1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 308: Kết cục
      Đến phủ, Triệu Ngôn Ngọc Tề Hoàn trở về phòng ngủ, từ lúc biết tiểu thê tử bị Tề Chính Khuông đập bị thương, vẫn luôn rất tỉnh táo, cũng biểu ra vẻ gì là đặc biệt tức giận, nhưng Tề Hoàn lại có thể cảm giác được, nội tâm của khẳng định lửa giận ngập trời, nàng chắc chắn biện hộ cho Tề Chính Khuông, chỉ là muốn làm ra hành động khiến mọi người lên án.

      "Đừng lo lắng, ta làm gì." Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười , ít nhất đích thân làm.

      Sau khi Tề Hoàn bị Triệu Ngôn Ngọc cưỡng bách uống xong thuốc dưỡng thai, lên giường nghỉ ngơi, nghe được lời này của , có chút yên tâm.

      chuyện với Tề Hoàn lát, Triệu Ngôn Ngọc liền tới thượng phòng.

      đem chuyện Tề Hoàn xảy ra ở nhà mẹ đẻ tường tận cho Triệu phu nhân "... A Hoàn là đồ đệ của người lại là thê tử củanhi tử người, vào cửa Triệu giachúng ta, dĩ nhiên là người Triệu gia, nương, ngài trơ mắt nhìn ái đồ ngài tự dưng bị đánh, đúng ?"

      Triệu phu nhân nghe nửa phần đầu, vốn khí giận công tâm, chỉ muốn Tề gia tìm con ngựa giốngthích chết kia tính sổ, đến khi nghe nhi tử mấy câu sau, bà lập tức hiểu "Con trai, té ra là ngươi ngại ngùng tìm nhạc phụ kia của ngươi thay A Hoàn trút giận, cho nên muốn bàn tính đến đầu ta?"

      "Nương, ngài là hiểu lòng của nhi tử." Triệu Ngôn Ngọc ôn nhã cười tiếng, chút cũng có bộ dạng thẹn thùng.

      "Để cho ta Tề gia tìm Tề Chính Khuông... Đây phải là muốn lão nương làm người đàn bà chanh chua?" Triệu phu nhân khiêu mi liếc nhìn con trai.

      Triệu Ngôn Ngọc đưa lên trà nóng "Nương ngài cao quý hào phóng, thế nào lại là người đàn bà chanh chua, ái đồ ngài và con dâu còn có tôn nữ tương lai hôm nay là bị oan khuất, ngài đây là đòi công đạo."

      "Hừ, cho dù ngươi , ta cũng muốn Tề gia chuyến, miễn cho còn có lần sau, ngược lại ngươi, sau lưng nếu muốn làm cái gì, có thể ngàn vạn đừng để cho A Hoàn biết, rốt cuộc họ vẫn là phụ thân và nữ nhi." Triệu phu nhân hừ .

      "Con làm việc quang minh lỗi lạc. Chưa bao giờ ở sau lưng đả thương người." Triệu Ngôn Ngọc ngượng miệng.

      Triệu phu nhân quăng cái liếc mắt cho , lời này thiệt thòi mở miệng ra.

      Ước chừng qua canh giờ, Triệu phu nhân tới Tề gia, nha hoàn dẫn bà gặp Lục thị. Lục thị vừa thấy Triệu phu nhân vào cửa, liền lường trước là có quan hệ với nữ nhi, vội vàng tự mình ra ngoài chào đón.

      "Niệm Tâm, ta cũng vòng vo với ngươi, lúc này ta tới chỗ này là vì gì, trong lòng ngươi hiểu , ta thể trơ mắt nhìn con dâu nhà mình ở nhà mẹ đẻ bị đánh như vậy." Triệu phu nhân vốn là người thẳng tính. thích quanh co lòng vòng, thích lời khách sáo, mới vừa ngồi xuống mục đích đến.

      Lục thị sao lại hiểu ý của bà, vừa để nha hoàn dâng trà lên vừa giải thích "Ý của ngươi ta hiểu , A Hoàn gả vào Triệu gia, làm chuyện gì sai nhưng ở nhà mẹ đẻ bị đánh. Trong tim ta cũng chịu nổi."

      "Niệm Tâm, phải ta ngươi, trong lòng ngươi dễ chịu phải là lần đầu tiên. A Hoàn ở Tề gia bị ủy khuất còn ít sao? Ngươi mỗi lần cũng chỉ là trong lòng khó chịu, thực tế lại thực dám làm, may mắn A Hoàn tính tình kém, nếu nàng phải làm sao?" Triệu phu nhân và Lục thị trước kia xem nhau là tri kỷ, cho nên chuyện cũng rất khách khí.

      "Cho tới nay, giống như là A Hoàn bảo vệ ta." Lục thị áy náy cúi đầu xuống, lập tức, giọng bà kiên quyết "Ngươi yên tâm, ta để A Hoàn chịu ủy khuất thêm nữa"

      "Tề Chính Khuông phải là vừa trở về sao? Làm sao lại lấy nữ nhi để trút giận?" Triệu phu nhân hỏi. Ông ta nhiều con trai và con như vậy, sao tìm những người xúi quẩy kia, hết lần này tới lần khác liền đập A Hoàn.

      Lục thị thấp giọng qua "... Kêu A Hoàn thư phòng, nếu phải ta cẩn thận đụng phải, còn biết bị thương."

      Cùng Triệu Ngôn Ngọc sai biệt lắm. mặt Triệu phu nhân lên tia cười trào phúng "Đây mà là nam nhân gì, ở bên ngoài là tôn tử, ở nhà là đại gia, bản thân có bản lãnh, ngược lại trách cứ nữ nhi của mình giúp ông ta, biết xấu hổ."

      Triệu phu nhân mới vừa ra những lời này, ngoài cửa liền truyền đến tiếng chửi rủa của Tề Chính Khuông.

      Lục thị và Triệu phu nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, ra xem đến tột cùng.

      Mới vừa vung màn cửa lên liền thấy Tề Chính Khuông tức giậnkhiến sắc mặt đỏ bừng trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Triệu phu nhân, bộ dáng kia giống như muốn lên xé xác bà.

      Triệu phu nhân đâuquan tâm ông tacó tức giận hay , chỉ cười lạnh tiếng "Còn biết ra là ông thông gia thích nghe lén người khác chuyện."

      Tề Chính Khuông thẹn quá hoá giận kêu lên " hưu vượn, ta khi nào trộm nghe các ngươi chuyện, Triệu Quan thị, chuyện cẩn thận chút."

      "Ta chuyện từ trước đến nay cực kỳ cẩn thận, chỉ là ông thông gia làm việc lại tựa hồ như chẳng ra gì, ngươi ở đây càng hay, tránh cho lát nữa còn phải kêu người mời ngươi, ta lại muốn hỏi câu, con dâu của ta làm sai chuyện gì, cần ông thông gia đánh nàng thành trọng thương, hôm nay con dâu ta bị thương , còn động thai khí, hôm nay Tề gia các ngươi cần phải cho Triệu gia chúng ta cái công đạo." Triệu phu nhân lạnh giọng với Tề Chính Khuông.

      Lục thị nghe vậy quá sợ hãi "A Hoàn động thai khí?"

      Triệu phu nhân liếc mắt nhìn Lục thị cái, cũng có trả lời, nếu như thực động thai khí, lúc này cũng phải là bà ở chỗ này.

      Tề Chính Khuông cho là đúng "Ta dạy dỗ nữ nhi của mình, cùng ngoại nhân có quan hệ gì."

      "Xem ra ông thông gia người chưa lão đầu óc lại thoái hóa, A Hoàn nếu gả vào Triệu gia chúng ta, chính là người Triệu gia chúng ta, mặc dù ngươi là phụ thân của nàng, muốn đánh phải , cũng phải hỏi qua ý tứ Triệu gia chúng ta." Triệu phu nhân .

      "Hôm nay ta chính là đánh sao?" Tề Chính Khuông cười lạnh hỏi.

      Lúc Tề Chính Khuông cầm lấy bút nghiên đậpvề phía Tề Hoàn, cũng biết nàng có thai, nhưng cho dù hôm nay biết rồi, trong lòng vẫn chưa từng đau lòng, ngược lại bởi vì Lục thị và Triệu phu nhân đều vì Tề Hoàn tìm ông chất vấn, trong lòng càng cảm giác mình đánh là đúng.

      "Nam nhân vô dụng mới về nhà đánh nữ nhân, ông thông gia bị miễn chức trong lòng mất hứng chúng ta có thể hiểu được, bất quá..." ánh mắt Triệu phu nhân bén nhọn nhìn ông ta "Hi vọng có lần sau, nếu , Triệu gia chúng ta chỉ như vậy thôi đâu."

      Tề Chính Khuông tức giận thở hồng hộc, sau khi ông bị miễn chức, trong lòng liền có cái gai, hôm nay Triệu phu nhân ông vô dụng, quả thực giống như tại chỗ đau của ông dùng sức đạp xuống.

      Lục thị chỉ ở bên trầm mặc nhìn, câu nào.

      "Hôm nay ta chỉ đến đây, ông thông gia, hi vọng có lần sau." Triệu phu nhân cảm thấy chưa đủ thoải mái, chỉ là bận tâm ông tadù sao vẫn là phụ thân A Hoàn lại là trượng phuLục thị, lúc này mới tiết chế chút ít.

      "Ngươi... Ngươi cút!" Tề Chính Khuông thấy Lục thị như cố ý nhìn bị nhục nhã, ngực đều giận đến trướng đau, mở miệng để cho Triệu phu nhân cút.

      Triệu phu nhân khinh thường nhìn ông ta cái, loại ngựa giống có tiền đồ chỉ là ngựa giống mà thôi.

      Bà cáo từ với Lục thị, là phải về chiếu cố Tề Hoàn.

      Lục thị tiễn nàng đến cửa, lúc trở lại, Tề Chính Khuông còn ở trong phòng, bị Tề lão thái gia kêu qua.

      ...

      ...

      Chuyện Tề Chính Khuông đập Tề Hoàn bị thương truyền tới tai Lão thái gia, Tề gia này phải ai luyến tiếc Tề Hoàn nhất, phải là Lục thị càng phải là Tề Chính Khuông, mà là Tề lão thái gia.

      Mặc dù mỗi lần thấy Tề Hoàn, Tề lão thái gia luôn nhịn được cùng nàng ầm ỹ vài câu, nhưng ông thể nhịn được chuyện tôn nữ nhu thuận bị đánh, hơn nữa còn có thai, ngay lập tức, ông liền kêu Tề Chính Khuông qua.

      Hỏi ràng nguyên do, Lão thái gia tức giận tới mức nghĩ đem con trai lớn sống sờ sờ đánh chết.

      "Phụ thân, bất hiếu nữ như vậy chính là đánh chết cũng tiếc, ta là phụ thân ruột của nàng, sinh nàng nuôi nàng, hôm nay bất quá kêu nàng vài lời, lại ra những lời nhục nhã con như vậy, đập nàng xem như ..." Tề Chính Khuông chết cũng hối cải, vẫn như cũ cho rằng là Tề Hoàn nợ .

      Tề lão thái gia tức đến toàn thân run rẩy, nghe lời biết xấu hổ của Tề Chính Khuông, nhìn chung quanh chút, thấy tường treo trường thương ông dùng lúc tuổi còn trẻ, lập tức kêu Lục Chi mang đến.

      "Tiền đồ ngươi! Mình làm sai chuyện bị miễn chức, về nhà tìm nữ nhi trút giận, nếu A Hoàn có chuyện gì, ngươi làm sao ăn với Triệu gia?" Lão thái gia tức giận hỏi.

      "Ăn cái gì, đó là nữ nhi của con!" Tề Chính Khuông kêu lên.

      Tề lão thái gia đoạt lấy trường thương Lục Chi cầm tới, dùng sức đánh về phía Tề Chính Khuông "Hôm nay Lão tử đánh chết ngươi, miễn cho ngươi tiếp tục mất mặt xấu hổ!"

      "Phụ thân!" bắp đùi Tề Chính Khuông bị đánh cho vài cái, đau khiến nhảy dựng lên "Con làm gì sai, người thể đánh con?"

      "Thiệt thòi cho ngươi sống đến từng tuổi này, ngoại trừ chơi nữ nhân ngươi còn có thể làm gì? Ngươi làm gì sai, đến bây giờ ngươi còn biết mình làm gì sai liền bảo Triệu Ngôn Ngọc giúp ngươi trước mặt hoàng thượng chuyện, ngươi đây là muốn hại chết con rể ngươi hay sao?" Tề lão thái gia thực tuyệt vọng với con trai lớn này, cho là bị miễn chức ít nhất tỉnh lại chút, kết quả chẳng những tỉnh lại, còn cho rằng bị tiểu nhân liên lụy, căn bản cũng biết chính mình sai ở chỗ nào.

      Tề Chính Khuông nghĩ tới Tề lão thái gia bất chấp mặt mũi của , cứ cầm lấy trường thương coi như gậy gộc mà đánh như vậy, vừa trốn vừa la lớn "Con làm gì sai, cho tới bây giờ phụ thân chưa từng quan tâm, qua nhiều năm như vậy, người khi nào giúp con chuyện ở trước mặt hoàng thượng, ngài là đế sư đấy, con tìm Triệu Ngôn Ngọc đó cũng là do người ép."

      "Ngươi cũng chỉ có thể dựa vào người bên cạnh mới có tiền đồ, ngươi còn sống có ích lợi gì!" Lão thái gia thở phì phò, muốn thương đem súc sinh này đâm chết.

      "Lão thái gia, ngài đừng nổi giận! Có chuyện từ từ cũng được." Nghe tin, Lục thị chạy tới thấy Tề lão thái gia tức đến sắc mặt đỏ lên, vội vàng vào khuyên bảo.

      Tề Chính Khuông bị đánh toàn thân đều thấy đau, càng cảm thấy ở nhà này chút địa vị cũng có, hai cánh tay nhịn được run rẩy đứng lên.

      "Ngươi cút!" Lão thái gia đem trường thương nặng nề phóng đến bàn, chỉ vào Tề Chính Khuông quát.

      bất quá là đả thương Tề Hoàn chút, vừa rồi có nguy hiểm tính mạng, làm sao lại đổi lấy màn này? Đầu tiên là Lục thị uy hiếp cùng cách, lại bị Triệu Quan thị nhục nhã, hôm nay còn bị phụ thân đánh trận, những người này đơn giản chính là nhìn thấy tại bị miễn chức, đều cảm thấy vô dụng, cho nên mới dám đối với như vậy!

      Tề Chính Khuông càng nghĩ càng giận, trong lòng chẳng những đem những người này đều oán lên, càng thêm hận Tề Hoàn.

      Nghĩ nghĩ lại, đột nhiên hai cánh tay của run rẩy càng thêm lợi hại, miệng càng cách nào khống chế nghiêng về bên.

      Nghe tin, Lục thị chạy tới, mới vừa vào cửa thấy bộ dáng quái dị này của Tề Chính Khuông, chuẩn bị mở miệng, chỉ thấy toàn thân run rẩy ngã mặt đất.
      Last edited: 21/2/16
      tart_trung, susu, Genki16 others thích bài này.

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 309: Trúng gió

      Tề Chính Khuông đột nhiên run rẩy ngã xuống đất, khiến tất cả mọi người chung quanh bị dọa sợ, Lục thị lại càng giật mình, cho rằng bị Tề lão thái gia đánh, nhất thời biết phản ứng như thế nào.

      "Đừng động , nhanh thỉnh đại phu." Tề lão thái gia vừa thấy bộ dáng kia của Tề Chính Khuông, liền biết có dấu hiệu trúng gió, tới chế trụ cằm của , kêu người ta nhanh thỉnh đại phu.

      Ông nhớ A Hoàn qua với , nếu như tùy tiện di chuyển người bị trúng gió, tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn, phương pháp tốt nhất chính là đỡ người phát bệnh ngồi vững vàng, sau đó châmmười đầu ngón tay cho chảy máu.

      Tề lão thái gia bảo Lục thị mang kim thoa đầu đưa cho , nhanh chóng châm mười đầu ngón tay của Tề Chính Khuông, lại dùng lực lôi kéo lỗ tai của , tại vành tai lại đâm hai châm.

      lát sau, Tề Chính Khuông đình chỉ run rẩy, bộ dáng thoạt nhìn tốt,miệng có chút bị lệch.

      Lục thị sớm lấy lại tinh thần "Phụ thân, ... đây là có chuyện gì?"

      Tề lão thái gia hừ "Cả ngày ăn chơi đàng điếm, tuổi còn trẻ trúng gió, có thể lưu lại cái mạng coi là tệ."

      Quả là trúng gió !

      Lúc này mới vừa hồi kinh trúng gió, nếu để người ngoài biết được, biết truyền ra như thế nào.

      may là, phải trúng gió tại thời điểm lý luận với Triệu phu nhân... trong lòng Lục thị cũng đau lòng bao nhiêu cho Tề Chính Khuông, ngược lại may mắn có làm liên lụy tới Triệu phu nhân.

      Đại phu rất nhanh tới, bởi vì Tề lão thái gia xử lý thỏa đáng, đại phu chỉ giúp Tề Chính Khuông châm cứu vài cái, lưu lại đơn thuốc bảo ông ít lo lắng bớt tức giận, chớ có uống rượu gần nữ sắc nữa, điều dưỡng tốt thân thể, sau đó liền rời .

      Tề Chính Khuông miệng bị lệch, người mặc dù thanh tỉnh, chuyện lại minh bạch, ông biết mình bị trúng gió, nhớ tới Tề Hoàn từng chữa hết bệnh trúng gió của thái hậu, liền méo miệng muốn Lục thị kêu Tề Hoàn đến chữa trị cho mình.

      Lục thị nghe nửa ngày cuối cùng cũng ý tứ của ông, thiếu chút nữa mắng to tiếng biết xấu hổ, nếu phải ông giải thích được đánh A Hoàn, ông tại sao có thể như vậy? Còn biết xấu hổ muốn A Hoàn đến trị bệnh cho mình. Vừa rồi ông ta có nghe Triệu phu nhân sao? A Hoàn là động thai khí.

      "Mau... !" Tề Chính Khuông thấy Lục thị đứng ở bên cạnh giường hợp tác, tay cầm gối đầu đập tới.

      Chết cũng hối cải! bệnh đến cũng ràng, còn nghĩ mình là đại đương gia ai cũng phải hầu hạ, Lục thị lạnh lẽo liếc ông cái. Thanh nhạt nhẽo "Đại phu cho ông đơn thuốc, A Hoàn bị đập khiến động thai khí, sao còn dám đến, ông vẫn là an tâm dưỡng bệnh, chớ có suy nghĩ nhiều quá."

      Đây ràng chính là muốn thấy ông tốt, Tề Chính Khuông tức giận đến kêu ê a mãi. Nước dãi chảy ra.

      là chật vật!

      Lục thị và các thiếp thất khác của Tề Chính Khuông thấy, cũng ai tiến lên thay ông lau sạch , đều cúi mắt đứng ở đằng xa.

      Tề Chính Khuông có cảm giác mình bị ghét bỏ, càng thêm thẹn quá hoá giận, giãy giụa muốn ngồi dậy.

      "Nếu như ngươi muốn tê liệt cả đời đều nằm giường, cứ tiếp tục tranh cãi ầm ĩ, ngươi muốn A Hoàn đến chữa trị cho mình, cũng phải chờ nàng dưỡng thương rồi sau." Tề lão thái gia luôn ngồi ở ghế bành rốt cục trầm giọng mở miệng. "Bất quá, ngươi yên tâm để A Hoàn thi châm cho ngươi sao?"

      Ông vừa mới đập Tề Hoàn, chừng quay đầu lại nàng làm cho ông tàn phế. Sắc mặt Tề Chính Khuông khó coi trừng Lục thị.

      Đều do Lục thị dạy dỗ tốt nữ nhi, nếu tại sao Tề Hoàn sau khi trở về từ Cẩm Châu thành cả người liền thay đổi, trước khi Cẩm Châu thành, nàng còn thập phần nhu thuận, thường chuyện làm nũng với ông.

      Tề lão thái gia nghĩ đến con trai cả tuổi còn trẻ trúng gió, trong lòng phải khổ sở, chỉ là nghĩ đến đức hạnh của nó, lại cảm thấy trúng gió cũng phải là chuyện xấu, ít nhất có thể an phận chút ít.

      "Các ngươi đều trở về ." Tề lão thái gia với Lục thị các nàng, sau đó lại nhìn Tề Chính Khuông. " cánh tay của ngươi hôm nay nhúc nhích được, nếu như ngươi lại làm bậy nữa, đến lúc đó toàn thân đều nhúc nhích được, liền trách được người khác."

      Ông muốn trở thành người tàn phế nằm ở giường, cuối cùng Tề Chính Khuông yên tĩnh trở lại.

      Sau khi Lão thái gia phân phó người làm cẩn thận chiếu cố ông ta, liền rời khỏi.

      Lục thị theo ra ngoài. Các thiếp thất khác nhìn thoáng qua Tề Chính Khuông, vội vàng lui ra ngoài.

      ...

      ...

      Tin tức Tề Chính Khuông bị trúng gió rất nhanh truyền tới Triệu gia, khiến Triệu phu nhân sợ hết hồn, tưởng do tức giận với bà mà gây ra, sau lại nghe Tề lão thái gia đánh Tề Chính Khuông to lớn kia trận, mới khiến ông ta bị trúng gió, lúc này liền thở phào nhõm.

      "Còn trẻ như vậy trúng gió, đáng thương những thiếp thất kia." Biết Tề Chính Khuông trúng gió liên quan đến mình, Triệu phu nhân tâm tình tốt, thẳng đây là báo ứng.

      Triệu Ngôn Ngọc chẳng đúng sai, còn chưa ra tay, Tề Chính Khuông chính mình ngã xuống trước, A Hoàn của bị đánh cơn tức này chẳng phải là nhịn được rồi?

      " phải là ta cười nỗi đau của người khác, phụ thân con lần này trúng gió cũng phải chuyện xấu, nếu với tính tình bây giờ của ông ta, chỉ sợ gây tai họa cho Tề gia." Triệu phu nhân nhìn Tề Hoàn cái, thấy nàng mặt mày tươi cười, chút bộ dạng thương tâm cũng có, biết trong lòng nàng khẳng định cao hứng khi nghe được tin này.

      Dù sao Tề Chính Khuông cũng là phụ thân của nàng, hôm nay trúng gió liệt nửa người, nàng có ý tứthể cao hứng, chỉ có thể giọng "Cũng may nghiêm trọng, chỉ là hành động có linh hoạt như trước kia mà thôi."

      Còn phải cấm dục! Triệu phu nhân trong lòng , phỏng đoán Tề Chính Khuông buồn bực đến nội thương, những tiểu thiếp kia của ông ta trẻ tuổi tướng mạo đẹp, khó bảo toàn lâu dài chiếm được ngon ngọt cắm sừng .

      "Mặc kệ như thế nào, con vẫn phải trở về xem chút." Nên làm nữ nhi có trách nhiệm chút, biểu lộ ý tứ quan tâm.

      "Qua khoảng thời gian này lại , ta với ông ta, con động thai khí, phải nghỉ ngơi tốt." Triệu phu nhân .

      Tề Hoàn cười đáp ứng, nàng nghĩ, lúc này Tề Chính Khuông cũng muốn gặp lại nàng.

      Mặc dù người Tề gia, Tề Hoàn vẫn để cho Bạch Hủy qua ân cần thăm hỏi, bất quá Tề Chính Khuông lại cho người ném thuốc bổ mà nàng đưa ra ngoài, tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với Tề Hoàn.

      Bạch Hủy trở lại bẩm Tề Hoàn, Tề Chính Khuông mặc dù liệt nửa người, nhưng ông ta chút cũng thay đổi.

      Tề Hoàn dứt khoát mượn cớ dưỡng thai, thời gian đều Tề gia.

      nơi khác, nàng kêu Kim Thạch ngầm vụng trộm theo Vương Tuấn cũng có tin tức mới, Vương Tuấn kia kể từ khi tiêu hết bạc Tề Hoàn đưa, được Dương Quân Nhu đem người an trí đến trong trang nàng tự mình mua, Tề Hoàn cho rằng Dương Quân Nhu là muốn đem Vương Tuấn làm đồ mặt trắng để nuôi, nghĩ tới hai ngày này nàng lại mang Vương Tuấn an bài vào ở Tần Hoài lâu trong kinh thành.

      Sau khi Phượng Hoàng lâu ở Nam thành bị Triệu Ngôn Ngọc cướp , Dương Quân Nhu liền đem tất cả tinh lực đặt ở kinh thành, Tần Hoài lâu này và Phượng Hoàng lâu đều làm ăn giống nhau, hoàng thân quốc thích được phép kinh thương, nếu như phải biết trước kia nàng là lão bản phía sau màn của Phượng Hoàng lâu, Tề Hoàn vẫn còn chưa tin nàng dám ở kinh thành mở thanh lâu.

      Là Tứ hoàng tử ở sau lưng làm chỗ dựa cho nàng , Tần Hoài lâu... Là vì thu thập tin tức của các quan to trong triều và thiên hạ.

      "Như vậy, về sau Tứ hoàng tử cho dù nhìn thấy Vương Tuấn và Dương Quân Nhu ở cùng chỗ, cũng hoài nghi." Tề Hoàn cười lạnh tiếng, tán thưởng Dương Quân Nhu lá gan là lớn.

      "Dương Quân Nhu gần đây thường xuyên trong trang." Kim Thạch .

      "Hai người bọn họ... Cái gì cũng chưa làm?" Tề Hoàn có ý tứ tốt hỏi ra lời, nàng muốn hỏi chính là làm ra cái chuyện tình gì cẩu thả?

      Kim Thạch mặt thay đổi trả lời "Còn có."

      "Vậy giúp bọn họ tay." Tề Hoàn nhàn nhạt thấp giọng , có lần đầu tiên liền có lần thứ hai, nàng chỉ cần giúp bọn họ bước đầu tiên là được.

      "Vâng!" trong lòng Kim Thạch đối với cách làm này của Tề Hoàn cảm thấy sợ hãi, quả nhiên hổ là thê tử Triệu Ngôn Ngọc, hai người mặt ngoài đều ôn hòa thiện lương, kỳ bụng ý nghĩ xấu.

      Dương Quân Nhu đối địch với Thiếu phu nhân... Cũng xui xẻo.

      Kim Thạch lĩnh mệnh xong lui ra.

      Trong ngày, Tề Hoàn nghe vị hảo muội muội kia của nàng vậy mà mang theo Ngô Doanh tìm Dương Quân Nhu, tựa hồ quan hệ rất hòa hợp.

      Tề Như khi nào thân quen với Dương Quân Nhu như vậy rồi? Tề Hoàn nghi hoặc, quyết định ngày mai trở về Tề gia chuyến.

      ...

      ...

      Tề gia mấy ngày nay được an bình.

      Tính tìnhTề Chính Khuông mấy ngày nay bộc phát, ông kêu tất cả tiểu thiếp mỗi ngày đều thay phiên nhau tới hầu hạ mình, hơi mất hứng chút liền tức giận miệng chửi ầm lên hoặc là cầm đồ đập người, chỉ là những di nương này cả ngày lo lắng hãi hùng, ngay cả người hầu hạ ông cũng run rẩy, đều muốn tìm cáchchuyển đến phòng khác để tránh xui xẻo, muốn hầu hạ vị Đại lão gia này.

      Lưu di nương hôm trước cẩn thận bị Tề Chính Khuông dùng chén trà đập trúng cái trán, tét vết rách lớn, nàng lúc ấy phải cầu xin Lục thị, đề xuất lần nữa muốn trong trang ở, bị Lục thị cự tuyệt, nàng nhất quyết bỏ qua náo loạn lên, Lục thị tức giận cấm túc nàng, nào biết Lưu di nương thế nhưng thu thập nữ trang muốn dẫn con trai chạy trốn, bị bà tử phát giác, bắt tới gặp Lục thị.

      Lục thị phát trong nữ trang của nàng có nhiều ngân phiếu và châu báu, lúc này mới giật mình biết Lưu di nương muốn trong trang ở cũng phải là vì muốn thanh tĩnh đơn giản như vậy, thẩm vấn xuống, mới biết được nàng tại năm ngoái thế nhưng cùng chi thứ hai Uông thị ở bên ngoài cho vay nặng lãi.

      Lập tức, Lục thị làm cho người đem Lưu di nương khóa lên, tự mình tìm Uông thị để hỏi cho hiểu.

      Uông thị bỏ đá xuống giếng, mấy ngày nay vẫn còn nhìn có chút hả hêkhi thấy thời vận của đại phòng chấm dứt, nào biết chuyện mình cho vay nặng lãi bị vạch trần.

      Sau khi Lão thái gia biết, trách mắng Nhị lão gia trận, muốn ông trông coi dạy dỗ phụ nhân của mình cho tốt.

      Nhị lão gia nghĩ tới Uông thị làm ra chuyện như vậy, sau khi trở về, tát bà ta cái, để cho bà ta làm liên lụy tới cả Tề gia.

      Uông thị lại lớn tiếng kêu khóc, là cho dù Tề gia có chuyện gì, cũng dođại phòng gây ra tai họa trước, liên quan tớibà, Nhị lão gia tức giận đến thiếu chút nữa muốn đánh chết bà, Uông thị dứt khoát thu gom đồ đạc, trở về nhà mẹ đẻ.

      Tề Hoàn nghe những chuyện này, nhíu mày "Nhị thẩm và Lưu di nương làm sao lại cho vay nặng lãi?"

      "Mấy ngày nay bận rộn, chưa hỏi ràng, đợi Uông thị từ nhà mẹ đẻ trở lại hỏi cẩn thận hơn." Hai năm trước vì Lục thị Nam thành, trong nhà đều do Uông thị làm chủ, Lưu di nương và bà tagần gũi, hai người lại hợp tác cho vay nặng lãi, chuyện này nếu để cho quan phủ biết , nhất định là muốn khép tội cho Tề gia.

      "Phải hỏi ràng, chỉ sợ có người cố ý xui khiến." Tề Hoàn .

      Lục thị ngưng trọng gật đầu "Ta cũng lo lắng cái này."

      Tề Hoàn "Con xem phụ thân trước chút."

      "Hay là thôi, sợ ông ấy nhìn thấy con lại làm con bị thương." Lục thị nhìn bụng của nàng "Convẫn có thai đấy."

      " có chuyện gì, hôm nay ông ấy đâu thể làm con bị thương nữa." Tề Hoàn cười .

      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, susu, Genki13 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 310: bị thương ( thượng )

      Sau khi Tề Chính Khuông bị trúng gió, cả ngày đều uống thuốc, Lục thị muốn vào thượng phòng vì trong phòng đều là vị thuốc, lại muốn cùng giường với Tề Chính Khuông, liền ở tại phòng phía Tây thu thập gian phòng ốc để ông dưỡng bệnh, lại càng tiện cho những tiểu tam kia của ông tới chiếu cố.

      Lúc Tề Hoàn vào, tại cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh mắng chửi người của Tề Chính Khuông.

      "ta biết sau lưng các ngươi đều muốn ta chết , ta cho các ngươi biết, cho dù ta chết cũng để các ngươi sống dễ chịu..."

      "Còn đỡ ta đứng lên!"

      "Đều là phế vật."

      "..."

      Tề Hoàn nghe Tề Chính Khuông chửi bới tiểu ta sủng ái trước kia lâu, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Lục thị "Ông ta mỗi ngày đều kêu tất cả di nương đến bên mình, rồi tại nơi này nghe ông ta mắng những lời này sao?"

      Lục thị cười lạnh tiếng "Hôm nay coi như tốt lắm, hai ngày đầu còn đánh người đấy."

      Tề Chính Khuông ngoại trừ Lưu di nương bên ngoài, còn có năm người tiểu ta, có ba người là từ Nam thành mang về, thông phòng nha đầu đừng , hôm nay nằm ở giường nhúc nhích được, mỗi ngày nhìn tiểu ta trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp ở trước mặt ông ta đổi đổi lại, ông ta còn có thể có tâm tình tốt sau?

      Trong phòng, thanh nổi giận rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, mặc dù còn nghe được Tề Chính Khuông mắng người, nhưng tựa hồ còn tức giận nữa.

      Tề Hoàn cùng Lục thị vào, nhìn thấy Lý Thi Thơ ngồi ghế bên cạnh giường, lời khuyên nhủ Tề Chính Khuông, những di nương khác mặt mũi tràn đầy ủy khuất đứng ở bên.

      Lục thị cười nhạt tiếng, giải thích khẽ với Tề Hoàn "Ông ta đối với Lý Thi Thơ còn ôn nhu chút."

      Lý Thi Thơ thế nhưng cùng theo đến kinh thành...

      Tề Hoàn khỏi nhíu mày, nàng biết Lý Thi Thơ lúc trước đến gần Tề Chính Khuông là có mục đích, nhưng Tề Chính Khuông hôm nay bị miễn chức, nàng ở lại bên cạnh ông ta tựa hồ có tác dụng gì, như thế nào còn cùng theo đến kinh thành? Nếu Lý Thi Thơ đối với Tề Chính Khuông lâu ngày sinh tình, kia là tuyệt đối thể nào. Ai mắt bị mù đối với nam tử bạc tình như vậy có tình cảm?

      Trừ phi Lý Thi Thơ ở lại Tề gia là có mục đích gì khác!

      "Phu nhân." di nương khác nhìn thấy Lục thị, mặt e ngại buông lỏng, gấp rút đến hành lễ.

      Lý Thi Thơ quay đầu lại. Nhìn thấy Tề Hoàn, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười "Phu nhân. Đại nãi nãi cũng tới."

      Tề Chính Khuông đột nhiên đẩy tay mớm thuốc của Lý Thi Thơra, trừng mắt Tề Hoàn nổi giận kêu lên. "Bất hiếu nữ, ngươi tới xem ta chết chưa phải hay ? Hôm nay nhìn thấy ta như vậy, trong lòng ngươi cao hứng?"

      "Làm sao , dĩ nhiên là con hi vọng phụ thân người khỏe mạnh trường thọ." Tề Hoàn nhạt nhẽo , nụ cười mặt mặn nhạt.

      "Ngươi là ước gì ta chết sớm chút!" Tề Chính Khuông kêu lên.

      Tề Hoàn cười "Phụ thân trung khí mười phần, xem ra chết dễ dàng như vậy."

      "Ngươi chết ta cũng còn chưa chết!" Tề Chính Khuông muốn cầm đồ đập tới. Nhưng nhìn tới nhìn lui, xung quanh có đồ để ném.

      Lục thị bực mình nhìn ông ta "Thân thể nữ nhi khó chịu còn kiên trì đến thăm ngươi, ngươi những lời này làm gì? muốn ngóng trông ngươi chết, cũng đến chữa trị cho ngươi."

      "Để cho nàng chữa trị, nàng hận ta thể chết, làm sao chữa lành, ta cần bất hiếu nữ này phải làm bộ hảo tâm." Tề Chính Khuông lớn tiếng kêu, từ khi bị trúng gió, tính tình của càng ngày càng tốt. Có đôi khi quả thực thể lý.

      "Thầy thuốc tự y, hãy để đại phu thay chữa bệnh cho phụ thân là được." Tề Hoàn sợ lúc mình thi châm cho Tề Chính Khuông, nhịn được đem ông ta châm thành tàn phế.

      , Tề Như tới rồi.

      "Phụ thân. Mẫu thân." người Tề Như là y phục màu trắng, vẻ mặt yên lặng đến, sau khi thi lễ với Tề Chính Khuông và Lục thị cái, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Tề Hoàn "Tỷ tỷ đến đây."

      Chứng kiến Tề Như chút hơi thở tuổi trẻ cũng có, Tề Hoàn luôn nhịn được nhớ tới ở chỗ sâu trong trí nhớ sau khingười kia trở thành Hầu gia phu nhân phong quang vô hạn, luôn cao ngạo cười nàng.

      Tề Như cũng thể như đời trước cao quý kiêu ngạo, xinh đẹp động lòng người.

      Tề Hoàn vẫn chưa trả lời nàng, Tề Như mở miệng "Nghe tỷ tỷ có thai, cũng phải cẩn thận, đứa này đến dễ, đừng cẩn thận làm mất."

      Lục thị nhíu mày, quát lớn nàng "Như nhi, sao ngươi lại vậy?"

      "Con chỉ là quan tâm tỷ tỷ thôi." Tề Như ra, quay đầu về hướng Tề Chính Khuông, nhàng hỏi "Phụ thân, hôm nay cảm thấy như thế nào?"

      Tề Chính Khuông đối với Tề Như ngược lại vẻ mặt ôn hoà, như là cố ý làm cho Tề Hoàn nhìn, cùng Tề Như vừa vừa cười, bộ dáng cha và con tình thâm.

      "Nương, chúng ta nên quấy rầy phụ thân nghỉ ngơi." Tề Hoàn sâu nhìn Lý Thi Thơ đứng ở bên lên tiếng, cùng Lục thị ra khỏi phòng.

      Tề Hoàn sau khi ra, với Lục thị muốn chỗ Lão thái gia, liền tách ra đến hoa viên trong đình nghỉ mát.

      bao lâu, thấy Tề Như mang theo nha hoàn tới.

      "Tỷ tỷ phải là đợi ta ? Như thế nào, lại muốn dùng lời buồn nôn gì vớita?" Tề Như trào phúng nhìn Tề Hoàn, đáy mắt tràn đầy hận ý với nàng.

      Tề Hoàn cười cười "Nhị muội muội cái gì đó, lâu thấy mặt, tỷ muội chúng ta vài lời được sao?"

      "Này còn buồn nôn, đừng ở chỗ này cùng ta tỷ muội tình thâm, Tề Hoàn, trong lòng ta và ngươi ràng, chúng ta đời này ngoại trừ cừu nhân cái gì khác đều phải." Tề Như cười lạnh, nàng trở thành quả phụ đều là Tề Hoàn sai, nàng làm sao có thể cùng nàng làm bộ làm tịch hảo tỷ muội.

      Trắng ra như thế, hận sâu như vậy, xác thực cần thiết giả bộ tỷ muội tình thâm.

      Tề Hoàn mí mắt khẽ nâng, mỉm cười ánh mắt lạnh lùng "Như vậy, ngươi ngại thẳng, lúc này đột nhiên đến kinh là vì cái gì? Đừng là tới khuyên nhủ an ủi phụ thân, ngay cả chính ngươi ra cũng tin lời mình ."

      "Chẳng lẽ thấyta đến kinh đô thực khiến ngươi khó chịu? Hay là làm phiền ngươi chuyện gì?" Tề Như hỏi.

      "Ngươi nghĩ trôi qua cuộc sống so với quả phụ còn gian nan, chuyện gì nên làm, chuyện gì nên làm, ngươi rất ràng." Tề Hoàn ra.

      Nhữ Nam hầu kể từ khi thái tử bị phế lại rất gần với Tứ hoàng tử, Tề Như gặp Dương Quân Nhu có lẽ chỉ là giao tiếp bình thường, nhưng hai người kia cộng thêm Ngô Doanh đều phải là làm người khác yên tâm, Tề Hoàn rất khó hoài nghi Tề Như có mục đích gì khác.

      Tề Như lạnh lùng hừ tiếng "Chúng ta nhìn coi."

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ!" Bên kia vườn hoa, thanh Thịnh ca nhi thanh thúy non nớt truyền đến.

      Tề Hoàn quay đầu nhìn lại, bắt gặp tiểu thân ảnh ăn mặc tròn hồ hồ chạy về phía nàng, xem khuôn mặt nhắn ra mượt mà đáng tràn đầy thiên chân vô hạ cười tươi.

      "Thịnh ca nhi." Tề Hoàn nở nụ cười, giang hai cánh tay ôm lấy cái kia tiểu viên cầu.

      theo sau Thịnh ca nhi chính là Tề Thụy, lúc Tề Như thấy nó, đáy mắt thoáng lên thần sắc phức tạp.

      Tề Thụy cũng thành thiếu niên nhàng, lại bái Hoàng Phủ tiên sinh làm thầy, tiền đồ vô lượng, tương lai cho dù có trong nhà nâng đỡ, khẳng định vẫn có tiền đồ, ngược lại hôm nay Kính ca nhi của nàng lại cái gì đều phải...

      Kính ca nhi ra là sâu thụ sủng ái, là con trai lớn của Tề Chính Khuông, tương lai cho dù thể thừa kế gia nghiệp, độc lập phân phủ cũng trôi qua tốt, nếu như phải là Lục thị hại chết di nương bọn họ, hôm nay hai tỷ đệ bọn họ làm sao rơi vào tình trạng như vậy?

      Nếu như Lục thị có con trai...

      Tề Như nhìn về phía Thịnh ca nhi cười đến thấy răng thấy mắt ở trong ngực Tề Hoàn, dựa vào cái gì ngàn vạn sủng ái đều tụ tập vào con trai của bà ta, dựa vào cái gì Thụy ca nhi có thể trôi qua tốt hơn so với Kính ca nhi?

      Tất cả của Thụy ca nhi vốn nên thuộc về Kính ca nhi !

      Phát giác được ánh mắt tình bất định của Tề Như, Tề Hoàn ôm sát Thịnh ca nhi "Nhị muội muội xem qua Kính ca nhi sao?"

      Tề Như trừng mắt nhìn, thu lại ác độc trong mắt "Nhìn rồi, Kính ca nhi so ra kém Thịnh ca nhi sống an nhàn sung sướng, nhìn, da thịt mềm mịn, nuôi tốt, tỷ tỷ cần phải làm cho người xem trọng, nghe dạo này bọn buôn người bắt cóc trẻ con rất nhiều."

      "Cảm ơn nhắc nhở, ta , ai dám tổn thương đệ đệ ta, ta nhất định phải người nọ trả giá gấp mười lần." Tề Hoàn lạnh giọng trả lời.

      "ta cũng vậy nghĩ như vậy, bây giờ Kính ca nhi là mạng của ta, ai bảo mạng của ta tốt, ta liền làm cho ai tốt hơn." Tề Như vừa cười vừa , nụ cười lại có vẻ rất oán độc.

      Tề Hoàn mỉm cười "Xem ra chúng ta rất có chung nhận thức."

      " quấy rầy các ngươi." Tề Như mang theo nha hoàn rời .

      Tề Thụy nhíu mày nhìn xem bóng lưng của nàng, với Tề Hoàn "Nhị tỷ tỷ dường như giống như trước kia."

      "Ai cũng giống trước kia." Tề Hoàn "Chúng ta đến chỗ mẫu thân thôi."

      Tề Hoàn lo lắng Tề Như ở sau lưng làm ra chuyện tổn thương Thịnh ca nhi, cho nên bảo Lục thị những ngày quakêu người theo dõi nàng, cũng dặn người bên cạnh Thịnh ca nhi càng thêm cảnh giác chút.

      Cách vài ngày, Tề Như ngược lại dám làm, chỉ là cửa ải cuối năm càng ngày càng gần, nhưng nàng ta có ý định trở về Cẩm Châu thành, ngược lại muốn ở kinh thànhđón năm mới.

      Hai ngày trước Ngô Doanh tới bái phỏng Triệu phu nhân, cùng tính tình ngang ngược lớn lối trước kia hoàn toàn bất đồng, Tề Hoàn thấy Ngô Doanh đến, quả thực ôn nhu như nước, đúng tiêu chuẩn của tiểu thư khuê các, tìm mọi cách nịnh nọt với Triệu phu nhân, đãnhanh chóng vượt qua người con dâu là nàng này.

      Tề Hoàn đương nhiên biết Ngô Doanh có chủ ý gì, bất quá nàng để ở trong lòng, bởi vì mặc kệ nàng ta làm cái gì, chuyện nàng ta muốn mưu cầu đều thể nào phát sinh.

      Chỉ là, Tề Như và Ngô Doanh vẫn thường xuyên cùng chỗ với Dương Quân Nhu, điểm này làm cho nàng có chút bận tâm.

      "Dương Quân Nhu gần đây có tìm Vương Tuấn sao?" Tề Hoàn kêu kim thạch đến, hỏi thăm hành tung thời gian này của Dương Quân Nhu.

      " ba ngày tìm ." Kim thạch "Từ ngày uống rượu say đó tìm lại."

      Dương Quân Nhu tại ba ngày trước trong trang, uống vài ngụm rượu nóng cùng Vương Tuấn, hơn nữa còn say rượu mất lý trí, chuyện hai người nên phát sinh xảy ra.

      "Người bên cạnh Vương Tuấn có thể tin được ?" Tề Hoàn hỏi.

      "Thiếu phu nhân yên tâm." Kim Thạch .

      Tề Hoàn mỉm cười gật đầu "Vậy là tốt rồi."

      Phân phó Kim Thạch xong, Tề Hoàn muốn nằm xuống ngủ chốc lát, thấy Trầm Hương gấp rút đến "Thiếu phu nhân, Thịnh ca nhi xảy ra chuyện."

      Tề Hoàn kinh hãi, vội vã ngồi dậy "Cái gì?"

      "Hôm nay gia cưỡi ngựa với Thịnh ca nhi, nào biết con ngựa kia thất đột nhiên phát điên lên, đem gia và Thịnh ca nhi quăng ra ngoài..." Bạch Hủy gấp giọng .

      "Thịnh ca nhi và thiếu gia như thế nào?" Tề Hoàn ra ngoài cửa, thấy cuống quít, chỉ là giọng lạnh như băng sợ run người.

      "Thiếu gia mang Thịnh ca nhi trở về. Nô tỳ cũng tình hình cụ thể và tỉ mỉ." Bạch Hủy .

      ", Tề gia xem chút." trong mắt Tề Hoàn lóe lên tia lạnh lẽo, mang theo Bạch Hủy Tề gia.
      tart_trung, susu, Genki15 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 311: Bị thương ( hạ )

      Tề Hoàn vén rèm vào trong nhà, nhìn thấy Thịnh ca nhi nằm ở người Tề Thụy rầm rì kêu, Lục thị và Triệu Ngôn Ngọc đứng bên cạnh dở khóc dở cười.

      "Thịnh ca nhi có sao chứ?" Nàng hỏi, kiểm tra Thịnh ca nhi qua lần, phát ra vết thương nào, nghi ngờ nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc.

      Khóe miệng Triệu Ngôn Ngọc nghẹn cười, với Tề Hoàn " có việc gì, chỉ là thể diện bị tổn thương."

      Lục thị sủng ái nhìn Thịnh ca nhi, buồn cười "Lúc cưỡi ngựa với gia tè ra quần, lại ngại ngùng mở miệng, liền ở lưng ngựa uốn éo tới lui, trong tay còn cầm lấy đại đao hôm nay gia đưa cho , đao đánh ở đầu ngựa, mới chọc giận con ngựa kia, may là gia thân thủ bất phàm mới bị thương."

      Tề Hoàn nhìn đến đại đao bằng gỗ ở bàn làm, lại nhìn về phía Thịnh ca nhi đỏ mặt chôn ở trong ngực Tề Thụy, nhịn được bật cười "Tiểu tướng quân Thịnh ca nhi này lợi hại."

      Thịnh ca nhi hét to tiếng "Tỷ tỷ hư!"

      Trong phòng, tất cả mọi người nở nụ cười, Tề Thụy nhìn về phía Tề Hoàn muốn lại thôi.Lục thị "Chúng ta ra ngoài chuyện , miễn cho Thịnh ca nhi mắc cỡ về sau dám gặp người."

      Thịnh ca nhi rầm rì kêu vài tiếng, bày tỏ kháng nghị.

      vào phòng khách, Lục thị mới lên tiếng "Hôm qua Như nhi bảo nha hoàn bên cạnh qua chuồng ngựa, có lẽ biết hôm nay Thịnh ca nhi muốn ra ngoài cưỡi ngựa, cho nên len lén động tay chân."

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày "Có thể hôm nay con ngựa kia cũng có bất cứ vấn đề gì."

      Lục thị cười lạnh "Đó là đương nhiên, bởi vì ban đầu vốn cấp cho Thịnh ca nhi phải là con ngựa kia."

      Trong mắt Tề Hoàn lướt qua tia bén nhọn "Nàng quả nhiên còn chưa hết hi vọng."

      "Hôm nay nàng kiên quyết để cho Kính ca nhi cùng cưỡi ngựa ta cũng biết là nàng muốn làm chi, là sợđộng tay chân với con ngựa làm bị thương Kính ca nhi ." Lục thị ra, sắc mặt hết sức khó coi "Là Thụy ca nhi đổi ngựa của nàng."

      Tề Thụy cũng giống như Tề Hoàn, lo lắng Tề Như gây bất lợi với Thịnh ca nhi, thầm cho người theo dõi, nó biết hôm qua trước khi trời tối nha hoàn của Tề Như đến chuồng ngựa làm gì, phàm là chuyện gì cẩn thận chút luôn tốt. Hôm nay lúc ra cửa, Tề Thụy thấy Tề Như cho người bọc ngoài xe ngựa chuẩn bị ra ngoài, liền kêu người đem ngựa thay đổi.

      Nếu nàng có động tay chân vào con ngựa cũng sao, nếu như quả động...

      Tề Hoàn hiểu Tề Thụy vừa rồi muốn lại thôi là vì cái gì. Nàng thần sắc hơi động "Tề Như hôm nay nơi nào?"

      "Bảo là muốn cầu phúc." Lục thị trầm mặt .

      Bên này sợ bóng sợ gió hồi, Tề Hoàn lại bảo mọi người che giấu xuống, ở bên ngoài công bố Thịnh ca nhi rơi từ ngựa xuống bị thương, Lục thị kêu Lý má má chuồng ngựa đem hai hạ nhân nuôi ngựa kêu đến, nghiêm khắc chất vấn bọn họ, dùng lí do có trông nom ngựa tốt. Muốn đánh chết bọn họ.

      Hai cái hạ nhân bị hù dọa hồn phi phách tán, hôm nay Lục thị giống với trước kia, đánh chết nhất định đánh chết, vội xin tha chuyện liên quan đến bọn họ.

      Lục thị lại hỏi hôm qua ngoại trừ nha hoàn của nhị nãi nãi, còn có ai chuồng ngựa.

      "... có những người khác, nha hoàn kia là tới truyền lời, hôm nay nhị nãi nãi phải ra khỏi cửa, kêu chúng tôichuẩn bị xe ngựa." Bộ dạng nha hoàn trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp kia còn đưa cho bọn họ vài bình rượu ngon và điểm tâm. Sau đó hàn huyên cùng bọn họ ở chuồng ngựa, dường như có hỏi Thịnh ca nhi ưa thích nhất là con ngựa kia.

      Chưa hỏi ràng tường tận, bỗng có nha hoàn phía ngoài vội vàng chạy tới . "Phu nhân, xe ngựa của nhị nãi nãi ở đường phát điên lên, nhị nãi nãi bị thương về đến đây."

      Lục thị và Tề Hoàn đưa mắt nhìn nhau, cùng xem qua Tề Như về tới.

      Bắp chân bên trái Tề Như bị té gãy, Kính ca nhi cùng nàng chỉ bị thương ngoài da, thời điểm xe ngựa của bọn họ qua đường cái, con ngựa kia đột nhiên vùng lên dữ dội, ở đường cái đá lung tung, may là gặp được An viễn hầu thế tử, Ninh Triều Vân khống chế được ngựa chạy như điên. Nhưng chỉ có thể ổn định Kính ca nhi bị té ra, lại cứu được Tề Như.

      " yên lành, con ngựa làm sao điên cuồng vùng lên?" Tề Hoàn nhìn Tề Như bởi vì xương gãy đau đến sắc mặt trắng bệch, thanh nhạt nhẽo hỏi.

      Đại phu nối xương cho Tề Như, Tề Như đau mồ hôi lạnh tuôn ra, căn bản cách nào trả lời vấn đề của Tề Hoàn.

      Kính ca nhi chỉ là cánh tay đụng vào vách xe ngựa. rịt thuốc băng bó kỹ, người ngồi dậy đáng ngại.

      " may là gặp Ninh thế tử, nếu hậu quả hẳn là nghiêm trọng." Lục thị bởi vì lúc trước Tề Như muốn thương tổn Thịnh ca nhi, hôm nay cách nào biểu lộ quan tâm với nàng cách lòng.

      Tề Như thống khổ nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh vừa rồi nhìn thấy Ninh Triều Vân trong nháy mắt đó...

      Nếu như có duyên phận, vì cái gì luôn có thể gặp được ? Tại sao là cứu nàng?

      Đại phu băng bó kỹ xong, theo nha hoàn ra ngoài viết phương thuốc.

      Lục thị muốn ở tại chỗ này với Tề Như, sau khi an ủi vài câu, rồi rời , có chứng cớ chứng minh nàng muốn thương tổn Thịnh ca nhi, cũng chỉ có thể chịu đựng trước.

      Lưu lại duy nhất Tề Hoàn ở trong phòng cùng giúp đỡ.

      "Nhị muội muội cảm giác như thế nào? Còn cảm thấy ở đâu thoải mái?" Tề Hoàn ngồi xuống bên cạnh giường , mỉm cười nhìn Tề Như nhịn đau.

      " cần ở chỗ này giả mù sa mưa." Tề Như hút khí ra.

      Tề Hoàn cười cười "Ta quan tâm ngươi mà thôi, hôm nay phải là ngày tốt lành, như thế nào trong nhà gặp chuyện may đều do ngựa thế này." Nàng nhìn vào mắt Tề Như "Thịnh ca nhi thiếu chút nữa cũng bị ngựa hất ngã văng ra ngoài đây, bất quá may là, bình yên vô ."

      Tề Như cắn chặt răng, nàng dù ngu xuẩn thế nào, cũng nghĩ đến xe ngựa hôm nay của nàng có vấn đề, ngựa của nàng bị thay đổi!

      "Thịnh ca nhi là phúc lớn mạng lớn." trong lòng Tề Như bực bội, quả nhiên là bị tính kế lại.

      "Đúng vậy, Thịnh ca nhi là trường tử đích tôn của Tề gia, số phận tự nhiên phải là người bình thường có thể so sánh, nếu ai nghĩ ngầm vụng trộm tổn thương , chừng bị phản lại." Tề Hoàn đưa tay, ngón tay mảnh mai trắng nõn khẽ vuốt bắp chân bị thương của Tề Như, ôn nhu "Nhị muội muội là quả phụ, ngàn vạn thể trở thành người què, ngươi thành người què cần gấp gáp, nhưng Kính ca nhi còn , có tiền đồ tốt chờ nó, nếu nó cẩn thận xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thiếu hay gẫy tay chân tốt, Nhị muội muội, ngươi có phải thế ?"

      Sắc mặt Tề Như vốn trắng trẻo lại thay đổi thành xám trắng như xác chết, Kính ca nhi là tử huyệt duy nhất của nàng, nàng ôm hận cắn răng "Tề Hoàn, nếu như ngươi dám động Kính ca nhi sợi lông, ta liều mạng với ngươi!"

      "Ngươi nghĩ che chở Kính ca nhi, cũng đừng đem chủ ý đánh tới đầu Thịnh ca nhi!" Tề Hoàn nghiêm nghị ra, nàng tay bóp cổ Tề Như "Ta có nhiều kiên nhẫn chơi với ngươi như vậy, đây là lần cuối cùng, ngươi có thể che chở Kính ca nhi tới khi nào? Đừng quên, ngươi lấy chồng ở Cẩm Châu thành xa xôi, huống chi bất quá là cái quả phụ mà thôi, giết ngươi, hoặc phá hủy Kính ca nhi, dễ như trở bàn tay."

      "Ngươi uy hiếp ta?"
      Hai tay Tề Như bắt lấy tay Tề Hoàn, móng tay hãm sâu vào trong thịt nàng.

      Tề Hoàn phảng phất có chút đau đớn, nàng cười lạnh nhìn Tề Như "Ta chính là uy hiếp ngươi, sắp mừng năm mới, ngươi nên sớm trở về Cẩm Châu thành ."

      "Nếu như ta đấy?" Nhìn đáy mắt Tề Hoàn lóe lên sát ý, lần đầu tiên Tề Như sinh ra sợ hãi.

      Tay Tề Hoàn bóp chặt cổ của Tề Như, hô hấp Tề Như hơi chậm lại, dùng sức giằng co, nàng cảm giác được, Tề Hoàn muốn giết nàng.

      "Ngươi để cho ta đau nhức phần, ta có thể làm cho ngươi đau nhức mười phần, ngươi tốt nhất nhớ kỹ." Cho đến khi sắc mặt Tề Như sung huyết, Tề Hoàn mới buông tay ra, nhìn vết móng tay mu bàn tay mình, nàng nhàn nhạt mở miệng.

      "Ngươi..." Tề Như há to miệng thở phì phò, sợ hãi Tề Hoàn dám ra tay với nàng "Ngươi sợ phụ thân biết ngươi giết hại huynh đệ tỷ muội sao?"

      Tề Hoàn cười lạnh "Cho dù ông ta biết sao? Có thể như thế nào?"

      Tề Chính Khuông bị phế... Hôm nay ở Tề gia, đương gia làm chủ chính là Lục thị, mà ngay cả Lão thái gia cũng dành tất cả sủng ái cho Tề Hoàn, căn bản ai có thể bảo hộ được Kính ca nhi, sao nàng nghĩ tới đây, cho rằng chỉ cần có Thịnh ca nhi, Tề Chính Khuông thương Kính ca nhi lần nữa, nàng thiếu chút nữa hại chết đệ đệ của mình.

      Tề Như môi trắng bệch, ánh mắt nhìn Tề Hoàn lộ ra ý sợ hãi.

      "Hiểu được là tốt rồi." Tề Hoàn cười cười, đứng lên "Chân ngươi nếu như muốn bị phế, mấy ngày nữa lên đường sớm chút, lại chậm trễ, liền kịp cửa ải cuối năm."

      "A, đúng rồi, đừng giựt dây Thụy ca nhi, Thu di nương nếu như phải là bởi vì ngươi cũng
      chết." Tề Hoàn lại .

      Thu di nương quả nhiên bị diệt khẩu... Tề Hoàn đúng là cái gì cũng làm được! Tề Như hung hăng trừng mắt nàng.

      Tề Hoàn mỉm cười "Nghỉ ngơi tốt."

      Ba ngày sau, Tề Như mang người đến từ biệt Tề Chính Khuông, là trưởng bối trong nhà thúc giục nàng nhanh về, cũng cầu xin Tề Chính Khuông, cho nàng mang theo Kính ca nhi cùng nhau Cẩm Châu thành.

      Nhìn bộ dạng ủy khuất kia của Tề Như, Tề Chính Khuông hiếm khi nhớ tới thứ trưởng tử bị chính mình xem hồi lâu, kích động tình thương của cha yên lặng từ lâu, ông mồm miệng ép hỏi Tề Như, có phải trong nhà có ai ép buộc nàng hay , Tề Như rưng rưng có.

      Tề Chính Khuông đâu chịu tin, lập tức kêu Lục thị đến, miệng méo mó giáo huấn mắng chửi trận, là Lục thị khắt khe, khắc nghiệt với con cái của , đủ hiền lương thục đức, ngay cả thứ nữ gả ra ngoài đều tha cho, chớ gì là Kính ca nhi, còn về sau Kính ca nhi xảy ra chuyện gì, liền tính đầu Lục thị.

      Còn kiên quyết muốn giữ Tề Như ở lại kinh thànhđón lễ mừng năm mới.

      Lục thị nghe Tề Chính Khuông những lời này, tức giận đến mức“ phật xuất khiếu nhị phật thăng thiên”, cũng lười cãi lại câu vớiông, phẩy tay áo bỏ .

      *nhất Phật xuất khiếu, nhị Phật thăng thiên: cổ nhân TQ con người có 3 hồn, hình dung tức giận đến mức “3 hồn” đều bay mất

      Tề Hoàn biết Tề Như vẫn tìm Tề Chính Khuông làm chỗ dựa, đây ràng là chưa từ bỏ ý định.


      "Nghe Ninh Triều Vân cứu Tề Như?" Tề Hoàn vuốt ve vết móng tay kết vảy tay, suy đoán nguyên nhân Tề Như kiên quyết muốn ở lại kinh thành.

      Bạch Hủy giọng hỏi "Thiếu phu nhân, ngài phải là muốn dùng phương pháp đối phó Nhị nương giống như đối phó Dương Quân Nhu ?"

      "Kết hợp Tề Như cùng Ninh Triều Vân? Đây phải là tiện nghi nàng, nàng nghĩ khá lắm!" Tề Hoàn cười khì tiếng "Hãy để cho nàng còn nhảy lên, xem nàng có thể làm ra chuyện gì."

      "Đúng rồi, đem tin tức vị phụ khoa thánh thủ am hiểu chữa trị vô sinh kia truyền tới tai Dương Quân Nhu chưa?" Tề Hoàn lại hỏi.

      " sớm
      truyền khắp nơi danh tiếng vị đại phu kia." Bạch Hủy cười .

      Gần đây Dương Quân Nhu càng ngày càng gặp Vương Tuấn nhiều, Tứ hoàng tử chuyên tâm kết bè kết cánh vẫn chưa phát mình bị cắm sừng.

      Chỉ cần thêm cây đuốc nữa, khác biệt lắm.
      Last edited: 7/3/16
      tart_trung, susu, Genki14 others thích bài này.

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 312: vậy ngươi liền chết

      "... Chẳng qua là phụ thân chưa có thời cơ tốt, nếu phế thái tử gặp chuyện may, hôm nay sao ngài như thế? Kỳ cũng thiếu người thưởng thức ngài, Tứ hoàng tử , nguyện ý tiếp nhận ngài trở thành trợ thủcủa ngài ấy."

      "Có thể kế thừa nghiệp thống nhất đất nước, ngoại trừ Tứ hoàng tử có người nào nữa, phụ thân phải ngàn vạn nắm bắt được cơ hội này mới tốt."

      "Nữ nhi vất vả mới cầu xin Tứ hoàng tử phi cái ân điển này, câu về bệnh tình của người cũng , phụ thân, người phải nắm bắt tốt."

      Hai phụ tử, người trúng gió, người què chân, được ra ngoài, chỉ có thể tụ tập chuyện với nhau, Tề Như vì ổn định chỗ dựa duy nhất ở Tề gia, ngày ngày đến chuyện với Tề Chính Khuông, phát giác được ông vẫn lưu luyến quyền lợi như cũ, nàng bắt đầu giựt dây để ông đầu nhập vào Tứ hoàng tử.

      Nhữ Nam Hầu là người Tứ hoàng tử, Tề Như là con dâu của Nhữ Nam hầu, vào kinh thànhdĩ nhiên phải bái phỏng Dương Quân Nhu, hai người đều là thống hận mẫu tử Lục thị, quả thực là mới quen thân.

      Đặc biệt là Dương Quân Nhu biết được Ngô Doanh lần này đến kinh thành là muốn thân cận với Nam Hầu thế tử, đối đãi với các nàng càng thêm thân thiết, còn chủ động thay thế quả phụ Tề Như mang theo Ngô Doanh gặp mặt Nam Hầu thế tử.

      Hôm nay Ngô Doanh chính là xem mắt, cũng biết như thế nào.

      Tề Chính Khuông nghe Tề Như xong tâm động thôi, mặc dù lúc trước ông phụ trợ thái tử từng có hiềm khích với Tứ hoàng tử, nhưng hôm nay Tứ hoàng tử chê ông, sao ông còn có thể nhớ chuyện cũ năm xưa.

      Chỉ là thân thể ông...

      "Phụ thân, nghe trước kia Đại tỷ tỷ chữa lành bệnh cho thái hậu, chút vấn đề này của ngườivới nàng mà rất dễ dàng, chỉ là, biết nàng có nguyện ý thay ngài châm cứu hay đây."

      Tề Chính Khuông nhớ tới Tề Hoàn sở dĩ lấy được thương của thái hậu, chính là do từng chữa hết bệnh trúng gió của thái hậu, ông là phụ thân của nàng. Nàng đương nhiên phải chữa lành cho ông!

      " bắt nàng đến!"

      ....

      ...

      Tại nơi khác, Dương Quân Nhu nghe phụ khoa thánh thủ cực kỳ lợi hại, người phụ nữ vô sinh nhiều năm đều được chữa hết, nàng nghe khỏi động tâm.

      Nàng gả cho Tứ hoàng tử nhiều năm như vậy đều có tin tức, mặc dù nàng vẫn là chính thất như cũ, lại có quyền hành trong phủ. Nhưng có hài tử thủy chung có chút thiếu hụt. Tại trước mặt Mộ Dung quý phi cũng luôn cảm thấy chột dạ, nếu nàng có thể vì Tứ hoàng tử sinh hạ con trai trưởng, ít máu mủ liền giống nhau.

      Dương Quân Nhu cũng phải là người nghe phong phanh liền khẳng định, nàng cho người nghe ngóng lai lịch của cái phụ khoa thánh thủ này xong. Biết được giống như trong truyền thuyết, lập tức kêu người len lén mời đến phủ Tứ hoàng tử.

      Bắt mạch châm cứu, là trong cơ thể nàng hư hàn. Chỉ cần điều trị lâu dài là được.

      Dương Quân Nhu mừng thầm trong lòng, chỉ cần có thể có cơ hội mang thai hài tử tốt rồi.

      Tề Hoàn biết Dương Quân Nhu cắn câu, trong lòng nhất thời khoan khoái vô cùng. muốn thư phòng tìm Triệu Ngôn Ngọc ra, có gã sai vặt của Tề Chính Khuông đến phủ thỉnh nàng.

      Lại có chuyện gì? Tề Hoàn buồn bực nghĩ, thời gian này nàng đến vấn an Tề Chính Khuông hơn lần, nhưng lần nàocũng đều có sắc mặt tốt, nàng dứt khoát lấy cớ phải dưỡng thai, thế nào Tề gia.

      Triệu Ngôn Ngọc " chừng lại nghĩ đến biện pháp gì làm khó dễ nàng. Vẫn là nên ."

      Từ lần trước,sau khi Tề Hoàn bị thương tại Tề gia, Triệu Ngôn Ngọc cho phép nàng thường xuyên trở về. Đặc biệt là gặp Tề Chính Khuông, lại càng dặn dò nàng phải cẩn thận.

      "Cũng tốt, dù sao chàng khó có khi được ở nhà, ta ở cùng chàng." Tề Hoàn cười , bảo Bạch Hủy thông báo lại với gã sai vặt, mình thoải mái.

      Triệu Ngôn Ngọc dắt tay của nàng ngồi ở đằng sau án thư, đưa ra phong thư vừamới mở cho nàng xem.

      "Ai viết?" Tề Hoàn nghi ngờ hỏi, mở rộng ra phong thư, nhìn thấy chữ viết, mừng rỡ "Là Nhị sư huynh, khi nào tới cầu hôn... Di?"

      Thần sắc vui sướng nhìn đến nội dung trong thư bỗng giật mình.

      "Nước Đông Hồ muốn liên hônvới Đại Nguyệt quốc? Có ý gì? Là muốn đem công chúa nước Đông Hồ gả cho Nhị sư huynh sao?" Tề Hoàn nhíu mày hỏi.

      "Ừ." Triệu Ngôn Ngọc gật đầu "Đông Hồ cũng liên hôn với cả Đông Hạ quốc."

      Tề Hoàn để thư xuống "Hâm nhi biết rồi sao? Nhị sư huynh đáp ứng, nước Đông Hồ muốn làm gì, chẳng lẽ còn chưa hết hi vọng, lại muốn cùng Đại Chu đánh trận?"

      "Vô cùng có khả năng, Đại Bảo nghĩ làm như thế nào, đều theo huynh ấy." Triệu Ngôn Ngọc thản nhiên "Hâm nhi còn chưa biết, huynh ấy lại muốn cho nàng."

      Nếu Quan Hâm biết rồi, hẳn là thương tâm.

      Sau khi Quan Lãng và Linh Nguyệt thành thân phải Cẩm Châu thành, Quan gia cậu mợ bao lâu liền trở về Quan gia trang, Quan Hâm vẫn ở lại kinh thành như cũ, là nghĩ ở chỗ này chờ Vương Đại Bảo.

      Kết quả lại chờ đến tin tức nước Đông Hồ muốn đem công chúa gả cho Vương Đại Bảo.

      Triệu Ngôn Ngọc trầm ngâm lát, cảm thấy việc này cũng đơn giản, cùng Tề Hoàn tiếng, rồi đến chỗ Lục hoàng tử.

      Tề Hoàn vừa mới trở về đến trong nhà, Tề Chính Khuông lại sai người đến thỉnh nàng, còn hỏi có phải muốn ông tự mình đến dùng đại kiệu tám người khiêng nàng nàng mới nguyện ý qua hay .

      Xem ra có việc gấp, thân phận trở ngại là phụ thân và con , Tề Hoàn đành phải gặp Tề Chính Khuông.

      ...

      ...

      "Giúp ông châm cứu? Trong tháng bảo đảm người khỏi hẳn?" Tề Hoàn nghe thấy như thế khỏi chê cười, gì nhìn Tề Chính Khuông.

      Tề Chính Khuông xem ở bên cạnh lời nào liếc Tề Như cái, ra "Ngươi lúc trước phải là cũng dùng thời gian cực ngắn liền chữa hết cho thái hậu sao? Chẳng lẽ chữa lành phụ thân của ngươi khó như vậy?"

      "Đó cũng là vài tháng, làm sao có thể trong vòng tháng cho ông khỏi hẳn, trúng gió cũng phải bệnh thương hàn." Tề Hoàn thản nhiên , tầm mắt như có như quét về phía Tề Như.

      Tề Như mắt xem mũi, mũi xem tâm, phảng phất như chuyện liên quan.

      "Ngươi ràng muốn chữa lành cho ta, ngươi muốn ta thành tàn phế nằm giường đúng ?" Tề Chính Khuông tức giận hỏi.

      "Kia cũng cần từ từ điều trị, phụ thân vội vã như vậy xuống đất hành tẩu, là vì cái gì?" đầu lông mày Tề Hoàn gảy , làm sao đột nhiên muốn để nàng trị bệnh, trước phải sợ nàng đối với động tay chân gì đó, cho nên muốn nàng châm cứu giúp ông sao?

      Tề Chính Khuông dương dương đắc ý mình còn trẻ, tiền đồ mảnh rộng sáng, tại sao có thể nằm ở giường qua nửa đời sau.

      "Có ý gì?" trong lòng Tề Hoàn căng thẳng, lời này của Tề Chính Khuông khiến nàng cảnh giác, ông lại muốn làm chuyện gì khiến người khác nghĩ tới đấy chứ?

      Tề Chính Khuông "Được Tứ hoàng tử để mắt, để cho tathành trợ thủ của ngài."

      Thần sắc Tề Hoàn đột biến, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Tề Như, vài ngày trước Tề Như cả ngày gặp mặt Dương Quân Nhu, là vì chuyện này sao?

      "Phải , phụ thân vừa mới hồi kinh đều bao lâu. Lúc nào gặp mặt qua Tứ hoàng tử rồi?" Tề Hoàn cười hỏi.

      "Ngươi mặc kệ ta, tóm lại, ngươi nhanh chữa hết bệnh cho ta là được." Tề Chính Khuông .

      Tề Hoàn cười cười, đáp tiếng tốt, sau đó quay đầu nhìn về phía Tề Như "Chân bị thương của Nhị muội muội tốt hơn rất nhiều. Mới có thể lên đường trở về ."

      "Như nhi khó có thể trở về lần. Lại bị thương, ở nhà lâu ngày chút cũng tốt, làm sao ngươi chút chuyện tỷ muội cũng có, vạn nhất chân bị thương của Như nhi ở đường phát tác. Về sau tốt lên làm sao bây giờ?" Tề Chính Khuông vui quát lớn Tề Hoàn, trách cứ nàng hiểu được thương tiếc muội muội.

      Tề Hoàn nghe vậy cười đến càng thêm ôn nhu, "Phụ thân rất đúng. Nhị muội muội nên sống thêm mấy ngày ."

      "Đa tạ tỷ tỷ quan tâm." Tề Như cười yếu ớt, khách khí trả lời.

      Sau khi ra khỏi phòng của Tề Chính Khuông, Tề Hoàn lập tức kêu nha hoàn hầu hạ ông đến hỏi. Biết được mấy ngày nay ngoại trừ Tề Như có ai chuyện với ông, liền biết là Tề Như giựt dây Tề Chính Khuông tìm nàng chữa bệnh.

      Tề Như muốn làm gì? Còn chưa từ bỏ ý định sao? sợ làm liên lụy tới Kính ca nhi?

      vào trong phòng Lục thị, Tề Hoàn mới vừa ngồi xuống, nghe Lục thị với nàng, "Phụ thân ngươi đáp ứng Tề Như, cho Kính ca nhi theo nàng đến Cẩm Châu thành."

      "Sao?" Tề Hoàn giật mình, nhất thời nghe hiểu.

      "Để Kính ca nhi nhập học ở thư viện tại Cẩm Châu thành. là viện trưởng nguyện ý thu nó làm học sinh." Lục thị .

      Tề Hoàn con mắt dần dần lạnh lẽo, cái này có thể vì sao Tề Như sợ hãi gì tiếp tục lưu lại nơi này. Đem lời nàng hôm đó như gió thổi bên tai.

      "Nương, ngài tìm Lão thái gia chút, thể để cho phụ thân đáp ứng." Tề Hoàn đứng lên, lạnh giọng "ta xem thương thế Tề Như chút."

      Lục thị "Kính ca nhi muốn tốt lắm, ở lại kinh đô lại có thể thế nào?"

      "Ngài là mẫu thân của nó, thể để cho mọi người là ngài bức nó ." Tề Hoàn ra, cũng có đem hoài nghi trong lòng ra.

      Nàng vào sân Tề Như, bao lâu, Tề Như từ chỗ Tề Chính Khuông trở lại.

      "Tỷ tỷ làm sao tới rồi?" Tề Như nhìn thấy nàng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười, phảng phất hôm đó chưa cùng Tề Hoàn vạch mặt, Tề Hoàn vẫn như cũ là bộ dáng tỷ tỷ tốt.

      Tề Hoàn mắt lạnh nhìn nàng "Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào? Giựt dây phụ thân đến gần Tứ hoàng tử là mục đích gì?"

      "Tỷ tỷ lời này ta , là Tứ hoàng tử để mắt phụ thân, bất kể hiềm khích lúc trước muốn trọng dụng người, cùng ta có quan hệ gì?" Tề Như vẻ mặt vô tội ra.

      " cần giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo vớita!" Tề Hoàn lạnh lùng , tiến lên hạ thấp con mắt nhìn chân trái bị thương của nàng ta "Ngươi đến kinh đô đến là vì cái gì? Cùng Dương Quân Nhu tính kế cái gì?"

      Tề Như ha ha nở nụ cười "Tỷ tỷ cần phải ngây thơ như vậy, ta há cho ngươi biết?"

      Tề Hoàn duỗi tay đè chặt bắp chân bị thương của nàng, dùng sức ép xuống "Ngươi nghĩ trở thành người què."

      "ta hôm nay còn sợ trở thành người què sao?" Tề Như nhịn đau, sắc mặt dữ tợn trả lời.

      Cái gì cũng sợ... Tề Hoàn cười cười "Xem ra cho dù chết, ngươi cũng thiết."

      Tề Như cười lạnh, trả lời, đáp án lại rất ràng.

      "Ngươi làm cho phụ thân đến gần Tứ hoàng tử, hại chết cả Tề gia, ngươi có biết hay ?" Tề Hoàn giọng hỏi, Tứ hoàng tử thể trở thành tân đế, đợi sau khi soán vị, phàm là người của đều bị xử tử.

      "Vậy thế nào? Cho dù tất cả người Tề gia tìm chết, cùng ta lại có quan hệ gì?" Tề Như dữ tợn cười "Nơi này còn có người nào đáng giá để ta quan tâm sao?"

      Nàng chính là muốn tất cả mọi người trong Tề gia tìm chết! Tứ hoàng tử làm sao có thể trọng dụng Tề Chính Khuông, nàng muốn Tề Chính Khuông trở thành chó của Tứ hoàng tử, làm cho Tề gia bị Hoàng Thượng nghi kỵ, làm cho tất cả mọi người trong Tề gia chôn cùng nàng.

      Tề Hoàn đột nhiên buồn cười.

      Đời trước, là nàng dùng hết tất cả phương pháp muốn tất cả mọi người trong Tề gia tìm chết, đời này, dĩ nhiên là Tề Như oán hận Tề gia.

      Nàng có thể quan tâm Tề Chính Khuông bị Tề Như hại chết, nhưng nàng quan tâm những người khác ở Tề gia.

      Cả đời này, nàng có mẫu thân và Thịnh ca nhi, có tổ phụ cùng tam thúc, nàng thể để cho Tề gia gặp chuyện may.

      "Tề Như, phải tất cả kế hoạch đều có thể như ngươi mong muốn." Tề Hoàn "Ngươi cái gì cũng sợ, vậy ngươi liền chết ."
      Last edited: 14/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :