1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 205: Sinh non
       Edit : Huynhthao
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Tề Hoàn cùng Triệu phu nhân rời khỏi viện của lão phu nhân, mẹ chồng nàng dâu sắc mặt hai người xem ra cũng bình tĩnh.

      Triệu Ngôn Ngọc cẩn thận từng li từng tí nhìn Tề Hoàn, chỉ sợ nàng mới vào cửa ngày đầu tiên mà tâm tình tốt, sớm nên đem tác phong của lão phu nhân trước với nàng, rồi lại lo lắng trong lòng nàng có áp lực.

      "Lão phu nhân chính là như vậy, chuyện ngày hôm nay, con phải cần phải để ở trong lòng, coi như Lão phu nhân có đem nha hoàn đưa đến, con cũng đừng để tâm, Lão phu nhân cũng khó mà cái gì." Triệu phu nhân ở phía sau Tề Hoàn, bước đến bên cạnh, lạnh giọng xong, căn bản cũng sợ lời này truyền tới tai lão phu nhân .

      Tề Hoàn giọng , "Con cũng cần dùng nhiều nha hoàn như vậy."

      "Con cho là Lão phu nhân đem nha hoàn cho con sai bảo hay sao? Đó là cho trượng phu con dùng." Triệu phu nhân cho là đúng, đối với vị lão thái bà kia, bà sớm nhìn thấu, ai cũng vừa ý, chỉ thích dùng tâm phúc của mình mà thôi.

      Triệu Ngôn Ngọc ở phía sau các nàng, nghe được Triệu phu nhân khách khí ý tưởng của lão phu nhân, hơi lúng túng nhìn về phía Tề Hoàn.

      Tề Hoàn chẳng qua là nhịn cười, "Lão phu nhân có ý tốt, làm vãn bối cũng thể nghịch ý của bà."

      Triệu phu nhân thích nghe lời này, bà cau mày nhìn chằm chằm Tề Hoàn, ngay sau đó nghĩ đến đồ đệ này là nhân vật như thế nào chứ, chừng sớm có đối sách, bà nở nụ cười, "Tất nhiên, lão thái bà có thể đưa đưa hai, phải mỗi lần cũng cự tuyệt, chủ yếu vẫn là phải xem nam nhân nghĩ như thế nào."

      xong, ánh mắt mang theo cảnh cáo nhìn sau lưng nhi tử cái.

      Triệu Ngôn Ngọc vội vàng tiến lên , "Mẫu thân, A Hoàn đêm qua ngủ ngon, mẫu thân để cho muội ấy về nghỉ ngơi , có gì tối nay lại ."

      "Vậy trở về nghỉ ngơi." Triệu phu nhân cười híp mắt , quay đầu liếc xéo Triệu Ngôn Ngọc, "Con cũng chú ý chút, mặc dù mới tân hôn, nhưng đừng chỉ có chú ý mình, nhớ để ý đến A Hoàn chút."

      Mặt Tề Hoàn mắc cỡ đỏ lên, chỉ kém muốn đào cái động chui vào.

      Triệu Ngôn Ngọc cười xấu hổ mấy tiếng, kéo tay Tề Hoàn, "Mẫu thân, vậy chúng con trước."

      Triệu phu nhân mặt mày hớn hở phất phất tay.

      Lúc trở về phòng, Tề Hoàn mới tức giận nện cho Triệu Ngôn Ngọc quyền, "Huynh. . . . . . sao lại có thể ở mẫu thân trước mặt như vậy."

      Nhìn gò má trắng nõn của nàng đỏ ửng, Triệu Ngôn Ngọc cúi đầu hôn cái, ôm nàng , "Huynh rất nghiêm chỉnh, là các người nghĩ đến chuyện đứng đắn thôi."

      Tề Hoàn nổi đóa, mấy lời kia, tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, còn phải muốn người ta nghĩ đến chuyện gì khác?

      "Được rồi, đừng nóng giận, muội xem, dưới mắt đều thâm đen rồi, dù sao hôm nay cũng có việc gì làm, cần nhận thân thích, huynh cùng muội hảo hảo mà nghỉ lát." Triệu Ngôn Ngọc dịu dàng xong, cùng nàng ôm nhau nằm xuống ngủ.

      Tề Hoàn quả rất mệt mỏi, đêm qua bị giày vò đến nửa đêm, buổi sáng sớm thức dậy, lại phải cùng lão phu nhân đối mặt, cảm thấy mí mắt nặng nề.

      Triệu Ngôn Ngọc tân hôn, có nửa tháng nghỉ, cho nên dứt khoát bỏ tất cả công vụ qua bên, lòng cùng với tân hôn thê tử.



      Hai người cởi áo ngoài ra chuẩn bị ngủ, Triệu Ngôn Ngọc ôm nàng vào trong ngực, "Muội ngủ , có huynh ở đây nơi này, người khác cũng dám hai lời."



      ra là biết nàng lo lắng ban ngày ngủ bị nghị luận.



      Tề Hoàn dán sát mặt vào lồng ngực nở nang của , nghe trầm ổn nhịp tim của , đáy lòng cảm thấy hồi an bình, "Lão phu nhân trước kia cũng từng đem nha hoàn đưa qua cho huynh  ?"



      "Bà ấy trước kia chỉ nghĩ đến việc đưa nha hoàn cho phụ thân huynh, hơi đâu nghĩ đến huynh." Triệu Ngôn Ngọc vỗ bả vai của nàng, hô hấp của nàng mê người, hai người thân thể dán chặt, ôm thân thể mềm mại của nàng, nhớ tới kích tình đêm qua.



      cỗ nóng ran từ bụng truyền khắp toàn thân.



      "Vậy. . . . . . Mẫu thân xử lý như thế nào?" Tề Hoàn nhắm mắt lại, căn bản phát ánh mắt người bên cạnh trầm xuống.



      "Ai đến cũng có cự tuyệt." Triệu Ngôn Ngọc cười khẽ tiếng, biết nhớ tới chuyện cười gì.



      "Hả?" Tề Hoàn nghi ngờ, sư phụ để mặc cho lão phu nhân định đoạt? chẳng lẽ nguyện ý để những nha hoàn kia hầu hạ Triệu Bỉnh Đức?



      Triệu Ngôn Ngọc cười , "Huynh nhớ trước kia lão phu nhân đem cho phụ thân nha hoàn, mẫu thân liền lấy cớ đem cho Lão Thái Gia hai nha hoàn, lão phu nhân sau khi như vậy liền đem nha hoàn đến nữa."



      Tề Hoàn kinh ngạc trợn tròn cặp mắt, sư phụ là lợi hại "Lão Thái Gia nhận hết những nha hoàn kia hả ?"



      "Có nha hoàn bị lão phu nhân gả ra ngoài, người thành thông phòng, còn có nhiều cái biết xử lý như thế nào, huynh lúc ấy ở Quan gia trang, biết cũng nhiều." Triệu Ngôn Ngọc .



      "Sư phụ quả nhiên khác những người khác." Thử hỏi có nàng dâu nào dám tặng nha hoàn choc ha chồng mình, đây phải là làm tức lão thái phu nhân sao?



      "Được rồi, ngủ , chuyện lão phu nhân kia cần quan tâm, huynh tự xử lý." Triệu Ngôn Ngọc hôn môi của nàng cái, nếu phải thấy nàng mặt mỏi mệt nồng đậm, nhịn được mất.



      Tề Hoàn le lưỡi, cảm thấy ở sau lưng xấu trưởng bối tốt lắm, liền có tiếp tục hỏi tới.



      Triệu Ngôn Ngọc thấy bộ dáng nàng nghịch ngợm, trong nội tâm khẽ động, đôi mắt sắc nhu hòa, trong mắt tràn đầy nồng đậm sủng ái, nhịn được cúi đầu lần nữa hôn môi của nàng, dịu dàng đòi lấy ngọt ngào.

      Răng môi quấn quít, ngươi tới ta , tiếng thở dốc dần dần lên.

      vất vả, Triệu Ngôn Ngọc mới miễn cưỡng mình rời môi của nàng, lại phát tay của mình biết lúc nào dò vào váy nàng, nắm nhuyễn ngọc của nàng, kìm lòng được vuốt ve mấy cái.

      Tề Hoàn gương mặt ửng hồng, cặp mắt sương mù quyến rũ, thở gấp.

      "Ngủ " khàn giọng , lại rút tay nơi mềm mại kia được.

      Biết thích ôm nàng ngủ như vậy, liền để ý tới , vùi ở trong ngực an tâm ngủ.

      Nàng đúng là ngủ. . . . . . Triệu Ngôn Ngọc cười khổ, phía dưới căng đau gay gắt, lại chỉ có thể nhìn nàng dịu dàng ngủ.

      Như vậy có chỗ nào băn khoăn mà dựa vào , chứng minh nàng đối với hết sức tin tưởng , từ vừa mới bắt đầu biết nàng, cảm thấy nàng là người hết sức cẩn thận, đối với người nào cũng ôm lòng phòng bị, coi như đối với nàng tỏ tâm ý của mình, nàng cũng tin , thậm chí cố ý tránh , rất muốn bảo vệ nàng, muốn thấy nàng lúc nào cũng đối với người khác tràn đầy phòng bị yếu ớt, chỉ hi vọng nàng có cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, hôm nay nàng là nương tử của rồi, nhất định làm cho nàng an tâm ở lại bên cạnh , chỗ nào băn khoăn.

      Về phần những người khác. . . . . . để cho nàng phiền lòng.

      . .  . .

      . . . . . .

      Khi Tề Hoàn tỉnh ngủ, mặt trời qua ba sào, chỗ bên cạnh trống , còn độ ấm, nghĩ đến Triệu Ngôn Ngọc tâm tình cũng tốt lên.

      Bạch Hủy cùng Tiêm nhi vào hầu hạ Tề Hoàn rửa mặt.

      Tiêm nhi là nương mặt mày thanh tú, ở Tề gia chỉ là nha hoàn tầm thường, khác với Liễu Nhi, Liễu Nhi là nha hoàn nhị đẳng của Uông thị, nếu như tiếp tục lưu lại Tề gia, rất nhanh liền có thể trở thành Đại Nha hoàn, chẳng biết tại sao lại trở thành của hồi môn của Tề Hoàn.

      "Thiếu gia đâu?" Tề Hoàn hỏi.

      "Thiếu gia đến thư phòng, cùng lão gia chuyện." Bạch Hủy trả lời.

      Tiêm nhi ở bên cạnh , "Thiếu phu nhân, mới vừa rồi Thiệu tiểu thư đến tìm người mấy lần, biết có việc gấp gì hay ."

      Thiệu Tĩnh Trúc tìm nàng? Tề Hoàn tựa tiếu phi tiếu nhíu mày, "Ta biết rồi, ngươi phòng bếp mang chút điểm tâm tới đây, ngủ lâu như vậy, là đói bụng."

      Tiêm nhi đáp tiếng, cúi đầu lui ra ngoài.

      "Thiệu tiểu thư này đến khẳng định có chuyện tốt, thiếu phu nhân, người nếu như muốn gặp nàng, bảo nô tỳ báo gặp là được." Bạch Hủy .

      "Hôm nay gặp được, ngày mai nàng ta đến tiếp." Tề Hoàn cười , "Liễu Nhi đâu?"

      Bạch Hủy hừ tiếng, "Liễu Nhi này cũng biết ôm tâm tư gì, cứ tiếp cận thiếu gia, Tiêm nhi nhìn cũng tệ, thiếu phu nhân, người sao lại muốn Tiêm nhi cùng đến?"

      Tề Hoàn cười cười, "Nhị thẩm an bài của hồi môn nha hoàn cho ta, ta tự nhiên phải có thể nghịch ý tốt của nàng, Tiêm nhi nhìn cũng tệ."

      Ân lúc này vào, sắc mặt có chút nặng nề.

      "Thế nào?" Tề Hoàn hỏi.

      "Phủ Tứ hoàng tử xảy ra chuyện." Ân hôm nay bị Tề Hoàn sai ra ngoài, hỏi thăm bối cảnh An Nam Phùng gia, Phùng gia cái gì cũng hỏi tới, ngược lại nghe được rất tin tức kinh người.

      Tề Hoàn ngẩn ra, lập tức nhớ tới Dương Quân Nhu, "Chuyện gì?"

      "Tứ hoàng tử phi ngày hôm qua khó sanh, mẫu thân con cũng giữ được, hôm nay Tứ hoàng tử trong phủ loạn thành đoàn rồi." Ân hạ thấp giọng .

      "Dương Quân Nhu đâu?" Tề Hoàn mặt liền biến sắc, đáy mắt thoáng qua tia kinh dị.

      Ân , "Lúc gặp chuyện may, Dương Quân Nhu cùng Tứ hoàng tử đều trong phủ, muốn hoài nghi nàng cũng được."

      Trừ Dương Quân Nhu, còn ai dám tính kế Tứ hoàng tử phi, Tề Hoàn cười lạnh, "Phùng gia nghe được tin tức?"

      "Chỉ biết là hoàng thương, những thứ khác cũng nghe được, tưởng tới còn là muốn ở An Nam mới tương đối ràng." Ân .

      "Mấy ngày nay tạm thời có chuyện gì xảy ra , chú ý tình hình Phủ Tứ hoàng tử chút." Tề Hoàn .

      Ân đáp ứng tiếng.

      Tiêm nhi bưng bánh ngọt vào, còn có chén sữa trâu ấm áp, , "Sữa trâu này là phu nhân bảo phòng bếp chuẩn bị, là về sau thiếu phu nhân người mỗi ngày uống chén."

      Tề Hoàn gật đầu cái, bảo Tiêm nhi lui xuống trước rồi.

      Bạch Hủy nhìn bóng lưng Tiêm nhi, tò mò Tề Hoàn thế nào đối với nha hoàn này yên tâm như vậy.

      "Tiêm nhi cũng được, nhưng Liễu Nhi ngàn vạn lần thể để lại trong nhà hầu hạ." Ân ở bên cạnh .

      "Ta trong nhà có Tiêm nhi cùng Bạch Hủy, là đủ rồi." Tề Hoàn .

      " Tiêm nhi cũng là người Nhị phu nhân an bài, chẳng lẽ sợ?" Bạch Hủy nghi ngờ hỏi.

      Tề Hoàn nở nụ cười, nguyên nhân chỉ danh muốn Tiêm nhi theo tới cho Bạch Hủy, hôm đó nàng mới từ An Nam trở lại, Uông thị liền muốn nàng thương nghị tình, đường, trong lúc vô tình phát nhị thúc coi trọng Tiêm nhi, lôi kéo tay Tiêm nhi muốn thu nàng làm tiểu thiếp, Tiêm nhi thà chết theo, là tình nguyện làm nô tỳ cả đời, cũng nguyện trở thành thiếp thị.

      Nàng nhìn chỉ có động dung, liền bảo Ân giúp, sau lại chủ động đem Tiêm nhi điều đến bên cạnh.

      Đối với Uông thị mà , Tiêm nhi tính là cái gì, dĩ nhiên là sảng khoái đáp ứng.

      Bạch Hủy bừng tỉnh hiểu ra, ra là này Tiêm nhi còn có cốt khí.

      Mới vừa xong, Tiêm nhi ở bên ngoài đáp lời, "Thiếu phu nhân, Thiệu tiểu thư tới."
      tart_trung, susu, duyenktn17 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 206: Thanh mai trúc mã
      Edit: Huynhthao
      Beta: Tiểu Đông Tà

      nghĩ tới Thiệu Tĩnh Trúc còn chưa hết hi vọng, thế nhưng lại đến tìm nàng, đôi mày thanh tú nhăn lại, muốn thấy cháu dâu Triệu gia mà lão phu nhân vốn chỉ định.

      Bạch Hủy chán ghét , "Thiệu tiểu thư này cũng biết xấu hổ, biết thái hậu nương nương chỉ hôn cho người cùng thiếu gia rồi, nàng nên sớm về nhà, lại vẫn theo lão phu nhân đến kinh đô, chẳng lẽ thiếu gia thấy nàng, vì nàng mà kháng chỉ hay sao?"

      Ân nhìn nàng cái, sẳng giọng, " chuyện cẩn thận chút, coi như Thiệu tiểu thư dù thế nào, thủy chung vẫn là Tôn điệt nữ của lão phu nhân."

      Tề Hoàn buồn cười lắc đầu cái, "Bạch Hủy, mời Thiệu tiểu thư đến trà sảnh , hôm nay gặp nàng, ngày mai nàng ta tới nữa, vả lại xem mục đích của nàng chút cũng tốt."

      "Nô tỳ thấy nàng đến là để gặp thiếu gia." Bạch Hủy bĩu môi .

      "Được rồi, mau ." Tề Hoàn cười .

      Tề Hoàn bảo Tiêm nhi vào, hầu hạ nàng súc miệng, lúc này mới cùng Ân cùng nhau đến trà sảnh.

      Thiệu Tĩnh Trúc đoan trang văn nhã ngồi ở trong phòng dùng trà, nhìn thấy Tề Hoàn vào, ngồi thẳng lên thi lễ, "Tề tiểu thư."

      "Thiệu tiểu thư mời ngồi." Tề Hoàn đối với cách gọi giả như hồ đồ của Thiệu Tĩnh Trúc cũng có cảm thấy vui, chỉ là cười nhạt, ở chủ vị ngồi xuống, "Thiệu tiểu thư chưa từng tới kinh đô, biết ở kinh đô có cảm thấy thoải mái hay ?"

      "Mặc dù chưa từng tới kinh đô, nhưng cũng có cảm thấy thích ứng." Thiệu Tĩnh Trúc mắt lưu chuyển, mặt lộ ra nụ cười dịu dàng điềm tĩnh, "Hôm nay tới đây quấy rầy Tề tiểu thư, ngượng ngùng."

      "Thiệu tiểu thư, hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của thiếu phu nhân chúng ta, có gì đắc tội người, hi vọng người chớ để ý." Bạch Hủy kiêu ngạo tự ti mở miệng, cũng là châm chọc Thiệu Tĩnh Trúc hiểu giáo dưỡng.

      "Là ta quấy rầy biểu tẩu nghỉ ngơi." khóe miệng Thiệu Tĩnh Trúc kéo kéo, giọng cũng rất xem thường.

      " biết Thiệu tiểu thư tìm ta có việc gì gấp?" Tề Hoàn cười hỏi, nàng biết Thiệu Tĩnh Trúc đối với Triệu Ngôn Ngọc còn chưa chết tâm, nhưng nàng cảm thấy Thiệu Tĩnh Trúc này căn bản có đáng giá để nàng tốn hao tinh lực ứng phó.

      "Ta chỉ là muốn tìm biểu tẩu trò chuyện." Thiệu Tĩnh Trúc giọng xong, mắt nhìn chằm chằm quan sát Tề Hoàn, tựa hồ muốn biết nữ nhân trước mắt này đến tột cùng là tại sao có thể gả cho biểu ca, nếu phải Thái hậu chỉ hôn, biểu ca chắc chắn cưới nàng.

      Tề Hoàn cười nhạt , nhìn Thiệu Tĩnh Trúc đợi nàng tiếp đoạn sau.

      Thiệu Tĩnh Trúc cúi đầu, uống ngụm trà, khuôn mặt nương xinh đẹp lộ ra nụ cười hoài niệm, "Khi còn bé luôn cùng biểu ca ở chung chỗ, ở trong lòng ta, biểu ca là người vô cùng lợi hại, lúc ấy nghĩ, là nữ tử nổi bật như thế nào mới xứng với biểu ca đây? Sau biểu ca trúng Trạng Nguyên, còn tưởng rằng. . . . . ." Lão phu nhân vẫn cho nàng biết, nàng trở thành thê tử của biểu ca, nàng cũng cho là như vậy, sớm xem mình như Trạng Nguyên phu nhân, làm sao biết Thái hậu lại gả Tề Hoàn cho biểu ca.

      " ra là Thiệu tiểu thư trước kia cũng ở Quan gia trang, tướng công với ta chuyện lý thú ở Quan gia trang, Thiệu tiểu thư trước kia cũng thường ở cùng Hâm nhi chứ?" Tề Hoàn cười cười, Triệu Ngôn Ngọc từng với nàng, khi còn bé chỉ gặp qua Thiệu Tĩnh Trúc vài lần, phần lớn thời gian đều ở Quan gia trang, Thiệu Tĩnh Trúc lại thuở cùng luôn cùng nhau, là cố ý này chút lời chọc tức nàng thôi.

      Thiệu Tĩnh Trúc sắc mặt biến hóa, biết Tề Hoàn trong miệng Hâm nhi là cháu của Triệu phu nhân, Quan Hâm, nhưng nàng cũng chỉ mới nghe qua, chứ nào có gặp qua, chớ chi Quan gia trang là địa phương giang hồ, nàng làm sao có thể , "Lão phu nhân đối với ta cực tốt, nếu phải lão phu nhân, ta lần này cũng đến kinh đô."

      "Lão nhân gia thích có người tuổi trẻ bên cạnh." Tề Hoàn , là Triệu lão phu nhân thích nàng, mà phải Triệu Ngôn Ngọc hoặc Triệu phu nhân thích.

      "Thái hậu nương nương cũng rất thích biểu tẩu thôi." Thiệu Tĩnh Trúc , có ngụ ý, "Nghe kinh đô rất nhiều tiểu thư thế gia danh môn cũng thích biểu ca, nhưng Thái hậu lại chỉ hôn cho biểu tẩu."

      "Tướng công là tài hoa ở kinh đô, người ngưỡng mộ đâu chỉ là mấy tiểu nương, rất nhiều môn đồ cũng kính ngưỡng ." Tề Hoàn .

      Thiệu Tĩnh Trúc tự nhận là tính tình điềm tĩnh, có thể vô cùng nhẫn rồi, nghĩ Tề Hoàn so nàng còn trầm hơn ổn.

      Hôm nay cố ý lời này khích tướng Tề Hoàn, cũng chỉ là muốn cho vị đại tiểu thư kiều thế gia danh môn kia biết, nàng mới là cháu dâu mà Triệu gia trưởng bối muốn, chứ phải là Tề Hoàn nàng, nhưng ý tứ cũng ràng như vậy, vì sao Tề Hoàn còn chút phản ứng cũng có?

      Chẳng lẽ nàng chút cũng lo lắng sao? Nàng cùng biểu ca là thanh mai trúc mã, hôm nay đến kinh đô rồi, sợ biểu ca cùng nàng. . . . . .

      "Đúng vậy a, biểu ca chính là tốt như vậy." Thiệu Tĩnh Trúc xuống thấp .

      Tề Hoàn nhíu mày nhìn Thiệu Tĩnh Trúc, nghĩ thầm nàng đến tột cùng còn muốn những gì.

      "Biểu tẩu vận khí tốt." Thiệu Tĩnh Trúc ngữ khí tràn đầy hâm mộ cùng ghen tỵ, trong lòng oán giận Thái hậu có việc gì lại rảnh làm bà mai, nếu hôm qua cùng biểu ca thành thân, chính là nàng.

      "Thiếu gia cũng là vận khí tốt, mới cưới được tiểu thư chúng ta, chẳng lẽ Thiệu tiểu thư chưa nghe qua sao? Thái hậu phải tự ban chỉ hôn thiếu gia cùng thiếu phu nhân, là thiếu gia tự mình vào cung cầu chỉ, nếu thiếu gia người lợi hại như vậy, làm sao có thể để người khác tùy tiện làm chủ hôn của mình, Thiệu tiểu thư cùng với thiếu gia quen biết lâu như vậy, chẳng lẽ biết tính tình thiếu gia như thế nào?" Bạch Hủy thấy Tề Hoàn đáy mắt lên vài tia kiên nhẫn, liền biết nàng muốn cùng vị Thiệu Tĩnh Trúc này tiếp.

      Thiệu Tĩnh Trúc khóe miệng giật giật, "Đúng, đúng vậy sao? Sao ta có nghe biểu ca gì về chuyện này?"

      Tề Hoàn nhìn Bạch Hủy cái, nha đầu này là càng ngày càng cơ trí, "Tướng công quá thích chuyện cùng người ngoài."

      Hôm nay ở Triệu gia, cũng chỉ có Thiệu Tĩnh Trúc là người ngoài.

      Thiệu Tĩnh Trúc chưa bao giờ phiền não như vậy, thầm mắng Tề Hoàn là dầu muối vào, thêm gì nữa chỉ làm cho nàng mất chút tự phụ cuối cùng, định đứng lên cáo từ.

      Tề Hoàn bảo Bạch Hủy tiễn khách.

      Mới vừa ra viện môn, liền nhìn thấy bóng dáng cao to của Triệu Ngôn Ngọc xuất tại trong tầm mắt, Thiệu Tĩnh Trúc mặt vui mừng, mang theo nụ cười ngượng ngùng dịu dàng nghênh đón, "Biểu ca."

      Triệu Ngôn Ngọc bị ngăn trở đường , dừng lại nhìn người tới, nhàn nhạt hỏi, "Có chuyện gì sao?"

      Thiệu Tĩnh Trúc khe khẽ cắn lấy môi dưới, nàng đến kinh đô lâu như vậy, chỉ gặp qua biểu ca hai ba lần, mỗi lần đều là vội vàng, chưa từng gần như vậy, nhịp tim tăng nhanh, "Biểu ca, Tĩnh nhi nhiều năm chưa gặp biểu cả, nghĩ biểu ca quên Tĩnh nhi mất rồi."

      Nàng rốt cuộc muốn cái gì? Triệu Ngôn Ngọc cau mày nhìn Thiệu Tĩnh Trúc, trước kia gặp nàng rồi sao?

      "Biểu ca. . . . . ." Thiệu Tĩnh Trúc thấy lời nào, còn gọi tiếng, nàng rất muốn hỏi câu, biểu ca có phải nguyện ý cưới Tề Hoàn làm thê tử hay , hay là bởi vì trong cung tứ hôn, vạn bất đắc dĩ.

      Triệu Ngôn Ngọc híp mắt nhìn nàng, thấy nàng xấu hổ, giống như cùng có mập mờ, " có việc gì, trở về bồi lão phu nhân ."

      Thiệu Tĩnh Trúc há miệng còn muốn cái gì, lại chỉ thấy bóng lưng của Triệu Ngôn Ngọc.
      tart_trung, susu, truth2056 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 207: Tính toán của mọi người
      Edit : Huynhthao
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Thiệu Tĩnh Trúc trở lại trong nhà, nghĩ tới hôm nay A Hoàn hoàn toàn khác tưởng tượng của mình, biết mình là tình địch, lại phát giác biểu ca đối với nàng như nước, nơi nào còn nhớ bọn họ khi còn bé cùng nhau, khổ sở trong lòng, liền đến viện của Triệu lão phu nhân.

      Triệu lão phu nhân biết Thiệu Tĩnh Trúc tìm Tề Hoàn mấy lần, nghe tình hình Tôn điệt nữ gặp mặt Tề Hoàn, vô cùng giận, "Ta vẫn thường khen con nhanh nhạy, ngờ con tự tìm nhục nhã như vậy, Tề Hoàn là người dễ đối phó sao? Con đừng quên rồi, nàng là đồ đệ của nữ nhân kia, còn là chính nữ Tề gia, con có thể đấu thắng nàng? Vậy con cho Ngọc nhi đáng thương tình cảm này có thể làm cho Tề Hoàn làm cái gì với con?"

      "Biểu ca phải là bị ép thành thân sao? Nếu có. . . . . ." Thiệu Tĩnh Trúc uất ức mở miệng, vốn chính là bà cho nàng hi vọng, tới sau được biết Tề Hoàn có Thái hậu chỉ hôn, còn biểu ca cùng nàng khẳng định là có tình cảm, coi như là nhà cao cửa rộng dòng chính nữ như thế nào, căn bản so ra kém với thanh mai trúc mã nàng tình nặng.

      Nàng tin là , nhưng cũng phải là như thế.

      "Câm miệng" Triệu lão phu nhân bén nhọn trừng mắt nhìn nàng cái, "Thái hậu nương nương chỉ ý, là con có thể tùy ý tính toán sao? Nếu ván đóng thuyền, coi như Ngọc nhi dù muốn, cũng phải nguyện ý."

      Thiệu Tĩnh Trúc trong lòng nghẹn lại thôi, nàng vốn là hòn ngọc quý trong nhà, hơn nữa trong thành là tài nữ có tiếng, người tới cửa cầu hôn là biết bao nhiêu, nếu phải bà để cho nàng đến kinh đô, nàng cần gì phải hao tổn tâm sức nghĩ lầm? Hôm nay biểu ca cũng thành thân rồi, nàng ở lại chỗ này còn có thể làm cái gì?

      Làm như nhìn thấu Thiệu Tĩnh Trúc, Triệu lão phu nhân sắc mặt hòa hoãn xuống, giọng ra, "Con cũng đừng cảm thấy uất ức, Ngọc nhi giờ rất được Thánh Ân, nếu như con có thể làm cho nhớ tới tình cảm khi còn bé, chẳng lẽ con còn sợ Tề Hoàn đó?"

      "Bà bà, người phải là muốn ta làm thiếp thất biểu ca đấy chứ?" Thiệu Tĩnh Trúc kinh ngạc hỏi, nàng làm sao có thể làm di nương

      "Chẳng lẽ con muốn trở về Tiểu Phá thành sống qua ngày? Tiểu Phá thành toàn nhà nghèo, concũng để ý?" Triệu lão phu nhân hỏi ngược lại.

      Thiệu Tĩnh Trúc cắn răng, "Vậy. . . . . . Vậy ta phải cả đời muốn xem sắc mặt của nữ nhân kia? Bác chồng, chẳng lẽ biểu ca thể cưới hai thê?"

      Nếu phải còn trông cậy vào Tôn điệt nữ này lôi kéo lòng của Ngọc nhi, Triệu lão phu nhân muốn hung hăng mắng nàng mấy câu, Ngọc nhi cùng Tề Hoàn là do Thái hậu chỉ hôn, nếu có trong cung lên tiếng, Triệu gia dám cho Ngọc nhi cưới thê sao?" Con cho rằng con sau khi vào cửa là có thể cùng Tề Hoàn ngồi ngang hàng? Nàng xuất thân là gì, con xuất thân gì? Nàng có Thái hậu ở sau lưng làm núi dựa, con có cái gì? Đừng là ngươi, trong nhà này dưới ai dám mắng nàng?"

      "Này. . . . . . Này còn giống như là làm dâu sao?" Thiệu Tĩnh Trúc dĩ nhiên là biết mình có thân phận Huyện lệnh chi nữ kém với Tề Hoàn cao quý xuất thân thế gia, nhưng nàng cũng vào Triệu gia, chẳng lẽ phải nghe lời trưởng bối trong nhà làm người làm việc?

      "Con còn phải là đối thủ của nàng, đừng tưởng rằng nhìn vài cuốn sách cảm thấy mình hơn người, ngươi phải bình tĩnh chớ nóng, hảo hảo học thế nào làm người, những ngày tiếp theo được lại đến bên kia." Triệu lão phu nhân trực tiếp ra lệnh.

      Thiệu Tĩnh Trúc dám vâng lời Triệu lão phu nhân, giọng đáp tiếng dạ, sau, nhớ tới nha hoàn của Tề Hoàn , lại vội vàng , "Bà bà, là biểu ca tự mình cùng hoàng thượng cầu xin chỉ gả, ta mới nghe nha hoàn của Tề Hoàn như vậy."

      Triệu lão phu nhân đáy mắt tinh quang chớp lóe, "Chuyện này là thật?"

      "" Thiệu Tĩnh Trúc gật đầu.

      "Hừ, nhất định là nữ nhân kia giựt giây Ngọc nhi làm như vậy, nàng chính là muốn ta an bài hôn cho Ngọc nhi " Triệu lão phu nhân hận , cho là Triệu phu nhân vì đối phó với mình, cho nên kêu Triệu Ngôn Ngọc cầu chỉ hôn.

      Thiệu Tĩnh Trúc vô cùng thương cảm, nếu như Triệu phu nhân thích nàng, nàng ở Triệu gia cũng dễ.

      Triệu lão phu nhân lúc này nghĩ, biết Tề Hoàn cùng nữ nhân kia tình cảm đến tột cùng bao sâu, lấy thế gia danh môn của Tề Hoàn ra, chẳng lẽ cam tâm lạy giang hồ nhi nữ làm vi sư? Nghe Tề Hoàn còn là môn đồ của Mẫu Đơn Quận chúa. . . . . .

      Nếu là có thể đem Tề Hoàn kéo lại bên cạnh, vậy thể tốt hơn.

      Ý tưởng ở trong đầu chợt lóe lên, lão phu nhân trong lòng quyết định.



      . . . . . .

      . . . . . .



      Triệu Ngôn Ngọc trở lại viện, vừa đúng nhìn thấy Tề Hoàn từ trong phòng trà ra, nhìn bóng dáng yểu điệu của nàng, đáy mắt sắc nhu hòa xuống, nắm dắt tay của nàng, "Ngủ có ngon hay ?"

      Tề Hoàn cười gật đầu, "Huynh đâu vậy?"

      "Vào trong nhà ." Triệu Ngôn Ngọc dắt nàng trở về trong nhà, "Mới vừa Thiệu Tĩnh Trúc tìm nàng làm chi?"

      "Huynh ở bên ngoài gặp Thiệu tiểu thư?" Tề Hoàn nghiêng đầu nhìn , sóng mắt trong suốt sáng ngời, còn mơ hồ mang theo nụ cười.

      Bạch Hủy cùng Ân theo vào, ở phía ngoài thềm đá chuyện.

      Triệu Ngôn Ngọc ôm nàng ngồi đùi mình, nắm tay bé của nàng , "Muội nếu thích cũng cần phải gặp, dù sao ai cũng thể muội cái gì."

      "Huynh cùng nàng ta là thanh mai trúc mã à?" Tề Hoàn hỏi, ra còn có chút quen cùng thân mật tựa vào nhau như vậy, mặc dù hai người tối hôm qua là phu thê chân chính.

      "Biểu muội như vậy?" Triệu Ngôn Ngọc lãnh đạm nhíu mày, "Ta mới gặp qua biểu muội ba lần, ngay cả vài câu cũng chưa qua."

      Tề Hoàn cúi đầu cười tiếng, "Đúng rồi, huynh phải là có chuyện muốn với muội sao?"

      Triệu Ngôn Ngọc gương mặt tuấn tú thu lại nụ cười, "Trầm Hương. . . . . . Vẫn còn ở kinh đô, nàng ta Quan gia trang, mới vừa ta chính là gặp nàng ấy, nàng ấy vừa rời ."

      Trầm Hương ! Tề Hoàn kinh ngạc nhìn Triệu Ngôn Ngọc, ban đầu lợi dụng Trầm Hương có trong tay chứng cớ lật đổ thái tử, vì sợ bị người của Tống gia tìm được Trầm Hương, phải bảo Trầm Hương trở về Quan gia trang rồi sao? Thế nào vẫn còn ở kinh đô?

      Lại , nàng đối với Trầm Hương tựa hồ chú ý lắm, ban đầu là nàng đem Trầm Hương mang tới kinh đô, nhưng giờ lại có năng lực bảo vệ nàng.

      "Nàng ta muốn lật lại bản án cho phụ thân mình." Triệu Ngôn Ngọc giọng , "Năm đó là Tứ hoàng tử hãm hại Lăng gia, mặc dù phế thái tử, nhưng vẫn thể vì Lăng gia mà lật lại bản án."

      Tề Hoàn cau mày trầm mặc, nàng quên Trầm Hương tương lai trở thành trắc phi của Lục hoàng tử, nhưng theo tình hình nay, nàng biết Trầm Hương rốt cuộc làm sao được với Lục hoàng tử.

      "Lúc này cũng phải là thời điểm đối phó với Tứ hoàng tử, huống chi Trầm Hương. . . . . . Nàng ta muốn đối phó Tứ hoàng tử thế nào?" Tề Hoàn giọng hỏi.

      "Nàng ta muốn lưu ở bên cạnh muội, lặng lẽ đợi cơ hội nhắc muội giúp Lăng gia lật lại bản án." Triệu Ngôn Ngọc ra thỉnh cầu cuả Trầm Hương.

      "Vậy hãy để nàng ta lại ." Tề Hoàn .

      Triệu Ngôn Ngọc tựa hồ sớm biết Tề Hoàn trả lời như vậy, cũng cảm thấy kinh ngạc.

      Hai người chuyện lát, lúc này mới cùng bồi Triệu phu nhân ăn cơm, hôm sau, Triệu Ngôn Ngọc nơi nào cũng , ở trong nhà cùng với Tề Hoàn, là cùng, ra lại giày vò Tề Hoàn đến còn hơi sức, Tề Hoàn nhịn được ở trong lòng oán trách, người này học cái gì đều là cực nhanh, hơn nữa tinh lực rất tốt, mỗi lần nàng mệt mỏi cầu xin tha thứ, còn ăn biết ngon, giống như có đủ.

      Ngày thứ ba, bởi vì Tề lão gia cùng phu thê Tề Chính Khuông đều ở nhà, vì vậy do phu thê Tề nhị lão gia thay chiêu đãi hiền tế mới, Tề Hoàn cùng Triệu Ngôn Ngọc có ở Tề gia ở lâu, sau buổi tiệc, phu thê hai người liền về.

      Trầm Hương giờ trở lại bên cạnh Tề Hoàn, cùng Bạch Hủy ở trong phòng hầu hạ Tề Hoàn.

      Qua vài ngày, Triệu lão phu nhân vẫn đối với Tề Hoàn lạnh nhạt đột nhiên thay đổi, đối với Tề Hoàn thân thiết hòa ái , còn bảo Tề Hoàn theo bà chuyện, nhưng mà đối với Triệu phu nhân thái độ lại vẫn như cũ.

      Lão phu nhân đây là ý gì? Tề Hoàn lòng có ưu tư, cảm giác người chợt biến chuyển, tuyệt đối phải là chuyện tốt.

      Bồi lão phu nhân mấy câu, Tề Hoàn liền hiểu tâm tư của lão nhân gia này, nguyên lai là nghĩ lôi kéo cháu dâu này, muốn cùng nàng đứng ở cùng trận tuyến.

      Dựa theo cách lão nhân gia, Tề gia cùng Triệu gia đều là thư hương môn đệ, Triệu phu nhân kia cũng chỉ là giang hồ nhi nữ, họ mới là cùng loại người, mà Triệu phu nhân phải.

      Tề Hoàn nghĩ tới mới vào cửa có mấy ngày, mình trở thành người tâm đắc của lão phu nhân, dĩ nhiên, nàng cũng cảm thấy sư phụ xuất thân giang hồ có cái gì tốt, lấy kiến thức cùng năng lực của sư phụ, những phu nhân kinh đô xuất thân cao quý vẫn sánh bằng, hiểu lão phu nhân vì sao thích sư phụ. . . . . .

      thể đắc tội với lão phu nhân, lại thích cùng sư phụ ở chung chỗ, Tề Hoàn rất bất đắc dĩ, may sư phụ là người rộng rãi, căn bản đem chuyện lão phu nhân cả ngày tìm nàng để ở trong lòng, ngược lại cảm thấy nàng có thể được lão phu người thích, là việc rất dễ dàng.

      Hôm đó, Tề Hoàn nghe Triệu lão phu nhân lại dài thiên đại luận mà đem con dâu quở trách lần, lúc này mới thoát thân, còn chưa có uống ngụm trà, liền thấy Trầm Hương sắc mặt tốt mà thẳng bước vào.

      "Thiếu phu nhân, thiếu gia hôm nay ra ngoài, mực ở thư phòng." Trầm Hương giọng xong, "Liễu Nhi ra ra vào vào thư phòng ba lượt rồi."

      Thư phòng của Triệu Ngôn Ngọc nằm ở Tây Sương bên kia, những ngày qua chưa tới giờ mão, trừ cùng với Tề Hoàn, chính là ở thư phòng đọc sách.

      "Biết ngay tiện nhân kia có tâm tư đứng đắn" Bạch Hủy mắng, Nhị phu nhân chính là cố ý cho tiểu thư ngột ngạt, nếu làm sao lại đem Liễu Nhi cho đưa tới làm của hồi môn.

      Tề Hoàn cũng phải là cái loại cho phu quân mình an bài thông phòng cùng nương khác, bị Triệu phu nhân ảnh hưởng, nàng cảm thấy chồng vợ mới là phương thức duy trì tình cảm tốt nhất, nàng sớm nghĩ ra tay cảnh cáo Liễu Nhi chút, nghĩ tới nàng ta lại nhanh như thế chứ.

      "Bảo Ân tìm nàng chút, dạy dỗ, để cho nàng ta ở trong phòng suy nghĩ, nếu còn tỉnh ngộ, liền đuổi nàng ta ra khỏi cửa cho ta." Nàng nghĩ mới tân hôn liền phải xử trí nha hoàn của mình, nhưng có nghĩa là nàng dễ dàng tha thứ cho Liễu Nhi để ý đến mặt mũi của thiếu phu nhân câu dẫn Triệu Ngôn Ngọc.

      Trầm Hương giọng đáp lời, lại giọng , "Thiệu tiểu thư mấy ngày nay luôn là tìm phu nhân, cũng biết định làm cái gì."

      Tề Hoàn nở nụ cười, "Nàng ta làm gì cũng được, sư phụ cũng phải là người mà Thiệu Tĩnh Trúc có thể đối phó."

      "Thiếu phu nhân, phu nhân tới." Tề Hoàn lời vừa mới xong, Tiêm nhi liền tại bên ngoài truyền lời.

      Tề Hoàn ánh mắt sáng lên, cao hứng ra ngoài đón.
      tart_trung, susu, duyenktn18 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 208: Huynh phải vì muội mà thủ thân như ngọc
      Edit : Huynhthao
      Beta : Tiểu Đông Tà

      "Mẫu thân, con muốn qua tìm người đây này." Tề Hoàn kéo tay Triệu phu nhân vào trong nhà.

      Triệu phu nhân sẳng giọng, "Con ngàn vạn lần đừng làm thế, lão phu nhân đối với con mới tốt chút, nếu như con thân cận với ta, bà bà khẳng định lại mất hứng."

      "Lão phu nhân nghĩ như thế nào sao con có thể theo hết được, chỉ là, người là sư phụ con, con chẳng lẽ vì tốt cho mình mà liền cùng người xa lạ sao?" Tề Hoàn cười .

      Triệu phu nhân tự nhiên biết đồ đệ này phải dễ dàng là người có thể định đoạt, lão phu nhân bất kể làm cái gì, nàng căn bản lo lắng, chỉ là Thiệu Tĩnh Trúc này gần đây thường thường lấy lòng bà, người làm trong nhà sau lưng đều có dị nghị, phỏng đoán vị Thiệu tiểu thư kia về sau làm thiếp thất của Triệu Ngôn Ngọc, nếu phải là bận tâm mặt mũi của lão phu nhân, bà mới lười phải cùng Thiệu Tĩnh Trúc tốn thời gian.

      "Ta nghe Thiệu Tĩnh Trúc mấy ngày trước tới tìm con?" Triệu phu nhân giọng hỏi, bà muốn nhúng tay vào chuyện nhi tử nàng dâu trong nhà, nhưng càng hy vọng có người ở sau lưng phá hư.

      "Chỉ là tới đây hàn huyên mấy câu thôi." Tề Hoàn cười .

      "Nhất định là cho con, nàng ta cùng Ngôn Ngọc là thanh mai trúc mã, nếu phải là Thái hậu chỉ hôn, Ngôn Ngọc cưới nàng." Triệu phu nhân cười lạnh, Thiệu Tĩnh Trúc này nghĩ gì bà chẳng lẽ đoán ra.

      Tề Hoàn che miệng cười , "Mẫu thân, người đối với Thiệu tiểu thư hiểu ."

      Triệu phu nhân bất đắc dĩ thở dài, nhức đầu vuốt vuốt mi tâm, "Ta hôm nay tới đây, là muốn với con, đại ca ta trở về Quan gia trang trước với ta, muốn ta trở về chuyến, bệnh tình A Bảo giờ xem ra tốt lắm, còn có tiểu tử thúi Quan Lãng kia lại đem Linh Nguyệt Quận chúa người ta lừa chạy đến, chuyện như vậy nếu để cho trong cung biết, hậu quả tốt chút nào."

      "Thái hậu nương nương biết chuyện Linh Nguyệt rồi, chỉ là biết nàng ở Quan gia trang, lại càng biết nàng là vì đại sư huynh mà , giờ chỉ vụng trộm phái người tìm nàng, nhưng chuyện này sợ rằng giấu được bao lâu." Tề Hoàn .

      "Cho nên, ta muốn con cùng ta đến Quan gia trang, con khuyên Linh Nguyệt trở lại, cũng phải là ta phản đối nàng cùng Quan Lãng ở chung chỗ, chỉ là, nếu như nàng thể thuyết phục Thái hậu, bọn họ ở chung chỗ, cuộc sống sau này cũng dễ." Triệu phu nhân giọng , "Vị Mẫu Đơn Quận chúa kia chính là ví dụ."

      Cái vấn đề này Tề Hoàn sớm nghĩ tới rồi, trước cũng khuyên Linh Nguyệt, nhưng nàng căn bản là nghe lọt tai, nhưng nếu như nàng nhất định muốn cùng Quan Lãng ở chung chỗ, chẳng những liên lụy tới Quan Lãng, còn có thể khiến Quan gia trang. . . . . . Tề Hoàn cười khổ tiếng, "Mẫu thân, con cùng với người Quan gia trang chuyến thôi."

      "Vậy con phải hảo hảo với Ngôn Ngọc, nó nhất định đồng ý." Nếu phải là chuyện khẩn yếu, bà cũng đành lòng khiến đôi vợ chồng vừa mới thành thân chia cắt như thế.

      "Con cũng lo lắng cho thân thể của Nhị Sư Huynh, thể nào yên tâm." Tề Hoàn .

      Triệu phu nhân cười , "Tốt lắm, ta cho người chuẩn bị chút, hai ngày sau chúng ta xuất phát Quan gia trang."

      Tề Hoàn đáp tiếng, đưa Triệu phu nhân trở về.

      Bạch Hủy cùng Trầm Hương lo lắng theo sát sau lưng Tề Hoàn, "Thiếu phu nhân, người cứ như vậy cùng phu nhân Quan gia trang sao?"

      "Hả? Làm sao?" Tề Hoàn nghi ngờ nhìn Trầm Hương, chẳng lẽ có cái gì đúng sao?

      "Thiếu phu nhân, người cũng phải biết, trong nhà này có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào thiếu gia, người vừa rời , phải cho những người đó cơ hội sao?" Bạch Hủy miệng bĩu bĩu hướng tới viện của lão phu nhân, chán ghét .

      Trầm Hương , "Bạch Hủy đúng lắm, coi như thiếu gia có ý định, nhưng nếu cẩn thận bị ám hại, phải biết làm sao?"

      Quan trọng nhất chính là lão phu nhân cũng hi vọng cháu của mình có thể cùng vị Thiệu Tĩnh Trúc kia ở chung chỗ, đến lúc đó lão thái bà bảo Thiệu Tĩnh Trúc đến mạnh mẽ cứng rắn câu dẫn, thiếu gia cũng có cách nào đúng?

      Tề Hoàn biết hai người bọn họ quan tâm nàng, cười , "Các ngươi đối với thiếu gia cũng nên có chút lòng tin, huynh ấy cũng phải là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy. Huynh ấy tính kế người khác thôi, còn đến phiên người khác tính toán huynh ấy sao."

      "Thiếu phu nhân" Trầm Hương cùng Bạch Hủy biết tự tin của Tề Hoàn xuất phát từ đâu, khỏi có chút nóng nảy.

      "Yên tâm , thiếu gia các ngươi. . . . . . phải người như vậy." Tề Hoàn mí mắt buông xuống, trong mắt mỉm cười, nàng biết loại tự tin này từ đâu tới, nhưng nàng chính là biết, Triệu Ngôn Ngọc tuyệt đối làm ra chuyện để cho nàng thương tâm.

      "Ta là hạng người gì?" Tề Hoàn mới vừa xong, thanh Triệu Ngôn Ngọc ở bên ngoài truyền đến, ngay sau đó, bóng dáng tuấn tuấn lãng của xuất trước mắt các nàng.

      Bạch Hủy cùng Trầm Hương phúc phúc thân, "Thiếu gia."

      Triệu Ngôn Ngọc ngồi xuống ở bên cạnh Tề Hoàn, thói quen ôm eo của nàng, " ta?"

      Tề Hoàn ý bảo hai nha hoàn lui ra, lúc này mới đứng dậy cởi đai lưng cho Triệu Ngôn Ngọc, "Cái người này vài ngày cần làm việc, cả ngày ở nhà cũng ngại buồn bực."

      "Nếu có thể làm quý nhân nhàn nhã, huynh càng muốn." Triệu Ngôn Ngọc véo gò má mềm mại của nàng, ở miệng nàng in dấu.

      Tề Hoàn vắt khăn cho lau mặt, trong lòng suy nghĩ chuyện cùng sư phụ Quan gia trang với thế nào.

      Triệu Ngôn Ngọc được hầu hạ toàn thân thoải mái, ôm nàng đến giường êm ngồi xuống, tựa đầu vai nàng, nhàng thổi khí vào tai nàng, "Hôm nay lại đến chỗ lão phu nhân sao?"

      "Có gặp lão phu nhân mấy câu." Tề Hoàn nghiêng người né tránh, vành tai của nàng đặc biệt nhạy cảm, mỗi lần chỉ nhàng cắn, nàng toàn thân liền nhịn được như nhũn ra.

      "Kinh đô cũng phải là bảo địa gì, tại sao bọn họ còn chưa ?" Triệu Ngôn Ngọc môi mỏng rơi vào gò má nàng, thanh hàm hồ .

      Tề Hoàn đôi tay chống đỡ lồng ngực đẩy ra, buồn cười , "Lời này của huynh nếu để cho lão phu nhân nghe được, là làm tổn thương bà ấy a."

      "Chỉ cần để cho huynh thanh tỉnh chút sống qua ngày là được." Triệu Ngôn Ngọc nhàn nhạt , thuận thế lôi nàng gần trong ngực, cúi đầu liền muốn hôn nàng.

      "Muội còn có lời gì với huynh" mỗi lần hai người chỗ, rất hỉ hoan làm chút động tác thân mật với nàng, nhưng mà hôm nay nàng còn có lời quan trọng chưa , biết nghe xong có cao hứng hay .

      Lông mày Triệu Ngôn Ngọc khẽ nhếch, thấp mắt nhìn gò má trắng nõn mềm mại của nàng, ánh mắt trong suốt sáng lóe lên, "Chuyện gì?"

      Tề Hoàn ở trong lòng tìm tư thế thoải mái, ôm lấy hông của , "Mới vừa mẫu thân tới tìm muội, cùng muội thương lượng chuyện."

      Trừ lúc động tình mất khống chế, lúc bình thường nàng chủ động ôm ấp thương , Triệu Ngôn Ngọc nghĩ thầm, xem ra nàng muốn chuyện mình cao hứng, "Hả?"

      "Muội muốn cùng mẫu thân chuyến Quan gia trang." Tề Hoàn dám ngẩng đầu nhìn , biết nhất định mất hứng vì chuyện mình rời kinh đô lúc này.

      "Lúc nào?" Triệu Ngôn Ngọc tay như có như ở sau lưng nàng khẽ vuốt.

      "Chưa tới hai ngày. . . . . ." Tề Hoàn thanh thấp xuống, nhịn được chột dạ, bọn họ lập gia đình còn chưa đến tháng, nàng phải Quan gia trang rồi, tại sao có thể vô tâm như vậy.

      Triệu Ngôn Ngọc tay cứng đơ ở lưng nàng, mắt hơi híp, thanh càng phát ra dịu dàng, "Tại sao muốn Quan gia trang?"

      Tề Hoàn ở trong lòng cọ xát, dịu dàng , "Nhị Sư Huynh bệnh tốt lắm, mẫu thân yên lòng nên muốn xem chút, còn có Linh Nguyệt Quận chúa. . . . . . Muội cũng phải khuyên nhủ, ra muội cũng muốn rời , nếu huynh có thể cùng muội đến Quan gia trang tốt hơn."

      Nếu Triệu Ngôn Ngọc có thể cùng nàng Quan gia trang, nàng cần gì phải ở chỗ này chột dạ lấy lòng, là phó đô ngự sử nhậm chức lâu, hoàng đế bệ hạ chừng lại muốn làm chuyện gì, nào cho phép theo nàng Quan gia trang.

      " thăm Nhị Sư Huynh cùng Linh Nguyệt Quận chúa?" Triệu Ngôn Ngọc khóe miệng hơi nhếch lên, cánh môi dán vào tai của nàng, mỉm cười hỏi.

      "Ừ. . . . . ." Tề Hoàn toàn thân run lên, có chút hối hận, nàng nên bảo sư phụ với

      "Tiểu sư muội." cắn vành tai của nàng, tay xoa nắn eo thon của nàng, "Muội có phải quên rồi hay , chúng ta mới vừa tân hôn, muội cứ như vậy thể chờ đợi, muốn tiểu biệt thắng tân hôn, hả?"

      Tề Hoàn trong lòng khẽ run lên, lông mi hơi khép, "Muội. . . . . . Muội cũng muốn vậy."

      Triệu Ngôn Ngọc trượt đầu lưỡi quanh vành tai nàng, làm nàng run rẩy, "Ở trong lòng muội, A Bảo cùng Linh Nguyệt còn quan trọng hơn huynh? Muội sợ, người vừa , huynh bị sói xám nuốt sống sao? Hay là, muội muốn thử nghiệm huynh?"

      Lời này khiến Tề Hoàn chột dạ hơn, nàng là biết gặp gỡ các nữ tử khác, thế nhưng Thiệu Tĩnh Trúc để ở nhà cũng phải là biện pháp, nàng chính là muốn mượn lần này Quan gia trang, cố ý cho Thiệu Tĩnh Trúc cơ hội, làm Triệu Ngôn Ngọc phải giải quyết nàng ta, nàng cũng cần ra tay đắc tội với lão phu nhân.

      Điểm mọn này của nàng quả nhiên thể gạt được

      "Tam Sư Huynh, huynh phải vì muội mà thủ thân như ngọc." Nếu bị nhìn ra, Tề Hoàn cũng che giấu nữa, ngược lại chủ động ôm cổ của , yếu ớt .

      Triệu Ngôn Ngọc dùng sức ở miên nhũ đầy đặn xoa mấy cái, làm nàng phải thở dốc liên tiếp, "Muội bỏ lại huynh, có lời gì khác muốn sao."

      Tề Hoàn váy áo xốc xếch, váy áo biết lúc nào bị Triệu Ngôn Ngọc vén đến bên hông, gương mặt ửng hồng, cặp mắt mê say, cầu xin tha thứ , "Muội rất mau trở về, huynh. . . . . . Huynh đừng như vậy, muội rời được."

      Lời này khiến tâm tình của Triệu Ngôn Ngọc buồn bực có tốt hơn hơi chút, nhưng lúc này toàn thân là hỏa, làm sao có thể bỏ qua nàng.

      "A" đai lưng buông lỏng, bàn tay hơi thô nhưng ấm áp chui vào, dán vào da thịt của nàng vê vuốt, Tề Hoàn nhịn được hô tiếng, đáng thương nhìn hai mắt ám trầm của Triệu Ngôn Ngọc.

      Triệu Ngôn Ngọc đôi mắt đen nhánh thâm thúy, vừa nhìn thấy đáy, tựa như có vòng xoáy lớn cuộn nàng vào.

      " bỏ được, vậy đừng Quan gia trang nữa." tức giận , mẫu thân đại nhân muốn trở mặt với lão phu nhân, A Hoàn cũng muốn đắc tội lão phu nhân, mẹ chồng nàng dâu hai người thế lại đem cục diện rối rắm ném cho , chẳng lẽ lo lắng lão phu nhân cuối cùng dùng tuyệt chiêu buộc cùng Thiệu Tĩnh Trúc ở chung chỗ? Họ đối với là có lòng tin a.

      cũng quên ban đầu lão phu nhân chính là dùng chiêu đó ép phụ thân thiếu chút nữa đáp ứng cưới tiểu thiếp.

      Được rồi, coi như sợ chiêu kia, thậm chí chính là có biện pháp giải chiêu, nhưng chỉ là cảm thấy khó chịu, vất vả mới cưới được nàng vào cửa, tại sao tân hôn tới tháng có thể đem bỏ ở nhà

      " được, khuyên được Linh Nguyệt trở lại, Thái hậu phát là nàng tìm đại sư huynh, huynh cũng muốn Thái hậu giận chó đánh mèo Quan gia trang đâu." Tề Hoàn kêu lên.

      Triệu Ngôn Ngọc nặng nề hôn môi của nàng, đè nàng ngã vào giường nệm, váy áo rộng thùng thình sớm bị cởi ra, nâng bắp đùi thon dài lên, eo dùng sức cái, vọt vào hoa huyệt sớm ướt át.
      tart_trung, duyenktn1, truth2056 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 209: Chiến tranh lạnh
      Edit : Huynhthao
      Beta : Tiểu Đông Tà

      Tề Hoàn hối hận vô cùng, nàng nên với Triệu Ngôn Ngọc muốn Quan gia trang, cẩn thận chọc giận đến , kết quả chính là toàn thân có nửa điểm hơi sức, căn bản xuống giường được, thời điểm Bạch Hủy cùng Trầm Hương rửa sạch thân thể cho nàng, nàng mắc cỡ muốn đào cái động vùi mình rồi.

      Nàng bị áp đảo liên tục giường mãi cho đến khi mặt trời lặn phía tây, hai chân vô lực, nhịn được liên tiếp cầu xin tha thứ, vẫn chưa thỏa mãn bỏ qua cho nàng.

      là. . . . . . Quá mất mặt

      Triệu Ngôn Ngọc thân nhàng khoan khoái mà từ phòng tắm ra, thấy tiểu thê tử mặt bi phẫn, khóe miệng khẽ nhếch lên, tới ôm nàng vào ngực, "Có đói bụng hay ? Có muốn ăn thứ gì ?"

      Tề Hoàn tức giận trừng mắt liếc cái, "Huynh còn biết đói bụng? Ăn từ trưa đến bây giờ. . . . . . Huynh. . . . . ."

      Giận đến nỗi nên lời, Triệu Ngôn Ngọc liếm liếm cánh môi sưng đỏ mềm mại, "Vừa nghĩ tới việc cùng nàng chia cắt hơn nửa tháng, huynh thế nào còn có thể nhịn được."

      Lời này khiến Tề Hoàn lập tức ra lời chỉ trích nào nữa, chỉ là hừ hừ, để cho cầm điểm tâm đút cho mình.

      Chuyện Triệu phu nhân cùng Tề Hoàn muốn đến Quan gia trang rất nhanh liền truyền ra khắp phủ, chuyện này là cơ hội tốt cho nhiều người, Thiệu Tĩnh Trúc, Liễu Nhi đều muốn nhân cơ hội này quyến rũ Triệu Ngôn Ngọc.

      nghi ngờ chút nào, Triệu phu nhân cùng Tề Hoàn tựa như hai tòa thành ngăn ở trước mặt, giờ hai ngọn núi lớn đồng thời đều , họ thế nào hoan hỉ?

      có nam nhân nào thích ăn vụng, bằng với xinh đẹp của các nàng, bắt Triệu Ngôn Ngọc vào tay là chuyện khó a.

      Triệu lão phu nhân hai ngày nay càng thêm sảng khoái tinh thần, quả cảm giác gió xuân cả đêm thổi vào mặt.

      Tề Hoàn tất nhiên biết đám người Thiệu Tĩnh Trúc có ý tưởng gì, chỉ là Liễu Nhi cũng bị dạy dỗ lần, lại vẫn chưa chết tâm, như vậy, dứt khoát liền đuổi cũng sai a, coi như là đắc tội với Nhị thẩm, đó cũng là có biện pháp.

      Chỉ là, đối với tất cả các tính toán kia, Triệu Ngôn Ngọc lại giống như chút cảm giác cũng có, vẫn như cũ sớm về sớm, tìm các loại lý do cùng Tề Hoàn ân ái, thời khắc nhắc nhở nàng, rất uất ức, rất uất ức.

      Vốn là cảm thấy có lỗi Tề Hoàn dĩ nhiên cũng tiện cự tuyệt , hai ngày nay quả bị chơi đùa thấy được người, eo mỏi lưng đau, biết chọc hai nha hoàn bên cạnh bao nhiêu chuyện cười mập mờ.

      Hai ngày sau, nàng cùng Triệu phu nhân lên đường Quan gia trang, khi nàng thấy Triệu Ngôn Ngọc dắt tuấn mã ở bên cạnh xe ngựa sửng sốt lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

      "Huynh cái này là. . . . . . Tính toán tiễn chúng ta đoạn?" Nàng giọng hỏi, chợt có loại dự cảm bị gài bẫy.

      Triệu Ngôn Ngọc cười tựa như Hồ Ly ngàn năm nhìn tiểu thê tử, dịu dàng , "Bệ Hạ để cho huynh thay mặt người đến Giang Tây dò xét, đúng lúc Quan gia trang cũng ở Giang Tây, thuận đường, thuận đường" (Tiểu Đông Tà : Em phục , đúng là ngây thơ vô số tội ạ)

      Tề Hoàn mở trừng hai mắt, trong đầu lên vẻ mặt hai ngày nay uất ức buồn bực của , còn còn có mỗi đêm hề tiết chế đòi lấy, chỉ cảm thấy lưng eo càng thêm đau nhức.

      "Triệu Ngôn Ngọc" nàng cắn răng nghiến lợi, cái tên khốn kiếp này…..

      Triệu phu nhân ở bên kia nghi ngờ hỏi, "A Hoàn, sao thế?"

      " có, có việc gì" Bạch Hủy đỡ tay Tề Hoàn lên xe, hung hăng chà xát Triệu Ngôn Ngọc, chết ….

      Triệu Ngôn Ngọc nhận được ánh mắt hung ác của Tề Hoàn, tự nhiên ngó mặt chỗ khác, tính toán xem dọc đường làm sao có thể khiến tiểu sư muội hết giận, tha thứ lần này tiền trảm hậu tấu.

      Xe ngựa chậm rãi khởi động, Tề Hoàn mặt vui ngồi ở bên cạnh Triệu phu nhân, nghe Triệu phu nhân cùng Ân chuyện nhà, rèm xe thoáng bay qua lại, xuyên thấu qua khe hở có thể nhìn Triệu Ngôn Ngọc ở bên cạnh.

      Ngồi ở lưng ngựa toàn thân được bao phủ trong ánh mặt trời, gò má tuấn mỹ như được che lên tầng kim quang, ánh mắt lành lạnh trầm tĩnh nhìn chăm chú phía trước, đối lập với hai năm trước, tựa hồ thay đổi, lại vừa tựa hồ như thay đổi rất nhiều, ở trước mặt người khác, vẫn là Triệu đại nhân trầm ổn dịu dàng, thông minh tuyệt luân, có đại tài, lại thâm sâu được thánh ân, biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ lấy lòng , nhưng ở trước mặt nàng, thế nhưng lại như người khác, tựa như Hồ Ly giảo hoạt vô lại, người khác biết, nhưng nàng là ràng nhất, người này ngoài mặt nhìn tỉnh táo cơ trí, thực tế đầy bụng tính kế, tự ý đoán ý thâm sâu, biết lúc nào bị tính toán. . . . . .

      Chợt, quay đầu lại, ánh mắt tựa như có điều muốn cùng nàng.

      Cặp kia giống như có thể xuyên thấu tâm linh nàng, ánh mắt hơi mỉm cười dịu dàng

      Tề Hoàn lạnh mặt, quay đầu ra, đối với làm như thấy.

      Triệu Ngôn Ngọc môi cười yếu ớt, đáy mắt lên tia dịu dàng sủng ái.

      Xe rất nhanh ra khỏi đường lớn, thời điểm đến cửa thành, con đường chợt trở nên chật chội, hỏi thăm chút, nguyên lai là Tứ hoàng tử mang theo nữ quyến trong nhà muốn đến Hộ Quốc tự làm pháp cho tiểu thế tử cùng Tứ hoàng tử phi vừa sinh con chưa tới canh giờ liền chết.

      Tứ hoàng tử phi xuất thân danh môn thế gia, Tứ hoàng tử tự nhiên cũng ở ngoài mặt cố gắng.

      Tề Hoàn cùng Tứ hoàng tử phi gặp qua mấy lần, là nhân vật đơn giản, nhưng nghĩ vẫn bị tính toán, biết Dương Quân Nhu xuống tay như thế nào có thể tránh được hiềm nghi khiến Tứ hoàng tử phi vì khó sinh mà chết.

      "Xem ra sắp tới, vị Dương Quân Nhu kia trở thành Tứ hoàng tử phi rồi." Triệu phu nhân để rèm cửa xuống, lắc đầu mà .

      Triệu phu nhân là biết mẫu nữ  Lục thị cùng Dương Quân Nhu từng có ân oán, cũng biết Dương Quân Nhu này là hạng người gì, bà nhìn Tề Hoàn lại , "Nàng nếu trở thành chánh phi, về sau ở Phủ Tứ hoàng tử liền người nào có thể áp chế nàng, người như nàng ta, có thù tất báo, A Hoàn, con về sau xã giao, phải cẩn thận ứng phó nàng ta mới được."

      "Mẫu thân, người yên tâm, nước giếng phạm nước sông, con cho nàng ta có cơ hội tính toán." Nghe lời Triệu phu nhân , Tề Hoàn trong lòng thất kinh, nghĩ tới Dương Quân Nhu lại có thể trở thành chánh phi, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Dương Uy đem nàng làm nữ nhi thừa tự, thân phận của Dương Quân Nhu tự nhiên có thể đảm đương nổi vị trí Tứ hoàng tử phi, xem ra nàng ở Phủ Tứ hoàng tử là thuận buồm xuôi gió a.

      "Người như Dương Quân Nhu, còn quản cái gì nước sông nước giếng." Triệu phu nhân .

      Ân giọng , "Vị Tứ hoàng tử phi kia chết có rất nhiều kỳ hoặc, ta nghe , trước đó Tứ hoàng tử phi mang thai vô cùng cẩn thận, cũng phải là lần đầu mang thai, thế nào khó sanh liền khó sanh, còn đúng lúc ngày đó tìm được thái y. . . . . ."

      "Nhà quý tộc nào lại có loại chuyện dơ bẩn này." Triệu phu nhân biết nhớ tới cái gì, hừ lạnh tiếng, "Cho nên, nam nhân bên cạnh lại thể có hai nữ nhân trở lên, nhiều nữ nhân đều là tai họa."

      Tề Hoàn cười nhạt, ánh mắt lại hướng tới Triệu Ngôn Ngọc pử phía ngoài, lâm vào trầm tư.

      Bọn họ ra khỏi thành, cùng chiếc xe ngựa Phủ Tứ hoàng tử phương hướng khác nhau mà tách ra, Tề Hoàn hồi tưởng Kiếp trước nghe qua chuyện Tứ hoàng tử phi, nếu như có Dương Quân Nhu, nàng ta căn bản chết, nhưng về sau khi Tứ hoàng tử mang binh tạo phản, kết quả nàng cũng chỉ bị giam lỏng, nếu như có nàng. . . . . . Dương Quân Nhu cũng gả cho Tứ hoàng tử.

      Tề Hoàn đáy mắt có chút hoang mang, nàng ban đầu nghĩ hết biện pháp đem Dương Quân Nhu đẩy tới trước mặt thái tử, căn bản nghĩ tới nàng cuối cùng gả cho Tứ hoàng tử, đối với tương lai, cùng nàng biết hoàn toàn khác.

      Tứ hoàng tử thô bạo mà dã tâm bừng bừng cùng Dương Quân Nhu lòng dạ ác độc, mang đến thay đổi gì, nàng dám xác định, chỉ mong làm thương tổn tới nhiều người vô tội.

      Rất nhanh, bọn họ liền đến quan đạo, đến lúc mới vừa tới đặt chân đến trạm dịch muộn.

      Dọc theo con đường này, Tề Hoàn cùng Triệu Ngôn Ngọc mặt lạnh, chỉ là tựa hồ thèm thấy Triệu Ngôn Ngọc lấy lòng, vẫn như cũ, căn bản có đem vào mắt.

      Cho đến lúc ở trạm dịch, Tề Hoàn kiên trì muốn cùng chia phòng, Triệu Ngôn Ngọc cười khổ ở căn phòng cách vách phòng Tề Hoàn.

      "Tiểu sư muội" sau khi dùng bữa tối, Triệu Ngôn Ngọc đến tìm Tề Hoàn, quyết định cùng nàng nhận lỗi, nếu làm nàng hết giận dọc đường này khẳng định dễ chịu.

      Tề Hoàn mới vừa tắm xong, chuẩn bị lên giường, nghe tiếng Triệu Ngôn Ngọc, khẽ hừ tiếng, với Bạch Hủy, "Ngươi với thiếu gia, ta ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai lại ."

      Bạch Hủy biết Tề Hoàn cùng Triệu Ngôn Ngọc giận dỗi, cười ra ngoài.

      Triệu Ngôn Ngọc nào tin tưởng lời Bạch Hủy , đuổi nàng xuống, tiếp tục tại bên ngoài kêu lên, "Nương tử, mở cửa có được hay ? Huynh có chuyện muốn với muội."

      "Có gì để ngày mai , muội mệt rồi." Tề Hoàn tức giận .

      "Nơi này dù sao cũng là trạm dịch. . . . . . muội để cho huynh cứ như vậy đứng ở bên ngoài. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc buồn bã , biết Tề Hoàn để ý chuyện mặt mũi, khẳng định muốn làm cho người ở trạm dịch biết phu thê bọn họ giận dỗi.

      Tề Hoàn đứng lên, thở phì phò mở cửa, "Huynh tột cùng là có chuyện gì?"

      Triệu Ngôn Ngọc lập tức vào, trở tay đóng cửa lại, ôm Tề Hoàn, "Muội ngày đường chịu chuyện với huynh, có phải còn chưa có hết giận, huynh để cho muội đánh mấy cái, nếu , quỳ gối giặt quần áo? Đừng giận nữa có được hay ?"

      "Cái gì quỳ gối giặt quần áo, buông muội ra" Tề Hoàn trừng mắt liếc cái, hung hăng bấm vào cánh tay , chỉ là bắp thịt rắn chắc, thế nào bấm cũng hiệu quả.

      "Đây là quy củ của Triệu gia, người nào chọc nương tử đại nhân tức giận, phải quỳ gối giặt quần áo." Triệu Ngôn Ngọc chịu buông nàng ra, ôm chặt nàng vào ngực, cảm giác mềm mại rất tốt, muốn ở nhà mình trông phòng mấy tháng, thế nào nhịn được, đương nhiên là nghĩ biện pháp cùng đến Quan gia trang, chớ chi là trong nhà trước có lang sau có hổ.

      Tề Hoàn vừa buồn cười vừa tức giận mà , "Chẳng lẽ phụ thân bị mẫu thân phạt như thế sao?"

      "Ngoại trừ mẫu thân ra, ai dám nghĩ ra biện pháp này?" Triệu Ngôn Ngọc , "Chẳng qua phụ thân chưa từng quỳ."

      Nam nhi dưới gối có hoàng kim, lạy trời quỳ đất quỳ quân lạy phụ mẫu, làm gì có chuyện bị vợ phạt quỳ, ra cũng chỉ là chút mà thôi.

      Tề Hoàn hừ tiếng.

      "Đừng nóng giận, huynh ban đầu cũng biết Bệ Hạ cho huynh , là hôm qua Bệ Hạ mới hạ chỉ, huynh nguyên lai là muốn cho muội bất ngờ a. . . . . ." Triệu Ngôn Ngọc lấy lòng , "Muội cũng ngày để ý tới huynh, chẳng lẽ muốn cùng huynh mặt lạnh đến Quan gia trang sao?"

      "Huynh hôm qua biết, vậy sao tối qua. . . . . . Còn biết tiết chế" Tề Hoàn giận đến muốn cắn , tối hôm qua tại sao hôm nay Giang Tây, hoàn hảo bày ra bộ mặt uất ức sắp chia cắt mấy tháng với nàng.

      Triệu Ngôn Ngọc vội vàng , "Huynh nhịn được, ra cũng muốn khắc chế chút."

      "Muội tin huynh." Tề Hoàn sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng vẫn muốn cứ như vậy tha thứ , đem Triệu Ngôn Ngọc đẩy ra khỏi phòng, "Sắc trời còn sớm, sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lên đường đấy."

      Triệu Ngôn Ngọc bất đắc dĩ cười khổ, đây là mua dây buộc mình, chỉ là cũng may, tiểu sư muội ít nhất cũng nguyện ý cùng chuyện a.
      tart_trung, susu, duyenktn17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :