1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 260: Giằng co
      Edit – Beta : Tiểu Đông Tà

      Triệu Ngôn Ngọc mang thương tích xuất ở trước mặt mọi người, vì phòng ngừa có người cố ý quấy rối tiến hành mở thầu, cố ý mời Trịnh Nhĩ Kị mượn binh cho , lại an trí ám vệ ở chỗ gần đó.

      Về phần Mộ Dung Viêm trước ngăn trở Trịnh Nhĩ Kị xuất binh cứu bọn họ, càng thêm nghênh ngang xuất bên cạnh Lý Tái Sinh, tiếp nhận An Nam thành đám quan viên nịnh nọt cùng thổi phồng, nhìn thấy Triệu Ngôn Ngọc lại tiến lên đón, quan tâm đầy đủ hỏi thương thế của , "Nghe tiểu Triệu đại nhân biển gặp phải Hải Tặc đánh cướp bị thương nặng, giờ nhìn thấy ngươi bình yên vô , là phúc lớn mạng lớn a."

      "Nhờ phúc của Mộ Dung tướng quân, hạ quan vận khí tốt tránh được kiếp." Triệu Ngôn Ngọc chắp tay đáp lễ, gương mặt tuấn tú lộ ra huyết sắc chưa đủ, nhưng vẫn như cũ bình tĩnh, đối với Mộ Dung Viêm vẫn khách khí.

      Mộ Dung Viêm vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười nhìn Triệu Ngôn Ngọc, ra là ông ta cố ý lôi kéo Trạng Nguyên này, chỉ là bất kể ông ám hiệu công khai, họ Triệu này đúng là dầu muối vào, lần này chuyện lương thực vận chuyển bằng đường thuỷ càng thêm thầm đối nghịch cùng bọn họ, nếu là chuyện năm đó bị moi ra, vậy hậu hoạn vô cùng, cho nên, thể lưu cõi đời này, cố tình nửa đường nhảy ra làm Trình Giảo Kim, nếu lúc này ông thế nào còn cần ở chỗ này bị khinh bỉ, "Tiểu Triệu đại nhân về sau cũng nên cẩn thận, phải lần nào vận số cũng tốt như vậy ."

      Lại , Tề Chính Thanh tại sao lại đột nhiên xuất bên cạnh Trừng Hải thủy sư? Ông phải theo Triệu Ngôn Ngọc cùng nhau trở về An Nam thành sao? Thế nào giờ có thấy ông ta?

      Quá được bình thường, Tề Chính Thanh trong truyền thuyết làm việc đàng hoàng bị Tề lão thái gia tức giận mắng, sau đó rời nhà trốn xông xáo rồi, vì sao hôm đó ông có thể dễ dàng làm Trịnh Nhĩ Kị để ý tới địa vị của Mộ Dung gia, bất chấp tất cả xuất binh giải cứu Triệu Ngôn Ngọc?

      Tề Chính Thanh mấy năm này rốt cuộc làm cái gì?

      Triệu Ngôn Ngọc khẽ cười tiếng, "Hạ quan ghi nhớ lần dạy dỗ này, còn có lần thứ hai."

      "Vậy tốt, chỉ là, này An Nam thành rốt cuộc phải kinh đô, tiểu Triệu đại nhân phải cẩn thận, ngàn vạn đừng làm chuyện hồ đồ, chẳng những lấy lòng được Bệ Hạ, lại đắc tội với càng nhiều người." Mộ Dung nóng lạnh .



      "Hạ quan tất cả nguyện làm việc cho bệ hạ, nếu phải cẩn thận đắc tội người khác, còn phải xin bao dung." Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười rằng.

      " hay lắm." Mộ Dung Viêm ngạo nghễ  lườm , từ bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc lên, cùng Lý Tái Sinh ngồi ở chủ vị ghế thái sư.

      Đợi Mộ Dung Viêm rời , Tô Diệp mới giọng ở bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc, "Đại nhân, Mộ Dung Viêm ràng là lời chứa đầy hàm ý, chỉ sợ vì vậy mà từ bỏ ý đồ."

      Triệu Ngôn Ngọc đáy mắt thoáng qua tia ác độc, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, "Chỉ sợ ông ta cái gì cũng làm."

      Thương nhân tham gia trả giá cũng lục tục  đến, an vị ở bên ghế thái sư, Phùng Triển Hiền cùng con trai cùng đến, chỉ là ông ta lại giống như biết Mộ Dung Viêm, chỉ là hành lễ với Lý Tái Sinh cùng Triệu Ngôn Ngọc, sau liền ngồi xuống.

      Nếu phải trước tra được ông ta thầm cùng Mộ Dung Viêm có lui tới, ai biết giữa bọn họ là cùng đám?

      Chỉ là Phùng Triển Hiền sắc mặt xem ra cũng khá lắm, mắt đỏ bừng, nhìn như có ngủ đủ.

      Triệu Ngôn Ngọc trầm mặc tới ngồi xuống vị trí của mình, là Khâm Sai Đại Thần, giờ kết quả cuối cùng trừ ra có ai biết là cái gì, mặc dù có rất nhiều người vụng trộm truyền lời cho , để cho thức thời chút nên đắc tội với quý nhân trong kinh đô.

      Dù sao sớm muộn cũng đắc tội, có thể để ý thế nào?

      Lúc trước đến Nam Úc đảo trước, điều tra xong, Phùng gia kinh doanh có Mộ Dung Quý Phi cùng hai vị quý tần khác, bên ngoài cung có Tứ hoàng tử phi cùng Tam hoàng tử phi, còn có Tô Loan Quận chúa.

      biết Ninh Triều Vân cùng Lục hoàng tử luôn luôn gần, biết biết được hành động việc làm của thê tử mình ở An Nam thành, cho nên truyền tin tức cho , còn biết Ninh Triều Vân làm như thế nào.

      Về phần Giang Tây phủ Bạch gia, sau lưng trừ Lục Hiền phi, vẫn còn có vị Mẫu Đan Quận chúa kia, giờ Lục Niệm Quang bị đuổi về, biết Mẫu Đan Quận chúa đến tột cùng muốn làm chi?

      Đè nén các loại ý tưởng trong lòng, Triệu Ngôn Ngọc bắt đầu tuyên đọc công văn hoàng thượng ban bố trước.

      giờ ở chỗ này thương nhân tổng cộng có mười nhà, nhưng trong đó cực kỳ có  sức cạnh tranh đúng là Phùng gia cùng Bạch gia, những nhà khác xem ra chỉ là phụ gia, vậy mà đại đa số người trong lòng cũng ràng, có khả năng nhất bắt được cái bia này chỉ có Phùng gia, Phùng gia sau lưng quý nhân quá nhiều, nếu như Phùng gia chiếm được chỗ tốt, vậy đồng nghĩa với những quý nhân kia chiếm được chỗ tốt.

      Triệu Ngôn Ngọc ngu xuẩn đồng thời đắc tội những quý nhân này như vậy.

      Phùng Triển Hiền thậm chí nghe Triệu Ngôn Ngọc  tuyên đọc, vốn là sắc mặt khó coi hòa hoãn hạ xuống, khóe miệng cong lên nếp nhăn mặt khi cười.

      Giống như tên hoàng thương vật trong túi của Phùng gia.

      Vậy mà, lúc mở thầu, kết quả lại ngờ.

      Là Phương gia?

      Thế nào lại là Phương gia?

      Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Triệu Ngôn Ngọc.

      "Triệu Ngôn Ngọc ngươi làm việc thiên tư" Mộ Dung Viêm tức giận lên, đối với lần trả giá này là tình thế bắt buộc, nếu như vận chuyển công lương  buôn bán phải ở đầu Phùng gia, vậy tương lai Mộ Dung gia ông ta muốn làm kiện kia hẳn thể thực được ở đâu, hơn nữa Đại Chu quan thuế càng ngày càng nghiêm khắc, chỉ có tư cách vận chuyển công lương  hoàng thương, mới có thể đạt mục đích, nếu tâm huyết ông ở Phùng gia chả phải uổng phí.

      Phùng Triển Hiền càng thêm ngạc nhiên, khuôn mặt thái độ chỉ thoáng biến đổi nhiều màu sắc, càng nhìn ra ông đến tột cùng là vui hay giận, giống như còn có tia giải thoát.

      Trấn định quá mức chính là Phương Cảnh Thăng.

      Đây là ngờ vui mừng, nhưng nghĩ tới mạch sống tương lai của Phương gia được giữ trong tay vị tiểu Triệu đại nhân này, lại cảm thấy miệng đầy khổ sở, bất kể như thế nào, ít nhất so với bị Phùng gia áp chế cũng tốt hơn.

      Triệu Ngôn Ngọc từ từ quay đầu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn Mộ Dung Viêm, "Mộ Dung Tướng quân, lời này đối với hạ quan bất công, hạ quan tại sao lại làm việc thiên tư, xin hỏi Tướng quân có thể có chứng cớ?"

      Mộ Dung Viêm giận đến cắn răng nghiến lợi, sắc mặt tái xanh, hối hận ngày đó có phái thêm mấy tên sát thủ đem Triệu Ngôn Ngọc diệt khẩu, cho là chỉ là cảnh cáo chút biết vậy là đủ rồi.

      "Phương gia đầu tư bao nhiêu? Tại sao có thể thắng thầu?" Phùng Triển Hiền thấy Mộ Dung tức giận như vậy, vì vậy cũng đứng dậy, bày tỏ mình rất bất mãn.

      Phía dưới thương nhân bàn luận xôn xao, biết giờ trình diễn còn có tiết mục nào nữa.

      Lý Tái Sinh từ kinh ngạc lại tinh thần, cũng chất vấn Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc cho người ta đem tất cả tiêu thư cầm lên, "Người trả giá cao được, từ xưa tới nay quy củ đều là như vậy, Mộ Dung Tướng quân, chẳng lẽ hạ quan làm sai?"

      Nếu Triệu Ngôn Ngọc làm sai, đây chẳng phải là hoàng thượng làm sai?

      Mới vừa Triệu Ngôn Ngọc cũng , là y theo Bệ Hạ đắc ý nguyện làm việc, cho nên có có người dám lời này, Mộ Dung Viêm mặc dù sắc mặt giận dữ, nhưng lý trí vẫn còn, càng nhảy vào cái bẫy này.

      Phương gia dưa giá tiền, so Phùng gia chỉ nhiều hơn mười hai.

      Mười hai

      Mộ Dung Viêm chỉ cảm thấy cổ họng hồi ngai ngái, thiếu chút nữa phun búng máu ra.

      tìm cách cho Mộ Dung gia nhiều năm, chẳng lẽ lại nhận thất bại trong gang tấc? Lúc này phụ thân theo Quý Phi nương nương cũng giao phó tốt, quả chính là chuyện buồn cười.

      Phương Cảnh Thăng ngẩng đầu nhìn thấy Phùng Triển Hiền ngó chừng nhìn , lập tức ôn hòa mà cười lên, "Phùng lão bản, đa tạ."

      "Phương đương gia quả nhiên gan dạ sáng suốt hơn người, lão phu bội phục." Phùng Triển Hiền cười lạnh, giờ tình cảnh này xem ra, Phương gia ràng là tìm được Triệu Ngôn Ngọc làm núi dựa rồi, về phần bí mật kia. . . . . . Sợ rằng đủ để uy hiếp Phương Cảnh Thăng rồi.

      Nhưng Triệu Ngôn Ngọc biết bí mật Phương gia thế nào?

      Chẳng lẽ ngay cả điều tối mật của Phùng gia cũng bị tra ra được?

      Phùng Triển Hiền sống lưng nhất thời run lên, nghĩ đến bị lấy năm vạn vạn lượng quan Ngân, càng thêm đau lòng ra lời, , giờ cũng phải là lúc đau lòng cho bạc, là nên lo lắng đến tột cùng có thể bị người tra ra Phùng gia từng tham dự đánh cướp quan Ngân. . . . . .

      Nếu quả như tra được Phùng gia rồi, ông nhất định dụ dỗ vị ở kinh đô kia, dù sao chuyện năm đó, tất cả mọi người có phần tham dự.

      Mộ Dung Viêm biết giờ kết quả cải biến được, ánh mắt chí đáng sợ nhìn Triệu Ngôn Ngọc, "Tiểu Triệu đại nhân, ngươi tệ."

      Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười, "Đa tạ Mộ Dung Tướng quân khích lệ."

      "Hừ" Mộ Dung Viêm nặng nề khẽ hừ, sải bước ra đại sảnh.

      Lý Tái Sinh lắc đầu cái với Triệu Ngôn Ngọc, gương mặt đáng tiếc, hạ thấp giọng , "Tiểu Triệu đại nhân, ngươi. . . . . . Người làm cái này là cần gì chứ, ngươi có biết ngươi đắc tội với người nào ? Đắc tội bao nhiêu người? Cho dù có Bệ Hạ là chỗ dựa cho ngươi, cũng chống cự nổi những người đó đối phó ngươi a."

      "Chẳng lẽ còn có ai có thể đối nghịch với Bệ Hạ đối?" Triệu Ngôn Ngọc nhìn cái này Tổng đốc ăn lộc vua này, đáy mắt tràn đầy ám phúng.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi là. . . . . . Gỗ mục khó điêu" còn tưởng rằng vị tiểu Triệu đại nhân này thông suốt hiểu rồi, ngờ cũng là loại người cổ hủ.

      Lý Tái Sinh rời , trong đại sảnh tất cả quan viên lớn cũng theo lắc đầu thở dài mà thẳng bước .

      An Nam thành Tri Phủ lại ở lại.

      Còn có Tề Chính Khuông im lặng lên tiếng cũng đứng ở bên, cau mày nhìn Triệu Ngôn Ngọc.

      Phương Cảnh Thăng lên, "Đại nhân?"

      "Ngươi trước tạm trở về thôi, sau nên làm như thế nào, tự có người báo với ngươi." Triệu Ngôn Ngọc thanh nhạt .

      "Dạ, thảo dân cáo lui." Phương Cảnh Thăng hành lễ, cung kính lui ra ngoài.

      "Tiểu Triệu đại nhân. . . . . ." Tiết Thanh muốn khuyên mấy câu, lại bị Triệu Ngôn Ngọc chận lại.

      Triệu Ngôn Ngọc , "Tiết đại nhân, Bổn quan thân thể khó chịu, bất tiện chuyện nhiều với ngươi, có chuyện gì, ngày khác lại , cáo từ."

      Tiết Thanh than tiếng, "Tiểu Triệu đại nhân kính xin bảo trọng."

      Đưa Tiết Thanh , Triệu Ngôn Ngọc cười híp mắt nhìn về phía Tề Chính Khuông, "Nhạc phụ?"

      "Ngươi đắc tội tất cả quan viên An Nam thành rôi." Tề Chính Khuông nhìn , lạnh lùng mà , năm qua này ông đắm chìm trong tửu sắc, hai mắt sưng vù xanh đen, thân thể cũng cao to bằng trước, nhưng giờ thấy nữ tế cùng Mộ Dung Viêm giằng co, ông đột nhiên nhớ tới năm đó mình ở kinh đô cảnh tượng cùng chí khí.

      Ông vốn muốn mượn thái tử trở thành đời danh thần

      Triệu Ngôn Ngọc thờ ơ cười cười, "Sớm muộn cũng đắc tội."

      Tề Chính Khuông sâu sắc nhìn cái, "Ngươi lần này chỉ là bị thương, lần sau chưa chắc có thể sống."

      " có nhiều lần sau như vậy." Triệu Ngôn Ngọc thanh nhạt , đối với Tề Chính Khuông, giọng điệu của lãnh đạm.

      "Cuồng vọng." Tề Chính Khuông hừ tiếng, sau đó liền thẳng bước rời .

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 261: Nữ nhân đáng sợ hơn
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Hoàn hoài nghi Lí Thi Thi bỏ thuốc Tề Chính Khuông ngày hôm sau liền đến Tề gia.

      Lục thị cho Thành nhi ăn cháo, nghe được hạ nhân bẩm, vội để Tề Hoàn vào, Thành nhi nhìn thấy Tề Hoàn, liền ăn cháo nữa, từ ghế nhảy xuống, đánh về phía Tề Hoàn, ôm chặt lấy bắp chân của nàng, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ. . . . . ."

      "Thành đệ đệ" Tề Hoàn cao hứng bế Thành nhi lên, "Ai nha, nặng hơn ít đấy."

      Lục thị thả chén trong tay xuống, nghi ngờ nhìn Tề Hoàn, "Con ở trong nhà chăm sóc gia, thế nào tới nơi này?"

      "Huynh ấy ra ngoài làm việc, cho nên con tới xem chút." Tề Hoàn , ôm Thành nhi ngồi xuống.

      "Chuyện Ân . . . . . ." Lục thị dừng chút, Ân là vì Tề Hoàn mới trúng tên bỏ mình, hậu khẳng định thể mã mã hổ hổ qua loa cho xong.

      Nhắc tới Ân , Tề Hoàn trong lòng hồi cực kỳ bi ai, "Người của Quan gia trang đón về, hậu làm ở Quan gia trang, con nghĩ, Ân cũng muốn hợp táng cùng trượng phu hợp."

      Lục thị gật đầu cái, cái gì nữa.

      Tề Hoàn nắm tay bé của Thành nhi, mềm giống như bánh bao, "Mẫu thân, phụ thân đâu?"

      " giờ gia phải tuyên bố mở thầu sao? ở bên kia." Lục thị trả lời, tiếp tục dụ dỗ Thành nhi ăn cháo.

      Còn chưa có trở lại. . . . . .

      Tề Hoàn đôi mắt sắc lóe lên, hỏi tình huống thân thể Tề Chính Khuông gần đây.

      "Ai, thân thể so với trước kia yếu hơn ít, mấy ngày trước mới để cho đại phu tới đây bắt mạch, chỉ đừng cho ông ta uống quá nhiều rượu." Lục thị .

      " bằng con xem cho phụ thân chút ." Tề Hoàn cười , mặc dù nàng cảm thấy Lí Thi Thi tổn thương Tề Chính Khuông, nhưng nàng vẫn nghĩ muốn xác nhận.

      Lục thị , "Phụ thân con rất cố chấp, lại cảm thấy nữ tử vô dụng, thế nào chịu để cho con bắt mạch?"

      "Mẫu thân, phải có người sao?" Tề Hoàn cười , khuyến khích Lục thị khuyên Tề Chính Khuông để cho nàng bắt mạch.

      "Chờ ông ấy trở về rồi, ta với ông ấy." Lục thị .

      Hai mẫu nữ trong chốc lát lời , lâu, liền nghe nha hoàn bẩm, là lão gia trở lại.

      Lục thị muốn đứng dậy nghênh đón, Tề Chính Khuông mình vung màn cửa vào.

      nghĩ Tề Hoàn cũng ở nơi đây, Tề Chính Khuông khẽ ngẩn ra, nụ cười ôn hòa hướng nhìn Thành nhi.

      Tề Chính Khuông mặc dù trầm mê tửu sắc, nhưng đối với Thành nhi thương chưa bao giờ giảm bớt.

      Đối với ba nhi tử khác, Tề Chính Khuông mặc dù thương , nhưng chưa từng có tự mình ôm, duy nhất có Thành nhi là đặc biệt, mỗi ngày về nhà cũng ôm nó chuyện, sau đó mới có thể thư phòng hoặc phòng của di nương khác.

      Lục thị bưng trà cho Tề Chính Khuông, " giờ sao trở lại sớm như vậy?"

      Tề Chính Khuông tiếng có việc gì liền trở lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Tề Hoàn, " phải ở biển gặp phải Hải Tặc sao? Con bị thương ?"

      Tề Hoàn thi lễ, "Nữ nhi có việc gì."

      "Về sau có việc gì đừng ra cửa, gần đây An Nam thành yên ổn đâu." Tề Chính Khuông thanh nhạt .

      "Dạ, phụ thân." Trong lời có ý gì, nghĩ đến là bởi vì giờ Triệu Ngôn Ngọc mở thầu , chỉ sợ kinh đô những người đó càng muốn đối phó với .

      Lục thị cười , "Trước nghe người buổi tối ngủ ngon, vừa đúng A Hoàn trở lại, bằng để cho nó bắt mạch?"

      " phải mới vừa mời đại phu sao? cần." Tề Chính Khuông .

      "Thiếp chỉ tin nữ nhi của mình." Lục thị cố ý sẳng giọng, "Tuy thầy thuốc tự y, người đây cũng phải sinh bệnh gì, chỉ là cho A Hoàn bắt mạch bình an, nếu như đại phu , ta cũng an tâm."

      Lục thị lâu quan tâm ông như vậy, Tề Chính Khuông trong lòng khỏi dâng lên cỗ dòng nước ấm, liền gật đầu đáp ứng.

      Tề Hoàn đáy mắt thoáng qua tia ánh sáng, vội ngồi xuống bắt mạch cho Tề Chính Khuông.

      Mạch tượng hư phù, hoàn toàn là ông ta ngày đêm Túng Dục sở trí, cũng có cái gì khác thường, xem ra Lí Thi Thi quả nhiên có tâm muốn độc hại Tề Chính Khuông, chẳng qua là muốn nghi ngờ đứa bé của ông mà thôi.

      "Phụ thân nên học ít Dưỡng Sinh Chi Đạo, nếu ăn nhiều thuốc bổ nữa cũng được." Tề Hoàn cạn sâu, nếu như Tề Chính Khuông tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn cũng làm thân thể sụp đổ.

      Lời này ý tớ mịt mờ người nào cũng nghe được ràng, Tề Chính Khuông thu tay lại, hừ tiếng, có đáp lại.

      Tề Hoàn cười nhạt, "Phụ thân gặp Tam thúc chưa?"

      Nhắc tới Tề Chính Thanh, Tề Chính Khuông sắc mặt khẽ hơi biến đổi, "Con gặp qua Tam thúc của con rồi hả ?"

      "Ngày đó may là Tam thúc cùng Trịnh đại nhân kịp thời chạy tới, nếu con cùng phu quân có thể bị Hải Tặc giết, Tam thúc cùng chúng ta cùng nhau trở về An Nam thành, con còn tưởng rằng thúc tìm người." Tề Hoàn .

      Nàng chưa gặp Tam thúc 4, 5 năm rồi, hôm đó nếu phải Tam thúc tỏ thân phận của mình, nàng hoàn toàn nhận ra, nghĩ Tam thúc liếc mắt cái liền nhận ra nàng.

      Lại , lúc ấy nàng theo tổ mẫu, Tam thúc cơ hồ ngày ngày cũng chơi đùa với nàng.

      "Đệ ấy làm sao lại ở cùng với Trịnh Nhĩ Kị?" Tề Chính Khuông nghi ngờ hỏi, hỏi ra lời mới phát cái vấn đề này coi như là Tề Hoàn cũng đáp được, "Đệ ấy thế nào còn nhớ đại ca ta đây, tới An Nam thành cũng biết đâu rồi."

      "Phụ thân biết Tam thúc những năm này làm cái gì sao?" Tề Hoàn lại hỏi.

      Tề Chính Khuông lạnh giọng trả lời, "Lão Thái Gia cũng biết, ta làm sao lại biết"

      Lão Thái Gia làm sao có thể lại biết? Cũng chỉ là gạt vị đại ca này thôi, Tề Hoàn thầm nghĩ, sâu sắc cảm thấy Tề Chính Khuông cùng Tam thúc tình cảm cũng tốt.

      "Ta thư phòng đây." Đem Thành nhi giao cho bà vú, Tề Chính Khuông đứng lên.

      Lục thị đưa ông ta tới cạnh cửa, đưa mắt nhìn ông ta rời , lúc này mới quay đầu lại liếc Tề Hoàn cái, "Thế nào lại nhắc tới Tam thúc của con? Chẳng lẽ con quên mất, Tam thúc của con trước cùng phụ thân con tranh cãi ầm ĩ trận."

      À? Tề Hoàn mặt mờ mịt, nàng đúng là quên mất, sau khi nàng tỉnh lại ở thành Cẩm Châu, có ghi lại tất cả chuyện Kiếp trước, nhớ ra được Tam thúc cùng Tề Chính Khuông từng có mâu thuẫn.

      Lục thị ý bảo bà vú ôm Thành nhi buồn ngủ trở về ngủ, trong nhà chỉ có mẫu nữ các nàng.

      "Ai, đều tại phụ thân con tự chủ trương, muốn Tam thúc con cưới nữ nhi các bô lão, Tam thúc thế nào chịu bị phụ thân con lợi dụng lôi kéo các lão, gây gổ với phụ thân con, lại cùng Lão Thái Gia nửa ngày, ngày hôm sau liền kinh đô, phụ thân con lúc ấy giận đến thiếu chút nữa cùng đệ ấy đoạn tuyệt tình huynh đệ." Lục thị giọng , đối với trượng phu ngay lúc đó tự chủ trương, bà ở phe Tề Chính Khuông cũng cảm thấy thẹn thùng.

      Tề Hoàn nhớ ra rồi, hình như là có việc này, nhưng Tam thúc sau hình như lại vẫn có kết hôn a.

      Lại , Tam thúc hai mươi chín tuổi , chẳng lẽ  người trong lòng cũng có?

      "Khó trách Tam thúc chưa có trở về" Tề Hoàn thở dài , nàng đối với Tề Chính Thanh vô cùng hiếu kỳ, càng muốn biết thúc thúc những năm này đến tột cùng là làm gì, vốn là tối hôm qua liền muốn hỏi Triệu Ngôn Ngọc, chỉ là thấy bởi vì bị thương, đành lòng làm trở ngại nghỉ ngơi, lúc này mới đến hỏi.

      "Có lẽ là có việc bận rộn đấy." Lục thị .

      Có lẽ chỉ có Triệu Ngôn Ngọc biết Tam thúc đến tột cùng làm cái gì.

      "Phu nhân." Lý mama vào, thi lễ xong, cùng Lục thị , "Lão gia cho người đến , khiến người đến thư phòng chuyến."

      Lục thị nhíu mày, ông đây phải là vừa rời sao? Có lời gì thể ở chỗ này ?

      Tề Hoàn cười , "Mẫu thân người , con cũng cần phải trở về."

      "Tốt lắm, con trở về chăm sóc gia ." Lục thị xong, cùng Tề Hoàn ra cửa.

      Tề Hoàn ra cửa viện, bước chân cũng phải tiến về phía cửa thuỳ hoa, mà hướng vườn hoa bên kia tới.

      "Tiểu thư, người đây là muốn đâu?" Bạch Hủy tò mò hỏi .

      " tìm Lý di nương hỏi chút." Tề Hoàn giọng .

      Đây là Tề Hoàn lần đầu tiên đến viện của Lí Thi Thi, An Nam nữ tử này quả nhiên là khác người khác, cả khu vườn lộ ra hơi thở mát mẻ u nhã, nha hoàn dẫn Tề Hoàn vào trà sảnh, Lí Thi Thi pha trà chờ.

      Giống như biết nàng nhất định tới.

      "Đại tiểu thư tới rồi, mời ngồi." Lí Thi Thi nụ cười diễm lệ, mặc dù có đứng dậy chào đón, giọng lại hết sức khách khí.

      "Ngươi biết ta tới tìm ngươi." Tề Hoàn ngồi xuống, khẳng định .

      Lí Thi Thi ngẩng đầu mỉm cười liếc nhìn Tề Hoàn, "Đại tiểu thư trước vội vã rời An Nam thành, giờ trở lại, dĩ nhiên là có rất nhiều lời muốn tới hỏi ta."

      Tề Hoàn cúi đầu nhìn trà xanh Lí Thi Thi để trước mặt nàng, lá trà ở trong chén sứ trắng toát xoay tròn, lắng đọng, giống như đôi mắt nàng sâu kín bình tĩnh mặt nước, "Ta bất kể ngươi là ai phái tới, có mục đích gì, phụ thân ta giờ có đầu phục ai, biết ngươi đến tột cùng giám thị cái gì, nhưng. . . . . . Nếu như ngươi làm ra chuyện bất lợi gì cho Tề gia, ta bỏ qua cho ngươi."

      "Ngươi có tinh lực đối phó đề phòng ta, còn bằng đề phòng người ở kinh đô." Lí Thi Thi ưu nhã nâng chén uống trà, cười khanh khách , "Nếu phải ngươi rời kịp thời, sợ rằng nay chưa chắc có thể an toàn việc gì ngồi ở trước mặt của ta."

      "Có ý tứ gì?" Tề Hoàn híp mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng ta.

      Lí Thi Thi , "Lúc ngươi rời An Nam thành, có mấy sát thủ lẻn vào thành, đây chính là đối phó với ngươi."

      "Làm sao ngươi biết?" Tề Hoàn cả kinh trong lòng, sắc mặt lại vẫn rất bình tĩnh.

      "Ta tự có đường của ta, ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, ngươi đến tột cùng đắc tội với Tứ hoàng tử phi thế nào. . . . . . Nghe các ngươi trước kia ân tình như tỷ muội." Lí Thi Thi cười khanh khác, nếu là Tứ hoàng tử phái sát thủ, nàng còn có thể hiểu, chỉ là ép hỏi kết quả lại là ngoài ý muốn.

      Tề Hoàn ngày đó thuần túy là vận khí tốt tránh khỏi kiếp, về phần mấy người áo đen hành thích Triệu Ngôn Ngọc, hiển nhiên phải cùng đường với nàng, mà là nàng còn ngăn cản được.

      Dương Quân Nhu. . . . . . Tề Hoàn trong lòng cười lạnh, nữ nhân này đến tột cùng hận nàng bao nhiêu? Chẳng lẽ đây là số mệnh, nàng cùng Dương Quân Nhu nhất định là tử địch?

      "Đa tạ Lý di nương nhắc nhở." Nghĩ đến Dương Quân Nhu ở trước mặt Tứ hoàng tử khẳng định mất ít miệng lưỡi, coi như Tứ hoàng tử muốn đối phó với Triệu Ngôn Ngọc, dưới tác dụng của nàng ta, Tứ hoàng tử cũng thể giết Triệu Ngôn Ngọc.

      Những hải tặc kia. . . . . . Có phải có liên quan với Dương Quân Nhu hay ? Tề Hoàn ở trong lòng lớn mật mà nghĩ, ngay sau đó lại lắc đầu, Dương Quân Nhu còn có khả năng lớn như vậy.

      "Nữ nhân mưu quỷ kế có lúc so với nam nhân còn đáng sợ hơn, đại tiểu thư, kính xin cẩn thận chút." Lí Thi Thi .

      Tề Hoàn lần nữa tạ ơn, sau đó từ biệt.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 262: Sau lưng
      Edit – Beta : Tiểu Đông Tà

      Từ viện của Lí Thi Thi ra ngoài, Tề Hoàn có ở lại lâu hơn nữa, mang theo Bạch Hủy trở về nhà, bước chân nàng có chút vội vàng vào nội viện, Trầm Hương tiến lên đón, "Thiếu phu nhân, thiếu gia trở lại, ở trong thư phòng."

      Tề Hoàn bước chân ngừng lại chút, xoay người tới thư phòng.

      Bên ngoài thư phòng chỉ có Phúc Sinh coi chừng, nha hoàn vẩy nước quét nhà bị sai khiến mở ra.

      "Thiếu phu nhân." Phúc Sinh nhìn thấy Tề Hoàn, vội thi lễ cái.

      Tề Hoàn liếc thư phòng khép chặt cái, "Trong thư phòng có khách sao?"

      Phúc Sinh trả lời, "Là Phó Đô Úy tới."

      Phó Kỳ Hữu tìm đến Triệu Ngôn Ngọc rồi hả? Là về chuyện Hải Tặc a, ngày đó bọn họ rời Nam úc đảo, Phó Kỳ Hữu mang binh tiến hành thẩm tra tất cả ngư dân, hẳn là có kết quả rồi.

      bằng đợi chậm chút hỏi nữa Triệu Ngôn Ngọc là được.

      Tề Hoàn vừa định xoay người rời , lại thấy cửa thư phòng kẽo kẹt mở ra, Phó Kỳ Hữu bóng dáng cao lớn xuất trong tầm mắt, ra khỏi thư phòng, thấy Tề Hoàn đáy mắt tựa như lên ánh sáng khác thường, ngay sau đó lại ảm đạm xuống, "Triệu thiếu phu nhân."

      "Phó thiếu gia." Tề Hoàn thi lễ, ngẩng đầu mỉm cười nhìn , "Phó thiếu gia tới An Nam thành lúc nào thế?"

      "Có số việc phải cùng tiểu Triệu đại nhân tiếng, thế nên phải về." Triệu Ngôn Ngọc liền đứng ở bên cạnh Tề Hoàn bên cạnh, mang mặt nụ cười dịu dàng như nước, lại làm Phó Kỳ Hữu thấy quanh thân được tự nhiên, liếc Tề Hoàn cái, "Phu nhân sao chớ?"

      Tề Hoàn ngẩn ra, mới nhớ tới hỏi chuyện gặp phải Hải Tặc, "Tạ Phó thiếu gia quan tâm, ta sao."

      Biểu lộ quan tâm trước mặt trượng phu người khác, tựa hồ quá thích hợp, nhưng mà Phó Kỳ Hữu trong quân đội quá lâu, làm việc câu nệ tiểu tiết, liền có để ý nhiều, chính là quan tâm Tề Hoàn, có ý tứ gì khác, cho nên biểu rất rộng rãi, nghe được Tề Hoàn có việc gì, vừa cười cười, chắp tay thi lễ, lời từ biệt với hai người bọn họ liền rời .

      Triệu Ngôn Ngọc nhìn bóng lưng dứt khoát của xa, trong mắt giấu giếm tia thưởng thức, dĩ nhiên, trong lòng vẫn có chút khó chịu, tiểu tử này giống như quá coi trọng mình, lại trước mặt đối với tiểu sư muội quan tâm như vậy.

      "Phó Kỳ Hữu thế nào lại tới An Nam thành?" Tề Hoàn lại có để ý Triệu Ngôn Ngọc ánh mắt lúc này khó phân biệt, ôm lấy tay của vào thư phòng.

      "Tất cả mọi người cung khai, là người tới bắt." Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười giọng .

      "Hả?" Tề Hoàn nghiêng đầu nhìn .

      Triệu Ngôn Ngọc kéo nàng ngồi xuống, cùng nàng chi tiết, ". . . . . . Nhạc đại gia chịu , có nghĩa là những người khác muốn , đảo có người biết nội tình, là đời sau của những hải tặ năm đó, vì thê tử mình, hơi bức cung liền cũng khai, lại , cũng quen cuộc sống ngư dân, ai còn nguyện ý làm hải tặc."

      " cùng Phùng gia có quan hệ?" Tề Hoàn hỏi.

      " sai, ám thất ở miếu Mụ Tổ, sơn động ở hoang đảo đều là phụ thân của Phùng Triển Hiền Phùng Tuấn sai người kiến tạo, Phùng Tuấn năm đó ở sau lưng tham dự đánh cướp quan Ngân, chỉ là mấy người thủ lĩnh bọn chia bạc mâu thuẫn, xảy ra nội chiến, Phùng Tuấn liền nhân cơ hội đem phần quan Ngân giao cho Phương gia tư thuyền, quan hệ song song cùng những người khác, đem thuyền  Hải Tặc diệt khẩu, vì tránh đuổi bắt của triều đình, bọn họ đem chín trăm triệu hai quan Ngân còn lại dấu riêng, đợi triều đình dần dần chú ý án này nữa, mới lần nữa đem quan Ngân chế tạo thành tư Ngân. . . . . .

      Cho nên, Phương gia chẳng khác gì là bị Phùng Tuấn kéo xuống nước, nếu Phùng Triển Hiền như thế nào lại áp chế được Phương gia nhiều năm như vậy, nhưng có nghĩa là Phương gia là vô tội, gia gia Phương Cảnh Thăng năm đó khẳng định biết đám quan ngân kia là thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên nuốt riêng. . . . . . Phùng gia qua nhiều năm như vậy, vẫn cùng Hải Tặc có cấu kết, phải , Phùng gia thầm nuôi dưỡng chi Hải Tặc ở biển bắn chết chiếm đoạt thương thuyền, chỉ là vẫn dấu kín cực tốt, là hai năm qua mới thầm thu lại, ta đoán, là bị Mộ Dung Viêm phát , đem hải tặc Phùng gia biến thành con cờ trong tay . . . . . ."

      Tề Hoàn nghe được trọn tròn mắt, "Phùng Tuấn năm đó đứng sau màn bày ra đánh cướp quan Ngân? Phùng gia là Hào Môn đại tộc. . . . . . Làm sao có thể. . . . . ."

      Triệu Ngôn Ngọc cười nhạt, " đời có gì thể, cũng ai biết những cánh cửa phía sau thế gia danh môn có bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu, giống như lần này trả giá, thực tế, là Phùng Triển Hiền muốn đem hết toàn lực tranh, ông ta cũng ở đây nghĩ biện pháp muốn thoát khỏi khống chế của Mộ Dung Viêm."

      Chuyện năm đó tình đến tột cùng như thế nào, bọn họ thể nào biết được rất ràng, coi như ngư dân Nam úc đảo khai, theo lời cũng chỉ là từ tổ tông nơi đó nghe được chuyện xưa, mà Nhạc đại gia năm đó chỉ là tiểu lâu la nghe lệnh làm việc, như thế nào có thể biết nhiều hơn?

      Chân chính biết tường tình chỉ có Phùng Tuấn.

      Nhưng quan trọng, Phùng gia nhất định là giữ được, chỉ là, muốn lợi dụng Phùng gia lung lay Mộ Dung gia cùng Tứ hoàng tử, chỉ sợ cũng dễ dàng như vậy.

      "Phùng gia. . . . . . Sợ là sắp xong rồi thôi." Tề Hoàn .

      Triệu Ngôn Ngọc nhàng gật đầu, "Thánh chỉ của hoàng thượng rất nhanh đến."

      "Ngư dân đảo kia . . . . . ." Ngư dân Nam Úc đảo mặc dù cùng Hải Tặc có thiên ty vạn lũ quan hệ, nhưng này ba mươi mấy năm nay vẫn an phận thủ thường, nên bị dính líu.

      "Lão Thái Gia cùng Phó Kỳ Hữu cầu cạnh hoàng thượng." Triệu Ngôn Ngọc cười .

      Tề Hoàn than tiếng, lại , "Nguyên tưởng rằng An Nam thành sạch hơn so với kinh đô hơn, nghĩ tới nơi này làm cho người ta tưởng được thủ đoạn, bất kể là trong cung hay là bên ngoài cung, cũng muốn ở chỗ này nhúng tay, hoàng thượng nhất định là sớm biết, chỉ là người muốn động thủ đối với người nhà mình, cho nên mới cho huynh đến."

      " rất nhanh liền qua." Triệu Ngôn Ngọc an ủi nàng.

      "Huynh còn bị thương, mấy ngày nay cũng cần ra ngoài, ta sợ Mộ Dung Viêm bỏ qua muội." Tề Hoàn .

      "Được" Triệu Ngôn Ngọc cười gật đầu, nhớ nàng lo lắng cho .

      "Đúng rồi, Tam thúc đâu? Thế nào sau khi vào thành, thấy thúc đấy." Tề Hoàn nhớ tới Tề Chính Thanh, tò mò hỏi .

      Triệu Ngôn Ngọc ho tiếng, "Huynh cũng biết, thúc cũng giao phó liền ."

      Tề Hoàn nghi ngờ liếc xéo , "Muội thiếu chút nữa quên mất, huynh giống như chưa bao giờ gặp qua Tam thúc muội, thế nào ở thuyền vừa thấy mặt biết đó là Tam thúc muội? Huynh đến tột cùng còn dấu diếm muội bao nhiêu chuyện?"

      Ai, cũng biết nàng sớm muộn nhớ tới hỏi cái vấn đề này.

      "Muội còn nhớ trước khi Thái hậu tứ hôn, huynh phụng chỉ rời kinh đô mấy tháng ?" Triệu Ngôn Ngọc nắm chặt bàn tay nàng trong lòng bàn tay mình, dịu dàng hỏi, "Khi đó, huynh Bắc Hành Sơn, Tam thúc ở chỗ đó."

      Tề Hoàn dùng sức nắm lấy tay , "Nơi đó có cái gì?"

      "Năm vạn tinh binh của hoàng thượng" Triệu Ngôn Ngọc hạ thấp giọng, "Tam thúc ở chỗ đó luyện binh."

      Mặc dù sớm đoán được Tam thúc là ở thay hoàng thượng làm việc, nhưng chân chính chân tướng lại kinh người như thế này, Tề Hoàn khỏi trừng lớn mắt, "Hoàng thượng. . . . . . Tại sao muốn thầm luyện binh. . . . . . Bắc Hành Sơn nơi đó, có ai phát giác sao?"

      Triệu Ngôn Ngọc , "Đều ở trong núi sâu, lại có mật đạo, dân chúng bình thường nhìn ra."

      " năm năm rồi, hoàng thượng muốn luyện binh làm chi?" Tề Hoàn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

      "Luyện binh Thiên Nhật, tổng hội cần dùng đến." Triệu Ngôn Ngọc giọng , lúc đó bị Tề Chính Thanh mang vào trong núi, nhìn thấy những tinh binh kia, cũng chấn kinh đến biết nên gì.

      Tề Hoàn thể tưởng tượng nổi mà cười lên, "Tổng năm vạn tinh binh ở Bắc Hành Sơn chứ?"

      Triệu Ngôn Ngọc tán thưởng nắm bàn tay của nàng, "Phân tán ở các nơi, chẳng qua huynh chỉ qua Bắc Hành Sơn, biết những người khác ở nơi nào, Tam thúc mới là người cái gì cũng ràng nhất ."

      Ai Tề gia có sủng ái của thánh thượng ở đây? Ai Tề gia có cảnh tượng năm đó? ra cũng chỉ là đổi loại phương thức khác, Tề lão thái gia cùng Tề Chính Thanh như cũ là người hoàng thượng tin tưởng nhất.

      Khó trách Lão Thái Gia chưa từng có nghiêm túc chỉ điểm Tề Chính Khuông, ra là. . . . . . Tề Chính Khuông những năm này làm xằng làm bậy đều là Lão Thái Gia tung ra ngoài, cũng chỉ là che giấu cho Tề Chính Thanh, nếu như Tề Chính Khuông làm người ta thất vọng như vậy, người khác như thế nào lại dời lực chú ý từ Tề gia chỗ khác?

      "Tam thúc lúc này xuất tại nơi này. . . . . . Là ý tứ của hoàng thượng?" Tề Hoàn hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc khẽ nhíu mày, "Có lẽ vậy, chỉ là đến tột cùng vì sao mà đến, chỉ có Tam thúc mới biết."

      " nghĩ tới hoàng thượng tin tưởng huynh như vậy." Bên ngoài cũng truyền Triệu Ngôn Ngọc là Đại Hồng Nhân trước mặt hoàng thượng, nàng vốn cảm thấy, giờ xem ra, phu quân của nàng là rất được Thánh Tâm.

      Chỉ là biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

      Triệu Ngôn Ngọc sờ sờ đầu của nàng, "Huynh chỉ làm chuyện thuộc bổn phận của huynh."

      Tề Hoàn cẩn thận dịu dàng chạm vài lưng của , "Muội chỉ muốn huynh bình an, bạc đầu răng long với muội."

      "Dĩ nhiên" Triệu Ngôn Ngọc khẳng định , cúi đầu hôn môi của nàng.

      Tề Hoàn hé mở đôi môi, muốn đáp lại nụ hôn của .

      "Đại nhân, đại nhân. . . . . ." Thanh của Phương Đình cấp bách ở ngoài thư phòng truyền đến, cắt đứt triền miên ân ái của bọn họ.

      Triệu Ngôn Ngọc đáy mắt thoáng qua tia tia lửa, lạnh giọng hỏi, "Chuyện gì?"

      " có thích khách ám sát Phương Cảnh Thăng" Phương Đình lập tức trở về .

      Tề Hoàn kinh ngạc nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc.

      Lại thấy nhếch môi cười, giống như tất cả theo dự liệu của , "Vào ."

      Lúc Phương Đình tiến vào, Tề Hoàn đứng ở bên, mặt đỏ ửng dần dần lui, nhưng có rời .

      "Phùng Triển Hiền đâu?" Triệu Ngôn Ngọc hỏi.

      "Phùng gia bị quan binh bao vây lại rồi, Phùng Triển Hiền cùng Lão Phụ cũng bị mang ." Phương Đình trả lời.

      Phó Kỳ Hữu ngược lại rất là tốc độ, "Phương Cảnh Thăng thương thế có nặng ?"

      "Nhờ có đại nhân thần cơ diệu toán an bài ám vệ bảo vệ , chỉ là thương da thịt, cũng có nguy hiểm tánh mạng." Phương Đình trả lời, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc  tràn ngập sùng bái kính ngưỡng.

      Triệu Ngôn Ngọc chậm rãi gật đầu, "Phùng gia xảy ra chuyện, Phương Cảnh Thăng tạm thời có nguy hiểm, ngươi cho biết, những ngày này ở nhà an tâm dưỡng thương, những thứ khác tạm thời cần để ý."

      "Dạ, đại nhân." Phương Đình lên tiếng.

      Tiếp, Tô Diệp tới, Triệu Ngôn Ngọc quá nhiều, chỉ là trực tiếp phân phó, "Đem ám vệ giám thị Phùng gia thu hồi lại, kết thúc rồi."

      "Này Lục gia. . . . . ." Tô Diệp lời mới ra miệng, lập tức nhìn Tề Hoàn cái, nữa.

      "Lục gia bên kia nên cử động, ngươi trước an bài , tí nữa có việc cho ngươi làm." Triệu Ngôn Ngọc .

      Tề Hoàn lặng lẽ nhìn gò má tuấn mỹ của Triệu Ngôn Ngọ, nghe vận trù an bài thuộc hạ làm việc, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ tâm tình kích động.

      Đây chính là Triệu Ngôn Ngọc. . . . . . Kiếp trước, dưới người, là người làm người ta sợ hãi quyền thần.

      Cả đời này, là trượng phu của nàng.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 263: Lão bản chân chính của Phượng Hoàng lâu
      Edit – beta : Tiểu Đông Tà

      bao lâu, thánh chỉ rơi xuống, Phùng Tuấn bị kêu án tử hình, Phùng Triển Hiền lưu đày biên cương, những người khác làm tôi tớ. . . . . .

      Từng là Phùng gia hiển hách thời tại An Nam thành nay toàn gia bị tịch thu tài sản.

      Tin tức này trong thành mang tới hồi chấn động, Phùng gia buôn bán khắp cả An Nam thành, giờ bị tịch biên gia sản, tài sản cùng buôn bán toàn bộ quy về triều đình, mà hoàng thượng lại đem An Nam thành giao cho Triệu Ngôn Ngọc.

      Vì ổn định kinh tế ở An Nam thành và dân chúng lo lắng về giá lương thực, Triệu Ngôn Ngọc đem buôn bán của Phùng gia giao cho Phương gia, nhưng thực tế nắm trong tay nhưng vẫn là nội khố.

      cách khác, giờ cả kinh tế của An Nam thành đều ở trong tay hoàng thượng cùng Triệu Ngôn Ngọc, dĩ nhiên, ngoài mặt toàn bộ cũng do hoàng thượng làm chủ.

      Bất kể như thế nào, việc Triệu Ngôn Ngọc cần làm cuối cùng ở An Nam thành cũng hết, sau chỉ cần nâng đỡ Phương gia là được rồi, về phần Hải Tặc bên kia, căn bản phải trong phạm vi của , cho nên liền dò la ở trong thành, lúc khác đều xử lý sản nghiệp của Phùng gia.

      "Còn bận lắm ?" Mặc dù chuyện thuỷ vận được giải quyết, nhưng Triệu Ngôn Ngọc giống như vẫn còn rất vội, Tề Hoàn ở trong phòng chờ dùng bữa tối, mắt thấy sắc trời cũng tối xuống, còn chư thấy bóng hình , liền đứng dậy tới thư phòng, quả nhiên là trông thấy đến nhìn thư.

      Nghe tiếng, Triệu Ngôn Ngọc ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tề Hoàn mặt dịu dàng, khóe miệng nâng lên nụ cười dịu dàng, "Xong liền đây."

      Tề Hoàn vui nhìn chằm chằm , "Thương thế của huynh vẫn chưa hoàn toàn tốt, hai ngày nay cũng luôn ra ngoài, cho là mình là làm bằng sắt sao?"

      Triệu Ngôn Ngọc thả thư trong tay ra, duỗi tay về phía nàng.



      "Muội biết huynh muốn gì, cái gì thương da thịt, vết thương kia là muội băng bó, muội biết nghiêm trọng thế nào, hai ngày trước mới cắt chỉ, huynh nhất định phải cẩn thận, vết thương rách ra làm thế nào?" Tề Hoàn mất hứng , đặt tay vào lòng bàn tay .

      "Tiểu sư muội, huynh sao." Triệu Ngôn Ngọc để cho nàng ngồi ở đùi của mình, nụ cười càng dịu dàng rực rỡ.

      "Trong lòng huynh đúng là nghĩ như vậy." Tề Hoàn hừ .

      Triệu Ngôn Ngọc véo mũi của nàng, cưng chiều , "Tiểu sư muội hiểu huynh như vậy, làm cho huynh cảm động, chỉ là, muội yên tâm, huynh hiểu thân thể của mình, nhất định vì tốt cho muội mà bảo trọng mình."

      Tề Hoàn liếc cái, chỉ vào thuốc ở mặt bàn để lạnh, "Huynh dễ nghe, nghĩ như vậy, cũng tới mức thuốc uống cũng xong."

      Bị bắt quả tang, Triệu Ngôn Ngọc còn lời nào để .

      "Nếu như muội tin thương thế của huynh khỏi hẳn, cần uống loại thuốc này nữa. . . . . . Huynh có thể chứng minh cho muội xem." Triệu Ngôn Ngọc chán ghét nhìn chén thuốc đen sì cái, chỉ cảm thấy trong miệng dâng lên hồi đắng chát, ánh mắt nhìn Tề Hoàn cũng mập mờ .

      Tề Hoàn đẩy tay của ra, "Huynh còn muốn chứng minh như thế nào?"

      Triệu Ngôn Ngọc ngậm vành tai trắng noãn của nàng, thanh hàm hồ , "Muội hi vọng huynh chứng minh như thế nào đây?"

      "Cũng như vậy rồi, còn nghiêm chỉnh" hơi thở nóng hổi chui vào trong tai của nàng, kích thích nàng hồi tê dại, khuôn mặt bé nhất thời ửng hồng, tức giận đẩy ra.

      Triệu Ngôn Ngọc bị đẩy đụng vào thành ghế, cố ý phát ra tiếng kêu rên.

      Tề Hoàn bối rối, đôi tay vòng quanh hông của sờ lưng của , "Thế nào thế nào, có phải đụng vào vết thương rồi hay , muội xem cái có nứt ra hay ?"

      " có việc gì có việc gì, chỉ là nhàng đụng cái." Triệu Ngôn Ngọc ôm chặt nàng, cười hôn môi của nàng.

      Nàng quá khẩn trương vì mình. Triệu Ngôn Ngọc thầm nghĩ, trong lòng bởi vì Tề Hoàn khẩn trương mà cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua.

      "Huynh. . . . . ." Tề Hoàn biết mình bị chơi xỏ, tức giận dùng sức véo hông của , "Trêu chọc muội rất vui đúng ?"

      Triệu Ngôn Ngọc hôn vài cái ở khuôn mặt mềm mại của nàng, ánh mắt chỗ sâu mang theo ánh lửa ấm nóng, "Huynh chỉ thích trêu chọc muội."

      "Thời gian sớm rồi, ăn bữa tối thôi." Tề Hoàn đỏ mặt .

      "Được"

      Vào đêm, Triệu Ngôn Ngọc dĩ nhiên có cơ hội chứng minh thương thế của mình khỏi hẳn, bởi vì Tề Hoàn và cuộc sống tới đây, tự tìm khổ muốn Tề Hoàn, kết quả toàn thân mình là hỏa, nhưng cách nào phát tiết, buồn bực cả buổi tối.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Hôm sau, nhờ Tề Hoàn mãnh liệt cầu, Triệu Ngôn Ngọc cuối cùng có ra cửa, mà ở trong nhà dưỡng thương, nội lực của thâm hậu, thương thế sau lưng sớm khỏi hẳn, chỉ là tiểu sư muội hữu mệnh, thể tuân theo.

      ra cửa, có nghĩa là thể làm chuyện, sáng sớm liền gọi Phương Cảnh Thăng gọi tới thư phòng, hỏi thăm Phương gia những ngày qua tiếp quản Phùng gia buôn bán thế nào.

      Về phần Tề Hoàn, vốn định ở trong nhà trông coi Triệu Ngôn Ngọc, vậy mà chuyện trước kêu Quan Gia tiệm thuốc hỏi thăm có tin tức, nàng liền mang theo Bạch Hủy ra cửa chuyến.

      Di thể Ân đưa về Quan gia trang, nàng cũng nhận được thư sư phụ gởi, là an ủi quan tâm nàng, càng thêm bảo đảm Quan gia trang nhất định vì Ân mà báo thù, những người kia có bị triều đình bắt được, Quan gia trang chắc chắn bỏ qua cho.

      ". . . . . . Hắc y nhân trước ám sát Biểu thiếu gia lai lịch, liền bị diệt khẩu tại chỗ, rồi sau đó thi thể cũng bị nhanh chóng hỏa táng, về phần như lời ngươi mấy sát thủ bị chặn lại, cũng phải là đến từ cùng đám người, mà là có người thuê sát thủ giang hồ, đặc biệt vì ta mà đến, may là ta Nam úc đảo."

      chuyện là nam tử trung niên chuyên thu tập các tin tức lớn giang hồ của Quan gia trang  , là Quan Lãng trước khi rời , đem người để lại cho Tề Hoàn sai phái, gọi là Toàn Đô Tri.

      "Toàn thúc, có thể tra ra là ai muốn giết ta ?" Lí Thi Thi quả nhiên sai, có người muốn đối phó với nàng, nàng cũng chỉ là phụ nhân, cùng thuỷ vận có quan hệ, đến tột cùng là người nào hận nàng như vậy?

      Toàn Đô Tri ngũ quan bình thường có gì lạ, người như thế thích hợp nhất là dò thăm tin tức, "Là kinh đô Tứ hoàng tử phi cùng Thế tử phu nhân Ninh gia."

      Tề Hoàn nghi ngờ lời của Toàn Đô Tri, ông nếu có thể ra, liền chứng minh ông tra xét cẩn thận.

      Dương Quân Nhu cùng Tô Loan a. . . . . . Các nàng muốn thừa dịp loạn giết chết nàng cho hả giận, người khác chỉ biết cho là nàng là bởi vì bị Triệu Ngôn Ngọc liên lụy mà chết, nghĩ tới là cố ý nhằm vào nàng mà đến.

      "Họ là có khả năng a" nàng biết Dương Quân Nhu đến tột cùng thuyết phục Tứ Hoàng tử như thế nào để cho nàng ta có quyền nhúng tay ở An Nam thành, càng biết Tô Loan tại sao lại cùng với Dương Quân Nhu, nhưng nếu họ nếu muốn giết nàng, nàng tự nhiên ngồi chờ chết.

      "Lão bản chân chính của Phượng Hoàng lâu là Tứ hoàng tử phi." Toàn Đô Tri lại ra tin tức kinh người.

      Đây là tin tức bất ngờ với Tề Hoàn, nàng khiếp sợ nhìn Toàn Đô Tri, "Phượng Hoàng lâu là Dương Quân Nhu mở?"

      "Hoàng tộc quý nhân thể vượt thương, Phượng Hoàng lâu mặc dù có danh hạ của Tứ hoàng tử phi, nhưng thực tế quản lý là nàng." Toàn Đô Tri trả lời.

      "Làm sao ngươi biết?" Tề Hoàn thể tưởng tượng nổi bật thốt lên hỏi, đến tột cùng từ lúc nào, Dương Quân Nhu có phát giác của nàng lại trở nên lợi hại như vậy?

      Là Tứ hoàng tử ở sau lưng yên lặng ủng hộ nàng ta sao?

      Toàn Đô Tri mặt thay đổi , "Chỉ cần muốn biết, chuyện thiên hạ có gì biết."

      Tề Hoàn nhíu mày, cúi đầu, đáy mắt chỗ sâu lật lên tầng tầng sóng dữ.

      như vậy, ngày đó Trừng Liễu đến gần Triệu Ngôn Ngọc, cũng liên quan tới Dương Quân Nhu. . . . . .

      Dương Quân Nhu hận nàng tới tận xương tủy, có lúc nào là muốn phá hủy cuộc sống yên tĩnh tự tại của nàng.

      Nàng nguyên muốn lùi bước, hề muốn so đo với Dương Quân Nhu, nhưng giờ nàng lùi bước, Dương Quân Nhu liền tiến tới gần hai bước, bức nàng chết liền bỏ qua.

      Cái chó má gì lùi bước trời cao biển rộng, nàng sớm nên biết những lời này là nhảm.

      Nếu Dương Quân Nhu chưa từ bỏ ý định, càng muốn đưa nàng vào chỗ chết, nàng nếu phản kích, chẳng phải là có vẻ quá mềm yếu sao.

      Lại , oán hận đời trước, nàng cả đời này cũng chỉ là ngăn trở Dương Quân Nhu gả cho Tề Chính Khuông thôi, nàng ta lại cứ hận mình như vậy, cũng chỉ là cùng Tề Chính Khuông gặp mặt có vài lần, chẳng lẽ có thể khắc cốt ghi tâm như vậy?

      Có lẽ, nàng cùng Dương Quân Nhu có thù hận định sẵn rồi.

      như vậy. . . . . .

      "Vậy phá hủy Phượng Hoàng lâu " Tề Hoàn cúi đầu thấp, Dương Quân Nhu có Phượng Hoàng lâu nếu như đoán sai, là vì dò thăm các loại tin tức , từ xưa tới nay, cũng chỉ có thanh lâu dễ dàng tiết lộ bí mật nhất, nam nhân đến giường, căn bản có sao vậy.

      Toàn Đô Tri kinh ngạc ngẩng đầu lên, hoài nghi mình có nghe lầm hay .

      Quan Lãng cho nàng người có thể trọng dụng, giờ vừa đúng cần dùng đến rồi, hơn nữa còn có ám vệ của Triệu Ngôn Ngọc, nàng cũng tin hủy được Phượng Hoàng lâu của Dương Quân Nhu.

      "Toàn thúc, có tin tức của đại sư huynh ?" Tề Hoàn tạm thời đem chuyện của Phượng Hoàng lâu, hỏi chuyện đáng quan tâm hơn.

      Toàn Đô Tri mặt lộ ra thần sắc nặng nề, "Vẫn có tin tức của thiếu chủ, muốn cùng thiếu phu nhân tiếng, ta muốn tự mình chuyến tới Đại Nguyệt quốc."

      Tề Hoàn vẻ mặt nghiêm nghị, "Là Đại sư huynh bọn họ xảy ra chuyện gì sao?"

      "Thiếu chủ vô duyên vô cớ mất liên lạc, Trang chủ rất lo lắng, để cho ta tự mình chuyến." Toàn Đô Tri , trong lòng ông cũng rất lo lắng Quan Lãng.

      "Nếu như có tin tức của đại sư huynh, làm ơn lập tức cho ta biết, nếu cần giúp tay, cứ cho người với ta." Tề Hoàn lập tức .

      Người giang hồ câu nệ tiểu tiết, Toàn Đô Tri có khách khí, liền cùng Tề Hoàn ra cầu.

      Đến Đại Nguyệt quốc rời biên cương phải cần Lộ Dẫn, Toàn Đô Tri muốn mau sớm lên đường, cho nên muốn xin Tề Hoàn giúp tay lấy Lộ Dẫn, đây đối với Tề Hoàn mà là chuyện rất dễ dàng.

      Sau khi rời Quan Gia tiệm thuốc, Tề Hoàn liền trực tiếp về nhà.

      "Thiếu phu nhân, Dương Quân Nhu này chẳng lẽ bởi vì chuyện ngày đó mà ghi hận người?" Bạch Hủy rất ân oán của Dương Quân Nhu cùng Tề Hoàn, phải là làm cho nàng ta thành công câu dẫn Tề Chính Khuông a, sao lại hận thành như vậy?



      Tề Hoàn cười lạnh tiếng, "Nàng ta với ta có thù hận đâu chỉ là chuyện mà tạo thành."

      Bạch Hủy nghi hoặc nhìn Tề Hoàn, tò mò hỏi, "Nhưng nàng ta mở Phượng Hoàng lâu phải. . . . . . phải là cái loại địa phương đó sao? Nàng là Tứ hoàng tử phi mà, thế nào lại biết thẹn thùng như vậy."

      "Phượng Hoàng lâu đối với nàng mà , còn tốt chán." Tề Hoàn thanh lạnh nhạt .

      Về đến nhà, Tề Hoàn lập tức thư phòng, Phương Cảnh Thăng vừa mới rời , chỉ có Triệu Ngôn Ngọc người ở bên trong.

      Nàng với Toàn Đô Tri cần Lộ Dẫn, Triệu Ngôn Ngọc liền cho người ta làm ngay.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 264: Tháng tám
      Edit – beta : Tiểu Đông Tà

      Vừa tới An Nam thành lâu, Triệu Ngôn Ngọc liền bị Tề Chính Khuông mang tới  Phượng Hoàng lâu, từng cảm thấy hứng thú đối với cái An Nam đệ nhất thanh lâu này, vốn định xâm nhập điều tra ràng, chỉ là bởi vì nhiều chuyện trì hoãn, chuyện này cũng hiểu .

      nghĩ tới Tề Hoàn cũng như , cũng cảm thấy người sau lưng Phượng Hoàng lâu đơn giản, còn muốn tự tra xét lão bản là ai.

      Lại là Tứ hoàng tử phi.

      Dương Quân Nhu ở An Nam thành mở Phượng Hoàng lâu, có phải là thu thập tin tức cho Tứ hoàng tử.

      "Muội định làm gì đây?" Triệu Ngôn Ngọc biết tiểu thê tử cùng vị Tứ hoàng tử phi kia có hiềm khích, hơn nữa Tứ hoàng tử phi là người ác độc, chừng sớm thầm làm chuyện gì với Tề Hoàn.

      "Nàng ta cố dùng sát thủ giết muội, muội cần gì khách khí với nàng ta? Làm người vốn là nên trả lễ lại." Tề Hoàn lạnh lùng .

      Triệu Ngôn Ngọc đáy mắt lên mảnh lạnh lẽo, "Nàng ta cố dùng sát thủ đối phó với muội?"

      Tề Hoàn chưa với Triệu Ngôn Ngọc chuyện Lí Thi Thi từng tìm nàng, cho nên liền là Toàn Đô Tri tra được tin tức, chẳng qua là ngày ấy nàng ở An Nam thành.

      "Toàn Đô Tri là nhóm sát thủ nào sao?" Triệu Ngôn Ngọc nắm chặt tay Tề Hoàn, ôm nàng vào trong ngực, đáy mắt bốc lên cỗ sát ý.

      " là Phong Mãn đường." Tề Hoàn cảm thấy Triệu Ngôn Ngọc lo lắng, bàn tay bé mềm mại xương khẽ vuốt ve lồng ngực .

      Phong Mãn đường? Triệu Ngôn Ngọc lạnh lùng nhíu mày, "Lúc trước bọn họ cũng đuổi giết Quan Lãng."

      "Nghe Toàn Đô Tri sát thủ trong Phong Mãn đường đều là cao thủ, huynh đừng vì muội mà đắc tội với bọn họ, bọn họ là bị Dương Quân Nhu thuê thôi." Tề Hoàn lo lắng Triệu Ngôn Ngọc đối phó với Phong Mãn đường, võ công cao cường, nhưng sao có thể địch nổi tất cả sát thủ trong Phong Mãn đường người ta.

      Là Phong Mãn đường đắc tội . . . . . .

      Triệu Ngôn Ngọc cười sờ sờ gương mặt của nàng, "Muội muốn làm gì Phượng Hoàng lâu?"

      "Biến thành Ma Tước lâu (Tiểu Tà : Ma tước có nghĩa là chim sẻ) sao?" Tề Hoàn cười .

      "Phá hủy đáng tiếc, bằng biến thành chỗ mình có thể lợi dụng." Triệu Ngôn Ngọc , Phượng Hoàng lâu có kích thước giờ dễ dàng, nghĩ đến lão bản trước Dương Quân Nhu cũng phen khổ tâm tư, lại hy vọng có thể lợi dụng Phượng Hoàng lâu.

      Tề Hoàn híp mắt cười tiếng, "Vậy nghe lời huynh."

      dùng được phương pháp gì, chỉ cần có thể khiến Dương Quân Nhu ngột ngạt, nàng liền cao hứng.

      Dương Quân Nhu sống tốt, nàng mới có thể cảm thấy thoải mái.

      Nháy mắt liền tới tháng tám, Phượng Hoàng lâu bởi vì đắc tội nhân vật tà phái ở giang hồ, đồng thời trong nửa tháng cũng bị quấy rầy, khách bị đuổi hơn phân nửa, nghe gần đây còn xảy ra án mạng, nghe là nữ tử ở Phượng Hoàng lâu cho khách uống rượu tráng dương, kết quả lại làm độc chết khách.

      Phượng Hoàng lâu  buôn bán rớt xuống ngàn trượng, còn cảnh tượng thường ngày.

      Sau quan phủ điều tra án mạng, đóng cửa Phượng Hoàng lâu.

      bao lâu, Phượng Hoàng lâu liền đổi cả Ông Trùm giấu mặt, về phần lão bản là ai, vậy biết được.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Đây là Tề Hoàn bọn họ lần đầu tiên qua trung thu ở An Nam thành, mắt thấy cách còn có nửa tháng, Tề Hoàn bắt đầu công việc lu bù lên.

      Bọn họ ở An Nam thành mấy tháng, nhưng vẫn thể chân chánh thể nghiệm cuộc sống ở nơi này, thuỷ vận cùng chuyện Hải Tặc làm bọn họ cả người mệt mỏi, chỉ là, Phó Kỳ Hữu truyền tin tức cho bọn , vụ án Hải Tặc kết thúc, Phùng gia sau khi bị tịch thu tài sản, vừa đúng đủ số lượng quan ngân năm đó.

      Số lượng dĩ nhiên cũng chân , khẳng định phải nhiều hơn so với công bố ra, dù sao chỗ tốt cũng cho hoàng thượng chiếm hết.

      Những thứ này đều liên quan tới Tề Hoàn, nàng giờ chỉ muốn hảo hảo qua Trung thu, đem tất cả những thứ vui thời gian trước mà quên .

      "Thiếu phu nhân, hai vị thiếu gia tới." Bạch Hủy đạp bước vào trong nhà, với Tề Hoàn viết danh sách các đồ nên chuẩn bị.

      Nghe được Thành nhi cùng Thụy nhi tới, Tề Hoàn ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu vừa đúng nhìn thấy thiếu niên cao gầy dắt Thành nhi mượt mà đáng vào.

      "Tỷ tỷ" Thụy nhi chắp tay đáp lễ, nụ cười ôn hòa nhìn Tề Hoàn.

      Thành nhi mở mắt sáng nhìn chằm chằm Tề Thụy nhìn lát, đôi tay hợp thành chữ thập, ra hình ra dáng hành lễ với Tề Hoàn, "Tỷ tỷ. . . . . ."

      Thanh mơ hồ , dáng vẻ tinh linh đáng , Tề Hoàn ôm vào trong ngực dùng sức hôn cái, "Thành đệ đệ ngoan. "

      "Tỷ tỷ, chúng ta hoa đăng ." Thành nhi đôi tay ôm lấy cổ của Tề Hoàn, cười híp mắt kêu lên, "Cùng với ca ca, chúng ta hoa đăng."

      Nghe xong hiểu , Tề Hoàn mỉm cười nhìn về phía Tề Thụy.

      Tề Thụy , "Mẫu thân năm nay Trung thu muốn xem phố hoa đăng, còn cho người ta làm 100 đèn hoa sen , chuẩn bị Trung thu hôm đó đến Thành Hà hứa nguyện, tỷ tỷ, đến lúc đó chúng ta cùng ."

      Thành nhi ở bên cạnh dùng sức gật đầu.

      Tề Hoàn cười cong mắt, "Được."

      "Tam thúc cũng ." Thành nhi lớn kêu lên, "Tam thúc cho đệ, đèn có thể bay."

      "Là đèn Khổng Minh." Tề Thụy giải thích cho Thành nhi.

      Tề Hoàn kinh ngạc hỏi, "Tam thúc trở về rồi sao?"

      " giờ mới trở về, cùng về với tổ phụ, buổi sáng tổ phụ chợt về, cho người truyền lời trước, mẫu thân lúc ấy còn rất bận bịu." Tề Thụy .

      Tam thúc lại về với Lão Thái Gia hay sao? như vậy, Tam thúc phải đến Nam úc đảo rồi.

      " Tam thúc ở trong nhà sao?" Tề Hoàn hỏi, ngày đó nghe mẫu thân Tam thúc cùng Tề Chính Khuông hợp, nàng lo lắng Tam thúc nguyện ý ở trong nhà.

      Tề Thụy làm như biết Tề Hoàn tại sao hỏi như vậy, cười khổ trả lời, "Mẫu thân nguyên là an bài phòng khách cho Tam thúc, chỉ là Tam thúc muốn, ở sương phòng trong viện của tổ phụ."

      "Phụ thân cùng Tam thúc. . . . . . giờ gặp mặt có xảy ra ra chuyện gì chứ?" Tề Hoàn thấy Thụy nhi thần sắc quái dị, liền nhíu mày hỏi.

      "Phụ thân lại dạy dỗ Tam thúc, thúc rời nhà nhiều năm như vậy chút tin tức cũng có, là bất hiếu. . . . . ." Tề Thụy nghĩ đến buổi sáng hai huynh đệ Tề Chính Khuông vừa gặp mặt Tề Chính Khuông liền mang dáng vẻ huynh trưởng, mắng Tề Chính Thanh như mắng cháu chắt mình, biết nên cái gì cho phải.

      Tổ phụ còn tại thế mà, Tề Chính Khuông tại sao lại dám dạy dỗ Tam thúc có hiếu đây? Cho dù muốn mắng cũng là Lão Thái Gia mắng, huống chi nhiều năm như vậy, Lão Thái Gia luôn biết Tam thúc nơi nào.

      Tề Hoàn muốn ở trước mặt Tề Thụy xấu Tề Chính Khuông, liền hỏi là việc học của .

      Tề Thụy giờ là thân phận đồng sinh, sang năm phải tham gia thi Hương rồi, bởi vì trong trí nhớ có sai lệch, Tề Hoàn cũng biết cuối cùng đệ đệ có thể khảo trúng tú tài hay , nhưng nàng lòng hi vọng tương lai đệ đệ có thể có phen.



      "Tiên sinh bảo đệ phải lãnh giáo tỷ phu nhiều. . . . . ." Tề Thụy cúi đầu, khuôn mặt hơi có vẻ trẻ con ửng đỏ.

      giờ cố ý cùng Thành nhi tới, chủ yếu là nguyên nhân này . Tề Hoàn hé miệng cười yếu ớt, "Cái này có gì? Tỷ phu của mình cần khách khí."

      Triệu Ngôn Ngọc là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất Đại Chu từ trước tới nay, cơ hồ là tấm gương cho tất cả người đọc sách trong thiên hạ, khó trách tiên sinh của Thụy nhi muốn lãnh giáo Triệu Ngôn Ngọc.

      Tề Thụy cao hứng cười, nụ cười tinh khiết dứt khoát.

      "Tỷ phu đệ ở thư phòng, tỷ dẫn đệ qua." Giống như gặp được Thụy nhi trước kia, Tề Hoàn trong lòng có vị chua, đứng lên muốn mang tìm Triệu Ngôn Ngọc.

      "Tìm huynh chuyện gì?" Tề Hoàn còn chưa ra khỏi nhà, liền nghe thanh của Triệu Ngôn Ngọc vang lên ở bên ngoài, tiếp, bóng dáng cao to tuấn liền xuất trước mặt bọn .

      Tề Hoàn cười , "Muốn mang Thụy nhi tìm huynh, đệ ấy sang năm tham gia thi Hương đấy.”

      Triệu Ngôn Ngọc vỗ vỗ bả vai Tề Thụy, " tệ."

      "Đệ có mang theo văn chương. . . . . ." Tề Thụy có chút kích động lấy ra văn mình viết từ trong ngực ra đưa cho Triệu Ngôn Ngọc, "Kính xin tỷ phu xem, chỉ điểm cho đệ đệ mấy phần."

      "Được, chỉ là, phải đợi ngày mai rồi, sáng sớm tới đây, tỷ phu ở thư phòng chờ đệ." Triệu Ngôn Ngọc nhận lấy văn của Tề Thụy, kêu Bạch Hủy mang đến thư phòng .

      Tề Thụy mừng rỡ đồng ý.

      "Còn phải ra ngoài sao?" Tề Hoàn hỏi Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc trong mắt tươi cười nhìn nàng, thấp , "Lão Thái Gia cùng Tam thúc trở lại, chúng ta thỉnh an ."

      Tề Hoàn vốn có tính toán này , nghe Triệu Ngôn Ngọc nhắc tới, tất nhiên đáp ứng.

      Chỉ chốc lát sau, mang theo Thành nhi bọn họ cùng trở về Tề gia.



      Vừa lúc tới cửa liền gặp phải Tề Chính Khuông sắc mặt tái xanh, lửa giận lui, ông ta nhìn chằm chằm phu thê Tề Hoàn, "Các ngươi tới làm chi?"

      Giống như rất vui khi nhìn thấy bọn họ.

      "Phụ thân, nghe tổ phụ cùng Tam thúc trở lại, chúng con làm vãn bối, nên tới đây thỉnh an thăm hỏi." Tề Hoàn chỉnh đốn trang phục thi lễ, giọng trả lời.

      Tề Chính Khuông sắc mặt tựa hồ càng thêm khó coi, ánh mắt của ông ta chí nhìn Triệu Ngôn Ngọc, "Nghe trước ngươi gặp Tam gia?"

      Triệu Ngôn Ngọc thở dài trả lời, "Ở thuyền của Trịnh đại nhân liền gặp ."

      Tề Chính Thanh từ trước đến giờ làm việc đàng hoàng, năm đó cùng cãi nhau trận liền rời nhà ra ngoài, làm sao lại xuất tại ở chỗ Trịnh Nhĩ Kị? Ông ta nghĩ muốn hỏi Triệu Ngôn Ngọc nhiều tin tức hơn chút, lại thấy Tề Hoàn ngay tại bên cạnh, liền nhịn có hỏi, "Các ngươi ."

      Ông cũng muốn khiến Tề Chính Thanh biết mình hỏi thăm chuyện của .

      "Nhạc phụ đối với Tam thúc trở về nhà tựa hồ quá cao hứng." Triệu Ngôn Ngọc biết chuyện hai huynh đệ Tề Chính Khuông, lúc cùng Tề Hoàn vào nội viện, giọng hỏi câu.

      Tề Hoàn bĩu môi, "Ở trong nhà này, trừ Lão Thái Gia, mọi người đều nghe thúc ấy an bài, thúc làm thế nào làm, ai cũng thể phản kháng."

      Tề Chính Thanh cũng phải là người mặc cho người khác an bài.

      Triệu Ngôn Ngọc bừng tỉnh hiểu ra, "Xem ra tính tình của muội phải theo nhạc mẫu, mà là theo Tam thúc a."

      Tề Hoàn liếc cái, " cái gì đó, muội làm sao lại theo Tam thúc rồi hả ?"

      Tề Chính Khuông nhiều con cái như vậy, phải chỉ có nàng dám đối nghịch với ông ta? Thậm chí ở sau lưng cũng gọi tiếng phụ thân, mà là gọi thẳng tục danh.

      Hai người chuyện, chợt Thành nhi liền dừng bước lại, muốn nữa.

      "Sao vậy?" Tề Thụy ôm lên, giọng hỏi.

      Thành nhi tay che cái mông , ánh mắt như lưu ly chuyển qua nhìn Tề Thụy, dáng vẻ tinh linh đáng .



      Tề Hoàn thấy Thành nhi lời nào chỉ là nhìn Tề Thụy, khỏi lo lắng, "Thành nhi thoải mái sao?"

      "Tỷ tỷ, tỷ trước thỉnh an tổ phụ , đệ mang Thành nhi nhà xí." Tề Thụy cái sớm biết bộ dạng của Thành nhi đại biểu có ý gì, mắt lộ ra cưng chiều.

      "Tiểu tử này, ở đâu ra thói quen này, cũng chuyện, cứ như vậy nhìn chằm chằm ca ca, ai biết đệ ấy muốn làm chi?" Tề Hoàn buồn cười véo mũi Thành nhi, giễu cợt .

      Thành nhi vùi mặt ở vai Tề Thụy, nhìn chằm chằm hai chân ngắn, "Mau, mau. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :