1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 240: Cái gọi là ngoại thất
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Triệu Ngôn Ngọc lạnh lùng nhìn phấn vạt áo, chưa bao giờ đến gần nữ nhân kia, mà nàng vẫn có thể lưu lại dấu vết người , là cố ý cho A Hoàn nhìn thấy, cho là như thế có thể uy hiếp được ?

      Quả thực là ý nghĩ hoang đường.

      Bất quá thời điểm này phải lúc tính sổ với nàng ta, còn phải dụ dỗ tiểu sư muội cao hứng mới được.

      Triệu Ngôn Ngọc đè lửa giận cùng sát ý ở trong lòng, vội vàng đứng lên đuổi theo, trở về nhà trong, liền nhanh chóng giải thích, lí lịch của nàng ta ra sao, người nào đưa, lưu lại có tác dụng gì, những ngày qua gặp mặt vài lần, cái gì. . . . . . Tất cả giải thích ràng, từng chi tiết cho Tề Hoàn hiểu.

      Tề Hoàn nhìn thấy cẩn thận như vậy, dường như sợ nàng đợi ý đến , nhịn được liền bật cười.

      " tức giận nữa rồi ?" Triệu Ngôn Ngọc lại gần bên cạnh nàng, đặt hai tay ở eo nàng, dịu dàng hỏi, mặt lại mang theo thần sắc lấy lòng.

      "Ai muội tức giận?" Tề Hoàn nhìn chằm chằm, "Muội hiểu huynh có làm sai chuyện gì, ai có thể để cho huynh hy sinh nhan sắc? Huynh mau , có nhiều đêm huynh trở về, có phải là ở chỗ của nàng ta?"

      Triệu Ngôn Ngọc vội vàng ôm lấy nàng, mang vẻ mặt vô tội, "Huynh giữ mình trong sạch, có qua đêm ở chỗ nàng ta, chân chính đếm, huynh qua đó vẫn tới hai canh giờ, cũng là vì công mới , muội thể xử oan huynh."

      Tề Hoàn véo cánh tay bắp thịt răn chắc của , "Muội có oan uổng huynh? Hai canh giờ, hai canh giờ có thể làm được rất nhiều chuyện."

      "Vậy chúng ta thử chút có thể làm được bao nhiêu chuyện" Triệu Ngôn Ngọc cười xấu xa, để ý kháng cự của Tề Hoàn, bế ngang nàng tới giường hẹp.

      "Triệu Ngôn Ngọc, huynh là tên khốn kiếp" Ở trong tấm màn, truyền ra thanh nũng nịu của Tề Hoàn.

      Hôm sau, Triệu Ngôn Ngọc bồi Tề Hoàn dùng đồ ăn sáng, lấy lòng hơn nửa ngày mới ra cửa.

      Tề Hoàn sai Trầm Hương thăm dò tin tức ở Tề gia, có bắt được phụ nhân kia , bao lâu Trầm Hương trở lại, vẫn bắt được người.

      Nàng chỉ còn cách đem hi vọng đặt người Triệu Ngôn Ngọc, hi vọng người của có thể giúp đem nàng tìm ra phụ nhân kia có phải là Thu di nương .

      Đến sau giữa trưa, thời tiết có tia râm mát, Tề Hoàn ngồi ở nhà yên, liền dẫn  hai nha hoàn cùng ra phố dạo, thuận tiện chuyến đến tiệm thuốc Quan Gia, hỏi thăm hai vị sư huynh cùng tin tức của Quan Hâm.

      Quan Lãng gặp được Vương Đại Bảo, biết họ ở Đại Nguyệt quốc như thế nào? Có phải cũng nghĩ biện pháp đối phó với Vương phi kia, còn có cái người hại chết mẫu thân Vương Đại Bảo, và Quốc vương Đại Nguyệt quốc giờ như thế nào? Trước nghe bệnh thời kỳ cuối. . . . . .

      Bọn họ đến tiệm thuốc của Quan Gia trước, người Tề Hoàn có lệnh bài mà trước kia Quan Lãng đưa cho nàng, có thể chứng minh nàng buôn bán với Quan gia trang, tùy ý ra vào tiệm thuốc của Quan gia, ra lệnh người của Quan gia trang làm việc cho nàng.

      Chỉ là muốn biết tin tức của bọn họ ở Đại Nguyệt quốc, phải đợi thời gian, người của Quan gia trang cũng phải tìm hiểu thăm dò mới biết.

      "Nghe đồ trang sức ở An Nam đặc biệt tinh xảo, thiếu phu nhân bằng nhìn chút, người bình thường bình thường trang điểm rất đạm rồi." Ra ngoài tiệm thuốc của Quan gia, qua vài con đường, Trầm Hương bỗng nhiên .

      "Vậy xem chút thôi." Tề Hoàn cười , kể từ sau khi tới An Nam, cũng chỉ chạy qua chạy lại giữa nhà mình và nhà mẫu thân, cũng ra ngoài chuyến, nghĩ đến Bạch Hủy cùng Trầm Hương chắc chắn là ngột ngạt rồi.

      Bạch Hủy cao hứng phân phó xe ngựa dừng lại trước nhà bảng hiệu viết cửa hàng bạc Bảo Khánh.

      Cửa hàng này họ sớm nghe , là tiệm trang sức nổi danh nhất thành An Nam, nơi này có kẹp tóc, trâm giống như , chế tác tinh tế, rất được ít thiên kim tiểu thư thích.

      Hạ nhân trước cửa vừa thấy họ liền cười tiến lên đón.

      "Thiếu phu nhân lần đầu tới Bảo Khánh của chúng tôi, mời vào trong, trâm hoa văn chu sa, Phượng điền, mãn điền, nửa điền, trâm hoa trâm, trâm đầu phượng, trâm đầu rồng, Kim  Ngân phỉ thúy, cái gì cũng có, xác định người thích gì." Hạ nhân trượt miệng, mời Tề Hoàn vào bên trong dâng trà phục vụ.

      Người khác sợ rằng nhìn ra, vị thiếu phu nhân này quần áo mặc dù thanh lịch, nhìn ra thân phận gì, nhưng mắt ánh mắt sắc bén, nhìn cái biết được vị này nhất định xuất thân danh môn, nếu vì sao lại có được khí chất dịu dàng ung dung bậc này?

      Bạch Hủy cười , " có ích gì, cũng bằng lấy ra nhìn."

      " cầm ra ngay, người chờ lát." Hạ nhân .

      Đôi tay của hạ nhân kia bưng lên khay gấm sơn cẩm tới, phía để mười mấy trâm đầu hoa, thợ làm mặc dù tốt, nhưng quá mức tú lệ, phải là cái Tề Hoàn thích.

      Bạch Hủy cùng Trầm Hương đều là biết Tề Hoàn thích, trực tiếp để cho hạ nhân kia cầm xuống.

      Chọn hơn nửa ngày, cũng chọn được cái nào, bất quá Tề Hoàn lại mua cho hai nha hoàn, biết là họ thích.

      Hạ nhân nghĩ tới cái nào có thể làm Tề Hoàn vừa ý, biết vị phu nhân này tầm mắt cao, liền các nàng chờ lát, tự mình chạy đến hậu đường mời chưởng quỹ ra ngoài.

      Chưởng quỹ kia cũng là người có nhãn lực, biết Tề Hoàn có chọn đầu hoa của bọn họ, sai hạ nhân thay lấy cái hộp ra, cười với Tề Hoàn , "Thiếu phu nhân ánh mắt sắc bén, những thứ phàm phẩm này cũng lọt vào mắt thiếu phu nhân, vậy thiếu phu nhân thử xem cái này chút."

      Trong hộp có bộ đồ trang sức, trong đó có trâm hoa rất hấp dẫn Tề Hoàn.

      Đó là trâm phỉ thúy khảm trân châu, hình dáng mới mẻ độc đáo, trân châu phỉ thuý sấn xanh biếc mượt mà, thanh nhã mà mất khí chất quý phái, nàng thích kiểu dáng này.

      Khuyên tai có dạng hoa sen cũng rất trang nhã.

      "Lấy cái này." Tề Hoàn mỉm cười , khó thấy được đồ trang sức nào mình thích như vậy.

      Lúc này, bên ngoài có đôi chủ tớ tới, đều là nữ tử trẻ tuổi.

      Cơ hồ ở thời điểm họ tới, chân mày Tề Hoan liền cau lại hạ xuống, đợi đến hai nữ tử này đến gần, trong khí có mấy nồng nặc mùi thơm của phấn.

      Mùi phấn này. . . . . .

      Tề Hoàn ngẩng đầu nhìn qua, đập vào mắt chính là vẻ đẹp động lòng người, gương mặt tú lệ vô song.

      Mí mắt nàng kia khẽ nâng, cũng là nhìn Tề Hoàn nửa mắt.

      "Chưởng quỹ, phải giờ có đồ trang sức mới sao? Còn vội vàng lấy ra cho tiểu thư chúng ta nhìn chút, nếu là vừa mắt, thiếu được tiền của ngươi." Nha hoàn đằng trước cũng quan tâm bên cạnh có người, cứ như vậy nũng nịu với chưởng quỹ.

      Chưởng quỹ ngượng ngùng cười cười, "Trừng Liễu tiểu thư, là ngượng, bộ đồ trang sức này mới vừa bán ra, cửa hàng bạc của chúng ta tháng này cũng chỉ có bộ trang sức mới. . . . . ."

      "Cho bạc sao? Nếu là còn chưa cho bạc, vậy tính là bán ." Nha hoàn kia kêu lên, "Cùng lắm chúng ta đưa thêm bạc là được."

      Tề Hoàn như cười như , cũng chỉ là nữ tử thanh lâu, nha hoàn bên cạnh lại có thể lớn lối như vậy?

      "Này. . . . . ." Chưởng quỹ làm khó, "Trừng Liễu tiểu thư, vị thiếu phu nhân tới trước người bước, bằng, người nhìn xem có đồ trang sức nào khác lọt vào mắt người ?"

      Trừng Liễu nhíu nhíu mày, nhìn Tề Hoàn cái, gương mặt tú lệ lên tia kiên nhẫn.

      "Chưởng quỹ, ngươi nể mặt Trừng Liễu tiểu thư chúng ta phải ? Ta cho ngươi biết, tối nay Trừng Liễu tiểu thư chúng ta cần phải bồi Tiểu Triệu đại nhân dự tiệc, lại cho khâm sai đại nhân mặt mũi, Bảo Khánh lâu này có phải muốn dỡ xuống hay ?" Nha hoàn cất giọng quát.

      Tiểu Triệu đại nhân? Thành An Nam còn có mấy Tiểu Triệu đại nhân?

      Sắc mặt của Bạch Hủy cùng Trầm Hương cũng lạnh xuống, mắt mang khinh miệt địch ý nhìn Trừng Liễu kia.

      Còn A Hoàn lại giương khoé miệng, lúc nào xuất , cố tình vào lúc này xuất trước mặt nàng, là cố ý ?

      giờ là cố ý muốn tới cho nàng biết, sau lưng nàng Triệu Ngôn Ngọc nuôi ngoại thất sao?

      Chẳng lẽ vị Trừng Liễu tiểu thư này cho là nàng ta kiêu ngạo như vậy xuất trước mắt nàng, nàng cảm thấy tức giận, sau đó khóc lóc với Triệu Ngôn Ngọc, tiếp theo để cho người chồng tốt mang nàng vào nhà?

      là buồn cười, đừng Triệu Ngôn Ngọc chỉ là lợi dụng nữ nhân này, nếu như coi trọng nàng ta, nàng cũng để cho Triệu Ngôn Ngọc được như ý nguyện, càng để cho Trừng Liễu tính toán thái quá như vậy.

      Tề Hoàn từ từ đứng lên, nhìn chưởng quỹ kia cười , " ra là Trừng Liễu tiểu thư quen biết với phu quân ta, đồ trang sức này để cho Liễu tiểu thư , ta cẩn thận xem lại, màu sắc này thích hợp với ta, ngược lại tương xứng với tiểu thư hơn."

      Trừng Liễu kinh ngạc nhìn Tề Hoàn, đáy mắt có nỗi khiếp sợ cơ hồ thể che giấu.

      Nàng dĩ nhiên cũng thừa nhận thân phận Triệu phu nhân của mình. . . . . . Chẳng lẽ nhìn thấy trượng phu nuôi nữ nhân bên ngoài mà tức giận sao? Chẳng lẽ Tề Hoàn này   ngại?

      chỉ có là Trừng Liễu, cả chưởng quỹ kia cũng ngây ngẩn cả người.

      Tề Hoàn nở nụ cười bình tĩnh tự nhiên, phải muốn làm cho nàng khó chịu sao? Xác định người nào dường như khó có thể rồi, "Phu quân ta có đề cập với ta về tiểu thư mấy lần, tiểu thư mặc dù xuất thân. . . . . . Nhưng quả là nữ tử tài hoa, ta nghe cũng là bội phục, giờ nhìn thấy tiểu thư, cảm thấy vinh hạnh sâu sắc."

      lời khen tặng đó, tựa hồ ai cũng nghe ra lời châm chọc trong đó, Trừng Liễu sắc mặt dị thường khó coi.

      Triệu Ngôn Ngọc mới vừa cảnh cáo nàng, cảnh cáo nàng về sau cần làm chuyện vô vị đó với , tỏ chỉ là lợi dụng nàng, đừng vọng tưởng coi nàng như nữ nhân của , nếu như cứ tiếp tục đùa bỡn tâm cơ, bỏ qua cho nàng, càng đệ đệ nàng ở quê. . . . . .

      Nàng nhìn ra được, Triệu Ngôn Ngọc , giết nàng, đối với nàng căn bản có nửa điểm thương tiếc.

      chỉ coi trọng thê tử của , chính là Tề Hoàn trước mặt này.

      Nha hoàn bên cạnh Trừng Liễu muốn mở miệng, lại bị Trừng Liễu ngăn, Trừng Liễu giọng nhìn Tề Hoàn thi lễ cái, gương mặt đẹp đẽ động lòng người mỉm cười, "Triệu thiếu phu nhân, là ta thất lễ."

      Tề Hoàn cười cười, chỉ tiếng sao, liền dẫn nha hoàn rời .

      Nàng đến tột cùng có cái gì tốt, làm cho nhân vật như Triệu Ngôn vì nàng ưng thuận nạp thiếp, dù thế nào gương mặt cũng tú lệ động lòng người, chẳng lẽ nữ tử thiên hạ so ra còn kém Tề Hoàn nàng hay sao? Trong lòng Trừng Liễu khổ sở mà nghĩ.

      "Thiếu phu nhân, chẳng lẽ thiếu gia với nàng ta. . . . . ." Lên xe ngựa, Trầm Hương cũng nhịn được nữa, tức giận mở miệng hỏi.

      Bạch Hủy ngắt lời nàng, "Làm sao có thể? Thiếu gia làm chuyện này, nhất định là nàng kia biết xấu hổ  đến gần thiếu gia, giờ cố ý tới khiến thiếu phu nhân ấm ức."

      Nếu phải Triệu Ngôn Ngọc sớm giải thích ràng với nàng,  giờ nàng đúng là bị ấm ức, chừng sau khi trở về còn phải hung hăng náo loạn với .

      Hai nha hoàn đều tự tìm lý do, Tề Hoàn cười với các nàng, "Thiếu gia các ngươi là người như thế nào  trong lòng ta ràng, đừng lo lắng."

      Về đến nhà bao lâu, Ân liền đến chỗ Tề Hoàn , tìm được người kia.
      tart_trung, susu, truth2054 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 241: Quả nhiên là bà ta
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Tà dương từ phía tây chiếu xuống, con ngươi Tề Hoàn sáng ngời như sao sa lắng đọng cỗ bình tĩnh thong dong, gió lướt tới, đem làn váy nàng nhàng lay động.

      Kẽo kẹt ——

      Cửa phòng chứa củi mở ra, người ngồi xổm ở bên trong góc ngẩng đầu lên, che bóng mà thấy bóng dáng yểu điệu thanh lệ, mặt lướt qua tia hận ý.

      Tề Hoàn hờ hững nhìn người kia, chỉ nhìn gò má tú lệ của bà, gò má này cũng là hết sức quen thuộc.

      Mặc dù trong trí nhớ có gương mặt tú lệ tuyệt trần, nhưng đúng là người nàng hoài nghi, tia tà dương rơi vào người bà, để thân người nhếch nhác cùng nghèo túng của bà ta hơn trước mặt mọi người, bà ta quay mặt sang, ánh mắt thù hận nhìn Tề Hoàn.

      Mọi người thấy bên mặt khác của bà, cũng hít hơi khí lạnh.

      Gương mặt kia so với quỷ còn đáng sợ hơn, nửa gương mặt đều là vết tích da bị sẹo, đó là dấu vết bị bỏng lưu lại, có thể là được chữa trị tốt, nên lưu lại những vết sẹo đáng sợ như vậy.

      Thế nào còn có nửa điểm bộ dạng tú lệ tuyệt trần, nữ nhân này quả người gặp người sợ, nhưng năm ngoái truyền ra tin Thu di nương chết cháy ở trong trang.

      chẳng lẽ chính là quỷ?

      "Tiện nhân" Sắc mặt Thu di nương dữ tợn, giang hai tay định đánh Tề Hoàn.

      Bóng dáng nam tử ở góc đột nhiên động, biết làm gì ở người Thu di nương, làm bà ta quỳ rạp xuống trước mặt Tề Hoàn.

      "Ân ở lại, các ngươi ra ngoài chờ." Tề Hoàn quay đầu hướng Bạch Hủy cùng Trầm Hương .

      Thanh Thu di nương khàn khàn thô dát, cổ họng phát ra nhiều tiếng rống giận giống như là muốn ăn tươi nuốt sống Tề Hoàn: "Buông ta ra, thả ta ra ngoài"

      "Làm sao ngươi biến thành như vậy?" Mí mắt Tề Hoàn hạ xuống, lạnh lùng nhìn Thu di nương, dạng vẻ của nàng giờ có chút nào động tình.

      "Là ngươi ban tặng" Thu di nương kêu lên.

      Tề Hoàn lạnh giọng hỏi, "Ngươi đến An Nam, là muốn gặp Thụy đệ đệ sao?"

      Nghe thấy tên nhi tử của mình, hận ý mặt Thu di nương vì bi thương liền thay đổi, hai tay bà run run che mặt mình lại, lẩm bẩm , "Thụy nhi. . . . . . Ta. . . Thụy nhi. . . . . ."

      Hai tay cũng bị phỏng, xem ra lúc trước nàng trốn ra từ trong trận hỏa hoạn kia, cũng dễ dàng, đến tột cùng là người nào cứu bà ta?

      "Làm sao ngươi tới An Nam được? Là ai cứu ngươi?" Tề Hoàn hỏi.

      Thu di nương khàn giọng nở nụ cười: "Các ngươi muốn đốt chết ta, dễ dàng như vậy, Tề Hoàn, ta bỏ qua cho các ngươi, chỉ cần ta còn hơi thở, ta tuyệt đối bỏ qua cho bọn ngươi."

      " giờ ngươi có thể sống hay chuyện, tại sao lại câu này?" Tề Hoàn lạnh lùng hỏi, "Có người giúp ngươi đến An Nam sao? Là ai chỉ điểm ngươi hạ độc Thành đệ đệ cùng Thụy đệ đệ?"

      "Ta có hại Thụy nhi, là các ngươi, là các ngươi hại hai mẫu nữ ta, muốn hại chết chúng ta." Thu di nương hét lớn.

      "Ngươi hại Thụy đệ đệ? Vậy Thụy đệ đệ tại sao lại trúng độc? Nếu như phát ra sớm, mất mạng, ngươi là mẹ đẻ, chẳng lẽ nghĩ tới làm vậy hại chết sao?" Tề Hoàn lớn tiếng hỏi, thấy bộ dạng này của Thu di nương, nàng càng xác định là có người ở sau lưng điều khiển bà ta.

      Sau lưng ngươi rốt cuộc là ai vậy? Là Dương Quân Nhu hay là Tề Như?

      Trông Thu di nương giống như là bị giẫm đến chỗ đau, giùng giằng muốn đứng lên, lại biết vị áo đen kia mực yên lặng lên tiếng ở người bà động tay chân cái gì, hai chân vô lực nhức mỏi, căn bản đứng nổi: "Ta có, ta có"

      Bà làm sao biết ngày đó Thụy đệ đệ trở lại, ràng nghe ngóng, ở thư viện, mama kia cũng từng với bà, sữa trâu chỉ cho mình Thành nhi uống, Thụy nhi làm sao lại trúng độc, nhất định là có người khác hại , chuyện này liên quan đến bà.

      Trời sao lại có chuyện khéo như vậy được, tiên sinh thấy mấy ngày nay trong nhà Tề Thụy có chuyện, liền để cho nghỉ mấy ngày, Tề Thụy mỗi lần về nhà bồi Thành nhi ăn đồ ăn sáng, hôm đó Thành nhi nháo muốn ăn sữa trâu, Tề Thụy dụ dỗ ăn, còn ăn gần nửa chén trước, còn chưa đem sữa trâu đến cho Thành nhi, cảm thấy bụng thoải mái. . . . . .

      Đại khái Thu di nương cũng nghĩ ra, bà thiếu chút nữa gián tiếp hại chết nhi tử của mình.

      "Sau khi rời khỏi thôn trang, ngươi đâu?" Tề Hoàn mặt thay đổi hỏi.

      "Tề Hoàn, ta cho ngươi, coi như ta hại chết được ngươi, cũng hại chết được loại người đó, cũng có người khác tới đối phó với các ngươi." Thu di nương điên cuồng kêu lên.

      Thanh quả chói tai rất khó nghe.

      Tề Hoàn lạnh lùng nhìn bà ta, phải vì những lời tức giận của bà ta, ở trong mắt nàng, Thu di nương cũng như người chết, nàng cần gì phải so đo với người chết?

      "Vậy sao? Theo ý của ngươi, chúng ta vô dụng ngu xuẩn, là các ngươi muốn hạ độc liền hạ độc, muốn thế nào như thế đó?" Tề Hoàn thanh nhạt hỏi, "Ngươi đừng quên, Thụy đệ đệ còn là Tam Tề thiếu gia, nếu ngươi muốn chết chết sớm chút, cần làm liên lụy tới con của ngươi."

      Thu di nương nghe lời tựa như uy hiếp này, oán hận nhìn chằm chằm Tề Hoàn.

      Ngoài trời tịch dương lại từ từ xuống phía tây, chung quanh im ắng yên tĩnh.

      "Thiếu phu nhân, phu nhân tới." Trầm Hương ở bên ngoài giọng kêu câu.

      Tề Hoàn lúc trước thỉnh Lục thị tới, nàng để Thu di nương ở Tề gia, chính là muốn cho người khác biết nữ nhân này vẫn còn sống.

      Cũng là muốn cho Thụy đệ đệ về sau ở Tề gia càng thêm khó chịu.

      Làm sao có thể cho hạ nhân biết Thụy đệ đệ thiếu chút nữa hại chết mẹ đẻ ? Thụy đệ đệ cùng Thành đệ đệ tình cảm tốt như vậy, nếu để cho biết mẹ đẻ chính là kẻ hạ độc, chẳng phải làm cho càng thêm thống khổ hay sao?

      Cửa phòng chứa củi ê a mở ra, bóng dáng Lục thị duyên dáng xuất trước mắt Thu di nương.

      Con ngươi Thu di nương khẽ co lại, nhìn thân thể Lục thị so với trước kia càng đẫy đà, sắc mặt càng đỏ nhuận hơn, nhất thời cảm giác mình so với bà trời vực. . . . . .

      " là ngươi" Lục thị nhàng mở miệng, giọng rất bình thản, tia kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thu di nương bình tĩnh như nước.

      "Ta bị các ngươi thiêu chết, có phải cảm thấy rất thất vọng?" Thanh Thu di nương khàn đục, giễu cợt nhìn Lục thị.

      Lục thị nhìn người áo đen đứng ở nơi hẻo lánh tối tăm cái, cúi đầu nhìn Thu di nương, giọng hỏi, "Tâm tư ngươi từ trước đến giờ tinh tế, lần này tại sao làm việc mà suy nghĩ, ngươi muốn độc hại Thành nhi, nhưng nghĩ qua nó và Thụy nhi là huynh đệ, càng cân nhắc có thể liên lụy đến Thụy nhi, ngươi đến tột cùng là làm mẫu thân thế nào đây?"

      Ý tứ đều giống nhau, nhưng lời do Lục thị , lại làm cho Thu di nương tiếp thu, đáy mắt nàng sinh ra sợ hãi, "Muốn hại chết nhi tử ngươi là ta, liên quan đến Thuỵ nhi, ngươi muốn giết hãy giết ta."

      "Giết ngươi có ích lợi gì? Nếu như ngươi cảm thấy sợ hãi, sao lại làm ra những chuyện như vậy?" Lục thị nhàn nhạt hỏi.

      Thụy đệ đệ chính là chỗ uy hiếp của Thu di nương, khoé miệng Tề Hoàn hơi nhếch, "Xem ra người giúp ngươi chạy trốn, giựt giây ngươi đến An Nam hạ độc Thành đệ đệ chính là muốn mũi tên hạ hai chim, ngươi hại chết Thành đệ đệ, sớm muộn bị phát , đến lúc đó chỉ còn liên lụy đến nhi tử của ngươi, người này. . . . . . Coi như ngươi cần , ta cũng đoán được là ai."

      Nhất định là Tề Như, chỉ có Tề Như mới có thể nghĩ ra mưu kế ác độc như vậy, chỉ có Tề Như mới có thể muốn hại chết Thành đệ đệ cùng Thụy đệ đệ. . . . . .

      Nàng rất hiểu Dương Quân Nhu, nếu như nàng ta ra tay, chắc chắn chỉ có mình Thu di nương.

      Người Dương Quân Nhu hận là nàng và mẫu thân, hơn nữa lúc này nàng nên chú ý là ngày trả giá thuỷ vận, chứ phải loại tư oán này.

      Thu di nương kêu lên, "Các ngươi muốn làm gì Thụy nhi?"

      "Là ai để cho ngươi làm như thế?" Lục thị hỏi.

      "Để cho ta gặp Thụy nhi, ta cho các ngươi biết." Thu di nương đôi mắt sắc vừa động, khàn giọng kêu.

      Tề Hoàn cười lạnh, "Ngươi còn mặt mũi nào gặp Thụy nhi?"

      Thu di nương che nửa bên mặt khủng bố dữ tợn của mình, bộ dạng này của bà. . . . . . Có thể hù Thụy nhi ? Nếu để cho Tề Chính Khuông biết nàng chết, thiếu chút nữa hại chết mệnh căn của , có phải giết bà hay , thậm chí giận chó đánh mèo hại cả Thụy nhi?

      Nhưng nàng nghe mama qua, Thụy nhi đối đãi với Lục thị như mẹ ruột. . . . . .

      Làm sao có thể? Bà mới là mẹ đẻ của Thụy nhi, Thụy nhi nên hận Lục thị mới đúng

      Nhìn sắc mặt của Thu di nương biến đổi ngừng, trong lòng Tề Hoàn thầm cười lạnh, "Mama chăn nuôi trâu cái là ngươi giết chết?"

      Thu di nương ngẩng đầu nhìn Tề Hoàn cái, "Phải như thế nào?"

      Tề Hoàn cười cười, quay đầu với Lục thị: "Mẫu thân, là ai chỉ điểm bà ta còn quan trọng, thể để cho bà gặp Thụy đệ đệ."

      Lục thị suy nghĩ chút, biết để Thu di nương gặp Thụy nhi có hậu quả gì, bà gật đầu cái, " thể để Thụy nhi biết bà ta còn sống."

      Thu di nương đột nhiên ôm bắp chân Lục thị, "Phu nhân, nô tỳ van người, van người nghĩ đến tình cảm ngày xưa, hãy để cho nô tỳ gặp Thụy nhi, mà gặp cũng được, chỉ cần cho nô tỳ nhìn lần, van xin người, phu nhân."

      Tề Hoàn khẽ chớp mắt, thái độ này chuyển biến quá nhanh.

      "Phu nhân, người cũng là mẫu thân, nô tỳ biết đời này bao giờ có thể trông cậy được Thụy nhi tha thứ, nô tỳ chỉ muốn nhìn nó lát. . . . . ." Thu di nương nặng nề dập đầu, trán lập tức sưng đỏ mảnh.

      "Ngươi cũng biết ta là mẫu thân? Vậy ngươi lúc hạ độc hại Thành nhi, sao nghĩ đến chuyện này?" Lục thị lạnh giọng hỏi.

      " cần nhảm với bà ta." Tề Hoàn nhàn nhạt , nhìn về phía người áo đen kia, "Làm phiền ngươi, được để nữ nhân này xuất ở Tề gia nữa."

      Chỉ có người chết mới có thể bảo đảm vĩnh viễn xuất .

      Thu di nương sợ hãi lườm Tề Hoàn, "Ngươi là tiện nhân ác độc, ta nguyền rủa các ngươi về sau được chết tử tế."

      Nếu nguyền rủa hữu dụng, sao nàng còn được sống hai lần? Những thứ nguyền rủa kia có thể hại người có lẽ nàng chết mấy ngàn lần, Tề Hoàn chút sợ hãi mỉm cười, dìu Lục thị rời khỏi phòng chứa củi, ném những thanh khàn đục của Thu di nương ra sau gáy.

      "Ta cho người thăm dò, bà ta từ thành Cẩm Châu tới." Lục thị nhìn bầu trời bao la chìm vào màu tối đen, khẽ với Tề Hoàn: " thể để cho Thụy nhi biết là bà ta hạ độc."

      "Con làm cho tất cả mọi người đem chuyện hôm nay nghiền nát trong bụng." Tề Hoàn , vì tiền đồ của Tề Thụy, nàng phải làm như vậy.

      "Tề Như là quả phụ lại có thể đưa tay đến An Nam, xem ra cũng đơn giản, ngươi hãy cho gia thăm dò điều tra." Lục thị lo lắng .

      Điểm này nàng cũng cảm thấy hồ nghi, nên sớm quyết định giải quyết xong Thu di nương rồi mới tra.

      "Mẫu thân hãy yên tâm, tất cả có nữ nhi làm rồi." Tề Hoàn .

      Lục thị nặng nề gật gật đầu, mang theo hai nha hoàn rời .
      tart_trung, susu, truth2054 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 242: Yên tĩnh
      Edit : Phong Du
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Tề Hoàn kia biết người áo đen kia cuối cùng đem Thu di nương đâu, lại càng biết dùng phương thức gì để giải quyết bà ta, nàng tin tưởng người của Triệu Ngôn Ngọc dùng phương pháp tốt đạt được mục đích của nàng.

      Lục thị vừa , Triệu Ngôn Ngọc trở lại.

      Nghe Tề Hoàn đến chuyện Thu di nương, gương mặt tuấn của Triệu Ngôn Ngọc nghiêm nghị nhướng mày, ". . . . . . Từ thành Cẩm Châu tới? Cùng Ngô gia có quan hệ gì sao?"

      "Là Tề Như cứu bà ta, sau đó giựt giây bà ta đến thành An Nam (nguyên lai là Cẩm Châu, ta nghĩ là tác giả nhầm nên tự ý sửa lại, có gì đừng ném đá)." Tề Hoàn xong, mặt lại xuất tia hoang mang.

      Triệu Ngôn Ngọc ôm hông của nàng, "Như thế nào?"

      "Tề Như khi đó mới gả cho Ngô gia bao lâu, lại dựa vào trượng phu, cũng chỉ là quả phụ nơi nương tựa, thành Cẩm Châu cách kinh thành xa như vậy, nàng làm thế nào cứu được Thu di nương?" Tề Hoàn nghi ngờ , trước lúc nàng thành thân, giam giữ Thu di nương ở trong trang, khi đó Tề Như ở Ngô gia hẳn là còn rất gian nan.

      "Có lẽ là Thu di nương tự mình trốn ra ngoài, đến thành Cẩm Châu? Hoặc là về sau bị người của Tề Như tìm được?" Triệu Ngôn Ngọc .

      Tề Hoàn nhàng lắc đầu, "Bất kể bà ta làm thế nào để trốn ra quan trọng, nhưng vẫn muốn tra chút, muội hoài nghi Tề Như còn có quan hệ với những người ở kinh thành."

      Triệu Ngôn Ngọc nhàng gật đầu, "Huynh cho người tra ."

      Hai người lát, Bạch Hủy chuẩn bị xong bữa tối, sau khi ăn xong bữa tối, Triệu Ngôn Ngọc dắt Tề Hoàn đến vườn hoa tản bộ tiêu thực.

      Mùa hè ở An Nam so với kinh đô mát mẻ hơn chút, Tề Hoàn hưởng thụ gió quất vào mặt, trong đầu nghĩ tới màn ở cửa hàng bạc lúc ban ngày.

      Nhớ tới nha hoàn của vị Trừng Liễu kia những lời đó. . . . . .

      "Tối nay huynh xã giao sao?" Nàng thân mật khoác cánh tay Triệu Ngôn Ngọc, mỉm cười hỏi.

      Thấy Tề Hoàn ngọt ngào lại lộ ra tia cười quỷ dị như vậy, Triệu Ngôn Ngọc hơi dừng lại, "Vốn là có bữa tiệc, chẳng qua huynh cũng ."

      Tề Hoàn mỉm cười nhìn gương mặt tuấn mỹ thanh cao của , trong hai năm qua, càng có vẻ thành thục chững chạc hơn, vóc người so với những thư sinh bình thường bền chắc cường tráng, khí chất càng thêm độc nhất vô nhị, luôn có thể hấp dẫn ít ánh mắt của tiểu thư, nàng càng ở cùng , càng thấy được có loại uất ức, cảm giác thoải mái thiếu an toàn.

      Dáng dấp rất dễ nhìn. . . . . . Cũng phải là chuyện tốt.

      " nay gặp vị kia Trừng Liễu tiểu thư kia sao?" Tề Hoàn cười hỏi.

      Buổi sáng cảnh cáo nàng ta kia cần khiêu chiến kiên nhẫn của , gặp , chẳng lẽ nàng ta lại nghe khuyên bảo, lại làm chuyện gì?

      "Buổi sáng gặp lần, tới khắc rồi rời ." Triệu Ngôn Ngọc cẩn thận từng li từng tí trả lời.

      "Sáng nay muội có gặp nàng ta, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, lại mê hoặc được huynh?" Tề Hoàn như cười như hỏi.

      Triệu Ngôn Ngọc cười lại gần khuôn mặt của nàng, "Huynh bị tiểu sư muội mê hoặc, người khác còn có thể lọt vào mắt huynh?"

      Tề Hoàn hừ tiếng, đối với lời ngon tiếng ngọt của nửa điểm cũng cảm động, "Muội chân trước mới vào cửa hàng bạc, phía sau nàng cũng tiến vào, nàng chỉ là nữ tử thanh lâu bình thường? Muội thấy giống, chính là có người ở sau lưng chỉ điểm nàng tiếp cận huynh?"

      "Trừ Phùng gia còn có thể là ai?" Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt mà .

      "Lí Thi Thi cũng là Phùng gia đưa cho Tề Chính Khuông. . . . . ." Tề Hoàn cau mày, Phùng gia đúng là dùng hết khổ tâm, nhạc phụ con rể cũng dùng cùng chiêu mỹ nhân kế.

      Triệu Ngôn Ngọc , "Rất nhanh liền có thể giải quyết Trừng Liễu kia rồi, muội đừng vì nàng ta mà phiền lòng."

      Tề Hoàn sẵng giọng, "Muội mới rảnh rỗi phiền nàng, nàng có tiểu Triệu đại nhân làm núi dựa, muội sao dám dễ dàng đắc tội? Muội sợ cả thành An Nam giờ cũng có người dám đắc tội với nàng rồi."

      chừng dân chúng thành An Nam ai cũng biết tiểu Triệu đại nhân ở bên ngoài nuôi ngoại thất, chỉ có nàng bị gạt.

      Nghĩ đến điểm này, Tề Hoàn trong lòng hồi vui, mặc dù biết Triệu Ngôn Ngọc là vì công , nhưng vẫn cảm thấy tức giận như cũ.

      Triệu Ngôn Ngọc nhức đầu ở trong lòng thầm than, hối hận ngày đó nên lợi dụng Trừng Liễu điều tra Phùng gia và bí mật của Phương gia, giờ làm cho tiểu sư muội đối với luôn là hỉ nộ ổn định, là rất có hại.

      "Tiểu sư muội, muội hãy nghe huynh . . . . . ." Thấy Tề Hoàn hất tay của ra thẳng vào trong nhà, Triệu Ngôn Ngọc vội vàng theo, sợ là tối nay lại phải phí tinh lực vào phen võ mồm rồi.

      . . . . . .

      . . . . . .

      Đảo mắt qua trung tuần tháng sáu, khí trời càng ngày càng nóng, may là thành An Nam mưa nhiều, nếu Tề Hoàn cũng chịu nổi thời tiết như vậy.

      Chuyện Thu di nương cũng có ai cho Thụy nhi, người biết đều là tâm phúc của Lục thị cùng Tề Hoàn, biết chuyện nặng , nào dám tùy tiện tiết lộ nửa câu?

      Thân thể Tề Thụy tịnh dưỡng tốt, ở trong nhà nghỉ ngơi nửa tháng, trở về thư viện.

      Thành đệ đệ nửa tháng này cơ hồ ngày ngày cùng Thụy đệ đệ ở chung chỗ, thấy ca ca muốn rời khỏi , lại oa oa khóc, làm cho Lục thị cùng Tề Hoàn dụ dỗ lúc lâu mới thút tha thút thít,  đôi mắt được nước mắt rửa sạch trôi, sáng ngời nhìn chằm chằm Thụy đệ đệ.

      Thụy đệ đệ nhịn được cười dắt tay của , rằng lần sau trở lại mua tiểu nhân đường (hình người làm bằng đường) cho .

      Tiểu hài tử nào hiểu tiểu nhân đường là gì, chỉ nhìn thấy động tác của Thụy đệ đệ, đoán được là sắp được ăn đồ ngọt, vì vậy nín khóc mỉm cười.

      Tề Hoàn tự mình đưa Thụy đệ đệ đến ngoài cửa.

      "Đại tỷ tỷ, tỷ trở về thôi, bên ngoài mặt trời cao, nên phơi nắng." Tề Thụy xoay người lại với Tề Hoàn, ngũ quan dần dần nảy nở, lông mày thô đạm, trừ mắt giống như Thu di nương, cái khác xem ra đều rất giống Tề Chính Khuông.

      Chừng hai năm nữa, Thụy đệ đệ nhất định là thiếu niên tuấn mỹ vô song  rồi.

      Tề Hoàn nhìn chiều cao của Thụy đệ đệ, nhớ tới hai năm trước vừa nhìn thấy nàng liền nhào tới làm nũng kêu tỷ tỷ trong ngực nàng, trưởng thành. . . . . .

      "Thụy đệ đệ, tỷ tỷ biết trong lòng đệ dễ chịu, đệ còn , có số việc cũng thể nhìn toàn diện, tỷ muốn giải thích cho đệ, cũng biết từ đâu, đệ là đứa trẻ nhu hòa lương thiện, về sau hiểu mẫu thân và tỷ tỷ có quá nhiều bất đắc dĩ . . . . . . Thấy đệ và Thành đệ đệ huynh đệ tình thâm, tỷ rất cao hứng." Tề Hoàn sai những người bên cạnh khỏi, giọng với Tề Thụy thấp.

      Nàng vẫn muốn tìm cơ hội với những lời này, chỉ là mỗi lần đều có Thành đệ đệ cái tên tiểu quỷ tinh nghịch ở đây, căn bản được.

      Tề Thụy biết Tề Hoàn như vậy là có ý gì, khẽ ngẩng đầu, ánh mặt trời mùa hè sáng lạn chiếu mặt hắn, vẻ mặt xem ra có chút ngẩn ngơ, đôi mắt trầm xuống :"Đệ hiểu rồi, tỷ tỷ."

      Tề Hoàn kinh ngạc nhìn .

      phải là hiểu di nương của mình bị trừng phạt đúng tội. . . . . . Chỉ là trong lòng cảm thấy tự ti, ràng mẫu thân và tỷ tỷ đối với bọn họ tốt như vậy, tại sao di nương còn làm những chuyện như vậy sau lưng họ? Cuối cùng thương tâm Thu di nương, cũng lo lắng mẫu thân và tỷ tỷ nhờ việc này mà đối xử khác.

      Kể từ lúc di nương có ở đây, vẫn rất cố gắng, cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt họ chuyện, chỉ hy vọng họ hận di nương nữa.

      "Vậy. . . . . ." Tề Hoàn nhìn , chợt cười tiếng, "Đệ là nhi tử của mẫu thân, là đệ đệ của tỷ, cũng giống như Thành đệ đệ."

      Tề Thụy gật đầu cái, lộ ra nụ cười yếu ớt, "Tỷ tỷ, thời gian sớm, đệ phải lên đường rồi, tỷ trở về ."

      Lên xe ngựa, Tề Thụy kéo màn xe, phất tay với Tề Hoàn đứng ngoài cửa lớn, lúc này mới phân phó gã sai vặt đánh xe, xe ngựa khởi động trong nháy mắt, mới từ từ để màn xe xuống, nụ cười mặt cũng khẽ thu lại.

      Ngày đó người mình nhìn thấy phía sau cửa là di nương sao? Sữa trâu có độc. . . . . . Chắc có liên quan đến di nương rồi.

      Cũng bởi vì nhìn thấy người đưa thức ăn cho gia súc rất giống với di nương, mới chủ động uống chén sữa trâu kia, muốn đánh cuộc keo, muốn cho mình tin tưởng di nương lần nữa, tin tưởng bà hại... người nữa. . . . . .

      rất thất vọng xác định cái bóng dáng kia nhất định là di nương, nhưng cuối cùng cũng đành lòng cho mẫu thân và tỷ tỷ, hi vọng di nương biết thiếu chút nữa hại chết mình, có thể thu lại, rời khỏi An Nam, vĩnh viễn cần xuất nữa.

      Xe ngựa lung lay hạ xuống, Tề Thụy lấy lại tinh thần, khóe miệng khổ sở mím chặt.

      Mẫu thân và tỷ tỷ đối với rất tốt, cũng vì chuyện của di nương mà cố ý lạnh nhạt , nhất định phải tranh thủ thi đỗ công danh, tương lai báo đáp họ.

      Mặt trời chói chang nắng gắt, lòng Tề Thụy yên tĩnh, bất kể ngày đó người ở phía sau cửa mà mình nhìn thấy có phải là di nương hay , cũng đặt bà ở chỗ sâu nhất trong lòng

      hoài niệm, là dịu dàng mềm mại, thiện lương và thân thiết của di nương. . . . . .

      . . . . . .

      . . . . . .

      Tề Hoàn đưa mắt nhìn xe ngựa Tề Thụy biến mất ở đầu đường sau khúc quẹo, lúc này mới từ từ trở về nội viện.

      Bạch Hủy ở sau lưng nàng bước theo, "Thiếu phu nhân, tối nay thiếu gia lại có tiệc, muốn cho người theo dõi hay ?"

      Kể từ hôm gặp Trừng Liễu, Bạch Hủy cùng Trầm Hương đối với hành tung của Triệu Ngôn Ngọc có chút nhạy cảm, lo lắng làm những chuyện khiến Tề Hoàn thương tâm.

      "Nhìn có cái gì tốt, cần quản cái khỉ gió của ." Tề Hoàn nhàn nhạt .

      Bạch Hủy đáp tiếng, nhưng vẫn quyết định lát nữa len lén cảnh cáo Phúc Sinh, nhất định phải bám sát thiếu gia chặt, thể để cho vị Trừng Liễu kia có cơ hội lợi dụng.

      tới chánh phòng của Lục thị, liền thấy nữ tử mặc váy dài thêu hoa phù dung từ trong nhà ra.

      Đây là nha hoàn tự xưng mang thai thiếu chút nữa bị Lục thị đuổi ra ngoài, gọi là Bích Phàm.

      Tề Chính Khuông năm qua nhận ít nữ nhân, cũng chỉ có nữ nhân Bích Phàm này có tin, tất nhiên lấy được ít đối đãi, chỉ là chẳng biết tại sao, thấy nàng, Tề Hoàn liền nhớ tới hôm đó mặt Lí Thi Thi cười giễu cợt.

      "Đại tiểu thư." Ánh mắt Bích Phàm rạng rỡ gặp đôi mắt mắt Tề Hoàn trầm tĩnh hờ hững sắc mặt biến hóa, khom gối thi lễ cái.

      Tề Hoàn nhàn nhạt gật đầu cái, bèn tự vào bên trong.

      Hai mẫu nữ lát, Tề Hoàn liền cáo từ về, đến đêm Triệu Ngôn Ngọc mới trở về, người có mùi rượu nhàn nhạt, chỉ là có mùi phấn thơm.

      Tắm rửa xong Triệu Ngôn Ngọc ôm Tề Hoàn, bảo đảm về sau bao giờ chọc giận nàng, càng gạt nàng chuyện ở bên ngoài, tránh nàng lại lo lắng cho .

      Đối với chuyện Triệu Ngôn Ngọc lợi dụng Trừng Liễu, trong lòng Tề Hoàn có chút vui, nhưng rốt cuộc bởi vì tin tưởng , cho nên có náo loạn, giờ nghe như vậy, liền quyết định bỏ qua kiện này.

      Hôm sau, Tề Hoàn uống chè Ân tới, nghe người gác cổng tới bẩm báo, là Lý di nương qua đây.

      Lí Thi Thi lúc này tới làm gì? Tề Hoàn nghi ngờ nhíu mày, sai nha hoàn cho người kia vào.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 243: Thuốc tránh thai
      Edit: Phong Linh
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Tề Hoàn cầm cái muỗng nhàng khuấy chén trà, hồi tưởng lại màn giễu cợt của Lí Thi Thi ngày đó.

      hồi gió phất qua màn cửa, truyền đến mùi phấn thơm nhàn nhạt, tiếp đó bóng dáng yểu điệu xuất tại trước mắt nàng, Tề Hoàn khẽ nâng cằm, nhìn Lí Thi Thi diễm lệ quyến rũ lời nào..

      Hôm nay Tề Hoàn chỉ mặc cái áo màu lam bó eo, váy dài rủ xuống thêu cành xanh tán hoa, mái tóc đen nhánh được vấn đơn giản, được cài bằng chiếc trâm ngọc phỉ thúy khảm san hô, nổi bật lên dung mạo động lòng người của nàng, lại lộ ra mấy phần trầm tĩnh lạnh nhạt.

      Lí Thi Thi trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, nàng biết Tề Hoàn trước giờ luôn ăn mặc thanh lịch, nhưng nghĩ nàng xiêm y mộc mạc còn có thể lộ ra khí chất tươi mát mà mị hoặc như vậy..

      "Đại tiểu thư." Nàng thi lễ, mỉm cười khách khí , "Giờ này còn mạo muội quấy rầy, mong đại tiểu thư đừng trách."

      "Lý di nương mời ngồi." Tề Hoàn đem cái muỗng nhàng để xuống, "Thường ngày ở Tề gia gặp Lý di nương cũng được mấy câu, giờ di nương tự mình đến đây, thực làm ta giật mình."

      Lí Thi Thi tư thái tự nhiên ngồi xuống ghế trống ở đối diện Tề Hoàn.

      Bạch Hủy dâng trà lên.

      "Có mấy lời tiện ở nhà, chỉ có thể đến đây gặp đại tiểu thư, mới có thể ràng." Lí Thi Thi nhấp miếng trà, “ ra đại tiểu thư cũng thích trà hoa."

      "Chỉ là thích mùi hoa thôi." Tề Hoàn cười , "Lý di nương ngại thẳng vào vấn đề chứ?"

      Lí Thi Thi ngón tay trắng noãn cầm ly trà, nhàng hít hơi, "Trà này hương thanh mà ngán, lại có tác dụng dưỡng nhan, đại tiểu thư là hiểu được Dưỡng Sinh Chi Đạo."

      Tề Hoàn khẽ chớp mắt, nhìn nàng, "Lý di nương đối với cái này cũng có nghiên cứu?"

      " từng nghiên cứu qua chút, có chút nhìn Mỹ Lệ, thực tế lại rất độc, đại tiểu thư cũng phải cẩn thận mới được." Lí Thi Thi mỉm cười trả lời.

      Năm ngoái nàng cho rằng Lí Thi Thi bỏ thuốc, những thuốc kia đa số đều là dùng hoa tươi nghiên cứu ra . . . . . .

      "Ngày sau còn phải lãnh giáo Lý di nương rất nhiều." Tề Hoàn .

      Lí Thi Thi uống ngụm trà, nhàng , "Đại tiểu thư, người hiểu lầm ta."

      Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lí Thi Thi, Tề Hoàn đối với nữ tử này luôn có loại cảm giác nguy hiểm, giống cảm giác với Liên di nương cùng Thu di nương... Cảm giác, đối với nữ tử này, nàng càng thêm cảnh giác phòng bị, cho nên mới phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế bỏ thuốc nàng ta.

      Nàng giờ lại mình hiểu lầm nàng?

      Tề Hoàn đầu lông mày khẽ nhíu, "Ta đối với Lý di nương có hiểu lầm gì sao?"

      "Đại tiểu thư nếu phải hiểu lầm ta sao lại tìm người thầm điều tra ta chứ?" Lí Thi Thi như cười như cười .

      Sao nàng ta lại biết? Tề Hoàn trong lòng cả kinh, nàng phái người của Quan gia trang thầm điều tra lai lịch Lí Thi Thi, chuyện này ngay cả Triệu Ngôn Ngọc nàng cũng , Lí Thi Thi sao có thể biết được?

      "Lý di nương hiểu lầm ta mới phải, ta sao có thể phái người thầm điều tra di nương?" Tề Hoàn tất nhiên thừa nhận việc này, trong lòng dậy sóng, nhưng mặt lại vẫn bình tĩnh như nước, nàng mỉm cười nhìn Lí Thi Thi.

      Lí Thi Thi khẽ cười tiếng, "Đại tiểu thư cho rằng ta là người thế nào? Hoặc là , tiểu thư cho rằng ta là do ai phái tới?"
      "Đây cũng phải bí mật, di nương phải là do Phùng lão bản đưa cho phụ thân ta sao?" Tề Hoàn . Câu hàm chứa nghi vấn ý tứ trong lời của Lí Thi Thi, nàng còn suy nghĩ, nữ nhân này đến tột cùng có lai lịch gì, trong thời gian ngắn như vậy biết mình điều tra nàng.

      "Đại tiểu thư cho là như vậy cũng tốt, chỉ là, giờ ta tới với tiểu thư tiếng, người cần phải lo lắng ta gây bất lợi cho phu nhân và hai vị thiếu gia, ta quyết xuống tay với bọn họ." Lí Thi Thi biết nếu cứ tiếp tục chuyện với Tề Hoàn như vậy đến buổi tối cũng thể đến trọng điểm.

      Tề Hoàn liền giật mình, nghĩ Lí Thi Thi thẳng như vậy.

      "Lý di nương đến gần phụ thân ta có mục đích gì?" Nếu đối phương thẳng thắn như vậy, Tề Hoàn cũng trực tiếp hỏi.

      Lí Thi Thi cười lắc lắc đầu, " phải là ta muốn , chỉ là thân bất do kỷ, mong Đại tiểu thư tha lỗi."

      Tề Hoàn nhìn nàng cái sâu, " như vậy, di nương hôm nay tới gặp ta, chỉ là muốn cho ta biết, cần điều tra ngươi nữa?"

      "Ta hiểu đại tiểu thư lo lắng cái gì, việc người lo lắng cùng việc ta phụng mệnh phải làm, cơ bản hoàn toàn liên quan gì với nhau." Lí Thi Thi .

      Nữ nhân này phải Dương Quân Nhu phái tới, Tề Hoàn thầm nghĩ, "Di nương biết vị Trừng Liễu tiểu thư kia ?"

      Lí Thi Thi biết Tề Hoàn vẫn thử dò xét nàng, cười , " hẳn là biết, chỉ là đều vì chủ của mình thôi, đại tiểu thư nếu có thể nâng cao đối thủ, đối với tiểu thư, đối với ta, thậm chí đối với tiểu Triệu đại nhân đều có lợi, tránh bứt dây động rừng, làm hư truyện lớn của tiểu Triệu đại nhân."

      Tề Hoàn lại lần nữa hoài nghi lai lịch của Lí Thi Thi, chỉ là lần này hoài nghi lại có phỏng đoán khác.

      "Di nương rốt cuộc là do ai phái tới?" Tề Hoàn hỏi.

      "Đại tiểu thư lo lắng sao? Người phải là sợ ta thương tổn phu nhân, ta có con cái, coi như nhất thời được cưng chiều, cũng được lâu dài, như thế, người có thể yên tâm về ta chưa?" Lí Thi Thi , "Ta nếu muốn xuống tay với phu nhân và các thiếu gia có rất nhiều cơ hội, phải chờ tới bây giờ."

      Nghe được Lí Thi Thi câu có con cái kia, tâm Tề Hoàn cũng dần buông xuống.

      phải người của Dương Quân Nhu, vậy chắc chắn có quan hệ với phủ Tứ hoàng tử . . . . . . Trước đây thế lực của thái tử cùng Tống gia hoàn toàn tan rã, còn có ai có thể có thế lực trải rộng đến An Nam, thời điểm nàng vừa mới điều tra gần đây phát ra?

      Trong thiên hạ, chỉ có người có thể có thế lực thế này.

      "Di nương giờ với ta những điều này sợ chủ tử của di nương biết sao?" Tề Hoàn hỏi.

      Lí Thi Thi , "Ta quyết định tới tìm tiểu thư chính là tin tưởng đại tiểu thư là người hiểu chuyện."

      Tề Hoàn trầm mặc lúc lâu, "Ta làm những người đó thu tay lại."

      "Đa tạ đại tiểu thư." Lí Thi Thi diễm diễm cười tiếng, ngay sau đó biết lại nghĩ tới việc gì, bộ dạng muốn nhưng lại thôi nhìn Tề Hoàn.

      "Lý di nương còn có gì muốn sao?" Tề Hoàn nhàn nhạt hỏi, nàng đáp ứng thu tay lại vì nàng hoài nghi chủ tử Lí Thi Thi sau lưng phải là mình có thể tra ra, nàng tình nguyện cái gì cũng biết, cũng muốn trêu chọc người nọ tức giận.

      Lí Thi Thi giọng , "Chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, lão gia nhiều tiểu thiếp như vậy lại có ai mang thai, sao Bích Phàm kia mới hầu hạ lão gia mấy ngày có."

      Tề Hoàn lại nghĩ tới nụ cười giễu cợt mặt Lí Thi Thi ngày đói.

      Là có liên quan tới nha hoàn kia sao?

      "Có lẽ là nha hoàn ấy có phúc khí." Tề Hoàn nhìn chằm chằm biến hóa mặt Lí Thi Thi giọng .

      Lí Thi Thi đáy mắt thoáng qua tia cười trào phúng, "Đúng là có phúc khí."

      Tề Hoàn cau mày nhìn nàng.

      "Chỉ là. . . . . . tới cũng thú vị, bao nhiêu người muốn sinh hài tử mà nghĩ đủ mọi cách, đại tiểu thư người lại muốn, ta còn tưởng rằng người là. . . . . . Hóa ra trước đây ta hiểu lầm, tuy thuốc tránh thai có hại với thân thể nhưng nếu dùng cùng đồ ngọt, ăn nhiều khó tránh khỏi ảnh hưởng tới nguyệt ." Lí Thi Thi nhìn Tề Hoàn vào chiếc chén bên cạnh Tề Hoàn .

      "Cái gì?" Tề Hoàn ngẩn ra, giống như lỗ tai lập tức mất thính giác, nghe được Lí Thi Thi cái gì.

      Lí Thi Thi kinh ngạc nhìn về phía Tề Hoàn, "Tiểu thư phải biết bên trong có thuốc tránh thai sao?"

      Tại sao có thể có thuốc tránh thai? Đây là do Ân tự mình làm cho nàng, Triệu Ngôn Ngọc còn cùng ăn với nàng mấy lần, Tề Hoàn khóe miệng nhếch lên muốn phủ nhận, lại câu cũng thể ra.

      Bởi vì Lí Thi Thi lại rất khiếp sợ lên tiếng, "Đại tiểu thư làm sao có thể biết? Người ban đầu phải thầm cho rằng ta chính là người bỏ thuốc sao? Chẳng lẽ ta còn có thể bị gài bẫy?"

      Chỉ là trong lòng  nổi lên nghi vấn thể tưởng tượng nổi, cũng là tốt bụng nhắc nhở Tề Hoàn.

      Máu giống như trong nháy mắt bị đong lại, Tề Hoàn chỉ có cảm giác mình trái tim hồi lạnh hồi nóng, ra là cảm giác gì, tầm mắt hoảng hốt.

      Sau đó Lí Thi Thi gì Tề Hoàn nhớ được, nàng nhìn chén chè kia hồi lâu, thân thể như bất động.

      Bạch Hủy vào thấy sắc mặt Tề Hoàn trắng tới mức dọa người, vội vàng hỏi, "Thiếu phu nhân, người làm sao vậy, sao chứ?"

      "Ngươi gọi Ân tới đây." Tề Hoàn thanh khô khốc giọng lành lạnh, làm cho người nghe khỏi sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

      "Thiếu phu nhân tìm ta?" Ân đúng lúc này vén rèm vào, nhìn Tề Hoàn cười hỏi.

      Cũng giống như Bạch Hủy, Ân cũng bị sắc mặt của Tề Hoàn hù sợ, lại thấy đôi mắt Tề Hoàn hề gợn sóng, đôi mắt đen nhánh giống như bao quát hết thảy, nàng câu cũng được.

      "Ân , đây là ngươi tự mình nấu cho ta?" Tề Hoàn giọng hỏi, giọng bình tĩnh.

      "Vâng" Ân tâm thắt lại, ước chừng đoán được nguyên nhân.

      Tề Hoàn tiếp tục hỏi, " có bất kì ai khác động tới?"

      "Vâng" Ân khó khăn trả lời, thiếu gia. . . . . . Người trở lại nhanh lên chút .

      "Là thiếu gia phân phó ngươi làm sao?" Tề Hoàn dừng lại chút hỏi tiếp.

      Ân nhìn Tề Hoàn, khẩn cầu , "Thiếu phu nhân, bằng, chờ thiếu gia trở lại. . . . . ."

      "Nếu như phải là , ngươi sao dám đưa cho ta ăn những thứ này?" Tề Hoàn khẽ cười, " uổng phí ta vẫn tin tưởng ngươi như vậy."

      Bạch Hủy nhìn Tề Hoàn chút, lại nhìn về phía Ân , hiểu họ đến tột cùng những lời họ là có ý gì.

      "Thiếu phu nhân, thiếu gia cũng chỉ vì sức khỏe thôi. Thiếu gia chính là cảm thấy người tuổi còn nên mang bầu, sợ với người người muốn đáp ứng, cho nên mới lựa chọn phương pháp này. Người bớt giận, thiếu gia trở lại, nhất định giải thích ràng với người." Ân gấp gáp .

      Vì tốt cho nàng? Tề Hoàn cười lạnh, đầu ngón tay cách nào kiềm chế được khẽ run rẩy.

      Nàng cho là mình nghiệp chướng nặng nề cho nên vẫn thể mang thai, nàng mỗi đêm tỉnh dậy đều cho là báo ứng từ kiếp trước hồi báo nàng cả đời này. . . . . . Nàng thậm chí bởi vì tốt với nàng, vì thâm tình của mà cảm thấy áy náy. . . . . .

      Cũng là , khiến nàng tin tưởng, khiến nàng lo lắng hãi hùng.

      tại sao có thể đối với nàng như vậy? Tại sao có thể. . . . . .

      "Ân ở bên cạnh ta lâu như vậy, chẳng lẽ nhìn ra ta vì chuyện mình có mang vẫn luôn canh cánh trong lòng sao? Các ngươi cứ như vậy xem ta. . . . . . Lo lắng, áy náy, thất vọng. . . . . . Các ngươi nghĩ tới cho ta biết chân tướng sao?" Tề Hoàn khàn giọng hỏi.

      Bạch Hủy lần này nghe , nàng thể tưởng tượng nổi nhìn Ân , "Ân , ngươi, ngươi cho thiếu phu nhân uống thuốc tránh thai sao ?"

      "Thiếu phu nhân, là ta tốt, là ta gạt người, người đừng trách thiếu gia." Ân , ai, thực xảy ra chuyện rồi, sớm với  thiếu gia thể gạt thiếu phu nhân mà. Thiếu gia luôn khôn khéo quyết đoán nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới thiếu phu nhân lo nghĩ thôi.

      "Các ngươi cũng xuống , ta muốn yên tĩnh mình." Tề Hoàn bỗng nhiên .

      Nếu như phải là Triệu Ngôn Ngọc. . . . . . Ân sao dám làm những chuyện này với nàng, sao dám gạt nàng?

      Triệu Ngôn Ngọc, ngươi là tên hỗn đãn trời đánh.
      tart_trung, susu, truth2053 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 244: Chất vấn
      Edit : Yên Chi
      Beta: Tiểu Đông Tà

      Lúc Triệu Ngôn Ngọc trở lại, ở cửa thuỳ hoa gặp Ân đợi nửa ngày vội vàng nghênh đón, cho biết Tề Hoàn biết chuyện thuốc tránh thai, thỉnh về trong phòng cùng thiếu phu nhân giải thích .

      Tiểu sư muội biết? Triệu Ngôn Ngọc nghe vậy cả kinh, trong lòng có dự cảm xấu, bước chân nhanh trở lại trong nhà.

      Lúc này trời sắc tối, trong nhà chỉ có cái ly để đốt đèn, đĩa chân đèn ánh sáng lập lòe bất định, Tề Hoàn ngồi thẳng cạnh bàn tròn, trước mắt nàng như cũ ngưng nến ở bấc.

      Nàng ngồi như vậy bao lâu? Triệu Ngôn Ngọc nghĩ, nhàng đến gần nàng.

      Ánh sáng lập lòe chiếu vào mặt nàng, càng lộ vẻ da thịt của nàng trắng noãn Như Ngọc, hai mắt màu đen nhánh, nhưng mà chút tinh thần cũng có.

      "Tiểu sư muội. . . . . ." gọi nàng tiếng, thanh lại nhịn được run run.

      Tề Hoàn giống như nghe được thanh của , cũng phát trở lại, ánh mắt vẫn như cũ trầm tĩnh gợn sóng nhìn về phía trước, có tiêu cự, có thần thái, biết nàng suy nghĩ gì.

      "A Hoàn." đưa tay muốn chạm vào nàng, lại biết vì sao cảm thấy hoảng hốt, giống như nếu chạm vào nàng, nàng biến mất.

      "Tiểu sư muội, huynh biết huynh làm sai." khổ sở , ngồi xuống bên người nàng, "Chứng kiến lúc muội vì chuyện hài tử mà phiền lòng, huynh biết ngay huynh sai rồi. . . . . . Khi đó liền muốn cho muội biết, nhưng là muội muốn có hài tử như vậy, chắc chắn đồng ý cách làm của huynh, huynh lại sợ muội tức giận, cho nên mới kéo dài tới hôm nay, muội còn , thể chất cũng phải là tốt, còn hai năm nữa nên chậm rãi điều dưỡng tốt, ngộ nhỡ nếu là có hài tử, đối với muội cũng phải chuyện tốt. . . . . ."

      Tề Hoàn mặt mày bất động, tựa như nghe thấy lời của .

      ra phải là nghe được, chỉ là cũng thể đến trong lòng nàng.

      Triệu Ngôn Ngọc nhàng chạm vào bàn tay nàng, "Tiểu sư muội, cùng huynh trò chuyện, muội mắng huynh, oán trách huynh, đánh huynh cũng được. . . . . . Chứ đừng lời nào, có được hay ?"

      "Nếu như mà muội phát ra, huynh tính toán lừa gạt muội tới khi nào?" Tề Hoàn rút tay của mình về, chỉ nhàn nhạt hỏi, cũng nhìn cái.

      Triệu Ngôn Ngọc sắc mặt vui mừng, chỉ cần tiểu sư muội nguyện ý cùng chuyện là tốt rồi, "Sang năm. . . . . . Huynh chính là muốn đợi sau khi muội tới mười lăm, tiểu sư muội, huynh sai lầm rồi, muội đừng tức giận, có được hay ?"

      "Huynh cần muội sanh con, cho nên liền len lén bỏ thuốc cho muội?" Tề Hoàn trong mắt lộ ra nụ cười lạnh lùng, "Ở trong lòng của huynh, muội chính là như vậy, mặc để cho huynh tự định đoạt sao?"

      "Huynh có nghĩ như vậy, huynh chỉ phải biết phải như thế nào với muội." Triệu Ngôn Ngọc .

      Tề Hoàn cắn môi,  môi trắng nhạt, gương mặt trắng nõn dưới ánh sáng của đèn có tia lạnh lẽo, "Huynh có cái gì thể với muội? Người khác đưa nữ nhân cho huynh, huynh muốn thu thu, nếu phải muội phát mùi người huynh, huynh có phải cũng muốn gạt muội hay ? Có phải muốn muội trở thành trò cười của cả An Nam thành hay , có đúng là bất đắc dĩ hay ? Huynh phải muốn muội sanh con cho huynh, cho nên để cho người bỏ thuốc. . . . . . Còn cái gì là vì tốt cho muội? Triệu Ngôn Ngọc, huynh có khi nào làm chuyện gì mà đứng ở lập trường của muội mà suy nghĩ, là vì tốt cho muội hay sao?"

      Nếu như có chuyện thuốc tránh thai này, nàng đối với tất cả cách làm của cũng có thể tìm được lý do tha thứ, cho dù nàng rất để ý đến chuyện của Trừng Liễu, nhưng nghĩ tới tình cảnh của , liền có thể thông cảm, nhưng lại bỏ thuốc nàng. . . . . .

      Mâu thuẫn khi bộc phát, tất cả để ý cũng vô hạn phóng đại, sau đó càng thêm để ý.

      Triệu Ngôn Ngọc quả thực là trăm miệng cũng thể bào chữa, lại tự biết đuối lý, thể làm gì khác hơn là giọng giải thích, "Là lỗi của huynh, chuyện Trừng Liễu. . . . . . từ lúc bắt đầu cho muội biết, là hi vọng muội lo lắng chuyện bên ngoài của huynh, nhưng huynh chưa từng coi muội như người ngoài, huynh nạp thiếp cũng chỉ thôi, đời này huynh chỉ muốn có mình muội, chỉ muốn bên cạnh có muội là tốt rồi, thế nào nhẫn tâm để cho muội mạo hiểm sanh con cho huynh, nếu như có thể. . . . . . Huynh tình nguyện chỉ sống hai người như vậy là tốt lắm rồi."

      Tề Hoàn rốt cuộc khẽ động thân thể, quay đầu lại kinh ngạc mà nhìn .

      "Huynh đành lòng để cho ta mạo hiểm? Huynh ngày ngày ở bên cạnh muội, chẳng lẽ biết muội thể sinh con dưỡng cái cho huynh rất thương tâm thất vọng sao? Huynh thấy muội sợ sao?" Nàng hỏi.

      "Huynh. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc gương mặt tuấn tú thoáng qua tia chua xót, "Huynh hiểu , chỉ là biết thế nào cho muội biết, chỉ sợ theo như muội , muội giận huynh. . . . . . bao giờ để ý tới huynh."

      Tề Hoàn cười cười, cúi đầu kêu, "Triệu Ngôn Ngọc, Triệu Ngôn Ngọc. . . . . ."

      nghe nàng tức giận gọi cả tên họ , nghe nàng thẹn quá hóa giận gọi cả tên tuổi, nghe nàng lúc động tình kìm lòng được gọi cả tên , nhưng giống giờ, giống như muốn cùng quyết tuyệt, kêu tên của .

      nghe phải động phách kinh tâm, dám trả lời nàng.

      "Huynh chưa bao giờ biết, muội đối với huynh từng có đấu tranh thế nào, huynh chưa bao giờ biết, muội cần bao nhiêu dũng khí mới dám huynh, muội tin huynh cùng Tú Lệ chưa từng tình bạn hóa tình , muội tin huynh nhận Trừng Liễu chỉ là vì công việc, nhưng muội nghĩ tới, muội tin tưởng huynh lại bỏ thuốc muội. . . . . . Bất kể huynh có lý do gì, huynh làm như vậy cùng những người kia thương hại muội có cái gì khác nhau?"

      "Muội chỉ cảm thấy buồn cười, ngàn phòng vạn ngừa, đối với tất cả mọi người mang theo cảnh giác cùng phòng bị, giờ nếu đổi người khác, có lẽ muội sớm phát giác ra được. . . . . . Nhưng bởi vì là huynh, là huynh để ta uống thuốc tránh thai, muội làm sao lại hoài nghi huynh?"

      Khóe mắt dần dần ướt át, nước mắt trong suốt quật cường treo ở trong mắt, chịu rơi xuống.

      Nếu như phải là , nàng làm sao nhìn ra mình bị bỏ thuốc?

      "Có phải rất buồn cười hay ? Muội bị người khác bỏ thuốc, lại biết nguyên lai mình bị người mình tin tưởng nhất bỏ thuốc, còn phải có người khác nhắc nhở muội, muội mới biết, muội thậm chí còn giải thích trong lòng cho huynh, là người khác cố ý ly gián tình cảm phu thê của chúng ta mới cố ý như vậy. . . . . ."

      "Muội nhìn chén chè này, nhìn cực kỳ lâu, rốt cuộc tin tưởng đây đúng là bị hạ dược rồi, ra rất dễ dàng là có thể nhìn ra, mà muội cố tình chưa bao giờ nghiêm túc xem, muội cuối cùng cảm thấy ở bên cạnh huynh là an toàn nhất, có người hại muội, chứ đối bỏ thuốc muội."

      "Tiểu sư muội. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc ánh mắt hơi đỏ lên, trong lòng vừa đau lại hối hận.

      "Là báo ứng sao?" Tề Hoàn quay đầu nhìn , "Muội làm sao lại cho là huynh kiếp này chắc thương hại muội ?"

      Triệu Ngôn Ngọc trong mắt lên đau đớn, đây là lần thứ hai thấy nàng chảy nước mắt, trong lòng so với bị chém đao còn đau hơn, hối hận, sớm hối hận, thế nào lại tổn thương nàng, thế nào lại làm nàng rơi lệ. . . . . .

      Nhưng làm sai rồi.

      "Tiểu sư muội, xin lỗi xin lỗi, tha thứ huynh lần có được hay ?" ôm lấy nàng, rất sợ vừa buông tay nàng rời , "Huynh biết huynh làm sai, bao giờ như thế nữa, bao giờ như thế nữa."

      Nàng trước kia luôn tham luyến ngực của , bởi vì luôn cho nàng cảm thấy ấm áp an tâm, nhưng bây giờ, nàng chỉ cảm thấy thất vọng đau khổ, "Phu thê vốn là nhất thể, muội tin huynh, huynh cũng tin muội, huynh muốn muội sinh con, huynh muội, chẳng lẽ muội nghe? Huynh cho tới bây giờ cũng nghĩ muốn thương lượng với muội."

      Nàng tin , tin nàng, đây mới là chỗ tổn hại nhất của nàng.

      Triệu Ngôn Ngọc thống khổ vùi mặt vào cổ nàng, khàn giọng , "Huynh làm sao lại tin muội? Cả đời này muội thân cận nhất với huynh, làm sao lại tin muội."

      "Nhưng mà muội bao giờ tin tưởng huynh nữa." Tề Hoàn bình tĩnh mở miệng, biết từ lúc nào nước mắt rơi đầy gương mặt.

      "A Hoàn" sợ hãi ngẩng đầu nhìn nàng, lời này là có ý gì?

      Tề Hoàn cụp mắt xuống suy nghĩ, "Muội mệt mỏi rồi."

      Triệu Ngôn Ngọc cẩn thận từng li từng tí buông nàng ra, "Huynh đến ngủ thư phòng, tiểu sư muội, ngày mai chúng ta bàn lại, được ?"

      "Được." Tề Hoàn lên tiếng.

      Triệu Ngôn Ngọc nhưng vì vậy mà yên tâm, chỉ cảm thấy càng thêm sợ.

      chưa bao giờ sợ như vậy, cho dù lúc ngã từ đê xuống, cũng có thể tỉnh táo đối mặt, nhưng lần này sợ.

      Sợ nàng rời , sợ nàng thất vọng đau khổ đối với , sợ nàng thất vọng đối với .

      Triệu Ngôn Ngọc bước chân nặng nề ra bên ngoài phòng, bên ngoài Bạch Hủy cùng Trầm Hương chờ đợi lâu lo âu nhìn .

      Họ chưa bao giờ gặp qua Triệu Ngôn Ngọc như vậy, cho tới nay, Triệu Ngôn Ngọc đều là ung dung tự tin, làm sao có loại thất kinh như tối nay, giống như biết kế tiếp nên làm cái gì.

      "Hảo hảo hầu hạ thiếu phu nhân." Thanh trầm xuống phân phó, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn cửa.

      Bạch Hủy cùng Trầm Hương hai mặt nhìn nhau, nhìn thẳng vào mắt nhau rồi vào bên trong phòng.

      Sau truyền ra thanh nữa.

      Nàng mở miệng gọi vào, Triệu Ngôn Ngọc thất vọng thở dài.

      coi như tính là tự làm tự chịu chứ?

      . . . . . .

      . . . . . .

      "Hôm nay A Hoàn cùng tiểu tử kia cũng tới đây, ngươi nhìn chút xảy ra chuyện gì." Tề lão thái gia cau mày nhìn chánh phòng cái, giọng phân phó Lục Chi.

      Hôm nay sau giữa trưa, viện bên kia của Tề Hoàn khí cũng có chút kỳ quái, ngay cả Lục Chi cũng nhìn ra.

      "Nô tỳ phải xem chút." Lục Chi .

      Trong chốc lát trở lại, ". . . . . . Tiểu thư cùng gia hình như có chuyện vui."

      Tề lão thái gia nhíu mày, "Chẳng lẽ là bởi vì tiểu tử kia ở bên ngoài thu nữ nhân?"

      Lục Chi tức giận , " gia tại sao có thể đối với tiểu thư như vậy? Cũng truyền ra rồi."

      "Ngày mai gọi A Hoàn đến cho ta." Tề lão thái gia .

      đêm này, Tề Hoàn cơ hồ là mở to mắt mà trôi qua, nàng rất muốn nhắm mắt lại hảo hảo ngủ giấc, nhưng trong bóng tối, nàng luôn nhớ tới tất cả kiếp trước.

      Nhớ tới nàng bị Tề Như đánh mất hài tử, nhớ tới pháp trường máu chảy thành sông, nhớ tới cuối cùng nàng ôm bụng nằm ở trong tuyết, cảm giác vô dụng độc đó. . . . . .

      Nàng kêu Bạch Hủy đốt đèn ở trong phòng, ánh đèn sáng ngời, lại thể để cho nàng thoát khỏi bóng tối cơn ác mộng.

      Cho nên nàng chỉ có thể mở to mắt, hi vọng đêm tối này nhanh lên chút.

      Bên cạnh thiếu người, cho dù là ngày hè chói chang, vẫn cảm thấy lạnh như băng.

      Triệu Ngôn Ngọc chưa trở về thư phòng, vẫn đứng ở trong đình viện, nhìn giấy bên cửa lộ ra ánh sáng, trong lòng khó chịu giống như đao cắt.

      Tiểu sư muội của . . . . . . giờ hẳn là thương tâm, đối với nhiều thất vọng.

      Tại sao mắng đánh , như vậy ngược lại có biện pháp bồi thường lỗi lầm của mình, nàng ngay cả nửa câu oán trách đều , càng làm cho biết nên làm thế nào.

      A Hoàn, A Hoàn. . . . . .

      Cho đến chân trời lên tia sáng trắng ở đình viện bóng dáng cao to vẫn như cũ có rời .

      (Đây chính là chương thích của Tà, Ngọc dỗ quá tình cảm ^^)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :