1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 304: Tỷ võ kén rể

      Hôm sau, là ngày Vệ U công chúa tỷ võ chiêu phu, Tề Hoàn cảm thấy bản thân rất thoải mái, liền theo sắp xếp ban đầu, chuẩn bị xem.

      Tối hôm qua vì Tề Hoàn mang bầu mà cười ngây ngô hơn nửa ngày, hôm nay Triệu Ngôn Ngọc từ trong vui mừng tỉnh lại nghe Tề Hoàn muốn tham gia náo nhiệt, lập tức phản đối.

      "... Người nhiều như vậy, nếu mọi người chen tới chen lui cẩn thận đụng vào làm sao bây giờ? Nương cũng , ba tháng đầu rất quan trọng, lại phải chuyện gấp gáp gì, vẫn là nên ." tự mình giúp Tề Hoàn giày, cẩn thận đỡ nàng xuống giường, con mắt nhìn chằm chằm bụng Tề Hoàn.

      Tề Hoàn dở khóc dở cười nhìn "Đâu nghiêm trọng như vậy, cũng qua với Vệ U công chúa rồi, hôm nay thể lỡ hẹn."

      "Có quan hệ gì, nữ nhi trọng yếu nhất." Triệu Ngôn Ngọc , khóe miệng lại giương cao nở nụ cườiđắc ý, hai mắt cực kỳ lấp lánh, giống như chứng kiến cảnh tượng nữ nhi đáng xinh đẹp của chơi đùa.

      "Nương cũng , nên thích hợp lại chút, thể luôn ngây ngốc ở trong phòng." Tề Hoàn tức giận , hiểu rốt cuộc saocó thể chắc chắn nàng mang thai nữ nhi.

      Triệu Ngôn Ngọc suy nghĩ chút, cuối cùng cũng "Vậy ta với nàng."

      “Hôm nay chàng cần diện thánh sao?" Tề Hoàn hỏi.

      " cần." sau khi hồi kinh vẫn luôn nghiêm chỉnh, nếu như Hoàng Thượng thỉnh thoảng gọi tiến cung, kỳ nhàn rỗivô cùng.

      Vì vậy, Tề Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc cùng đến quảng trường nhỏở phía Tây hoàng cung, lôi đài tỷ võ của Vệ U công chúa nằm ở chỗ này.

      chỉ có Hoàng Thượng tự mình đến quan sát, còn có thái hậu cũng nhịn được đến cổ vũ.

      Hôm qua Vệ U công chúa tại Hộ Quốc tự lộ mặt như vậy, dung mạo khuynh quốc khuynh thành lan truyền cực nhanh tới trong tai ít người, hôm nay người đến tham gia thi đấu nhiều hơn so với tưởng tượng, mà lại đều là nam tử tài tuấn, cho dù liếc mắt cái mỗi người đều tuấn tú lịch .

      " Phó Kỳ Hữu có biết chuyện hôm qua Vệ U công chúa che mặt xuất tại Hộ Quốc tự , hôm nay cũng phải tới chứ." Tề Hoàn hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc cười "Theo như tính tình Phó Kỳ Hữu, cho dù là nghe Vệ U công chúa xinh đẹp như hoa, chắc cũng tin tưởng, hơn phân nửa cho là có người cố ý truyền tới, muốn vì trận đấu hôm nay tạo ra."

      Tề Hoàn oán hận "Để cho hối hận mà khóc ."

      "Vệ U công chúa đến đấy." Triệu Ngôn Ngọc vị trí của bọn họ cũng thấy được, nhưng có thể thấy ràng tình cảnh lôi đài, bọn họ vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy Hoàn Nhan Vệ U mặt che lụa trắng xuất .

      Hôm nay đến xem so tài đều là quan lại quyền quý cùng nữ quyến trong nhà, chung quanh lôi đài tấp nập người, đơn giản là vì Lâu Lan đệ nhất công chúa Hoàn Nhan vệ u mà đến, đặc biệt hôm qua đột nhiên truyền ra Vệ U công chúa kỳ là Lâu Lan đệ nhất mỹ nữ. Càng làm cho ít người hiếu kỳ, may Triệu Ngôn Ngọc tìm vị trí rất thoải mái, tầm mắt khá ràng, nếu hôm nay Tề Hoàn dám đứng trong đám người kia, vạn nhất thực bị đụng phải làm sao bây giờ.

      Lúc tuyên bố trận đấu mới bắt đầu, Vệ U công chúa vẫn giống như tượng gỗ, ngồi tại chỗ cũng hề nhúc nhích.

      Lên sàn đầu tiên chính là thế tử Trung Dũng Hầu, thân hình cao lớn. Ngũ quan đoan chính, vẻ mặt tự tin nhìn đối thủ, đối thủ kia là thiếu tướng nhị phẩm.

      Quy tắc trận đấu là đến giờ dừng. Thân thủ thế tử Trung Dũng Hầu dường như rất tốt, liên tiếp đánh bại vài người.

      Tề Hoàn nhíu mày, giọng với Triệu Ngôn Ngọc "Đối thủ của thế tử Trung Dũng Hầu hình như quá yếu, thiếp thấy võ công vị thế tử này cũng có gì."

      Triệu Ngôn Ngọc cười "Những người kia cố ý thua ."

      ra là như vậy! Khó trách, xem ra vị thế tử này nhân phẩm ra sao, có thể ngàn vạn đừng để cho thắng được mới tốt.

      "Nếu như có thể cưới được Vệ U công chúa, tương đương lấy được mười vạn tinh binh Lâu Lan, lại thêm tướng tài hiếm có." Đáy mắt Triệu Ngôn Ngọc thoáng lên cái dị quang. Cười nhạt theo sát Tề Hoàn ra.

      Hôm nay cuộc tranh tài này nhìn như trò đùa, thực tế che giấu các loại thủ đoạn tranh đoạt, Trung Dũng Hầu này... Là người Tứ hoàng tử.

      Tề Hoàn hơi ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong lòng hồi ngột ngạt, nàng chỉ hi vọng Vệ U công chúa có thể có được đoạn lương duyên, nghĩ tới hôn nhân đại của nàng lại vì tranh đoạt lợi ích mà tạo ra.

      "Phó Kỳ Hữu đến đây!" Triệu Ngôn Ngọc bỗng nhiên .

      Tề Hoàn vội vàng nhìn sang. Quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt Phó Kỳ Hữu trầm xuất ở cách lôi đài xa, con mắt nhìn chằm chằm thế tử trung dũng hầu kia, biết suy nghĩ gì.

      Nàng lại nhìn về phíaVệ U công chúa, thấy Vệ U công chúa vẫnbất động như núi, ngay cả ánh mắt đều gợn sóng chút nào.

      "Sao thiếp cảm thấy Vệ U công chúa có điểm kỳ quái." Tề Hoàn buồn bực thầm.

      Triệu Ngôn Ngọc "Kia căn bản phải nàng, Vệ U công chúa chân chính tại đó."

      Vừa mới dứt lời, mọi người chung quanh phát ra tiếng thét kinh hãi, Tề Hoàn định thần nhìn lại, ra là thế tử trung dũng hầu kia biết khi nào bị nam tử che mặt đánh xuống lôi đài.

      Di? Tề Hoàn trừng mắt nhìn cái vóc người thấp bé bịt mặt kia, đó... Đó là Vệ U ?

      Tiếp theo lại có ít người tiến lên khiêu chiến, kết quả đều là bại tướng dưới tay người bịt mặt.

      Bắt đầu có người suy đoán thân phận người bịt mặt, thậm chí kêu gào muốn đem miếng vải đen mặt lấy xuống, đối với thân phận của hoài nghi.

      Đúng lúc này, Phó Kỳ Hữu nhảy lên lôi đài.

      Người bịt mặt lộ ở bên ngoài đôi mắt to đen nhánh theo dõi "Phó Kỳ Hữu, Vệ U công chúa , cho ngươi tham gia thi đấu."

      Phó Kỳ Hữu thoạt nhìn bộ dáng rất bình tĩnh nhàn nhã, dường như muốn biết người bịt mặt kia là ai "Ta lại nghĩ muốn, thế gian này ngoại trừ ta ai có thể chịu được công chúa quái dị kia khi dễ, còn phải là gieo họa cho những người khác, ta tiếp tục bị người quái dị khi dễ là được."

      "Ngươi ai là người quái dị!" Người bịt mặt tức giận quát lên "Ngươi muốn cưới bản công chúa, bản công chúa còn đồng ý đâu."

      ra là người bịt mặt này quả nhiên là Vệ U công chúa.

      "Ta đánh thắng ngươi, ngươi chính là muốn gả cũng được." Phó Kỳ Hữu .

      "Ta xấu xí chịu nổi, ngươi nếu như là muốn cưới ta, tương lai cũng đừng hối hận." Đối với Phó Kỳ Hữu luôn kêu mình là người quái dị, trong lòng Vệ U đương nhiên phải là để ý, mặc dù nàng xấu, nhưng Phó Kỳ Hữu chú trọng bề ngoài như vậy, nàng vẫn cảm thấy thất vọng.

      Phó Kỳ Hữu sao cả nhún vai "Xấu xấu , xinh đẹp lại thể thay cơm ăn."

      Người bịt mặt giật mình, lập tức lại quát lên "Ngươi xuống, ta đánh với ngươi."

      "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? muốn gả cho nam nhân khác hay sao? Ngươi muốn gả cho ta, lúc trước cũng đừng có đến trêu chọc ta, tại ta muốn ngươi gả cho người khác, ngươi còn đánh với ta, ngươi đừng ép ta!" Phó Kỳ Hữu nhíu mày kêu lên.

      "Ai... ai trêu chọc ngươi, ngươi cút cho ta." Vệ u gò má ửng đỏ, nàng lúc trước bất quá là nghĩ trừng phạt ghét bỏ bộ dạng xấu của mình, đâu nghĩ tới muốn trêu chọc .

      Phó Kỳ Hữu trừng mắt nhìn nàng lời nào, đột nhiên quay đầu nhìn về Hoàng Thượng thi lễ cái "Hoàng Thượng, hôm nay thần là tới so tài, bất quá công chúa lại muốn cùng thần phân cao thấp, thần chỉ có thể nghĩ ra cái hạ sách, mong Hoàng Thượng và thái hậu nương nương thứ tội."

      Bọn họ ở lôi đài thanh đối thoại rất , người chung quanh căn bản nghe , hôm nay Phó Kỳ Hữu lên tiếng cáo lỗi, khiến tất cả mọi người tò mò.

      "Ngươi muốn như thế nào?" Hoàng Thượng ho tiếng, trầm giọng hỏi.

      Phó Kỳ Hữu cười cười, đột nhiên đến gầnVệ U công chúa, đem người bịt mặt lôi đài khiêng lên vai "Hoàng Thượng, thần và Vệ U công chúa có mấy vấn đề chưa thảo luận ổn thỏa, hôm nay cũng tỷ võ, chúng ta về nhà sau."

      Chẳng ai ngờ rằng Phó Kỳ Hữu ra chiêu như vậy, làm chotất cả mọi người sững sờ.

      Lâu Lan quốc vương lại càng trợn tròn mắt, lại... Thậm chí có người dám đối đãi với nữ nhi của như vậy? Còn chưa kịp mở miệng gầm lên, người tùy tùng bên cạnh ghé vào lỗ tai vài câu, đem lửa giận của Lâu Lan quốc vương trở về.

      Khóe mắt Hoàng Thượng liếc Lâu Lan quốc vương cái, thấyông gì thêm, liền cười ha hả vài tiếng, khiếnPhó Kỳ Hữu đừng lung tung, Vệ U công chúa ràng liền ngồi ở chỗ nầy, tại sao lôi đài.

      "Phó Kỳ Hữu, thả ta xuống." Vệ U công chúabị khiêng tức giận kêu, miếng vải đen mặt càng vì giãy giụa mà rớt xuống.

      Thanh chung quanh huyên náo lập tức an tĩnh lại, đều kinh ngạc nhìn nữ tử ngũ quan tinh xảo xinh đẹp vai Phó Kỳ Hữu kia, mặc dù mặc y phục nam tử, nhưng bất luận kẻ nào vừa nhìn cũng biết đó là nữ tử.

      Như vậy nữ tử thanh trong trẻo, mi mục như họa, chẳng lẽ chính là vị Vệ U công chúa?

      Phát giác được khí quái dị, Phó Kỳ Hữu để vệ u xuống, hai mắt vừa chạm vào khuôn mặt của nàng, lập tức cả người ngây ngẩn tại chỗ "Ngươi... Ngươi là ai?"

      Vệ U nổi cáu đạp cước "Phó Kỳ Hữu, ngươi tên ngu ngốc này!"

      "Bộ dạng là đẹp mắt!" Phó Kỳ Hữu vẫn ngây ngẩn như cũ, người quái dị sao lại biến thành đại mỹ nhân rồi?

      "Cút !" Vệ U lại đánh quyền qua.

      Phó Kỳ Hữu theo bản năng tránh ra, hai người cứ như vậy đánh nhau tại lôi đài.

      Hoàng đế bệ hạ vốn là muốnPhó Kỳ Hữu có thể lấy Lâu Lan công chúa, hôm nay thấy hai người bọn họ tựa hồ tình chàng ý thiếp, tự nhiên vui mừng, khen ngợi Phó Kỳ Hữu với Lâu Lan quốc vương.

      Ngược lại sắc mặt Tứ hoàng tử dễ chịu

      Mà Tề Hoàn thấy náo nhiệt vẻ mặt lại tràn đầy vui mừng, níu lấy ống tay áo Triệu Ngôn Ngọc cười "Phó Kỳ Hữu quả nhiên có làm cho mọi người thất vọng, và Vệ U công chúa kỳ cũng rất xứng đôi."

      Triệu Ngôn Ngọc tựa tiếu phi tiếu nhìn Tứ hoàng tử ngồi ở bên cạnh Hoàng Thượng cái, sau đó đem chú ý hướng về phía lôi đài "Ừ, rất có tiền đồ."

      Lần này, Tứ hoàng tử càng phải chiếu cố Phó Kỳ Hữu hơn nữa.

      Trong khi đó, trận đấu lôi đài cũng kết thúc, Phó Kỳ Hữu thắng nhỉnh hơn so với Vệ U bậc, lúc này đắc ý ôm Vệ U vào trong ngực, biết thấp giọng gì đó, chọc cho mặt Vệ U đỏ lên.

      "... Mặc dù ngoài miệng ta bảo ngươi là người quái dị, kỳ trong lòng ta nghĩ như vậy, dù sao cũng bị ngươi khi dễ thành thói quen, bằng vẫn tiếp tục như vậy." Phó Kỳ Hữu hạ giọng , ôn nhu với vệ u.

      "Ta khi dễ ngươi thế nào?" Vệ U vui hỏi.

      "Vậy ta cũng khi dễ ngươi giống vậy." Phó Kỳ Hữu nở nụ cười "Vệ U, ta thực muốn nàng gả cho nam tử khác."

      Nếu như nàng muốn gả cho người khác, hôm nay cũng cải trang thành như vậy xuất lôi đài.
      Last edited: 4/7/16
      tart_trung, susu, Genki16 others thích bài này.

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 305: trở về

      Phó Kỳ Hữu và Lâu Lan công chúa có thể đánh nhau quen biết, trước kia là hai bên nhìn đối phương vừa mắt, Vệ U lại càng nghĩ hết biện pháp hành hạ , còn làm cho thành gã sai vặt đánh xe, nghĩ tới hai người lâu ngày sinh tình.

      Hôm đó Hoàng Thượng liền tứ hôn cho bọn họ.

      Mặc kệ như thế nào, cuối cùng oan gia bọn họ cũng có kết cục viên mãn, rất đáng để cao hứng.

      đường trở về, Tề Hoàn và Triệu Ngôn Ngọc còn liên tục về chuyện tình của Phó Kỳ Hữu hai người bọn họ.

      Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười lắng nghe, con ngươi trầm tĩnh mang theo nụ cười sủng ái.

      Mấy ngày kế tiếp, Tề Hoàn liên tục ở trong nhà thể ra ngoài, nguyên nhân dĩ nhiên là do Triệu Ngôn Ngọc muốn nàng dưỡng thai tốt, kể từ khi biết Tề Hoàn có thai, So với bình thường Triệu Ngôn Ngọc càng thêm lo lắng cho thân thể của nàng, nhìn thấy Tề Hoàn khom lưng, cũng cảm thấy ngạc nhiên.

      Tề Hoàn giải thích cho bản thân nàng cũng có yếu ớt như vậy, bất quá Triệu Ngôn Ngọc nghe lọt thôi.

      Chuyện nàngmang thai, Tề Hoàn kêu Bạch Hủy tự mình chuyến đến Tề gia, đem hỉ này cho Lục thị biết, cũng khiến Lục thị yên tâm.

      Lục thị biết Tề Hoàn rốt cuộc có thai, phi thường vui mừng, thẳng niệm Bồ Tát phù hộ, lập tức cho Tề lão thái gia hỉ này.

      Lão thái gia nghe, khuôn mặt cơ trí lộ ra vẻ mỉm cười.

      Tại nơi khác, mấy ngày nay tâm tình Dương Quân Nhu cũng hết sức vui vẻ.

      Tứ hoàng tử vội vã muốn đem Phó Kỳ Hữuvà Lâu Lan công chúa biến thành người nhà, những ngày qua thường xuyên ở trong phủ, Dương Quân Nhu cần đối mặt cùng Tứ hoàng tử thô bạo, tự nhiên cảm thấy nhõm dễ chịu, mặt khác vẻ mặt cũng ôn hoà rất nhiều với hai thị thiếp có bầu.

      Tâm tình Dương Quân Nhu tốt nguyên nhân chỉ có , chính là về Vương Tuấn kia.

      Nàng cho người điều tra lai lịch của Vương Tuấntoàn bộ hỏi thăm ràng, biết được thân thế Vương Tuấn trong sạch, tại kinh đô lại có người nào có thể dựa vào, căn bản cần phải lo lắng có người cố ý làm cho Vương Tuấn đến gần nàng.

      "Tứ hoàng tử phi, ngài muốn tìm Vương Tuấn kia sao?" Bích Ngọc sầu lo nhìn vẻ mặt vui sướngcủa Dương Quân Nhu chuẩn bị ra cửa, Vương Tuấn kia mặc dù thân thế đơn giản, nhưng nàng luôn cảm thấy người như vậy xuất ở Hộ Quốc tự rất bình thường.

      Chỉ sợ Dương Quân Nhu là người trong cuộc u mê, thấy .

      Quả nhiên, Dương Quân Nhu chút để ý lời Bích Ngọc "Ta bất quá là muốn ra ngoài chút, cũng phải đặc biệt tìm ."

      Nếu phải đặc biệt tìm Vương Tuấn, như thế nào lại nghe được hôm nay tại rừng hoa mai ở ngoại ô vẽ tranh. Liền với Tứ hoàng tử muốn rừng hoa mai giải sầu rồi?

      Bích Ngọc còn muốn khuyên vài câu nữa, sắc mặt Dương Quân Nhu cũng trầm xuống, vui khi nha hoàn của mình luôn ngăn trở chính mình.

      cách nào khuyên được Dương Quân Nhu, Bích Ngọc đành phải theo.

      Dương Quân Nhu vào rừng hoa mai ở ngoại ô, rất nhanh liền gặp được Vương Tuấn vẽ tranh, sắc mặt nàng vui mừng, giả bộ ngẫu nhiên gặp tiến lên chào hỏi.

      Vương Tuấn ngạc nhiên nhìn Dương Quân Nhu. dĩ nhiên còn nhớ người nữ tử trước mắt này, lần trước tại Hộ Quốc tự gặp lần, ràng cảm giác được dường như nàng cảm thấy hứng thú với mình, nghĩ tới hôm nay lại gặp được.

      Chán nản nhiều năm, khiến nội tâm Vương Tuấn có vài phần tự ti, khi Dương Quân Nhu tận lực đến gần, vẫn cảm thấy có điểm tự hào, lời trong lúc đó tỏra vô cùng vồn vã.

      "Vương công tử vẽtranh hoa mai này tệ." Dương Quân Nhu nhìn bức tranh hoa mai của Vương Tuấn, cười tán thưởng vài câu.

      thực tế tranh hoa mai này thiếu vài phần sinh khí, lộ vẻgượng gạo. Vương Tuấn cũng tự biết .

      "Tứ hoàng tử phi khen nhầm rồi." Vương Tuấn lộ ra nụ cười tiêu sái nho nhã, thanh ôn nhu trả lời, biết thân phận Dương Quân Nhu, cho tới bây giờ chưa gặp được người nào thân phận tôn quý như vậy, chừng bắt đầu gặp may, gần đây luôn có quý nhân vừa ý thưởng thức .

      Dương Quân Nhu nhàng cười tiếng "Vương công tử bị người nào nhờ vả tới đây vẽ tranh?"

      Nàng cho người nghe ngóng về lai lịch Vương Tuấn cũng có thể tra được ràng tường tận, chính là tra ra rốt cuộc là ai thuê vẽ tranh.

      "Ta cũng chưa từng thấy qua, nghe quản gia dường như phải là người kinh thành." Vương Tuấn trả lời.

      Khó trách nghe ngóng được. Dương Quân Nhu thở phào nhõm cười yếu ớt.

      Hai người lại những đề tài khác.

      Nhìn Vương Tuấn và Dương Quân Nhu trò chuyện với nhau vui vẻ, Bích Ngọc càng thêm lo lắng, nàng quan sát khắp nơi, thấy có những người khác ở chung quanh, lúc này mới yên tâm hơn chút.

      Aizz, nàng than tiếng. Tề Chính Khuông là ma chướng của Dương Quân Nhu, Vương Tuấn có phải chỉ là lớn lên giống Tề Chính Khuông hay màsao lại vào mắt của nàng.

      ...

      ...

      Tề Hoàn nghe Kim Thạch bẩm báo, biết Dương Quân Nhu quả nhiên rừng hoa mai, tâm tình khỏi tốt, xem ra cần tạo cơ hội cho Vương Tuấn xuất ở trước mặt Dương Quân Nhu, nàng chủ động đến gần Vương Tuấn.

      Mặc kệ nàng đến gần Vương Tuấn là vì đền bù tiếc nuối trong lòng hay do nguyên nhân gì khác, chỉ cần nàng đối với Vương Tuấn bỏ được là được.

      "Đợi sau khi Vương Tuấn đem bức họa đưa cho ngươi, ngươi cấp khoản tiền, bảo rời khỏi tòa nhà." Tề Hoàn ra, kế tiếp Vương Tuấn đến chỗ nào, phải xem Dương Quân Nhu.

      Kim thạch đáp tiếng "Thiếu phu nhân, có cần tiếp tục cho người theo ?"

      "Đó là nhất định." Tề Hoàn thản nhiên "Sau khi rời khỏi, kêu người đem tin tức truyền tới tai Dương Quân Nhu, xem nàng làm như thế nào."

      An bài như vậy xong, Kim Thạch liền lui xuống.

      đến mấy ngày, Vương Tuấn trước khi rời khỏi tòa nhà kim thạch an bài cho , lo có chỗ nào để , lo lắng sau khi dùng hết bạc, lại lưu lạc đến đường Cát Tường thay người viết chữ, Vương Tuấn cầu xin kim thạch, giao công việc thêm cho , cho dù viết chữ ký sổ cũng được, Kim Thạch chỉ phải lại với lão gia nhà mình, kêu Vương Tuấn rời trước, mấy ngày nữa cho câu trả lời thuyết phục.

      Vương Tuấn nghĩ tới lão gia đứng sau kia thưởng thức như vậy, chắc cho công việcnhàn rỗinên xem thường, liền vui vẻôm bạc tiêu xài phung phí.

      Nào biết qua nhiều ngày, kim thạch lại hoàn toàn có tin tức, tới chỗ ở trước kia, sau khi nghe ngóng mới biết được hóa ra lão nhân gia rời khỏi kinh thành.

      Lúc này, bạc người Vương Tuấn còn thừa nhiều lắm, rốt cục bắt đầu bối rối.

      Cho là mình lại phải trải qua cuộc sống nhìn ánh mắt người khácgiống như lúc trước ở đường Cát Tường, Dương Quân Nhu cho người đến tìm , đem an trí tại trong trang nàng vừa mới mua.

      Cũng là thuê làm gì, chỉ cùng mới quen thân, là thưởng thức , đành lòng thấy chán nản, cho nên mới giúp đỡ chút.

      Vương Tuấn tự hiểu là bị nuôi thành đồ mặt trắng rồi.

      Văn nhân là phải có cốt khí, đáng tiếc cốt khí của sớm bị cuộc sống làm hao mòn hầu như còn, coi như là đồ mặt trắng, chỉ cần cho ăn ngon uống tố, cũng nguyện ý.

      Tề Hoàn rất nhanh liền nhận được tin tức, biết Dương Quân Nhu đem người lưu lại trong trang. biết kế hoạch của nàng rất nhanh có kết quả.

      Lúc này bên Tề gia truyền đến tin tức, Tề Chính Khuông đãtrở lại, ngay cả đến quả phụ Tề Như ở Cẩm Châu thành cũng trở lại. chỉ Tề Như,còn có vị khách khác mời mà đến, Ngô Doanh.

      Lục thị bảo Tề Hoàn trong hai ngày này tranh thủ thời gian về nhà mẹ đẻ chuyến, là Tề Chính Khuông có việc muốn tìm nàng.

      Tề Chính Khuông tìm nàng có thể có chuyện gì? trong lòng Tề Hoàn tự giễu nghĩ, nàng cho rằng Tề Chính Khuông nhớ nữ nhi này, lại vẫn có thể nhớ ramà đến tìm nàng?

      Bất kể như thế nào, nàng cũng phải trở về Tề gia chuyến, phải vì Tề Chính Khuông. Là vì Tề Như cùng Ngô Doanh, hai người kia có thể là kẻ tử thù của nàng, đặc biệt là Tề Như, nàng biết Tề Như rất hận mình, ngày đó Thu di nương xuất tại Nam thành, cũng là bởi vì nàng ta, chỉ sợ sau khi trở về nàng ta gây bất lợi với mẫu thân và Thịnh ca nhi.

      Còn có vị Ngô Doanh kia, nghe cũng mười bảy tuổi. Hôn cho tới nay chưa định xuống, Tề Hoàn còn nhớ , tại thời điểm Cẩm Châu thành. Ngô Doanh mến Triệu Ngôn Ngọc.

      Chắc phải vì Triệu Ngôn Ngọc mà đến nay còn chưa lấy chồng ?

      Suy nghĩcủa Tề Hoàn cũng chỉ là suy đoán, ngày hôm sau vẫnnên Tề gia.

      Nàng tới trước thượng phòng thỉnh an Lục thị, Lục thị lôi nàng ngồi xuống bên cạnh, hỏi thăm thân thể của nàng, "Có cảm thấy ở đâu thoải mái hay ? Có ăn ngon ngủ tốt ? có phản ứng gì quá lớn chứ?"

      "Nương, ngài nhìn sắc mặt con biết, con tốt lắm, cảm giác cùng bình thường." Tề Hoàn cười , nàng cũng có cảm giác mình mang thai, vẫn ăn ngủ bình thường.

      Lục thị đánh giá từ đầu đến chân Tề Hoàn lần."Khí sắc sai, bất quá vẫn phải chú ý chút."

      "Nữ nhi hiểu được, nương ngài yên tâm ." Tề Hoàn cười "Đúng rồi, phụ thân tìm con trở lại có chuyện gì ? Còn có, Tề Như và Ngô Doanh nữa, các nàng có việc gì tới làm gì, lại ở chỗ này bao lâu?"

      "Rốt cuộc vẫn là nhà mẹ đẻ, nàng nghe phụ thân ngươi bị miễn chức, muốn tự mình đến an ủi phụ thân ngươi." Lục thị dĩ nhiên là Tề Như "Về phần vị Ngô nương kia, là tiểu của nàng, nghĩ đến kinh thành chơi vài ngày, cũng có gì đáng trách."

      Tề Hoàn lãnh đạm cười nhạo "Ngược lại nàng trở thành hiếu nữ, chỉ sợ chỉ có vậy thôi đâu."

      "Hay con nhịn chút, xem nàng nghĩ muốn làm gì rồi sau." Lục thị biết nữ nhi và Tề Như xưa nay bất hòa, chỉ là hai người cũng đều gả ra ngoài, về nhà mẹ đẻ gây ra chuyện gì vui, chỉ tăng thêm chê cười thôi.

      "Ta biết , nương, mấy ngày nay cho người giám sát Thịnh ca nhi chặt chút ít, người đừng quên chuyện Thu di nương." Tề Hoàn thấp giọng nhắc nhở.

      Lục thị cau mày, trầm trọng gật gật đầu.

      Hai mẹ con chưa được mấy câu, có nha hoàn đến bẩm lời , là Tề Chính Khuông bảo Tề Hoàn đến thư phòng chuyện.

      Tề Hoàn nghi ngờ nhìn về phía Lục thị, thấy Lục thị nhàng lắc đầu, vẻ mặt hoang mang, nàng đành phải trước đến thư phòng, biết Tề Chính Khuông rốt cuộc có chuyện gì.

      Vừa vào thư phòng, Tề Hoàn nhìn thấy nam tử trung niên ngồi ở đằng sau án thư, vất vả mới nhịn xuống lộ ra thần sắc khiếp sợ, người trước mắt này so với lúc trước nhìn thấy tại Nam thành giống như là hai người, vốn thân thể bị tửu sắc đào khoét cũng thể khôi phục vẻ tiêu sáinăm đó, hôm nay vóc người lại càng to béo, con mắt sưng vù, sắc mặt tái nhợt, người này là Tề Chính Khuông phong lưu nho nhã trước kia?

      người ý chí tinh thần sa sút phá hủy chính mình.

      Trong lòng Tề Hoàn cảm thán, Tề Chính Khuông tuấn tiêu sái kia chết ở trong năm tháng.

      "Phụ thân." Nàng khom gối thi lễ cái, trong mắt trầm tĩnh lãnh đạm, ngay cả tia đồng tình cũng có.

      Tề Chính Khuông có ngày hôm nay, đều là do gieo gió gặt bão.

      "Ngươi đến rồi, ngồi xuống , ta có lời cho ngươi." Tề Chính Khuông xê dịch thân thể mập mạp, chỉ vào bên ghế bành, ra hiệu Tề Hoàn ngồi xuống chuyện.

      Sau khi Tề Hoàn ngồi xuống, Tề Chính Khuông bắt đầu liên thiên dài dòng, đều là về cuộc sống trước kia của ông hào sảng như thế nào bây giờ tinh thần chán nản ra sao, lại nhắc tới trước kia ông thương coi trọng Tề Hoàn rất nhiều...

      "Phụ thân có chuyện gì có thể thẳng, cần phải những lời này có được hay ."Tề Hoàn nghe được rất bực mình, trực tiếp cắt đứt lời của .
      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, susu, Genki13 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 306: Cầu tình

      Tề Chính Khuông lấy tay che miệng ho vài tiếng, vẻ mặt trầm trọng "Hôm nay vi phụ bị tiểu nhân làm hại bị miễn chức ở nhà, có thể tổn hại tất cả đều tổn hại, hoàn cảnh của ta bây giờ có lợi với con rể, tiếng của ở trước mặt Hoàng Thượng có trọng lượng, con để giúp ta vài lời, đừng để cho Hoàng Thượng bị tiểu nhân giấu kín."

      Lại muốn Triệu Ngôn Ngọc giúp ông? Tề Hoàn khóe miệng lên nụ cười trào phúng, chỉ nhìn Tề Chính Khuông lời nào.

      "... Đều là người nhà, đương nhiên muốn giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa từ trước tới nay, ta đây làm nhạc phụ cũng có làm chuyện gì ảnh hưởng đến , hôm nay bất quá là mấy câu, đối với chỉ là chuyện , thể để cho danh tiếng Tề gia bị mất tay ta chứ." Tề Chính Khuông thái độ đứng đắn , chẳng những vì mình bị miễn chức mà tỉnh lại, ngược lại cho rằng Triệu Ngôn Ngọc nên vì ông cầu tình với Hoàng Thượng.

      dễ dàng! Nếu Triệu Ngôn Ngọc đến trước mặt hoàng thượng cầu tình, Hoàng Thượng làm gì ?

      Tề Hoàn hơi nhếch môi, vội vàng đáp ứng như mong muốn của Tề Chính Khuông.

      "Lời ta , ngươi có nghe ?" Tề Chính Khuông nhíu mày đối với Tề Hoàn ra.

      "Phụ thân, ta thay ngài chẩn mạch trước, thân thể ngài còn như trước, bằng hảo hảo ở nhà tĩnh dưỡng, những chuyện khác nên suy nghĩ nhiều." mí mắt Tề Hoàn khẽ nâng, nhàn nhạt liếc Tề Chính Khuông cái, dịu dàng .

      Tề Chính Khuông giận tái mặt, vui trừng nàng "Lời này của ngươi là có ý gì?"

      "Phụ thân, nữ nhi là vì thân thể của ngài suy nghĩ, thân có chức quan khó tránh khỏi phải uống rượu, xã giao quá nhiều đối với ngài cũng hay, còn bằng ở trong nhà dưỡng sinh." Tề Hoàn .

      " cần lời dễ nghe, ngươi chính là muốn để cho Triệu Ngôn Ngọc thay ta chuyện trước mặt hoàng thượng thôi." Tề Chính Khuông tức giận .

      Tề Hoàn đem lửa giận của ông để vào mắt "Phụ thân cho rằng Triệu Ngôn Ngọc có thể giúp ngài cái gì? Cho dù vì ngài chuyện, chẳng lẽ Hoàng Thượng còn để ngài tiến vào Nội các hay sao?"

      "Làm càn!" Tề Chính Khuông xanh mặt lớn tiếng quát "Đây là thái độ mà thân nữ nhi nên có sao? Như nhi biết được ta bị tiểu nhân làm hại còn chạy từ Cẩm Châu thành tới an ủi ta, còn ngươi? Tề mỗ ta sao có thể có nữ nhi đại nghịch bất đạo như ngươi vậy!"

      Tề Như đặc biệt tới để an ủi Tề Chính Khuông? Tề Hoàn trong lòng cười thầm, chỉ sợ có dụng ý khác!

      "Như vậy, phụ thân liền kêu Nhị muội muội cầu tình thay ngài." Tề Hoàn .

      "Ngươi bảo Triệu Ngôn Ngọc tới gặp ta!" Tề Chính Khuông kêu lên, hôm nay chỉ có Triệu Ngôn Ngọc mới có thể giúp ông. Bằng , ông làm sao mở miệng những chuyện này với nữ nhi của mình.

      "Gần đây e là có nhàn rỗi." Tề Hoàn chút nghĩ ngợi cự tuyệt, người này sao có thể biết xấu hổ như vậy, Tề Chính Khuông cho tới bây giờ đều có sắc mặt tốt với Triệu Ngôn Ngọc. Hôm nay ông bị miễn chức, mới nhớ tới Triệu Ngôn Ngọc, còn muốn theo sắp xếp của ông cầu tình với Hoàng Thượng.

      Hoàng Thượng cũng định cho cái thân bất chính, còn muốn Triệu Ngôn Ngọc tốt, đây phải là đánh vào mặt Hoàng Thượng, liên lụy Triệu Ngôn Ngọc sao? Tề Hoàn cũng ngu ngốc như vậy.

      "Ngươi..." sắc mặt Tề Chính Khuông lúc trắng lúc xanh, bị Tề Hoàn làm tức giận đến ngực trướng đau. "Ngươi chính là sợ ta làm mất thể diện Triệu Ngôn Ngọc, nên mới để cho tới gặp ta, đúng hay ?"

      "Phụ thân thực tự biết mình." Tề Hoàn cười cười .

      Tề Chính Khuông nghe vậy, lại càng tức giận đến ra lời.

      Nếu như phải bây giờ mình bị miễn chức ở nhà, Tề Hoàn cũng dám chuyện với như vậy, cho cùng, nữ nhi bất hiếu này chính là có Triệu Ngôn Ngọc ở sau lưng làm chỗ dựa, cho nên đem để vào mắt.

      "Nếu Phụ thân muốn ở trong nhà. bằng thương nghị với tổ phụ, lấy địa vị của tổ phụ ở trước mặt hoàng thượng, lời hữu dụng hơn nhiều so với Triệu Ngôn Ngọc." Tề Hoàn trào phúng cười nhạo .

      "Ngươi cút cho ta!" Tề Chính Khuông tiện tay cầm lấy bút nghiên bàn dùng sức đập về phía Tề Hoàn.

      Tề Hoàn vội vàng tránh , nhưng vẫn đập trúng bả vai, nàng bị đau rên lên tiếng, tay che lấy bả vai, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tề Chính Khuông "Phụ thân, Hoàng Thượng miễn chức người, là xem trọng tổ phụ, người vẫn nên an phận thủ thường ở trong nhà , đỡ phải làm liên lụy tới cả Tề gia. Tề gia muốn quang tông diệu tổ còn có Tam thúc."

      Lời nặng lại trắng ra như vậy, Tề Hoàn chưa từng qua trước mặt Tề Chính Khuông, bị đập cái như vậy, nàng thể nhịn được nữa, ngay cả nửa điểm cố kỵ cũng có.

      Tề Chính Khuông hận thể đích thân bóp chết Tề Hoàn "Cút ra ngoài cho ta."

      "Phụ thân bảo trọng. Nhìn sắc mặt ngài, chỉ sợ thân thể càng ngày càng xuống." Tề Hoàn chịu đựng bờ vai đau đớn, sau khi trào phúng với Tề Chính Khuông ưỡn thẳng sống lưng lên rời khỏi thư phòng.

      Lại trở về phòng Lục thị, thấy Tề Như đến thỉnh an.

      Tề Như năm nay mới mười lăm tuổi, vẫn giống như đóa hoa, lúc trước muốn tính kế để Tề Hoàn gả cho nhị thế tổ kia, lại bị lấy làm quân cờ, trở thành quả phụ, phải trong lòng nàng oán hận Tề Hoàn, đó là có khả năng.

      Nhìn thấy chính mình hai đời đều gây với Tề Như, Tề Hoàn lấy làm kinh hãi rất lớn, nếu phải sớm biết đối phương là ai, nàng nhận ra người phụ nhân trước mắt này thoạt nhìn vẻ mặt u sầu, cả người lộ ra hơi thở trầm lặng, mặc thân xiêm y sắc chìm chính là Tề Như.

      Chỉ là vừa cập kê lâu mà thôi...

      "Đại tỷ tỷ đến." Tề Như đứng lên, tận sâu trong đáy mắt cất giấu oán hận từ lâu nhưng mặt ngoài lại bình tĩnh như nước nhìn Tề Hoàn.

      Tề Hoàn nghe được thanh Tề Như, rất nhanh thu hồi đồng tình, cười đối với nàng gật đầu "Nhị muội muội, lâu gặp, sao rồi?"

      "Nhờ phúc của tỷ tỷ, ta trải qua rất tốt." Tề Như lạnh nhạt trả lời, nàng nhịn lâu mới có trả lời phải nghiến răng nghiến lợi, ai làm cái quả phụ cảm thấy tốt?

      Lục thị mỉm cười nhìn Tề Hoàn "Phụ thân con tìm con làm gì?"

      "Chỉ là chút chuyện." Có Tề Như ở đây, Tề Hoàn có nhiều lời.

      Tề Như lãnh đạm mở miệng "Mẫu thân, con nghĩ mang Kính ca nhi ra ngoài dạo chút, lâu thấy đệ đệ, con muốn Hộ Quốc tự cầu xin bình an với đệ ấy."

      Lục thị gật "Vậy con dẫn nó , đường phải cẩn thận chút."

      "Vâng." Tề Như đáp tiếng, con mắt nhìn lướt qua Tề Hoàn, hờ hững lui ra ngoài.

      "Nương, Nhị muội muội là cùng với phụ thân?" Tề Hoàn nhìn bóng lưng Tề Như, nhíu mày hỏi Lục thị.

      Lục thị : " là ở đường gặp phải, thực khéo, nghe phụ thân ngươi bị miễn chức, cố ý đến an ủi vài tiếng, nhưng ra là tới cùng Ngô nương."

      "Ngô Doanh đến kinh thành làm gì?" Tề Hoàn khiêu mi hỏi.

      "Dường như là đến hỗ trợ." Lục thị .

      Tề Hoàn cười nhạo tiếng, kêu quả phụ đến hỗ trợ? Rốt cuộc là cái gì, Ngô phu nhân kia vậy mà cũng yên tâm.

      "Nàng thành quả phụ trong lòng khẳng định dễ chịu, con nhẫn nhịn nàng chút." Lục thị đồng tình Tề Như, đưa tay vỗ vỗ bả vai Tề Hoàn, thích nữ nhi trong khoảng thời gian này có cái gì xung đột với Tề Như.

      Vừa vặn đụng phải chỗ bị Tề Chính Khuông đập vào của Tề Hoàn, đau đớn khiến nàng kêu tiếng.

      Lục thị ngơ ngác chút, lập tức hỏi "Có phải ông ta đánh con hay ?"
      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, susu, Genki17 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 307: Vậy cùng cách !
      Tề Hoàn cũng muốn cho Lục thị chuyện mình bị Tề Chính Khuông đập, hôm nay Lục thị mặc dù còn giống với trước kia, nhưng rốt cuộc vẫn phải là người hung ác có thể hạ thủ giống Tề Hoàn, nếu thực phải Tề Chính Khuông làm cho nàng tuyệt vọng, tin tưởng trong đầu Lục thị cũng sinh ra ý niệm coi chừng hài tử qua ngày tốt lành.

      "Ta sao, nương." Tề Hoàn cười tránh tay muốn kiểm tra của Lục thị.

      "Con vốn là như vậy, có ủy khuất gì đều giấu diếm, làm ta đây cảm thấy kẻ làm mẫu thân như ta thể thay con làm chủ?" Lục thị khóe mắt ướt lên, A Hoàn thuở thông tuệ, chưa bao giờ cần bà lo lắng, , chẳng những cần lo lắng, cho tới nay, tựa hồ cũng là A Hoàn che chở bà, bà là mẫu thân, sao có thể biết hổ thẹn.

      Có lẽ bởi vì đời trước sớm mất mẫu thân, Tề Hoàn mặc kệ chuyện gì phát sinh, đều cực ít khi ỷ lại Lục thị.

      "Nương, hôm nay ông ấy cũng chỉ có thể tìm người trong nhà trút giận." Tề Hoàn vừa cười vừa , để cho Lục thị xem bả vai của nàng, cần nhìn cũng biết thương thế như thế nào, nàng đến giờ vẫn cảm thấy đau đớn khó nhịn.

      Lục thị mạnh mẽ đứng lên "Ông ta dựa vào cái gì đánh ngươi, đừng con có làm sai chuyện, con cũng gả ra ngoài, cho dù ông ta là phụ thân con, cũng thể đánh con.", cước bộ vội vàng ra phía ngoài.

      "Nương!" Tề Hoàn vội đuổi theo.

      Lục thị bất chấp Tề Hoàn khuyên can, mang theo lửa giận đầy người vào thư phòng.

      Tề Chính Khuông còn chưa nguôi giận, vừa thấy Lục thị và Tề Hoàn, lập tức bày ra sắc mặt, nhưng trong lòng lại cho rằng Lục thị mang Tề Hoàn đến nhận sai vớiông, thầm nghĩ quả nhiên là thê tửquan tâm mình.

      "Tề Chính Khuông!" Lục thị trợn mắt trừng trừng, chỉ vào Tề Chính Khuông mắng "Ngươi dựa vào cái gì đánh A Hoàn, ngươi điên rồi phải , ngươi cho rằng muốn đánh ai liền đánh, muốn mắng mắng à?"

      Vậy mà đến khởi binh vấn tội? Tề Chính Khuông sắc mặt càng thêm khó coi, lạnh giọng trả lời "Nàng là nữ nhi của ta. Chẳng lẽ ta còn được đánh?"

      "Chính là thể đánh!" Lục thị cường ngạnh kêu lên "Ngươi ở bên ngoài có tiền đồ cũng chỉ có thể về nhà đánh nữ nhi của mình ra vẻ ta đây, Tề Chính Khuông, ngươi đừng cho rằng mình là Đại lão gia. Ai cũng phải nghe lời ngươi."

      "Ngươi cái gì, ta là chủ gia đình, chưa đến phiên ngươi giáo huấn ta?" Tề Chính Khuông quát to.

      Lục thị cười lạnh "Chủ gia đình là Lão thái gia, còn chưa tới phiên ngươi."

      Tề Chính Khuông chỉ vào Lục thị "Lục Niệm Tâm, hôm nay ngươimuốn gây gổ với ta có phải ?"

      "Ta chỉ là tới báo cho ngươi tiếng. Nếu như ngươi lại đánh nữ nhi của ta, ta nhất định liều mạng với ngươi." Lục thị .

      "Ngươi muốn liều mạng với ta như thế nào?" Tề Chính Khuông khinh thường hỏi.

      Lục thị lạnh lùng cười tiếng, Tề Chính Khuông nghĩ cái nhà này còn giống như trước kia, đều doông ta định đoạt sao?"Ngươi có thể thử xem!"

      Tề Hoàn nghĩ tới Lục thị cùng Tề Chính Khuông trực tiếp vạch mặt, nàng nghĩ suy cho cùng Tề Chính Khuông vẫn là phụ thân của Thịnh ca nhi, tiến lên giữ chặt Lục thị "Nương, chúng ta trở về ."

      "Ngươi... Ta muốn hưu ngươi! Lục Niệm Tâm!" Tề Chính Khuông là nam nhân có tôn nghiêm, lần đầu bị thất bại trước mặt Lục thị. Ônglàm sao chịu nổi nhục nhã này, cho tới bây giờ, cái nhà này đều do ông định đoạt. Khi nào đến phiên Lục thị uy hiếp ông.

      Lục thị nở nụ cười "Vậy cùng cách !"

      Tề Hoàn cả kinh, đè ép thiếu chút nữa cách nào che dấu mừng rỡ nhìn về phía Lục thị.

      "Hừ, muốn cùng cách sau đó tìm nam nhân khác sao? Ngươi nằm mơ, Lục Niệm Tâm, ngươi đừng mơ tưởng cắm sừng cho ta." Tề Chính Khuông ngay cả hưu thư đều uy hiếp được Lục thị, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

      Lục thị trào phúng lắc đầu, cười "Ngươi phải là sớm bị cắm sừng sao?"

      Tề Chính Khuông nghe lời này, chỉ cảm thấy cổ họng ngai ngái. Tức giận đến nỗi thiếu chút nữa phun ra máu.

      "Chúng ta !" Lục thị dẫn Tề Hoàn cứ như vậy ly khai.

      "Buồn cười! Buồn cười!" Tề Chính Khuông tay rung, nên lời gì khác.

      Lục thị và Tề Hoàn trở về nhà trong, kiên quyết muốn xem thương thế của Tề Hoàn, Tề Hoàn đành phải cởi xiêm y xuống, bày ra vết thương bị bút nghiên đập trúng cho Lục thị xem.

      Thương thế ở vị trí lồng ngực chút, là bút nghiên sừng nhọn đập trúng. Máu ứ đọng mảng lớn, bên trong còn có dấu hiệu sung huyết, nhìn ra được Tề Chính Khuông dùng hết toàn lực.

      "Ông ta là đánh là cừu nhân!" Lục thị vừa đau lòng bôi thuốc cho Tề Hoàn, vừa mắng Tề Chính Khuông.

      Nàng giống như chính là cừu nhân của Tề Chính Khuông! Tề Hoàn thầm .

      Sau giờ ngọ, Triệu Ngôn Ngọc tự mình đến đón Tề Hoàn trở về, Lục thị mấy lần muốn giải thích cho Triệu Ngôn Ngọc, nhưng đều bị Tề Hoàn che giấu.

      Tề Hoàn muốn trở về lại với Triệu Ngôn Ngọc, nếu nóilúc này, khó chắc chắc có thể bình tĩnh, kể từ khi biết nàng mang thai, quả thực đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay, nếu cho biết Tề Chính Khuông đánh nàng, chắc chắn buông tha Tề Chính Khuông.

      Triệu Ngôn Ngọc phát giác được giữa Lục thị và Tề Hoàn có khí quỷ dị, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quái, bất quá mặt cũng lộ vẻ.

      Bọn họ ở lại lâu, sau khi uống hơn chung trà với Lục thị, liền cáo từ.

      Thời điểm bọn họ vừa ra khỏi cửa, có cái thân ảnh tinh xảo gấp rút chạy ra, kia là nương trẻ tuổi mặc váy màu vàng nhạt tay áo rộng, nàng đứng ở chỗ cửa, ánh mắt lưu luyến si mê nhìn Triệu Ngôn Ngọc bọn họ lên xe ngựa.

      "Triệu Ngôn Ngọc..." Nàng cúi đầu thanh nỉ non.

      ...

      ...

      "Nhìn thấy phụ thân nàng?" Lên xe ngựa xong, Triệu Ngôn Ngọc ôm Tề Hoàn vào trong ngực, ôn nhu hỏi.

      Tề Hoàn gật "Gặp được, rất thất vọng."

      Triệu Ngôn Ngọc biết là kinh ngạc, Tề Chính Khuông kia cho tới bây giờ làm cho người khác thất vọng "Có phải hay gặp chuyện vui rồi?"

      "... có." Tề Hoàn nhàng lắc đầu, suy nghĩ mở miệng nên hôm nay Tề Chính Khuông đánh nàng như thế nào, nàng do dự, cũng phải vì Tề Chính Khuông suy nghĩ, mà muốn Triệu Ngôn Ngọc vì nàng bị quan Ngự sử tốcáo tội danh bất hiếu.

      "A Hoàn?" Triệu Ngôn Ngọc lật người của nàng lại, càng cảm thấy nàng thích hợp.

      Tay đè đến bả vai Tề Hoàn, khẽ động thương thế, đau đến nước mắt nàng thiếu chút nữa chảy ra.

      Triệu Ngôn Ngọc khẽ híp mắt, dè dặt buông tay ra, giọng hỏi "Làm sao vậy?" xong, cởi bỏ áo choàng của nàng, đập vào mắt là thương thế của nàng nhìn rất kinh hãi.

      "Tề Chính Khuông đánh nàng?" Triệu Ngôn Ngọc bình tĩnh hỏi.

      Tề Hoàn cầm tay của , nhịn đau "Ông ấy là cha thiếp, dù cho thiếp cũng coi ông ta như phụ thân, nhưng thân phận là cải biến được, chàng cần phải vì ông ta mà phạm sai lầm, đáng."

      "Ông ta vì sao đánh nàng?" Triệu Ngôn Ngọc dịu dàng vuốt ve bả vai của nàng, trong đáy mắt tĩnh mịch che giấutừng cơn sóng dữ dội.

      "... Muốn chàngđi gặp hoàng thượng thay ông ta chuyện, thiếp cự tuyệt, thẹn quá hoá giận liền cầm lấy bút nghiên đập tới." Tề Hoàn đem tình hôm nay trải qua tại thư phòng cho Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc khóe miệnggiương lên, hồi lâu, mới lạnh giọng mở miệng"Nàng có thai, ông ta còn đánh nàng!"

      "Ông ta sớmphát điên, người giống người." Tề Hoàn .

      ngay cả câu nặng cũng dám , thế nhưng Tề Chính Khuông muốn đánh liền đánh, cho dù ôngta là phụ thân ruột Tề Hoàn thế nào? Triệu Ngôn Ngọc chưa từng tức giận như vậy, chỉ là tại trước mặt Tề Hoàn, vẫn bình tĩnh.

      Muốn chịu đựng cơn tức này là thể nào, chẳng qua Tề Chính Khuông danh nghĩa là nhạc phụ của , bản thân ông takhông thích , nhưng nếu như vậy thôi, tiểu sư muội của cũng phải nhận những ủy khuất này.

      bị ủy khuất sao cả, nhưng làm cho tiểu sư muội và nữ nhi còn chưa ra đời của bị thương lại được.
      Last edited: 5/12/16
      tart_trung, susu, Genki16 others thích bài này.

    5. Hình Ưu

      Hình Ưu Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      65
      chưa gì quyết là nữ nhi ? :yoyo43:Ai da, ta lại ngửi được mùi mưu nồng nặt từ tề như với bạn công chúa gì gì đó rồi! Vị chi là con của a hoàn phải thiệt cẩn thận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :