1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 255: Cơ quan trong miếu
      Edit – Beta : Tiểu Đông Tà

      "Phó Kỳ Hữu này cũng ở đây tra chuyện ba mươi lăm năm trước?" Triệu Ngôn Ngọc quay đầu nhìn Tề Hoàn hỏi.

      Tề Hoàn thấy thần sắc như thường, có cười giả dối giống mới vừa rồi nhìn về phía Phó Kỳ Hữu, liền ,"Là phụng mệnh làm việc, mấy ngày trước phát Miếu Mụ Tổ cùng này hoang đảo có vấn đề, bảo muội đừng tới đây nữa."

      Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày, Phó Kỳ Hữu có phải nghĩ là tiểu sư muội làm hỏng chuyện của sao, còn chưa muốn nàng bị thương chứ?

      " gọi muội là Tề tiểu thư?" hỏi.

      Quả nhiên còn là hẹp hòi, Tề Hoàn mím môi cười ,"Vừa bắt đầu là hiểu lầm, sau có lẽ là thói quen.

      Triệu Ngôn Ngọc nhàng gật đầu, gì thêm nữa.

      Bọn họ tới Miếu Mụ Tổ rồi.

      Tề Hoàn chỉ vào hoang đảo nơi xa,"Chính là hòn đảo đó, muội cùng Hải thúc qua lần trước, chỉ là phát được."

      Nàng có phát gì, chỉ là Phó Kỳ Hữu giống như phát ra cái gì, Tề Hoàn đem  lời hôm qua Phó Kỳ Hữu đầu đuôi gốc ngọn cho Triệu Ngôn Ngọc.

      "Chúng ta trước vào trong miếu xem chút." Triệu Ngôn Ngọc .

      Đoàn người bọn họ vào Miếu Mụ Tổ, phát bên trong còn có rất nhiều phụ nhân tới cầu nguyện, tất nhiên là tiện kiểm tra vách tường có cơ quan hay , nhưng mà vẫn xem bên trong bên ngoài Mụ Tổ miếu vòng, Tô Diệp càng thêm ở trong lòng thầm ghi nhớ quang cảnh xung quanh miếu, tính toán tối nay trở lại điều tra cẩn thận.

      "Nơi này tựa hồ giống miếu cổ trăm nay." Triệu Ngôn Ngọc nhìn tấm bia đá giới thiệu về Mụ Tổ nương nương, Miếu Mụ Tổ này có trăm năm lịch sử, nhưng bài biện trong miếu mặc dù thể là mới tinh, nhưng tuyệt đối có trăm năm.

      "Ba mươi mấy năm trước mới sửa lại, thời gian rất trùng hợp." Tề Hoàn .

      Triệu Ngôn Ngọc như có điều suy nghĩ tay gõ cái vào cột gỗ bên cạnh,"Là thời gian lại trùng hợp như vậy, tốt lắm, chúng ta trở về thôi."

      Trong miếu có người khác, bọn họ chuyện cũng dễ dàng, vì vậy tính toán trở về thương lượng lại.

      Mới vừa ra Miếu Mụ Tổ, liền nhìn thấy Nhạc đại gia khiêng thanh cuốc tới, nhìn thấy đám người Tề Hoàn liền giật mình, sau lập tức cười ha hả chào hỏi,"Tiểu nha đầu, lại tới dâng hương cho Mụ Tổ nương nương a."

      "Nhạc đại gia người đây là. . . . . ." Tề Hoàn nhìn cái cuốc bả vai ông cái, tò mò hỏi.

      "A, hậu viên có vài chỗ mọc đầy cỏ dại, ta tới nhổ cỏ." Nhạc đại gia cười .

      Hàn huyên mấy câu, Nhạc đại gia liền vào Miếu Mụ Tổ, Triệu Ngôn Ngọc mặc dù vẫn lên tiếng, ánh mắt lại ở cái cuốc trong tay Nhạc đại gia nhìn chòng chọc hồi lâu.

      Vậy cũng là giống như tay người luyện võ. . . . . .

      Trở lại Phó gia biệt viện Triệu Ngôn Ngọc biết phân phó Tô Diệp làm chi, trong chốc lát lại ra ngoài rồi.

      "Huynh ở lại chỗ này mấy ngày?" Tề Hoàn kêu Bạch Hủy bưng hai chén canh hạt sen Bách Hợp tới, cùng Triệu Ngôn Ngọc ở phòng khách giọng chuyện.

      Rốt cuộc cũng có cơ hội cho hai người chỗ, Triệu Ngôn Ngọc chỉ muốn bỏ ra tất cả việc phiền lòng, hảo hảo mà cùng tiểu thê tử lâu thấy mặt bồi dưỡng tình cảm,"Muội nên hy vọng huynh ở cùng mấy ngày, vậy huynh cũng nha."

      Tề Hoàn thiếu chút nữa liếc mắt xem thường, nghĩ thầm người này quả nhiên da mặt dày, mới hơi cho mấy phần sắc mặt tốt, liền được voi đòi tiên,"Huynh làm sao biết muội ở chỗ này? Muội muốn tổ phụ cùng Ân cũng tiết lộ tin tức với huynh."

      Triệu Ngôn Ngọc nhớ tới khi đó tìm được nàng, sợ nhịn được lôi nàng qua ngồi ở đùi, ôm chặt nàng,"A Hoàn, về sau đừng dọa huynh như vậy, ngày đó huynh cơ hồ lật cả An Nam thành lên, nhưng vẫn tìm được muội, muội phải biết huynh sợ nhiều thế nào đâu, huynh sợ còn được gặp lại muội. . . . . . Muội về sau  dù giận thế nào, cũng đừng có dùng loại phương thức này, huynh chịu được." Triệu Ngôn Ngọc giọng còn mang theo sợ hãi ngày đó ôm hai cánh tay của nàng nhịn được càng chặt.

      Nàng có thể tưởng tượng lúc đó khẩn trương thế nào, chỉ là khi đó nàng giận, thế nào suy nghĩ tới cảm thụ của , nhưng vẫn là mềm lòng hừ tiếng,"Đáng đời huynh!"

      "Là huynh đáng đời, lần sau muội phạt huynh thế nào cũng được cũng đừng bỏ nhà . . . . . ." tuyệt đối có thể tưởng tượng năm đó mẫu thân đại nhân cùng phụ thân gây gổ, sau đó giải thích được mất tích, phụ thân lúc ấy có tâm tình gì.

      Chẳng lẽ A Hoàn theo tính tình mẫu thân? Cách làm của sư đồ này quả thực là giống nhau như đúc a.

      "Vậy huynh sau làm như thế nào biết muội ở chỗ này? Đến bây giờ mới đến tìm muội?" Tề Hoàn lại hỏi, nếu có thể len lén tới phòng nàng ngủ ở giường nàng, liền chứng minh sớm biết nàng ở chỗ này, lại đến bây giờ mới nhớ tới nàng sao?

      "Huynh tìm nhạc mẫu, là nhạc mẫu với huynh." Triệu Ngôn Ngọc dán sát mặt vào cổ của nàng, giọng mà .

      Tề Hoàn nhíu mày,"Làm sao huynh. . . . . . Mẫu thân muội làm sao cho huynh đây? Bà lúc ấy đáng hận phải lột da của huynh ra."

      Triệu Ngôn Ngọc cười khẽ,"Huynh chính là , nhạc mẫu đại nhân nhất định là quan sát đến dụng tâm quan tâm chăm sóc của huynh, cho nên đồng tình với huynh, lúc này mới cho huynh biết muội ở nơi này."

      "Huynh dụng tâm lương khổ?" Tề Hoàn quay đầu lại trừng , tay dùng sức véo cánh tay của .

      "Huynh tốt bụng làm xong chuyện, làm tổn thương lòng của muội." Triệu Ngôn Ngọc vội vàng ,"Vốn là muốn lập tức tới tìm muội, chỉ là tình thế ở  An Nam thành ngay lúc đó, cảm thấy muội ở Nam úc đảo ngược lại an toàn hơn chút, lại sợ tới tìm muội, muội còn tức giận, mới kéo dài tới giờ."

      Tề Hoàn ôm lấy hông của , dán sát mặt ngực của , nghe tiếng tim đập an ổn,"Về sau có chuyện gì cũng thể gạt muội làm, coi như là vì muội. . . . . . Cũng nên để cho muội biết, nên lừa gạt muội nữa."

      "Huynh biết rồi." khàn giọng xong, ngón tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn lên cánh môi tưởng niệm lâu.

      Mùi của nàng như trong trí nhớ vẫn tốt đẹp, ngọt ngào như vậy.

      bế nàng lên, sải bước vào trong phòng, lồng ngực kịch liệt phập phòng, đối với nàng kháng nghị giọng e lệ  ngoảnh mặt làm ngơ, vừa vào nhà trong liền đem nàng đè ở phía dưới.

      "Chờ chút. . . . . ." Tề Hoàn gấp giọng kêu, Bạch Hủy vẫn còn ở bên ngoài đấy.

      thế nào còn có thể chờ? Triệu Ngôn Ngọc cầm mặt của nàng, dùng sức hôn xuống, đầu lưỡi ướt mềm ấm áp đẩy hàm răng của nàng ra, quấn lấy cái lưỡi thơm của nàng cùng mình triền miên.

      Tề Hoàn từ chối mấy cái, dần dần liền vô lực chống đỡ, tay từ lồng ngực của liền leo lên bả vai, đáp lại nụ hôn thiết tha kịch liệt của .

      Được nàng đáp lại, Triệu Ngôn Ngọc càng thêm kích động, bàn tay nóng bỏng ở thân thể mềm mại thơm ngát của nàng vuốt ve, vội vàng cởi dải thắt váy của nàng ra, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve da thịt trắng noãn mềm nhẵn của nàng, kích thích hô hấp của càng ngày càng nặng.

      "A Hoàn, A Hoàn. . . . . ." hạ thấp hôn vào bên má nàng, tiếp theo ngậm vành tai của nàng, thanh khàn khàn kêu tên của nàng.

      Tay của cầm khỏa mềm mại trước ngực nàng, đầu ngón tay nắm nụ hoa nhạy cảm của nàng, Tề Hoàn hô hấp càng ngày càng nhanh, nhịn được phát ra nhiều tiếng ưm, hai chân thon dài ôm hông của , đầu khẽ ngước.

      Triệu Ngôn Ngọc thuận thế hôn cổ của nàng, ở da thịt trắng nõn của nàng hôn ra điểm.

      "Ưmh. . . . . ." Tề Hoàn thân, đôi tay dán chặt sau da thịt nóng lên sau cổ .

      Nghe được tiếng mị ngâm này của nàng, thế nào còn có thể giữ được, lập tức đem lấy quần áo của nàng nới rộng ra, đem lấy kiên đĩnh của chính mình đưa vào hoa huyệt khít khao sớm ướt át của nàng.

      ràng có tách ra quá lâu, nhưng vì cái gì cảm thấy giống như có quá lâu có ôm nàng như vậy, như thế này mà vọng động. . . . . .

      Hoan ái qua, Tề Hoàn mệt mỏi nằm ở trong ngực , đối với phản ứng mới vừa kịch liệt, chính nàng cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, thế nào cứ như vậy bị khiêu khích.

      Triệu Ngôn Ngọc lại bất đồng với vẻ mệt mỏi của nàng, giống như là mới vừa thưởng thức loại bữa tiệc lớn lại bị dừng lại, thõa mãn ôm hông của nàng, mặt vẫn còn là chưa thỏa mãn hưng phấn, cặp mắt sáng dị thường,"A Hoàn, huynh nhớ muội."

      Tề Hoàn muốn chuyện, chỉ là lười lười đáp tiếng, để cho phân phó nha hoàn lấy nước tới.

      Triệu Ngôn Ngọc cười khẽ, ở môi đỏ mọng của nàng hôn cái, lúc này mới khoác trường sam xuống giường giường, để Bạch Hủy cùng Trầm Hương ở phía ngoài vào hầu hạ Tề Hoàn rửa mặt.

      Bạch Hủy cùng Trầm Hương mang theo nụ cười mập mờ vào.

      Trong nhà còn có nồng hoan ái qua xa hoa  mùi vị.

      Hai vợ chồng rửa mặt phen, bên ngoài là mây đỏ che kín nửa bầu trời, hai người đến chỗ Tề lão thái gia dùng bữa tối, sau ra bên bờ cát tản bộ tiêu thực.

      Vào đêm, Tề Hoàn ở Triệu Ngôn Ngọc trong ngực ngủ say quá khứ, Triệu Ngôn Ngọc mở đôi mắt sắc bén, cúi đầu nhìn nàng lát, khóe miệng lên nụ cười dịu dàng, nhè lấy tay nàng đặt bên hông , cúi đầu hôn cái lên trán của nàng, lúc này mới lặng lẽ im lặng rời .

      Mới ra khỏi đình viện, bóng đen lập tức xuất bên cạnh ,"Đại nhân, Phó Kỳ Hữu bọn họ đến Miếu Mụ Tổ rồi."

      Triệu Ngôn Ngọc thân trang phục màu tối, nghe vậy chỉ cười nhạt,"Vị Nhạc đại gia có khả nghi ?

      " phải ngư dân bình thường." Tô Diệp .

      "Ừ, tạm thời đừng đả thảo kinh xà, đến Miếu Mụ Tổ trước." Triệu Ngôn Ngọc .

      Hai người thi triển khinh công nhanh chóng tới đỉnh núi, vậy mà còn chưa vào cửa điện Miếu Mụ Tổ, đạo kiếm quang lạnh lẽo liền xông tới mặt, Tô Diệp lập tức rút kiếm ngăn trở, trong khoảnh khắc, cùng người nọ qua hơn mười chiêu.

      Triệu Ngôn Ngọc như cười như nhìn bóng dáng trong góc miếu,"Phó Đô Úy phải là muốn đưa tới mọi người ở chân núi ."

      Bóng đen nghe được lời Triệu Ngôn Ngọc, trầm mặc chốc lát, thân thể mới khẽ động, từ chỗ tối ra, thủ thế cùng người đánh nhau với Tô Diệp, người nọ nhanh chóng thu kiếm, trở lại phía sau .

      Tô Diệp lạnh lùng nhìn người nọ lát, lúc này mới thu kiếm tới bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc.

      "Đêm khuya yên tĩnh, tiểu Triệu đại nhân có ở trong nhà nghỉ ngơi, phải là tới nơi này thưởng thức cảnh đêm ." Phó Kỳ Hữu hỏi.

      "Vừa vặn có Phó Đô Úy nhàn hạ thoải mái như thế, là trùng hợp." Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười, nhàn nhạt .

      Muốn khiến Triệu Ngôn Ngọc xuống núi là thể nào, bọn họ mặc dù có Hoàng Mệnh trong người, nhưng thực tế có thể là vì cùng kiện, Phó Kỳ Hữu cắn răng,"Tất cả nghe mệnh, thỉnh tiểu Triệu đại nhân."

      Triệu Ngôn Ngọc chắp tay, cười vào trong miếu.

      Phó Kỳ Hữu mang theo thuộc hạ đến bên cạnh kim thân của Mụ Tổ nương kiểm tra.

      "Đại nhân?" Tô Diệp cau mày, như vậy, coi như Triệu Ngôn Ngọc phát chỗ cơ quan nào, cũng thoát khỏi được Phó Kỳ Hữu bọn họ.

      Triệu Ngôn Ngọc khoát tay áo, ý bảo cần nhiều lời.

      tới cột gỗ lớn nhất trong miếu này, hai tay ôm cột gỗ, đem tất cả nội lực dồn vào đôi tay, dùng sức chuyển cái. . . . . .

      Chợt liền truyền tới thanh kẽo kẹt.

      Phó Kỳ Hữu kinh ngạc nhìn tới đây, kim thân của Mụ Tổ nương nương bên cạnh lại cũng chuyển động.

      cửa ngầm cứ như vậy xuất phía sau kim thân vách tường


      tart_trung, susu, Snow2 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 256: Bạc trong ám thất
      Edit – Beta : Tiểu Đông Tà

      Triệu Ngôn Ngọc thu nội lực về, sắc mặt như thường mà đến cửa ngầm trước mặt, đôi mắt thâm u như mực thoáng qua tia sắc bén tinh quang.

      Bên trong cửa ngầm là cái thang đá nối thẳng phía dưới, lối có Hồng Quang chợt ra, thoạt nhìn giống như ánh nến.

      "Đại nhân" Tô Diệp đè thấp thanh mang theo khẩn trương.

      Phó Kỳ Hữu nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, nghĩ thầm, này Triệu Ngôn Ngọc giờ mới đến Miếu Mụ Tổ , thế nào lập tức tìm ra cơ quan, nhưng ở Miếu Mụ Tổ kiểm tra mấy ngày, mới phát kim thân có vấn đề, vậy mà còn chưa có nhìn ra nơi đó có vấn đề, Triệu Ngôn Ngọc cũng tìm ra cửa ngầm rồi.

      Người này. . . . . . Quả nhiên đơn giản

      Triệu Ngôn Ngọc biết Phó Kỳ Hữu lúc này trong lòng đem đối thủ là mình đề cao mấy bậc, càng muốn cùng ganh đua cao thấp.

      "Phó Đô Úy?" Triệu Ngôn Ngọc quay đầu lại nhìn về phía Phó Kỳ Hữu, mời cùng xuống.

      "Tiểu Triệu đại nhân thâm tàng bất lộ, tại hạ bội phục." Phó Kỳ Hữu .

      Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt cười tiếng, dẫn đầu vào thang đá.

      Thang đá chuyển cái lại chuyển qua chỗ nối thẳng thấp nhất, quả tựa như lấy hết trong ngọn núi này, biến thành cái sơn động từ ở phía , chỉ là, cái sơn động này khỏi cũng quá lớn rồi. . . . . .

      chỉ là Phó Kỳ Hữu rung động trong lòng, Triệu Ngôn Ngọc cũng kinh ngạc, sơn động như vậy, tốn bao nhiêu thời gian mới tạc ra được?

      Ước chừng hơn mười trượng thang đá, rốt cuộc cũng nhìn thấy gian thạch thất rộng rãi.

      "Đây là. . . . . ." Phó Kỳ Hữu kinh ngạc, chứng kiến trước mắt, hẳn là hai đại lò, mặc dù có hừng hực lửa mạnh, nhưng có thể tưởng tượng thấy hai đại lò ban đầu là dùng làm gì.

      Chính là đại lò chế tạo binh khí ở kinh đô, cũng lớn như hai cái lò này.

      Triệu Ngôn Ngọc xem ra lại vô cùng trấn định, nháy mắt cho Tô Diệp, Tô Diệp nhàng gật đầu, kiểm tra hai lò này.

      "Đại nhân, người xem." Tô Diệp sử dụng kiếm chà xát vật ở bên lò, đưa cho Triệu Ngôn Ngọc nhìn.

      "Là bạc. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày, thấy hai cái lò này giống như mình đoán, là dùng để nung bạc, chỉ là nhìn hế này, tựa như có lẽ vài chục năm chưa mở lò rồi.

      liếc chung quanh, nóc lò có mấy cái lổ , chắc là làm lỗ thông khí lúc nung bạc.

      Khó trách qua nhiều năm như vậy, triều đình cũng tra ra vị trí chỗ quan ngân kia, nguyên lai là cho vào lò nung. . . . . . Chỉ là, mười vạn vạn lượng  bạc, chẳng lẽ cũng được nung lại?

      "Đô Úy đại nhân, bên kia." Thuộc hạ của Phó Kỳ Hữu phát gian ám thất khác, vội vàng gọi Phó Kỳ Hữu qua nhìn.

      Phó Kỳ Hữu vừa nhìn, quay đầu với Triệu Ngôn Ngọc, "Có người ở nơi này chế tạo bạc."

      Trong phòng tối tất cả đều là khí cụ bằng bạc.

      "Là đem quan Ngân biến thành tư Ngân." Triệu Ngôn Ngọc giọng .

      Nhưng vào lúc này, bên ngoài chợt truyền đến hồi tiếng vang hơi , Triệu Ngôn Ngọc mắt mãnh liệt, lập tức lắc mình ra ngoài, vừa hay nhìn thấy ở người bóng dáng cao lớn biến mất ở miệng thang đá.

      Triệu Ngôn Ngọc hai lời lập tức đuổi theo, người nọ cũng là cao thủ, hẳn là lập tức đến cửa ngầm nơi, muốn đóng cửa lại vây người ở bên trong Triệu Ngôn Ngọc nhuyễn kiếm trong tay bay ra, chém tay của người kia, cửa ngầm đóng vào nửa liền dừng lại.

      Phó Kỳ Hữu ở phía sau theo tới, vừa nhìn thấy người bị Triệu Ngôn Ngọc đả thương cánh tay, mặt hơi ngạc nhiên, "Nhạc đại gia?"

      Nhạc đại gia thấy đối phương nhận ra, cũng hết hy vọng cứ như vậy bị bắt chặt, đưa tay ra chiêu với Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc nghiêng người né tránh quyền của ông ta, chưởng vỗ vào vai Nhạc đại gia, làm lực cánh tay ông ta hoàn toàn mất hết, Nhạc đại gia bả vai đau xót, cộng thêm tay khác bị nhuyễn kiếm gây thương tích, biết mình cũng phải đối thủ của bọn họ, xoay người muốn chạy trốn.

      Phó Kỳ Hữu cũng chặn đường lui của .

      "Nhạc đại gia, ngươi đến tột cùng là người nào?" Triệu Ngôn Ngọc ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm vào ông ta, biết Nhạc đại gia khẳng định có quan hệ với hải tặc năm đó.

      "Muốn chém giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được, ta cái gì cũng ." Nhạc đại gia quay đầu ra, ngạo nghễ kêu lên.

      Triệu Ngôn Ngọc giễu cợt cười lạnh tiếng, " là có cốt khí, chỉ là, cốt khí loại này có lúc dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, Nhạc đại gia, ngươi cái gì cũng cần phải cũng được."

      cùng Phó Kỳ Hữu lại giống nhau, phải tới tra án, chỉ là tới tìm đám quan ngân kia, sau đó tìm ra người đằng sau, về phần những thứ khác, đều là vấn đề của Phó Kỳ Hữu.

      Phó Kỳ Hữu nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc, biết kế tiếp làm gì.

      "Phó Đô Úy, người này liền giao cho ngươi rồi." Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười với Phó Kỳ Hữu, phải là thích tham công, tự nhiên để ý vụ án này đến tột cùng là người nào tra được .

      "Đem Nhạc đại gia mang về." Phó Kỳ Hữu sâu sắc nhìn Triệu Ngôn Ngọc cái, phân phó thuộc hạ của mình.

      Triệu Ngôn Ngọc cười nhạt, mang theo Tô Diệp xuống núi, chỉ là lúc tới giữa sườn núi, phát trung chợt nổ tung đóa Yên Hoa, đây là tín hiệu.

      Tô Diệp cam lòng nhìn Triệu Ngôn Ngọc, "Đại nhân, chẳng lẽ cứ kệ như vậy sao?"

      "Tra xét cái gì đây? Bổn quan là khâm sai của An Nam thành, chỉ cần phụ trách chọn lựa hoàng thương cho Hoàng thượng là được rồi." Triệu Ngôn Ngọc lạnh nhạt xong, trong lòng lại nghĩ, mười vạn vạn lượng bạc thể nào toàn bộ tan rồi, phần còn dư lại ở nơi nào.

      "Chúng ta cái hoang đảo đó xem chút" Triệu Ngôn Ngọc .

      Tô Diệp theo Triệu Ngôn Ngọc đến cạnh bờ cát, tìm chiếc thuyền câu, "Đại nhân, người thế nào thẩm vấn lão đầu kia, chừng ông ta chính là hải tặc năm đó."

      "Ông ta có phải Hải Tặc hay lien quan gì đến ta?" Triệu Ngôn Ngọc đứng ở đuôi thuyền giọng , "Phó Kỳ Hữu tự nhiên thẩm vấn ra, thẩm vấn ra ta phải muốn  đáp án rồi hãy ."

      "Lão đầu kia cùng Phùng gia hoặc là Phương gia chắc có quan hệ ." Tô Diệp .

      "Ngày mai truyền tin tức về An Nam thành, ở An Nam thành phát năm đó quan Ngân bị mất, còn bắt được mấy hải tặc năm đó tham dự đánh cướp, để cho người của chúng ta theo dõi Phùng Triển Hiền, điều mấy người đến bên này." Triệu Ngôn Ngọc phân phó.

      Tô Diệp vội vàng đáp ứng.

      Hai người tới hoang đảo, tối nay ánh trăng mông lung, thấy tình cảnh đảo, Tô Diệp cầm đuốc trong tay, chung quanh đại thụ bị ánh lửa lập lòe soi sáng bóng dáng, gió biển thổi lá cây trê hòn đảo vang sào sạt.

      A Hoàn với , hoang đảo này có mấy cái sơn động.

      Triệu Ngôn Ngọc coi bóng ma u đảo này, ánh mắt kiên định mà sắc bén, bước chân ổn định, bản lĩnh cao to tuấn dưới ánh lửa càng lộ ra vẻ phiêu dật.

      "Đây là ngọn núi duy nhất đảo." Triệu Ngôn Ngọc dừng bước lại, nhìn dãy núi đen như vảy mực trước mắt ở trong màn đêm.

      Tô Diệp , "Núi này cao, nếu như đục xuống như Miếu Mụ Tổ, có thể thông đến đáy biển."

      " xem chút." Triệu Ngôn Ngọc .

      Bọn họ tìm được cái sơn động, chỉ là bên trong rỗng tuếch, căn bản tìm được cơ quan gì.

      Có lẽ cơ quan ở trong sơn động, những thứ khác cũng chỉ là che giấu, chỉ là giờ đêm khuya, căn bản rất khó cẩn thận lục soát cả tòa núi, Triệu Ngôn Ngọc thể làm gì khác hơn là buông tha, cùng Tô Diệp trở lại Nam Úc đảo.

      Mới vừa trở lại biệt viện, ở ngoài cửa liền gặp Phó Kỳ Hữu.

      "Phó Đô Úy." Triệu Ngôn Ngọc mỉm cười gật đầu.

      Phó Kỳ Hữu vừa trở về bao lâu,   biết Triệu Ngôn Ngọc chắc chắn buông tha, phải là từ Hoàng Đảo bên kia trở về, tra xét mấy ngày cũng tra ra mấy cái sơn động có gì khả nghi, cũng tin Triệu Ngôn Ngọc có thể nhìn ra.

      "Nhạc đại gia là người của Phong Vân bang, người ông ta còn có dấu ấn của bang chúng Phong Vân bang, đảo này nên còn có Hải Tặc khác, tiểu Triệu đại nhân làm việc nên cẩn thận chút." Phó Kỳ Hữu .

      Triệu Ngôn Ngọc khách khí cười , "Đa tạ phó Đô Úy nhắc nhở."

      Phó Kỳ Hữu vốn còn muốn khuyên Triệu Ngôn Ngọc sớm rời Nam Úc đảo, nhưng nghĩ tới đối phương hẳn phải là mình có thể thuyết phục, cái gì cũng .

      Triệu Ngôn Ngọc trở lại trong nhà, đổi thân xiêm áo, đơn giản rửa mặt, lần nữa ngủ thẳng giường hẹp, đem Tề Hoàn ôm vào trong ngực.

      "Trở lại rồi?" Tề Hoàn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lầu bầu hỏi.

      "Đánh thức muội rồi?" Triệu Ngôn Ngọc khẽ vuốt lưng của nàng, nhìn chút sắc trời bên ngoài, trời sắp sáng rồi.

      Khi vừa rời nàng, nàng tỉnh lại, chỉ là biết mình lúc này giúp được , cho nên mới có lên tiếng mà thôi, nguyên là đợi trở lại, bất đắc dĩ giờ bị dày vò mệt mỏi, lại ngủ.

      " có, ra ngoài hơn nửa ngày, liệu có phát ?" Tề Hoàn ở trong lòng tìm tư thế thoải mái, thanh bởi vì mới vừa tỉnh ngủ mà khan khàn,  lúc đêm tối yên tĩnh lộ ra tư thái đặc biệt mê người.

      Triệu Ngôn Ngọc tâm vừa động, ôm nàng càng chặt hơn.

      "Ở Miếu Mụ Tổ phát có ám thất. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc thanh chậm rãi vang lên, đem chuyện xảy tối nay ở Miếu Mụ Tổ đầu đuôi gốc ngọn cho Tề Hoàn, "Nhạc đại gia chỉ sợ dễ dàng cung khai như vậy, đảo cũng chỉ ông ta là hải tặc, còn cần tra chút nữa."

      Quả nhiên Nhạc đại gia cùng Hải Tặc năm đó có liên quan, "Có kịp ? Huynh có thể hoãn ngày mở thầu tới khi nào?"

      Ban đầu lấy lý do bị thương, hoãn ngày mở thầu chậm mười ngày, giờ chỉ còn lại ba ngày thôi.

      Triệu Ngôn Ngọc chút cũng lo lắng, "Làm rất nhanh là được rồi."

      Tề Hoàn nghe như vậy, liền biết chính trong lòng có tính toán, hai người lại mấy câu, liền gắn bó ngủ.

      Hôm sau, Triệu Ngôn Ngọc cùng Tô Diệp lần nữa tới hoang đảo, chỉ có điều lần này Phó Kỳ Hữu cũng dẫn theo người của cùng tới, đạt thành hiệp nghị giữa hai người, giúp tìm ra chỗ cơ quan.

      Sau, rốt cuộc ở trong sơn động tầm thường tìm được phương pháp mở ra.

      Trong sơn động này quả nhiên là Chướng Nhãn pháp, ban đầu biết là người nào thiết kế ám thất này, đơn giản a.

      Ám thất trong sơn động cùng Miếu Mụ Tổ khác biệt lắm, chỉ là càng thêm rộng rãi, bọn họ ở trong phòng tối tìm được quan ngân năm đó bị cướp, trải qua kiểm lại, xác định những quan Ngân này chỉ còn lại năm vạn vạn lượng, những thứ khác tìm khắp cả hoang đảo cũng phát rồi.

      "Nhất định là bị nấu chảy thành tư Ngân rồi." Phó Kỳ Hữu cả giận , "Những ngày qua giết Hải Tặc, nếu phải bọn họ, Đại Chu giờ thế nào còn bị nước như Đông Hồ khiêu khích."

      Triệu Ngôn Ngọc cười cười, "Phó Đô Úy định xử lý như thế nào những bạc này?"

      "Ta cho người bao vây Nam Úc đảo này, những bạc này vốn là quốc khố, tự nhiên muốn trả lại." Phó Kỳ Hữu .

      "Nên như vậy" Triệu Ngôn Ngọc nhàng gật đầu.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 257: biển gặp nạn
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà
      Vị Nhạc đại gia kia cuối cùng cung khai bao nhiêu, Tề Hoàn cũng , lúc quan binh bao vây trọn cả Nam Úc đảo nàng chuẩn bị hành trang trở về An Nam thành.

      Ngư dân đảo chưa bao giờ gặp qua nhiều quan binh như vậy, trong lòng thấp thỏm lo âu, biết đến tột cùng là người nào phạm vào chuyện gì, lại trêu chọc quan phủ như vậy, ngay cả ra biển bắt cá cũng , cũng trốn ở trong phòng dám ra.

      Qua thẩm vấn của bọn Phó Kỳ Hữu cả ngày, cuối cùng cũng chỉ có thể xác định đảo có nửa ngư dân là đời sau của hải tặc năm đó, chỉ là cũng biết Miếu Mụ Tổ có ám thất, thậm chí đối với tổ tiên mình năm đó làm cái gì, càng thêm biết gì cả, cho là bọn họ lúc đó đều bắt cá.

      Nhạc đại gia sau lại khai báo, bọn họ năm đó đánh cướp quan Ngân, bởi vì trong bang huynh đệ bất hòa, vì phân chia quan Ngân mà đánh nhau, cuối cùng chỉ sống sót hơn mười người, bọn họ cải danh đổi họ tới Nam Úc đảo, trở thành ngư dân, cưới nữ tử đảo làm vợ, có lẽ là muốn đời sau của mình chịu đựng tội lỗi của mình, cho nên những Hải Tặc này chưa bao giờ thừa nhận thân phận của mình, càng có đả động tới chỗ quan Ngân kia.

      đảo ngư dân trừ ra, tất cả mọi người là vô tội, bởi vì Hải Tặc năm đó tất cả đều chết rồi, chỉ còn lại .

      Nếu như ngư dân đảo cũng biết bí mật trong miếu Mụ Tổ, như vậy, những ám thất kia là ai đục nên? Quan Ngân bị nấu chảy chỗ nào?

      Về điểm này, Nhạc đại gia chết cũng chịu tiết lộ nửa câu.

      chịu , cũng đại biểu cái gì cũng tra được, sau lưng mấy người kia, cũng chưa chắc có thể trơ mắt nhìn năm vạn vạn lượng bị quan phủ mang , chừng ra sức đánh trận cuối cùng.

      Nhưng, vô luận người sau lưng cuối cùng có thể xuất hay , vụ Nam Úc đảo đến lúc ngừng rồi, kế tiếp, chính là bọn Phó Kỳ Hữu điều tra.

      Tề Hoàn mời Tề lão thái gia cùng trở về Nam Úc đảo, nhưng Tề lão thái gia bởi vì chuyện năm đó quan Ngân bị cướp trong lòng có kết, muốn đợi đến chân chính phá án mới bằng lòng trở về, lão nhân gia ông cùng Phó Lão Thái Gia có thể cung cấp tin tức cho Phó Kỳ Hữu.

      Như thế, cũng chỉ có phu thê bọn họ hai người về An Nam thành trước.

      " giờ Nam Úc đảo đều là quan binh, Lão Thái Gia ở chỗ này có nguy hiểm." Sau khi lái thuyền, Triệu Ngôn Ngọc thấy Tề Hoàn vẫn lưu luyến rời Nam Úc đảo, cho là nàng lo lắng Tề lão thái gia.

      Tề Hoàn nhàng lắc đầu, "Tổ phụ bên cạnh có Hải thúc, muội biết người có nguy hiểm. . . . . ." Nàng chỉ cảm thấy lo lắng, "Huynh cảm thấy kỳ quái sao? Nếu như ám thất ở Miếu Mụ Tổ ba mươi mấy năm trước làm như thế, như vậy lúc bạc nung chảy, cũng có ngư dân phát sao?"

      Nàng tin Nhạc đại gia, đảo này khẳng định còn có hải tặc biết nội tình.

      "Cho nên mới muốn xây ám thất trong miếu, coi như nấu chảy bạc tỏa khói mù, ngư dân thấy, cũng chỉ cho rằng hương khói trong miếu, hơn nữa, huynh đoán bọn họ đại đa số là tiến hành buổi tối." Triệu Ngôn Ngọc .

      Đêm khuya yên tĩnh, ai cũng nhận thấy được quái dị ngọn núi.

      Những hải tặc này cũng chỉ là mãng phu, có thể né tránh được đuổi bắt của triều đình, có thể biến quan Ngân thành tư Ngân còn có người phát , người điều khiển sau lưng tất cả mọi người, là cao nhân.

      Mang tâm tình lo lắng, thuyền con của bọn họ tiến vào trung tâm nội hải.

      Triệu Ngôn Ngọc dắt tay của nàng, mỉm cười nhìn mặt biển phía trước bình tĩnh vô ba, nếu như Phùng gia có liên quan cùng chuyện năm đó, như vậy sau khi trở về An Nam thành, rất nhiều chuyện có thể giải quyết dễ dàng.

      "Đại nhân, người xem." Tô Diệp nhảy từ gậy thuyền xuống, chỉ vào phía sau kinh ngạc kêu lên.

      Khi bọn ở trăm trượng phía sau, có mấy chiếc thuyền lớn đến chỗ bọn họ nhanh, đông nghìn nghịt, cỗ hơi thở nguy hiểm ụp vào mặt.

      "Là Hải Tặc." Triệu Ngôn Ngọc nhãn lực cực tốt, cái liền nhìn ra lai lịch mấy chiếc thuyền lớn kia.

      Năm ngoái, lúc triều đình còn chưa mở thông hải vận, từng truyền lưu biển có băng cướp biển phái thua gì Phong Vân bang năm đó, bắn chết chiếm đoạt, tàn nhẫn thô bạo, làm ít thương nhân nghe thấy kinh hồn táng đảm, căn bản dám dễ dàng ra biển, cho đến khi triều đình trừ phiến loạn, lúc này những hải tặc này mới có điều thu lại, cả năm nghe có thương thuyền bị đánh cướp rồi.

      giờ những hải tặc này xuất phía sau bọn họ, tự nhiên là trùng hợp đơn giản như vậy.

      Chính là hướng về phía bọn họ mà tới.

      Nhưng bọn phải thương nhân, chiếc thuyền này càng phải là thương thuyền, cho nên, bọn họ nhằm vào phải hàng hóa, mà là người.

      Tề Hoàn trong lòng kinh hãi, đôi tay nắm chặt Triệu Ngôn Ngọc cánh tay.

      Nhiều người như vậy. . . . . . Đều là hướng về phía bọn họ mà tới, nếu như chỉ có Triệu Ngôn Ngọc, nhất định có thể dễ dàng chạy trốn, giờ có nàng, Triệu Ngôn Ngọc chắc chắn bỏ lại nàng, nàng ngược lại thành gánh nặng của .

      "Đừng lo lắng, có chuyện gì." Triệu Ngôn Ngọc tinh thần vẫn như cũ, cười trấn an Tề Hoàn.

      "Nếu có nguy hiểm, đừng lo cho muội, muội nghĩ biện pháp tự cứu." Tề Hoàn chợt giọng .

      Triệu Ngôn Ngọc đôi mắt thâm thúy đen láy càng thêm trầm, cúi đầu nhìn nàng, chợt giương môi cười tiếng, "Tin tưởng huynh."

      Nàng gật đầu, nàng vẫn tin tưởng , lúc nàng quyết định gả cho , vẫn. . . . . .

      lâu sau, thuyền con của bọn họ liền bị mấy chiếc thuyền hải tặc kia vây.

      có thủ lĩnh Hải Tặc ra ngoài kêu gọi đầu hàng, chỉ có nhiều tiếng hô to giết giết giết tiếng hô, thanh truyền rất xa, chấn động mặt biển, làm Tề Hoàn bọn họ bên này tâm chấn động căng lên.

      Bạch Hủy cùng Trầm Hương sợ tái mặt.

      Bọn hạ nhân chèo thuyền sợ tới mức trốn , cũng chưa có ai thấy khí thế như vậy, đây là nội hải, tùy thời có thủy quân tuần tra, những hải tặc này lại lớn mật như thế. . . . . .

      "Đại nhân, những hải tặc này đúng lắm" Tô Diệp ánh mắt nghiêm túc, rất nhanh liền phát giác những hải tặc kia đứng ở thuyền có chỗ người rống to quái dị.

      Triệu Ngôn Ngọc sớm phát giác ra được rồi, khóe miệng lạnh lùng cười, "Quả đúng."

      Những Hải Tặc kia có mở miệng kêu giết khí thế run sợ kinh người, chỉ có Đại Chu binh sĩ mới có khí thế như vậy.

      Tề Hoàn mím chặt môi, trấn định nhìn những hải tặc kia.

      "A Hoàn, trở về khoang thuyền ." Triệu Ngôn Ngọc khẽ với nàng.

      Nàng ở lại chỗ này căn bản giúp được cái gì, Tề Hoàn đôi mắt hạnh như nước nhìn , "Cẩn thận."

      Triệu Ngôn Ngọc dịu dàng cười yếu ớt, "Huynh biết rồi."

      Tề Hoàn cùng bọn nha hoàn trở lại trong khoang thuyền, chỉ nghe phía ngoài kêu đánh kêu giết càng , Ân vẻ mặt đoan nghiêm nhìn bên cửa sổ.

      "Thiếu phu nhân, làm thế nào?" Trầm Hương sợ hỏi.

      " có chuyện gì" Tề Hoàn sắc mặt trắng bệch, nhưng giọng cũng rất kiên định.

      Bạch Hủy la hoảng lên, "Bọn họ. . . . . . Bọn họ tới."

      có Hải Tặc nhảy đến thuyền của bọn , cùng Tô Diệp đánh nhau, bọn họ có thể nghe được thanh đánh nhau.

      Tề Hoàn nắm chặt hai tay, Triệu Ngôn Ngọc có việc gì. . . . . . có chuyện gì

      Thanh đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, thậm chí có hai Hải Tặc phát khoang thuyền của họ, giơ đao bổ cửa gỗ ra, bị Ân ra tay đoạt đao giết.

      Kẹt kẹt ——

      Mang theo mùi dầu hỏa mùi tên như mưa xuyên cửa sổ mà đến.

      "Tìm chỗ núp" Tề Hoàn lập tức ra lệnh, từ chỗ bên cạnh hải tặc nằm dưới đất lấy cây đao.

      Ân che chở cho nàng, "Thiếu phu nhân, người cũng mau trốn ."

      Tề Hoàn khiếp sợ nhìn những mũi tên này, khàn giọng kêu lên, "Hải Tặc tại sao có thể có tên của binh doanh . . . . . ."

      "Thiếu phu nhân" vách của khoang thuyền ngăn được mưa tên, Ân kéo Tề Hoàn nằm xuống, tên bay qua đầu các nàng.

      Bạch Hủy cùng Trầm Hương cũng nằm, bị dọa đến khóc lên, hận được lập tức tới bên cạnh Tề Hoàn che chở nàng.

      "Ân " Tề Hoàn nghẹn ngào kêu to, nàng nhìn Ân đỡ mũi tên cho nàng, sau lưng liền trúng ba tên, sắc mặt trắng bệch.

      "Tiểu thư, đừng động" Ân đem Tề Hoàn ôm vào trong ngực, ôm chặt.

      Tề Hoàn mặt nhuộm đầy máu tươi, nước mắt mơ hồ.

      Nửa người dính đầy vết máu, Triệu Ngôn Ngọc rốt cuộc cũng xông phá trùng vây, xuất trong khoang thuyền, nhìn thấy Ân trong ngực Tề Hoàn mặt đều là vết máu trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, "Tiểu sư muội"

      "Có thủy quân" bên ngoài biết ai lớn tiếng kêu câu.

      "Mau rút lui"

      "Tiểu sư muội. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc giống như nghe thấy động tĩnh bên ngoài, toàn thân cứng đờ tới trước mặt Tề Hoàn.

      Tề Hoàn lấy lại tinh thần, cắn chặt môi đỏ mọng, với Triệu Ngôn Ngọc, "Muội sao, mau nhìn Ân ."

      Máu người nàng phải là của nàng? Triệu Ngôn Ngọc trong lòng hoảng sợ liền buông lỏng, vội vàng nhìn về phía Ân thở yếu ớt, lập tức điểm mấy đại huyệt người Ân , cầm máu cho bà trước.

      "Đại nhân, là Thủy Sư Đề đốc Trịnh đại nhân thân đến." Tô Diệp vào bẩm với Triệu Ngôn Ngọc, "Còn có người của chúng ta cũng đến."

      Triệu Ngôn Ngọc lạnh giọng , "Thuyền này sắp chìm rồi, trước tiên đem người cứu ra ngoài."

      Tề Hoàn bị Triệu Ngôn Ngọc ôm ra khỏi khoang thuyền, mới phát biết lúc nào mặt biển thêm vài chiếc quân thuyền, mà thuyền những hải tặc kia sớm biết tung tích.

      Quân kỳ có Trịnh tự tung bay trong gió biển.

      Những thứ này Tề Hoàn quan tâm, nàng chỉ quan tâm thương thế của Ân lúc này.

      " thuyền có đại phu." Triệu Ngôn Ngọc , mang theo Tề Hoàn bọn họ tới cái phòng trong quân thuyền.

      "Muội sao, để cho muội xem Ân ." Tề Hoàn giọng , "Muội có bị thương, yên tâm."

      Triệu Ngôn Ngọc lo âu cau mày, Tề Hoàn cũng từ xuống giường, mở cửa ra ngoài.

      "A Hoàn, con sao chớ?" nam tử cao lớn, da thịt ngăm đen, mặt đây râu tới chỗ Tề Hoàn, giọng mang theo đầy quan tâm.

      Người này nhìn rất quen mắt, Tề Hoàn nhìn người tới, trong đầu hồi tưởng về nam tử này.

      "Tam thúc cũng quên rồi?" Nam tử kia cười hỏi.

      Tam thúc? Tề gia Tam gia, Tam thúc của nàng? Ông chính là Tề gia Tề Chính Thanh biến mất nhiều năm? Tề Hoàn kinh ngạc trọn tròn mắt.

      Triệu Ngôn Ngọc ở sau lưng nàng thanh lạnh nhạt mở miệng, "Tam gia, người tại sao lại ở chỗ này?"

      "Nếu phải là ta, giờ các con xong rồi, lúc Trịnh Nhĩ Kị chuẩn bị ra biển tiếp ứng các con, bị người trì hoãn, lúc này mới cách nào kịp thời xuất cứu các con." Tề Chính Thanh trầm giọng .

      Tề Hoàn còn muốn hỏi cái gì, liền thấy Bạch Hủy vội vã chạy tới, thanh còn mang theo nghẹn ngào, "Thiếu phu nhân, người mau xem Ân chút. . . . . . Máu thế nào cũng ngừng được. . . . . ."

      "Ân " Tề Hoàn sắc mặt cả kinh, để ý tới Tam thúc vẫn tò mò nữa, theo Bạch Hủy bước nhanh rời .

      "Xem ra cháu của ta có bị thương, đến, chúng ta tìm Trịnh đại nhân, biết bắt được mấy hải tặc ." Tề Chính Thanh vỗ vai Triệu Ngôn Ngọc, tới boong thuyền.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 258: Thương vong
      Edit – Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Chính Thanh lúc tay dùng sức khoác lên vai Triệu Ngôn Ngọc, Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày, sắc mặt tái nhợt vài phần, môi mỏng càng mím chặt hơn, hai mắt thần sắc càng thêm lạnh lùng lạnh lẽo.

      "Ngươi bị thương?" Tề Chính Thanh lập tức nhận thấy Triệu Ngôn Ngọc đúng, mắt rơi vào y phục nhuộm máu của .

      Triệu Ngôn Ngọc thở ra hơi, "Chỉ là bị chút thương ngoài da, kính xin Tam thúc chớ lộ ra, chớ để A Hoàn lo lắng."

      "Ta gọi quân y tới đây." Tề Chính Thanh cau mày , ông và Triệu Ngôn Ngọc chung đụng mấy tháng, biết năng lực của , nhìn sắc mặt như vậy, biết phải là thương da thịt đơn giản như vậy.

      " tới chỗ Trịnh đại nhân nơi đó rồi ." Triệu Ngôn Ngọc ở trong người từ từ điều khí, xác định có thể tạm thời chống đỡ, đến khoang thuyền.

      Tề Chính Thanh sờ sờ cằm, "Tiểu tử này còn rất kiên cường."

      Chạm tới râu mặt mình, Tề Chính Thanh than thở tiếng, khó trách cháu nhận ra ông, ông ba ngày ba đêm có hảo hảo thu thập mình, giờ xem ra khẳng định hỏng bét, ông ra rất tuấn tiêu sái.

      Tề Hoàn biết Triệu Ngôn Ngọc bị thương, nàng tới chỗ Ân , nhìn thấy sau lưng bà ba mũi tên còn chưa có lấy ra, dâng lên trong lòng cỗ kinh hoảng, "Ân . . . . . ."

      Trầm Hương đỡ Ân , nhìn thấy Tề Hoàn tới, nước mắt lã chã rớt xuống.

      Ân khóe miệng tràn ra tia máu, thấy Tề Hoàn an toàn việc gì, miễn cưỡng nở nụ cười, "Thiếu phu nhân đừng thương tâm."

      "Ta lấy tên ra cho ." Tề Hoàn nén lệ, kêu Trầm Hương cùng Bạch Hủy giúp tay đỡ Ân ngồi thẳng.

      Bên cạnh quân y vội vàng , ". . . . . . Bị thương chính là chỗ trí mạng, mũi tên này khi rút ra, sợ là cứu được."

      "Đúng vậy a, nếu có thể lấy tên, chúng ta sớm lấy."

      Tề Hoàn lại giống như nghe được bọn họ , chỉ để cho bọn họ chiếu cố người bị thương khác, sau đó lấy ra hộp gấm vẫn tùy thân mang theo, kêu Bạch Hủy tìm bầu rượu mạnh, thi châm thay Ân cầm máu.

      "Cởi y phục của Ân ra, cẩn thận chút." Tề Hoàn phân phó.

      may là trong nhà này cái gì cũng có, Trầm Hương tìm cây kéo, cắt bỏ y phục của Ân . . . . . .

      Nhưng đợi Tề Hoàn cầm máu, Ân còn hơi thở, thân thể yếu đuối ở người Tề Hoàn.

      Ba mũi tên sau lưng bà, tên bắn trúng tim, hai tên ở vị trí ngực bụng, sống đến bây giờ, rất dễ dàng, biết được Tề Hoàn an toàn, bà thở phào nhõm, tự nhiên vô lực chống đỡ mà mất.

      "Ân " Tề Hoàn kêu to, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt.

      Trầm Hương cùng Bạch Hủy cũng khóc lên.

      lâu lắm, Tề Hoàn liền tỉnh táo lại, chỉ là đáy mắt giống như nén cỗ nước xoáy nước chảy xiết, màu đen, trầm tĩnh có sóng, "Trầm Hương, tìm bộ y phục sạch thay cho Ân ."

      Mình cũng rút tên người Ân ra.

      "Ân , ta để cho ngươi trắng trợn chịu ba tên này, để cho ngươi cứ chết như vậy." Tề Hoàn giọng thào mà .

      Bên kia, Triệu Ngôn Ngọc cùng Thủy Sư Đề đốc Trịnh đại nhân hỏi tại sao lại trì hoãn vấn đề thời gian.

      có thể đoán được mình tới Nam Úc đảo có thể khiến những người khác bắt đầu gấp, có lẽ phái người giữa đường ám sát , sớm sai Tô Diệp liên lạc ám vệ của mình đón tiếp phía trước, hơn nữa truyền tin tức cho Trịnh Nhĩ Kị, bảo nhất định phải gia tăng tuần tra biển. . . . . .

      Lúc ra biển, lặng lẽ thả ám hiệu cho Trịnh Nhĩ Kị, nghĩ tới còn có thể bị cản trở.

      Mộ Dung Viêm lấy thân phận ngăn Trịnh Nhĩ Kị ra biển, ám vệ của đường bị ám sát, xem ra đối phương rất muốn tiêu diệt biển.

      Sớm biết nguy hiểm như vậy, tuyệt đối mang theo A Hoàn cùng rời khỏi.

      Trịnh Nhĩ Kị bởi vì bị Mộ Dung Viêm quấy đục như vậy, cũng nổi giận trong bụng, " may là vẫn có thể chạy tới, nếu lão phu đời này cũng an tâm."

      "Trịnh đại nhân quá lời rồi." Triệu Ngôn Ngọc , " giờ bắt được Hải Tặc có chút thân phận tầm thường, giống như là từ quân đội ra, xem ra có người ngồi yên rồi."

      Tề Chính Thanh bình tĩnh nhìn bọt biển, với Triệu Ngôn Ngọc, "Bọn họ muốn giết ngươi, là bởi vì ngươi làm trở ngại bọn , ngươi phải tra chuyện ba mươi lăm năm trước quan Ngân bị cướp sao? Có đầu mối rồi hả ?"

      Triệu Ngôn Ngọc cũng kinh ngạc Tề Chính Thanh biết làm cái gì, ban đầu hoàng thượng để cho cái chỗ kia, nhìn thấy vị Tề Tam lão gia, là biết rồi, vị Tam gia này cũng phải nhân vật đơn giản, về phần giờ ông tại sao lại cùng Trịnh Nhĩ Kị xuất đồng thời, sợ là biết Mộ Dung Viêm làm gì, cho nên mới chạy tới giúp tay thôi.

      Trịnh Nhĩ Kị cũng nhìn về phía Triệu Ngôn Ngọc, ông càng muốn biết chỗ quan Ngân, tốt nhất là có thể tìm ra Hải Tặc năm đó.

      Triệu Ngôn Ngọc cho bọn biết ám thất ở Miếu Mụ Tổ cùng quan ngân ở hoang đảo, cũng ra hoài nghi của mình, "Có thể này giấu được lượng bạc lớn thế này , cũng nấu chảy thành tư Ngân, sau lưng trừ những hải tặc kia, khẳng định còn có người thế lực lớn hơn nhúng tay, giờ Mộ Dung Viêm nếu nhẫn nại bất động, ta còn hoài nghi đến , chẳng qua nay xem ra, quan Ngân mất tích cùng Mộ Dung gia thoát khỏi liên quan."

      Cùng Mộ Dung gia có quan hệ, chính là có quan hệ tới Tứ hoàng tử rồi. . . . . .

      Trịnh Nhĩ Kị nghe lời Triệu Ngôn Ngọc có tầng ý tứ khác, khiếp sợ nhìn Tề Chính Thanh chút, "Bổn quan tự mình thẩm vấn mấy Hải Tặc, cần phải làm cho bọn họ khạc ra tất cả tình."

      Tề Chính Thanh cùng Triệu Ngôn Ngọc liếc mắt nhìn nhau, giọng , "Nếu như Tứ hoàng tử giấu kiện báo, vậy mưu đồ cái gì cũng rồi."

      "Bệ Hạ phải sớm nhìn ra sao?" Triệu Ngôn Ngọc , "Chỉ là muốn tìm ra chứng cớ cũng dễ dàng, dù sao cũng là chuyện ba mươi lăm năm trước, Tứ hoàng tử căn bản kéo hơn bao nhiêu liên quan." hơi nhếch môi, cố nén khó chịu trong người, "Hay là sớm chút trở về An Nam thành, nếu đối phương động thủ, cũng cần phải giả bộ hồ đồ nữa rồi."

      Lúc này, bên trong khoang thuyền truyền đến tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, Triệu Ngôn Ngọc sắc mặt biến hóa, vội vàng xoay người vào.

      Tề Chính Thanh giương mắt nhìn, vừa hay nhìn thấy bóng lưng Triệu Ngôn Ngọc. Con ngươi khẽ co lại, tiểu tử này. . . . . . ra là bị thương nặng như vậy, ông vội vàng theo.

      Triệu Ngôn Ngọc bước nhanh vào phòng, vừa nhìn thấy tình cảnh trong nhà, liền hiểu.

      Là Ân trọng thương bỏ mình.

      tới bên cạnh Tề Hoàn, ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng , "Huynh báo thù cho Ân ."

      Tề Hoàn ôm chặt hông của , nước mắt rơi vào vạt áo .

      Ân là vì cứu nàng mới cái chết, vô luận như thế nào, nàng cũng bỏ qua người đứng phía sau, những hải tặc kia ràng phải tới cướp tiền, mà là nhằm vào tính mạng bọn họ mà đến.

      "Thiếu gia, thiếu gia bị thương?" Bạch Hủy trừng to mắt nhìn vị trí Triệu Ngôn Ngọc đứng, mặt đất có vũng máu lớn.

      Tề Hoàn kinh hãi, đẩy Triệu Ngôn Ngọc ra, "Bị thương nơi nào?"

      Triệu Ngôn Ngọc muốn mình có việc gì, lại phát tới lúc chống đỡ được tới cực điểm, trước mắt đột nhiên tối sầm, té xỉu ở vai Tề Hoàn.

      "Tam Sư Huynh" Tề Hoàn thét chói tai, bên hông hồi thấm ướt, nàng nhìn tay mình, mảnh máu đỏ.

      , nàng giờ thể mất bất cứ ai nữa rồi.

      Tề Chính Thanh ở bên ngoài nghe được tiếng thét chói tai, vội vàng vào, thấy cháu sắc mặt tái nhợt như chết nhìn tay mình, lại thấy Triệu Ngôn Ngọc hôn mê tỉnh, vội vàng qua tra xét.

      " là mất máu quá nhiều mới té xỉu, còn có hơi thở, A Hoàn, con phải là hiểu y thuật sao? Mau cầm máu cho ." Tề Chính Thanh đỡ Triệu Ngôn Ngọc lên, an trí ở giường căn phòng cách vách.

      Chỉ là té xỉu, phải chết

      Tề Hoàn dần dần hoàn hồn, dùng sức cắn cánh môi của bản thân, chịu đựng trong lòng đau đớn tới sương phòng sát vách.

      Triệu Ngôn Ngọc sau lưng bị đao, từ bả vai bên trái vẫn bổ xuống, vết thương vừa sâu lại dài, Tề Hoàn thấy đập vào mắt kinh hãi, từ lúc ôm nàng chiếc quân hạm này, nàng cũng phát bị thương.

      "Nếu như con sợ, cho quân y khác cầm máu băng bó cho ." Tề Chính Thanh giọng , rốt cuộc cũng là tiểu thư gia, nhìn thấy máu dầm dề vết thương như vậy thế nào lại sợ hãi.

      "Con tự mình làm." Tề Hoàn kiên định mở miệng, nàng yên lòng đem Triệu Ngôn Ngọc giao cho những người khác.

      "Bạch Hủy, lấy thương thuốc của ta ra." Kể từ sau khi học y, phàm ra cửa, nàng đều tùy thân mang theo hòm thuốc , vết thương vừa dài vừa sâu như vậy, phải khâu lại.

      Trước nàng mới cùng sư phụ học khâu vết thương thế nào.

      Cho Triệu Ngôn Ngọc đút viên thuốc, thi châm cầm máu cho vết thương của , lúc này mới động thủ khâu vết thương.

      Tề Chính Thanh nhìn Tề Hoàn xoa thuốc tê cho Triệu Ngôn Ngọc, lại dùng rượu mạnh rửa tay, cái hòm thuốc cùng mấy cái công cụ kia ông nhìn ra, nhưng thấy nàng dùng châm cho Triệu Ngôn Ngọc khâu miệng vết thương, khỏi kinh ngạc.

      Cháu này y thuật. . . . . . Rất kỳ lạ a.

      canh giờ trôi qua, Tề Hoàn mới thu châm, nhìn Triệu Ngôn Ngọc lưng bởi vì khâu vết thương mà miệng vết thương càng thêm đáng sợ, đáy mắt rưng rưng nước mắt.

      "Thiếu phu nhân. . . . . ." Bạch Hủy lau mồ hôi trán cho Tề Hoàn, lo âu nhìn nàng.

      Tề Hoàn lúc này sắc mặt xem ra so với Triệu Ngôn Ngọc ngủ mê man khá hơn bao nhiêu.

      "Ta sao, Tam thúc, còn bao lâu nữa có thể trở về An Nam thành?" Bọn họ lúc này vẫn ở biển, rất nhiều dược liệu cũng thiếu sót, phải mau sớm về An Nam thành mới được.

      Tề Chính Thanh lấy lại tinh thần, "Đại khái còn phải hai canh giờ nữa, tiểu tử này vốn là nội công tốt, điểm này chết được, chống đỡ được tới An Nam thành."

      "Tam thúc. . . . . ." Tề Hoàn nghe được lời này của ông, khóe miệng khẽ giương lên.

      "Các ngươi đều bị kinh sợ rồi, hảo hảo nghỉ ngơi , chờ tới An Nam thành, lại mệt mỏi ngã gục mất." Tề Chính Thanh .

      Tề Hoàn vẫn còn rất muốn hỏi câu ông những ngày qua nơi nào, làm sao lại xuất tại nơi này? Tại sao biết rất nhiều vấn đề về Triệu Ngôn Ngọc, nhưng rốt cuộc tình cảnh thích hợp, nàng cũng có tinh thần mở miệng, cho nên chỉ gật đầu cái, vẫn như cũ canh giữ ở bên cạnh Triệu Ngôn Ngọc.

      Bạch Hủy đến sát vách trông thi thể Ân .

      Trong lòng các nàng cũng bởi vì Ân rời mà bi thống, nhưng có ai vào lúc này toát ra nửa điểm yếu ớt.

      Tề Hoàn khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Triệu Ngôn Ngọc, nếu như lúc này nàng dũng cảm chút, ai tới kiên cường cho nàng?

      Quân hạm tốc độ quả so với thương thuyền bình thường nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh bọn họ đến An Nam thành.

      có trực tiếp trở lại nhà bọn họ, Tề Hoàn đem Triệu Ngôn Ngọc đưa đến chi nhánh tiệm thuốc Quan gia ở An Nam thành, nơi này muốn thuốc gì cũng có, dễ dàng chữa trị thương thế của Triệu Ngôn Ngọc hơn.

      Ngủ mê mấy canh giờ, Triệu Ngôn Ngọc cũng rốt cuộc tỉnh lại.

      Tô Diệp bị trọng thương, vốn là muốn tiếp tục ra ngoài làm việc, lại bị Triệu Ngôn Ngọc cho ở lại, để cho hảo hảo dưỡng thương, giao tình cho ám vệ khác làm.

      lâu lắm, Phương Đình liền tới, báo cho Triệu Ngôn Ngọc động tĩnh An Nam thành những ngày qua.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 259: Gán cho cái mũ xanh mơn mởn
      Edit – Beta : Tiểu Đông Tà

      Phương Đình trở lại Phương gia, bởi vì có đương gia Cảnh Thăng làm chủ, Phương gia ai dám chất vấn thân phận của , những ngày qua theo bên người Phương Cảnh Thăng cùng Phùng Triển Hiền tiếp xúc mấy lần, lại có ám vệ Triệu Ngôn Ngọc lưu lại sai bảo, quả tra ra ít bí mật cảu Phùng gia.

      ". . . . . . Phùng Triển Hiền cùng Mộ Dung Viêm sau lưng gặp mặt nhiều lần, ám vệ ở trong mật thất ở Phùng gia trộm được cái này, đại nhân xin xem qua." Phương Đình theo đuổi Triệu Ngôn Ngọc chính là hy vọng có thể lấy được trợ giúp, trở lại Phương gia thay mẫu thân sống, giờ nguyện vọng lòng đạt thành, trong lòng đối với Triệu Ngôn Ngọc là tuyệt đối bội phục, trung thành hơn so với trước kia.

      Triệu Ngôn Ngọc mất máu quá nhiều mới vừa tỉnh lại, Tề Hoàn vẫn còn ở bên cạnh chăm sóc , sắc mặt của thoạt nhìn rất tái nhợt, thanh suy yếu vô lực, ánh mắt lại vẫn có vẻ sắc bén khôn khéo.

      Phương Đình đưa tới chính là thỏi bạc, có chừng nặng mười hai, chất lượng cực tốt, là mười phần chất lượng.

      "Chất lượng. . . . . . Cùng quan ngân ba mươi lăm năm trước bị cướp quả giống nhau như đúc." Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt , trước ở hoang đảo cũng nhìn đám quan Ngân rồi, cho nên có thể nhận ra.

      " như vậy, Phùng gia cùng hải tặc cướp quan Ngân năm đó là cùng đám." Tô Diệp .

      Triệu Ngôn Ngọc ho tiếng, lồng ngực chấn động kéo đến thương thế sau lưng, lông mày tuấn tú nhịn được nhíu lại, Tề Hoàn thấy hồi đau lòng.

      "Phùng gia chẳng những cùng Hải Tặc năm đó là cùng đám, có thể còn tham dự đánh cướp quan Ngân, chỉ là thân phận che đậy rất tốt, cho nên nhiều năm như vậy vẫn có bại lộ, chính là bởi vì Phùng Triển Hiền biết bí mật năm đó, cho nên mới có thể uy hiếp Phương Cảnh Thăng, qua nhiều năm như vậy mới có thể khống chế Phương gia ở trong tay, Phương gia lại biết diện mạo chân chính của Phùng gia, vẫn bởi vì lòng tham năm đó mà bị Phùng gia  áp chế." Triệu Ngôn Ngọc giọng , đây đều là suy đoán của .

      Suy đoán này cùng cũng chênh lệch xa.

      "Như vậy chúng ta nên làm như thế nào?" Phương Đình hỏi, mặc dù hận Phương gia ban đầu đuổi mẫu thân bọn họ ra ngoài, nhưng lại càng nhẫn tâm nhìn thấy Phương gia bởi vì quan Ngân mà bị diệt tộc, có thể làm Phương gia tránh được kiếp này chỉ có Triệu Ngôn Ngọc thôi.

      Triệu Ngôn Ngọc cười nhạt, "Ngày mai là mở thầu, đến tột cùng nên làm như thế nào, ngày hôm sau liền biết."

      Phương Đình đáp tiếng, đến chuyện lần này Triệu Ngôn Ngọc ở biển gặp tập kích, ". . . . . . Tự năm ngoái khai thông hải vận, những hải tặc này lâu chưa xuất , Trừng Hải thủy sư xuất động mấy lần cũng thể bắt được bọn họ, đại nhân, thuộc hạ cho là, những hải tặc này cũng nhìn thấy, sau lưng nhất định là có thế lực lớn hơn."

      Tề Hoàn hai quyền căng thẳng, nhớ tới Ân còn chưa nhập thổ, đáy mắt thoáng qua tia hận ý.

      Triệu Ngôn Ngọc vỗ mu bàn tay nàng, im lặng an ủi nàng.

      "Muội xem chút hậu Ân phải xử lý như thế nào." Tề Hoàn ngẩng đầu cười yếu ớt với , đứng dậy rời phòng.

      Đợi nàng rời , Tô Diệp mới , "Đại nhân, chuyện này nhất định là Tứ hoàng tử ở sau lưng điều khiển, muốn đẩy người vào chỗ chết, Phùng gia là người của , điểm này cần hoài nghi."

      "Rất nhanh biết." Tề Chính Thanh bỗng nhiên xuất ở chỗ này phải chỉ là vì thăm Lão Thái Gia, là phụng Hoàng Mệnh trước điều tra chuyện gì đó.

      Bất kể ông ấy tới làm chi, Triệu Ngôn Ngọc cũng có thể khẳng định, Phùng gia lần này là xong rồi.

      "Chỉ là. . . . . . Phó Kỳ Hữu đó, đại nhân yên tâm giao cho chuyện quan ngân, nếu như là người của Tứ hoàng tử sao đây?" Phương Đình hỏi.

      Đối với Phó Kỳ Hữu, Triệu Ngôn Ngọc có loại lòng tin rất kiên định, "Phó Kỳ Hữu người này cứ yên tâm , ai thích hợp hơn xử lý quan Ngân rồi."

      Nếu là do tới làm vụ án này, đám quan Ngân kia cuối cùng nhất định trở lại quốc khố, trung thành với hoàng thượng điểm này cần hoài nghi, nhưng đồng thời còn nên vì đường lui của mình mà chuẩn bị, còn có vì phụ trợ Lục hoàng tử. . . . . .

      Giống như lần này đến An Nam thành, mặt là thanh trừ chướng ngại cho hoàng thượng, mặt là lót đường cho mình và Lục hoàng tử.

      Vốn cho là còn phải tốn phí nhiều hơi sức, ngờ Tề gia Tam gia tới, nghĩ, có nhiều chuyện cũng cần ra mặt là có thể giải quyết.

      Phân phó Phương Đình an bài ngày mai chút, Phương Đình cùng Tô Diệp mới lui ra ngoài.

      Triệu Ngôn Ngọc kêu Phúc Yên vào, hỏi Tề Hoàn nơi nào.

      "Mới vừa rồi Tề phu nhân tới, thiếu phu nhân hẳn là cùng Tề phu nhân ở trong sảnh đường chuyện." Phúc Yên .

      . . . . . .

      . . . . . .

      Lục thị vốn nghe nữ tế nữ nhi cùng trở về An Nam thành vẫn còn rất cao hứng, nghĩ thầm hai tiểu tử này cuối cùng hòa hảo rồi, ai ngờ tiếp đó lại nghe bọn họ ở biển gặp được hải tặc, Triệu Ngôn Ngọc còn bị trọng thương, mà Ân vẫn theo bên cạnh Tề Hoàn vì cứu nàng mà trọng thương bỏ mình.

      Thế này làm sao bà có thể ngồi được, sau khi Tề Hoàn bọn họ trở lại bao lâu, bà liền mang theo nha hoàn tới.

      Tề Hoàn so với bà tưởng tượng lại tỉnh táo trầm tĩnh bình ổn hơn, cho là nữ nhi mất sư phụ như Ân là phẫn nộ thương tâm, cộng thêm Triệu Ngôn Ngọc lại bị trọng thương, có sụp đổ là rất dễ dàng.

      ". . . . . . Mẫu thân, con có việc gì, đừng lo con ngã xuống." Tề Hoàn trầm tĩnh trả lời, Lục thị từ lúc vào cửa đến bây giờ, vẫn lo lắng nhìn Tề Hoàn, chỉ sợ loại kiên cường mặt ngoài của nàng là giả vờ.

      Nàng rất thương tâm, rất tức giận, nhưng, lúc nên khóc khóc rồi, cho dù trong lòng vẫn bi ai như cũ vì Ân , nàng cũng ngã xuống.

      Triệu Ngôn Ngọc có công phiền lòng, nàng muốn lúc này còn phải phân tâm lo lắng cho nàng.

      Lục thị đành lòng lại lại chuyện hôm đó, sợ nữ nhi lại nghĩ tới tình cảnh đáng sợ ngày đó, liền cùng nàng hỏi tới những cái khác.

      "Nghe con gặp Tam thúc rồi, đệ ấy hẳn thăm Lão Thái Gia rồi hả?" Lục thị hỏi.

      Đúng rồi, Tam thúc. Tề Hoàn đột nhiên nhớ tới chuyện Tề gia Tam lão gia mất tích lâu bỗng nhiên xuất ở Thủy Sư quân hạm, "Chúng con ở biển gặp Tam thúc, còn là Tam thúc chặn Mộ Dung Viêm lại, mới khiến Trịnh đại nhân xuất binh chạy tới cứu chúng ta, nếu . . . . . ."

      Nàng sớm nghe Triệu Ngôn Ngọc , sáng sớm phát ám hiệu cho Trịnh đại nhân, cũng cho những ám vệ kia tiếp ứng phía trước, nhưng toàn bộ cũng bị chặn lại.

      Lục thị cả kinh, "Mộ Dung Viêm? Chẳng lẽ là Tứ hoàng tử cùng Hải Tặc cấu kết?"

      Chỉ cần nhắc tới Mộ Dung gia, liên tưởng đến Tứ hoàng tử.

      Vậy mà chẳng biết tại sao, Tề Hoàn nhớ tới cũng là Dương Quân Nhu, nàng cảm giác An Nam thành bên này xảy ra chuyện, Dương Quân Nhu nhất định là đứng nhìn bàng quan.

      "Mẫu thân, lời này thể , chúng ta có bằng cớ cụ thể." Nàng xong, lại tính toán xuất động lực lượng Quan gia trang, thầm tra chuyện này, nàng quan tâm tới quốc gia đại , nàng chỉ muốn biết, đến tột cùng là ai muốn đẩy bọn họ vào tử địa.

      Lục thị than tiếng, " nghĩ tới tới An Nam thành cũng sống yên ổn, cũng biết đến tột cùng có mưu đồ gì, giống như phụ thân con, kể từ sau khi thái tử bị phế, thế nào còn dã tâm bừng bừng giống như trước, đến An Nam thành, càng bị tửu sắc móc rỗng thân thể, giờ nhìn lại so với năm ngoái muốn già mười tuổi, càng thêm mập giả tạo ít. . . . . ."

      xong, Lục thị cười khổ sở, nhìn Tề Chính Khuông giờ, bà cơ hồ tưởng tượng ra vị công tử văn nhã ban đầu làm mình động lòng ái mộ dáng dấp như thế nào, chỉ cảm thấy ông giờ để cho bà chút cũng muốn đến gần, chớ chi là nhìn thấy ông ta trái ôm phải ấp trong lòng nửa điểm cảm giác cũng có.

      Nhắc tới Tề Chính Khuông, Tề Hoàn nhớ lại Lí Thi Thi, càng muốn biết lời nàng ta với mình hôm đó.

      "Mẫu thân, lần trước thông phòng đó mang bầu, giờ như thế nào?" Tề Hoàn hỏi, cảm giác Lí Thi Thi đối với chuyện thông phòng đó có thai có thái độ rất quái dị.

      Lục thị sắc mặt biến hóa, "Đừng nhắc tới tiện nhân này nữa, thế nào là hài tử của phụ thân con, là mất hết mặt mũi của Tề gia, nữ tử An Nam thành quả nhiên trời sanh đều là hồ mị tử, cũng chỉ là hơi thư giãn chút, liền chịu nổi tịch mịch rồi. . . . . ."

      Tề Hoàn dần dần nghe ra đầu mối, sắc mặt khẽ hơi biến thành ngẩn ra, "Đứa bé phải của phụ thân? Vậy. . . . . . Cái đó đúng. . . . . ." ra, quả quá khó mà tin nổi, "Đây là ở nhà, làm sao xảy ra loại chuyện như vậy?"

      "Còn phải phụ thân con nuông chiều mà ra." Lục thị khó nén tức giận, "Nơi này dân phong cởi mở, ông ta đầu tiên là dung túng Lí Thi Thi tùy ý cùng ông ta ra ngoài, còn với ta quản giáo di nương cùng nha hoàn ở An Nam thành cần nghiêm nghị như ở kinh đô, thường mang theo họ ra ngoài xã giao. . . . . . Thường trở lại qua đêm, đây phải là tiện nghi cho người khác?"

      Đáng đời, Tề Hoàn mặc dù cảm thấy xấu hổ, rồi lại cảm thấy tất cả đều là Tề Chính Khuông gieo gió gặt bão.

      "Phụ thân biết ?" Tề Hoàn hỏi.

      "Sao có thể làm cho ông ta dễ chịu được, dĩ nhiên là ông ta muốn nén cỗ tức giận mà phát ra được này, nhìn xem sau này ông ta còn dám phóng túng hay ." Lục thị hừ .

      Tề Chính Khuông quả bởi vì chuyện này giận đến thiếu chút nữa hộc máu, cố tình lại thể ra ngoài, chỉ có thể cho người ta thầm lấy đứa bé của thông phòng, tìm lấy cớ đánh chết nàng, về phần gian phu. . . . . . Ông thế nào lại biết xấu hổ làm cho người ta tìm, cứ như vậy ngậm bồ làm ngọt, còn biết người gieo hạt ở sau lưng ông giễu cợt ông đội nón xanh thế nào(cho cắm sừng).

      Nhưng Lí Thi Thi làm sao lại biết? Nụ cười giễu cợt của nàng ta vẫn làm Tề Hoàn cảm thấy rất quỷ dị.

      phải là Lí Thi Thi thầm an bài chứ?

      Du, Tề Hoàn trong đầu lóe lên ý tưởng, trái tim đột nhiên cả kinh, "Mẫu thân, phụ thân có mấy cái tiểu thiếp thông phòng, cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào mang thai sao?"

      "Lại cũng kỳ quái, đúng là có. . . . . ." Lục thị .

      Nàng từng hạ dược Lí Thi Thi. . . . . . Mà Lí Thi Thi cái liền nhìn ra Ân cho nàng thuốc tránh thai vào trong đồ, chừng, nàng so với mình còn giỏi thông luyện chế độc dược hơn. . . . . .

      Lí Thi Thi bỏ thuốc cho Tề Chính Khuông.

      Cái ý niệm này mới vừa xuất ở trong đầu, Tề Hoàn cơ hồ có bất kỳ hoài nghi nào liền khẳng định.

      Hôm đó nếu phải chuyện bị Triệu Ngôn Ngọc bỏ thuốc chuyện làm cho mê muội, nàng chắc chắn coi thường Lí Thi Thi đối với phương diện này tinh thông, đúng rồi, nàng ta còn làm thương tổn mẫu thân và Thành nhi bọn họ, thân phận của nàng ta phải đơn giản như vậy, đến gần Tề Chính Khuông, là vì nhiệm vụ, tự nhiên nguyện ý sanh con cho nam nhân này. . . . . .

      Lí Thi Thi phải là người của hoàng thượng . Tề Hoàn nghĩ tới, quyết định lát nữa muốn tìm Triệu Ngôn Ngọc hỏi câu.

      Nhưng nàng ta bỏ thuốc Tề Chính Khuông, nàng đúng là. . . . . . Tức giận được.

      A, việc nàng vẫn muốn làm mà nàng thấy xấu hổ, giờ có người thay nàng hoàn thành, nàng làm sao tức giận đây? Kể từ đó, mẫu thân và Thành nhi phải càng thêm an toàn sao?

      Lại , nàng nên cảm tạ Lí Thi Thi mới đúng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :