề Hoàn muốn, năm tháng yên tĩnh nay coi như an ổn.

      Sau khi giải quyết được phiền toái tâm tình sung sướng, Tề Hoàn cao hứng nhất chính là thành bạn nơi khuê phòng
      với Hoàn Nhan Vệ U.

      Hoàn Nhan Vệ U tại tháng trước thành hôn vớiPhó Kỳ Hữu, Vệ U công chúa gả cho Phó Kỳ Hữu, Hoàng Thượng ban cho tòa đại trạch, cách Triệu gia có năm con phố, hai người Hoàn Nhan Vệ U và Tề Hoàn dễ dàng thường xuyên lui tới.

      Tề Hoàn đời trước cũng nhận ra Hoàn Nhan Vệ U, chỉ là nghe qua nàng ở chiến trường dũng, lại biết cuối cùng
      nàng gả cho ai, hình như cũng phải là đến Đại Chu triều.

      Nay trọng yếu.

      Nhưng Tề Hoàn cũng có cao hứng quá lâu, nàng nhận được thư của Diệp Tử Nhược viết cho mình.

      Giống như trong trí nhớ của nàng, Diệp Tử Nhược bị gả cho người ra gì, trượng phu của nàng đam mê nam sắc, đối với nàng phải đánh chính là mắng, căn bản ôn tồn tao nhã như bề ngoài chứng kiến.

      Diệp Tử Nhược rốt cục chịu nổi cuộc sống bị đánh, cuối cùng nàng cầu cứu Tề Hoàn.

      Đời trước, nàng thể cầu cứu ai, lần này, nàng nhớ tới Tề Hoàn.
      tart_trung, susu, Genki18 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 316: Tề Kính oán hận

      Đêm khuya, đêm lạnh như nước, ánh trăng tròn sáng tỏ cả vùng đất, vì xuân sắc càng thêm vài phần mát lạnh.

      Ngoại viện Tề gia, có thân ảnh đơn mình đứng ở dưới tàng cây đình viện, ngẩng đầu nhìn trăng sáng tròn trịa biết suy nghĩ cái gì, con ngươi trầm yên lặng quẹt cái tuyệt vọng.

      là Tề Kính.

      Hôm nay tỷ tỷ có chân thể được, có miệng thể bị người Ngô gia dẫn trở về, thể cùng đến Cẩm Châu thành, bởi vì Lục thị đáp ứng, cho nên nhất định phải tiếp tục lưu lại Tề gia.

      Lưu lại đây giống như ̣a ngục Tề gia!

      biết , tỷ tỷ sở dĩ bị biến thành tàn phế đều là do mẹ con Lục thị làm hại, đáng hận cách nào thay tỷ tỷ báo thù, còn nhất định phải bị bà ta chế, di nương và tỷ tỷ của đều o họ làm hại, chừng sau liền đến phiên .

      Rất cam lòng...

      ràng có thể trôi qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, cao cao tại thượng, đều là do Lục thị hại chết di nương, mới có kết cục hôm nay, đều là con trai phụ thân, cho dù là thứ xuất, dầu gì cũng là con trưởng, vì sao ngay cả Tề Thụy cũng bằng?

      Chính là bởi vì có Lưu di nương, cuộc sống trôi qua đều tốt hơn so với .

      hận Lục thị, hận Tề Hoàn, càng hận Tề Chính Khuông từng cực kỳ sủng ái , và tỷ tỷ trôi qua thê thảm như vậy, mẹ con bà ta dựa vào cái gì trôi qua tốt?

      muốn Lục thị cũng nếm thử tư vị mất thân nhân là dạng gì !

      Khuôn mặt Tề Kính dưới ánh trăng có vẻ oán độc dữ tợn, đáy mắt chứamột cái thần sắc điên cuồng, đắm chìm trong suy nghĩ, phát góc xa, có đạo thân ảnh thon gầy yên lặng nhìn .

      Ngày hôm sau, Tề Kính vẫn học như thường ngày, thoạt nhìn giống như bình thường, cũng có gì khác biệt, chỉ là sớm yên lòng. vừa rồi nghe ngóng, hôm nay Lục thị muốn dẫn Thịnh ca nhi Hộ Quốc tự làm lễ tạ thần, cũng muốn cùng.

      Thịnh ca nhi là điểm chí mạng của Lục thị, nếu như nó xảy ra chuyện. Lục thị cùng Tề Hoàn nhất định rất thống khổ.

      thống khổ với .

      Hai người đó làm cho tại thống khổ muốn chết, họ cũng phải giống như .

      Chỉ cần địa phương náo nhiệt, Lục thị luôn khiến Thịnh ca nhi thể tách khỏi nàng. Chỉ là cái tuổi này của Thịnh ca nhi thích nhất khắp nơi, làm sao ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Lục thị. đến Hộ Quốc tự xong nháo muốn chơi, Lục thị cách nào tránh ra, đành phải kêu bọn hạ nhân nhìn chằm chằm Thịnh ca nhi.

      Đây là cơ hội!

      Tề Kính tiếng muốn ra ngoài chút, liền len lén theo phía sau Thịnh ca nhi.

      Hôm nay Tề Thụy chỗ Hoàng Phủ tiên sinh, có cái nịnh hót này vướng chân vướng tay, chuyện làm càng thêmthuận lợi.

      Lễ tạ thần hôm nay ở Hộ Quốc tự đặc biệt nhiều người, người Thịnh ca nhi tuy . Chạy trốn lại nhanh, thoáng cái liền chen lấn trong đám người, hù dọa vú già bên cạnh nó bận rộn lo lắng theo.

      Tề Kính về đằng trước, dắt tay Thịnh ca nhi, cười với những vú già kia "Ta giúp các ngươi nhìn, nhiều người, bị đụng vào tốt."

      Thịnh ca nhi mở to đôi mắt trong vắt ngây thơ nhìn , nghĩ tới vị ca ca này từ trước đến nay chủ động chơi vớinó, hôm nay sao lại kỳ quái như thế?

      Mấy vú già liếc mắt nhìn nhau. Cười dám làm phiền Đại thiếu gia.

      Trong lòng Tề Kính thầm mắng, các nàng là bị Lục thị dặn dò, xem như mãnh thú, để cho đến gần Thịnh ca nhi .

      "Các ngươi theo phía sau. Ngàn vạn chớ để lạc." làm bộ thấy ánh mắt của các bà, vừa cười vừa , sau đó cúi đầu với Thịnh ca nhi "Chúng ta hồ nước bên kia, nghe hôm nay có người phóng sinh con con rùa đen rất lớn."

      Ánh mắt Thịnh ca nhi sáng lên, quên mất thái độ quái dị của Kính ca nhi, kêu muốn xem con rùa đen.

      Tề Kính lộ ra nụ cười phi thường thân thiết "Ta dẫn ngươi ."

      Vài bà vú già từng bước theo, con mắt dám rời Thịnh ca nhi.

      Hồ nước trong Hộ Quốc tự do thợ giỏi làm ra, rất lớn, ở giữa còn có đình nghỉ mát, hôm nay chung quanh hồ nước đều là người, mọi người là tới phóng sinh.

      Thịnh ca nhi muốn đến bên hồ nước, lại bị mấy bà vú già ngăn cản "Lục thiếu gia, chỗ đó nguy hiểm, chúng ta ở chỗ này xem là được."

      Ở đây sao có thể nhìn thấy, phía trước đều là người! Thịnh ca nhi vui bĩu môi, kiên trì muốn tới phía trước.

      Tề Kính cười "Ta ôm ngươi."

      Thịnh ca nhi cười giang hai cánh tay "Nhanh lên, ta muốn xem con rùa đen."

      Tề Kính bế Thịnh ca nhi lên, sải bước về phía trước, vài bà vú già kêu trở lại, vội vàng tiến lên phía trước cản .

      Rốt cục ôm Thịnh ca nhi vào trong ngực, khóe miệng Tề Kính nở nụ cười dữ tợn.

      ra sứcxô những vú già kia ra, giải tánđám người ngăn cản ở phía trước, dùng sức giơ Thịnh ca nhi lên muốn quăng vào hồ nước.

      Hồ nước Hộ Quốc tự sâu thấy đáy, nếu như rớt vào, rất khó cứu lên, huống chi hôm nay là ngày phóng sinh.

      Thịnh ca nhi vẫn còn biết nguy hiểm, rốt cục nhìn thấy con rùa đen, cười đến vui vẻ vô cùng.

      chết ! Tề Kính điên cuồng hô to.

      "Thịnh ca nhi!" Đột nhiên, cái tay ôm lấy eo Thịnh ca nhi, đem từ trong tay Tề Kính đoạt trở về "Con rùa đen xem có gì tốt, chúng ta sang bên kia xem kịch ."

      Tề Thụy! Sắc mặt Tề Kính chợt thay đổi, kinh sợ* trừng .

      *kinh sợ: kinh ngạc và sợ hãi

      Tề Thụy sâu nhìn Tề Kính cái "Đại ca, ngươi muốn cùng xem cuộc vui sao?"

      "Ngươi phải là đến chỗ Hoàng Phủ tiên sinh sao?" thanh Tề Kính khẽ biến, cảm thấy trái tim giống như bị nắm, hại Thịnh ca nhi thành, nếu Tề Thụy cho Lục thị làm sao bây giờ?

      Lục thị nhất định bỏ qua cho !

      "Hộ Quốc tự náo nhiệt như vậy, muốn bỏ qua, cho nên cùng với Hoàng Phủ tiên sinh." Tề Thụy mỉm cười , song tay ôm chặt Thịnh ca nhi, cái trán khẽ thấm mồ hôi.

      may là, kịp thời chạy tới.

      Đêm qua nhìn thấy bộ dạngTề Kính dưới tàng cây, cảm thấy khác thường, hôm nay thời điểm nghe giảng, trong lòng liên tục bất an, Hoàng Phủ tiên sinh hiểu lầm muốn đến Hộ Quốc tự, liền dẫn cùng .

      Tề Kính phẫn nộ xoay người rời .

      Tề Thụy giao Thịnh ca nhi cho vú già, sải bước đuổi kịp Tề Kính.

      Hai người trước sau rời bờ ao, Tề Kính biết Tề Thụy ở phía sau, cước bộ tăng nhanh đến phía sau núi Hộ Quốc tự, muốn chuyện với Tề Thụy, lửa giận cách nào phát tiết, lại sợ hãi Tề Thụy cáo trạng Lục thị, kết quả kia của có thể giống như tỷ tỷ hay ?

      "Đại ca!" Tề Thụy duỗi tay đè chặt bả vai của , nhíu mày kêu lên.

      Tề Kính dùng sức đẩy tay của ra, phẫn nộ đẩy Tề Thụy "Ngươi con chó này theo làm gì? Ngươi cần theo tiểu chủ nhân vẩy đuôi mừng chủ sao?"

      "Ngươi nên tổn thương Thịnh ca nhi, nó cái gì cũng hiểu." Tề Thụy thấp giọng , Thịnh ca nhi là đứa trẻ rất đáng , ngây thơ thiện lương, ai cũng muốn tổn thương nó.

      "Vậy di nương ta đâu, tỷ tỷ ta đâu? Các nàng liền đáng đời bị hai kẻ tiện nhân kia tổn thương?" Tề Kính lạnh lẽo cười hỏi "Di nương ngươi cũng phải bị Lục thị giết chết à? Ngươi còn có thể trước mặt bà ta nịnh nọt, Tề Thụy, ngươi thực phải thứ gì, nếu di nương ngươi biết rồi, khẳng định nhận ngươi đứa con trai này."

      Tề Thụy than tiếng "Tương lai xuống địa ngục, ta cầu xin di nương tha thứ, nhưng mẫu thân đối với ta tệ, nàng cũng phải là người tâm địa độc ác."

      Tề Kính quái thanh quái khí kêu lên "Chẳng lẽ ác độc chính là di nương của ngươi và ta hay sao?"

      Tề Thụy trầm mặc, ngay cả di nương và Thu di nươngcó kết cục như vậy, đều là bởi vì tâm các bà quá lớn, mẫu thân rất dễ dàng tha thứ cho các bà.

      phải oán qua, nhưng người thể ủy khuất chính mình, nếu như phải là Thu di nương, thân thể Kính ca nhi suy yếu đến thế, dobà làm sai quá nhiều chuyện, muốn tái diễn cuộc đời của bà, chỉ muốn trải qua cuộc sống thuộc về Tề Thụy.

      Huống chi Lục thị và Tề Hoàn đối với vẫn luôn quan tâm đầy đủ, cũng có vì Thu di nương mà giận lây sang .

      Lục thị đối với có công ơn nuôi dưỡng.

      "Thiên hạ phải là cha mẹ, di nương ta hành vi việc làm là đúng hay sai trời biết đất biết, chẳng quabà cũng là vì ta, cho nên ta thể cái gì, Đại ca, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, ngay cả thời điểm di nương còn sống, có từng tôn trọng qua mẫu thân, dưới tình huống đó bà có làm sai bất cứ chuyện gì, mẫu thân có từng khắt khe với bà? Đại ca, chuyện đều có tính hai mặt, thể chỉ nhìn mặt." Tề Thụy ra.

      Tề Kính cười ha ha, khinh thường nhìn Tề Thụy "Phi! Ngươi bị dưỡng thành con chó, ngươi nịnh bợ mẹ con bà ta như vậy, đơn giản chỉ là ngươi vì tiền đồcủa mình, hừ, ta phải là ngươi, tuyệt đối cúi đầu trướcbà ta."

      "Ngươi quá cực đoan." Tề Thụy lắc đầu thở dài.

      Tề Kính cười lạnh tiếp tục trào phúng , Tề Thụy cách nào thuyết pháp để xuống cừu hận, lại sợ tổn thương Thịnh ca nhi, liền trầm giọng cảnh cáo "Thịnh ca nhi là vô tội, nếu như ngươi còn gây bất lợi với nó, ta bỏ qua cho ngươi."

      "Ngươi buông tha ta thế nào? cho hai kẻ tiện nhân kia sao? Làm cho mẹ con bà ta cũng cắt đứthai chân của ta?" Tề Kính kêu lên, chỉ cảm thấy mình hôm nay nếu là trở về Tề gia, khẳng định toàn mạng.

      Tề Thụy lắc đầu, xoay người rời .

      thể trở về Tề gia... Tề Kính oán độc nhìn thân ảnh Tề Thụy, Lục thị nhất định biết muốn ra tay với Thịnh ca nhi, cho dù hôm nay bàta giết , về sau khẳng định cũng tìm mọi loại phương pháp hành hạ .

      muốn giống tỷ tỷ, trở thành tàn phế.

      Lúc này rời thôi! Đúng vậy, có thể rời , dù sao tại Tề gia, thiếu gia như có cũng được mà có cũng sao, phụ thân sớm để ý tới , nếu như muốn sống sót, nhất định phải rời Tề gia.

      Chính là có thể nơi nào? Tìm tỷ tỷ sao? , được, tỷ tỷ tự thân khó bảo toàn, làm saocòn có năng lực chiếu cố ?

      cũng tin mình cách nào sinh tồn tại thiên hạ này, nhất định phải làm nên chuyện, tương lai trở về báo thù, Lục thị cũng tốt Tề Hoàn cũng tốt, bỏ qua chohai người họ.

      Thần sắc Tề Kính càng ngày càng điên cuồng, cuối cùng phát ra tiếng cười to, rốt cục, hạ quyết tâm, phảng phất thiếu niên luôn ỷ lại trong lòng trong nháy mắt liền biến thành người khác.

      Ngày này, Tề Kính từ kinh thành mất bóng dáng.

      Đến ban đêm, mới có người báo lại, Đại thiếu gia còn chưa trở lại.

      Lục thị cho người Hộ Quốc tự tìm , tìm khắp cả kinh thành\đều tìm được người, Tề Thụy lo lắng Tề Kính xảy ra chuyện gì, đem chuyện phát sinh hôm nay tại Hộ Quốc tự cho Lục thị, Lục thị bất đắc dĩ thở dài tiếng, kêu người tiếp tục tìm .

      Mấy ngày trôi qua, vẫn tìm thấy thân ảnh Tề Kính.

      Cuối cùng chỉ có thể buông tha tìm kiếm, hi vọng Tề Kính có thể tự mình muốn về nhà, Tề Như thấy Tề Kính, lại càng thương tâm, khiến thân thể càng thêm nguy kịch.

      Sau khi Tề Kính rời kinh thành, lại cũng có kỳ ngộ, cái này sau.
      Last edited: 5/12/16

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 317: bị buộc

      Tề Hoàn nhớ được là từ lúc nào Diệp Tử Nhược phát ra Lương gia tam thiếu gia thích nam sắc, bởi vì đời trước Diệp Tử Nhược chưa từng cầu cứu nàng, khi đó, nàng so với Diệp Tử Nhược càng cần người khác phải hỗ trợ.

      Diệp đại nhân có mất thế lực như đời trước, sao Diệp Tử Nhược cầu cứu nhà mẹ đẻ, ngược lại tìm đến nàng đây?

      Đối với vị khuê mật này, Tề Hoàn luôn rất đau lòng, sau khi nhận được thư của nàng, lập tức cho người cầm theo thư của nàng đến Sa thành, nghĩ biện pháp mang Diệp Tử Nhược về kinh đô.

      Trong thư, Diệp Tử Nhược Lương tam thiếu gia ngoại trừ thích nam sắc, ngẫu nhiên uống rượu say còn có thể hành hung nàng, nàng muốn cùng cách với , nhưng Lương gia lại chịu thả người, hôm nay nàng chỉ cầu có thể thoát Lương gia, cái gì khác đều muốn.

      Nàng sinh đứa con, làm sao Lương gia có thể thả nàng?

      Người đến Sa thành rất nhanh hồi cho Tề Hoàn.

      Lương gia để cho bất luận kẻ nào tìm Diệp Tử Nhược, đối với người ngoài công bố nàng ngã bệnh, tiện gặp khách, muốn Tề Hoàn tin, hay là nha hoàn bên cạnh Diệp Tử Nhược vất vả tuôn ra, cả Sa thành ai cũng biết Lương tam thiếu gia là cái đức hạnh gì, nhưng kỳ quái là Diệp gia liên tục hợp tác.

      Muốn cứu Diệp Tử Nhược, chỉ có thể ra tay từ Lương gia, cần bọn họ đáp ứng thả nàng ấy rời .

      Ý tứ của Diệp Tử Nhược, là muốn mang theo con trai cùng rời Lương gia.

      Sau khi Tề Hoàn đợi Triệu Ngôn Ngọc trở về, vội hỏi tình huống Lương gia và Diệp gia bây giờ như thế nào.

      "... Lương gia là nanh vuốt Tứ hoàng tử, ngầm vụng trộm quản lý việc làm ăn giúp , hoàng thân quốc thích là thể buôn bán, Tứ hoàng tử chỉ có thể để cho người khác thay quản lý, về phần Diệp đại nhân, nghe dâng tấu chương cho Hoàng Thượng mấy lần, muốn từ quan cáo lão hồi hương, như thế nào? Đột nhiên cảm thấy hứng thú với Lương gia bọn họ?" Triệu Ngôn Ngọc khiêu mi hỏi, tiểu sư muội chưa bao giờ hỏi đến chuyện tình những quan viên kia trong triều đình,
      sao hôm nay lại cảm thấy hứng thú?

      "Diệp đại nhân tại sao phải từ quan?" Tề Hoàn hồ nghi hỏi. Nàng nhớ đời trước Diệp đại nhân cũng có từ quan, cuối cùng bởi vì Tứ hoàng tử mà bị giáng chức, từ thái phó thành cái quan cửu phẩm tép riu. "Hoàng Thượng ràng rất trọng dụng ."

      Triệu Ngôn Ngọc sờ sờ đầu của nàng "Ông ấy có hai đứa con trai, đều vì Tứ hoàng tử làm việc."

      Tề Hoàn hiểu. "Là vì cứu hai đứa con trai của mình, cho nên muốn cáo lão hồi hương?"

      "Hoàng Thượng cũng hi vọng ông từ quan." Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt . "Hai đứa con trai của ông biết ganh đua."

      "Vì con của mình, cho nên cũng quản sống chết của nữ nhi?" Tề Hoàn tức giận hỏi, Diệp Tử Nhược khẳng định từng xin Diệp gia giúp đỡ, chẳng qua hai đứa con trai Diệp gia đều là người Tứ hoàng tử, Lương gia càng là cánh tay đắc lực của Tứ hoàng tử, nên mới có vẻ giả dối bên ngoài, trơ mắt nhìn Diệp Tử Nhược bị ủy khuất tại Lương gia.

      Triệu Ngôn Ngọc cười cười. Quả nhiên là vì Diệp Tử Nhược kia "Diệp Tử Nhược rốt cục phát Lương tam thiếu gia đáng phó thác cả đời rồi?"

      Lúc trước là Triệu Ngôn Ngọc giúp nàng tra lai lịch Lương tam thiếu gia kia, Tề Hoàn "Hôm nay biết có ích lợi gì, Lương gia chịu thả người rời ."

      "Nàng ta cầu xin nàng giúp đỡ rồi?" Triệu Ngôn Ngọc hỏi.

      "Chàng làm sao để giúp nàng? Ai có thể ra mặt thương lượng với Lương gia, khiến Lương tam thiếu gia và Nhược Nhi cùng cách?" Tề Hoàn níu lấy ống tay áo Triệu Ngôn Ngọc, hôm nay có thể giúp Nhược Nhi, chỉ có Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc "Diệp đại nhân chưa chắc biết nữ nhi của ông gặp khó khăn, cho dù Diệp đại nhân giúp nàng. phải là còn có Diệp phu nhân sao?"

      Tề Hoàn dùng sức gật đầu "Đúng vậy đúng vậy, thiếp hồ đồ, Diệp đại nhân thương Nhược Nhi như vậy. thể để ý nàng bị Lương gia ủy khuất, hơn nữa còn có Diệp phu nhân đây, chừng tin tức Nhược Nhi bị người khác lừa gạt, để cho Diệp đại nhân bọn họ biết ."

      "Nàng gần như luôn vội vàng chuyện của người khác, đừng quá mệt nhọc." Triệu Ngôn Ngọc lôi kéo nàng ngồi xuống, sủng ái , mấy ngày trước nàng vội vàng cùng vệ u công chúa biết làm chuyện gì, hôm nay lại đến Diệp Tử Nhược, nàng mang bầu, mà lại đối với có chút đủ quan tâm.

      "Thiếp có cái gì mệt mỏi đây, chỉ là phân phó ngoài miệng, ra ngoài chạy việc có chàng cho người khác làm rồi." Tề Hoàn đến bên cạnh ngồi xuống, ôm cánh tay của cười .

      "Nữ nhi có ngoan hay ?" Vuốt bụng hơi gồ lên của nàng, mặt Triệu Ngôn Ngọc ôn nhu cười, thực mong đợi có nữ nhi giống nàng.

      Tề Hoàn sẵng giọng "Nếu như là con trai làm sao bây giờ?"

      Tay Triệu Ngôn Ngọc từ từ lên sờ soạng, nắm nơi đẫy đà mềm mại của nàng ít "Vận khí ta nhất định tốt, nhất định là nữ nhi, nếu như là con trai, vậy sinh thêm đứa, đến khi sinh được nữ nhi."

      "Chàng coi ta là cái gì đây?" Tề Hoàn ôm cánh tay thịt của , tức giận kêu lên.

      "A Hoàn." gương mặt tuấn tú của dán đến, hôn môi mỏng mềm non của nàng "Chờ sinh nữ nhi, chúng ta trở lại Quan gia trang , chúng ta lại cái sơn động kia, được hay ?"

      Mặt Tề Hoàn đỏ có thể máu ra, nhớ tới đêm đông lần đó trong sơn động triền miên lưu luyến, nàng toàn thân đều mềm xuống, đó là tối nàng phóng túng lần...

      "Chúng ta lại phao ôn tuyền." ôm eo của nàng, hô hấp nóng rực.

      "Chỉ là phao ôn tuyền?" Tề Hoàn thở gấp hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc khàn khàn cười ra tiếng "Nếu như nàng còn muốn làm chuyện khác, ta cũng là nguyện ý phụng bồi."

      "Phi!" Tề Hoàn cắn cái cằm chút "Cút ngay, đây là ban ngày."

      "Bên ngoài có người." Triệu Ngôn Ngọc tại cổ trắng nõn mảnh khảnh hôn của nàng hít lấy, hô hấp nóng ướt phun da thịt nhẵn nhụi, kích thích Tề Hoàn toàn thân nổi lên tầng da gà.

      Tề Hoàn núp vào trong ngực tránh nụ hôn của "thiếp... thiếp là phụ nữ có thai."

      "ta cẩn thận." Triệu Ngôn Ngọc cầm lấy mặt của nàng cúi xuống tỉ mỉ hôn, thanh càng phát ra khàn khàn, hô hấp trở nên thô trọng "Cũng giống như lần trước, từ từ, nếu , nàng ngồi ở người ta?"

      "Khốn kiếp!" Tề Hoàn mắng khẽ, nhưng vẫn ỡm ờ theo nghe theo .

      Dần dần, trong phòng truyền đến thanh mập mờ.

      ...

      ...

      Cuộc sống gần đây của Dương Quân Nhu quá hài lòng.

      Kể từ lúc truyền ra tin tức nàng cắm sừng Tứ hoàng tử, mặc dù có chứng cớ, trong lòng Tứ hoàng tử vẫncó mộtcái gai, vốn là vì nàng có thai mà phá lệ sủng ái nàng, bây giờ ngay cả liếc nàng nhiều cái cũng muốn, cơ hồ mỗi buổi tối đều ở trong phòng Ngô Doanh kia!

      Có chung người nam nhân là nữ nhân cách nào trở thành bằng hữu, mặc kệ ngươi hay người nam nhân kia.

      Trong lòng Dương Quân Nhu và Ngô Doanh đều có chủ, hết lần này tới lần khác đều gả cho nam nhân , hơn nữa còn là cùng người, hai người này từ lúc mới bắt đầu hiểu nhau cần đến bây giờ như nước với lửa, cơ hồ ở nhà chạm mặt cũng ngươi lời ta câu châm chọc đối phương.

      bao lâu, quyền hành của đương gia Tứ hoàng tử phủ có hơn phân nửa rơi vào người Ngô Doanh, đây là nguyên nhân Dương Quân Nhu thống hận nàng.

      Nhưng hôm nay mặc kệ nàng làm cái gì, đều thể khiến cho Tứ hoàng tử giải khai tâm kết, nếu như phải là nàng mang thai, chừng tình cảnh càng thêm gian nan.

      Đứa trong bụng nàng rốt cuộc là ai, ngay cả nàng cũng ràng lắm.

      Ngày hôm qua Ngô Doanh cố ý tại trước mặt Tứ hoàng tử nhắc tới chuyện này, còn về sau sinh hạ hài tử nhất định đòi trích máu nhận thân, vạn nhất đứa này là Vương Tuấn, nàng nhất định bị Tứ hoàng tử giết.

      Nam nhân kia tàn bạo lãnh khốc, nhớ đến chút tình phu thê.

      Nàng muốn chết...

      Trong lòng Dương Quân Nhu vừa tức giận vừa đau khổ, bất luận như thế nào, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho Tứ hoàng tử tin tưởng nàng lần nữa.

      Ngô Doanh phải là đối thủ của nàng, bất quá là cái tiểu nương chưa ra hồn thôi.

      Đáng hận nhất là Tề Hoàn kia!

      Mấy hôm trước tại Hộ Quốc tự vội vã gặp qua nàng cái, nhìn bụng hơi gồ lên của nàng, đối với nàng lại càng chán ghét.

      Vì cái gì Tề Hoàn có thể trôi qua như cá gặp nước, chẳng những có Triệu Ngôn Ngọc che chở, ngay cả Triệu phu nhân kia đều coi nàng như nữ nhi? Nhiều người chết như vậy, Tề Hoàn như thế nào còn chết?

      "Tứ hoàng tử phi." Bích Ngọc từ bên ngoài vào, giọng kêu lên biết Dương Quân Nhu suy nghĩ gì.

      Dương Quân Nhu lấy lại tinh thần, sắc mặt hơi chút oán hận chuyển biến tốt đẹp "Tứ hoàng tử trở lại?"

      Bích Ngọc cúi đầu xuống, "Tứ hoàng tử đến chỗ của trắc phi..."

      "Cái tiểu tiện nhân kia!" Dương Quân Nhu nắm chặt quả đấm "Mấy ngày nữa là sinh thần hoàng hậu, chẳng lẽ muốn tiểu tiện nhân kia tiến cung cùng sao?"

      "Ngài mới là Tứ hoàng tử phi, nàng như thế nào cũng khó có khả năng vượt qua ngài." Bích Ngọcnói.

      Dương Quân Nhu che lấy bụng, " thể giữ lại đứa này!"

      Bích Ngọc nghe vậy kinh hãi, nàng muốn làm cái gì?

      "Có bỏ mới có được, ta phải làm như vậy." ánh mắt Dương Quân Nhunhíu chặt, hạ quyết tâm.

      "Tứ hoàng tử phi, ngài vất vả mới có hài tử, thể mạo hiểm." Bích Ngọc vội vàng kêu lên, sao phải hung ác như thế quyết tâm bỏ con của mình, đó là trông mong rất nhiều năm.

      Dương Quân Nhu nhắm mắt lại ", ta mới có thể lấy được thứ ta muốn."

      Bích Ngọc kinh ngạc nhìn nàng, chưa từng có giờ khắc biết như vậy, nàng từ hầu hạ nương ôn nhu trong lúc vô tình dần trở nên đáng sợ.

      Bởi vì người nam nhân đem chính mình biến thành như vậy, đáng giá sao?

      ...

      ...

      Nước Đông Hồ, trong thư phòng hoàng cung.

      "Vương thượng,
      đám hỏi với Đông Hồ là suy nghĩ vì đại cục, vì Đại Nguyệt quốc, vì ngài, cưới công chúa Đông Hồ là lựa chọn tốt nhất." Tả thừa tướng đối với ngồi ở ghế bành, người mặc cẩm y hoa phục tuấn mỹ nam tử ra.
      Nam tử kia mặt mày như vẽ, xinh đẹp tuyệt luân, giờ Vương Đại Bảo thành quốc vương nước Đông Hồ, cũng chính là Hách Liên Tĩnh.

      Hách Liên Tĩnh hờ hững nhìn đại thần quỳ rạp trước mặt, những người này đều là đến bức hôn, thể
      thành thân cùng công chúa nước Đông Hồ.
      " chính là phải cái này vương vị như thế nào? Muốn kết hôn với nữ nhân nào chính các ngươi cưới." Hách Liên Tĩnh lạnh giọng , chỉ muốn kết hôn với mình Quan Hâm.

      "Vương thượng, Đại Nguyệt quốc chúng ta hôm nay chịu được nước Đông Hồ xâm lược." Nếu như đám hỏi, đó chính là địch nhân, ý tứ của vương tử Đông Hồ rất ràng.

      Hách Liên tĩnh nhếch môi mỏng, câu cũng .

      "Chính là vì chính ngài, cũng phải nghĩ cho phụ vương ngài, người khẳng định muốn chứng kiến Đại Nguyệt quốc bị mất trong tay ngài." Tuổi già hữu thừa tướng mở miệng , lời này rất đại nghịch bất đạo, lại để cho Hách Liên Tĩnh cách nào giữ vững thần sắc bình tĩnh.

      Phụ vương...

      Trong lòng Hách Liên Tĩnh rùng mình, phụ vương đem cả Đại Nguyệt quốc còn quan trọng hơn so với sinh mạng.

      Chẳng lẽ có biện pháp khác sao?

      Chúng đại thần thấy Hách Liên tĩnh thần sắc buông lỏng, lại đồng loạt dập đầu, muốn Hách
      Liên Tĩnh nhất định phải đáp ứng liên hôn cùng Đông Hồ.
      Hách Liên Tĩnh chỉ cảm thấy miệng đầy khổ sở, căn bản biết nên trả lời thế nào.

      Đáp ứng sao?

      Quan Hâm làm sao bây giờ?
      Last edited: 5/12/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :