1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20: Trí nhớ
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Triệu phu nhân thu Tề hoàn làm đồ đệ, cũng hy vọng xa vời nàng có thể học nười phần bản lĩnh của mình, nàng là môn đồ ở y viện, rồi mới đến nơi này, phần cũng là nhờ thuở mưa dầm thấm đất, mới có thành tựu của ngày hôm nay…Nhưng Tề Hoàn giống như vậy, nàng thể nào ngày ngày đọc sách thuốc, thời gian học tập chỉ sợ cũng được dài lắm.

      Thế gia thiên kim tiểu thư. . . . . . Coi như Tề Hoàn tự mình học, cũng có rất nhiều thứ bị hạn chế.

      "Châm cứu gồm có châm thứ pháp cùng cứu pháp, hai loại phương pháp sử dụng này thủ pháp có rất nhiều loại, phương pháp ta trị liệu cho mẫu thân ngươi là đâm thẳng, từ ngoại đến nội, từ cạn tới sâu, lúc châm phải có lực chậm rãi mà vào, động tác quá nhanh cùng quá lớn ảnh hưởng tới khí tức, hối khí, công hiệu trợ khí, thậm chí làm thay đổi hồi phục. . . . ." Triệu phu nhân vừa thay hành châm cho Lục thị hành châm, vừa giải thích thủ pháp cho Tề Hoàn.

      Tề Hoàn lắng nghe, nhớ kĩ lời của Triệu phu nhân.

      "Châm đâm vào huyệt vị , như khí tới là hướng sâu châm vào, từ cạn tới sâu đẩy khí tới, lúc châm quay ngược vào, hoặc chen khí vào, nhanh chóng. . . . . ."

      Triệu phu nhân cuối cùng đem cây kim châm từ từ đâm vào sau huyệt vị, mới quay đầu lại nhìn về phía Tề Hoàn, thấy nàng vẻ mặt lắng nghe, khóe miệng lên nụ cười .

      "Ta những thứ này ngươi nhớ được cũng có sao, ta mang cho ngươi hai quyển sách, ngươi có thể xem chút." Triệu phu nhân đứng lên, cổ tay bắt đầu hoạt động, cười với Tề Hoàn.

      Tề Hoàn gật đầu cái, "Sư phụ, lời người mới vừa rồi, đồ nhi đều nhớ kỹ."

      "Đều nhớ?" Triệu phu nhân ngẩn người, kinh ngạc hỏi.

      Tề Hoàn đem lời vừa mới của Triệu phu nhân lặp lại lần, chữ cũng thiếu, đến Triệu phu nhân cũng nhớ mình vừa cái gì, nàng còn nhớ tất cả.

      Loại trí nhớ này cường đại, Triệu phu nhân đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, nàng nghẹn họng nhìn Tề Hoàn trân trối, "Ngươi vẫn luôn có thể nhớ lời của người khác như thế, còn , có bản lãnh nhìn qua liền quên?"

      " có. . . . . ." Tề Hoàn lắc đầu cái, trí nhớ của nàng chỉ là loại mà thôi, bất kể là Kiếp trước hay là đời này, xem qua sách đều cần nhìn mấy lần mới có thể nhớ được vài phần, hôm nay, Triệu phu nhân chỉ lần là có thể nhớ chính là lần đầu tiên.

      Triệu phu nhân nghe nàng có, càng cảm thấy kinh ngạc, "Vậy ta , tất cả ngươi đều nhớ được?"

      Tề Hoàn gãi gãi cái trán, "Nếu nghe tương đối cẩn thận, có thể nhớ được."

      "Ân, như vậy rất tốt, trước tiên đem hai quyển sách này xem chút, đây là ta tự mình viết, quyển về các bệnh, quyển về phương pháp." Triệu phu nhân từ chỗ nha hoàn lấy hai quyển sách đưa cho nàng, dặn dò nàng hảo hảo mà xem chút.

      Tề Hoàn như nhặt được trân bảo, "Dạ, đồ nhi xem kỹ."

      Lục thị dọn dẹp thỏa đáng, ra khỏi bình phong thấy bộ dáng kia của Tề Hoàn, nhịn được cười , "Đứa này, trước kia thế nào thấy nàng ham muốn học, hôm nay lại mê muội đối với châm cứu rồi."

      "Tiểu thư nha, cũng thích mới mẻ." Triệu phu nhân khoác tay Lục thị, " A Hoàn xem sách, chúng ta nha, chuyện chút ."

      Tề Hoàn cầm sách trở về phòng, trong lòng nghi ngờ, tại sao mình đối với châm cứu cùng phương diện triệu chứng nhớ tốt như vậy? Tuyệt đối phải là vì nghe nghiêm túc cẩn thận, nàng xem sách, làm những chuyện khác cũng rất nghiêm túc, nhưng cho tới bây giờ thể nhớ ràng như thế .

      Là may mắn. . . . . . Hay là có nguyên nhân khác đây?

      Nàng mở sách Triệu phu nhân cho ra, cúi đầu xem gần nửa canh giờ, sau đó đóng sách lại, nhắm mắt hồi tưởng, hẳn là đem từng câu từng chữ vừa xem ghi nhớ trong đầu.

      là rất thần kỳ, cảm giác hư ảo.

      Nàng lần nữa cầm quyển tạp ký bình thường mình thích nhất từ giá sách lên, quyển sách này nàng xem qua lần, lại lật tờ thứ nhất lên, hết sức chăm chú, còn nghiêm túc hơn hồi nãy, vừa nhìn gần nửa canh giờ, nàng đóng sách lại, mặc dù có thể biết về cái gì, chữ cũng thể nhớ.

      Kỳ quái như thế. . . . . .

      Tề Hoàn thử lại mấy lần, chỉ có thể nhớ về châm cứu cùng nội dung trong sách thuốc  chữ, sách khác hề có biện pháp nhớ như vậy.



      Đây coi như là loại năng lực kỳ lạ của nàng sao? Là vì trọng sinh, cho nên mới có loại trí nhớ quái dị này sao? Tề Hoàn trong lòng vừa mừng vừa sợ, thể nào tin nổi đây là .

      Nhắc tới là may mắn, nhưng trùng hợp , đối với sách thuốc cùng nội dung châm cứu  nhìn qua là quên được, những người khác cũng như vậy chăng? Sợ có khác thường. . . . . . Nàng coi đây tính là khác thường ? Nếu người khác biết nàng như thế, có coi nàng như quái hay ?

      Tề Hoàn đột nhiên sắc mặt khẽ biến ngưng trọng, bất kể thế nào, chuyện này cũng thể để cho người khác biết, coi như là người thân cận nhất bên cạnh, cũng thể .

      Nàng muốn bị thành người khác thường.

      Bất tri bất giác qua thời gian dùng bữa trưa, Trầm Hương lần nữa đến thư phòng thúc giục Tề Hoàn ăn cơm, nàng qua xem mấy lần, mỗi lần đều bị Tề Hoàn phất tay bảo lui xuống.

      "Tiểu thư, thức ăn cũng hâm nóng nhiều lần, người trước hãy ăn cơm thôi." Trầm Hương tới bên cạnh án thư, giọng khuyên Tề Hoàn.

      Tề Hoàn vuốt vuốt cổ, thấy có chút đau nhức, "Ân, ăn ở chỗ này , ngươi bưng đồ ăn tới đây."

      Vốn cảm thấy đói bụng, Trầm Hương vừa mang thức ăn tản ra mùi thơm  lên, Tề Hoàn rốt cuộc cảm giác bụng mình đói kêu vang, ăn hết chén cơm đầy, lại đem ba món ăn cũng ăn hết, nàng mới buông đũa.

      Mình cho tới bây giờ cũng có thể ăn như vậy a...

      "Tiểu thư người đói quá mức, lập tức ăn quá nhiều thể được, ra bên ngoài tiêu thực chút thôi." Trầm Hương bất đắc dĩ nhìn Tề Hoàn vừa chuẩn bị ngồi vào án thư, nhịn được khuyên.

      Tề Hoàn sờ sờ bụng, đúng là có chút quá no, "Vậy ra bên ngoài chút ."

      "Đúng rồi, sư phụ ta về rồi sao?" Tề Hoàn ra khỏi thư phòng, lúc này mới nhớ tới Triệu phu nhân bỏ quên, vội nghiêng đầu hỏi Trầm Hương.

      Trầm Hương trả lời, "Triệu phu nhân bị phu nhân giữ lại ăn trưa, lúc này vừa mới trở về."

      Tề Hoàn cười cười, nhìn Trầm Hương cái, "Trầm Hương, ngươi biết chữ ?"

      sau lưng Tề Hoàn, Trầm Hương nghe như thế, sắc mặt khẽ cứng lại, cắn cắn môi mới giọng trả lời, "Nô tỳ biết được mấy chữ."

      "Vậy sao? Nếu như ngươi muốn biết chữ, ta có thể dạy ngươi." Tề Hoàn cười nhạt, Trầm Hương biết chữ sao? Lời này nàng tự nhiên thể tin.



      Trầm Hương mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ, nhưng lại hèn mọn , "Nô tỳ chỉ là nô tài, biết chữ cũng có chỗ dùng."

      "Làm sao ngươi biết là vô dụng? Về sau chừng rất có hữu ích." Tề Hoàn cười .

      Nàng bắt đầu đối tốt với Trầm Hương tốt, phần lớn là vì muốn thi ân với nàng, cất nhắc nàng ở lại bên cạnh mình, cũng phải bởi vì tin tưởng, mà là muốn biết đến tột cùng nàng có cái bí mật gì, cuối cùng lại khiến Lục hoàng tử nhìn với ánh mắt khác xưa.

      Trầm Hương nghe Tề Hoàn lời này, muốn mở miệng đáp tạ, liền thấy Ngân Hạnh bước nhanh tới, thanh vội vàng , "Tiểu thư, lão gia đến."
      tart_trung, hikari2088, susu13 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21: Đến
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Chính Khuông tới rồi?

      Nghe được lời này của Ngân Hạnh, Tề Hoàn tâm tình nhàng lại thêm phần lo lắng, mặt cũng lộ vẻ gì, chỉ là cau mày hỏi, "Lão gia tới chỗ nào?"

      " vào cửa rồi, phu nhân ra ngoài đón, cho người tới tiếng với tiểu thư." Ngân Hạnh trả lời.

      Tề Hoàn đôi mày thanh tú nhàng nhăn lại, "Chúng ta cũng nghênh đón lão gia thôi."

      Đối với bọn hạ nhân nha hoàn khó nén vui sướng mặt, Tề Hoàn hoàn toàn nhìn ra vẻ mặt vui mừng, chỉ là nhanh chậm mà ra khỏi viện của mình, hướng nhị môn tới, còn chưa ra nội viện, cũng nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ cao to rắn rỏi được mọi người túm tụm xung quanh tới.

      Phụ thân của nàng vừa bước qua tuổi lập gia đình, chính là nam tử thời điểm phong hoa chí khí, cộng thêm có thân thế hiển hách, ngày thường mặt như quan ngọc, khí chất lịch nho nhã, nam nhân như vậy. . . . .  Cho dù lập gia đình, vẫn hấp dẫn ít ánh mắt của hoàng hoa khuê nữ.

      Tề Hoàn dừng bước, lông mi cụp xuống, che giấu vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt, hướng Tề Chính Khuông chỉnh đốn trang phục thi lễ, "Phụ thân."

      Tề Chính Khuông chuyện cùng Lục thị, chạy tới trước mắt Tề Hoàn, nhìn thấy nữ nhi mặt ra nụ cười, "A Hoàn."

      Lúc ngẩng đầu lên, Tề Hoàn mặt khôi phục như thường, khóe miệng mang theo nụ cười ôn thuận điềm tĩnh, ánh mắt tôn kính nhìn phụ thân của mình.

      "Tỷ tỷ" Sau lưng Tề Chính Khuông đột nhiên truyền đến thanh non nớt, tiếp, Tiểu Nam Hài tám tuổi hướng phía sau gã sai vặt chạy tới chỗ mọi người, hướng về phía Tề Hoàn nhút nhát cười.

      Tề Hoàn ngẩn ra, nhìn tiểu nam hài dáng dấp mượt mà đáng sững sờ nhìn lát, mới nhớ tới là ai, khóe miệng nhịn được nâng lên đường cong đẹp mắt, đuôi mắt khẽ cong lên, "Thụy đệ đệ"

      "Đứa này, dọc đường vẫn hỏi, có phải rất nhanh có thể thấy tỷ tỷ hay ." Tề Chính Khuông ở bên cạnh cười , cúi đầu nhìn Tề Thụy, "Tốt lắm, hôm nay nhìn thấy tỷ tỷ, có cao hứng hay ?"

      Tề Thụy chớp mắt cười tiếng, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

      "Tới đây, Thụy đệ đệ." Tề Hoàn cổ họng có chút căng lên, Thụy đệ đệ là con trai của Thu di nương, Thu di nương nguyên là của họ nhà Lục thị, sau mới cho Tề Chính Khuông thông phòng, sau khi sinh hạ Thụy huynh đệ liền mang , bởi vì là tay Lục thị dạy dỗ, ngoài nha hoàn ra, cho nên tính tình tương đối mềm mại, đối với Lục thị cũng rất trung thành, thường mang theo Thụy huynh đệ đến thượng phòng thỉnh an Lục thị.

      Thụy huynh đệ biết thế nào, thuở thích kề cận Tề Hoàn, có lúc làm cho người ta cho là tỷ đệ ruột thịt.

      Tề Hoàn chưa bao giờ hận Thu di nương cùng Thụy huynh đệ, lúc nàng mất tất cả, bọn họ vẫn đối với nàng rất tốt, nhưng, bọn họ cuối cùng đều chết trong mưu kế của nàng.

      Nàng tận mắt nhìn bọn họ bị chặt đầu, khi đó, Thụy đệ đệ còn vừa mới thành thân bao lâu, vợ ôm cốt nhục của . . . . . .

      "Tỷ tỷ, đệ tới đón tỷ về nhà, đệ còn mang theo rất nhiều ăn ngon cho tỷ." Thụy huynh đệ nhào tới Tề Hoàn, giương tay kéo cánh tay của nàng, cùng ngôn cùng ngữ kêu lên.

      Tề Hoàn cười khẽ tiếng, "Thụy đệ đệ nhớ tỷ tỷ chứ?"

      "Tiểu thư, thiếu gia ngày ngày nhớ tới người, nếu phải ở trước mặt lão gia đòi gặp người, lão gia còn chịu đem chúng ta cùng đến đấy." Thu di nương đứng sau lưng Lục thị sau lưng, cười với Tề Hoàn.

      "Lão gia, người đường mệt nhọc, hay là về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó để cho A Hoàn bồi người chuyện." Lục thị mang mặt nụ cười dịu dàng, giọng với Tề Chính Khuông.

      Tề Chính Khuông mỉm cười gật đầu, về phía trước mấy bước, lại phân phó , "Xe ngựa của Đường tiên sinh sau đó đến, nàng phân phó mấy người làm bên ngoài viện an bài chỗ ở cho , gọi hai nha hoàn cũ hầu hạ."

      Lục thị ngây ngẩn cả người, "Đường tiên sinh cũng tới?"

      "Ân, có chuyện quan trọng phải làm." Tề Chính Khuông có giải thích thêm, chỉ là câu qua.

      Đường tiên sinh là phụ tá của thái tử, tại sao lại cùng Tề Chính Khuông xuất ở thành Cẩm Châu, lý do căn bản cần hỏi nhiều, đại khái vì thái tử lôi kéo người nào, hoặc là làm cái mánh khóe gì, dù sao phải hạng nữ lưu bọn họ có thể hỏi.

      Lục thị luôn hỏi Tề Chính Khuông nhiều về chuyện tình bên ngoài, biết trượng phu lần này tới thành Cẩm Châu phải đặc biệt vì mình nên có chút thất vọng, nhưng tâm tình thất vọng này rất nhanh liền bị nàng bỏ quên, "Lão gia yên tâm, ta an bài thỏa đáng."

      Tề Chính Khuông đối với chuyện Lục thị xử lý rất yên tâm, gật đầu cái, liền sải bước vào phòng.

      "Ngươi mang Thụy nhi cũng nghỉ ngơi , nếu đói bụng, trước hết đến phòng bếp ăn điểm tâm, lời thỉnh an, chờ nghỉ ngơi xong hãy ." Lục thị quay đầu lại với Thu di nương.

      Thu di nương cung kính khuất tất thi lễ, "Dạ, phu nhân."

      "Mẫu thân, con muốn ở chung chỗ cùng tỷ tỷ." Tề Thụy mở mắt vừa to vừa tròn của mình nhìn Lục thị, giọng cầu khẩn.

      Lục thị sờ sờ đầu của Tề Thụy, dịu dàng , "Con cũng ngồi xe ngựa nhiều ngày rồi, mệt mỏi sao? về nghỉ trước , ngày mai là có thể ở cùng với tỷ tỷ."

      Tề Hoàn tâm thích đệ đệ này, thấy còn như trong trí nhớ thích kề cận mình như vậy, trong lòng rất xúc động, nhịn được liền mở miệng, "Mẫu thân, bằng cho Thụy đệ đệ tới chỗ con trước thôi."

      Thu di nương vội vàng , "Vậy làm sao được, như vậy làm phiền tiểu thư người."

      Tề Thụy lại cao hứng nhảy lên, "Tốt tốt, tỷ tỷ cùng con ở chung chỗ."

      "Ở đây ngày thôi, chưa tới phiền toái." Tề Hoàn nhàn nhạt .

      Con người cảm tình luôn rất kỳ quái, nàng cũng ghét Thu di nương, đời trước, sau khi mẫu thân tạ thế, Thu di nương chân chân thực thực khóc rống chừng mấy ngày, lui về phía sau thái độ đối với nàng cũng chưa bao giờ thay đổi, vì vậy Dương Quân Nhu cũng gặp gỡ nàng, nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn thể tình tiếp nạp nữ tử cùng chung chồng với mẫu thân. . . . . .

      Có lẽ là bởi vì năm đó phụ thân rước Thu di nương vào trong nhà, mẫu thân lại len lén ban đêm gạt lệ, cho nên nàng đối với tất cả di nương đều có tâm lý chống cự trong lòng.

      Đặc biệt là đối với di nương Dương Quân Nhu hay mẹ ruột của Tề Như, Liên di nương lúc Tề Chính Khuông còn chưa thành thân ở trong nhà là nha đầu hầu hạ thông phòng.

      Thu di nương thưa dạ đáp tiếng.

      Lục thị kêu Tề Hoàn trước mang Tề Thụy trở về, mình theo Tề Chính Khuông, cùng nhau vào thượng phòng.

      Dắt tay Tề Thụy, Tề Hoàn nhìn bóng lưng Tề Chính Khuông, đáy mắt ôn tình nụ cười càng ngày càng nhạt, ai cũng nhìn ra, nàng cố gắng nhiều lắm mới có thể nhịn được hận ý mãnh liệt trong lòng, có lẽ trước kia nàng đối với vị phụ thân dịu dàng nho nhã này là có cảm tình, nhưng bây giờ nàng, có thể nhịn oán hận cùng đối nghịch cũng rất dễ dàng.

      "Tỷ tỷ?" Tề Thụy kéo kéo tay Tề Hoàn, "Ngươi vui sao?"

      " có, ta chỉ suy nghĩ ít chuyện." Tề Hoàn lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn đệ đệ, "Có phải có lời muốn với tỷ tỷ hay ?"

      Tề Thụy nhìn nha hoàn sau lưng cái, mấp máy môi lên tiếng.

      Sau khi trở lại trong nhà, Tề Hoàn kêu Trầm Hương phòng bếp lấy chút điểm tâm, cũng kêu nha hoàn của Tề Thụy lui về nghỉ ngơi, lúc này mới điểm vào cái đầu của , "Càng ngày càng quỷ linh tinh rồi."

      "Tỷ tỷ, đệ nghe phụ thân cho người đính hôn rồi." Tề Thụy thấy trong nhà có những người khác, lúc này mới giọng cho Tề Hoàn.

      Tề Hoàn nhíu mày, mỉm cười hỏi, "Lời này ai ? Chẳng lẽ là đệ nghe lén phụ thân chuyện?"

      " đúng đúng." Tề Thụy vội vàng lắc đầu, "Đệ có nghe lén phụ thân chuyện."

      "Vậy đệ làm sao biết đây? cho tỷ tỷ, sao?" Tề Hoàn ra trong lòng hiểu , màn này trong đầu nàng từng xuất , chỉ là lúc ấy nàng vừa thẹn vừa cáu, cảm giác mình trở thành con cờ của phụ thân, muốn biết Thụy huynh đệ rốt cuộc nghe được từ nơi nào.

      Tề Thụy do dự có muốn ra hay , dù sao đáp ứng .

      Tề Hoàn cố ý nghiêm mặt, "Thụy đệ đệ ngoan, có chuyện gì đều với tỷ tỷ."

      "Đệ đệ , tỷ tỷ nên tức giận." Tề Thụy vội vàng kéo tay Tề Hoàn lại, uất ức , "Là Nhị tỷ tỷ với đệ, nàng ngươi nhất định vui mừng, cảm thấy tỷ tỷ rất đáng thương, nàng còn bảo đệ cần cho tỷ, nhưng là. . . . . ."

      "Nhưng là Thụy huynh đệ muốn tỷ tỷ vui, có đúng hay ?" Tề Hoàn sờ sờ mặt của , cười hỏi, trong lòng hừ lạnh, quả nhiên là Tề Như muốn lợi dụng Thụy huynh đệ làm cái gì?

      Tề Thụy nặng nề gật đầu, "Tỷ tỷ, tỷ với phụ thân, cần đính hôn đâu, kêu Nhị tỷ tỷ , dù sao nàng cũng nguyện ý thay thế ngươi."

      "Lời này cũng là nàng ?" Tề Hoàn kinh ngạc hỏi.

      ". . . . . ." Tề Thụy sợ hãi lắc đầu, "Ta nghe Nhị tỷ tỷ cùng Lưu di nương như vậy."

      Tề Hoàn cảm thấy rét lạnh, "Chuyện này tỷ tỷ tự có chủ trương, về ngươi sau đừng nhắc lại, biết ?"

      "Ân." Tề Thụy thấy Tề Hoàn có tức giận, mắt lập tức sáng lên.

      Trầm Hương bưng điểm tâm vào, Tề Hoàn hề tiếp tục hỏi nữa, mà là nhìn Thụy đệ đệ từng ngụm từng ngụm ăn điểm tâm, trong lòng lại suy nghĩ dụng ý của Tề Như.
      tart_trung, susu, Aliren11 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22: Câu hỏi
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Nàng cùng Tề Như đối phó, hai người bọn họ biết lòng dạ của nhau, chỉ là có biểu lộ ra mà thôi.

      Mà Tề Thụy thích theo nàng, cả Tề gia dưới cũng biết, Tề Như tự nhiên cũng ràng. Nàng tại sao còn có thể cho Tề Thụy những lời đó, thậm chí còn muốn dặn thể cho nàng biết? Lý do rất đơn giản, Tề Như chính là muốn thông qua Tề Thụy tiết lộ tin tức này cho nàng biết, về phần nguyên nhân. . . . . .

      Tề Hoàn nhíu mày rơi vào trầm tư.

      Nếu có đoán sai, lần này Tề Chính Khuông chủ ý hôn cho nàng, cũng phải muốn nàng đính hôn cùng An Viễn hầu Thế tử Ninh Triều Vân, mà là người khác.

      Kiếp trước nàng từ trong miệng Tề Thụy nghe chuyện này, lại quên truy xét đến tột cùng là người nào tiết lộ cho , mà trực tiếp tìm mẫu thân, kiên quyết nhận hôn của mình bị Tề Chính Khuông lợi dụng, sau mẫu thân lại biết làm thế nào, chuyện này cũng thành.

      Chỉ là, Tề Như lợi dụng Thụy đệ đệ như vậy, nhìn ngoài mặt là lo lắng cho nàng, vốn dĩ quan hệ giữa hai người bọn họ là Thủy Hỏa Bất Dung (lửa nước thể hòa hợp), Tề Hoàn ràng thể nào tin lời như thế, chừng nghe đến mấy cái lời giả mù sa mưa, ngược lại cho là Tề Như cố ý muốn phá hư hôn của nàng, mình nhất định phản lại.

      Vậy đại khái chính là mục đích của Tề Như thôi. . . . . . Cho là nàng nhất định hỏi Thụy đệ đệ nghe được những lời này từ nơi nào, cũng kết luận Thụy đệ đệ nhất định ra, ai ngờ Kiếp trước nàng quên hỏi, cho nên Tề Như tính toán thất bại, đời này nàng hỏi, nhưng đáng tiếc a, Kiếp trước cho Tề Như thực được chuyện này, đời này thế nào lại làm trọn ý của nàng?

      Tề Hoàn nhìn Tề Thụy ngủ say cái sập dài, khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhạt đăm chiêu.

      Sắp tới thời gian dung bữa tối, Tề Hoàn lúc này mới mang Tề Thụy tỉnh lại cùng đến thượng phòng thỉnh an Tề Chính Khuông.

      thực tế nàng cùng Tề Chính Khuông chỉ là hai ba tháng gặp mặt, nhưng Tề Hoàn nghĩ, phụ nữ bọn họ khoảng cách dường như là cả thế hệ, nàng cùng Tề Chính Khuông từng mười năm chưa từng câu nào.

      "Phụ thân, mẫu thân." Tề Hoàn ung dung hành lễ, mắt thấy Lục thị mặt tràn đầy vui sướng phất qua, tâm hơi căng.

      Tề Thụy cũng thi lễ như vậy.

      Thu di nương đứng ở bên cạnh Lục thị, mỉm cười nhìn nhi tử của mình, nàng cũng phải là tiểu thiếp Tề Chính Khuông sủng ái nhất, nhưng nàng lại là di nương được phu nhân tin nhất, nàng rất ràng, chỉ cần nàng cùng nhi tử cần mất tín nhiệm của phu nhân, bọn họ ở Tề gia cũng quá khổ sở.

      Mà khó nhất, là Thụy đệ đệ có thể thân cận đại tiểu thư duy nhất con chính thê, điều này làm cho nàng cảm thấy hết sức vui mừng.

      Tề Chính Khuông hài lòng nhìn trưởng nữ của mình, bất giác phát nữ nhi này trở thành đại tiểu thư duyên dáng kiều, mặc dù khuôn mặt xem ra còn hơi non nớt, nhưng chưa tới hai năm, chắc chắn thua kém so với mẫu thân nàng.

      Nếu phải thái tử điện hạ có thái tử phi, nữ nhi này của tương lai chừng còn là nhất quốc chi mẫu. . . . . . Đáng tiếc đáng tiếc.

      "Người nhà, cũng cần quá giữ lễ tiết." Tề Chính Khuông cho Tề Hoàn ngồi vào dưới Lục thị, mỉm cười liếc mắt nhìn vợ con, trầm giọng mở miệng, "Lần này tới thành Cẩm Châu, là từ trong thư nhà biết được thân thể ngươi có chuyển biến tốt, muốn tới đây nhìn chút, thứ hai là vì sai lầm, mấy ngày nay ta bận rộn bên ngoài, bên ngoài nếu có người tới tìm ta, nếu ta ở nhà, để cho Đường tiên sinh tiếp kiến."

      Đường tiên sinh cũng phải là chủ tử của Tề gia, tại sao lại thay thế Tề gia tiếp đãi khách? Nhưng lời này Lục thị hỏi ra ngoài, chỉ là gật đầu đáp ứng.

      Tề Hoàn trong lòng châm chọc cười tiếng, có thể cho Đường tiên sinh tiếp kiến, đơn giản đúng là vì chuyện của thái tử.

      Tề Chính Khuông lại hỏi cuộc sống của Lục thị cùng Tề Hoàn sau khi đến thành Cẩm Châu, đặc biệt quan tâm họ có cùng các thế gia danh vọng của Cẩm Châu lui tới hay .

      Lục thị , "Thân thể ta tốt, rất ít ra ngoài kết giao, ngược lại ít ngày trước vì ngày hành thiện, cùng Ngô phu nhân Nhữ Nam Hầu còn có Lưu phu nhân gần gũi chút, A Hoàn nào có thể cả ngày ra ngoài, nàng còn phải học tập nữ công, luyện tập viết chữ."

      tới Triệu phu nhân, Lục thị biết tính tình của trượng phu, biết quả quyết thích phụ nữ như Triệu phu nhân vậy, chừng còn phản đối họ  lui tới.

      Tề Chính Khuông cho là nữ nhân chỉ cần ở trong nhà giúp chồng dạy con, về phần khác, đều phải là nữ nhân nên làm.

      Đối với câu trả lời của Lục thị, Tề Chính Khuông rất hài lòng, sau lại mấy câu, liền đứng dậy ngoại viện, biết muốn cùng Đường tiên sinh thương lượng chuyện gì.

      Trong nhà chỉ còn lại mẹ con Lục thị cùng mẹ con Thu di nương, mấy nha hoàn xuôi tay đứng ở bên.

      "Các ngươi xuống trước ." Lục thị đuổi mấy nha hoàn xuống, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn chằm chằm Thu di nương, mặt vừa có vẻ dịu dàng trước mắt Tề Chính Khuông, mặt mày lộ ra cỗ bén nhọn, "Trong nhà cũng có chuyện gì chứ?"

      Thu di nương dám cụp mắt xuống, giọng trả lời ràng, "Trong nhà các quản đều là phu nhân tay an bài, tất cả đều ngay ngắn ràng, chỉ là. . . . . . Liên di nương nhiều lần muốn nhân thủ của mình đến phòng thu chi, cũng bị Trương tổng quản chặn lại, Liên di nương vì vậy ở trước mặt lão gia cáo trạng mấy lần, còn lo lắng phu nhân có ở đây, những người phía dưới tay chân sạch , nàng muốn thay người quản chuyện lớn trong nhà. . . . . ."

      tới chỗ này, Thu di nương cẩn thận từng li từng tí nhìn Lục thị cái, thấy mặt nàng bình tĩnh, tựa hồ phản ứng gì cũng có, trong lòng nàng ngược lại có chút khẩn trương, "Lão gia tìm Trương tổng quản cùng Lý mama đến hỏi chuyện, sau lại thêm gì nữa."

      Lúc Lục thị rời Tề gia kinh đô, để lại mấy tâm phúc của mình thay nàng quản gia, bên trong chuyện do Lý mama làm chủ, đại nếu như có ai quyết định, tựu hỏi Tam phu nhân. Nàng ở Tề gia đương gia ít năm như vậy, trong phủ các nơi giao thiệp sớm nắm giữ trong lòng bàn tay, phải ai muốn thay mặt liền thay được, cũng phải là ai muốn xếp nhân thủ vào cũng xếp được.

      "Liên di nương muốn thay ta quản gia?" Lục thị đáy mắt toát ra vẻ lạnh lùng giễu cợt, " nhiều năm như vậy, dã tâm của nàng ngược lại càng lúc càng lớn."

      Thu di nương cúi đầu dám lời nào.

      "Những người khác đâu? có động tĩnh gì?" Lục thị giọng hỏi.

      " có, kể từ sau khi phu nhân rời khỏi nhà, cái di nương khác trong nhà đều ra khỏi phòng, nô tỳ biết những thứ này là Lý mama , kêu nô tỳ cần phải cho phu nhân người biết, Lý mama còn có thư cho phu nhân." Thu di nương vội vàng lấy ra phong thư dùng sáp che lại từ trong ngực ra.

      Lục thị nhận lấy, cũng lập tức mở ra nhìn, mà với Thu di nương, "Vất vả cho ngươi rồi, ta ở trong nhà, cuộc sống của ngươi khẳng định cũng dễ, ngươi trước mang Thụy nhi xuống ."

      Thu di nương thưa phải, xác thực, trong nhà có Lục thị trấn giữ, chính là Liên di nương nhất kia phách lối nhất, cái tiểu thiếp khác trong nhà thông phòng cũng bị nàng ép tới gắt gao, lần này nếu phải có Lý mama giúp tay, nàng còn nhất định thể mang nhi tử tới thành Cẩm Châu.

      Tề Thụy lần này có gắng phải ở lại bên cạnh Tề Hoàn, mà là ngoan ngoãn theo Thu di nương, mặc dù quá mẫu thân và di nương cái gì, nhưng biết lúc này mình thể đùa bỡn.

      Đợi sai khi Thu di nương xuống, Lục thị mới đưa thư Lý mama viết cho nàng mở ra, sau khi xem xong, mặt che giấu được tức giận, nặng nề vỗ vào mặt bàn, tức giận mắng, "Tiện nhân Liên Tuyết Tâm!"
      tart_trung, susu, Aliren11 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23: Tức giận
      Edit - Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Hoàn rất ít thấy Lục thị nổi giận, chớ là mắng người lớn như vậy.

      "Mẫu thân, trong thư cái gì?" cần nghĩ cũng biết là lá thư này có vấn đề, Tề Hoàn tới bên cạnh Lục thị, giọng hỏi.

      Lục thị ngực phập phồng, lát sau mới bình tĩnh lại, lửa giận ở đáy mắt vẫn hạ xuống, "Liên Tuyết Tâm có ý kiến hay, lại với phụ thân con muốn đem Tề Như qua ta lấy danh nghĩa, lấy thân phận chính nữ định ra hôn , chẳng những có thể lôi kéo quan hệ cùng phụ thân ngươi, tương lai Tề gia cũng thực hữu ích, muốn lợi dụng con nàng nâng cao thân phận của mình, đừng mơ."

      Chuyện này Tề Hoàn sớm trong lòng hiểu , Liên di nương vẫn luôn cố gắng muốn con của mình biến thành con chính thê, chỉ là nàng chưa bao giờ chịu thua trước mặt mẫu thân, cho là chỉ cần Tề Chính Khuông đáp ứng, mẫu thân cũng có lý do cự tuyệt.

      Tề Như chiêu này là cao tay, bên kia khiến Tề Thụy tiết lộ tin tức cho nàng biết, bên này khiến Lục thị nhận được tin tức như thế, nếu nàng phát giác ra tâm tư của nàng, chừng cho rằng Tề Như muốn cướp nhân duyên của nàng, dưới cơn nóng giận bởi vì mình định ra hôn rồi.

      đúng Tề Hoàn đột nhiên ý tưởng lóe lên, phải là vào lúc này, ý định của Liên di nương là sau khi Dương Quân Nhu xuất , bị Dương Quân Nhu xúi giục ra ngoài, nên vào lúc này với Tề Chính Khuông.

      "Mẫu thân, người trước đừng nóng giận, chuyện như vậy chưa chắc là , phụ thân chưa bao giờ cùng người đề cập tới, chừng chỉ là Liên di nương cố ý làm cho người ta tiết lộ tin tức này." Tề Hoàn nhíu nhíu mày, nhớ tới Tề Như cố ý khiến Tề Thụy thố lộ những lời đó, hoài nghi cũng chỉ là mẹ con các nàng bẫy mình, có lẽ Liên Tuyết Tâm căn bản nhắc tới chuyện này với Tề Chính Khuông, cố ý tiết lộ cho Lý mama biết, Lý mama cho mẫu thân, mẫu thân tự nhiên ở trước mặt phản đối Tề Chính Khuông danh hạ Tề Như. . . . . .

      Kể từ đó, ngược lại thành mẫu thân bịa đặt hoàn toàn, biểu lòng dạ mọn rồi.

      "Ta xem ra phụ thân con còn kịp " Lục thị lạnh lùng .

      Tề Hoàn kéo tay Lục thị, khóe miệng mang theo vẻ mỉm cười, "Cho dù như thế, Nhị muội muội thành nữ nhi của mẫu thân, lại có cái tốt đây?"

      Lục thị cau mày nhìn nữ nhi, nghi ngờ hỏi, "Có ý tứ gì?"

      "Phụ thân hôm nay vì thái tử mà lôi kéo giao thiệp, thu mua lòng người đơn giản danh lợi, lại có số người phải là danh lợi nhưng thu mua, nếu có thể kết thân. . . . . . Người chỉ có nữ nhi là ta, quyết bỏ ta làm con cờ của phụ thân, nếu Liên di nương có lòng như vậy, người sao thuận ý của nàng, đến lúc đó chẳng những khiến phụ thân khen người hiền huệ, Liên di nương còn muốn tưởng ra cái gì e cũng khó." Tề Hoàn giọng , cảm thấy bằng thuận nước đẩy thuyền, khiến mẹ con Liên Tuyết Tâm tâm tưởng thành, còn có thể thay nàng chặn ít phiền toái.

      Nàng vô tình lặp lại thù hận trước kia, chỉ là Tề Như nếu trước đối với nàng làm , cũng đừng trách nàng trả lại nàng 15, 16

      Lục thị là người thông minh, dưới lửa giận có suy nghĩ nhiều như vậy, hôm nay nghe Tề Hoàn vừa như thế, nhất thời phát giác có chút đúng, "A Hoàn, con có phải biết chút gì hay ?"

      Tề Hoàn lộ ra tia châm chọc cười lạnh, "Mẫu thân, người cho là phụ thân lúc này đến thành Cẩm Châu là vì cái gì? Ngay cả Đường tiên sinh cũng cùng , tự nhiên phải là chúng ta, con từ trong miệng Thụy đệ đệ biết được, Tề Như từng cùng Liên di nương với phụ thân nên vì con mà đính hôn, lời này nhất định là mẹ con các nàng cố ý muốn cho chúng ta biết, cho nên con cảm thấy, phụ thân lần này đến thành Cẩm Châu, chừng cùng thế gia nào kết thân. . . . . ."

      Lục thị ngẩn ra, ngay sau đó cả giận , "Thành Cẩm Châu tuy tốt, nhưng cùng kinh đô cách xa vạn mấy ngàn dặm, ta có mình nữ nhi là con, thế nào lại chịu gả con xa như vậy, tương lai muốn gặp mặt khó khăn, huống chi, thành Cẩm Châu này còn có ai có thể so sánh với Tề gia?"

      "Nữ nhi của phụ thân chỉ có , nhưng dòng chính nữ chỉ có ta, vì tiền đồ của thái tử, phụ thân chưa chắc làm như vậy." Tề Hoàn .

      Lục thị nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, giây lát, mới chậm rãi mở miệng, "Nếu Liên Tuyết Tâm muốn cho con của nàng qua ta danh hạ, ta liền đáp ứng nàng, nàng muốn con nàng có thể gả cho hảo nhân gia, ta liền thay nàng làm chủ, ta xem nàng có dám hai lời hay ?"

      Có lúc cho người vinh dự, cũng phải muốn cất nhắc người kia, chết qua lần Tề Hoàn căn bản chú trọng địa vị ở Tề gia, Tề Như muốn cái gì cho nàng cái ấy là tốt rồi, chỉ là lần này, nàng muốn giống như đời trước gả cho trượng phu vừa lòng đẹp ý, đó là thể.

      "Mẫu thân, chuyện này dù sao cũng chỉ là nghe , cũng thể xác định, thể hành động thiếu suy nghĩ." Tề Hoàn lên tiếng nhắc nhở, còn phải thử dò xét ý tứ của Tề Chính Khuông.

      Lục thị vỗ vỗ tay Tề Hoàn, "Ta tìm hiểu ý tứ của phụ thân con chút, yên tâm."

      Tề Hoàn trong lòng an tâm chút, từ từ ngồi xổm xuống, tựa đầu vào hai đầu gối của Lục thị, giọng tràn đầy quyến luyến cùng lo lắng, "Mẫu thân, con chỉ muốn vĩnh viễn bồi bên người người, ai cũng gả"

      "Hài tử ngốc" Lục thị sờ sờ đầu của nàng, lộ ra nụ cười từ ái.

      Vậy mà, muốn thử dò xét ý tứ của Tề Chính Khuông cũng dễ dàng, phải Tề Chính Khuông chịu tiết lộ, mà là muốn gặp được cũng khó khăn.

      Trừ buổi tối ngày thứ nhất nghỉ ở trong phòng Lục thị, mấy ngày sau, đều sớm về muộn, có lúc thậm chí trắng đêm trở về, coi như trở lại, cũng vào bên trong, mà là ngủ lại bên ngoài thư phòng, ngày thứ hai Lục thị muốn đưa đồ ăn sang cho , phát sớm cùng Đường tiên sinh ra cửa.

      Phương pháp này thể thực được, luôn có biện pháp khác, qua nhiều năm như vậy, Lục thị nếu thể xếp mấy người mình tin tưởng ở bên cạnh Tề Chính Khuông, nàng làm sao làm đương gia phu nhân Tề gia.

      vất vả đợi cơ hội Tề Chính Khuông ở nhà, đáng tiếc và Đường tiên sinh ở trong thư phòng chuyện, Lục thị gọi gã sai vặt mấy ngày nay theo Tề Chính Khuông ra ra vào vào tới.

      Gã sai vặt này là cháu của Lý mama, cũng coi là tâm phúc của Lục thị rồi.

      "Lão gia mấy ngày nay thường xuyên cùng Nhữ Nam Hầu gặp mặt, còn có Nhữ Nam Hầu Thế tử, ngày mai muốn đến cùng Giang Thủ Bị. . . . . . Đến lầu đàm luận." Lý Vĩnh với Lục thị hành tung của Tề Chính Khuông mấy ngày nay, "Còn có mấy vị đại nhân, đều là những thế gia có mặt mũi ở Cẩm Châu."

      " chuyện gì?" Lục thị nhíu mày hỏi.

      Lý Vĩnh vẫn hơi cúi người, dám nhìn thẳng Lục thị, "Lão gia kêu tiểu nhân ở ngoài cửa coi chừng, chỉ mơ hồ nghe , lão gia cùng Nhữ Nam Hầu tựa hồ cố ý muốn kết làm thân gia. . . . . ." được nửa, dừng chút, khóe mắt liếc thấy sắc mặt xanh mét của Lục thị, trán nhịn được rỉ mồ hôi lạnh.

      Cùng Nhữ Nam Hầu kết làm thân gia? Lục thị trong lòng cười lạnh, "Còn gì nữa ?"

      "Tiểu nhân dò hỏi lại cho phu nhân." Lý Vĩnh vội vàng , làm sao biết phu nhân đột nhiên đối với chuyện lão gia ở bên ngoài cảm thấy hứng thú, nếu sớm biết, nhất định hỏi thăm nhiều hơn chút, nhưng là, có mấy lời phải muốn , mà ra làm tổn thương phu nhân a.

      Lão gia ngày ngày tới thanh lâu, chuyện như vậy có thể ra sao?

      "Chuyện khác cần phải hỏi thăm, biết quá nhiều đối với ngươi cũng có chỗ ích lợi, ngươi phải tra chút, lão gia có phải muốn cùng Nhữ Nam Hầu kết thân hay , còn nữa, vốn định lấy tiểu thư nào kết thân ." Lục thị thanh nhàn nhạt phân phó .

      Lý Vĩnh thở phào nhõm, "Dạ, tiểu nhân biết làm sao rồi, phu nhân xin yên tâm."

      " xuống ." Lục thị lộ ra thần sắc mệt mỏi, phất tay sai Lý Vĩnh lui xuống.

      Lục thị trở lại trong nhà, dựa vào giường tĩnh tọa , Hạ Trúc cùng Nghênh Hà thấy, cũng bước tới cạnh cửa, dám quấy rầy nàng.

      biết qua bao lâu, Hạ Trúc mới rón rén vào, "Phu nhân, Triệu phu nhân tới."

      "A, mời vào." Lục thị lấy lại tinh thần, thu hồi vẻ tối tăm mặt, sai Hạ Trúc vội đem Triệu phu nhân nghênh đón.
      Bởi vì Tề Chính Khuông đến, nàng mấy ngày có châm cứu trị liệu, hôm qua Triệu phu nhân sai người tới hỏi nàng, có dễ dàng tiếp tục trị liệu hay , nàng liền xin Triệu phu nhân hôm nay tới.
      tart_trung, susu, Aliren9 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24: Quan hệ
      Edit:- Beta: Tiều Đông Tà

      Triệu phu nhân hôm nay tới đây, là vì ba việc, là châm cứu chữa bệnh cho Lục thị, hai là xem đồ đệ của mình học thế nào, ba là. . . . . . Nàng vẫn còn suy tính rốt cuộc có cần với Lục thị hay .

      Chẩn mạch cho Lục thị, Triệu phu nhân chân mày cau lại, "Ngươi mấy ngày này vốn nên thanh tâm dịu khí, thế nào sắc mặt ngược lại kém hơn, tính tình lại nóng hơn, đây cũng phải là tượng tốt."

      Lục thị bất đắc dĩ than tiếng, nàng muốn ở trước mặt Triệu phu nhân lộ ra tâm tình tối tăm của mình, nghĩ tới người ta phen bắt mạch cũng biết nàng gần đây trong lòng có tâm dồn nén.

      "Thế nào? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?" Triệu phu nhân ngồi xuống bên cạnh Lục thị, quan tâm hỏi.

      " ra cũng phải là chuyện lớn gì, chính là trong nhà có chút phiền lòng vụn vặt." Lục thị cười khổ lắc đầu, mỗi nhà đều có chuyện khó khăn, huống chi chuyện nàng phiền não cũng phải là chuyện gì tốt, ra cũng có chỗ dùng.

      Triệu phu nhân đồng ý nhìn tới trước nàng, "Trong nhà ai có chuyện phiền lòng, ngươi cần gì phải để ở trong lòng, giải quyết được cũng cần phiền lòng, giải quyết được cũng cần vội vã tức giận, dù sao trời cũng sập."

      "Ta lại muốn rộng rãi giống như ngươi." Lục thị cười , Triệu lão gia cùng phu nhân tình thâm ý trọng, tiểu thiếp cũng nạp vào cửa, thế nào lại như trượng phu của mình. . . . . . Người này cùng mình, có chút so sánh được.

      Triệu phu nhân nhìn ra Lục thị muốn quá nhiều chuyện trong nhà, liền tiếp tục hỏi tiếp, lúc châm cứu cho nàng, thấy mi tâm của Lục thị vẫn còn vướng mắc, còn an ủi , "Tề lão gia phải tới sao? Có người tâm phúc, ngươi cần gì phiền lòng nhiều, chuyện cần thiết phiền não, đại có nam nhân, ngươi thấy đúng ."

      "Lão gia nhà chúng ta? Gặp mặt cũng dễ dàng." Lục thị tự giễu mà cười cười.

      "Xem ra Tề lão gia cũng là người bận rộn a." Triệu phu nhân ánh mắt chợt lóe, xem ra Lục thị cũng biết Tề Chính Khuông ở bên ngoài làm cái gì, chuyện thứ ba của nàng quả nhiên là cần thiết.

      Lục thị cười khổ, " cũng hẳn là người bận rộn."

      Giọng điệu này như có u oán, Triệu phu nhân ở trong lòng than , hỏi thêm nữa, chuyên tâm trị liệu cho Lục thị.

      Châm cứu cho Lục thị xong, Triệu phu nhân muốn hỏi câu Tề Hoàn ở đâu, liền nghe bên ngoài bình phong truyền tới tiếng bước chân huyên náo, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Tề Hoàn sáng như trăng rằm xuất trong tầm mắt.

      "Mẫu thân, sư phụ." Tề Hoàn biết sư phụ tới cao hứng, mặt che giấu được vui sướng thi lễ.

      Lục thị liếc nàng cái, với Triệu phu nhân, "Mấy ngày nay nó chỉ ôm hai quyển sách kia xem, cũng làm chuyện khác, người khác cũng được quấy rầy nó."

      Triệu phu nhân mỉm cười hỏi, "Thấy thế nào?"

      Tề Hoàn ánh mắt hơi thu lại, nghiêm túc trả lời, "Sách đều xem xong rồi, có chỗ có thể hiểu được, có chỗ hiểu."

      "Chỗ nào hiểu?" Triệu phu nhân vốn mong đợi người đệ tử Tề Hoàn này như vậy, nhưng hôm nay lại nhịn được cảm thấy vui mừng, có lẽ Tề Hoàn nhập môn hơi có vẻ chậm, nhưng thiên phú tệ, chừng tương lai thành tựu .

      "Hai quyển sách này đều là ghi những bệnh thích hợp cho phương pháp châm cứu, nếu gặp phải bệnh thích hợp châm cứu sao? Hành châm vào huyệt, thế nào biết bệnh nhân thích hợp với phương pháp châm gai?" Tề Hoàn nghi ngờ hỏi, nàng sớm ghi tạc nội dung hai bản sách trong đầu, đồng thời tái diễn vấn đề hiểu rất nhiều, những thứ này đều là trước nàng muốn nghĩ tới đích, nhưng biết tại sao, thấy nội dung trong sách, nàng liền nhịn được xem nhiều hơn.

      Triệu phu nhân nở nụ cười, giải thích , "Cũng phải tất cả bệnh nhân đều thích hợp châm cứu, nếu sau khi bệnh nhân hành châm đầu choáng váng lòng buồn bực, thậm chí ghét bỏ, chính là thể trị liệu châm gai, những thứ này về sau từ từ dạy cho con, ta cho con xem hai quyển sách này, là muốn cho con hiểu trước, xem ra con năng lực lý giải tệ, ngày mai bắt đầu, con đến chỗ ta , mỗi ngày dành ra canh giờ học huyệt vị, nhận thức toàn bộ huyệt vị của thân thể con người, con mới có tư cách cầm châm."

      Tề Hoàn ánh mắt sáng lên, đây là chuyện nàng mong đợi mấy ngày nay, xem xong hai quyển sách này, nàng mỗi thời mỗi khắc đều muốn có thể bước học nhiều hơn, hôm nay sư phụ muốn đích thân dạy nàng, nàng tại sao cảm thấy cao hứng hưng phấn? Đừng canh giờ, chính là mấy canh giờ thậm chí cả ngày, nàng cũng nguyện ý

      "Sư phụ, vậy con lúc nào tới chỗ người thích hợp?" Tề Hoàn hỏi.

      "Con phải là còn nữ tử học đường sao? Buổi sáng học đường học, buổi chiều liền đến chỗ ta thôi." Triệu phu nhân cười , Tề Hoàn học tốt liền cảm thấy vui mừng, sợ thiên tư ngu độn, chỉ sợ có lòng dạ mà học tập, Tề Hoàn chẳng những có thiên phú, mà lại tâm thích học châm cứu, tương lai nhất định là thành tựu.

      A thiếu chút nữa quên mất, nàng còn phải nữ tử học đường, ngày mai học đường mở khóa rồi, nàng có thể sao.

      "Mẫu thân. . . . . ." Tề Hoàn muốn cùng Lục thị nũng nịu chút, nàng ra cần phải học đường.

      Lục thị mặc dù có phản đối Tề Hoàn học châm cứu, nhưng tán thành nàng bỏ các thứ khác, "Nghe sư phụ ngươi, buổi sáng học đường, buổi chiều lại học châm cứu.

      Tề Hoàn mặt thoáng qua vẻ thất vọng, "Dạ, mẫu thân.

      Triệu phu nhân báo cho Tề Hoàn ngày mai nên chuẩn bị cái gì, liền cáo từ muốn rời , nhà nàng có chuyện, hôm nay thể lưu lại bồi Lục thị dùng bữa rồi.

      "Sư phụ, con tiễn người." Tề Hoàn đợi Lục thị phân phó, cũng đứng lên tiễn Triệu phu nhân ra cửa.

      Tề Hoàn cùng Triệu phu nhân sóng vai , hỏi bệnh tình của Lục thị.

      "Mẫu thân con mấy ngày nay tâm tình buồn bực, bệnh tình của nàng vất vả mới có thể khởi sắc, thể quá u buồn, nếu đối thân thể nàng có hại." Triệu phu nhân , "Phụ thân con tự mình đến thăm nàng, thế nào tâm tình ngược lại kém hơn?"

      "Phụ thân con nếu đến, mẫu thân chừng tâm tình còn tốt hơn chút, tuy phụ thân đến Cẩm Châu, nhưng trừ ngày đầu tiên, con đến nay cũng thể gặp người lần, lại càng biết phụ thân vội cái gì." Lời này của Tề Hoàn mang theo chút cố ý, nàng phỏng đoán Tề Chính Khuông nếu ở thành Cẩm Châu lôi kéo quan hệ giao thiệp, khẳng định để sót mất Triệu Tri phủ, nàng hy vọng sư phụ hiểu lầm nàng cùng mẫu thân cố ý đến gần là bởi vì quan hệ của Tề Chính Khuông.

      Triệu phu nhân trầm mặt, nhàng gật đầu, "Con phải khuyên mẫu thân con nhiều hơn, lòng dạ phải thoải mái, đừng có chuyện gì cũng đều đặt ở trong lòng."

      "Con hiểu, con khuyên mẫu thân nên quá suy nghĩ." Tề Hoàn lo lắng nhất là bệnh của Lục thị vì Tề Chính Khuông đến mà ảnh hưởng.

      Ra khỏi đại môn, Triệu phu nhân quay đầu nhìn Tề Hoàn, hạ thấp giọng , "Có chuyện ta vốn muốn cho mẫu thân con, chỉ là thân thể của mẫu thân con. . . . . . A Hoàn, con là đứa bé thông minh, có số việc có thể con trong lòng rất ràng, ta liền vòng vo với ngươi, phụ thân con ngày hôm qua tìm lão gia nhà chúng ta, nguyên nhân phải là hi vọng lão gia chúng ta có thể dốc sức vì thái tử, nhưng Triệu gia chúng ta từ trước đến giờ tham dự cái gì tranh giành triều đình, huống chi lão gia chúng ta chỉ là Tri Phủ, vừa cách xa kinh đô, nghĩ đủ trình độ trong mắt của thái tử, ý tứ của lệnh tôn chúng ta hiểu, chỉ là. . . . . ."

      Triệu phu nhân dừng chút, " ra ta hôm qua mới biết, ra là lệnh tôn ngay từ lúc trước liền phái người liên lạc với lão gia chúng ta, lão gia chúng ta từ chối nhã nhặn, lệnh tôn tựa hồ rất tức giận. . . . . ."

      "Sư phụ." Tề Hoàn nghe được sắc mặt kịch biến, trong lòng Tề Hoàn tràn đầy tức giận, Tề Chính Khuông đối với Triệu Tri phủ chọn lựa thủ đoạn gì lôi kéo nàng ràng nhất, trước quân tử sau tiểu nhân, luôn luôn là tác phong của , nàng nhịn được ngắt đứt lời của Triệu phu nhân, giọng mở miệng, "Hoàng thượng chính tráng niên, mặc dù lập thái tử nhưng tương lai thế nào chúng ta cũng biết, bất kể phụ thân ta làm cái gì gì, Triệu đại nhân đại khái cần để ý, sư phụ, lúc này chỉ lo thân mình chỉ trung thành với Thánh thượng mới là đúng, đạo lý này con hiểu, cũng hiểu cách làm của Triệu đại nhân."

      Triệu phu nhân nhìn Tề Hoàn cái sâu Tề Hoàn, ban đầu trong sương phòng ở Bình An miếu vô ý nghe được nàng ở sát vách chuyện cùng Lục thị, biết nữ tử này phải người bình thường, hôm nay có thể ra phen như vậy, Triệu phu nhân cảm giác mình có nhìn lầm người.

      "A Hoàn, con có thể nghĩ như vậy là tốt, lui về phía sau, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ mong tình nghĩa thầy trò của chúng ta cũng ảnh hưởng." Triệu phu nhân .

      Tề Hoàn chỉnh đốn trang phục thi lễ cái, "Nhất định đâu, sư phụ."

      Nàng sợ nhất, phải là sư phụ vì quan hệ với Tề Chính Khuông mà xa lánh nàng, thậm chí chữa trị cho mẫu thân nữa và dạy nàng châm cứu, hôm nay có thể , chịu Tề Chính Khuông ảnh hưởng, Tề Hoàn trong lòng cuối cùng thở phào nhõm.

      Nhớ ngày đó Triệu Ngôn Ngọc đối với nàng lạnh lùng ép hỏi, cũng là vì Tề Chính Khuông làm chuyện gì với Triệu Tri phủ .
      tart_trung, susu, Aliren13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :